Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 980: Cho tôi thêm một cơ hội nữa!


Còn Tiểu Hàm thì sớm đã ở trên giường ngủ không biết trời trăng mây gió gì cả.
“Tôi còn muốn uống nữa, tôi còn muốn uống nữa!"
Triệu Nhất Phàm vừa khóc vừa nháo.
Trần Khiêm đã bước ra đến cửa, vẫn phải dừng lại.
Nhìn Triệu Nhất Phàm như vậy, Trần Khiêm cảm thấy không nhãn tâm.
“Nếu như mình không xuất hiện, chắc Triệu Nhất Phàm đã sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc?”
Nhưng mà vì một số chuyện, tuy anh không có cảm giác gì với cô ta, nhưng mà nhìn cô ta như vậy, nếu bỏ mặc không quản thì Trần Khiêm cảm thấy không chịu được.
Liền quay đầu lại.
“Được rồi, đừng uống nữa, mai cô còn phải làm việc, nghỉ ngơi sớm một chút!”
Nói xong, Trần Khiêm bế Triệu Nhất Phàm, đặt lên giường,
Định đắp chăn cho cô ta.
Bàn tay của Trần Khiêm bị Triệu Nhất Phàm nắm lấy.
“Trần Khiêm, là cậu sao? Thật sự là cậu sao?”
Nước mắt Triệu Nhất Phàm ướt đẫm, mơ hồ.
“Không phải, cô nhận nhầm người rồi!” Trần Khiêm gỡ tay cô ta ra.
“Cậu cuối cùng cũng chịu gặp tôi rồi, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu, cậu đừng đi, nghe tôi nói hết đất”
Cũng không biết có phải Triệu Nhất Phàm đang nói nhảm không.
Lúc này, cô ta nằm chặt cánh tay Trần Khiêm không buông.
“Tôi biết hai chúng ta không thể, tôi tìm mọi cách để quên đi cậu, thậm chí thử tìm bạn trai mới để bắt đầu một mối tình mới, cốt để quên đi cậu. Nhưng, cho dù tôi không nói ra, thì người lòng tôi nhớ đến vẫn là cậu, tôi rất muốn cậu có thể hồi tâm chuyển ý!"
“Tôi không phải là loại con gái đó như cậu nghĩ đâu, tôi không phải loại con gái tùy tiện. Để sau này còn có cơ hội ở bên cậu, tôi thủ thân như ngọc. Thật đó Trần Khiêm, cho tôi thêm một cơ hội nữa!”
Triệu Nhất Phàm vừa nói vừa kéo tay Trần Khiêm.
Nghe thấy Triệu Nhất Phàm vì mình mà thủ thân, dù cho không còn thích Triệu Nhất Phàm, nhưng lòng Trần Khiêm cũng có chút xúc động.
 
Chương 981: Có gì đó sai sai


Đợi sáng sớm ngày hôm sau. Triệu Nhất Phàm tỉnh dậy.
Hôm qua uống khá nhiều rượu, đầu vẫn còn choáng váng.
Cô ta hít một hơi sâu rồi ngồi dậy. Đột nhiên thấy có gì đó sai sai. “Hả?"
Triệu Nhất Phàm vén chăn, nhìn cơ thể mình dưới tấm chăn rồi ngẩn người.
“Tiểu Hàm! Tiểu Hàm!”
Triệu Nhất Phàm đột nhiên la lớn.
Tiểu Hàm cũng tỉnh dậy, “Sao vậy Nhất Phàm?”
“Cậu nhìn đi, đồ của tớ được thay thành đổ ngủ, tớ nhớ tối qua lúc chúng ta uống rượu, tớ vẫn còn mặc đồ lúc sáng, làm sao mà đổi thành đồ ngủ vậy chứ?”
“Cậu thay đồ giúp tớ sao?”
Triệu Nhất Phàm hoang mang.
“Không có, tối qua tớ uống say xong ngủ quắc cần câu. Cậu bị ảo giác rồi, là ai thay đồ ngủ cho cậu chứ? Đệch, nếu vậy phải cởi hết đồ trên người cậu ra mới được?”
Tiểu Hàm cũng rất hoang mang, hỏi Triệu Nhất Phàm xem thử thân thể có cảm thấy điều gì khác thường không.
“Cậu nghĩ kĩ xem, hôm qua có phải chính cậu tự thay đồ không?”
Triệu Nhất Phàm xoa trán, nghĩ sao cũng nghĩ không thông.
“Tối qua tớ mơ thấy Trần Khiêm đỡ tớ lên giường, đoạn sau thì tớ không nhớ được gì nữa! Ây da, lo quá đi mất, sao lại vậy chứ?”
Lòng Triệu Nhất Phàm bồn chồn. Nhưng mà suy xét kĩ càng, cơ thể cô ta cũng không có gì cảm giác gì khác lạ, lúc này Triệu Nhất Phàm mới trút bỏ lo lắng.
Lúc này mới mơ mơ hồ hồ đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến bữa tiệc.
Trần Khiêm cùng với Thiên Long Địa Hổ cũng theo nhóm người làm đi đến địa điểm bữa tiệc.
Hôm qua, Triệu Nhất Phàm nói chưa xong chuyện đã bắt đầu nôn, không chỉ nôn trên người cô ta không mà còn nôn đầy người Trần Khiêm.
Một lúc sau, đã bắt đầu tự lột đồ.
Cô ta say quá rồi, thế nên Trần Khiêm lặng lẽ đưa cho nhân viên khách sạn ba nghìn tệ, nhờ họ giúp thay đồ cho Triệu Nhất Phàm rồi dọn dẹp phòng.
Quá trình đi đến nhà họ Phương được tổ chức một cách bí mật.
Một lúc sau, một chiếc xe chuyên dụng đỗ xịch trước mặt, tất cả mọi người đều bị bịt mắt, điện thoại di động cũng phải khóa.
Chính là để không ai biết nhà họ Phương ở đâu.
 
Chương 982: Cậu muốn gặp tôi có chuyện gì


Lúc này, ở trang viên nhà họ Phương, sáng sớm. Đã có lác đác vài chiếc xe sang đến nơi. “Ba, chuyện kia ba nhớ nhắc giúp con!”
Trong xe, Tư Đồ Dương nói với ba mình là Tư Đồ Hoăng.
“Ha ha, yên tâm đi, lần này đến nhà họ Phương, chúng ta tiên lễ hậu binh, nếu nhà họ Phương đồng ý thì chẳng sao cả, còn nếu mà không thì cũng đừng trách nhà Tư Đồ chúng tai”
Tư Đồ Hoằng cười lạnh.
Tiếp sau, họ đánh xe vào trang viên, Tư Đồ Hoằng trực tiếp đi gặp ông cụ Phương.
“A Hoằng, cậu muốn gặp tôi có chuyện gì?”
Trong phòng sách của mình, Phương Bất Đồng nhìn Tư Đồ Hoằng hỏi.
“Ông cụ Phương, cũng không phải chuyện gì, tôi muốn bàn chuyện của Kiển Nám và Tiểu Dương. Ông cũng biểt chúng nó là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, quan hệ rất tốt. Ha ha, không biết nhà Tư Đồ chúng tôi có cái phúc phận cho tiểu Dương làm rể nhà họ Phương không. Nếu được như vậy, thật là tổ tiên phù hội”
Tư Đồ Hoăng cung kính nói.
Ông ta biết rõ con trai mình không chỉ mới thích Phương Kiển Nám ngày một ngày hai.
Nhưng mà cái con bé Phương Kiển Nám tính tình cao ngạo, chẳng coi con trai mình ra gì.
Thử hỏi mấy năm nay, công lao của Tư Đồ Hoằng đối với nhà họ Phương, có ai coi ra gì đâu?
Theo lí mà nói, một gia tộc nhỏ như nhà Tư Đồ làm sao mà dám chủ động cầu thân với gia tộc lớn. Nhưng Tư Đồ Hoằng cứ làm liều như vậy, để xem ông cụ tính sao.
Phương Bất Đồng cau mày.
“Cậu đang nói đến hôn sự của Kiển Nám và tiểu Dương?”
Phương Bất Đồng cười khổ. “Chuyện này phải xem ý tứ của Kiển Nám ra sao. Chuyện của tụi trẻ cứ để chúng tự mình quyết định đi!”
Phương Bất Đồng tuy rằng trong lòng không vui, nhưng cũng không nói ra.
Nhưng mà những lời này cũng coi như là cự tuyệt rồi. Cháu gái mình, Phương Kiển Nám cũng đâu có thích Tư Đồ Dương.
“Lệnh của cha mẹ, lời bà mối, tôi tin chỉ cần ông mở lời, Kiển Nám sẽ không phản đối đâu!”
Tư Đồ Hoằng từng bước lấn tới.
“Trừ phi ông cho rằng tiểu Dương nhà tôi không xứng với Kiển Nám, làm mất mặt nhà họ Phương!”
Phương Bất Đồng nói.
“Ha ha, không phải như vậy!”
Phương Bất Đồng cười cười.
 
