Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 820: Xin lỗi là xong hả


Suýt chút là Tô Mộc Vũ không cầm chắc nhưng vẫn làm đổ một ly nước.
Mà người phía trước chiếc ly bị đổ không phải ai khác.
Chính là Hoàng Vĩnh Hào.
Vết nước bắn khắp người anh ta.
“Mẹ nó, cô làm ăn kiểu gì thết
Hoàng Vĩnh Hào nhíu mày, căm tức nhìn Tô Mộc Vũ.
“Xin... Xin lỗi!" Tô Mộc Vũ vội vã nhận lỗi. Lòng thì hận Dương Hoa Lệ thấu xương.
Đúng vậy, bởi vì ghen tị với mình nên cô ta đổi sang cách khác muốn làm mình gặp chuyện.
Mặc dù Hoàng Vĩnh Hào này là người đi thay cho chỗ của Trần Khiêm.
'Tô Mộc Vũ cũng rất muốn biết anh ta với Trần Khiêm, và còn cô chủ tịch Trần này nữa, họ có quan hệ gì với nhau.
Dù là ngốc cũng biết cậu Hoàng tên Hoàng Vĩnh Hào này gọi chủ tịch Trần là chị, hiểu nhiên chủ tịch Trần cũng rất thích anh ta.
Nhưng Trần Khiêm và hai người này có quan hệ gì?
Ccũng nghĩ đến việc mạnh dạn hỏi, nhưng nghĩ lại, bây giờ mình chỉ là một nhân viên công tác mà người ta lại đều là khách cực kì tôn quý.
Nếu mình hỏi một cách vội vã hấp tấp, họ sẽ nghĩ gì về mình?
“Xin lỗi? Xin lỗi là xong hả? Tôi..."
Nói xong, Hoàng Vĩnh Hào giơ tay lên đẩy trực tiếp đẩy Tô Mộc Vũ một cái.
Lực của Hoàng Vĩnh Hào rất mạnh.
Tô Mộc Vũ không đứng vững, té thẳng xuống đất.
Điện thoại văng sang một bên.
Hôm nay, trông có vẻ như là sân nhà của chủ tịch Trần nhưng rất rõ ràng, chẳng phải là của Hoàng Vĩnh Hào à.
Dù sao Trần Khiêm cũng bảo anh ta đi thay.
Trước kia thì, một vài hoạt động lớn, nếu anh kết nghĩa Trần Khiêm của mình không có thời gian thì bình thường sẽ gọi điện thoại cho mình, bảo mình hoặc Bạch Tiểu Phi tham gia.
Bây giờ cậu Trần không có thời gian, Lý Chấn Quốc cũng không thông báo cho cậu Trần mà căn cứ theo quy tắc cũ, để Hoàng Vĩnh Hào đi dưới danh nghĩa của anh là được.
Trên thực tế thì Hoàng Vĩnh Hào là một cậu ấm kiêu ngạo ngang ngược.
Trước mặt Trần Khiêm, anh ta rất ngoan nhưng không có nghĩa trước mặt người khác, anh ta cũng cười hi hi ha ha.
Mà hoàn toàn ngược lại, anh ta và Bạch Tiểu Phi là người cực kỳ thô bạo.
Bây giờ nhân viên đón khách chạy hội trường mà lại dám vô lễ như vậy, Hoàng Vĩnh Hào không tức giận thì không phải là Hoàng Vĩnh Hào nữa.
Rất nhiều người trong hội trường cũng ngây ngẩn.
Bao gồm cả Tô Mông Mông, đau lòng nhìn Tô Mộc Vũ trên đài cao bị đẩy ngã.
Dương Hoa Lệ thì không cần phải nói, cười mỉa mai.
Thậm chí là chủ tịch Trần, có người đang cẩn thận bóp vai cho cô ấy, vờ như không thấy cảnh tượng trước mặt.
“Hừ, đến cậu Trần mà cũng dám xúc phạm, không dạy dỗ cô thì sau này cô sẽ không biết điều nhỉ!"
Hoàng Vĩnh Hào giơ tay lên muốn đánh. Bỗng nhiên. Anh ta ngừng lại.
 
Chương 821: Cô ấy là bạn gái của Trần Khiêm


Bị thu hút bởi tấm ảnh màn hình khóa của chiếc di động văng sang một bên của Tô Mộc Vũ.
“Hả? Mẹ ơi!” Hoàng Vĩnh Hào kinh hãi nghi ngờ.
Bởi vì màn hình khóa của cô lại là hình của Trần Khiêm.
“Cô quen cậu Trần à?”
Hoàng Vĩnh Hào cầm điện thoại lên, không làm rõ nên anh ta cũng không dám ra tay.
“Trả điện thoại cho tôi!” Tô Mộc Vũ giành lại.
“Tôi hỏi cô, sao cô lại có ảnh của cậu Trần là Trần Khiêm?”
Hoàng Vĩnh Hào nghỉ ngờ hỏi.
Mà chủ tịch Trần đang nhắm mắt nghe xong thì bảo người đang bóp vai lui ra, cô ấy thì hơi ngạc nhiên nhìn Tô Mộc Vũ.
Cũng đánh giá Tô Mộc Vũ từ trên xuống dưới. “Đây là chuyện của tôi!”
Tô Mộc Vũ cẩn thận ôm điện thoại vào lòng. “Cô tên gì?”
Hoàng Vĩnh Hào gãi đầu, giống như đã nhớ ra vài chuyện, vội vã hỏi.
“Tô Mộc VũI” “Trời...." Hoàng Vĩnh Hào trợn mắt.
Tô Mộc Vũ, cái tên này quen quá, hình như đã từng nghe ở đâu rồi.
Hơn nữa, Bạch Tiểu Phi hoặc là ai đó đã nói với mình là hình như bạn gái của cậu Trần, đang thực tập ở Nam Dương thì phải?
“Chẳng lẽ, cô đến từ Đại học Kim Lăng hả?”
Hoàng Vĩnh Hào kinh ngạc nói.
“Ừ ùt" Tô Mộc Vũ gật đầu.
“Ôi đệch!” Hoàng Vĩnh Hào càng ngạc nhiên hơn.
“Vậy chắc chắn cô quen với anh tôi là Trần Khiêm, bây giờ điện thoại cô còn có ảnh chụp của anh ấy nữa, chẳng lẽ cô là bạn gái của anh ấy? Bạch Tiểu Phi, Lý Chấn Quốc, cô có quen không?”
Tô Mộc Vũ gật đầu: “Quen!”
“Hả2"
Hoàng Vĩnh Hào nhảy dựng.
Đúng là chị dâu này.
Mình đã làm gì hả? Suýt chút là ra tay đánh cô rồi!
Xong rồi tiêu rồi. Hoàng Vĩnh Hào sốt ruột nhìn chủ tịch Trần.
Mà tất nhiên cô gái cũng nghe đoạn đối thoại vừa rồi của hai người.
Lập tức đứng lên.
Cũng cực kỳ ngạc nhiên bước đến trước mặt Tô Mộc Vũ.
“Cô là bạn gái của Trần Khiêm thật à?” Cô gái hỏi.
“Đúng vậy, cô ấy là bạn gái của Trần Khiêm, Tô Mộc Vũ!"
Lúc này Tô Mông Mông cũng đứng lên, vội vã nói.
Tô Mộc Vũ cắn môi, gật đầu ngay.
Vốn dĩ mình muốn dựa vào năng lực của mình, không muốn dựa dẫm Trần Khiêm.
Cho nên rất nhiều chuyện, cô đều tự chống chọi, dù sao muốn trở thành bạn gái Trần Khiêm, không chỉ đơn giản là làm một bình hoa.
Trường hợp này, làm cả hội trường phải chấn động.
“Mẹ ơi, cô ấy là bạn gái của cậu Trần hả?” “Đúng là đẹp quá chừng, nhưng mà có một vấn đề, bạn gái của cậu Trần, sao lại làm nhân viên tiếp đón ở đây?”
Mọi người thảo luận sôi nổi. “Chủ tịch Trần, tôi...”
Thấy cô gái cứ nhìn mình chăm chăm, Tô Mộc Vũ cũng bị ảnh hưởng bởi khí chất của cô ấy.
“Ha ha, không cần phải gọi chị là chủ tịch Trần đâu, nếu em là bạn gái Tiểu Khiêm thì nên gọi chị là chịt"
Cô gái mỉm cười.
“Chị... Chị là chị của Trần Khiêm, Trần Hiểu?”
Mà Tô Mộc Vũ thì cuối cùng cũng biết chủ tịch trước mặt mình là ai.
 
