Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 600: Xin lỗi, tôi không cố ý,


Tính ra thì đã một khoảng một thời gian Trần Khiêm không gặp Lâm Y Y rồi.
Không ngờ xa nhau một lúc, gặp lại Lâm Y Y, có vẻ như cô nhóc này lại xinh đẹp hơn.
“Cô Lâm Y Y đẹp quá đi!”
Dưới sân khấu, Đinh Hạo ngơ ngác nhìn. Buột miệng khen ngợi.
Thậm chí Lý Thi Hàm lại không hề tức giận. Tại sao vậy?
Bởi vì dung mạo của Lâm Y Y làm Lý Thi Hàm cũng phải ghen tị.
Cô ta thừa nhận, đúng là cô cả nhà họ Lâm đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
“Tất nhiên rồi, cô Lâm Y Y là em kết nghĩa của cậu Trần ở Kim Lăng đó, sao lại bình thường được!”
Trương Lang cười gượng nói.
“Thế cậu Trang, hôm nay cô Lâm Y Y ăn sinh nhật, sao cậu Trần lại không đến?”
Khương Nhiên Nhiên hỏi.
Cô ta nghĩ, nếu mình có thể làm bạn với cậu Trần thì tốt biết mấy.
“Ha ha, cậu Trần không đến đâu, tôi nói cho các cậu biết, ba tôi đã nói với tôi rồi, cậu Trần của Kim Lăng thích khiêm tốn, là một người rất hiền hòa, cậu ấy chưa bao giờ thích tham gia những buổi tiệc lớn thế này!”
Có vẻ như Trương Lang rất hiểu cậu Trần nên đắc ý cười nói.
“À à!” Khương Nhiên Nhiên thấy tiếc nuối.
“Nhiên Nhiên, cậu uống nước ép trái cây không, đây là nước ép trái cây nước ngoài, ngon lắm đó, tớ lấy cho cậu một ly nhé!”
Lâm Đông đứng bên cạnh thấy Khương Nhiên Nhiên cứ nói chuyện với Trương Lang mãi, cực kỳ khó chịu.
Lập tức lấy lòng ngay.
“Uống gì mà uống, tôi không uống, cậu đừng đụng đến tôi!"
Không ngờ Khương Nhiên Nhiên lại chán ghét liếc Lâm Đông rồi lại nhìn về phía Trương Lang.
“Tôi lấy nước ép trái cây!”
Lúc này, người phục vụ bưng khay đi ngang qua Trần Khiêm đang ở bên này.
Trần Lâm chẹp chẹp miệng, cô ta thật sự rất khát, đặc biệt là bởi vì chuyện thuê xe ban nãy, bây giờ lại vào nơi tụ tập của dân giàu có nên rất căng thẳng.
Thấy có vẻ như nước ép trái cây ở đây rất ngon nên muốn một ly.
Mà lúc này, Lâm Y Y đứng trên sân khấu, vừa dùng ánh mắt nóng rực sốt ruột nhình quanh, vừa đọc bài phát biểu cảm ơn buổi tiệc sinh nhật hôm nay.
Bỗng nhiên nghe tiếng bộp.
AI
Sau đó là tiếng thét chói tai của một cô gái.
Làm cả hội trường chợt yên tĩnh.
Là Trân Lâm, ban nãy cô ta uống một ngụm nước ép, phát hiện rất ngon nên lấy cho Trần Khiêm một ly.
Cũng trong lúc này, tay Trần Lâm run lên, không cầm chắc nên ly đế cao rơi xuống đất, vỡ nát.
Nước ép bản lên người mình và Trần Khiêm. Nên cô ta mới thét lên.
“Này, sao lại bất cẩn như vậy, để tôi lau cho. cậu!”
Trần Khiêm không nhịn được nói. Ngôn Tình Trọng Sinh
Sau đó lấy khăn giấy lau váy cho Trần Lâm, cũng lau ống quần mình.
“Mẹ nó, mất mặt thật đó, Già Lưu vào Đại Quan Viên à? Ly đế cao thôi mà cũng không cầm nổi?”
“Ha ha, đúng đó, trong trường hợp thế này, không thấy nữ thần Lâm Y Y đang phát biểu hay sao mà chỉ biết ăn uống, đúng là không có phẩm chất gì cải"
Vài cậu ấm ngồi cùng bàn thấy thì mỉa mai.
Giống như mỉa mai càng to thì Lâm Y Y càng thấy vui vậy.
“Haiz, đã thấy chưa, đây là sự khác biệt của việc tìm cậu ấm chân chính và cậu ấm giả mạo làm bạn trai đó, chưa bao giờ được tham gia những buổi tiệc sang trọng nên thảo nào mất mặt!”
Lý Thi Hàm thấy Trần Lâm đang làm trò cười cho thiên hạ thì cười giễu nói.
“Haiz, đúng đó, may mà tớ không ở bên cạnh ai kia!" Đinh Hạo cũng nói.
'Thậm chí Khương Nhiên Nhiên cũng nhìn Trần Khiêm lắc đầu.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý mài”
Trần Lâm cũng sợ hãi, vội vã khom lưng xin lỗi mọi người.
Sau đó thì đỏ mặt kéo ống tay áo Trần Khiêm.
“Trần Khiêm, chúng ta đi thôi, đừng ở lại đây nữal"
Đúng vậy, vốn dĩ lúc Trần Lâm bước vào cũng đã biết Trần Khiêm không thể giả vờ nổi nữa, chỉ là tình hình lúc đó, mình theo Trần Khiêm vào thôi.
Nhưng không ngờ lại bị bêu xấu, nếu cứ ở đây nữa thì chắc chắn sẽ mất mặt.
“Đi gì mà đi? Đợi lát nữa đi, chỉ làm vỡ một chiếc cốc thôi mà, không sao!”
Đây là lần đầu tiên Trần Khiêm thấy cô nhóc kiêu ngạo như Trần Lâm cũng có lúc thấy tự ti.
Không thể không cười gượng.
 
Chương 601: Đợi tối nay, tôi sẽ tặng cho cậu một bữa sinh nhật!


Mình chẳng khác cô ta là bao, lần đầu tiên tham gia hoạt động lớn cũng cực kỳ lúng túng.
Khuyên nhủ Trần Lâm. “Hai người này là ai vậy? Sao lại vào đây được, không biết lễ phép như vậy, buổi tụ họp thế này mà
sao ai cũng được vào vậy?”
Một doanh nhân trung niên bàn bên cạnh lạnh lùng nói.
Mọi người cũng lên tiếng theo.
Dù sao ồn ào trong lúc cô Lâm Y Y đang phát biểu, đúng là không hề lịch sự.
Mà lúc này ai đứng ra nói chuyện, chắc chắn sẽ làm nhà họ Lâm ấn tượng.
Sau này sẽ có lợi ích rất nhiều.
Cho nên mọi người đều mỉa mai giễu cợt. Đồng thời cũng nhìn về phía Lâm Y Y đang đứng trên sân khấu, muốn nhìn thử xem cô Lâm Y Y
sẽ phản ứng thế nào.
Kết quả Lâm Y Y đang đứng trên sân khấu, hốc mắt đo đỏ, hơn nữa không biết chiếc micro trong tay đã rơi xuống đất tự khi nào.
“Cậu đến thật rồi!”
Lâm Y Y chợt khóc nức nở nói.
Trần Khiêm đang ngồi xổm xuống đất lau ống quần, giờ đây nghe Lâm Y Y nói, ngẩng mặt lên, phát hiện Lâm Y Y đã nhìn thấy mình.
“Ừ, sinh nhật vui vẻ!”
Trần Khiêm lúng túng nói.
Sau đó sờ từ trên xuống dưới, ngoài chìa khóa xe ra thì mình chẳng có món quà nào cả.
Buồn bực nói: “Ngại quá, sinh nhật của cậu bất ngờ, tôi chưa chuẩn bị quà, chỉ có thể chúc cậu một câu sinh nhật vui vẻ!”
“Tớ còn tưởng cậu quên tớ lâu rồi!”
Lau nước mắt trên khóe mắt.
Tay Lâm Y Y xách váy chạy về phía Trần Khiêm.
Trao cho Trần Khiêm một cái ôm thật chặt trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Đã lâu như vậy mà cậu cũng chẳng hề liên lạc với tớ, cậu có người khác rồi nên quên tớ đúng không!”
Lâm Y Y vừa ôm Trần Khiêm vừa khóc nói.
Bộ dạng cực kỳ oan ức tủi thân.
“Được rồi được rồi, ngoan, đừng khóc đừng khóc nào!”
Trần Khiêm võ vai Lâm Y Y. “Cái gì?”
“Mẹ kiếp?”
Giờ phút này, tất cả những người dưới sân khấu đều kinh ngạc.
Lâm Y Y là ai? Là nữ thần trong mộng của biết bao nhiêu cậu ấm.
Hơn nữa còn mơ mà không được.
Chỉ có những cậu ấm đỉnh cao mới có thể làm bạn với cô ấy.
Nhưng bây giờ thì sao, trông người này chẳng có tài cán là bao, nhưng lại khiến Lâm Y Y chủ động ôm.
Hơn nữa những lời này, mập mờ quá đi!
Người này là aï?
Tất cả những cậu ấm ghen tị nói.
Mà Đinh Hạo và Lý Thi Hàm thì cũng ngơ ngác mơ màng.
Trần Khiêm chỉ là thằng nhà giàu mới nổi thôi mà, sao lại được nữ thần yêu mến.
Trong phút chốc, tất cả những hào quang đều bao trùm lấy Trần Khiêm.
Làm Đinh Hao qhen †¡i hộc máu.
Không cần phải bàn đến nhóm người Trương Lang, Khương Nhiên Nhiên và Lâm Đông.
“Đợi tối nay, tôi sẽ tặng cho cậu một bữa sinh nhật!”
Trần Khiêm cười gượng nói.
Nói thật lòng, Trần Khiêm bước vào đây là vì muốn làm Đinh Hạo mất mặt.
Nhưng muốn dùng nhóm Vương Bưu để làm. Kết quả mọi chuyện lại thế này. Làm Trần Khiêm thấy ngại ngùng.
“Được, cậu nói rồi đấy nhé, xem như cậu đền cho tới”
Bây giờ Lâm Y Y mới hết khóc.
Lau nước mắt, Trần Khiêm an ủi Lâm Y Y hãy hoàn thành hoạt động lần này rồi mới đưa Trần Lâm đi.
Đi ra khỏi khách sạn, Trần Khiêm và Trần Lâm đi đằng trước, mà tất nhiên Đinh Hạo, Lý Thi Hàm và Khương Nhiên Nhiên thì theo sau.
Ban nãy, bọn họ quá xấu hổ.
Giờ phút này lòng ai cũng buồn bực, cuối cùng Trần Khiêm có thân phận gì? Sao cô cả nhà họ Lâm lại như thế?
Mà cứ đi mãi đi mãi, cũng đến trước xe.
“Cô Trần Lâm, tôi đã chờ cô rất lâu! Tôi không gọi điện thoại cho cô được.”
Giờ phút này, Vương Tiểu Chương đang cầm hợp đồng đứng bên cạnh xe, hiển nhiên là đã đợi khá lâu rồi...
 
Chương 602: Đây là xe của cậu thật à


“Quản lý Vương, điện thoại của tôi tắt nguồn rồi"
Trần Lâm chạy về phía Vương Tiểu Chương trước.
Bởi vì bây giờ, nhóm Đinh Hạo cũng đang đi theo Trần Lâm.
Sợ chuyện thuê xe này sẽ bị lộ ra nữa.
Sợ chuyện gì thì chuyện đó sẽ đến.
Lý Thi Hàm thật sự không dám tin chiếc Mercedes Benz này là của Trần Khiêm, mọi người không biết rằng, lúc Trần Khiêm khoe khoang, mỗi một câu nói đều như từng cây gai đâm vào lòng Lý Thi Hàm.
Làm lòng cô ta đau đớn.
Cho nên bây giờ lại gặp người phụ nữ này, chẳng những cô ta muốn nghe rõ mà còn muốn hỏi rõ.
Lập tức lướt qua Trần Khiêm, bước đến trước mặt Vương Tiểu Chương, lạnh lùng nhìn Trần Lâm.
“Wow, Trần Lâm, cậu sợ gì vậy?”
“Quản lý Vương đúng không, xin hỏi Trần Lâm thuê chiếc xe này đúng không?”
“Không phải, không phải!”
Trần Lâm vừa nói, còn nháy mắt ra hiệu quản lý Vương.
Quản lý Vương cũng nhận ra vấn đề, đang định che giấu thì.
Lý Thi Hàm giật hợp đồng qua, mở ra xem.
Lý Thi Hàm bật cười: “Ha ha ha ha, đúng là thuê thật này, Đinh Hạo mọi người đến đây xem đi, còn cô Khương cậu Trương nữa, nói cho mọi người nghe chuyện này thú vị lắm, hôm nay này, tớ và Đinh Hạo đang uống cà phê, sau đó cô gái tên Trần Lâm này...
Lý Thi Hàm vừa cho mọi người xem hợp đồng thuê xe, vừa kể chuyện sáng nay ở quán cà phê ra.
“Hừt”
Ai bảo ban nãy Trần Khiêm làm mọi người mất mặt.
Hơn nữa còn khơi gợi lòng ghen ty của Đinh Hạo.
Không cần nghĩ cũng biết, Đinh Hạo lại hối hận với Trần Lâm.
Nhưng chuyện Lâm Y Y ôm Trần Khiêm là chuyện mọi người đều thấy, không còn cách nào khác.
Chỉ có thể nhúng tay vào chuyện thuê xe.
Dù sao Trần Khiêm là thằng chạy vặt của cậu Hoàng cậu Bạch, xem như cũng quen với Lâm Y Y.
Còn về chuyện thuê xe này, để xem Trần Lâm sẽ giải thích thế nào.
Đồng thời, chiếc xe này đâu phải do Trần Khiêm mua, Lý Thi Hàm vừa vui vẻ vừa thở phào, giống như vốn dĩ bị một ngọn núi lớn chèn ép, bây giờ lại thanh thản như thể ngọn núi đã biến mất.
“Trần Lâm, thì ra chiếc G500 này là do cậu thuê à? Không ngờ cậu lại thủ đoạn như vậy!”
Định Hạo chán ghét nhìn Trần Lâm.
Trần Lâm cúi đầu xuống thật thấp, khóc thút thít: “Xin lỗi, Đinh Hạo, xin lỗi, tớ không cố ý lừa cậu!”
“Ha ha, người thuê xe Trần Lâm, số chứng minh nhân dân đã viết rõ thế này rồi đây, để tớ xem xem chủ xe là ai... Hả? Trần Khiêm?”
Lật sang tờ khác, Lý Thi Hàm vừa nhìn, chợt ngơ ngác.
“Cái cái này... Viết sai rồi hả?” Lý Thi Hàm trợn mắt nhìn. Ch?yên‎ trang‎ đọc‎ tr?yện‎ ﹛‎ T‎ R‎ Ù‎ M‎ T‎ R‎ ?‎ Y‎ Ệ‎ N.?N‎ ‎ ﹜
Trần Lâm cũng ngẩng đầu lên. “Cậu Trần, thì ra cậu ở đây! Ngại quá, ban nãy tôi chỉ lo nói chuyện với cô Trần Lâm đây mà không
chú ý đến cậu!”
Đúng lúc này, Vương Tiểu Chương lại thấy Trần Khiêm đang đứng bên cạnh.
Lập tức vui vẻ bước sang.
“Không sao quản lý Vương, đúng rồi, có phải tôi chỉ cần ký tên là có thể lái xe đi không?”
Trần Khiêm cười hỏi.
“Tất nhiên rồi cậu Trần, nhưng cậu có cần kiểm tra không ạ?”
“Không cần đâu, tôi đã đi cả ngày rồi, không sao Trần Khiêm nói.
Sau đó lại bước đến trước mặt Lý Thi Hàm đang ngơ ngác.
Lấy hợp đồng lại, viết tên mình lên.
“Cậu cậu... Đây là xe của cậu thật à?”
 
