Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 920: Cậu có bạn gái chưa, nếu chưa thì tôi có thể giới thiệu cho cậu


Không khỏi khinh thường nói: “Nghe Văn Văn nói cậu đến Thục Đô, còn chưa đi à? Hơn nữa còn ở khách sạn tốt như vậy sao?”
“Ừ ừ, vài ngày nữa mới đi!”
Trần Khiêm thấy Hầu Hiểu Hà nói chuyện hơi có cảm giác châm biếm, chẳng lẽ cô ta vẫn còn nhớ đến hiểu lầm nhỏ năm đó à?
Không đến mức đấy chứ.
Nhưng Trần Khiêm cũng không nói nhiều với cô ta, quay sang nói với Vương Văn: “Vương Văn, các cậu tới đây làm gì thế?”
“Bọn tôi chuẩn bị tham gia một bữa tiệc lớn ở đây, Hiểu Hà với bạn trai cậu ấy cũng có vé vào, nên cùng đi chung cho vuil”
Vương Văn vẫn đối xử với Trần Khiêm rất tốt.
Lúc này mới cười nói.
“À à, Hiểu Hà cũng có bạn trai rồi à!”
Trần Khiêm hùa theo.
Hầu Hiểu Hà đắc ý trợn mắt nhìn Trần Khiêm.
“Ha ha, cậu có biết bạn trai của Hiểu Hà là ai không, con trai của ông chủ một công ty niêm yết!”
Lương Mạnh nói.
“À"
Để phối hợp với giọng điệu của Lương Mạnh, Trần Khiêm bày ra vẻ mặt ngạc nhiên, gật đầu.
“Cậu ấy chính là Trần Khiêm, người bạn cấp ba mà mọi người nói à?”
Lúc này, cô gái bên cạnh cũng hỏi.
Cô ta chắc là bạn học của Vương Văn với Hầu Hiểu Hà nhỉ.
Rất xinh đẹp.
Rõ ràng Hầu Hiểu Hà đã kể chuyện hồi cấp ba của mình cho cô ta.
Bởi vì khi thấy Trần Khiêm, cô gái đó nhìn Trần Khiêm với vẻ mặt hơi lười biếng.
Với lại không biết có phải trên mặt mình có bọt hay không.
Sau khi cô gái này nhìn mình thì lại bĩu mỗi, tỏ vẻ khinh thường.
Vương Văn chắc chắn không nói gì khác, nhưng Hầu Hiểu Hà thì không chắc.
“Ừ ừ, là tôi, hồi cấp ba, bọn tôi đều ở trong đội thi đấu!"
Trần Khiêm vẫn cười nói.
“Đúng rồi Trần Khiêm, còn chưa kịp hỏi cậu, cậu có bạn gái chưa, nếu chưa thì tôi có thể giới thiệu cho cậu!”
Vương Văn cười nói.
Hình như Trần Khiêm cũng có. Nhưng nói thật,
Vương Văn thấy Trần Khiêm không giống như đã có bạn gái. Vương Văn cũng không có ý gì khác, chỉ nghĩ Trần Khiêm vì sĩ diện nên mới lừa mọi người, vì vậy muốn tìm bạn gái cho anh.
“Thôi đi, chắc chản là không có rồi, he he. Hay là để Trần Khiêm cân nhắc Nhã Phi đi. Nhã Phi này, mặc dù Trần Khiêm không tiền, nhưng là người rất hiền lành. Chẳng phải mẹ cậu đã nói sao, giới thiệu cho cậu người hiền lành thì kết hôn rồi sẽ nghe lời cậu, đừng có tìm người giống như chồng cũ của cậu!”
Hầu Hiểu Hà chế giễu nói. . ngôn tình hay
“Ây da Hiểu Hà, cậu còn nói vậy nữa là tôi giận đấy nhé, cậu xấu xa quá đấy!”
Vương Nhã Phi với Hầu Hiểu Hà trêu nhau.
Rõ ràng, Vương Nhã Phi một đời chồng cũng xem thường Trần Khiêm.
Trần Khiêm nghe thế cũng chỉ lắc đầu cười khổ. Lúc này.
“Hiểu Hà, mọi người làm gì vậy? Sao còn chưa lên?”
Một giọng nói cởi mở vang lên, sau đó thì thấy một người đàn ông đẹp trai mặc vest đi qua...
 
Chương 921: Cậu làm gì vậy?


“Lý Lương, bọn em đang gặp được một người bạn!"
Hầu Hiểu Hà thân thiết vẫy tay với Lý Lương, rất rõ ràng, đây là bạn trai của cô ta.
Lúc này, Vương Văn nói: “Hiểu Hà này, chẳng phải vừa nãy cậu nói cậu có hơn một vé sao, hay là cho Trần Khiêm đi, chúng ta đã không gặp nhiều năm vậy rồi, vừa hay bây giờ ngồi kể lại chuyện xưa với nhau đi!”
“Cái này..” Hầu Hiểu Hà đảo mắt: “Được thôi, vậy thì để Trần Khiêm đi, tiện thể cho Trần Khiêm mở mang tầm mắt luôn!”
“Cho cậu một vé này Trần Khiêm, cậu cũng đi với bọn tôi đi!”
Hầu Hiểu Hà nói.
“Đúng đấy, đi thôi, cũng đâu có sao!” Vương Văn kéo cánh tay Trần Khiêm nói. “Được rồi!"
Trần Khiêm gật đầu đồng ý.
Nếu chỉ là lời mời đơn thuần của Hầu Hiểu Hà, Trần Khiêm thật sự sẽ không đi.
Nhưng là Vương Văn mà, quan hệ †, với cả bây giờ Trần Khiêm cũng đang đợi tin tức, quả thật rất nhàn rỗi, cho nên đi xem thử.
Mọi người cùng vào thang máy, đi thẳng lên tầng ba của khách sạn.
Bên trong có một sảnh lớn. Chuyên sử dụng cho các buổi tụ tập.
Cũng được xem như một khách sạn cao cấp ở huyện Hồng.
Mỗi người đều lấy vé ra để được đi vào bên trong.
Nhiều người đã tới rồi.
Hình như đây là một buổi tụ họp trước khi khởi động phát triển một dự án nào đó.
Theo như những gì Hầu Hiểu Hà giới thiệu cho. Trần Khiêm.
Thì chính là, bạn không tiền không quyền, thì ngay cả cơ hội để lộ mặt cũng không có.
Còn về Lý Lương, bạn trai của Hầu Hiểu Hà, rõ ràng những dịp thế này rất tất bật.
Quen biết rất nhiều người, sau khi chào hỏi với mấy người bạn của bọn họ rồi thì ngồi xuống bàn.
“Cậu làm gì vậy?”
Trần Khiêm cũng ngồi xuống bên cạnh Vương Văn, Lương Mạnh.
Lúc này, Hầu Hiểu Hà nói. “Cái gì mà làm gì?” Trần Khiêm lắc đầu cười khổ.
“Cậu! Qua bên kia ngồi cho tôi! Đây là chỗ cậu có thể ngồi à?”
Hầu Hiểu Hà như bị đa nhân cách, từ khi vào hội trường này, thái độ của cô ta với Trần Khiêm quay ngoắc một trăm tám mươi độ.
Toàn bộ chuyện này, kể cả vé vào cũng là cô cho mà.
Trần Khiêm ngoảnh đầu nhìn theo hướng Hầu Hiểu Hà chỉ, đó là bàn ở trong góc. Bàn ở đó chắc là dành cho thư ký hay tài xế gì đó hôm nay đến hội trường.
Rõ ràng Hầu Hiểu Hà đang nghĩ rằng mình không đủ tư cách để ngồi cùng bàn với cô ta.
Mà giọng của Hầu Hiểu Hà khiến cho ánh mắt của những người xung quanh đều tập trung lại, bị sỉ nhục trước mặt nhiều người rõ ràng rất xấu hổ.
Vương Văn hơi lo lắng muốn khuyên Hầu Hiểu Hà.
 
