Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1020: Anh có biết cậu ấy không


Lại nói đến chuyện sau khi Trần Khiêm ngồi xuống.
Anh vừa mới gửi cho chị gái một tin nhän xong.
"Thật là, từ lúc nào ngày lễ lớn của nhà họ Trần mấy người lại trở nên không nghiêm túc như vậy, kẻ nào cũng có thể vào đây ngồi à, nhìn cái dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của tên kia kìa!"
Người lên tiếng là một cô gái ngồi bên cạnh Trần Khiêm.
Trên mặt cô ả bôi son trát phấn dày cộm.
Cô ta liếc nhìn Trần Khiêm bằng con mắt dè bỉu.
"Hừ, tôi còn tưởng rằng được gả vào nhà họ Trần tiếng tăm lừng lẫy, thì mình sẽ chỉ gặp những nhân tài xuất chúng, những vị lãnh đạo tài hoa hơn người, không ngờ lại phải ngồi cùng bàn với một kẻ tầm thường như vậy đây!"
Cô ả nhỏ giọng càu nhàu.
Hiển nhiên, cô ả là con dâu được gả vào nhà họ Trần, chỉ là chướng mắt với Trần Khiêm, cảm thấy phải ngồi cạnh Trần Khiêm khiến cô ta vô cùng mất mặt.
Nên mới cố ý nói bóng nói gió những lời này cốt cho Trần Khiêm nghe thấy.
"Được rồi, bớt nói vài câu đi, tuy rẵng ai ai trong dòng họ cũng là đại gia lắm tiền nhiều của, nhưng cũng không thiếu những kẻ kiến thức hạn hẹp, thậm chí có người còn có tư tưởng của lũ cửa nhỏ nhà nghèo, cho nên em đừng quan tâm quá làm gì!"
Chồng cô ả giải thích.
Dễ nhận thấy ông chồng họ Trần này cũng cảm thấy ngồi cũng Trần Khiêm thực sự quá mất mặt.
Vài người nói chuyện với nhau, đều là những lời cười nhạo sau lưng Trần Khiêm.
Bởi vì mấy cô gái nhóm Trần Băng Băng ngồi ngay bên cạnh Trần Khiêm.
Hơn nữa hai vợ chồng này cũng trò chuyện rất †o tiếng.
Cô ấy lập tức nhíu mày nói: "Phường ong bướm lả lơi mà cũng xứng lên giọng dạy bảo người nhà họ Trần chúng ta cơ đấy, cũng không tự biết điều đi soi xem bản thân là hạng người gì!"
"Cô nói cái gì? Cô nói ai ong bướm lả lơi cơ?"
Cô ta vừa nghe mấy lời này liền biết Trần Băng Băng đang xiên xỏ mình, lập tức lạnh giọng hỏi lại.
"Nói ai người đó không tự biết sao? Còn giả vờ trong sạch cái nỗi gì!"
Cô gái trẻ ngồi bên này cũng cười lạnh nói. Thoạt nhìn giống như đã có ân oán từ trước. "Được rồi, đừng có cãi nhau với bọn họ!"
Lúc này người đàn ông kịp thời lên tiếng khuyên can bà vợ của mình.
"Hừ, anh mở to mắt ra mà xem, cả cái nhà họ Trần lớn như vậy nhưng anh tuyệt nhiên không có địa vị, không có một chút tiếng nói gì. Hai con nhóc đó chỉ là hai con oắt con thôi, chuyến đi ra nước ngoài lần trước, hai người bọn họ được hưởng thụ phục vụ cao cấp nhất, còn hai vợ chồng chúng ta, chỉ được phục vụ ở cấp khách quý mà thôi, kém hơn hai con ranh đó hẳn một cấp bậc! Bây giờ chúng lại nói em như vậy như vậy, thế nhưng anh cũng không dám bác bỏ lời của bọn chúng!"
Cô gái kia tức tối nói.
"Haizzz, anh cũng không có cách nào mà, ai bảo chi nhà nó lớn hơn chi nhà chúng ta một bậc cơ chứ, quy định của nhà họ Trần chúng ta nhiều vô số kể, cấp bậc với chi được chia rất rõ ràng, bởi vì chỉ chính là đại diện cho vai vết"
"Giống như cậu chủ vậy, ngay cả ông nội của anh có gặp cậu ấy thì cũng phải khom lưng cúi chào!"
Người đàn ông bất đắc dĩ giải thích.
"Cậu chủ Trần thì sao?
Anh có biết cậu ấy không?
Anh phải năng làm quen tiếp xúc với cậu chủ Trần, cậu ấy sau này sẽ trở thành người thừa kế của cả nhà họ Trần đói"
Người phụ nữ vội vàng nói.
 
Chương 1021: Em trai


"Haizzz, ngày hôm nay cậu chủ mới có thể chính thức trở về gia tộc, lễ từ đường lần này, khả năng cao là tiến hành để bàn chuyện của cậu ấy, anh lấy đâu ra cơ hội mà làm quen cơ chứ!"
Người đàn ông chán nản than thở.
"Hừ, quân vô dụng mãi là quân vô dụng, quá vô dụng!"
Người phụ nữ kiêu căng chê bai chồng.
Lúc vừa rồi khi Trần Băng Băng dẫn theo Trần Khiêm đi vào đã bị cô ta nhìn thấy.
Bây giờ Trần Băng Băng đưa kẻ đó đến ngồi cùng bàn với mình, khẳng định là cố ý sỉ nhục mình.
Cô ta càng nghĩ lại càng tức đên lên.
"Hừ, mau đổi chỗ ngồi khác cho tôi, tôi không muốn phải ngồi gần cậu ta, nhìn cách cậu ta ăn mặc mà xem, vật giá trị từ đầu đến chân cộng lại cũng không đến mười nghìn tệ, phỏng chừng là đứa con rơi bên ngoài nào đó của nhà họ Trần rồi, thật là khiến người ta mất mặt, buồn nôn!"
Cô ả liếc xéo Trần Khiêm một cái rồi nói.
Sau đó lập tức đứng dậy.
Nhưng đúng vào lúc này.
Ả ta bỗng nhiên hét lên một tiếng.
Hóa ra, từ nãy cô ả vẫn bận huơ tay múa chân cãi nhau với Trần Băng Băng nên không để ý.
Làn váy dài xòe rộng dưới chân không biết từ lúc nào đã rơi xuống chỗ ngồi của Trần Khiêm.
Trần Khiêm thật sự lơ đễnh, hình như đã đạp nhẹ chút xíu lên gấu váy của cô ta.
Vốn dĩ chuyện này không có gì to tát.
Nhưng người phụ nữ này lại cực kỳ phẫn nộ.
"Tên xấu xa này, cậu cố ý đúng không!"
Cô ả bỗng nhiên quay qua hét lên với Trần Khiêm.
"Tôi thật sự không cố ý đâu!"
Trần Khiêm bất đắc dĩ cười khổ nói.
"Nói câu ngứa lắm, là Trần Băng Băng sai cậu làm mấy việc khiến người ta buồn nôn này phải không, chúng tôi cười cợt cậu như vậy, lẽ nào cậu lại không hề nghe thấy chắc? Còn ngồi ở chỗ chúng tôi uống nước nữa, cút xéo ngay!"
Người phụ nữ tức giận đẩy một cái, làm cho tất cả cốc chén trước mặt Trần Khiêm đổ hết lên người anh.
Lá trà dính khắp cả người Trần Khiêm.
"Đinh Hương Nhi, cô to gan quá rồi đấy, dám đối xử như vậy với người nhà họ Trần!"
Trần Băng Băng thấy cảnh này, lập tức đứng phắt dậy quát lớn.
"Vậy thì có sao, cô có thể làm gì tôi nào?"
Định Hương Nhi cũng không chịu lép vế thách thức.
Hai người cứ thế mà cãi nhau, đã hoàn toàn quên mất hoàn cảnh chung quanh mình.
Bởi vì giờ khắc này, bốn bề đã yên lặng như tờ.
"Em trai"
Chỉ vì sự xuất hiện của một cô gái.
Giọng nói trong trẻo này vừa vang lên, Đinh Hương Nhi và Trần Băng Băng hai người cũng đồng thời câm miệng.
Bởi vì cô gái này chính là cô chủ nhà họ Trần - Trần Hiểu.
"Chị"
Trần Khiêm lau lau vết trà ố bẩn trên người, lại dùng giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ đáp lại.
"Chị?"
Mà một tiếng gọi này, khiến cho tất cả những người ở đây như hóa đá.
 
