Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 880: Người tiếp đón chúng ta đâu


"Ai mà biết được, ngay cả hạng người như Trần Khiêm cũng mở công ty, lại còn ra tay hào phóng!"
Hồ Tuệ Mẫn tức đến giậm chân bình bịch, rõ ràng là chẳng có cách nào.
"Hừ, tớ chống mắt coi cậu ta lăn lộn, chờ đến lúc hết tiền rồi xem cậu ta còn có cái gì!"
Lời lẽ chua lòm, sau đó Thẩm Quân Văn lại nói tiếp: "Đừng nghĩ tới Trần Khiêm nữa. Đi thôi, hôm nay trường mình tổ chức cuộc thi Taekwondo. Trong tất cả những hoạt động trong trường, tớ chỉ có hứng thú với cuộc thi này thôi!"
Hồ Tuệ Mẫn đáp lời: "Đúng vậy, trước khi học trường cảnh sát, cậu từng giành giải hồi cấp ba, cuộc thi này diễn ra trước mắt quán quân 'Taekwondo Giang Nam là cậu, cậu có thể bình luận vài lời về tài năng mới không?"
Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào.
Về phần Trần Khiêm và Vương Tiểu Hoa, sau khi báo cáo với lớp xong.
Bởi vì sáng nay chỉ có một tiết Tư tưởng, nên hai người dứt khoát xin nghỉ.
Trần Khiêm giúp Vương Tiểu Hoa, thứ nhất là bởi vì trên người Vương Tiểu Hoa có bóng dáng của anh, trong thời gian này anh cũng xem anh ấy là anh em.
Đối phương không thuận buồm xuôi gió, mình có thể giúp thì cứ giúp, không có gì đáng kể. Thứ hai là Vương Tiểu Hoa rất hiếu thảo với ba mẹ và ông bà nội.
Từ đó Trần Khiêm cảm thấy nhân phẩm của Vương Tiểu Hoa rất tốt, cũng sẵn lòng giúp đỡ anh ấy.
Cho nên anh mới nảy ra ý tưởng hợp tác mở một công ty du lịch.
Đương nhiên việc đầu tiên phải làm là chọn địa chỉ công ty.
Địa điểm tòa cao ốc văn phòng xa hoa gần cụm trường đại học trong nội thành.
Chỗ này được thiết kế theo kiểu dựa núi cạnh sông, có rất nhiều ngành nghề gia nhập, rất hot.
Mà công ty du lịch thì thành lập chính là vì tranh giành quyền tổ chức cho các cuộc họp thường niên và các lần team bulding cho rất nhiều công ty khác nhau, cho nên đương nhiên không thể chọn những vùng quê nghèo hẻo lánh được.
Hai người đi tới cao ốc trung tâm xúc tiến đầu †ư.
"Chẳng phải chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại trước rồi sao, người tiếp đón chúng ta đâu?"
Sau khi đi vào, Trần Khiêm hỏi Vương Tiểu Hoa.
"Anh Trần, em cũng không biết. Em gọi điện thoại cho người kia thì đường dây bận!"
"Thôi được rồi, trung tâm xúc tiến đầu tư đông người, chúng ta chờ một lát vậy."
Trần Khiêm nhìn đồng hồ.
Không khỏi lắc đầu cười bất đắc dĩ.
Đột nhiên, Trần Khiêm thấy Vương Tiểu Hoa ngơ ngác nhìn ra cửa.
Anh cũng ngẩng đầu nhìn theo.
Thì thấy có mấy thanh niên cả nam lẫn nữ bước xuống xe, cũng đi tới trung tâm xúc tiến đầu tư.
 
Chương 881: Thì ra cậu vẫn luôn lừa tớ


Trong đó có một cô gái đang thân mật khoác cánh tay một chàng trai trẻ từ vị trí ghế lái xuống, hai người nói nói cười cười theo sau hai cô gái cùng đi vào trong.
"Noãn Noãn, sáng nay các lớp tổ chức đấu vòng loại, cậu không tham gì à?” Hai cô gái hỏi.
"Đẳng cấp cuộc thi đấu vòng loại quá thấp. Ha ha, Noãn Noãn là cao thủ Taekwondo, có thể trực tiếp tham gia trận chung kết buổi chiều nên đương nhiên không cần tham gia đấu vòng loại! Cậu thấy có đúng không?"
Chàng trai mỉm cười.
"Cũng đúng! Ôi chao, bây giờ Noãn Noãn thật hạnh phúc, giờ đã có Lý Tường rồi, có thể mở lớp. huấn luyện riêng của mình để huấn luyện cho học viên!"
Các cô gái nói với vẻ hâm mộ và ghen ty.
"Có gì đâu, chỉ là một lớp huấn luyện mà thôi, tớ chỉ làm chút chuyện mà mình thích thôi, anh nói xem có đúng không anh Tường?"
Tân Noãn tươi cười vui vẻ.
"Ừ, nhưng mà Noãn Noãn này, em phải chuẩn bị †âm lý, không thể không có phương án dự phòng. Hiện nay lớp huấn luyện cạnh tranh gay gắt, có đủ cách đủ kiểu huấn luyện. Anh không am hiểu về 'Taekwondo, nhưng em gái anh cũng là người cùng huấn luyện với em. Nghe con bé nói các em cạnh tranh rất dữ dội, mặc dù anh dùng đến không ít mối quan hệ trong nhà nhưng sau khi mở lớp, em và em gái anh phải cố gắng mới được!"
Lý Tường lên tiếng.
"Không thành vấn đề! Cũng chính vì sức cạnh tranh lớn nên em mới muốn chọn địa điểm ở gần cao ốc Chấn Đạt, ở đây có nhiều người qua lại!"
"Nhưng mà ở đây... Được được, không nói đến chuyện này nữa, trước tiên tìm anh trai của bạn anh hỏi thăm đã, anh ấy là quản lý nghiệp vụ ở đây!"
"Vâng!" "Noãn Noấn?"
Đúng lúc này, Vương Tiểu Hoa đi tới trước mặt Tần Noãn.
Hoảng hốt nhìn cảnh tượng vừa diễn ra.
Bấy giờ Tân Noãn mới lúng túng buông tay Lý Tường ra.
Đúng vậy, trước đó mình nói với Vương Tiểu Hoa là hai người tạm chia tay một thời gian, trong thời gian này mình cho Vương Tiểu Hoa đủ không gian để cậu ta thể hiện thật tốt.
Đồng thời cũng tiện cho mình tập trung tập luyện.
Cho nên Vương Tiểu Hoa mới đồng ý tạm thời không qua lại với nhau.
Nhưng sau đó, thái độ của Tân Noãn đối với Vương Tiểu Hoa rõ như ban ngày.
Bây giờ lại đi cùng một người đàn ông khác.
Cuối cùng Vương Tiểu Hoa cũng biết rốt cuộc là tại sao, những gì Tân Noấn nói đều là giả.
Mà Tân Noãn cũng chột dạ nên rất lúng túng khi gặp Vương Tiểu Hoa.
"Thì ra cậu vẫn luôn lừa tới"
Tay Vương Tiểu Hoa run lên, tài liệu đăng ký xúc tiến đầu tư trong tay rơi xuống đất...
 
Chương 882: Đắt cắt cổ


"Ai lừa cậu? Tôi chẳng biết cậu đang nói gì!" 'Tân Noãn khoanh tay nói.
Bởi vì hiện giờ có rất nhiều người trong trung tâm xúc tiến đầu tư đang nhìn về phía này.
Khiến Tân Noãn càng thêm xấu hổ. "Vậy chuyện gì đang diễn ra đây?" Vương Tiểu Hoa hít sâu một hơi rồi chất vấn.
'Tân Noãn ngoảnh mặt sang chỗ khác, không nói gì.
"Hừ, cậu là Vương Tiểu Hoa, thanh mai trúc mã lớn lên cùng Noấn Noãn đúng không? Tôi biết cậu, không nhìn lại xem mình là cái thá gì, còn không mau cút cho tôi!"
Lý Tường cầm chìa khóa xe Audi A6 chỉ vào Vương Tiểu Hoa mắng.
"Ôi Tường Tử phải không? Sao giờ mới đến, anh chờ em nấy giờ!"
Đúng lúc này, một nhân viên mặc vest đi giày da chạy tới bắt tay Lý Tường một cách thân thiết.
"Chào anh Minh, đã lâu không gặp. Xin lỗi vì đã để anh đợi lâu!" Hai người chào hỏi đơn giản một lúc.
"Được, anh đã chọn cho em mấy vị trí tốt, các em qua đây chọn đi. Yên tâm, giá cả có ưu đãi!"
Anh Minh nói. "Ok, chúng ta cùng chọn đi!" Sau đó Lý Tường kéo Tân Noãn sang một bên.
Rõ ràng là Tân Noãn cũng không muốn phí lời với Vương Tiểu Hoa, lập tức đi theo sang bên cạnh.
Vương Tiểu Hoa điều chỉnh lại tâm trạng. Thật ra sau khi Trần Khiêm khuyên bảo, anh ấy đã bình tĩnh hơn nhiều, lúc nãy bất ngờ quá nên mất kiểm soát thôi.
Trần Khiêm võ vai Vương Tiểu Hoa, hai người ngồi một bên.
"Mẹ ơi anh Minh, anh có nhầm không? Em xem quảng cáo xúc tiến đầu tư trên mạng, một suất thuê đâu có đắt như vậy, sao bây giờ lại lên tới giá này?"
Không lâu sau, Lý Tường ở bên cạnh thốt lên đầy kinh ngạc.
"Ôi này chú em, em nghĩ giá này đã đắt hả? Anh cho em biết, mấy chỗ này rẻ nhất rồi, hơn nữa vị trí không tệ!"
"Tiền thuê một băm những một triệu, còn cho. người ta đường sống không!"
Lý Tường giật mình kinh ngạc.
Thật sự là đắt cắt cổ.
Đúng là nhà anh ta giàu có, nhưng cũng chỉ có ít vốn thôi, một triệu mới chỉ là khoản thuê địa điểm bước đầu mà thôi, thật là khủng khiếp!
Hiển nhiên Tân Noãn cũng sợ hết hồn.
Bởi vì giá khởi điểm xúc tiến đầu tư một năm đăng trên mạng là ba trắm năm mươi nghìn.
Tính ra thì cao ốc rất nổi tiếng, lại gần trường học, giá này vẫn chấp nhận được.
Nhưng ngẫm lại thì làm gì có chuyện tốt này.
Thì ra ba mươi năm vạn chỉ là giá khởi điểm, bây giờ có rất nhiều vị trí đã lên tới một triệu rồi.
 