Chương 922: Chuyện hồi cấp ba


Nhưng Trần Khiêm cũng không muốn thấy Vương Văn phải khó xử, thế là cười khổ một tiếng rồi đi qua kia.
“Hiểu Hà, cậu sao vậy hả? Trước đây cậu rất tốt với Trần Khiêm mà, sao giờ lại đối xử với cậu ấy như vậy trước mặt mọi người chứ, thế này chẳng phải cậu khiến cậu ấy mất mặt sao?”
Vương Văn hơi lo lắng nói.
“Nói đúng lắm, là tôi muốn khiến cậu ta xấu hổ trước mặt mọi người đấy, để cậu ta nếm thử mùi vị này!"
Hầu Hiểu Hà tự dưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Khiêm.
“Tại sao chứ? Trần Khiêm cũng đâu có đắc tội gì với cậu. Cậu đừng có nói với tôi là vì chút chuyện vặt vãnh hồi cấp ba đấy nhé!”
Đầu Vương Văn như to ra, dù sao thì cũng là mình gọi Trần Khiêm đến. Giờ thì sao, hai người bạn tốt xảy ra xích mích, đương nhiên Vương Văn lo lắng rồi.
“Chuyện nhỏ? Văn Văn, cậu thật sự cảm thấy chuyện hồi cấp ba là chuyện nhỏ à?”
Hầu Hiểu Hà nhớ lại, dường như vẫn rất tức giận.
“Cậu còn nhớ lúc đầu chúng ta tham gia thi đấu xong, nhận thứ hạng rồi về, nhà trường có mời hai mươi mấy học sinh chúng ta ở lại tỉnh ăn cơm. Lúc ăn cơm xong, còn lại mấy đứa bọn mình chơi trò thật hay thách, tôi thua, phải chọn ra một người ở đó để tỏ tình! Chuyện đó cậu quên rồi à?”
Hầu Hiểu Hà nói.
“Đương nhiên là tôi nhớ chứ. Tôi biết lúc đó cậu không thích Trần Khiêm, nhưng để an toàn, cậu đã chọn Trần Khiêm, khi đó cậu ấy vừa chuyển đồ cho giáo viên quay lại, cậu nói, Trần Khiêm, tôi thích cậu!”
Vương Văn cũng nhớ chuyện lúc đó.
“Kết quả thì sao? Trần Khiêm lại nói hai ta không hợp ở trước mặt mọi người. Con mẹ nó tôi đúng là say rồi, chẳng lế tên tầm thường đó thật sự tưởng rằng tôi thích cậu ta à, nhớ lại dáng vẻ cậu ta lúc đó tôi lại tức. Hôm đó cả lớp ai cũng chỉ tôi rồi cười, còn nói ngay cả người như Trần Khiêm mà cũng coi thường tôi, hơn nữa khi đó đối tượng mà tôi yêu thầm còn ở bên cạnh, cậu biết không, khoảnh khäc đó, sự nhục nhã mà tôi chịu đựng rất lớn đấy!!!"
Hầu Hiểu Hà nói.
“Ôi chao, cậu biết tại sao Trần Khiêm nói không hợp không, là vì Trần Khiêm cảm thấy cậu ấy nghèo, không xứng với cậu! Cậu nghĩ nhiều quá rồi! Hơn nữa cậu ấy cũng cảm thấy cậu không phải thực sự thích cậu ấy, cho nên mới căng thẳng mà nói như vậy! Chẳng phải cậu vẫn luôn chán ghét Trân Khiêm nghèo đó sao, ngồi xe cũng đâu có chịu ngồi bên cạnh Trần Khiêm, là Trần Khiêm người ta sợ cậu!”
Vương Văn vội giải thích.
Cái gì chứ, tên tầm thường đó, tôi nhất định sẽ khiến cậu ta hối hận. Vả lại cũng đâu chỉ mình tôi ghét cậu ta nghèo đâu, Văn Văn cậu không ghét sao? Đừng tưởng tôi không biết, khi đó cậu thích Trần Khiêm, nhưng vì Trần Khiêm quá nghèo cho nên hai người mới không thể nào tiến thêm một bước nữa, đúng không?”
Hầu Hiểu Hà nói, thật sự là một khi đã nói rồi thì sẽ nói hết tất cả.
Những lời này khiến mặt Vương Văn đỏ lên, điều này đã đánh trúng tim đen của Vương Văn.
Sắc mặt Lương Mạnh thoáng chốc cũng không đẹp đế gì, chẳng trách khi đó mình theo đuổi Vương Văn, Vương Văn lại không đồng ý. Hóa ra là khi đó cô ấy thích Trần Khiêm?
Bây giờ lại thấy thái độ và sự quan tâm của Vương Văn đối với Trần Khiêm.
Lương Mạnh hơi ghen.
 
Chương 923: Sao Vương Văn có thể thích Trần Khiêm được


Khác nhau hoàn toàn mà, trước đây Vương Văn rất tốt với Trần Khiêm, Lương Mạnh không sao can thiệp được, là vì cảm thấy Trần Khiêm mà cũng xứng để làm đối thủ cạnh tranh của mình sao? Sao Vương Văn có thể thích Trần Khiêm được?
Nhưng bây giờ lại khiến trái tim của Lương Mạnh đập mạnh.
Còn có chuyện này.
Lương Mạnh nhìn Vương Văn, thấy mặt Vương Văn lúc này đỏ lên thì lại càng thêm chắc chắn.
Câu nói của Hầu Hiểu Hà quả thực đã đụng trúng tim đen của Vương Văn.
Cô ta nói không sai, khi đó quả thực mình rất thích Trần Khiêm.
Cũng vì Trần Khiêm không có tiền, cho dù Vương Văn thử, nhưng nghĩ lại, giả dụ thật sự ở bên Trần Khiêm.
Các bạn học sẽ nhìn mình thế nào? Sẽ nói mình thế nào?
Vẫn không vượt qua được cửa ải này, cuối cùng đành từ bỏ việc tiến thêm một bước nữa với Trần Khiêm.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến việc Vương Văn hi vọng Trần Khiêm trở nên tốt hơn.
Chuyện tình cảm mà, một khi một trong hai người xuất hiện những băn khoăn, vậy chẳng phải mối quan hệ này sẽ xuất hiện những vết rạn sao?
Lúc này bầu không khí lại càng thêm tế nhị.
Trần Khiêm không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Hầu Hiểu Hà với Vương Văn
Người tài xế ở bên cạnh nói: “Bên kia chẳng phải là Lý Lương, con trai của Tổng giám đốc Lý đó sao? Ông chủ tôi nói rồi, hôm nay Lý Lương thay mặt Tổng giám đốc Lý đến đây, bảo chúng tôi phải tỏ ý một chút, dù sao thì chúng ta cũng nhận dự án từ Tổng giám đốc Lý mà! Nói cho cùng thì cấp cao sẽ đè chết người ta mà!”
“Đúng vậy, Tổng giám đốc Vương của chúng tôi cũng đặc biệt dặn dò rồi, ít nhất cũng phải kính một ly rượu để tỏ ý!”
Mấy người tài xế với thư ký thảo luận với nhau.
Nhà Lý Lương mở công ty, một số tài xế liên minh hợp tác với nhau để nhờ vả là rất bình thường.
Cho nên tỏ ý ngỏ lời cũng không có vấn đề gì.
“Được rồi, đã được dặn dò hết rồi vậy chúng ta cùng qua đó đi, kẻo lát nữa khai tiệc rồi thì chúng ta chẳng còn cơ hội để kính rượu đâu!”
Một cô thư ký nói.
Sau đó nhóm người này đứng lên.
“Người anh em, không thì cậu đi chung luôn nhé?”
Lúc này, người tài xế bên cạnh võ vai Trần Khiêm.
Rõ ràng đã xem Trần Khiêm là tài xế
 
Chương 924: Em đi làm gì!


“Tôi không đi đâu!”
Trần Khiêm läc đầu.
“Hừ, không đi thì thôi, làm ra vẻ cái gì chứ!” Có một cô thư ký bất mãn nói.
Sau đó mọi người đều đến bàn Lý Lương để kính rượu.
Thấy mọi người đều đến kính rượu bạn trai mình.
Hầu Hiểu Hà lạnh lùng liếc Trân Khiêm đang ngồi một mình. harry potter fanfic
Giống như muốn nhìn thấy biểu cảm xấu hổ và nhục nhã muộn độn thổ từ trên mặt Trần Khiêm.
Năm đó lại còn dám từ chối tôi, giờ thì nhìn đi, khoảng cách giữa tôi với cậu rốt cuộc xa cỡ nào!
Hơn nữa cậu mà đem ra so với Lý Lương, thì cậu thua kém bao nhiêu chứ.
Thật sự cho rằng tôi để cậu đến là muốn cậu mở mang tầm mắt sao?
Sai rồi!
Hầu Hiểu Hả cố ý muốn làm cho Trần Khiêm nhục nhã, bởi vì càng đông người thì cảm giác nhục nhã của Trần Khiêm sẽ càng nhiều!
Loại khoái cảm trả thù này bình thường làm gì có.
Vương Văn thấy Trần Khiêm bơ vơ một mình, rõ ràng Hầu Hiểu Hà gọi Trần Khiêm tới để cậu ấy khó xử.
Cho nên muốn qua với Trần Khiêm.
“Em đi làm gì!"
Cuối cùng bị Lương Mạnh thô bạo kéo tay lại.
Vương Văn cũng không ngờ Lương Mạnh lại như vậy.
Mới biết là những lời nói vừa nãy của Hầu Hiểu Hà có thể đã ảnh hưởng tới Lương Mạnh rồi.
Cho nên Vương Văn không nói thêm gì nữa!
Lúc này, cũng có rất nhiều người ở bàn bên cạnh đến mời Lý Lương với Hầu Hiểu Hà đồ uống.
Hầu Hiểu Hà một mặt thì bận tíu tít để tiếp, mặt khác thì đưa mắt nhìn Trần Khiêm.
Càng nhìn thì trong lòng lại càng vui.
Lúc này.
“Cậu Trần!”
Đột nhiên có người gọi.
Là một người đàn ông trung niên, bên cạnh ông †a cũng có rất nhiều người vây quanh, trông có vẻ cũng là một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn.
Cùng với tiếng gọi của ông ta, cả hội trường bỗng chốc cũng yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều nhìn theo hướng ông ta đi.
“Thật sự là cậu Trần!”
 
