Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1220: Từ trước đến nay chưa có ai dám chỉa thứ này vào đầu tôi


“Bây giờ không biết em Sáu thế nào rồi, tôi sợ em ấy sẽ trúng gian kế của Lý Hổi”
Người cầm đầu ho khan nói.
'Trần Khiêm thầm nghĩ cũng không những đã trúng gian kế của người ta mà còn suýt chút đã bỏ mạng.
“Vậy đại ca, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ đây? Lý Hổ lập mưu hại chúng ta như chó nhà có tang, chúng ta không còn chỗ nào để đi!”
Có người hỏi. “Bây giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi, cùng lắm thì lang thang khắp nơi! Cho dù thế nào thì các
cậu đều có thể trốn. Đừng vì tôi mà bỏ mạng tại đây, thế thì chết oan!”
Sau đó đơn giản là lão đại khuyên đám anh em còn lại hãy nhanh chân chạy đi, các anh em thì có nói gì cũng chẳng chịu đi.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập đang chạy về phía này.
Khoảng chừng mười mấy người.
“Đi nhanh!”
“Liều mạng với chúng!”
Mọi người khế cắn môi chuẩn bị liều mạng. “Bỏ súng xuống!”
“Tất cả bỏ súng xuống!”
Đám người kia chạy đến, nhắm vào đám người trong hang.
“Hừ, chạy giỏi quá nhỉ, làm chúng tao phải đuổi theo lâu như vậy! Thẩm Vạn Sơn, mày hay lắm!”
Lúc này, một người mặc đồ rẫn ri bước vào, cười mỉa nói.
“Hắc Báo, muốn chém thì chém, muốn giết thì giết, đừng nói nhảm nữa!”
Thẩm Vạn Sơn quát.
“Gan dạ lắm, gan dạ lắm!”
Hắc Báo cười mỉa.
“Anh Báo, ở đây còn một đứa nữa!”
Có một tên đàn em nói.
“Hả? Mẹ nó, một thằng phượt thủ mà thôi. Nhóc con, mày biết điều thì cút đi cho tao, nếu không thì tao sẽ cho. mày chết ở đây!”
. Hắc Báo giơ súng lên chỉa vào đâu Trần Khiêm.
Trần Khiêm quay đầu nhìn hắn ta.
“Nhóc con, mày nhìn gì?”
Hắc Báo phẫn nộ.
“Tôi đã lang thang phiêu bạt một khoảng thời gian nhưng từ trước đến nay chưa có ai dám chỉa thứ này vào đầu tôi!"
Trần Khiêm cười nói.
“Mày muốn chết!”
Hắc Báo nói, chuẩn bị bóp cò súng.
Bụp!
Thì nghe một âm thanh giòn vang.
Ngay sau đó, tất cả mọi người ngơ ngẩn. Mà Hắc Báo thì đầu đổ mồ hôi lạnh. 'Thở cũng không dám thở mạnh.
Nhóm người Thẩm Vạn Sơn thì há mồm, không thể †in vào cảnh tượng trước mặt.
Bởi vì ban nấy một tia sáng loé lên.
Một nhánh cây, cộng với tốc độ cực nhanh đã xuyên thẳng qua bàn tay đang cầm súng của Hắc Báo, theo quán tính cắm thẳng lên vách đá trong hang động, chiều sâu khoảng một tấc.
 
Chương 1221: Cảm ơn anh đã cứu mạng


Mà trên mặt Hắc Báo có vết thương đã rướm máu. Trời ơi! Cuối cùng lực và tốc độ này là bao nhiêu vậy?
Nếu cái này mà đâm trúng yết hầu hoặc ngực mình thì sẽ mất mạng ngay!
Mọi người kinh ngạc. Mà người ban nãy nói Trần Khiêm là phượt thủ bây giờ miễn cưỡng nuốt một ngụm nước bọt: “Tuyệt thật đó"
“Hôm nay tôi phải ở đây một đêm, một là các người ra ngoài chém giết, hai là tạm dừng tay trước!”
Trần Khiêm nói.
Xé miếng thịt thỏ xuống bỏ vào miệng.
Hắc Báo nhìn chằm chằm, ánh mắt cực kỳ sợ hãi. “Chúng ta rút!”
Hắc Báo nói.
“Anh Báo!”
“Rút!” Hắc Báo phất tay dẫn người rút lui ngay.
“Anh Báo, chúng ta có mười mấy người, tại sao phải rút?”
Sau khi ra ngoài, đàn em hỏi.
“Ha ha, mười mấy người? Tao nhận được tin đã xác thực, mấy hôm trước Lý Hổ dẫn theo mấy chục thằng đàn em ra ngoài, trong một đêm đã bị giết sạch. Xác thì bị ném ra ngoài, chẳng ai còn sống!”
Hắc Báo nói. "Cái gì? Bị giết hết?"
“Ừ, hơn nữa cách chết cũng giống nhau, tất cả chúng nó đều chết trong vòng một chiêu. Trước khi chết, chúng nó còn đang trong tư thế bóp cò, còn về vũ khí sắc bén đã giết chúng nó, chính chính là nhánh cây! Chuyện này đang là chuyện nổi tiếng gần đây ở khu tam giác!”
Hắc Báo ứa mồ hôi lạnh. Bước nhanh hơn.
Câu này có nghĩa gì, đám đàn em đều hiểu.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Lý Hổ cũng được xem là một nhân vật lớn, vậy mà bị một người giết chết dễ dàng.
Hơn nữa ban nãy mọi người cũng đều chứng kiến võ thuật của người trẻ tuổi ban nấy.
Chẳng lẽ, anh ta chính là hung thủ quét sạch đám người Lý Hổ?
Trời!
Thế thì ban nấy, đúng là nguy hiểm thật!
Lại nói đến trong hang.
Thẩm Vạn Sơn đứng lên một cách khó khăn: “Không ngờ trên đời này lại có người tài lánh đời, tôi tên Thẩm Vạn Sơn, cảm ơn ân cứu mạng của anh!”
Thẩm Vạn Sơn tôn trọng người trước mặt.
“Cảm ơn anh đã cứu mạng!”
Năm người còn lại cũng đồng loạt nói.
“Khách sáo, tôi cũng không có ý định cứu các người. Ban nãy, cùng lắm là tự vệ thôi.”
Trần Khiêm lắc đầu.
“Đúng rồi anh bạn, ban nấy anh nói không thể băng miệng vết thương của tôi lại, không biết là tại sao?”
Thẩm Vạn Sơn hỏi.
Trần Khiêm nhìn anh ấy.
Sở dĩ ban nãy anh lén cứu họ, cũng là vì anh xem trọng mấy cậu em này, rất có tình nghĩa.
Nếu chỉ đơn giản hai thế lực đang chém giết lẫn nhau thì Trần Khiêm chẳng thèm quan tâm đến chuyện này.
Lập tức nói: “Anh nằm nghiêng xuống dưới, bây giờ tôi sẽ lấy đạn ra trước rồi hãng tính tiếp...
 
Chương 1222: Các cậu có cách gì hay không


“Không ngờ chẳng những võ thuật của anh xuất thần nhập hóa mà y thuật còn siêu phàm như vậy, Vạn Sơn bái phục!”
'Thẩm Vạn Sơn cung kính nói. Trần Khiêm khẽ lắc đâu, cũng không nói gì.
Bây giờ Thẩm Vạn Sơn nhìn thoáng qua đám anh em của mình.
Sau đó Thẩm Vạn Sơn gọi một cách cung kính: “Không biết sau này anh định làm gì, có thể cho anh em chúng tôi theo không? Anh đã cứu mạng của chúng tôi, anh em chúng tôi sẵn sàng đi theo anh làm trâu làm ngựa.”
Đúng vậy, ơn cứu mạng khó mà nói thành lời được, mà đám người Thẩm Vạn Sơn lại là người biết tình biết nghĩa.
Hơn nữa bây giờ đám người Thẩm Vạn Sơn đã không còn nơi nào để đi. Nếu có thể đi theo chàng trai tuổi còn trẻ nhưng bản lĩnh lại cao cường, nói không chừng tương lai sau này sẽ xán lạn.
Mà hiển nhiên tất những người khác cũng nghĩ như: vậy.
“Tôi? Chị sợ sau này tôi phải ở lại khu tam giác này, tôi đã không còn nơi nào để đi nữa!”
Trần Khiêm cười gượng nói.
“Anh cũng không còn nơi nào để đi? Thế thì trùng hợp quá, mấy anh em chúng tôi cũng khá rành khu tam giác này. Ở lại bên cạnh anh, nói không chừng có thể giúp đỡ gì đó, anh thu nhận chúng tôi được không?”
Thẩm Vạn Sơn nói.
Trần Khiêm trầm tư một lúc.
Bây giờ cái mà anh thiếu nhất chính là người, là thế lực của riêng mình, không biết đến khi nào anh mới có thể đủ sức để tạo dựng một thế lực cho riêng mình, đối đầu với Mạc Trường Không.
Nền tảng của đám người Thẩm Vạn Sơn này rất ổn, lại có nghĩa khí. Nếu sau này áp dụng phương pháp huấn luyện của bác Tần, thì việc đối phó với đám người Mộ Thanh, Mộ Thiên sẽ chẳng là gì cả.
“Nói thu nhận thì có hơi quá, tôi cũng xem bốn bể là nhà. Nếu như có thể thì chúng ta cùng nhau đi phiêu bạt, cũng rất tuyệt!”
Trần Khiêm cười nói.
“Thế thì hay quá!”
Đám người Thẩm Vạn Sơn vui vẻ.
'Trần Khiêm gật đầu.
“Đùng đùng đùng!”
Lúc này, mây đen bao phủ dày đặc, sấm sét vang
lên. Sau đó, trời mưa to như trút nước. Đám người Trân Khiêm ở lại trong hang động.
Một đám người, hiếm khi yên tâm nhìn ra bền ngoài hang động.
“Anh à, chúng ta cứ thế này cũng không phải là cách hay. Nếu muốn sinh tồn trong khu tam giác Thiên Thành này, chúng ta phải có sản nghiệp và thế lực của riêng mình mới được!”
Thẩm Vạn Sơn nói.
'Trần Khiêm gật đầu.
Bây giờ mọi người đầu không có nơi nương tựa, trời đổ mưa to, còn phải trốn vào hang động.
Nếu cứ vậy mà sống ở khu Thiên Thành này, khó!
“Các cậu có cách gì hay không?”
Trần Khiêm quay đầu hỏi.
 
