Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 900: Sao con chưa từng nghe nói đến gia tộc này


“Cháu nghe hết rôi?”
Vừa vào thư phòng, ông cụ Phương hỏi.
Phương Kiển Nám nặng nề gật đầu.
Nếu như việc cấm đoán thế hệ trẻ không đến nỗi khiến Phương Kiển Nám ngày nào cũng ủ rũ, thì có thể nói chuyện của ba mẹ chính là nỗi đau mãi mãi của Phương Kiển Nám.
Bởi vì bị cấm thì ít nhất mình còn có thể nổi giận, nhưng chuyện của ba mẹ, từ nhỏ đến lớn
chẳng có ai nói với mình cả, mà hỏi đến thì bị đánh.
“Cháu hận ông nội sao? Ông nội đã giấu cháu nhiều năm như vậy?”
Ông cụ Phương nói.
“Không hận, cháu biết ông nội giấu là vì muốn tốt cho cháu!”
Phương Kiển Nám nói.
“Kiển Nám, tất cả biểu hiện của cháu mấy năm nay ông đều thấy cả. Nói thật, ông nội có thể có một đứa cháu gái như cháu, ông nội rất tự hào, ba mẹ cháu ở trên trời cũng sẽ tự hào về cháu.”
Ông cụ vỗ vào vai Phương Kiển Nám. . truyen bjyx
“Vậy ông nội ơi, đến bây giờ kẻ thù của nhà họ Phương chúng ta là ai, với lại, chính bọn họ đã hại ba mẹ cháu sao?”
Phương Kiển Nám hỏi.
Ông cụ hít vào một hơi, nhìn một góc thư phòng, sau đó gật đầu.
“Ông biết những chuyện này không thể giấu cháu mãi được. Bây giờ cháu cũng đã trở nên rất xuất sắc, năng lực cũng mạnh, ông nội có thể nói với cháu một số chuyện rồi!”
Ông cụ dừng lại rồi nói:
“Đúng vậy, từ trước đến nay nhà họ Phương có một kẻ thù vô cùng hùng mạnh, đó chính là nhà họ Trần!”
“Nhà họ Trần? Sao con chưa từng nghe nói đến gia tộc này?”
Phương Kiển Nám bàng hoàng hỏi.
“Đương nhiên, mặc dù gia tộc bọn họ không cần phải ẩn trốn như chúng ta, nhưng thế giới này rất ít gia tộc có thể đạt được đến trình độ của bọn họ! Thêm nữa ông cấm đoán các cháu hơn hai mươi năm, các cháu mới thấy được thế giới này bao nhiêu đâu chứt”
Ông cụ nói.
“Nhưng tại sao, tại sao nhà họ Trần lại đối xử với chúng ta như vậy?”
Mắt Phương Kiển Nám lóe lên ngọn lửa hận thù.
“Nói ra thì dài lắm. Tóm lại, từ thế hệ của ông nội, đến thế hệ của ba mẹ cháu sau này, chúng ta vẫn đấu với bọn họ chưa từng dừng lại! Hơn nữa cháu cũng phải nhớ, lúc nào cũng phải cẩn thận người nhà họ Trần! Hiểu không?”
Ông cụ ngậm ngùi nói. “Cháu biết rồi ông nội!”
 
Chương 901: Cô ấy chính là Phương Mộng Hân


“Hơn nữa Kiển Nám, cháu đã biết một số chuyện của gia tộc rồi, sợ rằng ông còn giấu thì cũng giấu không được nữa. Huống hồ bây giờ, cháu cũng đã thấy hình thức nội bộ của nhà họ Phương rồi, ông nội đã chuẩn bị, từ bây giờ, cháu chính là người thừa kế toàn bộ cơ nghiệp của ba cháu! Trừ người kia ra thì cháu chính là người phụ nữ duy nhất thừa kế cơ nghiệp gia tộc!”
Ông cụ nói.
Vẻ mặt Phương Kiển Nám kích động, hơn nữa, cô ta cũng biết người phụ nữ kia là ai.
Nói đến đây, vẻ mặt ông cụ trầm xuống.
“Năm đó, là ông quá bốc đồng, bây giờ cô của cháu vẫn còn tránh không chịu gặp ông. Mộng Hân ơi là Mộng Hân, đứa con ngốc nghếch này, sao tính tình lại ngang bướng thế chứ, mặc dù ba hay mạnh miệng nhưng vẫn luôn bận lòng, còn chẳng phải là vì cô của cháu sao!”
Ông cụ khóc.
“Kiển Nám, đồng ý với ông một chuyện.”
“Ông nội, cháu hiểu rồi, cháu sẽ tìm được cô!”
Phương Kiển Nám nói.
Chuyện này xảy ra lúc mình còn rất nhỏ.
Ông quản gia của gia tộc đã từng kể cho mình.
Nhà họ Phương có một người phụ nữ vô cùng giỏi giang, chính là Phương Mộng Hân, cô của mình.
Nhưng về sau lại làm trái với gia quy, bị ông nội đuổi đi.
Thực tế thì những năm này, ông nội vẫn luôn tìm kiếm nhưng kết quả lại hoàn toàn không tìm thấy tung tích của cô.
Đó là tâm bệnh của ông nội.
Bây giờ Phương Kiển Nám là người thừa kế cơ nghiệp của ba, đương nhiên không thể thoái thác việc tìm cô của mình về được.
Với cả Phương Kiển Nám cũng muốn gặp người cô được cả nhà họ Phương vô cùng sùng bái này, hơn nữa mọi người còn nói mình rất giống với cô cả! Năng lực hay thậm chí là vẻ ngoài cũng giống.
Vậy cuối cùng cô cả là người phụ nữ thế nào nhỉ?
Cô yêu ai mà có thể khiến ông nội nhẫn tâm đuổi khỏi gia tộc chứ?
Cuối cùng, ông nội lấy một tấm ảnh ra đưa cho. Phương Kiển Nám, người phụ nữ trong ảnh quả thực rất xinh đẹp, thậm chí đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Cô ấy chính là Phương Mộng Hân, cô của mình.
Còn chuyện chuyện mình cưỡng chế thừa kế thì đương nhiên là do ông nội đứng ra giải quyết công bằng.
Phương Kiển Nám cũng không cần phải lo lắng về nhà họ Tư Đồ. Dù sao thì hiện tại, mặc dù nhà họ Tư Đồ có thế lực, nhưng cũng không dám làm gì quá đáng!
Lúc này, rời khỏi phòng sách của ông nội, Phương Kiển Nám nhận lấy tấm ảnh, chuẩn bị quay về phòng.
“Kiển Nám, anh đợi em được một lúc rồi!"
Trong bóng tối, một thanh niên đang đứng trong trang viên.
“Tư Đồ Dương, anh đợi tôi làm gì?”
Phương Kiển Nám lạnh lùng nói.
“Chiều nay anh nghe nói em bị người ta đánh, anh lo lắng cho em, cho nên mới qua hỏi em. Em yên tâm đi Kiển Nám, anh sẽ bắt hắn ta trả giá bằng máu!”
Tư Đồ Dương nói.
“Cần anh quan tâm à! Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám động vào bạn học của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
Phương Kiển Nám lập tức tức giận.
 
Chương 902: Cơ hội luôn do mình tự tạo ra


“Được được, vậy anh tha cho thăng đó, Kiển Nám, em đừng giận nữa!”
Tư Đồ Dương vội nói.
“Còn chuyện gì nữa không? Nếu không có chuyện gì khác thì tôi về phòng đây!”
Nói xong, Phương Kiển Nám chán ghét liếc Tư Đồ Dương một cái rồi bỏ đi.
“Kiển Nám, Kiển Nám!”
Tư Đồ Dương gọi.
Nhưng Phương Kiển Nám đã đi xa rồi.
'Tư Đồ Dương oán hận siết chặt nắm đấm.
“Cậu chủ, tôi đã nói với cậu rồi, cậu tốt với cô ấy như vậy, cô ấy cũng không nhìn thấy!”
Lúc này, từ sau một cái cây bên đường, có một ông lão chắp tay đi ra.
Chỉ là khi nhìn trong bóng tối, vẻ ngoài của ông lão vô cùng đáng sợ.
Bởi vì mặt của ông ta nửa đen nửa trăng, hơi giống với người âm dương.
Đôi mắt cũng rất u ám, trũng sâu trong hốc mắt, vô cùng đáng sợ.
Hơn nữa cả người ông ta gầy trơ xương, giống như một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể thổi bay ông ta vậy.
“Ông có ý gì?”
Tư Đồ Dương nói.
Ông lão cười: “Cơ hội luôn do mình tự tạo ra cho mình, chứ không phải chờ đợi cơ hội đến với mình. Sở dĩ cô ấy chẳng thèm ngó ngàng gì đến tình yêu của cậu, là bởi vì sự giúp đỡ của cậu quá rẻ mạt!"
“Thủ đoạn thật sự, là khiến cho cô ấy cảm thấy rời xa cậu thì không làm được gì cả, lúc nào cũng phải ỷ lại vào cậu mới được!”
Giọng nói của ông lão thì lại càng giống như một con quạ già.
Tư Đồ Dương gật đầu.
“Tôi hiểu rồi!”
Hơn nữa khóe miệng còn kéo lên lộ ra ý cười. Lại nói đến Trần Khiêm.
Qua ngày hôm sau, Trần Khiêm đến lớp sớm.
Bởi vì hai tiết đầu của hôm nay là môn học chung.
Cho nên Trần Khiêm đã gọi cho Vương Tiểu Hoa, nói sẽ đến sớm.
Lúc này, trong lớp học chung chưa có nhiều sinh viên đến.
Nhưng Phương Kiển Nám và Phương Di đã đến
Thấy Trần Khiêm, Phương Kiển Nám với Phương Di cũng ngẩng đầu nhìn.
Nhất là Phương Di, ánh mắt có vẻ thù hận.
Trần Khiêm đến bên cạnh Phương Kiển Nám với vẻ mặt xin lỗi: “Chuyện hôm qua tôi thật sự xin lỗi, tôi không cố ý đâu!”
Dù sao thì Phương Kiển Nám cũng là một cô gái, lúc đó cũng vì mình lo quá nên đã nhân lúc Phương Kiển Nám không chú ý mà đẩy cô ta ra ngoài.
Trong lòng Trần Khiêm cũng rất khó chịu, bởi vì mình thật sự là kẻ cơ hội, nếu đánh thật thì sao mình có thể đánh bại Phương Kiển Nám được.
Phương Kiển Nám nghe những lời Trần Khiêm nói, có ý khiêu khích rất lớn.
Lúc này, Phương Kiển Nám cất giọng lạnh lùng hiếm thấy: “Sáng nay còn có thể thấy được cậu, tôi cũng yên tâm rồi!”
Trần Khiêm: “Hả?”
 
