Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1000: Không thể nào


Hơn nữa, chẳng lẽ Trần Khiêm thật sự là...
Không cam lòng, hối hận, xấu hổ và giận dữ, tất cả những cảm xúc đều cuộn trào trong lòng Triệu Nhất Phàm.
Nếu là thật thì phải làm thế nào?
Ngay từ đầu mình đã từ chối sự tồn tại gì thế này?
Dương Hạ thì sao.
Trừng lớn mắt nhìn theo, khó mà tin được.
Bỗng chốc có cảm giác sợ cái gì thì cái đó đến. Trần Khiêm cứ như âm hồn không tan. Mình đến Thục Đô tham gia sự kiện, là một dịp để khoe khoang, không ngờ ở đây vẫn gặp phải Trần Khiêm! Đúng vậy, ai sợ kết quả này nhất.
Chắc chắn là Dương Hạ rồi.
Nhưng không ngờ Trần Khiêm lại xuất hiện ở đây.
Lễ nào anh ta thật sự là cậu Trần gì đó của Nam Dương à?
Nhà họ Trần ở Nam Dương, hoàn toàn không phải là gia tộc mà nhà họ Long có thể so được.
Hơn nữa, sau một thời gian mới gặp lại Trần Khiêm, Dương Hạ cảm thấy Trần Khiêm càng chín chắn thận trọng hơn.
Cảm giác nảy sinh này cũng khiến Dương Hạ vô cùng khó chịu.
“Trần Khiêm... Cậu!”
Phương Kiển Nám nhìn Trần Khiêm đi qua, khuôn mặt xinh đẹp hơi phiếm đỏ, không khỏi kinh ngạc.
Chẳng lẽ cậu ấy chính là cậu Trần đã hứa hôn với mình sao?
Đừng nói là Phương Kiển Nám, ngay cả Phương Mộng Hân cũng rất ngạc nhiên.
Vẫn cứ nghĩ rằng Trần Khiêm chỉ là con cháu nhà họ Trần, nhưng không ngờ ba của Trần Khiêm lại chính là Trần Cận Đông.
“Tham kiến cậu Trần!”
A Phúc nhìn cậu chủ, mỉm cười, A Phúc vẫn luôn là tài xế thân cận của Trần Cận Đông, lúc nhỏ đã từng bế Trần Khiêm.
Hơn nữa, quá trình giáo dục nuôi dưỡng Trần Khiêm trong nghèo khó cũng do A Phúc phụ trách.
Cho nên mặc dù ông ấy với Trần Khiêm chưa từng tiếp xúc trực tiếp, nhưng ông ấy rất hiểu tính cách và đạo đức của Trần Khiêm. Anh chín chẩn, kiên định, hướng nội, tính cách lại càng giống bà chủ.
“Cậu Trần!!!” Nhóm người ở phía sau cũng đồng thanh hô.
Trần Khiêm gật đầu: “Bác Phúc, không ngờ mọi người sẽ đến..."
“Ông chủ lo một mình cậu chủ không ứng phó được với tình hình bên này nên cử tôi đến để giúp đối”
“He he anh, em cũng rất nhớ anh, cho nên đến thăm anhl”
Hoàng Vĩnh Hào cũng cười nói.
Mọi người đều há hốc mồm, đặc biệt là mấy ngôi sao nữ, như có thể nhét quả trứng gà vào.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Dương Hạ kinh ngạc, không ngừng lắc đầu.
Nói thật, mặc dù lúc cô ta biết Trần Khiêm là cậu ấm nhà giàu ở Kim Lăng, quả thực từng tổn thương, từng khó chịu, nhưng tất cả đều biến mất sau khi cô ta bước chân vào nhà họ Long.
Cùng lắm thì mình cũng ngang hàng với Trần Khiêm.
Trong lòng cũng hơi cân bằng một chút. Nhưng bây giờ Trần Khiêm lại là cậu Trần của Nam Dương, là một cậu ấm siêu giàu tầm cỡ thế giới, ôi trời ơi.
 
Chương 1001: Đây là khái niệm gì chứ


Nhà họ Long đứng trước Trần Khiêm, có khác gì con ong cái kiến đâu.
Dương Hạ bị kích thích vô cùng mạnh.
“Ông nội Phương, bây giờ cháu đại diện cho nhà họ Trần ở Nam Dương đến tặng quà mừng thọ, thế này chắc là được rồi nhỉ?”
Trần Khiêm cười.
Phương Bất Đồng hít vào một hơi, gật nhẹ đầu.
Phương Di chạy đến bên cạnh Phương Kiển Nám.
“Ôi? Kiển Nám, không ngờ Trần Khiêm lại là...” Phương Di thật sự rất ngạc nhiên. Phương Kiển Nám đỏ mặt gật đầu.
Hai người bọn họ chẳng ai ngờ, thì ra Trần Khiêm thật sự là cậu chủ nhà họ Trần.
Việc sau đó thì đơn giản rồi.
Phương Bất Đồng chỉ có thể thương lượng với nhà họ Trần.
Dù sao thì nhà họ Phương đã bị lộ rồi.
Đương nhiên Trần Khiêm cũng sẽ đưa Phương Mộng Hân và Tô Tử Nguyệt đi.
Sau khi tiệc mừng thọ kết thúc. Nhóm Trần Khiêm rời đi.
Chỉ để lại Dương Hạ vẻ mặt không cam lòng với Triệu Nhất Phàm tâm trạng phức tạp.
“Trần Khiêm!”
Dương Hạ vừa giận vừa xấu hổ đuổi theo ra ngoài.
Lập tức có vệ sĩ chặn Dương Hạ lại. “Có chuyện gì?”
Nhìn Dương Hạ, mặt Trần Khiêm hơi chua xót hỏi.
“Trần Khiêm, tôi hỏi anh, rốt cuộc đây là chuyện gì? Anh anh anh... anh mà lại là cậu chủ của nhà họ Trần ở Nam Dương à? Sao có thể chứ?”
Một mình Dương Hạ ra ngoài.
Cô ta cũng khá bình tĩnh, dù sao thì có một số chuyện phải giấu nhà họ Long mới được.
Nhưng nếu cứ để Trần Khiêm đi thế này, Dương Hạ rất không cam tâm.
Đúng vậy, lúc yêu mình, Trần Khiêm là một tên nghèo có tiếng, nhưng chẳng bao lâu sau, anh ta lại trở nên giàu có như vậy? Hình như là chủ của tập đoàn Kim Lăng.
Chỉ chuyện này thôi đã khiến Dương Hạ rất ngạc nhiên rồi.
Dương Hạ muốn biết đáp án, nhưng Trần Khiêm không nói cho cô ta.
Bây giờ, vốn cứ tưởng đã có thể ngang hàng với Trần Khiêm rồi, cuối cùng anh lại là cậu chủ nhà giàu đẳng cấp thế giới.
Đẳng cấp thế giới, đây là khái niệm gì chứ!
Trần Khiêm thấy cô ta không hỏi rõ thì không chịu bỏ cuộc.
Thế là cười khổ nói:
“Thật ra mới đầu tôi cũng cảm thấy rất ngạc nhiên. Tối hôm đó sau khi về, tôi cũng đau lòng lắm, nhưng lần đó chị tôi chuyển cho tôi mười triệu tiêu vặt. Lúc đó tôi thấy nhiều tiền như thế tôi cũng rất hoảng, còn nói với tôi một bí mật đã giấu nhiều năm, thì ra tôi là cậu ấm được nuôi trong nghèo khổ...”
Trần Khiêm kể chuyện lúc đó cho Dương Hạ. Dương Hạ càng nghe thì mắt càng mở lớn hơn.
Thế này thì tất cả mọi chuyện của Trần Khiêm đều đã rõ ràng rồi.
“Được rồi, giờ cô biết hết rồi, tôi cũng nên đi đây!”
Trần Khiêm gật đầu. “Không được, đợi đã Trần Khiêm!”
Dương Hạ tự dưng vội vã hét lên.
 
