Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 280


"Đương nhiên rồi, bây giờ mấy cô gái ở ngoài kia đều muốn gả vào trong đại đội chúng ta, có tiên, đồng chí nữ còn có thể đi xưởng rượu."

"Đồng chí nam ở đại đội chúng ta chưa bao giờ khi dễ đồng chí nữ, nhìn mấy đại đội khác, mấy đồng chí nữ thật tội nghiệp."

"Cái hòm đen này là cái gì?"

Thanh niên: “Cái này là radio."

"Đại đội trưởng đến."

"Bí thư đến"

Nhóm đại đội trưởng cùng bí thư hôm nay vô cùng có mặt mũi, đại đội có quạt điện, TV, radio, tâm tình bọn họ cũng vô cùng vui mừng. Chờ đến cuối năm tổ chức họp ở công xã, đại đội bọn họ không chừng lại được biểu dương.

Đại đội trưởng còn kiêu ngạo nghĩ, mỗi năm đều được biểu dương, đã thành thói quen. Hơn nữa, bọn họ mỗi năm đều được chọn là đại đội văn minh, bây giờ trong đại đội đã có mấy người làm công nhân ở bên ngoài, phần vinh quang này đương nhiên vô cùng đáng kiêu ngạo.

Năm thứ nhất được chọn là đại đội văn minh, là do năm đó Phạm Quốc Đồng đã cứu người.

Năm thứ hai được chọn là đại đội văn minh, là bởi vì các hạng mục trong thôn đều phát triển hơn chế độ.

Năm thứ ba là do trong thôn xây dựng đường cái... Sau đó một năm, thẳng đến năm nay, đoán chừng đại đội văn minh lại là bọn họ. Đại đội trưởng nghĩ lại mấy năm này, hốc mắt có chút đỏ, ông ta cảm thấy đại đội bọn họ rất may mắn, phát triển tốt hơn các đại đội khác, bây giờ nhà trong đại đội họ càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người đều có nhà ở, một hộ lại một hộ, trước kia đại đội mới có hơn năm mươi hộ, bây giờ đã thành hai trăm hộ, bởi vì trước kia mọi người không muốn phân nhà, bây giờ lại mong ngóng trưởng thành kết hôn, sau đó phân nhà.

Mỗi nhà nuôi gà, vịt, heo, lấy trứng đều bồi bổ sức khỏe, không còn để cung tiêu xã thu mua, bởi vì mọi người có tiên, không thiếu tiền.

Địa vị của phụ nữ cao hơn, các cô đến nhà máy rượu kiếm tiền, là một nguồn kinh tế cho gia đình, các đồng chí nam hiểu được việc quan tâm, chăm sóc vợ con trong nhà. Tất cả đều đang phát triển theo hướng rất tốt đẹp....

Lâm Dư Dư thu dọn đồ của Ôn Sùng. Nhà cô có ba phòng ngủ, một phòng khách, hai căn phòng lớn, một căn phòng nhỏ (phòng sách). Bây giờ, phòng ngủ chính là phòng của cô, phòng khách để cha Ôn và mẹ Ôn ở, phòng sách là Ôn Lễ ở. Trước khi cha Ôn và mẹ Ôn đến, Lâm Dư Dư để phòng khách cho Lý Thu Hồng, nhưng Lý Thu Hồng không đến, bà đã ở căn nhà của mình cả đời, nơi đó lưu giữ rất nhiều ký ức của bà, cho nên là đã quen ở đó.

Lý Thu Hồng không đến, Lâm Dư Dư liền để Ôn Lễ về Lý gia sống cùng bà, nhưng Lý Thu Hồng lại đưa Ôn Lễ về, nơi này của bà hoàn cảnh không tốt, Lý Thu Hồng không muốn để cháu trai ở.

Hai người tách ra, đương nhiên cũng ăn riêng, nhưng tách nhà và chỗ ăn nhưng vẫn không có khác biệt nhiều, Lâm Dư Dư có cá, thịt, đều sẽ cầm một bát mang đến.

Lâm Dư Dư: "Anh mua thật nhiều thuốc lá a." Lần trước đi thủ đô, cô đã mua những thứ cần mua, không nghĩ tới lần này Ôn Sùng lại mua không ít. Chẳng qua cũng may là diện tích phòng bếp nhà họ lớn, còn có một phòng chứa đồ chuyên để chứa thóc, dù diện tích nhỏ, nhưng có thể để trữ đồ.

Ôn Sùng: "Chú Chương và cha vợ chắc hẳn sẽ thích thuốc lá." Nên anh cũng mua thêm một ít thuốc lá.

Lâm Dư Dư: “Cũng đúng."

Ôn Sùng: "Tôi định mua vé sáng ngày mai, nếu như gấp tôi còn định đi một lần nữa." Trong thôn Phạm đã lắp điện thoại, vẫn rất thuận tiện.

Lâm Dư Dư: "Ngày mai liền đi, ngày mai đã 25, nếu như ở đó không vui, chúng ta có thể nhanh chóng trở về đón Tết."

Ôn Sùng dở khóc dở cười:"Em đoán mò cái gì?"

Lâm Dư Dư: "Chuẩn bị tâm lý. Mẹ tôi bên kia không có việc gì, ở chung rất tốt. Cha tôi thì không biết, những năm nay bọn họ cũng không viết thư cho tôi. Chẳng qua trước khi xuống nông thôn, bọn họ cũng không hề có lỗi với tôi, mặc dù nhà tôi trọng nam khinh nữ, nhưng cũng bởi vì tôi là con gái đầu, cho nên cũng không đối xử với tôi quá tệ, chỉ phí ăn mặc các thứ, không có bạc đãi tôi. Chỉ là trước khi xuống nông thôn, mẹ kế muốn giới thiệu đối tượng cho tôi, bà ta nói với cha tôi, muốn cho tôi cưới người kia, người đàn ông kia là xưởng trưởng trong xưởng, dù sao cũng là quản lý, ông ta có một người vợ nhưng đã chết, không có con, cho nên muốn cưới một người khác, đồng thời sẽ cho 500 tệ, mẹ kế của tôi động tâm, cho nên nói với cha tôi, cha tôi cũng đồng ý, sau khi tôi nghe trộm được, liên chạy đi tìm mẹ tôi, sau đó mẹ tôi để tôi xuống nông thôn. Mẹ tôi là một người mẹ tốt, chỉ là lúc đó, tính cách bà ấy có chút yếu đuối, mà tuổi tôi cũng nhỏ, mẹ tôi lại không làm chủ Lâm gia, bà ấy cảm thấy tôi xuống nông thôn mới an toàn, không có người quản tôi, mà chính bà cũng có thể làm chút việc, có thể chi viện cho tôi." Nói đến đây, người Lâm gia thật sự không hề có lỗi với bản thân nguyên chủ.
 
Chương 281


Nếu nói mẹ kế không tốt, cũng không phải so với những bà mẹ kế khác, ở trước mặt một đằng phía sau một đằng, cũng tính là tốt, bà ta không ức hiếp nguyên chủ, không có áp bức nguyên chủ, không có đem tất cả những chuyện trong nhà ném hết lên người nguyên chủ, cũng không có không cho nguyên chủ ăn cơm, đi học. Mặc dù cho nguyên chủ cưới một người muốn cưới đã một lần đò, thế nhưng điều kiện của người này cũng coi như tốt. Trừ việc cưới lần thứ hai, có quyền lực, có tiền, đừng nói là không có con, cho dù là có con, hoàn cảnh này, cũng sẽ có rất nhiều người mở to mắt gọi con rể hiền.

Cho nên lân này Lâm Dư Dư trở về, cũng có ý nghĩ sẽ hòa hảo chung đụng. Đương nhiên, ở chung hòa hợp của cô là cùng người thân ở cùng nhau. Nếu như đối phương muốn lấy danh trưởng bối rồi muốn cô làm thế này thì cô phải như thể đó, điều đó là không thể.

Những chuyện này liên quan tới Lâm Dư Dư vậy mà Ôn Sùng lại không biết, anh không biết Lâm Dư Dư xuống nông thôn bởi vì mẹ kế muốn làm mai cho cô. Dù sao loại chuyện này sẽ không truyền ra ngoài, lúc ấy cũng không xảy ra, cho nên đương nhiên người của Ôn Sùng phái đi không tra được.

Bây giờ Ôn Sùng nghe được chuyện này, trong lòng không khỏi nghĩ, chuyện này phải cảm ơn mẹ vợ, nếu như không phải mẹ vợ để vợ anh xuống nông thôn, bây giờ anh cũng không có vợ. Cho nên: " Mẹ đúng là nhìn xa trông rộng, về sau nhất định phải hiếu thuận bà ấy."

Lâm Dư Dư: "Sao tôi lại cảm giác anh đang cười trên nỗi đau của người khác vậy?

Ôn Sùng: "Tuyệt đối không có."

Mẹ Ôn đang nấu cơm trong bếp, nghe được hai vợ chồng bọn họ nói chuyện, không nhịn đườc mỉm cười. Vốn dĩ còn lo con trai sẽ buồn, tuổi lớn, con dâu lại trẻ tuổi, tính cách lại khá hoạt bát, hai người ở chung không tốt. Sợ nhất là con dâu ghét bỏ con trai, nhưng nhìn bọn họ ở chung, bà biết bản thân không cần lo lắng.

Nếu Ôn Sùng biết mẹ Ôn lại ghét bỏ anh như vậy, còn không ủy khuất chết sao.

Tay nghề của mẹ Ôn rất tốt, tốt hơn so với Lâm Dư Dư, khác ở chỗ Lâm Dư Dư suy nghĩ nhiều, một món ăn có thể nghĩ ra nhiều cách làm khác nhau, cho nên Lâm Dư Dư nghĩ nếu mẹ Ôn tăng thêm trù nghệ, mấy món ăn này nhất định càng ngon.

Bữa con tối vô cùng náo nhiệt, Ôn Hiền bị bắt ở lại ăn cơm, chẳng qua anh ta không thể uống rượu, nhưng Ôn Trọng cùng cha Ôn lại uống rượu trứng gà, chính là đổ mấy quả trứng gà vào bên trong rượu gạo, rượu gạo trứng gà vô cùng thơm.

Mẹ Ôn cùng Lý Thu Hồng ngồi một chỗ, bên cạnh Lý Thu Hồng là Ôn Lễ, Ôn Lễ ngồi cạnh Lâm Dư Dư, bên cạnh Lâm Dư Dư là Ôn Sùng.

Mẹ Ôn: "Ở nông thôn thật tốt, thức ăn của nhà, trứng gà do gà nhà mình đẻ, thỉnh thoảng còn có thịt với cá, khiến tôi là lão Ôn định năm sau cũng sẽ không quay về."

Lâm Dư Dư: "Vậy quá tốt, hai người ở lại đây, con cũng vui, còn có thể dạy Ôn Lễ làm việc."

Lý Thu Hồng: "Cũng phải, tôi cũng sẽ có người nói chuyện."

Mẹ Ôn rất thích nơi này, thật sự rất tốt. Phải biết ở thủ đô, mỗi ngày phải ra ngoài mua thức ăn, nhưng nơi này cái gì cũng không cần. Lúc rảnh rỗi, có thể đi hội trường của chỉ ủy, cùng mọi người nói chuyện phiếm. Hai tháng này mẹ Ôn ở đây rất thoải mái, so với thủ đô chật chội, nơi này lại càng tốt hơn nhiều.

Cha Ôn: "Vậy sang năm chúng ta cũng không đi, dù sao cháu trai ở đây, con dâu cũng ở đây."

Mẹ Ôn: "Đúng vậy."

Ôn Sùng: "..." Còn không có người hỏi qua ý của anh. Có điều, trông thấy cha mẹ vui như vậy, anh cũng rất vui. Sau bữa cơm, Ôn Lễ nhanh chóng chạy đến hội trường của chỉ ủy, hôm nay đại đội có TV, nói không chừng bên trong sẽ rất náo nhiệt.

Lâm Dư Dư: "Đi, chúng ta cũng đi xem sao."

Ôn Sùng: "Được."

Lý Thu Hồng thấy bọn họ đi, nói với mẹ Ôn: "Hai đứa này đúng là rất hợp. Hai năm trước, Dư Dư một mực không có đối tượng, tôi cũng vô cùng lo lắng. Thẳng đến năm nay Tiểu Ôn đến, tôi mới biết bọn chúng ở cùng nhau, chỉ là trước kia tình hình không tốt, cho nên không nói. Bây giờ, mọi chuyện đều đã tốt, bọn chúng cũng kết hôn, thêm hai năm nữa, chúng ta sẽ có thể ôm cháu trai."

Mẹ Ôn: "Hai năm trước, thân phận tôi cùng lão Ôn có chút mẫn cảm, cho nên bị phân đến một sở nghiên cứu hẻo lánh, chúng tôi lo lắng nhất cũng là chuyện này, năm nay chúng tôi trở về, thằng nhóc này còn giấu chúng tôi, cũng may vẫn đưa được Dư Dư về nhà, tôi còn sợ Dư Dư ghét bỏ nó."
 
Chương 282


Lý Thu Hồng: "Sao có thể, Tiểu Ôn dáng người tốt, tính cách cũng tốt, lại có bản lĩnh, không ai tốt hơn..."

Hai người mẹ một bên nói chuyện, một bên khen con người kia.

Trời mùa đông tối nhanh, nhưng cho dù thế, hội trường chi ủy của thôn Phạm lại vô cùng sáng, không nói đến đèn đường, bên trong hội trường cũng vô cùng rộng và thoáng.

Lúc này còn chưa mở TV, nhưng bên trong hội trường đã có không ít người ngồi, có người ngồi dựa vào vách trường, bởi vì chỗ kia đông, ngồi nóng.

Bọn nhỏ đang chơi bên ngoài hội trường, từng tiếng kêu cùng tiếng cười đan xem, bên trong có không khí Tất.

"Dư Dư" Trần Hà đưa hai đứa con đến cổng hội trường, nhà bọn họ ăn cơm sớm, cha mẹ chồng mang theo con cái đi chơi, cô ta không có việc gì, lại đến đây xem sao. Phạm Quốc Đồng cũng không được nghỉ, hôm nay không phải cuối tuần, nên anh ta không ở nhà.

Lâm Dư Dư: "A" Cô lôi kéo Ôn Sùng đi qua,"Chị Trần, ăn cơm chưa?"

Trần Hà: "Ăn rồi, đây là chồng em à?" Nhìn bộ dáng của bọn họ, người đàn ông này dáng dấp rất tốt, toàn thân khí chất vừa nhìn liên biết không phải người bình thường.

