Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 720: Chờ điện thoại của tôi


"Trời ạ trời ạ, chúng ta vừa mới gặp ai? Chúng †a vừa đi cùng một con đường với cậu Trần Kim Lăng ạI"
"Anh Huy, chuyện này là thật hay giả vậy?" Mấy cô nàng hỏi dồn dập.
"Đương nhiên là sự thật! Anh còn lừa mấy đứa được chắc, chỉ là lão Trần từ trước đến nay sống rất khiêm tốn, bọn anh cũng mới biết được thân phận của cậu ấy không lâu trước đây!"
Dương Huy cười nói.
“Thảo nào khi nãy đi chung với anh Trần Khiêm, em luôn cảm thấy quanh người anh ấy có một luồng hấp dẫn tỏa ra, hóa ra anh ấy là cậu Trần Kim Lăng!"
Mọi người cười nói.
Đề tài trung tâm của cuộc nói chuyện về sau đương nhiên đều xoay quanh Trần Khiêm.
Dương Huy dự định trước tiên dẫn theo mấy cô gái đến thư viện của trường, câu lạc bộ bơi đi dạo. cho biết, sau đó sẽ qua phòng Truyền thống của trường.
Đi được một hồi, mấy cô gái đã mệt đến không thể nhấc chân lên nổi nữa rồi.
Dù sao thì diện tích của Đại Học Kim Lăng cũng quá là lớn.
"Không đi nổi nữa rồi, em phải nghỉ một lúc, khát nước sắp chết rồi!"
Mấy nữ sinh kêu rên liên tục.
"Khát sao, chuyện này đơn giản, anh đi mua đồ uống cho các eml"
Dương Huy nói. "Để tôi đi cùng cậu!" Lý Duệ thấy mình mình ở lại đây thì rất ngại ngùng, vì vậy cũng co cẳng đi theo Dương Huy.
Siêu thị gần nhất cách chỗ này cũng phải đi bộ mất bảy tám phút.
Dương Huy mua sáu chai hồng trà. Vừa mới cùng Lý Duệ bước ra cửa.
Lại nhìn thấy hai chếc siêu xe Maybach không biết đã dừng ở cửa siêu thị từ bao giờ.
Mà trước cửa xe còn đứng xếp hàng bảy tám người đàn ông đeo kính râm.
Đang dán mắt theo dõi hai người Dương Huy và Lý Duệ.
Thấy hai người đi ra, bảy tám người này liền xông lên trước chặn đường.
"Các người định làm gì?"
Dương Huy nói.
"Đi theo chúng tôi đến một nơi!"
Người cầm đầu để tóc dài, đeo kính râm trông giống một cô gái, thế nhưng khí thế lạnh lùng làm
cho người khác không khỏi sợ hãi.
Lúc này gã chỉ vào một đoạn tường rào đằng sau siêu thị, lạnh lùng nói.
"Đi qua đó làm gì, chúng tôi đâu có quen mấy người!"
Lý Duệ nói rằng.
Nói xong, anh ấy xoay người bỏ đi cùng với Dương Huy.
Người đàn ông tóc dài nháy mắt tóm lấy bả vai của Lý Duệ.
Mấy người áo đen đứng phía sau xông tới, đè Lý duệ Dương Huy xuống, ấn vào bên trong tường rào. Người trong siêu thị đương nhiên là rất đông.
Thấy một loạt hành động như vậy xảy ra cũng ngây ngẩn.
Dù sao mấy tên trước mắt này còn đi xe Maybach, mà nhìn thì cũng không giống như bọn xã
hội đen thông thường.
Cho nên ai cũng không dám đứng ra can, ngay cả chụp ảnh làm chứng cũng không dám.
Mười phút sau.
Đám người đó xoay xoay cổ tay đi ra khỏi chỗ tường rào phía sau.
Tên tóc dài đeo kính cầm đầu càng khoa trương, gã lấy giấy lau vết máu dính ở đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng ném tờ giấy đó xuống dưới đất.
Cả đám người hùng hổ tiến đến chỗ siêu thị.
Đến trước mặt một cô gái trẻ đang cười khanh khách, hoạt bát dùng đầu lưỡi liếm que kem.
"Cô hai, xong rồi ạ!"
Tên tóc dài thản nhiên nói.
Tựa hồ nói chuyện với người nào, ngữ điệu của gã cũng đều lãnh đạm như vậy.
"Hì hì, anh Tóc Dài đã vất vả rồi, chỉ tiếc người tôi cài bên đó báo cáo thông tin sớm quá, để Trần Khiêm lọt lưới, thật là khiến lòng người không vuil"
Cô gái đứng đó không phải Dương Lộ thì à ai?
Đừng xem thường Dương Lộ mới tới trường học có một ngày thôi.
Thế nhưng cô ta đã thu thập được không ít em gái dưới trướng.
Ở trong trường học hoành hành ngang ngược, ai cũng không dám dây vào tổ ong này.
Bởi vì vừa mới khai giảng cô ta đã dẫn theo một đội xe đến, vô cùng khoa trương hống hách.
Mọi người đều sợ cô ta.
"Không có gì, được làm việc cho cô chủ là niềm vinh hạnh của tôi!"
Gã Tóc Dài nói.
"Tốt lắm, vậy các người cứ về trước đi, hai tư trên hai tư giờ chờ điện thoại của tôi!"
Dương Lộ vung vung tay, tiếp tục liếm cây kem trên tay đưa đoàn người rời đi.
Bên chỗ mấy cô gái.
 
Chương 721: Các người từ nơi nào đến


"Haiz, sao anh Dương Huy và anh Lý Duệ đi mãi mà vẫn chưa về vậy?"
Mấy cô thắc mắc.
"Ai mà biết được, đã hai mươi phút trôi qua rồi, nếu không chúng ta đi tìm hai người họ đi!"
"Đi nào!" Lúc này.
Một cô gái chạy đến chỗ của mấy người Dương Tiểu Như.
Nhìn kĩ hóa ra là cô bạn cùng lớp, đồng thời ở sát phòng kí túc xá của bọn họ.
"Tiểu Như, có chuyện rồi! Vừa nấy tôi đến siêu thị mua đồ, thấy anh cậu bị người ta chặn đánh!"
Chắc chăn là cô gái này biết mặt Dương Huy, hơn nữa vừa rồi xảy ra chuyện cô ấy cũng được chứng kiến.
"Hả?" Dương Tiểu Như hốt hoảng: "Anh của tôi bây giờ đang ở đâu?"
"Đi theo tôi!"
Mấy cô gái đều rối rít chạy theo.
Chạy một hồi, đúng là bắt gặp hai người Dương Huy và Lý Duệ đang nằm trên mặt đất, chảy không ít máu.
"Anh!"
"Tiểu Như, anh không sao đâu, nhưng mà đám người kia xuống tay cũng thật là ác quái"
Dương Huy cũng là một chàng trai mạnh mẽ, đã đánh nhau không ít lần.
Thế nhưng nghĩ lại chuyện mấy phút trước, Dương Huy vẫn còn sợ hãi.
Đám người kia vừa lôi họ vào góc đã ra tay đánh người, đương nhiên Dương Huy và Lý Duệ cũng không thể ôm đầu chịu trận không được.
Thế nhưng gã tóc dài đó chỉ dùng một tay đã đỡ được đòn đánh trả của họ.
Gã đó tung một cước, Dương Huy cảm thấy như trời đất tăm tối rồi.
Lý Duệ cũng không đỡ nổi một nắm đấm của tên đó.
Sau đó hai người đơn phương bị đánh đập tàn nhãn.
"Là ai đánh, em đi báo công an!"
Dương Tiểu Như khóc ròng nói.
Dương Huy cầm tay cô ta ngăn cản: "Gọi điện thoại cho lão Trần, đám người kia hình như là muốn tìm Trần Khiêm gây sự!"
"Được, em gọi ngay đây!"
Dương Tiểu Như nức nở.
"Trịnh Duyệt, không không không, hiện tại phải gọi là Tổng giám đốc Trịnh rồi, chúc mừng cô, hiện tại đã trở thành Tổng giám đốc của quán bar mới mở tại núi Vân Mông rồi!"
Lúc này, dưới hầm để xe của một nhà hàng.
Lý Phi Hồng vừa dùng bữa cùng với Trịnh Duyệt xong đang chuẩn bị đi về.
Bởi vì dựa vào mối quan hệ với cậu Trần, hiện giờ Trịnh Duyệt đang phất rất nhanh, cũng coi như địa vị ngang hàng với Lý Phi Hồng rồi. Trở thành một chị cả trong giới thượng lưu. Hai tháng gần đây Kim Lăng thay đổi rất nhiều, mấy cửa hàng mặt đường ở khu Vân Mông đã có cái chuẩn bị được bán ra.
"Gì mà Tổng giám đốc Trịnh, Tổng giám đốc Lý vẫn cứ gọi tôi là Tiểu Trịnh đi!"
Trịnh Duyệt cười nói.
"Tiểu Lý, lái xe đến đây tiễn Tổng giám đốc Trịnh về nhài"
Phía sau Lý Phi Hồng còn có một đội năm sáu vệ sĩ mặc áo đen, hắn thản nhiên ra lệnh.
Người tên Tiểu Lý lập tức theo lời bước đi.
Kết quả đợi năm, sáu phút sau cũng không thấy có ai đi ra, cũng không nghe thấy tiếng dộng lạ gì.
"Có chuyện gì?" Lý Phi Hồng hỏi.
Hai tên vệ sĩ đi tới góc bên xem xét tình hình.
"AI" Một người phát ra tiếng la hét thảm thiết. Lập tức khiến Lý Phi Hồng dấy lên cảnh giác. Hắn đang định tiến lên phía trước.
Bấy giờ, mấy chiếc Maybach xông tới chặn hai đầu trước sau của tầng hầm để xe.
Chặn mất đường thoát của Lý Phi Hồng và Trịnh Duyệt.
Sau đó, rất nhiều người mặc áo đen bước xuống từ trên xe.
Mà cầm đầu chính là gã Tóc Dài đeo kính râm đã đánh Dương Huy và Lý Duệ.
Mặt của gã rất trăng, thậm chí có thể nói là giống như một xác chết vậy.
Nhìn lại thì càng giống với một bức màn sương xám xịt.
"Ôi đệch! Có ý gì đây, ở Kim Lăng này chưa có ai dám đối đầu với Lý Phi Hồng tôi như vậy, thấy các người đều rất lạ, từ nơi nào đến?”
Lý Phi Hồng bình tĩnh châm một điếu thuốc.
Dù sao lúc trước hắn cũng là vệ sĩ số một số hai dưới trướng của Lý Chấn Quốc, có chuyện gì mà chưa trải qua đâu.
Mà gã Tóc Dài đó chỉ lãnh đạm chỉ chỉ Trịnh Duyệt: "Cô tên là Trịnh Duyệt? Cần cô đi theo chúng tôi một chuyến!"
Lý Phi Hồng thấy tên oắt này thật quá hống hách, vậy mà lại không coi lời nói của mình ra gì.
Lập tức ra dấu cho hai người dưới trướng.
Hai người vệ sĩ nghe lệnh lập tức nhào tới, kết quả còn chưa đi đến rước mặt bọn họ đã bị hai người đứng sau gã Tóc Dài xông lên trước cho một cú đá ngã lăn quay ra đất.
Lý Phi Hồng ngẩn ra, ném điếu thuốc xuống dưới đất.
"Cũng có chút tài mọn đấy, nhưng mà muốn bắt Trịnh Duyệt đi cùng các người thì phải qua cửa của Lý Phi Hồng ta đây đã!"
Nói xong, Lý Phi Hồng bật người nhảy lên phía trước.
Giơ nắm tay đấm về phía mặt của tên tóc dài đó.
Bộp!
Một tiếng động đột ngột vang lên.
Trịnh Duyệt nhìn thấy, Lý Phi Hồng vừa rồi còn khí thế đùng đùng vọt đến trước mắt đối thủ đột nhiên bất động, sau đó hai chân mềm nhữn, chậm rãi quỳ xuống.
Lúc này mới để lộ nằm đấm hướng thẳng ra phía trước của gã Tóc Dài đó.
Lý Phi Hồng cảm giác trước mắt hình ảnh chồng chéo mịt mờ, máu từ trong miệng hắn không ngừng ộc ra.
Trên khuôn mặt là vẻ khó mà tin được.
Nhưng hắn vẫn cố gồng hết sức, run rẩy giơ tay túm lấy cổ áo của gã Tóc Dài.
Cúc áo bị kéo đứt, hắn liền nhìn thấy trên ngực gã này in một chữ:
Long!
 
