Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 760: Tớ với người kia đã không còn quan hệ gì nữa rồi


Biệt thự nhà Tân Nhã.
Lúc này, mấy chị em đang uống rượu, hát karaoke rất vui vẻ.
Mọi người đều cố gắng để Tân Nhã quên đi chuyện không vui vẻ gì với Trần Khiêm ngày hôm nay.
Còn ba mẹ của Tân Nhã, sáng hôm nay đã đi Yên Kinh rồi.
Cho nên buổi tối, nhóm Triệu Đồng Đồng chắc chắn sẽ không đi mà ở bên Tân Nhã.
“Đồng Đồng, tớ đi nhà vệ sinh, cậu đi với tớ nhé?”
Tân Nhã nói. “Được thôi!”
Sau đó hai cô gái cùng lên nhà vệ sinh ở tầng trên.
Nhưng chẳng bao lâu sau. “AI"
Trên tầng đột nhiên truyền đến tiếng hét.
Làm cho tất cả mọi người đều giật mình. Lúc này mới chạy lên.
Nhìn vào nhà vệ sinh thì không thấy bóng dáng Tần Nhã với Triệu Đồng Đồng đâu.
Thấy cửa sổ nhà vệ sinh đang mở, nhìn xuống dưới lầu cũng không thấy bóng dáng đâu.
“Đồng Đồng, Tiểu Nhã? Hai cậu đừng đùa, hai cậu đâu rồi?”
Mấy cô gái gọi.
Nhưng tìm cả buổi, thì mới chắc chắn Tân Nhã không đùa mà thật sự là không thấy đâu.
Lo lắng sắp khóc đến nơi. “Làm thế nào bây giờ?”
“Còn có thể thế nào nữa? Mau gọi điện thoại cho cảnh sát đi!”
“Thả bọn tôi ra, anh là ai?”
Mà vừa nấy, lúc Tần Nhã với Triệu Đồng Đồng vừa vào nhà vệ sinh thì có một bóng đen vụt qua trước mắt bọn họ, sau đó có một cơn đau ở lưng, rồi hai người ngất đi.
Lúc tỉnh lại thì đã bị bắt cóc đến đây rồi.
Giống như là trong một căn nhà lụp xụp nơi hoang vắng.
Lúc này sợ hãi nói.
“Đúng vậy, mau thả bọn tôi ra, nói cho anh biết, Tần Nhã quen biết rất nhiều cậu ấm đấy, nếu anh không thả bọn tôi ra thì đời anh tiêu rồi!”
Triệu Đồng Đồng nói.
“Ha ha ha, tôi lại sợ quá cơ, tôi biết cô Tần là hôn thê của cậu Long, hơn nữa còn nghe nói Long Thiếu Vân rất thích cô. Thật ra hôm nay tôi bắt hai người đến đây cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn mượn cô Tân để có thể khiến tên khốn Long Thiếu Vân kia trả tiền cho tôi thôi, lấy được tiền rồi thì tôi sẽ đi ngay, không làm tổn thương đến một cọng tóc của cô Tân đâu!”
Người này chính là Hầu Tam.
Tên này, không có lợi thì không dậy sớm, đưa tiền thì chắc chắn chuyện gì cũng sẽ làm.
Lúc này cũng vì tiền cho nên mới muốn đe dọa Long Thiếu Vân.
Dù sao thì chưa đến cuối cùng, hắn ta cũng không muốn vạch mặt, nói ra chuyện Long Thiếu Vân với mình suýt chút nữa là làm nhục Âu Dương Như.
Bởi vì như vậy, mình sẽ đắc tội với cả nhà họ Trần, nhà họ Long với cả nhà Âu Dương, đảm bảo là chết không có chỗ chôn.
Hắn ta là người thông minh.
Mới có ý tưởng này.
“He he, cô Tân, quả nhiên cô rất xinh đẹp, tôi tin là Long Thiếu Vân chắc chắn sẽ vì cô vợ xinh như hoa của cậu ta mà đem tiền trả cho tôi thôi!”
Hầu Tam bóp cằm Tân Nhã.
“Hừ, không chỉ Long Thiếu Vân mà còn một người nữa, nếu như để bọn họ biết được anh bắt cóc Tiểu Nhã, anh sẽ đi đời nhà ma, chính là Trần Khiêm - cậu Trần của Kim Lăng!”
Triệu Đồng Đồng lại nói.
“Cái gì? Trần Khiêm?”
Sắc mặt Hầu Tam đanh lại.
Nếu không khiêu khích đến Trần Khiêm thì mình cũng sẽ không đến mức trốn chui trốn nhủi ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Đúng vậy, không thể đánh giá thấp thế lực của nhà họ Trần ở Kim Lăng được.
“Đồng Đồng, cậu đừng nói nữa, tớ với người kia đã không còn quan hệ gì nữa rồi! Hơn nữa hai bọn tớ đã cắt đứt rồi, sao cậu ta giúp tớ được chứ!”
Tân Nhã nhìn Triệu Đồng Đồng rồi nói.
 
Chương 761: Anh vừa nói cái gì


“Hừ, tớ không tin đâu. Cho dù có cắt đứt thì Trần Khiêm cũng sẽ đến cứu cậu!”
Triệu Đồng Đồng nói.
“Từ này về sau, tớ cũng không muốn nhìn thấy tên khốn này nữa!”
Tân Nhã thờ ơ nói. “Này này này! Hai người các cô nói xong chưa hả, con mẹ nó tôi đang bắt cóc hai cô đấy! Hai cô đang làm cái gì thế chứ? Coi tôi là không khí à!”
Hầu Tam ở một bên nghe hai người nói chuyện thì tức giận.
Triệu Đồng Đồng sợ hãi ngậm miệng lại.
Hầu Tam xoa mũi, lấy điện thoại của Tân Nhã.
“Tôi cũng chẳng quan tâm cậu này cậu kia đâu, tôi chỉ cần tiền thôi!”
Nói xong thì lấy điện thoại của Tần Nhã gọi cho Long Thiếu Vân.
“Tiểu Nhã, sao tự dưng em lại gọi cho anh vậy?”
Đầu kia điện thoại lập tức truyền đến giọng nói cưng chiều của Long Thiếu Vân.
“Đệch mẹ, đừng có nói nhảm nữa, Tân Nhã đang ở trong tay tôi, không muốn Tiểu Nhã của cậu xảy ra chuyện thì đem tiền qua đây cho tôi! Tôi sẽ lập tức thả người!”
Hầu Tam mắng.
“Hửm? Hầu Tam? Cậu thật sự to gan đấy, tôi đã tha cho cậu một mạng rồi mà cậu dám bắt cóc Tân Nhã sao?”
Giọng của Long Thiếu Vân lạnh lùng.
“Ha ha, tha cho tôi một mạng, tôi nói cho cậu biết Long Thiếu Vân, hôm nay hai chúng ta tính luôn cả thù mới nợ cũ đi. Hơn nữa khoản tiền đó, bây giờ tôi muốn gấp ba, xem như là phí tổn thất tinh thần mà cậu gây ra cho tôi! Với cả mớ hỗn độn mà trước
đây cậu làm, ở đây tôi có bản ghi âm, cậu tự mình đem tiền đến cho tôi, tôi sẽ giao hết mấy thứ này cho cậu, hai chúng ta coi như hết nợi”
Hầu Tam lạnh lùng cười.
Đã chịu tổn thất một lần rồi, đương nhiên Hầu Tam sẽ không chịu thêm lần thứ hai.
Mặc dù người của Long Thiếu Vân rất giỏi giang, nhưng muốn bắt Hầu Tam sao? Ha ha!
Tin rằng Long Thiếu Vân cũng tự hiểu điều này.
“Tôi sẽ không đi. Ngoài ra, tôi sẽ cho người đem tiền đến cho cậu, cậu đang ở đâu?”
Long Thiếu Vân lạnh lùng nói.
“Đừng đừng, cậu phải đến, có một số chuyện tôi phải trực tiếp nói rõ với cậu, nếu cậu không đến, tôi dám chắc sau này cậu sẽ hối hận đấy, hơn nữa, phải là một mình cậu đến thôi!”
Hầu Tam lạnh lùng cười.
“Kệ cậu, tôi nói rồi, không đi là không đi, cậu cứ thử động vào tôi xem!”
Long Thiếu Vân cười.
“Mẹ kiếp, cậu thật sự không tới, nếu cậu không y tôi thà không lấy tiền, tôi sẽ chơi vợ chưa cưới của cậu, cậu tin không? Dù sao thì cô ta cũng xinh như vậy mài”
“Đưa cậu ba triệu tệ, cậu thả người, để lại bản ghi âm của cậu, trừ những thứ này thì tất cả đều miễn bàn! Ngoài ra, cậu suy nghĩ về kết cục của cậu đi!”
Nói xong, Long Thiếu Vân dứt khoát cúp điện thoại.
“Alo! Alo! Mẹ nó, thật là súc vật mà, ngay cả người phụ nữ của mình mà cũng không quan tâm!”
Hầu Tam tức đến mức tái xanh cả mặt.
Mặc dù Tân Nhã không thích Long Thiếu Vân một chút nào, nhưng cô ta hoàn toàn nghe thấy những lời vừa rồi, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.
Quả nhiên, kẻ khốn nạn có ngụy trang giỏi cỡ nào thì cũng là thằng khốn mà thôi.
Lúc thực sự nguy hiểm, bản tính của bọn họ sẽ được bộc lộ.
“Ha ha, suy tính tốt đẹp của anh đã sai rồi, quan hệ giữa tôi với Long Thiếu Vân đâu có tốt như anh tưởng tượng, lấy tôi để đe dọa anh ta sao, anh năm mơ rồi!"
Tân Nhã cười khổ một tiếng.
“Vậy phải làm thế nào? Đã bắt cóc, còn liên tục đắc tội với ba gia tộc lớn, tôi không thể chỉ lấy được ba triệu tệ!”
Hầu Tam lo lắng gãi đầu.
Đột nhiên hắn ta vỗ đùi.
Tự dưng giật mình.
“Ôi đệch, sao tôi lại quên mất nhỉ, quả thực không được, tôi phải kiếm thêm một khoản từ cậu Trần mới được. Nhà họ Long cho tôi ba triệu, cậu Trần giàu hơn, thế nào cũng tống được bốn đến năm triệu tệ thôi, mua bán thế này mới đáng chứ! Hơn nữa trong tay tôi còn có tin tức mà cậu Trần muốn! Hi hi!”
Hầu Tam cười.
Đi đến bên cạnh Tần Nhã nói: “Cô Tân, phiền cô
cho tôi cách liên lạc với cậu Trần.”
“Xin lỗi, tôi với cậu ta không có bất cứ quan hệ nào hết, cũng không có cách nào để liên lạc với cậu †a cả. Với cả dùng tôi để đe dọa cậu ta, anh không cảm thấy anh càng nực cười hơn à?”
Tân Nhã lạnh lùng cười.
“He he, nực cười gì chứ, trong tay tôi có tin mà cậu ta muốn, cho dù cô không đáng tiền thì tin của tôi cũng đáng tiền chứ. Dù sao thì lần này tôi với Long Thiếu Vân hại cậu ta thê thảm vậy mà, làm nhục người nhà Âu Dương, cậu ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tội đâu! Đang nóng ruột tìm tôi để minh oan cho cậu ta kia mà!"
Dù sao thì Hầu Tam cũng sẽ không ở lại trong nước nữa, những bí mật này cũng không còn là bí mật nữa, cho nên chẳng sợ phải đắc tội với ai hết.
Tân Nhã nghe thấy những lời này thì ngẩng mạnh đầu lên: “Anh vừa nói cái gì?”
 
