Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 620: Đây là ông nội tôi


Lý Chấn Quốc gọi điện để nói về chuyện của miếng ngọc.
Ông ấy đã hỏi thăm được một nghệ nhân kinh nghiệm lâu năm trong nghề, ngay ở một con phố bán đồ cổ ngọc thạch ở huyện Bình An.
Nghe lời Lý Chấn Quốc nói thì người nghệ nhân này rất nổi tiếng ở bản địa, tay nghề do tổ tiên nhiều đời truyền lại.
Chuyện phân biệt ngọc cổ tất nhiên phải nhờ đến người có nghề.
Trần Khiêm quyết định trước tiên cứ để ông ấy xem qua một chút, nếu thật không có kết quả, tự anh lại tìm người trên phạm vi rộng một chút, tìm trên cả nước vậy.
Dù sao thì thân phận của Mộng Hân, ông viện trưởng kia cũng đâu có biết.
Không có manh mối thì tìm thế nào đây?
Cho nên đầu mối duy nhất chỉ có miếng ngọc này mà thôi.
Vốn là Lý Chấn Quốc còn muốn đi cùng với Trần Khiêm.
Nhưng ba anh cũng đã dặn kĩ, chuyện của Mộng Hân càng ít người biết càng tốt.
Hơn nữa hiện giờ Lý Chấn Quốc cũng có nhiều việc phải xử lí, mình anh đi cũng được.
Dù sao Trần Khiêm cũng biết con đường đó ở chỗ nào.
Phố đồ cổ không lớn, chỉ có lẻ tẻ vài cửa tiệm buôn bán đồ cổ đồ sứ.
Hiển nhiên là Lý Chấn Quốc đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc trước khi anh đến.
Một ông cụ mặc đồ nhà Đường, râu dài bạc trắng, đeo kính đã đứng chờ Trần Khiêm từ trước.
"Chào cậu, cậu Trần, lão là Hứa Mặc Niên!"
Hứa Mặc Niên quay đầu cười với Trần Khiêm.
"Ông Hứa khách sáo quá, tôi xin được nói chuyện chính luôn, lần này tôi đến đây là xin nhờ ông Hứa giúp tôi giám định một miếng ngọc, bao gồm niên đại, xuất xứ... nói chung là càng chỉ tiết càng tốt!"
Trần Khiêm vào chuyện chính luôn.
Nói xong, anh cẩn thận lấy miếng ngọc ra.
Hứa Mặc Niên nhìn thấy miếng ngọc này, mí mắt hơi giật giật.
Sau đó vẻ mặt thành kính cầm lấy nó.
"Loại ngọc này, trăm năm khó gặp, ngọc tốt, ngọc vô cùng quý! Cậu Trần, cậu có được miếng ngọc này như thế nào?"
Hứa Mặc Niên vô cùng hứng thú với miếng ngọc trên tay, lập tức đặt câu hỏi.
Ông ấy quan sát Trần Khiêm từ trên xuống dưới, nhưng cũng không nhìn ra được manh mối gì.
Phải biết rằng có khả năng sở hữu loại ngọc này đều là người có thân phận không đơn giản.
Trần Khiêm cũng đã nhìn ra, Lý Chấn Quốc tuy rằng có sắp xếp mọi chuyện nhưng cũng không quên che giấu thân phận cho anh.
Lập tức nói: "Chuyện này ông không cần hỏi thêm, chỉ cần ông nói cho tôi biết xuất xứ của miếng ngọc này..."
"Thứ lỗi cho tôi đã tuổi già mắt mờ, một chốc một lát bảo nhìn ra tất cả thông tin liên quan đến miếng ngọc này thì hơi khó. Nhưng xét trên cảm giác khi tay người sờ vào cùng với chất ngọc, hình như tôi đã thấy qua một số ghi chép liên quan từ
trong một quyển sổ mà tổ tiên lưu lại. Cậu Trần, không biết cậu có thể để miếng ngọc này lại chỗ tôi không, chờ điều tra xong tôi sẽ thông báo cho cậu?"
Hứa Mặc Niên nói.
"Đương nhiên có thể, mong ông Hứa có thể tìm ra càng sớm càng tốt!"
Trần Khiêm suy nghĩ một chút, nếu là chuyện Lý Chấn Quốc sắp xếp, vậy chắc đã có dự tính ổn thỏa hết rồi.
Cho nên anh nhanh chóng gật đầu.
Lại trò chuyện thêm một lát, Trần Khiêm liền chào Hứa Mặc Niên rời đi.
Đi đâu đây?
Đến chỗ xem mắt lúc này thì hơi sớm, Trần Khiêm muốn đi rút một ít tiền. Bởi vì chỗ anh mua nhà ở gần đây, trong túi xách của Trần Khiêm cũng có mang theo bản hợp đồng, đương nhiên đi trả nốt khoản tiền mua nhà còn lại rồi.
Dù sao thì anh cũng sẽ không đi vay ngân hàng thật!
"Trần Khiêm!"
Lúc này bỗng có một giọng nữ gọi tên Trần Khiêm, hiển nhiên cô ấy cũng rất bất ngờ khi gặp được Trần Khiêm ở chỗ này.
Trần Khiêm ngoảnh lại nhìn cũng thấy rất ngạc nhiên.
Cô gái bước ra từ trong nhà ra. Hiển nhiên đây là nhà của cô ấy rồi.
Người này không phải là bạn thân của Khương Nhiên Nhiên thì còn ai vào đây nữa...
Ngày đó khi lần đầu đến nhà Khương Nhiên Nhiên, cô gái xinh đẹp Hứa Hinh đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng Trần Khiêm.
Lúc đó liền cảm thấy cô gái này thật hiền lành dịu dàng.
"Hứa Hinh, đây là nhà của cậu sao?"
Trần Khiêm nở một nụ cười tươi rồi hỏi.
"Ừ, đúng vậy đó, đây là ông nội tôi! Phải rồi Trần Khiêm, sao cậu lại đến cửa hàng nhà chúng tôi
vậy?"
Hứa Hinh đi tới cười nói.
"Tiểu Hinh, con ăn nói kiểu gì vậy, phải gọi là cậu Trần chứ!"
Hứa Mặc Niên lúc đầu hơi ngẩn người, sau đó quay sang dạy bảo Hứa Hinh.
Hứa Mặc Niên không biết rõ thân phận của Trần Khiêm, thế nhưng người đàn ông trung niên dặn ông cụ hết thảy đều phải nghe theo lời của cậu Trần kia. Nếu đã là người có khả năng để cả huyện trưởng ra mặt, thậm chí là lão hội trưởng cổ hủ của Hiệp hội nghiên cứu đồ cổ quốc gia cũng có quan hệ, khẳng định không phải người thường, cũng có nghĩa là người tên Trần Khiêm này không đơn giản chút nào.
Bằng không việc gì Hứa Mặc Niên phải đối với Trần Khiêm cung kính lễ độ như vậy?
 
Chương 621: Mẹ, con đem điện thoại đến rồi đây!


Nên vừa nghe được Hứa Hinh nói chuyện như vậy, ông mới nhắc nhở cô ấy một câu.
"Ông nội ơi, đây là người bạn con mới quen, Trần Khiêm, cậu ấy lúc bé còn chơi với Nhiên Nhiên đấy ạI"
Hứa Hinh cười nói.
"Không sao đâu ông Hứa, ông có chuyện bận thì cứ đi trước đi!"
Trần Khiêm mỉm cười nói.
"À, Trần Khiêm này, cậu còn chưa nói cậu đến tìm ông nội tôi làm gì đó?"
Hứa Hinh nói. "Tôi muốn nhờ ông cậu giúp tôi một chuyện! Cũng không có chuyện gì to tát đâu!" Trần Khiêm
nói.
"Ồ, vậy cậu vào nhà tôi ngồi một lát nhé, tôi đi pha trà cho cậu uống!"
"Hẹn lần sau vậy, dù sao tôi cũng phải quay lại đây lần nữa, bây giờ tôi còn phải đi đến ngân hàng rút ít tiền đãt"
Trần Khiêm cười cười.
“Đúng lúc tôi cũng định đi ra ngân hàng, tôi phải đi đưa điện thoại cho mẹ, chúng ta cùng đi thôi!"
Hứa Hinh vừa nói vừa xoay người đi theo Trần Khiêm.
Lần này Trần Khiêm định yên lặng đi rút tiền xong thì đi, không ngờ lại gặp phải Hứa Hinh.
Anh hơi lúng túng gật gật đầu.
"Mẹ cậu quên cầm theo điện thoại hả?" Trần Khiêm không biết nói gì đành tìm chủ đề nói chuyện.
"Khụ, không phải, mà là cầm thiếu điện thoại, mẹ tôi đang làm ở ngân hàng, bà cần thu hút tài chính gấp. Mẹ tôi là Phó tổng giám đốc ngân hàng, bà cũng có chỉ tiêu công việc, cần có nhiều điện thoại để liên lạc với hiều khách hàng, sắp bận đến choáng váng rồi!"
Hứa Hinh nói.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến ngân hàng.
"Mẹ, điện thoại của mẹ này!"
Một người phụ nữ trung niên đang đứng ở ngoài sảnh chờ Hứa Hinh.
Bà vừa nhìn thấy con gái đi chung với Trần Khiêm thì rất bất ngờ.
"Tiểu Hinh, cậu này là...2" Mẹ của Hứa Hinh hỏi. "Đây là bạn con Trần Khiêm, lần trước con đã
kể với mẹ rồi đấy, người mời con ăn đồ Pháp ở nhà hàng Tây, hì hì, cậu ấy hôm nay muốn đến rút tiền!"
Hứa Hinh nói.
"Ồ, hóa ra là chàng trai này à, được lắm được lắm, trông rất đẹp trai đấy! Sao cơ, hai đứa muốn ra ngoài chơi à?"
Mẹ Hứa Hinh hỏi.
Trần Khiêm nghĩ thầm: Không phải nhầm mình là bạn trai của Hứa Hinh đó chứ?
"À, cháu chỉ tới để rút tiền thôi, sau đó còn phải đi trả tiền mua nhà nữa!"
"Ồ, còn mua được nhà rồi à?"
Mẹ của Hứa Hinh thích thú hỏi lại.
Mọi người nghĩ xem, chuyện tối hôm đấy con gái kể hết với mình rồi, bữa tối kiểu Pháp, tốn biết bao nhiều tiền chứ, chứng tỏ điều kiện kinh tế của
cậu nhóc này rất ổn.
Hiện giờ nghe thấy cậu ta đã mua được nhà, bà ấy nhìn Trần Khiêm lại càng vừa mắt hơn.
"Ô, Phó tổng giám đốc Lâm, ai muốn mua nhà
vậy?
Đúng lúc này, một giọng điệu lạnh lùng xen lẫn giễu cợt truyền tới.
Là một người phụ nữ trung niên khác.
Nhìn thấy người phụ nữ này đi gần tới, Trần Khiêm bỗng giật mình.
Đây chính là mẹ của Khương Nhiên Nhiên, dì Đường - Đường Lan.
Phải rồi, Đường Lan cũng làm ở ngân hàng, hơn nữa còn là lãnh đạo, cũng là Phó tổng giám đốc,
cùng cấp bậc với mẹ của Hứa Hinh.
Vừa đến đây đã chạm mặt dì Đường, Trần Khiêm có hơi bất ngờ.
"Trần Khiêm? Sao cậu lại tới đây?"
Đường Lan liếc nhìn Trần Khiêm, bà ta cũng không ngờ sẽ gặp Trần Khiêm ở đây.
"Cháu đến rút tiền!" Trần Khiêm thản nhiên nói.
Lúc này ngay cả một câu dì Đường cũng lười gọi.
"Hừ, cậu được đấy Trần Khiêm, giờ nhìn thấy tôi cũng không thèm gọi dì Đường nữa, thế nào? Không cần công việc nữa à? Rút mấy đồng bạc cäc sống qua ngày à? Thật là, trúng vé số thì kiêu ngạo cái gì.
"Còn chuyện công việc của cậu á hả, lần này cậu quyên góp năm trăm nghìn tệ, vốn là thêm chút tiền nữa thì trong một tháng sẽ có chỗ làm tốt cho cậu. Nhưng mà bây giờ, có người quyên nhiều tiền hơn cậu, ý của chú Khương cậu là cứ chờ đã, sau đó có việc khác thì lại sắp xếp cho cậu sau!"
Đường Lan trước tiên vạch rõ quan hệ.
"Phó tổng giám đốc Đường này, bà nói cái gì vậy hả? Gì mà không có tiền cơ?"
Mẹ của Hứa Hinh giật mình hỏi lại.
"Bà không biết hả? Ồ, vậy thì khó trách, chắc à Hứa Hinh cũng chưa biết đâu, Trần Khiêm bây giờ à... Thế là, Đường Lan kể hết chuyện nhà của Trần Khiêm lúc trước nghèo khó thế nào, còn có chuyện
Trần Khiêm phải bán xe để mua nhà...
Còn đặc biệt nhấn mạnh một lần nữa chuyện Trần Khiêm đã trở thành tên tay trắng.
Khiến mẹ của Hứa Hinh sợ đến mức rùng mình.
Trời ạ, suýt chút nữa là dâng con gái lên miệng cọp rồi.
"Mẹ, con đem điện thoại đến rồi đây!"
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng phanh gấp của động cơ, theo đó là có vài người đi vào trong ngân hàng.
Chính là Khương Nhiên Nhiên cùng với Lâm Đông, còn có hai cô bạn thân tối qua đi cùng Khương Nhiên Nhiên, nhìn qua thì có vẻ cả nhóm đang đi chơi.
Tiện đường mang điện thoại đến cho Đường Lan.
"Trần Khiêm? Cậu ở đây làm gì?" Khương Nhiên Nhiên nhìn thấy Trần Khiêm thì rất bất ngờ, cô ta buột miệng hỏi.
 
