Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1120: Con bài chốt


"Tốt lắm, bảy ngày sau chúng tôi đến tiếp nhận!"
Hậu Bình nói. Sau đó, Trần Khiêm dẫn người rời đi.
Khách khứa thấy nhà họ Long gặp chuyện như vậy cũng không dám nán lại.
Tất cả đều vội vàng tháo chạy.
"Ba, sao phải kí? Tại sao? Cùng lắm nhà họ Long chúng ta liều mạng, chúng ta đâu có sợ chết!"
Người đàn ông trung niên khóc lóc. "Bốp!"
Ông cụ tát một cái thật mạnh lên mặt người trung niên đó.
"Đồ khốn! Mày muốn nhà họ Long này tuyệt tử tuyệt tôn sao?"
Ông cụ miệng run rẩy, ánh mắt lạnh băng... "Lần này chúng ta thua dưới tay chị em nhà họ
Trần! Chúng ta âm thầm đấu đá với họ, nhưng mà, thế lực của chị em nhà họ Trần quá mạnh!"
Ông cụ năm chặt tay.
"Ba, chúng ta không còn gì nữa rồi!"
Ông cụ gật đầu: "Đúng vậy, mất hết rồi!"
"Nhưng mà, nhà họ Long chúng ta đã phát triển mấy trăm năm rồi, đâu dễ dàng mai danh ẩn tích ở Hoa Hạ, bởi vì chúng ta còn có con bài chốt mài"
"Con bài chốt?"
Ông cụ khẽ gật đầu.
"Mọi người... Có ai nghe về nhà họ Mạc ở Yên Kinh chưa?"
"Nhà họ Mạc?"
Người trong họ đều läc đầu.
"Không sai, nhà họ Mạc, đây là gia tộc bí ẩn nhất Hoa Hạ, cũng là gia tộc duy nhất có thể đối phó với nhà họ Trần!"
Ông cụ híp mắt trầm tư nói.
"Vài thập niên trước, nhà họ Long và nhà họ Mạc có qua lại, nhưng mà sau đó xảy ra một số chuyện nên không còn qua lại nữa!"
"Ba? Là chuyện gì?"
Có người hỏi.
"Ha ha, năm đó, nhị trưởng lão của nhà họ Mạc từng đến nhà họ Long chúng làm làm khách. Vốn nhà họ Mạc là ẩn tộc, sẽ không tùy tiện can dự vào những việc bên ngoài, nhưng nhị trưởng lão của nhà họ Mạc - Mạc Trường Không thì khác, ông ta rất tham lam phồn hoa phú quý bên ngoài!"
"Hơn nữa lại là một người đầy tham vọng, ông †a từng ép chúng ta thỏa hiệp, đứng dưới sự bảo hộ của ông ta, nhà họ Long chúng ta phải làm đầy tớ của ông ta, nghe lời ông ta! Đương nhiên, điều kiện là ông ta sẽ giúp nhà họ Long trở thành gia tộc quyền quý bậc nhất trong thiên hại" Ông cụ nói.
 
Chương 1121: Một bữa tiệc thần bí


"Nói thì hay lắm, có thể xem là nhà họ Long chúng ta từng bước phát triển dưới sự che chắn của ông ta, trở thành một gia tộc quyền thế, nhưng mà cũng xem như là làm công cho ông ta, làm con rối cho ông ta sai bảo!"
Con cả nhà họ Long hừ lạnh nói. "Đúng vậy, như vậy, nhà họ Long sẽ đổi thành họ Mạc, cũng coi như là trở thành gia tộc bậc nhất, nhưng mà như vậy cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ sản nghiệp của tổ tông! Ba đương nhiên không đồng ý!"
"Sau này thì sao? Dã tâm của Mạc Trường Không lớn như vậy, chắc sẽ không để chúng ta dễ dàng từ chối nhỉ?”
Người nhà họ Long hỏi.
"Ha ha, đường nhiên sẽ không, hai mươi lăm năm trước, nhà họ Long bị Mạc Trường Không trả thù. A Sơn, con còn nhớ năm đó Thiếu Sương ra đời không bao lâu, bị tấn công nên cuối cùng trở thành một đứa trẻ ngốc không?"
"Đương nhiên nhớ rõ, con muốn điều tra nhưng lần đó ba không cho! Chuyện này đến bây giờ vẫn còn là một bí ẩn!"
"Ha ha, chính là do Mạc Trường Không gây nên, điều tra thì chúng ta sẽ bị tiêu diệt, ông ta chính là muốn cảnh cáo chúng ta!"
Ông cụ nói.
Cậu Hai nhà họ Long trước giờ không hay xuất hiện ở những cuộc họp mặt.
Bởi vì anh ta chỉ là một người thiểu năng.
"Nhắc tới Thiếu Sương, nó đi đâu rồi?"
Ông cụ hỏi.
"Mợ Hai dẫn ra ngoài chơi rồi ạ!"
"Aiz, cũng tốt, cứ để nó vui vui vẻ vẻ mà sống đi!"
"Ba, nếu đã như vậy, chúng ta không còn liên hệ gì với Mạc Trường Không nữa nhưng mười mấy năm trở lại đây chúng ta vẫn không ngừng phát triển mài"
Long Tông Sơn nói.
"Đúng vậy, ha ha, đúng là phát triển nhưng đó là do Mạc Trường Không không có thời gian và sức lực, sau sự kiện tấn công Thiếu Sương không lâu, cha ông ta qua đời, Mạc Trường Không phải dồn sức để tranh đoạt vị trí nhị trưởng lão, đương nhiên không hơi sức đâu để mắt đến chúng ta!"
"Nhưng nếu ba đoán không sai, với mưu mô của người này, vị trí nhị trưởng lão đã là của ông ta rồi"
"Con đã hiểu, ba muốn xin Mạc Trường Không giúp chúng ta đối phó nhà họ Trần sao?"
Long Tông Sơn như bừng tỉnh.
"Con chỉ nói đúng một nửa, không thể nói là giúp, bởi vì con hiểu không A Sơn, một khi đã tìm hắn thì nhà họ Long chỉ còn trên danh nghĩa! Hừ, nhưng mà thế lực đồ sộ của nhà họ Trần cũng đừng mong đứng vững!"
Ông cụ hung ác nói.
"Nhưng bất luận nói thế nào, so với việc bị nhà họ Trần nuốt chửng như thế này, dụ Mạc Trường Không đến sẽ sinh ra đại loạn. Mà càng loạn đối với chúng ta càng có lợi!"
Ông cụ hít một hơi sâu.
"A Sơn, con đi theo ba, mời Mạc Trường Không xuống núi!"
Ba ngày sau.
Nhà họ Trần ở Nam Dương.
Một bữa tiệc thần bí.
Rất nhiều người trong gia tộc tham dự.
 