Chương 1002: Tớ muốn gặp cậu


“Trần Khiêm, hay là chúng ta quay lại nhé? Cho dù là làm vợ bé của anh em cũng băng lòng!”
“Cô nói cái gì?”
Trần Khiêm trừng lớn mắt, khó mà tin được nhìn Dương Hạ.
“Hả? Tôi... Tôi vừa mới nói gì nhỉ?”
Dương Hạ cũng hoảng hốt, bởi vì căng thẳng, nên cô ta nói ra hết những lời trong lòng mình.
: Lúc này mới xấu hổ.
“Tôi... Tôi nói nhảm đấy. Nhưng mà Trần Khiêm, hai chúng ta vẫn là bạn chứ?”
Trần Khiêm cười khổ một tiếng, cũng không nói gì.
“Không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây!”
Nói xong, Trần Khiêm dứt khoát xoay người rời đi.
Thời gian trôi qua đã lâu, tình cảm với Dương Hạ đã cắt đứt từ lâu rồi.
Trần Khiêm cũng không còn bất cứ cảm giác nào với cô ta.
Tất nhiên cũng sẽ không dây dưa quá nhiều với cô ta.
Lúc này, trên xe, Trần Khiêm nhận được một cuộc điện thoại.
Cầm lên xem thì thấy là Tô Mộc Vũ gọi đến.
Đã sắp nửa tháng rồi Tô Mộc Vũ không liên lạc với mình, nhưng Trần Khiêm thì thường gửi tin nhắn cho cô.
“Mộc Vũ, sao vậy?”
Trần Khiêm cười hỏi. đam mỹ hài
“Cậu... Cậu bận xong chưa?”
Tô Mộc Vũ hỏi.
Khoảng thời gian này, Trần Khiêm vẫn luôn gửi tình hình của mình cho Tô Mộc Vũ, cho nên Tô Mộc Vũ biết Trần Khiêm đang làm gì.
“Bận xong rồi, hôm nay tớ về Nam Dương, tớ đi Cảng Đảo tìm cậu trước!”
Trần Khiêm cười nói.
“Được thôi. Phải rồi, cậu cố gắng đến tìm tớ trước sáng mai đi. Ngày mai tớ nhận nhiệm vụ đi nước ngoài phỏng vấn khảo sát thực tế, tớ muốn gặp cậu! Rất muốn!”
Khoảng thời gian này, Tô Mộc Vũ không kể những tủi thân của mình cho Trần Khiêm nghe.
Bởi vì ý của chị Trần Hiểu rất rõ ràng, chính là 'Tô Mộc Vũ gần như không bước vào được nhà họ Trần.
Cũng có nghĩa là cô và Trần Khiêm đến cuối cùng cũng không đi cùng nhau được.
Nhưng chỉ cần có một chút cơ hội thôi, Tô Mộc Vũ cũng bằng lòng cố gắng.
Cố gắng chứng minh bản thân không phải là một bình hoa thích phù phiếm, mà là một người thực sự có thể ở bên cạnh Trần Khiêm, giúp được cho Trần Khiêm.
Cũng chính những nỗ lực trong thời gian qua mà Tô Mộc Vũ có cơ hội được dẫn đội đi phỏng vấn.
Nhưng càng như vậy thì cô lại càng thấy nhớ Trần Khiêm.
“Được, vậy mai gặp, mai tớ sẽ đi tìm cậu!
Trần Khiêm cười nói.
 
Chương 1003: Mở ra xem thử bên trong là gì


Sau đó trò chuyện vài câu, hai người mới cúp máy.
“Mộc Vũ, thế nào rồi? Trần Khiêm có đến không?”
'Tô Mông Mông vừa thu dọn những thứ cần thiết cho lần ra nước ngoài phỏng vấn, mấy người bạn cùng phòng cũng cười hỏi Tô Mộc Vũ.
Dù sao thì lần trước gặp nhau, Trần Khiêm là một cậu ấm của Kim Lăng.
Nhưng sau lần đó lại phát hiện Trần Khiêm là một cậu ấm đẳng cấp thế giới, hơn nữa còn vô cùng giàu có.
Cái gọi là giá trị đã khác, thì con người cũng sẽ thay da đổi thịt.
Nhóm Tô Mông Mông giống như chưa từng được gặp Trần Khiêm, rất háo hức muốn gặp Trần Khiêm.
Lần này ra nước ngoài phỏng vấn, với tư cách là phóng viên chính, Tô Mộc Vũ có quyền mang theo hai trợ lý.
Hai người trợ lý này, chắc chắn là Tô Mông Mông với Ngô Văn Văn rồi.
Mặc dù trước đây Tô Mộc Vũ với Ngô Văn Văn âm thầm tranh hơn thua với nhau, nhưng sau chuyện lần trước ở đài truyền hình, quan hệ giữa hai người đã tốt hơn rất nhiều.
“Cậu ấy nói sẽ đến!”
Tô Mộc Vũ cười ngọt ngào.
“Wow, tuyệt quá đi. Lần này anh Trần Khiêm đích thân đến, tớ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó rồi! Đến khi đó bạn trai của bọn tớ cũng đến tiễn bọn tớ, Mộc Vũ, cậu giới thiệu bọn họ với nhau nhé?”
Tô Mông Mông cười nói.
“Được thôi!”
Ba người vui vẻ cười nói.
Cốc cốc!
Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, sau đó cửa phòng kí túc xá mở ra.
Là Mã Nam.
“Mộc Vũ, vừa rồi tôi ở dưới lầu thì thấy hàng chuyển phát của các cậu, cho nên cầm lên cho ba cậu!”
Mã Nam vừa nói vừa đưa ba kiện hàng nhỏ. “Hừ, cảm ơn!” Ngô Văn Văn hừ một tiếng rồi nói.
Chuyện lần trước cô ta giúp Dương Hoa Lệ hãm hại Mộc Vũ, mọi người đều rất tức giận.
Nhưng rõ ràng Tô Mộc Vũ cũng không tính toán gì với cô ta.
“Cảm ơn cậu nhé Mã Nam, đưa tớ đi!”
Tô Mộc Vũ nhận lấy.
“Mộc Vũ, lần này cảm ơn cậu đã nhường tớ cơ hội làm một chương trình ở đài truyền hình, thật sự cảm ơn cậu!”
“Đừng khách sáo, chúng ta đều là bạn tốt mà! Đúng rồi, mở ra xem thử bên trong là gì vậy!”
Tô Mộc Vũ cười nói.
Trong phòng có ba người nhóm Tô Mộc Vũ, bây giờ thêm cả Mã Nam.
Rõ ràng Mã Nam cũng muốn thân thiết với Tô Mộc Vũ hơn nên cũng không rời đi.
“Trời đất, sao lại gửi hàng cho ba bọn mình nhỉ, chẳng lẽ là bạn trai bọn mình à, ha ha, chắc chắn là không phải rồi!”
Tô Mông Mông rớt não nói.
“Tớ nghĩ chắc là đội khảo sát lần này gửi đấy, dù sao ba bọn mình cũng được xem là thành viên đồng hành với đội khảo sát mài”
“Đúng đúng đúng!”
Vừa nói ba người vừa mở bưu kiện của mình.
 
Chương 1004: Thật sự là cậu


“Hửm? Đây là cái gì? Mặt dây chuyền? Đâu có giống, trông thật sự kì cục đấy!”
Tô Mông Mông lấy thứ đồ giống như mặt dây chuyền ra xem.
Trông giống như biểu tượng mặt trời, giống một quả cầu lửa đang cháy.
“Đội khảo sát cũng bất thường quá đấy, gửi cho bọn mình kiểu mặt dây chuyền này làm gì chứ?”
Ngô Văn Văn không hiểu nói, “Vả lại kiểu mặt dây chuyền này, nhìn cứ khiến người ta khó chịu thế nào ấy?”
“Hơi kì la thât!”
Tô Mộc Vũ cũng vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực.
“Bỏ đi bỏ đi, không quan tâm nữa. Ngày mai là thời cơ tốt để bọn mình trổ tài, thế này đi, tớ đãi, tối nay bọn mình ra ngoài ăn một bữa hoành tráng đi!”
Tô Mông Mông cười lớn nói.
“Được thôi. Đúng rồi Mã Nam, cậu cũng đi với bọn tớ đi! Chúng ta đi chung!”
Tô Mộc Vũ mời. Mã Nam gật đầu.
Khuya hôm đó, có một chiếc máy bay từ Thục Đô cũng thuận lợi đáp xuống Cảng Đảo.
Sau đó lại có xe chuyên dụng đón một nhóm người đến bến cảng.
Lúc này, tại bến cảng.
“Chát!”
“Cút đi cho tôi, con đàn bà đê tiện!”
Một cậu trai trẻ tát mạnh vào mặt một cô gái.
Tát mạnh đến mức cô gái ngã xuống đất.
Bên cạnh là cửa vào một khách sạn ven biển.
“Mẹ kiếp, giờ nhớ đến tôi, còn đến đây tìm tôi, chết mẹ cô đi!”
Vừa nói, chàng trai vừa đạp mạnh vào bụng dưới của cô gái.
Cô gái bị thương, năm cuộn tròn trên đất.
Những người đang chuẩn bị lên tàu cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
“Nếu để bạn gái mới của tôi hiểu lầm, tôi sẽ ném cô xuống biển cho cá ăn!”
Chàng trai vừa nói vừa đánh thêm lần nữa. Bộp!
Đột nhiên, tay của anh ta bị người khác giữ chặt lại.
“Anh... Anh là ai?” Chàng trai tức giận nói.
Còn anh chàng kia lại dùng sức giữ tay anh ta mạnh hơn.
“Ui"
Chàng trai bị đau lập tức xin tha. “Cút!
Anh chàng kia đá anh ta một cước ra xa vài mét.
Chàng trai thấy nhóm người ở phía sau anh chàng kia, lúc này không dám nói thêm lời nào nữa,
vội chạy vào khách sạn.
Lúc này anh chàng mới ngồi xổm xuống, đỡ cô gái bị đánh dậy.
Thoáng chốc giật mình. “Thật sự là cậu!” Anh chàng ngạc nhiên nói.
Vừa nãy ở bến cảng, anh cảm thấy cô gái này rất quen.
Vốn cũng chẳng muốn quan tâm đâu, nhưng rõ ràng chàng trai kia đánh rất mạnh.
Cho nên anh không nhãn tâm. Cô gái bị đánh đã không đứng dậy nổi nữa, lúc này thấy anh chàng này mới lộ vẻ ngạc nhiên, như năm được một cọng rơm cứu mạng vậy.
“Trần Khiêm, là cậu sao!?”
Cô gái vừa khóc vừa nói.
 