Chương 1223: Thiên Long


“Thành phố lớn nhất của khu tam giác là Thiên Thành. Ở đó kinh tế phát triển, thế lực đông đảo, quá hỗn tạp, nếu chúng ta bước chân vào, sẽ khó mà có chỗ chen chân!"
“Nhưng cách đó khoảng mười kilomet, là một trấn nhỏ ngoại ô Thiên Thành, tên là thị trấn Tháp Câu. Nơi này tương đối phát triển, chúng ta có thể bắt đầu phát triển từ đây! Anh, em có một số tiền, có thể thành lập một doanh nghiệp nhỏ! Xây dựng chỗ đứng trước đãi”
Thẩm Vạn Sơn nói.
Trần Khiêm phất tay: “Tôi không cần doanh nghiệp loại nhỏ, tôi có thể cho cậu một số tiền, cậu đi thu mua một vài doanh nghiệp loại lớn. Đúng rồi, thị trấn Tháp Câu đã có gì rồi?”
“Nếu nói đến phát triển thì là một nhà máy chế biến dược liệu. Nhà máy khá lớn, nhưng nếu mua thì phải cần khá nhiều tiền!”
Thẩm Vạn Sơn nói.
“Nhà máy dược liệu?”
Trần Khiêm vừa nghe là thấy thích ngay, đúng lúc. sau này chẳng những anh muốn tìm nhân sâm vua mà còn luyện chế những dược liệu bình thường hay sử dụng. Thế thì tiện quá!
Anh thầm nghĩ.
“Tiền thì tôi có thể mượn được, đợi sau khi mưa tạnh, chúng ta chạy sang đó đi!”
Trần Khiêm nói.
Một ngày sau.
Thị trấn Tháp Câu, trong một khách sạn nhỏ.
“Anh, đã mua được rồi!”
Thẩm Vạn Sơn đẩy cửa ra.
Vào chung với thằng Ba và thằng Năm.
“Nhanh vậy?”
Trần Khiêm cười hỏi.
“Khu khụ, anh đừng nhắc nữa. Từ lâu ông chủ của nhà máy sản xuất dược liệu này đã bị mấy thế lực địa phương quấy rầy, có muốn ngồi lâu hơn cũng không được. Em dùng cái giá thấp nhất để mua nhà máy và công ty. Bây giờ tiền của chúng ta còn dư lại một ít, đúng rồi, nếu công ty đã đổi chủ thì cũng nên đặt tên lại đúng không?”
Thẩm Vạn Sơn nói.
“Vậy đặt là Thiên Long đi!”
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
“Thiên Long? Công ty Thiên Long, Tập đoàn Thiên Long? Nghe hay lắm, rất khí thế, em sẽ đi làm ngay. Hơn nữa anh, mấy anh em chúng em đã gom góp tiền mua lại trang viên mà lúc trước ông chủ cũ đã từng ở! Sau này anh cứ ở đó đi!”
Thẩm Vạn Sơn cười nói. “Không cưỡng ép đó chứ?”
Trần Khiêm biết Thẩm Vạn Sơn có bao nhiêu tiền, có thể mua được một mảnh vườn không?
“Không có... Tuyệt đối không hề! Ông chủ đó hoàn toàn tự nguyện!”
Trước khi đi, Trần Khiêm đã từng dặn dò, lúc mua công ty không được cưỡng ép người ta. Mặc dù Thẩm Vạn Sơn nóng tính nhưng cũng không đến mức như vậy.
“Vậy thì tôi yên tâm rồi. Ngoài ra, Vạn Sơn này, các cậu cũng dọn đến trang viên đi, như vậy thì tôi cũng có bạn!”
Trần Khiêm nói: “Đi, chúng ta đến trang viên xem thử”
“Đi thôi!"
 
Chương 1224: Đúng là loạn


Đám người Thẩm Vạn Sơn vui vẻ.
Đi xuống khách sạn, từ lâu đã có hai chiếc Bez màu đen đứng đợi, cũng không biết Thẩm Vạn Sơn đã lấy ở đâu ra.
Nhưng trong hai ngày làm quen, Trần Khiêm cũng
phát hiện Thẩm Vạn Sơn không những có chút bản lĩnh mà suy nghĩ còn tỉ mỉ giống như Lý Chấn Quốc.
'Thoáng chốc đã đến trang viên.
Thị trấn Tháp Câu, mặc dù là trấn nhưng tuyệt đối không hề nhỏ.
'To bằng hai cái huyện Bình An.
Hơn nữa trấn còn khá phát triển, quán bar quán rượu gì cũng có.
Nhưng không hổ là quận Thiên Thành vàng thau lẫn lộn.
Trên đường, đa số đều là những người xăm rồng vẽ phượng.
Chỉ riêng việc đánh phá cửa hàng thôi mà trên đường đi, Trần Khiêm đã thấy có vài vụ.
Đúng là loạn!
'Trần Khiêm khẽ lắc đầu.
'Thoáng chốc đã đến trang viên Thẩm Vạn Sơn mua. Nơi ở đúng là không nhỏ.
Nhưng Trần Khiêm còn chưa đi vào đã nghe trong biệt thự chính của trang viên có tiếng khóc la.
“Mẹ nó ngoan ngoãn cho tao, khóc cái gì mà khóc, cười lên cho tao. Nếu làm ông chủ mới không vui, mẹ nó †ao giết chúng bây đó!”
Giọng nói của người đàn ông trung niên vang lên, đang dạy dỗ người khác.
Thẩm Vạn Sơn mở cửa ra.
“Wow! Giám đốc Thẩm, anh đã đến rồi, còn người này...”
“Có phải người này là cậu chủ mới của chúng tôi hay không? Phong thái thế này, chắc chắn là đúng rồi, tôi tên là Lương Tam, xin chào cậu chủ!”
Người đàn ông lấm lét tên Lương Tam đang cúi đầu thật thấp trước mặt Trần Khiêm.
“Chào... chào cậu chủ!”
Mà sau lưng Lương Tam là hơn hai mươi cô người hầu có lớn có nhỏ, đều rất xinh đẹp, bây giờ đang run lẩy bẩy nói.
“Anh, đây là người hầu của chủ trước. Còn người tên Lương Tam này là quản gia, em thấy các cô ấy cũng khá được nên đã giữ lại cho anh!”
Thẩm Vạn Sơn nói.
“Đúng rồi cậu chủ, cậu chủ yên tâm. Tôi đã huấn luyện nhóm người hầu này rồi, cậu bảo chúng nó đi hướng Đông, chúng nó sẽ tuyệt đối không dám đi hướng Tây!"
Lương Tam cười nói.
“Các cô gái này... do ông bắt đến à?” 'Trần Khiêm chậm rãi bước đến bên cạnh một cô gái.
Kéo cánh tay cô ấy, vén tay áo lên, phía trên đó đã có rất nhiều vết bầm xanh xanh tím tím, hiển nhiên là đã bị đánh rất nhiều.
“Ha ha, là đám người mà lúc trước tôi đã mua, rẻ lắm ạ. Một cô người hầu còn chẳng đắt bằng một gói thuốc lá của tôi nữa, quan trọng là ngoại hình còn đẹp. Cậu chủ đừng lo, hai mươi người mà tôi giữ lại là những người mới vừa mua cách đây không lâu, chưa bị bóc †em. Tôi đã đuổi đám hầu bị bóc tem đi rồi! Cậu chủ, cậu có hài lòng không ạ?”
'Trần Khiêm nhíu mày, nhìn tên Lương Tam này, anh cảm thấy ghê tởm.
Sau đó lạnh lùng nói: “Tôi không cần. Vạn Sơn, hỏi rõ địa chỉ gia đình các cô ấy, nghĩ cách đưa các cô ấy về nhà đi...”
 
