Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1180: Mọi người cũng bị bắt sao


Trần Khiêm không khỏi liếc nhìn Hồ Tuệ Mẫn.
Vốn tưởng, lần trước mình đã giúp đỡ cậu ấy thì cậu ấy sẽ thay đổi cái nhìn về mình chứ.
Trong lòng anh không khỏi cười khổ bất đắc dĩ.
“Đừng nhắc đến mấy chuyện vô dụng đó, bây giờ mọi người phải cùng nhau nghĩ cách trốn khỏi đây mới là quan trọng!”
Thẩm Quân Văn nói.
“Đi vào, đi vào hết cho tao!”
Đúng lúc này, lại có một giọng nói vang lên.
Sau đó cánh cửa sắt được mở ra.
Hơn ba mươi, có cả nam nữ già trẻ đều bị trùm đầu, đẩy vào trong phòng.
Ngay lúc khăn trùm đầu được mở ra. Phương Kiển Nám không khỏi sửng sốt.
“Sao lại là mọi người? Mọi người cũng bị bắt sao?”
Phương Kiển Nám kinh ngạc.
“Cô Cả, là cô ư? Hóa ra mấy tên chó nhà Tư Đồ này cũng bắt cô tới đây.”
Một ông lão ở trong đó không nhịn được lên tiếng.
Rõ ràng nhóm người này rất quen với Phương Kiển Nám.
Bởi vì bọn họ không phải người ngoài, mà là những nhân vật chủ chốt trong gia tộc lệ thuộc nhà họ Phương, nhà họ Phương có mười mấy gia tộc lệ thuộc lớn nhỏ, bây giờ đã bị bắt hơn một nửa rồi.
Bởi vì bọn họ là người trung thành nhất của nhà họ Phương.
“Cô cả, cô mau nghĩ cách gì đi, chỉ sợ nhà Tư Đồ muốn gây bất lợi cho nhà họ Phương chúng ta, bọn họ định tạo phản đó!”
Một ông lão nói.
“Nhưng bây giờ tôi có thể nghĩ ra cách gì chứ? Không ngờ bọn họ lại dày công chuẩn bị nhiều năm như vậy.”
Phương Kiển Nám buồn bã nói.
Cùng lúc đó.
Trong sân nhà họ Phương.
“Hóa ra là ngài Tư Đồ, thật ngại quá, ông cụ vừa mới uống thuốc nên đi nghỉ rồi.
Tư Đồ Hoăng dẫn theo mấy gia tộc lệ thuộc đã thông đồng với mình, cùng đi tới đây.
“Chuyện này rất quan trọng, làm phiền quản gia đi bẩm báo, chúng tôi sẽ đợi ở đây."
Tư Đồ Hoằng nói.
Quản gia khẽ nhíu mày, rõ ràng hành động này của Tư Đồ Hoằng rất vô lễ.
Nhưng hết cách rồi, ông chỉ có thể đi bẩm báo thôi.
 
Chương 1181: Ông đừng tốn công vô ích nữa


Rất nhanh, ông cụ nhà họ Phương đã tiếp đón bọn họ ở phòng sách.
“A Hoằng, có chuyện gì thế?”
Phương Bất Đồng hỏi.
“Là thế này ông Phương, nhà Tư Đồ chúng tôi có một vị đang làm việc trong tổng bộ, vì bị tai nạn lao động mà năm viện, nhưng tiền thuốc men mà phía tổng bộ phải đền bù lại không đúng hạn.”
Tư Đồ Hoằng nói.
“Hả? Gậu tìm tôi chỉ vì chuyện này à?”
Phương Bất Đồng nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy, chính bởi vì tiền thuốc men không tới kịp lúc, mà nhân viên bên nhà Tư Đồ chúng tôi đã qua đời rồi”
Tư Đồ Hoằng lạnh lùng nói.
Phương Bất Đồng đã cảm nhận được chút hàm
“Vậy cậu muốn làm thế nào?”
“Rất đơn giản, trừng phạt người phụ trách vụ này! Bằng không nhà Tư Đồ chúng tôi sẽ không chịu phục đâu.”
“Wậy ai là người phụ trách chuyện này?”
“Phương Kiển Nám!”
“Rầm!”
Phương Bất Đồng đột nhiên đập bàn: “A Hoằng, cậu thật to gan! Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn dẫn theo mấy hạng người này, để tới đây tạo phản à?”
“Ha ha, ông nói nặng lời rồi, dù gì nhà Tư Đồ chúng tôi cũng trung thành với nhà họ Phương nhiều năm như vậy, bây giờ chỉ muốn một câu trả lời hợp lý thôi! Thế này đi, ông chỉ cần ký tên vào bản thỏa thuận này, tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa:
Tư Đồ Hoăng đưa một bản thỏa thuận cho ông cụ.
Phương Bất Đồng vừa liếc nhìn bản thỏa thuận, sắc mặt đã thay đổi trong nháy mắt.
“Tư Đồ Hoằng, cậu đúng là nói chuyện viển vông, muốn chết sao?”
Phương Bất Đồng đỏ mắt tức giận nói. “Người đâu!” Phương Bất Đồng gào lên.
“Ha ha, ông Phương, ông đừng gọi nữa, bốn tứ quỷ bảo vệ sự an toàn cho ông, đã sớm bị người chúng tôi đánh cho tàn phế rồi, bây giờ ông gần như không còn người nào có tác dụng đâu. Vì sự an toàn của ông, còn có hai đứa cháu gái ông, và hai đứa con ông, tôi hy vọng ông có thể ký vào đây, đồng thời tuyên bố chuyện này trước mặt mọi người.”
Tư Đồ Hoằng cười khẩy nói.
Tất nhiên Phương Bất Đồng biết lúc này đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng ông tuyệt đối không ngờ được, từ khi nào nhà Tư Đồ lại có năng lực lớn như vậy?
“Các cậu đã bắt Phương Di và Phương Kiển Nám rồi sao?”
“Ha ha, ông Phương, tôi cho ông năm phút để suy nghĩ, còn về phần ban giám đốc, tôi tin không bao lâu nữa, mấy lão già bám theo ông cũng sẽ ký tên thông qua thôi.”
Tư Đồ Hoằng nói. “Ông đừng tốn công vô ích nữa”
“Được, cậu bảo tôi ký cũng được, nhưng tôi muốn hiểu rõ chuyện này, có phải Tư Đồ Hoằng cậu đã làm tay sai cho nhà họ Mạc kia rồi không?”
“Nói tay sai thật khó nghe. Tôi chỉ chọn một người thông minh để đi theo thôi. Thật ra đi tới hôm nay, cũng là do ông tự hại mình thôi.”
“Nhà họ Mạc có ý định liên thủ với ông, để giúp đỡ nhà họ Mạc tìm kiếm Trần Khiêm ở vùng Tây Nam này, nhưng ông lại từ chối, không còn cách nào khác, tôi cần phải mượn thế lực nhà họ Phương ở vùng Tây Nam này, mới có thể tìm được Trần Khiêm kia, còn về lợi ích, từ nay nhà họ Phương sẽ mang họ Tư Đồ. Ông Phương, ông cũng đừng trách tôi.
Tư Đồ Hoằng nói.
“Người đâu, dẫn ông cụ về phòng nghỉ ngơi, trông coi thật cẩn thận, tuyệt đối đừng làm lỡ đại hội ngày mai.”
Tư Đồ Hoẵng nói xong thì trực tiếp dẫn người rời đi.
 
Chương 1182: Tính thêm tôi nữa


Lúc này, trong mật thất nhà Tư Đồ. Ngày càng nhiều người bị bắt tới đây.
Phần lớn đều là tâm phúc chủ chốt của nhà họ Phương.
“Không xong rồi, có thể ông nội cũng xảy ra chuyện rồi, chúng ta cần phải nhanh chóng nghĩ cách ra khỏi đây.”
Phương Kiển Nám nói.
“Chuyện cấp bách bây giờ chỉ có thể là, liên hợp. mấy người có thân thủ tốt, rồi chúng ta cùng xông ra ngoài.”
Thẩm Quân Văn nói.
“Cô Kiển Nám, ở đây chỉ có cô là có thân thủ tốt nhất, có thể thấy cô cũng biết dùng súng mà, không bằng chúng ta xông ra thử, cộng thêm Tuệ Mẫn nữa! Chỉ có ba người thì thiếu một chút!”
Thẩm Quân Văn nói.
“Tôi cũng biết võ, tính tôi thêm đi!”
“Tính thêm tôi nữa!”
Chẳng mấy chốc, mười mấy người đã đứng dậy.
Không ai muốn phục tùng lão cẩu Tư Đồ Hoằng này.
Ngay lập tức bầu không khí căm phẫn sục sôi.
“Nhưng xông ra ngoài cũng rất nguy hiểm. Tôi cũng biết chàng trai trẻ này muốn trốn khỏi đây, nhưng cậu không phải người trong thế lực nhà họ Phương, cậu yên tâm đi, bọn họ sẽ không làm khó các cậu đâu, hơn nữa các cậu đã bị bắt tới đây rồi, sao có thể đấu lại Tư Đồ Hoằng chứi”
Có người lo lắng hỏi.
Trần Khiêm cũng làm động tác ra dấu, bảo bọn họ đừng kích động, cứ xem tình hình trước đã.
“Hừ, mấy người hèn yếu các ông bớt nói lại đi!”
Thẩm Quân Văn nhìn bọn họ không còn gì để nói.
“Bây giờ tôi cũng nghiêng về cách nghĩ của Thẩm Quân Văn, tôi cảm thấy có thể xông ra ngoài thử một phen! Dù sao cũng tốt hơn ngồi chờ chết.”
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Phương Kiển Nám mới lặng lẽ gật đầu.
Dù gì, chỉ cần xông ra ngoài, thì có thể báo tin, mời trợ thủ đến đây để đối phó với nhà Tư Đồ.
“Được, lúc nãy tôi đã quan sát, phòng vệ trong sân bọn họ rất lỏng lẻo, còn bên ngoài thì rất nghiêm ngặt, không biết cô Phương có quen thuộc địa hình bên ngoài không?”
Phương Kiển Nám gật đầu: “Tôi quen! Lát nữa mọi người cứ đi sau tôi, tôi sẽ dẫn mọi người xông ra ngoài thử”
“Aaal”
Đúng lúc này, Trần Khiêm mở miệng.
Ý anh là cô cũng dẫn anh ra ngoài với.
“A Tam, tôi biết anh sợ, nhưng lần này chúng tôi xông ra ngoài, rất có thể sẽ không thành công, còn gặp nguy hiểm nữa.”
Phương Kiển Nám quan tâm nói.
Còn Hồ Tuệ Mãn thì trợn mắt, không nói gì.
“Bây giờ gia tộc đã như vậy, em cũng không thể ở lại đây, Kiển Nám, em sẽ chạy ra ngoài cùng các chị."
Phương Di cũng cần răng nói.
Phương Kiển Nám nhìn mấy người khác trong gia tộc, phần lớn đều bị nhà Tư Đồ dọa cho sợ rồi.
Vì thế cô lập tức nhìn Phương Di gật đầu.
“Không được, tôi không đồng ý, cô Phương Di, còn có A Tam này nữa, chúng ta xông ra ngoài thật sự rất nguy hiểm, nếu hai người họ đi theo, sẽ khó tránh khỏi việc gây rối loạn!”
Hồ Tuệ Mẫn nói.
“Đầu tiên đừng tranh luận vấn đề này, đợi trời tối, chúng ta hãng nói tiếp.”
Phương Kiển Nám kịp thời nói.
Cũng vào lúc này, Trần Khiêm đi vào một góc, lặng lẽ lấy ra một thứ như ngọc bội, nhưng không phải ngọc bội, bởi vì phía trên có một nút ấn, Trần Khiêm lập tức ấn vào đó...
 