Chương 1005: Vì tiền cái gì tôi cũng làm


Ô, không ngờ gặp cậu ở đây! Trần Khiêm gật đầu.
Cô gái này chẳng phải ai xa lạ, chính là Triệu Nhất Phàm.
Trần Khiêm vốn nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại Triệu Nhất Phàm nữa.
Nhưng không ngờ lúc mình chuẩn bị đi đến chỗ chị gái thì gặp cô ta ở đây.
Chuyện của Triệu Nhất Phàm, sau khi biết được một số nội tình, Trần Khiêm có chút áy náy.
Cảm thấy nếu cô ta không gặp mình, mình lại không làm cô ta tổn thương như vậy, hẳn cô ta đã có cuộc sống tốt đẹp.
Hơn nữa, vừa rồi còn bị người đàn ông kia đánh.
Trần Khiêm hơi đau lòng.
Dù sao Trần Khiêm cũng không thù ghét gì cô †a cho cam.
“Cậu không sao chứ?”
Trần Khiêm hỏi.
“Tôi không sao, ha ha, bây giờ tôi chỉ là một kẻ ăn bám, cậu để hắn ta đánh tôi đi. Trần Khiêm, Triệu Nhất Phàm tôi là kẻ thèm tiền, vì tiền cái gì tôi cũng làm. Tôi chính là đê tiện như vậy đấy, cậu để mặc tôi!"
Triệu Nhất Phàm vừa khóc vừa quay mặt đi.
Trần Khiêm càng nhìn càng không nhãn tâm.
“Triệu Nhất Phàm, sao cậu phải như vậy?”
Trần Khiêm ngao ngán lắc đầu.
“Trần Khiêm, cậu không cần lo cho tôi. Tôi không xứng với sự quan tâm của cậu, trước đây tôi đã đối xử không ra gì với cậu!”
Triệu Nhất Phàm ngồi bệch trên nền đất, òa khóc nức nở.
Trong tình trạng này, nếu Trần Khiêm bỏ đi để mặc cô ta lại, thì quả là có chút nhẫn tâm.
“Đi thôi, tôi đưa cậu về phòng nghỉ. Trễ vậy rồi, cậu cứ nghỉ ngơi đi đã!”
Trần Khiêm quay người ra hiệu cho đám thủ hạ. Bọn họ tất nhiên hiểu ý, chuẩn bị một chiếc tàu đợi Trần Khiêm.
Tiếp sau, Trần Khiêm dìu Triệu Nhất Phàm đến một khách sạn sát biển.
Để cô ta có thể nghỉ ngơi. “Cậu nghỉ đi, tôi đi trước! Trần Khiêm nói.
“Trần Khiêm, cậu đừng đi!"
Triệu Nhất Phàm bất ngờ ôm chặt lấy Trần Khiêm từ phía sau.
“Trần Khiêm, cậu đừng đi, tôi xin cậu, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu. Không thể ngờ cuối cùng người đối tốt với tôi nhất lại là cậu. Trước đây là tôi không tốt, tôi biết bây giờ tôi không xứng với cậu, nhưng cậu có thể coi như thương tình tôi mà ở cạnh tôi được không? Chỉ một lát thôi!”
Triệu Nhất Phàm ôm Trần Khiêm rất chặt.
Ail
Trần Khiêm thở dài, rồi khẽ gật đầu đồng ý.
 
Chương 1006: Bỏ thuốc


Nhưng mà Trần Khiêm vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Triệu Nhất Phàm.
Tuy rằng Triệu Nhất Phàm hết mực xinh đẹp, nhưng Trần Khiêm không phải dạng cầm thú đến mức đục nước béo cò.
Khách sạn có rượu vang.
Triệu Nhất Phàm lấy một chai, mở ra rồi rót đầy hai ly.
“Trần Khiêm, uống với tôi một ly rượu được không? Cậu yên tâm, tôi sẽ không bám lấy cậu đâu. Ha ha, trước đây tôi thật lòng rất để ý thân phận của cậu, nhưng sau này biết được thân phận thực sự của cậu rồi tôi mới thấy bản thân nực cười đến mức nào. Tôi sẽ không quấn lấy cậu đâu! Cậu dừng lo!”
Triệu Nhất Phàm nói.
“Cậu bị thương, nên nghỉ ngơi sớm một chút!”
Trần Khiêm khẽ lắc đầu.
“Vết thương của tôi là ở trong tim. Người ta nói, vết thương trong tim thì chỉ có rượu mới chữa được!”
“Được, nhưng tôi chỉ uống ít rồi còn phải về, thủ hạ của tôi còn đang đợi tôi!”
Trần Khiêm đón lấy ly rượu.
Nghe những lời nói của Triệu Nhất Phàm, Trần Khiêm liên tiếp uống ba ly rượu vang.
Chủ yếu là thấy Triệu Nhất Phàm một thân một mình ở một nơi xa lạ đã rất đáng thương. Dù sao cũng là bạn học cũ, cô ta cũng là bạn tốt của Mã Hân Nhiên, nếu không an ủi cô ta một chút thì thật áy náy.
Triệu Nhất Phàm đã ngà ngà say.
Trần Khiêm vội vàng ngăn lại.
“Được rồi, uống vậy đủ rồi. Triệu Nhất Phàm, cậu nên nghỉ ngơi sớm đi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai thức dậy thì không có chuyện gì nữa rồi. Tôi có việc, không thể uống với cậu thêm được nữa!”
Trần Khiêm nói xong liền đứng dậy.
“Shhl”
Đột nhiên cảm thấy chân mình mềm nhũn, đầu thì váng vất.
“Rượu này mạnh vậy?” Trần Khiêm nghĩ bụng.
Tiếp sau, Triệu Nhất Phàm lại ôm chặt lấy Trần Khiêm.
Trần Khiêm muốn gỡ tay cô ta ra, nhưng không có lấy chút sức lực.
Mãi đến khi cảm thấy trời đất quay cuồng, hai mắt tối đen, Trần Khiêm ngã vật trên giường.
Triệu Nhất Phàm lau nước mắt trên mặt. Cầm điện thoại lên gởi đi một tin nhắn. Lập tức có người đến gõ cửa.
Cửa mở ra, chính là người đàn ông lúc nấy đánh Triệu Nhất Phàm.
“ỒI Cô gái, được rồi sao. Tôi còn tưởng cô bị cậu ấm kia đón đi rồi?”
Người đàn ông cười he he.
“Tiền của anh đây, lập tức biến đi. Ngoài ra, tôi bảo anh làm cho giống thật chút thôi mà anh ra tay cũng ác quá đấy?”
Triệu Nhất Phàm tức giận nói.
“Không phải cô nói diễn cho giống một chút sao? Nếu không làm vậy sao anh trai này tin tưởng được, he he, cậu ấm này đã hôn mê rồi, xem ra tối nay cô không nhàn rỗi rồi?”
“Cút đi liền cho tôi!”
Triệu Nhất Phàm nhìn gã đàn ông kia một cách ghét bỏ sau đó lập tức đóng cửa lại.
Không sai, đây chính xác là một vở kịch, là một màn khổ nhục kế.
Mục đích là lấy được lòng tin của Trần Khiêm và chiếm được thiện cảm của anh.
 