Chương 925: Cậu Trần, tôi kính cậu một ly


Lúc này, một người đàn ông trung niên khác bên cạnh ông ta cũng gọi.
Tức thì có khoảng mười mấy người ăn mặc chỉnh tề chạy đến vị trí cuối cùng.
Hướng đến một người, chính là Trần Khiêm.
“Ôi, đó chẳng phải là Tổng giám đốc Quách saol”
“Đúng vậy, là nhóm Tổng giám đốc Quách, sao bọn họ lại chạy đến đây?”
“Phải đấy, hơn nữa mọi người nhìn xem, không chỉ có Tổng giám đốc Quách, còn có Tổng giám đốc Lý, Tổng giám đốc Vương, Tổng giám đốc Tần cũng đều đến, trông bộ dạng còn rất vui vẻ!”
Đương nhiên rất nhiều người trong hội trường biết Tổng giám đốc Quách.
Nói thật, mấy ông lớn này cũng được xem như là những người đứng đầu bữa tiệc rồi.
Ý gì sao?
Giống như vừa rồi, bọn họ vừa lên tiếng thì tất cả mọi người đều im lặng để lắng nghe.
Lúc này, mọi người càng nhôn nhao đi theo.
Bàn của Hầu Hiểu Hà cũng sững sờ.
Đặc biệt là Hầu Hiểu Hà, bởi vì cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm Trần Khiêm, cho nên lúc mọi người chạy qua cô ta thấy rõ nhất.
Suýt chút thì bị ngụm rượu vang sặc chết.
“Cậu Trần? Chuyện gì vậy chứ? Thân phận của Tổng giám đốc Quách là gì chứ, sao có thể quen với tên tầm thường như Trần Khiêm được?” Hầu Hiểu Hà rất ngạc nhiên nghĩ.
Khoái cảm báo thù ban nãy, lúc này đã không còn sót lại một chút nào.
Nếu có thì chính là cảm giác căng thẳng trong lòng.
Vương Văn cũng nhìn thấy, trong lòng có một chút kích động không sao nói rõ được.
Còn sự ghen tị trong mắt Lương Mạnh lại càng thêm đậm.
Nhóm người đang kính rượu cũng lần lượt nhìn sang, rốt cuộc là chuyện gì.
“Mọi người là?”
Mà những người này đứng trước Trần Khiêm, Trần Khiêm ngơ ngác, hoàn toàn không quen!
“Ôi đệch, chuyện gì vậy, Tổng giám đốc Quách đi qua chào hỏi cậu ta, mà tên nhãi đó lại không biết Tổng giám đốc Quách là ài?”
“Thật tức chết mất, có lịch sự không chứ? Ai dạy thế?”
“Tôi đang nghĩ, có phải là Tổng giám đốc Quách nhận nhầm người rồi không? Hay tên nhãi này là tài xế của ông lớn nào đó? Sao có thể chứ? Người đỉnh nhất hôm nay cũng là Tổng giám đốc Quách rồi nhỉ?”
Mọi người bàn tán sôi nổi. “Cậu Trần, cậu là người bận rộn nên có thể
quên rồi. Cậu không biết tôi, nhưng tôi biết cậu, ha ha, đây là danh thiếp của tôi!”
Tổng giám đốc Quách vui vẻ cười nói.
Trước đây hoàn toàn không tiếp cận được với cậu Trần. Bây giờ rõ ràng là sân nhà mình, cậu Trần lại đến sân nhà mình.
Trần Khiêm nhận lấy danh thiếp xem, Tổng giám đốc Quách là chủ công ty khai thác bất động sản.
Tên công ty có hơi quen.
“Cậu Trần, lần trước gặp mặt là trong tiệc sinh nhật của cô Lâm, chúng tôi cũng có đến! Dự án phát triển huyện Bình An, chúng tôi cũng lấy được ba dự án! Ha hai”
Tổng giám đốc Quách nói.
“À à, tôi nhớ ra rồi, chào Tổng giám đốc Quách!”
Trần Khiêm vẫn chưa nhớ ra, nhưng cứ tiếp tục băn khoăn vấn đề này thì rõ ràng có hơi ngượng ngập.
Lúc này mới cười ha ha.
“Cậu Trần, tôi kính cậu một ly!”
“Cậu Trần, tôi cũng kính cậu một ly!”
Lúc này, nhóm ông chủ này lần lượt cầm ly đến cụng với Trần Khiêm.
 
Chương 926: Căn biệt thự này cũng ngầu quá đấy


Sau khi Trần Khiêm uống xong.
Tổng giám đốc Quách lại mời Trần Khiêm lên hàng ghế đầu tiên ngồi, nhưng nói thế nào Trần Khiêm cũng không đồng ý.
Nói là ngồi ở đây tốt rồi.
Thấy Trần Khiêm không muốn, Tổng giám đốc Quách hơi tiếc nhưng cũng không tiếp tục thuyết phục nữa.
Trần Khiêm bảo Tổng giám đốc Quách cứ bận việc của bọn họ là được, có chuyện gì thì có thể đợi lát nữa nói sau.
Đương nhiên Tổng giám đốc Quách đồng ý.
Sau khi kính rượu một vòng thì bọn họ mới rời đi.
Hầu Hiểu Hà nhìn đến đơ ra. “Sao có thể chứ? Sao lại vậy được? Sao Tổng giám đốc Quách lại quen Trần Khiêm? Hơn nữa còn rất cung kính với Trần Khiêm?”
Hôm nay Hầu Hiểu Hà vốn muốn mượn dịp này để sỉ nhục Trần Khiêm.
Mối thù khi đó Trần Khiêm khiến mình bị xấu hổ.
Nhưng rõ ràng hiện tại Hầu Hiểu Hà bị vả mặt.
Hơn nữa lòng trả thù càng mạnh thì bị vả mặt càng đaul
Cái gì mà Tổng giám đốc Quách Tổng giám đốc 'Vương chứ, Lý Lương thay mặt ba kính rượu bọn họ, mà bây giờ bọn họ lại đồng loạt đến kính rượu Trần Khiêm!
Cảm giác này, thật sự thì ai trải qua rồi mới biết.
Trước mắt Vương Văn sáng lên, rõ ràng bất ngờ mà Trần Khiêm dành cho cô ấy quá lớn.
Thậm chí trong lòng Vương Văn còn nảy sinh ra một cảm xúc hơi phức tạp.
Lúc này Hầu Hiểu Hà chẳng còn tâm tư để mà uống rượu nữa, vô cùng buồn bực ngồi xuống.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ? Văn Văn, vừa nãy cậu có nghe Tổng giám đốc Quách gọi Trần Khiêm là gì không?”
Hầu Hiểu Hà lo lắng nói.
Vương Văn lắc đầu.
“Tôi có nghe được một chút, hình như là cái gì mà dự án huyện Bình An gì đó. Ở đó là quê của chúng ta với Trần Khiêm, đang tiến hành khai thác phát triển, nói không chừng Trần Khiêm với Tổng giám đốc Quách quen biết lúc đó đấy?”
Lương Mạnh vô cùng khó chịu nói.
“Nhưng Tổng giám đốc Quách cũng không cần kính rượu Trần Khiêm chứ?”
Hầu Hiểu Hà vội nói.
Lo lắng như Trần Khiêm trộm của cô ta thứ gì vậy.
“Tôi cũng không rõ, tôi hỏi bạn học cấp ba của chúng ta xem có biết không? Để tôi hỏi thử!”
Lúc này, Lương Mạnh vào nhóm lớp của bọn họ để hỏi.
Hầu Hiểu Hà chờ đợi trong lo lắng.
“Ôi vãi, thật sự có người biết!”
Lương Mạnh đột nhiên có tinh thần hẳn.
Sau đó nói: “Hóa ra Trần Khiêm có một người bạn thanh mai trúc mã rất đỉnh, cậu bạn kia ở huyện Bình An là người rất giỏi giang, mở một cửa hàng xe hơi quy mô lớn, mối quan hệ rất rộng!”
“Hả? Vậy có nghĩa là Trần Khiêm dựa vào người bạn thanh mai trúc mã của cậu ta nên mới quen biết Tổng giám đốc Quách?”
Hầu Hiểu Hà nói.
“Chắc chăn là như vậy. Bởi vì có bạn học nói người bạn thanh mai trúc mã kia của Trần Khiêm thật sự rất ngầu!” Lương Mạnh nói.
“Mẹ nó, thật là dọa chết tôi mà, chết tiệt thật, sao Trần Khiêm lại may mắn thế chứ?”
Hầu Hiểu Hà vẫn rất tức giận.
Lúc này, ở hội trường, người dẫn chương trình bước lên sân khấu.
Hơn nữa trên màn hình lớn ở sân khấu cũng hiện ra một biệt thự vô cùng hoành tráng.
Tất cả mọi người đều không biết chiếu căn biệt thự này là có ý gì, nhưng rõ ràng ai cũng bị căn biệt thự này làm cho kinh ngạc.
Hầu Hiểu Hà cũng che miệng nói: “Ôi đệch, căn biệt thự này cũng ngầu quá đấy, lại còn ở trên đỉnh núi!”
 