Chương 622: Đây đúng là đẳng cấp của người giàu


"Hừ, không cần hỏi cũng biết, nhất định là tới rút nốt mấy đồng lẻ, ha ha, mọi người không biết đâu, ngày hôm qua tôi ngó qua ví tiền của cậu ta, một đồng cũng không còn!"
Lâm Đông cười to nói.
Khương Nhiên Nhiên chỉ liếc nhìn một cái, nhưng cũng không mở lời nói thêm điều gì.
Lúc trước khi Trần Khiêm còn có tiền, Khương Nhiên Nhiên còn có chút rung động với Trần Khiêm.
Nhưng bây giờ, một loạt những chuyện mà Trần Khiêm làm ra đã đánh bay tất cả những cảm xúc đó, không còn lại một chút gì.
"Đúng vậy, cậu ta đến rút tiền, còn đi cùng Hứa Hinh đến nữa!"
Đường Lan cười nói.
Vẻ mặt Khương Nhiên Nhiên căng thẳng, tựa như phát hiện được điều gì kinh khủng lắm.
Cô ta vội vàng kéo Hứa Hinh qua một góc, nói một cho Hứa Hinh biết Trần Khiêm không có tiền, rất có khả năng anh ta muốn lừa cậu...
Hứa Hinh đầy vẻ căng thẳng nhìn lại Trần Khiêm: "Trần Khiêm, tại sao cậu lại muốn bán xe vậy, còn bán với giá thấp như vậy nữa?" Cô ấy hỏi giọng đầy quan tâm với Trần Khiêm.
"Sau này có dịp sẽ nói cho cậu biết, tôi phải đi rút tiền đã, buổi trưa tôi còn có việc!"
Trần Khiêm quay sang cười với Hứa Hinh.
Sau đó anh không thèm liếc mắt tới những người khác mà đi thẳng ra quầy giao dịch.
Lâm Đông thì nhất quyết dắt theo mấy cô gái bên cạnh anh ta đi xem Trần Khiêm.
Ý là muốn nhìn thấy chuyện cười của Trần Khiêm.
"Chào anh, xin hỏi anh muốn rút bao nhiêu tiền?"
Nhân viên đứng quầy lễ phép hỏi Trần Khiêm. "Tạm thời cứ rút sáu trăm nghìn tệ đi!"
Trần Khiêm thản nhiên nói.
"Cái gì cơ? Sáu trăm nghìn?”
Lâm Đông ngẩn ra.
Khương Nhiên Nhiên cũng bị lời này dọa phát ngốc.
Đường Lan và mẹ của Hứa Hinh đứng ở xa chuẩn bị đi vào trong cũng dừng bước mà nhìn sang bên này.
"Vâng thưa anh, phiền anh chờ một chút!"
Nhân viên quầy giao dịch nói.
Sau đó mời Trần Khiêm nhập mật mã và tiến hành kí tên.
Rẹt rẹt rẹt. Âm thanh của máy đếm tiền vang vọng.
Nụ cười trên mặt Lâm Đông như thể bị phù phép hóa đá.
"Cậu... Cậu vẫn còn tiền? Không phải tiền của cậu đều dành ra mua xe cả rồi sao?"
Lâm Đông ngạc nhiên tột độ. "Tôi nói lấy hết tiền đi mua xe lúc nào?"
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
"Thế thì Trần Khiêm, cậu trúng số bao nhiêu tiền?"
Khương Nhiên Nhiên gấp gáp hỏi lại.
Đường Lan và mẹ của Hứa Hinh cũng đã tiến đến chỗ này.
"Tôi trúng..." Trần Khiêm cố ý cất cao giọng, tất cả mọi người mới đó đã vây lại đây, hai mắt mở to đợi nghe câu trả lời của Trần Khiêm: "Thôi vậy, cũng không được bao nhiêu, tôi không nói nữa!"
"Cậu!"
Khương Nhiên Nhiên tức điên lên được.
Bởi vì quá nhiều tiền không nhét hết được vào chiếc túi be bé của Trần Khiêm, đúng lúc này có nhân viên mang túi đen ra thay cho thùng rác, Trần Khiêm liền tiện tay xin một cái, bỏ tất cả sáu trăm
nghìn tệ vào đó, sau nói tiếng tạm biệt với Hứa Hinh liền cất bước rời khỏi đó.
"Hóa ra cậu ta vẫn còn tiền!" Đường Lan hô lên. "Đúng vậy, con cũng không ngờ sẽ như vậy, rốt
cuộc là cậu ta trúng được bao nhiêu tiền không biết?"
Khương Nhiên Nhiên cũng nôn nóng la lên.
Cứ như bản thân đã làm ra một việc đáng hối hận ghê lắm.
"Đệch mẹ, tôi đoán là Trần Khiêm cố ý cả đấy, cậu ta cố ý giả làm người nghèo cho chúng ta xeml"
Lâm Đông là người bực bội nhất.
Chuyện vừa rồi như tát thẳng một đòn vào mặt anh ta, còn là một cú đâu điếng người.
Hứng thú đi chơi cũng bay sạch rồi...
Quay lại với Trần Khiêm.
Trần Khiêm đi đến phòng giao dịch nhà đất ngày hôm qua, không nghi ngờ gì nữa, chính là quay lại giáng cho cô ả nhân viên tiếp thị ngày hôm qua một cú nhớ đời.
Trả hết một lần.
Hơn bảy trăm nghìn nhân dân tệ, một lần trả hết.
Đây đúng là đẳng cấp của người giàu.
Làm xong hết mọi chuyện cũng đã gần trưa rồi, Lý Tiếu cũng gọi điện thoại giục rồi.
 
Chương 623: Đây là tình huống gì vậy


Trần Khiêm vội vã trở về thay một bộ quần áo. khác, xong đi thẳng đến nhà hàng mang tên Kim Như Ý.
Lúc này, trong một phòng bao riêng của nhà hàng.
Lý Tiếu và Tô Đình đều đã đến rồi. Ngoài ra còn có ba người khác.
Một người là cô bạn thân kia của Tô Đình, một người thì là đối tượng xem mắt lần này, mái tóc óng ả dài xõa vai, làn da trắng muốt, nét đẹp rất tinh tế hút mắt.
Nhưng mà cô ấy có vẻ hơi kiệm lời, rất lạnh lùng, chỉ là ngồi đó cúi đầu lướt Wechat.
Ngồi bên cạnh chính là mẹ của cô ấy.
Một người phụ nữ trung niên lông mày xăm đậm như sâu róm, nhìn qua thấy hơi mạnh mẽ khó tính.
"Trần Khiêm thật sự là người rất tốt, không phải chúng tôi khen quá lời đâu, mọi người gặp cậu ấy thì biết, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, người trông rất sạch sẽ hiền lành, công việc cũng đang được sắp xếp rồi, nghe đâu có thể vào làm công chức nhà nước, còn mua nhà ở huyện Bình An rồi!"
Tô Đình đang trò chuyện cùng bọn họ.
Dù sao bởi vì có Lý Tiếu, nên mối quan hệ của hai người thời cấp hai cũng rất tốt.
Chỉ là sau này vì Lý Tiếu xảy ra chuyện kia nên Tô Đình oán trách Trần Khiêm.
Nhưng bây giờ, sự oán trách này cũng đã tiêu tan đi phần nhiều, có thể giúp cho Trần Khiêm, cô ấy cũng cố hết sức.
"Nhà rộng bao nhiêu mét vuông? Chắc là nhiều hơn ba phòng phòng ngủ chứ nhỉ? Nếu nhà không có ba phòng ngủ hai phòng khách hai phòng vệ sinh thì không được gọi là có nhà đâu đấy!"
Lúc này cô gái đi xem mắt kia mới ngẩng đầu lên nói một câu.
"Sao vậy được, nhà này có đủ ba phòng ngủ hai phòng khách hai phòng vệ sinh mà, ha ha!"
Lý Tiếu nói.
"Vậy là được, xe thì sao? Xe của cậu ta của hãng nào?"
Lần này người lên tiếng lại là mẹ của cô gái.
"À, xe thì chưa mua được, hơn nữa xe cũng không đáng giá lắm đâu bác!"
Lý Tiếu lại tiếp lời.
"Khụ, thật ra mấy thứ như nhà rồi xe, đối với chúng tôi cũng không là gì cả, quan trọng là cậu ta phải là một người thành thật, nếu là loại nói như rồng leo làm như mèo mửa thì không được đâu!"
Người mẹ lại nói thêm.
"Thành thật, bác yên tâm đi, cậu ấy tuyệt đối thành thật!"
Tô Đình nói: “Bọn cháu lớn lên cùng nhau từ nhỏ, sao lại không hiểu tính cậu ấy được!”
Mọi người đang trò chuyện hăng say. Thì Trần Khiêm đẩy cửa bước vào.
"Trần Khiêm, cậu mau tới đây, để tôi giới thiệu cho cậu một chút!" Lý Tiếu tươi cười giới thiệu mọi người với nhau.
Người phụ nữ trung niên lại cẩn thận nhìn Trần Khiêm từ trên xuống dưới, thấy Trần Khiêm đúng là một người thành thật.
Trong lòng cũng yên tâm.
Không lâu sau đó thức ăn lần lượt được mang lên, hai bên vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
"Trời ạ, sao món ăn cuối còn chưa được mang lên vậy, để tôi đi giục họ nhanh chân nhanh tay lên!"
Người đồng nghiệp kia bỗng nói to, còn cố ý nháy mắt với Tô Đình.
Sau đó cả ba người đều đứng dậy, Lý Tiếu vỗ võ vai Trần Khiêm, ý bảo anh phải cố gắng thể hiện.
Người phụ nữ trung niên thấy mọi người đều đi rồi, bà ta rút một tờ giấy lau miệng.
"Cậu tên là Trần Khiêm đúng không? Điều kiện của cậu chúng tôi đều biết rồi, người cũng thành thật đàng hoàng, cậu cảm thấy con gái của tôi thế nào?"
Người phụ nữ đó lên tiếng.
Đương nhiên là thành thật ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên Trần Khiêm đi xem mắt, lại được vị phụ huynh như cọp mẹ kèm bên thế này, hầu như ngoại trừ trả lời Lý Tiếu, một câu anh cũng chưa nói.
"Rất tốt!"
Trần Khiêm nói.
Cô gái kia lúc này mới ngẩng đầu lên liếc Trần Khiêm một cái, sau đó bĩu môi không vui, ra vẻ khinh thường cúi đầu xuống không nhìn anh nữa.
Đệch, ánh mắt kiểu gì vậy? Trần Khiêm thầm mắng trong lòng.
"Tôi nói cho cậu biết, con gái của tôi đi làm ở công ty con dưới trướng của Tập đoàn đầu tư Mộng Tưởng đấy, công ty giao dịch Đại Hằng của Tập đoàn đầu tư Mộng Tưởng cậu biết không? Đó là tập đoàn tài chính lớn có năng lực mạnh mẽ, cậu có biết khó khăn thế nào mới vào được công ty đó làm không?"
Người phụ nữ nói.
Công ty giao dịch Đại Hằng, nếu như Trần Khiêm nhớ không lầm, đây chẳng qua chỉ là một nhà xưởng nhỏ được Mộng Tưởng đầu tư mà thôi, dự án đầu tư cấp địa phương kiểu này lần này có không ít đâu.
Vậy mà cũng dám nói mình là công ty con của Mộng Tưởng?
Trần Khiêm cười thầm trong lòng.
Anh chỉ gật gật đầu, nhưng trong lòng cũng thấy phiền, cô gái này trông rất sáng sủa mà, hơn nữa từ vẻ ngoài đến phong cách đều ổn, sao lại muốn gả cho người có điều kiện thấp hơn mình vậy?
"Chúng tôi ưng cậu ở sự thành thật, bởi vì con gái tôi muốn gả cho một người có đức tính này, nhưng trước khi gả nó cho cậu, tôi có ba quy định cậu cần phải thực hiện, nghe đây!"
"Hả?"
Trần Khiêm cả mặt dại ra, ôi đệch, đây là tình huống gì vậy?
 
Chương 624: Cậu nói gì?


Chẳng phải nói đến đây gặp gỡ kết bạn à?
Trần Khiêm nghe thấy ý này, hình như là muốn bàn chuyện hôn nhân.
Cho nên đầu anh đẫm mồ hôi lạnh.
“Thứ nhất, trước khi con gái tôi cưới cậu thì cậu phải sang tên nhà và xe, à đúng rồi, cậu đâu có xe, thế thì nhà thôi, cho con gái tôi, chỉ đổi thành của con gái tôi thôi, không phải hai người đồng sở hữu, chút thành ý này cậu làm được mà đúng không?”
Người phụ nữ nói. “ôm Trần Khiêm thật thà gật đầu.
Căn nhà đắt nhất của mình trị giá tám trăm triệu, thầm nghĩ cho dù là cho bà thì bà có dám nhận không?
Ha ha.
“Thứ hai, là vấn đề ba mẹ cậu, cậu có một người chị đúng không? Phải bàn chuyện này cho xong trước, nếu sau này khi chị cậu gả cho nhà chồng, nhà chồng đưa tiền hỏi cưới cho chị cậu, cậu không được trả lại, phải để trong tài khoản dưới danh con gái tôi. Tiền lương của cậu và tiền ba mẹ cậu kiếm được, cũng phải để con gái tôi quản lý, không thành vấn đề đúng không? Tất nhiên ba mẹ cậu không được ở chung với cậu, nhà cậu ở trên trấn nên ba mẹ cậu muốn xuống huyện thành chơi vài ngày cũng được nhưng phải ra ngoài thuê nhà hoặc ở khách sạn!”
Người phụ nữ nói. “Cậu nghe rõ chưa?” Người phụ nữ lại hỏi.
Trần Khiêm gật đầu như giã tỏi: “Dạ nghe rồi nghe rồi, cô cứ nói đi ạ!”
Không những Trần Khiêm gật đầu mà còn lấy quyển sổ và bút trong túi ra, ghi rõ từng chuyện.
Lần đầu tiên xem mắt, đúng là Trần Khiêm được tăng thêm kiến thức, mẹ kiếp! Trần Khiêm muốn biết còn điều kiện hà khắc nào nữa hay không.
Nếu không phải do đồng nghiệp của Tô Đình giới thiệu, thì Trần Khiêm sẽ nghi ngờ có phải hai người này đang lừa đảo kết hôn hay không.
Người phụ nữ thấy Trần Khiêm ngoan ngoãn một cách ngu ngốc như vậy, mừng thầm.
Tiếp tục nói:
“Còn thứ ba là vấn đề rước dâu. Con gái tôi làm việc ở đâu không cần tôi phải nói nữa đúng không? Ha ha, đến lúc đó khách dự tiệc đều là những người có uy tín và danh dự nên xe rước dâu của cậu không được quá xoàng, con gái, Audi được không?”
Người phụ nữ không chắc nên hỏi ý cô gái.
Cô gái lạnh lùng vén tóc mai nói: “Cứ BMW đi, nhưng mà phải là BMW series 7 trở lên mới được!”
“Vậy được, thế thì BMW nhé cậu xem mà chọn!” Người phụ nữ nói với Trần Khiêm. “Còn thứ tư thì..."
“Còn thứ tư nữa à? Không phải ba điều quy ước sao ạ?”
Miệng Trần Khiêm hé thành hình chữ O. “Cậu!”
Người phụ nữ và cô gái ngẩng đầu lên liếc Trần Khiêm.
“Ồ ồ, ngại quá, thứ tư thứ tư, cô cứ nói đi cháu nghe đây ạ!” Trần Khiêm nghiêm túc.
“Thứ tư là sính lễ hỏi cưới, chúng tôi cũng không yêu cầu gì nhiều nhưng phải có sự phô trương, vạn tía nghìn hồng một mảnh lục*!”
*Vạn tía nghìn hồng một mảnh lục có nguồn gốc từ Thành phố Hà Trạch tỉnh Sơn Đông, bao gồm mười nghìn tờ năm tệ (màu tím), thêm một nghìn tờ một trăm tệ (màu đỏ), một xấp tờ năm mươi tệ (số lượng không cụ thể).
“Khoan đã cô ơi, vạn tía nghìn hồng một mảnh lục là bao nhiêu tiền?” Trần Khiêm cười gượng hỏi.
“Phụt, đúng là rầu thật, đại khái vạn tía nghìn hồng một mảnh lục khoảng một trăm năm mươi nghìn nhân tệ đó, cái này phải dùng tiền mặt, đây là quy định của nhà bên chúng tôi! Tất nhiên, đây là sính lễ cho việc hỏi cưới thôi, còn lúc kết hôn thì nhà cậu phải chỉ tiền quần áo, hơn nữa có chuyện này tôi phải nhắc cậu trước. Để tìm được công việc này cho con gái tôi, tôi đã tốn không ít tiền, em trai nó còn đang đi học nên nhà tôi sẽ không đưa hồi môn cho nhà cậu! Dù sao chúng tôi chỉ mong hai đứa sống hạnh phúc bên nhau, vậy là được!”
“Ồ BI Vậy mà hạnh phúc được hả?” Trần Khiêm như thể đã hiểu, gật đầu.
“Hả? Cậu nói gì?”
Người phụ nữ ngơ ngẩn.
“Cháu nói được ạ! Cô cứ nói tiếp!” Trần Khiêm cười cười.
Tất nhiên anh sẽ không cưới, anh chỉ tò mò về những điều kiện thôi.
“Hừ, điều thứ năm cũng là điều quan trọng nhất, sau khi cưới con gái tôi, trong vòng ba năm, cậu không được chạm vào nó. Đây là quy tắc của quê chúng tôi, hơn nữa sau ba năm thì, cậu chỉ được chạm vào khi có sự đồng ý của nó!”
Người phụ nữ nói.
Mẹ kiếp!
 
