Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 640: Lần này chết chắc rồi


"Lý Tiếu, thấy sao? Anh em của tôi ngắm trúng cửa tiệm của cậu, hơn nữa nói thế nào thì lần này cũng là cậu trêu chọc em họ của anh em tôi trước, vì vậy mau kí tên để đỡ phải chịu khổ đi!"
Lý Tiểu Cương và Dương Quốc Quyền đi đến.
Vừa vỗ vào mặt Lý Tiếu vừa nói.
"Hừ, cút con mẹ mày đi, có giỏi thì thả tao ra, hai chúng ta đánh tay đôi!"
Hai mắt Lý Tiếu đỏ lừ. Bốp!
Lý Tiểu Cương ngẩng đầu, sau đó tát Lý Tiếu ba phát liên tiếp.
Định bảo cánh đàn em cùng đánh Lý Tiếu.
Còn mụ đàn bà đanh đá kia thì lạnh lùng đi tới chỗ Trần Khiêm định đánh anh.
Nhưng đúng lúc này.
"Anh Cương, anh Quốc Quyền, tiêu rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Một tên đàn em chạy vọt tới, đi chưa được hai bước đã ngã sấp mặt vì hoảng hốt.
"Chuyện gì?" Lý Tiểu Cương quát.
"Bên ngoài... bên ngoài có rất nhiều cảnh sát vũ trang và siêu xe bao vây kín tòa nhà hoang này rồi!"
Tên đàn em trả lời.
Lần này thì sự việc trở nên ầm ï rồi. Lý Tiểu Cương giả mạo cảnh sát bắt Lý Tiếu và Trần Khiêm, cứ tưởng hai người họ không có chỗ dựa.
Gã định dạy dỗ một trận ra trò để Lý Tiếu bớt kiêu ngạo, sau đó chèn ép anh ấy trên thị trường xe secondhand.
Nhưng không ngờ lại đụng phải thần tiên phương nào thế này!
Lực lượng cảnh sát vũ trang lớn đã kéo tới rồi.
Trước kia Lý Tiểu Cương từng bị bắt vào tù vì chuyện này, nhưng rõ ràng là lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước nhiều.
"Mày có nhìn rõ không? Sao lại thế?"
Lý Tiểu Cương cũng không kịp trở tay.
Gã vội chạy đến cửa sổ ngó ra ngoài, quả nhiên
bên dưới đen kịt, toàn người là người.
Đèn xe bên ngoài sáng rực, ban đêm sáng như ban ngày.
"Trời ạ, hiếm người biết tòa nhà hoang này, sao bọn họ lại điều tra được?"
Sắc mặt Dương Quốc Quyền cũng trở nên tái mét.
"Tiêu rồi tiêu rồi, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!"
Hai mẹ con nhà kia cũng hoảng sợ.
Giờ đây bọn họ nuốt nước miếng: "Anh Cương, anh Quốc Quyền, phải làm sao bây giờ?"
"Tao đếch biết phải làm sao!"
Lý Tiểu Cương cũng chấn động.
Mà lúc này.
Bên ngoài vang lên tiếng phá cửa.
"Đứng iml Tất cả không được nhúc nhích!"
Một nhóm cảnh sát vũ trang ập vào.
Đồng thời, Dương Quốc Quyền và Lý Tiểu Cương trước cửa sổ bị đèn cường quang rọi vào mắt.
Khi nhóm Trần Khiêm được giải cứu, đám Lý Tiểu Cương đã bị đè xuống.
Người ở bên ngoài đều đang đợi.
"Cậu Trần! Đã để cậu sợ hãi rồi, chúng tôi cũng vừa mới điều tra ral"
Triệu Tử Hưng, Lý Chấn Quốc và các khách quý đều bước tới.
“Tôi không sao!"
Trần Khiêm đáp.
Chẳng qua anh không ngờ tên Lý Tiểu Cương này lại to gan như vậy, làm anh sợ bóng sợ gió một trận.
Lý Tiểu Cương và Dương Quốc Quyền bị áp giải bên cạnh đều ngu người luôn.
Những người trước mặt đều các các nhân vật tai to mặt lớn chỉ có thể nhìn thấy trên ti vi, bọn họ gọi tên này là cậu Trần?
Đối phương là cậu Trần phố Kim Lăng?
Hai người đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Lần này chết chắc rồi!
 
Chương 641: Anh vừa lảm nhảm gì đó


Hai mẹ con nhà kia càng khiếp sợ hơn.
"Trần Khiêm... Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Thấy các nhân vật tai to mặt lớn ân cần hỏi han Trần Khiêm, Lý Tiếu cũng nghi ngờ.
"Về rồi tớ sẽ nói rõ với cậu!"
Trần Khiêm thầm nghĩ, đã đến nước này rồi thì chi bằng nói thẳng với Lý Tiếu, anh em có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, không cần phải tiếp tục giấu Lý Tiếu thân phận của mình nữa.
Bởi vì sự cố này, Trần Khiêm không thể tham gia bữa tiệc tối nay được.
Anh và Lý Tiếu phải đi lấy lời khai.
Có điều, nghe ý tứ của chủy tịch huyện Lý thì có lẽ phải nghiêm túc điều tra Dương Quốc Quyền và Lý Tiểu Cương, lần này dù không chết cũng phải ngồi tù mười hai mươi năm.
"Có thể nói chuyện này đã gây ảnh hưởng xấu tới huyện Bình An chúng ta, chậm chí ảnh hưởng trực tiếp tới chiều hướng phát triển của huyện Bình An. Lý Tiểu Cương, tên nhân viên làm công tác giải tỏa di dời này đúng là ăn hùm mật gấu mà! Nghiêm trị, nhất định phải nghiêm trị!"
Trong văn phòng, chủ tịch huyện Lý nổi giận lôi đình.
Ông ta hất một chồng tài liệu xuống đất.
Dọa cấp dưới giật bản.
“Chủ tịch huyện Lý, Lý Tiểu Cương là một kẻ liều mạng, trước đây hắn từng làm chuyện tương tự rồi, còn ngồi tù nữa, thật sự là dạy mãi không sửa.
Nhưng lần này đủ để phán anh ta tội bắt cóc."
"Ừ, vậy anh ta có chỗ dựa không? Nói cách khác, có ai cực kỳ thân thiết với anh ta không?"
Chủ tịch huyện Lý hỏi.
"Không có. Tuy nhiên, nếu nói qua lại thân thiết thì hình như trưởng phòng Khương phòng đầu tư từng đi ăn cơm cùng anh ta nhiều lần."
"Khương Vệ Đông?"
Chủ tịch huyện Lý nhíu mày.
"Vâng, nhưng Khương Vệ Đông rất trong sạch, thanh liêm, không có vấn đề. Gó lẽ vì lý do công việc nên ông ấy không tránh khỏi giao tiếp với những tên
này:
Cấp dưới đáp.
"Hừ, vậy cũng không được, có nói thế nào thì tên này cũng quen biết Khương Vệ Đông và hợp tác với phòng đầu tư bọn họ. Bây giờ Lý Tiểu Cương gây họa lớn như vậy, Khương Vệ Đông không thoát khỏi trách nhiệm. Thế này đi, điều Khương Vệ Đông ra khỏi phòng này! Ở đâu còn có vị trí trống?"
Chủ tịch huyện Lý nổi giận.
"Chỉ còn bên tuyên truyền trống vị trí phó phòng tài liệu thôi, nhưng Khương Vệ Đông..."
"Hừ, để ông ta làm nhân viên đi, chẳng phải mọi người đều nói Khương Vệ Đông viết văn rất hay sao,
vừa khéo cho ông ta phát huy sở trường!"
Nói rồi chủ tịch huyện Lý chắp tay sau lưng rời đi!
Lại nói tới Trần Khiêm. Mất cả đêm mới xử lý xong chuyện này.
Sáng hôm sau ra ngoài, Trần Khiêm dứt khoát
đi cùng Lý Tiếu tới tiệm xe secondhand của anh ấy.
Lý Tiếu và Tô Đình đều tò mò về thân phận hiện tại của Trần Khiêm.
Sau khi hai người hỏi, Trần Khiêm liền giải thích.
"Trần Khiêm, thật hay giả vậy? Cậu chính là cậu Trần phố Kim Lăng ư?"
Lý Tiếu thốt lên đầy kinh ngạc. Tô Đình cũng giật mình. "Ừ, đúng vậy!"
"Vậy tập đoàn Mộng Tưởng Gia cũng là của cậu
Lý Tiếu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
"Phải!"
Trần Khiêm mỉm cười: "Vì vậy, tớ bảo cậu làm kinh doanh đại lý xe quy mô lớn không phải nói suông. Lát nữa sẽ có người tới xử lý thủ tục bàn giao giúp cậu!"
"Thật sao?" Tô Đình mở to mắt.
"Đương nhiên là thật!"
Đêm qua Trần Khiêm đã nói với Lý Chấn Quốc việc này, bắt tay vào làm không có gì khó.
Đó cũng là lý do tại sao Trần Khiêm muốn đi cùng Lý Tiếu tới đây.
Hai anh em trò truyện một lúc lâu, Trần Khiêm mới đứng lên trở về khách sạn.
Hiện tại Trần Khiêm không có xe, ở huyện Bình An cũng không bắt được xe.
Thế là anh đi xe đạp về.
Lý Tiếu đứng trước cửa nhìn Trần Khiêm rời đi, tấm tắc lấy làm lạ: "Người anh em của mình khiêm tốn quá. Nếu mình giàu như vậy thì kiểu gì khi ra ngoài cũng phải có dàn xe Maybach mở đường, đi đến đâu cũng phải có mười mấy cô nàng cùng vệ sĩ đi theo đến đó! Con mẹ nó, chuyện hôm qua Dương Quốc Quyền đã chọc giận mình rồi, nếu không làm cho cả nhà gã hối hận vì đã sống trên thế gian này thì mình không gọi là Lý Tiếu!"
Lý Tiếu nói với vẻ căm hận.
"Hừ, anh vừa lảm nhảm gì đó?" Tô Đình trừng mắt.
"Anh bảo sẽ làm cho cả nhà Dương Quốc Quyền phải hối hận vì đã đến thế giới này!"
"Em đang nói tới câu trước đó!" "Phải có mười mấy cô nàng... ÁI"
Lý Tiếu còn chưa nói hết câu đã bị Tô Đình nhéo mạnh cạnh sườn.
Trần Khiêm đi xe đạp tới cửa khách sạn.
Anh vừa mới xuống xe thì trông thấy một cô gái đỡ chân, khập khà khập khiễng, hình như đang tìm taxi.
Mà cô gái này.
Trần Khiêm lập tức quay mặt đi, định vào khách sạn.
"Trần Khiêm?"
Cô gái kia bỗng cất tiếng gọi, hiển nhiên đã nhìn thấy anh...
 
Chương 642: Nhưng tôi không có xe mà


Cô gái này chẳng phải Khương Nhiên Nhiên thì là ai?
Trần Khiêm chưa đến mức hận Khương Nhiên Nhiên, cũng không đến nỗi phiền chán.
Anh chỉ không muốn gặp cô ta mà thôi.
Ha ha, thỉnh thoảng ngẫm lại thì thấy tâm trạng là một điều thật thú vị.
Nhớ hồi bé, lúc mới bảy tám tuổi, mình được ba dẫn tới gặp Khương Nhiên Nhiên.
Mình cảm thấy Khương Nhiên Nhiên thật đẹp! Sau này lớn lên, nếu cô bé làm vợ mình thì tuyệt biết mấy!
Dù sao hồi ấy Khương Nhiên Nhiên cũng là cô bé xinh xăn đáng yêu, trắng nõn, mặc quần áo đẹp.
Có điều cô bé rất kiêu ngạo, chê Trần Khiêm không phải người thành phố.
Trần Khiêm muốn thân thiết với cô ta, song cô ta lại mắng anh.
Mặc dù Trần Khiêm rất sợ cô ta, nhưng vẫn muốn lấy cô ta làm vợ.
Mãi cho tới khi anh lên cấp hai, cảm giác này mới phai nhạt đi nhiều.
Bây giờ gặp lại, Trần Khiêm dám đảm bảo, chỉ cần mình bại lộ thân phận thì đừng nói đến chuyện theo đuổi Khương Nhiên Nhiên, có khi cô ta còn theo đuổi lại anh nữa đấy.
Nhưng hiện tại là hiện tại, không phải quá khứ.
Hiện tại Trần Khiêm chỉ muốn tránh mặt cô ta, đừng bao giờ gặp nhau mới tốt.
Có điều sợ cái gì thì gặp cái đó! "Trần Khiêm, cậu không nhìn thấy tôi sao?"
Hình như Khương Nhiên Nhiên bị đau chân, cô †a giận dỗi hỏi Trần Khiêm.
"Không... Không nhìn thấy!"
Trần Khiêm lúng túng đáp.
"Vốn dĩ hôm nay tôi định ngồi xe đi thành phố Kim Lăng nhưng không cẩn thận bị trẹo chân, không
đi được nữa!"
Khương Nhiên Nhiên chạy tới bên cạnh Trần Khiêm nói.
"Ờ ờ, nếu không có việc gì thì tôi vào trước đây!"
Trần Khiêm chỉ vào khách sạn, xoay người định rời đi.
"Này này này, cậu có ý gì, tôi nói tôi bị đau chân, vậy mà cậu không hỏi han câu nào!"
Khương Nhiên Nhiên hậm hực trách.
Thái độ lạnh lùng của Trần Khiêm khiến Khương Nhiên Nhiên khó chịu.
Đúng vậy, trước đây Trần Khiêm rất sợ mình. Có thể nói, vào lần đầu tiên gặp nhau ở nhà, nếu mình bảo cậu ta làm gì cậu ta nhất định sẽ cuống lên.
Hơn nữa, lúc ấy mình không coi mỗi lời nói mỗi hành động của Trần Khiêm ra gì.
Nhưng chẳng biết bắt đầu từ bao giờ, có lẽ là từ khi biết Trần Khiêm có tiền.
Khương Nhiên Nhiên cảm thấy Trần Khiêm đã khác xưa, mà bản thân mình cũng bắt đầu để ý Trần Khiêm nghĩ thế nào về mình cùng với mỗi lời nói mỗi hành động của cậu ta.
Cô ta lại nghĩ tới thái độ lạnh lùng của Trần Khiêm lúc nấy.
Nếu là trước kia, cô ta thích thế nào thì thế đó, không quan tâm gì hết.
Nhưng bây giờ không thể, Khương Nhiên Nhiên cảm thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu!
"Ừ ừ, vậy chân cậu không sao chứ?"
Trần Khiêm hỏi đầy bất đắc dĩ.
"Hừ, không sao!"
Khương Nhiên Nhiên tức giận.
Cô ta tận mắt nhìn thấy Trần Khiêm rút sáu trăm nghìn tiền mặt ở ngân hàng, còn giúp cô Lâm hoàn thành chỉ tiêu, nhờ đó bà ta trở thành phó tổng giám đốc ngân hàng. Hôm qua mẹ cô ta vừa khóc lóc vừa kể lể chuyện này.
Quả thật sau khi nghe xong, Khương Nhiên Nhiên vô cùng khiếp sợ!
Có cảm giác mình sắp mất đi thứ gì đó!
"Không sao thì tốt. Tôi phải trở về ngủ, hôm qua bận rộn cả đêm!"
Trần Khiêm cũng mệt thật.
Lúc này anh chỉ muốn vào khách sạn.
"Thì ra cậu vẫn luôn ở đây?" Khương Nhiên Nhiên lại kinh ngạc lần nữa.
"Ừ!" Trần Khiêm hờ hững gật đầu, sau đó đi về phía khách sạn.
"Trần Khiêm, cậu lạnh lùng với tôi thật đấy. Chân tôi đang bị thương, muốn về nhà, cậu không đưa tôi về sao?"
'Vành mắt Khương Nhiên Nhiên đỏ hoe.
Đáng lý ra chàng trai này phải yêu thương mình, nhưng bây giờ lại lạnh nhạt với mình là sao?
"Nhưng tôi không có xe mà? Chẳng phải tôi đã bán chiếc xe G500 rồi sao, tôi chẳng có cách nào đưa cậu về nhài"
Trần Khiêm xòe tay bất lực.
"Vậy... Cậu có xe đạp mà, cậu chở tôi bằng xe đạp đi. Còn nữa còn nữa, hôm qua cậu làm mẹ tôi giận đến đổ bệnh, cậu không đi thăm một lát sao?"
 