Chương 927: Xây dựng một biệt thự Vân Đỉnh của huyện Hồng!”


Nhóm Vương Văn Lương Mạnh hoàn toàn bị thu hút bởi căn biệt thự Vân Đỉnh chiếu trên màn hình!
“Kim Lăng lại có kiểu biệt thự kiểu này à? Văn Văn, sao tôi chưa nghe bao giờ nhỉ?”
Hầu Hiểu Hà kinh ngạc nói.
Vương Văn cũng gật đầu: “Tôi cũng lần đầu thấy, nhưng mà hình như tôi nghe nói biệt thự Vân Đỉnh ở Kim Lăng chúng ta có giá gần một tỷ nhân dân tệ đấy!”
“Một tỷ nhân dân tệ?”
Hầu Hiểu Hà căn môi nói: “Thế này cũng đỉnh quá đỉnh rồi đấy!”
“Đây là thự Vân Đỉnh ở Kim Lăng. Mọi người cũng thấy đấy, thực ra mục đích của bữa tiệc lần này, tôi cũng nói rõ rồi, huyện Hồng của chúng †a, người tài đất thiêng, non xanh nước biếc! Kế hoạch của tập đoàn chúng tôi, đó là xây dựng một biệt thự Vân Đỉnh của huyện Hồng!”
Tổng giám đốc Quách nói. Lời vừa nói ra, bên dưới sân khấu xôn xao.
“Nếu như huyện Hồng cũng có thể xuất hiện một biệt thự Vân Đỉnh tráng lệ như thế, vậy thì thật sự rất ngầu đấy!”
“Không biết bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn phải hơn năm sáu trăm triệu!”
Mọi người nói.
'Tổng giám đốc Quách cười nói: “Nói đến cũng hơi xấu hổ, thật ra chúng tôi định quay cận cảnh vẻ đẹp tráng lệ của biệt thự Vân Đỉnh ở Kim Lăng cho mọi người xem. Nhưng tiếc là ở đó không thể tùy tiện đến gần! Vì vậy chúng tôi đã chọn được vài góc độ, tiến hành quay nhiều hướng, mọi người có thể xem trước!”
'Tổng giám đốc Quách cũng là một cao thủ về tiếp thị.
Trước tiên, kiểu biệt thự này chỉ có nhà giàu mới có thể mua được, mà kênh tuyên truyền mạnh nhất cũng là những cậu ấm nhà giàu này.
Bọn họ truyền miệng với nhau sẽ mang lại được sức hút dư luận và độ nổi tiếng rất lớn cho dự án biệt thự Vân Đỉnh ở huyện Hồng sắp tới.
Đây cũng là mục đích lớn nhất để Tổng giám đốc Quách tổ chức buổi tiệc hôm nay.
Tổng giám đốc Quách nhìn biểu cảm ngạc nhiên của mọi người, trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng.
Lúc này mới cắt một bức ảnh khác lên chính diện.
Nhìn từ vị trí này, là một cầu thang dài, từng tầng từng tầng dẫn vào biệt thự Vân Đỉnh.
Hơn nữa điều khiến mọi người ngạc nhiên đó là.
'Tấm ảnh này, được chụp có cả con người. Nhìn dưới chân núi, có rất nhiều xe sang.
Một đội vệ sĩ mặc đồ đen, chắp tay sau lưng đứng ở hai bên.
Cảnh này chắc chắn chỉ xuất hiện trong những bộ phim điện ảnh, lúc những nhân vật nhà giàu xuất hiện thôi.
Rõ ràng Hầu Hiểu Hà rất quan tâm đến biệt thự Vân Đỉnh siêu ngầu này.
 
Chương 928: Cậu ta chạy đi đâu rồi


Cho nên càng xem kĩ những người có trong hình.
Bởi vì lúc này, ánh mắt của vệ sĩ mặc đồ đen ở hai bên cung kính hướng về một người thanh niên chậm rãi đi lên Vân Đỉnh.
Tiếc là vì góc máy quay cho nên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người thanh niên này.
Tất nhiên đây là đoạn phim mà Tổng giám đốc Quách đặc biệt quay lại lúc tổ chức tiệc sinh nhật cho Lâm Y Y.
“Người thanh niên này là ai?”
“Còn phải hỏi, phô trương thế này, chắc chăn là chủ nhân của biệt thự Vân Đỉnh rồi!”
“Chậc chậc chậc, đây mới là cuộc sống, cuộc sống thì nên sống thế này chứ, thật khiến người ta hâm mộ quái”
Mọi người tán thưởng.
Sau khi nhìn chăm chú một hồi, Hầu Hiểu Hà không khỏi sững sờ.
Hửm?
Nhưng hình như Hầu Hiểu Hà rất sợ, nên không nói gì.
Lúc này, Vương Văn kéo tay Hầu Hiểu Hà: “Hiểu Hà Hiểu Hà, cậu mau nhìn xem, cậu ấm ở giữa ấy, sao càng nhìn càng thấy giống Trần Khiêm nhỉ? Cậu có thấy vậy không?”
“Hả? Sao có thể là cậu ta được chứ, cùng lắm là hơi giống chút thôi, Trần Khiêm sao có thể mua được biệt thự đắt vậy chứ!”
Hầu Hiểu Hà nói.
Hầu Hiểu Hà hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, nếu người này thật sự là Trần Khiêm thì làm thế nào đây? Chắc mình chết mất thôi, ha ha, tiếc là sao có khả năng đó được!
“Không phải, tôi thấy rất giống! Tôi hỏi Trần Khiêm!”
Vương Văn hơi kích động mà không giải thích được.
Lúc này mới quay đầu nhìn về phía Trần Khiêm. Hầu Hiểu Hà cũng nhìn về phía Trần Khiêm.
Nhưng hai cô gái đồng thời ngạc nhiên: “Hả? Trần Khiêm đâu?”
“Vừa rồi còn ở đây mà, cậu ta chạy đi đâu rồi?” Hầu Hiểu Hà nói.
“Hừ hừ, tôi biết mà, nhất định là Trần Khiêm ở lại đây sẽ rất gò bó, cho nên trốn ra ngoài rồi. Nói tóm lại là sợ đấy!”
Dường như Hầu Hiểu Hà tìm được chỗ trút giận, nói thẳng.
Vương Văn chỉ bất lực lắc đầu.
Bây giờ Vương Văn rất muốn gọi cho Trần Khiêm, muốn hỏi Trần Khiêm đi đâu rồi. Nhưng khi thấy sắc mặt Lương Mạnh sắp tái xanh đến nơi thì đã không gọi.
Lại nói đến Trần Khiêm.
Đúng vậy, lúc Tổng giám đốc Quách nói cái gì mà biệt thự Vân Đỉnh ở Kim Lăng.
Trần Khiêm đã biết chủ đề của bữa tiệc hôm nay mà Tổng giám đốc Quách tổ chức là gì rồi.
Tiếp tục ở lại đây nữa sẽ rất gượng gạo. Lỡ như bị người ta nhận ra thì không hay. Nhất là ở trước mặt Hầu Hiểu Hà.
Thế là Trần Khiêm ra ngoài trước.
Dù sao thì mình cũng nể mặt Vương Văn nên mới đến chơi.
Nhưng vẫn còn rất nhiều việc phải làm, không thể ở lại lâu được.
Chuẩn bị quay về phòng mình.
 