Chương 625: Cút mẹ đi


Giờ phút này, Trần Khiêm làm rơi bút xuống đất, đúng là ngơ luôn.
“Cậu không cần phải thể hiện thế đâu, bây giờ. cưới vợ khó khăn đến nhường nào. Hơn nữa, người đã xinh đẹp lại có khí chất như con gái tôi, công ăn việc làm đàng hoàng, thì cậu cứ nằm mơ đi!”
Người phụ nữ mới vừa nói xong.
Cô gái chợt che miệng nôn khan vài lần.
“Mẹ, đỡ con đến nhà vệ sinh đi! Qel”
Nói xong, dưới sự giúp đỡ của người phụ nữ, cô gái vừa nôn khan vừa bước đến nhà vệ sinh. Mồ hôi trên trán Trần Khiêm chảy xuống.
Nói thật lòng, nếu không phải Lý Tiếu lo cho anh, Trần Khiêm sẽ không đến.
Hơn nữa tình hình này, Trần Khiêm muốn bỏ chạy.
Cầm giấy ăn lau mồ hôi, Trần Khiêm cũng thấy hơi mắc tiểu, cũng định đến nhà vệ sinh.
Không ngờ khi bước đến thì đúng lúc nghe: người phụ nữ vừa võ lưng cô gái vừa nói:
“Sao vậy? Sao con lại phản ứng kịch liệt vậy?” Người phụ nữ lo lăng hỏi. “Ừm ừm, thằng nhóc hư này lại đá con rồi!”
“Haiz, mẹ đã nói rồi, con phải cẩn thận, phải chú ý, mà con lại đi ăn ở với thằng quỷ da đen!”
Người phụ nữ nói.
“Mẹ, mẹ đừng nói Jack như vậy, Jack không phải người da đen bình thường đâu, anh ấy là người da đen của nước MI Anh ấy nói ba năm sau anh ấy sẽ quay về tìm conl”
Bên ngoài, não Trần Khiêm như thể đang có một nghìn con ngựa chạy qua.
Đồng thời bị hai mẹ con này khiến cho xoay. mòng mòng.
Thảo nào xinh đẹp như vậy lại muốn cưới gấp.
Đang sốt ruột muốn tìm người đổ vỏ đúng không?
Hơn nữa còn cưới một tặng một, tặng cho một quả trứng da đen?
Không được rồi, không thể chơi nữa, còn chơi nữa là không rút được đâu!
Trần Khiêm thầm nghĩ.
Muốn tìm nhóm Lý Tiếu, rõ ràng họ đã trốn ra ngoài.
Nên Trần Khiêm bất đắc dĩ quay về chỗ ngồi.
Không bao lâu sau, hai mẹ con cũng trở lại.
“Được rồi Trần Khiêm, những gì chúng tôi nói cậu đã rõ chưa? Nếu đã rõ rồi thì cậu về nhà tìm
ngày lành, cố gắng làm đám cưới ngay trong tháng này đi!”
Người phụ nữ khoanh tay nói. “Khoan đã cô, cháu có chuyện này muốn nói.” Trần Khiêm lúng túng nói.
“Hả? Cậu còn muốn nói gì nữa, được thôi, cậu nói đi!”
Người phụ nữ không kiên nhẫn nói.
Lúc này, Trần Khiêm nhìn về phía cô gái nói: “Cô có thể cho tôi nhìn cô không?”
“Không phải anh đã thấy rồi hả? Còn muốn nhìn thế nào nữa?”
Cô gái nhíu mày, liếc Trần Khiêm.
“Tôi nói cô vén váy lên để tôi xem thử, tôi muốn kiểm hàng trước!”
Trần Khiêm nói.
“Cái gì?”
Người phụ nữ và cô gái đều trợn tròn mắt. Trời ơi, bây giờ đang xem mắt mà, hơn nữa
khách sạn này cũng thuộc dạng đẳng cấp, trong khung cảnh thế này mà người này dám nói những lời không biết xấu hổ như vậy.
“Mẹ nó cậu bị điên à?” Cô gái chợt đứng lên, ném ly rượu đi.
“Mẹ nó, không điên mới có thể ngồi với hai người lâu như vậy! Tôi không chịu nỗi nữa, hàng cấp thấp mà cũng dám đặt nhiều điều kiện như thế!”
Trần Khiêm cũng không chịu nổi, mắng.
Đúng là nghĩ mình là thăng ngu, ban đầu còn đỡ, nhưng sau khi đi vệ sinh về, Trần Khiêm càng nghĩ càng bực.
Nên muốn gây sự.
“Khốn nạn!”
“Bốp!”
Người phụ nữ này là người dữ dẫn, giờ đây sắc mặt dữ tợn, giơ hai tay lên nhào đến tát Trần Khiêm một bạt tay.
“Cút mẹ đi!”
“Bốp!”
Trần Khiêm cũng tát lại một cái, lực Trần Khiêm rất mạnh nên làm người phụ nữ té xuống.
Giờ phút này, Tô Đình, Lý Tiếu và bà mai, ba người nói nói cười cười quay về.
Lý Tiếu: “Nhờ cô lo chuyện này nhé!” Bà mối nói: “Yên tâm đi, tôi và Đình Đình thân thế mà, hơn nữa, tôi thấy bên nhà gái cũng hài lòng
về Trần Khiêm lắm!”
“Hì hì, chúng ta nghe thử xem họ đang nói gì bill
Ba người Lý Tiếu bước đến cửa, không có ý định bước vào.
Lúc này nghe bên trong có tiếng đập bàn đập chén loảng xoảng rầm rầm.
Ngay lập tức, ba người đều kinh ngạc, vội vã mở cửa...
 
Chương 626: Làm các bà mất mặt muốn chết


Khi nhóm Lý Tiếu bước vào, Trần Khiêm và hai mẹ con đã ra tay đánh nhau rồi.
Ba người lập tức kinh ngạc, đồng thời vội vã vọt vào khuyên ngăn.
May là khuyên được rồi.
Bởi vì Lý Tiếu biết, một khi Trần Khiêm đã giận thật thì sẽ ra tay rất mạnh bạo.
Đúng vậy, anh đã đánh cho nửa bên mặt của người phụ nữ kia sưng lên.
Hai mẹ con hùng hùng hổ hổ bị nhóm Lý Tiếu kéo ra.
Lý Tiếu phụ trách lái xe đưa hai mẹ con về.
Tô Đình thì sốt ruột đến mức giậm chân, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhưng cũng lên xe theo.
Lý Tiếu nói rồi, đợi đến tối sang bên anh ấy ăn cơm, tìm hiểu lý do tại sao Trần Khiêm đánh nhau.
Ngoại trừ ăn một cái tát nhẹ nhàng ngay từ đầu thì có vẻ như Trần Khiêm không bị thương.
Về việc tại sao Trần Khiêm phải gây hấn xả cơn tức.
Thứ nhất, hai mẹ con này làm người ta phải giận sôi, muốn bị ăn đánh, muốn bẫy mình.
Thứ hai, một cô gái người Hoa Hạ lại hiến dâng cho thằng da đen kia, Trần Khiêm rất bực mình, vốn dĩ đã không vui vẻ gì.
Cho nên thêm gộp hai chuyện vào, Trần Khiêm nói năng hơi cay nghiệt, sau khi bị đánh thì đánh trả ngay.
Dù sao không thân cũng chẳng quen, mình chẳng phải là thăng nghèo của trước kia nữa, sao
có thể để người khác tát một cách tùy tiện được?
Đứng trong đại sảnh, Trần Khiêm tính tiền buổi ăn, tội nghiệp cho bàn rượu và thức ăn.
“Hả? Sao Trần Khiêm lại ở đây? Trùng hợp quá bill
Mới vừa tính tiền xong, Trần Khiêm nghe có người kêu mình.
Quay đầu, là Hứa Hinh và mẹ cô ấy không biết đã đến đây tự khi nào.
“Trần Khiêm, cậu cũng đến đây ăn cơm hả?”
Hứa Hinh hỏi.
“Xem như là vậy!” Trần Khiêm cười gượng. “Vậy cậu ăn hay không ăn?”
“Xem như ăn rồi đi!”
Trần Khiêm nói.
“Phụt, cậu nói chuyện buồn cười quá đi!” Hứa Hinh bật cười: “Cũng đúng lúc, nếu cậu chưa ăn thì ăn chung với chúng tôi đi, ban nấy mẹ tôi còn nói lúc gặp cậu thì phải mời cậu ăn một bữa đàng hoàng. Lần trước cậu còn mời tôi ăn một bữa tiệc kiểu Pháp đó!"
“Đúng không mẹ?”
Hứa Hinh cười nói.
Lâm Tiểu Phượng nhìn Trần Khiêm, gật đầu mỉm cười: “Đúng vậy, dù sao hôm nay người mẹ mời đều là những thanh niên trẻ tuổi, nếu Trần Khiêm
không có việc gì thì đi chung đi...
Lúc trước Lâm Tiểu Phượng nghe Đường Lan nói thế.
Cũng cảm thấy Trần Khiêm là một thằng nhóc nghèo.
Vốn dĩ không muốn để con gái và cậu ta yêu nhau.
Kết quả thì sao, người ta rút một lần sáu trăm nghìn từ ngân hàng của mình.
Làm các bà mất mặt muốn chết.
Lâm Tiểu Phượng càng nghĩ càng cảm thấy sai sai.
Bởi vì bà ta nhận ra được, thằng nhóc Trần Khiêm này, vẫn bình tĩnh ung dung trước những lời mỉa mai khinh bỉ, trông không giống người bình thường.
Cho nên dưới những kết luận suy đoán, bà ta có mới ý định làm quen.
Muốn Hứa Hinh hẹn ra ăn bữa cơm.
 