Ôn Sùng 31 tuổi không khác với mấy thanh niên hai mươi mấy tuổi ở đại đội, thanh niên ở đại điện làm việc lâu ngoài trời không thể so sánh với Ôn Sùng ngồi trong phòng làm việc, có điều, làm da của Ôn Sùng cũng không trắng, người đi ra từ bộ đội, rất ít người trắng.

Lâm Dư Dư cảm thấy, nam nhân có da màu lúa mạch mới đẹp, gợi cảm.

Lâm Dư Dư: "Đây là chồng em, Ôn Sùng. Anh Sùng, đây là chị Trần, mấy năm trước, em nhờ anh mua chăn gối là để dùng chúc mừng chị Trần kết hôn."

Ôn Sùng: "Xin chào."

Trân Hà không nghĩ tới chăn gối còn có dạng như vậy, cô liền nói, chăn gối đẹp như vậy, bách hóa cao ốc trong huyện cũng không có, nếu như có, chắc chắn cũng đã bị người khác mua hết."Cám ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh."

Ôn SÙng: "Khách sáo rồi."

"Bác sĩ Lâm đến."

"Bác sĩ Lâm, đại đội trưởng nói cái TV này là do chồng cô mang đến, TV rất đắt sao?"

"Bác sĩ Lâm..

Mấy người dân trong thôn vây quanh.

Lâm Dư Dư: "Quạt điện cần phiếu, nếu như lúc đó có phiếu, tôi sẽ giúp mang đến giúp mọi người. Quạt điện ước chừng cũng phải trăm tệ, nhưng TV không đắt."

Trương Cao An cùng Trần Kiều cùng tới, trước kia Trân Kiều rất không thích Lâm Dư Dư, thậm chí là đố kị. Về sau lúc cô ta sinh con, gặp phải chuyện gì, cô ta đều tìm Lâm Dư Dư, dần dần, liền cảm kích Lâm Dư Dư, thêm lần này, Lâm Dư Dư nói cho bọn họ chuyện thi đại học, cho nên lại càng cảm kích.

Trần Kiều: "Dư Dư..."

Lâm Dư Dư: "Đồng chí Trần Kiều." Trần Kiều đi tới, Trương Cao An ôm con đi theo phía sau: "Hai người cũng tới xem TV à?”

Trần Kiều: "Đương nhiên, tất cả mọi người đều hiếu kì mà." Nói xong, nhìn về phía Ôn Sùng,"Dư Dư, đây là chồng cô à?"

Lâm Dư Dư: “Đúng vậy."

Trần Kiều: "Trước kia cô nói, nếu không trở về thành phố liên không kết hôn, hiện tại liên muốn vả mặt đi?" Ai cũng biết, lời lúc đó của Lâm Dư Dư không thể coi là thật, cho nên bây giờ nghe tin cô kết hôn, mọi người cũng không nói gì, lại nói Lâm Dư Dư đã làm rất nhiều chuyện cho đại đội, tất cả mọi người đều rất cảm kích.

Lâm Dư Dư cười nói: "Đúng vậy, bây giờ tự mình mất mặt, tự vả mặt mình, nhưng cũng không có cách nào."

Những người khác nghe xong, cũng không nhịn được cười.

Trần Hà: "Cái này gọi là duyên phận đến, muốn cản cũng không cản được."

Tiền Cúc Phân nói: "Bác sĩ Lâm, hai người bao giờ sinh con a?"

Ôn Sùng nghe vậy, lỗ tai khẽ động, hai mắt lén nhìn về phía Lâm Dư Dư. Vì trước hôn nhân, anh cũng không chờ mong con của mình. Dù sao trong kế hoạch ban đầu của anh, không có chuyện lấy vợ sinh con, Ôn gia có Ôn Lễ, anh cảm thấy đủ rồi, không muốn để Ôn Lễ chịu ủy khuất. Nhưng, lúc này nghe mọi người nói như vậy, ngược lại anh cảm thấy hiếu kì. Nếu như anh và bác sĩ Lâm có con, Ôn Lễ cùng con bọn họ, anh tin bản thân có thể đối xử công bằng.
 
Chương 283


Lâm Dư Dư: "Chúng tôi cũng mới đăng ký kết hôn, mà chuyện này cũng cần thuận theo tự nhiên." Cô cũng không nghĩ đến chuyện không có con, cũng không định cố ý mang thai, thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Có điều, bây giờ không phải là lúc có con, nếu như sang năm thi đại học mà có thai thì gặp phiền phức rồi.

Thấy Lâm Dư Dư nói thuận theo tự nhiên, Ôn Sùng liền biết, cô không bài xích chuyện sinh con.

Đêm nay thôn Phạm rất náo nhiệt, so với tết những năm trước còn náo nhiệt hơn. Mặc dù ba tháng trước, nhà Lâm Dư Dư đã có TV, nhưng của riêng và đại đội đương nhiên khác biệt. Đồ riêng khiến mọi người ao ước, còn TV của đại đội, những người dân trong thôn đều cảm thấy rất kiêu ngạo.

Lâm Dư Dư mang theo Ôn Sùng vào ngồi ở hội trường một lát:"Sao vậy? Có phải không quen không?”

Ôn Sùng: "Tôi cũng không phải đến thôn Phạm gia lần đầu, sao lại không quen? Mặc dù nơi này không phồn hoa như ở thành thị, nhưng buổi tối, ở thành phố còn không náo nhiệt bằng ở thôn Phạm gia. Nhìn bọn họ, tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, tự tại." Trong thành phố giống như lao tù, đem bản thân kéo căng. Mà trong làng lại vô cùng rộng lớn, khiến người ta tự do tự tại, vô cùng nhẹ nhõm.

Lâm Dư Dư: "Sau này nếu ở thành phố cảm thấy mệt mỏi, đều có thể trở về chỗ này."

Ôn Sùng: "Em nói đúng."

Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Lâm Dư Dư và Ôn Sùng đã dậy, hôm nay bọn họ muốn ngồi xe lửa đến thành phố X, xe lửa đi sớm, 6 giờ sáng đã đi, cho nên bọn họ dậy rất sớm.

Ăn điểm tâm xong, bọn họ ngồi xe bò của Phạm A Ngưu đi đến nhà ga. Trời vẫn tối, cũng may đường đi của thôn Phạm rộng. Đến nhà ga, đại khái khoảng năm giờ rưỡi, bên trong nhà ga cũng rất nhiều người, những người đi xe lửa ở đây không ít, nhưng nếu so sáng, vẫn ít hơn một chút.

Ôn Sùng: "Tựa lên vai tôi nghỉ ngơi một lúc đi, chờ đến khi đến giờ tôi gọi em."

Lâm Dư Dư: "Mệt mỏi cũng là do anh hại." Tối hôm qua dường như người này ăn phải thuốc kích thích, mặc dù cô cũng rất hưng phấn, nhưng... Dù sao cũng đều là lỗi của anh.

Ôn Sùng nhận sai: "Là tôi không tốt, hôm nay tôi cam đoan sẽ không động vào em." Dù sao cũng tách ra hơn hai tháng, anh lại đã hưởng qua tư vị trên người nữ nhân, cho nên hôm qua tình thú không khỏi quá cao.

Lâm Dư Dư: "Anh cũng đừng có chơi trò viết chữ với tôi, ai không biết tối hôm nay ở trên xe lửa?"

Ôn Sùng: "Bị em phát hiện rồi sao?"

Lâm Dư Dư: "Tôi cũng không phải đồ ngốc."

Ôn Sùng chỉ cười cười, lúc phụ nữ tức giận, trầm mặc là cách ứng phó tốt nhất.

Rất nhanh đến 6 giờ, hành khách bắt đầu lên xe lửa. Sau khi lên xe, Lâm Dư Dư liền nằm xuống ngủ tiếp, hôm qua lúc ngủ được đã hơn mười hai giờ, hôm nay hơn hai giờ sáng đã phải dậy, thật mệt mỏi.

Từ trong huyện X đến thành phố, buổi sáng sáu giờ lên xe, hơn mười giờ ngày thứ hai đã đến. Cũng mau Lâm gia ở trong thành phố, mà không phải ở huyện hay thị trấn, nên không phải đổi xe.

Trước khi đến Lâm Dư Dư cũng không nói cho Lưu Á Cầm, vì muốn cho bà một bất ngờ.

Xưởng máy móc thuộc khu tập thể nhà Lâm Dư Dư: "Chính là chỗ này."

Chương gia ở nhà ngang, Lâm Dư Dư cùng Ôn Sùng xuống dưới lầu, rất nhiều người nhìn thấy, bởi vì bây giờ là giữa trưa, có người còn ở tại nhà ăn ăn cơm, có ít người phơi nắng. Mà lại là sau tết, cho nên người cũng nhiều hơn bình thường.

"Đây là ai vậy?”

"Tới thăm, là khách nhà ai nhỉ?"

"Nhìn qua giống như vậy, còn mang theo đồ."

Lưu Á Cầm cũng đang phơi nắng, nghe được tiếng nói chuyện, bà hiếu kì quay đầu lại nhì.

Quay lại nhìn một cái, nhìn lại, rốt cuộc không tin nổi, Lưu Á Cầm bỗng nhiên đứng dậy.

"Á Cầm, bà làm gì vậy?"

Lưu Á Cầm dường như không nghe được tiếng nói xung quanh, bà có chút khẩn trương, kích động nhìn Lâm Dư Dư: "Dư Dư?". Cô gái cao gầy xinh đẹp trước mắt, nhìn qua lại giống khí chất của con gái của một gia đình giàu có, cho nên Lưu Á Cầm có chút không dám nhận. Thế nhưng là, làm mẹ, cho dù con gái có biến thành cái dạng gì, trong vô số người luôn có thể nhận ra con gái của mình đầu tiên, cho nên cho dù Lâm Dư Dư có thay đổi lớn như thế nào, Lưu Á Cầm vẫn cảm thấy, cô gái này rất giống con gái của bà.
 
Chương 284


Lâm Dư Dư nghe được tiếng gọi cũng quay lại, dù cô chưa nghe giọng của Lưu Á Cầm, nhưng có ký ức của nguyên chủ cũng không có ký ức về giọng nói này, thế nhưng, cô vẫn nhận ra Lưu Á Cầm: "Mẹ..." Lâm Dư Dư tiến lên mấy bước,"Mẹ..." Là ảo giác của cô sao? Lưu Á Cầm trước mắt với người mẹ trong ký ức của nguyên chủ trẻ hơn nhiều.

Thật ra, Lâm Dư Dư không phải là thấy áo giác, Lưu Á Cầm đúng là trẻ hơn sáu năm trước, tâm tình tốt, liên trẻ hơn. Mà mấy năm nay, mỗi năm Lâm Dư Dư đều gửi thuốc đông y cho Lưu Á Cầm điều trị thân thể, thuốc đông y cô gửi phù hợp cho tất cả phụ nữ, không phụ thuộc bệnh án, nên rất có lợi với thân thể của Lưu Á Cầm. Hơn nữa con gái sống tốt, Lưu Á Cầm liền không có phiền não, bà liền trẻ hơn.

Lưu Á Cầm chạy tới, kéo tay Lâm Dư Dư: "Đúng là con, Dư Dư thật sự là con, mẹ thật không dám nhận, con cao hơn so với trước, cũng xinh đẹp hơn." Lưu Á Cầm thực sự không có cách nào trái với lương tâm nói con gầy hơn trước. Con gái ở bên ngoài, người làm mẹ luôn cảm thấy con mình phải chịu khổ, nhưng... Lưu Á Cầm không nói nên lời con gái chịu khổ rồi, bởi vì tất cả mọi người đều nhìn ra, bây giờ con giá bà rất tốt.

Lâm Dư Dư: "Con được di truyền từ mẹ mà, mẹ xinh đẹp như vậy, đương nhiên con cũng sẽ xinh đẹp."

Lưu Á Cầm: "Con đứa nhỏ này..." Những năm nay, bà đã hình thành thói quen con gái hoạt bát vui vể, cho nên Lâm Dư Dư nói như vậy, bà cũng không cảm thấy không quen. Hoặc là, bà đã không còn nhớ bộ dạng sáu năm trước của con gái nữa.

Lâm Dư Dư: "Không lẽ không đúng sao?" Nói xong, cô kéo tay Ôn Sùng: "Mẹ, đây là là đối tượng của con, là chồng con Ôn Sùng, con mang theo con rể của mẹ đến chúc Tết." Lưu Á Cầm: "Con Con con... Con kết hôn rồi?" Bà quát to một tiếng. Chuyện này... mấy tháng trước, bà còn viết thư nhắc con gái chuyện này, mặc dù không nhận được hồi âm từ con gái, nhưng con gái đừng nói đến kết hôn, ngay cả đối tượng còn không có, bây giờ sao lại kết hôn rồi?

Lâm Dư Dư: "Chuyện này nói ra rất dài, mẹ, chúng ta về nhà rồi nói sau."

Lý Á Cầm vội vàng đi qua, đem rau nhặt xong để vào rổ, đứng lên khỏi chiếc ghế dựa, chẳng qua ánh mắt của bà, một mực đặt lên người Ôn Sùng dò xét... Ai nha, nam đồng chí này tướng mạo tốt, cao ráo. Người mẹ vợ nhìn con rể, đều cảm thấy càng nhìn càng hài lòng. Thế là: "Con đứa nhỏ này, chuyện kết hôn lớn như vậy, cũng không nói cho mẹ, đây không phải là con đang ủy khuất tiểu Ôn sao?"

Người mẹ nhu nhược trong trí nhớ của nguyên chủ cũng đã thay đổi, trở nên tốt hơn. Lưu Á Cầm bây giờ mới là chủ nhà chân chính của Chương gia. Không có cách, lo lắng cho con gái mà.

Ôn Sùng: "Mẹ, con không ủy khuất, Dư Dư nguyện ý gả cho con, đã là phúc khí rất lớn của con rồi."

Lưu Á Cầm nghe xong, lại càng thêm hài lòng Ôn Sùng.

Lưu Á Cầm, chỗ mấy người đang phơi nắng càng thêm náo nhiệt, mọi người thi nhau thảo luận về Lâm Dư Dư và Ôn Sùng.

"Kia là con gái làm bác sĩ từ nông thôn của Lưu Á Cầm, dáng dấp thật tốt, không giống là đi từ nông thôn đến."

"Còn không phải sao, tôi có người họ hàng, con nhà họ cũng từ nông thôn về, cả người gầy giống như gậy trúc ấy."

"Mấy người không nhìn thấy người nam nhân bên cạnh con gái Lưu Á Cầm à, con gái bà ta sống tốt như vậy, khẳng định là do đàn ông nuôi."