Chương 822: Ở đây có mười chai whiskey, tôi muốn cô uống hết


“Ừ, chị là Trần Hiểu, thăng nhóc kia đã từng nhắc chị với em đúng không?”
Trần Hiểu mỉm cười nói.
Mà Tô Mộc Vũ thì thật sự kinh ngạc.
Đúng là cô đã từng nghe Trần Khiêm nói, chị của anh là Trần Hiểu đối xử với anh rất tốt, hơn nữa trước kia tập đoàn thương mại Kim Lăng là do một tay cô ấy sáng lập nên.
Tất nhiên cô biết chị Trần Hiểu rất giàu.
Nhưng không ngờ lại giàu đến như vậy.
Hơn nữa có lẽ là một tay che chời.
Cho nên bây giờ Tô Mộc Vũ hơi lo lắng.
Vốn dĩ lúc cô và Trần Khiêm ở bên nhau, cảm thấy không có gì, dù sao từ đầu đến cuối Tô Mộc Vũ đều không nhắm vào tiền của Trần Khiêm.
Trần Khiêm có tiền hay không thì liên quan gì đến mình.
Hơn nữa quan hệ lúc trước của hai người đã thân sẵn rồi.
Cho nên Tô Mộc Vũ biết Trần Khiêm là cậu Trần cũng không hề có cảm giác gì về sự chênh lệch rất lớn đó.
Nhưng bây giờ, khi gặp chị Trần Hiểu, Tô Mộc Vũ mới cảm nhận được áp lực của sự chênh lệch này.
“Đã từng nhắc, cậu ấy nói chị đi Bắc Phi!” “Ừ ừ, mới về vài ngày trước!" Trần Hiểu cười thản nhiên.
Sau đó quay đầu tát lên đầu Hoàng Vĩnh Hào một cái.
“Chị dâu, em sai rồi, em sai rồi!” Hoàng Vĩnh Hào đã sợ đến mức mặt xanh mét.
Mà Trần Hiểu lại nhìn dấu bàn tay trên mặt Tô Mộc Vũ.
Lạnh giọng hỏi: “Đúng rồi, ai tát em đó? Nếu em đã là bạn gái của em trai chị thì dưới mí mắt của chị, tất nhiên chị sẽ không để em phải chịu thiệt thòi!”
“Hả? Tôi... Tôi sai rồi!"
Dương Hoa Lệ cũng cực kỳ sợ hãi.
Vốn dĩ cho rằng thế lực nhà Tô Mộc Vũ chỉ làm ăn nhỏ Kim Lăng.
Cho nên Dương Hoa Lệ mới dám ức hiếp cô mà không kiêng nể gì.
Nhưng không ngờ, cô lại là em dâu của cô Trần Hiểu, còn cậu Trần ở Kim Lăng kia, là bạn trai của Tô Mộc Vũ thật.
Nếu nói không sợ hãi gì là giả.
“Cô?”
Trần Hiểu lạnh lùng: “Mộc Vũ, cô ta đánh em thế nào thì em đánh lại cho chị!”
Tô Mộc Vũ cắn môi, cho dù cô không phải là người hiếu chiến.
Nhưng cũng biết phân biệt, Dương Hoa Lệ đã nhắm vào cô hết lần này đến lần khác, lần sau còn tàn nhẫn hơn lần trước. ngôn tình hoàn
Cô ta đã không nhân từ với mình thì mình cũng chẳng cần phải thiện tâm với cô ta làm gì.
Bốp!
Tô Mộc Vũ giơ tay tát lên mặt Dương Hoa Lệ, Dương Hoa Lệ bụm mặt khóc lên.
Mà Trần Hiểu thì cũng nhìn Tô Mộc Vũ bằng cặp mắt khác xưa.
Sau đó mới nhìn Dương Hoa Lệ nói: “Cô không có mắt chọc bạn gái của em trai tôi, không dạy dỗ cô là chuyện không thể nào, thế này nhé, cô uống rượu xin lỗi đi!”
“Hả? Cảm ơn côi”
Dương Hoa Lệ vội vã gật đầu không ngừng.
“Đừng cảm ơn tôi, nghe tôi nói hết đã, ở đây có mười chai whiskey, tôi muốn cô uống hết!”
 
Chương 823: Đi đến đâu cũng gặp cậu ta


Cô ấy cười lạnh lùng.
Tất nhiên sẽ có cấp dưới kéo Dương Hoa Lệ xuống.
Mí mắt Tô Mộc Vũ giựt giựt. Nếu không xử lý tốt thì sế có án mạng.
Mặc dù muốn dạy dỗ Dương Hoa Lệ nhưng Tô Mộc Vũ vẫn chưa tàn nhãn đến vậy.
Nhưng muốn khuyên thì Trần Hiểu lại cho người †a một cảm giác không cần phải nghỉ ngờ.
Tô Mộc Vũ cũng phát hiện, chị Trần Hiểu và Trần Khiêm, hoàn toàn là hai người có hai tính cách khác nhau.
Chị Trần Hiểu thì kiêu ngạo ngang ngược, cực kỳ bá đạo còn Trần Khiêm thì tao nhã lịch sự, hướng nội khiêm tốn.
Giống như chỉnh người ta như vậy, là chuyện bình thường và đương nhiên.
“Mộc Vũ, lát nữa sau khi tan họp, em đi theo chị về một chuyến, có vài việc chị muốn nói với em, hơn nữa, đừng để Tiểu Khiêm biết chúng ta đã gặp nhaul”
Trần Hiểu lại nhai kẹo cao su thản nhiên nói.
“Em biết rồi chị!”
Tô Mộc Vũ nói, không biết tại sao bỗng dưng cảm thấy lòng mình lo sợ bất an...
Lại nói đến Trần Khiêm.
Sáng sớm hôm nay, dưới sự chỉ dẫn của Chu Minh, Trần Khiêm đã tìm được người thầy trong lời ông ta, đang ở trong một khu thắng cảnh trên núi.
Phải đợi một chốc mới có kết quả cuối cùng.
Vì thế Chu Minh và Tử Nguyệt ở trên núi chờ.
Trần Khiêm thì ra ngoài gọi điện thoại cho Trần Hiểu.
Đêm qua Trần Khiêm mới biết được tin chị mình đã về nước.
Cứ suy nghĩ rằng lần này chị mình về thì có phải là có thể gặp nhau hay không.
Dù sao đã rất lâu rồi không gặp, Trần Khiêm cũng rất nhớ.
Nhưng chị nói chị có một hoạt động lớn, vốn dĩ muốn gặp Trần Khiêm trong hoạt động lần này.
Nhưng tiếc rằng bây giờ Trần Khiêm phải làm việc cho ba.
Nên Trần Hiểu cũng không nói gì thêm.
Sau khi gọi điện thoại xong, Trần Khiêm đang chuẩn bị trở về.
Vừa đi vừa nhìn phong cảnh khắp nơi. “Trần Khiêm?” Bỗng nhiên có người gọi tên Trần Khiêm.
Vừa quay đầu nhìn, Trần Khiêm ngạc nhiên.
Thấy bên trong khu thắng cảnh kế bên có vài thanh niên trẻ tuổi có cả nam lẫn nữ đang cười đùa, hiển nhiên cũng đến đây chơi.
Mà những người này không phải ai khác.
Chẳng phải là năm người Hồ Tuệ Mẫn và Thẩm Quân Văn, còn có bạn của Thẩm Quân Văn là Vương Kiện, bạn trong nhóm thi đấu thời cấp ba, Vương Văn, Lương Mạnh hay sao.
“Ha ha, đúng là cậu ta thật kìa, sao lại trùng hợp như vậy, đi đến đâu cũng gặp cậu ta!”
 
Chương 824: Cậu ta lại đi theo chúng ta để vào


Hồ Tuệ Mẫn cười gượng nói. Bởi vì theo như lời Vương Kiện thì khu thắng cảnh này cực kỳ nổi tiếng, giá chi tiêu thực sự đắt đỏ.
Mà trên núi còn một khu vực tên là sơn trang tránh nóng.
Trong khu vực đó, toàn bộ là khu vui chơi giải trí cao cấp.
Nói thế này đi, ở Thục Đô, những người chưa đạt đến tầng lớp nhất định thì không thể chơi nổi.
Mà nói thật lòng, so với nơi đó thì những phong cảnh dưới chân núi kém hơn rất nhiều.
Vương Kiện nghe nói mọi người tụ tập ra ngoài chơi nên muốn chứng minh thực lực của mình, khó khăn lắm mới xin ba mình đưa bốn người đến chơi.
Mọi người cũng đang lên núi đây mới nhìn thấy Trần Khiêm đang vừa đi vừa ngắm nhìn khắp nơi.
“He he, Trần Khiêm, vốn dĩ muốn gọi cậu ra ngoài chơi đó, không biết có phải cậu đến Thục Đô là vì có chuyện gì không!”
Chắc chắn quan hệ giữa Vương Văn và Trần Khiêm không hề tệ, dù sao giữa cô ấy và Trần Khiêm vẫn còn chút tình cảm bạn bè lúc trước nên đối xử với Trần Khiêm rất tốt.
“Cảm ơn cậu nhé Vương Văn, tớ cũng không có chuyện gì, chỉ ngắm nhìn khắp nơi thôi!”
Tất nhiên Trần Khiêm cũng khách sáo với 'Vương Văn.
“Ha ha, vậy cậu cũng cừ lắm đó, đã biết khu thắng cảnh này là khu nổi tiếng nhất, nhưng mà cậu cứ ngắm phong cảnh dưới chân núi đi!”
Hồ Tuệ Mẫn cười nói.
Từ xưa đến nay cô ta đã nói năng thẳng thắn như vậy.
Bởi vì căn cứ theo tiêu chuẩn kinh tế của Trần
Khiêm, nếu cậu ta đi du lịch thì cũng chỉ có thể đi một vài nơi miễn phí thôi.
Đi những nơi cao cấp chẳng phải cần tiền hoặc có quan hệ rộng như cô ta mới được hay sao?
Trần Khiêm nghe vậy, chỉ lắc đầu cười gượng.
Bây giờ có nơi nào mà anh không đi được nữa à?
Mặc dù bị Hồ Tuệ Mẫn khinh thường nhưng Trần Khiêm cũng không muốn nói gì, không chấp. nhặt với cô ta.
Mà ngoại trừ Vương Văn thỉnh thoảng dừng lại nói với Trần Khiêm vài câu thì hầu như chẳng ai nói chuyện với Trần Khiêm.
Cuối cùng, Lương Mạnh kéo Vương Văn không cho cô ấy nói chuyện với Trần Khiêm nữa.
Không bao lâu sau, mọi người đã đến nơi gọi là khu thắng cảnh vui chơi giải trí.
“Xin chào quý khách, mời quý khách đưa thẻ vip!”
Cửa khu giải trí, tất nhiên sẽ có nhân viên phục: vụ đứng đợi.
“Đây! Đây này, chúng tôi đi chung!
Vương Kiện lấy ra cho anh ta xem.
“Được rồi, mời quý khách vào trong!”
Nhân viên phục vụ cung kính nói.
Khu vui chơi giải trí này được thiết kế chủ yếu cho một vài doanh nhân giàu có và người nổi tiếng, cũng như mời khách hàng đi du lịch, tham quan, v.v, tất nhiên không cần ai cũng phải có thẻ vip.
Mà sau khi Hồ Tuệ Mẫn bước vào thì cũng bị thu hút bởi khung cảnh như thể đã mấy đời.
“Wow, đẹp quá đi!” Hồ Tuệ Mẫn hưng phấn nói nhưng thoáng chốc, sắc mặt cô ta đã cứng đờ: “Mẹ kiếp, cậu ta lại đi theo chúng ta để vào!”
 