Chương 1225: Sao hai cô còn chưa đi


“Đưa... Đưa chúng nó về nhà?”
Lương Tam kinh ngạc hỏi.
“Không nghe cậu chủ nói à?”
Thẩm Vạn Sơn lạnh lùng quát.
“Dạ dạ dạ, tôi sẽ đưa ngay, đưa ngay đây ạ!” Lương Tam gật đầu liên tục.
Mà nhóm các cô gái thì gật đầu biết ơn Trần Khiêm: “Cảm ơn cậu chủ, cảm ơn cậu chủ!”
“Ừ, các cô về nhà đi!”
Trần Khiêm khẽ mỉm cười nói.
Bản thân Trần Khiêm không phải loại người hống hách, huống chỉ Trần Khiêm đã từng trải nghiệm cảm giác rời khỏi nhà. Sự chua xót này không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng nỗi.
Huống chỉ, các cô ấy bị mua làm người hầu, đã nhận hết tất cả những sự sỉ nhục.
Đa số các cô gái đều đi cả rồi.
Nhưng cuối cùng còn sót lại hai người, cứ đứng yên tại chỗ, không ngừng rơi lệ.
“Sao hai cô còn chưa đi?”
Trần Khiêm hỏi.
“Tôi... ba mẹ tôi đã bị bọn bắt cóc ở đây giết hại, tôi... tôi không còn nhà nữa cậu chủ!”
Một cô gái khẽ nói.
“Cậu chủ, cậu chủ cho chúng tôi ở lại đây được không ạ. Chúng tôi sẽ ngoan ngoãn hầu cậu chủ thật tốt, chỉ cần cậu chủ cho chúng tôi ăn cơm là được!”
Cô gái kia lại nói.
“Được, nếu hai cô đã đồng ý ở lại đây thì tôi cũng sẽ không đuổi các cô đi. Nhưng các cô yên tâm, từ nay về sau, sẽ không còn ai ức hiếp các cô nữa!”
Trần Khiêm cười khẽ.
“Ngọc Nhi cảm ơn cậu chủ!”
“Lam Nhi cảm ơn cậu chủ!”
Hai người nói lời cảm ơn.
Đặc biệt là cô gái tên Ngọc Nhi, bây giờ khẽ ngẩng đầu lên nhìn Trần Khiêm.
Gương mặt đẹp trai của Trần Khiêm làm trái tim Ngọc Nhi loạn nhịp.
Ngọc Nhi sống ở đây đã từng gặp quá nhiều người lòng dạ độc ác nhưng cậu chủ mới này thì khác, không hề giống với những người khác. Anh rất tốt bụng.
Cứ như vậy, Trần Khiêm xem như đã yên tâm ở lại đây.
Hơn nữa, anh bảo Thẩm Vạn Sơn hãy dùng số tiền còn dư lại để chiêu mộ khoảng một trăm chàng trai có †ố chất sức khỏe hơn người, hơn nữa tốt tính thật thà.
Làm vệ sĩ cho tập đoàn Thiên Long.
Hai tuần đầu, đích thân Thẩm Vạn Sơn sẽ huấn luyện.
Hai tuần sau đó, đích thân Trần Khiêm sẽ huấn luyện cho bọn họ.
Khoảng một tháng ngắn ngủi, năng lực của nhóm người này đã tăng lên đáng kể.
Đã không thua gì nhóm vệ sĩ nhà họ Trần.
 
Chương 1226: Khó có khi thấy cậu si tình như vậy


Hôm nay Trong trang viên.
“Ngọc Nhi, cậu chọn nấm tuyết lâu như vậy, đã mệt chưa?”
Lan Nhi năm trên giường, nhìn Ngọc Nhi đang nghiêm túc lựa nấm, cười gượng nói.
Chưa đến một tháng nhưng sắc mặt của Ngọc Nhi và Lam Nhi đã tốt hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần.
Đặc biệt là Ngọc Nhi, bây giờ sắc mặt càng ngày càng ổn, trổ mã thành một cô gái ngọt ngào đáng yêu, làm người khác vừa nhìn đã thấy mến thấy yêu.
“Không mệt, những ngày gần đây cậu chủ huấn luyện nhóm vệ sĩ vất vả quá, còn phải quản lý công ty nữa. Tớ nấu cho cậu chủ một bát canh nấm tuyết, mang đến cho cậu chủi”
Ngọc Nhi cười nói ngọt ngào.
“Đúng đó, cậu chủ là người rất tốt nhưng con nhóc như cậu còn tốt hơn đó, gần như là chuyện gì cậu cũng làm thay cậu chủ! Ha ha!”
Lam Nhi cười nói.
Trong khoảng thời gian này, Ngọc Nhi cứ đi theo Trần Khiêm.
'Từ chuyện ăn uống hằng ngày đến ăn mặc ra ngoài, Ngọc Nhi đều chuẩn bị rất tươm tất.
“Đúng rồi Ngọc Nhi!”
Dường như Lam Nhi nhớ đến chuyện gì đó, ngồi dậy nói:
“Một tháng trước, cậu chủ từng nói thả chúng ta đi, còn cho chúng ta một số tiền. Chẳng phải trước kia lúc nào cậu cũng muốn được về nước, về quê hả? Cho dù chú và dì đã qua đời thì cậu vẫn còn những người thân khác mà? Tại sao lại không đi nữa?”
“Chắc không phải cậu thích cậu chủ của chúng ta đấy chứ?”
Lam Nhi che miệng cười nói.
“Lam Nhị, cậu lại nói lung tung rồi, tớ... tớ làm gì còn ai thân thích đâu, chỉ là tớ vừa gặp cậu chủ đã cảm thấy rất yên tâm, nên muốn ở lại đây thôi. Tớ có tư cách gì thích cậu chủ chứ!”
Gương mặt xinh đẹp của Ngọc Nhi đỏ ửng, vội vã nói.
“Còn cậu đó Lam Nhi, cậu còn muốn về quê hơn cả tớ mà, sao bây giờ cũng không đi?”
Ngọc Nhỉ hỏi ngược lại.
“Tớ hả, có hai nguyên nhân. Thứ nhất, cậu chủ là người tốt, sẽ không ngược đãi tụi mình giống như những gia chủ khác. Cậu chủ rất tôn trọng tụi mình, đi theo cậu chủ, rất ổn định! Còn nguyên nhân thứ hai cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, anh Hổ đã đồng ý với tớ là khoảng chừng một tháng sẽ đến đây đón tớ đi. Tớ không muốn chạy lung tung, tớ muốn chờ anh Hổ đến đón tớ, anh Hổ sẽ cứu anh của anh ấy ra. Anh ấy nói rồi, dắt tớ đi khỏi nơi này rồi chúng tớ kết hôn!”
Lam Nhi hạnh phúc nói.
“Nhưng mà Lam Nhị, lời đàn ông nói, cậu tin là thật hả? Đúng, đúng là anh Hổ đã từng cứu tụi mình, nhưng mà, tớ vẫn không tin là anh ấy sẽ dẫn cậu đi! Cậu phải chuẩn bị tâm lý! Đương nhiên, anh Hổ đã cứu chúng ta, †ớ cũng tin anh ấy, nhưng mà...”
Ngọc Nhi muốn khuyên Lam Nhi đừng hy vọng nhiều như vậy, để tránh bị tổn thương.
“Tớ biết Ngọc Nhi muốn nói gì, nhưng tớ tin anh Hổ. Anh Hổ cứu anh của anh ấy xong, chắc chản sẽ đến tìm tớ. Chúng tớ đã đính hôn rồi, tóm lại, ngày nào còn chưa đợi được anh ấy thì tớ sẽ đợi một năm. Năm nay anh ấy chưa đến thì tớ sẽ chờ cả đời, tớ sẽ đợi!”
Hai tay Lam Nhi chống lên má, cười nói.
“Được rồi, khó có khi thấy cậu si tình như vậy, đi thôi. Chúng ta đi nấu canh rồi mang qua cho cậu chủ!”
Hai người vừa đi vừa cười nói.
 