Chương 1183: Người nào dám to gan như thế


Chẳng mấy chốc, trời đã về khuya.
“Âm!”
Đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn từ một nhà kho. nhà Tư Đồ.
Ánh lửa ngút trời, toàn bộ nhà Tư Đồ cũng vì thế mà rung lên.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong đại sảnh hội nghị nhà Tư Đồ, mấy người Tư Đồ Hoằng và Long Bưu đều giật mình.
“Không xong rồi ông ơi, không xong rồi ông ơi, nhà kho của chúng ta bị người khác làm cho nổ tung rồi!”
Một quản gia hớt hải chạy vào nói.
“Ông nói cái gì?”
Khóe miệng Tư Đồ Hoằng khẽ giật.
Nhà kho của nhà Tư Đồ không chỉ đơn thuần là cất giữ mấy vật dụng đơn giản, mà mấy năm nay, những tài liệu văn bản của nhà Tư Đồ, đều được cất giữ trong đó.
“Người nào dám to gan như thế? Dám động vào nhà Tư Đồ của tôi.”
Tư Đồ Hoằng tức giận nói.
“Hiện tại chúng tôi đã phái người đi điều tra rồi
Quản gia vội nói.
“Ông phải điều tra ra cho tôi, nhất định phải bắt được kẻ đó.”
Tư Đồ Hoằng nói xong thì dẫn một đám người xông ra ngoài.
Trong một khu rừng sâu trong núi bên ngoài nhà Tư Đồ.
Có mấy túp lều được dựng lên.
Mười mấy bóng người đi xuyên qua khu rừng, cuối cùng cũng tới trước túp lầu.
“Cậu Ngụy, đã làm xong mọi thứ rồi.” Mấy người này lên tiếng.
“Rất tốt, vậy nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành rồi, chuyện còn lại thì trông chờ anh Trần làm như thế nào thôi.”
Ngụy Thanh Thư vén cửa lều lên rồi đi ra ngoài, gật đầu nói: “Được rồi, bây giờ cử người bên đội thứ hai đi tới đó, để tiếp ứng cho mấy người anh Trần rút lui bất cứ lúc nào.”
Kể từ khi Ngụy Thanh Thư tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Trần Khiêm.
Cậu ta đã không còn vẻ bất kính với Trần Khiêm như trước đây nữa.
Mà hoàn toàn ngược lại, lần này Trần Khiêm bảo cậu †a làm một chuyện rất lớn, Ngụy Thanh Thư cũng nhiệt tình nghe theo.
Từ khi bắt được hai tên thuộc hạ đó, rồi biết được một số mưu kế của nhà Tư Đồ.
Trần Khiêm liên bảo Ngụy Thanh Thư phụ trách tiếp ứng cho mình bất cứ lúc nào.
Nhà họ Ngụy là gia tộc lớn ở vùng biên giới Tây Nam, từ miệng của hai tên thuộc hạ đó, Trần Khiêm đã quen thuộc địa hình trong nhà Tư Đồ, đương nhiên việc Ngụy Thanh Thư phái người lẻn vào sẽ không thành vấn đề.
“Kiển Nám, là tiếng gì thế, sao em cảm thấy trời đất đang rung chuyển vậy, hơn nữa bên ngoài rất hỗn loạn nữa! Bây giờ đã tối lửa tắt đèn, không nhìn thấy thứ gì hết rồi." Phương Di lên tiếng.
 
Chương 1184: Cuối cùng trong lòng cũng có một người đáng tin cậy


“Chị cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, hình như là nổ bom thì phải, nhưng nhân lúc hỗn loạn này, chính là cơ hội tốt để chúng ta trốn ra ngoài đó. Nói không chừng, là do ông nội cố ý sắp xếp đấy, chúng ta đi thôi!"
Ngay lập tức, Phương Kiển Nám dựa theo kế hoạch ban đầu, cùng mấy người Thẩm Quân Văn xông ra ngoài.
Mặc dù trong hành lang có mấy tên thuộc hạ, nhưng Phương Kiển Nám dễ dàng đối phó với mấy người này.
Cộng thêm việc mất điện, càng làm tâng hầm tối tăm hơn.
Bên ngoài lại hỗn loạn.
Bọn họ gần như không tốn chút sức nào đã xông ra ngoài.
“Hình như bọn họ đều không sao cả.”
Lúc này mấy người trong phòng đều tập trung quan sát tình hình.
Phương Di cũng không đi theo.
“A Tam, Thắng Nam, giờ chúng ta phải làm gì đây? Hình như bên ngoài rất hỗn loạn, chúng ta có thể trốn thoát không?”
Phương Di sốt ruột nói.
Đúng lúc này, tay Phương Di bị người khác nắm lấy.
Cô ta quay đầu nhìn lại, là A Tam.
“A Tam, lúc nãy cậu không xông ra ngoài cùng mấy người Kiển Nám à?”
Trong lòng Phương Di bỗng trở nên an tâm.
Trần Khiêm lắc đầu, ra hiệu cho Phương Di nhân cơ hội này mà dẫn mọi người cùng chạy ra ngoài.
“Chúng ta đi đâu thế? Bây giờ chúng ta vẫn chưa biết mấy người Kiển Nám đi đâu mà?”
Phương Di hỏi.
Trần Khiêm lại ra hiệu với cô ta, bảo cô ta yên tâm đi, anh đã lo liệu mọi chuyện rồi.
“Vậy chúng ta cũng xông ra ngoài, chạy ra từ cửa sau nhà Tư Đồ."
Phương Di hô hào.
“Được được được, giờ nhân lúc tối lửa tắt đèn, có cầm súng bắn cũng không trúng được.”
Rõ ràng bây giờ mọi người đã đồng ý rồi.
Ba mươi mấy người đi theo sau Trần Khiêm, bắt đầu chạy ra ngoài.
“Mẹ kiếp, tụi bay định chạy đi đâu hả?” Bụp một tiếng. Một ánh đèn pin bỗng chiếu vào lối ra của tầng hầm.
Mấy người bọn họ nhìn thấy có năm sáu tên vệ sĩ, tay còn cầm súng, chặn ngay trước cửa.
Mấy tên này đang hung hăng nhìn chằm chằm bọn họ.
ÁI Có người phụ nữ bị dọa đến mức hét toáng lên.
“A Tam, chúng ta phải làm sao đây? Trong tay bọn họ có súng đó.”
Lúc này Phương Di đã sợ sệt ôm cánh tay Trần Khiêm, rồi trốn ra sau lưng anh.
“Nếu không muốn chết thì cút vào trong cho tao!” Bốn năm người đang áp sát bọn họ.
Đột nhiên.
Thân hình Trần Khiêm di chuyển.
Với tốc độ cực kỳ nhanh.
Hơn nữa ngón tay còn đâm thẳng vào chỗ hiểm của mấy tên này.
Trong nháy mắt, năm người này đã đồng loạt ngã xuống đất, thất khiếu* chảy máu. *Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
“A, A Tam, hóa ra... hóa ra cậu lợi hại như thế à?”
Phương Di trợn tròn mắt, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ngay cả Lâm Thắng Nam và Từ Dương Dương, mặc dù đã từng tiếp xúc nhiều với mấy chàng trai tập
'Taekwondo như Trần Khiêm.
Nhưng nếu so sánh với A Tam bị câm này, quả thực vẫn còn kém xa.
'Tên xấu xí này thật sự lợi hại. Mấy người phía sau cũng rất thán phục.
Cuối cùng trong lòng cũng có một người đáng tin cậy.
 
