Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 940: Cậu thông báo thật sự rất đúng lúc


Sau đó vội chạy ra ngoài xem thử.
“Kiển Nám, Trần Khiêm, không ổn rồi. Quả thực có rất nhiều người, đang chạy về phía chúng ta!”
Phương Di lo lắng nhảy lên.
Phương Kiển Nám cau mày.
Cô ta đã rất cẩn thận, để đảm bảo an toàn, ngay cả thuộc hạ mình cũng không dẫn theo. Giống như đang tham gia vào một chuyến du lịch bình thường, đi chơi với các bạn học thôi.
Nhưng không ngờ vẫn bị người khác bám đuôi. “Làm sao đây?” Phương Kiển Nám hơi hoang mang.
Trần Khiêm cũng khó hiểu, ôi đệch, người của mình còn chưa tới, sao có nhiều nhóm thế này?
“Kiển Nám, các cháu mau theo tôi vào phòng!”
Lúc này, người phụ nữ trên mặt đầy sẹo đó đột nhiên kéo tay Phương Kiển Nám.
Dẫn theo nhóm Trần Khiêm vào một gian phòng bên trong.
Mở tấm vạc giường thì nhìn thấy một lối đi bên trong.
Phương Kiển Nám nghỉ hoặc nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ nói: “Trước đây chị họ tôi thường đến chỗ tôi ở, bởi vì có quá nhiều người tìm chị ấy cho nên trong nhà hai chị em tôi có lối đi này. Chị tôi đã bảo các cháu đến tìm tôi, thì chắc chản là tin tưởng các cháu, các cháu theo tôi!”
Phương Kiển Nám gật đầu.
Trần Khiêm không khỏi nhìn người phụ nữ thêm vài cái, cảm thấy hình như đã gặp người phụ nữ này ở đâu rồi, rất quen mặt. Nhưng gặp ở đâu thì lại không nhớ được.
Lúc này cũng không biết đã đắc tội với ông thần đường nào.
Đành phải nhảy vào.
Chẳng mấy chốc, nhóm người kia đã đến, xông thẳng vào bên trong.
Hiển nhiên là nhăm vào nhóm Phương Kiển Nám.
“Cậu thông báo thật sự rất đúng lúc!”
Lúc này, Trần Khiêm co người vào bên trong, nhìn Lâm Thăng Nam.
Rồi lại nghe tiếp động tĩnh ở bên ngoài. Rõ ràng nhóm người đó không chịu từ bỏ, đang tìm kiếm xung quanh.
Phương Kiển Nám lo lắng đến mức trán toàn mồ hôi. Cứ như vậy cũng không phải cách.
Trần Khiêm chen ở phía sau, Lâm Thắng Nam ở bên cạnh Trần Khiêm.
Lúc này, thấy Trần Khiêm móc trong túi ra một thiết bị nhỏ nhắn tinh xảo.
Lúc thấy thiết bị này, Lâm Thắng Nam vô cùng ngạc nhiên, cảm nhận được những tính năng phi thường của thiết bị này.
Lúc này, Trần Khiêm yên lặng làm động tác suyt với cô ta.
Sau đó bấm vào nút của thiết bị này, trực tiếp. phát đi.
“Đây... Đây là cái gì? Có thể cầu cứu sao?”
Lâm Thẳng Nam trợn to mắt, nhẹ giọng nói.
Trần Khiêm ấn đầu cô ta, ghé vào tai cô ta nhẹ giọng nói: “Quên chuyện cậu vừa thấy đi, đừng có nói lung tung!”
 
Chương 941: Chúng ta ra ngoài thôi


Lâm Thắng Nam gật mạnh đầu.
Cô ta càng tò mò đây là thứ gì, Trần Khiêm bấm vào nó là có ý gì?
Mấy người bọn họ đã ở trong lối đi này đợi gần mười phút.
Lúc này nghe thấy bên ngoài trời truyền đến tiếng vù vù.
“Chuyện gì vậy?”
“Đại ca, không ổn rồi, chúng ta bị bao vây rồi, bên trên có mười mấy chiếc trực thăng! Nếu còn không đi e là không kịp mất!”
Nghe thấy người bên ngoài hét lên.
“Cái gì? Mẹ kiếp, mau rút lui!”
Sau đó thì nghe thấy tiếng nhóm người này lần lượt rời khỏi phòng.
Hai mắt Lâm Thắng Nam mở to, rõ ràng đã bị lời nói của mấy người bên ngoài dọa sợ.
Phụt! Trần Khiêm lại gọi cả trực thăng đến? Thật hay giả vậy?
Rốt cuộc Trần Khiêm là ai?
Bây giờ cậu ấm bình thường cũng đâu có bản lĩnh này đâu chứ!
Nhưng Trần Khiêm đã dặn cô ta không được nói bậy, Lâm Thắng Nam cũng không dám nói.
Chẳng mấy chốc, tiếng trực thăng trên trời cũng dần biến mất.
“Bây giờ đã an toàn rồi, chúng ta ra ngoài thôi!” Người phụ nữ ở phía sau Trần Khiêm nói.
Lúc này, Phương Kiển Nám lòng đầy hoài nghi bước ra ngoài.
Trần Khiêm cũng ra ngoài từ phía sau. Người phụ nữ ra cuối cùng.
Chỉ là lúc này, bà ấy đang chuẩn bị đi ra, dưới chân hình như cấn một thứ gì đó.
Cầm lên xem, là một miếng ngọc bích. Đúng vậy, chính là vừa rồi cậu thanh niên kia lấy thiết bị đó từ trong túi ra, không cẩn thận nên làm rơi.
Nhưng sau khi chạm vào miếng ngọc bích này.
Toàn thân người phụ nữ đột nhiên chấn động.
Trong lối đi tối tăm, hai tay người phụ nữ vuốt ve miếng ngọc bích.
“Đây đây đây...”
Bà ấy chợt run lên.
“Hửm? Sao cô còn chưa ra?”
“Phải đấy, cô ơi, cô ra ngoài đi?”
Vương Tiểu Hoa gọi.
Lúc này người phụ nữ mới ra ngoài.
“Cô ơi, thật sự cảm ơn cô, đây là một khoản tiền. Cô yên tâm, sau khi chúng cháu tìm được người muốn tìm, chúng cháu sẽ đưa cô Hà quay lại!”
Phương Kiển Nám đặt một tấm thẻ ngân hàng lên bàn: “Mật khẩu là sinh nhật cô Hài”
“Kiển Nám, chuyện không nên chậm trễ, em thấy bọn mình mau đi thôi, vừa nãy thật sự rất nguy hiểm. Lạ ở chỗ, sao lại có trực thăng đến cứu chúng †a chứ?”
Phương Di nghỉ hoặc nói.
Phương Kiển Nám lắc đầu: “Chị cũng không rõ, chúng ta đi trước đã rồi nói sau! Trần Khiêm, chúng ta đi!”
Xem ra Phương Kiển Nám quả thực nằm được tung tích của người giúp việc.
Trần Khiêm gật đầu, dẫn theo nhóm Vương Tiểu Hoa chuẩn bị rời đi.
“Cháu trai, cháu chờ một chút!”
Lúc này, người phụ nữ đột nhiên hơi kích động gọi Trần Khiêm...
 
Chương 942: Hiện tại con bé vẫn còn sống phải không?


“Cháu?” Trần Khiêm chỉ vào mình.
“Chàng trai, cô thấy cháu rất thông minh, cháu giúp cô chút chuyện được không?”
Người phụ nữ cũng kịp thời nén lại cảm xúc của mình.
“Vâng thưa cô, vậy thì để Trần Khiêm ở lại giúp cô là được!”
Phương Di nói.
Thật sự xem Trần Khiêm là người cô ta thuê luôn rồi.
Hết cách rồi, Trần Khiêm cũng không từ chối được, chỉ có thể bất lực đồng ý.
Sau khi tất cả bọn họ đi hết.
Người phụ nữ đột nhiên nắm lấy tay Trần Khiêm.
Làm Trần Khiêm giật cả mình. “Cô ơi, sao vậy?”
Trần Khiêm vội nói.
“Chàng trai, mặc dù cô không biết cháu là ai, nhưng cô thấy cháu rất tốt bụng, cháu có thể nói cho cô biết, sao cháu có được miếng ngọc này không?”
Người phụ nữ vừa nói, vừa cầm miếng ngọc bích mà bà ấy vừa nhặt được.
Đúng vậy, chính là miếng ngọc bích có khắc chữ Mông Hân mà Tô Tử Nguyệt đã đưa cho anh.
Trần Khiêm hơi sợ trước cảm xúc của người phụ nữ này.
Nhưng vẫn nói: “Đây là của em gái cháu, sao vậy cô?”
Người phụ nữ nói: “Vậy có nghĩa là con bé là em gái cháu, hiện tại con bé vẫn còn sống phải không? Phải vậy không?”
Người phụ nữ lắc mạnh cánh tay Trần Khiêm.
Trần Khiêm gật đầu: “Đúng vậy ạ!”
Lúc này, người phụ nữ rơi nước mắt.
Cho dù có ngốc đi nữa thì lúc này chắc cũng đã hiểu được chuyện gì.
Bởi vì cảm xúc của người phụ nữ này quả thực quá kích động.
Hơn nữa, đến bây giờ cuối cùng Trần Khiêm cũng hiểu, tại sao lúc đầu mình thấy người phụ nữ này thì cảm thấy bà ấy rất quen, hình như đã từng thấy ở đâu đó rồi.
Nhưng bây giờ, suy nghĩ này mới lướt qua trong đầu Trần Khiêm.
Bởi vì cuối cùng anh cũng nhớ ra, mặc dù khuôn mặt của người phụ nữ đã bị hủy hoại hoàn toàn, nhưng sắc mặt và ánh mắt lại vô cùng giống với Tô Tử Nguyệt.
Chẳng lẽ...
“Cô à, chắc là cô không phải em họ của cô Hà đúng không?”
Trần Khiêm thăm dò hỏi.
“Không... cô là em họ chị ấy mà!” Người phụ nữ vội lau nước mắt.
Che giấu cảm xúc của mình.
 