Chương 762: Tân Nhã bị bắt cóc


“Aiz, nói với cô chuyện này cũng chẳng sao cả, để cô có thể nhìn rõ được vị hôn phu của cô, Long Thiếu Vân là người thế nào. Còn cậu Trần cũng thật là, trước giờ không dẫn theo người vệ sĩ nào cả, thế nên hôm đó, Long Thiếu Vân mới tìm tôi, muốn thương lượng với tôi một chuyện...”
Hầu Tam nói xong.
Tân Nhã thở gấp.
“Hóa ra Trần Khiêm thật sự không làm gì cả, là anh làm! Tại sao các người lại hãm hại cậu ấy như vậy!"
Hốc mắt Tân Nhã phiếm đỏ, trong lòng xuất hiện một cảm giác khó tả.
Đúng vậy, sao mình lại ngốc thế chứ.
Mình quen Trần Khiêm đã một thời gian rồi, sao cậu ấy có thể là người như vậy được chứ.
Vả lại Trần Khiêm cũng đã giải thích với mình, nói cậu ấy không làm gì cả.
Cậu ấy xem mình là bạn tốt nên mới nói như vậy với mình.
Nhưng mình thì sao, không tin cậu ấy chút nào cả, còn măng cậu ấy kinh tởm, tra nam.
Lúc đó chắc trong lòng cậu ấy thất vọng lắm! Nhiều người như vậy mà chẳng ai tin cậu ấy cả, ở đó chỉ có mình là bạn nhưng mình cũng không tin
cậu ấy!
Vừa nấy, Trần Khiêm còn đến thăm mình, muốn giải thích rõ mọi chuyện với mình.
Nhưng tại sao.
Tại sao mình lại không thể nghe cậu ấy giải thích, tại sao còn đuổi cậu ấy đi!
“Trần Khiêm, là tớ trách lầm cậu rồi, xin lỗi!”
Nước mắt Tân Nhã đột nhiên chảy ra.
“Được rồi được rồi, cái gì mà hiểu lầm với không hiểu lầm, giờ tôi chẳng quan tâm gì hết, lấy được tiền rồi tôi sẽ biến mất, không ai tìm được tôi đâu, mấy người cứ đấu với nhau đi, ha hai”
Hầu Tam nói.
“Nhanh lên, đưa số cậu ta cho tôi!”
“Tôi không có, tôi tuyệt đối sẽ không để anh hại cậu ấy đâu!”
“Gì mà hại cậu ta chứ, tôi chỉ muốn để cậu ta
hóa giải hiểu lầm thôi, tôi sẽ không hại cậu ta đâu, cô nhanh cho tôi đi. Nếu không, đừng tưởng tôi là chính nhân quân tử gì, tôi giải quyết bạn cô trước nhé, cô tin không?”
Hầu Tam vừa nói cởi thắt lưng ra.
“AI Đừng mà đừng mài”
Triệu Đồng Đồng sợ hãi hét to.
“Tiểu Nhã, xem ra anh ta thật sự không có ý gì khác đâu, để Trần Khiêm đến cứu chúng ta đi, nhé?”
Triệu Đồng Đồng vừa khóc vừa nói.
“Ha ha, cậu sai rồi Đồng Đồng, nếu thật sự gọi Trần Khiêm đến cứu chúng ta, cậu ấy cũng sẽ không đến đâu. Lần này tớ làm tổn thương cậu ấy,
bọn tớ không còn là bạn bè nữa rồi!”
Hốc mắt Tân Nhã đỏ lên: “Nếu như có đến, thì cậu ấy cũng vì chuyện của cậu ấy thôi!”
“Được rồi được rồi, mau cho tôi đi, tôi lấy được tiền rồi sẽ đi!”
Hầu Tam bất lực nói.
Triệu Đồng Đồng nói: “Tôi có, tôi cho anh!”
Sau đó, Hầu Tam gọi đi. “Sao thế Triệu Đồng Đồng?” Chẳng mấy chốc Trần Khiêm đã nhận máy.
“He he, cậu Trần, tôi là Hầu Tam! Chào cậu nhé!”
“Hầu Tam?”
“Có thể là cậu quên rồi, trưa hôm nay, ở khách sạn, chúng ta đã gặp nhau rồi!”
“Là anh!”
Trần Khiêm từ trên giường ngồi dậy.
“Đúng vậy, hiện tại tôi đang mời cô Tân Nhã với cô Triệu Đồng Đồng đến chỗ tôi, tôi cũng biết rõ là cậu đang lật tung cả Kim Lăng lên để tìm tôi, tôi chỉ là muốn giao dịch với cậu chút thôi!”
Hầu Tam nói.
“Anh dám bắt cóc Tân Nhã, anh muốn làm gì?”
Trần Khiêm lạnh giọng nói.
“Là thế này, tôi biết cậu chịu oan ức, bởi vì trước. đây cô Trần đã từng quan tâm tôi, cho nên trong lòng tôi rất khó chịu. Như này, nguồn gốc của chuyện kia, tôi đều đã ghi âm lại rồi, cậu gửi cho tôi một khoản nhỏ, sau đó tôi sẽ cút đi thật xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu, cũng trả lại trong sạch cho cậuf
“Tôi hỏi anh, anh bắt cóc Tân Nhã làm gì?”
Trần Khiêm nói.
“À à, cậu yên tâm, cô Tân Nhã chắc chắn là không có chuyện gì đâu. Nhưng phải là cậu tự mình đem tiền đến cho tôi nhé, tôi không nhận chuyển khoản đâu, cũng đừng để thuộc hạ của cậu đến. Tôi biết cậu có hai người thuộc hạ rất đỉnh là Thiên Long với Địa Hổ, cho nên... He hel”
Lúc này, Tân Nhã khẽ cắn môi, nghiêm túc nghe tiếng trong điện thoại.
“Được thôi, tôi sẽ đến đó một chuyến, anh lập tức thả bọn họ ral”
Trần Khiêm không một chút do dự.
Nếu như vì chuyện của mình mà liên lụy đến Tân Nhã thì trong lòng Trần Khiêm rất áy náy.
 
Chương 763: Anh còn muốn thế nào nữa


Mặc dù Tân Nhã khiến mình hơi thất vọng.
Cảm thấy mình giúp cô ta như vậy, cô ta không nên không tin tưởng mình.
Nhưng mà cũng không tính là căm ghét gì.
Không muốn liên lụy cô ta thôi.
Dù sao thì bây giờ đã không còn một chút liên quan nào nữa rồi, không cần phải để cô ta phải vì mình là chịu tội.
“Cậu Trần, cậu quả nhiên là hào phóng, tôi hối hận vì đã hại cậu rồi, được được, tôi ở...”
Sau khi Hầu Tam nói vài câu.
Trần Khiêm cúp điện thoại.
Còn Tân Nhã thì đã chảy nước mắt rồi.
“Cậu ấy không ghét mình, vì mình mà cậu ấy sẵn sàng dấn thân vào nguy hiểm!” Trái tim Tân
Nhã hoàn toàn tan chảy rồi.
Sau khi dặn dò Thiên Long với Địa Hổ một số việc, Trần Khiêm tự mình lái xe đi.
Đến nơi. Trần Khiêm xách theo một túi tiền.
Đứng ở nơi hẻo lánh này.
“Cậu Trần, tôi thấy cậu rồi, quả nhiên là cậu không dẫn theo người tới!”
Hầu Tam cầm ống nhòm nhìn ra bên ngoài. Sau khi xác định không có gì sai sót.
Mới nói ra địa điểm thứ hai.
Để Trần Khiêm đến.
Mẹ kiếp, tên này thật là xảo trá mà.
Trần Khiêm cảm thấy bất lực.
Chỉ nghe theo lời của hẳn ta, chạy mấy vòng mới thấy được Hầu Tam xấu xí.
“Chào cậu Trần!” Hầu Tam khẽ cúi đầu.
“Đừng nói nhảm nữa, thả bọn họ ra đi, với cả bản ghi âm tôi cần đâu?”
Trần Khiêm ném tiền ở phía trước Hầu Tam.
“Đây đây, đều ở đây cả, có bản ghi âm này, cậu
chắc chắn sẽ làm sáng tỏ được sự trong sạch của mình!”
Hầu Tam cười nói.
Trần Khiêm đến trước mặt Tần Nhã với Triệu Đồng Đồng, cởi trói cho bọn họ.
Bởi vì sợ Tân Nhã với Triệu Đồng Đồng phát ra tiếng, cho nên vừa nấy Hầu Tam đã bịt miệng bọn họ lại.
“Trần Khiêm!”
Sau khi Tân Nhã được cởi trói, thì cô ta bổ nhào vào lòng Trần Khiêm rồi khóc.
“Xin lỗi, tớ xin lỗi cậu! Tớ không nên không tin cậu! Còn nói tớ ở bên Long Thiếu Vân để chọc tức cậu, xin lỗi!”
Tân Nhã khóc.
Tay của Trần Khiêm giơ lên, không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Hai người không sao là tốt rồi, chúng ta đi thôi!”
Trần Khiêm cũng không có ý định ôm Tân Nhã mà đẩy nhẹ Tần Nhã ra, sau đó cười nói.
“Đợi một chút cậu Trần!”
“Tôi còn một chuyện nữa!” Hầu Tam lại nói.
“Anh còn muốn thế nào nữa?” Trần Khiêm cau mày.
“Đó là từ nay về sau mặc dù tôi đã cuốn xéo đi rồi, nhưng nếu như sau này cô Trần Hiểu có hỏi, xin cậu đừng nói là do tôi làm, giữ bí mật giúp tôi. Cậu Trần, cậu tốt bụng hào phóng, nhưng cô Trần Hiểu thì không như vậy, tôi sẽ bị lóc thịt mất. Cho nên, xin cậu Trần xem như tôi không có ác ý gì mà tha cho tôi một mạng! Để cô Trần Hiểu tìm nhà họ Long mà tính sổ, là bọn họ bảo tôi làm!”
Hầu Tam nuốt một ngụm nước bọt. Trần Khiêm gật đầu.
Sau đó đưa Triệu Đồng Đồng và Tần Nhã ra ngoài.
Còn Hầu Tam thì ở bên trong cửa sổ, nhìn ra ngoài bằng ống nhòm.
Rõ ràng người này sợ Trần Khiêm sẽ tìm người xử hắn ta.
Sau khi Trần Khiêm ra ngoài thì cười nhạt.
“Hầu Tam, anh cầm ống nhòm, không cần nhìn bốn phương tám hướng vậy đâu, nếu không tâm nhìn dễ bị khuất lầm!”
Trần Khiêm hét lên.
“Ôi đệch, cậu Trần, cậu có ý gì?”
Hầu Tam nhạy cảm đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
Lúc này, nghe thấy trên đầu truyền đến tiếng vù vù.
Ngẩng đầu lên nhìn thì há hốc mồm...
 
Chương 764: Anh muốn gì


Hầu Tam hìn thấy từng chiếc từng chiếc trực thăng lượng trên bầu trời, tạo thành thế bao vây khu nhà.
Những ba mươi chiếc...
Hầu Tam nhìn muốn rớt tròng mắt.
Còn Triệu Đồng Đồng thì càng ngạc nhiên bụm miệng.
Ôi trời, tuy Triệu Đồng Đồng cũng là gái thành phố nhưng chưa từng được nhìn thấy cảnh tượng nào oai hùng thế này!
“Trần Khiêm, cậu đểu cán!"
Hầu Tam hoảng sợ gào lên.
Ngay lập tức định cầm tiền chuồn đi.
Mà vệ sĩ đã xuống từ thang dây từ lâu.
Bao vây Hầu Tam lại.
"Đúng thật là cậu à Hầu Tam. Vốn tưởng thằng oắt cậu không dám quay về nữa, không ngờ cậu không những quay về mà còn dám hãm hại cậu
Trần. Cậu không sợ chủ tịch Trần Hiểu biết à?"
Lý Chấn Quốc bước xuống, bên cạnh là Thiên Long Địa Hổ.
Bấy giờ ông ấy cười khẩy nói. Rõ ràng bọn họ đều quen biết nhau.
Nhìn thấy Thiên Long Địa Hổ và Lý Chấn Quốc đều tới cả.
Hầu Tam cũng bỏ ý định bỏ trốn.
Đúng vậy, bây giờ nói gì cũng muộn rồi, nếu Lý Chấn Quốc nói chuyện này cho Trần Hiểu thì chắc chắn Trần Hiểu sẽ không tha cho hắn ta, đến lúc đó muốn toàn thây còn khó nữa là.
Nếu bây giờ buông tay chịu trói thì may ra còn đường sống.
"Hì hì hì, chẳng phải từ lúc cô chủ đuổi em đi, em thật sự không còn đường sống sao. Hơn nữa anh Chấn Quốc, đúng là em có tham gia hãm hại cậu Trần, nhưng em cũng rất có thiện ý mà. Mà anh không biết đấy thôi, hôm đó Long Thiếu Vân kia không chỉ định hại cậu Trần đơn giản vậy đâu, còn muốn em đánh cậu Trần ngất rồi cho cậu ấy uống thuốc nữa cơ. Thế nên em từ chối thẳng thừng, hơn nữa anh xem, em chủ động đem chứng cứ đến giúp cậu Trần thanh minh đây này!"
Hầu Tam tí tởn nói.
"Anh Chấn Quốc, nể tình ba anh em chúng ta lúc đầu đều là người của cô chủ, lúc đó em cũng từng cứu anh mà tha cho em được không? Anh xem, lúc đó em còn trẻ người non dạ, bây giờ tuy rằng trưởng thành rồi nhưng có làm nên được trò trống gì đâu?"
"Cậu còn biết lúc đầu mình là người của cô chủ à? Tôi tưởng cậu quên rồi ấy chứ. Còn về việc xử lí cậu thế nào thì vẫn phải để cậu Trần quyết định!"
Đám người Lý Chấn Quốc đến bên cạnh Trần Khiêm.
"Trước đây Hầu Tam là người của chị em à?"
Trần Khiêm cũng bất ngờ, thảo nào Hầu Tam lại sợ bà chị mình đến vậy.
"Vâng thưa cậu Trần. Ban đầu cô chủ lập nghiệp ở Kim Lăng có tôi, Triệu Tử Hưng và Hầu Ngạn Bình cũng chính là Hầu Tam này, ba người chúng tôi trợ thủ. Lúc đó Hầu Tam mới hai mươi hai tuổi đầu, nhưng tính tình lăng nhăng ngả ngớn, có lần uống say rồi làm cho một nữ nhân công to bụng khiến cô chủ tức giận đuổi tên cầm thú này đi!"
Lý Chấn Quốc nhìn Hầu Tam lạnh lùng cười.
"Hóa ra còn có chuyện này! Nếu anh ta đã mang chứng cứ tới thì em không truy cứu nữa!"
Nói thật, ban đầu Trần Khiêm còn muốn tìm ra người này rồi băm vằm hẳn ta ra.
Nhưng bây giờ nhìn gương mặt tí tởn của Hầu Tam, hắn còn cười với anh.
Trần Khiêm cũng chẳng thèm để ý tới con người này nữa.
"Hừ, xem như cậu gặp may. Hầu Tam, để tiền lại rồi cút đi! Lần này tha cho cậu!"
Lý Chấn Quốc vừa tức giận đồng thời thầm thở phào một hơi.
Dù sao, trước đây cũng từng cùng nhau làm sự nghiệp, hơn nữa Hầu Tam này ngày xưa còn cứu
mình một lần.
Thật sự sợ cậu Trần tức giận muốn mạng của thẳng oäắt này.
"Em... em không đi!" Hầu Tam nói.
"Anh muốn gì?"
 