Chương 1185: Thôi xong rồi


Trần Khiêm lập tức phất tay, dẫn mọi người xông ra ngoài.
Bọn họ xông thẳng ra sân sau.
Lúc này, bọn họ đã nhìn thấy nhà kho của nhà Tư Đồ đang cháy ngút trời, còn lan sang mấy khu khác, dấy lên một trận cháy lớn.
Nhà Tư Đồ đã rối như tơ vò rồi.
Nhưng Trần Khiêm ra tay rất nhanh, rõ ràng vệ sĩ chủ lực của nhà Tư Đồ không đứng canh gác ở đây, hình như đã đuổi theo nhóm người Phương Kiển Nám rồi.
Điều này vừa khéo để mấy người Trần Khiêm điệu hổ ly sơn.
Cho dù trước cổng có mấy người canh gác, nhưng bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ của Trần Khiêm.
Chẳng bao lâu sau, mọi người đều được Trần Khiêm dẫn ra ngoài sân.
Bọn họ chạy thẳng về phía Bắc thêm năm sáu trăm mét nữa.
Lúc chạy qua một khu rừng.
Bọn họ mới nhìn thấy rất nhiều chiếc xe đang đợi bọn họ.
Trần Khiêm ra hiệu cho mấy người Phương Di leo lên xe rời đi.
Cuối cùng Phương Di cũng nhẹ lòng hẳn. “Không đúng, Thắng Nam đâu rồi?”
“Dương Dương, chẳng phải lúc nấy Thắng Nam chạy cùng cậu à? Sao không thấy bóng dáng cô ấy đâu vậy?”
Lúc chuẩn bị lên xe, Phương Di bỗng ngạc nhiên hỏi.
Giờ Trân Khiêm mới nhận ra, hình như Lâm Thắng Nam đã chạy đi đâu rồi.
Chuyện gì thế này? . Truyện Sắc
Trần Khiêm bảo Phương Di ngồi vào xe đi, còn mình thì chạy về tìm kiếm.
Mãi đến khi tới cửa tầng hầm, anh mới phát hiện tung tích của Lâm Thắng Nam.
Gô nhóc này đang trốn trong góc khóc lóc. Khi thấy A Tam quay lại đây.
Cô mới vui vẻ nói: “Anh A Tam, lúc nấy tôi... tôi bị vấp té, đầu gối tôi bị chảy máu rồi.”
“Cậu leo lên đi, để tôi cống cậu.”
Trần Khiêm bỗng lên tiếng.
Rồi cõng Lâm Thắng Nam lên.
Còn Lâm Thắng Nam thì cực kỳ kinh ngạc: “Anh A. 'Tam, sao cậu có thể mở miệng nói chuyện được thế? Chẳng phải cậu bị câm à?”
“Nhiều chuyện, sao thế? Ngay cả tiếng của tôi mà cậu cũng không nghe ra à?”
Trần Khiêm bất đắc dĩ cười khổ.
Lâm Thắng Nam trợn tròn mắt: “Cậu... cậu là Trần Khiêm?”
“Đúng rồi, cậu thật sự là Trần Khiêm, từ buổi sáng khi nhìn thấy cậu, tôi đã thấy ánh mắt của cậu rất quen rồi, hơn nữa thân hình cũng rất quen.”
“Nhưng Trần Khiêm à, chẳng phải cậu... cậu xảy ra chuyện rồi à?”
Lâm Thắng Nam vô cùng nghỉ ngờ.
“Chuyện này nói ra rất dài, đợi cứu mọi người ra trước rồi hãng nói. Đúng rt tạm thời giữ bí mật chuyện thân phận của tôi giúp tôi nhé, tôi không muốn cho người khác biết, tôi đang xuất hiện ở Tây Nam.”
Trần Khiêm đồng thời căn dặn Lâm Thắng Nam. Lâm Thắng Nam gật đầu thật mạnh.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hai tiếng sau. Bên Phương Kiển Nám.
Tình hình không mấy lạc quan cho lắm.
Lúc bọn họ nhân cơ hội hỗn loạn xông ra ngoài, vừa khéo chạm mặt Tư Đồ Dương đang dẫn người đuổi tới.
Lúc đó, bọn họ chỉ có thể chạy vào dãy núi phía Nam.
Mà Tư Đồ Dương vẫn dẫn người đuổi theo suốt dọc đường.
Mấy người Phương Kiển Nám, Hồ Tuệ Mẫn không biết mình đã chạy bao nhiêu đường núi rồi.
Cuối cùng cũng đường quốc lộ dưới sườn núi.
Nhưng bây giờ bọn họ đã sớm không phân biệt được vị trí nữa rồi.
“Kiển Nám, đây là đâu thế? Sao không có một thôn làng nào vậy, nếu cứ thế này, chúng ta muốn gọi điện thoại cũng khó đó.”
Hồ Tuệ Mẫn hỏi.
“Chúng ta đã chạy lâu như vậy rồi, tôi cũng không biết rõ đây là đâu nữa, dù gì chúng ta cũng không thể chạy dọc theo đường quốc lộ được.”
Phương Kiển Nám nói.
Trong lúc mọi người đang chuẩn bị chạy xuống đường quốc lộ bên dưới.
Âm ầm ầm! Đột nhiên, xung quanh vang lên tiếng động cơ. Tiếp theo đó là đèn xe được bật lên.
Bọn họ nhìn thấy phía trước xuất hiện hơn năm mươi chiếc xe.
Đã phủ kín con đường quốc lộ ở phía trước rồi.
Bên cạnh chiếc xe còn có mấy nhóm người mặc đồ đen đang đứng.
“Thôi xong rồi!”
Trong lòng Phương Kiển Nám và Hồ Tuệ Mẫn bỗng lạnh lẽo.
“Phía trước là cô Phương Kiển Nám à?”
Lúc này, có một người trông có vẻ là một cậu chủ trong nhóm người đi tới cười hỏi.
 
Chương 1186: Cảm ơn anh đã cứu chúng tôi


“Các người là ai? Có phải Tư Đồ Dương phái các. người tới đây đúng không?” Phương Kiển Nám không khỏi nghỉ hoặc hỏi.
Mặc dù đang là ban đêm, nhưng Phương Kiển Nám vân nhìn thấy rất rõ.
Nhóm người này, ai cũng có khí thế bất phàm, đi đứng trang nghiêm.
Rõ ràng là vệ sĩ gia tộc được huấn luyện nghiêm khắc.
Nhưng có thể đạt tới mức độ này thì chỉ có thể là gia tộc lớn thôi.
Đã muộn thế này rồi mà còn dàn trận lớn như vậy, nếu không phải người của Tư Đồ Dương thì còn có thể là ai nữa chứ?
Lúc này, bọn họ cũng bắt đầu trở nên căng thẳng.
“Ha ha, Tư Đồ Dương thì tính là gì?”
Không ngờ thanh niên cầm đầu lại nở nụ cười khinh thường:
“Cô Phương, tôi được cậu chủ nhà tôi giao phó, đưa các cô thoát khỏi nguy hiểm, chuyện này không nên chậm trễ, cô mau đi theo chúng tôi đi!”
Thanh niên cầm đầu nói. . Ngôn Tình Xuyên Không
“Cậu chủ nhà anh ư? Thế anh ta là ai?” Phương Kiển Nám không khỏi lên tiếng hỏi.
Nhưng thanh niên này không nói gì, mà tự động ngồi lên xe.
Hai tên vệ sĩ đi tới:
“Gô Phương, mời cô lên xe, chúng tôi sẽ dẫn cô đến chỗ an toàn.”
Mấy người Phương Kiển Nám nhìn nhau.
Nếu đối phương có ác ý đã sớm ra tay rồi, hơn nữa bọn họ nhiều người như vậy, Phương Kiển Nám cũng không đối phó nổi.
Nên cô ta lập tức chọn tin tưởng.
Cô ta gật đầu xong thì ngồi lên xe cùng bọn họ.
Xe chạy như bay trên đường.
Mãi đến khi chạy tới một nhà kho lớn ở vùng ngoại thành mới dừng lại.
*Ở đây rất an toàn, người của Tư Đồ Dương sẽ không tìm thấy nơi này đâu.”
Sau khi dẫn mấy người Phương Kiển Nám đi vào, bên trong đã sớm chuẩn bị đồ ăn nước uống rồi, thanh niên cầm đầu châm một điếu thuốc rồi nói với cô ta.
“Cảm ơn anh đã cứu chúng tôi, không biết nên gọi anh thế nào?”
Thanh niên này toát lên khí thế kiêu căng khó thuần, cũng chính điều này đã làm tim Hồ Tuệ Mẫn không khỏi rung động.
Nên cô ta lập tức cảm kích hỏi.
“Ha ha, cô khách sáo rồi, không cần cảm ơn tôi đâu, tôi chỉ làm theo lời căn dặn của cậu chủ nhà chúng tôi thôi, các cô ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ các cô về nhà họ Phương.”
“Anh gì ơi...”
Phương Kiển Nám định hỏi chút gì đó.
Nhưng thanh niên này đã ném tàn thuốc xuống dưới đất, rồi xoay người đi thẳng ra ngoài.
 
