Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1100: Lâu rồi không gặp


“Không có gì, không có gì. Chẳng phải chú Trương với chú Dương...”
Long Thiếu Lôi cười, đang muốn tiến đến kính rượu.
“Không có gì nữa sao còn chưa đi?” Trương Bá Niên lạnh lùng nói.
“Hả? Được được được, đi!”
Vẻ mặt Long Thiếu Lôi gượng gạo. Lúc này, trán hẳn ta đổ mồ hôi lạnh.
Tính ngày tính đêm, lại không ngờ vấn đề là ở
Dương Tiểu Bối không có chút trọng lượng nào ở nhà họ Dương.
Không dám ở lại lâu, hắn ta đưa thuộc hạ của mình nhếch nhác rời đi.
“Tiểu Bối, vừa rồi cậu ngầu thật đấy, hăn ta là cậu Cả nhà họ Long đấy!”
Nhóm Mĩ Mĩ kéo tay Tiểu Bối nói.
“Anh họ tớ không thích bọn họ, tớ cũng ghét bọn họ. Hơn nữa, có anh họ tớ ở đây mài”
Dương Tiểu Bối vui vẻ cười nói.
“Hả? Anh ta? Cậu mau nói đi, vừa rồi hai người thầm thì cái gì vậy?”
Lúc này nhóm Mĩ Mĩ cũng cảm thấy Trần Khiêm có hơi thần bí.
Dương Tiểu Bối chưa kịp nói.
Quách Thái Phụng đã vội nói: “Mẹ, hôm nay có nhiều ông chủ như vậy đến chúc mừng Tiểu Bối nhà chúng ta đều là nể mặt Tiểu Khiêm mà đến đấy. Tiểu Khiêm còn nói đã chuẩn bị cho Tiểu Bối nhà ta ba món quà, Tiểu Khiêm, mợ nói có đúng không?”
Quách Thái Phụng còn thân thiết kéo tay Trần Khiêm.
Quả thực là hôm nay càng nhìn càng thích đứa cháu này mài
Cũng chính những lời này đã khiến bà cụ ngẩng đầu lên vừa ngạc nhiên vừa nghỉ hoặc nhìn Trần
Khiêm.
Mặc dù bà cụ cũng nghi ngờ Trần Khiêm không tâm thường.
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy, khiến bà cụ cảm thấy Trần Khiêm có hơi xa lạ.
Dương Diệp với Quách Như ở một bên nhìn thì hai má lại thấy đau đau.
“Đúng vậy, còn hai món quà nữa!” Trần Khiêm cười khổ nói.
Lúc này.
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
“Hả? Sao Long Thiếu Lôi quay lại rồi?” Có người ngạc nhiên hô.
Sau đó thấy nhóm người của Long Thiếu Lôi đang quay lại sảnh trước.
Ngay sau đó.
Mới thấy một cô gái, dẫn theo một nhóm người khí thế ngút trời đi vào.
Nhóm người này, khí thế mỗi người đều không tầm thường.
Mà mỗi một người đều có thể khiến người ta vừa thấy đã sợ.
“Đây... Đây là ai nữa? Khóe miệng bà cụ Dương hơi giật.
Dương Tiểu Bối cũng kinh ngạc nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này.
Đặc biệt là tất cả mọi người đều nhìn thấy Long Thiếu Lôi sợ hãi mà quay lại.
“Thật không may đấy Tiểu Lôi, lại gặp nhau rồi!"
Cô gái đang nhai kẹo cao su, nhìn Long Thiếu Lôi rồi nói.
“Đúng vậy, chị, lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp!”
Mặt Long Thiếu Lôi đổ đầy mồ hôi.
“Chủ tịch Trần!”
 
Chương 1101: Ngọc dạ minh châu


Nhóm tổng giám đốc Trương nhìn thấy cô gái.
Thì lần lượt đứng lên, khom lưng chín mươi độ, cung kính chào.
“Chủ... chủ tịch Trần?”
Bà cụ Dương thấy mấy ông lớn đầu cúi chào cô gái trẻ này.
Cho nên cũng hơi khom lưng.
Bởi vì chỉ nhìn khí thế thì biết cô gái này không †ầm thường rồi.
“Bà ngoại!”
Trần Khiêm ngay lập tức ngăn bà cụ lại.
“Anh họ, chị ấy là ai vậy?”
Tiểu Bối cũng căng thẳng đến nỗi mặt hơi đỏ. “Chị, đây là Tiểu Bối, em họ của chúng tai” Trần Khiêm lại xoa đầu Tiểu Bối, nói với cô ấy. “Chị?”
“A? Chị ấy chính là chị họ Trần Hiểu sao?”
Lúc này Tiểu Bối mới có phản ứng, hơi kích động che miệng lại.
Từ khi còn nhỏ thì cô đã biết mình có anh họ Trần Khiêm và chị họ Trần Hiểu, nhưng lại chưa từng gặp mặt.
“Ừ, Tiểu Bối, trông xinh đẹp thật!”
Trần Hiểu đi về phía Tiểu Bối.
Kéo tay Tiểu Bối.
“Trần Hiểu?”
Mắt bà cụ trừng lớn.
Đây chính là cháu ngoại Trần Hiểu của mình?
“Tiểu Bối, lần đầu gặp chị không có gì tặng em. Hôm nay là sinh nhật em, chị tặng em cái này nhé!”
Nói xong thì lập tức có thuộc hạ cầm qua một chiếc hộp nhỏ.
Vừa mở hộp, thì ngay lập tức có ánh sáng tỏa ra, một mùi hương thoát ra ngoài.
“Đây là... ngọc dạ minh châu? Trời!!!”
Có người vừa nhìn đã nhận ra, không khỏi kinh ngạc.
Mấy cô gái nhóm Mĩ Mĩ cũng hâm mộ không thôi!
Hóa ra nhà Trần Khiêm lại đỉnh như vậy!
Lúc này mới thấy hơi hối hận.
Giờ ngay cả wechat cũng không có.
“Ôi chao Tiểu Bối, chị con tặng thì con mau nhận đi chứ!”
Quách Thái Phụng vô cùng phấn khích.
Quách Như, Dương Diệp với Dương Nghiên ở một bên thì há hốc mồm.
“Bà ngoại!”
Cuối cùng Trần Hiểu mới nhìn bà cụ, nhàn nhạt gọi một tiếng.
“Ừ” Bà cụ kích động, liên tục gật đầu đáp lại. Nhưng bà cụ cũng phát hiện ra, tính cách của hai chị em Trần Hiểu với Trần Khiêm hoàn toàn khác nhau.
Không biết thế nào mà mình sống cả một đời rồi, lúc nhìn thấy Trần Hiểu lại có hơi căng thẳng?
Sau đó Trần Hiểu nhìn xung quanh, không ai dám nhìn thẳng vào mắt Trần Hiểu cả, toàn bộ đều cúi đầu.
Cuối cùng nhìn Tiểu Bối.
Trần Hiểu mỉm cười:
“Tiểu Bối, chị với anh họ của em đã chuẩn bị cho em ba món quà, bây giờ còn một món cuối cùng!”
Trần Hiểu nói.
 
Chương 1102: Bắt đầu từ hôm nay, em là chủ tịch của tập đoàn Tín Phong


“Vẫn còn quà?”
Lúc này, ngay cả những vị khách có mặt cũng vô cùng mong đợi.
Bởi vì chị em nhà họ Trần này, quả thực quá mạnh!
“Món quà thứ ba à, sợ là phải để chị dâu họ của em tặng em rồi!"
Sau đó, Trần Hiểu nhìn phía sau.
Thấy ở ngoài cửa là một nhóm tôi tớ đi theo.
Một cô gái tự nhiên phóng khoáng bước vào.
Cô gái xinh đẹp xuất chúng, khí chất tao nhã, gần như khiến cho toàn bộ bầu không khí đông đặc lại.
Cô gái rất xinh đẹp!
Tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.
“Chị dâu họ của em?”
Tiểu Bối cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Nhìn anh họ Trần Khiêm.
Người đến đương nhiên là Thẩm Lam.
Trần Khiêm cúi đầu không nói gì. Chuyện này chỉ mấy câu thì không thể giải thích rõ được!
“Xin chào bà ngoại!”
Sau khi Thẩm Lam đến thì đứng ở bên cạnh Trần Khiêm, rồi khẽ khom lưng cười với bà cụ.
Bà cụ cười đến mức không khép miệng lại được.
Gật đầu liên tục.
“Cô gái xuất chúng thế này lại là cháu dâu ngoại của bà, tốt quá, tốt quá!”
Bà cụ gật đầu không ngừng. Sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên bà cụ có được cảm giác vinh quang và kiêu ngạo mà
người nhà mang đến cho bà.
“Em gái Tiểu Bối, đây là món quà mà chị với anh họ em tặng cho eml”
Chị Lam nhìn Tiểu Bối cười.
Nhìn thấy người tùy tùng chỉ mang theo một bảng hợp đồng.
Tiểu Bối chớp mắt nhìn.
“Tiểu Bối, bắt đầu từ hôm nay, em là chủ tịch của tập đoàn Tín Phong tại Yên Kinh. Đồng thời, cũng là tổng giám đốc công ty trực thuộc nhà họ Trần khu vực phía Bắc!”
Chị Lam mỉm cười.
“Hả?”
Tiểu Bối đơ ra.
Bà cụ cũng há hốc mồm.
“Tập đoàn Tín Phong cũng là của nhà họ Trần?
Từ hôm nay Tiểu Bối trở thành chủ tịch tập đoàn Tín Phong?”
Chưa nói đến cả cơ nghiệp dưới trướng của nhà họ Trần ở khu vực phía Bắc là gì, chỉ riêng tập đoàn Tín Phong thôi đã có thể đánh chết ba gia tộc lớn rồi!
Mà Tiểu Bối lại là chủ tịch của tập đoàn Tín Phong?
 
