Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 800: Mau tới sân bay Mộc Vũ muốn đi rồi


Hai câu này khiến Tô Mộc Vũ không nói nên lời.
Đúng vậy, ban đầu chỉ cảm thấy yêu Trần Khiêm, hai người còn phải đi cả một quãng đường rất dài, nhưng Tô Mộc Vũ chưa từng nghĩ sẽ làm gì
cho Trần Khiêm.
Trần Khiêm vẫn luôn giúp mình, che chở cho mình.
Còn mình chưa từng làm gì cho cậu ấy, lần này về, còn không biết phải trái đúng sai hiểu lầm cậu ấy.
Chắc cậu ấy rất bận, mà mình còn khiến cậu ấy phải phân tâm.
Nói chuyện với Tần Nhã xong thì Tô Mộc Vũ quay về nhà.
Suốt buổi chiều, Tô Mộc Vũ không tán dóc cùng với nhóm bạn mà ở trong phòng rầu rĩ không vui.
Làm cho nhóm Tô Mông Mông lo lắng không thôi.
“Rốt cuộc Mộc Vũ sao vậy? Có phải cô gái kia nói gì Mộc Vũ không? Dù sao thì hai bọn họ nói chuyện cũng hơn một tiếng, chắc chản là đã xảy ra chuyện gì rồi!"
“Đúng đấy, từ lúc về đã như vậy rồi!"
Tô Mông Mông vừa ăn khoai tây chiên vừa nói.
“Hừ, đi, bọn mình đi hỏi thử xem, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, bọn mình đi tìm cô Tân Nhã kia tính sổI”
Các cô gái kéo nhau đến cửa phòng Tô Mộc Vũ.
“Mộc Vũ, cậu mở cửa đi, mở cửa ra xem nào!” Tô Mông Mông lo lắng nói.
Chẳng mấy chốc cửa đã mở ra.
Chỉ là sau khi mọi người nhìn thấy, thì có hơi nghỉ ngờ.
Bởi vì Tô Mộc Vũ đã thu dọn xong hành lý rồi.
“Mộc Vũ, cậu làm gì vậy, chúng ta mới về đây chưa được một ngày, cậu đây là?”
Ngô Văn Văn hỏi.
“Ừ ừ, bọn mình về Cảng Đảo đi!" 'Tô Mộc Vũ nói. “Hả? Giờ luôn?”
Mọi người ngạc nhiên nói: “Nhưng mà Mộc Vũ, Trần Khiêm thì thế nào? Không dễ gì cậu mới về, là vì muốn gặp cậu ấy, nói chuyện với cậu ấy, mặc dù giờ hai cậu đang hiểu lầm nhưng mà tớ thấy Trần Khiêm cũng không phải loại làm chuyện bỉ ổi đó đâu!”
“Tớ biết, tớ biết Trần Khiêm không làm, nhưng tớ muốn về Cảng Đảo!”
Hốc mắt Tô Mộc Vũ phiếm đỏ, nói. Vừa nãy cô đã trăn trở suy nghĩ rất nhiều.
Đúng vậy, lần này mình quả thực không hận Trần Khiêm, chỉ muốn cậu ấy dỗ mình, đơn giản vậy thôi.
Nhưng không phải Tô Mộc Vũ chưa từng nghĩ tới những lời Tân Nhã nói.
Mình hoàn toàn không làm được gì cho Trần Khiêm cả, ở bên cậu ấy chỉ cản trở cậu ấy thôi. Cho nên Tô Mộc Vũ muốn về Cảng Đảo, cố gắng trau dồi bản thân.
Chỉ có như vậy, cuộc tình này mới có thể cân bằng được.
Mấy cô gái cũng không nói gì nữa mà vội vàng thu xếp hành lý, quay về Cảng Đảo với Tô Mộc Vũ.
Chỉ có Tô Mông Mông lặng lẽ lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trần Khiêm.
“Mau tới sân bay đi, Mộc Vũ muốn đi rồi!"
 
Chương 801: Chưa nói được câu nào thì lại đi


Lúc Trần Khiêm nhận xong cháo cho Tô Tử Nguyệt về.
Lấy điện thoại ra xem thì thấy tin nhắn của một số lạ.
Sau khi đọc xong nội dung tin nhắn thì Trần Khiêm đơ người.
Tô Mộc Vũ muốn về Cảng Đảo? Mình còn chưa kịp giải thích với cậu ấy. Lúc này mới vội vã lái xe đến sân bay.
Trên đường đi cũng không ngừng gọi cho Tô Mộc Vũ.
Kết quả, Tô Mộc Vũ không nghe máy.
Cho đến khi tới bên ngoài sân bay, lúc thấy máy bay đang từ từ cất cánh.
Trần Khiêm lo lắng điều động máy bay trực thăng đuổi theo.
Ting. Lúc này điện thoại có một tin nhắn mới.
Là Tô Mộc Vũ gửi tới.
“Trần Khiêm, tớ về Cảng Đảo trước đây. Có một số chuyện cậu không cần phải giải thích với tớ, bởi vì tớ tin cậu. Trước đây, tớ chỉ vì ghen tuông, giận dỗi muốn cậu dỗ dành tớ, mà không nghĩ đến cảm nhận của cậu! Trước hết cậu đừng tìm tớ, cho tớ chút thời gian! Mộc Vũ mãi yêu cậu!”
Đọc xong tin nhắn, Trần Khiêm lo lắng gãi đầu. Đây là ý gì nhỉ? Sao tự dưng Mộc Vũ lại nói những lời này?
Trần Khiêm đánh vô lăng, nghĩ, lâu vậy rồi không gặp, chưa nói được câu nào thì lại đi rồi.
Lúc Trần Khiêm quay về bệnh viện, tâm trạng cũng hơi phiền muộn.
Đành phải để Tô Tử Nguyệt tư vấn một chút.
Tin nhắn này có ý gì, Tô Mộc Vũ muốn chia tay với anh hay là thế nào?
Sau đó Tô Tử Nguyệt cười.
“Đây không phải chia tay, cậu không thấy chị dâu sợ cậu nghĩ nhiều nên thêm vào câu mãi yêu cậu à. Cũng có nghĩa là chị dâu chỉ muốn yên tĩnh một khoảng thời gian thôi!”
. Ôi, nói tóm lại là vẫn giận mình còn gì.
Nếu không giúp Tân Nhã thì Mộc Vũ cũng sẽ không thấy cảnh tượng đó, vậy thì chẳng có chuyện gì xảy ra rồi!
Nhưng Mộc Vũ đã nói là cậu ấy muốn yên tĩnh một thời gian, mình cũng sẽ không làm phiền cậu ấy.
Đợi sau khi mình đến Thục Xuyên tìm được Mộng Hân rồi thì mình sẽ đến Cảng Đảo tìm cậu ấy vậy.
Cứ thế, qua ngày hôm sau.
Trần Khiêm, Tô Tử Nguyệt, tất nhiên có cả ông 'Tân Nhất Phàm nữa, ngồi tàu cao tốc đi Thục Xuyên.
Lần này, Trần Khiêm đi chủ yếu là để tìm người. Với cả lúc đầu chị anh cũng có đầu tư nho nhỏ ở Thục Xuyên, chắc là giờ chị đã quên mất rồi.
Lý Chấn Quốc nói chuyện này cho anh biết. Vừa hay có chỉ viện, đồng thời bỏ ra tiền và mối quan hệ để tìm một người, chắc là sẽ không mất quá nhiều thời gian.
“Ông Tần, ông ăn trái cây đi! Cháu gọt cho ông này.
Tô Tử Nguyệt vẫn còn hơi yếu.
Nhưng rõ ràng rất cảm kích Tân Nhất Phàm đã cứu mình, trên đường đi chăm sóc Trần Khiêm với Tân Nhất Phàm rất chu đáo.
 