Chương 1022: Tôi thấy kẻ đó chán sống rồi


Vậy mà cậu ta gọi Trần Hiểu là chị sao, cậu ta là ai?
"Ai làm? Ngay cả cậu chủ của nhà họ Trần cũng dám sỉ nhục, tôi thấy kẻ đó chán sống rồi!"
Trần Hiểu tức giận quát lên, khiến cho tất cả người nhà họ Trần đứng quanh đó đều phải sợ run.
Mà con ngươi của Đinh Hương Nhi và Trần Băng Băng trợn ngược.
Vẻ mặt không thể nào tin được.
Gì cơ?
Cậu chủ nhà họ Trần?
Cậu ta... cậu ta lại là cậu chủ nhà họ Trần sao?
Mọi suy nghĩ của Đinh Hương Nhỉ như nổ tung.
"Tôi... Cô chủ, xin lỗi, tôi... tôi không biết!"
Đỉnh Hương Nhi lắc đầu liên tục.
"Cô? Cút ra chỗ khác cho tôi!"
Trần Hiểu lạnh lùng nói.
"Được được được, tôi đi ngay lập tức!"
Đỉnh Hương Nhi biết mình chọc phải tổ kiến lửa nên cũng không dám ở lại lâu, vội vàng xoay người định chạy trốn.
"Đứng lại! Tôi nói là xéo đi, chẳng lẽ còn muốn tôi nhắc lại một lần nữa hay sao?” Trần Hiểu lại nói.
Vừa nghe thấy chữ xéo này, Đinh Hương Nhi trong nháy mắt hiểu ra ý nghĩa ngay.
Xéo ra khỏi nhà họ Trần, từ nay về sau không còn là người của nhà họ Trần nữa.
Tuy rằng hối hận, nhưng cảm xúc lớn nhất của Đinh Hương Nhi bây giờ chính là hoảng loạn.
Cuối cùng, ở trước mặt của tất cả mọi người, Đỉnh Hương Nhi nằm soài ra mặt đất, thật sự lăn từng vòng từng vòng ra bên ngoài.
"Đi thôi Tiểu Khiêm, chúng ta đi lên trên!"
Trần Hiểu lúc này mới cười nhìn về phía Trần Khiêm.
Mà mấy người Trần Băng Băng, ai nấy đều lấy tay che miệng, không dám thở lớn tiếng.
Vừa nấy còn tưởng rằng anh hiền lành dễ tính, vì vậy Trần Băng Băng bày trò trêu chọc anh, còn bắt anh đứng nhặt bóng cho mình suốt hai mươi phút.
Thế nhưng thân phận thật của anh thật là khiến người ta phải sững sờ!
"Hóa ra cậu ấy là cậu chủ nhà họ Trần - Trần Khiêm!"
Theo từng bước chân lên đài cao của Trần Khiêm, tiếng bàn luận cũng sôi nổi hẳn lên.
Sát đó là tiếng võ tay như sấm dậy.
Cậu Trần trở về rôi!
Hai vợ chồng Trần Cận Đông cũng vô cùng vui mừng, không có gì vui bằng việc bọn họ có thể nhìn thấy con trai mình trở về.
"Ba! Mẹt"
Trần Khiêm nhìn thấy ba và mẹ đã không được gặp suốt một năm nay đang gần ngay trước mắt mình, lập tức mắt ngấn nước, vội nhào về phía hai người thân yêu.
"Con trai, con đã trở về, nhà chúng ta từ nay về sau cuối cùng cũng được đoàn tụ rồi!"
Trần Cận Đông vỗ vỗ vai Trần Khiêm.
Tâm sự việc nhà, đương nhiên nói mãi không hết chuyện.
"Được rồi Tiểu Khiêm, mấy năm nay cha mẹ vẫn luôn nuôi con ở bên ngoài theo phương pháp nuôi nghèo, có một người, cho tới bây giờ còn chưa có cơ hội giới thiệu cho con!"
Lúc này, mẹ Trần Khiêm bà Dương Ngọc Bình kéo cánh tay của Trần Khiêm, nhìn về một cô gái nét mặt ửng đỏ đang tươi cười đứng bên cạnh.
"Mẹ, lúc nãy chúng con đã gặp nhau rồi!"
Lúc này chị Lam nhìn Trần Khiêm, đứng dậy, dịu dàng nói.
"Mẹ?"
Nghe thấy chị Lam này lại gọi mẹ của mình là mẹ, Trần Khiêm vô cùng sửng sốt...
 
Chương 1023: Tôi tự mình làm được


"Tiểu Khiêm, cha mẹ chưa bao giờ nhắc đến chuyện của Tiểu Lam trước mặt con. Đây là Tiểu Lam, bao nhiêu năm nay, những việc liên quan đến quyền sở hữu tài sản của con đều do một tay Tiểu Lam thay con xử lí, nó là đứa bé được cha mẹ nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn!"
Tuy rằng mẹ Trần không nói toạc ra, thế nhưng thật ra ý ám chỉ đã rất rõ ràng.
Bởi vì Trần Khiêm vừa rồi đã nghe thấy, những người đó đều gọi chị Lam là mợ chủ.
Hôm nay nhìn biểu cảm của ba mẹ mình, Trần Khiêm đã hiểu. "Mẹ, lúc nãy chúng con đã gặp nhau rồi!"
Thẩm Lam nhìn Trần Khiêm mỉm cười.
"Gặp nhau rồi? Ha ha, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, Tiểu Khiêm, Tiểu Lam chính là vị hôn thê của conl"
Đương nhiên hôm nay Trần Cận Đông rất vui, nói thẳng ra.
Dương Ngọc Bình vươn tay đẩy đẩy người Trần Cận Đông, dù sao bọn họ cũng đã biết Trần Khiêm đã có bạn gái ở bên ngoài rồi, hơn nữa cô ấy vừa gặp phải chuyện không may.
Bây giờ nói thẳng chuyện này, hình như có hơi sớm thì phải.
Trần Khiêm lại bị lời này làm cho ngạc nhiên không nói nên lời.
Không ngờ chị Lam dịu dàng lại lễ độ như thế lại là vị hôn thê của mình, thảo nào người khác đều gọi chị ấy là mợ chủ.
Hơn nữa, chị Lam còn giống những bộ phim đã từng chiếu trên tivi, là con dâu nuôi từ bé của nhà Trần Khiêm.
Về tuổi tác, chắc là lớn hơn mình tầm khoảng bốn tuổi gì đấy. Trước nay Trần Khiêm chưa từng nghĩ chuyện như vậy sẽ xảy ra với mình.
Hơn nữa xem ra, gia tộc cũng đã rất phí công để bồi dưỡng ra một người như chị Lam.
"Tiểu Khiêm, cậu ngồi đi!"
Khuôn mặt Thẩm Lam ửng đỏ, cô ấy bảo Trần Khiêm ngồi xuống, lại cầm khăn tay lại giúp Trần Khiêm lau những vết ố của nước trà còn vương vãi trên người anh.
"Không cần đâu chị Lam, tôi tự mình làm được!"
Trong lòng Trần Khiêm dấy lên một cảm giác không quen thuộc, vội vàng cầm lấy khăn tay.
Đúng vậy, bản thân anh và chị Lam chưa có bất cứ thứ tình cảm nào cả.
Hơn nữa chị Lam còn lớn hơn anh tận ba bốn tuổi.
Ngay cả khi chị Lam có sắc vóc nghiêng nước nghiêng thành, nhưng vẫn không thể làm tan đi cảm giác xa lạ này trong lòng Trần Khiêm.
Đặc biệt là trong lúc đợi đến buổi lễ từ đường của gia tộc.
Vốn Trần Khiêm có một căn phòng riêng.
Sau đó thì, phòng của mình nhưng chị Lam đã ở trong đó những mấy năm.
Việc này lại do chính tay mẹ ruột của anh sắp xếp nữa chứ.
Mấy hôm trước, chị đã kể hết những chuyện xảy ra với Tô Mộc Vũ ở Cảng Đảo với mình, chị nói có muôn vàn khó khăn ngăn cản mình và Mộc Vũ tới với nhau.
Riêng cửa ải của ba mẹ là đã không thể bước qua được rồi.
Lúc đó Trần Khiêm vẫn không thể hiểu được những lời này.
Nhưng bây giờ, cuối cùng anh cũng hiểu rõ, hóa ra ba mẹ đã sớm quyết định ai sẽ là người trở thành vợ của mình.
"Chị Lam, để tôi đi sang một phòng khác ngủ vậy, chị ở phòng này quen rồi, vậy cứ tiếp tục ở lại đây đi! Vì buổi lễ từ đường của dòng họ ngày hôm nay mà chị đã mệt mỏi cả một ngày dài rồi, chị nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng vất vả thêm nữa!"
Đối mặt với Thẩm Lam, Trần Khiêm cũng không biết nên nói gì.
 
Chương 1024: Như vậy có công bằng với chị không


Nhưng nhìn thấy dáng vẻ định tận tay trải giường chiếu cho mình của chị Lam, Trần Khiêm bị dọa cho một trận, liền vội vàng nói.
"Tiểu Khiêm, tôi hiểu ý của cậu, có lẽ trong một chốc một lát cậu khó có thể chấp nhận được cuộc hôn nhân giữa chúng ta. Hơn nữa, mấy chuyện bên ngoài của cậu, tôi cũng nghe người làm kể sơ, tôi biết cậu muốn tìm ra tung tích của cô ấy, tôi sẽ giúp đỡ cậu!"
Thẩm Lam nói.
Trần Khiêm không ngờ chị Lam sẽ nói ra những lời này.
Nhưng Trần Khiêm vẫn gật đầu: "Cám ơn chị Laml"
Sau khi nói xong, Trần Khiêm đứng trong phòng một lúc, sau đó ngại ngùng bước ra bên ngoài.
Khi Mộc Vũ mới xảy ra chuyện, trong lòng Trần Khiêm tràn đầy sự áy náy.
Thật sự không còn lòng dạ nào để quan tâm đến một người con gái khác.
Hơn nữa bao nhiêu ngày chưa tìm thấy Mộc Vũ, là bấy nhiêu ngày Trần Khiêm mang trong mình nỗi lo âu sâu sắc.
Hơn nữa, thử hỏi như vậy có công bằng với chị Lam không?
Đúng là nhà họ Trần có công ơn nuôi dưỡng chị Lam, thế nhưng cô ấy cũng phải có quyền lựa chọn của riêng mình mới phải chứ!
Vì sao cả ngày phải đối diện với một người đàn ông không hề có một chút tình cảm nào với mình, thậm chí còn nhỏ hơn cô ấy nhiều tuổi như vậy?
Buổi tối hôm nay, Trần Khiêm tùy tiện tìm một căn phòng để qua đêm.
Chờ đến sáng sớm hôm sau tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt anh đó là ba bộ âu phục với ba màu sắc khác nhau được xếp gọn gàng đặt tại đầu giường, còn có các loại giày da được phô bày ra trước mắt.
Hôm nay là ngày sum họp đầu tiên của cả gia đình, hơn nữa sau khi Trần Khiêm về đến nhà, cũng không cần giống như trước đây sống một cuộc sống khiêm tốn tiết kiệm.
Anh thật sự muốn ăn mặc tử tế một chút, để ra dáng một cậu ấm chính hiệu.
Thế nhưng ngày hôm qua thật sự là cả thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi, cho nên vẫn chưa kịp dặn dò người hầu chuẩn bị gì cả.
Nhưng không ngờ đã có người chuẩn bị tươm tất hết cho mình
Trần Khiêm mặc đồ ngủ đi tới toilet.
Bên trong, bàn chải đánh răng và mấy thứ đồ lặt vặt cũng đã được chuẩn bị ổn thỏa từ lâu.
Gia tộc lớn có khác, người giúp việc rất chuyên nghiệp và tỉ mỉ.
Chỉ là trong lúc mình còn đang say giấc thì người làm lại chuẩn bị đồ đạc ở ngay bên cạnh mình, khiến cho Trần Khiêm cảm thấy không được tự nhiên.
Lế nào lúc mình ngủ trần, mấy cô hầu gái cứ thế tự nhiên mà vào phòng sao?
Trần Khiêm có hơi hoảng sợ rồi đấy.
Cốc cốc cốc!
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai vậy?"
Trần Khiêm hỏi.
"Là tôi thưa cậu chủ, A Hồng, tôi đến là muốn hỏi hôm nay cậu chủ muốn mặc trang phục như thế nào? A Hồng sẽ đi chuẩn bị ngay!" Trần Khiêm ra mở cửa.
 