Chương 627: Chúng ta lại gặp nhau rồi


Thế nên trưa nay, vất vả lắm Lâm Tiểu Phượng mới liên hệ được một người quen, khi bà ta còn ở nhà trẻ, cháu họ của một người bạn, cháu họ của người đó rất giỏi, vì để lôi kéo khách hàng này.
Lâm Tiểu Phượng đặt một bàn, người lớn không có thời gian nhưng cậu ấm này lại rảnh rỗi, thầm nghĩ thanh niên trẻ tuổi thì sẽ nói chuyện nhiệt tình hơn nên gọi Hứa Hinh đến.
Lại đụng phải Trần Khiêm, thế thì còn gì bằng!
Nguyên nhân sâu xa, ha ha, là vì trước cuối năm nay, Tổng giám đốc sẽ về hưu, trong hai người phó giám đốc sẽ chọn ra một người đảm nhiệm chức 'Tổng giám đốc. Tг?yện‎ chính‎ ở‎ [‎ T‎ R‎ ?‎ M‎ T‎ R‎ ?‎ Y‎ e‎ ?.?n‎ ‎ ]
Bà ta và Đường Lan trở thành đối thủ cạnh tranh.
“Cậu xem mẹ tôi đã gọi cậu rồi, đi thôi, chúng †a ăn cơm chung.” Hứa Hinh nói.
Trần Khiêm sờ bụng, ban nãy hoạt động tay chân, đúng là hơi đói bụng.
Quan trọng là Trần Khiêm cũng chẳng ăn bao. nhiêu.
Hơn nữa bây giờ lời mời khó mà từ chối được nên Trần Khiêm gật đầu đồng ý.
Lúc này. Lý Tiếu gọi điện thoại đến.
“Mẹ kiếp Trần Khiêm, tớ xin lỗi cậu nhiều nhé, tớ mới vừa biết được tại sao cậu lại đánh nhau. Đừng nói là cậu, nếu không phải Tô Đình ngăn tớ lại thì mẹ nó tớ cũng ra tay rồi, chẳng phải đang bãy người †a àI”
Xem ra Lý Tiếu đã biết tình hình, lập tức phẫn nộ.
“Bây giờ Tô Đình và đồng nghiệp của cô ấy cũng mới cãi nhau xong, cô ấy nói bảo tớ xin lỗi cậu giúp. Vốn dĩ rất tin đồng nghiệp nhưng không ngờ cô ta lại giới thiệu cho cậu người như vậy, hai mẹ con này còn nôn trên xe tớ nữa chứ! Khụ khụ!”
Lý Tiếu rất tự trách. Vốn dĩ muốn tốt cho anh em mình, kết quả thì sao, giới thiệu loại người như vậy, dù là ai cũng thấy
xấu hổ.
“Không sao Lý Tiếu, đúng rồi bây giờ các cậu đang ở đâu? Hai mẹ con đó về nhà chưa?”
“Ai đưa hai người đó về đâu, bà cô đó ngồi trên xe tớ lỡ miệng nói, tớ vừa nghe xong là đuổi hai người xuống ngay. Bây giờ tớ và Tô Đình chuẩn bị đi siêu thị dạo, tối sang đây uống rượu nhai!”
“Được!”
Sau khi nói chuyện xong thì cúp máy.
Haiz, chuyện này, sao Trần Khiêm có thể trách Lý Tiếu và Tô Đình được.
Sau đó không thèm nghĩ đến chuyện này nữa, đi theo hai mẹ con Hứa Hinh đến phòng riêng.
“Không biết khi nào nhóm cậu Lý mới đến, tính ra thì cậu Lý rất biết xử sự. Vừa nghe dì họ của cậu ấy giới thiệu, nói chuyện điện thoại cũng khách sáo nữa, còn nói sẽ đưa vài người bạn đến! Thế thì, cho dù vụ làm ăn này có thành công hay không thì mẹ và dì họ của cậu ấy đều nợ ơn cậu ấy. Tiểu Hinh, nếu con tìm được một người bạn trai như vậy thì tốt rồi!”
Lâm Tiểu Phượng buột miệng nói.
“Mẹt Mẹ nói gì vậy!”
Hứa Hinh bĩu môi.
“Dì Lâm?”
Bỗng dưng lúc này, cửa phòng mở ra.
Một chàng trai bước đến, cười hỏi.
Sau lưng anh ta có ba nam một nữ đi theo, đều là những thanh niên trẻ như Trần Khiêm, Hứa Hinh.
“Wow, cháu là Lý Văn Dương đúng không?” Lâm Tiểu Phượng cười nói.
Lý Văn Dương gật đầu: “Đúng vậy, dì Lâm, chúng cháu đến trễ, xin lỗi!
“Ha ha, xin lỗi gì chứ, dì cũng mới đến thôi. Dì họ của cháu cứ khen cháu đẹp trai, dì không tin mãi, sao con trai lại có thể đẹp như vậy được, không ngờ còn đẹp hơn những lời bà ấy khen nữa!”
“Dì quá khen ạ, dì Lâm, cháu giới thiệu với dì, cậu ấy tên Lưu Mãnh, bạn cấp ba của cháu. Cô ấy tên Giang Tuyết Tinh, cũng là bạn cấp ba của cháu, còn vị này là phó giám đốc bộ phận nhân sự của công ty Tuyết Tinh, Triệu Kiệt! Nhấn mạnh một chút, công ty của Tuyết Tinh là công ty trực thuộc tập đoàn Mộng Tưởng Gia! Ha hai”
Lý Văn Dương đút một tay vào túi kiêu ngạo nói.
“Trời ơi, sao thanh niên trẻ tuổi các nhau lại tài giỏi quá vậy?”
Lâm Tiểu Phượng vui muốn chết.
Lại không hề phát hiện, trong bốn người mới vừa bước vào phòng, có ba người đang ngơ ngác.
“Lý Văn Dương, đây là con gái của cô tên Hứa Hinh, bằng tuổi cháu nhưng chẳng có chút nổi bật gì cải”
“Ha ha, đúng rồi, còn người này, là một người bạn bình thường Hứa Hinh vừa quen cách đây không lâu...” Có vẻ như Lâm Tiểu Phượng đang sợ họ hiểu lầm Trần Khiêm là bạn trai Hứa Hinh nên giới thiệu rất kỹ càng, tỉ mỉ.
Nhưng còn chưa nói dứt lời đã bị Lý Văn Dương chen ngang.
“Dì Lâm, không cần giới thiệu đâu, cậu ta tên Trần Khiêm, là bạn cùng lớp cấp ba của cháu!”
Lý Văn Dương nhìn Trần Khiêm, cười khẩy.
Trong buổi gặp mặt bạn bè lần trước, chuyện Trần Khiêm làm anh ta mất mặt, chưa xong đâu.
Hôm đó, vốn dĩ mình là vai chính, kết quả tất cả những ánh đèn lại bị thằng nhóc này cướp mất, mình còn bị người ta đánh đến vỡ đầu chảy máu!
Có thể nói, mấy ngày nay, Lý Văn Dương nhắm mắt lại là thấy những cảnh tượng mình bị Trần Khiêm trả đũa, đúng là ác mộng đời anh ta.
Lòng cực kỳ khó chịu.
Cứ muốn tìm một cơ hội gặp Trần Khiêm, lấy lại thể diện trước mặt mọi người để hung hăng chà đạp
Trần Khiêm.
Cho nên lúc này gặp được, tất nhiên sẽ hơi ngơ ngác rồi.
Sau đó thì cười khẩy.
Trần Khiêm ơi là Trần Khiêm, đúng là oan gia ngõ hẹp!
Lúc này Trần Khiêm cũng đứng lên nhìn Giang Tuyết Tinh cười cười:
“Tuyết Tinh, chúng ta lại gặp nhau rồi
 
Chương 628: Ý này hay đó


“Trần Khiêm, cậu quen cô Lý à?”
Sự kiện lần trước ở bệnh viện, Trần Khiêm lái G500, lại quen với viện trưởng huyện Bình An làm Giang Tuyết Tinh giật mình.
Nói thật lòng, Trần Khiêm của hôm ấy tỏa sáng chói lóa.
Nhưng mà, nếu như so sánh Trần Khiêm với Lý Văn Dương và Trần Kiệt đang đứng bên cạnh mình thì dường như vẫn kém hơn chút gì đó.
Nhà Lý Văn Dương có công ty lớn, bản thân anh †a cũng là chủ công ty của riêng mình.
Mặc dù xe của anh ta không tốt bằng chiếc G500 của Trần Khiêm nhưng Lý Văn Dương có thế lực.
Còn Triệu Kiệt thì sao, Giang Tuyết Tinh nghỉ ngờ lần trước, người đã giúp mình là phó giám đốc bộ phận nhân sự.
Người ta là quản lý của tập đoàn lớn, tiền lương của đơn vị công tác đạt chuẩn, cuối năm còn có hoa hồng linh tinh.
Cũng có sự nghiệp của riêng mình.
Dân văn phòng đẹp trai.
Còn Trần Khiêm thì cậu ta có gì?
Mặc dù bây giờ Trần Khiêm cũng được xem như nhân vật lớn trong nhóm nhưng Giang Tuyết Tỉnh không còn tình cảm với anh như hồi còn cấp ba nữa.
“Ừ ừ, biết nhau, không ngờ người cô Lâm mời là các cậu, trùng hợp quái”
Trần Khiêm gật đầu. Một hàng người, mặc dù rất ghét Trần Khiêm nhưng vẫn ngồi xuống ăn cơm, uống rượu, nói chuyện.
Trần Khiêm ngồi bên cạnh, nhìn ra được một vài điều sơ hở.
Đó là quan hệ giữa Lý Văn Dương và Giang Tuyết Tinh xa lạ hơn lần trước một chút.
Nói thế nào nhỉ. Lúc trước Giang Tuyết Tỉnh luôn dính lấy Lý Văn Dương, Lý Văn Dương cũng rất thích Giang Tuyết Tinh.
Nhưng bây giờ, đa số lực chú ý của Giang Tuyết Tinh đều tập trung vào Triệu Kiệt.
Thỉnh thoảng Lý Văn Dương sẽ lạnh lùng nhìn Trần Khiêm rồi lại ghen tị nhìn Triệu Kiệt.
Tóm lại là mặt anh ta hơi khó chịu. Nhưng Lý Văn Dương cũng thấy không tệ lắm.
Bởi vì diện mạo của Hứa Hinh làm mắt anh ta sáng ngời.
Nói đến sắc đẹp thì ngang tài ngang sức với Giang Tuyết Tinh, còn ngây thơ hơn một chút, ngây thơ đến mức làm người khác thấy yêu mến.
Cho nên, trong lúc Lý Văn Dương ghen tị với Triệu Kiệt thì cũng không quên thân mật với Hứa Hinh.
Lưu Mãnh cũng thấy Hứa Hinh xinh đẹp, cũng thân mật với Hứa Hinh nhưng sau khi nhìn thoáng qua sắc mặt của Lý Văn Dương thì không dám chủ động thân mật nữa.
Nhưng chuyện đáng xấu hổ là, có vẻ như Hứa Hinh có ý với Trần Khiêm, cứ gắp thức ăn cho Trần Khiêm mãi.
Làm Lý Văn Dương và Lưu Mãnh đều rất khó chịu.
Tóm lại bữa ăn này, mặc dù ngoài mặt thì thân thiện hài hòa nhưng thực tế thì lại như sóng ngầm trào dâng.
Lúc này, sau khi Lý Văn Dương liếc Trần Khiêm thì nháy mắt ra hiệu với Lưu Mãnh, hai người việc cớ đi WC để ra ngoài!
“Anh Dương, sao vậy? Chẳng lẽ cậu có ý với Hứa Hinh? Cô ấy là..."
Lưu Mãnh nói.
“Cút ra chỗ khác đi, đừng nói đến chuyện này nữa, tôi muốn nói cuối cùng hôm nay tôi cũng nắm được cơ hội xả cơ giận này rồi, hơn nữa còn làm con ả Giang Tuyết Tinh xem trọng tôi!”
Lý Văn Dương nhớ đến sự gượng gạo trên bàn ăn khi nấy, âm trầm nói.
“Hả? Anh Dương? Cậu chuẩn bị chỉnh Trần Khiêm hả? Chỉnh thế nào vậy?”
Lưu Mãnh cũng phấn khích.
Lần trước đánh nhau, ngoại trừ Lý Siêu tham gia thì Lưu Mãnh cũng tham gia và đồng thời lúc còn học cấp ba, Lưu Mãnh cũng là một đàn em lực lưỡng dưới trướng Lý Văn Dương.
Nhà anh ta có xưởng, giàu, đánh nhau cũng giỏi.
“Đúng rồi, hai ngày trước lúc chúng ta ra ngoài uống rượu, chẳng phải cậu có người anh côn đồ tên Dương Văn Long à? Thế thì lát nữa cậu gọi điện thoại cho anh Long, bảo lát nữa anh ấy đến đây dọa đám người trong bàn. Sau đó, không giải quyết được thì tôi lại ra tay, đồng thời nhờ anh Kim gọi điện thoại cho họ, ha ha, mặc dù bây giờ ở huyện Bình An, hay kẻ đang làm ăn trên Kim Lăng kia cũng không thể không nể mặt anh Kim của tôi vài phần!”
“Hơn nữa không những là hù dọa mà tốt nhất là chê bai Trần Khiêm một trận, làm cậu ta mất mặt!”
Lý Văn Dương nói.
Lưu Mãnh vừa nghe, tấm tắc.
“Ý này hay đói”
“Ừ ừ, bởi vì chuyện lần trước anh Kim không thể giúp tôi được nên rất xin lỗi thằng em như tôi, nói sau này có việc gì, nếu anh ấy lo được thì sẽ lo!”
Lý Văn Dương đắc ý nói.
“Thế được rồi, cứ làm vậy đi, bây giờ tôi gọi điện thoại cho anh Long!”
Lưu Mãnh lập tức gọi điện thoại.
Sau đó hai người vờ như chẳng có gì quay về phòng riêng, chẳng qua tất nhiên là rất phấn khích.
 
Chương 629: Mọi người dừng tay ngay cho tôi


Trần Khiêm ngồi bên cạnh vừa gặm giò heo vừa buồn bực, hai người này cười gì vậy nhỉ?
Nhưng không bao lâu sau. Bên ngoài có tiếng ồn ào.
“Các người làm gì vậy? Các người không được vào!"
Giọng của nhân viên nữ vang lên. “Cút cho tôi!”
Một người đàn ông mắng.
Sau đó cửa phòng bị đá văng.
Bảy tám người đàn ông lực lưỡng tóc đầu đỉnh, cổ đeo dây chuyền vàng ùa vào.
Ai cũng để trần nửa thân trên, xăm hình rồng. Rất hùng hồn.
Tay họ cầm áo pull của mình, lạnh lùng nhìn đám người trong phòng.
Trong đó có một người cầm đầu, mặc áo thun, cầm một chiếc túi.
Vừa hút thuốc vừa nói: “Phòng riêng này của ai đặt vậy? Đổi sang chỗ khác cho tôi!”
“Dựa vào đâu chứ, các người là ai?”
Hứa Hinh giận đùng đùng đứng lên, cô ấy không thèm sợ bọn họ đâu.
“Ai à? Ông đây là Dương Văn Long, không biết tôi thì ra ngoài hỏi thăm đi!”
Dương Văn Long kẹp túi ném tàn thuốc xuống đất giẫm lên, nói.
Mà lúc này, lông mày của Lâm Tiểu Phượng nhướn lên.
Hiển nhiên bà ta đã từng nghe danh của Dương Văn Long.
“Anh Dương này, bây giờ chúng tôi chưa ăn xong à, đổi thế nào đây?”
Lâm Tiểu Phượng cười làm lành.
“Đổi thế nào à? Mỗi người bưng thức ăn sang chỗ khác đi!” Dương Văn Long cười mỉa nói.
Bầu không khí như đóng băng, Lâm Tiểu Phượng cũng không biết mình nên nói gì.
Nếu mang sang chỗ khác ăn, thế thì chẳng phải Dương Văn Long không hề nể mặt Lý Văn Dương à.
Lập tức chỉ có thể bất lực kéo áo đứa con gái nóng tính của mình bảo nó ngồi xuống.
Lý Văn Dương và Lưu Mãnh thì bình tĩnh nhìn khung cảnh trước mặt.
Chỉ có Lý Văn Dương là hơi sốt ruột.
“Mẹ nó, dù sao hôm nay Trần Khiêm cũng được xem như chủ nhà, sao lại không dám hó hé gì vậy? Thế thì căn cứ theo kế hoạch ban đầu, phương án chỉ cần Trần Khiêm lên tiếng thì đánh Trần Khiêm một trận bị bỏ mất rồi! Mẹ nó hèn quá vậy!”
Mà Trần Khiêm cũng thầm nghĩ: “Bình thường ấy, Lý Văn Dương và Lưu Mãnh là người thích chơi nổi, bây giờ hẳn là họ nên ra oai làm màu chứ, mình đâu cần phải giành họ ra mặt xử lý chuyện này đâu! Nhưng không ngờ hai người họ không hó hé tiếng nào, sợ rồi sao?”
Cho nên anh cũng không nhúc nhích.
“Được? Mẹ nó không nói gì đúng không? Thế thì đừng trách tôi không khách sáo nhé!”
Dương Văn Long lắc lắc cổ, phát ra tiếng kêu.
“Rầm!”
Bỗng dưng lúc này, Triệu Kiệt chợt đập bàn.
“Để tôi xem thử các người dám không, có luật pháp nữa hay không? Tuyết Tinh, chúng ta báo cảnh sát đi!"
Triệu Kiệt cầm túi, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Làm Vương Tuyết Tinh cảm thấy Triệu Kiệt càng đẹp trai hơn.
Mà thấy ánh mắt nhìn Triệu Kiệt sùng bái của Vương Tuyết Tỉnh.
Lưu Mãnh sốt ruột thay Lý Văn Dương.
Giống như đang nói: “Cậu nhìn đi, để Triệu Kiệt phỗng tay trên rồi!”
Mà Lý Văn Dương thì chỉ khế cười gượng: “Phỗng tay trên? Ha ha, bây giờ cứ để đám Triệu Kiệt, Trần Khiêm ra mặt trước đi, không ai ra mặt mới là không được đấy!”
Giờ phút này Triệu Kiệt như một người anh hùng, quay đầu an ủi Giang Tuyết Tinh yên tâm đi, mọi thứ đã có anh đây rồi.
Mà sau khi Giang Tuyết Tinh gật đầu thì lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
“Mẹ kiếp! Không thèm nể mặt à, các anh em, đánh cho tao!”
Dương Văn Long quýnh lên, nhặt một chiếc ghế đẩu bên cạnh ném về phía Triệu Kiệt.
Trong lúc đánh nhau, tất nhiên sẽ có người giựt điện thoại của Giang Tuyết Tinh đập nát.
Làm Giang Tuyết Tinh sợ xanh mặt, dựa thẳng vào người Lý Văn Dương.
Còn Triệu Kiệt thì đã bị người ta ấn xuống đất đánh, đánh rất tàn nhẫn.
“Đừng đánh nữa mà, đừng đánh nữa, phải làm sao đây!”
Lâm Tiểu Phượng sốt ruột muốn khóc.
Mà Lý Văn Dương thì thấy Hứa Hinh và Giang Tuyết Tinh đã đúng như dự đoán của mình rồi nhưng nhìn Trần Khiêm vẫn chưa hề ra tay, thầm mắng một câu, nghĩ chỉ có thể đợi lát nữa tìm người xử cậu ta, giờ phút này.
Lại có tiếng đập bàn.
Chỉ thấy Lý Văn Dương đút tay và túi, nheo mắt, cúi nhẹ đầu lạnh lùng nói:
“Mọi người dừng tay ngay cho tôi!”
 
