Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 740: Hình như anh ta đang kiếm chuyện


Cảnh tượng này cũng khiến rất nhiều người xung quanh nghe thấy.
Trong phút chốc đều nhìn sang bên này.
Ông chủ trung niên cũng nhìn sang bên này. nhưng chưa nói gì.
Mở quán bar karaoke hay bar, ông chủ nào cũng có thế lực sau lưng, gặp nhiều người gây rối, chuyện gì cũng sợ, chỉ không sợ rắc rối.
Bởi thế nên cũng không quan tâm.
Cùng lúc đó.
Trong một khu ghế khác của quán bar.
“Hả? Là anh ta?”
Một cô gái cũng nghe tiếng ồn ào bên kia, sau khi nhìn sang thì kinh ngạc thốt thành tiếng.
“Hả? Điền Phỉ, cậu biết người đó hả?” Bên cạnh cô gái là rất nhiều nam nữ thanh niên trẻ tuổi, bây giờ đều chơi trong quán bar, khoảng mười mấy người.
Một cô gái hỏi cô gái tên Điền Phi.
“Ừ ừ, biết!"
Điền Phỉ gật đầu.
“Khu khụ, bây giờ Điền Phỉ người ta làm trong đội cảnh sát, từ nam ra bắc, ai mà chẳng quen. Điền Phỉ, kể chúng tớ nghe đi, thăng nhóc kia là có thân phận đó? Trông huênh hoang nhỉ!”
Có chàng trai ghen tị nói.
Dù sao thanh niên trẻ tuổi ra ngoài chơi, đặc biệt là nơi trai xinh gái đẹp đầy rẫy như quán bar.
Ai chẳng muốn thu hút sự chú ý của người khác, ra oai trước mặt người khác.
Nhưng có thể ra oai ở chỗ này, đúng là rất ít.
Thấy có người rất kiêu ngạo nên tất nhiên muốn hỏi cho rõ.
“Thật ra tôi cũng không thân lắm, chỉ là hồi sáng lúc phá án đã từng gặp một lần mà thôi. Anh ta là bạn cấp ba của đồng nghiệp tôi!”
Điền Phỉ nói. Điền Phỉ là đồng nghiệp của Hồ Tuệ Mẫn, sáng nay còn trêu Trần Khiêm nữa, hỏi Trần Khiêm có bạn gái chưa, chọc vài câu.
Chuyện sáng nay, bây giờ đã bị ém xuống rồi. Nhưng vẫn còn rất nhiều điều bí ẩn.
Bao gồm cả Hồ Tuệ Mẫn, cũng rất tò mò về Trần Khiêm.
Tại sao?
Bởi vì chính Trần Khiêm là người đã sang đây nhắc nhở các cô nhưng chỉ là lúc đó mọi người chẳng ai thèm quan tâm thôi.
Không ngờ lại xảy ra chuyện thật.
Những chuyện sau đó đã rõ ràng rồi, trong lúc nguy hiểm sống còn, vài cô gái được cao thủ cứu.
Hơn nữa cao thủ này còn không có ý định xuất hiện, giống như được người ta nhờ vả nên giúp chút đỉnh thôi.
Bởi vậy Hồ Tuệ Mẫn và Điền Phỉ đang đoán.
Đặc biệt là sau khi trở về, Điền Phỉ còn nghi ngờ có phải Trần Khiêm tìm người cứu họ hay không.
Dù sao Hồ Tuệ Mẫn cũng là bạn cấp ba của Trần Khiêm, anh ta lại biết tình hình nên anh ta là đối tượng bị tình nghỉ nhất.
Nhưng đã bị Hồ Tuệ Mẫn phủ nhận, nói không thể nào.
Trần Khiêm không có bản lĩnh như vậy.
Vốn dĩ muốn công bố Trần Khiêm nhưng phía trên đã chuyển vụ này sang đội khác, các cô không thể điều tra được chuyện phía sau.
Còn về việc ngày mai sẽ tổ chức tiệc ăn mừng, Điền Phỉ cũng thầm nghĩ hôm nay đi bar hai lần nhưng không được chơi hết mình, đúng lúc đêm nay bạn bè mời nên đến quán bar yên lặng uống rượu họp mặt.
Không ngờ lại gặp được Trần Khiêm.
Hơn nữa hình như anh ta đang kiếm chuyện!
 
Chương 741: Anh Đại Đầu đến rồi


Càng làm Điền Phỉ thấy khó hiểu hơn.
“À à, vậy anh ta lợi hại thế nào vậy. Ba người đến đây gây chuyện, cậu không hỏi đồng nghiệp. của cậu xem lai lịch của anh là gì hả?”
Vài cô gái hỏi.
“Tôi biết lai lịch của anh ta. Anh ta ấy à, lúc còn học cấp ba là một thằng nghèo, cực kỳ cực kỳ nghèo. Hôm nay gặp anh ta, anh ta còn uống rượu một mình trong quán bar nữa, không ngờ tối nay lại đến tiếp. Vốn dĩ tôi cảm thấy anh ta rất thật thà nhưng bây giờ vừa nhìn, là loại lưu manh giang hồ, hừ! Chẳng có tương lai!”
Điền Phỉ nói.
“Thì ra là vậy, mẹ nó, thằng nghèo thôi mà cũng dám đến đây ra vẻ hả. Xem ra lần này Lý Hồng Phong không phế anh ta là không được rồi. Trên con phố này, Lý Hồng Phong có tiếng lắm đó!”
Một chàng trai nói.
“Chứ còn gì nữa, khoảng ba tháng trước, có người gây chuyện ở quán bar, bị Lý Hồng Phong chỉnh đến chết đi sống lại”
Có chàng trai phụ họa.
Tất nhiên họ vui vẻ xem trò hay rồi.
Còn Điền Phi.
Chỉ thầm nghĩ cả hai bên đều không phải thứ tốt lành gì, đấu tranh nội bộ càng tốt, cũng không quan tâm nữa, nhưng cũng chuẩn bị báo cảnh sát bất cứ lúc nào.
“Choang
Mà lúc này, Trần Khiêm vô tình làm đổ một chiếc bình hoa trên bàn.
Phát ra âm thanh giòn tan sắc nét.
Càng thu hút sự chú ý của mọi người hơn.
“Này các anh, thế là các anh có lỗi rồi nhé, đến đây chẳng những không uống rượu, còn làm vỡ bình hoa của chúng tôi nữa!”
Cô gái cũng biết ba người này không có ý gì tốt.
Lập tức khoanh tay cười khẩy nói.
“Chỉ vỡ một cái bình hoa thôi hà, mẹ nó, ra giá đi, ông đây đền cho cô!”
Hoàng Vĩnh Hào nói. “Được thôi, quý khách thẳng tính thật đấy, nhưng giá cả cụ thể thì phải nhờ ông chủ của chúng tôi đến thương lượng với các anh!”
Nói xong, cô gái nhìn về phía Lý Hồng Phong ở quầy bar.
Mà Lý Hồng Phong cũng đã đi về phía bên này. “Chuyện gì vậy?”
“Ông chủ, ba người này không hề gọi rượu mà còn làm vỡ bình hoa của chúng ta nữa, có lẽ là đến đây gây hấn! Nhưng mà họ nói, tiền bình hoa, họ sẽ đền!”
Cô gái nói.
“Ha ha, chịu đền tiền là được, tôi nói này mấy chú em, các cậu ăn gan hùm mật gấu, dám chọc Lý Hồng Phong tôi, thế này đi, bình hoa này, tôi cũng không yêu cầu gì nhiều, đền tôi ba triệu là được!”
Lý Hồng Phong hút điếu thuốc, cười lạnh lùng.
Lúc này, toàn bộ hội trường đều nhìn sang bên này.
Dù sao có mâu thuẫn thì mọi người đều muốn thưởng thức trò vui.
Mà giờ phút này, người chỉnh nhạc cũng đã tắt nhạc đi.
Đồng thời, rất nhiều chàng trai nhuộm đầu xanh đỏ, thường đến quán bar này chơi cũng bước về phía Trần Khiêm.
“Anh Phong, có chuyện gì vậy?”
Có chàng trai hỏi.
“Không sao, không có gì đâu, làm vỡ một bình hoa, tôi muốn cậu ta đền cho tôi!”
Lý Hồng Phong cười: “Đã thấy chưa chú em, hôm nay nếu các cậu không có ba triệu đền cho tôi, sợ rằng các cậu không thể bước ra khỏi chỗ này đâu!”
Đám lưu manh sau lưng lắc lắc cổ, chuẩn bị đánh nhau bất cứ lúc nào.
Mà Trần Khiêm thì cười nhạt: “Lý Hồng Phong, ông vẫn ngang ngược như xưa nhỉ, một cái bình hoa mà dám đòi đến ba triệu, ông gan quá nhỉ? Hơn nữa, ông còn nhớ tôi không, lúc trước chúng ta đã từng gặp nhau đấy!”
“Hả? Đã từng gặp nhau?”
Lý Hồng Phong khẽ giật mình, mới chợt nhớ ra: “Thảo nào tôi cứ nghĩ sao thấy cậu quen quá, cậu là bạn trai của con gái nhà họ Dương đúng không? Mẹ nó, tôi còn tưởng là ai ghê gớm lắm? Nhóc con, mày chán sống rồi đúng không, lần trước tao chưa dạy đến cùng đúng không?”
“Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay thằng ranh con như mày có ba triệu bồi thường cho tao thì được, nếu không thì mày tự suy nghĩ hậu quả đi!”
Trần Khiêm cười nhạt.
Mà lúc này, Bạch Tiểu Phi đứng lên: “Được thôi, tôi đi chuẩn bị cho anh ấy, đợi lát nữa tôi quay lại!”
“Đại ca, xem ra là muốn đi kêu người!” Một tên cấp dưới nói. Ngôn Tình Hài
“Cứ để cậu ta gọi đi, để tôi xem thử cậu ta gọi ai đến!”
Lý Hồng Phong cười khinh thường.
“Mẹ nó mẹ nó, lớn chuyện rồi, thằng oắt này đụng độ trực tiếp với Lý Hồng Phong, chẳng lẽ không biết quán bar bày của Lý Hồng Phong, anh Đại Đầu cũng có phần hả, mấy đứa nhóc này còn muốn sống ở Kim Lăng nữa không?”
Mấy chàng trai bên ghế Điền Phỉ phấn khích nói.
“Điền Phỉ, chẳng phải cậu nói đồng nghiệp của cậu là bạn cấp ba của anh ta à, có cần giúp đỡ không?”
Có cô gái hỏi.
“Hừ, giúp anh ta làm gì, châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình, mặc dù Lý Hồng Phong có tiếng xấu nhưng Trần Khiêm cũng không tự xem thử, anh ta trêu nổi không?”
Điền Phỉ khoanh tay nói. Mà chẳng bao lâu sau. Quán bar chợt có người kêu lên: “Mọi người nhìn xem, chẳng phải là anh Đại Đầu hay sao? Anh Đại Đầu đến rồi!”
 
Chương 742: Chúng ta cũng ra ngoài xem thử


“Hả? Lạ vậy, sao anh Đại Đầu lại đi sau lưng thằng nhóc đó vậy, mẹ nó, chẳng phải là thăng nhóc đi ra ngoài hay sao?”
“Đúng vậy, thằng nhóc đó kêu người, lại kêu anh Đại Đầu, nhưng sao thấy lạ lạ?”
Có vài người bàn tán sôi nổi.
Sau đó, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn, giống như vừa được thấy một cảnh tượng khó tin.
Âm ầm ầm! Nghe tiếng bước chân dồn dập.
Một nhóm vệ sĩ áo đen, còn có rất nhiều cậu ấm, mọi người đều bước đến.
Tóm lại là cực kỳ hoành tráng.
Mà Lý Hồng Phong cũng ngơ ngác.
Chưa kể đến những vệ sĩ áo đen khí chất không tầm thường kia, mà nhóm cậu ấm này, trông có vẻ như là những người không thể trêu vào.
“Cậu Trần, tên Đại Đầu này là người chống lưng cho Lý Hồng Phong, em đưa đến rồi!”
Bạch Tiểu Phi bước về phía trước, ngồi kế bên Trân Khiêm nói.
“Cậu... Cậu Trần! Tôi có mắt mà không có tròng, tìm nhầm người để hợp tác, mong cậu tốt bụng nhân từ, tha cho tôi!”
Đại Đầu hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng giờ đây lại sốt ruột đến đẫm mồ hôi, vội vã khom lưng liên tục, nói.
Xem ra ông ta đã thấy được cái lợi và cái hại.
“Anh Đại Đầu, sao anh lại khách sáo với thằng nhóc này quá vậy?”
Lý Hồng Phong buồn bực nói.
Bốp!
Đại Đầu giơ tay tát lên mặt ông ta: “Mẹ nó, mày xem thử mày đã gây ra chuyện gì đi, chọc đến cậu Trần, tao thấy mày tự làm tự chịu đi nhé! Đợi sau này xem tao có xử mày không!”
“Chuyện gì thế? Các cậu thấy không, hình như ban nấy anh Đại Đầu khom lưng với Trần Khiêm thì phải?”
Chàng trai bên cạnh Điền Phỉ nói.
“Đúng rồi, chuyện gì xảy ra vậy, hơn nữa các cậu có nghe được ban nãy Đại Đầu gọi Trần Khiêm là gì không? Ồn quá nên tôi không nghe được chữ gì!”
Có cô gái cũng ngạc nhiên nói.
“Nghe không rõ, không biết chuyện gì xảy ra cải"
Sau đó thì, Điền Phỉ càng không nghe thấy bên Trần Khiêm đang nói gì.
Chỉ thấy sau Trần Khiêm vỗ võ lên đầu Lý Hồng Phong đang nằm dưới đất, hiển nhiên không biết vì chuyện gì mà sợ chết khiếp, rồi đút tay vào túi sau đó đưa một đám người rời đi.
Mà Đại Đầu thì chạy sau lưng đi tiễn.
Rất nhiều khách cũng đi theo sau, muốn ra ngoài xem tình thế này.
Bởi vì cú ngoặt này làm mọi người rất bất ngờ.
Đặc biệt mọi người càng muốn biết, cuối cùng ông lớn này là ai.
Vì thế các chàng trai và cô gái đều nhất trí đuổi theo.
“Điền Phi, Điền Phỉ, chúng ta cũng ra ngoài xem thử đi? Mọi người nghe xem, người bên ngoài đang reo lên đó, không biết có chuyện gì nữa?” Các cô gái cũng không kiên nhẫn nổi nữa. Điền Phỉ ngập ngừng rồi gật đầu. Cô ta cũng tò mò.
Cảnh tượng ban nãy, làm cằm cô ta sắp rớt xuống đất.
Bạn nghĩ đi, một người mà ấn tượng đầu tiên là một thằng nghèo, thậm chí bạn còn chưa bao giờ xem anh ta là cái thá gì.
Bỗng dưng lại lợi hại như vậy.
Cô gái nào chẳng thấy kinh ngạc.
Đặc biệt là kết hợp với những chuyện trước mắt, Điền Phỉ cũng không bình tĩnh nổi nữa.
Vài người chạy ra ngoài.
 