Chương 643: Chúng ta về thôi


Khương Nhiên Nhiên lại hỏi.
"Vớ vẩn! Cái gì mà bị tôi chọc tức đến đổ bệnh! Liên quan gì tới tôi!"
Trần Khiêm mắng.
"Ôi chao! Được rồi được rồi, tôi nói sai được chưa, cậu đừng giận!" Khương Nhiên Nhiên suýt bật khóc vì tủi thân.
Từ trước tới giờ chưa từng có ai mắng cô ta như vậy, nhưng vừa bị Trần Khiêm mắng, cô ta lại
cảm thấy mình nói sai, tỏ vẻ áy náy.
Thật ra Khương Nhiên Nhiên vừa áy náy vừa xấu hổ khi bị mắng, cô ta càng nói càng khó chịu.
Nước mắt tuôn rơi lã chã.
Thấy cô ta khóc, Trần Khiêm cảm thấy mình hơi nặng lời.
Dù sao bây giờ hễ nghe thấy Khương Vệ Đông và Đường Lan là Trần Khiêm lại giận run người.
Giọng điệu mềm mỏng hơn: "Cậu tự bắt xe đi, tôi phải về nghỉ ngơi!"
“Tôi không đi!" Khương Nhiên Nhiên cũng cáu kỉnh. Đứng lì bên cạnh xe đạp của Trần Khiêm.
Haizl
Trong tình huống này, nếu Trần Khiêm lại măng cô ta thêm lần nữa thì cũng hơi ngại.
Anh thầm nghĩ nếu mình không đưa cô ta về thì xem chừng khó mà trở về ngủ được.
May mà chung cư nhà cô ta cách đây không xa.
Trần Khiêm gật đầu: "Thôi được rồi, nếu cậu không ngại ngồi xe đạp thì tôi sẽ chở cậu về bằng xe đạp."
"ừ"
Khương Nhiên Nhiên gật đầu thật mạnh.
Cô ta ngồi phía sau Trần Khiêm, một tay nắm hờ áo của anh.
"Trần Khiêm, tôi không ngờ cậu biết đi xe đạp. đó. Đến bây giờ tôi còn chưa biết đạp xe đạp đó."
Khương Nhiên Nhiên lên tiếng. "Ha ha, hồi bé tôi dạy cậu, chẳng phải cậu măng chỉ có đồ nhà quê mới đi xe đạp sao?" Trần
Khiêm cười châm chọc.
"Tôi...
Khương Nhiên Nhiên đỏ mặt, nhớ lại lúc Trần Khiêm còn bé đến nhà mình đã biết đi xe đạp rồi.
Khi ấy chú Trần cũng đạp xe chở Trần Khiêm tới.
Còn bây giờ, mình thì sao? Không ngờ mình lại ngồi trên xe đạp.
Hơn nữa cảm giác này còn thoải mái hơn ngồi trên xe hơi của Lâm Đông. Thật kỳ lạ!
Mà phản ứng của Khương Nhiên Nhiên khiến Trần Khiêm nghĩ tới một câu nói.
Thà khóc trong BMW còn hơn cười trên xe đạp.
Thật ra Trần Khiêm cảm thấy điều quan trọng không phải BMW hay xe đạp, mà là ai đạp xe đạp, ai lái BMW.
Hai người trò truyện vu vơ dọc đường, cuối cùng cũng tới nơi.
Khương Nhiên Nhiên lại khăng khăng bắt Trần Khiêm dìu cô ta vào thang máy.
Khi tới nhà Khương Nhiên Nhiên, Trần Khiêm mới phát hiện mới hơn chín giờ, lúc này nhà chú Khương rất náo nhiệt.
Bởi vì trong nhà có rất nhiều khách.
Khương Vệ Đông đang ngồi trên sô pha, hai tay đỡ trán, rõ ràng là có chuyện phiền lòng.
Sắc mặt Đường Lan cũng vô cùng khó coi.
Bên cạnh có không ít người trung niên, chắc là đồng nghiệp của Khương Vệ Đông đang khuyên nhủ ông ta chuyện gì đó.
Ngay cả thăng nhãi Lâm Đông cũng ở đây, bên cạnh là một người đàn ông trung niên khá giống anh ta.
Hẳn là cha của Lâm Đông.
Hiển nhiên Khương Nhiên Nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, có hơi mờ mịt.
Ngược lại, qua lời khuyên của bọn họ, Trần Khiêm đã hiểu sơ sơ.
Thì ra không biết Khương Vệ Đông lại gây ra chuyện gì, bị điều đến phòng khác làm trưởng phòng văn chức!
Bây giờ ông ta đang rầu rĩ đấy.
"Cha mẹ, hai người xem ai tới này!"
Khương Nhiên Nhiên cất lời.
Trần Khiêm nay đã khác xưa, có địa vị quan trọng trong lòng Khương Nhiên Nhiên.
"Ha ha, là cậu ta. Cha à, tên này là Trần Khiêm mà con đã kể với cha đó. Người ta rất ghê gớm, bây giờ Nhiên Nhiên cũng đối tốt với cậu ta. Hơn nữa, Trần Khiêm rất giàu, rút sáu trăm nghìn tiền mặt ở ngân hàng đấy. Con thấy hai cha con mình ở đây quá dư thừa, cũng không giúp gì được cho chú Khương. Mình về thôi!"
Lâm Đông lạnh lùng nhìn Trần Khiêm, kéo ống tay áo cha mình.
Cha anh ta cũng gật đầu: "Ừ, chúng ta về thôi. Lão Khương, ông tự nghĩ cách giải quyết chuyện này bill
Dứt lời ông ta đứng dậy. "Phó viện trưởng Lâm, ông đừng đi, cậu ta không phải khách nhà chúng tôi đâu, ông mới là khách quý của chúng tôi!"
Nói rồi Khương Vệ Đông hung hăng lườm cô con gái kém cỏi, đồng thời giận dữ quát:
"Nhiên Nhiên, con bị làm sao thế! Con mèo con chó gì cũng dắt về nhà!"
 
Chương 644: Cháu tới rồi đấy à


Khương Vệ Đông nói thứ chó thứ mèo, Trần Khiêm không cần nghĩ cũng biết là đang mỉa mai mình.
Đồng thời cũng bày tỏ thái độ của mình với gia đình nhà Lâm Đông.
Trần Khiêm tức giận.
“Ba, ba nói gì vậy chứ, Trần Khiêm đã vào trong nhà ngồi rồi!”
Khương Nhiên Nhiên lại giận dữ phản bác lại.
“Nhiên Nhiên, sao lại để người này vào nhà làm gì chứ, cái thứ ăn cây táo rào cây sung. Bảo cậu ta đi giúp cho Lâm Tiểu Phượng đi, ân tình lớn như vậy tặng cho Lâm Tiểu Phượng chứ cũng không cho nhà ta, giờ thì hay rồi, Lâm Tiểu Phượng thành phó tổng giám đốc rồi, còn kiêm cả giám đốc nữa. Hào quang của bà ta, nhà họ Khương không chiếm được chút nào đâu!”
Đường Lan nói với vẻ thù hẵn.
Sở dĩ nói như vậy là vì Đường Lan biết, ân tình lần này quá lớn, cho dù Trần Khiêm có bản lĩnh đi nữa thì cũng không thể giao cho mình nhiều nghiệp vụ của công ty như vậy được.
Mình không nhờ cậy được cậu ta chút nào thì nể mặt cậu ta làm gì chứ?. Có‎ gì‎ ho??‎ Chọ?‎ ?hử‎ ??ang‎ ﹙‎ ???‎ ⅿ??uyen.?n‎ ﹚
Cứ mắng cậu ta một trận té tát.
“Hừ, cậu nói nhà họ Khương chúng tôi giúp cậu như thế, chú Khương của cậu còn đặc biệt cho cậu việc mà cậu muốn làm, cuối cùng thì sao, cậu còn sáu trăm nghìn tệ, mà cậu chỉ quyên góp được cho chú Khương của cậu năm trăm nghìn tệ, cậu bản lĩnh quá mà, muốn cút đi đâu thì cút mau đi!”
Đường Lan mất kiên nhẫn vẫy tay, trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Tất cả mọi người trong phòng khách đều nhìn Trần Khiêm như một trò đùa.
Lâm Đông khoanh tay cười: “Phải đấy chú Khương, cậu ta có sáu trăm nghìn tệ, kết quả lại góp cho chú năm trăm nghìn, việc này đúng là hết nói nổi mài”
Mặt Khương Vệ Đồng lúc trắng lúc xanh, ngay lập tức chỉ vào Trần Khiêm: “Cậu cút ra khỏi nhà họ Khương ngay cho tôi!”
Choảng!
Nói xong, tách trà nóng ở trên bàn bị ném mạnh về phía chân Trần Khiêm.
Nước nóng bản tung tóe lên quần của Trần Khiêm.
Trần Khiêm lo sẽ bị bỏng.
“Ba, ba đang làm gì vậy chứ, là Trần Khiêm đưa con về thôi!”
Khương Nhiên Nhiên gấp đến bật khóc.
“Nhiên Nhiên, ba nói cho con biết, từ nay về sau không được qua lại với cái thứ nhà quê này nữa!”
Khương Vệ Đông tức giận nói.
Lúc này, Trần Khiêm lạnh lùng quét mắt qua Khương Vệ Đông với Đường Lan. Nếu như là người xa lạ thì bây giờ Trần Khiêm cũng chẳng thèm quan tâm ba bảy hai mốt gì mà xông vào đạp chết bọn họ cho rồi.
Trần Khiêm nuốt cục tức xuống rồi xoay người đi ra cửa.
Trong lòng thầm nhủ, nhà họ Khương mấy người, nếu sau này thân phận của mình và của ba mình được phơi bày, không biết mặt mũi các người có còn thế này nữa không?
Trần Khiêm rời đi trong tức giận.
Sau khi Trần Khiêm rời đi không lâu.
Hứa Hinh gọi một chiếc xe, đem theo một túi quà lớn đến nhà họ Khương.
Chuyện này cô ấy cũng nghe nói rồi, mặc dù trước đây cô Lan với mẹ mình cứ đấu đá lẫn nhau.
Nhưng cũng không quản chuyện của con trẻ hai bên.
Ví dụ như nếu Nhiên Nhiên đến nhà mình chơi thì mẹ cũng sẽ tiếp đãi Nhiên Nhiên rất tốt.
Nếu mình đến nhà Nhiên Nhiên chơi thì cô Lan cũng sẽ đối đãi với mình không tệ.
Cho nên sau khi nghe nói cô Lan bị kích động, Hứa Hinh liền đến thăm.
“Tiểu Hinh, cháu tới rồi đấy à!”
 
Chương 645: Vậy ai gọi đây?


