Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 780: Cậu thật sự không thèm để ý tôi nữa à?


Dương Hạ thì không ngờ chuyện lại thành ra thế này.
Vốn dĩ cô ta muốn mượn cơ hội này để khoe mẽ một chút.
Dù Trần Khiêm không tới thì cô ta vẫn khoe mẽ được.
Không ngờ bây giờ thế trận bị áp đảo hoàn toàn.
"Hứ, Long Thiếu Vân, cậu lại có thể làm ra loại chuyện như thế này, thật làm mất mặt nhà họ Long!"
Dương Hạ hổn hển nói. "Bốp!"
Không ngờ Long Thiếu Vân tức đến đỏ mắt bước lên trước vung tay một cái tát cho Dương Hạ một bạt tai.
Dương Hạ bị tát ngã luôn xuống bàn.
"Con đàn bà đề tiện, chị cứ hở ra là nói ra rả, tôi nhịn chị lâu lắm rồi, chị tưởng chị là ai mà dám dạy đời tôi? Nói cho chị biết, tôi nhận chị là chị dâu tôi thì chị là chị dâu tôi, còn tôi không nhận thì đệch mẹ chị còn không bằng con chó của nhà họ Long tôi nữa!" Khóe môi Dương Hạ tướm máu. "Cậu... cậu dám đánh tôi?" Dương Hạ bụm mặt nói.
Long Kim Nam nhìn thấy vậy thì cũng chẳng nói gì.
Gia tộc nhà họ Long rất lớn, nhưng cùng với đó, gia tộc lớn, còn có ba cậu chủ thì quyền lực trong gia tộc phân chia chắc chắn vô cùng phức tạp.
Còn Long Kim Nam thì không thuộc phe nào của ba cậu chủ nhà họ Long.
Ngược lại, lần này gia tộc phái Long Kim Nam tới chủ trì sự kiện lần này, thấy Long Thiếu Vân thế này trong lòng ông ta tuy rằng rất tức giận nhưng giận nhiều hơn vẫn là vì Long Thiếu Vân làm mất mặt người nhà họ Long.
Mà nếu Long Thiếu Vân vì chuyện này mà thất sủng thì ngược lại đúng là điều Long Kim Nam mong mỏi.
Vì Dương Hạ chẳng còn liên quan gì đến mình nữa.
Trần Khiêm cũng chỉ lạnh lùng nhìn mọi chuyện xảy ra.
Anh và Dương Hạ đã không còn bất cứ tình nghĩa gì nữa, bây giờ cũng chẳng còn chút tự trách nào với cô ta, không cần phải thấy áy náy gì với cô
gái này nữa.
Nhiều nhất là hy vọng cô ta đừng bước chân vào thế giới của anh, cứ như trước đây là tốt nhất.
Cũng rất rõ ràng, bát cơm nhà quyền quý khó. mà cầm vững.
"Mẹ nó, ăn của nhà họ Long tôi, dùng của nhà họ Long tôi, nếu con đàn bà đê tiện chị nghe lời tôi thì sao có chuyện hôm nay được, tất cả mọi chuyện là do chị mà ral"
Dương Hạ lại ăn một cái tát nữa.
Chẳng thấy ai giúp, chỉ có em gái mình sợ hãi đứng bên cạnh.
Dương Hạ bụm mặt nhìn Trần Khiêm. Mà Trần Khiêm thì lại nhìn chỗ khác. Được! Tôi hiểu rồi!
Dương Hạ hung hăng gật đầu.
Sau đó thì khóc chạy thẳng đi. "Choang!"
Mà ngay lúc này, một chai rượu đập thẳng lên đầu Long Thiếu Vân.
Đương nhiên là phú thương kia xông lên liều mạng với Long Thiếu Vân.
Trần Khiêm và Lý Chấn Quốc nhìn nhau rồi cười.
Khẽ lắc đầu, đám người Trần Khiêm đứng hẳn sang bên để hóng drama.
"Trần Khiêm! Chuyện hôm nay, cảm ơn cậu!" Bấy giờ Tân Nhã đi về phía Trần Khiêm.
"Cảm ơn tôi? Cảm ơn gì?" Trần Khiêm thờ ơ cười nói.
"Cảm ơn cậu đã giúp tới"
"Cậu hiểu lầm rồi, hôm nay tôi không giúp cậu, tôi chỉ đến để thanh minh cho chính mình thôi!"
Trần Khiêm cười.
Sau đó thì anh dẫn người rời khỏi.
Trần Khiêm hiểu, đối đầu với nhà họ Long chỉ mới bắt đầu thôi.
Lý Chấn Quốc cũng đã kể cho anh nghe về ân oán trước đây với nhà họ Long rồi.
Bây giờ không có chị ở đây, chắc chắn nhà họ Long muốn trả mối thù năm xưa.
Mua sơn trang suối nước nóng và những chiêu trò hãm hại của Long Thiếu Vân chỉ là tín hiệu mà thôi.
Mục đích chính của việc hôm nay tới đây chính là làm bọn họ kinh sợ.
Để cho bọn họ biết muốn cảm cờ ở đây thì phải tự lượng sức mình.
Nếu mục đích đã đạt được rồi thi Trần Khiêm rời đi thôi.
Lần này thì Trần Khiêm ngồi xe về.
Suốt cả dọc đường luôn có một chiếc xe bám theo Trần Khiêm.
Trần Khiêm nhìn qua kính chiếu hậu thì biết ngay là ai.
Nhưng anh chẳng buồn để ý.
Đến lúc tới cửa khách sạn, anh chuẩn bị vào. trong.
Thì cô gái kia cũng đuổi theo.
"Trần Khiêm! Cậu thật sự không thèm để ý tôi nữa à?"
 
Chương 781: Cậu nói đi, chỉ cần tôi làm được thì tôi sẽ giúp!


Cô gái này chính là Tân Nhã.
"Không cần thiết phải liên hệ nữa. Long Thiếu Vân kia chắc cũng sẽ không rầy rà cậu nữa, thế tốt biết bao!"
Trần Khiêm nói.
"Lẽ nào chúng ta không thể làm bạn bè được luôn à?"
Tân Nhã hỏi.
Quan hệ với Trần Khiêm thế này cô ta thấy không cam lòng, càng lúc càng không cam.
Trần Khiêm khựng lại rồi không nói gì, quay người muốn đi.
Thật ra trong lòng Trần Khiêm cũng không biết phải thế nào.
Dù sao thì Tân Nhã thật sự rất tốt, đối xử với mình cũng tốt.
Nhưng chính vì như vậy Trần Khiêm mới phải quyết đoán.
Không thể cứ ậm ừ cho qua như trước đây nữa. "Khốn nạn, cậu đứng lại!"
Triệu Đồng Đồng thở hổn hển chạy tới trước mặt Trần Khiêm.
"Trần Khiêm, cậu đúng là chẳng ra sao. Sao có thể đối xử với Tiểu Nhã như vậy được? Cậu có biết thường ngày Tiểu Nhã cứ nhắc tới cậu với bọn tôi mãi không? Đúng là lần này cậu xảy ra chuyện, Tiểu Nhã có hiểu lầm cậu nhưng cậu biết Tiểu Nhã đau lòng bao nhiêu không? Dù đau lòng nhưng cậu ấy vẫn đi tìm chị Âu Dương Như kia hy vọng người ta có thể tha thứ cho cậu, đừng tiếp tục truy cứu chuyện này nữa. Cho dù nhà họ Âu Dương không đồng ý nhưng cậu cũng không thể đối xử với Tiểu Nhã thế này được!"
Triệu Đồng Đồng nói.
Đúng là ngày hôm Trần Khiêm xảy ra chuyện, Tân Nhã đã tới tìm Âu Dương Như, chẳng qua nhà họ Âu Dương sao có thể tùy tiện bỏ qua không truy cứu chuyện này được chứ?
"Còn nữa, cậu có biết bây giờ thành phố Kim Lăng đồn đoán thế nào không? Họ đều nói Tiểu Nhã là bạn gái của cậu, hôm nay cậu tới gây sự ở tiệc sinh nhật của Long Thiếu Vân là vì Tiểu Nhã. Đúng vậy, những lời đồn này chẳng ảnh hưởng gì đến cậu nhưng cậu có nghĩ cho Tiểu Nhã không, nhà họ Long nhà họ Tần bên kia sẽ nghĩ thế nào, cậu bảo Tân Nhã phải làm sao chứ?"
"Được rồi Đồng Đồng, đừng nói nữa! Ý của Trần Khiêm tớ hiểu rồi!"
Tân Nhã nói.
Sau đó cô ta lau nước mắt nhìn Trần Khiêm chăm chú rồi nói: "Tôi biết nhiều khi mình suy nghĩ ích kỷ, nhưng Trần Khiêm, tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện cuối cùng. Tôi nhớ lúc trước tôi bị bắt cóc, cậu đã từng nói với tôi rằng cậu có thể giúp tôi làm một chuyện, chỉ cần đó là chuyện cậu làm được. Tôi muốn biết lời này còn được tính không?"
Trần Khiêm gật đầu: "Ừm, đương nhiên là tính!"
Trần Khiêm cũng nhớ ra, đó là vì Tân Nhã đào hôn chạy tới tìm mình, sau đó lúc về Kim Lăng, vì mình không lo cho cô ta nên mới để cô ta bị bắt cóc.
Sau khi chuyện qua đi, lúc Tân Nhã năm viện, vì lúc đó Trần Khiêm vô cùng tự trách nên đã nói có thể giúp cô ta, làm bất cứ một chuyện gì giúp cô ta nếu trong khả năng của anh.
Lúc đó Tần Nhã còn nghịch ngợm nói một câu rằng "Cậu nói đấy nhé, tớ xem là thật đấy!"
Trần Khiêm liền nói "Đương nhiên là thật rồi."
Thật ra lúc đó Tân Nhã và Trần Khiêm đều không nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng bây giờ...
"Cậu nói đi, chỉ cần tôi làm được thì tôi sẽ giúp!"
Trần Khiêm nói, dù sao đã hữa rồi, với bây giờ cũng khá không nỡ đối với Tân Nhã nên anh cũng không biết từ chối thế nào.
"Được, nhưng cậu cũng yên tâm đi, làm xong chuyện này thì tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa, tôi sẽ biến mất trước mắt cậu!"
Tân Nhã cần môi nói.
"Chuyện gì?"
"Tôi muốn cậu đính hôn với tôi!"
"Hả? Đính hôn?"
Dù Trần Khiêm đã chuẩn bị tâm lý cả rồi nhưng nghe câu nói này thì kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
"Ha ha, cậu không cần phải sợ, tôi không bảo cậu đính hôn thật với tôi. Tôi muốn cậu với tôi đính hôn giả, để cho nhà họ Tần và nhà họ Long thấy thôi, như vậy được chứ?”
Tân Nhã nói.
 
