Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ

Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 80


Một cô gái nhỏ cầm cái búa nhỏ, sức mạnh đánh xuống có thể đến đâu?

Họ phải dùng cả hai tay, khó khăn lắm mới giữ chặt tên côn đồ không cho anh ta chạy thoát.

Thẩm Nhược Kiều đánh anh ta vài chục cái, còn cúi người đánh mạnh vài cái vào đầu gối của anh ta để tránh anh ta chạy thoát, rồi mới mỉm cười với tiếp viên và nhân viên bảo vệ nói: “Xin lỗi, sức lực tôi hơi lớn!”

Sau đó cô vẫy tay về phía Đồng Viên Viên: “Viên Viên, cô cũng đến đây đi, ai bảo anh ta dám dùng d.a.o đe dọa cô, cô có thù phải báo ngay! Dù sao qua cái thôn này, sẽ không có cái cửa hàng này nữa đâu!”

Từ khi Thẩm Nhược Kiều cầm búa gỗ đánh anh ta đến mức nước mắt lưng tròng, nỗi sợ hãi của Đồng Viên Viên đối với tên côn đồ đã giảm đi rất nhiều.

Nỗi sợ hãi trên mặt cô ta hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự kiên định và tức giận: “Kiều Kiều, cô nói rất đúng! Thù này tôi nhất định phải tự tay trả mới hả dạ!”

Nói xong, cô ta nhận lấy cái búa gỗ từ tay Thẩm Nhược Kiều, học theo cách vừa rồi của Thẩm Nhược Kiều, đánh tên côn đồ từ trước ra sau, từ trái sang phải, sử dụng hết sức lực.

Ngay cả cổ và mặt của tên côn đồ, Đồng Viên Viên cũng nhảy lên, đánh tới tấp hơn mười cái.

Tên côn đồ bị đánh vào mũi và mắt, nước mắt giàn giụa, thậm chí quỳ xuống trước mặt Đồng Viên Viên.

Miệng bị nhét vải và bị trói, anh ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng nói lắp bắp: “Cô gái, tôi sai rồi, đừng đánh nữa…”

Đồng Viên Viên: …

Dĩ nhiên nhân cơ hội mình có chiều cao để áp chế gã này, Đồng Viên Viên lại đánh mạnh vào trán anh ga vài cái nữa.

Không biết vì sao, cái búa gỗ nhỏ của Thẩm Nhược Kiều đánh người rất dễ dàng.

Sau đó……

Tên côn đồ ngất xỉu ngay lập tức.

Khiến cho tiếp viên lập tức kiểm tra hơi thở của anh ta, xác nhận là vẫn bình thường mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp viên đá một cái vào tên côn đồ: “Không lẽ là giả vờ ngất xỉu? Dám khống chế cô gái nhỏ, lại không chịu nổi một cái búa gỗ nhỏ, thật là hèn nhát.”

Sau đó, tên côn đồ bị tiếp viên và nhân viên bảo vệ kéo đi như lôi xác heo.

Đồng Viên Viên dùng nước trong bình quân dụng của mình, cẩn thận rửa sạch cái búa gỗ, rồi mới trả lại cho Thẩm Nhược Kiều.

“Kiều Kiều, Kiều Kiều, bây giờ tôi không thấy sợ chút nào, chỉ thấy trong người thật thoải mái! Hóa ra đánh người là một việc thú vị như vậy!”

Hà Gia Thụ vẫn luôn trốn trên giường tầng trên và xem toàn bộ sự việc, hoàn toàn không dám phát ra một tiếng nào, sợ rằng hai người phụ nữ này thấy mình không vừa mắt, cũng sẽ cho mình một đòn!

Xong rồi, Đồng Viên Viên đã hoàn toàn bị Thẩm Nhược Kiều, cô gái bạo lực này, dẫn dắt đi sai đường, trở thành một người phụ nữ ưa thích bạo lực!

Anh ta tuyệt đối không thể cưới một người phụ nữ như vậy!

Từ đó, Hà Gia Thụ hoàn toàn từ bỏ ý định với Đồng Viên Viên.

Một giờ sau, Hạ Dữ và Cố Huy mới trở lại toa xe.

Như Thẩm Nhược Kiều dự đoán, cả hai đều không bị thương.

Chỉ là, ánh mắt của hai người nhìn về phía Thẩm Nhược Kiều rất phức tạp, như thể muốn hỏi điều gì đó, nhưng lại ngại vì trong toa có nhiều người, không dễ mở miệng.

Thẩm Nhược Kiều đương nhiên biết, bùa bình an trên người Cố Huy, chắc chắn đã phát huy tác dụng một lần.

Như vậy cũng tốt, Cố Huy đã tự mình trải nghiệm bùa bình an có tác dụng, sẽ trân trọng hơn, sau này mới luôn mang theo bên người.

Thẩm Nhược Kiều nói: “Các người đều mệt rồi, hãy nghỉ ngơi cho tốt, có gì chuyện, để ngày khác nói tiếp.”

Hạ Dữ gật đầu, trên tàu, thực sự không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.

Ban đầu nghĩ rằng, bùa bình an chỉ là một tấm lòng tốt của cô gái nhỏ, còn hòa lẫn với một chút tâm tư của cô.

Giờ biết bùa bình an thật sự có tác dụng, tấm lòng tốt và tâm tư đó bỗng chốc được phóng đại gấp nhiều lần.

Hạ Dữ: Cô ấy thật sự yêu mình!

Nhưng hình như tình cảm của anh đối với cô chỉ có một chút xíu…

Không được, như vậy thật sự không nên!
 
Chương 81


Sáng hôm sau, Thẩm Nhược Kiều mới biết rằng tối qua Hạ Dữ đã đối đầu với bảy tám tên buôn người. Do toa xe quá chật hẹp, hạn chế việc ra đòn, lại có nhiều hành khách xung quanh, vai phải của Hạ Dữ suýt nữa bị trúng một nhát dao.

Cũng nhờ miếng ngọc bài bình an mà Thẩm Nhược Kiều tặng phát ra chút hơi ấm, Hạ Dữ mới tránh được nhát d.a.o đó.

Còn ba miếng bùa bình an mà Cố Huy đang giữ, sau khi đỡ cho anh ta một nhát dao, một trong số đó rõ ràng đã phai màu, trong góc còn bị cháy xém.

Biết được bùa này thực sự có tác dụng và là thứ quý giá khó có thể mua được, Cố Huy và Hạ Dữ đều nghĩ đến việc phải báo đáp Thẩm Nhược Kiều. Nhưng hiện tại vẫn đang trên tàu, nhiều chuyện không tiện nói ra, họ đành tạm ghi nhớ trong lòng.

Sau khi Đồng Viên Viên biết bùa bình an thực sự có hiệu nghiệm, cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Trước đó cô ta chỉ mời Thẩm Nhược Kiều một bữa cơm, như vậy là chưa đủ để đáp lại giá trị của món quà này, cô ta bắt đầu suy nghĩ xem nên tặng gì để đáp lễ.

Nhưng trong tay cô ta cũng không có thứ gì đủ giá trị để làm quà đáp lại, nên đành để sau này tính.

Sáng ngày thứ tư lúc 9 giờ, tàu an toàn đến huyện Thanh Bình, tỉnh Hắc.

Thẩm Nhược Kiều chưa bao giờ đi tàu lâu như vậy, cảm giác toàn thân sắp rã rời.

Tiếp theo, họ còn phải đón xe buýt trung chuyển từ huyện về công xã Kim Hoa, rồi chờ được phân công tại đó, sau đó mỗi người sẽ được đội trưởng đội sản xuất của mình đón về.

Với nhiều thanh niên trí thức đi lao động ở nông thôn, khi tàu đến nơi, đoạn hành trình vất vả nhất chỉ mới bắt đầu, vì họ phải mang theo rất nhiều hành lý chen chúc để đón xe.

Thẩm Nhược Kiều đã sớm cất những đồ nặng như sách vở vào không gian lưu trữ của hệ thống, còn nhét thêm chút bông vào để trông có vẻ đồ đạc đầy ắp. Tuy nhiên, khi mang lên thì không nặng lắm.

Khi gần đến nơi, Hạ Dữ đã xách hai túi hành lý lớn của Thẩm Nhược Kiều. Còn đồ đạc của anh chỉ có một túi vừa phải, đeo trên lưng.

Thẩm Nhược Kiều chỉ cần đeo một chiếc túi vải màu xanh quân đội và cầm một cái túi nhỏ đựng đồ ăn.

Đồ ăn trong túi là những món Hạ Dữ mua ở nhà ga hôm qua, có bảy tám loại khác nhau, và đó là kết quả sau khi Thẩm Nhược Kiều đã cố gắng thuyết phục anh không mua thêm nữa.

Hạ Dữ nghĩ đến việc Thẩm Nhược Kiều có nhiều hành lý nặng, nên mới không mua thêm đồ ăn.

Về phần Đồng Viên Viên và Cố Huy, ngược lại, Đồng Viên Viên đã mua cho Cố Huy hơn mười món ăn, còn chia một nửa số đồ ăn cô ta mang từ nhà cho anh ta.

Cô ta muốn cảm ơn Cố Huy vì đã cứu mạng mình, nên chút đồ ăn này chỉ là biểu hiện nhỏ.

Cố Huy không muốn nhận, nhưng Đồng Viên Viên lại nhìn anh ta với ánh mắt đầy tủi thân.

Loại ánh mắt mà không nhận thì không được.

Cố Huy đành phải nhận.

Khi xuống tàu, Cố Huy cũng giúp Đồng Viên Viên xách hai túi hành lý nặng.

Ngoài chiếc túi đeo chéo, Đồng Viên Viên còn giúp Cố Huy mang túi đựng đầy đồ ăn.

Thẩm Nhược Kiều định giúp Đồng Viên Viên xách thêm một túi nữa, nhưng cô ta không chịu buông tay.

Đồng Viên Viên nghiêm túc nói: “Kiều Kiều, tôi biết cô khỏe hơn tôi, nhưng không thể vì cô khoẻ hơn mà tôi để cô làm nhiều việc nặng hơn. Cô nhỏ hơn tôi một tuổi, cũng vẫn là cô bé cần được chăm sóc mà. Đồng chí Cố đã giúp tôi giảm bớt rất nhiều gánh nặng rồi, những thứ này tôi có thể tự mang được.”

Thẩm Nhược Kiều nghe xong ngẩn người.

Kiếp trước cô đã quen với việc tự lập, trong nhóm bạn, cô luôn là người chăm sóc người khác nhiều hơn.
 
Chương 82


Không có cách nào khác, một đứa trẻ không có cha mẹ thương yêu, ông bà lại già yếu, cần sự chăm sóc của cô, nên cô buộc phải sớm hiểu chuyện và trưởng thành.

Đây là lần đầu tiên có người nói với cô rằng, Kiều Kiều, cô cũng cần được người khác chăm sóc.

Trước đây, Thẩm Nhược Kiều kết thân với Đồng Viên Viên phần nào là vì đồng cảm với cô ta, khi nhớ về đoạn hôn nhân không mấy tốt đẹp với Hà Gia Thụ trong cốt truyện gốc.

Nhưng sự đồng cảm này có giới hạn và không kéo dài mãi. Tuy nhiên, lúc này Thẩm Nhược Kiều nhận ra rằng, bỏ qua yếu tố đồng cảm, Đồng Viên Viên thực sự là một người bạn xứng đáng để duy trì mối quan hệ lâu dài.

Nửa giờ sau, họ theo hướng dẫn của nhân viên nhà ga đến bến xe khách cách ga tàu không xa.

Ở đây, có xe buýt đến các công xã khác nhau.

Chiếc xe buýt đi đến công xã Kim Hoa và một số công xã cùng hướng chỉ còn sáu bảy chỗ ngồi.

Bốn người Thẩm Nhược Kiều đi nhanh, là những người đầu tiên rời ga tàu và đến bến xe khách, may mắn giành được bốn chỗ ngồi.

Chẳng mấy chốc, có thêm hành khách mới lên xe, bao gồm những thanh niên trí thức đi lao động ở nông thôn và một số người dân trở về quê.

Trong số đó có Hà Gia Thụ, anh ta giành được chỗ ngồi cuối cùng ở hàng ghế phía trước.

Ngoài ra, còn có một vài gương mặt quen thuộc.

Đó là bà Lưu và cô cháu gái năm tuổi của bà ta.

— Chính là bà lão dữ dằn từng gọi tên buôn người là “tên ngốc”.

Còn có một phụ nữ trẻ trông có vẻ ốm yếu, bế một đứa bé vài tháng tuổi trên tay, đó là con dâu của bà Lưu và cháu gái nhỏ của bà ta.

Bà Lưu nhìn Hà Gia Thụ, liền mở miệng nói: “Này chàng trai trẻ, nhường chỗ cho tôi đi! Cậu còn trẻ khỏe, ngồi làm gì, đứng một chút coi như rèn luyện thân thể đi.”

Bà Lưu nói chuyện chẳng dễ nghe gì, nhưng phần lớn hành lý của bốn người già trẻ trong gia đình bà ta đều do bà ta mang, lên xe rồi mà vẫn còn thở hổn hển.