Chương 943: Đã tìm được mẹ của Tử Nguyệt rồi!


Nhưng sao có thể che giấu được nữa.
“Mộng Hân trên mặt miếng ngọc này, là cô sao? Cô là Phương Mộng Hân?”
Trần Khiêm hỏi thẳng.
“Phương... Phương Mộng Hân là ai, cô không biết! Cô chưa từng nghe thấy, cháu nhận nhầm người rồi!”
Người phụ nữ lắc mạnh đầu: “Cô là một người phụ nữ nông thôn, từ nhỏ tới lớn vẫn sống ở đây, cháu nhận nhầm người rồi!"
“Cháu không nhận nhầm đâu, bởi vì Tô Tử Nguyệt rất giống cô, hai người quả thật giống nhau như đúc!”
Trần Khiêm cũng hơi kích động.
Nói thật, tốn công tốn sức đến Thục Xuyên là vì cái gì, chẳng phải vì tìm Phương Mộng Hân đó sao.
Nhưng Trần Khiêm cũng biết, với hình thức hiện tại, muốn tìm Phương Mộng Hân, chỉ sợ rất khó tìm được.
Bởi vì xuất hiện đến mấy thế lực.
Ngay cả manh mối duy nhất cũng ở trong tay nhà họ Phương.
Trần Khiêm đang đau đầu nghĩ xem làm thế nào mới tốt.
'Thế mà bây giờ, người phụ nữ gần như giống hệt Tô Tử Nguyệt lại xuất hiện trước mặt mình.
Hơn nữa nhìn thấy miếng ngọc bích lại còn kích động như vậy, còn cần phải giải thích nữa sao!
“Cháu nói con bé tên Tử Nguyệt? Con bé thật sự rất giống cô sao?”
Người phụ nữ lại kích động nói.
“Vâng, miếng ngọc này là em ấy đưa cho cháu. Em ấy trong mơ cũng muốn tìm thấy mẹ, nhiều năm vậy rồi, em ấy chỉ có một mình, ăn không ngon mặc không đẹp! Lớn lên ở cô nhỉ viện!”
Trần Khiêm nói.
Nước mắt người phụ nữ lại rơi.
Hơn nữa còn vừa khóc, vừa bất lực ngồi xuống ghế.
“Cô còn không thừa nhận? Cô chính là Phương Mộng Hân sao?”
Trần Khiêm hỏi.
Người phụ nữ cuối cùng cũng che mặt gật đầu:
“Chính là cô!”
Sau đó, bà ấy đứng lên. Kéo tay Trần Khiêm: “Cô xin cháu, cháu cho cô gặp Tử Nguyệt, cho dù cháu là người bên nào thì cô cũng đồng ý đi với cháu, chỉ cần cháu cho cô gặp Tử Nguyệt!”
Phương Mộng Hân khóc.
Tảng đá lớn trên ngực Trần Khiêm cuối cùng cũng dỡ xuống rồi.
Cứ như vậy đã tìm được Phương Mộng Hân rồi.
“Cô Phương, cô yên tâm, cháu chắn chắn sẽ để. cô gặp Tử Nguyệt. Lần này cháu cũng dẫn em ấy đến Thục Xuyên!”
Nói thật, bây giờ Trần Khiêm rất vui.
Nhiệm vụ của mình hoàn thành rồi, quan trọng nhất là đã tìm được mẹ của Tử Nguyệt rồi!
 
Chương 944: Cháu là người nhà họ Trần ở Nam Dương sao


“Tử Nguyệt cũng đến à, con bé ở đâu?”
Tô Mộng Hân hỏi.
“Đang ở biệt thự của cháu, cháu bảo em ấy đợi tin” Trần Khiêm nhìn Phương Mộng Hân, không hiểu sao lại cảm thấy hơi thân thiết. Lúc này mới nói: “Nhưng mà cô Phương, cháu biết trước đây cô là một người đẹp nổi tiếng, về sau, có phải cô xảy ra chuyện gì không?”
Phương Mộng Hân sờ hai má mình: “Cháu nói mặt của cô à?”
Trần Khiêm gật đầu.
“Là cô tự hủy đi mặt của mình. Cháu cũng biết rất nhiều người tìm cô, vì để che giấu tốt hơn cô cũng không còn cách nào khác!”.
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
“Thế là hai mươi năm trước, cô tự hủy hoại khuôn mặt mình. Sau đó ở lại thôn Thanh Thủy của Thục Xuyên, cô với chị Hà vẫn luôn phối hợp như vậy. Chỉ cần có người đến tìm chị Hà, chị Hà sẽ dùng cách này để thoát. Ha ha, chẳng có ai ngờ được, một người phụ nữ nông thôn xấu xí thế này lại là Phương Mộng Hân của năm đó!”
“Nếu cô không nhìn thấy miếng ngọc rơi từ người cháu ra thì cháu cũng chẳng ngờ được, đúng chứt”
Phương Mộng Hân nói.
“Đúng vậy, cháu quả thực không ngờ tới!”
“Ban đầu, lúc thấy cháu với cô gái kia vào, cô có hơi không kiềm chế được cảm xúc, con bé là Kiển Nám sao? Là con gái của anh cô nhỉ? Chắc vậy rồi, lúc nhỏ cô thường hay bế con bé. Ban nãy ở trước mặt con bé, suýt chút nữa là không kiềm được, bởi vì cô không muốn gặp lại bất cứ ai của nhà họ Phương cả... Cho đến khi nhặt được miếng ngọc mà cô để lại cho con gái, cô đã mất khống chế. Con gái của cô, ngày nào cô cũng nhớ con bé, cô nhớ con bé rất nhiều!”
“Cô đã từng oán hận ông trời rất nhiều lần, sao lại bất công với cô như vậy. Nhưng bây giờ, ông trời đã tốt với cô rồi, con gái cô vẫn sống, còn đến bên cạnh cô nữa!”
Phương Mộng Hân khóc.
Quả thực Trần Khiêm có thể hiểu cảm xúc này.
“Phải rồi cháu trai, cháu tên là gì? Vừa nấy tôi nghe Phương Di gọi cháu, cháu tên Trần Khiêm à? Cháu là người nhà họ Trần ở Nam Dương sao?”
Phương Mộng Hân hỏi.
“Cháu...”
Trần Khiêm không ngờ Phương Mộng Hân có thể nhìn ra được nhiều chuyện như vậy.
Lúc này mới chần chừ không nói.
“Hẳn là vậy rồi, cô biết những chiếc trực thăng ban nấy là cháu gọi tới, đây là thiết bị vệ tinh bảo vệ độc quyền của nhà họ Trần nhỉ? Cháu là thế hệ thứ mấy của nhà họ Trần, cháu có biết Trần Bình An không?”
Phương Mộng Hân hỏi liên tiếp rất nhiều câu hỏi.
Trần Khiêm thật sự đầu hàng rồi, xem ra mình ở trước mặt bà ấy, không có một chút bí mật nào.
Lúc này nói: “Cháu cũng không biết cháu là đời thứ mấy nhà họ Trần nữa, cháu cũng chưa từng nghe nói đến Trần Bình An. Cháu chỉ biết nhà họ Trần có người muốn gặp cô. Cô Phương, cháu để cô đoàn tụ với Tử Nguyệt, nhưng sau đó, cô đi với cháu một chuyến! Cháu chỉ có một điều kiện này thôi!”
“Ha ha, cháu là người nhà họ Trần, cô hiểu. Trần Khiêm, cô gặp con gái rồi sẽ đi với cháu. Năm đó, có một số ân oán do hai người bọn cô mà bắt đầu, bây giờ cũng nên kết thúc rồi nhỉ?”
Phương Mộng Hân xoa đầu Trần Khiêm, như đang vỗ về con mình.
Sau đó lại nói: “Nhưng mà Trần Khiêm, cô cũng có một điều kiện. Cô không biết quan hệ giữa cháu và cháu gái Kiển Nám của cô là gì, nhưng cô muốn cháu hứa rằng tuyệt đối không thể để lộ thân phận của cô, đặc biệt là với nhà họ Phương, được không.
 