Chương 1227: Anh Hổ


Giờ phút này, phía Bắc Tập đoàn Thiên Long.
Tựa vào một ngọn núi lớn.
'Trên ngọn núi cao.
Đang có một đội người đi bộ xuyên qua rừng rậm.
Hơn một trăm người, chia làm năm đội, do năm anh em của Thẩm Vạn Sơn chỉ huy.
Ngọc Nhi và Lam Nhi mang hộp giữ ấm ra.
Nhìn về phía xa xa, cậu chủ đang ngồi uống trà trên ghế tắm nắng.
Sau lưng là hai vệ sĩ mặc tây trang, may giày da, đeo kính râm.
Trong đó có một người đang chắp tay sau lưng. Còn người kia thì bung dù che nắng cho cậu chủ.
“Cậu chủ, đây là canh nấm tuyết tôi nấu cho cậu! Cậu nếm thử đi ạ!”
“Lần sau không cần phải phiên như vậy nữa!” 'Trần Khiêm đặt tách trà xuống, khế mỉm cười nói. Nhìn Trần Khiêm, Ngọc Nhi cười ngọt ngào.
Cũng không biết tại sao mà dường như mỗi ngày trôi qua, khí chất trên người cậu chủ càng thay đổi.
Ví dụ như khoảng thời gian trước, cơ bắp trên người cậu chủ chưa to đến thế.
Nhưng vài ngày trước, bỗng dưng phình lên.
Trong khoảng thời gian này, cơ thể của cậu chủ mới trở lại hình thái ban đầu.
Tình huống thế này, Ngọc Nhi đã từng tận mắt chứng kiến hai lần.
Mà đúng lúc này. Bồỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập.
Thấy Thẩm Vạn Sơn đang dẫn theo nhóm của anh ấy chạy về phía bên này.
Những người đằng sau thì đang khiêng một người. “Cậu chủ, lúc chúng em ở trên núi thì phát hiện người này. Xem ra đã hôn mê mấy ngày rồi, vết thương trên người rất nghiêm trọng, còn lại chút hơi thở cuối cùng nên em đưa anh ta về đây!”
Thẩm Vạn Sơn nói.
Vừa nói, vài đàn em đặt chàng trai đang thở thoi thóp này xuống đất.
Mà khi nhìn chàng trai này. 'Trần Khiêm nhíu chặt mày, lòng giật thót. “Rầm!”
Lam Nhi đang bưng khay chợt run lẩy bẩy, khay rơi xuống đất.
“Địa Hổ?”
“Anh Hổ”
Trần Khiêm chợt đứng lên.
Lam Nhi thì khóc lóc chạy qua.
Chàng trai đang thở thoi thóp này không phải ai khác, chính là Địa Hổ trong hai anh em Thiên Long, Địa Hổ.
'Trần Khiêm cũng vội vàng chạy đến bên cạnh Địa Hổ...
 
Chương 1228: Có phải anh đã chết rồi hay không


“Anh Hổ”
Lam Nhi khóc lóc nói.
“Cậu chủ? Anh biết anh ta à?” Thẩm Vạn Sơn hỏi.
“Ừ, tất nhiên là biết rồi, không chỉ là anh em mà còn nh
hơn cả anh em
Trần Khiêm nói.
“AI Thế thì cậu chủ, xin cậu chủ hãy cứu anh Hổ đi, y thuật của cậu chủ siêu phàm, nhất định cậu chủ phải cứu anh Hổ!” Lam Nhi khóc lóc nói. Không ngờ anh Hổ mà Lam Nhi nói lại là Địa Hổ. Nếu biết vậy thì từ lâu anh đã sai người đi tìm rồi. Đâu đến nông nỗi này.
"Lam Nhi, cậu tránh ra trước đã. Cậu không nghe cậu chủ nói hả, cậu chủ là anh em của anh Hổ mài"
Ngọc Nhi kéo Lam Nhi ra.
Mà thoáng chốc Trần Khiêm đã kiểm tra vết thương của Địa Hổ.
Vết thương cực kỳ nghiêm trọng, nếu phát hiện trễ thêm vài tiếng thì chỉ sợ cho dù bác Tân có đến thì cũng khó mà xoay chuyển được.
"Nhanh, đưa Địa Hổ về trang viên trước!" Trần Khiêm nói.
Khoảng chừng hai tiếng đồng hồ sau. Ngón tay Địa Hổ khẽ nhúc nhích.
Sau đó anh ấy mở mắt ra.
Đập vào mắt là.
Là Lam Nhi đang nắm chặt tay mình.
"Lam Nhỉ? Anh... Chẳng lế anh đang nằm mơ? Có phải anh đã chết rồi hay không?”
Địa Hổ yếu ớt hỏi.
"Không! Không phải! Anh Hổ, không phải anh đang nằm mơ đâu, nhờ cậu chủ, cậu chủ đã chữa trị cho anh!"
Lam Nhỉ khóc nói. "Cậu chử?" Địa Hổ nghi ngờ: "Anh biết vết thương của anh mà, cho dù là thầy Tả ở Tây Nam đến thì cũng không thể thay đổi được. Anh cố gắng chạy đến đây là vì muốn gặp em lần cuối, sao vết thương của anh lại được chữa khỏi chứ?"
"Thật mà anh Hổ, cậu chủ rất giỏi giang, anh ấy thật sự đã chữa cho anh rồi mà!"
“Đúng rồi, em vui quá nên quên mất. Cậu chủ nói chờ đến khi anh tỉnh thì phải thông báo cho anh ấy ngay!"
Lam Nhi lau nước mắt.
Vội vàng chạy ra ngoài.
“Địa Hổ, anh tỉnh rồi?”
'Trần Khiêm nhanh chóng chạy vào.
Mà nghe thấy giọng nói này.
Địa Hổ vốn dĩ đang nằm trên giường bệnh chợt run rẩy.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn, khóe miệng càng run rẩy hơn: “Cậu... Cậu Trần???”
 
Chương 1229: Cậu cứu tôi?


Địa Hổ vừa mừng vừa sợ, bỗng nhiên muốn ngồi dậy.
"Đừng nhúc nhích, anh mới vừa khỏe mà!"
'Trần Khiêm bước đến đỡ anh ấy.
Địa Hổ siết chặt lấy tay của Trần Khiêm: "Cậu Trần, gặp được cậu, đúng là tốt quá. Mọi người đang đồn, nói cậu... cậu đã chết rồi, không ngờ tôi lại gặp được cậu ở đây, tốt quái!"
Địa Hổ kích động đến rơi nước mắt.
Mà Trần Khiêm cũng không ngờ ở một nơi xa lạ thế này, anh lại gặp được Địa Hổ.
"Em chưa chết, em vẫn khỏe!"
'Trân Khiêm cười nói.
"Anh Hổ, nhờ có cậu chủ cứu anh đó!"
Lam Nhi nói.
"Cậu... cậu Trần? Cậu cứu tôi?"
Địa Hổ kinh ngạc: "Cậu học y hồi nào?"
"Khoảng chừng nửa năm trước, bây giờ khoan hỏi những vấn đề này, sau này em sẽ kể cho anh nghe. Anh cứ nhanh chóng nói cho em biết, cuối cùng anh đã xảy ra chuyện gì? Suýt chút đã bỏ mạng, hơn nữa, anh của anh đâu?”
Trần Khiêm hỏi.
Mặt Địa Hổ lại chua xót, sau đó kể những chuyện đã xảy ra với hai anh em trong khoảng thời gian này.
Thì ra...
'Từ sau đêm hai người liều chết hộ tống Trần Khiêm...
Hai người quay lại nhà họ Trần. Nhưng nhà họ Trần sợ chuyện Thiên Long, Địa Hổ ra †ay giúp đỡ bị tiết lộ ra ngoài nên cho hai anh em một số tiền, để hai người rời khỏi nhà họ Trần.
Vốn dĩ Thiên Long, Địa Hổ định quay lại khu căn cứ của lính đánh thuê ở khu vực hải ngoại.
Nhưng không ngờ trên đường đi, lại nghe nói đêm đó Trần Khiêm và Lý Chấn Quốc gặp nạn ở Khánh Thành.
Mà mọi người đang không rõ tung tích cậu Trần.
Vì thế hai người chạy đến Tây Nam, âm thâm điều tra nhưng suốt ba tháng không có kết quả gì.
Còn bị người nhà Tư Đồ phát hiện, không còn cách nào khác, hai người đành phải rời khỏi Tây Nam, đến khu †am giác Thiên Thành này.
Vốn dĩ định dừng chân ở đây, dùng số tiền này để xây dựng một thế lực, quay lại báo thù nhà Tư Đồ.
Nhưng hai anh em đã xem thường thế lực ở Thiên Thành này.
'Trong một cuộc chiến chiếm đất, họ đã bị đánh bại bởi thế lực của Văn Sâm, một thế lực hống hách ở Thiên Thành.
Còn bắt cả Thiên Long. Địa Hổ cũng bị người ta đuổi giết ở khắp nơi. Đành phải trốn chui trốn nhủi.
Trong lúc trốn tránh, nhìn thấy một người quản gia tên Lương Nhị đang đánh mấy chục cô gái.
Vì thế Địa Hổ tức giận giết chết Lương Nhị. Trong những ngày này, Địa Hổ quen biết Lam Nhi. 'Thoáng chốc hai người đã nảy sinh tình cảm.
Cũng hẹn nhau rằng sau khi cứu anh trai ra thì sẽ kết hôn.
Nhưng không ngờ ba ngày trước, kế hoạch cứu người của anh ấy thất bại. Anh ấy bị Văn Sâm đánh bại, suýt chút thì bỏ mạng, chạy thẳng đến đây!
Nên bây giờ mới có cảnh tượng như hôm nay.
"Văn Sâm?"
'Trân Khiêm nhíu mày.
 