Chương 883: Tổng giám đốc của trung tâm xúc tiến đầu tư


Cuối cùng Tân Noãn cũng biết trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí! Làm gì có chuyện đơn giản như vậy.
Một triệu à, nằm mơ đi!
"Không được đau anh Minh, em không gánh nổi!"
Lý Tường sợ hãi.
Anh ta quay sang nói với Tân Noãn: "Noãn Noãn, hay là chúng ta chọn chỗ khác đi, thật sự là đắt quái"
Tân Noãn thì tỏ vẻ tiếc nuối.
Con gái ấy mà, ai chẳng có lòng hư vinh!
Cao ốc Chấn Đạt là trung tâm tiêu phí nổi tiếng toàn quốc.
Nói một cách đơn giản là quá ngầu!
Hơn nữa, cao ốc còn nằm cạnh cụm trường đại học, nếu mở lớp ở đây thì dù là vấn đề thể diện hay hiệu quả tuyên truyền đều rất tốt.
Tân Noãn thật sự thích chỗ này.
Nhưng mà... Haiz!
"Vâng!" Tân Noãn gật đầu tiếc nuối.
Sau đó, ánh mắt anh Minh nhìn bọn họ cũng thay đổi.
Anh ta trò chuyện qua loa vài câu rồi cầm tài liệu của mình rời đi.
"Tân Noãn, chúng ta cũng đi thôi. Vẫn còn sớm, tới chỗ khác xem thử, tìm chỗ nào tiền thuê bảy tám chục nghìn là được."
Lý Tường cất lời.
"Em biết rồi, nhưng em vẫn muốn xem ở gần đây!"
'Tân Noãn thầm nghĩ không thể thuê thì xem cho đã nghiền cũng được.
Sau đó mấy cô gái đi thăm xung quanh. "Chào giám đốc Triệu!"
Mà lúc này, trong sảnh lớn bỗng trở nên hỗn loạn.
Một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da bước tới, rất nhiều khách hàng đang có mặt trong trung tâm xúc tiến đầu tư đều chào hỏi ông ta.
Bởi vì người đàn ông trung niên này không phải ai xa lạ mà chính là Tổng giám đốc của trung tâm xúc tiến đầu tư.
Đương nhiên được người ta coi trọng.
"Ông ấy là Triệu Hà, Tổng giám đốc của trung tâm xúc tiến đầu tư! Một người cực đỉnh!"
Lý Tường nói với đám Tần Noãn.
Tân Noãn thầm oán: Chỉ anh biết người ta thôi cũng vô dụng, người ta đâu có biết anh!
Lúc này, có không ít người đến chào hỏi giám đốc Triệu.
Nhưng ông ta xua tay với họ, có vẻ rất vội, sau đó vừa rảo bước vừa tìm kiếm xung quanh.
 
Chương 884: Trùng hợp vậy sao?


Cuối cùng ông ta cũng nhìn thấy. Là nhóm mấy người trẻ tuổi. Sau đó phấn khởi chạy tới.
Cùng lúc đó, Tân Noãn và Lý Tường cũng trở nên kích động.
Bởi vì giám đốc Triệu chạy về phía bọn họ.
"Cậu Vương phải không? Cậu Trần không đi cùng cậu sao?"
Quả nhiên giám đốc Triệu đi tới trước mặt Lý Tường, cung kính mỉm cười.
Mọi người đều im lặng nhìn sang bên này.
"Cậu Vương? Giám đốc Triệu, phải chăng ông nhận nhầm người rồi? Tôi họ Lý, tên là Lý Tường!"
Mặt Lý Tường đỏ lên vì kích động, anh ta lập tức mỉm cười lên tiếng.
Tân Noãn khế căn môi, dễ nhận thấy cô ta cũng rất kích động.
Hả?
"Xin lỗi, tôi nhận nhầm người."
Giám đốc Triệu cũng lúng túng.
Bởi vì ông ta biết được một số thông tin về cậu Vương Tiểu Hoa trong điện thoại, đối phương vẫn đang là sinh viên đại học Thục Xuyên, là bạn của cậu Trần được lãnh đạo trụ sở chính đích thân gọi
điện thoại tới dặn dò.
Vì vậy Triệu Hà rất kính trọng cậu Vương Tiểu Hoa.
"Tôi thấy các vị là sinh viên, cứ tưởng là sinh viên đại học Thục Xuyên. Ha ha, tôi có một vị khách rất quan trọng, cũng là sinh viên đại học Thục Xuyên nên sơ ý nhận nhầm!"
Triệu Hà cười gượng.
"Ồ? Trùng hợp vậy sao? Giám đốc Triệu thử nói tên xem, biết đâu chúng tôi có thể tìm người giúp ông!"
Lý Tường không ngờ mình được nói chuyện trực tiếp với giám đốc Triệu của trung tâm xúc tiến đầu tư, anh ta vội vàng lên tiếng.
'Tân Noãn cũng gật đầu lia lịa, dù sao cô ta cũng có mạng lưới quan hệ nhất định trong trường.
"À à, xin cảm ơn, tôi muốn tìm cậu Vương Tiểu Hoa, chẳng hay các vị từng gặp cậu ấy chưa?"
Triệu Hà đáp. "Ông... ông bảo muốn tìm ai cơ?" Nghe xong câu này, Tân Noãn cảm thấy như bên tai vang lên tiếng đạn, "pằng" một tiếng, đầu óc trở nên trống rỗng.
Thậm chí cô ta còn cho rằng mình nghe nhầm.
Cậu Vương Tiểu Hoa? Giám đốc Triệu muốn tìm Vương Tiểu Hoa? Không phải chứ? Làm sao có thể? Giám đốc Triệu có thân phận gì, tìm cậu ta làm chỉ?
"Trong số các vị có ai quen biết cậu Vương Tiểu Hoa không?"
Triệu Hà đoán chắc là bọn họ cũng không quen Vương Tiểu Hoa.
Mình kích động đến ngu người rồi, gọi điện cho Vương Tiểu Hoa là được mà.
Vừa rồi bị thằng nhóc này dẫn dắt, cứ tưởng là cậu ta từng gặp cơ.
Sau đó ông ta lấy điện thoại ra. "Giám đốc Triệu, không cần gọi nữa! Tôi ở đây!"
Đúng lúc này, Vương Tiểu Hoa đứng dậy nói với giám đốc Triệu.
 
Chương 885: Bọn họ xem mình là gì


Vương Tiểu Hoa đứng dậy.
Đi đến bắt tay Triệu Hà: "Giám đốc Triệu, hôm qua chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại, lúc nấy tôi gọi cho ông nhưng không được."
Vương Tiểu Hoa nói.
"Xin lỗi cậu Vương, con gái tôi xảy ra chút chuyện ở trường, lúc nãy tôi gọi điện cho con bé để xử lý. Rất xin lỗi, rất xin lỗi!"
Giám đốc Triệu nói liến thoằng.
"À đúng rồi cậu Vương, cậu nói muốn mua khu vực văn phòng và cửa hàng có sảnh trưng bày mô hình 4D, bên chúng tôi đã chuẩn bị xong xuôi cho cậu rồi!"
Nói rồi giám đốc Triệu lấy tài liệu ra.
"Cậu Vương, để tôi giới thiệu sơ lược cho cậu nhé! Cửa hàng cộng thêm khu vực văn phòng công ty, bởi vì cậu mua dứt nên tôi sẽ trừ cho cậu một số
chỉ phí phụ khác, tổng cộng là ba mươi lăm triệu tệ!"
"Được, không thành vấn đề. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi."
Vương Tiểu Hoa ra dấu mời.
Trong khi đó, hơi thở của Tân Noãn bỗng trở nên dồn dập trong nháy mắt.
Thậm chí cô ta cảm thấy thân thể không còn là của mình nữa.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao lại là Vương Tiểu Hoa? Cậu ta có bản lĩnh như vậy từ bao giờ?"
"Tổng giám đốc Triệu, lẽ nào ông bị tên mập này lừa? Cậu ta? Có thể bỏ ra ba mươi năm triệu ư?"
Lý Tường nói với vẻ mặt khó tin.
"Phải đó Tổng giám đốc Triệu, thật ra chúng tôi biết cậu ta, cậu ta không thể bỏ ra ba mươi năm triệu được đâu, không đáng để ngài đối xử như vậy!"
Tân Noãn tan nát cõi lòng, cực kỳ khó chịu. Vội vàng đổ thêm dầu vào lửa.
"Ha ha, tôi thấy có lẽ các vị nhầm rồi, về công ty du lịch Thục Đô Phi Hoa của cậu Vương đây, chỉ tính riêng số hợp đồng chuẩn bị kí đã lên đến hơn hai trắm công ty rồi, trước mắt còn đang tăng trưởng không ngừng. Chúng tôi đã xem thông tin đầu tư rồi, vốn đầu tư gần tám mươi triệu!"
Triệu Hà nhìn bọn họ cười bất đắc dĩ.
Bọn họ xem mình là gì? Đứa trẻ ba tuổi?
Có chút chuyện nhỏ này mà cũng có thể nhầm? Ha ha.
Tận mắt nhìn thấy Vương Tiểu Hoa ký hợp đồng với Triệu Hà.
Hơn nữa, Triệu Hà còn khom người chào Trần Khiêm bên cạnh với thái độ cực kỳ cung kính.
Khiến Tân Noãn càng thêm hoang mang.
Mình chỉ muốn một vị trí thôi nhưng chẳng có tiền.
Vậy mà Vương Tiểu Hoa mua đứt hai chỗ liền.
 