Chương 782: Mấy ngày sau chúng ta xuất phát


Trong lòng Tân Nhã nghĩ cũng rất đơn giản.
Nếu cứ vậy cắt đứt mọi quan hệ với Trần Khiêm.
Từ góc độ tâm lý của một cô gái thì không thể nào cam tâm được.
Mình có tệ đến đâu thì lẽ nào tệ đến nỗi không thể nhìn thêm một cái được à.
Nhưng vừa khéo, nếu bảo Trần Khiêm làm vài chuyện cho mình thì lòng Tân Nhã mới dễ chịu hơn.
Chứ cũng không phải âm mưu sâu xa gì.
Chỉ là đơn thuần muốn Trần Khiêm làm vài chuyện cho mình để chứng minh mình có chỗ đứng trong lòng anh, vậy có lẽ đủ rồi.
Đại khái là như vậy.
Nhưng bây giờ Trần Khiêm lại rất do dự.
Trước đây giả làm bạn trai thì cũng thôi đi, giúp vậy cũng chẳng sao, là bạn bè thì anh có thể giúp được.
Nhưng đính hôn giả, chuyện này khiến Trần Khiêm vô cùng khó xử.
Nhưng từ chối thì không được, trước đây anh đã đồng ý giúp Tân Nhã rồi.
Dù sao mình với Tân Nhã cũng không hề có thù hận, lại thêm vài việc xảy ra, trong lòng Trần Khiêm vẫn còn áy náy và cảm kích đối với Tân Nhã.
"Ha ha, chỉ là đính hôn giả thôi. Tôi không cầu xin điêu gì khác, nhiều nhất cũng chỉ mất của cậu một ngày thôi, chút yêu cầu này thôi cũng không được sao? Tôi nói rồi, chỉ cần cậu giúp tôi thì từ nay về sau tôi không làm phiền cậu nữa!"
Mắt Tân Nhã ngấn nước nói.
"Vậy... vậy được!"
Do dự một hồi, Trần Khiêm vẫn gật đầu đồng ý.
"Nhưng tôi có một điều kiện!" Trần Khiêm nói.
Tân Nhã hơi căn môi: "Cậu nói đi!"
"Đó chính là ngoài nhà họ Tần ở Yên Kinh ra thì đừng làm quá rình rang!"
Trần Khiêm nói như vậy đương nhiên là có suy nghĩ của mình.
Chuyện này sao có thể huyên náo trắng trợn được.
“Tôi đồng ý!"
Tân Nhã hít sâu vào một hơi rồi sắc mặt hơi lãnh đạm nói: "Vậy cậu Trần, tôi không phiền cậu nữa, thời gian thì định vào ngày mai đi, về tôi sẽ sắp xếp chuyện này!"
Sau đó Tần Nhã cùng Triệu Đồng Đồng ra về.
Về tới phòng, Trần Khiêm nằm trên giường, hôm nay quá mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút.
Nhưng lúc này lại có tiếng gõ cửa. Trần Khiêm dậy mở cửa.
“Cháu trail"
"Ông Tân, sao ông lại lên đây rồi?" Trần Khiêm lại bất lực cười khổ.
Ông lão trước mặt đây chẳng phải ai khác mà chính là ông lão ăn mày trước đây.
Vì lần trước ông lão đã cứu mình một lần.
Thế nên Trần Khiêm cũng đối xử với ông lão rất tốt, không những đồng ý đưa lão về quê Thục Châu mà còn cho lão một số tiền, bảo người dưới sắp xếp ổn thỏa cho lão.
Đương nhiên rồi, sau khi quen biết thì Trần Khiêm mới biết tên của lão. Ông lão tự nói mình tên là Tân Nhất Phàm, tên nghe rất khí thế.
Nhưng nói thật, Trần Khiêm cảm thấy có lẽ ông lão lớn tuổi rồi nên hơi hồ đồ, đôi lúc nói chuyện không biết câu nào thật câu nào giả.
Hơi đáng thương.
Nhưng không ngờ, ông lão vẫn chưa đi.
Ông Tần cũng thậy sự khiến người khác nhìn không thấu, mỗi lần đều có thể tìm được vị trí chính xác của anh.
"Cháu nói cháu dẫn ông cùng đi mà!"
Ông Tần cười nói.
"Cháu... Thôi được, nhưng muốn đi Thục Châu thì phải đợi một hai ngày sau đấy ạ!"
"Không sao, ông đợi cháu, hi hi, cháu đừng có chê ông là gánh nặng, nói không chừng ông còn giúp được cháu đấy!"
Ông Tần lại cười nói.
"Vâng vâng, cháu biết rồi, cảm ơn ông nhé ông Tân. Đúng rồi, ông về nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày này ăn tiêu gì cháu bao hết!"
Trần Khiêm cười khổ lắc đầu.
"Được thôi, thế ông đợi đấy, mấy ngày sau chúng ta xuất phát!"
Ông Tân vui vẻ rời đi.
 
Chương 783: Tôi nhìn chỉ thấy mình cô hai thôi


Trần Khiêm đương nhiên sẽ không để ông Tân phải đến tìm mình.
Ông lão đã giúp anh hai ba lần rồi, Trần Khiêm rất biết ơn lão.
Kể như lần trước mình bị người ta bao vây, nếu không phải ông lão đột nhiên xông tới giải vây cho mình, kéo mình ra khỏi đó thì có lẽ hôm đó không biết phải thu dọn thế nào cho êm xui rồi.
Nhưng ông lão đã lớn tuổi rồi, nói chuyện lúc. thật lúc giả, nếu thật sự theo thì đến lúc đó cũng thật là gánh nặng. Lời này không phải là vô lễ, chỉ là Trần Khiêm thật sự không nỡ giày vò làm khổ ông lão!
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trần Khiêm đã nhận được điện thoại của Triệu Đồng Đồng.
Đương nhiên là vì chuyện đính hôn giả với Tân Nhã rồi.
Để tin tức không phải loan xa, Trần Khiêm cũng chẳng nói với mấy người Vĩnh Hào Tiểu Phi Lý Chấn Quốc.
Bên phía Tân Nhã, Trần Khiêm cũng hiểu, chủ yếu muốn làm cho nhà họ Tân và nhà họ Long ở
Yên Kinh xem thôi.
"Trần Khiêm, tôi ở dưới lầu đón cậu!" Triệu Đồng Đồng nói.
Nghỉ thức rất đơn giản, mọi người đều tới nhà hàng ăn bữa cơm, như vậy thì người trong tộc của Tân Nhã cũng có thể dàn xếp được.
"Được, tôi xuống ngay!"
Trần Khiêm cười khổ một tiếng rồi nói.
Lúc Trần Khiêm xuống dưới thì Triệu Đồng Đồng đang đợi rồi.
Sau đó Trần Khiêm chuẩn bị đi cùng.
Kết quả, Trần Khiêm mới nhìn thấy bên cạnh khách sạn còn có một chiếc xe nữa.
Dương Lộ đang đứng trước xe.
Nhìn thấy Trần Khiêm thì Dương Lộ chạy bước nhỏ tới.
"Trần Khiêm! Tôi tới tìm anh nhưng vệ sĩ không cho tôi vào, hứ!"
Dương Lộ nói.
Đương nhiên là vệ sĩ của Trần Khiêm cũng biết chị em Dương Hạ rồi.
'Thế nên Dương Lộ tới đương nhiên không được cho vào, cô có nói ba hoa chích chòe gì thì cũng không cho vào.
Vệ sĩ còn chả buồn thông báo cho anh nữa là.
"Cô tìm tôi? Làm gì?"
"Anh mau cứu chị tôi với, chị tôi muốn uống thuốc tự sát! Tối qua đã bắt đầu làm ầm lên rồi, tôi thật sự không khuyên nổi, bây giờ người có thể giúp chị tôi chỉ có mình anh thôi!"
Dương Lộ sốt sắng nói.
"Ồ ồ, thế kệ cô ta muốn quậy thế nào thì quậy thôi, tôi khuyên sao được?"
Trần Khiêm cười khổ.
"Hứ, anh thật sự không có lương tâm, chị tôi làm nhiều như vậy là vì cái gì chứ? Chẳng phải để khiến cho anh tôn trọng chị ấy sao? Hơn nữa, anh có biết tối qua vì sao trong tiệc sinh nhật Long Thiếu Vân lại đánh chị tôi không?"
"Vì Long Thiếu Vân từng bảo chị tôi lừa anh ra ngoài, sau đó muốn gây bất lợi cho anh nhưng chị tôi không đồng ý với anh ta. Bây giờ anh thì hay rồi, chị tôi chịu kích động xảy ra chuyện rồi, anh lại dửng dưng làm lơi"
Dương Lộ nói.
"Tôi nói rồi, cô ta với tôi không còn quan hệ gì nữa. Ngoài ra cô chuyển lời giúp tôi, muốn quậy mấy cũng được, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện ở biệt thự của tôi!"
Trần Khiêm nói xong thì cười khẩy một tiếng, chuẩn bị đi.
"Anh anh anh! Thằng khốn nhà anh, Trần Khiêm, anh là thằng súc sinh, bây giờ lại còn có tâm trạng gấp gáp đi đính hôn với người khác, bỏ mặc chị tôi sống chết ra sao."
Dương Lộ gào lên.
"Ha ha, ai nói với cô tôi đi đính hôn vậy?"
"Khỏi vờ vịt nữa, nhà họ Long đã biết rồi, xem như nuốt một cục tức, anh còn muốn lừa tôi!"
Dương Lộ nói. "Cô nghĩ sao thì tùy, tôi không có thời gian!"
Đúng là tối qua Dương Hạ đã mất mặt, bị Long Thiếu Vân đánh rồi sỉ nhục như vậy mà.
Nhưng trước đây, có lẽ trong lòng Trần Khiêm còn có chút xót xa.
Bây giờ thì không rồi.
Sau đó thì anh đi luôn với Triệu Đồng Đồng. Dương Lộ tức đến giãm chân, sau đó cũng đi. Tại biệt thự Vân Đỉnh.
"Cô chủ, cô hai về rồi!"
Một cô hầu gái nói.
Dương Hạ năm trên sofa bật dậy: "Hả? Trần Khiêm tới chưa?"
"Tôi nhìn chỉ thấy mình cô hai thôi, không thấy cậu Trần đâu?"
"Hừ, sao có thểt"
Dương Hạ vội nói, sau đó đẩy cô hầu ra, tự mình đi tới trước cửa. Quả nhiên, chỉ nhìn thấy mình Dương Lộ đi lên, đâu thấy bóng dáng Trần Khiêm đâu.
"Khốn nạn thật, anh ta nhẫn tâm vậy thật sao?"
Dương Hạ suy sụp nói.
 