Chương 983: Điều kiện liên minh là hôn ước


Đúng lúc này, cửa phòng sách lặng lẽ đóng lại. Người đi vào là Phương Kiển Nám.
“Ông nội, đây là danh sách khách mời và lịch Í trình hoạt động ngày hôm nay, mời ông xeml”
Phương Kiển Nám chịu trách nhiệm chính cho _ buổi tiệc hôm nay.
“Để đây đi, Kiển Nám, cháu làm việc ông nội rất yên tâm”
“Kiển Nám, cháu đến vừa hay, chú cùng ông nội cháu đang bàn chuyện của cháu!”
Tư Đồ Hoằng nhìn Phương Kiển Nám cười, nói.
“Hả? Chú Tư Đồ đang bàn chuyện của cháu? Thật là vinh hạnh cho cháu quá”
Phương Kiển Nám cười lạnh.
“Đúng vậy, chú đang bàn với ông nội cháu chuyện hôn nhân của cháu và Tiểu Dương. Cháu tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nên xem xét đến việc hôn nhân đại sự rồi. Cháu và Tiểu Dương là thanh mai trúc mã, đúng là một cặp trời sinh.”
Tư Đồ Hoăng cười nói.
“Ngại quá chú Tư Đồ, bây giờ cháu chưa xem xét được! Chú bảo con trai chú tìm người khác đi vậy!"
Phương Kiển Nám lạnh lùng đáp.
Thấy Phương Kiển Nám không nể mặt mình chút nào.
Mặt Tư Đồ Hoăng thoät đen.
Phương Bất Đồng cười nói: “A Hoằng, cậu đừng giận, tôi đã nói rõ rồi, cho dù Kiển Nám và Tiểu Dương có yêu nhau, thì hai đứa cũng không thể ở bên nhau. Bởi vì từ lúc Kiển Nám mới vừa sinh ra đã được định hôn với người khác rồi!”
Dứt lời, cả Phương Kiển Nám lẫn Tư Đồ Hoằng đều ngẩn người.
“Ông nội nói vậy là sao?”
Phương Kiển Nám kinh ngạc nhìn ông nội.
“Câu chuyện này kể ra thì dài, A Hoằng, Kiển Nám, hai người chắc đều biết đến ân oán giữa nhà họ Trần và nhà họ Phương rồi chứ?”
Phương Bất Đồng nói.
Tư Đồ Hoăng nhíu mày lạnh lùng, còn khẽ gật đầu.
“Aiz, nhà họ Trần và nhà họ Phương đời trước nảy sinh ân oán, hai bên âm thầm đấu đá. Nhưng giữa hai bên cũng có được giai đoạn hòa bình. Lúc đó, người đứng đầu nhà họ Trần là cha của Trần Cận Đông - Trần Điểm Thương. Lúc còn trẻ, ông và Trần Điểm Thương từng kết nghĩa anh em. Sau đó, hai người bọn ông kế thừa gia tộc, cũng nhờ vậy mà ân oán giữa hai nhà mới kết thúc! Hơn nữa còn liên
minh với nhau, mà phương tiện liên minh, chính là... Phương Bất Đồng bùi ngùi nhớ lại chuyện xưa. “Điều kiện liên minh là hôn ước của cháu?” Phương Kiển Nám nghỉ hoặc. “Ừ,mà cũng trùng hợp, cháu và cháu trai của Trần Điểm Thương sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm. Lúc đó bọn ông đã quyết định hôn ước cho cháu và cháu trai của Trần Điểm Thương!”
“Chỉ không ngờ, Trần Điểm Thương và con trai nảy sinh mâu thuẫn dữ dội, nên ông ấy buông tay mặc kệ, từ đó đến nay không quản chuyện gì của nhà họ Trần nữa. Trần Cận Đông lại là một người cực kì độc đoán, không chịu chấp nhận liên minh, chỉ muốn dựa vào thực lực của bản thân để nhà họ Phương chúng ta phục tùng. Bắt đầu từ đó hai nhà lại bắt đầu đấu đá, sau đó còn xảy ra chuyện của cô cháu, hai nhà Trần Phương triệt để xa cách...”
 
Chương 984: Có lúc ông cũng bất lực lắm


“Nhưng mà, Trần Điểm Thương không ra mặt, không có nghĩa là hôn ước này chấm dứt. Thực tế là từ đó đến nay, dù Trần Cận Đông có thù oán nhà họ Phương, nhưng cậu ta cũng chưa hề tước bỏ hôn ước này. Chỉ cần không hủy bỏ thì hôn ước đó vẫn còn tồn tại! Bất kể nhà họ Trần có nhận hay là không!”
Phương Bất Đồng nói.
Ông hỏi Tư Đồ Hoằng: “A Hoằng, cậu hiểu ý tôi chứ?”
“Không ngờ hai nhà Trần Phương lại có một câu chuyện như vậy. Nhưng mà cho đến bây giờ nhà họ Trần vẫn tiếp tục đấu đá, ông chủ, tôi cho là hôn ước này đã tự động chấm dứt rồi.”
Tư Đồ Hoằng vẫn chưa cam tâm.
“Dù Trân Cận Đông và Trần Điểm Thương có mâu thuẫn cực lớn, nhưng tôi biết cho dù có cho thêm anh ta mười lá gan, anh ta cũng không dám tự thay đổi quyết định của Trần Điểm Thương!”
“Được, ông chủ, coi như tôi chưa đề cập gì đến chuyện này. Nhưng mà hai nhà Trần Phương đã đấu đá nhiều năm như vậy, chuyện của Phương Mộng Hân năm xưa khiến chúng ta mất mát lớn như thế, tôi sẽ không bao giờ quên mối thù đối với nhà họ Trần!”
Tư Đồ Hoằng bỏ lại một câu như vậy rồi rời đi. “Ông ta càng ngày càng tự phụ!” Phương Kiển Nám lạnh lùng.
Sau đó cô ta chạy đến xoa vai ông nội hỏi: “Nhưng mà Tư Đồ Hoằng có giỏi bày mưu tính kế cỡ nào, cũng không giỏi bằng ông nội, có thể bịa một câu chuyện sinh động như vậy để lừa ông ta, ha ha!”
“Ha ha..." Phương Bất Đồng vỗ vỗ bàn tay của Phương Kiển Nám. “Kiển Nám, ông không lừa cậu ta, cháu thật sự có hôn ước với người nhà họ Trần
“Hả?” Phương Kiển Nám ngơ ngác. “Sao có thể chứ? Ông nội nói nghiêm túc sao?”
Phương Kiển Nám không tưởng tượng nổi chuyện này lại có thể xảy ra với mình!
“Dĩ nhiên là thật!”
“Nhưng mà ông nội, cháu nghĩ không ra, nếu hai nhà Trần Phương đã có hôn ước, tại sao chuyện của cô cháu và cậu Hai nhà họ Trần - Trần Bình An lại bị nhiều người phản đối như vậy?”
Phương Kiển Nám thắc mắc.
“Chuyện cháu và cô cháu không giống nhau, lúc cháu vừa ra đời, nhà họ Trần là do Trần Điểm Thương năm quyền, năm cháu một tuổi, Trần Cận Đông lên nắm quyền. Trần Cận Đông phái Trần Bình An đến nhà họ Phương chúng ta trộm một báu vật gia truyền, nếu mất đi vật này, nhà họ Phương chúng ta sẽ sụp đổ. Trần Cận Đông rất thâm độc. Ông nội không muốn mất đi con gái, càng không muốn mất đi gia tộc.”
“Hả? Vật đó là vật gì?” Phương Kiển Nám tò mò.
“Cháu bây giờ chưa nên biết! Đợi cháu có thể giống cô cháu năm đó, ông sẽ cho cháu biết!”
Phương Bất Đồng cười.
“Nhưng mà ông ơi, cái hôn ước đó của cháu có còn được tính không?”
Phương Kiển Nám hỏi vấn đề mà mình tò mò nhất.
“Nói thật, ông nội cũng không biết có còn tính không. Aiz! Có lúc ông cũng bất lực lắm!”
“Vậy ông ơi, cậu chủ nhà họ Trần sao lâu như vậy không có tin tức gì hết?” Phương Kiển Nám hỏi.
“Cậu chủ nhà họ Trần tất nhiên là bị Trần Cận Đông nuôi lớn trong điều kiện nghèo khổ, bắt cậu ấy sống lưu lạc. Dù Trần Cận Đông đã che dấu rất kĩ, nhưng mấy năm nay ông cũng điều tra được một ít manh mối. Nếu ông đoán không lầm, cậu Trần của Kim Lăng, người mà khoảng thời gian gần đây rất nổi tiếng, có liên quan rất lớn đến cậu chủ nhà họ Trần!"
“Cậu Trần Kim Lăng?”
 