Chương 886: Cậu không cần quan tâm


Ngoài ra công ty du lịch của Vương Tiểu Hoa đã kí kết với hơn hai trăm công ty khác rồi.
Đây là khái niệm gì chứ!
Sau khi ký kết xong, Trần Khiêm và Vương Tiểu Hoa chuẩn bị rời đi.
Lý Tường không dám ngẩng đầu nhìn Vương Tiểu Hoa.
Nhưng Tần Noãn thì không cam lòng đuổi theo.
"Tiểu Hoa, cậu... cậu mở công ty sao? Chuyện khi nào thế, sao tôi không biết?"
Mặt Tân Noãn nóng bừng.
"Mới mở hai ngày trước! Mấy hôm nữa sẽ chính thức kinh doanh, bây giờ vẫn đang chuẩn bị dự án!"
Vương Tiểu Hoa nhìn Tân Noãn, hỏi gì đáp nấy. "Vậy cậu... sao cậu lại trở nên giàu có như vậy?" Tân Noãn hỏi.
"Cậu không cần quan tâm!"
Vương Tiểu Hoa xoay người rời đi.
Anh ấy chưa từng nở mày nở mặt đến vậy. "Cậu!"
Tân Noãn tức đến giậm chân bình bịch.
Trong lòng vừa giận vừa cuống.
Hơi thở như tắc lại!
Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
Tân Noãn không ngừng tự hỏi bản thân.
Lại nói tới Trần Khiêm, sau khi cùng Vương Tiểu Hoa hoàn thành các thủ tục thì đã trưa rồi.
Hai người ăn trưa, sau đó cùng về trường.
Chuyện Vương Tiểu Hoa và Trần Khiêm cùng mở công ty.
Cả lớp đều biết.
Chuyện có rất nhiều dự án du lịch dồn dập gia nhập cũng lan truyền ra ngoài.
Nói chung là vô cùng rầm rộ.
Hai người về lớp.
"Wowl"
Trong lớp vang lên âm thanh ồn ào.
"Trần Khiêm, Tiểu Hoa, các cậu đi đâu làm gì thế?"
Mấy cô gái xinh đẹp vây quanh. Bắt chuyện với Trần Khiêm và Vương Tiểu Hoa.
Liên tục liếc mắt đưa tình với Trần Khiêm.
Thật ra các bạn cùng lớp đều đoán được thật ra Trần Khiêm giúp Vương Tiểu Hoa, mặc dù pháp nhân của công ty là Vương Tiểu Hoa.
Nhưng nguồn vốn đầu tư chủ yếu là từ Trần Khiêm.
Do đó, các cô gái đều có tâm tư riêng đối với Trần Khiêm.
Đương nhiên địa vị của Vương Tiểu Hoa cũng lên như diều gặp gió.
Có không ít người cả nam lãn nữ bắt chuyện với Vương Tiểu Hoa.
Trong khi đó, sắc mặt Từ Dương Dương và Lâm Thăng Nam khá tệ.
Dù sao bọn họ đều từng nhằm vào Trần Khiêm.
Bây giờ thì sao, Trần Khiêm rất có uy tín trong lớp.
 
Chương 887: Là cậu ta?


Làm cho Từ Dương Dương rất căng thẳng. Cô ta nhìn sang chỗ Lương Phi. Trước đây, hễ hết giờ học là cô ta lại tìm Lương Phi nói chuyện, người tiếp cận Lương Phi cũng không ít.
Nhưng bây giờ chẳng còn ai.
Từ Dương Dương đi đến, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Lương Phi để anh ta bình tĩnh lại.
Dù sao Lương Phi vẫn chưa vượt qua bóng ma tâm lý bị mất mặt trong buổi lễ.
"Xin hỏi, bạn Lương Phi có ở đây không?"
Lúc này, một cô gái đến tìm.
"Có chuyện gì thế?" Từ Dương Dương hỏi.
"Là thế này, chủ nhiệm Dương bảo tôi gọi bạn Lương Phi đến cuộc thi đấu chiều nay! Ngoài ra còn nhờ bạn Lương Phi biểu diễn một màn!"
Cô gái kia trả lời.
"Hả? Tốt quá! Anh Phi, anh nghe thấy chưa, nhà trường đã tới mời anh rồi!"
Từ Dương Dương vui vẻ reo lên. Lương Phi gật đầu. 'Từ Dương Dương vỗ bàn: "Lương Phi lớp mình tham gia cuộc thi đấu chiều nay, chúng ta hãy đến xem và cổ vũ cho anh Phi!"
"Ừ ừ, hay lắm, chúc mừng anh Phi!"
Các sinh viên nhao nhao hùa theo.
Mặc dù hiện tại danh tiếng của Lương Phi không bằng Trần Khiêm.
Nhưng vẫn có sức ảnh hưởng, hơn nữa mọi người đều muốn xem màn biểu diễn Taekwondo. của anh ta.
Thế nên tất cả mọi người đều hưởng ứng, sau đó cùng đi tới sân vân động của trường.
"Anh Trần, cũng ta cũng đi nhé, rất nhiều lớp đều đi cùng nhaul"
"Được!" Trần Khiêm cũng muốn đi xem.
Dù sao từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành, ai cũng có mộng võ hiệp.
Tuy là sau khi trưởng thành, ý nghĩ về đấu đá vật lộn đã phai nhạt đi nhiều, nhưng anh vẫn thích.
Đồng thời, anh cũng muốn xem màn biểu diễn khoe tài của Lương Phi.
Nói thế nào nhỉ, mặc dù Lương Phi không ưa Trần Khiêm, nhưng Trần Khiêm không có cảm xúc đặc biệt gì với anh ta.
Vì vậy anh cũng đi cùng mọi người.
Khi bọn họ đến cung thể thao, ở đây đã tập trung không ít người.
Nhờ có Lương Phi nên hai lớp đám Trần Khiêm có thể xem ở gần để vẫy cờ cổ vũ cho cậu ta.
Dù sao thì sự kiện lớn thế này cần một cao thủ biểu diễn để làm nóng bầu không khí.
Lương Phi là á quân của tỉnh đó! Trần Khiêm đến đây mới thấy không chỉ có rất nhiều tuyển thủ dự thi Taekwondo mà ngay cả Hồ
Tuệ Mãn và Thẩm Quân Văn cũng tới.
Điều đáng nhắc tới là Thẩm Quân Văn đang mặt đồ thi đấu Taekwondo.
Thu hút sự chú ý của mọi người.
Mà Từ Văn Đào đứng cạnh Thẩm Quân Văn cũng mặc đồ thi đấu.
Nhưng rõ ràng là tất cả các nữ sinh lớp Từ Văn Đào và Thẩm Quân Văn đều giơ cao bảng tên Thẩm Quân Văn và hô to với anh ta.
Hiển nhiên lớp bọn họ biết thực lực của Thẩm Quân Văn.
Mà lúc này, Lương Phi đang làm nóng người, sau khi thấy Thẩm Quân Văn, mắt anh ta khế máy.
"Là cậu ta?"
Lương Phi ngạc nhiên.
 