Chương 825: Tôi biết mà


Hồ Tuệ Mẫn vừa thấy người bước vào khu giải trí cao cấp không phải ai khác mà chính là Trần Khiêm.
Vừa đi còn vừa nhìn khắp nơi, hiển nhiên rất thong dong thoải mái.
'Thoáng chốc Hồ Tuệ Mẫn đã sực tỉnh.
Hẳn là ban nấy lúc Vương Kiện đưa thẻ vip ra, bởi vì Trần Khiêm cứ theo sát nhóm các cô nên nhân viên công tác hiểu lầm Trần Khiêm cũng là một trong những thành viên của nhóm này. Được cop? tại ~ Т?Umt??? ệ?.V? ~
Sau đó cứ thế mà vào.
Chuyện này làm Hồ Tuệ Mẫn cực kỳ không thoải mái.
“Này này này, Trần Khiêm, sao cậu cũng vào đây vậy? Ai cho cậu vào?”
Hồ Tuệ Mẫn bực mình nói. “Hả2"
Trần Khiêm nghe sự chất vấn một cách khinh thường của Hồ Tuệ Mẫn, chợt ngạc nhiên.
Còn ai cho mình vào đây nữa.
Mình muốn vào thì vào thôi, dù sao lúc mình và Chu Minh đến thì nhân viên kia cũng biết mình.
Tất nhiên là được vào tự do rồi.
Trên ngọn núi cao nhất của khu vui chơi này còn có một vài trang viên nhỏ.
Bây giờ Chu Minh và Tô Tử Nguyệt còn đang ở trên đấy.
Trần Khiêm phải thông qua khu giải trí để lên trên tìm hai người đó.
“Đúng là, cậu có thấy xấu hổ không, chẳng lẽ không biết vào đây phải có thẻ khách vip à, tôi nói cho cậu biết, người bình thường không được vào, cậu biết không?”
Hồ Tuệ Mẫn hỏi với ánh mắt khinh thường.
“Tôi biết mà!”
Trần Khiêm gật đầu.
“Mẹ kiếp, cậu biết mà còn đi vào theo hả, Vương Kiện người ta đưa thẻ khách vip ra, sau đó
cậu đi theo chúng tôi để trà trộn vào đây!”
Hồ Tuệ Mẫn bất lực nhắc nhở.
Đúng vậy, mặc dù lúc trước, cô ta chưa đến mức chán ghét Trần Khiêm nhưng ít nhiều gì cũng thấy khinh thường.
Còn bây giờ, Hồ Tuệ Mãn đã thật sự hơi chán ghét rồi.
Vương Kiện đâu có mời cậu vào đâu, chỉ mời Quân Văn, Vương Văn và Lương Mạnh đến chơi thôi.
Nhưng cậu lại đi theo vào đây là sao.
Rồi Vương Kiện sẽ nghĩ thế nào đây.
 
Chương 826: Sao cũng được


Dù sao Vương Kiện cũng biết Trần Khiêm là bạn cấp ba của mình, Vương Văn và Lương Mạnh, làm người ta cực kỳ khó xử.
Nếu ở chỗ khác, mình làm chủ thì.
Được thôi, cậu đi theo vào đây cũng không có gì xấu, tôi cũng sẽ không nói gì, cậu muốn học hỏi thì học hỏi đi.
Nhưng bây giờ cậu làm Vương Kiện nghĩ tôi và Vương Văn là người thế nào.
Hồ Tuệ Mẫn cảm thấy rất mất mặt.
“Tôi không trà trộn vào!”
Trần Khiêm cũng bất lực nói.
Trong lòng cũng biết rõ, lúc trước Hồ Tuệ Mãn đã khinh mình, bây giờ càng khinh mình hơn.
Nhưng mình thật sự không trà trộn vào mà.
“Cậu còn nói nữa à, cậu không trà trộn vào, vậy cậu có thẻ khách vip không?”
Hồ Tuệ Mẫn bực mình nói.
“Ừ... Không cói"
Đúng là Trần Khiêm không có.
“Đã không có mà cậu còn không chịu thừa nhận mình trà trộn vào đây, cậu làm tôi ngạc nhiên thật đấy!”
Hồ Tuệ Mãn tức giậm chân.
Nếu không nghĩ đến chuyện mình là cảnh sát thì cô ta đã Trần Khiêm mấy phát rồi.
Rất nhiều người có thân phận cũng đang đi dạo ở đây, cười cười nhìn cảnh tượng trước mắt.
Làm nhóm Hồ Tuệ Mãn cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Vương Văn vội vàng nói: “Được rồi được rồi mà Tuệ Mẫn, đừng nói Trần Khiêm như vậy, dù sao tụi mình cũng là bạn bè mà. Anh Vương Kiện cũng sẽ không suy nghĩ lung tung đâu, để Trần Khiêm vào chơi đi!”
Vương Kiện lắc đầu cười gượng: “Sao cũng được!"
“Hừi Gặp cậu ta là thấy phiền, cũng may anh Vương Kiện tốt bụng, nếu không dù thế nào cũng phải đuổi cậu ta ra ngoài!”
Hồ Tuệ Mẫn tức giận giậm chân một cái rồi quay đầu đi.
Vương Văn thì áy náy nhìn Trần Khiêm.
Dù sao những lời của Tuệ Mẫn, đúng là hơi chói tai thật.
“Trần Khiêm, cậu cũng biết mà, từ khi Tuệ Mẫn làm đội trưởng của chúng ta đã tính tình thẳng thắn như vậy, phong cách nói chuyện của cậu ấy là thế cho nên cậu cũng đừng để ý quá nha!”
Vương Văn khuyên.
“Ừừ!"
Liếc Hồ Tuệ Mẫn một cái, Trần Khiêm gật đầu với Vương Văn. Dù sao Vương Văn cũng đối xử với mình rất tốt.
Còn về Hồ Tuệ Mẫn, trả đũa cô ta, lúc nào cũng được nhưng Trần Khiêm cảm thấy cứ trả đũa như vậy thì ngây thơ và tục tằng quá.
Hơn nữa, Trần Khiêm chưa đến mức phải tính toán chỉ li với một cô gái.
“Cậu không để ý là được. Đúng rồi, nếu bây giờ cậu không có gì bận thì chúng ta sang kia ngồi tán gẫu một lúc đi! Lúc đó sau khi chúng ta thi đại học xong, tớ có gọi điện thoại hỏi thăm tin tức của cậu, cậu cũng giỏi thật đấy, đậu Đại học Kim Lăng, lúc đó tớ còn nói cậu được lắm!”
Vương Văn hỏi Trần Khiêm.
Hồi học cấp ba, Vương Văn rất nể Trần Khiêm, cũng rất quý mến Trần Khiêm.
Dù sao cậu ấy học hành chăm chỉ, thành tích xuất sắc.
Hơn nữa mỗi khi làm chuyện gì, Trần Khiêm cũng cực kỳ có nghị lực.
Nhất là khi nhóm hai người giành được hạng nhất, Vương Văn nắm tay Trần Khiêm, miễn bàn kích động đến nhường nào.
 
