Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1080: Cô kí hết rồi


Câu này, tất cả mọi người đều không nói gì.
Cho dù không muốn tin đây là sự thật, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt rồi.
“Không có khả năng này lắm, dù sao thì tôi cũng không tin!”
Mợ Hai lắc mạnh đầu.
“Đúng, bọn con cũng không tin!” Dương Diệp với Dương Nghiên nói. Quách Như thuộc kiểu người cáo già. Lúc này, không biết bà ta đang nghĩ gì.
Tóm lại suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên che miệng lại, giống như đang sợ hãi gì đó.
Làm cho nhóm Dương Ngọc Đình với Dương Diệp giật mình.
“Mẹ? Sao vậy?”
Dương Diệp vội hỏi.
“Đúng đấy chị dâu, làm gì mà ngạc nhiên thế. Biết đâu là Trần Khiêm có ân tình gì với người ta, rồi người ta báo đáp cho cậu ta thì sao, cũng có khả năng này mà đúng không?”
Mợ Hai nói.
“Không!” Quách Như lắc mạnh đầu: “Mấy người đừng quên chuyện xảy ra hôm nay, còn chuyện nhận được quà gần một tỷ tệ hôm mừng thọ của mẹ nữa!”
Mí mắt Quách Như giật mạnh.
“Quà của cậu Trần nhà họ Trần thần bí?”
Mấy người đột nhiên không nói gì nữa.
“Đúng vậy, cậu Trần nhà họ Trần, Trần Khiêm cũng họ Trần. Có phải là nếu Trần Khiêm là cậu Trần thì tất cả mọi chuyện đều có thể rõ ràng rồi không?”
Quách Như sợ hãi trước suy đoán này.
Tất cả mọi người lại im lặng không nói gì, sắc mặt khó coi.
“Không thể nào, chắc chắn không thể nào!”
Mợ Hai nói.
“Nhưng mà chắc chản Dương Tiểu Bối biết gì đó. Con thấy bác đừng đoán bừa nữa, bác đoán Trần Khiêm giỏi giang như vậy, lỡ như Dương Tiểu Bối không đàm phán được thì rõ rồi!”
Dương Nghiên nói.
“Được, vậy chúng ta đợi Dương Tiểu Bối ral” Bốn mươi phút sau.
Dương Tiểu Bối ra ngoài.
Nhưng mà so với trước lúc đi lên thì trong tay có thêm năm túi hồ sơ.
“Dương Tiểu Bối!" Ở cửa, mấy người bác Cả vẫn đang đợi cô ấy.
Lúc thấy trong tay Dương Tiểu Bối cầm năm hồ sơ hợp đồng, bọn họ ngẩn ra.
“Cô... Cô kí hết rồi?”
Quách Như khó tin được nói.
“Vâng vâng, tổng cộng nhận được năm công trình dự án lớn của tập đoàn Tín Phong trong năm nay và năm saul”
Dương Tiểu Bối cũng kích động.
'Thầm nghĩ, để xem sau này mấy người làm thế nào bắt nạt hai mẹ con chúng tôi.
Nói xong, không quan tâm đến sự ngạc nhiên của bọn họ, Dương Tiểu Bối muốn đi.
“Cô đừng lại cho tôi!”
Quách Như nói.
“Làm gì?”
“Ha, đừng tưởng cô nhận được nhiều dự án như vậy thì cô có thể đắc ý. Tôi hỏi cô, sao Trần Khiêm lại có mạng lưới quan hệ rộng như vậy?
Sao cậu ta có thể quen biết được với tổng giám đốc Triệu Khang?”
 
Chương 1081: Bà nội tin cháu


“Tôi không biết, cái này phải hỏi anh họ chứ!” Dương Tiểu Bối nói. Sau đó Dương Tiểu Bối dứt khoát rời đi.
“Tiêu rồi tiêu rồi, lần này Dương Tiểu Bối lập được công lao lớn nhất rồi!”
Dương Diệp thù ghét nói.
“Lo cái gì, mẹ không tin lần này Dương Tiểu Bối có thể lật ngược tình thế. Vấn đề lớn nhất bây giờ không phải là Dương Tiểu Bối mà là Trần Khiêm - con trai của người đàn bà đê tiện kia, phải làm rõ xem thực lực của cậu ta thế nào!”
Quách Như vừa nói xong.
Trong nhóm của gia tộc vang lên một thông báo.
Đó là thông báo họp gia tộc do quản gia gửi, một tiếng sau sẽ tập trung ở phòng họp gia tộc.
“Thấy chưa, Dương Tiểu Bối đã lập tức giành công rồi, chắc chắn là việc dự án lần này!”
Mợ Hai nói.
Quách Như khoanh tay lạnh lùng cười: “Chúng. ta về trước đã, để tôi xem xem con nhóc Dương Tiểu Bối này có thể gây nên sóng gió gì!”
Phòng họp gia tộc nhà họ Dương.
Thường thì kiểu họp này sẽ lấy danh nghĩa của bà cụ để phát động, không cho phép xin nghỉ.
Vì vậy chẳng bao lâu sau, người trong gia tộc đều đã đến.
Bà cụ Dương ngồi ở ghế đầu tiên, lúc này vẻ mặt sáng ngời.
“Chắc là mọi người đều nghe nói rồi, mục đích gọi mọi người đến đây là gì. Đúng vậy, ở đây chủ yếu là để khen ngợi Tiểu Bối. Việc mà sáng nay bà nói, buổi chiều Tiểu Bối đã lập tức chăm chỉ đi lo liệu, hơn nữa còn hoàn thành rồi, mang về cho nhà họ Dương chúng ta năm hợp đồng công trình, còn đạt được thỏa thuận hợp tác sâu rộng với tập đoàn Tín Phong! Lần này, Tiểu Bối đã giành được công lao hiển hách cho nhà họ Dương!”
Bà cụ Dương cười, mặt đầy nếp nhăn.
Mọi người đều dùng ánh mắt kì lạ để nhìn Tiểu Bối.
“Tiếp theo, bà muốn tuyên bố một chuyện. Đó chính là, Dương Tiểu Bối sẽ trở thành người chịu trách nhiệm chính cho năm dự án, đồng thời cũng sẽ đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc bộ phận dự án của công ty, kiêm phó tổng giám đốc tập đoàn xây dựng Dương Thị!”
Bà cụ Dương nói.
“Cái gì?”
Bên dưới lập tức xôn xao.
Đặc biệt là Dương Diệp, như bị giáng một đòn cảnh tỉnh.
Bởi vì trước sinh nhật, bà nội đã thông báo, mình sẽ sớm đảm nhiệm chức vụ phó tổng giám đốc tập đoàn xây dựng trực thuộc tập đoàn Dương Thị, sẽ được công bố sau tiệc sinh nhật.
Nhưng giờ lại đổi thành Dương Tiểu Bối?
Khóe miệng Quách Như khế co giật, Dương Tiểu Bối sắp ngồi ngang hàng với mình rồi!
“Tiểu Bối, tiếp tục duy trì mối quan hệ tốt với Tín Phong, bà nội tin cháu!”
Bà cụ Dương nói.
 