Hà Gia Thụ nhìn ra cửa sổ, làm như không nghe thấy.

Đồng Viên Viên ngồi ở hàng ghế phía sau, bên cạnh Thẩm Nhược Kiều, cô ta muốn đứng dậy nhường ghế. Hai ngày trước nếu không phải vô tình nhờ bà Lưu xen vào, cô ta cũng chẳng dễ gì thoát khỏi lưỡi d.a.o của bọn buôn người.

Nhưng Hạ Dữ và Cố Huy ngồi phía trước đã đứng dậy trước, nhường ghế cho bà Lưu và con dâu bà ta.

Bà Lưu cũng nhận ra Hạ Dữ và Cố Huy, sau khi ngồi xuống và đặt hành lý xuống, bà ta bắt chuyện: “Hai chàng trai trẻ, các cậu thật tốt bụng, đã kết hôn chưa?”

Hạ Dữ và Cố Huy: …

Lần này, đến lượt họ giả vờ như không nghe thấy.

Bà Lưu cũng không cảm thấy ngại, ôm cháu gái rồi quay đầu nói chuyện với Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên.

“Cô bé Đồng, hộp đào vàng mà cô tặng ngọt quá, tôi định để dành mang về cho cháu trai cả ăn.”

Hai hộp đào vàng là món quà mà Đồng Viên Viên tặng bà Lưu để cảm ơn bà ta vì vô tình thu hút sự chú ý của bọn buôn người.

Cô bé Nữu Nữu trong lòng bà Lưu nói lớn: “Bà ơi, Nữu Nữu cũng muốn ăn hộp đào.”

Bà Lưu đập nhẹ vào m.ô.n.g Nữu Nữu: “Con bé này, cái gì mà ăn hộp đào? Đó là đồ quý giá, cháu ăn không nổi đâu, cái đồ xui xẻo!”

Nữu Nữu lập tức òa khóc: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con muốn ăn hộp đào, trước đây cha vẫn mua hộp đào cho con ăn mà.”

Bà Lưu lại véo vào tay Nữu Nữu: “Còn dám nhắc đến cha của cháu hả? Cha cháu như thế, sống hay c.h.ế.t cũng chẳng khác gì! Nếu không phải nhà họ Nhiếp không chê cháu và mẹ cháu là đồ ăn hại, thì một bà già như tôi làm sao mà khổ sở đi đón các người về? Các người không có chỗ ở, còn đòi ăn hộp đào!”
 
Chương 83


Nữu Nữu còn quá nhỏ, cô bé không hiểu những lời này, nhưng cô bé biết bà ta không thích cô bé và người cha yêu thương cô bé nhất đã lâu không về nhà.

Nữu Nữu càng khóc to hơn: “Cha ơi, con muốn cha…”

Người phụ nữ trẻ ngồi cách đó không xa, cô ta có khuôn mặt dịu dàng, sắc mặt lại càng tái nhợt, cúi đầu xuống, không quan tâm đến tiếng khóc của Nữu Nữu, chỉ ôm chặt đứa bé trong tay.

Cuối cùng, Đồng Viên Viên đã cho Nữu Nữu một viên kẹo sữa Bạch Thỏ, còn đưa cho bà Lưu vài viên nữa, lúc đó hai bà cháu mới ngừng la hét.

Thẩm Nhược Kiều nghe thấy từ miệng bà Lưu nhắc đến những từ khóa như “thôn Vân Khê”, “nhà họ Nhiếp”, nhớ lại không ít tình tiết trong cốt truyện gốc.

Mẹ nuôi độc ác, hà khắc của nam chính Nhiếp Vân Xuyên trong cốt truyện gốc, người đã bóc lột anh ta đến tận cùng và thậm chí sớm đẩy anh ta ra ở riêng để có thêm không gian, chính là họ Lưu, tên là Lưu Xuân Hoa.

Tuy nhiên, chỉ là trùng họ và độ tuổi thôi, chắc không thể trùng hợp đến vậy…

Vừa nghĩ vậy, Thẩm Nhược Kiều nghe thấy một nà lão tròn trịa ngồi ở hàng ghế cách cô một lối đi bất ngờ chào hỏi bà Lưu: “Xuân Hoa, đây là con dâu thứ ba và hai cháu gái mà bà vừa lặn lội đường xa đến thành phố A đón về à?”

Lúc này bà Lưu mới nhận ra ở ghế phía sau còn có một người quen cũ, là Vương Thục Anh, người mà bà ta không hòa hợp cho lắm. Bà ta có chút xấu hổ nói: “Đúng vậy, bà cũng ở đây à.”

Trong lòng Lưu Xuân Hoa có chút hối hận, biết sớm thế này, bà ta đã không vì muốn đòi thêm vài viên kẹo từ cô bé phía sau mà cố ý mắng cháu gái mình.

Thẩm Nhược Kiều: …!!!

Trời ơi, bà Lưu này thực sự chính là Lưu Xuân Hoa!

Là mẹ nuôi của nam chính Nhiếp Vân Xuyên (Cố Vân Xuyên) trong cốt truyện gốc, cũng chính là mẹ ruột của Cố Huy!

Không chỉ trùng tên, mà sự kiện cũng trùng khớp.

Ngay đầu câu chuyện, người con trai thứ ba của Lưu Xuân Hoa, làm phó doanh trưởng trong quân đội, bị trọng thương và rơi vào trạng thái hôn mê không tỉnh. Quân đội đã gọi điện thông báo cho nhà họ Nhiếp ở thôn Vân Khê.

Thương tích của anh ba Nhiếp quá nặng, cho dù có tỉnh lại, sau này cũng chỉ là một người tàn phế.

Nếu không tỉnh lại, thì còn tệ hơn cả tàn phế, trở thành một người thực vật.

Chồng của Lưu Xuân Hoa, Nhiếp Sơn, là kế toán trong thôn, không thể đi xa trong thời gian dài, nếu không sẽ bị người khác cướp mất công việc.

Con trai cả anh cả Nhiếp thì nhát gan, trước đây từng bị côn đồ trong thành phố đánh cho bầm dập, bây giờ ngay cả vào thành phố cũng không dám, chứ đừng nói là đi xa.

Con trai thứ hai anh hai Nhiếp đang sống ở thành phố, đã trở thành con rể của người ta, hai đứa con của anh ta cũng không mang họ Nhiếp.

Khi còn trẻ Lưu Xuân Hoa đã từng đến thành phố lớn, là người từng trải, nên một mình đi đến thành phố A.

Bà ta ở lại thành phố A suốt một tháng, nhưng anh ba Nhiếp vẫn không tỉnh. Bác sĩ nói khả năng tỉnh lại là rất thấp, nên bà ta buộc phải đón con dâu thứ ba và hai đứa cháu gái về nhà.

Còn về anh ba Nhiếp, hai người bạn chiến hữu của anh ta sẽ đưa anh ta đến một thành phố khác để tìm một bác sĩ nổi tiếng, nếu không thể tỉnh lại, họ sẽ đưa anh ta về quê nhà.



Mọi chi tiết đều trùng khớp.

Bà Lưu gầy gò ngồi trước mặt Thẩm Nhược Kiều chính là bảo mẫu độc ác trong cốt truyện gốc, Lưu Xuân Hoa, người đã tráo con mình với con của chủ nhà!

Thẩm Nhược Kiều cảm thấy tâm trạng thật phức tạp, không ngờ trên chuyến xe từ huyện đến công xã lại chứng kiến một bí mật lớn.
 
Chương 84


Cô còn nhớ lại một câu chuyện còn bi đát hơn về bà Lưu.

Khi còn trẻ Lưu Xuân Hoa cùng chồng lên kinh thành nhờ cậy họ hàng xa. Chồng bà ta, Nhiếp Sơn, làm bồi bàn trong một quán rượu, còn bà ta làm bảo mẫu cho một gia đình giàu có.

Bà ta sinh ba người con trai và để họ ở lại quê cho bà nội chăm sóc.

Vì có ba đứa con trai, tiếng nói của Lưu Xuân Hoa ở nhà họ Nhiếp rất có trọng lượng, bà ta luôn tự hào và cảm thấy mình hơn người.

Họ lên thành phố chủ yếu để kiếm tiền, bà ta vốn không định sinh thêm con, nhưng tình cờ lại mang thai.

Lúc đó, Lưu Xuân Hoa mới 29 tuổi, nhan sắc vẫn còn mặn mà. Nghe nói bà ta rất giỏi sinh con trai, ông chủ nhà họ Cố, Cố Bình Hải, và vợ là Chương Tú đã kết hôn nhiều năm nhưng vẫn chưa có con, nên Cố Bình Hải nảy sinh ý đồ khác.

Cố Bình Hải xuất thân nghèo khó, nhờ có vợ mà sự nghiệp thăng tiến, gia tộc Chương Tú lại quyền thế hơn nhà họ Cố rất nhiều, nên ly hôn để cưới người khác là không thể.

Vì vậy, ông ta tìm đến bảo mẫu Lưu Xuân Hoa, đề nghị trả một khoản tiền lớn để bà ta sinh cho ông ta một đứa con, nếu là con trai, số tiền sẽ tăng lên gấp đôi.

Dù không mang thai được, Cố Bình Hải cũng hứa sẽ trả cho bà ta một khoản, số tiền này tuy không lớn bằng khi sinh được con trai, nhưng cũng không phải là số nhỏ.

Nếu sinh được con trai, số tiền mà bà ta nhận được có thể là số tiền mà cả đời làm bảo mẫu cũng không kiếm nổi, khiến bà ta động lòng.

Chưa kể, Cố Bình Hải không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, Lưu Xuân Hoa cảm thấy mình hoàn toàn có lời.

Còn về phần chồng bà ta, Nhiếp Sơn, ông ta ở trong ký túc xá chung của quán rượu, còn bà ta ở trong phòng bảo mẫu của nhà họ Cố, nơi không cho phép người ngoài vào, nên Lưu Xuân Hoa chỉ thỉnh thoảng được nghỉ phép mới có thể gặp Nhiếp Sơn.

Khi cơ hội đến, nếu ký túc xá của Nhiếp Sơn vắng người, họ mới có thể ở bên nhau như vợ chồng, nhưng chỉ mỗi vài tháng một lần.

Lưu Xuân Hoa dự định nếu xác nhận mình đã mang thai, sẽ tìm Nhiếp Sơn để ngủ cùng một đêm, sau đó khi sinh con ra, bà ta sẽ nói là đứa nhỏ đã c.h.ế.t vì sinh non.

Chuyện Cố Bình Hải ngoại tình với Lưu Xuân Hoa đương nhiên được giấu được Chương Tú.

Cố Bình Hải định chờ Lưu Xuân Hoa sinh con, sau đó ông ta sẽ đưa đứa bé về nhà và nói đó là một đứa trẻ bị bỏ rơi, Chương Tú vì không thể mang thai nên sẽ đồng ý nhận nuôi.

Nhưng mọi thứ trở nên phức tạp.

Vài tháng sau, Lưu Xuân Hoa xác nhận mình đã mang thai, nhưng chưa kịp báo với Cố Bình Hải, thì phát hiện Chương Tú bị ốm nghén, kiểm tra ra là đã mang thai.

Cố Bình Hải và vợ đã chính thức có con, nên không còn cần đến “đứa con hoang” của bà Lưu Xuân Hoa nữa.

Thậm chí ông ta không cho bà ta cơ hội nói rằng “tôi cũng mang thai, đứa bé là của ông”, mà trực tiếp đưa cho bà ta một khoản tiền và yêu cầu bà ta nghỉ việc ngay lập tức, tốt nhất là rời khỏi kinh thành và không bao giờ quay lại.

Ông ta còn đe dọa rằng nếu bà ta không biết điều, ông ta sẽ khiến cả gia đình bà ta không có đường sống.

Lúc này Lưu Xuân Hoa mới nhận ra rằng, những người giàu có quyền lực như Cố Bình Hải không phải là người mà một phụ nữ bình thường như bà ta có thể đối phó.

Nếu bà ta gây chuyện, không chỉ cuộc sống của bà ta bị hủy hoại mà còn liên lụy đến cả gia đình.
 
Chương 85


Lưu Xuân Hoa rời khỏi nhà họ Cố, nhưng không cam lòng rời kinh thành như vậy. Dựa vào số tiền đó, bà ta thuê một căn phòng nhỏ, vẫn quyết định sinh đứa bé ra. Bà ta nghĩ rằng, lỡ như Chương Tú sinh con gái, còn bà ta sinh con trai, thì chắc chắn Cố Bình Hải sẽ không thể cưỡng lại sự cám dỗ của việc có con trai.

Người đàn ông nào mà chẳng muốn có con trai, đặc biệt là những người giàu có, họ cần con trai để thừa kế gia sản.

Khi sinh nở, Lưu Xuân Hoa gặp khó khăn, trùng hợp lại nhập viện cùng ngày với Chương Tú, hai người còn ở phòng đối diện nhau.

Lưu Xuân Hoa sinh được một cậu con trai.

Nhưng chỉ sau một giờ, Chương Tú cũng sinh, và cũng là con trai.



Sau này, mọi chuyện đã trở nên rõ ràng.