Chương 985: Người nhà họ Long cũng tham gia bữa tiệc


Phương Kiển Nám kinh ngạc.
“Đúng vậy, nhưng mỗi lần ông muốn điều tra thêm một chút, Trần Cận Đông liền tìm cách che dấu cậu ấy hơn nữa, khiến ông chẳng điều tra được gì mới!"
Phương Kiển Nám nghe đến đây.
Đã vỡ lẽ ra rất nhiều chuyện.
Thì ra mình có hôn ước với cậu Trần của Kim Lăng.
Ha ha, chuyện này khiến Phương Kiển Nám cảm thấy có chút hoang đường.
Bản thân rất hận nhà họ Trần, hận từng người nhà họ.
Bởi vì chính họ đã hại chết mẹ ruột của mình.
Nhưng mà giờ đây, dường như ông trời đang đùa giốn với mình.
“Ông nội, vậy Trần Điểm Thương đâu?”
Phương Kiển Nám lại hỏi.
“Ông ấy ở ẩn, đã hai mươi năm rồi không thấy 1 xuất hiện!”
“Nhà họ Trần rất phức tạp, không đơn giản như J_ nhà họ Phương chúng tai”
Phương Bất Đồng giải thích.
Hai ông cháu ở trong phòng sách nói chuyện rất lâu.
Thoáng chốc, buổi tiệc đã có rất đông khách đến.
Con trai thứ của nhà họ Phương phụ trách đón tiếp.
“Ông Tư Đồ, ông đến thật sớm!”
Đa số những người đến đây đều đến chào hỏi Tư Đồ Hoằng.
Rõ ràng, trong mắt người khác, hai anh em nhà họ Phương không bằng Tư Đồ Hoằng.
“Hừ!"
Thấy một màn như vậy trước mắt, cậu Hai nhà họ Phương tức giận đến đứng ngồi không yên.
Đột nhiên lúc này.
Có người báo: "Nhà họ Long ở Yên Kinh tặng một pho tượng bạch ngọc!”
"Hả? Nhà họ Long ở Yên Kinh?" Hết thảy đều kinh ngạc.
Sao người nhà họ Long cũng tham gia bữa tiệc này?
Tuy rằng nhà họ Phương và nhà họ Long cũng có chút giao tình, nhà họ Long cũng từng phụ thuộc nhà họ Phương, nhưng qua nhiều năm, nhà họ Long đã chẳng còn dính líu gì nữa với nhà họ Phương.
Hôm nay mừng thọ ông cụ Phương, khách mời chủ yếu đều là những người đến từ những gia tộc gắn bó.
 
Chương 986: Chắc cô là hôn thê của cậu Hai nhà họ Long


Mà nhà họ Long thì thuộc ngoại tộc. Người ta bàn tán xôn xao. Cậu Hai và cậu Ba cũng nhìn nhau.
“Nhà họ Long ở Yên Kinh, hình như chúng ta không mời mà.”
Hai người nghỉ hoặc nói.
“Ha ha, cậu Hai, cậu ba, nhà họ Long đi cùng nhà họ Tư Đồ đến đây. Nghe nói là đại thọ cụ Phương, nhà họ Long đặc biệt đến chúc thọ, có thể thấy sự tôn trọng của nhà họi”
Lúc này, Tư Đồ Hoăng nói chuyện đã có phần lạnh lùng.
“Tư Đồ Hoằng, anh thật lớn mật, anh cũng xứng mang theo khách đến đây sao? Anh nghĩ mình là cái thá gì??”
Nể mặt Tư Đồ Hoằng là một chuyện, nể mặt ông nội Phương lại là một chuyện khác.
“Chú Hai, chú Ba, hai người đừng nóng giận, đã đến đây thì đều là khách, nhà Tư Đồ cũng là một nhánh của nhà họ Phương chúng ta, người ông ấy mời đến đều là người nhà của chúng ta, đúng không chú Tư Đồ?”
Lúc này, Phương Kiển Nám đi tới, thản nhiên cười nói.
“Ha ha ha, vẫn là Kiển Nám hiểu chuyện, có nhiều người càng già càng dở!”
"Anhl" Cậu Hai cậu Ba tức mình.
Lúc đang nói chuyện thì người nhà họ Long đi tới.
"Hả? Sao lại là phụ nữ?"
Đám đông hoài nghi, nhà họ Long dẫn đến mười mấy người, nhưng người đi đầu thì là một cô gái khoảng hai mươi hai tuổi.
"Chắc cô là hôn thê của cậu Hai nhà họ Long?"
"Lễ đính hôn của cậu Hai nhà họ Long tôi cũng có đến tham gia!”
Lúc này có người nói. Ai nấy mới hiểu rõ.
Đúng vậy, cậu Hai nhà họ Long trong tình huống này cũng không thể đến tham dự được.
"Cô Dương Hạ, hoan nghênh!"
Tư Đồ Dương đi tới, giọng nói có phần cung kính.
"Chào cậu Dương và chú Tư Đồ, đây là chút lễ mọn tỏ chút lòng thành!"
Người đến là Dương Hạ. "Choảng!" Tiếng ly rượu rơi xuống đất vỡ tan.
Trần Khiêm đang mải miết chạy đông chạy tây làm việc.
Lúc nghe có người của nhà họ Long đến, Trần Khiêm cũng ngây ngẩn cả người.
Mà khi biết người đứng đầu đám người nhà họ. Long, Trần Khiêm kinh ngạc đến không cầm vững khay.
Dương Hạ, sao cô ta cũng đến đây?
 
Chương 987: Tôi đang muốn tìm WC


Ngất mất, đầu tiên là đụng phải Triệu Nhất Phàm, giờ lại đụng phải Dương Hạ.
Vốn muốn thừa dịp nhà họ Phương tổ chức tiệc lớn đến cứu Tử Nguyệt ra.
Đến bây giờ, phiền toái ngày một nhiều.
Nếu bị Triệu Nhất Phàm và Dương Hạ nhận ra thì xong phim.
Khốn kiếp.
Bây giờ Trần Khiêm làm vỡ chén rượu, không ít người để ý nhìn nhìn, dọa Trần Khiêm sợ đến nỗi vội vàng cúi đầu nhặt lên, sau đó nhanh như chớp bỏ trốn ra phía sau.
"Ö"
Dù cho Trần Khiêm chạy nhanh như vậy, vẫn bị một cô gái để ý.
Đó là cô gái đứng cạnh Phương Kiển Nám, không ai khác chính là Phương Di.
"Sao trông giống Trần Khiêm vậy nhỉ? Không thể nào, đây là bữa tiệc lớn của nhà họ Phương, tên ngốc đó đâu có mục đích gì mà đến?"
Phương Di nghĩ thầm.
Tò mò đuổi theo sau.
"Vừa rồi thật hú hồn!"
Trần Khiêm chạy tới sân sau, không nhịn được thở phào.
"Trần Khiêm!"
Đúng lúc đó, một giọng nữ vang lên.
Trần Khiêm theo bản năng quay đầu lại.
Không khỏi trợn tròn mặt.
Ôi đệch, Phương Di!
"Trời đất ơi, lúc nãy tôi còn cho rằng mình hoa mắt, không ngờ lại đúng là cậu, cậu cậu cậu... cậu đến nhà họ Phương chúng tôi làm gì? Cậu vào đây bằng cách nào?"
Phương Di kinh ngạc hỏi.
Lúc trước ông nội cũng từng tổ chức tiệc.
Tuy rằng Phương Di là kiểu thờ ơ với mọi chuyện, nhưng mà một vài bí mật của nhà họ Phương cô ta ít nhiều cũng có biết.
Trần Khiêm chỉ là một cậu ấm cỏn con, làm gì có đủ tư cách làm khách mời của ông nội? À hái
"Ồ, tôi đại diện gia đình đến tham gia tiệc mừng thọ ông Phương. Tôi đang muốn tìm WC”
Trần Khiêm thuận miệng bịa bừa: "Lúc nấy tôi còn định gởi tin nhắn cho cậu!"
"Hả? Sao nhà cậu lại có liên hệ với nhà tôi?"
 