Chương 1122: Ai bảo cậu ta hiến cái thứ máu tạp đó


Giữa buổi tiệc, có hai cô gái xinh đẹp vì có việc nên tìm cớ ra vườn đi dạo.
"Trần Khiêm, từ lúc chị tôi tỉnh lại, tôi còn chưa đàng hoàng cảm ơn cậu hôm đó đã hiến máu cho. chị tôi”
Một trong hai cô nói với Trần Khiêm.
"Cô Khinh Oánh đừng khách khí, so với công ơn giúp đỡ nhà họ Trần của nhà họ Mạc, thì đây chỉ là chuyện cỏn con thôi!"
Trần Khiêm cười nói.
Chuyện này cũng thật là trùng hợp.
Hôm đó Trần Khiêm cùng bà ngoại đến thăm nhà họ Mạc, gặp lúc cô Cả nhà họ Mạc - Mạc Khinh Vũ bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh.
Nhà họ Mạc đi khắp nơi tìm người có cùng. nhóm máu để cứu mạng Mạc Khinh Vũ.
Nhưng cho dù có nhóm máu phù hợp thì nhà họ Mạc còn yêu cầu nghiêm khắc về huyết mạch.
Vừa hay, máu của Trần Khiêm lại phù hợp.
Cho nên Trần Khiêm đã hiến máu cứu Mạc Khinh Vũ.
Đó cũng là lí do vì sao mà Trần Khiêm cùng bà ngoại phải ở lại nhà họ Mạc bảy ngày, bởi vì sau khi hiến máu, thân thể của Trần Khiêm suy nhược.
"Cô Khinh Vũ, cô Khinh Oánh, buổi tiệc đang còn, tôi vào trong tiếp khách một chút!"
Trần Khiêm nói xong xoay người rời đi.
Cô gái xinh đẹp còn lại nãy giờ vẫn nhìn Trần Khiêm bằng nửa con mắt, bây giờ thản nhiên liếc Trần Khiêm một cái.
Cô ta chính là Mạc Khinh Vũ.
"Chị, chị làm gì vậy, dù Trần Khiêm là người thường nhưng tốt xấu gì cũng đã cứu chị một mạng!
Mạc Khinh Oánh nhắc nhở.
"Ai bảo cậu ta hiến cái thứ máu tạp đó, nếu không máu của chị tỉnh khiết biết là bao!" . Truyện Truyện Teen
Mạc Khinh Vũ lạnh lùng nói.
"Sao chị nói vậy, con người Trần Khiêm tốt lắm!"
Mạc Khinh Oánh nói.
Mạc Khinh Vũ lúc này mới nhíu mày nhìn Mạc Khinh Oánh: "Chị lại muốn hỏi em, từ lúc chị tỉnh lại, †ại sao em lúc nào cũng nhắc tên Trần Khiêm trước mặt chị, hay là em có tình cảm với cậu ta?"
Mạc Khinh Oánh đỏ mặt: "Em... Em đâu có? Chỉ là em thấy cậu ấy cứu chị nên cảm kích, hiện tại chúng ta lại cho người đến giúp nhà họ Trần, muốn hai người làm quen với nhaul”
"Chị coi như cũng có kinh nghiệm lắm rồi, có những việc chị vừa nhìn là biết. Em từ nhỏ không tiếp xúc với những con người này khó tránh khỏi tò mò về họ. Nhưng chị nói em nghe, không có khả năng đâu, em nhanh bỏ cái ý định đó ra khỏi đầu đi! Hơn nữa, em nghe chị, đàn ông trên đời không có ai tốt đâu! Bọn họ ai cũng xấu xa, đê tiện!"
 
Chương 1123: Bắt cậu ta làm người hầu của em


“Trời ơi chị ơi, em biết là trước đây anh Nam Cung làm tổn thương chị, nhưng chị xem, vợ anh Nam Cung cũng là người bình thường!”
Mạc Khinh Oánh nói.
Nhưng mắt Mạc Khinh Vũ đột nhiên hăn lên màu máu: “Im miệng cho chị, chị đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có nhắc đến anh ta trước mặt chị, càng không được nhắc đến con đàn bà kia!”
“Em, em biết rồi chị. Em biết chị hận, chị xem thường những người bình thường, em không nhắc nữa là được!”
Mạc Khinh Oánh mắt đỏ ửng, nói.
Mạc Khinh Vũ cũng cảm thấy lời nói của mình có phần nặng nề.
Bèn xoa đầu Mạc Khinh Oánh nói:
“Chị chỉ là muốn tốt cho em, tên Trần Khiêm đó là kẻ coi trọng tiền bạc, cả người sặc mùi hám lợi, cậu ta không xứng với bất kì người nào của nhà họ Mạc chúng ta. Lần này chúng ta đến giúp cậu ta là vì lời hứa lúc đầu của con trai tam trưởng lão. Nhà họ Mạc chúng ta không phải dạng người tầm thường, chúng ta coi trọng lời hứa!”
“Cho nên, cho dù em có hứng thú với cậu ta thì hai người cũng không có khả năng, chị không bao giờ đồng ý!” Mắt Mạc Khinh Vũ toát lên vẻ khinh thường. “Dạ... Em biết rồi!”
Mạc Khinh Oánh cúi thấp đầu.
“Nhưng nếu em muốn giữ Trần Khiêm bên mình, cũng không phải là không có cách”
Mạc Khinh Vũ nói.
“Hả? Cách gì vậy?”
Mạc Khinh Oánh liền hỏi.
Đúng, mười ngày trước, khi Trần Khiêm mới đến, Mạc Khinh Oánh nhìn thấy người thanh niên tuấn tú này.
Đã đem lòng yêu thích.
'Thêm vài lần tiếp xúc, nghe Trần Khiêm kể những chuyện bên ngoài.
Cho nên, đối với Trần Khiêm vô cùng tò mò và thích thú.
Đôi khi, tình cảm của con gái khó lí giải như vậy đấy.
Không biết tại sao thích người ta, cũng không hiểu tại sao tự nhiên lại ghét người ta.
Tóm lại, có thể chỉ vì một khoảnh khắc.
Anh ta tốt? Hay ưu tú? Hoặc không tốt, không ưu tú, chỉ đơn giản là thích!
Tâm tình của Mạc Khinh Oánh chính là như vậy. Hơn nữa, từ khi cô còn nhỏ nhà họ Mạc đã
sống ẩn dật, khiến cô không có tâm tư thực tế của những cô gái hiện đại.
“Ha ha, rất đơn giản, bắt cậu ta làm người hầu của em, ở bên cạnh eml”
Mạc Khinh Vũ lạnh nhạt nói.
“Dù sao khi trở thành người hầu của nhà họ Mạc, chúng ta sẽ có thể kéo dài tuổi thọ cho cậu ta, cái này có tiền cũng không thể mua được!”
“Ai da, em không muốn để cậu ấy làm người hầu. Nhưng mà chị, chị coi thường cậu ấy vậy sao? Nói thể nào, cậu ấy cũng..."
“Được rồi, đừng nói nữa. Ngoài cách đó ra thì không còn cách nào khác đâu! Đừng trách chị không chỉ cho eml”
Nói xong, Mạc Khinh Vũ rời đi. Mà tại buổi tiệc.
 
Chương 1124: Mạc Trường Không muốn lời giải thích cho cái gì


Trần Cận Đông cùng tam trưởng lão và cận vệ của ông nói chuyện.
“Lần này vất vả cho mọi người rồi!”
Trần Cận Đông cười nói.
“Ông Trần không cần khách khí. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Cũng hi vọng hai nhà Trần Mạc lần
đầu hợp tác vui vẻ!”
Mạc Vệ Bình, tam trưởng lão của nhà họ Mạc cười nói.
“E rằng không vui vẻ nổi đâu?”
Lúc này, một ông lão tâm sáu mươi tuổi dẫn theo một đám người đi tới.
“Ông là ai? Sao vào được đây?”
Trần Cận Đông nhìn thấy người này không khỏi giật mình.
“Chỉ dựa vào những tên vô dụng đó mà đòi chặn tôi sao?”
Ông lão cười lạnh.
“Mạc Trường Không, cậu làm gì vậy? Lần này chúng ta cùng nhà họ Trần hợp tác, sao cậu lại dám vô lễ như vậy?”
Mạc Vệ Bình chau mày, liền đứng dậy.
“Ha ha, hợp tác? Không thể hợp tác!”
Mạc Trường Không lạnh nhạt nói.
Ông ta đã ngoài sáu mươi tuổi, nhưng bề ngoài trông như mới năm mươi, đôi mắt xếch lênh, ánh nhìn lạnh băng.
“Tại sao không thể hợp tác?”
Mạc Vệ Bình hỏi.
“Tôi biết, bác Ba, năm đó con trai bác được nhà họ Dương cứu, cho nên bác nợ ân tình của nhà họ Dương, bác mới phá vỡ quy tắc nhận lời nhà họ Dương giúp đỡ nhà họ Trần!”
“Nhưng Trần Khiêm của nhà họ Trần đã đắc tội với nhà họ Long, bạn tốt của tôi. Bây giờ, tôi đại diện nhà họ Long đòi nhà họ Trần một lời giải thích!”
“Bác nói xem chuyện này bác có thể giúp được không?”
Mạc Trường Không lạnh lùng nói.
Mặc dù Mạc Trường Không gọi Mạc Vệ Bình chín mươi tuổi là bác Ba.
Nhưng mà, xét theo vai vế trong gia tộc, bác Ba chỉ là tam trưởng lão.
Mà ông ta lại là nhị trưởng lão. Địa vị cao hơn một bậc. “Nhà họ Long?”
Trần Khiêm đang đứng bên cạnh, sao nhà họ Long kia lại có quan hệ với nhà họ Mạc?
Hơn nữa, vướng mắc giữa mình và chị gái với nhà họ Long đã kéo dài rất nhiều năm, không biết
Mạc Trường Không muốn lời giải thích cho cái gì?
 