Chương 1187: Cậu đừng quên lời hứa giữa chúng ta


Trong nhà kho, chỉ còn lại mười mấy người bọn cô.
“Kiển Nám, cậu có biết ai đã cứu chúng ta không? Thế lực nhà họ Phương của cậu to lớn như vậy, chẳng lẽ là bạn ông nội cậu à?”
Hồ Tuệ Mẫn lên tiếng hỏi.
Phương Kiển Nám lắc đầu: “Không phải đâu, không nói tới dòng chính hay phụ thuộc của nhà họ Phương đều bị Tư Đồ Hoằng bắt giữ, cho dù có gia tộc có quan hệ gì đó ra tay, chắc chăn cũng không thần bí thế này, tôi thật sự nghĩ không ra là gia tộc nào nắm giữ thế lực lớn như thế”
Phương Kiển nám nhíu mày nói.
“Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ không có ác ý gì với chúng ta, bọn họ chỉ tới giúp chúng ta thôi.”
Hồ Tuệ Mẫn nói. Mọi người đều gật đầu tán thành.
Lúc này Phương Kiển Nám lại nhìn Hồ Tuệ Mẫn và Thẩm Quân Văn:
“Tuệ Mẫn Quân Văn, tôi thấy thân thủ hai người cũng được đào tạo chuyên nghiệp, có phải hai người không phải là học sinh chuyển trường đúng không?”.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Phương Kiển Nám nói.
Hồ Tuệ Mẫn cười nói: “Không sai, chúng tôi thật sự không phải học sinh chuyển trường, nhưng Kiển Nám, thân phận thật sự của chúng tôi cần phải giữ bí mật, mong cậu có hiểu cho chúng tôi.”
“Cậu về nhà sớm một chút, rồi ngủ một giấc thật ngon, đợi đến sáng mai thức dậy, mọi chuyện đã ổn thỏa rồi.
Trần Khiêm để Lâm Thắng Nam ngồi vào xe, căn dặn tài xế đưa Lâm Thắng Nam về nhà xong thì nói với Lâm Thắng Nam vẫn còn không ngừng sợ hãi.
“Trần Khiêm, chuyện này rất nguy hiểm, nếu không thì cậu đi cùng tôi, ở lại nhà tôi một đêm đi! Bọn họ rất đáng sợ đó.”
Lâm Thắng Nam lo lắng nói.
“Không được, tối nay tôi vẫn còn chuyện phải làm.”
“Nhưng trời đang sấm sét, sắp mưa to rồi, chúng ta cũng được giải cứu rồi, cậu còn muốn đi đâu nữa?”
Lâm Thắng Nam vẫn chưa yên lòng.
“Cậu đừng quên lời hứa giữa chúng ta, đừng kể chuyện cậu nhìn thấy tôi ra bên ngoài là được."
Anh võ vai Lâm Thắng Nam.
Trần Khiêm nháy mắt với tài xế, tài xế liền lái xe rời đi. Lâm Thắng Nam xoay người lại, nhìn Trần Khiêm vẫn đứng đó thông qua cửa kính sau xe.
Đột nhiên, một tia chớp lóe lên, trong nháy mắt đã chiếu sáng khuôn mặt của Trần Khiêm.
Lâm Thẳng Nam nhìn khuôn mặt của Trân Khiêm từ phía xa, không hiểu sao sau lưng lại toát mồ hôi lạnh.
Hình như Trần Khiêm lúc này không còn là Trân Khiêm mà cô ấy quen biết nữa!
Thật đáng sợ „
 
Chương 1188: Sắm vệ sĩ để ăn hại à


“Đùng đùng đùng
Theo những tiếng sấm rung chuyển trời đất, cuối cùng mây đen cũng bao phủ khắp bầu trời.
“Rào rào rào!” Sau đó là mưa to gió lớn bỗng kéo tới.
Tối nay mưa to xối xả, sấm chớp đùng đùng.
Thân hình của Trần Khiêm cũng biến mất dạng...
Tại nhà Tư Đồ.
“Sao thế? Chạy hết rồi à? Đã bắt được người làm nổ nhà kho chúng ta chưa, toàn bộ con tin của chúng ta đều chạy hết rồi à?”
Tư Đồ Hoằng tức giận nói với Tư Đồ Dương.
Lúc này, đại diện hai nhà Long Mạc cũng có mặt ở đây.
“Con vốn sắp bắt được mấy người Phương Kiển Nám rồi, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ. như bốc hơi khỏi thế gian, đột nhiên biến mất dạng, nhưng ba yên tâm, sớm muộn gì con cũng bắt được bọn họ thôi."
Tư Đồ Dương phủi nước mưa dính trên người rồi nói.
“Hừ, vịt đã tới miệng rồi còn có thể bay được, A Dương, sau này con bảo ba làm sao yên tâm giao hết sản nghiệp lớn như vậy cho con đây?”
Tư Đồ Hoằng tức gần chết.
Ông ta sống hơn nửa đời rồi, đây là lần đầu tiên để người khác vả vào mặt mình như vậy.
Đúng là mất hết mặt mũi.
“Ông Tư Đồ, ông đừng trách cậu Dương nữa, rõ ràng lần này có người ngầm giúp nhà họ Phương, trong ngoài kết hợp. Nhưng cho dù bọn họ cứu Phương Kiển Nám ra ngoài cũng vô dụng, vì bây giờ chúng ta đã khống chế được Phương Bất Đồng rồi, lúc này chúng ta phái thêm người tới, cho dù mấy người này có năng lực đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể gây ra bất kỳ rắc rối nào.”
Lúc này, người hai nhà Long Mạc đã đứng ra nói.
Tư Đồ Hoằng gật đầu: “Mấy vị nói rất có lý, haizz, chuyện này vẫn phải hy vọng hai nhà Long Mạc trợ giúp nhiều hơn mới được. Bỏ đi, dù gì cũng không gây ra bất kỳ tổn thất nào, đã khiến các vị không được uống rượu vui vẻ, nào nào nào, tôi đã chuẩn bị rượu và thức ăn lại rồi, chúng ta vừa uống vừa trò chuyện đi!”
Lúc này, một tên đầy tớ vì tay chân luống cuống mà bất cẩn làm đổ một ly rượu.
Rầm!
Tư Đồ Hoằng tức giận đi tới cho tên tên đầy tớ một cái tát: “Mẹ kiếp, không muốn sống nữa à?”
“Tôi xin lỗi ông chủ, tôi xin lỗi ông chủ!” “Thật tức chết đi mất! Đúng rồi, bà chủ đâu? Chẳng phải lúc nãy bà ấy còn ở đây à? Hôm nay có khách quý tới chơi, cậu mau gọi phu nhân tới đây kính rượu đi.”
Tư Đồ Hoäằng tức giận lắc đầu.
'Tên đầy tớ này lập tức ôm mặt chạy ra ngoài ngay. Ra khỏi mật thất. “Nhổ vào!”
Tên đây tớ này nhổ nước miếng về phía cửa mật thất: “Lão già, sớm muộn gì ông cũng không được chết tử tế.”
“A Hồng, mau đi mời bà chủ tới đây!” Anh ta lập tức nổi giận gọi một cô hầu tên A Hồng.
Kết quả anh ta gọi mấy tiếng rồi, nhưng không ai trả lời.
Chỉ có một tiếng sét xé toang bầu trời là đáp lại anh †a.
Dọa anh ta sợ đến mức suýt ngồi bệch xuống đất.
“Xảy ra chuyện gì thế? Người đâu rồi? Sao phòng khách không có ai hết vậy?”
Tên đầy tớ này ngạc nhiên. Anh ta nhìn xung quanh nhưng không thấy ai.
Không biết từ khi nào, đèn bên ngoài sân đã bị người khác tắt hết rồi, trong sân tối đen như mực.
“Mẹ kiếp, sắm vệ sĩ để ăn hại à? Hay bị sét đánh hết rồi?"
Tên đầy tớ này nghỉ ngờ đi ra cổng biệt thự. “Đùng!”
Một tia chớp lóe lên.
Trong nháy mắt đã chiếu sáng khắp sân vườn.
Mà tên đầy tớ cũng nhìn thấy rõ tình huống trong sân.
“ÁII"
Tên đầy tớ này lập tức sợ hãi hét lên thảm thiết...
 
Chương 1189: Anh cầm nó dùm tôi đi!


Thi thểt Khắp sân đều là thi thể.
Dưới cơn mưa lớn, hình như cả mặt đất đều đỏ rực, khắp nơi đều là máu tươi.
Mấy người này có cả nam lẫn nữ. Cũng dựa vào tia chớp này, tên đầy tớ này còn nhìn thấy một bóng người cao ngất, đang đứng dưới cơn mưa.
Một tay anh ta cầm dù, một tay đút vào túi, đang chậm rãi bước vào biệt thự.
Nhưng trong lòng tên đầy tớ này, lại giống như một ác ma, đang tới gần mình.
Anh ta muốn chạy, muốn hét lên, nhưng lúc này, anh †a không thể nhúc nhích được.
Hai chân anh ta không thể cử động được.
Cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy rõ mặt người này, hình như khuôn mặt này rất điển trai.
Nhưng ánh mắt đó lại giống như cô đọng từ máu tươi vậy.
Toát lên hơi thở chết chóc.
Cũng chính hơi thở chết chóc này đã làm hô hấp của người tên đầy tớ này sắp đông cứng lại trong nháy mắt.
Bước vào trong biệt thự.
Thanh niên từ từ đặt ô xuống, rồi vẩy nước, cũng không biết là dính nước mưa hay là máu dính vào nữa
“Người đều ở bên trong cả à?”
Thanh niên nhẹ nhàng hỏi.
“Đang... đang ở bên trong.”
'Tên đầy tớ này gật đầu.
“Anh cầm nó dùm tôi đi!”
Thanh niên đưa ô cho tên đầy tớ. Truyện Light Novel
“Được... được được!”
Toàn thân tên đầy tớ này đang run rẩy...
“Nào, cạn ly, từ nay ba nhà Tư Đồ - Long - Mạc chung một lòng, sẽ không còn đối thủ nào trên đời này. Ha ha ha, rất đáng chúc mừng! Tiện thể tối nay chúng ta bàn luôn việc tìm dấu vế của tên Trần Khiêm kia luôn.”
Tư Đồ Hoäảng vui vẻ cười lớn.
“Thật ra là thế này hai anh Mạc Thanh Mạc Thiên, từ
khi nhà họ Long giúp đỡ nhà Tư Đồ tìm kiếm tung tích 'Trân Khiêm kia, ba tôi chưa bao giờ lơ là chuyện này.
Nếu không phải lúc đó có người liều mạng bảo vệ, tôi tin chắc nửa năm trước, cậu ta đã rơi vào tay ba tôi rồi! Chú Bưu cũng biết rất rõ chuyện này.”
Tư Đồ Dương nói.
 
