Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1040: Cậu còn nhớ tôi không


Làm người ta vừa nhìn đã bị thu hút.
“Anh họ, sang đây ngồi này!”
Dương Tiểu Bối cười ngọt ngào, chạy lại kéo cánh tay Trần Khiêm.
“Anh... là anh họ nhà quê?” Vài cô gái ngạc nhiên nói. Đúng vậy, mọi người đều cho rằng, Trần Khiêm
đến từ nông thôn, hơn nữa còn vừa bần vừa tự ti, chắc chắn sẽ xuất hiện với hình ảnh vừa hèn vừa kém.
Hơn nữa còn như Già Lưu đến Đại Quan Viên, cực kỳ gượng gạo mới đúng.
Nhưng không ngờ, lại chín chắn như vậy.
Đúng là làm đám em họ phải thay đổi cái nhìn.
“Bốp!”
Mà đúng lúc này, Trần Khiêm đang định chào. hỏi đám em họ thì đột nhiên có người đánh lên đầu anh.
“Mẹ nó, là cậu thật à, Trần Khiêm, cậu giả vờ làm gì, không ngờ tôi ở đây đúng không?”
Là Mạnh Xán, sau khi vừa thấy Trần Khiêm thì chạy lại đây, nhưng cách chào hỏi của cô ta hơi đặc biệt.
“Mẹ kiếp! Là cậu!II”
Mà Trần Khiêm thì chợt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, cũng hoảng sợ.
Nhưng anh thật sự không nhớ nổi đây là ai.
“Cậu còn nhớ tôi không?”
Mạnh Xán chợt cảm thấy thật buồn cười, khoanh tay nói.
“Nhới”
Trần Khiêm thuận miệng nói dối, đúng là quen quen, hơn nữa lúc trước còn học chung một lớp nhưng Trần Khiêm thật sự không nhớ nổi tên cô ta.
“Không ngờ, lâu rồi không gặp, nào ngờ lại gặp cậu ở đây. Trần Khiêm, cậu còn đút tay vào túi nữa, cậu giả vờ làm gì, còn chưa chịu rút tay ra đi! Người khác không biết tình hình của cậu nhưng tôi biết nhé!”
Mạnh Xán nói.
Trần Khiêm bất đắc dĩ cười gượng lắc đầu.
Đành phải rút tay ra, nhưng anh đã nhớ ra rồi, hình như cô bạn này tên Mạnh Xán, lúc trước đã từng học chung với anh nửa năm.
Mà cảnh tượng này cũng làm đám người Dương Diệp lắc đầu cười cười.
Người tên Trần Khiêm này đúng thật là, làm như anh ta giỏi giang lắm vậy, trong số những người đang ngồi, ai mà chẳng biết tình hình anh ta.
“Mạnh Xán, sau đó cậu chuyển trường, mấy năm rồi không liên lạc, không ngờ cậu lại quen em gái họ em trai họ của tôi!”
Trần Khiêm tán gầu vài câu.
“Được rồi, đừng nói những lời như vậy, như thể tôi thèm liên lạc với cậu vậy, nhanh chóng tìm một chỗ rồi ngồi xuống đi!”
Mạnh Xán ghê tởm nói.
“Ừm..”
Trần Khiêm bất đắc dĩ cười.
“Trần Khiêm!”
Mới vừa chuẩn bị ngồi xuống thì lúc này, lại có một giọng nói vang lên.
Trần Khiêm ngẩng đầu nhìn, đúng là kinh ngạc.
“Tần Nhã? Sao... sao cậu lại ở đây?”
 
Chương 1041: Đây là thuốc gì vậy


Mẹ nó, đúng là Trần Khiêm không ngờ đi đâu cũng đụng trúng bạn bè, nhưng chuyện làm anh không ngờ hơn nữa là lại gặp trúng Tân Nhã ở đây.
Tính ra thì từ sau sự kiện kia, đã rất lâu rồi anh và Tần Nhã không liên lạc với nhau nữa.
Hơn nữa điều làm Trần Khiêm lúng túng là.
Trong khoảng thời gian đó, Tân Nhã đã từng gửi rất nhiều tin nhắn cho anh nhưng Trần Khiêm đều không trả lời.
Anh cho rằng sẽ không còn gặp nhau nữa... Nhưng mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy.
“Đúng là cậu rồi, đã gửi tin nhắn cho cậu, sao cậu lại chẳng thèm để ý đến tới?”
Hốc mắt Tân Nhã đo đỏ.
Cô ta đã từng tự nhủ với mình không biết bao nhiêu lần rằng cô ta phải quên Trần Khiêm, hãy quên Trần Khiêm đi, hai người không thể nào.
Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, từng chuyện từng chuyện xuất hiện trước mắt cô ta.
Lúc mới bắt đầu, cô ta bị treo chân, Trần Khiêm đội mưa cõng cô ta đến phòng y tế.
Sau đó, nhiều lần cô ta gặp khó khăn, Trần Khiêm đều chạy đến giúp đỡ.
Tần Nhã biết, bắt đầu từ khoảnh khắc nào đó, chàng trai này giống như một dấu vết, khắc sâu vào lòng cô ta, làm thế nào cũng không thể xóa nhòa được.
Vì vậy khi vừa thấy Trần Khiêm, Tân Nhã cực kỳ tủi thân.
“Xin lỗi Tân Nhã!”
Lòng Trần Khiêm hơi xấu hổ, anh khẽ cúi đầu.
Tân Nhã, xem như mình đã phụ tấm lòng của một cô gái.
Nhưng không còn cách nào khác.
Tất cả mọi người đều hơi ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.
Đặc biệt là Mạnh Xán và Dương Diệp.
Bởi vì thằng ngốc cũng nhận ra, Trần Khiêm và Tân Nhã không chỉ đơn giản là biết nhau, thậm chí nhìn ánh mắt của Tân Nhã mà xem, chắc chản quan hệ của hai người phức tạp.
Việc này làm lòng Dương Diệp cảm thấy ghen tÍ.
Vốn dĩ còn cho rằng, chắc chắn anh ta sẽ giành được nữ thần này.
“Tiểu Nhã, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Hai người biết nhau thật này!”
Mạnh Xán nói.
Tân Nhã lau giọt lệ nơi khóe mắt, oán hận liếc Trần Khiêm một cái rồi hơi tức giận ngồi xuống.
Trần Khiêm cũng ngồi xuống.
“Nếu đã quen nhau rồi thì không cần phải khách sáo nữa, Trần Khiêm, hút điếu thuốc!”
Dương Diệp nhìn Trần Khiêm cười lạnh lùng.
Sau đó lấy một điếu thuốc ra đưa cho Trần Khiêm.
“Cảm ơn, hút của tôi đi!”
Bản thân Trần Khiêm không hút thuốc nhưng khi ra ngoài tụ họp, anh cứ thích mang theo một gói.
Lập tức lấy ra đặt lên bàn.
“Mẹ kiếp, X - ONE?!”
Mới vừa nhìn thấy gói thuốc, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Có cậu em họ trợn mắt nói: “Mẹ nó, anh hút cái này hả?”
Mà trong phút chốc, sắc mặt của Dương Diệp cũng khó chịu.
“Hả? Đây là thuốc gì vậy? Sao trông lạ thế, chưa thấy bao giời”
Có cô gái tò mò nói.
“Đâu chỉ là chưa thấy bao giờ, mẹ nó đây là thuốc mà những doanh nhân giàu có hàng đầu nước ngoài thường sử dụng, loại thuốc lá này không hề có hại cho cơ thể con người, mà còn có công dụng bổ phổi. Đây là sản phẩm mới được nghiên cứu và chế tạo ra trong năm nay, nhưng không bán ra bên ngoài mà chỉ chuyên cung cấp!”
Một chàng trai cầm gói thuốc, kinh hãi nói.
 
Chương 1042: Cậu ít phô trương ra vẻ thôi!


