Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 220


Bởi vì đại thọ sáu mươi tuổi của bà ta trở thành trò cười, đều là do Nghiêm Dặc và đối tượng của anh gây ral

Nghiêm Bạch Huệ hớn hở kể chuyện này ra, bà ta đã đi hỏi thăm rất cặn kẽ.

"Đều tại đối tượng của tiểu Dặc cả, cô ta làm mình làm mẩy đòi mua nhà ở Bắc Kinh, tiểu Dặc không có cách nào cả, đành định mang đồ cổ chị họ nó cho trộm bán ra nước ngoài lấy tiền, ai ngờ bị nhà trường phát hiện ra. Nó dám đầu cơ trục lợi văn vật, không đuổi nó thì đuổi ai!"

Hà Tú Phân lắc đầu lên án mạnh mẽ: "Mẹ đã nói đối tượng của nó là sao chổi xui xẻo, là đứa họa thủy mà, cô ta khắc cha mẹ mình xong, giờ tiểu Dặc đính hôn với cô ta, cô ta cũng khắc nốt tiểu Dặc."

Không chừng bước vào nhà họ Nghiêm, còn khắc bà nội là bà ta đây ấy chứ, Hà Tú Phân vẫn muốn sống thêm mấy năm nữa. Bà ta nói: "Tuyệt đối không thể để loại phụ nữ này bước vào cửa được."

Nghiêm Bạch Huệ phát huy trí tưởng tượng của mình, suy đoán nói: "Con tiểu tiện nhân kia đòi tiểu Dặc mua nhà ở Bắc Kinh, vậy có lễ bước kế tiếp sẽ là âm ï đòi nhà họ Nghiêm chúng ta xin việc ở Bắc Kinh cho cô ta."

"Mẹ nhìn xem, cô ta mới đến Bình thành hơn một năm đã đổi ba công việc khác nhau, từ làm hậu cần ở đoàn văn công, đến làm y tá ở bệnh viện, lại chuyển từ bệnh viện sang phóng viên tòa soạn báo, như vậy chứng tỏ cô ta không phải là đứa an phận. Hai đứa nói sẽ kết hôn vào cuối năm, đoán chắc cô ta sẽ nhân lúc kết hôn, đòi chúng ta xin việc cho cô ta ở Bắc Kinh."

"Mẹ ơi, con tiểu tiện nhân đó là sao chổi xui xẻo, còn chưa bước vào cửa đã khắc mẹ, chúng ta không thể để cô ta bước vào cửa được."

Hà Tú Phân cười khẩy nói: "Còn lâu mẹ mới quản cô ta, nếu tiểu Dặc làm ầm lên, mẹ sẽ không nhận nó làm cháu nữa."

Nghiêm Chính Sinh đang nghe điện thoại ở trong phòng khách, cũng vẫn nghe được những lời châm chọc của vợ và con gái.

Nghiêm Bình Châu gọi điện thoại về nhà cho cha mình, giờ ông ấy đã biết Nghiêm Dặc bị nhà trường đuổi học, cũng biết Nghiêm Dặc vừa rời khỏi nhà con trai, con trai còn nói cháu trai đang trên đường tới nhà bọn họ.

Nghiêm Chính Sinh rất tức giận vì chuyện cháu trai bị đuổi học, nhưng dù sao đó cũng là cháu trai ruột của ông ấy.

Ông ấy bảo vợ và con gái đừng tiếp tục nghị luận nữa: "Hai người đừng nói nữa, tiểu Dặc sắp tới rồi."

"Nó tới làm gì, vừa rồi ai gọi điện thoại đến đấy?"

"Bình Châu gọi tới."

Hà Tú Phân ghét nhất là lão Tứ, bởi vì lão Tứ không kết hôn theo yêu cầu của bà ta, nếu lão Tứ không cưới Minh Quân, nó cũng sẽ không cách lòng với mẹ và em gái ruột.

Bà ta hỏi: "Bình Châu nói gì?"

Nghiêm Chính Sinh khó xử nói: "Bình Châu nhờ chúng ta tìm cho tiểu Dặc một công việc ở Bắc Kinh"

Dựa theo mối quan hệ của Nghiêm Chính Sinh, ngay cả Nghiêm Dặc bị đuổi, ông ấy vẫn có thể tìm cho anh một công việc tốt.

Hà Tú Phân vừa nghe thấy Nghiêm Dặc muốn về Bắc Kinh tìm vậy, vậy sau này chẳng phải sẽ làm bà ta tức chết hay sao.

Bà ta hét lên: "Bản thân lão Tứ không tự ló mặt đi tìm việc cho con trai nó, sao chúng ta phải ló mặt ra tìm giúp?"

