Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 580: Hai người biết nhau à?


Từ lúc đó thì Đỗ Vũ đã làm trợ lý cho Hàn Tư Dư
Lúc này thấy Trần Khiêm, cô ta thật sự vô cùng ngạc nhiên.
“Ừ ừ, muốn nhờ mọi người giúp đỡ!”
Cũng đã một thời gian rồi Trần Khiêm không gặp Đỗ Vũ với Hàn Tư Dư.
Từ lần trước bị bắt cóc, sau khi mình cứu bọn họ thì hình như chưa từng gặp lại.
Cảm giác này khiến Trần Khiêm thấy rất gì và này nọ.
“Cậu đợi tí nhé Trần Khiêm, Tư Dư đang trang điểm, tôi đi nói với cô ấy trước!”
Bây giờ, thái độ của Đỗ Vũ đối với Trần Khiêm cũng không còn tệ như trước đây nữa.
Dù sao chuyện hôm đó vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt, bởi vì mười phần thì hết tám chín phần là Trần Khiêm cứu bọn họ rồi, Trần Khiêm có thể là một nhân vật không tầm thường.
Cho nên Đỗ Vũ chỉ muốn nịnh hót lấy lòng.
Rõ ràng Hàn Tư Dư với Đỗ Vũ có cảm nhận tương tự nhau.
Gia cảnh của Trần Khiêm quả thực khiến người ta nghi ngờ mà.
Dù sao thì tình hình lúc đó cũng nguy hiểm như vậy, bọn họ lại chẳng còn sự giúp đỡ nào khác.
Hơn nữa cũng đâu có ai biết.
Chỉ có một mình Trần Khiêm biết chuyện thôi.
Thậm chí tính cả lần chuyện cục sạc dự phòng của Mạnh Thái Như, và cả chuyện Trần Khiêm để áo trên chiếc Maybach nữa. Đầu có liên quan đến Trần Khiêm, vậy lẽ nào không đáng để khiến người ta
nghỉ ngờ hay sao?
Cho nên từ lần đó, thái độ của Hàn Tư Dư đối với Trần Khiêm cũng đã thay đổi đôi chút.
“Trần Khiêm, sao cậu lại đến đây vậy?”
Lúc này Hàn Tư Dư đi ra, cô ta trang điểm nhẹ, trông vô cùng xinh đẹp.
Làm cho nhóm Triệu Đồng Đồng hơi bất ngờ.
Không ngờ người nổi tiếng này, trang điểm đơn giản mà lại xinh đẹp như vậy.
Nhóm Triệu Đồng Đồng, Lăng Phỉ và Tiểu Cường đưa mắt nhìn nhau: “Trần Khiêm, hai người biết nhau à?”
“Ừ ừ, đây đều là bạn cùng lớp với tôi cả! Tất nhiên là biết nhau rồi!”
Trần Khiêm nhẹ nhàng nói.
“Vậy Trần Khiêm này, cậu với cô gái tên Tân Nhã kia có quan hệ gì thế?”
Lúc này, Đỗ Vũ hơi hồi hộp hỏi.
“Cô ấy là bạn thân của tôi, tóm lại mọi người giúp tôi kêu gọi fan của mọi người tìm cô ấy, sau khi tìm được, tôi sẽ không để các cậu thiệt thòi đâu!”
Lúc này, Trần Khiêm cũng chẳng còn tâm trạng để mà khiêm tốn nữa rồi, vì vậy lời nói cũng có phần
ngang ngược hơn.
Đương nhiên Hàn Tư Dư với Đỗ Vũ cũng không nghĩ gì nhiều.
Chỉ càng thêm tin tưởng, rất có khả năng Trần Khiêm chính là cậu Trần mà người ta hay nói!
“Chuyện này tôi sẽ giúp cậu, hơn nữa lát nữa sẽ giúp ngay. Nhưng Trân Khiêm này, cậu vào phòng làm việc với tôi trước, tôi có chuyện muốn nói với cậu. Đỗ Vũ, cậu tiếp đãi bạn của Tiểu Cường đi!”
Nói xong, Hàn Tư Dư xoay người đi vào phòng làm việc.
Trần Khiêm cũng vào theo.
Trong thâm tâm anh rất rõ, chắc là nhóm Mạnh Thái Như với Hàn Tư Dư đã đoán ra được thân phận của mình rồi.
Dù sao thì mấy lần cứu bọn họ, mình cũng không cẩn thận để lộ ra vài sơ hở.
Ha ha, nếu không, đừng nói là Trần Khiêm được cô gái như Hàn Tư Dư gọi vào phòng làm việc, Đỗ Vũ không mắng rồi đuổi mình ra ngoài mới là lạ!
Nhưng mà bình thường chế nhạo thì chế nhạo, chứ Trần Khiêm cũng không có thâm thù đại hận gì với Hàn Tư Dư cả.
Nếu không thì cũng chẳng hơi sức đâu nâng cô †a trở thành một streamer nổi tiếng.
“Trần Khiêm, tôi giúp cậu cũng không vấn đề gì, nhưng cậu phải nói cho tôi biết, mà nhất định phải nói thật, cậu có phải anh Bình Phàm không? Chính là cậu Trần của Kim Lăng?”
Hàn Tư Dư cắn môi, thốt ra câu hỏi này.
 
Chương 581: Dương Hạ?


Nói thật, lần này gặp Trần Khiêm, không ai có cảm xúc phức tạp hơn Hàn Tư Dư cả.
Đúng vậy, người mà cô ta thích từ trước đến giờ là ai chứ?
Là anh Bình Phàm luôn đối xử tốt với cô ta.
Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng sự giúp đỡ của anh Bình Phàm dành cho cô ta đã khiến Hàn Tư Dư cảm động, hơn nữa còn là kiểu đã ăn sâu bén rễ rồi.
Thậm chí vì vậy mà Hàn Tư Dư đã không có một chút động lòng nào với những cậu ấm theo đuổi, giúp đỡ mình.
Bởi vì khoảng thời gian này, cùng với sự nổi tiếng của mình, thì có rất nhiều người vừa đẹp trai vừa giàu có đến giúp mình, cho dù mình chỉ cảm lạnh thôi cũng có cậu ấm lái xe đến đưa thuốc cho mình.
Với cả mỗi tối đều tìm mình nói chuyện.
Theo lý mà nói thì bọn họ làm cũng đủ tốt rồi.
Dù sao thì đã mấy tháng rồi anh Bình Phàm cũng không nói với Hàn Tư Dư câu nào, hơn nữa còn chưa từng gặp người thật ngoài đời.
Nhưng Hàn Tư Dư lại chẳng rung động với ai khác cả.
Vậy cũng đủ để chứng minh tình yêu cô ta dành cho anh Bình Phàm rồi.
Mặc dù đã rất nhiều lần tưởng tượng dáng vẻ của anh Bình Phàm.
Nhưng, tất cả các manh mối đều chỉ rõ ra rằng anh Bình Phàm mà mình chưa từng gặp chính là Trần Khiêm, có thể hiểu được lòng Hàn Tư Dư phức tạp thế nào.
Sẽ là Trần Khiêm sao?
Thật sự là Trần Khiêm sao?
Nếu thật sự là Trần Khiêm? Mình... Mình vẫn sẽ yêu cậu ấy sao?
Mình không dám tin, mình lại yêu Trần Khiêm?
Khoảng thời gian này, Hàn Tư Dư luôn tự hỏi mình như vậy.
Đầu sắp loạn đến nơi.
Cho nên, sau khi cô ta gặp Trần Khiêm, trái tim mới đập mạnh không có lý do.
Lúc này không nhịn được nên đã hỏi Trần Khiêm sự thật.
“Nếu thật sự là tôi thì sao? Cậu vẫn sẽ thích tôi à?”
Trần Khiêm cười khổ rồi hỏi.
Hàn Tư Dư cần môi, sau đó lắc mạnh đầu: “Tôi không biết, tôi cũng không biết nếu cậu thật sự là anh Bình Phàm thì tôi có yêu cậu không nữa!”
“Ha ha, cậu nghĩ nhiều rồi, sao tôi lại là anh Bình Phàm được chứ!”
Trần Khiêm thấy Hàn Tư Dư đang rất bối rối.
Cũng sợ sau này gặp nhau sẽ rất ngượng ngùng, cho nên không nói ra thân phận.
Dù sao thì qua chuyện của Tần Nhã, Trần Khiêm cũng hiểu, đã không quyết tâm cho người ta được một hạnh phúc thì đừng đi chọc ghẹo người ta làm gì.
Bởi vì Trần Khiêm biết, nếu mình thừa nhận với Hàn Tư Dư, cô ta có thể sẽ đau khổ sẽ bối rối, vậy ra vẻ để làm gì chứ?
“Tôi không tin, nhất định cậu không nói thật với tôi!”
Hàn Tư Dư nhìn chằm chằm Trần Khiêm, nói.
“Trần Khiêm, tôi chỉ muốn nghe cậu nói thật một câu thôi, hơn nữa chỉ cần cậu nói với tôi, tôi có thể nói cho cậu một tin, mà tin này, cậu nhất định sẽ cảm thấy vô cùng thú vị! Được không?”
Hàn Tư Dư áp sát Trần Khiêm.
“Tôi thật sự không phải cậu Trần, cũng không phải anh Bình Phàm. Tôi không có lừa cậu, tôi thật sự trúng vé số mà, là kiểu trúng được rất nhiều tiền ấy. Cho nên mới vênh váo một tý, ví dụ như tôi là cậu Trần, có nhiều tiền như vậy mà tôi còn khiêm tốn thế à? Hơn nữa cậu Trần người ta là một gia tộc lớn, học năm ba, cậu lại liên tưởng đến tôi, nhìn tôi giống như người của gia tộc lớn à?”
Trần Khiêm nói.
Hàn Tư Dư gật đầu.
Quả thực là vậy, chuyện này cũng khiến mọi người hơi ngờ vực.
Nhưng cho dù Trần Khiêm có phải cậu Trần hay không thì Hàn Tư Dư cũng không còn chán ghét Trần Khiêm nữa.
“Được, vậy tôi tạm thời tin cậu! Ngoài ra, tin kia cậu còn muốn nghe không?”
Hàn Tư Dư hỏi. “Tin gì?”
“Nửa tháng trước, lúc đó tôi đi thủ đô tham gia một sự kiện, gặp được một người, là một cô gái!” Hàn Tư Dư ngẩng mặt lên nói, lúc nói đến đây, hình như có vẻ rất thích thú xem phản ứng của Trần Khiêm.
“Cô gái nào? Tôi biết à?” Trần Khiêm hỏi.
“Đương nhiên là cậu biết rồi, hơn nữa cậu còn vô cùng quen thuộc với cô ta nữa lài”
Hàn Tư Dư nói: “Thật ra tôi cũng không ngờ sẽ gặp cô ta ở thủ đô, với lại cô ta cũng khác trước lắm, Trần Khiêm, cậu mà gặp lại cô ta, tôi đảm bảo cậu sẽ rất bất ngờ cho xeml”
Trần Khiêm gãi đầu, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Cô ta là Dương Hạ! Bạn gái cũ của cậu đấy. Trần Khiêm, chẳng lế cậu quên cô ta rồi?” Hàn Tư Dư nói.
“Dương Hạ?”
Lần này Trần Khiêm thật sự ngạc nhiên...
 
Chương 582: Cậu cứ nói


“Cậu gặp được Dương Hạ? Cô ấy đi thủ đô rồi?”
Nói thật, mặc dù đã mấy tháng không nghe thấy rồi, nhưng nghe đến hai chữ Dương Hạ, cả người Trần Khiêm cũng chấn động.
Đặc biệt là trong lòng vẫn hơi đau nhói.
Dù sao thì cũng ở bên Dương Hạ hai năm, ở đại học Kim Lăng, phần lớn kí ức của mình đều bắt nguồn từ cô gái này, cho dù về sau Dương Hạ khiến Trần Khiêm đau lòng, cũng khiến Trần Khiêm hơi hận cô ta!
Nhưng từ sau lần trước mình nói ra thân phận là cậu Trần của Kim Lăng thì cũng rất thờ ơ với cô †a.
Dương Hạ hoàn toàn bị đả kích nên bỏ học.
Bắt đầu từ chuyện này, thật ra thì sự chán ghét và thù hằn của Trần Khiêm dành cho cô ta đã biến mất hết rồi.
Thậm chí có hơi tự trách.
Lúc đó mình chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng Dương Hạ cũng không bỏ rơi mà còn ở bên cạnh mình.
Cùng ăn cơm, cùng đi dạo.
Quả thực về sau Dương Hạ đã thay đổi. Nhưng so với mấy cô gái như Triệu Nhất Phàm thì Dương Hạ vẫn tốt hơn một chút.
Dù sao thì cô ta cũng có lúc không ghét bỏ mình.
Mà con gái thời nay, có cô nào là không thích tiền đâu.
Sự thờ ơ của mình lúc đó, có thể nói là đã hủy hoại cả tương lai cô ta.
Còn chưa học xong đại học.
Thật ra khoảng thời gian trước, Trần Khiêm còn nghĩ, hay là cho người đi tìm Dương Hạ, để tương lai cô ta có thu nhập ổn định, mình cũng dễ chịu hơn một chút.
Nhưng mà nghĩ lại, Trần Khiêm đã bỏ đi cái suy nghĩ đó, làm như vậy sợ là sẽ khiến cô ta ghét mình hơn nữa mà thôi!
“Hừ, cậu phản ứng kiểu gì thế này? Phấn khích? Kích động? Hay là tự trách?”
Hàn Tư Dư thích thú nhìn Trần Khiêm rồi hỏi.
“Đâu có, giờ cô ấy thế nào rồi? Sống có ổn không.
Trần Khiêm hỏi.
“Cậu không cần lo lắng cho cô ta, hiện tại cô ta sống rất tốt, hơn nữa còn tốt hơn cậu tưởng rất nhiều. Cô ta nói với tôi, cô ta sẽ về Kim Lăng, lấy lại tất cả những thứ cô ta đã mất!”
“Lúc nói câu đó ánh mắt của cô ta rất đáng sợ! Tôi hỏi cô ta cái gì cô ta cũng không nói. Phải rồi
Trần Khiêm, sao khi đó Dương Hạ lại bỏ học vậy?”
Nhớ khi đó, Hàn Tư Dư còn nói hộ cho Trần Khiêm một câu.
Chẳng qua lúc đó Hàn Tư Dư cũng không có hứng thú để biết chuyện của Trần Khiêm, nhưng giờ thì không giống nữa.
Cô ta thật sự rất tò mò.
“Cũng không có gì, có việc gì đâu!”
Trần Khiêm cười khổ nói.
Thứ cô ta đã mất, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ lấy lại, nói toạc ra thì là muốn tìm mình tính sổ chứ gì.
Rốt cuộc khoảng thời gian này Dương Hạ đã trải qua chuyện gì nhỉ?
Nghĩ cũng nghĩ không ra, nhưng mà có thể chắc chăn là Dương Hạ quả thực đang sống rất tốt, như
vậy là đủ rồi!
“Thôi bỏ đi không nói nữa! Dù sao thì đợi cô ta quay về rồi sẽ rõ thôi!”
Hàn Tư Dư nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi Buổi chiều tôi phải chuẩn bị để livestreaml”
“ừm" Trần Khiêm gật đầu, chuẩn bị ra ngoài.
“Đúng rồi Trần Khiêm, lần này tôi giúp cậu, tôi hi vọng cậu có thể đồng ý với tôi một yêu cầu!”
Hàn Tư Dư ngăn Trần Khiêm lại.
“Cậu cứ nói!”
“Tôi hi vọng trước khi tôi biết được ai là anh Bình Phàm thì cậu không thể kết hôn với cô gái khác, được không? Tôi chỉ yêu cầu một điều này thôi!"
Hàn Tư Dư cắn môi.
Cô ta cũng không biết tại sao cô ta lại nói như vậy nữa?
Mình đoán anh Bình Phàm chính là Trần Khiêm, cho nên mình yêu Trần Khiêm rồi?
Hàn Tư Dư không biết, dù sao thì trong lòng cô †a muốn như vậy.
Lỡ như Trần Khiêm chính là anh Bình Phàm, lỡ như sau khi mình xác nhận được thì Trần Khiêm đã kết hôn rồi, vậy phải làm thế nào chứ?
 