Chương 802: Tôi đi Thục Xuyên


“Ông Tân, nhà ông ở đâu?”
“Ông quên rồi, đợi đến Thục Xuyên rồi tìm lại!”
Tân Nhất Phàm nói.
Trần Khiêm cạn lời, cười.
“Trần Khiêm? Sao cậu lại ở đây?”
Lúc Trần Khiêm nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ một số chuyện thì đột nhiên một giọng nữ ngờ vực hỏi.
Không ngờ trên tàu cao tốc cũng có thể gặp được người quen, Trần Khiêm ngoảnh lại nhìn.
Là Hồ Tuệ Mãn!
Ngồi bên cạnh cô ta còn có Thẩm Quân Văn lần trước có gặp và một vài người khác.
Điều khiến Trần Khiêm ngạc nhiên đó là mấy người bọn họ đều đã thay đổi phong cách ăn mặc trước đây.
Hiện tại trông hơi giống học sinh.
Lúc này, cô gái kia cũng theo Hồ Tuệ Mãn nhìn về phía Trần Khiêm.
“Tôi đi Thục Xuyên! Cậu đi đâu?” Trần Khiêm nhàn nhạt nói.
Dù sao Hồ Tuệ Mãn cũng là bạn học, còn là tổ trưởng hồi cấp ba của mình nữa.
Cho nên Trần Khiêm hỏi.
“Bọn tôi cũng đi Thục Xuyên, nhưng mà làm gì thì cậu đừng hỏi!”
Hồ Tuệ Mẫn nhàn nhạt trả lời. 'Thầm nghĩ trùng hợp thật đấy. Ở đâu cũng có thể gặp được cậu ta.
Hơn nữa Trần Khiêm cũng được thật, không ngồi tàu lửa xanh lá mà lại ngồi tàu cao tốc.
Sau khi chào hỏi sương sương, Hồ Tuệ Mãn nói chuyện với Trần Khiêm vài câu, sau đó thì không nói thêm gì nữa.
Còn Trần Khiêm lại cảm thấy mình có hơi nhiệt tình với người ta, còn người ta thì chỉ lạnh lùng đáp lại.
Nhưng cũng không có gì quan trọng.
Trần Khiêm cũng không tính toán với cô ta làm gì.
Nhưng nhìn thế này, chắc là Hồ Tuệ Mẫn đi Thục Xuyên là nhiệm vụ bí mật gì đó.
Trần Khiêm cũng chẳng có hứng thú. Lúc này, Tô Tử Nguyệt lại gọt xong trái cây.
Bởi vì Tô Tử Nguyệt nhìn ra được Trần Khiêm với Hồ Tuệ Mãn quen biết nhau.
Với cả nhóm Hồ Tuệ Mãn cũng ngồi gần với Trần Khiêm.
Thế là Tô Tử Nguyệt cười hỏi Hồ Tuệ Mẫn: “Cô Hồ, tôi vừa gọt xong trái cây, cô ăn một miếng nhé?”
Tô Tử Nguyệt vừa tốt bụng lại còn nhiệt tình. Cứ mời Hồ Tuệ Mẫn. “Cảm ơn, tôi không ăn trái cây!”
Hồ Tuệ Mãn thơ ơ đáp lại.
Trong mắt cô ta, Trần Khiêm đã thấp hèn rồi, cho nên tất nhiên cô ta cũng sẽ coi thường bạn bè của Trần Khiêm.
Cũng giống như khi bạn ở trong một vòng tròn mà lại không có chút cảm giác tồn tại nào thì mọi người đều sẽ coi thường bạn.
Sau đó bạn đưa bạn của bạn vào cái vòng tròn này, đương nhiên người khác cũng sẽ coi thường bạn của bạn rồi.
 
Chương 803: Sao còn chưa tới


Ngược lại, nếu trong vòng tròn này bạn là người rất ngầu, thì khi bạn giới thiệu bạn bè của bạn vào, mọi người cũng sẽ lao tới mà lấy lòng.
Tô Tử Nguyệt vốn không muốn để Trần Khiêm phải mất mặt trước bạn của anh, nhưng không ngờ, hình như cô Hồ xinh đẹp này không thích mình lắm.
Tô Tử Nguyệt đỏ mặt, hậm hực cầm trái cây về.
“Tuệ Mẫn, đây là quýt đường mà người thân ở quê gửi cho tớ, rất ngọt, tớ bóc một quả cho cậu thử nhé!”
Thẩm Quân Văn chỉ cười khổ một tiếng.
Người có thân phận địa vị như bọn họ thì càng có nhiều người nịnh bợ. Không phải ai bọn họ cũng có thể coi trọng và cho cơ hội được nịnh bợ.
Lúc này, Hồ Tuệ Mãn gật đầu.
“Quýt này ở Kim Lăng rất nổi tiếng, chúng tôi thường ở phía Bắc, cũng muốn nếm thử!”
Lúc này, có vài cô gái ở đối diện trêu đùa nói.
Rõ ràng bọn họ từ nhiều nơi khác nhau tạo thành một nhóm.
“Được được được! Cho mọi người!”
Thẩm Quân Văn cười nói, đưa quýt cho bọn họ. Mình thì bóc vỏ cho Hồ Tuệ Mãn.
Hồ Tuệ Mẫn ăn một miềng: “Ừ, ngọt thật!”
Sau đó mọi người lại nói về một số chuyện thường ngày.
Trần Khiêm thấy Tô Tử Nguyệt xấu hổ đỏ cả mặt.
Thật ra trong lòng cũng hơi tức giận.
Dù sao Hồ Tuệ Mãn cũng quá xem thường người khác rồi.
Cười cười võ vai Tô Tử Nguyệt, còn bóc cho cô ấy một quả quýt.
“Trần Khiêm, sao chúng ta phải đi Lương Thành?”
Lúc này, Tô Tử Nguyệt hỏi.
“Đến lúc đó tìm một chiếc xe đi, không có gì đặc biệt thì tạm thời không cần sản nghiệp ở Thục Xuyên giúp đỡ! Tính sau đi!”
Trần Khiêm nói.
Dù sao chuyện ba giao cũng phải bí mật điều tra, hiện tại cũng chỉ có một mình Lý Chấn Quốc biết.
Còn những người khác đều nghĩ rằng Trần Khiêm đến Thục Xuyên để du lịch.
Cho nên bây giờ Trần Khiêm không có gì cần nên cũng không thông báo cho sản nghiệp ở bên Thục Xuyên của chị.
Nghe nói sản nghiệp cũng không lớn lắm, còn kém xa ở Kim Lăng.
Chớp mắt, hơn bốn tiếng đồng hồ trôi qua. Gần tối.
Lúc này, bên ngoài trạm tàu cao tốc Thục Xuyên.
Có mười mấy chiếc xe sang đang chờ sẵn.
“Sao còn chưa tới nữa chứ? Đứng nấy giờ hơi mệt rồi, Tổng giám đốc Chu, ông cũng đã điều động rồi, phải đón ai vậy?”
“Ngậm miệng, đứng đàng hoàng cho tôi, một khi sự ngu dốt của cô mạo phạm đến người này, thì cô không gánh nổi đâu!”
Lúc này, người đàn ông trung niên gọi là Tổng giám đốc Chu kia vẻ mặt nghiêm khắc gắt lên với nữ giám đốc cấp dưới của mình.
 
Chương 804: Nhiều chuyện


Là Lý Chấn Quốc gọi tới.
“Sao vậy?”
“Cậu Trần, cậu tới chưa, tôi gửi cho cậu số điện thoại của Tổng giám đốc Chu Minh ở Thục Đô. Sản nghiệp của Trần Thị trải rộng trên khắp cả nước, đương nhiên Thục Đô cũng không ngoại lệ. Cậu đến đó, nếu có bất cứ việc gì có thể tìm Chu Minhl”
Lý Chấn Quốc nói.
Cũng là sợ Trần Khiêm xảy ra nguy hiểm gì đó.
“Em biết rồi!"
“Còn nữa cậu Trần, trước đây tôi cho người tìm hiểu chuyện ngọc bích ở Thục Đô, cũng là do Chu Minh làm, bây giờ ông ta đã tra ra được một số manh mối rồi!"
“Được, vậy để em gọi hỏi ông tai”
Sau khi cúp điện thoại.
Trần Khiêm nằm trên giường, gọi qua cho Chu Minh.
Chu Minh nhận điện thoại thì rất kích động.
Nhưng quả thực cũng rất giàu kinh nghiệm.
Chẳng mấy chốc đã vào vấn đề chính.
“Cậu Trần, chuyện ngọc bích tôi vẫn luôn dò la, bây giờ đã có một số manh mối rồi. Mặc dù vẫn chưa tra ra được cụ thể là gia tộc nào, nhưng tôi đã miêu tả hình dạng của miếng ngọc cho một ông lão rồi, ông ấy nói nếu được nhìn thấy đồ thật thì ông ấy có thể xác nhận được!”
“Được, giờ cũng muộn rồi, sáng sớm mai chúng †a gặp nhau đi, ông dẫn tôi đi tìm ông lão đó!”
Sau khi quyết định xong.
Trần Khiêm theo thói quen muốn gọi cho Tô Mộc Vũ.
Bởi vì trước đây, mỗi lần chuẩn bị đi ngủ, Trần Khiêm đều sẽ gọi điện thoại nói chuyện với Tô Mộc Vũ.
Nhưng bây giờ cũng không biết Tô Mộc Vũ thế nào.
Cô từ chối nhận điện thoại của mình mấy lần rồi.
Cùng lúc đó.
Tô Mộc Vũ cũng đang ở kí túc xá nhớ Trần Khiêm.
“Mộc Vũ, đi mua chút đồ với tớ không?”
Thấy Tô Mộc Vũ vừa đọc sách vừa đơ ra, Tô Mông Mông đến võ vào vai Tô Mộc Vũ.
“Đi chứi”
Tô Mộc Vũ đáp lại một tiếng, sau đó hai người xuống tầng đi ra ngoài.
Ở kí túc xá của đài truyền hình, có rất nhiều sinh viên nữ trên cả nước đến đây để thực tập.
Trong siêu thị cũng có rất nhiều người. “Ha ha, đây chẳng phải là Tô Mộc Vũ à! Sao chăm chỉ như vậy mà vẫn rảnh rỗi đến đây mua đồ nhỉ?”
Lúc này có một cô gái trông rất cao ráo, vô cùng xinh đẹp nhìn Tô Mộc Vũ, lạnh lùng nói.
“Dương Hoa Lệ, cần cậu quan tâm à! Nhiều chuyện!”
 
