Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 840: Bạn gái của bạn trai cũ


“Là cậu à?” “Là cậu sao?”
Tô Mộc Vũ và cô gái này cùng nói, hiển nhiên rất bất ngờ.
“Nhất Phàm, cậu ta là ai vậy, sao lại hơi quen quen nhỉ?”
Một cô gái tò mò hỏi.
Đúng vậy, cô gái cầm đầu, đúng là Triệu Nhất Phàm.
“À à, cậu ta là Tô Mộc Vũ, trường mình đó, là người duy nhất được vào thực tập ở đài truyền hình nổi tiếng nhất Cảng Đảo!”
Triệu Nhất Phàm ghen tị nói.
Cùng học trong ngành phát thanh Đại học Kim Lăng, tất nhiên Triệu Nhất Phàm cũng có cơ hội đến học tập.
Nhưng một đội gồm ba mươi người sẽ được phân vào các đài truyền hình và thậm chí là tòa soạn báo theo một tỷ lệ nhất định và chỉ những người có kết quả xuất sắc nhất mới có cơ hội học tập tốt nhất.
“Tớ biết rồi Nhất Phàm, chẳng lẽ là người cậu đã nói, bạn gái của bạn trai cũ cậu đúng không?”
'Thoáng chốc, ánh mắt nhìn Tô Mộc Vũ của các cô gái bên cạnh đã thay đổi.
Dù sao cũng là bạn thân của nhau, chắc chắn phải đứng về phía bạn mình rồi.
Mà bây giờ, bạn gái cũ và bạn gái mới, vốn dĩ đã hơi mâu thuẫn với nhau rồi, cho nên không khí khá gượng gạo.
Về chuyện này, thật ra Triệu Nhất Phàm chẳng hề giấu diếm gì các cô.
Lúc mới vừa đến Cảng Đảo, chuyện gì mà các cô chẳng nói với nhau nhưng tất nhiên phần lớn là bàn về các chàng trai, và còn so sánh bạn trai mình nữa.
Nói thật lòng, so sánh với mấy cô bạn thân này, thì người yêu đầu Trang Cường của cô ta, nói thẳng ra thì không có gì đáng nói.
Trên thực tế, trong lòng Triệu Nhất Phàm, không hề công nhận đoạn tình cảm này.
Dù sao lúc trước vì mình hiểu nhầm Trang Cường giúp mình nên mới yêu cậu ta mà không ngờ, người giúp mình, thật ra là Tiểu Khiêm.
Hơn nữa tính ra, có ai lại có thể xuất säc hơn Trần Khiêm nữa đâu.
Dù sao Triệu Nhất Phàm cũng rất thích sự chín chẳn, nội tâm và khí chất trên người Trần Khiêm.
Cho nên, cho dù chỉ yêu nhau một ngày nhưng Triệu Nhất Phàm vẫn nói Trần Khiêm là bạn trai cũ của mình, hơn nữa là bạn trai cũ duy nhất.
Tất nhiên, khi nói thân phận của Trần Khiêm là cậu Trần ra, đúng là làm bạn cùng phòng sợ hãi, thầm than tiếc quá.
Ha ha
Nhắc tới Trần Khiêm là lòng Triệu Nhất Phàm lại đau.
Nếu không có bất ngờ gì thì bây giờ mình đã là người trong giới thượng lưu.
 
Chương 841: Cậu Dương đẹp trai quá đi


Nhưng mà... Haiz! Hai chữ Trần Khiêm giống như làn khói mờ khiến Triệu Nhất Phàm suốt ngày sống trong bóng ma.
Cho nên cô ta chọn đến Cảng Đảo, tránh đi bất kỳ ký ức nào về Trần Khiêm.
Bây giờ, nhìn thấy Tô Mộc Vũ làm cô ta có cảm giác không nói nên lời.
Nhưng rõ ràng, bây giờ cảm giác này, đã đỡ hơn trước kia.
“Cậu và người tên Trần Khiêm kia, vẫn ổn chứ?”
Mặt Triệu Nhất Phàm hơi kiêu ngạo nói.
“Ừ ừ, rất êm đẹp!”
Nhìn thấy Triệu Nhất Phàm, Tô Mộc Vũ cũng hơi ghen, dù sao Trần Khiêm cũng dã từng đứng dưới mái hiên, bởi vì hiểu lầm nên tỏ tình với Triệu Nhất Phàm.
Cho dù biết không có chuyện gì xảy ra nhưng Tô Mộc Vũ vẫn cực kỳ không thoải mái.
Cho nên Tô Mộc Vũ không cần phải nói cho Triệu Nhất Phàm nghe mình và Trần Khiêm đang giận nhau.
“Thế thì tốt rồi, chúc hai người hạnh phúc!”
Triệu Nhất Phàm cười khẽ, có vẻ như chẳng sao cả.
Đúng vậy, nếu là một tháng trước gặp Tô Mộc Vũ, chắc chăn Triệu Nhất Phàm sẽ có cảm giác khó chịu, thậm chí là ghen ghét. Ghen ghét vì Tô Mộc Vũ giành bạn trai mình.
Giành những vinh hoa phú quý đang lẽ thuộc về mình, dù sao lúc ban đầu Trần Khiêm có ý với mình trước.
“Hừ, đúng là, chẳng phải có anh bạn trai giàu có ở Kim Lăng thôi à, tất nhiên Nhất Phàm của chúng tôi cũng chẳng kém đâu, được cậu Dương của Cảng Đảo ưu ái. Cậu Dương và cậu Trần, đều xuất thân từ tập đoàn lớn, hai người cũng chẳng kém nhau là bao, hơn nữa cậu Dương còn xuất thân từ Harvard nữa đói"
Một cô gái bên cạnh khoe khoang.
Muốn làm Triệu Nhất Phàm nở mày nở mặt. “Đề”
Tô Mộc Vũ chỉ gật đầu.
Nhưng lại làm Triệu Nhất Phàm thay đổi một chút.
Đúng vậy, lúc trước cô ta cảm thấy Trần Khiêm là đại gia thần thánh. Mình không thể ở bên cạnh cậu ấy là vì lúc trước mình đã từng khinh thường cậu ấy nên mới dẫn đến việc một mối tình đáng lẽ rất đẹp đế lại kết thúc một cách qua loa. Hối hận đan xen.
Nhưng mà, khi Triệu Nhất Phàm bước ra khỏi vòng tròn ở Kim Lăng, cô ta mới phát hiện.
Thì ra thế giới rất rộng lớn.
Người có giá trị tương đương với Trần Khiêm, tuyệt đối không phải một mình anh.
Cho nên bây giờ tình cảm của Triệu Nhất Phàm dành cho Trần Khiêm, đã giảm đi rất nhiều.
“ÁI Du thuyền!”
Bỗng dưng bạn thân đang đứng bên cạnh của Triệu Nhất Phàm nhảy cãng lên hưng phấn nói.
“Đó là du thuyền của cậu Dương đó, Nhất Phàm, cậu Dương mang du thuyền đắt đỏ ra để đón chúng tai”
Thấy trên mặt biển có một chiếc du thuyền cực kỳ xa hoa.
Mà trên du thuyền, có một thanh niên trẻ tuổi tay cầm rượu vang đỏ, đang mặc áo tắm dài.
Hẳn là cậu Dương trong miệng họ.
“Cậu Dương đẹp trai quá đii
 
Chương 842: Đó là gì vậy


“Đúng rồi đó, Nhất Phàm là người có phúc lắm nhé, vốn dĩ chỉ là một bữa tiệc trà cực kỳ đơn giản thôi lại là cơ hội để Nhất Phàm quen biết với cậu Dương. Tớ cảm thấy là Nhất Phàm, cậu hãy đồng ý sự theo đuổi của cậu Dương đi!”
Các cô gái phấn khích đến mức sắp khóc.
Triệu Nhất Phàm chỉ im lặng không nói gì, nhìn về phía cậu Dương đang đến theo chiều gió, mỉm cười.
Thoáng chốc, du thuyền đã đến.
Cậu Dương nhảy từ phía trên xuống.
“Nhất Phàm, xin lỗi, tớ đến trễ rồi!”
Cậu Dương nhìn Triệu Nhất Phàm cười nói.
“Không sao!”
Triệu Nhất Phàm khế vén tóc ra sau tai.
“Cậu Dương, khi nào chúng ta sẽ bắt đầu tiệc du thuyền đêm?”
Các cô gái vui vẻ nói.
“Có thể bắt đầu ngay... Hả?” Cậu Dương nói xong, bỗng dưng sửng sốt.
Nhìn Tô Mộc Vũ đang đứng bên cạnh, còn có khí chất hơn Triệu Nhất Phàm nhiều.
“Nhất Phàm, đây cũng là bạn của cậu hả?”
Cậu Dương kéo mắt kính của mình xuống một chút, hơi kinh ngạc nói.
“Không phải, chắc là cậu ta đến bờ biển hóng gió!”
Triệu Nhất Phàm hơi bất mãn nói.
“Vậy thì trùng hợp quá, người đẹp, chi bằng lên du thuyền của tôi đi, chúng ta ăn tiệc du thuyền nhé?”
Cậu Dương chợt hơi khom lưng với Tô Mộc Vũ, bày ra tư thế mời của phái nam.
“Cảm ơn, không cần!”
Đối diện với lời mời nhiệt tình của cậu Dương, Tô Mộc Vũ chỉ đáp lại lạnh lùng bằng bốn chữ.
Điều này làm sắc mặt cậu Dương cứng đờ.
Từ nhỏ đến lớn, hình như chưa từng có cô gái nào từ chối mình thì phải.
Mà bây giờ, lại bị từ chối trước mặt mọi người.
“Cô gái xinh đẹp này, sợ rằng cô chưa biết danh tính của tôi nhỉ?”
Cậu Dương lắc đầu cười gượng. Cũng không mời nữa.
“Cậu Dương, người ta có bạn trai rồi, còn là cậu Trần của Kim Lăng đó!”
Cô gái bên cạnh nói.
“Ồ? Thế thì thảo nào!”
Cậu Dương cười gượng: “Nhưng mà, đại gia Kim Lăng thì lực ảnh hưởng chỉ nội trong Kim Lăng mà thôi! Nếu cô đã không chịu thì xin lỗi, Nhất Phàm, chúng ta đi thôi, tớ đưa các cô gái xinh đẹp. đi hóng gió biển đêm!”
Cậu Dương nhìn Triệu Nhất Phàm nói.
Mà lúc này, Triệu Nhất Phàm cười gật đầu.
Rồi lại hơi kiêu ngạo nhìn Tô Mộc Vũ.
Giống như đang muốn nói rằng: Đã thấy chưa, cho dù người đàn ông tôi đã từng vứt bỏ có tài giỏi thế nào đi chăng nữa thì sao, tôi vẫn có những người tốt hơn nữa theo đuổi.
Mà Tô Mộc Vũ cậu, cho dù là nữ thần mà ngay cả con gái cũng phải thán phục, thì vẫn bị tôi đánh bại đó thôi.
“AI Nhất Phàm, các cậu nhìn đi... Đó... Đó là gì vậy?”
Lúc này, mấy cô gái kia chợt hét lên, chỉ là lần này không phải là vui vẻ hưng phấn nữa mà là kinh ngạc!
 