Chương 583: Trần Lâm, cậu đủ rồi đấy, cậu bị điên à!


Hàn Tư Dư không muốn phải hối tiếc, cho nên đã nói như vậy.
Thực tế thì cô ta hoàn toàn không chắc rằng mình có yêu Trần Khiêm hay không.
Còn Trần Khiêm nghe thấy câu này thì hơi ngạc nhiên nhìn Hàn Tư Dư.
“Cậu đừng hiểu lầm, không phải là tôi thích cậu, tôi chỉ muốn tìm một đáp án thôi!”
Hàn Tư Dư giận dỗi nói.
“Được thôi! Tôi hứa với cậu!”
Vừa nãy nghe thấy tên Dương Hạ khiến anh hơi phiền muộn.
Không nghĩ gì nhiều đã đồng ý luôn.
Nói chung là tốt hơn phải nói với Hàn Tư Dư mình là Bình Phàm.
Chuyện nhờ fan tìm Tân Nhã cứ như vậy được quyết định.
Trần Khiêm mang theo nỗi băn khoăn đi xuống cầu thang.
Lăng Phỉ với Tiểu Cường ở phía sau.
Lăng Phỉ vừa xúi giục Tiểu Cường vừa nhìn Trần Khiêm, rõ ràng Tiểu Cường có lời muốn nói với Trần Khiêm.
Nhưng Tiểu Cường thì lại không dám.
“Tiểu Cường, không sao đâu, cậu nói với Trần Khiêm là được rồi!”
Triệu Đồng Đồng không chịu được nữa, vội nói.
Lúc này Trần Khiêm mới có phản ứng, nhìn cậu ta: “Có chuyện gì à?”
“Anh Trần Khiêm, em có chuyện muốn nhờ anh giúp, nhưng không biết anh có thể đồng ý không nữa?”
Mới đầu Tiểu Cường khinh thường Trần Khiêm, nhưng sau khi thấy Trần Khiêm lái Benz G, Tiểu Cường lại bối rối.
“À cậu cứ nói đi!”
“Chị em làm việc trong một công ty cho thuê, tháng này chị ấy cần cho thuê một chiếc Benz G, chỉ thiếu mất một chiếc thôi. Nếu chỉ tiêu này không đạt thì chị ấy có thể bị sa thải, cho nên em thấy anh có một chiếc Benz G, anh có thể cho chị em mượn ba ngày được không, thời gian ba ngày này chị em sẽ trả phí thuê xe cho anhl”
Tiểu Cường nói. Trần Khiêm hiểu điều này.
Quả thật có công ty chuyên về làm việc này, ví dụ như quay phim cần đến loại xe này chẳng hạn.
Đến lúc cần thì sẽ kí hợp đồng cho thuê.
Cứ như vậy, xe có sự cố gì thì chủ xe cũng không cần phải chịu trách nhiệm, tất cả các chỉ phí cũng không cần phải lo, chỉ cần cho thuê xe vài ngày cũng có thể kiếm được mười nghìn đến hai mươi nghìn tệ.
“Là chuyện này à, được thôi, tôi cho chị cậu thuê đấy!"
Trần Khiêm thản nhiên cười.
Hôm nay cũng xem như là Tiểu Cường đã giúp cho mình.
Hơn nữa thấy cậu ta rất quan tâm đến chị cậu ta, Trần Khiêm rất tán thưởng, dù sao thì mình cũng có chị mà.
Nếu chị mình gặp rắc rối thì Trần Khiêm cũng sẽ không do dự mà giúp chị mình.
“Cảm ơn anh, anh Trần Khiêm! Giờ em gọi cho chị em, bảo chị em đến kí hợp đồng với anh”
Tiểu Cường phấn khích nói.
Sau khi kí xong hợp đồng, nhóm Triệu Đồng Đồng quay về nhà để nhờ vả các mối quan hệ.
Trần Khiêm cũng đã huy động nhóm Lý Chấn Quốc.
Chuyện của Tần Nhã, cho dù kết quả có như thế nào đi nữa thì cũng phải có một kết quả.
Nếu không cả đời Trần Khiêm cũng sẽ không thoải mái được.
Chẳng mấy chốc trời đã tối rồi. Trần Khiêm cũng chạy đôn chạy đáo cả ngày. Vừa mệt lại vừa đói.
Cho nên anh đến một nhà hàng, ăn qua loa cho xong bữa.
“Hai người có ý gì chứ? Coi tôi là đồ thừa à? Tôi bần hèn đến vậy sao?”
Đang ăn cơm thì nghe thấy ở một bàn không xa có người cũng đang dùng bữa thì lại cãi nhau.
Trần Khiêm quay đầu lại nhìn. Là hai nữ và một nam.
Trong đó có một nam một nữ đang ngồi cùng nhau dùng bữa, một nữ còn lại rõ ràng là đến sau, kiểu này giống như đang bắt gian tại trận vậy, cô gái đang đứng hét lên với hai người kia.
“Tớ một lòng một dạ với cậu, tớ thua kém cậu †a chỗ nào, hơn nữa trước đây cậu yêu tớ mà, giờ cậu không yêu tớ nữa à, sao lại ở bên cậu tal!!
Cô gái vẫn hét lên.
Vốn thì mấy chuyện kiểu này thấy nhiều nên quen, Trần Khiêm liếc nhìn một cái rồi thôi.
Nhưng bây giờ, Trần Khiêm lại nhìn chằm chằm đến mấy lần.
Bởi vì cô gái này chẳng phải ai xa lạ mà chính là
Trần Lâm.
Còn một nam một nữ kia thì càng không cần phải nói, chính là Đinh Hạo với Lý Thi Hàm.
Phải r c tụ tập nghe Lý Văn Dương nói, Lý Thi Hàm với Định Hạo thành đôi rồi.
Vậy Trần Lâm chắc chắn sẽ sốt sắng rồi, dù sao thì cô ta cũng thích Đinh Hạo mà.
“Bốp!”
Trần Lâm đang mảng thì đột nhiên bị giáng một bạt tai.
Là Lý Thi Hàm, cô ta lạnh lùng đứng lên: “Trần Lâm, cậu đủ rồi đấy, cậu bị điên à!”
 
Chương 584: Ông đã từng gặp cô ấy?


“Lý Thi Hàm, cậu dám đánh tôi, Đinh Hạo, con nhỏ này đánh tớ, cậu không thấy hả?”
Trần Lâm bụm mặt nhìn Đinh Hạo nói.
Đỉnh Hạo xoay đầu sang chỗ khác thể hiện thái độ của mình.
“Các người được lắm, xem như Trần Lâm tôi mù rồi!"
Sau khi Trần Lâm mắng xong thì khóc lóc chạy đi.
Mà Lý Thi Hàm thì ném đũa, hiển nhiên cãi nhau như vậy nên cô ta cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa, không bao lâu sau cũng đi theo Đinh Hạo.
“Không ngờ hai chị em thân nhau vậy mà cãi nhau đến mức này...”
Trần Khiêm quan sát toàn bộ quá trình, cũng hiểu tình hình.
Thật ra nói thẳng thì Trần Lâm và Lý Thi Hàm chỉ quan tâm đến bất động sản của Đinh Hạo mà thôi.
Dù sao lúc Đinh Hạo không có tiền cũng suốt ngày đi theo các cô, nào thấy các cô đối xử tốt với anh ta.
Bây giờ thì ngược lại, sau khi Đinh Hạo có bất động sản và mạng lưới quan hệ.
Thì trong mắt hai cô, anh ta lại trở nên vừa đẹp trai vừa thận trọng.
Haiz, có thể nói Trần Khiêm là người hiểu chuyện này nhất.
Chỉ không biết sau này khi hai cô gái này biết tất cả mọi thứ của Đinh Hạo là do anh cho thì sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?
Ha ha, cười bất đắc dĩ.
Trần Khiêm ăn xong thì cũng rời đi.
“Úi cha, cháu ơi chờ chút đi!”
Trần Khiêm mới vừa bước ra khỏi nhà hàng đã bị một ông lão nằm trước cửa ôm chân.
“Ối trời, ông làm gì vậy?” Trần Khiêm sững sờ. “Cháu ơi, cháu có thể vào đây ăn cơm, chắc
chắn là rất giàu, cho ông ít tiền đi, đã lâu rồi ông không được ăn cơm!”
Ông lão ăn xin ôm chân Trần Khiêm nói.
Ông lão ăn xin này, mặt mũi nhem nhuốc, tóc hoa râm.
Bây giờ lại ôm chặt chân Trần Khiêm, giống như Trần Khiêm mà không cho tiền thì sẽ không để Trần Khiêm đi.
Trần Khiêm bất đắc dĩ.
Lấy ví tiền ra rút một tờ một trăm cho ông lão ăn xin.
Ha ha, giàu thật nha!
Ông lão ăn xin vội vã cất vào, nhưng tay thì vẫn ôm Trần Khiêm.
“Đã đủ chưa?”
Nhất thời Trần Khiêm cũng phát bực, lạnh lùng nói.
“Cháu ơi, ông còn muốn nhờ cháu giúp ông một việc, cháu có thể đưa ông đến bệnh viện không, ông
muốn chữa trị chân ông!”
Ông lão ăn xin lại nói.
“Đệch, ông già ăn xin, ông cũng cậy già lên mặt quá nhỉ, ông muốn bắt chẹt tôi à!”
Trần Khiêm không còn gì để nói.
“Ai là ông già ăn xin, tôi chỉ đang gặp tai nạn thôi, không phải ăn xin đâu nhé?”
Ông lão nói.
Mà bây giờ, rất nhiều người trên đường đã tụ lại đây.
Nhìn cảnh tượng này chỉ chỉ trò trỏ. Trần Khiêm thầm than đúng là xui xẻo. Ông già này cứ hỡ lên là cháu trai cháu trai.
Cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, Trần Khiêm phải đưa ông ta đến bệnh viện đối diện.
Trong lúc bác sĩ trong bệnh viện khám chân cho ông ta.
Trần Khiêm vừa trả tiền vừa buồn bực liếc ông lão này một cái.
Lúc này mới thấy, trên ngực ông lão này lại có một hình xăm, hoa văn hình đầu rồng, nhìn rất dữ tợn, giống như muốn cắn nuốt vạn vật.
Chẳng lẽ ông già ăn xin này là anh hùng gặp nạn thật à?
Trần Khiêm thầm nói.
Nói không chừng ông lão này cũng đã từng là một vị vua.
Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến mình.
Tổng cộng đã chỉ hết một nghìn tệ cho ông lão này, nếu như bình thường, Trần Khiêm sẽ không làm người tốt giúp đỡ lung tung.
Chẳng phải anh bị ông ta ăn vạ hay sao.
Liếc nhìn ông ta, Trần Khiêm chuẩn bị đi rồi.
Lúc này, trên tivi trong bệnh viện, đài truyền hình Kim Lăng bỗng chiếu một đoạn phát thanh.
Liên quan đến chuyện Tân Nhã của nhà họ Tân bị mất tích.
Trước mắt cảnh sát đã vào cuộc gì gì đó.
Hiển nhiên, ba của Tân Nhã cũng tìm kiếm bằng cách dựa vào các phương tiện truyền thông.
Nhìn thấy bản tin này, lại làm Trần Khiêm thấy. tự trách.
“Haiz, một cô gái xinh đẹp như vậy, mong rằng cô ấy không sao, dù sao xã hội hiện nay, biến thái
cỡ nào mà chẳng có?”
“Đúng đó đúng đó, con gái ở ngoài phải biết tự bảo vệ mình thật tốt!”
Có bệnh nhân nói.
“Hình như lúc trước tôi đã từng gặp cô gái này. rồi thì phải, một mình cô ấy bị vài chàng trai chặn lại!"
Ông lão ăn xin năm trên giường nói.
Mà Trần Khiêm đang chuẩn bị ra cửa nghe thế thì quay trở lại.
“Ông nói gì? Ông đã từng gặp cô ấy?”
 