Nghiêm Chính Sinh nói, lão Tứ đã giải thích rõ với ông ấy ở trong điện thoại, chức vụ của lão Tứ khá đặc thù, không tiện ra mặt nhờ người xin việc cho con trai đã phạm lỗi. Hơn nữa, vì sự nghiệp của mình, lão Tứ cũng định không nhận đứa con trai này.

Nhưng dù sao đó cũng là con ruột của mình, lão Tứ vẫn quan tâm đến con trai, nhờ ông bà nội ra mặt tìm việc làm cho Nghiêm Dặc. Yêu thương cách đời, lão Tứ không nhận con trai, nhưng ông nội bà nội không thể không nhận cháu trai.

Nghiêm Chính Sinh nghĩ đi nghĩ lại, làm theo sắp xếp của lão Tứ là cách tốt nhất.

Ông ấy nói: "Không có cách nào cả, tiểu Dặc không có công việc, đối tượng của thằng bé kiên quyết muốn từ hôn với nó, tôi đã hứa với lão Tứ sẽ tìm việc làm cho tiểu Dặc rồi."

Thực ra, cuộc điện thoại này chỉ là Nghiêm Bình Châu thuận nước đẩy thuyền lên ngọn lửa giúp con trai, chứ ông ấy không định nhờ người nhà tìm việc làm cho anh.

Nếu Nghiêm Dặc không bị ép đến bước đường cùng, sao lấy được lòng tin của nghi phạm.

Lúc này, Hà Tú Phân đã để lộ nội tâm chân thật của mình, bà ta kiên quyết không đồng ý để bạn già tìm việc làm cho Nghiêm Dặc.

Nhưng Nghiêm Chính Sinh không nghe, Nghiêm Bạch Huệ lo lắng hỏi: "Mẹ ơi, nếu cha tìm việc giúp tiểu Dặc, con tiểu tiện nhân kia chắc chắn sẽ muốn lên Bắc Kinh theo, sau đó bắt đầu khắc chúng ta, phải làm thế nào bây giờ?"

Hà Tú Phân đã thầm quyết định: "Mẹ sẽ không để cha con tìm việc giúp nó đâu."...
 
Chương 221


Nghiêm Dặc đi tới nhà ông bà nội, anh cố gắng khắc phục chướng ngại trong lòng, muốn nằm vùng là phải học cách diễn trò.

Anh nói với Nghiêm Chính Sinh: "Ông nội, bà nội, chắc cha cháu đã kể cho ông bà rồi, cháu bị nhà trường đuổi học."

Nghiêm Chính Sinh gật đầu, Hà Tú Phân hừ lạnh.

Nghiêm Dặc nói rõ mục đích mình tới đây hôm nay: "Ông nội, lúc trước cháu không hiểu chuyện, lần này cũng chỉ vì muốn sớm cưới vợ mà phạm phải sai lầm, giờ cháu đã biết lỗi rồi, mong ông nội giúp cháu tìm một công việc ở Bắc Kinh."

Nghiêm Chính Sinh đầu tiên là mắng cho anh một trận, sau đó thở dài nói: "Cháu đừng nghĩ đến việc tìm công việc tốt, giờ xin công việc tầm thường cháu cũng đừng có chê, cứ làm tạm mấy năm rồi chờ cơ hội chuyển sang công việc tốt."

"Dạ vâng ạ, cháu nghe ông nội, cám ơn ông nội."

Nghiêm Dặc thầm cảm thấy sốt ruột, không thể nào, tại sao bà nội và cô còn chưa đứng ra phản đối?

Bọn họ còn không phản đối, anh thật sự sẽ phải ở lại đi làm?

Anh thế này là tự lấy đá đập chân mình sao? Nhưng Hà Tú Phân không làm Nghiêm Dặc thất vọng, bà ta phản ứng còn kịch liệt hơn so với suy đoán của Tạ Tiểu Ngọc.

Hà Tú Phân nói với bạn già: "Nghiêm Chính Sinh, tôi không đồng ý để ông tìm việc cho tiểu Dặc, nếu ông cứ khăng khăng làm theo ý mình, vậy tôi sẽ ly dị với ông, ông tự lựa chọn đi."

Nghiêm Chính Sinh:..."Bà là bà nội ruột của tiểu Dặc đấy, Hà Tú Phân, bà điên rồi à!"

Ông ấy thật sự không dám tin, Hà Tú Phân dám lôi chuyện ly dị ra để đe dọa, không để ông ấy tìm việc cho cháu trai.