Chương 988: "Không được đi


Phương Di kinh ngạc nói: "Nhưng nhà họ Phương chúng tôi không có thế lực gì ở Kim Lăng cải"
Trần Khiêm vô cùng khẩn trương, nghĩ đến tình huống lúc nãy của Dương Hạ, bèn giải thích: "Nhà chúng tôi không phải có liên hệ trực tiếp với nhà họ Phương, là nhà Tư Đồ đưa chúng tôi đến!"
"À? Thảo nào!"
Phương Di hiểu ra.
Nhưng liền sau đó, cô ta phẫn nộ năm tóc Trần Khiêm.
"Cậu làm gì vậy?"
"Hừ, vậy chắc cậu biết nhà Tư Đồ và nhà họ Phương bất hòa, không ngờ nhà cậu có quan hệ với nhà Tư Đồ, nhà Tư Đồ càng ngày càng không có quy củ!"
Phương Di oán giận nói.
"Ây, chuyện của gia tộc tôi cũng đâu có được nhúng tay vào!"
Trần Khiêm nói.
Lúc Phương Di đang muốn giáo huấn Trần Khiêm thêm vài câu.
"Chị Lị coi kìa, tên nhóc làm chị bị bỏng lúc tối đang ở kia kìa!"
Mấy cô gái quần áo lộng lãy đang đứng chỉ trỏ.
Bọn họ là những nữ minh tinh được mời đến biểu diễn trong buổi tiệc.
"Hóa ra cái tên tạp vụ này trốn ở đây! Tôi nói sao tìm khắp nơi cũng tìm không ra cậu. Chết tiệt, cậu hại tôi không thể mặc váy. Cậu có biết như vậy. là ảnh hưởng rất lớn đến chất lượng biểu diễn không hả?”
Cô minh tinh lúc tối xông đến, ngón tay chỉ lên trán Trần Khiêm.
Dù sao cũng là chị đại, khí thế rất mạnh mẽ.
Sự việc tối qua khiến cô ta vô cùng tức giận.
"Ê ê ê, cô dừng tay, cô là ai, lấy thân phận gì mà dám nói chuyện với cậu ấy kiểu đó?"
Phương Di đánh Trần Khiêm được, dù sao thì thân phận của Trần Khiêm thấp hơn mình vài bậc, nhưng mà sao cô minh tinh này cũng dám đánh anh.
Điều này khiến Phương Di cảm thấy đụng chạm.
Phải dạy dỗ cô minh tinh kia mới được.
Nữ minh tinh kia thấy quần áo trên người Phương Di không hề tầm thường, liền biết cô ta là nhân vật máu mặt của gia tộc này.
Không dám làm càn, liền khẩn khoản cười: "Tiểu thư xinh đẹp cô đừng hiểu lầm, tên nhóc này chỉ là tên tạp vụ thôi!
“Cậu ta chạy vặt cho các cô? Các cô làm gì có tư cách đó? Trần Khiêm, rốt cuộc là sao vậy?"
Phương Di nghỉ ngờ.
Rõ ràng là một cậu ấm, sao lại chạy đi làm chân sai vặt cho mấy cô minh tinh kia?
"Khụ khụ, sau này tôi sẽ giải thích cho cậu, giờ tôi vội đi WC cái đã, tôi đi trước đây!"
Da đầu Trần Khiêm tê rần, kế hoạch của cô Phương không chừng sẽ bị mình làm hỏng mất.
"Không được đi! Đứng lại!" "Không được đi!"
Phương Di cùng đám nữ minh tinh kia đồng thanh.
Thấy Trần Khiêm giấu giếm mình, Phương Di lại là người không thích việc gì không rõ ràng, Trần Khiêm càng muốn đi, cô ta càng cố tình không để Trần Khiêm đi.
 
Chương 989: Đã xảy ra chuyện gì


Mà những cô minh tinh kia biết Phương Di là chủ nhà.
Hơn nữa lúc nấy cô ta dường như vì tên tạp vụ kia mà phát sinh chút hiểu lầm với nhóm mình.
Lập tức nảy sinh ý định nịnh bợ. Huống hồ chỉ là trị một tên chạy vặt.
Chỉ cần hô một tiếng, năm cô minh tinh nhịp nhàng chạy tới chặn Trần Khiêm lại.
"Trần Khiêm, ở đây là nhà họ Phương, cậu cho rằng cậu có thể chạy đi đâu được, nói mau, rốt cuộc chuyện là sao? Cậu không nói, tôi gọi Kiển Nám lại đó!"
Phương Di nắm áo Trần Khiêm không buông.
Mấy cô gái này Trần Khiêm chỉ cần xuống tay một cái là đánh dạt ra được.
Nhưng mà nếu đánh thật thì sẽ làm mọi chuyện rối rắm lên.
Cho nên Trần Khiêm chỉ có thể dây dưa.
"Đúng vậy, tên tạp vụ này không thành thật, tôi cảm thấy hẳn ta có vấn đề, tuyệt đối không thể tha cho hắn!"
Chị Lị nói.
Phương Di tuy không thích những cô gái kia, nhưng xem chừng lời họ nói không phải không hợp
Tóm lại, hành vi lén la lén lút của Trần Khiêm rất đáng ngờ.
Ý thức về danh dự của gia đình cộng với tinh thần chính nghĩa trong Phương Di đồng thời trỗi dậy.
Làm thế nào cũng phải điều tra rõ ràng.
Cô ta lập tức véo tai Trần Khiêm: "Tôi biết cậu giỏi đánh nhau, nhưng đây là nhà họ Phương chúng tôi, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám động thủ, tôi gọi người làm đánh chết cậu, đừng nói tôi không nể mặt bạn bè. Cậu không thành thật, cậu phải đi theo tôi, đợi Kiển Nám xong việc, tôi nói chị ấy đến nói chuyện với cậu! Đi theo tôi!"
Nói xong kéo Trần Khiêm đi đến tiền sảnh.
Lúc này có hai thanh niên từ hướng đối diện đi tới.
Ánh mắt lạnh lùng.
Giữa những ngón tay kẹp những chiếc phi tiêu. Ngôn Tình Ngược
Ngay lập tức muốn động thủ.
Hai người này chính là Thiên Long Địa Hổ.
Hai người bọn họ chạy đông chạy tây tìm Trần Khiêm, cuối cùng cũng tìm được, nhưng Trần Khiêm lại đang gặp phiền toái.
Thiên Long Địa Hổ quyết định mạo hiểm để cứu Trần Khiêm.
Nhưng Trần Khiêm vội vàng ra hiệu không cần.
Bảo bọ họ cứ theo kế hoạch mà hành động, chỗ này cứ giao cho anh.
Điều này khiến cho Thiên Long Địa Hổ ngơ ngác.
"Vẫn còn loay hoay, ngoan ngoãn một chút cho tôi!"
Phương Di véo tai Trần Khiêm đi thẳng một mạch.
Bốn năm cô minh tinh đi sát bên cạnh, giữ chặt tay Trần Khiêm.
Trên mặt lộ ra vẻ hớn hở. E rằng lần này đã lập được công lớn rồi.
Còn Phương Di thì muốn nộp Trần Khiêm cho. Kiển Nám chất vấn.
Nhưng lúc đám bọn họ đi tới sảnh.
Thấy không ít quan khách đều đứng lên.
Không khí yên ăng đến đáng sợ, còn Kiển Nám cũng đứng lên như những người khác, dường như đang giẳng co gì đó.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Phương Di kinh ngạc hỏi.
 
Chương 990: Tham vọng của cha con Tư Đồ Hoằng


Trần Khiêm cũng đang tự hỏi, vừa rồi còn đang tốt, sao giờ lại thế này, hình như có mâu thuẫn rồi.
Sau đó ngạc nhiên đi xem.
Thế là nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang quỳ trong đám đông.
Sắc mặt ông cụ Phương khó xử.
Mà các gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Phương thì lại tràn đầy phẫn nộ.
“Chính là bà ta, bà ta là người giúp việc thân cận của Phương Mộng Hân - tội đồ nhà họ Phương năm đói! Mau, khai ra tung tích của Phương Mộng Hân, chúng tôi sẽ thả bà đi!”
“Hừ, năm đó, chỉ vì một Phương Mộng Hân mà hai nhà Trần - Phương đấu đá nhau, tất cả những thiệt hại gần như đều là mấy gia tộc phụ thuộc bọn tôi gánh. Đáng thương cho con trai của tôi năm đó vừa trưởng thành, đều là vì người phụ nữ Phương Mộng Hân này. Ông cụ Phương, nếu như ông giấu Phương Mộng Hân thì phiền ông giao bà ta ra”
“Đúng, giao ra, cho mấy gia tộc chúng tôi một lời giải thích!”
Rất nhiều người xúm lại nói với ông cụ Phương.
Tư Đồ Hoằng chỉ lạnh lùng cười.
Mới đây thôi đã xảy ra một mâu thuẫn cỏn con
Chính vì Tư Đồ Hoằng là người chủ trương việc này, nên Phương Bất Đồng đã khiển trách Tư Đồ Hoăng một trận trước mặt mọi người.
Nhiều năm nay Tư Đồ Hoăng vẫn luôn xem mình là người đứng đầu của mấy gia tộc lớn.
Với cả sáng nay, lúc Tư Đồ Hoằng hỏi Phương Bất Đồng chuyện cơ nghiệp và chuyện kết hôn của con trai thì Phương Bất Đồng đã khiến ông ta bẽ mặt.
Cho nên trong lòng vốn đã oán hận rồi.
Trước lễ sau binh, mà lễ đã không được rồi, vậy thì hôm nay Tư Đồ Hoằng không thèm đếm xỉa gì sất.
Thế nên đã nói ra chuyện nhà họ Phương đã tìm được người giúp việc năm đó của Phương Mộng Hân.
Bởi vì trước đó, Tư Đồ Hoăng đã cử người theo dõi nhất cử nhất động của nhà họ Phương.
Hơn nữa trong nhà họ Phương cũng có rất nhiều tai mắt của Tư Đồ Hoằng, cho nên tất nhiên việc này không thể giấu được ông ta.
Huống hồ gì bây giờ ông ta vẫn còn một con át chủ bài mà ông ta đích thân đưa cho Phương Bất Đồng.
Chính hôm nay, mâu thuẫn nội bộ sẽ bùng nổi
Lúc này, Phương Bất Đồng nhìn mọi người, không khỏi tức giận.
Âm thầm đấu đá nhiều năm như vậy.
Mặc dù nhà họ Phương vẫn là một gia tộc khổng lồ, nhưng lại giống như tòa nhà cao tầng mất đi khung xương. Nhìn thì có vẻ hùng vĩ, nhưng thực ra đã rất cheo leo.
Không phải Phương Bất Đồng không thấy tham vọng của cha con Tư Đồ Hoằng.
Nhưng ông nghĩ, mặc dù tuổi ông cũng đã cao rồi, nhưng chỉ cần còn trên đời này thì ông vẫn có thể kiềm được hai cha con này.
Không ngờ hai cha con nhà này lại ngang nhiên ra tay ngay tại sinh nhật mình.
 
