Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 960: Phải nói thế nào đây


Vương Văn cũng mới vừa nhớ sực ra, vì lúc nấy cảm thấy khó xử với lúc đó có quá nhiều người nên cô ấy đã vội vã xuống xe.
Túi xách vốn là để bên cạnh.
Cũng quên cầm xuống.
“Ôi trời, sao cậu lại bất cẩn như vậy, trong túi cậu có nhiều tiền mặt lắm hả?”
Hầu Hiểu Hà hỏi.
“Hiểu Hà, cậu nói gì vậy? Tôi không có ý đó, tôi chỉ sợ Trần Khiêm không để ý, lỡ như làm mất túi xách của tôi, bên trong có cả điện thoại, chứng minh nhân dân lẫn thẻ ngân hàng nữa!”
Vương Văn vội vã nói.
“Này này này, cậu kia, cậu quay lại đây làm gì, đây đâu phải chỗ cậu có thể đậu xe?”
Đúng lúc này, âm thanh cãi vã vang lên từ phía cửa ra vào.
Vài nhân viên an ninh chặn một thanh niên ở bên ngoài.
“Bạn của tôi quên túi xách, tôi mang đến cho cô ấy!
Người thanh niên này không phải ai khác, chính là Trần Khiêm.
“Cậu không nhìn xem đây là đâu hả, đây đâu phải nơi ai muốn vào là vào? Lăn đi chỗ khác!”
Nhân viên an ninh đẩy Trần Khiêm.
May thay, vì đứng gần cửa nên Hầu Hiểu Hà và Vương Văn đã thấy hết cảnh này.
“Trời ơi Văn Văn, nhìn cái tên kia đi, thật là mất mặt, mau mau lấy cái túi rồi đẩy cậu ta đi lẹ!”
Hầu Hiểu Hà vội nói. Truyện Đam Mỹ
Bởi vì những cậu ấm cô chiêu đứng gần đó đều giễu cợt nhìn về hướng cửa.
Dù sao thì trước mặt những bạn bè đồng trang lứa, ai lại không có chút hư vinh.
Nếu để người khác biết mình quen loại người này e là sẽ bị cười nhạo đến chết.
Vương Văn chạy nhanh ra cửa: “Trần Khiêm, tớ ở đây, cậu đưa cái túi cho tớ!”
Trần Khiêm liền trao cái túi xách cho Vương Văn.
Vương Văn bụng nghĩ muốn nói với Trần Khiêm một câu cảm ơn.
Nhưng phải nói thế nào đây.
Giống như thời học cấp ba, bản thân thích Trần Khiêm, nhưng vì thể diện nên chưa từng bày tỏ.
Bây giờ cũng vậy, Vương Văn cũng không nán lại nói thêm lời nào với Trần Khiêm.
Chào hỏi qua loa rồi Vương Văn chuẩn bị quay vào trong.
“Trần KhiêmlII"
Đột nhiên, trên khán đài vang lên một giọng nữ cao vút.
Giọng nói đó là của cô gái con của một đại gia họ Lâm, phố Kim Lăng.
 
Chương 961: Bọn em không quen biết cậu ta


Trần Khiêm cảm thấy giọng nói này rất quen, lúc quay đầu lại thì thấy quả nhiên là người quen, chính là Lâm Y Y, còn có ba của cô ấy, cộng thêm mấy vị quản lí cấp cao của tập đoàn nhà anh.
“Trần Khiêm, là cậu thật sao? Lúc tớ lái xe tới đây, thấy bóng lưng một người lái xe ba bánh rất giống cậu, nhưng mà ba tớ nói làm sao có thể là cậu được. Thật không ngờ, lại đúng là cậu!”
Người đang nói lại là Lâm Y Y, lúc này đang rất vui mừng.
Giờ phút này, những người có mặt tại đó đều ngơ ngác.
Không ai ngờ được con gái rượu của nhà họ Lâm lại có giao tình tốt như vậy với một người lái xe ba bánh.
“Tên nhóc này là ai vậy chứ? Dường như cô Lâm rất coi trọng cậu ta?”
“Đúng vậy, theo tôi đoán, chắc là bạn học của cô Lâm!”
Ai nấy cũng đều ngạc nhiên. Hầu Hiểu Hà tự nhiên thở dồn dập. Cô Lâm lại quen Trần Khiêm?
Trần Khiêm sao lại quen biết nhiều người như vậy?
“Ừ? Y Y, cả Tổng giám đốc Lâm nữa, mấy người đều ở đây sao?”
'Trần Khiêm dời tầm mắt tới trước khán đài, hơi bất ngờ.
Đặc biệt là lúc nhìn thấy Quách Tây Lâm. Trần Khiêm vỡ lẽ, lúc trước Quách Tây Lâm có gọi điện cho mình, nói cái gì muốn mời mình tham gia một bữa tiệc.
Nhưng lúc đó còn đang bận dây dưa với Hầu Hiểu Hà nên anh đã từ chối.
Không ngờ Hầu Hiểu Hà và Vương Văn lại tham gia đúng bữa tiệc này.
“Tên nhãi này mạnh miệng ghê nhỉ? Cái gì mà cả Tổng giám đốc Lâm nữa, mọi người đều ở đây sao. Nói chuyện kiểu gì vậy hả?”
“Gọi Tổng giám đốc Lâm rồi mấy người... đúng là trẻ người non dạ, không biết trời cao đất dày gì cảt"
“Đúng đói!”
“Hiểu Hà, Văn Văn, đây không phải là bạn học của hai người sao?”
Lúc này, Lý Lương lắc đầu cười khổ. “Làm gì phải, bọn em không quen biết cậu ta!”
Hầu Hiểu Hà đáp.
Còn Vương Văn thì cúi thấp đầu không nói lời nào.
“Cậu... cậu Trần! Cậu đến rồi ạ!”
Quách Tây Lâm kích động đến mức môi run run.
Cứ ngỡ Trần Khiêm không xem những người giàu trung bình như nhà mình ra gì, cho dù mình có nịnh bợ cũng vô dụng, vậy mà Trần Khiêm lại chịu đến.
“Rất vui được gặp cậu Trần!”
Tổng giám đốc Lâm cùng vài người nữa tiến lên trước, hơi cúi đầu.
Yên tĩnh! Cả hội trường đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ. Nhiều người kinh ngạc đến há hốc miệng.
Bởi vì những người chức cao vọng trọng đều cúi đầu trước một kẻ lái xe điện ba bánh.
Còn có cả Tổng giám đốc Quách, lúc nói chuyện với anh giọng nói còn run run.
Lúc này, Hầu Hiểu Hà hít thở càng dồn dập hơn.
Như có một tiếng sấm bên tai, làm đầu óc cô ta hoàn toàn trống rỗng.
Miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà.
“Cái gì? Bọn họ gọi Trần Khiêm là cậu Trần? Sao có thể chứ? Sao lại có thể?”
 