“Trần Khiêm, anh hút loại này?”
Mọi người đều cảm thấy mặt mình hơi đau.
Đặc biệt là Dương Diệp.
Thật ra, thuốc lá mà hôm nay Dương Diệp mang đến là loại thuốc do người bạn xách tay từ nước M về, cực kỳ quý giá.
Chuẩn bị chia một vòng, sau đó nhận được một vài sự ngưỡng mộ.
Dù sao khi đàn ông ra ngoài một chuyến, đầu tiên là xem mặc gì, thứ hai là xem đeo đồng hồ hiệu gì, thứ ba à, nếu là hút thuốc thì sẽ xem bạn hút thuốc gì, từ đó đặt ra cái gọi là đẳng cấp.
Nhưng không ngờ, Trần Khiêm vừa lấy thuốc ra, đã trực tiếp trả đũa Dương Diệp.
“Bình thường tôi không hút, ra ngoài nên lấy một gói!"
Trần Khiêm giải thích. Không ngờ mình tiện tay lấy một gói thuốc ra mà đã làm mọi người xôn xao, Trần Khiêm cũng thấy bất đắc dĩ.
“Hừ, có lẽ là giả thôi, nói như thể cậu giỏi giang thật vậy. Trần Khiêm, sao cậu lại có được loại thuốc này!"
Mạnh Xán cũng thấy khó tin vào những lời chàng trai kia nói.
“Cái gì mà nói không chừng, chắc chắn cái này là giả! Trần Khiêm bị người ta lừa mà không biết, đúng là! Trần Khiêm cậu nói đi, ra ngoài thì cầm theo một hộp Nam Kinh hay Lợi Quần vài chục đồng là được rồi, cậu mang loại thuốc này theo, chẳng phải muốn để người ta chê cười hay sao!”
Cậu anh họ không kêu lên nữa mà cười mỉa ném hộp thuốc sang một bên.
Dương Diệp cũng muốn thể hiện trước mặt Tân Nhã.
Nên cũng nói: “Trần Khiêm, tôi nói cậu nghe này, cậu phải tự biết được tình hình của cậu, hơn nữa chúng tôi cũng rất hiểu tình hình của cậu, không cần phải giả vờ trước mặt chúng tôi. Bây giờ cậu đã tốt nghiệp đại học rồi đúng rồi? Tìm được việc làm chưa?"
Dương Diệp nói giọng điệu như thể rất hiểu xã hội này.
Vừa nói vừa nhìn về phía Tân Nhã đang ngồi bên cạnh.
“Vẫn chưa!” Trần Khiêm lắc đầu.
“Sau khi tốt nghiệp không đi làm thì cậu muốn gì, làm người phải biết thực tế một chút, đừng nghĩ đến những thứ viển vông nữa, bắt lấy những thứ trước mắt, nghiêm túc làm việc. Trần Khiêm, mặc dù bây giờ cậu nghèo nhưng chỉ cần chăm chỉ, nói không chừng sau này sẽ trở nên giàu có, trong những trường hợp thế này, cậu ít phô trương ra vẻ thôi!"
Dương Diệp cười gượng nói.
“Wow, đúng là anh Diệp, nghe chưa Trần Khiêm, cậu nhìn xem Dương Diệp nói có đúng biết bao, cậu phải nhớ cho kỹ đấy!”
Mạnh Xán lại dùng ngón tay chọc vào đầu Trần Khiêm.
Mẹ nó, nếu không phải tình huống này không thích hợp, Trần Khiêm thật sự rất muốn tát vài cái vào miệng rộng của Mạnh Xán.
“Hẳn là cậu đã hiểu ý tôi, đừng nghĩ đến những chuyện không đâu, bây giờ nhà họ Dương còn phức tạp hơn các người nghĩ nhiều, cậu nên thiết thực hơn đi!”
Dương Diệp vẫn cho rằng mục đích Trần Khiêm đến là để chia gia tài.
Hơn nữa, dùng hình thức dạy bảo để nói chuyện với Trần Khiêm, tất nhiên giống như việc giãm Trần Khiêm dưới chân, đúng lúc để Tân Nhã nhìn thử, trước mặt người có thực lực chân chính, Trần Khiêm chẳng hề có ưu điểm gì cả.
 
Chương 1043: Mất mặt ra tận nước ngoài


Đúng lúc này, cửa ghế lô mở ra.
Một cô gái người nước ngoài với mái tóc xoăn vàng bước vào.
Tay còn bưng một chai rượu vang đỏ cao cấp.
“Cậu Dương, cậu đã nâng đỡ quán bar tôi rất nhiều nên bình rượu này, tôi tặng cho cậu!”
Cô gái nói tiếng Trung còn lắp bắp. “Thế cảm ơn chị Dusha nhé!” Dương Diệp lập tức đứng lên cười gượng.
“Mẹ ơi, đúng là cậu chủ của nhà họ Dương, đi đến đâu cũng được nể mặt!”
Mạnh Xán hơi kích động nói.
Còn quơ quơ cánh tay của Tân Nhã: “Tiểu Nhã, cậu biết không, đây là quán bar cao cấp nhất ở Yên Kinh này đó, chị Dusha này là bà chủ quán bar, khách của nơi này đều là những người có máu mặt, mà chị Dusha lại tặng rượu cho cậu Dương, điều đó có nghĩa là gì!”
Nghe Mạnh Xán nói vậy.
Những cô gái trong gia tộc cũng cảm thấy rất vinh dự.
Lập tức nói: “Hừ, là nhờ mặt mũi của nhà họ Dương chúng ta! Cộng thêm với thực lực mạnh mẽ của anh Diệp!”
Tất cả mọi người đều nhận thấy được, hình như Dương Diệp khá thích Tân Nhã.
Cho nên đám chị họ em họ đều cố gắng khen Dương Diệp trước mặt Tân Nhã.
“Hả? X - ONE? Ừm... Ở Hoa Hạ, tôi chưa bao giờ thấy ai hút loại này!”
Mà trong lúc cô Dusha đang nói chuyện với Dương Diệp.
Ánh mắt nhìn thoáng qua gói thuốc Trần Khiêm ném trên bàn.
Hoàn toàn bị thu hút.
“Mẹ nó! Đúng là xấu hổ mà, biết vậy đã bảo anh họ nhà quê cất thuốc vào rồi, lúc cô Dusha còn ở ở nước M, chồng cũ của cô Dusha cực kỳ giỏi giang, có thể nói là đã trải rất nhiều chuyện đời, kết quả bây giờ lại bị chị ấy biết chúng ta hút thuốc giả, sẽ có ấn tượng thế nào đây!”
Có vài chàng trai cực kỳ xấu hổ.
Đến các cô cái cũng cảm thấy khó chịu.
“Xin hỏi, tôi có thể hút một điếu không, sau khi đến Hoa Hạ, đã nửa năm rồi tôi không được nếm vị thuốc này!”
Cô Dusha cười khẽ.
“Hả? Chị Dusha còn muốn nếm thử, chứng tỏ khi loại thuốc này mới ra mắt, chị ấy đã từng hút rồi!"
“Tiêu rồi, mất mặt ra tận nước ngoài rồi!”
Cuối cùng, một cô gái nhịn không được nói: “Khoan đã chị Dushal”
“Sao vậy?” Dusha cười ngọt ngào.
 
Chương 1044: Xin cứ tự nhiên


“Chị không thể hút điếu thuốc này được, bởi vì chúng tôi mới phát hiện, thật ra thuốc này là giả!”
Cô gái dứt khoát nói thật, dù sao cũng đỡ hơn bị người ta phát hiện.
Rồi sau đó, tất cả mọi người đều nhìn Trần Khiêm bằng ánh mắt ghét bỏ.
Người nhà quê đúng là người nhà quê, không khá lên nổi!
“Giả à? Ha ha, cô gái này, tôi chỉ muốn hút một điếu thôi, không cần phải tiếc rẻ vậy đâu, hơn nữa, có thể hút được loại thuốc này thì cần gì phải tiếc nuối một điếu, đến mức phải bịa đặt để gạt tôi!”
Cô Dusha cầm điếu thuốc lên nhìn một cách cẩn thận, còn đặt lên mũi ngửi, lập tức cười gượng nói.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
“Sao lại lừa chị chứ chị Dusha, là giả thật mà Một cô em gái khác cũng nói.
“Không giấu gì mọi người, chồng cũ của tôi đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng nghiên cứu và phát triển của nhà máy thuốc này, ha ha, mặc dù trên thị trường có hàng fake nhưng tôi vẫn chưa tệ đến mức không thể phân biệt đâu hàng giả hàng thật, gói thuốc này, tất nhiên là hàng thật rồi!”
Dusha cười nói.
“Thật... Thật hả?” Mọi người đều hơi tròn mắt.
Những lời của Dusha, nói có sách mách có chứng, tất nhiên sẽ không lừa các cô.
Nhưng tại sao Trần Khiêm lại mua nổi hàng thật?
“Trần Khiêm, cậu mua thuốc này ở đâu vậy?” Chàng trai kia hỏi.
“Hình như cũng không phải là mua, tôi cũng không biết mua ở đâu, lấy ở nhài”
Trần Khiêm cười gượng nói.
“Hừ, dựa vào điều kiện gia đình cậu mà muốn mua cái này?”
Mạnh Xán hét lên như con chuột bị giãm phải đuôi.
“Cậu chủ Trần, tôi hút của cậu một điếu, có vấn đề gì không?
Mà đôi mắt quyến rũ của Dusha lại nhìn Trần Khiêm vài lần, cười duyên nói.
“Xin cứ tự nhiên!”
Trần Khiêm cười gượng nói.
“Chị Dusha, chị kêu cậu ta là cậu chủ làm gì, không biết cậu ta lấy gói thuốc này ở đâu ra! Nhà cậu ta rất nghèo, nghèo dến mức không có cơm ăn!"
Vừa thấy Dusha tôn trọng Trần Khiêm như vậy, hơn nữa lại chẳng quan tâm đến mình.
Dương Diệp mỉa mai.
“Cậu ấy nghèo? Cậu đang đùa gì thế hả cậu Dương Diệp, chưa nói đến giá cả của gói thuốc này, chỉ dựa vào bộ quần áo cổ điển Pháp do chính tay các bậc thây may trên người cậu Trần thôi, đã là thứ mà những thiếu gia bình thường không thể so sánh được!"
Dusha vừa nói vừa chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Trần Khiêm: “Cậu thấy tôi nói đúng không, cậu Trần!”
 