Chương 585: Chắc chắn là tin hot đây


Trần Khiêm sốt ruột hỏi.
Ông lão nhìn Trần Khiêm cười ha ha: “Đã từng gặp, gặp ở bên ngoài nhà ga Kim Lăng, hình như hôm đó là buổi trưa. Cô ấy đi một mình, bởi vì cô gái này vừa vừa trằng trẻo vừa cao ráo xinh đẹp nên tôi có ấn tượng lắm. Nhưng có vài người đến đón cô ấy, nhóm người đó nói chuyện với cô ấy, không bao lâu sau thì cô ấy vội vã lên xe!”
“Sao vậy, cậu biết người ta hải”
Ông lão cười nói.
“Ừm”
Trần Khiêm gật đầu.
Lại hỏi ông lão thêm một vài thông tin chỉ tiết. 'Từ miêu tả của ông lão, người mà ông ta đã gặp đúng là Tân Nhã, hơn nữa thời gian cũng trùng khớp.
Chỉ cần làm rõ Tân Nhã mất tích ở đâu, xác định người bắt cóc, điều tra chuyện này thì sẽ dễ dàng giải quyết.
Thấy Trần Khiêm lại muốn đi.
Ông lão vội vã giữ chặt anh.
“Ông còn muốn gì nữa?”
'Trân Khiêm hỏi.
“Cháu trai, cháu là người tốt, cháu có thể nói cho ông biết cháu tên gì hay không?”
“Trần Khiêm...”
Trần Khiêm thấy ông ta đã cung cấp manh mối nên trả lời ngay.
“Họ Trần thật à, vậy cho ông xem thử ngực của cháu được không?”
Ánh mắt của ông lão kích động.
Hơn nữa không cho Trần Khiêm phân trần đã vội kéo cổ áo Trần Khiêm.
Tất nhiên Trần Khiêm sẽ phản kháng.
Nhưng không biết ông lão này lấy đâu ra sức mà chỉ siết nhẹ thôi là cánh tay Trần Khiêm không thể động đậy nổi.
Kéo cổ áo mình ra.
Ông lão nhíu mày.
“Hả, kỳ lạ vậy, không thể nào!”
Ông lão nói, cũng thả Trần Khiêm ra.
Ông già này, sao thần kinh không được bình thường!
Trần Khiêm vừa xoa cổ tay vừa nghĩ.
Nhân lúc ông lão này đang ngơ ngác, Trần Khiêm vội vã chạy đi.
Cùng lúc đó, cũng gọi điện thoại báo chuyện này cho Thiên Long, Địa Hổ và nhóm Triệu Đồng Đồng.
Tin rằng không bao lâu sau, Thiên Long, Địa Hổ sẽ điều tra được chuyện này.
Bởi vì Trần Khiêm cho rằng, có lẽ đây là một vụ bắt cóc lừa đảo, chỉ mong rằng Tân Nhã không Sao...
Về việc hôm nay đụng phải ông lão này ngay trước cửa nhà hàng, Trần Khiêm cảm thấy hơi bất ngờ. Đồng thời, đúng lúc ông lão này lại biết chuyện của Tần Nhã, càng làm Trần Khiêm thấy bất ngờ hơn, đúng là trùng hợp quá!
Nhưng bây giờ Trần Khiêm không nghĩ gì nhiều.
Quả nhiên, một tiếng sau, Thiên Long, Địa Hổ đã điều tra được sự việc.
Đúng là Tân Nhã bị lừa đi, giờ phút này đang bị giam lỏng trong một tiểu khu xa hoa, đã bị giam lỏng hai ngày rồi.
Mà ngòi nổ của toàn bộ sự việc, liên quan đến một sinh viên tên Lý Việt.
Lý Việt nợ tiền của thế lực ngầm Kim Lăng nên lừa Tân Nhã đi thế chấp!
Mẹ nó! Trần Khiêm mắng.
Rồi sao đó, để Thiên Long, Địa Hổ chuẩn bị nhân lực và nhanh chóng đi cứu người.
Trên thực tế, trước khi gọi điện cho Trần Khiêm, Thiên Long, Địa Hổ đã đến tiểu khu đó.
Trần Khiêm vội vàng muốn chạy qua nhưng lúc này mới phát hiện Benz 500 của mình đã cho thuê rồi, cũng đâu thể chạy đến biệt thự Vân Đỉnh rồi mới lái xe đi.
Cũng may tiểu khu đó gần nơi này nên Trần Khiêm thuê một chiếc xe đạp công cộng màu vàng vội vã đến đó
Âm ầm ầm!
Lúc này mây đen dày đặc, bên ngoài trời mưa to.
Sau khi Trần Khiêm gửi tin nhắn cho Triệu Đồng Đồng thì điện thoại hết pin tắt nguồn.
Đội mưa chạy đến tiểu khu Vân Hoa.
Giờ phút này, trong tiểu khu Vân Hoa.
Có hơn một trăm chiếc Maybach vây lấy tiểu khu làm tiểu khu chật như nem cối, bốn cánh cửa đều bị chặn.
Hơn nữa có rất nhiều người mặc tây trang màu đen, tất cả những người mặc quần áo đen này đều cầm ô màu đen, đứng ngay ngắn bên xe, khí thế quá mạnh mã.
Rất nhiều người đứng trong tòa nhà cầm điện thoại chụp hình quay phim.
Chắc chăn là tin hot đây.
Có trời mới biết chuyện gì đã xảy ra, có quỷ mới biết ai đã đắc tội với ông trùm.
Tóm lại rất rúng động.
Đồng thời, trước cửa một quán ăn trong tiểu khu Vân Hoa.
Có một nhóm thanh niên cả trai lẫn gái đứng đực mưa.
“Cô Mạnh, trời mưa lớn quá, hơn nữa cửa khu đã bị chặn lại rồi, chúng ta không đi được!”
Một cô gái nói.
“Khụ khụ, nếu không được thì ở lại nhà cô Mạnh đi, dù sao cô Mạnh mới dọn đến nhà mới mà!” Một thanh niên nói.
“Nói đúng đó, nếu không phải hôm nay giáo viên hướng dẫn gọi đám sinh viên ở Kim Lăng chúng ta đến dọn nhà giúp cô thì đâu được chứng kiến cảnh tượng này, toàn là Maybach thôi! Mẹ kiếp!”
Rất nhiều sinh viên kinh hãi trước cảnh tượng Maybach bao vây lấy tiểu khu.
“Hả? Gô ơi cô nhìn đi, sao người trên xe đạp màu vàng quen thế nhỉ?”
Một cô gái đang sùng bái nhìn, chợt thấy một chàng trai chạy xe đạp công cộng màu vàng bên ngoài tiểu khu, kêu lên ngay...
 
Chương 586: Cậu thấy cậu ta có quê mùa không


“Mẹ nó, chẳng phải là Trần Khiêm đây sao?” Có sinh viên nam nhận ra Trần Khiêm.
“Đúng vậy, là cậu ta thật, trời ơi, trời mưa lớn thế mà cậu ta chạy xe đạp đi lung tung làm gì vậy?”
“Không phải đã nói cậu ta trúng số hả, ha ha, cứ tưởng sẽ đổi ngựa yêu chứ, không ngờ vẫn quê mùa như vậy!”
“Đúng đó đúng đó, nhưng trong lớp chúng ta, biết cậu ta trúng vế số, tôi đã từng lén thích cậu ta đó, ha hai”
Các cô gái thảo luận sôi nổi.
Mà nhóm sinh viên nam nữ này không phải ai xa lạ mà là bạn cùng lớp đại học của Trần Khiêm, khoảng chừng mười mấy người.
Còn cô Mạnh thì tất nhiên là Mạnh Thái Như
Hôm nay, Mạnh Thái Như lại dọn sang nhà mới,
chuyển từ chung cư giáo viên ra.
Tiểu khu Vân Hoa là một tiểu khu cao cấp hạng nhất, giá cả khoảng hai mươi lăm nghìn.
Mạnh Thái Như vừa làm giảng viên đại học vừa mở cửa hàng Taobao của riêng mình, hơn nữa còn bán hàng trên Wechat gì đó, dù sao có Hàn Tư Dư hỗ trợ quảng cáo tuyên truyền.
Vì thế cũng kiếm được rất nhiều tiền.
Dứt khoát mua một căn nhà mới, ba phòng ngủ hai phòng khách.
Việc chuyển nhà thì tất nhiên là tìm sinh viên của mình rồi.
Sinh viên bản địa Kim Lăng đều bị Mạnh Thái Như gọi đến.
Lập tức nhìn thấy Trần Khiêm đã chạy xe đạp ở phía xa xa, lòng Mạnh Thái Như chợt giật thót.
Cô ta cũng giống như Hàn Tư Dư, cũng thích anh Bình Phàm.
Vì thế rất đương nhiên nhạy cảm với Trần Khiêm rất có khả năng là anh Bình Phàm.
Dù sao trời mưa, mặc dù Trân Khiêm không ngừng tăng tốc độ nhưng vẫn chạy rất chậm.
Lúc này, liên tục ba chiếc xe lướt qua Trần Khiêm chạy thẳng đến cửa tiểu khu Vân Hoa.
Nhóm Triệu Đồng Đồng lục đục bước xuống từ ba chiếc xe, còn có ba mẹ của Tân Nhã.
Chiếc xe cuối cùng là nhóm Hàn Tư Dư và Đỗ Vũ đang cầm thiết bị livestream.
Trần Khiêm nói chuyện này cho Triệu Đồng Đồng, tất nhiên Triệu Đồng Đồng sẽ thông báo cho. ba mẹ của Tần Nhã.
Thậm chí bây giờ nhiều người bao vây lấy tiểu khu, hẳn là Thiên Long, Địa Hổ đang muốn dùng chiêu đóng cửa đánh chó.
Nghĩ chắc bây giờ Tân Nhã đã được Thiên Long, Địa Hổ cứu ra rồi.
“Đứng lại, làm gì đó!”
Nhóm Triệu Đồng Đồng mới vừa bước qua đã bị vệ sĩ chặn lại.
Ba mẹ Tần Nhã vội vã cầu xin, vệ sĩ vừa nghe, đây chẳng phải là ba mẹ của cô gái đang được họ cứu hay sao, lập tức cung kính mời mọi người vào.
“Tư Dư bên này nè! Tư Dư!”
Có cô gái thấy Hàn Tư Dư nên vội vã kêu cô ta sang.
Mà tất nhiên Hàn Tư Dư cũng không ngờ lại gặp được nhiều bạn bè ở đây.
Cho nên cô ta và Đỗ Vũ đi qua.
“Tư Dư, cậu giỏi quá đi, họ không cho ai vào cả, sao cậu lại vào được đây vậy, hơn nữa đã xảy ra chuyện gì thế?”
Tất cả các cô gái đều tò mò hỏi. Hàn Tư Dư nhìn cảnh tượng hoành tráng như vậy, cũng rất sợ hãi.
“Có một sinh viên nữ bị bắt cóc, chúng tớ nhận được tin nên đến đây, tớ không ngờ là có nhiều người đến cứu cô ấy như vậy!”
“Hả? Nhưng mà cô gái này là ai? Nhìn ba mẹ cô ấy hình như đâu phải là cấp trên của những người này đâu?”
Có cô gái hỏi.
Mạnh Thái Như cũng tò mò nhìn về phía Hàn Tư Dư.
Hàn Tư Dư lắc đầu: “Chuyện này tớ cũng không rõ nữa, Trần Khiêm nói cho chúng tớ biết, nói đã cứu được người, chỉ là bị sợ hãi quá độ, bây giờ đang ở tiểu khu Vân Hoal”
“Trần Khiêm?”
Mạnh Thái Như kinh hãi.
“Vâng, cô gái này là bạn của Trần Khiêm, Trần Khiêm nhờ tớ hỗ trợ tìm em ấy!”
Mà Hàn Tư Dư vừa nói, có vẻ như mới nhận ra gì đó.
Nhìn Mạnh Thái Như, hai người đều hơi kinh ngạc.
“Ha ha ha, các cậu nhìn xem, Trần Khiêm ướt như chuột lột đến rồi kìa!”
“Cậu thấy cậu ta có quê mùa không, đúng là, Tiểu Vân, chẳng phải ban nấy cậu còn nói cậu đã từng thích cậu ta hả, sang đó tỏ tình với cậu ta đi!” “Tôi đi chết đây được chưa, có đứa ngu mới tỏ tình với cậu ta!”
Mọi người đùa giỡn ầm ï.
“Cậu Trần!!!”
 