Nếu không phải tin chắc lão Tứ là con trai của mình, ông ấy thật sự muốn hoài nghi Hà Tú Phân là mẹ kế, là bà nội kế của tiểu Dặc.

Tại sao lại như vậy?

Nghiêm Dặc thầm bật cười trong lòng, tuyệt vời, chờ lát nữa anh có thể mượn cơ hội đoạn tuyệt quan hệ với bà nội rồi?

Có người mẹ máu lạnh ích kỷ như Hà Tú Phân, quả là có thể nuôi ra đứa con gái máu lạnh như cô.

Cha anh và ba bác đều được ông nội đích thân dạy dỗ từ nhỏ, còn cô ruột được Hà Tú Phân nâng niu trong lòng bàn tay, hồi còn nhỏ cô phạm lỗi, ông nội còn chưa nói được mấy câu, bà nội đã cãi nhau với bà.

Vì vậy, cha anh và các bác khác hoàn toàn với loại người kiêu căng ngu xuẩn như cô. Cùng một dòng máu, nhưng cách nuôi dạy khác nhau, sẽ nuôi ra những người khác biệt.

Nghiêm Dặc giả vờ thất vọng không thể nào tin nổi, chất vấn: "Bà nội, chẳng phải lúc cha cháu được giải oan trở về, bà nói muốn cháu về Bắc Kinh làm việc cơ mà, sao giờ bà lại không muốn cháu trở về?"

Hà Tú Phân thầm biết đứa cháu trai này đã sớm không nghe lời của mình, hơn nữa còn cố sống cố chết nhằm vào cô con gái bà ta yêu quý nhất, vì vậy bà ta tự nhiên thiên vị con gái.

Bà ta nói: "Đó là lúc trước, lúc đó bà đã trải sẵn con đường khang trang cho cháu, còn giúp cháu tìm được công việc tốt, giới thiệu đối tượng cho cháu, nhưng cháu không biết quý trọng. Cơ hội chỉ có một lần thôi, cháu bỏ lỡ rồi thì đừng nghĩ đến việc muốn nữa."

Nghiêm Dặc tiếp tục chất vấn: "Vậy ra lúc trước bà nội nói thương cháu nhất, đều là giả, người bà thương nhất chỉ có con gái bà, cháu ngoại gái của bà thôi!"

Nghiêm Bạch Huệ là vảy ngược của Hà Tú Phân, không ai được quyền đụng vào.

Bà cụ châm chọc nói: "Ở trong lòng cháu, bà nội không quan trọng bằng mẹ cháu, vậy tự nhiên ở trong lòng bà nội, cháu không thể quan trọng bằng cô cháu được."

"Tóm lại là, hôm nay tôi đã nói rõ rồi, Nghiêm Chính Sinh, nếu ông quyết tâm tìm việc cho Nghiêm Dặc, vậy ông cứ ly dị trước đi, chờ ly dị xong, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của ông nữa."

Bà ta đoán, Nghiêm Chính Sinh đã lớn tuổi rồi, ông ấy tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện mất mặt như ly dị đâu.

Nghiêm Dặc đạt được mục đích.

Anh nói với Nghiêm Chính Sinh: "Ông nội, ông cũng thấy thái độ của bà nội rồi đấy, bà nội lấy chuyện ly dị ra để uy hiếp ông nội, nhưng cháu không thể dùng chuyện công việc để uy hiếp ông nội được."

"Ông nội, đến bây giờ ông vẫn sẵn lòng quản cháu, cháu cũng sẽ mãi nhận ông là ông nội, nhưng cháu sẽ không nhận bà nội, tương lai cháu cũng sẽ không nhận bà nội nữa, mong ông nội thông cảm cho cháu."

Nghiêm Dặc cúi thật sâu chào Nghiêm Chính Sinh, sau đó rời đi thẳng, nhìn cũng không thèm nhìn Hà Tú Phân lấy một lần.

Còn không chờ Nghiêm Dặc rời đi hẳn, Nghiêm Chính Sinh đã cãi nhau kịch liệt với Hà Tú Phân.

Nghiêm Dặc nhếch khóe miệng cười nhạt, bà cứ nghĩ thế này là xong rồi à?

Chưa đâu, đây mới là mở đầu thôi.

Lúc bà Tiền nghe thấy nhà họ Nghiêm cãi nhau, bà ấy đã đi dạo ở trong đại viện được một lúc. Thấy Nghiêm Dặc đi ra, bà ấy vội đi tới hỏi chuyện.
 