Chương 888: Bọn họ cũng đến à


Mà Thẩm Quân Văn cũng nhìn thấy Lương Phi.
Mắt cũng khẽ máy. Sau đó hai người đi đến chỗ nhau.
"Cậu là Thẩm Quân Văn, quán quân Taekwondo. giải thanh thiếu niên tỉnh Giang Nam phải không? Năm ngoái tôi đã xem cậu thi đấu trong cuộc thi toàn quốc!"
Ánh mắt Lương Phi cực kỳ ngưỡng mộ.
"Tôi cũng biết cậu, cậu là á quân giải thi đấu thanh thiếu niên tỉnh Thục Xuyên, quán quân năm nay thắng hiểm cậu!"
Thẩm Quân Văn cũng rất bất ngờ.
Hai người đều được ban tổ chức mời đến biểu diễn.
Mà hiển nhiên cuộc đối thoại giữa bọn họ đã thu hút sự chú ý của không ít khán giả dưới khán đài.
Mọi người rối rít nhìn về phía hai người này. "Đúng vậy, cậu đã giành thứ hạng rất cao trong
cuộc thi đấu toàn quốc, nhưng tôi vẫn hy vọng có thể thi đấu với cậu, xem ra hôm nay là một cơ hội tốt.
Lương Phi nhìn Thẩm Quân Văn nói, trong mắt sục sôi ý chí chiến đấu.
Hồ Tuệ Mẫn mỉm cười nhìn Thẩm Quân Văn.
Lộ rõ vẻ đắc ý.
Đúng vậy, quả thật Thẩm Quân Văn rất xuất sắc, không nói tới khả năng chiến đấu, chỉ nói tới danh tiếng trong giới Taekwondo cũng cực lớn.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Hồ Tuệ Mẫn lại sùng bái Thẩm Quân Văn.
"Được, hôm nay đúng là một cơ hội tốt!" Thẩm Quân Văn lắc đầu cười khổ.
Ban tổ chức nhanh chóng chấp nhận lời đề nghị của bọn họ.
Trận đấu giữa ai cao thủ cũng là tiết mục chính của hoạt động lần này.
Đương nhiên trận đấu Quán quân tỉnh Giang Nam với á quân tỉnh Thục Xuyên nhận được rất nhiều sự chú ý.
Không ít tuyển thủ thi đấu Taekwondo cũng hưng phấn, đồng thời cũng được khích lệ, tức thì hết sức cố gẳng thi đấu.
"Anh Trần ơi anh Trần, anh mau nhìn kìa, bên kia là ai vậy?"
Lúc Trần Khiêm đang xem thi đấu say sưa, đột nhiên Tiểu Béo lắc cánh tay anh.
'Trần Khiêm nhìn theo hướng Tiểu Béo chỉ.
Thì thấy trên khán đài chẳng biết xuất hiện hai bóng hình xinh đẹp đang xem thi đấu từ lúc nào.
Chính là Phương Kiển Nám và Phương Di.
' "Bọn họ cũng đến à?” Trần Khiêm ngạc nhiên. Hai cô nàng ấy lúc nào cũng vậy, đi đến đâu
cũng ngồi trong góc, không giao tiếp với người bên cạnh.
Hình như Phương Kiển Nám phát hiện Trần Khiêm đang nhìn bọn họ, lập tức nhìn về phía anh.
 
Chương 889: Cậu quen Thẩm Quân Văn phải không


Hai người nhìn nhau.
Phương Kiển Nám khẽ nhíu mày, dời mắt sang chỗ khác.
Trần Khiêm cũng không nhìn tiếp.
"Anh Trần, em không biết anh có phát hiện ra không?"
"Gì cơ?"
"Hai nữ thần nhìn trộm anh suốt, đặc biệt là Phương Di. Hai ngày trước ở trên lớp, mặc dù cậu ta đang lén nói chuyện riêng với Phương Kiển Nám, nhưng em thấy chốc chốc Phương Di lại liếc nhìn anhl"
"Còn nữa, chẳng phải hai hôm nay Từ Dương Dương cứ tìm anh gây sự sao? Lúc em tìm cậu ta tranh luận, Phương Kiển Nám và Phương Di cũng nhìn anh! Kể cả lúc nãy em cũng thấy Phương Kiển Nám và Phương Di nhìn anh. Anh Trần, lẽ nào hai nữ thần đều thích anh?"
Tiểu Béo phân tích. Bạn‎ đang‎ đọc‎ tr??ện‎ tại‎ ⩵‎ ?R???R?Y‎ ??.vn‎ ⩵
"Vớ vẩn, sao có thể chứ!"
Trần Khiêm lắc đầu cười bất lực.
Mà lúc này Tiểu Béo cũng im lặng.
Bởi vì trên sân khấu, Tân Noãn đã ra sân, bắt đầu thi đấu.
Tiểu Béo chăm chú nhìn cô ta.
Tuy rằng thoạt nhìn thì sáng nay Béo đối xử lạnh lùng với Tân Noãn.
Nhưng nói thật là Béo vẫn còn tình cảm với cô ta.
Giống như mình và Dương Hạ, mặc dù trước đây mình rất hận Dương Hạ, nhưng khi cô ta gặp. nguy hiểm, mình không thể khoanh tay đứng nhìn.
Rầm!
Sau khi trận đấu bắt đầu khoảng bảy tám phút.
Tân Noãn không cẩn thận thua trận, bị đá ra ngoài sân, vừa khéo cách chỗ Trần Khiêm và Béo không xa.
Cô ta che ngực, khẽ cắn môi nhìn Vương Tiểu Hoa, thấy anh ấy không nhìn lại mình thì trên mặt lộ vẻ thất vọng.
Tựa như đã đánh mất thứ gì đó.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Cuộc thi cũng tới hồi kết.
Nhưng càng tới lúc này càng có nhiều sinh viên xúm lại khu vực sân thi đấu, hiển nhiên trận đấu giữa Lương Phi và Thẩm Quân Văn sắp bắt đầu, rất nhiều người hâm mộ đến xem.
Không lâu sau, dùng từ "biển người" để miêu tả hội trường cũng không ngoa.
Trong khi đó, Thẩm Quân Văn và Lương Phi bắt đầu làm nóng người.
"Cả Thẩm Quân Văn và Lương Phi đều rất giỏi. Lương Phi thì khỏi cần nói, là á quân tỉnh chúng ta. Nghe nói Thẩm Quân Văn là quán quân tỉnh Giang Nam, quá đỉnh!"
"Đệch, cừ thế, nhưng tớ vẫn ủng hộ Lương Phi! Mong rẵng Lương Phi có thể giành vinh quang cho Thục Xuyên chúng ta!"
"Thật ra tớ đánh giá cao Thẩm Quân Văn hơn, dù sao cậu ta cũng mang lại cảm giác vô cùng điêu luyện."
Xung quanh thảo luận ầm ï.
Ngay cả đám bạn cùng lớp Trần Khiêm cũng bàn tán sôi nổi.
"Trần Khiêm, cậu đánh giá ai cao hơn?"
Chẳng biết mấy cô gái xúm lại gần Trần Khiêm từ bao giờ, tò mò hỏi.
"Tôi thấy cả hai đều giỏi, còn đánh giá ai cao hơn thì khó nói!"
"Nói đi mà, hình như cậu cũng quen Thẩm Quân Văn phải không?"
Cô gái lắc cánh tay Trần Khiêm.
Thật ra Trần Khiêm biết thân phận của Thẩm Quân Văn và trình độ lợi hại của anh ta, chắc chắn anh ta không chỉ là tuyển thủ Taekwondo đơn giản như vậy.
Cũng không nghĩ thử xem anh ta làm gì.
Nếu nói thật thì Thẩm Quân Văn chắc chắn giỏi hơn.
 
Chương 890: Thua rồi


Nhưng đương nhiên Trần Khiêm sẽ không nói như vậy.
"Hỏi cậu ta làm gì? Cậu ta thì biết cái gì! Cậu ta đâu có am hiểu Taekwondo. Hừ hừ, chẳng phải chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi sao, thấy người khác bình luận cậu cũng bình luận, cậu là cái thá gì!"
Bấy giờ Từ Dương Dương nghiêng đầu nhìn Trần Khiêm nói.
Hai ngày nay cô ta cứ cà khịa Trần Khiêm suốt như bị điên vậy.
Trần Khiêm nể cô ta là con gái nên không chấp.
Thật ra Trần Khiêm cũng biết mình đoạt mất danh tiếng của Lương Phi trong buổi lễ từ thiện, nhưng cà khịa mình suốt thế này thì quá đáng rồi đúng không?
Điều đáng giận hơn là lúc trận đấu giữa Thẩm Quân Văn và Lương Phi bắt đầu.
'Từ Dương Dương cố ý nghiêng người che mất tầm mắt Trần Khiêm.
Trần Khiêm nhìn sang trái, cô ta lập tức nghiêng người sang trái. Trần Khiêm nhìn sang phải, cô ta cũng nghiêng sang phải.
Nói thẳng ra là cô ta không muốn cho Trần Khiêm xem thi đấu một cách vui vẻ.
Trần Khiêm giận lắm.
Nhưng thời gian dần trôi, trận đấu đã tới hồi gay cấn.
Ban đầu Lương Phi tấn công rất dữ đội, cả động tác lẫn kỹ thuật đều cực kỳ tốt.
Mà Thẩm Quân Văn thì chẳng có mấy lần tấn công hiệu quả.
Vẫn luôn né tránh là chính.
Nhưng đến giai đoạn sau, Lương Phi bắt đầu tấn công yếu dần.
Mặc dù ra tay nhưng không tạo thành sát thương hữu hiệu cho Thẩm Quân Văn.
"Thua rồi!"
Bên kia khán đài, Phương Kiển Nám hờ hững nói.
"Hả? Ai thua? Thẩm Quân Văn sao? Em thấy Lương Phi tấn công rất tốt, động tác cũng ngầu nữa! Nhưng chị nhìn Thẩm Quân Văn kìa, động tác rất đơn giản, rốt cuộc cậu ta có phải quán quân không vậy?"
Phương Di lên tiếng. Tuy cô ta không hay nói chuyện với Lương Phi, cũng không phải bạn bè, nhưng dù sao Lương Phi cũng là bạn cùng khối, so ra thì cô ta thiên về Lương Phi hơn.
"Ha ha, mặc dù động tác của Lương Phi rất mạnh mẽ, nhưng lại nhanh chóng để lộ tư duy tấn công. Dù sao người ta cũng là quán quân tỉnh, quả thật rất thông minh. Cho nên em cứ chờ mà xeml"
Phương Kiển Nám cất lời.
Quả nhiên, không lâu sau.
Trong một lần Lương Phi tấn công, Thẩm Quân Văn đột nhiên xoay người trên không trung tung một cú đá, động tác vừa lưu loát vừa mạnh mẽ.
Đá thẳng Lương Phi ra ngoài sân thi đấu.
"AI"
Cảnh tượng này khiến cả hội trường dậy sóng, vang lên tiếng hò hét vang dội.
Chỉ có Từ Dương Dương tràn đầy lo lắng.
Trước đó, khi Lương Phi tấn công, Từ Dương Vương vẫn luôn hô hào. Nhưng bây giờ Lương Phi thua rồi, đương nhiên Từ Dương Dương không vui nổi.
"Hay lắm!"
Trần Khiêm cũng thấy rất đặc sắc, bèn thốt ra một câu.
Nhưng Từ Dương Dương nghe thấy, lập tức đứng phắt dậy, giận dữ nhìn Trần Khiêm:
"Hay cái gì mà hay, cậu xem có hiểu không!"
Cô ta hét rất to, rất nhiều người trong hội trường đều nghe thấy.
Lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trần Khiêm...
 