Chương 1007: Tôi rất muốn có được cậu


Triệu Nhất Phàm đang đánh cược. Sau khi biết được thân phận thật sự của Trần Khiêm, mọi ảo tưởng trước đây của Triệu Nhất Phàm đầu tan tành.
Cô ta biết, sau lần gặp ở Thục Xuyên, e rằng không còn cơ hội nào gặp lại.
Nếu cứ như vậy, những thứ vốn phải thuộc về mình sẽ không còn nữa.
Lúc đầu, cô ta chỉ cách cánh cổng nhà tài phiệt có một bước chân.
Cô ta không cam tâm. Vì vậy, để nắm bắt cơ hội cuối cùng.
Triệu Nhất Phàm không màng việc phải rời khỏi đội nghi thức, chạy đến Cảng Đảo.
Bởi vì ở bữa tiệc, Triệu Nhất Phàm đã nghe ngóng được vài chuyện.
Trần Khiêm chắc là phải dẫn người về.
Cô ta không biết nhà họ Trần ở đâu của Nam Dương, nhưng cô ta biết nhà chị gái anh ở đâu.
Cho nên, mới đến đây diễn một màn kịch như vậy.
Cô ta đã nghĩ rằng Trần Khiêm sẽ không đến. Nhưng rốt cuộc Trần Khiêm đã đến rồi.
Không ai biết rõ Trần Khiêm như Triệu Nhất Phàm, bởi vì cô ta đã tìm hiểu hết rồi.
Trần Khiêm là người rất dễ mềm lòng, nhất là đối với phụ nữ. Đối với cô gái nào anh cũng rất dễ bị lung lay.
Mà đây chính là điểm mà Triệu Nhất Phàm có thể đánh vào.
Mới có được diễn biến như hôm nay.
“Trần Khiêm, đừng trách tôi, tôi rất muốn có được cậu!”
Nói xong, Triệu Nhất Phàm từ từ cởi bỏ quần áo trên người. Truyện Sủng
Sáng sớm hôm sau. Cảng chính của Cảng Đảo Nam Dương.
Một con tàu chở khách lớn đã sẵn sàng khởi hành.
Đây là con tàu của đoàn khảo sát chuẩn bị xuất phát.
Nhiều thành viên của đoàn đã chuẩn bị lên tàu.
"Mông Mông, ba ngày nữa gặp lại, anh sẽ rất nhớ eml"
“Thật không đó?” “Tất nhiên là thật!”
'Tô Mông Mông cùng người yêu đang đong đưa nhau.
Ngô Văn Văn cũng vậy. Bạn trai cô ta cũng đích thân đến tiễn cô ta.
Có mỗi mình Tô Mộc Vũ đứng ở cảng, lo lắng mong ngóng, lâu lâu rút điện thoại ra gọi.
“Xin lõi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."
Từ sáng đến giờ, Tô Mộc Vũ đã gọi trên dưới hai mươi cuộc rồi.
“Mộc Vũ, cậu Trần sao chưa thấy tới?”
'Tô Mông Mông khoác cánh tay bạn trai đi tới.
“Hừ, tưởng con rùa vàng dễ câu vậy sao. Đoán chừng cậu ta không coi trọng cô ta, không biết bây giờ đang năm trong vòng tay cô nàng nào rồi!”
Một cô gái cười lạnh.
“Hừ! Dương Hoa Lệ, cậu nói gì đó? Còn nữa, lần này cậu nhờ quan hệ nên mới có một chân tạp vụ ở chỗ chúng tôi, tạp vụ thôi, nên nhớ là như vậy? Im miệng cho tôi!”
Ngô Văn Văn quát thẳng vào mặt ngay.
Làm Dương Hoa Lệ tức đến đỏ bừng mặt.
“Các cậu nhìn kìa, có một chiếc siêu xe đang chạy đến!”
Lúc này, vài nam sinh đang đứng trên thuyền phấn khích chỉ về một hướng và hét lên...
 
Chương 1008: Lên tàu


“Siêu xe?” Nghe vậy, Tô Mộc Vũ lập tức nhìn về hướng đó.
Thấy một chiếc xe thể thao đang chạy nhanh về cảng.
Tim Tô Mộc Vũ đập thình thịch.
Trần Khiêm sao? Là Trần Khiêm đến sao? Tô Mộc Vũ tiến tới trước một bước.
Lúc này, xe đã dừng lại.
Một chàng thanh niên tay ôm bó hoa bước xuống xe.
Khung cảnh lãng mạn như vậy khiến ai cũng phải hét lên vì ghen tị.
“Lệ Lệ, anh xin lỗi, anh đến trễ!”
Chàng thanh niên tháo kính râm ra và mỉm cười.
“Anh yêu, không trễ, anh ở xa như vậy còn đến thăm em, em mừng còn không hết nữa lài”
Dương Hoa Lệ mừng rỡ đến sắp nhảy cẵng lên đi về phía chàng thanh niên.
Lúc đi ngang chỗ Tô Mộc Vũ, cô ta cười khẩy. một cái.
“Bạn trai tôi đến rồi, cậu đứng đây làm gì? Cậu còn cho rằng con rùa vàng của cậu đến tìm cậu sao?”
Lúc này lòng hư vinh của Dương Hoa Lệ đã được thỏa mãn.
Bởi vì cô ta cho rằng Tô Mộc Vũ sẽ chiếm spotlight của ngày hôm nay, vì bạn trai cô rất lợi hại.
Nhưng đúng như cô ta nghĩ.
Cậu ấm như cậu Trần, Tô Mộc Vũ sao có thể trèo cao nổi?
Rốt cuộc thì sao, người ta chẳng thèm để ý, còn muốn người ta đến, ngủ đi rồi mơ.
Bây giờ về mặt công việc, Dương Hoa Lệ không bằng Tô Mộc Vũ, nhưng trên phương diện tình cảm thì bỏ xa, tất nhiên phải vui mừng.
“Em nói con rùa vàng gì?”
Chàng thanh niên kéo tay Dương Hoa Lệ hỏi.
“Ha ha, có người nói tìm được anh bạn trai rất giàu có, còn nói anh ấy sẽ đến gặp, kết quả là ngươi ta không thèm đến!”
Dương Hoa Lệ cố ý nói rất lớn.
Tô Mộc Vũ nôn nóng đến phát khóc.
Không phải vì lời nói của Dương Hoa Lệ mà bởi vì Trần Khiêm không nghe điện thoại, cũng quên mất cuộc hẹn tối qua.
Chẳng lẽ Trần Khiêm thật sự không yêu mình?
Lúc này, Tô Mộc Vũ xoay vần trong hàng tá suy nghĩ.
“Nộp hết điện thoại lên, mọi người xác nhận thân phận rồi lên tàu!”
Lúc này, nhân viên của đoàn khảo sát thông báo.
'Tô Mộc Vũ và những người khác lần lượt lên Tàu.
Khi con tàu đang rục rịch di chuyển, Tô Mộc Vũ vẫn còn mong có kì tích xuất hiện.
Trần Khiêm sẽ xuất hiện ở giây phút cuối cùng, dù sao cậu ấy cũng đồng ý là sẽ đến, trước giờ cậu ấy chưa từng gạt mình.
Nhưng mà bờ biển cứ xa dần, cho đến khi chỉ còn lại một đường thẳng tắp, Tô Mộc Vũ không ngăn được những giọt nước mắt rơi.
 
Chương 1009: Anh đến trễ rồi


Ở cảng, những người đến tiễn lúc nãy đã quay về hết.
Đúng lúc này, một chiếc xe hơi sang trọng phóng tới.
Sự hào nhoáng của chiếc xe sang đã thu hút sự chú ý của nhiều người ở cảng.
Sau đó, một chàng trai nhà giàu và một ông lão bước xuống xe.
Bến cảng vẫn lác đác vài tàu khách. Aizl
Trần Khiêm bực tức đạp vào thân xe, anh đến trễ rồi.
'Trên đường đến, Trần Khiêm cố gọi cho Tô Mộc Vũ, nhưng điện thoại của cô đã khóa rồi. Nếu đến sớm một chút nữa đã có thể gặp được Mộc Vũ.
Chủ yếu là anh đã đồng ý với Tô Mộc Vũ cuối cùng lại thất hứa.
Sáng sớm nay, Trần Khiêm vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy Triệu Nhất Phàm nằm đè trên người mình.
Trần Khiêm biết tối qua mình bị tính kế rồi, nên mắng cho Triệu Nhất Phàm một trận.
Sau đó vội vội vàng vàng chạy đi cho kịp giờ. Bác Phúc đã đợi anh ở cảng cả đêm.
Giờ đây, trong lòng Trần Khiêm ngập tràn áy náy.
Nếu như không phải mình động lòng trắc ẩn, thì không thể nào mắc mưu Triệu Nhất Phàm.
Trước mắt Trần Khiêm bây giờ là hình ảnh Tô Mộc Vũ với ánh mất ngập tràn thất vọng cùng mong ngóng bước lên tàu, càng nghĩ càng đau lòng.
Cuối cùng, anh bực dọc ngồi xuống.
Không còn cách nào khác, đành đợi vài ngày sau Mộc Vũ quay trở rồi giải thích rõ ràng cho cô ấy hiểu chuyện tối hôm qua.
Một ngày nhanh chóng trôi qua, đêm lại đến, con tàu đã tiến vào vùng biển sâu.
Đêm nay, mặt biển rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió biển êm êm.
“Mộc Vũ, đừng nghĩ chuyện lúc sáng nữa, hôm nay mệt cả ngày rồi, ăn chút gì đi!”
'Tô Mông Mông mang cho Tô Mộc Vũ ít đồ ăn, hôm nay Tô Mộc Vũ rất chán nản.
Tô Mộc Vũ gật gật.
“Ây ya, chán thật đó, sao đội khảo sát phải thu điện thoại chứ?”
'Tô Mông Mông than thở, không có điện thoại cô ấy giống như người mất hồn vậy.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
"Ha ha, còn phải hỏi, nhất định là sợ chúng ta làm lộ bí mật khảo sát. Chao ôi, kiểm tra phải nói là nghiêm khắc. Đồng hồ của tôi cũng bị thu mất!"
Ngô Văn Văn cũng nói.
"Đúng rồi, họ nói rằng họ đến để khảo sát chất lượng biển, nhưng tớ cảm thấy dường như họ không đến để điều tra những thứ này, mà những người đến dường như có mấy người mang sự thù địch khá nặng, giống như đi bắt người ấy!”
Tô Mông Mông bàn tán, một phần là muốn phân tán suy nghĩ của Tô Mộc Vũ.
“Hả? Sao cậu nói vậy?”
Ngô Văn Văn ngạc nhiên.
“Anh tớ cũng vậy, nên tớ nhìn là biết ngay. Nếu như chỉ đơn giản là đi khảo sát biển thì cần gì phải hoành tráng như vậy, hơn nữa hôm nay tớ đến phòng họp của bọn họ để chuyển đồ, các cậu đoán xem tớ nhìn thấy gì?”
'Tô Mông Mông đè thấp âm thanh.
“Thấy gì?
Tô Mộc Vũ cùng Ngô Văn Văn ngẩng đầu hỏi.
Đúng vậy, bọn họ cũng phát hiện hôm nay đội khảo sát có gì đó rất thần bí, gần như cả buổi sáng đều khẩn trương nghiên cứu cái gì đó.
 