Chương 784: Trong sáu cô gái thì cô ấy là người ngây thơ, dễ thương nhất


Hôm nay Dương Hạ vốn đã nghĩ kĩ rồi.
Mình chỉ cần nói là có nguy hiểm đến tính mạng thì theo như hiểu biết về Trần Khiêm trước đây, anh ấy chắc chắn sẽ đến.
Sau khi Trần Khiêm đến, mình vừa khóc lóc ầm T vừa treo cổ, chắc chắn anh ấy sẽ không nhẫn tâm rồi an ủi mình.
Như vậy thì mình có cơ hội gương vỡ lại lành với Trần Khiêm rồi.
Đừng thấy Dương Hạ hận Trần Khiêm.
Nhưng nó cũng chỉ giới hạn trong việc khiến Trần Khiêm hối hận thôi.
Cho dù hôm đó thật sự bắt được Trần Khiêm, Dương Hạ cũng sẽ không để thuộc hạ đánh anh bị thương.
Nhiều nhất thì cũng chỉ mỉa mai anh, cho anh biết cảm giác rơi vào tay mình là như thế nào.
Tóm lại chính là muốn Trần Khiêm khó chịu mà thôi.
Giờ thì hay rồi, Trần Khiêm lại phớt lờ mình luôn.
“Aaal Tức quá đi mất!”
Mặc dù nhà họ Long cũng rất ghê gớm, nhưng Dương Hạ cũng hiểu, đâu có ghê gớm băng Trần
Khiêm được!
“Chị, em làm theo lời chị, nhưng anh ta lại đi đính hôn với người khác!”
Dương Lộ nói.
“Hừ, chị không tin, chị không tin. Anh ấy thật sự đính hôn với Tân Nhã sao? Chị không tin!”
Dương Hạ càng trở nên lo lảng, thực tế thì từ tối qua, lúc biết được tin này, cô ta đã rất lo lắng rồi.
Dù sao thì nhà họ Tân ở Yên Kinh biết, nhà họ Long ở Yên Kinh cũng biết, mà nhà họ Long biết thì chắc chản là Dương Hạ dễ dàng biết được.
Choảng! Đập mạnh bình hoa xuống đất vỡ tan tành, Dương Hạ ngồi trên sô pha không nói gì.
Cùng lúc đó.
Sân bay Kim Lăng.
“Wow, Kim Lăng thật sự đẹp quá, còn đẹp hơn cả Cảng Đảo nữa, ha ha!”
“Đúng đấy, lần này thật sự không uổng công mà. Phải rồi Mộc Vũ, cậu với chồng cậu phải dẫn bọn tớ đi chơi đấy, lần này chỉ nghỉ có vài ngày, bọn tớ còn không thèm về nhà mà muốn cùng cậu đến Kim Lăng thăm thú, không thể để bọn tớ thất vọng đâu đấy!"
Mấy cô gái kéo vali ra ngoài, phấn khích nói chuyện với nhau.
“Đúng rồi Mộc Vũ, cậu từng nói bạn trai cậu rất ngầu, nhưng sao cậu không để cậu ấy đến đón bọn mình?”
Cô gái cứ mãi phấn khích nói chuyện chính là một cô gái dễ thương với cái đầu nấm.
Thuộc kiểu con gái dễ thương. Gương mặt mũm mĩm như em bé.
Trong sáu cô gái thì cô ấy là người ngây thơ, dễ thương nhất.
“Ôi chao, cậu chưa nghe Mộc Vũ kể à, bạn trai cậu ấy là một đầu gỗ chính hiệu đấy, lòng dạ ngay thẳng, không biết tạo lãng mạn bất ngờ đâu. Hai người ở bên nhau, thật ra đầu gỗ thì cũng không sao, nhưng ít nhất một người phải tạo cho người kia chút lãng mạn bất ngờ mới được, nếu không thì cuộc tình này làm thế nào mà duy trì được, cho nên Mộc Vũ của chúng ta đương nhiên phải tạo bất ngờ cho Trần Khiêm rồi!”
Một cô gái có mái tóc dài tới eo cũng cười nói.
“À à, tớ hiểu rồi, tớ nhớ là khoảng thời gian trước sinh nhật Trần Khiêm, Mộc Vũ còn gọi cho Trần Khiêm, nói với Trần Khiêm mấy ngày nữa sẽ được nghỉ, khi đó Mộc Vũ nói có thể có việc không về được, cuối cùng Trần Khiêm còn nói đợi sau này sẽ đến thăm Mộc Vũ. Tớ cũng đang say, sau đó còn bóng gió nói cậu ấy được nghỉ mà sao không biết chủ động đòi hỏi một chút! Ha ha ha!”
Cô gái dễ thương cười lớn, nói.
“Đúng đấy, khi đó cũng là Mộc Vũ không nhịn được cho nên mới kể với Trần Khiêm, chứ nếu là tớ thì tớ không nói đến chuyện được nghỉ đâu, mà cứ thế quay về cho cậu ấy một bất ngờ là tốt nhất. Nhưng mà nghĩ lại thì cũng đúng, đầu gỗ như vậy, nếu như không dẫn dắt cậu ấy, nói không chừng đầu cậu ấy lại càng thêm gỗ!”
Có cô gái khác nói.
'Tô Mộc Vũ nghe bọn họ nói, hình như cũng có gì đó đúng đúng.
Nhưng đâu có nhiều ý tưởng như vậy chứ.
 
Chương 785: Sao cô ta lại may măn thế chứ!


Lúc đầu nói như thế là muốn nghe xem Trần Khiêm sẽ thế nào.
Được rồi, dù sao thì cũng thẳng tính như vậy. thôi.
Nhưng Tô Mộc Vũ đã muốn về từ lâu rồi. Cho Trần Khiêm một bất ngờ.
Dù sao thì giờ Trần Khiêm cũng không giống như trước đây nữa.
Mình là người phụ nữ đằng sau cậu ấy, nên phải dành nhiều tâm tư hơn, để cậu ấy suy nghĩ ít lại, mới duy trì được cuộc tình này.
“Tôi thấy Mộc Vũ khoác lác quá thôi, nói cái gì chồng cậu ấy ở Kim Lăng rất đỉnh, tôi lên mạng tìm thông tin của Trần Khiêm mà có tìm thấy đâu! Hừ!”
Một cô gái khác khoanh tay nói.
Sáu người bọn họ đều là bạn cùng phòng, làm thực tập sinh ở đài truyền hình Cảng Đảo.
Tổ chức thành nhóm đi chơi.
Cô gái này hơi chua chát nói, cô ta tên Ngô Văn Văn.
Thân hình cũng không kém Tô Mộc Vũ là bao.
Còn khuôn mặt, thì nói thật, kém hơn Tô Mộc Vũ một chút.
Bây giờ ở đài truyền hình Cảng Đảo, nếu như bình chọn hoa khôi của đài, không nghi ngờ gì nữa, đứng thứ nhất chính là Tô Mộc Vũ rồi, cô ta miễn cưỡng thì cũng được tính là thứ hai đi.
Còn ở cùng phòng với nhau. Cuộc sống, công việc, học tập, tiếp xúc với nhau rất nhiều.
Con gái mà, tránh sao được việc ganh tị với nhau
Thù ghét thì cũng không phải, nhưng dù sao phá hỏng sân khấu của bạn thì trong lòng tôi sẽ cảm thấy vui lắm.
“Văn Văn, cậu đừng nói vậy, sao Mộc Vũ lại là người như vậy được chứ! Chỉ cần nhìn Mộc Vũ mê tít Trần Khiêm là biết ngay ấy mà!”
“Phải đấy Văn Văn, cậu xem đài truyền hình chúng ta đi, biết bao nhiêu người theo đuổi Mộc Vũ chứ. Nhưng Mộc Vũ thế nào, cậu ấy rất kiên quyết từ chối bọn họ mà, trong lòng chỉ nhớ đến Trần Khiêm thôi! Riêng điểm này, thì Mộc Vũ chính là
Hai cô gái nói. “Hừi” Ngô Văn Văn không nói nữa.
Đúng là vậy, đây chính là một điều khiến Ngô Văn Văn ganh tị.
Mọi người cũng có thể hiểu được, một cô gái một mình ở bên ngoài, cho dù đã có bạn trai rồi, nhưng vẫn mập mờ thả thính với những anh chàng khác, cũng là việc thường thấy mà.
Ngô Văn Văn với bạn trai cô ta cũng là hai người ở hai nơi.
Nhưng đôi lúc, một số chàng trai trêu ghẹo. mình thì Ngô Văn Văn không từ chối nhưng cũng sẽ không chấp nhận, cứ mập mờ với người ta như vậy.
Còn Tô Mộc Vũ thì không như thế, cho dù anh chàng đó có nịnh nọt lấy lòng cỡ nào thì Tô Mộc Vũ
cũng chỉ trả lời một câu: Ngại quá tôi có bạn trai rồi!
Làm cho Ngô Văn Văn cảm thấy Tô Mộc Vũ có hơi hoàn hảo!
Hừ!
“Không nói thì không nói, Mộc Vũ, cậu sắp xếp cho bọn tôi ở đâu?”
Ngô Văn Văn lại nói.
“Phòng nhà tớ cũng không đủ, thế này đi, tớ có một chỗ rất tốt, đến nhà Trần Khiêm ở đi, nhà cậu ấy to lắm, còn nhiều phòng nữa!”
Tô Mộc Vũ nói.
“Ha ha ha, tớ thấy cậu muốn gặp Trần Khiêm sớm một chút thì có, không về nhà mình mà muốn đến nhà Trần Khiêm trước. Vậy được thôi, dù sao ở khách sạn cũng chán lắm, chúng ta theo Mộc Vũ đi tìm Trần Khiêm đi!”
Mọi người đề nghị.
Sau đó phấn khích gọi xe, đến thẳng biệt thự Vân Đỉnh.
“Wowl! Các cậu mau nhìn kìa, đây đây đây... Biệt thự hoành tráng như vậy, lại còn được xây trên đỉnh núi, hơn nữa còn giống như ở trong mây vậy. Mộc Vũ Mộc Vũ, đây chính là nhà của Trần Khiêm mà cậu nói à? Bọn tớ ở đây sao?”
Lúc này, Tô Mông Mông - cô gái có khuôn mặt dễ thương nói.
Vừa nãy ở trên taxi nghe tài xế nói cái gì mà biệt thự Vân Đỉnh tám trăm triệu.
Mọi người đều đã rất phấn khích rồi, không ngờ sau khi đến còn khiến người ta ngạc nhiên hơn.
Mặt Ngô Văn Văn đầy ghen tị.
Hóa ra chồng của Tô Mộc Vũ lại là cậu ấm ngầu đến vậy.
Sao cô ta lại may măn thế chứ! “Đi thôi, chúng ta cùng nhau lên đó!”
Tô Mộc Vũ kéo tay các chị em, cùng nhau lên biệt thự.
Lúc đến trước cửa.
Trong lòng Tô Mộc Vũ có hơi kích động, dù sao thì đã ba tháng rồi không gặp Trần Khiêm, lỡ như cậu ấy ở nhà thì sao.
Đing đong.
Tô Mộc Vũ có chìa khóa, nhưng vẫn bấm chuông cửa.
Lúc ở bên trong vang lên tiếng bước chân đến mở cửa.
Lòng Tô Mộc Vũ lại càng thêm kích động...
 