Chương 743: Mình làm được gì nữa đâu


Sau khi ra ngoài, mới hiểu tại sao mọi người lại kinh hô.
Bởi vì ngay cả bản thân Điền Phỉ cũng sợ đến mức bụm miệng.
Từng chiếc từng chiếc xe thể Ferrari, còn có siêu xe Maybach. Đều đậu trước cửa quán bar, chật như nêm cối. Siêu xe đói Có mấy ai lại cưỡng nổi sự hấp dẫn của nó.
Hơn nữa một lần được chiêm ngưỡng nhiều xe như vậy, cảnh tượng hoành tráng như vậy.
Điền Phỉ kinh hãi đến mức mặt đỏ mặt. Cô ta đang tìm kiếm trong đám người.
Quả nhiên, xa xỉ nhất là chiếc xe thể thao: Lamborghini.
Trần Khiêm đang đứng bên cạnh chiếc xe kia. Tất nhiên sẽ có vệ sĩ mở cửa cho.
Thấy Trần Khiêm ngồi vào xe thể thao, sau đó rời đi.
“Hả? Sao lại thế này? Điền Phỉ, cậu gạt chúng tôi hả, chẳng phải cậu... cậu nói anh ta chỉ là một thằng nghèo sao? Sao lại thế được?”
Vài cô gái ngạc nhiên nuốt một ngụm nước bọt.
Thét to.
“Sao tôi lại lừa các cậu chứ, thật mà, anh... anh ta chỉ là...”
Điền Phỉ cũng sốt ruột, bây giờ cô ta không biết nên nói thế nào.
Suy nghĩ cẩn thận về cảnh tượng hôm nay gặp. Trần Khiêm.
Đúng vậy, lần đầu tiên mình gặp Trần Khiêm, còn cảm thấy Trần Khiêm rất đẹp trai, rất có khí chất.
Mình còn hỏi anh ta có bạn gái chưa nữa. Dù sao mình cũng chưa có bạn trai, làm quen với một anh chàng đẹp trai thì làm quen thôi, đúng không.
Tự lúc nào mà suy nghĩ của mình về Trần Khiêm đã trở nên thay đổi?
Đúng vậy, là sau khi Hồ Tuệ Mẫn giới thiệu Trần Khiêm, mình đã hơi ghét anh ta.
Cảm thấy anh ta nghèo, không có gì nổi bật nên mới đến quán bar.
Nhưng bây giờ Điền Phỉ mới nhớ đến một chuyện.
Đó là từ đầu đến cuối, Trần Khiêm không hề nói gì nhiều.
Mà ngược lại, sau khi biết các cô gặp nguy hiểm thì còn cố tình đến nhắc các cô.
Chỉ là lúc đó bị mọi người chế giễu nên đi. AI
Nếu như vậy thì những phỏng đoán của mình có thể được thiết lập.
Trần Khiêm không hề giống như những gì Hồ Tuệ Mãn nói mà ngược lại, anh ta còn rất giỏi.
Thậm chí đại đội trưởng còn nói những người cứu mình là cao thủ, có khả năng Trần Khiêm nhờ họ giúp!
“Trần Khiêm, cuối cùng anh là ai?”
Điền Phỉ vội nói.
Lập tức muốn nói phát hiện mới cho Hồ Tuệ Mãn nghe.
Nhưng sau khi nghĩ, cô ta lại thả điện thoại xuống, chuyện này, chi bằng đừng nói với chị ấy, dù sao biểu hiện của việc đã trưởng thành hay chưa nằm ở việc có thể bảo vệ một vài bí mật hay không.
Tại sao lúc nào mình cũng phải thổ lộ tiếng lòng với Hồ Tuệ Mãn!
Lại nói đến Trần Khiêm.
“Đây là chìa khóa của biệt thự Vân Đỉnh, cho cô. Tôi có thể để cô ở tạm một tháng, bây giờ, tôi đã giúp cô xử lý chuyện của Lý Hồng Phong, mong cô có thể hiểu. Nếu cứ khăng khăng thì cô cũng không ép tôi được đâu, sau khi tôi đưa chìa khóa cho cô thì những xem như xóa hết chuyện trước kia của chúng tai”
Trần Khiêm tìm được Dương Hạ, đưa chìa khóa cho cô ta, sau đó chuẩn bị xoay người đi.
“Hừ, ý anh là gì? Wow, anh hận tôi thế à? Đến nói với tôi một câu mà anh cũng không muốn?” Dương Hạ vội la lên.
“Không muốn!”
Trần Khiêm lạnh nhạt nói.
“Tôi biết, bây giờ anh có một cô bạn gái mới, hơn nữa tôi cũng đã nghe nói chuyện của Tân Nhã rồi. Anh và cô ta thân nhau nhưng vì là thân nên tôi mới không thể không nhắc nhở anh, chuyện của Tân Nhã, tốt nhất anh đừng nhúng tay vào!”
“Đúng vậy, anh không hề hiểu những chuyện bên trong nhà họ Long, càng không hiểu Long Thiếu Vân là người thế nào. Mặc dù tập đoàn Kim Lăng của anh rất hùng mạnh nhưng nhà họ Long muốn giết anh, dễ dàng như nghiền một con kiến mà thôi, anh biết không?”
Sau khi Dương Hạ cầm chìa khóa, nói.
“Chuyện của Tân Nhã, tôi cũng không định nhúng tay vào nữa. Tất nhiên, cho dù tôi nhúng tay thì tôi cũng chẳng sợ nhà họ Long, cô không cần phải hù dọa tôi!"
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
“Hừ, làm ơn mắc oán, dù sao tôi cũng đã nhắc anh rồi nên sau này anh tránh xa Tân Nhã ra đi, đừng để đến lúc đó lại hối hận!”
Dương Hạ nhìn thoáng qua Trần Khiêm rồi rời đi.
Chuyện của Tân Nhã, đúng là Trần Khiêm không muốn quan tâm, nếu đã không muốn quen Tân Nhã thì giúp cô ta nhiều quá làm gì. Hơn nữa, xem ra nhà họ Long và cô ta cũng danh chính ngôn thuận mà.
Mình làm được gì nữa đâu?
Mà lúc này, điện thoại Trần Khiêm chợt đổ chuông...
 
Chương 744: Trong chuyện này chắc chăn có khúc mắc


Trần Khiêm lấy điện thoại ra xem, là Lý Chấn Quốc gọi đến.
“Cậu Trần, đã có tin tức về chuyện ngọc bích rồi"
Lý Chấn Quốc nói.
“Ồ? Anh đang ở đâu?”
Trần Khiêm hỏi.
Ông Ngụy, bậc thầy giám định ngọc từ Nam Dương tới - Ngụy Trung Nguyên, trước đây ở bữa tiệc của những người nổi tiếng có gặp, Trần Khiêm còn kính ông ấy một ly rượu.
Sau đó, vì mình có chuyện phải làm nên để Lý Chấn Quốc đưa ông Hứa đến chỗ ông Ngụy, ông Hứa chỉ có thể nhìn ra được miếng ngọc này có nguồn gốc ở phía Tây Nam Thục Xuyên thôi.
Còn nguồn gốc cụ thể thì tạm thời chưa tìm ra.
Bây giờ Lý Chấn Quốc gọi cho mình, xem ra là có kết quả rồi.
“Tôi với ông Hứa đang ở trang viên nhà ông Nguy, cậu Trần, bây giờ cậu có đến không?”
Lý Chấn Quốc hỏi.
“Được rồi, đợi một lát, em đến ngay đây!”
Cúp điện thoại, Trần Khiêm chào nhóm Hoàng Vĩnh Hào một tiếng rồi đi thẳng đến trang viên nơi ông Ngụy đang ở.
Trước đây cả nhà ông Ngụy phát triển ở Nam Dương, rất nổi tiếng, cũng rất có uy tín.
Nhưng nghe Lý Chấn Quốc nói, quê của ông ấy ở Kim Lăng.
Năm xưa cũng là phát triển từ Kim Lăng.
Bây giờ ông Ngụy cũng đã cao tuổi rồi, mới quay về quê Kim Lăng.
Trong bữa tiệc của người nổi tiếng, nhà họ: Ngụy cũng được xem như là một gia tộc đức cao vọng trọng.
Đương nhiên Trần Khiêm không thể thất lễ được.
Lúc này mới tự mình đến trước. Nhà họ Ngụy ở trong một trang viên.
Lúc Trần Khiêm đến, ông Ngụy đang uống trà với Lý Chấn Quốc và ông Hứa.
“Cậu Trần!”
Lý Chấn Quốc với ông Hứa đứng lên cung kính nói.
“Ừ ừ, ông Ngụy, việc này quả thực rất cảm ơn ông!”
Trần Khiêm gật đầu, sau đó nói với ông Ngụy.
“Cậu Trần khách sáo quá rồi, mời ngồi!”
Sau khi chào hỏi sương sương.
Ông Ngụy đi vào vấn đề chính.
“Cậu Trần, tôi biết viên ngọc bích này, chắc là nó đến từ một gia tộc ở Lương Thành - Thục Xuyên. Loại ngọc này vô cùng hiếm, may mà năm mươi năm trước, tôi với thầy của mình đi Lương Thành - Thục Xuyên đã may mản được thấy một lần. Nhưng mà khi đó là một thiếu niên của địa phương đeo, đây chắc là kí hiệu của gia tộc họi”
Ông Ngụy nói.
“Vậy đây là gia tộc nào?”
Trần Khiêm vội hỏi.
Nói thật, ban đầu là giúp ba tìm người phụ nữ tên Mộng Hân, nên Trần Khiêm cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú.
Nhưng khi thấy Tô Tử Nguyệt rất giống với Mộng Hân mà ba muốn tìm, Trần Khiêm lại vô cùng †ò mò.
Rốt cuộc Tô Tử Nguyệt có phải là em gái cùng cha khác mẹ với mình không?
Tại sao mỗi lần mình gặp Tô Tử Nguyệt thì trong lòng lại có một cảm giác thân thiết không thể nào giải thích được?
Trong chuyện này chắc chăn có khúc mắc.
Trần Khiêm biết mình có hỏi thì ba cũng sẽ không nói sự thật, nhưng càng như vậy thì Trần Khiêm lại càng muốn tự mình đi điều tra cho rõ.
 