Chương 991: Sao cậu lại ở đây


Những ân oán năm đó vẫn luôn bị ép xuống, bây giờ thế này là vì cha con Tư Đồ Dương cố ý làm tăng thêm mâu thuẫn.
Nếu không thì Phương Bất Đồng sao có thể nỡ cắt đứt quan hệ với con gái ruột của mình được chứ.
Chẳng phải để ổn định lại mấy gia tộc phụ thuộc đó sao!
“Hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của ông nội tôi, rốt cuộc mấy người đến mừng thọ ông nội tôi hay là đến hỏi tội đây?”
Lúc này, Phương Kiển Nám lạnh lùng nói.
“Cháu gái Kiển Nám, đại thọ của ông cụ tất nhiên là chúng tôi rất vui. Nhưng năm đó gia tộc chúng tôi mất nhiều người thân như vậy, ông cụ vẫn nói là sẽ đền bù và giải thích cho các gia tộc. Nhưng đến giờ đã hơn hai mươi năm rồi, vẫn không thấy Phương Mộng Hân, người đã khơi mào mọi việc đâu cả. Cái gọi là giải thích, chẳng qua cũng chỉ cho chúng tôi một chút sản nghiệp nhỏ như muỗi mà thôi. Bây giờ ông cụ lại giấu người giúp việc năm đó của Phương Mộng Hân ở nhà họ Phương, nếu như không phải đích thân ông Tư Đồ nói ra thì sợ là chúng tôi vẫn chẳng hay biết gì rồi!”
“Mấy đời gia tộc phụ thuộc chúng tôi mà ông cụ lại làm thế này, sao mọi người có thể phục được?”
Một người đàn ông trung niên tức giận nói.
“Đúng vậy, tôi thấy mọi người đừng nói nhiều nữa, cứ bắt người phụ nữ A Hà này lại tra tấn, tôi không tin là bà ta không nói ra tung tích của Phương Mộng Hân!”
“Người đâu, lôi bà ta đi!”
Nói xong, ngay lập tức vệ sĩ của mấy gia tộc phụ thuộc kéo A Hà lên.
“Mấy người đúng là láo xược! Đừng tưởng tôi không biết, mấy người muốn tìm tung tích của cô là giả, muốn giành được tài sản của cô mới là thật, đúng chứ?”
Phương Kiển Nám lạnh lùng nói.
Lúc này, người của mấy gia tộc lớn đều trầm mặc xuống.
“Cháu gái Kiển Nám, cũng không thể nói như vậy được. Nhưng cháu đã nói đến nước này rồi, nhà Tư Đồ chúng tôi không làm gương tốt thì không được. Đúng vậy, tài sản của Phương Mộng Hân ban đầu chỉ chia cho chúng tôi một phần ít ỏi, nhưng cái giá mà chúng tôi bỏ ra lại cao hơn thế rất nhiều. Cho nên chúng tôi phân chia đồng đều cũng là điều nên làm!”
Tư Đồ Hoằng nói. Ban đầu, Phương Mộng Hân với anh chị em nhà họ Phương gần như kiểm soát phân nửa thế lực nhà họ Phương.
Rõ ràng thế lực của Phương Mộng Hân lớn hơn thế lực ba của Phương Kiển Nám một chút.
Nếu như bị bọn họ chia đều, vậy thì những gia tộc phụ thuộc này không chỉ đơn giản là có thể ngồi ngang hàng với nhà họ Phương nữa rồi.
Chỉ sợ đây chính là mục đích thật sự của cha con Tư Đồ Hoằng?
“Mấy người mơ giữa ban ngày...” Phương Kiển Nám tức giận nói.
“Kiến Nám, tránh sang một bên đi, chuyện này không cần cháu phải quan tâm!”
Lúc này, Phương Bất Đồng sắc mặt u ám cuối cùng cũng lên tiếng.
Phương Kiển Nám không dám làm trái lời ông nội, lập tức đứng sang một bên.
Phương Bất Đồng đích thân đi thương lượng với Tư Đồ Dương.
“Kiển Nám, Kiển Nám! Chị qua đây!” Lúc này, Phương Di gọi. Phương Kiển Nám cau mày đi qua.
Lúc này mới thấy Trần Khiêm được Phương Di dẫn ra.
Phương Kiển Nám ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây?”
 
Chương 992: Cậu còn muốn nói gì nữa không


“Đừng quan tâm tới anh ta Kiển Nám, mau nói xem rốt cuộc là chuyện gì vậy? Mấy gia tộc này tạo phản à?”
Phương Di kéo tay Phương Kiển Nám hỏi.
Phương Kiển Nám gật đâu: “Ông nội đã nói trước với chị rồi, đợi qua sinh nhật ông nội thì phải đề phòng nhà Tư Đồ, bởi vì nhà Tư Đồ mấy năm nay vẫn luôn âm mưu gì đó...”
Liếc Trần Khiêm một cái, Phương Kiển Nám nói tiếp: “Nhưng không ngờ, ông ta lại gây sự ngay trong ngày mừng thọ ông nội. Chẳng trách sáng nay ông ta lại ngang ngược đưa ra một số yêu cầu với ông nội!”
“Hả? Yêu cầu gì vậy?”
Phương Di hỏi.
“Em biết rồi, chắc chăn là chuyện kết hôn của chị đúng không?”
Phương Kiển Nám gật đầu.
“Hừ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, em biết là ông nội chắc chắn từ chối ông ta rồi! Đúng rồi, ông nội từ chối thế nào mà khiến ông ta tức nước
vỡ bờ vậy?”
Phương Di lại hỏi.
“Chị... Thực ra từ nhỏ chị đã có hôn ước với người khác rồi!" Khuôn mặt xinh đẹp của Phương
Kiển Nám hơi phiếm đỏ, nói khẽ.
“Hả? Với ai chứ? Sao em chưa từng nghe nói vậy!"
“Bỏ đi, không nói chuyện này nữa!”
Phương Kiển Nám lắc đầu.
Lúc này mới nhìn vào bên trong.
“Ông cụ Phương, tôi đã nể tình lắm rồi. Thực ra chỉ cần ông trả lại khoảng bồi thường mà chúng tôi nên có, thì sau này chúng tôi vẫn sẽ một lòng đi theo nhà họ Phương. Không cần phải để tôi nói ra hết toàn bộ chuyện này đâu nhỉ?”
Tư Đồ Hoãng lạnh lùng nói. Phương Bất Đồng nhíu mày.
Cuối cùng ông cũng biết, tại sao hôm đó thái độ của Tư Đồ Hoăng lại khác thường, nói với mình chuyện đã phát hiện ra con gái của Mộng Hân rồi, còn tưởng ông ta đổi ý.
Không ngờ lại đầy mưu mô.
Tiếc là, Phương Bất Đồng một đời anh hùng, lại luôn bó tay buộc chân vì con gái!
Nhưng mà gừng càng già càng cay, Phương Bất Đồng vẫn nhanh nhạy làm thêm một lớp bảo vệ.
“Ha ha, A Hoằng, tôi không biết cậu đang nói gì. Quả thực tôi tìm thấy A Hà là muốn từ cô ấy để tìm tung tích của Mộng Hân, nhưng A Hà lại không biết gì cả. Tôi không nhãn tâm để cô ấy cứ lang thang bên ngoài cho nên mới thu nhận cô ấy. Vừa nãy chúng tôi đã nói rất rõ rồi, cậu còn muốn nói gì nữa không?”
Phương Bất Đồng bình tĩnh nói.
“Ha ha ha, ông cụ Phương, tôi thật sự khâm phục ông đấy. Nhưng mà sáng hôm nay, ở bên ngoài sơn trang, thuộc hạ của tôi tình cờ chặn được một chiếc xe từ sơn trang đi ra, trên xe vừa khéo thấy một cô gái. Chậc chậc chậc, cô gái này xinh đẹp lắm, ông chủ Lý, ông chủ Vương, hai người không biết đẹp đến thế nào đâu? Gần như y hệt Phương Mộng Hân! Nếu mấy người không tin, bây giờ tôi bảo thuộc hạ dẫn cô ta lên!”
Tư Đồ Hoằng cũng cười nói. “Cậu... Cậu bắt Tử Nguyệt rồi?”
Lúc này, sắc mặt Phương Bất Đồng không nén được giận, cả người khế run, nói.
“Cô ta tên Tử Nguyệt à? Tôi hỏi cô ta nhưng cô ta không nói với tôi câu nào. Tôi nghĩ là để mọi người cùng nhau hỏi đi. Người đâu, đưa cô gái kia lên!”
Tư Đồ Hoằng gọi.
 