Chương 1025: Có thể vẫn còn sống


Anh nhìn thấy cô hầu A Hồng ở đứng bên ngoài chờ.
"Không cần, mấy bộ quần áo trong phòng cũng rất tốt, rất hợp ý tôi, làm sao? Đó không phải là đồ mà cô chuẩn bị?"
Trần Khiêm nghi ngờ hỏi.
A Hồng lắc đầu: "Không được sự cho phép của cậu chủ, chúng tôi không thể vào phòng ngủi! À! Tôi biết rồi, chắc chắn là mợ chủ đã chuẩn bị cho cậu. Buổi sáng năm giờ A Hồng tỉnh dậy, thấy đèn trong phòng mợ chủ đã sáng, hơn nữa chỉ có mợ mới có quyền vào trong phòng của cậu thôi!"
"Là chị Lam sao!?"
Trần Khiêm hiểu ra, lập tức để A Hồng đi làm việc trước.
Haizzz!
Thở dài, Trần Khiêm đang suy nghĩ, có phải nên tìm một cơ hội để nói rõ mọi chuyện với chị Lam rồi.
Hai người bọn họ hoàn toàn không có khả năng.
Chị Lam đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, lí ra nên đi tìm hạnh phúc của riêng mình mới đúng!
Công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Trần, không cần thiết dùng cả tuổi xuân đến trả như vậy.
Sau khi vệ sinh cá nhân, Trần Khiêm mới thay quần áo.
Điều xấu hổ là anh không biết thắt cà vạt, thử đi thử lại vài lần đều không thắt được.
"Tiểu Khiêm, để tôi giúp cậu!"
Không biết chị Lam đã đứng ở cửa từ lúc nào, cô ấy nhìn nhìn Trần Khiêm cười cười.
Trần Khiêm nhìn trong gương, cà vạt bị mình thắt nghiêng nghiêng ngả ngả nên cũng chẳng từ chối.
Chị Lam mỉm cười đi tới, đầu tiên là cẩn thận giúp Trần Khiêm sửa sang lại áo, sau đó mới tỉ mỉ thắt một nút cà vạt thật đẹp cho anh.
"Ngày hôm nay ba muốn mở tiệc chiêu đãi cậu và Tử Nguyệt, dù sao cũng là bữa cơm sum họp đầu tiên của nhà ta, chúng ta nên đến sớm một chút!"
Nhà chính của nhà họ Trần.
Đương nhiên là một khu biệt thự ngắm cảnh loại lớn thiết kế mỗi người một khu.
"Được thôi, đúng lúc ba tìm tôi có việc cần bàn!" Trần Khiêm nói.
Sau đó Thẩm Lam lái xe, hai người đi tới chỗ ba Trần Khiêm.
Sau khi đến nơi, mẹ Trần Khiêm liền kéo Thẩm Lam ra một góc trò chuyện
Hiển nhiên là vô cùng vừa lòng Thẩm Lam. Trần Khiêm lại đi theo ba mình đến phòng sách.
"Tiểu Khiêm, ba biết chuyện xảy ra với Tô Mộc: Vũ, con cũng đừng đau lòng quá, hơn nữa chuyện này, không đơn giản giống suy nghĩ của con đâu..."
Trần Cận Đông nói thẳng vào chuyện chính với Trần Khiêm.
"Ba nói vậy là có ý gì?"
Trần Cận Đông hít sâu một hơi nói: "Trước khi Mộc Vũ gặp chuyện không may có nhận được một mặt dây chuyền. Ba đã xem qua, mặt dây chuyền đó giống như đúc với cái chú hai con đã nhận được lúc trước. Mà cách thức hai người gặp chuyện cũng không hề khác biệt, đều giống như đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian này, khiến người ta muốn tìm cũng không phát hiện ra xíu xiu dấu vết."
"Vượt bao trắc trở đi điều tra suốt tám năm, ba cũng coi như là đã tìm ra chút ít manh mối, Tiểu Khiêm, Mộc Vũ với chú hai của con, rất có thể vẫn còn sống!"
Trần Cận Đông bỗng nhiên nhỏ giọng lại nói.
"Là thật sao?"
Đôi mắt của Trần Khiêm sáng bừng hi vọng.
 
Chương 1026: Nhà họ Mạc ở Yên Kinh


"Ngày hôm nay chủ yếu tìm con là để bàn chuyện này, con cũng đã trưởng thành rồi, rất nhiều bí mật mà nhà họ Trần nắm giữ, con cũng nên biết rồi"
Trần Cận Đông vỗ vai con trai.
"Kí hiệu này giống như một loại nguyền rủa tà ác, có người gọi nó là kí hiệu của hội Thái Dương, phàm là người nhận được kí hiệu này, không quá ba ngày, nhất định sẽ gặp chuyện không may!"
"Hai mươi năm trước, chú hai của con gặp chuyện như vậy, hai mươi năm sau, Mộc Vũ cũng xảy ra chuyện y như thế!"
Trần Cận Đông nói.
"Con có nghe bác Phúc nhắc đến, loại nguyền rủa này hai mươi năm mới xuất hiện một lần, chỉ cần nó xuất hiện, chắc chắn sẽ có người mất tích, hơn nữa người bị nó nhắm trúng không một ai có thể thoát khỏi!"
Trần Khiêm nói.
Trần Cận Đông läc đầu: "A Phúc chỉ nói đúng phân nửa, đúng là người nhận được kí hiệu này đáng lý không thể thoát khỏi kết cục biến mất không tung tích, thế nhưng sau đó cha lại điều tra được, có người đã nhận được kí hiệu này nhưng cuối cùng lại có thể từ cõi chết trở về!"
Đôi mắt Trần Khiêm như phát sáng.
"Người đó được kẻ khác cứu thoát, ông ta đã cung cấp cho cha một ít manh mối, từ đó mà cha phán đoán, có vẻ như chú Hai của con và Mộc Vũ bị người ta bắt đi thôi!”
"Bắt đi? Rốt cuộc người nào có khả năng lớn như vậy?"
Trần Khiêm giống như lại một lần được thấy ánh sáng hi vọng.
"Chuyện này thì chúng ta chưa rõ, thế nhưng chuyện này lại xảy ra một lần nữa, thêm vào đó tất cả dấu vết đều bị xóa sạch, nếu như muốn điều tra mọi chuyện, chỉ dựa vào lực lượng của một mình nhà họ Trần chúng ta e rằng không đủ!"
Trần Khiêm gật đầu: "Con hiểu thưa ba, ý ba là muốn tìm người còn sống sau tai nạn năm đói"
Trần Cận Đông lắc đầu cười khổ nói: "Không, trên thực tế sau khi người kia thoát nạn trở về cũng chỉ sống thêm mười lắm năm mà thôi, ông ta đã chết từ sáu năm trước rồi, nếu tìm người giúp đỡ chúng ta, vậy thì phải đi tìm dòng họ năm đó đã ứng cứu người này khỏi cơn nước lửa nguy nan mới được!"
"Chỉ cần bọn họ đồng ý vươn tay giúp đỡ, vậy thì chúng ta chẳng khác nào như hổ thêm cánh!"
Nói xong, ông nhìn về phía Trần Khiêm lại nói:
"Con trai, con nói xem, bấy giờ dòng họ nào. đứng số một trong các gia tộc lớn?"
“Trước đây nhà họ Phương cũng được coi là bá chủ trong giới, nhưng con nghe bác Phúc nói, hiện tại nhà họ Trần chúng ta là dòng họ đứng đầu!"
"Ừ, đúng vậy, nhưng mà nhà họ Trần chúng ta chỉ là dòng họ đứng đầu về mảng kinh tế của thời hiện tại, nếu muốn nói đến năng lực toàn diện thì còn gia tộc lớn mạnh hơn cả nhà họ Trần chúng tai"
"Ví như... nhà họ Mạc ở Yên Kinh!"
"Nhà họ Mạc ở Yên Kinh?"
Nhà họ Long ở Yên Kinh thì Trần Khiêm đã từng nghe đến, thế nhưng nhà họ Mạc này thì lại chưa nghe một ai nhắc đến.
Trần Khiêm ngờ vực.
Nhưng mà cũng nhờ cuộc trò chuyện lần này
với ba mà anh đã biết được rất nhiều chuyện trước đây bản thân chưa từng tưởng tượng.
"Đúng vậy, năm đó người kia chính là được người nhà họ Mạc cứu giúp. Mà chỗ phi thường của nhà họ Mạc là có rất nhiều người vượt trội hơn hẳn so với cái mà nhân loại bình thường có thể tưởng tượng được. Người của nhà họ Mạc, thể chất mạnh mẽ hơn người thường, đa số làm trong ngành quân đội, còn có người trong tổ chức Long thần bí nhất của Hoa Hại Đây chính là điểm mà không một dòng họ làm ăn kinh tế nào có thể sánh bằng!" . ngôn tình ngược
"Bởi vì nếu như là thứ bọn họ muốn, hoàn toàn có thể làm được đến mức như tàn hình giết người, bao gồm cả nhà họ Trần chúng ta dù đã canh phòng cẩn mật! Vài năm gần đây, nhà họ Trần vẫn không ngừng chiêu mộ người tài khắp nơi, chỉ mong thát khỏi sự đe dọa của dòng họ này, ha ha, nhưng khoảng cách thì càng ngày càng lớn hơn!"
Trần Khiêm nghẹn họng nhìn trân trối, nếu như không phải chính miệng ba mình nói thì Trần Khiêm cũng không dám tưởng tượng chuyện này là sự thật.
 