Chương 1230: Hồng môn yến


Mấy anh em Thẩm Vạn Sơn đứng bên cạnh cũng hơi kiêng kị: "Cậu chủ, Văn Sâm bá chủ ở Thiên Thành, không những thế lực khổng lồ mà bản thân ông ta cũng tự xưng là Ác Long, năng lực rất mạnh. Cho dù là người đã khổ luyện hơn mười năm cũng không phải là đối thủ của ông ta. Trông có vẻ như anh Địa Hổ đây cũng biết võ, hơn nữa tất nhiên năng lực không tầm thường nhưng nếu thua dưới tay Văn Sâm, cũng không phải là chuyện gì lạ!"
"Lợi hại vậy à!?"
Trần Khiêm hỏi.
'Trần Khiêm biết rõ năng lực của hai anh em Thiên Long, Địa Hổ. Hai người có thể chất và tài năng tuyệt vời.
Nhưng lại có người đánh hai anh em này đến mức không còn sức chống cự, đúng là hiếm thấy.
Mà năng lực của Thẩm Vạn Sơn thì chẳng kém cạnh Thiên Long, Địa Hổ. Giờ phút này, sắc mặt kiêng kị của anh ấy đã đủ để hiểu được sự khủng bố của Văn Sâm ở mảnh đất Thiên Thành này.
“Đúng vậy, nhưng mà cậu chủ, mạng anh em tôi là của anh, chúng tôi không sợ chết. Anh chỉ cần nói một câu, đi xử Văn Sâm, chúng tôi sẽ làm ngay!”
Thẩm Văn Sơn lạnh lùng nói.
“Đúng đó cậu chủ, chúng tôi đều không sợ chết!”
Các anh em còn lại cũng tỏ thái độ.
'Trần Khiêm giơ tay lên: “Chuyện này thì đợi chúng ta bàn bạc kỹ lại đã. Vạn Sơn, tôi muốn có tất cả thông tin về thế lực của Văn Sâm, cậu hãy điều tra ngay cho tôi!”
Thật ra bản thân Trần Khiêm không sợ nhưng lỡ như thật sự khủng bố như lời họ nói thì.
Chẳng phải là để anh em chết trong vô nghĩa rồi hay saol
Nhưng quan hệ giữa anh và hai anh em Thiên Long, Địa Hổ không phải là mối quan hệ bình thường.
Thiên Long gặp nạn, tất nhiên Trần Khiêm sẽ liều mình cứu giúp. Thoáng chốc đã đến buổi chiều.
“Cậu Trần, nếu cậu đến Thiên Thành thì nhất định phải đưa tôi theo!”
Địa Hổ còn yếu, đi trong sân vườn, nói với Trần Khiêm đang đứng khoanh tay.
“Địa Hổ, sao anh lại xuống giường rồi? Hơn nữa, chẳng phải em đã nói với anh là bây giờ em không phải cậu Trần! Anh đừng gọi em như vậy!” Trần Khiêm cười nói.
“Vâng, tôi đã biết rồi cậu Trần.”
“Khụ khụ, ngoài ra, hai anh em tôi đã rời khỏi nhà họ. Trần rồi, không còn là Thiên Long, Địa Hổ mà cô chủ đã đặt nữa, cậu cứ gọi tôi là Trương Hổ đi!
Địa Hổ cũng cười gượng.
'Trần Khiêm vỗ vai anh ấy: “Chuyện cứu Thiên Long, vài ngày nữa em sẽ lập tức hành động ngay, anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe! Yên tâm, em sẽ đưa Thiên Long đến trước mặt anhI”
“Nhưng mà cậu Trần..."
“Không cần nói nữa!”
Trần Khiêm giơ tay lên ngắt lời Trương Hổ.
Mà lúc này, Thẩm Vạn Sơn bước từ bền ngoài vào.
“Cậu chủ, năm thế lực của thị trấn Tháp Câu gửi mời đến, mời cậu chủ tối nay đến tham gia buổi tiệc họp mặt của họ, hơn nữa người đưa thiệp mời còn nói là bắt buộc phải đi!”
Thẩm Vạn Sơn cười mỉa. “Đây là gì? Hồng môn yến? Hay là ép buộc?” Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.
“Ha ha, em hiểu năm thế lực này đang nghĩ gì, đơn giản là họ muốn ra oai, muốn đánh phủ đầu chúng ta trước. Sau này, chúng ta phải nộp phí bảo kê cho họ! Cậu chủ, anh không cần phải quan tâm đến bọn họ, em sẽ từ chối thẳng!”
Thẩm Vạn Sơn nói.
“Không cần phải từ chối. Ngày mai chúng ta đi Thiên Thành, tôi không muốn sau này phải nơm nớp lo sợ. Nếu bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ như vậy, không đi thì chẳng nể mặt tí nào, đêm nay chúng ta sang đó!”
 
Chương 1231: Bạn đại học


Cậu chủ, tôi thấy áo sơ mi của anh không hợp lắm, chỉ bằng chạy lên trước dừng xe lại, tôi xuống xe mua cho anh chiếc khác nhé?”
Đoàn xe đang đi trên đường.
Ngọc Nhi ngồi bên cạnh Trần Khiêm, lập tức cười hỏi.
“Không cần đâu, tôi cảm thấy rất hợp!”
Trần Khiêm nhìn nhìn rồi mỉm cười.
Chỉ là, bây giờ Trần Khiêm đang nhìn thoáng qua trung tâm thương mại phía trước rồi bỗng nhiên chợt ngẩng đầu nhìn sang bên đó.
Bởi vì có một chàng trai trẻ đang bước vào cửa hàng.
“Sao vậy cậu chủ?”
Ngọc Nhi hỏi.
“Hình như tôi nhìn thấy bạn cùng trường, thật sự rất giống. Được thôi, dừng ở đằng trước đi, chúng ta đi trung tâm thương mại dạo!”
'Trần Khiêm nói ngay.
Xe dừng thẳng giữa đường.
Mà cho dù là đứng chặn đường thì ở thị trấn Tháp Cầu này, đa số các thế lực sẽ đi xe theo đoàn nên vừa nhìn đã biết là có nhân vật thế lực ra ngoài nên đồng loạt chạy bọc qua hai bên. E
Anh Trần dẫn Ngọc Nhi vào trung tâm thương mại. Bộp!
Bây giờ một chàng trai đang chọn tây trang, bỗng fdưng bị người ta vỗ vai.
Anh ấy giật mình, lập tức quay đầu nhìn.
Đầu tiên là ngơ ngác, sau đó thì vui vẻ.
“Mẹ nó!!! Lão Trần?”
“Dương Huy, là cậu thật này!”
Trần Khiêm cười nói.
“Lão Trần, cậu... cậu không sao chứ? Mọi người nói _ cậu mất tích xảy ra chuyện, thì ra, cậu chạy đến khu Thiên Thành! Tôi nói mà, có hỏi thăm thế nào cũng không hỏi thăm được tung tích của cậu!”
Dương Huy vui vẻ nói.
Anh ấy vỗ thật mạnh lên bả vai Trần Khiêm: “Gặp được cậu ở đây, đúng là tốt quái!”
“Đúng rồi Dương Huy, sao cậu lại đến đây?”
Sau khi tán gầu vài câu, Trần Khiêm nghỉ ngờ hỏi.
Nơi này cực kỳ phức tạp, ngoại trừ người dân địa phương bản xứ thì bình thường làm gì có ai chạy đến đây làm ăn phát triển.
“Khụ khụ, thôi đừng nhắc nữa. Bây giờ tôi đang làm việc trong một công ty nổi tiếng ở Hoa Hạ, không còn cách nào khác, đi công tác đến đây, haiz! Ở đây loạn quá chừng, người đi lại trên đường, trong số mười người thì đã có chín người cầm súng rồi!”
Dương Huy bất đắc dĩ nói.
 