Chương 1125: Đe dọa


“Chào trưởng lão Mạc Trường Không, không biết ông muốn nghe tôi giải thích cái gì?”
Trần Cận Đông cười đáp. “Ha ha, rất đơn giản, tôi muốn anh chia nửa tài sản của nhà họ Trần cho nhà họ Long, chuyện này sẽ được gác lại. Về sau tôi không hỏi gì thêm!”
Mạc Trường Không lãnh đạm cười.
“Thật kiêu ngạo!"
Nhà họ Trần ai nấy nhìn nhau.
Bàng hoàng trước lời nói của Mạc Trường Không.
Gia sản của nhà họ Trần? Đừng nói là một nửa, chỉ cần một phần nghìn thôi cũng đáng giá bằng cả nhà họ Long.
Mạc Trường Không, người này vốn không phải đến để đòi một câu giải thích, phải nói là đến ăn cướp mới đúng.
Trần Khiêm cũng cau mày.
“Ông chủ Trần, anh cứ suy nghĩ kĩ càng, nếu không thể làm hài lòng bạn tôi, đến lúc đó tôi sẽ bắt cả nhà họ Trần trả giá. Không phải anh nghỉ ngờ năng lực của tôi đó chứ?”
Mạc Trường Không cười nói.
Lí do vì sao ông ta không nói không rằng đã xông vào.
Chính là để uy hiếp nhà họ Trần.
Là để nhà họ Trần hiểu rằng, nếu ông ta muốn báo thù thì nhà họ Trần cũng không thể chống cự.
"Nhị trưởng lão, yêu cầu một nửa tài sản có phải quá đáng lắm không? Nhà họ Long kia là cái thá gì? Còn dám đòi một nửa tài sản?"
Đúng lúc này, Mạc Khinh Oánh đứng dậy nói.
Trên thực tế, nhà họ Mạc chia thành nhiều phe phái.
Mà Mạc Trường Không chính là người đứng đầu một trong những phe phái đó.
Người nhà họ Mạc ai mà không biết, Mạc Trường Không ở bên ngoài rất tham lam, còn phụ nữ thì không biết bao nhiêu mà kể
Cho nên, cả Mạc Khinh Vũ và Mạc Khinh Oánh đều rất ghét ông ta.
Hơn nữa đến nay, kể cả Mạc Vệ Bình, người nhà họ Mạc không ai là không biết.
Mạc Trường Không nào có phải đến báo thù cho nhà họ Long, ông ta chỉ là nhäm vào nhà họ Trần thôi.
Chỉ là kiếm một cái cớ mà thôi. Cũng giống như bây giờ, không biết Mạc Trường Không đã bao nhiều lần dùng y bài này để cướp trắng tài sản của người khác.
Nghe nói, Mạc Trường Không âm thầm ở bên ngoài xây dựng một nhà họ Mạc lớn mạnh, chính là nhờ cách này.
Chỉ là ông ta chưa bao giờ chịu thừa nhận.
“Khinh Oánh, ở đây làm gì có chỗ cho cô phát biểu. Còn bác Ba, bác sẽ không nhúng tay vào chuyện của tôi chứ? Nếu bác nhất định muốn can dự thì nên cân nhắc kĩ càng, vì nhà họ Trần, có đáng không?”
Mạc Trường Không có ý nhắc nhở Mạc Vệ Bình.
Mạc Vệ Bình dù rất tức giận, nhưng cũng không nói gì.
Nói về thực lực, Mạc Trường Không quả thực rất mạnh.
“Ông chủ Trần, tôi cho anh nửa giờ để suy nghĩ. Sau nửa giờ, cho tôi câu trả lời!”
Nói rồi, Mạc Trường Không dẫn người rời đi.
 
Chương 1126: Ông ta quản nổi không


“Ba, do con sai, chuyện này đều do con mà ra Trần Cận Đông cùng cả nhà đi đến phòng sách.
Chuyện này thật sự khiến Trần Cận Đông bất ngờ.
Lúc này, Trần Khiêm đã mở miệng nhận lỗi.
“Không, Tiểu Khiêm, đây không phải là mấu chốt của vấn đề, mấy năm trước ông con có nhắc đến Mạc Trường Không của nhà họ Mạc. Ông ta là một kẻ tham lam, ông nội con từng đụng độ với ông ta. Đây cũng là nguyên nhân mà nhà họ Trần chuyển từ Hoa Hạ đến Nam Dương, chính là để tránh tên Mạc Trường Không này!”
Trần Cận Đông đáp.
“Cho nên, cho dù hôm nay ông ta không đến vì nhà họ Long thì ngày mai có thể là vì nhà họ Lý, họ Triệu báo thùi”
Trần Cận Đông khẽ nhíu mày.
“Ba, đây có phải là lí do vì sao trước khi đến nhà họ Mạc ba lo lắng không?”
Trần Khiêm hình như nghe ba mình nói, nếu không phải bất đắc dĩ, sẽ không đến cầu cứu nhà họ Mạc, cũng không muốn có bất cứ liên hệ nào với nhà họ Mạc. Trần Cận Đông ưu phiền gật đầu.
"Tiểu Khiêm, con chỉ biết trước đây có một gia tộc ngang cơ với nhà họ Trần chúng ta là nhà họ Phương. Ba con thật ra không kể với con, bốn mươi năm trước, có ba gia tộc lớn ngang nhau, ngoài nhà họ Phương còn có nhà họ Mộ Dung. Nhưng nhà Mộ Dung nay đã đổi tên thành nhà họ Mạc. Mẹ nói vậy con hiểu không?”
Lúc này, mẹ anh mới nói. Trần Khiêm khẽ gật đầu.
"Haiz, vậy nhưng nếu không có nhà họ Mạc giúp đỡ, chúng ta chắc chắn không thể đối phó với hội Thái Dương, cũng không tìm được chú Hai của con. Vậy thì không cách nào biết được bí mật lớn của chú Hai"
Trần Cận Đông nặng nề đập bàn.
"Ba, con vẫn không hiểu, rốt cuộc lời nguyền nhà họ Trần mà trước đây ba nhắc đến là gì? Nhà họ Trần của chúng ta hùng mạnh như vậy, sao có thể nói diệt vong là diệt vong?"
“Hơn nữa, Mạc Trường Không nếu muốn trả thù cũng chưa chắc được. Không lẽ nhà họ Trần chúng †a sẽ phải đổi thành họ Mạc như nhà Mộ Dung vậy sao?”
Trần Hiểu lúc này mới nói: “Con vẫn không thể tin được!”
Trần Cận Đông khoát tay: “Đúng vậy, cho dù ông ta muốn báo thù nhà họ Trần, nhưng với thực lực của ông ta, không thể biến nhà họ Trần chúng ta thành họ Mạc giống như nhà Mộ Dung được. Nhưng mà ông ta sẽ tìm cách giá họa cho chúng tal”
“Cho dù có tổn thất nặng, ba cũng không lo, chỉ cần tìm được chú Hai con, cho dù có bị tiêu diệt, chúng ta cũng có thể sống dậy mạnh mẽ, hơn nữa có thể vĩnh viễn xưng bá. Ba nói vậy các con hiểu chứ? Bằng không, ba lo trong vòng mười năm, không, không cần đến mười năm, nhà họ Trần sẽ diệt vong!”
Trần Cận Đông lắc đầu: “Cho nên, bắt buộc phải tìm được chú Hai, bắt buộc phải nhờ vào nhà họ Mạc!”
Trần Khiêm hiểu, cho dù có nói gì ba cũng sẽ không tiết lộ lời nguyền kia.
“Ba, chẳng lẽ chia cho ông ta một nửa tài sản? Ha ha, ông ta quản nổi không?”
Trần Hiểu không phục nói: “Vậy thì con sẽ đấu với ông ta. Con không tin với thế lực khổng lồ của mình ở Bắc Phi, con không thể đối phó với Mạc Trường Không?"
"Chị ơi, ba lúc này không nói đến việc đấu với Mạc Trường Không, mà chúng ta hiện tại nhất định phải hợp tác với nhà họ Mạc, ngoài ra thì không còn cách nào khác!"
Trần Khiêm nói.
“Nhưng mà làm cách nào? Nhà họ Mạc bây giờ chắc cũng không tiếp tục hợp tác với chúng ta nữa?”
 