Chương 843: Đảo Thiên Cung


Cả đám bị tiếng động này làm cho hết hồn, lập tức ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy ngoài khơi xa, dưới bóng đêm mờ ảo, hơn mười chiếc du thuyền xa hoa cao cấp đột nhiên xuất hiện.
Vì sao lại nói là cao cấp?
Bởi vì mọi người nhìn thấy cậu Dương đã cho rằng đây là kẻ xa hoa bậc nhất rồi, thế nhưng nhìn lại hơn mười chiếc du thuyền đậu ngoài kia, giống như chiến hạm ngoài dải ngân hà phát ra ánh sáng rự rỡ chói lọi.
Khí thế bất phàm.
"Giời mẹ ơi! Một con thuyền này trị giá bao nhiêu tiền đây?"
Mấy cô gái hưng phấn hét toáng lên.
Đến cả Tô Mộc Vũ cũng bị cảnh tượng này dọa cho một trận.
Cậu Dương còn ngạc nhiên hơn bọn họ, bị dọa đến ngây ngốc.
"Cậu Dương! Cậu Dương! Đây đều là đội thuyền trong bữa tiệc du thuyền tối hôm nay sao? Chúng tôi phấn khích quá!"
Cô gái kia kích động kéo lấy cánh tay của cậu Dương truy hỏi.
Vốn loại tiệc tùng sang trọng như bữa tiệc du thuyền thế này, bình thường chỉ có những doanh nhân lớn hoặc người nổi tiếng mới có tư cách tham gia.
Người thường như mấy cô chỉ có thể nhìn qua ti Vi mà ước ao.
Thế nhưng không ngờ được lần này lại có thể có cơ hội trải nghiệm một lần.
Triệu Nhất Phàm sắc mặt trắng nhợt, hiển nhiên cũng bị kích thích.
"Không... không phải chứ, mấy chiếc du thuyền này đều được những chuyên gia hàng đầu thiết kế, chắc hẳn đều do đảo Thiên Cung sản xuất, mỗi một chiếc thuyền đều có giá trên trời đó!"
Cậu Dương cũng hơi kích động giải thích.
Dù rằng anh ta đi nhiều nơi cũng học được nhiều điều, thế nhưng đây là lần đầu được nhìn thấy cảnh như vậy.
"Hả? Cậu Dương, đảo Thiên Cung là cái gì vậy?"
Một cô gái hỏi, thật là chưa nghe thấy cái tên này bao giờ.
"Đảo Thiên Cung là một hòn đảo nhỏ trên biển, tôi cũng chỉ là nghe thấy ba tôi từng nhắc. Có một tỷ phú trong top thế giới đã mua nguyên một hòn đảo ngoài khơi, xây sửa hòn đảo này thành một cung điện xa hoa tráng lệ năm giữa bốn bề đại dương, giống như một đế chế riêng của bản thân, nói chung là kiến trúc bên trong vô cùng xa xỉ hào nhoáng!"
"Hả? Từ trước đến giờ bọn tôi chưa từng nghe ai nói đến còn có một căn nhà vĩ đại như vậy, nó có hình dạng như thế nào vậy? Cậu Dương, có thể dẫn chúng tôi đi xem xung quanh nó được không?"
Mọi người tất cả đều mong đợi hỏi.
Cậu Dương lắc đầu: "E rằng khó, thành thật mà nói, ba tôi may mắn được tận mắt nhìn thấy một lần, nhưng mới ở trên hòn đảo đó được mấy phút thôi, ngay cả chụp ảnh cũng không được phép. Nhưng ba tôi cũng nói, chuyến đi này của ông ấy là chuyến đi đáng giá nhất trong cuộc đời, tôi cũng vô cùng kinh ngạc, ba của tôi địa vị không thấp, thế nhưng vẫn ca ngợi nơi đó như vậy!"
Cậu Dương nói dứt câu, mọi người càng toát ra vẻ mong đợi.
Triệu Nhất Phàm thậm chí còn nghĩ, nếu như mình may mản được đến đó thăm thú thì tuyệt biết mấy.
Thật đáng tiếc!
"Nhưng mọi người cũng đừng vội nản lòng, để tôi thử xem sao, tôi sẽ cố để mọi người được đi dạo xung quanh nhìn ngắm phong cảnh trên đảo, nhưng mà chỉ được đứng nhìn từ xa thôi!"
Cậu Dương cười khổ nói.
"Tuyệt vời!"
 
Chương 844: Đoàn thuyền cập bến


Mọi người vui vẻ ra mặt.
Lúc này, đội du thuyền cao cấp từ từ tiến lại gần.
Mấy người cậu Dương Triệu Nhất Phàm đều không dám nói chuyện lớn tiếng, ngoan ngoãn bước lùi sang một bên.
"Trời ạ, cậu mau nhìn nhân viên phục vụ trên chiếc du thuyền của đảo Thiên Cung xem, quần áo bọn họ mặc chắc phải đắt lắm đó!"
"Đương nhiên là đắt rồi."
"Trời ạ, nếu như tôi có thể thể trở thành nhân viên trên chiếc du thuyền sang trọng đó thì chết cũng an lòng!"
Có cô gái không kìm được than thở.
"Quả nhiên là núi cao còn có núi cao hơn, trước đây tôi tưởng Trần Khiêm đã là trời là trăng, cho đến tận lúc gặp được cậu Dương, mới giúp tôi mở ra cánh cửa bước vào thế giới mới, thật là như đi lạc vào một vùng trời khác vậy!"
Trong mắt Triệu Nhất Phàm lộ ra khát khao cháy bỏng, cô ta nghĩ thầm.
Tô Mộc Vũ bị dọa mấy lần, lúc này lui bước sang một bên.
Đoàn thuyền cập bến.
Từ trên boong thuyền, hai mươi mấy cô phục vụ xinh đẹp lần lượt bước xuống, chia ra đứng ở hai bên trái phải, trang phục giống với trang phục của những cô hầu gái phục vụ quý tộc châu Âu thế kỉ trước.
Sau các cô, một người đàn ông trung niên bước xuống.
"Á? Hình như bọn họ đang đi tới phía chúng ta đấy!"
Một cô gái kích động nói. Triệu Nhất Phàm nín thở đợi chờ.
Sau đó người đàn ông trung niên đó đi lướt qua trước mặt bọn họ.
Cung kính đi tới trước mặt Tô Mộc Vũ đang rất đỗi kinh ngạc.
"Thưa cô Tô Mộc Vũ, cô chủ sai tôi tới đón cô lên thuyền!"
Người đàn ông cúi chào thật thấp, vô cùng kính
cẩn. Dáng vẻ của Tô Mộc Vũ như thế nào, đang đứng đợi ở chỗ nào, ông ta đã biết rõ từ trước.
"Đón... đón tôi hả?"
Tô Mộc Vũ nhìn hơn mười chiếc du thuyền đang đỗ trước mặt, thật sự là hồn vía lên mây.
Chị gái Trần Hiểu của Trần Khiêm thật sự là giàu nứt đố đổ vách!
"Tất nhiên rồi, thưa cô Tô Mộc Vũ, chúng tôi đặc biệt đến tiếp đón cô, để cô đợi lâu như vậy, thật sự là có lỗi!"
Nghe thấy hững lời quản gia vừa nói.
Cô gái vừa nãy móc mỉa Tô Mộc Vũ há hốc miệng ngạc nhiên, nhét được cả quả trứng gà vào luôn.
Mới vừa rồi còn cười nhạo cô ấy, hóa ra người ta vốn không thèm ngó ngàng đến bữa tiệc du thuyền này!
Mà cậu Dương lúc này mới vỡ lẽ ra rằng, thảo nào người ta lại tỏ ra lạnh lùng với mình như vậy, lúc này anh ta đã nhận thức được khoảng cách giữa bọn họ. Nghĩ lại mới rồi còn khoe điều kiện gia đình ở trước mặt con gái nhà người ta liền cảm thấy bản thân thật sự là ngu muốn chết.
Còn về Triệu Nhất Phàm, tất nhiên là cô ta khó mà tin nổi chuyện vừa xảy ra.
 