"Điều kiện của nam nhân kia nhìn có vẻ tốt, cũng không phải từ nông thôn đến."

"Nói cái gì đấy? Không nghe thấy con gái Lưu Á Cầm nói, đó là chồng cô ấy à, nế là chồng, thì đàn ông nuôi đàn bà có làm sao?"

"Đúng vậy, đàn ông nhà mấy người không nuôi gia đình à?"

"Hơn nữa, đàn ông nuôi thì sao? Nhìn người ta mỗi năm đều gửi đồ cho Á Cầm cùng lão Chương, nếu tôi có con gái như vậy, tôi đến nằm mơ cũng cười."

"Con gái tôi a, còn muốn đem đồ trong nhà mang đến nhà chồng."
 
Chương 285


"Còn kia thì luôn đem đồ nhà chồng đến nhà mẹ đẻ, nhà chồng cũng sẽ có ý kiến, nói không chừng còn đuổi cô ấy."

"Nhà chồng người ta điều kiện tốt, cũng không quan tâm tới mấy đồ đó."

"Con gái Á Cầm chính là bác sĩ, tự mình cũng kiếm được đồ."

"Ai sẽ đuổi con dâu là bác sĩ?"

Lâm Dư Dư đương nhiên không biết bản thân đã là chủ đề thảo luận của phụ nữ ở đây. Lúc này, cô cùng Ôn Sùng đã ngồi ở phòng khách của Chương gia.

Nhà họ Chương không lớn, nhưng nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ. Lưu Á Cầm rót trà cho con rể và con gái: "Mẹ đi làm cho hai đứa bát mì, các con ăn cơm trưa chưa?"

Lâm Dư Dư: "Được ạ, cảm ơn mẹ." Bọn họ đúng là chưa ăn cơm trưa, xuống xe lửa trước tiên tìm nhà khách, đem hành lý của để ở đó, sau đó cầm đồ đến Chương gia.

Lưu Á Cầm: "Khách sáo với mẹ làm gì?"

Bởi vì là nhà ngang, diện tích nhỏ, cho nên phòng bếp cũng là phòng ăn. Thật ra, kiểu nhà ngang này căn bản không có phòng bếp, lúc mọi người nấu cơm, đều đi ra ngoài. Nhưng Lưu Á Cầm đã sửa lại, đem một căn phòng có ban công làm thành phòng bếp cùng phòng ăn. ở ban công để hai cái lò có thể làm phòng sách, nhưng, phòng lại ở chỗ tối, không có cửa sổ. Nhưng dù sao cũng hơn là không có phòng bếp, tốt hơn là xuống lầu nấu cơm.

Lưu Á Cầm nấu hai bát mì, còn thả thịt khô Lâm Dư Dư gửi đến vào, miếng thịt khô đặt trong bát mì, lại vô cùng ngon.

Cả một đời Lưu Á Cầm làm bà chủ gia đình, nên tài nấu nướng của bà rất tốt, lúc Lâm Dư Dư ăn mì, liền nhớ tới miến chua cay. Chờ bọn họ ăn cơm xong, Lưu Á Cầm dọn dẹp xong, liền nhịn không được hỏi: "Dư Dư, con với Tiểu Ôn tại sao lại quen biết? Tại sao trước kia đều không thấy con nhắc đến Tiểu Ôn?"

Lâm Dư Dư: "Bọn con biết nhau năm 70, lúc đó vừa gặp đã yêu." Sau đó nói về chuyện Ôn Lễ: "Anh Sùng là cậu của Ôn Lễ, con với anh Sùng vì Ôn Lễ mới quen.. Sau đó, bởi vì trong lòng con có anh ấy, cho nên không muốn tìm đối tượng, anh ấy cũng bởi vì trong lòng có con, cho nên vẫn không kết hôn. Cho đến tận năm nay, anh ấy đã giải quyết xong chuyện trong nhà, trở lại đón Ôn Lễ, chúng con lần nữa gặp lại, vậy là chúng con liền kết hôn."

Lưu Á Cầm không nghĩ con gái và con rể lại quen nhau như vậy, dưới ánh nhìn của bà, sau năm qua con rể vì lo lắng cho con gái mà không có kết hôn, đã đủ chứng minh là một người đàn ông chân tình, hơn nữa Ôn Lễ là do con gái nuôi lớn, sau này hai người ở chung cũng không phiền phức, cho nên cưới người này quả thật không sai.

Điều lo lắng duy nhất chính là, điều kiện nhà con rể quá tốt, sợ con gái sẽ phải chịu thiệt thòi.

Lâm Dư Dư biết suy nghĩ của bà, liền nói với Lưu Á Cầm: "Mẹ, con muốn đi vệ sinh, nhà vệ sinh ở đâu? Mẹ đưa con đi một chút."

Lưu Á Cầm: "Phòng ở cuối cùng chính là nhà vệ sinh, được rồi, mẹ đưa con đi. Tiểu Ôn, con ngồi đây một chút."

Ôn Sùng: "Không sao ạ."

Lâm Dư Dư đi ra cùng Lưu Á Cầm, Lâm Dư Dư liền nói: "Mẹ, mấy năm nay con ở thôn Phạm mở một nhà máy rượu, bán thuốc, kiếm được một chút, con dùng số tiền này mua một căn nhà ở thủ đô, cho nên con gái của mẹ là người có tiền, có nhà, không có chuyện không xứng với anh Sùng, mẹ không cần lo lắng."

Lưu Á Cầm: "Nhiều tiền như vậy?" Bà biết chuyện của con gái, dù sao con gái cũng có nhắc đến, Chương Long viết thư về nhà cũng có nói qua. Nhưng bà không nghĩ con gái lại kiếm được nhiều tiền như vậy. Bà nghĩ cứ coi như con gái giống như lời Chương Long nói, kiếm được tầm mấy trăm tệ. Vốn dĩ còn nghĩ, bà lấy tiền riêng ra, đưa cho con gái, sẽ tốt hơn một chút.

Nhưng bây giờ, so với tiền và nhà của con gái, những cái này của bà liền không đáng chú ý. Mấy năm nay, cũng tích được hơn mấy trăm.

Hai mẹ con đi một lúc liền trở lại, căn bản không có đi vệ sinh. Chính là, Lâm Dư Dư để Lưu Á Cầm yên tâm mới gọi bà đi cùng.

Trở lại phòng, Ôn Sùng nhìn về phía Lâm Dư Dư, Lâm Dư Dư nháy mắt với anh mấy con, Ôn Sùng biết, vợ anh đã khiến mẹ vợ thông suốt.
 
Chương 286


Lưu Á Cầm: "Các con đến đây, chắc cũng đã đến chỗ cha con đúng không?"

Lâm Dư Dư: "Còn chưa đi, chờ một lát rồi đi."

Lưu Á Cầm: "Cha con đúng là không có lương tâm, mấy năm nay cũng không có hỏi thăm về con, coi như dù ông ta không biết con xuống nông thôn hay đi đâu, cũng có thể tới hỏi mẹ, cũng có thể đi hỏi chỉ ủy, nhưng ông ta cái gì cũng không hỏi... Nhưng dù sao ông ta cũng là cha con, con vẫn cần khách sáo với ông ta một chút." Cho dù nói như thế nào thì cũng vẫn là cha con, nếu làm lớn chuyện, con gái vẫn bị thua thiệt. Có điều, Lưu Á Cầm cũng không muốn con gái ở chung hòa hợp với Lâm gia, nếu như hòa hợp, sẽ tiện nghi cho một nhà bọn họ, bà cũng không nguyện ý.

Lâm Dư Dư: "Con hiểu." Mấy năm này, cô đúng là không nhận được thư của Lâm gia, cho nên thật sự là một chút tình cảm cũng không có.

Lưu Á Cầm: "Có điều, lúc con vừa xuống nông thôn, bà con có đến hỏi mẹ, biết con xuống nông thôn, bà ấy cũng không nói gì, cũng không hỏi địa chỉ."

Lâm Dư Dư: "Không sao, con có mẹ quan tâm là đủ rồi."

Trong lòng Lưu Á Cầm vui sướng: "Mẹ chỉ có một đứa con gái, đương nhiên mẹ muốn con sống tốt." Bà đối xử tốt với con gái không phải bởi vì đời này bà chỉ có một đứa con gái, mà bởi vì đây là con gái của bà. Nhưng, nuôi con dưỡng già câu này cũng là thật. Bà cũng chỉ có một đứa con gái, bà cũng muốn con gái dưỡng già mình, thế nhưng lại sợ nhà chồng con gái không đồng ý, sẽ khiến con gặp phiên phức. Bây giờ con gái của nhà, có nhiều tiên riêng như vậy, bà cũng không còn lo lắng.

Nói khó nghe, con gái dùng tiền riêng, dùng tiền của mình nuôi bà, nhà chồng có thể nói cái gì?

Hơn nữa, từ khi con gái làm bác sĩ, mỗi năm lại gửi tới nhiều đồ như vậy, Lưu Á Cầm liên cảm thấy không lo lắng.

Ôn Sùng: "Mẹ tốt với Dư Dư, Dư Dư chăm sóc mẹ, đây chính là chuyện hiển nhiên."

Lưu Á Cầm nghe con rể chủ động nói sẽ dưỡng lão bà, lại càng thêm hài lòng về người con rể này.

Lưu Á Cầm: "Mẹ à, có tiền riêng của mình, không cần Dư Dư dưỡng già, chỉ cần hai con cố gắng sống tốt, mẹ cũng không có yêu cầu khác." Lời nói cũng cần chú ý, bà không muốn lưu lại ấn tượng xấu với con rể, dù sao tương lai người chịu khổ vẫn là con gái.

Ôn Sùng: "Cho dù mẹ có tiền riêng, chúng con cũng cần phải dưỡng lão mẹ. Mẹ có tiền là của mẹ, chúng con hiếu thuận là chuyện của chúng con."

Lưu Á Cầm cười híp mắt: "Con đứa nhỏ này, sao lại hiểu chuyện như vậy."

Lâm Dư Dư: "Quả nhiên, mẹ vợ và con rể, mới là tình nhân kiếp trước.

Lưu Á Cầm: "Lần này các con về, là qua Tết mới đi?"

Lâm Dư Dư: "Đúng vậy, ăn Tết với mẹ."

Ôn Sùng: "Thật ra con nghĩ, sang năm sau, mẹ có thể đi đến thôn Phạm với Dư Dư."

Lưu Á Cầm: "Cái gì?"

Lâm Dư Dư: "Con thấy như vậy cũng tốt. Mẹ, ba mẹ chồng cũng đang ở thôn Phạm, cả đời bọn họ làm ở sở nghiên cứu của quốc gia, mười năm nay, bị phân đến một địa phương hẻo lánh, thân thể không được chăm sóc tốt, bọn họ cũng rất thích nông thôn, thư thái, không có nhiều phiên phức. Cho nên con nghĩ, năm sau mẹ cùng con đi đến đó ít ngày, cùng mẹ chồng con đi khắp nơi, như vậy mẹ cũng có thể yên tâm hơn. Mẹ thấy thế nào?"

Lưu Á Cầm nghe như vậy cũng có chút động tâm, bà biết con gái cũng có nhà ở nông thôn, cho nên không lo không có chỗ ở. Lâm Dư Dư: "Con với Chương Long ở ngay cạnh nhau, mẹ còn có tể đi thăm Chương Long, như vậy chú Chương cũng có thể yên tâm."

Lưu Á Cầm: "Đợi buổi tối chú Chương con về, mẹ sẽ thương lượng với ông ấy."

Lâm Dư Dư: "Được, nhưng mà con biết, chú Chương ngưỡng mộ mẹ, nhất định sẽ nghe lời mẹ."

Lưu Á Cầm: "Đó cũng là con kiếm mặt mũi cho mẹ." Ai nói chỉ có con trai mới có thể giúp mẹ có mặt mũi? Con gái cũng có thể.

Lâm Dư Dư cười cười: "Mẹ, mau đến nhìn đồ con mang đến, những thứ này đều là do con rể của mẹ mua."

Lưu Á Cầm: "Các con đến là mẹ vui rồi, còn mau đồ làm gì?" dù nói như vậy, nhưng tốc độ bóc đồ cũng không chậm.đây là quân áo... Còn có giày da, a nha, mẹ tuổi này rồi con đi giày da làm gì?"
 
Chương 287


Lâm Dư Dư: "Cho dù mẹ lớn tuổi, cũng vẫn là một bông hoa, huống chi mẹ mới bốn mươi tuổi, sao lại là già? Bên trong đôi giày da này có lông, đi rất ấm, mẹ mau thử xem. Còn có cái áo bông này, bông rất dày, cũng rất âm." Cô mua đồ đều tương đối vừa với bà.

Lưu Á Cầm cởi giày đi thử, giày có một chút rộng, nhưng có thể đi tất dày, sau đó có thể để ở đế giày chút giấy. Lúc đi vào, bên trong có lông mềm mại. Lưu Á Cầm đi giày da, thật sự là yêu thích không buông. Đời này của bà cũng đã bốn mươi tuổi, cũng chưa từng đi giày da.

Nhận lấy, Lưu Á Cầm lại thử áo bông, áo bông ô vuông màu đỏ sậm, màu đỏ này rất tốt, cái này ở năm 75, mọi người ít mặc, nhưng năm nay không giống, rất nhiều người bị chuyển xuống nông thôn được quay về, có khá nhiều tổ chức bị giải quyết, cho nên hơi có màu mọi người cũng bắt đầu mặc. Hơn nữa, loại màu đỏ sậm có ô vuông này không dễ thấy. Thế nhưng màu này nhìn lại thấy mang lại nhiều may mắn.

Lưu Á Cầm mặc áo bông, đi giày da, cảm thấy người rất ấm. Bà nhìn chân, rồi sờ người mình, hốc mắt dần đỏ lên: "Mẹ cầm vào bên trong." Không muốn khóc trước mặt con gái, bà vội vàng vào phòng, sau khi vào, tay liên dụi mắt, đời này của bà, cũng coi như là hết khổ.

Năm đó sinh con gái đã khiến thân thể yếu đi, cả đời cũng không thể sinh con nữa, bao nhiêu người xem thường bà, cảm thấy là con gái đã liên lụy bà, thế nhưng thân thể bà yếu đi, lại liên quan gì đến con gái? Con gái ở trong bụng bà, cái gì cũng không biết. Sau này khi gả cho Chương Nham, hai người sống cùng nhau, bà cũng không dám nói cái gù, cũng không dám nghĩ cái gì. Mấy năm kia, dù về nhà ngoại, bà cũng kinh hôn bạt vía, hai nữ nhân cưới không có sức, lại nói mỗi con gái của bản thân.