Chương 1127: Con có cách rồi


Trần Hiểu lo lắng.
“Sao lại không có cách!”
Trần Khiêm cười khổ.
Sau đó nhìn ba mẹ và chị gái.
Cười nói: “Con có cách rồi!”. Truyện Truyện Teen
“Tiểu Khiêm? Con... Con nói vậy là sao?”
Trần Cận Đông dường như đã đoán được phần nào, nên dồn dập hỏi.
“Ba, ba không cần lo, mọi việc cứ để con xử lý!”
Trần Khiêm nói xong liền bước ra ngoài.
“Mạc Trường Không, nhà họ Trần cùng với nhà họ Dương đều là bạn tốt của tôi, cậu đừng có mà quá đáng!”
Bên ngoài, Mạc Vệ Bình đang đối phó Mạc Trường Không.
"Hơn nữa, nhà họ Trần vốn có tiềm lực tài chính rất lớn, cậu muốn thì có thể trả thù ngay sao? Chuyện này tôi có thể không lo, nhưng cậu phải nghĩ kĩ. Nhà họ Trần giữ vị trí như thế nào trên thế giới, một khi nhà họ Trần bị tổn hại, tác động và hậu quả sẽ là như thế nào? Nhà họ Trần không phải là nhà Mộ Dung của bốn mươi năm trước! Một khi xảy ra tình trạng hỗn loạn, chäc chẳn sẽ ép ông chủ phải ra mặt. Cậu phá vỡ thế cân bằng, cậu nghĩ cậu có thể yên ổn chiếm trọn một nửa tài sản sao?”
Mạc Vệ Bình nói xong khoát tay ngồi xuống. Mạc Trường Không nhíu đôi mắt xếch.
Về mặt này, Mạc Trường Không thật sự chưa nghĩ tới.
Nói thật tình, nhà họ Trần là miếng bánh kem lớn mà từ lâu Mạc Trường Không đã muốn ăn.
Nhưng sau một hồi đấu đá, ông ta nhận ra khó, lòng nuốt chửng nhà họ Trần. Sau đó nhà họ Trần đi đến Nam Dương.
Mạc Trường Không mới dời mục tiêu sang một vài gia tộc lớn ở Hoa Hạ.
Nhưng những lời vừa nãy của Mạc Vệ Bình đã thức tỉnh ông ta.
Một khi làm loạn lên, đến lúc đó ông chủ nhà họ Mạc sẽ không để yên.
Nhưng mà hiện tại, miếng mỡ sắp đến mồm còn tuột mất, Mạc Trường Không thực không cam tâm.
Không lấy được một nửa, thì ít nhất cũng phải lấy được một phần ba.
Tóm lại không tay không ra về là được!
Mạc Trường Không im lặng không nói gì.
Lúc này, Trần Khiêm bước đến.
"Trần Khiêm, đừng lo lắng, chúng ta là bạn tốt, tôi nhất định sẽ giúp cậu, bác Ba nhất định cũng sẽ giúp cậu!"
Mạc Khinh Oánh bước tới nắm lấy cánh tay Trần Khiêm.
“Tôi biết, cảm ơn Khinh Oánh!”
Sau đó anh nhìn Mạc Vệ Bình và nói: "Ông Ba Mạc, nếu mối bất hòa giữa cháu và nhà họ Long được giải quyết, ông có thể ở lại tiếp tục giúp đỡ nhà họ Trần không?”
Ông Ba Mạc không hiểu Trần Khiêm có ý gì.
 
Chương 1128: Khi tôi bước ra khỏi cửa nhà họ Trần, ông có thể đến tìm tôi!


Nhưng ông cũng trầm trọng gật đầu: “Cái này cháu yên tâm, lúc trước bà ngoại cháu cứu con trai ông một mạng, nay bà ấy nhờ, ông sẽ tận lực giúp! Nhà họ Mạc trước nay chưa từng thất hứa!”
“Vậy được!” Trần Khiêm mỉm cười gật đầu.
Sau đó Trần Khiêm nói với Mạc Trường Không: “Trưởng lão Mạc, ông luôn miệng nói muốn trả thù nhà họ Trần vì nhà họ Long. Nhưng thực ra, ông cũng thừa nhận, chuyện này là ân oán giữa cá nhân giữa tôi và nhà họ Long, không liên can tới nhà họ Trần! Cho nên nếu ông muốn thay họ đòi công đạo thì cứ đến tìm tôi, không cần tìm nhà họ Trần!”
Mạc Trường Không cười lạnh: “Ha ha? Thế nào, cậu là con trai lớn nhà họ Trần, cậu đắc tội với bạn tôi nghĩa là nhà họ Trần đắc tội với bạn tôi!”
“Trưởng lão Mạc ông sai rồi, từ giờ trở đi tôi không còn là con trai lớn của nhà họ Trần nữa, nên ông có tìm họ cũng chẳng ích gì!”
Trần Khiêm cười đáp. “Gậu nói gì?”
Đôi mắt hơi híp của Mạc Trường Không trừng lớn.
“Tiểu Khiêm, con nói bậy gì vậy?” Vừa bước ra, Trần Cận Đông liền giận dữ quát.
Trần Khiêm cười nói: "Tôi nói rồi, từ nay về sau tôi sẽ rời khỏi nhà họ Trần, tôi sẽ không còn là cậu Trần nữa! Cho nên ông Mạc, nếu ông có chuyện gì thì hãy đến tìm tôi."
"Ông Ba Mạc, vừa rồi ông đã hứa là sẽ ở lại giúp đỡ nhà họ Trần. Nếu như cháu rời khỏi gia tộc, chuyện bất hòa với nhà họ Long sẽ không còn liên quan tới nhà họ Trần nữa, đúng chứ?"
Mạc Vệ Bình ngẩn người, không ngờ Trần Khiêm lại có thể dế dàng buông bỏ vinh hoa phú quý như vậy.
Lập tức gật đầu nói: "Đương nhiên, cháu không liên quan gì đến nhà họ Trần, ai dám đi tìm nhà họ Trần kiếm chuyện chứ!"
Vừa nói, ông vừa nhìn Mạc Trường Không.
Rõ ràng, Mạc Vệ Bình đang muốn cảnh cáo. Mạc Trường Không, đừng đi quá giới hạn!
Mạc Trường Không hai mắt đỏ lừ, nói: "Ha ha, rời khỏi nhà họ Trần? Cậu nhóc, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, sau khi rời khỏi nhà họ Trần, cậu cho rằng cậu có thể sống sót sao? Cho dù tôi không ra tay thì kẻ thù của nhà họ Trần cũng sẽ làm. Nếu lúc đó nhà họ Trần ra mặt giúp cậu, vậy cậu chết thật oan đấy, vì tôi vãn không buông tha cho nhà họ Trần!"
"Đừng lo, sẽ không có ai giúp tôi đâu. Đương nhiên, khi tôi bước ra khỏi cửa nhà họ Trần, ông có thể đến tìm tôi!"
Trần Khiêm nói.
“Em trail”
Trần Hiểu cuống quýt.
Cô ấy nhìn Trần Cận Đông van nài: “Ba, ba nói gì đi.
Trần Cận Đông khẽ cau mày, hốc mắt đỏ lên.
Sau đó nhếch miệng nói: “Được, con trai tôi đã tự chịu trách nhiệm cho sự việc lần này, tự động muốn rời khỏi nhà họ Trần. Vậy ba hứa với con, sau này có ai dám động đến con trên đất Nam Dương, ba sẽ huy động lực lượng của gia tộc cũng quyết sống mái một phenl”
Choảng!
Nặng nề vung tay, Trần Cận Đông đập vỡ nát ly rượu.
Mí mắt Mạc Trường Không giật giật. “Ba, ba nói gì vậy?”
“Cận Đông, ông điên rồi, nó là con trai của chúng ta đó!”
Trần Hiểu và Dương Ngọc Bình phát hoảng rồi.
 