Chương 993: Sao lại vào được đây


Tư Đồ Dương vừa dứt lời.
Thì thấy vài người đưa một cô gái lên.
Cô gái cúi đầu, không nói câu nào nhưng gương mặt xinh đẹp đó cũng đủ để khiến tất cả mọi người có mặt phải kinh ngạc.
“Giống quá, quả thật là y hệt!”
“Đúng đấy, tôi còn tưởng là Phương Mộng Hân năm đó quay về rồi!"
“Chúng ta đều bị lừa rồi, có thể là ông cụ nhà họ Phương đã biết chỗ ở của Phương Mộng Hân từ lâu rồi, chỉ là nhiều năm như vậy, gia tộc chúng ta không hề hay biết mà thôi!”
Mọi người bàn luận sôi nổi.
Cô gái này chẳng phải ai xa lạ, chính là Tử Nguyệt.
Sắc mặt Tử Nguyệt rất khó coi, cô ấy vừa bị thương, cơ thể rất yếu ớt.
“Thật sự là con gái của cô, hóa ra ông nội đã tìm được con gái của cô rồi!"
Phương Kiển Nám cũng chợt nhận ra.
“Tử Nguyệt!” Sắc mặt Phương Bất Đồng cũng căng ra.
Vốn là sáng nay ông ấy đã cử người âm thầm đưa Tô Tử Nguyệt đi, nhưng không ngờ bây giờ trong nhà họ Phương lại có nội gián của nhà Tư Đồ, người đã bị Tư Đồ Hoằng bắt đi.
“Ông cụ Phương, bây giờ nhân chứng vật chứng đều đủ cả, ông còn gì để nói nữa, Phương Mộng Hân ở đâu? Phiền ông cụ Phương mau chóng giao. Phương Mộng Hân ra”
Người của tất cả gia tộc đều vây lại thành một vòng.
Lúc này phẫn nộ nhìn Phương Bất Đồng.
Bây giờ Phương Bất Đồng cũng không nói được gì.
Vẻ mặt căng thẳng.
Ông muốn cứu Tô Tử Nguyệt, nhưng đối mặt với sự khiêu khích của nhà Tư Đồ, ông lại không thể không cho các gia tộc phụ thuộc kia một lời giải thích.
Mà ông lại đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
“Mấy người không cần phải gây khó dễ cho nhà họ Phương, tôi ở đây rồi!”
Một giọng nói vang lên ở phía sau mọi người.
Sau đó thì thấy một người phụ nữ từ bên ngoài cửa đi về phía này.
“Hửm?” “là ai vậy? Sao lại vào được đây?”
“Ôi vãi, mau đến xem mặt của người phụ nữ này, thật là xấu ma chê quỷ hơn đấy!”
“Không ổn rồi, còn nhìn nữa, da gà da vịt của tôi nổi lên cả rồi!"
Mọi người bỗng xôn xao. Vừa rồi ánh mắt Dương Hạ vẫn luôn nhìn Tô Tử Nguyệt, cô ta cảm thấy Tô Tử Nguyệt rất quen, nhưng lại không nhớ ra được đã từng gặp ở đâu.
 
Chương 994: Tùy mấy người xử lý


Lúc này, thấy người phụ nữ vừa đến, Dương Hạ chán ghét bĩu môi.
Cả người Phương Bất Đồng thì chấn động mạnh.
Bởi vì giọng nói này rất quen thuộc với ông ấy, ông ấy đã đợi giọng nói này hơn hai mươi năm rồi.
Nhưng người trước mặt, quả thực khiến cho. Phương Bất Đồng khó mà tin được, đây chính là cô con gái Mộng Hân nghiêng nước nghiêng thành của mình sao?
“Mộng Hân? Con... Con là Mộng Hân sao?”
Hai tay Phương Bất Đồng run rẩy hỏi.
Anh cả, anh hai cũng ngạc nhiên nhìn Phương. Mộng Hân, sau đó đi qua đỡ Phương Bất Đồng.
“Ba, hai mươi năm rồi, Mộng Hân quay về rồi!”
Hai hàng nước mắt Phương Mộng Hân rơi xuống.
“Em gái?”
Anh cả với anh hai hoàn toàn sững sờ, đưa mắt nhìn nhau.
“Shh...”
Tư Đồ Hoằng với những người khác không kìm được hít vào một hơi.
“Thì ra thật sự là cô chủ Phương Mộng Hân của nhà họ Phương năm đó. Ôi trời ơi, chẳng trách nhà họ Phương tìm bà ấy nhiều năm như vậy mà vẫn không tìm thấy, hóa ra Phương Mộng Hân xinh đẹp như hoa làm xiêu lòng bao người đã biến thành thế này à!”
“Phải đấy, cho dù có gặp được trên đường thì cũng không ai nhận ra!”
Mọi người thở dài. “Cô chủ, sao cô lại ra ngoài!”
Cô Hà người giúp việc chạy về phía Phương Mộng Hân.
“Dì Hà, vì cứu Tử Nguyệt, tôi không thể không xuất hiện được! Dì Hà, nhiều năm vậy rồi, tôi cũng đã làm dì khổ nhiều!”
Phương Mộng Hân áy náy nói.
Sau đó nhìn Tử Nguyệt - con gái của mình, bây giờ vẫn còn đang nghi hoặc.
“Tử Nguyệt, trước đây mẹ với anh con đã bàn bạc rồi, cho nên mới lừa con, mẹ là mẹ của con!”
Phương Mộng Hân kéo tay Tô Tử Nguyệt.
Cuối cùng Tô Tử Nguyệt cũng hiểu ra.
Tại sao trước đây gặp được cô Phương lại cảm thấy bà ấy thân thiết như vậy.
Hóa ra bà ấy chính là Phương Mộng Hân mà mình muốn tìm, là mẹ của mình?
Tâm trạng Tô Tử Nguyệt đột nhiên trở nên phức tạp, lúc này không biết nên gọi người phụ nữ cho mình cảm giác vô cùng thân thiết trước mắt này là mẹ hay cô Phương!
“Cháu hiểu rồi! Chẳng trách khoảng thời gian trước bọn cháu không tra ra được bất cứ manh mối nào của côi”
Phương Kiển Nám nói.
“Hừ, hôm nay không phải là lễ nhận người thân của mấy người. Phương Mộng Hân, cô đã xuất hiện rồi thì phải giải thích rõ chuyện năm đó cho chúng tôi chứ nhỉ? Cô trốn biệt tích hai mươi mấy năm, có thể nói là vì tìm cô mà chúng tôi đã tốn rất nhiều tâm tư đấy!”
Tư Đồ Hoằng lạnh lùng nói.
“Tư Đồ Hoằng, tôi biết anh muốn làm gì, anh cũng không cần phải lấy tôi để uy hiếp nhà họ Phương. Số tài sản đó, cho dù có chia thì cũng không đến lượt gia tộc mấy người nắm giữ. Được rồi, mấy người đã muốn tìm tôi, giờ tôi xuất hiện rồi đây, tôi có thể đi với mấy người, tùy mấy người xử lý"
Phương Mộng Hân nói.
Sắc mặt Tư Đồ Hoäng ngay lập tức tái xanh.
Mặc dù trước đây mình từng theo đuổi Phương Mộng Hân, nhưng đến hiện tại thì tình cảm nam nữ ngày xưa đã không còn nữa rồi.
 