Chương 903: Chuyện gì vậy


Thật ra thì Trần Khiêm muốn nói nhiều hơn với Phương Kiển Nám.
Nhưng sau khi Phương Kiển Nám nói xong thì có hơi chán ghét anh quay đầu sang một bên.
Rõ ràng là không có hứng thú nói chuyện.
Trần Khiêm cũng không nói thêm nữa mà chạy đến ngồi phía sau bọn họ.
Phương Di quay đầu lại, thỉnh thoảng liếc Trần Khiêm một cái.
Đúng vậy, cứ tưởng Trần Khiêm là một người hiền lành, nhưng không ngờ anh ta không những rất giàu có mà còn rất có bản lĩnh.
Phải biết là Kiển Nám đỉnh cỡ nào, vậy mà lại bị anh ta dễ dàng đánh bại.
Nếu không phải Phương Kiển Nám không cho mình kiếm chuyện với Trần Khiêm thì chắc chắn Phương Di sẽ bảo Phương Kiển Nám đấu với Trần Khiêm một trận nữa.
Vốn cũng chỉ là một buổi học bình thường, nhưng đợi một lúc sau mà vẫn chẳng có bao nhiêu bạn học đến cả.
Chỉ có lác đác vài cô gái lớp bên đến thôi.
Nếu như là trước đây thì lúc này đã có rất nhiều người rồi.
“Mấy bạn đâu rồi? Sao không ai đến thế?” Lúc này, giáo viên đã đến, thấy trong phòng học chỉ có vài sinh viên thì không khỏi tò mò hỏi sinh viên nữ vừa vào.
Phương Kiển Nám với Trần Khiêm cũng rất tò mò, lúc này mới ngước đầu nhìn.
“Là thế này thưa cô, hình như lớp trưởng lớp ba xảy ra chuyện. Bây giờ rất nhiều người bị chặn ở cửa lớp bọn họ, không biết lý do gì nữa, nhiều bạn nam lớp chúng ta cũng ở đó xeml”
Nữ sinh viên nói.
Trần Khiêm với Vương Tiểu Hoa đưa mắt nhìn nhau.
Sáng nay bọn họ đến sớm rồi đến thẳng đây luôn, không có về lớp.
Thật sự là có chuyện. Còn là chuyện của Từ Dương Dương.
“Bạn học này, có chuyện gì vậy?”
Vương Tiểu Hoa nghe nói Từ Dương Dương xảy ra chuyện thì trong lòng có chút hả hê.
“Không rõ cụ thể thế nào, hình như là Từ Dương Dương đánh nhau với người ta. Cũng không phải là cậu ta đánh, chắc là vì cậu ta mà đánh nhau với người ta, tóm lại là vậy đấy. Chẳng phải cậu ta là lớp trưởng của các cậu à, sao hai người lại không biết?”
Các bạn nữ hỏi.
“À à, bọn tôi đến thẳng hội trường học chung luôn nên đương nhiên không biết rồi!”
Vương Tiểu Hoa cười he he, sau đó ngồi xuống.
Còn gọi điện thoại để hỏi bạn học trong lớp nữa.
Sau khi gọi xong, Vương Tiểu Hoa phấn khích võ bàn: “Ha ha, thật là ông trời có mắt mà, cuối cùng cũng có người trị được Từ Dương Dương rồi, ai bảo cậu ta vênh váo!”
Nếu như nói trong lớp ai là người đối xử tệ với Vương Tiểu Hoa và Trần Khiêm thì chắc chắn chính là Từ Dương Dương rồi.
Bây giờ Từ Dương Dương xảy ra chuyện, đương nhiên Vương Tiểu Hoa rất vui rồi.
“Chuyện gì vậy?”
 
Chương 904: Tớ đâu có cố ý đánh hắn


Trần Khiêm chỉ đơn thuần là hơi tò mò, lúc này mới hỏi.
“Anh Trần, chẳng phải hôm qua Lương Phi thi đấu bị thua sao. Lương Phi vốn là một người hay khoe mẽ, cuối cùng lại bị anh giành hết hào quang, 'Từ Dương Dương đã rất bực bội rồi. Với cả hôm nay Từ Văn Đào, Thẩm Quân Văn với cô gái bên cạnh 'Thẩm Quân Văn nữa, đến lớp thì bị mấy cậu ấm chỉ chỉ trỏ trỏ! Cười nhạo chuyện hôm qua bọn họ bị mất mặt nữa!”
“Từ Dương Dương cũng thật nóng tính, không nói lời nào đã đi qua tát vào mặt cậu ấm kia”
“Ha ha ha, sau đó chắc chắn là người ta phải đánh trả rồi. Thẩm Quân Văn với Từ Văn Đào đều ở đó, đánh mấy cậu ấm kia cũng không nhẹ, cuối cùng anh đoán xem đánh trúng ai? Là Mạnh Xuyên, cậu chủ của nhà họ Mạnh ở Thục Xuyên! Mạnh Xuyên là một cậu ấm quần áo là lượt, lúc nào cũng hống hách ngang ngược không xem ai ra gì. Từ nhỏ đến lớn, có khi nào bị người ta đánh vậy đâu, lúc này mới gọi người đến chúng ta chặn Từ Dương Dương! Nghe nói là đến tận mấy chục chiếc xe!”
Vương Tiểu Hoa nói.
Trần Khiêm gật đầu.
Trần Khiêm cũng gặp nhiều loại chuyện kiểu này rồi.
Nhưng cũng không có lần nào là mình ra tay giúp đỡ cả.
Dù sao thì chuyện này xảy ra trong lớp mình, nhưng Từ Dương Dương tự rước lấy rắc rối. Nói thật, Trần Khiêm cũng ước gì cái cậu Mạnh Xuyên kia mạnh tay dạy dỗ cô ta một trận, giúp mình xả cục tức.
Nếu không phải sợ ảnh hưởng không tốt thì Trần Khiêm cũng muốn quay về xem náo nhiệt.
Ha hai
“Thật sự thất bại mà. Anh Trần, nghe nói nhà họ Mạnh lệ thuộc vào nhà họ Tư Đồ, một gia tộc rất lớn ở đất Thục Xuyên này. Dùng một tay che trời để hình dung cũng không ngoa chút nào đâu!”
Vương Tiểu Hoa kể với Trần Khiêm một số chuyện ở Thục Xuyên.
Rõ ràng Phương Di với Phương Kiển Nám ở phía trước cũng nghe thấy.
Đặc biệt là lúc nhắc đến nhà họ Tư Đồ, Phương Kiển Nám còn khẽ nghiêng mặt lại.
Chẳng bao lâu sau.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Thì ra là tất cả sinh viên đều vào rồi.
'Từ Dương Dương là người vào cuối cùng.
Lâm Thắng Nam dìu cô ta, có thể thấy rõ hai bên má của Từ Dương Dương có hai dấu tay đỏ ửng,hơn nữa còn khóc rất to.
Vừa khóc vừa nói: “Lúc đó tớ đâu có để ý là hẳn ta đâu, tớ đâu có cố ý đánh hắn!”
“Được rồi, may mà chủ nhiệm khoa với giáo viên hướng dẫn của chúng ta đến can, để cậu lên lớp trước, nếu không hôm nay tranh luận với mấy người bọn họ thì tiêu rồi!”
Vẻ mặt Lâm Thẳng Nam cũng buồn rầu nói. Quả vậy, thế lực nhà họ Mạnh quả thực rất lớn, mặc dù nhà Lâm Thắng Nam giàu có nhưng cũng không thể so được với nhà họ Mạnh.
Thậm chí nhà họ Lương của Lương Phi cũng không đủ tư cách.
Vì vậy vừa nãy Từ Dương Dương bị Mạnh Xuyên tát lại hai cái, tất cả mọi người đều đứng nhìn chứ không dám lên ngăn cản.
Nếu không phải chủ nhiệm khoa với giáo viên hướng dẫn tìm cớ nói chuyện với Mạnh Xuyên, để 'Từ Dương Dương lên lớp trước thì chắc là lần này Từ Dương Dương thảm rồi.
Thực tế là để Từ Dương Dương nhân cơ hội này mà mau đi nhờ vả quan hệ.
 
