Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 660: Chuyện này, nói lớn không lớn


"Cô ta là ai vậy?"
Trần Khiêm hỏi.
"Tổ phó Vương là em gái nuôi của Phó phòng Phòng Thị trường công ty đầu tư chúng ta, nói chung là anh hiểu ý của tôi chứ?"
Phương Phỉ nhẹ giọng nói.
"Ồ ồ
Trần Khiêm nghĩ thầm, khó trách, từ ngày hôm qua nhìn thấy cô ta lúc nào cũng đang trong trạng thái chơi hoặc soi gương tỉa tót, không nhìn thấy cô
ta làm việc bao giờ, hóa ra là có ô dù chống lưng.
Tiếp đó là phải đi tải phim cho bà nội Vương Mỹ Na.
Trần Khiêm dù sao cũng phải làm ở đây một quãng thời gian để thăm dò tình hình, không thể khiến cho quan hệ của mình với Vương Mỹ Na trở nên quá gay gắt được.
Tải thì tải thôi!
"Người kia, cậu của Tổ Hậu cần đó, cậu đang làm gì?
Bởi vì chỗ làm việc của Trần Khiêm ở sảnh ngoài, ngay bên cạnh là hành lang người người qua lại.
Lúc này, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, hai tay bệ vệ chắp sau lưng bỗng lên tiếng.
Hiển nhiên do anh ta nhìn thấy màn hình máy tính của Trần Khiêm mới nói.
Bên cạnh người đàn ông đó còn có một nhân viên đi theo hầu.
Không phải kẻ nào xa lạ, chính là Tổ phó Vương Khang của tổ Lưu Á Nam, anh ta đang cười lạnh nhìn thẳng vào Trần Khiêm.
"Trưởng phòng Trương, cậu nhân viên này lại dám tải phim trong giờ làm việc, ha ha, thật là không biết trời cao đất dày là gì, mới ngày đầu tiên đi làm đã vậy, sau này cậu ta còn làm ra chuyện lớn gì không ai biết được đâu!"
Vương Khang chỉ thẳng vào mặt Trần Khiêm chỉ trích.
Lúc này trưởng phòng Trương đi tới cạnh bàn để máy tính của Trần Khiêm, bởi vì lúc Trần Khiêm tải phim sẽ thu nhỏ cửa sổ màn hình lại.
Không biết mắt của trưởng phòng Trương sao lại tinh như vậy, cách rõ xa mà cũng phát hiện ra bản thân đang tải phim nữa.
Trần Khiêm bực bội ghê đó!
Trưởng phòng Trương đã phóng to màn ảnh: "Ai cho phép cậu tải phim trong giờ làm việc hả? Cậu xem nơi làm việc là chỗ nào hả? Tên cậu là gì?"
Trưởng phòng Trương nghiêm nghị quát.
Tất cả nhân viên làm việc ngoài sảnh, cùng với nhân viên của Phòng Thị trường đều tụ lại một chỗ hóng chuyện.
Dương Mẫn Tuyết cũng đứng trong đám người nhìn ra, thấy Trần Khiêm bị mắng như vậy, cô cũng rất phiền lòng.
"Việc tải mấy bộ phim này không phải là chủ ý của tôi!"
Trần Khiêm nói.
"Không phải ý của cậu, vậy thì ai là người sai bảo cậu đây?"
Trưởng phòng Trương lạnh lùng chất vấn. "Là Tổ phó Vương!"
Trần Khiêm chỉ vào Vương Mỹ Na.
Bản thân anh đến đây vốn không phải vì làm việc, hiện tại càng không phải vì một người nhân viên như Vương Mỹ Na mà chịu tiếng xấu tiếng ác.
Chuyện này cũng vừa hay hợp với ý Trần Khiêm, ở trước mặt lãnh đạo nói ra việc xấu của cô ta, để xem xem hình thức xử lí Vương Mỹ Na sẽ ra sao!
Vương Mỹ Na lại bị những lời này chọc tức.
Cô ta cầm quyển sách bày trên giá ném thẳng vào người Trần Khiêm: "Cậu bảo ai? Ai là người sai bảo cậu tải phim hả?"
Vương Mỹ Na tức đến nỗi thở hổn hển không ngừng.
Không phải sao, tuy rằng cô ta là người có lỗi, thế nhưng loại phụ nữ cao ngạo như cô ta sao có thể thừa nhận lỗi lầm của mình, việc đó so với tát vào mặt cô ta còn khó chịu hơn.
Huống chỉ Trần Khiêm còn là một viên chức tầm thường.
Đương nhiên bị người như vậy vạch tội, cô ta càng không chịu nhận.
Nhìn thấy Vương Mỹ Na đã nổi điên xông tới chỗ của Trần Khiêm.
Sự việc càng dần càng loạn.
Trưởng phòng Trương nhíu mày: "Được rồi Vương Mỹ Na, cô làm loạn cái gì, cầm lại USB của cô đi, tôi nói cho các người, nếu như có thêm một lần nào nữa thì đừng trách tôi làm người ác!"
Nói xong anh ta trừng mắt nhìn Trần Khiêm một cái rồi mới quay đi.
Trần Khiêm nghĩ thầm, vậy là xong hả?
Vương Mỹ Na không thèm tuân thủ kỉ luật của công ty, tối thiểu cũng phải xử phạt cảnh cáo chứ?
Tên Vương Khang kia cũng cười lạnh nhìn Trần Khiêm, sau đó cũng xoay gót bỏ đi.
Chuyện này, nói lớn không lớn.
 
Chương 661: Cậu Trần có ở đây không?


Nhưng Vương Mỹ Na đã ghim tên Trần Khiêm này rồi, chờ khi cấp trên bỏ đi, cô ta đứng đó buông lời chửi bới Trần Khiêm, giọng điệu châm chọc, vô cùng khó nghe.
Cả Phòng Thị trường không ai dám lên tiếng cãi lại, hiển nhiên là sợ cô ta một phép.
Trần Khiêm đứng nghe đến phát nhàm.
Một lúc sau, vì muốn giải quyết nỗi buồn, anh nhanh chóng xông vào nhà vệ sinh.
Vừa vào đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc. Tất nhiên là có ai đó đứng trong này hút thuốc. "Anh Khang, tên này chắc sau lần này toang rồi? Đợi sau ba tháng lên làm nhân viên chính thức, trưởng phòng nhất định sẽ không giữ lại anh ta!" "Còn dám chọc tức anh Khang của chúng ta cơ mà, đảm bảo khiến cậu ta không sống yên ổn ở đây
được!" Một người khác nói.
"Đúng đó đúng đó, chờ tới lúc tôi chỉnh chết cậu ta cho mấy người xem!"
Lại một ngườ khác nói: "Được rồi, Dương Mẫn Tuyết là người anh đã ngảm trúng, hai cậu không có việc gì thì đừng có mà đến trước mặt cậu ta xun xoe đấy!"
"Vâng anh Khang!"
Mấy người lại xì xâm thêm một lúc mới rời đi.
Trần Khiêm núp sau tấm cửa nghe được rõ ràng mười mươi.
Kẻ dẫn đầu được gọi là anh Khang, không phải Vương Khang còn có thể là ai.
Trần Khiêm đã sớm đoán được sẽ là kẻ này.
Xem ra trưởng phòng Trương kia là bị tên này cố tình gọi ra.
Mà Vương Khang làm Phó phòng, anh ta nhất định hiểu rõ một ít thói quen của Vương Mỹ Na.
Vừa nhìn thấy USB trong máy mình anh ta đã biết rồi.
Anh ta cố ý làm thế, một là khiến Trần Khiêm mất mặt, hai là để anh đắc tội với người phụ nữ khó chơi Vương Mỹ Na.
Đệch cụ, thằng nhóc này đê tiện thật đấy.
Trần Khiêm cũng có nghe nói chuyện yêu đương nơi công sở, không ngờ bản thân cũng dính phải.
Xem ra anh đã bị hẳn ta coi là tình địch, muốn mình không yên ổn ở công ty rồi nhanh chóng cuốn gói đi chỗ khác.
Được thôi, vậy tôi chơi với chút!
Từ từ chơi, không vội!
Cả ngày hôm nay của Trần Khiêm trôi qua trong tiếng chửi bới của Vương Mỹ Na.
Giờ tan làm buổi chiều.
Trần Khiêm vừa trở về đã thấy đồng nghiệp ở Phòng Đầu tư đều đứng ở tầng dưới cả, cũng không có trở về, ai nghịch điện thoại thì nghịch điện thoại, ai gọi điện thì gọi điện, hình như đều đứng đây đợi xe cả.
Bởi vì Trần Khiêm vừa đi đưa tài liệu nên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vừa hay nhìn thấy Phương Phỉ và đồng nghiệp Mập Mạp cũng ở đó.
"Mọi người đang chờ gì vậy?"
Trần Khiêm cười hỏi.
"ƠØ? Thật hay đùa đấy? Trần Khiêm, cậu không nhận được tin nhắn hả?" Phương Phỉ ngạc nhiên hỏi.
"Tin nhắn gì cơ?"
"Tối hôm nay là party chào mừng nhân viên mới của của Phòng Thị trường chúng ta, không phải mới
tuyển thêm hai nhân viên mới là các cậu còn gì, cho nên mở một buổi tệc nho nhỏ! Tháng trước lúc tôi
mới tới cũng có tổ chức bữa tiệc giống vậy, nói chung là cùng nhau làm quen vui vẻ một chút!"
Phương Phỉ cười nói. "Không có! Có ai nói cho tôi biết đâu!"
Trần Khiêm nhìn lại điện thoại của mình, đúng là không nhận được bất kì tin nhắn nào mà.
"Để tôi xem lại."
Phương Phỉ cầm điện thoại của Trần Khiêm thử tìm xem, đúng là không có.
Sau đó Phương Phỉ cho Trần Khiêm xem tin nhắn mình nhận được.
"Phòng Thị trường: Party chào mừng người mới tháng này, Phương Phỉ, phòng 2021"
Trần Khiêm thầm nghĩ, bắt nạt người quá đáng rồi, toàn bộ người của Phòng Thị trường đều đi, chỉ không có gọi ông đây?
Tuy rằng không đáng để giận, nhưng mặt Trần Khiêm vẫn không đẹp cho nổi.
"Trần Khiêm, cậu ở phòng nào vậy? Chúng ta ngồi chung phòng hả?"
Lúc này, Dương Mãn Tuyết đi tới cạnh anh hỏi.
"Không cói"
Trần Khiêm thản nhiên nói.
"Hả? Sao thế được? Có phải là hai Tổ phó Vương Mỹ Na và Vương Khang quên mất hay không? Tôi đi tìm hai người đó hỏi xem sao!" Dương
Mãn Tuyết nói.
Dù sao hai người Trần Khiêm và Dương Mẫn Tuyết cùng tới công ty một lúc.
Đều là người mới, cũng có chút gần gũi quen thuộc.
"Không cần đâu, mọi người đi đi, tôi không đi đâu!"
Trần Khiêm vừa nghe thấy tên của Vương Khang và Vương Mỹ Na thì đã biết chuyện gì xảy ra.
Trần Khiêm cô đơn bỏ đi trước ánh mắt khinh bỉ của một đám đồng nghiệp nữ.
Sau khi về đến phòng khách sạn của mình. Trần Khiêm vừa chuẩn bị đồ đi tắm.
Thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
"Cậu Trần có ở đây không? Giám đốc Lý bảo tôi tới tìm cậu!"
 
Chương 662: Mau nói xem chuyện gì thế?


Người vừa tới là thư ký của Lý Chấn Quốc.
Cô ta tìm Trần Khiêm vì có hợp đồng cần chữ ký.
Gần đây huyện Bình An khởi động nhiều dự án nên có nhiều chỗ cần hợp đồng.
"Ơ, khoan đã, đây là cái gì?"
Lúc thư ký gần đi, Trần Khiêm thấy cô ta đặt một xấp phong bì lên bàn mình.
Anh mở ra xem, là vé xem concert hội tụ các ngôi sao.
Xem chừng ít nhất cũng phải năm mươi vé.
"Là thế này thưa cậu Trần, bảy dự án của chúng ta đồng thời khởi động nên công ty sắp xếp một buổi concert hoành tráng, mời hơn ba mươi minh tinh tham gia, chưa kể một số nhóm biểu diễn nổi tiếng tầm cỡI"
"Tổng giám đốc Lý nói rằng cậu có nhiều bạn học ở huyện Bình An nên bảo tôi mang vé tới. Nếu cậu cần nữa thì Tổng giám đốc Lý sẽ chuẩn bị thêm cho cậu!"
Thư ký nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Không cần đâu, chừng này là đủ rồi. Tôi cũng chẳng có bao nhiêu bạn!"
Trần Khiêm từ tốn đáp.
Thư ký cúi chào thật sâu. Cô ta đã để lộ hai bầu ngực.
Vậy mà không thể thu hút sự chú ý của cậu Trần.
Điều này khiến cô ta không khỏi thầm tiếc nuối.
Sau đó mới rời đi.
"Một xấp vé này tặng cho ai bây giờ? Ha ha, Tổng giám đốc Lý thật biết đối nhân xử thế, suy nghĩ chu toàn."
Trần Khiêm cười thầm trong lòng: "À đúng rồi, tặng Lý Tiếu vài vé, ngày mai lại tặng cô nhóc Phương Phỉ vài vé nữa!"
Xem như anh đã làm việc được một ngày, có thể nói hôm nay Phương Phỉ là người quan tâm tới anh nhất trong công ty.
Đương nhiên Trần Khiêm muốn tỏ lòng cảm ơn.
Sau khi tắm xong, anh lên giường gọi video nói chuyện với Tô Mộc Vũ.
Tính ra thì Tô Mộc Vũ đã đi hai tháng rồi, chắc một tháng nữa là cô ấy sẽ về.
Hai người trò chuyện suốt ba tiếng.
Cuối cùng mới tắt video.
Đêm nay Trần Khiêm ngủ rất ngon giấc.
Hôm sau anh tới công ty sớm.
Có không ít đồng nghiệp đã đến rồi.
Dễ nhận thấy buổi liên hoan tối qua bọn họ chơi rất vui, dư âm chưa tan, vẫn còn đang bàn luận sôi nổi.
"Ha ha, tối qua chơi đã thật. Các cô không biết đâu, sau đó chúng tôi vào quán Karaoke Tiểu Trương đã hôn Tiểu Lý đấy, cười chết mất!" . Đam Mỹ Sắc
"Đúng đó, còn Tiểu Đào nữa, uống say còn muốn thổ lộ với Phương Phỉ. Tên nhóc chết tiệt đó thấy Phương Phỉ hiền lành, thế là liều mạng ôm đối phương vào lòng. Kết quả là Phương Phỉ tát cậu ta một phát. Trông dáng vẻ ngây ngốc của cậu ta, cứ nghĩ đến là tôi lại buồn cười!"
Hội chị em phụ nữ cười đến run rẩy cả người.
Lúc này, một cô gái bỗng đè thấp giọng tỏ ra thần bí:
"Thật ra tối qua còn xảy ra một việc, tôi đã trông thấy lúc đi vệ sinh!"
Một cô nàng khác giục: "Hả? Mau nói xem chuyện gì thế?"
 