Chương 745: Cậu Trần của mấy người là cháu trai tôi


Lúc này, ông Ngụy lắc đầu.
“Ban nấy tôi với ông Hứa và anh Lý cũng đang bàn bạc chuyện này. Bởi vì khi đó người thiếu niên này cũng rất trẻ, tôi chỉ liếc mắt một cái cho nên mới có ấn tượng, cũng không biết cậu ta đến từ gia tộc nào ở Lương Thành nữa. Vừa rồi tôi với anh Lý có tìm qua một lượt tất cả những gia tộc lớn ở Lương Thành - Thục Xuyên rồi, kết quả trong gia tộc của người ta đều không có kiểu truyền thống này!”
Ông Ngụy nói.
“Vậy được, nhưng đã biết được viên ngọc này đến từ Lương Thành, tôi tin rằng cũng không khó để điều tra đâu!”
Trần Khiêm mỉm cười nói.
Sau đó, mọi người chỉ tùy hứng trò chuyện.
Lúc này, ông Hứa bỗng dưng đứng lên, đi về chiếc đồng hồ quả lắc trong nhà ông Ngụy, hiếu kỳ hỏi:
“Ông Ngụy, nếu như tôi nhìn không lầm thì chiếc đồng hồ quả lắc này có phải từ thời Dân Quốc không?”
Ông Hứa nói.
Ông Ngụy gật đầu: “Ông Hứa nói không sai, chính là từ thời Dân Quốc, là hàng của nước M, khi đó được đặt ở phủ tổng thống Dân Quốc!”
Ông Hứa ngạc nhiên.
“Cái này mà ông cũng có thể lấy được!”
“Ha ha, ông Hứa chê cười rồi, đây là quà mừng thọ mà nhà họ Long ở Yên Kinh tặng cho tôi!”
Nhìn thế này thì dường như ông Ngụy không biết nhà họ Long với Trần Khiêm có một số xích mích.
Cho nên lúc này mới không cảm thấy gì.
Trần Khiêm cười nhạt, bưng tách trà uống một ngụm.
“Ông nội ơi, muộn lắm rồi, có nhiều khách đến vậy à?”
Lúc này, trên lầu hai có một cô gái mặc đồ ngủ bước ra.
Khi nhìn thấy mấy người Trần Khiêm thì vẻ mặt tò mò.
“Đúng vậy, Kiều Kiều, mau đến gặp cậu Trần đi, chẳng phải trước đây con rất tò mò về cậu Trần ở Kim Lăng sao?”
Ông Ngụy cười nói.
“Cậu ấy chính là cậu Trần - Trần Khiêm à?”
Ngụy Mộng Kiều từ từ đi xuống.
Khế nhướng mày, nhìn chăm chằm vào Trần Khiêm.
“Hi hi, chào cậu Trần, tôi là Ngụy Mộng Kiều, cậu gọi tôi Kiều Kiều là được rồi!”
Ngụy Mộng Kiều nói.
“Ừ ừ, chào Kiều Kiều, cô gọi tôi Trần Khiêm là được!
Trần Khiêm bắt tay với cô ấy. Cô gái này thật sự rất xinh đẹp. Tuyệt đối là một người đẹp hiếm có.
Trò chuyện một lát thì cảm thấy cô ta cũng rất phóng khoáng với người khác.
Ấn tượng ban đầu cô ta để lại cho Trần Khiêm khá tốt.
Hơn nữa còn rất khéo ăn nói, nói với Trần Khiêm chuyện này chuyện kia.
“Trần Khiêm, anh là cậu Trần, bình thường hay tham gia vào hoạt động giải trí nào?”
Ngụy Mộng Kiều hỏi.
“Tôi à, bình thường rất ít khi tham gia vào các hoạt động giải trí!”
Trần Khiêm lắc đầu.
“Hừ hừ, tôi không tin đâu, chắc chắn là anh chơi rất sành, ha hai”
Ngụy Mộng Kiều nói.
Đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó: “Phải rồi, trưa mai tôi mời một số bạn bè mà tôi quen biết ở Kim Lăng ra ngoài ăn, tụ tập một bữa. Trần Khiêm, nếu anh không bận, có thể đến không?”
Ngụy Mộng Kiều nói.
Trần Khiêm im lặng không nói gì.
“Kiều Kiều, vô lễ! Sao cậu Trần có thể chơi với mấy đứa nghịch ngợm bọn con được chứi”
Lúc này, ông Ngụy nghe thấy, không nhịn được cười khổ nói.
“Được thôi!"
Ngụy Mộng Kiều bĩu môi.
Trần Khiêm thì nghĩ, dù sao ông Ngụy cũng giúp mình một lần, nếu lúc này từ chối thẳng thừng cháu gái của người ta thì rất không phải phép.
Thế là gật đầu cười: “Được thôi, ngày mai có thời gian thì tôi sẽ đi!” “Được rồi, là anh nói đấy nhé!” Ngụy Mộng Kiều cười.
Chẳng bao lâu sau, Trần Khiêm, Lý Chấn Quốc với ông Hứa tời khỏi trang viên nhà họ Ngụy.
Trần Khiêm vốn muốn quay về biệt thự Vân Đỉnh nghỉ ngơi.
Nhưng nghĩ lại, hiện tại mình đã cho Dương Hạ mượn biệt thự Vân Đỉnh rồi.
Cho nên mới để Lý Chấn Quốc sắp xếp cho một khách sạn để ở.
“Đồ ăn xin, cút ra ngoài cho tôi, có nghe thấy chưal”
Lúc Trần Khiêm đến. Vài người bảo vệ ở cửa khách sạn đang đẩy một ông lão toàn thân đầy bùn nhơ nhớp, tóc bù xù như cỏ dại.
“Ai xin cơm chứ, tôi có xin cơm đâu, tôi chỉ muốn ở đây tắm chút thôi” Ông lão nói.
“Tắm cái đầu ông, ông không nhìn xem đây là chỗ nào ở Kim Lăng à?”
Nhân viên bảo vệ cười khẩy nói.
“Hừ, tôi nói cho mấy người biết, thật ra tôi không phải người lạ, tôi là ông nội của cậu Trần ở Kim Lăng đấy, cậu Trần của mấy người là cháu trai tôi. Mau để tôi vào trong!”
“Con mẹ nó! Ông già thối, tôi thấy ông là đang muốn chết à!”
Nhân viên bảo vệ thô lỗ nói.
©ó người gây rối, Trần Khiêm cũng chẳng quan tâm đâu, dù sao cũng có bảo vệ mà.
Trần Khiêm cũng không nghĩ gì về những lời ông lão nói.
Nhưng sau khi Trần Khiêm liếc mắt nhìn ông lão.
Lúc này mới khựng lại... “Dừng tay.”
Trần Khiêm nói.
 
Chương 746: Giờ chúng tôi sẽ đuổi ông ta đi


Trần Khiêm vừa nhìn, ông lão này chẳng phải là người lần trước đã dọa nạt mình lúc Tân Nhã mất tích đó sao.
Không ngờ bây giờ lại còn tìm đến tận cửa.
“Lại là ông?”
Trần Khiêm khẽ cau mày.
“Ôi chao! Cháu trai, cuối cùng cũng gặp được cháu rồi, hừ. Mấy người bảo vệ này không cho ông vào, cháu nói với bọn họ một tiếng, để ông vào đi!”
Ông lão tay chống eo nói.
“Ông vào đó làm gì? Tôi nói cho ông biết, chuyện lần trước là tôi giúp ông chữa lành vết thương ở chân. Lần này ông còn ỷ lại vào tôi, ông thật sự cho rằng tôi không biết tức giận là gì à?”
Trần Khiêm mất kiên nhẫn nói.
Thỉnh thoảng, thấy ai đáng thương, Trần Khiêm có thể giúp thì nhất định sẽ giúp.
Nhưng cứ hết lần này đến lần khác thì quá đáng rồi!
“Cháu trai, sao cháu lại nói như vậy chứ, cái gì mà ông ỷ lại vào cháu chứ? Chỉ là ông thấy cháu rất giống với cháu trai đã thất lạc của ông, nếu như nó không chết, chắc là bây giờ đã lớn như cháu rồi!”
Bỗng nhiên sắc mặt ông lão buồn bã. Cúi thấp đầu.
“Ông lão này, thấy tôi không đánh là miệng toàn bịa đặt nhảm nhí!”
Bảo vệ muốn đánh ông ta.
Trần Khiêm cũng thấy ông lão này có hơi đáng thương.
Thế là giơ tay lên. “Vâng! Cậu Trần!” Bảo vệ lập tức lui sang bên cạnh.
Lúc này, ông lão ngồi xuống bậc thềm với vẻ mặt buồn bã.
Có lẽ Trần Khiêm không nhẫn tâm, nên rút ví tiền ra.
Móc một nghìn tệ cho ông ta.
“Được rồi, tôi cũng biết là ông muốn tiền đúng chứ, đây là lần cuối cùng, tiền này cho ông, ông đi đi.
Trần Khiêm cũng biết cứ cho tiền thì sẽ tạo thành một thói quen không tốt cho ông ta.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác cả, ông lão này đã lớn tuổi vậy rồi, thật sự không thể nào. gọi người đến đánh ông ta một trận được.
“Ông không cần tiền, cháu trai, ông chỉ muốn vào trong tắm chút thôi, cháu xem quần áo ông cũng rách cả rồi!”
Ông lão cười.
Trần Khiêm đưa ngón tay chỉ lên mũi ông ta: “Tôi cảnh cáo ông, đừng có gọi tôi là cháu trai nữa!”
“Còn chuyện ông muốn tắm thì bên cạnh có một phòng tắm đấy, ông qua đó mà tắm!”
Nói xong, Trần Khiêm đưa tiền cho bảo vệ, sau đó xoay người rời đi.
Đương nhiên bảo vệ biết đây là ý gì. “Mẹ kiếp lão già, cậu Trần của bọn tôi tốt bụng, để ông qua bên cạnh tắm, đệch, tôi đưa ông qua đói!”
Bảo vệ kéo ông lão đi.
“Cảm ơn nhé cháu trai lớn!”
“Đệch con mẹ còn gọi nữa à!”
Việc này chỉ là một khúc nhạc đệm.
Trần Khiêm trở về phòng, sau đó chuẩn bị tảm rửa nghỉ ngơi.
Vừa mới tắm xong không lâu thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Trần Khiêm mở cửa ra xem.
Thì giật con mẹ nó mình.
Chính là ông lão kia.
“Ôi đệch, ông làm gì vậy? Sao ông lại lên đây?” Trần Khiêm bàng hoàng.
Thang máy của khách sạn này cần phải có thẻ phòng để quét mới đi được.
Mà tầng mình đang ở lại là tầng VỊP. Nếu muốn vào thì phải qua cửa an ninh trước. Ông lão này lại tìm được đến đây.
“Hi hi, ông đến tìm cháu đấy, cháu trai, cháu sắp xếp cho ông một chỗ ở đi?”
Ông lão cười hi hi: “Hơn nữa cháu trai à, cháu đừng quên, nói thế nào thì ông cũng từng giúp cháu mà. Lần trước cháu tìm bạn gái, là ông cho cháu manh mối mài”
“Hiện tại tôi muốn biết sao ông lại lên được trên này?”
Trần Khiêm cạn lời gãi đầu. Quả thật bây giờ ông lão đã sạch sẽ hơn nhiều.
Nhưng ông ta lại nhếch mép cười, làm cho Trần Khiêm có cảm giác không phải là người tốt.
“À à, cháu nói mấy cái cửa kính đó ấy à? He he đơn giản, ông lấy ngón tay chọc một cái là máy móc nó mất tác dụng ngay ấy mà, nên ông tìm được đến đây!"
Ông lão nói.
Vừa nói xong.
Rầm rầm.
Thì thấy cửa kính mở ra.
Mười mấy người bảo vệ cầm dùi cui điện xông thẳng vào.
Rõ ràng nhóm bảo vệ này tìm đến đây sau khi xem xong camera giám sát.
“Lão già chết tiệt, thì ra là ở đây!”
Mấy người bảo vệ bao vây lại: “Cậu Trần, sau khi lão già này tắm xong, thừa lúc bọn tôi không để ý thì lẻn vào đại sảnh, nghe cô gái lễ tân nói số phòng của cậu, sau đó phá hỏng máy móc của chúng tôi rồi tìm đến đây! Giờ chúng tôi sẽ đuổi ông ta đi!"
Lần này Trần Khiêm không nói gì, ông lão này cứ cho anh cảm giác kì kì.
 
Chương 747: Một đêm không có gì để nói


Cũng chính lúc này.
Điện thoại Trần Khiêm vang lên.
Là Tô Tử Nguyệt.
Trần Khiêm gửi tin nhắn wechat cho Tô Tử Nguyệt về phát hiện hôm nay. Bây giờ cô ấy đọc được nên gọi cho Trần Khiêm.
Trần Khiêm liếc nhìn ông lão.
Sau đó bấm nhận cuộc gọi.
“Tử Nguyệt, xem xong tin rồi sao?”
“Ừ ừ, vậy Trần Khiêm, sau đó sẽ làm thế nào?
Tớ... tớ thật sự có thể tìm được mẹ tớ à?”
Tô Tử Nguyệt kích động nói.
“Ừ ừ, cậu yên tâm đi, tớ cũng muốn tìm bà ấy. Đợi vài hôm nữa giải quyết xong mấy chuyện này, tớ sẽ đi cùng cậu mài Với lại một mình cậu đến Thục Xuyên tớ cũng không yên tâm!”
Trần Khiêm mỉm cười.
“Được, vậy tớ yên tâm rồi!”
Sau khi trò chuyện đơn giản vài câu thì Trần Khiêm cúp máy. Lúc này, mấy người bảo vệ đang bắt ông lão ra ngoài.
“Thục Xuyên? Cháu trai, ông cũng muốn đi Thục Xuyên, đó là quê ông, cháu dẫn ông đi với! Cháu trai!”
Ông lão hét lên.
Lúc này giãy giụa thoát khỏi bảo vệ, xông đến trước mặt Trần Khiêm cầu xin.
“Đó là quê ông, cháu trai, cháu dẫn ông về nhà được không?”
Ông lão nói.
Trần Khiêm quan sát ông ta hết lần này đến lần khác.
Thấy ánh mắt của ông ta như rất phấn khích, rất háo hức muốn quay về.
Nếu nói về ông lão này, thì ấn tượng của Trần Khiêm về ông ta cũng không tính là quá tồi tệ, chính là lưu manh vô lại khiến Trần Khiêm khó chịu.
“Được, tôi sẽ tìm người đưa ông về!”
“Ông nghe cháu nói, thì hình như cháu với cô gái kia muốn đến Thục Xuyên tìm người. Ông nói cho cháu biết, ông tìm cháu trai ông, nên ở đó ông rất quen thuộc, ông có thể đưa cháu đi tìm người cháu muốn tìm, cháu giúp ông như vậy nên ông cũng giúp cháu một lần!”
Ông lão nói.
Trần Khiêm nghe thế, cuối cùng cũng cảm thấy ông ta nói ra được một câu đàng hoàng.
“Lão già này ông muốn chết à, cậu Trần mà còn cần ông giúp sao, đi nhanh cho tôi!”
Bảo vệ hét lên.
“Hừ, anh không tin thì hỏi cậu ấy xem, nếu lần trước không nhờ tôi nói chỗ bạn gái cậu ấy xuất hiện, thì cậu ấy có thể tìm thấy chỗ cô gái đó ở nhanh như vậy sao?”
“Ông!”
“Được rồi được rồi, đưa ông ta xuống trước đi, ngoài ra sắp xếp cho ông ta một nhà khách khác đi, mua cho ông ta ít đồ ăn nữa. Đợi mai rồi tìm người đưa ông ta về Thục Xuyên!”
Trần Khiêm bất lực lắc đầu.
Còn những lời mà ông lão nói sẽ giúp mình, Trần Khiêm chỉ cười khổ một tiếng.
Sau đó mời quay vào phòng.
Một đêm không có gì để nói.
Đến sáng hôm sau.
Trần Khiêm lại nhận được một cuộc điện thoại.
Cuộc điện thoại này chính là cô cháu gái của ông Ngụy, Ngụy Mộng Kiều.
Lúc này Trần Khiêm mới nhớ đến chuyện Ngụy Mộng Kiều mời mình tham gia vào buổi tụ tập mà cô ta tổ chức.
Vốn cũng không tính là quá thân thiết với Ngụy Mộng Kiều, cho nên sau khi nhận điện thoại, Trần Khiêm đã muốn tìm một lý do để từ chối.
“Trần Khiêm, ông nội tôi biết cậu muốn đến tham gia buổi tụ tập với tôi nên cũng rất vui, bảo tôi phải tiếp đãi cậu cho chu đáo!”
Ngụy Mộng Kiều nói như vậy.
Trần Khiêm hơi xấu hổ, ông Ngụy cũng biết chuyện này, hơn nữa Ngụy Mộng Kiều còn mời mọc chân thành như vậy, quả thực mình cũng không từ chối được.
Cho nên Trần Khiêm đồng ý.
Sau đó lái xe đến nơi tụ tập.
Chuẩn bị đến chào tiếng rồi đi.
“Cậu Trần cậu Trần, bọn tôi đợi cậu được một lúc rồi!”
Địa điểm là ở trong khách sạn Kim Lăng Brilliant.
Ở cửa khách sạn, Ngụy Mộng Kiều đang đợi Trần Khiêm, nhiệt tình nói.
Lúc này có một cô gái trưởng thành, gợi cảm đang đứng bên cạnh Ngụy Mộng Kiều. Trông có vẻ khoảng ba mươi tuổi, tóc dài đến eo, dáng người mảnh khảnh, rất có khí chất...
 
