Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 680: Đúng là không còn gì để nói


Ngày hôm sau.
Bởi vì ông cụ Ngô đã sắp xếp chuyện xem mắt, mặc dù Trần Khiêm biết rõ sẽ không có kết quả gì nhưng vẫn đồng ý với ông cụ Ngô, nên Trần Khiêm vẫn sẽ chuẩn bị, đến quán Dicos kia từ sớm.
Không ngờ lúc đến.
Thì thấy một cô gái đang ngồi trên ghế, uống Coca, trước mặt có cánh gà và khoay tây chiên, đôi chân trắng nõn đong đưa như thể đang đợi ai đó.
Chẳng lẽ là cô ấy.
Trần Khiêm thầm nói.
Sau đó cô gái thả khoai tây chiên xuống, chậc chậc rồi cầm điện thoại lên bấm.
Cùng lúc đó, bên phía Trần Khiêm có một tin nhắn đến, đúng là Vương Mẫn gửi:
“Anh đã đến chưa vậy?” Trần Khiêm thầm nghĩ, đúng là cô gái này. Vừa nhìn, đúng là rất xinh đẹp.
Vì thế Trần Khiêm bước sang ngồi xuống.
“Anh... Anh làm gì vậy?” Ngơ ngác nhìn Trần Khiêm. “Cô đến đây xem mắt à?” Trần Khiêm hỏi.
“Xem mắt gì hả, anh bị điên à!” Cô gái nhìn Trần Khiêm, hơi đề phòng.
“Hả? Gô không phải Vương Mẫn à? Ban nãy không phải cô nhắn tin cho tôi hả?” Trần Khiêm
cũng hơi ngơ ngác.
“Tôi không biết ai tên Vương Mẫn hết, ban nấy tôi gửi tin nhắn cho bạn trai tôi mà?” Cô gái nói.
“Ngại quá tôi nhầm người!”
Trần Khiêm xấu hổ đứng lên.
Mẹ ơi, biết vậy thì mình đã gọi điện thoại rồi. Cũng đang chuẩn bị gọi điện thoại.
Thì bả vai của mình lại bị người ta võ.
Quay đầu, cũng là một cô gái xinh đẹp như vậy. Đang chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Trần
Khiêm: “Anh là Trần Khiêm? Đến xem mắt đúng không?”
Cô gái khinh thường hỏi.
“Ừ ừ, đúng rồi. Cô là?”
“Vương Mẫn!”
“Hả?”
“Tôi là Vương Mẫn, chị của Vương Tiêu!” Vương Tiêu vội vàng lấp liếm.
“Hừ, có phải ban nãy anh nhận nhầm người rồi không?” Vương Tiêu nói một cách mỉa mai.
Đúng là, ban nãy lúc cô ta bước vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Đúng là không còn gì để nói.
Cho nên, Vương Tiêu ngồi bên cạnh nhìn, cũng không đi sang chào hỏi, cảm thấy rất xấu hổ.
'Thầm nghĩ người này hay thật đấy.
Nhưng nghĩ đến lát nữa chưa đầy năm phút là có thể đuổi người này đi rồi nên Vương Tiêu cũng muốn nhanh chóng hoàn thành chuyện của chị mình.
Trần Khiêm ngồi xuống đối diện Vương Tiêu.
Trần Khiêm chỉ nhìn Vương Tiêu vài lần, cảm thấy ngoại trừ việc xinh đẹp thì cô gái này chẳng có gì cả.
Còn Vương Tiêu thì nhìn chằm chăm Trần Khiêm từ trên xuống dưới.
'Thầm nghĩ người tên Trần Khiêm này khá đẹp trai, nếu điều kiện gia đình khá giả hơn chút nữa thì có thể làm anh rể mình.
Nhưng tiếc là anh ta lại nghèo đến thế, sao chị mình lại thích được.
Trên thực tế, nếu không phải ông nội đang ép hôn thì sao chị mình lại sầu não về chuyện tìm bạn trai cơ chứ?
Rất nhiều người theo đuổi chị Vương Mãn nhưng chị lại không thích
 
Chương 681: Vậy anh có mời không?


“Ừ thì, tôi đã hiểu rõ tình hình của anh, bây giờ anh vẫn chưa tìm việc đúng không? Có nghĩa là anh chưa có nguồn thu nhập! Hơn nữa, nghe nói anh mua nhà ở huyện Bình An nhưng công việc của tôi đã được chuyển đến thành phố Kim Lăng rồi, cũng có nghĩa là, không bao lâu sau, tôi phải đến thành phố Kim Lăng làm việc, vấn đề nhà ở, anh tính thế nào?”
Vương Tiêu hỏi.
'Thầm nghĩ vào thẳng vấn đề sẽ tốt hơn.
“À à, nếu làm Kim Lăng thì tôi cũng có nhà ở đói”
“Cái gì? Anh có nhà ở Kim Lăng? Rộng bao nhiêu?”
Vương Tiêu tò mò hỏi. “Cụ thể rộng bao nhiêu thì tôi không rõ lắm, dù sao tôi cũng chỉ mới ở một hai lần, ha ha!” Trần
Khiêm cười trừ nói.
Trần Khiêm thấy cô gái này không giống như đến đây để xem mắt.
Hơn nữa cũng không muốn xem mắt.
Vì thế cũng nổi tính muốn trêu đùa, nghĩ muốn vờ ngớ ngẩn lừa cho qua chuyện này.
“Hừ, ra vẻ gì chứ, nếu anh có nhà thì sao không đến ở?” Vương Tiêu hừ lạnh nói.
“Tôi có thật mà, chỉ là không có thời gian đến ở thôi, hơn nữa, nhà trên đỉnh núi, một mình tôi ở thấy không quen nên giành lại cho vợ tương lai của tôi ở"
Trần Khiêm cười nói.
“Mẹ kiếp, ở trên đỉnh núi, chẳng lẽ anh trông rừng cho người ta à? Nên người ta mới cho anh một căn nhà?”
Vương Tiêu càng khinh thường hơn. “Vậy anh có xe không? Tôi nói cho anh biết, tôi phải đi làm ở Kim Lăng, xe thấp hơn ba trăm nghìn
là tôi không đi đâu!” Vương Tiêu lại nói.
“Xe thì cũng có, nhưng mà ngừng dưới chân núi!”
“Ngừng dưới chân núi, xe gì?” “Một chiếc Lamborghinil” Trần Khiêm nói.
“Láo toét! Mẹ kiếp, anh bị điên à? Trần Khiêm Vương Tiêu không chịu nổi.
Vốn dĩ Vương Tiêu còn tưởng rằng chẳng lẽ Trần Khiêm có nhà có xe ở Kim Lăng thật.
Kết quả, thì ra tên này đang chém gió.
Sợ rằng anh ta không biết mình và chị mình đã hiểu anh ta đến từng chân tơ kế tóc rồi?
“Tôi nói thật mà, không hề lừa cô đâu, cô không tin thì tôi cũng không còn cách nào khác!”
Trần Khiêm nhún vai bất đắc dĩ.
Mình như vậy cũng đâu được xem như là không nghiêm túc đi xem mắt đâu, sau này ông cụ Ngô mà hỏi thì cũng có chuyện để trả lời.
“Tôi nói thẳng cho anh biết, người như anh, gia đình chúng tôi sẽ không xem trọng anh. Vốn dĩ cứ ngỡ tuy anh nghèo nhưng được cái thật thà, có thể xem xét việc cho anh vài cơ hội thể hiện, nhưng bây giờ, thôi đi, đồ rác rưởi!"
'Vương Tiêu mắng. Sau đó đứng lên xoay người đi luôn.
Nhưng lại nghĩ, mẹ nó, hôm nay mình đến sớm, mà còn trang điểm nữa.
Mà kết quả sau khi đến, chưa kịp uống ngụm nước nào đã bị Trần Khiêm chọc tức rồi.
Vậy thì mình thiệt thòi quá.
Quan trọng là, mình phải làm rõ chuyện của chị mình.
Nếu để ông nội biết, nghe anh ta nói vài câu, mình không nể nang gì bỏ đi, chắc chắn ông nội sẽ tức muốn chết.
Huống chỉ, ông nội vẫn chưa biết mình đi thay cho chị nữa.
Cho nên cũng sợ sau khi về Trần Khiêm sẽ nói lung tung với ông cụ Ngô.
Nên định làm Trần Khiêm tự biết khó mà lui.
“Cô không đi à?” Trần Khiêm thấy cô ta lại ngồi xuống, kinh ngạc hỏi.
“Ai bảo tôi muốn đi. Sáng nay tôi còn chưa ăn sáng nữa, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhua, chẳng lẽ anh không biết mời à?”
'Vương Tiêu khoanh tay nói.
“Ồ, không thành vấn đề!” Trần Khiêm thầm nghĩ, sao lại khó chơi quá vậy.
“Tôi muốn ăn hamburger, tôi muốn ăn khoai tây chiên, cánh gà, và còn pizza gà rán nữa, tôi muốn ăn hết!” Vương Tiêu nói.
“Cô ăn nhiều vậy hả?”
Trần Khiêm sợ hãi.
“Vậy anh có mời không?”
“Được rồi, tôi mời!”
Đi chọn mấy món bưng lại cho Vương Tiêu. Nhìn cô ta ăn.
Trần Khiêm đang nghĩ, nghĩ xem phải làm thế nào mới để cô ta ghét mình tự đi đây.
Thế thì lúc về cũng có thể báo cáo công việc. Có thể nói, bây giờ hai người đều đang suy nghĩ. Mà đúng lúc này.
“Ha ha, là cậu thật à? Ban nãy tớ đứng bên ngoài, thấy ai giống cậu!”
Hai chàng trai và hai cô gái bước từ bên ngoài vào, chụp Vương Tiêu đang ăn hamburger.
Làm Vương Tiêu hoảng sợ. “Các cậu... Sao các cậu lại đến đây?”
Mặt Vương Tiêu đỏ lên vội nói.
 
Chương 682: Trông có vẻ như các cô đã thương lượng xong xuôi


“Thì đúng lúc đến đây ăn gì đó thôi mà, Tiêu Tiêu, đây là ai vậy?”
Một chàng trai bỗng nhìn về phía Trần Khiêm hỏi.
“À à, anh ta là bạn tớ, nếu các cậu bận thì cứ đi ăn trước đi!"
'Vương Tiêu vừa nghe họ gọi cả tên mình ra.
Sốt ruột muốn chết.
Đây không phải ai khác mà là bạn cấp hai của mình, lại học chung trường đại học, không ngờ hôm nay sợ gì gặp nấy thật, lại gặp trúng các cô ấy.
“Đừng vậy chứ Tiêu Tiêu, nhanh giới thiệu cho bọn tớ đi, đây là bạn gì của cậu vậy? Hơn nữa, sao cậu lại gọi nhiều món ngon thế, chúng tớ phải biết!”
Vài người kích động nói.
“Tiêu Tiêu? Chẳng phải cô tên Vương Mẫn à?” Trần Khiêm nghỉ ngờ hỏi.
“Vương Mẫn? Đó là chị của Tiêu Tiêu. Ừ ừ, mà chuyện gì xảy ra vậy? Anh không biết Vương Tiêu thì các người đang làm gì?”
Sau đó, mấy người này cũng ngơ ngác.
“Trần Khiêm anh câm miệng lại cho tôi!” Vương Tiêu sốt ruột đứng lên.
Sau đó kéo mấy người này sang một bên. Xem ra là muốn giải thích với các cô ấy rồi.
Mà Trần Khiêm thì cũng hiểu ra được chút gì đó.
Anh nhớ ông cụ Ngô đã từng nói Vương Mãn có một người em gái, nhỏ hơn cô ta hai ba tuổi.
Chẳng lẽ đây là Vương Tiêu, em gái của Vương Mẫn?
Buổi xem mắt ngày hôm nay, Vương Mãn không đến, mà sai em gái mình đi?
Chậc, mình nói mà, sao lại không hề có một chút thành ý khi xem mắt.
Vừa mới bắt đầu đã hỏi những vấn đề xảo trá như nhà và xe.
Sau đó, Vương Tiêu và vài người bạn đã quay lại.
Giờ phút này Vương Tiêu đen mặt: “Đúng vậy Trần Khiêm, tôi tên Vương Tiêu, Vương Mãn là chị của tôi, nhưng anh biết tại sao chị tôi lại để tôi đến không? Đó là cố ý để tôi thử anh, bởi vì từ sau khi ông nội tôi nói với chị tôi, chị tôi đã thật sự nghiêm túc nhưng hôm nay anh làm tôi thất vọng quá. Anh ăn nói lung tung, ban nãy, tôi đã nói những lời anh nói với tôi cho bạn tôi nghe, bọn họ có thể làm chứng anh khoác lác mạnh miệng!”
“Hơn nữa, gia cảnh của anh còn khó khăn hơn cả chúng tôi nữa, đúng không?”
Vương Tiêu đẩy trách nhiệm về phía Trần Khiêm.
“Đúng rồi đó, đúng rồi đó, thì ra đến đây xem mắt. Này, tôi nói anh trai này, anh biết chị Vương Mãn xinh đẹp đến nhường nào không? Anh cũng muốn được quen với chị Vương Mẫn à?”
Một chàng trai lạnh lùng nói.
“Hừ, lúc đó chị Vương Mẫn là hoa khôi của Nhị Trung chúng tôi, còn anh thì sao, chỉ là một trò hề của Nhất Trung thôi. Bây giờ anh còn lợi dụng tình cảm thế hệ trước, để người lớn hai bên mai mối, nhưng anh có nghĩ được rằng, nếu chị Vương Mẫn ở bên anh thì anh lấy gì nuôi chị ấy?”
Một cô gái nói: “Không nói đến những chuyện khác, nói đến chiếc túi mà tôi đang đeo đi, vài nghìn đúng không, chắc chắn chị Vương Mẫn còn muốn cái xịn hơn tôi nhiều, sao anh mua cho được?” Các cô gái dồn dập trách mắng.
“Cưng à, tớ thích chiếc đồng hồ cậu đang đeo hơn, chiếc này hơn mười nghìn lận đó, như vậy ra đường mới có thể diện được!”
Một cô gái khác thì kéo cánh tay chàng trai một cách thân mật.
Làm lộ đồng hồ trên cổ tay cậu ta.
Sau đó nhìn Trần Khiêm nói: “Trần Khiêm, anh ra ngoài mà không đeo đồng hồ à? Anh không biết bây giờ con trai đeo đồng hồ là tiêu chí của sự trưởng thành hả? Cho dù anh không mua nổi món đồ đắt tiền như vậy nhưng có thể đeo cái vài chục đồng mà?”
“Đúng đó, vậy mà cũng muốn xem mắt với chị Mẫn Mẫn hả?”
'Trông có vẻ như các cô đã thương lượng xong xuôi.
Tất cả mọi người đều chỉa hướng về phía Trần Khiêm.
Toàn nói những lời mê giàu hám của.
Đám nhóc ranh này, không biết Trần Khiêm đã xem biết bao nhiêu kịch bản thích khoe tiền rồi.
Nhưng cũng không đến mức trả đũa.
 