Chương 905: Nhà em bị đe dọa rồi


Giáo viên cũng biết tiết học này không học được nữa rồi, dù sao cũng là cậu Mạnh mà, đâu phải giáo viên bình thường nào cũng dám đối phó.
Sau khi nhận điện thoại xong thì cũng không quay lại lớp nữa.
“Làm sao đây? Làm sao bây giờ? Vừa nãy tớ gọi về nhà, mẹ tớ khóc nói với tớ là ba tớ bị người nhà họ Mạnh đến công ty đón đi rồi, còn tát ba tớ mấy cái nữa, phải làm sao bây giờ?”
° Lần này thì Từ Dương Dương cũng được xem d_ như là trải nghiệm cái gì gọi là hoảng sợ rồi.
Đến cả ba cô ta cũng bị đánh rồi, vì mình mà bị người ta gọi đi rồi.
Bây giờ mình thật sự là gọi trời trời không đáp, gọi đất đất không thưa.
Mà Lâm Thẳng Nam với Lương Phi lúc này cũng im lặng không nói gì.
Rõ ràng bọn họ cũng nhận được điện thoại trong nhà, cảnh cáo rằng đừng có lo chuyện bao. đồng.
Dù sao thì chuyện này cũng là Từ Dương Dương đánh người trước.
Hơn nữa còn đánh ở trước mặt mọi người trong trường, có thể nói là một cái tát rất mạnh vào mặt!
Sau đó, Mạnh Xuyên với mấy cậu ấm kia lại bị Thẩm Quân Văn với Từ Văn Đào đánh nữa.
Mặc dù là Mạnh Xuyên khiêu khích trước, nhưng xét về tổng thể thì phía Từ Dương Dương có hơi đuối lý.
Lương Phi cũng không dám can thiệp, cứ ngồi một bên cúi thấp đầu.
“Tên khốn, thật là chó má kinh tởm mài!” Có cô gái bất bình nhìn Lương Phi nói. Hiện tại Từ Dương Dương cũng chẳng có thời gian để quan tâm đến Lương Phi nữa, dù sao thì cô †a cũng đang hoảng sợ mà.
Lúc này, ở cửa phòng học có vài sinh viên đến.
Trần Khiêm ngước đầu nhìn, là nhóm Thẩm Quân Văn, Hồ Tuệ Mẫn với Từ Văn Đào.
Lúc này, sảc mặt bọn họ cũng chẳng đẹp đế gì, rõ ràng là đã xảy ra chuyện.
Bọn họ đi thẳng vào.
“Anh Đào, anh Quân Văn, làm sao đây? Nhà em bị đe dọa rồi!"
'Từ Dương Dương vội nói.
Từ Văn Đào nhéo vào eo rồi cúi đầu xuống.
Hồ Tuệ Mẫn với Thẩm Quân Văn cũng không còn cách nào khác. Khi đó Thẩm Quân Văn cũng là nhất thời bốc đồng, nhưng chuyện này nếu xử lý không tốt sẽ khiến Thẩm Quân Văn trả một cái giá rất đắt.
Dù sao thì anh ta với Hồ Tuệ Mẫn...
 
Chương 906: Ít nhất thì bây giờ sẽ không


Khi tất cả mọi người đều đang không biết phải làm thế nào.
“Kiển Nám, chị gọi em ra ngoài làm gì?” Phương Di hỏi.
Lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “À... Em hiểu rồi, không phải là chị muốn?”
Phương Di bất lực lắc đầu nói: “Nói thật, bình thường em thấy Từ Dương Dương hơi khó ưa. Chị nhìn cái cách cậu ta đối xử với bạn học trong lớp mà xem. Còn tên Thẩm Quân Văn nữa, cũng là một thằng ngốc, bọn họ tự rước lấy rắc rối mà, sao chị phải ra tay chứ?”
“Chị biết những điều em nói, nhưng chúng ta với bọn họ không thù cũng chẳng oán. Dù sao thì cũng xem như là bạn học, bọn họ cũng chưa từng đắc tội với chị. Hôm qua lúc thi đấu, mấy cô gái cũng cổ vũ chị rất nhiều, bao gồm cả Từ Dương Dương!”
“Nếu như cứ để vậy không quan tâm, chị cũng hơi không nhẫn tâm. Hơn nữa, chị nghe nói Mạnh Xuyên là em của Tư Đồ Dương, khó tránh khỏi bên trong còn có bóng dáng của Tư Đồ Dương đấy!”
Phương Kiển Nám nói.
“Ôi vãi, Kiển Nám, em phát hiện mức độ nhạy cảm của chị có thể đi viết tiểu thuyết được đấy, đây chẳng phải chỉ là mâu thuẫn đơn giản thôi sao?”
Phương Di cạn lời.
Phương Kiển Nám lắc đầu: “Chị cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, có lẽ là trực. giác của chị. Tất nhiên chị cũng hi vọng là chị nghĩ lù sao cũng là bạn học, chúng ta giúp được thì nên giúp!”
Lúc này, Phương Kiển Nám miễn cưỡng lấy điện thoại ra.
Gọi cho Tư Đồ Dương.
“Sao vậy Kiển Nám, sao đột nhiên lại gọi cho anh vậy?”
Tư Đồ Dương hỏi.
“Không có gì, tôi có chuyện cần anh giúp, Mạnh Xuyên là anh em của anh nhỉ, bây giờ cậu ta đang có mâu thuẫn với bạn tôi, tôi hi vọng anh khuyên cậu ta dừng lại!”
Phương Kiển Nám nói. “Hả? Thế à, mà giờ em đang ở trường phải
không, vừa hay anh đang ở công ty gần trường bọn em, anh qua tìm em rồi nói!”
Tư Đồ Dương vội nói. Mặc dù Phương Kiển Nám không muốn để anh ta tới, nhưng giờ mình đang cần anh ta nên cũng
không tiện từ chối.
Dù sao thì có một số chuyện, nhà họ Phương thường sẽ không ra mặt.
Hơn nữa, mặc dù hiện tại Phương Kiển Nám thừa kế cơ nghiệp của ba, nhưng không có nghĩa là nhà họ Phương sẽ xuất hiện công khai.
Ít nhất thì bây giờ sẽ không.
Lúc này, Phương Kiển Nám ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Chẳng bao lâu sau, Tư Đồ Dương đã đến trường rồi.
Tay còn cầm một bó hoa tươi: “Kiển Nám, nếu anh nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên em gọi điện hẹn anh đấy!”
 
Chương 907: Có phải là tỏ tình thất bại không


“Đừng nói nhảm, anh đã giải quyết xong chuyện chưa?”
Phương Kiển Nám khoanh tay nói.
Vẻ mặt Tư Đồ Dương khựng lại, sau đó cười:
“Anh đã gọi điện thoại rồi, nhưng lần này tên nhóc Mạnh Xuyên bị đánh tức đến đỏ cả mắt, hoàn toàn không nghe lời anh. Em nói xem anh còn cách nào nữa đâu, anh cũng đâu thể nào lôi Tiểu Xuyên từ nhỏ đã đi theo anh ra đánh một trận được đúng không?”
“Với lại lần này hình như là bạn em ra tay trước mà nhỉ? Anh ngang ngược nhúng tay vào thì lại vô lý quái”
Tư Đồ Dương nói.
“Anh!”
Sắc mặt Phương Kiển Nám hơi sững lại.
“Được, vậy tôi không tìm anh nữa, tôi sắp xếp. người của gia tộc khác ra mặt!”
Phương Kiển Nám không ngờ, chuyện này Tư Đồ Dương lại không giúp.
Tức thì tức giận gọi cho người của vài gia tộc lệ thuộc khác.
Bảo bọn họ ra mặt ém chuyện này xuống. Kết quả, bọn họ đều tìm đủ thứ lý do để từ chối.
Tư Đồ Dương ở một bên cười trộm.
Lúc này Phương Kiển Nám cũng hiểu ra.
Quả nhiên chuyện này đúng như mình tưởng tượng, không hề đơn giản như vậy.
Rõ ràng bây giờ mấy gia tộc lệ thuộc này chỉ hành động theo lời của nhà Tư Đồ.
“Kiển Nám, em đừng cứ mãi bướng bỉnh như vậy. Thật ra em chỉ cần nói đàng hoàng với anh, thì đừng nói là Mạnh Xuyên, cho dù là mấy gia tộc khác, Tư Đồ Dương anh cũng sẽ không nể mặt, anh có thể làm bất cứ chuyện gì vì em, bất cứ chuyện gì em hiểu không hả Kiển Nám?”
Tư Đồ Dương nói.
Cùng lúc này, nhân lúc Phương Kiển Nám không chú ý, anh ta kéo tay Phương Kiển Nám.
“Anh cút ral” Phương Kiển Nám phản ứng lại, ngay lập tức giãn tay Tư Đồ Dương ra, mà vì lực hơi mạnh nên bó hoa trong tay Tư Đồ Dương rơi xuống đất.
Tư Đồ Dương nhìn mấy bông hoa hồng rơi đầy đất thì đờ mặt ra.
Trong sân trường có khá nhiều sinh viên nữ đi qua, đều dừng lại để xem cảnh tượng này.
“Ôi mẹ ơi, có phải là tỏ tình thất bại không?”
“Ha ha ha, nhìn anh chàng này ăn mặc đẹp vậy mà lại bị nữ thần từ chối thẳng thừng sao?”
“Đúng vậy, nữ thần đâu phải là người mà anh chàng nào muốn theo đuổi là có thể theo đuổi được đâu chứ?”
Cô gái không nhịn được che miệng cười giếu.
Các cô gái nhìn con trai thì thường sẽ không nói đến xấu đẹp mà là nhìn đồ anh chàng đó mặc. Mặc đẹp, đắt tiền thì cho dù xấu trai một chút cũng là chàng trai khí chất ngời ngời rồi.
Ăn mặc thấp kém thì cho dù mặt mũi có đẹp thế nào vẫn là thấp kém thôi.
 