Cố Huy và Nhiếp Vân Xuyên đã bị Lưu Xuân Hoa đầy thù hận ác ý tráo đổi, và bà ta đã đối xử tàn nhẫn với Nhiếp Vân Xuyên suốt hai mươi năm.

Trong cốt truyện gốc, sau này Cố Huy được gọi là Nhiếp Hối, người bị thương nặng, mất khả năng sinh con và trở thành một kẻ tàn phế, bị coi là con của nhà họ Nhiếp và bị gửi trả về thôn Vân Khê.

Vì Lưu Xuân Hoa sợ Nhiếp Sơn ly hôn, khiến bà ta không nơi nương tựa khi về già, đã không dám nói rằng Cố Huy thực sự là con ruột của nhà họ Cố.

Chắc chắn trong lòng Cố Bình Hải cũng biết, vì Cố Huy có vài nét giống ông ta. Tuy nhiên, Cố Huy đã không còn giá trị lợi dụng, và Nhiếp Vân Xuyên mới là lựa chọn ưu việt hơn.

Nhưng giờ đây, Thẩm Nhược Kiều đã tặng cho Cố Huy ba lá bùa bình an, chắc chắn anh ta sẽ không còn trở thành người tàn phế nữa.

Vậy thì, liệu nam chính trong cốt truyện gốc Nhiếp Vân Xuyên có còn được nhà họ Cố tìm lại không?

Dù có được tìm lại, với sự xuất sắc toàn diện của Cố Huy, liệu Cố Bình Hải có còn lựa chọn dồn hết tâm huyết vào việc nuôi dạy Nhiếp Vân Xuyên, người lớn lên ở nông thôn và thậm chí chưa học hết trung học?

Hiện tại, nhà họ Chương đã suy tàn từ nhiều năm nay, vài thành viên trong gia đình đã bị cách chức, nên Cố Bình Hải không cần phải quá lo lắng về ý kiến của vợ ông ta, Chương Tú.

Ban đầu Thẩm Nhược Kiều chỉ vì lòng tốt, không muốn người đã từng giúp đỡ mình và thực sự là một người tốt như Cố Huy trở thành kẻ tàn phế, nên đã tặng anh ta lá bùa bình an.

Nhưng hành động này có thể dẫn đến sự thay đổi số phận của nam chính trong cốt truyện gốc.

Thẩm Nhược Kiều hỏi hệ thống: “Tiểu T, tôi làm thế này, cứu được một mạng người, nhưng có thể làm giảm đi sự giàu sang của người khác, tôi có sai không?”

Hệ thống Tiểu T chỉ là một hệ thống thu thập điểm cảm xúc, nhưng nó đến từ một chiều không gian cao hơn, nên cũng không phải hoàn toàn không hiểu biết về thế giới này.

Nó an ủi Thẩm Nhược Kiều: “Ký chủ, thế giới này không phải là thế giới trong sách, mà là thế giới thực. Không có tuyệt đối đúng và sai. Cũng không có số phận không thay đổi.”

“Cố Huy đã chiếm đoạt sự giàu sang vốn thuộc về Nhiếp Vân Xuyên, nhưng sự thật là, địa vị của nhà họ Cố hiện nay có liên quan đến những nhiệm vụ nguy hiểm mà Cố Huy cùng Hạ Dữ đã thực hiện trong quân đội, và những thành tựu lớn anh ta lập được.”

“Nếu không có những công lao của Cố Huy, có lẽ những người trong nhà họ Chương đã qua đời sớm hơn vài năm trong cuộc lưu đày.”

“Nếu Nhiếp Vân Xuyên bị Cố Bình Hải đưa vào quân đội từ khi 15 tuổi và phải thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm nhất trong nhiều năm, chưa chắc anh ta đã làm tốt hơn Cố Huy. Anh ta cũng có thể bị thương nặng, trở thành kẻ tàn phế, hoặc thậm chí hy sinh.”

Ban đầu, Thẩm Nhược Kiều cảm thấy có chút áy náy với Nhiếp Vân Xuyên, nghĩ rằng sự xuất hiện của mình đã tạo ra hiệu ứng cánh bướm khiến cuộc đời vốn dĩ thuận lợi của anh ta trở nên khó khăn hơn.

Nhưng nhờ hệ thống an ủi, Thẩm Nhược Kiều đột nhiên thông suốt.

Đúng vậy, đây là thực tại, không có số phận nào là không thay đổi.

Cô làm mọi thứ chỉ cần không thẹn với lương tâm là đủ.

Còn về cuộc sống tương lai của Cố Huy và Nhiếp Vân Xuyên, sau khi cải cách mở cửa, cơ hội làm ăn có ở khắp nơi, chỉ cần bản thân cố gắng và dám phấn đấu, họ sẽ không sống quá tệ.
 
Chương 86


Đôi mày khẽ nhíu của Thẩm Nhược Kiều giãn ra, trên khuôn mặt cô hiện lên một nụ cười đầy hy vọng về tương lai.

Ngay sau đó, Thẩm Nhược Kiều thoát khỏi dòng suy nghĩ rối bời và trở lại thực tại. Cô vội lấy từ túi xách ra một chiếc khăn tay có hương bạc hà và che kín mũi.

Giữa cái nóng gay gắt của mùa hè, trên chiếc xe buýt chật hẹp, không khí tràn ngập mùi mồ hôi và xăng dầu, không biết ai đã mang gia cầm lên xe mà còn có cả mùi phân gà.

Hạ Dữ đứng cạnh Thẩm Nhược Kiều, nhờ lợi thế chiều cao, anh luôn lén lút quan sát cô.

Khuôn mặt anh vẫn điềm tĩnh và nghiêm túc, nhưng trong lòng lại rất phức tạp.

[Đồng chí Thẩm thật xinh đẹp.]

[Tại sao đồng chí Thẩm lại nhìn bà Lưu với vẻ mặt kinh ngạc như vậy? Trong đầu cô ấy đang nghĩ gì thế nhỉ? Muốn biết quá.]

[Cô ấy che miệng lại trông thật dễ thương.]

[Sao đồng chí Thẩm lại nhíu mày? Có phải nghĩ đến chuyện gì buồn không?]

[Đồng chí Thẩm cười rồi, nụ cười thật đẹp.]

[Chiếc khăn tay của cô ấy, cũng thật đẹp.]

Thẩm Nhược Kiều cảm thấy có ai đó đang nhìn mình khá lâu, liền ngẩng đầu lên nhìn Hạ Dữ. Vừa vặn, ánh mắt cô chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm của anh.

Thẩm Nhược Kiều nghĩ rằng Hạ Dữ cũng không chịu nổi mùi hôi trên xe, liền lục lọi trong túi xách, thực ra là lấy từ không gian lưu trữ ra. Chẳng mấy chốc, cô đưa cho Hạ Dữ một chiếc khăn tay cùng loại, có hương bạc hà mát lạnh.

Không còn cách nào khác, bởi vì thời nay trong nước chưa sản xuất dầu gió, nếu không, dầu gió mới là thần dược chống say xe. Tạm thời chỉ có thể dùng khăn tay có mùi bạc hà, được giặt bằng nước bạc hà.

Hạ Dữ nhìn chiếc khăn tay, biểu cảm trở nên nghiêm túc hẳn. Cô tặng anh một chiếc khăn giống hệt.

Hôm qua, trong một lần tàu dừng ở ga, anh đã gọi Thẩm Nhược Kiều xuống tàu cùng anh. Khi xung quanh không có ai, anh đề nghị trả lại ngọc bài bình an cho cô. Không phải vì anh chê bai, mà là vật này quá quý giá, anh chỉ cần một lá bùa bình an bình thường là đủ, còn ngọc bài bình an nên để cô giữ lại cho bản thân. Cô là một cô gái yếu đuối, nhỏ nhắn, cần có bùa bên mình hơn anh.

Ai ngờ, Thẩm Nhược Kiều lén kéo một sợi dây đỏ từ cổ mình ra và cho anh xem ngọc bài bình an cô đang đeo, nó giống hệt với chiếc trong túi vải nhỏ của anh.

Khoảnh khắc đó, tai Hạ Dữ còn đỏ hơn cả chiếc ngọc bài bình an mà anh đang nắm trong tay.

Hóa ra, chiếc ngọc bài bình an này có một đôi.

Cô ấy thật sự rất yêu mình.

Hạ Dữ nghĩ.

Anh cũng không biết phải thể hiện như thế nào để đáp lại tình cảm này, nhưng anh sẵn sàng thử và cố gắng yêu cô nhiều hơn. Vì thế, hễ thấy món ăn nào để lâu được, mùi vị ngon, anh đều mua cho cô.

Nhưng dường như cô gái nhỏ này chỉ coi đó là lời cảm ơn, chứ không phải là tình ý của anh.

Có vẻ anh còn cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.

Hạ Dữ vẫn chưa nghĩ ra cách thể hiện tình cảm của mình, thì Thẩm Nhược Kiều lại âm thầm biểu lộ tình ý, lần này là tặng anh chiếc khăn tay giống hệt!

Cô gái nhỏ với đôi bàn tay trắng nõn cầm chiếc khăn tay, đưa thẳng đến trước mặt anh, thật sự khó mà từ chối.

Anh nghiêm túc nhận lấy chiếc khăn tay, nhưng lại không nỡ dùng, sợ làm bẩn nó bởi mồ hôi của mình. Anh cẩn thận gấp lại và cất vào túi áo bên người.

Thẩm Nhược Kiều: …??!!

Tặng khăn tay là để dùng ngay mà, sao lại cất đi chứ!

Thôi kệ, suy nghĩ của “trai thẳng” thật khó hiểu.

Hạ Dữ sờ vào vị trí cất chiếc khăn tay, cảm thấy đây quả thực là một rắc rối ngọt ngào.

Anh nên đáp lại tình cảm nồng nàn này của đồng chí Thẩm như thế nào đây?

Hạ Dữ suy nghĩ nghiêm túc trong mười giây.

Chỉ có một cách để đáp lại tình cảm sâu nặng của đồng chí Thẩm, đó là sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, về sẽ viết đơn xin kết hôn ngay!

Đến công xã Kim Hoa, tìm chỗ gọi điện về nhà, bảo mẹ chuẩn bị sính lễ. Phải có tam chuyển một vang, còn tiền sính lễ thì phải đưa bao nhiêu đây? Anh không rõ lắm, nhưng cứ đưa nhiều là không sai.

Những món đồ cổ ở nhà, chắc chắn Thẩm Nhược Kiều sẽ thích, sau này sẽ để hết cho cô.

Tên của con…

Khoan đã, cái này tính sau.

Ừ, để tối tính tiếp.
 
Chương 87


Việc viết báo cáo kết hôn chỉ là suy nghĩ trong đầu của Hạ Dữ.

Năm nay Thẩm Nhược Kiều mới mười bảy tuổi, còn một thời gian nữa mới đến tuổi kết hôn theo quy định pháp luật là mười tám tuổi.

Mặc dù hiện tại nhiều đôi nam nữ chỉ gặp nhau một hai lần rồi có thể quyết định chuyện hôn nhân, nhưng Hạ Dữ không muốn vội vã như vậy.

Thẩm Nhược Kiều nghĩ rằng anh là một quân nhân đã xuất ngũ, nhưng thực ra không phải. Nhiệm vụ lần này anh và Cố Huy phải thực hiện là điều tra một vụ buôn lậu cổ vật, có khá nhiều nguy hiểm.

Nhiệm vụ này cần được giữ bí mật, nên bây giờ anh không thể tiết lộ nghề nghiệp thật của mình với Thẩm Nhược Kiều.

Anh dự định sau khi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ thẳng thắn với cô về những gì có thể chia sẻ. Khi đó, nếu cô hiểu được sự nguy hiểm trong công việc của anh mà vẫn muốn ở bên anh, họ mới có thể nói thêm về những chuyện khác.

Vì vậy, Hạ Dữ chỉ có thể giữ nhiều suy nghĩ trong lòng và không dám làm gì để đáp lại tình cảm của Thẩm Nhược Kiều.



Sau hơn một giờ lắc lư trên chiếc xe buýt cũ kỹ, họ đến công xã Kim Hoa. Gần trạm dừng xe buýt có một điểm tập trung dành cho các thanh niên trí thức xuống nông thôn.

Các cán bộ công xã và người phụ trách của các đội sản xuất đã đợi sẵn để tiếp nhận họ.

Hạ Dữ và Cố Huy giúp hai người mang hành lý đến điểm tập trung. Từ đó, họ sẽ phải chính thức chia tay.

Hạ Dữ nói: “Tôi sẽ ở lại công xã Kim Hoa một thời gian, khi nào rảnh tôi sẽ đến thăm cô.”

Sau đó, Hạ Dữ đưa cho Thẩm Nhược Kiều một mảnh giấy nhỏ, trên đó ghi địa chỉ và tên Lộ Kiến Dương.

Anh dặn Thẩm Nhược Kiều, nếu có gặp phải rắc rối gì khó giải quyết, có thể tìm người này giúp đỡ. Đó là chiến hữu của Hạ Dữ, đã xuất ngũ vì bị thương vào hai năm trước và hiện đang làm việc ở đồn công an công xã Kim Hoa, là một đội trưởng nhỏ.