Chương 1082: Chuẩn bị một hộp quà đến thăm bà ngoại lần nữa


Trong buổi họp còn nói đến rất nhiều chuyện khác.
Sau đó mới thông báo tan họp. Dương Tiểu Bối cũng rời đi. “Mẹt"
Quách Như ở lại.
Lúc này thấp giọng nói: “Quả thực Tiểu Bối rất giỏi, cũng đáng được khích lệ, nhưng mẹ thật sự định để cho Tiểu Bối làm người phụ trách chính sao?”
Bà cụ Dương nói: “Dự án là do Tiểu Bối giành được, đương nhiên là để con bé phụ trách chính rồi!"
“Cái này không sai, thậm chí con cũng đồng ý đề bạc Tiểu Bối làm phó tổng giám đốc. Nhưng mẹ có từng nghĩ, dù có giỏi giang thế nào thì cuối cùng Tiểu Bối cũng chỉ là một cô gái. Chưa kể con bé có năng lực để đảm nhiệm hay không, Tiểu Bối đã bao nhiêu tuổi rồi, hai năm nữa chắc chắn sẽ phải kết hôn, mà một khi đã gả cho người ta rồi thì con bé chính là người của nhà khác rồi, cho nên đến lúc đó..."
Bà cụ Dương nghe những lời này thì hơi bình tĩnh lại.
“Với lại, Tiểu Bối vẫn luôn rèn luyện ở cấp thấp, không như Dương Diệp, đã từng rèn luyện ở cấp cao. Mới một chút đã đề bạc con bé lên cấp cao, con lo lăng Tiểu Bối sẽ không gánh nổi, ít nhất hiện tại không gánh vác nổi!”
“Ôi, mẹ xem Ngọc Đình đi, bình thường thông minh lanh lợi là vậy mà còn bị nhà họ Long tính kết Tiểu Bối quả thực quá tốt bụng!”
Câu nói này khiến bà cụ Dương hơi suy nghĩ.
Sau đó nói: “A Sinh, đi gọi Tiểu Bối quay lại đây!” “Vâng, thưa chủ tịch!”
Quách Như đắc ý nháy mắt với con trai Dương Diệp.
“Thật là tức chết mài” Tiểu Bối về đến nhà. Vô cùng tức giận.
Trần Khiêm đang ở trên ban công cầm kéo cắt lá tỉa hoa.
“Sao thế?”
“Quách Như đấy, bà ta đúng là nham hiểm mà. Vốn dĩ bà nội đã nói để em phụ trách dự án rồi, em còn tưởng em có thể giành được cơ hội để rèn luyện rồi. Nhưng không biết Quách Như nói gì với bà nội mà bà lại để em với Dương Diệp phụ trách chuyện này. Dương Diệp đối xử với mẹ và em như vậy, anh ta dựa vào cái gì chứ!”
Tiểu Bối tức giận nói.
“W chuyện này à, em đừng quên, hiện tại em mới là người nắm quyền chủ động. Tập đoàn Tín Phong người ta hợp tác với em chứ đâu có hợp tác với Dương Diệp!”
Trần Khiêm nhắc Tiểu Bối một câu.
“Ừ nhỉ, vậy em không sợ”
“Mà này anh, em thấy anh chuẩn bị một hộp quà ở bền kia, anh muốn làm gì à?”
Tiểu Bối ngồi trên sô pha nhìn Trần Khiêm rồi hỏi.
“Anh đợi mọi người họp xong thì chuẩn bị đến thăm bà ngoại lần nữa!”
Nói xong, Trần Khiêm lau tay, cầm quà lên nói.
Vốn dĩ Trần Khiêm định chiều nay đi, nhưng lại mở cuộc họp.
Trần Khiêm không muốn gặp mấy người mợ Cả, cho nên không đi.
“Sao, còn tưởng là quà anh tặng sinh nhật em à?”
Trần Khiêm nhớ hai ngày nữa là sinh nhật Tiểu Bối, lúc này cười khổ nói.
 
Chương 1083: Tại sao lại thế nhỉ


Dương Tiểu Bối lè lưỡi: “Đâu có chứ
“Được rồi, anh đi thăm bà ngoại trước đây, dạo này bà nghỉ ngơi sớm lắm!”
Trần Khiêm cũng nóng lòng muốn kể chuyện này cho bà ngoại.
Nên vội đi. “Trần Khiêm, muộn thế này cậu đến làm gì?”
Lúc đi thì vừa hay gặp phải hai mẹ con Quách Như, Dương Diệp đang đi dạo.
Lúc này, hai mẹ con họ vô cùng kiêng dè nói. “Đến tìm bà ngoại!” Trần Khiêm nói.
“Hừ, bà cụ nghỉ ngơi rồi, cậu có chuyện gì thì bàn bạc với tôi đi!” Quách Như khoanh tay nói. “Không bàn bạc với mợ được!” Trần Khiêm lạnh lùng nói một câu. Sau đó dứt khoát đi luôn. “Cậu đứng lại cho tôi, cậu cậu cậu nói thế à?”
Quách Như nhìn người trước mặt, thấy Trần Khiêm không hề nể mặt mình thì tức giận.
“Làm sao?” Trần Khiêm quay đầu, lạnh lùng hỏi.
Quách Như thấy ánh mắt Trần Khiêm thì đột nhiên có cảm giác nghẹn họng: “Không sao cả...”
Sau đó nhìn Trần Khiêm đi vào.
“Mẹ, thằng nhà quê đó càng ngày càng mất dạy, sao vừa rồi mẹ lại sợ nó?”
Dương Diệp bất mãn nói.
“Cái gì? Mẹ sợ nó á?”
Quách Như không tin nổi nói.
Dương Diệp gật đầu.
Đúng vậy, vừa rồi lúc Trần Khiêm quay lại trừng mắt nhìn mình, quả thực trong lòng Quách Như hơi chột dạ.
Cảm xúc của con người có khi rất kì lạ.
Mới mấy hôm trước gặp Trần Khiêm, cậu ta cũng bày ra bộ dạng thờ ơ thế này.
Lúc đó, mình thấy cậu ta ngứa mắt, nên muốn đạp thì đạp, muốn mỉa thì mỉa, hoàn toàn không coi cậu ta ra gì.
Nhưng giờ, mới có mấy ngày thôi.
Trần Khiêm vẫn là Trần Khiêm kia, vẫn là bộ dạng thờ ơ kia.
Nhưng bây giờ mình mỉa mai cậu ta, thậm chí còn muốn sỉ nhục cậu ta thì lại rất thiếu tự tin. Ngay cả khi vừa rồi bị Trần Khiêm nhìn, mình lại cảm thấy hơi sợ hãi.
Tại sao lại thế nhỉ?
Quách Như không dám tin!
“Chủ tịch, cậu Trần Khiêm đến rồi!”
Bà cụ Dương đang muốn nghỉ ngơi.
Thì nghe thấy A Sinh nói như vậy.
Bà cụ Dương giật mình, sau đó suy nghĩ một chút mới nói: “Bảo nó vào đi!”
 
Chương 1084: Cha con hai người quả thực giống nhau quá


“Bà ngoại, dạo này sức khỏe của bà không tốt nên cháu mua cho bà ít thuốc bổi”
Trần Khiêm vào trong, sau đó đặt quà của mình chuẩn bị sang một bên.
“Hừ, hiếm khi cậu có lòng như vậy!” Bà cụ nghiêm mặt nói.
Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật mình, Trần Khiêm lại đến tay không.
Thật ra, mặc dù đã cắt đứt quan hệ với Ngọc Bình.
Nhưng vấn đề huyết thống sao có thể cắt đứt được chứ.
Đặc biệt là Trần Khiêm với Trần Hiểu đều là cháu ngoại của mình.
Bà cụ cũng muốn dùng thân phận bà ngoại để tiếp xúc với Trần Khiêm.
Nhưng cứ nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Trần Khiêm là bà cụ lại nhớ đến thăng nhóc quê mùa Trần Cận Đông năm đó.
Cha con hai người quả thực giống nhau quá.
Tính cách cũng rất giống.
Đều là kiểu nhà quê tính tình thật thà đánh không đánh trả mắng không đáp lại.
“Trần Khiêm, mẹ cậu mấy năm nay sống tốt không?”
Sau một hồi im lặng.
Bà cụ bỗng nhiên hỏi.
“Vẫn sống rất tốt ạ. Thật ra mẹ cháu vẫn luôn nhớ bà ngoại!”
Trần Khiêm ngồi xuống, nói.
“Hừ, sống rất tốt? Ở với loại người như ba cậu mà còn có thể sống rất tốt sao? Thực ra tôi cũng biết cậu đến đây là muốn làm gì. Sản nghiệp nhà họ Dương trước nay chưa từng có thói quen chia cho bên ngoài, chuyện này cậu đừng có mơ tưởng. Hơn hai mươi năm rồi, nó không có lấy một chút tin tức nào, sợ là đã coi như mẹ nó chết từ lâu rồi!”
Bà cụ tức giận nói.
Trần Khiêm cười nói: “Bà đừng có nói như vậy, thật ra lần này Tiểu Khiêm đến đây không phải là vì tài sản của nhà họ Dương mà là muốn làm dịu đi những bất bình giữa bà với mẹ đấy!”
“Làm dịu? Tôi sống chẳng được bao lâu nữa, xoa dịu thì có ích gì? Với lại, năm đó nó đào hôn, làm cho nhà họ Lý điên cuồng nhắm vào nhà họ Dương, khiến cả nhà họ Dương từ vị trí đứng đầu trong bốn gia tộc lớn đến bây giờ lại xuống vị trí cuối cùng! Thậm chí còn điêu tàn! Lần đó, nhà họ Dương tổn hại nặng nề!”
Bà cụ tức giận nói.
“Nhưng chẳng phải không bao lâu sau nhà họ Lý đó đã bị diệt gọn rồi sao?”
Trần Khiêm bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói. Bà cụ sững sờ.
Đột nhiên phát hiện ra chút gì đó khác lạ từ trong mắt Trần Khiêm.
“Bà ngoại, hôm nay cháu muốn nói, chuyện năm đó cũng không phải hoàn toàn là lỗi của mẹ cháu, bà không có chút trách nhiệm nào sao?
Hơn nữa, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, bà chỉ cảm thấy Trần Cận Đông năm đó là một kẻ nhà quê nghèo hèn, nhưng cũng hơn hai mươi năm rồi, ông ấy vẫn nghèo sao?”
 
