Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1140: Học bản lĩnh


Bác Tần rút một điếu thuốc, lúc này mới nhàn nhạt hỏi.
"Bác Tần, có phải ông sớm đã biết đến nhà họ Mạc?"
Trần Khiêm phát hiện bác Tân chính là một nhân vật thần bí.
Khẳng định ông biết rất nhiều chuyện.
Bác Tần lần này lại sảng khoái gật đầu.
"Biết chút ít, nhưng nếu dùng cách nói của thanh niên các cháu, cái loại gia tộc ngốc này, ông cũng không có hiểu rõ!"
"Gia tộc ngốc?"
Trần Khiêm ngơ ngác.
"Chính là một gia tộc được tạo nên bởi một đám ngốc, tự xưng là ẩn tộc. Khỉ họ, với thể chất của bọn họ, cũng xứng xưng ẩn tộc?"
Bác Tần cạn lời lắc đầu.
"Cháu đã được chứng kiến bản lĩnh của bọn họ rồi, nhà họ Trần chúng cháu canh gác cẩn mật, cao thủ không ít, nhưng mà Mạc Trường Không dẫn theo vài người đột nhập vào như chốn không người!"
"Được rồi được rồi? Cao thủ mà cháu nói là
Thiên Long Địa Hổ đúng không? Ha ha, Thiên Long Địa Hổ cũng xưng cao thủ mà không biết ngại sao?"
Bác Tần bất đắc dĩ khua tay. Trần Khiêm không nói gì.
Suy tư một hồi mới ngẩng đầu hỏi.
"Bác Tần, ông có biết về Hội Thái Dương không?"
"Hội Thái Dương? Cháu hỏi cái này làm gì?" Bác Tần hơi giật mình.
Cho nên Trần Khiêm càng muốn hỏi đến nơi iến chốn
"Biết một chút, nhưng mà ông không có ý coi thường nhà họ Trần các cháu với cả nhà họ Mạc kia, cả cháu nữa, đều nên triệt để từ bỏ ý định kia đi!"
"Tại sao?" Trần Khiêm hỏi.
"Cháu bây giờ biết càng ít càng tốt, cháu trai, cháu có còn luyện năm chiêu kia với lại phương pháp thở không?"
Bác Tân nhìn Trần Khiêm cười nói. "Vẫn luyện!"
Bác Tần gật gù: "Vậy sau này cháu có ý định gì không?"
Trần Khiêm thở dài: "Bây giờ cháu không một xu dính túi, còn bị Mạc Trường Không truy bắt, không đi đâu được, chỉ có thể đến cậy nhờ ông!"
"Ha ha, vậy cháu tính toán đúng rồi, cháu trai, nói thật, nếu cháu không đến tìm ông thì sớm muộn ông cũng đi tìm cháu, đây là duyên phận của hai chúng ta. Vậy đi, sau này cháu cứ ở với ông, không lâu sau, ông sẽ cho cháu hiểu vì sao gọi nhà họ Mạc là gia tộc ngốc!"
Bác Tân xoa đầu Trần Khiêm.
"Đúng rồi bác Tần, cháu còn có một câu hỏi!" "Hỏi đi!"
"Sao lúc trước ông lại tìm tới cháu, không thể là vô duyên vô cớ được?”
Kì thực Trần Khiêm luôn nghi ngờ điểm này.
"Vẫn là câu nói kia, vấn đề này trước hết khoan hỏi đến, đợi đến lúc thích hợp, ông sẽ nói cho cháu biết! Sau này, cháu cứ yên tâm ở lại đây với ông, theo ông học tập!"
"Học? Học cái gì?" Trần Khiêm hỏi.
"Học bản lĩnh chứ gì! Cháu trai ngốc của ta ơi! Còn chưa hiểu vì sao mình đi đến bước đường này hả. Nếu cháu có chút bản lĩnh thì có chịu để Mạc Trường Không truy đuổi khắp nơi như đuổi chó vậy không? Lúc rời đi ông đã nhắc nhở cháu rồi!"
Tần Nhất Phàm bất lực nói.
Đúng vậy, ngày đó bác Tần đi có dặn mình, có tiền thôi không đủ, phải có bản lĩnh.
Mà mình lại không có thời gian đi học, với lại cảm thấy không cần thiết phải đi học.
Cho đến khi bị Mạc Trường Không truy đuổi phải chật vật chạy trốn, Trần Khiêm mới phát hiện, bản thân mình trước đây chỉ có tiền, còn lại chẳng có gì hết...
 
Chương 1141: Vẫn không có tin tức gì


"Bác Tần, cần phải học những gì?
" Trần Khiêm hỏi.
"Ông sẽ lo, cháu phải học hết, học từ từ. Tiểu Khiêm, thể chất cháu vốn không yếu, bảy ngày này, ông chuyên tâm hái thảo dược để nấu thuốc cho cháu ngâm mình để tăng cường sức khỏe, còn phải châm cứu cho cháu nữa. Cháu yên tâm, ông sẽ dạy dỗ cháu thành cao thủ nhanh thôi!"
"Bảy ngày này ông chuyên tâm đi hái thảo dược cho cháu?"
Trần Khiêm nghe như vậy thì cực kì cảm động.
Nhớ tới lần đầu tiên gặp bác Tần, anh còn nghĩ bác Tân bên cạnh mình không biết có giúp ích được gì không.
Hiện tại, ông đều thay mình tính toán hết.
Không phải là ông nội ruột, nhưng Trần Khiêm cảm thấy so với ông nội ruột còn thân hơn.
Không muốn phụ tấm lòng của bác Tân, Trần Khiêm gật đầu thật mạnh.
Từ đó, Trần Khiêm ở lại trong thôn, luôn đi theo bác Tần.
Thoáng chốc, nửa năm đã trôi qua.
Lúc này, tại một mật thất bên trong nhà họ Trần.
"Thế nào? Vẫn không có tin tức gì của Tiểu Khiêm sao?"
Nửa năm qua, dường như Trần Cận Đông đã già đi rất nhiều.
Tóc cũng bạc thêm mấy phần.
Dương Ngọc Bình dường như ngày nào cũng khóc.
"Ông chủ, lúc trước tôi hộ tống cậu Trần đi Tây Nam, bị một thế lực ở Tây Nam truy đuổi, tôi yểm trợ cho cậu chủ, cậu ấy nói muốn đi cái thôn nọ tìm một ông lão họ Tân, cô Tử Nguyệt có nói với tôi địa chỉ, nhưng khi tôi đến, nơi đó trống không, không một bóng người!"
Nửa năm này Lý Chấn Quốc cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn âm thầm tìm kiếm Trần Khiêm.
Nhưng đáng tiếc, suốt nửa năm, cậu Trần như bốc hơi khỏi nhân gian, không có lấy một chút tin tức.
"Đầu tại ông, nếu lúc trước ông cứng rắn hơn, Tiểu Khiêm đâu có cần phải rời khỏi gia tộc, đến bây giờ còn không biết sống chết thế nào!"
Dương Ngọc Bình than khóc. Trần Hiểu cũng khóc lóc khuyên giải mẹ.
"Tiểu Khiêm không có giấy tờ tùy thân, tiền bạc cũng không có, còn bị tên khốn Mạc Trường Không truy bắt, con nói nó phải trốn đi đâu? Nói không chừng nó sớm đã rơi vào tay Mạc Trường Không!"
Dương Ngọc Bình càng nói càng khóc tợn.
"Không đâu mẹ, nếu Tiểu Khiêm rơi vào tay Mạc Trường Không, ông ta khằng định sẽ đến tìm chúng ta uy hiếp. Nửa năm này, ông ta luôn tìm cớ nhưng đều không tìm được đúng không? Nếu Tiểu Khiêm rơi vào tay ông ta sẽ trở thành con bài tẩy của ông ta, ông ta chắc chắn biết chúng ta nhất định sẽ thỏa hiệp. Cho nên, nếu tìm được, ông ta đã sớm đến tìm chúng ta rồi!”
Trần Hiểu nói. "Hiểu Hiểu nói đúng, bà đừng lo lắng, tôi tin tưởng con trai chúng ta, nó chắc chắn sẽ không việc gì đâu, Tử Nguyệt dìu bác gái về phòng nghỉ ngơi!"
Trần Cận Đông nói.
 