Chương 683: Ban nãy chú mới nói anh chú là ai


Lập tức, thấy người ta đã không có ý định muốn để mình và Vương Mãn làm quen, cũng trùng với suy nghĩ của mình.
Trần Khiêm muốn bỏ đi mặc kệ. Nhưng lúc này.
Không nói đến hai chàng trai cô gái đang mỉa mai Trần Khiêm, tất cả mọi người đều hơi kinh ngạc nhìn ra bên ngoài.
Bởi vì có hai chiếc RSZ dừng lại, ba nam một nữ đang bước xuống xe.
Trông có vẻ như cũng đến Dicos ăn gì đó.
“Mẹ kiếp, Vương Tiêu, cậu nhìn đi, là con ả Tạ Lê đó!”
“Mẹ nó, lúc tụi mình còn học cấp hai, Tạ Lê đã đối phó cậu rồi, sau đó thì trùng hợp thật, hai cậu lại vào chung một trường đại học, lúc trước cậu lại đánh cô ta, bảo cô ta coi chừng cậu, bây giờ làm sao đây!”
“Người cao cao kia là bạn trai của cô ta, là giang hồ đó, dạng anh đại ghê gớm lắm! Tiêu Tiêu, cậu trốn đi nhanh đi!”
Vài người cùng sốt ruột.
“Hừ, tại sao tớ phải trốn, tớ mà sợ cô ta à, tớ không tin cô ta dám làm gì tới”
Ngay lập tức, Vương Tiêu không còn sức quan tâm đến Trần Khiêm nữa mà thay vào đó là khoanh tay kiêu ngạo nhìn Tạ Lê đang bước vào cửa.
Vương Tiêu và cô gái kia có thù à?
Đợi lát nữa mà đánh nhau thì mình ở đây làm gì? Xấu hổ lắm!
Vì thế Trần Khiêm muốn đi.
“Mẹ kiếp, đúng là oan gia ngõ hẹp mà, Vương Tiêu, cậu ở đây à!”
Tạ Lê cũng nhìn thoáng qua là thấy Vương Tiêu. Ngay lập tức đắc ý nói. “Anh Phi, là con nhỏ này đó, trong trường đó anh biết không, nó ỷ vào một thằng thích nó mà cãi nhau với em, nó còn tát em một cái nữa!”
Tạ Lê nói đầu đuôi câu chuyện ra.
Mà Vương Tiêu thì cũng không chịu thua, vừa thấy Tạ Lê là đỏ mắt.
Cũng cãi nhau ngay. Xem như Trần Khiêm đã khá hiểu.
Trông có vẻ như lúc Tạ Lê và Vương Tiêu còn học cấp hai thì khá thân nhau nhưng bởi vì thời kỳ cấp hai, hai cô gái cùng thích một chàng trai học rất giỏi trong lớp.
Cấp hai mà, mọi người cũng biết, là thời kỳ dậy thì nổi loạn, nếu giành bạn trai thì con gái còn tàn nhãn hơn cả con trai.
Bởi vì Vương Tiêu là con giáo viên nên rất nổi tiếng, hơn nữa tính tình không ngoãn lắm nên đã nhận rất nhiều anh chị nuôi.
Còn Tạ Lê thì cũng nhận rất nhiều giang hồ làm chị.
Vì thế vốn dĩ là bạn thân lại phản bội nhau, còn hẹn chơi nhau qua livestream nữa.
Từ đó về sau, xem như đã thù hẵn nhau.
Cho đến lúc đại học, Vương Tiêu được một cậu ấm rất giàu theo đuổi.
Cho nên gây hấn tìm Tạ Lê đánh một trận, còn ức hiếp Tạ Lê rất nhiều.
Lần này nghỉ hè về nhà, hiển nhiên Tạ Lê đang muốn trả thù Vương Tiêu.
“Yên tâm đi Lê Lê, con nhỏ này hả, hừ, bây giờ tát nó một cái cho tao, để tao xem thử ai dám đụng! Danh của Lưu Phi tao, chắc hẳn tụi bây đã nghe rồi đúng không?”
Lưu Phi cười nói.
Ba thằng nhóc giang hồ này còn nhỏ hơn Trần Khiêm hai ba tuổi nữa, kiểu tóc, ăn mặc rất cá tính, tóm lại là rất ra dáng giang hồ.
Nhưng người lại gầy nhom.
Trần Khiêm không muốn xen vào chuyện của đám nít ranh.
Vì thế anh chuẩn bị đi.
“Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám đánh tôi, có tin tôi gọi Dương Cường đến không?”
Vương Tiêu mắng.
Sau đó thấy Trần Khiêm muốn chạy thì càng mắng hơn: “Mẹ kiếp, tôi phục anh luôn đó Trần Khiêm, con gái như tôi còn không sợ thì anh sợ gì? Họ đánh tôi chứ đâu phải đánh anh, anh hèn nó vừa thôi chứ!”
Lập tức càng khinh thường hơn.
“Tôi còn có việc, không rảnh chơi với các cô!” Ai hèn, chỉ là không muốn quan tâm thôi.
“Được thôi, vậy mày kêu đi để Lưu Phi tao chiêm ngưỡng thử, tao nói cho mày biết, anh tao cũng đang làm ăn ở thành phố Kim Lăng, từ trấn mình ra luôn đó, ảnh tên Lưu Dương, có ngon thì mày đến đây thử xem, ai sợ ai hả? Hơn nữa, ai không liên quan thì cút cho ông!” Lưu Phi cười mỉa nÓI.
Mà Trần Khiêm mới vừa đi đến cửa nghe vậy thì chợt ngừng bước.
Sau đó đút tay vào túi xoay người lại, võ vai Lưu Phi: “Chú em, ban nãy chú mới nói anh chú là ai?”
 
Chương 684: Cô cười cái gì


“Anh tôi là Lưu Dương, trước đây học ở Nhất Trung, sao, sợ rồi chứ hả? Sợ thì mau cút đi cho tôi, nếu không anh tôi về sẽ băm văm mấy người ra đấy!"
Lưu Phi vươn cổ, ngang ngược nói.
“Ôi đệch con mẹ mày!”
Mắt Trần Khiêm đỏ ngầu, giơ chân đạp thẳng vào bụng Lưu Phi, anh ta nằm dưới đất đau đớn gào to.
Mặc dù trông Trần Khiêm cũng không quá cường tráng nhưng anh vẫn rất mạnh, trước đây Lý
Tiếu và anh, hai người đều đánh đấm rất giỏi.
Chẳng qua Lý Tiếu đánh nhiều, còn Trần Khiêm chỉ vì Lý Tiếu mà đánh một lần.
Dù sao thì cánh tay với chân đều rất khỏe.
Lúc này nghe thấy anh trai anh ta là Lưu Dương học ở trường Nhất Trung, Trần Khiêm đã nổi cơn tức.
Với cả hiện tại Trần Khiêm hoàn toàn không quan tâm gì nữa cả.
Tìm ra vũ khí, thì lại xông vào đập hai người kia.
Với cả hiện tại Trần Khiêm hoàn toàn không quan tâm gì nữa cả.
Tìm ra vũ khí, thì lại xông vào đập hai người kia.
Ba người đều thuộc kiểu gầy trơ xương, đương nhiên là bị Trần Khiêm đánh cho một trận.
Trông Vương Tiêu há hốc mồm.
Lúc này lại cảm thấy Trần Khiêm hơi đẹp trai! “Trần Khiêm, giúp tôi đánh chết bọn họ đi!” 'Vương Tiêu hét lên.
Tạ Lê thấy hai bên đã đánh nhau rồi.
Thì cầm chiếc bình hoa bên cạnh đập về phía Vương Tiêu.
Hai cô gái cũng bắt đầu đánh nhau rồi.
Quả thực lần này Trần Khiêm ra tay hơi mạnh. Mắt cũng đỏ ngầu rồi.
Lưu Dương là ai?
Có thể nói là ác quỷ trong lòng Trần Khiêm, khiến cho Trần Khiêm đã qua nhiều năm vậy rồi nhưng vẫn rất khó để xóa bỏ sự tự trách trong lòng.
Không sai, Lưu Dương chính là người hồi cấp hai đã vì một cô gái mà gọi người chặn đánh Trần Khiêm.
Cậy trong nhà có quyền có tiền lại nhiều đàn em.
Cho nên sau khi tan học, đánh Trần Khiêm một trận.
Chiều hôm đó Lý Tiếu chạy đến, sau đó chỉ có hai người Trần Khiêm với Lý Tiếu đánh nhau với mười mấy người bọn họ.
Bọn họ đều cầm theo chân ghế gì gì đó. Đánh Trần Khiêm vào một góc. Cũng chính lúc đó, Lý Tiếu lấy dao ra...
Sau việc đó, nếu như dừng lại tại đây thì Trần Khiêm cũng sẽ không căm hận như vậy.
Về sau nhà Lý Tiếu bị ba của Lưu Dương dẫn người đến phá, ba của Lý Tiếu vốn là tài xế xe tải, kết quả lần đó lúc nhà bị phá, vì kích động cho nên bị nhóm người đó đánh gấy chân, trụ cột trong nhà cứ như vậy sụp đổ.
Sau đó Lý Tiếu đi học ở trường dạy nghề lại bị Lưu Dương dẫn người đến đánh.
May mà Lý Tiếu bước chân vào xã hội có quen một người anh em, dạy người đó học cách sửa xe,
cho nên mới có tương lai sau này.
Đây cũng là lý do tại sao mắt Trần Khiêm đỏ ngầu.
Tên này còn muốn gọi Lưu Dương quay lại chém người sao, tự mình sẽ đi tìm hẳn ta!
Vô duyên vô cớ nóng lên nên cũng chẳng quan tâm ba bảy hai mươi mốt gì!
“Trời ơi chân tôi!”
Lúc này nghe thấy tiếng hét của Vương Tiêu.
Hóa ra là cô ta đá vỡ chiếc bình hoa trên đất rồi bị cắt trúng bắp chân.
Tạ Lê thấy tình hình càng ngày càng căng thẳng, quản lý của nhà hàng Dicos cũng đã báo cảnh sát.
Thì không dám ra tay nữa.
Sau đó đỡ Lưu Phi đang ôm bụng bỏ chạy.
Còn mấy người bạn của Vương Tiêu thì không biết đã chuồn đi đâu mất tăm từ lâu rồi.
“Trần Khiêm, anh mau dìu tôi đi bệnh viện băng bó đã, nếu để lại sẹo thì toang mất!”
Lúc này Vương Tiêu chỉ có thể cầu cứu Trần Khiêm.
Dù sao thì cô ta cũng cảm thấy vừa nấy là Trần Khiêm giúp cô ta nên mới đánh nhau.
Thật là phiền quá đi mất! Trần Khiêm mắng thầm một câu.
Nhưng mà vẫn qua dìu Vương Tiêu đến một phòng khám ở bên cạnh để băng bó.
May mà vết thương cũng không quá nghiêm trọng, chỉ bị xước một chút.
Mà lúc này, Vương Tiêu đang nằm trên giường bệnh, khóe miệng cong lên nhìn Trần Khiêm, ánh mắt mang theo ý tò mò.
“Hi hil”
Bỗng dưng Vương Tiêu cười.
“Cô cười cái gì?” Trần Khiêm nhàn nhạt hỏi.
 