Thế nhưng mấy năm này lại khác, bà đi đến nhà chồng vẫn đi nhà mẹ đẻ, đều vô cùng lo lắng. Chương Long dựa vào con gái bà, nhà chồng bên kia đương nhiên cho bà mặt mũi. Về phần nhà mẹ đẻ, con gái bà làm bác sĩ, mỗi năm đều gửi cho bà nhiều đồ như vậy, ai dám nói là con gái không tốt?

Lại nhìn đến hiện tại, con gái lấy chồng, con rể là cán bộ quốc gia, về sau ai dám nói bà, ai dám xem thường bà.

Lưu Á Cầm lau khô nước mắt, chuyện vui như vậy, bà không nên khóc. Chờ lúc đi ra, mặc dù hai mắt bà có chút đỏ, nhưng một chút vết tích đã khóc qua đều không có.

Lưu Á Cầm: "Tối nay các con ở đây ăn cơm đi, trong nhà vẫn còn một phòng trống, tối nay ở lại đây đi."

Lâm Dư Dư: "Bọn con ở khách sạn."

Lưu À Cầm: "Sống ở đâu cũng không bằng ở nhà. Nhà chỉ có mỗi mẹ và chú Chương, trong nhà vẫn trống. Anh cả ở nhà cha mẹ vợ nó, a Phượng ởđi lấy chồng, A Long lại ở nông thôn, nơi này cũng không có ai."

Ôn Sùng: "Chúng con nghe mẹ."

Lưu Á Cầm: "Đúng, vẫn là Tiểu Ôn hiểu chuyện."

Lâm Dư Dư nghĩ thầm, Tiểu Ôn của mẹ mới không hiểu chuyện, Tiểu Ôn của mẹ tối nay sẽ lật mặt.

Ôn Sùng: "Mẹ quá khen, đây cũng là do mẹ và Dư Dư đã lâu không gặp, chúng con ở đây, mẹ với Dư Dư sẽ có thời gian ở cùng, hai mẹ con buổi tối có thể cùng trò chuyện."

Lưu Á Cầm cười, hai mắt híp lại thành một đường: "Đúng vậy, Dư Dư có thể lấy được một người tri kỉ như con, đây là phúc khí của nó."

Lâm Dư Dư lại nghĩ, Ôn tiên sinh của mẹ nói một đằng làm một nẻo, lúc nào cũng nghĩ đến lợi ích, mẹ, mẹ đừng để anh ấy lừa gạt.

Ôn tiên sinh trước kia không quen nói những lời này, nhớ lúc đó ở bộ đội, cũng là người nói một là một, rời bộ đội, ở trong xã hội được "đào tạo sâu" mười năm, bản lĩnh gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ lại vô cùng xuất sắc. Lâm Dư Dư lần đầu tiên gặp Ôn tiên sinh liền biết, người nam nhân này tính toán vô vùng tỉ mỉ, ăn người sẽ không nhả xương.

Có điều, cô thích đàn ông thông minh.

Lưu Á Cầm cùng con rể Tiểu Ôn của mình trò chuyện một lúc, Lâm Dư Dư liền nhắc nhở: "Mẹ, chúng con đi đến Lâm gia một lát."
 
Chương 288


Lưu Á Cầm: "Đi Lâm gia có chuẩn bị đồ không? Không bằng đi bách hóa cao ốc mua một chút?" Bà thấy con gái cùng con rể mang tới đều là quà cho bọn họ, cũng lo lắng bọn họ không chuẩn bị đồ cho Lâm gia cũng không được.

Lâm Dư Dư: "Có mang, con mua sữa và quần áo cho ông bà, mua mấy điếu thuốc cho cha, mua cho dì một cái khăn quàng cổ, cho em trai một cái cặp và hộp bút." Ở phương diện lễ tiết, Lâm Dư Dư sẽ không phạm sai lầm. Dù bà nội Lâm đối xử với nguyên chủ không tốt, nhưng so với những mấy bà lão trọng nam khinh nữ, bà ta cũng coi như là tốt, để nguyên chủ lớn lên bình an, có thể tốt nghiệp trung học.

Nếu như không có bà nội Lâm, nguyên chủ sống cùng với mẹ kế, có thể tốt nghiệp được trung học hay không còn không thể biết được. Cho nên đối với bà nội Lâm, Lâm Dư Dư cũng không khắt khe. Về phần mẹ kế, cô cũng không biết mua cái gì, mua khăn quàng cổ cũng coi như có tình cảm. Còn em trai có dáng dấp thế nào cô cũng không có ấn tượng, mua quần áo cũng không biết kích thước, cho nên cặp sách và đồ văn phòng phẩm là thích hợp nhất.

Về phần người cha, đối với đàn ông ở thời đại này, không có chuyện gì mà thuốc lá không giải quyết được.

Lưu Á Cầm thấy con gái đã chuẩn bị tốt, cũng yên tâm: "Vậy con đi đi, mẹ đi mua một ít đò ăn, tối nay sẽ làm đồ ăn ngon cho hai đứa, chú Chương con nhất định rất vui khi thấy các con trở về."

Lâm Dư Dư:*Được, mẹ cũng không cần quá cầu kì, làm một chút là được"

Lưu Á Cầm: "Con nói xem, Tiểu Ôn lần đầu tiên đến nhà, sao có thể làm đơn giản? Con đúng là đứa không tim không phổi."

Lâm Dư Dư:... Bây giờ trong mắt mẹ cô, con gái ruột cũng không quan trọng bằng tình nhân kiếp trước là Ôn Sùng. Ôn Sùng nín cười, giữ chặt Lâm Dư Dư, hình như, bác sĩ Lâm muốn cùng anh ly hôn.

Thật ta, Lâm Dư Dư cũng không thật sự để ý, mà là cố ý ăn giấm, dỗ dành Lưu Á Cầm. Cô thật lòng muốn đối xử tốt với người mẹ này, cô đã không còn mẹ, mẹ của nguyên chủ cũng là mẹ của cô.

Lưu Á Cầm xuống lầu cùng con gái và con rể, thấy bọn họ rời đi, bà lại đứng với mấy người phụ nữ dưới lầu một lúc.

"Á Cầm, đây là con gái và con rể bà sao? Con rể bà làm gì vậy?"

"Á Cầm, con rể bà nhìn rất phong độ a, điều kiện gia đình tốt không?"

"Á Cầm, điều kiện người đàn ông quá tốt, điều kiện phụ nữ không tốt, sẽ không quản được đàn ông."

Lưu Á Cầm nghe được rất nhiều "sự quan tâm" của mấy người này. Trước kia tính cách bà nhu nhược, cũng có thể bảo vệ con gái, bây giờ kiên cường hơn, đương nhiên sẽ không để người khác nói xấu con gái. Đừng thấy bà ở trước mặt con gái khen con rể, nhưng con gái mới là mạng của bà, sao bà có thể để người khác nói xấu con gái? Cho nên Lưu Á Cầm mỉm cười: "Tôi vốn dĩ không yên tâm, con gái của tôi tốt nghiệp trung học, còn là bác sĩ, liền sợ không có ai xứng với con bé, bây giờ tốt rồi, tìm được con rể là cán bộ quốc gia, đây mới là nam nữ.. cái kia bọn chúng mới gọi là môn đăng hộ đối."

Người nói nữ nhân không quản được người đàn ông liền hừ mấy tiếng.

Một người giao hảo với Lưu Á Cầm nói: "Đúng vậy, con gái Á Cầm là bác sĩ, bác Sĩ rất tốt. Mà trước kia thân thể của Á Cầm không tốt, nhưng năm nay con gái của bà đều gửi thuốc cho bà điều trị thân thể, con gái bà y thuật tốt, nam nhân nào mà không tìm được?"

"Đúng vậy" Có người phụ họa.

"Cho dù con gái tốt thì sao? Kết quả dưỡng già còn không phải dựa vào con trai? Không có con trai thì cũng vô dụng."

Lưu Á Cầm: "Nuôi con trai dưỡng già, cái gì không biết, còn không phải khiến bản thân nhọc lòng? Giống con gái tôi, cũng không cần tôi nhắc nhở. Đọc sách không cần tôi nhắc, xuống nông thôn còn có thể làm bác sĩ, công việc cũng không cần tôi quan tâm, tìm đối tượng là cán bộ quốc gia, lại không cần tôi để tâm. Nuôi con trai còn phải lo lắng nhà của, lo lắng tìm đối tượng, sau đó còn phải lo lắng cháu trai cháu gái, a nha, khiến bản thân mệt đến già a."
 
Chương 289


"Con rể của bà sao có thể làm cán bộ quốc gia?"

"Bà cũng đừng có khoác lác."

Lưu Á Cầm: "Con gái tôi nói, có thẻ gặp mặt được lãnh đạo lớn, tôi cũng không biết là cán bộ gì, đây chính là cán bộ quốc gia, muốn bí mật quốc gia có thể nói cho bà sao?”

"Á Cầm, vẫn có bà có phúc khí."

"Cũng đúng, lão Chương còn nói, con gái Á Cầm còn giúp tên nhóc Chương Long giải quyết chuyện đối tượng cùng nhà cửa, đúng là con gái cũng không có gì hơn được chuyện này."

Lưu Á Cầm: "Không nói chuyện với các bà nữa, tối nay con gái và con rể tôi ăn cơm ở đây, tôi phải đi mua đồ ăn."

Những năm gần đây Lưu Á Cầm cùng Chương Nham là gia đình vợ chồng điển hình, sống cùng mười mấy năm, bọn họ chưa từng cãi nhau, đều này khiến rất nhiều người vô vùng ao ước, bây giờ con gái Lưu Á Cầm trở về, mọi người liền càng thêm ước ao. Con gái riêng của chồng hiếu thuận, con gái ruột có bản lĩnh, cứ cho là có người thích nói ra nói vào, những vẫn nhìn thấy, dáng vẻ của Ôn Sùng và Lâm Dư Dư, cũng biết là vinh quy về quê, mọi người cũng phải đố ky.

Lâm Dư Dư không biết mẹ mình đang khoe khoang với mấy người phụ nữ trong khu tập thể nhà, cô bóp cánh tay cứng rắn của Ôn Sùng: "Đồng chí Tiểu Ôn, anh cùng mẹ vợ ở chung rất tốt sao."

Ôn Sùng cười cười vỗ tay cô: "Tôi đây không phải là muốn lưu lại ấn tượng tốt cho mẹ vợ, để bà yên tâm gả em cho tôi sao."

Lâm Dư Dư đương nhiên là biết suy nghĩ của anh, cô cũng chỉ nói đùa.

Hai người đến khách sạn, cầm một vài thứ, sau đó đi đến nhà họ Lâm. Lâm gia bên này là một xưởng may, bà nội Lâm và ông nội Lâm có một đứa con trai là cha Lâm, sở dĩ năm đó lúc cha Lâm tìm đối tượng, chỉ có một yêu cầu, muốn một người vợ xinh đẹp, như vậy con cái cũng sẽ xinh đẹp. Hơn nữa, cha Lâm bởi vì là con trai độc nhất, cho nên cũng gián tiếp dẫn đến chuyện ly hôn với Lưu Á Cầm. Bởi vì Lưu Á Cầm không thể sinh con tiếp, cho nên Lưu Á Cầm cùng cha Lâm li hôn.

Nếu như cha Lâm còn có anh em, nói không chừng ông ta sẽ không ly hôn với Lưu Á Cầm.

Hơn nữa, cũng bởi vì cha Lâm là con trai độc nhất, cho nên Lâm Dư Dư dù là con gái, bà nội Lâm vẫn để cô đi học bình thường, dù bà ta trọng nam khinh nữ, nhưng ai kêu Lâm gia ít người, cho nên con gái ở Lâm gia cũng quý giá hơn so với nhà bình thường.

Lâm Dư Dư cùng Ôn Sùng, dựa vào ký ức của nguyên chủ, đi vào phòng của xưởng may.

Bây giờ là chiều tối, mấy bà lão đã về hưu đang phơi nắng ở xưởng may, nói chuyện phiếm. Thấy Lâm Dư Dư và Ôn Sùng đến, từng người liền hiếu kì nhìn.

Cũng có bà lão hỏi: "Cháu gái, cháu tìm ai a?"

Người sống ở thành phố vừa nhìn là biết, người này có thân phận gì, bọn họ vừa nhìn liền biết. Khí chất của Lâm Dư Dư là của phụ nữ tự tin hiện đại, ngữ khí thong dong, còn trải qua mạt thế, đây là mị lực còn thiếu của phụ nữ niên đại này. Mà Ôn Sùng xuất thân từ gia đình gia giáo, ở cổ đại thì phải là khí chất ở Hàn Lâm, nhưng trên người anh lại có khí chất cường thế vì ở trong quân đội, thân phận như vậy đương nhiên ưu việt hơn những người khác.

Hai người xuất hiện ở chỗ này, không thể nghi ngờ đã hấp dẫn ánh mắt của người khác.

"Sao tôi lại cảm thấy đã từng gặp qua a? Ai nha, cái đầu của tôi, không nghĩ ra." Lâm Dư Dư khá giống Lưu Á Cầm, Lưu Á Cầm rời đi 22 năm, 22 năm trước bà ngây ngô, hèn mọn, lại thêm 22 năm không đến, cho nên dù Lâm Dư Dư giống bà, bởi vì khí chất trên người khác biệt, ăn mặc khác, lại thêm thời gian đã trôi qua lâu, cho nên nhất thời, các bà không hoàn toàn nghĩ ra.

Nhưng là, lại có người nhớ kỹ.

Bà nội Lâm ở một bên phơi nắng cùng cháu trai. Năm đó sau khi cháu gái xuống nông thôn, bà nội Lâm vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không có thời gian quản chuyện này, bởi vì con dâu lại mang thai, bà ta bận rộn chăm sóc con dâu, liên để chuyện của cháu gái qua một bên.

Bà nội Lâm không có nhận ra Lâm Dư Dư là cháu gái bà ta, thực sự là chênh lệch quá lớn. Nhưng bà ta cũng nhận ra người này có chút giống con dâu Lưu Á Cầm của bà ta, cho nên bà ta suy nghĩ một chút, do dự nói: "Cháu gái, cháu biết Lưu Á Cầm sao? Cô đến tìm cô ấy sao?"
 