Chương 995: Người nhà họ Trần đến


Nếu Phương Mộng Hân không xuất hiện thì còn tốt, nhưng Phương Mộng Hân xuất hiện rồi thì toàn bộ kế hoạch của mình đều bị phá hỏng rồi.
Cho dù có giết Phương Mộng Hân thì cũng không lấy được những tài sản đó, còn có tác dụng gì nữa đây?
Đã nhiều năm rồi, Tư Đồ Hoãng vẫn đang tìm tung tích của Phương Mộng Hân, muốn tìm được bà ấy rồi giam lỏng.
Nhưng tìm thế nào cũng không tìm thấy.
Đây giống như một quả bom hẹn giờ vậy.
Nhưng không ngờ nó lại phát nổ ngay tại thời điểm quan trọng này.
Nhóm Tư Đồ Hoằng bỗng chốc lại giống như. xuất binh nhưng không có lý do chính đáng.
“Hừ, cô đừng hòng nghĩ là chúng tôi sẽ bỏ qua cho cô, người đâu, dẫn cô ta đi cho tôi!”
Người đứng đầu của vài gia tộc phụ thuộc cũng thẹn quá hóa giận.
Trực tiếp hét lên. Phương Bất Đồng cũng muốn ngăn cản.
“Ông chủ, bên ngoài có người mang quà đến
Lúc này, một người trông như quản gia, thở hổn hển chạy qua, sắc mặt hơi căng thẳng.
“Hửm?”
“Mỗi món quà đều là vô giá!” Người quản gia có vẻ sợ hãi. “Cái gì? Là ai gửi?"
Hôm nay, những ai nên mời Phương Bất Đồng đều đã mời đến cả rồi.
Phương Bất Đồng rất rõ thực lực của những gia tộc này, bọn họ không có khả tặng món quà gì vô giá.
Với lại cho dù là bình thường thì cũng không thể nào làm cho quản gia của mình sợ đến thế này được.
Quản gia nuốt nước bọt: “Cậu ấy nói bọn họ với ông chủ là bạn cũ, là nhà họ Trần đến từ Nam Dương!”
“Cái gì? Nhà họ Trần ở Nam Dương?”
Phương Bất Đồng run tay, gậy ba - toong rơi xuống đất.
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường cũng sững sờ.
Phàm là người thuộc dòng dõi nhà họ Phương hoặc là gia tộc phụ thuộc thì đều biết rất rõ, nhà họ Trần ở Nam Dương.
Hiện tại là gia tộc vô cùng lớn mạnh.
Cũng chính là nhà họ Trần ở Nam Dương đã khiến cho nhà họ Phương không dám ngẩng đầu trong mấy mươi năm.
Chắc chắn là một sự tồn tại rất đáng sợ.
Rõ ràng tất cả mọi người đều biết ân oán giữa hai nhà Trần - Phương.
Lúc này Phương Kiển Nám mới đi đến bên cạnh ông nội.
Chính nhà họ Trần đã hại chết ba mẹ.
Bây giờ, cuối cùng cũng thấy được kẻ thù bí ẩn này rồi sao?
Sắc mặt Tư Đồ Hoằng hơi tái. Chuyện làm loạn hôm nay có lẽ đã sai thời cơ rồi. Bây giờ nhà họ Trần đến rồi, thì đâu còn chút cảm giác tồn tại nào cho Tư Đồ Hoằng ông ta nữa chứ.
Bình thường nói cái gì mà xem nhà họ Trần là kẻ địch. Đó cũng chỉ là nói mà thôi, ai dám thật sự công khai đối địch với nhà họ Trần chứ.
Cho dù lúc đầu nhà họ Trần hại rất nhiều người trong số bọn họ, nhưng đối mặt với thế lực lớn mạnh, Tư Đồ Hoăng với những người đứng đầu của mấy gia tộc phụ thuộc này nào dám hé răng nửa lời.
Trần Khiêm ở một bên nhìn cũng hơi sững sờ.
Người của gia tộc nhà mình đến rồi?
Đúng vậy, quả thực mình đã nói cho thuộc hạ vị trí của nhà họ Phương. Nhưng không ngờ lại đến đây với mục đích là nhà họ Trần ở Nam Dương?
Là ai đến nhỉ?
Trần Khiêm tò mò. Lúc này, quản gia lại nói tiếp:
“Là cậu Trần, cậu chủ của nhà họ Trần ở Nam Dương!”
 
Chương 996: Cơ nghiệp của nhà họ Trần là bao nhiêu


“Cái gì? Cậu Trần, cậu chủ nhà họ Trần à?” Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
“Chưa từng nghe nói nhà họ Trần có cậu chủ đấy!"
“Khụ khụ, mấy người đừng quên, cậu chủ nhà họ Trần được nhà họ Trần nuôi dưỡng trong dân gian, người bình thường hoàn toàn không có được bất cứ tin tức gì của cậu ta. Cho dù năm đó nhà họ Phương đã dùng rất nhiều nhân lực để điều tra nhưng cũng không tra được!”
“Không ngờ cậu Trần của nhà họ Trần đã quay về gia tộc rồi! Bây giờ lại tìm đến nhà họ Phương! Thế này cũng ngầu quá rồi, không thua gì nhà họ Trần năm đó cải”
Người của những gia tộc phụ thuộc đều bàn luận sôi nổi.
Phương Kiển Nám thở gấp, trong lòng có một loại cảm xúc kích động không sao giải thích được.
“Chào cậu Dương, xuất thân của cậu Trần ở Nam Dương này là gì vậy?”
Bây giờ nhà họ Trần đến, đương nhiên những gia tộc phụ thuộc này lại càng không có cảm giác tồn tại.
Bao gồm cả nhà họ Long.
Dương Hạ tham gia bữa tiệc với tư cách là mợ hai nhà họ Long, lúc này cũng sợ hãi trước thái độ kinh ngạc của Phương Bất Đồng nên vội hỏi.
Chủ yếu là nghe mọi người gọi cậu Trần khiến cho Dương Hạ không khỏi nghĩ đến người nào đó.
“Nhà họ Trần ở Nam Dương là một gia tộc ẩn thân rất lợi hại. Nghe nói gia tộc phụ thuộc có thực lực yếu nhất của bọn họ cũng đã sắp đuổi kịp nhà họ Phương rồi, thì chúng ta có là gì!”
Vẻ mặt Tư Đồ Dương sợ hãi giải thích. “Hả? Trên đời còn có gia tộc như vậy à?”
Dù sao thì Dương Hạ cũng là nửa đường phất lên, mặc dù cũng được mở mang tầm mắt rất nhiều, nhưng nghe lời giới thiệu của Tư Đồ Dương, cô ta vẫn bị sốc.
“Tất nhiên là có rồi, nhiều năm như vậy nhà họ Phương vẫn luôn dựa vào nền móng trước đây để đấu đá với nhà họ Trần, nhưng hoàn toàn đấu không lại! Cho nên mới chọn cách này, ẩn mình để trốn tránh nhà họ Trần. Ủ mưu, nhân cơ hội để đánh trả lại, ha ha, cũng chính vì vậy mà hiện tại nội bộ nhà họ Phương rạn nứt rất nhiều. Bây giờ nhà họ Trần tìm tới cửa, đương nhiên là sợ rồi!”
Tư Đồ Dương hít sâu một hơi rồi nói.
“Vậy vậy vậy vậy cơ nghiệp của nhà họ Trần là bao nhiêu?
Dương Hạ thật sự kinh hãi, vội hỏi.
“Không biết, chỉ là bên ngoài đồn rằng, tài nguyên của nửa trái đất này, hiện tại đều đã tập trung vào tay nhà họ Trần rồi!”
Lúc Tư Đồ Dương vừa nói xong.
Mắt Dương Hạ cũng trừng lớn hết cỡ.
Nửa trái đất, đây là khái niệm gì vậy chứ?
Mà cậu Trần ở Nam Dương này, lại là sự tồn tại gì nữa đây?
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên bàn tán.
“Nhất Phàm Nhất Phàm, mau đến nghe này, hình như có một cậu ấm rất đỉnh đến rồi!”
Mấy cô gái kéo Triệu Nhất Phàm qua. . Truyện Thám Hiểm
“Hả? Đỉnh cỡ nào?” Triệu Nhất Phàm ngạc nhiên hỏi.
“Trời ạ, cậu không thấy sắc mặt mấy ông lớn có thực lực này đều tái mét hết cả à? Bọn họ nói, cậu Trần vừa đến này có tài nguyên của nửa trái đất đấy! Nhà họ Trần ở Nam Dương, đỉnh của đỉnh rồi!” Mấy cô gái kích động nói. Nói cho cùng thì thấy người bên ngoài đẹp trai bên trong lại nhiều tiền, mấy cô gái đã rất kích động.
 
Chương 997: Bọn họ đến rồi


Nhưng không ngờ lại còn thấy cậu ấm ngầu cỡ này.
Triệu Nhất Phàm nghe xong thì đưa tay che miệng lại.
Nhưng thoáng chốc cô ta cảm thấy căng thẳng.
“Cậu nói, nhà họ Trần ở Nam Dương, vậy cậu ấm kia là cậu Trần?”
Lúc này, Triệu Nhất Phàm cũng nhạy cảm.
Trong lòng bỗng khó chịu không tả nổi. Lý do chính là Trần Khiêm.
Bởi vì trước đây cô ta đã từng thấy một số chuyện về Trần Khiêm.
Chị của cậu ta lại có năng lực tài chính lớn mạnh đến vậy.
Sau này thì nghe nói, nhà chị Trần Khiêm ở Nam Dương.
Nam Dương, nhà họ Trần? Chắc không đâu nhỉ? Triệu Nhất Phàm thở gấp.
Nếu như là thật, cô ta thực sự muốn chết đấy! Chết ngay bây giời
Từ chối Trần Khiêm, nếu Trần Khiêm chỉ là một cậu ấm bình thường.
Vậy thì Triệu Nhất Phàm còn có thể miễn cưỡng sống tiếp.
Nhưng nếu mức độ thế này thì phải làm thế nào đây!
“Bọn họ đến rồi!” Lúc này, có người hét lên.
Lúc này, hiện trường đang hỗn loạn mới lắng xuống, mọi người đều chăm chú dõi theo.
Sau đó thì thấy một nhóm gần trăm người mặc vest đen, ngay hàng thẳng lối đi vào.
Người đi đầu là một ông lão khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, còn bên cạnh ông lão là một người thanh niên cũng mặc âu phục, người thanh niên này khoảng hai mươi hai tuổi.
Dáng người hơi béo, mắt híp.
“Anh ta là cậu Trần ở Nam Dương?”
“Đúng rồi, chắc chắn là anh tai”
Mọi người nuốt nước bọt, không dám nói chuyện lớn tiếng.
Chẳng mấy chốc, nhóm người này đã đến trước mặt Phương Bất Đồng.
Quả thực là khí thế ngút trời. “A Phúc, là cậu?” Phương Bất Đồng nhìn ông lão, mỉm cười nói.
“Anh Phương, chúng ta cũng đã năm sáu mươi năm không gặp rồi, mong là anh vẫn khỏel”
Ông lão cũng mỉm cười. “Phải đấy, chớp mắt mà đã năm sáu mươi năm rồi. Con sên ở bên cạnh Điểm Thương năm đó giờ đã trở thành thế này rồi. Nếu như không phải ánh mắt cậu vẫn như cũ không hề thay đổi thì suýt chút nữa tôi đã không nhận ra cậu, đã lâu lắm rồi!”
Dường như Phương Bất Đồng bùi ngùi khi nhớ lại những chuyện quá khứ.
Khi đó Phương Bất Đồng với Trần Điểm Thương kết nghĩa anh em, còn ông lão tên A Phúc này là đàn em của Trần Điểm Thương. Ha ha, thời gian trôi nhanh, giờ cũng không phải là trước đây nữa rồi.
“Phải đấy anh Phương, lâu lắm rồi!”
A Phúc bình thản cười.
 