Chương 603: Mình bị khùng à?


Lý Thi Hàm nhìn Trần Khiêm hỏi.
Bây giờ cô ta đang đứng rất gần Trần Khiêm, từ khi tốt nghiệp cấp ba, cô ta chưa bao giờ gần Trần Khiêm như vậy.
Khoảnh khắc này, lòng Lý Thi Hàm hụt hãng, bất lực, xấu hổ.
“Cậu nghĩ là của ai? Tôi đã nói rồi, đây là xe của tôi, các cậu chẳng ai chịu tin!”
Trần Khiêm lạnh lùng nhìn Lý Thi Hàm.
Sau đó vỗ vai Trần Lâm đang ngơ ngác: “Đi thôi, đưa cậu về!”
“Ừ ừ, Trần Khiêm, cậu đưa tôi thẳng đến nhà ga đi, tôi có vé xe về huyên Bình An tối nay!”
Trần Lâm vui vẻ.
Đồng thời Trần Khiêm cũng cảm thấy rất sảng khoái.
Nhưng không biết tại sao, lòng Trần Lâm lại không có cảm giác như lúc trêu tức Đinh Hạo, mà
thật lòng thấy vui vẻ.
“Cậu Trần, chiếc xe này của cậu khoảng hai triệu không? Đúng là đẹp thật đó!”
Trương Lang đang đứng bên cạnh xem trò vui, bước đến cười với Trần Khiêm.
Anh ta thầm nghĩ, không cần biết người khác mỉa mai Trần Khiêm thế nào.
Nhưng Trần Khiêm quen Lâm Y Y, lại lái siêu xe thế này, đủ để nói rõ vấn đề rồi.
Mình hóa thù thành bạn, tóm lại không có gì bất lợi.
“Hơn hai triệu hai trăm nghìn!” 'Trần Khiêm nhìn anh ta cười nhạt.
Hai người còn bắt tay.
Giờ phút này, điện thoại Trương Lang chợt reo lên.
“Alo ba? Dạ, con biết rồi, bây giờ con về ngay!”
Trương Lang cúp máy: “Cậu Trần, bây giờ tôi có chút chuyện nên xin lỗi không thể tiếp cậu được nữa, Lâm Đông, Nhiên Nhiên, không đưa hai người
đến nhà ga được, ba tôi bảo tôi về ngay!”
Nói xong lại chào hỏi Trần Khiêm rồi sau đó lái xe rời đi.
“Hả?”
Khương Nhiên Nhiên ngẩn người.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Vốn dĩ lúc trong bữa tiệc đã hẹn rằng cậu Trương, Trương Lang sẽ lái BMW series 7 đưa họ đi mà.
Bởi vì lúc đến, Lâm Đông không tiện lái xe của cậu ta nên hai người gọi xe đến.
'Trần Khiêm đã lên xe nổ máy rồi, tất nhiên Trần Lâm ngồi ghế phụ.
Lâm Đông sầm mặt nói: “Nhiên Nhiên, hay là chúng ta gọi taxi nhé?”
“Gọi taxi? Cậu chỉ biết gọi taxi thôi à, cậu nhìn cậu đi, mua xe mà không dám lái ra khỏi cửa, bây giờ người ta có xe chuyên dụng đưa đón mà tôi vẫn phải gọi xe!”
Hốc mắt của Khương Nhiên Nhiên đỏ lên xấu hổ và giận dữ.
Đúng là, hôm nay cô ta đã được trải nghiệm sự bất lực của việc không có tiền.
“Lên xe tôi đi, tôi đưa mọi người đến nhà ga!”
Trần Khiêm đeo kính râm, cười ha ha.
Cũng không phải muốn giúp Khương Nhiên Nhiên, mà là trong lúc mấu chốt thế này, bỏ đi thì cũng không ra gì.
Khương Nhiên Nhiên ngẩng đầu nhìn, cắn môi nhưng cuối cùng vẫn lên xe ngồi.
Đồng thời nhìn về phía Trần Lâm đang ngồi ở ghế phụ, chợt cảm thấy ghen tuông vô cớ.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chẳng phải mình sẽ là người ngồi trên ghế phụ rồi sao?
“Mẹ nó, đi thì đi, sau này xử cậu sau!”
Lâm Đông thầm mắng.
“Này này này!! Cậu làm gì đấy?”
Trần Khiêm hỏi Lâm Đông.
“Mẹ kiếp, tôi lên xe!”
“Tôi nói mọi người là chỉ cô ấy và cô ấy, không phải cậu, hơn nữa cậu Lâm, cậu đừng quên trả số tiền cậu đã nợ tôi nhé, sắp đến ngày rồi, chỗ tôi còn giữ giấy nợ của cậu đó!”
'Trần Khiêm khóa luôn cửa xe lại.
Mẹ, loại người này, lần trước mình chủ động giúp cậu ta mà hôm nay cậu ta mỉa mai mình, còn muốn đi xe mình nữa?
Mình bị khùng à?
Trần Khiêm thầm nghĩ.
Sau đó, không thèm nhìn mọi người, lái xe đi luôn.
Lý Thi Hàm nhìn theo bóng dáng chiếc xe đã rời đi.
Lòng cô ta cực kỳ phức tạp.
Chẳng phải lúc còn học cấp ba, người Trần Khiêm quan tâm nhất là mình sao? Mình phải ôn bài không thể ăn cơm, cho dù là trời mưa to thì cậu †a cũng chạy đến mua cho mình.
Hơn nữa lúc nào Trần Khiêm chẳng nhìn mình với ánh mắt quan tâm?
Cho dù là ba năm không gặp thì trong khoảng thời gian trước, mình đối xử với Trần Khiêm như thế nhưng lúc gặp mình, Trần Khiêm vẫn nhìn mình với ánh mắt quan tâm đó.
Nhưng lần này... Ánh mắt lạnh lùng của Trần Khiêm và sự làm lơ không quan tâm đến mình, làm Lý Thi Hàm thấy không quen lắm.
Bởi vì từ lúc Trần Khiêm lấy hợp đồng đến khi lái xe rời đi, hình như cậu ta chẳng thèm nhìn mình lần nào?
Hơn nữa sau khi Trần Khiêm đưa bọn họ đến nhà ga xong, bởi vì Tân Nhã nên không trở về, trực tiếp thuê khách sạn ở.
Cũng trong đêm này, Trần Khiêm nhận được cuộc gọi video của gia tộc. Cuộc gọi video này được. kết nối thông qua kênh bí mật của gia tộc và chỉ có những thành viên cốt lõi của gia tộc mới có.
Vừa nhìn thấy ghi chú của cuộc gọi video này, Trần Khiêm ngồi bật dạy, vội vã nhấn nút nhấc máy...
 
Chương 604: Tìm người phụ nữ kia


"Ba!"
Sau khi kết nối cuộc gọi video, Trần Khiêm cung kính chào ba.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên gọi video với ba sau khi biết thân phận của mình, nhưng Trần Khiêm vẫn tỏ thái độ cung kính.
Dù sao bây giờ ba còn uy nghiêm hơn trước. "Tiểu Khiêm, con đang bận việc gì thế?" Ba nhìn Trần Khiêm cười hiền hòa.
"Con chuẩn bị nghỉ ngơi. Ba, muộn thế này ba còn gọi điện, có việc gì thế ạ?"
"Ừ, có việc. Vốn dĩ ba để cho chị con điều tra chuyện này, ba biết bình thường con đồn phần lớn tinh thần sức lực vào học tập nhưng bây giờ chị con tới sản nghiệp bên Bắc. Phi nên phải gác lại, không biêt chị con đã nói với con chưa?"
"Bảo con tìm một người phụ nữ giúp ba ạ?”
Trần Khiêm nhớ ra việc chị gái dặn dò lúc trước, muốn mình giúp đỡ điều tra một người phụ nữ.
"Đúng vậy, lát nữa ba sẽ gửi ảnh của bà ấy cho con, con cố gắng nghe ngóng tung tích của bà ấy giúp ba. Haiz, nếu không ba sẽ tự trách cả đời!"
"Còn nữa, con phải nhớ tuyệt đối không được để mẹ con biết!"
Ba thở dài.
Khiến Trần Khiêm cực kỳ khó chịu.
Thậm chí sắc mặt trở nên khó coi.
Lễ nào đây là người phụ nữ từng bị ba phụ lòng? Đệch, bây giờ ba lại bảo hai chị em âm thầm tìm kiếm, người đầu tiên Trần Khiêm nghĩ đến là mẹ mình, cảm thấy có lỗi với mẹ ghê!
"Bà ấy và ba có quan hệ gì? Thế lực của ba lớn hơn chúng con, chỉ cần ba muốn tìm thì chắc chắn sẽ tìm được đúng không?"
Trần Khiêm hỏi.
"“Haiz, con trai à, nếu ba tiện tìm kiếm thì còn cần phải bảo hai chị em con đi tìm sao? Còn quan hệ gì ấy à? Con và chị con hỏi cùng một vấn đề, nhưng con chỉ cần biết không phải quan hệ như con tưởng là được. Năm xưa bà ấy có liên quan tới một việc lớn xảy ra trong gia tộc chúng ta, bao năm qua nhà họ Trần chúng ta có lỗi với bà ấy. Con đừng hỏi đã xảy ra chuyện gì, sau này ba sẽ kể cho các con."
“Được rồi, vậy nhé, con để ý chuyện này giúp ba." Nói rồi ba Trần Khiêm cúp máy.
Không lâu sau điện thoại của Trần Khiêm nhận được một tệp tin ảnh.
Là một tấm ảnh đen trăng từ những thập niên mấy mươi
Trên tấm ảnh là một người phụ nữ.
Khoảnh khäc nhìn thấy người phụ nữ này, Trần Khiêm bỗng run lên, suýt thì đánh rơi điện thoại xuống đất.
Anh lại nhìn chăm chú vào bức ảnh một lúc lâu, sau đó thấy hoảng hốt.
"Đây... đây chẳng phải là Tô Tử Nguyệt sao?"
Đúng vậy, vẻ đẹp của người phụ nữ trên tấm ảnh thuộc. dạng quyến rũ mê hoặc.
Gần như giống hệt Tô Tử Nguyệt.
Nếu không phải ảnh đen trắng thì chắc chắn Trần Khiêm sẽ tưởng răng người này là Tô Tử Nguyệt.
Tại sao lại là cô ấy?
Trần Khiêm thầm nghĩ, chắc hẳn người phụ nữ này tầm tuổi ba mình.
Nói cách khác, rất có thể bà ấy là mẹ của Tô Tử Nguyệt.
Trân Khiêm biết Tô Tử Nguyệt lớn lên ở cô nhỉ viện từ nhỏ.
Không biết tại sao ba mẹ cô ấy lại vứt bỏ cô ấy. Bây giờ thì sao, nếu không có gì bất ngờ thì người phụ nữ ba bảo mình tìm chính là mẹ của Tô Tử Nguyệt, không
chệch đi đâu được.
Thậm chí lúc này trong đầu Trần Khiêm lóe lên rất nhiều ý nghĩ.
Anh nhớ hồi ấy, lần đầu tiền gặp Tô Tử Nguyệt, bỗng thấy xao động.
Đó là cảm giác lần đầu gặp mặt đã thấy Tô Tử Nguyệt rất thân thiết, thân thiết một cách tự nhiên, bỗng dưng muốn bảo vệ cô ấy mà không có lý do!
Bây giờ nghĩ lại, không lẽ Tô Tử Nguyệt là em gái của mình?
Mặc dù ba luôn miệng giải thích, nhưng Trần Khiêm không tin hai người không có quan hệ gì.
Đêm nay, bỗng nhiên Trần Khiêm không yên lòng, nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được.
Chờ đến sáng hôm sau, anh gọi điện cho Tô Tử Nguyệt, nhất định phải gặp cô ấy một lần để nói chuyện nghiêm chỉnh.
Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng hai người vẫn tán dóc trên wechat lúc rảnh rỗi.
 
Chương 605: Cô Lưu Khả!