Chương 1085: Sen tuyết Thiên Sơn


Trần Khiêm nói: “Bà ngoại, bà nghỉ ngơi trước đi, mấy hôm nữa cháu lại đến thăm bài!”
Sau khi nói xong, Trần Khiêm đứng dậy rời đi. Hôm nay bà cụ thật sự rất bất ngờ.
Lần đầu tiên chính thức nói chuyện với Trần Khiêm.
Bà mới phát hiện ra, Trần Khiêm trông không hề yếu đuối, bảo sao nghe vậy như vẻ bên ngoài.
Hơn nữa, lời nói của đứa trẻ này, là đang ám chỉ cho mình điều gì sao?
Sau khi quản gia tiễn Trần Khiêm đi.
Mới quay lại cầm món quà mà Trần Khiêm mang đến.
Theo như bình thường, chỉ cần có người tặng quà, dù là quà gì, ai tặng, quản gia cũng sẽ ghi chép lại cẩn thận.
Nhưng sau khi quản gia mở ra, thoáng chốc sững sờ.
“Đây..”
Ông ấy mở lớn mắt, sau đó hai tay bê món quà, đến gõ của phòng bà cụ.
“Chủ tịch, mau nhìn xem, đây là quà mà cậu Trần Khiêm tặng!”
Quản gia kích động nói.
“Đây là?”
Bà cụ nhìn, nghi hoặc hỏi.
“Nếu như A Sinh nhìn không nhầm thì hình như đây là hoa sen tuyết Thiên Sơn mà thời gian trước tổng giám đốc Đường ở Yên Kinh đã đấu giá. Nếu như có thể kết hợp với nhân sâm nghìn năm hôm nay cậu Trần tặng thì chắc chắn có thể chữa được bách bệnh, kéo dài tuổi thọ!”
“Cái gì? Sen tuyết Thiên Sơn?”
Bà cụ trừng lớn mắt run rẩy nói.
“Sao Trần Khiêm có thể có được món đồ quý giá như vậy?”
Bà cụ kinh ngạc.
Quản gia A Sinh thì cúi đầu, suy nghĩ cẩn thận một hồi rồi mới nói:
“Chủ tịch, có một câu không biết có nên nói hay không!”
“Ông nói đi!”
“Tôi quan sát cậu Trần Khiêm thì hình như không chỉ là người bình thường. Cậu ấy cho tôi một loại cảm giác khí chất của cậu ấy rất quý tộc. Hơn nữa, vừa nãy lúc nói chuyện với cậu Trần Khiêm, cậu ấy khiến người ta cảm thấy cậu ấy rất tài giỏi. Vả lại, quan trọng nhất là, bà có từng suy nghĩ, cậu Trần của nhà họ Trần thần bí kia...”
Nói đến đây. Bà cụ lại càng thêm kinh ngạc.
“Ý ông là, cậu Trần của nhà họ Trần chính là Trần Khiêm?”
Quản gia A Sinh chỉ vào sen tuyết Thiên Sơn mà Trần Khiêm đem tới.
Trong lòng bà cụ lộp độp một tiếng.
“Sao có thể chứ? Ông cũng thấy cái nết của Trần Cận Đông năm đó mà, chỉ dựa vào nó?”
Bà cụ không tin nổi nói.
 
Chương 1086: Anh lỡ hẹn à


“Đây chính là điều tôi muốn nói thưa chủ tịch. Mấy năm nay, mặc dù việc làm ăn của nhà họ Dương gặp nhiều bất lợi, kinh doanh ngày càng kém. Thực ra là vì nội bộ nhà họ Dương xuất hiện vấn đề, chia bè chia phái, nhất là sau khi bà phân quyền, nội bộ càng đấu đá nghiêm trọng hơn! Vả lại cũng không phải lần đầu tiên cậu cả Dương Ngọc Đình gây ra tai họa cho gia tộc!”
“Nhưng việc kinh doanh của nhà họ Dương lại không hề xuất hiện hiện tượng suy sụp. Từ mấy năm trước tôi đã cảm thấy, phải chăng có người đang âm thầm giúp đỡ nhà họ Dương, mỗi lần đều có thể chuyển nguy thành an! Không xuất hiện vấn đề gì lớn”
“Hơn nữa, những năm qua, nhà họ Lý là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Dương, một gia tộc quyền lực như vậy mà lại phá sản trong vòng một đêm, toàn bộ già trẻ lớn bé nhà họ Lý đều không biết tung tích, rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì, đến giờ vẫn là một câu đố!”
Hôm nay quản gia A Sinh nói khá nhiều.
Trước đây không nói là vì sợ bà cụ tức giận.
Nhưng bây giờ.
Bà cụ cau mày.
Lại nghĩ đến tiệc sinh nhật lần này, món quà có giá trị một tỉ mà cậu Trần nhà họ Trần gửi tặng.
Bà cụ lại thở dài một hơi.
Sắc mặt bà cụ ảm đạm, không nói lời nào.
Chớp mắt đã sang ngày hôm sau.
“Tiểu Bối, mai là sinh nhật em, em định tổ chức thế nào?”
Trần Khiêm nhìn Tiểu Bối rồi hỏi. “Mấy năm nay em đâu có tổ chức sinh nhật!” Tiểu Bối nói.
“Được, năm nay khác rồi, anh sẽ tổ chức sinh nhật cho eml”
Trần Khiêm cười nói. Tiểu Bối cảm động gật đầu.
Nhưng thật ra, Tiểu Bối có một vấn đề vẫn luôn muốn hỏi anh họ.
Vừa mở miệng, nhưng rồi lại nuốt xuống không nói.
“Sao vậy? Lại muốn hỏi anh làm thế nào mà quen biết với tập đoàn Tín Phong à?”
Trần Khiêm cười.
Dương Tiểu Bối
Rồi nói: “Anh họ, em muốn hỏi, anh tốt nghiệp lâu vậy rồi, có tìm chị dâu tương lai cho em chưa?
Điều kiện của anh tốt vậy, sao em chưa bao giờ thấy
anh gọi điện cho chị dâu vậy?”
“Em thấy chị Tần Nhã kia cũng rất xinh đẹp, còn tốt bụng nữa!”
Dương Tiểu Bối rất cẩn thận, quan sát hết cả.
Trần Khiêm cười khổ một tiếng: “Chuyện này anh cũng không biết nói với em thế nào nữa. Nhưng mà Tiểu Bối, anh muốn hỏi em, em có ghét người hay lỡ hẹn không? Nếu như bạn trai em đã hẹn với em xong cả rồi, sau đó cậu ấy lại không đến thì tâm trạng của em sẽ thế nào?”
“Tất nhiên là thất vọng rồi, hơn nữa còn rất buồn đấy. Thật ra, cho dù một cô gái có lạnh lùng đến đâu đi chăng nữa, thì bọn họ vẫn xem trọng việc hẹn hò nhất. Vì một lần hẹn hò, bọn họ sẽ chuẩn bị rất lâu... Nếu như lỡ hẹn, đương nhiên sẽ vô cùng thất vọng rồi!”
“Sao vậy anh, anh lỡ hẹn à?”
 
Chương 1087: Nên gọi là tổng giám đốc Dương chứ


Trần Khiêm trầm tư hồi lâu, sau đó xoa đầu Tiểu Bối nói: “Anh sẽ từ từ nói cho em biết. Với cả, mai là sinh nhật em, nhắc trước cho em biết, anh họ sẽ chuẩn bị cho em một món quà bất ngờ lớn nhé!”
Trần Khiêm cười nói.
“Hả? Quà gì vậy?”
Tiểu Bối le lưỡi hỏi.
“Đợi tới mai rồi biết!"
Sau đó Trần Khiêm về phòng.
Nhìn bóng dáng của anh họ, Tiểu Bối đột nhiên cảm thấy anh có hơi cô đơn.
Đúng vậy, mặc dù anh ở trước mặt mình luôn đóng vai một người anh trai chu đáo.
Nhưng Tiểu Bối tỉ mỉ cũng thấy được, thực ra trong lòng anh họ chẳng những không hề vui vẻ mà còn ngổn ngang tâm sự.
Đặc biệt là, không biết anh với chị dâu đã xảy ra chuyện gì.
Anh họ không nói, Tiểu Bối cũng không định tiếp tục truy hỏi.
Nhưng thân là em gái, Tiểu Bối thầm nghĩ, phải làm chút việc gì đó cho anh.
Cách dễ nhất để đưa người ta thoát khỏi ám ảnh chắc chắn chính là phân tán sự chú ý của anh họ rồi.
Hình như ở Yên Kinh, anh họ không có nhiều bạn bè lắm.
Lúc này, trong lòng Tiểu Bối đã có kế hoạch rồi. Chẳng mấy chốc đã sang ngày hôm sau.
Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Bối.
Ban đầu định đặt nhà hàng trước.
Nhưng sáng sớm lại nhận được thông báo từ gia tộc.
Hôm nay, nhà họ Dương sẽ tổ chức tiệc mừng công cho dự án được đưa vào xây dựng, yêu cầu tất cả những quản lý, giám đốc cấp cao trong gia tộc phải đến.
Kiểu tiệc mừng kí kết thành công dự án thế này, trừ mấy chục năm trước ra thì đã rất lâu rồi nhà
Dương chưa tổ chức lại.
Cho nên lần này vô cùng long trọng.
Còn long trọng hơn cả tiệc đại thọ tám mươi tuổi của bà cụ.
Lần này, vẫn mời tất cả những vị khách có thể mời được.
Tiểu Bối không dám không đi.
Đành phải đến sớm cùng với Quách Thái Phụng.
Là một trong những người phụ trách dự án, Tiểu Bối với Dương Diệp được sắp xếp đứng ở cửa để tiếp đón khách.
“Ôi, cậu Dương, chúc mừng nhé, trở thành người phụ trách dự án rồi!”
“Cậu Dương tuổi còn trẻ đã xuất sắc vậy rồi. Giỏi lắm, hi vọng tương lai của nhà họ Dương đều đặt lên cậu rồi!”
“Cậu Dương, không đúng, nên gọi là tổng giám đốc Dương chứ, chúc mừng chúc mừng!”
 