Chương 945: Thì ra Tử Nguyệt là em họ của mình


Tất nhiên là Trần Khiêm đồng ý. Hiện giờ nhà họ Phương cũng đang tìm cô Phương, Trần Khiêm không ngốc đến độ tự rước
phiền phức cho bản thân.
Hơn nữa, bây giờ Trần Khiêm rất hứng thú muốn biết chuyện giữa cô Phương và gia tộc mình.
Rốt cuộc mình và Tử Nguyệt có quan hệ gì.
Trần Khiêm hỏi vậy, Phương Mộng Hân cũng biết gì nói nấy.
Thì ra.
Khi đó, Trần Bình An mà cô Phương vừa nhắc tới là cậu hai nhà họ Trần, vừa trẻ vừa đẹp trai, đồng thời cũng là ba của Tử Nguyệt.
Theo logic bình thường thì Trần Bình Cảnh chắc là chú hai mà hồi mình còn bé ba từng nhắc tới nhỉ?
Khi ấy ba bảo chú hai của con ra ngoài làm thuê quanh năm, không về được!
Chẳng trách mình lại có cảm giác thân thiết khi gặp Tô Tử Nguyệt.
Thì ra Tử Nguyệt là em họ của mình.
Nhưng rõ ràng là ân oán giữa hai nhà Trần, Phương không hề đơn giản.
Ý của cô Phương là hình như trước kia nhà họ Trần có một số ân oán với nhà họ Phương bởi vì một thứ bị nhà họ Phương lấy mất.
Vì vậy hai mươi năm trước, nhà họ Trần bät chú hai che giấu thân phận làm nội ứng nhằm tiếp cận nhà họ Phương để lấy lại món đồ chú ấy cần.
Cô Phương kể đến đây thì nở nụ cười ngọt ngào.
Khi đó cô Phương xinh đẹp như hoa, nghiêng nước nghiêng thành, còn là chủ tịch tập đoàn lớn đã lên sàn chứng khoán thuộc nhà họ Phương, thuộc tuýp phụ nữ mạnh mẽ.
Mà để tiếp cận Phương Mộng Hân, Trần Bình An phải bỏ ra rất nhiều công sức.
Đầu tiên là vào phòng Kinh doanh của công ty.
Sau đó dựa vào năng lực vượt trội của mình, từng bước đi lên vị trí Tổng giám đốc.
Sau hai năm, ông ấy đã trở nên thân thiết với Phương Mộng Hân.
Tuy nhiên, mặc dù Trần Bình An điển trai tài giỏi, năng lực làm việc vượt trội, Phương Mộng Hân cũng tán thưởng chú hai có thừa.
Thế nhưng phép tắc nhà họ Phương cực nghiêm khắc, cho nên thỉnh thoảng Phương Mộng Hân cũng động lòng với chú hai nhưng nhanh chóng xua tan ý nghĩ này.
Cho tới sau này xảy ra một việc. .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Trong một lần Phương Mộng Hân một mình lái xe về nhà sau cuộc họp thường niên của công ty.
Trên đường, bà ấy bị đối thủ thương mại tập kích, hai mươi mấy người bao vây xe của Phương Mộng Hân định bắt cóc bà ấy.
May mà trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, chú hai Trần Bình An đã xuất hiện, không chỉ IQ EQ cực cao mà còn giỏi đánh đấm.
Cuối cùng chú hai bị thương nhưng vẫn đánh lui nhóm người kia.
Chở Phương Mộng Hân chạy thoát.
 
Chương 946: Bởi vì bà ấy đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Phương


Có thể nói đây là ví dụ hết sức chân thực về màn anh hùng cứu mỹ nhân điển hình.
Dường như từ khoảnh khắc ấy, Phương Mộng Hân đã tìm được người đàn ông có thể gửi gắm cả đời.
Sau này hai người nảy sinh tình cảm và ở bên nhau.
Cũng chính vì vậy mà sau này Tô Tử Nguyệt bị bỏ rơi, Phương Mộng Hân bị đuổi ra khỏi nhà họ Phương, Trần Bình An mất tích, ân oán giữa hai nhà Trần, Phương càng sâu!
Vốn dĩ Phương Mộng Hân muốn giấu chuyện mang thai, nhưng làm sao có thể giấu được.
Một ngày nọ, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.
Thân phận của Trần Bình An bị bại lộ, ông cụ nhà họ Phương nổi giận lôi đình, sai thuộc hạ trong gia tộc ra ngoài định giết Trần Bình An.
Để cứu Trần Bình An, Phương Mộng Hân không ngại giáng một đòn thứ ba cho ông cụ Phương, chủ động tách ra khỏi nhà họ Phương, chỉ dẫn theo cô giúp việc thân cận bên mình rời khỏi nhà họ Phương.
Trần Khiêm nghe Phương Mộng Hân kể lại.
Trong lòng hơi khó chịu, cảm thấy cách làm của mình bây giờ gần giống chú hai trước kia.
Chỉ tiếc chú hai là người giàu tình cảm, đã yêu con gái của đối thủ.
Số phận đã định trước tình cảm này không thể đi đến cùng.
"Vậy sau đó thì sao? Nếu chỉ vì cô nên vợ nên chồng với... Trần Bình An của nhà họ Trần chúng cháu thì ân oán giữa nhà họ Trần và nhà họ Phương cũng đâu đến nỗi rối rắm như thế?"
Trần Khiêm tò mò hỏi.
Tiềm thức mách bảo Trần Khiêm rằng anh không thể công bố thân phận cậu chủ nhà họ Trần.
"Đúng thế, nếu chỉ như vậy thôi thì chưa đến mức khiến Trần Cận Đông phải điên cuồng côn kích nhà họ Phương như vậy.”
Phương Mộng Hân đáp.
Mà Trần Cận Đông là tên của ba mình.
Trần Khiêm giật thót, cũng không lên tiếng mà chỉ lắng nghe.
"Đó là bởi vì sau này còn xảy ra một việc nữa..."
"Sau này, gia chủ nhà họ Trần Trần Cận Đông giam lỏng Bình An, nhưng Bình An nhớ hai mẹ con cô, thế nên có một đêm Bình An bảo muốn bỏ trốn cùng cô. Lúc ấy Tử Nguyệt đã ra đời, bọn cô chuẩn bị trốn tới một nơi không có ai tìm được, an ổn sinh sống."
Phương Mộng Hân kể rằng...
Đêm ấy là cái đêm Phương Mộng Hân vội vàng dẫn theo chị Hà giúp việc ra ngoài tìm phòng trọ.
Bởi vì bà ấy đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Phương.
 
Chương 947: Cuối cùng anh đã hiểu một số chuyện


Nhưng bởi vì một số chuyện nên nhà họ. Phương vẫn sai người giám sát mình.
Vì lẽ đó, mặc dù đêm ấy mưa to song Phương Mộng Hân vẫn bế con gái đến nơi hẹn gặp Trần Bình An.
Dù sao cũng phải né tránh nhà họ Phương.
Bởi vì đi quá vội nên lúc đó Phương Mộng Hân phải cầm miếng ngọc bội luôn mang theo bên mình.
Thật ra hôm sau, người đến đưa tiền là tài xế luôn đi theo bên cạnh Trần Bình An do ông ấy phái tới.
Vốn dĩ mọi chuyện đã ổn thỏa cả rồi, bọn họ sẽ gặp nhau ở thành phố Khánh.
Nhưng không ngờ trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bình An gặp tai nạn! Từ đó không có bất kỳ tin tức gì về ông ấy.
Tài xế khẳng định Bình An đã tới thành phố Khánh nhưng không liên lạc được.
Giống như bốc hơi khỏi thế gian.
Trần Cận Đông cho rằng nhà họ Phương hại em trai mình, vì vậy bắt đầu trả thù nhà họ Phương, ân oán giữa hai nhà Trần, Phương càng lúc càng sâu, tính kế lẫn nhau.
Lúc đó cô cảm thấy liệu có phải Trần Cận Đông cố ý bắt cóc Bình An để lật đổ nhà họ Phương hay không.
Nhưng sau này cô bác bỏ.
Mặc dù gia chủ Trần Cận Đông nhà các người gian xảo, nhưng ông ta rất yêu thương người em trai Bình An của mình, tuyệt đối sẽ không bất chấp sự phản đối của Bình An mà cố nhằm vào nhà họ Phương.
Cho nên, Bình An thật sự đã xảy ra chuyện!
"Lúc đó hai nhà gây chuyện ầm ï, tuy nhà họ Trần có thế lực khủng, nhưng nhà họ Phương từng là thế gia lớn chẳng thua kém nhà họ Trần. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, năm ấy nhà họ Phương miễn cưỡng so đấu với nhà họ Trần..."
"Đúng lúc ấy, vợ chồng anh cả cô qua đời vì một chuyện ngoài ý muốn."
"Trần Khiêm, cháu là con cháu nhà họ Trần, chắc hẳn cháu cũng biết câu nói "Con cháu nhà họ Phương không ra khỏi cửa, đời đời giam hãm; con cháu nhà họ Trần không nổi tiếng, đời đời nuôi nghèo" nhỉ?"
"Điều này có liên quan đến ân oán giữa hai nhà Trần, Phương. Chẳng qua là vì chuyện của cô và Bình An nên trong những năm gần đây, mâu thuãn mới trở nên gay gắt cực điểm như vậy!"
Trần Khiêm gật đầu.
Cho đến hiện tại, cuối cùng anh đã hiểu một số chuyện.
Chẳng trách ngày xưa ba dặn mình phải khiêm tốn, nếu không sẽ gây phiền phức cho gia tộc.
Thì ra nguyên nhân là do nhà họ Trần có kẻ thù.
Có điều, Trần Khiêm không rõ rốt cuộc điều gì đã dẫn tới ân oán bao đời giữa nhà họ Trần và nhà họ Phương.
Hiển nhiên Phương Mộng Hân cũng không nói tiếp.
Bà ấy chỉ kể những chuyện sau đó. Để Tử Nguyệt không phải sống lang thang đầu đường xó chợ cùng mình, Phương Mộng Hân bảo chị Hà tìm một nơi yên ổn sinh sống, còn mình thì bế Tử Nguyệt tới một cô nhi viện ở Kim Lăng rồi đặt con ở đó.
Sau đó, một mình bà trở lại Thục Xuyên. "Trần Khiêm, bây giờ cháu có thể dẫn cô đi gặp Tử Nguyệt được không? Xem như cô Phương cầu xin cháu!"
Dễ nhận thấy Phương Mộng Hân vẫn nhớ nhung Tô Tử Nguyệt.
Đương nhiên là Trần Khiêm đồng ý. Anh gật đầu: "Được ạ. Cô Phương, cô đi theo cháu!"
 