Chương 222


Nghiêm Dặc không hề giấu giếm, kể chuyện mình bị nhà trường đuổi học cho bà ấy nghe, cũng sám hối nói: "Bà Tiền à, cháu thật sự biết lỗi rồi, cũng đã bị ta cũng bị nhà trường đuổi học, nhưng thái độ của bà nội cháu, đúng là đang ép chết cháu mà. Người phạm tội, luật pháp xã hội còn cho người ta cơ hội cải tạo sửa đổi, nhưng bà nội cháu lại trực tiếp xử tử hình cháu."

Anh cười khổ nói: "Cô cháu cử báo mẹ cháu, lúc đó cháu còn trẻ chỉ tức giận nói lẫy mấy câu, vậy mà bà nội cháu ghi hận cháu đến tận bây giờ. Lúc trước bà nội cháu luôn miệng nói thương cháu nhất, nhưng xem ra là chỉ giả vờ thôi."

"Bà nội cháu lôi chuyện ly dị ra để đe dọa ông nội cháu, nhưng cháu không thể làm khó ông nội cháu được. Bà Tiền, cháu đã quyết định đoạn tuyệt quan hệ với bà nội cháu rồi, mong bà đừng nghĩ cháu làm vậy là đại nghịch bất đạo, trái tim cháu thật sự đã bị bà nội làm tổn thương nặng nề. "

Lúc mới nghe Nghiêm Dặc kể bị nhà trường đuổi học, bà Tiền còn có lòng muốn phê bình anh, nhưng chờ nghe xong đoạn sau, bà ấy lại thấy đau lòng thay anh.

Người trẻ tuổi phạm sai lầm là phải sửa đổi, nhưng Hà Tú Phân lại lôi chuyện ly dị ra để uy hiếp lão Nghiêm.

Sau khi Nghiêm Dặc rời đi, bà Tiền tuyên truyền chuyện này ở trong đại viện, nói quả nhiên là lúc trước Hà Tú Phân toàn giả vờ.

Nghe được bà Tiền lại nói xấu mình ở trong đại viện, Hà Tú Phân đi tìm bà ấy cãi nhau.

Bà Tiền châm chọc nói: "Đều là người mấy chục tuổi rồi, đừng bày đặt giả vờ với tôi nữa, có bản lĩnh thì bà thật sự ly dị đi, lôi chuyện ly dị ra để đe dọa cháu trai mình, bà đúng là bà nội tốt nhất trên đời."

"Tiểu Dặc cũng nói với tôi, thằng bé muốn đoạn tuyệt quan hệ với bà, sau này bà đừng nói tiểu Dặc bất hiếu với bà nữa, tôi nghe cái loại không biết xấu hổ như bà nói đến ù hết cả tai rồi."

"Nếu bà đã không nhận tiểu Dặc trước, vậy đừng có mà bôi xấu danh tiếng của tiểu Dặc nữa."

Mấy thím bác xung quanh vốn định tới hỏi thăm tình hình với bà Tiền, đồng loạt nhìn Hà Tú Phân bằng ánh mắt khinh bỉ.

"Đã từng tuổi này rồi còn định ầm ï đòi ly dị với lão Nghiêm để đối phó với cháu trai, đúng là chết cười."

"Này, chắc là sợ tương lai tiểu Dặc tìm cô nó trả thù, nên mới không để tiểu Dặc trở về thủ đô đấy mà, vậy liệu có phải là Nghiêm Bạch Huệ thật sự cố tình hại chết chị dâu?"

"Chuyện này cũng chỉ có mình Nghiêm Bạch Huệ biết thôi."

Hà Tú Phân bị nghẹn họng, ngất xỉu vì tức giận....

Nghiêm Dặc cảm thấy chuyến này mình có thu hoạch rất lớn, hiệu quả còn tốt hơn cả anh nghĩ.

Hà Tú Phân phải nhập viện, anh không tới thăm cũng không có ai nói anh bất hiếu, Hà Tú Phân cũng không có cách nào mang tình thân ra để bắt cóc anh.

Tiếp theo đó, anh lại tiếp tục đóng kịch.

Tiểu Ngọc cầm tiền tiết kiệm lấy vợ của anh, trở về Bắc Kinh, cha anh đánh cho anh một trận, buông lời nói không nhận đứa con trai này, cũng không trợ cấp tiền cho anh.

Sau đó Hà Tú Phân lôi chuyện ly dị ra để uy hiếp Nghiêm Chính Sinh không được giúp anh, chị họ quyên tặng hai món văn vật cấp quốc bảo, sau đó tuyên bố vạch rõ giới hạn với anh.

Nghiêm Dặc:.. anh có nói gì đâu, sao mọi người diễn tốt vậy!

Cũng may là anh chỉ nằm vùng, chứ không chắc đã đến đường cùng rồi.