Chương 722: Nhà họ Long ở Yên Kinh


Mà bây giờ, Trần Khiêm đã nhận được điện thoại của Dương Tiểu Như, biết Dương Huy và Lý Duệ đã xảy ra chuyện.
Lập tức vội vã chạy tới bệnh viện. “Sao lại thế này?”
Thấy Dương Huy và Lý Duệ bị đánh tương đối nghiêm trọng, Trần Khiêm sốt ruột hỏi.
“Chúng tôi cũng không biết, có một đám người, thấy chúng tôi là đánh ngay, từ trước tới nay chúng tôi chưa bao giờ gặp họ nhưng trông có vẻ như, tôi cảm giác họ đang muốn nhắm vào cậu cho nên muốn nhắc nhở cậu!”
Dương Huy nói.
Nhắm vào mình?
Trần Khiêm kinh ngạc nghi ngờ.
“Là ai vậy?"
“Anh Trần Khiêm, bạn em nói cho chúng em biết, thật ra người sai họ đánh anh Huy anh Duệ là một sinh viên nữ trong khoa em, cô ta tên Dương Lộ, rất bá đạo, những người đó là do cô ta gọi đến
“Cái gì? Dương Lộ?” Trần Khiêm càng ngạc nhiên hơn.
Ban nãy anh đã nghe Dương Huy và Lý Duệ miêu tả.
Năng lực của đám người này không tầm thường, cơ bản không thể nào là giang hồ bình thường được, hơn nữa nhóm người này đi Maybach, được đào tạo bài bản, khí thế giống vệ sĩ trong gia tộc.
Dương Lộ?
Sao lại thế được, Trần Khiêm biết rõ nhà Dương Hạ, sao lại có vệ sĩ như vậy được?
Nhưng nếu như vậy thì đúng là có thể khẳng định.
Đúng là Dương Lộ đang nhắm vào mình.
Nghĩ đến lúc mình mới chạm mặt cô ta trong sân trường, sự đắc ý khi cô ta nhìn mình, thảo nào lúc đó cô ta như thể đang nôn nóng, thì ra từ lâu cô ta đã muốn trả thù mình.
Tất nhiên, bản thân mình và Dương Lộ không có thù hăn gì nhiều.
Người muốn trả thù mình, là Dương Hạ?
Đúng rồi, lúc trước khi Hàn Tư Dư đi Yên Kinh đã từng nói với mình, Dương Hạ của bây giờ khác xa lúc trước.
Mà Dương Hạ thì bởi vì ngày hôm đó, không thể chịu nổi sự nhục nhã phải bỏ đi đã từng hung tợn cảnh cáo mình rằng, sớm muộn gì cô ta cũng quay Về trả thù!
Nói thật, cũng vì mình đã không xử lý chuyện kia cho êm xuôi, làm Dương Hạ phải nghỉ học, đúng là có hơi hổ thẹn.
Nhưng dù cho lòng có hổ thẹn thì Dương Hạ, cô muốn trả thù thì cứ trả thù tôi đi, tại sao đến Dương
Huy, Lý Duệ mà cô cũng không buông tha?
Mà lúc này, Trần Khiêm nhận được một cuộc điện thoại.
Là Lý Chấn Quốc gọi đến. “Cái gì?”
Sau khi Trần Khiêm nhấc máy thì lại sửng sốt.
Sau đó nhìn về phía Dương Huy, Lý Duệ nói: “Lát nữa tôi lại thăm các cậu, Trịnh Duyệt và giám đốc Lý Phi Hồng cũng xảy ra chuyên rồi, tôi phải đi xem thử cuối cùng đã xảy ra chuyện gì!”
Nói xong, Trần Khiêm sang thẳng một bệnh viện khác.
Trịnh Duyệt cũng bị thương, mà vết thương Lý Phi Hồng cũng không nhẹ, gãy sống mũi rồi.
Nhóm Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng đều đang ở đây.
Trịnh Duyệt thì chỉ bị đánh sưng mặt thôi.
Hầu như Trần Khiêm đã có thể xác định là Dương Hạ.
Nếu mình nhớ không lầm thì lúc trước Trịnh Duyệt đã tát Dương Hạ một cái.
Nên Dương Hạ mới thù hận, sau khi trở về phải trả thù cho bằng hết.
Dương Hạ này, cuối cùng đã gặp phải chuyện gì?
“Cậu Trần!”
Triệu Tử Hưng và Lý Chấn Quốc tới chào hỏi ngay.
Mà nhìn sắc mặt trằng xanh của Lý Phi Hồng,
Trần Khiêm cũng cực kỳ ngạc nhiên.
Bởi vì Lý Phi Hồng là người tuyệt đối có thể đánh nhau, hơn nữa nhiều đàn em, nhưng dù vậy vẫn bị người ta đánh phải nhập viện.
Sao lại không ngạc nhiên được chứ.
Lý Phi Hồng không tiện nói chuyện.
Lý Chấn Quốc kể chỉ tiết mọi chuyện cho Trần Khiêm nghe.
“Cậu Trần, hầu như có thể xác định là người của nhà họ Long ở Yên Kinh làm.”
Lý Chấn Quốc nói.
“Nhà họ Long ở Yên Kinh?”
Thật ra Trần Khiêm đã từng nghe tên này, hình như Tần Nhã đã từng nói với mình, chẳng phải người ép cô ta đính hôn là nhà họ Long của Yên Kinh hay sao?
Nhưng mà, nhà họ Long này và hai chị em Dương Hạ có quan hệ gì với nhau?
“Có sai người hỏi họ hay chưa, họ muốn làm gì?” Trần Khiêm nói.
 
Chương 723: Tôi suýt chút làm cô ta phải chết


“Đã hỏi rồi nhưng nhà họ Long không thừa nhận những việc này!”
Lý Chấn Quốc nói.
Bây giờ quan trọng nhất là mình phải gặp Dương Hạ nói rõ với cô ta.
“Bây giờ anh chăm sóc họ đi, còn hai người anh em của em nữa, chuyện này để em giải quyết!”
Trần Khiêm nói.
Nếu lúc trước mình đã nhóm lên một mồi lửa thì bây giờ mình phải tự dập.
Không phải Trần Khiêm sợ nhà họ Long.
Nói thật, nếu thật sự bị ép đến cùng, gia tộc của mình có thể phát động năng lượng mạnh nhất, cho dù nhà họ Long của Yên Kinh rất mạnh, thì tất nhiên cũng sẽ ngọc nát đá tan.
Nhưng mà, suy cho cùng thì lúc trước mình đã quá tàn nhãn với Dương Hạ, mới làm tinh thần của cô ta bị biến dạng.
Bây giờ có thể làm gì đây?
Chính là tìm được cô ta!
Trần Khiêm xuống lầu.
Gọi điện thoại cho Hàn Tư Dư, hỏi cô ta số điện thoại của Dương Hạ.
“Hả? Trần Khiêm, tôi không biết, cậu nghĩ gì mà gọi điện thoại cho tôi, hừ, tôi cứ tưởng rằng... Tút tút tút!”
Hàn Tư Dư ở bên kia còn chưa nói xong, Trần Khiêm đã cúp máy.
Hàn Tư Dư không có, thế thì chỉ có một người có.
Đó là Dương Lộ.
Ngay lập tức, Trần Khiêm lái xe thẳng về trường học.
Hơn nữa còn xông thẳng vào ký túc xá nữ, Dương Lộ đang ở đâu, Trần Khiêm chỉ cần nghe ngóng là biết.
Lập tức vọt lên lầu ba.
Bác gái ký túc xá cũng muốn ngăn nhưng thấy chiếc xe mà Trần Khiêm lái là biết giá trị con người rất xa xỉ, không dám động vào.
Rầm!
Một tiếng động vang lên.
Trần Khiêm dùng một chân đá văng cửa ký túc xá nữ. W?b đọc nhanh ?ại ~ ?rùm?r uyện.?n ~
“Ai vậy? AIII"
Trong phút chốc, trong hành lang có sinh viên nữ hét lên, bạn cùng phòng của Dương Lộ cũng che ngực lại hét lên.
Hiển nhiên đều rất sợ hãi.
“Mẹ kiếp, đồ dâm dê, cút ra ngoài!”
Các cô gái sợ hãi co cụm lại.
Mà Dương Lộ thì đang đứng ngoài ban công hút thuốc.
Thấy Trần Khiêm giận đùng đùng đến tìm mình, tất nhiên Dương Lộ biết đã xảy ra chuyện gì.
Rít thuốc lạnh lùng nhìn Trần Khiêm. “Chị cô đâu?” Trần Khiêm hỏi.
“Tại sao tôi phải nói với anh?”
“Nếu cô ta đã quay về thì tôi muốn gặp cô ta!” Trần Khiêm nói.
“Tại sao phải gặp anh, chị tôi nói rồi, chị ấy không muốn gặp anh!”
Dương Lộ nói.
“Cô đừng ép tôi! Bạn của tôi, có phải cô dẫn người đi đánh không?”
Trần Khiêm nắm cổ tay Dương Lộ, đau đến mức làm cô ta trợn mắt nhe răng.
“Anh anh anh, anh nghe tôi nói trước đãi”
Dương Lộ cố gắng thoát khỏi Trần Khiêm, quơ quơ cổ tay mình nói: “Tôi biết, bây giờ anh đang rất buồn bực về một vài chuyện, có phải đang suy nghĩ, từ khi nào mà tôi và chị tôi lại ghê gớm đến vậy?”
“Được thôi, nếu hôm nay anh đã bạo đến mức xông thẳng vào ký túc xá nữ thì tôi sẽ nói cho anh nghe một vài chuyện, anh và tôi xuống lầu nói đi!”
Dương Lộ nói.
Dương Lộ đưa Trần Khiêm đến một chỗ trong công viên nhỏ.
Bây giờ mới đứng lại.
“Trần Khiêm, hôm qua tôi cũng mới biết được thân phận của anh, hừ, anh giỏi thật đó, lại là cậu Trần của Kim Lăng, thảo nào lại làm chị tôi tổn thương đến vậy, nhưng mà, anh không hề cảm thấy nếu so ra thì anh còn tàn nhẫn hơn cả chị tôi à, chúng tôi đã làm gì anh? Chỉ dạy dỗ bạn bè anh làm anh đau lòng chút thôi, mà anh đối xử với chị tôi thế nào?”
“Anh có biết suýt chút anh đã làm chị tôi phải chết, làm tôi suýt chút không còn chị nữa?”
“Tôi? Tôi suýt chút làm cô ta phải chết?”
Trần Khiêm ngạc nhiên, chợt hỏi một cách không thể tin nổi.
 
Chương 724: Chị cô đang ở đâu


Đúng là sự kiện đó đã ảnh hưởng rất lớn đến Dương Hạ nhưng lại hại chết cô ta?
Cái này Trần Khiêm thật sự không hề ngờ tới.
“Hừ, ngày đó, có thể nói là ngày âm u nhất trong cuộc đời chị tôi. Bởi vì anh của trước kia là một thằng nghèo ai cũng biết, ai cũng khinh thường anh nhưng chị tôi thì sao, sánh bước bên anh, ở sân trường, dám nắm tay anh, đi dạo phố, đi ăn cơm với anh, anh có biết người khác gọi chị tôi thế nào không?”
“Các cậu nhìn đi, chẳng phải đây là cô bạn gái Dương Hạ của thăng nghèo trường ta sao!”
“Đã nghe rõ chưa, mọi người đều gọi chị ấy như vậy, mỉa mai chị ấy, sau đó thì sao, chị ấy cảm thấy không sao cả. Nhưng rồi sau đó nữa, con gái luôn có lòng tự trọng, chị tôi đã chịu đựng đủ rồi, chị ấy cảm thấy ông trời không công bằng, đúng vậy, chị ấy vứt bỏ anh, chia tay anh!”
“Nhưng anh dám nói, chị tôi sai rồi không?” Trần Khiêm im lặng, chuyện này, đương nhiên Dương Hạ không sai, ai mà chẳng có quyền được chọn lựa.
Chỉ là màn lột xác của Dương Hạ làm Trần Khiêm anh không kịp trở tay.
“Anh có còn nhớ, hôm đó chị tôi đã cầu xin anh, cầu xin một cách thảm thiết đến nhường nào. không?”
Dương Lộ hận tù nói.
“Kết quả, anh không thèm quan tâm đến chị tôi, chị tôi cảm thấy không còn mặt mũi nào đi học nữa, không còn mặt mũi nào gặp bạn bè trước kia nên chị ấy mới chọn thôi học. Anh phải biết rằng, lúc đó còn mấy tháng nữa là tốt nghiệp, kết quả anh hại chị tôi, từ tiểu học đến đại học, mười mấy năm gian khổ đổ sông đổ biển!”
“Sau khi chị ấy rời đi, nghĩ muốn trốn đến một nơi thật xa, không thấy được tin tức của anh, một mình chị ấy đến Yên Kinh! Chuẩn bị tìm một công việc!”
“Không ngờ ngày đầu tiên đến đã bị người ta trộm ví tiền. Yên Kinh à, là nơi không có tiền thì một bước cũng khó đi, anh bảo chị ấy phải làm sao bây giờ? Lúc đó chị ấy thấy thông báo tuyển dụng của một quán bar, cho nên người chị không có tiền ăn tiền ở của tôi đến đó làm ngay! Cuối cùng cũng tạm thời sắp xếp ổn thỏal”
“Nhưng yên ổn chưa được vài ngày thì một ông chủ thấy chị tôi xinh đẹp, có suy nghĩ đen tối, hơn nữa còn động tay động chân với chị tôi. Lúc đó chị tôi đã quá tức giận nên tát ông ta một cái, bởi vì chuyện này mà chị tôi suýt mất mạng, ông chủ đó cực kỳ lợi hại anh biết không!”
“Sau đó, chị tôi đắc tội ông ta, càng khó sống hơn, không hề tìm được công việc nào giống vậy, hơn nữa không biết người kia đã làm gì mà làm chị tôi không thể thoát khỏi Yên Kinh, đến vé xe về nhà cũng không mua được! Ép chị tôi vào khuôn khổi”
“Một người con gái, ngày nào cũng vậy, sợ hãi đến nhường nào, anh có biết không?”
“Cuối cùng, chị tôi đi rửa chén cho tiệm cơm người ta, không có tiền lương, chỉ bao ăn ở nhưng bởi vì thế nên không ít lần bị bà chủ đánh, bị bà chủ ức hiếp!”
“Trong lúc chị tôi nảy sinh suy nghĩ muốn tự sát, kỳ tích mới xuất hiện, là quản gia của nhà họ Long, gặp chị tôi, đúng lúc cậu hai nhà họ Long muốn một cô hầu gái, cần người hầu hạ, chị tôi mới đi. Sau đó thì sao, chị tôi may mắn lắm, cậu hai nhà họ Long thích chị tôi, sau đó hai người họ đính hôn. Ha hai”
“Trần Khiêm, không ngờ đúng không, có thể nửa trước chị tôi phải sống cuộc đời buồn thảm, đây là thứ thằng khốn nạn như anh mong được nhìn thấy nhưng bây giờ anh tuyệt đối không thể ngờ chị tôi lại có ngày hôm nay, hơn nữa cậu hai nhà họ Long lại là anh rể tôi, rất nghe lời chị tôi! Lúc trước, phàm là những người đã từng ức iếp chị tôi đều bị báo ứng rồi. Ông chủ già đã từng ép chị tôi cũng bị xử rất tảm, nhưng đây chưa phải chuyện quan trọng, kẻ thù lớn nhất của chị tôi, là anh!”
Dương Lộ lạnh lùng nói.
Trần Khiêm không ngờ sau khi Dương Hạ đi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Tính ra, đúng là suýt chút mình đã hại cô ta phải chết.
Nhưng không ngờ Dương Hạ và cậu hai nhà họ Long lại đính hôn, như vậy quyền lợi bây giờ hai chị em Dương Hạ có được cũng không còn khó hiểu nữa.
“Được rồi, vậy cô nói cho tôi biết bây giờ chị cô đang ở đâu?” Trần Khiêm hỏi.
“Được, không thành vấn đề, anh đã muốn gặp chị tôi thì đi theo tôi!”
Dương Lộ búng tay một cái. Rồi sau đó chắp tay rời đi.
Trần Khiêm hơi nhíu mày nhưng vẫn đi theo cô ta.
Dương Lộ đưa Trần Khiêm đến phòng riêng trong một quán bar.
Chờ sau khi đi vào mới phát hiện, phòng riêng không có một bóng người.
 