Đường Lan nói.
Hứa Hinh bước vào trong thì nhìn thấy tách trà đã vỡ trên đất, còn thấy Khương Nhiên Nhiên đang khóc thút thít, trong chốc lát cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đi đến bên cạnh an ủi Khương Nhiên Nhiên.
“Được rồi đấy lão Khương, đừng có tức giận nữa. Mặc dù chuyện này không giống chuyện sạt lỡ lần trước, nhưng kết quả lại giống nhau, trách nhiệm của ông chẳng có bao nhiêu mà lại bị liên lụy rồi!”
“Chỉ có một cách để giải quyết thôi!” Ba Lâm nói.
“Vậy phó viện trưởng Lâm, ông mau nói đi!” Khương Vệ Đông lấy lại tinh thần.
“Vẫn phải dựa vào quan hệ với tập đoàn Mộng Tưởng Gia, hơn nữa việc này tốt nhất là nên tìm mấy người nổi tiếng bên cạnh cậu Trần thì mới có thể giải quyết được! Dù sao thì họ nói vài lời tốt đẹp với cậu Trần là ông ổn rồi!”
Ba Lâm nói.
Khương Vệ Đông nói: “Nhưng mà người nổi tiếng bên cạnh cậu Trần là Tổng giám đốc Lý với Tổng giám đốc Triệu, tôi đâu thể nào liên lạc được?”
Ông Lâm nói: “Đừng nói là ông, ngay cả tôi còn không liên lạc được đây này. Cho nên chỉ cần tìm Kim Tiểu Sơn - tài xế của Tổng giám đốc Lý, nói không chừng có thể chuyển lời được! Bởi vì Kim Tiểu Sơn là tâm phúc của Lý Chấn Quốc, lời của anh ta chắc Lý Chấn Quốc sẽ để ý. Cho nên có anh ta giúp thì ông sẽ không việc gì nữa rồi!”
“Hơn nữa tôi cũng nghe nói, Kim Tiểu Sơn là người rất nhiệt tình, ông là người của cục xúc tiến thương mại, nhờ cậy anh ta chắc chắn sẽ làm!”
“Vậy ông có cách để liên lạc với Kim Tiểu Sơn không?” Khương Vệ Đông hỏi.
“Tôi không có, tôi cũng đang nghĩ cách để liên hệ với anh ta mài!”
Ông Lâm bất lực lắc đầu.
Sau đó Khương Vệ Đông mới bắt đầu vội vã đi nghe ngóng tìm cách liên lạc với Kim Tiểu Sơn.
“Chú Khương, Kim Tiểu Sơn mà chú nói, cháu biết người có cách liên lạc với anh ta đấy!”
Hứa Hinh nghe cũng hiểu được đại khái là việc gì, lúc này mới nói chen vào.
“Hả? Tiểu Hinh, cháu nói thật à?” Khương Vệ Đông với ba Lâm có hơi ngạc nhiên.
“Vâng ạ, hơn nữa chỉ tiêu của mẹ cháu lần này được kéo lên nhiều như vậy hoàn toàn là do Kim Tiểu Sơn giúp, là một người bạn của cháu đã nhờ anh ta giúp mẹ cháu!”
Hứa Hinh nói.
Còn cẩn thận nhìn cảm xúc của Đường Lan. “Vậy cháu mau nói đi, người bạn này của cháu là ai vậy? Có thể hẹn cậu ấy ăn một bữa cơm được
không, nhờ cậu ấy giúp đỡt”
Khương Vệ Đông bước qua, vừa cười vừa nói với Hứa Hinh.
“Hả? Chú Khương, sao chú lại không biết được? Đáng lý, nếu chú nói một câu thì việc gì cậu ấy cũng sẽ giúp chú mài”
Hứa Hinh ngờ vực nói.
“Ai?”
Khương Vệ Đông ngạc nhiên hỏi, mình mà lại có được mối quan hệ tầm cỡ như vậy à?
“Chính là Trần Khiêm ạ, mối quan hệ giữa Kim Tiểu Sơn với Trần Khiêm rất tốt, hơn nữa để giúp mẹ cháu, Trần Khiêm chỉ nói với Kim Tiểu Sơn một câu thì anh ta đã lập tức giải quyết rồi!”
Hứa Hinh nói.
“Cái gì? Cháu nói ai cơ? Trần Khiêm?”
Khương Vệ Đông với Đường Lan hoàn toàn ngây ngốc.
Khương Vệ Đông ngơ ra, là bởi vì không ngờ rằng Trần Khiêm lại có mối quan hệ lớn mạnh như vậy.
Còn Đường Lan không ngờ rằng Trần Khiêm giúp Lâm Tiểu Phượng lại có quan hệ trực tiếp với Kim Tiểu Sơn, người của Lý Chấn Quốc.
Ba con nhà họ Lâm cũng hoàn toàn sững sờ.
“Tiểu Hinh, cậu chắc chứ? Trần Khiêm quen với Kim Tiểu Sơn sao?”
Khương Nhiên Nhiên vô cùng bất ngờ.
“Ừ ừ, hơn nữa không chỉ là quen biết xã giao thôi đâu, bởi vì tớ thấy Kim Tiểu Sơn có hơi tôn trọng Trần Khiêm thái quá!”
Hứa Hinh nói.
Mặt Khương Vệ Đông lúc xanh lúc trắng, cảm giác như hai má vô cùng nóng rát.
“Lão Khương, giờ làm sao đây, Trần Khiêm bị ông đánh chạy đi rồi!"
Hai má Đường Lan cũng thấy đau.
“Hừ! Không được, gọi điện bảo cậu ta quay lại đây!
Khương Vệ Đông không vui nói.
“Vậy ai gọi đây? Vừa nấy tôi nói mấy lời khó nghe như vậy!”
Đường Lan xấu hổ nói.
“Nhiên Nhiên, con gọi cho Trần Khiêm đi...” Đường Lan nói.
Khương Nhiên Nhiên gật đầu.
Gọi một lát rồi bỏ điện thoại xuống: “Cậu ấy không nghe máy!”
“Ôi, lão Khương à, Kim Tiểu Sơn là người nổi tiếng ở bên cạnh Lý Chấn Quốc, bây giờ Trần Khiêm quan hệ rất tốt với Kim Tiểu Sơn, nếu ông không móc nối được với mối quan hệ này thì chắc chắn là ông hết hi vọng rồi!”
Lúc này, những người khác cũng sôi nổi nói. Khương Vệ Đông không ngờ rằng, có một ngày mình lại phải đi cầu xin Trần Khiêm, hơn nữa còn là
sau khi mình đuổi cậu ta đi.
Khó xử nhất chính là ông ta rồi.
“Ba, con biết Trần Khiêm ở đâu, nếu không thì chúng ta đi tìm cậu ấy đi, ba xin lỗi cậu ấy, nói không chừng Trần Khiêm sẽ tha lỗi cho ba đấy?”
Khương Nhiên Nhiên nói.
“Cái gì? Con bảo ba đi xin lỗi loại người đó sao?” Khương Vệ Đông trừng mắt.
 
Chương 646: Tóm lại là rất khó


Nhưng Khương Vệ Đông cũng không chống lại được lời khuyên của mọi người, hết cách rồi, việc này không tìm Trần Khiêm thì còn có thể tìm ai nữa chứ!
Cho nên cuối cùng, da đầu có cứng cỡ nào. cũng phải đến khách sạn tìm Trần Khiêm.
Kết quả đi cả buổi cũng chẳng tìm thấy người đầu.
Gọi điện thoại cho Trần Khiêm thì lần này máy bận.
Quả thực hiện tại Trần Khiêm đang gọi điện thoại.
“Ba, có tin tức về chuyện ngọc bích rồi, cơ sở sản xuất là ở Tây Nam, có một đoạn lịch sử. Hơn nữa loại ngọc này vô cùng quý giá, xem ra Mộng Hân mà ba bảo con tìm chắc là con nhà quyền quý. nhỉ?”
Trần Khiêm vừa uống cà phê, vừa gọi điện thoại trong một quán cà phê yên tĩnh.
Là ba vừa mới gọi tới, hỏi Trần Khiêm chuyện ngọc bích thế nào rồi.
“Đúng vậy, đương nhiên là con nhà quyền quý rồi. Ba cười
“Vậy ba này, lễ nào gia tộc nhà Mộng Hân không phải ở Đông Nam mà là ở Tây Nam sao? Chẳng phải ba nói lúc ba đi lính ở Đông Nam thì gặp được bà ấy sao?”
Trần Khiêm ngờ vực hỏi.
“Gia tộc nhà Mộng Hân ở đâu thì ba cũng không rõ, thậm chí họ của bà ấy là gì ba cũng không biết, cho nên con phải điều tra cụ thể càng sớm càng tốt, đợi có kết quả rồi thì nói với ba đầu tiên!”
Ba Trần Khiêm cười.
Trần Khiêm đang nghĩ, liệu mình có nên nói với ba về chuyện của Tử Nguyệt hay không, bởi vì rất có khả năng Tử Nguyệt chính là con gái của Mộng Hân.
Nhưng nghĩ lại thì cho dù có nói cũng không giúp được gì nhiều.
Vẫn nên đợi có thêm manh mối rồi nói sau. Trong lúc đang băn khoăn.
Ba Trần Khiêm lại nói: “Đúng rồi Trần Khiêm, cũng sắp đến sinh nhật con rồi đúng không? Ôi, từ lúc con học cấp ba thì ba mẹ với chị con đã không đón sinh nhật cùng con rồi, vốn là năm nay sau khi nuôi dạy con trong cuộc sống nghèo nàn kết thúc thì cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi, cho con một sinh nhật thật vui vẻ!”
“Nhưng mà chị con lại đi Bắc Phi rồi, mấy ngày nữa ba cũng phải đi, khó tránh khỏi việc không thể cùng con đón sinh nhật được!”
Ba Trần Khiêm nói với ý xin lỗi.
Trần Khiêm cười: “Không sao đâu ba, giờ con đang ở huyện Bình An, đợi xử lý xong những chuyện này thì con về nhà cũ vài ngày, ở đó có ông cụ Ngô với bà cụ Ngô mà, cho nên ba yên tâm đi, sinh nhật con năm nào cũng không cô đơn đâu!”
“Vậy thì tốt, sinh nhật lần này là sinh nhật đầu tiên sau khi cuộc sống nuôi dưỡng trong nghèo khó của con kết thúc, cố gắng làm cho náo nhiệt một chút, nhưng mà cũng đừng có làm giống như chị con. Sinh nhật năm đó, chị con mua một hòn đảo ở Thái Bình Dương, mời những người nổi tiếng trên thế giới đến, như vậy quá kiêu ngạo rồi! Con có chừng có mực, chỉ cần không đơn giản quá là được rồi!"
Ba Trần Khiêm dặn dò.
“Con biết rồi mà, mấy việc này ba không cần lo đâu
Lại trò chuyện với ba thêm một số chuyện kinh doanh gần đây, sau đó Trần Khiêm mới cúp máy.
Đọc tin nhắn thì nhắc nhở có vài cuộc gọi nhỡ của Khương Nhiên Nhiên.
Trần Khiêm cũng không định gọi lại. Chuyện của Khương Vệ Đông cứ như vậy đi, Trần Khiêm sẽ không can thiệp vào nữa, dừng lại ở
đây được rồi!
Nếu không thì thế nào mình cũng phải mời nhà bọn họ đến tiệc sinh nhật của mình.
Lúc này, có một người vào quán cà phê. Là một người đàn ông trung niên mặc vest.
Cầm theo một cái phong bì, cung kính đến trước mặt Trần Khiêm.
“Cậu Trần, đây là thư giới thiệu nhận chức mà cậu muốn, tôi đã viết xong cho cậu rồi, đến lúc đó có thể trực tiếp tham gia vào công ty quản lý đầu tư Mộng Tưởng Gial”
Người đàn ông trung niên không dám ngồi xuống mà đứng ở bên cạnh.
“Được, đã phiền ông rồi. Đúng rồi, việc này ngoài ông ra thì đừng nói với bất kì ai khác!”
Trần Khiêm bưng ly cà phê uống một ngụm rồi nói.
“Tôi hiểu, tôi hiểu!”
Lá thư nhận chức này là Trần Khiêm nhờ một giám đốc điều hành giải quyết giúp.
Lần trước nói chuyện với Lý Tiếu, Trần Khiêm biết được nội bộ của công ty quản lý đầu tư có thể rất hỗn loạn.
Cho nên Trần Khiêm định mấy ngày tới sẽ trà trộn vào công ty để xem tình hình bên trong thế nào.
Dù sao thì Trần Khiêm cũng hiểu, nếu như dùng thân phận cậu Trần để vào đó điều tra thì có thể nói là chẳng điều tra ra được cái khỉ khô gì cả.
Tóm lại là rất khó.
 