Chương 1103: Lăn đi


Tất cả mọi người có mặt thì càng há hốc mồm, không tin nổi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Quách Như thì thấy như làm đổ bình ngũ vị,cảm giác vô cùng tệ.
“Yeahl Tiểu Bối!”
Nhóm Mĩ Mĩ thì điên cuồng lắc tay Tiểu Bối.
Thảo nào mấy người nhóm tổng giám đốc Trương lại tự đến chúc mừng sinh nhật Tiểu Bối, hơn nữa càng muốn Tiểu Bối chú ý đến chuyện kinh doanh nhiều hơn.
Thì ra là thế này.
Cậu Trần đã có ý định này từ lâu rồi, muốn tặng tập đoàn Tín Phong cho Tiểu Bối!
Bà cụ cũng phấn khích không thôi.
Đầu tiên là hai chị em Trần Hiểu với Trần Khiêm đã giúp mình tránh được vòng vây của nhà họ Long hôm nay.
Giờ lại tặng món quà lớn như vậy, bà cụ vừa cảm kích lại vừa xúc động.
Đồng thời trong lòng cũng dâng lên một loại cảm xúc khác.
Lúc này, thấy đã tặng quà xong.
Trần Hiểu mới nhìn Long Thiếu Lôi đang đứng ở một bên không dám nhúc nhích.
“Hôm nay tâm trạng bà đây tốt cho nên không giày vò cậu. Tiểu Lôi à, tôi nghỉ ngờ, có phải là cậu đã quên bộ dạng của cậu với ba cậu năm đó ở Kim Lăng rồi không?”
Trần Hiểu lạnh lùng nói.
“Chị Hiểu, em không quên!”
Long Thiếu Lôi gật đầu không ngừng.
Năm đó, Long Thiếu Lôi với ba hắn ta chính là hai người có liên quan trực tiếp bị Trần Hiểu đuổi ra khỏi Kim Lăng như đuổi hai con chó.
“Không quên thì tốt. Nhớ lấy, sau này có gặp người nhà họ Dương thì tránh đi, nếu không thì đừng trách tôi không nhắc cậu! Lăn đi!”
Trần Hiểu nói.
“Vâng, chị Hiểu!”
Long Thiếu Lôi chuẩn bị đi.
“Quay lại đây! Ý tôi nói là lăn!”
Trần Hiểu lại nói.
Gò má Long Thiếu Lôi giật giật. Thế này là muốn diễn lại chuyện năm đó sao.
Nhưng hiện tại, ít nhất thì Long Thiếu Lôi cũng không dám thở mạnh.
Mẹ kiếp, Dương Tiểu Bối nhà họ Dương lại có ô dù như vậy.
Hết cách rồi, Long Thiếu Lôi năm xuống đất, thật sự lăn ra ngoài!
Sau khi tiệc mừng kết thúc.
Mấy người Quách Như với mợ Hai đã không phản ứng một lúc lâu rồi.
Vừa rồi bọn họ cũng muốn lấy lòng Trần Hiểu.
Nhưng thứ họ nhận được là ánh mắt lạnh nhạt của Trần Hiểu, khiến cho những lời nịnh hót của bọn họ nghẹn ứ trong cổ họng.
Dương Tiểu Bối thì lại một bước lên mây!
Đến đêm.
Nhà họ Dương, trong phòng của bà cụ.
“Thì ra Trần Cận Đông lại có thế lực to lớn như vây.
Nghe xong lời giới thiệu đơn giản của Trần Khiêm.
Mặt bà cụ mang vẻ sầu bi.
“Bà ngoại, ân oán năm đó, đã là quá khứ rồi thì cứ để nó qua đi. Quan trọng là bây giờ cả nhà chúng ta có cơ hội đoàn tụi”
Trần Khiêm nói.
 
Chương 1104: Xem ra cậu phải tỉnh táo hơn mới được


“Quá khứ? Ha ha, năm đó bà đối xử với Ngọc Bình như vậy, lại còn hại ba của Tiểu Bối thành như thế. Tình cảm giữa Ngọc Bình với anh Năm của nó vô cùng thân thiết, Ngọc Bình chắc chắn sẽ hận bà, hận người làm mẹ này!”
Bà cụ nói trong nước mắt.
“Đâu có, thực ra mấy năm nay mẹ cháu nhớ bà lắm. Có thể là bà không biết, năm nào mẹ cháu cũng đến đây thăm bà rất nhiều lần!”
Trần Hiểu nói. truyện ngôn tình
Bà cụ nghe thấy lời này thì ngẩng đầu lên.
Quả thật trong lòng rất cảm động.
Vô cùng hối hận vì năm đó mình còn trẻ, bảo thủ lại truyền thống.
Nếu không thì gia đình hòa thuận vui vẻ, tốt biết bao, cũng không có chuyện hôm nay nhà họ Long đến tận cửa.
“Với lại bà nội, cô cũng luôn nhớ đến ba cháu, tìm cho ba cháu rất nhiều bác sĩ, còn tài trợ cho Tiểu Bối đi học nữa!”
Tiểu Bối cũng nói.
“Tài trợ cho Tiểu Bối đi học?”
Bà cụ nghe thế thì nước mắt lại rơi.
Đúng vậy, cháu gái ruột của mình, đường đường là cô chủ nhà họ Dương lại khó khăn đến mức đi học cũng không xong, mình thân là bà nội lại không hề hay biết!
Hổ dữ không ăn thịt con!
Bà cụ nhìn lại một đời, mình theo đuổi danh lợi mà hoàn toàn quên mất sự ấm áp của tình thân!
“Mẹ xin lỗi Ngọc Bình, bà xin lỗi Tiểu Bối và cả ba cháu nữa. Càng xin lỗi hai chị em Trần Hiểu Trần Khiêm, ôi!”
Đêm nay, cả nhà nói chuyện đến tối muộn.
Lúc này, có người vui vẻ có người buồn rầu!
Choảng!
“Rượu, cho tôi rượu!” Trong quán bar, có tiếng vỡ của chai rượu. Có một thanh niên say bí tỉ hét lớn.
“Cậu Dương, cậu đã uống nhiều lắm rồi, không thể uống thêm nữa đâu! Về nhà đi!”
Nữ quản lý quán bar nói.
“Chát!”
Dương Diệp đưa tay tát vào mặt nữ quản lý: “Mẹ kiếp, ngay cả cô cũng coi thường tôi sao? Được lảm, giờ ai cũng có thể coi thường tôi, đưa rượu cho tôi!”
Anh ta hét lên.
Nữ quản lý che mặt, oán hận liếc Dương Diệp.
Sau đó ra ngoài lấy rượu.
Lúc cầm rượu quay lại.
Có vài người ngăn cô ta lại.
“Cậu... Cậu là cậu Long?”
Nữ quản lý bất ngờ nói.
“Đưa cho tôi, không có lệnh của tôi thì không ai được vào!”
Cậu Long cầm lấy chai rượu.
Đương nhiên là có thuộc hạ rút ra một xấp tiền ném cho nữ quản lý.
“Vâng vâng vâng!” Nữ quản lý vội gật đầu. “Cậu Dương, rượu của cậu đây!” Long Thiếu Lôi đem rượu vào. Dương Diệp đang định cầm lấy. Lúc này mới híp mắt nhìn: “Sao lại là anh?” “Ha ha, tình hình hiện tại cũng chỉ có tôi là đến đây thăm cậu thôi! Cậu nhìn cậu bây giờ đi, đường đường là cậu Dương mà lại sa sút thành bộ dạng này à!”
Long Thiếu Lôi lạnh lùng cười nói.
“Hừ, cậu thì ngon lắm chắc? Con mẹ nó chẳng phải cậu ở nhà họ Dương chúng tôi bò ra ngoài như một con chó sao? Ha ha hai”
Dương Diệp cười lớn.
Ánh mắt Long Thiếu Lôi khựng lại: xem ra cậu phải tỉnh táo hơn mới được!
Cậu Dương,
Râầm! Cửa bị đạp ra.
Mười mấy tên thuộc hạ xông thẳng vào...
 