Chương 1190: Mau bắt cậu ta lại


Long Bưu trịnh trọng gật đầu.
“Không sai đâu hai cậu, A Dương nói rất đúng, lúc đó đội ngũ đuổi theo Trần Khiêm của tôi đều xuất phát từ nhà Tư Đồ.”
“Chúng tôi cũng biết rõ chuyện này, cũng sớm bẩm báo công lao này với anh họ Mạc Kiếm rồi, anh họ Mạc. Kiếm sẽ ghi nhớ điểm tốt của mọi người đấy!”
Hai anh em Mạc Thanh Mạc Thiên nói.
“Vậy thì tốt, sau này vẫn hy vọng vào hai cậu nói thêm mấy lời tốt trước mặt cậu chủ Mạc Kiếm. Nào nào. nào, cạn ly thôi!”
Tư Đồ Hoằng đứng dậy kính rượu.
Đúng lúc này, trong mật thất bỗng vang lên tiếng bước chân từ hành lang bên ngoài.
Trong bầu không khí yên tĩnh, tiếng bước chân ngày càng tới gần.
“Chẳng lẽ là bà chủ tới đây ư?”
Một người khách cười nói.
“Nghe tiếng có vẻ không giống lắm!” Tư Đồ Hoằng gượng cười. Kếo kẹt...
Sau đó, bọn họ nhìn thấy cửa mật thất bị người khác từ từ mở ra.
Tiếp theo đó là một bóng người xuất hiện trước mặt mọi người.
“Cậu là...?” Tư Đồ Hoäng khẽ nhíu mày hỏi. Sau đó ông ta phản ứng lại ngay.
Trên mặt càng nở nụ cười kích động vui vẻ.
“Gậu cậu cậu... cậu là?”
“Ha ha, ba à, cậu ta chính là Trần Khiêm.”
Tư Đồ Dương cũng hưng phấn đứng dậy.
“Cái gì? Trần Khiêm sao?”
Hai anh em Mạc Thanh Mạc Thiên sửng sốt. “Không sai, tôi nhận ra cậu ta, hai đứa cháu của tôi đều chết trong tay cậu ta, cậu ta có hóa thành tro tôi cũng nhận ra, không ngờ cậu ta lại dám tự mình tìm tới cửa.
Long Bưu càng tức giận đứng dậy.
“Muốn chết à, mau bắt cậu ta lại cho tôi!"
Lúc này Mạc Thanh Mạc Thiên lập tức ra lệnh cho. hai con cháu khác của nhà họ Mạc. truyện ngôn tình
Hai người đó lập tức nhận lệnh xông tới. Nhưng vừa xông lên phía trước đã bị một cú đá xoáy như rồng thần vẫy đuôi của Trần Khiêm, trực tiếp đá vỡ đầu hai người.
Hai mắt như muốn rớt ra ngoài!
Hai người đập mạnh vào góc tường rồi không đứng lên được nữa.
Mà hai người này chính là con cháu nhà họ Mạc.
“Cái gì!!!"
Hai anh em Mạc Thanh Mạc Thiên trợn tròn mắt. Con cháu nhà họ Mạc thế mà bị một chiêu của người ngoài đánh bại, hơn nữa còn là tên Trần Khiêm con nhà giàu có kia nữa?
Nếu không tận mắt chứng kiến, có đánh chết bọn họ cũng không dám tin.
Cảnh tượng đẫm máu này đã làm mí mắt hai cha con nhà Tư Đồ và Long Bưu giật dữ dội.
Trần Khiêm... lợi hại đến thế sao?
“Lần này nhà họ Mạc cử bốn người tới đúng không? Vậy thì bốn người cùng nhau xông lên luôn đi!”
Trần Khiêm khẽ cười nói. “Người đâu! Người đâuIII"
Tư Đồ Hoäng thấy Trần Khiêm hùng hổ như vậy thì trán toát mồ hôi lạnh, lớn tiếng gọi thuộc hạ tới đây.
Nhưng ông ta gọi nửa ngày vẫn không có ai đáp lại.
Còn thấy khóe miệng Trần Khiêm nở nụ cười trêu Tức.
Tim Tư Đồ Hoằng đã lạnh lẽo rồi.
 
Chương 1191: Xử lí Mạc Thanh Mạc Thiên


“Trần Khiêm, mày có biết mày mới làm gì không, bọn họ là người nhà họ Mạc đó. Chẳng lẽ nhà họ Trần của mày không muốn sống nữa à, bác trai nhà bọn tao sẽ san bằng nhà họ Trần của mày!”
Mạc Thanh Mạc Thiên cũng hơi kiêng ky.
Dù gì thì ngoài bác trai ra, còn ai có thể có sức lực đó?
Nên hai người lập tức nghĩ tới Mạc Trường Không.
“Quả thật bây giờ tôi cũng hơi kiêng ky Mạc Trường Không sẽ gây bất lợi cho nhà họ Trần của tôi, nhưng ông †a không hề biết rằng, lần này tôi là người giết mấy đứa cháu của ông ta.”
Trần Khiêm cười nói.
“Khốn khiếp, tốt nhất mày nên bó tay chịu trói đi, bằng không, tao chắc chắn sẽ bẩm báo với bác tao, nhà họ Trần của mày chuẩn bị hứng chịu lửa giận từ nhà họ Mạc đi.”
Mạc Thanh tức giận nói.
Trần Khiêm lắc đầu: “Các anh sai rồi, hôm nay mấy người có mặt tại đây sẽ không có ai thoát ra ngoài được. đâu.”
Đám người Long Bưu đã sợ mất mật.
Còn Mạc Thanh Mạc Thiên thì nghiến răng.
“Khốn khiếp, nhà họ Mạc bọn tao là ẩn tộc, trên người có sức mạnh huyết thống, một người tầm thường như mày sao có thể sánh lại được, hai anh em bọn tao. sẽ mang xác mày về.”
Hai anh em lao thẳng về phía Trần Khiêm.
Tất nhiên thực lực của hai người Mạc Thanh Mạc Thiên, không thể so với hai con cháu nhà họ Mạc khi nãy.
Dù gì cũng là người kế thừa huyết thống ưu việt của nhà họ Mạc.
Nhưng Trần Khiêm đã không còn là Trần Khiêm ngày đó nữa.
Nửa năm qua, ngày nào Trần Khiêm cũng tắm loại nước thuốc cực kỳ đặc biệt của bác Tần.
Ba tháng đầu, anh chỉ thấy sức mạnh trong người mình tăng vọt.
Rồi ba tháng sau, Trần Khiêm càng cảm thấy mình như thay da đổi thịt, nửa năm trước, lần đầu tiên sử dụng sức mạnh trên người mình, ngay cả bản thân Trần Khiêm cũng bị sức mạnh của mình dọa sợ.
Cũng dựa vào điều này mà Trần Khiêm đã sớm không còn sợ hãi với nhà họ Mạc nữa, bởi vì Mạc Trường Không không thể giết mình dễ dàng như thế.
Nếu không phải vì bây giờ anh đang lo lắng răng mình không có cách nào cứu hết nhà họ Trần, liên lụy đến nhà họ Trần, e là Trân Khiêm đã sớm tìm Mạc Trường Không liều mạng rồi.
Nhưng nửa năm qua cũng có một chuyện làm Trần Khiêm rất ngạc nhiên và nghỉ ngờ.
Đó chính là bác Tần.
Bởi vì cứ cách nửa tháng, bác Tần sẽ đọ sức với 'Trần Khiêm một lần.
Mà mỗi lần hai người đánh nhau, Trân Khiêm luôn thiếu chút nữa là có thể đánh bại bác Tân trong một chiêu.
Anh tưởng rằng với sự cố gắng, chịu khó tập luyện trong núi sâu của mình.
Thì anh có thể đánh bại bác Tần trong một chiêu, hoặc nửa chiêu.
Nhưng nửa năm trôi qua, mình tăng trưởng thế nào thì bác Tần tăng trưởng thế đó, kết quả mỗi lần tỉ thí, anh đều thiếu một chút.
Sau này cuối cùng Trần Khiêm cũng hiểu rõ, mình hoàn toàn không thể thấy hết được thực lực của bác Tần.
Mà lúc này, mặc dù là hai anh em Mạc Thanh Mạc Thiên liên thủ với nhau.
Nhưng làm sao có thể là đối thủ của Trân Khiêm được chứ?
Qua mấy hiệp.
Rắc rắc!
Một tiếng vặn gãy cổ vang lên.
Mắt hai anh em Mạc Thanh Mạc Thiên trợn to.
Sau đó, miệng phun ra một ngụm máu tươi, quỳ luôn xuống sàn.
 