Chương 1088: Anh đi đặt bánh kem cho em


Lần này, rất nhiều khách quý nghe tin mà đến. Dù sao thì kí được năm dự án lớn, thật sự chỉ với một hành động này, nhà họ Dương đã khác xưa rồi.
Tiểu Bối là người có công lớn nhất mà chỉ đứng một bên, hoàn toàn bị cho ra rìa.
“Ha ha, Dương Tiểu Bối, đừng tưởng cô kí được nhiều dự án như vậy thì cô có thể phất lên. Nói cho cô biết, có Dương Diệp tôi ở đây thì cô vĩnh viễn sẽ đứng sau tôi thôi, vĩnh viễn!”
Dương Diệp nhìn Dương Tiểu Bối, lạnh lùng cười. Dương Tiểu Bối tức giận không nói gì.
“Phải rồi Dương Tiểu Bối, hình như hôm nay là sinh nhật cô nhỉ? Ha ha, xem ra sinh nhật không trọn vẹn rồi!"
Dương Diệp lại cười nói.
Tiểu Bối hung dữ liếc Dương Diệp một cái.
Một lúc sau, bà cụ dẫn người của gia tộc đi ra.
“Tiểu Bối, sao bà thấy cháu cứ trưng ra vẻ lạnh lùng vậy, hôm nay là ngày gì chứ? Cháu xem, nhiều khách quý đến như vậy, biểu cảm thế này có phải là không chào đón người khác không?”
Nhìn vẻ mặt Dương Tiểu Bối không đúng, bà cụ lại là người rất sĩ diện, lúc này không khỏi khiển trách một phen.
“Bà nội, có thể là bà quên rồi, hôm nay là sinh nhật Dương Tiểu Bối. Chắc chắn là nó bị bà gọi đến đây tiếp khách quý, không tổ chức sinh nhật được nên không vui đấy!”
Dương Diệp nói.
“Ôi! Thì ra hôm nay là sinh nhật Tiểu Bối à. Vậy thì ngại thật, chuyện của gia tộc mà lại làm liên lụy đến Tiểu Bối giỏi giang của chúng ta không được tổ chức sinh nhật!”
Quách Như lập tức bổ sung thêm một câu. “Cháu đâu có!” Tiểu Bối vội cãi lại.
Bà cụ cau mày nói: “Bà không quan tâm là có hay không, tóm lại bây giờ cháu với Tiểu Diệp là người phụ trách đứng ở bên ngoài, thì phải có thái độ, cháu xem Tiểu Diệp làm thế nào, rồi nhìn lại cháu làm thế nào!”
“Tiểu Bối, bác dâu Cả nói cháu thiếu kinh nghiệm điều hành cấp cao, bà còn cho rằng cháu sẽ thích ứng nhanh thôi. Nhưng thật sự là bác Cả của cháu nói đúng rồi, trong một số trường hợp, cháu thật sự không ứng phó nổi!”
“Thế này đi, cháu không cần phải ở đây tiếp đón nữa, vào trong xem có chỗ nào cần giúp thì giúp đi!” Bà cụ nghiêm khắc nói.
Sau đó lại đưa người của gia tộc đi sang chỗ khác.
“He hel” Dương Diệp lạnh lùng cười.
“Dương Diệp, anh đừng có mà đắc ý, miệng độc địa rồi sẽ bị quả báo thôi!”
Dương Tiểu Bối nói xong, đang chuẩn bị rời đi. Thì bỗng nhiên nhìn thấy anh họ đến rồi.
Hơn nữa trong tay còn xách theo một cái bánh kem nhỏ cỡ hai mươi centimet.
Cuối cùng Dương Tiểu Bối mới cảm thấy được một chút an ủi.
“Anh họ, sao giờ anh mới đến?” Tiểu Bối vui vẻ nói.
“Anh đi đặt bánh kem cho em, hôm nay sinh nhật em mài”
Trần Khiêm nâng chiếc bánh kem nhỏ trong tay.
“Ha ha, đúng là nhà quê, ai đón sinh nhật mà ăn bánh kem chứ, xì!”
Dương Diệp cười khinh bỉ.
 
Chương 1089: Được đấy


“Tôi thích ăn bánh kem, làm sao?” Dương Tiểu Bối nói.
“Lười quan tâm tới mấy người!" Dương Diệp hừ lạnh một tiếng. “Hi! Tiểu Bối!”
Lúc này, có một chiếc xe dừng trước cổng nhà họ Dương.
Sau đó là bốn năm cô gái trạc tuổi Tiếu Bối bước xuống, trông đều rất ưa nhìn, ai cũng cao ráo.
“Mĩ Mĩ, Dương Dương, các cậu đến rồi à?” Tiểu Bối vẫy tay. Họ đều là bạn đại học của Tiểu Bối.
Bà cụ nói, hôm nay gia tộc sẽ tổ chức kiểu tiệc mừng công này, nên càng nhiều người đến càng tốt.
Vì vậy một số con cháu trong gia tộc cũng sẽ mời bạn của mình đến.
Ví dụ như lúc này đứng bên cạnh Dương Diệp là vài bạn học của anh ta.
“Náo nhiệt thật đấy Tiểu Bối!” Bốn năm cô gái đi qua, cười nói vui vẻ.
“Dù sao giờ tớ cũng không có việc gì. Đi thôi, anh tớ đi cùng nữa, chúng ta đi dạo xung quanhi”
Ha ha, Tiểu Bối gọi bạn cùng phòng với bạn học của mình đến, là vì có một ý khác nữa.
Đó là để anh họ quen biết thêm vài người bạn.
Để anh đỡ phải cô đơn.
Cho dù không biết rốt cuộc anh họ với chị dâu xảy ra chuyện gì, nhưng lỡ mấy cô bạn của mình xinh đẹp, anh họ để mắt tới thì sao?
Dù sao thì chuyện duyên phận ai mà nói rõ được đâu!
“À à, đây chính là anh họ cậu à, còn rất chu đáo nữa, cầm một cái bánh kem nhỏ, biết hôm nay là sinh nhật cậu nên đặc biệt mua cho cậu nhỉ?”
Cho dù mấy cô gái nói lời tốt đẹp.
Nhưng cũng không giấu được ý khinh thường trong mắt bọn họ.
Dù sao thì ở Yên Kinh, nhà họ đều là kiểu có quyền có thế.
Bình thường, chỉ cần là bạn bè thì quà sinh nhật ít nhất cũng phải năm nghìn tệ, không thì thôi bỏ đi được chứ?
Mà giờ, anh họ của Tiểu Bối lại mua cho cô ấy một cái bánh kem hai mươi centimet.
Tiểu Bối từng nói anh họ của cô ấy rất tốt, nhà ở nông thôn.
Cho nên lúc này nhìn thấy, khó tránh khỏi khinh thường.
Nhìn sang anh đẹp trai khác ở bên cạnh.
Ở đó có bốn anh chàng cao cao ngầu ngầu, rất là đẹp trai.
Đương nhiên lại càng thu hút ánh mắt của mấy cô gái này.
“Chào mấy người đẹp nhé? Vừa hay, đây cũng là lần đầu bọn tôi đến nhà họ Dương, cùng đi dạo với mọi người có được không?” Mấy anh đẹp trai nói.
Các cô gái phớt lờ Trần Khiêm, quay sang nhìn mấy anh đẹp trai, cười nói: “Được thôi!"
Dương Diệp cũng cười nói: “Đi dạo với người đẹp, các cậu được lắm đấy. Thế này đi, để tôi sắp xếp người giúp việc, bảo họ đưa mọi người đi. Mấy người các cậu phải đi cùng mấy cô gái đẹp ở đây nhé!”
“Được đấy được đấy!”
Các người đẹp nhảy cẵng lên nói...
 