Chương 630: Bây giờ các người đã biết sợ rồi à!


Lý Văn Dương đứng thẳng lên nói.
Nhóm Dương Văn Long ngừng tay lại ngay. “Nhóc con, cậu cũng muốn chết đúng không?”
Mặt Dương Văn Long dữ tợn bước về phía Lý Văn Dương.
“Các người đừng làm loạn, các người biết ba của anh Dương là ai không?”
Mặc dù mấy năm nay Giang Tuyết Tinh đã trải qua rất nhiều chuyện đời nhưng có đúng là chưa bao giờ được chứng kiến những chuyện xã hội đen thế này, kết quả vừa gặp, Triệu Kiệt không hề cho cô †a cảm giác an toàn nữa.
Xét đến cùng, Lý Văn Dương vẫn xuất sắc hơn.
Giờ phút này Giang Tuyết Tinh sợ hãi, muốn dùng thế lực nhà anh Dương ra dọa đám người này.
“Hừ, là ai?” Giang Tuyết Tinh vừa định trả lời.
Nhưng lại bị Lý Văn Dương kéo tay bảo cô ta im lặng.
“Tuyết Tinh, tôi đã nói rồi, từ nay về sau tôi sế không để ba can thiệp vào chuyện của tôi, nếu không có gì thì tôi sẽ tự giải quyết!”
Lý Văn Dương nói. “Hả? Nhưng mà anh Dương!” “Đứng sau lưng tôi đi!”
Lý Văn Dương hét với Giang Tuyết Tinh một cách đầy khí phách.
Giang Tuyết Tinh gật đầu, mặc dù bị hét nhưng lòng lại có một cảm giác an toàn đã lâu không thấy.
Ngoan ngoãn đứng ra phía sau.
“Anh Long đúng không, tôi tên Lý Văn Dương, mở một công ty nhỏ, ha ha, tôi biết bên ngoài anh rất nổi tiếng, anh kết nghĩa đến từ Kim Lăng cũng biết danh anh mài”
Lý Văn Dương đút tay vào túi cười nói.
“Ö?” Dương Văn Long vờ như sợ hãi nói.
Mà Lâm Tiểu Phượng thì thấy Lý Văn Dương xử sự lại bình tĩnh như vậy, thầm ngợi khen.
“Anh kết nghĩa của cậu cũng biết tôi? Còn đến từ Kim Lăng nữa, tên gì thế?”
Dương Văn Long dừng lại và hỏi.
“Kim Tiểu Sơn, những thế lực hiện tại ở Kim Lăng và huyện Bình An đều gọi anh ấy là Kim Tam gia, anh Long đã từng nghe nói chưa?”
Lý Văn Dương cười nói.
“Cái gì? Kim gia là anh kết nghĩa của cậu?”
Mặt Dương Văn Long xanh mét.
Nói thật giả vờ rất giống.
“Mẹ nó, Kim gia là ai cơ chứ? Người của tập đoàn Kim Lăng mà lại quen cậu à?”
Dương Văn Long nghỉ ngờ nói.
Lâm Tiểu Phượng cũng nghi ngờ, thầm nghĩ không thể nào đâu, Lý Văn Dương này giỏi thế à?
Quen cả Kim Tam gia đó rồi còn kết nghĩa anh em?
“Ha ha, không tin đúng không? Không tin thì tôi có thể gọi điện thoại cho anh Kim, để anh ấy đích thân nói với anh!”
Lý Văn Dương nói rồi gọi điện thoại cho Kim Tiểu Sơn.
xin anh ta thuận miệng nói giúp đứa em này vài câu.
Quan trọng là muốn dạy dỗ kẻ thù của anh ta.
Sau đó thì, Kim Tiểu Sơn thấy chuyện lần trước mình không giúp được, lần này định giúp Lý Văn Dương dạy dỗ kẻ thù của anh ta nên cũng đồng ý rồi.
“Anh Kim, có bận không? Em gặp chút chuyện... Ồ, bây giờ em đang ở khách sạn Như Ý này, một người tên Dương Văn Long chặn đầu em và bạn eml”
“Hả anh Kim? Anh cũng đang ở gần khách sạn Như Ý hả, còn muốn sang đây?”
Lý Văn Dương mừng gấp bội.
Lúc gọi điện thoại chỉ nhờ anh Kim nói giúp vài câu, không ngờ anh Kim đích thân đến đây.
Lập tức phấn khích cúp máy. “Đúng là Kim gial”
Dương Văn Long kinh hãi nói, còn vờ như sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Điều kiện phối hợp diễn kịch với Lý Văn Dương là thông qua Lý Văn Dương để làm quen với Kim gia, dù sao Dương Văn Long biết bây giờ nhà Lý Văn Dương rất ghê gớm.
Nếu không sẽ không chơi với anh ta đâu.
“Hừ, bây giờ các người đã biết sợ rồi à!”
Giang Tuyết Tinh nói.
Ban nãy đám người này đập nát điện thoại của cô ta, cô ta còn chưa nguôi giận đây này.
 
Chương 631: Chuyện gì xảy ra vậy


Không bao lâu sau. Cửa phòng riêng bị mở ra.
Một chàng trai mặc tây trang mang giày da bước vào.
“Ai gây chuyện?” Ánh mắt chàng trai sắc như chim ưng, lạnh lùng nói.
Dương Văn Long vừa thấy chàng trai đó thì ngơ ngác: “Đúng là Kim gia này, ha ha, em tên là Dương Văn Long, thích long nhong ở phố Bắc! Hiểu lầm thôi ạI”
Kim Tiểu Sơn thì đúng lúc được người ta mời đến hát karaoke kế bên khách sạn Kim Như Ý, thầm nghĩ nhà Lý Văn Dương có ơn với mình nên mình giúp chút đỉnh cũng chẳng sao.
Nên dứt khoát đến đây xem thử.
“Ha ha, tôi còn tưởng chuyện gì, Văn Dương, cậu có bị thương không?”
Kim Tiểu Sơn hỏi. “Em không có ạ, anh Kim!”
Lý Văn Dương bước đến bên cạnh Kim Tiểu Sơn, dâng một điếu thuốc lên, còn châm lửa.
Nhưng Kim Tiểu Sơn vừa rít chưa được bao. nhiêu hơi thì điếu thuốc đã rơi xuống đất.
“Anh Kim, anh sao vậy?” Lý Văn Dương tò mò hỏi. “Cậu... Cậu ở đây ạ?”
Kim Tiểu Sơn kinh ngạc nhìn về phía Trần Khiêm đang ngồi.
Trần Khiêm là ai, anh ta rất rõ, thậm chí còn là một trong số ít những người của tập đoàn thân với Trần Khiêm.
Mà Trần Khiêm thì không ngờ tài xế Tiểu Kim bình thường hiền lành chính trực lại thân với công tử ăn chơi như Lý Văn Dương.
“Ừừ!"
Trần Khiêm gật đầu.
Mà Lưu Mãnh đang đứng bên cạnh thì cũng vì có thể được giao lưu với anh đại một câu nên bước. Truyện Đông Phương
đến trước mặt Kim Tiểu Sơn thì thầm:
“Kim gia, là thằng nhóc này đấy ạ, người hôm nay chúng em muốn xử là cậu tal”
“Cái gì, các cậu người các cậu muốn đánh, là... là cậu ấy?” Kim Tiểu Sơn xanh mét.
“Hừ, Kim gia, thằng nhóc này lại dám đắc tội với em kết nghĩa của anh, là xúc phạm đến anh rồi,
xem em xử nó này!”
Nhóm Dương Văn Long không hiểu biểu hiện của Kim Tiểu Sơn là gì.
Lập tức muốn ra tay đánh.
Thì thấy Kim Tiểu Sơn giơ chân lên đá bay Dương Văn Long nặng hơn tám mươi kí.
'Té xuống đất thật mạnh. ”
“Mẹ nó, nói năng lỗ mãng, tôi đánh cậu chết!
Kim Tiểu Sơn là tài xế, tất nhiên có thể đánh nhau được.
Mà nhóm người này muốn đánh cậu Trần, chẳng phải tương đương với việc mình cũng muốn đánh cậu Trần à?
Gây chuyện rồi!
Lý Văn Dương hoảng sợ, chẳng phải đã nói anh Kim chỉ cần nói Dương Văn Long vài câu là được à, sao anh Kim lại đánh người ta rồi?
“Anh Kim, anh?”
Bốp!
Kim Tiểu Sơn giơ tay tát mạnh lên mặt Lý Văn Dương.
“Mẹ nó, đồ không biết sống chết!”
Sau đó lại cho thêm một cú, đá bay Lý Văn Dương.
Nhóm Giang Tuyết Tinh nhìn mà ngỡ ngàng sửng sốt.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng phải anh Kim là người của Lý Văn Dương hả? Sao lại đánh cả hai bên?”
Lâm Tiểu Phượng kéo tay con gái mình, đây là những người họ không thể dây vào.
Lý Văn Dương bị đánh đến sưng mặt: “Anh Kim, sao anh lại đánh em?”
Tủi thân phát khóc.
Vốn dĩ chuyện hôm nay rất đơn giản, mình muốn cho anh Kim và Dương Văn Long phối hợp với mình để ra oai, sau đó đánh Trần Khiêm một trận.
Kết quả thì sao, mình bị đánh, Dương Văn Long cũng bị đánh.
Thấy Kim Tiểu Sơn không thèm đếm xỉa đến Lý Văn Dương, dẫm lên ngón tay anh ta bay thẳng về phía mọi người.
Lâm Tiểu Phượng sốt ruột muốn chết: “Kim gia, chúng tôi đâu có đắc tội với cậu, cậu định làm gì
vậy!”
Giang Tuyết Tinh cũng sợ đến mức liên tục lùi về sau.
Bởi vì lúc này Kim Tiểu Sơn bỗng cầm một bình rượu vang.
Bước đến trước mặt Trần Khiêm, gương mặt tươi cười nói: “Thì ra cậu ở đây ạ! Cậu nghe tôi giải thích, mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu!”
Vừa nói vừa rót rượu cho Trần Khiêm.
Sốt ruột đến mức suýt chút quỳ xuống trước mặt Trần Khiêm.
“Hả? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tất cả mọi người bỗng kinh ngạc.
 
Chương 632: Bây giờ con đã hiểu được chút ít rồi!


Thái độ kính trọng với Trần Khiêm của Kim Tiểu Sơn làm tất cả mọi người kinh hãi.
Đặc biệt là Giang Tuyết Tinh, ánh mắt nhìn Trần Khiêm của cô ta đã thay đổi.
Lúc trước cứ nghĩ quan hệ của Trần Khiêm rất tâm thường nhưng bây giờ không ngờ, đúng là ai Trần Khiêm cũng quen!
Hơn nữa nhân vật lợi hại như Kim Tiểu Sơn mà nghe nói có người muốn đánh Trần Khiêm, không nề nể nang tình nghĩa gì.
“Hôm nay trùng hợp thật đó, hơn nữa nếu anh Tiểu Kim không đến thì có lẽ tôi đã bị đánh rồi!”
Trần Khiêm bất đắc dĩ cười gượng.
Đến bây giờ, Dương Văn Long cũng nhận ra được, xem ra là Lý Văn Dương đang giở trò mèo, thảo nào ban nãy lúc Trần Khiêm nhìn họ lại cười nhạt!
“Cậu cứ đùa ại Kim Tiểu Sơn khom lưng nói.
Bữa cơm này rất gượng gạo nhưng Trần Khiêm lại ăn rất no.
Còn Lâm Tiểu Phượng thì thấy Lý Văn Dương bị đánh thành ra như vậy, không còn tâm trạng ăn cơm nữa.
Tính tiền từ lâu rồi.
“Kim gia ạ, cậu quen với Trần Khiêm, còn thân thế nữa, anh rất tài năng bản lĩnh, tôi là phó giám đốc ngân hàng **, nếu tập đoàn cậu cần ít vốn lưu động, có thể đến ngân hàng chúng tôi, mong được cậu giúp đỡ nhiều hơn!”
Lâm Tiểu Phượng còn không quên làm quen.
Mà Kim Tiểu Sơn thì đúng là có khả năng để ngân hàng** và mấy công ty nhỏ dưới trướng mình móc nối với nhau.
Nhưng lập tức nhìn về phía Trần Khiêm, hỏi ý Trần Khiêm.
Trần Khiêm khế gật đầu.
Nếu hôm nay Lâm Tiểu Phượng không mời mình ăn cơm thì có lẽ công việc của bà ta đã thành công. Bây giờ, xem như vì mình mà mọi chuyện mới thế này nên Trần Khiêm giúp một tay cũng chẳng sao.
Cũng đồng ý rồi.
Mà lúc này lại nghe đám người Dương Văn Long trong phòng riêng lại đánh nhau nữa.
Nhưng rõ ràng lần này là đánh hội đồng Lý Văn Dương.
Vốn dĩ là muốn mượn tay Lý Văn Dương làm quen với Kim Tiểu Sơn, kết quả thì sao, đắc tội nặng rồi.
Sao Dương Văn Long lại không bực mình được chứ!
Cơn giận của đám người xả lên đầu Lý Văn Dương.
Trần Khiêm nghe tiếng kêu thảm thiết của Lý Văn Dương thì chỉ cười mỉa, còn thầm nói đánh vậy là nhẹ!
Giang Tuyết Tinh thì dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trần Khiêm.
Thấy Trần Khiêm nói chuyện với Hứa Hinh, giống như không hề thấy mình vậy, cũng không hề để ý đến mình, lòng hơi hụt hãng.
Bữa cơm này cứ như vậy.
Đúng lúc Kim Tiểu Sơn lái xe nên bảo Kim Tiểu Sơn đưa mình về khách sạn.
“Hứa Hinh, thảo nào ông nội con nói thân phận của chàng trai này không đơn giản, hôm nay mẹ đã được chứng kiến rồi!”
Bây giờ Lâm Tiểu Phượng mới sực tỉnh lại, tối qua lúc ăn cơm tối, ông nội của Hứa Hinh cứ nói thằng nhóc này không đơn giản chút nào, lúc đó mình không hề ngờ tới nhưng bây giờ đã hiểu rồi.
“Đúng đó, con cũng không ngờ Trần Khiêm lại giỏi như vậy, lại quen với nhiều người như thế, đúng không? Mẹ, mẹ vừa nói là con lại nhớ đến một chuyện, chuyện lần trước lúc con ở karaoke, hình như bây giờ con đã hiểu được chút ít rồi!”
Hứa Hinh vỗ trán nói.
Mà Giang Tuyết Tinh thì muốn chờ cho bên trong đánh nhau xong thì vào cứu nhưng lại không dám đứng một mình, sợ đám Dương Văn Long sẽ trả thù mình.
Cho nên lúc đi xuống, Giang Tuyết Tinh mới đi sau lưng Trần Khiêm.
Bây giờ thì Trần Khiêm không thèm nói chuyện với mình đã vội đi rồi.
 