Chương 1010: Phát hiện của tô mộc vũ


"Tớ thấy một bức vẽ mà họ dùng trong cuộc họp, vẽ một thiết kế gì đó. Ha ha ha, không phải đội khảo sát định đi tìm long cung đó chứ?"
'Tô Mông Mông nói xong cười lớn.
'Tô Mộc Vũ và Ngô Văn Văn nhìn nhau, Tô Mông Mông càng nói càng mờ mịt.
“Thật hay giả vậy?”
“Tất nhiên là thật, tớ không lừa các cậu đâu! Hơn nữa bọn họ còn rất nghiêm khắc cảnh cáo tớ một trận, làm tớ sợ quá phải chạy nhanh đi!”
'Tô Mông Mông lè lưỡi.
“Những việc này không liên quan đến chúng ta, chúng ta làm tốt việc của mình là được!”
'Tô Mộc Vũ cười khổ.
Ngô Văn Văn và Tô Mông Mông đồng loạt gật đầu.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân.
Sau đó, ai đó nhấn chuông phòng Tô Mộc Vũ.
Mở cửa ra xem, thì ra là Dương Hoa Lệ đang khoanh tay đứng bên ngoài.
“Có chuyện gì?” Tô Mông Mông hỏi.
“Giáo sư Thẩm mở cuộc họp, bảo tôi đến thông báo cho các cậu!”
Dương Hoa Lệ nói giọng không mấy thân thiện.
Tô Mông Mông đắc ý cười: “Được, nói với giáo sư Thẩm chúng tôi tới liền!”
Dương Hoa Lệ trừng mắt rồi bỏ đi.
Giáo sư Thẩm là đội trưởng đội khảo sát lần này.
Ông đã bảy mươi tuổi, vậy mà lần này còn xin tài trợ, thành lập đội khảo sát, là một vị giáo sư nghiêm khắc.
Tô Mộc Vũ rất tôn trọng ông, bởi vì ông học cao. hiểu rộng.
Rất nhanh, mọi người đã tề tựu đông đủ tại phòng họp.
Những người đến trước lần này, bao gồm cả Tô Mộc Vũ là ba mươi hai người.
Lần họp này cũng không có gì khác, chủ yếu là nhấn mạnh các hạng mục cần chú ý, hoàn toàn là một buổi họp mang tính hình thức.
Nhưng lúc buổi họp đang diễn ra nửa chừng.
Giáo sư Thẩm bỗng nhiên ho gắt.
Vừa ho vừa gãi gãi cổ.
Tô Mộc Vũ ngồi bên cạnh giáo sư Thẩm, đúng lúc lơ đãng nhìn trúng cổ ông.
Cái nhìn này, khiến Tô Mộc Vũ sửng sốt...
 
Chương 1011: Nó lại tái xuất rồi


"Giáo... Giáo sư Thẩm?"
Tô Mộc Vũ khẽ gọi.
"Hả? Mộc Vũ, sao vậy?"
Giáo sư Thẩm hòa nhã cười hỏi.
"Cổ của thầy hình như xuất hiện một biểu tượng?"
Nếu ở tình huống khác, Tô Mộc Vũ khẳng định sẽ cho răng đây là vết mẩn xuất hiện sau khi gãi ngứa.
Nhưng kì lạ ở chỗ, vết mẩn này trông rất quen.
Cho nên theo bản năng cô liền thắc mắc.
"Biểu tượng? Mộc Vũ, em đang nói gì vậy?"
Giáo sư Thẩm cười khổ.
Tô Mộc Vũ càng khẳng định, cái biểu tượng này chính là mặt dây chuyền hình mặt trời trong gói bưu phẩm.
"Thật đó giáo sư Thẩm, nó giống y chang một cái mặt dây chuyền!"
Tô Mộc Vũ nhất thời cảm thấy hơi hoang mang.
Mọi người có mặt tại đó đều nhìn nhau.
Đồng loạt lôi ra những mặt dây chuyền giống nhau.
"Hả? Thì ra ai cũng có sao?"
'Tô Mông Mông nói.
"ô"
Sắc mặt giáo sư Thẩm chợt thay đổi, liền lấy cái mặt dây chuyền trong tay Tô Mộc Vũ tới xem xét, rồi lại nhìn một lượt mặt dây chuyền trong tay những người khác.
Sắc mặt ông đột ngột tái đi.
"Mộc Vũ, biểu tượng phía sau cổ tôi, thật sự giống cái này như đúc sao?"
Giáo sư Thẩm giống như gặp phải sự tình gì kinh thiên động địa, vội hỏi. Tô Mộc Vũ cũng không hiểu đầu đuôi gì, gật đầu.
"Ôi trời, tôi tưởng đây là biểu tượng chỉ có thành viên quan trọng mới có, không ngờ tất cả mọi người đều có?"
"Giáo sư Thẩm, cái này rốt cuộc là gì? Hôm qua em mới nhận được, có người gởi bưu điện đến!"
Thấy biểu hiện trên mặt của giáo sư Thẩm không mấy lành, mọi người ai cũng lo lắng.
Dù sao cũng đã nửa đêm, ở trên biển vắng, tuy rằng có nhiều người, nhưng mà không khí có chút quỷ dị.
"Nó lại tái xuất rồi, không ngờ, mục tiêu lần này lại là chúng ta!"
Giáo sư Thẩm run rẩy nói.
"Giáo sư Thẩm, thầy nói vậy nghĩa là sao?" Tô Mộc Vũ hỏi.
"Tôi... tôi sai rồi, là tôi hại các eml"
 
Chương 1012: Gặp chuyện


Giáo sư Thẩm tháo mắt kính xuống, bỗng nhiên không khống chế được cảm xúc.
"Đây là biểu tượng của Hội Thái Dương, còn được gọi là Hiệp ước chết, bốn mươi năm trước. xuất hiện một lần, hai mươi năm trước xuất hiện lần nữa, bây giờ lại xuất hiện. Hễ ai nhận được biểu tượng này, nội trong vòng ba ngày sẽ biến mất một cách kì bí.”
Sắc mặt giáo sư Thẩm hết sức khó coi.
"Tôi đã âm thầm điều tra mấy năm nay, chỉ là không có manh mối!"
Giáo sư Thẩm nói. Tất cả đều hoảng sợ.
Giáo sư Thẩm ít khi nào đùa giỡn, hơn nữa kiến thức lại rộng.
Cho dù việc nghe có vẻ huyền diệu khó tin, nhưng biểu cảm của của giáo sư Thẩm lại vô cùng nghiêm túc.
"Nhanh lên, lập tức quay đầu, không khảo sát gì nữa, chúng ta quay về!"
Giáo sư Thẩm lập tức đứng dậy. Rất nhanh có người chạy đi thông báo.
Nhưng chẳng bao lâu, người đó đã vội vã quay lại.
"Giáo... Giáo sư Thẩm! Không hay! Không hay rồi"
"Sao vậy?"
"Thầy mau tới xem, phía trước... phía trước mũi thuyền..."
Người nọ sắp thở không ra hơi.
Giáo sư Thẩm dẫn theo một toán sinh viên chạy lên boong tàu.
'Tô Mộc Vũ và Tô Mông Mông dựa sát vào nhau, cùng đi theo ra ngoài.
Lúc đến nơi, thấy giáo sư Thẩm cùng nhóm sinh viên lúc nấy đều ngẩng người.
Nhìn kỹ, Tô Mông Mông kinh sợ đến mức hét lên.
Bởi vì phía trước mũi tàu.
Xuất hiện một xoáy nước lớn, giống như một cái miệng lớn có thể nuốt chửng mọi thứ, sâu hoắm, đen ngòm!
Con tàu đang liều mạng quay trở lại.
Nhưng không có cách nào chống lại lực hút quá lớn.
"Mau! Quay lại khoang tàu!"
Giáo sư Thẩm rống lên.
Ầm
Trong khoảnh khắc đó, một ngọn sóng dựng đứng, cao đến nỗi có thể che lấp mặt trời, bọt sóng ập vào thân tàu trong phút chốc.
Tiếng sóng biển điên cuồng như tiếng sấm dội.
So với sóng thần còn mạnh hơn mấy phần.
Nuốt chửng hết tiếng la hét vì hoảng sợ của mọi người.
Âm ầm ầmI!! Tiếng thét lẫn trong tiếng sóng.
Con tàu chở khách đang chìm trong nước xoáy với tốc độ mà mắt thường không nhìn thấy được.
Bầu trời đen ngòm, mặt biển cũng đen ngòm.
Rồi tất cả trở lại trạng thái yên ắng vốn có.
Một con vật khổng lồ, lặng lẽ bơi dưới biển, loáng thoáng vẻ nên một biểu tượng, mà biểu tượng này có phần giống với hình ảnh mặt trời bốc cháy...
Ngày hôm sau.
"Câu Trần thức dậy chưa?"
Ở căn hộ trên đảo của Trần Hiểu, Bác Phúc vội vội vàng vàng cầm sấp tài liệu đến trước cửa phòng Trần Khiêm.
"Đã dậy rồi, tâm tình cậu Trần hôm nay tốt lắm, đã dặn dò chuẩn bị tàu đi thăm quan!"
Người giúp việc cung kính nói.
 