Chương 845: Cậu Trần mà cô nói chính là cậu Trần nhà chúng tôi,


"Các người... tại sao các người muốn đón cô ấy, còn bày vẽ khoa trương như vậy nữa?"
Trong lòng Triệu Nhất Phàm cuồn cuộn như sóng gầm.
Dù cho là tình địch thật sự hay là kẻ địch giả mạo cô ta tự nhận, ai cũng không mong kẻ đối đầu với mình trở nên giỏi giang.
Thậm chí giỏi giang tới nỗi bản thân cô ta không thể nào bì kịp. Chuyện này như thể ném một người vào hầm băng, cơn lạnh xối thẳng từ đỉnh đầu, tâm trạng hiện giờ của Triệu Nhất Phàm chính là như thế.
Tô Mộc Vũ là ai cơ chứ? Tình địch của mình, bạn gái hiện tại của bạn trai cũ.
Nhưng hiện tại cô ta lại được đãi ngộ tốt như vậy.
Triệu Nhất Phàm đố ky muốn nổ tung người. Lập tức cô ta không nhịn nổi mà cất tiếng hỏi.
"Ha ha, đây là bạn gái của cậu Trần nhà chúng tôi, tất nhiên phải được dối xử khác biệt rồi!"
Quản gia cứ ngỡ đây đều là bạn của Tô Mộc Vũ, ông lễ phép trả lời câu hỏi của Triệu Nhất Phàm.
Đoàng!
Dường như bên tai Triệu Nhất Phàm vang lên
một sấm rền vang dội, trong nháy mắt sắc mặt cô †a trở nên trắng bệch.
Chuyện cô ta không hi vọng xảy ra nhất, cuối cùng cũng đã xảy ra rồi.
Nếu như là vừa rồi, cô ta không đến nỗi xúc động như thế.
Vội vã xác nhận với quản gia là do cô ta đang nghĩ đây chắc không phải chỗ quen biết với Trần Khiêm đấy chứ?
Dù sao gia cảnh của Tô Mộc Vũ cũng chỉ vậy mà thôi.
Nhưng nếu nhỡ là chỗ quen của Trần Khiêm thì mình phải làm sao, phải làm sao đây! A a a!
Bấy giờ Triệu Nhất Phàm sắp phát điên rôi!
"Cậu Trần mà ông nói là Trần Khiêm sao? Mấy người trông cao cấp như vậy, vì sao lại khách khí với một cậu Trần Kim Lăng đến mức này, vì sao vậy!"
Triệu Nhất Phàm giống như một kẻ tâm thần không ngừng lầm bầm.
"Đúng vậy thưa quý cô, cậu Trần mà cô nói chính là cậu Trần nhà chúng tôi, hòn đảo này là do chị gái của cậu Trần mua làm nơi nghỉ dưỡng lúc cần thiết!"
Quản gia nói thêm một câu.
"Hải! Cái gì cơ?"
"Chị gái của Trần Khiêm là tỷ phú rất tài giỏi đó sao, nói như vậy thì Trần Khiêm cũng đang ở trên hòn đảo này đúng hay không? Tôi hỏi ông đúng hay là không?"
Triệu Nhất Phàm đỏ mắt gào.
"Đúng vậy, nhưng nếu cậu Trần muốn ở thì có thể mua một hòn đảo khác, dù sao chút tiền ấy trong mät của cậu chủ nhà chúng tôi cũng chỉ như là một hạt cát của cả bãi biển mà thôi!"
“Cái gì!!!"
Lúc này tất cả năm cô gái đều há miệng kinh ngạc.
Triệu Nhất Phàm cảm giác như trong lồng ngực mình có một tảng đá đang đè xuống, giống như chỉ có nhảy vào trong biển sâu mới có thể tìm đến sự giải thoát.
Hóa ra Trần Khiêm không đơn giản là một cậu Trần ở Kim Lăng không thôi...
 
Chương 846: Tôi sẽ không cam chịu như vậy đâu


Nhìn theo bóng Tô Mộc Vũ rời đi.
Mấy cô gái đều im lặng, trong mắt ngoại trừ hâm mộ chỉ còn lại ngọn lửa đố kị đang rực cháy.
Chỉ có Triệu Nhất Phàm là đủ loại tâm trạng cuộn lại với nhau.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Đúng đó, nếu như ban đầu mình chỉ quan tâm đến nhân cách của một người.
Vậy mình sẽ chọn cùng Trần Khiêm bắt đầu một mối tình nhỉ.
Dù sao khi đó bản thân chưa từng yêu một ai hết, đến lúc muốn bắt đầu một mối quan hệ mới kêu Mã Hân Nhiên giới thiệu bạn trai cho mình.
Bởi vì lúc ấy, vào đêm trước ngày sinh nhật của cô ta, Mã Hân Nhiên đã đặc biệt gọi điện thoại chỉ để kể về chuyện của Trần Khiêm.
"Nhất Phàm, cậu gặp cậu ấy một lần thôi, đến ngày mai sinh nhật cậu, cậu ấy cũng tới đó. Nói như thế nào nhỉ, trong chuyện tình cảm cậu ấy vô cùng nghiêm túc, chung thủy, hơn nữa người ta cũng ưa nhìn mà, rất đẹp trai. Cậu nói xem, mối tình đầu trong đời, cậu phải tìm một người thành thật trung thực thì mới nằm anh ta trong lòng bàn tay được! Cho nên Trần Khiêm nhà chúng tớ là thí sinh tốt nhất, cậu ấy chắc chắn sẽ đối xử tốt với cậu!"
"Hứ, vậy được, nếu cậu đã khen cậu ta hết lời như vậy thì ngày mai tớ miễn cưỡng đến gặp, hì hì!"
Lúc đó, Triệu Nhất Phàm còn tràn đầy chờ mong, nghĩ rằng nghèo thì nghèo thôi, cũng đâu có †o tát gì.
Thế nhưng đợi đến lúc nhìn thấy người rồi, nghe Hứa Nam kể xấu về Trần Khiêm thì Triệu Nhất Phàm liền ngứa mắt với anh.
Cô ta nghĩ đã cất công tìm kiếm, vậy chẳng bằng đi tìm một kẻ có tiền.
Từ giây phút quyết định đó, quan niệm về tình yêu của Triệu Nhất Phàm đã thay đổi.
Cho nên, đúng thật là chỉ suýt chút nữa thôi, cô †a và Trần Khiêm đã là một đôi rồi.
Vậy thì tất cả ánh hào quang mà Tô Mộc Vũ nhận được ngày hôm nay sẽ đều là của mình rồi.
Sau đó, tiền đối với cô ta sẽ chỉ còn là những con số mà thôi, mất đi tất cả ý nghĩa, cô ta sẽ không phải đắn đo suy nghĩ mà thoải mái vung tay. mua hàng xa xỉ.
Đáng tiếc... không có hai chữ nếu như!
Tất cả hình như đã quá muộn rồi.
Triệu Nhất Phàm siết chặt nắm đấm, trong lòng nhét đầy sự không cam lòng.
"Nhất Phàm, mấy người đó đi hết rồi, chúng ta cũng đi thôi!"
Mấy cô gái đã mất đi niềm phấn khích đi dạo chơi.
Chẳng lẽ lại muốn chen lên trên du thuyền đi xem đảo tư nhân nhà người khác thế nào sao?
Ha ha, đó là chị gái cậu Trần mới có quyền đó, bản thân chỉ có thể nép vào một góc mà ngóng trông thôi.
Ngẫm lại thấy uất ức.
"Tôi sẽ không cam chịu như vậy đâu!"
Triệu Nhất Phàm hướng mắt nhìn về chiếc du thuyền đã khuất bóng trong màn đêm, âm thầm nhắc nhở chính mình.
 
Chương 847: Chị dâu đến rồi


Tô Mộc Vũ lúc này đã đặt chân lên đảo.
Cả hòn đảo đúng là giống như mấy câu miêu tả vừa rồi của cậu Dương, đây chính là một tòa cung điện cỡ lớn.
Quá đẹp, quá chấn động!
Rõ ràng đã đi vào bên trong của cả tòa kiến trúc rồi, thế nhưng muốn tìm đến nơi Trần Hiểu đang ở.
Thì còn phải đi xe chuyên dụng mới được.
Đại khái nửa giờ đi xe.
Mới đến một biệt thự nằm ở trung tâm đảo.
Lúc này mới bước xuống xe.
"Mau cho em chiêm ngưỡng dung nhan của chị dâu đi, em muốn xem mài"
"Cuống cái nỗi gì, sắp tới nơi rồi!"
Tô Mộc Vũ xuống xe, nhìn thấy một cô gái đang nô đùa với một chàng trai.
Hai người tranh cãi ầm ï, giành nhau một chiếc. điện thoại di động.
Chàng trai kia là một cậu nhóc mập mạp, Tô Mộc Vũ đã gặp cậu ta rồi, đó không phải là cậu Hoàng Hoàng Vĩnh Hào sao?
"AI Chị dâu đến rồi!"
Hoàng Vĩnh Hào thấy Tô Mộc Vũ lần vội vàng chạy tới.
Dù sao chuyện ban ngày cũng đã dọa cho. Hoàng Vĩnh Hào sợ mất mật.
Tô Mộc Vũ gật đầu.
"Ố? Chị gái này là Tô Mộc Vũ, bạn gái của anh trai hả?"
Cô gái kia cũng nhanh chân chạy lại.
'Tò mò cắn cắn môi, nhìn một lượt Tô Mộc Vũ từ trên xuống dưới.
Cô bé nhìn qua cũng tầm mười tám tuổi, trông rất đáng yêu, xinh đẹp.
"Xin chào chị Mộc Vũ, em là Trần Tiểu Man!" Trần Tiểu Man bắt tay Tô Mộc Vũ.
Ấn tượng của hai người về đối phương đều rất tốt.
Nhưng hiển nhiên Trần Hiểu tìm Tô Mộc Vũ đến là có việc muốn bàn, cho nên hai người Trần Tiểu Man và Hoàng Vĩnh Hào không có trò chuyện bao nhiêu liền thả cho Tô Mộc Vũ đi vào.
“Tiểu Man và Vĩnh Hào đều là em trai em gái nuôi của cô cả, tình hình của Vĩnh Hào còn đỡ mội chút, Tiểu Man đáng thương nhất, năm cô ấy ba tuổi thì bị người thân vứt bỏ, cô Trần Hiểu đem cô bé về nhà, cũng rất yêu thương cô bé, cho nên cô ấy lúc thường rất thích chơi đùa, cũng rất tốt tính!"
Quản gia vừa dẫn Tô Mộc Vũ vào bên trong vừa kể.
 