Chương 929: Ít thì cũng phải hơn ba mươi người


Lúc này, Trần Khiêm nhận được một cuộc gọi, là một thuộc hạ gọi tới.
“Cậu Trần, là lỗi của chúng tôi, ban đầu chúng tôi đã tra ra được tung tích của nữ giúp việc kia, rồi vội đến đó. Nhưng cuối cùng... cuối cùng người giúp việc đó đã bị người ta đón đi trước rồi!”
Đã có manh mối rồi, thuộc hạ của mình tìm đến tận gốc, tìm được nữ giúp việc đó đương nhiên không phải là vấn đề.
Nhưng điều khiến Trần Khiêm không ngờ đó là, mặc dù mình đã vô cùng thận trọng rồi, ngay khi nhận được tin tức đã cử thuộc hạ đi ngay, nhưng vẫn bị người ta giành trước một bước.
Khiến Trần Khiêm thầm oán hận.
“Ai đón đi?” Trần Khiêm hỏi.
“Trước mắt chúng tôi vẫn đang điều tra, nhưng mà đã xác định là ngoài chúng ta ra thì còn một nhóm người nữa cũng đang tranh thủ từng giây để tìm nữ giúp việc này như chúng tai”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng cử thêm người đến, mọi người cũng điều tra ra càng sớm càng tốt!”
Trần Khiêm hơi đau đầu cúp điện thoại.
Thật sự không hiểu kiểu gì mà tìm một người lại rắc rối đến vậy!
“Trần Khiêm?”
Lúc Trần Khiêm đang chuẩn bị lên lầu. Phía sau có một giọng nữ gọi mình. Giọng có hơi bất ngờ.
Trần Khiêm quay đầu lại, cũng bất ngờ.
Bởi vì lúc này đã có rất nhiều người trong đại sảnh khách sạn.
Đều là vệ sĩ mặc đồ đen, đeo kính đen, khí thế ngút trời.
Ít thì cũng phải hơn ba mươi người.
Nếu không phải thấy hai cô gái trong nhóm người này, Trần Khiêm còn tưởng rằng có phải là thuộc hạ của mình đến rồi không!
Hai cô gái cũng chẳng phải ai xa lạ, là Phương Kiển Nám và Phương Di.
“Là hai người àI”
Trần Khiêm cười nói.
Nếu mình nhớ không lầm thì đây chắc là lần thứ hai mình thấy Phương Kiển Nám phô trương lớn như vậy!
Trần Khiêm cũng trở nên nhạy cảm hơn.
Vô lý vậy mà, hai cô gái Phương Kiển Nám với Phương Di bình thường thích học là thế, một tiết cũng không nỡ bỏ, sao hôm nay lại chạy đến huyện Hồng phô trương thế này chứ.
Nhưng chẳng mấy chốc Trần Khiêm đã hiểu là chuyện gì rồi.
Đúng vậy, Phương Kiển Nám với Phương Di là người nhà họ Phương.
Mà Phương Mộng Hân cũng vậy.
Nhóm người đến tìm tung tích nữ giúp việc của Phương Mộng Hân, chắc là Phương Kiển Nám rồi!
“Không ngờ lại gặp được cậu ở đây, cậu đến huyện Hồng làm gì?”
Phương Di thắc mắc hỏi.
Nhưng sau đó, Phương Di cau mày. Phương Di với Phương Kiển Nám nhìn nhau, rồi bỗng chốc nhìn chăm chăm Trần Khiêm từ trên xuống dưới.
Bị hai cô gái nhìn chăm chằm như vậy, Trần Khiêm hơi rợn tóc gáy.
Chuyện gì thế, mình lộ tẩy rồi à? Không phải chứ?
 
Chương 930: Mượn cơ hội xuống đài


“Tôi biết rồi. Trần Khiêm, có phải là sáng sớm ngày mai, Tiểu Béo tổ chức dã ngoại hai ngày ở huyện Hồng, nên hai người đến trước không?”
Phương Di nói.
“Hả? À ừ, đúng vậy, chỉ là Tiểu Béo chưa đến, tôi đến trước đặt khách sạn. Không ngờ trùng hợp vậy, hai người cũng muốn đến trước để du lịch à?”
Trần Khiêm liếc mắt nhìn vệ sĩ mà Phương Kiển Nám dẫn tới.
“Tiểu Béo từng nói với tôi, các cậu rất thích đi du lịch!”
Trần Khiêm tưởng Phương Di với Phương Kiển Nám phát hiện ra mình cũng đến tìm nữ giúp việc kia rồi, cho nên mới căng thẳng, nhưng nghe được lời này thì mới thở hắt ra một hơi.
Mượn cơ hội xuống đài.
“Xi, cậu nói cái gì, hai bọn tôi không có rảnh vậy, bọn tôi là...
Phương Di liếc Trần Khiêm một cái, sau đó định giải thích.
Phương Kiển Nám ngay lập tức cho Phương Di một ánh mắt cảnh cáo, nói:
“Phương Di, em sao thế? Nói lắm vậy!” “AI Phương Di cũng chợt nhận ra là mình sai.
Thật ra cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Phương Di được.
Thứ nhất, mặc dù bình thường Phương Di với Phương Kiển Nám hay giữ thái lạnh lùng, nhưng hai người bọn họ đều hiểu khá rõ các bạn học trong lớp.
Bên ngoài thì không thể hiện ra nhưng trên đường tan học hay ở nhà, chủ đề bàn luận nhiều nhất cũng không khác những cô gái khác là bao.
Như là chuyện thú vị trong lớp, anh chàng nào đẹp trai, anh chàng nào không đẹp nhưng rất giỏi chẳng hạn.
Hầu như cũng thích hóng hớt chuyện của các bạn học.
Dù trải nghiệm có khác nhau thế nào đi nữa, thì suy cho cũng cùng là hai cô sinh viên mà.
Hiện tại, hai người cũng bàn luận tương đối nhiều về Trần Khiêm, với cả Phương Di với Phương Kiển Nám cũng hiểu Trần Khiêm kha khá.
Cũng đã tương đối quen thuộc Trần Khiêm rồi. Thứ hai, đó là cảm giác mà Trần Khiêm cho. bọn họ, rõ ràng những chàng trai khác không thể sánh được.
Cho nên Phương Di ngạc nhiên, bất giác cứ nói chuyện nhiều hơn với Trần Khiêm.
Lúc này mới vội im ngay.
Phương Kiển Nám chỉ nhàn nhạt liếc Trần Khiêm một cái, sau đó dẫn theo một toáng người đi thẳng lên tầng.
Trần Khiêm vừa ngạc nhiên vừa nghỉ ngờ.
Lạ thật, nếu như Phương Kiển Nám đã tìm được nữ giúp việc trước mình.
Thì lúc này đã đi rồi, sao còn ở lại huyện Hồng làm gì?
Nếu như người không phải do Phương Kiển Nám dẫn đi, vậy thì là ai nữa?
 
Chương 931: Chính nó


Việc cụ thể thế nào, sợ là phải đợi đến khi thuộc hạ của mình quay lại mới hiểu rõ được.
“Kiển Nám, thật sự xin lỗi. Vừa nãy em kích động quá, cho nên mới không khống chế được nói với Trần Khiêm nhiều như vậy!”
Vào phòng, Phương Di kéo tay Phương Kiển Nám nói.
“Không sao, lần sau chú ý là được. Mặc dù bây giờ chúng ta tự do hơn trước đây, nhưng cũng không được rêu rao ầm ï!"
Phương Kiển Nám cười khổ nói.
“Em biết rồi, lần sau chắc chắn sế không vậy nữa!" Phương Di lè lưỡi.
“Nhưng nhiệm vụ lần này, rõ ràng ly kì nhưng lại chẳng nguy hiểm. Em chỉ không hiểu, sao cô lại bướng bỉnh vậy chứ, chiếc hộp đó quan trọng với cô vậy sao? Bọn mình đi đâu tìm cô! Kiển Nám, bước tiếp theo chị định làm thế nào?”
Phương Di nói.
Phương Kiển Nám lại cho Phương Di một ánh mắt cảnh cáo: “Phương Di, chị thật sự hối hận vì đã dẫn em theo đấy, sao cái gì em cũng nói ra ngoài thế, cẩn thận tai vách mạch rừng!”
Phương Di lại lè lưỡi, vội che miệng mình lại.
“Từ giờ trở đi, em phải khôi phục lại vẻ lạnh lùng trước đây, không nói nhiều thêm một câu nào nữal”
Phương Di nói.
“Em cũng không cần thế. Ôi, nói thật, thật ra thứ phải tìm không thể làm khó được Phương Kiển Nám chị đâu. Việc bây giờ chị lo đó là quả thực có một thế lực có cùng mục đích với chúng ta. Với lại Phương Di này, khả năng của nhóm người đó cũng không kém những người tài giỏi mà lần này chúng †a dẫn đến đâu. Đây mới là điều chị lo lắng!”
Phương Kiển Nám xoa ấn đường: “Xem ra hiện tại là chúng ta giành được thế chủ động, nhưng cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa, chúng ta ngoài sáng, đối thủ ở trong tối, không chỉ có khả năng chúng ta bị đánh úp mà nói không chừng nhà họ Phương chúng ta cũng sẽ bị lộ. Quan trọng nhất đó là ngay cả đối thủ của mình là ai chúng ta cũng không biết! Cho nên chị vẫn luôn lo lắng chuyện này!"
“Ha ha ha, vậy à, dễ lắm, em có cách Phương Di vui vẻ nói. “Em?” Phương Kiển Nám cười.
“Hừ, Kiển Nám, chị đừng có thấy bình thường em tùy tiện cẩu thả, thật ra em thông minh lắm đấy.
Cái này cũng tương tự như game ma sói mà em chơi thôi!”
Phương Di nói. Phương Kiển Nám lắc đầu: “Chị không hiểu!”
“Ôi chao, đơn giản lắm. Việc hiện tại chị sợ nhất là bị lộ đúng chứ? Cho nên, cứ tìm cho mình một cái áo tàng hình là được rồi, sau đó đánh lừa tai mắt quần chúng, như vậy là chị cũng ở trong tối rồi! Nhà họ Phương chúng ta lại càng ở trong tối, bình thường chị thế nào thì giờ thế ấy, vậy là được rồi
Phương Di nói.
“Em nói cũng hay đấy, ý của em là chúng ta không cần phải căng não ra để chống lại nhóm người kia. Thay vào đó là tìm một người thay thế cho chúng ta, nói không chừng còn lôi được người vốn đang ở trong tối kia ra?”
Phương Kiển Nám nhanh chóng hiểu ra.
Phương Di búng tay một cái: “Bingo, chính nó
 