Chương 1105: Cậu có cách


Dương Diệp bị người ta túm tóc, tát vài cái vào mặt để gọi dậy.
Ngay lập tức thấy một tên thuộc hạ rút dao ra. Dương Diệp mới hơi tỉnh táo.
“Đừng làm bừa đừng làm bừa! Có gì từ từ nói cậu Long!”
Dương Diệp sợ hãi nói.
Long Thiếu Lôi lạnh lùng cười: “Cậu Dương, sớm thế này thì bớt vẽ vời thêm chuyện lại. Thực ra, hôm nay tôi đến tìm cậu cũng là muốn tốt cho cậu thôi. Ha ha, chẳng ai ngờ Dương Tiểu Bối lại có chị em nhà họ Trần chống lưng như vậy cả. Bây giờ Dương Tiểu Bối một bước trở thành người đứng đầu Yên Kinh, không chỉ có lợi ích nhà họ Long bị tổn hại, mà người chịu tổn thất lớn nhất chắc là cậu Dương rồi nhỉ? Chậc chậc chậc, cuối cùng thì người thừa kế tương lai của nhà họ Dương bây giờ lại chẳng còn gì cả!”
Dương Diệp hung dữ nắm chặt tay. “Cậu Long, rốt cuộc cậu muốn nói gì?” “Tôi nghe nói bà cụ Dương đã truyền ra ngoài rằng Dương Tiểu Bối là người thừa kế tương lai của nhà họ Dương. Tội nghiệp cậu Dương, cuối cùng cậu chẳng đạt được gì cả, mà chắc là Dương Tiểu Bối cũng không bỏ qua cho nhà cậu đâu nhỉ?”
Long Thiếu Lôi thấy sảc mặt Dương Diệp càng u ám, nói tiếp:
“Bây giờ cậu Dương không còn sự lựa chọn nào cả, chỉ có hợp tác với nhà họ Long chúng tôi, chúng †a sẽ chiến đến cùng! Lúc đó, nhà họ Long cũng không tổn hại quá hớn, còn cậu Dương cũng khống chế được nhà họ Dương, nói không chừng còn có thể trở thành chủ nhân của nhà họ Dương!”
“Cậu... Cậu có cách?”
Sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng Dương Diệp cũng hơi động lòng.
“Nào, chúng ta bàn bạc một chút!”
Long Thiếu Lôi gật đầu, lạnh lùng cười.
Ba ngày sau.
Sáng sớm, một đoàn xe bí ẩn rời khỏi nhà họ Dương.
“Tiểu Khiêm, gia tộc nhà cháu rất lừng lẫy. Biết nhà họ Mạc ở Yên Kinh này thì cũng không có gì ngạc nhiên.
Có điều, những năm đầu bà ngoại với nhà họ Mạc có quan hệ dây mơ rễ má, nhà họ Mạc đã đồng ý với bà ngoại, có thể giúp bà ngoại một việc!”
“Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy rồi, bà ngoại cũng không chắc họ có còn để ý tới nhà chúng ta hay không!”
Trên xe, bà cụ kéo tay Trần Khiêm nói.
Qua những ngày ở chung này, bà cụ rất yêu quý đứa cháu ngoại hiền lành này.
Sau khi biết chuyện em trai thứ hai của Trần Cận Đông và bạn gái của Trần Khiêm mất tích. .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Bà cụ rất vui vẻ đồng ý giúp Trần Khiêm ra mặt xin sự giúp đỡ từ nhà họ Mạc.
Bà cụ cũng chán cho nên trên đường mới kể sơ cho Trần Khiêm về một số chuyện năm đó quen biết với nhà họ Mạc.
Nói đến cùng thật trùng hợp.
Năm đó, một người con của nhà họ Mạc đang làm nhiệm vụ thì bị người ta truy sát.
Lúc đó anh ta trốn ở vườn sau của nhà họ Dương.
 
Chương 1106: Nơi thế này sẽ ẩn giấu một gia tộc lớn sao?


Năm đó bà cụ hơn bốn mươi tuổi.
Vẫn chưa đến mức bảo thủ như sau này.
Thấy một đứa trẻ trông chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi bị thương nặng, trong lòng thương xót cho. nên cứu giúp.
Vốn dĩ như vậy cũng không cảm thấy gì.
Cho đến một ngày sau này.
Bà cụ nắm quyền nhà họ Dương, lúc dẫn con trai con gái ra ngoài dự tiệc.
Nửa đường thì gặp phải kẻ thù trong thương trường ám sát.
Cuối cùng, trong lúc nguy nan, có người xuất hiện cứu cả nhà bà cụ.
Lúc này mới biết là đứa trẻ năm đó mình cứu quay về trả ơn.
Cậu ta còn nói với bà cụ, sau này có chuyện gì cậu ta cũng sẵn sàng giúp đỡ rồi cho bà cụ một địa chỉ.
Mặc dù nói vậy nhưng về sau chưa từng liên lạc lại.
Chớp mắt đã sắp hai mươi năm rồi. Bà cụ cũng không chắc đứa trẻ năm đó có còn nhớ hay không!
Nguồn gốc sự việc chính là như vậy. Xe chạy trên đường. Cuối cùng đến một vùng núi ở Yên Kinh.
Cả ngọn núi như dày đặc chướng khí, diện tích núi rừng vô cùng rộng lớn.
“Ngọn núi lớn như vậy, không hề có dấu vết của con người, lẽ nào lại vậy?”
Trần Khiêm xuống xe nhìn, hơi đơ ra.
Đỡ bà ngoại rồi hỏi.
“Đứa trẻ này sẽ không lừa bà đâu, cậu ấy từng nói nếu có việc thì có thể đến địa chỉ này tìm cậu ấy, chỗ này chắc chắn không sail”
Bà cụ nói chắc nịch.
Trần Khiêm nhìn xung quanh.
Lúc này mới phát hiện ra ở độ cao một trăm mét so với mực nước biển có một ngôi nhà gỗ.
Trông có vẻ là có người ở.
“Bà ngoại, bà đợi một lát đã, cháu đi xem xem có người hay không, hỏi là rõ thôi!”
Trần Khiêm có hơi thất vọng. Nơi thế này sẽ ẩn giấu một gia tộc lớn sao? Lúc này, Trần Khiêm đi lên.
Đúng lúc nhìn thấy một ông lão hơn sáu mươi tuổi bước ra từ căn nhà gỗ.
Ông lão ăn mặc như dân làng, nhưng rất sạch
Thấy Trần Khiêm, ông lão cũng sững sờ, sau đó cười nói:
“Cháu trai, có chuyện gì sao?”
“Chào ông, cháu muốn hỏi trên núi này có người nào khác sống không?”
Trần Khiêm hỏi.
“Người khác? Ha ha, cháu trai, cháu xem xung quanh chỗ này cả trắm dặm đều là rừng núi, ông là một người coi rừng, ngoài ông ra thì còn ai sống ở đây nữa chứi”
Ông lão cười nói.
“Nhưng năm đó có một người bạn nói có thể đến đây tìm cậu ấy, sao ở đây lại không có ai khác được chứ?”
Thuộc hạ dìu bà cụ đi tới hỏi. Ánh mắt ông lão hơi khựng lại. Ông lão quan sát bà cụ với Trần Khiêm từ trên xuống dưới, sau đó mới nói: “Bạn? Bạn nào? Không biết có cho bà tín vật gì không?”
 
Chương 1107: Ám hại


Trông ông lão như tùy ý hỏi một câu. Bà cụ nghe thế.
Thì nói: “Có chứ, có chứ, là một tấm lệnh bài nhỏ! Lúc này bà cụ lấy ra. Ông lão vừa nhìn thì nhướng mày:
“Các người có quan hệ gì với nhà họ Dương ở Yên Kinh?”
Bà cụ nói: “Tôi là chủ của nhà họ Dương, năm đó, tôi có một số quan hệ với chủ nhân tấm lệnh bài!"
“Được, tôi biết rồi. Đã vậy thì hai người đi với tôi, nhưng chỉ hai người có thể đi thôi, những người khác thì ở đây đợi đi!”
Ông lão nói.
Trần Khiêm không ngờ ông lão coi rừng này là giả, xem ra nhà họ Mạc thật sự ở đây!
Lúc này, ông lão dẫn đường.
Trần Khiêm đỡ bà ngoại ngồi trên một chiếc xe bò của ông lão.
Theo con đường nhỏ chạy vào trong rừng...
Cùng lúc đó.
Nhà họ Dương.
“Cô Tiểu Bối, đây đều là những khoản vay ngoài của nhà họ Dương mấy năm nay, tôi đã tổng hợp lại! Mời cô xeml”
“Cảm ơn bác Sinh!”
Dương Tiểu Bối cười nói.
Ba ngày trước, lúc bà cụ với cậu Trần Khiêm xuất phát đã dặn dò, sau khi bà cụ đi, tất cả những việc lớn nhỏ của nhà họ Dương đều do Dương Tiểu Bối xử lý, hàm ý trong đó thì không cần phải nói rõ.
—=—
Cũng chính lúc này. Dương Diệp vội vã chạy vào.
“Bác Sinh, bác Sinh, không ổn rồi, xảy ra chuyện rồi”
Dương Diệp nói. “Cậu chủ, có chuyện gì vậy?” A Sinh vội hỏi.
“Là chuyện mảnh đất trước đây, ba mẹ tôi không cam tâm với tính toán của Long Thiếu Lôi, cho nên lúc giao cho bọn họ, mẹ tôi với bọn họ xảy ra mâu thuẫn, sau đó Long Thiếu Lôi cho người giam giữ ba mẹ tôi rồi!”
Dương Diệp nói.
“Còn có chuyện như vậy à? Long Thiếu Lôi đúng là ăn gan hùm mật gấu mà. Trước khi đi cô Trần Hiểu đã cảnh cáo hẳn hết lần này đến lần khác, không ngờ cô Trần Hiểu vừa đi thì hắn đã manh động vậy rồi!"
A Sinh căm ghét nói.
“Nhưng mà cậu chủ, bây giờ nhà họ Dương do cô Tiểu Bối toàn quyền quyết định, phải làm thế nào thì cậu hỏi cô Tiểu Bối nhé?”
A Sinh lại nói.
Mí mắt Dương Diệp hơi giật, sau đó vẻ mặt tỏ ý xin lỗi nói: “Em gái, mặc dù là mẹ anh bốc đồng, nhưng cứ vậy giao ba mẹ anh cho nhà họ Long thì không được đâu. Họ cũng là bác Cả của em mà. Tiểu Bối, em giúp anh, giúp bác cả của em đi!”
Dương Tiểu Bối hít sâu một hơi.
Không nói gì.
“Em gái, em còn không đi thì ba mẹ anh thật sự xảy ra chuyện đấy. Tên Long Thiếu Lôi đó muốn trút giận lên ba mẹ anh rồi!”
“Được rồi, bác Sinh, bác sắp xếp người đi, cháu qua đó xem tình hình trước!”
Dương Tiểu Bối quả thực không nhẫn tâm.
Sau đó đi cùng với Dương Diệp...
 