Chương 848: Chị cảm thấy em ở bên Trần Khiêm vì tiền sao


Hai người đi tới trước một phòng khách bày trí sang trọng.
Quản gia giơ tay lên gõ cửa.
"Vào đi!"
'Tô Mộc Vũ bước vào căn phòng một mình.
Trên sân thượng, cô nhìn thấy Trần Hiểu, tay nâng ly rượu đỏ, nằm trên một chiếc ghế dài, mắt nhìn ra bên ngoài.
"Chị Trần Hiểu, em chào chị!"
Trần Hiểu gật gật đầu.
"Không cần khách sáo với chị như vậy, Mộc Vũ, hiện giờ chị cũng biết qua về tình hình của em. Từ ngày hôm nay, em cứ coi chị là chị gái của em, chúng ta trò chuyện cho thật thoải mái, hơn nữa, em là bạn gái của em trai chị, làm một người chị, chị phải tiếp đón em chu toàn chứ! Ngồi đi!"
Trần Hiểu để ly rượu xuống đứng dậy.
Chị nhìn Tô Mộc Vũ mỉm cười
"Chị muốn trò chuyện gì vậy ạ?"
Tô Mộc Vũ hỏi.
"À, tuy rằng chị biết được một vài tin tức, thế nhưng chị nghĩ chính miệng em nói với chị ra thì vẫn tốt hơn, cứ nói về chuyện em quen Trần Khiêm như thế nào đi?"
Trần Hiểu hỏi.
Tô Mộc Vũ cũng không đoán được ý của Trần Hiểu là gì.
Chỉ đơn giản kể lại chuyện quen nhau của hai người họ.
Trần Hiểu nghe xong, gật gật đầu nói: "Như vậy thì nói cách khác, hai người không trải qua chuyện sâu sắc nào đến mức phải ghi lòng tạc dạ, cứ bình thường như vậy mà đến với nhau?"
"Đúng là vậy, thế nhưng thưa chị, em nghĩ hai người đến với nhau, chỉ cần cả hai đều yêu thương đối phưng là được, sao còn phải trải qua chuyện phải ghi lòng tạc dạ nào nữa? Em nghĩ ngược lại, lúc em ở bên Trần Khiêm, mỗi một chỉ tiết, một hành động cậu ấy dành cho em, em đều ghi vào trong tâm khảm!"
Tô Mộc Vũ nghe được câu hỏi của Trần Hiểu, trong lòng có chút không kiên định.
Bởi vì những câu Trần Hiểu nói, từng câu đều đánh vào nhược điểm của cô.
"Chị lại hỏi em một vấn đề, em ở bên Tiểu Khiêm, có nghĩ đến chuyện kết hôn sau này không? Nếu như có thì bây giờ em mới nghĩ đến, hay là từ trước lúc hai đứa bắt đầu, em đã xác định Trần Khiêm sẽ là bến đỗ cuối cùng của cuộc đời?”
Trần Hiểu hỏi.
Mà Tô Mộc Vũ cũng đã hiểu được ý của Trần Hiểu rồi.
Nếu như mình chỉ là một mối tình sương sớm với Trần Khiêm, vậy thì không có vấn đề gì phải bàn cãi.
Nhưng nếu bản thân tính đến chuyện kết hôn, trở thành một phần trong gia đình tương lai của Trần Khiêm, e rằng mọi chuyện không cần dễ dàng như vậy. Mà chị Trần Hiểu cũng lo sợ mình vì tham tiền mới ở bên Trần Khiêm.
"Mộc Vũ, em là một cô gái thông minh, chị nghĩ em chắc chăn sẽ hiểu ý của chị. Hơn nữa chị cũng biết rất rõ, trên phương diện tình cảm nam nữ, Tiểu Khiêm nó rất khờ khao. Bởi vì một số quy tắc lâu năm của nhà họ Trần, từ nhỏ Trần Khiêm đã thiếu thốn tình yêu, cho nên một khi thăng bé thấy có cô gái nào đối tốt với nó, cho dù chỉ là một hành động rất nhỏ thôi, nó cũng sẽ cảm động ngay!"
"Chị rất muốn biết, Trần Khiêm có yêu em thật lòng hay không, còn em lại vừa lòng điểm nào của Tiểu Khiêm? Đương nhiên, chuyện này mấu chốt là hai đứa có dự định đi tới hôn nhân hay không? Nếu như không có, OK chị sẽ không hỏi thêm gì. Nếu có thì chị phải quản rồi, bởi vì quy định của nhà họ Trần rất nhiều, cũng rất khắc nghiệt! Có những chuyện, đau dài không bằng đau ngắn!"
Trần Hiểu nói.
"Ý của chị là, em và Trần Khiêm không thể năm tay đi đến cuối cùng được đâu? Chị cảm thấy em ở bên Trần Khiêm vì tiền sao?"
Tô Mộc Vũ hỏi.
Trần Hiểu cười khổ một tiếng: "Thành thật mà nói, đúng vậy, ít nhất thì căn cứ trên một số chuyện mà chị đã biết thì là vậy. Dĩ nhiên, thái độ sống của em chị cũng rất rõ ràng, em tuyệt đối sẽ không lừa gạt Trần Khiêm. Nhưng bố mẹ của chị, chỉ sợ sẽ không cho phép em và Tiểu Khiêm đi đến cuối cùng, bởi vì em chẳng qua mới nhìn thấy được một góc nhỏ của tảng băng toàn bộ thực lực của nhà họ Trần mà thôi, từ đó có thể tưởng tượng ra được mức độ to lớn của gia tài nhà họ Trần. Cho nên, nhà họ Trần sẽ có phong cách làm việc và quy tắc của riêng mình!"
 
Chương 849: Cùng lớp của Vương Tiểu Hoa


Tô Mộc Vũ nghe được rất rõ ràng. Trần Hiểu cũng đã ám chỉ rất rõ ràng.
Lúc này, Tô Mộc Vũ cảm thấy giống như trăm ngàn lưỡi đao đang cứa vào trái tim mình.
Cô vốn nghĩ hết thảy đều đơn giản như vậy, cô sẽ nắm tay Trần Khiêm đi tới cuối con đường tình yêu của bọn họ.
Thế nhưng, xem ra đây là chuyện không có khả năng rồi.
Đúng, Trần Khiêm trước đây không nói toàn bộ sự thật, mình chỉ nghĩ cậu ấy là cậu Trần của Kim Lăng.
Thế nhưng thân phận và bối cảnh thật sự của cậu ấy, nào phải người bình thường có thể tiếp cận được.
"Cho nên Mộc Vũ, sau khi trở về em hãy suy nghĩ kỹ càng, xem xem em và Tiểu Khiêm sẽ tiếp tục duy trì mối quan hệ này như thế nào!"
Trần Hiểu võ vỗ vai Tô Mộc Vũ: "Đêm nay em cứ ở lại đây đi, ngày mai chị sẽ sắp xếp người đưa em trở về. Ngoài ra, đảo Thiên Cung này của chị sau này em thích đến thì cứ đến! Nhưng Mộc Vũ, có một chuyện em phải đồng ý với chị, như lời chị đã nói lúc trước, đừng nhắc đến trước mặt Tiểu Khiêm rằng chúng ta đã gặp nhau!"
Tô Mộc Vũ tất nhiên gật đầu đồng ý.
Nhìn ra được, Trần Hiểu cũng rất vừa ý Tô Mộc Vũ, thế nhưng, có một vài chuyện cô ấy cũng không thể quyết định được, kết quả cụ thể đành xem hai người Tô Mộc Vũ và Trần Khiêm làm thế nào.
Trần Hiểu là vì thương yêu hai người bọn họ, mới sớm ngày nói rõ ràng mấy lời này.
Mà đêm nay, Tô Mộc Vũ trảng đêm không ngủ.
Vài lần đã muốn gọi điện thoại cho Trần Khiêm, thế nhưng, hiện giờ mình đã đến nông nỗi chuyện gì cũng phải nhờ đến Trần Khiêm giải quyết hay sao?
Đúng, từ đầu đến cuối, chính mình chưa làm được việc gì cho Trần Khiêm, chỉ có Trần Khiêm gánh vác tất cả cho mình.
Giống hệt như lúc này, mình có thể sống được trên Cảng Đảo đều nhờ chị Trần Hiểu giúp đỡ, nếu không mình chẳng thể đấu lại được với Dương Hoa Lệ.
Nếu muốn cùng Trần Khiêm tiến xa hơn, mình phải học được độc lập, như vậy tương lai sau này mới có thể giúp đỡ câu ấy, mà không phải gây chuyện để Trần Khiêm phải giải quyết thay mình. Tô Mộc Vũ tự hứa với lòng mình...
Cùng lúc đó, Trần Khiêm xoay người năm ngả xuống giường.
Anh cầm di động lên, theo thói quen định gọi cho Tô Mộc Vũ một cú điện thoại.
Đã hai ba hôm hai người không liên lạc với nhau, nếu nói không nhớ nhung gì thì là nói dối.
Nhưng anh suy đi nghĩ lại, vẫn là từ bỏ ý định này. Chắc Tô Mộc Vũ vẫn còn giận dỗi, chờ vài ngày nữa mình tự đến Cảng Đảo giải thích rõ ràng trước mặt cậu ấy.
Cũng tiện ở lại đó cùng cậu ấy vài ngày.
Nhưng anh vẫn gửi cho cô một tin nhắn chúc ngủ ngon.
Haizzz!
Chuyện cần làm đã làm xong hết rồi, chờ đến ngày mai, mình chính thức vào học ở Đại học Thục Xuyên, lấy thân phận của một sinh viên chuyển trường để tìm hiểu về tin tức của cô gái kia.
Sau khi trường học biết được thân phận của Trần Khiêm cũng rất chú trọng chuyện này, dĩ nhiên, bởi Trần Khiêm yêu cầu phải khiêm tốn mới không khiến phía nhà trường tổ chức rềnh rang, dù sao anh cũng không phải là một sinh viên chuyển trường thật sự.
Anh được xếp vào cùng lớp của Vương Tiểu Hoa.
 