Chương 827: Sơn trang suối nước nóng Kim Lăng


Nói thật lòng, thậm chí có một khoảng thời gian nào đó, Vương Văn còn hơi cảm nắng Trần Khiêm.
Muốn chứng kiến khoảnh khắc Trần Khiêm phản công và trưởng thành.
Nhưng mà, cũng là một khoảng thời gian ngắn thôi, dù sao Trần Khiêm cũng rất nghèo. Mặc dù Vương Văn đối xử với Trần Khiêm rất tốt nhưng cũng không tốt đến mức theo đuổi Trần Khiêm.
Không phải Vương Văn khinh thường Trần Khiêm nhưng mà, suy nghĩ của con gái cũng chẳng khác nhau là bao, cơ bản vẫn thích những anh hùng nhiều hơn.
“Tớ...”
Trần Khiêm không muốn quan tâm đến Hồ Tuệ Mẫn kia.
Cho nên theo bản năng muốn từ chối.
Nhưng mà, từ hôm qua sau khi Vương Văn gặp mình vẫn luôn muốn nói với mình vài câu.
Hơn nữa đã nhiều năm rồi không gặp nhau nên Trần Khiêm cũng muốn tâm sự với Vương Văn.
Vương Văn đã mời như vậy nên Trần Khiêm cũng ngại từ chối.
Dù sao chuyện ngọc bội cũng đang trong quá trình xác nhận, không muốn làm Vương Văn thất vọng, Trần Khiêm gật đầu.
“Vương Văn, cậu!”
Mà lúc này, nhóm Hồ Tuệ Mẫn đã ngồi xuống thành bên cạnh suối nước nóng, đang chụp ảnh.
Thấy Vương Văn muốn dẫn Trần Khiêm sang đây, Hồ Tuệ Mẫn ngạc nhiên, ý là bảo cậu ta đến làm gì.
“Ui trời, Trần Khiêm cũng đã vào rồi mà, tâm sự tí thôi, dù sao mấy khi có được cơ hội tốt như vậy!”
Vương Văn vội vàng nói.
“Hừt
Sau đó Hồ Tuệ Mẫn quay đầu sang chỗ khác.
Còn Vương Kiện thì tất nhiên cũng sẽ không so. đó với Trần Khiêm, lập tức nhìn Hồ Tuệ Mẫn và Thẩm Quân Văn nói:
“Thế nào, thấy phong cảnh ở chỗ chúng tớ đẹp lắm đúng không?”
“Chắc chắn là đẹp rồi!” Hồ Tuệ Mẫn nói.
“Đợi lần sau nhé Vương Kiện, tôi nhờ ba tôi tìm người, cậu đến Kim Lăng, tôi sẽ đưa cậu đến sơn trang suối nước nóng chơi, vẫn là mấy người tụi mình!”
'Thẩm Quân Văn nói.
“Sơn trang suối nước nóng Kim Lăng? Là nơi đắt đỏ nhất của Kim Lăng chúng tớ, Vương Kiện, chắc chắn cậu sẽ hài lòng. Tính ra thì tôi đã lớn thế này rồi, là người Kim Lăng nhưng chưa bao giờ được đi sơn trang suối nước nóng Kim Lăng, nhưng nghe người ta nói, nơi đó là nơi không phải muốn vào là vào được!”
Hồ Tuệ Mẫn bất đắc dĩ thở dài.
Mà hiển nhiên ba của Thẩm Quân Văn cũng quen được vài người.
'Thẩm Quân Văn vỗ ngực nói: “Thế thì không thành vấn đề, đến lúc đó tớ đưa mọi người đi chơi, hai ta, Vương Kiện và còn Vương Văn, Lương Mạnh nữa! Năm người chúng ta là được!”
Lần này, Thẩm Quân Văn cố ý gọi tên.
“Được, chắc chắn tôi sẽ đến, ngắm thử sơn trang suối nước nóng của Kim Lăng các cậu!”
“Ừ ừ, sơn trang suối nước nóng yêu cầu mỗi người đều phải có vé vào cổng, không phải cứ muốn trà trộn vào là được!”
Hồ Tuệ Mẫn trợn mắt với Trần Khiêm.
Ha ha, tất nhiên Trần Khiêm biết Hồ Tuệ Mẫn đang mỉa mai mình.
Nhưng mà, còn nói gì được đây?
Chẳng lẽ phải nói cho các người nghe lúc trước sơn trang suối nước nóng Kim Lăng đó là của tôi?
“Hả? Cậu nhìn đi, cô gái kia là ai vậy? Úi chà, Văn Văn, cậu cũng nhìn nhanh đi!”
Bỗng nhiên, Hồ Tuệ Mãn hơi kích động chỉ vào một cô gái đang đi dạo kế bên suối nước nóng.
 
Chương 828: Bình thường làm gì có cơ hội thế này


“Chị ấy là diễn viên nổi tiếng Dương Vũ Phỉ, mẹ ơi, tớ lại được gặp chị ấy ở đây!”
Hồ Tuệ Mẫn hơi ngạc nhiên nói.
“Khu thắng cảnh này, một vài nhóm người nổi tiếng đến Thục Đô tham gia hoạt động đều thích đến đây chơi, nhưng không ngờ người nổi tiếng như Dương Vũ Phỉ cũng đến!”
Vương Văn cũng vui vẻ nói.
Dù sao cô ấy lập nghiệp ở Thục Đô, chắc chắn sẽ biết được vài chuyện.
“Ha ha, nếu tớ nhớ không lầm, Tuệ Mẫn chưa bao giờ theo đuổi thần tượng, chỉ sùng bái một cô diễn viên duy nhất là Dương Vũ Phỉ đúng không? Lúc còn học cấp ba, bên cạnh giường cậu dán đầy poster của Dương Vũ Phỉ”
Hồ Tuệ Mẫn gật đầu: “Đúng vậy, tớ thích tính tự kỷ luật của chị ấy, đã nhiều năm trôi qua, tớ cũng theo thói quen tự kỷ luật của chị ấy để yêu cầu chính bản thân mình! Tớ đã xem hết tất cả các tác phẩm của chị ấy!”
“Vậy còn chờ gì nữa, Tuệ Mẫn cậu nhìn đi, nhiều người muốn được ký tên quá chừng, tụi mình cũng sang đó xin chữ ký đi...”
Hiển nhiên Vương Văn cũng rất thích Dương Vũ Phỉ nên nói ngay.
“Được đó được đó, tớ cũng thích Dương Vũ Phi, tụi mình đi chung đi!”
Vương Kiện và Lương Mạnh, Thẩm Quân Văn đều không có ý kiến gì.
Dù sao với tư cách là nữ thần quốc dân, không những được các cô gái yêu mến mà còn là tình nhân trong mộng của các chàng trai.
Trần Khiêm cũng rất thích cô diễn viên này.
Xinh đẹp, lại rất có khí chất, quan trọng là tính tình thân thiện dễ gần, rất bình dị.
Hình như cô ấy là nghệ sĩ của công ty điện ảnh ở Yên Kinh dưới trướng chị mình.
“Trần Khiêm Trần Khiêm, cậu cũng sang đó đi, tụi mình chụp hình chung với chị ấy! Bình thường làm gì có cơ hội thế này!”
Vương Văn kêu Trần Khiêm.
Khế gật đầu cười.
Trần Khiêm cũng không nói gì.
Dù sao nếu muốn chụp hình chung với cô diễn viên này, chỉ cần gọi cô ấy sang là được.
Tất nhiên không cần phải tranh giành thế này.
Mà sau khi Vương Văn kêu Trần Khiêm xong cũng chạy sang.
Trần Khiêm đang muốn nhân cơ hội này rời đi.
Nhưng mới vừa quay đầu.
Lại thấy trong khu vui chơi thắng cảnh, có vài cô gái ăn mặc lộng lẫy, đang đi ra ngoài dưới sự bao vây của một nhóm người.
 
Chương 829: Tránh ra hết cho tôi


Mấy cô gái này đều cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng các cô không phải người nổi tiếng.
Mà giống tiểu thư nhà giàu hơn, tất cả những người bên cạnh đều là vệ sĩ.
Rất nhiều chàng trai muốn chụp ảnh chung với Dương Vũ Phi, vừa nhìn thấy cũng dừng bước.
Suýt chút đã chảy nước miếng.
Mà Trần Khiêm đứng bên cạnh nhìn cũng ngây ngẩn.
Không phải ngạc nhiên vì cô gái cầm đầu kia quá đẹp.
Mà bởi vì khi lần đầu tiên Trần Khiêm nhìn vào cô gái này, suýt chút nữa anh đã nghĩ cô ta là Tô Tử Nguyệt.
Nếu tổng điểm là mười thì cô gái này đã giống Tô Tử Nguyệt gần bảy.
Lúc đi ngang qua Trần Khiêm đang ngơ ngác, có lẽ cô gái đó cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình chăm chằm của Trần Khiêm, bực mình chán ghét nhìn lại anh.
Rồi mới đi.
Giống thật đó!
Trần Khiêm thầm nghĩ.
Sau đó đi qua khán đài bên cạnh núi, theo dõi nhóm người trông có vẻ như rất có thế lực này.
Thấy chiếc xe mà các cô bước lên sau khi xuống núi, Trần Khiêm lại sững sờ.
Một đại đội Rolls - Royce Phantom phiên bản dài đang chờ, như thể một đội xe chiến xếp hàng nghiêm túc.
“Ha ha, đúng là có quyền có thế thật, hôm nay kiếm được bộn tiền, mấy cô tiểu thư thế này, sau này phải đến đây nhiều nhiều mới được!”
Bên cạnh, một người đàn ông trung niên mập. mạp cũng nhìn theo đoàn xe đã đi xe, vui vẻ đếm tiền.
Có lễ ông ta là hướng dẫn viên du lịch chợ đen.
Trong phút chốc đã kiếm được vài chục nghìn.
“Anh trai, đó là cô chủ nhà ai vậy?”
Trần Khiêm vội vàng hỏi.
Mà lão già mập mạp này thấy Trần Khiêm cũng ăn mặc khá sang trọng, lập tức nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, sau đó mới nói: “Khụ khụ, sao tôi biết được, chỉ biết có tiền có thế thôi!”
Lão già mập mạp đếm tiền.
Trần Khiêm hiểu ý ông ta.
Móc hai nghìn đồng tiền mặt trong túi ra đưa cho ông ta: “Nói tôi nghe đi!”
Lão già mập mạp vui vẻ nhận tiền nói: “Đây là cậu cho tôi đó nhé, tôi không đòi cậu. Cậu hỏi cô gái này hả, tổng cộng cô ấy đã từng đến đây chơi hai lần, còn cụ thể là cô chủ nhà ai thì tôi chỉ là người môi giới của tỉnh Thục Đô thôi, thật sự không rõ lảm, chỉ biết cô ấy có tiền có thế, đã hỏi thăm nhưng không hỏi thăm được!”
Nói xong, người đàn ông trung niên mập mạp. chạy té khói.
Mẹ nó... Trần Khiêm không còn gì để nói.
Vừa nhìn đã biết lão già mập mạp này không phải là người thật thà gì.
Chắc chăn ông ta biết gì đó.
Cô gái này rất giống Tô Tử Nguyệt, có phải đây là một manh mối hay không.
Trần Khiêm thầm nghĩ.
Đang định đuổi theo lão già mập mạp kia hỏi thêm.
Lúc này, nghe bên cạnh bể suối nước nóng có tiếng ồn ào.
“Tránh ra hết cho tôi! Cậu Lưu đến rồi, tránh ra hết cho tôi!”
Trần Khiêm nhìn sang bên kia.
 