Chương 1108: Tao sẽ không cho mày bất cứ cơ hội nào để trả thù bọn tao


“Công trường này làm gì có ai? Chẳng phải anh nói bác dâu Cả đang ở đây sao!”
Lúc Dương Tiểu Bối đến mới thấy cả công trường trống không.
Đúng vậy, vì khoảng thời gian trước, khoản vay của bác Cả xảy ra vấn đề rất nghiêm trọng, cho nên việc phát triển công trường này phải dừng lại.
Lễ bàn giao hôm nay diễn ra ở đây.
Nhưng không ngờ lại chẳng có một bóng người.
“Bác dâu Cả? Hừ, bác gái của cô đang đợi cô ở bên trong đấy!"
Vừa nãy sắc mặt Dương Diệp còn khóc lóc mà giờ đã thay đổi rồi.
Lạnh lùng nhìn Dương Tiểu Bối. “Dương Diệp, anh có ý gì?”
Lúc này Dương Tiểu Bối mới cảm giác được chuyện có hơi sai sai.
“Không có ý gì cả, cô đã đến đây rồi thì đi vào với tôi đi!”
Đột nhiên Dương Diệp khóa cửa xe.
Dương Tiểu Bối cau mày, nhàn nhạt ni lậy được, đã không có chuyện gì thì tôi gọi cho bác Sinh, nói với ông ấy ổn cả rồi!"
Vừa lấy điện thoại ra đã bị Dương Diệp giật mất.
Cũng chính lúc này, có một nhóm người từ trong nhà hoang chạy ra bao vây cả chiếc xe.
“Xuống xe đi, em gái ngoan của anh!” Dương Diệp lạnh lùng cười.
“Dương Diệp, anh lừa tôi đến đây, hợp tác với mấy người bác Cả cùng nhau lừa tôi đến đây? Dương Diệp, anh có biết anh đang làm gì không?”
Dương Tiểu Bối nói.
“Việc đã đến nước này, tao không quan tâm được nhiều thế, cơ nghiệp của gia tộc chắc chắn sẽ không rơi vào tay con đàn bà đê tiện như mày đâu, chắc chắn sẽ không!”
Dương Diệp hét lên.
“Mày có biết không, từ nhỏ đến lớn, tao cố gắng lấy lòng bà nội. Vì để làm bà vui mà tao vắt óc suy nghĩ, khó khăn lắm mới có được tất cả như ngày hôm nay. Theo như kế hoạch ban đầu thì tao sẽ trở thành người thừa kế của gia tộc, cơ nghiệp của gia tộc cũng sẽ do tao với ba tao lo liệu!”
“Mày có biết không, thứ tao chờ đợi chính là ngày này, tao sẽ trở thành người thừa kế trẻ tuổi nhất của gia tộc! Thế nhưng Dương Tiểu Bối mày đã khiến cho tất cả cố gắng và tưởng tượng của tao tan thành mây khói!
“Mày có biết không hải!!!”
Dương Diệp hơi quá khích.
Dù sao thì anh ta cũng rất rõ hành động hiện tại của mình điên cuồng như thế nào.
Nhưng vì tương lai của mình, anh ta chẳng còn cách nào cả.
Anh ta với mẹ đã hết cách rồi. Hết hi vọng thừa kế nhà họ Dương.
Hơn nữa còn đắc tội với Dương Tiểu Bối và nhà họ Trần vô cùng quyền lực.
Có thể hình dung được cuộc sống tương lai của nhà mình sẽ như thế nào.
“Dương Tiểu Bối, tao sẽ không cho mày bất cứ cơ hội nào để trả thù bọn tao, mày nghĩ cũng đừng nghĩ tới!”
Dương Diệp lại hét lên.
 
Chương 1109: Đưa cô ta đi cho tôi


Dương Tiểu Bối lo lắng đến nỗi mắt rưng rưng.
Không phải cô sợ.
Chỉ là không ngờ, chuyện đấu đá nội bộ gia tộc mà mình lo lắng nhất vẫn xảy ra, hơn nữa còn điên cuồng như vậy.
“Tôi nói sẽ trả thù các người khi nào?”
Dương Tiểu Bối nói.
“Mày đừng có đạo đức giả nữa Dương Tiểu Bối. Bây giờ mày có tất cả còn nhà tao chẳng có gì cả! Đây chẳng phải là trả thù sao?”
“Nhưng bây giờ khác rồi, xử lý mày xong, bọn tao sẽ lại trở thành người quản lý nhà họ Dương. Chỉ cần nhổ được cái đỉnh là mày thì bọn tao mới có thể yên tâm được, tao cũng không còn cách nào. khác!”
Lúc này, Dương Diệp mở cửa xe, kéo Dương Tiểu Bối ra ngoài.
“Đổi chỗ, trông nom kĩ cho tôi!”
Dương Diệp dặn dò.
“Dương Diệp, anh đừng có mừng sớm. Anh tưởng anh bắt tôi thì anh sẽ là người thừa kế gia tộc sao? Bà nội, anh họ chưa về, đến lúc họ về thì anh sẽ hối hận. Hơn nữa bác Sinh đang trên đường đuổi đến đây, tốt nhất anh nên nghĩ cho kĩ!”
Dương Tiểu Bối nói.
“Tao nghĩ kĩ lắm rồi, bác Sinh? Hừ, mày tưởng ông ấy sẽ đến sao? Không đâu, đương nhiên tao có cách khiến ông ấy ngậm miệng chứi”
“Không có gì bất ngờ xảy ra thì bây giờ mẹ tao đã nói chuyện với bác Sinh rồi. Hừ hừ, dù sao thì đứa cháu gái mà bác Sinh yêu thương đang học ở trường mẫu giáo của nhà họ Dương chúng ta mài!”
“Cho nên Dương Tiểu Bối à, mày đừng hi vọng nữa!” Dương Diệp dữ tợn nói.
Lúc này, điện thoại của một tên thuộc hạ vang lên.
“Cậu Dương, là điện thoại của cậu Long!”
Thuộc hạ nói.
“Các người lại đi nhờ vả nhà họ Long? Dương Diệp, anh hoàn toàn điên rồi! Bác cả bác gái cũng điên luôn rồi!"
Dương Tiểu Bối khó tin nói.
“Đưa cô ta đi cho tôi!”
Dương Diệp mất kiên nhẫn vẫy tay.
Sau đó nhận điện thoại.
“Cậu Long, bên này tôi đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Đừng quên lời cam kết của cậu!”
“Yên tâm đi cậu Dương, tôi nhớ mài!”
Nhà họ Dương sau đó, gần như quay về trạng thái bình thường.
Người nhà họ Dương cũng không biết cô Tiểu Bối đang bận gì mà cả một ngày không thấy cô ấy đâu.
Đặc biệt là nhà mợ Hai, muốn mời Tiểu Bối với Quách Thái Phụng ăn bữa cơm nhưng cuối cùng lại không thấy người đâu.
Quách Thái Phụng, mẹ của Tiểu Bối cũng không biết.
 