Chương 748: Đụng một chút cũng không được


Da dẻ rất trắng. Trần Khiêm gật đầu cười với chị ta một cái.
“Hi hi, Trần Khiêm, đây là chị họ của tôi, đến đây chơi với tôi, đẹp không?”
Ngụy Mộng Kiều nói.
Trần Khiêm gật đầu.
“Hừ, nhưng mà chị họ tôi đã kết hôn lâu rồi, hồi xưa là hoa khôi đấy, bây giờ cũng là một đóa hồng xinh đẹp, ha ha!”
Ngụy Mộng Kiều nói đùa.
“Đây chắc là cậu Trần của Kim Lăng đúng không? Chào cậu Trần, tôi là Âu Dương Nhự, tôi lớn hơn hai người, cậu có thể gọi tôi là chị Âu Dương!”
Âu Dương Như cười nói.
“Hơn nữa cậu Trần, cậu biết không, gia tộc của chị họ tôi ở Nam Dương rất đỉnh đấy. Hiện tại chị họ tôi là giảng viên đại học!”
Ngụy Mộng Kiều nói.
“Chào chị Âu Dương!”
Sau khi chào hỏi đơn giản, Trần Khiêm với mấy người họ vào trong.
Sau khi Trần Khiêm đi không lâu.
Một chiếc xe sang trọng, giá ít nhất cũng phải hàng chục triệu tệ, dừng ở trước cổng khách sạn.
Sau đó, tài xế xuống xe, cung kính mở cửa ghế lái phụ, một cậu ấm mặc vest, trên bộ vest còn có một chiếc đồng hồ bỏ túi đắt tiền, bước xuống xe.
“Cậu Long!”
Tài xế cung kính nói.
Người này chính là Long Thiếu Vân.
Khóe miệng của Long Thiếu Vân như đang nở một nụ cười ác ý.
Lúc này nhìn vào bên trong khách sạn.
Sau đó mới cười, mở cửa sau.
“Tần Nhã, đến rồi, xuống xe nhé?”
Người đang ngồi trong xe chính là Tân Nhã.
Tân Nhã không nói gì bước xuống xe.
Hôm nay cô ta chỉ trang điểm nhẹ, nhưng vẫn xinh đẹp, vẫn khí chất như vậy.
Làm cho Long Thiếu Vân nhìn, hai mắt như muốn phát sáng.
Bởi vì ngay từ khoảnh khắc đầu tiên thấy Tần Nhã, Long Thiếu Vân đã cảm thấy cô gái này không hề giống với những cô gái khác rồi.
Anh ta đã từng gặp được rất nhiều cô gái, kiểu nào cũng có cả.
Nhưng kiểu có khí chất như Tân Nhã thì quả thật là lần đầu tiên.
Nhưng tiếc là lần đầu tiên gặp mặt, mình đã bật đèn xanh rất nhiều lần.
Theo lý mà nói, đường đường là cậu ba của nhà họ Long ở Yên Kinh, chỉ cần gật đầu một cái thì sẽ có vô số cô gái chen chúc nhau chạy tới.
Huống hồ mình còn bật đèn xanh nữa.
Nhưng Tần Nhã lại chẳng nói chẳng răng gì với mình.
Sau này mới biết, cô ấy đã có người trong lòng rồi.
Cho nên Long Thiếu Vân mới tăng thêm áp lực cho nhà họ Tần.
'Thế nên hôm nay mới ép được Tân Nhã ra ngoài ăn với mình.
“Đừng ủ rũ mãi như vậy mà Tân Nhã, thật ra bình thường anh quần áo là lượt thế thôi chứ con người anh thật sự rất tốt. Mặc dù có một số người bên ngoài thì nhìn là người tốt đấy, nhưng nói không chừng họ ẩn giấu rất sâu, người có gì nói nấy, thẳng thắn bộc trực như anh rất ít!”
“Cảm ơn, tôi tự biết phán đoán!”
Tân Nhã lạnh lùng nói.
“Được được được, đi thôi, chúng ta vào trong!”
Long Thiếu Vân cười.
Nói xong còn đưa tay ra, muốn ôm eo Tần Nhã.
Nhưng Tân Nhã vội né tránh.
Còn liếc Long Thiếu Vân một cái.
“Đụng một chút cũng không được? Chẳng phải em là vợ chưa cưới của anh sao!”
 
Chương 749: Càng nghe thì càng cảm thấy sai sai


Long Thiếu Vân nói.
“Ai nói tôi là vợ chưa cưới của cậu, tôi đâu có đồng ý đính hôn với cậu. cậu Long, xin cậu tự trọng chol”
Sắc mặt Tân Nhã đanh lại.
Nói thật, ngoại trừ chán ghét ra thì cô hoàn toàn không có bất cứ cảm giác gì với Long Thiếu Vân cả.
Tất nhiên hiện tại gia tộc đang xảy ra khủng hoảng như vậy, ba với mẹ cũng khuyên mình nên vì gia tộc, vì người nhà, có thể sẽ phải buông bỏ một số thứ.
Không phải Tân Nhã chưa từng nghĩ đến chuyện này, cũng đã thử muốn thỏa hiệp với nhà họ Long, sau đó từ từ chấp nhận Long Thiếu Vân.
Nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Tân Nhã đối với Long Thiếu Vân, chỉ có hai từ chán ghét.
Hoàn toàn không có một chút tình cảm nào có thể vun đắp được cả.
'Thậm chí mấy hôm nay, Tân Nhã lo lắng đến mức nảy sinh ra một số suy nghĩ cực đoan.
Hôm nay là ba khuyên mình đến.
Tân Nhã cũng không biết có nên đi đến bước này hay không.
“Được, không vội, việc đính hôn không sớm thì muộn, ha ha, không nói nữa, chúng ta vào thôi!”
Long Thiếu Vân dẫn Tân Nhã vào trong.
Lại nói đến Trần Khiêm.
Trần Khiêm đã đến phòng bao, hôm nay Ngụy Mộng Kiều mời rất nhiều người đến, ngoài chị họ Âu Dương Như ra thì đa số đều là người cùng tuổi cả.
Có người ở Kim Lăng, cũng có người từ nơi khác đến Kim Lăng.
Nhóm bọn họ vô cùng cung kính và khách sáo với Trần Khiêm.
Đặc biệt là Ngụy Mộng Kiều, vẫn luôn ở bên cạnh gắp thức ăn cho Trần Khiêm.
Còn nói là buổi tối sẽ chơi cùng nhau, có một nhóm bạn nữa sẽ đến.
Ban đầu Trần Khiêm định đến chơi một lát rồi đi, nhưng lúc đi thì Ngụy Mộng Kiều cho người dọn món lên.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể ở lại uống với bọn họ một ly. Nhóm người này ai cũng có tửu lượng tốt cả.
Vừa uống vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã có người không chịu được rượu mạnh rồi.
Chính là chị họ Âu Dương Như của Ngụy Mộng Kiều.
“Không được rồi không được rồi, chị đau đầu quá, mấy đứa uống đi nhé? Chị muốn ra xe ngủ một lát”
Âu Dương Như nói.
“Hả? Chị, sao đã không được rồi, còn tưởng là tửu lượng của chị cao lắm đấy. Với lại ra xe làm gì chứ? Phía trên nhà hàng này có phòng mà, em dìu
chị lên phòng nghỉ ngơi nhé!”
“Đúng rồi chị, em có một chai soda, chị uống một chút sẽ thoải mái hơn đó!”
Ngụy Mộng Kiều vặn nắp để Âu Dương Như uống vài ngụm.
Âu Dương Như quả thực cũng không chịu nổi, nên gật đầu.
Ngụy Mộng Kiều đã bảo phục vụ mở cửa phòng rồi, xem ra tửu lượng của Âu Dương Như thực sự kém.
Đã sắp đứng không vững rồi.
“He he, Mộng Kiều, tôi giúp cậu dìu chị Âu Dương đi nhé!”
Một chàng trai lập tức xung phong đảm nhận. Đúng vậy, Ngụy Mộng Kiều rất xinh đẹp, còn Âu Dương Như thì càng khỏi phải nói, chủ yếu là khí
chất ngời ngời mà người cũng đẹp.
Lớn hơn tất cả mọi người, nhưng trông lại vô cùng quyến rũ.
Chàng trai nào mà không rung động chứ.
“Cút qua một bên cho tôi, đừng tưởng tôi không biết cậu nghĩ gì, chẳng có gì tốt cả. Tôi nói cho mấy người biết, chị họ tôi là người nhà họ Âu Dương ở Nam Dương đấy, muốn sàm sỡ thì cũng đổi người đi"
Ngụy Mộng Kiều không vui nói.
Nhưng một mình cô ta dìu đi thì cũng hơi tốn sức.
Lúc này mới nhìn Trần Khiêm nói: “Cậu Trần, tôi tin anh, anh đỡ chị ấy với tôi nhé?” “Được thôi!" Trần Khiêm gật đầu.
Mặc dù mình cũng không tiện lắm, nhưng Ngụy Mộng Kiều đã nói thì từ chối cũng không hay. Chủ yếu là mình cũng chẳng có suy nghĩ gì lộn xộn cả.
Sau đó dìu Âu Dương Như vào một căn phòng ở tầng bảy.
Âu Dương Như đỡ trán, nằm trên giường ngủ thẳng cảng.
“Ôi, để chị tôi nghỉ ngơi lát đi, chị ấy à, quả thực là tửu lượng kém quái Cậu Trần, tửu lượng của anh rất cao sao?”
Ngụy Mộng Kiều nói.
Lúc này, Âu Dương Như bỗng nhiên nôn dữ dội, trông có vẻ rất khó chịu.
“Hả? Chị, chị không sao chứ? Em đi mua thuốc giải rượu cho chị ngay đây. Cậu Trần, anh ở lại đây trông chị giúp tôi một lát, tôi sẽ về liền!”
Ngụy Mộng Kiều nói.
Nói xong thì lập tức vội chạy ra ngoài.
Trần Khiêm cũng không biết phải trông thế nào nữat
Bây giờ thấy Âu Dương Như cũng không nôn nữa mà mơ màng ngủ thiếp di.
Trần Khiêm cảm thấy mình cứ ở trong phòng cũng chẳng để làm gì.
Thế là cầm thẻ phòng ra ngoài cửa đợi Ngụy Mộng Kiều về.
Nhưng đợi được một lát thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ngọ nguậy của Âu Dương Như.
Hình như đang ra sức vật lộn gì đó.
Mới đầu Trần Khiêm cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy là Âu Dương Như uống say rồi.
Nhưng càng nghe thì càng cảm thấy sai sai, bởi vì bên trong còn có tiếng động khác!
 