Chương 891: Chỉ có vậy mà cũng gọi là động tác đạt tiêu chuẩn


"Cậu bị thần kinh à?" Trần Khiêm mảng.
"Hứ, anh Phi chỉ là lỡ thua thôi mà, cậu có cần kích động đến mức ấy không? Cũng không nhìn lại bản thân xem mình có tài cán gì đâu, nếu giỏi thì cậu tự đi thi đi!"
Từ Dương Dương mắng.
Như là muốn đem tất cả lửa giận và sự không cam lòng của mình đổ lên đầu Trần Khiêm.
Lúc này cô ta đột nhiên với lấy một chai nước khoáng, mở nắp rồi hất thẳng lên người Trần Khiêm.
Trần Khiêm tránh thoát được, ngay lúc ấy anh tức đến nỗi muốn vả cho Từ Dương Dương mấy cái bạt tai liền.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
May mà đám sinh viên kịp thời xông vào kéo Từ Dương Dương ra ngoài.
Vậy mới tránh được một trận ẩu đả suýt xảy ra.
Hồ Tuệ Mẫn chỉ liếc mắt nhìn Trần Khiêm đang bị người khác làm khó dễ, sau đó đặt ánh mắt lên người của Thẩm Quân Văn được người người ngưỡng mộ. Đúng vậy, Thẩm Quân Văn chưa một lần nào khiến cho cô ta thất vọng cả.
Mà lúc này, một vị trọng tài bước ra sân.
Ông ta đi tới trước mặt Thẩm Quân Văn.
Đứng đối diện Thẩm Quân Văn, trọng tài cất lời: "Trước giờ tôi chưa từng thấy một người trẻ nào ở độ tuổi này có thể đạt tới tiêu chuẩn như cậu, hơn nữa động tác còn rất đẹp mắt, thật không hổ danh là quán quân giải Thanh niên của tỉnh Giang Naml"
Thoạt nhìn trọng tài tầm gần bốn mươi tuổi, chắc cũng là người có tiếng tăm trong giới này.
Thẩm Quân Văn chỉ là lắc đầu cười khổ một tiếng.
"Ha ha, chỉ có vậy mà cũng gọi là động tác đạt tiêu chuẩn lại đẹp mắt, có mấy người sợ là chưa từng nhìn thấy cái gọi là động tác tiêu chuẩn thì phải!"
Đúng lúc này, một giọng nữ đầy bất mãn vang lên.
Giọng nói này vừa vang lên, theo sau đó toàn bộ sân đấu đều trở nên yên lặng như tờ.
Tất cả đều nhìn về hướng của cô gái vừa cất lời.
Người này cũng không phải kẻ nào xa lạ, mà chính là Phương Di.
Xem xong trận đấu của hai người vừa rồi, Phương Di và Phương Kiển Nám vốn định rời đi.
Nhưng không ngờ Phương Di lại nghe thấy được mấy lời khen ngợi của trọng tài dành cho Thẩm Quân Văn, cùng với tiếng reo hò vang dội của mọi người dành cho anh ta.
Lương Phi đã thua, theo lí Phương Di cũng không đến mức vì cậu ta mà đi trả thù Thẩm Quân Văn làm gì.
Thế nhưng nghe xong lời này, Phương Di cũng hơi không vừa lòng.
Coi như là khen ngợi, nhưng thế này thì cũng hơi quá rồi đấy.
Hai tượng đài nữ thần của trường học lên tiếng, lúc này không một ai dám nói chuyện.
Tất cả lắng lặng nhìn mọi chuyện đang xảy ra trước mắt.
"Được rồi, đừng nói nữa!"
 
Chương 892: Nữ thần muốn ra tay rồi


Phương Kiển Nám nhẹ giật cánh tay của Phương Di, ý bảo cô ta mau đi thôi.
"Nói vậy tức là cậu đã nhìn thấy động tác tiêu chuẩn rồi đấy chắc? Có những người chỉ biết ghen ăn tức ở mà thôi!"
Người đáp trả chính là Hồ Tuệ Mãn.
Cô ta thấy có người đâm chọc Thẩm Quân Văn đương nhiên không vui vẻ gì. Hơn nữa cô ta cũng không rõ hai cô gái này có thực lực như thế nào.
"Đương nhiên rồi, quán quân cấp tỉnh chả là cái thá gì, đứng trước mặt chị ấy, anh ta cũng chỉ là bằng một đứa học sinh tiểu học mà thôi!"
Phương Di chỉ chỉ Phương Kiển Nám.
Sau đó nhỏ giọng nói: "Kiển Nám, chị so với anh ta đi, để cho anh ta được mở rộng tầm mắt!"
Phương Di giận hờn nói.
Tất nhiên Phương Kiển Nám sẽ không đi đối đầu với người khác làm gì, dù sao mấy kiểu hội thi giống như vậy, nếu như Phương Kiển Nám muốn tham gia thì đã ghi danh từ sớm rồi.
Nhưng mà cô ta không tìm thấy một đối thủ xứng tầm.
Lập tức lắc đầu.
Chuẩn bị rời đi.
"Đừng đi chứ! Có năng lực thì đấu một trận đi!" Hồ Tuệ Mẫn đắc ý khiêu khích.
"Đừng nói nữa Tuệ Mẫn, tôi sẽ không so tài với con gái, cậu cũng biết tôi chưa bao giờ đánh con gái mài"
Thẩm Quân Văn cười nhạt một tiếng.
Nhưng lời này lại thành công ngăn bước chân của Phương Kiển Nám lại.
Sau đó, cô ta từ từ quay đầu lại nhìn Thẩm Quân Văn.
"Được thôi, tôi đồng ý đánh một trận với cậu!"
Tất cả chỉ bởi một câu không đánh con gái của Thẩm Quân Văn. Lễ nào đàn ông con trai đều có suy nghĩ như vậy, cảm thấy phụ nữ trời định là phải yếu đuối hơn đàn ông, dù có cố gắng ra sao cũng không thể sánh được với bọn họ?
Đây cũng chính là nguyên nhân mà cô ta và Phương Di không có tư cách tham dự vào các sự việc lớn của gia tộc.
Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, Phương Kiển Nám ghét nhất là những lời này, thế nên, cô ta đồng ý chiến một trận.
"ôi"
Phương Di hưng phấn hô to.
"Nữ thần muốn ra tay rồi?"
"Wow, đây mới là cái đáng xem chứi"
Không khí trong sân trong phút chốc đã sôi sùng sục.
Thẩm Quân Văn bất đắc dĩ quay ra phía khán giả nhún vai, ý bảo mọi người anh ta nhận được + khiêu chiến thì đành phải đánh thôi.
Rất nhanh, Phương Kiển Nám đã thay xong „ quần áo thi đấu quay lại sân.
Phương Kiển Nám buộc tóc đuôi ngựa lại toát ra một loại khí chất rất khác.
Cô ta khiến một đám sinh viên nam như bị hút hồn, mà sinh viên nữ thì ghen tức phát điên.: Trần Khiêm đứng một chỗ không nhúc nhích nhìn Phương Kiển Nám.
Anh không ngờ Phương Kiển Nám cũng sẽ thông thạo những thứ này.
Thẩm Quân Văn lúc này lại đột nhiên làm ra. một việc dẫn tới một đợt xuýt xoa của quần chúng ngồi dưới.
Chỉ thấy anh ta cầm lấy một mảnh vải đen, dùng nó để bịt hai mắt của mình lại.
Vô cùng quả quyết! Vô cùng cool ngầu!
Ngay sau đó, Thẩm Quân Văn quay sang vẫy vãy tay với Phương Kiển Nám: "Bắt đầu đi!"
Mà Phương Kiển Nám dù đối mặt với sự khinh thường rõ ràng như vậy cũng không nói gì thêm.
Cô ta bật chân bay người lên, tung ra một cú đá xoáy sau đó là một cú đạp thẳng theo sau.
Bộp!
Một tiếng động chát chúa vang lên, cú đá đó trực tếp đáp xuống khuôn mặt của Thẩm Quân Văn.
Mà Thẩm Quân Văn cơ bản là chưa kịp phản ứng gì đã bị cú đạp làm cho xoay một vòng trong không trung, nặng nề nện xuống đất.
 