Chương 805: Mất trộm


'Tô Mông Mông bênh vực Tô Mộc Vũ. Dương Hoa Lệ hình như là người Ma Đô.
Nói đến thành tích tổng kết.
Thì kém Tô Mộc Vũ một chút.
Hai người là đối thủ cạnh tranh.
Lần này, để tranh giành suất hợp tác vào nhóm giải trí và nhóm chuyên gia, thực tập sinh xuất sắc
nhất sẽ được chọn vào nhóm giải trí.
Như vậy có nghĩa là tham gia vào nhóm giải trí thì có thể nổi tiếng.
Mà số phiếu kêu gọi cao nhất, đương nhiên chính là Dương Hoa Lệ và Tô Mộc Vũ.
Nhưng ở đây hình như Dương Hoa Lệ cũng có quan hệ.
Vì vậy, trong một số dịp, cô ta cố ý phá hỏng sân khấu của đối thủ cạnh tranh là Tô Mộc Vũ. Lần này thì khỏi phải nói, cạnh tranh để nổi tiếng và không nổi tiếng.
Dương Hoa Lệ thấy Tô Mộc Vũ tất nhiên là sẽ tức giận đỏ mặt tía tai rồi.
Thấy Tô Mông Mông sắp cãi nhau với cô ta. “Bỏ đi Mông Mông, chúng ta về thôi!”
Tô Mộc Vũ nói.
Sau đó rời đi.
“Hừ, lần này vào nhóm giải trí, chắc chắn không phải là cậu!”
Dương Hoa Lệ khoanh tay, lạnh lùng nói.
Lúc Tô Mộc Vũ quay về: “Mộc Vũ, cậu về rồi, vừa nấy tớ tới kí túc xá tìm cậu nhưng không thấy cậu. Tớ vừa viết và biên tập xong luận văn, cậu
hướng dẫn giúp tớ với!”
Một cô gái đợi ở phòng kí túc của Tô Mộc Vũ, lúc này mới cười nói.
“Được thôi!" Tô Mộc Vũ nói.
Sau đó đi đến phòng của cô gái kia, không lâu sau thì quay về.
Đây là một ngày rất bình thường của Tô Mộc Vũ.
Nhưng lúc này. Nghe thấy tiếng gây rối ở bên ngoài truyền đến.
Hình như có một cô gái đang khóc.
Bởi vì cách đó cũng không xa, cho nên mấy người trong phòng Tô Mộc Vũ cũng ra ngoài.
Chính là từ phòng cô gái vừa nãy tìm Tô Mộc Vũ viết luận văn truyền ra.
Có rất nhiều cô gái cũng nghe thấy đi qua.
Nhóm Tô Mộc Vũ cũng qua đó.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Một cô gái hỏi.
“Vừa nấy tớ ra ngoài đi dạo với bạn cùng phòng, cuối cùng lúc quay về thì chiếc nhẫn mà bạn trai tớ tặng mất rồi! Chiếc nhẫn đó rất đắt, nhưng tớ tìm mãi mà không rai”
Cô gái lo lắng khóc.
Lúc này, Dương Hoa Lệ cũng từ phòng bên cạnh đi ra.
“Hiểu Vân, cậu đừng khóc, cậu nghĩ lại xem có phải là cậu để đâu rồi quên mất không. Cậu cũng biết bình thường cậu hay quên trước quên sau, lỡ đâu bị cậu vứt trong xó nào đấy tìm không thấy thì sao?”
Dương Hoa Lệ nói.
“Nhưng mà chị Lệ, tớ nhớ rất rõ mà, không thể nào để lung tung được. Với lại cái nhãn này đắt như vậy, cũng phải hơn bốn trăm nghìn tệ, sao tớ có thể tùy tiện để lung tung được chứ??”
Hiểu Vân vừa khóc vừa nói.
“Vậy thì lạ thật đấy, Hiểu Vân cậu nghĩ kĩ lại xem, hôm nay mấy người các cậu đi, ai ở lại phòng? Có phải là không khóa cửa cẩn thận không, bị người ta vào lấy rồi?”
 
Chương 806: Đúng, đây là nhãn của tôi


“Ai bảo cậu giữa thanh thiên bạch nhật mà lấy nhẫn ra khoe khoang làm gì!”
Dương Hoa Lệ nói.
“Năm người bọn tôi cùng đi dạo, hôm nay Mã Nam ở lại phòng, cậu ấy phải viết luận văn..”
Một người bạn cùng phòng khác nói. “Không... Không phải tôi, tôi không lấy!” Mã Nam hoảng sợ nói.
“Trong phòng chỉ có một mình cậu, không phải cậu lấy thì ai lấy chứ?”
Dương Hoa Lệ đột nhiên nói.
“Thế này đi, cậu có dám để bọn tôi kiểm tra giường với vali của cậu không?”
Dương Hoa Lệ nói.
Tô Mộc Vũ thấy Dương Hoa Lệ đang trút giận vào Mã Nam, vì bình thường, mối quan hệ giữa mình với Mã Nam khá tốt.
Lúc này mới nói: “Tôi có thể chứng minh Mã Nam không động vào đồ của Hiểu Vân, Mã Nam không phải là người như vậy!”
“Cậu chứng minh? Cậu dựa vào đâu chứ?”
Dương Hoa Lệ chỉ vào Tô Mộc Vũ rồi nói.
“À à, tôi biết rồi, lúc tôi đi lấy nước, hình như thấy Mộc Vũ với Mã Nam cùng nhau đi vào phòng các cậu!”
Lúc này, cô gái ở phòng bên cạnh nói.
“Hả?”
Bỗng chốc ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Tô Mộc Vũ.
“Thảo nào, Tô Mộc Vũ cậu lại đi nói giúp cho Mã Nam như vậy. Hừ, xem ra hai người các cậu đã bàn bạc với nhau rồi nhỉ?”
Dương Hoa Lệ lạnh giọng nói.
“Cậu nói nhảm nhí gì vậy!”
Tô Mông Mông vội nói.
“Ha ha, đã không phải là hai người thì để bọn tôi lục thử xem, nếu như không phải thì hai người căng thẳng như vậy làm gì chứ?”
Dương Hoa Lệ nói.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
“Mộc Vũ... Cậu...”
Lúc này cô gái mất nhẫn thảng thốt nhìn Tô Mộc Vũ.
Dù sao thì nói một cách nghiêm túc, quan hệ giữa cô ta với Tô Mộc Vũ cũng khá tốt mà.
“Được thôi, cậu muốn lục thì lục đi!” Tô Mộc Vũ nói. Sau đó Dương Hoa Lệ thật sự lục soát.
Lúc vali, chăn mền của Mã Nam, kết quả không có.
Sau đó Dương Hoa Lệ dẫn theo mấy chị em của cô ta.
Đến phòng của Tô Mộc Vũ.
Lục tới lục lui, bỗng nhiên, lúc cầm gối của Tô Mộc Vũ lên.
Dương Hoa Lệ ngạc nhiên:
“Trời ơi, Hiểu Vân, cậu mau lại đây xem, có phải nhãn của cậu không?”
Cảnh tượng này tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Hiểu Vân đến cầm lên xem: “Đúng, đây là nhãn của tôi!”
Sau đó Hiểu Vân hơi ngạc nhiên nhìn Tô Mộc Vũ: “Mộc Vũ, sao lại thật sự là cậu lấy chứ?”
 