Chương 765: Sắp không duy trì được gia tộc nữa rồi


"Cậu Trần, cậu xem tôi cũng chẳng còn chốn nào để đi nữa, cậu giữ tôi lại đi nhé. Tôi đảm bảo, sau này không phạm bất cứ sai lầm nào nữa. Cậu Trần, cậu cho tôi theo cậu nhé!?"
Hầu Tam nói.
Đúng vậy, lần đầu tiên hắn gặp Trần Khiêm ở khách sạn đã nhìn ra Trần Khiêm là người có tính tình nhân hậu độ lượng.
Mà những lời vừa rồi cũng không đơn giản là nói đùa.
Đúng là Long Thiếu Vân đã từng bảo mình dùng vài thủ đoạn để hại Trần Khiêm.
Nhưng Hầu Tam bằng mặt không băng lòng, sao có thể thật sự đi hại Trần Khiêm.
Một là sợ Trần Hiểu. Hai là dù sao Trần Hiểu cũng có ơn với hắn ta.
Hắn ta không dám quay về, chỉ muốn kiếm ít tiền rồi rời khỏi nơi đầy thị phi này.
Thật ra, đoạn ghi âm này cũng là đề phòng lúc đầu gặp Long Thiếu Vân, nếu thuận lợi lấy được tiền thì cùng lắm Trần Khiêm chỉ bị hiểu lầm bảy tám ngày, mình thì trốn đến chốn chẳng ai biết rồi gửi đoạn ghi âm này cho Lý Chấn Quốc.
Bây giờ xem ra có muốn chạy cũng không chạy được rồi.
Thế thì dứt khoát xin Trần Khiêm giữ mình lại!
"Anh?"
Trần Khiêm bất giác cười khổ: "Thôi bỏ đi, hôm nay tôi tha cho anh, sau này cũng sẽ không để cho chị tôi truy cứu đâu, anh vẫn nên đi đi!"
Dáng vẻ gian manh của Hầu Tam khiến Trần Khiêm không biết câu nào của hẳn ta là thật, câu nào là giả.
"Đừng đừng mà cậu Trần, tôi tặng cậu một món quà lớn, xem như quà gặp mặt nhé! Cậu Trần, nhất định cậu sẽ thích cho xeml"
Hầu Tam nói.
Trần Khiêm và Lý Chấn Quốc nhìn nhau rồi anh mới gật đầu: 'Được thôi, vậy phải xem anh mang tới quà gì!"
Nói xong thì anh lại quay đầu nhìn Tân Nhã và Triệu Đồng Đồng: "Tổng giám đốc Lý, cho người đưa bọn họ về đi."
Giọng nói hơi lãnh đạm. Còn Tần Nhã thì vẫn trông mong Trần Khiêm có
thể nói gì đó với mình, ví dụ như những lời quan tâm chẳng hạn.
Nhưng một câu anh cũng không nói. Sau khi xe tới thì Trần Khiêm lên xe đi luôn. Anh cố ý như vậy.
Như vậy cũng tốt, tỏ rõ thái độ của mình, tránh sau này lại xảy ra hiểu lầm gì.
Tân Nhã nhìn bóng lưng rời đi của Trần Khiêm, lòng thấy chua xót. Lẽ nào từ nay về sau mình với Trần Khiêm cứ thế thôi sao? Lế nào cậu ấy nguội lạnh với mình thật rồi sao?
Đến tình nghĩa bạn bè cũng không còn nữa sao?
Ha ha, đúng vậy, nhất định là vậy. Trần Khiêm người ta chỉ muốn tới lấy chứng cứ, cứu mình chỉ là tiện tay mà thôi, mình suy nghĩ lung
tung làm gì chứ?
Mình là ai? Còn ảo tưởng Trần Khiêm sẽ vì mình mà một mình mạo hiểm.
Tân Nhã à, sao mày lại ngốc thế chứ, chút chuyện này cũng cảm động sao?
Trong lòng người ta chỉ có Tô Mộc Vũ mà thôi, nhân cơ hội này vạch rõ ranh giới với mình, rõ ràng vậy còn gì?
Trong lòng Tần Nhã chua chát nhắc nhở mình. Vốn dĩ còn tưởng thật sự có một chàng trai vì mình mà chịu từ bỏ tính mạng, đều là lừa người cả!
Lừa dối cả!
Đêm nay Tần Nhã trở về, bắt đầu trăn trọc trăn trỞ.
Mãi cho đến rạng sáng mới ngủ.
Hơn chín giờ sáng hôm sau, Tân Nhã bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.
"Tôi nói này Hướng Nam, chuyện này cậu phải nghĩ cách đi nhé. Lúc đầu chúng tôi cùng cậu ra khỏi nhà họ Tần, cậu phải chịu trách nhiệm với chúng tôi đấy, sắp không duy trì được gia tộc nữa rồi"
Là ba mẹ Tân Hướng Nam của Tần Nhã về. Còn có vài chú bác.
Đang bàn luận với Tân Hướng Nam cách ứng phó với nhà họ Long và nhà họ Tần ở Yên Kinh.
Ban đầu vì một số chuyện, Tân Hướng Nam tức giận mang người bỏ nhà đi, bây giờ sản nghiệp lúc đầu mọi người cùng nhau tạo lập sắp không trụ nổi.
Đương nhiên phải chịu trách nhiệm với mọi người.
"Đến bây giờ mà Tiểu Nhã với cậu ba nhà họ. Long còn chưa có kết quả gì, thế là không được rồi. Hôm nay, Long Thiếu Vân lại tổ chức tiệc sinh nhật ở sơn trang suối nước nóng, chỉ mặt bảo Tiểu Nhã phải đi cùng. Chuyện này rõ ràng là muốn Tiểu Nhã đồng ý đính hôn với cậu ta!"
Người trong tộc nói.
"Được rồi được rồi. Tối qua Tiểu Nhã xảy ra chuyện, mọi người cũng biết cả mà, cũng chẳng thấy cậu Long kia làm gì cho con gái tôi cả. Bây giờ Tiểu Nhã đang nghỉ ngơi, aiz, đúng là tạo nghiệp mà!"
Sáng sớm mấy người Tân Hướng Nam đã vội vàng trở về rồi. Dù sao chuyện con gái suýt chút bị bắt cóc quá nghiêm trọng.
Ngay lúc mọi người nóng ruột bàn bạc.
Thì cửa mở ra.
Sắc mặt Tân Nhã khá khó coi bước ra ngoài:
"Ba, mẹ, mọi người đừng sốt ruột, hôm nay con đi là được mà"
 
Chương 766: Các cậu tới chỗ tôi trước đã


"Tiểu Nhã, con không nghỉ trong phòng, ra ngoài làm gì?”
Tân Hướng Nam xót con gái.
"Khụ khụ, Tiểu Nhã là cô bé tốt. Ngoan, phải biết gia tộc như nhà họ Long chúng ta không đắc tội được. Hơn nữa, cậu Long cũng không phải là không yêu cháu. Chẳng phải cháu nói đó sao, lúc cháu bị bắt cóc, cậu Long còn đồng ý bỏ ra mấy triệu để cứu cháu nữa mài"
Người trong tộc nói.
Đương nhiên chuyện tối qua Tân Nhã đã lo lắng kể cho Tân Hướng Nam nghe, còn những người này thì được Tân Hướng Nam kể lại.
"Ha hai"
Tân Nhã cười đăng chát.
Đương nhiên cô ta biết người trong tộc có ý gì.
Tân Nhã cũng chẳng giận gì mấy người nói ra những lời này.
Dù sao thì đợt bắt tay đàn áp này của nhà họ Long và nhà họ Tần ở Yên Kinh đã khiến ba với mấy người chú bác này không thở được.
Các vị chú bác thì cũng có người nhà, cũng cần phải ăn cơm để sống.
Thế nên Tân Nhã không trách họ.
Hơn nữa, bây giờ Tân Nhã cũng không xem mình là cái rốn của vũ trụ nữa rồi.
Còn có thể thế nào được.
Bây giờ Trần Khiêm hoàn toàn không quan tâm đến mình, cậu ấy có Tô Mộc Vũ của cậu ấy.
Vốn dĩ trước đây Tân Nhã cảm thấy hai người còn có hi vọng, nhưng bây giờ... thôi bỏ đi, không muốn nhắc tới.
Tóm lại Tân Nhã của bây giờ, cảm thấy mình còn một chút tác dụng đó là có thể chuyển nguy thành an cho gia tộc mình!
"Ba, mẹ, chút nữa con trang điểm sửa soạn rồi chúng ta đi sơn trang suối nước nóng tham gia tiệc sinh nhật của cậu Long!"
Tần Nhã hít sâu vào một hơi rồi mỉm cười nói.
Sau đó thì đi vào phòng.
Nhìn con gái thế này, lòng Tân Hướng Nam không biết bao nhiêu là chua xót...
"Cậu Trần, đây chính là quà mà tôi tặng cậu, he he, chắc là cậu rất hứng thú nhỉ?"
Lại nói về Trần Khiêm. Hầu Tam chạy lại cầm theo một cái USB. Mở một đoạn video ra cho Trần Khiêm xem.
Trần Khiêm xem xong thì bất giác cười lạnh lùng: "Cái này tối qua anh chạy đi quay đấy à?"
"He he, đúng vậy. Hầu Tam tôi không có bản lĩnh gì lớn lao, chứ vượt nóc băng tường, trộm gà đổi chó thì chẳng ai bì được!"
Hầu Tam vỗ ngực nói.
"Được rồi, đừng có đắc ý nữa!"
Lý Chấn Quốc đứng bên cạnh cười khổ: "Có những cái này cộng với ghi âm trước đây thì chúng †a có thể tương kế tựu kế rồi!"
"Ừm"
Trần Khiêm gật đầu cười.
Ngay lúc này.
Điện thoại Trần Khiêm đổ chuông.
Vừa nhìn thì thấy em trai kết nghĩa Hoàng Vĩnh Hào gọi đến.
"Sao thế Vĩnh Hào?" Trần Khiêm hỏi.
"Anh, bọn em bị đánh rồi, Tiểu Phi bị đánh nặng nhất!"
"Cái gì! Ai to gan vậy?" Trần Khiêm tức giận.
"Còn ai vào đây nữa, Long Thiếu Vân đó. Hôm nay hắn rình rang tổ chức tiệc sinh nhật, dường như mời tất cả nhân vật có tiếng tăm ở Kim Lăng, mà chỉ không mời người theo Trần Thị, em với Tiểu Phi ngẫm nghĩ rồi dẫn người đi quấy..."
Hoàng Vĩnh Hào kể lại mọi chuyện.
Đại khái là lần này Long Thiếu Vân chống đối Trần Thị Trần Khiêm ra mặt, họ không phục nên lúc dẫn người đi quấy rối thì bị người nhà họ Long dạy dỗ.
Thế lực của nhà họ Long rất lớn, làn này Long Thiếu Vân tổ chức sinh nhật đặt địa điểm ở Kim Lăng.
Hơn nữa còn chọn sơn trang suối nước nóng là nơi trước đây chị Trần Hiểu điều hành.
Không cần nói nhiều cũng tỏ được tính châm chích.
Lần này nhà họ Long lại có nhiều người tới, bọn Tiểu Phi với Vĩnh Hào không nói trước một tiếng mà đã dẫn người đi quấy rối thì chắc chắn là chịu thiệt.
"Các cậu tới chỗ tôi trước đã!"
Trần Khiêm nói.
Trần Khiêm cũng đối đãi với Bạch Tiểu Phi và Hoàng Vĩnh Hào như anh em.
"Bọn em tới dưới lầu rồi, đang dìu Tiểu Phi đây ạt
Hoàng Vĩnh Hào nói. "Tôi xuống liền!"
 