Chương 850: Đây không phải chỗ của cậu ta


Vương Tiểu Hoa là con trai của hướng dẫn viên du lịch họ Hắc, là một anh chàng mập mạp thông minh.
Sáng sớm hôm sau, Trần Khiêm hẹn Vương Tiểu Hoa cùng nhau đến trường.
"Hì hì, cậu chủ, đây chính là trường học của chúng ta! Hôm nay để tôi dẫn cậu đi dạo xung quanh cái đãi"
"Tôi không phải cậu chủ gì cả, cứ gọi tôi là Trần Khiêm đi..." Trần Khiêm bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
"Được thôi cậu chủ Trần Khiêm!"
Trần Khiêm: "... "
Sau đó hai người cùng nhau đi đến giảng đường.
Lúc này, trong giảng đường có khá nhiều người.
Vừa nhìn thấy Vương Tiểu Hoa dẫn theo Trần Khiêm bước vào, mọi người đều biết đây là sinh viên mới chuyển đến mà sáng nay giáo viên hướng dẫn đã nói với bọn họ.
Người giáo viên hướng dẫn này đã đứng trong lớp đợi người từ sớm.
"Trần... Sinh viên Trần Khiêm, chỗ ngồi của cậu đã sắp xếp xong rồi, cậu cứ ngồi tạm ở đây trước đi"
Giáo viên hướng dẫn nói.
Kỳ thực Trần Khiêm đã nói rồi, không cần cho anh bất cứ đãi ngộ đặc biệt nào, anh chỉ tới đây giả làm sinh viên chuyển trường trong mấy ngày ngắn ngủi thôi.
Nhưng nói thì nói vậy, cách nhà trường đối đãi với Trần Khiêm hiển nhiên khác biệt với người khác.
Chỗ ngồi của anh rất gần bục giảng. "Thưa thầy hướng dẫn, đây không phải chỗ của cậu ta, đây là chỗ của anh Phi mà, tại sao phải nhường cho cậu ta chứ!"
Bỗng nhiên, một sinh viên nữ đứng lên chỉ thẳng vào mặt Trần Khiêm chất vấn.
"Từ Dương Dương, bạn Trần Khiêm vừa mới chuyển tới, sao em có thể nói chuyện với bạn như vậy được? Để Trần Khiêm ngồi đi, chờ Lương Phi tham gia cuộc thi trở về, thầy sẽ sắp xếp chỗ ngồi khác cho em ấy!"
Giáo viên hướng dẫn bất đắc dĩ cười khổ nói.
"Dựa vào đâu cơ chứ?”
Từ Dương Dương tức tối giậm chân, ánh mắt chứa đầy sự chán ghét và tức giận nhìn về phía Trần Khiêm. . Truyện Full
"Từ Dương Dương, em là lớp trưởng, sao lại nói như vậy được, thôi nào, chuyện này cứ quyết định vậy đi!"
Nói xong, quay sang cười với Trần Khiêm, liền bước ra khỏi lớp.
Tiếp sau, các bạn học cùng lớp xôn xao bàn luận.
 
Chương 851: Sau này tôi phải tránh mặt nhiều nhiều


Đại đa số đều nói, chọc giận lớp trưởng, sau này Trần Khiêm sẽ không dễ sống gì gì đó.
Quy luật xã hội thôi, bất kì một tập thể tổ chức. nào đều có thói xấu ma cũ bắt nạt ma mới.
Trường học cũng vậy, công sở cũng vậy, đều cùng một quy luật như thế.
Cho nên mọi người mới sinh ra thái độ không ưa đối với Trần Khiêm, giống như sau khi Trần Khiêm đến, anh sẽ cướp đi thứ gì đó của bọn họ vậy đó.
Nhưng Trần Khiêm không thèm để ý đến mấy chuyện vụn vặt cỏn con này.
Mục đích của Trần Khiêm rất rõ ràng, tất nhiên anh sẽ không rảnh mà đi đáp lại những xung đột này.
Thậm chí những lời khó nghe của Từ Dương Dương sau khi anh ngồi xuống chỗ của mình, anh cũng sẽ không so đo thêm nữa.
Đợi đến lúc tan học, Từ Dương Dương cùng mấy cô bạn thân của cô ta thầm thì với nhau gì đó, có ý xấu liếc mắt nhìn Trân Khiêm, sau đó xoay người đi đến nhà vệ sinh.
Sinh viên trong lớp hầu như không một ai bước đến nói chuyện với Trần Khiêm.
"Cậu...à Trần Khiêm!"
Trong số họ chỉ mình Vương Tiểu Hoa biết được Trần Khiêm có đỉnh như thế nào. Nếu không phải Trần Khiêm không cho anh ấy nói rõ thân phận của anh ra, thì lúc nãy khi Từ Dương Dương đối đầu với Trần Khiêm, anh đã ra mặt xử lí rồi.
"Mấy lời lớp trưởng nói anh đừng để trong lòng, cô ta có bệnh, hơn nữa còn là bệnh nặng!"
Vương Tiểu Hoa nói.
"Ha ha, không có gì đâu, đúng rồi, lớp trưởng Từ Dương Dương mắc bệnh gì vậy?"
Trần Khiêm cười gượng hỏi sang chuyện khác.
"Khụ, cậu ta hả, nói cậu ta gió chiều nào che chiều ấy thì không hẳn, bảo cậu ta đối xử bình đẳng chí công vô tư lại càng không. Có che gió, cậu ta cũng chỉ che theo một hướng, bảo bình đẳng, cậu ta cũng chỉ bình đẳng với mỗi một người! Còn những người khác cô ta đều không xem ra gì. Nói thí dụ như em đi, cho tới bây giờ cậu ta chưa một lần nói chuyện với em, ngay cả những sinh viên nam khác trong lớp cũng vậy!"
Vương Tiểu Hoa nói.
"Ồ? Cậu đừng nói với tôi rằng trong lòng chỉ có cái tên Lương Phi kia nhé!"
Trần Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Vừa nãy Trần Khiêm cũng phát hiện, bởi vì mình chiếm chỗ ngồi của người tên Lương Phi đó mới dẫn đến sự bất mãn của Từ Dương Dương, sau đó thì cô ta cứ liên tục đối chọi với anh.
"Đúng, chính là Lương Phi, giời đất thiên địa quỷ thần ơi, cũng không biết Từ Dương Dương trúng phải bùa mê thuốc lú gì. Chẳng qua nhà tên Lương Phi kia có tí tiền lại thích tiêu pha khoe của, sau đó liền khiến Từ Dương Dương mê như điếu đổ. Từ năm thứ nhất đại học theo đuổi tới tận năm thứ ba đại học, trong lòng cậu ta chỉ chứa mỗi mình Lương Phi. Đừng nói là anh, lúc trước có một cô bạn gái thân thiết của cậu ta, học cùng nhau từ nhỏ đến lớn đó, chỉ nói một câu Lương Phi không tốt thôi, kết quả anh đoán xem, Từ Dương Dương đi thẳng tới vút cho cô bạn kia một cái bạt tai, đánh cho cô bạn kia đơ người luôn! Từ đó có thể thấy, Từ Dương Dương si mê kẻ kia như thế nào, nên cậu ta mới đối chọi quyết liệt với anh như vậy!"
"Vậy sau này tôi phải tránh mặt nhiều nhiều rồi!" Trần Khiêm cười khổ nói.
Dù sao anh tới đây để tìm người, không muốn gây thêm rắc rối nữa.
Trong lúc Vương Tiểu Hoa nói chuyện, Từ Dương Dương và mấy cô gái đã trở lại...
 