Chương 893: Cút sang một bên


Tốc độ nhanh, lực mạnh.
Chuyện vừa xảy ra khiến cho mọi người chứng kiến đều cảm thấy kinh hãi.
'Thẩm Quân Văn nhếch nhác bò dậy từ dưới đất, anh ta giật mảnh vải đen đang che mắt xuống.
Ánh mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn Phương Kiển Nám.
Ngay cả Hồ Tuệ Mẫn cũng trợn tròn hai mắt, cô gái này thật sự quá mạnh mẽ.
Phương Kiển Nám lúc này ngửa bàn tay làm động tác ngoắc Thẩm Quân Văn hai chân run rẩy như sắp không đứng vững nổi, ý bảo anh ta tấn công đi.
'Thẩm Quân Văn bùng lên một ngọn lửa giận dữ, trực tiếp xông lên.
Äm!
Dùng một tốc độ nhanh hơn cả đòn vừa rồi, Phương Kiển Nám sử dụng một cú đá tống ngang, 'Thẩm Quân Văn giống như một con diều đứt dây, bay ngược ra phía ngoài sân đấu.
Tất cả mọi người há to miệng, nhìn cảnh trước mắt một cách khó tin.
Ngay cả Trần Khiêm cũng bị việc vừa xảy ra làm cho khiếp sợ không thôi.
Quá mạnh mẽt
Thẩm Quân Văn đã rất mạnh rồi, vậy mà đứng trước mặt Phương Kiển Nám, anh ta không đỡ nổi dù chỉ một chiêu.
Còn khiến cho bản thân chật vật như vậy!
"Anh Quân Văn!"
Mấy người Từ Văn Đào xông đến đỡ Thẩm Quân Văn dậy, anh ta gần như không đứng nổi, dùng
hai tay ôm chặt lấy ngực mình.
Thẩm Quân Văn đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Cả khuôn mặt đều thể hiện ý kính nể.
Ngay cả Lương Phi cũng vô cùng khâm phục cô gái này.
"Ra đòn đẹp lắm, cậu rất giỏi!"
Từ Dương Dương nhìn thấy gì, Thẩm Quân Văn vừa đánh bại Lương Phi mới chớp mắt đã thua dưới †a của con nhãi lớp bên cạnh sao?
Tuy rằng Thẩm Quân Văn là bạn tốt của anh trai, thế nhưng cô ta vẫn đứng dậy võ tay khen ngợi người đó.
Hội trường trong phút chốc cũng sôi động hẳn lên.
"Hừ, mang danh là người giỏi nhất cũng không phải là đối thủ của chị ấy, tôi thấy đàn ông các cậu cũng chỉ có vậy mà thôi! Nhạt nhẽo vô vị!"
Phương Di đắc ý nói.
"Mấy bạn nam có ai không phục, muốn đứng ra thách đấu với chị ấy nào?"
Phương Di còn nói.
Nhưng mà cả đám con trai chỉ dám cúi đầu, hiển nhiên là bị dọa hết lượt rồi.
Từ Văn Đào cũng không dám bước ra, dù sao 'Thẩm Quân Văn giỏi như vậy cũng không phải là đối thủ của cô ta mà.
"Đúng rồi, không phải Trần Khiêm rất am hiểu sao? Sao lại không đấu thử một trận?"
'Từ Dương Dương nghiêng đầu nhìn về Trần Khiêm đang đứng sau lưng, cô ta cất giọng châm chọc hỏi.
"Có người trời sinh đã là kẻ ngu si, mới vừa rồi còn nhiệt tình vỗ tay khen ngợi Thẩm Quân Văn, lúc này đến võ tay cũng không dám võ nữa!"
Từ Dương Dương nói.
Hơn nữa, không biết có phải cô ta cố ý hay không, lúc này lại đột nhiên giật lùi một bước, vừa hay lại giãm trúng lên chân Trần Khiêm.
Cô ta đi một đôi giày cao gót có gót nhọn, gót giày rất chắc, bị cô ta đạp cho một cái như vậy, Trần Khiêm đau đến nhe răng trợn mắt.
"Cút sang một bên!"
Trong cơn hoảng loạn, Trần Khiêm lỡ chân đá trúng mông của Từ Dương Dương, làm cô ta chới với đổ ập lên phía trước.
"Trần Khiêm, cậu...cậu lại dám đá tôi?"
Từ Dương Dương không ngờ Trần Khiêm sẽ ra tay đáp trả, hơn nữa còn gạt ngã mình trước mặt bao nhiêu người như vậy, đương nhiên là cô ta sẽ phát điên.
"Anh Đào! Cậu ta...cậu ta đánh eml"
Từ Dương Dương quay sang chỗ Từ Văn Đào. hét toáng lên.
 
Chương 894: Chị thấy rồi


Bên Từ Văn Đào còn đang bận đỡ Thẩm Quân Văn dậy kìa.
Thấy ở chỗ này xảy ra xung đột, còn là có người dám đánh em họ của mình.
Lập tức anh ta không kiềm được cơn giận mà xông đến.
Vốn là Thẩm Quân Văn bị một đứa con gái đánh ra nông nổi này, hơn nữa người được cả trường công nhận là tay đấm tài ba như Từ Văn Đào cũng không dám lên ứng chiến đã đủ mất mặt rồi.
Hiện giờ em họ của mình lại bị người khác bắt nạt, nếu như mình không đứng ra, đây mới thật sự là xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được.
"Cả gan đánh em gái của tao, xem ra thăng nhóc mày không muốn sống nữa rồi!"
Từ Văn Đào nhào qua, giơ chân tính đạp một phát vào chính giữa ngực Trần Khiêm.
"Đậu mòe, có nhìn thấy không, Từ Văn Đào nổi khùng rồi!"
"Đương nhiên phải nóng rồi, cánh đàn ông bị làm nhục như thế mà anh ta lại không dám đứng ra ứng chiến, tên nhóc kia thảm rồi, va ngay vào họng súng, ngay cả em họ của Từ Văn Đào cũng dám đánh.
"Khẳng định anh ta sẽ trút hết bực dọc lên người tên nhóc này cho xeml"
Mọi người tại đó đều ngừng thở, chờ đợi gây phút cú đạp này giáng xuống.
Bỗng nhiên mọi người nhìn thấy cơ thể của Từ Văn Đào vào giây phút tiếp xúc với Trần Khiêm đột ngột tăng tốc.
Giống như một chiếc diều đứt dây bị ném bay ra ngoài!
Nặng nề đập xuống đất.
Từ Văn Đào cảm thấy toàn thân như vỡ ra từng mảnh, ngay cả sức để bò dậy cũng không có.
Mà một màn này.
Vương Tiểu Hoa nấy giờ vẫn lo lắng cho Trần Khiêm há mồm cứng đờ người.
Từ Dương Dương chuyển từ hưng phấn sang trạng thái kinh hãi tột độ.
Thậm chí tất cả mọi người trên sân, đều dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn về phía Trần Khiêm.
Bởi vì vừa rồi thật sự là quá nhanh, tất cả mọi người đều chưa kịp nhìn thấy rõ ràng.
Từ Văn Đào ngã bật ra phía trước Trần Khiêm.
Chuyện này làm sao có thể? .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Hồ Tuệ Mẫn đương nhiên cũng chứng kiến những gì vừa xảy ra, cô ta không thể tưởng tượng nổi mà thốt lên.
Hồ Tuệ Mẫn cũng đã nghe nói về năng lực của 'Từ Văn Đào, mấy chuyện đánh đấm gì đó rất thuần thục, Trần Khiêm chắc chắn không phải là đối thủ của anh ta.
Nhưng nói Trần Khiêm vô tình mà đánh bật Từ Văn Đào ra ngoài, giải thích này lại quá khiên cưỡng rồi.
"Kiển Nám! Anh ta...!"
Phương Di lè lưỡi tinh nghịch, chạy tới bên cạnh Phương Kiển Nám.
"Chị thấy rồi!"
 