Chương 1090: Nếu biết mọi người đến thì tôi đã mua một cái bánh lớn hơn rồi


Nghe thấy thế, đương nhiên Tiểu Bối thấy không vui rồi.
Dương Diệp cố ý làm như vậy. Dù sao thì mình rủ bạn mình đến là để giới thiệu cho anh họ chứ không phải cho đám bạn xấu
của Dương Diệp.
“Không được, không cần đi dạo với bọn họ, tớ đưa các cậu đi là được rồi!”
Tiểu Bối tức giận nói.
Thấy Tiểu Bối tức giận, mấy cô gái bĩu môi, cũng coi như thôi.
Họ đi vào trong với Tiểu Bối, mọi người đến sân sau.
Trần Khiêm cũng hiểu Tiểu Bối đang nghĩ gì. Là muốn giới thiệu bạn gái cho mình.
Ha ha, Trần Khiêm hiểu được nỗi khổ tâm của Tiểu Bối.
Nhưng bây giờ Trần Khiêm thật sự chẳng còn tâm tư đâu mà đi kết bạn với mấy cô gái nữa.
Dù sao thì cũng vì vậy cho nên trước đây mới gặp rất nhiều rắc rối.
Chuyện của Triệu Nhất Phàm chính là ví dụ điển hình nhất.
Cho nên, phần lớn Trần Khiêm kết thân với mấy cô gái nhóm này với tư cách là một anh trai.
Nhưng rõ ràng mấy người đẹp trong nhóm này coi thường mình, không có ý định trò chuyện gì nhiều với mình.
Vì vậy bầu không khí có phần buồn tẻ.
“Hi, mấy người đẹp, lại gặp nhau rồi?”
Lúc này, đám bạn xấu của Dương Diệp cũng dạo ở đây.
Chào hỏi với mấy người đẹp.
“Phải đấy, trùng hợp thật!”
Mấy người đẹp cười nói.
“Chứng tỏ đây là duyên phận của chúng ta. Thế nào, thêm wechat nhé, sau này có chỗ nào thú vị thì giới thiệu với mọi người!”
Mấy chàng trai cười nói.
Sau đó lại khinh bỉ nhìn Trần Khiêm:
“Đây là anh họ đúng không? Tôi nói này, anh nhìn cái bánh kem mà anh xách đi, làm cho mấy người đẹp không chia nhau được, không thể mua cái lớn hơn được àI?”
Mấy chàng trai lại công kích Trần Khiêm.
Bọn họ cũng đã thêm xong wechat với mấy người đẹp.
Thấy Dương Tiểu Bối nhìn bọn họ với thái độ thù địch nên bọn họ cũng không ở lại thêm nữa, nháy mắt với mấy người đẹp rồi đi.
“Ngại quá, nếu biết mọi người đến thì tôi đã mua một cái bánh lớn hơn rồi! Ha hai”
Trần Khiêm cười khổ một tiếng.
 
Chương 1091: Tôi là Trương Bá Niên


Mấy người đẹp thì không nói gì, trợn trắng mặt, phớt lờ lời của Trần Khiêm.
“Này, Mĩ Mĩ, vừa nãy các cậu có thấy không, hình như một trong số mấy anh đẹp trai đó là Vương Khôn của tập đoàn Vương Thị đấy?”
“Đúng đấy, tớ thấy giống anh ấy. Với cả có một anh đẹp trai khác đeo kính, hình như là Trương Lâm của công ty công nghệ thông tin Phi Diệu, công ty nhà bọn họ sắp lên sàn niêm yết rồi!” “Ôi vãi. Nhưng mà mấy người bọn họ có thể chơi chung với nhau, chắc chăn không phải là hạng người tầm thường, trong nhà đều có chống lưng cải" “Sao vậy? Có cảm giác với anh nào rồi?”
Mấy cô gái nhóm Mĩ Mĩ bàn tán với nhau.
Nhất là lúc thảo luận đến giá trị của bọn họ thì lại càng hăng hái hơn.
Tiểu Bối hít sâu một hơi, nhìn anh họ rồi nói:
“Anh, cảm ơn anh đã mua bánh cho em. Từ nhỏ đến lớn, ngoài mẹ ra thì vẫn còn một người nghiêm túc tổ chức sinh nhật cho em. Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ cùng ăn đi!”
Tiểu Bối kéo tay anh họ, hơi cảm động nói.
“Cũng được!”
Lúc này, quản gia A Sinh đang bận sứt đầu mẻ trán.
Quả thật vậy, khi một gia tộc có tín hiệu vùng dậy, thì dù có quen biết hay không người ta cũng sẽ xúm đến xem như ong vỡ tổ.
Hiện tại chính là như vậy.
Lại nghĩ đến tiệc đại thọ tám mươi tuổi mấy hôm trước, thật sự là khiến người ta thổn thức mà.
Nhìn thời gian đã sắp mười rưỡi rồi.
Hầu hết các khách VỊP đều đã đến, Dương Diệp quay lại sảnh trước để tiếp đón.
A Sinh đứng ở cửa thay Dương Diệp.
Không có ai đến nữa, A Sinh cũng chuẩn bị vào trong.
“Hửm?”. ngôn tình tổng tài
Lúc này, đột nhiên ông ấy nhìn thấy có một đoàn xe ở phía không xa đang đến.
“Vẫn còn khách sao?”
A Sinh đứng thẳng người. Khi nhìn rõ được đoàn xe. A Sinh thầm kinh ngạc. Siêu xe thuần một màu.
Thật là ngầu quá!
Chi sợ là khách VỊP hôm nay đến, tât ca xe sang cộng lại cũng phải trăm chiếc, nhưng giá trị lạ không bằng với mười chiếc trong đoàn xe này nữa.
Khách quý!!!
A Sinh ngạc nhiên.
Lúc này, một nhà bốn người từ trong đoàn xe bước xuống.
Là một cặp vợ chồng trung niên, còn bế con trai con gái của họ.
“Xin chào, cảm ơn ngài đã đến tham gia tiệc của nhà họ Dương, ngài... ngài là tổng giám đốc Trương?”
Khi A Sinh nhìn rõ người này, trong lòng vô cùn kinh ngạc!
“Xin chào, tôi là Trương Bá Niên!”
“Hân hạnh! Hân hạnh, tên tuổi của tổng giám đốc Trương rất nổi tiếng, ngài là người đứng đầu trong bốn người quyền lực ở Tân Môn!”
A Sinh kích động đến mức tay run rẩy.
Người giàu nhất Tân Môn cũng đến rồi!
Phải biết là nhà họ Dương có muốn lấy lòng bọn họ thì cũng không lấy lòng được đâu.
Đương nhiên là vừa kinh ngạc vừa vui mừng rồi. Sau đó lại có thêm một đoàn xe nữa đến.
Lần này là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi và gia đình cùng đến.
Con ngươi của A Sinh như sắp rơi ra ngoài. “Chủ tịch Dương? Là ngài sao?”
 
Chương 1092: Chúng tôi đến để đón sinh nhật cùng cô


Ôi trời đất ơi, chủ tịch quận của Yên Kinh! Ông ấy cũng đến rồi? Ôi trời ơi!
Sau đó, rất nhiều người có máu mặt đều đến.
Có cả những người nhà giàu ở tỉnh Thái Đông và mấy tỉnh nổi tiếng ở Tây Bắc.
Cũng phải hai mươi người, hơn nữa còn dẫn theo cả gia đình.
Nếu không phải A Sinh véo mạnh vào đùi mình, cảm giác đau đớn nói cho ông ấy biết đây là sự thật chứ không phải mơ.
Thì ông ấy đã cảm thấy mình đang mê man rồi.
“Xin mời xin mời!”
Từ đầu đến giờ lưng của A Sinh chưa được thẳng lên.
“Vị quản gia này đừng bận bịu quá, chúng tôi đến không phải để tham gia tiệc nhà họ Dương!”
Lúc này, Trương Bá Niên vừa dỗ con gái nhỏ vừa nói.
“Hả? Vậy các vị giám đốc?” A Sinh ngạc nhiên.
“Xin hỏi cô Dương Tiểu Bối ở đâu, chúng tôi đến để đón sinh nhật với cô ấy!”
“Hả? Đón sinh nhật với cô Tiểu Bối?” A Sinh hoàn toàn ngơ ra.
Cô Tiểu Bối quen với nhiều ông lớn như vậy lúc nào thế nhỉ!
Nhưng A Sinh không dám hỏi nhiều, lại càng không dám thất lễ.
“Cô Tiểu Bối đang ở sân sau, giờ tôi sẽ đưa ngài qua đó!”
A Sinh khom lưng, dẫn họ đến sân sau.
Lúc Tiểu Bối nhìn thấy nhiều ông lớn như vậy thì cả cô ấy và mấy người bạn học đều sững sờ.
“Xin chào cô Tiểu Bối, chúc cô sinh nhật vui vẻ, chúng tôi đến để đón sinh nhật cùng cô!”
Mọi người đều cười nói.
“Hả?”
Tiểu Bối ngạc nhiên.
Mấy cô gái nhóm Mĩ Mĩ cũng kinh ngạc.
“Ôi đệch, chuyện gì vậy Tiểu Bối, đó chẳng phải là tổng giám đốc Trương ở Tân Môn sao? Kia chẳng phải là nhà chủ tịch Dương ở Yên Kinh chúng ta sao? Vãi, chuyện gì thế?”. ngôn tình sủng
Mấy cô gái không thảo luận về các chàng trai nữa, bởi vì lúc này họ đã sợ hãi đến mức không nói ra lời.
“Ha ha, cô Tiểu Bối, chúng tôi từ xa đến đây đón sinh nhật với cô, không thể nào không chào. đón chúng tôi chứ? Ngay cả chỗ ngồi cũng không sắp xếp cho chúng tôi sao?”
Trương Bá Niên thẳng thắn cười lớn.
“ÀI Có chứ có chứ, tổng giám đốc Trương, chủ tịch Dương với cả... Giờ tôi sẽ đi sắp xếp!”
Tiểu Bối luống cuống, đang ăn bánh kem, cũng không biết đi đâu để sắp xếp nữa.
Sợ đến nỗi mặt đầy mồ hôi.
“Các vị tổng giám đốc, các vị đều là khách quý lớn nhất hôm nay, sao có thể để các vị ở sân sau được, mời theo tôi đến sảnh trước được không?”
A Sinh kích động nói.
“Không được, sân sau thế này chẳng phải rất tốt à, xếp cho chúng tôi vài cái bàn, rượu với đồ ăn, chúng tôi uống một chút, ha ha hal”
Nói xong, Trương Bá Niên lấy ra một chiếc vòng ngọc: “Cô Tiểu Bối, đây là quà sinh nhật tôi tặng cô, hi vọng sau này làm ăn có thể hợp tác nhiều hơn nhé!”
Đương nhiên giá trị của chiếc vòng không hề nhỏ.
Mặc dù A Sinh kích động nhưng vẫn tỏ vẻ bình Tĩnh.
Thấy tổng giám đốc người ta không muốn lên sảnh trước thì lập tức bảo người làm khiêng bàn ghế đến, nghe theo chỉ dẫn của mấy ông lớn này, sắp xếp tiệc ở gần đó.
A Sinh thấy cô Tiểu Bối căng thẳng không biết làm thế nào mới tốt, ông ấy có hơi chú tâm. Vì vậy mới cẩn thận ở bên cạnh, giúp cô Tiểu Bối phục vụ...
Bất cứ một vị nào trong số họ đều là một sự tồn tại mà nhà họ Dương không thể nào chọc vào được!
 