Chương 587: Là cậu ta thật


Bỗng nhiên, những vệ sĩ mặc quần áo màu đen, che dù màu đen đồng thanh gọi.
Giọng nói to lớn vang dội, gần như toàn bộ tiểu khu đều run lên.
Có hai người vệ sĩ chạy đến che dù cho Trần Khiêm.
'Trần Khiêm lau nước mưa trên mặt, bước xuống xe đạp công cộng.
Có một vệ sĩ khác đưa chiếc khăn màu trắng lên ngay.
“Cậu Trần, đã cứu được người rồi, nhưng bởi vì quá hoảng sợ nên đã hôn mê, ngoài ra thì không có thương tích, chỉ bị giam lỏng!”
Vệ sĩ nói.
“Thế thì tôi yên tâm rồi! Tôi vào xem thử!”
Cuối cùng tảng đá trong lòng Trần Khiêm cũng rơi xuống.
Sau đó đi về phía trước.
Vệ sĩ trước cửa cung kính chia thành hai hàng.
Cầm ô, đồng thời nhìn về phía Trần Khiêm.
Mà một vài vệ sĩ ngoài cửa đã nhận được thông tin của đội.
Dồn dập chạy đến.
Sau khi nhìn thấy Trần Khiêm thì cũng cung kính đứng sang hai bên.
“Cậu Trần!”
Những người mới đến đều khom lưng, đồng thanh hô.
Hai chữ này. Làm nhóm Triệu Đồng Đồng đang chuẩn bị bước vào tiểu khu và cả ba mẹ của Tân Nhã ngơ ngác.
Giờ phút này, mọi người đều kinh ngạc nhìn Trần Khiêm.
“Cậu Trần?” “Trần Khiêm... Cậu ta là cậu Trần?”
Nhóm Triệu Đồng Đồng kinh hãi nói.
Công khai thân phận. Trần Khiêm chẳng hề cảm thấy có gì đặc biệt, bởi vì mình không cần phải kiêng kị gì với nhóm
Triệu Đồng Đồng.
Nhưng khi Trần Khiêm quay đầu lại, chợt giật nảy mình.
Hàn Tư Dư, Mạnh Thái Như và bạn cùng lớp của mình đều đang ở đây.
Giờ đây đang há mồm nhìn mình.
Tại sao mọi người lại ở đây?
Trần Khiêm cảm thấy xấu hổ.
Nhưng bây giờ, cứu người quan trọng hơn. “Cậu Trần, mời cậu sang bên này!”
Lúc này, Triệu Tử Hưng bước ra khỏi tòa nhà và nói một cách cung kính.
“Đã điều tra rõ ràng, một người tên Lý Việt đã cấu kết với thế lực ngầm Kim Lăng là cậu Thẩm Khải của nhà họ Thẩm giam lỏng cô Tân Nhã. May mà không có gì xảy ra, còn về phần nguyên nhân là vì Lý Việt thiếu nợ Thẩm Khải, Thẩm Khải đề nghị lấy cô Tân Nhã làm điều kiện, quy định trong vòng ba ngày, nếu trong vòng ba ngày Lý Việt không đổi được tiền thì Thẩm Khải sẽ cưỡng hiếp cô Tân Nhãit”
Triệu Tử Hưng nói tình hình mà ông ta tìm hiểu được.
Bởi vì ban nấy Thẩm Khải muốn ra tay, đã bị Thiên Long, Địa Hổ ném từ trên lầu xuống, té hôn mê.
Đây cũng là lý do tại sao phải bao vậy cả một tiểu khu.
Còn Lý Chấn Quốc thì đến đe dọa xử lý nhà họ Thẩm.
Tình hình cơ bản là thế. Trần Khiêm cũng không quan tâm đến Triệu Đồng Đồng, Mạnh Thái Như, Hàn Tư Dư đang ngơ ngác, đi vào trong xem.
Cho đến khi Tân Nhã đã hôn mê được xe cứu thương đưa đi, Trần Khiêm mới thở phào.
Đợi đến khi Trần Khiêm bước ra từ một căn nhà.
Nhóm người Triệu Đồng Đồng, Mạnh Thái Như đều sang đây.
Nhìn Trần Khiêm, khoảnh khắc này, chợt cảm thấy thật xa lạ.
“Trời ơi, Trần Khiêm là cậu Trần Kim Lăng! Trời ơi trời ơiII! Tôi đi chết đây!”
Cô gái tên Tiểu Vân hối hận đến mức căn nát môi.
Không cần bàn đến những cô gái chàng trai khác.
Mạnh Thái Như và Hàn Tư Dư cảm thấy ngạt thở.
“Thì ra người luôn giúp đỡ mình là Trần Khiêm! Cực khổ tìm kiếm anh chàng đại gia kia, thì ra lại trong chính lớp của mình, hơn nữa còn thân đến vậy!”
Hàn Tư Dư thì không thể cầm nổi điện thoại trong tay nên làm rơi thẳng xuống đất.
Bởi vì bây giờ não cô ta hoàn toàn trống rỗng.
Trần Khiêm hít một hơi, bước qua nhặt điện thoại của Hàn Tư Dư lên đưa cho cô ta.
“Không ngờ mọi người lại ở đây, giáo viên hướng dẫn, hôm nay mọi người đến đây làm gì vậy?”
Trần Khiêm lạnh lùng cười hỏi.
“Chúng tớ đang dọn nhà cho giáo viên hướng dẫn đó cậu Trần, không không không, là dọn nhà cho cậu Trần mới đúng! Ban nãy dọn xong giáo viên hướng dẫn mời chúng tớ ăn cơm!”
Một cô gái đỏ mặt nói.
*Ồ, vậy đúng lúc, lên xe tôi đi, đưa mọi người vềt"
Trần Khiêm nói. Lập tức có vệ sĩ mở cửa xe ra.
Trần Khiêm ngồi vào trong xe, dẫn đầu đi trước...
Nếu cứ ở lại đây thì Trần Khiêm cũng không biết nên nói thế nào...
“Là cậu ta thật!”
Hàn Tư Dư run rẩy nhìn theo bóng dáng của Trần Khiêm nói.
“Lâm Lâm, cậu đừng rầu rĩ buồn bã nữa, cậu nhìn đi, hôm nay tiểu khu sao thế nhỉ? Sao có nhiều người quá vậy?”
Đúng lúc này, ba cô gái cũng bước ra từ một căn nhà.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, một cô gái vội vàng túm cô gái tên Lâm Lâm đang ngơ ngác, hơn nữa rõ ràng mới vừa khóc xong...
 
Chương 588: Sao cậu lại ở đây?


"Đúng đó, nhiều siêu xe quái"
Lâm Lâm rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng vào lúc này.
Maybach đó, mỗi một chiếc đều có giá bằng cả một căn nhà ở đây.
Nếu có thể được gả vào gia tộc như vậy, thì sẽ làm người khác hâm mộ cỡ nào.
Haiz, chỉ tiếc, Trần Lâm mình cũng xem như thuộc dạng xinh đẹp nhỉ, kết quả Đinh Hạo lại ghét mình, chọn con nhỏ đê tiện Lý Thi Hàm kia.
Cô ta thì có gì chứ, chỉ biết vờ vĩnh thôi mà!
Đúng vậy, cô gái này chính là Trần Lâm đã thuê chung chỗ này với mấy đồng nghiệp nữ khác.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể không hâm mộ.
Rất nhiều cô gái ở hiện trường đều rời đi với tâm trạng rối bời.
Còn Lý Việt thì tất nhiên sẽ bị cảnh sát đưa đi xử lý.
Chờ đến ngày hôm sau, Trần Khiêm đến bệnh viên thăm Tân Nhã.
"Trần Khiêm, cảm ơn cậu đã cứu tới"
Tất nhiên sau khi Tân Nhã tỉnh, ba mẹ Tần Nhã đã kể nói cho cô ta nghe về chuyện hôm qua.
"Không có gì! Hơn nữa cũng tại tôi, không chăm sóc tốt cho cậu!"
Trần Khiêm tự trách.
"Trần Khiêm, chuyện của mẹ tớ, có phải cũng nhờ cậu cứu hay không? Bởi vì Lý Việt đã khai với cảnh sát rằng chuyện cậu ta nói cậu ta đã cứu mẹ tớ, là vì muốn gạt tớ mà thôi, hơn nữa nếu không phải cậu ta đề cập đến chuyện mẹ tớ, ngày đó tớ sẽ không lên xe của cậu taI"
Tân Nhã nhìn về phía Trần Khiêm.
Bởi vì lúc Tân Nhã nghe ba mình nói thật ra Trần Khiêm là cậu Trần, cô ta cũng ngơ ngác.
Thật sự rất kinh hãi. “Là tôi!”
Trần Khiêm gật đầu, chuyện đến nước này thì không cần phải giấu diếm nữa.
“Cậu ngốc quá, tại sao cậu lại không nói cho tớ, cậu có biết có một khoảng thời gian, tớ muốn ở bên cạnh Lý Việt, nếu tớ ở bên cạnh cậu ta thật thì chẳng phải cậu đang hại tớ rồi sao!”
Tân Nhã nhéo nhéo cánh tay Trần Khiêm.
“Tớ biết, cậu sợ tớ dây dưa với cậu đúng không?”
Mắt Tân Nhã hồng hồng nhìn Trần Khiêm: “Thế tớ mới biết tại sao cậu lại không muốn ở bên cạnh tớ, cậu là cậu Trần của Kim Lăng, thân phận cậu cao quý biết bao, sao lại có thể xem trọng cô gái như tớ được, ha ha, hơn nữa cũng do tớ tự đa tình thôi!"
“Không có, tôi không giống như những gì cậu nghĩ, chỉ là cậu biết rồi đó, tôi và Mộc Vũ yêu nhau, không thể thích cô gái nào khác nữa!”
Trần Khiêm nói sự thật.
“Ừ, tớ biết rồi, không sao đâu. Sau chuyện này tớ cũng nghĩ kỹ rồi, có lẽ tớ không thích cậu thật, tớ chỉ đang rung động vì món quà quý giá mà cậu đã tặng tớ mà thôi, bây giờ mới biết, đối với cậu mà nói, nó còn chẳng bằng một hạt cát trong sa mạc!”
“Như vậy cũng tốt, tớ cũng sẽ bình thường trở lại, Trần Khiêm, chúc cậu và Mộc Vũ hạnh phúc!”
Tân Nhã cười thoải mái.
Trần Khiêm thấy cô ta cũng hiểu và bình thường trở lại nên thả lỏng hơn nhiều.
“Ừ ừ, sau này mình là bạn thân, chỉ cần cậu có chuyện gì cần thì chắc chắn tớ sẽ giúp đỡi”
Trần Khiêm cười nói.
Tính ra, anh chỉ cảm thấy rất tự trách đối với Tân Nhã.
Dù sao lúc trước anh đã từng để cô ta leo cây rất nhiều lần, bây giờ lại hại cô ta suýt chút gặp chuyện.
Cho nên câu nói này của Trần Khiêm, không phải là lời khách sáo.
“Được, tớ sẽ nhớ câu này của cậu nhé, đợi khi tớ gặp chuyện sẽ tìm cậu nhờ giúp đốt”
“Ừ ừ, vậy cậu nghỉ ngơi đi, tớ xuống căn tin mua cho cậu ít cháo!” Trần Khiêm xoay người rời đi.
Mà nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Trần Khiêm, nụ cười trên mặt Tân Nhã dần biến mất, siết chặt tấm chăn của mình vài cái.
Trần Khiêm cầm hộp cơm của Tân Nhã mới vừa bước ra ngoài.
Kết quả suýt chút đụng phải người khác.
“U¡ cha, có bị mù không, đi mà không biết nhìn đường hả?”
Đó là một cô gái đang được một cô gái khác cầm bình nước biển truyền dịch, nhìn thẳng về phía Trần Khiêm mắng.
“Xin lỗi, tôi không... Hả? Trần Lâm?”
Trần Khiêm vừa nhìn, chẳng phải là Trần Lâm đây sao!
“Trần Khiêm? Sao cậu lại ở đây?” Trần Lâm cũng kinh ngạc hỏi.
Đêm qua, thật ra những người thuê nhà chung với Trần Lâm đưa cô ta đi truyền dịch.
Bởi vì tối qua lúc Trần Lâm quay về thì gặp mưa, hơn nữa tâm trạng còn bị kích thích.
Nên bị sốt cao.
 
Chương 589: Đây mới là hiện thực


Lúc ấy có rất nhiều đoàn xe chặn đường, sau đó xe cảnh sát cũng đến.
Tóm lại là không đi được. Cứ ngỡ cố chịu đựng suốt đêm là sẽ qua thôi.
Kết quả sáng nay vừa thức giấc, bạn chung nhà phát hiện cô ta bệnh nặng hơn.
Vội vã đưa đến bệnh viện. Mới truyền dịch xong, tình hình đã đỡ hơn. Không ngờ suýt chút bị Trần Khiêm đụng trúng.
“Bạn tôi nhập viện nên tôi đi mua cháo cho cô ấy!
Trần Khiêm cười nói.
“Ồ ồ, Lâm Lâm, tớ biết rồi, đây là Trần Khiêm hay làm chân sai vặt cho mấy cậu ấm của lớp cậu đúng không?”
Một cô gái khác nhìn Trần Khiêm khinh bỉ hỏi.
“U¡ cha Tiểu Thiến, cậu nói gì vậy!”
Trần Lâm xấu hổ.
“Chẳng lẽ không phải hả? Đi theo chạy vặt nịnh nọt nhóm đại gia nhà giàu, nhưng mà cũng được đó, bây giờ lại đi mua cháo cho người ta!”
Cô gái cười mỉa. Mặt Trần Lâm vừa đỏ vừa trắng.
Cô bạn Tiểu Thiến này của mình là thế, cẩu thả nghĩ gì nói đó.
Còn vô tâm hơn cả mình.
Đúng vậy, đây là những lời Trần Lâm đã nói với cô ta.
Bởi vì lần trước trong đại hội chào mừng núi Vân Mông, chẳng phải Trần Khiêm ghê gớm lắm à, lúc đó suýt chút Trần Lâm đã gục ngã rồi, còn muốn tặng trà sữa cho Trần Khiêm.
'Thậm chí còn suy nghĩ rằng có nên theo đuổi Trần Khiêm hay không.
Cho nên cô ta và Lý Thi Hàm, Đinh Hạo đoán rằng, cuối cùng Trần Khiêm là ai nhỉ, tại sao trông có vẻ như rất thân với nhóm công tử nhà giàu đó, hơn nữa những cậu ấm đó lại tốt với cậu ta như vậy?
Kết quả không biết Đinh Hạo hỏi thăm ai mà nói Trần Khiêm chẳng là cái thá gì cả, chỉ là thắng chạy vặt nịnh bợ của người ta thôi, còn trông nhà cho người ta nữa.
Trần Lâm và Lý Thi Hàm cũng tin.
Nhưng chắc chăn sau này phải đối xử với Trần Khiêm tốt hơn.
Dù sao cậu ta cũng khá thân với nhóm cậu ấm đó mà.
Tính ra, cũng vì suy nghĩ này của Trần Lâm mà thái độ trong ngày đại hội chào mừng núi Vân Mông của cô ta mới làm Đinh Hạo cảm thấy cô ta không tốt.
Cặp luôn với Lý Thi Hàm.
Mẹ nó, lúc đó Lý Thi Hàm kinh hãi đến mức chưa kịp phản ứng thôi.
Ai là người khinh Trần Khiêm nhất, chắc chăn là Lý Thi Hàm rồi.
Kết quả những mối quan hệ của người ta còn rộng hơn cả Đinh Hạo, tất nhiên cô ta sẽ sợ hãi và hối hận rồi.
Chỉ là mình thì thể hiện ra ngoài còn con ả này thì không thôi.
Rồi sao đó thì sao, Trần Lâm cũng mới phát hiện, chỉ vì mối quan hệ mà đi lấy lòng Trần Khiêm là chuyện hoang đường đến nhường nào.
Dù sao tính ra thì Trần Khiêm vẫn trẳng tay thôi.
Còn Đinh Hạo thì có tài sản, có cửa hàng.
Còn sắp xếp cho Lý Thi Hàm một công việc ổn định.
Đây mới là hiện thực.
Cho nên Trần Lâm sẽ không nói những lời hay ý đẹp với các chị em thân thiết của mình.
Trần Lâm lúng túng nói: “Trần Khiêm, cậu đừng nghe cô ấy nói bậy, đúng rồi, những người bạn nhà giàu của cậu đâu?”
Mặc dù trong lòng vẫn khinh thăng chạy vặt, trông cửa cho người ta như Trần Khiêm nhưng nói thế nào thì Trần Khiêm cũng quen những người đó, cũng là một người nổi bật.
Cho nên hòa hoãn vẫn hơn.
“À à, dạo này họ đi Hải Nam chơi rồi!” Trần Khiêm nói. “Họ không đưa cậu theo hải!” Trần Lâm hỏi thử.
“Họ đưa tôi theo làm gì!” Trần Khiêm cười gượng.
Nhóm công tử nhà giàu này thích ăn chơi tiêu xài, còn mình thì thích cuộc sống nhẹ nhàng bình yên nên trừ khi có hoạt động thì bình thường anh sẽ không tụ tập uống rượu gì gì đó.
Trần Lâm bĩu môi, thấy chưa, người ta có thèm đưa cậu đi đâu.
Sau đó tán gẫu vài câu thì tạm biệt.
“Ha ha, người này ấy, tớ thấy cũng đẹp trai lắm đó, nếu mà có năng lực nữa thì tốt biết mấy, tớ sẽ theo đuổi cậu ta! Chỉ tiếc...”
Cô gái nói.
Trần Lâm liếc bạn thân của mình: “Xì, nếu là cậu ấm thật thì đến lượt cậu theo đuổi hả, đã vào tay tớ lâu rồi nhé. Nhưng mà nói ra thì đúng là vài hôm trước tớ cũng có suy nghĩ muốn theo đuổi cậu †a, cho dù cậu ta chỉ là thằng giúp việc cho người ta, cũng được mà, dù sao có đám công tử nhà giàu đó chống lưng thì tớ vẫn có thể làm Đinh Hạo mất mặt, làm cậu ta hối hận. Thằng nhóc Đinh Hạo đó cũng rất nhạy cảm với Trần Khiêm, đến lúc đó, Đinh Hạo bị kích thích, chắc chắn sẽ theo đuổi ngược lại tới Như vậy thì tớ sẽ có thể ở bên Đinh Hạo, tóm lấy cậu ta suốt đời!”
“Chỉ tiếc, nhóm các cậu ấm đã đi Hải Nam chơi rồi, cậu nhìn bây giờ cậu ta đi, vẫn quê mùa như vậy! Đỉnh Hạo biết rõ tình hình của cậu ta, sao lại làm Đinh Hạo hối hận được chứ!”
Trần Lâm buồn rầu nói.
“Haiz! Lâm Lâm, sao lại không thể, cậu vừa nói vậy, tớ nghĩ ra cách thật rồi này, bảo đảm sẽ làm Đinh Hạo quỳ gối trước mặt cầu xin cậu hãy ở bên cậu tai”
Cô gái võ đầu nói.
“Cách gì?” Trần Lâm vội hỏi.
 