Chương 750: Tôi muốn anh xuất camera tầng này


Trần Khiêm càng nghĩ càng cảm thấy kì kì.
Lúc này mới quẹt thẻ phòng, vừa nhìn thì ngạc nhiên hai mắt trợn lớn.
Thấy bên trong phòng lại có một anh chàng xa lạ.
Lúc này đang sắp sửa làm loạn quần áo của Âu Dương Như.
Chẳng trách Âu Dương Như lại vùng vẫy mạnh như vậy, trên mặt toàn là nước mắt.
Chàng trai đó, sau khi thấy Trần Khiêm, thì lạnh lùng cười với Trần Khiêm một cái.
Sau đó xuống giường, nhảy từ cửa sổ ra ngoài. Nhưng đây là tầng bảy mà!
Trần Khiêm vội xông lại xem thử, thì chẳng thấy cái bóng nào ở tầng dưới cả?
Chạy đâu mất rồi? Trần Khiêm sững sờ.
Quay đầu lại nhìn Âu Dương Như, mặt Trần Khiêm phiếm đỏ.
Định đi qua đắp chăn cho chị ta.
Kết quả lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
“Ôi trời, mọi người có phiền không cơ chứ, có Trần Khiêm chăm sóc chị họ tôi rồi, mọi người cũng thật là, không có chuyện gì để làm à!”
Giọng của Ngụy Mộng Kiều truyền tới.
Với cả nhóm người vừa nấy uống rượu nữa.
Rõ ràng lúc Ngụy Mộng Kiều đi mua thuốc giải rượu, nhóm người người này giờ cũng đi cùng lên đây.
Ôi đệch!
Giờ phải làm sao đây?
Trần Khiêm hơi bối rối
Phải biết là bây giờ quần áo của Âu Dương Như không gọn gàng, chắc chản sẽ hiểu lầm.
Trần Khiêm muốn mặc áo vào cho Âu Dương Như, nhưng lúc này Âu Dương Như hé mở đôi mắt đầy nước, miệng khẽ cầu cứu.
Ý nói đừng qua đây, đang hét lên gọi người đến cứu.
Mẹ kiếp! “Cốc cốc cốc!” Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Trần Khiêm, có ở bên trong không? Mở cửa đi?”
Ngụy Mộng Kiều gọi.
“Hửm? Chị họ? Chị sao vậy?”
Rõ ràng Ngụy Mộng Kiều ở bên ngoài nghe thấy tiếng cầu cứu của chị họ, lúc này mới ngạc nhiên hỏi: “Trần Khiêm, cậu Trần? Cậu ở bên trong sao?”
Trần Khiêm vội hét lên: “Có đây!”
Đi qua mở cửa.
“Cậu Trần, sao lâu vậy anh mới mở cửa chứ? Không phải là anh...AI”
Ngụy Mộng Kiều đang định trêu chọc muốn nói gì đó.
Nhưng thấy cảnh tượng trước mắt thì lập tức hét lên.
Sau đó có rất nhiều bạn học đi vào.
Cũng có người kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Tất cả đều khó mà tin được nhìn về phía Trần Khiêm.
Trông cậu Trần cũng rất nho nhã, nhưng không ngờ lại bỉ ổi đến thế.
“Cậu Trần, anh... anh đã làm gì chị tôi rồi?” Ngụy Mộng Kiều hét lên. “Tôi... Mọi người đừng hiểu lầm, không phải tôi!”
“Không phải anh, chẳng lẽ là chị tôi tự mình cởi thành bộ dạng thế này à?” Ngụy Mộng Kiều nói.
“Là có một người, phòng này có một người, sau đó trèo lên cửa sổ nhảy ra bên ngoài rồi!”
Thật là, bây giờ Trần Khiêm có trăm cái miệng cũng không giải thích được.
“Nhưng đây là tầng bảy đấy!” Một vài anh chàng chạy đến cửa sổ: “Ôi đệch, cao thế này mà nhảy ra, không chết thì cũng tàn phế nhỉ?”
Ngụy Mộng Kiều đã lấy chăn đắp cho Âu Dương Như.
“Cậu Trần, uổng công tôi tin anh như vậy, không ngờ anh là người khốn nạn đến thế. Vậy mà ông nội tôi cứ luôn miệng khen phẩm hạnh anh tốt, anh quá bỉ ổi quá ghê tởm rồi!”
Ngụy Mộng Kiều hét lên.
“Đúng đấy, không ngờ cậu Trần lại như vậy, những cậu ấm khác đều lòng dạ ngay thẳng, không ngờ anh ta lại diễn tốt như vậy!”
Có cô gái khinh bỉ nói.
“Thật sự không phải tôi, mấy người hiểu lầm rồi. Nếu không tin thì mấy người cứ xem camera là được rồi, ban nãy tôi vẫn luôn ở bên ngoài mài”
Trần Khiêm nói.
Sau đó, có người thông báo cho giám đốc, giám đốc lập tức chạy đến.
“Tôi muốn anh xuất camera tầng này ra!”
Trần Khiêm nói.
“Hả? Camera của tầng này, cậu Trần, thật là ngại quá, hôm qua camera đã bị hỏng rồi, nếu
không tôi cũng đâu có lo lắng thế này, vẫn còn chưa sửa nữa!”
 
Chương 751: Chị Âu Dương xảy ra chuyện rồi


Giám đốc nói.
“Sao anh lại biết tôi?”
Trần Khiêm nhìn người giám đốc này.
Vị giám đốc vội cười trừ: “He he cậu Trần, tôi có thấy cậu trong một lần họp thương đoàn, hơn nữa trước đây chị của cậu là chủ tịch Trần Hiểu rất quan tâm đến tôi, đương nhiên là tôi biết cậu rồi!”
“Hừ, Trần Khiêm, anh đừng có diễn nữa, ở Kim Lăng ai mà không biết chứ, người làm kinh doanh có ai là không nể mặt cậu, các người đều cùng một giuộc cả. Tại sao trước đây camera không hỏng mà bây giờ lại cần phải sửa chứ!”
Ngụy Mộng Kiều tức giận nói.
Giọng của Ngụy Mộng Kiều rất lớn.
Lúc này, khách của những phòng khác cũng ra ngoài.
Cả một tầng, rất nhiều người vây lại xem. “Chuyện gì vậy?” Có người hóng hớt nói.
“Hình như là một cậu ấm thấy con gái nhà người ta uống say, sau đó kéo người ta vào phòng, cuối cùng chưa kịp cưỡng hiếp đã bị em gái người ta phát hiện. Ôi cầm thú vãi!”
“Trời ơi, tưởng mấy chuyện thế này chỉ có thể thấy trên tivi thôi chứ, không ngờ ngoài đời cũng có nữa, tởm thật đấy!”
Mọi người sôi nổi bàn luận.
Còn có người nhiều chuyện, livestream lên tin mới luôn.
Khách sạn Brilliant là một khách sạn lớn, tích hợp cả giải trí, nghỉ dưỡng và ăn uống.
Lúc này, ở tầng ba, trong nhà hàng nguy nga tráng lệ.
Long Thiếu Vân đang ăn cơm với Tân Nhã. Tân Nhã chỉ ăn vài miếng.
“He he, mọi người đã nghe nói chưa, trên tầng bảy xảy ra chuyện rồi!”
Lúc này, lại một bàn khách mới đến, ngồi bên cạnh bàn Long Thiếu Vân, bọn họ bàn luận.
Sau đó nói đến chuyện vừa mới xảy ra ở tầng bảy.
“Có người đê tiện như vậy à!”
Long Thiếu Vân uống một ngụm rượu vang, nghe thế thì mỉm cười.
Tân Nhã cũng cau mày.
“Sau đó thì sao? Bây giờ ở đó vẫn đang ầm ï à? Cậu ấm đó là ai vậy? Tích nghiệp quá thể!”
“Ôi đệch, nói đến cậu ấm đó, trông bộ dáng có vẻ như lai lịch không nhỏ đâu, có người nói là cậu Trần của Kim Lăng!”
Người đó ngạc nhiên nói.
“Cái gì? Cậu Trần của Kim Lăng? Không thể nào đâu?”
“Đương nhiên là không thể rồi, cậu ấy sẽ không làm loại chuyện này!”
Lúc này, Tân Nhã hét lên với người ở bên kia.
“Ôi chao, cô nóng nảy với bọn tôi làm gì chứ, bọn tôi chỉ là đang nói chuyện thôi, không thì cô lên đó xem sẽ biết ngay thôi mài!”
Một chàng trai nói.
“Vậy cậu Trần trông thế nào? Có đẹp trai không? Ôi, cậu ấy vô cùng bí ẩn, trước đây chưa từng nhìn thấy!”
“Trông rất đẹp trai, nhưng làm việc mà con người không nên làm. Tôi nghe người ta gọi cậu ấy, hình như là Trần Khiêm gì đó, chính là cậu Trần không trật đi đâu được!”
Anh chàng nói.
Nghe đến đây, cả người Tân Nhã khẽ run lên.
“Anh nói cậu ấy tên gì?”
Tân Nhã đứng lên.
“Trần... Trần Khiêm!”
Người bên cạnh giật mình.
“Không thể nào, sao có thể như thế được!”
Tân Nhã khó tin nói.
Sau đó, thấy có người muốn lên tầng bảy hóng hớt.
Tân Nhã cũng chạy theo.
Còn Long Thiếu Vân thì cười khổ uống một ngụm rượu vang.
Sau đó rút điện thoại ra gọi một cuộc: “Có thể lên rồi!"
Cũng đứng dậy đi lên.
“Nhường một chút, chúng tôi là phóng viên!”
Lúc này, tầng bảy rất náo nhiệt.
Các phóng viên của Thời báo Kim Lăng tràn vào, nếu không có gì bất ngờ thì việc hôm nay sẽ lên trang nhất của báo ngày mai.
Trần Khiêm cũng bị người ta chặn lại, trắm miệng cũng khó mà giải thích được.
Lúc này, Tân Nhã đứng ở một bên nhìn cảnh tượng trước mắt, lúc nhìn thấy thật sự là Trần Khiêm, Tân Nhã không dám tin lùi về sau một bước.
“Không thể nào, không thể nào, Trần Khiêm không phải là người như vậy!”
Tân Nhã thấp giọng thì thầm.
“Cái gì mà không phải là người như vậy chứ, bị người ta bắt tại trận rồi. Lợi dụng lúc người ta say rượu rồi muốn giở trò đồi bại, giờ đương sự người ta đã xác nhận là cậu ta rồi!”
Một người khách ở bên cạnh nghe thấy lời thì thầm của Tân Nhã thì lập tức phản bác lại. “Kiều Kiều, sao lại là em? Có chuyện gì vậy?”
Lúc này, Long Thiếu Vân dẫn theo một đám vệ sĩ đi qua.
Sau khi nhìn thấy Ngụy Mộng Kiều. Long Thiếu Vân hỏi. “Hả? Anh Thiếu Vân, anh đến đây thật tốt quá,
không phải em mà là chị Âu Dương xảy ra chuyện rồi"
 
Chương 752: Tôi không muốn nghe


"Gì cơ? Là chị Âu Dương Như?"
Long Thiếu Vân sửng sốt. "Đúng thế!"
Sau đó Ngụy Mộng Kiều kể lại đầu đuôi sự việc. Mà lúc này, Âu Dương Như đã tỉnh táo hơn nhiều, đang oán hận nhìn Trần Khiêm.
Mặc dù ban nấy cô ta mơ mơ màng màng nhưng vẫn biết Trần Khiêm và em họ đỡ mình vào.
Sau đó có một người cởi quần áo của mình, người đó không phải Trần Khiêm thì có thể là ai?
Vành mắt Âu Dương Như đỏ hoe.
"Được lắm, thằng nhãi này to gan thật đấy! Nhà họ Long chúng tao và nhà Âu Dương ở Nam Dương là quan hệ thân thiết nhiều đời, vậy mà mày dám nảy sinh ý định làm nhục chị Âu Dương, xem ra mày chán sống rồi! Có nhà họ Long Yên Kinh ở đây, dù mày lợi hại cỡ nào tao cũng bắt mày phải trả giá đắt!"
Long Thiếu Vân lạnh lùng cất tiếng. "Gì eơ? Nhà họ Long ở Yên Kinh? Đệch, việc lần này dây dưa rộng ghê, ngay cả nhà Âu Dương và nhà họ Long đều tham dự. Vậy xem ra người này là cậu Long ở Yên Kinh rồi!"
"Chắc chắn là thế! Mặc dù cậu Trần phố Kim Lăng cũng giỏi đấy, nhưng có thể chống đỡ được lửa giận của cậu Long và nhà Âu Dương sao? Thật là..."
Đám đông bàn tán xôn xao.
"Vâng vâng, anh Thiếu Vân, anh phải đòi lại công bằng cho chị họ em, suýt nữa thì chị ấy đã bị tên cầm thú này làm nhục rồi!"
Ngụy Mộng Kiều lên tiếng.
"Yên tâm đi, anh sẽ không mặc kệ chuyện này đâu!"
Long Thiếu Vân cười sâu xa.
Sau đó, anh ta nhấc chân đạp Trần Khiêm.
"Mẹ nó, đánh chết cho tao, bất kể nó là cậu chủ chó má gì, dám làm nhục người nhà Âu Dương thì phải đánh đến chết!"
Long Thiếu Vân quát to.
Mấy tên vệ sĩ lập tức tiến lên.
Định đánh tập thể.
Mà đám nam nữ trẻ tuổi bên cạnh thấy có cậu Long làm chỗ dựa.
Cũng không sợ Trần Khiêm nữa. "Dừng tay!"
Đúng lúc này, Tân Nhã bỗng hét lên. Sau đó rưng rưng nước mắt đi tới. "Tiểu Nhã, sao cậu lại ở đây?"
Trần Khiêm hơi sửng sốt khi trông thấy Tân Nhã.
Mà Tần Nhã thì nhìn Trần Khiêm bằng ánh mắt đầy thất vọng.
Tiếp đó cô ta nhìn sang Long Thiếu Vân:
"Cậu Long, anh có thể tha cho cậu ấy được không? Xem như tôi cầu xin anh!"
"Thả nó? Ha ha, Tân Nhã à, không phải anh không giúp em mà thật sự là tên này quá ghê tởm, nếu không dạy cho hắn một bài học thì anh không biết phải đối mặt với bác Âu Dương thế nào. Em đừng nhúng tay vào!"
Long Thiếu Vân lạnh lùng nói.
"Cầu xin anh hãy thả cậu ấy ra!" Tân Nhã vẫn cầu xin.
Đúng vậy, Tân Nhã cũng không ngờ tới chuyện này.
Thậm chí cô ta còn cảm thấy tuyệt vọng.
'Thử nghĩ mà xem, bạn vẫn luôn thích một người, rồi đột nhiên có một ngày bạn phát hiện anh ta là tên bỉ ổi ghê tởm.
Đương nhiên không thể chấp nhận được.
Nhưng nếu như Trần Khiêm bị đánh ngay trước mặt mình, Tân Nhã càng không chịu nổi.
Thấy Tần Nhã sắp khóc đến nơi.
Long Thiếu Vân mới cười khẽ.
"Được thôi Tân Nhã, nếu em xin tha cho hắn thì anh không chỉnh hắn cũng được. Nhưng hắn đã gây ra tai họa này, người khác có chỉnh hắn hay không thì anh cũng không quản được!"
Nói rồi Long Thiếu Vân vẫy tay với đám đàn em.
Bấy giờ đám đàn em mới lui lại.
"Tiểu Nhã, tôi không làm chuyện này, cậu phải tin tôi!"
Hình như Trần Khiêm đã phát hiện ra điều gì đó.
Làm gì trùng hợp như thế được, tại sao trong phòng lại có người?
Hơn nữa, vì sao lúc ấy tên Long Thiếu Vân này lại chạy tới?
'Trần Khiêm cảm thấy hình như tất cả mọi chuyện đều chĩa vào mình.
Nhưng giờ đây, thật sự là có hàng trăm cái miệng cũng không giải thích được.
"Tôi không muốn nghe!"
 