Chương 767: Hôm nay người tới nịnh hót cậu nhiều thật


Trần Khiêm dẫn bọn Hầu Tam chạy xuống dưới lầu.
Quả nhiên, Bạch Tiểu Phi bị đánh đến mặt mũi bầm tím, mặt Hoàng Vĩnh Hào cũng xây xướt.
"Cậu Trần! Xin lỗi, hôm nay làm mất mặt anh rồi"
Bạch Tiểu Phi hệt như tướng đánh bại trận vậy,
chán nản xin lỗi. "Không sao, vào trước rồi nói!"
Trần Khiêm võ vai Bạch Tiểu Phi và Hoàng Vĩnh Hào, đang định vào trong với mọi người.
“Trần Khiêm! Trần Khiêm!"
Đột nhiên có một giọng nữ bên ngoài gọi Trần Khiêm.
Trần Khiêm quay đầu nhìn thì thấy người quen, Hàn Tư Dư.
Ít nhất cũng phải thời gian rồi không liên lạc với con nhóc này.
Không ngờ bây giờ gặp lại, xinh đẹp lên đấy. "Hàn Tư Dư, sao cậu đến đây?" Trần Khiêm hỏi. Đam Mỹ Cổ Đại
"Hứ, còn nói nữa, tớ về trường mà chẳng thấy bóng dáng cậu đâu nên muốn tới gặp cậu thôi!"
Hàn Tư Dư nói.
Từ lúc thân phận của Trần Khiêm bị lộ, sau một thời gian ngắn trăn trọc.
Trong lòng Hàn Tư Dư đã xảy ra thay đổi hoàn toàn đối với Trần Khiêm.
Ví dụ như Trần Khiêm trước đây, lúc Hàn Tư Dư nghỉ ngờ anh là cậu Trần thì trong lòng cứ lơ lửng không rõ ràng, rốt cuộc mình có yêu Trần Khiêm hay không?
Mãi cho đến lần trước ở tiểu khu, thấy Trần Khiêm được nhiều người cong lưng uốn gối chào thì
Hàn Tư Dư mới không suy nghĩ nữa.
"Muốn tới gặp tôi thôi? Được, thế thì gặp rồi đói"
Trần Khiêm không khỏi cười khổ.
"Xì! Sao bây giờ cậu thay đổi thành thế này rồi. Được thôi, tớ biết bên cạnh cậu có rất nhiều cô gái, từ lâu đã quên đám bạn học như chúng tớ rồi. Thật ra tớ tới tìm cậu còn có một chuyện khác!"
Hàn Tư Dư nói.
Trần Khiêm cũng không biết sao Hàn Tư Dư tìm được mình nhưng chuyện anh sống ở đâu cũng không còn là bí mật gì nữa.
Anh gật đầu ý bảo cô ta cứ nói ra đi.
"Là thế này, bây giờ tớ đã mở một công ty mạng, tự quản lý streamer. Vì thế, vốn dĩ tớ nghĩ là công ty dưới trướng cậu thì bọn tớ có thể đến núi
Vân Mông để livestream thu hút fan nhưng người bên kia không cho vào!"
Hàn Tư Dư nói.
"Được, chuyện này tôi giúp, sau các cậu cứ đến đó là được!"
Trần Khiêm cười nói.
Hàn Tư Dư chép miệng, thấy Trần Khiêm đối xử tốt với mình thế này.
Trong lòng thật vừa vui vừa buồn.
Đương nhiên vui là vì Trần Khiêm không hề trách trước đây mình vô lễ, còn xem mình là bạn học.
Buồn là vì nhớ tới trước đây, lúc vừa nhập học đại học, lúc đó Trần Khiêm thường hay nhìn lén mình, con gái mà, đương nhiên cô ta hiểu.
Trần Khiêm thích mình.
Nhưng mình lúc đó sao có thể thích thằng nghèo kém cỏi thế này được. Nói trắng ra là khá hối hận.
Nếu lúc đó mình ở bên Trần Khiêm thì tốt biết mấy!
"Đúng rồi, vậy cậu cũng giúp tôi một việc đi?" Trần Khiêm đột nhiên nhớ ra gì đó nên nói.
"Hả? Việc gì? Tớ có thể giúp được cậu à?" Hàn Tư Dư kinh ngạc hỏi.
"Được chứ, vào trong trước đã rồi chúng ta bàn!"
Trần Khiêm cười nói. Cùng lúc đó.
Sơn trang suối nước nóng đã đầy người, hôm nay vô cùng náo nhiệt.
Từ sau khi chị Trần Hiểu giải tán bán đấu giá tập đoàn thương mại Kim Lăng trước đây để Trần Khiêm có thể tự lập gây dựng sự nghiệp.
Đương nhiên sơn trang suối nước nóng cũng đã bán cho người khác điều hành rồi.
Còn hôm nay Long Thiếu Vân đột nhiên lại tổ chức tiệc sinh nhật ở đây, người đến đây đều hiểu rõ có ý gì.
Nói trắng ra, sau này nhà họ Long sẽ cắm cờ ở đây, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó!
“Cậu Long, hôm nay người tới nịnh hót cậu nhiều thật!"
Người hầu thấy rầm rộ nên tâng bốc.
"Ha ha, nói thừa. Đúng rồi, cả nhà Tân Nhã đã đến chưa?"
Long Thiếu Vân hỏi.
"Đã hỏi rồi, đang trên đường tới ạ. Ha ha, cô Tân Nhã có quật cường đến đâu thì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của cậu Long!"
"Hừ, cô gái Tân Nhã này, thiếu gia đây đối xử tốt với cô ấy như vậy, nhún nhường hết nấc thế mà cô ấy vẫn một lòng một dạ thích thằng lõi đáng chết Trần Khiêm đó. Xem ra không gây thêm chút áp lực thì cô ấy lại xem cậu Long tôi đây là không khí! Càng như vậy thì thiếu gia đây càng phải có được cô ấy! Mẹ nó không nói nữa, vừa nói là tôi lại muốn!"
"Ây yal" Ngay lúc này, một nữ nhân viên phục vụ cung kính đi tới, vốn muốn kính trà cho cậu Long nhưng lại bất cẩn làm đổ ly.
"Đệch, cô không có..."
Long Thiếu Vân đang định mắng mà sau khi nhìn thấy dáng vẻ của cô gái thì nuốt những lời mắng chửi xuống.
 
Chương 768: Vừa rồi em sợ chết đi được


"Xinh phết đấy, em gái, sao nãy giờ không thấy em thế?"
Đột nhiên Long Thiếu Vân nheo mắt hỏi.
"Chắc là vừa nãy cậu Long bận quá, với lại vừa nãy có người gây chuyện nên đương nhiên không thấy em rồi ạ!"
Cô gái cười khẽ.
Cười lên trông càng xinh.
Nói xong thì cô gái định rót rượu tiếp cho Long Thiếu Vân.
Nhưng lại bị Long Thiếu Vân nắm lấy tay: "Em nhìn này, vừa nãy em đổ rượu lên người anh rồi, không thể cứ nói xin lỗi suông được, phải bù đắp cho anh bằng cách làm anh vui thì anh mới hết giận đấy!
"Vậy... vậy cậu Long, cách nào mới có thể khiến anh vui ạ?"
Cô gái nũng nịu hỏi. "Ha ha, nào nào nào, đi theo anh! Ra phía saul"
Long Thiếu Vân thấy còn hơn tiếng nữa mới vào tiệc nên tìm vui.
"Cậu Long, bây giờ sao?"
Quản gia đứng bên cạnh nhắc nhở.
"Tôi biết rồi, yên tâm đi, tôi đi rồi về ngay!" Long Thiếu Vân nói.
Sau đó thì ôm người đẹp ra phía sau. "Thiếu Vân, em đi đâu thế?"
Mà ngay lúc này, một cô gái đứng chẳn trước mặt Long Thiếu Vân.
"Chị dâu, em ra phía sau có chút việc, về ngay mà, ha ha!"
Đương nhiên người đứng trước là Dương Hạ và cả em gái Dương Lộ của cô ta cùng các bạn học của Dương Lộ cũng được Dương Lộ mời tới.
Đáy mắt Dương Hạ lóe lên tia khinh miệt.
Đương nhiên biết rõ Long Thiếu Vân định đi làm gì.
Thậm chí tối qua, Dương Hạ còn cãi nhau với Long Thiếu Vân vì một số chuyện.
Vì sao ấy à.
Chính là vì buổi tiệc sinh nhật rầm rộ hôm nay. Ý Dương Hạ muốn gọi Trần Khiêm tới.
Ý tứ cũng rất đơn giản, hôm nay cũng là ngày Dương Hạ cô ta ra mặt, chắc chắn muốn Trần Khiêm tới.
Còn đây là đâu?
Sơn trang suối nước nóng, lúc xưa chính là nơi này khiến đời cô ta u ám.
Mà khiến Trần Khiêm bẽ mặt ngay tại đây là thích hợp nhất.
Thật ra nói tuột ra thì có tát vào mặt Trần Khiêm hết lần này đến lần khác thì vẫn cảm thấy không đủ, Dương Hạ muốn Trần Khiêm phải mất mặt trước mặt mình, trơ mắt nhìn mình tung hoành ngang ngược để khiến anh hối hận, khiến lòng anh khó chịu.
Đã sáng mắt chưa, rời khỏi Trần Khiêm anh thì thế nào, tôi vẫn rạng ngời đấy thôi, anh cứ cút về hối hận đi.
Đơn giản vậy thôi.
Dương Hạ chẳng nghĩ gì khác.
Nhưng Long Thiếu Vân thì không được, vì tổ chức sinh nhật lần này ở đây là để chống đối Trần Khiêm.
Thế nên hai người cãi nhau vài câu.
Đương nhiên Dương Hạ không lay chuyển được Long Thiếu Vân.
Cô ta lập tức dẫn em gái đi, chẳng quan tâm gì anh ta nữa.
"Ây ya, cậu Long, rốt cuộc anh muốn làm gì thế? Dẫn em đến khu phòng khách làm gì vậy? Phía trước còn một mớ khách của anh kia kìa?"
Cô gái nói.
“He he hel"
"Em nói thử anh dẫn em tới đây làm gì, vào đi!"
Long Thiếu Vân nhe răng cười mấy tiếng, sau đó kéo tay cô gái đẩy cô gái vào trong phòng.
"Anh làm gì thết"
Cô gái hoảng sợ hét lên: "Người đâu, cứu mạng với!"
"Mẹ nó, hôm nay cả cái sơn trang đều là người của ông, tôi xem ai dám..."
"Rầm!" Đột nhiên cửa bị người ta đá ra. Ngay sau đó bốn năm người liền xông vào. "Em gái, mẹ nó, mày dám đụng tới em gái tao, quay lại hết chưa? Tao xem mày còn muốn sống nữa không?"
Một chàng trai bước tới, hung hăng nói.
Mấy người đứng bên thì lấy điện thoại ra quay lại hiện trường.
"AI Anh, anh tới rồi, vừa rồi em sợ chết đi được!"
Cô gái lập tức đi tới chỗ chàng trai.
 
Chương 769: Đừng để thằng lõi đó chạy mất


Còn Long Thiếu Vân thì bị dọa giật mình, vội vã đứng dậy, lúc nhìn rõ gương mặt của chàng trai kia thì đồng từ chợt rút lại.
"Hầu... Hầu Tam? Sao lại à cậu? Sao cậu vào được?”
Long Thiếu Vân toát mồ hôi lạnh.
"Trùng hợp vậy à, thì ra là cậu Long. Được đấy, mày dám làm nhục cô em gái bảo bối nhất của tao, đệch mẹ nó tao giết mày!"
Nói xong thì Hầu Tam đá một cú thẳng vào ngực Long Thiếu Vân.
Long Thiếu Vân từ bên đầu giường bay thẳng sang bên kia.
Anh ta ôm ngực, cảm thấy máu sắp ộc ra khỏi miệng.
"Ghì hắn xuống cho tôi!" Hầu Tam ra lệnh. Mấy người lập tức ghì Long Thiếu Vân xuống.
Long Thiếu Vân bị dọa mặt trắng bệch: "Người đâu, người đâu rồi!!!"
Bấy giờ anh ta ngoác họng ra sức gào.
"Hét đi, hét to lên, ở phòng này mày có hét rách bản họng cũng không ai nghe thấy đâu. Trước thì mày sai người giết tao, sau lại đối xử với em gái tao thế này, Long Thiếu Vân, tao với mày không đội trời chung!"
Nói xong thì lại tát một bạt tai.
"Tam... Tam gia, tôi sai rồi, tôi sai rồi, anh có em gái lúc nào thế? Tôi không biết mà!"
Long Thiếu Vân nhận sai liền. "Bốp!"
Một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt: "Mày còn dám hỏi ngược lại tao, mày đối xử với em tao thế này mà còn có lý àI"
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Hầu Tam, tuy chúng ta có ân oán, tôi biết anh muốn trả thù tôi, nói thẳng ra thì anh muốn tiền chứ gì? Hôm nay là sinh nhật tôi, người lớn trong nhà họ Long chúng tôi đều tới cả, chúng ta có gì từ từ nói, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cho anh là được rồi!"
Long Thiếu Vân cũng không ngốc, sao có thể không nhìn ra màn kịch này được.
Cố ý lừa mình đây mà.
Bây giờ thật sự thấy hối hận vì lúc nấy không nhịn được.
"Ngoài ra Hầu Tam này, anh cũng biết rõ thân phận của tôi, đắt tội với tôi chẳng có chút lợi lộc nào, đúng không? Hơn nữa tôi nghe nói rồi, cả cái sơn trang đều lắp đặt thiết bị theo dõi an toàn, các anh ở đây không lâu nữa thì sẽ bị người của tôi phát hiện ngay. Đến lúc đó bọn họ đuổi sang đây thì anh cũng không dễ rút. Thế này đi, anh cầu tiền rồi đi đi!"
Long Thiếu Vân vội vã nói.
"Được đó cậu Long, đến giờ này rồi mà còn không quên hù dọa tao. Nhắc thêm, lúc bọn tao vào đi cửa sau, hơn nữa mày có biết năm xưa bộ thiết bị theo dõi an toàn này do ai giám sát lắp đặt không?"
Hầu Tam lạnh lùng cười.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
"Aj2"
"Là tao này!"
Hầu Tam hét lên rồi vút thêm một cái bạt tai nữa.
Long Thiếu Vân nuốt một ngụm nước bọt. "Vậy anh muốn thế nào?"
"Tao muốn ấy à? Cũng đơn giản, hôm nay mày lăng nhục em tao, tao bắt được tại trận rồi. Thế này đi, tao cũng chẳng thèm đồng tiền bẩn của mày, mày quỳ xuống gọi ba lần "Ông nội", sau đó nói "Cháu là thăng súc sinh" thì tao sẽ tha cho mày, thế nào?"
Hầu Tam cười khẩy.
"Anh đừng mơi”
"Bốp!"
Lại một cái bạt tai, còn cứng miệng: "Hôm nay Hầu Tam tao liều hết, cùng lắm thì chết cùng mày, dù sao thì thằng khốn mày cũng không tha cho †aol"
Nói xong thì Hầu Tam định rút dao ra.
Mà nhìn thấy con mắt đỏ ngầu của Hầu Tam thì Long Thiếu Vân cũng đã hiểu thù hận của mình với Hầu Tam đã đến mức sống chết, thật sự chuyện gì cũng có thể làm ra được.
"Đừng đừng đừng, tôi gọi, tam gia, tôi gọi mà!"
Long Thiếu Vân lập tức quỳ xuống: "Ông nội, cháu là thằng súc sinh!"
Nói liên tiếp ba lần.
Cảnh này cũng được những người khác quay. lại.
Đến lúc gọi đến lần thứ ba.
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu, kéo ga giường bên cạnh quãng về phía Hầu Tam.
Sau đó thì đứng dậy mở cửa sổ nhảy thẳng ra ngoài.
"Mẹ nó, đừng để thằng lõi đó chạy mất!"
Hầu Tam cũng ngây người, vội vã đuổi theo.
Nhưng Long Thiếu Vân vừa chạy vừa lớn tiếng hét lên, đương nhiên khiến cho đám vệ sĩ phía trước nghe thấy động tĩnh.
"Cậu Long!"
Tóc Dài đã dẫn một đám vệ sĩ chạy tới...
 