Chương 1045: Khiến cậu ta bẽ mặt là được


“Cái gì cổ điển Pháp? Chuyện gì xảy ra vậy?” Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Dương Tiểu Bối thấy đóa hoa hồng ngoại giao đứng đầu Yên Kinh lại cung kính với anh họ như vậy.
Dù sao Dương Tiểu Bối cũng cảm thấy rất vui vẻ.
“Cậu Trần, hôm nay có thể kết bạn với cậu là vinh hạnh của tôi, không cần biết chỉ phí đêm nay thế nào, tôi sẽ thanh toán hết!”
Dusha đứng lên lễ phép vươn tay với Trần Khiêm.
Trần Khiêm cũng khách sáo bắt tay cô ta.
“Thế thì cảm ơn cô Dushal”
Hiển nhiên, trong mắt Dusha, nếu như mình có thể làm quen với một đại gia cấp cao như như vậy, thì giá trị sẽ còn lớn hơn hóa đơn chỉ phí này nhiều.
Sau đó, Dusha rời đi.
Mọi người đều im lặng không lên tiếng.
Chỉ có sắc mặt của Dương Diệp là khó nhìn.
Rất rõ ràng, anh ta bị vả mặt rồi, còn là một vố rất đau.
“Anh họ Trần Khiêm, em hút của anh một điếu thử xeml”
Lúc này, một chàng trai không nhịn nổi nữa, cầm một điếu lên châm lửa.
Mắt Dương Diệp híp lại, lạnh lùng nhìn Trần Khiêm một cái rồi giả vờ ra ngoài nghe điện thoại. Từ nhỏ đến lớn, ai mà chẳng làm theo lời Dương Diệp, thằng nghèo nhà quê này lại dám chống đối mình.
Làm mình mất mặt trước mặt nữ thần.
Trong địa bàn Yên Kinh này, nếu cậu đã muốn chơi, thì Dương Diệp tôi sẽ chơi cậu đến chết.
Sau đó, Dương Diệp ra ngoài, châm một điếu thuốc.
Tìm thấy một số điện thoại rồi gọi đi. “Anh Bảo, đang bận chuyện gì vậy?” Dương Diệp vừa hút thuốc vừa hỏi.
“Chơi thôi, ha ha, cậu Dương, sau tự dưng lại nhớ đến tôi rồi, có chuyện gì cần giúp à?”
Trong điện thoại có tiếng nói cười.
“Cũng không có gì, hơi khó chịu thôi, bị người ta sỉỈ nhục!”
“Ha ha, ở địa bàn Yên Kinh này, ai dám sỉ nhục
cậu Dương? Nói đi cậu chủ, là ai vậy? Tôi xử nó cho cậu!”
“Không cần xử, khiến cậu ta bẽ mặt là được!”
Dương Diệp nói, sau đó đọc địa chỉ.
“Mẹ kiếp, trùng hợp quá, đúng lúc tôi cũng đang uống rượu với vài anh em ở gần đây, tôi sang ngay!”
Sau khi Dương Diệp gọi điện thoại xong thì cười lạnh, đứng bên ngoài hút thuốc chờ.
 
Chương 1046: Mộc Vũ là ai


Những chuyện tương tự như dạy dỗ người khác, rõ ràng không phải lần đầu tiên làm.
Giờ phút này, trong phòng riêng.
“Chị Huyên Huyên, mọi người có ai đi vệ sinh không? Tụi mình đi vệ sinh nha?”
Mấy cô gái cùng đi toilet.
Dương Tiểu Bối cũng đi theo.
Tân Nhã ngồi một bên, thầm trừng Trần Khiêm, muốn chờ xem khi nào Trần Khiêm sẽ chủ động bắt chuyện với mình.
Nhưng người này lại ngồi bên kia ăn trái cây, không hề có chút động tĩnh nào.
Tân Nhã muốn nổi nóng nhưng lại không nổi nóng được, xấu hổ biết mấy.
“Cậu và Mộc Vũ vẫn ổn chứ?” Tân Nhã nhịn không được hỏi.
Mặc dù những người ở đây không biết thân phận Trần Khiêm nhưng Tân Nhã rất rõ.
Chỉ là hiển nhiên Tân Nhã không xem trọng việc này, mà chỉ hỏi. “Mộc Vũ mất tích rồi!”
Trần Khiêm nghĩ đến Tô Mộc Vũ, lòng anh lại đau xót.
Cũng không biết ngày kia, trong ngày sinh nhật của bà ngoại, anh có thể an ủi và khuyên bảo bà, xoa dịu quan hệ giữa hai nhà được hay không, để bà chịu mở miệng xin người nhà họ Mạc.
“Sao lại như thế?”
Tân Nhã ngạc nhiên.
“Sau này có cơ hội sẽ kể cậu nghe!”
Trần Khiêm lạnh nhạt nói.
“Này này này, Tiểu Nhã, Mộc Vũ là ai? Chẳng lẽ là bạn gái của Trần Khiêm? Mẹ nó, người như Trần Khiêm mà cũng có thể tìm được bạn gái hả?”
Mạnh Xán kinh ngạc nói.
Tân Nhã thấy mình đã nhắc đến chuyện buồn của Trần Khiêm, làm tâm trạng anh không vui.
Nên cô ta không trả lời Mạnh Xán.
“Sao hai người lại không nói gì vậy? Mộc Vũ là ai?"
Trong lúc Mạnh Xán sốt ruột hét to. Cửa phòng riêng chợt mở ra.
Là cô em họ tên Dương Huyên vội vã mở cửa bước vào:
“Không hay rồi không hay rồi, có vài gã đàn ông say rồi, ép Tiểu Bối phải đến phòng họ uống rượu!”
Dương Huyên hô lên. “Hả?” Trần Khiêm vừa nghe thì vội vã xông ra ngoài.
Giờ phút này, đang có cô em họ chạy về phía mình.
Hiển nhiên là ban nãy rất sợ hãi. “Tiểu Bối đang ở đâu?”
Trần Khiêm lạnh giọng hỏi.
“Bị họ kéo đến phòng 103 rồi!” Một cô gái nói.
Rồi sau đó thấy Trần Khiêm chạy thẳng sang bên kia.
Những nam sinh còn lại thì đứng tại chỗ bối rối.
Đầu tiên là, với tư cách là con cháu nhà họ Dương, chắc chắn họ không sợ phiền phức.
Nhưng họ sợ trực tiếp gây chuyện.
Có lẽ những người đó đều là dân lưu manh, sau khi mình sang đó, bi đánh một trận thì không hay lắm.
Cho nên dứt khoát đứng ở ngoài chuẩn bị gọi điện thoại.
Mà Tân Nhã thì thấy Trần Khiêm đi một mình, cũng lo lắng chạy theo Trần Khiêm.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Các cô gái nói.
 
Chương 1047: Tiểu Bối bị bắt


Ban nấy ra ngoài đi toilet, sau đó đụng phải vài thanh niên đã say, cứ ép các cô phải đến uống rượu với họ.
Nói xong còn ra tay kéo Huyên Huyên.
Sau đó thì Tiểu Bối đẩy người kia ra.
Lúc này không có mâu thuẫn gì, đợi đến khi nhóm Tiểu Bối quay về thì mấy tên đó lại đuổi theo.
Nằm chặt tóc Tiểu Bối, kéo về phía phòng bọn họ.
“Bây giờ chỉ có Trần Khiêm đi, tôi thấy họ có khoảng bảy tám người! Bây giờ không biết anh Diệp đi đâu rồi!"
Huyên Huyên cũng cảm động vì Tiểu Bối, dù sao Tiểu Bối cũng đã cứu mình.
Cho nên lo lắng nói.
“Còn làm sao nữa, bây giờ lập tức gọi điện thoại cho gia tộc, dám trêu vào người của nhà họ Dương chúng ta, hừ!”
Một chàng trai nói.
“Khoan đã, không cần phải gọi! Yên tâm đi, Tiểu Bối không sao!”
Không biết từ lúc nào, Dương Diệp đã đứng sau lưng mọi người.
Ngăn cản chàng trai đang định gọi điện thoại.
“Hả? Nhưng anh Diệp, Tiểu Bối bị bắt đi rồi!”
Dương Diệp cười lạnh nói: “Tóm lại các cô cậu cứ yên tâm, chắc chắn Tiểu Bối sẽ không sao nhưng có thể sẽ có người gặp chuyện!”
Thấy ban nãy Tân Nhã quên mình chạy về phía Trần Khiêm.
Dương Diệp cực kỳ ganh ghét.
Lập tức, sắc mặt của anh ta càng lạnh lùng hơn.
Mà dường như đám người đã hiểu được gì đó.
Lập tức im lặng không nói gì. Mọi người đều quay về phòng riêng của mình. “Thả cô ấy ra”
Cùng lúc đó, Trần Khiêm đá văng cửa phòng riêng.
Vài tên đàn ông đã say đang ôm Tiểu Bối vào lòng.
Trần Khiêm tức giận nói.
Gia đình của cậu Năm có mối liên hệ sâu sắc với gia đình anh.
Mà Tiểu Bối lại đối xử rất tốt với người anh họ như mình.
Nên dù thế nào Trần Khiêm cũng sẽ không để Tiểu Bối phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
“Mẹ nó, thăng nhóc miệng còn hôi sữa như mày, hừ! Còn dẫn thêm một người đẹp đến nữa à?
Ha ha, chẳng lẽ muốn ông đây bắn hai lần?”
Người đàn ông cầm đầu nói.
Bởi vì Tân Nhã lo cho Trần Khiêm nên đi vào theo.
“Anh Bảo, anh có phúc quá, sau khi anh thoải mái xong thì có thể để anh em được hưởng chung không?”
Mọi người cười to nói.
“Được được được, người đâu, kéo cô em kia qua đây cho tao! Tự dâng tới cửa, nếu tao còn từ chối nữa thì ngu quá!”
Anh Bảo vung tay lên.
“Anh Bảo đúng không, tốt nhất đừng làm bậy, nếu không đừng trách tôi không cảnh cáo anh!”
Mặt Trần Khiêm lạnh lẽo.
“Ồ? Ha ha ha, còn định hù tao nữa hả? Được lắm chú em, nếu mày muốn tao thả cô em này ra cũng được thôi, nào nào nào, chui qua háng anh em tụi tao đi, tụi tao sẽ tạm tha cho mày, thế nào?”
Anh Bảo cười to nói.
 