Chương 647: Tôi còn chưa bắt đầu mà


Hiện tại Lý Chấn Quốc phải chạy qua chạy lại giữa Kim Lăng với huyện Bình An, còn phải phụ trách chuyện ngọc bích.
Trần Khiêm cũng ngại phải phiền tới ông ấy.
Kết quả cuối cùng có tệ hại như người anh em Lý Tiếu nói hay không, Trần Khiêm tự mình vào xem là sẽ biết ngay thôi.
Cho nên mới có sự xuất hiện của cảnh này.
Một số nhân viên ban đầu của tập đoàn thương mại Kim Lăng đều ở lại dự án phát triển núi Vân Mông, dựa theo nguyên tắc đầu tư vào huyện Bình An.
Cho nên một số giám đốc điều hành là người từ tập đoàn thương mại Kim Lăng, đa số được tuyển dụng vào tập đoàn đầu tư Mộng Tưởng Gia thông qua việc sáp nhập công ty.
Nhưng lại chểnh mảng những mối quan hệ bám váy.
Cho nên những mờ ám ở bên trong đương nhiên cũng nhiều hơn.
Buổi trưa tùy tiện tìm một nơi để ăn bữa cơm.
Sau đó Trần Khiêm về thay một bộ vest lịch sự và giày da.
Rồi cầm hồ sơ phỏng vấn và thư giới thiệu đến công ty quản lý đầu tư Mộng Tưởng Gia trực thuộc tập đoàn để phỏng vấn.
“Người đẹp này, địa điểm phỏng vấn của bộ phận đầu tư ở tầng hai mươi sáu phải không?” Vừa vào, Trần Khiêm đã thấy một cô gái trẻ vừa bước ra khỏi thang máy, ôm theo một chồng văn kiện nên hỏi.
“Vâng vâng đúng vậy, anh đến phỏng vấn à, là tầng hai mươi sáu đấy!”
Trông cô gái có vẻ bằng tuổi mình, chắc là cũng mới ra trường thôi, nhìn mặt vẫn còn vẻ non nớt như khi đi học vậy.
“Cảm ơn cô nhé!”
Trần Khiêm cười.
“Đừng khách sáo...!”
Cô gái cũng lịch sự chào lại, không cẩn thận làm rơi chồng văn kiện đang ôm trong người xuống đất.
Trần Khiêm lập tức ngồi xổm xuống, nhặt lên giúp cô ấy.
“Anh cũng vừa ra trường đến đây thực tập à?” Cô gái vừa nhặt vừa cười nói với Trần Khiêm.
“Đúng vậy, cô đến đây bao lâu rồi?”
Trần Khiêm hỏi.
“Tôi mới đến bảy ngày, vẫn chưa hiểu được gì cả, hi hi, tôi cũng ở phòng đầu tư, chúc anh phỏng vấn suôn sẻ nhé, sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi! Tôi là Phương Phi!”
Phương Phỉ cười.
“Tôi tên Trần Khiêm!
“Cảm ơn anh nhé, thang máy đến rồi kìa, cố lên nhé, chúc anh thành công!”
Phương Phỉ cười ngọt ngào, làm điệu bộ chiến thắng với Trần Khiêm.
Trần Khiêm gật đầu sau đó đi vào thang máy. truyen bjyx
Cô gái này xinh đẹp thật, hơn nữa cười lên còn cho người ta cảm giác rất ngọt ngào.
Trắng trẻo sạch sẽ.
Trần Khiêm cũng cảm thấy rất thú vị.
Sau khi vào thang máy.
Chẳng bao lâu sau thì dừng lại ở tầng năm.
Bước vào là một cô gái mặc đồng phục màu đen, trang điểm rất xinh đẹp.
Tuổi tác cũng cỡ Trần Khiêm.
Trần Khiêm đến để phỏng vấn, đương nhiên gặp ai cũng sẽ chào hỏi một tiếng.
Nên cười cười gật đầu với cô gái. Nhưng cô gái đó rất lạnh lùng liếc Trần Khiêm một cái, không trả lời, sau đó dựa vào thang máy
chơi điện thoại.
Không lâu sau, cô gái lại nhìn vào các nút bấm thang máy.
Sau đó hỏi Trần Khiêm: “Anh là người mới đến phòng đầu tư à?”
Giọng nói rất lạnh nhạt.
“Không phải, tôi đến để phỏng vấn!” Trần Khiêm cười, “Vẫn chưa nhận chức nữa!”
“Ha ha, vẫn chưa nhận chức, anh có vẻ rất tự tin nhỉ, nhưng mà chắc chắn anh không có cơ hội đâu!”
Cô gái liếc Trần Khiêm rồi nói.
“Hả? Tại sao? Tôi còn chưa bắt đầu mà?” Trần Khiêm nghi hoặc hỏi.
“Đợi anh lên đó thì biết ngay thôi mà, anh thật sự không may rồi, phòng đầu tư chúng tôi lần này chỉ cần hai người thôi, một nam và một nữ. Cho nên chắc chản là anh không có cơ hội rồi!"
Cô gái lại nói.
Trần Khiêm thầm nghĩ, hôm nay mình ăn mặc cũng rất đàng hoàng lịch sự, tự mình cũng cảm thấy mình rất có khí chất mà, sao lại không có cơ hội nhỉ?
Chẳng mấy chốc đã đến tầng hai mươi sáu rồi.
Đợi đến lúc vào sảnh phỏng vấn thì Trần Khiêm cũng phát hiện ra, tại sao cô gái kia lại nói như vậy...
 
Chương 648: Không cần đâu


Bởi vì sau khi Trần Khiêm lên tới nơi.
Thì mới thấy hôm nay có rất nhiều người đến phỏng vấn.
Ít thì cũng phải ba mươi bốn mươi người, đều là trai xinh gái đẹp cả.
Còn con đường để đi qua sảnh phỏng vấn có một khu vực phòng làm việc.
Có khá nhiều cô gái đang làm việc.
Mỗi lần có một chàng trai khí chất ngời ngời bước từ thang máy ra là mấy cô gái đó cứ như chưa từng nhìn thấy con trai vậy.
'Thốt lên một tiếng “Wow!”
Không ngờ lúc Trần Khiêm bước ra thì tiếng wow đó nhỏ đi rất nhiều.
Cũng không biết có phải là mình không có sức hấp dẫn không nữa.
Chết tiệt! Trần Khiêm thầm oán hận một câu.
“Người thứ ba mươi tám rồi, hôm nay cần hai người, nhiều người đến như vậy làm gì không biết!”
Một cô gái đang đếm đối thủ cạnh tranh của mình.
Lúc này chán nản nói.
“Hừ, cô nhìn người này đi, anh ta tự đến, anh ta cảm thấy mình có thể phỏng vấn thành công sao?”
“Ngoại trừ có hơi anh tuấn ra thì thực sự không còn gì đặc biệt, so với anh chàng đẹp trai ban nấy quả thực thua xa ngàn dặm đấy!”
“Phải đấy phải đấy, tôi thấy không bằng về sớm đi cho rồi, đỡ phải ở đây lãng phí thời gian!”
Có một chàng trai nói.
Hết cách rồi, đa phần mọi người đều đến theo nhóm, lại thêm một mối quan hệ cạnh tranh, có người nói ra những lời nhạo báng mà không một
chút kiêng dè gì.
Trần Khiêm hít sâu một hơi, nghe những lời chế giễu.
Cũng không nổi giận gì.
Dù sao thì Trần Khiêm cũng rất rõ mình đến đây để làm gì.
Đúng lúc này.
Cửa thang máy mở ra, có một cô gái trông rất cao, chân dài, khoảng một mét bảy mưới tám bước ra.
Cô ấy có mái tóc dài, áo khoác màu đỏ rượu.
'Thân hình rất cân đối, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, da cũng rất trắng.
Tóm lại hình tượng với khí chất rất tốt. Nhìn thì là kiểu nữ thần điển hình!
Cô ấy đang đi về phía này, ôm một bộ hồ sơ phỏng vấn, rõ ràng cô ấy đến để phỏng vấn.
Mà sự xuất hiện của cô ấy làm cho rất nhiều cô gái khác đều chán nản ngậm miệng lại.
Rất nhiều chàng trai lại nhìn chăm chằm vào cô ấy.
Trần Khiêm cũng không ngoại lệ, ánh mắt cũng giống như những người khác, nhìn từ trên xuống dưới rồi lại lướt từ dưới lên trên.
Lòng thầm nghĩ quả thật là rất xinh đẹp.
So ra thì cũng chẳng thua Tân Nhã là bao.
“Người đẹp, em cũng đến phỏng vấn à, ha ha, trùng hợp vậy, có tiện thêm wechat không, anh rể anh là phó giám đốc bộ phận tuyển dụng trong công ty này!”
Lúc này, chàng trai đẹp nhất cười cười đi đến bên cạnh người đẹp.
“Cảm ơn, không cần đâu!”
Cô gái chỉnh lại tóc của mình, ngại ngùng lắc đầu.
Xem như là đang từ chối.
“Sợ gì chứ, anh thấy em có khí chất như vậy, điều kiện phù hợp nhất cho lần tuyển dụng này rồi, đợt này chỉ cần một nam một nữ, chắc chắn là hai chúng ta vào công ty rồi, thêm wechat làm quen chút đi!”
Chàng trai tiếp tục quấy rầy.
Trần Khiêm nhìn chàng trai, dáng vẻ tự tin như
Vậy.
'Thầm nghĩ có lẽ nào thư giới thiệu của mình không có tác dụng gì rồi?
Về phần cô gái, rõ ràng không phải là kiểu con gái tùy tiện, nhưng cũng không làm gì được. Trước mặt mọi người, chàng trai này cứ quấy rầy cho nên cuối cùng vẫn cho anh ta wechat.
Khiến cho những chàng trai khác rất ganh tị.
 
Chương 649: Dẫn tôi đi xem thử


“Mọi người yên lặng một chút, bây giờ sẽ đọc tên của người đến phỏng vấn, đọc đến tên của ai thì người đó hô có nhé, sau đó theo tôi vào trong, một, Trần Thiệu!”
“Cót"
“CóI”
Trần Khiêm cũng đang nhìn cô gái kia, lúc này nghe thấy tên Trần thiếu (cậu Trần) thì bất giác trả
lời lại một câu.
Kết quả anh chàng cao cao kia cũng đáp lại một tiếng.
Thế này thật xấu hổ quá.
Trần Thiệu quét mắt nhìn Trần Khiêm với ý hơi khinh thường.
“Chuyện gì vậy chứ? Tôi không thấy trùng tên luôn đấy?”
Lúc này, cô gái trợ lý đi về phía Trần Khiêm.
Rất rõ ràng, chàng trai tên Trần Thiệu có quen biết với những người trợ lý tuyển dụng này.
Cho nên mới xem hồ sơ phỏng vấn của Trần Khiêm.
“Chẳng phải anh tên Trần Khiêm sao, làm trò cười cho thiên hạ à, tôi gọi Trần Thiệu anh trả lời làm gì chứ!”
“Ngại quá, tôi nghe nhầm rồi!”
Trần Khiêm xấu hổ cười khổ.
“Không phải đâu, anh ta tưởng người đẹp gọi là Trần thiếu đấy, thiếu trong từ thiếu gia đấy, nên anh ta mới trả lời! Ha hai”
Có chàng trai chế giễu nói.
“Không biết còn tưởng là cậu Trần của Kim Lăng đến đây nữa đấy!”
Mọi người đều bật cười. Ngay cả cô gái kia cũng cười mỉm.
Lần này Trần Khiêm không nói gì, dù sao thì cũng là anh đã làm trò cười cho thiên hạ mà.
Sau đó Trần Thiệu vào trong phỏng vấn.
Không lâu sau thì anh ta ra ngoài với vẻ đắc ý.
“Anh Thiệu anh Thiệu, nội dung phỏng vấn là gì vậy, có thể nói một chút không!”
Mọi người vây lại hỏi.
“Cũng chẳng có nội dung gì, chỉ trò chuyện với tôi thôi, tôi chọc cho ba người phỏng vấn cười khúc khích, sau đó hỏi tôi khi nào thì có thể đến làm, nhàm chán lắm!”
Trần Thiệu đút hai tay trong túi rồi nói.
Các chàng trai đều ghen tị, thế này thì một người nam mà hôm nay cần tuyển chắc chăn là anh
ta rồi.
Sau đó, mọi người luân phiên nhau vào phỏng vấn.
Trần Khiêm nộp hồ sơ, chắc chắn cũng nộp kèm cả thư giới thiệu nữa.
Trả lời vài câu hỏi của người phỏng vấn rồi họ bảo Trần Khiêm ra ngoài.
Sau đó thì đợi kết quả cuối cùng.
Có người dứt khoát đi luôn không đợi.
Còn Trần Thiệu thì cứ quấn lấy cô gái xinh đẹp. kia để trò chuyện.
“Có kết quả rồi!”
Rất nhanh cô gái trợ lý đã cầm theo hai tờ đơn xin nhận chức ra.
“Ai là người được chọn vậy?” Mọi người lại ồn ào suy đoán.
“Tuyển dụng nhân sự bộ phận quản lý đầu tư, phỏng vấn thành công, cô Dương Mẫn Tuyết!”
Tất nhiên Dương Mãn Tuyết chính là cô gái có khí chất kia.
“Phỏng vấn thành công, anh Trần Khiêm!” Nữ trợ lý lại nói tiếp. “Mãn Tuyết, đi thôi!” Trần Thiệu vô thức cười.
Cuối cùng chẳng mấy chốc nụ cười của anh ta đã sững lại.
“Hửm? Đợi đã, không phải mình?”
Trần Thiệu sững sờ.
Mọi người cũng hoàn toàn ngơ ngác. Đồng loạt nhìn sang Trần Khiêm.
Đương nhiên Trần Khiêm biết là chuyện gì rồi, sau khi trong lòng thầm nói xin lỗi với những người này thì cũng đi qua cầm lấy tờ đơn nhận chức, sau đó cùng với cô gái tên Dương Mẫn Tuyết vào phòng làm việc ký đơn.
“Trần Khiêm, hai chúng ta đều ở cùng một bộ phận, nhà anh ở đâu?”
Sau khi kí xong đơn thì phòng làm việc cũng chỉ còn lại hai người.
Vì vậy Dương Mẫn Tuyết trò chuyện với Trần Khiêm.
“Tôi sao, tôi ở trấn Tiểu Cô tại huyện Bình An!” Trần Khiêm nói.
“Hả? Trùng hợp vậy sao, chúng ta ở rất gần nhau đấy, tôi ở trấn Tiểu Tuyền tại huyện Bình An này!"
Dương Mãn Tuyết cười nói. Có thể thấy rằng mặc dù cô ấy rất có khí chất
nữ thần nhưng cũng rất thích nói chuyện với người khác.
Giao tiếp rất tự nhiên.
“Chỗ cô có một sơn trang suối nước nóng rất nổi tiếng đúng không, sau này có cơ hội tôi sẽ đến trấn của cô ngâm suối nước nóng!”
Trần Khiêm cười nói.
“Được thôi, vậy tôi sẽ tiếp anh!”
Chẳng phải những người mới vào công ty đều vậy sao, rất dễ trở thành bạn bè của nhau.
“Người mới hôm nay ở bên trong à?” Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nữ trong trẻo.
Hỏi người trợ lý tuyển dụng. “Vâng ở bên trong, quản lý Lương!”
“Được rồi, dẫn tôi đi xem thử!”
Trần Khiêm nghe rất rõ đoạn đối thoại của hai người ở bên ngoài.
Nhưng giọng của quản lý Lương mới đến kia, mặc dù nghe có vẻ còn trẻ, nhưng sau khi nghe xong thì đầu Trần Khiêm lại hơi ong ong.
Giọng nói này sao lại quen vậy nhỉ?
Sẽ không trùng hợp đến vậy chứ, là cô ta sao?
 