Chương 1110: Bên kia nói thế nào


Bác Sinh lại càng không biết Tiểu Bối đi đâu.
“Ôi, biết thế thì trước đây tốt với Tiểu Bối một chút. Giờ thì hay rồi, quan hệ căng thẳng như vậy, muốn làm dịu lại cũng không có cách mài”
Mợ Hai ra khỏi phòng làm việc với vẻ mặt bất lực.
Lắc đầu thở dài. Chớp mắt đã một ngày trôi qua.
Ngày hôm sau, nhà mợ Hai đã đến đợi từ sớm, nhưng đợi cả buổi sáng cũng không thấy Tiểu Bối đến.
“Mẹ, con thấy chúng ta đừng đợi như này nữa, Dương Tiểu Bối bây giờ là người đứng đầu khu vực phía Bắc, đâu có giống ngày xưa, sao có thể coi trọng chúng ta được!”
Dương Nghiên bất mãn nói. Dương Tiểu Bối bỗng dưng phất lên, Dương Nghiên cũng vô cùng khó chịu, thậm chí dùng từ hâm mộ, đố kị, hay căm ghét cũng không thể tả nổi.
Bản thân là con gái, tìm được một người nhà giàu để kết hôn là tốt lắm rồi.
Huống hồ còn được làm người đứng đầu của một khu vực.
'Thế này chắc chắn là chị đại rồi!
Nhưng những thứ này có ghen tị cũng không ghen tị nổi. Bây giờ Dương Nghiên nghĩ, nếu mình lấy lòng Tiểu Bối, biết đâu mình còn có thể được
làm chị hai, như vậy cũng hạnh phúc rồi.
“Kiên nhãn một chút, dù sao thì Tiểu Bối cũng khác trước rồi!"
Mợ Hai nói.
Lúc này, thấy Quách Thái Phụng vội vã chạy đến.
“Ôi em Năm, chào buổi sáng nhé, sao không thấy Tiểu Bối đến với em vậy?”
Mợ Hai hỏi. Quách Thái Phụng hơi sốt ruột nói: “Em còn đang định hỏi mấy người đây? Tiểu Bối chưa đi làm à?”
“Bọn cháu đợi sắp ba tiếng rồi mà cái bóng cũng chả thấy đâu!”. Truyện Bách Hợp
Dương Nghiên nói.
“Vậy thì lạ thật, từ hôm qua đến giờ gọi điện thoại cho Tiểu Bối đã không liên lạc được rồi, A Sinh cũng không thấy con bé, cháu nói xem con bé có thể đi đâu được nhỉ? Với lại dù có đi đâu thì cũng không thể cứ tắt máy mãi thế được?”
Quách Thái Phụng nói. Mợ Hai với Dương Nghiên nhìn nhau.
Sau đó nói: “Chắc không phải Tiểu Bối xảy ra chuyện rồi chứ? Đến giờ còn tắt máy à?”
Quách Thái Phụng không có ý kiến, vội gật đầu nói: “Đúng vậy, vẫn tắt máy!”
“Ôi chao, vậy làm sao bây giờ?”
Mợ Hai cũng không có cách nào.
Nhưng vẫn an ủi nói: “Em Năm, em cũng đừng lo lắng, Tiểu Bối giỏi giang như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta đợi tiếp đi! Nếu quả thật không ổn nữa thì nghĩ cách saul”
Quách Thái Phụng gật đầu, vẻ mặt thấp thỏm.
Chẳng mấy chốc cũng sắp hết ngày.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư... Cho đến ngày thứ bảy!
“Bên kia nói thế nào?”
Trong hội nghị gia tộc nhà họ Dương, bác Cả Dương Ngọc Đình vội hỏi.
“Đến hiện tại vẫn chưa điều tra ra được bất cứ manh mối nào, rốt cuộc Tiểu Bối làm sao vậy?”
 
Chương 1111: Tiểu Bối được cứu rồi


Bảy ngày trôi qua.
Việc Dương Tiểu Bối mất tích cũng gây ra xôn xao không nhỏ ở Yên Kinh.
Rất nhiều ông lớn của Tân Môn - Yên Kinh bị kinh động.
Lần lượt cử thuộc hạ đi tìm. Đặc biệt là cậu Trần không có ở đây.
Mặc dù có thế lực bị nghi ngờ nhưng sau khi điều tra thì hoàn toàn không có bất cứ dấu vết nào!
Người cứ như bị bốc hơi biến mất khỏi thế giới vậy.
Quách Thái Phụng từng muốn liên lạc với nhà họ Trần ở Nam Dương.
Nhưng cách để liên lạc đều ở trong tay Tiểu Bối rồi, những người khác hoàn toàn không có cách.
Đã bảy ngày rồi.
Chưa biết Tiểu Bối sống chết thế nào, Quách Thái Phụng đã vô cùng tiều tụy.
Hôm nay, người nhà họ Dương tập trung lại, bàn bạc chuyện đi tìm Tiểu Bối.
Có thể nói là một hội nghị tương đối nghiêm túc.
Trừ Quách Thái Phụng đang khóc ra.
Thì tất cả những người khác đều cúi đầu không nói gì.
Dương Diệp với Quách Như âm thầm đưa mắt nhìn nhau rồi cười.
Kế hoạch này đã được bố trí không chê vào đâu được, thêm cả sự giúp đỡ của nhà họ Long, cho dù có người nghỉ ngờ bọn họ thì có thể làm thế nào được chứ?
Có thể điều tra sao? Hoàn toàn không tra ra được gì!
Lúc này, người làm vội vã chạy đến.
“Bà Năm! Chủ tịch với cậu Trần Khiêm về rồi!” Người làm phấn khích nói.
“Cái gì? Tiểu Khiêm về rồi à?”
Quách Thái Phụng đứng lên, đi ra bên ngoài.
Tất cả những người còn lại cũng ra ngoài để đón.
Dương Diệp nuốt nước bọt, cả người bắt đầu run rẩy.
“Đừng sợ, con sợ cái gì chứ, về rồi thì có thể thế nào chứ?”
Quách Như khẽ nhắc nhở.
'Thế nên mới khiến cho Dương Diệp phấn chấn lên chút.
Ở bên ngoài, Trần Khiêm đỡ bà ngoại xuống xe.
Bà ngoại tuổi đã cao, lại đi với mình tám ngày, quả thực là rất mệt rồi.
Lúc này thấy một nhóm người ra đón. Trần Khiêm đang chuẩn bị chào hỏi.
“Tiểu Khiêm, cháu về rồi à, tốt quá rồi, Tiểu Bối được cứu rồi!”
 
Chương 1112: Làm thế nào bây giờ


Quách Thái Phụng lảo đảo chạy ra, năm lấy cánh tay Trần Khiêm.
“Mợ Năm? Tiểu Bối được cứu? Sao vậy?”
Trần Khiêm hỏi.
“Phải đấy, con từ từ nói xem có chuyện gì?”
Bà cụ cũng hỏi.
“Tiểu Bối nó... con bé mất tích bảy ngày rồi! Bọn con tìm khắp nơi mà tìm không thấy!”
“Mất tích rồi?” Trần Khiêm sững sờ.
Không ngờ mình với bà ngoại ra ngoài tám ngày thì Tiểu Bối đã xảy ra chuyện rồi!
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Trần Khiêm căng thẳng hỏi.
Tình cảm dành cho nhà Tiểu Bối không giống với những người khác.
Trần Khiêm cũng rất lo lắng.
Sau đó, Quách Thái Phụng kể lại mọi chuyện!
“Cháu nói xem có phải có người muốn hại Tiểu Bối không? Tiểu Bối nó ngoan như vậy, chưa từng làm mích lòng ai, là ai hại Tiểu Bối nhà chúng ta chứt”
Quách Thái Phụng nói.
“Mợ Năm, mợ đừng bi quan, cháu lập tức cử người đi điều tra. Mợ yên tâm đi, cho dù là ai, chỉ cần động vào một sợi tóc của Tiểu Bối, cháu cũng sẽ khiến cả nhà hắn ta phải hối hận khi đến thế giới này!"
Trần Khiêm nói xong thì đỡ bà ngoài vào nhà họ Dương.
“Mẹ! Làm thế nào bây giờ?”
Dương Diệp thấy Trần Khiêm lo lắng, hơn nữa còn lo lắng đến đỏ cả mắt, hoàn toàn khác với tưởng tượng của bọn họ, cho nên trong lòng hơi sợ hãi.
Đúng vậy, ban đầu Quách Như với Dương Diệp cảm thấy, mặc dù Trần Khiêm có tiền nhưng vẫn là kiểu người hay mềm lòng. Tiểu Bối xảy ra chuyện thì anh cùng lắm là lo lắng chán nản, sau đó cử người đi tìm thôi.
Nhưng Quách Như với Dương Diệp hoàn toàn không ngờ Trần Khiêm lại còn cứng rắn như vậy.
Lúc này Quách Như cũng hơi sợ.
Nếu bị Trần Khiêm tra ra được, thì ý của cậu ta là diệt cả nhà mình?
Nhưng Quách Như vẫn rất bình tĩnh.
“Đừng lo lắng, cứ tùy cơ mà ứng biến. Hơn nữa, mặc dù thế lực nhà họ Long không bằng Trần Khiêm, nhưng cũng là một gia tộc có lịch sử mấy trăm năm, muốn điều tra cũng đâu có đơn giản thế được!”
Mà việc đầu tiên Trần Khiêm làm chính là phong tỏa nhà họ Dương.
Trừ khi anh gật đầu, nếu không, bất cứ ai cũng không được tùy tiện ra ngoài.
“Cậu Trần, có câu này không biết có nên nói hay không!”
Trong phòng, Hậu Bình nói với Trần Khiêm.
“Nói đi!”
Trần Khiêm gật nhẹ đầu.
“Tôi có đối tượng nghi ngờ, tôi cảm thấy Dương Diệp rất khả nghi! Bởi vì Dương Diệp có động cơ để làm chuyện này!”
Hậu Bình nói.
Trần Khiêm gật đầu: “Tôi cũng nghi ngờ bọn họ, đã cho người điều tra rồi. Bởi vì hôm nay, cả nhà bọn họ quả thực quá im lặng, im lặng đến mức khiến người ta cảm thấy không bình thường!”
“Nhưng tôi thật sự hi vọng không phải bọn họ!”
Trần Khiêm nói.
Lúc này.
Quản gia A Sinh đẩy cửa bước vào.
“Cậu chủ, hôm nay cậu về còn chưa nghỉ ngơi đã cực khổ lắm rồi, tôi bảo người làm làm cho cậu một bát canh nhân sâm!”
 