Chương 962: Cậu Trần này có phải là giả không đây


Còn Vương Văn thì hoảng hồn, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Có lễ nào cậu ta là cậu Trần của Kim Lăng!?”
Sự yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, nhường chỗ cho một trận ồn ào.
Ai nấy nhìn nhau kinh ngạc không thôi.
“Tổng giám đốc Quách, Tổng giám đốc Lâm, hai người khách khí rồi, không ngờ hai người tổ chức sự kiện ở đây!”
Trần Khiêm có chút gượng gạo.
Nhất là trong hoàn cảnh ai ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp.
Lại càng khiến Trần Khiêm ngại ngùng hơn.
Nhưng Trần Khiêm cũng ra vẻ sảng khoái đi về phía khách sạn.
Hầu Hiểu Hà đau khổ nhìn Trần Khiêm trước mắt mình đi về phía trước. Truyện Quân Sự
“Đúng vậy cậu Trần!”
'Tổng giám đốc Quách nhanh chóng nhường vị trí trung tâm cho Trần Khiêm.
Cùng lúc nhìn xuống đám đông ngây ngốc nói: “Các vị, đây chính là cậu Trần của Kim Lăng, nắm giữ tài sản khổng lồ của Kim Lăng, đồng thời cũng là chủ sở hữu của biệt thự Vân Đỉnh!”
Äm! Cả khán phòng lập tức xôn xao. “Ha ha ha ha hai”
Đột nhiên, một người phụ nữ bỗng phá lên cười như điên như dại.
Những người khác đều hướng về nơi phát ra âm thanh đó.
“Hiểu Hà, em cười gì thế?”
Lý Lương bị giọng cười của Hầu Hiểu Hà dọa sợ.
Cười gì hả? Ha ha, em cười tại sao Trần Khiêm có thể lợi hại như vậy, bây giờ còn có khả năng lừa được nhiều người thế chứ! Hơn nữa, những người khác đều một mực tin cậu ta là cậu Trần! Không buồn cười sao anh?”
Hầu Hiểu Hà vừa cười vừa đi ra.
Mấy doanh nhân giàu có trên sân khấu lúc này đều cau mày, đặc biệt là Tổng giám đốc Quách, ông †a nhíu mày nhìn Hầu Hiểu Hà.
“Các người còn làm gì nữa vậy? Người đâu, mau tống cổ cô ta ral”
Quách Tây Lâm tức giận nói.
“Tổng giám đốc Quách, ông đừng hiểu lầm, tôi không có ý mạo phạm ông. Tôi chỉ hi vọng ông không bị tên khốn này lừa. Nói thật, tôi là bạn học cấp ba với tên này! Cậu ta trước đây làm gì, tôi đều biết hết! Hơn nữa Vương Văn cũng biết! Cậu ta là tên nghèo kiết xác, nghèo đến nỗi cơm không có mà ăn!”
“Xùy.. Lời này nói ra, ai nấy cũng đều thở phào.
Cậu Trần này có phải là giả không đây?
Coi bộ ai cũng tin lời mình, Hầu Hiểu Hà càng được đà đắc ý.
Như vậy có thể nói là hôm nay mình cũng đã thể hiện được chút gì đó trước mặt những doanh nhân giàu có rồi, hừm.
Cậu Trần của Kim Lăng? Là Trần Khiêm? Tuyệt đối không thể.
Sau đó nhìn Trần Khiêm một cách khinh bỉ: “Haha, không ngờ tới đúng không Trần Khiêm? Tôi có mặt ở đây hôm nay làm cậu diễn không thành, không lừa được Tổng giám đốc Quách!”
Hầu Hiểu Hà không có cách nào tiêu hóa sự thật này.
Trần Khiêm nhìn Hầu Hiểu Hà, lắc đầu cười khổ.
“Ồ, xem ra, cô gái này có chút hiểu lầm cậu Trần rồi... Quách Tây Lâm cũng cười khổ.
“Cậu ấy chính là cậu Trần! Chủ tịch của tập đoàn Kim Lăng trong truyền thuyết!”
 
Chương 963: Chẳng lẽ là thật


Thấy thái độ kính cẩn của Tổng giám đốc Quách cùng những người kia.
Hầu Hiểu Hà hết cười nổi? Chẳng lẽ là thật?
Nhớ lại năm đó, cái bộ dạng nghèo kiết xác của Trần Khiêm, mỗi lần nhìn mình đều chán ghét.
Chưa từng xem cậu ta ra gì.
Nhưng mà giờ đây, chỉ mấy năm không gặp, Trần Khiêm sao lại tiến triển nhiều như vậy.
Tại sao nhiều doanh nhân giàu có như vậy lại đều phải cúi mình trước cậu ta?
Làm sao có thể?
Trần Khiêm lơ đẹp Hầu Hiểu Hà, chỉ chào hỏi Tổng giám đốc Quách cùng mấy người kia.
Rồi tất cả cùng tiến vào khách sạn.
Nán lại đâu chừng nửa tiếng đồng hồ, Trần Khiêm đã vội vã ra về.
Anh nói lời tạm biệt cùng Tổng giám đốc Quách.
Lúc ra cửa, rất nhiều người cũng đi theo ra tiễn anh.
Lâm Y Y nói gì đó với ba cô ấy, rồi lè lưỡi, rõ ràng là muốn đến chỗ Trần Khiêm.
Tất nhiên là ba cô đồng ý.
Hầu Hiểu Hà căng thẳng cùng Vương Văn cũng đi ra.
Lúc này, Trần Khiêm bước lên chiếc xe điện ba bánh của mình.
Còn Lâm Y Y thì ngồi bên cạnh anh.
Nhưng kì lạ ở chỗ là, Vương Văn lúc này không còn cảm thấy ngồi xe ba bánh là mất mặt nữa.
Bởi vì cô tiểu thư xinh đẹp Lâm Y Y ngồi trên đó với biểu cảm gương mặt hoàn toàn là thỏa mãn.
Đừng nói là mình!
Hơn nữa, Trần Khiêm lại chính là cậu Trần kia, điều này dọa Vương Văn một phen.
Đến lúc này còn tưởng mình đang mơ.
Còn Hầu Hiểu Hà thì cuống đến phát khóc.
Lại nhìn Trần Khiêm một cái, vẫn quần áo đó, vẫn bề ngoài đó, vẫn thần thái đó.
Lúc nấy trông vẫn là bộ dạng nghèo khổ.
Sao bây giờ nhìn, lại là dáng vẻ khiến người khác e dè? Tại sao?
Trần Khiêm đang chuẩn bị đưa Lâm Y Y về chỗ mình ăn cơm.
 
Chương 964: Xin cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa


Tâm tình của Trần Khiêm hiện tại không tồi, dù sao chuyến này đi cũng không bõ công, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, còn giúp Tử Nguyệt tìm được mẹ đẻ, bản thân cũng tìm được em họ.
Thu hoạch rất lớn.
Nhưng có người vui lại có người sầu.
"Choảng!"
Tiếng một chén trà rơi xuống đất.
"Vô dụng, thật là vô dụng, gà tới tay còn bay. mất?"
Trong biệt thự, Tư Đồ Dương phãn nộ gào thét mấy tên thuộc hạ người nước ngoài.
Long Thiếu Vân đứng ở bên cạnh, sắc mặt cũng nặng nề.
Dù sao trước đây mình cũng tán dương đám này quá lời, vậy mà chỉ một đám học sinh cũng xử không xong, Tư Đồ Dương rống giận quát đám thủ hạ.
Đây chính là chửi chó mắng mèo, kì thật là đang bóng gió mình.
Long Thiếu Vân nén giận.
"Cậu Dương, cậu Long, thật đấy, chúng tôi lúc đó bị bao vây, e rằng đã kinh động đến cảnh sát!"
Tên cầm đầu nói: "Xin cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa, cậu Dương lần này hãy cho chúng tôi biết tăm tích của Phương Kiển Nám, chúng tôi nhất định bắt cô ta về đây!"
"Trễ rồi trễ rồi, chúng mày cho rằng người nhà họ Phương muốn động là động được sao. Nếu không phải gặp trúng giai đoạn nhạy cảm, tao và bố †ao cần phải nắm chắc nhất cử nhất động của nhà họ Phương, tao cũng sẽ không mạo hiểm đi bắt cóc Phương Kiển Nám, đánh rắn động cỏ. Bây giờ chỉ hi vọng nhà họ Phương không dồn hết nghi ngờ lên đầu tao tao đã đội ơn chúng mày rồi."
Tư Đồ Dương cuống đến phát điên.
Sợ lần này bắt cóc không thành sẽ mang đến hậu quả bất lợi.
Hơn nữa nếu làm ảnh hưởng đến việc lớn của gia tộc, vậy thật sự là mất nhiều hơn được.
Long Thiếu Vân trông bộ dạng ủ rũ của đám thuộc hạ, liền hỏi: "Đúng rồi, không có lí do gì mà trực thăng đến nhanh như vậy, lại còn kinh động đến cả cảnh sát, mày kể lại tường tận tao nghe xeml"
Bọn thủ hạ kể hết tình huống lúc đó.
"Hả? Chẳng lẽ là hắn?"
Nghe xong, Long Thiếu Vân cau mày.
Tư Đồ Dương hỏi: "Là ai?”
Long Thiếu Vân hỏi tiếp: "Không phải chúng mày chụp được ảnh sao? Đem ra tao xem đám người đó có những ail"
Nhóm thuộc hạ lập tức đưa ra.
"Tao biết rồi, quả nhiên là hắn! Cậu Trần của Kim Lăng, Trần Khiêm!" . Truyện Sủng
Nhìn thấy Trần Khiêm trong ảnh, Long Thiếu Vân tức giận đập bàn.
Lúc trước ngay trong tiệc sinh nhật mình cũng bị Trần Khiêm làm cho mất mặt mấy phen.
Hơn nữa quay về nhà còn bị cấm túc.
Làm cho tiếng tăm tích lũy nhiều năm của bản thân cũng sụp đổ tan tành.
 