Chương 1048: Tàn nhẫn


“Mày qua đây cho tao!”
Mà lúc này, một tên đàn em cao lớn thô kệch muốn nhân lúc Trần Khiêm đang nói chuyện, bắt Tân Nhã từ phía bên hông.
Chỉ có điều, gã ta mới vừa đưa tay ra.
Cổ tay đã bị tóm lấy.
Sau đó nghe tiếng răng rắc giòn tan.
Toàn bộ phần cổ tay của tên này đều cong một cách méo mó.
A
Phát ra một tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết.
Sau đó, Trần Khiêm năm đầu tên này, đập một cái thật mạnh.
Đầu của tên này tiếp xúc thân mật với bàn tiệc lót bằng mặt đá cẩm thạch trước mặt.
Ầm!
Một tiếng động vang lên, bàn đá cẩm thạch đã bị đầu tên này đập nát.
Phút chốc máu chảy đầy mặt, nằm dưới đất run rẩy.
“Cái gì?”
Mà anh Bảo đang say xỉn lập tức tỉnh táo lại đôi ba phần.
Không ngờ thằng ranh con trước mặt lại lợi hại như vậy, tên đàn em này cũng được xem là một
trong những tay đấm khá giỏi của gã ta.
Nhưng lại bị ranh con này chơi như chơi gà, chỉ trong chớp mắt.
Hơn nữa thắng ranh con này ra tay quá tàn độc.
“A Trần Khiêm!”
Mà Tần Nhã cũng thấy hoảng sợ, đặc biệt là khi thấy mặt người kia đãm máu, mũi bị méo, sợ muốn chết!
Từ khi nào, Trần Khiêm đã tàn nhẫn đến vậy?
Trái tim Tân Nhã đập thình thịch.
“Anh là Chu Bảo nhỉ, Lý Quân là đại ca của anh đúng không?”
Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.
“Mày... Mày là ai?” Chu Bảo vừa nghe, lập tức giật thót.
Anh Quân là người có gia thế quân đội, hơn nữa còn đã từng là tài xế của Hậu Bình, tổng giám đốc tập đoàn Tín Phong Yên Kinh.
Bởi vậy, sau khi anh Quân ra ngoài lăn lộn, sống ở Yên Kinh rất thuận lợi.
 
Chương 1049: Cậu ấy là ai mày không xứng được biết


Mình cũng được anh Quân quan tâm chăm sóc, được chia cho vài bát cơm.
Xuất thân của anh Quân khá đặc biệt nên không ai dám gọi thẳng tên anh Quân.
Mà thăng ranh này, lại hiểu hết gốc gác!
Tính ra cũng là chuyện đêm qua, cũng không biết tại sao Hậu Bình lại biết chuyện suýt chút Tiểu Bối bị lừa.
Ông ta gọi đến hỏi thăm, nói người chống lưng của tên đó là một đàn em của đàn em của một tài xế nhỏ trước đây của ông ta, tất nhiên là đang nói đến Chu Bảo.
Dò hỏi Trần Khiêm có cần xử Chu Bảo và cặp vợ chồng kia để em họ Tiểu Bối của Trần Khiêm hết giận hay không.
Trần Khiem nói chuyện nho thỏi không sao ca.
“Tôi là ai anh không xứng được biết! Có cơ hội thì đi hỏi thăm Lý Quân đi!”
Nói xong, Trần Khiêm bước qua một cách tự nhiên, đẩy Chu Bảo ra.
Nắm chặt tay Tiểu Bối, sau khi nhìn Chu Bảo bằng ánh mắt cảnh cáo rồi rời đi ngay.
Mà mặc dù Chu Bảo là một người hung hăng nhưng giờ phút này, gã ta không dám thở mạnh.
Thứ nhất là sợ hãi khả năng đánh người của Trần Khiêm ban nấy.
Thứ hai là hình như cậu ta phớt lờ anh Quân.
Làm Chu Bảo cảm thấy có vẻ như người này không hề đơn giản.
Dù sao bọn họ cũng lăn lộn mà lăn lộn nhờ cái gì? Nhờ địa bàn à? Không hề, nói trắng ra là lăn lộn nhờ người quen thôi!
'Tâng tầng lớp lớp. Bình thường ra oai ức hiếp vài người không có người chống lưng nhưng khi đụng trúng người có chỗ dựa, họ còn chẳng dám thở mạnh.
“Anh Bảo, nó đánh anh em mình thành thế này mà mình cứ để nó đi vậy hả anh?”
Một đàn em nói.
Chu Bảo nhìn chằm chằm nói: “Hừ, thằng ranh này nhắc đến anh Quân nên làm tao thấy sợ thôi. Không có gì đâu, Dương Diệp nói với tao nó chỉ là thăng nghèo đến từ Kim Lăng thôi, nhưng vì an toàn, để tao hỏi anh Quân đã, nếu thằng nhóc này dám lừa tao thì tao bảo đảm sẽ làm nó không được ngắm mặt trời ngày mail”
Đúng vậy, đây chính là chiếc bãy mà ban nấy Dương Diệp đã gọi điện sắp xếp.
Chuẩn bị sỉ nhục Trần Khiêm nhà quê.
Ngay lập tức, Chu Bảo vẫn ôm tâm trạng cẩn thận trước sau thì thành quả sẽ lâu bền, gã ta gọi điện thoại cho anh Quân.
Mô tả ngắn gọn thông tin của Trần Khiêm.
Sau đó đám đàn em thấy sắc mặt của Chu Bảo càng ngày càng xanh, càng ngày càng xanh!
“Cậu ấy là ai mày không xứng được biết, nếu bây giờ mày muốn sống, thì mày băm tay những đứa đã từng chạm vào cô Tiểu Bối, nói không chừng, mày còn đường sống!”
Anh Quân trong điện thoại nói câu cuối cùng xong, thương hại gã ta rồi cúp máy.
“Anh Bảo, tình hình thế nào? Anh Quân nói sao hả anh?”
'Thấy sắc mặt của Chu Bảo là lạ, đám đàn em vội vàng hỏi.
“Mẹ nó! Thằng oắt Dương Diệp hại tao rồi!”
Sau đó, Chu Bảo ném điện thoại xuống đất thật mạnh.
 