Chương 908: Việc này làm sao bây giờ


Nhưng mà bây giờ, anh chàng tỏ tình thất bại, cho dù có mặc đẹp hơn nữa cũng bị mấy cô gái coi thường thôi.
Vì vậy mới bàn tán sôi nổi rồi thấp giọng cười.
Tất cả những tiếng cười này đều lọt vào tai Tư Đồ Dương.
Khiến cho mặt anh ta đầy vẻ xấu hổ và tức giận, nếu không phải vì Phương Kiển Nám em thì có bao giờ anh phải chịu nhục nhã thế này đâu.
“Kiển Nám, em có ý gì? Chẳng lẽ em không nhìn thấy tình yêu anh dành cho em sao? Em không thể đáp lại anh dù chỉ một chút sao?”
Cuối cùng Tư Đồ Dương cũng đã trút cơn giận đè nén trong lòng ra.
Lúc này mới hét lên với Phương Kiển Nám. “Điên!”
Phương Kiển Nám chán ghét liếc Tư Đồ Dương một cái, sau đó xoay người rời đi, hoàn toàn không muốn nghe Tư Đồ Dương nói thêm gì.
Bởi vì Phương Kiển Nám quá rõ con người Tư Đồ Dương rồi. Đối với cha con bọn họ, ngoài chán ghét ra thì chính là chán ghét.
“Anh yêu em lâu như vậy mà ngay cả cơ hội để nghe xong lời anh nói em cũng không cho, em đứng lại cho anh!”
Tư Đồ Dương đỏ cả mắt, cảm giác mình chịu sự sỉ nhục quá lớn.
Trước đây không đến mức sỉ nhục thế này. Nhưng hiện tại, ở trước mặt mọi người, Phương Kiển Nám hoàn toàn không hề nể mặt mình.
Lúc này mới chạy qua, kéo tay Phương Kiển Nám: “Anh bảo em nghe anh nói
“Anh buông ra, anh điên à Chát!
Phương Kiển Nám cũng nóng nảy cho nên vô thức giáng một bạt tai lên mặt Tư Đồ Dương.
Mấy cô gái xung quanh thấy cảnh này thì há hốc mồm kinh ngạc nhìn theo.
Tư Đồ Dương sững sờ. “Phương Di, chúng ta đi!”
Phương Kiển Nám kéo tay Phương Di, dứt khoát rời đi.
“Phương Kiển Nám, em tàn nhẫn lắm. Tư Đồ Dương anh được biết bao cô gái thích chứ, nhưng anh chưa bao giờ đối xử với cô gái khác như vậy. Bây giờ vì em, anh không tiếc gì mà buông bỏ tất cả, thậm chí là danh dự của mình, nhưng em... hoàn toàn không xem trọng anhl!!”
Thấy bóng lưng Phương Kiển Nám bỏ đi, Tư Đồ Dương siết chặt năm đấm, mắt gần như đỏ lên!
“Kiển Nám, vì một chuyện vặt vãnh như vậy mà chị đánh anh ta, không ổn lắm nhỉ?”
Phương Di cũng chú ý đến nhà họ Tư Đồ, lúc này mới nhắc nhở.
“Hừ, chuyện nhỏ, em thật sự cho rằng đây là chuyện nhỏ sao? Chị biết Tư Đồ Dương cứ mãi làm phiền chị, nhưng em có biết tại sao chị lại ghét anh †a như vậy không? Bởi vì anh ta cứ thích xem người khác như kẻ ngốc. Rõ ràng chuyện này là do Tư Đồ Dương giở trò, anh ta chẳng những muốn chị nhớ đến ân tình của anh ta mà còn muốn để chị thấy rõ được thực lực hiện tại của nhà Tư Đồ bọn họ. Những gia tộc lệ thuộc khác bây giờ đã xem nhà Tư Đồ bọn họ như thủ lĩnh rồi!”
“Vừa đấm vừa xoa, nhưng chị đã ghét rồi thì chính là ghét, chị không cách nào dối lòng mình được!”
Phương Kiển Nám nói.
“Ôi vãi, em hiểu rồi, chẳng trách lúc chị gọi điện thoại, anh ta đứng một bên cười tự tin thế, đúng là cáo già mà! Vậy việc này làm sao bây giờ Kiển Nám?”
Phương Di nói. Sau đó cô ta mở to mắt: “Chị mau nhìn kìa Kiển Nám, đó chẳng phải là Mạnh Xuyên sao, cậu ta dẫn theo nhiều người như vậy vào tòa nhà dạy học rồi!”
 
Chương 909: Làm thế nào đây


Việc này, Phương Kiển Nám thật sự có lòng nhưng bất lực.
Mặc dù muốn quan tâm nhưng cũng không thể cứ thế dùng thân phận nhà họ Phương để ra mặt được.
Lại nói đến Trần Khiêm.
Lúc này, thấy nhóm người này xông vào lớp học chung, Từ Dương Dương đã sợ chết khiếp rồi.
Nói thật, bây giờ đến cả Thẩm Quân Văn cũng hơi sợ hãi rồi.
Rõ ràng chuyện lần này cũng hơi ầm ï.
“Làm thế nào đây? Chủ nhiệm khoa chắc cũng không cản bọn họ được bao lâu!”
'Từ Dương Dương sợ hãi bật khóc.
Cuối cùng Thẩm Quân Văn nhìn Hồ Tuệ Mẫn: “Tuệ Mẫn, chẳng phải lần trước Dương Vũ Phỉ cho cậu cách để liên lạc sao? Nếu thực sự không được nữa thì cậu tìm Dương Vũ Phỉ đi, chị ấy nói sau này có việc thì có thể tìm chị ấy mà!”
Hồ Tuệ Mãn nói: “Nhưng tớ lo là ban đầu Dương Vũ Phỉ chỉ đang khách sáo thôi. Dù sao thì thân phận của chị ấy là gì chứ, sao có thể thật sự quan tâm đến chúng ta được?”
Không phải Hồ Tuệ Mẫn chưa từng nghĩ đến chuyện của Dương Vũ Phi.
“Khụ khụ, giờ đừng quan tâm đến mấy thứ đó, lúc này chúng ta chỉ có một cơ hội là Dương Vũ Phỉ thôi!”
Thẩm Quân Văn nói.
Từ Văn Đào với Từ Dương Dương cũng đặt toàn bộ hi vọng lên Hồ Tuệ Mãn.
“Được rồi, để tớ thử xeml” Hồ Tuệ Mãn gật đầu.
Lúc này mới vội gọi vào số điện thoại mà Dương Vũ Phỉ cho cô ta.
Điều khiến Hồ Tuệ Mẫn không ngờ đó là, lần này gọi điện thoại, Dương Vũ Phỉ nhận máy rất nhanh.
Hồ Tuệ Mẫn cũng không kịp chào hỏi gì đã vội vã kể chuyện này ra.
“Chị Vũ Phi, thật sự cảm ơn chị, chị có thể hỏi giúp em là đã tốt lắm rồi!”
Rõ ràng Dương Vũ Phi ở đầu kia điện thoại đã đồng ý, Hồ Tuệ Mẫn hơi phấn khích nói.
Chẳng bao lâu sau Dương Vũ Phỉ đã gọi lại.
“Tuệ Mãn, chuyện này không giống với chuyện lần trước. Chị hỏi giúp em rồi, có cậu Hoàng ra mặt, nhưng lần này cụ thể phải làm thế nào thì mọi người đến gặp Tổng giám đốc Chu ở Thục Xuyên đi. Ông ta phải hiểu rõ tất cả mọi chuyện rồi sau đó mới có thể quyết định xem có ra mặt hay không! Ôi, chị chỉ có thể giúp mọi người đến đây thôi!”
Dương Vũ Phỉ thở dài. Quả thật là vậy, vừa nãy mình gọi cho cậu Hoàng, cậu Hoàng đúng là đã đồng ý, cũng đã hỏi
Tổng giám đốc Chu rồi.
Cậu Hoàng là em kết nghĩa của cậu Trần, Tổng giám đốc Chu đương nhiên không dám lơ là.
Cho nên, chuyện này phải tự đi tìm Tổng giám đốc Chu, ít nhất phải cho ông ta hiểu rõ được tất cả sự việc.
Sau khi cúp điện thoại.
Nhóm Hồ Tuệ Mẫn mới vội vã rời đi.
 