Chương 786: Trần Khiêm không phải là kiểu người bắt cá hai tay


“Ai đấy?” Là một cô giúp việc đến mở cửa.
Lúc thấy Tô Mộc Vũ thì khựng lại, thầm nghĩ sao lại có một cô gái xinh đẹp như vậy.
“Cô... Cô tìm ai?”
Cô giúp việc hỏi.
“Trần Khiêm ở nhà sao? Tôi tìm cậu ấy!” Tô Mộc Vũ cười.
“Tiểu Hồng, ai vậy?”
Lúc này truyền đến giọng mất kiên nhãn của Dương Hạ.
“Thưa cô, là đến tìm Trần Khiêm ạI” Cô giúp việc nói.
“Hả?”
Dương Hạ đi qua.
Lúc nhìn thấy Tô Mộc Vũ thì Dương Hạ ngạc nhiên.
Mà Tô Mộc Vũ thấy Dương Hạ cũng bất ngờ.
“Tô Mộc Vũ!”
“Dương Hại”
Hai cô gái gần như đồng thanh nói.
Tô Mộc Vũ đương nhiên biết cô ta là bạn gái cũ của Trần Khiêm, còn Dương Hạ sao có thể không biết Tô Mộc Vũ được chứ.
Thực tế thì, sở dĩ trước đây Dương Hạ chắc chăn Trần Khiêm sẽ không có gì với Tân Nhã, cùng lăm chỉ là tin đồn mà thôi.
Bởi vì Dương Hạ biết Trần Khiêm có bạn gái.
Hừ, chết tiệt, hơn nữa Dương Hạ còn biết Trần Khiêm rất yêu cô ta, ít nhất là ban đầu rất yêu cô ta.
Cho nên khi nghe Trần Khiêm đính hôn với Tần Nhã, Dương Hạ thật sự rất bất ngờ.
Xem ra bây giờ Trần Khiêm đã chia tay với Tô Mộc Vũ rồi. Dù sao thì Dương Hạ cũng rất rõ, Trần Khiêm không phải là kiểu người bắt cá hai tay.
Mà ngược lại, Trần Khiêm rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm.
Cũng chính vì vậy nên Trần Khiêm mới đính hôn với Tân Nhã.
Nhưng đã chia tay rồi, sao giờ Tô Mộc Vũ còn đến tìm Trần Khiêm làm gì chứ?
Ôi đệch, chẳng lẽ lại nghĩ giống mình, có ý đồ muốn quay lại với Trần Khiêm?
Vậy chẳng phải mình lại có thêm một đối thủ khác mạnh hơn cả Tần Nhã sao.
Dù sao thì Tô Mộc Vũ cũng xinh đẹp đến vậy mà.
 
Chương 787: Đàn ông thật sự chẳng có gì tốt luôn ấy


Mình không có một chút năng lực cạnh tranh nào với hai người bọn họ cả, ngoại trừ chơi chiêu bài tình cảm trước đây với Trần Khiêm ra thì mình còn làm được gì nữa đâu?
Không được, phải đuổi cô ta đi thôi! Lúc này, Dương Hạ đã có tính toán.
“Sao cô lại ở đây?” Tô Mộc Vũ cau mày hỏi. “Đương nhiên là tôi phải ở đây rồi, ha ha. Tôi với. ??uyệ? hay? ?ìm ?gay t?a?g chí?h # ?RUM? RU?ỆN.VN #
Trần Khiêm đã làm hòa rồi, tôi mang thai, ở đây dưỡng thai chứ sao!”
Dương Hạ nói. “Vớ va vớ vẩn!”
Tô Mộc Vũ bị dọa mặt trắng bệch ra.
Nhưng nếu như đã nói nhảm, thì sao Dương Hạ lại ở trong nhà Trần Khiêm được?
“Tùy cô nói sao cũng được, bọn tôi sắp kết hôn rồi, còn cô, cô đến tìm anh ấy làm gì? Mau từ bỏ cái suy nghĩ đó sớm đi!"
Dương Hạ đảo mắt.
“Mộc Vũ, chuyện gì vậy? Cô ta là ai?”
Lúc này, Tô Mông Mông vô cùng tức giận, nói thẳng.
“Cô ta là bạn gái cũ của Trần Khiêm!” Nước mắt Tô Mộc Vũ chảy xuống.
Khóc nói.
“Ôi đệch, mẹ nó tên đàn ông khốn kiếp này!”
Mọi người liền biết là chuyện gì.
“Chúng ta đi thôi Mộc Vũ! Đừng có rơi nước. mắt trước loại người này!”
Tô Mông Mông trợn mắt nhìn Dương Hạ rồi nói.
“Thì ra Trần Khiêm vẫn luôn lừa dối cậu, một mặt thì gọi điện thoại cho cậu, liên lạc với cậu; mặt khác thì sắp kết hôn với người ta rồi, đàn ông thật sự chẳng có gì tốt luôn ấy!”
Tô Mông Mông lại nói.
Tô Mộc Vũ hít sâu một hơi: “Giờ tớ sẽ gọi cho. Trần Khiêm, phải để chính miệng cậu ấy nói với tớ, đây là chuyện gì!”
Nói xong, Tô Mộc Vũ lấy chìa khóa biệt thự Vân Đỉnh ra, ném thẳng xuống phía trước Dương Hạ.
Dương Hạ sững sờ.
Ôi đệch, thế này thì hình như Trần Khiêm với Tô Mộc Vũ vẫn chưa chia tay, hai người vẫn đang yêu đương nồng nhiệt.
 
Chương 788: Chắc là ở đây rồi


Rốt cuộc là tình huống gì thế này?
Trần Khiêm thật sự là tên khốn à?
Tô Mộc Vũ gọi cho Trần Khiêm mấy cuộc nhưng không có ai nghe máy.
“Sao cậu ấy không nhận điện thoại của tớ chứ!”
Tô Mộc Vũ lo lắng nói: “Trước đây, chỉ cần tớ gọi, cậu ấy sẽ nghe máy ngay!”
Cuối cùng Dương Hạ cũng chắc chắn, quả thực là Trần Khiêm bắt cá hai tay, hơn nữa vẫn luôn giấu Tô Mộc Vũ.
Ha ha ha!
Dương Hạ bồng nhiên nảy ra một kế hoạch.
Lúc này, thấy Tô Mộc Vũ đang chuẩn bị đi.
Dương Hạ vội hét lên: “Mộc Vũ, cô đợi một chút!”
“Cô muốn làm gì nữa?” Tô Mông Mông lạnh lùng nói.
Dương Hạ cắn môi, nước mắt lưng tròng: “Mộc Vũ, mặc dù trước đây chúng ta chưa từng tiếp xúc với nhau, nhưng tôi biết cô là một cô gái tốt. Vừa nãy tôi cư xử với cô như vậy chỉ vì tôi không nhãn tâm nói với cô sự thật, cô sẽ rất thất vọng!”
“Ha ha, mèo khóc chuột giả vờ thương xót sao, đừng nghe cô ta nói!”
Tô Mông Mông nói.
“Mộc Vũ, cô cảm thấy tôi ổn sao? Đúng thế, mặc dù hiện tại tôi vào biệt thự Vân Đỉnh ở, Trần Khiêm cho tôi rất nhiều vinh hoa phú quý. Nhưng anh ấy khốn nạn cỡ nào cô biết không, anh ấy nói, một con ngựa tốt thì sẽ không ăn lại cỏ cũ, cho dù tôi có con của anh ấy thì anh ấy cũng sẽ không ở bên cạnh tôi!”
“Hơn nữa, Mộc Vũ, tôi nói với cô một bí mật động trời!”
Dương Hạ nói. Tô Mộc Vũ hỏi: “Bí mật gì?”
Dương Hạ đè thấp giọng nói: “Hóa ra, Trần Khiêm chính là cậu Trần của Kim Lăng, có rất nhiều tiền, là một cậu ấm siêu giàu có! Vì tôi có con của anh ấy nên anh ấy mới nói cho tôi, không biết là cô đã biết chưa?”
'Tô Mộc Vũ nhìn Dương Hạ, hơi tin tưởng, gật đầu.
Đúng vậy, lúc đầu Trần Khiêm nói thân phận của cậu ấy không thể bị lộ được.
Bây giờ Dương Hạ cũng đã biết rồi, hơn nữa còn ở biệt thự Vân Đỉnh, thế này thì đã rõ vấn đề rồi.
“Phải rồi, cô có thể tìm được đến đây, chắc chắn cô cũng biết thân phận của Trần Khiêm! Đúng thế, trước đây anh ấy không như vậy, anh ấy trở nên giàu có hơn, đàn ông mà có tiền thì sẽ trở nên xấu xa, giờ tôi có con với anh ấy, chỉ hi vọng anh ấy có thể quay về bên tôi. Nhưng không thể nữa rồi, bởi vì anh ấy đã ở bên một cô gái khác rồi!”
Dương Hạ khóc.
“Cô gái khác?” Tô Mộc Vũ nói như không còn chút sức lực nào.
“Đúng vậy, nếu Trần Khiêm muốn ở bên cô gái khác, tôi cũng sẽ buông tay. Nhưng một mặt anh ấy lừa dối tôi, nói muốn ở bên cạnh tôi; một mặt thì ở bên cô gái khác. Hôm nay là ngày anh ấy với cô gái đó đính hôn! Tôi thì lại không dám đi ngăn cản, bởi vì anh ấy sẽ đánh tôi!”
Dương Hạ khóc.
Tô Mộc Vũ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang.
“Cậu ấy với người đó đính hôn ở đâu? Tôi đi tìm cậu ấy!"
Tô Mộc Vũ lạnh giọng nói.
“Cậu ấy ở...”
Dương Hạ nói ra địa điểm nơi tổ chức đính hôn, ban đầu cô ta còn định đến đó làm ầm ï một trận. Nhưng mà nghĩ nếu mình đi thì sẽ phản tác dụng, cho nên mới bỏ suy nghĩ đó mà ở nhà ngủ.
Không ngờ Tô Mộc Vũ lại đột nhiên quay về, quả thực là trùng hợp quá.
“Nhưng cô phải hứa với tôi, đừng khai tôi ra, nếu không anh ấy sẽ đánh chết tôi mất!”
“Tôi biết rồi!" Nói xong, Tô Mộc Vũ với mấy chị em rời đi.
Trên đường, Tô Mộc Vũ vẫn cảm thấy khó mà tin được, cô vẫn luôn rất tin tưởng Trần Khiêm, cảm thấy mình sẽ không nhìn lầm người đâu.
Đương nhiên cũng sẽ không hiểu lầm Trần Khiêm chỉ vì những lời nói từ một phía Dương Hạ.
Cho nên cô muốn tự mình xem xem rốt cuộc những điều Dương Hạ nói là thật hay giả.
“Hừ, thật là nực cười, còn xem người ta là báu vật, ngày nào cũng nhắc bảy lần tám lượt, cuối cùng thì sao, trong lòng người ta hoàn toàn không có cậu!”
Ngô Văn Văn lạnh lùng cười.
“Được rồi Văn Văn, bây giờ trong lòng Mộc Vũ đã đủ loạn rồi, cậu đừng nói nữa được không hả?”
Tô Mông Mông nói.
Tài xế lái xe đi được một lúc, sau đó xe dừng lại trước cổng một khách sạn.
“Mộc Vũ, chắc là ở đây rồi!"
 