Chương 1192: Tha mạng cho tôi đi


Keng keng keng...
Bàn rượu đang chao đảo, chén đĩa ly rượu trên bàn cũng lắc lư va vào nhau.
Đó là vì hai cha con nhà Tư Đồ và Long Bưu đang run rẩy.
Lúc nãy nơi này vẫn còn náo nhiệt, trò chuyện vui vẻ. Nhưng bây giờ, sự đáng sợ đã ập đến.
Ba người đã từng chứng kiến thực lực mạnh mẽ của nhà họ Mạc rồi.
Nhưng họ hoàn toàn không phải đối thủ của Trần Khiêm.
Còn Trần Khiêm thì đang đi về phía này.
Bịch!
Long Bưu bị dọa đến mức trực tiếp quỳ xuống. “Cậu Trần à, cậu tha... tha mạng cho tôi đi!”
Một người đàn ông nặng chín mươi cân, thế mà bây giờ lại bị dọa đến mức chảy nước mắt nước mũi.
“Nửa năm trước, tôi chạy trốn đến Tây Nam, là vì ông dẫn người truy sát tôi, ba mươi mấy người anh em của tôi đều bị ông đánh tàn phế, những người ở Kim Lăng đó đều là bạn của tôi.”
Trần Khiêm vỗ đầu Long Bưu nói.
“Tôi sai rồi... cậu Trần! Tôi... tôi sai rồi!"
“Bốp!”
Nhưng hình như Trần Khiêm không hề nghe thấy. Anh dùng sức võ một cái.
Một tiếng trầm thấp vang lên.
Tiếp theo đó, hai mắt Long Bưu chảy máu ra, rất nhanh đã ngã sõng soài trên mặt đất.
“Á..
Mặt hai cha con nhà Tư Đồ đã trắng bệch như tờ giấy.
Sợ đến mức lùi vào góc tường.
Cảm thấy người đứng trước mặt mình không phải là Trần Khiêm, mà là ma quỷ.
Trần Khiêm liếc nhìn hai cha con bị dọa đến mất mật.
Sau đó dời mắt đến bàn rượu.
Anh ngồi xuống, rót cho mình một ly rượu, rồi tiện tay cầm bào ngư lên gặm.
“Nghe nói nửa năm trước, hai cha con nhà ông luôn tìm kiếm tôi ở Tây Nam, còn tốn rất nhiều tiền bạc nhân lực, bây giờ tôi tới đây rồi, hai người tìm tôi có chuyện gì thế?”
Trần Khiêm nhìn hai người hỏi.
“Không... không có gì, cậu... cậu Trần, không có chuyện gì hết.”
Tư Đồ Hoằng run rẩy nói.
 
Chương 1193: Chính cây hương này đã làm chúng ta hôn mê


“Không có gì mà ông tốn công tìm tôi như thế làm gì? Tôi còn tưởng hai cha con nhà ông có chuyện gì quan trọng nữa chứ, nếu không tôi cũng không giữ hai người đến bây giờ!”
Trần Khiêm cười khẩy nói.
Anh ăn xong một con bào ngư rồi uống hết rượu vang trong ly.
Sau đó Trần Khiêm đi về phía hai cha con...
“Đùng đùng đùng!”
Bên ngoài tiếng sấm càng lúc càng lớn.
Nhưng sau một trận mưa tầm tã gấp gáp, trời lại tạnh.
Còn nhà Tư Đồ thì đột nhiên bốc cháy.
Toàn bộ khu vực nhà Tư Đồ đều bị ánh lửa ngút trời chiếu sáng như ban ngày.
Lúc này, một bóng người đội mũ, cầm theo một túi đồ, chậm rãi rời khỏi nhà Tư Đồ, cuối cùng biến mất trong bóng tối mờ mịt...
Sáng sớm ngày hôm sau, vì đêm qua có trận mưa to, nên bầu không khí rất trong lành.
Trong nhà kho vùng ngoại thành. Có mười mấy tấm chăn đang trải dưới đất.
Chính là nhóm người Phương Kiển Nám, họ vẫn đang ngủ say sưa.
Mí mắt Phương Kiển Nám khẽ động.
Hình như nghe thấy một loạt tiếng bước chân bên ngoài nên cô ta bừng tỉnh.
Cô ta lập tức ngồi dậy cảnh giác. Thấy mấy người Hồ Tuệ Mãn vẫn còn đang ngủ. Mà bên ngoài nhà kho đã sáng choang rồi, điều càng khiến Phương Kiển Nám ngạc nhiên hơn là, bên ngoài không còn một bóng người.
Vô cùng trống trải.
“Mau dậy thôi, mọi người mau thức dậy đi.”
Phương Kiển Nám hô lên.
Lúc này mọi người mới tỉnh dậy.
“Sao thế Kiển Nám? Buồn ngủ quá đi mất! Không ngờ tôi lại ngủ quên mất.”
Hồ Tuệ Mẫn ngáp một tiếng rồi nói.
“Mọi người nhìn xem, nhà kho không còn một bóng người.”
Phương Kiển Nám nói.
Lúc này mọi người mới phản ứng lại.
“Đúng đó, người đâu rồi? Tối qua còn ở đây mà, không lý nào bọn họ rời đi mà chúng ta không nghe thấy một chút động tĩnh.”
Thẩm Quân Văn lập tức đứng dậy.
Phương Kiển Nám nhíu mày, lúc này mới nhận ra, không biết từ lúc nào xung quanh nhà kho đã cắm mấy cây hương ngắn đã cháy hết.
“Chính cây hương này đã làm chúng ta hôn mê.”
Phương Kiển Nám nói.
“Rốt cuộc bọn họ là ai vậy? Tại sao cứu chúng ta rồi, nhưng không nói cho chúng ta biết bọn họ là ai?”
Hồ Tuệ Mẫn nói.
 
Chương 1194: Ông cụ tổ chức cuộc họp gia tộc


Sau đó có người hét lên: “Mọi người mau nhìn xem, ở đây có một thùng giấy. Hình như bên trong một túi đồ.”
Mọi người lập tức vây quanh lại.
“Dành riêng cho Hồ Tuệ Mẫn.”
Trên chiếc thùng có giấy niêm phong.
“Cô Hồ, xem ra người ta là cố ý dành riêng cho cô.” Có một người lên tiếng.
Không hiểu sao, trong lòng Hồ Tuệ Mẫn lại hơi kích động.
Nhất thời trong đầu có muôn vàn suy tư.
Thẩm Quân Văn thấy vậy thì trong lòng căng thẳng. “Hừ, có thể có thứ gì chứ, mau mở xem thử đi!” Thẩm Quân Văn giận dỗi nói.
“Cậu làm gì thế? Chiếc thùng này là để lại cho tớ, cậu không thể mở nó ra được.”
Hồ Tuệ Mẫn tức giận nói.
“Ai biết bên trong có thứ gì chứ?”
Thẩm Quân Văn vừa thấy dáng vẻ này của Hồ Tuệ Mẫn, đã muốn cãi nhau với cô ta.
Dù gì, anh ta cũng rất lo lắng nếu Hồ Tuệ Mẫn thích người khác.
Đúng lúc này, Phương Kiển Nám quát lên: “Im lặng, có người đang đi về phía chúng ta.” Sau đó, cô chạy ra ngoài cửa nhà kho.
Mọi người cũng bắt đầu căng thẳng.
“Kiển Nám, Tuệ Mẫn, mọi người có ở trong đó không?”
Trong lúc bọn họ cảm thấy, có lẽ Tư Đồ Dương đã đuổi tới đây.
'Thì một giọng nữ ngọt ngào đã lập tức xua tan đi lo lắng trong lòng mọi người.
“Phương Di?”
Phương Kiển Nám vừa nghe thấy giọng nói này đã nhận ra ngay.
Cô ta lập tức đi ra ngoài.
Quả nhiên Phương Di đang dẫn đầy tớ, vệ sĩ, và người trong gia tộc nhà họ Phương đi tới đây.
“Bọn chị ở đây!” Phương Kiển Nám vui vẻ khua tay.
“Kiển Nám, mọi người đều bình an vô sự thì quá tốt rồi!" Sau đêm qua, có thể nói mọi người đều trải qua
chuyện đáng sợ trong đời.
Thật sự khó mà diễn tả được niềm vui khi gặp lại nhau sau kiếp nạn.
“Cô Cả, cô không sao thì quá tốt rồi, ông cụ rất lo ¡_ lăng cho cô.”
Người có địa vị cao trong gia tộc cũng cười nói.
“Tôi không sao, à đúng rồi Phương Di, chẳng phải lúc đó em vẫn chưa chạy ra ngoài à? Sao em lại biết tụi chị ở đây?”
Phương Kiển Nám ngạc nhiên hỏi.
“Sau đó chúng em cũng được cứu ra, là A Tam, A 'Tam đã cứu chúng em ra ngoài.”
Phương Di vừa nói vừa khóc. “A Tam sao?”
Phương Kiển Nám ngạc nhiên trước rồi đau lòng khi thấy Phương Di khóc: “Em sao thế? Sao em lại khóc?”
“Hình như A Tam xảy ra chuyện rồi, sau khi cậu ấy cứu tụi em ra thì quay lại cứu Thắng Nam, nhưng nhà Tư Đồ cháy rất lớn, ngọn lửa đã thiêu rụi mọi thứ, A Tam cũng biến mất luôn.”
Vẻ mặt Phương Kiển Nám cũng đau lòng.
“Phương Di, đầu tiên em đừng gấp, A Tam phúc lớn mệnh lớn, chắc chắn sẽ không sao, hơn nữa chúng ta vẫn chưa bắt đầu đi tìm A Tam mài”
Phương Kiển Nám khuyên nhủ.
“Vâng, chị nói đúng, mặc dù từ nhỏ A Tam đã chịu khổ, nhưng cậu ấy phúc lớn mệnh lớn, chắc chắn sẽ không sao, em nhất định sẽ tìm được cậu ấy.”
Phương Di trịnh trọng gật đầu.
Nhưng lúc này, Phương Kiển Nám quan sát kỹ Phương Di, nhìn thấy chút vẻ khác thường trong ánh mắt lẫm liệt của cô †a.
Mặc dù trong lòng tràn đầy nghỉ ngờ, nhưng Phương Kiển Nám không nói gì thêm.
Bây giờ cô ta vẫn đang lo lắng cho sự an nguy của ông nội: “Vậy bây giờ ông nội không sao chứ? Nhà Tư Đồ có gây bất lợi gì với ông nội không? Còn nữa, sao em lại biết tụi chị đang ở đây?”
“Nhà Tư Đồ? Ha ha, cô Cả à, cô đừng nhắc tới nữa, bọn họ thật thảm thương, không biết nhà Tư Đồ đã đắc tội với đại thân nào mà tối qua cháy rất lớn, không còn sót lại bất cứ thứ gì, bây giờ đã không còn nhà Tư Đồ gì nữa rồi!” Một người có địa vị cao trong gia tộc nói.
“Gái gì? Nhà Tư Đồ không còn nữa sao?”
“Đúng vậy, mất hết tất cả, ngọn lửa đó đã cháy suốt đêm, ngay cả một thi thể cũng không tìm thấy.”
Phương Di lau nước mắt nói.
“Cô Cả, chúng ta về trước đi, ông cụ tổ chức cuộc họp gia tộc, muốn tuyên bố một chuyện quan trọng.”
 