Chương 1050: Không thay đổi


Lại nói đến Trần Khiêm kéo tay Tiểu Bối ra ngoài, Tiểu Bối đến báo với đám anh chị em họ trong phòng riêng là mình không sao.
Còn cô ấy thì cũng sợ hãi, vì thế không còn tâm trạng ở lại chơi nữa, chuẩn bị đi với Trần Khiêm.
Mà Tần Nhã thì vốn dĩ đã không có hứng thú.
Hơn nữa, Trần Khiêm đến, sau đó lại đi mất, cô †a có ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì.
Dứt khoát đi theo Trần Khiêm.
Dương Diệp ganh ghét hừng hực, trong lòng thì cực kỳ kinh ngạc.
“Tình hình thế nào?”
Theo như lời đã hứa, chẳng phải bây giờ Trần Khiêm đang nhếch nhách, còn anh ta thì dẫn mọi người sang chứng kiến sự thảm hại của Trần Khiêm hay sao?
Chu Bảo đang làm cái quái gì vậy? Xử lý kiểu gì thế?
Dương Diệp hơi phẫn nộ, đi thẳng đế phòng riêng của Chu Bảo.
“Anh làm gì vậy?” Dương Diệp trực tiếp lạnh lùng hỏi Chu Bảo.
Sau khi thấy đàn em năm dưới đất, máy chảy đầy đầu, lập tức ngẩn người.
“Sao lại thế này! Dương Diệp hỏi.
Rầm!
Mà đáp án cho Dương Diệp là chai rượu vang đỏ mà Chu Bảo đập thẳng xuống chỗ Dương Diệp ngồi.
“Dương Diệp, món nợ này, sau này chúng ta sẽ từ từ tính! Chúng ta đi! Mấy đứa tụi bây, đêm nay đến pháp đường chấp hành gia pháp!”
Chu Bảo nói xong, mặt đẫm mồ hồi lạnh, bỏ đi thẳng.
Chỉ vì một câu nói trong điện thoại của anh Quân, mà đúng là vì câu nói này đã khiến Chu Bảo cảm thấy như giáo đâm sau lưng, ba hồn bảy vía đã mất hết hai hồn năm víal
“Thân phận của cậu ấy, mày không xứng được biết, mày chỉ cần nhớ rõ, ngay cả tổng giám đốc Hậu Bình gặp cậu ấy cũng phải khom lưng nói chuyện là được!”
Sau khi đi về với Tiểu Bối.
Bởi vì Tân Nhã cũng đi theo anh nên sau đó Trần Khiêm lại đưa Tần Nhã xuống lầu.
Hai người vẫn thế, không ai chủ động nói chuyện, cứ thế đi về phía trước.
“Trần Khiêm, cậu thay đổi rồi!” Tần Nhã chợt nói. “Tôi thay đổi rồi? Không hề!”
Trần Khiêm cười nói.
Mặc dù Trần Khiêm cho rằng anh đã quay về gia tộc nhưng thật sự anh không hề thay đổi điều gì, không sống xa xỉ phung phí như chị anh, anh vẫn như lúc trước, thích sống cuộc sống đơn giản bình yên.
Không thay đổi!
“Đã thay đổi rồi, có thể cậu không cảm giác được, nhưng từ ánh mắt của cậu, tôi đã cảm nhận được. Thật mà, cậu của bây giờ không giống với cậu của trước kial”
“Lúc trước khi nhóm Triệu Đồng Đồng mỉa mai cậu, cậu chỉ biết cúi đầu nhưng bây giờ thì khác! Hơn nữa ban nấy cậu ra tay đánh nhau, thật sự làm tôi giật cả mình, làm tôi cảm thấy, người đứng trước mặt tôi không phải Trần Khiêm, mà là một người xa lại"
Tân Nhã cũng không biết miêu tả cảm giác đó là gì.
Nếu cứ nhất thiết phải nói, thì thay đổi lớn nhất và duy nhất với bản thân cô ta là lúc trước Trần Khiêm khiến cô ta cảm thấy an toàn, còn bây giờ thì anh khiến cô ta cảm thấy hoàn toàn an toàn. . truyen bac chien
“Tôi không thay đổi thật mà, chỉ là lúc trước chúng ta ít qua lại mà thôi!”
Trần Khiêm cười gượng nói.
Mà Tần Nhã thì không nói gì, ngẩng đầu cẩn thận nhìn Trần Khiêm, rồi sau đó mới dừng bước, khẽ nói:
“Trần Khiêm, rốt cuộc Mộc Vũ đã xảy ra chuyện gì?”
Cho dù cô ta biết nhắc đến chuyện này sẽ làm tâm trạng Trần Khiêm chùng xuống.
Nhưng Tần Nhã vẫn quyết hỏi, cô ta muốn biết...
 
Chương 1051: Mở miệng nói cho tôi


“Vùng biển Nam Dương lớn như vậy, đã lâu thế rồi, Mộc Vũ...?”
Sau khi Tân Nhã nghe Trần Khiêm nói xong. Vừa kinh ngạc, vừa lo lắng nói.
Thấy vẻ mặt buồn bã của Trần Khiêm, cô ta không nói tiếp. Bây giờ Tân Nhã cũng không biết nên hình dung tâm trạng của mình thế nào.
Mặc dù cô ta và Tô Mộc Vũ đã từng tranh giành với nhau nhưng Tân Nhã không thể không thừa nhận, Tô Mộc Vũ là một cô gái cực kỳ tốt, cũng rất yêu Trần Khiêm.
Cô ấy gặp chuyện, Tân Nhã cũng thấy hơi đau lòng.
Nhưng ngoài chút cảm xúc đau lòng này ra, Tân Nhã lại thấy hơi kích động.
Cô ta biết suy nghĩ này của cô ta không đúng nhưng tiếc rằng cô ta không thể khống chế bản thân mình.
Trần Khiêm cũng không đi với Tân Nhã quá lâu.
Cũng đúng, nói đến chuyện của Tô Mộc Vũ, làm tâm trạng của Trần Khiêm rất buồn. Sau đó anh về lại nhà.
Buổi trưa hôm sau, phải đến nhà họ Dương thăm bà ngoại.
Ngày hôm sau, trong phòng họp nhà họ Dương ở Yên Kinh.
Tất cả người nhà họ Dương đều tụ họp về đây.
Tập đoàn Dương Thị là xí nghiệp gia tộc, những lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đều là thành viên của gia tộc.
Vì thế thường xuyên tổ chức những cuộc họp xí nghiệp gia đình thế này.
“Những năm gần đây, nhà họ Dương càng hiu quạnh, trước kia nhà họ Dương là gia tộc đứng đầu trong số bốn gia tộc lớn, bây giờ thì sao? Mọi người xem số liệu doanh thu nhà họ Dương đi, nói là một trong ba gia tộc lớn, thật ra, có còn được xem là ba gia tộc lớn không?”
Giọng nói của một bà cụ tám mươi tuổi vang vọng và mạnh mẽ.
Bà cụ nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn thế hệ con cháu đời sau.
Gõ cây gậy trong tay thật mạnh.
“Mẹ càng ngày càng lớn tuổi, có thể ngày nào đó sẽ đi, giao gia tộc cho các con, sao mẹ có thể yên tâm được, các con nói thử xeml”
Bà cụ nói.
Bà cụ chính là chủ nhân nhà họ Dương, cũng đang là chủ tịch tập đoàn Dương Thị, bà cụ Dương.
Lúc trước bà cụ Dương là một nữ doanh nhân nổi tiếng ở Yên Kinh nhưng càng ngày càng lớn tuổi nên bà ấy đã lui về hậu trường, ngoại trừ những quyết định quan trọng của công ty thì bình thường bà ấy rất ít khi tự xử lý.
Cũng bởi vì như vậy mà thế hệ con cháu quản lý cấp cao đã đấu tranh nội bộ, kết bè kết phái làm gia
tộc họ Dương đang sa sút nhanh chóng.
Giờ phút này, đám con cháu đời sau đồng loạt cúi đầu.
“Mở miệng nói cho tôi!”
Bà cụ Dương tức giận đập bàn, tức đến tím mặt.
 
Chương 1052: Chính là anh ấy


“Mẹ, mẹ đừng tức giận!” Con trai trưởng Dương Ngọc Đình nói: “Chuyện trong gia tộc, chúng con cũng đang cố gắng đuổi kịp hai nhà họ Long và Tần, nhưng nói đến phương diện quan hệ thì nhà họ Dương chúng ta không bằng hai nhà Long, Tân!”
“Việc kinh doanh bất động sản của ba nhà chúng ta, đến đấu thầu chúng ta còn không giành được, đây là nguyên nhân chính dẫn đến việc chúng ta bị hai nhà Long, Tần bắt kịp và vượt mặt!”
Dương Ngọc Đình nói.
“Đấu thầu đấu thầu! Nếu các anh chị đã biết điểm yếu của chúng ta thì sao không tập trung sửa chữa, cố gắng mở rộng quan hệ! Trong mười năm gần đây, thông qua việc nịnh bợ tập đoàn Tín Phong, hai nhà Phong, Tân đã nhận được rất nhiều đợt thầu từ tay Tín Phong, tại sao chúng ta không làm được? Có phải anh không sai người làm không?”
Bà ấy dí thẳng vào đỉnh đầu Dương Ngọc Đình nói.
Làm vài đứa con trai con gái vội che miệng cười trộm.
“Cười gì mà cười! Các anh chị nhìn lại bản thân mình đi, lớn không ra lớn, nhỏ không ra nhỏ!”
Nhìn Dương Diệp đang đội khăn trên đầu.
Bà cụ Dương tức giận nói: “Nhìn các anh chị làm tôi tức đến mức không biết có thể tổ chức được buổi đại thọ ngày mai không nữa!”
Lúc này.
Cửa phòng họp mở ra.
Một người hầu trung niên cung kính bước đến.
“Chủ tịch, bữa trưa đã chuẩn bị sẵn sàng rồi ạ!”
Bà cụ hít một hơi thật sâu rồi mới bình tĩnh lại nói: “Không có cách thì nghĩ cách đi, có oán thán cũng vô dụng, chúng ta đi ăn một bữa cơm đoàn viên đã”
Căn cứ theo nguyên tắc, sau khi tổ chức cuộc họp gia tộc xong thì đều phải ăn bữa cơm gia đình.
Mọi người nói với nhau rồi đi đến sảnh chính.
Mới vừa sang đây.
Đã nhìn thấy trong sảnh chính đang có hai người trẻ tuổi một nam một nữ đang ngồi trên ghế sô pha.
“Hừ, chẳng phải là Tiểu Bối đây sao, sao không thấy cháu tham gia cuộc họp gia tộc sáng nay, bây giờ lại chạy đến đây, thế nào, còn dẫn theo một thăng nhóc nữa, tìm được bạn trai rồi à!” Sau khi tất cả mọi người vào sảnh chính.
Những người thím người cô của Tiểu Bối mỉa mai.
Mà mẹ của Tiểu Bối thì tất nhiên là đứng im không dám nói lời nào.
Chỉ là sắc mặt rất tệ. Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng đi chung đừng đến chung với Trần Khiêm, mà cứ nhất quyết không nghe, vẫn đi theo Trần Khiêm đến!
“Thím Ba, cô Sáu, anh ấy không phải bạn trai cháu, anh ấy là anh họ Trần Khiêm!”
Dương Tiểu Bối giới thiệu. “Cái gì? Trần... Trần Khiêm?” “Chính là anh ấy!”
Cô ấy vừa nói xong, tất cả những người trong sảnh đều im lặng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trần Khiêm.
 