Chương 789: Cậu đang làm gì


Lại nói đến Trần Khiêm, diễn với Tân Nhã cũng tàm tạm.
Còn Tần Nhã, chắc là đã lừa được ba mẹ rồi.
Cho nên lúc này, nếu diễn nữa Trần Khiêm cũng thấy rất gượng, nên tìm một cái cớ muốn chuồn đi.
“Ba mẹ, con đi tiễn cậu ấy, hai người cứ ngồi đây nhé!”
Tân Nhã thân mật khoác tay Trần Khiêm, hai người cùng nhau ra ngoài.
Lúc ra đến cổng khách sạn.
Trần Khiêm nói: “Trả điện thoại cho tôi!”
Ban nấy, Trần Khiêm cứ nhìn điện thoại nói chuyện, vì để thể hiện sự thân mật giữa hai người,
cho nên Tần Nhã đã lấy điện thoại của Trần Khiêm.
Để anh đừng chơi điện thoại nữa mà tập trung nói chuyện với người nhà mình.
Trần Khiêm cũng không nói gì. Sau đó thì vừa trò chuyện vừa ăn cơm.
Cũng chỉ có chút chuyện này thôi.
“Cậu nói giọng gì thết
Tân Nhã khoác tay Trần Khiêm, để điện thoại vào tay Trần Khiêm.
“Sao lại tắt điện thoại tôi?” Trần Khiêm cạn lời, muốn rút tay ra.
Nhưng Tần Nhã sống chết không chịu buông, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ bướng bỉnh.
Mặc dù đã nói sau hôm nay sẽ không còn quan hệ gì với Trần Khiêm nữa, sau này chỉ là bạn bình thường thôi, nhưng sao Tân Nhã có thể cam tâm được đây!
Còn Trần Khiêm cũng không muốn cứ lăng nhằng như vậy.
Cho nên biểu hiện lúc này rất quyết liệt. “Tôi không thả!”
Tân Nhã nói.
“Trần Khiêm!”
Lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói, Trần Khiêm ngẩng đầu lên, cả người đứng sững.
“Mộc Vũ? Cậu... Cậu về lúc nào vậy?”
Trái tim Trần Khiêm như rơi xuống hố băng. Gặp Tô Mộc Vũ đương nhiên anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Chỉ là cảnh tượng bây giờ khiến cho Trần Khiêm vô cùng gượng gạo.
“Cậu đang làm gì?”
 
Chương 790: Có tiền là ngon lắm sao


Tô Mộc Vũ nhéo mạnh vào lòng bàn tay của mình, chỉ hi vọng cảm giác đau đớn này có thể làm
cho nước mắt đừng rơi vào lúc này.
Còn nhóm Tô Mông Mông thì lại tức giận nhìn Trần Khiêm.
Trên đường bọn họ vẫn khuyên Tô Mộc Vũ, Trần Khiêm sẽ không phải là người như vậy đâu.
Để Tô Mộc Vũ có lòng tin với Trần Khiêm.
Dù sao thì bình thường lúc Trần Khiêm với Tô Mộc Vũ gọi điện với nhau, các chị em trong phòng cũng hay nghe lén, nghe những lời Trần Khiêm nói rất mộc mạc đơn giản.
Hoàn toàn không phải là kiểu cậu ấm ăn chơi trác táng.
Nhưng thực sự bây giờ, đến cả mấy người Tô Mông Mông cũng rất kinh ngạc. Trần Khiêm lại khốn nạn như vậy! “Mộc Vũ, cậu đừng hiểu lầm!” Trần Khiêm vội rút tay lại.
“Tớ nghe người ta nói, hôm nay cậu đính hôn với người khác? Có phải là sự thật không?”
Tô Mộc Vũ hỏi.
“Không phải, cậu nghe tớ giải thích!”
Trần Khiêm cũng lo lắng, nếu như tình cảm giữa mình với Tô Mộc Vũ bị phá hỏng chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy thì Trần Khiêm sẽ rất hối hận.
“Cô ấy chính là Tôi Mộc Vũ à?”
Tân Nhã cũng không biết nói gì.
Đúng vậy, Tô Mộc Vũ đến đột ngột quá.
Hơn nữa, lúc này Tân Nhã còn quan sát Tô Mộc Vũ.
Thật sự rất xinh đẹp, vả lại còn khí chất ngời ngời.
Chẳng trách Trần Khiêm lại cứ nhớ mãi không quên như vậy.
Thậm chí còn nhìn Tô Mộc Vũ với ánh mắt ghen tỊ.
Cảm xúc của Tô Mộc Vũ cũng đã ổn hơn.
“Trần Khiêm, cậu làm tớ quá thất vọng rồi, vô cùng thất vọng! Tớ không muốn thấy cậu nữa!”
Nói xong, Tô Mộc Vũ đẩy mạnh Trần Khiêm ra. Sau đó xoay người, che miệng chạy ra ngoài.
“Tên khốn, con mẹ nó thật tởm, có tiền là ngon lắm sao!”
Ngay cả Ngô Văn Văn cũng không chịu được mà mắng giúp Tô Mộc Vũ một câu.
Dù sao thì đều là con gái, đối với loại đàn ông khốn nạn thì giống như cùng chung kẻ thù.
Trần Khiêm lo đến nỗi mặt trắng bệch.
Thậm chí còn không kịp suy nghĩ tại sao Tô Mộc Vũ lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Cứ vậy đuổi theo.
Tâm trạng Tần Nhã cũng rất phức tạp, lúc này cũng không muốn nổi giận mà xoay người đi vào.
Trần Khiêm gọi một chiếc xe, đi đến đứng ở bên ngoài cửa nhà Tô Mộc Vũ.
Đương nhiên mấy người bạn của Tô Mộc Vũ cũng ở đây, lúc này đang ở phòng của Tô Mộc Vũ trên tầng hai.
 