Chương 807: Cái thứ không có lương tâm


Tô Mộc Vũ cũng sững sờ. “Sao có thể chứ? Tôi hoàn toàn không lấy!”
“Bây giờ nhân chứng vật chứng đủ cả, cậu còn muốn chối! Ha ha, thật thú vị mài”
Dương Hoa Lệ nói.
“Mộc Vũ, tôi vẫn luôn rất ngưỡng mộ cậu, nhưng bây giờ cậu làm tôi rất thất vọng. Nếu cậu thích cậu có thể nói với tôi mài”
Hiểu Vân nói một cách khó tin.
“Tôi không có, tôi không có!”
Tô Mộc Vũ liên tục lắc đầu.
“Đúng đấy, tôi nói cho cậu biết Dương Hoa Lệ, bạn trai của Mộc Vũ là cậu ấm bậc nhất ở Kim Lăng đấy, cậu ấy muốn gì mà chả có, còn cần phải trộm nhẫn của người khác à?”
Tô Mông Mông nói.
“Ha ha ha, tôi lại sợ quá cơ, lại còn cậu ấm bậc nhất Kim Lăng!”
Dương Hoa Lệ che miệng cười lớn.
“Nhưng cho dù nói thế nào thì ăn cắp chính là ăn cắp. Ngày mai bọn tôi sẽ phản ánh lại việc này với chủ nhiệm! Chúng ta đi thôi! Uổng công cậu là người mà chủ nhiệm coi trọng nhất, ha ha, ngày mai đài truyền hình Cảng Đảo có sự kiện lớn, để xem cậu giải thích thế nào!”
Dương Hoa Lệ xoay người, kéo Hiểu Vân rời đi. Lúc này, sắc mặt Mã Nam phức tạp nhìn Tô Mộc Vũ, sau đó cắn môi rồi cũng rời đi.
“Mộc Vũ, sao lại thế này được? Bọn tớ tin là cậu sẽ không lấy, nhưng vấn đề là bọn tớ vẫn luôn ở trong phòng mà, ai lại lấy nhẫn để dưới gối của cậu được chứ!”
Đương nhiên là nhóm Tô Mông Mông đều biết bạn trai Mộc Vũ là ai mà, hơn nữa cho dù có không
biết thì cũng rõ nhân cách của Mộc Vũ chứ.
“Tớ biết là ai để rồi, nhưng mà chắc cậu ta không cố ý hại tớ đâu!”
Tô Mộc Vũ rưng rưng.
Phải, sao cô có thể không nhìn ra tất cả mọi chuyện là như thế nào được chứ?
Nhưng Tô Mộc Vũ không hiểu, tại sao Mã Nam lại giúp Dương Hoa Lệ hãm hại mình?
Chẳng phải lần nào Dương Hoa Lệ bắt nạt cậu ta, mình cũng đứng ra giúp cô ta sao?
Nhóm Tô Mông Mông cũng lờ mờ biết được là ai rồi.
“Mẹ kiếp, tớ đi tìm cậu ta tính sổ, cái thứ không có lương tâm này!”
'Tô Mông Mông với Ngô Văn Văn hơi lo lắng.
“Thôi bỏ đi, tìm cậu ta cũng chẳng có tác dụng gì. Người nào đó đã có thể thuyết phục cô ta hại tớ rồi thì nhất định Mã Nam sẽ không nói ra sự thật đâu! Hơn nữa cái bẫy đã được người ta bày bố thiết kế hoàn hảo rồi! Cho dù lần này không thành công thì cũng sẽ có lần sau thôi, tóm lại cô ta sẽ không để tớ thuận lợi cạnh tranh với cô ta đâu!”
Tô Mộc Vũ rầu rĩ ngồi lên giường.
“Mộc Vũ, không thì gọi cho Trần Khiêm đi. Dương Hoa Lệ là người ở đây, quan hệ phức tạp, cậu hoàn toàn đấu không lại cô ta. Cậu xem cô ta có thể khiến Mã Nam nghe lời cô ta mài! Nói toạc ra chính là muốn làm cho cậu không thể tham gia thi đấu, tốt nhất là để cậu quay về Kim Lăng đấy” Tô Mông Mông lo lắng nói.
 
Chương 808: Tôi có chuyện muốn thông báo với mọi ngườ


“Tớ biết rồi, Mông Mông, chuyện này các cậu đừng lo, người cô ta muốn đối phó là tớ, đừng để liên lụy đến các cậu. Đại hội ngày mai của đài truyền hình, nghe nói là có nhân vật tai to mặt lớn bí ẩn nào đó sẽ tới, các cậu nghỉ ngơi sớm đi, chuẩn bị tinh thần cho tốt!”
Nói xong, Tô Mộc Vũ nằm xuống.
Mặc dù mạnh miệng là vậy, nhưng suy cho. cùng thì cũng chỉ là con gái một thân một mình ở bên ngoài, đến cả một người yêu thương cũng không có.
Lúc này, cô lại không kìm được mà nhớ đến Trần Khiêm.
Nếu Trần Khiêm ở đây, dù có xảy ra chuyện gì thì cậu ấy nhất định sẽ ở bên mình.
Nếu cậu ấy biết mình xảy ra chuyện cũng sẽ chạy đến đây ngay thôi.
Tô Mộc Vũ thật sự không kìm được lòng muốn gọi cho Trần Khiêm, khóc một trận.
Con gái ở bên ngoài đâu có dễ dàng như vậy.
Nhưng nhớ lại những lời Tân Nhã nói, nếu chuyện gì cũng đi tìm Trần Khiêm, vậy những thứ mình cho Trần Khiêm ngoại trừ sắc đẹp ra thì còn gì nữa đây?
Việc mình nên làm, là người phụ ở phía sau Trần Khiêm, chứ không phải là một bình hoa xinh đẹp đúng chứ?
Đêm nay, Tô Mộc Vũ không ngủ được. Đến sáng sớm ngày hôm sau. Vì sự kiện lớn của đài truyền hình.
Cho nên bọn họ đều dậy sớm để chuẩn bị, sắp xếp hội trường.
Đài truyền hình Cảng Đảo, đài truyền hình Nam Dương, với rất nhiều đài truyền hình khác ở Hoa Hạ đồng tổ chức, tất cả đều được quản lý thống nhất dưới một tập đoàn.
Có thế lực rất lớn.
Điều mà vượt quá sức tưởng tượng đó là, có người nói, sếp lớn của tập đoàn truyền hình thực chất là một cô gái trẻ tuổi, có xuất thân rất đỉnh.
Hơn nữa tập đoàn truyền hình rất hùng mạnh này chẳng qua cũng chỉ là một hạt cát sa mạc trong mắt cô sếp lớn này thôi, không phải, còn không bằng một hạt cát sa mạc nữa.
Đồn đại rất ác liệt.
Nhưng cụ thể thế nào thì mọi người đều không rõ, dù sao thì cũng đâu có ai từng gặp.
Cho nên đài truyền hình lại càng chú trọng đến một mức độ nhất định.
Đến cả bàn ghế đặt trong hội trường cũng phải chuẩn xác đến từng milimet, không thể lệch dù chỉ một chút.
Có thể thấy được mức độ chú trọng rồi.
Hơn nữa sự kiện lần này của đài truyền hình có cả các ông lớn và ngôi sao nổi tiếng tham gia nữa, có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
Bốp bốp bốp!
Lúc mọi người đang cẩn thận sắp xếp.
Chủ nhiệm Hầu vỗ tay, bảo các thực tập sinh với nhân viên công tác tạm thời ngừng tay.
“Mọi người qua đây một lát, tôi có chuyện muốn thông báo với mọi người!”
Mấy chục người đều tập trung lại một chỗ. “Bởi vì nhân vật hôm nay sẽ đến là một người vô cùng đặc biệt, cho nên lúc nhân viên công tác làm việc nhất định phải cẩn thận!”
 
Chương 809: Tôi không ăn cắp


“Hơn nữa, nhân viên trao thưởng, tôi đã quyết định chọn một trong số các thực tập sinh của kì này. Điều phải đặc biệt chú ý đó là giao lưu tương tác với ông lớn này!”
Chủ nhiệm Hầu cũng vô cùng căng thẳng nói.
“Hoa Lệ, bọn tôi ủng hộ cậu!”
Lúc này, một nhóm người ở hội trường hô hào.
Bọn họ đều là những cậu ấm có máu mặt, có tiền, rõ ràng là đến để ủng hộ Dương Hoa Lệ, đương
nhiên cũng có đủ tư cách để vào hội trường rồi.
Thực thế thì tính đến hiện tại đã có rất nhiều người vào vị trí rồi.
Ngay cả những ông lớn ở Yên Kinh, Ma Đô cũng đến.
Khóe miệng chủ nhiệm Hầu giật giật, sau đó ngượng ngùng cười: “Tôi với đài truyền hình đã thảo luận và đưa ra quyết định rồi, để bạn Tô Mộc Vũ đảm nhiệm!”
“Mộc Vũ, em phải cố lên nhé!”
Chủ nhiệm Hầu gửi gắm niềm hi vọng.
Tô Mộc Vũ gật đầu.
“Hừ, em không đồng ý!”
Mặt Dương Hoa Lệ thoáng chốc tái xanh, không nghi ngờ gì nữa, lần này ai được chọn thì chính là người đứng đầu trong các thực tập sinh rồi.
Cho nên tất nhiên Dương Hoa Lệ lo lắng rồi.
“Hoa Lệ, em còn có nhiệm vụ khác, có gì mà không đồng ý chứ?”
Chủ nhiệm Hầu biết xuất thân của Dương Hoa Lệ, cho nên cũng không dám quá nghiêm khắc.
“Em không có nói em muốn được chọn, ý của em là chọn ai cũng được nhưng không thể là một kẻ trộm được. Nếu không thì quả thực là một sự xúc phạm đối với người khác!”
Dương Hoa Lệ nói. “Kẻ trộm gì? Em nói gì vậy chứ?” Chủ nhiệm Hầu nghiêm khắc nói.
“Nói mới nhớ, em đang định báo cáo với chủ nhiệm đây. Tối hôm qua, Tô Mộc Vũ trộm lấy nhãn kim cương mà bạn trai Hiểu Vân tặng cho cậu ấy, tất cả bọn em đều nhìn thấy, bắt quả tang tại trận
Dương Hoa Lệ nói.
Tất cả các cô gái đều gật đầu.
Nói thật, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì chẳng ai tin đây là sự thật cả.
“Dựa vào điểm này thì Tô Mộc Vũ đã không có tư cách rồi!”
“Đúng vậy, sao có thể để loại người này làm được?”
“Xía, cứ đuổi thẳng cổ ra ngoài thôi, còn trộm đồ nữa, thật mất mặt mài!”
“Đúng vậy, thực tập sinh chúng ta bị cô làm mất hết danh dự rồi!”
Có không ít thực tập sinh, trong đó có cả những cô gái ghen tị với Tô Mộc Vũ, lúc này cùng nhau nói hùa vào.
“Tôi không ăn cắp, tôi không có...”
Đối mặt với sự khinh bỉ và chỉ trích của người khác, Tô Mộc Vũ nói.
 