Chương 830: Các anh muốn làm gì


Thì thấy có vài người giống vệ sĩ đẩy nhóm người đang chụp hình chung với Dương Vũ Phỉ ra, một chàng trai nhà giàu đút tay vào túi bước qua.
Mà nhìn thấy cậu ấm này.
Rất nhiều người bản địa đều biết điều lui sang chỗ khác.
Mà Dương Vũ Phỉ đang chuẩn bị chụp hình với Hồ Tuệ Mẫn đã đợi rất lâu lại bị một vệ sĩ đập điện thoại.
“Anh làm gì vậy?”
Hồ Tuệ Mẫn quýnh lên.
“Gì mà làm gì, cậu Lưu muốn tán gẫu với Dương Vũ Phỉ, cút ngay!”
Vệ sĩ tức giận nói. “Tuệ Mẫn Tuệ Mẫn, lại đây nhanh lên!”
Mà lúc này, sắc mặt của Vương Kiện đang đứng bên cạnh đã xanh mét, vội vã gọi Hồ Tuệ Mẫn.
Vì thông qua thời gian tiếp xúc ngắn, Vương Kiện cũng biết Hồ Tuệ Mẫn là người nóng tính cực kỳ.
Vì thế lập tức kéo Hồ Tuệ Mãn sang chỗ khác ngay.
“Sao vậy?” Hồ Tuệ Mãn lạnh mặt hỏi.
“Cậu Lưu này tên là Lưu Vũ Tường, là cậu ấm của một trong những gia tộc quyền thế ở Thục Xuyên, có vẻ như anh ta và Dương Vũ Phỉ có việc nên đừng nhúng tay vào!”
Vương Kiện vội vã nói.
Trần Khiêm nghe, trông có vẻ như Lưu Vũ Tường này là người kiêu ngạo ngang ngược.
“Các anh muốn làm gì?”
Mà vừa thấy có chuyện, quản lý của Dương Vũ Phỉ ra can thiệp ngay.
Trần Khiêm nghe loáng thoáng, đại khái là công ty của Lưu Vũ Tường đã từng mời Dương Vũ Phỉ làm người đại diện phát ngôn nhưng Dương Vũ Phỉ từ chối, bây giờ Dương Vũ Phỉ lại làm người đại diện phát ngôn cho công ty đối thủ cạnh tranh nên Lưu Vũ Tường sốt ruột.
Hơn nữa xem ra hình như chuyện này còn phức tạp hơn nữa.
Lần này Dương Vũ Phỉ đến Thục Đô đã từng bị người khác chặn đường.
Ép Dương Vũ Phỉ phải hủy việc làm người đại diện phát ngôn.
Nhưng Dương Vũ Phỉ không đồng ý.
Vì xảy ra mâu thuẫn, cho nên mới có cảnh tượng này.
Mà Lưu Vũ Tường cũng được xem như là nhân vật lớn, bây giờ có một số người ở đây nhưng không ai dám chụp hình.
“Tôi nói rồi, không đồng ý là không đồng ý.”
Mà hiển nhiên Dương Vũ Phỉ cũng rất kiên quyết, tuyệt đối không thỏa hiệp.
“Mẹ nó, vậy đừng trách tôi không khách sáo!” Sau đó có vệ sĩ tiến lên xô Dương Vũ Phi.
Chắc chẵn vệ sĩ của Dương Vũ Phỉ phải bảo vệ, xảy ra mâu thuẫn, hai bên đều ra tay.
“AI"
Một vài cô gái sợ hãi hét lên. “Ngang ngược quái” Hồ Tuệ Mẫn cũng sốt ruột.
Nhìn tên Lưu Vũ Tường kia muốn bước qua nắm đầu anh ta.
Hồ Tuệ Mẫn chạy đến, kéo Dương Vũ Phỉ sang một bên.
Cũng không biết có phải Lưu Vũ Tường đang đút tay vào túi, khí thế hào hùng bị trượt chân hay không.
Mà vồ phải không khí, kết quả đập đầu vào một bệ đá bên cạnh.
Một tiếp bốp. Ngay lập tức, mặt Lưu Vũ Tường chảy đầy máu. “Cậu LưullI”
Nhóm vệ sĩ hoảng sợ thét to.
 
Chương 831: Không được để những người này đi


Vốn dĩ Lưu Vũ Tường muốn xông xáo, muốn khí phách một chút, đút tay vào túi dạy dỗ Dương Vũ Phỉ.
Không ngờ lại vồ hụt.
Ngay lập tức, máu chảy dọc theo trán.
Làm đám vệ sĩ sợ hãi.
Người của hai bên không ai dám ra tay nữa.
Sắc mặt của Dương Vũ Phỉ cũng xanh mét.
Xuất hiện chuyện đổ máu, lại còn ở Thục Đô, thế nào cũng thấy khó nói.
“Đừng để con ả này chạy, cô ta đánh cậu Lưu!”
Một tên vệ sĩ chỉ vào Hồ Tuệ Mãn đang đứng bên cạnh, nói.
“Tôi... Tôi không có làm!”
Hồ Tuệ Mẫn cũng ngơ ngác, ban nãy cô ta chỉ muốn khuyên can, chưa hề ra tay nhưng bây giờ, rõ ràng nhóm vệ sĩ này đã cho là mình làm.
Mà nhân viên công tác của khu thẳng cảnh, nghe xong cũng giải tán nhóm quần chúng đang vây xem.
Cũng đưa nhân viên y tế ra băng bó vết thương cho Lưu Vũ Tường.
Một vài giám đốc của khu thắng cảnh cũng ra can ngăn.
Hiện trường bây giờ chẳng có bao nhiêu người.
Thậm chí tất nhiên nhóm Vương Văn, Trần Khiêm và Hồ Tuệ Mẫn cũng không được đi.
“Cậu Lưu, chúng tôi đưa cậu đến bệnh viện khu thắng cảnh băng bó!”
“Không được để những người này đi!”
Lưu Vũ Tường ôm đầu, được nhân viên y tế nâng lên cán.
Phẫn nộ nói. ”
“Tôi đâu ra tay, dựa vào đâu mà không được đi
Hồ Tuệ Mẫn bực mình, Lưu Vũ Tường này độc đoán quá.
Lập tức xoay người muốn rời đi. “Cô gái này, chúng ta cứ đợi trước đã, xem thử
chuyện này sẽ xử lý thế nào. Nếu cô cứ thế mà đi thì khu thắng cảnh chúng tôi không thể ăn nói với người nhà họ Lưu được!”
“Tôi có thể làm chứng, cô ấy không ra tay, chỉ kéo tôi ra thôi!”
Dương Vũ Phỉ cảm ơn, khế gật đầu nhìn Hồ Tuệ Mẫn, sau đó nói với giám đốc khu thắng cảnh.
“Cô Dương, chúng tôi thật sự không còn cách nào khác, khu thắng cảnh chúng tôi sẽ can ngăn để hai bên không ẩu đã nữa nhưng cụ thể thế nào thì phải xem thái độ của người nhà họ Lưul”
Giám đốc bất đắc dĩ nói.
Mặc dù có vài chuyện khu thắng cảnh có thể gánh được nhưng cũng có vài chuyện, khu thắng cảnh không thể nào gánh nổi.
Vương Kiện đứng bên cạnh sợ đến mức đầu đẫm mồ hôi, có vẻ như từ nhỏ đến lớn Lưu Vũ Tường này chưa bao giờ phải thiệt thòi.
 
Chương 832: Vậy phải làm sao bây giờ?