Chương 895: Là đàn ông thì mau tiến lên so tài


Phương Kiển Nám khẽ nhíu mày, hơi ngạc nhiên nhìn về phía Trần Khiêm.
Mấy chiêu này đều là Tân Nhất Phàm dạy cho Trần Khiêm, đây là lần đầu tiên anh sử dụng chúng.
Vừa rồi chỉ là phản ứng tự nhiên trước tình huống bất ngờ, anh cũng không suy xét đến vấn đề lực tung ra.
Nhưng mà đúng là mấy thứ Tân Nhất Phàm dạy anh có tính thực dụng.
Chính vì vậy, ánh mắt của mọi người nhìn Trần Khiêm đã thay đổi hoàn toàn.
"Có tài năng thật đó, người quen đánh đấm như 'Từ Văn Đào mà cũng bị knockout chỉ trong một giây!"
"Đúng vậy, giống hệt pha đo ván của nữ thần với Thẩm Quân Văn vừa rồi, đều là một đòn diệt gọn, xem ra nữ thần đụng phải đối thủ rồi!"
"Nói không sai, đại ca Trần Khiêm, mau lên đài vớt lại mặt mũi cho anh em cánh đàn ông chúng tai"
Lúc này, có người kêu gào.
Nữ thần tuy răng đẹp nghiêng nước nghiêng thành thật đấy, thế nhưng ánh mắt khiêu khích quét qua một đám con trai vừa rồi của nữ thần, tất cả đàn ông ở đây, bao gồm cả Lương Phi cũng không dám đứng ra tiếp chiến, ánh mắt ấy đã làm cho tất cả đều xấu hổ không dám ngẩng mặt.
Ngay đến một cô gái cũng không đánh lại, còn có xứng làm đàn ông hay không đây!
Trong lòng mọi người vừa xấu hổ lại mang theo nỗi giận dữ.
"Đại ca Trần Khiêm, lên đấu đi! Đánh bại cô ta!" "Đánh bại cô ta!"
"Đánh bại cô ta!"
Đám con trai ồn ào hô.
Mấy cô gái cũng quyết không tỏ ra kém cỏi, tất cả đều hò hét trợ lực cho Phương Kiển Nám.
"Anh Trần, anh lên luôn đi, em không ngờ anh lại giỏi vậy đó!"
Vương Tiểu Hoa phấn khích bóp vai cho Trần Khiêm.
Phương Kiển Nám cũng vô cùng hào hứng nhìn về phía Trần Khiêm, cô ta đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi.
Trần Khiêm lại bối rối.
Phương Kiển Nám thật sự rất mạnh, hơn nữa ra tay cũng độc ác.
Anh tự nhận bản thân không phải là đối thủ của cô ta.
"Là đàn ông thì mau tiến lên so tài, đồ nhát gan!"
Phương Di quay sang hô lên với Trần Khiêm.
Nói thật là cô ta rất mong muốn được tận mắt chứng kiến cảnh Phương Kiển Nám và Trần Khiêm đánh nhau.
"Đúng vậy, là đàn ông thì lên so tài đi!"
Toàn bộ sinh viên nữ hét lên với Trần Khiêm.
Trần Khiêm läc đầu cười khổ một tiếng.
Tình huống bây giờ đành đâm lao theo lao, Trần Khiêm quyết đoán gật đầu.
Thành thật mà nói, suốt ba ngày nay, ông lão ăn mày mới dạy anh tổng cộng có năm chiêu.
Theo thứ tự là đòn gạt tay, đòn gạt chân, đòn chặt ngắn, đòn chặt dài, còn có đòn phản kích khi bị người khống chế từ phía sau.
Đây là vì phòng khi Trần Khiêm gặp chuyện nguy cấp có thể tự bảo vệ bản thân.
Thế nhưng chỉ nhiêu đó đương nhiên không thể đem ra quyết đấu với người khác được.
Đang trong lúc Trần Khiêm suy nghĩ phải dùng cách gì để chống lại Phương Kiển Nám.
Liền thấy Phương Kiển Nám đã vọt tới với tốc độ vô cùng nhanh.
 
Chương 896: Chuyện gì vậy


Một cô gái mềm yếu, vậy mà ra chiêu lại rất nhanh và mạnh mã.
Hiển nhiên cô ta cho rằng Trần Khiêm là một cao thủ.
"Thôi xong, mới bắt đầu mà nữ thần đã ra tay mạnh như vậy!"
"So với lúc vừa rồi đấu với Thẩm Quân Văn còn dốc sức hơn!"
"Thật là đặc sắc, không biết đại ca Trần Khiêm sẽ đỡ đòn này như thế nào?"
Mọi người kinh ngạc nhìn.
"Chắc chắn anh ta không đỡ nổi một chiêu, tôi thấy Trần Khiêm trông như không có tí sức bật nào!"
"Không biết Từ Văn Đào làm sao lại bị anh ta đạp thành như vậy luôn, lế nào là trùng hợp thật?”
Có người thảo luận.
Trong chớp mắt, Phương Kiển Nám đã vọt tới bên cạnh Trần Khiêm, đồng thời mạnh mẽ xoay người, tung ra một cú đá móc trên không tiêu chuẩn và đẹp mắt.
Lực đá rất mạnh, động tác liền mạch lưu loát.
Phảng phất như đã tập luyện hàng trăm hàng nghìn lần vậy đó.
Nhưng trong đầu Trần Khiêm vẫn luôn nhớ kĩ một câu nói, không cần biết đối thủ ra đòn phức tạp đẹp mắt ra sao, nếu cô ta tung đòn đá thì cậu hãy dùng thế đánh thứ hai đã được học: đòn gạt chân.
Trần Khiêm lập tức nhanh tay bấm vào một huyệt vị trên chân của Phương Kiển Nám, sau đó nhẹ nhàng hất tay ra phía ngoài, cơ thể anh hơi nghiêng theo hướng ngược lại, lập tức nhìn thấy trọng tâm toàn thân của Phương Kiển Nám không còn vững vàng, so với tư thế của Từ Văn Đào hồi nấy không khác là bao.
Chớp mắt, Phương Kiển Nám như một chiếc. diều đang căng gió bỗng bị đứt dây, mất khống chế mà bay ra phía ngoài.
Nặng nề rớt xuống phía ngoài sân thi đấu. "Chuyện gì vậy?" Mọi người lúc này đều vô cùng bối rối.
Đậu xanh rau má, nữ thần mạnh như vậy cũng bị tiễn đi chỉ bằng một chiêu thôi sao?
Trên mặt Thẩm Quân Văn và Hồ Tuệ Mẫn toàn là sự ngạc nhiên, mà đám sinh viên nữ vốn đứng cổ vũ Phương Kiển Nám cũng không thể nào tin nổi.
"Kiển Nám!"
Phương Di hoảng loạn, hét lên tên của Phương Kiển Nám.
Sau đó chạy tới đỡ Phương Kiển Nám ngồi dậy.
Phương Kiển Nám có lẽ đã bị thương nặng phần bả vai, cô ta ôm lấy vết thương, mắt phức tạp nhìn Trần Khiêm.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta vì cố gắng trở thành người mạnh nhất mà đã phải trả một cái giá vô cùng lớn.
Trong nhóm bạn đồng trang lứa, cô ta biết bản thân sớm đã không còn là người của cùng một thế giới với bọn họ.
'Thế nhưng không ngờ, tài nghệ mà cô ta luôn lấy làm kiêu ngạo lại bị đánh bại, đây là lần đầu tiên cô ta phải nếm mùi thất bại.
Hơn nữa người này chỉ ra một đòn duy nhất.
Càng miễn bàn đến biểu cảm khiếp sợ của Hồ Tuệ Mẫn lúc ày.
Theo sát đó, toàn bộ sân đấu vang lên một trận hò reo đinh tai nhức óc.
Buổi tối, trong một căn phòng của biệt thự nhà họ Phương.
"Shhhh... Nhẹ tay một chút!"
Phương Di cẩn thận lau vết thương ở vai cho Phương Kiển Nám.
"Đã sưng đến mức này rồi, hừ hừ, thực sự là làm em tức chết, đều là bạn cùng trường với nhau, thế mà Trần Khiêm lại xuống tay nặng như vậy, chị nhìn xem bả vai của chị đi, suýt nữa thì bị Trần Khiêm bẻ gãy rồi đấy!"
Phương Di tức giận nói: "Hừ, anh ta đã dồn chúng ta đến đường cùng như vậy thì cũng đừng trách em không nể tình nghĩa bạn học mà tìm người đến xử lí anh ta"
"Em đừng có mà làm loạn, đánh thua là thua!" Phương Kiển Nám nói.
"Thua cái gì mà thua, tên Trần Khiêm đó rõ ràng đục nước béo cò thôi!”
Phương Kiển Nám mặc lại quần áo tử tế, sau đó bất đắc dĩ nhìn về phía Phương Di, cô ta cất giọng: "Được rồi mà, cậu ta có đục nước béo cò hay không chị rất rõ ràng, chị tự bôi rượu thuốc được, em giúp chị đi gọi mười hai thầy dạy võ đến đây, chị có chuyện muốn bàn với các thầy!”
 
Chương 897: Họp gia tộc


Phương Di nghe lời ra ngoài. Nhưng cô ta quay lại rất nhanh.
"Kiển Nám, mười hai thầy dạy võ không ở trong phòng, hơn nữa mấy vị chú bác của dòng họ cũng vậy nữa. Hình như họ đều đến phòng họp rồi, chị quên rồi sao, gia tộc chúng ta mỗi năm đến ngày này đều phải mở một cuộc họp rất quan trọng!"
Phương Di nói.
Phương Kiển Nám ngồi ở trên giường gật đầu: "Chị cũng vừa mới nhớ ra, được rồi, vậy có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói!"
Nói xong, cô ta trông thấy Phương Di dường như có điều muốn nói nhưng lại không cất lên lời.
Phương Kiển Nám hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Phương Di ra vẻ bí mật nhảy tới bên cạnh Phương Kiển Nám, hơi căn môi nói: "Kiển Nám, chị nói xem hàng năm dòng họ đều mở một cuộc họp dòng họ vô cùng bí ẩn, hơn nữa lại chỉ cho phép đàn ông tham gia, rốt cuộc bọn họ bàn bạc việc gì trong đó?"
Phương Kiển Nám sao có thể biết được chuyện gì để mà nói cho cô ta nghe đây.
Lập tức läc lắc đầu nói: "Làm sao chị biết được." Lại nhìn về phía Phương Di: "Em lại muốn bày trò gì?"
"Khụ, em muốn làm gì chị cũng rõ mà. Aizz, lần nào cũng bắt chúng ta tránh mặt, đến cả nguyên nhân chúng ta bị cấm cửa cũng không biết, dòng họ xảy ra chuyện lớn gì chúng ta cũng không hay. Còn nữa, Kiển Nám, chị nỗ lực nhiều năm như vậy, cố gắng như vậy, coi ra cũng đã giỏi hơn mấy tên con trai cùng lứa, thế nhưng cái gì cũng không được biết như xưal"
Phương Di âm thầm than thở.
Phương Kiển Nám thoáng buồn bã, lời nói này đã chọc đúng bầu tâm sự trong đáy lòng cô ta.
Đúng vậy, cô ta cố gắng như vậy chính là vì chứng minh mình có năng lực hơn so với những tên con trai khác, càng có khả năng gánh vác trọng trách của cả dòng họ hơn.
Thế nhưng, đã nhiều năm như vậy trôi qua, ông nội luôn coi như không nhìn thấy.
"Không thì chúng ta qua đó nghe trộm đi, dù sao chị cũng muôn biết về sự vụ trong dòng họ mài!"
Phương Di nhỏ giọng thầm thì.
Nếu là trước đây, Phương Kiển Nám chắc chắn sẽ từ chối đề nghị này, bởi vì cô ta không muốn mình làm ông nội tức giận.
'Thế nhưng mấy câu vừa rồi của Phương Di khiến Phương Kiển Nám không có lời nào phản bác.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, bản thân và Phương Di không chừng sẽ bị che mắt cả đời này!
Cả đời này mình cứ sống mơ hồ như vậy sao? Phương Kiển Nám lắc đầu.
Không! Tuyệt đối không được! Mình tuyệt đối không thể sống như vậy cả đời được.
 