Chương 685: Sao thế nhỉ


“Hôm nay tôi thật sự đã nhìn lầm anh rồi. Tôi đã đi nghe ngóng, trước đây anh học cấp hai thường hay bị người ta bắt nạt, hơn nữa hiện tại tôi gặp anh thì cảm thấy anh là kiểu người rất thành thực, thậm chí còn rất ngốc anh biết không!”
“Hi hi, nhưng mà không ngờ, lúc anh nóng lên trông đỉnh thật, ba người bọn họ thậm chí còn không đủ sức để đánh trả. Vả lại anh không biết đâu, bạn nấy anh ra tay rất tàn nhãn, biểu hiện đó đàn ông lắm luôn!”
Vương Tiêu lấy chân chạm vào Trần Khiêm.
Đúng vậy, Vương Tiêu thật sự đã nhìn Trần Khiêm với cặp mắt khác, lúc này trong lòng còn thấy cảm động.
Con gái mà, rất thích những chàng trai “man” như vậy, nhất là chàng trai đó vì bảo vệ mình mà trở nên nam tính.
Mà chẳng phải Trần Khiêm chính là chàng trai như vậy sao.
“Có một số chuyện cô không hiểu thôi, bình thường tôi không như vậy!”
Trần Khiêm nói.
“Tôi biết, tôi nhìn ra mà
Vương Tiêu bĩu môi.
“Được rồi, cô không sao rồi thì tự về nhà đi, tôi phải quay lại đó một chuyến!”
Trần Khiêm xoay người muốn đi. “Anh còn quay lại làm gì chứ?” Vương Tiêu vội nói.
“Phá nhiều bàn ghế của người ta như vậy mà không bồi thường àI”
Trần Khiêm nói.
“Haiz, anh đợi chút Trần Khiêm! Tôi còn có chuyện muốn nói mài”
“Cô còn chuyện gì nữa?”
“Tôi muốn nói, Trần Khiêm anh là người rất tốt!” Vương Tiêu mặt mày nghiêm túc nói.
Ha ha.
Cười khổ một tiếng, sau đó Trần Khiêm dứt khoát rời đi.
“Anh chàng này, mới đầu gặp thì không có cảm giác này. Nhưng sao bây giờ lại cho người ta cảm giác trên người anh ta có ánh hào quang vậy nhỉ?”
Vương Tiêu nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm rồi trong lòng lẩm bẩm.
Nhưng nghĩ đến cảnh vừa nấy Trần Khiêm vì giúp mình mà đánh nhau, Vương Tiêu lại cười ngọt ngào.
Vương Tiêu về đến nhà thì đã gần trưa rồi.
May mà ba mẹ không có ở nhà.
Chỉ có chị.
“Sao lâu như vậy mới về, chị gọi cho em còn tắt máy nữa, chẳng phải nói hai mươi phút là giải quyết xong sao?”
Lúc này Vương Mẫn hỏi.
Nhưng thấy em gái đi khập khiễng, trên bắp chân còn băng bó, thoáng chốc sững sờ:
“Này, em sao vậy? Đánh nhau với người khác à”
“Vâng, chị, là Tạ Lê, cô ta dẫn người đến chặn đường eml”
Vương Tiêu nói.
“Hừ, con điên đó, vênh váo cái gì chứ. Vậy... Tên nghèo rớt mồng tơi kia thì sao? Em gặp hay chưa?”
Vương Mãn lại hỏi đến chuyện của Trần Khiêm.
“Chị, chị làm gì mà gọi Trần Khiêm người ta là nghèo rớt mồng tơi chứ, chị còn chưa từng tiếp xúc với người ta, sao lại nói mấy lời cay nghiệt như vậy chứt”
Vương Tiêu lại cảm thấy hơi khó chịu.
Là thật sự có hơi có chịu.
Bởi vì khi cô ta cảm thấy một người rất tốt, nhưng người khác lại sỉ nhục họ, cho dù là chị của mình thì Vương Tiêu cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
“Ôi vãi, em sao vậy hả? Em gặp cậu ta rồi? Cậu †a thế nào? Đẹp trai không? Low không? Chắc. không phải là một người rất xấu xí đấy chứ?”
Vương Mẫn nói.
“Em không biết, em mệt rồi, em muốn về phòng nghỉ ngơi. Sau này chuyện của chị em không giúp chị nữa đâu!”
Vương Tiêu không vui đi thẳng về phòng.
“Sao thế nhỉ?”
Vương Mãn thấy thái độ của em gái đối với mình thì thật sự có hơi bối rối.
Lại nói đến Trần Khiêm. Sau khi quay về Dicos và xử lý sạch sẽ.
Thì đúng lúc ông cụ Ngô gọi đến hỏi chuyện gặp mặt thế nào.
Trần Khiêm bảo quay về rồi nói, sau đó mới về nhà ông cụ Ngô.
Nhưng vừa mở cửa ra.
Thì thấy Ngô Sảnh đang đứng ở cửa, hình như đợi ai đó.
Sau khi nhìn thấy Trần Khiêm thì cô ta đi về phía Trần Khiêm:
“Mẹ kiếp, đợi cậu lâu như vậy mà giờ mới về, cậu qua đây, tôi có chuyện nói với cậu...”
 
Chương 686: Cô gái chết tiệt này


“Có chuyện gì à?” Trần Khiêm hỏi. Ngô Sảnh nói: “Ngày mai cậu rảnh không?”
“Để làm gì? Có thể ngày mai tôi đi mua thức ăn!" Mốt là sinh nhật mình, đã để bà cụ Ngô nấu ăn rồi thì không thể để bà bỏ tiền ra mua thức ăn nữa, Trần Khiêm muốn tự mình đi mua.
“Hừ, mấy hôm nay cậu đều ăn cơm nhà ông bà nội tôi, cậu mua thức ăn gì nữa chứ. À à đúng rồi, mốt là sinh nhật cậu đúng không, tôi quên mất tiêu. Khụ khụ, tóm lại chuyện mua đồ ăn không có gì quan trọng, bây giờ có chuyện tốt đang đợi cậu đây, cậu gạt mấy chuyện khác sang một bên đi!”
“Cậu mà có chuyện tốt cho tôi sao?” Trần Khiêm cười khổ một tiếng.
Mặc dù lớn lên cùng với Ngô Sảnh, nhưng cũng vì như vậy cho nên từ nhỏ Ngô Sảnh đã chẳng thân thiện gì với Trần Khiêm rồi.
Bao gồm cả hiện tại cũng vậy.
Anh chị em bọn họ cũng không ít lần trêu chọc: Trần Khiêm.
Lúc nhỏ thì Trần Khiêm rất ghét mấy người nhóm Ngô Sảnh, nhưng bây giờ, cho dù có lúc Ngô Sảnh cũng mỉa mai anh thì anh cũng chỉ tức giận một chút rồi thôi.
Bình thường cũng chẳng tranh cãi gì nhiều với Ngô Sảnh.
Đều là vì nể mặt ông cụ Ngô với bà cụ Ngô.
“Hừ, cậu có ý gì hả, không biết tốt xấu gì cả. Tôi nói cho cậu biết, ngày mai bọn tôi đến khu thắng cảnh suối nước nóng ở trấn Tiểu Tuyền chơi, muốn gọi cậu đi cùng! Sau khi cậu về vẫn chưa đưa cậu đi đâu chơi cả, hiện tại trấn Tiểu Tuyền đã phát triển du lịch rồi, giờ bên đó rất thú vị!”
Ngô Sảnh nói.
“Tốt vậy à? Dẫn tôi đi chơi?”
Trấn Tiểu Tuyền chính là trấn mà Dương Mẫn Tuyết ở.
Xung quanh bao bọc bởi sông núi, quả thực là có suối nước nóng.
Hơn nữa cũng là một trong những dự án quan trọng trong lần khai thác này.
Trần Khiêm cũng muốn đi chơi.
Nhưng Ngô Sảnh đột nhiên lại mời như vậy khiến Trần Khiêm rất bất ngờ.
“Vớ vẩn, cậu có đi hay không thì bảo? Bao cậu ăn uống luôn!”
Ngô Sảnh khoanh tay đắc ý nói.
Trần Khiêm lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, cảm ơn cậu nhé, tôi không đi đâu!”
“Hả? Gái gì?” Ngô Sảnh không ngờ Trần Khiêm sẽ từ chối cô ta.
Theo tính cách của Trần Khiêm thì anh ta không nên lo sợ mà phải cảm thấy may mắn mới đúng chứ nhỉ?
“Tiểu Sảnh, Trần Khiêm đến rồi à? Hửm? Về rồi sao không vào trong, nhanh lên, cơm trưa xong hết rồi, mau vào ăn thôi, tiện thể nói về tiến độ của chuyện này thế nào rồi?”
Lúc này, ông cụ Ngô ra ngoài gọi Ngô Sảnh với Trần Khiêm vào trong.
Kết quả Ngô Sảnh lại lạnh mặt không nhúc nhích gì.
“Sao vậy Tiểu Sảnh? Ai lại chọc giận bà cô nhỏ con rồi!" Ông cụ Ngô cười khổ nói.
“Hừ, còn có thể là ai nữa, Trần Khiêm!”
“Nói xàm, sao Tiểu Khiêm chọc giận con được chứ?”
“Đúng vậy mà, hôm nay con có lòng tốt muốn hẹn cậu ta đi trấn Tiểu Tuyền chơi, cuối cùng thì sao, Trần Khiêm hoàn toàn không cảm kích, cậu ta nói không đi!"
Ngô Sảnh nói.
“Ha ha, Tiểu Khiêm à, nếu là thật thì cháu đi chơi với Tiểu Sảnh đi, có thể là Tiểu Sảnh muốn đi chơi với cháu đấy. Phong cảnh bên khu thắng cảnh suối nước nóng rất đẹp, cháu không có việc bận thì đi đi!"
Ông cụ Ngô lại thấy không có gì quan trọng, chỉ cảm thấy cháu gái mình đã thông suốt rồi.
Thấy mấy đứa hòa thuận với nhau ông cụ Ngô vui còn không kịp nữa là.
“Được thôi, ngày mai tôi đi!”
Trần Khiêm nghe ông cụ Ngô nói như vậy thì cũng không nói thêm gì nữa.
“Hừi”
Ngô Sảnh liếc Trần Khiêm một cái sau đó đi vào trong.
Bởi vì ngày mai phải ra ngoài chơi, có thể sẽ không đủ thời gian để đi mua thức ăn, cho nên buổi chiều Trần Khiêm đã đi siêu thị trên trấn để mua trước.
Đến sáng hôm sau.
Được Ngô Sảnh dẫn ra ngoài chơi.
Ngô Sảnh lái một chiếc Passat, đây là xe của ba cô ta.
Chở Trần Khiêm xuất phát đến trấn Tiểu Tuyền.
Đương nhiên Trần Khiêm sẽ không ngồi ở ghế phụ lái.
Cảm thấy trong xe có hơi bí bách.
Cho nên mở cửa sổ xe để thông thoáng một chút.
Nhưng không ngờ vừa kéo cửa xuống thì lại bị kéo lên.
Đưa mắt nhìn thì thấy là Ngô Sảnh kéo cửa sổ bên mình lên.
Mẹ kiếp! Cô gái chết tiệt này!
 
Chương 687: Lúc này đã có hai anh chàng đẹp trai đứng đợi


Trần Khiêm măng thầm một câu, lần này chỉ hạ xuống một chút.
Sau đó lại bị Ngô Sảnh kéo lên.
“Cậu làm gì vậy?”
Trần Khiêm cạn lời.
“Hừ, tôi còn muốn hỏi cậu đấy, ở trước mặt tôi mà mở cửa sổ à, làm gì mà phải mở? Lỡ bụi bay vào thì làm thế nào? Cậu chưa ngồi xe bao giờ à?”
Ngô Sảnh khinh bỉ nói.
Lúc này, điện thoại Ngô Sảnh vang lên.
“Được rồi Lâm Duyệt, tớ lái xe đến đón cậu ngay đây, cậu đợi tớ đi. Ừ ừ, chẳng phải tối qua đã nói với cậu rồi sao, đã tìm được người rồi. Đợi lát nữa leo núi, hành lý của bọn mình cứ để anh ta xách là được rồi, cậu cứ tập trung theo đuổi anh Vu Cường của cậu đi, đồ mê trai quên bạn!”
“Được, lát gặp, bạn trai tớ sao, bạn trai tớ có xe, anh ấy đã xuất phát rồi, lát nữa bọn tớ sẽ tác hợp cho cậu với Vu Cường, lát gặp nhé, muahI”
Nói xong, Ngô Sảnh cúp máy.
Cuối cùng Trần Khiêm cũng biết chuyện Ngô Sảnh nói là chuyện gì rồi?
“Cậu nói đưa tôi đi chơi là để tôi xách ba lô cho mấy người à? Con mẹ nói”
Trần Khiêm hơi tức giận nói.
“Ôi chao, cậu lo lắng cái gì chứ, xách ba lô một chút thì có sao? Cũng đâu có chết, với lại hôm nay mời cậu ăn cơm rồi cậu còn sợ gì nữa. Ngoài ra, tôi nói cho cậu biết nhé Trần Khiêm, hôm nay bạn thân tôi theo đuổi người cô ấy thích, cậu chú ý thái độ một chút cho tôi. Hôm nay chúng ta đều là diễn viên phụ thôi, bạn thân tôi với Vu Cường mới là nhân vật chính!”
Ngô Sảnh lại nói. Nếu như không phải đã lên xe rồi, ông cụ Ngô còn đưa hai người ra ngoài, thì Trần Khiêm đã muốn bỏ đi rồi.
Nhưng đã đồng ý rồi, không làm thì lại không được.
Thế là cũng chẳng lên tiếng nữa. Lúc này, Ngô Sảnh liếc nhìn gương chiếu hậu sau đó cười đắc ý: “Trần Khiêm, trông cậu có vẻ tức giận rồi nhỉ. Trước đây bảo cậu vác trên lưng bao nhiêu thứ đi nữa thì cậu cũng sẽ không tức giận mà, tôi biết tại sao bây giờ cậu lại tức giận rồi, ha ha, từ hồi tiểu học tôi đã nói với cậu rồi, hai ta không có khả năng đâu! Nghĩ cũng đừng nghĩ tới!”
Hồi tiểu học, anh chị em Ngô Sảnh Ngô Phong đều ở quê. harry potter fanfic
Đến cấp hai thì bọn họ mới lên huyện.
Lúc đó còn rất nhỏ, tất nhiên là nhóm Trần Khiêm, Lý Tiếu với cả Ngô Sảnh đi học cùng nhau rồi.
Ngô Sảnh lớn lên rất xinh đẹp, dù sao thì khi đó cô ta cũng là nữ thần trong mắt mấy đứa con trai, lúc chơi trò gia đình, ai cũng tranh nhau làm chồng Ngô Sảnh cả.
Cũng vì vậy mà Lý Tiếu với Trần Khiêm đã đánh nhau rất nhiều lần vì Ngô Sảnh.
Đương nhiên đó đều là chuyện của lúc nhỏ, có hiểu cái gì đâu!
Nhưng rõ ràng Ngô Sảnh vẫn cảm thấy, Trần Khiêm luôn thích cô ta.
Cảm thấy lúc mình nói là có bạn trai rồi thì chắc. chăn là Trần Khiêm khó chịu trong lòng.
Đương nhiên cô ta hiểu tính khí tầm thường này
của Trần Khiêm.
Trần Khiêm quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, lười nói chuyện với cô ta.
Chẳng bao lâu sau thì Ngô Sảnh đến đón bạn thân Lâm Duyệt.
Lâm Duyệt lớn lên cũng rất xinh đẹp. Hình như hồi tiểu học có gặp nhau rồi.
Không ngờ đã lâu vậy rồi không gặp, ai cũng xinh đẹp đến vậy.
Dáng dỏng cao, còn gầy nữa, cơ thể cũng rất đẹp.
Cô ta lên xe, nhìn thấy Trần Khiêm thì cũng cảm thấy rất quen.
Nhưng cũng không chào hỏi gì mà đưa túi của mình cho Trần Khiêm:
“Này, trong túi tôi có kem chống nắng với mỹ phẩm, có thể phải dùng bất cứ lúc nào, lát nữa đi chơi, cậu phải cầm giúp tôi!”
“Biết rồi!"
Trần Khiêm hơi mất kiên nhẫn gật đầu.
Sau đó nghe hai người Ngô Sảnh với Lâm Duyệt nói chuyện.
Đều là chuyện hôm nay Lâm Duyệt muốn theo đuổi Vu Cường.
Chẳng mấy chốc xe đã đến cổng khu thắng cảnh du lịch suối nước nóng.
Lúc này đã có hai anh chàng đẹp trai đứng đợi.
“Sảnh Sảnh, Lâm Duyệt, bên này bên này!”
 