Hạ Dữ nói thêm: “Nếu có việc cần liên lạc với tôi, cô cũng có thể nhờ cậu ta chuyển lời.”

Thẩm Nhược Kiều cẩn thận cất mảnh giấy nhỏ, biết đâu sẽ có ngày cần đến. Còn việc nhờ người liên lạc với Hạ Dữ thì cô nghĩ mình sẽ không cần.

Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của Hạ Dữ, có vẻ như anh đã tin chắc rằng cô tặng ngọc bài bình an cho anh là vì thích anh…

Có lẽ Hạ Dữ không ghét cô, thậm chí có thể có một chút thiện cảm.

Thẩm Nhược Kiều biết anh đã hiểu lầm, nhưng lúc này cô không tiện giải thích, nếu không chắc chắn Hạ Dữ sẽ không nhận ngọc bài bình an nữa.

Hệ thống đã nói rằng ngọc bài bình an này là nó muốn tặng cho Hạ Dữ. Đợi đến khi Hạ Dữ an toàn vượt qua kiếp nạn, cô sẽ giải thích rõ cho anh.

Dù sao, họ cũng chưa ở bên nhau lâu, Hạ Dữ trông có vẻ là người lạnh lùng, cho dù có chút thiện cảm với cô, cũng không thể quá nhiều.

Bên kia, Đồng Viên Viên và Cố Huy cũng chào tạm biệt nhau.

Sau khi Hạ Dữ và Cố Huy rời đi, Thẩm Nhược Kiều hỏi: “Cô đã lấy được địa chỉ liên lạc của đồng chí Cố chưa?”

Đồng Viên Viên đáp: “Chưa, nhưng anh ấy nói khi nào rảnh anh ấy và đồng chí Hạ sẽ đến thôn thăm chúng ta. Tôi không cần phải lo không có cơ hội báo đáp ân tình của anh ấy.”

Nhìn xung quanh không có ai, Đồng Viên Viên ghé vào tai Thẩm Nhược Kiều nói nhỏ: “Đồng chí Cố thật tốt, giờ tôi không quan tâm anh ấy có vấn đề về thận nữa. Nếu sau này không thể có con, cùng lắm thì tôi nhận nuôi một đứa.”
 
Chương 88


Thẩm Nhược Kiều: …?!

Khoan đã, sao Đồng Viên Viên lại có ý với Cố Huy rồi?

Còn nghĩ xa đến chuyện sau này hai người ở bên nhau có sinh con được hay không, thật là nghĩ xa quá.

Nhưng điều này cũng không khó hiểu, trong cốt truyện gốc, dù sau này Cố Huy đổi tên thành Nhiếp Hối và trở nên như thế kia, Đồng Viên Viên vẫn kiên quyết chọn ở bên anh ta.

Giờ Cố Huy đã cứu mạng Đồng Viên Viên, với bản tính dễ yêu của cô ta, việc cô ta nhìn Cố Huy với một lớp kính lọc màu hồng cũng không có gì lạ.

Còn về việc sau này hai người họ có đến được với nhau không, Thẩm Nhược Kiều cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên.

Ngày hôm nay, hầu hết các thanh niên trí thức đến công xã Kim Hoa đã có mặt. Sau khi cán bộ công xã điểm danh một lần nữa, họ bắt đầu phân phối về các đội sản xuất.

Một số người có mối quan hệ nên đã được nhờ vả trước, sẽ được phân về các đội sản xuất tốt nhất như đội Vân Khê và đội Trường Phong. Đây đều là những đội sản xuất tiên tiến của công xã Kim Hoa.

Hầu hết các đội sản xuất cử xe bò đến đón thanh niên trí thức, chỉ có đội Vân Khê và đội Trường Phong cử xe kéo.

Đây là những chiếc xe kéo cũ bị loại bỏ từ nhà máy cơ khí nông nghiệp của huyện.

Ở thời kỳ này, điều kiện sống ở nông thôn rất khắc nghiệt, ngay cả một chiếc xe kéo cũ cũng là báu vật quý hiếm.

“Đội Vân Khê, Thẩm Nhược Kiều, Đồng Viên Viên, Hà Gia Thụ, Cao Phú Quý, Vương Bình.”

“Đội Trường Phong, Lý Mậu, Vương Thúy Bình…”

“Đội Thắng Lợi, …”

Sau khi cán bộ công xã đọc tên danh sách phân bổ cho các đội sản xuất, người phụ trách của các đội bắt đầu gọi to: “Người của đội Vân Khê đến đây!”

“Người của đội Trường Phong lên xe nào!”

“Người của đội Thắng Lợi đến xe bò bên này!”



Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên xách hành lý của mình, đi về phía một trong những chiếc xe kéo.

Trên thùng xe kéo, đã có vài người ngồi sẵn. Hầu hết đều là những gương mặt quen thuộc.

Có Lưu Xuân Hoa cùng với con dâu thứ ba của bà ta và hai đứa cháu gái nhỏ. Còn có bà Vương - Vương Thục Anh người đã chào hỏi Lưu Xuân Hoa ở trên xe. Thẩm Nhược Kiều nhớ không lầm thì bà ta là vợ của trưởng thôn.

Hôm nay, người đến đón thanh niên trí thức là đội trưởng của đội sản xuất, Lưu Nhị Bằng.

Lưu Xuân Hoa cười tươi với Đồng Viên Viên: “Cô bé Đồng, hóa ra nơi cô xuống nông thôn lại là đội Vân Khê của chúng tôi, thật là trùng hợp.”

Thanh niên trí thức này là người có điều kiện, sau này có thể nhờ cô ta cho vài viên kẹo.

Còn Vương Thục Anh thì nhìn Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên vài lần, rồi nhiệt tình tiến lên, chủ động giúp hai cô gái thanh niên trí thức cầm hành lý.

Còn ba thanh niên trí thức nam là Hà Gia Thụ, Cao Phú Quý và Vương Bình, chỉ có Hà Gia Thụ là được một cô gái trẻ thắt b.í.m tóc đơn, mặt có vài đốm tàn nhang, chủ động giúp đỡ cầm hành lý.

Hà Gia Thụ nhìn trông khá nho nhã, da trắng và gầy. Anh chàng này rất dễ được một số cô gái trẻ yêu thích, nhưng lại không được lòng người lớn trong thôn, bởi vì nhìn dáng vẻ này thì có vẻ không biết làm việc, chỉ đẹp trai thôi thì có ích gì.

Cô gái thắt b.í.m tóc nhìn Hà Gia Thụ, cười hơi thẹn thùng và tự giới thiệu: “Chào đồng chí thanh niên trí thức, tôi tên là Lưu Hồng Quyên.”
 
Chương 89


Thân hình Cao Phú Quý cao lớn, trông khá chất phác, anh ta nhanh nhẹn chuyển hành lý của mình lên thùng xe kéo chỉ trong vài ba lần, rồi còn giúp Vương Bình, người gầy đen thấp bé, chuyển hành lý.

“Chào đồng chí Hồng Quyên, tôi là Cao Phú Quý, he he.”

Lưu Hồng Quyên hếch cằm lên, liếc nhìn anh ta một cái rồi không nói gì, sau đó tiếp tục nhìn Hà Gia Thụ với vẻ mặt e thẹn.

Lúc này Hà Gia Thụ mới tự giới thiệu: “Tôi tên là Hà Gia Thụ.”

Lưu Nhị Bằng đi tới, thấy con gái nhỏ của mình đang có vẻ “trúng tiếng sét ái tình”, nhìn sang Hà Gia Thụ trông như “gà trắng luộc”, sắc mặt ông ta trầm xuống.

“Mau kiếm chỗ ngồi ngay ngắn, chuẩn bị về thôn!”

“Hồng Quyên, con ngồi cạnh hai đồng chí nữ kia, nói với họ về tình hình trong thôn.” Lưu Nhị Bằng lườm cô con gái định ngồi cạnh Hà Gia Thụ.

Lưu Hồng Quyên nhìn Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên, không mấy vui vẻ đáp một tiếng: “Vâng.”

Ban đầu, cô ta là cô gái đẹp nhất ở thôn Vân Khê, dù có vài đốm tàn nhang trên mặt, nhưng vẫn trắng trẻo và duyên dáng hơn những người khác.

Cha cô ta còn là đội trưởng đội sản xuất, trong nhà có mấy anh trai, và cô ta là cô con gái duy nhất nên rất được cưng chiều, không bao giờ phải ra đồng làm việc.

Cô ta chính là cô gái được các chàng trai độc thân trong thôn yêu thích nhất.

Nhưng kể từ khi tuần trước, tại cứ điểm của thanh niên trí thức xuất hiện một “mỹ nhân lạnh lùng” tên là Khương Vân Giảo, các chàng trai trong thôn đều bận rộn đi ngắm Khương Vân Giảo.

May mắn thay, Khương Vân Giảo là người có “mắt mù”, cô ta lại để ý đến Nhiếp Vân Xuyên, người không được gia đình kế toán Nhiếp coi trọng nhất, phải sống một mình ở căn nhà tranh xập xệ ở cuối thôn.

Dù Nhiếp Vân Xuyên là chàng trai đẹp nhất thôn, nhưng tính cách của anh ta rất khó chịu, nóng nảy, và gia đình thì nghèo đến nỗi không có nổi một đồng. Cả đời này anh ta chỉ có thể làm một kẻ nông dân cày cấy trong ruộng.

Lưu Hồng Quyên vẫn thích những người như Hà Gia Thụ, trông rõ ràng là người có học, hơn nữa anh ta còn là người thành phố, có lẽ vài năm nữa sẽ tìm cách trở về thành phố.

Không ngờ, mới chỉ một tuần trôi qua, đội Vân Khê lại có thêm hai cô gái thanh niên trí thức đến, mà cô nào cũng xinh đẹp.

Đặc biệt là Thẩm Nhược Kiều, cô còn nổi bật hơn Khương Vân Giảo, đẹp đến mức không thể rời mắt.

Theo cách nói của thời hiện đại, Thẩm Nhược Kiều là kiểu đẹp sắc sảo, còn Khương Vân Giảo là kiểu đẹp nhẹ nhàng.

Tất nhiên, Lưu Hồng Quyên không biết những khái niệm này, nhưng điều đó không ngăn cô ta cảm thấy khó chịu với hai người mới đến và âm thầm coi họ là đối thủ.

Dù vậy, Lưu Hồng Quyên không dám trái lệnh cha mình, và cô ta cũng biết cha cô ta không có nhiều thiện cảm với thanh niên trí thức nam. Dù không vui, cô ta vẫn phải đổi chỗ ngồi đối diện.

Lưu Hồng Quyên ngồi cạnh Thẩm Nhược Kiều.

Cô ta bắt đầu dò hỏi: “Đồng chí Thẩm, đồng chí Đồng phải không? Hình như tôi vừa thấy có hai đồng chí nam tiễn hai người đến điểm tập trung, họ là ai vậy? Chắc không phải là đối tượng của hai người chứ?”

Hạ Dữ và Cố Huy tiễn Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên đến chỗ xe kéo, nhưng cách xe kéo vẫn còn một khoảng, khoảng hơn mười mét, nên Lưu Hồng Quyên không nhìn rõ mặt hai người đó, chỉ có thể nhận ra đó là hai chàng trai cao lớn.
 
Chương 90


Nếu hai cô gái thanh niên trí thức xinh đẹp này đã có đối tượng, có lẽ sẽ không tranh giành, lấy lòng Hà Gia Thụ với cô ta.

Lưu Hồng Quyên nghĩ vậy, liếc nhìn Hà Gia Thụ ở đối diện một lần nữa.

Xác nhận ánh mắt của Hà Gia Thụ hoàn toàn không nhìn về phía Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên, cô ta càng thêm vui vẻ. Xem ra, Hà Gia Thụ không phải loại người chỉ nhìn vẻ bề ngoài.

Thẩm Nhược Kiều liếc nhìn Lưu Hồng Quyên, ồ, lại là một cô gái mơ mộng trong tình yêu.

Trước khi Khương Vân Giảo trọng sinh, Khương Vân Giảo, Đồng Viên Viên, Lưu Hồng Quyên đều thích “ông hoàng của bọn họ” Hà Gia Thụ, và đều là những con cá trong cái ao của anh ta.

Sau khi Khương Vân Giảo trọng sinh, cô ta không còn mù quáng nữa, chỉ còn Đồng Viên Viên và Lưu Hồng Quyên tranh giành với nhau.

Hà Gia Thụ thì kiêu ngạo, hoàn toàn không để mắt đến Lưu Hồng Quyên, người có thân phận thôn quê và dung mạo không bằng Khương Vân Giảo và Đồng Viên Viên, nhưng vì Lưu Hồng Quyên thường xuyên mang đồ ăn cho anh ta, và cha cô ta còn giúp anh ta sắp xếp những công việc nhẹ nhàng, nên anh ta cứ giữ cô ta lại như một phương án dự phòng.

Bây giờ, vì sự xuất hiện của Thẩm Nhược Kiều, Đồng Viên Viên đã dồn tâm tư vào đúng người, có lẽ Hà Gia Thụ chỉ có thể giở trò với Lưu Hồng Quyên mà thôi?

Thẩm Nhược Kiều không có ý định can thiệp vào chuyện của Lưu Hồng Quyên và Hà Gia Thụ.