Chương 663: Tức chết đi được


"Khụ khụ, hình như Tổ phó Vương Khang tỏ tình với thành viên mới Dương Mẫn Tuyết của tổ bọn họ. Hơn nữa, anh ta còn mua một bó hoa, Lưu Á Nam cũng có mặt làm mối cho hai người họ!"
"Mẹ ơi, kích thích ghê, sau đó thì sao? Dương Mãn Tuyết có đồng ý không?"
Cả đám tò mò hóng chuyện.
"Tôi cũng không biết, đang định vào xem thì bị thành viên trong tổ họ đẩy ra ngoài! Nhưng chắc là không đồng ý!"
"Khụ khụ, vậy làm sao cô biết được?"
"Bởi vì Vương Khang rất cố chấp. Các cô có biết anh ta nói gì không? Anh ta biết Dương Mãn Tuyết thích ca sĩ Lan Đình, mà chẳng phải Lan Đình sắp đến huyện Bình An chúng ta sao? Ngoài ra còn rất nhiều minh tinh nổi tiếng mở concert. Vương Khang bảo rằng sẽ mua vé concert cho Dương Mãn Tuyết."
"Hả? Có thật không? Nghe nói giá vé concert hàng cuối ít nhất cũng phải hai nghìn tệ, vả lại chưa chắc đã mua được! Khó giành lắm!"
Các cô gái tiếc nuối.
Mấy hôm nay, chuyện concert đã được tuyên truyền trên khắp phương tiện truyền thông huyện Bình An, trên mạng, trên biển hiệu ở trạm xe buýt, ai ai cũng biết. Dù mua được vé hàng giữa hay hàng cuối cũng rất siêu rồi chứ dừng nói chi đến vé hàng đầu tiên.
Hai nghìn tệ là giá thấp nhất, vị trí bình thường. Thật ra có chỉ năm sáu nghìn chưa chắc đã mua được!
Lần này các minh tinh đang hot đều có mặt, trong đó không thiếu các tiểu thịt tươi mà con gái thích điên cuồng, ai cũng phải rung động.
Nhưng chỉ có thể xem trực tiếp trên mạng cho đã ghiền.
"Nếu anh ta giành được vé thì chắc là Dương Mãn Tuyết sẽ đồng ý nhỉ? Hơn nữa, tôi tin chắc 'Vương Mỹ Na cũng giành vé. Các cô cứ chờ mà xem, chắc chắn hôm nay cô nàng không đi làm! Cô nàng là fan cuồng trung thành của anh Nhất Phàm, tất cả phim và chương trình giải trí trong di động của cô nàng đều là của Nhất Phàm! Chắc chẳn cô nàng sẽ giật vé! Mọi người đều tám chuyện.
Không lâu sau, người đi làm càng lúc càng nhiều.
Phương Phỉ cũng đã tới. "Trần Khiêm, chào buổi sáng!"
Sắc mặt cô ấy hơi phờ phạc nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi Trần Khiêm.
"Chào buổi sáng Phương Phi!"
Trần Khiêm nở nụ cười, anh biết tối qua Phương Phỉ không thoải mái nên cũng không hỏi nhiều.
"À phải rồi Trần Khiêm, tôi mua nhiều bánh bao. quá, không ăn hết. Anh ăn sáng chưa? Ăn hộ tôi mấy cái nhé?" Phương Phỉ hỏi.
"Ok, tôi vẫn chưa ăn sáng!"
Trần Khiêm cũng không khách sáo, véo mấy miếng bánh bao cho vào miệng.
Anh thấy Phương Phỉ mở máy tính.
Trên màn hình máy tính của cô ấy là ảnh một cô nàng minh tinh.
Trần Khiêm hỏi: "Phương Phỉ, cô thích minh tỉnh này à? Nghe nói cô ấy sắp tới concert hội tụ các ngôi sao đấy!"
Phương Phỉ gật đầu thật mạnh rồi uống sữa đậu nành: "Đúng vậy, tôi kích động vô cùng. Khi còn ngồi trên ghế nhà trường, ước mơ lớn nhất của tôi là sau này kiếm được tiền nhất định phải tham gia concert của cô ấy một lần, nghe cô ấy hát tại trường quay. Nhưng bây giờ cô ấy gần trong gang tấc mà tôi lại không đi được. Haiz, vé quá đắt, những sáu nghìn tệ, tôi không xếp hàng giành vé được. Nếu đắt hơn tôi cũng chẳng có tiền!"
Phương Phỉ có vẻ mất mát. Trần Khiêm lại véo mấy miếng bánh bao cho vào miệng: "Dễ ợt, tôi có cách, tôi sẽ tặng cô một vé!"
Phương Phi thật sự rất tốt, bây giờ Trần Khiêm còn ăn bánh bao của người ta.
Anh có nhiều vé như vậy, không tặng cũng phí. "Hả? Anh nói thật sao?"
Phương Phỉ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhưng ngay sau đó lại thất vọng: "Trần Khiêm, anh đùa tôi à, vé vào cửa nào có dễ kiếm như vậy!"
"Thật mài"
Trần Khiêm vừa nói vừa rút một tấm vé trong túi đưa cho Phương Phi.
"Tặng cô này, vị trí chính giữa hàng trước! Chỗ này có bệ cao, cũng không chen chúc, chụp ảnh các kiểu, xem rõ nhất!"
"Hả?"
Phương Phỉ mắt chữ A mồm chữ O nhận vé, vẫn không dám tin đây là sự thật.
"Trần Khiêm, đây đây đây, tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào!"
Tay Phương Phi run lẩy bẩy.
Cô ấy định trả tiền cho Trần Khiêm nhưng anh không chịu nên đành thôi.
Sau khi ăn bánh bao xong, Trần Khiêm khát nước, bèn đến chỗ máy đun nước rót nước.
Đúng lúc này, lại có thêm một nhóm đồng nghiệp tới.
"Tức chết đi được, tức chết đi được! Thật sự là tức chết đi được!"
Một cô gái giận dữ đi đến, ném mạnh túi xách lên bàn, dáng vẻ rất tức giận.
"Tổ phó Vương, sao vậy?" Có người hỏi.
Đương nhiên cô gái này chính là Vương Mỹ Na.
 
Chương 664: Nhiều người có thể làm chứng đấy


"Tối qua về nhà tôi giành giật vé concert mà không mua được, tức chết mất a a al"
'Vương Mỹ Na gào lên như điên dại. Mà lúc này, Vương Khang cũng đã đi làm. Nhưng so ra thì sắc mặt anh ta rất tốt.
"Tổ phó Vương, chẳng phải anh cũng mua vé concert sao? Thế nào? Có giành được không?"
Đám đồng nghiệp hỏi.
"Ha ha, tôi khá may mắn, giành được hai vé, có điều ở hàng cuối."
Vương Khang cười hớn hở.
"Ôi, thật không? Cho tôi xem nào. Đệch, thật này, Tổ phó Vương siêu thật!"
Các cô gái hâm mộ.
Có người còn cố ý cọ xát ngực vào cánh tay Vương Khang.
Biết đâu Vương Khang hứng lên sẽ tặng vé cho mình!
"Vương Khang, anh giật được hai vé, có thể bán lại cho tôi một vé không? Tôi thật sự rất muốn đi!" Hai mắt Vương Mỹ Na sáng ngời. Truyện Đoản Văn
Mặc dù buổi concert này là hoạt động do tập đoàn Mộng Tưởng Gia chuẩn bị.
Nhưng rất ít nhân viên lấy được vé.
Dù sao hoạt động lớn thế này không phải tổ chức cho nhân viên.
Đến lúc đó sẽ có rất nhiều doanh nhân giàu có ở Kim Lăng tới.
"Không được đâu Mỹ Na, tôi phải tặng Dương Mẫn Tuyết một vé, sau đó hai chúng tôi đi cùng nhau."
Vương Khang lắc đầu.
"Hừ, Dương Mãn Tuyết chưa đáp lại anh mà anh đã vội vàng xun xoe cái gì!"
Vương Mỹ Na lại giở thói cáu kỉnh, quát Vương Khang.
"Gì mà xun xoe, cô biết cái rằm!"
Hai người không ai nhường ai, sắp cãi nhau tới nơi.
Lưu Á Nam vội khuyên can. Một người rất muốn có, một người lại không cho, cả hai đều nóng tính, nếu thật sự nóng lên thì mất đoàn kết.
May mà lúc này Dương Mãn Tuyết cầm túi xách tới.
Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh.
Dương Mãn Tuyết thấy mọi người nhìn mình chằm chằm thì rất rất ngại ngùng.
Cô ta đưa mắt nhìn Trần Khiêm.
Sau đó đi về phía anh.
“Trần Khiêm, hôm qua anh bảo hôm nay sẽ cho tôi một niềm vui bất ngờ. Hì hì, niềm vui bất ngờ đâu?"
Dương Mãn Tuyết nhẹ nhàng lên tiếng.
Cô ấy cảm thấy quan hệ giữa Trần Khiêm và các đồng nghiệp trong công ty không tốt lắm. Do đó, có lẽ mình đến chỗ Trần Khiêm sẽ chuyển dời sự chú ý của mọi người.
Cô ấy chợt nhớ ra tối qua mình tìm Trần Khiêm buôn chuyện, anh bảo hôm nay sẽ cho mình một niềm vui bất ngờ.
Vừa hay mượn cớ này đến tìm Trần Khiêm nói chuyện.
Trong khi đó, Vương Khang ghen ty nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Bây giờ luôn à?" Trần Khiêm cũng cạn lời.
Vừa rồi anh nghe rõ tại sao Vương Khang và 'Vương Mỹ Na cãi nhau.
"Đúng vậy, ha ha, không phải anh lừa tôi chứ? Hừ, tối qua người nào đó khoe có vé concert"
Dương Mẫn Tuyết nói đùa.
Thật ra cô ấy biết Trần Khiêm đùa mình.
Nhưng bây giờ thà nói chuyện gượng gạo với Trần Khiêm còn hơn phải đối mặt với ánh mắt của bọn họ.
"Hừ, cậu ta? Vé concert? Nếu cậu ta có thể kiếm được một vé thì bảo tôi làm gì cũng được!"
Vương Khang tức giận: "Mẫn Tuyết, em mặc kệ cậu ta, mau đến đây xem anh mua cho em cái gì này.
Vương Khang lôi vé của mình ra. Trần Khiêm nghe vậy thì nổi giận.
Lúc nấy anh không muốn lấy ra vì không muốn rêu rao quá.
Nhưng bây giờ là Vương Khang tự tìm đường chết!
"Tổ phó Vương, anh nói nếu tôi có vé thì bảo anh làm gì cũng được phải không? Nhiều người có thể làm chứng đấy!"
 