Chương 753: Em không tàn nhãn thì không đứng vững được


Tân Nhã dữ dẫn trừng Trần Khiêm, sau đó lao qua đám người đi xuống lầu.
"Tân Nhã!"
Mà lúc này, Long Thiếu Vân dùng ánh mắt ra hiệu cho một người đàn ông tóc dài, sắc mặt nhợt nhạt, mặc bộ đồ đen đang đứng trong góc.
Thế rồi gã dẫn vệ sĩ đuổi theo.
Ngụy Mộng Kiều hô lên: "Trần Khiêm, anh không thể đi, chuyện ngày hôm nay anh nhất định phải trả lại công bằng cho chị tôi!"
Một đám người chặn Trần Khiêm lại.
Đương lúc Trần Khiêm không biết phải làm sao.
Anh bỗng cảm nhận thấy sau lưng lạnh lẽo.
Trần Khiêm ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông có mái tóc dài như phụ nữ đang đi tới bên cạnh anh.
Tạo cho anh cảm giác uy hiếp cực lớn.
Đúng lúc này.
"Nhường đường nào, làm gì đó!"
Một giọng nói già nua bỗng vang lên.
"Đệch, lão già chui từ đâu ra thế, xông bừa vào đây làm gì?"
Người vây xem mắng. "Tôi tới tìm cháu trai của tôi, làm gì được nhaul" Ông già hừ một tiếng.
Sau đó chen vào trong.
Một số người thấy lão ăn mặc xoàng xĩnh, bèn vội vàng tránh xa.
Còn thanh niên tóc dài kia thì lạnh lùng liếc ông già, sau đó thu tay lại.
"Làm gì đó làm gì đó? Buông cháu trai của tôi rai"
Ông già xông đến đẩy Ngụy Mộng Kiều ra.
Trần Khiêm nhìn sang, ông già này không phải ai xa lạ mà chính là lão ăn mày quấn lấy mình hôm qua.
"Gì cơ? Anh ta là cháu trai của ông?"
Ngụy Mộng Kiều sửng sốt
"Hừ, không giống à? Cháu trai, hôm nay ông đi tìm cháu, kết quả đám người kia bảo cháu không ở đó. Ông còn tưởng cháu bỏ ông lại, đi Thục Xuyên một mình! Đi thôi đi thôi đi thôi, chúng ta đi thôi!"
Ông già chẳng hỏi han gì đã lôi cánh tay Trần Khiêm rời đi.
"Không được đi!"
Mà lúc này, ánh mắt người đàn ông tóc dài chợt trở nên lạnh lùng, gã lập tức túm vai Trần Khiêm.
Ông già chìa tay cản, sau đó vung tay, thế rồi gã tóc dài bị đẩy lùi vào tường!
Trong nháy mắt ấy, trên trán gã tóc dài rịn đầy mồ hôi, ngạc nhiên nhìn lão.
Trần Khiêm đành phải dựa vào lão để thoát thân.
Anh chẳng nói chẳng răng, lập tức đi theo ông già rời khỏi đó. "Hì hì, cháu trai, cháu có sao không?”
Ông già dẫn Trần Khiêm đi một mạch tới bờ sông ở công viên rồi mỉm cười hỏi han.
"Không sao, cảm ơn... bác!"
Nếu lúc nãy ông già không can thiệp thì nói không chừng mình còn phải ở lại đó giải thích với bọn họ, hơn nữa xem chừng mình cũng chẳng đi được!
Vì vậy anh thật lòng cảm ơn. Đồng thời, Trần Khiêm cũng rất nghỉ ngờ.
Sao lần nào mình xảy ra chuyện, ông già này cũng tình cờ xuất hiện, còn gián tiếp giúp đỡ mình?
Ví dụ như hôm nay, làm sao bác ấy tìm được mình?
Anh hỏi ngay: "Đúng rồi bác ơi, làm sao bác tìm được tôi? Không phải bác vẫn luôn theo dõi tôi đấy chứ?"
Vẻ mặt ông già đầy xấu hổ. "Phải đó, đúng là hôm nay tôi theo dõi cậu.
Haiz, ai bảo lần trước thăng nhóc cậu giúp tôi, lần cậu xảy ra chuyện, dù thế nào tôi cũng phải
Ông già mỉm cười: "Cho nên hôm qua cậu mời tôi ăn cơm chắc chắn không thiệt đâu!"
"Sao bác biết tôi gặp nạn?”
Trần Khiêm ngày càng cảm thấy ông già này thật thần bí.
"Hừ, còn không phải vì đêm qua tôi ngủ ở ga ra, nghe thấy có mấy người bàn chuyện hôm nay hãm hại cậu. Sau đó tôi đi tìm cậu, quả nhiên cậu mắc: bẩy!"
Ông già trả lời.
Sau đó lão kể lại sự việc cho Trần Khiêm.
Thì ra trong lúc ông già tìm một chỗ nghỉ ngơi ở ga ra đã tình cờ nghe thấy Long Thiếu Vân gọi điện nói về chuyện cấu kết với Ngụy Mộng Kiều hãm hại mình ngày hôm nay.
Quả nhiên không có tình yêu từ trên trời rơi xuống, cũng chẳng có nỗi hận thù tự nhiên sinh ra, buổi tụ họp mà Ngụy Mộng Kiều ra sức mời mình đi tham gia hôm nay chính là một âm mưu do cô ta và Long Thiếu Vân cấu kết với nhau.
Thậm chí bọn họ đã tính kỹ từng bước.
Vừa rồi Trần Khiêm cũng đã nghĩ đến điểm này, bởi vì không thể trùng hợp như vậy.
Nhưng anh nghĩ mãi mà không rõ tại sao Ngụy Mộng Kiều lại hãm hại mình, mình và cô ta đâu có thù oán gì!
"Hừ, thằng ngốc, mặc dù cậu có tiền có thế lực hơn bọn họ, nhưng thằng nhóc cậu quá lương thiện. Người ta muốn hại cậu còn cần lý do chắc?"
Ông già nhìn Trần Khiêm lắc đầu.
"Hơn nữa, chuyện này còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của cậu. Nếu lão không kéo cậu đi thì có lẽ bây giờ cậu đã bị người ta rút gân tay gân chân rồi. Hơn nữa người ta ra tay có lý do chính đáng! Gã tóc dài đứng sau lưng cậu muốn ra tay với cậu không chỉ một lần đâu!"
Lão lại miêu tả cho Trần Khiêm những gì nhìn thấy lúc nãy.
Sau khi nghe xong, Trần Khiêm cũng thấy sợ.
Có lẽ những rắc rối trước đây mình gặp phải đều liên quan đến lợi ích, mình lại không muốn so đo với nhiều người nên không xử lý mọi chuyện một cách tàn nhãn.
Nhưng giờ đây, cuối cùng Trần Khiêm cũng biết chị gái nói "Em không tàn nhãn thì không đứng vững được" là có ý gì.
Bất kể bạn có phải cậu ấm nhà giàu hay không, nếu bạn không có khí thế tàn nhẫn thì vẫn có người có thể đẩy ngã bạn!
Trần Khiêm thở dài, ngay sau đó ánh mắt trở nên lạnh lùng...
 
Chương 754: Đồ Các người quay chụp được ngày hôm nay đâu rồi


Trong khi đó, ở một nơi khác. "Cậu Long, tôi thất thủ rồi!"
"Sao cơ? Bọ Cạp mà lại thất thủ, có mỗi tên Trần Khiêm mà cũng không đối phó được sao?"
Long Thiếu Vân đang ở trong nhà vệ sinh, giọng nói kinh ngạc của anh ta truyền qua điện thoại.
"Không phải, có một cao thủ giúp cậu ta, nếu lúc nãy tôi không thu lực kịp thời thì cánh tay đã tàn phế rồi!"
Trong xe, Bọ Cạp dùng một tay gọi điện thoại, một tay đặt ngang.
Lúc này, trên cánh tay kia nổi gân đỏ như những con giun đỏ tươi bò đầy trên cánh tay của gã.
Không động đậy nổi. Trên trán Bọ Cạp đầm đìa mồ hôi.
"Mẹ nó, thằng ranh kia may thật. Hừ, có điều xem như đã mở ra khởi đầu tốt, đợi đến khi tiêu đề ngày mai được đăng lên thì thằng nhãi này cũng đã tiếng xấu lan xa, nhà Âu Dương sẽ không bỏ qua cho nó. Một khi hai nhà hợp tác thì diệt nó chỉ là chuyện cỏn conl"
"Còn Bọ Cạp anh cứ về trước nghỉ ngơi cho khỏe đi!"
Long Thiếu Vân nói xong liền cúp máy. Anh ta vừa mới ngắt kết nối. Ngụy Mộng Kiều đã gọi đến.
"Anh Thiếu Vân, chuyện hôm nay có ầm ï quá không? Anh nói rằng em chỉ cần đưa anh ta vào phòng, sẽ không làm hại chị họ Âu Dương của em. Sao cuối cùng anh lại làm thế?"
Ngụy Mộng Kiều nói với vẻ lo lắng.
"Chuyện này cũng không hại đến Âu Dương Như mà. Chị ấy không bị làm nhục, mà chúng ta cũng đạt được hiệu quả như mong muốn, chẳng phải rất tốt sao?"
Long Thiếu Vân khuyên nhủ.
"Hừ, vậy mà còn bảo không bị làm nhục, đã làm chị họ em thành ra như vậy! Dù sao chị họ em cũng là người nhà Âu Dương, phải nắm chắc chuyện này, nếu không hai nhà chúng ta biết phải ăn nói thế nào đâu!"
Ngụy Mộng Kiều nói.
"Haiz, em rất hối hận vì đã giúp anh. Anh không biết đâu, từ tối qua đến giờ em cứ phải cười xòa với tên Trần Khiêm kia suốt, chỉ sợ anh ta từ chối em không ra ngoài, đến lúc đó em lại phải nghĩ cách khác lừa anh ta đi raI"
"Hơn nữa, vì anh mà em đã đắc tội cậu ấm nhà giàu phố Kim Lăng, tài lực của anh ta và chị gái cộng lại chẳng kém hơn nhà họ Long các anh đâu! Em đã bỏ lỡ một cơ hội kết thân với con nhà giàu rồi đó!"
"Ha ha ha, có gì đâu mà hối hận, có sự ủng hộ bên trong từ nhà họ Long ở Yên Kinh bọn anh thì chẳng khác nào sau này em có thể leo lên cành cao, em tung hoành khắp Hoa Hạ đều có thế lực của nhà họ Long ở Yên Kinh. Còn Trần Khiêm thì sao, chỉ ở Kim Lăng thôi! Tóm lại, anh hứa với em là lần này em giúp anh có được Tân Nhã, anh sẽ giúp em thực hiện một nguyện vọng!"
Long Thiếu Vân bất đắc dĩ cười gượng. Mới dỗ dành được Ngụy Mộng Kiều. Lại nói tới Trần Khiêm đã về khách sạn.
Khác với lúc trước, bây giờ khách sạn đã bị phong tỏa.
Lý Chấn Quốc, Triệu Tử Hưng, Thiên Long Địa Hổ đều đã có mặt.
Nhóm Lý Chấn Quốc đã nghe ngóng được một số tin tức về chuyện hôm nay, bọn họ cực kỳ chú ý.
Ban đầu mọi người đều cảm thấy nhà họ Long sẽ kiêng dè, không dám trực tiếp ra tay với cậu Trần.
Nhưng bây giờ xem ra mọi người đều đoán sai cả rồi.
"Cậu Trần, đã bắt được tên chủ biên kia. Mẹ nó, gã đang ở trong nhà chuẩn bị tiêu đề tin tức ngày mai"
Lúc này, Thiên Long Địa Hổ đi vào phòng bao báo cáo.
"Dẫn anh ta vào!"
Trần Khiêm ngồi trên ghế ông chủ, lạnh lùng ra lệnh. ?r?yện‎ hay?‎ ?ìm‎ ngay‎ trang‎ chính‎ ﹎‎ ?‎ r‎ U‎ m‎ ?‎ r‎ ?‎ y‎ ệ‎ n.?n‎ ‎ ﹎
Hết cách rồi, Long Thiếu Vân đã phí sức hãm hại mình.
Thì mình phải tiếp nhận.
Mà ngày mai, tin tức tiêu cực không thể bị phát tán ra ngoài.
"Làm gì? Các người làm gì thế? Thả tôi ra!"
Một người đàn ông trung niên nhanh chóng bị vệ sĩ áp giải vào phòng.
Mà người này chính là gã chủ biên bị Long Thiếu Vân mua chuộc, họ Lưu.
"Chào chủ biên Lưu, tôi muốn ông biết bây giờ tôi tìm ông là có ý gì. Đồ các người quay chụp được ngày hôm nay đâu rồi?" Trần Khiêm hỏi.
"Cậu Trần, tôi không biết cậu đang nói gì. Hơn nữa, cậu thử nghĩ xem mình đang làm gì. Những gì người của tôi quay chụp được đều là chính đáng, công bằng công chính! Dù cậu có làm gì tôi cũng không giao chúng ra đâu!"
 