Chương 910: Chúng ta phải đợi đến bao giờ nữa


“Thật là may mắn quá, lại có người giúp bọn họ.
Vương Tiểu Hoa tức giận bất bình nói.
Trần Khiêm lắc đầu cười khổ.
Nếu nói là giúp, thì cũng là mình đang giúp bọn họ nhỉ.
Thật ra có lúc Trần Khiêm thật sự muốn thoải mái mà công khai thân phận, như vậy thì ít nhất mình cũng sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức.
Nhưng như ba đã từng nhắc nhở, một khi phân thận bị lộ thì sẽ kéo theo một đống rắc rối khác, tóm lại là không ít hơn bây giờ được.
Cho nên có một số việc, không có cách nào.
Sau đó Mạnh Xuyên không tìm được người, đương nhiên cũng sẽ không làm khó những sinh viên khác.
Nên đến giờ vào lớp rồi.
Sau khi học xong bốn tiết buổi sáng, buổi chiều cũng không có việc gì.
Trần Khiêm chuẩn bị về.
Cũng chính lúc này, Trần Khiêm nhận được một cuộc điện thoại, là Chu Minh gọi đến.
“Cậu Trần, mấy ngày nay, sau khi chúng tôi điều tra cả ngày lãn đêm, cuối cùng cũng đã có một số manh mối về chuyện của Phương Mộng Hân rồi!” Chu Minh phấn khích nói.
“Hả? Vậy được, giờ tôi chuẩn bị đến chỗ ông!” Trần Khiêm cũng kích động nói.
Nghe ở đầu kia điện thoại, hình như Chu Minh cũng rất bận.
Trần Khiêm cũng không nói gì nhiều mà cúp. điện thoại luôn.
Lúc này mới lái xe đến biệt thư nới Chu Minh ở.
Lúc Trần Khiêm đến nơi, bên ngoài biệt thự nhà Chu Minh đã có rất nhiều xe đang đỗ.
Các mối quan hệ của Chu Minh rất phức tạp, có nhiều người đến tìm ông ta, Trần Khiêm cũng không thấy có gì lạ.
Đành phải đỗ xe sang một bên. Sau khi đi vào mới thấy Chu Minh ở đây thực sự rất bận, người đến tìm ông ta phải xếp hàng đến tận ngoài cửa.
Chẳng kém Lý Chấn Quốc là bao.
Một đống người đứng ở cửa, chắc là từng người một vào gặp.
Trần Khiêm cười khổ một tiếng.
Sau đó đi vào bên trong.
“Chị Tuệ Mẫn, chúng ta phải đợi đến bao giờ nữa? Nhiều người như vậy, bây giờ ba em còn chưa về nữa, em lo chết mất!”
Bên cạnh, rõ ràng nhóm Từ Dương Dương vẫn ở đây.
Lúc này đang chờ trong sốt ruột.
“Đừng vội, chị Vũ Phỉ đã nói rồi, Tổng giám đốc Chu sẽ gặp chúng ta để hiểu rõ chuyện này, chắc chắn sẽ gặp chúng ta thôi!”
Hồ Tuệ Mẫn nói.
 
Chương 911: Cậu đến làm gì


“Ôi, thật là, cũng không biết Tổng giám đốc Chu bận cái gì, đã đợi cả hai tiếng rồi!”
Có người mất kiên nhãn nói.
Lúc này, ánh mắt Hồ Tuệ Mãn đột nhiên khựng lại, liếc nhìn người thanh niên vừa từ bên ngoài vào.
Thực tế thì lúc người thanh niên này đi vào, rất nhiều người đều nhìn qua.
Dù sao thì ở đây, đa số là đến tìm Tổng giám đốc Chu để bàn dự án.
Chỉ sợ lúc này gặp phải đối thủ cạnh tranh. Lúc này, thấy người vừa đến chỉ một tên nhãi vắt mũi chưa sạch, không ít người thầm khinh thường.
Người như vậy mà cũng có thể đến tìm Tổng giám đốc Chu để bàn chuyện? Ha ha.
Mà người thanh niên này không phải Trần Khiêm thì còn có thể là ai nữa đây.
Đương nhiên Trần Khiêm cũng thấy Hồ Tuệ Mẫn với Từ Dương Dương.
Chỉ là không ngờ, đã lâu vậy rồi mà bọn họ vẫn còn đang đợi.
Trần Khiêm cũng không né tránh gì. Lúc này mới đi qua: “Vẫn đang đợi ở đây à?” Trần Khiêm nói.
“Hừ, cậu đến làm gì?”
Hồ Tuệ Mẫn thấy Trần Khiêm thì nhớ đến mấy lần Trần Khiêm vả mặt cô ta, lúc này có cảm giác vô cùng khó chịu.
Còn Từ Dương Dương thì càng không cần phải nói, nhìn Trần Khiêm với vẻ mặt đầy tức giận.
Nếu không phải cậu ta cướp mất hào quang của Lương Phi, làm cho Lương Phi buồn bực thì tâm trạng của mình mấy ngày nay cũng đâu có gắt gỏng. Nếu như hôm qua cậu ta không đá mình thì tối đó mình cũng không tức giận đến mức ăn không ngon, rồi sáng hôm sau mất kiểm soát mà đánh người chứ.
Nói toạc ra thì thủ phạm đầu xỏ chính là Trần Khiêm.
Ít nhất thì Từ Dương Dương nghĩ như vậy.
“Cậu ta còn có thể đến làm gì nữa, chắc chắn đến để cười nhạo chúng ta rồi! Thật không ngờ Trần Khiêm cậu lại là người như vậy đấy, đúng là tởm mà, mẹ nó tức chết mất!”
Từ Dương Dương hung dữ nói.
Vẻ mặt Hồ Tuệ Mẫn lại càng thêm chán ghét, rất rõ ràng, Hồ Tuệ Mẫn cũng đồng ý với cách nói của Từ Dương Dương: “Trần Khiêm, tôi biết giờ cậu có tiền, nhưng đừng tưởng cậu có gì rồi thì chạy đến đây xem náo nhiệt. Tôi nói cho cậu biết, Hồ Tuệ Mãn tôi đây sẽ không để loại người như cậu xem náo nhiệt đâu!”
Hồ Tuệ Mẫn vội nói. Ha ha... Trần Khiêm lắc đầu cười khổ một tiếng.
Thực ra thì vừa nãy lúc nhìn thấy bọn họ, Trần Khiêm cảm thấy trước đây mình xem náo nhiệt đủ rồi. Dù sao bọn họ tìm quan hệ cũng tìm đến Tiểu Hoàng với Tổng giám đốc Chu rồi.
Xét về tình cảm bạn học trước đây, Trần Khiêm cũng không để bụng mà thuận nước đẩy thuyền, giúp Hồ Tuệ Mẫn một chút.
Nhưng giờ thì sao, Hồ Tuệ Mẫn không nhớ một chút gì đến tình cảm bạn học ngày xưa. Cho dù mình có làm thế nào đi nữa thì cô ta cũng sẽ chế giễu và khinh thường mình.
Cho nên Trần Khiêm bất lực cười:
“Mấy người sai rồi, tôi chẳng có tâm trạng đâu, cũng không có sức lực để mà ngày nào cũng để ý tới mấy người. Càng không ăn no rửng mỡ mà đuổi theo đến đây xem chuyện náo nhiệt của mấy người!”
Trần Khiêm nhìn Hồ Tuệ Mẫn.
Sau đó đút một tay vào túi, đi vào cửa biệt thự...
 