Bây giờ, lại bị đập bể đầu.
Hơn nữa còn cho rằng Hồ Tuệ Mẫn làm.
Mình lại đi chung với Hồ Tuệ Mẫn, chắc chắn đến lúc đó sẽ bị nhắm vào.
Đắc tội với nhà họ Lưu thì kẻ hèn như nhà họ Vương chỉ là quả bóng mà thôi.
Cho nên ngay lập tức, anh ta gọi điện thoại cho ba mình, lo lắng đến mức nói lắp bắp.
Mà Vương Văn thì từ trước đến nay cũng chưa bao giờ gặp chuyện nào thế này.
Sợ phát khóc.
Dù sao, cô ấy cũng chỉ mới tốt nghiệp, một cô gái nhỏ mới bắt đầu cùng gầy dựng sự nghiệp.
Bình thường không tiếp xúc với những nhân vật tai to mặt lớn thế này.
Mà hiển nhiên, cô ấy cũng biết nhà họ Lưu. Nên tất nhiên thấy sợ hãi.
Đừng nói là cô, bây giờ Lương Mạnh cũng sợ phát khóc, gọi điện thoại cho ba.
“Chuyện này các em đừng sợ, dù sao các em cũng chưa ra tay, chị sẽ chịu giúp các em!”
Dương Vũ Phỉ thấy các cô cũng mới chỉ hai mươi mấy tuổi, mới tốt nghiệp đại học.
Lần này chỉ đơn giản là sợ mình bị thương.
Sao mình có thể nhãn tâm để các cô ấy chịu được.
Hơn nữa, Dương Vũ Phỉ biết Hồ Tuệ Mẫn không hề ta tay.
Cho nên, để họ không phải sợ hãi, Dương Vũ Phỉ đã xua tan lo lăng của họ.
Mặc dù trông Dương Vũ Phỉ như thể chẳng sao. cả.
Nhưng nói thật, lòng cũng hơi lo không biết nên giải quyết thế nào.
Sau khi nói xong, Dương Vũ Phỉ lập tức liên hệ với công ty kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
“Hả? Được thôi, tôi biết rồi!”
Sau khi nói xong, Dương Vũ Phỉ lại hơi buồn bã. “Sao rồi chị Vũ Phỉ?”
Hồ Tuệ Mẫn lo lắng hỏi.
Nhóm người cũng xông đến.
Dương Vũ Phỉ lắc đầu: “Công ty nói với tôi răng họ cũng đang sốt ruột tìm cách, đã liên hệ với Tổng giám đốc Chu Minh nhưng lần này Lưu Vũ Tường lại bị thương nghiêm trọng như vậy nên công ty đang lo lắng rằng có thể Tổng giám đốc Chu cũng không. thể giải quyết êm đẹp chuyện này được. Dù sao ông †a cũng sẽ không cãi nhau với nhà họ Lưu chỉ vì một nghệ sĩ như tôi. Mặc dù Lưu Vũ Tường gây hấn nhưng người bị thương lại là anh ta nên mọi chuyện hơi khó giải quyết!”
Dương Vũ Phỉ cũng hơi không bình tĩnh nổi nữa. Nếu Lưu Vũ Tường không bị thương thì Chu Minh có thể ém được chuyện này xuống nhưng sau
khi bị thương, là hai chuyện khác nhau.
Hơn nữa cũng không thể vì chuyện này mà Chu Minh lại phiền đến công ty mẹ là Trần Thị, thế thì họ hoàn toàn có thể từ chức rồi.
Cho nên ai cũng sẽ không ngốc đến mức vì một nghệ sĩ và vài fans hâm mộ của cô ta mà đương đầu với đòn dông này. Tình hình trở nên khó xử.
“Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ?”
Vương Văn khóc lóc nói.
“Mọi người đừng nôn nóng, bây giờ tôi chỉ có thể tự tìm người quen riêng thôi! Chị Lương, chị nói thử xem mình nên tìm ai đây?”
Dương Vũ Phỉ hỏi quản lý của mình là chị Lương.
Chị Lương im lặng một lúc rồi nói: “Không nói đến nghệ sĩ trong giới thì chị cảm thấy mình có thể tìm một người, chỉ cần cậu ta chịu giúp em thì chắc chăn chuyện này sẽ không thành vấn đề, hơn nữa, chỉ cần một câu của cậu ta là giải quyết được ngay!”
“Hả? Ai vậy?” Dương Vũ Phi vội hỏi.
 
Chương 833: Cậu Hoàng, đúng là cừ thật đó


“Là cậu Hoàng, Hoàng Vĩnh Hào mà lần trước em diễn, muốn có số điện thoại của em đó. Chẳng phải trong buổi party quy mô lớn do cậu ta tổ chức, cậu ta đã nói là có việc gì thì cứ tìm cậu ta à!”
Chị Lương nói.
“À! Hoàng Vĩnh Hào, Hoàng Vĩnh Hào cậu chủ ở Tô Thành đúng không?”
Hiển nhiên nhóm Hồ Tuệ Mãn cũng đã từng nghe danh của Hoàng Vĩnh Hào, lập tức vui mừng nhìn nhau, nếu cậu Hoàng chịu giúp đỡ thì tốt quá!
“Cũng chỉ có thể như vậy, cậu Hoàng quen nhiều cậu ấm lắm, buổi biểu diễn lần trước, thật ra là cậu Hoàng tổ chức cho một thiếu gia thần bí nào. đó nên chắc chản cậu Hoàng có rất nhiều cách, chỉ cần cậu ta gọi điện thoại là được!”
à, được rồi để em thử xeml”
Dương Vũ Phỉ gật đầu.
Gọi voice cho Hoàng Vĩnh Hào.
Không bao lâu sau, bên kia đã nhấc máy.
Dương Vũ Phỉ cực kỳ vui, sau đó nói đầu đuôi câu chuyện ra.
Sau khi cúp máy.
Dương Vũ Phỉ cười nói: “Được rồi, cậu Hoàng nói, chuyện này cậu ấy sẽ hỗ trợ, liên hệ với người quen!”
“Ap"
Nhóm Hồ Tuệ Mẫn vui vẻ.
Đặc biệt là Hồ Tuệ Mãn đang có nhiệm vụ trong người, sợ nhất là cành mẹ đẻ cành con.
Trong lúc đang đợi điện thoại của cậu Hoàng thì nhóm Hồ Tuệ Mẫn vây lấy Dương Vũ Phi.
Nghe cô ta kể chuyện lần trước cậu Hoàng mở party.
Lần đầu tiên được giao lưu với người nổi tiếng nhiều như vậy, còn là những chuyện đã từng trải nghiệm nên miễn bàn mọi người vui đến nhường nào.
Mà Trần Khiêm thì đang ngơ ngác ở đây có hơi không biết theo ai.
Thậm chí ban nãy anh đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu thật sự nhóm Vương Văn gặp chuyện, nếu anh
có thể giúp được thì sẽ giúp. truyện teen hay
Dù sao tính ra, Dương Vũ Phỉ cũng được xem như là cấp dưới của mình.
Cũng đâu thể chứng kiến cô ta gặp chuyện.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Tiểu Hào chịu giúp đỡ, cũng giống nhau.
Nhưng không bao lâu sau, wechat của anh có tin nhắn mới.
Đúng là Hoàng Vĩnh Hào gửi đến.
“Anh ơi, có chuyện này nhờ anh giúp đỡ! He he
Trần Khiêm cười gượng, cũng đoán được là chuyện gì nhưng vẫn hỏi.
Quả nhiên Hoàng Vĩnh Hào muốn nhờ Trần Khiêm giúp đỡ, nói với Lý Chấn Quốc một câu, gây áp lực với nhà họ Lưu.
€ó một vài chuyện, Hoàng Vĩnh Hào không nhờ ba mình mà thích nhờ Lý Chấn Quốc.
Nhưng nhờ nhiều quá thì anh ta cũng ngại. Bây giờ, chỉ có thể tìm Trần Khiêm thôi. “Được rồi!"
Trần Khiêm cười gượng, sau đó nói mọi chuyện cho Lý Chấn Quốc nghe, Lý Chấn Quốc đi làm ngay.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau. Dương Vũ Phỉ đang sốt ruột chờ điện thoại trả lời, đang chuẩn bị nhắn tin với cậu Hoàng hỏi thử xem.
Kết quả thấy giám đốc khu thẳng cảnh chạy đến.
“Cô Dương, có chuyện này tôi muốn nói với cô, ban nãy cậu Lưu nói, xem như chuyện này huề nhau, cứ vậy đi! Mọi người có thể đi rồi!”
Giám đốc khu thắng cảnh nói.
“Được rồi, cảm ơn giám đốc!”
Cuối cùng Dương Vũ Phỉ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mà Vương Văn và Hồ Tuệ Mẫn thì nhìn nhau, ai cũng vui vẻ...
Cậu Hoàng, đúng là cừ thật đó!
 