Bây giờ Tô Tử Nguyệt đã chuyển sang một nhà trẻ mới. Công việc không tệ.
Hơn nữa, Trần Khiêm đã hỗ trợ, tặng Tô Tử Nguyệt một căn nhà cho đám Đại Hổ Nhị Hổ ở.
“Cô Tô, cô có thể giúp tôi một việc được không? Tôi chưa chấm bài cho tụi nhỏ trong lớp mà bạn trai đã tới đón tôi đi dạo phố rồi, cô có thể chấm bài giúp tôi được không?"
Lúc này, một cô giáo tóc dài ngang eo thản nhiên nói với Tô Tử Nguyệt đang chấm bài cho học sinh.
"Nhưng mà cô Lưu à, ở đây tôi cũng còn một phần bài tập chưa chấm xong!"
Tô Tử Nguyệt trả lời với vẻ khó xử.
"Hừ, không muốn giúp thì thôi, viện cớ gì chứ! Đừng tưởng giám đốc Đường giới thiệu cô làm giáo viên là cô giỏi rồi. Ha ha, nghĩ cũng phải, Tô Tử Nguyệt là ai nào, vừa mới tới một tháng đã được bình chọn là cô giáo đẹp nhất khu mầm non thành phố Kim Lăng rồi. Cô giỏi thật đấy, bây giờ. nhờ cô chấm bài giúp mà cũng không được sao?"
Cô giáo tên Lưu Khả lạnh lùng nói. Cô ta vào làm trong nhà trẻ tốt nhất Kim Lăng này sớm hơn Tô Tử Nguyệt hai tháng. Lúc Tô Tử Nguyệt mới tới, Lưu
Khả thường hay bắt nạt cô ấy, bắt chấm bài giúp.
Hơn nữa, bạn trai của Lưu Khả có quyền có thế, lại đẹp. trai.
Trường học bình chọn cô giáo "đẹp nhất", vốn dĩ Lưu Khả cảm thấy mình nhất định sẽ đứng đầu bảng.
Nhưng kết quả là người được học sinh và phụ huynh bỏ phiếu nhiều nhất lại là Tô Tử Nguyệt đẹp người đẹp nết.
Đương nhiên là Lưu Khả nổi nóng rồi.
Cô ta đã dò la về Tô Tử Nguyệt rồi, đúng là không có chỗ dựa.
Cho nên mới có cảnh tượng trước mắt.
Các cô giáo lớn tuổi khác thấy vậy đều giận nhưng không dám nói gì.
"Được, tôi chấm bài giúp cô! Cô Lưu Khả!"
Tô Tử Nguyệt cắn môi, chuyển một chồng bài tập cao. nhất từ bàn của Lưu Khả sang bàn mình.
"Hừ, thế còn được, đừng tưởng mình được bình chọn giải đẹp nhất thì lấn lướt. Tôi nói cho cô biết nhé, Lưu Khả tôi không thua cô mặt nào!"
Lưu Khả mảng Tô Tử Nguyệt.
Sau đó hả lòng hả dạ xoay người định rời đi.
“Tử Nguyệt, bài tập của ai thì người ấy chấm, cậu không nợ tiền cô ta thì để ý cô ta làm gì?"
Mà lúc này, một giọng nói hờ hững vang lên.
Một chàng trai đi tới trước mặt Tô Tử Nguyệt, chuyển chồng bài tập cao ngất kia về bàn Lưu Khả.
"Mẹ nó, anh là ai?"
Lưu Khả sững người.
Trần Khiêm không thèm liếc cô ta, lập tức kéo tay Tô Tử Nguyệt: "Chẳng phải tớ đã bảo cậu xin nghỉ ư? Sao lại chấm bài giúp cô ta? Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước đã, tớ có việc muốn nói với cậu!"
"Ừ, tớ xin nghỉ rồi!"
Tô Tử Nguyệt gật đầu.
Sau khi nhìn thấy Trân Khiêm, dường như Tô Tử Nguyệt có cảm giác an toàn.
Bởi vì đúng thật là cô ấy hơi sợ Lưu Khả kiêu căng ngang ngược.
Thấy hai người đi ra ngoài, các cô giáo khác đều cúi đầu cười trộm.
Mặt Lưu Khả đỏ bừng lên.
"Ôi chao, cô Lưu Khả, bạn trai cô lại tới đón cô kìa! Hâm mộ ghê!"
Trong nhà trẻ, mấy cô giáo đi ra ngoài mua sắm đang đứng trước cổng nói chuyện với bạn trai của Lưu Khả.
Giờ nhìn thấy Lưu Khả, ai nấy đều hâm mộ.
Nhưng sau đó lại trông thấy Tô Tử Nguyệt và Trần Khiêm đi bên cạnh.
Mấy cô gái huých nhẹ cánh tay nhau: "Ái chà, cô nhìn kìa, lẽ nào anh chàng này là bạn trai của Tô Tử Nguyệt?"
“Trời ơi, không phải chứ? Anh chàng này trông low ghê!"
"Ha ha, như vậy hai người họ mới xứng đôi!"
Trần Khiêm vừa ra ngoài đã nghe thấy hàng loạt tiếng giễểu cợt...
 
Chương 606: Lưu Khả nở nụ cười


"Hừ, hèn chỉ hôm nay Tô Tử Nguyệt lại dám trái lời tôi, thì ra là có bạn trai rồi! Tức chết đi được!"
Lưu Khả trợn mắt trừng Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt. "Khả Nhi, sao thế?"
Trong khi đó, chàng trai đút hai tay vào túi dựa vào cửa xe cũng nhìn Trần Khiêm cười với thái độ thù địch.
"Còn không phải tại Tô Tử Nguyệt sao! Vốn dĩ hôm nay học sinh nghỉ học, bọn em phải ở lại trường chấm bài, nhưng chẳng phải em muốn đi dạo phố sao, vì vậy bèn nhờ cô ta giúp đỡ. Kết quả là bạn trai người ta tới, thế là không chịu giúp nữa!"
"Ai không biết còn tưởng bạn trai cô ta đỉnh lắm, chỉ là một kẻ tầm thường mà thôi!"
Lưu Khả kể lại chuyện lúc nãy.
Cô ta thấy Trần Khiêm mặt sơ mi trắng và quần thể thao, đi giày thể thao, thoạt nhìn phối hợp trang phục có vẻ tầm thường
Do đó, nói tới nói lui cô ta vẫn coi thường.
"Đúng đó, cô giáo đẹp nhất cũng chỉ đến thế thôi, vẫn là bạn trai của Khả Nhi cô giỏi giang, lái xe BMW series 5 lận, quá ngầu luôn!"
"Đương nhiên, đúng lúc tôi và bạn trai đi dạo phố. Sao nào, ngồi xe của bạn trai tôi, chúng tôi dẫn mọi người đi chơi nhé! Dù sao sau này chúng ta cũng cần phải giữ quan hệ đồng nghiệp tốt đẹp!"
Lưu Khả nở nụ cười.
Cô ta muốn lợi dụng việc này để cô lập Tô Tử Nguyệt. "Được chứ được chứ!"
Các cô gái tươi cười lên xe.
Ban đầu Trần Khiêm định đi tới mäng Lưu Khả
Bởi vì anh cực kỳ tức giận khi thấy Tô Tử Nguyệt bị bắt nạt như vậy.
Nhưng Tô Tử nguyệt kéo tay Trần Khiêm, không cho anh hành động xốc nổi.
"Mẹ nó! Có tiền thì ghê gớm lắm sao!"
Trần Khiêm vừa nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi vừa mắng.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Sau đó, anh dẫn Tô Tử Nguyệt lên chiếc xe Benz G đỗ ven đường rồi cũng rời đi.
Gần mười một giờ rồi. Trần Khiêm đưa Tô Tử Nguyệt vào một nhà hàng.
“Trân Khiêm, cậu bảo tìm tớ có chuyện quan trọng, là chuyện gì vậy?"
Sau khi ngồi xuống, Tô Tử Nguyệt tò mò hỏi.
"Tử Nguyệt, cậu có biết một người phụ nữ tên là Mộng Hân không?"
Trần Khiêm không quanh co lòng vòng, chuyện này. không chỉ liên quan đến thân thế của Tô Tử Nguyệt và còn liên quan đến mình.
Nếu Mộng Hân đã từng là người phụ nữ của ba thật.
Thì chẳng phải tự dưng mình có thêm một cô em gái saol
Hơn nữa, cảm giác này khiến Trần Khiêm cảm thấy quá kỳ lạt
Cho nên lần này anh phải hỏi cho ra nhẽ.
Về phần Tô Tử Nguyệt, sau khi nghe hai chữ này, cô ấy bỗng khựng lại, sau đó nhìn Trần Khiêm với vẻ ngạc nhiên.
"Cậu... Sao cậu lại biết bà ấy?"
Tô Tử Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Nghe vậy, Trần Khiêm biết là có manh mối.
Anh vội hỏi: "Bà ấy là gì của cậu?"
Tô Tử Nguyệt lắc đầu ủ rũ: "Tớ cũng không biết bà ấy là gì của tớ, chỉ biết bà ấy vứt bỏ tớ, rất có thể là mẹ tớ. Sau này tớ hỏi viện trưởng cô nhi viện, ông ấy nói cho tớ biết."
"Bởi vì tớ được phát hiện ở trước cổng cô nhi viện, lúc đó trên người đeo một miếng ngọc bội, trên mặt chỉ khắc cái tên Mộng Hân!"
Tô Tử Nguyệt nhìn Trần Khiêm: "Tớ chưa từng kể với ai chuyện này, làm sao cậu biết được? Đám Đại Hổ Nhị Hổ nói à”
Trần Khiêm ngẫm nghĩ.
Tạm thời anh không định cho Tô Tử Nguyệt biết chân tướng.
Chủ yếu là vì anh không biết phải nói thế nào.
Vì vậy anh hùa theo: "Ừ, hình như tớ nghe đứa nào đó nhắc đến. Tử Nguyệt, cậu không muốn tìm mẹ à? Hay nói chính xác hơn là người tên Mộng Hân?”
Trần Khiêm đánh trống lảng.
"Đương nhiên là tớ muốn tìm lại bà ấy, nhưng làm sao tớ có thể tìm được!"
Tô Tử Nguyệt nói: "Đây cũng là nguyên nhân tại sao tớ không nói với cậu chuyện này. Cậu giúp tớ nhiều rồi, thật sự là tớ không muốn phiền cậu giúp tớ thêm nữa, tớ không biết phải báo đáp cậu thế nào!"
"Có gì đâu, nếu cậu muốn tìm thì cứ yên tâm, tớ sẽ giúp. cậu!"
Trần Khiêm vỗ vai Tô Tử Nguyệt. "ừ" Tô Tử Nguyệt gật đầu lia lịa
Sau đó lấy từ trên người ra một miếng ngọc bội được. bọc trong một miếng vải đỏ.
“Trần Khiêm, cậu xem này, đây là miếng ngọc bội đó." Tô Tử Nguyệt đưa ngọc bội cho Trần Khiêm.
Trần Khiêm nhìn kỹ, đây chẳng phải miếng ngọc bội trong tấm ảnh ba gửi cho mình sao.
"Tử Nguyệt, tớ có thể tạm giữ miếng ngọc bội này không? Tớ muốn tìm một bậc thầy kiểm tra lai lịch của nó."
Trần Khiêm mỉm cười
 
Chương 607: Mấy cô gái bật cười


Tô Tử Nguyệt thoáng khựng lại rồi lập tức gật đầu: "Được!"
Sau đó, Trần Khiêm lại hỏi Tô Tử Nguyệt những chuyện trước kia.
"Bên ngoài nóng quá, lớp chống nắng của tôi sắp hết tác dụng rồi!"
Đúng lúc này, một nhóm người đi vào nhà hàng.
Trong đó có một cô gái đang nói chuyện, tay xách một túi đồ.
"Chị Khả Nhi, bên cạnh nhà hàng có một cửa hàng xa xỉ, chúng ta vào đó đi dạo một lát nhé?”
Một cô gái lên tiếng. "Ok, ăn cơm trước đãi!"
Cô gái này không phải ai xa lạ mà chính là Lưu Khả, đồng nghiệp của Tô Tử Nguyệt.
"Mẹ ơi, chị Khả Nhi nhìn kìa, đó chẳng phải là Tô Tử Nguyệt sao? Không ngờ cô ta cũng ăn cơm ở đây?"
Cô gái bên cạnh chỉ về phía Tô Tử Nguyệt và Trần Khiêm.
Dễ nhận thấy cô ta rất bất ngờ.
Bạn trai của Lưu Khải giàu có như vậy chắc chẳn sế không dẫn bọn họ đến bừa một nơi ăn cơm.
Cho nên nhà hàng này vô cùng đắt đỏ. Nhưng không ngờ người bình thường chỉ ăn một phần cơm như Tô Tử Nguyệt cũng có thể bước vào nhà hàng hạng sang này.
"Ôi, đây chẳng phải là Tô Tử Nguyệt sao? Đến đây ăn cơm à?”
Lưu Khả cười khẩy đi tới.
Trần Khiêm vừa cất ngọc bội xong, nhíu mày nhìn mấy cô gái đi tới.
"Gọi món chưa? Sao chỉ có hai cốc đồ uống thế?” Lưu Khả lên tiếng.
"Ha ha, có khi đôi trẻ chỉ mốn vào đây mở mang tâm mắt thôi. Tôi gặp hạng người này nhiều rồi, vào nhà hàng chẳng gọi gì hết, chỉ gọi hai cốc đồ uống rồi ngồi lì ra đó, còn chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè khoe khoang!"
Đồng nghiệp nữ có quan hệ khá tốt với Lưu Khả cũng hùa theo.
Chọc Lưu Khả cười ha ha.
"Phục vụ, có suất bốn người không? Cho tôi một suất! Tiêu chuẩn cao chút nha!"
"Thưa anh, tất nhiên là có ạ. Ngoài ra, nhà hàng chúng tôi mới cho ra mắt một món ăn nổi tiếng là ếch trâu nướng do đầu bếp người Tứ Xuyên làm. Xin hỏi anh có muốn nếm thử hay không?"
Nhân viên phục vụ nhìn đám Lưu Khả.
Lưu Khả chu môi nhìn bạn trai mình. “Ok ok, vậy thì xem thử..."
Bạn trai Lưu Khả cầm thực đơn, vừa liếc nhìn đã choáng. váng luôn:
"Đệch, cô điên à? Một đĩa ếch trâu những một nghìn sáu trăm chín mươi chín tệ? Đây là một đĩa?"
Anh bạn trai câm nín.
Lưu Khả cũng giật mình: "Hả? Đắt thế, gần bằng nửa tháng tiền lương của tôi!"
"Đúng vậy thưa anh, đây chỉ là suất nhỏ khoảng sáu con thôi. Với món ăn này, bất kể cách ăn hay trải nghiệm vị giác
đều sẽ khiến anh cảm thấy đáng giá!"
"Anh cũng thấy đó, khách ở mấy bàn kia đều gọi món này!"
Nhân viên phục vụ chỉ các vị khách đang dùng cơm bên cạnh.
Đúng là món ếch trâu này rất thích hợp.
Đám Lưu Khả xem giá suất lớn, những hai nghìn sáu trăm chín mươi tám tệ.
Đắt cắt cổi
Bọn họ vào đây chỉ mong chỉ phí khoảng một hai nghìn mà thôi.
"Hay là gọi suất nhỏ nếm thử nhé?" Lưu Khả thấy bàn bên đều ăn nên cũng thèm.
"Được, vậy thì gọi một suất nhé? Ha ha, không thành vấn đề!"
Dứt lời, bạn trai Lưu Khả gọi to: "Cho một suất ếch trâu nướng!"
Điều này chứng tỏ anh ta có điều kiện. Mà lúc này, bàn Trần Khiêm cũng lên món. Nhân viên phục vụ bưng đến hai bát mì chay.
"Ha ha, mẹ ơi, ăn hai bát canh mì chay kìa, thật mất mặt!"
“Trời ạ, gọi hai phần cơm rồi bảo người ta cho các người một đĩa khoai tây sợi xào cũng được mài”
Mấy cô gái bật cười.
“Thưa anh, xin dịch ra một chút ạ. Đây là suất lớn ếch trâu đặc sản chất lượng cao của anh! Để tôi đặt lên bàn cho. anh ạ!"
Lúc này, một nhân viên phục vụ cung kính mang một suất ếch trâu lên.
Vừa rồi đám Lưu Khả ở bàn bên cạnh còn che miệng cười Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt, nhưng lúc này nụ cười bỗng cứng đờ...
 