Chương 1027: Năm đó cuộc đã xảy ra chuyện gì


Nhưng mà Trần Khiêm cũng không thấy quá bất ngờ.
Giống như Thiên Long Địa Hổ mà anh gặp được, còn có bác Tần Tân Nhất Phàm nữa, họ đều là những người thuộc cấp bậc mà người thường không thể nào tưởng tượng ra được.
"Vậy hai anh em Thiên Long Địa Hổ so sánh với người của nhà họ Mạc thì ra sao?"
Trần Khiêm hỏi.
"Thiên Long Địa Hổ? Ha ha, chọn ngẫu nhiên mấy đứa nhóc mười một mười hai tuổi ở nhà họ Mạc đều có thể đánh mềm xương bọn họ bằng một nắm đấm!"
Trần Khiêm hoảng rồi.
Vậy thì không biết bác Tần với nhà họ Mạc, rốt cũ là bên nào giỏi hơn?
Nhưng hiển nhiên vấn đề này không phải là điều khiến Trần Khiêm lo lắng, nếu nhà họ Mạc siêu việt như vậy có thể đứng ra hiệp trợ, thì đúng là đã thêm được một nguồn năng lượng vô cùng lớn.
"Nhà họ Mạc là một gia tộc ẩn dật, không phải chuyện đã đến đường cùng ba cũng sẽ không đi dây vào bọn họ. Thế nhưng trên người chú Hai con còn có bí mật quan trọng liên quan đến cả gia tộc ta, nếu như chú Hai con xảy ra chuyện thật, vậy nhà họ Trần chúng ta cũng không còn hưng thịnh được bao lâu nữa, có thể chỉ đến thế hệ của con, tất cả phồn vinh sang giàu đều sẽ kết thúc! Cho nên ba cũng là không lựa chọn nào khác!"
Trần Cận Đông đương nhiên có mối lo của riêng mình.
Không riêng gì do tình thân thôi thúc mới khiến Trần Cận Đông nhiều năm như vậy không từ bỏ tìm kiếm. Vận mệnh của nhà họ Trần cũng là một trong những nguyên do chủ yếu. Googl?‎ ??ang‎ nà?,‎ đọc‎ nga?‎ không‎ q?ảng‎ cáo‎ +‎ ?‎ ???????ện﹒??‎ +
"Vận mệnh của nhà họ Trần?" Trần Khiêm hựu nghi ngờ hỏi.
"Ừ, nhưng tạm không nhắc đến chuyện này, ba cũng chỉ là nghe ông nội con từng nhắc đến thôi, hiện giờ, chuyện khẩn cấp cần làm là tìm đến nhà họ Mạc xin giúp đỡ!"
"Ba muốn con đi chuyến này ạ?" Trần Khiêm hỏi.
"Nếu như chỉ đơn giản đi một chuyến là xong thì ba của con đã đi từ sớm rồi, còn mất công chờ đợi nhiều năm như vậy làm gì. Ba đã nói nhà họ Mạc là dòng họ sống ẩn dật, những chuyện đời thường bọn họ tuyệt không bao giờ nhúng tay, nhưng mà, có một người có thể mời được người nhà họ Mạc xuống trần!"
"Là ai vậy?"
"Đó chính là bà ngoại con!"
"Bà ngoại con?"
Trần Khiêm sửng sốt, từ nhỏ đến lớn, Trần Khiêm cũng biết ba mẹ hình như rất mẫn cảm với những chủ đề có liên quan đến những người lớn tuổi như ông bà nội, ông bà ngoại.
Thậm chí hỏi quá nhiều còn dễ ăn một trận đòn nữa.
Trận đòn lần trước là năm anh bảy tuổi, Trần Khiêm vẫn còn nhớ lúc ấy mình rằng hỏi người khác 3 đều có ông bà nội ông bà ngoại, còn mình thì sao?
Người mẹ luôn luôn dịu dàng ngay lúc đó lại cho anh một cái tát thật mạnh, cấm Trần Khiêm không được hỏi một câu nào nữa.
Từ đó về sau, giống như là đã lưu lại bóng ma trong lòng, bao gồm cả chị gái Trần Hiểu, ai cũng không dám nhắc một câu đến chuyện của người lớn tuổi.
"Đúng vậy, bây giờ bà là người đứng đầu của nhà họ Dương ở Yên Kinh, lúc trước, bà ngoại con có chút giao tình qua lại với nhà họ Mạc, nếu lần này bà ngoại con có thể ra mặt, khả năng thuyết phục được nhà họ Mạc rất cao!"
Trần Cận Đông nói, ông nhíu mày một cái: "Ba và mẹ con không tiện đi gặp bà, thế nhưng con thì khác, khúc mắc của người lớn, ba tin bà sẽ không trút hết lên đầu con. Cho nên có thể thuyết phục bà hay không, tất cả đều dựa vào con đấy!"
Sau đó, ba lại gọi mẹ Trần - Dương Ngọc Bình vào.
Trần Khiêm nhận ra mẹ mình hình như cũng rất nhạy cảm với tên của bà ngoại, vừa nghe ba thuật lại chuyện vừa rồi, trên mặt bà lập tức xuất hiện nét buồn tủi.
Nhưng lần này Trần Khiêm quyết liều mình để hỏi rõ chuyện xảy ra, thuở trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn có anh nghe được bác Phúc nói, ông nội vẫn còn sống, vậy ông nội đâu?
Năm đó cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mẹ Trần lần này không lập tức nổi giận mà đỏ hoe khóe mắt kể lại chuyện cũ.
"Đầu do mấy thứ quy củ rách nát của nhà họ. Dương gây ral"
Trên khuôn mặt của bà là biểu cảm vô cùng bi thống.
Hóa ra, năm đó ba anh cũng đang trong khoảng thời gian cuối của kế hoạch nuôi nghèo, giống như Trần Khiêm lúc trước, kiểu có tiền nhưng không thể tùy ý bại lộ thân phận thật của mình.
Khi đó, ba có cơ hội quen biết mẹ, cô chủ nhà họ Dương ở Yên Kinh...
 
Chương 1028: Con hiểu rồi


Lúc đó mẹ anh cảm thấy người đàn ông này thật quá kì cục.
Bởi vì quần áo người đó mặc trông rách rưới nhường nào, thế nhưng lại luôn làm ra những việc khiến người khác không thể ngờ tới.
Hơn nữa, lúc đó thoạt nhìn ba anh thật sự rất yếu đuối, mặc cho ai đánh ông mắng ông, ông cũng nhẫn nhịn không nói gì.
Lúc đầu, mẹ anh chỉ là thương cảm người đàn ông đó, dần dần về sau, giống như chuyện của anh và Mộc Vũ vậy, hai người yêu nhau, muốn trở thành người một nhà.
Mà khi đó nhà họ Dương ở Yên Kinh lại là một trong bốn dòng họ đứng đầu của Yên Kinh.
Bà ngoại là bà chủ nhà họ Dương, là người quản lí mọi việc trong nhà vô cùng nghiêm khắc, bằng không sau khi ông ngoại qua đời, làm sao bà có thể chèo chống nhà họ Dương trở nên lớn mạnh như vậy.
Hơn nữa bà ngoại còn có một khuyết điểm khiến cho mẹ anh vô cùng phẫn nộ.
Đó chính là vô cùng trọng nam khinh nữ.
Ở nhà họ Dương, cho đến tận bây giờ, phận đàn bà trong gia tộc đều không được coi trọng, dù cho có cố gắng đến mấy, sản nghiệp sinh lời nhiều nhất của gia tộc cũng phải giao cho người đàn ông nắm quyền chính.
Dù cho bà là một người phụ nữ cũng vẫn mang tư tưởng lạc hậu này, bởi quan niệm cổ hủ đã thâm căn cố đế trong tư duy, điều này cũng không phải là chuyện hiếm gặp!
Dựa theo tình hình khi đó, mẹ anh khẳng định phải dâng mình làm bàn đạp cho cuộc liên hôn thương mại, gả cho con trai của một đối tác làm ăn nào đó.
Dù gì thì lúc đó ba anh quá thấp bé, ông không nói, ai biết được đây lại là cậu ấm của nhà họ Trần giàu nứt đố đổ vách cơ chứ!
Cho nên mẹ anh đã bỏ trốn, cùng ba cao chạy xa bay.
Dĩ nhiên chỉ có vậy thì không đến mức gây ra mối thù sâu đậm như vậy giữa hai nhà.
Mà bởi người giúp mẹ anh bỏ trốn chính là anh Năm từ nhỏ luôn rất thương yêu bà, nhưng đáng tiếc sau đó đã xảy ra một chuyện...
Anh Năm nhận lấy hết thảy lỗi lầm, đầu tiên là bị mẹ ruột trừng phạt thật nặng, bà đã đuổi anh ra khỏi nhà họ Dương.
Cũng từ đây trở mặt thành thù với bên đối tác làm ăn.
Một quãng thời gian không lâu sau đó, ba anh kết thúc quá trình nuôi nghèo, chuẩn bị đánh úp nhà họ Dương để đòi lại công bằng cho anh Năm.
Nhưng chỉ mấy ngày sau, anh Năm đã bị người †a hãm hại trở thành người thực vật, đến giờ vẫn phải nằm trên giường.
Hung thủ chính là bên đối tác khi trước, bọn họ nhận định anh Năm là lí do khiến cho nhà bọn họ bị mất mặt.
Bởi lẽ đó mà bà ngoại trách tội mẹ anh, bà lên truyền thông tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mẹ của anh.
Còn mẹ thì cho rằng bà ngoại quá mức cứng nhắc, đuổi anh Năm ra khỏi nhà mới gây nên cớ sự này.
Nói chung hai mẹ con bởi chuyện này mà không nhìn mặt nhau biết bao năm.
Cho nên năm đó ba và mẹ cũng không có bước vào cửa nhà họ Dương thăm hỏi.
Mà là thẳng tay san bằng dòng họ đã ám hại anh Năm
Cũng bởi vì như vậy, bốn gia tộc lớn của Yên Kinh năm xưa rút xuống còn ba như bây giờ.
"Sau đó thì sao?" Trần Khiêm giờ mới hiểu được, những trải nghiệm khi còn trẻ của cha mẹ còn phong phú hơn mình nhiều lần!
"Sau đó, cha mẹ vẫn thầm lặng chăm sóc cậu Năm của con, nhưng mười năm trước, bà ngoại đã đón cậu con về lại nhà họ Dương."
Nói tới đây, bà liền rơi lệ.
"Cho nên con trai, bởi chuyện quá khứ mà lần này chỉ có con mới có thể đi thôi, chỉ cần bà ngoại con có thể thuyết phục nhà họ Mạc, đó sẽ là công lao to lớn của con với nhà họ Trần!"
Trần Cận Đông nói. "Vâng, con biết rồi!"
"Còn nữa Tiểu Khiêm, lần này đi Yên Kinh, con đi tìm em họ Tiểu Bối của mình trước. Tiểu Bối là con gái của cậu Năm con, nhiều năm qua mẹ vẫn luôn âm thầm giúp đỡ con bé, con bé biết mặt con, có Tiểu Bối giúp đỡ, con sẽ thuận lợi hơn một chút. Tính cách của bà ngoại con rất cứng rắn, thế nhưng mẹ tin bà sẽ không quá làm khó con! Hơn nữa Tiểu Khiêm, mẹ cảnh cáo con, không cần biết trước đây bà ngoại đối xử với mẹ như thế nào cũng không cho phép có chút hỗn láo nào với bà!"
Trần Khiêm hiểu, mẹ vẫn luôn mong nhớ bà ngoại, dù cho hai mẹ con có khúc mắc lớn hơn nữa, chung quy vẫn là người một nhà.
"Con hiểu rồi!"
 