Chương 290


Lâm Dư Dư nhìn bà nội Lâm trong trí nhỡ của nguyên chủ, trong trí nhớ của nguyên chủ, trừ Lưu Á Cầm, bà nội Lâm là người tốt với cô nhất. Bởi vì cô được bà nội Lâm nuôi lớn. Bởi vì cô sinh ra không được bao lâu, Lưu Á Cầm liền ly hôn với cha Lâm, cha Lâm là một người đàn ông đương nhiên không thể chăm sóc con, cho nên liền giao cho bà nội lâm. Dù không phải con mình, nhưng bà nội Lâm chăm sóc cho cô cũng rất tỉ mỉ, lúc nhỏ uống sữa bột, đương nhiên, sau khi mẹ kế vào cửa, mang thai sinh con, cô liền dần dần bị xem nhẹ.

Nhưng mặc kệ là lúc trước bị xem nhẹ hay không, bà lão ở trước mắt này, ít nhất vẫn là một người bà nội đối xử khá tốt với cháu gái.

Lâm Dư Dư đương nhiên không có tình cảm với bà nội Lâm, nhưng dựa vào ký ức của nguyên chủ, ấn tượng của cô đối với bà lão này cũng không tệ lắm. Cũng bởi vì điều này, Lâm Dư Dư cũng đối xử ôn hòa với bà lão trước mắt một chút.

Bà nội Lâm: “Cháu gái?”

Lâm Dư Dư: "Bà nôi, con là Dư Dư."

Lời này vừa nói, bà nội Lâm liền kinh ngạc đến ngây người, bà ta nhìn cô gái cao gầy xinh đẹp trước mắt, lại nhớ lại hình ảnh cháu gái trong trí nhớ, lớn lên giống Lưu Á Cầm, làn da cũng trắng giống như cháu gái, đừng nói, đây chính là cháu gái. Ngay từ đầu bởi bì khí chất chênh lệch quá lớn, cô nương trước mắt mặc một chiếc áo khoác đắt đỏ, cho nên bà ta không dám nghĩ là cháu gái mình. Nhưng hiện tại: "Con.. Con là Dư Dư, con. " Bà nội Lâm không khống chế được cảm xúc, chưa từng nghĩ cháu gái có thể trở về.

Có lẽ, ở lúc đó, bà ta cũng từng nghĩ qua, thở dài qua. Dù sao đây cũng là đứa cháu gái mà bà ta nuôi lớn, nhưng bởi vì có hai đứa cháu trai, nên ban ngày, tâm tư của bà ta đều đặt hết lên người cháu trai, cho nên liên để cháu gái sang một bên. Nhưng hiện tại, chái gái đã trở lại, sự kích động này khiến hai mắt bà nội Lâm đỏ lên: "Dư Dư, con... Sao con lại được trở vê?"

Lâm Dư Dư: "Con xin phép đại đội trưởng nghỉ năm ngày đi thăm người thân, đã được đồng ý nên trở về, chẳng qua chỉ có mấy ngày nhưng vẫn là muốn trở về."

Bà nội Lâm: "Con đứa nhỏ này, có ngày nghỉ để thăm người thân, sao mấy năm trước không về?" Bà nội Lâm còn không biết chuyện năm đó mẹ kế xắp xếp, mẹ kế với cha nói chuyện, bị nguyên chủ nghe thấy, nguyên chủ tìm Lưu Á Cầm, sau đó xuống nông thôn. Nguyên chủ xuống nông thôn, mẹ kế tự nhiên không nhắc đến chuyện này, cho nên đến bây giờ bà nội Lâm cũng không biết.

Nói đến đây, bà nội Lâm cũng có chút bất mãn với nguyên chủ, bà ta cảm thấy nguyên chủ xuống nông thôn vậy mà không nói với bà ta một tiếng, có chút nhẫn tâm/"Con đúng là đứa nhỏ nhẫn tâm a, vừa đi liền đi sáu năm, cái gì cũng không nói, sao con có thể nhẫn tâm như vậy? A? Sao con lại có thể nhẫn tâm như vậy?" Bà nội Lâm nghẹn ngào nói.

Lâm Dư Dư cúi đầu, lộ dáng vẻ ủy khuất: "Thật xin lỗi bà nội, là con sai, con sợ. Ngày đó con nghe được dì nói với cha, muốn đem con gả làm vợ hai cho người ta, nói người ta cho rất nhiều tiên, đúng lúc có thể nhận lấy. Thế là con liền sợ, cho nên con mới... Con mới chạy đến nông thôn, bà nội, thật xin lỗi, là con bất hiếu, con phụ sự yêu thương của người, người nuôi con lớn, vừa làm cha vừa làm mẹ, là con không tốt."

Bà nội Lâm: “Con vừa nói cái gì?"

Bà lão bên cạnh cũng trợn tròn mắt, đã sáu năm, vậy mà còn có thể nghe được bát quái lớn như vậy, thật sự là quá kinh hỷ.

Nếu như là ở nông thôn, mẹ kế muốn đem gả con chồng cho người khác làm vợ hai, có lẽ mọi người sẽ không nói cái gì, nhưng đây là thành phố, chuyện này là không thể. Trong gia đình công chức ở thành phố, rất chú trọng thanh danh, Lâm Dư Dư vừa nói như vậy, liền khiến thanh danh của gia đình bị hủy đi một nửa.

Bà nội Lâm trước tiên là sửng sốt, sau đó lập tức nói: "Con nhất định nghe lâm rồi, dì con sao có thể làm ra loại chuyện này? Bà vẫn còn sống, trong nhà nơi nào đến phiên cô ta làm chủ? Cô ta có khi là nói nhà khác, con lại nghe thành nói mình, con a, chính là tự hù dọa con, chẳng lẽ con không tin bà nội? Bà nội có thể để con phải đi làm vợ hai cho người ta sao?" Sài thị sinh cho bà ta hai đứa cháu trai, vì nghĩ đến cháu trai nên bà ta cũng không muốn làm hỏng thanh danh của Sài thị.
 
Chương 291


Nhưng, bà nội Lâm biết rõ tính cách của cháu gái mình, cháu gái luôn thành thật, sẽ không nói dối. Trong lòng bà ta thâm mắng Sài thị một trận, nhưng lại không nói ra miệng.

Lâm Dư Dư cũng không cưỡng ép bà ta phải tin, hơn nữa, nếu bà nội Lâm biết chuyện này, sẽ không để nguyên chủ trở thành vợ hai của người ta sao? Lâm Dư Dư không biết. Nhưng không thể phủ nhận, bà nội Lâm chưa từng đối xử không tốt với nguyên chủ, cho nên Lâm Dư Dư vẫn nguyện ý hiếu thuận: “Có thể là con nghe lầm, tự dọa bản thân. Bởi vì chuyện này, con cũng không dám viết thư, không dám liên lạc về nhà, sợ trong nhà sẽ bắt con tái giá với người đàn ông kia làm vợ hai." Lâm Dư Dư đương nhiên sẽ không để nguyên chủ cõng trên lưng thanh danh bất hiếu, mà bây giờ, nguyên chủ là cô, cho nên cô sẽ không để bản thân mình phải cõng trên lưng cái danh bất hiếu.

Cho dù như thế nào, cô sáu năm không có liên lạc với gia đình, nói ra, người khác nhất định sẽ nói cô không tốt. Trên đời này không có cha mẹ xấu, chỉ có con cái bất hiếu. Nhưng nếu là bởi vì lo lắng trong nhà sẽ để mình gả làm vợ hai cho người ta, cho nên không dám liên lạc, như vậy chuyện không liên lạc này có thể hiểu được, người khác nhắc đến chuyện này, cũng sẽ không nói cô bất hiếu, nói không chừng sẽ còn nói về người mẹ kế Sài thị này.

Bà nội Lâm thấy Lâm Dư Dư không tiếp tục đề tài này, bà ta cũng thở một hơi. Lúc này, bà ta tỉnh táo lại, quan sát tỉ mỉ cháu gái, không thể không nói, cháu gái thay đổi lớn như vậy chứng tỏ cô sống rất tốt. Bà nội Lâm chỉ có hai cháu trai, một cháu gái, đương nhiên cũng hy vọng cháu gái sẽ sống tốt. Mặc dù cháu gái không quý như cháu trai, nhưng vật hiếm thì đương nhiên sẽ quý, đương nhiên cũng khác với cháu gái nhà người khác.

Lúc nhìn dò xét trên người Lâm Dư Dư, đương nhiên cũng chú ý tới người bên cạnh Lâm Dư Dư. Không thể không nói, Ôn Sùng ở đây như hạc giữa bầy gà, cho nên đều không thể coi nhẹ được: “Dư Dư, đây là?”

Lâm Dư Dư: “Đây là chồng con, Ôn Sùng, con.. Con chính là kết hôn rồi, mới yên tâm trở về, cho nên mới tới thăm bà nội.”

Thật ra chuyện liên quan tới Lâm Dư Dư, người nhà họ Lâm cũng biết một chút. Mặc dù thành phố lớn, khoảng cách giữa nhà họ Chương và nhà họ Lâm cũng hơi xa, nhưng dù sao người nhà họ Lâm cũng có chút quen biết Lưu Á Cầm, Lưu Á Cầm cùng với Chương Nham thường xuyên nói Lâm Dư Dư rất tốt, lúc đó bà nội Lâm lại càng thêm yên tâm.

Nhưng, lần này bà ta cũng không quá cao hứng khi thấy cháu gái trở vê. Nghe được cháu gái nói đây là cháu rể, bà nội Lâm vô cùng bất ngờ, thực sự nhìn người đàn ông này rất không giống: “Hóa ra là chồng con à, con đã kết hôn rồi sao? Con đứa nhỏ này, chuyện kết hôn lớn như vậy cũng không nói cho người nhà một tiếng.” Bà ta thật ra không có ý trách móc cháu gái, cháu gái tự mình kết hôn, cũng bớt khiến trong nhà phải nhọc lòng, thật ra rất tốt.

Ôn Sùng: “Xin chào bà nội, con là Ôn Sùng. Con nghe Dư Dư nói, em ấy là do bà nuôi lớn, cảm ơn bà đã dạy dỗ Dư Dư tốt như vậy, để con mới có cơ hội cưới một nàng dâu tốt như vậy.”

Người lớn, luôn thích mấy lời dễ nghe, nhất là dưới tình huống người lớn hài lòng với tiểu bối. Lâm Dư Dư nghe thấy Ôn Sùng nói vậy, liền rất vui: “A nha, sao lại là bà dạy, từ nhỏ Dư Dư đã vô cùng ngoan. Nấu cơm, giặt quần áo trong nhà con bé đều tranh làm.”

Ý bà nội Lâm muốn nói cháu gái rất chăm chỉ, nhưng Ôn Sùng nghe được lại cảm thấy đau lòng. Bác sĩ Lâm lúc trước sống cũng không quá dễ dàng, cho nên khiến bản chất kiêu ngạo bên trong trở nên mềm mại nhu thuận.

Trong mắt Ôn Sùng, bác sĩ Lâm là một cô gái tự tin kiêu ngạo, nhưng việc nấu cơm, giặt quần áo trong nhà Lâm Dư Dư lại làm, việc này không giống với suy nghĩ của anh về cô. Chuyện này khiến anh cảm thấy rất vi diệu, anh tự nhiên sẽ không nghĩ tới hai tính cách ấy vậy mà ở một người, cho nên anh cảm thấy bác sĩ Lâm lúc đó rất đáng thương, rất khó khăn, cũng khiến cho tim anh rất đau.
 
Chương 292


Ôn Sung khẽ mỉm cười, không trả lời bà nội Lâm, nhưng lại liêm túc lắng nghe.

Bà nội Lâm: "Sao chúng ta lại vẫn đứng ở chỗ này, mau đi lên tầng ngồi một chút." Nói xong, lại nói với cháu trai bảy tuổi đang chơi bên cạnh: "Lâm Cần Quân, về nhà."

Lâm Cần Quân là đứa bé mà Sài thị mang thai năm 70 lúc Lâm Dư Dư xuống nông thôn cuối năm 70 thì sinh, lúc sinh tương đối nhỏ. Nghe được tiếng bà nội Lâm, Lâm Cần Quân lên tiếng sau đó chạy tới: "Bà?" đứa bé đang cùng bạn bè đào bùn, trên tay vô cùng bẩn.

Bà nội lâm nhìn thấy, lôi kéo đứa bé đến vòi nước rửa tay, lại nói với Lâm Dư Dư: "Dư Dư, con đưa chồng con lên trước, bà rửa tay cho em trai con rồi lên."

Lâm Dư Dư tò mò nhìn Lâm Cần Quân: "Bà nội, đây là con cái nhà ai vậy?"

Lâm Cần Quân bị bà nội Lâm kéo đi rửa tay, cái đầu nhỏ cũng quay đằng sau, tò mò nhìn Lâm Dư Dư. Phát hiện Lâm Dư Dư nhìn nó, đứa bé nhếch môi, nở một nụ cười ngốc nghếch, đứa bé này nhìn qua có chút ngốc.

Lâm Dư Dư vui vẻ cảm thấy đứa bé này có chút đáng yêu. Cô lấy từ trong áo khoác mấy viên kẹo hoa quả, hướng thằng bé vẫy tay.

Lâm Cần Quân nháy nháy mắt, sau đó trốn vào trong ngực bà nội Lâm, một lúc sau, đứa bé lại thò đầu ra nhìn Lâm Dư Dư. Điều kiện của nhà họ lâm không tệ, kẹo hoa quả cũng không thiếu. Nhưng vấn đề là, cần phải có phiếu, cũng không dễ mua.

Bà nội Lâm: "Đây là em trai con, lúc con xuống nông thôn thì dì con mang thai, cuối năm đó sinh." Nói xong, lại lôi kéo Lâm Cần Quân nói: "Cần Quân, đây là chị của con, gọi chị đi."

Lâm Cần Quân nhếch môi cười cười, vô lo vô nghĩ: "Chị" Nói đến đây, trước đó nguyên chủ sống chung với em trai cũng không tệ, bởi vì Lâm gia trọng nam khinh nữ, cô cùng em trai ở giữa cũng không có quan hệ lợi ích. Hơn nữa lúc nguyên chủ xuống nông thôn, em trai mới 13 tuổi. Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô còn bế qua em trai.

Lâm Dư Dư: "Hóa ra là em trai nhỏ à, đã lớn như thế này rồi." Nói xong, lấy ra một viên kẹo hoa quả: "Đến, ăn kẹo không?"