Chương 633: Chuyện gì làm bà vui vẻ quá vậy


Cho nên Giang Tuyết Tinh sáp lại gần hai mẹ con Lâm Tiểu Phượng.
Trong phút chốc cũng nghe Hứa Hinh nói.
“Karaoke có chuyện gì?” Không đợi Lâm Tiểu Phượng hỏi, Giang Tuyết Tinh đã sốt ruột lên tiếng trước.
“À à, lần trước đó, tụi con đi karaoke chơi, sau đó một người bạn của chúng con trêu phải một người, cuối cùng xung đột với Lưu Lập của khai thác mỏ Lưu Thị ở huyện Bình An. Lúc ấy người tài giỏi như Lâm Đông còn sợ vỡ mật, dù sao cũng đụng phải Lưu Lập mà, hơn nữa Lưu Lập còn bảo chúng con ở lại uống rượu với gã!”
“Hả? Tiểu Hinh, có chuyện này nữa à, con đó, sao không nói cho mẹ nghe!” Lâm Tiểu Phượng chỉ biết Trần Khiêm mời con gái mình đi ăn tiệc, hiển nhiên cũng mới vừa biết hôm đó có rắc rối to.
“Con sợ mẹ lo lắng mà, được rồi mẹ nghe con nói đi, lúc đó con sợ phát khóc luôn, đám Lâm Đông. đã chạy trước rồi, mẹ đoán thử xem kết quả thế nào?”
“Thế nào?” Lâm Tiểu Phượng cũng nghĩ mà sợ, nói.
“Kết quả trong lúc đang nguy hiểm thì Trần Khiêm gánh vác hết mọi chuyện, gã Lưu Lập kia mới thả cho tụi con đi, nếu không con không dám tưởng tượng đêm đó sẽ xảy ra chuyện gì!”
Hứa Hinh vừa nói vừa thầm nghĩ, có lẽ bắt đầu từ khoảnh khắc đó, lòng mình mới hơi có tình cảm với Trần Khiêm.
“Sau đó Trần Khiêm thế nào? Các cậu để một mình Trần Khiêm ở lại với đám người Lưu Lập, liệu người ăn chơi trác tang như Lưu Lập có tha cho Trần Khiêm không?”
Lần này người đặt câu hỏi là Giang Tuyết Tinh.
“Đúng đó, mọi chuyện kỳ lạ bảt đầu từ đây này, sau đó đúng là tôi không yên tâm nên bảo mọi người quay lại, kết quả lúc quay về, karaoke bị mấy chục chiếc Maybach bao vây, chật như nêm cối, trong quán karaoke, Lưu Lập và đám bạn giang hồ mà Lưu Lập đã mời đều bị đám người mặc áo đen đánh! Lúc đó chúng tôi còn tưởng hai bên đang sống mái với nhau!”
“Cũng lo cho Trần Khiêm nữa, kết quả thấy Trần Khiêm đang đứng bên cạnh karaoke, giống như chẳng sao cả, còn dùng bữa trong nhà hàng kiểu Pháp sang trọng nữa! Nhưng lúc tôi hỏi Trần Khiêm chuyện trong quán karaoke là thế nào thì Trần Khiêm không nói rõ, tôi cảm thấy cậu ấy đang giấu chuyện gì đó! Nhưng có vẻ như vây giờ tôi đã hiểu rồi"
Trời...
Lâm Tiểu Phượng hít một hơi: “Thế có nghĩa là, có thể nhóm người đánh đám Lưu Lập là do Trần Khiêm gọi đến à? Nếu không thì không thể nào biết mình không đấu lại mà còn gánh vác mọi chuyện, càng không thể bình tĩnh dùng bữa trong khi karaoke đang đánh nhau!”
“Đúng vậy!” Hứa Hinh cũng gật đầu thật mạnh.
Mà Giang Tuyết Tinh cũng kinh hãi, vội vã nói: “Thảo nào, trong tiệc gặp mặt bạn bè của chúng tôi, một người bạn tên Lý Siêu từng nói Trần Khiêm rất thân với Lưu Lập, giống như đã từng ăn cơm với nhau, Lý Siêu còn tận mắt chứng kiến Trần Khiêm đá vào mông Lưu Lập mà Lưu Lập còn cười hì hì bỏ qua! Thế thì tổng kết lại, bởi vì Trần Khiêm đánh gã trước nên gã mới khách sáo với Trần Khiêm như vậy?”
Lại nghe lời giải thích cặn kế của Giang Tuyết Tinh.
Hai người Lâm Tiểu Phượng cảm thấy thân phận của Trần Khiêm càng thần bí hơn nữa.
“Mẹ biết rồi! Có khi Tiểu Hinh gặp may, rất có thể Trần Khiêm chính là cậu Trần của Kim Lăng!”
Lâm Tiểu Phượng nói thẳng.
“Hải. T???ện ha?? Tìⅿ nga? ??ang chính [ T?ùⅿ T???ện.V? ]
Mà câu nói này lại làm Giang Tuyết Tinh bần thần, sau đó làm rơi túi xuống đất.
Giống như có người đang giày vò tim mình.
“Mẹ! Chuyện này không thể nào đâu đúng không?” Hứa Hinh cũng thấy khó tin, như thể ngừng thở.
“Phụt, ha ha, mẹ đang đùa hai đứa đó, nhưng chắc chắn thằng nhỏ Trần Khiêm này không bình thường đâu. Bây giờ, Kim gia kia còn phải nể mặt cậu ta, làm KPI của mẹ hoàn thành vượt mốc, mà cậu ta lại tốt với Hứa Hinh như vậy. Mẹ nói với con này, sau này con phải làm thân với Trần Khiêm, rất có thể, con là một trong số những người bạn thân ít ỏi của cậu ta ở huyện Bình An này, dù sao họ Khương khinh thường cậu ta mà, hơn nữa những người bạn kia cũng khinh thường cậu ta, chỉ có con là đối xử tốt với cậu ta, cho nên con phải nắm bắt cơ hội!"
Lâm Tiểu Phượng vui vẻ nói. Những câu này làm Giang Tuyết Tinh hổ thẹn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người bạn
thân nhất ở huyện Bình An của Trần Khiêm là ai? Chắc chăn là mình rồi!
Mà khoảng thời gian trước khi mới gặp nhau, Trần Khiêm thân với mình cỡ nào, đâu giống như bây giờ, lạnh lùng với mình!
Trong nháy mắt Giang Tuyết Tinh cảm giác như mình đã đánh mất thứ gì đó...
Buổi trưa trôi qua.
Lâm Tiểu Phượng quay về ngân hàng làm việc, vui vẻ thoải mái.
“Ha ha, phó giám đốc Lâm, chuyện gì làm bà vui vẻ quá vậy? Chẳng lẽ đụng trúng quý nhân nên đủ KPI rồi à?”
Thấy bộ dạng vui vẻ của Lâm Tiểu Phượng, Đường Lan đang lấy nước hỏi móc.
 
Chương 634: Chúc mừng phó tổng giám đốc Lâm


"Phó giám đốc Đường, chị cũng thật là, hiếm khi phó giám đốc Lâm mới được vui vẻ như vậy, chị đừng đả kích chị ta. Cho dù là tổng giám đốc ngân hàng cũng chưa chắc có thể hoàn thành chỉ tiêu lớn như vậy chứ đừng nói chỉ tới phó giám đốc Lâm."
Một người phụ nữ có quan hệ tốt với Đường Lan lên tiếng châm chọc giúp bà ta.
Đường Lan đắc ý: "Đúng vậy, phó giám đốc Lâm nào có bản lĩnh lớn như vậy!"
Lâm Tiểu Phượng chỉ mỉm cười không nói gì. Đúng lúc này.
“Chào tổng giám đốc!"
“Xin chào tổng giám đốc!"
Một người trung niên mồ hôi đầm đìa chạy vào văn phòng.
Một đám nhân viên nhao nhao đứng dậy chào.
"Tổng giám đốc Chu, có chuyện gì vậy? Xem ông vội vã chưa kìal"
Nhờ chồng nên Đường Lan cũng khá có thể diện trước mặt Tổng giám đốc Chu.
Nhưng lúc này Tổng giám đốc Chu không nhìn bà ta, như thể không nghe thấy bà ta nói chuyện.
Ông ta đi thẳng tới trước mặt Lâm Tiểu Phượng.
"Tiểu Lâm, lần này cô đã lập công lớn cho ngân hàng chúng ta rồi đó, tôi không biết phải cảm ơn cô thế nào cho thỏal"
Dễ nhận thấy Tổng giám đốc Chu cực kỳ kích động.
"Tổng giám đốc Chu, sao thế ạ?" Lâm Tiểu Phượng đã nghĩ ra điều gì đó nhưng vẫn lên tiếng hỏi.
"Ha ha, trước đây tôi nằm mơ cũng muốn hợp tác với tập đoàn thương mại Kim Lăng, à không, bây giờ là tập đoàn thương mại Mộng Tưởng Gia, nhưng cuối cùng tôi không đủ đẳng cấp để lôi kéo bọn họ hợp tác, dù là một công ty con trực thuộc tập đoàn cũng không lôi kéo được!"
"Kết quả, cô vừa ra tay đã bắt được hơn ba mươi công ty gia đình của bọn họ và hơn sáu mươi đơn đặt hàng hợp tác đầu tư từ bọn họ, hơn nữa con số này vẫn còn tăng. Tôi... Tôi không biết phải làm thế nào mới tốt!"
Có thể thấy Tổng giám đốc mừng rỡ cỡ nào.
Khỏi nói đến Tổng giám đốc Chu, lúc này ngay cả Lâm Tiểu Phượng cũng giật mình nữa là.
Bà ta nghĩ rằng chắc sẽ có một hai công ty nể mặt Trần Khiêm, nhưng không ngờ có những hơn ba mươi công ty trực thuộc và hơn sáu mươi đơn đặt hàng hợp tác đầu tư?
Trời ơi!
Chắc là lần này mình không chỉ đơn giản làm giám đốc đâu nhỉ?
"Ha ha, hôm nay tôi đến để thông báo cho cô biết rằng ngày mai chúng ta sẽ chính thức ký hợp đồng với bọn họ, vì vậy cô phải đi cùng tôi. Tuy nhiên, thân phận phó giám đốc không được thích hợp cho lắm, do đó tôi đã báo lên cấp trên, hôm nay thăng chức cho cô lên làm phó tổng dự bị. Đúng lúc tháng sau lão Lưu về hưu, cô sẽ được bổ nhiệm!
Thế thì tháng sau vị trí phó giám đốc phải bỏ trống rồi. Thế này nhé, cô cứ kiêm hai chức vụ trước đã, cực khổ một chút vậy!"
Tổng giám đốc Chu nói tiếp: "Được rồi, cô viết đơn xin kiêm chức phó tổng và giám đốc đi, lát nữa tôi sế xét duyệt cho cô!"
"Tôi... tôi biết rồi thưa Tổng giám đốc Chu, cảm ơn sự tín nhiệm của ông!" Lâm Tiểu Phượng kích động đến nỗi suýt bật khóc.
Thậm chí sau khi tổng giám đốc Chu đi khỏi, bà ta không biết mình nên làm gì nữa.
Choang!
Mà lúc này, Đường Lan không cầm chắc cái cốc trong tay làm nó rơi xuống đất vỡ tan tành.
Bà ta đờ ra như gỗ.
"Sao có thể chứ? Sao có thể thế được?"
Bà ta lẩm bẩm trong trạng thái khó tin.
Thử nghĩ mà xem, vốn dĩ bạn có ưu thế hơn đối thủ cạnh tranh một mất một còn của mình về mọi mặt.
Nhưng kết quả là người ta bỗng dưng được thăng chức, một bước lên trời, chỉ trong nháy mắt bạn và người ta đã không cùng cấp bậc, vậy thì trong lòng bạn có cảm giác gì?
"Chúc mừng phó giám... À không, chúc mừng phó tổng giám đốc Lâm!"
Tất cả mọi người trong văn phòng đều võ tay vang dội.
Lâm Tiểu Phượng nhìn Đường Lan với nụ cười đắc ý.
Sau đó, bà ta tìm một dãy số gọi đi:
“Trần Khiêm, cảm ơn cậu về chuyện này. Người bạn họ Kim của cậu có thể diện thật đó! Bây giờ tôi đã lên chức phó tổng giám đốc ngân hàng rồi. Trần Khiêm, đợi khi nào cậu có thời gian, tôi và Hứa Hinh lại mời cậu ăn mời! Cậu nhất định phải tới nhé Trần Khiêm!"
 