Chương 965: Không thành vấn đề


Long Thiếu Vân hận đến nghiến răng nghiến lợi. "Hän là cậu Trần của Kim Lăng?"
Tư Đồ Dương tất nhiên là đã từng được nghe danh.
Long Thiếu Vân lập tức kể hết mối ân oán giữa mình với Trần Khiêm.
"Ha ha, chẳng trách, dù Phương Kiển Nám không huy động lực lượng nhà họ Phương, nhưng những chuyện cô ta làm đều thuận buồm xuôi gió, thì ra là nhờ có nhân vật lớn như Trần Khiêm chống lưng. Đã rõ vì sao anh đối tốt với Phương Kiển Nám như vậy mà cô ta cũng chưa từng để ý đến anh!"
Long Thiếu Vân nói. Tư Đồ Dương nghe vậy thì hít một hơi sâu.
"Bất kể là ai, chỉ cần đối đầu với Tư Đồ Dương này, tôi sẽ làm cho hắn không thể đàng hoàng rời khỏi Thục Xuyên!
Người đâu!" Tư Đồ Dương nổi giận đùng đùng quát tháo.
"Anh Dương đừng kích động!" Long Thiếu Vân đè bả vai Tư Đồ Dương xuống. "Tôi từng điều tra về Trần Khiêm, thế lực của hắn ta rất lớn, so với những gì chúng ta có thể tưởng tượng được còn lớn hơn, tùy tiện động thủ sế sinh chuyện! Chuyện năm đó chị gái hẳn bức nhà họ Long rời khỏi phố Kim Lăng cậu cũng đã nghe qua!"
Long Thiếu Vân vội vàng khuyên nhủ.
Trực tiếp nhắm vào Trần Khiêm, chẳng khác nào làm cho sự việc đơn giản trở nên phức tạp.
Tư Đồ Dương tất nhiên là hiểu đạo lý này, chỉ là phát hiện Phương Kiển Nám phớt lờ mình là bởi vì vớ được Trần Khiêm, lại còn tát mình một cái nên sinh lòng ghen tuông.
Bây giờ tỉnh táo lại, cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi. "Vậy Thiếu Vân, cậu có cách gì hay không? Không lễ cứ để hắn diễu võ dương oai ở Thục Xuyên?"
Long Thiếu Vân cười lạnh: "Đương nhiên là không rồi, trái lại, em muốn khiến hẳn cả đời không thể rời khỏi Thục Xuyên, để trả mối thù hắn sỉ nhục em lúc trước, chuyện này em sẽ đích thân đi xử lý. Đúng rồi anh Dương, hi vọng anh cho em mượn ít nhân lực, em phải điều tra xem lần này Trần Khiêm mang đến những ai?"
"Không thành vấn đề!" Hai người bàn bạc đến tận khuya mới xong.
Ba ngày sau.
4 "Anh, em với cô Phương ra ngoài mua ít đồ, anh _ muốn ăn gì để em mual"
"Gì cũng được, miễn là em và cô Phương nấu anh đều thích!"
Trần Khiêm nhìn Tô Tử Nguyệt và cô Phương cười.
Chỉ trong ba ngày, Tử Nguyệt và cô Phương đã trở nên thân thiết hơn nhiều rồi.
Đúng như Trần Khiêm nói, Tử Nguyệt không vì vết sẹo trên mặt cô Phương mà ghét bỏ bà.
Còn Phương Mộng Hân nhìn thấy đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện mỗi ngày đều ở cạnh mình, cảm thấy rất hạnh phúc và thỏa mãn.
Về phần Tô Tử Nguyệt, cô ấy cảm thấy những lúc ở cạnh cô Phương luôn có cảm giác an toàn, thân thiết, giống như cô Phương chính là người thân của mình.
Hai người nắm tay nhau đi đến trung tâm thương mại.
Cô Phương thấy một quầy bán những xâu kẹo. hồ lô.
Còn Tử Nguyệt thì đưa mắt nhìn chỗ này một chút chỗ kia một chút.
Sau đó thì lại đi về phía trước. Lòng cô Phương chua xót, theo lời Tử Nguyệt kể, nếu không gặp được Trần Khiêm thì cô ấy còn phải chịu khổ dài dài.
Từ nhỏ đến lớn, e là ăn một xâu kẹo hồ lô cũng là việc xa xỈ.
“Tử Nguyệt, con chờ chút, cô trở lại ngay!" Cô Phương nói xong thì chạy đi.
Tử Nguyệt thầm nghĩ không biết cô Phương đi đâu mà thần bí như vậy?
Đành đứng tại chỗ chờ.
Đột nhiên lúc này.
Tô Tử Nguyệt bỗng nghe thấy tiếng xe mô tô ồn ào.
Quay đầu nhìn, một xe bánh mì đang lao về phía mình.
“AI”
Người qua đường đồng loạt thét lên chói tai.
 
Chương 966: Rút mau


Đuổi theo sát sao, rồi vài người từ trên xe nhảy xuống.
Bọn họ hung hăng bắt lấy Tô Tử Nguyệt, cố kéo cô vào trong xe.
"Tử Nguyệt! Tử Nguyệt!"
Cô Phương từ lúc thấy chiếc xe đã bật chế độ cảnh giác.
Lập tức lao tới như điên. Tô Tử Nguyệt đang giấy giụa kịch liệt.
Trong tình huống cấp bách, cô ấy hung hăng cắn một cánh tay vớ được.
"AP" Người đàn ông che mặt gào thảm thiết. Thô bạo đẩy Tô Tử Nguyệt ra.
Hắn ta dùng lực mạnh đến nỗi Tô Tử Nguyệt ngã mạnh xuống đất.
Gáy đập vào một vật gì nhô lên bên đường.
Tô Tử Nguyệt ngất đi.
Phương Mộng Hân gấp gáp chạy sang, trong lúc nhóm người kia muốn đưa Tô Tử Nguyệt đang hôn mê rời đi.
Phương Mộng Hân tất nhiên là liều mạng rồi.
Nhưng mà dù sao Phương Mộng Hân cũng chỉ là một phụ nữ.
Làm sao có thể đấu lại nhóm người kia.
Ngay lúc Phương Mộng Hân tưởng như tuyệt vọng.
Đột nhiên một bóng người xuất hiện.
Sau đó thì gã cầm đầu toàn thân run lên, đứng như trời trồng.
Khi nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của người thanh niên đang chạy đến.
Có một số trong nhóm kẻ xấu vẫn còn muốn động thủ.
Nhưng làm sao có thể là đối thủ của người thanh niên kia.
"Rút, rút maul”
Có người hô to.
Phương Mộng Hân cũng nóng nảy, dùng hết sức lực nhắm đến tên ngồi trên ghế phụ, sống chết muốn gỡ mặt nạ của hắn xuống.
Người nọ hoảng hồn, vội vàng dùng hai tay che mặt.
Gào thét lái xe rời đi.
Người thanh niên muốn đuổi theo, nhưng phát hiện Tô Tử Nguyệt bị thương khá nặng thì không truy đuổi nữa!
"Cảm ơn cậu, rất cảm ơn cậu!"
Phương Mộng Hân cảm ơn người thanh niên, trong lúc đang ôm chặt Tô Tử Nguyệt.
 