Lưu Hồng Quyên có cha mẹ ở bên cạnh, chỉ cần Hà Gia Thụ lộ rõ bộ mặt thật của mình, nhà họ Lưu sẽ không bỏ qua.

Nếu Hà Gia Thụ vẫn giả vờ tình cảm với Lưu Hồng Quyên, cô cũng không thể can thiệp được, với tính cách của Lưu Hồng Quyên, có lẽ còn trách cô xen vào chuyện người khác.

Trong lời nói của Lưu Hồng Quyên ẩn chứa sự địch ý và ghen tị, Thẩm Nhược Kiều không cần nhìn bảng đo cảm xúc của hệ thống cũng có thể nhận ra.

Cô chỉ đáp lại một cách lạnh nhạt: “Không phải đối tượng, chỉ là người quen thôi.”

Không nói thêm gì nữa.

Rõ ràng Thẩm Nhược Kiều không muốn nói chuyện nhiều, Lưu Hồng Quyên bị chặn họng, khó chịu bĩu môi, sau đó tiếp tục ngắm nhìn Hà Gia Thụ, người mà cô ta cho là nho nhã và đẹp trai.

Chiếc xe kéo khởi động, phát ra tiếng ầm ầm, chạy trên con đường đất gồ ghề của vùng nông thôn.

Cánh đồng lúa mì rộng lớn đã bắt đầu ngả vàng, khoảng một tháng nữa là có thể thu hoạch.

Ánh nắng buổi sáng không quá gay gắt, trên cánh đồng, những bóng dáng người dân trong thôn đang bận rộn làm việc.

Đồng Viên Viên tò mò hỏi thăm Vương Thục Anh về tình hình của thanh niên trí thức trong thôn.

Nhà Vương Thục Anh còn một cậu con trai chưa lập gia đình. Bà ta không muốn con mình cưới thanh niên trí thức, nhưng con trai bà ta đẹp trai, lại kén chọn. Con gái trong thôn không ai lọt vào mắt anh ta, còn các cô gái thành phố lại không để ý đến một kẻ nông dân như anh ta, tính đi tính lại, chỉ có các cô thanh niên trí thức là phù hợp nhất.

Vương Thục Anh nghĩ rằng hai cô gái thanh niên trí thức mới đến hôm nay đều rất tốt, đặc biệt là Thẩm Nhược Kiều.

Nhưng Thẩm Nhược Kiều trông quá nổi bật, tính cách có vẻ không dễ chịu, không giống kiểu người sẵn sàng gả vào thôn.

Vì vậy, Vương Thục Anh âm thầm thiên về Đồng Viên Viên, người trông có vẻ mềm mỏng, dễ bảo hơn.

Bà ta cẩn thận giải thích: “Thôn Vân Khê của chúng tôi có điều kiện tốt, chỗ ở dành cho thanh niên trí thức là ngôi nhà cũ mà địa chủ trước đây để lại…”
 
Chương 91


Chiếc xe kéo chạy trên con đường đất gồ ghề ở vùng nông thôn, lắc lư liên tục. Thẩm Nhược Kiều ngồi trên chiếc túi hành lý chứa quần áo và chăn của mình, tay nắm chặt mép xe để tránh bị tê m.ô.n.g hoặc bị xóc văng ra ngoài.

Sau bốn mươi phút, cuối cùng cũng đến thôn Vân Khê.

Nơi xe kéo dừng là sân phơi lúa của thôn, cách chỗ ở của các thanh niên trí thức còn một đoạn, nhưng con đường phía trong khá hẹp, xe kéo không thể vào được.

May mắn là Thẩm Nhược Kiều và mọi người đến đúng lúc nghỉ trưa và ăn cơm.

Dưới gốc cây đa lớn cạnh sân phơi, trên những tảng đá phẳng, nhiều người dân ngồi hóng mát và trò chuyện sau khi ăn trưa.

Nhìn thấy mấy thanh niên trí thức mới đến, trong đó có ba người rất đẹp, điều quan trọng hơn là quần áo của họ hầu như không có miếng vá nào, mấy chú mấy thím lập tức nhiệt tình chạy tới giúp xách hành lý.

Những thanh niên trí thức từ thành phố xuống đều có một chút đồ ngon, họ giúp đỡ thì chẳng phải những người mới sẽ tặng vài viên kẹo để cảm ơn sao?

Đồng Viên Viên không biết mấy thím đó đang tính toán trong lòng, nhìn hai chiếc túi hành lý của mình bị giành lấy, cô ta còn thì thầm với Thẩm Nhược Kiều: “Mấy thím này thật là nhiệt tình.”

Thẩm Nhược Kiều cũng để hai chiếc túi hành lý nặng nhất của mình cho họ giành lấy, dù sao cô cũng không thiếu kẹo.

Cô nói với Đồng Viên Viên: “Cô còn kẹo cứng không? Lát nữa đưa cho mấy thím vài viên.”

Đồng Viên Viên lập tức hiểu ra: “Có, có chứ.”

Trước đây, Thẩm Nhược Kiều đã nói với gia đình rằng khi xuống nông thôn, cô không muốn quá phô trương để tránh rắc rối, từ chối ý định của Tống Tuyết Bình muốn dùng phiếu bồi thường của nhà họ Hứa để mua cho cô chiếc đồng hồ mới, bởi vì Thẩm Nhược Kiều có hệ thống, cô không thiếu đồng hồ mới.

Có thể nói số tiền bồi thường của nhà họ Hứa và nhà họ Tô là do nguyên chủ đổi bằng mạng sống.

Một cách trùng hợp, linh hồn của nguyên chủ đã xuyên vào cơ thể của cô ở thời hiện đại, nhưng không thể trở về với người thân nữa.

Trong khi có cách dễ dàng kiếm tiền, Thẩm Nhược Kiều cố gắng không muốn tiêu tiền bồi thường của nhà họ Hứa và nhà họ Tô, để lại cho nhà họ Thẩm thì hơn.

Sau khi dùng đan cường thân kiện thể, cơ thể của Thẩm Nhược Kiều đã khoẻ mạnh hơn gấp đôi, nhưng vốn dĩ sức cô không lớn, dù có tăng gấp đôi thì cũng không thể so với những thím làm việc đồng áng thường xuyên.

Hệ thống có thể giúp cô tăng sức mạnh lên gấp đôi trong thời gian ngắn, nhưng điều đó tốn tiền, mỗi phút tốn 10 tệ hệ thống, dùng để giải quyết tình huống khẩn cấp thì được, chứ không thể dùng để làm việc đồng áng.

Vì vậy, bảo Thẩm Nhược Kiều lao lực làm việc đồng áng để kiếm thêm công điểm là điều không thể.

Làm việc đồng áng, ai làm ai biết mệt.

Cô không dựa vào công điểm để ăn, làm việc lười biếng một chút chẳng phải tốt hơn sao?

Cho nên, Thẩm Nhược Kiều tính toán chỉ cần kiếm được số công không đứng cuối trong số các thanh niên trí thức là đủ.

Về cuộc sống, ăn uống đầy đủ, thỉnh thoảng phô trương một chút, nhưng cũng sẽ chú ý giữ chừng mực, nói chung, cô tuyệt đối sẽ không để bản thân chịu thiệt.

Ai mà dám nảy sinh ý đồ xấu vì cô có chút của cải hoặc do nhan sắc của cô, mà lại còn dám hành động, Thẩm Nhược Kiều có rất nhiều cách tự vệ, không sợ ai cả. Đến một người, cô thu phục một người; đến hai người, cô thu phục cả đôi.

Nghĩ vậy, ngoài chiếc túi đeo chéo màu xanh quân đội trên người, tay Thẩm Nhược Kiều chỉ xách một túi vải đầy thức ăn, nhanh chóng theo kịp bước chân của mấy chú mấy thím đang giúp cô xách hành lý.

Mấy chú mấy thím xách những chiếc túi hành lý lớn, bước chân nhanh nhẹn hơn cả mấy thanh niên trí thức mang tay không.

Sau khoảng mười phút đi bộ, họ mới đến cứ điểm của thanh niên trí thức mà vợ trưởng thôn, Vương Thục Anh, đã giới thiệu. Nơi này nằm ở cuối thôn, là ngôi nhà cũ mà địa chủ để lại.

Mấy năm trước, ngôi nhà đã từng bị đập phá, mọi thứ có thể lấy đi đều đã bị mang đi.

Nhưng khung nhà vẫn còn vững chắc, sau khi sửa chữa có thể tiếp tục ở lại.

Ngôi nhà chính có ba sân, tuy cũ nhưng khá rộng, được sử dụng làm kho lương thực cho đội sản xuất và làm văn phòng cho ủy ban thôn.

Cách ngôi nhà chính hai trăm mét còn có một ngôi nhà phụ hai sân, nghe nói là được địa chủ xây dựng cho con trai thứ cưới vợ, toàn bộ đều dùng gạch xanh và ngói đen.
 
Chương 92


Sau những chuyện đã xảy ra năm xưa, ngói đen đã bị người dân lấy đi hết, ngay cả gạch xanh cũng bị đào đi khá nhiều.

Những chỗ hư hỏng đã được sửa bằng tường đất, lợp mái rạ, sân trước chính là ký túc xá của thanh niên trí thức.

Còn sân sau, gần đây cũng đã được sửa chữa, nhưng không cho thanh niên trí thức ở miễn phí.

Lưu Nhị Bằng dẫn mấy thanh niên trí thức mới đến, nói: “Ký túc xá của thanh niên trí thức có hai loại, ký túc xá ở sân trước mỗi phòng từ bốn đến sáu người, ngủ giường chung, miễn phí.”

Đồng Viên Viên sốt ruột hỏi: “Đội trưởng, vậy loại thứ hai là gì?”

Lưu Nhị Bằng liếc mắt nhìn Đồng Viên Viên và Thẩm Nhược Kiều, hai cô gái đang mặc áo sợi tổng hợp, rồi tiếp tục nói: “Loại thứ hai là ký túc xá đơn ở sân sau, phải trả tiền thuê cho ủy ban thôn, phòng phụ bốn mao một tháng, phòng chính năm mao một tháng.”

Một năm tổng cộng phải mất năm đến sáu đồng, giá này không phải là rẻ, nhưng đối với những thanh niên trí thức có hoàn cảnh gia đình tốt cũng không phải là quá đắt.

Ngừng một chút, Lưu Nhị Bằng tiếp tục nói: “Hiện tại ở sân trước có ba phòng ký túc xá và một bếp chung, hai phòng ký túc xá cho nam, một phòng hai người, một phòng ba người, một phòng ký túc xá cho nữ thanh niên, ở ba người.

Còn ở sân sau, có bốn phòng chính, hai phòng phụ, một thanh niên trí thức nam và hai thanh niên trí thức nữ đang ở, còn lại hai phòng chính và một phòng phụ đang bỏ trống.”

Lưu Nhị Bằng giới thiệu chi tiết như vậy, rõ ràng là hy vọng những thanh niên trí thức mới có ai đó sẽ chi tiền thuê phòng riêng, như vậy thôn cũng có thêm thu nhập.

Bà Lan Hoa, người giúp Thẩm Nhược Kiều xách hành lý, cười nói: “Trí thức Thẩm à, cô và trí thức Đồng trông có vẻ sẽ ở sân sau, nếu cần người giúp đỡ dọn dẹp thì cứ nói một tiếng nhé.”

Ba bà thím khác cũng lập tức tự giới thiệu.

Cao Phú Quý gãi đầu, dù tên gọi là Phú Quý, nhưng nhà anh ta không khá giả, mỗi năm vài đồng tiền thuê nhà, anh ta không thể gánh nổi.

Anh ta cười ngây ngô nói: “Tôi sẽ ở sân trước.”

Vương Bình có điều kiện gia đình bình thường, cũng nhanh chóng nói muốn ở sân trước.

Sắc mặt Hà Gia Thụ không tốt lắm, anh ta lại muốn ở sân sau, nhưng nhìn bên ngoài có vẻ bóng bẩy thôi, nhà anh ta không chỉ không hỗ trợ anh ta mà còn mong chờ anh ta có thể hỗ trợ một chút, thì làm sao có tiền thuê nhà được.

Hà Gia Thụ nói nhỏ: “Sân sau có nhiều phụ nữ, tôi ở đó không tốt lắm, tôi cũng ở sân trước.”

Nói như thể ở sân trước không có phụ nữ vậy.

Không cần phải nói, chắc chắn Đồng Viên Viên muốn ở sân sau, cô ta hỏi Thẩm Nhược Kiều: “Kiều Kiều, cô nghĩ chúng ta nên chọn phòng chính hay phòng phụ thì tốt?”

Thẩm Nhược Kiều nhìn về phía Lưu Nhị Bằng: “Đội trưởng, tôi và trí thức Đồng quyết định ở sân sau, còn phòng chính hay phòng phụ, chúng tôi có thể vào xem trước không?”

“Đương nhiên có thể.”

Hai tổ trưởng của cứ điểm thanh niên trí thức cũng đi ra.

Gồm tổ trưởng nam Trương Đại Vượng và tổ trưởng nữ Lý Thu Hồng.