Chương 635: Chuyện gì thế nhỉ


Lâm Tiểu Phượng nói rất to để người nào đó nghe thấy.
"Được, cô Lâm" Trần Khiêm ở bên kia gật đầu.
Sau khi trò truyện vài câu, Lâm Tiểu Phượng cúp máy.
"Bà... bà gọi điện cho ai thế? Bà bảo ai giúp bà cơ?"
Sắc mặt Đường Lan tái mét.
"Trần Khiêm đó, bà quen cậu ấy hơn tôi mà. Mọi người có biết Trần Khiêm là ai không? Chính là cậu nhóc rút sáu trăm nghìn tiền mặt mà chúng ta bàn luận ngày hôm qua đó. Hiện giờ cậu ấy là bạn tốt của con gái tôi, đối xử với con bé khá tốt."
Nhân viên trong văn phòng đều là người quen, vì vậy Lâm Tiểu Phượng nói chuyện không kiêng dè gì.
"Wow! Rể hiền đó!" Ai nấy đều hâm mộ.
"Bà... bà nói bậy, Trần Khiêm làm gì có bản lĩnh lớn như vậy! Bà đang nói linh tinh!"
Đường Lan hét lên.
Những lời này như từng chiếc gai nhọn đâm vào trái tim bà ta.
"Ha ha, xem như tôi nói bậy đi. Được được được, tôi nói bậy được chưal"
Lâm Tiểu Phượng cười vui vẻ.
Mà Đường Lan thì vô cùng khó chịu.
Một người hơn bốn mươi tuổi, thấy cả danh và lợi đều bị đối thủ cạnh tranh giành mất, hơn nữa còn là tên Trần Khiêm bị mình xem như chó chết
chủ ban cho.
Các cảm xúc hối hận, chán nản, ghen ty cùng dấy lên trong lòng, bà ta bật khóc.
Lại nói tới Trần Khiêm.
Lúc này anh đang ở khách sạn nhận một cuộc điện thoại.
Là Lý Chấn Quốc gọi tới.
"Cậu Trần, tôi muốn nói với cậu hai việc."
Lý Chấn Quốc nói.
"Tổng giám đốc Lý, anh nói đi”
"Việc thứ nhất là tiến độ chuyện miếng ngọc bội kia của cậu. Lão Hứa đã nghiên cứu ra được một số manh mối, tôi lại tìm thêm vài bậc thầy giúp ông ấy làm xác nhận cuối cùng, tin rằng trong một hai ngày tới sẽ có kết quả. Trước mắt chỉ phỏng đoán chất liệu ngọc bội có xuất sứ từ miền tây nam!"
Lý Chấn Quốc trình bày.
"Miền tây nam... Được, vậy thì chờ kết quả cuối cùng. Việc thứ hai thì sao?"
Trần Khiêm rất vui khi nghe thấy sự việc có manh mối.
"Việc thứ hai là muốn hỏi xem tối nay cậu có rảnh không. Ha ha, các vị lãnh đạo rất coi trọng chuyện chúng ta đầu tư vào huyện Bình An lần này cùng với việc phát triển thành phố Kim Lăng, vì vậy chiều nay muốn tới thị sát. Tối nay tôi mở một bữa tiệc, nếu cậu có thể tới thì tỏ rõ chúng ta cũng tôn trọng lãnh đạo!"
"Vâng vâng, có những ai tới? Em rảnh!"
Trần Khiêm hỏi.
"Cục trưởng Hoàng Vi Dân và phó thị trưởng thành phố Kim Lăng cùng các vị quan chức lớn của huyện Bình An đều đến cả!"
"Ok, vậy buổi tối em sẽ đến sớm chút."
Trần Khiêm đáp.
Anh xem giờ, gần bốn giờ rồi.
Chuẩn bị tới đó trước giờ hẹn thôi.
Lúc này Trần Khiêm chợt nhớ ra tối nay đã hẹn Lý Tiếu đi ăn.
Không đi được thì phải gọi điện báo với anh ấy một tiếng.
Nhưng anh gọi mãi mà không ai bắt máy.
Chuyện gì thế nhỉ?
Trần Khiêm lại cho cho Tô Đình.
Sau hai lần gọi đi, cuối cùng Tô Đình cũng bắt máy.
Nhưng sau khi điện thoại kết nối, Trần Khiêm cảm thấy có điểm bất thường.
Bởi vì bên Lý Tiếu rất ồn ào, hình như có người đang mắng chửi.
Thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng mắng của Lý Tiếu.
Giọng nói Tô Đình cũng lộ vẻ lo lắng.
“Trần Khiêm!"
"Tô Đình, sao thế? Bên ấy xảy ra chuyện gì vậy?"
Tô Đình thoáng khựng lại: "Có người đến tiệm chúng tôi đập phá, Lý Tiếu muốn đánh nhau với bọn họ. Bây giờ đám người này đang ở cửa tiệm."
"Hả?" Trần Khiêm bật dậy khỏi ghế sô pha.
"Chờ đó, tôi đến ngay!"
 
Chương 636: Tớ xin lỗi


Khi Trần Khiêm tới, quả nhiên có rất nhiều xe đậu bên ngoài tiệm xe secondhand của Lý Tiếu, một đám người đang bao vây gây sự.
Còn đập vỡ cửa kính của tiệm Lý Tiếu.
Từ xa Trần Khiêm đã trông thấy hai dáng hình quen thuộc.
Chẳng phải là cặp mẹ con đi xem mắt với mình sao.
Trần Khiêm vừa nhìn là biết đã xảy ra chuyện gì!
Chẳng trách trong điện thoại Tô Đình nhất quyết không cho mình tới.
Thì ra là có người đến trả thù.
"Mẹ kiếp, chính là nó, thằng khốn này đánh người xong còn định chạy à!"
Người đàn bà chanh chua kia nhìn thấy Trần Khiêm, lập tức nói với mấy người phía sau.
Mấy tên này có vẻ giống dân giang hồ.
Trên tay xăm hình rồng, thoạt nhìn không dễ đối phó.
Toàn là thanh niên khoảng hai sáu hai bảy tuổi.
Trong tay bọn họ còn cầm gậy gộc.
Mà Lý Tiếu thì cầm hai con dao phay, mặc dù đối phương đông người nhưng anh ấy không hề sợ hãi.
Người phe kia thấy Lý Tiếu là tên liều mạng nên không dám hành động trước.
Nói chung là hai bên giằng co, không ai dám ra tay trước.
"Là tên khốn này đánh hai mẹ con tôi! Đánh chết nó cho tôi!"
Người đàn bà chanh chua mắng chửi.
"Để xem đứa nào dám động vào anh em của tôi!"
Lý Tiếu vừa vung vẩy dao phay vừa hét lên, phe kia không dám ra tay.
'Tên cầm đầu đám người đó cao lớn thô kệch, đeo kính, xách một cái túi màu đen. Gã giơ cái túi trong tay lên cao, đám anh em phía sau đồng loạt lùi về sau một bước.
"Lý Tiếu, tôi bảo này, chúng ta quen biết chẳng phải một hai năm, đều kinh doanh xe secondhand. Tôi biết tính cậu, ha ha, nếu là người khác thì tôi
cũng bỏ qua chuyện này, nhưng lân này người bị đánh là em họ của tôi, đây là cô họ của tôi, vậy thì không cho qua được! Tôi cần một lời giải thích!"
Gã ngoẹo cổ, trừng mắt, dựng mày nói.
"Dương Quốc Quyền, con đĩ này là em họ chó má của anh, sao tôi chưa từng nghe nói anh có cô họ?"
Lý Tiếu cười gắn.
Trần Khiêm bên cạnh cũng nhìn ra cô gái này có quan hệ nam nữ bừa bãi, không biết có bao nhiêu đàn ông!
"Ha ha, cậu không cần quan tâm. Được rồi Lý Tiếu, tuy trước đây tôi và cậu có mâu thuẫn trong chuyện làm ăn, có mấy đại ca nói giúp cậu nên tôi cũng không tiện nói gì. Nhưng hôm nay, bởi vì chuyện này mà cậu và Dương Quốc Quyền tôi xem như kết thù rồi. Chúng ta chống mắt lên mà xem, hãy đợi đấy! Các anh em, đi thôi!"
Dương Quốc Quyền vẫy tay, dẫn một nhóm người rời đi.
"Anh Quốc Quyền, cứ thế tha cho bọn họ ư?"
Cô gái ấm ức lên tiếng.
"Đi thôi, anh có cách!" Dương Quốc Quyền cười lạnh lùng. Đám người bỏ đi.
Nhìn cửa kính của tiệm Lý Tiếu bị đập vỡ, Trần Khiêm áy náy không thôi.
Kể ra thì mình là đầu sỏ gây họa.
Cuối cùng lại để anh em gánh họa!
"Lý Tiếu, Tô Đình, tớ xin lỗi!"
Trần Khiêm nói.
"Cậu nói với tớ lời này làm gì, tớ không trách cậu! Tớ và gã Dương Quốc Quyền này đấu đá chẳng phải ngày một ngày hai, hôm nay gã không lấy cớ này thì ngày mai sẽ kiếm cớ khác!"
Lý Tiếu ném dao phay đi.
Sau đó cầm điếu thuốc lá bên cạnh lên châm thuốc.
Còn Tô Đình thì đi quét dọn mảnh thủy tinh.
Nghe Lý Tiếu thuật lại, Trần Khiêm đã hiểu đầu đuôi mọi chuyện.
Vốn dĩ Lý Tiếu đi cùng Tô Đình dạo quanh siêu thị, còn mua rau thịt chuẩn bị làm cơm tối.
Kết quả là vừa về đến nhà thì thấy đám Dương Quốc Quyền cùng hai mẹ con nhà kia đang đứng trước cửa.
Hai mẹ con nhà kia nói đến trả thù Trần Khiêm nhưng lại không tìm thấy anh.
Bọn họ hỏi Lý Tiếu, song Lý Tiếu nhất quyết không chịu khai.
Hơn nữa Lý Tiếu vừa nóng tính vừa kích động, măng hai mẹ con bọn họ không biết xấu hổi
Thế là đánh nhau, trong lúc đó có mấy tên đập phá cửa tiệm.
Sau đó Lý Tiếu chạy ra đằng sau vớ lấy hai con dao phay xông ra.
 
Chương 637: Các anh là ai?


Đây cũng là lý do tại sao Trần Khiêm gọi điện cho Lý Tiếu mà anh ấy không nghe máy, chính là vì không muốn để Trần Khiêm dính líu vào chuyện này.
"Gã Dương Quốc Quyền kia là ai?"
Trần Khiêm hỏi.
Đừng nói chỉ tới anh em mạo hiểm vì mình, cho dù không phải Trần Khiêm cũng phải chỉnh Dương Quốc Quyền một trận ra trò.
"Gã là một tên côn đồ, cũng kinh doanh xe secondhand. Tháng trước, vì một vụ làm ăn mà gã nói Lý Tiếu nhà tôi phá vỡ quy tắc, cướp khách hàng của người khác, muốn gây sự. Nhờ có mấy vị đại ca vùng này nói giúp cho Lý Tiếu mới xong chuyện. Gã dựa hơi anh rể, nghe nói anh rể gã là nhân vật nào đó thành phố, rất ghê gớm!"
Tô Đình vừa quét dọn vừa nói. "Ồ ồ, tôi biết rồi" Trần Khiêm gật đầu.
"Đợi tối nay tớ bảo Triệu Tử Hưng âm thầm xử lý là được."
Bây giờ anh còn có chuyện quan trọng nhất muốn nói với Lý Tiếu.
"À phải rồi Lý Tiếu, hiện tại tập đoàn Mộng Tưởng Gia đã tới huyện Bình An, sao cậu không nhân cơ hội này làm kinh doanh đại lý xe quy mô lớn! Tớ sẽ giúp cậu!”
Trần Khiêm nói.
Về vấn đề tiền nong, chắc chẳn là Trần Khiêm sẽ miễn phí.
Dù sao quan hệ giữa Lý Tiếu và mình không giống người khác.
"Haiz, nhưng người ta đâu có để ý tới chúng ta, sao có thể đầu tư được?" Tô Đình bĩu môi.
Lý Tiếu tiếp lời: "Người anh em à, chắc là cậu không biết thôi, kinh doanh cá thể như bọn tớ còn không đủ tư cách bước vào cánh cửa nhà người ta chứ đừng nói chỉ tới chuyện lôi kéo đầu tư. Nói thế này nhé, ngay cả các xí nghiệp sản xuất ổn định ở huyện Bình Anh muốn lôi kéo Mộng Tưởng Gia đầu tư cũng khó, cho nên cậu không hiểu rõ những việc này!"
"Hả? Vì sao các xí nghiệp sản xuất ổn định không được đầu tư?"
Đúng là Trần Khiêm không biết việc này.
"Khụ khụ, muốn được Mộng Tưởng Gia đầu tư thì nhất định phải lấy lòng một số nhân viên trong nội bộ công ty bọn họ. Không chỉ thế, lấy lòng nhân viên điều tra thị trường là phải lấy lòng người phụ trách!"
"Phải lấy lòng từ dưới lên trên, cuối cùng mới thành công."
"Mà một số xí nghiệp nhỏ sản xuất ra sản phẩm tốt phải ép lợi nhuận cực thấp."
"Còn khoản tiền biếu các ông lớn nữa!"
"Chỉ những xí nghiệp có tiền có thể ở huyện Bình An chúng ta mới có thể lấy được vốn đầu tư."
"Tớ nói vậy cậu đã hiểu chưa... Nói chung là huyện Bình An không đơn giản như cậu nghĩ đâu! Cực kỳ phức tạp!"
Lý Tiếu hút hết một điếu thuốc, sau đó ném xuống đất giãm tắt.
Mà cuối cùng Trần Khiêm cũng hiểu ra.
Tại sao kẻ ăn chơi trác táng như Lý Văn Dương và cha hẳn lại lấy được vốn đàu tư.
Thì ra là vì nguyên nhân này.
Ban đầu mình đầu tư vì muốn nâng đỡ những xí nghiệp nhỏ làm ăn tốt.
Kết quả lại không như mong muốn.
Xem ra nội bộ công ty xuất hiện vấn đề hết sức nghiêm trọng.
Chủ yếu là vấn đề chất lượng của nhân viên quản lý và nhân viên điều hành cấp cao mới được tuyển dụng.
Có lẽ Lý Chấn Quốc đã xem nhẹ điều này. ?ru?ệ? chí?h ở -- ?rùm? ru?ệ?.VN --
Từ Kim Tiểu Sơn có thể nhìn ra một số chuyện!
Trong lòng Trần Khiêm đã có ý tưởng.
Chẳng qua anh vẫn khuyên Lý Tiếu chuẩn bị một phần tài liệu đi. Bởi vì sau khi cầm tài liệu này đi, Trần Khiêm sẽ phê duyệt ngay.
Đúng lúc này, có hai ba chiếc xe dừng trước cửa.
Tiếp đó, một nhóm người mặc đồ cảnh sát xuống xe.
"Các anh là ai?” Tô Đình sợ hãi hỏi.
"Hừ, chúng tôi nhận được cuộc gọi báo án, nói ở đây có người đánh nhau. Có phải các người không? Anh tên là Lý Tiếu phải không?" Người dẫn đầu nhìn Lý Tiếu hừ lạnh.
"Đúng là tôi, nhưng không chỉ tôi đánh mà cả Dương Quốc Quyền nữa!" Lý Tiếu đáp. "Đừng nói nhảm, dẫn cả ba người bọn họ về điều tra cho tôi!"
 