Chương 967: Có điều tra được là ai làm không


"Cô Phương, không cần cảm ơn, tôi là người được cậu Trần phái đến âm thầm bảo vệ cô Tô Tử Nguyệt, đây là nhiệm vụ của tôi! Tôi không ngờ, có người dám động thủ giữa ban ngày ban mặt.”
Người thanh niên mang vẻ mặt tự trách. Tô Tử Nguyệt sắc mặt tái nhợt, gần như là bất tỉnh nhân sự. Từ xa, âm thanh tiếng còi xe cứu thương vọng tới.
Thanh niên này cũng không phải ai xa lạ, chính là Địa Hổ.
Thiên Long Địa Hổ là hai anh em chuyên phụ trách bảo vệ an toàn cho Trần Khiêm.
Nhưng mà trước khi đến Thục Xuyên, Trần Khiêm cho rằng mình Thiên Long là đủ, không cần cả hai anh em phải đi theo mình.
Cho nên đã dặn Địa Hổ âm thầm đi bảo vệ Tô Tử Nguyệt.
Dù sao thì trước kia cũng rất nhiều lần người bên cạnh Trần Khiêm bị bắt cóc nên anh rất để tâm.
Nhưng Tô Tử Nguyệt có thể gặp chuyện gì được.
Thế nên bình thường Địa Hổ rất nhàn.
Nhưng không ngờ hôm nay nhờ dụng cụ quan sát, mới biết Tô Tử Nguyệt đang bị theo dõi.
Gấp gáp chạy đến, nhưng vẫn là chậm một bước.
Trần Khiêm là người được thông báo trước tiên. Liền vội vàng chạy tới bệnh viện. "Có điều tra được là ai làm không?"
Tô Tử Nguyệt vẫn đang còn hôn mê, Trần Khiêm giận run người. Còn Phương Mộng Hân khóc hết nước mắt. "Tôi đã liên hệ Tổng giám đốc Chu điều tra, đám người kia không phải là người địa phương, cho nên không lần ra manh mối gì. Nhưng mà cậu Trần, trong đó có một người hẳn là cậu rất có hứng thú."
Thiên Long đã có mặt, nói.
Sau đó đưa bức phát họa khuôn mặt của tên ngồi ở ghế phụ bị Phương Mộng Hân tháo mặt nạ cho Trần Khiêm xem.
Trần Khiêm vừa nhìn thấy.
Lông mi liền giật giật.
"Long Thiếu Vân? Sao lại là hãn?"
Trần Khiêm kinh ngạc hỏi.
Tuy hình ảnh hơi mờ, nhưng Trần Khiêm có thể khẳng định đó là Long Thiếu Vân.
Dù sao thì anh thiếu chút nữa là bại trong tay hắn.
"Không sai, chính là hản. Chúng ta điều tra ra được, hắn tới Thục Xuyên vài ngày trước. Cậu Trần, dù cho giữa cậu và hắn có ân oán, nhưng mà hẳn lao tâm khổ tứ đuổi tới tận Thục Xuyên để trả thù, điểm này tôi nghĩ không thông!"
Thiên Long nhíu mày nói.
Ẩm. Trần Khiêm đấm mạnh lên tường.
"Không cần biết hản là kẻ nào, cũng không cần biết hắn muốn cái gì, nhưng Tử Nguyệt không có tội. Vì báo thù tôi mà thiếu chút nữa hắn đã hại chết Tử Nguyệt! Thiên Long Địa Hổ, Long Thiếu Vân chắc cũng chưa rời khỏi Thục Xuyên đâu, hai người kết hợp với Chu Minh, nhất định phải bắt được hắn! Không cần biết các người dùng biện pháp gì, không được để hắn cứ như vậy mà rời khỏi Thục Xuyên!"
Đứng ngoài cửa phòng bệnh của Tô Tử Nguyệt, Trần Khiêm cả giận nói.
"RõI Cậu Trần!" Thiên Long Địa Hổ đứng thẳng người nhận lệnh. Lúc này, trong một căn biệt thự bí ẩn.
"Nhanh nhanh nhanh, thu dọn đồ đạc, chúng ta chia làm hai hướng rời đi!"
"Hả? Cậu Long, phải đi gấp như vậy sao? Không cần chào Tư Đồ Dương một tiếng sao?"
Người tài xế kề cận Long Thiếu Vân hỏi.
"Chào con khỉ, e là trễ một chút nữa thì không còn đường thoát đâu! Khẩn trương, sắp xếp cho đám kia rời đi trước!"
Long Thiếu Vân la toáng.
 
Chương 968: Đâu ra nhiều trực thăng như vậy


Vụ bắt cóc này, anh ta đã cùng với Tư Đồ Dương tính toán kĩ lưỡng.
Người thân thiết bên cạnh Trần Khiêm chỉ có Tô Tử Nguyệt.
Mà quan hệ của Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt không phải hời hợt.
Cho nên họ tính bắt cóc Tô Tử Nguyệt rồi dẫn dụ Trần Khiêm vào bãy, đến lúc đó sẽ xử anh.
'Thậm chí cũng đã tính luôn đến việc xử đám thuộc hạ dưới trướng Trần Khiêm một thể.
Dù sao Long Thiếu Vân cũng chỉ đứng sau, không xuất đầu lộ diện, không có gì để sợ.
Nhưng bây giờ thì khác, e rằng Trần Khiêm đã ra ra mình rồi.
Chắc chắn sẽ cho người ráo riết đuổi theo mình.
Vốn muốn mượn Tư Đồ Dương giết Trần Khiêm. Nhưng mà, tính toán đến mức ấy mà lại xem thường năng lực phòng vệ của Trần Khiêm bấy giờ.
Long Thiếu Vân chột dạ vội vàng thu thập đồ đạc.
"Cậu Long, đã bố trí cả rồi, dựa theo phân phó của cậu, tôi đã tìm được một xe địa hình, nhưng mà tôi nghiên cứu lộ trình, muốn rời khỏi Thục Xuyên thì cũng đến khoảng nửa đêm!"
"Được, vậy nhanh chóng rời đi! Ngoài ra, gọi người đến thành phố Khánh tiếp ứng!"
Long Thiếu Vân xách theo hành lí của mình, đeo kính râm, bộ dạng vội vã rời đi.
Mà ngày hôm nay. Thành phố Thục Đô không biết thế nào.
Trên đường, đủ các loại xe sang phóng đi điên cuồng.
Một đoàn xe đâu khoảng năm trăm chiếc.
Nối đuôi nhau chia ra các ngả.
"Mẹ ơi, chuyện này là sao đây?" "Hoành tráng quá đi?" "Không lẽ xảy ra chuyện gì?"
"Trên báo cũng không có nói nha. Có thể có một đoàn xe xa hoa như vậy tồn tại sao?"
Rất nhiều người choáng ngợp.
Ở ngoại ô Thục Đô.
Cũng có không ít người.
Vù vù vùi!
Lúc này, trên không có một tiếng nổ rền. Người qua đường đều ngẩng đầu nhìn.
"Ôi mẹ ơi, đâu ra nhiều trực thăng như vậy?" "Trời đất, chuyện gì vậy trời?"
Ai nấy đều chụp ảnh.
Khiếp sợ đến mức không khép được miệng.
Bởi vì, khoảng chừng trăm chiếc trực thăng, chia ra nhiều hướng.
Hơn một trăm chiếc, đồng loạt bay lên, trông hoành tráng là bao nhiêu.
Cứ như vậy sục sạo trên không trung. Mới xác định được mục tiêu cuối cùng.
Mà mục tiêu lúc này đang ở trên trục đường nối Thục Đô với thành phố Khánh.
Bây giờ đã là nửa đêm, gió đêm gào như quỷ khóc, xuyên qua kính xe của Long Thiếu Vân mà thét gào.
 
Chương 969: Bây giờ, có muốn chạy cũng chạy không thoát


"Đến đâu rồi?"
Long Thiếu Vân hỏi tài xế, lúc này mặt mũi anh †a đã tái mét.
"Cậu Long, tôi cũng không biết đây là đâu nữa? Chúng ta giờ không thể chạy trên đường chính, đâu đâu cũng là người của Trần Khiêm, chúng ta đã bị phát hiện! Nhìn xung quanh, có vẻ đây là một vùng núi hoang vắng!"
Tài xế sợ đến mức tay chân run rẩy.
Bất chấp việc bọn họ gấp rút trốn chạy.
Nhưng không ngờ, rất nhanh chóng, đoàn xe của Trần Khiêm đã chặn tất cả các ngả từ Thục Xuyên đến thành phố Khánh.
Nhờ vào bóng đêm.
Cộng thêm tài xế cũng là tay lái thạo nghề.
Mới chật vật mà chạy thoát được.
Nhưng mà họ dường như đã đi lạc đường rồi.
"Khốn kiếp! Nuôi mày tốn cơm! Khốn kiếp!!!"
Long Thiếu Vân điên loạn gào thét, nơi này cách xa nội thành, xung quanh đều là rừng rậm, vô cùng đáng sợ.
Ngay lúc này, tiếng động cơ gầm rú xé gió đêm lạnh lẽo tràn vào màn nhĩ.
Liền sau đó, ánh đèn bắt đầu rọi tới.
Không biết có bao nhiêu chiếc xe truy đuổi phía sau.
Hướng ngược lại, cũng có xe truy tới. "Chạy, mau chạy!"
Long Thiếu Vân hét toáng.
Anh ta cấp bách gọi điện thoại cho mẹ.
"Thiếu Vân, con đang lái xe hả? Ngày mai là sinh nhật mẹ, còn tranh thủ về sớm!"
"Mẹ! Mau tới cứu con! Mau cứu con! Con bị chặn ở thành phố Khánh rồi!"
"Con trai, con nói gì, có phải tín hiệu không tốt không, mẹ không nghe được gì cả?"
Đầu dây bên kia, mẹ anh ta nói.
"Mẹ! Mẹ nghe rõ không? Mau đến cứu con! Cứu conl"
"Alo alo alol"
Long Thiếu Vân la lên trong điện thoại, nhưng đầu dây bên kia không thấy hồi đáp.
Cầm điện thoại lên xem, thì ra tín hiệu đã bị ai chặn rồi.
"Cậu Long, hay là dừng xe đi, phía trước tối om, tình hình đường sá chúng ta cũng không thông thuộc!"
Lái xe quãn bách nói.
Bây giờ, có muốn chạy cũng chạy không thoát.
 