Chương 1232: Trùng hợp quá nhỉ


Trần Khiêm cười.
“Cậu thì sao lão Trần? Nửa năm nay không có tin †ức gì của cậu, cậu lăn lộn ở đây à? Nhanh lên cho tôi xem thử xem cậu đã cụt tay hay cụt chân gì chưa?”
Dương Huy nói đùa.
Nói thế nào nhỉ, anh em gặp mặt, có tay bắt mặt mừng thế nào cũng thấy không đủ, có vẻ như phải mỉa nhau vài câu thì mới cảm nhận lại được tình bạn lúc trước.
“Không có, dù sao bây giờ tôi vẫn còn là người lành lặn. Hơn nữa, tôi cũng mới đến đây không lâu. Bởi vì một vài chuyện nên mất liên lạc với mọi người suốt nửa năm!”
Trần Khiêm nói.
“Haiz, tôi cũng có nghe nói chuyện cậu rời khỏi gia tộc, nhưng cũng không sao đâu lão Trần. Dù sao một năm trước, cậu đã được hưởng thụ tất cả những thứ có thể hưởng thụ, không còn thì không còn thôi, dù sao sống vậy cũng đáng rồi.”
Dương Huy lại vỗ vai Trần Khiêm.
Bạn bè cũ gặp lại, nói mãi chẳng hết chuyện.
“Dương Huy, đây là thông tin liên lạc của tôi, đợi tôi bận khoảng hai ngày xong thì mình tụ họp nha!”
'Trần Khiêm đọc số điện thoại mới cho Dương Huy. “Hả, cô bạn này thì sao? Bạn gái cậu à?”
Dương Huy ghi nhớ rồi lại nhìn Ngọc Nhi cười. Làm gương mặt xinh đẹp của Ngọc Nhi đỏ ửng. “Chờ sau này có cơ hội tôi sẽ giải thích với cậu!” Trần Khiêm mỉm cười.
“Được, vậy cậu cứ bận đi, tôi cũng phải mua quần áo, ngày mai đi gặp một khách hàng quan trọng!”
Hai người ôm nhau một chút, chuẩn bị chia tay.
“Ồ? Chẳng phải là giám đốc Dương đây sao? Trùng hợp quá nhỉ!”
Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên.
Dương Huy vừa nhìn thì cười nói: “Thì ra là Tổng giám đốc Tần và tổng giám đốc Lý, trùng hợp quá!”
Hiển nhiên, Dương Huy bắt gặp khách hàng của anh ấy.
Mà Trần Khiêm cũng ra hiệu Dương Huy cứ làm việc đi.
Đang chuẩn bị xoay người rời đi.
Sau khi nhìn thấy một trai một gái bên cạnh, anh cực kỳ ngạc nhiên.
Thì ra một nam một nữ này không phải ai xa lạ.
Là Tân Noãn và bạn trai của cô ta đã sỉ nhục anh khi anh còn nghèo phải đi làm ở công trường hồi nửa năm trước.
“Mẹ nó, Trần Khiêm?”
Vốn dĩ Tân Noãn còn khoanh tay, bây giờ nhìn thấy Trần Khiêm, thì cười mỉa mai nói.
“Sao thế? Lão Trần, cậu biết Tổng giám đốc Tần và Tổng giám đốc Lý à. Ha ha, cậu của Tổng giám đốc Lý là người phụ trách một công ty lớn ở đây, tôi đang đàm phán dự án với họ đấy!”
Dương Huy nói.
 
Chương 1233: Biệt danh là Ngô béo


'Trần Khiêm lạnh lùng gật đầu: “Cũng biết!”
“Ha ha, Trần Khiêm, cậu ra vẻ gì vậy, còn cũng biết nữa chứ. Tôi là Tân Noãn đây cậu quên rồi hả? Nói ra, chẳng phải cậu làm thêm ở công trường hay sao, sao. vậy không nhớ ra à? Tôi còn trả tiền công cho cậu nữa đó? Quên rồi hả?”
Tân Noãn lập tức cười mỉa nói. Mà Trần Khiêm chỉ nhìn thoáng qua cô ta.
Thật ra lúc ban đầu, căn cứ theo những gì Tiểu Béo. mô tả, Tân Noãn này không quá đáng đến mức này nhưng không biết từ khi nào mà cô gái này đã thay đổi tính cách hoàn toàn.
“Hừ, chắc là không thể sống trong nước nữa nên chạy đến đây. Tôi nói cho cậu biết, loại người như cậu thì có chạy đi đâu cũng vậy thôi, ở đây, cùng lắm chỉ có thể làm chó cho người ta!”
'Tân Noãn nói. “Tổng giám đốc Tần, đây là anh em của tôi, không biết có phải hai người đã có hiểu lầm gì hay không? Bạn của tôi là người tốt!”
Dương Huy thấy Tân Noãn mỉa mai Trần Khiêm mà không hề nể nang gì.
Lập tức nói giúp.
“Bạn của anh? Ồ ồ, thế thì xin lỗi giám đốc Dương, tôi thấy dự án anh đang đàm phán với cậu của chồng tôi cũng nên ngưng rồi. Dự án này sẽ bị hủy, anh thấy thế nào hả chồng?”
'Tần Noãn khoác cánh tay bạn trai cô ta.
“Tất nhiên là được rồi!"
“Tổng giám đốc Tần, cô...” Dương Huy chợt không còn gì để nói.
Anh ấy ở đây cả tuần trời, mà nói hủy là hủy hay sao?
Nhưng đúng lúc này.
Nhân viên công tác của trung tâm mua sắm bước vào.
Gào lên một cách không hề khách sáo: “Chiếc xe X đang đậu bên ngoài kia là của ai vậy? Ra ngoài lái đi cho. tôi, chiếc xe X là của ai? Nhanh chân ra ngoài lái đi đi, nếu cứ lề mề thì tôi sẽ cho người tới kéo đi đó!”
Gã ta gào lên vài câu.
Ở đây, tất nhiên sẽ không có những phép lịch sự như trong nước.
Không hợp là đánh nhau ngay, đây mới là phong cách chủ yếu của nơi này.
“Của tôi! Xe tôi đã đậu ngay ngắn rồi mà, sao vậy?”
Mà giờ phút bày, bạn trai của Tân Noãn lạnh lùng hỏi.
“Cái gì mà sao vậy? Kẹt xe rồi, nhanh chóng lái sang chỗ khác, nếu không tôi sẽ cho người đến kéo!”
Nhân viên hống hách nói. Mà bạn trai của Tần Noãn, một là đang trước mặt Tần Noãn, hai là trước mặt Trần Khiêm và Dương Huy nên không muốn bị mất mặt.
Lập tức cười mỉa nói: “Chú em, cậu tôi tên Ngô Cương! Biệt danh là Ngô béo!”
“Mẹ nó tôi chẳng cần biết là Ngô béo hay Ngô ốm, đi ra ngoài lái xe ngay cho tôi!”
Nhân viên mắng. Mà bây giờ bạn trai của Tân Noãn cực kỳ xấu hổ.
“Được, tôi cũng đang muốn nhìn xem, tôi đã chặn đường của ail”
Bạn trai của Tân Noãn không cam tâm chịu thua. Kéo tay Tần Noãn ra ngoài.
“Nhưng mà, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu tôi, có người dám không nể mặt cậu ấy!”
“Cậu chủ, tôi đã mua áo sơ mi xong rồi!” Mà lúc này, Ngọc Nhi cầm áo sơ mi chạy đến.
“Dương Huy, không sao, cậu yên tâm đi, vài ngày nữa, đợi tôi liên lạc với cậu nhé!”
Sau khi Trần Khiêm nói với Dương Huy xong thì đi ra ngoài với Ngọc Nhi...
 
Chương 1234: Mạnh mẽ quá đi


Nói rồi hai người Tân Noãn bước ra ngoài. Vốn dĩ anh ta đã đậu xe vào sạp hàng ven đường.
Nhưng bây giờ có một đoàn xe đang dừng thẳng giữa đường.
Cứ như vậy, hiển nhiên các phương tiện muốn vượt qua đoàn xe không thể vượt được.
Xe của anh ta đã chặn đoàn xe đăng sau.
“Anh nhìn đi, không phải lỗi tại xe chúng tôi, đoàn xe này chặn đường nên tại sao chúng tôi phải dời xe?”
Bây giờ, Tân Noãn không phục nói.
Ban nãy bị nhân viên này sỉ nhục như vậy, không tức giận mới là lạ.
“Cô đi xe gì mà muốn sánh với đoàn xe người ta? Đi ra ngoài thì phải biết luật, tốt nhất nghe lời tôi khuyên, nhanh chân dời xe ra chỗ khác. Nếu không lúc xảy ra chuyện rồi thì Ngô béo Ngô ốm gì đó không chịu trách nhiệm nổi đâu!”
Nhân viên cười gän.
“Nghe nói những người sử dụng đoàn xe đều là người có chỗ đứng, có thế lực ở thị trấn Tháp Câu!?”
Bạn trai Tân Noãn nói.
“Hiểu thì tốt!”
Nhân viên công tác nói xong thì đi.
“Tiểu Noãn, mình dời xe đi thôi, nếu đắc tội với các ông trùm địa phương, ngay cả cậu cũng không chống lại được đâu!”
“Được thôi!”
Tần Noãn thè lưỡi.
Đồng thời nhìn về phía đoàn xe xa xỉ.
Cực kỳ hâm mộ.
Thật ra không riêng gì Tân Noãn mà ngay cả những người đi đường xung quanh cũng rất hâm mộ.
Đúng vậy, ai không muốn oai phong như vậy, ai mà không muốn ngang ngược khắp phố.
Dừng một loạt xe ngay giữa đường, nhưng không ai dám nói gì.
Khí phách biết bao. Tân Noãn đã hiểu rồi. Nhưng đúng lúc này, cửa xe mở ra.
Thì thấy từng hàng từng hàng vệ sĩ áo đen, sắc mặt nghiêm trọng dồn dập bước xuống xe.
Trang nghiêm như thể cung kính chào đón vị vua trong lòng họ.
Khí thế phi phàm.
“Đây là thế lực ở thị trấn Tháp Câu chúng ta hả?”
“Trông không giống lắm, thị trấn Tháp Câu, cho dù là thế lực ở Thiên Thành cũng chưa bao giờ thấy đội ngũ nào hùng hồn như vậy!”
“Chẳng lẽ là thế lực mới ở chỗ chúng †a?”
“Cảm thấy mạnh mẽ quá đi!”
 