Chương 770: Người Tân Nhã thích là Trần Khiêm


"Tam gia, người của bọn họ tới rồi!" Một cậu đàn em lạnh lùng nhắc nhở.
"Không cần thiết phải đụng độ với bọn họ, mẹ nó, chúng ra rút trước đất"
Hầu Tam nói, sau đó thì dẫn theo mấy người và cô gái đi ra phía sau núi.
"Đuổi theo! Đuổi theo cho tôi, giết chúng!"
Long Thiếu Vân tức giận hét lên.
Từ nhỏ đến lớn, thật sự là lần đầu tiên anh ta chịu sỉ nhục thế này, cũng là lần đầu tiên bị người ta đối xử thế này. Đương nhiên Long Thiếu Vân không chịu được.
Một đám người đuổi theo.
"Cậu Long, cậu không sao chứ?"
Quản gia lo lắng hỏi.
"Mẹ nó! Không sao mà được à, nhìn chỗ tốt mà ông chọn đi, sao để bọn Hầu Tam vào được thế, suýt chút tôi đi chầu ông tổ rồi!"
Quản gia năm sáu mươi tuổi rồi mà còn ăn một bạt tai của Long Thiếu Vân.
Ông ta lập tức xấu hổ và tức giận nói: "Là tôi sơ sót, là tôi sơ sót thưa cậu Long!"
"Nhưng hôm nay là sinh nhật cậu, nhiều người có tiếng tăm đều tới, cậu Long, chúng ta về trước đã nhét"
Quản gia khuyên.
Long Thiếu Vân giận đùng đùng sửa soạn lại cà vạt rồi đi về phía trước.
"Mọi người nhìn, vị kia hẳn là cô Tân Nhã, vị hôn thê của cậu Long nhỉ?"
"Chậc chậc chậc, nghe nói cô Tần Nhã vô cùng khí chất, lại còn rất xinh đẹp, bây giờ được gặp đúng là không tầm thường!"
Bấy giờ không ít người giới thượng lưu nhìn thấy cả nhà Tân Nhã được người ta cung kính mời tới thì không kìm được bàn tán.
"Đúng rồi, các ông đã nghe chuyện này chưa? Cô Tân Nhã hình như có quan hệ với cậu Trần đấy, còn mờ ám lắm, suýt chút thành bạn gái của cậu Trần rồi đấy!"
"Gì mà suýt chút chứ? Tôi nghe nói là Tân Nhã đã là người của cậu Trần rồi, đã mang thai con của cậu Trần rồi đấy! Chẳng còn là bí mật gì nữa đâu!"
"Hả? Thật hay đùa thế? Còn có chuyện này à!"
"Đừng nói bừa, cẩn thận người của cậu Long nghe thấy đấy. Đại khái thì tôi cũng đã nghe được chuyển của cô Tân Nhã và cậu Trần, dù sao cũng không rõ thực hư, nhưng bây giờ cô Tân Nhã đã là người của cậu Long rồi!"
Mọi người bàn luận.
Còn Tần Nhã lần này tới không chỉ dẫn theo người nhà mà còn gọi cả bạn thân của mình tới nữa.
Để mấy người Triệu Đồng Đồng đi cùng với mình.
Những lời bàn luận của mọi người, Tân Nhã cũng đã nghe thấy cả.
Mặt bất giác đỏ ửng lên.
Nếu không phải đang trong buổi tiệc long trọng thì cô ta đã mắng đám người này miệng thối rồi.
Mà những lời bàn luận này cũng đã truyền đến tai Dương Hạ.
Cô ta lập tức nổi giận đùng đùng.
Vốn nghĩ đơn giản, hôm nay mình cũng là nhân vật chính.
Nhưng rõ ràng Tân Nhã vừa đến thì nhân vật chính đã trở thành cô ta nên Dương Hạ không vui.
Bây giờ lại nói Tân Nhã từng yêu đương với Trần Khiêm, Dương Hạ cảm thấy khó chịu.
Trong mắt mọi người đều thấy Tân Nhã xinh đẹp hơn mình, tốt hơn mình.
Mà cô gái Tần Nhã ưu tú hơn mình này lại từng yêu bạn trai cũ của mình nên càng không thoải mái.
Dương Hạ khá phiần lòng, thế nên ánh mắt nhìn Tần Nhã cũng tràn ngập ý thù địch.
Bấy giờ Long Thiếu Vân cũng đã quay lại.
Vừa nhìn đã thấy Tân Nhã.
Trong lòng cũng hơi phẫn uất.
Cô gái này cho dù mình có theo đuổi thế nào cũng như vậy, bây giờ đến chúc sinh nhật mình
cũng mặt lạnh như tiền.
Cộng thêm chịu sỉ nhục trước đó nên cảm thấy rất bực bội.
Long Thiếu Vân hậm hực ngồi xuống.
"Cậu Longl"
Vài người trong nhà họ Tần cuống quýt tới chào hỏi.
Long Thiếu Vân không ừ hử tiếng nào đã ngồi xuống ghế chủ tọa.
Lúc này Dương Hạ nói bằng giọng chua lòm: "Thiếu Vân, hôm nay là sinh nhật em mà chị thấy vị hôn thê của em hình như rất không vui đấy, mà em biết vừa nãy mọi người nói gì không?"
"Nói gì?"
"Mọi người đều nói người Tân Nhã thích là Trần Khiêm, ở bên em chỉ là bị ép buộc thôi, em là kẻ chia cắt Trần Khiêm với Tân Nhã đó!" Dương Hạ nói.
"Thối thật! Đệch mẹ ai nói thế! Ông giết hắn!"
 
Chương 771: Chuyện gì thế


Long Thiếu Vân tức giận.
Anh ta đập bàn mạnh một cái khiến tất cả mọi người giật mình.
Tất cả mọi người không ai dám ho he.
Đúng vậy, hôm nay nói là đến chúc mừng sinh nhật Long Thiếu Vân nhưng mọi người đều biết rõ là
đến để nịnh nọt Long Thiếu Vân.
Lúc này Long Thiếu Vân nhìn Tân Nhã rồi lạnh lùng nói: "Tân Nhã, qua đây ngồi cạnh anh! Anh muốn cho bọn họ thấy, người phụ nữ của Long Thiếu Vân anh chính là của Long Thiếu Vân anh!"
Còn Tần Nhã thì nhíu mày. Quay đầu nhìn chỗ khác.
Còn những người có mặt ở đây đều cười với tâm lý hóng drama.
Rõ ràng quá mà, Tần Nhã thế này là làm cậu Long bẽ mặt, không nể mặt chút nào cải!
Vốn dĩ hôm nay Long Thiếu Vân đã không vui rồi, thêm thái độ lạnh lùng của Tân Nhã khiến trong người anh ta luôn bực bội.
Cộng với màn khích bác lúc nấy của Dương Hạ cùng với vẻ mặt nhìn mình của tất cả mọi người bây giờ.
Long Thiếu Vân thật sự tức giận rồi.
"Anh nói em qua đây, em không nghe thất
Nói xong thì đứng dậy hung hăng kéo cánh tay của Tân Nhã tới bên cạnh mình.
"Anh làm gì thế! Con người anh sao lại như vậy chứt"
Đám Triệu Đồng Đồng đều tức giận nhìn Long Thiếu Vân.
Vốn còn nghĩ Tân Nhã với Trần Khiêm hết hi vọng rồi.
Nếu cậu Long ở Yên Kinh này thật sự được thì đến với Tiểu Nhã cũng rất tốt.
Nhưng bây giờ xem ra cậu Long này thật là khốn nạn của khốn nạn.
"Cô ấy là vị hôn thê của tôi, tôi muốn cô ấy thế nào thì cô ấy phải thế đó, sang đây! Ngồi bên cạnh rót rượu cho tôi, Trần Khiêm chó chết gì đó trong mắt tôi chẳng là cái thá gì cải"
Long Thiếu Vân bá đạo nắm lấy cánh tay Tần Nhã.
Người nhà họ Tân nhìn thấy sắc mặt đều khó coi nhưng không ai dám nói gì.
Dương Hạ thì lại vô cùng đắc ý nhìn cảnh này.
Tân Nhã ôm cánh tay bị kéo đau của mình rồi vẫn ngồi xuống.
"Hôm nay là sinh nhật tôi, đệch mẹ nó em có thể đừng có sụ mặt xuống thế không, tôi muốn em cười, vừa cười vừa rót rượu cho tôi!"
Long Thiếu Vân lại gào lên.
Mọi người không biết sao Long Thiếu Vân lại đột nhiên mất kiểm soát cảm xúc như vậy nhưng vẫn háo hức hóng drama thôi.
Sự đắng chát trong lòng Tân Nhã dường như: càng nồng đậm thêm.
Cố gắng gượng cười rót rượu cho Long Thiếu Vân.
"Tốt!" Tất cả mọi người đều cùng nói tốt.
Dương Hạ cũng chỉ cười mỉm: "Ha ha, em dâu đúng là tốt thật đấy. Mọi người cùng thật là, tin vịt nói gì mà em dâu thích Trần Khiêm kia, sao có thể chứ? Theo tôi thấy ấy à, em dâu yêu Thiếu Vân nhà tôi mới đúng, không tin thì... Thiếu Vân, hai đứa hôn nhau cái đi, ha ha ha, đây là món quà sinh nhật lớn nhất dành cho Thiếu Vân đấy!"
"Đúng đúng đúng, hôn đi! Hôn đi!"
Mọi người nghe Dương Hạ nói xong thì đều võ tay cổ vũ.
Long Thiếu Vân muốn ép buộc Tân Nhã nên đương nhiên không xem cô ta ra gì.
HừI “Hôn thì hôn!"
Nói xong Long Thiếu Vân liền cười khẩu muốn kéo Tân Nhã lại cưỡng hôn.
Nhưng Tần Nhã lại vội vã né tránh. "Anh làm gì thế? Anh điên à!"
Tân Nhã không nhịn được nữa mắng thẳng mặt.
"Hả? Chuyện gì thế?"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Dương Hạ cũng vờ tỏ ra bất ngờ nhìn cảnh này.
"Em dâu à, em không đúng đấy nhé, hôm nay là sinh nhật Thiếu Vân, em thế này rõ ràng không nể mặt mũi cậu ấy chút nào. Hừ, lẽ nào đến bây giờ rồi mà trong lòng em vẫn suy nghĩ về Trần Khiêm kia sao?"
Dương Hạ nói.
Cũng chính lời nói này châm lên lửa giận trong lòng Long Thiếu Vân.
Anh ta giận dữ nhìn Tân Nhã...
 