Chương 932: Muộn vậy rồi, không thích hợp đâu nhỉ


“Ôi, nhưng mà áo tàng hình nên tìm ai đây? Phải tìm ai thích hợp để thu hút sự chú ý?”
Phương Kiển Nám suy nghĩ.
Phương Di cũng bĩu môi, suy nghĩ.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Phương Di vỗ đầu. “Ha ha ha, em biết tìm ai rồi!”
Phương Di nói.
Phương Kiển Nám cạn lời nói: “Em đang nói Trần Khiêm à?”
“Đúng rồi, tìm Trần Khiêm đi, anh ta thích hợp nhất. Kiển Nám chị nghĩ đi, hai bọn mình cũng từng bàn về Trần Khiêm rồi. Mặc dù trông cũng rất tuấn tú đẹp trai, nhưng lại hơi ngơ ngơ dễ thương, bình thường rất khiêm tốn nhưng thực ra lại rất giàu có, hơn nữa còn quen biết một số nhân vật nổi tiếng ở Thục Xuyên! Đây thực sự là lợi thế bẩm sinh của Trần Khiêm!”
“Vì nếu Trần Khiêm đứng ra thì nói không chừng đối thủ sẽ không kịp trở tay!”
Phương Kiển Nám gật đầu.
“Em nói đúng, nghĩ đi nghĩ lại thì Trần Khiêm là phù hợp nhất. Nhưng nói không chừng chuyện này có nguy hiểm, cứ thế kéo Trần Khiêm xuống nước có được không? Vả lại, Trần Khiêm sẽ đồng ý sao?”
“He he, yên tâm đi, đương nhiên em có cách!”
Phương Di đảo mắt, ngay lập tức tính toán.
Sau khi trời dần tối. Phương Di lặng lẽ đi đến phòng Trần Khiêm.
Tất nhiên, Phương Di muốn biết Trần Khiêm ở đâu không phải là vấn đề gì lớn.
Gõ cửa.
Trần Khiêm mở cửa: “Sao cậu đến đây?”
Rất bất ngờ.
Không ngờ nữ thần lạnh lùng lại đến tìm mình!
“He he, bất ngờ không, tôi đến tìm cậu, có chuyện muốn nhờ cậu giúp!”
Phương Di nói. “Có chuyện muốn tôi giúp?”
Bởi vì Trần Khiêm biết thân phận của hai chị em bọn họ cho nên anh rất bất ngờ.
Theo lý mà nói, nếu thật sự là người nhà họ Phương, Phương Di muốn làm gì mà không làm được chứ.
“Ừ ừ thật mà, ở đây nói không tiện, cậu lên phòng tôi một chuyến đi!” Phương Di nói.
“Lên phòng cậu? Muộn vậy rồi, không thích hợp đâu nhỉ?”
Trần Khiêm kinh ngạc nói.
 
Chương 933: Hiện tại cũng chỉ có cậu là có năng lực để giúp được bọn tôi thôi


“Đi thôi đi thôi, có gì mà không thích hợp chứ!” Phương Di kéo Trần Khiêm ra khỏi phòng.
Trần Khiêm cũng tò mò, rốt cuộc Phương Di tìm mình là có chuyện gì chứ?
Sau khi vào phòng. Phương Di ra hiệu suyt với Trần Khiêm. “Phương Di, em về à?”
Lúc này, trong nhà vệ sinh vang lên giọng của Phương Kiển Nám.
Sau đó Phương Kiển Nám đẩy cửa nhà vệ sinh ra ngoài.
Khoảnh khắc đó, Trần Khiêm nhìn đến đơ người.
Thấy Phương Kiển Nám với mái tóc đen rất đẹp, lúc này chỉ mặc áo ngủ.
Đôi chân tròn trịa trằng như tuyết lộ ra bên ngoài.
Rõ ràng vừa mới tắm xong, đang vừa dùng khăn lau tóc vừa nói chuyện với Phương Di.
“AI”
Thấy Trần Khiêm lại đứng trong phòng, nhìn chằm chăm vào mình.
Phương Kiển Nám đỏ mặt, vội trốn lại vào nhà vệ sinh.
Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, Phương Kiển Nám chưa từng đứng trước một chàng trai nào với bộ dạng như vậy cả.
Trên thực tế, Phương Kiển Nám luôn cảm thấy tình yêu hoặc mập mờ là một thứ rất hão huyền.
Bởi vì cô ta không tiếp xúc với nhiều chàng trai.
Lúc này như con nai nhỏ mất hồn, trốn trong nhà vệ sinh, tim đập thình thịch không ngừng.
“Phương Di, sao em lại dẫn cậu ấy tới phòng chị!"
Phòng vệ sinh truyền đến giọng nói xấu hổ và tức giận của Phương Kiển Nám.
“Ha ha ha! Tất nhiên rồi, nếu không sao Trần Khiêm giúp chúng ta được!”
Mặc dù cảnh này tệ hơn nhiều so với hiệu quả mình mong đợi, nhưng cũng xem như khá ổn!
Theo như những gì Phương Di nghĩ thì Trần Khiêm nên vừa hay gặp cảnh Phương Kiển Nam đang tắm mới đúng.
Mặc dù biết rằng có đôi lúc Phương Di làm việc sẽ không dùng não, nhưng có thế nào thì Phương Kiển Nám cũng không ngờ được Phương Di lại đùa kiểu này.
“He he không đùa nữa. Trần Khiêm, gọi cậu tới là vì bọn tôi thật sự có việc cần cậu giúp. Bạn học trong lớp bọn tôi hiện tại cũng chỉ có cậu là có năng lực để giúp được bọn tôi thôi!”
Phương Di nói.
 
Chương 934: Người đã đến cả rồi


Lúc này, Phương Kiển Nám đã thay quần dài, ra khỏi nhà vệ sinh.
Sau khi hẵn học nhìn Phương Di rồi thì lại hơi oán hận liếc Trần Khiêm.
Trần Khiêm cũng rất ngượng ngùng. Sờ mũi nói: “Chuyện gì vậy?”
“Thật ra cũng đơn giản thôi, bọn tôi định nhờ cậu thay bọn tôi tìm một thứ!”
Phương Di tiếp tục nói: “Đối với cậu mà nói thì chắc là không khó. Hơn nữa, vừa rồi cậu nhìn thấy cái gì đừng tưởng tôi không biết. Nếu chuyện cậu có thể giúp, mà cậu lại không giúp bọn tôi, vậy cậu xứng đáng với Kiển Nám sao!”
“Phương Di, em nói nhảm gì vậy!”
Phương Kiển Nám cạn lời.
Trần Khiêm cười khổ một tiếng.
Nói thật, Trần Khiêm thực sự định giúp hai chị em bọn họ.
Đây là cơ hội tốt nhất để tiếp cận hai người bọn họ, hơn nữa bây giờ người giúp việc của Phương Mộng Hân có khả năng đang ở trong tay bọn họ.
Trần Khiêm hơi háo hức với cơ hội này!
Lúc này mới hỏi: “Cậu nói đi, tìm thứ gì?”
“Ừ, tôi nhớ ngày mai các bạn học của chúng ta sẽ đến đây du lịch. Thế này đi, cậu dẫn theo vài người đáng tin cậy, sau đó chúng ta cùng đến một nơi là được! Đơn giản vậy thôi! Tất nhiên cậu là người dẫn đầu đi tìm!”
Phương Di nói.
Trần Khiêm khựng lại, chỉ sợ không thể biết được là thứ gì.
Đợi đến lúc mình thật sự có thể tìm thấy rồi nói.
Thế là gật đầu: “Được!”
Sau khi Trần Khiêm đi.
Phương Kiển Nám mới véo tai Phương Di: “Em em em, em làm chị tức chết rồi, con bé chết tiệt này! Vừa nãy may mà chị mặc áo đi ra đấy, nếu
không thì sao, eml”
Phương Kiển Nám nghĩ lại mà sợ, lúc này mới oán hận Phương Di.
“Được rồi được rồi, chẳng phải chuyện này đã được giải quyết rồi sao. Quả nhiên em đoán không sai mà, Trần Khiêm thích chị, chị không biết đấy thôi, vừa rồi ánh mắt anh ta cứ nhìn chị mãi!”
“Em còn nói, chị đánh chết eml”
Lúc này, trong trang viên nào đó. Bốn năm chiếc xe sang nối đuôi nhau đi vào.
Sau đó nhiều người xuống xe đồng loạt đi về phía biệt thự.
“Cậu Dương, người đã đến cả rồi
 