Chương 1142: Không bán


Tô Tử Nguyệt ở cạnh bên cũng nước mắt giàn giua, lập tức gật đầu: "Vâng bác Cả!"
"Được rồi, mọi người đều đi cả đi, tôi muốn yên tĩnh một chút!"
Trần Cận Đông nói thêm.
Đợi cho tất cả đi ra hết, Trần Cận Đông khoanh tay, mặt đầy phiền muộn.
"Tiểu Khiêm, rốt cuộc con ở đâu, sớm biết như vậy, ba sống mái với Mạc Trường Không cũng không để con phải mạo hiểm!"
Trần Cận Đông vốn tính toán.
Dù Trần Khiêm có rời đi.
Cũng không để mặc kệ không quản.
Nhất định sẽ phái những cao thủ âm thầm bảo. vệ, cốt không để cho Mạc Trường Không tìm được.
Điều này không khó. Nhưng mà, ông ấy quá đề cao năng lực các cao thủ mình bồi dưỡng mấy năm nay mà xem nhẹ thủ hạ dưới tay Mạc Trường Không.
Một đêm nửa năm trước, ở thành phố Khánh, tất cả thủ hạ đều liều mạng phá vòng vây, nếu không thiếu chút nữa Trần Khiêm đã không thể trốn thoát.
Trần Cận Đông nắm chặt nắm đấm.
Dù có tiền, nhưng giờ đây rốt cuộc ông ấy cũng có thể cảm nhận được cảm giác bất lực khi tiền không thể giải quyết được tất cả.
Không có cách nào, không có cách nào cả!
"Ông chủ!"
Lúc này, quản gia A Phúc đi tới.
"Có chuyện gì vậy?”
"Mạc Kiếm nhà họ Mạc nhìn trúng căn biệt thự
Vân Đỉnh ở Kim Lăng mà cậu chủ mua, muốn hỏi ông chủ muốn bán bao nhiêu tiền?"
"Con trai thứ ba của Mạc Trường Không - Mạc Kiếm?"
Trần Cận Đông siết chặt nắm đấm. "Chính là cậu ta!"
"Ha ha, nửa năm nay cậu ta đòi đủ thứ, mua sao? Ý cậu ta còn chưa đủ rõ sao? Nói với cậu ta, không bán!"
Trần Cận Đông đấm mạnh lên mặt bàn.
Nhà họ Mạc hỗ trợ nhà họ Trần tìm kiếm Hội Thái Dương, tuy rằng Mạc Trường Không không tìm được cớ để nhúng tay vào, nhưng nửa năm trước, lấy lí do là để con trai thứ ba của mình được cọ xát thực tế nên đã cho con gia nhập đội của Mạc Vệ Bình.
Nhưng mà tên Mạc Kiếm này về sau thường lấn lướt khiến Trần Cận Đông phải bao lần nhẫn nhịn.
Đến lúc này thì phẫn nộ gào lên.
"Nhưng mà ông chủ, dù sao thì hiện tại Mạc Trường Không cũng nhăm nhe chúng ta từ lâu, nếu Mạc Kiếm không hài lòng về nói thêm vài lời bất lợi thì chúng ta sẽ gặp phiền toái!"
Quản gia bất đắc dĩ nói.
"Được được được, đưa cậu ta, đưa cậu ta, ông đi xử lý đi!"
Trần Cận Đông thiếu kiên nhãn khoát tay.
 
Chương 1143: Thật xin lỗi, để tôi lau cho cô


Tài sản tám trăm triệu trong mắt Trần Cận Đông không đáng gì.
Nhưng mà ông ấy ghét Mạc Kiếm.
Nhưng cũng vẫn là câu nói đó, hiện tại... không còn cách nào khác.
"Thế nào? Trần Cận Đông đồng ý sao?"
Bên ngoài, một cậu ấm chân vắt chéo, thản nhiên uống trà.
"Xin chào cậu chủ Mạc, ông chủ có nói, nếu cậu thích biệt thự Vân Đỉnh thì tặng cậu luôn, không cần mua bán gì hết!"
Quản gia ngoài miệng tươi cười, thật ra trong lòng đã muốn ăn tươi nuốt sống tên ranh này.
"Được, tốt lắm, xem như Trần Cần Đông biết điều!"
"Anh em, đi thôi, Nam Dương chán quá rồi, chúng ta đi Kim Lăng chơi vài ngày!"
Mạc Kiếm nghênh ngang dắt thuộc hạ rời đi. Cùng lúc đó. Trong một tiệm cơm nhỏ ở Tây Nam.
Một tiệm cơm giống kiểu nông trại.
Do vị trí tựa vào một ngọn núi lớn.
Phía kia của ngọn núi còn có một con sông vắt ngang.
Có thể nói là sơn thủy hữu tình.
Nên thường xuyên có khách từ khắp nơi đến tham quan.
"Hôm nay cậu phải nói cho ra lẽ, cậu có biết bộ đồ này đắt lắm không?"
"Gọi ông chủ đến đây, mẹ nó, xem ra cậu chán sống rồi!"
Một người phụ nữ trên dưới ba mươi tuổi, phấn son nồng đậm, năm lấy cổ áo một cậu thanh niên nhất quyết không buông!
Miệng chửi ầm lên.
Chuyện là nhóm người bọn họ cả nam cả nữ khoảng bảy tám người.
Trông vẻ cũng không tử tế gì lắm. Vào ăn cơm, kết quả, cậu nhân viên phục vụ không cẩn thận làm văng đồ ăn lên người một cô gái.
Sau đó mới có cảnh như thế này.
Chủ yếu là thấy người ta dễ bắt nạt.
"Thật xin lỗi, để tôi lau cho cô!"
Cậu thanh niên vội xin lỗi, rồi định đi lau.
Bốp!
Không ngờ, người phụ nữ kia tát bốp một cái lên mặt cậu thanh niên: "Mẹ kiếp, lấy bàn tay bẩn thỉu đó ra khỏi người tôi, cái thứ cậu mà dám đụng vào người tôi, anh Bưu, xem thái độ của họ kìa!"
Người phụ nữ ngang ngược nói.
Cùng lúc nhìn về phía người đàn ông xăm hình rồng, đầu đinh một tấc.
Phich!
Gã đàn ông đi một cước vào bụng đạp văng cậu thanh niên bay ra, đụng liên tiếp mấy cái bàn.
Những người trong quán cơm lúc này đều ngơ ngác trước cảnh này.
 
Chương 1144: Sao các người lại đánh thăng bé


"Anhl"
Lúc này, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa từ sau bếp mang đồ ăn ra.
Thấy cậu thanh niên kia bị đánh.
Vội buông khay thức ăn chạy tới.
"Sao các người lại đánh anh ấy?"
Cô gái bổ nhào tới, mắt đỏ ửng cả lên.
"Sao đánh cậu ta? Hừ, cô nghĩ xem, làm bẩn quần áo của tôi, hơn nữa quán cơm của các cô cũng thật là, tìm một tên không lanh lợi làm phục vụ, không đánh mà được à, mẹ nó! Các người nói xem, việc này giải quyết thế nào? Nếu không đền quần áo cho tôi, tôi đập cái tiệm này!"
Người phụ nữ lạnh lùng nói.
"Không được đập tiệm, không được đập tiệm!"
Cậu thanh niên bị đánh sắp khóc rồi, ngồi dưới đất mà van nài.
"Anh, không cần cầu xin họ!"
Cô gái vội ngăn lại.
Cô gái nhìn qua trạc hai mươi tuổi.
Nhưng nhìn có vẻ siêng năng lại hiểu chuyện.
Thấy hai người họ dễ bắt nạt, nhóm người kia càng được đà lấn tới.
Mấy người đàn ông phía sau người được gọi là anh Bưu rung đùi, bẻ khớp tay kêu răng rắc.
Mọi người xung quanh đều lo lắng đứng lên, xem ra đụng độ là không tránh khỏi rồi, đáng thương cho hai anh em kia.
"Sao vậy? Sao lại đánh nhau rồi?"
Đúng lúc này.
Bên ngoài, một thanh niên đội mũ lưỡi trai chở theo một người phụ nữ trên xe điện ba bánh về, xem ra là mới ra ngoài mua thức ăn.
Người phụ nữ thấy bên trong sắp đánh nhau đến nơi, vội nhảy xuống xe bước nhanh vào trong.
Ngược lại người thanh niên đội mũ lưỡi trai xem ra rất bình tĩnh, liếc một cái xem tình hình bên trong sau đó thu lại ánh mắt, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, điềm nhiên ở bên ngoài dỡ hàng.
"Mẹ, bọn họ đánh anh trail"
Cô gái vội phân bua.
"Mẹ, bọn họ đánh con!"
Cậu thanh niên ngồi trên nền đất khóc rống lên. "Hổ Tử không cần sợ, có mẹ đây!"
"Sao các người lại đánh thăng bé?"
Người phụ nữ nóng nảy.
"Sao lại đánh hả? Bởi vì đứa con ngốc ngếch của bà làm bẩn quần áo của tôi!"
Người phụ nữ kia khoanh tay nói.
 
Chương 1145: Hai nghìn tệ không hơn


"Chỉ là quần áo thôi mà, tôi đền cho cô là được! Cô nói xem bao nhiêu, rồi lát nữa tôi sẽ tính tiền bồi thường vì cô đánh con trai tôi, cô cũng không đi quanh đây hỏi thăm xem, A Mai tôi tuy là góa phụ, nhưng không dễ chọc đâu nhé!"
Người phụ nữ quát. "Được, bà xem đi, quần áo tôi mặc là Hermes, hơn nữa mới mua, hôm nay tôi mặc lần đầu, hơn chín mươi nghìn tệ!
Người phụ nữ nói.
Lý Mai nghe đến đây, vẻ hùng hổ lúc nãy có phần giảm đi.
"Bao... Bao nhiêu tiền? Chín mươi nghìn tệ?
Quần áo gì đắt vậy?"
Nông trại này mỗi năm thu nhập khoảng năm sáu mươi nghìn tệ, mà làm vãi chút thức ăn đã phải bồi thường chín mươi nghìn tệ?
"Ha ha, đúng là đồ nhà quê, chưa nghe đến đồ Hermes sao?”
Người phụ nữ đắc ý đáp.
Lý Mai phút chốc nghẹn lời.
Nhìn chiếc xe Land Rover G500 bên ngoài, xem ra những người này khó nhăn rồi.
Không biết phải xử lý làm sao.
Người qua đường cũng lộ ra sự thông cảm. Không biết làm sao, coi như là xui xẻo quá rồi.
Lúc hai bên đang giằng co.
Thanh niên đội mũ lưỡi trai ban nấy không biết đi vào từ lúc nào.
Đứng cạnh người phụ nữ kia, trên người cô ta mặc một bộ váy body dài.
Người thanh niên, năm vạt váy chỗ đùi cô ta lên sờ thử chất liệu váy.
"Ap" Người phụ nữ kia giật mình hét toáng lên!" "Anh... Anh làm gì đó?"
Mà anh Bưu cũng nổi giận, lắc lắc cổ phát ra tiếng răng rắc, rõ ràng là muốn động thủ.
"Đồ giả!"
Người thanh niên đội mũ lưỡi trai lắc đầu nói: "Cô bị lừa rồi!"
Cùng lúc, người thanh niên liệng chiếc mũ lưỡi trai qua một bên, thuận tay vứt tàn thuốc ra bên ngoài.
Lúc tháo mũ ra, mọi người trong quán cơm mới nhìn rõ, người thanh niên này thân hình có hơi gầy, nhưng mang đến cho người ta cảm giác uy hiếp, khuôn mặt trông lại thanh tú.
Người phụ nữ kia điên tiết.
"Anh bị mù thì có, đây là đồ thật, anh dám nói đồ giả, chẳng qua không chịu đền mà thôi. Không dạy cho anh một bài học thì anh không biết bản lĩnh của bà đây rồi!"
Người phụ nữ đưa mắt ra hiệu cho anh Bưu.
Toán người của anh Bưu kia xông tới làm thành một vòng vây.
"Được rồi được rồi, biết là các người lợi hại, nhưng mà cái này thật sự là đồ giả, tôi không có nói dối!"
Nói xong người thanh niên túm lấy váy người phụ nữ xé toạc.
"A"
Người phụ nữ lại hét toáng lên.
"Không tin cô xem, đồ Hermes thật nguyên vật liệu đều rất chất lượng, mà vải này toàn sợi bông, là đồ nhái thôi? Hai nghìn tệ không hơn!"
Người thanh niên nói.
 