Chương 638: Sao có thể chứ


Đám người này lập tức xông vào trong cửa tiệm.
Tuy nhiên, Trần Khiêm cảm thấy rất ngạc nhiên vì bọn họ mặc đồng phục cảnh sát nhưng cảm giác không giống cảnh sát.
Quả nhiên, nhân lúc đám Lý Tiếu vẫn đang sững sờ, đám người này lập tức lao đến. Đầu tiên bọn họ đè Lý Tiếu xuống, tiếp theo Trần Khiêm và Tô Đình cũng bị khống chế.
Sau đó, một con dao dí vào eo mọi người.
Trần Khiêm lại nhìn số hiệu cảnh sát trên đồ cảnh sát của bọn họ, mặc dù nhìn giống thật nhưng có thể nhìn ra đám người này giả mạo cảnh sát tới đây đe dọa.
"Dẫn bọn họ lên xe, tước di động của bọn họ, nhanh lên!"
Tên dẫn đầu lạnh lùng ra lệnh. Lý Tiếu thấy bọn họ bắt cả Tô Đình nên không dám làm liều, chỉ mắng: "Con mẹ nó, chúng mày to
gan thật đấy!"
"Xéo, lát nữa cho mày xem chán!" Tên dẫn đầu vả vào miệng Lý Tiếu.
Cuối cùng, Lý Tiếu, Tô Đình và Trần Khiêm bị bọn họ che kín đầu dẫn đến một tòa nhà hoang, còn bị lấy mất điện thoại!
Mà người bắt nhốt bọn họ không phải ai xa lạ, nghe Lý Tiếu nói nếu không nhầm thì Lý Tiểu Cương, anh họ của Dương Quốc Quyền giở trò bẩn.
Anh họ Lý Tiểu Cương của gã làm công tác giải tỏa di dời, từng xử lý không ít sự việc tương tự. Hai năm trước, có người đắc tội Lý Tiểu Cương cũng bị lôi ra khỏi nhà bằng cách này.
Kết quả, bọn họ lôi người đến vùng hoang dã rồi hành hung ba ngày ba đêm.
Đương nhiên, sau khi sự việc xảy ra, Lý Tiểu Cương phải ngồi tù một thời gian vì tội giả mạo. cảnh sát.
Do đó, người đầu tiên Lý Tiếu nghĩ đến là Dương Quốc Quyền và Lý Tiểu Cương.
Rõ ràng là Dương Quốc Quyền trả thù. Bởi vì gã biết nếu trực tiếp dẫn người tới, Lý Tiếu sẽ không sợ, đánh thẳng mặt luôn ấy chứ!
Tình hình hiện tại là thế này: sau khi bị dẫn vào đây, ba người bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, không ai hỏi han gì.
"Con mẹ nó, chờ tới khi ra ngoài tớ sẽ giết chết thăng khốn kial"
Lý Tiếu giận dữ mắng, nhưng lúc này anh ấy đang bị trói tay trói chân, không thể động đậy được.
Trần Khiêm chỉ đành khuyên anh ấy đừng kích động.
Bây giờ anh cũng chẳng có cách nào, điện thoại đã bị lấy mất, nếu không anh đã gọi điện cho Lý Chấn Quốc rồi.
"Trời càng lúc càng tối, gần sáu giờ rồi, chúng †a phải làm gì đây?" Tô Đình căng thẳng.
Mấy năm nay cô ấy theo Lý Tiếu vào nam ra bắc, cũng từng bị người ta chặn đánh, vì vậy tâm trạng Tô Đình không đến nỗi suy sụp.
Cùng lắm là bọn họ đánh người, ra điều kiện, đe dọa thôi!
Gần sáu giờ rồi?
Trần Khiêm thầm nghĩ có lẽ giờ này Lý Chấn Quốc đang sốt ruột tìm mình, nếu không gọi điện cho mình được thì ông ấy nhất định sẽ sai người liên lạc với mình trước tiên.
"Lý Tiếu, Tô Đình, chờ thêm một lúc nữa nhé!
Chắc chăn không tới một tiếng nữa chúng ta có thể ra ngoài!"
Trần Khiêm an ủi.
"Một tiếng? Sao có thể chứ! Trần Khiêm, tớ đoán người muốn chỉnh chúng ta vẫn đang ẩn nấp phía sau!" Lý Tiếu nói.
Trần Khiêm lặng thinh không lên tiếng. Lúc này, bên ngoài. "Nào, anh Cương, hút một điếu nhé!"
Dương Quốc Quyền cung kính đưa điếu thuốc cho anh họ Lý Tiểu Cương.
"Trước đó em đã kể với anh, thằng ranh này nhằm vào đứa em trai của anh là em đây không phải ngày một ngày hai, lần này chúng ta phải dạy cho hắn một bài học nhớ đời! Nếu không hắn không nhớ kỹ đâu! Ngoài ra, vị trí cửa tiệm kia không †ồi, cửa tiệm của em sắp giải tỏa di dời rồi, anh trả cho thằng ranh đó một hai chục nghìn rồi bảo hắn sang tiệm cho em nhé!
"Yên tâm đi, đâu sẽ vào đó!"
Gã mập trung niên này chính là Lý Tiểu Cương.
"Anh Cương, làm vậy có ổn không? Đừng có gây rắc rối lớn đó!"
Hai mẹ con đi xem mắt với Trần Khiêm cũng ở đây.
Lúc này, bọn họ hơi thấp thỏm lo sợ.
"Có chuyện đếch gì được, tôi biết rõ lai lịch của Lý Tiếu và vợ hắn, còn thằng nhãi Trần Khiêm kia cũng chỉ là tên nghèo rớt mùng tơi, mấy người bọn họ xuất thân từ một nơi cả! Lần này có đánh chết bọn họ cũng chẳng ai thèm quan tâm chứ đừng nói chỉ đến việc chỉ dạy dỗ bọn họi"
Dương Quốc Quyền cười gắn.
"Nhưng Lý Tiếu là một kẻ liều mạng, nếu không giả mạo cảnh sát thì hän không ngoan ngoãn như vậy đâu! Nếu không tôi đã chẳng làm phiền anh Cương, tự trừng trị hắn rồi!"
"Được rồi, đừng tán dóc nữa, sau khi sang tiệm của Lý Tiếu thì phải chia cho anh một nửa tiền hoa hồng đấy!"
Lý Tiểu Cương hút thuốc.
"Anh Cương, điện thoại của một tên cứ có người gọi suốt."
Lúc này, một tên đàn em đi tới.
Trên tay gã còn cầm điện thoại của Trần Khiêm.
Tính đến giờ không dưới năm mươi cuộc gọi.
“Trời ạ, không nhìn ra thằng nhóc này dùng điện thoại không tệ nha. Chiếc điện thoại này phải một hai chục nghìn tệ đấy nhỉ?"
Lúc này, hai mẹ con người đàn bà chua ngoa kia cũng ở đây, vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại
của Trần Khiêm vừa nói với vẻ ước ao.
"Ừ ừ, điện thoại này phải hơn hai mươi nghìn đó, không ngờ dùng hàng xịn thết"
Cô nàng kia cũng ngạc nhiên.
'Thầm nghĩ lẽ nào tên kia là con nhà giàu?
Ha hat
Sao có thể chứ
 
Chương 639: Cậu Trần bị bắt


Cùng lắm là tên ngốc thích làm màu mà thôi, có kẻ càng nghèo càng khăng khăng dùng điện
thoại xịn, mặc hàng hiệu, thích khoe khoang như thể sợ người khác không biết hẳn có tiền.
"Con gái à, nếu cái này một hai chục nghìn thật thì chi băng con đổi điện thoại với nó đi, không uổng công hai mẹ con mình chịu trận đòn này!"
Người đàn bà chanh chua cất lời.
"Hai người nói gì đó, không thiếu tiền bồi thường thuốc men cho các người đâu!" Lý Tiểu Cương lạnh lùng nói.
Đổi điện thoại xịn cho các người, đừng mơI
Có đổi cũng là mình giữ.
"Anh Cương, vậy xử lý chiếc điện thoại này thế nào? Có bắt máy không? Xem ra bên kia rất nóng vội!"
Tên đàn em hỏi.
"Bắt cái rằm, tắt máy để đó đi!"
Lý Tiểu Cương mắng.
Thấy anh họ ngang ngược như thế, Dương Quốc Quyền nịnh nọt: "Anh Cương, anh ngày càng ngầu đói"
"Tất nhiên! Quốc Quyền, anh bảo này, điều quan
trọng nhất trong xã hội thời nay là cái gì, chính là quan hệ! Không gì bằng anh họ của chú quen biết
rộng! Anh họ của chú ở đâu cũng có người ra mặt giúp, đó chính là quan hệ, ha ha!"
Lý Tiểu Cương và đám người Dương Quốc Quyền trò chuyện câu được câu chăng.
"Lão Lý, sao rồi? Vẫn chưa gọi được à?"
Lúc này đã có rất nhiều khách quý có mặt nhưng nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện, hơn nữa bây giờ còn không liên lạc được khiến mọi người lo lắng.
"Vừa nãy gọi điện không ai bắt máy, nhưng giờ đã thì treo máy luôn. Để tôi gọi lại."
Lý Chấn Quốc nhíu mày.
"Lẽ nào xảy ra chuyện rồi?" Triệu Tử Hưng cảnh giác.
"Thường thì nếu cậu Trần có việc không tiện nghe máy sẽ cúp điện thoại luôn. Nhưng lúc nãy tôi gọi nhiều cuộc như vậy mà cậu ấy không ngắt máy, cũng không bắt máy. Chúng ta đã gọi mấy chục cuộc rồi, dù bận đến mấy cậu Trần cũng sẽ trả lời."
"Đúng thết Vả lại, nếu điện thoại không ở cạnh cậu Trần thì vừa nãy làm sao ngắt kết nối và tắt máy được?"
Cả Triệu Tử Hưng lẫn Lý Chấn Quốc đều trở nên nhạy cảm.
Lúc này, đàn em của Triệu Tử Hưng là Bạch Lang dẫn một nhóm người tới.
Anh ấy đi đến bên cạnh hai người: "Thưa Tổng giám đốc Triệu và Tổng giám đốc Lý, tôi vừa mới tới khách sạn của cậu Trần, giám đốc khách sạn nói cậu ấy đã ra ngoài từ chiều rồi."
"Ra ngoài?"
Triệu Tử Hưng và Lý Chấn Quốc đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó, rất nhiều khách quý có mặt tại bữa tiệc vây quanh Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng.
"Tổng giám đốc Triệu, Tổng giám đốc Lý, đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu Trần vẫn chưa tới sao?"
Hoàng Vi Dân hỏi.
Trong hội trường chia thành rất nhiều khu, bao gồm khu trong và khu ngoài, cực kỳ hoành tráng.
Khỏi cần nói hiện giờ ở trong hội trường là những vị khách quý cấp bậc nào.
Vì vậy nghe đến đây, mọi người đều đến hỏi thăm.
"Vâng, hiện giờ không liên lạc được với cậu Trần, chúng tôi đang nghĩ cách liên lạc với cậu ấy!"
"Tổng giám đốc Lý, tra được rồi!"
Lúc này, Kim Tiểu Sơn hổn hển chạy tới.
Anh ta ghé vào tai Lý Chấn Quốc nói một câu. "Gì cơ?"
Lý Chấn Quốc trợn mắt.
Toàn thể hội trường trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.
"Cục trưởng Hoàng, thị trưởng Trương, chủ tịch huyện Lý, lúc nãy cậu Trần của chúng tôi đã bị một nhóm người giả mạo cảnh sát bắt cóc!"
Lý Chấn Quốc lên tiếng.
"Không phải chứ?"
Chủ tịch huyện Lý kinh ngạc.
"Kim Tiểu Sơn, nhân chứng cậu đưa tới đâu rồi, bảo bà ta vào đây!"
Lý Chấn Quốc nói.
Sau đó, Kim Tiểu Sơn sai người dẫn một người phụ nữ đi vào.
Bà ta khai báo đầu đuôi sự việc, bắt đầu từ lúc cửa tiệm của Lý Tiếu bị đập phá đến lúc đám Trần Khiêm bị bắt đi, và cả Dương Quốc Quyền cùng với quan hệ giữa gã và Lý Tiểu Cương.
Đương nhiên khi Kim Tiểu Sơn điều tra đã cho người phụ nữ này không ít tiền, nhờ vậy bà ta mới dám nói thật.
Dù sao hai tên Dương Quốc Quyền và Lý Tiểu Cương không phải kẻ dễ chọc.
Sắc mặt mấy vị khách quý đều tối sầm. Cuối cùng, người đứng đầu võ bàn.
"Lập tức cử người tới đó, tôi muốn xem kẻ nào. dám to gan lớn mật như vậy?"
"Vâng vâng vâng!" Ai nấy đều đáp lời. Đám người vội vàng ra khỏi hội trường.
Những người khéo giao tiếp đang nói chuyện với nhau, lúc này đều ngây ra khi thấy cảnh rầm rộ như vậy.
"Ơ... xảy ra chuyện gì thế?” Một người trung niên kéo tài xế lại hỏi chuyện.
"Tôi cũng không rõ thưa trưởng phòng Khương. Nghe nói tối nay cậu Trần bị người ta bắt đi."
"Hả, cậu Trần bị bắt?"
Trưởng phòng Khương chính là Khương Vệ Đông, bây giờ đang ngơ ngác.
Hơn nữa còn là do Lý Tiểu Cương bắt người, mình cũng có vài phần quan hệ với Lý Tiểu Cương.
Khương Vệ Đông suy nghĩ rồi gửi một tin nhắn đi.
Lúc này, Lý Tiểu Cương đang hứng thú tám chuyện với đám Dương Quốc Quyền.
Điện thoại bỗng có tin nhắn tới, đọc xong tin nhắn thì mặt Lý Tiểu Cương xanh như tàu lá chuối.
"Anh họ, sao vậy?"
"Toang rồi, toang rồi, có lẽ anh gây ra họa lớn rồi" Lý Tiểu Cương quát lên rồi vội vã chạy đi!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top