Chương 912: Thân phận của cậu ta là gì vậy


“Người này là ai thế? Sao bất lịch sự vậy, không có chút phép tắc nào cải”
“Đúng đấy, cửa nhà Tổng giám đốc Chu là nơi cậu ta muốn vào là có thể vào à? Không thấy chúng ta đang đợi đến lượt sao chứ!”
Lúc này, có không ít người đang xì xào bàn tán.
Hồ Tuệ Mãn với Từ Dương Dương cũng đang xem anh là trò cười.
Bởi vì ở Thục Xuyên, Chu Minh không giống như những người khác mà thế lực rất lớn. Hơn nữa Chu Minh còn vô cũng chú trọng đến truyền thống, một khi có người không biết lễ nghĩa phép tắc, vậy thì cứ chờ xem.
Sau khi Trần Khiêm gõ cửa.
Cửa phòng khách được quản gia mở ra.
“Thằng nhãi con, đợi đi đời nhà ma đi!”
“Tưởng là chuyện gì cũng có thể ra mặt sao? Ha hai”
“Trẻ tuổi mà lại thích làm trò cười cho thiên hạ, thế nào cũng chẳng có thành tựu gì lớn đâu!”
Mọi người nhao nhao nhìn theo cười nói.
“Cậu... cậu Trần, là cậu sao!” Lúc này, quản gia lại hơi sững sờ nói. Vội vàng cúi chào.
“Ừ ừ, tôi thấy hình như rất bận nên ở bên ngoài đợi một lát!”
Trần Khiêm cười khổ một tiếng. “Vâng vâng vâng, mời cậu Trần vào!”
Quản gia cuống lên mời Trần Khiêm vào trong. Nếu nói Trần Khiêm không phải là khách quý
vậy thì thế giới này chẳng còn ai là khách quý nữa cả.
“Cái gì?”
Cảnh này khiến tất cả mọi người ở ngoài cửa sững sờ.
“Đây là cậu ấm gì à? Cậu Trần? Chưa nghe bao giờ, nhưng mà lần đầu tiên thấy quản gia Mạc thế này đấy!"
“Đúng đấy, rốt cuộc thân phận của cậu ta là gì vậy?"
Mọi người ngạc nhiên.
Ngay cả Hồ Tuệ Mãn cũng khó mà tin há hốc mồm.
Tim đập thình thịch.
Thậm chí còn khiến Hồ Tuệ Mẫn sinh ra một loại cảm giác bất lực và ảo giác sợ cái gì thì cái đó đến.
Đúng vậy, từ cấp ba, kể cả bây giờ thì Hồ Tuệ Mẫn đều rất khinh thường Trần Khiêm.
Cho dù cấp ba Trần Khiêm học hành có chăm chỉ cố gắng ra sao thì Hồ Tuệ Mẫn cũng biết anh hoàn toàn chẳng có tương lai triển vọng gì cả.
 
Chương 913: Để tớ thử xem


Trong cuộc sống, mọi người đều biết Hồ Tuệ Mẫn là một người nhanh mồm nhanh miệng, có lúc nói chuyện khá thẳng thản, sẽ làm tổn thương người khác.
Nhưng nói trằng ra thì chính là Hồ Tuệ Mẫn luôn có cảm giác cô ta ưu việt hơn trong phạm vi của cô ta.
Giống như ở trước mặt Vương Kiện với Thẩm Quân Văn, Hồ Tuệ Mãn nói chuyện hàm xúc cỡ nào. chứ.
Chính là khinh thường Trần Khiêm.
Nhưng bây giờ cô ta phát hiện ra người mình luôn xem thường lại rất giàu có, không giống như trước đây nữa, còn giàu có hơn cả mình.
Nhất thời, Hồ Tuệ Mẫn thật sự khó mà chấp. nhận được.
Lấy đủ thứ lý do để thuyết phục mình, có thể là Trần Khiêm trúng số nên mới có tiền, tin là số tiền này tiêu chẳng được mấy năm thì sẽ hết sạch thôi.
Hơn nữa, cho dù Trần Khiêm có nhiều tiền đi nữa thì cũng vô dụng thôi, bởi vì cậu ta không có mối quan hệ. Ha ha, xã hội bây giờ chẳng phải cần có quan hệ đó sao.
Vì vậy, tâm lý của Hồ Tuệ Mẫn trong hai ngày nay đã tìm được sự cân bằng nhất định rồi.
Nhưng bây giờ thì sao, mình đến nhờ Tổng giám đốc Chu giúp đỡ, mà Trần Khiêm lại có thể tự do ra vào sân nhà Tổng giám đốc Chu.
Có lẽ mối quan hệ giữa Trần Khiêm với Tổng giám đốc Chu không hề đơn giản.
“Thật không ngờ Trần Khiêm lại quen với Tổng giám đốc Chu!”
Từ Dương Dương lại càng thêm lo lắng.
Nhưng lo thì lo chứ bây giờ thật sự không còn cách nào khác.
Không có ai giúp mình cả, chỉ còn hi vọng duy nhất ở Tổng giám đốc Chu thôi, vả lại còn không chắc là Tổng giám đốc Chu có giải quyết giúp không.
“Tuệ Mẫn, không thì cậu gọi cho Trần Khiêm đi, có cậu ta nói đỡ thì việc lần này của chúng ta có thể giải quyết rồi!”
Là Thẩm Quân Văn nói câu này.
“Tớ?” Hồ Tuệ Mẫn như bị người ta tát vào mặt.
“Đúng vậy Tuệ Mẫn, dù sao thì trước đây tên nhãi đó cũng từng thích cậu mà, hai người còn là bạn học nữa, cậu nói thì sẽ tốt hơn bọn mình nói! Nếu không, tớ thấy cho dù có xếp hàng đến chiều cũng khó mà gặp được Tổng giám đốc Chu đấy! Chuyện sẽ càng xé to ra nữa!”
Thẩm Quân Văn lo lắng nói.
“Đúng đấy Tuệ Mãn, chị cầu xin Trần Khiêm, cậu ta chắc chăn sẽ giúp!”
'Từ Dương Dương cũng thừa nhận.
Hồ Tuệ Mẫn băn khoăn một lúc.
Lúc này mới nói: “Thật ra tớ với cậu ta cũng không tốt lắm, cho dù nhờ cậu ta giúp thì cũng chưa chắc cậu ta đã đồng ý, để tớ thử xem vậy!”
Hồ Tuệ Mẫn nói.
Khó khăn lắm mới lấy điện thoại ra bấm số của Trần Khiêm.
Đương nhiên trong lòng phải rối rắm rồi. Ha ha, đi cầu xin một người mà mình đã từng coi thường, hơn nữa còn nói những lời làm tổn thương người ta,ai mà không xấu hổ chứ.
Nhưng chuyện này thật sự phải nhờ Trần Khiêm giúp rồi.
Trần Khiêm cũng không ngờ Hồ Tuệ Mẫn cao ngạo như một con khổng tước mà lại đi gọi điện thoại cho mình.
Lúc này cười khổ một tiếng.
“Có chuyện gì?”
Trần Khiêm hỏi.
 
Chương 914: Hai người ngồi đi chứ! Đứng đấy làm gì


“Trần Khiêm, cậu... cậu quen với Tổng giám đốc Chu sao?” Tiếng Hồ Tuệ Mãn rất nhỏ.
“Quen, có chuyện gì thì nói đi!” Trần Khiêm thờ ơnói.
“Cậu cũng biết là bọn tôi gây ra rắc rối lớn, nếu quen thì hi vọng cậu giúp bọn tôi nói với Tổng giám đốc Chu một tiếng!”
Hồ Tuệ Mẫn nói, mặt cũng bắt đầu nóng lên.
“Nói giúp thì cũng không vấn đề, vấn đề ở đây là tôi có thể nhận được lợi lộc gì? Dựa vào đâu mà tôi phải giúp cậu chứ?”
Trần Khiêm cười.
“Tôi!
“Thế này đi, cậu với Từ Dương Dương vào đây nói chuyện, chỉ hai người thôi!”
Trần Khiêm nói. “Được!” Sau đó Trần Khiêm cúp điện thoại.
Rõ ràng nội dung cuộc điện thoại vừa rồi nhóm 'Từ Dương Dương cũng nghe thấy.
“Hả? Chị Tuệ Mẫn, chị nói xem Trần Khiêm chỉ gọi hai chúng ta vào đó làm gì chứ? Chị cũng biết em với cậu ta cãi nhau không biết bao nhiêu lần, em thật sự lo là sau khi em vào, cậu ta sẽ...”
Từ Dương Dương dường như nghĩ tới một số khả năng, mặt ửng đỏ quay đầu sang một bên.
“Cậu ta dám... chị không tin cậu ta có thể làm như vậy, chị hiểu cậu ta mà. Đợi lát nữa vào trong rồi, chị nói chuyện với cậu ta là được, em cứ ở phía sau chị!"
Hồ Tuệ Mẫn thầm nghĩ: Trần Khiêm cậu chẳng phải có bản lĩnh lắm sao, tôi không tin cậu có thể làm gì?
Sau đó, dưới sự hướng dẫn của người phụ trách, Hồ Tuệ Mẫn với Từ Dương Dương đi vào.
Biệt thự của Tổng giám đốc Chu quả thực rất lớn.
Chỉ riêng tầng dưới thôi đã có mười mấy người giúp việc rồi.
Người phụ trách dẫn hai người lên tầng hai. Trong một phòng hội nghị lớn. “Cậu Trần ở bên trong!”
Người giúp việc cung kính nói.
“Vâng, cảm ơn!” Hồ Tuệ Mẫn hơi căng thẳng nói.
Lúc đẩy cửa bước vào thì thấy, cả phòng hội nghị có rất nhiều người.
Đa số là những người đàn ông trung niên, còn có cả thư kí của mấy người đàn ông trung niên này.
Cả thảy cũng ba mươi, bốn mươi người. Hơn nữa những người đàn ông trung niên này đều là những người tiếng tăm lừng lẫy trong giới kinh doanh ở Thục Xuyên.
Ngay cả Hồ Tuệ Mẫn cũng đã từng đọc trên báo, biết vài người trong số họ.
Từ Dương Dương thì càng không cần phải nói, những người này đều là ông lớn cả.
Thế là bầu không khí trở nên căng thẳng.
Điều khiến Hồ Tuệ Mẫn với Từ Dương Dương căng thẳng hơn đó là, Trần Khiêm ngồi ở vị trí đầu tiên của bàn hội nghị.
Còn Tổng giám đốc Chu Minh thì lại ngồi một bên của Trần Khiêm.
“Mọi người ra ngoài trước đi, tôi nói chuyện riêng với bọn họ một lát. Tổng giám đốc Chu, lát nữa ông làm việc xong thì qua đây là được!”
Trần Khiêm nói. “Vâng, cậu Trần!!!”
Một nhóm người đứng lên, đồng thanh nói.
Cảnh này lại càng khiến Hồ Tuệ Mẫn với Từ Dương Dương hoảng sợ.
Sau khi mọi người đều đi hết, Hồ Tuệ Mẫn với 'Từ Dương Dương mới tỉnh táo lại.
Trần Khiêm nhìn bọn họ cười: “Hai người ngồi đi chứ! Đứng đấy làm gì!”
“Trần Khiêm, bọn họ... Sao bọn họ lại gọi cậu là cậu Trần?”
Hồ Tuệ Mãn nuốt nước bọt, lúc này mới khó tin hỏi.
 