Chương 1146: Cậu muốn làm gì


Người phụ nữ kia đang định chửi bới.
Nghe xong liền im bặt.
Anh Bưu sắp động thủ đến nơi cũng ngơ ngác.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Bởi vì người thanh niên này nói chuẩn đến từng chút, đồ này đích thị là đồ nhái, lúc mua giá một
nghìn chín trăm chín mươi chín tệ!
"Cho nên chúng tôi chỉ đền cùng lắm là hai ngàn tệ!"
Người thanh niên cười nói.
"Cô Mai, đem hai ngàn tệ đền đi!"
"Được rồi!"
Lý Mai gật đầu.
Người thanh niên đưa tiền cho anh Bưu.
Anh Bưu kia, trước mặt đông người như vậy bị người thanh niên chỉnh cho, mấu chốt là người thanh niên còn ăn đậu hũ con bồ mình nữa, nói xé váy liền xé váy.
Còn trước mặt nhiều người vạch trần người phụ nữ kia mặc đồ nhái.
Nếu cứ vậy rời đi, vậy anh Bưu kia không còn biết giấu mặt mũi đi đâu!
"Được lắm ranh con, khá lắm, cứ cho là đồ giả đi, nhưng cậu dám xé váy của bạn gái tôi, như vậy đủ để ông đây tẩn chết cậu chưa?"
Anh Bưu nổi giận. Vung nắm đấm đánh về phía người thanh niên. Ầm!
Một âm thanh dội lại.
Nắm đấm của anh Bưu bị người thanh niên chặn được.
Người thanh niên thoáng dùng chút sức. "ÁI Đaul Đau!"
Anh Bưu khổ sở gào khóc.
Lòng thì sợ hãi.
Nhìn người thanh niên này tưởng chừng có thể dễ dàng hạ được, nhưng tay anh rất có lực!!!
"Muốn đánh nhau sao? Vậy đành tiếp chiêu!"
Người thanh niên mỉm cười.
Cổ tay bị bẻ kêu răng rắc, tiếp sau người thanh niên dùng lực mạnh bẻ ngược cánh tay anh Bưu.
Sau đó người thanh niên nhấc chân, một cước đá anh Bưu lật ngửa.
"Ôi! Tay của tôi!" Anh Bưu thống khổ kêu khóc.
Mấy tên thủ hạ của hẳn ta thì đứng xem đến ngơ người.
Lúc nãy nhìn thấy thân thủ của người thanh niên lúc anh siết lấy nằm đấm của anh Bưu, bọn họ đều nhận ra anh rất lợi hại.
Bây giờ nhìn thân thủ thế này, xông lên thì khác nào đưa xương cho người ta bẻ.
Nên không ai dám động đậy.
"Không sao hết, đau một chút là hết ấy mà!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Người thanh niên ngồi xổm xuống nói.
Anh Bưu lúc này đang kêu khóc thảm thiết, rõ ràng nhìn thấy cánh tay mình đã gấy cong, nghe. xong lời này nhìn lại thì thấy không đau thật.
Nhưng cánh tay trông biến dạng như vậy nhìn hơi ghê.
Lúc này trông thấy người thanh niên đang thản nhiên nhìn mình, anh Bưu thấy ý cười trên mặt người này sao lại dọa người như vậy.
Trán đầy mồ hôi: "Cậu... Cậu muốn làm gì?"
Người thanh niên vỗ vai anh Bưu cười cười: "Anh Bưu, ở đây nhiều người như vậy, tôi cũng đâu có làm gì anh được, không phải anh muốn chúng tôi bồi thường sao, nào, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện!"
 
Chương 1147: Mấy người đã tự nguyện, tôi cũng không ép nữa


Anh Bưu khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Cô gái bên cạnh cũng hơi sợ sệt.
Cô ta chỉ sợ chàng trai trẻ này cũng bẻ cánh tay của mình giống như vậy.
Lập tức đi theo bước chân anh đi ra phía sau nhà.
Đi đến một căn phòng ở đẳng sau. Rầm!
Chàng trai kia đóng cửa cái sầm. Dọa cho hai người phát hãi.
Không thể không đi vào rồi, vì cánh tay yêu quý của mình, không thì cứ thế này mãi sao.
"Tốt nhất là cậu tìm cách trị khỏi cánh tay của tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, cậu cũng không đi hỏi xem..."
Anh Bưu không muốn khí thế của mình bị dập tắt như vậy, lập tức lạnh mặt nói.
"Được rồi được rồi, vừa nấy tôi nói rồi, tôi biết mấy người rất giỏi, thế nên chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện."
Chàng trai ngắt lời hẳn ta.
"Ha ha, cậu chữa khỏi cánh tay của anh ấy thì bọn tôi sẽ không nhắc đến khoản bồi thường khác nữa."
Cô gái hống hách nói.
Bốp!
Chàng trai vung tay tát cô ta một cái thật mạnh.
Mạnh đến nối cô ta ngã sấp xuống đất.
Cô gái bị đánh đến lặng người, đầu từng trận ong ong.
Tiếp theo, chàng trai lại bẻ nốt cánh tay còn lại của anh Bưu.
Cuối cùng, cánh tay của anh Bưu biến hình, đau khổ lăn lộn trên mặt đất gào khóc.
Vẻ mặt vô cùng sợ hãi. "Mấy người muốn bồi thường gì đây?" Trong mắt chàng trai lóe lên một tia lạnh lão.
"Không... không cần, cậu thả chúng tôi ra, chúng tôi không cần bồi thường!"
Anh Bưu hoảng sợ nói.
"Hai nghìn tệ bồi thường thì sao?"
Chàng trai hỏi.
"Trả lại cho cậu hết, tôi... chúng tôi không cần!"
Đã bị cậu thanh niên này nắm trong tay, hai người vốn không hề có sức phản kháng.
Anh Bưu cũng không phải lần đầu tiên xông pha giang hồ, biết bản thân đã gặp phải kẻ khó nhẫn.
"Vậy là tốt rồi, mấy người đã tự nguyện, tôi cũng không ép nữa!"
Chàng trai nói. “Tự nguyện, tự nguyện!"
Chàng trai lập tức rút ra hai nghìn tệ vừa nãy từ trong túi của anh Bưu.
 