Họ đã ở đây nhiều năm, vẻ ngoài nhìn chẳng khác gì so với người trong thôn.

Vì vậy, một vài chú giúp các thanh niên trí thức xách hành lý, tiếp tục mang hành lý vào ký túc xá của thanh niên trí thức nam ở sân trước.

Bốn thím cũng tiếp tục giúp Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên xách hành lý vào sân sau.

Lý Thu Hồng có mái tóc ngắn ngang tai, diện mạo có phần anh khí, cô ta lùi lại vài bước, nhỏ giọng nhắc nhở Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên: “Các cô nhớ chuẩn bị quà cảm ơn cho mấy thím, mỗi người hai viên kẹo gì đó.”

Nếu không, không cần mất một buổi chiều, cả thôn sẽ biết hai thanh niên trí thức nữ mới đến ăn mặc đẹp, còn ở được ký túc xá sân sau, mà tính tình lại rất keo kiệt.

Thẩm Nhược Kiều mỉm cười với Lý Thu Hồng: “Được, cảm ơn trí thức Lý đã nhắc nhở.”

Đồng Viên Viên: “Ha ha, may mà tôi mang đủ kẹo.”

Lý Thu Hồng có chút ngạc nhiên, không ngờ hai thanh niên trí thức nữ lần này, trong đó Thẩm Nhược Kiều còn nổi bật hơn cả Khương Vân Giảo, nhưng tính tình lại khá tốt.

Không giống như Khương Vân Giảo đến tuần trước, khi nhìn họ dường như luôn mang theo vẻ kiêu ngạo.

Nhưng lại rất chủ động với người đàn ông thô lỗ nghèo nhất trong thôn, Nhiếp Vân Xuyên.
 
Chương 93


Lý Thu Hồng cũng cười đáp lại Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên, nói: “Các cô vẫn chưa ăn trưa phải không? Biết hôm nay sẽ có năm thanh niên trí thức mới đến, chúng tôi đã chuẩn bị thêm món ăn cho các người, chỉ là không biết các người đến lúc nào nên không đợi các người ăn cùng, đã chia phần cho các người và để trong nồi rồi. Sau khi chọn xong phòng, các người có thể đi ăn.”

Lúc này là giờ nghỉ trưa, ba thanh niên trí thức đang ở sân sau đều có mặt.

Khi nghe tin có thanh niên trí thức mới đến ở sân sau, cả ba người đều bước ra từ trong phòng.

Một người là thanh niên trí thức nữ xuống nông thôn vào năm ngoái, Nguỵ Như Lan, ngoại hình khá ổn, nhưng trên mặt có nhiều mụn và vết thâm.

Cô ta khoanh tay trước ngực, nhìn Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên bằng ánh mắt không thân thiện, giọng điệu có chút châm chọc: “Ôi, lại có người mới đến, còn đến hai người nữa.”

Nói xong, cô ta vừa ăn táo vừa dựa vào khung cửa, có vẻ như đang xem náo nhiệt.

Một người khác là thanh niên trí thức nam xuống nông thôn vào ba tháng trước, Địch Thanh Trì, có ngoại hình kiểu thiếu niên yếu đuối, ủ rũ.

Anh ta mở cửa phòng phụ, chỉ lướt qua mọi người bên ngoài một cái, rồi che miệng ho khan vài tiếng, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Còn một người, không ai khác chính là Khương Vân Giảo, nữ chính trong cốt truyện gốc.

Khương Vân Giảo bước ra từ trong phòng, khi nhìn thấy Đồng Viên Viên cô ta không cảm thấy bất ngờ, nhưng khi thấy Thẩm Nhược Kiều, ánh mắt có chút dừng lại, trong đôi mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên.

Ở kiếp này, Khương Vân Giảo đối với những người không quen biết cũng khá lạnh nhạt, chỉ gật đầu chào đội trưởng Lưu và mấy thím, rồi cũng đóng cửa lại.

Đồng Viên Viên thì thầm: “Mấy người này trông có vẻ không dễ gần chút nào, Kiều Kiều, chúng ta nên chọn phòng nào đây?”

Hai phòng phụ nằm ở hai bên, phòng phía đông đã được Địch Thanh Trì chọn.

Phòng phía tây còn trống, nhưng đã bị ba người ở sân sau để lại nhiều củi.

Còn hai phòng chính gần phòng phía tây, một phòng là của Khương Vân Giảo, một phòng là của Nguỵ Như Lan.

Hiện tại hai phòng còn trống là hai phòng chính gần phía đông.

Thẩm Nhược Kiều suy nghĩ một chút, rồi nói: “Chúng ta chọn hai phòng chính ở phía đông nhé, tôi muốn phòng bên kia, được không?”

Đồng Viên Viên: “Được chứ, tôi cũng muốn ở cạnh Kiều Kiều.”

Mặc dù gia đình Đồng Viên Viên có phần yêu quý con trai hơn một chút, để con gái xuống nông thôn, nhưng cũng không đối xử tệ với cô ta, tiền đưa cho cô ta đủ để trang trải, nên tiền thuê phòng này cô ta hoàn toàn có thể chi trả được.

Thẩm Nhược Kiều đã đọc qua cốt truyện gốc, biết Nguỵ Như Lan có tính cách không tốt, hơi độc miệng, nhưng xét cho cùng cô ta cũng không phải người xấu.

Ít nhất cô ta tốt hơn những người bề ngoài tốt bụng, nhưng trong lòng thì lại xấu xa.

Còn về Địch Thanh Trì ở phòng phía đông, trong kiếp đầu tiên của Khương Vân Giảo, không có nhân vật này, chỉ sau khi cô ta trọng sinh mới xuất hiện, và còn xuống nông thôn trước Khương Vân Giảo vài tháng.

Tuy Địch Thanh Trì có ngoại hình đẹp, nhưng nhìn có vẻ yếu ớt, thường sống độc lập, không thích giao tiếp với ai, công việc nông nghiệp thì kém cỏi, làm không bằng thanh niên trí thức nữ.

Nếu không phải vì anh ta có ngoại hình giống như phiên bản nam của Lâm Mị Nhi, lại thường xuyên lạnh lùng và ít nói, thì chỉ riêng gương mặt này đã khiến không ít cô gái trong thôn muốn lấy anh ta.

Trong diễn biến mà Thẩm Nhược Kiều đã thấy, vai trò của Địch Thanh Trì không nhiều, chỉ là một nhân vật nam bí ẩn, Khương Vân Giảo nghi ngờ anh ta cũng là người trọng sinh, nhưng vẫn chưa tìm được chứng cứ.

Còn về việc Địch Thanh Trì có thân phận hoặc khả năng đặc biệt nào đó, hay có những diễn biến quan trọng gì sau này sẽ xảy ra…

Thẩm Nhược Kiều hoàn toàn không thấy, và cô cũng không biết!

Có thể là tác giả đang viết rồi tự dưng quên mất nhân vật này.

Nói chung, thân phận của Địch Thanh Trì có phần bí ẩn.

Nói đi nói lại, Thẩm Nhược Kiều rất cảm ơn vì có một nhân vật phụ bất ngờ xuất hiện như vậy, như vậy trong mắt nữ chính Khương Vân Giảo, sẽ không cảm thấy sự xuất hiện bất ngờ của nhân vật phụ Thẩm Nhược Kiều quá kỳ lạ.

Để phòng tránh việc Địch Thanh Trì có thể là nhân vật bề ngoài yếu đuối nhưng thực chất lại mạnh mẽ, Thẩm Nhược Kiều quyết định sống gần anh ta một chút.

Dù sao thì trên người cô có đeo ngọc bài bình an, khả năng tự bảo vệ mạnh hơn nhiều so với Đồng Viên Viên chỉ đeo một tờ bùa bình an.

Cuối cùng, phòng đã được chọn.

Lưu Nhị Bằng nói: “Phòng chính có thể ngủ được hai hoặc ba người, nhưng không có bếp riêng, nếu các cô cần, thì sau này tìm người trong thôn làm một cái.”
 
Chương 94


Việc có làm bếp riêng hay không liên quan đến việc họ có cần tự nấu ăn hay không.

Đồng Viên Viên tò mò hỏi: “Bây giờ mấy đồng chí thanh niên trí thức trẻ đang ở sân sau đã làm bếp riêng chưa?”

Ngụy Như Lan vừa ăn xong quả táo trên tay, xen vào nói: “Phòng của tôi thì có làm một cái bếp nhỏ, nhưng mà, mua nồi sắt thì không dễ, chỉ mua được cái nồi đất để thay thế, thỉnh thoảng mới đun nấu một lần, còn phần lớn thời gian vẫn ăn chung với sân trước.”

Bữa cơm chung ở sân trước phần lớn đều chẳng có nhiều dầu mỡ, suốt cả năm cũng khó mà ăn được vài lần thịt.

Những người có điều kiện tốt để ở phòng riêng, ai mà chẳng mang theo chút đồ tốt, chắc chắn họ muốn thỉnh thoảng tự nấu nướng chút gì đó.

Nhưng làm việc ngoài đồng ở nông thôn thực sự quá mệt, mỗi ngày sau khi tan làm mà còn phải tự nấu ăn thì cũng rất phiền.

Ngụy Như Lan tiếp tục nói: “Trong phòng trí thức Địch, trí thức Khương đều làm bếp nhỏ, họ đều tự mình nấu ăn.”

Đồng Viên Viên nhìn về phía Thẩm Nhược Kiều: “Có một cái bếp thì tiện hơn.”

Thẩm Nhược Kiều nói: “Vậy tôi và trí thức Đồng cũng làm một cái bếp, nhờ đội trưởng tìm người giúp.”

Thím Lan Hoa nói: “Làm bếp à, nhà tôi có Thiết Sinh và Đại Trụ biết làm, không cần tìm người khác, tìm tôi là được rồi.”

Thím Phương nói: “Chỉ là làm bếp thôi mà, nhà ai mà chẳng biết làm, nhà tôi cũng làm được.”

Hai thím khác nói thêm: “Đúng thế, đúng thế.”

“Để người nhà tôi làm, một cái bếp nhỏ, hai tiếng là xong.”

Cuối cùng, Lưu Nhị Bằng không chịu được nữa, liền nói: “A Phương, Tú Phân, gần đây chẳng phải con trai và chồng mấy người đều làm việc ở lò gạch sao? Sau khi tan làm còn sức đâu mà làm bếp cho người ta?”

Ông ta không vui nói: “Chuyện này, để nhà Lan Hoa và nhà Xuân Hồng lo đi.”

Thím Lan Hoa và thím Xuân Hồng tỏ vẻ như đó là điều đương nhiên.

Thím Phương và thím Tú Phân thì bĩu môi không hài lòng.

Làm việc mệt mỏi cả ngày ở lò gạch mà chỉ kiếm được mười đến mười hai công điểm.

Làm công việc nhẹ nhàng trong hai tiếng mà có thể nhận được không ít đồ tốt từ các trí thức trẻ, chẳng phải là quá hấp dẫn sao?

Tuy nhiên, đội trưởng đã lên tiếng rồi, họ cũng không dám nói thêm gì nữa.

Lưu Nhị Bằng nhìn về phía Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên: “Đời sống của đội Vân Khê chúng tôi tốt hơn so với các đội khác, vì trong thôn có một lò gạch xanh nằm gần Bắc Sơn. Các cô đến đội chúng tôi, cũng xem như là một phần của thôn, nơi khác muốn mua gạch xanh thì phải có phiếu phê chuẩn, nhưng các cô muốn dùng gạch xanh để làm bếp, tôi có thể đặc cách cấp cho một ít.”

Dù sao thì làm một cái bếp cũng không tốn quá nhiều gạch.

Làm bếp bằng gạch xanh chắc chắn tốt hơn là dùng gạch đất nung.

Lưu Nhị Bằng thông báo với hai người rằng buổi chiều có thể đến ủy ban thôn nhận lương thực hỗ trợ cho trí thức trẻ mới đến, nếu còn thiếu thứ gì, có thể đổi với người trong thôn hoặc đến Cung Tiêu Xã mua.

Nghỉ ngơi một ngày rưỡi, ngày kia bắt đầu chính thức ra đồng.

Nói xong, Lưu Nhị Bằng rời đi.

Thẩm Nhược Kiều nhờ thím Lan Hoa và thím Phương giúp đỡ dọn dẹp phòng chính mà cô chọn.

Thím Tú Phân và thím Xuân Hồng thì giúp Đồng Viên Viên dọn dẹp.

Hành lý thì tạm thời để ở giữa sân của sân sau, ai cũng có thể thấy, nên không ai dám lục lọi.

Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên đi theo Lý Thu Hồng ra ngoài ăn cơm.

Hà Gia Thụ, Cao Phú Quý, và Vương Bình sắp xếp xong hành lý nhanh hơn, đã bắt đầu ăn.

May là, theo yêu cầu của tổ trưởng nam, Trương Đại Vượng, trước khi ăn, họ đã dùng bát đũa sạch để chia phần cơm cho Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên.

Thức ăn không được gọi là ngon, có một bát cháo ngô rất loãng, một cái bánh ngô, kèm theo một ít rau xanh xào, dưa chuột xào, và một chút đậu đũa muối chua.
 
Chương 95


Đều là những thứ không có nhiều chất béo.