Chương 810: Không thể cho em được


“Mộc Vũ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Chủ nhiệm Hầu thấy rất nhiều người tụ tập ồn ào, mặc dù ông ta rất thích Tô Mộc Vũ nhưng vẫn phải xử lý một cách công bằng.
“Hiểu Vân, cậu nói cho chủ nhiệm Hầu nghe đi!”
Dương Hoa Lệ kéo Lý Hiểu Vân đang yên lặng đến trước mặt.
Lý Hiểu Vân ấp úng, vốn dĩ không muốn nói. Google‎ ??a?g‎ ?à?,‎ đọc‎ ?ga?‎ khô?g‎ quả?g‎ cáo‎ ﹏‎ T‎ ?‎ u‎ M‎ T‎ ?‎ ?‎ ?‎ e‎ N.V?‎ ‎ ﹏
Thật sự lúc bình thường, Mộc Vũ là một người rất tốt, Lý Hiểu Vân và Tô Mộc Vũ lại thân với nhau như vậy.
Đúng là khi chiếc nhãn của mình mới vừa mất, cô ta thật sự rất tức giận, còn định báo cảnh sát bắt
người đã trộm đồ của mình.
Nhưng sau khi biết người đó là Tô Mộc Vũ thì Lý Hiểu Vân cũng không nói gì.
Bây giờ vì giữ thể diện cho Tô Mộc Vũ nên cô ta không muốn nhiều lời, chỉ muốn việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
“Hiểu Vân, em nói đi!”
Chủ nhiệm Hầu nhíu mày nói.
Vì thế Lý Hiểu Vân nói những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm qua.
Hơn nữa còn có rất nhiều nhân chứng. Chuyện này làm chủ nhiệm Hầu khó xử.
Nói thật lòng, chắc chắn chủ nhiệm Hầu không tin.
Nhưng nếu ông ta không thể hiện thái độ, giả bộ không hiểu cho qua, Dương Hoa Lệ là một cô gái ranh ma khó chơi, nói không chừng còn khuyến khích báo cảnh sát.
Huống chỉ, hôm nay rất nhiều bạn bè thời đại học của Dương Hoa Lệ đến để ủng hộ cho cô ta, tất nhiên cô ta sẽ không bỏ qua dễ dàng.
“Mộc Vũ, chuyện này tôi cũng không còn cách nào khác, nếu thế thì, vị trí này, không thể cho em được!”
Chủ nhiệm Hầu nói.
“Đâu thể cho cậu ta Dương Hoa Lệ khoanh tay nói.
Mà Mã Nam đang đứng trong góc, nhìn Tô Mộc: Vũ, muốn nói gì đó nhưng thoáng chốc đã nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của Dương Hoa Lệ.
Lập tức siết chặt tay, sau đó xấu hổ, bất đắc dĩ cúi đầu.
Bây giờ có trăm miệng cũng không thể giải thích rõ ràng, không còn cách nào khác, Tô Mộc Vũ
chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ hội của mình bị người ta cướp đi.
Tô Mộc Vũ không có tên, tất nhiên những người ở đây, không ai dám giành với Dương Hoa Lệ.
“Mộc VũI” Nhóm Tô Mông Mông bước đến.
“Không sao đâu Mông Mông, tớ không sao cả, tớ đi toilet chút nhé!”
 
Chương 811: Tôi đã là chị đại mà cậu vẫn dám lơ tôi à


Sau khi Tô Mộc Vũ nói xong thì xoay người rời đi.
Mà sau khi Tô Mộc Vũ rửa tay xong, chuẩn bị đi ra.
Dương Hoa Lệ lại dắt theo mấy chị em thân thiết của cô ta chặn đường Tô Mộc Vũ.
“Cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ bây giờ cậu còn chưa hài lòng à?”
Tô Mộc Vũ lạnh lùng hỏi Dương Hoa Lệ.
“Ha ha, tất nhiên tôi không hài lòng rồi, tôi biết những người đó đang nghĩ tôi là người thế nào, nói không chừng còn nghĩ tôi cố tình vu khống hãm hại cậu đó. Nhưng mà không sao, bây giờ cơ hội này đã là của tôi rồi, cậu đã thua tôi, nhưng tôi không phục!”
Dương Hoa Lệ đỏ mắt nói.
Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, Dương Hoa Lệ là người đứng trên đỉnh vinh quang, cho dù là đi đến đâu, trong bất kỳ một tổ chức hoặc tập thể nào, cô †a đều là trung tâm, là chị đại.
Ai mà chẳng gọi cô ta là chị Lệ.
Cứ tưởng rằng đến đài truyền hình học, cô ta sẽ chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, có thể nói
hoàn toàn xứng đáng làm chị đại đúng không?
Nhưng mà, tất cả những khía cạnh, đều bị Tô Mộc Vũ đè bẹp.
Hơn nữa, Tô Mộc Vũ giả tạo này lại lừa mọi người làm mọi người rất mến cô ta, ủng hộ cô ta.
Cho dù là con nghèo Mã Nam kia.
Hay là Lý Hiểu Vân vốn dĩ đã giàu mà có anh bạn trai cũng cực giàu, cũng đối xử rất tốt với Tô Mộc Vũ.
Phải biết rằng, lúc trước Lý Hiểu Vân và cô ta là bạn thân thời đại học.
Lại thân thiết với Tô Mộc Vũ.
Cô ta nghĩ rằng Dương Hoa Lệ mình không nhận ra à? Nếu là người khác, hoặc cho dù là chính mình, nếu dám trộm món đồ quý giá như thế của Lý Hiểu Vân, chắc chăn cậu ta cũng sẽ không tha thứ một cách dễ dàng như vậy mà còn cạch mặt mình.
Nhưng với Tô Mộc Vũ thì cậu ta lại cứ không muốn truy cứu, còn khuyên mình đừng lan truyền chuyện này, tránh ảnh hưởng xấu đến Tô Mộc Vũ.
Tại sao!
Tại saoll!
Tại sao tất cả mọi người đều thích Tô Mộc Vũ!
“Cậu còn không phục chuyện gì, tôi đâu đấu lại cậu!”
Tô Mộc Vũ lạnh lùng nói.
“Tôi không phục, không phục tại sao mọi người lại thích cậu và ghét tôi. Bây giờ mọi người đều biết người ăn trộm là cậu nhưng cậu nghĩ tôi không biết người khác đang bàn tán thế nào à? Nói rằng tôi vu khống cậu!”
“Tôi không muốn nghe cậu nói những lời này, tôi tin rằng cuối cùng sự thật sẽ sáng tỏ thôi!”
Nói xong,Tô Mộc Vũ xoay người muốn đi.
“Cậu đứng lại đó cho tôi, bây giờ tôi đã là chị đại mà cậu vẫn dám lơ tôi thế à!”
Dương Hoa Lệ kéo Tô Mộc Vũ lại. Hừi “Bốp!”
Bỗng dưng, cô ta giơ tay tát lên mặt Tô Mộc Vũ.
 