Chương 1029: Em họ và mợ


Lúc này, cửa phòng mở ra, chị Lam bước vào.
"Ba mẹ, Tiểu Khiêm, Tử Nguyệt và mợ hai tới!"
Chị Lam nói xong thì nhìn thoáng qua Trần Khiêm một cái rồi liền đi xuống.
"Tiểu Khiêm, mẹ nhìn thấy A Lam trưởng thành, con bé là một đứa trẻ ngoan, con phải đối xử với nó tốt chút, chờ đến lúc thích hợp..."
Mẹ anh lại càm ràm.
"Con biết rồi mà, bây giờ con không rảnh nghĩ đến mấy thứ này mà mẹt!"
Trần Khiêm biết mẹ mình muốn nói gì, kịp thời cắt đứt tràng khuyên nhủ của bà.
"Được rồi, giờ không nhắc đến mấy chuyện này, vẫn nên xử lí xong chuyện gấp trước mắt đã. Được rồi Tiểu Khiêm, lần này đi Yên Kinh Hoa Hạ, cứ yên tâm vung tay mà làm việc, ba đã báo cho bác Phúc, từ nay về sau, tất cả tài sản dưới danh nghĩa nhà họ Trần trong phạm vi Hoa Hạ đều do con nắm quyền, bao gồm cả chị con."
Ba ngày sau, cửa ra sân bay Yên Kinh.
Hai người phụ nữ một lớn một nhỏ dựa vào một chiếc Passat màu đen đang đứng đợi ai đó.
Người lớn là một phụ nữ trung niên, mặc bộ suit công sở, da dẻ được chăm sóc rất tốt.
Cô gái nhỏ đang tuổi xuân thì, trông như mới tốt nghiệp đại học, trên mặt vẫn còn nét non nớt, nhưng mà xem vẻ ngoài khẳng định là một mầm hoa tương lai.
Hai người đứng ở cửa ra vào đã thu hút không ít ánh nhìn của người qua đường.
"Đã mấy giờ rồi, sao người còn chưa tới, hôm nay trời nóng như vậy, bực muốn chết, chuyện cần làm đã đủ nhiều rồi, tự dưng còn phải đợi họ hàng hang hốc không biết chui ra từ đâu!"
Người phụ nữ trung niên xoay xoay cổ tay, nhìn đồng hồ, gương mặt hiện nét phiền chán than thở.
"Mẹ kiên nhãn chút đi, anh họ đến đây lần đầu, hơn nữa chuyện máy bay bị trễ rất bình thường còn gì"
Cô gái nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Lúc nhận được điện thoại của dì nói rằng anh họ sẽ tới đây.
Cô ấy vui đến muốn nhảy cẵng lên.
Cô ấy biết mấy năm nay dì và chú vẫn luôn ở nước ngoài sinh sống, thế nhưng vẫn âm thầm giúp đỡ mình rất nhiều, ngay cả việc tìm giáo viên tốt nhất, trường học tốt nhất...
Thế nhưng bởi vì một vài nguyên nhân mà cô không thể đi thăm chú dì và cả chị họ anh họ.
"Hừ, loại sói tham lam, còn đòi ngồi máy bay, đi ô tô đến không được chắc, tôi kiếp trước đúng là thiếu nợ nhà họ Dương mấy người, ba con đã như vậy, bây giờ cả đứa em gái không ra gì của ba con cũng thết"
Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói.
"Mẹ à, dì mấy năm nay giúp đỡ nhà ta không ít, chuyện này mẹ cũng biết, sao phải nói lời như vậy?"
"Hừ, nếu không phải bởi lúc trước người dì vô dụng của con bỏ trốn cùng một thàng khố rách áo ôm, ba con cũng không thành ra như vậy, địa vị của hai mẹ con ở nhà họ Dương cũng không thấp hèn thế này. Con là cô chủ nhà họ Dương đấy, thế mà ra đường chỉ có một con Passat quèn, không bằng mấy con quỷ cái chị em họ của con có hẳn đội xe đưa rước!"
"Hơn nữa, mẹ nói con biết, bà nội con cũng đã cấm không được qua lại với người phụ nữ kia, nếu phạm vào không chỉ đơn giản là đuổi khỏi nhà họ Dương, đến lúc đấy công việc của mẹ cũng theo đó không cánh mà bay, haizzz, tức điên lên được!"
Xem dáng vẻ mất hết kiên nhãn của mẹ mình, cô gái không nói gì thêm, mà dõi vào chỗ cửa ra với ánh mắt trông chờ.
Không biết vẻ ngoài của anh họ như thế nào, dì xinh đẹp như vậy, anh họ chắc chắn cũng đẹp trai ngời ngời.
"Dương Tiểu Bối?"
Lúc này, một người thanh niên tay kéo theo vali đi tới bên này.
Nhìn tấm biển viết hai chữ Trần Khiêm trong tay cô ấy, người thanh niên đó cười hỏi.
Cô gái cắn môi gật gật đầu, ngơ ngác nhìn người thanh niên vô cùng sáng sủa trước mắt.
"Anh là Trần Khiêm sao?" Cô ấy ngọt ngào cười hỏi.
"Ừ, là anh đây!"
 
Chương 1030: Bây giờ lão già này đang ở đâu vậy


“Đúng rồi Trần Khiêm, cháu đến rồi định ở đâu? Định ở lại chơi bao lâu, hôm nay để Tiểu Bối đi dạo với cháu nhé, ngày mai mợ sẽ đích thân tiễn cháu ra sân bay, cháu đừng khách sáo!”
Trên đường, Quách Thái Phụng vừa lái xe vừa nhìn Trần Khiêm đang ngồi im lặng sau xe nói.
Đặc biệt là khi Trần Khiêm kéo hành lý đến, lòng Quách Thái Phụng chợt giật thót.
Ngay lập tức nói như thể rất nhiệt tình.
Ý bảo ngày mai là Trần Khiêm phải đi ngay.
“Hả? Mợ à, cháu chưa nói là cháu sẽ đi mà, có thể cháu sẽ ở Yên Kinh một khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian này, đúng là phiền mợi”
Trần Khiêm cười gượng nói.
Chẳng phải cuộc sống là vậy hay sao, nghèo ở chợ đông chẳng ai hỏi, giàu ở núi sâu khách đến thăm, nếu bạn nghèo, đi đến đâu người ta cũng sợ.
Sắc mặt Quách Thái Phụng rất khó nhìn, không nói gì.
“Ha ha, anh họ, anh cứ yên tâm ở đây đi, vài ngày nữa là sinh nhật bà nội rồi, nếu anh có thể đến dự sinh nhật bà, em nghĩ chắc chắn bà sẽ rất vuil”
Dương Tiểu Bối cực kỳ thân với Trân Khiêm.
Trước khi đến, mẹ đã nói với anh, vì những lý do đó nên những năm gần đây, cho dù thường giúp đỡ Tiểu Bối nhưng mẹ vẫn không tiết lộ thân phận thật của mình cho Tiểu Bối nghe.
Cho nên Tiểu Bối không biết chuyện. Nhưng Trần Khiêm thầm nghĩ, vậy cũng tốt.
“Hừ, gặp cậu ta, đừng làm bà con tức chết là may lắm rồi!"
Quách Thái Phụng lạnh lùng nói.
“Mẹ, sao mẹ lại nói thế, mặc dù quan hệ giữa bà nội và cô dượng không được hòa hợp nhưng chẳng phải lúc trước cũng hỏi thăm chuyện của chị họ và anh họ hay saol”
Dương Tiểu Bối nhìn mẹ mình giải thích.
“Hừ! Trần Khiêm, tôi cũng biết mục đích lần này cậu đến thăm bà, không sống nổi nữa rồi đúng không, muốn quay về nhà họ Dương để được chia tài sản đúng không? Ha ha, tôi khuyên nhân lúc còn sớm, cậu hãy bỏ suy nghĩ này đi, ngay cả nhà chúng tôi còn chẳng được phân bao nhiêu, huống chỉ là cậu!”
Hiển nhiên, cách nhìn nhận và xem xét vấn đề của Quách Thái Phụng không giống người bình thường.
Nhưng Trần Khiêm cũng không giải thích nhiều, anh cười gượng lắc đầu, sau đó tán gẫu với Dương Tiểu Bối về những chuyện gần đây.
Dù sao cũng là anh em họ, gặp mặt là nói chuyện, tất nhiên sẽ quen nhau hơn.
Mặc dù bây giờ nhà họ Dương là một trong ba gia tộc lớn ở Yên Kinh.
Nhưng có rất nhiều chi nhỏ.
Hơn nữa bà cụ Dương lại là một người theo. phong cách truyền thống nên về việc đối xử với con cái, bà lão khá nghiêm khäc, một khi có thể làm bà lão vui lòng, có thể đóng góp cho gia tộc, đều sẽ nhận được những nguồn lợi lớn.
Nhưng những người như mẹ con Dương Tiểu Bối thì, cậu Năm đã thành người thực vật, bây giờ chỉ có thể năm, vì vậy địa vị trong gia tộc cực kỳ thấp, gần như thấp đến mức vô hình.
Chỉ giao cho Quách Thái Phụng một chức vụ rất bình thường trong gia tộc.
Tất nhiên, gia đình Tiểu Bối cũng đang ở một nơi không được tốt cho lắm. Là một khu nhà ở rất bình thường.
Trần Khiêm cũng cảm nhận được, lúc mẹ anh nói tình hình nhà họ Dương rất phức tạp, nước cực kỳ sâu, ban đầu anh không để bụng lắm, bây giờ Trần Khiêm hiểu rồi.
“Tiểu Bối, khoan đã, mẹ nói với con vài chuyện!”
Sau khi về đến nhà, Tiểu Bối định đi mua thức ăn, Quách Thái Phụng gọi cô ấy lại, không biết hai mẹ con ra ngoài nói gì đó.
Mà Trần Khiêm thì đến phòng thăm người cậu Năm đã là người thực vật.
Chuyện của cậu Năm, mẹ anh cũng tiếc nuối, năng lực chữa bệnh của gia tộc mạnh mẽ đến thế nhưng vẫn không thể giúp cậu Năm trở lại thành người bình thường.
Đến phiên Trần Khiêm, tất nhiên cũng có lòng mà không có sức.
Không biết bác Tân có cách nào không, bây giờ lão già này đang ở đâu vậy nhỉ?
 