Chương 1113: Đi theo tôi


“Làm phiền bác Sinh rồi! Bà ngoại cháu thế nào. rồi?"
Trần Khiêm hỏi.
“Rất buồn, vừa nãy cứ khóc mãi, bây giờ đã nghỉ ngơi rồi!"
Bác Sinh nói.
Bưng canh sâm đến trước mặt Trần Khiêm. Trần Khiêm cầm canh sâm lên đặt bên miệng. Bác Sinh mở miệng, nhưng vẫn không nói. “Phải rồi bác Sinh, trước khi cháu đi, cháu nhớ là Tiểu Bối có nói với cháu, con bé sẽ giúp nhà họ ` Dương giải quyết chuyện khoản vay bên ngoài lần này. Khoản vay bên nhà họ Long xử lý thế nào rồi? Tiểu Bối chưa kịp xử lý thì đã gặp chuyện sao?”
Trần Khiêm đặt canh xuống, bất thình lình hỏi. “Hả?”
“Chưa... Thưa cậu Trần Khiêm vẫn chưa, còn chưa kịp giải quyết đã xảy ra chuyện rồi!”
Bác Sinh nói. “Được, cháu biết rồi, bác về nghỉ ngơi đi!” Trần Khiêm cười.
“Cậu Trần Khiêm, cậu uống canh sâm đi cho nóng!”
“Vâng!”
Bác Sinh đi ra ngoài, Trần Khiêm nhìn theo với một nụ cười mỉm.
Hậu Bình lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi sẽ đi điều tra lão này!”
Trần Khiêm nhìn canh sâm, sau đó lắc đầu nói: “Cả đời bác Sinh trung thành, cần cù, hơn nữa sẽ không nói dối đâu, tôi nghĩ bác ấy làm thế này chắc chắn là có điều khó nói!”
Trần Khiêm đổ canh sâm vào thùng rác.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Trần Khiêm cũng không còn là Trần Khiêm chẳng biết gì ngày xưa nữa rồi.
Anh đã từng thấy trái tim con người xấu xí đến thế nào rồi. Cũng đã trải qua việc nguy hiểm hơn thế này.
Chỉ là, anh không muốn tin, người của nhà họ Dương có liên quan đến việc này.
Cho dù là nhà Quách Như mà mình chẳng có bao nhiêu tình cảm.
Nhưng, dù sao cũng là bậc cha chú họ hàng của mình.
Trừ khi tìm được bằng chứng chắc chắn, nếu không Trần Khiêm cũng không muốn làm đến mức kia.
Thậm chí bây giờ Trần Khiêm khua chiêng múa trống, cũng là vì muốn một số người biết lỗi của mình mà sửa sai.
Nhưng hiện tại, rõ ràng có người đã điên cuồng tới mức làm hại cả mình rồi.
Vậy có nghĩa là muốn ép mình dùng thủ đoạn mạnh hơn để giải quyết chuyện này.
“Không cần điều tra nữa, ép họ nói ra sự thật cho tôi!”
Bởi vì bây giờ Trần Khiêm hiểu, ngay cả mình mà bọn họ còn dám hại thì chỉ sợ Tiểu Bối lành ít dữ nhiều.
Dù sao thì trước đây Trần Khiêm chỉ cảm thấy, có thể bọn họ muốn lấy được một số lợi ích thôi, sẽ không làm gì Tiểu Bối cả.
Nói thế nào thì cũng là người một nhà mà, không đến mức phải anh chết tôi sống chứ?
Nhưng rõ ràng Trần Khiêm đã sai rồi.
Thật sự là anh phải chết thì tôi mới sống! “Vâng!”
Ánh mắt Hậu Bình khựng lại.
Sau đó nhìn vào khoảng tối của căn phòng. Vài tên thuộc hạ sắc mặt lạnh tanh.
“Đi theo tôi!”
Một nhóm người đi thẳng ra cửa.
 
Chương 1114: Họ Long kia, anh từ bỏ đi


“Mẹ, có phải là ác quá rồi không. Trần Khiêm cũng không phải dễ chọc, đặc biệt là Trần Hiểu, một khi chuyện xảy ra rồi thì chúng ta...”
Trong phòng. Dương Diệp lo lắng nói với Quách Như.
Quách Như hừ lạnh nói: “Đâm lao thì phải theo lao, hết cách rồi. Đã quyết định giành quyền thừa kế nhà họ Dương để không bị nhóm Dương Tiểu Bối trấn áp, cho nên không còn cách nào cả. Chỉ cần Trần Khiêm chết, vậy thì chúng ta không còn đối thủ nữa rồi.”
“Thậm chí, nói không chừng sản nghiệp khổng lồ ở phía Bắc mà nhà họ Trần cho Dương Tiểu Bối cũng từ từ rơi vào tay chúng ta thôi!”
Quách Như nói.
“Bây giờ chỉ hi vọng A Sinh đừng làm chúng ta thất vọng thôi. Trần Khiêm vô cùng tin tưởng A. Sinh!”
“Lỡ như bị phát hiện thì làm thế nào?”
“Yên tâm, loại độc này không màu không mùi, cho dù có phát hiện thì nhiều nhất cũng chỉ tra ra được A Sinh thôi. Nhưng lúc đó A Sinh có thể nói gì được sao?”
Quách Như hơi híp mắt lại, hung ác nói. “Con hiểu rồi!”
Đột nhiên lúc này.
Rầm một tiếng.
Cửa bị người ta đạp ra.
Một nhóm người mặc đồ đen xông thẳng vào.
“Các người làm gì vậy?” Quách Như với Dương Diệp hoảng sợ.
Bọn họ không kịp nói chuyện đã bị những người _ đội khăn trùm đầu màu đen dẫn đi rồi.
Những người như Hậu Bình có rất nhiều thủ đoạn để hành hạ người ta.
Dương Diệp với Quách như chịu đựng chưa được nửa tiếng đã vô cùng sợ hãi rồi.
Thành thật kể lại toàn bộ câu chuyện.
“Trần Khiêm, cho dù là bọn tôi làm, nhưng người muốn hại cậu là Long Thiếu Lôi. Kế hoạch này là hắn ta bày ra, hơn nữa hiện tại Tiểu Bối ở trong tay hắn, bọn tôi không còn cách nào cả, nếu không làm theo lời hẳn thì hắn sẽ giết bọn tôi!”
Quách Như sợ hãi vội nói.
Quả thực là bà ta đã đánh giá thấp thủ đoạn của Trần Khiêm rồi.
Vốn dĩ còn cho rằng, với tính cách của Trần Khiêm thì khi không có đủ bằng chứng thì sẽ không làm bừa.
Nhưng Trần Khiêm đã nghi ngờ hai người họ từ lâu rồi.
“Mợ Cả, mợ đừng nghĩ là đẩy hết trách nhiệm lên người Long Thiếu Lôi thì các người sẽ không có chuyện gì. Ngày mai, tôi sẽ thông báo cho bà ngoại, bà ngoại biết nên làm thế nào để trừng phạt các người
“Còn nhà họ Long, tôi lại càng không bỏ qua cho bọn họi”
Trần Khiêm lạnh lùng nói. “Long Thiếu Lôi giấu Tiểu Bối ở đâu?” Cuối cùng Trần Khiêm hỏi...
“Con đàn bà đê tiện, cuối cùng mày có kí hay không?”
Trong một nhà máy hoang vu khuất bóng. Ánh đèn mờ tối.
Lúc này, Long Thiếu Lôi đang trói chặt Dương Tiểu Bối trên một chiếc ghế đẩu.
Bên cạnh có người của hắn ta trông coi. “Họ Long kia, anh từ bỏ đi!"
Dương Tiểu Bối tức giận nói.
 
Chương 1115: Tặng cho nhà họ Long một món quà lớn!