Chương 791: Tôi xem cậu giải thích thế nào


Tô Mông Mông mở cửa sổ ra một chút, thấy Trần Khiêm đứng bên dưới.
“Mộc Vũ, đừng khóc nữa, người này xem như còn có lương tâm, cậu ta đuổi đến đây rồi, giờ đang ở dưới lầu nhà cậu kìa!”
Tô Mộc Vũ ngồi trên giường ôm đầu gối khóc. nức nở: “Bảo cậu ấy đi đi, tớ không muốn thấy cậu ấy nữa!"
Mấy cô gái đưa mắt nhìn nhau.
Vừa tức giận vừa cảm thấy Tô Mộc Vũ thật đáng thương.
Đúng thế, trong đầu toàn là nhớ đến Trần Khiêm, vừa về cũng muốn gặp Trần Khiêm trước, cuối cùng thì sao, lại thấy một màn như vậy.
“Hừ, tớ xuống tìm cậu ta, bảo cậu ta giải thích cho rõi” Tô Mông Mông nói, sau đó xuống lầu.
“Cậu chính là tên khốn Trần Khiêm đúng không?”
'Tô Mông Mông chống nạnh, lạnh lùng nói.
“Là tôi, Mộc Vũ không sao chứ? Chuyện vừa nãy là hiểu lầm thôi!”
Trần Khiêm vội nói.
“Hiểu lầm? Bọn tôi đều nhìn thấy rõ rành rành, cô gái đó khoác tay cậu đi ra, cậu còn nói là hiểu lầm? Chẳng lẽ cậu với người ta đính hôn là giả à?”
Tô Mông Mông nói. “Cậu là đồng nghiệp của Mộc Vũ ở Cảng Đảo à?
Chuyện này thật sự là cậu có thể giúp tôi khuyên Mộc Vũ, để tôi nói chuyện với cô ấy không!?”
“Tôi sẽ không giúp cậu đâu, ai mà biết cậu nói thật hay nói dối chứ. Thủ đoạn của loại người khốn nạn như cậu quả thực là tôi thấy nhiều rồi. Ăn trong chén còn muốn gắp trong nồi!”
“Tôi chẳng quan tâm cậu thật tâm hay là giả dối, Mộc Vũ đối với cậu thế nào cậu có biết không hả Trần Khiêm? Mộc Vũ xinh đẹp là vậy, ở đài truyền hình bọn tôi cũng đâu phải là không có ai theo đuổi, mà là nhiều đến nỗi xếp hàng dài cả cây số đấy, cậu có biết Mộc Vũ đối với cậu thế nào không?”
“Cô ấy vô cùng thỏa mãn vì đã có cậu rồi, cho nên đặc biệt giữ khoảng cách với những chàng trai đó. Vả lại khi bọn họ theo đuổi, cô ấy trực tiếp từ chối không một chút khách sáo nào!”
“Cậu cũng biết là hai người các cậu yêu xa, nếu như Mộc Vũ giấu cậu chơi trò mập mờ với chàng trai khác thì cậu cũng đâu có biết chứ. Nhưng Mộc Vũ hoàn toàn không hề rung động, vô cùng lạnh lùng với những chàng trai đó. Bây giờ ở đài truyền hình bọn tôi, ngay cả một người bạn khác giới Mộc Vũ cũng không có! Cậu có biết không hải”
Tô Mông Mông tức giận nói.
Phải, cô ấy có thể không nói những lời này, nhưng tại sao lại không nói chứ.
Cô ấy quả thực cảm thấy không đáng cho Tô Mộc Vũ.
“Tôi biết, tôi biết!” Trần Khiêm gật đầu.
Đương nhiên Trần Khiêm biết rất rõ tình cảm Tô Mộc Vũ dành cho mình. Nhưng nghe những lời này, ngoài cảm động ra thì chính là cảm giác vô cùng tự trách.
Đúng thế, Mộc Vũ luôn chung thủy với mình.
Còn mình thì sao, vì bạn bè, quả thực đã làm một số chuyện quá đáng.
Thậm chí lần sau còn quá đáng hơn lần trước.
Thử hỏi xem, Tô Mộc Vũ có thể vì mình mà không có lấy một người bạn khác giới nào, sao mình lại không thể vì cô mà ít tiếp xúc với mấy cô gái khác lại chứ.
Nói dông nói dài thì cảm giác áy náy trong lòng Trần Khiêm vẫn ở đó không hết được, bây giờ chỉ mong có thể giải thích rõ ràng với Tô Mộc Vũ, để cô tha lỗi cho mình.
“Nhưng tôi thật sự là đính hôn giả thôi, cô gái kia, là một người bạn của tôi...”
Sau đó, Trần Khiêm kể rõ ngọn nguồn sự việc ra.
Tô Mông Mông cứ nhìn chằm chằm Trần Khiêm, phát hiện cậu ta cũng không có nói dối, chẳng lẽ cậu ta nói là sự thật à?
“Không đúng, còn một chuyện, tôi xem cậu giải thích thế nào?”
 
Chương 792: Tử Nguyệt xảy ra chuyện


Cái gì? Cậu nói căn nhà đó là cậu cho cô gái kia mượn?”
Trần Khiêm lại kể cho Tô Mông Mông chuyện của Dương Hạ.
Còn chuyện Dương Hạ nói cô ta mang thai, 'Trần Khiêm cũng không rõ.
Nhưng cũng không khó để tưởng tượng, Dương Hạ chẳng có lòng tốt gì, món nợ này về sau sẽ tính.
Giờ Trần Khiêm chỉ không muốn để Tô Mộc Vũ hiểu lầm thôi.
“Được rồi được rồi, thấy cậu cũng không giống như đang nói dối, tôi sẽ đi khuyên Mộc Vũ. Tốt nhất là cậu đừng có nói dối, cậu biết không, Mộc Vũ ghét nhất là người khác nói dối cậu ấy!”
Chỉ tiếp xúc đơn giản như vậy thôi, Tô Mông Mông cũng nhận thấy, trông Trần Khiêm cũng không giống kiểu cậu ấm quần áo là lượt vô tâm.
Mà cho người ta cảm giác rất hiền lành.
Nếu như cậu ấy thật sự không làm như vậy, đương nhiên Tô Mông Mông sẵn sàng giúp cậu ấy rồi.
Thế là Trần Khiêm ở dưới lầu đợi.
Tô Mông Mông đi lên.
Nhưng chẳng lâu sau thì cô ấy lại vội vã đi ra.
“Ôi, Trần Khiêm, tôi không giúp được cậu rồi khuyên Mộc Vũ không nghe, cũng không muốn gặp cậu. Lần này cậu thật sự làm cô ấy tổn thương rồi, cậu nên về đi thôi...”
'Tô Mông Mông nói, nói xong thì cô ấy đi vào. luôn.
Aizl
Trong lòng Trần Khiêm rất khó chịu.
Không dễ gì mới chờ được Tô Mộc Vũ về, chờ mãi chờ mãi, cuối cùng lại về ngay phút thứ tám mươi chín.
Lúc này.
Điện thoại Trần Khiêm bỗng vang lên.
Lấy ra nhìn, là Tô Tử Nguyệt.
“Tử Nguyệt, sao vậy?”
Trần Khiêm khẽ cười, ngay từ đầu, Trần Khiêm đã đối xử với Tô Tử Nguyệt như em gái của mình rồi.
“Cậu Trần, tôi không phải Tử Nguyệt, tôi là Ngụy Lâm, đồng nghiệp của cô ấy, lần trước chúng ta có gặp nhau rồi!”
Giọng nữ trong điện thoại nói. Nghe giọng điệu thì hình như có chuyện gì đó rất gấp.
“Tôi nhớ rồi! Sao vậy?” Trần Khiêm vội hỏi.
“Là Tử Nguyệt, cô ấy xảy ra chuyện rồi, giờ đang đi bệnh viện!”
 
Chương 793: Bác sĩ nói thế nào


Ngụy Lâm vội nói. “Hả?” Trần Khiêm ngạc nhiên.
Lúc này mới nhìn lên lầu, vốn muốn gọi cho Tô Mộc Vũ nghe, nhưng sợ cô nghe rồi thì sẽ phiền lòng.
Dù sao thì bây giờ cậu cũng rất ghét mình, đợi sau khi xác nhận xong tình hình của Tử Nguyệt thì lại đến tìm Mộc Vũ vậy.
Cho nên Trần Khiêm vừa chạy về vừa hỏi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Cô nói rõ xem”
Ngụy Lâm nói: “Trưa nay vẫn ổn, nhưng buổi chiều lên lớp, Tử Nguyệt tự dưng nói cô ấy không khỏe, ban đầu tôi lấy nước nóng cho cô ấy, tưởng cô ấy bị cảm. Nhưng mà lát sau cô ấy lại ngất xỉu! Tôi đến bệnh viện với cô ấy! Giờ cô ấy đã tỉnh rồi, nhưng vẫn còn rất yếu.”
“Sao lại như vậy chứi”
Trần Khiêm cũng hơi lo lắng.
Bắt một chiếc xe, sau khi hỏi rõ thì chạy thẳng đến bệnh viện.
“Mông Mông, tên khốn đó nói thế nào?” Ở trên lầu, mấy cô gái hỏi.
“Cậu ấy không nói thế nào cả, nhưng có vẻ như vẫn đang đợi Mộc Vũ gặp cậu ấy!”
“Ôi chao, cậu ta có thể say đắm đến thế à? Tôi chả tin đâu!”
Ngô Văn Văn lạnh lùng cười. Nói xong, đi đến kéo cửa sổ nhìn xuống dưới.
Kết quả đúng lúc thấy Trần Khiêm bắt xe đi mất.
“Hừ, tôi đã nói mà, chắc chắn cậu ta không làm được, mới có bao lâu đâu mà cậu ta đã bắt xe đi rồi, Mộc Vũ cậu nhìn xeml”
Ngô Văn Văn chỉ ra phía bên ngoài rồi nói.
Tô Mộc Vũ liếc nhìn ra cửa sổ.
Sau khi thấy Trần Khiêm thật sự đi rồi thì Tô Mộc Vũ vội nắm ga trải giường.
Đúng là mình rất tức giận, mặc dù nói là không muốn nghe Trần Khiêm giải thích.
Nhưng sao Tô Mộc Vũ có thể thật sự không muốn nghe giải thích được chứ!
Cho dù không giải thích cũng được, cậu ở dưới lầu đợi một lát thì cũng có thể chứng minh tình cảm cậu dành cho tớ không hề thay đổi.
Nhưng giờ thì sao?
Tô Mộc Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu...
Lúc này, Trần Khiêm đã đến bệnh viện rồi.
Trong phòng bệnh, thấy Tô Tử Nguyệt vô cùng yếu ớt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Nhưng vẫn may là Tô Tử Nguyệt đã tỉnh lại rồi.
“Thấy thế nào?”
Trần Khiêm đến trước giường bệnh, hỏi.
“Tớ cũng không biết chuyện gì nữa, tự dưng cảm thấy mình như bị rút máu đi, hai mắt tối sâm lại rồi ngất...”
Tô Tử Nguyệt nhẹ giọng nói.
“Vậy bác sĩ nói thế nào?”
“Lo là lo ở đấy, mấy vị bác sĩ thảo luận đến mấy lần, mà vẫn không xác định được nguyên nhân. Cho nên hiện tại hoàn toàn không dám tiến hành bước trị liệu tiếp theo!”
Ngụy Lâm nói.
Hốc mắt Tô Tử Nguyệt đỏ lên, dù sao thì cô ấy cũng hơi sợ.
Cho dù bình thường có mạnh mẽ cỡ nào thì bây giờ gặp phải tình huống này, cô ấy cũng khó mà đối mặt được.
“Tôi biết rồi!”
 