Chương 834: Các cậu về trước đi, tôi chưa đi đâu


“Chị Vũ Phỉ, chị quen nhiều người quá, chuyện lần này, cảm ơn chị nhiều lắm!”
Hồ Tuệ Mẫn kích động nói.
“Em nói gì vậy hả, nếu muốn cảm ơn thì chị mới là người nên nói. Vốn dĩ muốn mời em và các bạn ăn cơm nhưng bây giờ chị phải vội chạy về công ty. Thế này đi, chị sẽ để lại số điện thoại cho em, có chuyện gì thì em có thể gọi điện thoại cho chị!”
Tất nhiên Dương Vũ Phi rất cảm ơn ban nãy Hồ Tuệ Mẫn đã cứu mình.
Lại là fan hâm mộ chân chính của mình, quan tâm đặc biệt cũng là chuyện nên làm.
Lập tức để lại phương thức liên lạc rồi Dương Vũ Phỉ mới rời đi.
“Tuệ Mẫn, hâm mộ cậu quá đi, có thể giao lưu thân mật với thần tượng của mình!”
Vương Văn hâm mộ nói. “Chuyện này có gì đâu, khụ khụ, đừng nói nữa, tụi mình cũng đi thôi, đợi lát nữa gặp phải nhóm người kia thì gượng gạo lắm!”
Ngoài miệng Hồ Tuệ Mẫn nói không có gì nhưng trong lòng đã nở hoa.
Mọi người không còn tâm trạng muốn đi chơi nữa.
Nên định rời đi. Mà lúc này.
Hồ Tuệ Mẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Khiêm.
Trần Khiêm lại nói: “Các cậu về trước đi, tôi chưa đi đâu!”.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Trần Khiêm tưởng rằng Hồ Tuệ Mẫn định bảo mình đi chung.
“Ha ha, cậu tưởng tôi đang bảo cậu đi à? Tôi nói cho cậu biết, tôi vừa nhìn cậu thì cảm thấy lúc trước mặc dù cậu không có ưu điểm gì nhưng cũng may thành tích học tập tạm chấp nhận được nhưng bây giờ, cậu đúng là làm người ta phải khinh thường đấy. Có lợi thì chen lên hưởng, gặp chuyện lại lặn mất tăm! Đúng là kinh tởm!”
Hồ Tuệ Mẫn nói một cách không hề khách sáo.
Vương Văn nói: “Đừng nói Trần Khiêm như vậy mà Tuệ Mẫn, ban nãy mọi người đều rất sợ hãi!”
“Đúng vậy, mọi người đều rất lo lắng nhưng người này thì sao, lúc chúng ta vào thì lướt như gió,
kết quả ban nãy, lén đứng sang một góc muốn tìm cơ hội trốn, tớ thấy rồi nhé, cậu nói xem có tức không!”
Hồ Tuệ Mẫn bực mình nói.
Trần Khiêm tìm cơ hội trốn hồi nào, anh bước sang chỗ khác gửi tin nhắn cho Lý Chấn Quốc bảo ông ấy xử lý chuyện này.
Hiển nhiên Hồ Tuệ Mẫn đã hiểu lầm.
Nhưng hiểu lầm thì hiểu lầm thôi, Trần Khiêm cũng chẳng nói gì.
“Tụi mình đi thôi, đi tìm nhà hàng ăn cơm, đừng ở lại đây lãng phí nước bọt nữa Tuệ Mẫn!”
Vương Kiện nói. Sau đó Lương Mạnh cũng kéo Vương Văn đi. Haiz, cười khổ.
 
Chương 835: Sao bây giờ mới về


Anh nhìn điện thoại của mình. Đấy! Giúp người †a để rồi nhận lại những lời mắng chửi.
Bởi vì trong lòng còn đang nhớ đến chuyện của Tô Tử Nguyệt.
Nên Trần Khiêm không hề quan tâm đến những lời của Hồ Tuệ Mẫn. Vội vã lên núi. Lúc anh đi vào, cũng là lúc có kết quả.
“Cậu Trần
Ông lão này họ Ngô, là bậc thầy về nền văn minh thư pháp và sưu tầm đồ cổ ở khu vực Tây Nam.
Thấy Trần Khiêm bước vào, ông ấy cười nói.
“Chào thầy Ngô! Thầy đã biết được nguồn gốc của khối ngọc này rồi ạ?”
Trần Khiêm hỏi.
Thầy Ngô gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì hình như lúc trước tôi đã từng nhìn thấy ngọc bội giống như vậy nhưng không dám xác nhận nên tôi đã điều tra cẩn thận rồi mới dám xác định. Ngọc bội này là ngọc bội đặc biệt của nhà họ Phương ở Thục Đô, mỗi người trong thế hệ sau của nhà họ Phương đều có! Nhưng ngọc bội chia làm ba cấp, khối ngọc này thuộc hàng cao cấp nhất cho nên người nắm giữ ngọc bội này, hẳn tên là Phương Mộng Hân, là con cháu trong dòng chính của nhà họ Phương!”
“Nhà họ Phương ở Thục Đô?” Trần Khiêm gật đầu: “Lúc trước tôi đã từng điều tra rất nhiều gia tộc lớn ở Thục Đô nhưng chưa bao giờ thấy nhà họ Phương cả?”
“Ha ha, tất nhiên là không tra được rồi cậu Trần, nhà họ Phương đã mai danh ẩn tích suốt vài thập niên, trên đời không có tin tức gì về nhà họ Phương cả. Lúc trước ở Thục Đô và thậm chí là Hoa Hạ, nhà họ Phương là một gia tộc lớn rất mạnh nhưng dường như trong một đêm là biến mất ngay! Không có bất kỳ tin tức gì, dần dần cũng không còn ai nhắc đến nhà họ Phương nữa!”
“Hả?”
Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt đều hơi thất vọng.
Chu Minh nhíu mày nói: “Một gia tộc lợi hại như vậy mà trong một đêm, tất cả những tin tức đều biến mất, chắc chăn lúc đó đã xảy ra tai nạn gì đó, chẳng lẽ nhà họ Phương phá sản, trắng tay?”
“Thế thì không thể nào, nếu phá sản thì sao họ có năng lực bịt miệng tất cả các phương tiện truyền thông được.”
Trần Khiêm lắc đầu. Thầy Ngô gật đầu cười: “Cậu Trần nói đúng, giống với người của thế hệ trước chúng tôi, chúng tôi đều tin rằng nhà họ Phương không hề phá sản mà hoàn toàn ngược lại, nhà họ Phương đã lớn mạnh hơn, hơn nữa còn ở Thục Xuyên, chẳng đi đâu cải! Lại có người đoán rằng, rất nhiều sản nghiệp của những gia tộc lớn ở Thục Xuyên đều trực thuộc. nhà họ Phương, không ai điều tra được!”
“Kỳ lạ, nhà họ Phương mạnh thế thì khiêm tốn làm gì? Hơn nữa tổng hợp với những manh mối lúc trước, nhà họ Phương cũng có người ra ngoài hoạt động, giống như những gì mà lúc trước Lý Chấn Quốc đã điều tra được, ông Ngụy đã từng nhìn thấy một thanh niên cực kỳ giỏi giang có đeo ngọc bội này xuất hiện ở Lương Thành!”. ngôn tình hay
Trần Khiêm thầm nghĩ. Hơn nữa Trần Khiêm lại nghĩ đến cô gái khá giống với Tô Tử Nguyệt, cũng có thế lực rất mạnh mà mình đã gặp ở trước khu thắng cảnh.
Trời... Có khi nào, cô ấy đến từ nhà họ Phương không?
Trần Khiêm cảm thấy mình sắp tìm được rồi.
Sau khi cảm ơn ông Ngô xong, Trần Khiêm đưa Tô Tử Nguyệt về.
Tất nhiên, chuyện cô gái kia, cũng để cho Chu Minh đi điều tra.
Nhưng Trần Khiêm chỉ nói muốn hỏi thăm về nhà họ Phương này thôi, chứ không nói cho Chu Minh biết cụ thể là chuyện gì.
“Cháu trai, điều tra sao rồi? Sao bây giờ mới về?”
Mới vừa về đến khu biệt thự mà Chu Minh sắp. Xếp.
 
Chương 836: Ông không biết thật mà


Lão Tân đã bước ra hỏi.
Trần Khiêm thầm nghĩ, quê của ông Tân ở Thục Xuyên, hơn nữa còn rất lợi hại, nói không chừng ông ấy cũng biết chút gì đó.
“Đúng rồi ông Tần, ông có biết lúc trước Thục. Xuyên đã từng có gia tộc họ Phương không?”
Trần Khiêm vừa ăn trái cây Tô Tử Nguyệt đưa vừa hỏi.
“Cái gì? Nhà họ Phương? Cháu muốn tìm người nhà họ Phương à?”
Lão Tân trợn mắt, sau đó kinh ngạc. “Đúng vậy, ông biết hả?”
Trần Khiêm hỏi.
Tô Tử Nguyệt đưa cho ông Tân một miếng trái Ông Tân, nếu ông biết thì nói cho chúng cháu
nghe đi, chuyện này rất quan trọng với chúng cháu!”
“Hả? Ông... Ông không biết! Ông ở Thục Xuyên nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghe ai nói!”
Ông Tân lắc đầu.
Vẻ mặt buồn bực.
Mà Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt thì nhìn nhau. “Ông không biết thật ạ?”
“Ông không biết thật mà!”
Ông Tân ăn một miếng táo.
Nhưng nếu nói manh mối đến đây là chấm dứt thì cũng không thể nào.
Trần Khiêm cảm thấy, nói không chừng cô gái kia là manh mối lớn nhất.
Nếu có thể tra được lai lịch của cô gái kia thì tốt biết mấy.
Nhưng hỏi Chu Minh, ông ta đã điều tra bằng nhiều phương pháp khác nhau, tra tới tra lui vẫn không tra được lai lịch của cô gái mà Trần Khiêm đã nói.
Tô Tử Nguyệt hơi nhụt chí hỏi: “Anh Trần Khiêm, thế bây giờ mình phải làm gì đây?”
Tô Tử Nguyệt rất muốn biết lúc trước người đã vứt bỏ mình là ai, tại sao lại muốn vứt bỏ mình?
Mà Trần Khiêm cũng muốn biết, cuối cùng giữa người phụ nữ kia và ba mình đã xảy ra chuyện gì, có phải Tô Tử Nguyệt là em gái mình hay không.
Trần Khiêm im lặng một chút, bỗng ánh mắt lóe lên: “Đừng sốt ruột Tử Nguyệt, chúng ta còn một cơ hội nữa!”
 