Chương 948: Sau này có cơ hội sẽ nói cho Tử Nguyệt biết sự thật


"Khoan đãi" Phương Mộng Hân bỗng thốt nhiên.
“Trần Khiêm, bây giờ trông cô xấu thế này, cháu nói xem liệu có dọa sợ Tử Nguyệt không? Hơn nữa, bao nhiêu năm qua cô không nuôi dưỡng con bé, còn bỏ rơi nó, liệu con bé có hận cô, hận người mẹ xấu khủng khiếp này không?"
Phương Mộng Hân sợ hãi nói.
"Chắc chắn con bé sẽ không nhận cô, sẽ không nhận người mẹ tàn nhẫn xấu xí như cô!”
"Hơn nữa, việc này đột ngột quá, Tử Nguyệt sẽ tiếp nhận không?"
Phương Mộng Hân sờ mặt.
Trần Khiêm gãi đầu: "Nếu nói thẳng với Tử Nguyệt rằng cô là mẹ của em ấy thì nhất định là em ấy sẽ rất kích động. Cô không hiểu tính tình Tử Nguyệt, em ấy rất tốt bụng!"
"Vẫn không được, thế này nhé Trần Khiêm, trước tiên cháu có thể sắp xếp cho cô làm bảo mẫu cho Tử Nguyệt được không? Cô biết có thể Tử Nguyệt sẽ chê cô là bảo mẫu, nhưng cô thật lòng muốn làm chút gì đó cho con bé! Cho dù phải làm trâu làm ngựa cho con bé cô cũng bằng lòng!"
Phương Mộng Hân nói.
"Thôi được rồi, cháu sẽ sắp xếp việc này! Chờ sau này có cơ hội sẽ nói cho Tử Nguyệt biết sự thật"
Trước mắt chỉ có thể làm vậy thôi.
Bây giờ Phương Kiển Nám và Phương Di đã rời đi, chỉ còn lại đám Vương Tiểu Hoa chờ ngoài xe.
Trần Khiêm không cho bọn họ vào, bọn họ cũng không dám.
Bây giờ không tiện dẫn theo Phương Mộng Hân nên Trần Khiêm bảo Lâm Thắng Nam đưa nhóm
Vương Tiểu Hoa đi trước.
Sau đó anh mới tìm một chiếc xe chở Phương Mộng Hân đến biệt thự của mình.
"Đi thôi cô Phương, chính là chỗ này."
Trần Khiêm đi tới trước cửa, thấy Phương Mộng Hân dừng chân không bước tiếp thì cười khổ.
"Thôi được!" Anh đẩy cửa ra.
"Tử nguyệt! Tử nguyệt?"
Trần Khiêm gọi mấy tiếng.
Thấy trong nhà không có ai.
Anh biết nhất định là Tô Tử Nguyệt đã ra ngoài mua đồ.
"Em ấy không có nhà. Cô Phương, cô đợi một lát nhé!"
 
Chương 949: Đây là quyển nhật ký của cô ấy


Phương Mộng Hân gật đầu: "Trần Khiêm, cô muốn đi xem phòng của Tử Nguyệt, không biết có tiện không?"
"Tiện chứ, cháu dẫn cô đi!"
Trần Khiêm mở cửa phòng Tô Tử Nguyệt.
Nhưng anh không vào trong.
Còn Phương Mộng Hân đã đi vào với cặp mắt đỏ hoe.
Trong phòng được dọn dẹp cẩn thận, gần như mỗi góc đều được quét dọn sạch sẽ.
Trong tủ quần áo, áo quần Tô Tử Nguyệt hay mặc thường ngày được gấp gọn gàng.
Phương Mộng Hân lại đi đến bàn đọc sách của Tô Tử Nguyệt.
Trên bàn đặt một khung ảnh, là ảnh chụp Tô Tử Nguyệt bây giờ.
Xem đến đây, Phương Mộng Hân không kìm được nước mắt, hai hàng lệ chảy dài như nước lũ.
Tử Nguyệt trong ảnh gần như giống hệt mình thời trẻ.
Con gái, đúng là con gái của mình rồi! Con bé giống mình như đúc!
Không có gì khiến bà ấy hạnh phúc hơn được gặp lại con gái lúc này!
Bà ấy cảm thấy ông trời vẫn thương mình. Bà ấy ôm tấm ảnh vào lòng khóc hồi lâu.
Đột nhiên, Phương Mộng Hân thoáng trông thấy một cuốn sổ trên bàn.
Bà ấy lật ra xem thử.
Thì thấy nét chữ nắn nót đẹp đế của Tô Tử Nguyệt.
Đây là quyển nhật ký của cô ấy.
Nhiều năm qua Tử Nguyệt vẫn giữ thói quen viết nhật ký.
Bà ấy mở trang đầu tiên ra, là thời điểm trước khi cô ấy gặp Trần Khiêm.
"Hôm nay, mình đã trở thành một cô giáo trẻ. Hàng ngày được trồng thấy dáng vẻ vui tươi của đám trẻ, mình thật sự rất thỏa mãn. Từ nhỏ mình đã không có mẹ, có lẽ chỉ khi ở bên những đứa trẻ hạnh phúc mỹ mãn, mình mới cảm thấy bản thân không hề cô độc!"
"Hôm nay, mình nghe thấy một cô giáo lén lút bàn tán với người khác về mình, nói mình lớn lên trong cô nhỉ viện, bị ba mẹ bỏ rơi từ nhỏ. Mình giả vờ không nghe thấy, nhưng trong lòng thật sự rất khó chịu. Mình hi vọng một ngày nào đó tìm được ba mẹ, hỏi xem tại sao họ không cần mình, vì sao không cho mình một tuổi thơ tốt đẹp! Tại sao chứ?”
"Mình làm thê cho một nhà hàng, không cẩn thận làm sai nên bị cấp trên khiển trách. Có một cậu chủ giúp mình, không hiểu sao mình lại có cảm giác thân thiết khi nhìn thấy anh ấy."
"Mình lại gặp anh ấy, anh ấy từng giúp đỡ mình nhưng đứng trước mặt anh ấy mình lại hơi căng thẳng, bởi vì anh ấy giàu có, còn mình là con nhóc nghèo. Thế nhưng anh ấy nói với mình rằng anh ấy cũng từng có trải nghiệm giống mình. Không biết tại sao mình vẫn cảm thấy anh ấy thật thân thiết, chỉ cần ở bên anh ấy là mình có cảm giác an toàn!"
"Mấy ngày nay mình rất nhớ anh ấy, muốn gặp anh ấy. Hôm nay mình lại nhìn thấy anh ấy, muốn đi theo anh ấy, chăm sóc anh ấy, lo liệu tất cả mọi mặt cho anh ấy. Nhưng mình biết anh ấy đã có người yêu, chị gái kia rất xinh đẹp, rất hào phóng. Anh Trần Khiêm sẽ không thích mình đâu, nhưng mình vẫn muốn làm một việc gì đó cho anh ấy!"
 