Chương 852: Không sao cả


Từ Dương Dương nổi giận đùng đùng đi thẳng tới trước mặt Trần Khiêm.
Mấy người chị em của cô ta cũng đều đứng phía sau trợ chiến.
Bởi vì Trần Khiêm đã đặt cặp sách của mình lên bàn học.
Sau đó mọi người đều thấy một cô gái khoanh tay đi tới, vờ vô tình kéo cặp của Trần Khiêm ném xuống dưới đất.
Một cô gái khác thì giãm chân lên chiếc cặp, rõ ràng là cố ý làm vậy. "Ai ôi, bạn Trần Khiêm à, thật là ngại quá đi,
giãm bẩn cặp của cậu rồi, tôi giúp cậu làm sạch nhét"
Một cô gái khác ra vẻ áy náy nhìn về phía Trần Khiêm.
Trần Khiêm biết mấy cô gái đều cố ý cả, anh cũng thật đen đủi, mới đến đây ngày đầu mà đã chọc phải một đám sư tử Hà Đông rồi.
Tuy Trần Khiêm có thể cứng rắn đáp trả bọn họ.
Thế nhưng, anh đến đây đâu phải để gây chuyện, hơn nữa anh cũng không đến nỗi chấp vặt với mấy cô gái.
Anh liền cười chua chát lắc đầu: "Cản ơn, không cần đâu!"
Nói xong, định tự tay nhặt lại cặp sách của mình.
"Sao lại không cần chứ? Dương Dương, cậu nói xem?"
Cô gái có mái tóc dài kia nhìn về phía lớp trưởng Từ Dương Dương.
"Chuyện này đơn giản mài"
Nói xong, Từ Dương Dương cầm một cốc nước, từ trên cao đổ thẳng xuống dưới cặp sách của Trần Khiêm.
Rất nhiều sinh viên trong lớp đều vui vẻ mà nhìn xem cuộc chiến này, trận ra oai phủ đầu này quá bạo lực rồi đó.
"Hừ, nhà của Lâm Thắng Nam tại đất thục Xuyên rất có thế lực, mà Lâm Thắng Nam lại là bạn tốt của Từ Dương Dương, không cần nghĩ cũng biết, nhất định chị Nam ra mặt thay Từ Dương Dương rồi"
"Thế đó, tên nhóc này số cũng thật đen, giờ thì hay rồi, chẳng những đắc tội Từ Dương Dương còn làm Lâm Thăng Nam phật ý nữa, sau này chúng ta có trò vui xem dài dài rồi!"
Đám sinh viên nhỏ giọng thảo luận. Sau đó Lâm Thắng Nam vứt cho Từ Dương Dương một cái liếc mắt, giống như đang nói với Từ
Dương Dương rằng:
Thấy chưa Dương Dương, có cho tiền cậu ta cũng không có gan đáp trả.
Sau đó mấy cô gái đều trở về chỗ ngồi của mình.
"Trần Khiêm, nhà Lâm Thăng Nam có chút điều kiện, nhưng mà hình như không giàu bằng anh đâu, cậu ta cố ý bắt nạt anh đấy!"
Vương Tiểu Hoa nhỏ giọng thầm thì.
Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: "Không sao cải!"
Nói xong, Trần Khiêm nhặt lại cặp sách của mình, đặt ở nơi có ánh năng chiếu tới trên bệ cửa sổ.
 
Chương 853: Cô ấy thật sự là người của nhà họ Phương sao


Sau đó kêu tên Vương Tiểu Hoa đi cùng anh đến nhà vệ sinh.
"Đậu xanh, vậy mà cũng không tức giận, trời ạ!"
Một cô gái thấy phản ứng của Trần Khiêm như thế, câm nín luôn.
Như vậy mà Trần Khiêm không hề tức giận, cũng không có tâm tình phẫn uất bởi bị người khác sỉ nhục, ngược lại còn cười hì hì cho qua nữa.
Lâm Thắng Nam với Từ Dương Dương đều vô cùng khó chịu.
Mà tiết học kế tiếp sắp bắt đầu rồi, trò cười ngắn ngủi vừa rồi trôi qua, tất cả mọi người đều tập trung vào tiết.
Trần Khiêm làm bộ bỏ đi sách vở cũng không cầm theo.
Lúc đầu ở trên đường đi tới giảng đường, mọi người đều sôi nổi tán gãu, thế nhưng vừa đặt chân vào đến giảng đường, giống như là bị cúp điện đồng loạt vậy, mọi người đều ăn ý ngậm miệng lại.
Ngay cả Lâm Thắng Nam và Từ Dương Dương cũng vậy.
Trần Khiêm vừa trò chuyện với Vương Tiểu Hoa vừa bước vào lớp.
Ngó qua một xíu, trên bục đâu có giáo viên đâu. Hãy ?ì? đọc ??ang chính ở # ??ù? ???yện.?n #
Vậy mà cả lớp im phăng phắc, ý thức tốt như vậy?
Thế nhưng Trần Khiêm rất nhanh đã biết được nguyên nhân.
Ghé mắt nhìn đến dãy bàn thứ nhất của giảng đường
Có hai cô gái đang ngồi ngay hàng ghế đầu tiên.
Nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn.
Từ Dương Dương và Lâm Thắng Nam cũng đã rất xinh đẹp rồi.
Thế nhưng so với hai cô gái này, vẫn kém đi vài phần.
Mà hai cô hiển nhiên cũng đã phát hiện ra ánh mắt của Trần Khiêm.
Cô gái xinh đẹp nhất ngẩng đầu liếc nhìn Trần Khiêm, sau đó ánh mắt trở nên lạnh băng mà nhìn qua nơi khác.
Cô gái còn lại khi nhìn thấy Trần Khiêm, trên mặt lại lộ vẻ ngạc nhiên.
Vương Tiểu Hoa ngầm liếc Trần Khiêm, biểu thị chính là người này.
Sao Trần Khiêm nhận không ra được chứ.
Hai cô gái này nào phải ai xa lạ, chính là cô gái nhà có điều kiện mà hôm đó anh đã gặp ở trên núi, cô gái có nét giống Tô Tử Nguyệt.
Nhưng mà Trần Khiêm cũng không giống như Trư Bát Giới cứ thấy gái xinh là nhìn chằm chằm không dời mắt.
Anh làm bộ như không có chuyện gì xảy ra thu hồi ánh mắt.
Kéo Vương Tiểu Hoa ngồi xuống hàng ghế phía sau hai người đó.
Cô ấy thật sự là người của nhà họ Phương sao?
Trần Khiêm càng nhìn lại càng thấy giống.
Cô gái trông rất giống Tử Nguyệt tên là Kiển Nám, thật sự là một công chúa băng giá, Trần Khiêm đã để ý thấy, tuy cô nàng này xinh đẹp, nhưng tuyệt không tìm thấy một biểu cảm nào trên khuôn mặt đó.
Nhưng bạn của cô ta thì hoạt bát hơn một chút.
€ó đôi khi đi học, Vương Tiểu Hoa cố ý bày trò, anh ấy thích thu hút sự chú ý của người khác, hay giả làm vẻ mặt xấu xí hù người ta.
Cô bạn kia còn cười cười vài lần. Chẳng mấy chốc, hai tiết đầu đã trôi qua.
Chương trình học tập của bậc đại học đều nhanh như nhau vậy đó.
 
Chương 854: Không cần phải xen vào chuyện của bọn họ


Mọi người lúc này đều bận thu dọn đồ đạc tan học.
Hai cô gái đó cũng đi rồi.
"Kiển Nám, có phải tên con trai kia có ý gì đó với chị không? Hì hì, lần trước lúc chúng ta gặp tên đó, anh ta còn nhìn chăm chăm chị không rời nổi mắt, lần này lên lớp, anh ta thấy chị xong cũng chỉ chăm chú vào chị! Em dám cam đoan, anh ta giống tất cả những nam sinh khác, yêu chị rồi!"
Hai cô gái vừa rảo bước trên hành lang lớp học vừa nói chuyện.
"Chị thấy anh ta nhìn em thì có!"
Kiển Nám ngượng ngùng đỏ mặt, cô ta đối với mấy vấn đề mẫn cảm như vậy rất dễ xấu hổ.
"Xì, chị không biết sao? Thật ra trong giờ học, em lén nhìn trộm anh ta, phát hiện anh ta và Vương Tiểu Béo đang thảo luận về chị đó! Tên Vương Tiểu Béo đó bình thường đều ngồi ở ghế sau nhìn trộm chúng ta, bây giờ càng hay, lại thêm một kẻ giống y hệt cậu ta!"
Cô gái có biết tên của Vương Tiểu Hoa, nhưng gọi anh ấy là Vương Tiểu Béo đã quen miệng, nếu để Vương Tiểu Hoa biết được hai vị nữ thần trên ngôi cao vời vợi bình thường lúc không có chuyện gì làm sẽ lấy anh ấy ra nói chuyện phiếm, không chừng sẽ vui đến phát rồ.
"Tên Vương Tiểu Béo kia thì chị tuyệt không lo lắng, trước đây cậu ta lén lút tiếp cận chúng ta, lúc đầu là vì tò mò, về sau biết chúng ta thích đi chơi đây đó thì mới kéo khách cho ông cha làm hướng dẫn viên du lịch của mình. Điều kiện nhà bọn họ cũng khó khăn, Vương Tiểu Béo cũng là người con hiếu thảo!"
Kiển Nám nói.
"Cho nên, bởi vì chị thấy cậu ta hiếu thảo nên đôi khi chị cố ý nói lớn tiếng hơn chút chứ gì?”
Cô gái còn lại hỏi. Kiển Nám gật đầu.
"Thật ra chị hơi không yên tâm về cái người ngồi cạnh Tiểu Béo. Không biết vì sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, anh ta đã cho chị một cảm giác không giống với người khác, chị cũng không nói rõ được là cảm giác gì, không biết em có cảm giác đấy không Phương Di?"
"Á, em hả? Nói như thế nào nhỉ?! Cũng tính là có một chút đi, nhưng mà không nghiêm trọng giống như chị nói! Em chỉ nghĩ chắc anh ta rất thú vị!"
Phương Di phổi bò nói.
"Chị vẫn nghĩ chúng ta nên cẩn thận vẫn hơn, lòng hại người không thể có nhưng ý thức phòng bị kẻ khác thì không thiếu được, chúng ta vất vả lắm mới có tư cách đến đây học, phải cẩn thận hơn mới được!"
Phương Kiển Nám trầm giọng.
"Được rồi, em... ơ? Kiển Nám, chị mau xem xem phía sau hình như là Tiểu Béo và người đó!"
Phương Di đột nhiên thấp giọng.
"Không cần phải xen vào chuyện của bọn họ, chúng ta đi uống cái gì đi!"
Kiển Nám nói xong, hai cô gái dắt tay nhau đi vào quán cà phê.
"Ơ, anh Trần nhìn qua đó đi, đó không phải là nữ thần à, cô ấy đi uống cà phê kìa!"
Vương Tiểu Hoa và Trần Khiêm vừa rồi không nhìn thấy hai người đẹp này. Bây giờ Vương Tiểu Hoa vừa nói vậy, Trần Khiêm mới nhìn theo qua đó.
"Hì hì, hay là chúng ta cũng đi theo, lén nghe: xem hai người họ nói về cái gì?"
Vương Tiểu Hoa hí hửng.
"Không hay đâu, nếu như bị bọn họ phát hiện ra chúng ta cố ý bám theo thì sẽ không tốt đâu!"
Trần Khiêm cười gượng phản đối.
"Yên tâm đi anh Trần, có em ở đây, hai người đó sẽ không họ phát hiện ra chúng ta cố ý bám theo, trước đây mấy lần em theo nghe trộm, hai cô ấy cũng có phát hiện ra đâu, ha ha ha, giúp cha em không làm gì mà kiếm không của bọn họ được ối tiền, anh yên tâm, đi thôi!"
Vương Tiểu Hoa vỗ vỗ ngực hùng hồn cam đoan.
 