Chương 970: Rơi xuống vực


"Dừng cái con khỉ, lần này nếu tao rơi vào tay Trần Khiêm là coi như xong! Tiếp tục lái, chạy hết đoạn này là gặp người của mình rồi!"
Tài xế nghe vậy đạp mạnh chân ga.
"Rầm!"
Bỗng nhiên, thân xe rung mạnh.
Sau đó là rung lắc kịch liệt.
Đợi lúc Long Thiếu Vân kịp phản ứng, chiếc xe đã bắt đầu rơi xuống.
"A.
Long Thiếu Vân và tài xế hoảng sợ thét lên chói tai.
Tiếng thét của hai người theo quá trình lao xuống mà mơ hồ dần.
Cho đến khi nghe được một tiếng nổ kinh hoàng.
Dưới đáy vực, lửa bắt đầu bốc lên. Mọi thứ trở về trạng thái yên lặng. Lúc này, đoàn xe đã tập trung lại.
Khi ánh sáng chiếu tới, tất cả mới nhìn rõ vách đá trước mặt.
Đêm khuya, nhà họ Long ở Yên Kinh.
"Ông à, trong lòng tôi rất bất an, vừa rồi Thiếu Vân gọi điện về, nghe giọng nó rất khẩn trương, giống như bị đe dọa, ông nói nó không gặp chuyện gì ở Thục Xuyên chứ?”
Một người phụ nữ xinh đẹp nói.
"Hừ, có thể gặp chuyện gì được chứ? Ở Thục Xuyên có nhà Tư Đồ, bà yên tâm đi!"
Một người đàn ông mặt mày lạnh lùng đáp.
"Nhưng mà giờ điện thoại của Thiếu Vân không gọi được nữa. Ông cũng biết Thiếu Vân lâu nay đắc tội với người ta cũng không ít!"
Người phụ nữ lo lắng.
"Được rồi, đợi một lát tôi gọi điện cho bên nhà Tư Đồ hỏi thăm, cho dù nó đắc tội với ai thì trước. giờ chỉ có nhà họ Long động vào người khác, làm gì có chuyện người khác dám động vào nhà họ Long? Hừ, hai chị em nhà họ Trần tuy là kiêu ngạo, nhưng sớm muộn tôi cũng bắt chúng nó nợ máu trả máu!"
Người đàn ông trung niên với lấy điện thoại, gọi cho nhà Tư Đồ.
Nghe bên kia nói một hồi lâu. Sắc mặt người đàn ông càng lúc càng tái đi.
"Cái gì? Vất vả cho anh Tư Đồ rồi, tôi sẽ cho người qua liền!"
Người đàn ông trung niên sắc mặt nhợt nhạt cuống quýt đứng lên nói: "Nhà Tư Đồ báo tin, Thiếu Vân đã mất tích ở Thục Xuyên!"
"Hả?" "Bây giờ làm sao?"
“Tôi lập tức phái người đi Thục Xuyên, cho thằng Hai dẫn người đi đi!"
Người đàn ông cũng lo sợ đứng ngồi không yên.
"Nhưng mà thăng Hai nó..."
“Thăng Cả nó phải ở bên cạnh tôi, chuyện này phải có người trong nhà ra mặt, để thằng Hai đi là được, tôi cho bác Hùng đi theo nói"
Người đàn ông trung niên dàn xếp.
Người phụ nữ lúc này mới gật đầu.
Tại vách núi.
Trần Khiêm ngồi trực thăng đến nơi.
 
Chương 971: Tử Nguyệt bị bắt


Vực này rất sâu, nghe thuộc hạ báo lại, ngay cả thân xe cũng không tìm được một mảnh nào lành lặn, đừng nói gì đến xác người.
Trần Khiêm cười khổ.
Đúng là trời đày còn có thể sống, tự tạo nghiệp không thể sống, hậu quả trước mắt!
Đúng lúc này. Chuông báo điện thoại của Trần Khiêm reo lên. Lấy ra xem thì thấy là Địa Hổ gọi đến.
Bên chỗ Tử Nguyệt phải để một người lại bảo vệ, người này chính là Địa Hổ. Trờ ?m tr?m h??ền trùm ++ T? ?MT???e?﹒?n ++
"Có chuyện gì?" Trần Khiêm hỏi.
"Cậu Trần, cô Tử Nguyệt đã tỉnh, não chấn động nhẹ nhưng không đáng lo! Nhưng mà...”
Địa Hổ nói đến đây thì giọng nói nhỏ lại. "Nhưng mà chuyện gì?" Trần Khiêm hỏi.
"Cậu Trần, thật xin lỗi, tôi vẫn luôn túc trực bên cạnh cô Tô, nhưng mới vừa nấy, trong bệnh viện xuất hiện một nhóm bốn bác sĩ biểu hiện rất kỳ lạ. Tôi sinh nghỉ, không cho bọn họ tiếp cận! Đột nhiên bọn họ động thủ, một mình tôi không đấu lại bốn người họ, cô Tô bị bọn họ bắt đi rồi!"
Địa Hổ nói. "Cái gì? Anh cũng bị đả thương hả?" Trần Khiêm trán đổ mồ hôi.
"Chờ em đến bệnh viện rồi tính tiếp, anh cho người đi tìm trước đi!"
Nếu mà Tử Nguyệt xảy ra chuyện gì, chắc mình áy náy đến chết.
Lúc này Trần Khiêm mới cảm thấy nhiệm vụ ba giao cho là đi tìm cô Phương thật ra không phải đơn giản.
Anh nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
"Cô Phương lúc nãy ra ngoài mua cháo mới may mắn thoát được, nhóm người này biểu hiện rất kì dị, vũ khí của họ là dao găm. Tôi đoán họ đã được huấn luyện trực chiến rất nghiêm khắc, hơn nữa họ đều là cao thủi"
Ở bệnh viện, Địa Hổ hổ thẹn kể lại ngọn nguồn câu chuyện.
Trên người Địa Hổ cũng quấn băng nhiều chỗ.
Khiến cho sắc mặt của Thiên Long cũng căng thẳng.
"Camera bệnh viện đâu?”
Trần Khiêm đi qua đi lại, hỏi.
"Đều trích xuất về rồi, tôi cũng đi tới nhiều ngã tư để xem camera hành trình, cuối cùng bọn họ biến mất ở chân núi!"
Địa Hổ nói.
Trần Khiêm vỗ vai Địa Hổ nói: "Chị em bảo. người có thể là đối thủ của hai anh em anh rất hiếm, mà đến bốn người cao thủ như vậy, hẳn là xuất phát từ dòng tộc. Địa Hổ, anh có nhận ra họ thuộc phái nào không? Dễ để chúng ta ra họ đến từ gia tộc nào?"
“Tiểu Khiêm cháu không cần điều tra đâu, cô biết bốn người họ là ai? Cũng biết Tử Nguyệt bị ai mang đi!"
Lúc này cô Phương mới đứng dậy, mắt rưng rưng nói.
Mà lúc này Trần Khiêm mới bất giác nghĩ tới.
Đúng rồi, ở Thục Xuyên này còn ai khác ngoài nhà họ Phương.
Bởi vì Trần Khiêm không bộc lộ thân phận, cũng tạm thời không qua lại gì với nhà họ Phương cả.
Nhà họ Phương thì luôn bí ẩn, cho nên Trần Khiêm không nghĩ đến nhà họ Phương.
Hiện tại xem ra chỉ có thể là nhà họ Phương.
"Nếu cô đoán không sai, bốn người bọn họ đều là cận vệ của ba cô! Ba cô, đã phát giác rồi!"
Phương Mộng Hân nói.
 