Chương 950: Các cậu không sao chứ


"Nếu mình có gia đình, mình sẽ nói cho anh Trần Khiêm biết mình thích anh ấy, nhưng mình chẳng có gì cả, mình là trẻ mồ côi, tình thân còn chẳng có chứ nói chỉ đến tình yêu?"
Phương Mộng Hân lật từng trang nhật ký. Trong lúc vô tình, trên mỗi trang nhật ký đã dính đầy nước mắt của bà ấy.
"Hai mươi mấy năm qua, chẳng biết con gái đã chịu biết bao ấm ức và khổ sở. Con bé vẫn còn là đứa trẻ nhưng đã nếm hết gian khổ trong đời!"
Phương Mộng Hân cầm cuốn nhật ký mà òa khóc.
"Anh Trần Khiêm, anh về rồi à! Em ra ngoài mua ít đồ ăn về nấu cơm!"
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nữ trong trẻo.
Phương Mộng Hân nghe thấy giọng nói này, cả người chấn động.
Lập tức ra khỏi phòng. Người trước mặt chính là Tô Tử Nguyệt. "Cô... là?"
Tô Tử Nguyệt thấy Phương Mộng Hân đi từ trong phòng mình ra, bèn lên tiếng hỏi.
"Tôi là....
Hai tay Phương Mộng Hân run bần bật.
"Tử Nguyệt, đây là cô Phương, sau này sẽ ở lại nhà chúng ta, nấu cơm cho chúng ta. Sau này em có thể đi mua thức ăn và nấu cơm với cô ấy."
Trần Khiêm vội đỡ lời.
Phương Mộng Hân gật đầu.
Tô Tử Nguyệt thấy gương mặt đầy sẹo của cô Phương thì trong lòng bỗng dấy lên sự đồng cảm.
Hơn nữa, vừa nhìn thấy cô Phương, Tô Tử Nguyệt có cảm giác là lạ, chính là cảm giác thân thiết như lâu ngày không gặp.
Cô ấy mỉm cười gật đầu: "Chào cô Phương, cháu là Tô Tử Nguyệt! Sau này hai chúng ta phụ trách việc cơm nước và sinh hoạt hàng ngày của anh Trần Khiêm nhé!"
Thật ra Trần Khiêm không bắt Tô Tử Nguyệt hầu hạ mình.
Nhưng Tử Nguyệt không thích nhàn rỗi, vì vậy dần dà Trần Khiêm cũng không khuyên cô ấy nữa.
Phương Mộng Hân là thím hai của mình, cũng không thể để bà ấy hầu hạ mình được.
Nhưng lúc này Trần Khiêm không nói gì.
Sau đó, hai người đi nấu cơm.
Trần Khiêm vui vẻ.
Mà lúc này, Vương Tiểu Hoa bỗng gọi điện tới. "Anh Trần, không xong rồi!"
"Cậu mới không xong đấy, sao thế?" Trần Khiêm cạn lời.
"Đệch, anh tuyệt đối không nên để tài xế nữ lái xe. Mẹ ơi, bọn em vừa mới đi qua quỷ môn quan một vòng đói"
Vương Tiểu Hoa nức nở vì sợ hãi. Chà...
Trần Khiêm cũng bất đắc dĩ. Quả thật trong số bọn họ chỉ có Lâm Thắng Nam có bằng lái, mà Trần Khiêm không tiện tiết lộ chuyện của cô Phương cho. bọn họ nên mới bảo Lâm Thắng Nam lái xe đưa bọn họ về.
"Các cậu không sao chứ?”
"Không sao không sao, có điều chúng tôi tông vào đuôi một chiếc xe, bây giờ cô nàng kia cứ túm chặt chúng tôi như bị điên, không cho chúng tôi đi, đòi chủ xe ra mặt!"
 
Chương 951: Đam xe


"Tôi nói cho các người biết, xe của tôi cũng là Mercedes-Benz, hơn nữa còn đắt hơn con xe Benz thương vụ của các người. Nếu không bồi thường ba trăm nghìn thì đừng hòng kết thúc chuyện hôm nay!"
"Còn nữa còn nữa, ba trăm nghìn chỉ là phí sửa xe thôi, còn phí tổn thất tinh thần của tôi nữa. Hôm nay tôi đang vội đi tham gia sự kiện, nếu bỏ lỡ sự kiện lần này thì các người có biết tôi thiệt hại bao nhiêu tiền không hả? Không chỉ dừng lại ở mức hai trăm nghìn đâu, hừ hừi!"
Thoạt nhìn cô nàng này vẫn còn trẻ, tầm tuổi đám Vương Tiểu Hoa.
Nhưng cứ ra vẻ bà đây có tiền, bà đây tung hoành thiên hạ.
Khiến đám Vương Tiểu Hoa chẳng thèm nói một câu.
"Chúng tôi chỉ đâm vào đuôi xe của cô thôi mà, đâu tốn nhiều tiền đến vậy? Chúng tôi lấy đâu ra chừng ấy tiền đền cho cô?”
Lâm Thắng Nam nóng nảy.
Năm trăm nghìn không phải số tiền nhỏ.
Khi nãy lái xe Lâm Thắng Nam hơi căng thẳng trong lúc tránh một chiếc xe to, cô ta bất cẩn đâm vào đuôi chiếc xe Mercedes-Benz này.
"Hừ, tôi cũng chẳng đòi các người, chẳng phải cô bảo cô lái xe của người khác sao? Cô không có tiền, nhưng chắc chắn chủ xe này có tiền. Tôi chờ anh ta đến. Tôi nói cho các ngươi biết, không ai được rời đi!"
Cô gái kia nói. Mà lúc này, một cô gái đi cùng cô nàng kia cũng đi tới: "Thôi bỏ đi, chúng ta ra ngoài chơi mà, để họ bồi thường ít tiền rồi cho qua đi!"
"Bỏ đi? Không được! Hai ngày nay tớ đang khó chịu đây! Chẳng dễ gì mới gặp được một tên đại gia, nhất định tớ phải róc thịt đối phương!"
Cô nàng nói khẽ.
Sau đó cô ta đứng ở ven đường gọi điện thoại.
"Béo à, cậu gọi điện chưa?”
Lâm Thắng Nam hỏi Vương Tiểu Hoa.
"G chỗ này cách nhà anh ấy rất gần, anh ấy bảo sẽ tới ngay! Haiz, cậu cũng thật là, sắp về đến nhà rồi, cậu nói xem cậu kích động cái gì!"
Vương Tiểu Hoa mắng Lâm Thắng Nam.
"Tớ đã bảo tớ không cố ý mà cậu còn mắng tới" Vành mắt Lâm Thăng Nam đỏ hoe.
"Vô dụng!"
Vương Tiểu Hoa măng một câu rồi im.
Sau đó ngồi xổm ven đường chờ người.
Mà hiện tại có không ít người hóng chuyện.
"Ôi trời, vụ va chạm này nghiêm trọng đây. Chiếc siêu xe này có vẻ mới, chậc chậc chậc, cô gái đáng thương!"
Mấy người đàn ông thấy cô gái lái chiếc xe bị nở đâm vừa xinh đẹp vừa yêu kiều.
Thì biết ngay là cô nàng đại gia ăn chơi trác táng.
Vì vậy bọn họ nảy sinh tâm tư, đứng về phía cô †a để làm quen.
 
Chương 952: Đó là ông chủ của các người?


Bấy giờ cô nàng cũng gọi điện xong: "Đúng thế, xe này tôi mới mua đó, ba trăm nghìn phí sửa chữa cộng thêm hai trăm nghìn phí tổn thất tinh thần, đây là mức thấp nhất rồi đó, vì đây là xe mới mài! Nói đi, chủ xe có đến không? Chẳng phải các người nói anh †a sống ở gần đây sao? Hẳn là sắp tới rồi!"
"Sắp rồi!" Vương Tiểu Hoa đáp.
"Cô gái ơi tôi bảo này, liệu cô có bị bọn họ lừa không?"
Có người qua đường lên tiếng. "Hả? Là sao?" Cô nàng vừa ngạc nhiên vừa nghỉ hoặc.
"Chỗ này là khu nhà giàu ở Thục Xuyên. Nói thế nào nhỉ, người sống ở đây đều có giá trị con người hàng trăm triệu, thậm chí hàng mấy tỉ. Nếu không phải công viên này có quang cảnh đẹp thì chúng tôi chẳng sang đây đi dạo đâu. Mà thoạt nhìn chiếc xe Benz này của các người chỉ bốn năm chục, gần đây làm gì có ông chủ nào lái loại xe này?"
Người qua đường nói. "Cũng đúng, lẽ nào các người cố tình trêu chọc tôi? Hừ, tôi hỏi các người, ông chủ của các người sống ở khu nhà nào?"
Cô nàng kia chất vấn.
"Biệt thự Thục Đô Lương Thần!" Vương Tiểu Hoa đáp.
"Ha ha ha! Mẹ kiếp, đúng là trợn mắt nói dối. Lương Thần là biệt thự đắt nhất Thục Đô, mỗi căn gần tám mươi triệu, người sống ở đó sẽ không lái xe Benzl"
"Tôi biết rồi, nhất định là mấy tên nhóc này muốn dọa cô em đó! Ai chả biết những người sống trong biệt thự Lương Thần đều không dễ chọc!"
Mấy người qua đường cười ầm lên.
Rõ ràng là cô gái kia cũng từng nghe nói đến biệt thự Lương Thần, tức thì nổi giận: "Các người bị điên à? Tôi nói cho các người biết, càng kéo dài thời gian thì tôi càng đòi các người nhiều phí tổn thất tinh thần! Còn muốn dọa tôi, bạn trai tôi cũng có người quen trong biệt thự Lương Thần, tôi gọi điện hỏi thăm sẽ biết ông chủ của các người là ai!"
Vương Tiểu Hoa giận lắm.
Nhưng đúng lúc này, anh ấy hớn hở đứng dậy, chỉ về một hướng: "Đến rồi!"
Lần này, cô nàng kia và đám người hóng hớt đều nhìn theo.
"Lừa ai thế? Tên nào là ông chủ của các ngườ Cô nàng kia lên tiếng.
"Người đội mũ đi xe điện ba bánh đó!"
Sắc mặt Vương Tiểu Hoa tối sầm.
'Thầm nghĩ sao anh Trần lại đi xe ba bánh tới.
"Đệch, đó là ông chủ của các người? Anh không lừa tôi chứ?"
 