Chương 1195: Người đầu tiên ủng hộ cô Cả đảm nhiệm chức gia chủ


Lần này nhà họ Phương thật sự chuyển nguy thành an rồi.
Bởi vì bất cẩn sơ ý của Phương Bất Đồng, mà suýt chút nữa nhà họ Phương đã bị mấy gia tộc phụ thuộc diệt trừ.
Từ đó nhà họ Phương sẽ không còn tồn tại nữa.
Tất nhiên Phương Bất Đồng là người có trách nhiệm lớn nhất.
Hơn nữa sau khi trải qua kiếp nạn này, Phương Bất Đồng cũng nhận ra rằng, mình thật sự già rồi, không còn là chỗ mà mọi người dựa dẫm được nữa.
Vào thời khắc quan mấu chốt, đừng nói đến việc bảo vệ mình, mà suýt chút nữa còn kéo mọi người trong gia
tộc cùng chôn vùi theo.
Cho nên cuộc họp nhà họ Phương lần này, có vẻ không giống như lúc trước.
Tất cả mọi người trong tộc đều cúi đầu. “Khụ khụ...”
Phương Bất Đồng ho một tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh làm người khác khó chịu này.
“Tiếp theo đây, tôi muốn tuyên bố một chuyện, hơn nữa đây còn là quyết định cuối cùng khi tôi làm gia chủ nhà họ Phương.”
Phương Bất Đồng nói.
Mọi người đều ngẩng đầu lên.
“Là thế này, gia chủ đời kế tiếp của nhà họ Phương sẽ do Kiển Nám đảm nhiệm. Tôi già rồi, không còn sức lực nữa, mặc dù thằng Hai và thằng Ba thành thục thận trọng, nhưng đáng tiếc lại giậm chân tại chỗ, chỉ có thể phụ trợ cho nhân tài, khó gánh nổi trọng trách lớn. Sau khi đắn đo suy nghĩ, tôi cảm thấy người thích hợp nhất để dẫn dắt nhà họ Phương từng bước khôi phục và phát triển trong tương lai chính là Kiển Nám.”
Phương Bất Đồng vừa dứt lời.
Toàn bộ hội trường đều bùng nổ, tất cả mọi người đều bắt đầu bàn tán xôn xao.
Mà Phương Kiển Nám cũng thật sự không ngờ rằng, cuộc họp ngày hôm nay sẽ tuyên bố điều này.
Cô ta lập tức đứng dậy nói: “Ông nội, cháu không thể làm được, cháu vẫn còn trẻ, cần phải học hỏi rất nhiều điều, hoàn toàn không thể làm nổi chức gia chủ này. Hơn nữa trước giờ nhà họ Phương chưa từng có truyền thống để phụ nữ gánh trọng trách gia chủ.”
Phương Kiển Nám thật sự không dám nhận trọng trách gia chủ này.
Phương Bất Đồng nhấc tay, ra hiệu tất cả mọi người im lặng.
“Mọi người đừng thảo luận nữa, tôi đã quyết định chuyện này rồi. Kiển Nám, ông biết rõ nỗi băn khoăn của cháu, nhưng cháu yên tâm, cháu vẫn có thể lấy chồng, có cuộc hôn nhân của chính mình. Hơn nữa, đời thứ ba thứ tư của chú hai chú ba cháu vẫn có thể tạo ra nhân tài, từ nay về sau, cháu cần phải tăng cường bồi dưỡng đời thứ ba thứ tư của nhà họ Phương đó! Ông nội không tùy tiện bảo cháu làm chức gia chủ này đâu.”
Phương Bất Đồng nói.
Cũng chính câu nói này đã gạt đi lo lắng của mọi người trong gia tộc.
Đúng vậy, điều làm mọi người lo lắng là, sớm muộn gì Kiển Nám cũng phải lấy chồng, một khi để lại con trai nối dõi, vậy thì tương lai có thể nhà họ Phương sẽ phải đổi họ.
Mà câu nói này của ông cụ đã làm mọi người yên tâm.
“Tôi là người đầu tiên ủng hộ cô Cả đảm nhiệm chức gia chủ!”
 
Chương 1196: Tôi không thấy


Có người trong gia tộc nói. “Đúng đó, tôi cũng ủng hội”
Sau đó, người có địa vị trong gia tộc cũng lớn tiếng hô.
“Mọi người đều nhất trí ủng hội”
Phương Bất Đồng khẽ cười: “Kiển Nám, cháu cũng nhìn thấy rồi đó, cho nên cháu đừng từ chối nữa, vì ngoài cháu ra thì không ai thích hợp hơn cả.”
Phương Bất Đồng nói quả quyết. Nói xong, ông được quản gia dìu về phòng.
Mọi người đều tới bên Phương Kiển Nám, tỏ ý chúc mừng.
Phương Kiển Nám miễn cưỡng gật đầu đáp lại. Lúc này cô ta mới nhớ ra.
Hình như trong cuộc họp toàn gia tộc, cô không nhìn thấy bóng dáng của Phương Di.
Trước đây, mỗi lần họp gia tộc, con nhóc này đều thích tham gia náo nhiệt nhất.
“Ông có nhìn thấy Phương Di đâu không?” Một lúc sau, Phương Kiển Nám hỏi quản gia. Cô nhớ Phương Di đi về cùng mình mà.
*À, cô Phương Di đã lái xe ra ngoài trước khi bắt đầu cuộc họp rồi, nói là muốn đi tìm người.”. Đam Mỹ Hiện Đại
Quản gia nói.
“Tìm người sao?”
Phương Kiển Nám sửng sốt.
Sau đó mới phản ứng lại, lập tức lẩm bẩm: “Chẳng lẽ con nhóc Phương Di này muốn quay lại đó tìm A Tam sao?”
Phương Kiển Nám cũng rất đau lòng khi A Tam biến mất, nhất là khi anh đã cứu rất nhiều người trong nhà họ Phương.
Phương Kiển Nám cũng xem A Tam là bạn tốt của mình.
Nhưng cô cũng nhìn ra, hình như con nhóc Phương Di này không chỉ có tình bạn đơn giản với A Tam như thế.
Cô ta lắc đầu rồi nói: “Ông chuẩn bị xe đi, bên ngoài quá nguy hiểm, tôi phải tới đó đưa con bé về.”
Cô nói.
“Vâng, chủ tịch Phương.”
Cùng lúc đó, xung quanh nhà Tư Đồ, đường cảnh giới đã được kéo cao lên rồi.
“Anh bạn này, anh có nhìn thấy một thanh niên không cao cho lắm, còn đeo mặt nạ, trên mặt có một vết bỏng nghiêm trọng không?”
Một cô gái hỏi người đi đường xung quanh. “Tôi không thấy...”
“Sao có thể chứ, cậu ấy đã nói cậu ấy đi rồi về tìm chúng tôi mà, bây giờ cậu ấy cũng không quay về núi Mông Sơn, cũng không quay về đây, cậu ấy có thể đi đâu cơ chứ?
Tôi còn gọi điện cho Thắng Nam, nhưng không tìm thấy cô ấy, hình như bọn họ dọn nhà đi rồi, không ở Tây Nam nữa, vậy ai có thể nói cho tôi biết A Tam đang ở đâu không?”
Phương Di hỏi người đi đường.
: Người đi đường sửng sốt. Rồi quan sát Phương Di một lượt.
Thầm nghĩ tại sao một cô gái xinh đẹp thế này lại bị điên cơ chứ?
Người đó lập tức lắc đầu rồi sợ hãi né tránh.
 