Chương 665: Cậu đang làm gì thế


"Ha ha ha, được, tên nhóc này còn muốn bẫy tôi, nhưng nếu cậu không có thì sao? Không thể đánh cược suông được, tôi yêu cầu cậu cởi quần chạy một vòng trong công ty!"
'Vương Khang u ám nói.
"Ok"
Trần Khiêm mỉm cười, lấy mười mấy tấm vé từ trong túi ra rồi rút một tấm đưa cho Dương Mẫn Tuyết.
"Ôi trời!"
Toàn bộ người trong văn phòng đều kinh ngạc.
"Cái này thật hay giả thế?"
"Không phải chứ? Trần Khiêm có thể kiếm được vé vào cửa thật kìa!"
"Không được, tôi phải xem cái này là thật hay giải"
Mấy cô gái lập tức vây quanh Trần Khiêm. "Wow, ghế hàng giữa này, vị trí đỉnh chữ T, minh tinh phải đi qua chỗ này chào fan, có thể tiếp xúc
với minh tinh ở khoảng cách gần!"
Cô gái kia vừa liếc nhìn, lập tức thốt lên đầy kinh ngạc.
"Vé này là thật đó!"
Vương Mỹ Na cũng đứng bên cạnh xem, xem xong trái tim nguội lạnh phân nửa.
Điều này chẳng khác nào kẻ địch vẫn luôn bị bạn giẫãm dưới chân bỗng bộc phát sức mạnh siêu cường.
Khiến bạn cực kỳ khó chịu. "Trần Khiêm Trần Khiêm, cậu nói xem cậu kiếm
được nhiều vé bằng cách nào thế? Mười mấy vé lận!"
Một đám con gái nhìn Trần Khiêm bằng ánh mắt khác thường.
"Các cô đừng quan tâm. Tổ phó Vương à, tôi có vé, bây giờ tôi muốn biết lời anh vừa nói còn tính không?"
Trần Khiêm nhìn Vương Khang.
Sắc mặt anh ta thoáng cái tái xanh.
"Lời nào? Tôi đã nói gì?"
"Hừ, anh nói là nếu Trần Khiêm có vé thì cậu ấy bảo anh làm cái gì anh phải làm cái đó! Chúng tôi đều nghe thấy, anh đừng hòng chối cãi!"
Lúc này, nhóm phụ nữ bất kể chức vị, tuổi tác, ai cũng nói giúp Trần Khiêm.
"Đúng vậy, Vương Khang, nếu anh còn là đàn ông không mà không chịu thừa nhận lời nói của mình, thật khiến người ta coi thường!"
'Vương Mỹ Na hùa theo. Lúc này, ai nấy đều công kích Vương Khang. "Được, vậy cậu nói đi, cậu bắt tôi làm gì?"
Vương Khang nhìn Trần Khiêm chòng chọc như đang cảnh cáo.
"Làm gì? Anh yêu cầu tôi cởi quần chạy một vòng quanh công ty, nhưng tôi không bắt anh làm vậy. Dù sao tôi cũng không bỉ ổi như anh!"
Trần Khiêm đáp.
"Hừ, tôi tin răng thằng nhóc nhà cậu cũng không dám!" Vương Khang cười khẩy.
"Vậy anh cởi quần chạy một vòng quanh Phòng Thị trường chúng ta đi!" Trần Khiêm nói tiếp.
"Phụt! Ha ha ha!! Đúng đúng đúng, cởi quần chạy trong Phòng Thị trường chúng ta đi!"
Các cô gái ồn ào.
Sắc mặt Vương Khang biến thành màu tím ngắt.
Anh ta đứng đờ ra không chịu cởi.
"Ôi, Tổ phó Vương, lẽ nào anh không mặc gì bên trong nên không dám cởi?"
"Phải đó, nhất định là không mặc, gã thô tục này còn muốn theo đuổi Dương Mãn Tuyết cơ đấy!"
"Đúng thế, nói mà không giữ lời, có phải đàn ông không hả"
Lời nói của con người thật đáng sợ.
Vương Khang không chịu nổi những lời châm biếm này.
"Được, cởi thì cởi, ai không phải đàn ông, ai không mặc, tôi cởi cho các người coil"
Trong cơn nóng giận, Vương Khang cởi quần ra nửa chừng.
"Các người nhìn đi, tôi có mặc không?" Vương Khang bực mình hét lên.
"Vương Khang! Cậu đang làm gì thế!"
Đột nhiên, phía sau Vương Khang vang lên tiếng quát giận dữ.
Mà sau khi nhìn thấy người này, các cô gái đang ồn ào đều im lặng ngồi về chỗ của mình.
"Trưởng... trưởng phòng Lý!"
Người đàn ông trung niên này là Trưởng phòng của Phòng Thị trường.
"Mặc quần vào, đến phòng làm việc của tôi, uổng cho cậu là Tổ phó cơ đấy, thật là mất mặt!"
Trưởng phòng Lý gào lên, sau đó xoay người vào phòng làm việc.
'Vương Khang kéo quần lên, hung ác trừng Trần Khiêm đang cười trộm, sau đó vác bộ mặt đau khổ đi đến phòng làm việc.
"Trần Khiêm!"
Sau khi bọn họ rời đi không lâu, Vương Mỹ Na ngại ngùng đi đến trước mặt Trần Khiêm...
 
Chương 666: Anh ta có lai lịch thế nào


"Trần Khiêm, xin lỗi, mong cậu hãy nhận lời xin lỗi của tôi!"
Vương Mỹ ra đi tới trước mặt Trần Khiêm với thái độ hối lỗi.
Còn cúi người trước Trần Khiêm thật sâu. Không chỉ Trần Khiêm cảm thấy bất ngờ mà tất cả các đồng nghiệp trong phòng thị trường đều
ngây người.
"Tôi thật sự rất cần một tấm vé. Trần Khiêm, cậu có thể bán cho tôi một vé không?”
Vương Mỹ Na nhìn Trần Khiêm.
Không ngờ Vương Mỹ Na lại theo đuổi thần tượng tới mức này.
Nếu như là trước đây, Trần Khiêm rất giận cô ta, đương nhiên không muốn để ý tới cô ta.
Nhưng bây giờ cô ta lại hành động như vậy.
Anh mà không cho cô ta một vé thì cũng hơi áy náy.
"Được, tôi cho cô một vé, dù sao chỗ tôi vẫn còn rất nhiều."
Trần Khiêm đưa cho Vương Mỹ Na một vé.
Vương Mỹ Na nhìn anh đầy cảm kích, gật đầu thật mạnh rồi nhận lấy.
"AI Trần Khiêm Trần Khiêm, tôi cũng muốn tôi cũng muốn!"
"Trần Khiêm, tôi cũng muốn!"
"Trần Khiêm, chúng ta là đồng nghiệp, cậu có thể bán cho chúng tôi không?"
Trong công ty còn bảy tám người theo đuổi thần tượng như Vương Mỹ Na, ánh mắt bọn họ nhìn
Trần Khiêm như phóng điện.
Đồng nghiệp nữ ở tổ một, tổ hai, tổ ba, tổ bốn cộng lại cũng lên tới ba mấy người.
Cho người này thì không thể không cho người kia.
Trần Khiêm không thể làm gì khác hơn là ném mười mấy tấm vé lên bàn.
"Dù sao tôi cũng không cần nhiều như vậy, các cô ai muốn đi chơi thì tự lấy vé đi!"
Trần Khiêm nói.
"Wowl" Đám phụ nữ giành giật tới tấp.
Mà lúc này, Lưu Á Nam nhìn Trần Khiêm bằng ánh mắt phức tạp.
Chưa nói tới chuyện Trần Khiêm kiếm vé bằng cách nào, chỉ tính giá một tấm vé thôi cũng không rẻ nhỉ?
Vậy phải tốn bao nhiêu tiền chứ?
'Thế mà Trần Khiêm không thèm quan tâm?
Lế nào anh phát tài rồi?
Khỏi cần nói Lưu Á Nam khó chịu nhường nào.
Lúc Vương Khang định xóa tên Trần Khiêm khỏi danh sách họp mặt tối qua, mình cũng không muốn đồng ý.
Đương nhiên cô ta biết Vương Khang muốn mọi người cô lập Trần Khiêm, sau đó ép anh rời đi.
Kết quả là hôm nay mọi người đều về phe Trần Khiêm.
Mặc dù Lưu Á Nam cũng muốn có một vé đi chơi, nhưng ngẫm lại vẫn từ bỏ.
Thật sự là cô ta không thể mở miệng xin xỏ kẻ mình coi thường.
Về phần Vương Khang, có thể nói hôm nay là ngày xui xẻo nhất.
Chẳng những không cua gái được mà còn mất vị trí Tổ phó, bây giờ thành nhân viên bình thường.
Trưởng phòng Lý đích thân phê duyệt, hơn nữa còn đang trong thời gian bảo lưu điều tra.
Tới giờ ăn trưa. Tầng ba tầng bốn là căn tin dành cho nhân viên.
Các cô gái xinh đẹp Phòng Thị trường ngồi chung một chỗ.
"Mẹ ơi, các cô nói xem Trần Khiêm có phải con nhà giàu không? Con nhà giàu che giấu thân phận đến công ty chúng ta trải nghiệm cuộc sống?”
Một cô gái cầm vé trong tay kích động nói.
"Hả? Sao lại nói vậy?"
Con gái tụ tập một chỗ thường thích buôn chuyện.
Mà lúc này, Lưu Á Nam đang ăn cơm cũng ngẩng đầu lên, cau mày nghe bọn họ nói chuyện.
"Các cô nghĩ mà xem, chỗ vé này bao nhiêu tiền? Hơn nữa, điều quan trọng nhất là người khác không mua nổi vé đứng hàng sau cùng, vậy mà Trần Khiêm cho đi một hai chục vé cũng chẳng thèm để ý. Nói cách khác, chắc chắn Trần Khiêm không chỉ có chừng này vé!"
"Anh ta có lai lịch thế nào, hơn nữa, anh ta tuyệt đối không đơn giản như biểu hiện bên ngoài. Các cô nói xeml"
Một cô gái đặt câu hỏi. "Ừ, phải đó, Trần Khiêm tuyệt đối không đơn giản, chắc chắn không phải một tên nghèo kiết xác như ai kia nói trong buổi liên hoan tối qua! Ha ha!"
Một cô gái hờ hững liếc nhìn Lưu Á Nam sắc mặt khó coi.
 
Chương 667: Sao có thể chứ


"Đúng thế, trong buổi liên hoan tối qua, một nửa thời gian ăn cơm dùng để kể cho chúng ta nghe chuyện xui xẻo của Trần Khiêm, thật là bẽ mặt!"
'Vương Mỹ Na cũng hùa theo.
Chẳng cần nói cũng biết bọn họ đang mỉa mai ai.
Chẳng phải Lưu Á Nam sao.
"Cậu ta là con nhà giàu cái khỉ gì, chẳng biết cậu ta lấy vé ở đâu ra. Có gì hay đâu, không ăn nữa!"
Lưu Á Nam cáu kỉnh, ném bát đũa rồi bỏ đi.
Các cô gái khác chẳng hề để ý, cùng bàn bạc sau này phải đối xử với Trần Khiêm tốt hơn.
Vì lẽ đó, tới buổi chiều. Trên bàn Trần Khiêm đầy trà sữa và hoa quả. "Các đồng chí, tôi về rồi đây!"
Đúng lúc này, một anh chàng khôi ngô tuấn tú đi đến Phòng Thị trường.
Vừa bước vào đã hét lên đầy hưng phấn.
Còn làm động tác ôm.
Nhưng mà...
"Trần Khiêm Trần Khiêm, cậu nói cho chúng tôi biết cậu kiếm mấy tấm vé này bằng cách nào đi. Đừng giấu chúng tôi được không?"
Nhưng mà mọi sự chú ý của các cô gái đều đang đổ dồn vào Trần Khiêm.
Không ai để ý tới anh ta. "Ơ, Tuấn Sinh, anh đi công tác về rồi à!"
Một cô gái vui mừng đứng dậy, nhìn về phái Vương Tuấn Sinh.
Cô gái này không phải Lưu Á Nam thì là ai.
Vương Tuấn Sinh là ai?
Anh ta là Tổ trưởng tổ hai, lần này đi thành phố Kim Lăng tập huấn, nhân tiện quan sát cơ cấu
thương mại ở các nơi trong thành phố Kim Lăng.
Người cũng như tên, anh ta là một chàng trai anh tuấn.
Lớn hơn Trần Khiêm một tuổi.
Lúc Lưu Á Nam mới vào công ty đầu tư, Vương Tuấn Sinh đã dẫn dắt cô ta.
Hơn nữa, Lưu Á Nam vẫn thầm mến anh ta. Trong công ty, chuyện này chẳng phải bí mật gì. Có điều Vương Tuấn Sinh hơi cao ngạo, còn rất
ngông cuồng, cho nên Lưu Á Nam đã tỏ tình với anh ta mấy lần.
Nhưng anh ta mắt điếc tai ngơ.
Tuy nhiên, Vương Tuấn Sinh đối xử với Lưu Á Nam và đàn em của mình là Vương Khang rất tốt.
"Á Nam, tên này là ai thế? Chưa gặp bao giời"
Vương Tuấn Sinh thấy mình không được chào. đón như trước, tức thì sảc mặt trở nên khó coi.
"Hừ, cậu ta tên là Trần Khiêm, bạn cấp hai của em. Có điều anh Tuấn Sinh đừng hiểu lầm, em chưa bao giờ để ý tới cậu tai"
Lưu Á Nam đáp lời.
"Trần Khiêm? Nhân viên mới không chăm chỉ làm việc mà lại buôn chuyện trong giờ làm việc, còn có quy củ hay không?"
Vương Tuấn Sinh lên tiếng.
Sau đó, anh ta nhìn Trần Khiêm, lạnh lùng gật đầu.
Buổi chiều lúc sắp tan làm. Cuối cùng chỗ Trần Khiêm cũng yên tĩnh hơn.
"Cộp!"
Một cốc nước đặt xuống bàn Trần Khiêm.
"Đợi nước sôi, cậu đi rót cho tôi cốc nước nóng!"
Người này là Vương Tuấn Sinh. Kiếm Hiệp Hay
"Rót nước? Hình như việc này không nằm trong phạm vi công việc của tôi?"
Trần Khiêm nhìn cái người chẳng ra làm sao này, mình đâu có quen anh ta.
"Không ngờ một người mới như cậu lại ngang ngược đến vậy!"
Vương Tuấn Sinh lạnh lùng nói.
"Trần Khiêm, anh Tuấn Sinh bảo cậu rót nước cho anh ấy là anh ấy coi trọng cậu, vậy thì cậu phải đi. Cậu nói nhảm cái gì, tưởng rằng mình là con nhà giàu thật đấy àI"
Lúc này, Lưu Á Nam đi tới, thấy Trần Khiêm chống đối Vương Tuấn Sinh, cô ta còn tức giận hơn
cả Vương Tuấn Sinh.
"Tại sao tôi phải rót? Cho tôi lý do đi!" Trần Khiêm vẫn ngồi im.
"Chỉ dựa vào việc Tuấn Sinh là người đứng đầu nghiệp vụ. Ha ha, Trần Khiêm, cậu không biết ư? Trong số các dự án ở huyện Bình An mà công ty đầu tư thành công, có tới sáu mươi phần trăm xí nghiệp do anh Tuấn Sinh phụ trách. Cậu nói xem dựa vào cái gì?"
"Hơn nữa, cậu có biết nhà anh Tuấn Sinh có điều kiện như thế nào không? Ha ha, cầm lông gà làm lệnh tiễn!"
Lưu Á Nam nhìn Trần Khiêm đầy khinh bỉ.
Đồng thời, khi nói về Vương Tuấn Sinh, vẻ mặt cô ta đầy kiêu ngạo.
Ngay lúc đám Vương Mỹ Na tức giận vì Lưu Á Nam và Vương Tuấn Sinh bắt nạt Trần Khiêm, muốn nói giúp Trần Khiêm.
Điện thoại của Vương Tuấn Sinh chợt vang lên.
Anh ta bắt máy.
"Đúng đúng, là tôi... hả? Anh nói gì cơ! Sao có thể chứ? Anh lặp lại lần nữal!!"
Vương Tuấn Sinh bỗng thét lên, sau đó sắc mặt tái nhợt trong phút chốc...
 