Chương 812: Tôi đánh đó thì sao


“Tôi nói cho cậu biết, tôi muốn dạy dỗ cậu lâu rồi nhưng mọi người đều ca tụng cậu, bình thường tôi chịu đựng, nhưng bây giờ tôi không cần phải chịu đựng nữa! Tôi đứng ở đây giãm chân một cái thì người khác còn phải cúi đầu khom lưng với tôi, mà cậu thì có gì!”
Dương Hoa Lệ nói xong thì giơ tay muốn đánh nữa.
“Dừng tay lại, Dương Hoa Lệ cậu muốn làm gì?”
Đúng lúc này, vài cô gái chạy đến.
Trong đó có Lý Hiểu Vân và bạn cùng phòng với 'Tô Mộc Vũ.
Lý Hiểu Vân kêu lên.
Ban nấy thấy Dương Hoa Lệ kéo người vào là mọi người đã cảm thấy là lạ.
“Cậu dựa vào đâu mà đánh Mộc Vũ?”
Lý Hiểu Vân nói.
“Tôi đánh đó thì sao? Thì sao hả??? Bây giờ tôi mới là chị đại, tôi không thích cậu ta nên dạy dỗ cậu ta đói”
Dương Hoa Lệ hét.
Nói xong, lại chỉ vào Tô Mộc Vũ nói: “Sau này ở đây, ngoan ngoãn lại đi!”
Nói xong thì kéo một đám người đi. “Mộc Vũ, cậu có sao không?” 'Tô Mông Mông lo lằng hỏi.
“Tớ không sao!”
“Mẹ nó, Dương Hoa Lệ này quá đáng lắm rồi! Cứ ngỡ cậu sẽ được chạy hiện trường nhưng bây giờ, cậu ta lại xếp cậu ra cổng tiếp khách, cậu ta quá đáng thật đấy, chịu không nổi nữa, chúng ta đánh cậu ta một trận đi!”
Tô Mông Mông hung hăng nói.
“Đừng, các cậu đừng vì tớ mà gây chuyện với cậu ta, nếu không sẽ khó mà đứng ở đây được, không còn cách nào khác, cô ta là chị đại khu này!”
Tô Mộc Vũ cảm kích.
Còn về chuyện tiếp khách, thì cứ tiếp khách thôi.
Tô Mộc Vũ thật sự không muốn liên lụy đến nhóm Tô Mông Mông.
“Mộc Vũ, hai chúng ta làm người tiếp khách, bây giờ có rất nhiều doanh nhân đến rồi, chúng ta sang đó thôi..."
Lúc này, Mã Nam bước đến, nhìn Tô Mộc Vũ, thầm thì.
“Hừ, nịnh bợ người ta rồi thì cũng có thấy cậu phất lên đâu!”
Tô Mông Mông mỉa mai.
Mọi người đều khinh thường Mã Nam, sau đó mới đi làm việc.
'Tô Mộc Vũ cũng nhìn Mã Nam rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”
Ra đến cổng, trên quảng trường, dòng người đã tấp nập, có rất nhiều doanh nhân lớn đã vào trong.
Mà tiếp khách, nói thật thì sẽ phải đứng ở ngoài mãi.
Không giống như Dương Hoa Lệ, có thể qua lại với nhóm doanh nhân.
“Mộc Vũ, tớ... tớ xin lỗi cậu
Mã Nam nhìn gương mặt bị đánh ửng đỏ của Tô Mộc Vũ.
Khóc thút thít nói. Đúng vậy, ra ngoài học tập, ai đối xử tốt với mình nhất, chắc chăn là Tô Mộc Vũ rồi, có lúc mình không có tiền thì Tô Mộc Vũ còn tiếp tế cho mình.
Nhưng bây giờ mình đã hại cậu ấy thành như vậy, Mã Nam cảm thấy không nỡ.
“Mộc Vũ, tớ bị ép buộc, tớ có nỗi khổ trong lòng...” Mã Nam khóc lóc nói.
 
Chương 813: Có khi nào, cậu ấy cũng đến


Vì thế Mã Nam nói chuyện đã hại Tô Mộc Vũ thế nào.
Đại khái là, Mã Nam cũng cảm thấy cơ hội lần này của đài truyền hình cũng rất quan trọng với mình, thậm chí Dương Hoa Lệ còn mang chuyện chức vụ công việc sau này ra làm điều kiện dụ dõ.
Hoàn toàn ngược lại, nếu Mã Nam không chịu làm theo thì cô ta sẽ làm Mã Nam không có cơ hội được thực tập.
Mã Nam không còn cách nào khác, vì thế cuối cùng vẫn đồng ý.
Mà Tô Mộc Vũ thì mặc dù hơi giận Mã Nam nhưng chuyện đến nước này thì cũng không còn giận nữa.
Dù sao cũng đâu thể trách Mã Nam hết được, nếu mình từ bỏ công việc này, ảnh hưởng đến công việc sau này thì có thể quay về Kim Lăng, vẫn còn gia tộc của mình và Trần Khiêm.
Mà nếu Mã Nam từ bỏ thì cậu ấy sẽ trắng tay.
Chỉ sợ cho dù là mình, mình cũng sẽ làm như vậy nhỉ?
Mà đầu sỏ gây tội là Dương Hoa Lệ.
Nếu phải hận thì phải hận Dương Hoa Lệ mới đúng.
“Mộc Vũ, tớ nghĩ xong rồi, tớ sẽ liều với Dương Hoa Lệ, không muốn cậu ta đối phó với cậu như vậy nữa!"
Mã Nam tức giận nói.
“Không cần, tớ không trách cậu, tớ biết cậu có nỗi khổ riêng, chuyện này là chuyện giữa tớ và Dương Hoa Lệ, tớ không trách ai cả!”
Tô Mộc Vũ vội nói.
“Hừ, hai người các cậu, đừng nói năng lung tung nữa! Đứng canh đàng hoàng cho tôi!”
Đúng lúc này, Dương Hoa Lệ bước ra, đang cực kỳ đắc ý.
“Tô Mông Mông và Ngô Văn Văn nữa, hai người các cậu cũng ra đây đứng đi, tiếp khách mà đâu thể ít người quá được, nên tôi đã xin thêm thêm hai người!”
Nhìn Tô Mông Mông và Ngô Văn Văn, Dương Hoa Lệ đứng ở cổng, giờ phút này đã bắt đầu có lãnh đạo bước ra nên chuẩn bị làm công tác tiếp đón.
“Tổng giám đốc Từ ở Yên Kinh, cậu Từ đến!”
Lúc này, mặc dù có tiếng kêu hô, một cậu công tử như hội tụ cả tinh hoa nhật nguyệt bước đến.
Hơn nữa còn đưa một lá cờ hiệu.
Mỗi một doanh nhân gạo cội đến đều muốn trưng bày món đồ chứng minh cho thân phận hoặc xí nghiệp của mình.
Cảnh tượng hoành tráng như vậy, những người đến đây từ mọi miền đất nước và họ đều là những doanh nhân giàu có, vì thế lúc này mà quảng cáo cho xí nghiệp hoặc bản thân mình, thì không còn gì bằng!
“Tổng giám đốc Vương ở Ma Đô đến!”
Dần dần, càng ngày càng nhiều nhân vật lớn.
Mà Dương Hoa Lệ thì may mắn được đứng ở chỗ cuối cùng trong đoàn tiếp đón lãnh đạo, bắt tay giao lưu với từng vị lãnh đạo.
Thảm đỏ thật dài, chỉ thoáng chốc đã có rất nhiều doanh nhân, cậu ấm bước qua.
Mà Tô Mộc Vũ thì không biết tại sao giờ phút này, cô cực kỳ kích động.
Bởi vì rất nhiều nhân vật có uy tín và danh dự của tỉnh Giang Nam đều đến đây.
Kích động về điều gì? Có khi nào, cậu ấy cũng đến...
 
Chương 814: Cậu Trần ở Kim Lăng đến


Bên ngoài hội trường, phóng viên và người xem đã vây kín khu vực thảm đỏ.
Các doanh nhân giàu có, ngoài việc lộ mặt thì j_ còn không ngừng trưng bày cả siêu xe, xem việc này _ như một cách phô bày thực lực của mình.
“Mộc Vũ Mộc Vũ!"
Lúc này, Tô Mông Mông đứng bên cạnh Tô Mộc Vũ nói.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắc là Dương Hoa Lệ lấy việc công trả thù riêng, đẩy hết các cô ra đây.
“Cậu nói xem, Trần Khiêm có đến hay không? Nếu Trần Khiêm đến thì hôm nay chúng ta có thể trả đũa Dương Hoa Lệ rồi, dù sao với những người quen của cô ta, cho dù có cộng lại thì cũng chẳng bằng một phần của Trần Khiêm nữa!”
'Tô Mông Mông kích động nói. “Tớ... Tớ không biết nữa!” Tô Mộc Vũ lắc đầu.
“Ui trời, cậu cũng thật tình, đúng là kiên cường thật đó. Nếu tớ có một anh bạn trai giàu như vậy thì tớ đã đi theo anh ấy để lên mặt rồi. Cũng do cậu đó, cứ thích kiên cường muốn chứng minh bản thân, tụi mình là con gái mà, cho dù bị người ta nói là bình hoa thì sao, chồng mình giàu là được!”
Lúc trước Tô Mông Mông còn ủng hộ sự tự lập tự cường của Tô Mộc Vũ.
Nhưng bây giờ, sau khi bị Dương Hoa Lệ chỉnh xong thì cũng thấy bực mình.
'Thầm nghĩ, nếu Trần Khiêm mà là bạn trai mình.
Bây giờ nếu mình mà bị ức hiếp thì cứ tát thẳng vào mặt Dương Hoa Lệ, đến ho he cô ta cũng không dám.
Mà rõ ràng Ngô Văn Văn đối diện cũng rất mong sự xuất hiện của Trần Khiêm.
Như vậy thì các cô cũng có thể nở mày nở mặt.
“Hừ, các cậu đang nói gì đói
Mà lúc này, Dương Hoa Lệ đã bước đến, lạnh lùng nói với Tô Mộc Vũ và Tô Mông Mông đang thầm thì.
“Dương Hoa Lệ, cậu khoe khoang làm gì, tôi nói cho cậu nghe, làm người thì phải biết chừa con đường lui, sau này còn gặp nhau. Tôi đã từng nói với cậu, bạn trai của Mộc Vũ rất cừ, là cậu Trần của Kim Lăng, nói không chừng hôm nay cậu ấy sẽ đến, nếu cậu Trần mà đến thì cậu cứ chờ đó đi!”
'Tô Mông Mông nói.
“Ha ha ha, tôi sợ quá đi, tôi quen rất nhiều con đại gia, đúng là chưa bao giờ nghe danh cậu Trần của Kim Lăng gì đó!”
Dương Hoa Lệ cười mỉa.
“Vậy cậu cứ chờ đi!”
'Tô Mông Mông nói.
Mà lúc này, chợt nghe tiếng thốt của toàn bộ hội trường.
Chợt thấy từng chiếc từng chiếc siêu xe chạy đến.
Rõ ràng mọi người kinh ngạc về những chiếc xe thể thao này.
Ngay cả Dương Hoa Lệ cũng kinh hãi đến mức không nói nên lời.
Nói thật lòng, Dương Hoa Lệ đã từng thấy rất nhiều siêu xe thể thao nhưng từng chiếc siêu xe tạo thành một đoàn xe thế này, đúng là lần đầu tiên thấy.
“Tập đoàn Mộng Tưởng Gia, cậu Trần ở Kim Lăng đến!!!”
 