Chương 1197: Cậu không thể xảy ra chuyện được


“A Tam có thể đi đâu được chứ, cậu ấy nói cậu ấy sẽ quay về mài! Cậu ấy đã hứa với tôi rồi, cậu ấy sẽ không bao giờ thất hứa.”
Phương Di nói lẩm bẩm. “A Tam, cậu là người bạn duy nhất của tôi, cũng là người bạn tốt nhất của tôi, cậu tuyệt đối không được xảy ra chuyện, chúng ta đã giao ước với nhau rồi, tối nào cũng phải có mặt trong vườn hoa trong nhà để trò chuyện, cậu đi đâu rồi thế?” Phương Di nói.
Phương Di vừa nói, trong đầu vừa nhớ lại A Tam chất phác, dịu dàng, đối xử rất tốt với mọi người.
Mỗi lần nói chuyện với anh, anh đều nghiêm túc lắng nghe, đồng thời an ủi động viên cô.
Quả thật lần đầu tiên nhìn thấy A Tam, là vì cô ta thấy A Tam dễ bắt nạt, đồng thời muốn học thủ ngữ của anh.
Nhưng sau này, cảm giác đó đã từ từ thay đổi. Mới có mấy ngày, cô đã dần hình thành tính ỷ lại. Nhất là tối qua khi A Tam liều mạng cứu mọi người.
Điều này càng làm Phương Di khó mà quên được thanh niên này.
“A Tam, cậu đang ở đâu?”
Phương Di không thể chờ đợi được nữa, nên dứt khoát ngồi xuống tại chỗ.
Hôm nay trước khi quay lại đây, cô đã chạy tới núi Mông Sơn tìm thầy Tả, sau đó tới tìm Lâm Thắng Nam.
Thầy Tả nói A Tam vẫn chưa quay về.
Mà gia đình Lâm Thắng Nam thì chuyển đi nơi khác rồi.
Cô không biết rốt cuộc Lâm Thắng Nam có được cứu ra không, càng không biết tình hình A Tam như thế nào
. “A Tam, cậu không thể xảy ra chuyện được!” Phương Di tự lẩm bẩm.
Một lát sau.
Phương Di như người mất hồn, cũng không lái xe rời đi.
Gô ta định tới nơi khác tìm thử.
Cô ta tìm kiếm một thanh niên tên A Tam hơn hai mươi tuổi, người duy nhất làm cho Phương Di có định hướng trong cuộc sống.
Tuổi thơ cô ta đã mất đi rất nhiều thứ, cô ta không có bạn bè, nên không có tình bạn, cũng không có tình yêu.
Nhưng từ khi gặp được A Tam, cô ta cảm thấy mình đã tìm được mọi thứ rồi.
Cô ta không hề ghét bỏ khuôn mặt xấu xí của A Tam, cũng không chê A Tam là người câm.
Mấy thứ này đều không quan trọng.
Mà điều quan trọng là mỗi lần cô ta không vui, A 'Tam đều có thể ở bên cạnh cô ta, nhìn thấy anh, tâm trạng cô ta sẽ trở nên tốt hơn, bình tĩnh hơn.
Phương Di vừa nghĩ ngợi vừa đi qua đường.
“Brừmll!”
Đột nhiên một tiếng động cơ xe vang dội bên tai.
Lúc này Phương Di mới thu hồi tâm tư.
Cô quay đầu nhìn sang, một chiếc xe tải lớn đang chạy với tốc độ nhanh.
Tài xế đang ngủ gật, sau khi nhìn thấy người, anh ta bỗng phanh gấp lại.
Nhưng đã quá muộn. “Âm!” Một tiếng va chạm vang lên.
Trong nháy mắt cả người Phương Di bay ra ngoài, rồi đập mạnh xuống đất.
Điện thoại càng bay xa mười mấy mét, màn hình điện thoại vỡ nát.
Trên điện thoại còn treo một chiếc mặt nhỏ.
Chiếc mặt nhỏ này rất đáng yêu, trên đó là hình một người đeo mặt nạ rất giống với A Tam...
 
Chương 1198: Cuộc sống kỳ diệu thế đấy


Tiếng xe cứu thương càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, mà Phương Di đả cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng mờ.
“A Tam...”
“Sao vậy?” Trên chuyến tàu cao tốc phổ thông.
Chàng trai đang tựa vào cửa sổ chợt ôm ngực, rùng mình một cái.
Cô gái lập tức quan tâm hỏi.
“Không sao, tự dưng ban nãy tim tớ đập nhanh, lạ quát”
Chàng trai cười gượng.
Sau đó nhìn về phía cô gái: “Đúng rồi, cậu lấy cái này đi, quay về Kim Lăng, cậu hãy sắp xếp ổn thỏa, tìm một công việc trước, tiền trong thẻ đủ để cậu sống thoải mái cả đời!"
Chàng trai đưa cho cô gái một tấm thẻ ngân hàng.
“Tiểu Khiêm, tớ không cần cái này, bây giờ cậu đang rất cần tiền, tớ tìm việc rồi, cuộc sống khá thoải mái!”
Mà cô gái này không phải ai khác, tất nhiên là Mã Hân Nhiên.
Ngay lập tức, Mã Hân Nhiên vội vã trả thẻ lại cho Trân Khiêm.
“Đúng đó Tiểu Khiêm, cháu còn cần tiền hơn cô và Hân Nhiên nữa. Cháu đã cứu mạng cô, nếu đưa thì đáng lẽ là cô phải đưa cho cháu mới đúng!”
Mẹ của Mã Hân Nhiên cũng nói.
*À, không sao đâu ạ, sau này cháu cũng không cần phải dùng tiền nhiều, đã làm nhiều chuyện thế này... Ha hai
Trần Khiêm cười gượng.
“Sao vậy Tiểu Khiêm? Hơn nữa, cậu còn chưa nói cho tớ nghe, tại sao cậu lại không còn quan hệ gì với nhà họ Trần nữa?”
Mã Hân Nhiên lo lắng nói.
“Không sao, chuyện này cậu không nên biết thì hơn!”
Trần Khiêm vỗ nhẹ đầu Mã Hân Nhiên.
Lần trở lại Kim Lăng này, ngoài việc Trần Khiêm muốn thăm lại người quen cũ, anh còn muốn làm một chuyện...
Đối với anh mà nói, tiền là một sự trói buộc.
Nghĩ lại, cuộc sống kỳ diệu thế đấy.
Lúc trước, đi xe lửa đến Kim Lăng, anh đã từng cho rằng mình có thể nhìn cuộc sống đại học bằng một thái độ khác.
Không còn giống như thời cấp hai cấp ba, lúc nào cũng tự ti vì không có tiền.
Nhưng khi đến đại học rồi mới phát hiện, thì ra không có tiền thì ở đâu cũng giống nhau.
Lúc đó, anh khao khát mình có tiền. Có tiền, nhất định anh sẽ sống cho ra sống, đi đến đâu cũng có người nịnh bợ.
Rồi sau đó, bỗng dưng có tiền nhưng Trần Khiêm phát hiện anh không thể làm một người lúc nào cũng ra vẻ khoe khoang ở khắp nơi được.
Bởi vì cái khao khát ấy không còn nữa, anh vẫn muốn có cuộc sống giản dị bình yên, tiếp tục yêu Tô Mộc Vũ, rồi sau đó kết hôn, sinh hai đứa con, tốt nhất là một trai một gái, sống cuộc đời không cần phải lo nghĩ.
 
Chương 1199: Sau này, cậu hãy sống thật tốt!


Bây giờ Mộc Vũ rời đi rồi, cuộc sống con nhà giàu, cũng biến mất như một giấc mơ.
Nhưng điều kỳ lạ đó là, bây giờ Trần Khiêm không còn khao khát có tiền như vậy nữa.
“Tiểu Khiêm, cậu thay đổi rồi!"
Mã Hân Nhiên chợt nói.
“Hả? Tớ thay đổi rồi?”
Trần Khiêm thu hồi suy nghĩ.
*Ừ ừ, tớ vừa gặp cậu là phát hiện cậu không còn giống như trước kia! Nhưng có một thứ cậu không hề thay đổi, đó chính là tình bạn giữa cậu và tớ. Cậu vẫn đối xử tốt với tớ như trước!”
Mã Hân Nhiên nói. “Tất nhiên rồi, cậu là bạn thân của tớ mài”
“Thế thì Tiểu Khiêm, nếu cậu đã xem tớ là bạn thân thì cậu có thể nói cho tớ biết có phải cậu đã gặp chuyện gì rồi hay không? Cậu có quá nhiều tâm sự! Tớ bị ậ không còn là con nhà giàu oai phong như trước kia, trở lại Kim Lăng, chắc cậu sẽ thấy khác. Nhưng không cần biết cậu có phải là con nhà giàu hay không, cậu vẫn mãi là bạn thân của tớ. Cậu không nói, tớ sẽ không hỏi, nhưng chúng mình là bạn thân mà, đúng không!”
Mã Hân Nhiên cười nói.
“Cho nên, tớ không cần số tiền này. Cậu cứ cầm lấy, nếu cậu có thể đứng lên lại ở Kim Lăng, thì tớ sẽ làm trợ lý cho cậu!”
Mã Hân Nhiên đặt thẻ lên tay Trần Khiêm.
“Số tiền này, tớ không dùng thật mà, hơn nữa sau này, tớ không biết liệu có thể quay lại đây nữa hay không!”
Trần Khiêm cười khổ.
*Ý cậu là sao? Sau này cậu định thế nào?”
Mã Hân Nhiên bất ngờ hỏi.
“Không sao, nói ra cậu sẽ sợ, cậu đừng hỏi nữa!”
Mà Mã Hân Nhiên thì muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì.
'Thoáng chốc đã đến trạm Kim Lăng.
Trần Khiêm ngoắc một chiếc xe taxi để Mã Hân Nhiên đi, còn về thẻ ngân hàng thì từ lâu Trần Khiêm đã lén cho vào túi Mã Hân Nhiên. Mật mã thì Mã Hân Nhiên cũng biết, từ lúc đại học cô ấy đã biết mã thẻ ngân hàng của mình, là sinh nhật mình.
“Trần Khiêm, cậu không đi chung với tớ à?”
Mã Hân Nhiên thò đầu ra ngoài cửa sổ hỏi Trần Khiêm.
“Không đi đâu, tạm biệt Hân Nhiên!” Trần Khiêm phất tay.
Xe khởi động.
Mà Mã Hân Nhiên lại thò đầu ra nói.
“Tiểu Khiêm, mình yêu nhau nhé? Có tiền hay không có tiền cũng chẳng sao, chúng ta kết hôn, làm việc và sinh sống ở Kim Lăng!!!”
“Nếu cậu không thích Kim Lăng, chúng ta có thể vê quê! Tìm một nơi yên bình, xây nhà, sống cuộc sống bình lặng, cậu có nghe thấy không?”
“Cậu nói gì?” Trần Khiêm hỏi: “Sau này, cậu hãy sống thật tốt!”
Trần Khiêm phất tay.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top