Chương 794: Hôm nay cháu gặp ai vậy


Trần Khiêm gật đầu, lại đau lòng nhìn Tô Tử Nguyệt.
Lúc này đi ra ngoài gọi cho Thiên Long Địa Hổ, bảo anh ấy cử một đội chuyên gia của căn cứ đến!
Đương nhiên Thiên Long Địa Hổ không dám chậm trễ, chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Người của đội chuyên gia đã đến rồi. Người ở trong đội ai cũng rất nổi tiếng.
Đương nhiên phía bệnh viện cũng hợp tác mọi mặt.
Kiểm tra mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Nhóm người này mới đến trước mặt Trần Khiêm.
Vẻ mặt sa sút.
“Cậu Trần, triệu chứng của cô Tô Tử Nguyệt quả thực rất hiếm gặp. Ít nhất là tôi chưa từng gặp, cho dù là dùng phương pháp Tây y hay là phương pháp Đông y thì cũng không có cách nào tìm ra được nguyên nhân bệnh của cô Tô Tử Nguyệt cải”
Nhóm người này thầm lắc đầu.
“Cái gì? Ngay cả mọi người mà cũng không có cách sao?”
Trần Khiêm nghe thế thì vô cùng thất vọng.
“Xin lỗi cậu Trần, nhưng nếu được, cậu có thể điều động đội ngũ y tế của gia tộc, tay nghề của một số thành viên bọn họ cao hơn chúng tôi!”
Vị bác sĩ Đông y già đứng đầu tiên hổ thẹn nói.
“Được rồi, tôi biết rồi! Mọi người về trước đi!"
Trần Khiêm gật đầu.
Mình với Tô Tử Nguyệt là bạn tốt, vả lại bây giờ mình vẫn chưa xác thực được quan hệ với Tô Tử Nguyệt, dù sao mình cũng đã đối xử với cô ấy như
em gái rồi.
Cô ấy xảy ra chuyện, sao Trần Khiêm có thể bỏ mặc không quan tâm được chứ!
“Ngụy Lâm, phiền cô chăm sóc cho Tử Nguyệt giúp tôi trước, tôi đi nghĩ cách!”
Trần Khiêm nói. “Tôi biết rồi cậu Trần!”
Sau đó Trần Khiêm chuẩn bị quay về khách sạn để sắp xếp cho Lý Chấn Quốc và những người khác.
Để Lý Chấn Quốc phụ trách tìm một vị bác sĩ gia tộc nổi tiếng. Mình cũng phải gọi cho ba để nói chuyện này.
Cuối cùng vừa đến cổng đã thấy một người đang ngồi xổm ở đó rồi. Còn ôm theo một bao túi vải, có vẻ bên trong là
chăn mền hành lý.
Chẳng phải ai xa lạ, chính là ông lão họ Tân - Tân Nhất Phàm.
“Cháu trai, sao cháu lại đi? Chẳng phải nói là hôm nay về nhà sao?”
Ông Tần thấy Trần Khiêm thì cười ha ha, ôm theo túi vải đi qua.
Trần Khiêm liếc nhìn, thế này là ông lão thu dọn hết chăn mền của khách sạn người ta à.
“Ông Tần, giờ tôi không có thời gian để đưa ông về, tôi bận rất nhiều việc. Thế này đi, ông thực sự muốn về thì tôi cử người lái xe đưa ông về Thục Xuyên”
Trần Khiêm hơi mất kiên nhãn nói.
Bây giờ Trần Khiêm quả thực đã sứt đầu mẻ trán rồi.
Nếu Tô Tử Nguyệt xảy ra chuyện, cho dù mình có tìm người phụ nữ đó thì trong lòng cũng chẳng yên tâm được.
“Không được, cháu nói cháu sẽ đích thân đưa ông về nhà mài”
Ông lão Tần lắc đầu.
“Được thôi, vậy đợi vài ngày nữa đi, bạn thân của tôi xảy ra chuyện, tôi không có tâm trạng để đi
Trần Khiêm nói.
Vừa chuẩn bị đi thì bụp một cái.
Vai Trần Khiêm đột nhiên bị ông lão Tân túm chặt.
“Hửm? Không đúng? Cháu trai, hôm nay cháu gặp ai vậy?”
 
Chương 795: Trước đây ông đỉnh thế nào


“Làm gì đấy?” Trần Khiêm sững sờ.
Cũng không biết ông lão này có chuyện gì, nhìn thì đã già, lại còn da bọc xương.
Nhưng năm ngón tay như năm cái nĩa thép, đập lên người Trần Khiêm, Trần Khiêm muốn nhúc nhích cũng không thể nhúc nhích được.
Sao lại mạnh thế chứ!
“Không làm gì hết, ông hỏi cháu, có phải hôm nay cháu đã đi gặp người nào không? Ông thấy trên người cháu có mùi không bình thường?”
Ông Tần cười he he hỏi.
“Cái gì mà mùi không bình thường chứ?”
Trần Khiêm thấy ông lão ngạc nhiên, vẻ mặt thần bí, đoán là lại mắc bệnh lơ mơ rồi!
“Trùng độc! Ông Tần đột nhiên đè thấp giọng rồi nói. “Người mà hôm nay cháu tiếp xúc, bị trúng trùng độc! Cho nên sau khi cháu tiếp xúc, trên người mới có mùi của loại trùng này, ông có thể cảm nhận được!" Ông lão Tần nói.
“Ôi vãi, ông coi phim Thái nhiều quá đúng không?”
Trần Khiêm cạn lời. Lúc này muốn đi.
Nhưng mà nghĩ lại, mặc dù những gì ông lão Tân nói rất kì lạ, khó mà giải thích được.
Nhưng thấy tình hình hiện tại của Tô Tử Nguyệt, không tìm ra được nguồn bệnh.
Quả thực điều này nói rõ một số vấn đề.
Trần Khiêm cũng từng nghe nói mấy thứ như trùng độc, nói toạc ra là nó tương tự như vi rút hay vi khuẩn vậy.
Ký sinh trong cơ thể người.
Bây giờ cũng hết đường xoay sở rồi, mà ông Tân này lại nói thế, lỡ như ông lão thật sự có cách thì sao?
Trần Khiêm nói: “Dù sao hiện tại tôi cũng không tìm được bác sĩ, ông có thể khám không?”
“Tất nhiên, cái gì ông cũng biết hết, ông nói rồi, ông không phải ăn mày, trước đây ông đỉnh lắm đấy!"
Ông Tân nói.
“Ha ha, phải không, trước đây ông đỉnh thế nào?”
“Muốn đỉnh bao nhiêu thì đỉnh bấy nhiêu! Không tin thì cháu để ông đi xem thử!”
Ông Tân nói. Nếu như bây giờ mà không hết cách thì Trần Khiêm cũng sẽ không ở đây tốn thời gian tán dóc với ông lão này như vậy.
Quê ông Tân ở Tây Nam, nói không chừng ông lão thật sự biết.
Cũng vì suy nghĩ này, cho nên Trần Khiêm đã đồng ý.
Đưa ông lão đi. Lúc Trần Khiêm quay lại phòng bệnh.
 
Chương 796: Cảm ơn ông


Một vị bác sĩ Đông y lớn tuổi trong đội ngũ y tế của mình vẫn còn ở lại đây để phụ trách chăm sóc.
Lúc này, đang tiến hành châm cứu cho Tô Tử Nguyệt.
Có rất nhiều bác sĩ Đông y của bệnh viện đứng ở một bên để học tập.
Thiên Long Địa Hổ cũng ở đây.
“Lấy hai cây kim nát châm ở đó làm gì, không có tác dụng nào đâu!”
Trần Khiêm dẫn ông Tần vào.
Ông Tân liếc nhìn, sau đó lạnh lùng cười.
“Ông là ai? Bác sĩ Hồ là người mà ông có thể nói lung tung được à, người đâu rồi, đuổi ông già này ra ngoài cho tôi!”
Viện trưởng ở bên cạnh, nghe thấy những lời này thì lập tức không vui.
Bác sĩ Hồ đã nổi tiếng nhiều năm rồi, bọn họ ở đây đều là hậu bối, lúc này đây có thể được tận mắt chứng kiến tay nghề của ông ấy, vui mừng còn không kịp.
Sao có thể để cho một người lạ xúc phạm được chứ.
Lúc này, bác sĩ Hồ cũng cau mày.
Nhưng thấy ông già này là người cậu Trần dẫn đến, có tức giận thì cũng phải nhịn.
“Nghe ý của ông thì ông cũng hiểu y học sao?”
Bác sĩ Hồ cười khẩy: “Lớn tuổi vậy à, già mà không nên nết!”
“Ai gì mà không nên nết, biến qua một bên đi!”
Ông Tân đẩy bác sĩ Hồ ra, rút luôn mấy cây kim mà bác sĩ Hồ đã châm trên cánh tay của Tô Tử Nguyệt.
“Ông ông ông!” Bác sĩ Hồ tức giận, mặt tái xanh đến nơi.
“Ông cái gì mà ông, cô bé trúng trùng độc, ông châm lung tung, làm tốc độ lưu thông máu tăng lên, chẳng phải ông đang khiến trùng độc trong người cô ấy chạy loạn lên à?”
Ông Tân nói.
“Ông hỏi cháu, năm tám tuổi, cháu đã xuất hiện triệu chứng này rồi phải không, nhưng mà khi đó chắc là chỉ chóng mặt thôi nhỉ? Đến năm mười hai tuổi lại xuất hiện thêm lần nữa, miễn cưỡng thì xem như là choáng váng chóng mặt đi. Năm mười sáu tuổi thì nặng hơn một chút, ngoài chóng mặt ra thì chân tay đột ngột yếu đi nhỉ? Hiện tại cháu hai mươi hai tuổi, không cần nói cũng biết, chắc chắn là hôn mê ngay tại chỗ rồi!”
Ông Tân đột nhiên nhìn Tô Tử Nguyệt rồi hỏi.
Rõ ràng Tô Tử Nguyệt nằm trên giường bệnh rất ngạc nhiên: “Sao ông biết?”
Trần Khiêm cũng kinh ngạc nhìn ông Tân.
Ông già này thật sự khá đấy, vậy mà cũng có thể nhìn ra?
Nhưng mà nghĩ lại, lần đầu tiên mình gặp ông lão, ông lão đâu có minh mẫn như vậy, hơn nữa khi đó chân còn bị thương, mình đưa ông lão đi khám mà.
Nhưng bây giờ, Trần Khiêm cũng không tiện hỏi ông Tần rốt cuộc có lai lịch thế nào.
Nhưng nếu ông lão thật sự có thể chữa được, như vậy là tốt nhất.
“Được, cháu là bạn gái của cháu trai ông, ông sẽ chữa cho cháu, giúp cháu hút con trùng này ra!”
“Cảm ơn ông!”
Tô Tử Nguyệt nói.
 