Chương 590: Bởi vì Đinh Hạo đúng không?


Lại nói đến Trần Khiêm đang mua cháo ở căn tin bệnh viện.
“Trần Khiêm, cậu chưa ăn cơm đúng không, nào nào nào, tôi có mua vài món ăn ngon bên ngoài này, tụi mình ăn chung đi!”
Đúng lúc này, Trần Lâm xách một túi đồ ăn đến, còn vỗ vai Trần Khiêm.
“Không cần đâu, chẳng phải cậu đang truyền nước biển hả, sao lại xuống căn tin?” Trần Khiêm cười hỏi.
Cũng không biết tại sao bỗng dưng Trần Lâm lại thân thiện như vậy, đúng là làm Trần Khiêm thấy hơi lạ lãm.
Mặc dù con nhóc này mỉa mai Trần Khiêm rất nhiều nhưng vẫn chưa đến mức làm Trần Khiêm hận cô ta.
Cũng trả lời một cách khách sáo.
“Tôi hả, đã đỡ hơn rồi, sau khi gặp cậu thì hết bệnh rồi! Cậu là thuốc của tôi đó cậu biết không!”
Trần Lâm nhìn Trần Khiêm cười mập mờ.
Hơn nữa cơ thể cô ta còn nhích lại gần, cọ cọ lên cánh tay Trần Khiêm.
Làm Trần Khiêm nổi da gà.
Tính ta lúc trước Trần Lâm học nghệ thuật, còn là đội trưởng đội múa Latinh nên dáng người và vẻ ngoài đều cực kỳ xinh đẹp.
So với Lý Thi Hàm thì cô ta quyến rũ hơn nhiều.
Cũng được xem như là một cô gái xinh đẹp hấp dẫn.
Nhưng ban nấy lúc đụng nhau trên lầu, thái độ của Trần Lâm không phải như vậy, tại sao mới nửa tiếng mà lại thân thiện hẳn, hơn nữa còn quá mức nhiệt tình thế này?
“Có phải cậu có chuyện gì không Trần Lâm?” Trần Khiêm hỏi.
“Ui giời, bây giờ cậu khoan hăng hỏi, ban nãy tôi còn chạy xuống lầu dưới mua đồ ăn cho cậu đó, căn tin thì có gì ngon để ăn đâu, còn đắt muốn chết nữa, cậu nhìn này, đây là gì hả?”
Ngoài việc mua gà nướng, thức uống các loại đồ ăn bên ngoài cho Trần Khiêm thì tay Trần Lâm còn đang cầm một chiếc bánh trứng cuộn nóng hổi.
“Tôi biết cậu thích ăn bánh trứng cuộn nhất, còn nhớ lúc chúng ta học cấp ba, bình thường cậu chỉ hay ăn bánh bao với dưa muốn, chỉ có lúc cuối tuần mới để dành vài đồng mua bánh trứng cuộn ăn! Tôi thấy ven đường có bán nên mua cho cậu đói"
Trần Lâm kéo Trần Khiêm ngồi xuống.
Nhìn thấy bánh cuộn trứng gà, đúng là Trần Khiêm thấy xốn xang trong lòng. Đúng vậy, lúc còn học cấp ba nhà không có tiền nên Trần Khiêm cảm thấy bánh trứng cuộn là món ngon nhất.
Mặc dù không biết cuối cùng Trần Lâm muốn làm gì.
Nhưng thấy cô ta nhiệt tình đến vậy, còn mua cho mình rất nhiều đồ, Trần Khiêm cũng ngại không thể bỏ đi luôn.
Hơn nữa, cô ta làm giáo viên ở trường tiểu học Hy Vọng do mình xây, sau này mình có thể giúp đỡ cô ta nên ăn một bữa cơm cũng đâu có gì.
Quan trọng là không tiện từ chối. “Nào nào nào, gà nướng, bánh trứng cuộn, ăn đi
kẻo nguội, cậu thả cháo xuống đi, chờ sau khi ăn xong tôi sẽ nói chuyện này cho cậu nghe!”
Trần Lâm đẩy đồ đến trước mặt Trần Khiêm.
Sau đó chống cằm cười tủm tỉm nhìn Trần Khiêm.
Trần Khiêm ăn ngay.
“Có chuyện gì, cậu nói đi!”
Trần Khiêm thầm nghĩ chẳng lẽ Trần Lâm đổi tính? Nếu là thế thì Trần Khiêm sẽ nể tình bạn cùng lớp, giúp được sẽ giúp.
“Hi hi hi, tôi muốn cậu giả làm bạn trai tôi một ngày, chỉ ngày mai thôi, tôi sẽ ghi nhớ công lao của cậu mài”
“Gì?”
Trần Khiêm sợ đến mức suýt chút làm rớt bánh.
Lại giả làm bạn trai?
Nói thật lòng, Trần Khiêm đã giả làm bạn trai của vài cô gái rồi. Cũng bởi vì thế nên Trần Khiêm đã thả thính rất
nhiều cô.
Dù sao gì, mình cũng không thể quen người ta thật, giả làm bạn trai để làm gì?
Cho nên Trần Khiêm rất nhạy cảm với chuyện này.
Bởi vì Trần Khiêm thật sự sợ rằng sau này sẽ có người nhờ mình kết hôn giả, thế thì sẽ phiền phức hơn nhiều!
“Giời ơi, cậu sợ gì chứ, một ngày thôi mà, cậu giúp tôi diễn một vở kịch, cầu xin cậu đó giúp tôi đi mà, được không?” Trần Lâm vuốt ve mu bàn tay Trần Khiêm.
Cầu xin nói. “Bởi vì Đinh Hạo đúng không?”
 
Chương 591: Được thôi, tôi đồng ý với cậu


Trần Khiêm vừa nghĩ là biết Trần Lâm đang có mục đích gì.
Quả nhiên, trên thế giới này không có bữa ăn nào không tốn tiền, há miệng mắc quail
Không có tình yêu nào là tự nhiên cả!
“Ừ ừ, đúng rồi, tôi muốn cậu giúp tôi diễn một vở kịch làm cậu ta tức chết! Sau đó cậu ta sẽ suy nghĩ lại, Đinh Hạo là người rất nhỏ nhen ích kỷ, hơn nữa còn rất yêu bản thân mình, cho nên tuyệt đối giang hơn cậu ta đâu!”
Trân Lâm cười nói.
Trần Khiêm nói: “Vậy cậu tìm tôi diễn, có lẽ không những không làm cậu ta tức chết mà ngược lại sẽ buồn cười muốn chết đó. Tôi chẳng giỏi giang hơn cậu ta, Đinh Hạo lợi hại lắm mà, nhà có khoản đền bù của núi Vân Mông, còn đặt cửa hàng ở đó nữa, sau này sẽ ghê gớm lắm đói!”
Trần Khiêm cố ý nói vậy.
“Tất nhiên tôi biết cậu kém hơn cậu ta rồi nên tôi mới tìm cậu diễn đó. Cậu biết không Trần Khiêm, bởi vì lúc học cấp ba cậu và con nhỏ Lý Thi Hàm kia đã từng mập mờ với nhau, hơn nữa có vài lần cậu còn làm Đinh Hạo mất mặt trước công chúng nên cậu ta rất nhạy cảm với cậu! Nếu cậu lấy một thân phận hoàn toàn khác để xuất hiện trước mặt cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ ghen tị với cậu, sau đó thì sao, sẽ thấy hối hận với tôi! Nhiệm vụ của cậu sẽ hoàn thành! Cho nên cậu là lựa chọn tốt nhất!”
Biểu hiện của Trần Lâm như thể cô ta đã tính toán được hết mọi việc.
Mà ý tưởng này, tất nhiên là do người bạn thân ban nãy nghĩ cho cô ta rồi.
Mặc dù Trần Khiêm không phải cậu ấm nhà giàu nhưng có thể để Trần Khiêm giả làm cậu ấm mài
“Khoan đã, cậu nói đổi một thân phận khác? Là sao?” Trần Khiêm nghỉ ngờ.
“Đúng vậy, cậu sắm vai con nhà giàu, thậm chí tại sao giàu thì do trúng vế số! Tóm lại cậu phải giả vờ thể hiện rằng mình có tiền hơn Đinh Hạo nhiều, hơn nữa cậu biết lái xe đúng không? Tôi đã thuê cho cậu một chiếc siêu xe, hừ, chỉ cần cậu diễn với tôi theo sự sắp xếp của bạn thân tôi, chờ ngày mai, chản chắn sẽ làm Đinh Hạo mất hết mặt mũi!”
“Cho nên, bây giờ tôi đã chuẩn bị hết cả rồi, chỉ thiếu Trần Khiêm cậu thôi đó, hơn nữa tôi đã thuê xe rồi, cậu đồng ý với tôi đi mà, được không?”
Trần Lâm cầu xin.
Xem ra lần này, vì muốn giành lại tình yêu của Đinh Hạo nên Trần Lâm đã trả giá rất nhiều.
Nếu thế thì đúng là Trần Khiêm cũng không biết nên từ chối thế nào.
Vốn dĩ thì ngày mai phải tạm biệt Tân Nhã, đúng lúc ngày mai xe mình cũng đến hạn, phải lái xe về huyện Bình An.
Có vẻ như kế hoạch phải bị trì hoãn một ngày.
“Được thôi, tôi đồng ý với cậu!”
Trần Khiêm gật đầu. “Oh yeahl” Trần Lâm kích động cười.
“Vậy sao cậu biết chắc chắn ngày mai chúng ta sẽ gặp phải Đinh Hạo?”
Trần Khiêm lại hỏi.
“Hừ, chắc chắn là gặp được, chuyện này cậu cứ yên tâm đi! Ngày mai chúng ta cứ tập hợp trước cửa bệnh viện, tôi đến đón cậu!”
Chờ Trần Khiêm ăn xong, thì về với Trần Lâm, Trần Lâm phấn chấn nên hạ sốt.
Trần Khiêm thầm nghĩ, có phải đây là sức mạnh của tình yêu không, tình yêu có thể làm một cô gái điên cuồng thật sao?
Hay đây là sức mạnh của đồng tiền? Haiz, chợt thở dài, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thân phận của mình được công khai thì liệu Lý
Thi Hàm có thay đổi thái độ với mình không?
Dù sao xem như Trần Khiêm đã hiểu thấu con người Lý Thi Hàm.
Quay về đút cháo cho Tân Nhã. Một ngày yên bình.
Đợi đến sáng hôm sau, Trần Khiêm tuân theo lời hẹn, đứng trong công viên bên cạnh bệnh viện chờ Trần Lâm từ sớm.
Lúc này, một chiếc G500 màu trắng mới tinh chạy đến dừng trước mặt Trần Khiêm, sau đó hạ kính xe xuống.
Trần Lâm và bạn thân của cô ta đang ngồi trên xe.
Trần Lâm nói: “Trần Khiêm, không ngờ cậu cũng đúng giờ thật đó. Nhanh lên, cho cậu ta thay vest trước, sau đó dẫn đi đổi kiểu tóc mới!”
“Này này này, Trần Khiêm, cậu còn ngơ ngác làm gì, có phải thấy xe xịn quá nên choáng váng rồi không? Lên xe nhanh đi, hôm nay mời cậu đi Mercedes Benz G5001”
Mẹ kiếp!
Tất nhiên là Trần Khiêm ngơ ngác rồi. Bởi vì chiếc Benz G hôm nay, sao quen quá nhỉ?
 
Chương 592: Quý khách muốn uống gì ạ?