Chương 1031: Không cần phiền phức vậy đâu


Tiểu Bối đi mua thức ăn, nếu để Trần Khiêm phải một mình đối diện với sự càm ràm của Quách Thái Phụng, cô ấy cực kỳ không muốn.
Dù sao từ khi Trần Khiêm đến, chưa nghe mợ mình nói câu nào đàng hoàng.
Bởi thế anh nói mình xuống đi dạo, tìm một cái cớ để ra ngoài.
Đúng lúc này, khi Trần Khiêm đang xuống lầu thì điện thoại của anh reo lên.
Là một dãy số lạ đang gọi đến. “Chào cậu chủ, tôi là Hậu Bình, người phụ trách khu vực Yên Kinh của gia tộc, cậu đã đến Yên Kinh rồi, không biết tôi có thể giúp gì cho cậu?”
Sản nghiệp nhà họ Trần, chia thành rất nhiều khu ở Hoa Hạ.
Ví dụ như khu Giang Nam lúc trước, khu Tây Nam, bây giờ có khu Yên Kinh và còn rất nhiều khu khác nữa.
Bây giờ Trần Khiêm là người nắm giữ sản nghiệp của gia tộc ở Hoa Hạ.
Những người này, tất nhiên sẽ là Thiên Lôi sai đâu đánh đó của Trần Khiêm.
“Trước mắt vẫn chưa, chờ khi tôi có yêu cầu gì sẽ liên lạc với ông saul”
Trần Khiêm nói.
“Dạ cậu chủ!”
“Đúng rồi, ông đưa cho tôi một chiếc xe đi!”
Trần Khiêm nghĩ trước khi anh đến, trong nhà Tiểu Bối chỉ có một chiếc Passat. Tiểu Bối thì cũng biết lái xe nhưng cô ấy thường đi xe điện để đi làm cũng như đi mua đồ ăn lúc nãy.
Đúng lúc mình đến rồi, đưa cho Tiểu Bối một chiếc xe.
Lập tức nói với Hậu bình.
“Dạ cậu chủ, cậu muốn đưa xe gì ạ? Phantom chưa đủ cao cấp, tôi sẽ cố găng gửi mẫu thiết kế mới nhất từ nước ngoài cho cậu nhanh nhất có thể!”
Hậu Bình vội nói.
“Không cần phiền phức vậy đâu, ông đưa cho tôi một chiếc BMW series 7 là được!”
“Hả?” Hậu bình ngơ ngác.
Sau đó Trần Khiêm đọc địa chỉ cho ông ta rồi không nói thêm gì nữa, cúp máy.
Nhu cầu về xe của anh tương đối ít.
Trần Khiêm xoay người chuẩn bị lên lầu, không thể lang thang bên ngoài quá lâu được.
Kết quả mới vừa xoay người đã thấy Quách Thái Phụng cầm di động vội vã chạy từ trên lầu xuống.
“Mợ, mợ đi đâu vậy?”
Trần Khiêm hỏi.
 
Chương 1032: Anh Bảo


“Hừ, không biết đang mắc nợ ai nữa, đúng là xui tám kiếp, còn đi đâu nữa, lúc Tiểu Bối mua thức ăn về, bất cẩn quẹt trúng xe người ta, đúng là, đến làm gì không biết!”
Sắc mặt Quách Thái Phụng rất kém, liếc Trần Khiêm một cái.
Hiển nhiên là đang tức giận mắng Trần Khiêm.
Trần Khiêm vừa nghe, lập tức chạy về phía cửa khu nhà ở.
“Mọi người vào đây phân xử đi, cô gái này quẹt vào xe chúng tôi, còn định quyt!”
Người đang nói chuyện là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, là một cặp vợ chồng trẻ.
Giờ phút này đang cười lạnh nhìn Tiểu Bối nói.
“Tôi không hề quyt ai! Không phải do tôi đụng! Tôi đã ngừng xe lại rồi, là vợ anh chạy xe lên mài!”
Dương Tiểu Bối sốt ruột nói.
Mọi chuyện là thế này, chẳng phải Dương Tiểu Bối thầm nghĩ anh họ đến rồi sao, nhất định phải làm một bữa thật ngon.
Sau khi mua xong thì vội vã chạy về, nhưng người đàn ông này mới mua xe mới, vợ anh ta đang tập chạy xe, lúc ở giao lộ, vợ anh ta hoảng lên nên đánh tay lái về phía Dương Tiểu Bối, làm Dương Tiểu Bối té xe.
Kết quả còn cắn lại Tiểu Bối một cái.
Nên mới dẫn đến cảnh tượng trước mắt.
“Sao vậy sao vậy?”
Lúc này Quách Thái Phụng và Trần Khiêm chạy đến.
Quách Thái Phụng vội hỏi.
Sau đó Dương Tiểu Bối kể mọi chuyện.
“Ha ha, chạy xe điện mà còn chạy lung tung làm gì, đúng thật là”
Lúc này, cô gái kia khoanh tay cười mỉa nói.
Hiển nhiên, xe cô ta lái là BMW series 5, trông cô ta rất sang trọng.
“Cuối cùng là ai đụng trúng ai, chúng ta bảo phòng giám sát trích camera là được!”
Quách Thái Phụng nói.
“Được thôi, vậy thì xem camera đi, chồng ơi, anh đi theo bà ta xem camera giám sát đi, em đi gọi điện thoại cho anh Bảo!”
Cô gái kia lạnh lùng nói.
“Anh Bảo? Anh Bảo nào?”
Mà Quách Thái Phụng vừa nghe thì ngạc nhiên ngây ngẩn...
 
Chương 1033: Chiếc xe này đẹp quá


“Anh Chu Bảo khu chúng ta đó!”
Dường như người phụ nữ muốn gọi điện thoại.
Quách Thái Phụng vừa nghe cái tên này thì hơi hoảng hốt.
Anh Bảo, rất nổi tiếng ở khu này, ông ta sở hữu rất nhiều quán bar.
Nếu người phụ nữ này quen với anh Bảo thì có thể mình đã gặp một rắc rối lớn.
Theo lý thuyết, thân là người của nhà họ Dương, không nên quá hèn nhát.
Nhưng không còn cách nào khác, nếu thật sự có việc phải nhờ cậy nhà họ Dương, mặc dù nhà họ Dương sẽ xử lý nhưng không thể nghi ngờ gì hơn, họ sẽ bị bà cụ mắng đến mức tối tắm mặt mày, gây rắc rối cho gia tộc gì gì đó.
Bởi vậy có đôi khi, không thể không cúi đầu.
Dù sao bây giờ Quách Thái Phụng cũng không có can đảm mang danh nhà họ Dương để ra vẻ.
Nhưng bây giờ, hiển nhiên hai người này đụng con gái của bà ta trước, sau đó còn muốn lừa họ.
Quách Thái Phụng không muốn tiếp tục nữa.
“Vậy bà gọi đi, bảo ông ta đến đây!” Lúc này, Trần Khiêm đứng ra nói. Người phụ nữ ngơ ngẩn.
“Ý cậu là gì? Không tin đúng không, được, vậy thì tôi sẽ gọi điện thoại!”
Người phụ nữ thật sự bấm máy.
Mà Quách Thái Phụng thì vừa nghe câu này xong là sốt ruột ngay.
“Cậu im đi cho tôi, cậu hiểu gì chứ, đứng sang một bên đi!”
Sau khi hét lên với Trần Khiêm xong.
Quách Thái Phụng ngăn cản người phụ nữ kia kịp thời: “Có chuyện gì thì cứ thương lượng đã, thương lượng đã! Hai người nói đi, đền bao nhiêu tiền, chúng tôi đền tiền là được!”
Người phụ nữ nói: “Thế còn được! Nếu đã vậy rồi thì đưa mười nghìn đi!”
Quách Thái Phụng cắn chặt răng: “Được, chúng tôi đưal”
“Tại sao hả mẹ, không được đưa cho họ!”
Dương Tiểu Bối sốt ruột phát khóc.
“Không đưa đúng không, bây giờ chúng tôi sẽ gọi điện ngay!”
Người phụ nữ bắt chẹt Quách Thái Phụng, lập tức đắc ý hơn.
Dù sao thì, cô chạy một chiếc xe điện, sao có thể đấu lại BMW của tôi?
“Đưa đưa đưa, bây giờ đưa ngay!” Quách Thái Phụng bất đắc dĩ nói. Sau đó chuẩn bị dùng điện thoại chuyển khoản.
“Mẹ ơi, mọi người nhìn đi, chiếc xe mới này đẹp quái”
Đúng lúc này, đám quần chúng vây xem chỉ vào chiếc BMW series 7 mới tinh ngoài cổng khu nhà ở, tất cả mọi người đều kinh ngạc thốt thành tiếng.
“Vừa nhìn đã biết là phiên bản nước ngoài, phụ kiện sang trọng hàng đầu, cũng phải tám chín trăm nghìn đấy!”
“Mẹ nó, chiếc xe này đẹp quá
 