Chương 1148: Không thiếu một đồng


"Còn nữa, vừa rồi các người ở bên ngoài đánh Hổ Tử, thế nào thì tiền thuốc men cũng phải mất hai nghìn tệ chứ nhỉ, còn phải đi bệnh viện chụp X- quang gì gì nữa. Mấy người cũng thấy rồi đấy, cái trấn bé tí ti này của chúng tôi, trạm y tế lấy đâu ra khả năng này, phải lên tận bệnh viện tỉnh để chụp. phim, như vậy đắt lắm!"
Chàng trai lại nói.
"Đền, hai nghìn tệ này chúng tôi đền!" “Còn nữa..."
Chàng trai nói tiếp.
"Còn gì nữa?"
Anh Bưu đã đau đến không thở nổi rồi, nghe thế lập tức hỏi.
Bốp!
Chàng trai tiến lên giáng cho hắn ta một cái tát: "Ông đây nói chuyện mà còn dám xen lời?"
"Dạ dạ dạ, anh nói đi ạ!"
"Còn nữa, lúc mày đánh Hổ Tử đã làm hỏng bàn ghế, cả nồi, bát, muôi, đĩa của bọn ông, số tiền này tối thiểu cũng phải mất năm trăm tệ, bốn bỏ năm lên làm tròn số, một nghìn tệ này chúng mày đều phải đền!"
"Chúng tôi đền, đền hết, anh giai, mau cứu tôi đi, cánh tay tôi như đang có trăm nghìn con sâu rỉa căn, tôi không chịu nổi nữa!"
Anh Bưu sắc mặt tái nhợt năm lăn lộn trên mặt đất.
"Vậy thì được, sớm biết điều như vậy, đôi bên cũng không cần vạch áo cho người xem lưng như vậy, còn nữa, đừng tưởng răng chúng mày có tiền thì ngonl"
Chàng trai nạt nộ.
Nói xong liền ghìm chặt anh Bưu, nhanh chóng chỉnh lại cánh tay đã vặn vẹo.
Giống như một phép màu, anh Bưu cảm thấy cánh tay của mình chưa khôi phục lại như cũ nhưng đã không còn thấy đau rồi.
"Anh, em nhớ, em nhớ rất kĩ rồi!"
Anh Bưu sợ hãi nói.
"Ngay bây giờ bọn em sẽ ra ngoài kiếm tiền bù vào! Không thiếu một đồng!"
Anh Bưu kéo theo cô gái vừa mới bừng tỉnh dậy, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
"Anh Bưu, cứ vậy mà đi sao, em không cam lòng!"
Cô gái khóc lóc nói.
Mặt đầy uất hận.
Anh Bưu giật giật cánh tay cô ta ý bảo cô đừng lên tiếng nữa.
Hắn ta nghĩ thầm trong lòng.
"Bỏ qua như vậy? Ha ha, cũng không nghe ngóng xem Trương Bưu tao là ai, chờ ông mày gọi thêm vài tên đàn em quay lại, nhân lúc tối trời đập cho chỗ này bằng nát thì thôi, sau đó bắt thằng nhóc đó lại, rút gân tay gân chân để an ủi nỗi hận trong lòng ông đây. Cái này gọi là không nhịn 1 chuyện nhỏ sẽ làm hỏng cả kế lớn, hiện tại không thể chơi chiêu cứng rắn với thăng nhóc này, dù sao ta cũng mang ít người."
"Anh Bưu, anh chờ chút!"
Đúng lúc này, chàng trai lại đi ra khỏi căn phòng gọi.
Anh vấy tay với anh bưu. "Hả, anh, có chuyện gì nữa?" Anh Bưu nói.
"Mấy người quay lại đây đã, tôi quên mất một việc!"
Chàng trai nói.
Anh Bưu lại quay trở về.
"Vừa rồi tôi quên mất, cứ vậy thả hai người đi, †ôi sao yên tâm được đây!"
"Anh, có gì không yên tâm được chứ, em đã được nếm qua bản lĩnh của anh rồi, em cũng không dám chọc giận anh đâu!"
Anh Bưu nói.
Tuy rằng chàng trai này nhìn qua cũng chỉ hai mươi hai tuổi, thế nhưng anh Bưu phải xuống nước mà gọi anh.
"Đúng là bây giờ anh không dám chọc giận tôi, thế nhỡ anh đi gọi thêm người tới, thừa dịp trời tối đường đen mà đập phá quán của tôi thì biết làm sao giờ? Khi đó anh sẽ tha cho tôi chắc? Đến lúc ấy anh rút hết gân tay gân chân của tôi, vậy đời tôi coi như tàn rồi!"
Chàng trai lớn tiếng nói.
 
Chương 1149: Hù dọa


Anh Bưu nghe lời ấy trừng to hai mắt, hoảng hốt nhìn về phía chàng trai.
Cái đệch, tên này biết thuật đọc tâm à?
Tại sao lời nói ra giống hệt suy nghĩ trong lòng mình vậy chứ?
Anh Bưu càng nghĩ càng sợ, ánh mắt nhìn về phía chàng trai phảng phất như đang nhìn ma quỷ.
"Anh, sao vậy được? Em nào dám chứ!" Anh Bưu hồi hộp trả lời.
"Để phòng ngừa chuyện bất ngờ xảy ra, tôi phải có cái để làm bảo hiểm!"
Nói xong, chàng trai dùng hai tay nắm lấy căm của anh Bưu và cô gái, cạy miệng của hai người đó ra.
Ngón trỏ điểm vào miệng hai người đó.
"Đây...đây là cái gì? Cậu đút cái gì cho chúng tôi?"
Hai người đều hoảng hốt.
"Đây là cổ trùng! Bây giờ hai người cảm nhận một chút, có phải cảm thấy trong bụng hơi hơi đau nhói hay không?"
"Át"
Khuôn mặt của hai người đều tái xanh cả rồi.
Tập trung cảm nhận một hồi, hai người đều giơ tay ôm bụng, đúng là cảm nhận được cảm giác đau nhói mà chàng trai nói.
“Anh, tha mạng, xin tha mạng!"
Đến lúc này, cả anh Bưu và cô gái đầu hoảng sợ.
"Không có việc gì, tạm thời không cần tính mạng của mấy người. Mà hoàn toàn ngược lại, để thứ này đi vào trong cơ thể người được lợi lại là hai người. Ví dụ như anh, chứng thận hư của anh không đầy một tháng sẽ khôi phục bình thường!”
Chàng trai vỗ vỗ vai anh Bưu: "Hiện tại có cảm thấy vùng thận của mình ấm áp hay không?”
Anh Bưu thử cảm nhận, lập tức gật đầu thật mạnh: "Có có có, thật sự có!"
"Vậy là được, nhưng mà tôi phải nhắc trước tình huống xấu nhất, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền. Nếu như sau đó anh thật sự muốn trả thù, vậy thì thứ này lúc nào cũng có thể lấy mạng của mấy người, nó sẽ căn nát hết lục phủ ngũ tạng của các người, ngay cả nền y học tiên tiến cũng không có cách cứu chữa!"
Chàng trai nghiêm mặt nói.
Dọa hai người chân run cầm cập.
"Anh, em hiểu mà, em hiểu mài"
Hai người cùng gật đầu.
"Được rồi, đi đil"
Chàng trai lúc này mới nói.
Hai người sợ hãi đi tới trước, lập tức rút ra năm nghìn tệ, sau đó dẫn theo mấy tên đàn em chạy
nhanh như một làn khói.
"Đừng chạy mà, không phải ban nãy còn rất huênh hoang sao?"
Lý Mai chống nạnh đứng ở cửa mắng với theo.
Đếm đếm tiền, vui đến nở hoa rồi.
"Tiểu Khiêm à, may là nhờ có cháu, ha ha ha, cô lại kiếm thêm năm nghìn tệ rồi! Mấy kẻ như vậy phải có cháu ra tay xử lí mới được!"
Cô Mai nhìn thẳng vào chàng trai cười nói.
"Anh Trần Khiêm, anh mau nói xem, lần này anh dùng cách gì mà khiến anh Bưu đó sợ như vậy?"
Đúng vậy, chàng trai này không phải ai khác mà chính là cậu Trần năm xưa... Trần Khiêm!
Trần Khiêm lập tức lộ ra nụ cười mộc mạc vốn dĩ của mình, anh chậm rãi kể lại mọi chuyện.
"Phụt, anh không cho bọn họ ăn cổ trùng gì đó thật chứ?" Cô gái hỏi.
"Nào có, anh chỉ ấn vào mấy huyệt đạo trên cơ thể bọn họ, hù dọa bọn họ thôi!"
Trần Khiêm nhỏ tiếng, anh vừa cười vừa nói.
"Haizzz, với mấy kẻ như thế thì không còn cách nào khác, phải dùng trí như vậy, nếu không sau này sẽ trả thù qua lại không ngừng nghỉ!"
Trần Khiêm cười khổ lắc đầu, sau đó như bỗng nhớ ra việc gì đó: "Đúng rồi, cháu quên mất một việc, cháu đi lấy đồ sẽ về ngay!"
Nói xong, Trần Khiêm liền vọt ra ngoài, cưỡi lên chiếc xe điện ba bánh nhanh chóng đi mất...
 
Chương 1150: Trái tim rung động là chuyện không thể tránh được


Ánh mắt dõi theo bóng lưng rời đi của cô gái có chút gì đó khác lạ.
"Nhị Nha, con nhìn cái gì đấy?"
Cô Mai nhìn con gái ngơ ngẩn thì hỏi.
"Hả? Con không nhìn gì cả!"
Nhị Nha mím môi lắc đầu nói.
Cô Mai lúc còn trẻ cũng được coi là một cao thủ tình trường nổi danh khắp mười dặm tám thôn,
sao lại không biết tâm tư con gái mình cho được.
Cũng đúng, Tiểu Khiêm không chỉ bề ngoài tuấn tú lịch sự.
Còn có năng lực, đối xử với người khác cũng rất tốt.
Đích thực không có cô gái nào có thể chống cự lại sức hút của một người đàn ông như vậy.
Trái tim rung động là chuyện không thể tránh được.
Thế nhưng, cô Mai thở dài nói rằng:
"Nhị Nha, mẹ khuyên con một câu, con với anh Trần Khiêm không có khả năng bên nhau."
Nhị Nha muốn nói rằng nào có chuyện giống như mẹ nói.
Nhưng nhìn đến vẻ kiên quyết trên gương mặt mẹ mình, cô lập tức nói: "Vì sao chứ? Anh Trần Khiêm đâu có bạn gái!
"Sao lại không có, chỉ là bạn gái anh Trần Khiêm của con xảy ra chuyện mà thôi, cụ thể là chuyện gì mẹ cũng không biết. Dù sao trước kia anh Trần Khiêm của con là một nhân vật lớn vô cùng tài giỏi, hơn nữa cậu ấy cũng rất yêu bạn gái của mình, là mẹ không muốn nhìn thấy con phải chịu đau khổ mới nói như vậy!". Đam Mỹ Cổ Đại
Cô Mai nói. Mà Nhị Nha nghe vậy, trên mặt thoáng hiện nét cô đơn, cô ấy không nói thêm điều gì, chỉ quay người đi mất.
Lại nói đến Trần Khiêm, chuyến đi này của anh phải đi lấy một món đồ.
Nửa năm qua, Trần Khiêm vẫn luôn đi theo bên người bác Tần.
Cả ngày đều tảm nước thuốc rồi rèn luyện thể chất, tiến hành các loại học tập và huấn luyện.
Hơn nữa Trần Khiêm cũng được bác Tần cử đi giải quyết một số nhiệm vụ.
Bởi vậy tuy rằng ngắn ngủi trong nửa năm, thế nhưng Trần Khiêm đã có sự thay đổi vô cùng lớn.
Ngay cả chuyện chuyển đi cũng vậy.
Để tiện cho việc huấn luyện ở trên núi của Trần Khiêm nên bác Tân mới dời nhà đến trấn nhỏ.
Còn cô Mai, bởi không có người thân nào ở trong thôn cho nên bà ấy mới dùng tiền dưỡng lão lúc trước Trần Khiêm đưa cho bác Tần để mở một nông trại.
Bình thường đều là do cô Mai lo liệu.
Mà nửa năm này, bản lĩnh ngày càng tăng, Trần Khiêm cũng vô số lần muốn quay về thăm cha mẹ, chị gái và bạn bè của mình.
Thế nhưng, dù bây giờ Mạc Trưởng Không muốn giết Trần Khiêm cũng không phải là chuyện dễ dàng, thậm chí phải nói là khó như lên trời.
Nhưng dù sao Trần Khiêm cũng chỉ có chút sức lực nhỏ bé, một người cô đơn, chống lại một hệ thống khổng lồ như nhà họ Mạc vẫn không đủ khả năng.
Bởi vậy Trần Khiêm vẫn luôn chịu đựng.
Chuyện quan trọng nhất hiện giờ là phải tăng cao thực lực của bản thân mình.
Về phía bác Tần, ngoại trừ ba tháng đầu còn tỉ mỉ dạy bảo cho Trần Khiêm ra thì lúc sau đa số thời gian ông đều ở bên ngoài, Trần Khiêm tự mình luyện tập.
 