Chát!
Long Thiếu Lôi giáng một bạt tai lên mặt Dương Tiểu Bối.
“Dương Tiểu Bối, sức chịu đựng của con người có giới hạn. Lúc tôi phát hiện cô không còn giá trị lợi dụng đối với tôi nữa thì ngày chết của cô tới rồi đấy!"
Long Thiếu Lôi hung ác cảnh cáo.
“Tôi cũng đâu có ngu, tôi kí rồi anh có thể tha cho tôi sao?”
Dương Tiểu Bối lạnh lùng cười.
Ánh mắt Long Thiếu Lôi lạnh tanh.
Tờ giấy hợp đồng này là để lấy lại một số tài sản ở trong tay Dương Tiểu Bối.
Tất nhiên, như Dương Tiểu Bối nói, một khi đã kí rồi thì Long Thiếu Lôi chắc chắn sẽ không để cô ấy sống.
“Xem ra đã đến lúc cho cô nếm chút mùi rồi. Gọi đám thẳng Hai lên hành động đi! Ha ha, trước khi bọn họ ra tay có thể để bọn họ hưởng thụ một chút, dù sao thì Dương Tiểu Bối cũng là người đẹp mài”
Long Thiếu Lôi lạnh lùng nói.
“Vâng thưa cậu Lôi!”
Đám thuộc hạ cười.
Sau đó rút bộ đàm ra: “Lên đi!”
Kết quả một lúc lâu sau cũng không thấy đáp lại.
Người này lại gọi mấy tên canh giữ khác ở tầng dưới.
Cũng không có tiếng đáp lại.
“Chuyện gì vậy? Xuống dưới xem đi!”
Long Thiếu Lôi nói. Vài người đi xuống dưới.
Khi thuộc hạ xuống dưới rồi, sau đó vãn không nghe thấy tiếng gì.
Lúc này, Long Thiếu Lôi mới ý thức được có gì đó sai sai.
“Cậu ở đây canh, mấy cậu theo tôi xuống dưới!” Long Thiếu Lôi căn dặn một tên thuộc hạ.
Sau đó dẫn người xuống dưới.
Vừa tới cầu thang.
Trước mắt tối đen, có thứ gì đó trùm lên đầu, sau đó lại bị đánh cho bất tỉnh nhân sự!
Đêm khuya.
Trần Khiêm nhìn Tiểu Bối kiệt sức đang nghỉ ngơi.
Đắp chăn cho cô ấy xong sau đó ra khỏi phòng Tiểu Bối.
Bên ngoài, có một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen đang đứng.
“Ha ha, cậu Trần, e rằng tối nay nhà họ Long không thể bình tĩnh được nữa rồi, trợ thủ đắc lực biến mất, quả nhiên bọn họ đã tìm đến phát điên rồi"
Hậu Bình cười nói.
“Đúng vậy cậu Trần, hay là chúng ta cũng để bọn họ tìm bảy ngày đi, sau đó gửi đứa cháu trai yêu quý lại cho bọn họ?”
Một người thuộc hạ khác nói.
“Tôi không rảnh để dây dưa với nhà họ Long bảy ngày. Phải rồi, hình như ngày mai nhà họ Long có sự kiện gì đúng không? Đúng lúc lắm, Long Thiếu Lôi chuẩn bị quà lớn cho sự kiện của nhà họ Long, ép Tiểu Bối bảy ngày. Vậy ngày mai chúng ta qua đó, tặng cho nhà họ Long một món quà lớn!”
Ánh mắt Trần Khiêm lạnh lùng.
“Chuẩn bị đi!”
“Vâng!”
 
Chương 1116: Liên kết với các thế lực khác


Ngày hôm sau.
Yên Kinh, nhà họ Long.
“Sao rồi? Chưa tìm thấy Tiểu Lôi à?”
Ông cụ nhà họ Long mặc lễ phục, mặc dù hôm nay nhà họ Long có sự kiện, rất nhiều khách quý và người của gia tộc sẽ đến, nhưng sắc mặt của tất cả những người trong gia tộc nhà họ Long đều lo âu.
“Không thấy thưa ông!”
“Nhưng chắc là nhà họ Dương làm, tối qua Dương Tiểu Bối đã được cứu rồi. Chúng tôi đã âm thầm điều tra nhà họ Dương, nhưng không tìm được manh mối nào cả!”
Một người trông như quản gia nói.
“Hừ, nhà họ Dương không có bản lĩnh lớn như vậy. Bọn họ không dám làm kẻ địch của nhà họ Long chúng ta, khả năng cao nhất chắc là Trần Khiêm - em trai của Trần Hiểu!”
Mắt ông cụ hơi híp lại nói.
“Trần Khiêm?”
Quản gia ngớ ra.
“Đây không phải lần đầu tiên thuộc hạ nghe đến cái tên này, hơn nữa ở Kim Lăng đã từng có hiềm khích với cậu Ba nhà họ Long!”
“Thậm chí, hình như Trần Khiêm cũng có liên quan đến chuyện cậu Ba mất tích ở Tây Naml”
Quản gia nói.
Ông cụ năm chặt cây gậy ba - toong.
“Chị em nhà họ Trần cố ý gây khó dễ với nhà họ Long đây mà. Thương cho Thiếu Vân, đến giờ ông nội vấn chưa tìm ra được manh mối gì về cháu. Nhưng không ai khác ngoài chị em nhà họ Trần - Trần Khiêm, Trần Hiểu rồi!”
Ánh mắt ông cụ lạnh lùng.
“Xem ra đã đến lúc tôi phải đích thân đi gặp hai chị em nhà này rồi! Nếu họ là hung thủ khiến Thiếu Vân và Thiếu Lôi mất tích, tôi sẽ khiến cho bọn họ chết không có chỗ chôn, không quan tâm người đứng sau hai chị em nhà đó là ail”
“Ông chủ, người nhà họ Tân đến rồi!”
Lúc ông cụ đang cảm thấy căm hận trong lòng thì có một người hầu đến nói.
Ông cụ gật đầu: “Mau mời vào đi Sắc mặt ông cụ vui vẻ hơn.
Hiện tại, chỉ dựa vào thế lực nhà họ Long mà muốn đấu với chị em Trần Khiêm thì vẫn yếu thế hơn chút. Việc phải làm bây giờ chính là liên kết với các thế lực khác!
“Tiểu Nhã Tiểu Nhã, không thì chúng ta đừng vào nhé?”
Ngoài cửa nhà họ Long.
Mấy cô gái lo lẳng nói.
“Sợ gì chứ, tớ cũng không muốn đến, nhưng nhà họ Long đã mời nhà họ Tân rồi, tới thay mặt ba tớ đến đây. Tớ có hiềm khích với bọn họ tớ còn không sợ thì các cậu sợ cái gì chứ!”
Tân Nhã nhìn Mạnh Xán và mấy người bạn của Mạnh Xán rồi nói.
“Không phải, nhà họ Long đứng đầu Yên Kinh chúng ta, vào một gia tộc như vậy, quả thực tớ hơi
căng thẳng! Hơn nữa Tiểu Nhã, cậu mau nhìn đi, khách đến nhà họ Long đều là tai to mặt lớn thôi!”
Mạnh Xạn không tự tin nói.
“Được rồi, chẳng phải có tớ đây sao. Trước đây tớ đã từng theo cậu thì hôm nay cậu phải theo tới”
Tân Nhã nói. “Được rồi được rồi, vậy bọn tớ theo cậu vào!”
Mạnh Xán le lưỡi nói.
“Hửm? Mạnh Xán Tiểu Nhã, hai cậu mau nhìn kìa, đoàn xe sang trọng quái”
Lúc này, một cô gái khác bỗng nhiên chỉ về đoàn xe sang trọng đang chạy về phía nhà họ Long, ngạc nhiên nói...
 