Chương 1034: Đó là ba tôi


Mọi người thảo luận.
Trần Khiêm cũng nhìn chiếc xe này, không thể không thầm nghĩ, hiệu suất làm việc của Hậu Bình kia thật sự rất cao.
'Thoáng chốc đã đưa xe đến.
Xe đến cửa khu nhà ở thì ngừng.
Một người đàn ông mặc tây trang, mang giày da, khoảng bốn mươi tuổi bước từ trên xe xuống.
Nhìn rất nhiều người đang tập trung ở cửa khu.
Lập tức hỏi: “Chào mọi người, xin cho tôi hỏi nhà số hai, lầu mười hai đi hướng nào?”
Ông ta hỏi một người đi đường. “Nhà số hai, lầu mười hai, chúng tôi ở đây!” Quách Thái Phụng nói.
“Thế thì tốt quá, tôi đến đưa xe, nếu cô tiện thì dẫn đường giúp tôi đi!”
Người đàn ông trung niên khách sáo nói. “Anh là Tổng giám đốc Phương?”
Đúng lúc này, cặp vợ chồng trẻ kia nhìn về phía người đàn ông trung niên, ngạc nhiên nói.
Đúng là tôi!”
Tổng giám đốc Phương gật đầu cười. “Sao vậy, chúng ta biết nhau à?” Tổng giám đốc Phương hỏi.
“Anh không biết chúng tôi nhưng chúng tôi biết anh, Tổng giám đốc Phương là tổng đại lý xe BMW khu vực Hoa Hạ, chiếc series 5 này của chúng tôi là nhờ người quen của anh Bảo tìm một cửa hàng phó bên anh để mua đấy ạI”
Cô gái vội vàng cười nói, dù sao, Tổng giám đốc Phương này quá tài giỏi, tuyệt đối có thể xem là một nhân vật lớn ở Yên Kinh, có lẽ trình như anh Bảo. cũng không xứng với đến ông ta, nhưng người cô ta vẫn nhắc đến, lỡ như biết nhau thì sao?
“Cảm ơn sự ủng hộ của cô!”
Người đàn ông trung niên gật nhẹ đầu.
Hiển nhiên ông ta chưa bao giờ nghe đến anh Bảo gì đó, đừng nói là cửa hàng phó, chỉ sợ ngay cả cửa hàng trưởng thì ông ta cũng không biết người đó là ai.
“Là Hậu Bình bảo ông đến đưa xe?”
Mà lúc này, Trân Khiêm đút một tay vào túi lạnh nhạt hỏi.
Tổng giám đốc Phương sửng sốt.
Sau đó nhìn đánh giá Trần Khiêm từ trên xuống dưới, ánh mắt cung kính nói: “Đúng vậy đúng vậy, anh ấy bảo tôi đến giao xe cho một cô gái tên là Dương Tiểu Bối, tôi đã thay cậu chuẩn bị tất cả các thủ tục sở hữu xe rồi ạI”
Tổng giám đốc Phương nghe chàng trai này lại nhắc đến tổng giám đốc Hầu bí ẩn một cách tự nhiên như thế, đó có phải là chàng trai mà khi tổng giám đốc Hầu gọi điện thoại cho ông ta đã nói cậu không có tư cách biết cậu ấy là ai không?
Lập tức vội vã cười nói.
“Hả? Dương Tiểu Bối? Nhà số hai lầu số mười hai, là nhà chúng ta mà?”
Quách Thái Phụng càng ngạc nhiên hơn.
“Ồ? Bà là người thân của ông Dương Ngọc Hưng đúng không?”
'Tổng giám đốc Phương hỏi.
“Đó là ba tôi!”
Dương Tiểu Bối nói.
 
Chương 1035: Gọi điện thoại nhé


“Thế thì đúng rồi, xin chào cô Dương, có người yêu cầu tôi giao chiếc xe này cho cô, đây là thủ tục sở hữu và giấy chứng nhận của cô, tôi đã làm xong hết rồi, cô hãy xem xem có đúng với thông tin của cô không?”
Tổng giám đốc Phương đưa chìa khóa và một đống giấy chứng nhận cho Dương Tiểu Bối.
Dương Tiểu Bối vừa nhìn, đúng là mình thật.
“Hả? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai lại tặng cho chúng tôi một chiếc xe sang trọng như vậy?”
Quách Thái Phụng rất vui vẻ.
'Tổng giám đốc Phương cũng không nói nhiều, ông ta nhìn mắt Trần Khiêm, bước đến nói: “Chào cậu, đây là danh thiếp của tôi, nếu cậu cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, cứ việc gọi cho tôi!”
Tổng giám đốc Phương đã nhìn ra được, Trần Khiêm không phải người bình thường.
Tất nhiên sẽ có ý nghĩ muốn nịnh bợ. Sau đó mới rời đi.
“Trời ơi, của chúng ta thật này, tốt quá đi!”
Quách Thái Phụng vui vẻ nói.
Mà cặp vợ chồng kia thì bốn mắt nhìn nhau, giờ đây sắc mặt của họ hơi trắng.
Vốn dĩ hôm nay muốn lừa người ta, không ngờ người ta lại quen với nhân vật có tiếng.
Lập tức muốn mở cửa xe ra rời đi. “Khoan đãi”
Mà Trần Khiêm thì nhìn cặp vợ chồng này, cười lạnh.
“Các người muốn chạy à?”
“Cậu còn muốn gì nữa, chúng tôi không cần các người đền!”
Người phụ nữ diêm dúa nói.
“Không cần chúng tôi đền? Thế sao được? Phải đền, nhưng đổi lại một chút, các người đền cho chúng tôi!”
Trần Khiêm bước lên trước nói.
“Cũng không nhiều đâu, các người làm trầy xe điện của chúng tôi, thế này đi, đền một trăm nghìn!”
“Một trăm nghìn???” Tất cả những người xung quanh đều kinh ngạc. Hai vợ chồng cũng trợn mắt nhìn nhau.
“Ha ha, tất nhiên, các người có thể chọn không đền nhưng tôi nghĩ hẳn là Tổng giám đốc Phương kia vẫn chưa đi xa đâu, tôi sẽ gọi điện thoại cho ông †a, các người cứ việc tìm anh Bảo của các người, tôi thì tìm ông ta, chúng ta cùng sang đây phân xử!”
Trần Khiêm cười giễu, lấy điện thoại ra.
“Đừng mà đừng mà, thương lượng thương lượng, chúng ta thương lượng lại nhé!”
Người đàn ông kia bối rối ngay. Sắc mặt của người phụ nữ thì trắng bệch.
Đúng vậy, Tổng giám đốc Phương là người một tay che trời, hơn nữa ban nãy còn đối xử tốt với gia đình này, nếu ông ta quay lại, chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ dễ dàng như vậy.
Đến lúc đó, dù anh Bảo có đến cũng chỉ có thể bị dạy cho một bài học.
“Có thể giảm bớt một chút được không, chúng tôi...
“Gọi điện thoại nhé!”
Trần Khiêm vừa nghe, bắt đầu bấm dãy số. “Đưa, chúng tôi đưa!”
Đúng vậy, rõ ràng thằng nhóc đối diện đang ra oai với họ nhưng mà họ có thể làm gì được đây?
Lập tức xấu hổ chuyển một trăm nghìn vào tài khoản của Quách Thái Phụng, còn phải nói lời xin lỗi với Dương Tiểu Bối.
Trần Khiêm mới chịu thả cho hai người đi.
“Tiểu Bối, con chạy xe điện đậu tầng trệt đi, mẹ lái xe qua đói”
Mà Quách Thái Phụng thì đúng là hôm nay rất vui vẻ, cầm chìa khóa xe, muốn đi lái xe.
Phút cuối cùng còn cướp danh thiếp của tổng giám đốc Phương từ tay Trần Khiêm.
“Hừ! Tổng giám đốc Phương là người quen của nhà chúng tôi, cậu bớt mang ra thể hiện đi!”
 
Chương 1036: Tối nay có một bữa tụ họp


“Anh họ, anh quen với Tổng giám đốc Phương đó à?”
Trên đường về nhà, Dương Tiểu Bối nhìn Trần Khiêm đang im lặng, hỏi.
Cô ấy cảm thấy rất lạ, người có thân phận như Tổng giám đốc Phương, sao lại vô duyên vô cớ đến đưa xe cho mình?
Hơn nữa tin tức về thân phận của mình, rất ít người biết được.
Cũng chỉ có hôm nay, lúc đang ăn sáng, anh họ hỏi số chứng minh nhân dân của mình là số mấy.
Hơn nữa, ban nấy Dương Tiểu Bối thấy rõ ràng, hình như Tổng giám đốc Phương kia cực kỳ tôn trọng anh họ.
“Hả? Anh không quen!”
Trần Khiêm lắc đầu, đúng là lúc trước không quen.
“Thế sao ông ta lại đưa xe cho mình nhỉ? Lễ nào là người quen của anh?”
Tất nhiên Dương Tiểu Bối sẽ không khinh thường anh họ mình, chỉ là nghĩ đến gia cảnh nhà anh họ cũng chẳng hơn nhà mình là bao.
Nhưng nếu không phải anh họ, thì là ai? “Em đoán thử xeml”
Trần Khiêm mỉm cười.
Dương Tiểu Bối chu môi cười.
Không biết tại sao, Dương Tiểu Bối có một cảm giác, càng nhìn anh họ càng cảm thấy anh ấy bí ẩn.
Trời về chiều.
“Anh họ, tối nay có một bữa tụ họp, anh có đi không?”
Lúc Trần Khiêm đang suy nghĩ mình nên làm cách nào để đến thăm bà ngoại thì Dương Tiểu Bối đã thay quần áo xong, bước từ trong phòng ra.
“Buổi tụ họp với chị em họ của em hả?”
Thật ra lúc trưa, Dương Tiểu Bối đã nói chuyện này cho Trần Khiêm nghe.
Những người đó, cũng là anh chị em họ của Trần Khiêm.
Căn cứ theo những gì Dương Tiểu Bối nói, mỗi năm cứ sắp đến ngày sinh nhật bà nội, đám con cháu như họ đều sẽ tụ họp lại một lần, thảo luận những vấn đề như mua gì tặng cho bà nội. Thật ra cũng là đi chơi.
Mặc dù Trần Khiêm không thích những thứ như đám tiệc.
Nhưng lần này anh đến là để hóa giải thù hận năm đó giữa mẹ và bà ngoại, làm quen với một vài chị em họ, Trần Khiêm cho rằng rất cần thiết.
Nên anh gật đầu nói: “Được thôi, anh đi!”
Trong phòng riêng của quán bar cao cấp nhất Yên Kinh.
Lúc này, đã có một đám trai xinh gái đẹp đang ngồi trong quán bar.
'Trông các cô khoảng chừng hai mươi tuổi.
“Mọi người đã nghe nói gì chưa, hình như người anh họ ở quê của chúng ta đã đến Yên Kinh rồi đó! Đang ở nhà của Dương Tiểu Bối!”
“Hả? Thật hay giả vậy? Ba mẹ em không nói chuyện này cho em nghe, sắp đến sinh nhật bà nội rồi, anh họ nhà quê đến đây làm gì? Chẳng lẽ là mừng thọ bà nội, chẳng phải từ lâu bà nội đã tuyên bố cắt đứt quan hệ với họ à?”
“Hừ, đến mừng thọ bà nội là giả thôi, anh thấy, muốn nhân cơ hội này quay về gia tộc mới là mục đích thật sự, phải biết là bà nội đã tám mươi tuổi rồi, sau sinh nhật lần thứ tám mươi này, bà nội sẽ chia tài nguyên cho nhóm con cháu như chúng ta, nếu không thì sớm không về, muộn không về, lại về ngay thời điểm mấu chốt?”
 