Chương 725: Dương Hạ ở đâu


“Dương Hạ đâu?” Trần Khiêm hỏi Dương Lộ.
“Anh thật sự rất muốn gặp chị tôi đúng không? Được thôi, vậy tôi cho anh gặp!”
Nói xong, Dương Lộ võ võ tay. Rầm rầm rầm! Bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập.
Sau khi cửa phòng riêng mở ra thì thấy một đám vệ sĩ áo đen vọt vào.
Khoảng chừng mười mấy người. Bao vây lấy Trần Khiêm.
“Ha ha, Trần Khiêm, anh thật sự cho rằng tôi sẽ để anh gặp chị tôi sao? Phụt, chị tôi hận anh thấu xương, chị ấy không hề muốn gặp anh, anh cũng khờ thật đó, đã biết rõ tôi muốn đối phó anh mà anh còn ngoan ngoãn dâng lên tận cửa nữa!”
“Hừ, bắt anh ta lại cho tôi!” Dương Lộ nói.
Ngay lập tức, vài tên vệ sĩ mặc áo đen bắt lấy tay Trần Khiêm.
“Các người muốn trả thù đến khi nào?”
Trần Khiêm bình tĩnh hỏi.
“Hừ hừ, đến khi nào thì tôi không biết nhưng tóm lại đêm nay anh đừng hòng về!”
Dương Lộ cười mỉa nói.
“Thế à? Dương Lộ, chẳng lẽ chị cô không nói cho cô biết, con phố này, tên gọi cũ là phố thương mại Kim Lăng, tất cả những ông chủ cửa hàng trên con phố này đều biết tôi!”
“Tất nhiên tôi biết, ha ha, nhưng quán bar này đã bị chị tôi mua lại rồi, bây giờ ông chủ của quán bar này chỉ là một con chó của tôi thôi! Chuyện này, anh càng không ngờ đúng không?”
Dương Lộ đắc ý nói.
Sau đó bước đến trước mặt Trần Khiêm.
Bốp!
Tát lên mặt Trần Khiêm một cái.
“Hừ, cái tát này là tôi thay chị tôi đánh, đồ khốn nạn như anh đã hại chị ấy phải chịu nhiều khổ cực như vậy, tôi muốn tra tấn anh đến chết!”
Dương Lộ hung hăng nói.
Thật ra hôm nay, cho dù Trần Khiêm không tìm cô ta thì chắc chắn cô ta cũng phải tìm Trần Khiêm gây chuyện.
“Tiếc quá đi, hôm nay cô muốn tra tấn tôi, chỉ sợ không được!”
Trần Khiêm lạnh lùng nói. “Ranh con, mày nói gì!” Một vệ sĩ lạnh lùng nói. “AI”
Sau khi hắn nói xong thì lập tức hét lên thảm thiết.
Sau đó che cổ lại nằm rạp dưới đất run rẩy.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Dương Lộ cũng kinh hãi.
Cô ta hoàn toàn không thấy chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy ban nấy có một bóng người chợt lóe.
Trong lúc đang buồn bực.
Thì cổ mình bị bóp lại.
Thì ra, là hai người không biết đã vào đây tự lúc nào.
Trong đó có một người, tay cầm kim tiêm thật dài, trong nháy mắt, hai tên ép Trần Khiêm dưới đất đã sùi bọt mép.
“Cậu Trần, chúng tôi đã đến trễ!”
Mà hai người, không phải ai khác, tất nhiên là Thiên Long, Địa Hổ luôn bảo vệ Trần Khiêm.
Giờ phút này đang cung kính nói.
Trần Khiêm gật đầu.
Bản thân anh đi theo Dương Lộ, tất nhiên là phải đề phòng chút, dù sao anh rất rõ bây giờ hai chị em Dương Hạ đã không còn giống như trước kia.
Nếu không, Trần Khiêm cũng sẽ không đi một mình.
Cho nên trước khi anh đến đã thông báo cho Thiên Long, Địa Hổ. Mà thông qua dụng cụ liên lạc riêng của gia tộc, tất nhiên hai người sẽ biết Trần Khiêm ở đâu.
Dương Lộ bị bắt, tất nhiên những cấp dưới đó không dám nhúc nhích.
“Tốt nhất nói cho tôi biết Dương Hạ ở đâu, nếu không, cô có muốn được nếm trải hương vị sùi bọt mép dưới đất không?”
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
 
Chương 726: Tôi đến đây uống rượu, không ngờ lại trùng hợp như vậy


“Tôi... Tôi cũng không biết chị tôi ở đâu mà? Sau khi chị ấy về đây thì chỉ đến trường thăm tôi một lần thôi, tôi và chị ấy trao đổi qua điện thoại!"
Dương Lộ mếu máo nói.
“Vậy thì gọi điện thoại cho cô ta!”
Trần Khiêm nói.
Cần phải gặp Dương Hạ, mình không thể để cô †a muốn làm gì thì làm được.
Tôi có chỗ nào làm lỗi với cô thì cô nhắm vào. tôi này!
Đừng ra tay với những người bên cạnh tôi.
Đây là chuyện Trần Khiêm không thể chấp nhận nhất.
Mặc dù Dương Lộ không ngừng nháy mắt ra hiệu cấp dưới bắt Trần Khiêm.
Nhưng lúc này những tên cấp dưới đó, không một ai dám nhúc nhích, dù sao mọi người đều chứng kiến thực lực của hai người này, tuyệt đối không hề dễ trêu.
Chỉ sợ người có độc bò cạp mới có thể chống lại hai người này.
Cho nên đám vệ sĩ không dám nhúc nhích.
Dương Lộ đành phải lấy điện thoại ra cho Trần Khiêm.
Trần Khiêm tìm được số điện thoại của Dương Hạ, gọi điện nhưng lại nhận được thông báo đã tắt máy.
“Sao lại tắt máy?”
“Tôi cũng đâu biết?”
Dương Lộ nói.
“Xem ra không dạy dỗ cô thì cô sẽ không biết nói thật, Địa Hổ, ra tay đi!"
“Dạ! Cậu Trần!”
Lấy một ống kim tiêm ra, chuẩn bị đâm vào cổ Dương Lộ.
“AI Hu hu hu...”
Dương Lộ sợ phát khóc: “Tôi đã nói thật rồi mà, đây là số điện thoại của chị tôi!”
Dương Lộ khóc lóc nói.
Mặc cho Địa Hổ dọa thế nào, cô ta cũng nói như vậy.
Địa Hổ nhìn Trần Khiêm.
Trần Khiêm cau mày phất tay, ý bảo Địa Hổ thả cô ta ra.
Ban nãy Trần Khiêm chỉ hù dọa Dương Lộ mà thôi nhưng trông có vẻ như cô ta rất sợ hãi, hẳn là đã nói thật.
Dù sao bây giờ Trần Khiêm cũng không làm được gì Dương Lộ.
Đánh đến khi cô ta tàn phế? Hoặc thế nào?
Thậm chí cái tát ban nấy của cô ta, xem như mình trả lại tình cảm cho Dương Hạ đi.
Nói thế nào thì việc Dương Hạ bị ép thôi học cũng có liên quan đến mình.
Trần Khiêm nhíu mày, bước ra khỏi phòng.
“Cậu Trần, những người này phải xử lý sao ạ?” Thiên Long chỉ vào mấy tên cấp dưới.
Trần Khiêm gật đầu, sau đó ra ngoài ngay.
Sau đó, có tiếng kêu la thảm thiết trong phòng riêng.
Đám vệ sĩ này, mình không có lý do gì để tha thứ cả.
Trần Khiêm bước ra, đến quầy bar, gọi một ly bia, nghĩ nên xử lý chuyện Dương Hạ thế nào.
Mà bên cạnh Trần Khiêm thì có một cô gái cũng đang ngồi.
Lúc này, cô gái cũng đang uống một ly champagne.
Trần Khiêm nhìn thoáng qua cô gái, chợt hơi ngẩn ngơ.
Nghĩ tới nghĩ lui không dám nhận. Nhưng lại nhịn không được nhìn cô ta.
Mà cô gái thì hình như cũng chú ý đến Trần Khiêm, ánh mắt lóe lên sự chán ghét.
Quay đầu nhìn Trần Khiêm. “Hả?”
“Hả?”
Hai người đều ngạc nhiên.
“Trần Khiêm?”
“Hồ Tuệ Mẫn?”
Hai người đều đồng thanh nói. “Sao cậu lại ở đây?”
Hồ Tuệ Mẫn nhìn Trần Khiêm hỏi.
“Tôi đến đây uống rượu, không ngờ lại trùng hợp như vậy!”
Trần Khiêm bất ngờ nói.
Hồ Tuệ Mãn là bạn cấp ba của Trần Khiêm, nhưng không cùng lớp, tại sao lại biết nhau à.
 