Chương 797: Phương pháp châm cứu quỷ môn


“Không cần cảm ơn. Được rồi, mấy người ra ngoài hết đi, tiếp theo tôi sẽ lấy kim hút trùng, người bình thường không thể nhìn được!”
Ông Tần nói.
Mọi người đều đưa mắt nhìn Trần Khiêm.
Cho nên, dùng người là phải tin, mà đã không tin thì không dùng.
Trần Khiêm đã đưa ông lão đến đây, đương nhiên cũng phải tin ông lão.
Thấy ông lão nói rồi lại gật đầu. truyện teen hay
Trần Khiêm gật đầu, sau đó mấy người đi ra ngoài.
Bác sĩ Hồ đương nhiên không biết nói gì, lắc đầu thở dài, sau đó cũng theo ra ngoài.
“Ông đợi chút!"
Ông lão Tần gọi bác sĩ Hồ: “Thấy tay nghề của ông rất thành thạo, ông ở lại giúp tôi!”
“Tôi giúp ông?” Bác sĩ Hồ khó mà tin được.
Tân Nhất Phàm nhìn Trần Khiêm.
“Cũng được, bác sĩ Hồ ở lại đây đi, tôi cũng yên †âm hơn!”
Trần Khiêm nói.
Như vậy cũng tương đương với đáng tin gấp đôi.
Sau đó Trần Khiêm đi ra ngoài.
Hai anh em Thiên Long Địa Hổ khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tân Nhất Phàm.
Lão già này cứ giả thần giả quỷ, hai anh em có hơi khó chịu, huống chỉ bác sĩ Hồ cũng là đồng nghiệp của hai anh em mình, bị lão già này bỡn cợt như vậy, lại càng thêm tức giận.
Cho nên nhìn chăm chằm vào ông lão, cuối cùng hai người mới chuẩn bị rời khỏi phòng.
“Xi... Mấy cái kim này của ông chẳng có tác dụng gì cả?”
Ông lão Tần nhìn túi đựng kim châm của bác sĩ Hồ, không nói thêm gì mà thẳng tay ném đi.
“Ông ông ông... Ức hiếp người quá đáng, quá đáng!!!”
Bác sĩ Hồ tức giận tay run lên.
“Hừ, tôi nói thật, mấy thứ này của ông đều là rác cả, nếu dùng cũng phải dùng của hai anh em này, lấy kim của hai người ra đây!”
Ông Tân đột nhiên liếc nhìn Thiên Long Địa Hổ đang chuẩn bị rời khỏi phòng.
Khiến hai anh em đưa mắt nhìn nhau, thấy sắc mặt ông Tần thay đổi.
“Nhìn cái gì mà nhìn, đừng có giấu trong tay áo nữa, tôi dùng xong sẽ trả lại cho hai người!”
Nói xong, ông Tân cử động, hai tay đưa ra, kẹp đồ vào ngón tay, Thiên Long Địa Hổ chưa kịp phản ứng thì túi kim châm của hai người đã bị lấy đi rồi.
“Ông”
“Em trail”
Trán Thiên Long đổ đầy mồ hôi lạnh, vội ngăn cản Địa Hổ đang muốn ra tay.
Bởi vì ông già này mặt mũi xấu xí nhưng động tác thì quả thực vô cùng nhanh nhẹn.
Thậm chí vừa nấy, đã khiến cho Thiên Long cảm giác được tim đập rất nhanh.
Thiên Long chưa từng có cảm giác này.
Lúc này mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn ông Tần, kéo Địa Hổ ra ngoài.
Bác sĩ Hồ đứng một bên chắp tay sau lưng, ông ấy thực sự không tin tên ăn mày hôi hám này có thể có được bản lĩnh gì.
Nhưng khi nhìn thấy thủ pháp châm kim vô cùng điêu luyện của ông Tần, thủ pháp châm kim này khiến người ta rối mắt.
Môi của bác sĩ Hồ run cầm cập.
“Đây là... Phương pháp châm cứu quỷ môn?”
 
Chương 798: Sao lại là cô


Trần Khiêm lo lắng chờ ở bên ngoài.
Chẳng bao lâu sau thì thấy ông Tần với bác sĩ Hồ đi ra.
Chỉ là lần này, điều khiến Trần Khiêm ngạc nhiên đó là, dường như bác sĩ Hồ rất tôn trọng ông Tần, thiếu điều đỡ ông Tần nữa thôi.
“Thế nào rồi?”
Trần Khiêm hỏi.
“He he, ổn rồi, vào xem đi!”
Ông Tân nói.
Trần Khiêm vào xem, thấy sắc mặt Tô Tử Nguyệt quả nhiên tốt lên rất nhiều, cũng hồng hào hơn.
“Trần Khiêm, cậu đừng lo lắng, tay nghề của ông Tần thật sự rất điêu luyện!”
Tô Tử Nguyệt cũng sợ Trần Khiêm lo lắng cho mình.
“Vậy thì tốt!”
Trần Khiêm thở dài một hơi.
Lúc này mới yên tâm.
“Ông Tân, phiền ông rồi!”
Trần Khiêm gật đầu cảm ơn Tần Nhất Phàm.
Giúp mình lần này đến lần khác, mặc đù ban đầu rất phiền chán ông lão này, nhưng bây giờ Trần
Khiêm vô cùng cảm kích.
“Không phiền, cháu trai, nếu không còn chuyện gì khác thì chúng ta đi thôi?”
Chuyện Tần Nhất Phàm nói chính là chuyện đưa ông lão về Thục Xuyên.
Nói đến việc đi Thục Xuyên.
Vẻ mặt Trần Khiêm có hơi ảm đạm.
Mình còn một chuyện nữa chưa giải quyết, giờ Mộc Vũ đang hiểu lầm mình, lại tức giận không nghe mình giải thích, giờ phải làm thế nào đây?
“Đợi thêm đã, tôi giải quyết xong chuyện này thì chúng ta sẽ đi!”
Nói xong, Trần Khiêm để Tô Tử Nguyệt nghỉ ngơi trước.
Sau đó ra ngoài gọi điện thoại.
Nhưng gọi liên tiếp mấy cuộc mà Tô Mộc Vũ đều trực tiếp ngắt máy.
Aiz
“Mộc Vũ, nhận đi, sao lại không nhận? Nói không chừng cậu ấy hồi tâm chuyển ý đấy!"
Nhà họ Tô.
Nhóm Tô Mông Mông đang ngồi với nhau, xem phim, ăn vặt, Tô Mông Mông đang ăn khoai tây chiên, thấy Tô Mộc Vũ tức giận tắt điện thoại thì đành khuyên.
“Không nghe!”
Tô Mộc Vũ vứt điện thoại sang một bên.
Đang dùng chiêu giận dỗi.
Đing đong...
Đột nhiên chuông cửa vang lên.
Tô Mộc Vũ ngồi dậy.
Đúng vậy, ba mẹ mình không có ở nhà, người bây giờ có thể đến còn là ai được chứ?
Chắc chắn là Trần Khiêm rồi.
Có một số chuyện, giận thì giận, nhưng sao Tô Mộc Vũ có thể không muốn gặp Trần Khiêm được chứ.
Nhưng người mở cửa là Tô Mông Mông.
“Hừ, cậu còn biết... Hửm? Sao lại là cô?”
 
Chương 799: Lúc cậu ấy khó khăn, cô ở đâu


Sau khi Tô Mông Mông mở cửa.
Vẻ mặt khó chịu nói.
“Cô Tô Mộc Vũ có ở đây không? Tôi muốn tìm cô ấy nói chút chuyện!”
Ngoài cửa vang lên một giọng nữ lanh lảnh.
Cô gái này chẳng phải ai xa lạ mà chính là Tân Nhã.
“Cô đến làm gì?”
Đương nhiên Tô Mộc Vũ không có một chút thiện cảm nào với Tần Nhã cả.
Có chăng thì cũng là sự căm ghét thôi.
Cho dù Trần Khiêm thật sự không có quan hệ gì khác với cô ta, nhưng tại sao cô ta lại khoác tay Trần Khiêm, tại sao Trần Khiêm lại phải đính hôn với cô ta chứ?
“Cô Tô Mộc Vũ, tôi muốn hai chúng ta mói chuyện riêng, có thể không?”
Tân Nhã nói. Hôm nay về nhà, tâm trạng cô ta cứ không yên.
Cho nên cô ta muốn tìm Tô Mộc Vũ để nói chuyện.
“Nói cái gì, cô có thể nói rồi!” Hai người đến công viên bên cạnh.
“Tôi sẽ nói thẳng. Mặc dù xuất phát từ ý định ban đầu của tôi, nếu cô thật sự chia tay với Trần Khiêm, vậy thì đó là chuyện tốt đối với tôi, tôi cũng không giấu gì cô, quả thực là tôi thích Trần Khiêm, vả lại còn từng theo đuổi cậu ấy nữa!”
Tân Nhã nói.
Tô Mộc Vũ quay đầu sang một bên, không nói gì.
“Nhưng, vì thích cậu ấy cho nên tôi mới nhận ra cậu ấy một lòng với cô thế nào. Thật đó, từ đầu đến cuối, trái tim cậu ấy dành cho cô không hề thay đổi. Dù cho tôi có tốt với cậu ấy thế nào đi nữa thì cậu ấy cũng hoàn toàn như không nhìn thấy. Tôi nghĩ, nếu vì hai chúng ta hiểu lầm khiến cho cô với cậu ấy chia tay thì cậu ấy chắc chắn sẽ rất buồn, rất đau khổ. Bởi vì cậu ấy rất tốt bụng, thích giúp đỡ người khác, lần này, thật sự là cậu ấy đang giúp tôi thôi! Không phải làm chuyện có lỗi với cô đâu!”
Tân Nhã ngẩng đầu nhìn Tô Mộc Vũ rồi nói.
Sau đó lại kể với Tô Mộc Vũ về một số chuyện mình với Trần Khiêm đã trải qua trong khoảng thời gian trước.
Tô Mộc Vũ cũng không ngờ khoảng thời gian trước Trần Khiêm lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nhưng nói thật, Trần Khiêm giúp Tân Nhã nhiều lần như vậy, trong lòng Tô Mộc Vũ vẫn hơi ghen tuông, khó chịu.
Mà nghĩ đi nghĩ lại thì Trần Khiêm cũng không có làm gì.
“Tôi hiểu ý của cô, là cô với Trần Khiêm đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện, còn tôi với Trần Khiêm trải qua ít chuyện?”
Tô Mộc Vũ lại hỏi. “Tôi không có ý này, nhưng cô đã nói như vậy rồi, thì cô có thể nghĩ lại xem, từ khi cô với Trần
Khiêm ở bên nhau, cô đã làm được gì cho cậu ấy rồi? Lúc cậu ấy khó khăn, cô ở đâu?”
Tân Nhã cũng không có ý gì khác, chỉ muốn nói hết tất cả mọi chuyện ra.
Cô đã làm được gì cho Trần Khiêm?
Lúc cậu ấy khó khăn, cô ở đâu?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top