Chương 1235: Thế lực của hắn là thế lực mạnh nhất


Nhóm vệ sĩ mới vừa bước ra ngoài, mọi người đã bàn tán sôi nổi.
Mà những người đứng đầu lại dẫn người đi về phía bên này.
Bây giờ Tần Noãn và bạn trai của cô ta sợ đến mức. không dám nói gì, cũng không dám lái xe.
Còn nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. “Cậu chủ, mời lên xe!”
Những người đứng đầu bước đến trước mặt một chàng trai, đồng thanh nói.
Mà cửa xe đã được mấy tên đàn em mở ra.
“Cậu chủ? Cái gì? Đại ca của họ ở đây à?”
“Đúng vậy, đại ca của đám người này trẻ trung quá!” Mọi người kinh ngạc nói.
Mà Tần Noãn cũng ngây ngẩn cả người.
Bởi vì người bọn họ chờ đợi không phải ai xa lạ, mà chính là Trần Khiêm?
“Ừ, đi thôi!"
Trần Khiêm gật đầu nói.
Mà lúc đi ngang qua trước mặt hai người Tân Noãn. 'Trần Khiêm lạnh lùng nhìn Tân Noãn.
Tần Noãn ngạc nhiên và kinh hoảng còn bạn trai cô †a thì thả tay cô ta ra.
Bởi vì Tân Noãn đã từng nhắm vào Trần Khiêm hết lần này đến lần khác.
Mà anh, lại là ông trùm khu này? Có nhiều đàn em như vậy?
Chỉ là Trần Khiêm chẳng hề so đo với Tân Noấn. Đến bây giờ, Trần Khiêm đã khinh thường việc so đo với một cô gái yếu ớt nhu nhược.
Lên xe, nổ máy, phóng như bay.
Để lại Tân Noãn tâm trạng vừa phức tạp vừa kinh hoảng, giật mình đứng im tại chỗ, không biết phải làm sao!
Cùng lúc đó.
Bên trong trang viên của khách sạn lớn nhất thị trấn Tháp Câu.
Giờ phút này đang tổ chức một buổi họp mặt quy mô lớn.
Người đứng đầu của năm thế lực và tất cả đàn em của họ, khoảng chừng gần nghìn người.
Làm trang viên chật như nêm cối.
Tiếng người ồn ào.
Phía trên trang viên là một chiếc bục cao. Trên bục cao để vài chỗ ngồi.
Tất cả những người đứng đầu đều đang ngồi trên đó.
“Anh Kim đây đúng là đa mưu túc trí, muốn mượn hội văn võ lần này để ra oai với Tập đoàn Thiên Long mới tới này, ha ha, một hòn đá trúng hai con nhạn!”
“Đúng vậy, vốn dĩ nhà máy dược liệu là nguồn thu nhập chính của chúng ta, bây giờ đã bị Tập đoàn Thiên Long thu mua, nghe nói người đứng đầu Thiên Long là một thằng nhóc con? Chỉ với cậu ta mà đòi gầy dựng sự nghiệp ở thị trấn Tháp Câu này? Muốn chết!”
“Nhưng mà theo tôi thấy, cũng chỉ là thằng ranh con thôi. Còn tưởng rằng lần này mời cậu ta sẽ không đến chứ, nói thật, nếu không đến thì tôi còn nể nang nó một chút. Bây giờ xem ra, cũng chỉ là thùng rỗng kêu to thôi!”
Vài ông trùm cười to nói.
Mà người được gọi là anh Kim, tên là Kim Điêu, hơn bốn mươi tuổi, có cặp răng vàng lớn, cũng là người nổi tiếng ở thị trấn Tháp Câu này.
Thế lực của hắn là thế lực mạnh nhất.
 
Chương 1236: Không đấu thì sao biết được


Giờ phút này nói: “Nhưng mà mọi người, đại hội văn võ năm nay, ngoài chuyện của Tập đoàn Thiên Long ra thì còn một chuyện khác nữa là phân chia lại thế lực ở thị trấn Tháp Câu chúng ta.... Một khi chuyện này thành công thì tôi không mong chuyện bốn năm trước sẽ tái diễn lại lần nữa!”
Cái gọi là đại hội văn võ cũng chỉ là nghe cho oách thôi, thật ra đây chính là đại hội để các thế lực tiến hành phân chia địa bàn.
Mà tiêu chuẩn phân chia thì đơn giản hơn nhiều, lực. ai mạnh thì địa bàn người đó nhiều.
Bốn năm tổ chức một lần.
Mà đấu thực lực là mỗi một ông trùm sẽ sai đàn em của mình ra tranh tài. Người thắng làm vua. Sau đó năm người tiến hành thỏa thuận. Một khi đã ký thì không thể đổi ý.
Bốn năm trước, có một thế lực bị cướp địa bàn vốn dĩ thuộc về mình nên vung tay đánh nhau.
Phải biết rằng mặc dù tên của thị trấn Tháp Câu là trấn nhưng ít nhất cũng bằng vài cái huyện Bình An.
'Tương đương với một thành phố ở phía Bắc Hoa Hạ. Đúng lúc này.
“Cậu Trần của Thiên Long đến...”
Ngoài cửa, có người kêu.
Cũng làm toàn bộ hội trường đang ồn ào chợt yên tĩnh trở lại.
Hiển nhiên mọi người đều muốn xem thử cuối cùng người sáng lập nên Tập đoàn Long Thiên là ông trùm phương nào?
'Trần Khiêm dẫn vệ sĩ của mình đến.
Chỉ có hơn sáu mươi vệ sĩ.
Nhưng ai ai cũng trang nghiêm và đầy khí thế.
Làm rất nhiều đàn em trong hội trường đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Trần Khiêm đi thẳng đến bục cao.
“Các vị chủ tịch, xin chào!”
Trần Khiêm khế mỉm cười.
“Chào chủ tịch Trần, mời ngồi!”
Vài ông trùm nhìn nhau.
Đặc biệt là chú ý đến vệ sĩ sau lưng Trần Khiêm.
Xem ra địa vị của thằng nhóc Trần này không đơn giản.
Sau khi tán gầu linh tỉnh.
Kim Điêu nheo mắt lại cười nói: “Tôi tin rằng cậu Trần Trần đây đã từng nghe nói đến đạ văn võ của thị trấn Tháp Câu chúng ta. Lát nữa sẽ bắt đầu thi đấu, tôi thấy đàn em của chủ tịch Trần, ai cũng vạm vỡ uy phong, không biết chủ tịch Trần có ý định muốn tham gia không, để chúng tôi được học hỏi một chút?!”
Ý của Kim Điêu rất tố, Tập đoàn Thiên Long này cũng không giống ông chủ của tập đoàn dược liệu trước.
Chỉ lên sân khấu thôi đã không đơn giản.
Vì vậy Kim Điêu thử một lần để kiểm tra năng lực của Thiên Long.
“Thôi bỏ đi, đàn em của tôi đều để trưng cho đẹp thôi chứ không xài được, sao lại là đối thủ của các anh chứ?”
Trần Khiêm nhếch mép lắc đầu.
“Chủ tịch Trần khiêm tốn quá! Không đấu thì sao biết được?”
Kim Điều cười to.
“Được thôi, nếu các anh đã có ý này thì được rồi. Vạn Sơn, lát nữa để đàn em của các anh đây dạy cho vài quy tắc!”
Trần Khiêm cười nói.
“Được thôi cậu chủ, mấy anh em tụi em cũng muốn học quy tắc!”
'Thẩm Vạn Sơn khởi động vai, bình tĩnh cười nói.
 