Chương 608:  Xảy ra chuyện lớn rồi


"Mẹ ơi, bọn họ ăn sang thế?" Lưu Khả rất ngạc nhiên. Lòng hư vinh bỗng biến mất tăm.
"Hừ, không có tiền còn làm màu cái gì, ăn sang như vậy làm chỉ?"
Lưu Khả mỉa mai. Hai cô gái khác bị vả mặt cũng mỉa mai theo. Thế nhưng Trần Khiêm ăn sang, còn là hai người gọi
món đắt, mà bàn bọn họ thì bốn người mới gọi một suất nhỏ.
Bởi vậy khi nhân vân phục vụ bưng món ăn lên không khỏi liếc nhìn bọn họ.
Vì Tô Tử Nguyệt khuyên giải nên Trần Khiêm không chấp nhặt với bọn họ.
Anh vừa ăn vừa trò chuyện
Tới khi ăn xong anh mới phát hiện bàn Lưu Khả bên cạnh đã đi cả rồi, rõ ràng là bọn họ không chấp nhận được: sự đối lập nên mau chóng ăn xong rồi vội vàng rời di.
"Chúng ta cũng đi thôi!"
Trần Khiêm sờ bụng.
Sau đó anh dân Tô Tử Nguyệt ra ngoài.
"À đúng rồi Tử Nguyệt, quần áo hồi trước tớ mua cho. cậu đâu? Sao cậu không mặc?"
Trần Khiêm mỉm cười nhìn Tô Tử Nguyệt. Trước đây anh mua cho Tô Tử Nguyệt không ít quần áo.
Tô Tử Nguyệt đỏ mặt cúi đầu: "Tớ ngại mặc đồ đẹp như vậy!
Trần Khiêm bật cười.
Cô ấy cũng giống mình, trước kia nghèo mình cảm thấy chỉ cần quần áo sạch sẽ là tốt rồi.
Còn bây giờ Trần Khiêm ăn mặc bình thường là vì không muốn rêu rao quá.
Nhưng so ra thì rõ ràng là Tử Nguyệt quá hà khắc với bản thân mình.
"Sợ gì chứt Phải rồi, ở đây có một cửa hàng xa xỉ, tớ dẫn cậu vào mua vài bộ quần áo đẹp!"
"Hả? Tớ không đi đâu, đắt lắm!"
Tô Tử Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy. "Không sao, đi nào, chúng ta có thẻ đen!" Trần Khiêm mỉm cười.
Tô Tử Nguyệt bị Trần Khiêm kéo vào trong.
"Anh Thiên, em muốn bộ này, đẹp thật đấy! Anh thấy em mặc có đẹp không?"
Lưu Khả cầm chiếc váy liền đặt trước người, ngượng ngùng khoa tay múa chân.
Bởi vì bộ váy này thật sự rất đẹp.
Cậu ấm nhà giàu được gọi là anh Thiên lật nhãn mác, suýt thì ném đi: "Mẹ kiếp, một cái váy liền mà hơn hai trăm nghìn lận, sao không đi ăn cướp ấy! Em yêu, đổi cái khác. đi..."
Anh Thiên sờ ví, khuyên nhủ.
"Vậy thì cái này, cái này thế nào?"
Lưu Khả lại hỏi.
Nhưng liếc nhìn thì thấy hơn mười nghìn, vẫn đắt quá.
Còn hai cô bạn thân thì chỉ cầm túi xách đứng một bên, dù sao các cô không có bạn trai như anh Thiên, mà tiền lương cũng không kham nổi mấy đồ hàng hiệu này.
Đi cùng hưởng ké còn được, chứ bảo anh Thiên mua cho mấy thứ này không khả thi chút nào!
Bên này đã chọn mười mấy bộ song anh Thiên chê đắt quá, vẫn chưa quyết định được.
Trong lúc Lưu Khả đang rầu rĩ.
“Trần Khiêm, mua quá nhiều quần áo rồi mà? Tớ không mặc hết đâu! Lại còn đắt nữa!"
Tô Tử Nguyệt kéo Trần Khiêm đang xách một túi quần áo.
Cô ấy nhìn mà xót đứt ruột
"Đắt gì chứ, người đẹp vì lụa mà!
Trần Khiêm thầm nghĩ Tử Nguyệt không cần phải sống khiêm tốn như vậy.
"Chà, chiếc váy liền này đẹp nè, còn rẻ nữa, mua đi!"
Trần Khiêm lại xem chiếc váy liền bên cạnh anh Thiên, chọn số đo, sau đó bảo nhân viên tư vấn bán hàng gói lại.
"Mẹ ơi, Tô Tử Nguyệt? Cô... Các người điên rồi sao?"
Lưu Khả nhìn thấy hai người, lại trông thấy hàng hiệu hai người xách trong tay thì lập tức ngây người.
Trần Khiêm xách ít nhất cũng phải mười mấy túi nhỉ?
“Trời đất, các ngươi có mua nổi một bộ không mà lấy nhiều như vậy? Làm bộ làm tịch cái gì? Lại muốn chụp ảnh đấy à?"
Hai cô nàng đồng nghiệp cũng châm chọc.
Bọn họ như bị giẫm phải đuôi, lòng tự trọng bị sỉ nhục nặng nề.
Trần Khiêm phớt lờ bọn họ, sau khi chọn xong lập tức. đến quầy thu ngân.
Đám Lưu Khả nhìn nhau rồi đi theo Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt.
"Chào anh, quần áo và túi xách hết tổng cộng ba trăm hai mươi nghìn. Xin hỏi anh?"
Nói thật là nhân viên thu ngân cũng sững sờ.
Chứ đừng nói chỉ tới đám Lưu Khả phía sau, ai nấy đều há hốc miệng.
"Quẹt thẻ!"
Trần Khiêm gõ vào thẻ đen trong tay.
Nhân viên thu ngân lập tức tỏ thái độ cung kính.
"Thưa anh, hôm nay anh tiêu tốn nhiều như vậy, cửa hàng chúng tôi sẽ tặng thêm cho anh ba bộ quần áo, mời anh chọn tiếp ba bội"
 
Chương 609


Nhân viên thu ngân cung kính nói.
"Không cần không cần nữa, mấy thứ này đắt quá, đắt quá Trần Khiêm ơi, tớ không cần đâu!"
Tô Tử Nguyệt lắc đầu như trống bỏi.
“Tớ không mặc nhiều đến vậy đâu, thật sự không cần!"
Cô ấy sợ hết hồn.
"Không mặc cũng chẳng sao, chọn thêm ba bộ đi. Ở nhà
trẻ có đồng nghiệp nào thân thiết với cậu thì cậu có thể tặng
cô ấy một bộ, xem như duy trì quan hệ!"
Trân Khiêm cười thản nhiên.
Anh nhận thấy có rất nhiều kẻ bắt nạt Tô Tử Nguyệt hiền lành.
Mà tấm thẻ này mình không tiêu thì phí, tháng nào cũng có khoản tiêu phí cố định ba trăm nghìn.
Tiêu tiền cho Tô Tử Nguyệt, Trần Khiêm cảm thấy rất đáng giá.
Có thể là do tình cảm dành cho Tô Tử Nguyệt đang xúi giục.
Trong khi đó, mấy đồng nghiệp nữ và Lưu Khả phía sau.
Nghe Trần Khiêm nói vậy, bọn họ càng thêm kinh ngạc.
Đặc biệt là hai cô nàng còn lại.
"Wow, bạn trai Tử Nguyệt giàu ghê, anh ấy tên là Trần Khiêm đúng không? Tên của cậu Trần rất hay, ngoại hình cũng đẹp trail"
Hai cô gái bỗng đi tới khen lấy khen để.
Lẽ nào đến giờ bọn họ còn chưa rõ ai có thực lực hơn sao?
"Hả? Lệ Lệ Văn Văn, cảm ơn các cô, Trần Khiêm... Cậu ấy không phải..."
Tô Tử Nguyệt muốn nói Trần Khiêm không phải bạn trai của cô ấy.
Trần Khiêm tiếp lời: "Tôi là anh trai kết nghĩa của cô ấy! Hơn nữa tôi cũng không đẹp trai, các cô cũng thấy tôi ăn mặc low nè!"
"Ha ha, cậu Trần thật biết nói đùa!"
Hai cô gái le lưỡi xấu hổ.
Trong lòng thầm nghĩ, hừ, anh kết nghĩa? Tô Tử Nguyệt có thể là bạn gái của người ta đó!
Nhưng điều này không ảnh hưởng tới địa vị của Tô Tử Nguyệt trong lòng bọn họ.
Dù sao người ta cũng có chỗ dựa giàu kếch xù!
"Tử Nguyệt, cậu Trần mua cho cô nhiều quần áo thế này, còn bảo cô có thể tặng cho đồng nghiệp thân thiết. Tử Nguyệt, cô có nhớ không, ngày đầu tiên cô đi làm ở nhà trẻ, tôi còn cười với cô đó!"
Một cô gái nói
"Đúng vậy, Tử Nguyệt, cô không biết căn tin của trường mình ở đâu, là tôi chỉ cho cô đó. Cô quên rồi sao?"
Một cô gái khác lên tiếng.
“Tôi nhớ mà!"
Tô Tử Nguyệt gật đầu.
"Hừ, Tô Tử Nguyệt, thật không ngờ anh kết nghĩa của cô lại giàu như vậy. Anh ta mua cho cô nhiều quần áo thế này. thì cô cứ cầm đi. Mà này, tôi nói cho cô biết nhé, tôi nhìn thấy chiếc váy liền đó trước, cô muốn tặng đồng nghiệp thì phải tặng nó cho tôi."
Lưu Khả vô cùng ghen ty.
"Hừ, Lưu Khả, cô đúng là đồ mặt dày. Bình thường cô hay bắt nạt Tử Nguyệt, bây giờ lại đòi Tử Nguyệt tặng đồ cho. cô. Cô cho răng mình là cái thá gì?"
Hai cô gái mắng Lưu Khả.
"Mẹ nó, các cô?"
Lưu Khả trợn trừng mắt.
"Được rồi Tử Nguyệt, nếu trước đây hai đồng nghiệp này từng đối xử tốt với cậu thì cậu có thể chọn quần áo tặng cho họ. Tớ tin rắng sau này có việc gì các cậu sẽ giúp đỡ lẫn nhau. Đi thôi, tớ tiện đường đưa các cậu về trường!"
Trần Khiêm liếc nhìn Lưu Khả rồi mỉm cười.
"AI Cảm ơn cậu Trần, sau này chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ lẫn nhau, đúng không Tử Nguyệt?"
Hai cô gái vô cùng vui vẻ.
Mọi người ra khỏi cửa hàng.
Khi tới bãi đỗ xe, chuẩn bị lên xe, hai cô gái kia lại kinh ngạc lần nữa.
"Ôi chao, Benz GI Tử Nguyệt, đây là xe của anh cậu à? Trời ơi!"
Sau khi chỉnh cô nàng Lưu Khả kiêu căng một trận.
Chiều hôm đó, Trân Khiêm cầm miếng ngọc bội của Tô 'Tử Nguyệt, chuẩn bị về huyện Bình An tìm Lý Chấn Quốc nhờ ông ấy giúp điều tra chuyện này.
Và tạm biệt Tân Nhã trong bệnh viện nữa.
Sau đó anh lái xe về huyện Bình An.
Nhưng sau khi vào trong huyện, đường cái bị phong tỏa, còn chăng dây cảnh giới.
Cảnh sát cùng với rất nhiều công nhân và lãnh đạo đều tập trung ở đây.
Trần Khiêm hạ cửa sổ xe, tháo kính mắt, tò mò nhìn phía trước, mời mấy công nhân bên đường thuốc lá rồi hỏi thăm tình hình.
Mấy công nhân thấy Trần Khiêm lễ phép, bèn nói rõ tình hình:
"Người anh em à, phía trước không đi được đâu, xảy ra chuyện lớn rồi!"
 
Chương 610: "Chuyện lớn gì thế?"