Lâm Cần Quân nhanh chóng lấy viên kẹo trong tay Lâm Dư Dư, sau đó lại trốn sau lưng bà nội Lâm, đứa bé không vội ăn kẹo. Bà nội Lâm thấy hai chị em ở chung, cũng cảm thấy vui mừng. Mặc dù hai người chưa gặp qua, nhưng vẫn là chị em. Hơn nữa, bọn họ lớn rồi, Lâm Cần Quân còn nhỏ tuổi, nếu như có một người chị chăm sóc, đó cũng là chuyện tốt.

Lên đến tầng, bà nội Lâm pha trà cho Lâm Dư Dư và Ôn Sùng, bà cũng có để ý cho nên pha cho bọn họ một ấm trà đường đỏ.

Lâm Cần Quân tự chọn lấy một chỗ ngồi xuống, sau đó bóc cái kẹo.

Bà nội Lâm:"Đến, uống trà. Dư Dư, con cùng cháu rể quen biết thế nào? Cháu rể làm gì?" Bà nội Lâm thân là bà nội là trưởng bối, hỏi những lời này cũng không đường đột. Mà bọn họ lại đã kết hôn, bà ta tìm hiểu một chút về Ôn Sùng cũng là điều bình thường.

Lâm Dư Dư: "Anh ấy tên là Ôn Sùng, năm nay 31 tuổi, năm sau đã 32 tuổi. Con với anh Sùng quen biết từ mấy năm trước, cháu trai anh ấy bị bọn buôn người bắt đi, con cứu được đứa bé, cho nên chúng con liền quen biết, tháng mười năm nay chúng con vừa đi đăng ký kết hôn." Cô nói đơn giản một chút: "Anh ấy đang đi làm trong đơn vị."

Bà nội Lâm nghe đến đây, nghĩ đơn vị là làm trong xưởng, không có nghĩ đến là cơ quan nhà nước."Vậy thật là có duyên phận, Tiểu Ôn là người ở đâu?"

Ôn Sùng: "Người thủ đô ạ"

Bà nội Lâm: "Ôi, Tiểu Lâm là người thủ đô à?" điều này khiến bà nội Lâm vô cùng ngạc nhiên, đầu năm nay, nông dân vô cùng ao ước được như người trong huyện, nhưng người trong huyện lại khác, người trong huyện lại kém người ở thành phố một bậc, mà người thành phố so ra lại kém người thủ đô một bậc. Cũng không phải là kém một bậc, chủ yếu là lãnh đạo sống ở thủ đô, là thành phố chính trị lớn, không phải bình thường.
 
Chương 293


Lâm Dư Dư: "Đúng thế."

Bà nội Lâm: "Thủ đô rất tốt, thủ đô rất tốt." Chỉ là, thủ đô rất xa.

Lâm Dư Dư: "Bà nội, đây là đồ con mua để biếu bà, chẳng qua là đều dùng bằng tiền của anh Sùng mua, cho nên thật ra cũng là anh Sùng biếu bà." Nói xong, cô lấy đồ vật ra, đưa cho bà nội Lâm và ông nội Lâm áo bông cùng sữa bột: "Đây là quần áo cho bà và ông, cái này là sữa bột cho bà và ông bồi bổ thân thể."

Bà nội Lâm xem xét, áo bông cùng sữa bột, sẽ không ít tiền: "Vợ chồng hai đứa có tâm rồi, bà và ông con có quần áo, sao phải mua mới a." Mặc dù như thế, nhưng tâm tình vẫn rất tốt.

Lâm Dư Dư cùng Ôn Sùng cũng không ngồi lại Lâm gia không bao lâu, thì cha Lâm cùng Sài thị trở về, hai người tan làm. Cha Lâm là công việc chính thức, còn Sài thị là tiếp quản công việc của bà nội Lâm, mặc dù hai người không làm chung cùng một xưởng, nhưng khá gần, cho nên liền cùng tan làm.

Không thể không nói, hai người vừa mở cửa, nhìn thấy Lâm Dư Dư và Ôn Sùng ngồi trong phòng, bọn họ cũng không kịp phản ứng, cũng không nhận ra đây là Lâm Dư Dư. Cho đến khi bà nội Lâm nói: "Hai đứa về rồi, Dư Dư và chồng nó về nhà."

Cha Lâm sửng sốt, ngược lại Sài thị nói: "ôi, Dư Dư về à, đã không nhận ra con rồi."

Lâm Dư Dư: "Cha, dì."

Cha Lâm gật đầu: "Ừm" Hai cha con xa cách nhau sáu năm, kỳ thật cũng không biết nên nói cái gì. Cho nên cha Lâm chỉ ừ một tiếng, không nói lời nào.

Sài thị:"Trở về là tốt rồi, mấy năm nay cha con với bà con lúc nào cũng lo lắng cho con, con cũng thật là, đột nhiên xuống nông thôn, cũng không thương lượng với mọi người, sau khi con xuống nông thôn, cũng không có tin tức gì, người khác mà ngược lại thì làm sao rồi.?"

Lâm Dư Dư: "Là con không tốt, do con lo lắng dì sẽ đem con gả cho người ta làm vợ hai, cho nên không dám liên lạc về nhà."

Sài thị lập tức im lặng, bà ta không biết năm đó do nguyên chủ nghe được nên mới xuống nông thôn.

Lâm Dư Dư: "Có điều, cho dù dì có muốn đem con gả cho người ta làm vợ hai, con cũng không nên xúc động mà rời đi, đáng nhẽ phải nói với bà nội một tiếng, quả thật là con không tốt, bà nội nuôi con lớn, mà con lại để bà nội lo lắng như vậy."

Sài thị: "Con... Con nói cái gì?"

Lâm Dư Dư: "Ngày đó con nghe dì nói với cha, đem con gả cho người ta, nó là 500 tệ tiền sính lễ, lúc ấy con mới 16 tuổi, liền lo lắng, lại không biết phải làm như nào mới tốt, cho nên liền chạy tới nông thôn. Chẳng qua cũng may con xuống nông thôn, nếu không chuyện này mà truyền đi, con sao có thể sống thế nào được nữa? Chính là em trai lớn lên, nói chuyệ chị gái cưới người ta làm vợ hai, sợ là thanh danh sẽ không tốt."

Trong phòng, đương nhiên Lâm Dư Dư không kiêng kị thanh danh của Sài thị, ở bên ngoài nếu như không cố ky Sài thị, bà nội Lâm rất định sẽ tức giận, nhưng trong nhà thì khác.

Huống hồ, có một số việc nếu nhượng bộ ngay từ đầu, sẽ khiến bọn họ muốn một tấc lại một tấc. Cho nên từ khi vừa mới bắt đầu, Lâm Dư Dư liền đối đầu với Sài thị, không có ý nhượng bộ.

Sài thị:“Con.. Con nói bậy, dì không có nói như vậy, con cũng không phải là trẻ con, sao có thể đổ oan cho người khác như vậy."

Lâm Dư Dư: "Có điều cũng không còn quan trọng nữa, dù sao con xuống nông thôn, hôm nay con đến thăm ông bà cùng cha, nói rõ chuyện năm đó xuống nông thôn, bây giờ đã nói rõ, con sẽ đi." Sau đó đứng dậy, lại lấy ra thuốc lá cùng túi xách/"Cha, đây là thuốc lá mua cho cha, cặp sách và văn phòng phẩm là cho em trai lớn."

Cha Lâm không nghĩ cô tới còn mua thuốc lá cho ông ta, trong nhất thời, dường như lại suy nghĩ điều gì.

Lâm Dư Dư lại nói với Sài thị:"Đây là khăn quàng cổ cho dì, nếu dì không thích, có thể đưa cho bà nội giữ, con không biết trong nhà còn có em trai nhỏ, cho nên không chuẩn bị quà cho thằng bé, con đi về đây."

Cha Lâm sửng sốt, ngược lại Sài thị nói: "ôi, Dư Dư về à, đã không nhận ra con rồi."

Lâm Dư Dư: "Cha, dì."

Cha Lâm gật đầu: "Ừm" Hai cha con xa cách nhau sáu năm, kỳ thật cũng không biết nên nói cái gì. Cho nên cha Lâm chỉ ừ một tiếng, không nói lời nào.
 
Chương 294


Sài thị:"Trở về là tốt rồi, mấy năm nay cha con với bà con lúc nào cũng lo lắng cho con, con cũng thật là, đột nhiên xuống nông thôn, cũng không thương lượng với mọi người, sau khi con xuống nông thôn, cũng không có tin tức gì, người khác mà ngược lại thì làm sao rồi.?"

Lâm Dư Dư: "Là con không tốt, do con lo lắng dì sẽ đem con gả cho người ta làm vợ hai, cho nên không dám liên lạc vê nhà."

Sài thị lập tức im lặng, bà ta không biết năm đó do nguyên chủ nghe được nên mới xuống nông thôn.

Lâm Dư Dư: "Có điều, cho dù dì có muốn đem con gả cho người ta làm vợ hai, con cũng không nên xúc động mà rời đi, đáng nhẽ phải nói với bà nội một tiếng, quả thật là con không tốt, bà nội nuôi con lớn, mà con lại để bà nội lo lắng như vậy."

Sài thị: "Con... Con nói cái gì?”

Lâm Dư Dư: "Ngày đó con nghe dì nói với cha, đem con gả cho người ta, nó là 500 tệ tiền sính lễ, lúc ấy con mới 16 tuổi, liền lo lắng, lại không biết phải làm như nào mới tốt, cho nên liền chạy tới nông thôn. Chẳng qua cũng may con xuống nông thôn, nếu không chuyện này mà truyền đi, con sao có thể sống thế nào được nữa? Chính là em trai lớn lên, nói chuyệ chị gái cưới người ta làm vợ hai, sợ là thanh danh sẽ không tốt."

Trong phòng, đương nhiên Lâm Dư Dư không kiêng kị thanh danh của Sài thị, ở bên ngoài nếu như không cố ky Sài thị, bà nội Lâm rất định sẽ tức giận, nhưng trong nhà thì khác.

Huống hồ, có một số việc nếu nhượng bộ ngay từ đầu, sẽ khiến bọn họ muốn một tấc lại một tấc. Cho nên từ khi vừa mới bắt đầu, Lâm Dư Dư liền đối đầu với Sài thị, không có ý nhượng bộ.

Sài thị:“Con.. Con nói bậy, dì không có nói như vậy, con cũng không phải là trẻ con, sao có thể đổ oan cho người khác như vậy."

Lâm Dư Dư: "Có điều cũng không còn quan trọng nữa, dù sao con xuống nông thôn, hôm nay con đến thăm ông bà cùng cha, nói rõ chuyện năm đó xuống nông thôn, bây giờ đã nói rõ, con sẽ đi." Sau đó đứng dậy, lại lấy ra thuốc lá cùng túi xách/Cha, đây là thuốc lá mua cho cha, cặp sách và văn phòng phẩm là cho em trai lớn."

Cha Lâm không nghĩ cô tới còn mua thuốc lá cho ông ta, trong nhất thời, dường như lại suy nghĩ điều gì.

Lâm Dư Dư lại nói với Sài thị:"Đây là khăn quàng cổ cho dì, nếu dì không thích, có thể đưa cho bà nội giữ, con không biết trong nhà còn có em trai nhỏ, cho nên không chuẩn bị quà cho thằng bé, con đi về đây."

Bà nội Lâm vội vàng giữ chặt Lâm Dư Dư: "Con muốn đi đâu?" Có chuyện trước kia giữa cháu gái và con dâu, cháu gái là người nhà. Vả lại, dựa theo tính cách trước kia của cháu gái, sao có thể vô duyên vô cớ mà xuống nông thôn? Cho nên bà tin tưởng cháu gái mình.

Lâm Dư Dư: "Bây giờ cũng tối rồi, muốn đi cũng phải ở lại ăn cơm tối rồi đi."

Lâm Dư Dư:*Con về chỗ mẹ con ăn cơm, đã nói với mẹ rồi." Bà nội Lâm cũng không bảo cô ngủ qua đêm, chỉ là giữ lại ăn cơm, có thể thấy được bà Lâm có ý gì.

Bà nội Lâm: "Con đã về nhà, thì ăn cơm ở nhà. Sao lại ăn cơm bên chỗ mẹ con, ở đây ăn cơm đi."

Lâm Dư Dư: "Ăn cơm thì vẫn còn nhiều cơ hội, hôm nay con không ở lại. Biết bà nội vẫn khỏe, con yên tâm rồi, con đi trước."

Bà nội Lâm còn muốn giữ cô, nhưng Lâm Dư Dư giấy giụa muốn đi, bà ta cũng không có cách nào.

Cha Lâm và Sài thị ở bên trong đều không nói gì.

Sau khi tiễn Lâm Dư Dư và Ôn Sùng đi, bà nội Lâm nhìn về phía vợ chồng bọn họ, nhất là Sài thị: "Đừng có làm mấy chuyện giống như thiêu thân, con cái đã lớn như vậy rồi, bớt làm mấy chuyện thất đức đi."

Sài thị: "Mẹ, mẹ nói gì vậy? Mẹ không nên tin con bé, con..."

Bà nội Lâm đánh gãy lời bà ta: "Tôi có đầu óc, tôi cũng biết suy nghĩ. Nhà chúng ta không có nhiều người có thân phận, nhưng cũng cần có mặt mũi, nhà chúng ta không làm được chuyện gả cháu gái 16 tuổi làm vợ hai cho người ta."

Cha Lâm: "Đuợc, chuyện đã qua rồi, lúc ấy không nghĩ rằng bị Dư Dư nghe được."

Cha Lâm đã nói như vậy, Sài thị liền không có cách giải thích tiếp.

Bà nội Lâm không nghĩ tiếp tục chỉ trích Sài thị: Ngày mai thu xếp tốt, gọi Dư Dư đến đây ăn cơm. Để chúng nó nhất định đến Chương gia, truyên ra ngoài thì nhà mình còn mặt mũi nữa à?”

Cha Lâm:"Ngày mai bọn con phải đi làm, mẹ cứ gọi chúng đến."

Bà nội Lâm: "Mẹ sẽ đi gọi, ngày mai chúng đến, con cũng đừng có mà im lặng, phải nói chuyện với con rể."

Cha Lâm:"Vâng”

Chuyện của Lâm gia ra cửa Lâm Dư Dư liền không quan tâm.

Ôn Sùng thấy cô trầm mặc, nghĩ là cô thương tâm, cho nên cầm tay cô:"Lạnh không?”

Lâm Dư Dư: "Lạnh a, giữa mùa đông này, mặt trời đã xuống núi, sao lại không lạnh?”
 
Chương 295


Ôn Sùng: "Tôi ủ ấm cho em."

Lâm Dư Dư đương nhiên không khách khí.

Hai người cứ như vậy nắm tay đến Chương gia.