Chương 1151: Vậy mau chóng ra tay thôi


Ba ngày trước, bởi vì nhận được một vật làm tin, bác Tân không nói một câu nào đã đi luôn rồi.
Đối với chuyện này, Trần Khiêm đã thành thói quen.
Quen biết lâu với bác Tân mới biết được, ông đúng là rất bí ẩn, bí ẩn đến mức đáng sợ, bởi vì một vài mối quan hệ của ông thật sự quá hùng mạnh.
Két!
Âm thanh của tiếng phanh xe gấp vang lên
Trần Khiêm lái chiếc xe điện ba bánh dừng ngay trước mặt một chàng trai.
"Béo, đồ đâu?" Trần Khiêm hỏi.
"Yên tâm đi anh Trần, Vương Tiểu Hoa này làm việc thì anh cứ yên tâm, đồ đều ở trong túi đây!"
Béo này chính là Vương Tiểu Hoa.
Trần Khiêm sau này gặp được anh ta, lúc đó anh ta đang bị người khác bắt nạt, vì vậy Trần Khiêm liền ra tay cứu giúp.
Vừa hay đôi khi anh phải ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, lúc đó sẽ kiếm được một khoản béo bở nào đó, Vương Tiểu Hoa sẽ là người chuyên xử lí khoản thu nhập thêm này thay Trần Khiêm.
Vương Tiểu Hoa tay vỗ võ túi, nhanh chóng nhảy lên sau xe ba bánh của Trần Khiêm.
"Vậy mau chóng ra tay thôi!" Trần Khiêm nói.
Sau đó nhanh như chớp lao đến một con ngõ trên phố đồ cổ.
Đồ trong túi là một pho tượng cổ xuất xứ tử nước ngoài, do Trần Khiêm trực tiếp giành được tử trong tay của một thương nhân hải ngoại giàu có.
Đương nhiên, tên thương nhân hải ngoại này cũng không phải thứ tốt lành gì cho cam.
Sau một thời gian rèn luyện, Trần Khiêm chính là chuyên chơi trò đen ăn đen này.
Không còn cách nào mà, bây giờ Trần Khiêm không thể liên lạc với nhà họ Trần, dưới tình huống thiếu tiền, anh chỉ có thể làm vậy thoi.
Lúc hai người đi đến gần một tiệm bán đồ cổ.
Lại gặp một cô gái có vóc người cao gầy, để tóc dài đứng ở trước quầy.
"Ông xem một chút, chiếc vòng ngọc này đáng giá bao nhiêu tiền?"
Cô gái đó hỏi.
Trần Khiêm nghe thấy giọng nói này, lập tức hơi nhếch lông mày nghỉ ngờ.
Nhưng nghĩ nghĩ rồi lại cảm thấy không thể nào đâu?
Hơn nữa lúc này cô gái đưa lưng về phía hai người họ.
Trần Khiêm cũng không nói gì, dứt khoát đi sang một bên ngồi đợi.
Chủ tiệm giám định đồ cổ là một người trung niên mập mạp hơn năm mươi tuổi, ông ta để ria mép, thoạt nhìn thấy hơi bỉ ổi.
Ông ta cầm vòng ngọc lên quan sát một hồi.
Ông ta lập tức lắc đầu: "Ngọc đúng là rất tốt, thế nhưng đây là loại ngọc thường thấy, tỉ lệ xuất hiện trong giới thượng lưu của thành phố rất ít, nếu cô muốn bán thật, như vậy đi, tôi có thể trả cô ba nghìn tệ."
Ông chủ tiệm nói.
"Gì cơ, ba nghìn tệ thôi ư? Thế nhưng... Thế nhưng tôi đã tham khảo qua trên mạng, loại ngọc này có thể bán được hơn ba triệu nhân dân tệ cơ mài Đây chính là vật báu gia truyền của nhà chúng tôi đấy!"
Cô gái vội la lên.
"Khà khà? Cô nói gì cơ? Hơn ba triệu tệ? Tôi nói này cô hai, trông cô cũng có vẻ ngoan hiền đấy, thế nào lại có thói ăn nói vô căn cứ thế hả? Ở chỗ của tôi hơn ba nghìn đã là giá cao nhất rồi, thế mà cô lại đi tin mấy lời nhảm nhí trên mạng!"
“Còn nữa, cô xem lại bề mặt chiếc vòng ngọc này đi, có dấu vết mài mòn rồi này. Bây giờ tôi nghĩ lại rồi, nó không đáng giá đến ba nghìn tệ đâu, nếu cô còn không tin, trong tiệm của tôi cũng có loại vòng ngọc chất liệu giống hệt chiếc của cô, chính là miếng này đây! Cô xem đi, bây giờ tôi bán ra mười nghìn đấy, nhưng chất lượng hàng của người người còn tốt hơn đồ của cô nữa cơ"
 
Chương 1152: Mã Hân Nhiên


Cô gái nhìn sang, đúng là giống nhau như đúc.
Cô lập tức hốt hoảng nói: "Thế nhưng ông chủ, tôi đang cần tiền gấp, mẹ tôi lâm bệnh nặng, bây giờ cần dùng tiền ngay! Có thể trả cho tôi tám nghìn tệ cho miếng ngọc này được hay không?"
"Nghe giọng nói của cô, hình như không phải người ở Tây Nam chúng tôi, người từ phía nam tới? Sao, tới xin thầy Tả chữa bệnh hả?"
Cô gái gật đầu lia lịa.
"Haizzz, cô cũng là người đáng thương, nhưng mà giá tám nghì tệ thì tôi lỗ nặng rồi, như vậy đi, tôi thêm hai nghìn tệ nữa là năm nghìn tệ, nếu không đủ thì tôi cũng không giúp thêm được nữa!"
Ông chủ tiệm nói.
Cô gái suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cắn răng đồng ý: "Được, năm nghìn thì năm nghìn!"
"Này!"
Đúng lúc này, cô gái mang nặng tâm tình rối loạn bỗng nhiên bị ai đó vỗ vai một cái.
Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Khi thấy chàng trai đứng phía sau mình là ai.
Đôi mắt của cô gái trợn trừng thật to.
Vừa mừng vừa sợ.
"Trần Khiêm?"
"Thật là cậu sao... Trần Khiêm!" Cô gái kích động nhảy dựng lên.
"Hân Nhiên, xém chút nữa là tôi không nhận ra cậu rồi!"
Trần Khiêm sờ sờ đầu của Mã Hân Nhiên.
Cô gái này không phải người xa lạ mà chính là Mã Hân Nhiên.
Chỉ là mái tóc hiện tại của Mã Hân Nhiên hiển nhiên đã dài hơn rất nhiều so với trước đây.
Hình như cũng cao hơn một chút.
Anh vừa nghe thấy giọng của cô ấy đã cảm thấy rất quen thuộc.
Thế nhưng trong giấy lát Trần Khiêm vẫn không dám nhận người quen.
Nói ra thì từ sau khi anh rời khỏi Kim Lăng, anh cũng không còn gặp lại Mã Hân Nhiên nữa.
Chớp mắt đã qua nửa năm rồi.
Lúc trước khi còn đi học, Mã Hân Nhiên chính là người bạn tốt nhất của anh.
Cho đến bây giờ vẫn là vậy.
"Đã lâu không gặp!"
Trần Khiêm cười nói.
"Đúng đó Trần Khiêm, lúc trước tôi nghe Tư Dư nói, cậu xảy ra chuyện rồi, không rõ tung tích, thật không ngờ giờ lại gặp cậu ở Tây Naml"
Vành mắt Mã Hân Nhiên hơi ửng đỏ nói.
Cô ấy tiến lên ôm chầm lấy Trần Khiêm.
Trần Khiêm vỗ vỗ vai Mã Hân Nhiên: "Tôi không sao, không phải tôi đang rất tốt sao, được rồi, không phải cậu hợp tác cùng Hàn Tư Dư mở công ty sao? Sao bây giờ...?"
Trần Khiêm tò mò hỏi.
Mã Hân Nhiên lau nước mắt.
Đến lúc này cô ấy mới nức nở nói: "Trần Khiêm cậu không biết đâu, Tư Dư cô ấy... Tư Dư đã xảy ra chuyện rồi!"
 