Chương 755: Ông nói xem chuyện này được tiến hành ra sao


Chủ biên Lưu lạnh lùng lên tiếng.
"Công bằng công chính? Ha ha, theo tôi biết thì hình như người của anh đã chờ trong xe dưới lầu trước hai tiếng thì phải? Lế nào các người có bản lĩnh tiên đoán, có thể dự đoán được hai tiếng sau sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Mặc dù camera trong khách sạn kia đã bị phá hủy, nhưng camera giám sát ở những chỗ khác không hỏng! Chủ biên Lưu biết rõ chuyện gì đã xảy ra hơn tôi nhỉ? Trần Khiêm nói.
Đúng vậy, từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên Trần Khiêm bị người ta tính kế như vậy.
Trước đây chị gái nói rằng việc kinh doanh là bài kiểm tra đánh giá dành cho em, cũng là kinh nghiệm của em. Trước đó Trần Khiêm chưa cảm nhận được gì, nhưng bây giờ cuối cùng anh đã hiểu.
Trần Khiêm nói xong.
Chủ biên Lưu không lên tiếng, chỉ lạnh nhạt liếc sang chỗ khác.
Hản ta cho rằng dù Trần Khiêm giỏi cỡ nào. cũng chỉ là hai chị em nổi tiếng, còn nhà họ Long ở Yên Kinh thì khác, cả gia tộc tiếng tăm lừng lẫy.
Hản ta thà đắc tội cậu Trần cũng không dám đắc tội cậu Long nhà họ Long.
"Ông im lặng, tôi gần như có thể chắc chắn ông cố ý hại tôi, vậy thì tôi chẳng cần phải khách khí với ông nữa! Người đâu!"
Cậu Trần cất lời.
"Hừ, tôi biết cậu muốn làm gì. Nhưng tôi nói cho cậu biết, trước khi tới đây tôi đã thông báo cho. cấp dưới, nếu trong vòng một canh giờ tôi không trở lại, bọn họ sẽ công bố mọi chuyện trước thời hạn, đồng thời báo cảnh sát!"
Chủ biên Lưu dọa dẫm.
"Thế ư? Có điều ông nghĩ nhiều rồi, lần này tôi mời ông tới đây chỉ vì để hỏi chuyện chứ không định ra tay với ông. Ông đi đi..."
Trần Khiêm cười hờ hững.
Chủ biên Lưu được thả ra.
Hắn ta nghỉ hoặc, đang định đi.
Thì Trần Khiêm lấy điện thoại ra mở video.
"Ba! Ba ơi! Cứu con! Cứu con với!"
Video vừa bật lên thì có một cô bé đang hoảng sợ kêu gào.
Chủ biên Lưu nghe thấy giọng nói này, lập tức chạy từ cửa trở lại.
"Cậu làm gì vậy? Đây là giọng nói của con gái tôi phải không?"
Chủ biên Lưu hoảng hốt.
"Ha ha, chủ biên Lưu đừng sốt ruột, hiện tại con gái cậu đang ở quê. Thật trùng hợp, phòng điện ảnh và truyền hình của tập đoàn chúng tôi đang quay một video tuyên truyền về an toàn giáo dục, con gái cậu xinh xắn như vậy, đương nhiên chúng tôi phải mời cô bé diễn! Bây giờ cô bé đang diễn vai một bé gái bị bät cóc, bọn cướp yêu cầu ba của cô bé thỏa hiệp, nếu không sẽ giết con tin!"
Lý Chấn Quốc mỉm cười.
Ông ấy nhận điện thoại trong tay Trần Khiêm rồi cho chủ biên Lưu xem.
Thoạt nhìn thì đúng là một nhóm người đang quay phim ở trong thôn.
Nhưng chủ biên Lưu nuốt ực một ngụm nước miếng.
Ý tứ rất rõ ràng. Không cần phải nói thẳng ra.
Huống hồ chuyện này đúng là âm mưu cậu Long đã sắp đặt nhằm bôi nhọ cậu Trần.
Chủ biên Lưu không có lý.
Bị người ta trả thù, hẳn ta cũng không được gì.
Bây giờ con gái mình không sao, vẫn vui vẻ chơi cùng nhân viên bên kia, vậy là cậu Trần đã nể mặt lắm rồi.
"Cậu Trần, trong chuyện này có hiểu lầm, ban đầu nói cậu cưỡng hiếp cô gái kia, tôi tuyệt đối không tin. Tôi cảm thấy trong này có hiểu lầm, hiểu lầm rất nghiêm trọng!"
Sắc mặt chủ biên Lưu trẳng bệch.
"Chủ biên Lưu, chuyện này không liên quan đến ông, hơn nữa chúng tôi không phải Long Thiếu Vân, không làm chuyện uy hiếp người khác. Ông nói xem chuyện này được tiến hành ra sao? Nếu ông cố ý hại tôi thì chắc chẳn tôi không vui đâu!"
Trần Khiêm nói.
"Vâng vâng vâng, tôi xin nói thật. Cậu Long sắp xếp chúng tôi chụp ảnh và photoshop ảnh để bôi nhọ cậu, khiến cậu và nhà Âu Dương kết thù! Tôi biết cậu Trần chắc chẳn không làm chuyện xấu xa này!"
Chủ biên Lưu đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Thấy chủ biên Lưu đã khai hết.
Trần Khiêm nhìn sang Lý Chấn Quốc. Lý Chấn Quốc gật đầu, cho chủ biên Lưu xem một video khác.
Khi xem video này, chủ biên Lưu trợn trừng mắt, sắc mặt khó tin, sau đó giận tái mặt...
 
Chương 756: Tôi không đi được


"Nhóm người này... là người của cậu Long?”
Một địa điểm khác trong video là ở một ngôi nhà trong thôn.
Trong nhà có bốn năm người mặc đồ đen bị trói chặt.
Ai nấy đều bị đánh sưng mặt, da thâm tím, do người của Trần Khiêm trông chừng.
Đương nhiên chủ biên Lưu biết nhóm người này, chính là người của Long Thiếu Vân.
"Chủ biên Lưu, thằng nhãi Long Thiếu Vân kia nham hiểm độc ác, cậu ta sợ cậu giở trò nên chiều nay đã sai người bắt cóc con gái của cậu. Ha ha, may mà chúng tôi đến sớm một bước!"
Lý Chấn Quốc nở nụ cười.
Bấy giờ chủ biên Lưu mới hiểu ra.
"Long Thiếu Vân mày được lắm, suýt thì tao bị mày đùa bốn trong lòng bàn tay! Cậu Trần, tôi có lỗi với cậu!"
Chủ biên Lưu liên tục cúi rạp mình xin lỗi.
Đúng vậy, dù nói thế nào thì cậu Trần cũng gián tiếp cứu con gái hắn ta, hơn nữa hắn ta cũng hiểu rõ tính cách Long Thiếu Vân, là kẻ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Nếu con gái mình rơi vào tay cậu ta thì một khi mình không làm theo sự sai bảo của cậu ta, chắc chăn con bé sẽ gặp nạn.
Cho nên hiện giờ chủ biên Lưu vừa hối hận vừa sợ hãi, đồng thời càng thêm áy náy và cảm kích cậu Trần.
Ngay sau đó, hẳn ta tỏ ra thần bí: "Cậu Trần, chỗ tôi có một đoạn ghi âm, tin rằng cậu nhất định
sẽ cảm thấy hứng thú!"
Trần Khiêm và Lý Chấn Quốc nhìn nhau, sau đó gật đầu, bảo chủ biên Lưu lấy đoạn ghi âm ra.
Về vấn đề xào xáo chuyện này, xem như Trần Khiêm không cần lo lắng.
Bởi vì chủ biên Lưu biết phải làm thế nào.
Về phần Long Thiếu Vân, đương nhiên Trần Khiêm phải cẩn thận đối phó.
Vào lúc này, Trần Khiêm bỗng nhận được một cuộc gọi. Anh liếc thử, là Triệu Đồng Đồng gọi tới.
Triệu Đồng Đồng là bạn thân của Tần Nhã, tính ra thì lâu rồi mình không gặp cô ta.
Có lẽ là vì chuyện hôm nay giữa mình và Trần Nhã.
Chắc chăn hôm nay Tần Nhã đã hiểu lầm mình. Điện thoại vừa kết nối.
Giọng nói bất mãn của Triệu Đồng Đồng vang lên:
"Trần Khiêm, cậu có ý gì? Cậu làm gì Tiểu Nhã thế? Sau khi trở về cậu ấy cứ khóc mãi. Vốn dĩ hôm nay Tần Nhã rất vui vì cậu ấy là người đứng đầu học kỳ, còn giành được suất sinh viên xuất sắc được cử đi học. Chúng tôi định bày tiệc chúc mừng, kết quả lại thành ra thế này!"
"Có chút hiểu lầm, tôi chưa kịp giải thích với cậu ấy!"
Trần Khiêm từ tốn lên tiếng.
Vốn dĩ Trần Khiêm vẫn quan tâm tới thái độ của Tần Nhã, bởi vì Tân Nhã là bạn của mình.
Anh cũng muốn giải thích với cô ta.
Dù sao bây giờ đã dễ dàng giải thích mọi chuyện.
Nhưng lúc đó Trần Khiêm trông thấy Tân Nhã ăn cơm cùng kẻ địch của mình.
Trong lòng bỗng trào dâng nỗi tức giận khó tả.
Đúng vậy, mình coi Tần Nhã là bạn.
Nhưng sau này Tần Nhã và Long Thiếu Vân sẽ ở bên nhau. Hơn nữa, rõ ràng là bây giờ hai người họ đã thử hẹn hò rồi.
Hai người họ là một đôi.
Mình cần gì phải giải thích!
"Hiểu lầm gì? Tôi hỏi cậu ấy nhưng cậu ấy không nói, hỏi cậu thì cậu ấp a ấp úng. Có hiểu lầm gì thì giải thích rõ ràng đi, bây giờ chúng tôi đều đang ở nhà Tiểu Nhã."
Mặc dù Triệu Đồng Đồng biết quan hệ giữa Trần Khiêm, Tô Mộc Vũ và Tân Nhã.
Nhưng bây giờ người có thể khiến Tân Nhã đau lòng vẫn là Trần Khiêm.
Là bạn tốt, đương nhiên cô ta không chịu được.
Nếu không cô ta đã chẳng lén lút gọi điện cho Trần Khiêm.
"Tôi không đi được!"
Trần Khiêm thản nhiên nói. Còn tiếp tục dây dưa gì nữa chứ.
Đầu tiên vì Dương Hạ, mình phải đối đầu với nhà họ Long.
 
Chương 757: Tôi có một thứ muốn trả lại cho cậu


Bây giờ lại thêm Tần Nhã.
Đặc biệt là Tân Nhã bị kẹt ở giữa khiến Trần Khiêm cực kỳ khó chịu.
"Gì mà cậu không tới được! Tôi biết cậu đã có Tô Mộc Vũ, nhưng tôi xin cậu đấy, cho dù cậu không muốn làm bạn với Tiểu Nhã nữa thì cũng phải nói rõ ràng với cậu ấy được không? Suy cho cùng đều là vì hiểu lầm, nếu không phải cậu tặng bừa cái vòng ngọc kia thì làm sao Tân Nhã lại nảy sinh hứng thú với cậu, rồi thích cậu? Tôi biết bây giờ cậu là cậu Trần, cậu rất giỏi, nhưng cậu trêu đùa tình cảm một người như vậy, cậu thấy ổn không?"
Triệu Đồng Đồng nóng nảy. “Tôi không trêu đùa!" Trần Khiêm nói.
Nhưng anh cũng chỉ thầm nói câu này trong lòng.
Đúng vậy, khởi đầu của anh và Tân Nhã chẳng phải vì hiểu lầm một vài chuyện sao?
Vốn dĩ lúc ấy mình không cố ý. Haizl Giờ đi một chuyến vậy!
Nói rõ tất cả, cũng cho Tân Nhã biết rốt cuộc Long Thiếu Vân là người như thế nào.
"Được, bây giờ tôi qua đó!"
Trần Khiêm đáp.
Hiện tại đã sáu giờ chiều.
Lần này Trần Khiêm không đi một mình. Mà có Thiên Long Địa Hổ đi theo.
Khi tới cửa nhà Tân Nhã.
Thiên Long Địa Hổ chờ ở bên ngoài.
Trần Khiêm vào trong.
"Được rồi, Tiểu Nhã đừng buồn nữa. Tuy tớ
không biết giữa cậu và Trần Khiêm đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày cậu được cử đi học. Tóm lại là phải vui vẻ đúng không?" Triệu Đồng Đồng an ủi.
"Hơn nữa, Tiểu Nhã à, nói không chừng có một ngày Trần Khiêm sẽ nghĩ đến ưu điểm của cậu!"
"Ha ha, Đồng Đồng, các cậu đừng khuyên nữa, tớ và cậu ta không phải vì chuyện gì khác mà là... Thôi bỏ đi, tớ không muốn nói. Bây giờ vừa nghĩ đến cậu ta là tớ cảm thấy ghê tởm!"
Tân Nhã hít sâu một hơi.
Bây giờ cô ta bỗng thấy sợ đàn ông, bởi vì người đàn ông trông có vẻ tốt đấy nhưng thật ra sau lưng lại là kẻ cặn bã.
Ví dụ như người mình thích.
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết Tân Nhã cũng không tin.
"Được rồi, không nói thì thôi. Nhưng mà Tiểu Nhã à, hôm nay là ngày vui, lát nữa tớ còn muốn tặng cậu một bất ngờ!"
Triệu Đồng Đồng chớp mắt.
Uống một ngụm rượu vang.
Trong lúc mọi người có mặt ở đây đều đang tò mò về điều bất ngờ mà Triệu Đồng Đồng vừa nhắc đến.
Kính coong!
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
"Đến rồi đến rồi, niềm vui bất ngờ đến rồi!"
Triệu Đồng Đồng vui mừng hớn hở, lập tức đi ra mở cửa.
Còn Tần Nhã thì cố tươi cười nhìn ra ngoài cửa để không mang lại cảm xúc tiêu cực cho mọi người nữa.
Nhưng khi nhìn thấy người vừa xuất hiện.
Nụ cười trên gương mặt Tần Nhã dần tắt.
Người vừa tới đúng là Trần Khiêm.
"Ha ha ha, Tiểu Nhã, muốn cởi chuông phải tìm người người buộc chuông. Tớ gọi cậu ta tới đây, có hiểu lầm gì thì hai người các cậu có thể nói rõ ràng!"
Triệu Đồng Đồng lên tiếng.
"Cậu tới làm gì?"
Tân Nhã bày ra sắc mặt lạnh lùng.
"Tớ tới vì muốn giải thích chuyện hôm nay. Cậu hiểu lầm tớ rồi!"
Trần Khiêm nói.
"Tôi không muốn nghe, cậu cũng không cần giải thích. Cậu Trần, nếu không còn chuyện gì khác thì mời cậu rời khỏi đây! Tôi không muốn nhìn thấy một kẻ đê tiện xuất hiện trước mặt tôi, vấy bẩn ánh mắt tôi!"
Tân Nhã lạnh lùng nói.
"Tôi chỉ muốn giải thích rõ hiểu lầm thôi Trần Khiêm hít sâu một hơi.
"Không cần đâu cậu Trần, cậu giải thích hay không giải thích với tôi cũng có gì đâu. Nếu có tỉnh lực như vậy thì cậu đi giải thích cho người ta thì hơn!"
"Ngoài ra, bây giờ đã tối rồi, mấy đứa bọn tôi đều là con gái, cậu ở đây không tiện. Hơn nữa, tôi cũng không muốn để Thiếu Vân biết tôi và cậu còn dây dưal"
Tân Nhã lạnh lùng cất tiếng: "Cho nên ngoài chuyện này ra không còn chuyện nào khác. Cậu có thể rời đi!" Nghe xong những lời này, Trần Khiêm đã hiểu.
Ngẫm lại mình thật buồn cười, còn giải thích gì nữa, đúng là vẽ vời cho thêm chuyện.
Bây giờ cô ta đã gọi Long Thiếu Vân là Thiếu Vân rồi.
Có lẽ đã tìm được người mình yêu thật lòng. "Được, vậy tôi không quấy rầy cậu nữa!"
Sau khi nói xong, Trần Khiêm cười khổ sở rồi xoay người rời đi.
“Chờ chút!" Mà lúc này, Tân Nhã lại gọi Trần Khiêm.
“Tôi có một thứ muốn trả lại cho cậu...
 