Chương 1053: Cậu đến dây để giành tài sản


Mặc dù các bà biết Dương Ngọc Bình sinh được một gái một trai tên là Trần Hiểu và Trần Khiêm.
Nhưng trong suốt hai mươi mấy năm qua, đây là lần đầu tiên mọi người được gặp.
“Không ngờ thật đó, người phụ nữ kia cũng có phúc thật, sinh được một đứa con trai rất đẹp trai!”
Một người phụ nữ thờ ơ cười mỉa nói. “Anh họ, em giới thiệu với anh, đây là...”
Tiểu Bối lập tức giới thiệu những người ở đây cho Trần Khiêm nghe.
Trần Khiêm cũng chào từng người.
Chỉ là, ngoại trừ cậu Tư nhìn anh gật đầu cười thì tất cả những người khác, chẳng ai đáp lại cả.
“Sao còn đứng vậy? Ngồi xuống đi!”
Mà lúc này, bà cụ Dương được người khác đỡ ra.
“Mẹ ơi, mẹ mau nhìn xem ai đến này, đứa cháu Tiểu Bối ngoan ngoãn của mẹ, trước khi ăn sinh nhật mẹ đã tặng cho mẹ một phần quà lớn đó! Dắt con trai của người đàn bà kia đến!”.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Lúc này, mợ Cả chạy đến đỡ bà cụ Dương, cười mỉa nói. “Hả?
Bà cụ Dương lập tức quay đầu nhìn về phía Trần Khiêm.
Mà từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Trần Khiêm được gặp bà ngoại.
Thật ra lòng anh cũng hơi kích động. “Bà ngoại!" Trần Khiêm gọi.
Bà cụ Dương nghe hai chữ bà ngoại này, tay khẽ run nhẹ, bà ấy không nói gì, chỉ gật đầu.
“Cậu tên Trần Khiêm đúng không, chị của cậu đâu?”
Bà cụ Dương hít một hơi thật sâu, sau đó ngồi xuống.
“Bây giờ chị cháu đang ở nước ngoài, chưa về được!"
Trần Khiêm nói.
“Hừ, thế cậu đến đây làm gì? Đã nhiều năm trôi qua rồi, cậu cũng biết cậu có bà ngoại à?”
Bà cụ Dương nhíu mày nói.
Mặc dù ngoài miệng lạnh lùng nhưng đúng như những gì mẹ của Trần Khiêm đã nói trước với anh, bà cụ Dương sẽ không quá gay gắt với Trần Khiêm.
Thấy Trần Khiêm cúi đầu không nói gì.
Bà cụ Dương cũng không muốn mình lạnh lùng quá, làm cháu mình sợ.
Nên dịu dàng nói: “Nhưng xem ra cháu cũng có hiếu, biết đến thăm bài”
Vừa thấy bà cụ Dương không tức giận với Trần Khiêm, cậu Cả và mợ Cả cũng rất bất ngờ.
Đặc biệt là Dương Diệp, bởi vì hôm qua bị mất mặt, hơn nữa còn liên quan đến Trần Khiêm.
Nên bây giờ rất thù, khế đụng đụng tay mẹ mình dưới gầm bàn.
Lập tức, mợ Cả cười giễu nói:
“Ha ha, mẹ, mẹ suy nghĩ tốt lành quá rồi. Mẹ nghĩ xem, hai mươi năm qua họ không đến thăm chúng ta, sao bây giờ lại đến, còn là trước ngày sinh nhật của mẹ nữa. Nói trắng ra là, còn chẳng phải đến để giành một ít tài sản nhà họ Dương hay sao, nếu không, họ mà thèm quan tâm đến mẹ hải”
Mà bà cụ Dương nghe mợ Cả khiêu khích như vậy, một chút tình cảm ruột thịt lập tức biến mất.
“Trần Khiêm, cậu đến dây để giành tài sản nhà họ Dương?”
Bà cụ Dương hơi giận nói.
 
Chương 1054: Đang xa lạ bỗng dưng thân thiết, không biết có ý đồ Gì không


“Bà ngoại hiểu lầm cháu, cháu không có ý đồ gì với gia sản nhà họ Dương cả.
Trần Khiêm hơi nhíu mày nói.
“Hừ, từ khi đứa con gái bất hiếu là mẹ cậu rời khỏi nhà họ Dương này thì đã không còn bất kỳ liên quan gì đến nhà họ Dương nữa, tôi cũng đã tuyên bố với người ngoài là đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với nó, chuyện này, cậu nên hiểu chứ!”
Bà cụ Dương cười lạnh nói. Trần Khiêm không nói gì.
Mà cậu Tư thấy không khí căng thẳng, ho khan một tiếng rồi nói:
“Khụ khụ, mẹ, nói thế nào thì Tiểu Khiêm cũng là cháu của mẹ mà, đứa nhỏ hiếu thảo là được, lần đầu tiên nó đến nhà chơi, mẹ đừng dọa Tiểu Khiêm nữa! Nào nào nào Tiểu Khiêm, đúng lúc hôm nay người lớn trong nhà đều ở đây, cháu đến kính bà ngoại và các cậu các cô cháu một ly trà đi!”
Cậu Tư cười nói.
Trần Khiêm vừa nhìn thì thấy cậu Tư của mình là một người rất tốt.
Anh nhớ lúc trước mẹ anh đã từng nói cậu Tư và cậu Năm là hai người tốt với mẹ nhất.
Nên anh gật đầu.
Nhận ấm trà trong tay người làm.
Bắt đầu rót cho bà ngoại một tách trà.
“Bà ngoại!"
Hình như là bà cụ Dương nhớ đến chuyện đau lòng, thêm nghe con dâu cả nói bởi vì muốn được chia gia sản nên Trần Khiêm mới đến thăm bà ấy, hơi tức giận.
Dứt khoái nhắm mắt lại.
Trần Khiêm lại rót cho cậu Cả một tách. Cậu Cả cũng không uống.
Tiếp theo là cậu Hai, cậu Ba.
Sau khi rót cho mợ Cả xong.
Không ngờ mợ Cả lại cười lạnh: “Hừ, đang xa lạ bỗng dưng thân thiết, không biết có ý đồ gì không!”
Sau khi nói xong, hất thẳng tách trà xuống đất.
Làm tất cả cháu trai cháu gái đồng lứa đều nhìn Trần Khiêm vài lần.
Không uống thì thôi đi, lại còn hất thẳng xuống.
Hiển nhiên, mợ Cả đang cố tình giẫm lên mặt Trần Khiêm.
Mà Dương Diệp thì cười thầm, anh ta nghĩ nếu Tân Nhã chứng kiến cảnh tượng này thì tốt biết mấy.
Trong số tất cả mọi người, chỉ có một mình cậu Tư uống. .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
“Haiz, tôi xin khuyên là có người nào đó, đừng có suy nghĩ lung tung, đến đúng lúc thật đó, sớm không đến muộn không đến, cố tình đến ngay lúc này!"
Lúc này mợ Hai cười mỉa nói.
“Đúng rồi, chó cũng biết cơm nhà ai ngon mà! Thế nào, nghèo lâu quá nên muốn sống thoải mái vài ngày à?”
Mợ Gả lạnh lùng nói.
 