Thanh niên trí thức nam cũng được chia phần giống vậy, chỉ là chiếc bánh ngô của họ có kích thước to hơn một chút.

Lý Thu Hồng nói: “Bữa này là lương thực mà thanh niên trí thức ở sân trước và thanh niên trí thức Ngụy ở sân sau gom góp lại, không phải là thứ tốt lắm, nhưng điều kiện nông thôn chỉ có vậy.”

Thẩm Nhược Kiều cũng không chê đồ ăn đơn giản, thời buổi này, nhiều người còn chẳng đủ ăn, có thể chia sẻ lương thực của mình cho những người mới đến như họ đã là rất tốt rồi.

Đồng Viên Viên cũng không phải là người không hiểu chuyện.

Hai người bưng bát cháo lên ăn.

Phải nói rằng, cháo ngô này thật sự làm rát cổ họng, không ngon lắm.

Bánh ngô cũng vậy.

Nhưng Thẩm Nhược Kiều vẫn ăn hết sạch.

“Cái đậu đũa muối này ngon quá, giòn và kích thích vị giác, là các người tự làm hay đổi với người trong thôn vậy?” Thẩm Nhược Kiều thực sự thấy đậu đũa muối rất ngon.

Lý Thu Hồng: “Tôi tự làm, nếu cô thích, lần sau tôi sẽ mang cho cô một ít.”

Thẩm Nhược Kiều cũng không khách sáo: “Được đấy, tôi sẽ mang đồ đổi với chị.”

Bây giờ Đồng Viên Viên đều học theo Thẩm Nhược Kiều: “A, tôi cũng muốn đổi!”

Lý Thu Hồng cười nói: “Yên tâm đi, không thiếu phần của cô đâu.”

Thẩm Nhược Kiều: “Trước khi làm xong cái bếp, tôi và Viên Viên sẽ cùng các người nấu ăn chung, có được không?”

Lý Thu Hồng gật đầu: “Không vấn đề gì.”

Sau khi ăn xong bữa trưa, hai người nhanh chóng rửa bát và quay lại sân sau.

Đồng Viên Viên nói: “Tôi thấy chị Thu Hồng cũng tốt thật đấy, bữa tối, tôi muốn lấy hai cây lạp xưởng ra... coi như cảm ơn họ vì đã chuẩn bị bữa trưa cho chúng ta.”

Thẩm Nhược Kiều: “Ừ, vậy tôi cũng lấy tám lạng thịt khô ra.”

Không chỉ để trả lại phần lương thực ăn trưa, mà còn vì hôm đầu tiên đến đây, họ chưa tham gia nhặt củi, lấy nước, nấu ăn.

Tất nhiên, mấy thứ đó cũng không đổi được một miếng thịt khô.

Chỉ là Thẩm Nhược Kiều không muốn lợi dụng người khác, thà trả nhiều hơn một chút.

Tuy nhiên, cô cũng không ngốc đến mức luôn để người khác lợi dụng mãi.

Trong phòng ở sân sau.

Mấy thím làm việc nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp phòng sạch sẽ, cái giường bám đầy bụi được lau ba lần bằng nước, cả mạng nhện trên trần nhà cũng được dùng cây tre buộc chổi quét sạch.

Thẩm Nhược Kiều đưa cho thím Lan Hoa và thím Phương mỗi người mười hai viên kẹo trái cây, đây là số lượng mà cô và Đồng Viên Viên đã bàn bạc trước.

Thời buổi này, kẹo trái cây có giá một phân tiền một viên, mười hai viên là một mao hai, mấy thím chỉ giúp dọn dẹp hơn một tiếng, đây là món quà cảm ơn rất được rồi.

Nhiều công nhân tầng lớp thấp ở thành phố, một tháng lương cũng chỉ có mười mấy đồng.

Tất nhiên, số lượng này cũng không nhiều đến mức khiến người khác cho rằng họ là người dễ bị lợi dụng.

Hai thím vui vẻ nhận lấy kẹo.

Thím Phương nhận kẹo xong thì đi trước, sắp đến giờ làm việc vào buổi chiều rồi.

Thím Lan Hoa chậm hơn một chút, nói: “Trí thức Thẩm, cái bếp cô cần, tôi sẽ nhờ chú Thiết Sinh và anh Đại Trụ, chiều nay sau khi tan ca và ăn xong cơm tối sẽ mang dụng cụ qua.”

“Đúng rồi, nếu trí thức Thẩm cần giường tủ, bàn ghế, thau gỗ, hay chiếu tre đan, gùi, rổ đựng rau… có thể tìm Vương Lão Tam ở cạnh nhà tôi đổi, ông ta và con trai ông ta đều là thợ mộc, đồ đan tre của họ cũng là tốt nhất trong thôn chúng tôi.”

Thời buổi này, mua bán riêng tư không được phép, công khai chỉ có thể gọi là đổi chác.

Nhưng chỉ cần không làm trước mặt mọi người, mua trực tiếp cũng không sao.

Thôn Vân Khê, người họ Vương và họ Lưu là đông nhất, mấy năm trước có một trận nạn đói, người họ khác cũng có không ít, như nhà kế toán Nhiếp Sơn là một ví dụ, họ cũng mới chuyển đến đây.
 
Chương 96


Nhưng dù là nhà họ Nhiếp, ở đây cũng đã hai mươi mấy năm rồi.

Thời gian trôi qua, người trong cùng một thôn ít nhiều cũng có chút họ hàng với nhau, chỉ cần không quá đáng, sẽ không có ai đi tố cáo cả.

Đồ nội thất thì đương nhiên là cần.

Thẩm Nhược Kiều nhờ thím Lan Hoa đợi một chút, qua bên cạnh gọi Đồng Viên Viên, rồi cùng thím Lan Hoa đến nhà Vương Lão Tam.

Còn hành lý thì mấy thím đã giúp mang vào nhà để.

Trong thôn không muốn để hai gian nhà chính ở sân sau này cũng bị thanh niên trí thức dùng làm nhà kho, nên đã khóa lại.

Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên đã trả tiền thuê nhà một năm, Lưu Nhị Bằng đã để cháu nội Hắc Đản mang chìa khóa đến cho họ.

Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên, mỗi người đưa cho Hắc Đản hai viên kẹo trái cây, đứa trẻ bảy tuổi đó mới giao chìa khóa cho họ.

Phải nói rằng, người dân thôn Vân Khê, từ lớn đến nhỏ, ai nấy đều rất có đầu óc kinh doanh.

Nếu người mang chìa khóa đến là đội trưởng Lưu, thì đó là công việc của ông ta, chắc chắn Thẩm Nhược Kiều sẽ không cho ông ta kẹo.

Thím Lan Hoa đi nhanh phía trước dẫn đường, bà ta vội vàng muốn mang chỗ kẹo mới nhận về nhà trước khi đi làm.

Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên phải chạy chậm mới theo kịp bước chân của bà ta.

May mà nhà thím Lan Hoa không quá xa, đi chừng năm, sáu phút là tới.

Đến bên ngoài tường rào nhà mình, thím Lan Hoa cất cao giọng gọi vào sân bên cạnh: “Anh Tam, có hai thanh niên trí thức mới đến muốn đổi đồ với anh.”

Nghe thấy tiếng “Được rồi” đáp lại, thím Lan Hoa vẫy tay với hai người, rồi vội vàng về nhà mình.

Hồi trẻ Vương Lão Tam từng lên chiến trường, nên chân bị thương, đi lại có chút khập khiễng, được thôn đặc cách cho không phải ra đồng.

Lúc này, ông ta đang ở sân nhà mình dùng tre đan rổ đựng rau.

Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên bước vào, nhìn thấy khắp sân đặt đủ loại gỗ, tre, có thứ đã hoàn thành, có thứ đang làm dở, trông rất mới lạ, nhìn cái gì cũng muốn lấy.

Vương Lão Tam không đứng dậy, chỉ nói: “Hai cô cứ thoải mái xem, chọn xong, chiều nay vợ tôi không phải đi làm, lát nữa có thể dùng xe đẩy chở qua cho hai cô.”

Lúc này hai con trai của Vương Lão Tam và con dâu cả đang bước ra từ trong nhà, họ chuẩn bị đi làm.

Dạo này chưa đến mùa bận rộn của nông nghiệp, trên đồng không có nhiều việc, những phụ nữ lớn tuổi hay các cô gái trẻ được cưng chiều, cùng với người già và trẻ con, đều không phải ra đồng.

Vương Mộc và vợ anh ta chào hỏi Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên một cách đơn giản rồi nhanh chóng rời đi.

Vương Lâm chưa lập gia đình, thì chần chừ, lúc thì đòi uống nước, lúc lại lấy nón, mượn cơ hội nhìn Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên vài lần, khi đối diện với nụ cười của Thẩm Nhược Kiều thì ngại ngùng quay đi, làn da rám nắng thoáng ửng đỏ.

Vương Lâm nói: “Cha, mẹ cũng lớn tuổi rồi, đợi con đi làm về rồi con đưa qua cho.”

Vương Lão Tam nhướn mắt lên: “Cút đi, mẹ mày vẫn còn làm được, thấy gái đẹp là không đi nổi, mau đi làm đi.”

Vương Lâm:...

Đúng là cha ruột, vừa nhấc m.ô.n.g đã biết anh ta định làm gì.

Vợ của Vương Lão Tam, thím Lưu, mang ra hai bát nước, nói là có thêm đường.

Đây chính là loại nước uống tiếp khách tốt nhất trong thời buổi này.

Thẩm Nhược Kiều nhận lấy và uống, sau đó chọn rất nhiều đồ.

Chiếu tre trải trên giường, tủ gỗ cạnh giường, bàn trên giường, đây là những thứ cần thiết.

Thẩm Nhược Kiều là người miền Nam, ban đầu cô nghĩ có thể bỏ qua bàn trên giường vì cô không quen ăn uống hay đọc sách trên giường.

Nhưng sau khi nghe thím Lưu giới thiệu, cô mới biết mùa đông ở đây rất lạnh, kéo dài và nếu không đốt lò sưởi thì không chịu nổi.

Và khi có một chiếc giường ấm áp, nhiều hoạt động sẽ chuyển lên giường, như ăn cơm, học tập, khi đó, bàn trên giường là rất cần thiết.
 
Chương 97


Cô cũng cần thêm một chiếc bàn có ngăn kéo để đặt cạnh giường, làm bàn trang điểm, cũng có thể làm bàn học, kèm theo một chiếc ghế.

Thêm một tủ đựng quần áo mùa đông và chăn bông, quần áo mùa hè và đồ vặt vãnh có thể để trong tủ cạnh giường.

Cô cũng lấy thêm một chiếc bàn thấp để ăn cơm, kèm theo hai chiếc ghế gỗ nhỏ.

Thẩm Nhược Kiều đã mang theo hai chậu rửa mặt tráng men, nhưng chỉ đủ để gội đầu, rửa mặt và rửa tay.

Cô cần thêm hai cái chậu để rửa rau, một cái chậu gỗ để rửa chân.

Cô cũng muốn mua hai cái rổ đựng rau.

Cũng cần hai thùng gỗ để gánh nước.

Thẩm Nhược Kiều còn muốn mua một cái chum sành lớn để trữ nước và nồi đất nấu cơm, nhưng nhà Vương Lão Tam không bán loại này, nhà Lưu Thuận Tử ở phía bắc thôn có bán, phải đợi buổi chiều họ đi làm về rồi mua.

Cần một cái giá gỗ ba tầng để đặt chậu rửa mặt và khăn.

Tủ bếp để đồ dùng nhà bếp, giá để chậu rửa rau và rổ, thớt, mỗi thứ một cái.

Gùi thì cần một cái lớn và một cái nhỏ.

May mà Thẩm Nhược Kiều thuê phòng chính, rộng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu mét vuông, mới đủ chỗ để đặt nhiều đồ như vậy.

Thẩm Nhược Kiều đặt làm ba tấm rèm lau sậy nhẹ, treo trên dây thép để ngăn cách khu vực bếp và phòng bên trong.

Cuối cùng, cô cũng đặt một bồn tắm.

Hầu hết các loại bàn ghế, tủ đều có sẵn ở nhà Vương Lão Tam, riêng bàn thấp, giá để đồ, tủ quần áo, rèm lau sậy và bồn tắm cần phải làm mới.

Nhưng mấy thứ này không cần gấp, có thể làm từ từ.

Đồng Viên Viên cũng chọn nhiều thứ, nhưng không hào phóng như Thẩm Nhược Kiều, chỉ chọn những thứ cần thiết, chẳng hạn như không lấy bồn tắm, chậu cũng ít hơn.

Đồng Viên Viên cũng muốn làm vách ngăn cho phòng, ban đầu cô ta định dùng vải bố mang theo, nhưng vải không đủ, còn phải để lại làm rèm cửa sổ.

Giờ biết Vương Lão Tam làm được rèm lau sậy, chắc chắn là rẻ hơn dùng vải, nên cô ta cũng đặt ba tấm rèm lau sậy.