Chương 972: Tính kế


Là cô con gái có triển vọng nhất của ông cụ Phương, hơn nữa năm đó còn được xem là nhân vật số hai của nhà họ Phương, Phương Mộng Hân còn được trọng dụng hơn cả ba Phương Kiển Nám.
Có thể hình dung được Phương Mộng Hân năm đó vô cùng thông minh.
Do đó, với sự nhạy cảm của mình, cho dù không biết là ba mình có phát hiện ra tung tích của mình không, nhưng một điều bà ấy có thể chắc chăn chính là ba mình đứng sau vụ này.
“Tiểu Khiêm, nội bộ nhà họ Phương rất phức. tạp, nếu ba cô bắt Tử Nguyệt đi thì cô tin chắc ông cũng không làm khó nó, nhưng những người còn lại trong nhà đó thì cô không chắc!”
“Ha ha, cô giận ba mình đã nhiều năm, ông ấy dù có hối hận nhưng tính khí thì vẫn như vậy. Rõ ràng là muốn cô tìm đến tận cửa để tạ lỗi?”
Phương Mộng Hân cười khổ, nói.
“Vậy cô Phương, chúng ta phải làm gì tiếp theo đây? Tử Nguyệt ở chỗ ông ấy, dù sao cháu cũng thấy không yên tâm!”
Trần Khiêm lắc đầu đáp.
Dù sao Tô Tử Nguyệt cũng được xem như người nhà họ Trần, là em họ của mình.
Lúc đầu mang theo Tử Nguyệt đến, bây giờ Tử Nguyệt vì mình gặp biết bao nhiêu là chuyện, làm sao mình có thể buông bỏ không quản.
“Tôi thấy thế này cậu Trần, chúng ta cứ đột nhập vào nhà họ Phương tìm cách cứu cô Hai ral”
Thiên Long Địa Hổ đồng thanh nói.
“Không được, Thiên Long Địa Hổ, tôi biết hai cậu rất lợi hại, nhưng mà tôi phải nói thẳng, hai người không phải là đối thủ của bốn người thuộc hạ của ba tôi. Hơn nữa thực lực của nhà họ Phương không kém nhà họ Trần, đâu thể nói muốn vào là vào được!”
Phương Mộng Hân nói. Thiên Long Địa Hổ cúi đầu.
“Không lẽ cứ vậy không lo đến tình hình của cô Hai sao?”
Địa Hổ bứt rứt nói.
“Tất nhiên là không phải, dĩ nhiên không phải không có cách. Ba ngày sau là sinh nhật ba tôi, theo. thông lệ, nhà họ Phương sẽ tổ chức một bữa tiệc long trọng, mời tất cả doanh nhân tiếng tăm và bạn bè thân quyến của nhà họ Phương. Đó là thời cơ để chúng ta giải cứu Tử Nguyệt!”
Phương Mộng Hân nói.
“Cô Phương, ý của cô là, hôm đó chúng ta sẽ trà trộn vào, sau đó gây náo loạn rồi cứu Tử Nguyệt ra?”
Trần Khiêm đã hiểu.
“Đúng vậy, bữa tiệc này mỗi năm phải vận động rất nhiều nhân lực, để bảo mật, họ sẽ chọn đa số là người phương Bắc, thậm chí là mời cả đầu bếp nước ngoài. Như vậy, đây chính là cơ hội của chúng tai
Trần Khiêm gật gù.
Trần Khiêm đã hiểu rõ ý của cô Phương.
Đến lúc đó phải dẫn theo Thiên Long Địa Hổ cùng vài cao thủ nữa lẻn vào, còn phải để Chu Minh yểm trợ từ bên ngoài. Để đấu với nhà họ Phương, thực lực hiện tại của Trần Khiêm còn chưa đủ.
Nhưng việc gây náo loạn thì không thành vấn đề.
 
Chương 973: Đây chính là trừng phạt


Đến lúc đó, có thể cứu Tử Nguyệt ra mà không để lại dấu vết.
“Vậy cô Phương, chúng ta làm sao để trà trộn vào đám nhân công đó?”
Thiên Long thắc mắc.
“Quy trình tuyển chọn những người này rất nghiêm ngặt, bọn họ sẽ được tập trung ở thành phố Khánh. Chúng ta phải nhanh chóng đến thành phố Khánh, rồi tôi sẽ có cách gởi cậu vào. Tôi có một vài thân tín ở nhà họ Phương, tôi sẽ thăm dò vị trí chính xác của Tử Nguyệt!”
Phương Mộng Hân dàn xếp. Lòng bà ấy thật sự rất lo lắng cho tình hình của Tử Nguyệt. Nhà họ Phương như một cái động không đáy, dễ vào khó ra.
Bởi vì quá hiểu điều này, nên tâm tình của Phương Mộng Hân rất kích động.
Nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, đầu óc của bà vẫn rất mực sáng suốt.
Cùng lúc đó, trang viên nhà họ Phương, trong một căn phòng bí mật.
“Ông chủ, cô Tử Nguyệt nhất mực không uống thuốc, cũng không ăn uống, chúng tôi khuyên bảo không được.”
Vài người thầy thuốc tiến vào, lúc này đang cung kính báo cáo với ông cụ Phương.
Phương Bất Đồng năm nay đã bảy mươi tuổi, khuôn mặt nhăn nheo của ông ấy lúc này thoáng hiện vẻ lo lắng.
“Ây da, con bé Tử Nguyệt này bướng bỉnh y chang mẹ nó. Đúng rồi, không phải Kiển Nám đã tìm ra Tiểu Hà người giúp việc thân tín của Mộng Hân rồi sao, để Tiểu Hà đi khuyên nhủ xem sao... Ngoài ra, chuyện của Tử Nguyệt tuyệt đối không để cho ai biết, kể cả Kiển Nám, nếu không thì tôi nhất định khiến các người chết không có chỗ chôn. Đi đi!”
Mấy người thầy thuốc bị dọa đến toàn thân run rẩy, cuống cuồng chạy mất.
Phương Bất Đồng chống gậy từ từ đứng lên.
Nhìn lên tường, trong đầu lộn xộn những sự việc diễn ra trong vòng mấy năm trở lại đây.
Đặc biệt là năm đó, trước bàn thờ gia tiên, cắt đứt quan hệ với đứa con gái mà ông thương yêu nhất -.Đuổi Phương Mộng Hân ra khỏi nhà.
Tuy rằng năm đó ông ấy đã đuổi con đi theo gia pháp nghiêm khắc của gia đình nhưng lập tức đã hối hận.
Ông ấy trăm phương ngàn cách tìm Mộng Hân trở về.
Không nhất thiết phải đưa Mộng Hân về, chỉ cần để ông ấy biết con gái yêu quý vẫn còn sống, sống tốt là được.
Vậy là quá đủ với Phương Bất Đồng rồi.
Tuy nhiên, nhiều năm như vậy vẫn không có chút tin tức nào. Phương Bất Đồng rất chú trọng đến việc chăm sóc cơ thể, lẽ ra ở tuổi sáu mươi bảy mươi vẫn có vẻ ngoài của người năm mươi tuổi, nhưng bây giờ xem ra còn già hơn những người lao động chân tay lao lực bằng tuổi.
Xem ra, đây chính là trừng phạt.
Vốn tưởng rằng đến chết cũng không thể gặp lại con gái.
 
Chương 974: Tại sao không cho chúng tôi vào


Nhưng mà ông trời có mắt, Tư Đồ Hoằng hôm qua báo tin đã tìm được một cô gái giống hệt Mộng Hân, nhà họ Phương một tay che trời.
Muốn nghe ngóng tin tức của một người là việc vô cùng đơn giản.
Đương nhiên là việc tìm ra chỗ của con gái Phương Mộng Hân và cháu gái Tô Tử Nguyệt không phải là việc khó.
“Mộng Hân, ba biết con hận ba, nhưng ba ngày sau là sinh nhật ba, ba hi vọng con có thể trở về thăm ba...”
Phương Bất Đồng lẩm bẩm, hai mắt khép hờ.
Ở một căn phòng khác.
Một người giúp việc ôm một chiếc hộp đẩy cửa bước vào.
Trong phòng, một cô gái trẻ ngồi trên giường, khóc rồi lại lau nước mắt.
Vừa nhìn thấy cô gái, người giúp việc toàn thân run lên, chiếc hộp ôm trong lòng vì thế mà rơi xuống đất.
“Trời đất? Sao lại có thể giống như vậy!”
Bà ấy kích động không thôi.
“Giống cô Hai như đúc!”
Đúng vậy, nhìn thấy cô gái này, người giúp việc lại nhớ đến trước đây nhiều năm lúc bà còn ở cạnh cô Hai.
Mà cô gái này chính là Tô Tử Nguyệt.
Thấy người giúp việc nước mắt lưng tròng, Tô Tử Nguyệt nhẹ nhàng hỏi: “Cô là?”
“Cô Tử Nguyệt, tôi là Tiểu Hà, là người giúp việc thân tín của cô Hai Phương Mộng Hân!”
Cô Hà khóc. Truyện Dị Giới
“Hả? Phương Mộng Hân... Bà ấy có phải mẹ tôi không?”
Vừa nghe đến ba chữ này, Tô Tử Nguyệt lập tức kích động.
Cô Hà khóc, gật đầu: “Cô Tử Nguyệt, cô giống cô Hai như đúc, bà ấy chính là mẹ cô!”
“Thì ra, bà ấy đúng là mẹ tôi! Cô Hà, vậy bây giờ mẹ tôi ở đâu?”
Tô Tử Nguyệt khóc.
“Cô Tử Nguyệt, cô đừng nôn nóng. Nội tình chuyện này rất phức tạp, một lời khó nói hết. Nhưng mà cô yên tâm, mẹ cô luôn nhớ thương cô, ông nội cô thì không biết mẹ cô ở đâu. Đợi thời cơ đến, tôi dẫn cô đi gặp mẹ!”
Cô Hà triều mến xoa đầu Tô Tử Nguyệt, trông rất đau lòng.
“Tại sao không cho chúng tôi vào, tránh ra cho tôi
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên nhốn nháo lên...
 