Chương 915: Cậu muốn có được gì


“Chuyện này nói ra thì dài lắm! - Một hai câu thì không thể giải thích rõ với cậu được!”
Trần Khiêm cười.
Lúc này, vài người giúp việc cung kính đi vào, phục vụ trà cho Từ Dương Dương và Hồ Tuệ Mẫn.
“Trần Khiêm, mặc dù tôi không biết quan hệ giữa cậu với Tổng giám đốc Chu là gì, nhưng cậu cũng rõ là bây giờ bọn tôi quả thực gặp phải rắc rối rất lớn. Nếu cậu có thể, tôi hi vọng cậu sẽ giúp bọn tôi!”
Hồ Tuệ Mẫn nói.
Từ Dương Dương cũng gật đầu: “Trần Khiêm, tôi xin lỗi cậu, sau này cậu đối xử với tôi thế nào cũng được, chỉ xin cậu có thể giúp cho bọn tôi!”
“Được thôi, chuyện này tôi có thể nói với Tổng giám đốc Chu một câu, nhưng sau khi xong việc, tôi không muốn mình không được lợi lộc gì!”
Trần Khiêm nhìn bọn họ rồi cười.
Đúng vậy, nếu như lúc đầu, cho dù Hồ Tuệ Mẫn có thờ ơ với mình thế nào đi nữa, nếu thấy bọn họ thật sự xảy ra chuyện, có thể giúp thì Trần Khiêm chắc chăn sẽ giúp.
Nhưng hiện tại, Trần Khiêm quả thực hơi lạnh lùng với bọn họ.
Đặc biệt là Từ Dương Dương.
Chỉ là bọn họ tìm đến Chu Minh thì cũng giống như bọn họ tìm đến mình thôi.
Trần Khiêm cũng sẽ không từ chối thẳng thừng.
Nhưng muốn Trần Khiêm giúp, thì phải có điều kiện!
“Cậu nói đi, cậu muốn có được gì?” Trần Khiêm búng tay.
Một lát sau, Hồ Tuệ Mẫn với Từ Dương Dương ra ngoài.
Sau khi ra ngoài cũng không nói với Thẩm Quân Văn và Từ Văn Đào câu nào, nhìn bọn họ một cái rồi rời đi.
Làm Thẩm Quân Văn với Từ Văn Đào mờ mịt, nhưng cũng cùng rời đi.
Sau khi xong những việc này.
Chu Minh đến tìm Trần Khiêm.
Chuyện của Từ Dương Dương lần này nói lớn thì lớn mà nói nhỏ thì nó chẳng là gì cả.
Cho dù đằng sau nhà họ Mạnh có nhà họ Tư Đồ, nhưng không nhìn mặt hòa thượng thì cũng nhìn mặt Phật, cũng phải nể mặt Chu Minh.
Mà hôm nay Trần Khiêm đến đây, rõ ràng là có một việc khác quan trọng hơn.
“Cậu Trần, có phát hiện quan trọng, chúng tôi đã tìm thấy tung tích người quản gia thân cận của Phương Mộng Hân năm đó rồi! Theo như những gì chúng tôi đã bỏ một số tiền rất lớn ra để điều tra thì hơn hai mươi năm trước, Phương Mộng Hân đã bỏ đi khỏi nhà họ Phương rồi, nghe nói là xảy ra mâu thuẫn rất lớn!”
“Lúc đầu, bà ấy dẫn theo quản gia cùng nhau bỏ đi, hơn nữa còn mang theo một đứa trẻ chỉ vừa mới đầy tháng!”
Chu Minh nói.
Nghe đến đây, Trần Khiêm ngồi thẳng người.
 
Chương 916: Gọi cô ấy là cô chủ


Đây thật sự là một manh mối quan trọng.
Đứa bé vừa mới đầy tháng? Không phải là Tô Tử Nguyệt chứ?
Lúc này, Trần Khiêm bảo Chu Minh nói chỉ tiết hơn.
Hóa ra.
Lúc ở Kim Lăng, Trần Khiêm bảo Lý Chấn Quốc điều tra chuyện này, Lý Chấn Quốc đã thông báo cho Chu Minh, bảo ông ta hỗ trợ điều tra.
Đương nhiên Chu Minh rất coi trọng.
Dùng đến gần cả trăm triệu để tìm kiếm người có tên Mộng Hân này trên diện rộng.
Cuối cùng cũng chỉ tra ra được một số chuyện của nhà họ Phương.
Về phần tung tích người quản gia thân cận của Phương Mộng Hân, là vì hôm qua có một ông lão. đã chủ động liên lạc đến nói.
Ông lão này đã từng mở một khách sạn.
Ông ta còn nhớ rất rõ.
Vào một đêm của hai mươi hai năm trước, sấm chớp nhấp nhoáng, mưa rơi xối xả.
Lúc đó có hai cô gái ôm theo một đứa trẻ sơ sinh.
Hình như lúc đó sắc mặt bọn họ rất lo lắng, cô gái ôm theo đứa bé cả người ướt sũng, nhưng quần áo trên người đứa bé thì khô ráo, hơn nữa cô gái đó cũng rất xinh đẹp.
Đã nhiều năm vậy rồi nhưng bây giờ nhớ lại ông lão vẫn rất ngạc nhiên, nói răng ông ta chưa bao giờ thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy.
Mà bên cạnh cô ấy còn có một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi.
Cứ gọi cô ấy là cô chủ.
Bọn họ đi rất vội vã, nói là muốn thuê trọ, một phòng là được. Nhưng điều khiến ông lão ngạc nhiên đó là cô gái này nói hiện tại bọn họ không có tiền, nhưng cùng lăm thì chiều mai sẽ có người đem tiền đến, bảo ông lão đừng lo lăng.
Nhưng lúc ông lão mở khách sạn thì ngoài bốn mươi rồi, cũng xem như là người trải đời.
Sao mà đồng ý được. Thấy không cố chấp được, cô gái xinh đẹp ôm đứa bé mới lấy ra một miếng ngọc bích đưa cho ông lão.
May mà khi đó ông lão này cũng được xem như là một người mê đồ cổ, vừa nhìn miếng ngọc thì đã biết là có giá trị không nhỏ.
Hơn nữa bên trên còn khắc hai chữ Mộng Hân rất rõ.
Đột nhiên ông ta cảm thấy, xuất thân của hai cô gái này không hề đơn giản.
Cũng không dám đắc tội.
Thế là đồng ý.
Chu Minh nói hôm qua ông lão này kể rất rõ ràng, bởi vì tối hôm đó, sau khi lấy được miếng ngọc, ông ta còn liên lạc với vài người bạn nữa đến xem, còn nghĩ cách để chiếm miếng ngọc.
Nhưng bạn của ông ta nhắc nhở, chủ nhân của loại ngọc vô giá này, có thể không đắc tội thì đừng nên đắc tội.
Ông lão mới băng lòng từ bỏ.
Cứ vậy cho đến hai giờ chiều hôm sau.
Quả nhiên có một chàng trai trẻ đến.
 