Chương 815: Cảnh tượng cực kỳ hoành tráng


Mà chưa đợi đến khi đoàn xe dừng đã thấy vài nhân viên mặc tây trang vừa kêu vừa chạy về phía đoàn tiếp đón lãnh đạo.
Tóc dựng đứng.
“Nhanh nhanh nhanh, chuẩn bị! Chuẩn bị đi! Cậu Trần ở Kim Lăng đến rồi!!!”
“Cái gì! Đến nhanh vậy hải
Nhóm lãnh đạo cũng kinh hãi, sau đó tất cả mọi người đều kính cẩn chạy xuống bậc thềm để được chào hỏi ở cự ly gần nhất.
Dù sao hôm nay ngoại trừ vị kia ra thì cậu Trần cũng là nhân vật quan trọng nhất.
Mà rất nhiều doanh nhân cậu ấm nghe thế thì những người đã vào trong cũng sôi nổi ra ngoài chào đón.
“Cái gì? Có cậu Trần ở Kim Lăng thật à!?”
Dương Hoa Lệ thì mặt mày trảng bệch, ngơ ngác.
Hơn nữa vừa thấy cảnh tượng này, rõ ràng cậu Trần ở Kim Lăng là một trong những nhân vật chính của hôm nay.
Giờ phút này, cô ta nhìn Tô Mộc Vũ với ánh mắt ghen ghét.
“Cậu Trần ở Kim Lăng là bạn trai cậu thật à? Sao lại thế được?”
Dương Hoa Lệ không thể tin nỗi, chẳng lẽ đúng là chuyện gì mình cũng kém hơn Tô Mộc Vũ này à.
Tại sao cô ta lại may mắn như vậy.
Tìm một người bạn trai mà lại tài giỏi như vậy.
“Ha ha, tròn mắt rồi hả, còn giả được à, Mộc Vũ của chúng tôi là cô bạn gái mà nếu giả thì bao đổi của cậu Trần đó!”
'Tô Mông Mông phấn khích.
Xem thử Dương Hoa Lệ cô lấy gì để ra oai nữa!
Mà lúc này, mọi sự chú ý của Tô Mộc Vũ đều đổ đồn vào đoàn xe kia.
Mặc dù cô không muốn mượn bất kỳ sự trợ giúp nào của Trần Khiêm nhưng lần trở lại Kim Lăng này, cô vẫn chưa nói chuyện rõ ràng với Trần Khiêm thì đã phải đi rồi.
Nếu nói cô không hề hối hận về việc mình đã giận dỗi trẻ con là nói dối.
Mẹ ơi, đây là đoàn xe xa xỉ nhất hôm nay đúng không?
Mọi người kinh hô.
“Đúng vậy, mỗi chiếc ít nhất là hai mươi triệu, khoảng chừng mười chiếc xe hộ tống, vậy là mấy trăm triệu đó, mẹ ơi!”
Mọi người lại kinh ngạc.
Cuối cùng xe cũng ngừng.
Có người hô lên: “Cậu Trần đến!”
Sau đó, trên tầng cao nhất của tòa nhà đài truyền hình bắn pháo hoa, trong phút chốc, bầu trời trở nên rực rỡ sắc màu.
Hồ nước lớn ở hai bên bắt đầu phun nước. Cảnh tượng cực kỳ hoành tráng.
Thậm chí còn có một lá cờ to được nhân viên cầm một cách cẩn thận.
Mà Tô Mộc Vũ thì ngẩng đầu sốt ruột nhìn sang bên...
 
Chương 816: Đó là xe gì vậy


Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Cửa xe chầm chậm mở ra.
Người bước từ bên trong ra lại là một người ăn mặc lộng lẫy, mắt híp, dáng người hơi mập.
Vẫy tay với mọi người.
“Anh ta là cậu Trần?”. Truyện Kiếm Hiệp
“Chắc không đâu?”
“Tất nhiên không phải rồi, tôi biết anh ta, anh ta là cậu Hoàng tên Hoàng Vĩnh Hào, con trai của đại
gia giàu nhất Tô Thành!”
“Hả? Thì ra là cậu Hoàng à, xem ra anh ta đến thay cho cậu Trần nhỉ?”
Mọi người thảo luận sôi nổi.
Mà khi thấy Hoàng Vĩnh Hào, các lãnh đạo đều rất thất vọng.
Nhưng cũng rất xem trọng, dù sao Hoàng Vĩnh Hào cũng là một trong những khách quý.
Tô Mộc Vũ thì không quen người tên Hoàng Vĩnh Hào này, chỉ thấy ngạc nhiên và thất vọng.
Sao Trần Khiêm lại không đến? Mình có thể đứng ở một góc không nói chuyện với cậu ấy nhưng để mình được gặp cậu ấy một lần
cũng được.
Mặc dù Tô Mộc Vũ không phải người thích khoe khoang.
Nhưng trong cảnh tượng hoành tráng như vậy, bạn trai của mình lại nổi bật, là con gái, cô vẫn thấy cực kỳ vui vẻ.
Nhưng không ngờ, không phải là Trần Khiêm!
Kết quả cũng chắc hẳn phải vậy, Hoàng Vĩnh Hào không biết Tô Mộc Vũ.
Nên đi theo đoàn người lên bậc thang phía trên.
“Ồ? Chuyện gì thế này? Sao bạn trai cậu lại không chào cậu?”
Ban nãy Dương Hoa Lệ sợ thật.
Nhưng bây giờ thì vui vẻ khi người khác gặp xui xẻo.
“Úi chà đúng là sốt ruột muốn chết, cậu ta không phải cậu Trần, cậu Trần không đến!”
Tô Mông Mông tiếc nuối nói.
Nói như vậy, Dương Hoa Lệ lại đắc ý rồi.
“Ra oai gì chứ, còn nói bạn trai mình giỏi giang lắm, đúng là làm người ta kinh tởm mà, tôi thấy cái tát đó còn nhẹ lắm!”
Dương Hoa Lệ cảm giác mình bị đùa bốn. Nên hơi tức giận nói.
Nhưng sau khi hội trường ồn ào, mới vừa yên tĩnh không lâu thì lại có âm thanh như tiếng sấm nổ.
“Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi” Có người hét lên cuồng loạn. “Đó là xe gì vậy?”
 