Chương 688: Ba anh quen phó giám đốc ở đây


Hai chàng trai gọi.
Ngô Sảnh với Lâm Duyệt dẫn Trần Khiêm đang mang theo một cái túi lớn một cái túi nhỏ đi qua.
“Sao giờ mới tới vậy Sảnh Sảnh, ôi, thật sự là tìm được người rồi à, được đấy, xem ra hôm nay chúng ta có thể vui chơi thoải mái rồi. Người anh em, vất vả cho cậu rồi!”
Một chàng trai bước lên ôm eo Ngô Sảnh, sau đó cười với Trần Khiêm.
Còn chàng trai kia thì lấy ra một điếu thuốc Tiểu Tô muốn đưa cho Trần Khiêm.
“Vu Cường, anh đưa thuốc cho cậu ta làm gì, cậu ta có hút đâu. Với lại cho dù có hút thì cũng không hút loại tốt như vậy đâu!”
Ngô Sảnh nói.
“Cậu ta tên Trần Khiêm, là người mà trước đây em có nói với mọi người đó. Hôm nay để cậu ta xách túi cho chúng ta, tới trưa cho cậu ta bữa cơm là được rồi!”
Ngô Sảnh lại kéo tay chàng trai nói: “Trần Khiêm, người đưa thuốc cho cậu là Vu Cường, ba mẹ đều làm ở Cục thủy lợi trên huyện, còn đây là Vương Hạo - bạn trai tôi, nhà có công xưởng!”
Nhất là sau khi giới thiệu xong Vương Hạo.
Ngô Sảnh lại đặc biệt chú ý tới biểu cảm của Trần Khiêm.
Muốn xem xem mình có một người bạn trai bản lĩnh như vậy thì Trần Khiêm sẽ có biểu cảm thế nào.
Không ngờ Trần Khiêm chỉ gật đầu. Mà rõ ràng vừa nấy cả Vương Hạo với Vu Cường cũng chỉ đơn giản là khách sáo với Trần
Khiêm chút thôi.
Chứ nói thật, hai người cũng đều quần áo là lượt và chẳng coi ai ra gì.
Sao lại nhìn ra à?
Bởi vì sau khi bọn họ đưa ba lô cho Trần Khiêm thì chạy đi mua nước.
Cuối cùng chỉ mua có bốn chai. Rõ ràng chẳng xem mình ra gì. Nhưng nghĩ lại thì thôi bỏ đi, xem như hôm nay
một mình mình đi ra ngoài chơi tận hưởng sông núi, coi như bốn người bọn họ không tồn tại.
Với lại Ngô Sảnh đang ở đây, mình cón có thể thế nào nữa chứ?
“Ôi Vương Hạo, khu thắng cảnh suối nước nóng hôm nay sao lại đông người vậy chứ? Hơn nữa còn đèn đóm giăng hoa nữa, ở đây đang làm gì vậy nhỉ?”
Ngô Sảnh tò mò hỏi.
“Vừa nãy anh với Vu Cường cũng thảo luận chuyện này, hôm nay đông người như vậy, hình như trong đó nhân viên đang rất bận rộn. Tình hình này, xem ra là sắp tổ chức sự kiện lớn, đặc biệt là nhà hàng lớn bên trong suối nước nóng. Vừa nấy anh hỏi bảo vệ, nghe nói là một số ông lớn ở Kim Lăng thuê lại nhà hàng, ngày mai sẽ tổ chức sự kiện lớn! Có rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn sẽ đến! Thế nào, trấn Tiểu Cô với Tiểu Tuyền gần như vậy mà không nghe nói sao?”
Vương Hạo nói.
“Thật sự là không nghe nói đó! Nhưng mà không quan tâm, chúng ta vào trong chơi phần của chúng ta!”
“Vậy được, chúng ta đi thôi!”
Sau khi bàn bạc xong.
Thì cùng nhau đi mua vé.
Giá vé ở thị trấn kiểu này cũng không quá đắt, năm mươi tệ một vé.
Lúc nhóm Trần Khiêm đến mua vé thì thấy có vài người đang ở đó ồn ào rồi. Rõ ràng là đang cãi nhau với nhân viên bán vé.
“Dựa vào cái gì mà hôm nay không bán vé chứ, bọn tôi bốn năm người đều đã đến đây rồi, mấy người nói không bán là không bán à?”
Cô gái đứng đầu lạnh giọng nói. Nhóm này có ba nữ hai nam.
“Phải đấy, trang web của mấy người bây giờ. mới đăng tin, nhưng mà bọn tôi đều đã đến đây rồi!”
“Quả thật là ngại quá, chúng tôi cũng mới nhận được thông báo tạm thời vào mười lăm phút trước thôi. Bắt đầu từ hôm nay cho đến ngày mai, khu thắng cảnh sẽ không mở cửa cho khách tới tham quan, bởi vì có rất nhiều sự kiện đều đã bố trí rồi!”
Người nhân viên kiên nhẫn giải thích.
“Vậy mấy người khách mới vào lúc nãy thì sao, chưa thấy mấy người đuổi bọn họ ra mà. Dù sao tôi cũng không quan tâm, chỉ mới mười lăm phút, mấy người để bọn tôi vào cũng được mài!”
“Thật sự rất xin lỗi...”
Cứ giằng co như vậy.
“Ôi vãi chưởng, khu thắng cảnh đóng cửa rồi, mẹ nó, biết vậy lúc nãy anh với Vu Cường đến mua
vé luôn là được rồi!”
“Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào đây Vương Hạo?”
Ngô Sảnh thất vọng nói.
“Ha ha, thế này đi, anh gọi cho ba anh, bảo ông ấy tìm quan hệ thử xem!”
Vương Hạo lấy điện thoại ra nói.
Vu Cường cũng nói: “Anh cũng gọi cho ba anh, ba anh quen phó giám đốc ở đây!”
 
Chương 689: Chuyện gì vậy nhỉ


“Ừừ, Vu Cường, em tin anhl” Nói xong, cả hai người đều gọi điện thoại
Ngô Sảnh lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho Vương Hạo.
“Cậu đưa túi của tôi đây!” Lâm Duyệt thấy vậy vội tìm Trần Khiêm lấy túi.
“Cậu thật là, mau lên đi, sao lại lề mề như vậy chứt”
Trần Khiêm đặt cái túi lớn xuống rồi tìm cái túi nhỏ của cô ta.
Bị Lâm Duyệt mắng một trận. “Tìm thấy rồi!” “Mau đưa cho tôi, lề mề!”
Trần Khiêm vừa lấy ra Lâm Duyệt mắng một câu rồi đi về phía Vu Cường.
Cô ta cũng muốn lấy khăn giấy lau mồ hôi cho. Vu Cường.
Mẹ kiếp, người gì thế không biết! Trần Khiêm kiềm nén tức giận. Hình như Lâm Duyệt rất thích Vu Cường. Cho nên mới bàn bạc với Ngô Sảnh cùng nhau ra ngoài chơi.
Hai người cùng nhau tác hợp cho Lâm Duyệt với Vu Cường.
Chính là như vậy.
Không ngờ Lâm Duyệt này có tính theo đuổi mục tiêu mạnh thật đấy.
Giống như thế giới này, ngoài Vu Cường ra thì chẳng còn ai có thể lọt được vào mắt cô ta nữa cả.
Nhưng mà bèo nước gặp gỡ, Trần Khiêm chẳng tội gì phải vì cô ta mà nổi giận cả.
“Thế nào rồi Vương Hạo? Bác trai nói thế nào?” Ngô Sảnh hỏi.
“Ôi, ba anh nói ông ấy cũng hết cách rồi, không liên lạc được với người bên này, hỏi Vu Cường thử xem thế nào?”
Vu Cường cũng đã gọi xong.
“Vu Cường, thế nào rồi?”
Ngô Sảnh nói.
Dù sao thì bây giờ người ta không mua được vé nữa, nếu bọn họ có thể mua được vé vào vậy thì rất vinh hiển.
“Ba anh bảo anh đợi, ông ấy đang liên lạc với phó giám đốc bên này!”
Vu Cường nói.
Trần Khiêm ở bên cạnh nhìn mà sốt ruột thay bọn họ. Khu thẳng cảnh suối nước nóng này chẳng phải của ai khác mà chắc chẳn là tập đoàn của mình phát triển.
Nhưng mà Trần Khiêm thấy tất cả những người ở bên trong đó mình hoàn toàn không quen biết.
Chắc đều là người địa phương và đội ngũ nhân viên ban đầu của khu thắng cảnh suối nước nóng.
Nếu không thì bảo vệ thấy mình đứng đây cũng sẽ không làm ngơ như đang xem phim thế kia.
Nhưng hôm nay mặt trời nắng gắt, lại còn xách nhiều đồ như vậy.
Trần Khiêm mất kiên nhẫn: “Này này, rốt cuộc chúng ta có vào không vậy, tôi đứng cả nửa ngày rồi!"
“Mẹ kiếp, cậu vội cái gì, đợi ở đó đi, Vu Cường đang tìm quan hệ, ngậm cái miệng của cậu lại!”
Ngô Sảnh hơi cáu nói.
Nhưng đợi mười phút, Trần Khiêm vừa nóng vừa khát, ở đây còn không có chỗ để tránh nắng.
Ngô Sảnh cũng không để mình vào xe đợi. Mẹ nó, thật tốn công mà!
Trần Khiêm sốt ruột, thế là nhắn cho Lý Chấn Quốc một tin, bảo ai đó đến đón bọn họ vào trong.
Không thể cứ ở đây tốn sức được.
Lý Chấn Quốc lập tức trả lời lại là đã nhận được.
“Vâng vâng, được rồi ba! Con biết rồi!”
Bên kia, Vu Cường cúp điện thoại.
“Lần này chú nói thế nào?” Vương Hạo hỏi.
“Ba tôi liên lạc với phó giám đốc Vương ở đây rồi, nhưng cả phó giám đốc Vương với giám đốc đều không ở đây, nói là đã ra ngoài mua hàng rồi. Nhưng mà ba tôi nói, chúng ta có thể vào được hay không thì phải xem phó giám đốc Vương sắp xếp thế nào, nếu như thực sự không vào được thì tôi cũng hết cách!”
Vu Cường nói.
Một nhóm những khách đến tham quan khác nhìn Vu Cường.
Nhân viên nhìn bọn họ xin lỗi: “Mọi người cũng đừng khăng khăng như vậy nữa, trời nóng như vậy mọi người nên về trước đã, hôm nay chắc chẩn...
Còn chưa nói xong thì điện thoại phòng bán vé vang lên.
“Phải! Vâng vâng, được được được, tôi biết rồi!”
Sau khi cúp điện thoại, nhân viên đổi sang vẻ mặt cung kính nói với nhóm Vu Cường: “Giám đốc tự mình gọi đến nói là mời mọi người vào trong, hôm nay mọi người đều được miễn phí!”
Nhân viên cũng không ngờ, nhóm Vu Cường gọi điện thoại thật sự có hữu ích như vậy? Dù sao thì ban nãy Vu Cường với Vương Hạo cũng nói là sẽ tìm quan hệ.
Nhưng không ngờ là lại có quan hệ mạnh như vậy, giám đốc đích thân mời rồi.
“Whoal Là giám đốc đích thân nói luôn!”
Ngô Sảnh với Lâm Duyệt mặt đầy phấn khích. Lâm Duyệt lại nhìn Vu Cường đầy sùng bái.
Lúc này.
Cô gái đứng đầu tiên của nhóm kia đi đến trước mặt Vu Cường nói: “Anh đẹp trai, anh có thể nói một câu cho bọn tôi vào với được không? Bọn tôi tự mua vé vào cửa!”
Cô gái đó cũng rất sùng bái nhìn Vu Cường.
“Được thôi người đẹp, mọi người cũng vào đi!” Hôm nay Vu Cường rất vui, không nghĩ là ba mình lại giỏi giang như vậy.
Tìm phó giám đốc Vương, cuối cùng phó giám đốc Vương lại tìm giám đốc, quả thật là tăng thêm thể diện mà.
Lúc này, một đoàn mười mấy người mới vào khu thắng cảnh.
Tại sảnh bán vé.
Một nữ tiếp tân hỏi nhân viên đã nghe điện thoại: “Chuyện gì vậy nhỉ, thật sự là giám đốc đích thân nói à?”
“Không phải vậy, nói là có khách quý đang ở đây, bị chúng ta chặn lại không cho vào, bảo chúng ta tiếp đón cho tốt, đừng có gây ra sơ suất nào!”
“Được rồi, tôi biết rồi
 