Chương 1129: Thuận theo tình thế mà rời đi


Lòng Trần Cận Đông đâu có dễ chịu gì cho cam.
Trần Khiêm ở lại sẽ khiến Mạc Trường Không có cớ đối phó với nhà họ Trần.
Cho dù nhà họ Trần bây giờ có thể một mất một còn với Mạc Trường Không, nhưng chung quy cũng sẽ tổn thất lớn.
Cơ nghiệp lung lay đồng nghĩa với việc mất đi năng lực tìm kiếm Hội Thái Dương.
Nhà họ Trần sẽ duy trì được bao lâu nếu mất đi hi vọng tìm kiếm Trần Bình An?
Trần Khiêm rời đi, là tranh thủ cho nhà họ Trần một thời cơ lớn.
Trần Cận Đông hiểu ý đồ của con trai.
Nhưng mà con trai rời khỏi cái bóng của gia tộc, con đường sau này sẽ khó khăn. Mạc Trường Không và nhà họ Long sẽ không buông tha Tiểu Khiêm.
Trần Cận Đông năm tay thành năm đấm. Không nói cũng biết, để nói ra câu nói đó, nội tâm Trần Cận Đông đã phải đấu tranh dữ dội đến mức nào.
“Tốt! Tốt lắm! Không ngờ Trần Cận Đông anh đến con trai cũng không màng!”
Lông mày Mạc Trường Không nhíu chặt.
Sau đó lạnh lão cười: “Đường còn dài, cứ đợi mà xem. Bác Ba, hôm nay coi như nể mặt bác. Món nợ của nhà họ Trần tôi sẽ từ từ tính!”
Nói xong, Mạc Trường Không lạnh lùng phất tay rời đi.
Vì tài sản của gia tộc, Trần Cận Đông có thể đẩy con trai ra đầu sóng ngọn gió.
Nếu mình cứ lấn tới, e rằng Trần Cận Đông sẽ nổi điên lên.
Nếu thật sự đem hết thực lực của nhà họ Trần ra đối phó với mình, Mạc Trường Không cũng không còn lợi lộc gì.
Vì vậy, nếu tiếp tục ở lại thì cơ bản là không có lợi gì.
Tuy nhiên, cho dù Trần Khiêm ra đi khiến ông ta không còn lí do nào ở lại, nhưng trong lòng Mạc Trường Không hiểu rõ, sau này ông ta vẫn là con bài mặc cả lớn nhất dùng để đối phó với nhà họ Trần.
Cho nên, Mạc Trường Không không mấy sốt ruột.
Thuận theo tình thế mà rời đi.
“Nhị trưởng lão, cứ vậy mà tha cho nhà họ Trần sao? Tài sản của họ rất đồ sộ, hơn nhà họ Mạc mà ông lập ra ở tỉnh Long Giang gấp mấy lần!”
Rời đảo. Một thuộc hạ nói.
“Ha ha, sao tôi lại không biết chứ, nhưng lúc này chúng ta chưa cần liều mạng đấu với nhà họ Trần. Nội bộ gia tộc còn nhiều phe cánh ngấm ngầm chống đối tôi. Cho dù cuối cùng có thắng thì e rằng cũng đã cạn sức rồi. Trước tiên cứ đi dẹp yên các phe cánh chống đối đãi”
“Cho nên, nếu muốn một mũi tên trúng hai đích thì cũng phải dựa vào Trần Khiêm!”
“Truyền lệnh đến nhà họ Mạc ở Long Giang và các tổ chức chúng ta bồi dưỡng trên cả nước theo dõi sát sao, nếu ai bắt được Trần Khiêm nộp lên sẽ được thưởng bất cứ thứ gì họ muốn!”
Nhị trưởng lão híp mắt nói.
"Như vậy, cho dù Trần Khiêm trốn ở chân trời góc bể cũng trốn không thoát, vẫn là ở trong tay chúng ta"
Thuộc hạ cười cười gật gù.
Tối đó. Bến tàu Cảng Đảo. Trần Khiêm xách va li bước xuống tàu.
 
Chương 1130: Người đâu, bắt cậu ta lại


Nghĩ về khoảng thời gian hơn sáu tháng qua, lòng Trần Khiêm dạt dào cảm xúc.
Giống như đang nằm mơ.
'Từ một sinh viên nghèo bần cùng trở thành cậu ấm số một.
Mà bây giờ, ha ha, còn nghèo hơn trước. Tuy nhiên, vì lợi ích lâu dài của gia tộc, Trần Khiêm hiểu rằng mình bắt buộc phải hy sinh như vậy.
'Trần Khiêm không hề sợ những ngày tháng khổ SỞ.
Trần Khiêm chỉ sợ mình không còn được được thấy mặt trời ngày mai.
Bến tàu, dù đã nửa đêm nhưng vẫn đông người.
Trần Khiêm vừa bước đi vừa ngoái đầu nhìn. Ít cũng phải mười mấy người bám theo mình. Lễ nào đêm nay mình phải chết tại đây? Trần Khiêm nằm chặt tay thành nằm đấm.
Lúc đó không sợ hãi, nhưng thời khắc cái chết sắp cận kề, Trần Khiêm vẫn muốn được sống.
Lúc này, Trần Khiêm bước nhanh hơn.
Mười mấy người phía sau, không ai tầm thường
Sắp đuổi kịp Trần Khiêm đến nơi.
Kít...
Đèn xe chớp nháy, tiếng phanh xe ken két. Trên một con phố lớn dọc bến cảng.
Trần Khiêm cố trốn chạy nhưng bị đuổi dồn đến trung tâm.
Sau đó cửa xe mở ra.
Một nhóm vệ sĩ áo đen bước xuống.
Người cầm đầu không phải ai khác mà chính là Long Tông Sơn.
Ba của ba cậu ấm nhà họ Long.
“Ha ha, đây là cậu Trần sao? Vội vàng đi đâu thế?”
Một tia hung ác lướt qua trên mặt Long Tông Sơn
“Nghe nói cậu Trần hôm nay tuyên bố rời khỏi nhà họ Trần, chúng tôi còn không tin, bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của cậu thì chúng tôi tin rồi."
Long Tông Sơn nói.
“Long Tông Sơn, ông hẳn đã đợi tôi rất lâu rồi nhỉ. Đừng phí lời, muốn bắt muốn giết gì thì tới luôn bill
Trần Khiêm cau mày.
“Cậu Trần, nếu như không phải nghiêm khắc tuân thủ mệnh lệnh, cậu biết không cậu Trần, hiện tại tôi có thể lột da rút gân cậu kính Thiếu Vân trên trời!"
Long Tông Sơn oán giận rống lên, hai mắt đỏ lừ như máu.
“Người đâu, bắt cậu ta lại!”
Long Tông Sơn vẫy tay.
Đám thuộc đi về phía Trần Khiêm.
“Âm ầm ầm
Lúc này, đột nhiên tiếng động cơ xe mạnh mẽ truyền tới.
 
Chương 1131: Chạy trốn


Một chiếc xe địa hình độ mạnh mẽ từ phía bên kia đường lao tới.
Nhắm thẳng chỗ Trần Khiêm bị bao vây.
“Păng păằng pằng!”
Chiếc xe địa hình lao tới nghiền nát chiếc xe hơi kia, rồi lướt đến bên cạnh Trần Khiêm, một đôi tay vươn ra lôi Trần Khiêm vào trong xe.
“Đuổi theo mau, không được để lọt mất cậu ta!”
Long Tông Sơn hét lên.
Cảnh tượng này đột ngột hệt như tia lửa xẹt lên giữa hai viên đá lửa.
Lợi dụng ánh đèn xe sáng lòa khiến mọi người lóa mắt, cướp Trần Khiêm đi.
“Cậu Trần, không sao chứ? Chúng tôi đến trễt
Lúc này, Thiên Long Địa Hổ nói. “Em không sao, may mà hai anh đến kịp!” Trần Khiêm khẽ gật đầu.
“Đúng rồi, sao hai anh đến đây? Là chị gái em bảo hai anh đến sao?”
Trần Khiêm hỏi.
“Vâng, chủ tịch Trần Hiểu biết rằng ngay khi cậu rời khỏi Nam Dương liền sẽ có người vây bắt, nên phái chúng tôi đến đối phó!”
“Cậu Trần, sau hôm nay cậu định thế nào?”
Thiên Long Địa Hổ tò mò.
Hết cách, nếu như được, hai anh em họ tình nguyện luôn ở bên Trần Khiêm, bảo vệ anh.
Nhưng lúc này, biết bao nhiêu cặp mắt nhìn chăm chăm vào Trần Khiêm.
Quyết không được để cho Mạc Trường Không tìm ra bất cứ sơ hở nào.
Có thể giúp một lần, không thể giúp cả đời.
“Từ nay về sau em không còn là cậu Trần nữa, hai anh gọi em là Trần Khiêm được rồi. Em cũng không biết sau này sẽ ra sao, nhưng mà em muốn đi đến Tây Nam tìm một người!”
Trần Khiêm trầm tư.
Xung quanh yên ăng, đột nhiên Trần Khiêm nhớ đến một người.
“Được rồi cậu Trần, chúng tôi đưa cậu đi Tây Nam
Thiên Long Địa Hổ đề nghị. “Âm ầm ầm!” Lại là một loạt tiếng động cơ xe.
Sau đó, vài chiếc xe việt dã lao thẳng về phía xe của Thiên Long Địa Hổ.
Xem Kĩ năng lái xe thì biết họ không phải dạng tầm thường.
“Mẹ kiếp!” Thiên Long lo lắng đập mạnh lên tay lái.
Lúc này, mấy chiếc xe kia điên cuồng đồng loạt đâm vào xe của Thiên Long.
 