Chương 772: Xem ra lời đồn đều là thật


"Em dám tránh? Tôi bảo em phải ngoan ngoãn lại, nếu không tôi sẽ khiến nhà họ Tân của em mãi mãi bốc hơi ở Kim Lăng!"
Long Thiếu Vân cáu tiết lôi tóc Tân Nhã.
Kéo về phía mình.
"Thả tôi ra, đồ điên! Thả tôi ral"
"Bốp!"
Tân Nhã vừa vùng vẫy, theo bản năng vừa quất cho Long Thiếu Vân một bạt tai.
"Đánh tôi? Cô dám đánh tôi?"
Mắt Long Thiếu Vân gắn lên tia máu.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc há hốc miệng. "Tiầu Nhã, không sao chứ!"
Mấy người Triệu Đồng Đồng kéo nhanh chóng kéo Tân Nhã sang bên cạnh, bảo vệ cô ta.
"Tôi muốn cô lập tức quỳ xuống trước mặt tôi! Nếu không cô sẽ hối hận đấy!"
Long Thiếu Vân che mặt tức giận nói.
Người của nhà họ Long bấy giờ cũng đã qua đủ cả.
Dù sao thì tát Long Thiếu Vân trước đám đông cũng đồng nghĩa tát vào mặt nhà họ Long ở Yên
Kinh.
"Cậu Long, xin lỗi cậu, là Tiểu Nhã vô lễ, xin lỗi cậu Long!"
Tân Hướng Nam nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói.
Dù sao người cha nào thấy con gái bị đối xử thế này cũng không chịu được.
Mà người nhà họ Tần thì sợ lớn chuyện. Chú ba của Tân Nhã bước lên trước cười nói. "Bịchl"
Ông ta bị Long Thiếu Vân đấm thẳng một quyền ngã xuống đất: "Cút cho tôi!"
"Chú ba!" Tân Nhã khóc rồi. Người nhà họ Tân cũng sợ hãi.
Sau đó thì Long Thiếu Vân chậm rãi đi về phía Tân Nhã.
"Cốc!"
Đột nhiên một viên đá nhỏ đập vào tráng Long Thiếu Vân.
"ÁP" Long Thiếu Vân đau đớn ôm trán kêu lên. "Ai?"
Long Thiếu Vân gắt lên.
Sau đó "Cốc" một tiếng nữa, trán lại ăn thêm một viên đá.
Bấy giờ mới nhìn về phía cửa hội trường.
Thì nhìn thấy mấy chàng trai, không biết vào hội trường từ lúc nào.
Chàng trai dẫn đầu cầm một cây súng đồ chơi, đang năm vào Long Thiếu Vân.
"Ha ha ha, hai phát trúng hết!"
Chàng trai đó cười lớn rồi vứt cây súng đồ chơi sang một bên."
"Đệch, lại là các người à? Không muốn sống nữa đúng không?"
Long Thiếu Vân nhìn thì thấy chẳng phải mấy người lúc sáng tới gây rối bị mình đánh chạy đi thì còn là ai nữa?
Không sai, đúng là đám Hoàng Vĩnh Hào đã đến.
Bấy giờ, Hoàng Vĩnh Hào đút hai tay vào túi, mấy người sau lưng đi về phía Long Thiếu Vân.
"Đúng vậy, bây giờ người tao ngứa rân, chỉ muốn chịu đánh thôi!"
Hoàng Vĩnh Hào cười khẩy nói. "Người đâu, xông lên..." Long Thiếu Vân định sai người ra tay.
Nhưng lại bị quản gia ngăn lại: "Cậu Long đừng nóng, xem thử cậu ta rốt cuộc muốn làm gì đãi"
"Long Thiếu Vân, tao nói cho mày biết, khôn thì thả chị dâu tao ra, nếu không mày tiêu chắc!"
Hoàng Vĩnh Hào đột nhiên chỉ vào Tân Nhã. “Cái gì!"
Tất cả mọi người có mặt đều hoảng hốt.
"Ôi đệch! Đầu cậu Long mọc cặp sừng dài và chắc ghê!"
"Chứ gì nữa, chuyến này nhà họ Long mất mặt thật!"
Mọi người kéo nhau xầm xì.
Bạch Tiểu Phi bị thương thì liếc cho Hoàng Vĩnh Hào một cái, nhắc nhở Hoàng Vĩnh Hào giỡn thì giốn chứ đừng đùa quá trớn.
Khéo lại to chuyện.
"Xem ra lời đồn đều là thật, cậu Long dùng đồ qua tay người ta à?”
Mọi người nhốn nháo.
Tân Nhã thì nhìn Hoàng Vĩnh Hào: "Cậu nói bừa gì đấy, ai... ai là chị dâu cậu!"
"“Hì hì, dù sao tôi mặc kệ, hôm nay có chúng tôi ở đây thì tuyệt đối không để chị bị tổn thương!"
Hoàng Vĩnh Hào nói.
Còn Long Thiếu Vân thì mặt sắp xanh như tàu lá chuối.
"Tôi hiểu rồi, thảo nào sáng nay đám cậu Hoàng tới quấy rồi, thì ra đây là ép hôn, hai cậu lớn đang ghen với nhau đấy. Cậu Hoàng là em trai kết nghĩa của cậu Trần mài"
"Đúng nhỉ!"
 
Chương 773: Nhà họ Long chúng tôi vô cùng hiếu khách


Tất cả mọi người đều bàn tán.
"Hừ, mấy cậu to gan thật, chạy tới đây gây sự, có giỏi thì bảo Trần Khiêm tới đây, sao phải bảo các cậu tới thế? Bảo anh ta tới đây đi chứ, còn nữa, đừng tùy tiện gọi người khác là chị dâu nhé!"
Dương Hạ nói.
Không biết sao khi nghe Hoàng Vĩnh Hào gọi Tân Nhã là chị dâu, trong lòng Dương Hạ lại thấy khó chịu đến vậy!
"Mẹ kiếp, tôi thấy bọn này đúng là tìm đường chết, năm lần bảy lượt gây chuyện trong tiệc sinh nhật tôi, đánh chết chúng cho tôi!"
Long Thiếu Vân mắt đỏ ngầu gào lên.
Tất cả vệ sĩ nhà họ Long dẫn tới ngày hôm nay đều vây lên.
Cũng phải hơn trăm người.
Khí thế hừng hực, dọa những phú thương danh tiếng giật mình hoảng sợ.
"Ôi đệch, nhiều người vầy à? Tao sợ quá đi mất, mà muốn so số lượng ở đất Kim Lăng này sao?"
Hoàng Vĩnh Hào đút tay trong túi cười nói. Sau đó huýt sáo một cái. "Âm ầm ầm!"
Thì thấy một đám người đột nhiên xông từ ngoài cửa vào.
Trông ra xa thì thấy người xếp đến nửa sườn núi, toàn bộ đều lũ lượt kéo lên trên này.
Chí ít cũng phải năm sáu trăm người, hơn nữa ai ai cũng đều là vệ sĩ Trần Thị khí chất bất phàm.
Bao vây chỗ này lại chặt như nêm cối.
Sau lưng Hoàng Vĩnh Hào thì người đứng đày đặc.
Long Thiếu Vân cũng bị cảnh tượng này dọa mất mật.
Dương Hạ cũng im miệng.
Đúng thế, chỉ so thế này thôi thì nhà họ Long chẳng có ưu thế nào hết. Còn bọn họ đều là người của Trần Khiêm.
Trần Khiêm trở thành như thế này từ bao giờ? Trong lòng Dương Hạ nghĩ.
Mấy người có địa vị nhà họ Long nhìn quanh bốn phía, giờ đây nuốt một ngụm nước miếng.
âu ba, tuyệt đối không được xốc nổi, bọn họ cố ý tới gây chuyện, chúng ta mà ra tay trước thì bọn họ có lý do rồi!"
Bấy giờ, một người có địa vị trong nhà họ Long nói với Long Thiếu Vân.
"Thiếu Vân, phải nhịn, tôi muốn xem thử bọn họ có thể làm được gì!"
Một người khác cũng hơi kiêng kị nói.
"Tổng giám đốc Lý tới rồi!" Ngay lúc này, không biết ai kêu lên.
Sau đó một đám người tự động nhường đường.
Là mấy người Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng tới.
"Tổng giám đốc Lý, Tổng giám đốc Triệu!"
Vài phú thương đứng bên cạnh nhìn ra cục diện, vội vã chào hỏi.
Còn nhà họ Long, lúc nhìn thấy Lý Chấn Quốc.
Thì một người đàn ông trung niên bước sang.
"Ông Lý, lâu ngày không gặp, hôm nay cậu Long nhà tôi tổ chức tiệc sinh nhật ở sơn trang suối nước nóng, ông thế này là có ý gì?"
Rất rõ ràng, vài người có địa vị trong nhà họ Long đều quen biết Lý Chấn Quốc.
"Chẳng có ý gì, nghe nói cậu Long muốn tổ chức sinh nhật, bọn tôi cũng tới góp vui thôi. Cậu Long, chúc mừng sinh nhật nhé!"
Lý Chấn Quốc cười nói.
"Nhiều vệ sĩ thế kia lại là chuyện gì vậy ông Lý?"
Vị kia của nhà họ Long lại hỏi.
"Ông nói bọn họ ấy à? Trước đây họ làm vệ sĩ trong phố thương mại Kim Lăng, chỉ là nghe nói cậu Long muốn tổ chức sinh nhật ở chỗ làm cũ sơn
trang suối nước nóng nên đều hào hứng! Nên cũng sang cả đây! Ông Long, ông nhạy cảm quá rồi đấy!"
"Hơn nữa, chúng tôi tới chúc mừng mà không mời chúng tôi vào uống một ly à?"
Lý Chấn Quốc nói. Long Thiếu Vân nhịn một bụng tức.
Nhưng anh ta không ngu, cũng không dám manh động.
Chỉ đành tức giận quay phắt đầu sang một bên.
"Đương nhiên, nhà họ Long chúng tôi vô cùng hiếu khách!"
Người có địa vị trong nhà họ Long thản nhiên nói: "Mời ông Lý!"
Sau đó, mấy người Lý Chấn Quốc và Hoàng Vĩnh Hào ngồi xuống bàn bên cạnh bàn của Long
Thiếu Vân.
Còn Long Thiếu Vân thì buồn bực đang định uống rượu.
Bịcht
Một tiếng vang lên, cảm giác như mặt mình vừa bị thứ gì đó ném vào.
Ngẩng đầu lên thì thấy Hoàng Vĩnh Hào và Bạch Tiểu Phi đang ném lạc rang vào mình.
"Mẹ nó!"
Long Thiếu Vân hung hăng trợn Hoàng Vĩnh Hào và Bạch Tiểu Phi.
Tay năm chặt thành quyền. Nén cơn giận này xuống. Bịch!
Lại nữa, lần này là một miếng thịt kho tàu ném thẳng lên mặt Long Thiếu Vân.
"Cái đệch con mẹ mày!" Long Thiếu Vân đứng bật dậy. "Thiếu Vân, đừng bộp chộp!"
Thế là anh ta bị người có địa vị trong nhà họ Lòng ấn vai xuống...
 
Chương 774: Sao thế Tiểu Lệ


Đối với sự khiêu khích của mấy người Hoàng Vĩnh Hào, người nhà họ Long bấy giờ cũng chỉ tức giận mà không dám nói gì.
"Ông Lý, không cần thiết phải thế này chứ? Mong ông Lý quản thúc người dưới trướng mình chút!"
Người có địa vị trong nhà họ Long nói.
Lý Chấn Quốc cười mỉm: "Vĩnh Hào, không được vô lễ!"
'Thế Hoàng Vĩnh Hào mới thôi. Lại nói về Trần Khiêm.
Bấy giờ Trần Khiêm đã tới sân golf lớn phía sau khách sạn.
Rõ ràng vẫn đang đợi ai đó.
“Trực thăng tới chưa?" Trần Khiêm gọi điện. "Sắp tới rồi cậu Trần!"
Thiên Long Địa Hổ nói.
Vốn dĩ hôm nay Trần Khiêm không định tùy ý dùng đội trực thăng nhưng Lý Chấn Quốc khuyên rằng đối phó với nhà họ Long thì phải đủ tính uy hiếp mới được. 'Thế nên không được quá khiêm nhường.
Được thôi, nếu đã quyết đối đầu với nhà họ. Long thì Trần Khiêm cũng không quản nhiều đến thế nữa.
Nhân lúc chờ đợi, Trần Khiêm cũng nhìn quanh sân golf.
Trên sân golf cũng lác đác kha khá người đang đánh bóng.
“Thưa các vị quý khách, ngại quá, sân golf sắp phải đóng cửa, mong quý khách rời khỏi. Thật sự xin lỗi"
Lúc này, vài nhân viên chia nhau ra đi đến bên cạnh người chơi để thông báo.
"Hả? Sao thế? Bọn tôi mới đánh được một lúc. mà?"
"Đúng thế, sao các người có thể như vậy chứ? Tôi còn đi cùng với khách hàng nữa, số điện thoại của giám đốc các người đâu? Tôi phải gọi điện cho giám đốc của các người!"
"Đúng thế, bọn tôi trả nhiều tiền như vậy mà không được chút quyền lợi gì, không đi không đi, kiên quyết không đi!"
Nhất thời rất nhiều khách hàng có ý kiến.
"Đúng vậy, chẳng dễ gì chúng tôi mới đến chơi cùng cô Dương Khả, bây giờ bảo chúng tôi đi, đi sao được!"
Một cô gái bất mãn ra mặt nói.
"Trần Siêu, Vương Tuyết, các cậu nói đúng không?"
"Ừừ, chứ gì nữa, dù sao thì nhiều khách không đi vậy mà, chúng ta chơi tiếp đi!"
Trần Siêu cũng nói. Đám người này có ba bốn người, nam nữ đủ cả.
"Cô Dương Khả ơi, chồng cô giỏi thật đấy, lại có thể dẫn bọn em tới chỗ này luôn! Em có mơ cũng muốn tới sân golf!"
Cô gái kia nói.
"Ha ha, hôm nay chồng cô phải đi cùng một khách hàng quan trọng, bọn họ tới đánh golf, cô thấy chúng ta cũng rảnh nên đi cùng luôn. Cấp hai mấy em là học trò của cô, nhưng mấy năm nay chúng ta luôn giữ liên lạc, cô xem các em như là em trai em gái của mình vậy!" Dương Khả nói.
Nhân viên đứng bên cạnh thấy khuyên không được nên quay về.
Dù sao thì bọn họ cũng không tiếp nhận được mệnh lệnh có tính nghiêm khắc gì, chỉ là bảo đừng để quá người trên sân golf, nhäc nhở mọi người tản ra bớt thôi.
Nếu như bắt buộc phải đóng cửa thì cũng không cử bọn họ tới.
"Hừ, cuối cùng bọn họ cũng đi rồi, ghét thật đấy! Đúng rồi Vương Tuyết Trần Siêu, hai cậu sắp. kết hôn rồi, nếu đến lúc kết hôn các cậu có thể chụp. ảnh cưới ở đây cũng tốt nè. Cậu nhìn xem ở đây đẹp biết bao, tâm trạng tớ cũng trở nên tốt hơn nhiều!"
Một cô gái vui vẻ nói.
Vừa nói vừa lấy điện thoại ra chụp ảnh.
"Mình chụp nè, hi hi, chụp chụp chụp!"
Cô gái đang chụp ảnh.
Bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
"Oi trời!"
Sau đó nhìn chăm chằm vào bức ảnh vừa chụp được, đứng bất động.
"Sao thế Tiểu Lệ?"
Dương Khả và Vương Tuyết Trần Siêu đều nhìn Tiểu Lệ.
Sau đó Tiểu Lệ kinh ngạc chỉ về một hướng nào đó rồi nói: "Cô Dương Khả, Trần Siêu, Hạ Hạ, mọi người nhìn đi, người kia... người kia sao giống Trần Khiêm quá vậy?”
"Trần Khiêm?"
Mọi người kinh ngạc, đồng loạt nhìn.
Quả nhiên.
Người đứng ở một góc của sân golf, hai tay đút túi quần, chính là Trần Khiêm.
 