Chương 690: Bớt được một chuyện


Trân Khiêm ở phía sau bọn họ bất lực vãi cả ra.
Được rồi, mỗi lần mình ra tay thì công lao đều bị người ta phỗng mất.
Vốn tưởng rằng lần này sẽ không như vậy.
Nhưng con mẹ nó Vu Cường, sao anh không động não mà nghĩ xem, anh tìm phó giám đốc Vương, mà giám đốc lại đích thân gọi điện thoại để sắp xếp sao?
Nghĩ tới nghĩ lui thì cũng là vì mình quá khiêm tốn.
Nhưng chẳng còn cách nào cả, Trần Khiêm thật sự không muốn nói toạc ra, nhất là với nhóm Ngô Sảnh bây giờ.
Chính là cảm giác hơi khó nói ra.
Lúc đi vào, hai nhóm người lại nhập chung lại thành một nhóm.
Đặc biệt là lần này được Vu Cường giúp, cho nên mấy cô gái kia vô cùng cảm kích, chủ yếu là nảy sinh cảm giác sùng bái Vu Cường.
Việc này khiến Lâm Duyệt có cảm giác khủng hoảng bủa vây.
Bởi vì những cô gái này cũng rất xinh đẹp, đến bắt chuyện với Vu Cường, đương nhiên trong lòng Lâm Duyệt thấy không thoải mái rồi.
Vẫn luôn nhìn chằm chằm cô gái đó.
“Cầm lại túi của tôi đi này!”
Lúc đi đến bên Trần Khiêm thì ném túi lên người Trần Khiêm, sau đó Lâm Duyệt lững thững đi đến bên cạnh Vu Cường.
“Vu Cường, hôm nay chúng ta đi đâu chơi vậy? Chẳng phải anh nói hôm nay đưa em đi ngâm nước.
nóng sao, còn dẫn em đi ăn món ngon nữa!”
Lâm Duyệt đến bên cạnh Vu Cường rồi nũng nịu nói.
Quyết định phải chủ động một chút, nếu còn không chủ động nữa chỉ sợ là anh bạn trai sắp vào
tay mình sẽ bị người ta cướp mất.
Bởi vì mấy hôm nay Vương Hạo với Ngô Sảnh vẫn luôn tác hợp cho mình với Vu Cường.
Với cả Lâm Duyệt vốn cũng vô cùng xinh đẹp, hai người cũng đã nảy sinh những mập mờ rồi.
Chỉ còn cách nhau một lớp giấy nữa thôi.
“Được chứ, gì cũng được hết!”
Vu Cường cười nói.
“Vu Cường, đây là bạn gái anh à?”
Cô gái kia cũng cười nói: “Thật là xinh đẹp quái”
Lâm Duyệt không nói gì mà ngây người nhìn Vu Cường.
Vu Cường cười khổ nói: “Không phải, đây là bạn thân của tôi thôi!”
“Đúng rồi người đẹp, vẫn chưa biết tên cô là gì?”
Cô gái này thật sự là vừa xinh đẹp vừa có khí chất.
“Tôi tên Vương Mẫn, ha ha, hôm nay thật sự cảm ơn anh nhé, hay là kết bạn đi?”
'Vương Mẫn cười nói. “Được thôi!”
Sau đó Vu Cường với Vương Mẫn thêm wechat với nhau.
Lâm Duyệt tức đến tái xanh cả mặt.
Ban đầu Trần Khiêm thấy cô gái này hình như rất giống Vương Tiêu, nhưng lúc nghe thấy tên thì bỗng chốc hiểu ra.
'Thầm nghĩ sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Ngô Sảnh cũng sững sờ, nhưng không dám xác định, chỉ hỏi một câu: “Phải rồi, chị có quen ông Vương Hồng Phi không?”
“Hả? Đó là ông nội tôi!” Vương Mẫn nói.
“Ôi đệch, trùng hợp vậy à, ông nội tôi là Ngô Bách Hoal Chị Vương Mãn có biết không?”
“Phụt!” Vương Mãn cũng ngạc nhiên, sao có thể không biết được chứ. Tên tầm thường Trần Khiêm chẳng phải là bạn cũ của ông nội - Ngô Bách Hoa giới thiệu cho mình sao.
“Tôi biết chứ, cô là Ngô Sảnh đúng không? Cháu gái của ông Ngô!? Còn nhớ lúc nhỏ chúng ta có gặp nhau vài lần!”
Vương Mẫn cũng thấy quen thuộc.
Trần Khiêm có hơi xấu hổ, con mẹ nó thật trùng hợp quá đi mất.
May mà trưa hôm qua ông cụ Ngô gọi mình về ăn cơm không nhäc đến chuyện xem mắt.
Bởi vì rõ ràng là ông cụ Ngô gọi cho mình, sau đó Ngô Sảnh mới lái xe đến nhà ông cụ Ngô.
Rồi ở trước mặt Ngô Sảnh, mặc dù ông cụ Ngô muốn hỏi nhưng cũng không hỏi, Trần Khiêm cũng không chủ động nói đến.
Sau khi ăn cơm xong, đến chiều mới nói chuyện với ông cụ Ngô.
Dù sao thì có một cô gái tốt lại đi giới thiệu cho Trần Khiêm mà không giới thiệu cho Ngô Phong, sợ Ngô Phong nghĩ nhiều. Nếu như để Ngô Sảnh biết thì chắc chắn Ngô Phong cũng sẽ biết.
Bớt được một chuyện.
 
Chương 691: Cô biết em ấy là ai không hả


Mẹ kiếp, đây là chị của Vương Tiêu, chắc là người ban đầu sẽ xem mắt với mình.
Quả thật là rất có khí chất.
Trần Khiêm không kìm được đưa mắt nhìn Vương Mãn mấy lần.
Tình hình hiện tại có thể là vì chuyện vừa nãy Vu Cường giúp bọn họ, cho nên Vương Mãn khá hiếu kỳ về Vu Cường.
Với cả bây giờ nói chuyện thì cũng quen biết với Ngô Sảnh, cho nên đương nhiên trò chuyện lại càng tự nhiên hơn. Lâm Duyệt lại càng ghen hơn nữa. Trong lúc nói chuyện, không ít lần phát cáu.
Cũng ỷ lại vào mối quan hệ mập mờ với Vu Cường, mà Vu Cường thì lại chẳng nói gì.
Còn Trần Khiêm thì bị bọn họ phớt lờ như không khí từ lâu rồi.
Đến hơn mười một giờ, như vậy là đã đi dạo hơn hai tiếng rồi.
Trong khu thắng cảnh có rất nhiều nhà hàng.
Nên Vu Cường đã đề nghị mọi người cùng vào nhà hàng ngồi một lát.
Nói chuyện cho thoải mái.
Đương nhiên nhóm Vương Mẫn cũng không từ chối.
Thế là cùng nhau đi ăn cơm. Trần Khiêm cũng đặt đồ rồi ngồi xuống.
“Ai cho cậu ngồi!”
Không ngờ, lúc này lại đột nhiên hét lên với Trần Khiêm.
“Ăn cơm mà? Sao tôi lại không thể ngồi được chứ?”
Trần Khiêm hơi giận dữ nhìn Lâm Duyệt rồi nói.
Thấy Vu Cường cứ mãi nói chuyện với cái cô Vương Mẫn kia nên Lâm Duyệt ghen tuông.
Cảm giác như mình không tồn tại vậy.
Thế là tức giận.
Măng Trần Khiêm để tìm cảm giác tồn tại.
“Trần Khiêm, cậu không nhìn lại cái nết của cậu đi, bọn tôi ngồi ăn cơm cậu cũng ngồi à, cậu tưởng mình là ai chứ? Cậu mà xứng sao? Cậu thật sự không biết xấu hổ à? Giữ lại chút thể diện đi được không hả?”
Lâm Duyệt mắng.
Rõ ràng là đang có ý nói bóng nói gì.
“Sao tôi lại không biết xấu hổ chứ?” Trần Khiêm cũng nóng nảy.
“Được rồi Trần Khiêm, cậu nổi nóng với Lâm Duyệt cái gì chứ? Cô ấy nói cậu hai câu thì cậu đớp. lại hai câu, cậu có phải là đàn ông không mà lại đi cáu kỉnh với một cô gái chứ, hừ!”
Ngô Sảnh thấy hôm nay Lâm Duyệt đã phải chịu uất ức, nên cũng giúp cô ta mắng Trần Khiêm.
“Trần Khiêm?”
Còn Vương Mẫn lại trợn to mắt nhìn Trần Khiêm.
Bởi vì người xem mắt với mình chẳng phải là Trần Khiêm đó sao!
Là cậu ta?
“Ừ, ha ha, có thể chị Vương Mẫn không quen cậu ta, cậu ta là hàng xóm của ông nội tôi. Tất nhiên nhà cậu ta đang ở là thuê của nhà tôi, hôm nay cậu ta đi cùng là để mang túi cho bọn tôi, ban đầu tôi đã đồng ý với cậu ta là trưa này sẽ đãi cậu ta một bữa ăn ngon.”
Ngô Sảnh sợ Lâm Duyệt với Vương Mẫn sẽ cãi nhau cho nên nhân cơ hội này đổi đề tài.
“À à, tôi biết rồi!"
Vương Mẫn đỏ mặt, nhìn Trần Khiêm một cái, vô cùng xấu hổ.
Cô ta cũng từng tưởng tượng xem Trần Khiêm có dáng vẻ thế nào, nghĩ răng Trần Khiêm tuy nghèo nhưng chắc là cũng không tệ hoặc là khí chất ngời ngời gì đó.
Giờ giờ thì sao, vì một bữa cơm mà cậu ta lại đi xách túi cho người ta.
Mặc dù trông thì cũng anh tuấn đấy, nhưng thế này thì quá low rồi.
Thấy Ngô Sảnh thế này, hình như không biết chuyện hôm qua mình với cậu ta xem mắt nhỉ.
Nhưng Ngô Sảnh với Trần Khiêm đều không nói đến chuyện này thì có đánh chết Vương Mẫn cũng sẽ không chủ động nhắc đến.
||||| Truyện đề cử: Truyền Nhân Thần Y |||||
“Làm ơn nhường một chút, thức ăn đã cóI” Lúc này, phục vụ đến.
Bê một cái khay, nói với Lâm Duyệt đang đứng rằng phải dọn món lên.
Kết quả Lâm Duyệt xoay người, tình cờ va phải nhân viên phục vụ, suýt chút nữa đã lật đổ cả khay đồ ăn, canh bản lên cánh tay cô ta.
“Xin lỗi cô, cô không sao chứ?” Nhân viên phục vụ vội cung kính hỏi.
Chát!
Không ngờ Lâm Duyệt lại đưa tay lên tát vào. mặt nhân viên phục vụ.
“Mẹ nó, cô không có mắt à! Dám để canh bắn lên người tôi?”
Lâm Duyệt vốn đang ghen tuông, muốn tìm được cảm giác tồn tại, lại càng cảm thấy mình mất hết thể diện trước mặt Vu Cường, cho nên giận cá
chém thớt lên nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ này trông có vẻ như mới tốt nghiệp cấp ba, tuổi còn rất trẻ, nhìn rất non nớt.
Cái tát này đã làm cho cô ấy sững sờ.
Mấy người Trần Khiêm cũng ngạc nhiên, không ngờ rằng Lâm Duyệt lại dám động tay đánh người.
“Quân Duyệt, sao vậy? Ai đánh em?”
Lúc này, nữ quản lý ở sảnh cùng với vài nhân viên phục khác chạy tới.
Vô cùng cung kính và sợ hãi dìu người phục vụ vừa bị đánh, người quản lý sảnh bị dọa đến nỗi mặt mày trắng bệch.
“Là cô ta, cô ta đánh eml”
Quân Duyệt che mặt khóc nức nở.
“Cô dám đánh người? Cô biết em ấy là ai không hả?”
Người quản lý sảnh hét lên với Lâm Duyệt.
 