Chương 953: Cậu nói xem có đúng không


Cô nàng kia nổi giận đùng đùng.
Quần chúng hóng drama cũng ôm bụng cười to.
Còn Trần Khiêm thì vừa lái xe điện ba bánh vừa nhìn về phía này, trông thấy một đám người ở đó đang ôm bụng cười ngặt nghẽo, hết sức náo nhiệt.
Haiz, chẳng còn cách nào khác.
Trần Khiêm không mang xe tới, hễ đi ra ngoài đều sắp xếp xe sẵn.
Bây giờ có việc đột xuốt, cũng không cách biệt thự quá xa.
Anh không tiện gọi điện bảo tài xế riêng đến một chuyến.
Vừa hay biệt thự bên cạnh có hai cụ già.
Thường ngày Trần Khiêm rất thân với họ.
Ông cụ được con trai đón từ dưới quê lên trông nhà, quen đi xe điện ba bánh, cho nên con trai của ông lão mua cho một chiếc xe điện ba bánh dành riêng cho người già.
Trần Khiêm có việc nên mượn tạm.
Vả lại, lái xe điện ba bánh rất thú vị.
Trần Khiêm phanh gấp, dừng xe trước hiện trường tai nạn.
Anh bỏ mũ lưỡi trai trên đầu ra.
Trong khi đó, cô nàng kia thầm nghĩ cuối cùng mình cũng nhặt được một quả hồng mềm, còn không bóp nát mới lạ. * Quả hồng mềm: chỉ người yếu đuối.
Nhưng khi nhìn thấy mặt Trần Khiêm.
Cô nàng hết sức kinh hãi: "Mẹ kiếp, Trần Khiêm? Là cậu àI"
"Trần Khiêm?"
Cô gái khuyên bảo cô nàng kia lúc nấy cũng thốt lên đầy kinh ngạc. "Văn Văn, Hầu Tiểu Hà, là các cậu à?" Trần Khiêm cũng sửng sốt.
Không ngờ Lâm Thẳng Nam lại đâm phải xe của Hầu Hiểu Hà! Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Hầu Hiểu Hà tỏ ra hưng phấn.
'Thầm nghĩ cuối cùng mình cũng bắt được cơ hội, mà Trần Khiêm lái xe điện ba bánh càng thêm xác nhận suy đoán ngày hôm qua của cô ta.
"Ha ha, Trần Khiêm, tuy chúng ta quen biết nhưng chiếc siêu xe này là của bạn trai tôi, rất đắt. Nếu là xe của tôi thì nói không chừng tôi còn nể mặt cậu, nhưng đây là xe của bạn trai tôi nên đành xin lỗi, cậu phải bồi thường năm trăm nghìn như tôi vừa nói, không được thiếu một xu!"
"Ôi trời, Hiểu Hà cậu làm gì thế, Trần Khiêm là bạn học của bọn mình mà!" Vương Văn vội lên tiếng khuyên nhủ.
"Tôi mặc kệ, tóm lại là đụng xe thì phải đền tiền! Ha ha, vả lại Trần Khiêm là ai cơ chứ, ngay cả Tổng giám đốc Quách cũng phải mời rượu cậu ta cơ mà. Hơn nữa, bạn thân từ nhỏ của Trần Khiêm kinh doanh đại lý xe, giỏi thế cơ mà, Trần Khiêm thiếu tí tiền ấy chắc? Trần Khiêm, cậu nói xem có đúng không?"
Hầu Hiểu Hà mỉa mai: "Ngoài ra, bọn họ còn nói Trần Khiêm sống ở biệt thự Lương Thần, cái này nói lên điều gì?"
Trong lúc Trần Khiêm đang bất đắc dĩ nhìn Hầu Hiểu Hà lải nhải, điện thoại bỗng vang lên...
 
Chương 954: Ai mời cậu ăn cơm vậy


"Chào cậu Trần, tôi là Quách Tây Lâm!"
Quách Tây Lâm là Tổng giám đốc Quách, Trần Khiêm từng gặp ông ta trong buổi tuyên truyền các nhân vật nổi tiếng được tổ chức tại biệt thự Vân Đỉnh ở huyện Hồng lần trước. Lần ấy anh cũng cho ông ta số điện thoại của mình.
"Chào Tổng giám đốc Quách, có việc gì không?" Trần Khiêm mỉm cười chào hỏi.
"Có chút việc. Lần này chúng tôi mở một bữa tiệc, khách mời đều là doanh nhân giàu có khắp nơi. Ban đầu chúng tôi không dám mời cậu. Ha ha, chúng tôi chỉ là người làm ăn nhỏ, không tiện mời cậu tham gia. Nhưng lần này có rất nhiều doanh nhân giàu có và các nhân vật nổi tiếng ở Kim Lăng của cậu đều nể mặt tới tham dự, mấy vị Tổng giám đốc nói họ đều là cấp dưới của cậu, cho nên tôi mới dám hỏi cậu có thời gian không, có muốn đến dự tiệc hay không!"
Quách Tây Lâm trình bày. Thật ra đến đẳng cấp của đám người Quách Tây Lâm, việc kinh doanh kiếm tiền chỉ là phụ, đối
với bọn họ thì mạng lưới quan hệ mới là làm ăn.
Mở rộng mạng lưới quan hệ trong kinh doanh còn tốt hơn phát triển một một dự án kinh doanh.
Đó cũng là lý do tại sao các doanh nhân giàu có thích tiệc tùng.
Bởi vì nếu có cơ hội, nói không chừng bọn họ sẽ quen không ít Tổng giám đốc mới, mạng lưới quan hệ mới. Mà mạng lưới quan hệ mới đại diện cho cơ hội mới.
Trần Khiêm từng tham gia không ít những dịp như thế.
Trần Khiêm không tiện từ chối thịnh tình của Tổng giám đốc Quách.
Nhưng bây giờ anh không có thời gian. Nên uyển chuyển từ chối. Sau khi anh cúp máy.
Hầu Hiểu Hà vẫn luôn vểnh tai nghe lén Trần Khiêm nói chuyện.
"Ha ha, ai mời cậu ăn cơm vậy? Tổng giám đốc Quách nào cơ? Không phải Tổng giám đốc Quách lần trước đấy chứ?"
Hầu Hiểu Hà ân cần hỏi.
Dù sao cô ta cũng không muốn Trần Khiêm quá thân thiết với Tổng giám đốc Quách.
"Không ai cải!" Trần Khiêm cời gượng: "Vừa rồi tôi đã xem qua tình trạng xây xát ở đuôi xe của cậu. Hiểu Hà, năm trăm nghìn hơi nhiều thì phải?"
Mặc dù Trần Khiêm lắm tiền, nhưng anh không coi tiền như rác.
"Nhiều? Cái rằm ấy! Đợi nhân viên giám định tổn hại xe hơi của tiệm 5S tới, đến lúc đó cậu cứ xem thử, có khi còn nhiều hơn cũng không chừng! Để tôi xem cậu kiếm cớ kiểu gì!"
Hầu Hiểu Hà nói. . truyen bjyx
Sau đó lạnh lùng khoanh tay đứng chờ.
Hôm qua cô ta còn lo lắng liệu sau khi quen biết Tổng giám đốc Quách, Trần Khiêm có trở nên giàu có hay không.
Cô ta rất sợ hãi, đây cũng là nguyên nhân khiến tâm trạng cô ta hôm nay bực bội.
Nhưng thấy Trần Khiêm đi xe điện ba bánh đến đây, có năm trăm nghìn cũng phải cò kè mặc cả.
Hầu Hiểu Hà yên tâm rồi.
Không lâu sau, nhân viên giám định tổn hại của tiệm 5S đã tới.
 