"Chuyện lớn gì thế?"
Trần Khiêm sửng sốt.
"Vốn dĩ một năm trước Phòng Kêu gọi đầu tư cho đấu thầu một một công trình xây dựng ở đây, nhưng cuối cùng nhà đầu tư dùng vật liệu không đạt yêu cầu, dẫn đến khu công trình sập, hơn sáu mươi công nhân bị thương nặng, số người bị thương lên tới hàng trăm người! May là không có ai mất mạng!"
"Nghe nói đêm qua nhà đầu tư đã chạy trốn sạch, người của Phòng Kêu gọi đầu tư bị liên lụy, mười mấy người bị cách chức chờ xử lý, trong đó có trưởng phòng Khương."
Đám công nhân kể lại.
Trần Khiêm nhớ rõ chú Khương là trưởng phòng Phòng Kêu gọi đầu tư, ông ta cũng bị cách chức rồi ư?
Anh ngẫm nghĩ giây lát rồi hỏi: "Dù vậy cũng đâu đến nỗi phải chạy trốn? Không xảy ra tai nạn chết người thì bồi thường không được sao? Hơn nữa, trách nhiệm chính cũng đâu phải Phòng Kêu gọi đầu tư?"
"Khụ khụ, nhà đầu tư hết tiền từ lâu rồi, nghe đồn hết từ nửa năm trước cơ. Chúng tôi không biết tìm ai, đành kéo nhau đến đây đòi tiền công. Về phần Phòng Kêu gọi đầu tư, ha ha, dù sao cũng phải có người đứng ra chịu trách nhiệm đúng không? Hơn nữa, bây giờ là thời điểm quan trọng, một tập đoàn lớn đang đầu tư và phát triển huyện Bình An. Kết quả là huyện Bình An lại xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn lãnh đạo sẽ nổi giận. Ảnh hưởng quá tệ mài"
Trần Khiêm vừa nghe đã hiểu.
Chịu thôi, mình không nhúng tay vào chuyện này được.
Anh bày tỏ sự thông cảm. Sau đó lái xe đi đường vòng.
Trên đường, Lý Chấn Quốc gửi tin nhắn wechat cho Trần Khiêm nói về sự kiện tòa nhà sập này, đúng là hi hữu!
Vừa hay Trần Khiêm cũng nói với Lý Chấn Quốc rằng muốn nhờ ông ấy tìm giúp một bậc thầy giám định ngọc.
Dù sao thì ông ấy cũng quen biết nhiều người hơn mình. Sau khi về khách sạn đã thuê.
Trần Khiêm tăm xong, đang định ra ngoài tìm chỗ ăn tối. Thì ba gọi điện đến.
"Ba?"
Trần Khiêm lên tiếng.
"Con trai à, nơi chúng ta đầu tư xảy ra một việc, nghe nói tòa nhà sập rồi?"
"Vâng, đúng vậy. Nhưng không phải công trình tập đoàn của con tham dự”
Trần Khiêm thầm nghĩ ba mình năm bắt tin tức nhanh nhạy thật đấy.
"Ừ ừ, ba biết không phải tập đoàn của con, ba muốn nói là chú Khương của con bị cách chức, con thử xem có thể giúp đỡ nhà họ một chút hay không?"
Ba Trần Khiêm nói.
"Gì ạ? Chẳng phải con đã nói với ba răng chú Khương đã quên tình bạn với ba từ lâu rồi sao? Sao ba còn bảo con giúp. chú ấy?"
Nghe ba nói xong, Trần Khiêm hết sức bực bội.
Bởi vì trước đây anh nói chuyện với ba qua điện thoại.
Ba anh nhäc đến nhà họ Khương rất nhiều lần, ý là nếu nhà họ gặp khó khăn thì phải giúp đỡ.
Nếu không thì tại sao Trần Khiêm lúc nào cũng phải muối mặt giúp đỡ Khương Nhiên Nhiên mỗi lần cô ta gặp chuyện, trong khi lần nào gặp mình cô ta cũng tỏ vẻ khinh thường.
Còn không phải vì ba anh nhắc đi nhắc lại nhiều lần sao.
Tuy nhiên, lần trước đến nhà họ Khương, Trần Khiêm vô cùng thất vọng, đương nhiên anh cũng nói lại với ba.
Lần này nhà họ Khương xảy ra chuyện, trên đường đi Trần Khiêm đã biết chuyện này rồi nhưng anh không định
quan tâm.
Dù sao ý của chú Khương là sau này nếu không có việc gì thì ít đến tìm bọn họ thôi.
Cho nên Trần Khiêm làm lơ.
"Haiz, có một số chuyện không thể nói rõ trong một hai câu được. Con gặp dì Đường chưa?”
Ba anh bỗng nói sang chuyện khác.
Trần Khiêm lập tức nhíu mày: "Gặp rồi ạ! Sao vậy ba?"
"Khụ khụ, trước kia ba từng làm chuyện có lỗi với chú Khương của con, vì vậy ba vẫn luôn tự trách. Nói chung là con đừng để bụng nhà họ đối xử với chúng ta thế nào, giúp được thì cứ giúp nhé. Haiz!"
Ba anh thở dài.
"Mẹ kiếp!"
Trần Khiêm kinh hãi.
Lễ nào ba và dì Đường từng dan díu?
Căm sừng chú Khương?
"Ba, rốt cuộc là chuyện gì? Còn nữa, người phụ nữ tên
Mộng Hân mà ba bảo con tìm kiếm lại là sao nữa? Dì Đường và vị Mộng Hân kia có phải là người phụ nữ của ba không?"
Trần Khiêm bỗng cảm thấy nhức đầu.
"Khụ khụ, thắng ranh, con nói nhăng nói cuội gì thế? Nói chung là giữa ba và hai người họ không phải loại quan hệ như con nghĩ đâu. Tóm lại, nếu con có thể giúp đỡ nhà họ Khương và dì Đường thì con nhất định phải giúp, coi như ba nợ con trả. Còn nữa, cố gắng tìm Mộng Hân nhé. Mẹ con tới rồi, nói đến đây thôi, vậy nhé!"
 
Chương 611: Sao lại là cậu ta!


Ba anh nói xong lập tức cúp máy.
Trần Khiêm cầm điện thoại một lúc lâu, mãi vẫn chưa bình tĩnh lại.
Chuyện gì thế này!
Thậm chí Trần Khiêm đã nảy sinh ý định gọi điện cho mẹ, anh rất áy náy vì giúp ba giấu mẹ chuyện này.
Haiz! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn từ bỏ ý định, tin ba một lần vậy!
Trần Khiêm xem giờ, mới có năm rưỡi.
Anh gãi đầu, không còn cách nào khác, mình đành phải đến nhà chú Khương một chuyến.
Anh xuống lầu, lái xe đến thẳng nhà họ Khương.
Sau khi tới nơi.
Hôm nay có không ít người tới thăm nhà họ Khương.
Bởi vì phải chịu trách nhiệm, bị cách chức mà chú Khương suy sụp, ốm liệt giường, đang nằm bất tỉnh trên sofa truyền nước!
Còn khách tới thăm thì ngồi bên cạnh nói chuyện cùng ông ta.
"Lão Khương à, được rồi, chuyện đã rồi ông đừng buồn bực nữa. Lãnh đạo huyện bất mãn vì ảnh hưởng quá nghiêm trọng nên mới cách chức ông, nói không chừng đợi một thời gian nữa sẽ phục chức cho ông!"
"Đúng đó. Hơn nữa, chẳng phải Đường Lan vẫn đang làm việc trong ngân hàng sao? Vả lại, Nhiên Nhiên đã lớn
rồi, chắc hẳn phương diện kinh tế không có vấn đề gì!"
"Cảm ơn lão Lý lão Triệu, tối nay các ông ở lại ăn cơm cùng gia đình tôi nhé?”
Khương Vệ Đông thều thào nói.
"Thôi khỏi, chúng tôi không ăn cơm đâu, tới thăm ông một lát thôi, bây giờ phải về luôn đây!"
Hai người đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Lão Lý lão Triệu, các ông nói xem lão Khương nhà chúng tôi thật sự không còn cách nào khác sao? Các ông quan hệ rộng, nhất định phải nghĩ cách giúp lão Khương nhà chúng tôi!"
Cả hai đều lắc đầu bất đắc dĩ, tỏ ý bó tay hết cách.
"Dì Lan, dì đừng lo lắng. Trước khi cháu tới đây, ba cháu đã nhắc tới chuyện của chú Khương..."
Tất nhiên là Lâm Đông cũng có mặt. Lúc này anh ta lên tiếng.
Lâm Đông vừa dứt lời, Khương Vệ Đông và Khương Nhiên Nhiên đang khóc bên cạnh đều nhìn về phía anh ta.
Lâm Đông thầm nghĩ, hừ, đến lúc quan trọng vẫn phải trông cậy vào mình đúng không?
Khương Vệ Đông kéo tay Lâm Đông: "Tiểu Đông, ba cháu có nói gì không?”
"Ba cháu nói răng chuyện của chú Khương nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bởi vì không phải trách nhiệm của chú, chỉ cần chú có thể kêu gọi nhà đầu tư mới để bù lại khoản thiếu hụt, sắp xếp ổn thỏa cho công nhân bị thương. và các công nhân khác là được. Dù sao tiền người ta kiếm được cũng là tiền mồ hôi nước mắt!"
Lâm Đông mỉm cười.
Nói thẳng ra là tìm nguồn tài chính mới.
“Haiz! Nhưng mà bây giờ công trình thành bã đậu rồi, không khéo những tòa nhà đã xây xong cũng phải tháo dỡ, ai lại đồng ý tiếp nhận chứ. Hơn nữa, nguồn vốn bổ sung trong đó không được trích ra từ huyện mình, huyện mình không thể bỏ ra một số tiền lớn như vậy được!"
Khương Vệ Đông läc đầu.
Ông ta từng nghĩ tới cách này rồi.
Reng reng!
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Khương Vệ Đông tưởng đồng nghiệp hoặc lãnh đạo tới, vội bảo Đường Lan đỡ mình dậy: "Nhiên Nhiên, mau ra mở cửa đón khách!"
"Vâng!"
Khương Nhiên Nhiên gật đầu, đi mở cửa.
"Trần Khiêm?”
Dễ nhận thấy cô ta rất ngạc nhiên khi trông thấy Trần Khiêm.
"Hả? Sao lại là cậu ta!"
Đường Lan không khỏi thất vọng.
Khương Vệ Đông cũng lắc đầu ngán ngẩm. Lại bảo Đường Lan đỡ mình năm xuống.
Rõ ràng là ông ta tưởng khách quý tới, nhưng người tới lại là Trần Khiêm, sự chênh lệch này hơi lớn
 
Chương 612: Anh lái xe Benz G đó!


"Chú Khương, dì Đường, cháu đến thăm mọi người ạI!" Trần Khiêm xách một túi đồ, mỉm cười chào hỏi.
Anh định đặt đồ xuống.
Nhưng Đường Lan chỉ thoáng nhìn anh mà không nói gì.
Khương Vệ Đông nằm trên giường cũng chẳng thèm liếc mắt.
Khương Nhiên Nhiên ở bên cạnh rất lúng túng khi thấy Trần Khiêm bị ngó lơ, bởi vì cô ta biết có thể là Trần Khiêm rất giỏi ở Kim Lăng.
Anh lái xe Benz G đó!
Hôm ấy Trần Khiêm còn đích thân đưa mình ra bến xe.
Nói thật lòng, cô ta khá là cảm kích Trần Khiêm.
Tuy nhiên, Khương Nhiên Nhiên chưa kể chuyện ngày hôm đó cho ba mình, bởi vì cô ta vừa về thì ba đã đã xảy ra
chuyện, bỗng cảm thấy như trời sập vậy.
Làm gì còn lòng dạ nào mà kể lại chuyến đi chơi vui vẻ chứ.
Vì thế, cô ta đi tới đỡ đồ trong tay Trần Khiêm rồi đặt lên bàn giúp anh.
"Trần Khiêm, cảm ơn cậu đã tới thăm ba tôi!" Khương Nhiên Nhiên nói.
Lâm Đông Đồng nhíu mày nhìn Trần Khiêm bằng ánh mắt thù địch.
Trần Khiêm không biết phải nói gì, đành tìm chỗ ngồi xuống nghe bọn họ nói chuyện.
Về thái độ của Khương Vệ Đông, Trần Khiêm đã chuẩn bị tâm lý rồi.
"Haiz, nguồn vốn nguồn vốn, bây giờ biết đi đâu kêu gọi nguồn vốn tiếp nhận tòa nhà này?”
Khương Vệ Đông rầu rĩ than thở.
"Chú Khương, chẳng hay chú đã tìm tập đoàn Mộng. Tưởng Kim Lăng hay chưa? Bọn họ sắp đầu tư vào huyện Bình An chúng ta mười tỷ, chú đã tìm họ kêu gọi đầu tư dự. án này chưa?"
"Đương nhiên chú tìm rồi. Nói thật là chú có quen biết vài vị giám đốc ở đó, trước đây quan hệ rất tốt, nhưng bây giờ không gặp được, không ai muốn nhận."
Khương Vệ Đông lắc đầu khổ sở.
"Nhưng bây giờ mọi hi vọng đều gửi găm vào họ, bởi vì đối với tập đoàn Mộng Tưởng, khoản tiền này không nhằm nhò gì. Cho nên chỉ cần bọn họ gật đầu thì có thể giải quyết chuyện này, ba cháu nói vậy đó!"
Lâm Đông thấy hiện giờ mình là trung tâm, bèn thoải mái nói ra.
"Tiểu Đông, cháu phải nhờ ba để ý chuyện này thêm nhé. Chú và dì Đường của cháu, cả Nhiên Nhiên nữa, sẽ nhớ ơn này suốt đời."
"Chú Khương cứ yên tâm, ba cháu sẽ cố gắng thuyết phục tập đoàn Mộng Tưởng giúp chú."
Nhưng trong lòng anh ta lại nghĩ. XI, ba tôi chẳng thèm lòng biết ơn này đâu.
Nếu không phải vì theo đuổi cô con gái Khương Nhiên Nhiên của chú thì tôi cũng chẳng muốn phí lời ở đây.
Có điều ngoài mặt anh ta vẫn tỏ thái độ thỏa đáng.
"Được được được, có câu nói này của Tiểu Đông thì chú yên tâm rồi. Tối nay Tiểu Đông đừng đi, ở lại ăn cơm nhé. Các bạn của Nhiên Nhiên nữa, đều ở lại dùng cơm đi. Chú
bảo dì Đường nấu cơm!"
Cuối cùng säc mặt Khương Vệ Đông cũng tươi tỉnh hơn không ít.
"Được, tôi thu dọn cái đã. Haiz, nhưng không có nhiều món, tôi phải đi mua thêm! Tôi còn phải làm gà vịt thịt cá, không phân thân ra được!"
Đường Lan sốt ruột.
Lúc này, liếc thấy Trần Khiêm ngồi im trong góc uống nước, bà ta hơi tức giận:
"Trần Khiêm, cậu ở đây cũng rảnh rỗi, tôi viết thực đơn rồi cậu đi siêu thị bên ngoài cửa khu mua thức ăn về cho. tôi!"
"Cháu?"
Trần Khiêm giật mình.
Bà ta sai mình như người hầu kìa.
Haiz, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì ở đây phải nhìn säc mặt đám người Khương Vệ Đông, Trần Khiêm cũng thấy khó chịu.
Đúng lúc mình xuống lầu gọi điện cho Lý Trần Quốc, bảo ông ấy tiếp nhận tòa nhà.
Vậy thì xem như đã hoàn thành nhiệm vụ ba giao cho. rồi.
Cho nên anh đồng ý.
Nếu không phải ba dặn dò thì anh chẳng thèm quan tâm!
Anh không phải loại người la liếm kẻ khác! Ha hat "Trần Khiêm, tôi đi với cậu!"
Khương Nhiên Nhiên thấy Trần Khiêm xách làn ra ngoài bèn nói.
"Nhiên Nhiên, con đi làm gì? Con không biết phân biệt ai quan trọng ai không quan trọng sao? Mau đến mời Tiểu Đông uống nước đi!"
Nghe vậy, Khương Vệ Đông cuống lên.
Đường Lan cũng phát hiện điểm bất thường
 
Chương 613: "Vậy cháu đã tìm việc chưa?”