Chương 1153: Hàn Tư Dư đã xảy ra chuyện


"Hàn Tư Dư đã xảy ra chuyện? Chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy biểu cảm của Mã Hân Nhiên, Trần Khiêm vội hỏi lại.
Hân Nhiên che miệng, vừa khóc vừa kể lại chuyện xảy ra nửa năm trước, không lâu sau khi 'Trần Khiêm gặp chuyện không may đã xảy ra một việc.
Hóa ra...
Chuyện Trần Khiêm rời khỏi gia tộc, lúc đầu được nhà họ Trần giữ bí mật.
Thế nhưng giấy không thể gói được lửa. Tuy rằng sự thật đã bị giấu kín.
Thế nhưng khó lòng ngăn nổi lời đồn đoán bậy bạ.
Có người nói cậu Trần đã bị giết hại, còn có người nói cậu Trần đã bị bắt cóc các thứ...
Nói chung từ từ đã truyền đến tai những người có liên quan trực tiếp với Trần Khiêm như Hàn Tư Dư.
Nghĩ mà xem, Hàn Tư Dư là nhờ một tay Trần Khiêm nâng đỡ, tất nhiên là người thuộc phe phái của Trần Khiêm.
Thời điểm đó trong tim Hàn Tư Dư sớm đã yêu thích Trần Khiêm rồi.
Vừa nghe mấy lời đồn đấy, cô và Mã Hân Nhiên đều vô cùng lo lắng.
Đang tốt đẹp, sao Trần Khiêm lại gặp phải chuyện này cơ chứ?
Hai người lúc đó đều rất rối loạn.
Cuối cùng Hàn Tư Dư ra quyết định sẽ cùng Mã Hân Nhiên đi một chuyến xuống Nam Dương.
Sau đó lại sai người hỏi thăm một chút tình huống cụ thể.
Bởi vì từ lúc Trần Khiêm gặp chuyện không may, Tổng Giám đốc Lý - Lý Chấn Quốc cũng đã quay lại Nam Dương rồi.
Sau khi họ đến Nam Dương.
Hàn Tư Dư và Mã Hân Nhiên liền tìm được công ty của Lý Chấn Quốc.
Mới hay tin Tổng Giám đốc Lý Lý Chấn Quốc đã đi công tác xa rồi.
Không còn cách nào khác, Hàn Tư Dư chỉ đành tận dụng hết khả năng lớn nhất của mình, lại nghĩ cách xoay xở nhờ vả mối quan hệ khác của mình.
Nhưng vào ngày hôm đó, khi Hàn Tư Dư và Mã Hân Nhiên đang đợi một nhân viên cấp cao trong công ty của Lý Chấn Quốc.
Hai người đụng phải một người thanh niên ở phòng khách tầng một.
Người thanh niên kia vừa nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Tư Dư liền nổi lên mưu đồ xấu xa.
Chuyện kế tiếp mọi người đều có thể đoán được. . Tiên Hiệp Hay
Người thanh niên kia mượn cớ hẹn Tư Dư và Mã Hân Nhiên ra ngoài.
Sau đó liền phái người cưỡng ép hai cô gái đi vào một khách sạn.
Ý đồ cưỡng bức Tư Dư và Mã Hân Nhiên.
Thế nhưng hai cô liều chết cũng không đồng ý.
 
Chương 1154: Lại là người nhà họ Mạc


Dưới tình thế cấp bách, Hàn Tư Dư hung dữ cắn một cái thật mạnh vào tay tên đó, khiến cánh tay hắn ta trở nên máu thịt bầy nhầy.
Thế nên tên đó nóng ruột.
Bất ngờ đẩy văng Tư Dư, khiến cô ta ngã từ trên tầng cao xuống dưới.
Lúc đó, chuyện này rất ầm ï, đã lan đến cả nhà họ Trần.
Ngay cả Tổng giám đốc Lý Chấn Quốc cũng nhanh chóng chạy về.
Thế nhưng, thế lực của tên đó quá mạnh, hắn ta không phải nhận bất kì sự trừng phạt nào. Chỉ có Tư Dư là đáng thương, trải qua mấy lần cấp cứu suốt đêm mới lấy được cái mạng về, nhưng lại trở thành người sống đời sống thực vật, cả đời đều nằm ở trên giường.
Còn về công ty của Tư Dư cũng theo đó mà giải thể...
"Người nọ là ai?"
Trần Khiêm ngẩng đầu lên, lạnh lùng hỏi.
Nghe hết câu chuyện, trong lòng Trần Khiêm dâng lên một nỗi tự trách khôn kể.
Từ lúc anh trở thành cậu Trần.
Có thể nói rằng, anh đã phụ lòng quá nhiều người, cũng không để mắt đến quá nhiều người.
Hàn Tư Dư chính là một trong số đó.
Nhưng không ngờ được, trong lúc mình gặp chuyện không may, Mã Hân Nhiên và Hàn Tư Dư đều nhớ mong anh như vậy.
Thậm chí vì tìm hiểu tin tức của anh mà Hàn Tư Dư còn gặp phải tai ương lớn lao nhường ấy.
Mã Hân Nhiên lau nước mắt nói: "Tôi nghe người khác gọi tên khốn đó là cậu chủ Mạc Kiếm, nhưng khi tôi hỏi Tổng giám đốc Lý tại sao cậu chủ Mạc Kiếm này không phải chịu trách nhiệm về chuyện hắn ta gây ra, thì tổng giám đốc Lý không chịu nói thêm điều gì với tôi, chỉ bảo tôi mau quay về Kim Lăng!"
"Mạc Kiếm?"
Mí mắt của Trần Khiêm giật giật.
Trước đây anh đã tìm hiểu được, Mạc Trường Không có ba người con trai.
Một người trong đó, hình như tên là Mạc Kiếm.
"Lại là người nhà họ Mạc của Mạc Trường Không!"
Trần Khiêm siết chặt nắm đấm. Nếu như không phải anh bị Mạc Trường Không làm cho có nhà cũng không thể về, sao
Hàn Tư Dư có thể thành ra nông nỗi này.
Một ý niệm hận thù thoáng chốc bốc lên tận đỉnh đầu Trần Khiêm.
Nhưng anh nhìn lại Mã Hân Nhiên tràn đầy vẻ đau khổ và cô đơn, Trần Khiêm rất đau xót, dằn lòng kìm nén sự thù hận lại.
"Vậy còn cậu, Hân Nhiên, cậu đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Khiêm hỏi.
"Sau này, dưới sự bảo vệ của tổng giám đốc Lý, tôi an toàn về tới Kim Lăng. Nhưng không lâu sau đó mẹ tôi lại mắc một căn bệnh kì lạ, chúng tôi đưa mẹ đi khắp nơi tìm kiếm bác sĩ, tiêu sạch gia sản. Một tháng trước, không còn cách nào khac mới đưa bà đến vùng Tây Nam nương nhờ một người chú họ. Tôi nghe nói ở đây có thầy Tả nổi tiếng, nhưng mà chúng tôi không có tiền, đến cánh cửa nhà thầy Tả cũng không bước vào được!"
Mã Hân Nhiên khổ sở nói.
"Haizzz, một con ngựa đau cả tàu chịu thiệt, mình vừa có chuyện, liên lụy đến người theo phe mình lúc trước cũng lần lượt gặp phải bất trắc!"
Trần Khiêm tự trách trong lòng. Anh lập tức nói: "Không có chuyện gì, chiếc vòng ngọc này không cần bán nữa, dù sao tên này cũng lừa cậu thôi, tối thiểu chiếc vòng này của cậu cũng phải có giá ba triệu năm trăm nghìn tệ, chuyện của mẹ cậu tôi sẽ giúp!"
Mã Hân Nhiên không biết sao Trần Khiêm phải nói như vậy, thế nhưng Mã Hân Nhiên biết, Trần Khiêm chưa bao giờ lừa dối mình.
Nghe Trần Khiêm nói xong, ông chủ tiệm liền mất mối rồi.
"Tôi nói này người anh em, cậu có biết mình vừa phá vỡ quy tắc rồi hay không, muốn đập tiệm của tôi hả?"
Ông chủ tiệm giận dữ nói.
Vương Tiểu Hoa chỉ hừ lạnh một tiếng, đi đến thì thầm câu gì đó bên tai của ông chủ tiệm.
 