Chương 917: Cô ta muốn ở lại đây một đêm


Đưa cho Phương Mộng Hân rất nhiều tiền.
Cũng chính lúc đó, Phương Mộng Hân mới lấy lại miếng ngọc bích của mình, hai cô gái cùng nhau rời đi.
Cho đến bảy ngày sau, ông lão cũng không ngờ người phụ nữ lại quay về.
Chỉ là lần này, không có cô gái xinh đẹp ôm đứa trẻ kia.
Là người phụ nữ bên cạnh cô ấy.
Lần này gặp lại đã khiến ông lão sợ hãi.
Bảy ngày trước, người phụ nữ này sắc mặt hồng hào, nhưng bây giờ lại gầy trơ xương, mặt trắng bệch như ma.
Cô ta nói cô ta muốn ở lại đây một đêm.
Còn hỏi ông lão về một nơi có tên là huyện Hồng.
Đương nhiên là ông lão biết chỗ đó, nhà con dâu của ông ta ở huyện Hồng.
Lúc này mới gật đầu. Người phụ nữ đưa cho ông lão rất nhiều tiền, vì vậy sáng sớm hôm sau, ông lão tự mình dẫn người phụ nữ đến huyện Hồng.
Trên đường còn hỏi cô ta, cô ta nói cô ta đến để nương nhờ người thân.
Ông lão đưa cô ta đến tận nhà người thân đó.
Cũng chính vì vậy, để cảm ơn ông ta, người phụ nữ này đã đưa ông ta một trăm nghìn tệ.
Một trăm nghìn tệ, lúc đó cũng không phải là một con số nhỏ.
Ông lão vẫn còn nhớ việc này như in. Có thể nhớ lại mỗi một chỉ tiết lúc đầu.
Về phần Chu Minh để cho ông lão xem miếng ngọc, ông lão lại càng chắc chắn, đó chính là miếng ngọc mà cô gái xinh đẹp kia đưa cho ông ta.
Ông ta đã ôm nó ngủ một đêm, sao mà quên được chứ.
“Cậu Trần, ông ta đã nói với chúng tôi địa điểm nhà người thân của người phụ nữ đó nương nhờ. Tối qua tôi đã cử người đến đó tìm kiếm, nhưng gia đình đó đã chuyển đi rồi, khu vực đó cũng đã phá bỏ. Nhưng mà cậu yên tâm, nội trong vòng một ngày, tôi đảm bảo sẽ tìm ra tung tích của gia đình đói”
Chu Minh nói.
Trần Khiêm gật đầu: “Tổng giám đốc Chu, chuyện này thật phiền ông rồi!”
Nói thật, Trần Khiêm vẫn rất tin tưởng năng lực làm việc của Chu Minh.
Trần Khiêm có cảm giác sẽ sớm tìm được Phương Mộng Hân thôi, hơn nữa cũng sắp tìm được mẹ ruột của Tử Nguyệt rồi.
Đến lúc đó mình cũng sẽ hiểu được, quan hệ giữa ba mình và Phương Mộng Hân là gì?
“Còn một chuyện nữa cậu Trần, tôi không biết cậu tìm Phương Mộng Hân là có chuyện gì, cũng không biết bà ấy có chuyện gì, nhưng có một việc tôi phải báo với cậu!”
Bỗng nhiên vẻ mặt Chu Minh thận trọng nói.
“Chuyện gì?”
 
Chương 918: Cử người qua đó rồi à


“Ông lão nói, trước khi chúng tôi tìm ông ta, cũng có một nhóm người đến tìm ông ta để hỏi về chuyện hai mươi hai năm trước. Và cả tung tích của nữ giúp việc kia nữa!”
Chu Minh nói.
Trần Khiêm ngờ vực.
Là ai nhỉ?
Vốn còn tưởng ba mình bảo mình tìm một người đơn giản vậy thôi, nhưng không ngờ chuyện này lại rất phức tạp.
Nhưng Trần Khiêm cũng chẳng nghĩ nhiều, nghĩ cũng vô ích.
Việc phải làm bây giờ đó là mau chóng tìm được người giúp việc kia.
Trần Khiêm ngay lập tức sắp xếp, chuẩn bị để hôm nay đến huyện Hồng, đồng thời gọi cho Thiên Long Địa Hổ, bảo họ đưa người đến càng sớm càng tốt.
Lúc này, một thông báo vang lên trong nhóm lớp, là giáo viên hướng dẫn gửi đến.
Trần Khiêm đọc...
Cùng lúc đó.
Trong một chiếc xe sang.
“Cô chủ nhỏ, trước đây mặc dù chúng tôi không tìm thấy tung tích của cô chủ, nhưng cuối cùng cũng tìm được một manh mối quan trọng. Đó là tung tích của A Hà, người giúp việc thân cận của cô chủ lúc đầu! Năm đó, cô chủ với A Hà đã từng ở trong một khách sạn...”
Phương Kiển Nám nghiêm túc nghe cấp dưới báo cáo.
Lúc này mới gật đầu nói: “Cử người qua đó rồi à”
“Chúng tôi đã cử thêm người, ngoài chuyện cô chủ, tôi còn một chuyện phải báo cáo với cô. Có vẻ như không chỉ mình chúng ta đi thăm dò tung tích của cô chủ. Vừa nấy, ông chủ khách sạn năm đó mà chúng tôi đã tìm có xác nhận, ông ta nói vói chúng tôi, cũng có một nhóm người nữa đang tìm, hơn nữa ra tay cũng rất hào phòng!”
“Là ai?” Lúc này, Phương Kiển Nám khế cau mày.
“Xin lỗi cô chủ nhỏ, trước mắt vẫn chưa tra ra được, nhưng tôi nghĩ chúng ta vẫn phải thận trọng hơn một chút!
Phương Kiển Nám gật đầu: “Được, càng sớm càng tốt nhé. Đúng rồi, lần này sẽ dẫn theo mười hai người thầy của tôi trong gia tộc. Năm đó cô kiên cường mạnh mẽ, người đắc tội với cô rất nhiều, cho dù muốn tìm thì cũng nên là nhà họ Phương chúng †a tìm mới đúng!”
“Thuộc hạ hiểu!”
Phương Kiển Nám vừa sắp xếp xong thì lúc này, thông báo trong nhóm lớp vang lên, là giáo viên hướng dẫn gửi tới.
Mặc dù bình thường Phương Kiển Nám không tương tác gì với bạn học trong lớp. .
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Nhưng vẫn có tham gia vào nhóm lớp.
Lúc này mới đọc tin nhắn.
Hóa ra, giáo viên hướng dẫn nói sáng sớm mai, trong khoa tổ chức hoạt động dã ngoại, trùng hợp là cũng đến huyện Hồng.
Rất nhiều người đi.
 
Chương 919: Gặp lại Vương Văn


Người phụ trách cụ thể là Vương Tiểu Béo của lớp kế bên.
“Tên Tiểu Béo này, càng ngày càng tiến bộ!”
Nhìn tin nhän, Phương Kiển Nám cười khổ một tiếng.
Lúc này mới xuống xe, quay lại trường. Lại nói đến Trần Khiêm, anh không quay về trường mà sau khi nói với phía nhà trường một tiếng.
Thì vội vã chạy đến huyện Hồng của Thục Xuyên.
Huyện Hồng cách Thục Đô không xa lảm. Bây giờ đang làm dự án phát triển.
Về phần bố trí nhân lực, Chu Minh đã cử một số thuộc hạ đi tìm.
Còn Trần Khiêm thì quá nôn nóng nên vội vã dẫn người qua đó trước.
Còn nhóm Tô Tử Nguyệt với Chu Minh thì đợi Thiên Long Địa Hổ đưa người tới rồi mới đi.
Hoạt động dã ngoại gì đó ở trường thì Trần Khiêm không có sức lực để tham gia.
Đến huyện Hồng, sau khi tìm được khách sạn ổn định chỗ ở rồi, Trần Khiêm bảo mấy người thuộc hạ liên lạc với nhóm người kia.
“Trần Khiêm?”
Trong gara dưới tầng hầm, Trần Khiêm rút ví tiền của mình ra, đang chuẩn bị đi thang máy về phòng.
Lúc này, một giọng nữ đột nhiên gọi.
Quay lại nhìn, Trần Khiêm khá ngạc nhiên.
Là Vương Văn.
Bên cạnh Vương Văn là Lương Mạnh, và hai cô gái khác nữa.
“Ôi đệch, thật sự là Trần Khiêm này, trùng hợp quái”
Thấy Trần Khiêm quay đầu lại, một cô gái nói.
Rõ ràng thấy Trần Khiêm ở đây cô ta rất bất ngờ.
Cô gái này thì sao.
Mới đầu Trần Khiêm cũng không nhận ra, cho tới khi cô ta nói chuyện.
“Hừ, Trần Khiêm, còn không nhận ra tôi sao?”
Cô gái nói, chỉ là trong giọng nói có cảm giác tỏ vẻ không sao giải thích được.
“Đương nhiên biết chứ, cậu là Hầu Hiểu Hài” Trần Khiêm cười.
Tất nhiên Hầu Hiểu Hà cũng là một thành viên trong đội thi đấu hồi cấp ba.
Trần Khiêm nhớ là học cùng lớp với Vương Văn, thành tích học tập chắc chăn rất tốt.
Tính cách cô ta, nói thế nào nhỉ, thuộc kiểu rất có cảm giác thanh xuân.
Có vài chỗ tương đồng với Hồ Tuệ Mẫn.
Nhưng cũng không giống.
Hầu Hiểu Hà chơi thân với rất nhiều bạn nam. Tất nhiên những bạn nam này, hoặc là học hành không tốt nhưng có quan hệ với dân anh chị, hoặc
là con nhà có tiền có quyền.
Là kiểu dân ăn chơi nhưng thành tích học tập lại rất xuất sắc.
Là người tương đối cảm tính.
Nói đến thì khi đó, Trần Khiêm với cô ta cũng có một số chuyện vặt vãnh không nói nên lời.
Ha hai
Hiện tại chắc là Hầu Hiểu Hà với Vương Văn cùng học ở đại học Thục Đô.
Mấy hôm trước gặp Vương Văn, Vương Văn có nhắc đến với Trần Khiêm.
“Ha hai”
Hầu Hiểu Hà liếc nhìn Trần Khiêm từ trên xuống dưới mấy lần.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top