“Đây là chiếc xe cậu thuê à?”
Sau khi Trần Khiêm lên xe, vừa nhìn thì thấy chẳng phải đây là chiếc G500 mình cho Vương Tiểu Chương, chị của Tiểu Cường thuê hay sao?
'Thầm nghĩ trùng hợp quá đi.
“Hừ, mặc dù cậu và đám cậu ấm nhà giàu kia quen nhau nhưng tôi cũng thấy đám cậu ấm kia không đưa cậu theo chơi, cậu cũng chưa bao giờ được đi xế xịn như vậy đúng không?”
Trần Lâm hơi đắc ý nói.
Còn lái rất rành nữa.
“Chiếc xe này khoảng hai triệu đấy, còn là xe mới nữa. Cậu biết thuê một ngày tốn bao nhiêu tiền không, chỉ tiền thế chấp thôi mà chúng tôi đã phải đưa một trăm nghìn, tiền tiết kiệm của hai chúng tôi đã đổ vào đây cả rồi!”
Chị em của Trần Lâm đắc ý nói.
Còn không quên cầm điện thoại quay video gì đó.
“Lâm Lâm, mở cửa sổ trên trần đi, tớ muốn thò đầu ra chụp hình!”
Bạn thân phấn khích nói. “Được thôi, mở cho cậu này! Nhưng mà cậu phải chậm chậm thôi nhé, bị xước nhẹ thôi cũng sế
trừ tiền đó!”
Trần Lâm vừa dặn dò vừa duỗi tay chuẩn bị mở van cửa sổ tự động trên trần xe.
“Ui cha, van nào là van mở cửa sổ tự động trên trần vậy? Cái này có hai hướng, không hiểu gì hết!”
Trần Lâm sốt ruột nói.
Dù sao cũng mới vừa thuê xong, không biết vài thứ cũng là chuyện bình thường.
Trần Khiêm ngồi ở phía sau, thấy móng tay dài thượt của Trần Lâm cứ sờ bàn điều khiển mãi, cũng thấy rất đau lòng.
Trần Khiêm bất lực nói cách mở cửa sổ trên trần xe cho cô ta.
Cô ta thử.
Kết quả mở được thật.
“Mẹ ơi, được lắm đó Trần Khiêm, cậu cũng rành về dòng xe này àI”
Trần Lâm nói: “Cũng đúng, lúc học cấp ba cậu thích xe lắm mà, xem ra cậu đã từng tìm hiểu rồi!”
Trần Khiêm chỉ có thể cười gượng gật đầu.
Sau đó, bạn thân của Trần Lâm thò đầu ra chụp ảnh.
Tiếp theo thì nhóm Trần Lâm đưa Trần Khiêm đến tiệm làm tóc trước, để Trần Khiêm đổi một kiểu
tóc mới.
Lại bảo Trần Khiêm thay một bộ vest, áo sơ mi trắng giày da linh tinh.
Đúng là không cần phải bàn, sau khi ăn diện Xong, xem ra Trần Khiêm cũng khá đẹp trai.
Làm cô gái có tiêu chuẩn cao như Trần Lâm cũng nhịn không được ngắm thêm vài lần.
“Bây gờ chúng ta đi đâu?”
Trần Khiêm hỏi.
“Đến quán cà phê bên cạnh khách sạn cao cấp Kim Lăng! Đúng rồi Trần Khiêm, tôi phải dặn cậu ít việc, cậu quen với nhóm cậu Bạch, cũng xem như đã từng tiếp xúc với các cậu ấm nhà giàu nhưng hình tượng cậu sẽ giả trang của ngày hôm nay không giống họ, cậu là loại người mới phất lên trong một đêm nên phải kiêu căng ngạo mạn, ỷ mình có tiền, thế thì mới làm Đinh Hạo sợ được, cậu hiểu tâm trạng của dân nhà giàu mới nổi không?”
Trần Lâm nói.
“Hả? Phất lên trong một đêm cũng đâu cần phải vậy?” Trần Khiêm cười gượng nói.
Nếu mình như thế thì bây giờ Trần Lâm cũng không cần phải bỏ công bỏ sức theo đuổi Đinh Hạo.
“Trời ơi, tóm lại cậu cứ làm theo những gì tôi nói đi, hơn nữa phải căn cứ theo sự sắp xếp của
Ngụy Tuyết! Cô ấy sẽ làm nền cho cậu!”
Tất nhiên Ngụy Tuyết là chị em thân thiết của Trần Lâm.
Trần Khiêm có thể nói gì được đây, đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Đến quán cà phê.
Trần Lâm bắt đầu nhập vai.
Giờ đây đang khẽ khoác tay Trần Khiêm, rúc vào lòng Trần Khiêm, bước vào.
Mà sau khi bước vào, Trần Khiêm cũng mới thấy, thì ra Đinh Hạo và Lý Thi Hàm đang ngồi uống
cà phê ở một vị trí bên trong quán.
Trần Khiêm bái phục Trần Lâm rồi, chuyện tình báo này, cô ta đã làm rất xuất sắc.
Rồi sau đó, Trần Lâm kéoTrần Khiêm đến bên chỗ của Đinh Hạo và Lý Thi Hàm đang ngồi.
Lúc này, Lý Thi Hàm vừa ngẩng đầu, đúng lúc thấy cảnh tượng trước mắt.
Cô ta hơi giật mình.
“Quý khách muốn uống gì ạ?”
 
Chương 593: Trần Khiêm, cậu trúng bao nhiêu?


Phục vụ lễ phép bước đến, thấy Trần Khiêm và Trần Lâm mặc quần áo trang trọng nên thái độ cũng cung kính hơn.
“Món cà phê đắt nhất của tiệm cậu là gì? Hôm nay tôi muốn uống món đắt nhất!”
Theo tâm thế nhà giàu mới nổi mà Trần Lâm đã dạy.
Trần Khiêm ngồi xuống bắt chéo chân nói.
“Hả? Đắt nhất ạ? Thưa anh, món cà phê đắt nhất cửa hàng chúng tôi là ba trăm tệ một ly...”
Phục vụ hơi ngạc nhiên.
“Ba trăm tệ thì ba trăm tệ thôi, cũng đâu phải là đắt lắm! Hai ly đi!”
“Vâng thưa quý khách, xin anh đợi chút!”
Phục vụ khẽ khom lưng lui xuống.
Mà Trần Lâm thì thấy bộ dạng kiêu căng khoe khoang của Trần Khiêm, thi thoảng còn lắc lắc chiếc đồng hồ trên tay, đúng là vừa buồn cười vừa tò mò, không ngờ nha, Trần Khiêm cũng đẹp trai
thật đấy!
Chắc chăn bây giờ Đinh Hạo cũng chú ý Trần Khiêm và Trần Lâm phía bên này.
Lúc này, Đinh Hạo nghe Trần Khiêm gọi món ba trăm tệ, đúng là mặt hơi khó chịu.
Đặc biệt là Trần Lâm lại thân mật với cậu ta như vậy.
Làm lòng Đinh Hạo không thoải mái lắm.
Đúng vậy, có một cô gái xinh đẹp bình thường cứ thích chạy theo bạn, bạn rất hưởng thụ tất cả những gì cô ấy dành cho bạn.
Cho dù bạn không yêu cô ấy nhưng cô ấy vẫn yêu bạn, dù là ai cũng sẽ cảm thấy lòng hư vinh của
mình được thỏa mãn.
Nhưng không ngờ, Trần Lâm lại hết yêu nhanh như vậy.
Hơn nữa còn là Trần Khiêm, người mà mình luôn rất quan tâm.
Rầm!
Ngay lập tức, Đinh Hạo đặt cà phê lên bàn, lạnh lùng nói: “Hừ, ra vẻ giàu có, ra vẻ oai phong làm gì chứ!
Tôi còn chẳng hiểu cậu chắc, ra vẻ ta đây gì chứ!”
Lý Thi Hàm cũng liếc Trần Khiêm và Trần Lâm, khuyên Đinh Hạo.
“Đúng rồi Trần Khiêm, cậu mới mua xe mới, lát nữa chuẩn bị đưa tớ đi đâu chơi vậy, phố thương mại Kim Lăng được không? Tớ thích một bộ quần áo, đợi cậu dẫn người ta đi mua, nha nha? Chỉ hơn ba nghìn thôi à! Xin cậu đói”
Trần Lâm nắm tay Trần Khiêm nói.
“Bỏ đi, nhìn cậu kìa, ba nghìn tệ mà cậu cũng mặc được à, quần áo mà thấp hơn sáu nghìn thì cậu đừng nhắc trước mặt tớ, cậu có thấy mất mặt
không!”
Trần Khiêm bực bội rút tay Trần Lâm ra, còn mắng một câu.
Trần Lâm không ngờ Trần Khiêm diễn nhà giàu mới nổi đẹp trai quá.
Nép vào lòng anh gật đầu.
“Hừ, có gì đáng khoe đâu, chân chạy vặt cho. người ta thôi mài!”
Đỉnh Hạo thấy Trần Khiêm mắng Trần Lâm mà Trần Lâm còn nương theo nên càng ghen tị hơn.
Mẹ kiếp, thăng Trần Khiêm này thì có gì, nó có gì hay ho hơn mình?
“Được rồi Đinh Hạo, có vài người thích khoe
khoang vậy đó, có sợi lông gà tưởng mình là quan, không cần phải quan tâm đến họ!”
Lý Thi Hàm không nhịn nổi nữa nói.
“Haiz, Trần Khiêm, lúc trước chúng tớ cứ nghĩ cậu là thằng chạy vặt cho các cậu ấm, xem ra tớ hiểu lầm cậu rồi. Cậu chạy đến nương theo khí thế của đám nhà giàu đúng không, ha ha, không ngờ cậu lại trúng số được nhiều tiền như vậy!”
Ề Trần Lâm thấy đã có hiệu quả, lập tức bắt lấy tay Trần Khiêm, sùng bái nói. ẩ “Cái gì? Trúng vé số?”
Câu nói này cực kỳ thu hút sự chú ý của Đinh Hạo.
“Trần Khiêm, cậu trúng bao nhiêu?”
Mà Lý Thi Hàm thì cũng nhìn chăm chăm Trần Khiêm, sốt ruột hỏi.
Nếu như chỉ trúng một hai triệu, sợ rằng vẫn không thể làm cô gái có tiêu chuẩn cao như Trần Lâm phải yêu chiều Trần Khiêm.
Chắc chản là một số tiền rất lớn.
Hơn nữa nhìn Trần Khiêm bây giờ đi, xa hoa đến nhường nào.
Lý Thi Hàm sợ Trần Khiêm sẽ hơn Đỉnh Hạo, thế thì sợ rằng người hối hận nhất sẽ là cô ta nên tất nhiên phải sốt ruột.
“Đúng là may thật đó, tớ không ngờ sẽ được đổi đời. Còn về số tiền hả, tôi không tiện nói với mọi người! Thật sự không tiện, xin lỗi!”
Trần Khiêm nhìn Lý Thi Hàm cười cười.
Lúc này, Trần Khiêm đút tay vào túi tìm điện thoại.
Kết quả bất cẩn làm rơi chìa khóa xe ra ngoài.
Mà Đinh Hạo và Lý Thi Hàm cũng trợn mắt lên nhìn.
“Chìa khóa của Mercedes Benz G5001?”
 
Chương 594: Cậu còn sờ


“Trần Khiêm, đây là xe cậu mới mua?”
Lý Thi Hàm kinh ngạc hỏi.
“À, mấy hôm trước mới vừa nhận, thay cho việc đi bội”
Trần Khiêm tùy ý ném chìa khóa lên bàn. Làm Trần Lâm vừa phấn khích vừa đau lòng. Sợ sẽ làm hư chìa khóa.
Phấn khích nhất là cứ nhìn mặt Đinh Hạo lúc này đi, sắp không nhịn nổi nữa rồi.
“Đúng rồi Đinh Hạo, tôi nghe Lâm Lâm nói cậu cũng mới mua xe hả? Có vẻ như tôi chưa thấy chiếc xe đó của cậu nhỉ? BMW series 7 hay là dòng xe của Mercedes, Audi? Khoảng một triệu không?”
Trần Khiêm nhìn Đinh Hạo cười hỏi.
“Ha ha, Đinh Hạo mua Passat đó, khoảng hai trăm nghìn! Không thể sánh bằng chiếc hơn hai triệu của cậu đâu!”. ngôn tình hoàn
Trần Lâm liếc Đinh Hạo nói.
Định Hạo hít một hơi thật sâu, tay đang run rẩy.
“Passat hả, Đinh Hạo sao cậu lại mua loại đó vậy?”
Trần Khiêm cười hỏi.
“Tôi thích mua gì thì mua, không cần hai người phải quan tâm! Cậu trúng số thôi mà, có gì để khoe. khoang!”
Đinh Hạo vội la lên.
“Haiz, tớ có phúc quá đi, có thể ở bên Trần Khiêm, sau này tớ sẽ đi theo cậu hưởng phúc! Cậu phải đối xử tốt với tới đấy nha, còn phải mua quần áo cho tớ nữa, hôm nay cậu đã nói là mua cho tớ rồi đó!"
“Ừ ừ, chắc chắn sẽ mua cho cậu mà, nhưng mà cậu cũng phải đồng ý với tớ là đêm nay sẽ trao lần đầu cho tớ nha, ha hai”
Trần Khiêm năm tay Trần Lâm cười nói.
Trần Lâm thì nghe xong muốn tát lên miệng Trần Khiêm.
Mẹ nó, kịch bản bảo cậu nói câu này hồi nào.
Dù sao, yêu đương thì yêu đương nhưng nếu cậu đề cập đến vấn đề này, dễ làm Đinh Hạo phát điên.
Cũng may câu nói này của Trần Khiêm vẫn chưa hề quá đáng.
Vốn dĩ Trần Lâm muốn cảnh cáo Trần Khiêm là đừng nói bậy.
Nhưng nhìn thấy gương mặt đang tím ngắt của Đinh Hạo.
Hơn nữa miệng còn run run.
Trần Lâm biết, câu nói này của Trần Khiêm đã kích thích đúng chỗ.
“Cậu hư ghê đó! Thấy ghét quá đi!” Trần Lâm ngại ngùng nói.
““Không được! Trần Lâm, sao cậu lại nói thế, cậu muốn mua gì, tớ mua cho cậu là được, sao cậu phải trao lần đầu tiên cho thằng nghèo này, cậu ta trúng số thôi mà, cậu đâu cần phải giày vò bản thân mình như vậy!”
Quả nhiên, Đinh Hạo đứng bật lên rồi tức giận nói.
“Hừ, Đinh Hạo, cậu dựa vào đâu mà mắng bạn trai tôi là thằng nghèo, hơn nữa, cậu ấy là bạn trai tôi, tôi trao lần đầu tiên cho cậu ấy thì sao? Thì sao hả? Cậu sốt ruột làm gì?”
Trần Lâm cũng chẳng phân biệt trường hợp, phản bác Đinh Hạo ngay.
“Trần Lâm, tớ vẫn luôn cho rằng cậu là người kiên định, hơn nữa là cô gái phẩm hạnh đứng đắn. Nói thật, lúc tớ chọn ở bên cạnh Thi Hàm, toàn bộ quá trình, tớ thật sự rất đau khổ, rất bối rối, hơn nữa tớ rất hối hận nhưng cậu thế này thì tớ không cần phải hối hận không cần phải tự trách nữa! Thi Hàm, chúng ta đi!”
Dường như Đinh Hạo đang giận dỗi muốn kéo Lý Thi Hàm đi. Mà Trần Lâm nhìn Đinh Hạo, ánh mắt lộ vẻ cảm động.
Nhưng so với Lý Thi Hàm thì ưu thế lớn nhất của cô ta là hiểu Đỉnh Hạo, nhất là hiểu trạng thái tâm lý của Đỉnh Hạo.
Cô ta biết, Đinh Hạo đang kiểm tra xem cô ta còn thích mình hay không nên mới nói như vậy.
Nếu như bây giờ mình hối hận rồi xin lỗi Đinh Hạo.
Thì đó mới là xong đời thật.
Trần Lâm ôm Trần Khiêm thân mật, hoàn toàn xem như Đinh Hạo không hề tồn tại.
“Người yêu ơi, cậu đừng quan tâm người ta nghĩ tớ thế nào, từ nay về sau tớ sẽ tốt với cậu, cậu cũng
tốt với tớ nhé?”
Trần Khiêm thuận thế ôm eo Trần Lâm, còn nhéo nhẹ lên hông cô ta.
“Tất nhiên là tốt với cậu rồi!”
Trần Khiêm cũng không ngốc, có thể sờ thì dại gì không sờ.
Bàn tay sờ soạng lung tung trên người Trần Lâm.
Mà câu nói này, tất nhiên là Đinh Hạo nghe thấy rồi.
Mặt Đỉnh Hạo xanh hơn. Bị Lý Thi Hàm kéo ra ngoài.
“Mẹ nó, đủ rồi, cậu còn sờ”
 