Chương 1013: Tìm kiếm


Lúc này, cửa mở.
Trần Khiêm đi ra: "Bác Phúc, chào buổi sáng, hôm nay cháu chuẩn bị ra biển dạo một vòng, xem có thể đuổi theo Mộc Vũ kịp không. Mai chúng ta quay lại Nam Dương. Vừa hay nếu bác không bận gì thì cùng đi!"
Hôm qua Trần Khiêm không liên lạc được với Tô Mộc Vũ.
Cảm thấy dù là đi công tác khảo sát, cũng sẽ không đi quá xa.
Vừa hay mình sẽ đuổi theo, giải thích với cô ấy. "Đi không được rồi cậu Trần!" Sắc mặt bác Phúc lúc này rất khó coi.
"Tại sao?"
"Tối qua, hai tàu chở khách của Nam Dương gặp chuyện, hiện tại người ta đã phong tỏa để điều trai"
"Hai tàu chở khách?”
Trần Khiêm ngẩn ra.
"Trong đó có tàu mà cô Mộc Vũ ngồi, tối qua hình như đụng sóng thần nên tàu chìm!"
Cuối cùng bác Phúc hết sức bất lực nói. "Sao cơlII"
Trần Khiêm nghe như sét đánh ngang tai. Tim thắt lại đau nhói.
"Vậy người đâu?"
Trần Khiêm sốt sắng hỏi.
"Vẫn còn đang vớt, hiện tại vẫn chưa tìm thấy tung tích xác tàu!"
"Không được, cháu tự đi tìm!" Nói xong Trần Khiêm phóng ra ngoài.
Bác Phúc bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau đó rút điện thoại ra g; ập tức khởi động chế độ chỉ viện khẩn cấp trên biển của gia tộc, không sai, y như lúc sáng tôi nói với các cậu, toàn bộ lên đường! Toàn bộ lên đường!"
Bác Phúc nói xong cũng đi theo.
Bác Phúc chứng kiến Trần Khiêm từng ngày lớn lên. Ông rất hiểu Trần Khiêm.
Trần Khiêm là người trọng tình nghĩa, đặc biệt là đối với Dương Hạ lúc trước, và hiện tại là Tô Mộc Vũ.
Hơn nữa, Tô Mộc Vũ lại gặp chuyện trong tình huống như vậy, Trần Khiêm không gục ngã cũng xem như may rồi.
Vì lo lắng Trần Khiêm nhất thời xúc động xảy ra chuyện không may, khi vừa mới biết chuyện này, bác Phúc đã huy động lực lượng của gia tộc.
Sau đó thì tìm kiếm từ sớm đến tối, Trần Khiêm không có lúc nào rời khỏi tàu, dường như muốn lật tung cả mặt biển Nam Dương.
Nhưng dù có tìm kiếm bao lâu, tuyệt nhiên vẫn không hề có một chút tung tích.
Chạng vạng, rất nhiều lực lượng vẫn đang trên biển tìm kiếm.
Trần Khiêm ngơ ngác ngồi trên bên cảng, bần thần.
"Đều là lỗi của tớ, tại sao lại để cậu đến Cảng Đảo chứ, nếu không cho cậu đến, chuyện này đã không xảy ra rồi!"
"Nếu hôm qua tớ không thất hứa, thì không đến nỗi không gặp được cậu lần cuối!"
Trần Khiêm day dứt tự trách.
Tử Nguyệt và Phương Mộng Hân cũng mang cơm đến đợi cùng Trần Khiêm.
Thấy Trần Khiêm cả ngày không ăn gì, Tử Nguyệt đau lòng kinh khủng.
"Con nhỏ kia đang làm gì vậy, cút đi chỗ khác!" Lúc Tử Nguyệt tới khuyên Trần Khiêm ăn cơm. Bên cạnh nổi lên một trận ầm ï.
Liền đó, một vệ sĩ áo đen chạy đến trước mặt Trần Khiêm.
"Cậu Trần, có một cô nhóc nhất định đòi gặp cậu cho bằng được, cô ta nói cô ta là bạn học của cô Mộc Vũ..."
 
Chương 1014: Mặt dây chuyền quỷ dị


"Cho cô ấy tới!"
Trần Khiêm đứng dậy. Lúc này, mấy người vệ sĩ dẫn cô gái lại.
Cô gái ngại ngùng, rõ ràng là bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Bởi vì ở cảng lúc này đang tập trung cả ngàn chiếc siêu xe.
Và cả ngàn vệ sĩ trong những bộ vest đen. Người bình thường nào dám tới gần.
"Cậu là Trần Khiêm, bạn trai của Mộc Vũ đúng không?"
Cô gái hỏi.
"Đúng vậy!
Trần Khiêm gật đầu.
"Tôi là Mã Nam, là bạn thân của Mộc Vũ, tôi biết bây giờ cậu đang điều tra chuyện này, tôi có biết chút manh mối, không biết có ích gì cho cậu không?"
Mã Nam nói.
"Không sao, cậu nói thử xeml" Trần Khiêm vội hỏi.
"Tối hôm trước tôi có giúp Mộc Vũ, Mông Mông còn có Văn Văn nhận một bưu phẩm, bên trong có ba cái mặt dây chuyền giống nhau như đúc. Chúng tôi cho rằng đây là quà lưu niệm của đội khảo sát gởi đến. Nhưng mà cái mặt dây chuyền đó mang đến cho người ta một cảm giác rất quỷ dị, khiến người ta sợ hãi. Lúc ấy chúng tôi còn nghĩ sao đội khảo sát lại tặng một món đồ như vậy làm kỉ niệm!"
"Hôm qua, tôi có làm MC cho một chương trình. Một vị khách tình cờ là học sinh của giáo sư Thẩm trong đoàn khảo sát. Lúc rảnh rỗi, chúng tôi trò chuyện, tôi hỏi nhưng anh ấy nói răng nhóm khảo sát của họ chưa bao giờ tặng đồ này nọ, cũng chưa bao giờ có quà lưu niệm, vì vậy tôi rất ngạc nhiên. Ban đầu, gói hàng không có địa chỉ người gửi khiến tôi hoài nghi, cho nên tôi liền mô tả hình dáng của mặt dây chuyền cho sinh viên này! "
"Kết quả là anh ấy cho tôi xem một nhóm. Trong nhóm, vài học sinh tham gia đoàn khảo sát cũng thảo luận về vấn đề này. Hóa ra tất cả những học sinh đó cũng nhận được mặt dây chuyền như vậy! Tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Là ai đã gửi nó cho Mộc Vũ và những người khác? "
Mã Nam nói.
"Cô gái, mặt dây chuyền đó hình dạng như thế nào? Gô có hình ảnh không, có thể cho tôi xem được không?"
Lúc này, bác Phúc đi tới hỏi.
"Ồ, tôi có lưu lại đây!"
Mã Nam dứt khoát gật đầu.
Cô ta vội vàng đưa điện thoại cho bác Phúc xem.
Trần Khiêm cũng tới nhìn.
Chỉ là lúc nhìn thấy, bác Phúc toàn thân chấn động: "Lại là thứ đồ này!!!"
Bác Phúc hoảng sợ nói.
"Bác Phúc, thứ này là gì?"
Trần Khiêm nghỉ hoặc hỏi.
 