Chương 1132: Thả anh ta ra


“Đoàng!”
Một tiếng nổ ầm vang dội lên bầu trời.
Mùi thuốc súng nồng nặc, xung quanh biến thành một đống đổ nát.
Ngọn lửa thắp sáng cả bầu trời đêm. Vài chiếc xe phát nổ khiến đám cháy bùng lên. “Cậu Trần, cậu không sao chứ?”
Thiên Long bảo vệ Trần Khiêm lăn xuống con dốc thấp.
Lúc nãy xe bị đâm, Thiên Long Địa Hổ ôm Trần Khiêm nhảy xuống.
Có thể thấy, nhóm người kia rất hung tợn. “Em không sao!”
'Trần Khiêm xoay xoay đầu, thấy trời đất như quay cuồng.
“Bọn họ lại đuổi tới rồi!" Địa Hổ la lên.
Không ít vệ sĩ mặc đồ đen, tay cầm vũ khí, bắt đầu từ đường lớn tràn xuống con dốc thấp.
"Còn lại mười sáu người, anh, mỗi người chúng †a giải quyết tám người, cậu Trần, cậu chạy về phía bắc, đến ngọn đồi, tổng giám đốc Lý đợi cậu ở đó, ở đây có chúng tôi lol"
Lý Chấn Quốc cũng đến!
Trần Khiêm cảm động vô cùng.
Đồng thời, anh biết nếu mình ở lại chỉ khiến Thiên Long Địa Hổ vướng víu thêm.
Liần không nói nhiều lời, gật đầu rồi chạy về hướng Bắc.
Từ khi được bác Tần dạy cách hô hấp căn bản cùng năm chiêu thức kia.
Thể chất của Trần Khiêm được cải thiện rất nhiều.
Lúc này, Trần Khiêm dốc sức chạy về hướng Bắc.
“Sắp đến rồi!”
Trần Khiêm căn chặt răng, tự động viên chính mình.
Nhưng mà, càng chạy trời càng tối, sắp không nhìn thấy gì trước mắt nữa.
Đột nhiên lúc này, Trần Khiêm hãng chân. Ngã chồm tới trước. Cơ thể đập mạnh xuống đất, đau nhừ.
Bỗng từng chùm đèn xe sáng lòa từ xung quanh rọi tới.
Vài vệ sĩ áo đen đi tới túm lấy Trần Khiêm.
Trần Khiêm lâp tức nhìn thấy biển số của những chiếc xe này.
Toàn bộ đều là xe của nhà họ Long ở Yên Kinh. ụ
“Tiêu rồi, tới số rồi
Trần Khiêm nhắm mắt, nghĩ rằng lần này chạy không thoát nữa rồi.
“Thả anh ta ra”
 
Chương 1133: Là anh có lỗi với tôi


Ngay lúc Trần Khiêm đang tuyệt vọng, giọng nói của một cô gái vang lên.
Trần Khiêm hé mắt nhìn.
“Dương Hạ?”
Trần Khiêm kinh ngạc.
Lúc này, Dương Hạ khoanh tay đi tới chỗ Trần Khiêm.
“Hừ, Trần Khiêm, không ngờ đúng không, anh cũng có ngày rơi vào tay tôi!”
Dương Hạ lạnh lùng nói.
“Đúng là không ngời”
Trần Khiêm bất đắc dĩ cười khổ.
“Trần Khiêm, anh lợi hại lắm. Anh là cậu chủ nhỏ của nhà họ Trần, một gia tộc lớn được nhiều người tôn sùng, một câu nói của anh có thể khiến nhà họ Long diệt vong. Trần Khiêm, anh quá ghê gớm rồi!”
Dương Hạ nói.
“Nếu đã lọt vào tay cô thì cô cứ bắt tôi về lĩnh công đi, không cần phải nhiều lời. Vừa hay cô cũng có thể trả thù tôi!”
Trần Họa cười khổ.
Bốp!
Dương Hạ vung tay tát Trần Khiêm một cái.
“Không cần nhiều lời, tôi chỉ muốn nói, Trần Khiêm, anh có biết tôi đợi giây phút này lâu lắm rồi không? Tôi chỉ đợi một ngày tóm được anh, anh phải cúi đầu trước mặt tôi, tôi đợi giây phút này, lâu lắm rồi!"
Bốp! Thêm một cái tát nữa giáng xuống.
“Ha ha, hồi còn ở Tây Nam tôi bất chấp tất cả đối tốt với anh, nhưng anh cao cao tại thượng không để ý gì đến tôi, còn nhiều lần làm tôi tổn thương. Anh có biết lúc chúng ta học đại học, lúc anh còn nghèo khổ, là ai đã ở bên cạnh anh? Là ai không màng ánh mắt người đời, nắm tay anh dạo bước trong vườn trường? Là ai không chê bai anh?”
Bốp!
Dương Hạ hai mắt nhòe đi: “Là tôi! Nhưng còn anh thì sao? Lúc anh vẻ vang rồi thì đối với tôi ra sao? Khiến tôi sống như một con chó, ăn chực uống chờ khắp nơi. Đến cả con ả Hàn Tư Dư lúc trước còn xem thường anh, anh vẫn giúp đỡ, chỉ mỗi mình tôi là anh mặc kệ!”
“Là anh có lỗi với tôi!”
Dương Hạ nói tiếp.
“Bây giờ thì hay rồi, anh rời khỏi nhà họ Trần, tôi cũng không ngại nói cho anh hay, anh muốn thoát mà được sao? Cho dù anh thoát được nhà họ Long, vẫn còn nhà họ Mạc, nhà họ Lưu, rất nhiều gia tộc đều đang nhăm nhe anh. Bây giờ anh chẳng qua chỉ là một kẻ bơ vơi”
“Tôi nói nhiều như vậy, anh nói gì đi chứ! Trả lời tôi maul”
Bốp! Bốp! Bốp!
Dương Hạ tức giận giáng cho Trần Khiêm thêm ba cái tát.
Trước giờ, Trần Khiêm vẫn mãi là bóng hình trong lòng Dương Hạ.
Thậm chí là bóng hình này chôn vùi quá lâu trong lòng Dương Hạ đến mức dần méo mó.
Mỗi lần xổng ra đều khiến Dương Hạ rối loạn.
“Tôi có thể nói được gì? Cô bây giờ có thể mắng chửi tôi, thậm chí có thể giết tôi cho hả giận!”
Trần Khiêm lắc đầu.
 
Chương 1134: Chưa chắc sau này có thể gặp lại


“Ha ha, đến bây giờ anh cũng không hiểu tôi là người phụ nữ như thế nào.
Dương Hạ đẩy Trần Khiêm một cái. Sau đó cô ta thở dài.
“Trần Khiêm, nói thật cho anh biết, lần này tôi bắt anh không phải để lập công!”
“Tôi có thể tha cho anh một con đường sống, chỉ cần anh cúi đầu nhận sai, tôi sẽ thả cho anh đi!”
Dương Hạ nắm chặt tay nói.
Những người đi theo cô ta là thế lực mà cô ta gây dựng được từ khi đến nhà họ Long.
Tất nhiên đều nghe theo cô ta. “Cô... Cô thả tôi đi?”
Khi nghe nhưng lời này, Trần Khiêm có chút bất ngờ.
Quả thực, vì một số việc mà anh ghét Dương Hạ nên đã làm cô ta tổn thương mấy lần.
Lần này rơi vào tay cô ta, Trần Khiêm vốn tưởng rằng so với rơi vào tay của Long Tông Sơn cũng chẳng khác gì.
Vậy mà, Dương Hạ lại nói muốn thả mình đi.
Dương Hạ tuy hận Trần Khiêm, muốn anh lao đao, sống không bằng chó.
Nhưng Dương Hạ tuyệt đối không muốn thấy anh bỏ mạng.
Loại tâm lý này hơi phức tạp, nói đúng ra là, không muốn người ta sống tốt, nhưng không nhẫn tâm thấy người ta bị tổn thương!
“Đúng vậy, chỉ cần anh quỳ xuống xin lỗi tôi, làm tôi động lòng mà thả anh đi!
Dương Hạ nói.
Trần Khiêm nghĩ ngợi, Dương Hạ trong tình huống này còn có thể nói ra những lời như vậy. Mà trước đây anh nhẫn tâm với cô ta.
Trần Khiêm nảy sinh cảm giác áy náy.
“Thôi được Dương Hạ, nếu hôm nay cô thật sự thả tôi đi, vậy thì trước đây tôi trách nhầm cô. Tôi sẽ ghi lòng tạc dạ ơn nghĩa này!”
“Hừ, ai thèm anh ghi lòng tạc dạ gì? Cút đi!”
Dương Hạ khoanh tay, quay đầu đi nhìn về hướng khác.
Còn thuộc hạ của cô ta thì lui ra nhường một lối đi cho Trần Khiêm.
Trần Khiêm khẽ gật đầu chào Dương Hạ rồi chạy lẹ.
“Đợi đãi”
Dương Hạ gọi giật Trần Khiêm lại. “Sao thế?”
Trần Khiêm hỏi.
“Trần Khiêm, lần này anh đi, chưa chắc sau này có thể gặp lại, tôi muốn nhắc nhở anh, nhà họ Mạc đó rất ghê gớm, hơn nữa, nếu họ đã muốn thôn tính nhà họ Trần thì chỉ còn là chuyện sớm muộn, họ cũng sẽ không buông tha anh. Sau này anh cẩn thận một chút. Nhà họ Long bây giờ chỉ là chó săn của nhà họ Mạc. Sau này nhà họ Mạc còn đi tìm bắt anh! Nếu lần này anh thực sự chạy thoát được, hãy sống mai danh ẩn tích đi. Lỡ nhà họ Trần có xảy ra chuyện gì, anh cũng đừng quay về!”
Dương Hạ nói. “Tôi biết, cảm ơn cô, Dương Hại” . Đam Mỹ Hài
“Còn nữa, anh biết vì sao tôi tha cho cậu không?”
Dương Hạ hỏi.
“Tại sao?”
“Bởi vì sau khi trải qua nhiều chuyện tôi mới phát hiện ra, năm ấy anh là thật lòng yêu tôi, mà tôi thì lại không biết trân trọng đến cùng!”
Mắt Dương Hạ ươn ướt.
“Ừ, sau này cô cũng bảo trọng, tôi đi đây!”
Nói xong, Trần Khiêm quay lưng rời đi.
 