Chương 837: Cậu tìm cô ấy làm gì


“Cơ hội gì?”
Tô Tử Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
Trần Khiêm thầm nghĩ, nói không chừng tên hướng dẫn viên du lịch chợ đen mình đã gặp là một cơ hội.
Lão già đó, lừa mình hết hai nghìn, lúc đó Trần Khiêm định gây khó dễ cho ông ta nhưng lại bị 'Vương Văn gọi ra nên thôi.
Nhưng Trần Khiêm cảm giác, hẳn là lão già này đã biết được gì đó, hình như ông ta nói đã từng tiếp đãi cô gái kia hai lần.
Nên Trần Khiêm định hỏi ông ta.
Tất nhiên tìm tung tích của ông ta không phải là việc gì khó.
Chờ đến chiều, Trần Khiêm dẫn người lái xe thẳng đến nhà hướng dẫn viên du lịch chợ đen kia.
Đúng lúc hướng dẫn viên du lịch chợ đen cũng đang ở nhà.
Nhìn thấy Trần Khiêm, rõ ràng ông ta cũng lo lắng.
Dù sao ông ta thấy anh là người nơi khác đến nên mới cố ý lừa hai nghìn này.
Bây giờ thì hay rồi, người ta dẫn một đám vệ sĩ áo đen đến tận cửa.
“Ha ha, cậu chủ này, cậu... cậu định làm gì?”
Lão già mập mạp lo lắng hỏi.
“Chẳng làm gì cả, đến thăm ông thôi!”
Nói xong, Trần Khiêm đút tay vào túi, không đợi lão già này mời, anh đã dẫn người vào nhà, ngồi trên sô pha.
Nhìn một đám vệ sĩ, ai cũng là người không nên trêu cả.
Mà Trần Khiêm thì ngồi trên sô pha, cầm remote đổi kênh tivi, giống như xem đây là nhà của mình, im lặng không nói gì cả.
Lão già mập mạp nuốt nước miếng, lòng càng lúc càng tuyệt vọng.
Cười huề nói: “Cậu chủ này, khu khụ, tôi không cần hai nghìn đó nữa, cậu cũng thấy tình hình gia đình tôi rồi đó, trên có mẹ già dưới có con thơ, tôi cũng vội vã muốn kiếm tiền, nói thật, hai nghìn đồng tiền tôi lừa cậu, tôi chưa dùng một xu nào cả, trả lại nguyên vẹn cho cậu!”
Dù sao ông ta cũng là người lão luyện trong giang hồ, tình hình này là chuyện gì, không cần nói cũng hiểu quy tắc.
Trần Khiêm xoa mũi mình cười nói: “Ông nghĩ sai rồi, hôm nay tôi đến đây không phải để đòi tiền ông mà hoàn toàn ngược lại, nếu ông chịu nói vài chuyện cho tôi nghe, tôi sẽ đưa cho ông một số tiền!”
Lão già mập mạp cười mỉa nói: “Cậu vẫn muốn hỏi chuyện cô tiểu thư kia à? Tôi nói này cậu chủ, cậu tìm cô ấy làm gì?”
“Hửm?”
Không đợi Trần Khiêm đáp lời, đã có một vệ sĩ trừng mắt nhìn lão già mập mạp.
“À à, hiểu rồi hiểu rồi, không nên hỏi không nên hỏi. Là thế này, mặc dù lúc trước tôi đã từng gặp cô tiểu thư này nhưng tôi chỉ biết cô ấy rất giàu, cũng rất có quyền nhưng thật sự không biết lai lịch của cô ấy thế nào, nhưng tôi còn biết một chuyện, đó là cô ấy cung trạc tuổi cậu, hơn nữa còn học chung trường với con trai tôi, con trai tôi cũng biết cô ấy!”
 
Chương 838: Thế cô gái kia tên gì


Lão già mập mạp vừa thấy Trần Khiêm là người không thể trêu cho nên thật thà hẳn.
Lập tức đứng lên gọi với vào phòng: “Thái Sơn,ra đây! Lần này không phải đến đây gây chuyện đâu!”
“Hả? Được rồi!"
Sau đó cửa phòng mở ra, Trần Khiêm thấy một cậu nhóc mập mạp khá giống với lão già mập mạp. mở cửa bước ra.
Cũng thấy buồn cười, nghe có vẻ như lúc trước rất nhiều người tìm ông ta gây chuyện.
“Tới đây kể cho cậu Trần đây nghe chuyện cô tiểu thư của trường con đi!”
Lão già mập mạp nói. Nhóc mập gật đầu, bắt đầu thật thà nói:
“Cô ấy à, là người cực kỳ thần bí ở trường em, hơn nữa còn có quyền có thế, học cạnh lớp em, mỗi khi học ở hội trường, cô ấy cũng sẽ đi nhưng chưa bao giờ nói chuyện với chúng em. Các bạn cũng sợ cô ấy lắm, không ai dám chủ động bắt chuyện với cô ấy cả. Bởi vì ngày nào cũng có rất nhiều vệ sĩ cường tráng đứng bên cạnh cô ấy, ngay cả giáo viên cũng sợ hãi!”
“Ha ha, nhưng mà có đôi khi em cố ý ngồi ở hàng bên cạnh nhóm các cô ấy, nghe lén cô ấy nói chuyện với bạn. Bởi vì em phát hiện cô ấy và bạn bè của cô ấy rất thích đi du lịch khắp nơi, sau khi nghe lén xong, em bảo ba em cố ý đến chỗ đó chời”
Nhóc mập mạp cũng là người tinh ranh, hiển nhiên đã từng gặp rất nhiều chuyện trong trường, còn biết kéo mối cho ba mình.
Trần Khiêm nghe xong càng tò mò hơn. Nếu vậy thì đúng là cô gái này cực kỳ thần bí.
Tổng hợp với những manh mối lúc trước làm Trần Khiêm cảm giác, giống như những gì thầy Ngô đã nói, nhà họ Phương vẫn hùng mạnh như xưa nhưng dường như đang trốn tránh điều gì đó.
Mà bây giờ, nếu mình hỏi thăm một cách tùy tiện, nói không chừng sẽ bứt dây động rừng, bị tác dụng ngược.
“Bây giờ mỗi ngày cô ấy đều đến trường đúng giờ phải không?”
Trần Khiêm nhớ đến chuyện gì đó nên cất tiếng hỏi.
“Cũng không phải mỗi ngày, cô ấy và một người bạn của cô ấy thường đến lớp nghe giảng! Anh muốn tìm cô ấy à? Haiz, nhưng anh đừng trách em nói năng kỳ cục nhé, thật sự không phải phim đâu, lúc trước có rất nhiều cậu ấm, cảm thấy gia đình mình có tiền có thế, muốn tiếp cận cô ấy, kết quả cuối cùng, không biết tại sao mà những người đó đàng hoàng lại hẳn, cho nên bình thường mọi người đều chủ động tránh né cô ấy, cô ấy là người đẹp lạnh lùng.”
“Thế cô gái kia tên gì, có phải họ Phương không?
Trần Khiêm hỏi câu cuối cùng.
Nhóc mập mạp lắc đầu: “Từ trước đến nay giáo viên chưa bao giờ gọi tên cô ấy, không ai biết cả, nhưng hình như em nghe bạn cô ấy gọi cô ấy là Kiển Nám, nhưng cụ thể họ gì thì không biết!”
“Được rồi!"
Trần Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu.
 
Chương 839: Cậu học lớp nào


Nói thật thì Trần Khiêm không sợ thế lực sau lưng cô gái này.
Tất nhiên, chuyện đáng ăn mừng là chỉ cần mình được gặp cô ấy lần nữa thì hay biết mấy.
Lập tức trong lòng Trần Khiêm đã có cách giải quyết.
“Cậu học lớp nào?”
Trần Khiêm hỏi nhóc mập.
Sau đó nhóc mập nói hết tên khoa và tuổi của mình ra.
Cuối cùng Trần Khiêm ra hiệu cho cấp dưới để lại một số tiền thưởng, lúc này mới rời đi.
Nếu đã không thể bứt dây động rừng thì Trần Khiêm nghĩ chi bằng đi đường vòng, vào trường, tìm cơ hội tiếp xúc với cô gái tên Kiển Nám này.
Chỉ cần không mất dấu cô ấy thì mình có thể tìm được người phụ nữ tên Mộng Hân kia.
Cứ làm vậy đi!
Sau khi trở về, lập tức sắp xếp cho Chu Minh, bảo ông ta liên lạc với trường xếp cho mình vào.
Chuyện này, tất nhiên Chu Minh thấy không thành vấn đề.
Cùng lúc đó. Cảng Đảo. Đại hội đài truyền hình cũng đã kết thúc.
Mà Trần Hiểu thì ngồi được chút đã đi ngay.
Bởi vì Trần Hiểu đã từng nói sau khi tan họp đến tìm chị ấy nên tất nhiên Tô Mộc Vũ không dám chậm trễ.
Lúc chạng vạng, đặt xe đến cửa khẩu cảng biển.
Trần Hiểu sắp xếp người rồi, bảo mình đứng đây đợi.
Nhưng nhìn xung quanh, trước mặt là biển nước mênh mồng, không hề thấy có chiếc thuyền nào cả.
“Tụi mình cứ chờ ở đây đi, các cậu không biết, lần này cậu Dương sẽ tiếp đãi chúng ta như thế nào nhỉ, ha ha hai”
Mà lúc này, có tiếng thảo luận rộn ràng vui vẻ của các cô gái.
Tô Mộc Vũ nhìn sang bên kia.
Thì thấy có bốn năm cô gái cùng đi về phía bên này.
Trông có vẻ rất vui. “Hả2"
Khi Tô Mộc Vũ thấy một cô gái trong số đó, Tô Mộc Vũ ngạc nhiên.
Hiển nhiên cô gái kia cũng thấy Tô Mộc Vũ đang đứng ở cảng, lập tức ngừng bước lại ngay.
Vẻ mặt cũng phấn khích hẳn lên...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top