Chương 595: Chúng ta chia tay đi


Trần Lâm thấy Đinh Hạo đi rồi, mới rời khỏi người Trần Khiêm.
Hơi bực mình nhìn Trần Khiêm nói: “Cậu diễn không tệ, nhưng cậu đừng động tay động chân được không, cậu nghĩ tôi là bạn gái cậu thật hả!”
“Ừ ừ, nhưng bây giờ Đinh Hạo đi rồi, chúng ta nên làm gì đây?”
Trần Khiêm hỏi cô ta.
“Hừ, đừng lo, cậu ta sẽ tìm tôi ngay thôi! Một! Hail Bai”
Trần Lâm đếm ngón tay, đếm xong mới cụp xuống.
“Đinh Hạo, cậu làm gì vậy?” Giọng của Lý Thi Hàm vang vọng.
“Trân Lâm, có một số điều tớ phải nói rõ với cậu. Tớ không biết bây giờ cậu đang nhìn nhận tớ thế nào nhưng tớ cũng thừa nhận, tớ đã sai khi hôm ấy thấy Thi Hàm đánh cậu nhưng lại không giúp, tớ cực kỳ hối hận và dẫn vặt nhưng tớ mong cậu hãy cho tớ một cơ hội. Tớ muốn chứng minh với cậu rằng tớ còn mạnh hơn dân nhà giàu mới nổi như Trần Khiêm, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều!”
Đinh Hạo nói.
Xem ra, anh ta bị xúc phạm đến lòng tự trọng rồi.
Mà Trần Khiêm đứng bên cạnh nhìn, cũng phục
Trần Lâm sát đất.
“Nhưng mà, bây giờ tớ đã có Trần Khiêm rồi, hơn nữa Trần Khiêm có siêu xe, có thể mua đồ trang điểm, túi xách hàng hiệu cho tớ, còn cậu thì sao, cậu có thể cho tớ thứ gì?”
Trần Lâm trả lời.
“Được, Trần Lâm, cậu ở bên Trần Khiêm là vì những thứ này đúng không, vì cậu ta giàu hơn tớ?”
Đỉnh Hạo tức giận hỏi.
Những lời này, Trần Khiêm cảm thấy rất quen tai, chẳng phải đây là những lời mà Dương Hạ đã nói với mình trong mảnh rừng nhỏ hôm ấy sao.
Hơn nữa Trần Khiêm cũng đã hiểu.
Đinh Hạo thì cũng không phải là yêu Trần Lâm
lắm mà chỉ là bị chạm đến lòng tự trọng đàn ông thôi.
Hơn nữa thế này, người yêu mình bỗng dưng yêu người khác, loại người có lòng hư vinh mạnh mẽ như Đinh Hạo sẽ không thể chấp nhận được.
Bởi thế anh ta muốn chỉnh phục Trần Lâm, muốn giành lại lòng tự trọng của mình.
“Cậu thích nói kệ cậu. Trần Khiêm, đi, chúng ta đi lái xe!”
Trần Lâm lại khoác tay Trần Khiêm, ra ngoài lái xe.
“Tránh ra tránh ra, cản đường rồi này!”
Trần Khiêm vỗ ngực Đinh Hạo làm anh ta tránh khỏi vị trí.
Đợi đến khi Trần Khiêm đến chỗ lái xe. Thì lúc này, Đinh Hạo lại chạy đến.
“Tiểu Khiêm, có thể cho tớ lái chiếc xe này không, tớ chưa bao giờ được lái xe nào xịn như vậy!”
Trần Lâm nói.
“Được, chìa khóa này!” Trần Khiêm ném chìa khóa cho Trần Lâm.
“Lâm Lâm, cậu đừng đi, cậu có thể nghe tớ nói hết được không. Tớ sai rồi, tớ thật sự sai rồi, xin cậu hãy cho tớ thêm một cơ hội, chắc chắn tớ sẽ trân trọng cậu, trân trọng cậu hơn cả Trần Khiêm. Từ nay về sau, cậu muốn gì, chỉ cần tớ có thể mua thì tớ sẽ mua cho cậu! Hơn nữa tớ muốn chứng minh cho cậu thấy, tớ tuyệt đối mạnh hơn Trần Khiêm, mạnh hơn gấp trăm lần!”
Đỉnh Hạo hất văng tay Trần Khiêm ra.
“Thật sao? Nhưng bây giờ cậu có Lý Thi Hàm rồi mà?”
Trần Lâm oán hận nhìn Đinh Hạo.
Đỉnh Hạo nhìn về phía Lý Thi Hàm: “Thi Hàm, xin lỗi cậu, bây giờ tớ mới phát hiện, người tớ yêu là Trần Lâm, chúng ta chia tay đi!"
“Đinh Hạo cậu!”
Lý Thi Hàm tức phát khóc.
Cuối cùng Trần Lâm cũng mỉm cười, khoảnh khắc này, lòng tự trọng của cô ta được thỏa mãn.
Còn Đinh Hạo thì, Trần Lâm hiểu được cách tác động đến lòng tự trọng của anh ta, biết mình tìm bạn trai giỏi giang hơn anh ta thì anh ta sẽ bị kích thích.
Dù sao, một cô gái vừa xinh vừa tốt, nếu không có ai theo đuổi bạn thì giá trị con người bạn sẽ bị giảm xuống, dù sao người đẹp cũng nhiều như biển mà.
Nhưng lúc có một chàng trai rất giỏi giang theo đuổi bạn, bạn mới có thể nâng cao giá trị!
Nếu không, cho dù người ta có theo đuổi được cũng sẽ không biết trân trọng bạn!
Vừa so sánh ra thì tầm quan trọng của mình cũng đã vượt qua Lý Thi Hàm rồi.
Dù sao Đinh Hạo cũng chẳng xem thực lực của Mã Phi bạn trai cũ Lý Thi Hàm ra gì.
Sau đó Đinh Hạo nắm tay Trần Lâm nói vài lời.
Trần Khiêm đứng bên cạnh nhìn thấy hơi xấu hổ, đúng lúc uống cà phê mắc tiểu nên đi vệ sinh.
“Đinh Hạo, nếu lần này cậu thật lòng thì tôi sẽ đồng ý ở bên cậu!”
Trần Lâm thấy mình đã đạt được mục dích nên cười nói.
Mà đúng lúc này.
“Hả? Cô Trần, trùng hợp quá, thì ra cô đang ở đây à? Tôi đang tìm cô đấy.. ”
Một giọng nữ chợt vang lên.
Mà khi nhìn thấy người đang bước đến, đồng tử của Trần Lâm chợt rút lại...
 
Chương 596: Đây là xe của tôi mà


“Cô Trần?”
Một cô gái khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi bước đến.
Nhìn Trần Lâm cung kính nói.
Mà Trần Lâm thì vừa nhìn thấy cô ấy, tất nhiên phải vờ như không quen rồi.
Cô ta là ai?
Chẳng phải là quản lý nghiệp vụ Vương Tiểu Chương của dịch vụ đã cho mình thuê chiếc xe này sao?
“Ừ ừ, cô có việc gì à? Nếu có thì đợi tôi về rồi nhắn tin Wechat cho cô! Bây giờ tôi không tiện!”
Mặt Trần Lâm trắng bệch. Trời ơi, sao lại trùng hợp như vậy chứ. Lại đụng phải quản lý cho thuê xe.
Thế thì lát nữa sẽ bị lộ ngay, mình và Đinh Hạo mới vừa quay lại với nhau xong.
“Không sao đâu cô Trần, tôi chỉ nói với cô vài câu là được. Bởi vì lúc cô thuê chiếc xe này, tôi không chú ý thời gian nên đã viết là ngày mai giao xe nhưng tôi đã nhớ nhầm. Cô phải giao xe trước bốn giờ chiều nay vì chúng tôi phải giao xe cho khách trước năm giờ! Thật sự rất xin lỗi, là sai sót của chúng tôi! Vốn dĩ tôi cũng định đợi lát nữa sẽ gọi điện thoại cho cô!”
Vương Tiểu Chương cười.
Sau đó vẫy tay với Trần Lâm rồi rời đi.
'What?
Mà Đinh Hạo và Lý Thi Hàm nghe xong thì ngơ ngác.
“Trần Lâm, thuê xe? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Đinh Hạo hơi chưa kịp phản ứng. “Hả? Tớ.... Tớ cũng không rõ nữa!” Trần Lâm không biết nên nói thế nào.
Hoàn toàn ngơ ngác.
“Hừ, tôi biết rồi, Trần Lâm, chiếc xe này do cậu thuê đúng không? Cậu cố ý thuê nó để lừa Đinh Hạo đúng không? Chắc chăn là vậy!”
Lý Thi Hàm nói.
Đỉnh Hạo nhìn về phía Trần Lâm: “Lâm Lâm, có phải Thi Hàm nói đúng rồi không?”
Trần Lâm không biết nên trả lời thế nào. Rối rắm không biết làm sao.
Thấy Trần Khiêm đi vệ sinh về rồi.
Bỗng nhiên, Trần Lâm nảy ra một ý nghĩ. Xoay ngưởi chạy về phía Trần Khiêm.
“Trần Khiêm, cậu qua đây, tôi nói cậu nghe chuyện này!”
Trần Lâm bắt lấy tay Trần Khiêm, thì thầm: “Xong rồi xong rồi, Đinh Hạo đã biết chuyện thuê xe rồi, bây giờ cậu gánh chuyện này nhé, nói cậu là người thuê xe, cậu lừa tôi, cậu làm vậy được không? Xin cậu đó, giúp tôi lần này đi!”
Trần Khiêm cũng ngơ ngác, chuyện gì xảy ra vậy?
Mà hiện tại thì Đinh Hạo và Lý Thi Hàm đã bước về phía Trần Khiêm.
“Đồ khốn nạn Trần Khiêm!!! Thì ra cậu lừa tôi? Xe này do cậu thuê xong rồi mang ra tán tôi đúng không? Cơ bản không phải xe của cậu!”
Trần Lâm chợt hét lên. “Chuyện gì xảy ra vậy? Đây là xe của tôi mà?” Trần Khiêm nói.
“Hừ, Trần Khiêm cậu đừng mạnh miệng nữa, đúng là không ngờ, cậu lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để lừa Trần Lâm, hơn nữa còn suýt chút nữa là thuận lợi. Tất nhiên, cũng suýt chút nữa làm tôi và Thi Hàm chia tay thật!”
Đinh Hạo cười khinh nói.
“Bây giờ cậu đã biết rồi chứ, ai mới là người tốt với cậu thật sự. Có vài cô gái, thấy người ta có tiền là dính vào người ta, kết quả bị người ta chơi một vố, bây giờ cậu đã thấy rõ chưa?” Lý Thi Hàm nhìn Đinh Hạo nói.
“Đinh Hạo, ban nấy cậu đã nói là sẽ đối xử tốt với tớ mài”
Trần Lâm khóc ròng.
“Hừ hừ, Lâm Lâm, tớ khuyên cậu nên tỉnh táo lại đi, vì thăng nghèo này mà hôm nay suýt chút tớ đã chia tay với Thi Hàm. Đúng là, vốn dĩ trưa nay chúng tớ đã hẹn sẽ tham gia tiệc sinh nhật của cô cả nhà họ Lâm, suýt chút là chia tay rồi, đúng là!”
Đinh Hạo liếc Trần Lâm và Trần Khiêm một cái rồi kéo tay Lý Thi Hàm, muốn đi về phía khách sạn Kim Lăng.
Hôm nay là sinh nhật của cô cả nhà họ Lâm, tất nhiên Đinh Hạo phải đến sớm, hết cách nên sáng quán ngồi uống cà phê trước.
Kết quả lại xảy ra vở kịch này đây, haizI
Còn về Trần Lâm, giá trị con người Trần Khiêm bị giảm nên giá trị con người của Trần Lâm cũng bị giảm theo.
 
Chương 597: Sao lại có cảm giác mình đã lật ngược thế cờ vậy nhỉ?