Chương 817: Kéo nó lên cao chút nữa


“Trời ơi, hình như đây là chiếc xe hạng sang tự chế độc quyền của Lamborghini, chuyên thiết kế riêng cho khách hàng cao cấp nhất. Ba năm trước đã từng được tung lên mạng, mỗi chiếc xe trị giá hơn một tỷ. Bên trong được trang bị trí tuệ nhân tạo cao cấp, hơn nữa chiếc xe này còn chắc hơn xe chống đạn thông thường nhiều, miễn bàn đến mô hình kết cấu!”
“Mẹ ơi, một chiếc xe đã hơn một tỷ, còn đây...
Một hai ba bốn năm... Khoảng hai mươi mấy chiếc đói”
“Đoàn xe hai mươi tỷ! AIII” Đừng nói là những nam nữ thanh niên trẻ tuổi ở đây, giờ phút này ngay cả một vài doanh nhân cũng
không thể chống lại nổi, mặt hằn cả gân xanh.
Phải kiếm biết bao nhiêu tiền, mà người này lại có một đoàn xe mấy chục tỷ.
Bởi vì quá kích động nên có rất nhiều người mặt trắng như giấy.
Tuyệt đối là trường hợp xưa nay chưa từng có.
Mà giờ phút này, đoàn tiếp đón lãnh đạo đều nhìn về phía trưởng phụ trách.
Thì thấy trưởng phụ trách hít vài hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh. Ngôn Tình Sủng
“Trưởng phụ trách, là người đó đúng không?” Có người kích động hỏi. “Là cô ấy! Nói với tất cả mọi người, phải lên dây cót hai trăm phần trăm cho tôi! Không được có bất kỳ một sai sót nào, nếu không thì cứ chờ chết đi!”
Trưởng phụ trách run rẩy nói.
Sau đó bước từng bước về phía cửa xe đã dừng lại.
“Là ai vậy?”
Mà nhóm Tô Mông Mông và Dương Hoa Lệ cũng bất chấp việc đấu võ mồm, bởi vì các cô đều kinh hãi.
Đến Tô Mộc Vũ cũng cảm thấy hơi khó tin.
Trần Khiêm đã rất giàu rồi nhưng còn giàu hơn cả anh, có khối người.
Ví dụ như đoàn xe mấy chục tỷ này, chỉ là đoàn xe thôi đói
Thế nhà của cô ấy, và những thứ khác thì sao? Trời ơi, xa xỉ quá!
Xa xỉ đến mức làm người ta không thể tin nổi. 'Tô Mộc Vũ kinh hãi.
Mà giờ phút này, cửa xe đã mở.
Thì thấy trưởng phụ trách và rất nhiều lãnh đạo cao cấp tự động đứng thành hai hàng.
Sau đó khom lưng chuẩn chín mươi độ.
Một cô gái trẻ trung nhai kẹo cao su, quần áo. vừa nhìn đã biết rất đắt đỏ, bước xuống.
Cô gái đeo mắt kính nhãn hiệu sang trọng, làn da trắng như tuyết, bên ngoài khoác hờ chiếc tây trang.
Khế vươn vai.
Áo khoác vest tự động rớt xuống, lập tức có vệ sĩ cẩn thận bước đến nhận lấy!
Lại nhìn đến những vệ sĩ sau lưng cô ấy.
Nhìn từ phía xa xa, trong đôi mắt của mỗi người này đều có sát khí quyết liệt, hơn nữa vừa nhìn đã thấy trong cơ thể mỗi người đang ẩn chứa một sức mạnh.
Có thể đối phó với các tình huống khác nhau bất cứ lúc nào.
Mà khí chất của cô gái này thì mạnh mẽ đến mức làm rất nhiều người không dám thở.
Hơn nữa cô gái này còn cực kỳ xinh đẹp.
Đại khái khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi.
Ánh mắt nhìn xung quanh.
Lúc này, ánh mắt nhìn vào một cột cờ bên ngoài hội trường.
Lập tức cười khẽ, chỉ vào cột cờ này nói: “Kéo nó lên cao chút nữa!”
Cột cờ mà cô ấy chỉ, tất nhiên là cột cờ của Trần Khiêm.
“Vâng vâng vâng!”
 
Chương 818: Tô Mộc Vũ xong đời rồi


Trưởng phụ trách không dám thẳng lưng nói liên tục, vung tay lên, lập tức có cấp dưới chạy đi xử lý.
Mà những doanh nhân đứng ngoài cửa.
Giờ phút này không ai dám thở mạnh.
Tất cả mọi người đều khom lưng, giống như đang gặp gỡ nữ hoàng.
Thậm chí còn có một người trông có vẻ đã hơn năm mươi tuổi, không làm gì nhưng lại lo lắng sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, chân như bị điện giật, cứ run rẩy không ngừng.
Rõ ràng là đang sợ hãi điều gì đó.
Mà lá cờ của Trần Khiêm được kéo lên cao nhất.
Nụ cười trên mặt cô gái càng tươi hơn.
Lập tức đưa túi xách của mình cho Tô Mộc Vũ đang đứng bên cạnh tiếp đón.
Mà Tô Mộc Vũ thì.
Đang tò mò nhìn cờ của Trần Khiêm. Sao cô chủ tịch này lại muốn kéo cờ của Trần Khiêm lên cao?
Cô ấy có quan hệ gì với Trần Khiêm?
Bởi vì đã biết bây giờ Trần Khiêm có rất nhiều bạn bè là nữ, cho dù Trần Khiêm rất thật lòng với mình.
Nhưng Tô Mộc Vũ vẫn hơi lo lảng.
Dù sao cô gái này, quá mạnh mẽ, làm người khác sợ hãi!
Cho nên Tô Mộc Vũ cứ mơ màng.
Không chú ý đến chiếc túi đang đưa sang của cô gái.
“Hả?”
Cô gái hơi nhíu mày.
Mà trưởng phụ trách lại sợ đến mức chảy máu mắt.
“Tô Mộc VũI Cô đang làm gì vậy!!!”
Trưởng phụ trách thầm gào thét.
Dặn tời dặn lui là đừng để xảy ra sai sót mà người ta vừa lên tới đã có sai suất rồi.
“Mới đến à?”
Cô gái nhai kẹo cao su lạnh lùng hỏi.
“Hả?”
Tô Mộc Vũ cũng sực tỉnh, sốt ruột muốn chết. “Xin... Xin lỗi! Xin lỗi ạ!” Mặt Tô Mộc Vũ trắng bệch. Ngôn Tình Trọng Sinh
“Tôi... Tôi sẽ đuổi cô ta ngay, những người liên quan trong gia đình cô ta đều sẽ bị trừng phạt!”
Trưởng phụ trách hoảng loạn nói.
'Tô Mộc Vũ không ngờ bởi vì mình chậm một bước mà gia đình của mình cũng phải liên lụy theo?
Bá đạo quát
Nhưng Tô Mộc Vũ cũng rất sợ hãi, tất nhiên sự bá đạo của cô ấy là bá đạo lối tư bản.
“Tôi có nói bảo cô ta đi à? Lắm mồml”
Cô gái liếc trưởng phụ trách.
“Tôi lắm mồm! Tôi lắm mồm! Tôi lắm mồm!”
Ngay lập tức, trưởng phụ trách tát vào miệng mình ba cái thật mạnh, đánh đến mức khóe miệng rỉ máu.
Mà Dương Hoa Lệ thì cúi đầu, lòng cực kỳ hưng phấn.
Bởi vì cô ta biết, Tô Mộc Vũ xong đời rồi!
 
Chương 819: Cô ấy cũng họ Trần


“Sao ban nấy cô cứ nhìn chăm chằm vào lá cờ này vậy?”
Cô gái lạnh lùng hỏi. Tô Mộc Vũ cúi đầu không nói gì.
Mà cô gái thì chú ý đến dấu bàn tay trên má Tô Mộc Vũ, lập tức giơ tay nâng cằm Tô Mộc Vũ lên.
Sau đó nói với sự hơi tiếc nuối: “Đẹp thế mà lại bị ăn tát, đúng là tiếc quá. Cô là người ở đâu?”
“Kim Lăng!” Tô Mộc Vũ trả lời.
Cô không nói với cô gái này, ban nấy mình đang nghĩ đến chuyện của bạn trai mình là Trần Khiêm.
Bởi vì cô vẫn không rõ danh tính của cô gái này.
“Cô ấy là thực tập sinh được Đại học Kim Lăng gửi sang, thành tích xuất sắc nhất!”
Cô gái không nói gì. Trưởng phụ trách mới vừa đánh xong bổ sung.
Cô gái nhướn mày, thoáng nhìn Tô Mộc Vũ thêm vài lần.
Xoay người đi vào, nhưng lúc đi đến cửa lại quay đầu chỉ vào Tô Mộc Vũ nói:
“Cô, đi theo tôi!” Nói xong thì đi vào thẳng.
“Hả? Mộc Vũ, cô còn ngơ ngác làm gì, đi theo chủ tịch nhanh đi!”
Trưởng phụ trách vội vã nói. “À à, tôi biết rồi!"
Tô Mộc Vũ cực kỳ bất ngờ nhưng vẫn đi vào theo cô gái.
Mà Dương Hoa Lệ thì nhìn mà choáng, tại sao?
Tại sao cô gái này vừa nghe cô ta đến từ Đại học Kim Lăng thì lại phá lệ quan tâm, đến sự vô lễ vừa rồi cũng không hề truy cứu?
Lập tức ánh mắt cực kỳ ghen tị.
Mà đại hội cũng được tổ chức ngay.
Tô Mộc Vũ mới biết, dòng họ của cô chủ tịch này này, nghe người ta gọi cô ấy là chủ tịch Trần.
Cô ấy cũng họ Trần.
Mà cũng đúng bởi vì chủ tịch Trần chỉ đích danh bảo Tô Mộc Vũ đi theo.
Nên nhân viên chạy hiện trường phải thêm Tô Mộc Vũ vào.
Dương Hoa Lệ và Tô Mộc Vũ cùng hoạt động trên bục.
Mà bởi vì ghen ghét nên ánh mắt nhìn Tô Mộc Vũ của Dương Hoa Lệ đã thay đổi từ lâu.
Lập tức thấy Tô Mộc Vũ đang châm trà cho từng người.
Cô ta thì đi lại lướt qua Tô Mộc Vũ.
Dương Hoa Lệ lạnh lùng nhìn Tô Mộc Vũ, sau đó đụng nhẹ vào người cô.
“Bộp!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top