Chương 1155: Không đáng để anh phải chấp nhặt


Lập tức thấy nét mặt ông chủ bỗng dưng nghiêm lại.
Vội vàng ngậm miệng.
Trần Khiêm giao lại việc ở đây cho Vương Tiểu Hoa, mình thì kéo tay Mã Hân Nhiên đi ra ngoài.
"Mẹ cậu đang ở chỗ nào?"
Trần Khiêm hỏi.
"Ở phía bắc thị trấn, trong một nhà khách dưới
chân núi Mông Sơn! Tiểu Khiêm, cậu quen biết thầy Tả à?” Mã Hân Nhiên hỏi.
"À... cũng xem là có quen biết đi!"
Trần Khiêm không khỏi cười khổ một tiếng. "Còn nữa Trần Khiêm, nửa năm trước, rốt cuộc cậu gặp chuyện gì vậy? Đó lại là chuyện gì? Cậu có biết rằng tôi vẫn luôn rất lo lắng cho cậu
hay không?”
Mã Hân Nhiên hỏi.
"Rồi, lên xe đã, chúng ta đi tìm mẹ cậu trước, trên đường tôi sẽ từ từ giải thích với cậu!"
Trần Khiêm không có gì phải giấu giếm trước. mặt Mã Hân Nhiên cả.
Tiết lộ cho cô ấy biết một số việc cũng không có vấn đề gì.
Ra cửa, Trần Khiêm lại nhảy lên chiếc xe ba bánh.
Mà Mã Hân Nhiên ngồi luôn xuống một bên khác.
Hai người cùng nhau đi tới chỗ núi Mông Sơn.
Quan hệ của Trần Khiêm với Mã Hân Nhiên không thể so với người thường, cô ấy xảy ra chuyện, Trần Khiêm không thể nào buông tay mặc kệ.
"Này, đây không phải Hân Nhiên sao, sao lại ngồi loại xe này vậy?"
Đến lúc Trần Khiêm lái xe chở Mã Hân Nhiên đến cửa nhà khách.
Hai người đúng lúc bắt gặp mấy người nam nữ thanh niên đi ra từ bên trong nhà khách, đang
mở cửa một chiếc Audi A6 chuẩn bị rời đi.
Bọn họ nhìn thấy Trần Khiêm và Mã Hân Nhiên, không khỏi che miệng cười rộ lên.
"Tiểu Khiêm, bọn họ là người nhà chú họ tôi!" Mã Hân Nhiên nhỏ giọng nói.
"Àp"
Trần Khiêm nhàn nhạt gật đầu.
"Tại sao mấy người lại đến đây?"
Mã Hân Nhiên và Trần Khiêm xuống xe, cô ấy cất tiếng hỏi.
"Còn đến để làm gì, chúng tôi đến để trả phòng, còn đang định gọi điện thoại cho cô về đấy. Cha tôi nói, nhìn cô chắc cũng không có tiền đi mời thầy Tả đâu, dựa vào đâu khách sạn nhà người ta phải nể mặt mũi nhà họ Lưu bọn tôi mà cho cô thuê phòng ở chứ? Đừng để đến cuối cùng ngay cả tiền phòng cũng không trả nổi, đến mặt mũi nhà họ Lưu chúng tôi cũng bị mất sạch!"
Một cô gái mặc quần áo rực rỡ nói.
"Đúng vậy đó, tôi nói cô chứ Mã Hân Nhiên, nếu không được thật thì cô đem mẹ mình về đi, cô xem xem người đến thăm hỏi thầy Tả đều là nhân vật máu mặt ở khắp nơi trên cả nước, chỉ bằng chút xíu tiền này của cô còn chưa đủ đi đến lưng chừng núi đâu!"
Một chàng trai khác cũng giở giọng khinh bỉ.
Nhà họ Lưu chính là nhà của chú họ Mã Hân Nhiên. Lúc trước, nhà Hân Nhiên ở Kim Lăng cũng coi như là nhà giàu có, thường xuyên qua lại với nhà họ Lưu ở Tây Nam.
Nhưng sau này, mọi chuyện lại thành như vậy.
Tới nhờ vả người ta một ngày hai ngày thì được, lâu dài, khó tránh được việc bộc lộ bản chất thật.
Cho tới bây giờ, nhà họ Lưu rất sợ Mã Hân Nhiên ỷ lại nhà bọn họ, cho nên mới có chuyện hôm nay.
"Đúng đó, lúc trước ba tôi có lòng tốt tìm cho cô một nhà chồng ở đây, cô còn không vui, không phải nhà trai là một tên ngu ngốc thôi sao, thế thì có sao, ít nhất người ta còn có tiền!"
Cô gái khinh bỉ nói.
"Đúng vậy, thảo nào cô ta lại không đồng ý, hóa ra là có bạn trai rồi, lái xe điện ba bánh cơ đấy, tôi lớn đến như vậy đây là lần đầu tiên thấy đấy!"
Một cô gái khác trong nhóm lại nói.
Trần Khiêm nghe những lời châm chọc của bọn họ, nếu như là trước đây thì anh đã sớm phản bác lại, nhưng bây giờ, chỉ lắc đầu cười khổ một tiếng.
Không đáng để anh phải chấp nhặt...
 
Chương 1156: Thật sự là quá đẹp trai


"Đoàn Đoàn, Mặc Mặc, các con vẫn còn ở đây. sao, bà nội mấy đứa chuẩn bị lên núi rồi, qua đây giúp đỡ đi nào!"
Đúng lúc này, một đôi vợ chồng trung niên đi tới.
Người phụ nữ cất tiếng.
"Vâng mẹ, bọn con qua đó ngay đây!"
Hai cô gái tên Đoàn Đoàn và Mặc Mặc nói. "Chú, thím!"
Mã Hân Nhiên nhìn thấy hai người này cũng kính trọng thưa hỏi một câu.
"Hứ, cô cũng ở đây à?”
Người phụ nữ, khoanh tay, vẻ mặt ghét bỏ nói.
Mã Hân Nhiên gật gật đầu: "Thím họ, bà nội muốn lên núi tìm thầy Tả chữa bệnh sao? Bệnh của bà nội không có gì quá đáng ngại chứ ạ?"
"Trời ạ, cô làm gì vậy?"
Người thím họ vừa nghe lời này, dường như bị dọa cho một trận.
"Có gì đáng ngại hay không dẹp sang một bên trước đã, nhưng tôi nói cho cô biết này Mã Hân Nhiên, một khoản tiền thầy Tả chỉ chữa bệnh cho. một người duy nhất thôi đấy, cô đừng có ý định cướp suất chữa trị này của chúng tôi!"
Nói trắng ra là bà ta sợ Mã Hân Nhiên thuận tiện đưa luôn mẹ mình đi theo.
Mã Hân Nhiên thật sự không có ý nghĩ này.
"Còn nữa, nếu mẹ cô thật sự không cố gắng được nữa thì nhanh chóng đưa mẹ cô về đi, tiền thuê phòng trọ cùng lắm thì chúng tôi trả cho cô là được!"
Người phụ nữ vẫn khoanh tay đứng nói.
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa, Hân Nhiên, cháu đi lên phòng chăm sóc mẹ đi thôi!"
Ông chú họ lúc này mới lạnh nhạt nói một câu.
Sau đó xoay người dẫn theo nhóm người nhà rời đi.
"Xin chào ông, nơi này chính là núi Mông Sơn, chỗ ở của thầy Tả sao?"
Đúng lúc này.
Một người trung niên có dáng vẻ đoan trang lễ độ bước xuống từ trên chiếc xe bản dáng dài sang trọng.
Nhìn về hướng của Lưu Gia Nhạc hỏi.
Ở Tây Nam, Lưu Gia Nhạc có một nhà máy chuyên sản xuất đồ gia dụng cho toàn vùng.
Cũng được coi là một chủ tịch.
Tất nhiên cũng đã trải qua không ít chuyện đời.
Vừa nhìn thì biết, người đàn ông trung niên đó không phải kẻ tầm thường.
Ông ta lập tức cung kính nói rằng: "Đúng là vậy!"
"Vậy thì tốt, xin cảm ơn!"
Người đàn ông trung niên kia khẽ gật đầu.
"Bác Đạt, Thế nào? Là chỗ này sao? Sao mà đến chỗ đậu xe cũng không có chứ?”
Lúc này, lại có một nam một nữ thanh niên xuống xe.
Chàng trai mặc một bộ vest đứng đắn, anh ta bước tới dò hỏi.
Anh chàng đẹp trai này vừa bước tới, liền khiến cho một đám các cô gái ở đây cảm giác không thở nổi.
Bởi vì anh chàng này, thật sự là quá đẹp trai.
 
Chương 1157: Khám bệnh


Mà cô gái đứng bên cạnh thì có vóc người cao gầy, giữa hai đầu lông mày lộ ra một chút khí chất mạnh mẽ của đấng mày râu.
Dù cho cô ấy có sắc đẹp kinh người, thế nhưng nét băng sương lạnh lẽo trên khuôn mặt, khiến không khí xung quanh tựa hồ cũng giảm xuống vài độ.
"Đúng vậy, chính là chỗ này!"
Bác Đạt gật đầu.
Lưu Gia Nhạc nhìn chàng trai này, cũng gật đầu cười.
Hai người Đoàn Đoàn và Mặc Mặc đứng phía sau lưng ba mình nhìn trộm, đáng tiếc, chàng trai không hề để ý đến hai gười dù chỉ một chút.
"Xe ba bánh của ai đây, đẩy nó sang chỗ khác đi, chúng ta đỗ xe ở đây!"
Chàng trai thả lỏng cà vạt, nhìn sang xung quanh, sau đó chỉ vào chiếc xe điện của Trần Khiêm nói.
Nhân viên bảo vệ của nhà khách nhìn rồi nhanh chóng chạy bước nhỏ tới lôi con xe của
Trần Khiêm đẩy sang một góc.
Cuối cùng chiếc xe của Trần Khiêm lăn tới lúc đụng phải một tảng đá mới ngừng lại được.
Chuyện vừa xảy ra trước mắt khiến cho mấy người Đoàn Đoàn, Mặc Mặc bật cười thành tiếng.
"Các ngươi!"
Mã Hân Nhiên thật sự bực bội, bọn họ có ý gì đây.
Trần Khiêm kéo kéo cánh tay của Mã Hân Nhiên, quay sang lắc đầu với cô ấy.
"Bác Đạt, chúng ta dìu ông nội lên đó trước đất"
Lúc này, cô gái có vẻ lạnh lùng kia lên tiếng.
Mọi người liền thấy hai người đó tới bên cạnh ô tô, đỡ một cụ ông sắc mặt vàng như nến đi lên núi.
"Đi thôi, chúng ta cũng đi lên cùng họI"
Lưu Gia Nhạc nói.
"Xin lỗi Tiểu Khiêm, khiến cậu cũng bị mất mặt theo tôi!"
Mã Hân Nhiên vừa xấu hổ vừa giận dữ nói.
"Nói cái gì đó, đi thôi, chúng ta đi dìu mẹ của cậu xuống đây!"
Trần Khiêm nói. "Hả?"
"Làm chỉ vậy?”
"Để Tả Trung Đào khám bệnh cho mẹ cậu chứ saol"
Trần Khiêm cười gượng nói.
Mình cũng chỉ mang theo một ít thuốc bên người, hơn nữa, khám bệnh dưới điều kiện nhà khách ầm ï cũng không được lắm. Chẳng bằng tới chỗ của Tả Trung Đào rồi sắp xếp vậy càng tốt hơn.
Bằng không Trần Khiêm đã tự tay khám rồi. "Ý cậu là đi tìm thầy Tả sao? Nhưng mà Tiểu Khiêm, không phải cậu vừa nói với tôi cũng không còn là cậu Trần nữa rồi hay sao?"
Mã Hân Nhiên không có ý gì khác, cô ấy chỉ đơn thuần là tò mò thôi.
Không ngờ Trần Khiêm còn có mối quan hệ ở nơi này nữa.
"Ha ha, thế nào, không còn là cậu ấm nhà họ Trần thì ngay chút mối quan hệ quen biết tôi cũng mất luôn sao?"
Trần Khiêm cười cười nói: "Được rồi, đi thôi!"
Chờ đến lúc Trần Khiêm và Mã Hân Nhiên đỡ mẹ của Mã Hân Nhiên lên tới đỉnh núi. . Có‎ gì‎ hot?‎ Chọt‎ thử‎ t?ang‎ ﹍‎ Т?ÙMТ?‎ ?YỆN.VN‎ ﹍
Trên núi đã tấp nập đầy người.
Dù sao thầy Tả này có danh tiếng vô cùng lớn, có người nói, một gia tộc đồ sộ từng muốn mời ông về làm việc riêng cho nhà họ, còn đưa ra một cái giá trên trời, nhưng ông đã thẳng thừng từ chối.
"Haiz, còn phải xếp hàng bao lâu nữa? Tôi đã phải bỏ ra năm trăm nghìn tệ mới có số thứ tự này!"
Một thương nhân giàu có nóng nảy nói.
 