Chương 935: Long Thiếu Vân đến


Một người trông như quản gia, dẫn nhóm người vào trong.
“Xin chào cậu Dương, bây giờ có thể nói cho. chúng tôi biết, lần này cậu Long gọi chúng tôi đến đây là có mục đích gì không?”
Là một người nước ngoài đang nói, có điều ánh mắt hắn ta rất lạnh, không có một chút tình cảm nào, vô cùng lạnh lùng.
“Ha ha, đương nhiên, chắc là Thiếu Vân cũng đã dặn dò mọi người rồi, sau khi mọi người đến đây thì tất cả mọi hành động đều phải nghe theo lệnh của tôi. Tôi cũng nói thẳng luôn, lần này bảo mọi người đến đây là muốn mọi người giúp tôi bắt cóc một người!”
Cậu Dương chính là Tư Đồ Dương.
Lúc này mặt anh ta đầy vẻ không cam lòng, hơi tức giận nói.
Quản gia rất tự nhiên chuyển ảnh qua cho. người đứng đầu.
“Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, cậu Dương có cần huy động nhân lực thế này không?”
Người thanh niên đứng đầu coi thường để bức ảnh sang một bên.
“Cậu đừng có bất cẩn như vậy, người phụ nữ này nhưng bình thường mười mấy gã cường tráng cũng không tới gần được đâu!”
Tư Đồ Dương nói: “Hơn nữa, để an toàn, mọi người phải dùng những thủ đoạn chiến lược khác. Tất nhiên mọi người chỉ phụ trách đưa cô ta đến nơi được chỉ định, còn lại để tôi đến giải quyết là được!”
Mấy tên sát thủ đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu.
“Bác Phúc, sắp xếp chỗ ở cho bọn họ trước đãt” “Vâng, cậu Dương!”
Sau khi nhóm người này đi, trong một khoảng tối của căn phòng, có một ông lão với khuôn mặt nửa đen nửa trắng khoanh tay bước ra.
“Chú Cửu, chú bảo tôi tốn nhiều công sức để tìm mấy người này có phải là uổng công vô ích không? Mặc dù Phương Kiển Nám là cô gái rất giỏi giang, nhưng tôi đối phó với cô ta dễ như trở bàn tay thôi!”
Tư Đồ Dương oán hận nói. “Đương nhiên Phương Kiển Nám thì không cần quá tốn sức. Nhưng nếu nhà họ Phương biết chuyện này thì sẽ là bất lợi lớn đối với nhà Tư Đồ. Vì vậy,cậu tìm người khác giúp cậu giải quyết chuyện này là ổn thỏa nhất!”
Lão già nói.
“Nói cũng đúng. Mà không biết bây giờ nhà họ Phương đang làm cái khỉ gì, chẳng phải Phương Kiển Nám luôn bị cấm túc sao, giờ lại để cô ta đến hoạt động ở huyện Hồng, thuộc hạ của tôi nghe ngóng được, nói là bọn họ đến tìm đồ, không biết là tìm thứ gì!"
Tư Đồ Dương nói: “Nhưng ba tôi kêu chúng ta tìm hiểu rõ. Ha ha, Phương Kiển Nám, cô chưa từng để ý đến tôi, thì đừng trách tôi độc ác. Lần này, tôi sẽ khiến cô trở thành người phụ nữ của tôi!”
Nhớ lại hôm đó, Phương Kiển Nám tát mình một cái trước mặt nhiều người.
Cảm giác nhục nhã đó nhấn chìm anh ta.
Bây giờ bắt cóc Phương Kiển Nám, không những khiến cho nhà họ Phương hỗn loạn, mà Tư Đồ Dương còn có thể tìm được điểm đột phá từ nội bộ nhà họ Phương, hoặc là từ Phương Di lúc nào cũng bất cẩn.
Có thể nói là một công đôi việc.
Chú Cửu nói cũng đúng, để Long Thiếu Vân của Yên Kinh giúp, đương nhiên mình có thể trốn ở phía sau hậu đài, ứng biến khi cần.
Long Thiếu Vân với Tư Đồ Dương đã quen biết nhau rất lâu rồi.
Dù sao hai người bọn họ cũng là cậu ấm tiếng tăm lừng lẫy, đương nhiên có rất nhiều lần giao dịch với nhau. Những chuyện tương tự thế này, trước đây đã làm rất nhiều rồi.
Lúc này, ngoài cổng lại có thêm một chiếc xe hiệu nữa đến.
Tư Đồ Dương nhìn ra bên ngoài, nhàn nhạt cười: “Là Long Thiếu Vân đến đấy!”
“Anh Dương, lâu rồi không gặp, anh vẫn khỏe chứ?”
Chẳng mấy chốc, Long Thiếu Vân hai tay đút túi đi vào bên trong.
 
Chương 936: Bọn tôi đi đâu cũng cần phải báo cáo với cậu à


“Thiếu Vân, đúng là lâu rồi không gặp. Lúc cậu nói đến thăm tôi, cậu không biết tôi vui thế nào đâu!”
Vừa thấy Long Thiếu Vân, Tư Đồ Dương cười nói.
“Mà này, bác Long vấn khỏe chứ? Khoảng thời gian trước ba tôi cứ nhắc mãi, bảo tôi có thời gian thì đến Yên Kinh thăm bác Long một chuyến!”
“Cảm ơn anh Dương, đều khỏe cả!” Long Thiếu Vân nói.
Tư Đồ Dương bảo Long Thiếu Vân ngồi xuống: “Sao vậy, tôi nghe nói đợt trước cậu bị bác Long giáo huấn? Cấm túc nửa tháng à?”
“Ha ha, đừng nhäc đến chuyện đó nữa, nhắc. đến là em lại sôi máu. Phải rồi anh Dương, nói chuyện của anh đi, người em đã cử đến cho anh rồi, anh cũng gặp rồi, mấy người này đến từ Bắc Phi, người nào cũng giỏi cải”
“Có thể thấy được, người mà Thiếu Vân cậu tìm cho tôi, tôi rất yên tâm!”
“Được, vậy chúc chúng ta thành công trong hành động ngày mai trước đi!”
Ngày hôm sau. Nhóm Vương Tiểu Hoa đều đã đến.
Bởi vì tối qua Trần Khiêm đã sắp xếp, bảo Vương Tiểu Hoa gọi thêm bốn năm người đáng tin cậy.
Đương nhiên Vương Tiểu Hoa không dám lơ là.
Nên sắp xếp bạn học khác dẫn mọi người đi du lịch, còn bốn năm người bọn họ thì đi theo Trần Khiêm.
Phương Kiển Nám với Phương Di rõ ràng cũng đã bàn bạc xong trước.
Bởi vì hôm nay hai người bọn họ cũng giống như trước đây, không nói chuyện với Trần Khiêm, còn trưng ra dáng vẻ lạnh băng.
Hôm nay Từ Dương Dương cũng đến, nhưng cô ta lại thay đổi khá nhiều so với trước đây.
Trước tiên, cô ta không còn quấn lấy Lương Phi như trước đây nữa mà thỉnh thoảng mặt hơi phiếm đỏ nhìn Trần Khiêm.
Cũng không biết lần trước Trần Khiêm, Hồ Tuệ Mẫn với Từ Dương Dương nói gì với nhau mà làm cho cô ta thế này.
Nhưng rõ ràng Trần Khiêm không để ý đến cô ta.
Anh chào Vương Tiểu Hoa, sau đó bốn năm người bọn họ chuẩn bị chia tay với các bạn học, đi
đến một nơi gọi là thôn Thanh Thủy.
“Đứng lại! Vương Tiểu Hoa, Trần Khiêm, hai người làm gì vậy? Sao không đi cùng bọn tôi?”
Lúc Trần Khiêm chuẩn bị lái xe thì có một cô gái đuổi đến.
Vẻ mặt đầy khó hiểu.
“Lâm Thắng Nam, cậu quan tâm hơi nhiều rồi đấy. Bọn tôi đi đâu cũng cần phải báo cáo với cậu à?”
Vương Tiểu Hoa nói.
“Hừ, từ khi lên xe, tôi thấy mấy người cứ thậm thà thậm thụt. Thì ra mấy người thật sự đi nơi khác, có phải có gì thú vị mà không đưa bọn tôi theo không?”
Lâm Thẳng Nam tức giận nói.
 
Chương 937: Chúng ta đi thôi!