Chương 975: Tôi có một chuyện muốn nhờ cô giúp


"Cô Ba, cô không thể vào được, ông chủ đã dặn rồi!"
Ngoài cửa, một vệ sĩ nói với một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi.
"Được ha, không ngờ ở nhà họ Phương cũng có chỗ mà tôi không được phép vào, chị Cả và chị Hai không thích tôi, giờ đến cả ông nội cũng không thích tôi sao? Anh càng ngăn cản, tôi càng muốn xeml Tránh ra cho tôi!"
Phương Thiến đẩy người vệ sĩ và mở cửa đi vào.
Căn phòng này được trang hoàng lộng lẫy.
Bên trong toàn là đồ có thiết kế cổ của các nhà quý tộc châu Âu thập niên sáu mươi thế kỷ trước. Xem ra ở nhà họ Phương này, ngoại trừ phòng ông nội thì căn phòng này là xa hoa nhất.
Lúc không có việc gì làm, Phương Thiến luôn thích vào đây thăm thú, hệt như đại đa số người nhà họ Phương, lấy việc có thể ở đây là một vinh hạnh.
Nghe nói, đây là căn phòng trước đây cô mình
Vốn ở nhà họ Phương quạnh quế tịch mịch tâm tình Phương Thiến đã không tốt, cộng thêm nghe nói phòng này có người khác ở. Nên muốn đến xem. Kết quả bị ngăn không cho vào. Sau khi xông vào.
Dọa cho Tô Tử Nguyệt và cô Hà một phen nhảy dựng.
"Cô là? Trông cô rất quen, cô là ai vậy?"
Nhìn Tô Tử Nguyệt một lúc lâu, Phương Thiến giật mình.
"Tôi là Tô Tử Nguyệt!"
"Tô Tử Nguyệt? Trước giờ tôi ở nhà họ Phương chưa từng gặp cô?”
Phương Thiến nhìn Tô Tử Nguyệt từ trên xuống dưới.
Cô Hà cũng không ngờ Phương Thiến lại xông vào như vậy.
"Cô là cô Ba đúng không, là ông chủ sắp xếp cho cô Tử Nguyệt ở đây để trị thương..."
"Hừ, tôi biết chứ, tuy không hiểu vì sao ông nội cho cô ở đây, nhưng chắc chắc ông có lí do riêng... À này, bà ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với cô Tử Nguyệt!"
Phương Thiến nói.
Cô Hà nhìn Tô Tử Nguyệt, thấy cô ấy gật nhẹ đầu.
Sau đó bà ấy mới đi ra ngoài.
Phương Thiến vội vàng đóng cửa phòng lại.
Quay đầu vui vẻ bắt chuyện: "Tôi có một chuyện muốn nhờ cô giúp, chính là, cô có thể đổi phòng với tôi một đêm không? Cô đến phòng của tôi ở?"
Phương Thiến muốn được ở căn phòng này đã lâu.
Tô Tử Nguyệt cũng không biết phải trả lời ra sao. Nói thật, bây giờ cô chỉ hi vọng Trần Khiêm tới cứu mình cùng cô Hà ra, sau đó đi tìm người thân cả nhà đoàn tụ.
Cho nên đối với con người và sự việc ở nơi đây cũng chẳng có mấy hứng thú.
 
Chương 976: Không thành vấn đề


Tô Tử Nguyệt không trả lời.
"Cô như vậy là sao, chúng ta đổi phòng không được sao?" Phương Thiến chống nạnh cả giận. Đúng lúc này, bảo đẩy cửa bước vào. "Cô Ba, ông chủ bảo cô đến gặp ông ngay!" Vệ sĩ lạnh lùng nói. "Anh]"
Phương Thiến tức giận, hết nhìn Tô Tử Nguyệt rồi nhìn vệ sĩ.
Bốp!
Âm thanh khô khốc vang lên, một cái tát giáng xuống mặt vệ sĩ.
“Anh dám đi mách lẻo, đợi đó cho tôi!”
Nói xong thì liếc Tô Tử Nguyệt một cái rồi nổi giận đùng đùng rời đi...
"Thiến Nhi, em lại làm sao vậy?"
Lúc này, Phương Kiển Nám và Phương Di cùng đi tới.
Nhưng mà Phương Thiến không đáp lời, dùng dằng bỏ đi.
Thấy Phương Thiến từ căn phòng đó đi ra, Phương Kiển Nám điềm nhiên hỏi vệ sĩ:
"Trong phòng cô có người ở sao?" "Đúng vậy, cô chủ!" "Là ai?"
"Ông chủ dặn không được nói với ai, cô đừng hỏi tôi nữa!"
Vệ sĩ nói.
Phương Kiển Nám hít sâu, mày hơi nhíu nhìn về hướng căn phòng.
Mấy ngày nay, ông nội dường như có chuyện gì đang giấu mình.
Chuyện của cô điều tra được nửa chừng thì ra lệnh ngừng.
Phương Kiển Nám từ nhỏ đến lớn ghét nhất là việc gì úp úp mở mở.
Cho nên hôm nay, cô vốn muốn cùng Phương Di đến phòng cô tìm xem có chút manh mối nào không. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Nhưng mà trước giờ phòng cô không cho ai ở, vậy người bên trong là ai?
"Kiển Nám, chúng ta qua nhìn thử?"
Phương Di không nén nổi hiếu kì nói.
"Đừng làm càn, chúng ta đi chỗ khác đi, sắp tới mừng thọ ông nội rồi, chị không muốn làm ông tức giận!"
Phương Kiển Nám ôm lòng hiếu kì rời đi.
Hai ngày sau.
Thành phố Khánh, tại một khách sạn lớn bị lũng đoạn.
"Tiểu Trần, những nguyên liệu tôi bảo cậu mua cậu đã mua cả chưa? Đợi một lát tôi đi kiểm tra lần nữa, tối nay chúng ta đi bố trí nghỉ lễ rồi, nguyên liệu phải đầy đủ, nếu làm lỡ chuyện lớn ngày mai, chúng †a sống không xong đâu!”
Một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, nói với người thanh niên họ Trần như vậy.
"Được ạ, quản lí Lý, tôi biết rồi!"
Người thanh niên nói.
"Còn nữa còn nữa, lát nữa tốp đầu bếp tới từ Nam Dương sẽ nấu một bữa ăn khuya, đám người nổi tiếng kia cũng thật khó chiều, trễ như vậy rồi còn muốn đánh bài, cậu mang đồ ăn khuya qua đó đi!"
"Không thành vấn đề!"
 
Chương 977: Ngậm bồ Hòn làm ngọt


Người thanh niên kia chính là Trần Khiêm.
Cô Phương đúng là cô Phương, quan hệ quả là rộng.
Trần Khiêm, Thiên Long, Địa Hổ chỉ cần hai ngày đã thuận lợi trà trộn vào đội ngũ phục vụ.
Tiệc mừng thọ nhà họ Phương.
Dựa theo thông lệ hằng năm.
Phải phân ra nhóm các đầu bếp nổi tiếng từ khắp mọi nơi mời đến, nhóm nữ minh tinh, còn có đội hình nghỉ lễ.
Phô trương chưa từng thấy.
Cho nên lần này, nguyên nhóm của Trần Khiêm cũng không ít người.
Chẳng mấy chốc phòng bếp đã chuẩn bị xong đồ ăn khuya. Báo cho quản lý Lý một tiếng xong, Trần Khiêm nhanh chóng mang đồ ăn đến chỗ mấy cô minh tỉnh.
Bên trong, bảy tám cô minh tinh, chia làm hai bàn chơi mạt chược.
"Đây là đồ ăn khuya của các cô!” Trần Khiêm nói.
Có nhiều người trong này Trần Khiêm từng thấy trên tivi rồi.
"Ô! Ở đây sao có một em trai này, dáng vẻ không tồi nha, lại đây để chị sờ cái coil"
"Xì, cô thăng nhiều quá nên hưng phấn hả, cẩn thận dọa em nhỏ chạy mất!"
Một cô minh tinh khác trêu ghẹo.
"Sao có thể chứ? Tôi cũng đâu có ăn thịt cậu ta! Ha ha hai"
Đánh mạt chược mà, người thắng tất nhiên là cao hứng, người thua thì sẽ nóng nảy.
Mà lúc Trần Khiêm mang đồ ăn cho một cô ca sỹ.
Cô ta không để ý, làm rơi đồ ăn xuống đất, dầu mỡ văng tung tóe dính trên bắp chân cô.
"A? Mẹ kiếp cậu làm ăn kiểu gì thế?" Cô ta đứng lên rống giận với Trần Khiêm. Mẹ nó, thật muốn cấu mặt cô ta!
Nhìn kiểu cách của cô ca sỹ kia, lòng Trần Khiêm nổi điên.
Nhưng mà suy nghĩ cho đại cuộc, nên Trần Khiêm nhịn.
Đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tiếp sau đó, Trần Khiêm mang đồ ăn sang một phòng khác.
"Được, đặt ở đó giúp tôi! Cảm ơn cậu nhiều!"
Trong phòng này chỉ có hai người, là nhóm nghi lễ ở phòng cạnh phòng nhóm nữ minh tinh ban nấy.
Đều là những cô sinh viên trạc tuổi Trần Khiêm.
Lúc này, cả hai người đều chăm chú tẩy trang trước gương.
Cho nên chỉ chỗ cho Trần Khiêm đặt đồ ăn bên cạnh.
Nhưng mà Trần Khiêm đứng im tại chỗ, cẩn thận nhìn một trong hai cô gái hồi lâu, cuối cùng mới xác định được cô ta là ai.
Đệch! Không trùng hợp vậy chứ?”
Trần Khiêm kinh ngạc.
 