Con gái bị làm sao mà hình như từ lúc Trần Khiêm vào nhà đến giờ, giọng điệu nói chuyện với Trần Khiêm có vẻ khác xưa?
Người nhà họ Trần chẳng ai tốt đẹp cả!
Đường Lan véo Khương Nhiên Nhiên, bảo cô ta tiếp chuyện Lâm Đông.
Sau khi xuống lầu, Trần Khiêm lập tức gọi điện cho Lý Chấn Quốc.
Nói sơ qua về chuyện này.
Đương nhiên Lý Chấn Quốc không có ý kiến, lập tức sắp xếp.
Sau đó Trần Khiêm mới bất đắc dĩ đi siêu thị mua đồ ăn. Khi anh trở lại.
Phát hiện nhà họ Khương đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
"Chúc mừng chú Khương!" "Phải đó, không ngờ tập đoàn Mộng Tưởng lại đồng ý tiếp nhận tòa nhà, lại còn đầu tư toàn bộ. Chú cũng không ngờ!"
Khương Vệ Đông không truyền nước biển nữa, sắc mặt đã khôi phục như thường.
Ông ta cầm chiếc điện thoại trong tay như nâng niu báu vật.
"Nào nào, hôm nay mọi người nhất phải uống với chú một ly! Đặc biệt là Tiểu Đông!"
Khương Vệ Đông nói.
Ông ta cảm thấy trong chuyện này không thể thiếu sự giúp đỡ của ba Lâm Đông.
Có lẽ cũng nhờ người quen của mình giúp đỡ.
Nói chung là vừa rồi cấp trên gọi điện tới, bảo răng sẽ phục chức cho mình và giải quyết chuyện này.
Sau đó gom đủ tiền là có thể dẹp yên mọi chuyện. Làm sao ông ta có thể không vui cho được.
Thậm chí nhìn Lâm Đông và Khương Nhiên Nhiên. Khương Vệ Đông bỗng nảy sinh ý nghĩ khác thường. “Nhiên Nhiên, ba nói với con..."
“Trần Khiêm, cậu ăn đi!"
Ông ta đang định nói thì lại trông thấy con gái gắp thức ăn cho Trần Khiêm.
Tròng mắt Khương Vệ Đông như sắp rớt ra ngoài: "Nhiên Nhiên, con làm gì thế? Trần Khiêm có tay, cậu ta không biết tự gắp đồ ăn chắc?"
Khương Nhiên Nhiên đáp: "Ba, ba không biết đâu, Trần Khiêm...
Lâm Đông dữ dẫn trừng Trần Khiêm, sau đó bỗng thốt lên: "Haiz, chú Khương, có lẽ chú không biết Trần Khiêm nay đã khác xưa."
Cùng là nói ra, nhưng đương nhiên anh ta phải tự nói ra.
"Gì mà nay đã khác xưa?" Dì đường lại bưng một đĩa thức ăn lên.
"Ha ha, Trần Khiêm trúng xổ số, còn mua cho mình một chiếc xe Benz G500 rất ngầu! Đương nhiên Nhiên Nhiên sẽ đối tốt với cậu ra!"
Giọng nói chua lòm.
"Mẹ ơi..."
Nghe vậy, cả nam lẫn nữ trên bàn cơm ai nấy đều ngạc nhiên.
"Cậu trúng bao nhiêu?” Dì Đường hỏi. Trần Khiêm không biết phải trả lời thế nào.
Lúc ấy anh lừa Khương Nhiên Nhiên là trúng xổ số để che giấu thân phận, bây giờ đành phải lấp liếm.
"Cháu mua Benz G rồi!" Trần Khiêm trả lời.
"Gì cơ? Trúng xổ số mua Ben G, ôi mẹ ơi cậu trúng hai triệu?"
Mọi người đều kinh ngạc.
Trần Khiêm chỉ im lặng không lên tiếng.
Kengl!
Đột nhiên Khương Vệ Đông đanh mặt quăng đũa.
“Càn rỡ! Đúng là đồ ngu!"
Khương Vệ Đông răn dạy: "Trần Khiêm, người khác có thể khoe khoang nhưng cháu không tự biết hoàn cảnh của mình sao, cháu khoe khoang cái gì? Còn mua xe Benz, có hai triệu này cháu làm gì chả được!"
Khương Vệ Đông lắc đầu.
Lâm Đông vui sướng vì trả đũa thành công. Anh ta mỉm cười: "Đúng vậy, chú Khương, chú nghĩ mà xem, một chiếc. xe hai triệu, nếu bỏ ra một triệu lo lót thì chú Khương có thể sắp xếp cho Trần Khiêm một công việc văn phòng. Nhưng bây giờ thì, ha ha, Trần Khiêm biết ăn chơi trác táng, ganh đua với con nhà giàu rồi!"
"Đúng vậy, vẫn là Tiểu Đông hiểu chuyện. Trần Khiêm, chú hỏi cháu, cháu đã mua nhà ở huyện Bình An hay chưa?”
Trần Khiêm lắc đầu.
"Vậy cháu đã tìm việc chưa?”
Trần Khiêm vẫn lắc đầu.
"Haiz, chưa từng thấy ai thiếu đầu óc như cháu. Thế này nhé, nhân lúc xe mới mua không lâu, cháu mau bán đi, sau đó tích góp lấy một triệu tám, số tiền còn lại thì mua một căn nhà, chú còn có thể sắp xếp cho cháu một công việc có đủ năm loại bảo hiểm. Đốt tiền gì chứ, ngoan ngoãn tìm một nơi làm việc đi thôi!"
"Đúng rồi, còn có một việc nữa..."
Khương Vệ Đông uống rượu, sau đó nhìn Trần Khiêm.
 
Chương 614: Chúng tôi muốn bán chiếc xe này


"Vốn dĩ với điều kiện của cháu thì không đủ, giờ chỉ cần cháu bán xe đi, sau đó mua một căn nhà ở huyện Bình An, chú sẽ sắp xếp cho cháu một công việc bàn giấy, có bảo hiểm cho nhân viên thì cuộc sống của cháu coi như là ổn định rồi!"
"Chị gái một cấp dưới cũ của chú lớn hơn cháu khoảng ba tuổi, cô bé đấy còn chưa lấy chồng, đợi sau khi cháu mua sảm hết đồ đạc, chú sẽ đứng ra làm bà mối, giúp cháu lấy một cô vợ về mà ấm chăn!"
Khương Vệ Đông nói.
Trần Khiêm câm nín, chỉ cần mình đưa tiền cho. ông ta là có đãi ngộ tốt như vậy hả?
Lúc này Khương Nhiên Nhiên ngạc nhiên hỏi lại: "Ba, người mà ba nói không phải là chị gái làm việc dưới nhà đấy chứ? Chị ta... Không phải não chị ta có vấn đề sao?"
"Người ngốc thì có làm sao? Hiện tại muốn cưới vợ mà dễ à, con cũng không nhìn lại Trần Khiêm xem nó có cái gì, với điều kiện như nó, ba còn không chắc người ta có đồng ý hay không đâu!"
Khương Vệ Đông lãnh đạm nói.
"Ừm... chuyện này không nhọc chú Khương phải suy nghĩ hộ cháu đâu."
Trần Khiêm tức đến mặt đen như đáy nồi.
Nhưng anh nhớ lại lời ba mình dặn liền cố mà nhịn xuống.
Nhưng Khương Vệ Đông vẫn chưa chịu thôi.
Chờ cơm nước xong, Khương Vệ Đông thay Trần Khiêm liên lạc một khu phố mua bán xe cũ, bảo Trần Khiêm nhanh nhanh mang xe đi bán, lấy được tiền thì một nửa đem quyên một nửa mua nhà, ông ta cũng nhân đó mà tìm cho Trần Khiêm một công việc biên chế.
Ít nhất cũng được coi là nửa nhân viên nhà nước.
Trần Khiêm chắc chăn là không muốn rồi.
Thậm chí còn muốn nói thẳng thân phận của mình ra, vả bốp bốp bốp vào bản mặt bọn họ.
Thế nhưng lại nghĩ đến lời ông già dặn dò, dù sao trước đây ông ấy và dì Đường cũng đã làm ra chuyện không phải với chú Khương.
Mặc dù anh không biết cụ thể đó là chuyện gì.
Cho nên Trần Khiêm cũng không tiện mà đưa ra bình luận.
Anh chỉ nghĩ nhanh chóng hoàn thành chuyện mà ba giao cho, sau đó anh cũng không nhảy vào cái vũng nước đục này nữa.
Dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì tới mình, thế nên anh liền đồng ý ngay.
"Được, vậy gọi Lâm Đông đi với cháu đi, Lâm Đông nó biết nhiều, miễn cho cháu ra đường bị người khác coi thành đứa ngốc mà lừa còn bản thân vẫn không biết gì!"
Vừa ăn cơm xong, Khương Vệ Đông đã nói ngay với Trần Khiêm.
Nếu không phải ý của Lâm Đông là để Trần Khiêm quyên tiền, ông ta thật sự không muốn tìm việc giúp cậu ta, dù có là một công việc công chức quèn đi chăng nữa.
Cùng lắm là đợi sau khi cậu ta quyên tiền, ông ta tìm bừa một công ty nào đó cho cậu ta làm một chân chạy việc, lương một tháng hai ba nghìn tệ, có việc làm cả đời cũng coi như không làm cậu ta thất vọng rồi
Đương nhiên Lâm Đông đồng ý đi cùng với Trần Khiêm.
"Hừ, đối xử như thằng ngốc? Thằng ngu như nó mà không bị lừa sạch mới là lạ!"
Mục đích của Lâm Đông rất rõ ràng, nhờ tay Khương Vệ Đông lấy hết tất cả tiền của Trần Khiêm, xe cũng lừa bán luôn, xem xem sau này thằng ngu đấy lấy cái gì ra để khoe khoang với thiên hạ?
Không ngờ rằng Trần Khiêm chỉ vì có một công việc thấp hèn mà đồng ý hết tất cả các yêu cầu, ha hat
Trần Khiêm sao lại không biết mấy toan tính bẩn thỉu trong lòng Lâm Đông và chú Khương cơ chứ.
Chỉ là anh muốn dùng cách này để kết thúc mọi chuyện mà thôi, miễn cho sau này phải dây dưa lằng nhằng.
Nếu ba lại bảo anh giúp ông ta một lần nữa, anh cũng có lý do mà từ chối.
Vì vậy Lâm Đông, Khương Nhiên Nhiên, còn có mấy người bạn học thân thiết của Khương Nhiên
Nhiên, tất cả đều cùng đi đến khu phố bán xe cũ.
"Ông chủ, mau tới đây, chúng tôi muốn bán chiếc xe này!"
Lâm Đông vui vẻ hét lên.
"Đến rồi đây! Ồ, là dòng Mescedes-Benz G5001”
Một người trẻ tuổi từ trong tiệm đi ra, thấy chiếc Mescedes-Benz G500 đỗ ngoài cửa không khỏi sửng sốt.
Lâm Đông rút một điếu thuốc ra mời, muốn mời ông chủ ra một góc nói chuyện.
Ý muốn ép thấp giá xe của Trần Khiêm xuống.
Không ngờ Trần Khiêm lại nhìn ông chủ tiệm xe cũ rồi cười tươi nói: "Lý Tiếu?"
 