Chương 692: Hiện trường mất kiểm soát


“Hừ, tôi thèm quan tâm cô ta là ai chắc. Tóm lại cô ta làm canh bản lên người tôi nên tôi đánh cô ta, chẳng phải chỉ là một đứa phục vụ thôi sao, có gì mà ghê gớm!”
Lâm Duyệt nói.
Tất nhiên là giờ cô ta có chỗ dựa để mà ngang ngược như vậy.
Dù sao thì ở đây rõ ràng Vu Cường có quyền có thế.
Với lại hôm nay đã bị cô gái Vương Mẫn kia giành hết sự chú ý rồi, Lâm Duyệt rất không vui.
Bây giờ, mình lại bị người ta làm bắn canh lên người, chỉ dạy dỗ cô ta một chút, cuối cùng lại bị quản lý đại sảnh chất vấn.
Thật là... Tóm lại bây giờ Lâm Duyệt như sắp nổ tung rồi.
“Quân Duyệt, em đừng khóc, bây giờ chị gọi cho giám đốc Vương, để ba em đến giải quyết!”
Cô gái Vương Quân Duyệt này chính là con gái của giám đốc Phòng Xúc tiến đầu tư khu thắng cảnh, hiện tại cũng chính là người lập kế hoạch chính cho các sự kiện của khu thăng cảnh.
Hơn nữa còn là người ở Kim Lăng cử đến.
Đương nhiên là rất đỉnh rồi.
Nếu so với giám đốc khu thắng cảnh này thì đỉnh hơn nhiều.
Chẳng qua là nghỉ hè không có việc gì làm bên Vương Quân Duyệt đến đây làm thêm để trải nghiệm cuộc sống mà thôi.
Trùng hợp hôm nay là ngày đầu tiên cô ấy đến đây làm, còn phải xin ba rất lâu mới cho đến chơi, cuối cùng lại bị đánh.
“Gọi đi gọi đi, tôi có anh Cường rồi nên chả sợ gì mấy người đâu!" Lâm Duyệt kéo cánh tay Vu Cường.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Vu Cường.
Vu Cường rất sĩ diện, đặc biệt là bây giờ Lâm Duyệt rõ ràng đang ỷ vào quyền thế của mình để mà ngang ngược.
Cho nên lúc này mới lạnh lùng đứng lên: “Nhà hàng mấy người được thật đấy, được, tôi xem cô gọi ai đến! Lâm Duyệt, em đừng sợ, anh cũng chỉ cần một cú điện thoại thôi!”
Vu Cường nói.
Sau đó, người bên phía kia bắt đầu gọi điện thoại.
Lâm Duyệt thì cứ măng chửi mãi không ngừng.
Không lâu sau thì ba chiếc Audi A6 màu đen phanh gấp dừng ở trước cửa nhà hàng.
“Ai đánh con gái tôi, mẹ kiếp, tôi xem là ai không muốn sống nữa đấy!"
Một người đàn ông trung niên mặc vest, dẫn theo bảy tám người nữa xông thẳng vào.
Hùng hùng hổ hổ, rõ ràng rất ghê gớm. Nhìn thì có vẻ như là dân xã hội.
Lúc này Lâm Duyệt hơi sợ, nhìn về phía Vu Cường với ánh mắt cầu cứu.
“Giám đốc Vương, là cô ta tát Quân Duyệt một cái!"
Quản lý đại sảnh lập tức chỉ Lâm Duyệt rồi nói.
“Mẹ nó, tôi thấy cô ăn gan hùm mật gấu rồi đấy, bắt cô ta qua đây cho tôi!”
Giám đốc Vương đột nhiên vẫy tay, vệ sĩ hành động ngay lập tức.
Lúc này Vu Cường đứng lên đi qua, trưng ra vẻ mặt như rất sành đời: “Ha ha, giám đốc Vương đúng không, việc này có thể là có hiểu lầm rồi, hay là tôi gọi cho phó giám đốc Vương của khu thắng cảnh nhé? Nhưng giám đốc bên này đã bảo bọn tôi đến chơi! Nếu có xung đột thì mọi người đều chẳng đẹp mặt gì! Ông nói có phải không?”
Đương nhiên Vu Cường cũng có ô dù vững chắc.
Bây giờ cứ lấy quan hệ của mình ra trước, sau đó xem thử vị giám đốc Vương này nói thế nào.
“Cái đầu mẹ mày đấy, Tiểu Lý Tiểu Vương đó thì là cái thá gì, mày lấy mấy người đó ra để dọa tao sao? Con mẹ mày, mở to mắt ra mà xeml”
Chát!
Giám đốc Vương đưa tay tát thẳng vào mặt Vu Cường.
Cái tát này rất mạnh, xém chút nữa là Vu Cường bị đánh ngã.
“Vu Cường!” “Anh Cường!”
Vương Mẫn với Lâm Duyệt cùng lúc kêu lên.
“Hừ, tôi còn thắc mắc sao mấy người lại ngang tàng như vậy, cậu ta còn cho rằng khu thằng cảnh này, giám đốc Lý với phó giám đốc Vương có quyền lắm à, ha ha, vậy là mấy người không biết rồi, hai người bọn họ làm việc gì cũng phải xem sắc mặt của giám đốc Vương đấy!”
Lúc này quản lý đại sảnh lạnh lùng nói. “Cái gì?”
Ban đầu còn đang muốn đánh trả thì nghe đến đây, Vu Cường sững sờ.
Phó giám đốc Vương còn phải nể mặt người này?
Lúc này, Lâm Duyệt đã hét lên.
Bởi vì có hai người vệ sĩ đi qua kéo tóc cô ta, giáng cho cô ta vài bạt tai.
Hiện trường mất kiểm soát.
“Nói cho mấy người biết, hôm nay mấy người động vào con gái tôi, việc này chưa xong đâu, có một người thì tính một người, ai cũng đừng hòng chạy thoát!”
Giám đốc Vương xót con gái, lập tức đỏ mắt nói.
Không ngờ đến ăn một bữa cơm lại xảy ra chuyện thế này.
Ngay cả nhóm Ngô Sảnh cũng không tránh khỏi liên quan.
“Giám đốc Vương, bọn tôi không có đánh con gái ông mài”
Vương Hạo hoảng sợ vội nói.
Mấy người vệ sĩ này ra tay quả thật quá mạnh rồi. Rõ ràng Vương Mẫn lớn hơn nhóm Trần Khiêm một chút nhưng cũng bị dọa sợ.
 
Chương 693: Lâu rồi không gặp


Trần Khiêm ngồi im một chỗ thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Dù sao thì mình cũng không phải thánh mẫu, đâu phải ai có chuyện thì mình cũng phải giúp đâu.
Cho dù mình nhìn giám đốc Vương này trông cũng rất quen!
Nhưng cũng không cần phải giúp hai người xa lạ là Lâm Duyệt và Vu Cường.
Huống hồ Lâm Duyệt còn xem thường mình, hơn nữa còn hống hách như vậy, bị đánh là đáng đời mà
Thấy sắp vạ lây đến nhóm Ngô Sảnh rồi.
Bỗng nhiên lúc này, một nhóm người ở bên ngoài xông vào.
Là nhân viên của khu thắng cảnh.
“Giám đốc Vương, đừng đánh nữa, dừng tay, đừng đánh nữa!”
Nữ nhân viên đứng đầu lo lắng nói.
Vội vã dẫn người xông vào.
Cô ta chính là cô gái vừa nãy ở phòng bán vé, cũng được xem như là một lãnh đạo nho nhỏ của khu thắng cảnh.
Lúc này mặt đầy căng thẳng.
“Hừ, là Tiểu Lưu à, sao vậy? Tại sao lại không thể đánh?”
Giám đốc Vương tức giận nói.
Nữ nhân viên đó gấp gáp chạy đến thì thầm vài câu vào tai giám đốc Vương.
Sau đó sắc mặt giám đốc Vương càng ngày càng trắng bệch...
Cô nói cái gì?
Là Tổng giám đốc trực tiếp sắp xếp cho bọn họ vào chơi sao?
“Vâng vâng! Đúng vậy, giám đốc Vương, là vừa rồi có bảo vệ nói với tôi ở đây đang xảy ra xung đột với vài vị khách quý, cho nên tôi mới vội vàng chạy đến đây!”
Nữ nhân viên nói. Giám đốc Vương hít sâu một hơi.
Nữ nhân viên vừa rồi đã nói rõ ngọn nguồn việc này cho ông ta.
Mấy người này ban đầu không mua được vé vào cổng.
Cuối cùng chàng trai tên Vu Cường này gọi điện cho ba cậu ta, muốn ba cậu ta nhờ quan hệ để bọn họ được đi vào trong.
Lúc đầu mình đã không đồng ý, cuối cùng giám đốc Lý lại đích thân gọi điện đến.
Nói là nhóm người ở ngoài cổng là khách quý, còn là Tổng giám đốc Lý Chấn Quốc sắp xếp một người thân cận gọi điện cho giám đốc Lý. Hiện tại giám đốc Lý với phó giám đốc Vương đi mua hàng đều đang vội vã quay về rồi.
Cho nên bây giờ giám đốc Vương này càng nghe càng thấy không thể tin nổi.
Đổ cả mồ hôi lạnh.
Bỗng nhiên nhìn về phía Vu Cường đang ngã trên đất với vẻ mặt xin lỗi.
“Ôi Chàng trai trẻ, cậu xem, vừa nãy sao cậu lại không nói rõ ràng vậy chứ. Hóa ra là Tổng giám đốc Lý đích thân sắp xếp cho cậu vào đây à?”
Đương nhiên trong mắt giám đốc Vương, Lý Chấn Quốc khác biệt một trời một vực với giám đốc Lý của khu thắng cảnh rồi.
Lúc này vừa cười nịnh vừa hoảng.
Mấy người vệ sĩ cũng biết ý, tất cả đều hơi căng thẳng lùi về sau một bước.
Lúc này, tình thế đảo ngược một trăm tám mươi độ.
Vương Mẫn lại càng ngạc nhiên hơn về Vu Cường.
“Trời ơi, rốt cuộc anh là người thế nào vậy? Sao lại có chỗ dựa chắc vậy chứ?” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Ngô Sảnh như vui hết cả niềm vui của phần đời còn lại, cảm thấy Vu Cường quá là ngầu.
Lâm Duyệt lại càng mở to mắt, sau đó cười lớn:
“Ha ha ha, ngu ngốc, dám đánh tôi sao, tôi đánh chết mấy người!”
Chát chát chát! Lúc này đứng lên, giáng cho mấy người vệ sĩ vài bạc tai. Mặc dù cô ta bị đánh, nhưng không gì có
thể khiến cô ta nở mày nở mặt như lúc này cả.
Suy cho cùng thì chỗ dựa của Vu Cường quá đỉnh.
“Cậu Vu, không biết ba cậu là ai?”
Giám đốc Vương sợ hãi nói.
“Hừ, ba tôi chính là Vu Đức Long, cả ba và mẹ tôi đều là người làm trong cơ quan chính quyền huyện Bình An, có quen biết với phó giám đốc Vương ở đây!”
'Vu Cường cũng vênh váo hơn.
Xi... Tôi biết rất rõ chuỗi quan hệ của Tổng giám đốc Lý, Vu Đức Long thì tính là gì chứ? Tổng giám đốc Lý lại ra mặt vì ông ta?
Không phải chứ? Giám đốc Vương băn khoăn.
“Hừ, biết sợ là được rồi, vừa nãy ông tát tôi một bạt tai, bây giờ tôi trả lại cho ông!”
Lâm Duyệt hung hăng đi về phía giám đốc Vương.
“Giám đốc Vương Bưu, lâu rồi không gặp!”
Lúc này, trên bàn, Trần Khiêm đứng dậy, một tay đút vào túi, cười nói.
 
Chương 694: Chú về phòng làm việc đợi tôi, lát nữa tôi qua tìm chú


Sở dĩ bây giờ Trân Khiêm đứng lên.
Là vì thực sự không muốn để Vu Cường với Lâm Duyệt tiếp tục ra vẻ như vậy nữa.
Mà vừa rồi Trần Khiêm cũng chợt nhớ ra vị giám đốc Vương này chẳng phải là Vương Bưu đó sao.
Hôm sinh nhật Lâm Y Y, Vương Bưu chính là người phụ trách lo liệu sinh nhật cho Lâm Y Y.
Hôm đó mình cũng bị Trần Lâm giày vò không dứt, cho nên chỉ đơn giản trò chuyện với Vương Bưu vài câu.
Hơi có ấn tượng, nhưng không quen thuộc lắm.
Bây giờ cũng vì mình khiêm tốn cho nên Lâm Duyệt với Vu Cường mới trở nên hống hách như vậy.
Ha ha, nếu như là bạn của mình thì cũng thôi đi, đằng này hai người lại chẳng phải bạn mình.
Vậy thì tại sao mình phải khiêm tốn mà ngồi nhìn hai người này ra vẻ đánh người của mình chứ.
“Cậu... Cậu Trần, là... là cậu sao?”
Lúc này Vương Bưu đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng để bị đánh rồi, nhưng khi nhìn rõ Trần Khiêm thì cả người Vương Bưu như thể muôn sóng cuộn trào vậy.
Vừa nấy, mình tức giận chẳng qua là vì con gái bị đánh, sự chú ý đều dồn hết vào Lâm Duyệt với Vu Cường rồi, Vương Bưu hoàn toàn không nhìn tới những người khác.
Nhưng bây giờ, cậu Trần lại đang ở đây!
Chết tiệt, giờ thì thông suốt rồi.
Vương Bưu còn băn khoăn, sao từ trước đến giờ chưa từng nghe nói Vu Đức Long lại có chỗ dựa chắc như vậy.
Hóa ra nói cậu Trần là khách quý thì quá đúng
Mà Tổng giám đốc Lý không muốn tiết lộ thân phận của cậu Trần, cho nên không nói rõ với giám đốc Vương, vì vậy mới khiến cho nhân viên hiểu lầm rồi.
“Ừ ừ, tôi đến chơi!”
Trần Khiêm cười khổ gật đầu.
Nhóm Ngô Sảnh cũng hoàn toàn sững sờ, chuyện gì thế này? Ông ta quen Trần Khiêm sao?
“Hừ, mấy người nói xong chưa? Tôi chẳng quan tâm đâu, ông đánh tôi thì tôi phải đánh lại ông!” Lâm Duyệt vẫn đang tức giận. Chát!
Vừa mới đi tới thì bị Vương Bưu giáng một bạt tai.
“Để tôi đánh tiếp!”
Bây giờ có Trần Khiêm chống lưng, đương nhiên Vương Bưu chẳng quan tâm gì nữa cả.
Tất nhiên trước khi ra tay mình đã nhìn sắc mặt của cậu Trần rồi, cậu Trần né tránh ánh mắt của mình, cũng có nghĩa là cậu Trần ủng hộ mình đánh người.
Nhân viên cũng lo sốt vó.
Vương Bưu cung kính đi qua phía Trần Khiêm: “Cậu Trần, nếu biết cậu đến, thì đã trực tiếp dặn dò nhân viên tiếp đón là được rồi, còn để cậu tốn công gọi cho Tổng giám đốc Lý!”
“Không sao, cũng là chuyện bất ngờ thôi. Tôi thấy bọn họ không vào được, mà tôi thì lại không muốn ở bên ngoài phơi nắng nên tìm người để họ vào thôi!”
Trần Khiêm cũng giải thích toàn bộ sự việc.
“Cái gì? Trần Khiêm, người cho bọn tôi vào là cậu?”
Ngô Sảnh khó mà tin được nói.
Vương Mãn cũng lộp bộp trong lòng.
Tin hay không đây.
Nhưng bây giờ nghe cũng có thể hiểu được những lời Trần Khiêm với giám đốc Vương Bưu này đang nói, hình như các mối quan hệ của Trần Khiêm rất mạnh.
Hơn nữa Vương Bưu ngạo mạn này lại gọi cậu ta là cậu Trần?
Còn cung kính như vậy?
Tất cả các cô gái đều nhìn Trần Khiêm với ánh mắt khác.
Mới đầu chẳng có ai xem trọng cậu ta cả, nhưng cuối cùng người đưa mình vào trong này lại là cậu ta?
Nghĩ cũng phải, người Vu Cường tìm là phó giám đốc Vương, sao giám đốc có thể chạy đến cung kính sắp xếp cho mọi người được chứ?
“Cậu Trần..” Vương Bưu có vài lời muốn nói với Trần Khiêm.
“Ừ ừ, giám đốc Vương, chú về phòng làm việc đợi tôi, lát nữa tôi qua tìm chú!” Trần Khiêm dứt khoát cắt ngang lời ông ta.
“Vâng vâng thưa cậu Trần!”
 