Chương 1015: Tuyệt vọng


Bác Phúc khế gật đầu: "Cậu Trần, thứ đồ này quả thực quỷ dị, hai mươi năm trước đã từng xuất hiện một lần, tôi nghĩ có lẽ bà Hai còn có ấn tượng?"
Ánh mắt của bác Phúc hướng về phía Phương Mộng Hân.
Phương Mộng Hân bước tới.
Vừa nhìn liền nói: "Tôi nhớ, lúc trước Bình An có cho tôi xem thứ này, lúc ấy tôi cảm thấy rất kì quái, Bình An cảm thấy kế hoạch bỏ trốn của chúng tôi đã bị bại lộ, người gửi thứ đó cho Bình An chính là gửi thông điệp cảnh báo, nhưng lúc đó chúng tôi không mấy để ý. Nhưng ngày hôm sau, Bình An mất tích!"
Bác Phúc nói: "Đúng vậy, năm đó cậu Hai mất tích làm nhà họ Trần dậy sóng... Những tưởng nhà
họ Phương ám hại cậu Hai nên ông chủ nổi giận đùng đùng, hai nhà Trần - Phương sống mái rồi đoạn tuyệt. Nhưng ông chủ cho điều tra mười mấy năm rồi, trong tình hình lúc đó, nhà họ Phương không có cách nào ám hại cậu Hai. Nhưng nếu không phải nhà họ Phương thì có thể là ai?"
"Điều tra nhiều năm như vậy, cuối cùng ông chủ kết luận việc đó không phải do nhà họ Phương làm, mà là có liên hệ với cái biểu tượng kia. Đây cũng là lí do vì sao ông chủ phái cậu Trần đi tìm bà đó bà Hai. Ông chủ không tự mình ra mặt, vì dù sao hiểu lầm với nhà họ Phương cũng quá sâu rồi! Câu chuyện này cũng đã đi quá xa!"
Bác Phúc cau mày: "Không ngờ sau hai mươi năm, biểu tượng này lại một lần nữa xuất hiện ở đây!"
"Rốt cuộc hung thủ phía sau có thể là ai? Năm đó hại Bình An, bây giờ hại Mộc Vũ, rốt cuộc hắn ta muốn gì?"
Phương Mộng Hân nước mắt lưng tròng nói.
"Như vậy đi, chuyện này vẫn nên để ông chủ quyết định! Cậu Trần, chúng ta về Nam Dương một chuyến đi?"
Bác Phúc nói.
"Mọi người quay về đi, cháu phải ở lại đây. Có tin tức gì lập tức báo cho cháu biết!"
Trần Khiêm nói. Nếu cứ vậy bỏ đi, Trần Khiêm không yên lòng. Sau đó, bác Phúc và Phương Mộng Hân rời đi.
Mà Trần Khiêm thì ở lại, mỗi ngày đều có mặt nơi xảy ra sự việc tìm kiếm.
Nháy mắt. Ba ngày... Bốn ngày... Rồi mười ngày trôi qua.
Bất kể Trần Khiêm cố gắng bao nhiêu, liều mạng bao nhiêu.
Cho dù anh có dùng biện pháp gì.
Thì một dấu vết nhỏ của chiếc tàu cũng không thấy.
"Mộc Vũ, rốt cuộc cậu ở đâu? Tớ không tin cậu cứ thế mà rời xa tớ, tớ không tin!"
Trần Khiêm nản lòng vò đầu bứt tóc.
Trong đầu toàn là kỉ niệm lúc còn bên cạnh Mộc Vũ.
Anh biết, để ở bên cạnh mình, Mộc Vũ đã thực sự rất cố gẳng!
 
Chương 1016: Lễ cúng từ đường


Sáng hôm nay.
Trần Khiêm vẫn ngồi ngây ngốc trên bờ biển.
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Khiêm đổ chuông, là chị Trần Hiểu gọi đến.
"Em trail"
Trần Khiêm mỉm cười: "Không phải chị đã quay về Nam Dương rồi sao? Thế nào, bên kia vẫn thuận lợi chứ?"
Hai ngày nay, nghe nói Tô Mộc Vũ xảy ra chuyện, Trần Hiểu cũng trở về Cảng Đảo, mỗi ngày đều ở cạnh Trần Khiêm.
Một vài chuyện của Mộc Vũ ở Cảng Đảo cũng là do Trần Hiểu báo cho Trần Khiêm.
Chẳng qua hôm qua trong nhà có việc, Trần Hiểu phải vội rời đi.
"Em khỏi lo cho chị, ngày mai là lễ cúng từ đường của gia tộc, hai mươi năm nay em không về nhà thờ tộc, lần này, ba bảo em phải quay về. Với lại có một số sự việc, ba muốn đích thân nói cho em hiểu!" Trần Hiểu bất đắc dĩ nói.
Trần Khiêm ném một viên sỏi xuống biển, khế gật đầu: "Được rồi, mai em về!"
Nam Dương, trên một hòn đảo nhỏ. Nơi này giống như một tòa thành. Bao la hùng vĩ.
Hôm nay, lại là lễ cúng từ đường của nhà họ Trần.
Đến lúc đó, người người từ khắp nơi ào ào kéo về.
Tộc Trần có nhiều nhánh.
Buổi lễ hôm nay, ước chừng có đến mấy nghìn người.
Mà tòa thành trên đảo này chứa mấy chục: nghìn người cũng không thành vấn đề.
Bác Phúc dẫn Trần Khiêm vào.
Đây chính là lần đầu tiên Trần Khiêm về nhà, không khỏi có chút choáng ngợp.
Gia tộc ở Nam Dương, so với hòn đảo nhỏ của chị gái còn rộng lớn hững vĩ hơn.
Hôm nay người đến vô số. Ba lại là chủ nhà, bận đến tối mắt. Cậu Trần trở về, bác Phúc có ý muốn thông báo cho hai vị thân sinh đang trò chuyện với một số thành viên trong gia đình càng sớm càng tốt.
"Không vội, đợi ba mẹ cháu xã giao xong đất Bác Phúc cứ đi làm việc của mình đi. Cháu đi tìm chị cháu trước!"
Trần Khiêm không cho bác Phúc đi thông báo.
Bác Phúc gật đầu lia lịa rồi đi.
Trần Khiêm liền gọi điện thoại cho chị gái, chị bảo chờ chút, chị qua liền.
Trần Khiêm nhàm chán ngồi yên một chỗ, mắt ngơ ngác nhìn ra biền.
"Này, chị Băng Băng, không phải chị nói muốn †ìm một người nhặt bóng sao? Nhìn kìa, bên kia có một tên ngốc ngồi ngơ ngẩn nấy giờ, gọi anh ta lại đây nhặt bóng cho chúng ta đi?"
Có mấy người mười tám mười chín tuổi, mấy người chừng hai mươi mấy tuổi đứng chung một chỗ, chia làm hai đội đánh tennis.
Dù sao đối với loại hoạt động này, chỉ cần các bậc vai vế lớn trong gia tộc đứng ra là được.
Con cháu, nếu tìm được chỗ chơi thì cứ chơi. "Được, vậy bắt anh ta lại đây!" Cô gái tên Băng Băng vác vợt tennis trên vai, chỉ vào người con trai đang ngồi yên lặng, hùng hổ nói...
 
Chương 1017: Chị Lam


"NèI"
Lúc Trần Khiêm đang ngơ ngẩn thì một cô gái bỗng nhiên đi đến trước mặt.
"Có việc gì?"
Trần Khiêm hỏi. Cô gái trước mặt coi bộ mười bảy mười tám tuổi, bộ dạng ranh mãnh, nhưng dáng dấp thì rất xinh.
"Anh à, không ai chơi với anh hả?"
Cô gái chống hông nói.
"Không có!" Trần Khiêm lắc đầu.
"Aiz, thật đáng thương. Như vậy đi, chị Băng Băng bảo gọi anh đến nhặt bóng giúp, chơi với chúng tôi đi!"
Cô gái nói.
Nghe chị gái nói nhà họ Trần rất lớn, chỉ nhánh rất phức tạp.
Con cháu giữa các chỉ nhánh không biết nhau là chuyện bình thường.
"Buồn bã như vậy làm gì, nếu như anh có tâm sự, ngồi đây càng nghĩ càng khó chịu, chỉ bằng đi nhặt bóng cho chúng tôi, nhặt mệt thì đâu còn tâm trạng để buồn nữa!"
Cô gái nói. "Ha ha..." Trần Khiêm cười khổ. Không hiểu sao, anh thấy cô gái nói cũng có lí.
Đúng vậy, chỉ có phân tán sự chú ý mới có thể thôi nghĩ mãi về chuyện kia.
"Được, tôi đi nhặt bóng cho các cô!" Trần Khiêm đồng ý.
"La la la, chị Băng Băng, anh ta đên nhặt bóng cho chúng ta đó!"
Cô gái đắc ý nói.
"Hừm, tốt lắm các chị em, chúng ta chơi tiếp, có người nhặt bóng rồi!"
Trần Băng Băng nói vậy rồi phấn khích chơi tiếp.
Đúng lúc này, bọn Trần Băng Băng đều ngừng hết lại.
Bởi vì có một cô gái đi tới.
Cô gái này trạc hai mươi sáu, vô cùng có khí chất, vô cùng đoan trang, dáng vẻ mĩ miều.
Mấy cô gái trẻ kia tuy xinh đẹp, nhưng nếu đứng cùng chỗ với cô gái kia, vẫn là thua kém mấy phần.
Kể cả mấy cô nữ minh tinh cũng phải nhún nhường.
Không ít người thấy cô ấy đều phải cung kính cúi chào.
"Chị Lam, chị đến rồi!"
Trần Băng Băng cùng những cô gái khác đầu đồng thanh.
"Ôi, đã là lúc nào rồi mà các em còn chơi được, buổi lễ sắp bắt đầu rồi, Băng Băng mau dẫn mấy đứa vào đi?"
 