Chương 727: Chị quen anh kia à


Lúc còn học cấp ba, thành tích của Trần Khiêm rất xuất sắc.
Thường đại diện cho trường đi tham gia thi đấu.
Mà Hồ Tuệ Mãn cũng là một thành viên trong đội thi đua, hơn nữa còn là đội trưởng đội thi đua.
Lúc đó mỗi khi được đi thi ở tỉnh, cũng là lúc Trần Khiêm vui vẻ nhất.
Tại sao à, đầu tiên là có cảm giác vinh dự, tiếp theo là ăn ngon ngủ yên.
Đội ngũ hai mươi bốn người, mười hai nam, mười hai nữ.
Cũng làm quen rất nhiều bạn.
Nhưng khi đó, mặc dù quen với Hồ Tuệ Mẫn.
Nhưng người ta là đội trưởng, gia đình là người gốc huyện thành, sau khi thi đại học xong, gia đình
chuyển đến thành phố Kim Lăng.
Ông nội của Hồ Tuệ Mãn rất thân với người trong bộ đội.
Ba mẹ cũng làm chính trị.
Từ nhỏ đã được sống trong môi trường xuất sắc.
Mặc dù thành tích học tập của Trần Khiêm tốt nhưng không thể nào lọt vào mắt xanh của Hồ Tuệ Mãn, mỗi khi tham gia thi đấu, lấy tư cách của đội trưởng nói với Trần Khiêm vài câu.
Không hề có quan hệ gì riêng.
Tại sao Trần Khiêm lại nhớ rõ cô ta như vậy.
Đó là vì ngoài việc tiêu chuẩn của Hồ Tuệ Mãn rất cao thì năng lực cũng rất mạnh, là cô gái giỏi giang tài năng.
Hơn nữa còn cực kỳ xinh đẹp.
Là nữ thần mà dù Trần Khiêm nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Rất nhiều chàng trai muốn trở thành bạn của cô ta nhưng bạn nam chân chính của cô ta, ai ai cũng một là nổi bật, hai là gia đình có thế lực hoặc ba là gia đình rất giàu.
Tóm lại là người mà phàm phu tục tử đừng mơ. được tiếp cận. Đam Mỹ Hiện Đại
Có thể nói với cô ta vài câu, khi đó Trần Khiêm cảm thấy rất mỹ mãn.
Lập tức sốt ruột theo quán tính:
“Vài năm không gặp, nghe nói cậu đã thi vào trường cảnh sát, bây giờ đang thực tập hả?”
Trần Khiêm hỏi.
Hồ Tuệ Mẫn không nói nhiều, chỉ lạnh lùng gật đầu, nhìn thoáng qua Trần Khiêm rồi nói:
“Sao cậu lại đến chỗ như quán bar vậy, chẳng lẽ cậu không đi làm à?” Hồ Tuệ Mẫn nói câu được câu chăng. Ánh mắt của cô ta đang chú ý vào nơi khác.
“Bây giờ tôi chưa tìm việc, đúng rồi, cậu đang nhìn gì vậy?”
Trần Khiêm hỏi. Đồng thời nhìn theo ánh mắt của Hồ Tuệ Mẫn.
“Cậu đừng nhìn lung tung, đúng lúc, nói chuyện với tôi!”
Tính tình của Hồ Tuệ Mãn vẫn thế, bây giờ vẫn nói chuyện theo kiểu ra lệnh.
Trần Khiêm cũng không biết gì, chỉ gật đầu.
Mà Hồ Tuệ Mẫn thì không biết tại sao lại thế này, vừa uống champage vừa cười với Trần Khiêm.
Trần Khiêm đỏ mặt. Bỗng nhiên, không biết Hồ Tuệ Mẫn thấy gì. ụ
Mà móc bộ đàm trong túi ra: “Hành động!
Sau đó bay ra ngoài, nhào về phía một chàng trai trên ghế dài.
Mà Trần Khiêm nhìn nhìn, thấy có vài thanh niên trẻ tuổi cũng bước về phía chàng trai.
Hình thành thế bao vây. Giống cảnh tượng trên tivi.
Chàng trai vốn dĩ đang uống rượu kia đơ người ra luôn.
Bị vài người đè xuống đất.
“Ap"
Những người xung quanh hét chói tai. “Đừng nhúc nhích! Cảnh sát!”
'Thoáng chốc, người đó đã bị còng lại. Mẹ ơi!
Thì ra cô ta đã là cảnh sát, đang phá án.
Mình nói mà, sao ban nấy cô ta lại thân thiện tán gẫu với mình, còn cười với mình nữa.
Thì ra là đang diễn.
Trần Khiêm cười chua xót.
Nhưng lại nghĩ, Thiên Long, Địa Hổ đang ở bên trong đánh đám vệ sĩ kia.
Chắc sẽ không bị Hồ Tuệ Mẫn bắt đi nhỉ? Thế thì xấu hổ lắm.
“Hừ, ranh con, theo dõi mấy ngày nay rồi, cuối cùng cũng có thể kết thúc công việc! Tuệ Mẫn, hôm nay cực cho cậu rồi, thế nào, tớ uống với cậu một ly nhé!”
Một chàng trai cao ráo đẹp trai nhìn Hồ Tuệ Mẫn cười nói.
Còn về phần đối tượng tình nghỉ kia, tất nhiên sẽ có chuyên gia áp giải đi.
Mà bên cạnh Hồ Tuệ Mãn cũng có vài cô cô cảnh sát trẻ tuổi vây lại.
“Wow, anh Quân Văn, chúng em cũng muốn uống một ly, sao anh không mời chúng em?”
Các cô gái hâm mộ nói.
“Được được được, mời hết, chúng ta sang quán bar khác uống đi!”
Thẩm Quân Văn cười nói.
“Đúng rồi chị Tuệ Mẫn, chị quen anh kia à? Ban nãy em thấy hai người nói chuyện đó!”
Một cô gái lén chỉ về phía Trần Khiêm đang ngồi ở quầy bar.
“Ừ ừ, biết nhau, cũng xem như bạn cấp ba của tôi, lúc đó tôi là đội trưởng đội thi đua, cậu ta là đội viên!"
“Ha ha, em nói mà! Bảo anh ấy sang đây tâm sự đi, anh ấy đẹp trai thật đó, đang làm gì vậy chị?”
Có cô gái hỏi.
“Tôi cũng không rõ nữa, cũng đang mốn hỏi cậu ta đây!”
Hồ Tuệ Mãn lắc đầu cười gượng.
Sau đó nhìn về phía Trần Khiêm, lạnh lùng nói: “Trần Khiêm, lại đây!”
 
Chương 728: Giải quyết xong chưa


Hồ Tuệ Mẫn ngoäc ngoắc ngón tay với Trần Khiêm.
Căn cứ theo thân phận bây giờ của Trần Khiêm, anh cực kỳ không muốn sống yếu đuối như vậy nữa.
Dù sao mình không cần pải nghe Hồ Tuệ Mẫn quát mắng nữa.
Là thế này, lúc còn đi học, có mấy lần đi thi đấu.
Có thể là Hồ Tuệ Mẫn quen với việc làm đội trưởng rồi.
“Trần Khiêm, bảo cậu khiêng vài thùng nước khoáng đến, cậu làm chưa?”
“Trần Khiêm, đi lấy hành lý cho mọi người đi!” Tóm lại, có thể là Hồ Tuệ Mẫn quen thói.
Nghe câu này xong, Trần Khiêm thầm cười gượng nhưng vẫn đi sang.
“Ha ha, thật này, Trần Khiêm nghe lời chị thật đói"
“Dám không nghe lời, đừng nói lúc trước chị Tuệ Mẫn nhà ta là đội trưởng của anh ta, bây giờ chị Tuệ Mãn đã là cảnh sát rồi, không nghe lời là bị gô cổ ngay, ha hal”
Một cô gái nói đùa.
“Trần Khiêm, tôi nhớ lúc trước cậu nghèo lắm mà, sao lại đến quán bar uống rượu? Sao nào, phát tài rồi hả?”
Hồ Tuệ Mẫn hỏi.
Ban nấy cô ta rất lấy làm khó hiểu.
“Hả? Trần Khiêm nghèo lắm à?” Các cô gái ngạc nhiên hỏi.
“Đúng rồi, lúc chúng tôi còn học cấp ba, nhà Trần Khiêm nghèo có tiếng, một ngày cậu ta chỉ ăn một bữa cơm, có đôi khi còn không có tiền đóng học phí, tóm lại là nghèo đến mức các cô không tưởng tượng nổi!”
Hồ Tuệ Mẫn nói.
Cô ta nói vậy nhưng không hề có ý gì khác.
Từ nhỏ đến lớn tính tình cô ta đã thẳng thắn giỏi giang, có gì nói đó, hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc trong lòng Trần Khiêm.
'Từ năm cấp ba đã thế rồi mà.
€ó vài câu làm người ta rất khó mở lời, Hồ Tuệ Mẫn có thể nói ra hết.
Có thể trong mắt cô ta, nghèo chẳng là gì cả.
Nhưng lúc này, ánh mắt nhìn Trần Khiêm của các cô gái ở đây đã biến thành ánh mắt thương hại.
Bởi vì ban nãy mọi người còn cảm thấy đây là một cậu công tử.
“Thật ra, bình thường nên xem việc học là việc quan trọng nhất, anh nên đọc sách nhiều, tập trung vào học hành và sự nghiệp sẽ tốt hơn!”
“Đúng đó, lúc trước tôi có một người bạn cấp hai, cậu ta ấy à, từ nhỏ đã bị sốt cao nên đầu óc. không được linh hoạt lắm. Sau đó người ta đi làm sớm, bây giờ đã có cửa hàng riêng cho mình rồi! Cho nên bạn Trần Khiêm cũng phải cố gắng nhé!”
Không đợi Trần Khiêm lên tiếng, các cô gái lại nói bla bla mãi.
Trần Khiêm cũng không giải thích gì, chỉ cười gượng gật đầu.
“Được rồi Tuệ Mẫn, tớ thấy chúng ta cứ đi uống rượu trước đi!”
'Thẩm Quân Văn đút điếu thuốc vào túi, trong mắt anh ta, tất nhiên không cần phải nói chuyện với người như Trần Khiêm.
“Được đó được đó, Trần Khiêm, anh đi không?” Có cô gái thuận miệng mời.
“Cậu ta đi làm gì, cũng đâu hiểu những chuyện chúng ta nói!”
Hồ Tuệ Mẫn nói. Bản thân cô ta biết có thể đồng nghiệp của mình đang khách sáo.
Nhưng cô ta sợ nhỡ mà Trần Khiêm không sáng suốt, không biết khách sáo là gì mà đồng ý đi chung thì phiền lắm.
Dù sao trong trường hợp thế này, để cậu ta đi theo, Hồ Tuệ Mẫn cảm thấy lòng mình không thoải mái.
Sau khi cười vẫy tay với Trần Khiêm, vài người rời khỏi quán bar.
Mà ở trước cửa, xem ra Thiên Long, Địa Hổ đã giải quyết xong, đang tựa vào tường út thuốc nhìn cậu Trần.
Hiển nhiên đã đợi Trần Khiêm được một lúc.
“Giải quyết xong chưa? Dương Lộ đâu?”
 
Chương 729: Sau khi gật đầu thì rời đi ngay


Trần Khiêm hỏi.
“Đang ở trong khóc đó!”
Thiên Long cười nói.
Trần Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu cười, sau đó ba người cùng đi ra.
“Cậu Trần, những người đó là bạn cậu hả?”
Sau khi ra ngoài Thiên Long hỏi.
“Có một người trong đó cũng được xem là bạn, bạn cấp bal Sao vậy?”
“Trông có vẻ như những người này không tốt nghiệp trường cảnh sát thì cũng tốt nghiệp trường quân đội, hiển nhiên đã từng được huấn luyện quân sự
Địa Hổ vừa hút thuốc vừa nói.
“Hai anh giỏi thật nha, cái này mà cũng thấy được hả. em và cậu ấy nói chuyện đó đấy, cậu ấy tên Hồ Tuệ Mãn, tốt nghiệp trường cảnh sát, bây giờ
người ta đã vào đội cảnh sát điều tra rồi, giỏi nhỉ!”
“Nếu đã là bạn của cậu thì tôi cũng không ngại nói thẳng với cậu Trần, bạn của cậu và cả những người đồng nghiệp của cô ta, có thể đêm nay sẽ gặp chuyện!”
Sau khi Thiên Long hỏi tình hình rõ ràng xong mới nói.
“Hả?”
Trần Khiêm ngạc nhiên.
“Ban nấy tôi thấy sau khi các cô ấy rời khỏi đây thì có hai người đuổi theo các cô ấy, hơn nữa ai cũng cầm đồ hết, người ai cũng có sát khí, cũng đã từng được huấn luyện quân sự, chắc chắn đã từng giết người!"
Thiên Long nói.
Thật ra nếu những lời này không phải thốt ra từ Thiên Long, Địa Hổ, Trần Khiêm sẽ không tin.
Ban nãy Trần Khiêm thấy nhóm Hồ Tuệ Mẫn ra ngoài.
Cũng không chú ý đến những chuyện này.
Nhưng mình là ai chứ, về phương diện này, sao lại sánh bằng Thiên Long, Địa Hổ được.
Hơn nữa tuyệt đối hai người sẽ không nói giỡn với mình.
Theo lý thuyết, mình và Hồ Tuệ Mẫn chẳng thân quen gì, chỉ là lúc còn học cấp ba, miễn cưỡng có thể xem như cấp trên và cấp dưới.
Nhưng dù có nói gì thì cũng là bạn bè với nhau.
Bản thân mình biết sẽ xảy ra chuyện nhưng nếu không cứu, sao mình có thể yên tâm được đây?
Nhưng Trần Khiêm lại không muốn tiết lộ thân phận của mình, bởi vì những chuyện mà anh muốn làm, còn rất nhiều!
Lúc này anh đã có suy nghĩ riêng. Sau khi sắp xếp Thiên Long, Địa Hổ xong.
Trần Khiêm đi thẳng đến quán bar mà nhóm Hồ Tuệ Mẫn đến uống rượu.
Lúc đến, nhóm Hồ Tuệ Mẫn đã uống rồi, đang ngồi trên một băng ghế dài.
“Phụt! Tuệ Mẫn, chị nhìn kìa, sao Trần Khiêm lại đến nữa?
Một cô gái phun ngụm rượu ra, kinh ngạc chỉ vào Trần Khiêm.
Mà Trần Khiêm cũng tìm được các cô, đi sang ngay.
“Sao cậu lại đến đây nữa vậy?”
Lần này Hồ Tuệ Mẫn níu mày.
Cho rằng Trần Khiêm đang mặt dày.
Lập tức chán ghét nói.
Đúng thật là, ban nấy tôi chỉ khách sáo với cậu một chút mà cậu lại cho rằng chúng tôi mời cậu uống rượu thật mà, mẹ nó, loại người gì vậy!
“Tôi đến để nói với cậu một tiếng, hôm nay đừng đi chơi quá khuya, rất nguy hiểm! Có vài người đang theo dõi các côi”
Trần Khiêm nói.
Mình chỉ có thể nói như vậy, xem như nhắc nhở Hồ Tuệ Mẫn.
“Hả? Có người theo dõi chúng tôi? Ai vậy? Sao tôi lại không thấy? Ha ha, chúng tôi làm nghề gì, anh làm nghề gì, nếu có người theo dõi chúng tôi, tôi thấy anh mới là người theo dõi chúng tôi đó!”
Lời này, nếu do lãnh đạo nói thì nhóm Hồ Tuệ Mẫn sẽ rất xem trọng.
Hoặc là bạn bè khá thân nói, Hồ Tuệ Mẫn cũng cảm thấy biết ơn.
Nhưng thốt ra từ miệng Trần Khiêm, Hồ Tuệ Mãn cảm thấy giống như đang sỉ nhục nghề nghiệp của mình.
Giống như mình đây này, rõ ràng là chim ưng mãnh hổ, mà lúc này, có một con heo chạy đến khoa tay múa chân với lĩnh vực bạn am hiểu.
Tất nhiên tức giận.
Mặt Hồ Tuệ Mãn càng giận dữ hơn.
Mà lần này Trần Khiêm đến, tất nhiên cũng đã chuẩn bị từ trước.
Sau khi gật đầu thì rời đi ngay.
“Người này đáng ghét thật đó, cảm thấy mình hay lắm à, khoe khoang gì chứi”
“Đúng đó Tuệ Mẫn, lúc còn học cấp ba anh ta có làm mọi người thấy ghét vậy không?”
Các cô gái cũng ngại Trần Khiêm nhiều chuyện.
“Ui cha, đừng nói đến cậu ta nữa, nói đến cậu ta làm gì, Tiểu Manh, Tiểu Điều, đi vệ sinh với chị!” Hồ Tuệ Mẫn nói.
 