Chương 1237: Đúng là chúng tôi đã nhìn lầm


Mà đám Kim Điêu không ngờ nhóm người Tập đoàn Thiên Long này lại không khách sáo chút nào.
Xem ra bọn họ cực kỳ tự tin.
Nếu lần này không ra oai với họ trước, sau này muốn thuần hóa, e là sẽ khó hơn!
'Thoáng chốc hội văn võ đã bắt đầu. Ở trung tâm là một khoảng sân lớn.
Mà năm thế lực cũng sai đàn em mạnh mẽ của mình ra.
Bên phía Trần Khiêm thì là vài anh em Thẩm Vạn Sơn.
Trần Khiêm đã tiến hành huấn luyện đặc biệt với nhóm Thẩm Vạn Sơn.
Thực lực bây giờ đã mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần.
Ngay lập tức, mới bắt đầu tranh tài, vừa ra tay đã khiến bốn phía phải kinh ngạc.
Đánh đối phương tan tác, không thể ra tay nổi. “Cái gì?”
Mà mí mắt của năm người Kim Điêu giật nảy.
Vốn dĩ cho rằng Tập đoàn Kim Lăng chẳng khác gì ông chủ của nhà máy dược liệu trước, là loại người thùng rỗng kêu to.
Cùng lắm có vài bộ đội đặc chủng làm đàn em để ra vẻ thôi.
Nhưng bây giờ vừa nhìn đã thấy không đơn giản chỉ là ra vẻ.
Mà năng lực của đám người này rất mạnh mẽ.
“Xem ra cậu Trần đây cũng thâm sâu khó dò thật, có đàn em mạnh mẽ như vậy. Xem ra hội văn võ lần này, phân chia thế lực ở thị trấn Tháp Câu, cậu Trần đây chiếm được phần to rồi!”
Kim Điêu ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Dù sao cái bánh năm miếng sẽ khác cái bánh sáu miếng.
Hơn nữa, đàn em của Trần Khiêm có khí thế nghiền nát hết tất cả mọi người.
Đây không phải là một tín hiệu tốt. 'Trần Khiêm thì im lặng không nói gì. Nhưng năm người Kim Điêu thì càng nhìn.
Càng thấy đứng ngồi không yên.
Bởi vì đấu từng vòng nên người tên Thẩm Vạn Sơn kia chưa kịp ra tay thì đàn em của bọn họ đã bại trận hết cả rồi.
Trong nháy mắt, toàn bộ yến hội đều lặng ngắt như †ờ, có thể nghe được tiếng kim rơi.
“Kim lão đại, cảm ơn anh đã khiêm tốn nhường món quà cho năm anh em chúng tôi, thật sự rất cảm ơn!”
Giờ phút này, Thẩm Vạn Sơn bước đến nói.
Kim Điêu xấu hổ cười: “Đâu có đâu có, chỉ là không
ngờ năng lực của các cậu lại mạnh mẽ như vậy, chúng tôi múa rìu qua mắt thợ rồi!”
“Chủ tịch Kim nói sai rồi, người mạnh mẽ chân chính không phải chúng tôi mà là cậu chủ của chúng tôi. Các anh em chúng tôi đi theo cậu chủ huấn luyện!”
Thẩm Vạn Sơn lắc đầu mỉm cười nói.
“Ồ? Nếu thế thì, năng lực của cậu Trân đây còn mạnh hơn nữa à? Đúng là chúng tôi đã nhìn lầm!”
Kim Điêu cười nói. Giờ phút này, hắn đã cảm thấy lòng hơi rối.
 
Chương 1238: Cuối cùng cậu ta là ai


Dù sao mọi người đều đã nhìn thấy Trần Khiêm dẫn người càn quét thế lực của năm nhà.
Cứ ngỡ rằng hôm nay có thể nuốt được Tập đoàn Thiên Long nhưng bây giờ lại bị Tập đoàn Thiên Long nuốt ngược lại.
“Thế chủ tịch Kim, ban nãy ông đã nói người thắng sẽ có thể phân chia thế lực, không biết điều này có còn được tính không?”
Thẩm Vạn Sơn lại hỏi. Kim Điêu ho khan cười nói: “Tính chứ, tất nhiên là tính rồi. Được, vậy sau bữa tiệc chúng ta sẽ thảo luận chuyện này!”
Tại thời điểm này, Kim Điêu cũng không dám nói thêm gì.
Dù sao cũng đâu thể nuốt lời.
“Người đâu, tháo tấm biển viết năm thế lực văn võ xuống, lập tức sửa thành sáu thế lực.”
Kim Điêu đang giao việc cho đàn em.
Mà về những chuyện này, bốn ông trùm còn lại đều không nói gì.
Bây giờ trong lòng họ đang có những suy nghĩ khác nhau.
Có người tức giận muốn chặn ngang Tập đoàn Thiên Long, có người lại muốn xem kịch.
Dù sao những thế lực nhỏ yếu đều mong có thể phá vỡ thế cân bằng này, như vậy thì một khi hỗn loạn mới có cơ hội.
Trong khi nói chuyện, có vài tên đàn em đã khiêng cái thang đến muốn dỡ tấm biển xuống.
“Không cần phiền phức vậy đâu!”
Trần Khiêm cười mỉa.
Cầm một chiếc đũa, bàn tay phóng mạnh. Rầm!
Âm ầm, chiếc đũa trực tiếp bay ra, đâm thủng chính giữa tấm biển.
Rầm! Tấm biển trực tiếp vỡ tan tành, rơi xuống dưới đất.
“Cái gì!!!”
Năm ông trùm cực kỳ kinh hoảng. Thuốc lá trong tay rơi thẳng xuống đất. “Người này? Cuối cùng cậu ta là ai?”
“Sao... sao có thể? Chỉ với sức lực con người đã làm tấm biển vỡ nát luôn?”
Năm người kinh hãi nói. Hiển nhiên, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này. Nếu chiếc đũa kia không bay vào tấm biển mà bay lên đầu họ, mà còn là khoảng cách xa như vậy nữa, thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Mấy anh em Thẩm Vạn Sơn thì nhìn nhau.
'Thầm nghĩ: Hừ, cậu chủ ra tay, chắc chắn phải làm các người sợ choáng váng.
Mà hiển nhiên, sở dĩ Trần Khiêm ra tay như vậy.
Là vì anh muốn nói cho năm người này biết anh không có tâm trạng ngồi phân chia thế lực với năm người. Nếu không ngoan ngoãn thì kết cục sẽ giống như tấm biển này, bị quét sạch!
'Trần Khiêm lạnh lùng ngồi xuống.
“Chủ tịch Kim, chủ tịch Chu, mọi người ngồi đi!”
Trần Khiêm mỉm cười nói.
“Vâng cậu... cậu chủ Trần!”
Giờ phút này, mặc dù Kim Điêu đã cố gắng vờ như bình tĩnh nhưng lớp mồ hôi trên trán đã bán đứng hắn.
Nếu Trần Khiêm muốn giết người thì chẳng phải chiếc đũa trong tay anh sẽ là vũ khí sắc bén hay sao?
Lập tức xưng hô cũng thay đổi.
 
Chương 1239: Đến Thiên Thành


“Không ngờ cậu chủ Trần đây lại tài giỏi đến vậy. Trương Đào tôi thì không cần phải bàn nữa, nếu cậu chủ đồng ý thì địa bàn của tôi sẽ thuộc về cậu chủ, tôi cam tâm tình nguyện thành con ngựa của cậu chủ!”
Giờ phút này, một trong số năm ông trùm.
Sau một hồi suy nghĩ, nói.
Mà hắn vừa nói xong thì cũng có người hứa hẹn theo.
Trần Khiêm và Thẩm Vạn Sơn nhìn nhau, chỉ trừ Kim Điêu vẫn chưa lên tiếng.
Mặc dù vài người còn lại không phục nhưng ít nhất cũng bằng mặt.
Nhưng chuyến đi này, tin rằng năm thế lực của thị trấn Tháp Câu sẽ biết tự xem xét.
Mà điều này chính là mục đích đêm nay của Trần Khiêm.
Hội văn võ kết thúc với một cảm xúc khác thường. Sau khi quay về.
'Thẩm Vạn Sơn kích động nói với Trần Khiêm rất nhiều phú thương của thị trấn Tháp Câu đã kéo nhau đầu quân vào.
Vài ông trùm cũng nịnh bợ tâng bốc, có rất nhiều người muốn gia nhập vào Tập đoàn Thiên Long.
Chỉ riêng tiền biếu là đã thu được không ít.
Những chuyện này, Trân Khiêm không hề quan tâm, giao luôn cho Thẩm Vạn Sơn xử lý cẩn thận.
Nhưng hôm nay, Tập đoàn Thiên Long do chính anh sáng lập đã chính thức có địa vị ở thị trấn Tháp Câu.
'Tập đoàn Thiên Long, cuối cùng cũng bắt đầu có thế lực và địa bàn của riêng mình.
Chờ đến hôm sau, chuyện tiếp theo Trần Khiêm cần làm là cứu Thiên Long ra.
Thế lực ở Thiên Thành rất phức tạp, không thể khinh thường bất kỳ thế lực nào.
Đây là những lời mà Trương Hổ, cũng là Địa Hổ đã nói với Trần Khiêm.
Bởi vì anh anh em Trương Long, Trương Hổ, vì đến 'Tây Nam tìm anh, cũng từng dùng tiền tạo dựng thế lực ở Thiên Thành nhưng thoáng chốc đã bị ông trùm Văn Sâm đánh tan.
Mà Thiên Thành này, không biết còn lớn hơn thị trấn Tháp Câu bao nhiêu lần.
'Thậm chí nó còn bao trùm hơn, thế lực rườm rà hỗn tạp.
Không biết có bao nhiêu thế lực lớn như thế lực của Văn Sâm.
Nhưng Trần Khiêm không thể quan tâm nhiều chuyện như vậy. Bởi vì nếu anh còn chậm trễ một ngày thì Trương Long sẽ nguy hiểm hơn một chút.
Đúng là không kịp để chuẩn bị tất cả mọi thứ.
“Vạn Sơn, phân phó xuống dưới, hôm nay chúng ta sẽ xuất phát ngay, đến Thiên Thành trước!”
Trần Khiêm nói.
“Dạ cậu chủ Trần! Em sẽ đi chuẩn bị ngay!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top