Chương 775: Thiếu người nhặt bóng à


"Sao lại là cậu ta chứ? Sao cậu ta lại ở đây?" Tiểu Lệ vừa ngạc nhiên vừa nghỉ ngờ hỏi. "Ai mà biết được chứ, hừ, nghe nói cậu ta quen
biết khá nhiều người, chắc là... ha ha, đi nhặt bóng cho người ta ở đây chứ gì?" Dương Khả đột nhiên nói.
"Hi hi, em thấy cũng có lý, lần trước họp lớp chúng ta, cậu ta còn nói mình sắp khởi nghiệp, đúng là cười chết mất."
Tiểu Lệ khinh bỉ nói.
Mấy người bọn họ chính là những bạn học cấp. hai mà Trần Khiêm gặp lúc anh về quê tổ chức sinh nhật.
Hôm đó cũng là sinh nhật của Trần Siêu, sau đó Trần Khiêm cũng vừa mới biết Vương Tuyết từng có quan hệ mờ ám với mình thời cấp hai cũng đã ở bên cạnh Trần Siêu rồi.
Vì hôm đó không có cùng tiếng nói nên Trần Khiêm cũng vội về tổ chức sinh nhật cho mình.
Không tiếp tục ở đó. Mà sau khi Trần Khiêm rời đi, vốn dĩ đám Trần Siêu nói muốn tới khu thẳng cảnh suối nước nóng
chơi, nhưng lúc ăn xong lái xe tới đó.
Thì mọi hoạt động đã tổ chức xong cả rồi, không được xem gì cả.
Mà cũng ngay lúc đó.
Dương Khả nói là chẳng có gì to tát, đợi ít bữa nữa chồng cô ta tiếp khách thì cô ta có thể dẫn bọn họ tới chơi ở sân golf đẳng cấp năm sao. Thế nên giờ mới có cảnh này.
"Vậy cô Dương Khả, chúng ta có tới gặp cậu ta không?"
Tiểu Lệ hỏi.
"Sao lại không gặp cậu ta chứ? Ha ha, mấy đứa xem, đúng là nhặt bóng cho người ta thật kìa!"
Dương Khả đột nhiên che miệng cười rồi chỉ về phía Trần Khiêm.
"Này cậu kia, không thấy à? Giúp chúng tôi nhặt bóng đi!"
Vừa nãy, Trần Khiêm gọi điện xong thì một quả bóng lăn tới bên cạnh anh.
Cũng không còn ai khác, một cô gái học đánh golf mà lại đánh lệch.
Sau đó một người đàn ông chỉ Trần Khiêm bảo anh nhặt bóng.
Thế cũng chẳng sao, Trần Khiêm bước tới nhặt bóng rồi đem lại.
"Thật là, nhân viên gì lạ thết"
Người đàn ông đó lườm Trần Khiêm một cái rồi nói.
"Ôi chao cưng à, đừng hung dữ với cậu nhóc này mài! Đừng dọa người ta chứ!"
"Loại người thế này ấy à, em phải sai bảo nhiều vào, không sai bảo nhiều, không quát măng nhiều thì da cậu ta lại ngứa!"
Trần Khiêm nghe vậy thì cũng chỉ cười khổ.
Đương nhiên chẳng cần chấp bọn họ làm gì.
Sau đó anh đang chuẩn bị quay về, yên tĩnh đứng một chút.
"Ha ha ha, Trần Khiêm, thật trùng hợp ghê!"
Ngay lúc này, đám Tiểu Lệ đi tới.
Cảnh vừa nấy Trần Khiêm nhặt bóng cho người †a vừa hay được bọn họ thấy từ đầu đến cuối, hơn nữa vì nhặt chậm mà còn bị ăn mắng nữa.
Ha ha ha.
Vốn còn tưởng Trần Khiêm làm ăn được lắm cơ.
Thế nên mọi người rất vui.
"Ồ? Sao lại là các cậu?" Trần Khiêm khá ngạc nhiên. Chẳng phải đám bạn học cấp hai thì là ai nữa.
Đến Vương Tuyết từng mập mờ với nhau cũng có mặt.
"Sao? Sợ bọn tôi nhìn thấy à? Tôi biết, bốc phét mình khởi nghiệp mà kết quả thì cậu khởi nghiệp gì thế này? Ha ha, đi nhặt bóng cho người ta!"
Dương Khả chanh chua nói.
Còn Vương Tuyết thì nhìn Trần Khiêm lắc đầu.
Người không có tiền đồ gì thì cuối cùng cũng chẳng có tiền đồ gì thật!
"Tiểu Khả, thì ra mấy em ở đây, anh đang tìm các em đấy!"
Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest bước tới nói với Dương Khả.
"Sao thế ông xã?"
"Ừ, là thế này, bên anh thiếu một người nhặt bóng, em giúp anh tới chỗ lễ tân hỏi thử xem làm ăn thế nào vậy?"
Người đàn ông trẻ kia nói.
"Hả? Thiếu người nhặt bóng à? Ha ha, ông xã tìm đúng người rồi, đây này, một học sinh nghèo thấp kém của em trước đây đang làm người nhặt bóng ở đây này, cứ bảo cậu ta đi đi..."
“Cậu ta?"
Người đàn ông trẻ gật đầu: "Được, cậu đi theo tôi!"
Trần Khiêm bất lực lắc đầu: "Ngại quá, tôi không rảnh..."
 
Chương 776: Người trên máy bay xuống rồi


Nói xong thì Trần Khiêm cười khổ đi sang một bên.
Đúng vậy, trước đây đám bạn học này hiểu lầm mình quá nhiều rồi.
Đương nhiên, Trần Khiêm cũng chẳng cần thiết phải giải thích với bọn họ.
"Người này thái độ kiểu gì thế?" Chồng Dương Khả bất mãn.
"Hừ, kệ cậu ta, chỉ là một thằng nghèo mạt rệp mà thôi!"
Dương Khả cũng tức giận.
Mà ngay lúc này, không biết ai là người hét lên đầu tiên: "Ôi đệch, nhiều trực thăng thế?"
"Hả? Ở đâu?"
“Trời ạ, đúng thật, cũng phải ba mươi sáu chiếc ấy, còn bay thành hình nữa!"
Nhất thời, tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Tuy rằng người có mặt ở đây đa số đều là phú thương.
Nhưng cũng khá nhiều người trẻ, thấy cảnh tượng thế này đương nhiên là kinh ngạc rồi.
Ngay đến đám người Dương Khả cũng bị thu hút bởi đoàn trực thăng.
"Ông xã, nhìn không giống trực thăng của quân đội nhỉ?"
Dương Khả sửng sốt nói.
Còn đám Vương Tuyết Trần Siêu thì đã kinh ngạc đến ngây người ra rồi.
"Đương nhiên không phải rồi, nhìn giống trực thăng dân dụng, nhưng tuyệt đối có chất lượng của trực thăng quân đội. Ở Hoa Hạ của chúng ta, có thể huy động hùng hậu thế này hình như chẳng mấy ai nhỉ?"
Chồng Dương Khả cho thấy mình học rộng hiểu nhiều, lập tức thản nhiên nói.
"Vậy... vậy đó là ai thế? Ôi trời, hùng hậu thế này chắc phải là phú hào đẳng cấp nhỉ?"
Tiểu Lệ kích thích đến muốn nhảy cẵng lên. Còn lấy điện thoại ra liên tục chụp ảnh.
Hôm nay kích thích quá trời đi.
"Ông xã ông xã, anh nhìn đi, hình như số trực thăng này muốn đáp xuống sân golf đấy!"
Cô gái vừa nãy đánh chệch bóng cũng hào hứng nói.
"Không sai, chẳng trách vừa nấy nhân viên tới bảo đóng cửa, xem ra chắc là ông lớn nào đến rồi đây! May là chúng ta không đi, máy mắn được nhìn mặt ông lớn này!"
Vẻ mặt người đàn ông kia cũng chấn động nói.
Đúng là bọn họ cũng giàu có, nhưng giàu có đến mức này thì hoàn toàn không thể!
"Anh này, không biết anh có biết ông lớn nào sắp tới hay không?"
Thấy cặp nam nữ này phấn kích bàn luận, lại nhìn áo quần người ta là lượt, vừa nhìn thấy không tầm thường.
Chồng Dương Khả cười rồi đi tới trước hỏi.
Đám Dương Khả cũng đi theo.
"Thật sự đoán không ra, ha hal"
Người đàn ông kia cười.
Sau đó thì chồng Dương Khả nói chuyện sơ với người ta về nững phú hào nổi danh ở Hoa Hạ, xem như xã giao.
Khiến đám Trần Siêu kính phục không thôi.
Đây chính là giao tiếp giữa những người thành công, mấy chuyện đơn giản cũng có thể bắt sóng với nhau được.
Nói tóm lại thì chính là sức mạnh của quan hệ.
Nếu mình không thân quen với chồng cô Dương Khả thì sao có được cơ hội đến sân golf cao cấp thế này chứ.
Cả Tiểu Lệ bấy giờ cũng vô cùng kiêu ngạo.
Quả nhiên trực thăng đã theo trình tự lần lượt đáp xuống sân golf.
Trong nháy mắt, không khí trong sân golf như bùng nổ.
Ngay đến cả khách trong khách sạn cũng lũ lượt chạy ra xem.
"Nhanh nhìn đi! Người trên máy bay xuống rồi!"
Thiên Long Địa Hổ dẫn một đội vệ sĩ bước xuống khỏi máy bay.
"Ngầu quá, thật ngầu chết mất!"
Tiểu Lệ kích thích hét lên.
Con ngươi của Vương Tuyết cũng bất giác lay động.
Rõ ràng cũng bị mê hoặc.
Còn hàng người của Thiên Long Địa Hổ thì không thèm quan tâm người khác, đeo kính đen đi thẳng về phía Trần Khiêm.
Đám người Dương Khả hơi ngơ ra.
 
Chương 777: Trực thăng là tới đón cậu à


"Cậu Trần!"
Đám người Thiên Long Địa Hổ gọi.
"Ừm, các anh đến rồi à!"
Trần Khiêm khẽ gật đầu.
"Cậu... cậu Trần?"
Cũng chính tiếng gọi này khiến đám người Dương Khả Tiểu Lệ ngây ra như phỗng.
Chuyện gì thế?
Sao đám người này lại gọi Trần Khiêm là cậu Trần?
Còn nữa, số trực thăng này đến đón Trần Khiêm sao?
Ngay lập tức, bọn họ không những thấy mặt mình đau rát, đặc biệt là Dương Khả Tiểu Lệ Vương
Tuyết, trong lòng còn nhói đau đến khó chịu.
Phải biết rằng bọn họ khinh thường Trần Khiêm đến mức nào.
Nhưng người thế này mà lại tỏa sáng đến thết "Không thể nào, không thể nào! Sao có thểt" Tiểu Lệ nói.
Trần Khiêm cũng lơ bọn họ, chuẩn bị đi.
"Trần Khiêm!"
Đột nhiên Tiểu Lệ gọi.
"Hả?"
Trần Khiêm quay đầu.
"Cậu... cậu cậu, trực thăng là tới đón cậu à?"
Tiểu Lệ căng thẳng hỏi.
Anh thản nhiên gật đầu, nhìn Vương Tuyết và Dương Khả đứng bên cũng chẳng nói thêm lời nào.
Sau đó thì một tay đút túi quần, dưới sự cung kính của mọi người, bước lên trực thăng.
Còn đôi nam nữ trẻ tuổi kia thì sắp bị dọa ngốc luôn.
Ôi trời, bọn họ vừa làm chuyện gì thế? Lại yêu cầu ông lớn thế này đi nhặt bóng cho họ, ôi trời!
Vẻ mặt của đám người này, Trần Khiêm nhát muốn nhìn.
Còn việc có giả nghèo nữa hay không, Trần Khiêm cũng không day dưa như trước nữa rồi.
Trực thăng khởi động, bay ra khỏi sân golf trước ánh mắt phức tạp của Vương Tuyết và Dương Khả.
Lại kể về buổi tiệc sinh nhật của Long Thiếu Vân.
Vì lúc nãy Hoàng Vĩnh Hào và Bạch Tiểu Phi gây chuyện đã khiến Long Thiếu Vân ôm một bụng tức.
Lại cộng thêm chuyện của Hầu Tam trước đó.
Khiến Long Thiếu Vân càng nghĩ càng cảm thấy chuyện hôm nay kì lạ.
Vì rõ ràng người của Trần Khiêm tới gây chuyện, nhưng sao Trần Khiêm lại không tới?
"Tôi cảm thấy hôm nay cậu Trần tới là để cướp hôn, chắc chắn cậu ấy sẽ tới cướp cô Tân Nhã!"
"Đúng vậy, cô Tân Nhã xinh đẹp thế này, cộng với mối ân oán trước đây giữa Trần Thị và nhà họ Long, thảo nào cậu Trần lại gây khó dễ!"
Mọi người bàn luận.
"Anh Thiếu Vân, phải... phải làm thế nào?"
Lúc này, Ngụy Mộng Kiều cũng đi tới.
Dù sao thì người đắc tội với Trần Khiêm, ngoài Long Thiếu Vân.
Còn có Ngụy Mộng Kiều.
Thế nên nhìn thấy tình cảnh này, cô ta cũng hơi sợ.
Vì vốn Trần Khiêm đối với mình khá tốt, nể mặt mình đã đến tham gia buổi tụ họp với mình.
Đúng là trong lòng có khuất tất.
Nhưng hết cách rồi, ai bảo Trần Khiêm không mạnh bằng nhà họ Long chứ, đương nhiên mình phải giúp anh Thiếu Vân rồi.
Bây giờ tình huống rất gượng gạo, tất cả mọi người đều không dám làm càn.
Người có địa vị trong nhà họ Long tên là Long Kim Nam kia nói:
"Các vị, hôm nay là sinh nhật của cậu Long. Bây giờ, đến cả ông Lý cũng tới chúc mừng, vốn dĩ là chuyện vô cùng vui vẻ. Nay, tôi còn một chuyện vui hơn muốn nói với mọi người, đó chính là nhà họ Long chúng tôi chính thức tuyên bố mua lại sơn trang suối nước nóng, để đặt nền móng cho chúng tôi đầu tư tại Kim Lăng. Nhà họ Long chúng tôi cũng cho mọi người thấy rõ bố cục thương nghiệp. sắp tới chúng tôi sẽ tiến hành ở Kim Lăng."
Long Kim Nam thờ ơ liếc Lý Chấn Quốc một cái, sau đó nói.
“Cái gì!"
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, xem ra nhà họ Long chính thức bắt đầu trả mối thù năm xưa bị cô chủ Trần Hiểu đuổi ra khỏi Kim Lăng như một con chó rồi.
Mà Long Kim Nam dám nói ra những lời này trong tình cảnh hiện giờ thì chắc chăn nhà họ Long bọn họ cũng đã có dự toán.
Đó là gì? Trong lúc mọi người đều tò mò. Long Kim Nam vỗ tay một cái.
Sau đó nghe thấy tiếng vù vù từ nơi nào đó trong sơn trang đột nhiên vang lên.
Tiếp sau đó liền nhìn thấy phải sáu chiếc trực thăng vút lên từ trong sơn trang.
Trực thăng thả xuống sáu dải lụa đỏ ghi những dự án nhà họ Long quản lý.
Hệt như sáu con rồng đỏ đang bay lên trời.
"Gì! Đội trực thăng của nhà họ Long cũng phái đến rồi sao? Ôi đệch, thảo nào, đây là đội trực thăng ông cụ nhà họ Long dùng đấy. Thường ngày ít điều động tới, chỉ những hoạt động lớn thì ông cụ nhà họ Long mới dùng đến sáu chiếc trực thăng này thôi! Mỗi chiếc đều giá trị liên thành đấy."
"Thảo nào! Thảo nào nhà họ Long lại mạnh bạo thế..."
 