Chương 1018: Mợ chủ


Người được gọi là chị Lam dịu dàng nói.
"Dạ chị Laml"
Trần Băng Băng gật đầu, đánh quả bóng vào một góc rồi rời khỏi.
Trần Khiêm nhìn quả bóng lăn lông lốc vào góc.
Theo bản năng bước tới nhặt.
Không ngờ bóng lăn vào một bụi cỏ gai.
Trần Khiêm đi tới, chân bước không vững nên ngã xuống.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Quần áo, cánh tay, mặt đều bị cắt.
"Ôi trời, tên nhóc kia ngã vào bụi cỏ rồi!"
Cô gái vừa rồi gọi Trần Khiêm tới nói.
"Ngã thì ngã, hừm, bảo anh ta nhặt bóng mà còn phản ứng chậm nửa nhịp, đáng đời, chúng ta đi"
Băng Băng nói xong nhìn chị Lam cười một cái rồi dắt mấy chị em rời đi.
Trần Khiêm cầm bóng đi ra, cười khổ ngồi xuống.
Đúng là, việc không may gặp đúng lúc không hay.
Sờ sờ chỗ bị cắt trên mặt, lạnh lạnh mà còn hơi đau.
Người đi ngang đều cười nhạo Trần Khiêm, cười anh thảm hại.
Nhưng mà Trần Khiêm thấy chẳng sao, nếu việc bị cười nhạo khiến bản thân cảm thấy dễ chịu đôi chút, vậy cứ cười nhạo đi.
"Mặt cậu rách rồi, lau sơ đi!"
Đúng lúc này, một cô gái đi đến trước mặt Trần Khiêm.
Ngồi xổm xuống, đưa cho anh một chiếc khăn tay.
"Cảm ơn côi"
Trần Khiêm ngẩng đầu nhìn, đây đích thị là cô gái mà Trần Băng Băng gọi là chị Lam.
Hai người nhìn nhau, dáng vẻ của cô gái thật xinh đẹp.
Trần Khiêm hơi ngại ngùng nên cúi đầu. "Còn nữa, cánh tay cậu cũng chảy máu!"
Chị Lam lại lấy khăn lau lau trên cánh tay Trần Khiêm.
"Sao cậu lại không cẩn thận như vậy? Cậu ở chỉ nào? Có một mình cậu thôi sao, anh chị em trong chỉ ở đâu?"
Chị Lam vừa nhẹ nhàng lau lau khuôn mặt Trần Khiêm, vừa dịu dàng hỏi.
"Tôi... tôi không biết tôi ở chỉ nào!"
Trần Khiêm nói.
Chị Lam cười khổ: "Lát tôi giúp cậu gọi bác sĩ để họ giúp cậu xử lí vết thương, nếu không dễ bị nhiễm trùng!"
"Cảm ơn, nhưng không cần đâu!"
Không biết vì sao, khi nhìn thấy cậu trai này, chị Lam có một loại cảm giác muốn chiều chuộng thương yêu.
Loại cảm giác này, nói đến thật kì quái.
"Mợ chủ, buổi lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau đi thôi!"
Lúc này, người đi cùng chị Lam mới nhắc nhở. "Được, chúng tôi đi trước nha!" Chị Lam nói với Trần Khiêm rồi rời đi.
 
Chương 1019: Gọi em trai con đến đây


"Mợ chủ? Thì ra cô ấy được gả đến nhà họ Trần!"
Trần Khiêm vừa xoa xoa một bên mặt vừa thì thầm.
Nhưng mà Trần Khiêm nghĩ thầm, ai lấy được người dịu dàng như cô ấy, quả là có phúc!
Lúc này, điện thoại di động của Trần Khiêm đổ chuông.
"Alo em trai! Lúc nấy chị đi tìm em mãi, thằng nhóc thối chạy đi đâu vậy? Chị tìm em khắp nơi không ra?"
"Hả? Vừa rồi đi nhặt bóng cho người tai"
Trần Khiêm cười khổ.
"Đệch! Em đi nhặt bóng cho người ta? Lú luôn! Bây giờ buổi lễ sắp bắt đầu rồi, ba còn hỏi chị em đã đến chưa, chị nói tìm không ra em. Ở sảnh chính nha, để chị bảo người làm dắt em qua!"
Chị gái không biết phải nói gì nữa.
"Ồ, em biết rồi, em đi theo mấy người khác là được!"
Trần Khiêm đáp.
Ba mẹ với chị gái hôm nay đều là nhân vật chính.
Tất nhiên là bận rộn không dứt. Chính anh cũng không muốn làm họ vướng víu.
Vừa hay mấy cô gái lúc nấy đi cũng chưa bao. lâu, vẫn còn theo kịp, liền đi sau bọn họ.
"Chị Băng Băng, nhìn kìa, tên ngốc lúc nãy cứ đi theo chúng tal"
Một cô gái nhìn thấy, liền nói.
"Tên nhãi này không lẽ là lần đầu đến buổi lễ từ đường sao? Không phải lạc đường rồi chứ?"
Trần Băng Băng thắc mắc.
Cô ta dừng bước: "Có phải cậu không biết đường?"
Cô ta hỏi Trần Khiêm.
Trần Khiêm gật đầu.
"Hừ, tôi nói mà, vậy cậu cứ đi theo chúng tôi lên xe. Nhưng mà cậu không thể ngồi cùng xe với chúng tôi, cậu ngồi xe cuối cùng mấy người giúp việc đi!"
Trần Băng Băng nói.
Trần Băng Băng là kiểu con gái nhà cực giàu, trong mắt chỉ nhìn đến mấy cậu ấm khí chất ngời ngời cả trong và ngoài nước.
Kiểu như Trần Khiêm, cảm giác mới nhìn vào quá trung thực, khiến cô ta nhìn không vừa mắt.
"Sao cũng được!" Trần Khiêm không bận tâm gật đầu.
Liền ngồi cùng xe với mấy người giúp việc, hướng về phía sảnh chính nhà họ Trần.
Đối với buổi lễ như thế này, thường ai cũng sẽ ngồi theo nhóm riêng, trừ một vài thành viên đặt biệt thì những người khác đều không có xếp chỗ.
Đến một hội trường rộng lớn như vậy.
Trung tâm của hội trường là một khán đài cao.
Trên khán đài đều là những thành viên chủ chốt của nhà họ Trần.
Nhóm của Trần Băng Băng chỉ có thể ngồi ở một góc.
Trần Khiêm cũng tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, rồi gọi điện cho chị gái.
Lúc này, trên bàn tiệc của chủ nhà.
Một cặp vợ chồng trung niên bước lên khán đài, xung quanh là tiếng vỗ tay như sấm.
Theo sau cặp vợ chồng là hai cô gái, một người trong đó dĩ nhiên là chị gái của Trần Khiêm - Trần Hiểu. Vậy đôi vợ chồng này dĩ nhiên là ba mẹ của Trần Khiêm.
"Tiểu Lam, lại ngồi cạnh mẹ!"
Phu nhân vô cùng thân thiết kéo tay Tiểu Lam lại ngồi gần mình.
"Dạ mẹt" Tiểu Lam khế gật đầu.
"Aiz, Tiểu Lam, mấy năm nay ở nhà họ Trần thật thiệt thòi cho con, cái gì cũng phải học, còn phải thay tên nhóc kia quản lí tài sản. Thật ra nên sớm để cho hai đứa gặp mặt nhau, nhưng mà con cũng biết, trước đây nó không thể để lộ thân phận. Hay thật, giờ nó cũng chưa chịu đến!”
Phu nhân áy náy nói.
"Mẹ đừng nói vậy, từ nhỏ con đã sống ở nhà họ Trần, với con như vậy là đủ rồi!”
Phu nhân cười, khế gật đầu rồi quay về phía Trần Hiểu: "Hiểu Nhi, gọi em trai con đến đây!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top