Chương 1055: Đúng là đồ Xui xẻo


“Hừ, lúc trước người đàn bà kia vứt bỏ gia tộc này, đẩy toàn bộ gia tộc vào chỗ nguy hiểm, suýt chút đã làm mẹ tức chết, quay về nói với người đàn bà đó là có hối hận cũng vô dụng!”
Mợ Ba cũng nói.
Vừa nhắc đến đề tài này là nói liên miên không dứt.
Dồn dập nhìn Trần Khiêm, chỉ trích mẹ Trần Khiêm.
“Đủ rồi đủ rồi, đừng nói nữa!”
Bà cụ Dương lên tăng xông, lập tức đập bàn quát.
Mọi người mới chịu yên lặng. “A Sinh, đỡ tôi về nghỉ ngơi!”
“Dạ, chủ tịch!”
Sau đó, bà cụ Dương trực tiếp rời đi. “Tại cậu hết, đúng là đồ xui xẻo, về đây làm gì! Ép bà ngoại cậu phải tức chết mới chịu đúng không?”
Mợ Cả lại măng.
“Mọi người đừng măng anh họ nữa được
không? Anh họ chỉ muốn quay về thăm mọi người và bà ngoại thôi, sao mọi người phải như vậy?”
Dương Tiểu Bối sốt ruột phát khóc.
“Hừ, Tiểu Bối, người lớn nói chuyện, ranh con như cô lại dám xen vào, chưa mắng cô là may đó, nếu không phải năm đó ba cô giúp đỡ sao mẹ cậu ta có thể đào hôn thành công được!”
Mợ Cả lạnh lùng quát.
“Em nói này chị dâu, chị có ý gì, sao chị lại nói thế với con trẻ?”
Mẹ Tiểu Bối bực mình.
“Thế nào hả? Em Năm? Con trẻ không ngoan ngoãn thì chị không được dạy dỗ à? Ha ha, cũng không biết tự nhìn lại xem bây giờ trong gia tộc này, mình đang đứng ở vị trí nào à? Dương Tiểu Bối, cô mới vào công ty đúng không, đúng lúc lắm, chẳng phải cô ở bộ phận dự án à, ban nấy bà nội đã nói rồi, chuyện cấp bách bây giờ là phải lấy được dự án, những công trình lớn của năm nay, tôi sẽ giao cho bộ phận dự án của cô hết!”
“Chẳng phải ranh con như cô biết cãi lắm à? Để tôi xem thử năng lực của cô thế nào? Nếu cô không thể cống hiến cho gia tộc này, thì hai mẹ con cô chỉ có thể trông cậy vào phần tài sản ít ỏi thôi!”
Miệng của mợ Cả Quách Như giống ăn phải pháo.
Chú Tư và chú Năm cùng một phe, lúc trước rất thân với Dương Ngọc Bình.
Mà lúc trước, quan hệ giữa Dương Ngọc Bình và Quách Như cực kỳ kém.
Hơn nữa, năm đó khi Quách Như ở công ty, mở tài khoản giả bị Dương Ngọc Bình phát hiện.
Dương Ngọc Bình đích thân đi tố cáo bà ta trước mặt bà cụ Dương.
Sau đó trong cuộc họp gia tộc, dưới sự chứng kiến của mọi người, Quách Như bị bà cụ Dương tát một cái rất kêu.
Từ đó về sau, xem như Quách Như và Dương Ngọc Bình thành kẻ thù.
Ghét ai ghét cả tông ti họ hàng, tất nhiên cũng hận cả nhà chú Tư và chú Năm.
Bây giờ bà ta và Dương Ngọc Đình đang nắm giữ đa số tài nguyên của công ty.
Cũng tương đương với phó chủ tịch, tất nhiên có tiếng nói hơn.
 
Chương 1056: Đi dạo


Đó cũng là lý do tại sao gia đình Tiểu Bối không được trọng dụng.
“Được rồi được rồi, mọi người bớt nói vài câu đi, bây giờ đoàn kết gia tộc mới là thứ quan trọng nhất!"
Dương Ngọc Đình nói.
“Anh Cả nói đúng đó, Tiểu Khiêm, cháu đừng đứng nữa, ngồi xuống ăn chung đi!”
Cậu Tư nói. “Cái gì? Bảo cậu ta ngồi xuống? Dựa vào đâu?” Vài người mợ không vui.
Mà Trần Khiêm thấy nếu anh còn ở đây nữa, sẽ khiến quan hệ giữa các bà và cậu Tư trở nên gay gắt.
Nên anh cười gượng nói: “Không cần đâu cậu Tư, cháu xin về trước! Mọi người từ từ ăn!”
Nói xong, Trần Khiêm võ vỗ vai Tiểu Bối, ý bảo Tiểu Bối không cần phải quan tâm đến anh, sau đó rời đi.
“Hừ, tôi cảnh cáo các người, cậu ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Dương này nữa, nếu để tôi biết ai còn dám qua lại với cậu ta, xem tôi đá các người ra khỏi công ty thế nào!”
Mợ Cả nói với con cháu. Đặc biệt là nhắm vào Dương Tiểu Bối. Mọi người đều đồng ý.
Trần Khiêm mới vừa ra khỏi nhà không ngờ ân oán hai nhà Trần - Dương lại nghiêm trọng như vậy.
Nhưng Trần Khiêm cũng không sợ, muốn làm dịu quan hệ giữa mẹ và bà ngoại.
Trần Khiêm tin rằng, chỉ cần chịu làm thì chuyện gì cũng không thành vấn đề.
Nếu bây giờ nói thẳng, Trần Khiêm sợ kết quả sẽ trái ngược.
Phải chờ đến ngày mai sinh nhật của bà ngoại.
Nghĩ đến đây, Trần Khiêm gọi điện thoại cho Hậu Bình.
Để Hậu Bình đi chuẩn bị vài món quà. Tiếp theo, đã đến buổi chiều.
Tiểu Bối đã về, trông có vẻ rầu rĩ không vui, hiển nhiên đã bị trách mắng rất nhiều.
Vì mình mà không biết Tiểu Bối đã phải chịu biết bao nhiêu oan ức, mặc dù mợ Năm không nói gì nhưng ánh mắt bà ta nhìn anh đã hơi không vui.
“Tiểu Bối, đi thôi, anh họ dẫn em đi mua quần áo"
Trần Khiêm nhìn Tiểu Bối nói.
Tiểu Bối là một cô gái rất tốt nhưng bởi vì bị Quách Như nhắm vào nên mấy năm nay sống không thoải mái lắm.
Về phương diện ăn mặc, nếu so với đám anh chị em họ kia, Tiểu Bối đã kém một khoảng xa.
Ngoại trừ chiếc xe kia, mình chưa đền bù cho Tiểu Bối là bao.
“Hả? Không cần đâu anh họ!” Tiểu Bối vội vàng nói. “Đi đi, cũng đúng lúc đi dạo với anhl”
Nói xong, anh bảo Tiểu Bối lái BMW series 7 đến một cửa hàng quần áo nổi tiếng.
Sau khi đậu xe xong.
Tít tít
Khóa xe lại.
“Tiểu Nhã, cậu đừng rầu rĩ không vui, ha ha, hình như hôm nay các cửa hàng đều nhập nhiều hàng mới, chúng ta đi mua sắm vui vẻ nhé, ha ha!”
Hai cô gái bước từ trên xe xuống.
Không phải ai xa lạ, chính là Mạnh Xán và Tân Nhã cứ bị cô ta ép đi...
 
Chương 1057: Bộ váy này hợp với em lắm


Mạnh Xán kéo Tần Nhã lên lầu ba.
“Quần áo ở lầu ba đắt lắm, cậu có chắc là lên đây mua đồ không!”
Tân Nhã cười nói.
Nếu như nói quần áo của cả trung tâm thương mại này đều là hàng hiệu thì lầu ba là hàng hiệu của hàng hiệu.
Mà nơi này lại là nơi rất nhiều cô gái muốn đến.
Mua hay không mua không quan trọng, quan trọng là muốn được quen mặt.
“Lên đó dạo trước đã, nếu có bộ nào đó hợp với tớ, thì dù tớ có cắn răng cũng phải mua một lần!”
Mạnh Xán cười nói. Sau đó đi dạo trên lầu ba.
Lúc này, hai người bước vào một cửa hàng hàng hiệu khá nổi tiếng.
“Wow, Tiểu Nhã cậu nhìn này, bộ quần áo này. xinh quá đi! Tớ phải thử đã, ha hai”
Mạnh Xán thích một chiếc váy dài.
Vội vã cầm đi thay.
Mà Tần Nhã thì thấy bên cạnh có một cửa hàng quần áo nam.
Cực kỳ sang trọng.
Bỗng dưng cô ta nhớ đến phong cách ăn mặc của Trần Khiêm, đều là những mẫu giản dị.
Vì thế cô ta muốn mua cho Trân Khiêm vài mẫu mà con gái nhìn vào sẽ thích ngay.
Nhân lúc Mạnh Xán đi thử đồ, cô ta nói với Mạnh Xán một tiếng rồi ra ngoài dạo.
Mà Mạnh Xán thì thoáng chốc đã thử quần áo xong, nhìn trái nhìn phải, trong gương cô ta rất xinh đẹp.
“Quý khách, bộ váy này thật sự rất hợp với cô, đây là mẫu mới nhất trong năm, hôm trước vừa chính thức tung ra thị trường, bây giờ chúng tôi đang có hoạt động ưu đãi sản phẩm mới!"
Nữ nhân viên bán hàng đi đến nói.
“Ha ha, được đó, tôi đã thấy bộ váy này trên trang web chính, đúng rồi, chẳng phải là có màu tím nữa hả? Có thể lấy ra cho tôi thử được không, tôi thích bộ màu tím!”
“Ngại quá quý khách, bộ màu tím đã được người khác thử rồi, bởi vì đã bán hết nên đó là bộ cuối cùng!”
“Hả?” Mạnh Xán tiếc nuối. Nói thật lòng, cô ta xinh đẹp đến thế, nếu phối
hợp với bộ váy màu tím kia, chắc chắn tỉ lệ ngoảnh đầu sẽ là 200%.
Lúc này, cửa của một gian phòng thử đồ khác mở ra, một cô gái cầm chiếc váy màu tím đã được thay ra, đi về phía khu ngồi chờ.
Mà Mạnh Xán vừa nhìn đã thấy, đúng là bộ váy mình thích nên cô ta cũng đi sang theo.
“Bộ váy này hợp với em lắm, mua đi!”
Trong khu chờ, một chàng trai đang ngồi.
 