Chương 668: Kết quả là sau khi điều tra, thật sự phát hiện một số việc mờ ám


"Anh Tuấn Sinh, có chuyện gì vậy?" Lưu Á Nam hỏi với vẻ căng thẳng. "Xảy ra chuyện rồi!"
Sắc mặt Vương Tuấn Sinh trắng bệch. Sau đó anh ta vội vã xuống lầu.
Lưu Á Nam cuống quít đuổi theo.
Cô ta chờ Vương Tuấn Sinh gọi điện thoại ở dưới tầng xong mới dám tiến đến.
"Anh Tuấn Sinh, rốt cuộc là chuyện gì? Anh đừng làm em sợi"
Lưu Á Nam hỏi.
Vương Tuấn Sinh không chỉ đẹp trai mà còn có nhà ở thành phố Kim Lăng, cha mẹ có tiếng nói trong đơn vị.
Điều kiện gia đình vô cùng tốt.
Anh ta mạnh hơn những đồng nghiệp khác trong công ty rất nhiều.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao Lưu Á Nam thích Vương Tuấn Sinh.
Bởi vì sau này mình có thể gả tới thành phố Kim Lăng, nói không chừng sẽ được điều động công tác về Kim Lăng.
Ba Lưu Á Nam là hiệu trưởng trường cấp hai, cho nên từ khi còn bé Lưu Á Nam đã xem trọng danh tiếng và lợi ích.
Ví dụ đơn giản nhất là, từ nhỏ đến lớn Lưu Á Nam chỉ thích các anh chàng trong nhà có tiền có thế.
"Tiêu rồi Á Nam, em còn nhớ công ty hợp tác với anh và phó phòng Dương không? Lần này xảy ra chuyện rồi!"
Lưu Á Nam biết chứ.
Công ty kia là đối tượng hợp tác của Vương Tuấn Sinh và phó phòng Dương theo chỉ thị của một vị lãnh đạo của tập đoàn đầu tư. Dù sao Mộng Tưởng Gia cũng đầu tư lớn, có vô số người ước ao ghen ty.
Chung quy cũng là vì tiền.
Cho nên những kẻ có lòng riêng bắt tay hợp tác với nhau.
Mình làm rồi báo lên tổng bộ, sau đó tổng bộ phê duyệt.
Hiện tại công ty này đã thu được hơn năm mươi triệu tệ.
Lưu Á Nam, Vương Khang và tâm phúc của Vương Tuấn Sinh cũng biết chuyện này.
Hơn nữa phía tổng bộ thông báo rằng đã xét duyệt xong, có biết bao nhiêu công ty đầu tư như vậy thì biết tra công ty nào.
Chủ yếu là công ty này đã trả hai loại bảo hiểm, là chi nhánh của một xí nghiệp địa phương khác. ngôn tình ngược
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Không biết lãnh đạo cấp cao của tổng bộ bị đứt dây thần kinh nào mà lại tiến hành kiểm tra thí điểm. Hơn nữa số anh quá nhọ, công ty này bị kiểm tra. Lúc nấy người bên kia nói với anh, hình như mục đích của tổng bộ là điều tra, bắt đầu từ kiểm tra sổ sách. Bây giờ thì hay rồi, sổ sách không đúng, lãnh đạo cấp cao đã nghỉ ngờ làm ăn khuất tất!"
Vương Tuấn Sinh càng lúc càng cuống. Tội này đủ ngồi tù đó! "Lạ ghê! Công ty này quy mô nhỏ, mức đầu tư
cũng không lớn, còn bị anh chuyển đến nơi khác, sao lại điều tra ra được!"
"Không biết, bây giờ lãnh đạo cấp cao bắt đầu điều tra phó phòng Dương và vị lãnh đạo tập đoàn kia rồi, chắc là anh cũng sắp đi đời nhà ma. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu tập đoàn báo. cảnh sát, chắc chản anh sẽ bị bắt vào tùi"
Thấy Vương Tuấn Sinh lo lắng, Lưu Á Nam cũng sốt ruột.
Cô ta chợt võ đầu: "Em nghĩ ra một cách. Anh Tuấn Sinh, hay là anh thay mận đổi đào, đổ tội cho người khác, sau đó anh thoát ra. Như vậy là ổn rồi,
không phải sao?"
"Mẹ nó, nhưng tìm ai bây giờ? Chuyện nghiêm trọng thế này!"
"Hừ hừ, em có cáchI"
Lưu Á Nam búng ngón tay.
Lại nói tới Trân Khiêm.
Anh đang sắp xếp tài liệu trong văn phòng.
Phương Phỉ chăm chú nhìn Trần Khiêm, vừa mỉm cười vừa nói: "Trần Khiêm Trần Khiêm, anh
chăm thế, chưa xử lý xong một công ty mà còn định tra tài liệu của công ty này.”
Trần Khiêm cười đáp: "Như vậy mới hiểu cặn kế được, hơn nữa tôi có thu hoạch rất lớn đó!"
Đúng vậy, sở dĩ công ty bị điều tra chủ yếu là vì qua lời nói của Lưu Á Nam, Vương Tuấn Sinh cực kỳ bất thường.
Hơn nữa, nghe nói quan hệ giữa Vương Khang và Vương Tuấn Sinh cực tốt.
Cho nên Trần Khiêm cố ý điều tra dự án bọn họ đề xuất.
Kết quả là sau khi điều tra, thật sự phát hiện một số việc mờ ám.
 
Chương 669: Trần Khiêm, cậu đừng đi


Bởi vì một công ty được Vương Tuấn Sinh đề xuất là công ty con thuộc công ty của cha Lý Văn Dương.
Chuyện này vốn không có vấn đề gì.
Công ty khá khẩm nào chẳng có vài công ty con chứ?
Tuy nhiên, Trần Khiêm hiểu khá rõ công ty nhà Lý Văn Dương.
Bọn họ mở một công ty có nghiệp vụ kinh doanh chẳng liên quan gì đến nghiệp vụ chính của nhà bọn họ từ bao giờ?
Cho nên Trần Khiêm chú trọng điều tra. Kết quả thật sự có vấn đề.
Anh bèn gửi tin nhắn cho Lý Chấn Quốc, bảo ông ấy để ý giúp.
"Anh mau nói đi, thu hoạch được gì?" Phương Phỉ phì cười, thâm nghĩ chẳng phải anh sắp xếp hồ
sơ tài liệu sao, long trọng như thế làm gì?
"Cô không hiểu đâu, nói chung là thu hoạch rất lớn! Ha hai"
Trần Khiêm bật cười.
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên Lưu Á Nam gọi điện tới.
Điều này khiến Trần Khiêm hơi bất ngờ.
"Trần Khiêm? Tối nay tan làm cậu có bận không?"
"Làm gì? Cậu có việc hả?" Trần Khiêm hỏi thờ ơ. Ban đầu Trần Khiêm đối xử với Lưu Á Nam rất
thân thiết, nhưng sau đó thái độ lạnh nhạt của cô ta khiến anh mất cảm giác.
"Ừ ừ, tôi muốn mời cậu ăn cơm. Cậu vào công ty đã mấy ngày rồi mà tôi vẫn chưa mời cậu ăn cơm. Tối nay đi ăn một bữa nha?”
Lưu Á Nam mỉm cười.
"Có những ai?" Trần Khiêm hỏi, đồng thời trong lòng thầm đoán có lẽ Lưu Á Nam có chuyện gì đó.
Mặc dù không biết chuyện gì, nhưng Trần Khiêm biết quan hệ giữa Lưu Á Nam và Vương Tuấn
Sinh rất tốt, cho nên anh cũng muốn tìm hiểu chút.
"Đương nhiên chỉ có tôi thôi, cậu còn muốn có ai nữa hải"
Lưu Á Nam tỏ ra hờn dỗi, rồi lại hẹn thời gian địa điểm với Trần Khiêm.
Sau đó cúp máy.
Từ lúc đó Trần Khiêm không thấy Lưu Á Nam đi làm, sau khi hết giờ làm anh cũng đi luôn.
Điểm hẹn cách đó không xa.
Trong phòng riêng nhỏ một nhà hàng bên cạnh công ty.
Trần Khiêm trông thấy Lưu Á Nam, đúng là chỉ có một mình cô ta.
“Trần Khiêm tới rồi, mau ngồi đi! Nhà hàng này không tệ chứ?" Lưu Á Nam vừa mỉm cười vừa mở một chai rượu vang rót cho Trần Khiêm.
"Không tệ, cậu bày vẽ long trọng thế này làm chi? Dẫn tôi đi ăn đại cái gì đó là được!"
Trần Khiêm thản nhiên nở nụ cười.
"Ôi chao, sao có thể ăn đại cái gì đó được. Trần Khiêm à, cậu biết không, thật ra hai ngày nay ở công ty tôi vẫn muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu, nhưng ở công ty không tiện lắm. Hôm nay vừa khéo có cơ hội, hai ta có thể ngồi chung, ôn lại tình cảm ngày xưa, có phải không?"
Nói rồi Lưu Á Nam nhích lại gần Trần Khiêm.
Cánh tay của cô ta khẽ chạm vào cánh tay Trần Khiêm.
Đặc biệt là lúc gắp thức ăn cho Trần Khiêm, bộ ngực cứ cọ qua cọ lại khiến Trần Khiêm mê mẩn.
'Thầm nghĩ rốt cuộc con nhóc kia muốn làm gì. Song anh vẫn nói chuyện vu vơ. Chẳng qua Trần Khiêm cũng phát hiện sau vài
câu mập mờ, Lưu Á Nam còn muốn dò hỏi rốt cuộc anh mua mấy tấm vé bằng cách nào.
Nhưng hiển nhiên đây không phải mục đích chính của cô ta.
Tóm lại, hết trò chuyện lại uống rượu. Mặt Trần Khiêm đỏ gay, anh hơi say rồi. truyện kiếm hiệp hay
"Á Nam, đừng uống nữa được không? Uống tiếp sẽ say đấy!"
Trần Khiêm lắc đầu.
"Ừ ừ, vậy không uống nữa, chúng ta đi thôi! Cậu tiễn tôi về được không?"
"Được!"
Sau đó Lưu Á Nam thanh toán, Trần Khiêm đi cùng cô ta về nhà.
Hôm nay, vốn dĩ Trần Khiêm định dò ý của Lưu Á Nam, nhưng cô ta lảng tránh, không hỏi được gì.
Sau khi tới nhà cô ta. Trần Khiêm định rời đi. "Trần Khiêm, cậu đừng đi!"
Đột nhiên, Lưu Á Nam kéo cánh tay Trần Khiêm...
 
Chương 670: Là vậy đó!