Chương 1135: Gặp gỡ


Bảy ngày sau.
Tại một công trường xây dựng ở một quận nhỏ của Tây Nam.
“Phát lương đây, ông, một trắm năm mươi tệ, cầm lấy!”
“Cậu, chín mươi tệ!”
Người quản đốc mập mạp đang phát lương cho. những nam nữ công nhân trạc năm mươi tuổi.
Trong đó có một thanh niên đặc biệt nổi bật giữa đám đông.
Người khác đều được trả công một ngày một trăm năm mươi tệ.
Chỉ có cậu thanh niên là nhận chín mươi tệ.
Người quản đốc phun một ít nước bọt lên đầu ngón tay, xoèn xoẹt đếm tiền.
“Đợi đã quản đốc, lúc nhận việc đã nói rõ, tôi không cần một trăm năm mươi tệ, tôi chỉ lấy một trăm tệ thôi!” Cậu thanh niên hỏi.
“Mẹ nó, buổi trưa còn bao ăn một bữa, mười tệ đó là tiền cơm đói”
“Nhưng bữa trưa chỉ có hai cái bánh quy mà ông trừ tôi những mười tệ?”
“Con mẹ nó, trông cậu thật thà tôi mới nhận cậu vào làm. Chín mươi tệ đó, làm được thì làm, tôi không trả thử cậu có làm được gì không?”
Đúng lúc này.
“Ồ? Cậu này sao trông mặt quen quá?”
Một nam một nữ khoác tay nhau, thêm một nhóm tùy tùng từ bên đường đi tới.
“Quen mặt? Tiểu Noãn, em không nhìn nhầm chứ? Em có quen cả hạng công nhân này sao?”
Người đàn ông đeo đầy vàng bạc, khinh khi nói.
“Không, không, không, quen mặt thật đó. Hình như là bạn của ông bạn trai bị phá sản của em, trước đây rất ngầu, em tuyệt đối không nhận nhầm đâu!"
“Thật không vậy?”
Người đàn ông nói.
Rất nhanh, cô gái nữa bước tới.
“Trần Khiêm, đúng thật là cậu!”
Người phụ nữ liền nhận ra chàng thanh niên. Và rồi mặt cô ta tràn ngập vẻ cười cợt.
Không sai, chàng thanh niên này chính là Trần Khiêm.
Bảy ngày trước được Dương Hạ thả đi, dưới sự tiếp ứng của Lý Chấn Quốc, vượt qua nhiều gian nan cuối cùng anh cũng đến được Tây Nam.
Việc đầu tiên, Trần Khiêm về quê tìm bác Tần.
Dù sao thì Trần Khiêm cũng đã biết nhà bác Tân ở đâu.
Nhưng hàng xóm của bác Tần nói mấy ngày nay bác đi rồi.
 
Chương 1136: Sống như vậy thà chết còn hơn


Trần Khiêm cũng không có chỗ nào để đi, đành ở lại đợi.
Không còn tiền, anh phải đến đây làm công. Trần Khiêm muốn tìm một công việc ổn định.
Nhưng đến thành phố Khánh bị vây bắt, giấy tờ tùy thân đều mất hết.
Hơn nữa, Mạc Trường Không dò la khắp nơi tìm tung tích Trần Khiêm.
Những nơi quá công khai, Trần Khiêm không thể đi, đành phải vậy đã.
Cũng vừa hay khiến Trần Khiêm cảm nhận cảm giác lang thang đầu đường xó chợ.
“Tân Noãn?”
Mà vừa thấy cô gái này, Trần Khiêm cũng đã nhận ra ngay.
Cô ta là bạn gái của Tiểu Béo - người luyện taekwondo.
Mấy ngày nay, đọc tin tức trên mạng, bởi vì sự sa sút của mình mà công ty lữ hành của Tiểu Béo cũng phá sản.
Thật là đứt cọng tóc, nhức toàn thân.
“Ha ha, không ngờ gặp cậu ở đây, sao hả, nghe nói công ty của cậu và tên béo chết giãm kia phá sản rồi, cậu ta giờ đi làm hướng dẫn viên du lịch. Cậu còn thảm hơn, lại lưu lạc đến tận công trường của chồng tôi làm việc vặt!”
'Tân Noãn che miệng cười.
“Ô, cậu Lý, cô Tần, hai người quen tên nhóc này sao?”
Quản đốc cung kính khom lưng chào hỏi.
“Không có chuyện của ông, đi chỗ khác đi!” Tân Noãn lạnh lùng nói. Quản đốc lập tức chạy cun cút.
Sau đó Tần Noãn khoanh tay, nhìn Trần Khiêm từ đầu đến chân đánh giá:
“Ôi, thật sự nhìn không ra, lúc đó vẻ vang là vậy, bây giờ lại thành ra bộ dạng này. Đúng rồi Trần Khiêm, không phải cậu giả vờ đến để trải nghiệm cuộc sống chứ?”
Tân Noãn có chút nghi hoặc.
Dù sao Trần Khiêm cũng đã hai lần làm cô ta mất mặt.
“Không có việc gì tôi đi đây!”
Trần Khiêm đưa mắt nhìn sang, nhiều nam nữ công nhân trong khu công trường đều đứng ngóng chuyện.
Anh lo lắng mình bị phát hiện.
Liền muốn đi.
“Đi cái gì mà đi chứ, cậu không được đi, nói sao thì chúng ta cũng có quen biết mài”
Tân Noãn đột nhiên nắm lấy cổ áo Trần Khiêm.
Xem ra, Trần Khiêm thực sự đã quay về làm một kẻ nghèo hèn.
Ha ha ha, Tần Noãn thật sự cảm thấy dễ chịu vô cùng.
“Đến đây đến đây, đều đến đây hết đi, để tôi giới thiệu với mọi người đây là anh Trần Khiêm!”
Tân Noãn vẫy tay gọi mấy người công nhân ở công trường.
Những cô gái kia mặc đồ bảo hộ.
Rõ ràng mới tốt nghiệp đại học không lâu. Đều che miệng nhìn Trần Khiêm giếễu cợt. “Trời đất, sống như vậy thà chết còn hơn!”
“Đúng vậy, nhưng người ta cũng cố gắng ra ngoài kiếm cơm mà”
 