Chương 778: Quà sinh nhật


"Wow, wowl"
Ngụy Mộng Kiều vốn đang lo lắng nhưng nhìn thấy sáu chiếc trực thăng treo lụa hồng bay lên.
Thì kinh ngạc ngây người.
Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, nhà họ Long xem như là lấy lại được vài phần mặt mũi.
Long Kim Nam cũng khẽ cười.
Nhưng chẳng mấy chốc, lại có chuyện khiến mọi người kinh ngạc hơn.
Sáu chiếc trực thăng phi phàm sau khi lên không được một thời gian ngắn, chưa kịp thả hết lụa đỏ.
Thì lại nhanh chóng đáp xuống.
"Hả? Chuyện gì thế?"
Có người kinh ngạc hỏi.
"Ôi trời! Mọi người mau nhìn xem!"
Có người hét to lên rồi chỉ một vùng trời bên cạnh.
Chuyện càng chấn động hơn đó là vùng trời không xa điểm đen dày đặc. Đang bay về phía sơn trang suối nước nóng.
Chính là ba mươi sáu chiếc trực thăng của Trần Khiêm.
Hơn nữa chiếc nào chiếc nấy đều xa hoa hơn sáu chiếc của nhà họ Long.
Tận ba mươi sáu chiếc đấy. "Chuyện gì thế? Là... là ai vậy?"
Tất cả mọi người đều đứng bật dậy, trên mặt toàn vẻ không thể tin nổi.
Cũng chẳng trách sáu chiếc trực thăng kia lại đáp xuống.
Long Kim Nam cũng ngờ vực nhìn, sắc mặt Long Thiếu Vân thì càng trắng bệch.
Đừng nói đến Dương Hạ.
Sau khi hét lên một tiếng "Mẹ ơi!" thì đứng ngây. tại chỗ.
Dù sao thì, gia tộc lớn nhà họ Long ở Yên Kinh.
Tài lực cực mạnh.
Thế nên mới dùng đến sáu chiếc trực thăng xa xỉ.
Nhưng phải được dùng đúng hoàn cảnh.
Dương Hạ cô ta cũng may mắn được dùng một lần.
Dù sao loại trực thăng của nhà họ Long nào phải trực thăng phổ thông trong thành phố có thể so bì được.
Nhưng không ngờ, lại có người còn bá đạo hơn.
"Là ai?"
Trong lòng tất cả mọi người đều thấy chấn động.
Chỉ có mình Tân Nhã bây giờ nước mắt rưng rưng.
Cô ta biết, nhất định là anh, Trần Khiêm đến rồi.
Có một chiếc trực thăng trong đó hạ cánh xuống trước cửa hội trường.
Cửa máy bay mở ra, Trần Khiêm chậm rãi bước xuống.
Cùng đi xuống còn có Thiên Long Địa Hổ, đương nhiên còn có Hầu Tam nữa. "Cậu Trần!!!"
Có người không kìm được hô lớn: "Ôi trời ạ, cậu Trần đấy!"
Trần Khiêm cười mìm, vốn trước cửa còn có vài vệ sĩ nhà họ Long đang giằng co với người của Trần Khiêm.
Nhưng Trần Khiêm vừa tới thì đám người đó theo bản năng tự động tránh ra.
"Cậu Trần!"
"Cậu Trần!"
Rất nhiều phú thương đứng dậy chào.
"Trần Khiêm!"
Còn Tần Nhã thì cũng khẽ gọi một tiếng.
Tân Nhã ở đây khiến Trần Khiêm khá bất ngờ.
Vốn hôm nay anh tới để kiếm chuyện với Long Thiếu Vân.
Không ngờ Tần Nhã cũng ở đây.
Trần Khiêm khế gật đầu rồi đi thẳng qua. Không khí cũng chợt yên tĩnh trong phút chốc.
Hôm nay, thực lực của Trần Khiêm xem như là đã thể hiện hoàn toàn rõ ràng rồi.
Thật quá hùng cường. "Cậu Long, nhường chút, tôi có lời muốn nói!"
Vốn dĩ Long Thiếu Vân ngồi ở trung tâm của hội trường.
Mà Trần Khiêm đi qua rồi vỗ vai Long Thiếu Vân bảo anh ta đứng sang một bên.
Long Thiếu Vân trợn mắt giận dữ.
Long Thiếu Vân anh ta có bao giờ bị đối xử thế này?
Còn bảo anh ta đứng sang một bên trước mặt mọi người, rõ ràng là đang sỉ nhục anh ta.
Nhưng Long Kim Nam năm lấy cánh tay của Long Thiếu Vân kéo anh ta sang một bên.
Cảnh tượng trước mắt rất rõ ràng, ít nhất bây giờ mấy người nhà họ Long bọng họ không thể đấu lại mấy người Trần Khiêm.
Trần Khiêm thì liếc Ngụy Mộng Kiều sắc mặt trắng dã ngồi bên cạnh rồi cười thản nhiên:
"Các vị, hôm nay là ngày sinh nhật của cậu Long, tôi đến đây không có chuyện gì khác, chỉ muốn tặng cậu Long một món quà sinh nhật! Đương nhiên, cũng tặng cho người nhà họ Âu Dương có hiểu lầm lớn với tôi!"
 
Chương 779: Ông nội, cháu là thằng súc sinh


"Hả? Quà sinh nhật gì?" Mọi người ngờ vực.
Mà những người ngồi bên cạnh chính là người nhà họ Âu Dương, bao gồm cả Âu Dương Như.
Bấy giờ, ánh mắt Âu Dương Như nhìn Trần Khiêm khá thù địch, nhưng nhà họ Âu Dương từ đầu đến cuối không nói gì.
Trần Khiêm kiếm chuyện cũng không phải là
kiếm chuyện trên sân nhà của nhà họ Âu Dương.
"Trước đây tôi và cô Âu Dương có chút hiểu lầm, tin rằng mọi người cũng đã nghe rồi, cũng có rất nhiều người muốn biết rốt cuộc chuyện này là thế nào, bây giờ tôi sẽ cho mọi người nhìn rõI"
Trần Khiêm cười nói.
Màn hình lớn của hội trường đã bị người của Trần Khiêm khống chế.
Sau đó thì mở một đoạn video.
Bối cảnh buổi tối, một chiếc xe dừng trên cầu của sông hộ thành.
Long Thiếu Vân và Ngụy Mộng Kiều đứng trên đầu cầu.
Chẳng bao lâu sau thì một chiếc xe khác tới, chính là chủ biên của Thời báo Kim Lăng.
"Mộng Kiều, chuyện của chị họ Âu Dương Như của em giao cho em nhé, em phụ trách sắp xếp cho. Âu Dương Như và Trần Khiêm vào cùng một chỗ, tạo cơ hội cho Trần Khiêm ở riêng một phòng với Âu Dương Như. Chủ biên Lưu, về công tác vạch trần thì giao cho ông nhé! Những chuyện khác thì hai người không cần lo, tôi tự có sắp xếp! Đảm bảo Trần Khiêm có nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch"
"Chuyện nhỏ! Cậu Long!"
Sau đó thì mấy người nói thêm những chuyện khác.
Âu Dương Như cùng với người nhà họ Âu Dương tức giận đứng bật dậy.
Còn Âu Dương Như thì lạnh lùng nhìn cô em họ Ngụy Mộng Kiều của mình.
Bấy giờ Ngụy Mộng Kiều đã đỏ mặt tía tai.
Sắc mặt Long Thiếu Vân thì càng cắt không ra giọt máu.
Chuyện này giấu kĩ như vậy, sao Trần Khiêm có thể tìm người quay trước được đoạn video này?
Sao có thể?
Long Thiếu Vân lập tức nhìn kĩ, mới thấy trong đám người đến vừa hay có chủ biên Lưu.
"Lưu Tùng Đào, ông!"
"Tôi cái gì mà tôi? Thằng súc sinh cậu, sớm đã biết thằng lõi cậu không phải hạng tốt đẹp gì rồi!"
Chủ biên Lưu cười khẩy. Hắn ta cũng là người thông minh, đương nhiên phải đề phòng trước, hơn nữa lại là hợp tác với đám
người như Long Thiếu Vân.
"Long Kim Nam, Long Thiếu Vân, Ngụy Mộng Kiều hại Như Nhi nhà tôi suýt chút bị làm nhục, nhà họ Âu Dương chúng tôi sẽ không bỏ qua đâu. Cậu Trần, hiểu lầm trước đây thật lòng xin lỗi! Chúng tôi về trước đây!"
Người nhà họ Âu Dương đứng dậy tức giận bỏ đi.
Âu Dương Như cũng được dẫn đi.
"Ôi đệch, cậu Long tiểu nhân vậy luôn!" Một đám phú thương cũng nói.
"Tao thấy mày muốn chết rồi đấy!"
Long Thiếu Vân tức giận, không nhịn được xông về phía Trần Khiêm.
Bịcht
Một bóng người lướt qua, Long Thiếu Vân bị Thiên Long đá bay.
Suýt chút phụt máu.
"Đúng rồi, tôi còn một món quà dành cho những phú thương các vị xem đấy!"
Trần Khiêm cười.
Sau đó thì mở một đoạn video khác.
Đoạn video này rõ ràng là có người quay lén từ cửa sổ vào đêm tối.
Trong đó ghi lại vài cảnh không nên quay. Sau đó thì có một phú thương giận đùng đùng.
Nhìn cô vợ nhỏ xinh đẹp bên cạnh mình rồi vút cho ả một bạt tai.
"Không biết xấu hổi" Nội dung là gì thì không cần nói nữa nhỉ.
Nói tóm lại là những chuyện ghê tởm Long Thiếu Vân làm thì hôm nay đã phơi bày tất cả.
Đến những người đứng đầu nhà họ Long như Long Kim Nam cũng đỏ mặt liên hồi.
Xem như hôm nay hoàn toàn mất hết mặt mũi rồi. Đọc‎ t?u?ệ?‎ ha?,‎ t?u?‎ cập‎ ?ga?‎ {‎ ?RU??‎ RU?ỆN.?N‎ }
Mặt mũi nhà họ Long bị Long Thiếu Vân làm mất trụi rồi.
"Hôm nay thà chết tôi cũng phải đòi một lời giải thích từ nhà họ Long các người."
Phú thương kia điên tiết quát lên.
Những phú thương khác cũng đồng cảm sâu sắc, thù hận nhìn Long Thiếu Vân.
"Chú Nam, cứu cháu với. Cháu bị người ta lừa rồi, bị người ta bãy rồi!"
Long Thiếu Vân sợ hãi gào.
"Thiếu Vân, trước nay chú vẫn luôn cho rằng cháu là đứa thông minh nhất trong ba cậu chủ nhà họ Long, không ngờ cháu làm chú thất vọng quá. Chuyện này, chú sẽ báo lại với ông nội cháu!"
Miệng Long Kim Nam run rẩy nói.
"Ồ ồ, đúng rồi, còn nữa, cho nhà họ Long các người xem một đoạn video nữa này nữa. Nóng hổi vừa thổi vừa xem nhé, ông cụ nhà họ Long các người mà xem thì không chừng càng vui hơn!"
Lần này người lên tiếng là Hầu Tam.
Nói xong.
Thì lại mở video.
"Ông nội, cháu là thằng súc sinh!"
"Ông nội, cháu là thằng súc sinh!"
Trong đoạn video, Long Thiếu Vân vừa dập đầu vừa gọi ông nội.
Sắc mặt Long Kim Nam phút chốc trở nên trắng dã.
"Cháu... cháu... cháu...'
Ngón tay ông ta chỉ vào Long Thiếu Vân run rẩy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top