Chương 1058: Cậu mà đòi mua


“Đừng mà anh, đắt... đắt quá, em mặc váy đắt như vậy làm gì? Anh nhìn giá này, một chiếc váy thôi đã hơn tám mươi nhìn, chúng ta đến cửa hàng khác mua đi!”
Cô gái nói.
Chàng trai cười khổ lắc đầu.
“Trần Khiêm? Thì ra là hai người à?”
Bỗng nhiên, có một giọng nói vang lên bên tai.
Trần Khiêm ngẩng đầu nhìn thì thấy không biết tự khi nào, Mạnh Xán đã xuất hiện sau lưng Tiểu Bối.
Còn làm Trần Khiêm giật thót.
“Ha ha ha, vậy thì tốt quá, đúng lúc tôi cũng thích chiếc váy tím này, nếu hai người đã không mua nổi thì để tôi mua! Nhân viên bán hàng, không cần thử, trực tiếp gói lại cho tôi, họ không mua nổi đâu!”
Mạnh Xán vừa thấy là Trần Khiêm thì yên tâm.
Chuyện hôm qua, mặc dù Trần Khiêm làm mọi người rất bất ngờ.
Nhưng Mạnh Xán nghĩ nói không chừng vì muốn nở mày nở mặt, cố ý ra vẻ, thậm chí còn thuê bộ quần áo kia.
Dù sao Mạnh Xán cũng không tình Trần Khiêm có thể mua nổi.
“Được thôi quý khách!”
Nhân viên bán hàng cũng thấy vậy, Mạnh Xán mặc đồ hàng hiệu.
Mà Dương Tiểu Bối chỉ mặc quần áo của những nhãn hiệu bình thường.
Gòn chàng trai kia thì còn chẳng biết của nhãn hàng nào.
Cho nên trong tiềm thức, cô ta cho rằng Mạnh Xán có thể mua nổi.
“Khoan đã, ai bảo chúng tôi không mua nổi?” Trần Khiêm cười mỉa nói.
“Cậu mà đòi mua?”
Mạnh Xán khinh thường.
Sau đó lật ra xem mạc, bản thân cô ta cũng giật mình.
“Mẹ nó, đến tám mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín tệ lận à?”
Mạnh Xán ngạc nhiên. Cái giá này, đúng là đắt hơn dự kiến.
Trên người cô ta chỉ có năm mươi sáu mươi nghìn.
“Thế nào? Tám mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín tệ mà cậu đã chê mắc à?”
'Trần Khiêm chợt nhìn Mạnh Xán cười nói.
Hôm qua cô nàng Mạnh Xán này vừa đánh đầu anh, còn vừa giễu cợt anh nữa chứ.
Mối thù nhỏ này, hôm nay Trần Khiêm rất muốn trả.
Lập tức giễu cợt nói. “Mẹ nó, sao bà đây lại không mua nổi cơ chứ?”
Mạnh Xán thầm nghĩ, để thằng nghèo như cậu khinh thường, thế thì còn gì nữa.
“Được thôi, nhưng mà nhân viên, lát nữa chúng tôi còn mua thêm một bộ nên cứ để bộ này cho chúng tôi!”
Trần Khiêm cười nói.
Nhân viên bán hàng nghe thì vừa mừng vừa sợ.
“Chém gió, cậu mà mua được một bộ là đã may lắm rồi! Hừ, nhân viên, nếu cậu ta muốn mua hai bộ, thì tôi mua ba bộ, tóm lại tôi mua mua nhiều hơn cậu ta một bộ là được!”
Mạnh Xán muốn đua với Trần Khiêm. “Mẹ, sang đây dạo đi!” . Ngôn Tình Cổ Đại
Cũng đúng lúc này, lại có năm người đến. Là năm người phụ nữ.
 
Chương 1059: Hai người có mua hay không?


Trong đó có hai cô gái trẻ trung và ba người phụ nữ trung niên.
Hiển nhiên, nhìn khí chất trong cách ăn mặc. của năm người, là có thể mua nổi quần áo ở đây, từ lâu đã có nhân viên bán hàng chào đón.
“Bà Quách, cô Dương, mọi người đến rồi à? Chào mừng chào mừng, hôm nay cửa hàng có rất nhiều mẫu mới, tôi có thể giúp mọi người chọn vài bội”
“Không cần đâu, để chúng tôi tự xem là được!”
Bà Quách nói.
Đúng lúc này, con gái điên cuồng chọn quần áo cho mình.
“Mẹt Bác Cả, dì Ba, mọi người nhìn đi, chẳng phải người đó hay sao?”
Cô gái chỉ về phía Trân Khiêm và Dương Tiểu Bối.
“Hả? Đúng là Trần Khiêm thật, Dương Tiểu Bối và cậu ta dám đến đây à? Ha ha!”
Bà Quách cười mỉa nói.
Đúng vậy, bà Quách chính là mợ Cả Quách Như của Trần Khiêm, hai người phụ nữ còn lại mà mợ Hai và mợ Ba của Trần Khiêm.
Còn hai cô gái là hai cô em họ của Trần Khiêm.
Hiển nhiên, đây là cửa hàng sang trọng nhất trong trung tâm thương mại, khách hàng ở đây đều
là những người có tiếng.
Trần Khiêm và Dương Tiểu Bối đến đây, tất nhiên làm Quách Như cảm thấy mất mặt.
“Trần Khiêm, cậu đừng lừa người ta, cậu không mua nổi thì cứ nói là không mua nổi đi!”
Mạnh Xán đã tức chịu không nổi.
Bởi vì Trần Khiêm đã nói cậu ta muốn mua cho Dương Tiểu Bối mười bộ.
Ngay cả nhân viên bán hàng cũng muốn mắng Trần Khiêm.
“Đây là nhân viên mới của cửa hàng các cô à, sao lại tiếp loại khách này lâu thế?”
Lúc này, một giọng nói mỉa mai vang lên.
Trần Khiêm và Dương Tiểu Bối quay đầu nhìn. Là đám người mợ Cả.
“Hừ, có lẽ là đến một cái tay áo ở đây cũng không mua nổi đâu, chốc nữa nói với giám đốc các cô, đừng để cho những người không ra gì vào đây, làm giảm đẳng cấp của cửa hàng!”
Quách Như nhìn Trần Khiêm và Dương Tiểu Bối, không hề khách sáo nói.
“Bác Cả, sao bác lại nói năng như vậy?” Dương Tiểu Bối tức giận nói.
“Còn hỏi nói năng kiểu gì? Cô dám hỏi tôi thì tôi dám trả lời cô đấy Dương Tiểu Bối, một tháng cô kiếm được bao nhiêu tiền? Mà dám đến đây mua đồ hả? Dành chút tiền đó chăm sóc ba cô là được. Hơn nữa, trong bữa cơm trưa nay tôi đã nói, tôi vừa mới nói xong là cô quên ngay đúng không?”
Quách Như giễu cợt.
“Đúng đó Tiểu Bối, bọn tôi hiểu con gái thì thích cái đẹp nhưng cũng biết tự xem lại tình hình của mình, cô nhìn xem gia đình nhà cô đã thế nào rồi mà cô còn dám đến cửa hàng thế này, lại còn thử quần áo của người ta nữa, lỡ như cô làm hư thì cô đền thế nào?”
“Đúng đó đúng đó!” Đám em họ cũng dồn dập nói.
Từng lời từng lời đều làm Dương Tiểu Bối phát khóc.
Mà nhân viên bán hàng cũng khinh thường nhìn Dương Tiểu Bối và Trần Khiêm: “Hừ, ra vẻ giàu có làm gì! Hại tôi bị khách hàng nói!”
“Này này, hai người có mua hay không? Nếu không mua thì khách hàng khác còn đợi thử đó?”
Giờ phút này, giọng điệu của nhân viên bán hàng cũng mỉa mai.
Dương Tiểu Bối vừa khóc vừa nghĩ muốn trả quần áo lại cho nhân viên bán hàng.
“Ban nấy tôi nói mua mười bộ, cô điếc à?”
Mà Trần Khiêm lạnh lùng nhìn nhân viên bán hàng nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top