Chương 650: Trợ lý Lý


Đúng như dự đoán, lúc cửa mở ra, cô gái kia và nữ trợ lý cùng nhau đi vào.
Cuối cùng Trần Khiêm cũng thấy rõ dáng vẻ của cô ta.
“Lưu Á Nam? Thật sự là cậu àI”
Lưu Á Nam là bạn học cấp hai của Trần Khiêm, cũng là con gái của hiệu trưởng trường cấp hai. Khi đó, thành tích học tập của Trần Khiêm, Lý Tiếu và Lưu Á Nam đều rất tốt.
Còn cùng nhau tham gia vào một số cuộc thi ở ngoài trường.
Quan hệ tại thời điểm đó cũng xem như là không tệ.
Nhưng về sau, hai người cùng thi vào một trường trung học của huyện nhưng không ở cùng lớp nữa.
Mới đầu có rất nhiều bạn học mới còn chưa quen biết nhau nên Lưu Á Nam hay hẹn Trần Khiêm cùng đi căn tin ăn cơm, hơn nữa tan học cũng đến tìm Trần Khiêm trò chuyện, hai người kể về tình hình của mình.
Nhưng qua vài ngày sau thì Lưu Á Nam đi ăn cơm với bạn cùng phòng của cô ta, tần suất đến tìm Trần Khiêm nói chuyện cũng ít hơn.
Sau đó nữa thì một tuần có thể gặp nhau được một lần, học kì trước còn chào hỏi nhau.
Nhưng dần dà về sau, thấy Trần Khiêm thì cô ta dứt khoác lờ đi, xem Trần Khiêm như không khí.
Thậm chí cho đến năm lớp mười hai, Lưu Á Nam đã xem Trần Khiêm như một người xa lạ.
Sau đó lên đại học, Lưu Á Nam học ở Yên Kinh, còn Trần Khiêm thì ở Kim Lăng.
Nói đến thì cũng đã ba năm không gặp rồi.
Không ngờ là Lưu Á Nam phát triển rất tốt, đã làm quản lý rồi.
“Trần Khiêm? Sao lại là cậu?”
Lưu Á Nam nhìn thấy Trần Khiêm thì cũng sững SỜ.
Đúng vậy, đã mấy năm không gặp rồi. Trong lòng Lưu Á Nam nhớ rất rõ, hồi cấp ba, mối quan hệ với Trần Khiêm từ bạn tốt dần trở thành một người xa lạ.
Cho nên bất thình lình gặp nhau vẫn cảm thấy hơi ngạc nhiên xen lẫn ngượng nghịu.
“Tôi vừa phỏng vấn thành công, chuẩn bị đến đây làm!”
Trần Khiêm cười nói.
“À à, bảo sao!” Lưu Á Nam nhàn nhạt cười, nhìn hồ sơ của Trần Khiêm với Dương Mãn Tuyết.
“Cậu giỏi thật đấy Á Nam, đã lên làm quản lý rồi!" Nhìn bảng tên chức vụ trên ngực Lưu Á Nam, Trần Khiêm ngưỡng mộ nói.
“Ừ ừ, cảm ơn, nhưng sau này cậu đi làm ở đây thì đừng gọi là Á Nam, cậu có thể gọi tôi là tổ trưởng Lưu cũng được!”
Lưu Á Nam nói như đang trốn tránh nguy hiểm.
“ÀI”
Trần Khiêm gật đầu.
“Trợ lý Lý!" Lưu Á Nam đóng hồ sơ lại nói: “Ban đầu tổ chúng ta thành lập một nhóm nhỏ, quả thực là thiếu mất hai nhân viên. Nhưng bây giờ, dự án tổ chúng ta chuẩn bị là cần chất lượng chứ không cần số lượng, vì vậy trong hai người bọn họ tôi chỉ có
thể chọn một người thôi!”
Lưu Á Nam nói.
Lúc này, mặt Dương Mẫn Tuyết đầy căng thẳng.
Vì Trần Khiêm với Lưu Á Nam đã quen nhau rồi, cho nên Lưu Á Nam chắc chắn sẽ chọn Trần Khiêm chứ không chọn mình.
Ôi, sao lại đen đủi vậy chứ! Nhưng sau khi Lưu Á Nam nhàn nhạt quét mắt nhìn Trần Khiêm thì lại dán mắt lên người Dương Mãn Tuyết.
“Dương Mẫn Tuyết, nhóm nhỏ của tôi hiện tại đang thiếu một cô gái, cho nên cô được chọn!”
“Về phần Trần Khiêm...”
 
Chương 651: Là Lý Chấn Quốc gọi tới


Lưu Á Nam nhìn Trần Khiêm nói: “Tôi biết bộ phận hậu cần đang thiếu một người, cậu đến đó đi, phụ trách nhận nguyên vật liệu gì đó cho mọi người trong nhóm nhỏ!”
Trần Khiêm còn chưa nói gì.
Thì người trợ lý đã nói: “Nhưng mà quản lý Lưu, Trần Khiêm tốt nghiệp đại học Kim Lăng...
“Tôi biết, nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào. cả, giờ cứ như vậy đã, cậu đồng ý không Trần Khiêm. Nếu cậu đồng ý thì tôi điều động cậu qua đó trước, đợi sau này cậu có biểu hiện xuất sắc trong công việc thì tôi có thể đề xuất với lãnh đạo, thuyên chuyển cậu về lại bộ phận của bọn tôi có được không?”
Lưu Á Nam có hơi miễn cưỡng cười nói. Còn tại sao lại như vậy.
Chính là vì không coi trọng Trần Khiêm đấy, dù sao thì hồi cấp ba, theo từng ngày trưởng thành lên thì Lưu Á Nam phát hiện ra, ở cùng một chỗ với Trần Khiêm có hơi mất mặt.
Dù sao thì cậu ta cũng là người siêu nghèo có tiếng mà.
Lòng hư vinh ấy mà, đa số các cô gái đều sẽ phát triển đến một mức nhất định trong giai đoạn đó.
Đợi đến khi vào đại học thì sẽ bước lên đỉnh cao.
“Được thôi!”
Trần Khiêm gật đầu, đối với anh thì đến chỗ nào cũng không quan trọng, chẳng qua là thái độ lạnh nhạt của Lưu Á Nam với bạn học cũ bây giờ khiến Trần Khiêm có hơi khó chịu.
Cứ như vậy, sau khi hoàn thành xong thủ tục nhận việc.
Trần Khiêm với Dương Mãn Tuyết mỗi người một nơi.
Khu văn phòng làm việc của Trần Khiêm nằm ở một góc của đại sảnh, quản lý hồ sơ và phân phối tài liệu cho một số mặt hàng.
Vậy cũng hay, một số tài liệu đã ở trong tay. mình rồi, tiện để điều tra hơn.
Sau đó, lúc Trần Khiêm đang rửa tay trong nhà vệ sinh thì đột nhiên láng máng nghe thấy tiếng gọi điện thoại từ nhà vệ sinh nữ truyền tới.
“Hai ngày tới cậu mau tranh thủ thời gian đến phỏng vấn đi, phải nhanh lên, chức vụ tôi đã giữ lại cho cậu rồi, cậu nằm mơ cũng cười được nữa là!”
Là giọng một cô gái.
“Cậu nói cái gì? Chẳng phải nói là hết suất rồi sao? Ôi, mới đầu quả thực là hết rồi, là có một cậu em vợ của lãnh đạo bọn tôi muốn đến làm, nhưng cuối cùng không biết xảy ra chuyện gì mà lần này cậu em vợ lãnh đạo lại không đến mà là một người bạn cấp hai của tôi đến. Hừ hừ, tôi biết nhà cậu ta mà, tùy tiện cho cậu ta một công việc là được rồi, cho nên tôi mới tạm thời nghĩ ra một cách, đó là chuyển cậu ta đến hậu cần hành chính, cậu ta còn vui vẻ đồng ý, cho nên cậu mau tranh thủ thời gian đi, không thì hết hạn đấy!”
Trần Khiêm đang nghe.
Lúc này sắc mặt hơi tái đi.
Giọng nói này, không phải Lưu Á Nam thì còn có thể là ai được nữa.
Thì ra ban nấy cô ta thực sự tính kế mình.
Trần Khiêm còn nghĩ, khi đó có chuyện gì mà người trợ lý kia lại kinh ngạc như vậy nhỉ.
Hóa ra là Lưu Á Nam đã sắp xếp người của mình đến.
Hơn nữa còn là em vợ lãnh đạo gì gì đó nữa.
Xem ra tập đoàn đầu tư mới thành lập rất lộn xộn.
Trần Khiêm cảm thấy chuyến này mình năm vùng ở đây quả thực thu được rất hoạch được rất nhiều.
Vì Lưu Á Nam đã không màng đến một chút tình cảm nào, nên đến lúc đó Trần Khiêm cũng không cần phải nể mặt cô ta làm gì.
Trần Khiêm ghi nhớ lại chuyện này rồi quay về làm việc.
Công việc của một ngày rất nhàn rỗi và nhàm chán.
Chẳng mấy chốc cũng đến thời gian tan làm.
Buổi sáng Dương Mãn Tuyết đã hẹn với mình là chiều nay tan làm sẽ cùng nhau ăn cơm rồi.
Có thể là Dương Mãn Tuyết cảm thấy cô ấy vào được phòng này rồi nhưng Trần Khiêm thì không cho nên mới thấy ngại.
Bởi vì Trần Khiêm biết, cô gái này rất quan tâm đến cảm xúc của người khác.
Trần Khiêm chỉ nghĩ ăn một bữa cơm cũng không hề gì nên đồng ý luôn.
Phòng của bọn họ hình như đang họp gì đó. Trần Khiêm xuống tầng đợi.
Khoảng mười phút sau Dương Mẫn Tuyết mới ra.
Nhưng không phải cô ấy ra một mình mà là ra cùng với Lưu Á Nam.
“Trần Khiêm, tôi quên nói với anh, tối nay tôi không mời anh ăn cơm được rồi, quản lý Lưu nói sẽ giới thiệu một người bạn cho tôi làm quen, bảo tôi cùng đi ăn cơm với cô ấy!”
Dương Mẫn Tuyết cười với vẻ xin lỗi.
“Tất nhiên là không thành vấn đề rồi, cô đi đi!” Trần Khiêm cười khổ một tiếng.
Lưu Á Nam chỉ nhìn Trần Khiêm một cái xem như chào hỏi sau đó lái xe chở Dương Mẫn Tuyết đi.
Còn Trần Khiêm thì quay về. Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.
Là Lý Chấn Quốc gọi tới....
 
Chương 652: Lát nữa anh ấy mới đến!


“Cậu Trần, là tôi muốn hỏi cậu một việc, trước đây cậu từng nói muốn mua chỗ ở cho nhân viên công ty, cậu nói cậu đi chọn chỗ, nếu cậu Trần đang bận vậy thì để tôi giải quyết cho, vừa hay hôm nay tôi quay lại huyện Bình An!”
Lý Chấn Quốc nói.
“Không cần đâu, em đã chọn được địa điểm rồi, mua xong em sẽ thông báo cho anh qua giao nhận! Anh vẫn nên giúp em lo cho chuyện ngọc bích thì hơn!”
Trần Khiêm nói.
“Vâng cậu Trần, còn một chuyện nữa, là chuyện riêng của cậu, ha ha, sắp tới sinh nhật cậu rồi, theo như quy tắc thì lần này chắc chắn phải tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật náo nhiệt cho cậu, cậu xem nên chọn địa điểm ở đâu thì tốt?”
“Em sẽ tổ chức sinh nhật ở quê, còn chuyện náo nhiệt thì thôi bỏ đi. Đến lúc đó mọi người ghé qua đây, chúng ta cùng ăn một bữa là được rồi!”
Từ nhỏ đến lớn Trần Khiêm cũng chưa tổ chức sinh nhật bao giờ. Trước đây sinh nhật thì mình ăn một bữa đầy đủ một chút, không thì được ông cụ Ngô với bà cụ Ngô dẫn đi ăn một bữa ngon.
Dù sao thì bắt đầu từ cấp ba, ba mẹ với chị đã không ở nhà rồi.
Cho dù Trần Khiêm có muốn thì cũng chẳng có ai cùng anh tổ chức sinh nhật cả.
Lúc này mới cười khổ một tiếng, nói. “Tất cả đều nghe theo cậu Trần!”
Sau khi nói xong với Lý Chấn Quốc, Trần Khiêm cúp điện thoại.
Còn việc muốn mua một tòa nhà, đương nhiên là Trần Khiêm đã chọn được địa điểm rồi.
Chính là tòa nhà lần trước mình mua.
Dù sao thì chỗ này cũng gần với công ty, hơn nữa môi trường cũng rất tốt.
Chưa ăn được bữa cơm thì Trần Khiêm đã đến tòa nhà trung tâm môi giới bất động sản để giải quyết chuyện này.
Lúc này, ở trước cửa trung tâm môi giới bất động sản.
Có hai chiếc xe đang đỗ.
Bảy tám người từ trên xe bước xuống, có cả nam và nữ.
“Chào các trai xinh gái đẹp, cho hỏi mọi người muốn chọn nhà sao? Tôi có thể đưa mọi người đi xeml”
Người môi giới bất động sản lúc này rất lịch sự.
“Là hai người bọn họ muốn mua nhà kết hôn, bọn tôi cùng đến để xeml”
Một cô gái trong số đó nói.
“Tôi nói này Minh Tuyết, cậu xem nhà bạn trai cậu to cỡ nào, sống cùng với ba mẹ anh ấy cũng rất tốt mà, không cần phải mua nhà mới đâu, hơn nữa căn nhà này là căn đắt nhất ở huyện Bình An chúng ta rồil"
Đúng vậy, người đến mua nhà chính là Lý Minh Tuyết và bạn trai cô ta.
Lúc này, cô gái nói với Lý Minh Tuyết. Google ??ang này, đọc ngay không quảng cáo ﹎ T ?ùmT?uyện﹒V? ﹎
“Tôi lại cảm thấy ra ngoài sống thì tốt hơn, bởi vì sống cùng với ba mẹ quả thực rất bất tiện! Thế này tốt biết bao, có thể tận hưởng thế giới riêng tư đẹp đế của hai người!”
Một cô gái khác cũng nói.
“Ừ ừ, đúng vậy, hai chúng ta nghĩ giống nhau đấy, ra ngoài tận hưởng thế giới của hai người. Phải rồi Trần Lâm, chẳng phải cậu nói cậu tìm được một người bạn trai rất tuyệt à? Sao hôm nay không đến?”
Lý Minh Tuyết nói với Trần Lâm.
Bọn họ đều là bạn tốt từ thời cấp ba, bây giờ mọi người đều quay trở về rồi. Có vài người trước đây đã chơi thân đương nhiên phải ra chơi rồi, không những đợi Lý Minh Tuyết tan làm mà còn muốn đi chọn nhà cùng.
Mọi người đều cùng đến chơi.
“Bạn trai tôi... Anh ấy không đến!” Trần Lâm hơi
ngượng ngùng nói. Mình làm gì có bạn trai chứ, mà có thì chẳng qua chỉ là Trần Khiêm giả làm bạn trai mình thôi,
cũng chẳng phải thật.
“Vậy Thi Hàm thì sao? Chẳng phải nói bạn trai cậu cũng tới sao?”
Lý Minh Tuyết lại hỏi Lý Thi Hàm.
“Lát nữa anh ấy mới đến!”
Lý Thi Hàm nhàn nhạt nhìn Trần Lâm, sau đó mới nhìn Lý Minh Tuyết rồi cười.
Người ở đây, đa số đều nghe nói đến chuyện đã xảy ra giữa Trần Lâm với Lý Thi Hàm, cho nên cũng không nhắc đến một số lời nhạy cảm.
“Tôi thấy chúng ta nên chọn nhà đi, chọn xong rồi thì lát nữa đi chơi!”
 