Chương 615: Trần Khiêm cậu bị điên à


Ông chủ tiệm giật phắt đầu lên, ánh mắt chạm vào Trần Khiêm liền ngẩn cả người.
Anh ta vỗ bộp một cái vào đùi mình, kêu lên: "Ôi đệch, Trần Khiêm?"
Trên mặt viết mấy chữ ngạc nhiên thật lớn, anh ta đi tới gần Trần Khiêm.
Lý Tiếu, hàng xóm đồng thời là bạn chơi từ nhỏ của Trần Khiêm, là anh em chí cốt của Trần Khiêm, lớn hơn Trần Khiêm nửa tuổi, hai người từ nhỏ đã chơi cùng nhau. Hơn nữa còn có ơn với Trần Khiêm.
Thành tích học tập của hai người khi còn bé đều thuộc top đầu của cả khóa.
Chỉ là sau này xảy ra một việc, sau khi anh ấy học hết cấp hai thì nghỉ học, theo chân người khác
học nghề sửa chữa cơ khí. Không ngờ mới mấ năm trôi qua đã làm nên sự nghiệp, giờ trở thành ông chủ của một tiệm buôn bán xe ô tô cũ.
Bởi vì Trần Khiêm học đại học ở tỉnh ngoài, cũng không hay về nhà, cho nên hai năm qua hai người cũng ít liên lạc.
Thế nhưng đã là anh em chơi chung từ nhỏ, mọi người đều rõ mà, cho dù là ba năm năm không gặp nhau, chỉ cần gặp lại thì tình cảm vẫn thân thiết như lúc nhỏ vậy.
"Trở về từ lúc nào vậy, sao lại không gọi điện cho tớ?"
Lý Tiếu đấm một cú thật mạnh vào ngực Trần Khiêm.
"Tớ mới về được ít hôm thôi, không về nhà cũ, hiện tại đang ở trên thị trấn!" Trần Khiêm cũng vui vẻ cười nói.
"Lý Tiếu, có khách đến thì phải tiếp đón người ta chứ, anh đứng đó làm gì đấy hả?"
Lúc này, thêm một cô gái đi ra từ trong cửa hàng, quần áo hợp thời trang, nhìn qua thì không lớn hơn Trần Khiêm là bao.
Đương nhiên Trần Khiêm có quen cô gái này, trước đây cùng học cấp hai với bọn họ, lúc đó còn là người yêu của Lý Tiếu nữa.
Gia đình mở một cái siêu thị trên trấn, cũng có điều kiện. Không ngờ là quan hệ của hai người còn kéo
dài đến giờ.
"Ha ha, người anh em của anh, Trần Khiêm, em quen cậu ấy đó Tô Đình!"
Lý Tiếu cười nói: "Tô Đình giờ là vợ chưa cưới của tớ rồi, bọn tớ mới đính hôn ba tháng trước!"
"À, là Trần Khiêm sao, tôi còn tưởng là ai nữa cơ, anh nhanh lên tiếp đón khách khứa đi!"
Tô Đình nhìn thấy Trần Khiêm chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua anh, sau đó xoay người rời đi.
Đương nhiên cô ấy không tỏ ý khinh thường gì, chỉ là trong mắt ẩn chứa sự oán trách.
Trần Khiêm chỉ là xấu hổ cười.
"Này này ông chủ, chúng tôi đứng đây cả nửa ngày rồi đấy, các anh đã trò chuyện xong chưa vậy!"
Lâm Đông nói rằng: "Chúng tôi muốn bán xe!"
Lâm Đông nghĩ thầm, sao lại không đúng lúc như vậy, hóa ra là bạn thân của Trần Khiêm, vậy mình làm sao cho thằng đó một vố được đây!
"Ồ, ai muốn bán xe vậy? Cậu hai à, cậu muốn bán xe sao?"
Lý Tiếu cười nói.
"Ha ha, tôi chỉ là đi theo giúp đỡ thôi, đây là của Trần Khiêm, đi được một thời gian rồi, bán cho anh giá một triệu nhân dân tệ!"
Lâm Đông nói.
Đồng thời nhìn về phía Trần Khiêm: "Trần Khiêm, ông chủ là bạn thân của cậu, sao cậu có thể không biết xấu hổ mà bán đắt cho bạn mình chứ? Kiếm chút tiền là được rồi!"
Không chờ Trần Khiêm nói lời nào anh ta đã cướp lời.
Lý Tiếu sửng sốt: "Trần Khiêm, xe này của cậu hả?"
"Ừ, sau này tớ sẽ giải thích rõ ràng với cậu, chiếc xe này bán cho cậu là lựa chọn tốt nhất rồi!"
Trần Khiêm cười nói.
Lý Tiếu gật đầu, anh ấy đi một vòng xung quanh chiếc xe, còn mở nắp động cơ lên xem xét: "Xe này mua cũng khoảng hơn hai triệu nhỉ, hơn nữa sử dụng chưa tới một tháng, Trần Khiêm sao cậu lại muốn bán vậy? Hơn nữa chỉ bán đi với giá một triệu tệ? Thằng nhãi này có quan hệ gì với cậu thế?"
Lý Tiếu nhìn dáng vẻ lanh chanh chen mồm nói cái gì mà bán giá một triệu tệ của Lâm Đông, anh ấy liền nhìn Lâm Đông bằng ánh mắt không mấy thiện ý.
"Cậu ta bán xe là vì sốt ruột chuyện mua nhà, cưới vợ, tìm việc làm. Chỉ cần anh đưa tiền ra đây, tôi và chú Khương ngay lập tức có thể sắp xếp xong xuôi công việc cho cậu ta, xí nghiệp nhà nước, cả đời cũng không sợ mất miếng cơm, ha hai!"
Lâm Đông nói.
"Cậu ta nói có thật không? Chuyện công việc và lấy vợ đều có thể xử lí thỏa đáng?"
Lý Tiếu vui vẻ nhìn sang phía Trần Khiêm, nếu thật là vừa tìm được một công việc nhà nước vừa
cưới được vợ về, vậy thì vụ buôn bán này đáng lắm.
Lý Tiếu vui vẻ thay anh em của mình.
Trần Khiêm chỉ là cười gượng.
Anh không có cách nào nói cho người anh em Lý Tiếu của mình rằng anh đang thay ba trả lại món nợ tình nghĩa được!
"Thế nhưng cậu lớn này, tôi thật là không có nhiều tiền như vậy đâu. Được rồi người anh em, cậu hút điếu thuốc, chuyện của Trần Khiêm, mong cậu để ý nhiều hơn!"
Lý Tiếu vừa nói, tay vừa đưa thuốc lá cho Lâm Đông.
Lâm Đông không cầm lấy mà rút lấy một điếu thuốc của mình ra hút.
"Ồ, anh không có nhiều tiền như vậy, không có tiền còn đòi mở tiệm xe cũ làm gì? Vậy thôi, chúng †a sang cửa tiệm phía đối diện! Trần Khiêm, cậu thấy đấy, không phải tôi không muốn bán lại cho anh em của cậu, mà do anh ta không có tiền đấy nhé!"
Lâm Đông liền bày vẻ mặt nhăn nhó tiếc nuối cho Lý Tiếu và Trần Khiêm thấy.
"Cũng không cần đến một triệu, cậu cứ lấy xe đi, tớ cũng không dùng đến!"
Trần Khiêm cười nhẹ.
"Ôi trời, Trần Khiêm cậu bị điên à?"
Khương Nhiên Nhiên kinh ngạc nhìn sang Trần Khiêm.
 
Chương 616: Có muốn mời cơm thì cũng phải mời mình chứ


Phải biết rằng, chiếc xe này là tài sản lớn nhất của Trần Khiêm.
Hiện tại cậu ta lại muốn tặng không cho bạn mình.
Trần Khiêm, cậu gồng quá làm gì!
Vốn Khương Nhiên Nhiên đang dần có cảm tình hơn với Trần Khiêm, bây giờ không khỏi bực mình.
Giống như chiếc xe này không phải của người khác mà là của cô ta vậy đó.
Thực tế, trong một giây phút xúc động, Khương Nhiên Nhiên đã coi Trần Khiêm là bạn trai của mình rồi.
Nhưng giờ... Haizzz, không muốn nhắc nữa!
"Trần Khiêm, chuyện này không được đâu, chiếc xe này của cậu còn mới nguyên mà, sao có thể cứ thế mà đưa cho tớ được. Vậy đi, hiện tại trong tay tớ chỉ có bảy trăm nghìn, cậu mua chiếc xe này giá gốc là hai triệu, tớ mua lại với giá một triệu tám, nhưng mà đợi tớ bán qua tay được tiền rồi tớ mới đưa số tiền còn lại cho cậu được không?"
"Vậy thì bảy trăm nghìn!"
Trần Khiêm cười khổ, anh biết, nếu anh thật sự cứ vậy đưa xe thẳng cho Lý Tiếu, anh ấy chắc chắn sẽ không nhận.
Thế nhưng, chuyện của năm đó, há là một chiếc Mescedes-Benz G500 của Trần Khiêm có thể bù đắp được.
"Cậu đừng trả giá nữa Lý Tiếu, có vài việc tớ sẽ nói với cậu sau, bảy trăm là bảy trăm, chúng ta kí hợp đồng nào!"
Trần Khiêm võ vai Lý Tiếu.
Lý Tiếu không nói thêm gì nữa, anh ấy nghĩ, đợi mình bán được xe rồi đưa tiền cho Trần Khiêm là được.
Trong hợp đồng có ghi hay không không quan trọng.
Cứ như vậy, trước sự bất ngờ của Khương Nhiên Nhiên và ánh mắt mừng thầm của Lâm Đông, Trần Khiêm kí tên vào hợp đồng.
Xe, bán rồi.
'Theo như lời đã hứa trước đó, Trần Khiêm quyên góp cho Khương Vệ Đông năm trăm nghìn.
Bản thân còn dư lại hai trăm nghìn.
"Lâm Đông, Nhiên Nhiên, chị họ của tôi làm trong ngành môi giới nhà đất, đúng lúc chỗ chị ấy hôm nay bắt đầu phiên giao dịch, bây giờ còn chưa tan tầm đâu! Nếu Trần Khiêm muốn mua nhà, để tôi gọi điện thoại cho chị ấy bảo chị ấy giúp cho, nhưng mà hai trăm nghìn này cũng chỉ đủ trả tiền đặt cọc mà thôi!"
Đi cùng Lâm Đông ngoài Khương Nhiên Nhiên ra còn có hai người bạn gái thân của cô ta.
Một trong hai người đó cười nói. "Được rồi!" Khương Nhiên Nhiên gật đầu.
Như vậy thì Trần Khiêm sẽ biến thành một tên nghèo rớt mồng tơi rồi, ngoại trừ có một căn nhà mới mua với khoản vay mua nhà, trên người không còn cái gì nữa.
Tương đương với tất cả ưu thế của anh ta đều không còn lại gì, cứ bình bình như vậy thôi.
Trần Khiêm đồng ý bán xe, còn quyên tiền cho Khương Vệ Đông, không vì lí do nào khác, tất cả chỉ là thay ba mình trả món nợ ân tình ngày trước mà thôi.
Nếu không anh điên mới thèm để ý đến loại người như Khương Vệ Đông.
Nhưng vừa rồi nghe khu nhà mà chị gái cô bạn thân của Khương Nhiên Nhiên mua.
Thì có vẻ vị trí cũng đắc địa.
Đúng lúc Trần Khiêm đang tính mua vài căn nhà ở huyện Bình An làm nơi ở cho các cấp giám đốc.
Vốn có kế hoạch mua cả một tòa nhà để làm kí túc xá cho nhân viên, giờ anh đi xem nhà rồi mua cũng không có vấn đề gì.
Vì vậy sau khi tạm biệt Lý Tiếu, Trần Khiêm liền đi theo bọn họ.
Thủ tục mua nhà cũng rất đơn giản.
Chọn được căn nào, đóng đủ tiền cọc, kí hợp đồng rồi chỉ cần đợi ngân hàng kí quyết định cho vay nữa là xong.
“Trời ạ, em họ, còn có chàng đẹp trai Lâm Đông nữa, thật sự cảm ơn các cậu lắm, trời đã tối thế này rồi, các cậu cũng đừng về vội, chị mời bốn người chúng ta ăn khuya, ha ha, hôm nay để chị họ mời!"
Chị họ của cô gái vui vẻ cười nói với bốn người Lâm Đông, Khương Nhiên Nhiên.
Trần Khiêm lại cầm bản hợp đồng đứng ở một góc, theo lý thì anh mới là khách hàng, người trả tiền mua cũng là anh.
Có muốn mời cơm thì cũng phải mời mình chứ?
 
Chương 617: Tất cả là nhờ cậu đó!


Kết quả chị gái nhân viên này không thèm để mắt đến mình luôn?
Ha ha, đương nhiên chị ta khinh thường người này rồi, nhìn Trần Khiêm xem, chính là kiểu người nhà quê không có kiến thức, nhân viên bán hàng mới không thèm đi nịnh bợ cậu ta, nhà thì cũng bán rồi, ai thèm quan tâm đến hạng người này nữa?
"Sao thế được, hôm nay chắc chăn không để chị bỏ tiền được, mọi người nghĩ xem, hôm nay là ngày gì, là ngày Trần Khiêm mua nhà mà, bữa khuya này tất nhiên phải do Trần Khiêm mời rồi!"
Lâm Đông vui vẻ cười to.
"Đúng đó Trần Khiêm, bọn tôi đi cùng cậu từ hơn bảy giờ đến lúc này sắp mười một giờ rồi, còn giúp cậu chọn mua một căn nhà nữa. Nói cho cậu hay, nếu không phải là người quen thì còn lâu cậu mới mua được nhà với cái giá này, cậu nằm mơ cũng phải cười mà tỉnh dậy đấy!"
Cô gái kia khinh bỉ nói.
"Được rồi, đêm nay ăn gì để tôi trả là được, chỉ phí trong tầm mười nghìn tệ!"
Lâm Đông lúc này mới đứng ra nở nụ cười giải hòa.
"Hả? Trần Khiêm là người chủ trì sao anh Đông lại phải bỏ tiền ra cơ chứ?"
"Mọi người không biết đó thôi, tôi nợ Trần Khiêm một trăm nghìn, hôm nay đứng ra mời thay. truyện tiên hiệp hay
cậu ta thì cũng xem như hết nợi”
Lâm Đông nghĩ thầm: Một trăm nghìn này mày đừng hòng moi ra khỏi tay tao!
Thà rằng bỏ tiền ra ăn chơi hưởng lạc, cũng nhất quyết không trả lại mày.
"Vậy được, chúng ta đi thôi, chị đến giờ tan ca ngay đây!"
Chị gái bán nhà cũng vui vẻ.
Lúc này, điện thoại của Khương Nhiên Nhiên vang lên.
Khương Vệ Đông gọi tới.
"Xảy ra chuyện gì rồi? Không phải bảo cậu ta ít nhất phải quyên tám trăm nghìn tệ ba mới sắp xếp công việc cho cậu ta sao? Sao mới có năm trăm nghìn hả?"
"Ba, xe của cậu ta chỉ bán được có bảy trăm nghìn tệ thôi, cậu ta bán xe cho một người bạn!"
"Thăng ngu này, năm trăm nghìn tệ, cậu ta chỉ lấy được cái danh thôi, còn công việc á, ba chỉ đành đợi sau này nghĩ cách khác thôi! Hừi"
Khương Vệ Đông lạnh lùng nói, dứt khoát cúp điện thoại.
"Trần Khiêm, ba tôi nói..."
Khương Nhiên Nhiên ngại ngùng nhìn Trần Khiêm, nói cho anh biết chuyện công việc còn phải đợi thêm một thời gian nữa.
Trần Khiêm cười nhẹ: "Tôi biết rồi, chuyện công việc không cần tìm giúp tôi nữa, còn về bữa khuya, mọi người tự đi ăn đi, tôi không đi cùng được, tạm biệt!"
Nói xong, Trần Khiêm rút tờ giấy nợ của Lâm Đông từ trong túi ra rồi ném xuống, quay người đi thẳng.
Trần Khiêm đi ra ngoài.
Không biết vì sao, bị mấy cô nàng đó cười nhạo một tràng dài như vậy, Trần Khiêm lại không có cảm giác tức giận giống như trước đây.
Dù sao thì bọn họ, nói thế nào cũng không phải là người cùng thế giới với mình.
Còn nhà họ Khương thì sao, đầu tiên là bỏ vốn giúp đỡ, giúp nhà họ tìm được đường sống trong chỗ chết, sau lại quyên tiền. Vậy nên có thể nó rằng, ông bô nhà mình có nợ tình cảm nhiều hơn nữa thì cũng đã trả hết rồi.
Đời cha ăn mặn đời con khát nước, như vậy là mình đã trả hết nợ nần rồi.
Nhà họ Khương sau này xảy ra chuyện gì cũng không còn liên quan đến anh nữa.
Còn đi ăn cơm với mấy người Khương Nhiên Nhiên làm cái gì!
Đêm đó, Trần Khiêm trở về khách sạn ngủ.
Đến sáng ngày hôm sau, đồng hồ mới chỉ đến hơn bảy giờ sáng.
Điện thoại di động đã réo vang.
Anh nhìn sang, là điện thoại của Lý Tiếu.
"Trần Khiêm, cậu dậy chưa? Không có việc gì thì qua cửa hàng của tớ đi, tớ bảo chị dâu cậu nấu bữa sáng cho mà ăn, tớ có chuyện muốn nói với cậu, xe bán rồi, cậu qua đây rồi nói chuyện!"
Lý Tiếu nói vọng ra từ trong điện thoại.
Tối hôm qua, sau khi biết Trần Khiêm có khả năng cần gấp tiền, các mối quan hệ với người trong ngành có thể nhờ vả được thì Lý Tiếu đều nhờ vả hết, cuối cùng cũng giúp Trần Khiêm tìm thấy một người muốn mua.
Trần Khiêm đương nhiên cũng muốn gặp Lý Tiếu, thực tế nếu hôm nay Lý Tiếu không gọi điện thoại cho anh, Trần Khiêm cũng sẽ tự đi tìm Lý Tiếu.
Thậm chí từ trước lúc quay về huyện Bình An Trần Khiêm đã nghĩ đến người anh em này.
Anh nhanh chóng rửa mặt rồi mặc đồ tử tế, liền đi thẳng đến cửa hàng xe cũ của Lý Tiếu.
"Trần Khiêm, thật quá may mắn, hôm qua một người bạn đã liên lạc được người mua giúp chúng ta. Ha ha, tớ giúp cậu bán với giá một triệu tám trăm năm mươi nghìn, vậy thì dựa theo giao kèo của chúng ta, tớ còn phải trả cậu thêm một triệu mốt nữa. Tớ không làm gì cũng kiếm được năm mươi nghìn! Tất cả là nhờ cậu đó!"
Sau khi đến cửa hàng, Lý Tiếu lập tức kéo Trần Khiêm vào một phòng trống, còn khóa cửa cẩn thận, sau đó ra vẻ bí mật mà thì thầm với Trần Khiêm.
Nói dứt lời liền cầm tờ séc đưa cho Trần Khiêm. Trần Khiêm tất nhiên sẽ không nhận rồi.
'Thêm nữa, chuyện Lý Tiếu có kiếm được tiền thật hay không cũng chưa chắc đâu.
Đúng lúc hai người đang đùn qua đẩy lại. "Lý Tiếu, anh mau mở cửa ra cho em, anh mau nói đi, sổ tiết kiệm một trăm nghìn tệ của em đi đâu rồi?"
Tô Đình từ phòng bếp chạy ra, vừa đập cửa vừa hô to.
 