Chương 730: Thuật ngân châm phong mạch


Hồ Tuệ Mẫn và hai người đi toilet. Sau khi đi xong đang rửa tay thì bất ngờ nhìn xuyên qua lớp gương trước mặt, thấy hai cô gái tóc
xoăn dài đang bước về phía bên này.
Hơn nữa ánh mắt của hai người lạnh lùng độc ác.
'Thoáng chốc Hồ Tuệ Mẫn đã nhận ra có gì đó không đúng.
“Các người muốn làm gì?”
Hồ Tuệ Mẫn và hai cô gái cùng hét lên hỏi.
Bỗng dưng cô gái tên Tiểu Điền kêu lên: “Hả? Các người là nam giả nữ, Tuệ Mãn chị nhìn đi, hai người họ có trái cổI"
“Thông minh quá nhỉ? Nhưng mà bây giờ đã muộn rồi, chúng tôi đến đây để giết người của các côi”
Hai người cười mỉa.
Sau đó, trực tiếp móc súng lục giảm thanh ra.
Nhắm ngay Hồ Tuệ Mẫn.
“AI”
Dù sao hai cô gái cũng là cảnh sát mới vào đội, giờ phút này gặp nguy hiểm ảnh hưởng đến sống chết nên rất sợ hãi.
Mà Hồ Tuệ Mẫn thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Bây giờ cô ta mới nhớ đến những lời ban nãy Trần Khiêm đã nói, mình bị người ta theo dõi.
Nếu cẩn thận đề phòng hơn thì sẽ không thế này.
“Hừ, bắt nhiều anh em của chúng tôi như vậy, hôm nay chúng tôi phải báo thù cho họ! Đừng nói nhảm nữa, giết thẳng tay đi!”
Nói xong, hai người trực tiếp bóp cò súng.
Hồ Tuệ Mẫn nhắm mắt lại.
Chờ súng nổ.
Phập phập!
Nhưng lại nghe được hai tiếng vang.
Bỗng dưng hai tên sát thủ ôm cổ mình, cơ thể cứng đờ, sau đó run rẩy té thẳng xuống đất.
Không bao lâu sau thì không nhúc nhích nữa!
“Hả? Sao lại thế này?” Hai cô gái được sống lại, vừa mừng vừa sợ.
Còn Hồ Tuệ Mẫn thì run rẩy nhìn ra bên ngoài, đâu có bóng ai.
Mà cũng ngay lúc này. Bên ngoài chợt có tiếng rối loạn. Tiếng bước chân dồn dập.
Không bao lâu sau, Thẩm Quân Văn dắt theo mười mấy cảnh sát vọt vào nhà vệ sinh.
“Tuệ Mẫn, các cậu có sao không? Đã xảy ra chuyện rồi, mẹ kiếp, bị thằng nhóc nghèo kia nói đúng rồi, ban nấy đội trưởng Vương gọi điện cho tớ nói có sát thủ nước ngoài ẩn núp tại đây, mục tiêu của họ là chúng ta!”
'Thẩm Quân Văn sốt ruột nói.
Vừa cúi đầu, thấy hai người đang nằm dưới đất thì kinh ngạc.
Sau đó, nhóm đại đội trưởng cũng sang đây.
Nhìn thấy sát thủ đang nằm dưới đất.
Mắt đại đội trưởng khế nheo lai: “Chính là bọn họ! Tội phạm quốc tế cấp A đang bị truy nã!”
“Tuệ Mẫn, ai lại hạ gục được họ vậy?”
Đại đội trưởng tò mò hỏi.
“Tôi cũng không biết, ban nấy, hai người này đã chuẩn bị nổ súng với chúng tôi nhưng lại ôm cổ không nhúc nhích, cứ thế té xuống đất!”
Bây giờ não của Hồ Tuệ Mẫn cũng trống rỗng.
Tất cả những điều trước mắt, đúng là hài mà.
“Cừ quá đi, đây là thuật ngân châm phong mạch, đã bị thất truyền từ lâu rồi!”
Mà giờ phút này, đại đội trưởng lại nhìn hai người đang che cổ, kinh ngạc nói.
“Thuật ngân châm phong mạch? Có cao thủ đặc biệt tới cứu nhóm Tuệ Mẫn à?”
Thẩm Quân Văn hỏi. . Truyện Truyện Teen
“Ha ha, không những là cao thủ, mà là cao thủ của cao thủ. Lúc trước, khi tôi làm bộ đội đặc chủng trong quân đội đã từng nghe huấn luyện viên nói, trong sự nghiệp quân đội Hoa Hạ đã từng có hai người tài. Sau đó họ xưng vương xưng bá ở phương 'Tây, mà kỹ năng đặc biệt của họ là ngân châm phong mạch!”
“Ở phương Tây, họ được người ta xưng là Thiên Long, Địa Hổi”
Mắt đại đội trưởng chợt sùng bái.
 
Chương 731: Cậu Long


“Nhưng nghe nói sau khi xảy ra một cuộc đại chiến thì Thiên Long, Địa Hổ đã mai danh ẩn tích ở phương Tây, cho đến mấy năm nay mới có tin tức nói rằng họ đã đầu quân cho một gia tộc lớn cực kỳ thần bí. Nhưng mà, cách mà hai tên tội phạm cấp A. này bị đánh bại cực kỳ giống thủ đoạn của họ, trời ơi, sao họ lại xuất hiện ở Kim Lăng?”
Đại đội trưởng nói.
Mà những đội viên còn lại thì nghe đại đội trưởng miêu tả xong cũng không thể tưởng tượng nỗi.
Đặc biệt là Hồ Tuệ Mãn, hẳn là cô ta đã từng được nghe danh tiếng Thiên Long, Địa Hổ cho nên giờ đây trên gương mặt xinh đẹp, xuất hiện sự kích động.
“Tuệ Mẫn, dạo này cô đã tiếp xúc với những ai mà hai vị nhân tài này lại giúp đỡ cô vậy? Ngay từ đầu, lúc chúng tôi nhận được điện thoại báo nguy, cũng rất kinh ngạc, bây giờ xem ra đã có người biết tin trước, hơn nữa còn ra tay cứu cô.” Đại đội trưởng nói.
“Hả? Tôi... Tôi cũng đâu tiếp xúc với ai, nếu như có thì là... Trần Khiêm?”
Nhưng mà, sao lại thế được?
Sao Trần Khiêm lại có thể quen với người tài giỏi như vậy?
Nhưng mà, nếu nói đến người biết tin trước, hơn nữa còn nhắc nhở mình, thì cũng là Trần Khiêm!
“Chắc chắn Trần Khiêm biết gì đó!”
Hồ Tuệ Mẫn thầm nghĩ.
Lại nói đến Trần Khiêm.
Người đánh bại hai kẻ bắt cóc chắc chắn chính là Thiên Long nhưng Trần Khiêm không để anh ấy ra mặt mà thôi.
Dù sao tính ra chuyện này chỉ là một khúc nhạc dạo mà thôi.
Chắc mình cũng sẽ không trùng hợp gặp Hồ Tuệ Mẫn nữa đâu nhỉ!
Bây giờ chuyện làm Trần Khiêm lo là chuyện của Dương Hạ.
Lúc trưa, Trần Khiêm về trường. Kết quả mới vừa đến cổng là gặp người quen. Cũng đi về phía trường.
Mà những cô gái này, không phải Tân Nhã thì là ai.
Sắc mặt Tần Nhã trông rất khó chịu, hơn nữa hơi bưồn bã ỉu xìu.
Nhưng lúc bước đến bên cạnh Trần Khiêm, Tân Nhã thấy Trần Khiêm thì ngẩng đầu lên ngay.
“Trần Khiêm? Cậu về đây hồi nào vậy?”
Hiển nhiên Tân Nhã hơi vui vẻ.
“Hôm nay tôi mới vừa về!”
Trần Khiêm cười nói.
“Xin lỗi Trần Khiêm, vốn dĩ tớ muốn đi dự sinh nhật câu nhưng xảy ra một vài chuyện nên tớ không đến được!”
Tân Nhã nói.
Bây giờ Tân Nhã vẫn còn thích Trần Khiêm, vẫn cảm thấy Trần Khiêm là một người rất tốt.
Cho nên trong phút chốc, cô ta có rất nhiều lời muốn nói với Trần Khiêm.
Nhưng cô ta cũng hiểu ý Trần Khiêm, cậu ấy luôn trốn tránh mình.
“Có phải cậu gặp chuyện gì rồi không?”
Trần Khiêm cũng muốn đi luôn nhưng nghĩ hình như vậy thì hơi vô lương tâm nên hỏi một câu.
“Tớ không sao, đúng rồi Trần Khiêm, cậu có thể ở bên tớ một chút được không? Đi dạo với tớ được không?”
Tân Nhã nhìn Trần Khiêm.
“Được thôi!”
Trần Khiêm ngập ngừng rồi nói.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia.
Có một chiếc Maybach đang đõ.
Trong xe, có một người ăn mặc như cậu ấm,
đang ngồi ở ghế sau xe, nhìn Tân Nhã đang đi dạo với Trần Khiêm.
Trong ánh mắt có sự tàn nhẫn.
“Cậu Long, là người đó ạ, lần trước lúc cô Tần Nhã trốn đi là trốn đến nhà người này. Cậu ta là Trần Khiêm, cậu Trần ở Kim Lăng!”
Lúc này tài xế nói.
“Là Trần Khiêm mà chị dâu muốn đối phó đúng không? Hừ hừ, đúng là đáng chết, chẳng những đắc tội với cậu hai mà bây giờ còn dám động đến người phụ nữ của tôi. Tôi còn tàn nhãn hơn chị dâu nhiều, xem tôi sẽ xử lý thằng nhóc này thế nào!”
Cậu Long nói.
Cậu Long này cũng không phải thằng ngốc, đã hỏi thăm rõ ràng chuyện Tân Nhã từ lâu.
“Nhưng mà cậu Long, mặc dù ở chốn Yên Kinh này nhà họ Long chúng ta rất lợi hại nhưng chị em Trần Khiêm cũng vua một cõi ở Kim Lăng, cũng đâu thể làm quá đáng đúng không?”
Tài xế kiêng dè nói. “Biến đi, tôi không quan tâm đến vua một cõi Kim Lăng gì đó, trước mặt nhà họ Long tôi, chỉ là bã thôi!"
Cậu Long tát tài xế một cái.
“Cậu Long, bây giờ tôi sẽ giải quyết cậu ta giúp anh
Giờ phút này ở vị trí ghế phụ có một chàng trai tóc dài, sắc mặt trắng bệch, giọng nói lạnh lùng như một khối băng nói.
“Không cần bò cạp độc, bây giờ không cần anh ra tay, lão Lưu nói đúng, ở Kim Lăng chị em Trần Khiêm rất lợi hại, ra tay ngoài sáng là chuyện cực kỳ ngu xuẩn, yên tâm đi, tôi có kế hay rồi!”
Cậu Long cười mỉa nói.
 