Chương 695: Thật sự là bố trí cho mình


Vương Bưu nói xong thì dẫn theo nhóm người đó rời đi.
Trần Khiêm biết Vương Bưu muốn nói gì.
Cuối cùng bây giờ cũng hiểu được tại sao hôm nay khu thắng cảnh suối nước nóng lại long trọng như vậy rồi.
Ngày mai có sự kiện lớn?
Mười phần thì hết tám chín phần là Lý Chấn Quốc sắp xếp để Vương Bưu đến tổ chức sinh nhật cho mình nhỉ?
Trần Khiêm cũng muốn xác nhận với Vương Bưu chuyện này.
Nhưng rõ ràng những việc này không tiện nói với mấy người nhóm Ngô Sảnh.
Lúc này, Trần Khiêm liếc nhìn Lâm Duyệt với Vụ Cường đang vô cùng nhếch nhác, chuẩn bị rời đi.
“Trần Khiêm! Cậu đừng đi, cậu nói cho rõ ràng đãi"
Ngô Sảnh vội vàng nói.
Gấp đến độ mặt cũng trắng bệch cả ra.
Thật là, tâm lý của các cô gái cũng không khác nhau là mấy, chính là trên thế giới này, ai cũng có thể có bản lĩnh, ai cũng có thể thoáng cái làm mọi người đều kinh ngạc.
Cho dù là một con chó cũng được!
Nhưng người duy nhất không thể chính là Trần Khiêm.
Nếu như là Trần Khiêm, thì Ngô Sảnh sẽ cảm thấy khó chịu như bị mèo cào vậy, tại sao Trần Khiêm mà mình luôn xem thường lại quen biết với ông lớn?
Tại sao ông lớn này lại còn gọi Trần Khiêm là cậu Trần?
Chẳng phải cậu ta chỉ là một tên nghèo tầm thường thôi sao?
Tại sao? Tại sao chứ?
Lễ nào Trần Khiêm thật sự trở thành một người rất ghê gớm rồi sao?
Ngô Sảnh vô cùng khó chịu.
“Cậu muốn tôi nói gì đây?”
Trần Khiêm nhàn nhạt nói.
Nếu không phải nể mặt ông cụ Ngô, cậu nghĩ rằng hôm nay Trần Khiêm tôi sẽ đến đây với cậu sao?
“Cậu nói cho rõ, tại sao người đàn ông kia lại gọi cậu là cậu Trần, hơn nữa còn sợ sệt cậu như vậy, cậu với ông ta có quan hệ gì?”
Ngô Sảnh hỏi.
“Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, hôm nay mấy người cứ ở đây chơi cho vui đi, yên tâm là không ai đến đuổi mấy người đâu!”
Trần Khiêm nói. Nói xong thì xoay người muốn đi.
Nhưng lúc đi qua Vương Mẫn, Vương Mẫn cũng nhìn Trần Khiêm với ánh mắt phức tạp.
Cậu ta lại có bản lĩnh lớn như vậy.
Thật sự là không hề nhìn ra.
Vương Mẫn cũng khó chịu chẳng thua gì Ngô Sảnh, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả Ngô Sảnh, cảm thấy hai má nóng rát.
Hơn nữa điều quan trọng nhất bây giờ đó là, rốt cuộc Trần Khiêm có bối cảnh thế nào chứ?
“Tôi không tin, tôi không tin, tên nghèo đó sao. có thể là người cho chúng ta vào được chứ, là anh Cường, là anh Cường mới đúng!”
Lâm Duyệt hét lên.
Vu Cường cắn răng, vội gọi cho ba mình một cuộc điện thoại để xác nhận lại.
Kết quả xác nhận lại là phó giám đốc Vương còn chưa trả lời cụ thể cho ba!
“Chết tiệt, rốt cuộc thân phận của Trần Khiêm là gì chứ?”
Ngô Sảnh chẳng còn hứng thú nói chuyện với ai nữa cả, mà thay vào đó là chạy ra bên ngoài đuổi theo Trần Khiêm.
Trần Khiêm bây giờ đã đến phòng làm việc của Vương Bưu rồi.
Vương Bưu đã đợi từ lâu rồi.
“Giám đốc Vương, khu thắng cảnh đang tổ chức sự kiện gì sao?”
Trần Khiêm đi qua, ngồi xuống ghế chủ, bộ dạng rõ ràng rất mệt mỏi.
Vương Bưu vội bưng tới một ly nước: “Sao cơ? Cậu Trần, cậu không biết sao? Ngày mai là sinh nhật cậu rồi, Tổng giám đốc Lý dặn dò bọn tôi lo liệu mài”
“Có vậy thì cũng không cần làm lớn như thế!”
Trần Khiêm cười khổ một tiếng.
Thật sự là bố trí cho mình.
Trần Khiêm cũng hiểu Lý Chấn Quốc không muốn tổ chức sinh nhật cho mình quá đơn giản.
Nhưng lần này mình cũng đã gọi hơn hai mươi người bọn họ, sau đó cùng ăn bữa cơm đã rất tốt rồi, đâu có giống ở đây.
Nhưng đã sắp xếp xong cả rồi, nên Trần Khiêm cũng không nói thêm gì nữa.
Anh đến chỗ Vương Bưu cũng chỉ là muốn ngồi điều hòa nghỉ ngơi một lát.
Dù sao đeo nhiều ba lô như vậy nên rất mệt.
Còn Vương Bưu hầu hạ ở bên cạnh, cậu Trần không nói gì ông ta cũng không dám nhúc nhích.
Cạch!
Đột nhiên lúc này, cửa phòng bị người ta đẩy mạnh ra.
“Trần Khiêm, tôi chỉ cần cậu nói thật cho tôi thôi, cậu lừa tôi làm gì chứ? Cậu mau nói đi, rốt cuộc đây là chuyện gì vậy hả?”
Là một cô gái, tất nhiên chính là Ngô Sảnh đuổi theo đến đây.
Vừa rồi ở bên ngoài cửa sổ, Ngô Sảnh nhìn thấy rất rõ ràng.
Trần Khiêm lại nghênh ngang nằm dài trên ghế chủ, còn vị giám đốc này lại đứng ở bên cạnh.
Con mẹ nó, Ngô Sảnh gấp đến độ nôn ra máu rồi!
 
Chương 696: Tôi không biết cậu đang ở đây


“Ôi đệch, Ngô Sảnh, cậu có phiền không thế, cậu làm gì vậy?”
Dọa Trần Khiêm giật cả mình, không kiềm được nói.
“Giọng điệu gì thế này hả Trần Khiêm, tôi chỉ là quan tâm đến cậu thôi. Tôi biết cậu trúng số, nhưng không biết cậu trúng bao nhiêu, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, kiểu người đơn giản như cậu, vào xã hội chẳng khác gì kẻ ngốc cả, cho dù cậu có trúng rất nhiều tiền thì cũng phải cẩn thận một chút, đừng có để người khác chơi cậu một vố, cuối cùng cậu cũng sẽ trở thành thằng khố rách áo ôm thôi!”
Ngô Sảnh măng.
Phải, ngoài việc Trần Khiêm trúng được rất nhiều tiền ra, có khả năng đã đầu tư vào khu thăng cảnh này thì Ngô Sảnh không nghĩ ra được khả
năng nào khác cả.
Với cả bây giờ trong lòng mình đủ cả mùi vị, vô cùng khó chịu.
Mắng xong, Ngô Sảnh thở hổn hển bỏ đi.
“Cô gái này, nếu như để cô ta biết thân phận của mình, vậy thì còn gì nữa đâu!”
Trần Khiêm cười khổ.
Để Vương Bưu ra ngoài làm việc, mình ở phòng làm việc chợp mắt một lát.
Sau đó Trần Khiêm cũng định rời đi.
Chắc chăn là sẽ không quay lại chỗ Ngô Sảnh, hơn nữa bây giờ Ngô Sảnh cũng không muốn ở cùng một chỗ với mình đâu.
Lúc này.
Bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa.
“Phó giám đốc Vương, tôi nhân viên mới, tới để báo cáo với anhl”
Là một giọng nữ rất trong trẻo.
Lúc nghe thấy giọng nữ này, Trần Khiêm hơi ngớ ra.
Sau đó nói: “Mời vào!”
Cạch.
Cửa từ từ mở ra, một cô gái đeo khăn choàng, tóc dài, mặc một bộ đồ công sở, dáng vóc rất đẹp,
ôm theo một tập văn kiện bước vào.
Phía sau cô ta cũng có một cô gái vô cùng xinh đẹp.
“Giám đốc Vương, tôi là..." Cô gái đứng đầu sắp giới thiệu bản thân.
Nhưng khi cô ta nhìn rõ người trước mặt, thì những lời chuẩn bị nói như nghẹn ứ trong cổ họng.
Mà khi Trần Khiêm thấy hai người đang đứng ở trước mắt sắc mặt cũng trở nên bối rối.
“Cậu... Cậu Trần, hóa ra là cậu à! Tôi... Tôi không biết cậu đang ở đây!”
Cô gái đột nhiên đỏ mặt, sau đó cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn vào mặt Trần Khiêm.
“Tuyết Tinh, Thi Hàm? Sao hai người lại đến trấn Tiểu Tuyền vậy? Không phải cậu đang ở huyện Bình An sao?”
Hai cô gái trước mặt này, không phải Giang Tuyết Tinh với Lý Thi Hàm thì còn có thể là ai được nữa.
Đây chính là điều khiến Trần Khiêm ngượng ngùng.
Từ sau lần trước mình điều tra một số kẻ gây rối trong công ty.
Thì cũng đã công khai thân phận với Giang Tuyết Tinh rồi.
Còn Lý Thi Hàm thì biết thân phận của mình vì chuyện ở trung tâm môi giới bất động sản.
Chỉ là những chuyện xảy ra trước đây với Giang Tuyết Tinh và Lý Thi Hàm mình đều biết. Mặc dù hồi cấp ba mối quan hệ giữa mình với Giang Tuyết Tinh và Lý Thi Hàm rất tốt.
Giang Tuyết Tinh còn cãi nhau với Lý Văn Dương vì anh ta suốt ngày bắt nạt và đánh mình.
Nói thật, mặc dù cấp ba cuộc sống của mình rất u ám.
Nhưng có Giang Tuyết Tinh với Lý Thi Hàm nên Trần Khiêm vẫn cảm thấy cuộc sống cấp ba của mình cũng rất ổn.
 
Chương 697: Là kẻ thù của Trần Khiêm


Rất nhiều người khinh thường mình, nhưng cũng có người đối xử thật lòng với mình.
Đây cũng là lý do tại sao xảy ra nhiều chuyện như vậy mà Trần Khiêm vẫn có những cảm xúc khác đối với hai người bọn họ.
Mặc dù tình cảm và mối quan hệ trước đây đã không còn nữa, nhưng Trần Khiêm cũng không quá cay nghiệt.
“Cậu Trần, bây giờ tôi đang làm ở phòng nhân sự, Thi Hàm vừa vào công ty, nhưng ngày mai là sinh nhật của cậu, công ty cử một số cô gái có ngoại hình đến để làm tiếp tân.”
Đúng vậy, Giang Tuyết Tinh với Lý Thi Hàm đều biết khi nào là sinh nhật Trần Khiêm.
Chỉ là cảm giác bây giờ rất kì lạ.
“Hóa ra là vậy à. Ừm Vương Bưu, ông ấy đi sắp xếp hiện trường rồi!”
Trần Khiêm cũng không nằm nữa mà đứng lên nói chuyện với bọn họ.
Bầu không khí vô cùng xấu hổ.
“Đúng rồi Thi Hàm, sao cậu lại ra ngoài tìm việc làm, Đinh Hạo đâu?”
Mặc dù có một khoảng thời gian Trần Khiêm thấy phiền Lý Thi Hàm, nhưng hiện tại không còn cảm giác đó nữa, hỏi.
“Sau khi Đinh Hạo biết cậu là cậu Trần thì sợ hãi mấy ngày cũng không ra khỏi cửa, hơn nữa cậu ấy biết mối quan hệ trước đây của chúng ta, cho nên...
Lý Thi Hàm không nói tiếp nữa.
Nghe thì có vẻ Lý Thi Hàm đến tìm việc cũng hơi có liên quan đến mình nhỉ!
Trần Khiêm ngượng ngùng cười.
Nói: “Nhưng mà, để hai người tổ chức sinh nhật cho tôi như vậy, tôi cũng ngại lắm! Ha ha, nói đến thì lần sinh nhật vui nhất của tôi chính là ở căn tin đấy!”
Lý Thi Hàm với Giang Tuyết Tinh nghe thấy thì cũng nhớ ra.
Đúng vậy, hồi cấp ba, khi đó chẳng có ai chơi với Trần Khiêm cả.
Hoàn toàn chẳng có ai để ý đến sinh nhật của anh cả.
Kì nghỉ hè sau khi thi xong đại học, lúc quay về trường nhận bằng tốt nghiệp cấp ba, hôm đó vừa hay chính là sinh nhật của Trần Khiêm.
Cho nên Giang Tuyết Tinh với Lý Thi Hàm đề nghị đến căn tin tổ chức sinh nhật cho Trần Khiêm.
Bởi vì đợt huấn luyện quân sự cho khối mười đã bắt đầu rồi.
Lý Thi Hàm với Giang Tuyết Tinh, đúng rồi, còn có cả Trần Lâm nữa, bởi vì quan hệ giữa Trần Lâm với Lý Thi Hàm rất tốt, cũng nửa đưa nửa đẩy tổ chức sinh nhật cho Trần Khiêm.
Còn mua cho Trần Khiêm một cái bánh kem rất lớn.
Đó là lần đầu tiên Trần Khiêm được ăn bánh kem.
Trong lòng cảm động không thôi.
Cũng đã nhận định rằng Lý Thi Hàm với Giang Tuyết Tinh là bạn.
Nhưng về sau thế nào. Mọi người đều đã rõ rồi.
Lúc khai giảng đại học, Trần Khiêm vẫn còn giữ liên lạc với Lý Thi Hàm và Giang Tuyết Tinh.
Sau này gửi tin nhắn thì bọn họ đều không trả lời.
Hai năm sau, lúc gặp lại Lý Thi Hàm ở Kim Lăng.
Trần Khiêm thật sự rất vui.
Điểm này Lý Thi Hàm thừa nhận, cô ta mãi mãi không quên được khoảng thời gian trước lúc vừa mới gặp lại Trần Khiêm.
Cậu ta nhiệt tình muốn nói rất nhiều chuyện với mình.
Nhưng mình lại ghét bỏ, sợ cậu ta làm mình mất mặt, cho nên luôn trốn tránh cậu ta.
Sau đó còn ba lần bốn lượt sỉ nhục cậu ta.
€ó vài lần còn vô cùng nghiêm trọng, mình đã đánh cậu ta.
Nhưng Trần Khiêm vẫn giúp mình, vẫn không chán ghét mình.
Chỉ là sau này những việc mình làm rất quá đáng, cho nên Trần Khiêm cũng dần lạnh nhạt với mình.
Giang Tuyết Tỉnh thì sao.
Lúc gặp lại Trần Khiêm, nói thật là cô ta cũng rất xem thường Trần Khiêm.
Nhưng cũng chỉ vì mình ngại cho nên mới khách sáo đùa vài ba câu với cậu ta.
Sau đó Trần Khiêm lại xem là thật.
Còn hẹn mình đi tham gia tụ tập với bạn học.
Thực tế là hôm đó mình đã hẹn với Lý Văn Dương rồi.
Cho nên cả ngày hôm đó Giang Tuyết Tinh cảm thấy hơi không thoải mái.
Bởi vì hồi đi học Lý Văn Dương đánh Trần Khiêm rất nhiều, mà Trần Khiêm thì lại không dám đánh trả. Lần mạnh nhất chính là cầm ghế đánh Trần Khiêm từ trên bục giảng ra tận phía sau.
Là kẻ thù của Trần Khiêm.
Là một người bạn cũ của Trần Khiêm, nhưng lại có một mối quan hệ tốt với Lý Văn Dương.
Lúc đó lòng Trần Khiêm đã nguội lạnh!
Cho đến bây giờ, hóa ra Trần Khiêm lại chính là cậu Trần giàu có siêu cấp vô địch của Kim Lăng.
Khỏi phải nói Lý Thi Hàm với Giang Tuyết Tinh xấu hổ và khó chịu cỡ nào.
Thậm chí hai người còn không hẹn mà cùng nghĩ, Trần Khiêm thay đổi rồi, không phải là Trần Khiêm khi đó nữa.
Nhưng thực tế thì bây giờ, Trần Khiêm vẫn là Trần Khiêm, anh chưa từng thay đổi, người thật sự thay đổi chính là bọn họ...
 