Cùng lúc đó cũng lén lút liếc nhìn Trần Khiêm.
Muốn xem thử Trần Khiêm có nhìn mình không.
Kết quả Trần Khiêm đút hai tay vào túi, tựa người vào chiếc Mercedes - Benz sang trọng, ánh mắt nhìn đi chỗ khác.
Lâm Thắng Nam không khỏi có hơi thất vọng.
Có đôi khi cảm giác của một người rất kì lạ, mơ hồ khiến người ta không đoán được.
Lúc đầu Lâm Thắng Nam cũng giống như Từ Dương Dương, không coi Trần Khiêm ra gì, cảm thấy Trần Khiêm có là gì đâu?
Nếu không phải Trần Khiêm đắc tội với Từ Dương Dương, mình giúp Từ Dương Dương trút giận thì chắc còn chẳng thèm nhìn tới Trần Khiêm đâu.
Nhưng về sau xảy ra vài chuyện, chứng minh là Trần Khiêm rất giàu có, hình như mối quan hệ còn rộng nữa.
Như vậy thì cho người ta một cảm giác khác
Trần Khiêm vẫn là Trân Khiêm, nhưng trước đây cậu ấy thế nào mình không có cảm giác gì, còn bây giờ cậu ấy phớt lờ mình, Lâm Thắng Nam cảm thấy hơi khó chịu.
Giống như cuộc sống của mình có thiếu sót, không cân bằng vậy.
Sáng nay lúc các bạn học đến cũng vậy.
Trần Khiêm với mấy người bạn đều chào hỏi nhau.
Nhưng lại không ngó ngàng gì mình.
Cho nên Lâm Thẳng Nam đuổi theo, phải hỏi Vương Tiểu Hoa muốn đi đâu!
Hi vọng thu hút sự chú ý của Trần Khiêm. Nhưng rõ ràng cô ta tính sai rồi.
“Cái gì mà không đưa mọi người đi chơi, bọn tôi có việc phải làm, qua kia chơi đi!”
Bây giờ Vương Tiểu Hoa cũng không giống trước đây nữa. Trước đây thấy Lâm Thẳng Nam thì sẽ tự ti sợ hãi.
Hiện tại rất có khí phách.
Vừa ngậm điếu thuốc vừa nói.
“Đúng đấy, mau đi chơi với mọi người đi, hỏi ít thôi!"
Mấy chàng trai khác cũng hùa theo.
“Mấy người... Sao mấy người lại nói thế chứ!
Trần Khiêm! Cậu còn không biết quản lý bọn họ, cậu xem giọng điệu của bọn họ bây giờ kìa!”
Lâm Thẳng Nam tức giận liếc nhìn Trần Khiêm ở bên cạnh.
Lúc này Trần Khiêm mới quay mặt lại: “Được rồi Tiểu Béo, mọi người đừng nói nữa, chúng ta đi thôi!”
“Vâng anh Trần!”
Vương Tiểu Hoa vội gật đầu.
Sau đó mấy người lên xe.
Vương Tiểu Hoa vẫn chưa có bằng lái.
Cho nên hết cách rồi, Trần Khiêm tự mình lái chiếc Mercedes Benz này.
 
Chương 938: Thái độ thay đổi nhanh như lật bánh tráng


Lâm Thắng Nam cũng bộc phát tính tình ngang ngược.
Thấy Trần Khiêm phớt lờ mình, thì chạy đến ghế lái phụ, mở cửa xe ngồi vào.
“Mẹ kiếp, cậu làm gì vậy?”
Trần Khiêm thầm nghĩ, Lâm Thắng Nam làm sao thế này?
Sao hôm nay lại kì lạ thế này.
Chẳng phải cô ta thích chơi với nhóm Lương. Phi à, sao lại chạy đến phiần mình thế này?
Nói ra cũng chẳng ra gì.
Từ sau trận thi đấu taekwondo, trong lớp tự động chia thành hai phe.
Một bên là Lương Phi với mấy người bạn cũ của cậu ta tạo thành một nhóm với thế lực nhỏ. Bên còn lại là Trần Khiêm với thế lực lớn do Vương Tiểu Hoa dẫn đầu.
Lâm Thắng Nam thuộc nhóm thế lực nhỏ của Lương Phi.
Giờ lại chạy đến xe của mình.
“Cậu không biết xấu hổ hả Lâm Thắng Nam, cậu lên xe tôi làm gì chứ?”
“Đúng đấy, mặt dày chạy theo bọn tôi, thật sự chưa từng thấy cậu thế này đấy!”
Nhóm Vương Tiểu Hoa cũng nói thẳng. Cảm giác nhục nhã của việc lấy lòng Trần
Khiêm mang đến cho cô ta lúc đầu, ngay lập tức bộc phát.
Không kiềm được hốc mắt phiếm đỏ, rồi rơi nước mắt.
“Mấy người làm gì mà nói tôi như vậy, tôi chơi ở đâu thì chẳng phải là chơi, dẫn tôi đi thì có làm sao? Có sao chứ?”
Sau đó quay đầu nhìn Trần Khiêm: “Còn cậu nữa Trần Khiêm, sao cậu lại phớt lờ tôi? Tôi chào cậu cậu cũng không nhìn tôi, gặp ở căn tin cũng lờ tôi đi. Tôi biết lúc cậu vừa đến tôi đã đối xử tệ với cậu, nhưng trước đó tôi xin lỗi cậu, cậu cũng nói không sao rồi!”
“Hả? Có à?” Trần Khiêm đơ.
“Có, mấy hôm nay có vài lần, cậu không chào. tôi! Còn phớt lờ tôi!”
Lâm Thắng Nam nói.
Trần Khiêm ngượng ngùng gãi đầu: “Vậy có thể là tôi quên đấy!” Khoảng thời gian trước, Trần Khiêm lo một đống chuyện, làm gì có thời gian mà quan tâm tới mấy thứ này. truyện kiếm hiệp hay
Lâm Thắng Nam cũng là kiểu con gái có tính hiếu thắng rất mạnh.
Đối phó với kiểu con gái này, cách tốt nhất là cứ lạt mềm buộc chặt. Bạn càng lơ cô ta đi, thì cô ta lại càng muốn bạn chú ý tới cô ta.
Đương nhiên Trần Khiêm đâu có nghĩ nhiều như vậy.
Thấy Lâm Thắng Nam khóc.
Trần Khiêm cũng hơi ngại, dù sao thì cũng đâu có thâm thù đại hận gì với cô ta đâu.
Thế là gật đầu: “Được rồi, thêm một người cũng không nhiều, cậu muốn theo thì cứ theo!”
Lần này Lâm Thẳng Nam không khóc nữa: “Được, tôi có thể đi mua nước cho mọi người!”
Mà Vương Tiểu Hoa ở phía sau thấy thái độ của Lâm Thăng Nam lúc này, da gà da vịt nổi hết cả lên.
Ôi vãi, thái độ thay đổi nhanh như lật bánh tráng vậy.
Trần Khiêm xuất phát.
Phương Kiển Nám với Phương Di nhìn nhau, cũng lái xe xuất phát.
Nhưng lúc xe của Phương Kiển Nám với Phương Di xuất phát.
Bên vệ đường, bảy tám chiếc xe sang nối tiếp nhau lao theo xe của Phương Kiển Nám...
 
Chương 939: Mấy người tìm ai


Thôn Thanh Thủy cách huyện Hồng không xa.
Lúc mọi người đến nơi, theo yêu cầu của Phương Di thì tìm thấy gia đình kia.
Là một người phụ nữ trung niên mở cửa, chỉ là trên mặt bà ấy đầy vết sẹo như bị bỏng để lại.
Trông cực kì đáng sợ. “Mấy người tìm ai?”
Sau khi người phụ nữ đó thấy mấy người nhóm Trần Khiêm thì không khỏi sững sờ.
Có lẽ là sợ khuôn mặt của mình sẽ khiến những người lạ mặt này sợ hãi, cho nên người phụ nữ lúng túng cúi thấp đầu.
“Chào cô, cô có phải là em họ của cô Hà không? Cô ấy nói cô đang giữ một thứ, chúng cháu đến nhận. Cô ấy nói đọc bức thư này cô sẽ hiểu!”
Lúc này, Phương Kiển Nám cũng đến và nói.
Còn đưa cho người kia một bức thư.
Người phụ nữ đọc thư, sau đó lại nhìn Phương Kiển Nám vài lần rồi gật đầu.
“Vậy được, tôi biết rồi, mấy người lấy đi đi!”
Người phụ nữ để nhóm Trần Khiêm vào trong.
Hóa ra thứ cô Hà bảo đi nhận mà Phương Kiển Nám nói là một chiếc thùng gỗ lớn.
Phải mấy người mới khiêng nổi.
Trần Khiêm nghe thấy điều này, thì chắc cô Hà chính là nữ giúp việc kia rồi!
Còn Lâm Thẳng Nam thì không ngờ nhóm Trần Khiêm chỉ đến để làm việc.
Hoàn toàn không phải đi chơi.
Vì vậy cô ta vô cùng thất vọng.
Hơn nữa, mặt người phụ nữ này cũng đáng sợ nữa. Nhìn vài cái mà Lâm Thắng Nam đã sởn gai ốc rồi.
Cho nên thừa lúc nhóm Trần Khiêm đang chuyển đồ, Lâm Thắng Nam đã đi ra ngoài.
Đang nhàm chán đi bộ ở bên ngoài. Lâm Thắng Nam đột nhiên nhìn thấy ở cổng vào thôn có mấy chiếc xe sang nữa đến, đang lao nhanh về phía bên này.
Bình thường, Lâm Thăng Nam thuộc kiểu con gái lớn gan và cẩn thận. Cảm thấy mấy chiếc xe này rất kì lạ.
Bởi vì trên đường bọn họ đến đây, Lâm Thắng Nam cũng chú ý thấy mấy chiếc xe sang này.
Lúc đó cũng không nói gì.
Xa xa nhìn thấy trong xe đầy người, Lâm Thắng Nam lại càng tò mò.
Lúc này mới chạy vào trong.
“Trần Khiêm, bên ngoài có nhiều xe đến lắm! Trên xe có rất nhiều người!”
Lâm Thắng Nam nói.
“Hả?”
Phương Di sững sờ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top