Chương 618: May là không xảy ra án mạng


"Sổ tiết kiệm nào cơ?" Trần Khiêm sửng sốt.
Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Tô Đình hoảng loạn gấp gáp.
"Em đừng hỏi nữa, tiền này anh có việc cầm đi rồi"
Lý Tiếu khó xử nói.
"Anh có việc gì mà cần tiền? Tay anh cầm cái gì đó hả? Trời ạ, tờ séc mệnh giá lớn như vậy, anh làm gì thế?"
Tô Đình sốt cả ruột.
"Đây là tiền trả Trần Khiêm! Dùng bảy trăm nghìn mua lại một chiếc xe mới tinh trị giá hai triệu tệ, lấy đâu ra chuyện tốt như vậy?"
Lý Tiếu nói.
"Sao lại không có chuyện như vậy chứ, kiếm tiền từ túi Trần Khiêm thì làm sao? Lý Tiếu anh không thể lừa tiền ai cả nhưng riêng cậu ta thì có thể! Mau đưa đây cho eml"
'Tô Đình vươn tay giật lại tờ séc.
"Hừm, bán xe được một triệu tám, trừ đi bảy trăm nghìn đưa cho Trần Khiêm, chúng ta cũng phải đưa thêm một trăm nghìn làm phí đi lại cho người ta chứi"
Tô Đình ngó lại tờ séc, lúc này cô ta mới nhìn rõ con số ghi trên đó.
"Một triệu mốt? Lý Tiếu, anh có ý gì đây? Em hiểu rồi, hóa ra một trăm nghìn đó anh đưa hết cho Trần Khiêm, thế không phải lần buôn bán này chúng †a phải mất trằng thêm một trăm nghìn tệ hả? Anh điên rồi hay sao?"
Nói hết lời, Tô Đình với lấy một chai rượu, đập thẳng về hướng của Lý Tiếu, nhưng lại không đánh trúng người cần đánh mà lại đập xuống chân của Trần Khiêm.
Lý Tiếu cũng nóng tính, hai người như sắp xông vào đánh nhau.
Đúng thật là, chiếc xe này làm gì bán được giá một triệu tám trắm năm mươi nghìn được, bỏ tiền quan hệ mới bán được, bán mà không thu về một đồng lãi nào, bởi vì ngày tối qua Lý Tiếu nhìn Trần Khiêm có vẻ không vui, không biết có phải là do thiếu tiền nên khó khăn hay không.
Nên anh ấy mới muốn trả tiền cho Trần Khiêm càng sớm càng tốt.
Bởi vậy Lý Tiếu thà rằng chịu thiệt một chút. Cũng phải giúp Trần Khiêm một tay.
Mà chai rượu kia của Tô Đình rõ ràng là đập cho Trần Khiêm xem.
"Em đưa trả tờ séc cho anh, anh nói rồi, phải đưa cho Trần Khiêm, đưa anhl"
"Dựa vào cái gì chứ, em không đưa, chúng ta nợ Trần Khiêm cái gì sao? Còn nữa Lý Tiếu, lúc học cấp hai, nếu không phải anh vì Trần Khiêm đâm người khác một dao nên bị đuổi học, em và anh sẽ sống nghèo khổ như thế này sao? Lúc đó thành tích học của anh đứng nhất khóa của chúng ta đấy!"
Tô Đình khóc nói.
"Em câm miệng, nói cái gì vậy hả!"
Lý Tiếu đỏ bừng mặt liền mắng cô ấy.
Bị Trần Khiêm đứng ở chính giữa ngăn cản.
Đúng vậy, chuyện này vừa nói ra, tim Trần Khiêm nhói lên một cái.
Anh từ nhỏ lớn lên cùng Lý Tiếu, nhà anh ấy cũng nghèo, hai người cùng cảnh ngộ thì rất dễ dàng trở thành tri kỷ.
Hai người là anh em tốt, cùng nhau học tập. Đọc‎ ??uyệ?‎ ?ại‎ ||‎ ?‎ ?‎ ?‎ ⅿ‎ ?‎ ?‎ u‎ y‎ ệ‎ ?.??‎ ‎ ||
Lý Tiếu thuộc loại người thành tích học tập xuất sắc, nhưng vẫn thích chơi.
Đánh nhau trong lớp là chuyện thường xảy ra.
Cũng không ít lần vì Trần Khiêm mà đánh nhau, tại sao Trần Khiêm lại nói cơn ác mộng của anh ở cấp ba mà không phải là cấp hai?
Bởi vì những năm cấp hai nhờ có Lý Tiếu mà Trần Khiêm ít bị bắt nạt hơn.
Hơn nữa lúc Trần Khiêm học cấp hai còn có một người bạn nữ giới.
Lúc đó cũng không hoàn toàn là mối quan hệ yêu đương, chỉ là hai người bình thường cũng hay viết thư gửi qua lại.
Nói chung là sau đó, bạn nữ này bị một tên côn đồ của trường nhắm trúng, biết được cô bé ấy chơi thân với Trần Khiêm, tan học mới dẫn theo đàn em chặn đánh Trần Khiêm.
Lý Tiếu đi cùng với Trần Khiêm, ngày đó Trần Khiêm bị đánh, anh ấy cũng lăn xả vào giúp Trần Khiêm đánh lại lũ người đó.
Đánh đến hăng máu, Lý Tiếu đâm cho tên nhóc kia một dao.
May là không xảy ra án mạng.
 
Chương 619: Không thành hiện thực được đâu!


Thế nhưng Lý Tiếu cũng vì chuyện đó mà bị nhà trường đuổi học.
Sau đó Trần Khiêm còn chịu trận thêm vài lần nữa.
Còn cô gái kia, sau này lại nên đôi với tên côn đồ đó.
Thời cấp ba Trần Khiêm có chứng sợ con gái, cứ nhìn thấy bạn nữ là xấu hổ, có liên quan không nhỏ đến việc này.
Từ đó, Trần Khiêm khắc ghi ơn nghĩa của Lý Tiếu vào tận xương tủy.
Còn Lý Tiếu sau khi bị đuổi học, anh ấy liền đi nơi khác làm việc, cũng không quay về quê nữa. Thêm vào đó Trần Khiêm rời quê đi học, Lý Tiếu đổi số điện thoại mấy lần, có lúc Trần Khiêm muốn liên lạc với anh ấy cũng không gọi được!
Cho nên có thể nói tương lai của Lý Tiếu bị hủy hết có liên quan trực tiếp đến Trần Khiêm.
Đây cũng là lí do Tô Đình không ưa Trần Khiêm.
Tô Đình là một cô gái có điều kiện rất tốt, nhà mở một siêu thì ở trấn trên, có tiền, thế nhưng đến giờ cũng không chê bai Lý Tiếu, hai người yêu nhau từ năm lớp bảy cho tới tận bây giờ.
Ấn tượng của Trần Khiêm với Tô Đình tốt vô cùng.
Cho nên Tô Đình có chê bai bản thân anh như thế nào, đối xử với anh không tốt ra sao, Trần Khiêm cũng không có một chút tức giận bất bình.
Chỉ cần cuộc sống của Lý Tiếu tốt đẹp, trong lòng Trần Khiêm cũng vui thay cho anh ấy!
Đến lúc khuyên giải được hai người họ. Tô Đình ra ngoài bày cơm sáng.
Cô ấy vừa ăn vừa cùng Lý Tiếu nhớ lại những chuyện quá khứ.
Trần Khiêm kể chuyện chiếc Mescedes-Benz G500 là quà tặng của một hoạt động cho Lý Tiếu biết.
Còn về chuyện thân phận của mình, Trần Khiêm lại có chút lấn cấn.
Chủ yếu là sợ sau khi nói cho Lý Tiếu, sợ rằng mọi chuyện quá bất ngờ, sợ rằng tình anh em tha thiết chân thành này vì thế mà mất đi.
Tất nhiên dù có xảy ra chuyện gì, lần này Trần Khiêm trở về đã xác định, dù có liều mạng cũng phải giúp đỡ Lý Tiếu, điều này không có gì phải bàn cãi.
"Vậy đi Trần Khiêm, cậu đưa tiền này cho tớ cầm trong lòng tớ cũng không thoải mái. Tớ có một cô vợ đẹp là được rồi, cậu còn chưa đâu vào với đâu, cậu kêu mình yêu một cô ở thành phố Kim Lăng, nhưng sau này hai người có cưới nhau không lại là một chuyện khác. Khoản tiền này, cậu cầm số nhiều, tớ chỉ lấy một phần thôi!"
Lý Tiếu vẫn quyết giúi tiền vào tay Trần Khiêm.
Nhưng Trần Khiêm nói thế nào cũng không chịu nhận, còn bảo Lý Tiếu còn cố đưa nữa anh lập tức đứng dậy bỏ đi.
Lý Tiếu mới thôi không lăng nhăng nữa.
"Hừ, thế còn được, có số tiền này rồi, anh Tiếu, anh có thể phát triển sự nghiệp rồi! Coi như là Trần Khiêm báo đáp anh!"
Lúc này trên mặt Tô Đình mới có nét vui vẻ.
Nhưng cô ấy lại nhìn thấy Lý Tiếu không vừa lòng, mới mở lời khuyên nhủ: "Được rồi mà anh Tiếu,
một đồng nghiệp cũ của em mấy ngày trước mới gọi điện thoại nói chuyện, kể rằng một người bạn thân của cô ấy đang bị giục cưới. Cô ấy cùng độ tuổi với chúng ta, còn đang nhờ em giới thiệu ai đó cho, không bằng anh khuyên Trần Khiêm đi, đi gặp cô ấy một lần, nếu mọi chuyện thuận lợi, Trần Khiêm không phải là có thể lập gia đình rồi sao, anh coi như cũng giúp cậu ấy một việc lớn rồi còn gì!"
Lý Tiếu võ đùi nở nụ cười: "Vậy được, Trần Khiêm, cậu đi gặp mặt cô ấy một lần đi, người ta cũng sốt ruột, chỉ cần lần này để lại ấn tượng tốt, cậu năm nay có thể lấy vợ rồi. Không giống như cô người yêu thành phố của cậu, mắt nhìn quá cao, ngưỡng cửa vào nhà đấy càng cao hơn, không thành hiện thực được đâu!"
Lý Tiếu quan tâm.
Trần Khiêm lắc lắc đầu, chỉ nói không cần đâu.
"Gì mà không cần đâu, cậu đến gặp mặt nói chuyện là được mà, cũng đâu ép cậu cưới luôn, cậu thấy cô gái đó hợp ý thì tiến tới quan hệ yêu đương, không hợp ý thì thôi, hai chuyện này có mâu thuẫn gì đâu! Chỉ là có thêm một người bạn thôi mài"
Lý Tiếu thật lòng vì anh mà lo ngược lo xuôi.
Cũng bởi vì như vậy, Trần Khiêm càng không tiện từ chối lời của anh em tốt.
Cũng không thể nói thẳng vào mặt Lý Tiếu, không cần cậu quan tâm, tớ là người có tiền?
Vậy Trần Khiêm đi chết được rồi đó! Anh đành cười gật đầu: "Được!"
Gặp thì gặp, giống như Lý Tiếu nói vậy đó, chỉ là có thêm một người bạn thôi mà.
"Ha ha, tốt lắm, bây giờ tớ đi đặt lịch hẹn ngay, nhà cô gái kia ở ngay trong huyện Bình An, để tớ sắp xếp một bữa cơm vào trưa nay luôn!"
Tô Đình cũng tỏ ra rất vui vẻ.
Ăn xong bữa sáng, Tô Đình dặn Trần Khiêm về thay một bộ quần áo đẹp mắt một chút.
Trần Khiêm nghe lời đi về khách sạn.
Mới ra khỏi cửa không lâu, Lý Chấn Quốc lại gọi điện thoại tới...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top