Chương 1093: Anh ta cũng tầm thường quá nhỉ


“Cảm ơn quà của chú Thẩm!”
Dương Tiểu Bối lại nhận quà từ một ông lớn khác.
Nhóm Mĩ Mĩ đều đần mặt ra, vây xung quanh để xem.
Vô cùng hâm mộ và ghen tị!
“Cô Tiểu Bối, đây đều là bạn tốt của cô nhỉ? Thật sự rất xinh đẹp, nhưng lần này không mang nhiều quà đến. Đợi lát nữa tôi sẽ cử người đem quà đến, xem như quà gặp mặt cho các cô gái xinh đẹp này!”
Lúc này, bà Trương - vợ của tổng giám đốc Trương cười nói.
“Hả? Bọn... bọn cháu cũng có quà ạ?” Mấy cô gái nhóm Mĩ Mĩ vô cùng ngạc nhiên. “Đương nhiên, ha hal”
“Yeah! Cảm ơn tổng giám đốc Trương, cảm ơn bà Trương, với cả... cảm ơn...”
Tóm lại, lúc mấy vị phu nhân này tỏ ý muốn tặng quà cho bọn họ, nhóm Mĩ Mĩ phấn khích đến nỗi muốn cảm ơn tất cả mọi người một lượt.
Dù sao, khi ông lớn đã ra tay thì sẽ không tầm thường.
“Tiểu Bối, mau rót nước mời mấy vị giám đốc bill
Nhóm Mĩ Mĩ kích động nói.
“À àI”
“Không cần không cần, để chúng tôi tự làm!” j Nhóm tổng giám đốc Trương nói.
“Nào, gọi chú đi, rồi chú đút bánh kem cho!”
Trần Khiêm mỉm cười, ở bên cạnh trêu chọc một bé gái mới mấy tuổi.
“Chíu chíu!”
Bé gái chớp đôi mắt to lanh lợi nói. “Ngoan quái”
Trần Khiêm đút vào miệng bé gái. “Chíu chíu, bọn cháu cũng muốn!”
Bên cạnh có mấy bạn nhỏ nữa cũng sôi nổi nói.
“Được được được, ai cũng có phần!” Trần Khiêm cười. “Ôi đệch! Anh ta cũng tầm thường quá nhỉ?”
“Đúng đấy, con gái nhà người ta đều được nâng niu từ bé, anh ta lại đút cho người ta cái thứ này?”
“Eo ôi, chẳng phải rất mất mặt sao?”
Nhóm Mĩ Mĩ lo lắng nói.
Lúc này, sau khi đã hung dữ liếc Trần Khiêm.
Thì kéo Tiểu Bối sang một bên.
“Tiểu Bối, mau bảo anh cậu đi đi! Làm ơn đấy, nhiều ông lớn như vậy đều ở đây, có bọn tớ là được rồi"
Mĩ Mĩ lo lắng dậm chân nói.
“Làm gì chứ? Làm gì mà phải bảo anh tớ đi?”
Tiểu Bối không vui.
“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy anh cậu ở đây. rất mất mặt à?”
“Đúng đấy, nhiều ông lớn như vậy, đừng để người khác xem chúng ta là trò cười!”
Mấy cô gái khác cũng vội nói.
“Không được, anh tớ không thể đi. Hơn nữa, tớ còn chuyện muốn hỏi anh tới”
Tiểu Bối nói. Sau đó đi đến bên cạnh Trần Khiêm.
Cô ấy nhẹ giọng nói: “Anh ơi, mấy ông lớn này sao lại đến sinh nhật em vậy?”
 
Chương 1094: Món quà này có hơi lớn


Thực ra phải nói người có khả năng nhất chính là anh họ của mình. Dù sao thì quả thực anh ấy quen biết quá nhiều người.
Hơn nữa, anh họ cứ thần thần bí bí!
“À ờ! Đây là món quà đầu tiên anh tặng em đấy, thích không?”
Trần Khiêm khẽ cười, nói. Mắt Tiểu Bối trừng lớn. Thật sự là anh họ!
“Anh, sao lại vậy? Sao anh có thể bảo nhiều ông lớn như vậy đến đón sinh nhật với em được chứ?”
Tiểu Bối thật sự rất kích động.
Quả thực, sự bất ngờ của món quà này có hơi lớn.
“Ha ha, đâu phải anh bảo bọn họ đến, là bọn họ tự đến mà, em không nghe thấy à, họ bảo việc kinh doanh trong tương lai, muốn hợp tác với em nhiều hơn!”
Trần Khiêm cười khổ nói.
“Việc kinh doanh? Nhưng mà em...”
“Con bé chết tiệt, sao con lại chạy đến đây? Mẹ tìm con khắp nơi, gọi điện thoại con cũng không nghe, bà nội con ở phía trước thì lo lắng, còn con...
Lúc này, Quách Thái Phụng tức giận xông vào.
Thấy con gái lại xếp bàn ở sân sau.
Lập tức giận dữ nói:
“Tiểu Bối, con có thể hăng hái cạnh tranh chút được không, chẳng phải mẹ đã nói rồi sao, tối sẽ tổ chức sinh nhật cho con. Con cần gì phải tổ chức bây giờ chứ, còn ở sân sau nữa, con thế này chẳng phải là cố ý cho nhà Quách Như bắt thóp à!”
Quách Thái Phụng tức giận.
Đang muốn kéo con gái đi. Nhưng khi bà ta thấy người ở trên bàn. “AI”
Đột nhiên Quách Thái Phụng kinh ngạc che miệng.
Rõ ràng bà ta đều biết những ông lớn đang ngồi ở đây.
“Bà đây chính mà mẹ của cô Tiểu Bối sao? Xin chào! Chúng tôi đến để chúc mừng sinh nhật cô Tiểu Bối!"
Mấy ông lớn cười nói.
Thấy A Sinh ở một bên đang bận rộn rót trà, lúc này Quách Thái Phụng mới nhận ra là đang có chuyện gì.
“Chúc mừng sinh nhật con gái chúng tôi? Đây đây đây... đây đây đây...”
Quách Thái Phụng kích động xoa hai tay, không biết phải nói gì.
Lúc này, vẻ mặt đột nhiên đơ ra.
Nằm lấy tai Trần Khiêm: “Đứng lên cho tôi, thấy tôi đến mà không nhường chỗ à!” Tóm Trần Khiêm sang một bên.
“Ôi trời ơi!"
Ẩm!
Đùng!
Cảnh này lại càng khiến tất cả mọi người đang ngồi đều kinh ngạc.
Đặc biệt là mấy người nhóm tổng giám đốc Trương, tách trà trong tay cầm không chắc nên rơi xuống đất. Tất cả bọn họ đều đứng lên. Sắc mặt ai nấy đều hoảng hốt.
 