Chương 855: Mọi chuyện đều nghe theo chị là được


'Trần Khiêm cũng không nói gì nữa, sau đó đi theo Vương Tiểu Hoa, hai người tiến vào trong quán cà phê.
"Thật luôn, bọn họ theo chúng ta vào đây thật đấy"
Phương Di tuy cũng rất lạnh lùng, thế nhưng cô †a dùng khóe mắt nhìn lén, liền thấy hai người Vương Tiểu Béo và anh chàng kia đang đi đến đây.
Liền hạ giọng nói với Phương Kiển Nám.
"Xem ra cần phải tra thử bối cảnh của kẻ đó rồi!"
Phương Kiển Nám nhỏ tiếng trả lời.
"Không cần đâu, em nhìn anh chàng kia cũng có vẻ là loại người đứng đắn đàng hoàng. Chị í, theo em thấy là quá mẫn cảm. Chị nghĩ xem lúc trước có biết bao chàng trai theo đuổi chị, kết quả là vì chị quá nhạy cảm, luôn phải thăm dò người ta, không quá vài ngày liền dọa con nhà người ta sợ vỡ mật, khiến mấy cậu trai đó nhìn thấy chị liền vắt giò mà chạy! Đừng nói đến chuyện theo đuổi chị, chỉ là nói chuyện với chúng ta, trong nhà cũng phải đưa lời cảnh cáo, làm gì có ai thèm đến nữa!"
"Bây giờ tuy chúng ta có thể ra ngoài đi học, thế nhưng có khác biệt gì với lúc ở nhà đâu cơ chứ!"
Phương Di không vui nói.
"Em còn nói nữa. Nếu để ông nội nghe thấy những lời này, phỏng chừng em lại bị măng đấy! Nói không chừng còn hủy bỏ tư cách đi học của em! Ông nội nói rồi, chúng ta có kẻ thù rất lớn! Cái gì cũng phải cẩn thận một chút!"
Phương Kiển Nám khuyên nhủ.
"Được rồi, mọi chuyện đều nghe theo chị là được!"
Phương Di không nói thêm gì nữa.
Trần Khiêm và Vương Tiểu Hoa ngồi ở bàn sát bên bàn hai cô gái.
Thành thật mà nói, Trần Khiêm không muốn làm cái trò này đâu.
Anh cảm thấy theo dõi người ta như vậy không tốt đẹp gì, nói không chừng còn dẫn đến kết quả ngược lại.
Nhưng nhìn Vương Tiểu Hoa tự tin như vậy, Trần Khiêm cũng không tiện mà từ chối anh ấy.
Kết quả là Vương Tiểu Hoa dựng thẳng hai lỗ tai muốn nghe xem người ta nói gì, người ta lại ngồi im thin thít suốt cả buổi.
Chỉ nghe được một câu: Chúng ta đi thôi!
Sau đó liếc sang đã thấy hai người uống xong cốc cà phê chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Phương Kiển Nám trước sau như một duy trì dáng vẻ lạnh lùng.
Chỉ là lần này Phương Di cũng vứt cho Trần Khiêm một ánh mắt cảnh cáo, sau đó cũng đi.
“Ôi trời, cô nàng kia nhìn anh đấy anh Trần!"
Vương Tiểu Hoa hâm mộ nói.
"Haizzz, nhưng mà tiếc rằng lần này lại không nghe trộm được cuộc nói chuyện của hai cậu ấy, lí nào là vậy, sao lần này hai người đó nói chuyện nhỏ tiếng như vậy, trước đây em đều nghe được hết mài!"
Vương Tiểu Hoa khó hiểu lầm bầm.
Trần Khiêm chỉ vỗ vỗ vai Vương Tiểu Hoa, sau đó nhìn anh ấy lắc đầu.
 
Chương 856: Bị theo dõi


Nếu như anh đoán không sai, chỉ sợ anh và Vương Tiểu Hoa đã bại lộ từ sớm rồi!
Đáng thương Tiểu Hoa Hoa vẫn chưa hay biết gì!
Sau khi tạm biệt Tiểu Hoa, bởi vì buổi chiều không có tiết học.
Trần Khiêm cũng không có ý định quay lại trường mà định trở về phòng ngủ.
Trong lòng anh nghĩ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay, thế nào cũng phải tìm được
cơ hội nhờ cô Phương Kiển Nám kia giúp đỡ mình.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại của Trần Khiêm vang lên.
Thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, Trần Khiêm sửng sốt.
Đây là dấy số chuyên dụng mà anh đưa cho hai anh em Thiên Long Địa Hổ.
Trừ phi có tình huống vô cùng khẩn cấp, hai người đó mới dùng số điện thoại này gọi đến.
'Trần Khiêm nhanh chóng nhận cuộc gọi.
"Làm sao vậy?"
"Cậu Trần! Cậu mau trở lại, có người đang theo dõi cậu! Chắc là thân phận ở Thục Xuyên của cậu đã bị lộ rồi!"
Giọng điệu của Thiên Long vô cùng bức thiết.
"Hả?"
'Trần Khiêm không nhịn được mà dùng đuôi mắt liếc nhìn xung quanh, cả con đường chật kín người qua lại, có chút xô đẩy nhốn nháo, dù sao cũng là con đường quanh trường đại học, chắc chăn rất đông người.
Nhưng trên người anh còn cài đạt một thiết bị an toàn vô cùng tinh vi, Thiên Long Địa Hổ lúc nào cũng có thể biết rõ hướng di chuyển của anh, và cả
những người xuất hiện xung quanh anh.
Cho nên vừa phát hiện có chuyện lạ, họ sẽ lập. tức báo cáo.
"Cậu Trần! Tôi vừa cho người đến chỗ cậu, cậu vẫn nên trở về đãi"
Thiên Long nói. "Được rồi!"
Sau khi cúp điện thoại, Trần Khiêm vội vã bắt một chiếc taxi đi thẳng về nhà.
Thân phận thật của mình vẫn chưa được công bố, là ai đã cho người theo dõi mình?
"Đại ca, tên nhóc kia chạy rồi!"
Đứng giữa đám đông nhốn nháo, mấy chàng trai trong mắt đầy vẻ độc địa tụ tập lại một góc.
"Còn đứng ngây đó làm gì, nhanh đuổi theo!"
Người thanh niên cầm đầu lạnh lùng nói.
"Ấm
Lúc này, vài người đột nhiên xúm vào góc này, hình như là xảy ra đánh nhau, khiến cho hiện trường rất hỗn loạn, làm cản trở lại bước chân bọn họ.
"Cút ngay!"
Nhóm thanh niên tức giận đẩy đám người hỗn loạn để chen ra ngoài.
Đợi đến lúc bọn họ chạy thoát, làm gì còn có cái bóng của Trần Khiêm đâu.
'Tên cầm đầu tức giận dậm chân!
Tất cả lập tức rút về một tòa biệt thự vô cùng bí
"Cô chủ nhỏ đâu?" Người thanh niên hỏi một người có dáng dấp quản gia.
 