Chương 732: Có giỏi thì nói lại tôi nghe thử xem


Mà lúc Trần Khiêm đang đi với Tân Nhã.
Bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, là Lý Chấn Quốc gọi đến.
“Cậu Trần, tối nay có một bữa tiệc nhân vật nổi tiếng, mong cậu hãy đến tham gia Đúng lúc bậc thầy giám định ngọc đến từ Nam Dương cũng đến đây rồi, tiện thể để ông ta giám định ngọc bội, hơn nữa lần này, một vài nhân vật nổi tiếng của thành phố Kim Lăng và tỉnh cũng sẽ đến!”
Bây giờ Lý Chấn Quốc đang giúp anh điều tra thông tin của Dương Hạ.
Bữa tiệc nhân vật nổi tiếng lần này, vốn dĩ vài ngày trước Lý Chấn Quốc đã từng đề cập với anh.
Mỗi năm thành phố Kim Lăng đề sẽ tổ chức. một bữa tiệc dành cho các nhân vật nổi tiếng.
Các nhân vật nổi tiếng của các ngành nghề đều sẽ đến.
Chuyện thế này, Trần Khiêm không đi thì không hay lảm.
Cho nên anh đồng ý rồi.
Đợi đến tối, Trần Khiêm đến địa điểm tổ chức.
Quả nhiên rất nhiều người đã đến.
Mà đi chung với Trần Khiêm, tất nhiên còn có nhóm Hoàng Vĩnh Hào, Bạch Tiểu Phi.
Địa điểm bữa tiệc là Trang viên Sơn Thủy.
Ngoại trừ sơn trang suối nước nóng ra, thành phố Kim Lăng còn có một trang viên tụ hội với quy mô lớn nữa.
Ông chủ trang viên Sơn Thủy tên là Tề Vĩ.
Là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, lúc trước đã từng gặp nhau vài lần.
Bởi vì ông ta quá dẻo miệng nên Trần Khiêm cũng không có ấn tượng tốt với ông ta.
“Wow, thì ra là cậu Trần đến!”
Sau khi Tê Vĩ thấy nhóm người Trần Khiêm, Hoàng Vĩnh Hào thì vội vã chạy sang.
Mà trong trang viên, rất nhiều nhóm doanh nhân cũng đi về phía Trần Khiêm.
Chào hỏi.
“Chào Tổng giám đốc Tê!”
Trần Khiêm cười nhạt.
Xem như chào hỏi rồi.
Sau đó nhóm Hoàng Vĩnh Hào như ngựa quen đường cũ, tìm đến chỗ ngồi trên đầu của bàn tròn trong trang viên rồi ngồi xuống.
Kết quả mới vừa ngồi xuống.
Tê Vĩ đã chạy sang đây: “He he, cậu Hoàng, cậu Bạch, hôm nay hai người không thể ngồi đây!”
“Hả? Tề Vĩ, ý ông là sao?” Hoàng Vĩnh Hào ngạc nhiên.
Bữa tiệc người nổi tiếng thế này, Hoàng Vĩnh Hào đã tham gia rất nhiều lần rồi.
Người thường ngồi ở đây là chị kết nghĩa của anh ta, Trần Hiểu.
Anh ta làm em, tất nhiên sẽ ngồi chung với chị kết nghĩa rồi.
Bây giờ anh kết nghĩa Trần Khiêm là đại gia giàu nhất Kim Lăng, tất nhiên chỗ này là của Trần Khiêm rồi, mà tất nhiên họ cũng muốn ngồi chung với Trần Khiêm.
“Ha ha, chẳng có ý gì, năm trước vị trí này, cậu có thể ngồi, nhưng năm nay, mọi thứ đã khác rồi, tất nhiên cậu không thể ngồi đây nữa!”
Tê Vĩ cười mỉa mai.
Nhân vật nổi tiếng năm nay, tất cả những địa phương trong tỉnh đều tham gia.
Giờ đây, thấy cảnh tượng bên phía này, rất nhiều ông chủ lớn, thương gia đứng về phe của Trần Khiêm đều bước sang bên này.
“Hừ, không được ngồi thì không ngồi, nhìn sự hèn mọn trên mặt ông kìa, Tiểu Phi, chúng ta sang
chỗ khác ngồi, cậu Trần, anh cứ ngồi đây đi!”
Tất nhiên Hoàng Vĩnh Hào phải suy nghĩ cho anh mình.
Trần Khiêm gật đầu.
Mới vừa chuẩn bị ngồi xuống. “Khoan đãi”
Tê Vĩ lại nói.
“Sao nữa?” Lúc này Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng cũng đã bước đến.
“Năm nay, sợ rằng cậu Trần cũng không thể ngồi ở ghế đầu!”
Tê Vĩ cười nói.
“Mẹ nó, Tê Vĩ, có phải ông ăn gan hùm mật gấu rồi không, ông nói gì? Có giỏi thì nói lại tôi nghe thử xeml”
 
Chương 733: Vị hôn thê của cậu Long Thiếu Phong


Hoàng Vĩnh Hào nắm cổ áo Tê Vĩ.
Thằng ranh này, hôm nay làm người ta phải giận sôi.
Tê Vĩ vẫn nhìn Hoàng Vĩnh Hào cười mỉa: “Cậu Hoàng, đừng nóng thế mà, lặp lại lần nữa, chỗ này, cậu Trần cũng không được ngồi!”
“Ý ông là gì?”
Nhóm doanh nhân bên phe Trần Khiêm không nhịn nổi nữa, hỏi thẳng.
“Chẳng có ý gì cả, chỉ là hôm nay sẽ có một vị khách quý cao cấp hơn đến nên tôi phải giữ lại chỗ này cho vị khách quý ấy!”
Tê Vĩ hất tay Hoàng Vĩnh Hào ra.
Cảnh tượng này làm tất cả mọi người trong hội trường ngạc nhiên.
Bởi vì vị trí ghế đầu này rất dễ thấy. “Chuyện gì vậy?”
“Xem ra là vốn dĩ cậu Trần muốn ngồi lên ghế đầu nhưng bị Tê Vĩ đuổi!”
“Mẹ kiếp, Tê Vĩ to gan vậy à? Chỗ đó, năm trước là chỗ của chủ tịch Trần Hiểu, Trần Khiêm là em trai của chủ tịch Trần Hiểu, hơn nữa còn thừa kế sản nghiệp của chủ tịch Trần Hiểu, mẹ nó sao Tề Vĩ lại †o gan thế?”
“Hừ hừ, ai biết được, hôm nay cậu Trần mất mặt quái”
Mọi người thảo luận sôi nổi. Mà cũng ngay lúc này.
Bên ngoài trang viên, bỗng có đoàn xe khoảng bảy tám chiếc Rolls - Royce Phantoms lái đến.
Sau đó, hơn mười vệ sĩ áo đen bước xuống, tự giác xếp thành hai hàng.
Khung cảnh hoành tráng như vậy, ngay lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
Ngay cả Trần Khiêm cũng nhìn ra bên ngoài trang viên.
Tất nhiên có tài xế xuống xe, cung kính mở cửa xe Phantoms.
Thì thấy một cậu ấm, mặc tây trang, hai tay đút vào túi bước xuống xe.
Nhóm vệ sĩ áo đen khom lưng chín mươi độ ngay.
“Cậu ta là ai vậy? Hoành tráng quá đi!”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Mà Tê Vĩ thì vội vã chạy đến: “Cậu Long, sự xuất hiện của cậu, làm phong cảnh trang viên Sơn Thủy của chúng tôi trở nên lộng lẫy!”
Nói xong, Tê Vĩ đang phấn khích cũng khom lưng chín mươi độ.
“Cái gì? Cậu Long? Anh ta là cậu Long của nhà họ Long ở Yên Kinh! Nhà họ Long đã truyền thừa suốt trăm năm!”
“Mẹ nó, thảo nào mà Tề Vĩ này như ăn phải gan hùm mật gấu!”
“Thì ra là có cậu Long chống lưng!”
Mọi người thầm thảo luận.
Đồng thời.
Rất nhiều người trong hội trường đều tự động đi về phía cậu Long.
“Xin chào cậu Long!”
Đám người kia cùng nói.
“Xin chào các chú các bác! Ha ha, hôm nay mọi người đã đề cao Long Thiếu Vân tôi quá rồi!”
“Đây là lần đầu tiên tôi chính thức đến Kim Lăng, cũng là lần đầu tiên tôi tham gia bữa tiệc nhân vật nổi tiếng của Kim Lăng, không ngờ mọi người lại nhiệt tình với tôi như vậy!”
Long Thiếu Vân cười nói.
“Sao cậu Long lại nói thế, mời cậu Long lên ngồi!"
“Đúng rồi, cậu Long, cậu ngồi ở ghế đầu, đúng là không còn gì hợp hơn!”
Rất nhiều doanh nhân, bao gồm cả doanh nhân bản địa Kim Lăng cũng thay đổi lập trường vốn có của mình, phụ họa theo.
Mặc dù ở Kim Lăng cũng có một vài gia tộc tự xưng gì mà nhà họ Lưu, nhà họ Vương nhưng tất cả những thứ đó đều không thể sánh bằng nhà họ Long ở Yên Kinh được.
Nghe nói bắt đầu từ đời nhà Thanh, nhà họ Long đã có địa vị rất mạnh.
Huống chỉ là bây giờ.
||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||
“Mọi người khách sáo quá, nhưng hôm nay tôi không phải là vai chính, tôi chỉ đến chơi với chị dâu thôi, ha hai”
Long Thiếu Vân cười nói.
“Chị dâu? Là vị hôn thê của cậu Long Thiếu Phong? Nghe nói lúc trước, cậu Long Thiếu Phong có một vị hôn thê, đã đính hôn rồi!?”
Tê Vĩ chạy về phía trước cười hỏi.
“Đúng vậy, Tổng giám đốc Tề, phiền ông quái”
Long Thiếu Vân cười nhạt.
Sau đó tránh ra.
Rồi sau đó nữa, tất nhiên có tài xế mở cửa.
Một nơi khác trên chiếc xe có một người cô gái ăn mặc như quý bà bước xuống xe.
Cô ta còn ôm một chú chó con đáng yêu vào lòng.
Mà bên cạnh cô ta thì có hai cô gái, giống như người hầu.
“Chị dâu, mời!” Long Thiếu Vân cười nói.
Trước mắt bao người, cô gái chậm rãi bước về phía ghế đầu.
Nhóm Bạch Tiểu Phi nhìn thấy cô gái này thì trợn mắt ngạc nhiên.
Sau đó cùng nhìn về phía Trần Khiêm. Mà Trần Khiêm thì cũng đã ngơ ngác từ lâu.
Cô gái này không phải ai khác, chính là Dương Hạ mà anh vẫn đang tìm kiếm...
 
Chương 734: Chỗ này tôi giữ cho một doanh nhân khác rồi!


Trần Khiêm đã tìm Dương Hạ hai ngày rồi.
Trong hai ngày này, Trần Khiêm cũng suy nghĩ xem cuối cùng Dương Hạ đã trở thành người thế nào.
Đúng vậy, cho dù Dương Hạ nhắm vào mình và làm những chuyện quá đáng đó.
Nhưng chỉ làm Trần Khiêm thấy tức giận, còn nói đến hận thì không hề.
Anh tự nhắc đi nhắc lại bản thân mình, cô ta đã không còn là Dương Hạ của thời năm nhất năm hai nữa, cô ta đã thay đổi rồi.
Mình không cần phải khách sáo với cô ta.
Nhưng đến tận lúc này, mỗi khi Trần Khiêm muốn nhẫn tâm với Dương Hạ thì anh lại không thể nhãn tâm nổi.
Lúc nào cũng nghĩ đến những tháng ngày hai người bên nhau, lúc đó mình nghèo như vậy nhưng cô ta không hề khinh mình.
Dù sao thực lực bây giờ của Trần Khiêm, triển khai việc trả thù hai chị em cô ta, là một chuyện quá dễ dàng.
Nói đến Dương Lộ đi, hôm nay mình hoàn toàn có thể dạy dỗ cô ta, thậm chí làm cô ta tàn phế cũng không thành vấn đề.
Nhưng Trần Khiêm không làm được.
Mà Dương Hạ thì tất nhiên cũng thấy Trần Khiêm.
Cô ta cười mỉa, nhìn thoáng qua Trần Khiêm rồi
quay sang chỗ khác.
Dưới sự chỉ dẫn của Tề Vĩ, bước đến chỗ ghế đầu.
“Sao các cậu còn đứng đây ngơ ngác làm gì? Chỗ của các cậu ở kia kìa, tất nhiên, nếu cậu Trần cứ khăng khăng muốn ngồi đây thì tôi cũng không cấm cậu được, ha hai”
Tê Vĩ nhìn Trần Khiêm cười mỉa nói, chỉ vào ghế làm nền bên cạnh ghế đầu.
Đối với người khác thì chỗ đó cũng chẳng sao cả, mà ngược lại còn thấy tự hào.
Nhưng đối với Trần Khiêm thì lại có nghĩa khác, rõ ràng là xem thường anh.
Điều này làm những người cùng phe mới Trần Khiêm đều xoa tay hầm hè.
Mà những doanh nhân nổi tiếng của Kim Lăng và những nơi khác thì cười mỉa nhìn cảnh tượng trước mặt.
Trần Khiêm không ngốc, hiển nhiên đã rõ ý đồ của chuyện hôm nay.
Nhằm vào mình, rất nhiều người đã nương nhờ nhà họ Long.
Thậm chí những người ban nãy mới vừa thân thiện hỏi thăm mình mà bây giờ ngoảnh mặt làm ngơ.
Mà giờ phút này, Dương Hạ và Long Thiếu Vân đã ngồi xuống.
Dương Hạ mỉm cười nhìn Trần Khiêm.
Ánh mắt đó giống đang nói, cảm giác bị người †a sỉ nhục có thoải mái không?
“Tê Vĩ, tôi thấy ông!”
Hoàng Vĩnh Hào tức đến mức mặt xanh mét, lập tức muốn đánh nhau.
Bị Trần Khiêm ngăn cản.
Chuyện hôm nay, Trần Khiêm cũng không muốn xử lý quá lỗ mãng.
Sau đó chuẩn bị bước sang bàn làm nền.
“Hừ, còn muốn đánh tôi! Có vài người đúng là không có da mặt nên không biết xấu hổi”
Tê Vĩ cười mỉa nói. Muốn nói người này mặt dày thì...
Lập tức nhìn sang Trần Khiêm nói: “Cậu Trần, nào nào nào, tôi dẫn cậu sangl”
Nhóm Trần Khiêm mới vừa đến bàn bên cạnh.
Trần Khiêm mới vừa chuẩn bị ngồi xuống.
Bỗng dưng Tề Vĩ lại nói thật lớn: “Ngại quá cậu Trần, chỗ này tôi để lại cho một doanh nhân khác, cậu không thể ngồi được!”
“Phụt!”
Một vài doanh nhân bật cười thành tiếng.
Trần Khiêm hít một hơi thật sâu, lại chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh.
“Ngại quá cậu Trần, trùng hợp ghê, chỗ này tôi giữ cho một doanh nhân khác rồi!”
 