Chương 1095: Đứa nào cũng không có giáo dục


“Ôi chao, thật là ngại quá, làm mọi người giật mình đều đứng lên hết rồi, mau ngồi đi, ngồi đi!”
Quách Thái Phụng đỏ mặt, căng thẳng nói.
Trần Khiêm vừa xoa tai mình, vừa gật đầu với nhóm tổng giám đốc Trương, lúc này bọn họ mới dám ngồi xuống.
Tiểu Bối thì vội kéo tay áo mẹ mình, thì thầm mấy câu gì đó vào tai bà ta. “Con nói cái gì?” Quách Thái Phụng lại ngạc nhiên lần nữa.
Quay lại nhìn Trần Khiêm thì thái độ đã thay đổi rồi.
“Gì nhỉ, Tiểu... Tiểu Khiêm, cháu ngồi đi!”
Quách Thái Phụng ngạc nhiên xong thì kéo ghế nhường lại cho Trần Khiêm.
Lúc này Trần Khiêm mới ngồi xuống. Cùng lúc đó, ở sảnh trước.
Ở đây, đã có người luân phiên đến mời trà bà cụ.
Dương Diệp cũng theo sau bà cụ.
Hôm nay, thấy có nhiều người nể mặt mình như vậy nên bà cụ thực sự rất vui.
Đã bao nhiêu năm rồi nhà họ Dương không có cảnh tượng này chứ!
Đợi đến lúc kính trà xong, lúc này sắc mặt bà cụ mới sa sầm.
“Có chuyện gì vậy? Sắp khai tiệc rồi còn không thấy bóng dáng con nhóc Tiểu Bối đâu, chẳng phải mẹ nó đi gọi nó rồi à? Sao còn chưa quay lại nữa? A Sinh! A Sinh?”
Bà cụ vô thức gọi. “Bà nội, quản gia không có ở đây!” Dương Diệp nói.
“Hừ, vô giáo dục, đứa nào cũng không có giáo dục mài”
Bà cụ nặng nề đặt tách trà xuống bàn.
“Mẹ, con đã nói với mẹ từ trước rồi. Con bé Tiểu Bối đó, tuy rất may mắn nhưng lại không thể trọng dụng được. Con nói mẹ còn không tin, mà nói nhiều thì lại cảm thấy con ghen tị với công lao của nó, giờ mẹ nhìn xem thế nào?”
“Đúng đấy ạ, vừa nấy ở cửa còn dẫn mấy đứa bạn của nó, nói không chừng là đi đâu chơi rồi, đâu có coi trọng việc lớn của gia tộc. Bà nội xem đi, hôm nay nhiều khách quý đến như vậy, cũng nhờ người ta không tính toán gì. Nhưng nếu truyền ra ngoài, thế nào nhà họ Dương chúng ta cũng mang cái danh vô lễ với khách khứa, vậy chẳng phải hôm nay chúng ta bận rộn vô ích à?”
Dương Diệp cũng nói.
“Nhưng mà lần này Tiểu Bối giành được nhiều dự án như vậy, là nhân vật cốt cán của nhà họ Dương chúng ta, tùy hứng một chút cũng đâu có sao, biết đâu tương lai đều nhờ vào Tiểu Bối cải”
Dương Nghiên thêm mắm dặm muối nói.
“Hừi Ai nói nó là cốt cán? Ai nói tương lai sau này đều dựa vào Tiểu Bối? Tôi còn chưa chếtI!! Con bé này quả nhiên là không có chút giáo dục nào, cái nết của mẹ nó cũng không khác gì. Hừ, đợi cho xong bữa tiệc lần này, tôi sẽ không để nó làm giám đốc dự án nữa. Cứ đến công ty làm nhân viên bình thường thôi!”
Bà cụ tức giận nói.
Quách Như nhìn Dương Diệp, hai mẹ con cười với nhau...
 
Chương 1096: Long Thiếu Lôi


“Náo nhiệt thật đấy!"
Bỗng nhiên lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói rất không hợp cảnh.
Sau đó thì nhìn thấy một đoàn người, dưới sự dẫn dắt của một cậu chủ trẻ tuổi, nghênh ngang đi vào trong.
“Không mời các người, các người không thể vào!"
Một người giúp việc vẫn đang ngăn bọn họ lại. “Cút đi!"
Bị người ta đẩy sang một bên.
Cả sảnh bỗng chốc yên lặng lại.
“Long Thiếu Lôi?”
Lúc này, bà cụ Dương cau mày, đứng lên.
Tất cả mọi người trong gia tộc nhà họ Dương cũng đều đứng lên, lạnh lùng nhìn Long Thiếu Lôi.
Long Thiếu Lôi, cậu Cả nhà họ Long.
Tuy tuổi còn trẻ nhưng bụng dạ thâm sâu, được người ta đặt biệt danh là Kim trong bông.
Hiện tại, ngoài ông cụ của nhà họ Long ra thì hắn là nhân vật số hai.
Cũng là tiên phong số một của nhà họ Long ở 'Yên Kinh để đối đầu với những gia tộc khác.
Bốn năm trước, sau khi Long Thiếu Lôi về nước. Chỉ trong bốn năm, hắn đã giúp cho nhà họ Long chiếm được gần cả trăm tập đoàn, doanh nghiệp lớn nhỏ.
Cũng nhờ có hắn mà nhà họ Long lại một lần nữa đạt được đỉnh cao mà không ai rung chuyển được.
“Ha ha, bà Dương, bà thế này có phải là sai rồi không? Tiệc mừng công náo nhiệt thế này mà lại không mời nhà họ Long chúng tôi sao?”
Long Thiếu Lôi nhàn nhạt cười.
Mắt hơi nheo lại.
“Nhà họ Long bây giờ thống lĩnh Yên Kinh, nhà họ Dương chúng tôi chỉ là một ngôi miếu nhỏ, sao có thể mời được Phật lớn như các vị!?”
Bà cụ Dương đáp lại.
“Cậu Long nói đi, hôm nay cậu đến là có gì phải làm sao? Chuyện cho vay giữa các vị với con cháu nhà tôi mấy hôm trước đã giải quyết xong xuôi rồi nhỉ?”
Bà cụ hỏi.
“Tất nhiên, thật ra thì anh Dương có trả muộn vài ngày cũng không sao cả. Dù sao thì quan hệ mấy đời giữa nhà họ Dương với nhà họ Long đều rất tốt mà! Nhà họ Long chúng tôi cũng không đến nỗi để bụng khoản vay nho nhỏ này!”
“Nhưng lần này đến là vì một khoản vay khác, lần này không chỉ là một con số nhỏ đâu!”
Long Thiếu Lôi cười nói.
“Hửm?”
Bà cụ cau mày.
Vừa dứt câu, sắc mặt mấy người con trai con gái, cả những người trong gia tộc không khỏi căng thẳng.
“Họ Long kia, cậu có ý gì? Quả thực chúng tôi có đi vay, nhưng chủ yếu là thông qua tổng giám đốc Trương, tổng giám đốc Miêu, tổng giám đốc Lý...
Dương Ngọc Đình tức giận nói.
 
Chương 1097: Tôi nói đúng chứ


“Ha ha, quả thực trước đây là vậy. Nhưng mấy hôm trước, mấy ông chủ này cũng đã thỏa thuận xong với chúng tôi rồi, khoản vay mà các người với bọn họ hợp tác đã chuyển vào tay nhà họ Long rồi!”
“Tôi tính đi tính lại, mấy năm nay, nhà họ Dương các người, rồi người phụ trách của mỗi tập đoàn, công ty cũng lần lượt vay không ít tiền từ hơn ba mươi ông chủ. Chậc chậc chậc, hàng chục tỷ, còn chưa tính ngân hàng nữa!”
Long Thiếu Lôi cười nói.
“Cậu... Cậu nói bậy, nhà họ Dương chúng tôi làm ăn lớn, sao có thể có khoản vay lớn như vậy?”
Bà cụ Dương nghe xong, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
Hàm ý trong lời của Long Thiếu Lôi ám chỉ rất rõ ràng.
Nếu như trong thời gian ngắn hắn ta tạo sức ép lên khoản vay thì nhà họ Dương hoàn toàn không đủ thời gian để gom góp được nhiều như vậy.
Chỉ còn cách thế chấp diện tích lớn.
Mà bức dây động rừng thì chắc chắn ngân hàng cũng sẽ gây sức ép.
Thật sự đến khi đó, nhà họ Dương không phải chỉ đơn giản là khuynh gia bại sản.
“Ha ha, cái này thì phải hỏi con cháu của bà rồi"
Long Thiếu Lôi lạnh lùng cười. “Các người... Nói!” Bà cụ gõ mạnh cây gậy.
Mấy người Dương Ngọc Đình với Quách Như đều sợ hãi nuốt nước bọt, không dám nói gì.
“Ha ha, không ai nói à? Vậy để tôi nói cho bà
nhé! Long Thiếu Lôi cười khổ, lắc đầu nói:
“Đặc điểm của nhà họ Dương rất khác biệt, con cháu thì chia nhau nắm quyền. Cuối cùng, người mang lại lợi nhuận lớn nhất cho gia tộc thì có thể thừa kế nhà họ Dương đúng chứ? Ha ha, tính một chút, bắt đầu từ con trai cả của mấy người, thì không ai muốn dùng tiền của mình để làm việc cả, ai cũng lấy danh nghĩa nhà họ Dương để đi vay!”
“Tôi nói đúng chứ?”
Long Thiếu Lôi nói.
Bà cụ Dương vô cùng tức giận. Lúc này mới hiểu, tại sao lúc đại thọ của mình, con trai cả Dương Ngọc Đình có nói sẽ lập tức liên
hệ vay tiền để giải quyết vấn đề dây chuyền vốn.
Hóa ra đây là tình trạng của bọn họ những năm qual
“Tổng giám đốc Miêu, tổng giám đốc Lý, các người đã chuyển giao quyền lợi cho nhà họ Long rồi, sao không nói với chúng tôi một tiếng?”
Sắc mặt Dương Ngọc Đình trằng bệch.
Bởi vì lúc này, ở đây, có rất nhiều ông chủ đang hợp tác với bọn họ.
Ông ta vội hỏi.
“Các người biết không? Các người đang hại nhà họ Dương chúng tôi đấy?”
“Đủ rồi Ngọc Đình, chẳng lẽ đến giờ con còn chưa nhận ra sao? Tổng giám đốc Miêu, tổng giám đốc Lý bọn họ đã bàn bạc với nhà họ Long từ lâu rồi?"
Bà cụ đợi trợn Dương Ngọc Đình một cái.
Mấy ông chủ đó cũng đưa mắt nhìn nhau, không khỏi nhún vai, lạnh lùng cười.
“Yếu trâu còn hơn khỏe bò. Chẳng qua chúng tôi bỏ đi một số tài sản, chắc chắn sẽ không nợ nhà họ Long các vị một đồng, cậu yên tâm đi!”
Tay bà cụ run rẩy.
Mặc dù nói như vậy nhưng lần này chắc chắn nhà họ Dương sẽ tổn hại rất nhiều.
Động thái lần này của nhà họ Long rõ ràng là muốn nhà họ Dương không phản ứng kịp.
 