Chương 955: Các anh định làm gì


Mấy người kiểm tra một lượt. Tiếp theo lại thấp giọng trao đổi vài câu. Sau đó mới lấy dụng cụ ra.
"Sao rồi, sửa chữa hết bao nhiêu tiền? Phải mấy trăm nghìn ấy nhỉ?"
Hầu Hiểu Hà khoanh tay hỏi mấy nhân viên giám định tổn hại.
"Đúng vậy, nếu sửa chữa toàn bộ thì ước đoán khoảng bốn trăm năm mươi nghìn!"
Nhóm nhân viên trả lời.
"Đệch, bốn trăm năm mươi nghìn?"
"Tốn lắm thết"
Mọi người thốt lên kinh ngạc.
Mà Hầu Hiểu Hà cũng sợ hết hồn, cô ta đòi ba trăm nghìn hoàn toàn dựa theo kinh nghiệm của mình.
Thật ra cô ta cũng chỉ là một con nhóc, nhờ có bạn trai mà từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, làm gì có kinh nghiệm về siêu xe.
Thậm chí cô ta còn cảm thấy chỉ cần hai trắm nghìn là sửa ngon.
Tức thì cô ta tỏ ra đắc ý: "Ha ha ha, Trần Khiêm, cậu đã nghe thấy chưa, tiền sửa chữa những bốn trăm năm mươi ngàn đó, còn tiền tổn thất tinh thần do cậu chậm trễ nữa. Cậu tự tính đi, tôi nói cho cậu biết, chắc chăn năm trăm nghìn không thể giải quyết việc này đâu!"
Lúc nấy tôi đòi cậu năm trăm nghìn, nhưng bây giờ năm trăm nghìn chắc chắn không được!
Nể mặt cậu mà cậu không cần. Hừ, cậu ở đó mà khóc đi!
Trần Khiêm chỉ nhún vai bất đắc dĩ chứ không tiện nói gì.
"Được rồi, các anh vất vả rồi. Ghi hóa đơn sửa chữa cho tôi rồi về đi! Đây là tiền boa của các anh"
Hầu Hiểu Hà vừa nói vừa lấy mấy tờ một trăm tệ đưa cho nhân viên giám định.
Nhưng bọn họ đều läc đầu.
"Thưa cô, cô nghe chúng tôi nói hết đã. Tạm gác lại phí sửa chữa của chiếc xe này trước đã, điều chúng tôi muốn nói là đây không phải xe của chúng tôi!"
Nhân viên nói.
"Vớ vẩn, đây là xe nhập khẩu, ba của bạn trai tôi nhờ người mua, đương nhiên không phải xe của các anh rồi!"
"Cô hiểu lầm rồi, ý tôi là chiếc xe này không phải kiểu dáng xe mà trụ sở chính của chúng tôi lưu thông, không tung ra thị trường, cũng không tiêu thụ trong thị trường Hoa Hạ. Bởi vì chúng tôi chỉ sản xuất một đợt hàng, sau đó đã ngừng sản xuất. Nhưng gần đây, một số phần tử phi pháp nước ngoài đã làm nhái loại xe này và cho lưu thông. Còn vấn đề mua bằng cách nào, tôi cảm thấy có lẽ trong lòng cô biết rõ! Cho nên, chiếc xe này tuyệt đối không phải xe của chúng tôi!"
Nhân viên giám định giải thích.
"Mẹ kiếp, ý các anh là chúng tôi mua trái phép à? Các anh nói linh tinh cái gì thế?"
Hầu Hiểu Hà nghe xong lập tức nổi nóng. Nhân viên giám định bó tay, đành phải lấy một số thông báo trong nội bộ cho Hầu Hiểu Hà xem, hơn nữa loại xe này đã được lập hồ sơ.
"Cút cút cút, thứ gì thế này, tôi chỉ bảo các anh làm giám định tổn hại mà các anh lại lắm chuyện như vậy. Tôi không cần các anh kiểm tra nữa được chưa?"
Xem ra Hầu Hiểu Hà cũng hơi sợ hãi.
Dù sao đây cũng là xe của bạn trai chứ không phải của mình.
Gây ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên Hầu Hiểu Hà thấy chột dạ.
"Thưa cô, chúng tôi đã nói loại xe này đã được lập hồ sơ, lát nữa sẽ có nhân viên của chúng tôi kéo đi, cũng mời cô đi theo chúng tôi để phối hợp điều tra. Nếu cô không phải chủ xe thì mong cô mời chủ xe đến đây!"
Đã có nhân viên gọi điện thoại xong.
Đệch, các anh định làm gì?" Hầu Hiểu Hà hoảng hốt.
 
Chương 956: Xin lỗi vì đã làm lỡ việc của các cậu


Bây giờ cô ta chẳng còn tâm trạng đòi tiền Trần Khiêm.
Sợ đến nỗi vội vàng gọi điện cho bạn trai Lý Lương.
Mà Trần Khiêm cũng không ngờ sự việc sẽ thành ra thế này.
Anh đứng một bên, chỉ läc đầu cười bất lực. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Thấy Trần Khiêm đứng cười bên cạnh.
Hầu Hiểu Hà đang gọi điện thoại lập tức tháo. giày cao gót ném anh.
Nhưng Trần Khiêm né được.
"Đồ khốn nạn, cậu cười trên nỗi đau của người khác làm chỉ? Tôi nói cho cậu biết, cậu phải đền tiền cho tôi, không được thiếu một xu! Tất cả là tại cậu, tôi muốn cậu phải bồi thường bảy trăm nghìn! Cậu không thoát được đâu!"
Hầu Hiểu Hà điên cuồng nói.
"Đồ điên!"
Trần Khiêm lắc đầu bất đắc dĩ.
Hiện tại cô nàng đang gặp rắc tối, Trần Khiêm không tiện ném đá xuống giếng.
"Thưa anh, chiếc xe này của anh là xe trong tiệm của chúng tôi. Chúng tôi đã gọi hai chiếc xe tải tới lát nữa một chiếc sẽ kéo xe của anh đi!"
Nhân viên giám định nói.
“Được!”
Trần Khiêm gật đầu đồng ý.
Sau đó, đám nhân viên vây quanh Hầu Hiểu Hà.
Trần Khiêm thấy không còn chuyện gì nữa thì định bảo đám Lâm Thắng Nam trở về.
Chuyện này giao cho mình là được. Mà lúc này, hình như Hầu Hiểu Hà bị bạn trai mắng, vừa khóc vừa trốn sang một bên gọi điện thoại.
Vương Văn nhìn Trần Khiêm, Trần Khiêm cũng nhìn cô ấy.
Hai người nhìn nhau cười gượng.
"Vương Văn, các cậu định đi đâu thế? Xin lỗi vì đã làm lỡ việc của các cậu. Hay là tớ đưa các cậu qua đó?"
Trần Khiêm hỏi.
"Ok, bọn tớ định đi tham dự một buổi tụ họp, Hiểu Hà gọi tớ đi cùng."
Vương Văn đáp.
"Hừ, nếu các anh có chuyện gì thì ngày mai đến tìm bạn trai tôi là được. Ngày mai anh ấy sẽ liên lạc với các anh!"
"Vậy cũng được, thưa côi!"
Có vẻ như lúc này Hầu Hiểu Hà và nhân viên giám định bên kia đã thỏa thuận xong.
Gô ta đi tới: "Văn Văn, sắp không kịp giờ rồi! Tụi mình qua đó trước đi. Chết tiệt, vốn dĩ mình muốn mượn chiếc xe này để nở mày nở mặt!"
Hầu Hiểu Hà không cam lòng, lại cảnh cáo Trần Khiêm một phen.
"Hiểu Hà, chúng ta đi thôi, cậu không xử lý được chuyện này đâu. Trần Khiêm vừa nói cậu ấy có thể đưa chúng ta qua đói"
Vương Văn lên tiếng.
"Gì cơ? Cậu ta đưa chúng ta đi, ngồi chiếc xe ba bánh tồi tàn này hả? Văn Văn, cậu bị sốt đấy à?"
 
Chương 957: Cậu đưa tớ tới cửa là được


"Hiểu Hà, cậu đừng nói vậy!"
Vương Văn lên tiếng.
Mặc dù cô ấy cũng cảm thấy rất xấu hổ nếu ngồi trên chiếc xe này, nhưng Trần Khiêm không sợ xấu thì mình sợ cái gì.
Tất nhiên Hầu Hiểu Hà không chịu: "Sốc thật đấy, cậu thích ngồi thì ngồi đi, tớ không chịu nổi tên này. Tớ đợi cậu ở ngoài hội trường. Còn nữa Trần Khiêm, chuyện tông xe ngày hôm nay, cậu đừng tưởng cứ thế là xong!"
Nói rồi Hầu Hiểu Hà vẫy tay bắt một chiếc xe, vội vàng tới buổi tụ họp. Dù sao cô ta cũng phải đến chỗ bạn trai trước.
"Tớ thấy hay là cậu đừng đi nữa, đúng lúc em gái tớ đã nấu cơm xong, cậu cùng tớ về nhà ăn cơm nhé? Xem như tớ mời!"
Trần Khiêm nói.
Suy cho cùng thì Trần Khiêm vẫn coi trọng tình cảm bạn bè với Vương Văn.
"Không được đâu Trần Khiêm, tớ còn phải đi cùng cậu ấy. Dù sao hôm nay cậu ấy cũng xảy ra chuyện, tớ sợ một mình cậu ấy sẽ chịu thiệt thòi."
Vương Văn vẫn luôn lương thiện như thế.
Chẳng qua, nếu phải ngồi chiếc xe ba bánh này đi trên đường phố thật thì cô ấy cũng rất ngượng.
Tuy Vương Văn tốt tính, nhưng cô gái nào chả yêu thích cái đẹp.
Nhưng nếu bây giờ mình từ chối Trần Khiêm.
Thì có thể Trần Khiêm sẽ tổn thương lòng tự trọng.
Cho nên cô ấy hơi khó xử. Nhưng chẳng còn cách nào khác, cô ấy bèn nói: "Được rồi Trần Khiêm, cậu đưa tớ tới cửa là được!"
"Ok! Chiếc xe ba bánh này rất khỏe, thoáng cái là đến nơi!"
Dứt lời Trần Khiêm đã leo lên chiếc xe ba bánh. Tinh tinh! Anh còn ấn còi gọi Vương Văn lên xe.
Vương Văn chỉnh lại tóc, ở đây có không ít người đang nhìn làm cho mặt cô ấy đỏ bừng lên.
Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn ngồi lên chiếc xe ba bánh của Trần Khiêm.
"Mau đi thôi, có lẽ Hiểu Hà đến nơi rồi!" Vương Văn nói khẽ, cúi đầu thật thấp.
Trần Khiêm nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Vương Văn nhưng không nói gì.
Anh chưa bao giờ cảm thấy lái xe bốn bánh cao quý hơn đạp xe hai bánh hoặc đi xe ba bánh.
Tức thì khởi động xe. Đi đến điểm đích. Trong một khách sạn lớn ở Thục Đô.
Lúc này, bên trong treo đầy ruy băng đỏ, đặt đầy pháo chúc mừng.
Còn trải thảm đỏ từ trong sảnh ra ngoài cửa.
Có rất nhiều người nổi tiếng và doanh nhân giàu có đi qua đi lại.
Ban tổ chức thì đang tiếp đón khách khứa, chụp ảnh... ở bên ngoài.
 