“Đúng rồi Trần Khiêm, chẳng phải cậu trúng số à? Ha ha ha, sao lại không đến khách sạn cao cấp Kim Lăng ngồi chơi! Chúng tôi có vé này!”
Định Hạo cười mỉa mai Trần Khiêm rồi vui vẻ đưa Lý Thi Hàm đi.
Còn Trần Lâm thì ngồi xổm xuống đất khóc nấc lên. “Hả, cậu Trần! Sao cậu lại ở đây?” Bỗng dưng lúc này, một giọng nói vang lên.
Sau đó có một người đàn ông trung niên mặc tây trang mang giày da chạy về phía Trần Khiêm.
“Chú là?”
Trần Khiêm thấy hơi quen nhưng hơi không nhớ nỗi người này là ai.
“Hì hì, cậu Trần, cậu không biết tôi là chuyện bình thường mà, nhưng tôi có biết cậu. Lần trước trong đại hội chào mừng cậu ở huyện Bình An, tôi cũng ở đó, lúc ấy được chứng kiến khí thế của cậu. Tôi tên Vương Bưu, là người mới được tổng giám đốc Lý tuyển vào tập đoàn, đảm nhiệm chức giám đốc kế hoạch. Hôm nay cậu cũng tham gia tiệc sinh nhật của cô Lâm ạ?”
Người đàn ông trung niên căng thẳng xoa tay cười.
Mà Trần Lâm thì không còn khóc nữa, đang ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.
Ngay cả Đinh Hạo và Lý Thi Hàm đang chuẩn bị bước vào khách sạn cũng mơ màng.
“À à, chào giám đốc Vương, chú là người lên kế hoạch cho buổi tiệc sinh nhật này à?”
Trần Khiêm hơi không rõ chuyện gì đang xảy ra, cô Lâm nào đây?
Sao người trong tập đoàn của mình lại lên kế hoạch cho cô ta?
“Khụ khụ, tất nhiên rồi, hôm nay là sinh nhật của cô Lâm Y Y, là người chung tập đoàn với nhau nên tất nhiên tôi phải hỗ trợ lên kế hoạch rồi ạ! Hôm nay có rất nhiều ông chủ trong phố thương mại Kim Lăng cũng đến. Chẳng phải cuối năm mọi người đều dọn đến phố thương mại núi Vân Mông hay sao, cho nên cũng xem như là bữa tiệc chia tay!”
Vương Bưu giải thích. “Thì ra là vậy!”
Trần Khiêm thấy cực kỳ khó chịu.
Lâm Y Y và mình cũng được xem như bạn bè, sao lại không mời mình tham gia tiệc sinh nhật?
“Giám đốc Vương, chú quen Trần Khiêm hả?” Trần Lâm tròn mắt hỏi. Bây giờ cô ta lại nhìn ánh mắt của Đinh Hạo.
Sao lại có cảm giác mình đã lật ngược thế cờ vậy nhỉ?
Chẳng lẽ đây là cứu cánh mà Ngụy Tuyết đã sắp xếp cho mình.
Dù sao Ngụy Tuyết vẫn đang ngồi bên cạnh quan sát mà, chỉ là không lên sân khấu thôi.
Càng nghĩ, Trần Lâm càng cảm thấy chắc chăn là vậy.
“Tất nhiên là tôi biết cậu Trần rồi, cho dù không biết cậu Trần thì tôi cũng phải biết xe cậu Trần chứ, ha hai”
Giám đốc Vương chỉ vào chiếc Benz G500!
Làm hay lắm!
Trần Lâm thầm nghĩ, đúng là chị em thân thiết của mình ra tay.
Tìm đâu ra người này vậy, nhưng mà tuyệt thật đó!
Mà Trần Khiêm thì ban nấy còn mới vừa bị Đinh Hạo và Lý Thi Hàm mỉa mai.
Giờ phút này, nếu đi một mình thì khó mà ăn nói với Trần Lâm.
'Thêm một lý do khác là lòng anh cũng cảm thấy khó chịu.
'Thầm nghĩ nếu đã là sinh nhật của Lâm Y Y thì mình vào xem thử, tiện thể làm Đinh Hạo này mất mặt, để anh ta đừng ra oai nữa!
Nói với giám đốc Vương: “Giám đốc Vương, thế chú đưa tôi hai vé đi, hôm nay tôi không mang!”
“Hả? Vâng vâng cậu Trần!”
Giám đốc Vương gật đầu.
Mà Trần Lâm thì nháy mắt ra hiệu, nhäc nhở Trần Khiêm đã có chuyển biến tốt thì lui binh thôi.
Đây là sinh nhật của cô cả nhà họ Lâm, diễn viên quần chúng nào có vé vào cửa.
Nhưng lúc thấy giám đốc Vương lấy ra, Trần Lâm kinh hãi.
Đinh Hạo và Lý Thi Hàm cũng kinh ngạc.
Mà Trần Khiêm không quan tâm đến những chuyện khác, ôm luôn Trần Lâm vào lòng: “Đi thôi,
hôm nay anh đưa cưng tham dự tiệc sinh nhật!”
Trần Lâm thì, chợt bị Trần Khiêm ôm vào lòng, cũng hơi mơ màng, ôm eo Trần Khiêm.
Bước vào khách sạn trong ánh mắt ghen tị của Đinh Hạo.
“Mẹ nó, sao Trần Khiêm có mặt mũi quá vậy!” Định Hạo thầm ghen ghét.
Nhưng vẫn đi vào theo...
 
Chương 598: Đây là cậu ấm có sức mạnh chân chính


“Mẹ ơi, Trần Khiêm, chúng ta vào thật này!” Trần Lâm ngạc nhiên nói.
Bị Trần Khiêm ôm eo, cô ta cũng không phản kháng. ?гờ‎ ??‎ ?г??‎ h??ề?‎ ?гù?‎ ⩶‎ ?R?‎ ??R??e?.??‎ ⩶
Bởi vì cốt truyện bị đảo ngược, thật sự rất kích thích.
Bây giờ họ đã tiến vào trong hội trường.
Tiệc sinh nhật lần này của Lâm Y Y được tổ chức cực kỳ long trọng, chủ yếu là ông Lâm muốn nhân cơ hội này để tổ chức một bữa tiệc tụ hội quy mô lớn.
Đinh Hạo thì với tư cách là người bên núi Vân Mông nên tất nhiên là có quyền được vào.
Tóm lại là trong hội trường khoảng chừng hơn trăm người, rất nhiều cậu ấm cô chiêu và một vài ông chủ cũng đến đây.
Phần trang trí của hội trường có vẻ giống với hội trường hôn lễ, ở giữa có một lối đi dài, hai bên là chỗ dự tiệc.
Sau khi Trần Khiêm đưa Trần Lâm vào, thì tìm một chỗ ngồi xuống.
Dù sao có rất nhiều người đến đây, tùy tiện tìm bạn bè ngồi chung.
Mà Đinh Hạo thì sau khi bước vào trừng Trần Khiêm và Trần Lâm một cái rồi đưa Lý Thi Hàm đến bàn khác ngồi.
“Trần Khiêm? Sao cậu lại ở đây?”
Lúc này, một giọng nói đầy vẻ nghỉ ngờ vang lên bên tai Trần Khiêm.
Trần Khiêm quay đầu nhìn, cũng kinh ngạc.
Là một cô gái, là cô con gái Khương Nhiên Nhiên của chú Khương.
Có một nhóm các chàng trai đẹp trai đang đứng bên cạnh cô ta, Khương Nhiên Nhiên thì đang ngạc nhiên Trần Khiêm.
Sao Khương Nhiên Nhiên lại ở đây?
Nhưng lại ngẫm nghĩ, Trần Khiêm cũng hiểu sơ SƠ.
Đúng vậy, bây giờ chú Khương là lãnh đạo trong hội thương mại, mình thì đang đầu tư vào huyện Bình An, chắc chắn ông ta sẽ qua lại với rất nhiều giám đốc.
Bạn nghĩ xem, ba của Lâm Y Y cố tình tổ chức buổi tụ họp này, ngay cả người như Đinh Hạo cũng đến thì tất nhiên Khương Nhiên Nhiên cũng có vé mời rồi.
Không ngờ lại trùng hợp như vậy, đụng nhau ở đây.
“Nhiên Nhiên, bạn của cậu à?”
Anh chàng đẹp trai đứng bên cạnh Khương Nhiên Nhiên hỏi.
“Cũng không phải là bạn, là người từ quê của chúng ta, lúc trước ba cậu ta và ba tớ quen nhau thôi, bây giờ đã không còn qua lại với nhà cậu ta lâu rồi! Hiện tại nhà cậu ta đang thiếu nợ rất nhiều, ba mẹ gia đình cậu ta đều xuất khẩu lao động, tớ chỉ không ngờ là cậu ta lại có thể đến đây thôi!”
Khương Nhiên Nhiên liếc Trần Khiêm nói.
Dù sao Khương Nhiên Nhiên vẫn còn nhớ chuyện trong nhà hàng Tây hôm đó, Trần Khiêm làm cô ta mất mặt.
Vốn dĩ lần này, khó khăn lắm mình và ba mới xin được tấm vé vào cửa của buổi lễ tụ họp này, may mà có ba nhờ lãnh đạo xin giúp, mà mình thì cũng muốn học hỏi thêm kiến thức.
Đúng là, mới vừa xuất hiện là làm quen được với Trương Lang, là một cậu ấm ở Kim Lăng.
Lúc trước, nhà Trương Lang đã từng điều hành một doanh nghiệp lớn, bây giờ nghe nói dự án núi Vân Mông đã được khai phá, kí hợp đồng làm đại diện cho một khách sạn lớn ở núi Vân Mông, có thể nói sau này tiền bạc dồi dào.
Đây là cậu ấm có sức mạnh chân chính.
So sánh ra, trước mặt cậu ấm con nhà giàu này, Lâm Đông sẽ bị lu mờ.
'Thậm chí Khương Nhiên Nhiên còn cảm thấy thật buồn cười khi lúc trước mình cứ canh cánh trong lòng chuyện vì Trần Khiêm mà đánh Lâm Đông.
“Cậu Trương, đây chỉ là một thằng nhóc nghèo. thôi, lúc trước nghèo nổi tiếng ở trường cấp ba của huyện Bình An chúng tôi đó!”
Tất nhiên Lâm Đông cũng có mặt trong buổi tụ họp này, giờ đây đang bước ra hùa theo nịnh bợ Trương Lang.
“Ồ, ha ha, thì ra là vậy, chúng ta cứ tìm chỗ nào đó ngồi xuống trước rồi hãng tán gẫu tiếp!”
Trương Lang nói với nhóm người cả nam lẫn nữ sau lưng mình.
“Anh Trương, mới đến hả, tôi đã dành chỗ cho cậu rồi đây!”
 
Chương 599: Đúng là cô gái xinh đẹp!


Lúc này, Đinh Hạo đưa Lý Thi Hàm đến chào hỏi. Dù sao bây giờ Đinh Hạo đang ngồi rất gần bàn của nhóm Trần Khiêm.
“Lão Đinh, cậu đến sớm thật đó! Bé Nhiên Nhiên, đi, tôi đưa cậu đi làm quen, đây là bạn của tôi, cậu Đinh!”
Trương Lang cười giới thiệu.
Bây giờ Đinh Hạo cũng ghê gớm lắm, dù sao cũng có cửa hàng ở núi Vân Mông.
Địa vị tăng như diều gặp gió.
Cũng xem như chen chân vào giới cậu ấm nhà giàu.
Khương Nhiên Nhiên cũng làm quen.
Nói thật, hôm nay Khương Nhiên Nhiên đã thu hoạch được rất nhiều, cũng là lần đầu tiên được biết sự quyến rũ của giới thượng lưu.
Vốn dĩ Khương Nhiên Nhiên cho rằng giữa cậu ấm với nhau thì sẽ thảo luận một vài đề tài như siêu xe linh tỉnh.
Nhưng người ta chưa bao giờ thảo luận những vấn đề này.
Mà đa phần sẽ nói những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống và một vài kỹ thuật đầu tư, quản lý tài sản học được từ những bậc cha chú.
Làm Khương Nhiên Nhiên như được bước vào. một thế giới mới.
So ra thì Lâm Đông thích thể hiện sự giàu có của mình, đúng là giống như một con vịt xấu xí.
Không cần phải bàn đến nhà giàu mới nổi như Trần Khiêm, vừa nhìn đã làm người ta thấy kinh tởm.
Có gì hay ho đâu.
Mà màn biểu diễn của Đinh Hạo.
Cũng làm sắc mặt của Trần Lâm cực kỳ khó chịu.
Bởi vì đến bây giờ, Trần Khiêm không thể tiếp tục sắm vai làm cậu ấm nữa.
Dù sao những người ở đây đều là công tử nhà giàu.
Rồi nhìn Đinh Hạo người ta đi, hô mưa gọi gió đến nhường nào, quen được rất nhiều bạn bè.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Thất bại, Trần Lâm thầm nghĩ, hôm nay đúng là thất bại.
Không hề dám ngẩng đầu! “Đúng rồi, khi nào nữ thần Lâm Y Y mới ra vậy?”
Có cậu ấm cũng giống như Đinh Hạo, lần đầu tiên được tham gia một hoạt động lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên được diện kiến nữ thần Lâm Y Y được đồn thổi là cực kỳ xinh đẹp nên không nhịn được nữa, hỏi.
Mà lúc này, phía sau khách sạn.
“Giám đốc Vương, chú có chắc là không nhìn nhầm không? Gậu... Cậu ấy đến rồi? Sao lại thế được?”
Lâm Y Y mới vừa trang điểm xong, bây giờ nghe giám đốc tổ chức Vương Bưu nói, đẩy chuyên viên trang điểm ra đứng lên hỏi.
“Hả? Cô Lâm, cô không biết cậu Trần đến à?”
Vương Bưu ngơ ngác.
“Không, sao cậu ấy lại đến... Có thể ông nhìn nhầm rồi, đúng rồi, có phải có một cô gái bên cạnh cậu ấy không?”
Lâm Y Y hỏi.
Tại sao trong khoảng thời gian này, Lâm Y Y. không liên lạc với Trần Khiêm.
Bởi vì sau khi Trần Khiêm có Tô Mộc Vũ, Lâm Y. Y đau lòng, biết Trần Khiêm sẽ không bao giờ thích mình, mình gặp Trần Khiêm sẽ thấy hơi đau lòng.
Vốn dĩ trong buổi tiệc sinh nhật lần này, Lâm Y `Y muốn mời Trần Khiêm đến.
Nhưng ba đã nói rồi.
Dạo này cậu Trần đang bận rộn việc khai thác huyện Bình An, hơn nữa người lớn trong nhà Trần Khiêm không khỏe, đang nằm viện.
Cảnh cáo mình đừng quấy rầy cậu Trần.
Hơn nữa lần tụ họp này, những người đến đây
không phải là nhân vật cấp cao của tập đoàn, nhóm Bạch Tiểu Phi cũng đâu có đến.
Cho nên mời cậu Trần làm gì? Lúc đó Lâm Y Y buồn bã đồng ý. Thật ra, lòng cô ta vẫn nhớ Trần Khiêm.
Sau đó nghe Vương Bưu nói cậu Trần đến rồi, sao cô ta lại không kích động được cơ chứ, nhưng lại không dám tin.
“Thật đó, cô Lâm, sao tôi lại có thể nhận nhầm cậu Trần được, đích thân tôi đưa vé vào cửa cho ậu Trần mà. À à, hình như cậu Trần còn dắt theo một cô gái!”
Vương Bưu cười gượng nói.
“Tôi vẫn không dám tin cậu ấy sẽ đến đây thật!” Nói xong còn quay đầu nhìn về phía nhân viên: “Chuẩn bị đi, tôi sắp ra ngoài ngay!”
Trong hội trường.
Giờ phút này, ánh đèn cũng tối xuống, Lâm Y Y mặc đầm dự tiệc màu trắng chậm rãi bước ra.
“Mẹ nó, đẹp thật đó,đúng là cô gái xinh đẹp! ”
“Trời ơi, cô Y Y đẹp quá đi!”
Mà Trần Khiêm thì nghe mọi người ầm ï, cũng ngẩng đầu nhìn lên sân khấu...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top