Chương 758: Trông thì rất yên bình, nhưng lại có sóng nước cuộn trào


Thứ Tần Nhã nói, đương nhiên chính là chiếc vòng ngọc mà trước đây Trần Khiêm tặng cho cô ấy.
“Từ giờ trở đi, hai chúng ta không còn quan hệ gì nữa, ha ha. Tớ vẫn luôn giữ miếng ngọc này, ban đầu còn tưởng rằng hai chúng ta không ở bên nhau, tớ lấy nó cũng xem như một kỉ niệm, nhưng xem ra bây giờ không cần nữa rồi, trả lại cho cậu!”
Mặt Tân Nhã lạnh lùng, đưa chiếc vòng tay cho Trần Khiêm.
“Như vậy cũng tốt!”
“Ngoài ra, tớ hi vọng cậu sẽ xóa hết cách thức liên lạc với tớ đi. Bây giờ cậu có Tô Mộc Vũ, tớ cũng có Thiếu Vân rồi, như vậy sau khi xóa hết rồi thì xem như hai chúng ta hoàn toàn không còn bất cứ dây mơ rễ má nào nữa!”
“Được thôi!"
Trần Khiêm cũng không nói gì thêm, nhận lấy vòng ngọc, gật đầu chào nhóm Triệu Đồng Đồng, sau đó rời khỏi nhà họ Khương.
“Sao vậy Tần Nhã? Cậu cứ để Trần Khiêm đi như vậy à? Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?”
Mặt Triệu Đồng Đồng đầy khó hiểu nói.
“Không có gì, các cậu đừng hỏi nữa. Đúng rồi, chiều nay Thiếu Vân tặng tớ một món quà rất quý giá, tớ lấy ra cho mọi người xem nhé!”
Vừa nói, Tân Nhã vừa lau nước trên khóe mắt, cố gắng nở một nụ cười: “Các cậu đợi chút, tớ đi lấy cho các cậu xeml”
Thấy bộ dạng Tân Nhã cười miễn cưỡng thế này.
Nhóm Triệu Đồng Đồng lại càng nuốt không trôi.
“Tiểu Nhã, cậu đừng như vậy được không, cậu đã không muốn nói thì bọn tớ cũng không hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng cậu đừng hành hạ mình thế này nữa, bọn tớ biết người cậu thích không phải Long Thiếu Vân mà là Trần Khiêm, sao cậu cứ tự lừa dối mình như vậy chứ?”
Triệu Đồng Đồng nói.
“Xì! Đâu có đâu, các cậu nghĩ nhiều quá rồi. Giờ tớ mới phát hiện ra, tớ hoàn toàn không phải là thích Trần Khiêm theo kiểu thích kia. Có thể là trước đây cảm thấy cậu ấy nghèo, đáng thương, cho nên mới thương cảm cậu ấy, chính là kiểu tình cảm này. Còn bây giờ mới phát hiện người tớ yêu hoàn toàn không phải là cậu ấy!”
“Hơn nữa bây giờ tớ thật sự rất vui, vô cùng nhẹ nhỏm. Các cậu biết không, sau này tớ không cần phải đi lo lắng nhớ nhung một người nữa rồi, còn có thể ở bên Long Thiếu Vân, trở thành mợ ba nhà họ Long, hừ hừ, nói thật đi, các cậu có ghen tị với tớ không hả?”
Tân Nhã cười nói.
Mấy người nhóm Triệu Đồng Đồng đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
Còn Trần Khiêm, cuối cùng cũng cắt đứt hoàn toàn với Tân Nhã rồi.
Nói thật, cũng không biết trong lòng là mùi vị gì. Vui thì cũng không thể nói là vui.
Mà buồn thì cũng không phải buồn.
Tóm lại là cũng đủ mùi vị pha trộn.
Sau khi đưa Thiên Long Địa Hổ về đến khách sạn.
Lý Chấn Quốc gọi đến.
Nói đến chuyện tìm người hôm nay trốn trong khách sạn.
Đúng như đã đoán, người đó có kỹ năng, giỏi leo núi, hơn nữa còn vô cùng tinh ranh.
Lý Chấn Quốc đã dùng rất nhiều sức mà vẫn không tìm được hắn ta.
Mặc dù chuyện lần này Trần Khiêm bị hãm hại có trưởng phòng Lưu dẹp yên, đã ổn cả rồi.
Nhưng Trần Khiêm cũng cần phải tìm ra người này.
Thấy Lý Chấn Quốc cứ tự trách mình, Trần Khiêm đã khuyên ông ấy, bảo ông ấy đừng lo lắng quá.
Đêm đó, Trần Khiêm nghỉ ngơi sớm.
Cũng chính đêm đó, mặc dù trông thì rất yên bình, nhưng lại có sóng nước cuộn trào.
 
Chương 759: Giết người diệt khẩu


Lúc này, có một người đang ngồi bên bờ sông.
“Cậu Long, việc đã được giải quyết rồi, nhưng số tiền mà cậu đã hứa vẫn chưa đến nữa?”
Một người có vẻ mặt hơi gian xảo nói. “Hừ, cậu gấp cái gì chứ, chẳng phải tôi bảo cậu đi tìm chỗ trốn đi sao, yên tâm, thiếu gia đây sẽ không thiếu tiền cậu đâu!”
Trong điện thoại, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Vấn đề là tôi không yên tâm, cậu Long, lần này vì cậu, tôi không những đắc tội với nhà Âu Dương mà còn khiêu khích đến cả cậu Trần. Hôm nay người của cậu Trần suýt chút nữa đã lật tung cả Kim Lăng lên để tìm tôi. Lỡ như sau này cô Âu Dương Như đó nhớ lại, thì tôi tiêu chắc rồi!”
Người đó nói tiếp: “Lần này, Hầu Tam tôi đây vì cậu mà không màng gì, cho nên cậu mau đưa tiền cho tôi đi, tôi phải rời khỏi nơi thị phi này, nếu không, tôi tin là chẳng bao lâu sau nhà Âu Dương sẽ biết ai là người đưa ra chủ ý động đến Âu Dương Như thôi, he he. Lúc đó thật sự sẽ rất náo nhiệt đấy, nhà họ Long với nhà Âu Dương giao dịch kinh doanh nhiều vậy mài!”
“Đệch, Hầu Tam, con mẹ nó cậu dám dọa tôi?” Long Thiếu Vân hừ lạnh một tiếng.
Đúng là vậy, lần này, Long Thiếu Vân vì muốn kéo Trần Khiêm xuống, tìm một trợ thủ đắc lực, quả thực đã đưa ra chủ ý động vào Âu Dương Như, dù sao thì thế lực nhà Âu Dương cũng tương đương với nhà họ Long, như vậy thì Trần Khiêm mới ngã xuống được.
Vấn đề không chỉ đơn giản là mình muốn ôm người đẹp về.
Mà còn có thể giúp cho gia tộc một lần nữa giành lại được sản nghiệp ở Kim Lăng.
Thay gia tộc trút giận vì năm đó đã bị Trần Hiểu đuổi ra khỏi thị trường Kim Lăng.
Mở đường cho việc thừa kế của mình sau này.
Rõ ràng, Hầu Tam cũng biết rất rõ mối quan hệ ân oán này.
Chỉ trong một thời gian ngắn mà Long Thiếu Vân đã tập hợp được nhiều người giúp đỡ ở Kim Lăng như vậy, cũng bởi vì trước kia nhà họ Long đã chen chân được vào Kim Lăng, cho nên có một số mối quan hệ nhất định.
“Không phải đang dọa cậu nhưng hết cách rồi, không đưa tiền cho tôi thì tôi sống thế đéo nào được! Hơn nữa chị của cậu Trần còn chưa về, hừ hừ, nếu như chị ta quay về, biết tôi với cậu thông đồng chơi em trai chị ta, năm đó nhà họ Long ở Kim Lăng làm thế nào mà bị Trần Hiểu chơi đến chết, chắc là không cần tôi phải nhắc đâu nhỉ?”
Hầu Tam nói.
“Được, cậu đang ở đâu? Tôi cử người đến đưa tiền cho cậu, cầm được tiền thì ngậm miệng lại rồi mau cút đi!"
Long Thiếu Vân lạnh giọng nói. Hầu Tam ngay lập tức nói địa chỉ.
Chẳng bao lâu sau, có hai chiếc Maybach dừng lại bên bờ sông.
Một ông già từ trên xe bước xuống, thêm vài người vệ sĩ mặc đồ đen.
Trong tay ông già xách một cái hộp. Đi đến trước mặt Hầu Tam.
“He he, vầy mới đúng chứ. Loại chuyện vu oan hãm hại thế này, tìm Hầu Tam tôi đây chắc chăn không thành vấn đề, đảm bảo bọn họ không có bằng chứng nào đâu. Ha ha, để tôi đếm!”
Hầu Tam nhận tiền, cười.
“Tìm cậu là không sai mà, Hầu Tam cậu rất có bản lĩnh, nhưng miệng cũng lớn quá rồi. Vì để chơi chị em nhà họ Trần cho nên chuyện này mới liên lụy đến nhà Âu Dương, vì vậy cậu Long nhà chúng tôi rất lo cậu không kiểm soát được cái miệng của cậu!”
Ông già trông như một lão quản gia nhàn nhạt cười.
“Yên tâm yên tâm, miệng tôi ngậm chặt lắm!” Hầu Tam cười.
Người quản gia này đưa mắt ra hiệu với mấy tay thuộc hạ bên cạnh, đặc biệt là Bọ Cạp Tóc Dài.
Ngay lập tức, mấy tên thuộc hạ này hành động. Bổ nhào vào bắt lấy Hầu Tam.
“Ôi đệch, các người muốn giết người diệt khẩu, con mẹ nói”
“Ha ha, xin lỗi nhé Hầu Tam, vì sự hợp tác đồng tâm của nhà Âu Dương và nhà họ Long để đối phó với chị em nhà họ Trần, chỉ có thể hi sinh cậu thôi! Với lại, đáng lẽ cậu đừng nên đe dọa cậu Long mới đúng! Ra tay đi!”
Nói xong, Bọ Cạp với một tay đang băng bó, đánh vào cổ Hầu Tam.
“Đậch con mẹ tụi bây!” Hầu Tam giơ chân lên, đá vào tay Bọ Cạp.
Sau đó vùng mạnh, nhanh như chớp chạy đi, nhảy thẳng xuống sông.
“Mẹ kiếp, sao các người bất cẩn thế hả, tên nhóc đó như một con cá chạch, nếu không bắt được cậu ta thì sau này đừng nghĩ đến việc có cơ hội thứ hai nữa!”
Quản gia măng.
Hầu Tam ở dưới nước một lúc lâu rồi mới lên bờ.
Lúc này mắng một câu: “Chết tiệt, quả nhiên Long Thiếu Vân chẳng phải người tốt gì, suýt chút nữa là rơi vào tay anh ta rồi, nhưng không trả tiền cho Hầu Tam tôi sao, mơ đi cưng. Cậu động đến tôi, thì tôi sẽ động đến người phụ nữ của cậu!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top