Chương 735: Tụi em ra ngoài chờ anh


Trần Khiêm liếc Tê Vĩ sắc lẹm, đành phải ngồi gần đó.
“Ngại quá cậu Trần, chỗ này...”
“Bốp!"
Nhưng mà, Trần Khiêm lại giơ tay tát thẳng lên mặt Tề Vĩ, lực anh rất mạnh, dù sao sau đó tay Trần Khiêm cũng đau đến nóng rát.
Thấy Tề Vĩ bụm mặt té thẳng xuống đất.
Là đã biết mạnh đến thế nào.
Tất nhiên, cái tát vang dội này cũng khiến mọi người trong hội trường chú ý.
“Cậu... Cậu dám đánh tôi?”
Tê Vĩ bụm khuôn mặt đã sưng tấy, nói như thể không tin nỗi.
Dù sao ông ta được cậu Long chống lưng.
“Ngại quá Tổng giám đốc Tề, hôm nay tay tôi bị ngứa, không chịu nổi nữa nên đánh ông!”
Trần Khiêm cười mỉa.
Mà Tề Vĩ thì nghe xong, đứng bật dậy, mẹ nó! 'Trông giống như còn định đánh trả.
“Hửm?”
Trần Khiêm đút tay vào túi nhìn ông ta, đứng yên.
Mà Tê Vĩ thì cũng sực tỉnh lại. Mẹ kiếp, dù sao cậu ta cũng là đại gia giàu nhất Kim Lăng, chị cậu ta còn tài giỏi hơn, ngoài việc
chẳng kém nhà họ Long là bao.
Mình còn muốn đánh trả nữa.
Cho dù hai cái nhà họ Long cũng không bảo vệ mình được!
Hơn nữa, nhà họ Long cũng sẽ không vì một kẻ hèn như mình, mà đi gây chuyện với hai chị em Trần Khiêm đâu nhỉ?
Suy nghĩ như vậy, Tê Vĩ rùng mình.
1 Hôm nay mình nhận được lệnh cố tình làm Trần Khiêm mất mặt, bế mặt là được.
Nhưng cho dù thế nào, mình cũng không thể dây vào Trần Khiêm được.
“Tổng giám đốc Tề, tôi ngồi ở đây, có vấn đề gì không?”
Trần Khiêm cười lạnh lùng, quơ bàn tay đã hơi sưng, trực tiếp ngồi xuống.
“Không thành vấn đề cậu Trần, không thành vấn đề, cậu cứ ngồi ạ!”
Lúc này Tề Vĩ mới chịu biết điều.
Mà Dương Hạ thì hơi ngạc nhiên nhìn Trần Khiêm.
Thật ra, Dương Hạ cứ mãi cho rằng Trần Khiêm vẫn sẽ dạ dạ vâng vâng, ăn nói nhỏ nhẹ như trước đây.
Nhưng không ngờ, Trần Khiêm đã thay đổi nhiều so với trước kia.
Ban nãy anh tát Tê Vĩ một cái, đúng là làm Dương Hạ bất ngờ.
Tất nhiên, cũng chẳng hề ảnh hưởng đến điều gì.
Tiệc nhân vật nổi tiếng vẫn tiếp tục diễn ra, tất nhiên, rất nhiều người đã bị mua chuộc đến mời Long Thiếu Vân uống rượu.
Cố ý làm lơ Trần Khiêm.
Đương nhiên Trần Khiêm nhận ra điều này.
“Vĩnh Hào, Tiểu Phi, đi vệ sinh với tôi!” Trần Khiêm cười gượng.
Ngay sau đó gọi Hoàng Vĩnh Hào và Bạch Tiểu Phi đến nhà vệ sinh.
“Mẹ kiếp, tức muốn chết, cả một đám đều nhìn về nhà họ Long kia, cậu Trần, em cảm giác lần này Long Thiếu Vân và cô bạn gái cũ tên Dương Hạ của anh đang cố tình nhắm vào anh đó!”
Trong lúc rửa tay, Bạch Tiểu Phi bực mình nói.
“Đúng rồi, lúc chị em ở đây, tiệc nhân vật nổi tiếng này, chỉ cần chị em mà đến là đám người đó còn chẳng dám thở mạnh, còn ông già Tê Vĩ kia nữa. Nhớ hồi tiệc nhân vật nổi tiếng năm nào, Tê Vĩ vô tình làm đổ cốc nước trước mặt chị em, mẹ nó, ông ta còn quỳ xuống lạy chị em! Cậu Trần, anh nhân từ quái”
Hoàng Vĩnh Hào nói.
Thật ra hai người này cũng biết Trần Khiêm là người tốt bụng, cho nên đây cũng là lý do tại sao lúc nào họ cũng nghĩ cho Trần Khiêm, bởi vì Trần Khiêm đã đối xử với họ rất tốt.
Mặc dù ở chung với chị từ nhỏ.
Nhưng Trần Khiêm và chị anh là hai người có hai tính cách hoàn toàn khác nhau.
“Thôi bỏ đi, sau này rồi tính, bây giờ tôi chỉ muốn...”
Trần Khiêm lấy một tờ khăn giấy ra, vừa lau vừa nói nhưng anh còn chưa kịp dứt lời đã im lặng.
Bởi vì ở cửa toilet. Có một cô gái dang khoanh tay tựa vào tường. Không biết đã nhìn nhóm Trần Khiêm bao lâu.
Giờ phút này, cô gái đang nhìn Trần Khiêm cười mỉa.
Vốn dĩ Trần Khiêm muốn nói giải quyết chuyện của Dương Hạ trước.
Nhưng thật bất ngờ, Dương Hạ đang đứng ngoài cửa nhìn họ.
Cho nên Trần Khiêm không nói nữa.
Hoàng Vĩnh Hào và Bạch Tiểu Phi cũng thấy Dương Hạ, nhìn Trần Khiêm một cái.
Sau đó nói: “Cậu Trần, tụi em ra ngoài chờ anhl”
Nói xong, hai người rời đi.
 
Chương 736: Có một vài chuyện, anh rất quá đáng với tôi


“Đúng lúc tôi cũng muốn tìm một cơ hội nói chuyện với cô!”
Trần Khiêm thấy Dương Hạ, mặt ửng hồng.
Dù sao bây giờ cảm xúc của Trần Khiêm rất phức tạp.
“Anh muốn tìm tôi để nói gì?”
Dương Hạ đắc ý bước đến trước mặt Trần Khiêm.
“Nhưng tôi rất muốn biết, bây giờ tôi hoàn toàn không giống với Dương Hạ của trước kia nữa. Nói thật, cuộc sống giới thượng lưu như các anh, chỉ khi nằm mơ tôi mới dám nghĩ đến nhưng cho dù là năm mơ, tôi cũng không thể sống cuộc sống thượng lưu chân chính. Nhưng bây giờ thì sao, tôi đã bước chân vào giới thượng lưu, lúc trước anh đã từng sỉ nhục tôi, từ chối tôi, bây giờ tôi đứng chung ngồi chung với anh, tôi muốn biết tâm trạng của anh thế nào!”
Dương Hạ bước đến gần Trần Khiêm.
“Tôi thấy rất bình thường, tôi chỉ muốn nói rõ với cô rằng. Nếu cô cảm thấy tôi có chỗ nào có lỗi với cô, cô có thù hän gì thì cứ nhằm vào tôi, không cần phải trả thù những người xung quanh tôi!”
Trần Khiêm nói.
“Ha ha, gì mà tôi cảm thấy? Chẳng lẽ bản thân Trần Khiêm anh không cảm thấy à? Có một vài chuyện, anh rất quá đáng với tôi mà?”
Bỗng dưng Dương Hạ đỏ mắt.
Đúng vậy, Dương Hạ đã từng nghĩ đến những chuyện trước kia. Đúng vậy, lúc mình yêu Lục Thần, mình quá đáng với Trần Khiêm nhưng cùng lắm mình chỉ phát cáu khi Trần Khiêm đã làm mình phải sống cuộc sống nghèo khổ, bị khinh bỉ suốt hai năm thôi.
Bản thân mình lúc đó càng nghĩ càng cảm thấy ông trời không công bằng.
Càng cảm thấy mình bị uất ức.
Mình rất xinh đẹp nhưng tại sao những gì các cô gái khác có mà mình thì không.
Những chàng trai khác có thể đưa bạn gái mình đi mua túi xách, mua đồ trang điểm hàng hiệu, mua điện thoại iphone, ăn uống no say, chơi những thú Vui.
Mà tại sao mình lại không có!
Mà ngược lại mình còn lấy tiền trợ cấp cho người này suốt hai năm.
Mình đã làm sai điều gì? Mình không muốn sống thế này nữa, lúc trước. cô ta có thể trả giá vì tình yêu, trả giá những thứ có thể trả giá được.
Nhưng cuối cùng, mình muốn thực tế một chút mà cũng không được hay sao? Cô ta đã sai à?
Muốn phát cáu một chút, muốn thỏa mãn lòng hư vinh của mình là sai à?
Nhưng chuyện mình không ngờ là sau khi chia tay, Trần Khiêm giàu lên.
Rất giàu.
Mình của lúc đó, sao lại không hối hận được chứ, cuối cùng cũng được xóa tan mây mù ngắm bầu trời, kết quả lại đường ai nấy đi.
Sao Dương Hạ lại không hối hận được.
Cho nên sau đó, Dương Hạ chờ đợi, chờ Trần Khiêm đến xin mình quay lại.
Thật ra Trần Khiêm chỉ cần nói một câu, mình sẽ quay về bên cạnh anh, sẽ đi theo anh mãi mãi.
Nhưng anh không hề.
Còn liếc mắt đưa tình với những cô gái khác nữa.
Lòng Dương Hạ thấy hận!
Từ đó về sau, những chuyện anh làm càng ngày càng quá đáng.
Nhưng cuối cùng, thân phận Trần Khiêm là cậu Trần của Kim Lăng được tiết lộ ra ngoài.
Hôm đó lòng mình vui buồn lẫn lộn. Cô ta cảm thấy cô ta thiệt thòi, chịu đựng với chàng trai này suốt ba năm, cuối cùng muốn hưởng vinh hoa phú quý nhưng anh lại thích cô gái khác.
Mình đi cầu xin người này, xin anh cho mình một cơ hội.
Ngày đó, mình vứt bỏ lòng tự tọng của con người, lòng tự trọng của một cô gái.
Nhưng chỉ nhận lấy bóng lưng của chàng trai này.
Cuối cùng mình rời khỏi sơn trang suối nước: nóng như một con chó, không thể tiếp tục ở lại trường được nữa.
Sau khi rời trường, con đường tương lai mịt mù, xã hội tôi luyện, ai có thể ép mình được nữa? Hận! Rất hận!
Tất cả những thứ này, là do Trần Khiêm gây nên. Cho nên mình muốn làm anh đau khổ.
 
Chương 737: Dương Hạ là gái còn trinh


Để anh nhìn sự xuất sắc của mình, cảm thấy hối hận, thậm chí là ăn năn.
Nhưng chàng trai này, đến câu xin lỗi cũng không thèm nói.
Còn bảo mình nhằm vào anh ta đi!
Bốp!
Dương Hạ giơ tay lên tát Trân Khiêm một cái.
Trần Khiêm không đánh trả.
Chỉ nói: “Nếu như vậy có thể làm cô hả giận thì cô đánh đi! Sau khi đánh xong, tôi hy vọng chúng ta huề nhau, không ai nợ ai nữa!”
“Được!”
Dương Hạ phẫn nộ giơ tay lên, chuẩn bị đánh.
Nhưng khi bàn tay giơ lên không trung, Dương Hạ lại rút trở về.
“Anh muốn huề nhau dễ dàng như vậy, tôi nói cho anh biết, anh đừng mơ. Hơn nữa, Trần Khiêm, tất cả những tổn thương anh dành cho tôi, há có thể đánh anh một cái là có thể giải quyết được ngay!”
Dương Hạ hít một hơi thật sâu, lại lạnh lùng như ban nấy.
“Cô còn muốn thế nào?”
Trần Khiêm nói.
“Chẳng thế nào cả, đúng rồi, nghe nói sau khi chúng ta chia tay, anh có rất nhiều bạn là nữ nhỉ, trong đó có một cô gái tên Tô Tử Nguyệt đúng không?”
Dương Hạ khoanh tay cười mỉa nói.
Trần Khiêm ngẩng phắt đầu lên: “Cô muốn làm gì? Tôi nói cho cô biết, Dương Hạ, nếu cô dám động đến cô ấy, tuyệt đối tôi sẽ không bỏ qua cho côi”
Dương Hạ hít một hơi thật sâu, nhíu mày nói: “Ha ha, tôi cũng nói cho anh biết, Trần Khiêm, bây giờ tôi chẳng quan tâm đến thứ gì cải”
Nói xong, lấy điện thoại ra, click mở video trò chuyện, cũng để Trần Khiêm xem.
Trong video, Tô Tử Nguyệt đang ở trường tiễn trẻ ra về, đang bị người ta theo dõi nhưng cô ấy lại không phát hiện.
“Anh đừng hù tôi, tôi sẽ không sợ anh đâu, bây giờ tôi có thể làm bất cứ thứ gì. Anh có tin không, chỉ cần hơn mười giây, tính mạng của Tô Tử Nguyệt sẽ chấm dứt, anh có tin tôi dám làm chuyện này không?”
Dương Hạ hung hãng nói.
“Hơn nữa, anh cũng đừng nghĩ muốn cứu Tô Tử Nguyệt hoặc là thông báo cô ta, làm như vậy, chỉ khiến tôi tăng tốc độ cá chết thì lưới rách thôi!”
Trần Khiêm nói: “Vậy cô muốn thế nào? Chỉ cần cô không động đến những người bên cạnh tôi, tôi sẽ đồng ý với cô một vài điều kiện!”
Bốp!
Vừa mới nói xong, Dương Hạ lại đánh Trần Khiêm một cái.
“Được lắm, bây giờ anh tình nghĩa quá nhỉ nhưng tại sao lúc trước anh lại vô tình với tôi như vậy!"
Dương Hạ cố gắng kiếm chế cảm xúc của mình.
“Nếu anh muốn tôi không động vào những người bên cạnh anh, cũng không phải không được, thế này đi, anh làm giúp tôi vài việc, làm xong, chúng ta sẽ xóa bỏ mọi thứ! Yên tâm, tôi sẽ không bảo anh giết người phóng hỏa!”
Dương Hạ nói. “Được thôi!"
“Việc đầu tiên, tôi muốn lát nữa anh kính chúng tôi một ly trước mặt mọi người!”
Trần Khiêm gật đầu: “Không thành vấn đề!”
“Thế thì làm chuyện này trước đi!”
Dương Hạ nói xong, đắc ý chuẩn bị rời đi.
Lúc chuẩn bị ra khỏi toilet, Dương Hạ lùi về.
“Tôi biết trong lòng anh, tôi là loại con gái bẩn thỉu, loại con gái lúc nào cũng ở với người khác vì tiền, nhưng tôi nói cho anh biết, từ trước đến nay tôi không phải loại con gái như anh nghĩ. Mặc dù bây
giờ tôi đã đính hôn với người khác nhưng tôi vẫn nói như vậy. Bởi vì tôi vẫn còn là gái trinh!”
Nói xong, Dương Hạ đi thẳng.
Mà Trần Khiêm nghe câu này xong, thấy lòng mình nao nao.
Chuyện này, đúng là Trần Khiêm không ngờ đến.
Nói thật, lòng Trần Khiêm có một cảm xúc: phức tạp không biết là phấn khích hay cảm động.
Dương Hạ vẫn là gái còn trinh.
Bởi thế, về những việc mình đã làm trước kia, anh càng cảm thấy áy náy hơn.
Nhưng áy náy thì áy náy, Trần Khiêm cũng biết, Dương Hạ bây giờ không còn là Dương Hạ trước kia nữa, không được có ý hại người nhưng phải để tâm đề phòng người!
Lúc này Trần Khiêm mới ra ngoài. Huống hồ, Trần Khiêm cũng không hiểu tại sao
Dương Hạ lại muốn mình kính Dương Hạ trước mặt mọi người?
 