Chương 958: Nhân vật tầm cỡ nào vậy


Xem ra bọn họ định tổ chức một nghỉ thức nhỏ ngoài khách sạn trước. Vì vậy bên ngoài có rất nhiều người. "Văn Văn, ở đây hả?" Trần Khiêm hỏi.
Phía trước có vài cậu ấm nhà giàu đang hút thuốc bên ngoài.
Cũng chẳng biết nhường đường.
Trần Khiêm nhấn còi bíp bíp mãi.
Làm cho đám con nhà giàu kia đồn ánh mắt về phía này, còn cười cợt khi thấy Trần Khiêm đi xe ba bánh còn chở một cô gái.
"Được rồi Trần Khiêm, cậu cho tớ xuống ở đây đi"
Vương Văn rất khó chịu.
Bây giờ cô ấy hơi hối hận vì đã để cho Trần Khiêm đưa mình tới đây.
Đặc biệt là bị những người tầm tuổi nhìn bằng ánh mắt khác thường càng khiến Vương Văn khó chịu hơn.
"0K!"
Trần Khiêm đạp phanh, dừng xe trước cửa khách sạn.
Đúng lúc Hầu Hiểu Hà ra ngoài đón Vương Văn. Trông thấy Vương Văn thật sự ngồi xe điện của Trần Khiêm tới, tròng mắt cô ta như muốn lọt ra ngoài.
"Ôi trời! Văn Văn cậu điên à, cậu để cho cậu ta đưa tới bằng xe ba bánh thật á?"
Mặt Hầu Hiểu Hà đỏ gay.
"Hiểu Hà, cậu đừng nói nữa. Trần Khiêm, hay là cậu về trước đi, hôm khác tớ mời cậu ăn cơm!"
Vương Văn thấy càng lúc càng có nhiều người nhìn sang bên này, bèn vội vàng lên tiếng.
"Được thôi!" Trần Khiêm gật đầu.
"Đoàn xe của nhóm Tổng giám đốc Lâm đến rồi"
Lúc này, bảo vệ ngoài cửa bỗng hô to với đám doanh nhân giàu có ở trong sân.
Tức thì có rất nhiều doanh nhân giàu có kích động đi ra đón tiếp.
"Mẹ kiếp, sao lại có chiếc xe ba bánh chặn cửa thế này. Cậu đang làm gì đó, cút ngay!"
Nhân viên bảo vệ thẳng tay đẩy Trần Khiêm. "Choáng luôn!"
Hầu Hiểu Hà che mắt, bây giờ cô ta muốn chết đi cho rồi.
"Có chuyện gì thì từ từ nói chứ đẩy tôi làm gì. Đi thì đi!"
Trần Khiêm đạp chân ga rời đi.
Sau khi đoàn xe dừng lại, có rất nhiều doanh nhân giàu có độ tuổi trung niên và các cô chủ cậu chủ ùa ra, rõ ràng là vị khách cao quý nhất đang ở đây.
Các sếp lớn xếp thành hàng đón tiếp, ai nấy đều hỏi han ân cần.
"Chào các vị, hoan nghênh mọi người đã nể mặt tôi, tới đây tham gia bữa tiệc này. Tiếc là hôm nay có một nhân vật tầm cỡ nhưng chúng tôi không mời được. Không thể không nói đây là sự nuối tiếc lớn"
Tất cả mọi người đều đứng cạnh thảm đỏ nghe 'Tổng giác đốm chủ trì buổi tiệc phát biểu.
Sau đó, đám đông bán tán xôn xao: "Là ai thế?"
"Nhân vật tầm cỡ nào vậy? Tổng giám đốc. Quách!"
Mọi người hỏi.
Mà lúc này, Hầu Hiểu Hà đã dẫn Vương Văn vào. trong sân khách sạn.
 
Chương 959: Chủ tịch tập đoàn lớn mạnh nhất Kim Lăng


Đang nhìn Tổng giám đốc Quách trên sân khấu.
Không biết tại sao cô ta bỗng cảm thấy hoảng sợ.
Cô ta căng thẳng kéo cánh tay bạn trai Lý Lương bên cạnh: "Anh Lương, nhân vật tầm cỡ mà ông ta muốn mời là ai?"
"Làm sao anh biết được? Em không thấy mọi người đều đang hỏi sao?"
Thái độ của Lý Lương chẳng tốt đẹp gì, dù sao lần này Hầu Hiểu Hà gây chuyện, ngay cả ba mình cũng biết.
Hầu Hiểu Hà ấm ức không nói nữa.
Nói thật là hôm nay được tham gia sự kiện lớn này, ban đầu cô ta rất hào hứng vì có thể quen biết nhiều đại gia.
Nhưng trong lòng cứ thấp thỏm bất an.
Bởi vì hình như lúc nấy Trần Khiêm nhận một cuộc gọi, người gọi điện cho cậu ta cũng là Tổng giám đốc Quách.
Chẳng biết có phải cùng một người hay không.
Nhưng ngẫm lại thì cảm thấy làm sao có thể chứt
Trần Khiêm là ai, cùng lắm là nhờ có bạn thân từ nhỏ nên mới quen biết Tổng giám đốc Quách. Nếu không có người bạn kia, cậu ta chẳng là cái thá gì!
Nghĩ như vậy, Hầu Hiểu Hà yên tâm hơn nhiều.
"Ha ha, nhắc đến nhân vật tầm cỡ này, có rất nhiều chuyện để nói. Hai vị khách quý đến từ Kim Lăng hôm nay là Tổng giám đốc Lâm và con gái của ông ấy rất quen thuộc với nhân vật tầm cỡ này!"
Tổng giám đốc Quách mỉm cười lên tiếng.
Tổng giám đốc Lâm nở nụ cười kiêu ngạo.
Còn con gái của tổng giám đốc Lâm thì thoáng biến sắc, còn hơi hồi hộp.
"Ai da, Tổng giám đốc Quách, ông đừng úp úp mở mở nữa, mau nói xem nhân vật tâm cỡ này là ai?”
Có người thấy Tổng giám đốc Quách tỏ ra thần bí thì cực kỳ tò mò.
"Thế này nhé, tôi gợi ý cho mọi người. Mọi người đều biết cậu ấy, cậu ấy chính là chủ sở hữu biệt thự Vân Đỉnh - căn biệt thự xa hoa nhất Kim Lăng, là đại gia đầy thực lực tình Giang Nam, chủ tịch tập đoàn lớn mạnh nhất Kim Lăng!"
Tổng giám đốc Quách có phần hưng phấn. "AI Ông ta vừa dứt lời, bên dưới sân khấu ồ lên.
"Mẹ ơi! Tôi biết rồi, là cậu Trần phố Kim Lăng phải không?"
"Sao có thể chứ, cậu Trần phố Kim Lăng đến Thục Xuyên chúng ta rồi hả?"
không lý nào lại mời được cậu Trần phố Kim Lăng đúng không?"
Mọi người bàn tán sôi nổi.
Rõ ràng là phần lớn doanh nhân giàu có cho. rằng tổng giám đốc Quách đang khoác lác.
E rằng ông ta còn chẳng có phương thức liên lạc của người ta ấy chứ?
"Tổng giám đốc Quách nói như vậy chỉ vì muốn mượn nhà họ Lâm ở Kim Lăng bám víu vào cậu Trần, muốn mượn tên cậu Trần làm chỗ dựa cho mình mà thôi!"
Trong khi đó, Lý Lương dưới sân khấu đang phân tích như đúng rồi.
"Nhưng tôi nghe nói Tổng giám đốc Quách đảm nhận một số dự án của cậu Trần số Kim Lăng, phải chăng ông ta thật sự có quan hệ với cậu Trần?"
Mấy tên cậu ấm nhà giàu cũng thảo luận bên cạnh Lý Lương.
"Hiểu Hà, Văn Văn, chẳng phải hai em là từ Kim Lăng tới sao? Hẳn là các em hiểu rõ cậu Trần phố Kim Lăng nhỉ?"
Lý Lương không tiện tỏ thái độ với Hầu Hiểu Hà trước mặt người ngoài.
Hầu Hiểu Hà và Vương Văn đều lắc đầu: "Bọn em chỉ nghe bạn học nói cậu ấy rất giỏi, ở Kim Lăng ai cũng nghe tên cậu Trần phố Kim Lăng, nhưng không biết gì về cậu ấy cả."
"Văn Văn, hay là cậu hỏi bạn học ngày trước đi. Lúc nấy tớ vội quá, làm rơi vỡ di động mất rồi!"
Đám cậu ấm nhà giàu đều đang hứng thú tán gẫu, mình là người Kim Lăng, nếu không thể tiếp chuyện về đề tài cậu Trần thì xấu hổ lắm.
Vương Văn gật đầu.
Sau đó tìm điện thoại, nhưng bỗng giật mình Ôi trời, tớ để quên túi xách trên xe Trần khiêm rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top