Chương 1037: Xem ra bà nội vẫn chưa hết giận đâu


Một chàng trai khinh thường nói.
“Nhưng mà cơ hội xa vời lắm, trưa nay bà nội vừa nghe chuyện thím Năm dám đón anh họ nhà quê này, buổi chiều đã gọi thím Năm sang ngay, mắng thím Năm đến tối tăm mặt mày! Xem ra bà nội vẫn chưa hết giận đâu!”
Có cô gái nói.
“Đúng rồi, anh họ nhà quê đó, nghe ba em nói, hình như tên là Trần Khiêm gì đó, nghe nói lúc anh †a sống thảm nhất là thời đi học, không có cơm để ăn, sau khi bà nội biết, mọi người đoán xem bà đã nói gì, bà nội nói mặc kệ họ đi, gia đình chúng ta, không ai được quan tâm đến cải”
“Haiz, nhưng mà cũng nói không chừng, mọi người nghĩ lại thử xem, năm nào bà nội tổ chức sinh nhật cũng đều bình luận về thói quen phép tắc của thế hệ con cháu như chúng ta, lúc trước không có. nhưng bắt đầu từ năm trước, chẳng lế mọi người không phát hiện, bà nội nhắc đến Trần Hiểu và Trần Khiêm à?”
“Ừ đúng rồi, bà nội hỏi bây giờ hai người đó đang làm gì, chị họ dưới quê thì chúng ta không biết nhưng chẳng phải anh họ dưới quê còn học đại học hay saol”
Mọi người cùng thảo luận với nhau, anh một câu tôi một câu.
Đúng lúc này, cửa phòng riêng mở ra.
Thấy một chàng trai dắt theo vài cô gái trẻ trung bước vào.
“Anh Dương Diệp, anh đến rồi!"
“Anh Dương Diệp!”
Đám nam nữ vội vàng đứng lên chào.
Dương Diệp, cháu đích tôn trong chỉ chính của nhà họ Dương, cũng là đứa cháu được bà cụ Dương quan tâm và yêu thương nhất.
Cho nên tất nhiên cũng là trung tâm của đám người này.
Dương Diệp gật đầu: “Đã đến rồi à, đúng lúc, anh giới thiệu cho mọi người, anh dẫn vài người bạn và bạn đại học của anh đến! Đây là Mạnh Xán, bạn đại học của anh, chắc mọi người cũng biết, còn cô gái xinh đẹp này là bạn cấp ba của Mạnh Xán, lúc Mạnh Xán còn học cấp ba ở Kim Lăng, Tân Nhã!”
Dương Diệp vừa giới thiệu vừa mỉm cười với Tần Nhã đã xinh đẹp lại còn có khí chất đứng bên cạnh Mạnh Xán.
Dương Diệp cũng không ngờ, vốn dĩ anh ta đã quá quen với việc gặp gỡ những cô gái xinh đẹp, đã không còn cảm giác gì với những cô gái xinh đẹp nữa, bây giờ lại có cảm giác tim đập thình thịch
Sau khi tán gẫu.
“Tiểu Nhã, ha ha, tôi gọi cậu là Tiểu Nhã có sao không?”
Dương Diệp cười nói.
Tân Nhã lắc đầu thờ ơ.
Nói thật lòng, hôm nay bạn cấp ba là Mạnh Xán nói với cô ta, bảo cô ta hãy đi dự một buổi tiệc với mình, Tân Nhã mới vừa đến Yên Kinh, chẳng muốn đi đâu.
 
Chương 1038: Trùng hợp?


Hơn nữa cô ta chẳng quen ai ở đây, Mạnh Xán cũng được xem như là người quen nhỉ.
Cho nên cuối cùng không ngoan cố từ chối cô ta nữa, tham gia chung với cô ta.
“Ôi trời Tiểu Nhã, cậu đừng rầu rĩ buồn bã nữa, mọi người đều xuất thân từ gia tộc nổi tiếng, phải có tiếng nói chung mới đúng, ha ha ha, hôm nay phải chơi thật vui nhé!”
'Thấy Tần Nhã cứ ngơ ngẩn, Mạnh Xán nói.
“Vậy chúng ta bắt đầu quẩy đi!”
Dương Diệp cười nói.
“Khoan đã anh Diệp, có người chưa đến nữa đói"
“Ồ? Còn ai nữa?” Dương Diệp hỏi.
“Dương Tiểu Bối và anh họ dưới quê vẫn chưa đến à?”
Một chàng trai nói ngay.
“Tiểu Bối, à đúng rồi, còn Tiểu Bối nữa, cái gì mà anh họ dưới quê? Chẳng lẽ là con trai của người phụ nữ năm đó bị bà nội đuổi ra khỏi nhà à?”
Theo lý thuyết, hẳn Dương Diệp phải gọi bằng cô.
Mặc dù đám anh chị em bọn họ rất khinh bỉ người cô bị đuổi ra khỏi nhà, và cả chị họ anh họ nữa, nhưng bình thường khi nhắc đến, vẫn gọi là cô.
Bây giờ Dương Diệp lại gọi thẳng là người phụ nữ kia, làm nhóm con cháu như họ cảm thấy hơi không thoải mái.
Nhưng cũng không nói gì.
“Thảo nào, chiều nay bà nội lại giận với thím Năm, thì ra, Tiểu Bối có qua lại với Trần Khiêm!”
Dương Diệp cười mỉa.
Tính ra, khi Dương Diệp còn nhỏ, mẹ của anh ta đã từng ăn một vài cái tết với Dương Ngọc Bình, quan hệ giữa hai nhà không hề hòa hợp, nên làm con cháu đời sau có chút thù hận bẩm sinh.
“Trần Khiêm?”
“Trần Khiêm?”
Mà lúc này, Tân Nhã và Mạnh Xán đều kinh ngạc nói.
Làm Dương Diệp bất ngờ: “Mạnh Xán, Tiểu Nhã, sao nào hai người biết cậu ta à? Ồ đúng ròi, hình như cậu ta cũng ở Kim Lăng!”
Tần Nhã không nói gì nhưng trong lòng cô ta đã hơi kích động.
Nhưng chuyện làm Tân Nhã tò mò hơn là tại sao Mạnh Xán cũng biết Trần Khiêm?
Chẳng lẽ là trùng tên? Hay là trùng hợp? “Tiểu Nhã, cậu biết Trần Khiêm hả?” Mạnh Xán là người đầu tiên ngạc nhiên hỏi.
Trên mặt Tần Nhã có một cả xúc phức tạp: “Có thể là trùng tên! Mạnh Xán, cậu biết Trần Khiêm hả?”
“Hừ, tất nhiên là tớ biết rồi, nhưng mà không biết có phải cùng một người không, ba tớ chạy đi làm ăn khắp nơi mà, cho nên từ nhỏ tớ đã học ở trường này một lúc, học ở trường kia một chốc, năm tớ lên lớp mười một, ba tớ có làm một dự án ở huyện Bình An, tớ cũng chuyển trường, vì vậy biết thằng nghèo Trần Khiêm!”
 
Chương 1039: Không phải là người cùng một thế giới


“Huyện Bình An, ha ha, chính là anh ta!” Một đám người bắt đầu cười nói.
“Mẹ ơi, thằng nghèo đó là người thân của các cậu hả? Thật hay giả vậy?”
Mạnh Xán kinh ngạc.
“Tất nhiên chuyện này là thật, nhưng nhà họ Dương chúng tôi chưa bao giờ thừa nhận có người thân này mà thôi!”
Dương Diệp cười gượng nói.
Mà Tần Nhã thì cũng không quan tâm nhóm Mạnh Xán đang nói lúc trước Trần Khiêm thế này thế nọ.
Cô ta cực kỳ mong chờ hỏi: “Dương Diệp, lát nữa, Trần Khiêm sẽ đến hả?”
Dương Diệp gật đầu: “Nghe các cô ấy nói có thể Dương Tiểu Bối sẽ dẫn cậu ta đến! Cậu nhìn đi, chẳng phải đã đến rồi sao!”
Bây giờ cửa phòng riêng đang mở ra nên đúng lúc có thể nhìn ra bên ngoài hành lang.
Thấy Dương Tiểu Bối đã đến.
Mà sắc mặt Tân Nhã thì sốt ruột nhưng lại chỉ thấy một mình Dương Tiểu Bối.
“Dương Tiểu Bối, anh họ nhà quê đâu? Sao thế, không đến à”
Một cô gái trong gia tộc hỏi.
Dương Tiểu Bối được xem là người thấp kém nhất trong nhóm họ, vì vậy bình thường mọi người chẳng xem trọng Tiểu Bối lắm.
“Anh họ đi vệ sinh rồi, sẽ sang ngay thôii
Dương Tiểu Bối nói.
Thật ra cô ấy cũng không thích tham gia những trường hợp thế này, dù sao sự chênh lệch giữa cô ấy _ và những chị em khác quá lớn.
Không phải là người cùng một thế giới.
Nhưng không tham gia thì không được.
“Ha ha, đúng là buồn cười, có lẽ là lần đầu tiên được đến nơi cao cấp thế này nên lo lắng!”
Có cô gái che miệng cười nói.
Mọi người đều cười theo.
Lúc này, cửa phòng riêng mở ra.
Lập tức nhìn thấy một chàng trai mặc quần áo giản dị bước vào.
Chàng trai ấy đút một tay và túi quần, cao cao. gầy gầy, trắng trẻo gọn gàng.
Khi anh bước vào.
Trong nháy mắt, làm không khí trong phòng riêng như bị đóng băng.
Thậm chí có vài cô gái còn nhìn mà ngơ ngác, bởi vì chàng trai trước mặt cực kỳ đẹp trai, hơn nữa còn rất có khí chất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top