Chương 898: Lời này của anh có ý gì


Tiếng kêu này đã khơi dậy tâm lí phản ngịch chôn dấu suốt bao nhiêu năm trong thâm tâm Phương Kiển Nám.
Cô ta lập tức nhìn về phía Phương Di, hai người nhìn nhau gật đầu.
Đến lúc họ lén lút đi đến phía bên ngoài phòng họp, hội nghị bên trong đã bắt đầu rồi.
"Thằng Hai, thằng Ba, công việc của hai đứa chuẩn bị đến đâu rồi? Có thể đối phó với con vật khổng lồ này hay không đều phải vũ khí mà hai đứa chuẩn bị vô cùng quan trọng!"
Một ông lão chống gậy ngồi trên ghế chủ, nhìn về phía hai người đàn ông trung niên hỏi.
"Cha, bọn con đã chuẩn bị gần như ổn thỏa, chỉ tiếc răng hai chúng con hợp tác nhưng vẫn chưa thể hoàn thành nhiệm vụ khó khăn nhất kia, nếu như anh cả còn sống, hẳn là..."
Một trong hai người đàn ông mới nói đến đây liền không tiếp tục nói hết câu.
Phương Kiển Nám trốn ngoài cửa sổ nghe đến đó, vô cùng kinh ngạc, càng tập trung nghe tiếp cuộc nói chuyện.
Ông lão nghe thấy lời ấy, hai mắt mờ mịt cất tiếng: "Đúng vậy, nếu như anh cả của mấy đứa còn sống, nhà họ Phương của chúng ta cũng không đến mức bị động như vậy, nhưng mà nó lại bị người ta hại chết rồi, trời xanh căm ghét kẻ tài mà!”
Hai hàng nước mắt lăn trên mặt ông lão.
"Đúng vậy, sau khi cậu Cả mất, anh thì tuổi tác đã cao, nhà họ Phương đã không còn ai có thể trở mặt chính diện với gia tộc kia nữa. Thật sự là đáng tiếc, nhưng mà còn may, cháu gái Phương Kiển Nám các mặt đều rất xuất sắc, so sánh với cậu Cả chỉ có hơn chứ không kém, nếu có thể bồi dưỡng Kiển Nám trở thành người gánh vác trọng trách, thật ra cũng coi là một hành động sáng suốt.”
Một ông lão trong gia tộc nói.
"Haizzz, tôi cũng đã từng nghĩ để Kiển Nám tham gia vào nhưng dù sao con bé cũng là con một, là đứa con gái duy nhất Chính Hoa để lại. Từ nhỏ đã không nhận được tình yêu thương của cha mẹ, con bé được tôi nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, sao tôi nhẫn tâm quẳng lên vai con bé trách nhiệm nặng nề như vậy được!"
Trưởng tộc nhà họ Phương lắc đầu thở dài.
"Một đứa con gái mà thôi, sớm muộn phải lập gia đình, có bấy nhiêu bản lĩnh cơ chứ. Hơn nữa, ngay cả cậu Cả Phương Chính Hoa cũng không phải là đối thủ của gia tộc đó, cả cha lẫn mẹ đều vì chuyện này mà mất mạng, càng không nói đến một con nhóc vắt mũi chưa sạch!"
Một người trung niên mặt béo đến núng nính nói.
"Rầm!"
Cậu Hai Phương Chính Nghiệp đập bàn một cái, căm tức nói: "Tư Đồ Hoằng, lời này của anh có ý gì, chẳng lẽ gia tộc Tư Đồ nhà anh mấy năm nay cánh cứng rồi, không thèm coi nhà họ Phương tôi ra gì nữa?"
"Sao có chuyện đó được? Từ khi tôi sinh ra, người cha đáng chết của tôi đã trịnh trọng dặn dò, nhà họ Tư Đồ vĩnh viễn là một trong những dòng họ phụ thuộc của nhà họ Phương, tất cả đều phải nghe theo nhà họ Phương sai bảo. Mấy năm nay, tôi đều rất nghe lời mà, giúp nhà họ Phương ổn định các thế lực phía tây và phía nam, tôi không có công lao cũng có khổ lao chứ?"
 
Chương 899: Tạm thời tạm ngừng họp


Người đàn ông trung niên mập mạp tên Tư Đồ Hoăng gườm gườm nhìn Phương Chính Nghiệp nói.
Buổi họp ngày hôm nay, ngoại trừ dòng chính nhà họ Phương, còn có mấy người đứng đầu các dòng họ phụ thuộc giống như Tư Đồ Hoằng.
Phàm là dòng họ lớn mạnh, phía dưới khẳng định có các dòng họ phụ thuộc nhỏ hơn.
Cho dù Trần Khiêm sáng lập một tập đoàn, phía dưới cũng có rất nhiều công ty con phụ thuộc vào nhà họ Trần, nó cùng là một lý thuyết giống vậy.
"Đúng vậy, hai năm qua A Hoằng đúng là đã lập được không ít công lao cho nhà họ Phương, ngay cả người ở các dòng họ phụ thuộc khác như chúng tôi cũng được thơm lây!"
Không ít người bắt đầu xì xào bàn tán nói.
Ông cụ Phương dữ dẫn dùng cây gậy chống chọc mạnh xuống đất, cả phòng mới yên tĩnh lại một lần nữa.
"A Hoằng, tôi thấy cậu hẳn là có lời muốn nói, cậu muốn nói cái gì, cứ nói ra đi..."
Ông cụ Phương hít sâu một hơi.
Tư Đồ Hoằng cười nhạt: "Ông cụ Phương, cũng không có gì, không phải cậu Cả gặp chuyện không may đã rất nhiều năm rồi sao? Lúc trước chúng ta đã nhắc đến chuyện sản nghiệp của cậu ấy, rằng có phải nên chia cho chúng tôi một ít hay không, để chúng tôi có vốn trong tay mà làm ăn. Nhưng ông lại nói đợi đến khi Phương Kiển Nám trưởng thành, hiện giờ con bé đã lớn rồi, hà hà, có phải ông nên thực hiện lời hứa năm đó rồi không, dù sao Phương Chính Hoa đã không còn người thừa kế rồi!"
"Hừ, đã sớm biết tên Tư Đồ Hoằng anh bụng nhiều toan tính, mặc dù anh cả gặp chuyện cũng đã nhiều năm, thế nhưng đến nay còn chưa báo thù cho anh ấy, mấy người đã tính chuyện phân chia sản nghiệp?"
Phương Chính Nghiệp cả giận nói.
"Ha ha, còn chưa báo thù? Tôi thấy là không dám báo thù thì có? Hơn nữa, sản nghiệp của anh †a đưa cho hai anh em cậu, cũng không nhìn lại xem bị các cậu phá thành cái giống gì rồi, làm nhà họ Phương càng ngày càng sa sút! Chẳng bằng chia ra cho bọn tôi, thế mới có cơ hội gượng dậy!" "A Hoằng nói đúng!" Không ít người tán thành.
Ngay trong lúc hai anh em Phương Chính Nghiệp không biết phải trả lời ra sao.
Một tiếng "Ầm' vang lên. Cửa phòng họp sầm một cái bị đẩy ra.
Phương Kiển Nám đôi mắt đỏ ửng tiến vào, lạnh lùng đảo qua gương mặt của tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Tư Đồ Hoằng: "Bác Tư Đồ, bác nói cho tôi biết hung thủ hại chết cha mẹ tôi là ai, kẻ địch của nhà họ Phương là ai, món nợ này, tôi sế đòi lại hết!"
Ông cụ Phương nhìn thấy Phương Kiển Nám xông vào đã đoán được có khả năng cô ta đã nghe được hết mọi chuyện.
Lập tức thở dài thườn thượt.
Tất cả không ai nói thêm điều gì, ngay cả Tư Đồ Hoằng cũng nghiêng đầu sang một bên, coi như chưa nghe thấy gì.
Ông cụ Phương hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn sang Phương Kiển Nám: "Tạm thời tạm ngừng họp, Kiển Nám, đi theo ông ra đây!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top