Chương 978: Hi vọng của cậu rất là mong manh


Cô gái này chẳng phải ai xa lạ, chính là Triệu Nhất Phàm.
Trần Khiêm đã lâu rồi không gặp cô ta, sau những việc kia, nghe nói Triệu Nhất Phàm đã đi Nam Dương. Cô ta học khoa Phát Thanh Viên nên việc chọn đến đó thực tập là hợp lí.
Nhưng không ngờ đội nghỉ thức lần này lại có cô tal
Trần Khiêm ngạc nhiên.
“Đúng rồi anh trai, anh giúp chúng tôi thu dọn mấy cái đồ trên sàn nha? Cảm ơn nhaiI”
Lúc này, một cô gái khác khác nói trong khi đầu cũng chẳng thèm quay lại.
Trần Khiêm vào đây với thân phận là người chạy vặt, không biết cô Phương sắp xếp ra sao mà Thiên Long Địa Hổ đều rất nhàn.
Còn Trần Khiêm thì phải chạy vặt, không lẽ đây là số mệnh của mình? Ha ha.
Mà cũng chẳng sao, Trần Khiêm cũng quen rồi.
“Nhất Phàm, lần này đi cũng coi như khuây khỏa ha. Aiz, cũng thật là, cậu không dễ dàng gì mới rời khỏi Kim Lăng - cái nơi đau buồn ấy, vốn muốn đến Nam Dương tìm cho mình một khung trời riêng, nhưng không ngờ chuyện kia xảy ra, aiz! Thật ra, những thứ đó vốn phải thuộc về cậu! Nếu như vậy bọn tớ cũng được thơm lây!”
Cô gái vừa tẩy trang vừa nói.
Con gái mà, mỗi ngày đều phải làm hai việc quan trọng, ban ngày trang điểm, ban đêm tẩy trang.
“Đừng nhắc nữa, tuy tớ cứng miệng như vậy, nhưng mà Tiểu Hàm cậu biết không, lòng tớ rất hối hận, không có lúc nào ngừng hối hận. Bởi vì vốn ấn tượng của tới đối với cậu ấy rất tốt. Cậu ấy đẹp trai, lại thật thà, tốt bụng, nhưng mà cậu ấy nghèo quá. Cho nên có thời gian, tớ đâm ra ghét cậu ấy!”
Triệu Nhất Phàm không tẩy trang nữa, mà năm dài trên bàn trang điểm, lấy chì kẻ chân mày vẻ nguệch ngoạc.
Vẻ mặt tâm sự trùng trùng.
“Nhưng mà Tiểu Hàm, con gái chúng ta đúng là kì lạ, cũng không phải tớ thay đổi cảm xúc sau khi biết cậu ấy có tiền. Nói thế nào nhỉ? Giống như là chỉ cần cậu ấy có chút biến chuyển, tớ cũng chưa biết cậu ấy rất giàu có, chỉ là biết được cậu ấy không còn nghèo mạt như trước đây nữa, tớ đã dần dần chấp nhận cậu ấy, làm bạn với cậu ấy!”
“Cho đến hôm đó, khi quay lại khoa lên lớp, cậu ấy đứng ở góc hành lang, trên tay là một bó hoa, cậu không biết đâu, lòng tớ rất cảm động, tớ đồng ý làm bạn gái cậu ấy. Tớ đã nghĩ, tớ có thể yêu đương nghiêm túc một lần!”
“Nhưng cậu biết đó, cậu ấy chơi tớ, ha ha, tớ đang nghĩ, tại sao tớ chỉ muốn bắt đầu một câu chuyện tình yêu bình thường mà lại khó như vậy. Lúc đó tớ rất tức giận, thậm chí muốn giết cậu ấy để cho hả giận. Cậu ấy sao có thể trêu đùa cảm xúc của tớ như vậy?”
Triệu Nhất Phàm nói mãi nói mãi rồi òa khóc.
Cô gái kia ngừng tẩy trang, vỗ vai Nhất Phàm an ủi: “Thật ra con gái chúng ta rất bị động, có lúc cứ thụ động như vậy để bị con trai dắt mũi, nhất là những chàng trai giàu có chút! Tớ đoán, cậu ấy là muốn trả đũa cậu!”
“Trả đũa tớ? Trả đũa tớ trước đây xem thường cậu ấy? Không đồng ý làm bạn gái cậu ấy? Tiểu Hàm, cậu thử nghĩ xem, trên thế gian này có cô gái nào mà không muốn một nửa của mình giàu có một chút. Có thể không cần cực kì giàu có, nhưng ít nhất cũng phải ăn no mặc đẹp. Dù sao thì kinh tế có ổn định thì tình cảm mới bền được. Không phải tớ ham giàu, nhưng tớ nghĩ vậy đấy, thực tế cuộc sống cũng đúng là như vậy mài!”
Triệu Nhất Phàm lại nói: “Tớ trước giờ không hối hận lúc trước đã khinh khi cậu ấy, bởi vì lúc đó thật sự cậu ấy chẳng có gì nổi bật!”
“Ây, nhưng mà Nhất Phàm, tớ phải nói là hi vọng của cậu rất là mong manh. Tâm của Trần Khiêm đã đặt hết nơi Tô Mộc Vũ rồi! Ôi, bỏ lỡ một cơ hội bước vào cửa nhà giàu như vậy, ai mà không khó chịu chứi”
Cô gái kia khuyên.
 
Chương 979: Uống say


“Nhưng mà tớ vẫn phải nổ lực thôi, không thử sao biết là có cơ hội hay không?”
“Ôi, càng nói càng lo, càng nói càng rầu, Tiểu Hàm, tớ muốn uống rượu, cậu uống cùng tớ một lần thỏa thích đi!
“Được thôi, tớ cũng muốn uống chút rượu, chúc chúng ta nhanh chóng thoát khỏi khoảng thời gian thanh xuân đáng ghét này! Anh trai ơi, anh mang tới cho chúng tôi vài chai rượu vang, thank youl”
Tiểu Hàm nhìn Trần Khiêm nói.
“Được!”
Trần Khiêm không dám nói gì nhiều, gật đầu rồi đi ra.
Trần Khiêm mới đầu nghe Triệu Nhất Phàm kể, cảm thấy mừng vì Triệu Nhất Phàm đã tìm được cho mình một mối quan hệ mới.
Điều khiến Trần Khiêm bất ngờ chính là vòng vo một hồi, nhân vật trong câu chuyện lại chính là mình.
Đối với Triệu Nhất Phàm, tự nhiên Trần Khiêm cảm thấy có chút áy náy.
Do lúc đó anh đã không nói rõ ngọn ngành, làm cô ta tưởng rằng anh theo đuổi cô ta.
Kết quả là xong xuôi anh mới nói thật cho cô ta biết.
Việc này đối với tất cả con gái nói chung, đặc biệt là với cô gái có lòng tự tôn cao như Triệu Nhất Phàm, chính là một đả kích chí mạng.
Rõ ràng bản thân anh lúc đó xử lí sự việc chưa thỏa đáng.
Trần Khiêm nhẹ lắc đầu, đi lấy hai chai rượu vang cho bọn họ.
Không ngờ lúc hai người đó đang uống rượu, Tiểu Hàm lại bảo Trần Khiêm đi thu don hành lí của họ.
Đúng là có nợ với bọn họ mà.
Triệu Nhất Phàm tâm tư nặng trĩu, làm gì để ý đến mình.
Lúc đồ đạc dọn dẹp xong, hai cô gái đã uống sạch hai chai rượu.
Triệu Nhất Phàm được đà muốn uống tiếp.
Trần Khiêm cũng không làm gì khác được, đành tiếp tục đưa rượu cho họ.
Nhưng mà chẳng mấy chốc thì Triệu Nhất Phàm say.
Ngay lúc Trần Khiêm muốn rời khỏi. “ộcf"
Triệu Nhất Phàm nôn thốc nôn tháo, rồi ngã vật ra sàn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top