Lúc này, lau sậy có khắp mọi nơi, nhưng vải vóc thì có hạn, cả năm người trong thôn không tích góp được bao nhiêu phiếu vải, vì vậy hầu hết quần áo của họ đều chắp vá hết lần này đến lần khác, ba năm mặc đồ mới, ba năm mặc đồ cũ, vá chỗ nọ chỗ kia lại thêm ba năm nữa.

Thím Lưu dùng xe đẩy đi bốn, năm chuyến, mới mang hết đồ mà hai người cần đến sân sau của thanh niên trí thức.

Thẩm Nhược Kiều đã thanh toán toàn bộ số tiền cho những món đồ đã nhận, với những món đang làm thì trả trước một phần tiền đặt cọc, còn tặng cho thím Lưu tám viên kẹo.

Thẩm Nhược Kiều để ý thấy, trong nhà họ có một cháu trai năm tuổi và một cháu gái ba tuổi.

Thín Lưu nói đợi khi nào làm xong số đồ còn lại sẽ mang đến cho Thẩm Nhược Kiều, rồi vui vẻ cầm kẹo đi về.

Công việc dọn dẹp trong phòng gần như đã được hai người thím giúp làm xong.

Thẩm Nhược Kiều chỉ cần dán giấy báo cũ lên hai mảng tường trát bằng đất để tránh bụi.

Trên giường đất, trước tiên trải hai lớp giấy báo cũ, sau đó mới đặt chiếu lên.

Giường đất làm bằng đất, không trải giấy báo thì sẽ có bụi.

Đồ nội thất mới mua thì lau chùi hai lần.

Tiếp đó, Thẩm Nhược Kiều lấy đồ từ hai chiếc vali lớn ra, sắp xếp và dọn dẹp.

Vẫn còn nhiều đồ lấy từ không gian lưu trữ của hệ thống, nhưng Thẩm Nhược Kiều đã kiểm soát lượng hàng, nhìn bề ngoài thì số đồ không vượt quá nhiều so với hai chiếc vali lớn của cô.

Sau đó khi quay lại công xã, hoặc nếu có cơ hội lên huyện, cô sẽ giả vờ mang thêm đồ về.

Bận rộn suốt cả buổi chiều, cuối cùng cũng dọn dẹp được kha khá.

Vẫn còn vài thứ chưa gấp lắm, như xếp quần áo, để lúc khác từ từ làm.

Thẩm Nhược Kiều vừa buồn ngủ vừa mệt, nhưng thay vì nằm xuống nghỉ ngơi ngay, cô lại muốn gội đầu và tắm rửa.

Buổi trưa, Lý Thu Hồng có giới thiệu cho cô rằng, bên cạnh nhà bếp ở sân trước có hai phòng tắm, chia ra nam nữ.
 
Chương 98


Thẩm Nhược Kiều đổ mồ hôi đầm đìa vì nóng, thêm vào đó ba ngày trên tàu hỏa cô chỉ có thể dùng khăn ướt lau người và thay đồ trong nhà vệ sinh, chẳng thể tắm rửa được, cô cảm giác mình sắp bốc mùi rồi.

Cô quyết định đi đến phòng tắm ở sân trước để tắm!

Thẩm Nhược Kiều sang phòng bên cạnh, nói với Đồng Viên Viên một tiếng.

Đồng Viên Viên cũng đã dọn dẹp gần xong, cô ta kêu lên: "A, tôi cũng muốn đi tắm."

"Vậy tôi đi trước, cô dọn xong thì ra nhé."

Giờ đang là tháng bảy, trời rất nóng, cũng chẳng cần đun nước để tắm, mọi người đều dùng thùng đựng nước rồi để ngoài sân phơi nắng là được.

Thẩm Nhược Kiều mới đến hôm nay, buổi trưa ngay cả thùng cũng chưa có, tất nhiên là không có nước phơi nắng rồi.

May thay, sân trước có một cái giếng, không cần đi xa để gánh nước.

Lúc này, các thanh niên trí thức lâu năm ở cứ điểm thanh niên trí thức đều đã đi làm, chẳng có ai, rất yên tĩnh.

Còn ba người Hà Gia Thụ, Cao Phú Quý và Vương Bình, cũng không có ở sân trước, vào buổi chiều xe kéo của thôn vừa hay có một chuyến chở gạch đến công xã, họ đã xin đi nhờ xe kéo để đến công xã mua đồ.

Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên không muốn ngồi trên đống gạch, thêm vào đó chuyến xe này chủ yếu để chở gạch nên không còn chỗ trống nhiều, hai người quyết định không đi.

Ngày mai nếu đi công xã mua đồ, có lẽ sẽ không còn xe kéo để đi nhờ nữa, chỉ có thể ngồi xe bò.

Thẩm Nhược Kiều đổ đầy hai thùng và một chậu nước, rồi gội đầu ngay trong sân.

Dùng nước lạnh.

Dù là thời tiết nào, phụ nữ dùng nước lạnh gội đầu hay tắm cũng không tốt, nếu có điều kiện thì nên dùng nước ấm, nhưng giờ điều kiện còn hạn chế, đun nước ấm khá phiền, lại phải dùng củi chung của mọi người, cộng thêm trời nóng, Thẩm Nhược Kiều thấy mình có sức khỏe tốt nên đôi khi dùng nước lạnh cũng không sao.

Gội xong, cô lại đổ đầy hai thùng nước, tắm rửa thoải mái.

Lúc này Đồng Viên Viên cũng đã gội đầu xong, thấy Thẩm Nhược Kiều ra ngoài, liền vào trong tắm.

Lúc này, Thẩm Nhược Kiều đặc biệt nhớ chiếc máy sấy tóc ở thời hiện đại.

Cô bắt đầu kêu gọi hệ thống trong đầu: "Tiểu T, mi có loại nào như máy sấy tóc dùng năng lượng mặt trời, hoặc bùa chú giúp tóc khô ngay lập tức không?"

Hệ thống Tiểu T thở dài, vị ký chủ lười biếng này, mấy ngày nay lấy lý do mệt mỏi sau chuyến đi để tắt luôn bảng điều khiển tăng điểm cảm xúc, giờ vừa mở miệng đã coi nó như công cụ.

Hệ thống Tiểu T: "Có thì có, nhưng dùng máy sấy tóc sẽ ồn lắm, bùa chú thì rất đắt, hơn nữa hiện tại hệ thống chưa nâng cấp, tạm thời không có hàng mới. Với lại, lát nữa Đồng Viên Viên ra ngoài, thấy tóc cô khô rồi thì cô định giải thích thế nào?"

Thẩm Nhược Kiều: "..."

Thẩm Nhược Kiều buồn bã hỏi: "Vậy mi có thể giúp tôi giặt đống quần áo bẩn tích lũy mấy ngày nay bằng máy giặt được không? Cái này tôi có thể nói với Đồng Viên Viên là tôi tiện tay giặt thôi."

Quả thật hệ thống đã bị coi như công cụ: "..."

Được rồi, nó cũng hiểu được tâm trạng của ký chủ sau khi trải qua ba ngày rưỡi trên tàu, thêm một buổi chiều bận rộn, giờ chỉ muốn nằm dài không muốn động đậy gì.

Đặc biệt là việc giặt quần áo, trong xã hội hiện đại đã lâu rồi không còn ai phải làm nữa vì đã có máy giặt.

Hệ thống yếu ớt nói: "Ký chủ à, thật ra thì, phần thưởng khi cô lên cấp 3 là một căn hộ hiện đại đầy đủ nội thất, tôi đã chuẩn bị sẵn cho cô rồi, trong đó có máy giặt tự động, cô có thể chọn chế độ sấy khô hoặc không sấy khô tùy thích. Nếu cô thực sự cần, tôi có thể cho cô thuê máy giặt trước. Không sấy khô thì 20 tệ hệ thống một lần, có sấy khô thì 30 tệ hệ thống mỗi lần."

Để giúp ký chủ lười biếng này có thêm động lực thu thập điểm cảm xúc, không còn cách nào khác, hệ thống đành phải nhượng bộ.
 
Chương 99


Không cho ký chủ cơ hội tiêu tiền thì làm sao nó có cơ hội kiếm tiền.

Với việc 2 tệ hệ thống có thể mua được một cân gạo cũ rẻ nhất, thì mức giá này thật sự không rẻ chút nào.

Thẩm Nhược Kiều không hề do dự: "Cho tôi dùng một lần không sấy khô, chẳng phải chỉ 20 tệ hệ thống thôi sao, mua luôn!"

Cô đã đến gần nhóm nhân vật chính rồi, kiểu gì điểm cảm xúc cũng có thể thu thập lại được sau khi dùng hết.

Giải quyết được vấn đề giặt quần áo, Thẩm Nhược Kiều bắt đầu chuyên tâm hong khô tóc, hy vọng tóc nhanh khô.

Khi Đồng Viên Viên từ phòng tắm bước ra, tóc của Thẩm Nhược Kiều cũng đã gần khô hẳn, cô thu dọn đồ đạc, trở về sân sau phơi quần áo, rồi chuẩn bị ngủ một giấc.

Còn miếng thịt khô chuẩn bị để nấu bữa tối cho sân trước, cô đã giao cho Đồng Viên Viên để cô ta chuyển giúp.

Đồng Viên Viên đang chậm rãi giặt quần áo bên giếng ở sân trước, chắc sẽ bận đến khi mọi người đi làm về mới xong.

Thẩm Nhược Kiều không thể ngủ lâu, hơn một tiếng sau, Đồng Viên Viên đã đến gõ cửa, bảo cô ra ăn cơm tối.

Có lẽ để chào đón những thanh niên trí thức mới, bữa tối hôm nay không chỉ có các thanh niên trí thức lâu năm ở sân trước cùng ăn, mà còn có cả ba người ở sân sau là Ngụy Như Lan, Địch Thanh Trì và Khương Vân Giảo cũng đến.

Thẩm Nhược Kiều góp 8 lạng thịt khô, Đồng Viên Viên góp hai cây lạp xưởng.

Ba thanh niên trí thức nam mới đến cũng không muốn không góp gì. Cao Phú Quý chia ra nửa cân gạo kê từ thức ăn mình mang theo.

Vương Bình và Hà Gia Thụ không mang theo gì ngon, chỉ có thể lấy một ít khoai lang từ số lương thực vừa nhận.

Địch Thanh Trì và Khương Vân Giảo, mỗi người góp một cân bột ngô, tối nay mỗi người có thể ăn một cái bánh ngô.

Ngụy Như Lan góp bốn quả trứng gà.

Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên đã góp thịt nên không cần phải góp thêm lương thực.

Phần lương thực phân phối cho Thẩm Nhược Kiều, lúc cô đang ngủ trưa, Đồng Viên Viên đã nhận giúp rồi dùng kẹo nhờ một thím mang về.

Lương thực cho các thanh niên trí thức nam là 10 cân ngô hạt, 5 cân cao lương, 10 cân khoai lang.

Còn các thanh niên trí thức nữ thì ăn ít hơn, được 8 cân ngô hạt, còn lại giống các thanh niên trí thức nam.

Số lương thực này phải ăn kéo dài cho đến khi thu hoạch mùa thu, tức là hơn hai tháng nữa.

Còn nếu không đủ, thì phải tự nghĩ cách khác.

Ở các thôn khác cùng lắm là cho các thanh niên trí thức mới vay chút lương thực, chứ không có chuyện phân phối lương thực như thế này, chỉ có đội Vân Khê mới có đãi ngộ như vậy.

Bữa tối, 16 thanh niên trí thức chen chúc nhau ngồi quanh chiếc bàn Bát Tiên cũ kỹ.

Trên bàn bày các món thịt khô xào ớt xanh, lạp xưởng xào đậu đũa, trứng xào dưa leo, và hai đĩa lớn rau xanh.

Thật sự là rất phong phú, nhiều gia đình trong dịp Tết cũng chưa chắc có nhiều món mặn như vậy.

Nhưng chia ra 16 phần thì không còn được bao nhiêu.

Trương Đại Vượng hô một tiếng "Ăn đi", đũa của mọi người ào ào vươn tới, nhanh đến mức như tạo thành ảo ảnh, đều hướng đến đĩa thịt khô và lạp xưởng!

Chớp mắt, trong đĩa thịt khô và lạp xưởng chỉ còn lại ớt xanh và đậu đũa.

Lần đầu tiên Thẩm Nhược Kiều chứng kiến cảnh này:...

Cũng may cô nhanh tay, giành được một miếng thịt khô và lạp xưởng!

Đồng Viên Viên chậm tay, chỉ giành được một miếng thịt khô.

Tiếp đó, những miếng ớt xanh, đậu đũa và trứng cũng nhanh chóng bị cướp hết sạch!

Cuối cùng chỉ còn lại hai đĩa rau xanh.

Rau xanh hôm nay cũng đặc biệt ngon, dính không ít váng mỡ.

Một thanh niên trí thức nam có khuôn mặt vàng vọt uống một ngụm cháo loãng toàn khoai lang với ít gạo kê, cắn một miếng bánh ngô, vui vẻ nói: "Hay là tối nay đừng rửa nồi, dùng nó để trưa mai xào rau, còn có thể dính thêm chút váng mỡ."

Phần lớn mọi người cũng đồng tình.

Thẩm Nhược Kiều:...

Cô nghĩ mình nên nhanh chóng tự nấu ăn riêng thì hơn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top