Chương 1117: Chuyện của Long Thiếu Vân và Long Thiếu Lôi đều là do tôi làm


"Mẹ ơi, thật là một đoàn xe hoành tráng!"
Mấy cô gái khiếp sợ nói.
Tiếp sau, bọn Mạnh Xán không đi vào mà đứng ở cửa đợi xem trong xe là những nhân vật nào.
'Thậm chí còn có mấy cô gái vội vàng trang điểm lại.
Lỡ như cậu ấm nào đó bước xuống xe nhìn trúng mình thì sao? He he.
Sau đó, một toán vệ sĩ áo đen từ trên xe bước xuống.
Cuối cùng, một cậu ấm mới xuống xe.
"Ôi trời? Trần Khiêm?"
Mạnh Xán vừa nhìn thấy đã trợn mắt há mồm. Sắp bị dọa cho choáng váng.
"Tiểu Nhã, cậu ta là Trần Khiêm đúng không?”
Mạnh Xán kích động đến mức chân đã muốn đứng không yên.
Tần Nhã gật đầu: "Đúng vậy!"
"Hả? Trần Khiêm? Cậu ta mà cũng có đoàn xe sang vậy sao? Rốt cuộc là sao chứ?"
Trước đây, Mạnh Xán ngạc nhiên vì tài sản của Trần Khiêm.
Nhưng không ngờ, Trần Khiêm còn giàu đến mức này.
Tất nhiên Trần Khiêm cũng chẳng để ý gì đến đám Tần Nhã bên này.
Khí thế hùng hổ dẫn đoàn người vào sân nhà họ Long.
"Nhà họ Long lại mời Trần Khiêm sao?"
Mạnh Xán kinh ngạc hỏi.
"Nhà họ Long chắc hẳn không mời Trần Khiêm đâu, tớ cảm thấy có chuyện gì đó phía sau, chúng ta vào xem thử!"
Tân Nhã nói.
Sau đó mang vẻ mặt hoài nghỉ cùng Mạnh Xán đi vào.
Lúc họ đến nơi, trong sân, hai bên đã bắt đầu giằng co.
"Cậu là Trần Khiêm? Nếu tôi nhớ không nhầm, nhà họ Long chúng tôi không có mời cậu?”
Người nhà họ Long hẳn học nói. "Hừ, vậy mà dám tự vác xác đên đây? Nói mau, cậu chủ Lôi của chúng tôi đang ở đâu? Cả cậu chủ
Vân nữa, có phải cậu bắt đi rồi không?"
Một người nhà họ Long không kiềm được rống lên.
"Không được vô lễ, không có chứng cứ không được nói hồ đồ, lỡ chuyện này không phải cậu Trần làm thì sao?"
Ông cụ nâng tay ra hiệu cho những người trong gia tộc im lặng.
Rồi sau đó mang vẻ mặt suy ngẫm nhìn Trần Khiêm: "Cậu nói đúng không cậu Trần?"
"Không đúng! Chuyện của Long Thiếu Vân và Long Thiếu Lôi đều là do tôi làm!"
Trần Khiêm lắc đầu cười khổ nói. "Hả?"
Mí mắt Ông cụ hung hăng giật giật.
 
Chương 1118: Phải bồi thường một trăm tỷ


Ba của Long Thiếu Lôi mắt đỏ lừ.
"Khốn kiếp, quả nhiên là chị em nhà họ Trần làm, nói mau, các người đã làm gì cậu Vân cậu Lôi rồi?"
Người cha lạnh lùng chất vấn.
"Ha ha, có một vài chuyện hôm nay phải làm cho ra lẽ, nhà họ Long các người mấy năm nay làm không ít chuyện ác! Nhưng mà, trước khi xử lý, tôi cần đòi một món nợi"
Trần Khiêm cười lạnh.
"Đòi nợ?"
Rất nhiều người ở đó đều bắt đầu bàn tán.
Mạnh Xán ở bên cạnh quan sát.
Trần Khiêm ở trước mặt cô ta bây giờ mang tới một cảm giác xa lạ.
Thì ra, Trần Khiêm đến là để đối phó với nhà họ Long.
Mẹ ơi, rốt cuộc Trần Khiêm là ai? Có thể đối phó được nhà họ Long?
"Không sai, đòi nợi"
Trần Khiêm nói xong.
Thuộc hạ đã mang tới một bản thỏa thuận.
"Đây là thỏa thuận mà cậu Cả nhà họ Long - Long Thiếu Lôi đã kí, anh ta mạo phạm nhà họ Trần chúng tôi, quyết định bồi thường. Anh ta đã đồng ý với tôi, tài sản của nhà họ Long mà anh ta quản lý, toàn bộ đều thuộc về nhà họ Trần!"
Ông cụ vừa nhận lấy, khóe miệng đã kịch liệt run rẩy.
Phải biết rằng, tài sản mà Long Thiếu Lôi quản lý chiếm một phần ba tài sản của nhà họ Long!
"Ha ha, rõ ràng muốn thâu tóm tài sản của nhà họ Long ta?"
Ông cụ nói.
“Tôi còn chưa nói xong, nhưng mà chừng đó thôi còn chưa đủ đâu!"
Trần Khiêm nói. "Không đủ?"
"Đúng vậy, bởi vì Long Thiếu Lôi còn phải bồi thường một trăm tỷ!"
"Tính ra, các người còn nợ tôi năm trăm tỷ!"
Mí mắt của ông cụ nhảy liên tục. Người của nhà họ Long nhìn nhau. Rồi phẫn nộ nhìn Trần Khiêm "Mang anh ta ra đây!"
Trần Khiêm lúc này mới nói.
Sau đó, vệ sĩ khiêng một bao tải ném xuống đất.
Bao tải được mở ra, trong đó là một thanh niên bị đánh không còn ra cái dạng gì.
Nhìn thấy gã thanh niên đó. "Thiếu Lôi!"
Ông cụ sốt sắng la lên.
"Không cần vội, còn nữa!"
Lúc này Hậu Bình mới đứng ra nói.
Sau đó, có người ném tiếp một bao tải khác tới trước mặt ông cụ.
"Đây là?"
Người nhà họ Long lại sửng sốt.
"Tôi nhận ra rồi, đây hình như là quần áo của cậu Vân lúc trước!"
Người trong nhà nói.
"Long Thiếu Vân đâm xe xuống vực, chỉ còn sót lại chút quần áo này, các người hẳn là tìm đến phát điên rồi!"
Hậu Bình nói.
"Cái gì?"
Ông cụ kinh sợ.
Nét mặt ông ta bi thương cực độ.
"Trần Khiêm, chị em các người quá ngạo mạn rồi, ức hiếp nhà họ Long chúng tôi thân cô thế cô!"
Ông cụ mắt đỏ lên. Trần Khiêm chỉ ảm đạm cười.
 
Chương 1119: Xóa sổ nhà họ Long


Nói chung, không có gì khiến Trần Khiêm hoảng.
Dù sao Trần Khiêm cũng phải loại người chủ động đi kiếm chuyện.
Nhưng mà lúc trước, Long Thiếu Vân không ít lần ám hại anh, còn thiếu chút nữa hại chết em họ
Tử Nguyệt.
Hiện tại, Long Thiếu Lôi lại thiếu chút nữa hại em họ Dương Tiểu Bối.
Đều là những người mà anh yêu quý.
Hơn nữa, mối thù giữa chị gái và nhà họ Long đã dây dưa mấy năm.
Chị gái không rảnh để "săn sóc" nhà họ Long.
Nhưng mà cái mà Trần Khiêm có chính là thời gian.
Chỉ bằng lần này đặt một dấu chấm hết luôn. Ngay lúc ông cụ định sống mái với Trần Khiêm.
Bỗng nhiên quản gia ôm một cái điện thoại không dây đến.
"Ông chủ, có điện thoại!"
"Cút, giờ phút này tôi không có tâm tình nghe. điện thoại!"
Ông cụ quát.
"Không phải, ông chủ, điện thoại bên kia gọi tới!"
Quản gia cấp bách nói.
Ông cụ ngẩn người.
Sắc mặt cũng thay đổi.
Lập tức cung kính nhận lấy điện thoại. "Vâng!...... Vâng! Vâng!"
Ông cụ liên tiếp nói ba tiếng "vâng".
Đến cuối cùng, giọng nói đã không còn chút sức lực.
Cúp máy, ông cụ buông thống điện thoại, khiến nói rơi xuống đất.
"Ông chủ!" Quản gia nhanh nhẹn đỡ lấy.
Ông cụ nhìn Trần Khiêm, sắc mặt chợt thay đổi.
Cuộc gọi này, được gọi đến từ ô dù lưng lớn nhất của nhà họ Long trước giờ.
Mà bây giờ, ông ta nhận được thông báo ô dù chống lưng đó đã sụp đổ rồi.
Nói cách khác, người trước mặt ông ta - Trần Khiêm không phải là người mà nhà họ Long có thể động được.
"Thế nào? Nếu không có vấn đề gì, mời ông kí tên lên thỏa thuận. Đúng rồi, bổ sung thêm là toàn bộ tài sản của nhà họ Long!"
Trần Khiêm nói.
"Chỉ dựa vào cậu sao? Ba, không cần quan tâm cậu ta, liều mạng với bọn họ đi!"
"Đúng, nhà họ Long thế mạnh lực mạnh, sao có thể sợ các người?"
"Cậu đang nói mớ thì có, còn muốn lấy hết tài sản của nhà họ Long? Cậu coi thử có sống sót ra khỏi đây không đã!"
Người nhà họ Long tới tấp nói.
Ông cụ lúc này mới nâng tay ra hiệu cho mọi người im lặng.
Vẻ mặt nhợt nhạt nhìn Trần Khiêm, chậm rãi mở miệng: "Được, cậu Trần, tôi kí!"
Tôi kí!
Lời này vừa thốt ra.
Người nhà họ Long đều kinh hãi
Tuy rằng thế lực chị em nhà họ Trần lớn, nhưng nhà họ Long vẫn có thể chống cự.
Mọi người nhìn nhau khó hiểu.
E rằng chỉ có mỗi ông cụ là hiểu rõ.
Kí thỏa thuận, từ nay nhà họ Long không còn, nhưng huyết mạch của nhà họ Long nói không chừng có thể bảo vệ được.
Nếu không, sau này mới thực sự không còn nhà họ Long trên đời nữa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top