Lưu Á Nam kéo cánh tay Trần Khiêm, nhìn anh với vẻ mơ màng.
Ánh mắt này có phần quyến rũ.
"Lưu Á Nam, cậu không sao chứ?" Trần Khiêm cũng sợ hết hồn.
"Tôi có sao, tôi muốn cậu ở cùng tôi được không?"
Lưu Á Nam vừa nói vừa ngả người sang phía Trần Khiêm
Đẩy ngã anh xuống sô pha. Còn xé đai váy ném xuống đất. Ực!
Trần Khiêm nuốt nước miếng.
Nói thật là Lưu Á Nam rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, thân hình gợi cảm.
Dáng vẻ như bây giờ càng châm lên ngọn lửa không tên trong lòng Trần Khiêm.
Cổ họng khô khốc.
Trong khi đó, Lưu Á Nam vẫn tiếp tục, sắp để trần nửa thân trên rồi.
Đột nhiên!
Rầm! Cửa phòng bị đá văng.
Cùng lúc đó, Lưu Á Nam lập tức nằm nghiêng trên giường, kéo quần áo che kín mình, đồng thời la hét ầm ï.
"Con mẹ nó, chụp đi, chụp hết!"
Có tổng cộng hai người tới.
Một người là Vương Khang cầm máy ảnh.
Người còn lại là Vương Tuấn Sinh.
"Cứu em, anh Tuấn Sinh cứu em với!"
Lưu Á Nam khóc thút thít.
"Á Nam đừng sợ, có bọn anh ở đây, tên súc sinh này không làm gì được đâu! Thật không ngờ bình thường tên Trần Khiêm này trông có vẻ đàng hoàng, vậy mà lại súc sinh đến thế, ngay cả bạn học cũ cũng hãm hại!"
"Em cũng không ngờ. Hôm nay em muốn mời
Trần Khiêm ăn cơm, sau khi ăn xong cậu ta nói muốn tiễn em về nhà, cuối cùng... đối xử với em như vậy. May mà các anh tới kịp!" Lưu Á Nam khóc nức nở.
"Hừ, yên tâm đi, bọn anh đã quay lại rồi, báo cảnh sát ngay đi!"
Vương Khang cười gẵn. 'Thầm nghĩ lần này mày chết chắc rồi.
Về phần Trần Khiêm, lúc này anh mới kịp phản ứng.
Thì ra mình bị đám người này giăng bấy. Thật ra lúc nãy, khi Lưu Á Nam cởi quần áo. nhào vào mình, Trần Khiêm đã cảm thấy có điểm bất thường.
Bởi vì hôm nay, biểu hiện của Lưu Á Nam từ lúc bắt đầu tới giờ quá nhiệt tình.
Nhiệt tình đến mức làm người ta sợ hãi.
Nhưng đánh chết Trần Khiêm cũng không ngờ cô ta lại giở thủ đoạn này với bạn học cũ.
Giăng bãy?
Lưu Á Nam, con mẹ nó tôi và cậu quen biết nhau bảy tám năm rồi đó.
"Trần Khiêm, cậu nói xem phải giải quyết việc này thế nào?" Vương Tuấn Sinh lạnh lùng cất tiếng.
"Giải quyết thế nào? Ha ha, hẳn là các người phải nói chứ nhỉ? Các người muốn tôi giải quyết thế nào?"
"Mẹ nó, thằng nhãi nhà mày thẳng thắn thật đấy!"
Vương Khang cười giễu. "Đơn giản thôi, cậu ký vào hợp đồng cải cách này, tôi cho không cậu một công ty để cậu làm pháp nhân. Là vậy đó!"
 
Chương 671: Cậu có ý gì


Nói rồi Vương Tuấn Sinh lấy ra một bản hợp đồng.
Vừa liếc nhìn tên công ty trên hợp đồng. Cuối cùng Trần Khiêm cũng sáng tỏ.
Đó là công ty có vấn đề mà mình bảo Lý Chấn Quốc điều tra.
Xem ra mình đoán không sai, quả nhiên Vương Tuấn Sinh có vấn đề, hơn nữa có quan hệ không rõ ràng với xí nghiệp nhà Lý Văn Dương.
Nhất định là chuyện này đã bại lộ nên anh ta vội vàng đổ tội cho người khác.
Phải biết tội này phải ngồi tù đấy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Chỉ cần mình ký tên, tới khi Lý Chấn Quốc điều tra ra kẻ ăn cây táo, rào cây sung trong công ty là mình thì người bị cảnh sát tóm cổ cũng là mình.
Đây là thủ đoạn thay mận đổi đào! Trần Khiêm cười nhạt.
E rằng bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ tập đoàn là của mình nhỉ?
Sau đó, Trần Khiêm nhìn Lưu Á Nam bằng ánh mắt nghiền ngẫm: 'Á Nam, chúng ta là bạn tốt thời cấp hai, cũng là bạn cấp ba, tại sao cậu phải làm vậy? Tại sao cậu lại thành ra thế này?"
"Hừ, đừng có làm thân với tôi. Khốn thật, tối nay uổng cho tên nghèo kiết xác nhà cậu chấm mút rồi. Ha ha, còn nữa, hôm nay cậu có vé, thật là uy phong làm sao, nhưng sao lúc đó cậu không nhớ đến tình cảm giữa chúng ta mà cho tôi một vé?”
"Điều đáng giận nhất là cậu không tự biết thân phận quá rồi đấy? Cậu cảm thấy biểu hiện hôm nay của tôi là bày tỏ tôi thích cậu đúng không? Cậu tưởng tôi định cho cậu? Năm mơi"
Bây giờ không quay video nữa nên Lưu Á Nam không kiêng dè gì hết.
Đặc biệt là đối với Trần Khiêm.
Bởi vì cô ta rất hiểu Trần Khiêm biết anh là một kẻ tầm thường nghèo khó không có chỗ dựa, cho nên cô ta không hề có áp lực khi tiến hành mưu kế này.
Hoàn toàn không sợ hãi.
"Được lắm, tôi hiểu rồi. Xem ra tôi thật sự đã nghĩ nhiều!" Trần Khiêm cười khổ.
"Dù không tin nhưng tôi thật lòng hi vọng hôm nay cậu mời tôi ăn cơm vì nhớ tình xưa, sau này chúng ta vẫn là bạn học. Như vậy thì cho dù cậu có chuyện gì, tôi cũng có thể giúp cậu!"
Trần Khiêm lên tiếng.
Từ lúc gọi điện Trần Khiêm đã biết Lưu Á Nam có việc rồi.
Nhưng khi ăn cơm Trần Khiêm vẫn cảm thấy ấm áp khi nhắc lại tình xưa.
Vì lẽ đó, anh mới về nhà cùng Lưu Á Nam.
Đồng thời, anh cũng thầm quyết định, nếu như Lưu Á Nam thật sự gặp khó khăn thì dù cho quan hệ giữa hai người không tốt như trước, anh vẫn sẽ giúp đỡ.
Nhưng bây giờ trái tim Trần Khiêm đã hoàn toàn nguội lạnh rồi.
Không ngờ cô ta lại làm ra chuyện này.
"Giúp tôi? Cậu có tư cách gì giúp tôi? Mau ký đi, đừng bảo tôi không quan tâm cậu. Hừ, tôi tặng cậu hẳn một công ty đó!"
"Tôi ký cũng được, nhưng để ngày mai, hôm nay không được vì tôi không mang chứng minh thư, không nhớ số chứng minh thư."
Trần Khiêm tìm đại một cái cớ.
"Đệch, số chứng minh thư mà cũng không nhớ nổi?"
Vương Tuấn Sinh mảng.
Có điều nghĩ đi nghĩ lại thì kiểu gì cậu ta cũng không chạy được, dù sao mình đã quay video rồi.
Ngày mai ký thì ngày mai ký.
"Được thôi, ngày mai tới công ty cậu phải ký vào bản hợp đồng này. Ngoài ra, cậu không được kể với ai chuyện này, nếu tiết lộ nửa chữ thì tôi lập tức báo cảnh sát! Cậu không thoát được tội cưỡng bức không thành đâu!"
Vương Tuấn Sinh đe dọa.
"Được, vậy thì ngày mail"
Trần Khiêm đáp.
Thế rồi bọn họ thả Trần Khiêm đi.
Sau khi xuống lầu, Trần Khiêm lập tức gọi điện cho Lý Chấn Quốc kể lại đầu đuôi sự việc.
Nói thật là trong lòng anh rất khó chịu. Bởi vì cảm thấy tiếc thay cho Lưu Á Nam.
Lần này mình nằm vùng chỉ muốn tóm cổ một tên, đảm bảo có thể dụ ra một mẻ lớn.
Nhưng không ngờ lại liên quan mật thiết tới bạn học cũ của mình.
Hôm sau. Khi Trần Khiêm tới công ty, anh vừa ngồi xuống.
Thì Vương Tuấn Sinh và Lưu Á Nam đã đi tới.
"Trần Khiêm, theo chúng tôi vào văn phòng một chuyến!"
Vương Tuấn Sinh nháy mắt với Trần Khiêm. Nhắc nhở anh mang theo chứng minh thư. "Ừ ừ, ok"
Trần Khiêm đi theo bọn họ, Vương Khang đã đợi sẵn bên trong rồi.
Đây là phòng in ấn, bình thường chẳng có ai trong này cả.
"Mau ký đi, ký xong lại xử lý những thủ tục khác. Nhanh lên!"
Vương Tuấn Sinh lấy hợp đồng ra.
Sau đó, anh ta trông thấy Trần Khiêm ngồi xuống, bắt chéo hai chân, không hề có ý định cử động.
"Mẹ nó, cậu ngây ra đó làm gì, mau ký đi!" Vương Tuấn Sinh cảnh cáo.
Trần Khiêm xem đồng hồ đeo tay: "Chờ tí, lát nữa ký một thể để anh khỏi phải tìm từng người khi xử lý các thủ tục khác."
"Cậu có ý gì?"
 
Chương 672: Tổng giám đốc cũng tới


"Chờ thì biết!"
Trần Khiêm mỉm cười đáp.
Mà lúc này, dưới tòa nhà tập đoàn.
Rất nhiều xe dừng lại.
Ba của Lý Văn Dương là Lý Đại Hải, cùng với phó phòng Dương Đông và phó giám đốc Lý Niên
của công ty đầu tư.
Tất cả nghiêm túc bước xuống từ một chiếc xe RV.
Đương nhiên Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng cũng tới rồi.
Lúc này, säc mặt hai người đều khó coi. Nếu hôm qua cậu Trần không nhắn tin nói về một số vấn đề đang tồn tại trong công ty thì đến giờ
hai người vẫn chưa biết tình hình cụ thể.
Mấy người này cùng mấy bộ phận khác trong công ty đều dính dáng tới lợi ích.
Tối qua, sau khi nhận điện thoại, Lý Chấn Quốc gọi hết mấy người kia tới.
Tra hỏi cả đêm.
Hôm nay ông ấy mới dẫn bọn họ đến công ty theo lời dặn dò của cậu Trần.
Mà trước cửa công ty.
Có hai người một nam một nữ.
"Lý Văn Dương, cậu gọi tôi ra ngoài làm gì? Làm sao tôi biết ba cậu đang ở đâu, tôi cũng không biết công ty đã xảy ra chuyện gì!"
Cô gái tỏ thái độ phiền chán.
"Tuyết Tinh, sao cậu lại thế, cậu hãy giúp tôi... Đệch, đó chẳng phải ba tôi sao, ông ấy tới rồi!"
Chàng trai này là Lý Văn Dương.
Tối qua ba bị người ta dẫn đi cả đêm không về.
Sáng nay anh ta bị mẹ giục đến tập đoàn hỏi thăm.
Anh ta cũng chẳng biết tìm bằng cách nào.
Nghe nói Giang Tuyết Tinh đã tới tổng bộ tập đoàn vài lần, vì thế anh ta gọi điện kêu cô ta tới đây cùng mình.
Hai người đang bàn bạc thì anh ta trông thấy bóng dáng ba mình.
"Ba, ba sao thế?"
Anh ta chạy tới thì thấy sắc mặt ba cực tệ, bèn lập tức hỏi han.
"Con trai, con về nhà trước đi, không liên quan đến con. Cậu Trần muốn gặp bọn ba, con về trước đi!"
Lý Đại Hải nói với vẻ mặt đầy chán nản.
"Hả? Cậu Trần? Cậu Trần đến huyện Bình An chúng ta rồi ạ?"
Ông ta vừa dứt lời, cả Lý Văn Dương lẫn Giang Tuyết Tinh đều giật mình.
"ừ" Lý Đại Hải gật đầu.
"Đi thôi, đừng để cậu Trần phải đợi mấy vị lâu!" Lý Chấn Quốc lạnh nhạt nói.
"Vâng vâng vâng thưa Tổng giám đốc Lý.' Sắc mặt ai nấy đều tái nhợt.
Sau đó cả đoàn đi lên trên.
"Ba tôi nhất định có việc gì đó, từ trước tới giờ tôi chưa từng ấy ông ấy như vậy! Không được, tôi phải lên xem thử!"
Lý Văn Dương cất lời.
Về phần Giang Tuyết Tinh, từ sau lần mẹ Hứa Hinh mời ăn cơm, cô ta không muốn để ý tới Lý Văn Dương nữa. Nhưng bây giờ cô ta muốn xem dáng vẻ cậu Trần ra sao.
Vì vậy cô ta đồng ý đi lên tầng cùng Lý Văn Dương xem thử.
Lại nói tới Phòng Đầu tư và thị trường.
Lúc này trong phòng vô cùng náo nhiệt.
Gần như toàn bộ nhân viên đều đứng dậy.
Nhìn người qua kẻ lại khắp hành lang.
Ai nấy đều là nhân vật máu mặt trong tập đoàn, cả ban điều hành cấp cao cũng đứng đầy trong hành hang.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Cũng không ai dám đi nghe ngóng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tóm lại là ai cũng kinh ngạc.
Lúc này, cửa thang máy mở ra.
Lý Chấn Quốc dẫn theo mấy người đi đến phòng in ấn.
"Nhìn kìa nhìn kìa, ông ấy là Tổng giám đốc Lý Chấn Quốc, người xếp vị trí thứ hai trong tập đoàn. Người bên cạnh ông ấy là Triệu Tử Hưng, cũng là người xếp vị trí thứ hai trong tập đoàn. Cả hai đều tới kìal
"Đúng vậy, người phía sau bọn họ chẳng phải phó phòng Dương và phó giám đốc Lý sao? Có chuyện gì thế nhỉ? Hình như kia là Lý Đại Hải của Home City thì phải!"
"Không phải công ty đã xảy ra chuyện gì chứ? Tập trung nhiều lãnh đạo cấp cao thế này, ngay cả
Tổng giám đốc cũng tới!"
 