Chương 857: Cô chủ nhỏ


"Cô chủ nhỏ đang ở sân luyện võ!"
Mấy người bước đến sân tập võ.
Người đang đứng là Phương Kiển Nám cột tóc đuôi ngựa, cô ta mặc một bộ đồ tập võ Taekwondo màu trắng, đang giao chiến cùng vài đối thủ trước mặt.
Phương Di vừa ăn khoai tây lát, vừa nhìn vài người đã bị Phương Kiển Nám đánh tới tè ra quần mà vỗ tay bảo hay.
"Cô chủ nhỏ, tài nghệ của cô càng ngày càng giỏi, tôi sắp không còn gì để dạy cho cô nữa rồi!"
Một nhóm mười hai người đi tới cúi đầu thật sâu trước Phương Kiển Nám.
Mười hai người bọn họ tập trung từ các nơi trên thế giới, đều là những cao thủ võ thuật Taekwondo, Karatedo nổi tiếng.
Họ là thầy giáo chuyên dạy võ cho Phương Kiển Nám.
"Các thầy quá khiêm tốn đấy thôi, người đâu, mời các thầy đi xuống nghỉ ngơi!"
Phương Kiển Nám nói.
"Kiểm Nám, chị thật sự quá tài giỏi, bảy tám người vây đánh cũng không tiến lại gần chị mảy may, nếu em mà siêu như vậy thì tốt biết mấy!" Phương Di vui vẻ võ tay.
"Bảo em luyện tập em có có luyện đâu, từ nhỏ đã có cái tật lười biếng!"
Phương Kiển Nám bó tay mà nhìn Phương Di, cô chỉ cười nhạt nói.
"Hừ, em là không thèm luyện nhé, em vẫn nên ngoan ngoãn làm một cô gái hiền thục nết na thì hơn, hơn nữa em cũng không có nghị lực như chị. Ha ha, thoạt nhìn bề ngoài của Kiểm Nám mềm yếu dễ vỡ, chẳng ai biết rằng bảy tám người đàn ông trưởng thành cũng không đến gần chị được. Làm em nhớ lại mấy tên cùng lớp trước đây to gan chòng ghẹo em đều bị chị đánh thành kẻ cụt tay què chân ha ha hai"
Phương Di cười nói.
"Đó là bọn họ tự làm tự chịu, được rồi không nói chuyện này nữa!"
Phương Kiển Nám cười cười, sau đó mới nhìn sang mấy tên thuộc hạ đang đứng một bên: "Sao rồi?"
"Cô chủ nhỏ, thất bại!"
Người thanh niên cầm đầu nói.
"Thất bại? Việc giao cho năm người các anh, đây là lần đầu tiên thất bại phải không?"
Phương Kiển Nám giật mình hỏi lại.
"Lần này phát sinh vài chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi gặp phải mấy người ở quảng trường ẩu đả, khiến lúc chúng tôi thoát ra đã không thấy người kia đâu nữa!"
Bọn họ giải thích.
"Ha ha ha, thất bại cũng tốt, tôi lại rất mong các anh nếm mùi thất bại. Em nói này Kiểm Nám, em thấy chị lo lắng thái quá rồi. Anh chàng đó đi chung với Tiểu Béo mà, hơn nữa chỉ là người ta thấy chị xinh đẹp thôi, vậy mà chị cũng muốn điều tra người †a, em còn muốn tán phét cùng anh ta với Tiểu Béo nữa cơi"
"Em dám! Nếu em dám nói năng lung tung với người ngoài, chị sẽ nói lại với ông nội, để cho ông tiếp tục nhốt em ở trong nhài"
Phương Kiển Nám giận dữ nói.
"Được rồi mà, em không nói nữa là được, em nghe theo chị hết!"
Phương Di vội nói.
"Đi xuống trước đi, chuyện này, tạm thời không cần các người xía vào!"
Phương Kiển Nám nói với năm người kia.
"Vâng! Thưa cô chủ nhỏ!"
Phương Di mím môi giận dỗi đi sang một bên, cáu kỉnh bóp nát tất cả khoai tây rồi ném vào thùng rác.
Nhìn hành động của Phương Di, Phương Kiển Nám lắc đầu, đi tới.
"Làm sao vậy? Giận chị vừa nấy quát em à?"
"Em không trách chị, em chỉ ghét cuộc sống từ nhỏ đến lớn không thể giống với một người bình thường của chúng ta! Vì sao! Vì sao!"
Phương Di nói xong liền bật khóc.
Nét mặt của Phương Kiển Nám cũng hiện lên
nét buồn rầu, cô ta nghĩ lại một chuyện xảy ra khi còn bé...
 
Chương 858: Bọn con muốn đi nhà trẻ để chơi với các bạn khác


“Kiển Nám, Tiểu Di, hai đứa làm gì vậy?”
Một ông cụ lạnh lùng nói. “Ông nội, bọn con ra ngoài chơi ạ!” “Không được, hai đứa quay về ngay cho ông!
Người đâu, trông chừng cô chủ nhỏ với Tiểu Di cho cẩn thận, tuyệt đối không thể ra khỏi nhà nửa bước.
“Vâng! Thưa ông!”
“Tại sao chứ ông nội, tại sao các bạn khác có thể ra ngoài chơi còn bọn con thì không được? Bọn con muốn đi nhà trẻ để chơi với các bạn khác!”
Khi đó Phương Kiển Nám mới sáu bảy tuổi. ngôn tình hài
Lập tức cãi lại với ông nội.
Chát!
Ông nội ngay lập tức tát vào mặt cô bé Phương Kiển Nám mới sáu bảy tuổi.
Cái tát rất mạnh. Đó là lần đầu tiên Phương Kiển Nám bị đánh.
Bình thường ông nội rất yêu thương bọn họ, ngoại trừ những ngôi sao trên trời và mặt trăng ra thì thật sự, những thứ tốt nhất trên thế giới này ông đều cho bọn họ cả.
Nhưng chỉ có một điều kiện duy nhất, đó là từ nhỏ đến lớn không được ra ngoài.
Khi đó Phương Kiển Nám bị đánh cho nên khóc.
Nhưng lại càng tò mò hơn về thế giới đầy màu sắc bên ngoài.
Cho đến năm mười hai tuổi, đó là lần khiến Phương Kiển Nám ấn tượng nhất.
Cô ta với Phương Di quyết định lén ra ngoài chơi.
Cuối cùng lại bị ông nội phát hiện.
Hôm đó, ông nội đã áp dụng gia quy mạnh nhất cho hai người bọn họ.
Phương Kiển Nám mới mười hai tuổi, khi đó vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Đã bị ông nội dùng roi mây đánh cho trầy da rách thịt.
Hôm đó, ông nội vừa đánh vừa khóc.
“Hai đứa tưởng rằng ông nội không muốn để hai đứa ra ngoài sao. Nhưng kẻ địch của nhà họ Phương chúng ta vô cùng mạnh, không để hai đứa ra ngoài là vì muốn tốt cho hai đứa, sao hai đứa lại không nghe lời chứ!”
Những vết sẹo của lần đó, đến bây giờ vẫn còn trên lưng Phương Di và Phương Kiển Nám.
Giống như ám ảnh tuổi thơ được khắc trên lưng hai người vậy.
Mãi đến sau này, khi đã trưởng thành rồi, cũng đã hiểu chuyện, ông nội mới cho phép bọn họ ra ngoài học, ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Nhưng vẫn có một điều kiện, đó là không được kết bạn với người khác.
Cho nên hai cô gái, thậm chí là tất cả những người trẻ tuổi của nhà họ Phương, tuổi thơ của bọn họ đều không được hoàn chỉnh, và cuộc đời của họ cũng vậy.
 
Chương 859: Cậu đợi đó cho tôi


Thủ phạm chính là kẻ địch hùng mạnh mà ông nội đã nói.
Nhưng rốt cuộc cụ thể chuyện là thế nào thì ông nội không nói với Phương Kiển Nám một chữ nào.
Ông nội cho rằng mình là một cô gái nên không cần tham gia vào những chuyện này.
Nhưng cuộc đời của mình thì sao? Tuổi thơ mà mình nên có thì sao? Bị người ta cướp đi như thế mà còn không hay biết gì?
Phương Kiển Nám không cam tâm, cô ta cố gắng phấn đấu, việc gì cũng cố gắng làm đến mức tốt nhất, chính là để chứng minh bản thân mình không hề kém cạnh con trail
Lúc này, Phương Kiển Nám hít vào một hơi, nhìn Phương Di.
“Được rồi Tiểu Di, đừng nghĩ đến chuyện trước đây nữa, chẳng phải bây giờ chúng ta rất tốt sao!”
“Ừ ừ, em biết mà Kiển Nám, chị còn căm ghét kẻ thù kia hơn em. Sớm muộn gì cũng có một ngày, chúng ta khiến bọn họ phải trả giá!”
Phương Di cương quyết nói.
“Sẽ có ngày đó thôi! Mặc dù ông nội không nói cho bọn mình một số chuyện nội bộ của gia tộc, nhưng với sự chuẩn bị của mấy chục năm này, chị tin rằng ngày đó không còn xa nữa đâu!”
Phương Kiển Nám vỗ vai Phương Di.
Ngày hôm sau.
Trần Khiêm đến phòng học.
Vừa nhìn đã thấy Từ Dương Dương.
Nói thật thì cô gái này cũng rất xinh đẹp, nhưng tính tình nóng nảy nên khiến Trần Khiêm không có một chút thiện cảm nào. Ngôn Tình Hay
Có vẻ hôm nay tâm trạng cô ta rất tốt, đang nói cười vui vẻ với chị em của cô ta.
Nhìn thấy Trần Khiêm, mắt trợn trắng, sau đó đứng lên nói: “Vương Tiểu Hoa, Trần Khiêm, hai người đến đúng lúc lắm. Lúc hai người lên lầu có thấy bên dưới có một xe nước khoáng không? Trong đó có mười mấy chai là của lớp chúng ta, hai người xuống khiêng lên đi!”
Sau đó, tất cả bạn học trong lớp đều che miệng cười.
Đương nhiên Trần Khiêm biết Từ Dương Dương đang cố ý bỡn cợt.
Nói thật thì trong lòng cũng hơi tức giận.
Mặt Vương Tiểu Hoa cũng không phục nói:
“Dựa vào cái gì chứ? Nhiều vậy hai bọn tôi không khiêng được!”
“Cậu nói cái gì?”
“Cậu ấy nói hai bọn tôi khiêng không được!” Trần Khiêm nhắc lại.
Sau đó sang bên cạnh ngồi xuống.
Không ngờ Trần Khiêm lại đối đầu với cô ta ở trước mặt mọi người.
'Từ Dương Dương quả thực rất tức giận, vốn đã không ưa gì Trần Khiêm rồi.
Bây giờ Trần Khiêm còn dám khiêu khích uy nghiêm của cô ta ở nơi đông người.
'Từ Dương Dương lại bộc phát tính tình tiểu thư, cầm ly ném về phía Trần Khiêm.
Nhưng chỉ ném được xuống đất. “Có giỏi thì cậu nói lại tôi xeml” Trần Khiêm nhìn thì biết ngay đây là kiểu tính
tình tiểu thư được gia đình chiều hư, cho răng người trên đời đều phải xoay quanh cô ta.
Lúc này hơi bực bội nói: “Có nói lại mười lần thì hai bọn tôi cũng không khiêng được! Cậu có thể thế nào?”
Loại người này Trần Khiêm gặp nhiều rồi, bây giờ cũng không chiều theo nữa.
“Được, cậu khá lắm, cậu đợi đó cho tôi!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top