Chương 1137: Ai muốn làm bạn gái cậu ta đến điểm danh nhanh


Nhưng mà các cô ấy đều là nhân viên trong đội ngũ quản lí, hiển nhiên hùa theo mà khinh thường Trần Khiêm.
“Các người đừng coi thường cậu ta nha, các cô biết cậu ta là ai không? Trước đây là cậu Trần, giàu dữ lắm, toàn lái xe sang, loại mà cả đời các người cũng không mua được đói”
Tân Noãn cười nói.
“Hả? Vậy sao? Là một cậu ấm à?”
"Chậc chậc chậc, thật dữ dằn!"
“Nhưng mà nhìn không ra đó!”
Mấy cô gái cười ồ lên.
“Được rồi Trần Khiêm, trông bộ dạng cậu bây giờ chắc là không có bạn gái, để tôi giới thiệu vài cô trong công ty cho cậu làm quen, nói không chừng người ta thích cậu, đồng ý làm bạn gái cậu thì sao?”
“Các cô thấy Trần Khiêm thế nào? Ai muốn làm bạn gái cậu ta đến điểm danh nhanh!”
“Hi hi, cô đi đi!” Mấy cô gái cười sặc sụa rồi đẩy một cô gái ra. Cô gái đó cuống lên:
“Sao các cô không đi! Đáng ghét!”
“Cảm ơn, nhưng không cần đâu, tôi đi đây!”
Trần Khiêm cúi đầu quay lưng muốn đi.
“Đợi đã, tiền công của cậu còn chưa thanh toán, lúc nãy tôi nghe cậu tranh cãi với quản đốc tiền công chín mươi tệ hay một trăm tệ. Không phải chỉ là mười tệ thôi sao, công ty lớn của chúng tôi đâu có đến mức thiếu cậu mười tệ? Đúng không cậu Lý?”
Tân Noãn kiêu kì nói.
“Tất nhiên!”
“Cho nên, tôi sẽ thanh toán cho cậu! Mấy đứa lấy cho chị ít tiền!”
Tân Noãn nháy mắt với mấy cô gái trong bộ phận dự án.
Bọn họ vừa nghe đã hiểu ý.
Sau đó, không biết tìm đâu ra một bọc lớn tiền năm xu.
“Đây là một trăm tệ, chỉ có dư không có thiếu, tiền công của cậu đói!”
“Ai dai"
Khi đưa tiền cho Trần Khiêm, Tân Noãn vờ trượt tay.
Làm tiền xu rơi tung tóe trên nền đất.
“Xin lõi nha Trần Khiêm, tôi không cẩn thận, cầm không chắc!”
Tân Noãn làm bộ áy náy.
“Như vậy đi, cậu nhặt lên rồi đếm lại xeml”
Sau đó, Tân Noãn hít sâu một hơi, uống cạn chai nước khoáng trong tay, ném vỏ chai lên người
Trần Khiêm, xoay người rời đi.
Trần Khiêm cúi xuống, cẩn thận nhặt từng đồng tiền một.
Sau đó bỏ cất tiền vào túi, bóng lưng cô đơn chậm rãi quay đi.
Đêm càng sâu. Trần Khiêm mua ít đồ ăn. Đi bộ về thôn.
Anh dừng lại trước cổng căn nhà nhỏ của bác Tân.
Mỗi ngày tan làm, Trần Khiêm sẽ đến xem bác Tân đã về chưa.
Nhưng mà lần này, mặt Trần Khiêm thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Bởi vì cửa nhà bác Tân đang mở, đèn trong nhà cũng đang sáng...
 
Chương 1138: Ngày nào tôi cũng đến đây đợi cậu mà không gặp


Lúc trước Trần Khiêm có đến nhà bác Tân một lần.
Nói ra thật xấu hổ, khi đó Trần Khiêm cảm thấy có bác Tần đi theo có chút gò bó.
Định để bác Tần ở lại.
Nhưng mà Tử Nguyệt cảm thấy để bác Tân một mình tội nghiệp, hơn nữa lúc đó bác Tần cũng tình nguyện đi theo.
Cho nên đón bác Tân đến biệt thự ở cùng.
Không ngờ, cuối cùng người mà mình có thể trông cậy được cũng chỉ có bác Tần.
Chạy vào nhà.
Trần Khiêm nhìn thấy một bàn cao lương nĩ vị. "Bác Tân? Bác có nhà không?" Trần Khiêm hỏi. "Ai đó?"
Lúc này, một người phụ nữ từ trong nhà bước ra, người đeo tạp đề, tay bưng mâm đồ ăn.
Trần Khiêm sửng sốt.
"Tôi... Tôi tìm bác Tân! Tân Nhất Phàm!"
Người phụ nữ cả người đầy dầu mỡ, có chút ghét bỏ nói:
"Anh Phàm lên núi rồi! Chưa về! Cậu tìm anh ấy làm gì?”
"Có chút chuyện, tôi đợi bác ấy về rồi nói sau, nhà sắp có khách, tôi ra ngoài chờ!"
Trần Khiêm nghĩ thầm, chẳng lẽ bác Tân trâu già găm cỏ non, còn cưới vợ. Quả thực lúc bác Tần đi, anh còn gởi cho bác một khoản tiền dưỡng lão.
Nhưng mà cũng ngại hỏi, Trần Khiêm đi ra ngoài chờ.
"Nè cậu đợi chút, cậu tên gì?"
Người phụ nữ hình như nhớ ra điều gì, hỏi.
"Trần Khiêm!"
Trần Khiêm đáp.
"Ai da, Trần Khiêm, là cậu sao, anh Phàm bảo tôi chờ cậu mấy ngày nay! Anh ấy nói cậu sẽ đến tìm, nói tôi đón cậu đến nhà tôi trước, ngày nào tôi cũng đến đây đợi cậu mà không gặp!"
"Bác Tần đã biết trước là tôi sẽ tới?"
"Đúng vậy, bảy ngày trước dặn dò tôi sau đó đi lên núi. Anh ấy có nói cậu là một cậu ấm, lúc nãy tôi thấy cậu... Ha hai"
Trần Khiêm nhìn quần áo trên người mình, cười khổ.
Đồng thời cảm thấy bác Tần hơi kì quái, đến việc mình gặp nạn cũng biết rõ?
Nhưng lúc này không phải là lúc để so đo.
 
Chương 1139: Cô Mai


"Vừa hay, hôm nay anh Phàm sẽ về, tôi chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, cậu cũng đến rồi! Mau ngồi đi, uống trà đất"
Người phụ nữ rất nhiệt tình.
Lúc nói chuyện với nhau, Trần Khiêm hiểu rõ.
Người này ở cùng thôn, bảo Trần Khiêm gọi là cô Mai, nhưng mà không phải như Trần Khiêm nghĩ, cô Mai không phải vợ của bác Tân.
Mà là em gái bác Tần.
Cô Mai thích tán gẫu.
Nói rất nhiều.
Nói một hồi, biết được sự tình.
Thì ra bác Tân cứu cô từ cõi chết trở về.
Cô Mai là một góa phụ, gặp cơn bạo bệnh, là bác Tân thuốc thang cứu cô.
Hơn nữa không hiểu vì sao bác Tân điên điên khùng khùng lúc trước tự nhiên lại có tiền.
Anh hùng cứu mỹ nhân, cộng thêm điều kiện của bác Tân cũng không tệ, cho nên cô Mai cũng có nghĩ đến tình yêu tuổi xế chiều.
Kết quả Tân Nhất Phàm không chịu.
Cuối cùng, cô nhận Tân Nhất Phàm làm anh trai.
Mới thành ra tình huống như hiện tại.
"A Mai, lại đây giúp anh mang thuốc vào kho. cất"
Đúng lúc này, ngoài cổng truyền đến một giọng nói chất phác.
Trần Khiêm nghe thấy liền nhận ra. Vội vàng đứng lên.
"Bác Tân?"
"Cháu trai? Đúng là đến thật! Đến được mấy ngày rồi!"
Bác Tần đúng là bác Tân. Có điều hơi chỉnh tề hơn trước. Chắc là được cô Mai sửa soạn quần áo cho.
So với trước kia được Tử Nguyệt chăm sóc còn có khí sắc hơn.
Ông đang khiêng một bao lá thuốc. "Cháu vừa đến!"
Trần Khiêm nói.
"Thế nào cháu trai? Có chuyện rồi hả?" Bác Tân cười ha ha.
"Đúng vậy!" Trần Khiêm nói, "Giờ cháu không có nơi nào để đi, chỉ có thể đến ở nhờ ông rồi!"
"Ha ha, ông nói A Mai chờ cháu mấy ngày rồi! Trông bộ dạng cháu chắc mấy ngày nay chịu không ít khổ cực rồi, đi thôi, một bàn rượu thịt đều là chuẩn bị cho cháu đấy, đến cùng ông nội uống vài chén!"
Bác Tần vỗ vai Trần Khiêm.
"Thì ra, nhà họ Mạc ép cháu đến đường cùng, nhà họ Trần của cháu cũng thật là, thế lực lớn mạnh như vậy, nhưng mà không có dũng khí đấu với nhà họ Mạc một trận?"
Cơm no rượu say, hai ông cháu nổi hứng muốn tâm sự.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top