Chương 673: Ai là cậu Trần vậy


"Nhất định là đã xảy ra chuyện, chẳng qua là không biết chuyện gì thôi!"
Mọi người bàn tán xôn xao. Vương Mỹ Na vừa uống trà vừa đứng xem.
Lúc này, cô ta trông thấy một người quen ở cạnh thang máy đang đi tới.
Thế là cô ta vội vàng vẫy tay chào hỏi: "Tuyết Tỉnh, bên này bên này!" “Chị Nal" Giang Tuyết Tinh và Lý Văn Dương đi đến. "Sao hai người cũng tới? Em có biết đã xảy ra chuyện gì không? Ồ, Tuyết Tinh, đây là bạn trai của em à?"
Sau khi trông thấy Lý Văn Dương, Vương Mỹ Na mỉm cười hỏi.
"Cậu ấy không phải bạn trai của em. Em đang muốn hỏi các chị đây này, tất cả lãnh đạo cấp cao đều triệu tập, không biết bọn họ định làm gì nhỉ!"
Vương Mỹ Na cũng lắc đầu.
Lại nói tới Trần Khiêm.
Cốc cốc cốc!
Lại nói tới Trần Khiêm.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Trần Khiêm ngồi bắt chéo chân, nói "Vào đi".
Cửa phòng mở ra, Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng dẫn nhóm Lý Đại Hải vào phòng.
"Ø? Gì thế này?" Vương Tuấn Sinh ngu người
luôn.
Những người này không phải ai xa lạ, tất cả đều là người tham gia vào sự việc lần này.
Lý Đại Hải cũng bị gọi tới.
Người dẫn đầu chẳng phải Tổng giám đốc Lý và Tổng giám đốc Triệu sao?
"Chuyện này...' Vương Tuấn Sinh, Vương Khang và Lưu Á Nam đều trố mắt nhìn.
"Chào Tổng giám đốc Triệu, chào Tổng giám đốc Lý!"
Bọn họ vội vàng chào hỏi. "Cậu Trần, tôi dẫn đủ người tới rồi."
Lý Chấn Quốc bước lên trước, thấp giọng báo. cáo.
"Cậu Trần?" "Mẹ nó, cậu ta chính là cậu Trần?"
Lần này, tất cả những người có mặt ở đây đều kinh ngạc.
Càng khỏi nói lúc này Vương Tuấn Sinh và Lưu Á Nam có biểu cảm gì.
"Cậu Trần?" Lưu Á Nam bỗng thở gấp.
"Ừ ừ, bây giờ mọi người đã tới đông đủ. Vậy thì tổ trưởng Vương, hãy nói xem anh bắt tôi ký bản hợp đồng này như thế nào?"
Trần Khiêm cười nhạt.
"Tôi..."
Vương Tuấn Sinh nuốt khan.
Lúc này đầu óc anh ta trống rỗng.
Vốn dĩ chuyện hôm nay được tính toán hoàn hảo, nhưng anh ta có nằm mơ cũng không ngờ
người bị mình tính kế chính là cậu Trần.
Vốn dĩ có thể sẽ không sao, nhưng tính kế xong lại xảy ra chuyện.
Con mẹ nó, ai mà ngờ được tên này là cậu Trần?
Vương Tuấn Sinh hoảng hốt nhìn sang Lưu Á Nam.
Mà lúc này, Lưu Á Nam đâu có nhìn Vương Tuấn Sinh.
Cô ta ngạc nhiên hỏi: "Tổng giám đốc Lý, ông gọi cậu ta là gì? Ông gọi Trần Khiêm là cậu Trần ư?"
"Hừ, phí lời! Đứng sang một bên đi!" Lý Chấn Quốc cười lạnh lùng.
"Cậu Trần, tiếp theo phải làm gì? Phòng in ấn hơi nhỏ!"
Triệu Tử Hưng cũng lên tiếng.
"Đúng là hơi nhỏ. Dẫn bọn họ đến phòng họp, sau đó điều tra rõ ràng chuyện này!"
Trần Khiêm cất lời.
Lý Chấn Quốc dẫn một nhóm người đi hết.
Khi bước tới cửa, Lưu Á Nam ngoảnh lại nhìn Trần Khiêm bằng ánh mắt phức tạp, dễ nhận thấy cô ta cảm thấy khó tin.
Nhưng Trần Khiêm không nhìn cô ta.
Anh cũng đứng dậy đi ra ngoài.
"Ra rồi ra rồi!"
Người bên ngoài lập tức yên tĩnh lại.
Khi thấy Trần Khiêm là người cuối cùng đi ra.
Đám Vương Mỹ Na đều kinh hãi.
"Trần Khiêm, đến đây đến đây!"
Vương Mỹ Na gọi khế, vẫy tay với Trần Khiêm. Sau chuyện vé concert, Vương Mỹ Na đối xử với Trần Khiêm không tệ.
Trần Khiêm đi tới.
Đồng thời, điều khiến anh bất ngờ là Giang Tuyết Tinh và Lý Văn Dương cũng ở công ty.
"Trần Khiêm? Sao cậu lại ở đây?" Giang Tuyết Tinh ngạc nhiên hỏi.
"Hả? Hai người quen nhau à? Trần Khiêm là đồng nghiệp của chị, cậu ấy mới tới đây làm việc."
Vương Mỹ Na mỉm cười. "Trần Khiêm, thì ra cậu làm việc ở đây!"
Giang Tuyết Tinh gặp Trần Khiêm, ngoài cảm xúc vui mừng ra cô ta còn hơi giận dỗi.
Còn Lý Văn Dương thì tỏ rõ thái độ thù địch.
"Hừ, chị Na, sau này chị phải quan tâm Trần Khiêm nhé! Trần Khiêm là bạn cấp ba của bọn em, giỏi lắm đói"
Lời lẽ của Lý Văn Dương chua lòm.
"Thì ra các em là bạn học. Không sai, đúng là Trần Khiêm rất giỏi, ha ha!"
"Trần Khiêm Trần Khiêm, cậu mau nói xem bên trong đã xảy ra chuyện gì, đám Vương Tuấn Sinh bị làm sao thế?"
Các cô gái vây quanh Trần Khiêm.
"Còn nữa còn nữa, Tuyết Tinh bảo hôm nay cậu Trần cũng có mặt, nhưng bọn tôi không nhìn thấy cậu ấy. Ai là cậu Trần vậy?" Vương Mỹ Na hỏi.
Trong lúc mọi người đang nghi hoặc.
"Cậu Trần, mọi người đã tới phòng họp rồi. Bây giờ cậu có qua đó luôn không?"
Giọng nói của Lý Chấn Quốc vang lên sau lưng Trần Khiêm...
 
Chương 674: Ông đã thông báo ra ngoài rồi sao


“Cậu Trần?” Giang Tuyết Tinh với Lý Văn Dương sững sờ.
Tất cả nhân viên của phòng thị trường cũng hoàn toàn chết lặng.
“Được rồi, giờ tôi qua ngay!” Trần Khiêm đáp lại một tiếng.
“Trần Khiêm, cậu cậu cậu, cậu là cậu Trần?” Giang Tuyết Tinh kinh ngạc hỏi.
Mặc dù lần trước nhà Hứa Hinh mời mình ăn cơm, mẹ Hứa Hinh còn đùa một câu, chắc Trần Khiêm không phải là cậu Trần đâu nhỉ?
Khi đó Giang Tuyết Tinh còn bị dọa một phen. Nhưng nghĩ lại thì làm sao có khả năng chứ, mình với Trần Khiêm rất quen thuộc, cậu ta sao có
thể là cậu Trần được chứ?
Thế nhưng bây giờ... Lúc chính miệng giám đốc Lý - Lý Chấn Quốc gọi cái tên này.
Đầu Giang Tuyết Tinh như trống rỗng.
Ôi trời ơi, Trần Khiêm lại chính là cậu Trần?
“Ừ ừ!" Trần Khiêm nhàn nhạt cười rồi gật đầu với Giang Tuyết Tinh.
Sau đó Trần Khiêm dứt khoát rời đi dưới ánh mắt sững sờ của tất cả mọi nguời.
Lý Văn Dương vốn là được Giang Tuyết Tinh dẫn đến để thăm ba anh ta, nhưng giờ đây hai mắt lại vô hồn, tê liệt ngồi trên ghế.
“Ôi đệch, mẹ kiếp! Trần Khiêm thật sự là cậu ấm, còn là ông chủ của chúng ta nữa, chẳng trách cậu ấy lại có nhiều vé như vậy. Tôi đã nói mà, thân phận của Trần Khiêm không hề đơn giản, trời ơi, nhưng mà không ngờ cậu ấy chính là chủ tịch của chúng tai”
Đợi sau khi Trần Khiêm đi, tất cả mọi người của Phòng Thị trường như phát điên.
“May mà chúng ta vẫn chưa đắc tội gì với chủ tịch!” Cũng có một cô gái đang thầm sợ hãi.
Tóm lại bầu không khí vô cùng kì lạ.
Cú sốc của tất cả mọi người như đạt đến đỉnh điểm.
Mà chuyện của nhóm Vương Tuấn Sinh đương nhiên cũng không phải vấn đề gì khó giải quyết.
Lúc này chẳng những nhận tội cho việc mình làm, mà một vài giám đốc bộ phận khác chưa bị phát hiện cũng được bọn họ khai ra hết rồi.
Đa số đều là người của huyện Bình An và Kim Lăng gây chuyện từ bên trong.
Kết quả xử lý cũng rất đơn giản, đó là giao toàn bộ cho phía cảnh sát.
Chỉ là lúc bọn họ bị bắt đi, có vài lần Lưu Á Nam nhìn Trần Khiêm với ánh mắt phức tạp, muốn tìm sự giúp đỡ từ Trần Khiêm, nhưng Trần Khiêm đều phớt lờ.
Đã từng cho cơ hội rồi.
Vì cậu đã chơi bài tình cảm để lừa tôi thì đừng trách tôi không nói đến tình nghĩa!
Chuyện này xem như kết thúc.
“Cậu Trần, còn bốn ngày nữa là sinh nhật cậu rồi, cậu định sắp xếp thế nào, chủ tịch Trần Hiểu gọi điện thoại cho tôi, nói rằng đây là sinh nhật đầu tiên sau khi cậu kết thúc cuộc sống nghèo khó, bảo bọn tôi phải chuẩn bị thật tốt cho cậu!”
Ở dưới lầu, Lý Chấn Quốc nói.
“Còn có thể sắp xếp thế nào nữa, trước kia sinh nhật em đều là ông cụ Ngô với bà cụ Ngô tổ chức cho, năm nay cũng không ngoại lệ, em vẫn về quê. Nhưng mà đến lúc đó mọi người cũng đến đi, hơn hai mươi người chúng ta cũng được xem là náo nhiệt rồi mà, ha hal”
Trần Khiêm cười nói.
Ngoài người anh em Lý Tiếu chơi với nhau từ nhỏ đến lớn ra thì nói thật, Trần Khiêm cũng chẳng có bao nhiêu người bạn thân.
Dù sao thì khi bạn không tiền cũng không thế, còn ai nguyện ý chơi với một kẻ nghèo như bạn chứ.
Cho nên tiệc sinh nhật lần này Trần Khiêm cũng không mời nhiều người.
Có Lý Chấn Quốc, Triệu Tử Hưng, với cả nhóm Bạch Tiểu Phi, Lâm Y Y, thêm nữa thì có Lý Tiếu với Tô Đình thôi.
Những người này thường hay chơi chung với nhau, nên quan hệ cũng rất tốt.
Làm quá náo nhiệt thì Trần Khiêm cũng không muốn lắm.
Sau khi quyết định như vậy thì Trần Khiêm thu dọn một số thứ, chuẩn bị quay về trấn.
Nhưng sắc mặt Triệu Tử Hưng thì lại không tốt lắm.
Lý Chấn Quốc đã nhìn ra từ lâu, bây giờ mới hỏi: “Lão Triệu, có phải ông có chuyện gì chưa nói với cậu Trần không?”
Triệu Tử Hưng gãi đầu lo lắng: “Tôi đã thông báo chuyện bốn ngày sau là sinh nhật cậu Trần ra ngoài rồi! Nhưng cậu Trần nói phải lo liệu sao cho khiêm tốn?”
“Gì cơ? Ông đã thông báo ra ngoài rồi sao?” Lý Chấn Quốc cũng bàng hoàng...
Năm giờ chiều, Trần Khiêm gọi một chiếc taxi đi về trấn.
 