Chương 998: Cậu chủ nhà chúng tôi đã đến nhà họ Phương trước một ngày


Mặc dù ân oán giữa hai nhà Trần - Phương đã ăn sâu bén rễ, nhưng cái gọi là cuộc đấu vật tay giữa các ông lớn thì chỉ ngấm ngầm phân cao thấp thôi, còn bên ngoài, mọi người ai ai cũng khách khí lịch sự với nhau cả.
Còn cậu Trần ở bên cạnh A Phúc thì cứ cà lơ phất phơ nhìn xung quanh.
“Hửm?” Lúc này, cậu Trần nhìn thấy một người.
“Là cô?”
“Thì ra là cậu?”
Cậu Trần với người đó đồng thanh nói.
Người anh ta nhìn thấy, đương nhiên chính là Dương Hạ.
Vô cùng ngạc nhiên khi Dương Hạ lại xuất hiện ở đây.
Dương Hạ lại càng kinh ngạc hơn, cô ta từng qua lại với người này.
Chẳng phải em kết nghĩa của Trần Khiêm, con trai của nhà giàu có bậc nhất Tô Châu - Hoàng Vĩnh Hào đó sao?
Sao lại là anh ta?
Không biết vì sao, Dương Hạ tự dưng cảm thấy căng thẳng không sao giải thích được.
“Cậu chẳng phải là cậu Hoàng sao? Sao giờ lại là cậu Trần ở Nam Dương?”
Sắc mặt Dương Hạ hơi tái. Phương Kiển Nám cũng hơi ngạc nhiên. Cô ta còn tưởng người này chính là cậu Trần của nhà họ Trần, được hứa hôn từ lúc còn trong bụng mẹ của mình.
Còn lưỡi Dương Hạ thì như bị chẻ ra.
Vẻ mặt Hoàng Vĩnh Hào ngượng nghịu.
Hoàng Vĩnh Hào nói: “Ai nói tôi là cậu Trần, tôi đến chơi không được à?”
“Hóa ra không phải anh ta, vậy cậu Trần đâu?” Mọi người vừa ngạc nhiên vừa nghỉ hoặc.
“Ha ha, anh Phương, khiến anh chê cười rồi. Hôm nay chúng tôi đến, thực ra là có hai chuyện. Thứ nhất là đại diện cho nhà họ Trần, cùng cậu Trần đến tặng quà mừng thọ cho anh. Sau ngần ấy năm, ông chủ nhà chúng tôi cũng có chút hối hận, cho nên hi vọng có thể gặp mặt nhà họ Phương để nói chuyện. Chỉ là, rất nhiều năm rồi không nhận được bất kì tin tức gì của nhà họ Phương!”
A Phúc cười nhạt: “Nhưng mà anh Phương yên tâm đi, có nhà họ Trần ở đây, em nghĩ không ai dám làm loạn lễ mừng thọ của anh đâu!”
Nhóm người Tư Đồ Hoăng lần lượt nuốt nước bọt, lùi về sau một bước.
“Còn chuyện thứ hai, đó là nhà họ Trần bên em muốn đón cô Tử Nguyệt và bà hai Mộng Hân về. Bà hai là em dâu của ông chủ bọn em, cô Tử Nguyệt là người nhà họ Trần, em nghĩ chắc là anh Phương có thể hiểu được!”
Phương Bất Đồng hít sâu một hơi. Việc đã đến nước này.
Lần này đến đây, nhà họ Trần chắc chắn đã có chuẩn bị rồi.
Phương Bất Đồng nghĩ cho đại cuộc, cũng sẽ không nói gì.
Dù sao thì hiện tại nhà họ Phương đã lộ rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với nguy hiểm lớn. Nhưng nhà họ Phương đang nắm trong tay một lá bài vô cũng quan trọng đối với Trần Cận Đông, chắc hẳn Trần Cận Đông sẽ không làm gì quá đáng.
Nếu như hai bên có thể đàm phán, vậy thì có thể nói đây là lựa chọn tốt nhất lúc này.
“Việc này đương nhiên là hiểu rồi!” Phương Bất Đồng gật đầu.
“Nhưng mà A Phúc, năm đó nhà họ Phương chúng tôi cũng ngồi ngang hàng với nhà họ Trần. Bây giờ cậu nói cậu chủ nhà họ Trần đến chúc thọ tôi, cuối cùng cậu ta lại chẳng đến, thay vào đó còn muốn đón con gái với cháu ngoại tôi đi, thế này có phải là hơi vô lý rồi không?”
Phương Bất Đồng nhìn chăm chú rồi nói.
“Ha ha, ai nói cậu chủ nhà chúng tôi không ở đây chứ. Hơn nữa vì sinh nhật của anh Phương mà cậu chủ nhà chúng tôi đã đến nhà họ Phương trước một ngày đấy!”
A Phúc cười nói.
“Cái gì? Cậu nói cậu Trần đã đến rồi?”
Phương Bất Đồng kinh ngạc.
“Cậu Trần đã đến lâu rồi sao? Ở đâu?”
Mọi người cũng ngạc nhiên.
 
Chương 999: Không uổng công đi chuyến này


Lúc này, A Phúc đang quan sát xung quanh.
Theo như lời Chu Minh nói, thì quả thực cậu Trần đã đến rồi.
Mọi người cũng dõi theo.
“Ôi chao không ngờ cậu Trần đã đến rồi, sao tôi lại không biết nhỉ?”
Phương Di ngạc nhiên lại ngờ vực nói. Phương Di cũng muốn xem rốt cuộc người đó là ai mà lại hại mình với Kiển Nám từ nhỏ đã không được ra ngoài chơi.
Ngay cả mấy ngôi sao nữ đang theo Trần Khiêm cũng phấn khích tìm kiếm xung quanh.
Kiểu người như cậu Trần chắc chắn sẽ rất khó kết thân.
Nhưng quen biết một số cậu ấm thực sự thì cũng tốt mà.
Không uổng công đi chuyến này.
Trần Khiêm nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi lắc đầu cười khổ một tiếng.
Với tình hình hiện tại, xem ra mình có muốn tiếp tục khiêm tốn cũng không được.
Theo như kế hoạch ban đầu, mình chỉ muốn bảo Chu Minh sắp xếp ở bên ngoài, đánh động một chút thôi.
Nhưng làm thế nào mà ba biết, rồi làm sao cử người của gia tộc ở Nam Dương đến, những việc này Trần Khiêm cũng không rõ.
Nhưng mà người của gia tộc đến đúng lúc lắm.
Xem như nhiệm vụ của mình hoàn thành rồi.
Lúc này, Trần Khiêm đứng lên.
Phương Di há miệng: “Trần Khiêm, cậu làm gì vậy?”
Mấy ngôi sao nữ cũng hơi ngạc nhiên.
“Người ta đang tìm cậu Trần, cậu tạp vụ đứng lên làm gì?”
“Ha ha ha, ai không biết còn tưởng là cậu ta đấy!"
Mấy ngôi sao nữ lạnh lùng cười chế giễu.
Mọi người bị hành động của Trần Khiêm làm cho giật mình, lần lượt nhìn về phía Trần Khiêm.
“Trần Khiêm!”
Triệu Nhất Phàm ở bên cạnh, đương nhiên nhìn một cái đã nhận ra Trần Khiêm rồi.
Ngay lập tức hơi thở gấp gáp hẳn lên.
Không ngờ Trần Khiêm thật sự đến rồi, hơn nữa, nhìn thế này hình như là đến cùng với nhóm bọn họ.
Hả? Vậy tối hôm qua, sau khi mình uống say, người ôm mình lên giường, còn thay quần áo cho mình thật sự là Trần Khiêm à?
Nhớ mang máng hình như mình nhìn thấy Trần Khiêm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top