Chương gia chỉ có Chương Nham và Lưu Á Cầm, nghe được tiếng gõ cửa, Chương Nham ra mở cửa, thấy Lâm Dư Dư và Ôn Sùng đứng ở cửa, nói thật, Chương Nham không nhận ra.

Bữa tối vô cùng hòa thuận, Chương Nham biết chuyện, ông ấy cũng không có ý đồ gì với Lâm Dư Dư và Ôn Sùng, cho nên cả một bữa cơm tôi, ông ấy đều cảm ơn Lâm Dư Dư đã chăm sóc cho Chương Long.

Ăn cơm tối xong, Chương Nham nói: "Qua mấy ngày Tết, các con cũng khó có dịp đến đây, năm nay ăn Tết ở đây đi."

Lưu Á Cầm cũng nói:"Đúng, ăn Tết ở đây đi, nhiều năm không gặp con, bây giờ mới có cơ hội.

Lâm Dư Dư: "Được, chỉ cần mẹ và chú Chương không chê là được." Cô cũng nguyện ý thay nguyên chủ ở cùng Lưu Á Cầm thêm mấy ngày.

Chương Long: "Ngày mai sẽ gọi Chương Phượng và Chương Mạnh đến, mọi người cùng nhau ăn cơm." Chương Mạnh là con trai cả.

Lâm Dư Dư: "Được, nghe lời chú Chương.”

Chẳng qua, rạng sáng ngày hôm sau, bà nội Lâm liền đến.

Cốc cốc cốc

Sáng sớm người Chương gia đang ăn sáng, đã có người tới: "Á Cầm, Á Cầm có nhà không?”

Chương Nham: "Bên ngoài ai gọi bà à?” Đây là giọng nói mà Lưu Á Cầm không quên được, huống chí mấy năm trước sau khi con gái xuống nông thôn, bà Lâm còn đến tìm bà. Lưu Á Cầm nói với Lâm Dư Dư:"Bà con đến."

Lâm Dư Dư ngược lại không nhận ra giọng của bà nội Lâm: "Con đi mở cửa."

Lưu Á Cầm ra mở cửa, quả nhiên là bà nội Lâm, bà nội Lâm đưa cháu trai cùng tới: "Á Cầm, Dư Dư ở đây à?"

Lưu Á Cầm: "Ở đây, bác vào trong ngồi?" Thái độ của Lưu Á Cầm với bà nội Lâm cũng không tồi, bởi vì bà thấy nười sáu năm trước bà nội Lâm cũng không có bạc đãi con gái.

Bà nội Lâm nói: "Tôi không vào, tôi đi chợ mua đồ ăn, tôi đến để bảo Dư Dư, bảo giữa trưa vợ chồng chúng nó về nhà ăn cơm."

Lưu Á Cầm: "Được, tôi sẽ nói với con bé."

Bà nội Lâm: "Vậy tôi đi trước."

Lúc bà nội Lâm đi về còn suy nghĩ, mới không gặp bao lâu, Lưu Á Cầm nhìn qua lại càng ngày càng trẻ. Ngược lại, Sài thị trẻ tuổi hơn bà vậy mà lại càng ngày càng già.

Lưu Á Cầm đóng cửa lại, nói với Lâm Dư Dư: "Trưa nay con sẽ đi sao?"

Lâm Dư Dư: "Mẹ muốn con đi sao?"

Lưu Á Cầm:"Bà con tự mình đến gọi, con vẫn nên đi, mà bất kể thế nào, bà ấy cũng nuôi con mười sáu năm, con không đi, người khác sẽ chỉ nói con vô tâm, sẽ không nói bà ấy. Hơn nữa, bà ấy cũng không thẹn với con."

Lâm Dư Dư: "Được vậy con đi."

Mặc dù quyết định ăn cơm, nhưng Lâm dư Dư cũng không muốn đến sớm, tâm sắp 11 giờ mới đi. Con gái đã gả về nhà ngoại, là khách, cũng không cần làm việc, cho nên trước giữa trưa đến là đúng lúc. Đương nhiên, sắp đến 11 giờ, vợ chông Lâm Dư Dư còn chưa đến, bà nội Lâm còn sợ bọn họ không đến, lúc này nhìn thấy bọn họ đến, mới yên tâm.

Rất nhanh đến lúc ăn cơm trưa, cha Lâm cùng Sài thị, còn có ông nội Lâm cũng tới, ông nội Lâm còn chưa về hưu, ông dự định đến khi cháu trai tốt nghiệp mới nghỉ, như vậy ông ta có thể giao việc của mình cho cháu trai. Nói đến đây, nhà họ Lâm sẽ có ba công nhân.

So sánh với hôm qua, không khí đã bớt căng thẳng đi nhiều, Sài thị khách khí với Lâm Dư Dư, cha Lâm mặc dù rất buồn bực, nhưng vẫn rót rượu cho Ôn Sùng.

Trên bàn ăn, cha Lâm suy nghĩ một chút chuyện hôm qua.

Nghĩ một chút, rồi nói:"Tiểu Ôn phải không, con làm cái gì? Trong nhà làm gì?"

Ôn Sùng: "Con làm ở đơn vị, trước mắt cha mẹ con cũng đang nghỉ hưu, năm 66 lúc vì cục diện chính trị của quốc gia, bọn họ bị phân đến nơi xa, năm nay mới được vê. Bây giờ dù được về, nhưng không được phân việc, cho nên nghỉ ở nhà."

Cha Lâm nghe xong, lúc ấy bị phân đến địa phương khác, đều là những nhà có chút vấn đề. Đương nhiên, nếu quả thật có vấn đề, nhất định sẽ chuyển xuống, cho nên vấn đề của Ôn gia cũng không tính là gì. Hơn nữa, tháng sáu cuối năm nay mới bắt đầu, rất nhiều người lục tục trở vê, cho nên cho dù trước kia có bị coi là kẻ xấu hay không, ông ta cũng không để ý."

Cha Lâm gật đầu: "Cha nghe bà nội Dư Dư nói con là người thủ đô, vậy con làm việc, Dư Dư cũng theo con đến thủ đô rồi?"
 
Chương 296


Ôn Sùng: “Nếu như ở thủ đô có thể sắp xếp tốt công việc, Dư Dư sẽ đi, chẳng quan bây giờ tạm thời không có việc, cho nên phải chờ một chút, nếu đi thủ đi phải từ chức ở đại đội, cũng mất một phần tiền lương.”

Cha Lâm nghe vậy cũng thấy có lý, liền không nói gì. Trong nhà dù có chuyện gì, trước kia cha lâm cưới Lưu Á Cầm hay sau này, chuyện trong nhà đều mặc kệ, sau khi cưới Sài thị, chuyện trong nhà ông ta cũng mặc kệ.

Sài thị nghĩ thâm, bà nội Lâm còn nói về sau nói không chừng Lâm Dư Dư có thể giúp đỡ một chút trong nhà, có thể giúp đỡ cái gì a? Mặc dù là thủ đô đến, nhưng là Lâm Dư Dư còn không phải ở nông thôn không có công việc? Lại nói, nhà bọn họ ba cái công việc, công việc của ông cụ Lâm về sau cho con trai lớn, công tác của bà ta về sau cho con trai thứ hai, điều kiện nhà bọn họ chỗ nào cần Lâm Dư Dư giúp đỡ?

Đương nhiên bà ta cũng không nói ta, không phải sợ bà Lâm nhất định nổi giận, dù sao hôm nay bà ta khách sáo, không nói lời nào. Trái lại Lâm Dư Dư cũng không phải do bà ta sinh, Ôn Sùng cũng không tính là con rể bà ta, cho nên bữa cơm này không có chuyện của bà ta.

Ăn cơm xong, cha lâm cùng Sài thị đi làm. Bà nội Lâm gọi Lâm Dư Dư vào phòng:“Hai đứa đã kết hôn, nhưng trước khi kết hôn, Ôn gia có cho con lễ vật không?”

Lâm Dư Dư nghĩ thầm, bà lão đây là muốn hỏi đồ cưới sao? Cô nói: “Không có. Lúc ấy con ở nông thôn, con cũng không có đồ cưới, nên cứ như vậy bỏ qua.”

Bà nội lam tưởng tượng, trong tình huống đó, cũng đúng nên không thể nói gì “Hiện tại hai đứa đã kết hôn, mà con ở nông thôn, Tiểu Ôn ở thủ đô, đồ cưới không có, nhà không có, số tiền này bà cho con coi như của hồi môn của con, những năm này, trong nhà cũng không giúp con cái gì, chuyện năm đó cũng qua rồi, sau này, con cứ sống tốt cuộc sống của con.” Nói xong, bà ta lấy ra một cái hồng bao, nhét vào tay Lâm Dư Dư,

Lâm Dư Dư không nghĩ rằng bà Lâm gọi mình đến vì chuyện này, cô vẫn là hiểu lầm bà cụ. Bà Lâm nghĩ đến để cô giúp đỡ không sai, nhưng đó là sau này, bây giờ điều kiện của Lâm gia như vậy, cũng không cần cô giúp đỡ. Mà lại nói dù sao, Lâm Dư Dư cũng là cháu gái bà ta, bà ta mặc dù trọng nam khinh nữ, con dâu trước không sinh được, liền bảo con trai ly hôn, nhưng cũng không có ý kiến với cháu gái.

Lâm Dư Dư không lấy:”Bà, con không cần, bà giữ lại bồi bổ thân thể đi.”

Bà nội Lâm:”Con cầm đi, trong thành phố chúng ta không có chuyện con gái gả đi không có đồ cưới, kia là người dưới nông thôn không có gì cho con cái mới vậy, cũng không nhiều, chỉ là một phần tâm ý của bà bội. Về phần mẹ kế con, con cũng đừng trách nó, chí ít bản tính cô ta không quá xấu.”

Lâm Dư Dư: "Vậy cảm ơn bà nội " Sài thị hoàn toàn chính xác bản tính không xấu, chí ít trong 16 năm cuộc đời của nguyên chủ, không có khi dễ qua nguyên chủ, lúc nguyên chủ nhỏ, bà ta cũng không có phân công nguyên chủ cho nàng giặt quần áo. Chờ nguyên chủ lớn lên, mình ôm đồm trong nhà giặt quần áo việc, bà ta cũng không có cự tuyệt. Như vậy, cũng tốt hơn rất nhiều người mẹ kế khác.

Bà nội Lâm bảo cô cầm, cũng không nói gì nưac. Dù sao Lâm Dư Dư đi sáu năm, hai ông cháu cũng không biết nói gì.

Chờ Lâm Dư Dư ngồi được một lát, lưu lại địa chỉ của đại đội, liền rời đi.

Trên đường, Lâm Dư Dư mở hồng bao bà nội Lâm đưa, bên trong có 166 tệ. Lâm Dư Dư có chút bất ngờ, bà nội Lâm cho thật nhiều.

Ôn Sùng:”Bà nội em đối với em cũng không tệ.”

Lâm Dư Dư: “Hoàn tác khác xa với tưởng tượng.”

Bà nội Lâm sở dĩ để 166 mà không phải 160 cũng có nguyên nhân. Đầu tiên, hôm qua lâm Dư Dư đưa bọn họ quần áo, sữa bột, thuốc lá cộng lại cũng không đên 66. Cho nên trừ đi những cái kia, cũng nhiều hơn 100 tệ, ở năm 76, con gái trong nhà kết hôn, mấy nhà có điều kiện cũng sẽ cho được 100 tệ hoặc là đồ cưới.
 
Chương 297


Hơn nữa, bà nội Lâm và ông nội Lâm làm công nhân cả đời, cũng tiết kiệm được không ít.

Bất kể nói thế nào, bà ta cũng coi là có tâm.

Cũng coi như thành toàn cái này một phần tâm ý nhà mẹ đẻ.

Trở lại Chương gia, Lâm Dư Dư liền cùng Lưu Á Cầm nói chuyện này, Lưu Á Cầm ngược lại là không nói gì, bà vẫn luôn biết, bà nội Lâm vẫn luôn tốt với cháu gái.

Nháy mắt đã qua năm mới.

Hai ngày này, Lưu Á Cầm mang theo vợ chồng Lâm Dư Dư về quê một chuyến, thấy ông ngoại bà ngoại, cháu gái trở về, còn kết hôn, khẳng định là muốn gặp ông ngoại bà ngoại.

Mùng bốn, Lưu Á Cầm đi theo vợ chồng Lâm Dư Dư đi thôn Phạm gia. Nói một lời chân thật, Chương Nham cũng muốn đi theo, nhưng là ông phải đi làm, không thể đi.

Trước khi đi, Lâm Dư Dư lại đi thăm bà nội Lâm, xem như tạm biệt.

Đến đầu năm buổi chiều, xuống xe lửa, vẫn là Ôn Hiền tới đón người. Hôm nay người ít, Ôn Hiền không có mang máy kéo, mà đi ô tô đến.

Lưu Á Cầm ngồi trên xe có chút khẩn trương, lập tức liền phải nhìn thấy thông gia, bà có thể không khẩn trương sao được?

Lâm Dư Dư cùng bà cùng một chỗ ngồi ở phía sau, nhìn ra được Lưu Á Cầm rất khẩn trương, cho nên cô nắm chặt tay bà. Nhìn thấy con gái trấn định như thế, Lưu Á Cầm cũng liền bớt khẩn trương.

Xe đến cửa nhà Lâm Dư Dư, nghe được tiếng xe, cha Ôn và mẹ Ôn cùng Lý Thu Hồng đều đi ra, bọn họ cũng đều biết Lưu Á Cầm sẽ đến, trước đó gọi điện thoại tới. Lưu Á Cầm vừa xuống xe, Mẹ Ôn liền nói: "Đây là bà thông gia a? thật giống Dư Dư." Hoàn toàn giống, xem xét liền có thể nhìn ra. Mà lại, Lưu Á Cầm mới khoảng bốn mươi tuổi vẫn là rất trẻ.

Lưu Á Cầm: "Tôi là mẹ Dư Dư, bà là mẹ Tiểu Ôn a? Cám ơn hai người sinh ra Tiểu Ôn ưu tú như vậy, Dư Dư có thể gả cho thằng bé, thật sự là phúc khí." Lưu Á Cầm nhìn xem trước mặt cười đến hòa ái lại ôn hòa của Mẹ Ôn, cũng rốt cục thở dài một hơi.

Mẹ Ôn cười nói: "Bà thật đúng là quá khen, tôi luôn buồn bực vô cùng về nó, nào có Dư Dư tốt, Dư Dư cứu Ôn Lễ, lại xuất sắc, con trai tôi lớn tuổi, có thể lấy được Dư Dư thế nhưng là nó đã tu luyện mấy đời phúc khí."