Chương 675: Ba mẹ bỏ tiền ra mua lại


Quả thật bây giờ Trần Khiêm có thể nghênh ngang quay về rồi, cả đoàn xe đưa về cũng không thành vấn đề gì.
Nhưng ông cụ Ngô với bà cụ Ngô vẫn chưa biết chuyện mình là cậu Trần.
Nếu cứ như vậy quay về thì có hơi đường đột quá, Trần Khiêm không thích cảm giác đó.
Thứ hai là phải nói rõ với nhà ông cụ Ngô về số tiền lần trước khám bệnh cho ông cụ Ngô, cả chuyện thân phận của mình nữa. Hiện tại không có gì phải giấu diếm hai người già họ cả!
Cho nên giờ quay về quê, Trần Khiêm vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt.
Thấy trên đường đang được lát đá.
Trần Khiêm rất rõ, sợ răng trấn nhỏ của mình cũng bắt đầu phát triển rồi.
“Cậu nhóc, nhà cậu ở trấn này à?”
Tài xế là một người đàn ông trung niên, trò chuyện rất nhiệt tình, cười nói.
Trần Khiêm gật đầu.
“Chúc mừng cậu nhé chàng trai, cả thị trấn chỗ cậu đều sẽ khai phá để mở nhà máy, hầu như đều có thể lấy đất, không những cho nhà mà còn trả phí đền bù, hơn nữa còn cung cấp bao nhiêu là cơ hội việc làm đấy! Trông cậu giống như sinh viên, về quê có nhiều cơ hội để phát triển rồi!"
“Thật không, vậy thì tốt quá!”
Trò chuyện suốt dọc đường, chẳng mấy chốc Trần Khiêm đã về đến nhà.
Nói là thị trấn chứ thật ra nhà của Trần Khiêm nằm ở một thôn nhỏ trong trấn.
Là thôn ở trong trấn.
Hộ gia đình trong thôn mở xưởng xay hạt khá nhiều, kinh doanh da đậu phụ với đậu phụ các loại.
Trước đây lúc về thôn, thứ hấp dẫn người ta nhất chính là mùi đậu phụ vương vít trong không khí.
Nhưng lần này về thôn, rõ ràng mùi đậu phụ lâu rồi không ngửi đã phai đi nhiều.
“Ôi chao, sinh viên đại học về rồi đấy à!”
“Sao không dẫn bạn gái về hả?”
“Trần Khiêm, tìm được việc chưa? Sinh viên như cháu chắc chắn có thể tìm được một công việc tốt nhỉ?”
Vừa vào thôn đã có người dân trong thôn đến hỏi.
“Vẫn chưa ạI” Trần Khiêm cười nói. “Hừ, tôi thấy trường đại học mà cậu ta học tám
mươi phần trăm là vô dụng rồi! Còn không bằng những người bỏ học đi làm sớm nữa!”
Có một người phụ nữ trung niên hơi khinh thường nói.
Lời giềm pha của thiên hạ luôn đáng sợ mà.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Trần Khiêm cũng không nói nhiều.
Mà xoay người về đến cổng nhà.
Lúc cầm chìa khóa ra để mở cửa mới phát hiện, không biết chìa khóa nhà bị người ta đổi lúc nào mà giờ không mở ra được.
“Chuyện gì đây?”
Trần Khiêm băn khoăn một lúc.
“Ha ha, hóa ra là Trần Khiêm sao, về rồi đấy à!”
Lúc này, có một người phụ nữ trung niên từ nhà bên cạnh bước ra, đó là con dâu thứ hai của ông cụ Ngô, tên Tôn Hồng Hà.
Lúc này vừa căn hạt dưa vừa đi về phía Trần Khiêm.s
“Thím hai, chìa khóa nhà tôi sao lại bị đổi rồi?” Trần Khiêm cười khổ hỏi.
Khoảng thời gian trước ở bệnh viện cũng có chào hỏi qua lại với Tôn Hồng Hà.
Là kiểu người vô cùng tham tiền, chỉ có thể lợi dụng chiếm lợi chứ không thể chịu thua lỗ.
“À à, là tôi đổi đấy, sao vậy?”
Tôn Hồng Hà nói.
“Vậy chìa khóa nhà tôi đâu?”
Trần Khiêm hỏi.
“Ha ha, cái gì mà nhà cậu chứ Trần Khiêm, nhà này là của ai mà cậu còn không rõ sao? Hừ, tôi biết cậu quay về để làm gì, há chẳng phải nghe nói sắp đền bù nên muốn về chia tiền đó sao. Tôi nói cho cậu biết, nghĩ cũng đừng nghĩ tới, căn nhà này là của nhà tôi, trên sổ đỏ viết rõ ràng rồi mài”
Sắc mặt Tôn Hồng Hà thay đổi.
Đương nhiên Trần Khiêm biết chuyện mà bà ta nói.
Trước đây có nghe ba nói rồi. Ban đầu ba mẹ chuyển nhà đến đây, ông cụ
Ngô có hai căn nhà, một là căn nhà kia của bọn họ, một là căn nhà này.
Ba mẹ bỏ tiền ra mua lại.
Bởi vì hai mươi năm trước, nói thật là ở nông thôn cũng chẳng có cái gọi là sổ đỏ gì.
Khi đó chỉ kí đơn giản một tờ hợp đồng thôi.
Mà còn kí lúc ba với ông cụ Ngô uống rượu nữa chứ.
Đã nhiều năm vậy rồi, cũng chẳng biết ba đã để nó ở đâu.
Bởi vì khi đó chẳng ai ngờ là người nhà của ông cụ Ngô muốn cưỡng ép lấy lại căn nhà cả.
Chính là chuyện này.
Tôn Hồng Hà cũng vì nghe nói sẽ phá dỡ đền bù, cho nên mới muốn giữ chặt căn nhà này về phía mình, đền mấy trăm nghìn cũng được.
“Tiểu Khiêm về rồi đấy à! Đừng có nghe thím hai của cháu nói vớ vẩn, căn nhà này là của nhà cháu, không ai lấy được đâu!”
Lúc này, ông cụ Ngô nghe thấy có tiếng nói nên ra ngoài...
 
Chương 676: Cả nhà lại cãi nhau


“Ông già, ba có ý gì vậy hả? Cái gì mà nhà của nó. Con nói cho ba biết, con đã hỏi ý kiến luật sư rồi, nếu thật sự phải kiện tụng thì hợp đồng mà mấy người kí không được tính, dù sao thì trên sổ đỏ là nhà của bọn conl”
Tôn Hồng Hà vội nói.
Trần Khiêm thầm nghĩ, vì chuyện này mà gần đây đã cãi nhau rất nhiều lần rồi.
Anh còn thắc mắc sao trước đó lúc gọi điện thoại cho ông cụ Ngô, cảm xúc của ông cụ Ngô không được tốt lắm.
Hóa ra là vì cãi nhau.
Ha ha.
Ngay cả khi sổ đỏ là của nhà Trần Khiêm thì làm sao Trần Khiêm có thể tranh giành với mọi người được chứ.
“Với lại chẳng phải Trần Khiêm trúng số sao, còn để ý tới cái nhà này làm gì chứ! Hơn nữa, con cũng không biết đã vứt chìa khóa cửa đi đâu mất rồi!"
Tôn Hồng Hà lại nói.
“Hừt"
Ông cụ Ngô hừ lạnh một tiếng, sau đó mò mẫm hòn đá lớn ở bên cạnh.
“Ông làm gì đấy?” Tôn Hồng Hà sợ hãi chạy lại.
Ông cụ Ngô bê hòn đá đập mạnh vào cửa nhà.
Ổ khóa bị hỏng luôn.
Sau đó lấy ra một cái ổ khóa mới trong túi ra.
“Trần Khiêm dùng cái này, để ông xem ba người bọn họ còn ai dám thay nhau khóa nhà cháu nữa! Được rồi, về thu dọn chút đi rồi lát qua ăn cơm, bà cụ Ngô của cháu nấu cơm cho cháu rồi đấy!"
Ông cụ Ngô nói.
“Cháu biết rồi ạ!”
Trần Khiêm nhận lấy, thầm cười khổ, hóa ra thím hai không phải là người đầu tiên khóa, mà bác dâu cả và thím ba cũng tham gia nữa.
Trần Khiêm bất lực cười khổ.
Rõ ràng Tôn Hồng Hà đỏ bừng cả mặt, ngay lập tức khóc lóc ầm ï chạy về nhà gọi điện thoại.
Trần Khiêm quay về nhà dọn dẹp sau đó đến nhà ông cụ Ngô ăn cơm.
Vừa ra cửa thì nhìn thấy trước cửa nhà ông cụ
Ngô đã đỗ vài chiếc xe mới, chiếc tốt nhất là một chiếc Volkswagen Passat màu đen.
Đều là mới mua cách đây không lâu.
Thế này thì có vẻ nhà bác cả, chú hai với chú ba đều đến rồi.
Mấy năm trước cũng có rất nhiều lần mọi người đều tụ tập lại như thế này.
Nhưng năm nay cảm giác rõ ràng rất khác.
Lúc Trần Khiêm đi vào, đứng bên ngoài cửa cũng có thể nghe được tiếng cãi nhau ầm ï bên trong. ?ìm‎ đọc‎ ?hêm‎ ?ại‎ ⩶‎ ??ùm?‎ ??yện.?n‎ ⩶
“Dựa vào cái gì chứ? Đây là nhà của chúng ta, dựa vào cái gì mà phải cho bọn họ?”
“Đúng vậy mẹ, con nghe nói lần này không chỉ đền bù mấy căn nhà mà còn đền bù một khoản tiền nữa, mỗi nhà cũng phải mấy trăm nghìn. Đường cũng đã bắt đầu sửa rồi, chúng ta bên này còn có núi, nói không chừng còn làm được du lịch, điện ảnh gì gì đó, nhà bên đó cũng có thể đáng giá rất nhiều tiền, đều là tiền đấy!”
Ngô Phong nói.
“Đúng đấy mẹ, một người bạn của con ở trên trấn làm đầu tư du lịch, nhà bọn họ cũng được đền bù, một căn ít nhất cũng thành hai căn đấy!”
Ngô Sảnh cũng nói.
“Đúng đúng, nhà họ Trần đã hưởng lợi của nhà chúng ta biết bao nhiêu rồi chứ, với lại Trần Khiêm trúng số mấy trăm nghìn, chẳng qua sau này chia nhà thì cho cậu ta một căn nhỏ nhỏ là được rồi, còn căn nhà này chúng ta phải lấy lại!"
Bác cả gõ bàn nói: “Đợi đến mai tôi đi tìm các mối quan hệ, lấy lại nhà trước rồi nói tiếp!”
“Anh cả, dựa vào đâu mà là anh tìm chứ, đâu phải là tôi không có quan hệ đâu!”
“Đúng vậy, tôi cũng có mà, anh lấy lại được nhà thì không thành tên anh chắc?”
Cả nhà lại cãi nhau.
 
Chương 677: Không có ý gì khác


Lúc này, Trần Khiêm cảm thấy không nghe nổi nữa nên bước vào.
“Mọi người đừng có tranh nhau nữa, căn nhà này nếu mấy người đã muốn thì cho mấy người đấy!"
Trần Khiêm nói.
“Tiểu Khiêm, không phải chuyện của cháu, đừng có nói bậy, cho ai chứ, đây là nhà của cháu!”
Ông cụ Ngô lạnh giọng nói. Trần Khiêm thực sự không nhìn nổi nữa.
“Hừ, Trần Khiêm người ta đã nói vậy rồi, ông già, ba đừng có nhọc lòng làm gì nữa!”
Lúc này, bác dâu cả nói. Còn Ngô Sảnh với Ngô Phong. Thì lạnh lùng liếc nhìn Trần Khiêm.
Lần trước ở bệnh viện, Trần Khiêm đã vô tình vả mặt tất cả bọn họ.
Chuyện này vẫn luôn khiến các anh chị em rất tức giận.
“Được rồi được rồi, không dễ gì Trần Khiêm mới về một lần, ăn cơm trước đi!”
Bác cả nhìn Trần Khiêm, thở ra một hơi rồi nói. Lúc này mọi người mới ngồi xuống.
Nói đến vấn đề nhà cửa là sắc mặt của ông cụ lại vô cùng khó coi, chỉ sợ lại phải vào viện lần nữa.
Nên tạm thời không ai nhắc đến.
“Trần Khiêm, lần này thực tập rồi nhỉ, chuyện công việc giải quyết thế nào rồi?”
Chú ba hỏi.
“Hừ hừ, trông cũng chẳng tìm được công việc gì tốt, giờ tìm việc nào có dễ như vậy, nếu không nhờ anh ba nhà này kéo quan hệ thì Ngô Phong cũng không thể vào đơn vị làm được, có năm loại bảo hiểm, ngồi trong văn phòng, tốt biết bao chứ!”
'Thím ba kiêu ngạo nói.
“Công việc của Sảnh Sảnh nhà này cũng dễ dàng mà, nói đến thì mặc dù công việc của Sảnh Sảnh hiện tại có hơi mệt mỏi, nhưng mà tiềm năng phát triển trong tương lai là vô hạn, Ngô Phong nhà thím còn trẻ mà lại an nhàn như vậy thì cũng chẳng phải chuyện tốt gì!”
Thím hai cũng nói.
“Tôi không tìm việc!”
Trần Khiêm nói.
“Không tìm việc sao được, chỉ dựa vào chút tiền
cậu trúng vé số mà muốn ngồi không ăn núi vàng à? Sớm muộn gì cũng chết đói thôi, với cả không có việc làm tử tế thì ai coi trọng cậu chứt Thím hai lạnh lùng nói.
“Đúng vậy đúng vậy, nhưng mà mẹ này, kiểu như Trần Khiêm chỉ sợ rất khó tìm được việc làm tốt. Nhưng công ty con đang thiếu một nhân viên dọn dẹp nhà vệ sinh, lần trước thím Lý dọn dẹp hành lang nói công ty vệ sinh của bọn họ đang thiếu người, còn nhờ con tìm giúp. Mặc dù không tốt lắm nhưng ít nhiều gì cũng là một công việc!”
Ngô Sảnh nói.
“Ừ ừ, Sảnh Sảnh nói đúng đấy. Trần Khiêm, nếu cậu muốn tìm việc tôi có thể bảo Sảnh Sảnh tặng cho thím Lý dọn vệ sinh kia chút quà, để cậu đến đó làm việc!”
Thím hai nói.
“Phải đấy, chuyện này tuyệt đối không thành vấn đề!”
Ngô Phong cũng cười, hùa theo nói. Khoảng thời gian trước mới gặp nhau, công
việc của Ngô Phong với Ngô Sảnh đều đang trong quá trình chuẩn bị.
Cho nên lúc Trần Khiêm lấy mấy trăm nghìn tệ ra vả mặt bọn họ, giờ nó vẫn còn rất đau.
Giờ thì sao, bọn họ đều có công việc, kiến thức cũng rộng hơn rồi.
Cho nên một người phất lên nhờ trúng chút tiền, bọn họ cũng chẳng coi ra gì.
Mọi người lần lượt anh một câu tôi một câu.
Trần Khiêm im lặng ăn cơm.
Đến cuối cùng mới nói một câu: “Còn bốn ngày nữa là sinh nhật tôi, lúc đó bạn tôi cũng đến, tôi mời, chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi!”
Trần Khiêm mời.
“Ôi Trần Khiêm à, chẳng phải bọn tôi đã nói rồi sao, chút tiền đó của cậu mà đòi học theo người ta tổ chức sinh nhật làm gì, cậu có thể so được với người ta sao!”
“Đến lúc đó bọn tôi xem thử đã, có thời gian thì sẽ quay về!”
“Phải đấy, hiện tại rất bận, đâu có thời gian cùng cậu tổ chức sinh nhật chứ!”
“Đúng rồi, hôm nay lúc họp lãnh đạo của bọn tôi có nói, vài ngày nữa sẽ có một sự kiện lớn, nghe đâu lãnh đạo của tỉnh đều sẽ đến, bọn tôi phải phụ trách công việc tuyến dưới nên chắc chắn là không có thời gian đâu!”
Ngô Phong nói. Đương nhiên Ngô Sảnh cũng có việc bận.
Tóm lại Trần Khiêm hiểu ý của mọi người, chính là ai rảnh đâu mà cùng mình tổ chức sinh nhật chứ.
“Được, mọi người không bận thì tới ăn bữa cơm, không có ý gì khác!”
Trần Khiêm nói. Lúc này mọi người đều không nói gì nữa.
Ông cụ Ngô với bà cụ Ngô nói: “Tiểu Khiêm, bảo bạn cháu tới cũng được, vẫn là ông bà tổ chức sinh nhật với cháu, để bà cụ Ngô của cháu làm thức ăn!"
Nghe thấy lời này, Trần Khiêm thấy ấm lòng: “Vâng ạ, vừa hay để mấy người bọn họ nếm thử tài năng nấu nướng của bà cụ Ngôi! Cháu sẽ đi mua nguyên liệu!”
Sau đó thì chỉ trò chuyện đơn giản vài ba câu.
Cả nhà bác cả, chú hai với chú ba đều lái xe đi
Trần Khiêm cũng chuẩn bị đi ngủ, lúc này ông cụ Ngô gọi Trần Khiêm: “Tiểu Khiêm, cháu đợi một lát, ông có chuyện phải nói với cháu!”
 