Chương 1158: Ngày mai trở lại


"Đừng có nóng nảy vậy, tới nơi này khám bệnh, riêng tiền phí cũng đã mất từ một trăm nghìn tệ trở lên, cứ từ từ mà chờ đi!"
Có người nói.
Đây là một phòng khám được xây độc lập trên núi, tương tự với mấy y quán thời cổ.
Sảnh lớn cũng được thiết kế theo phong cách cổ đại.
Nhân viên công tác bên trong cũng mặc trang phục Trung Hoa thời kì dân quốc.
Khí chất toát ra không tầm thường.
"Ba, mất ba trăm nghìn tệ, chúng ta xếp số bốn mươi lăm!"
Đúng lúc này, Lưu Mặc cầm theo đơn đang kí đi tới.
"Ba trăm thì ba trăm vậy, haiz!" Lưu Gia Nhạc cười khổ nói.
Ba trăm nghìn chỉ được một số xếp hàng, đợi khám bệnh xong còn cần số tiền chẩn bệnh nhiều hơn nữa.
"Sao thế? Cần dùng tiền xếp hàng sao? Sao mà còn chia theo đẳng cấp nữa, một trăm nghìn tệ, ba trăm nghìn tệ, năm trăm nghìn tệ?"
Đúng lúc này, cô gái lạnh lùng đi lên trước nhà họ Lưu lạnh giọng hỏi.
"Đúng vậy chỗ này hoạt động hơi giống hình thức đấu giá, ai bỏ ra số tiền đăng kí cao thì người đó có thể vào khám bệnh trước!"
"Ồ, cao nhất là bao nhiêu?" Cô gái lạnh lùng đó hỏi tiếp.
"Hì hì, người đẹp mau nhìn bảng hiển thị ba người đứng đầu đằng kia, phía dưới chính là số tiền bọn họ bỏ ra để mua số xếp hàng, tôi giúp cô nhìn số cao nhất hiện giờ nhé. Ôi đệch, vậy mà đã lên đến một triệu năm trăm nghìn tệ!
Một người anh họ của Mã Hân Nhiên xum xoe nói.
"Cảm ơn, Thanh Thư, cầm năm triệu tệ đi đăng kí đi!"
Người đẹp nhàn nhạt gật đầu, sau đó nhìn về phía anh chàng đẹp trai nói một câu.
"Năm triệu tệ?"
Chỉ một lời nói thản nhiên lại như một trái bom khiến tất cả mọi người ở đại sảnh nổ tung.
Sau một hồi tĩnh lặng, tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía cô gái ấy.
Mà chàng trai tên là Thanh Thư kia trực tiếp quẹt năm triệu tệ, sau đó cầm hóa đơn quay trở lại. Tự nhiên họ đã trở thành người xếp số một. "Nhiều tiền thật đó!" Mọi người kinh hô.
Chuyện càng đáng ngạc nhiên là, khi Lưu Mặc đánh ánh mắt đi quan sát chung quanh.
Đột nhiên.
"Mẹ, mẹ mau nhìn kìa, cô ta theo chúng ta lên đây thật kìa!"
Một ngón tay của Lưu Mặc chỉ vào ba người Trần Khiêm, kinh ngạc thốt lên.
"Trời ạ, Mã Hân Nhiên, cô không để người khác yên được đúng không? Biết đây là chỗ nào sao, vậy mà cô cũng thật dám đi theo chúng tôi lên đây!"
Người thím họ sốt ruột cuống cuồng. Sao bà ta cảm thấy một nhà con nhỏ Mã Hân
Nhiên này giống hệt như keo dính chuột vậy, dính vào người là không gỡ ra được?
Ngay lúc người thím họ định nói những lời càng nặng nề để châm chọc Mã Hân Nhiên thì.
Một người nhân viên đi ra nói: "Thực sự xin lỗi mọi người, thầy chúng tôi hôm này chỉ có thể khám thêm cho hai bệnh nhan nữa thôi, sau đó sẽ đóng cửa phòng khám, trừ hai người xếp phía trước, mời mọi người quay về đi thôi, chờ đến ngày mai trở lại!"
"Cái gì cái gì? Ngày mai trở lại?”
Lưu Gia Nhạc cũng giật mình sửng sốt. Những người còn lại cũng không khác là bao. "Không được, chúng tôi không đi!"
Mấy người thương nhân giàu có nói rằng: "Chúng tôi sẽ chờ ở đây đến lúc thầy Tả khám lại!"
"Xin mọi người hiểu cho, không phải muốn đuổi mọi người đi, chủ yếu là nếu có quá nhiều người sẽ gây ồn ào, phía sau tất cả đều là người bệnh đang nghỉ ngơi!"
"Chúng tôi không gây ồn là được, hơn nữa, chúng tôi đều đã bỏ ra nhiều tiền đăng kí như vậy!"
Mấy người thương nhân đồn dập bày tỏ oan ức.
Nhân viên công tác cũng có chút khó xử.
"Đúng vậy anh bạn trẻ, chúng tôi đều bỏ ra tiền mua số xếp hàng rồi, nói như thế nào, cũng là khách hàng VỊP mà, như vậy đi, người chưa trả tiền mua số đăng ký đuổi ra ngoài! chúng tôi sẽ phối hợp công việc của các cậu, không nói tiếng nào là được!"
Lúc này, thím họ của Mã Hân Nhiên lại nói.
 
Chương 1159: Thực sự là tự tìm chết


Thím họ của Mã Hân Nhiên nói xong, lập tức. liếc mắt về phía mấy người Mã Hân Nhiên làm ám chỉ.
Nhân viên công tác tức thời hiểu ý: "Thưa cô, mời cô đưa giấy đăng kí cho tôi nhìn một chút, có thể chứ?"
"Xin lỗi, chúng tôi không có giấy đăng kí!"
Mã Hân Nhiên biểu cảm lúng túng lắc đầu.
"Vậy mời cô sang bên này đóng tiền!"
Nhân viên công tác lập tức lập tức lạnh mặt nói.
"Chúng tôi cũng không có tiền!"
Mã Hân Nhiên cắn môi một cái nói.
"Gì cơ gì cơ, hóa ra là lén vào đây à?”
"Há, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, tưởng lẻn vào là được, không có tiền tới nơi này làm gì!"
"Đúng đó, uổng cho một cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại làm thế này chứ!"
Có thương nhân bỗng lắc đầu cười khổ nói.
"Tiểu Khiêm, Hân Nhiên, hay là chúng ta đi thôi!"
Mẹ của Hân Nhiên cũng biết bản thân đã làm khó con gái và Trần Khiêm rồi, vội vàng kéo cánh tay cô con gái mình.
"Không cần đâu cô, cứ để cháu giải quyết!"
Trần Khiêm nói.
Sau đó anh xoay người lại, lạnh lùng nhìn phía nhân viên công tác.
"Nhìn mặt cậu là người mới tới hả? Vào gọi Tả Trung Đào đi ra! Nói cho ông ta có một chàng trai họ Trần tìm ông ta!"
"Sao cơ? Anh... anh dám gọi thẳng tên tục của thầy? Gì mà họ Trần với chẳng họ cẩu... Quá vớ vẩn!"
Cậu nhân viên kinh ngạc nói.
Tất cả người ngồi ở đó cũng ngạc nhiên nhìn về Trần Khiêm.
"Ôi đệch, ông xem tên kia, nếu hôm nay bởi vì cậu ta vô lễ mà chọc giận thầy Tả, vậy ngày hôm nay chúng ta chẳng ai có kết quả tốt!"
Lưu Mực ôm tâm lí xem chuyện cười không sợ to chuyện nói.
"Đúng vậy, nhóc con từ đâu nhảy ra, không có giáo dục như vậy?”
Trong nháy mắt, một đám thương nhân tức giận nói.
Ngay cả cô gái lạnh lùng kia cùng ông cụ ốm yếu cũng nhìn thoáng qua Trần Khiêm một cái.
"Thực sự là tự tìm chết!"
Chàng trai tên Thanh Thư hừ lạnh một tiếng, đi thẳng về phía trước.
Biết rõ cậu ta đi tìm chàng trai ngoài kia giải tỏa, ông cụ và cô gái lạnh lùng kia cũng không hề can ngăn.
Nên cho chàng trai không biết trời cao dất dày kia một bài học nho nhỏ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top