Chương 653: Đường đi vào trung tâm môi giới bất động sản


Lúc này Lý Hạo nói. Mọi người lại đi chọn nhà. Tóm lại có chuyện là phải nói.
Lúc này Lý Thi Hàm hỏi: “Đúng rồi, tối nay mấy người chúng ta tụ tập mà sao lại không thấy Giang Tuyết Tinh với Lý Văn Dương nhỉ? Trước đây, mấy chuyện thế này chắc chắn Lý Văn Dương sẽ tham gia mài”
“Đừng nhắc đến nữa, nhà Lý Văn Dương xảy ra chuyện, cậu ấy không đến được. Còn Tuyết Tỉnh, tôi gọi cho cô ấy thì cô ấy nói không thoải mái, cũng không đến luôn!”
“À à, vậy lần sau lại tụ tập tiếp đi. Đúng rồi Minh Tuyết, cậu vẫn chưa kể sao cậu lại phát triển nhanh quá vậy! Sao mới đó mà đã thành bác sĩ chính thức rồi"
Lý Thi Hàm tò mò hỏi.
Câu hỏi này khiến cho mặt Lý Hạo đầy vẻ xấu hổ.
Lý Minh Tuyết cũng xấu hổ húng hằng một tiếng rồi nói: “Là Trần Khiêm giúp, tất nhiên là cả Lý Hạo nữa, cậu ấy cũng giúp tôi rất nhiều!”
“Trần Khiêm?”
Nghe đến tên Trần Khiêm, cả Lý Thi Hàm và Trần Lâm đều hơi căng thẳng.
Thực tế thì, trên đường Lý Thi Hàm đã hỏi tin tức của rất nhiều bạn học, nói cứ như cô ta không phải từ Kim Lăng về mà là du học nước ngoài về vậy, cái gì cũng không biết, muốn nghe ngóng hết tin tức của mỗi người bạn trong lớp.
Nhưng thực ra, chốc chốc Trần Lâm hỏi sao bạn này chưa đến, chốc chốc Lý Thi Hàm lại hỏi sao bạn kia chưa đến.
Kỳ thực thì hai người đều muốn hỏi là sao Trần Khiêm chưa đến?
Dù sao thì hiện tại Trần Khiêm là một cái tên vô cùng nhạy cảm đối với Lý Thi Hàm và Trần Lâm.
“Đúng vậy, có thể mọi người không biết, Trần Khiêm cũng rất giỏi, cậu ấy không giống như trước đây đâu!”
Mặt Lý Minh Tuyết lộ vẻ cảm kích.
Trần Lâm với Lý Thi Hàm nhủ thầm, sao có thể không biết cậu ấy không còn giống trước đây được chứ.
“Hừ, chẳng phải chỉ là quen biết được vài người sao? Quen được nhiều người thì có gì to tát đâu chứt”
Mặt Lý Hạo đầy vẻ không phục.
Trần Khiêm đã cướp đi ánh đèn sân khấu của anh ta, khiến cho địa vị hiện tại của Lý Hạo trong lớp bị giảm đi rất nhiều. Trước đây, mọi người đều thảo.
luận về Lý Hạo và Lý Văn Dương.
Bây giờ, đề tài thảo luận nhiều nhất chính là Trần Khiêm.
Trong lúc mọi người đang nói. Bỗng nhiên có một cô gái kinh ngạc nói. “Mọi người mau nhìn xem, kia chẳng phải là
Trần Khiêm sao? Sao cậu ấy lại đến trung tâm môi giới bất động sản nhỉ?”
“Hả?”
Mọi người nghe thấy thì kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, chẳng phải chính là Trần Khiêm đó sao.
“Thực sự là Trần Khiêm!” Mặt Trần Lâm đầy vẻ ngạc nhiên.
Thực tế thì sau khi quay về, Trần Lâm có gửi cho Trần Khiêm vài tin nhắn.
Kết quả Trần Khiêm đều không trả lời.
Cho nên mấy hôm nay Trần Lâm cứ nghĩ ngợi vẩn vơ, có phải Trần Khiêm không có cảm giác gì với mình không?
Lý Thi Hàm cũng hơi ngạc nhiên.
Nhưng sau đó thì hơi mất mát.
Bây giờ Trần Khiêm rất có bản lĩnh, lái xe Benz G. Nhưng lại không còn đối tốt với cô ta nữa mà vô cùng lạnh lùng.
Tóm lại hiện tại hai người đều ôm tâm tư riêng.
Lý Minh Tuyết nhận ra gì đó, hỏi: “Trần Lâm Thi
Hàm, có phải ở Kim Lăng giữa hai người với Trần Khiêm đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
“Đâu có, có thể xảy ra chuyện gì được chứ, nếu như có thì trước đây Trần Khiêm tốt với ai đó nhất, còn bây giờ thì lại xem ai đó như người xa lạ thôi! Ha ha”
Trần Lâm đả kích.
“Xì, chẳng phải chỉ là chở cậu một lần thôi sao, có gì ghê gớm đâu, ai nói Trần Khiêm xem tôi là người xa lạ chứ!”
Lý Thi Hàm cảm thấy khó chịu.
Thấy hai người như sắp cãi nhau đến nơi.
Một cô gái khác nháy mắt nói: “Tôi thấy hay là thế này đi, chúng ta qua bên kia ngồi, sau đó đợi lát Trần Khiêm vào xem, cậu ấy chào ai trước thì biết ngay ấy mà?”
“Được đấy, tiện thể cho Trần Khiêm một bất ngờ luôn, cậu ấy quay lại thấy chúng ta đều ngồi ở đây thì sẽ giật mình thôi!”
Lý Minh Tuyết cũng cười.
Mặt Lý Hạo đầy vẻ ghen tức.
Nhưng thấy mọi người đều đến ngồi ở sofa bên cạnh thì mình cũng đi qua đó ngồi.
Lúc này, Trần Khiêm cũng từ phía bên kia. đường đi vào trung tâm môi giới bất động sản...
 
Chương 654: Giận mà không có chỗ trút


Trần Khiêm cũng lo lắng lắm, chuyện này hẳn là đã được xử lí từ hai ngày trước, thế nhưng sau lại bị chuyện của Lý Tiếu làm trễ nãi một chút thời gian cho nên lòng vòng mãi đến bây giờ mới đi làm được.
Bởi vì tự tay Trần Khiêm chọn địa điểm, nên anh cũng tự mình đến làm nốt thủ tục.
Trần Khiêm vừa bước vào văn phòng giao dịch nhà đất liền đi thẳng đến quầy tiếp khách của văn phòng.
Mà người nhân viên trước đây tiếp anh thì vừa nhìn thấy Trần Khiêm, trên mặt đã thể hiện thái độ vừa xấu hổ vừa khinh bỉ.
Xấu hổ là bởi vì vốn cho rằng Trần Khiêm là một tên ngu ngốc không có tiền rất dễ lừa, cho nên ngày mà Khương Nhiên Nhiên và Trần Khiêm đến mua nhà mới đề xuất Trần Khiêm vay tiền ngân hàng để trả nợ nhà.
Thái độ của cô ta đối với Trần Khiêm cũng rất lãnh đạm.
Dù sao cũng chỉ là một vị khách không có tiềm năng thôi.
Chỉ là không ngờ mới qua một ngày cô ta đã phải hối hận rồi, người ta không thèm đi vay tiền
ngân hàng mà bỏ tiền túi ra mua hết toàn bộ căn nhà.
Nếu bán một căn nhà không có thủ tục vay vốn, tiền hoa hồng của nhân viên tiếp thị sẽ bị giảm xuống.
Cho nên ngày đó thái độ của cô ta rất gay gắt, còn chỉ thẳng mặt Trần Khiêm mà mắng.
"Cậu bị ngu à, bày đặt không thèm đi vay tiền, cậu đần à? Gó tí tiền đi làm cái khác không tốt hơn à”
Mắng chói tai vô cùng. Kết quả, người ta trực tiếp ném một đống tiền xuống đất, chỉ trả lời một câu: "Tay chân nhanh
nhẹn lên, đừng có mà lãng phí thời gian của tôi!"
Tất cả mọi người đứng ở sảnh của văn phòng đó đều choáng váng.
Ánh mắt nhìn về phía nhân viên bán nhà cũng mang theo ý trào phúng chê cười.
Khiến cho cô ta không còn một tí thể diện nào cả.
Mà hôm nay Trần Khiêm lại tới đây nữa, cô ta tất nhiên là buồn vui lẫn lộn.
"Tôi có chút chuyện muốn hỏi cô! Ngoài ra tôi cũng cần một lời giải thích rõ ràng, tôi gửi tin nhắn wechat cô không trả lời, gọi điện thoại thì không nhận, sao nào, mua nhà xong thì không còn là khách hàng của cô nữa à?"
Lần này Trần Khiêm trực tiếp đến tìm người nhân viên tiếp thị nhà đất lần trước đã tiếp mình, anh muốn hỏi kĩ xem nếu mua cả một tòa nhà thì khoản chỉ tiêu vào khoảng bao nhiêu tiền.
Thế nhưng nghĩ đến hai ngày gần đây Trần Khiêm mất công liên lạc nhưng đều không nhận được phản hồi gì từ cô ta, đều này khiến Trần Khiêm có chút bực bội.
"Ha ha, hỏi gì nào cậu em? Sao, muốn chuyển sang hình thức vay nợ à? Xin lỗi nha, xe đi rồi không quay đầu về được đâu. Còn nữa, muốn lắp đặt các thiết bị trong nhà cũng phải đợi làm xong chứng nhận bất động sản. Được rồi, chuyện cậu muốn hỏi tôi đều trả lời xong hết rồi, còn có việc gì không? Không có việc còn để tôi đi tiếp khách hàng khác đây! Không có thời gian rảnh ở đây chơi với cậu đâu"
Người nhân viên tiếp thị đó lườm Trần Khiêm một cái, nói.
Khiến những nhân viên khác xung quanh che miệng không ngừng cười trộm.
Đều đứng một góc nhìn chuyện mất mặt xấu hổ của anh.
Ai mà không biết trong số các nhân viên tiếp thị nhà đất, Lý Nguyệt là người thích khẩu nghiệp nhất chứ.
Lần trước bị kẻ này làm mất hết mặt mũi, lần này hãy xem xem cô ta phản kích thế nào?
Lý Nguyệt nói xong, quay mông chỉnh lại đống tài liệu của bản thân, sau đó đứng sang một bên ghi ghi chép chép, tuyệt không nhìn Trần Khiêm một cái.
"Cô có thái độ gì đây? Tôi là khách hàng của cô đấy!"
Trần Khiêm bị cô ta cho tức điên, lập tức quát lên.
"Ha ha, thái độ của tôi làm sao? Cậu muốn tôi phải có thái độ kiểu gì? Không phải là mua một căn nhà mà không cần trả góp thôi à, còn bày giá lên mặt cái gì, tôi cũng đâu có từ trên người cậu ăn được bao nhiêu tiền phần trăm đâu, tổng cộng mới có hơn hai nghìn tệ bèo, nếu cậu muốn thì để tôi tự tay tiễn bước cậu được không, đừng làm khách hàng của tôi nữa, hừ!"
Nếu cậu ta chịu vay ngân hàng mua nhà trả góp, vậy thì tiền phần trăm của mình có phải nhiều rồi không!
'Thế nhưng cậu ta lại không làm thủ tục vay tiền, phần trăm hoa hồng vào tay cô ta cũng chỉ được chút chút đó, hơn nữa chỗ Lý Nguyệt làm nếu mời được khách hàng vay tiền mua nhà trả góp thì còn có thêm thưởng, nếu không cô ta còn bị trừ tiền thưởng đi đấy.
"Quản lí chỗ mấy người đâu? Không ai thèm đứng ra giải quyết phải không?" Trần Khiêm không ngờ Lý Nguyệt còn dám tỏ thái độ với khách hàng ra mặt như vậy.
Giận mà không có chỗ trút.
Nhân viên khu giao dịch lại chỉ cúi đầu cười thầm, không một ai trả lời câu hỏi của Trần Khiêm.
Hiển nhiên là không mấy kẻ coi trọng người tên Trần Khiêm này.
 