Chương 1098: Làm phản hết rồi!


Dù sao thì bà cụ cũng lớn tuổi rồi, từ sau khi phân quyền.
Nhà nào cũng đang cân nhắc lợi ích của nhà nấy.
Ví dụ như đang đầu tư vào một dự án?
Lấy tiền của mình đầu tư, lỗ vốn thì chính là mất tiền của mình.
Nhưng đầu tư bằng một khoản vay dưới danh nghĩa của nhà họ Dương thì có lỗ hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mình cả.
Dù sao thì cũng không biết sau này ai là người thừa kế gia tộc.
Tội gì phải tiết kiệm tiền cho nhà họ Dương chứ.
“Vậy được, có câu này của bà Dương thì Thiếu Lôi yên tâm rồi!"
Long Thiếu Lôi cười lớn nói.
Bà cụ tức giận ngồi xuống.
Cảm thấy hơi chóng mặt.
“Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh mài!”
Bà cụ hối hận, khóc nói.
Cũng chính lúc này.
Ở sân sau, đột nhiên nghe tiếng pháo vang lên. Đọc‎ tr?yệ?‎ hay,‎ tr?y‎ cập‎ ?gay‎ #‎ ТRÙ‎ ?ТRU?Ệ?.??‎ #
Rõ ràng ở đó có người đang băn pháo hoa.
Chuyện này vốn đã làm cho bà cụ sắp không ổn
Bây giờ trong gia tộc lại có người bắn pháo hoa chúc mừng?
“À há? Thực lực nhà họ Dương quả là hùng hậu đấy, đột ngột biến mất hàng chục tỷ mà còn có người ăn mừng?”
Long Thiếu Lôi cười nói.
“A Sinh! A Sinh!”
Bà cụ lo đến nỗi mắt đỏ bừng. “Bà nội, A Sinh không có ở đây!” Dương Diệp nói.
“Chát!”
Bà cụ đưa tay giáng một bạt tai vào mặt Dương Diệp.
“Vậy thì đi tìm ông ta đến đây cho tôi, đến sân sau xem đi, rốt cuộc là ail”
Lập tức có người làm chạy đến sân sau.
Hóa ra, ở sân sau có mấy đứa trẻ đang chơi loại pháo hoa nhỏ.
“Ôi chao, quản gia, cô Tiểu Bối, hóa ra hai người thật sự ở đây, chủ tịch tìm hai người khắp nơi!”
“Sao vậy?” Tiểu Bối thấy sắc mặt người làm sai sai, vội hỏi.
Người làm nói: “Xảy ra chuyện rồi, người nhà họ Long đến cửa đòi nợ rồi “Cái gì?” Tiểu Bối với quản gia đều lo lắng. Sau đó nhìn Trần Khiêm.
Trần Khiêm gật đầu nói: “Lại là nhà họ Long, chúng ta đến phía trước xem thử!”
Tại sảnh trước.
Đã có người làm đến báo cáo từ lâu.
“Thế nào? Tìm được Tiểu Bối với A Sinh rồi à?”
Sắc mặt bà cụ u ám hỏi.
“Tìm thấy rồi thưa chủ tịch. Quản gia, với cậu Trần Khiêm, hình như còn có vài người ăn mặc giống ông chủ đều ở sân sau mừng sinh nhật cô Tiểu Bối!”
Người làm nói.
Choảng!
Bà cụ dứt khoát đập tách trà xuống đất.
“Phản rồi! Làm phản hết rồi!!!”
 
Chương 1099: Đến mừng sinh nhật Tiểu Bối


“Sinh nhật sinh nhật! Dương Tiểu Bối nó biết sinh nhật, sinh nhật gì, có thể quan trọng hơn tiệc mừng của nhà họ Dương à!” Bà cụ như sắp ngất đến nơi. “Bà nội!" Lúc này, Tiểu Bối thấy sảnh trước vô cùng yên lặng, người nhà họ Long đang đứng đối mặt với bà nội.
Thì cũng hiểu là đang có chuyện gì. Vội vã chạy đến.
Mấy ông lớn đến mừng sinh nhật Tiểu Bối cũng đều đến.
“Tôi hỏi các người, các người... Hửm?”
Bà cụ đang muốn nổi trận lôi đình.
Thì ánh mắt đột nhiên khựng lại. Bởi vì nhìn thấy mấy người đứng phía sau Tiểu Bối, khiến cho bà cụ có cảm giác như đã đi qua mấy đời.
Chà.
Cả sảnh tiệc hai trăm người.
Cũng xôn xao lên.
“Đây chẳng phải là tổng giám đốc Trương đứng đầu Tân Môn sao?”
“Ôi đệch, thật sự là tổng giám đốc Trương!”
Lúc này, có một vị khách đứng lên nói.
“Vị kia chẳng phải là chủ tịch Dương, chủ tịch quận của Yên Kinh chúng ta sao? Ngay cả đẳng cấp cỡ chủ tịch Dương mà cũng đến đây à?”
“Còn cả vị kia nữa, là tổng giám đốc Quách vô cùng giàu có ở miền Bắc!”
Mọi người sững sờ.
Đương nhiên bà cụ Dương cũng biết những người này.
Những người này, bình thường muốn lấy lòng cũng không lấy lòng được đâu!
Sao có thể đến mừng sinh nhật Tiểu Bối? Quản gia cũng rất kích động. “Chủ tịch, là thật đấy. Nhóm tổng giám đốc
Trương đã đến đây từ sớm rồi, là đặc biệt đến để chúc mừng sinh nhật cô Tiểu Bối! Tôi lo lắng người làm bình thường phục vụ không chu đáo cho nên vẫn ở đó phục vụ bọn họi”
A Sinh kích động nói. “Cái gì!” Ánh mắt của bà cụ Dương lộ vẻ xúc động.
Mà mấy người Quách Như với Dương Diệp cũng trợn lớn mắt khó mà tin được.
“Các vị, mời ngồi, mời ngồi!” Cảnh tượng chấn động này khiến bà cụ bất ngờ.
Vừa rồi còn suy sụp tinh thần, đâu có như bây giời
“Ha ha, bà Dương khách sáo quá rồi. Vốn dĩ hôm nay không muốn làm phiền đến buổi tiệc của bà, nhưng cô Tiểu Bối đã dẫn chúng tôi đến đây rồi thì chúng tôi cũng được xem như khách quý nhỉ, hi vọng các vị đang ngồi đây sẽ nể mặt chúng tôi một chút!”
Chủ tịch Dương nhàn nhạt cười, nói. “Phải vậy chứ, phải vậy chứ!!!”
Mấy người nhóm tổng giám đốc Miêu lập tức đứng lên gật đầu liên tục.
Ánh mắt Long Thiếu Lôi khựng lại.
Quả thực chỉ ông nội mới có thể nói chuyện với những người này, còn mình thì không đủ sức nặng để đứng trước mặt họ.
“Long Thiếu Lôi, hôm nay là ngày vui của nhà họ Dương chúng tôi, anh ở lại đây là còn có chuyện gì nữa sao?”
Dương Tiểu Bối lạnh lùng nói
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top