Chương 678: Nhất Trung hay là Nhị Trung


“Dạ? Ông Ngô, có chuyện gì ạ?” Trần Khiêm bị ông cụ Ngô kéo ngồi xuống.
“Đương nhiên là việc tốt rồi, hôm nay lúc cháu gọi tới, ông đã muốn nói với cháu rồi, nhưng mà nói cụ thể với cháu thì tốt hơn, cũng không thể để ba thăng anh của cháu biết!”
“Hả? Vậy ông nói đi ạI”
“Trước đây khi làm ở hầm mỏ, ông có một người bạn, nhiều năm như vậy vẫn còn qua lại với nhau. Khoảng thời gian trước ông lên thị trấn, vừa hay gặp được ông ấy thì có trò chuyện với nhau, cháu gái của ông ấy cũng không lớn hơn cháu là bao, bằng tuổi với mấy đứa Tiểu Phong!”
“Con bé tốt nghiệp đại học sớm hơn cháu một năm, bây giờ người nhà đã vội giới thiệu đối tượng cho con bé rồi. Gia đình bên đó điều kiện rất tốt, giàu có nữa, cho nên cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, muốn tìm người thực tế hiểu chuyện thôi!”
“Ông muốn giới thiệu con bé cho cháu, nhà đó có hai chị em, con bé là chị lớn!”
“Cho nên muốn bàn bạc với cháu, ngày mai sắp xếp cho hai đứa gặp mặt nhau! Về phần Tiểu Phong, ông không để nó biết đâu! Cháu cũng đừng có nói!”
Trần Khiêm hiểu suy nghĩ của ông cụ Ngô.
Thấy mình hiện tại công việc khó tìm cho nên muốn giúp mình tìm đối tượng.
Hoàn toàn là đang suy nghĩ cho mình.
Giống như Lý Tiếu lần trước vậy.
Nhưng Trần Khiêm đã có Tô Mộc Vũ rồi, thêm cả lần trước xem mắt khá khó chịu, Trần Khiêm đều bị hai cô gái đó làm cho ám ảnh rồi, nên cũng rất bài xích!
“Ông cụ Ngô ơi, không cần đâu ạ, cháu có bạn gái rồi, cảm ơn ông!”
Trần Khiêm cười.
“Sợ cái gì chứ, cháu yêu đương thì cứ yêu, còn gặp mặt thì cứ gặp, cũng đâu nhất định phải thành đôi, chỉ làm quen thêm một cô gái thôi mài”
Ông cụ Ngô nói.
Cảnh này chẳng khác cảnh lần trước Lý Tiếu nói là bao.
Mà nói đến phần này.
Trần Khiêm cũng không thể nói là mình có tiền, ông đừng giới thiệu đối tượng cho cháu nữa.
Từ chối cũng không được mà đồng ý cũng chẳng xong.
Nhưng cho dù nói thế nào thì Trần Khiêm cũng chắc chắn rằng, là ông cụ Ngô hay Lý Tiếu thì họ đều là thật lòng muốn tốt cho mình.
Cũng không muốn làm ông cụ Ngô thất vọng.
Cho nên Trần Khiêm gật đầu đồng ý: “Được rồi, ngày mai cháu đi xem xeml”
“Tốt rồi, ông gọi điện thoại cho ông ấy!”
Ông cụ Ngô vui vẻ đi gọi điện thoại, chẳng bao lâu sau thì phấn khích quay lại.
“Được rồi được rồi, vừa hay ngày mai con bé cũng không có việc bận, nói là muốn gặp mặt, không có ai đi cùng. Đây là số điện thoại, đợi lát nữa cháu gọi cho người ta đi, cụ thể ngày mai hai đứa đi đâu chơi, đều dựa vào cháu đấy, nói lời ngọt ngào một chút! Con bé tên Vương Mẫn, ba mẹ đều là giáo viên, cho nên nhân phẩm chắc chắn rất tốt!”
Ông cụ Ngô vui vẻ nói.
“Vâng ạ, cháu về sẽ gọi!”
Trần Khiêm gật đầu.
Sau khi mói chuyện với ông cụ Ngô một lát.
Thì Trần Khiêm về nhà.
Suy nghĩ một lát thì vẫn gọi điện thoại.
“Alo, bạn tìm ai?”
Bên kia truyền đến giọng một cô gái.
“Tôi là Trần Khiêm, cô là Vương Mãn phải không? Là ông cụ Ngô giới thiệu, bảo tôi gọi điện thoại cho côi”
Đây cũng là lần đầu tiên Trần Khiêm gọi điện thoại cho người ta thế này, muốn giả vờ cởi mở tự nhiên một chút, nhưng vẫn hơi cẩn thận.
“À à, tôi biết rồi”
Vương Mẫn nói, sau đó lại đợi Trần Khiêm nói tiếp.
“Cô bận à?” Trần Khiêm hỏi. “Tôi vẫn ổn, anh nói đi!”
“Trước đây cô học cấp hai ở đâu? Nhất Trung hay là Nhị Trung?”
Trần Khiêm tùy tiện tìm đề tài.
“Tôi học ở Nhị Trung, anh thì sao?”
“Tôi học ở Nhất Trung! À ừm, ngày mai cô có thời gian không? Ở thị trấn mới mở một nhà hàng Dicos, chúng ta đến đó gặp nhau nói chuyện nhé?”
 
Chương 679: Không thành vấn đề


Trần Khiêm cũng không biết nói cái gì nữa, nên cứ dứt khoát một chút.
“Được!”
“Vậy được, cô nghỉ ngơi sớm một chút!” “Ừừ!”
Sau đó cả hai đều cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Khiêm vẫn cảm thấy có chút tội lỗi.
Cảm thấy có lỗi với Tô Mộc Vũ.
Nhưng nghĩ lại thì mình cũng không xem là thật, chỉ đi gặp mặt thôi chứ chẳng có gì nữa cả!
Mặt khác.
Trong phòng, Vương Mẫn cúp điện thoại xong thì tẩy trang.
Em gái của cô ta là Vương Tiêu năm trên giường nghe lén: “Hi hi, chị, ngày mai hai người gặp nhau rồi! Đúng rồi, anh ấy tên gì vậy? Chị có quen không?”
“Cậu ấy tên Trần Khiêm, học cấp hai ở Nhất Trung, nhưng chị cứ cảm thấy cái tên này quen quen, giống như từng nghe ở đâu rồi!”
Vương Mãn vừa tẩy trang vừa nói.
Hai chị em đều thuộc kiểu con gái khá xinh đẹp.
Vương Tiêu nói: “Chị ngốc à, anh ấy nhỏ hơn chị một tuổi, lại còn học ở Nhất Trung, chị tìm các em
trai em gái học ở Nhất Trung hỏi thăm thì chẳng phải là biết ngay sao?”
“Nói đúng nhỉ, chị nghe ngóng thử xem!”
Sau đó Vương Mãn bắt đầu gọi điện thoại.
Gọi liên tiếp cho vài em gái ở Nhất Trung để hỏi thăm tình hình.
Sau khi thăm dò có kết quả. Sắc mặt Vương Mẫn trăng bệch.
“Mẹ kiếp, ông giới thiệu cho chị đối tượng kiểu gì vậy chứ!”
Vương Mẫn lo lắng. “Hả? Chị, sao vậy?”
“Em không biết đấy thôi, Trần Khiêm là học sinh nghèo có tiếng ở Nhất Trung, nhà cậu ta vô cùng nghèo, ba mẹ với chị gái cậu ta đều xuất khẩu láo động làm thuê kiếm tiền. Hơn nữa cấp hai, Trần Khiêm còn hay bị người khác bắt nạt, chẳng trách bây giờ tốt nghiệp đại học, nghe nói vẫn chưa tìm được việc làm. Nhà cậu ta nghèo nên chắc chắn không tìm được công việc nào tốt!”
Vương Mẫn nói.
“Ôi vãi, vậy làm sao bây giờ? Chị đã đồng ý với người ta rồi? Hơn nữa chị cũng không cãi được ông đâu!”
Em gái nói.
“Chị không quan tâm, cho dù chị không tìm được đối tượng thì chắc chắn cũng không yêu đương với người này, ôi mẹ ơi, nếu như bị bạn thân của chị biết, chị yêu đương với tên nghèo có tiếng này, chắc là bọn họ cười chết mất!”
Vương Mẫn lo lắng nói.
Dù sao cũng là một cô gái trẻ, cho nên rất để ý đến dư luận.
Ai cũng muốn tìm một người bạn trai mà người người gặp đều sẽ khen ngợi, càng khen thì cô gái đó sẽ càng cảm thấy ngọt ngào.
Nhưng mà Trần Khiêm như vậy... Ôi chao, không nói nữa!
Vội vã đi tìm mẹ.
Sau đó Vương Mẫn gọi mẹ đến.
Kể lại chuyện của Trần Khiêm.
Mẹ của cô ta cũng hơi khó xử.
“Ôi chao, vậy không được, yêu đương với cậu ta, vậy chẳng phải đang nói với người ngoài rằng con gái mẹ không gả đi được nên tìm đại một người sao, không được không được, cứ từ chối đi!”
Mẹ Vương Mẫn nói.
“Nhưng mà mẹ, mẹ cũng biết tính ông mà, ông thích sĩ diện, nếu làm ông mất mặt trước bạn của ông thì chắc ông ăn không ngon ngủ không yên mất, thế chẳng phải ba với mẹ càng sốt ruột hơn sao?”
Vương Tiêu nói,
“Ôi, phải làm thế nào mới được, không thì Mẫn Mẫn, ngày mai con đi gặp cậu ta, sau đó trực tiếp từ chối rồi quay vềt”
Mẹ Vương Mẫn nói.
“Nhưng mà con sợ gặp phải bạn học của conl” Vương Mẫn nói.
Trước đây Vương Mẫn không nghĩ tới chuyện này, nhưng giờ Vương Mãn lại vô cùng quan tâm, lỡ như bị bạn học nhìn thấy thì làm thế nào?
“Vậy phải làm sao đây? Con vẫn không muốn đi saol"
Mẹ Vương Mẫn cũng lo lắng.
“Nhưng mà mẹ, con có một cách, để em con đi đi, em con cũng nhỏ hơn cậu ta hai tuổi, hơn nữa tính cách cũng thẳng thần, từ chối cũng dễ hơn!”
Mẹ nói: “Vậy cũng được, Vương Tiêu, con đi thay chị con một chuyến đi, dù sao thì có bao giờ mẹ nói lại được miệng mồm con đâu!”
Vương Tiêu nói: “Đi thì đi, nhưng mà chị phải cho em thêm tiền tiêu vặt sau khi vào năm bai”
“Không thành vấn đề!”
Mọi người nói cười đồng ý.
Vương Tiêu thầm nói: “Hừ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, để xem ngày mai, tôi không làm anh xấu hổ mà đi tìm cái chết thì tôi không phải là Vương Tiêu! Hừ hừi”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top