Gặp mặt thông gia, đều là khen con đối phương, cho nên đối với hai người mẹ khen nhau, Lâm Dư Dư cùng Ôn Sùng rất bình tĩnh.

"Mẹ.. " Sát vách cổng sân mở, Chương Long từ sát vách chạy đến.

Lưu Á Cầm nhìn thấy Chương Long cũng thân thiết, dù sao Chương Long là bà một tay nuôi nấng, còn phi thường tôn kính bà: "Tiểu Long, con lớn lên cao như vậy."

Chương Long hốc mắt ửng đỏ: "Con đều cưới vợ sinh con, đương nhiên so trước kia cao lớn hơn."

Lý Thu Hồng: "Mọi người tất cả vào đi, trong nồi cơm còn nóng, mẹ Dư Dư hai người đói bụng không, tới trước ăn cơm."

Lâm Dư Dư: "Mẹ, đây là mẹ nuôi con."

Lưu Á Cầm vội vàng nắm chặt Lý Thu Hồng tay: "Chị, những năm này đều là rất đa tạ chị, Dư Dư nhà tôi xuống nông thôn nhờ có chị chiếu cố."

Lý Thu Hồng: "Em nhưng đừng nói như vậy, chị lớn tuổi, đều là dư Dư đang chiếu cố chị."

Chẳng được bao lâu, bí thư cũng tới, dù sao Lưu Á Cầm là mẹ kế Chương Long, cũng coi là mẹ chồng Phạm Mỹ Lan. Chương Long là Lưu Á Cầm một tay nuôi nấng, bà đương nhiên là mẹ chồng. Cho nên nhà bí thư đương nhiên muốn đến chào hỏi.

Lưu Á Cầm vui vẻ sống trong thôn Phạm gia, bởi vì nhà Lâm Dư Dư không có đủ phòng nên Lưu Á Cầm sống trong nhà Chương Long kế bên. Lưu Á Cầm và Chương Long sống với nhau 16 năm, bà không thấy có chỗ nào mất tự nhiên. Nói một câu khó nghe thì không có chỗ nào trên cơ thể Chương Long mà bà chưa thấy qua. Nếu bên ngoài có con riêng hay tình nhân, có khả năng không thích hợp. Đôi khi có những yêu cầu cấm kị nhưng Chương Long là người bà nuôi lớn, không cần phải chú ý cái này.

Lưu Á Cầm thích trẻ con nên rất cưng chiều chúng. Bé con nhà Chương Long thích bà nội ôm cô bé, với lại bà có đủ kinh nghiệm nên Lưu Á Cầm ở đây làm Phạm Mỹ Lan nhẹ nhàng hơn.
 
Chương 298


Nơi Lưu Á Cầm thích nhất là hội trường lớn của thôn Phạm gia, vì ban ngày mọi người bắt đầu làm việc nên người rất ít nhưng tới buổi tối, mọi người đều cùng nhau ngồi bên trong xem TV, mang đồ tới, cắn khoai lang đỏ được sấy khô, không khí càng sôi động hơn.

Ngày này, Lưu Á Cầm nhắc tới một chuyện với mẹ Ôn: "Thông gia Dư Dư và con rể không có bái đường là vì chưa có gia đình hai bên. Chúng ta đều ở đây liền giúp bọn chúng bái trời đất đi."

Mẹ Ôn vừa nghe: "Này cũng được." Điều bà tiếc nuối nhất là con trai không tổ chức hôn lễ. Nếu hai đứa ở chỗ này tổ chức hôn lễ cũng được.

Lưu Á Cầm: "Vài ngày nữa con rể lại phải đi, ngày mai chúng ta kêu hai đứa tới bái trời đất? Tôi đã chuẩn bị quần áo cho Dư Dư, là sườn xám màu đỏ rực." Lúc bà kết hôn vào năm mười năm trước, thời đó người ta còn mặc sườn xám để kết hôn. Lần này, trước khi tới thôn Phạm gia trộm làm một bộ sườn xám cho con gái nhưng vẫn luôn không lấy ra nên Lâm Dư Dư cũng không biết việc này.

Mẹ Ôn: "Được, mặc vậy mới kết hôn được."

Cho nên chờ tới lúc ăn cơm chiều, Lâm Dư Dư từ Sở Vệ Sinh trở về mới biết chuyện này. Về chuyện này thì cô tình nguyện, còn cảm thấy hơi thú vị.

Ôn Sùng đương nhiên sẽ không phản đối, bái trời đất ở nông thôn là nghi thức quan trọng khi hai người kết hôn.

Sau khi Lâm Dư Dư cùng Ôn Lễ đồng ý, Lưu Á Cầm và mẹ Ôn còn có Lý Thu Hồng bàn bạc chuyện làm hỉ sự. Mặc kệ là đồ ăn thế nào, dù sao vẫn phải kêu mọi người tới uống rượu mừng, tạo bầu không khí sôi nổi.

Với lại, đồ ăn vẫn phải có. Tuy bây giờ không mua thịt heo được nhưng không có thịt heo thì dùng thịt gà. Ngày hôm sau, hôn lễ còn vô cùng sôi động vì rất nhiều người trong thôn tới. Tuy mọi người tiếc đưa thịt nhưng có thể đưa thực phẩm khác nên họ Lâm rất nhiều thực phẩm trong nhà.

Nhưng mà vẫn có người đưa thịt, nhà thư ký và đại đội trưởng liền tới đưa thịt gà. Ngay cả nhà Phạm Quốc Đống cũng đưa tới một con gà rồi tiếp theo là nhà Lâm Dư Dư, nhà Lý Thu Hồng, nhà Chương Long nên không thể không nói, có rất nhiều thịt để nấu ăn. Họ còn thuận tiện dùng mỡ gà xào với rau làm đồ ăn càng thơm.

Hôn lễ vào buổi tối, Ôn Sùng mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, Lâm Dư Dư mặc sườn xám màu đỏ rực. Dưới nến đỏ, hai người thực hiện nghi thức nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường là cha Ổn, mẹ Ôn, Lưu Á Cầm và Lý Thu Hồng. Lâm Dư Dư mời Lý Thu Hồng đi nhưng thật ra Lý Thu Hồng không muốn đi.

Tiệc rượu tổng cộng có mười bàn nhưng mỗi bàn sôi nổi khác nhau. Trong sân có đèn điện nên không sợ tối.

Buổi cơm này ăn tới 8 giờ chiều, thật lâu không có sự kiện sôi động trong thôn. Tiệc rượu kết thúc, nhóm phụ nữ ở lại hỗ trợ thu dọn. Lâm Dư Dư và Ôn Sùng bị đưa vào phòng tân hôn.

Có lẽ hôm nay, vi thực hiện nghi thức nên Lâm Dư Dư đặc biệt có cảm giác mình thật sự gả chồng.

Ôn Sùng tắm xong bước vào phòng, nhìn Lâm Dư Dư nằm trong ổ chăn thật dày và chỉ chỉ lộ ra một cái đầu."Hôm nay vui vẻ không?"

Lâm Dư Dư: "Vui vẻ. Trước đây, em còn nghĩ làm hôn lễ kết hôn nhất định là rất mệt nhưng bản thân kết hôn lại có ý nghĩa khác." Trước đây, cô thật sự cảm thấy kết hôn rất mệt. Lúc cô còn ở thế giới trước, chú rể và cô dâu phải đi kính rượu các bàn nên thật sự chịu không nổi. Tuy nhiên, hôm nay là ngày mình kết hôn, lại cảm thấy rất có ý nghĩa, còn không giống nhau.

Ôn Sùng xốc chăn lên giường: "Đúng là chúng ta nên tổ chức hôn lễ sớm một chút." Anh không chú trọng cái này và anh phát hiện cô cũng không chú trọng cái này nên anh không có nói ra. Hôm nay lại thấy cô rất thích, anh cảm thấy mình sơ sót.

Lâm Dư Dư: "Không liên quan tới anh, em không thèm quan tâm tới vụ này. Chuyện hôm nay là xảy ra ngoài ý muốn, dù em không quan tâm nhưng vẫn cảm thấy rất vui sướng. Giống như khi chúng ta đi chơi, tới một địa điểm thì dù có một số nơi chưa đi qua, chúng ta đều cảm thấy không sao cả. Nếu như đi, trùng hợp địa điểm này lại có nhiều thứ để chơi, vậy mới càng thú vị."
 
Chương 299


Ôn Sùng: "Em hình dung thật sự rất thú vị."

Lâm Dư Dư: "Đêm động phòng thì sao, anh xác định muốn tiếp tục cái này?"

Ôn Sùng cười: "Không phải đã sớm động phòng? Nhưng mà lần thứ hai tới lần thứ ba... Mặc kệ là lân thứ mấy, anh đều rất thích."

Lâm Dư Dư nghĩ thầm, người này thật không biết xấu hổ. Đây rõ ràng là anh ta chiếm tiện nghi, còn nói như đó là việc rất cao thượng và vĩ đại.

Buổi chiều ngày hôm sau, Ôn Sùng liền ngồi xe lửa rời đi. Lúc tới cũng là một người, lúc đi cũng là một người. Lúc Lâm Dư Dư ở ga tàu hỏa nhìn anh rời đi, bỗng cảm thấy anh hơi đáng thương. Chẳng qua mẹ Ôn và cha Ôn lại không cảm thấy con trai đáng thương.

Năm 77 là một năm kích động lòng người, vì kỳ thi đại học sắp được mở lại nhưng đối với Lâm Dư Dư, đó không phải là chuyện kích động nhất vì cô mang thai.

Tháng giêng năm 77 trùng với cuối tháng 2 dương lịch, trong khi Ôn Sùng đi vào ngày 12 tháng Giêng, tức là ngày 1 tháng 3. Lâm Dư Dư nhớ rõ lần trước dì cả đến vào ngày 13 tháng 2 nhưng tới ngày 20 tháng 3, dì cả vẫn chưa tới. Chỉ một tháng sau, cô đã không chú ý vì cô nghĩ kinh nguyệt tới sớm hay muộn vài ngày là bình thường. Bây giờ đã muộn một tuần nên cô đành chú ý. Cô kiểm tra mạch đập của mình, thật sự đã mang trong mình một sinh mệnh. Để ngăn bản thân quá căng thẳng, cô đã đi đến một trạm y tế và để ông Dư bắt mạch. Kết quả thật sự đã mang thai một sinh mệnh.

Cô mang thai đứa trẻ vào cuối tháng 2, có nghĩa là đứa trẻ này sẽ được sinh ra vào cuối tháng 12.

Thấy Lâm Dư Dư vẫn luôn trầm mặc, ông Dư nghĩ cô quá khẩn trương: "Làm sao? Bỗng có con nên không phải phản ứng thế nào? Đây là chuyện tốt mà cha mẹ chồng hay trông ngóng." Lâm Dư Dư: "Không có, cháu rất vui. Bây giờ, cháu trở về báo với họ." Sắp tới thời gian tổ chức kỳ thi tuyển sinh đại học và nó được công bố vào giữa và cuối tháng 10. Tất nhiên là địa điểm khác nhau sẽ có thời gian cụ thể khác nhau nhưng trên cơ bản thì đều đều nằm trong khung thời gian đó. Ngày tổ chức kỳ thi tuyển sinh đại học vào khoảng giữa tháng 12, cũng là trong khoảng thời gian đó nên đứa nhỏ này sẽ sinh ra sau kỳ thi đại học.

Lâm Dư Dư chỉ cầu đứa nhỏ này tranh giành một chút, có thể tránh được kỳ thi tuyển sinh đại học. Trước kỳ thi tuyển sinh đại học hoặc sau kỳ thi tuyển sinh đại học. Nếu là trước kỳ thi tuyển sinh đại học thì cô sẽ tương đối vất vả khi tham gia nhưng không sao cả. Thời đại này, sinh con xong không cần ở cữ nhiều nhưng không phải không ở cữ thì cơ thể không khỏe. Cơ thể vẫn sẽ khỏe, sau đó chỉ cần bồi bổ là không thành vấn đề.

Đương nhiên, tốt nhất là sau kỳ thi tuyển sinh đại học vì có thể vừa ở cữ vừa ăn tết. Ở cữ tới sang năm là có thể bắt đầu học tập.

Lâm Dư Dư sờ bụng mình: "Con ơi, con phải biết tranh giành nha. Con mà biết tranh giành thì tương lai mẹ mới bồi thường cho con. Cái khác không nói nhưng nếu con là bé trai, mẹ sẽ tìm cho con một người vợ tốt. Nếu con là bé gái, mẹ sẽ chuẩn bị thật nhiều đồ cưới cho con."...

Lâm Dư Dư về đến nhà, nhìn Lưu Á Cầm mang theo đứa nhỏ nhà Chương Long tới chơi. Từ khi Lưu Á Cầm tới, Phạm Mỹ Lan không cần dẫn đứa nhỏ theo, cũng không cần nấu cơm mà bắt đầu làm việc. Dù sao Chương Long không thể một mình lo hết được. Đối với mẹ chồng này, Phạm Mỹ Lan rất thích vì bà ấy chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện vợ chồng, có thể hỗ trợ chăm đứa nhỏ, chủ yếu là vì mẹ chồng nấu đồ ăn ngon.

Mẹ Ôn phơi chăn ở ngoài vì hôm nay thời tiết tốt, nên đều lấy chăn ra phơi. Thấy Lâm Dư Dư tới, mẹ Ôn nói: "Hôm nay sao lại về sớm? Còn chưa tới giữa trưa?"

Lưu Á Cầm: "Đúng vậy. Có chuyện gì xảy ra?" Lâm Dư Dư: "Có chuyện, là tin tức tốt."

Mẹ Ôn tò mò: "Tin tức tốt gì?"

Lưu Á Cầm cũng chờ cô nói.

Lâm Dư Dư: "Hai người sắp được làm bà rồi, Một người là bà ngoại, một người là bà nội."

Hai người sửng sốt quay đầu nhìn nhau, sau đó mẹ Ôn kêu lên: "Mau tới, con... con thật sự..." Bà ấy vui tới mức đỏ mắt.

Lưu Á Cầm: "Đứa nhỏ này, sao giờ mới nói chuyện quan trọng vậy." Bà cũng vui mừng, con gái có con thì có nghĩa là bà sắp lên chức. Sao bà lại không vui mừng. Lưu Á Cầm còn nói với bé con nhà Chương Long: "Cháu gái ngoan, cháu sắp có em trai hoặc em gái rồi."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top