Chương 698: Trên trấn có rất nhiều xe sang


“Trần Khiêm, xin lỗi...”
Lý Thi Hàm với Giang Tuyết Tinh đồng thanh nói.
Khuôn mặt đầy vẻ hổ thẹn. “Không sao!” Trần Khiêm chỉ cười nhạt.
Mặc dù bây giờ thái độ của Trần Khiêm đối với bọn họ vẫn không tệ, nhưng nói thật cũng đâu còn kiểu cảm tình như trước đây nữa.
Trần Khiêm chỉ đối đãi với bọn họ như người quen mà thôi, ngoài ra không còn gì khác.
Lý Thi Hàm với Giang Tuyết Tinh cũng hiểu được sự thờ ơ trong lời nói của Trần Khiêm. Đúng vậy, không thể quay về trước đây được nữa! Trong lòng hai người như có một nỗi đau không giải thích được.
Nếu như mình vẫn giữ mối quan hệ với Trần Khiêm, vậy thì không biết tình hình bây giờ tốt hơn tưởng tượng bao nhiêu!
Sau đó Trần Khiêm cũng không nói gì nhiều với bọn họ nữa.
Xem thời gian thì thấy đã đến chiều rồi, mình cũng nên quay về để chuẩn bị thôi.
Lần này quay về, không biết Ngô Sảnh đã chạy đâu mất tiêu, chắc là đã đi trước rồi.
Trần Khiêm cũng không thể đi bộ về nhà. Thế là lái chiếc Audi A6 của công ty về. Vừa đến cổng.
Trần Khiêm lại chạm mặt một người quen. Đang cầm túi, hình như là đang đợi xe.
Là một cô gái.
Mà cô gái này không phải Vương Mẫn thì là ai nữa chứ.
Vì cửa sổ xe của Trần Khiêm đang hạ cho nên lúc anh muốn nâng cửa xe lên đi luôn thì Vương Mãn cũng nhìn thấy Trần Khiêm.
“Trần Khiêm?”
Hơn nữa Vương Mẫn còn gọi thẳng tên của Trần Khiêm.
Làm cho Trần Khiêm muốn đi cũng không đi được.
Nói thật là Trần Khiêm không có ấn tượng tốt với cô gái này.
Mình đi xem mắt, bởi vì ghét bỏ mình cho nên bảo em gái cô ta đến thay.
Thế này thì là một sự sỉ nhục rất lớn đối với mình.
Cho nên hôm nay, Trần Khiêm chưa từng chủ động nói với cô ta câu nào cả.
“Cô có việc gì sao?”
Thấy Vương Mẫn đi đến bên cạnh xe mình, Trần Khiêm lạnh nhạt hỏi.
“Hôm nay cảm ơn anh nhé, nếu không có anh, thì bọn tôi cũng không vào trong chơi được. Những người đó đều là đồng nghiệp của tôi, có mấy người đã về rồi!"
Lúc này có một cô gái đang đứng bên cạnh Vương Mẫn.
“À à, không có gì, không cần cảm ơn tôi đâu. Nếu như theo ý của tôi thì sẽ không để mấy người vào đâu, là Vu Cường giúp mấy người vào mài”
Ha ha.
Trần Khiêm không cần phải nể mặt cô gái này, vì vậy nên lời nói cũng lạnh lùng không chút khách sáo.
Mặt Vương Mãn đầy vẻ xấu hổ. Đương nhiên cô ta biết rõ vì chuyện xem mắt cho nên có thể nói là xuất hiện khoảng cách với Trần Khiêm.
Hơn nữa việc mình làm quả thực là hơi quá đáng.
Chỉ cảm thấy có lỗi.
Vốn dĩ mình cũng không cần phải chào Trần Khiêm để rồi tự làm bẽ mặt mình thế này.
Xem như người lạ, ai cũng không nói với ai câu nào chẳng phải rất tốt sao? Đó chẳng phải là điều mình luôn muốn sao?
Nhưng sau việc ban nãy thì đã trở nên khác rồi.
Vương Mãn không cam tâm để như vậy.
Phần lớn tâm lý của con gái đều giống nhau cả.
Anh! Chỉ là một chàng trai mà tôi coi thường, không lọt được vào mắt tôi mà thôi. Nếu như cả đời
này anh cứ tầm thường không có chí tiến thủ, không là gì cả thì tôi sẽ rất vui vẻ.
Nhưng ngàng vạn lần không nên đó là chàng trai bị cô ta loại từ vòng gửi xe lại có năng lực đến thế.
Như vậy rất khó chịu.
Cho nên thấy Trần Khiêm lái Audi ra, nhưng lại không có một chút ý định nào là muốn chào hỏi
mình, Vương Mãn vô cùng khó chịu.
“Chuyện mà anh nói, tôi vô cùng xin lỗi anh, là tôi không đúng!”
Vương Mẫn cần môi nói.
“Không cần phải xin lỗi đâu, nói thật là chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì, cô không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây!”
Trần Khiêm nhàn nhạt nói.
Nhấn chân ga, Trần Khiêm dứt khoát rời đi.
Khiến cho Vương Mãn vừa xấu hổ vừa tức giận, thật sự là lần đầu tiên bị con trai coi thường như vậy.
Hốc mắt như sắp đỏ lên đến nơi.
Nhất là anh ta trở nên có bản lĩnh, giỏi giang như vậy nhưng cuối cùng lại phớt lờ mình.
Lúc đi ngang qua trấn Tiểu Tuyền và trấn Tiểu Cô mà mình ở.
Trần Khiêm phát hiện ra một số điểm kì lạ, đó là trên trấn có rất nhiều xe sang.
 
Chương 699: Nhiên Nhiên, con đang làm gì đấy


Nhất là ở trước khách sạn, rất nhiều xe đang
đỗ. Trần Khiêm cũng không nghĩ nhiều. Lúc này.
Điện thoại vang lên, nhìn tên, là bà cụ Ngô gọi đến.
“Bà Ngô có việc gì không ạ?” Trần Khiêm cười hỏi.
“Tiểu Khiêm, cháu đang ở đâu? Ban nấy bà thấy Ngô Sảnh lái xe về có một mình thôi, hình như không vui vẻ gì, hai đứa cãi nhau à? Có phải con bé bỏ cháu lại một mình không!”
Bà cụ Ngô quan tâm hỏi. “Không ạ, cháu lái xe bạn cháu về, cháu đang trên đường rồi!” Vì không muốn mà cụ Ngô phải
nghĩ nhiều, nên Trần Khiêm chỉ nói việc tốt.
“Vậy thì tốt, đúng rồi Tiểu Khiêm, trên đường về cháu tiện thể mua một túi gạo luôn, đỡ phải để ông Ngô của cháu đi thêm một chuyến
Bà cụ Ngô nói.
“Không thành vấn đề ạI”
Trần Khiêm tìm được một siêu thị nhỏ gần đó, vào mua hẳn hai túi gạo, thêm cả dầu phụng gì gì đó nữa.
Nói đến thì sau khi mình về, chẳng những không đưa tiền cho ông cụ Ngô mà còn chưa mua nhu yếu phẩm gì cho nhà ông cụ Ngô cả.
Vì vậy mới chạy đi vài chuyến, mua mấy thùng sữa, rượu, với cả cháo ngũ cốc.
Đem những đồ này để đầy cả cốp sau.
“Trần Khiêm?”
Chuyến cuối cùng, lúc Trần Khiêm đang ôm theo một cái nồi áp suất ra thì đột nhiên ở cổng khách sạn bên cạnh, có một cô gái bất ngờ hét lên.
Trần Khiêm quay lại nhìn.
“Ôi đệch, Khương Nhiên Nhiên, sao cậu lại đến trấn bọn tôi thế?”
Cô gái này chính là Khương Nhiên Nhiên.
Trần Khiêm thật sự hơi bất ngờ, từ sau chuyện lần trước ở nhà họ Khương.
Trần Khiêm cảm thấy sau này sẽ không gặp lại nữa đâu nhỉ?
Dù sao thì lòng Trần Khiêm cũng hoàn toàn nguội lạnh rồi, thậm chí lần đó Khương Vệ Đông xảy ra chuyện, rõ ràng biết là ba nhắc mình phải giúp đỡ,
nhưng mình cũng đâu có thèm quan tâm.
Khương Nhiên Nhiên gọi cho mình, mình cũng đâu có nghe máy.
Cho nên lần này gặp lại, rất xấu hổ.
“Đúng vậy, bọn tôi cũng vừa đến thôi, tôi đang chuẩn bị ra ngoài mua ít đồ, không ngờ lại gặp cậu!”
Khương Nhiên Nhiên vẫn rất nhiệt tình với Trần Khiêm, lúc này đi qua, rõ ràng là muốn trò chuyện với Trần Khiêm nhiều hơn.
“Mọi người? Còn ai nữa?”
Trần Khiêm hỏi.
“Ba mẹ tôi, với cả đồng nghiệp của ba tôi cũng đến chơi nữal”
Khương Nhiên Nhiên thấp giọng nói. “Ừừ" Trần Khiêm gật đầu.
Trấn Tiểu Cô này có gì thú vị đâu? Sao lại nhiều người đến chơi vậy nhỉ?
Nhưng Trần Khiêm không muốn nói nhiều với Khương Nhiên Nhiên, cũng không hỏi gì nữa.
“Phải rồi Trần Khiêm, cậu vẫn ở nhà cậu sao?” Khương Nhiên Nhiên lại hỏi. “Ừ ừ, không thì tôi ở đâu nữa?”
“Ôi, nói đến thì tôi còn chưa đến nhà cậu bao giờ, lúc nhỏ chỉ có cậu thường đến nhà tôi thôi!”
Khương Nhiên Nhiên cười.
“Được rồi, nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước đây, phải về nhà nấu cơm nữa!”
Trần Khiêm bẻ lái chủ đề của Khương Nhiên Nhiên.
Khương Nhiên Nhiên biết Trần Khiêm không muốn nói chuyện với mình.
Nhưng Trần Khiêm cậu càng phớt lờ tôi thì tôi lại cứ càng muốn nói chuyện với cậu đấy!
Chẳng lẽ Khương Nhiên Nhiên tôi như vậy mà lại không lọt được vào mắt xanh của cậu sao?
“Đúng rồi Trần Khiêm, dây điện của nồi áp suất chỉ có một dây, cậu không định mua thêm một dây dự phòng à? Điện áp ở nông thôn rất dễ bị mất ổn định, thường hay bị cháy đấy!”
Khương Nhiên Nhiên nói.
“Điểm này là tôi thực sự đã sơ suất rồi! Cảm ơn cậu nhé!” Trần Khiêm mỉm cười, ôi, nếu trước đây Khương Nhiên Nhiên cô mà có thể như thế này thì tốt rồi.
Lúc này, Trần Khiêm xoay người muốn đi mua dây điện.
“Hi hi, cậu để nồi áp suất trong xe đi, tôi đi mua giúp cậu là được rồi!”
Khương Nhiên Nhiên nói rồi đi vào siêu thị, chẳng bao lâu sau thì cầm ra một sợi dây điện đưa cho Trần Khiêm.
“Nhiên Nhiên, con đang làm gì đấy?”
Đột nhiên lúc này, ở cổng khách sạn vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top