Chương 738: Anh giúp tôi dạy dỗ một người


Trần Khiêm quay lại chỗ ngồi.
Lúc này, vẫn còn một vài doanh nhân đến kính rượu Long Thiếu Vân.
Mà Dương Hạ thì cũng nhìn Trần Khiêm nhắc. nhở.
“Xem bọn họ kìa!”
Hoàng Vĩnh Hào không phục nói: “Đợi chị em về sẽ biết!”
Mà Trần Khiêm thì hít một hơi thật sâu, bưng ly rượu lên bước về phía Dương Hạ.
“Anh, anh đi đâu vậy?” Hoàng Vĩnh Hào hỏi.
“Đừng quan tâm, tất nhiên cậu Trần sẽ có suy nghĩ của riêng mình!”
Mặc dù Lý Chấn Quốc cũng ngạc nhiên tại sao Trần Khiêm lại bưng ly rượu sang đó nhưng ông ấy hiểu, chắc chăn sẽ không vô duyên vô cớ.
“Wow! Cậu Trần sang đây mời rượu à?”
Một vài doanh nhân thấy Trần Khiêm sang đây thì lập tức tránh ra thành một con đường.
Vẫn là câu nói đó, họ dựa vào nhà họ Long thế nào là chuyện của họ, nhưng Trần Khiêm, cũng tuyệt đối không thể dây vào.
Lập tức đứng sang bên cạnh.
Trần Khiêm bước đến trước mặt Dương Hạ.
Long Thiếu Vân cũng đút tay vào túi, nhìn Trần Khiêm cười lạnh.
“Tiểu Hạ, tôi kính cô một ly!” Trần Khiêm nâng ly nói.
Mà Dương Hạ thì đáng lẽ nên đứng lên nhưng cô ta vẫn ngồi đó, nâng ly rượu vang đỏ.
Bỗng nhiên, Dương Hạ hắt ly rượu vang đỏ lên về phía mặt Trần Khiêm.
Tạt lên mặt Trần Khiêm.
“Hừ, được lắm, ly rượu này, là tôi trả lại những tổn thương mà anh đã gây ra cho tôi!”
Dương Hạ cười giễu nói: “Hơn nữa, đừng gọi tôi là Tiểu Hạ! Tiểu Hạ không phải là tên anh có quyền gọi! Xin anh hãy chú ý!”
“Cái gì?”
Mà cảnh tượng tạt rượu Trần Khiêm này làm rất nhiều doanh nhân phải ngơ ngẩn.
Mẹ nó, không còn đơn giản là trả đũa nữa đâu. Nhóm Lý Chấn Quốc đứng lên: “Làm càn!” Mắt thấy sắp cãi nhau.
Trần Khiêm lại lau rượu vang trên mặt, ý bảo nhóm Lý Chấn Quốc đừng quan tâm.
“Được, cô Dương, bây giờ có thể rồi chứ?” Trần Khiêm giơ ly lên. “Được thôi!"
Dương Hạ cười nhạt, sau đó nâng ly lên rót thẳng lên đầu Trần Khiêm.
“Ly này, là sự trả thù tôi dành cho anh!” Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn. Cho đến ly thứ ba, Dương Hạ mới uống. Thì ra Dương Hạ chờ mình ở đây à.
Sau khi Trần Khiêm trở về, lòng hơi chua xót.
Nói thật lòng, không phải Trần Khiêm sợ Dương Hạ mà là trong khoảng thời gian ngắn, anh không biết mình nên đối phó cô bằng cách nào.
Đặc biệt là sau khi cô ta nói cô ta vẫn còn là gái trinh.
Haiz, tóm lại bây giờ lòng Trần Khiêm rất phức tạp.
Đợi sau khi tiệc giao lưu kết thúc, Lý Chấn Quốc đi tìm bậc thầy giám định ngọc bích đến từ Nam Dương.
Mà Trần Khiêm thì.
Lại đi tìm Dương Hạ.
Dương Hạ thì cũng biết Trần Khiêm sẽ đến tìm mình nên giờ đây đang ngồi bên ngoài trang viên chờ Trần Khiêm.
“Cô Dương, tôi mong cô có thể giải tán những người mà cô đã phái đi theo dõi Tô Tử Nguyệt! Cô đã đạt được mục đích muốn tôi nhục nhã rồi!”
Trần Khiêm nói.
“Ha ha, anh yên tâm, tôi sẽ không làm hại cô ta đâu, dù sao người tôi thù là anh, tôi và cô ta không liên quan gì đến nhau. Tại sao tôi lại muốn hại cô ta chứ, nhưng tiền đề là anh ngoan ngoãn làm hai việc này cho tôi!”
Dương Hạ nói.
Trần Khiêm thở dài: “Được, cô nói đi!”
“Hai chuyện này, với anh mà nói thì cũng đơn giản thôi. Thứ nhất là đưa biệt thự Vân Đỉnh của anh cho tôi ở vài ngày!”
“Anh yên tâm, tôi sẽ không tống tiền nhà anh đâu, tôi chỉ mượn dùng vài ngày! Không khó đúng không?”
Dương Hạ nói.
“Được!
Trần Khiêm gật đầu.
“Còn chuyện cuối cùng à, cũng rất đơn giản. Anh giúp tôi dạy dỗ một người, làm ông ta đóng cửa là được! Hơn nữa người này là một tên cực kỳ khốn nạn, tôi tin rằng anh sẽ không thấy khó xử đâu!”
 
Chương 739: Xin hỏi anh cần gọi gì


Dương Hạ nói.
“Ai?” Trần Khiêm nói.
“Ông ta tên là Lý Hồng Phong, tính ra là người cùng thôn với ba mẹ tôi. Lúc trước ông ta là anh em kết nghĩa với ba tôi, nhưng sau đó người này mượn nhà tôi vài trăm nghìn đến Kim Lăng làm ăn, sau đó chuyện làm ăn khởi sắc nhưng không chịu trả tiền. Anh cũng biết đó, lúc năm hai tôi xin nghỉ về quê, là vì ông ta đã phái người đánh ba tôi, tôi đã từng kể anh nghe rồi!”
Lúc nói câu cuối cùng, giọng Dương Hạ thì thầm.
Dù sao nói đến chuyện trước kia của hai người, lòng Dương Hạ cũng thấy hụt hãng.
“Tôi biết nhưng tại sao lại kêu tôi. Bây giờ cô hoàn toàn có thể dạy dỗ ông ta mà, dạy dỗ thế nào cũng được!”
Trần Khiêm nghỉ ngờ nói.
“Ha ha, tôi dạy dỗ, chỉ sợ ông ta sẽ không nhớ, chuyện thế này tôi cũng không tiện sai người nhà họ Long làm. Tất nhiên đây chưa phải điều quan trọng, quan trọng là ở Kim Lăng này anh nổi tiếng như vậy, anh ra tay, sẽ mạnh hơn tôi nhiều!”
Dương Hạ nói. “Người đó khốn nạn lắm. Tôi nhớ lúc trước ông ta còn kêu người đến trường xử cô, là người mở quán bar đúng không?”
Trần Khiêm cũng nhớ những chuyện trước kia.
“Là ông ta đó! Thôn chúng tôi có vài cô gái bị ông ta hại đời rồi. Em gái tôi cũng suýt bị, anh nói xem ông ta có nên chết đi hay không?”
“Được, chuyện này tôi sẽ làm giúp cô nhưng sau khi làm xong, mong cô đừng nhắm vào bạn tôi nữa!”
“Được thôi, bây giờ tôi sẽ cho người của tôi rút!”
Dương Hạ nói xong thì xoay người ngồi vào xe, ngay sau đó tài xế lái xe đi.
“Cậu Trần, anh nói gì với cô ta rồi, hôm nay anh nể mặt cô ta quá nhỉ?”
Lúc này, Bạch Tiểu Phi và Hoàng Vĩnh Hào chạy sang.
“Đúng đó cậu Trần!” Bạch Tiểu Phi giận thay Trần Khiêm.
“Tôi biết ý các cậu, tôi cũng không hề sợ cô ta, tôi chỉ muốn không muốn ra tay với cô ta thôi. Mong rằng sau khi cô ta hả giận xong thì sẽ không quậy phá nữa, mọi người cũng không liên quan gì đến nhaul”
Trần Khiêm lạnh lùng nói. “Đúng rồi, đợi lát nữa tôi về nhà thay quần áo, sau đó các cậu đến chỗ này với tôi, chuẩn bị người
nhé! Xử lý chuyện này với tôi!”
Trần Khiêm nói với Bạch Tiểu Phi và Hoàng Vĩnh Hào.
“Không thành vấn đề đâu cậu Trần! Tụi em sẽ chuẩn bị ngay!”
Hai người cũng không hỏi chuyện gì, đi gọi điện thoại ngay.
Mà sau khi Trần Khiêm quay về biệt thự Vân Đỉnh thay quần áo.
Lên một chiếc xe, Bạch Tiểu Phi lái, Trần Khiêm và nhóm Hoàng Vĩnh Hào đi thẳng đến một quán bar nhỏ trong Kim Lăng.
“Cậu Trần, đến đây xử hả?”
Ba người xuống xe.
Bạch Tiểu Phi hút thuốc cười nói.
“Nghe nói chỗ này có điếm đó, động đen!”
“Tại vì đen nên mới đến!”
Trần Khiêm cười gượng.
“Hả? Anh có nhầm không vậy? Anh đừng nói với em anh muốn đến đây khai trai nha?”
Hoàng Vĩnh Hào ngạc nhiên. “Cút đi! Hôm nay chúng ta...”
Trần Khiêm thầm thì với Hoàng Vĩnh Hào và Bạch Tiểu Phi vài câu.
Lúc này mắt hai người mới sáng lên. Sau đó ba người nghênh ngang bước vào.
Trong sảnh chính, chọn một lô ghế dài, ba người ngồi xuống.
Mà sau khi Trần Khiêm ngồi xuống thì liên tục nhìn xung quanh.
Lúc này mới nhìn sang quầy bar, có một người đàn ông trung niên xăm rồng cọp toàn thân, để đầu trọc đang đút tay vào túi, nói chuyện với mấy tên giang hồ.
Tất nhiên Trần Khiêm cũng biết người đàn ông trung niên này, đúng là người đã nợ tiền ba Dương Hạ.
Lúc đó tìm Dương Hạ gây chuyện, mình còn bị đàn em của ông ta đánh một trận.
Tất nhiên nếu Dương Hạ không nhắc đến chuyện đó thì Trần Khiêm đã quên mất rồi.
Lần này, anh đồng ý với Dương Hạ sẽ hóa giải mâu thuẫn này.
Nếu không, Trần Khiêm cũng chẳng thèm quan tâm đến cô ta.
“Quý khách, xin hỏi anh cần gọi gì?”
Lúc này, có một cô gái ăn diện hoa hòe lộng lẫy bước đến.
Hỏi Trần Khiêm đang nằm trên sô pha, gác hai chân lên bàn.
“Không cần!” Trần Khiêm nhắm mắt thầm thì. “Hả? Nhưng mà chỗ chúng tôi có..." “Mẹ nó, đã nói không cần rồi, không nghe hả?!I!”
Bạch Tiểu Phi đá chiếc bàn bên cạnh, đứng lên quát thẳng vào cô gái...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top