Chương 655: Tôi mua hết cả hai


"Tôi bảo này Lý Nguyệt, đây tò chuyện gì vậy hả? Dù gì cô cũng là nhân ỉ xuất sắc của năm ngoái, sao lại mất giá mà đi cãi nhau với người khác thế?"
Lúc này có một một đôi vợ chồng trung niên đi đến.
Tất cả nhân viên đứng sau khu vực giao dịch gồm bảy, tám người đồng loạt đứng dạy tươi cười: "Ông chủ Lý, ông đã đến rồi!"
"Bà chủ Lý, tôi thấy bà ngày càng trẻ đẹp đó ạ!" Mọi người đều chào hỏi.
Lý Nguyệt càng mặt mày hớn hở nói: "Ông chủ Lý, đều tại cậu này hết, nếu không phải do em họ tôi nhờ vả hết lời rằng chị phải bán cho cậu ta một căn nhà thì tôi không thèm để ý đến loại đó đâu. Vậy lần này ông chủ Lý đến là muốn mua mấy căn vậy ạ?"
Ông chủ Lý làm trong ngành sửa chữa trang trí nhà ở, thường đến mua phòng ở thô chưa trang trí lắp đặt, sửa loại nhà cho gia đình ba phòng ngủ hai phòng khách thành loại sáu phòng riêng, sau đó mới cho thuê lại.
Chính là cây hái ra tiền trong mắt mấy người nhân viên môi giới nhà.
"Trước mua một căn, nhanh chóng làm thủ tục cho tôi đi!"
Ông chủ Lý cười, vươn tay ôm lấy bà vợ mình, hai người cùng vứt cho Trần Khiêm một ánh mắt khinh bỉ.
Có người chính là như vậy đấy, bản thân có địa vị, được người khác tôn trọng, thế nên nhìn người khác không bằng mình liền sinh ra cảm giác tài giỏi hơn người, không coi ai ra gì.
Khu vực khách quý ở góc khác.
Lý Minh Tuyết còn có Trần Lâm và Lý Thi Hàm mấy người đều nhìn thấy hết đầu đuôi sự việc vừa Xảy ra.
Vừa rồi Trần Lâm còn định qua đó chào hỏi một tiếng, thế nhưng lại thấy Trần Khiêm cãi vả với nhân viên môi giới.
Cho nên cô ta không đi đến đó nữa.
Hiện tại lại càng không muốn qua, Trần Khiêm trước mặt bao người lại bị lạnh nhạt như vậy hiện tại qua chào hỏi chẳng phải khiến cậu ta càng thêm ngượng hay sao?
Cho nên mới đứng bên khu khách quý nhìn sang đó.
Lúc này.
Lý Nguyệt giúp ông chủ Lý cầm hợp đồng tới nhưng trên mặt vẫn không vơi đi sự tức tối từ nãy.
Đồng thời còn cầm thêm một tập tài liệu.
Đi theo sau cô ta là một cô gái nhút nhát rụt rè.
"Hừ, Trương Manh, về sau người khách hàng này giao cho cô đấy, để tôi sửa lại thông tin trong hợp đồng, đổi sang tên của cô! Còn hai nghìn tệ tôi sẽ chuyển qua wechat cho cô, sau này cô phụ trách tiếp đãi người này, haizzz, thật là mệt quá àI"
Lý Nguyệt nhìn Trương Manh cẩn thận sửa lại thông tin trong hợp đồng, sau khi liếc xéo Trần Khiêm một cái liền quay qua giới thiệu căn hộ cho ông chủ Lý.
"Cậu Trần, từ nay về sau tôi sẽ là người môi giới nhà đất của cậu, có bất cứ vấn đề gì... cậu... cậu đều có thể đến tìm tôi!"
Cô gái tên Trương Manh này, nhìn thì còn rất trẻ tuổi, chắc chỉ trên dưới hai mươi tuổi, hẳn là mới tới đây làm việc, tác phong còn rất non nớt.
Vừa mới nói một câu với Trần Khiêm, trên mặt cô ấy không giấu nổi sự căng thẳng.
Trần Khiêm lạnh lùng liếc nhìn Lý Nguyệt một cái.
Sau mới quay qua cười nhẹ với Trương Manh: "Được, cô giới thiệu cho tôi thông tin hai của hai tòa nhà khu B1 và B2 nhé, tôi muốn xem thử!"
"Vâng, để tôi giới thiệu sơ qua cho anh!" Trương Manh cẩn thận gật đầu.
"Hừ, Trương Manh, cậu ta đã làm xong hết thủ tục mua phòng rồi, làm vậy là muốn trêu cô thôi, cô để ý cậu ta làm gì. Giờ cô hỏi thẳng cậu ta đến đây có chuyện gì thì nói luôn đi, không có chuyện gì thì nhanh biến đi, đừng lãng phí thời gian với cậu ta nữa!"
Lý Nguyệt đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện liền bật cười, cô ta khinh bỉ nói rằng.
"Thôi nào Lý Nguyệt, nói chuyện với hạng người đó làm cái gì, ha ha, không chừng là chưa mua được mấy căn nhà, cái gì cũng muốn nghe muốn thử, cái ngữ này tôi gặp nhiều rồi!"
Ông chủ Lý nói.
"Haizz, nhưng mà tôi cũng phải nói thật, giá nhà hiện giờ của huyện Bình An tăng lên nhiều như vậy, loại người quê mùa như bọn họ mua được một căn cũng rất mừng rồi!"
Bà Lý đầy mặt khinh thường tiếp lời. Trương Manh bỏ ngoài tai mấy lời đó tiếp tục tìm thông tin về hai tòa B1, B2, cô đưa cho Trần Khiêm xem qua. Bởi hai tòa nhà này vừa mới xây xong nên vẫn chưa tiến hành mở bán. Cô ấy còn nhãn nại giải thích hết một lượt. Trần Khiêm sau khi nghe xong liền gấp catalog lại, nói: "Vậy được, tôi mua hết cả hai! Ký hợp đồng đi"
 
Chương 656: Là một tên đàn em gọi tới


"Cái gì?"
Tất cả mọi người đứng trong phòng giao dịch, kể cả Lý Nguyệt nghe xong đều rất là ngạc nhiên.
Nhưng ngay sau đó là một tràng cười vang như sấm nổ ra.
Đặc biệt là Lý Nguyệt và hai vợ chồng nhà họ Lý kia, cười đến không ngậm miệng lại được.
"Ha ha ha ông trời ạ, cậu em, tiền không phải ra đường bốc phét là được đâu!"
Ông chủ Lý ôm bụng cười sẵng sặc. "Kẻ này không phải có bệnh về thần kinh chứ?"
"Đúng đấy, còn nói muốn mua cả hai tòa, tôi còn tưởng mình nghe nhầm đấy, ha ha hai"
"Ê này, có cần gọi bảo vệ vào tống cổ anh ta đi không?"
Nhân viên phòng giao dịch cười đến ngã trái ngã phải.
Lúc này quản lí vẻ mặt nghiêm túc đi ra: "Chuyện gì? Xem xem lại bản thân mình đi, có còn hình tượng hay không?"
Lý Nguyệt nhịn cười đến mức sắp cần nát môi mình: "Không phải... không phải đâu quản lí. Là tên Trần Khiêm này, cậu ta, cậu ta nói muốn mua hai tòa nhà của chúng ta, ha ha hai"
Lý Nguyệt cười chảy cả nước mắt.
Hiển nhiên tố chất tâm lí của quản lí mạnh hơn mấy người nhân viên này nhiều lần.
Hắn ta cố tập trung nín cười, liếc mắt qua nhìn Trần Khiêm, sau đó ưỡn thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc đi tới chỗ Trần Khiêm.
"À, cậu Trần này... Phụt!"
Vừa mở miệng, người quản lí không nhịn nổi nữa mà phụt cười ra tiếng.
Bởi vì hắn ta thấy mấy lời vừa rồi thật sự... quá nực cười.
Điều cơ bản của những người làm dịch vụ như bọn họ là dù cho vị khách ấy có nực cười ra sao cũng không thể cười nhạo khách hàng, trừ khi... không nhịn nổi nữa.
"Cười?"
Trần Khiêm nghiêm mặt sờ sờ cánh mũi.
Đám người kia, thật sự là khinh người quá đáng, dĩ nhiên, muốn bọn họ ngưng cười cũng là một chuyện vô cùng dễ dàng.
"Mua một tòa nhà tổng cộng cần bao nhiêu tiền? Cô đã tính ra chưa?”
Trần Khiêm bỗng nghiêm lạnh quay sang sang hỏi Trương Manh.
"Tính ra rồi, một tòa có hơn một trăm căn, trừ đi chỉ phí ưu đãi thì là sáu mươi lăm triệu, anh muốn mua hai tòa nhà thì giá trị tổng cộng là một trăm ba mươi triệu thưa anh!"
Trương Manh thì lại không cười.
Mà Trần Khiêm đang suy tính, phân nửa chỗ đó sửa thành kí túc xá của nhân viên, còn nửa còn lại sửa thành nhà trọ bình thường để cho người ngoài thuê lại.
Như vậy vừa xinh.
"Rất tốt, tôi gọi điện bảo người mang tiền đến, chúng ta hôm nay kí hợp đồng luôn!". ngôn tình sủng
Trần Khiêm nói xong liền mở điện thoại ra gọi: "Mang một trăm ba mươi triệu đến Trung tâm môi giới nhà đất **, tôi muốn tiền mặt!"
Sau đó, Trần Khiêm nhàn nhã tựa người vào quầy giao dịch, anh lạnh lùng liếc nhìn đám người ngu xuẩn đang ôm bụng cười trước mắt mình, không biết một lúc nữa bọn họ còn cười nổi không nữa.
"Mong cậu suy nghĩ cẩn thận trước khi nói, bởi vì hợp đồng quan trọng như vậy không thể kí bừa được đâu!"
Người quản lí cố nén cười nhạo trong lòng, bày ra nụ cười công thức với Trần Khiêm.
Nhưng Trần Khiêm lại không trả lời hắn. Hai mươi phút sau.
Một chiếc ô tô chở hàng đi thẳng đến trước cửa.
Bảo vệ muốn ngăn cũng ngăn không nổi. "Ôi? Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tất cả người trong văn phòng môi giới đều giật mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bọn họ túm tụm lại ngó ra phía cửa.
Quản lí cũng đi ra xem xem có chuyện gì.
Lúc này, điện thoại của Trần Khiêm vang lên.
Là một tên đàn em gọi tới.
 
Chương 657: Các cậu ở đây từ lúc nào vậy


"Cậu Trần, tiền đã đưa tới nơi rồi, tất cả đều là tiền mặt như yêu cầu của cậu, chúng tôi cho người chuyển vào hay là để người trong đó ra lấy?"
Tên đàn em này vừa mở máy đã hỏi luôn.
Bởi vì lúc nấy Trần Khiêm gọi điện muốn lấy tiền giọng điệu có vẻ không tốt cho lắm, hình như đã để
anh này đoán ra được chút gì đó.
Cho nên mới cố ý gõ trống khua chiêng như vậy.
"Chuyển cái gì mà chuyển!” Một tay Trần Khiêm cầm điện thoại, một tay kí lên hợp đồng mua nhà, sau đó vung tay ném chiếc bút đi chỗ khác: "Đổ luôn xuống cửa cho tôi!"
"Vâng thưa cậu Trần!"
Người trong điện thoại đáp lời.
Sau đó liền mở cốp xe, bày ra trước mắt tất cả mọi người, toàn bộ đều là tiền. Nhanh‎ mà‎ không‎ có‎ quảng‎ cáo,‎ chờ‎ gì‎ tìm‎ nga?‎ ~‎ T‎ r‎ ù‎ m‎ T‎ r‎ u‎ ?‎ ệ‎ n.VN‎ ‎ ~
Tiếp sau thùng xe chậm rãi nâng lên, cuối cùng, cả một xe tiền, toàn bộ đổ ập xuống trước cửa Trung tâm môi giới nhà đất. "Trời ạ!"
Quản lí sợ đến mức đặt mông ngồi bệt xuống dưới đất.
Tài liệu trong tay Lý Nguyệt cầm không chắc, rơi loạt xoạt xuống đất.
Nhân viên của văn phòng môi giới, còn có người đến mua nhà, tất cả đều không thốt lên lời, trợn to hai mắt nhìn chuyện lạ đang xảy ra trước mắt.
Đây là ai vậy? Chơi quả lớn như thế? Mà lúc này, một người đàn ông mặc âu phục bước từ trên ô tô xuống, chân đạp thẳng lên đống
tiền ngoài cửa mà đi vào.
Anh ta đi tới bên tai Trần Khiêm nhẹ giọng nói: "Cậu Trần, đều làm xong như cậu dặn!"
"Rất tốt, những chuyện còn lại giao cho các anh xử lí, vị trí nhà ở tôi đã chọn được rồi, anh trao đổi thêm với cô Trương Manh đây nhé!"
Trần Khiêm vỗ võ vai Trương Manh.
Trương Manh sợ đến nuốt nước miếng một cái.
Hai tòa nhà đó, anh ta thật sự đã mua hết rồi, vậy tiền phần trăm lần này cô nhận được sẽ là bao nhiêu đây?
Mẹ ôi, mình đây là cá chép hóa rồng à?
Trương Manh cảm giác như mình đang bay trên chín tầng mây vậy đó.
Còn Lý Nguyệt, cô ta ngoài nỗi sợ hãi thì còn có cả sự hối hận.
Cậu ta thật sự mua nó. Nếu như không phải vừa nấy mình tỏ thái độ gay gắt, vậy thì doanh thu, phần trăm hoa hồng, tất
cả đều là của mình.
Cô ta còn cần nai lưng ra làm một nhân viên quèn làm cái gì?
Nhưng mới hai phút trước, chính tay cô ta đã kí hợp đồng chuyển nhượng...
Mặt của Lý Nguyệt hiện tại đã tái xanh rồi.
Càng miễn bàn đến đám nhân viên lúc nấy không thèm để ý đến Trần Khiêm.
Ông bà chủ Lý cũng bị tình cảnh vừa rồi dọa cho bay hết suy nghĩ.
HaizzzI
Trần Khiêm định ngày hôm nay sẽ thật khiêm tốn, cho dù Lý Nguyệt đối với mình nặng nhẹ vài câu, Trần Khiêm cũng không đến mức khiến cô ta
mất mặt như vậy.
Thế nhưng đám người kia cũng quá đáng quá rồi.
Thật coi anh là cục bột trắng, thích rờ nặn véo. bóp thế nào cũng được chắc.
Nhìn thấy nhiều người dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn mình, Trần Khiêm có đôi chút xấu hổ.
Anh định rời khỏi đây ngay.
Nếu không để người quen nhận ra thì lúng túng lảm.
Nhưng mới vừa quay người. Trần Khiêm liền ngẩn ngơ.
Bởi anh nhìn thấy bên khu khách VỊP có vài người đang đứng.
Hơn nữa đó lại toàn là người quen.
Lý Thi Hàm, Trần Lâm, Lý Minh Tuyết, còn có tên Lý Hạo, và cả mấy cô bạn cùng lớp cấp ba đều ở bên đó.
Bọn họ đều đứng đực người ra, bị dọa sợ mà tái mét hết mặt mày.
"Trần Khiêm... cậu cậu cậu!" Giọng nói của Trần Lâm run rẩy.
Bởi vì mỗi câu mỗi chữ, mỗi một hành vi của Trần Khiêm, bọn cô đều nhìn thấy hết cả.
Đặc biệt lúc Trần Khiêm nói muốn mua cả hai tòa nhà, còn có lúc anh gọi điện sai người mang tiền đến.
Thực ra lúc đó bọn cô cũng cười nhạo anh.
Thế nhưng.
Chuyện xảy ra trước mắt khiến tất cả đều bất ngờ không thốt nên lời.
Bởi vì bọn cô quen biết Trần Khiêm nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua một Trần Khiêm khí phách như vậy.
Cảm giác như Trần Khiêm đã biến thành một một người xa lạ.
Bộp!
Điện thoại của bị Lý Hạo tuột tay làm rơi xuống đất.
Lý Thi Hàm thở dốc, trái tim như bị từng đàn kiến đen cắn xé bò loạn.
Tuy rằng dã tưởng tượng vô số lần, nhưng chuyện cô ta sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.
Lý Thi Hàm ơi là Lý Thi Hàm, mày đối xử với Trần Khiêm như không sợ sau này cậu ta thành công, mày sẽ hối hận ư?
Sao có thể chứ, Trần Khiêm chỉ là trúng sổ xố, rồi quen biết vài người mà thôi, có gì tài giỏi hơn người đâu, cậu ta tuyệt không sánh bằng Đinh Hạo!
Trước đây, Lý Thi Hàm vẫn tự an ủi mình như vậy.
Nhưng bây giờ, tất cả sự vọng tưởng của cô ta dường như một khối thủy tinh, bị tảng đá từ trên cao rơi xuống đập trúng, khiến những vọng tưởng đó nát bấy thành trăm ngàn mảnh vụn.
"Ôi đệch, các cậu ở đây từ lúc nào vậy?"
Trần Khiêm đang làm bộ hai tay đút túi quần, lúc này cũng ngượng ngùng mà bỏ tay ra.
Đúng là do lúc nãy quá tức giận nên Trần Khiêm mới khoe giàu kiểu thế.
Nhưng bây giờ bản thân không cần thiết phải khoe mẽ trước mặt mấy người Trần Lâm như vậy.
Dù sao Trần Khiêm cũng rất ghét cảm giác phải dùng tiền quyền mà lên mặt với người khác.
"Anh Trần, bọn tớ đến từ lâu rồi!" Lý Hạo nuốt nước bọt, nhanh chóng đổi giọng gọi người.
 
Chương 658: Anh ấy là đồng nghiệp mới của tôi


"Trần Khiêm, buổi tụ họp của chúng tớ hôm nay còn định mời cậu đấy!"
Trần Lâm vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Khiêm, nói.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Trần Khiêm.
Ai đứng bên cạnh Trần Khiêm, hơn nữa còn có thể nói chuyện với anh, người ấy giống như cũng cao quý lên vài phần vậy.
Lý Thi Hàm đầy vẻ phức tạp nhìn Trần Khiêm, không biết nên nói điều gì. "Vậy được, hôm nay mọi người cứ chơi vui vẻ đi,
tôi còn có việc, đi trước đây!"
Trần Khiêm quay sang cười cười với Trần Lâm Lý Minh Tuyết.
Sau đó không nói thêm gì nữa, quay người liền đi.
Lý Thi Hàm tức giận giậm giận trên sàn, lần này Trần Khiêm lại không thèm nhìn cô ta, khiến trong lòng cô ả tức đến phát rồ.
Trần Khiêm rời khỏi đó liền đi ra phía đường lớn tính bät một chiếc xe quay về.
"Trần Khiêm? Cậu đứng đây chờ xe buýt sao?"
Lúc này, một chiếc Toyota Camry dừng lại trước mặt Trần Khiêm, cửa xe phía sau hạ xuống, người ngồi bên trong chính là Dương Mãn Tuyết.
Ngồi bên cạnh cô ấy là Lưu Á Nam.
Lái xe là một chàng trai sáng láng chạc tầm tuổi Trần Khiêm.
Trần Khiêm lúc này mới nhớ ra, lúc trước Dương Mãn Tuyết có mời mình ăn một bữa cơm, nhưng cô ấy lại bị Lưu Á Nam kéo đi mất, mà Lưu Á Nam cô ta đương nhiên không có lòng tốt muốn rủ anh đi cùng rồi.
Sau đó Trần Khiêm mới tới Trung tâm môi giới nhà đất.
Giờ này chắc hẳn mấy cô gái đã dùng bữa xong
"Tôi đang định về nhà đây!" Trần Khiêm nói.
Trần Khiêm còn cố ý nhìn về phía Lưu Á Nam đang ngồi bên trong, nhưng cô ta lại chăm chăm dán mắt vào điện thoại, làm bộ không phát hiện có người đang nói chuyện.
Được thôi, người ta đã không muốn khách sáo, Trần Khiêm cũng không đến mức chủ động dán vào làm gì.
"Ôi, hôm nay thật có lỗi quá Trần Khiêm, chờ ngày mai đi, ngày mai sắp xếp thời gian tôi mời anh ăn bữa cơm!"
Dương Mãn Tuyết tỏ ý xin lỗi.
"Được thôi, không sao đâu mài"
Trần Khiêm cười cười.
"Vậy chúng tôi đi trước đây!"
Đây là xe của người khác, Dương Mãn Tuyết cũng không tiện mời Trần Khiêm lên xe.
Liền nói một câu coi như tạm biệt.
Mà tên ngồi ghế lái chỉ nhìn Trần Khiêm rồi khinh khi hừ một tiếng, sau đó đạp chân ga rời đi ngay lập tức.
"Mãn Tuyết, tên đó là ai vậy? Bạn của cô sao?"
Lái xe trong giọng chứa đầy sự ghen tuông hỏi.
Thực tế, lí do ngày hôm nay Lưu Á Nam mời Dương Mẫn Tuyết đi ăn đó là vị tổ phó của Lưu Á Nam đã nhằm trúng Dương Mẫn Tuyết rồi.
Cho nên mới mời cô ấy một bữa cơm, tạo cơ hội để hai người làm quen.
Thế nhưng bữa ăn hôm nay lại có chút tẻ nhạt, khiến cho anh chàng Tổ phó này không thể phát huy những mặt xuất sắc của mình.
Hơn nữa phản ứng của Dương Mãn Tuyết đối với anh ta cũng rất lạnh lùng.
Điều này khiến anh ta âm thầm khó chịu trong lòng.
Nhưng vừa rồi thây thăng nhóc kia cô ta lại thân thiện chào hỏi như vậy, trong lòng Tổ phó
'Vương Khang càng thêm không vừa ý.
"Anh ấy là đồng nghiệp mới của tôi, thưa Tổ phó Vương!"
Dương Mẫn Tuyết thản nhiên đáp trả.
"Ha ha, đó không phải là người trước đây mà tôi kể với anh sao, Trần Khiêm, bạn học cấp ba của tôi!"
Lưu Á Nam lạnh nhạt nói.
"À à, tôi nhớ ra rồi, sao lúc nãy cô lại không chào hỏi người ta một câu?"
 
Chương 659: Cậu có ý gì


Nhớ tới những chuyện mà Lưu Á Nam đã kể về Trần Khiêm, trong lòng Vương Khang thoải mái đi nhiều, anh ta lập tức hỏi.
"Người không cùng một đẳng cấp thì việc gì phải qua lại, hơn nữa Mãn Tuyết, sau này ra ngoài đừng nhận mình là đồng nghiệp của cậu ta, cậu ta có phải nhân viên của Phòng Thị trường đâu, cậu ta chỉ là một nhân viên hậu cần hành chính của Phòng Thị trường thôi!"
Lưu Á Nam nhắc nhở Dương Mẫn Tuyết.
"Phụt, thật luôn? tôi còn đang định hỏi cậu ta ở phòng ban nào đấy, hóa ra là một thằng nhân viên hậu cần, ha ha! Mãn Tuyết, sau này em cách xa hạng người đó một chút! Hẳn ta và em không cùng một cấp bậc đâu, em là dân trí thức đấy, đã hiểu chưa?"
Vương Khang trào phúng cười.
Toàn bộ phòng Quản lý đầu tư, tên đầy đủ là công ty quản lí đầu tư Mộng Tưởng Gia, trực thuộc tập đoàn, nội bộ công ty chia thành mấy phòng ban cơ bản như Phòng Nghiên cứu thị trường, Phòng xét duyệt...
Lưu Á Nam là tổ trưởng đồng thời là nhân viên chủ quản của Tổ bốn.
Ngoài ra còn có các tổ khác.
Phụ trách công việc điều tra thị trường của các dự án đầu tư trong công ty.
Ở trong mắt cô ta, mấy người làm việc vặt, hậu cần trong Phòng Thị trường, đều là đám ăn hại vô tích sự.
Mấy người nói chuyện rồi ai về nhà nấy.
Đến hôm sau, Trần Khiêm tới công ty đi làm từ sớm.
Kết quả vừa vào thang máy lại thấy bên trong đã có một người xách theo cặp tài liệu.
Hai người đối mặt nhìn nhau.
Người này không phải chàng trai hôm qua kéo Dương Mãn Tuyết lại sao?
Lúc này, Vương Khang khinh thường liếc nhìn Trần Khiêm.
Trong thang máy chỉ có hai người, Vương Khang lên tiếng.
"Ê, cậu làm hậu cần kia, cậu quen Mẫn Tuyết à”
"Đúng vậy, mới quen ngày hôm qual"
Trần Khiêm nhìn kẻ này, ngày hôm qua ngồi trong xe hẳn ta đã bày tỏ thái độ khinh thường mình, nên lúc nói anh cũng không giống như đối với người khác mỉm cười thiện ý, chỉ đơn giản là đáp lại.
"Ha ha, tôi khuyên cậu nên cách xa con gái người ta một chút đi, cô ấy mời cậu ăn cơm chỉ là lời xã giao thôi, cậu còn tưởng thật à? Cậu không soi gương nhìn lại chính mình đi, cậu cùng một tầng lớp với người ta sao?"
Vương Khang cười lạnh nói.
Anh ta muốn nhắc Trần Khiêm một chút, đại ý chính là tự biến ra một góc mà chơi đi, Mãn Tuyết đã có anh ta lo rồi, thằng nhóc mày cách xa cô ấy ra.
"Có phải là người của cùng một tầng lớp hay không cũng không cần anh lo, anh là cái thá gì? Đi lo chuyện bao đồng!"
Trần Khiêm lạnh lùng nói thẳng. Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, Trần Khiêm
không thèm nhìn anh ta thêm một chút nào nữa, lập tức đi khỏi.
"Đệt mẹ thằng khốn kia, xem xem tao có chơi chết mày hay không?"
Vương Khang tức xì khói đầu, trong công ty này chưa có một ai dám hỗn láo với anh ta như vậy đâu.
Trần Khiêm đã đi đến sảnh chính chuẩn bị vào ca làm việc rồi.
"Xin chào Trần Khiêm!" Có cô gái quay ra chào hỏi Trần Khiêm. "Xin chào!"
Trần Khiêm cười cười, anh đi đến bàn công tác của mình mở máy tính.
Nhân viên hậu cần của Phòng Thị trường, tổng cộng có ba người.
Một là Mập Mạp. Còn lại là một cô gái. Trong chớp mắt nhìn thấy cô gái ấy.
Trần Khiêm vô cùng vui vẻ: "Phương Phi, là cô sao?"
Cô gái này không phải là người anh gặp ở thang máy lúc đến phỏng vấn ngày hôm qua sao.
Chỉ là hôm qua lúc mà Trần Khiêm đến, hình như cô ấy có việc phải ra ngoài.
"Ha ha, là Trần Khiêm sao, tôi vừa nhìn thấy tên của đồng nghiệp mới liền biết ngay đó là anh. Hôm qua tôi phải đi ra ngoài đưa tài liệu, đợi đến lúc tan tầm trở về thì các anh đều đi mất rồi, ha ha! Không ngờ hai chúng ta lại trở thành đồng nghiệp thật!"
"Đúng vậy, tôi cũng không ngờ đấy!"
Thật là một niềm vui ngoài ý muốn.
Vừa mới trò chuyện được một hồi.
Một người phụ nữ đi tới chỗ hai người.
"Mới tới hả, cậu giúp tôi làm một chuyện, tải tầm hai mươi bộ phim điện ảnh vào USB này cho tôi! Tải xong đưa tôi trong buổi trưa hôm nay!"
Trần Khiêm nhìn sang người phụ nữa này.
Coi như là có quen biết.
Chính là cô gái anh gặp khi thang máy đến nơi,. ngôn tình tổng tài
một người phụ nữ xinh đẹp nhưng lạnh lùng, còn khẳng định anh không thể có được công việc này.
Coi như hôm qua đã gặp mặt rồi đi. Cô ta là Vương Mỹ Na, là Tổ phó Tổ ba. Người gốc huyện Bình An.
Theo lý thuyết, người của Phòng Thị trường sai anh làm việc gì cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Thế nhưng, phim điện ảnh?
Trần Khiêm nói rằng: "Tổ phó Vương, trong giờ làm việc lại tải phim điện ảnh hình như không thích hợp lắm? Tôi còn có công việc khác mài"
"Cậu có ý gì? Mấy cái việc vặt đấy mà cũng gọi là công việc à? Sai cậu làm tí việc, cậu còn lười biếng chần chừ, tôi nói cho mà biết, cậu mà làm lỡ thời gian tôi xem phim nghỉ ngơi tôi sẽ cho cậu biết tay!"
Không ngờ là Trần Khiêm mới nói mấy câu, đã bị Vương Mỹ Na quát cho một trận.
Cô ta đập bộp chiếc USB xuống bàn liền xoay người đi thẳng.
"Trần Khiêm, Trần Khiêm!"
Phương Phỉ kéo kéo ống tay áo Trần Khiêm nhắc nhở.
"Trần Khiêm, trong công ty chúng ta có mấy. người không thể dây vào, cậu biết đó là ai không?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top