Anh nghĩ nên đến nhà hay là đơn vị của Tiểu Ngọc, sau đó quyết định đi đến đơn vị tìm Tiểu Ngọc.

Nghiêm Dặc tìm đến tòa soạn báo, nói với bảo vệ ở ngoài: "Tôi tới tìm đối tượng của tôi, Tạ Tiểu Ngọc."

Không bao lâu sau, Tạ Tiểu Ngọc di ra, tái mặt hỏi: "Anh về nhà đã giải quyết xong chuyện công việc chưa?"

Nghiêm Dặc phối hợp nói: "Đáng lẽ ông nội đã hứa sẽ tìm công việc cho anh rồi, ai dè bà nội lôi chuyện ly dị ra để đe dọa. Tiểu Ngọc, sau này chỉ có thể dựa vào em nuôi gia đình rồi."

Tạ Tiểu Ngọc:... bây giờ Nghiêm Dặc diễn càng ngày càng tự nhiên, nếu chuyện này là thật, cô đã véo tai quát anh rồi.

Đánh thì không nỡ đánh, Tạ Tiểu Ngọc đành bảo Nghiêm Dặc cút ở ngay trước mặt đám đồng nghiệp xem náo nhiệt: "Em đã nói với anh rồi, không có công việc thì chia tay, anh mau đi đi, sau này em không muốn gặp lại anh nữa?"

Nghiêm Dặc phải ép mình đến đường cùng, mới thực hiện được kế hoạch phía sau.

Anh mặt dày diễn tiếp: "Tiểu Ngọc, em cho anh thêm cơ hội bù đắp đi."

Tạ Tiểu Ngọc tức giận mắng: "Nếu anh có thể tìm được công việc, hoặc là kiếm được tiền, em sẽ không chia tay với anh nữa."

Được rồi, bây giờ tất cả mọi người đều đã biết, nếu Nghiêm Dặc không muốn chia tay, anh chỉ có thể đi tìm việc làm, hoặc là nghĩ cách kiếm tiền...
 
Chương 223


Nghiêm Dặc đi tìm Hứa Xương, mượn anh ấy ít tiền ra thuê phòng ở tạm.

Hứa Xương đưa hết cho anh hơn ba mươi đồng tiền lương tháng này vừa nhận.

Hứa Xương thật lòng lo lắng cho người anh em Nghiêm Dặc này.

Vốn dĩ cuối năm anh sẽ đi thực tập, sao giờ lại thành ra thế này, anh thở dài nói: "Anh Dặc, chuyện thành ra thế này... bây giờ anh định làm thế nào?"

Nghiêm Dặc thầm cảm kích Hứa Xương, dù anh ấy không biết chân tướng, nhưng vẫn không chê người anh em này.

Tuy nhiên, vì nhiệm vụ, anh chỉ có thể tiếp tục giấu diếm không cho anh ay biết.

Anh nhận lấy tiền cất vào trong túi, hỏi: "Cậu có còn làm ăn ở cầu Thạch Bàn nữa không?"

"Làm ít đi, nhưng không bỏ hẳn mối." Hứa Xương hỏi: "Anh cũng muốn làm đầu cơ trục lợi à?"

Đây đúng là một cách kiếm tiền, hơn nữa cũng không kém hơn làm việc ở nhà máy. Nếu Nghiêm Dặc bằng lòng, anh ấy có thể giúp anh dẫn mối.

Nghiêm Dặc nói: "Hiện tại anh cần phải có một khoản tiền lớn, mới có thể dành lại Tiểu Ngọc về. Anh nói thật cho cậu biết, chị họ anh chỉ giả vờ vạch rõ giới hạn với anh thôi, cô ấy có mấy món đồ cổ đáng tiên, anh muốn tìm người bán lấy tiền."

Hứa Xương:... anh còn dám làm chuyện đó al

"Anh Dặc, đầu cơ trục lợi văn vật và đầu cơ trục lợi đồ ăn là hai tính chất khác nhau đấy, em khuyên anh đừng làm chuyện đó. Thật đấy, đầu cơ trục lợi đồ ăn cũng có thể kiếm tiền."

Nghiêm Dặc vỗ vỗ vào trên bả vai của Hứa Xương, nói: "Anh biết nó có tính chất gì, nhưng giờ anh đã bị ép đến đường cùng rồi, không còn con đường thứ hai để đi nữa, nếu không mượn được tiền của cậu, chắc tối nay anh sẽ phải ngủ ngoài đường."

"Cậu là người anh em tốt của anh, anh không thể để liên lụy đến cậu được, cậu chỉ cần truyền tin tức ra giúp anh, còn về những chuyện khác, cứ để tùy duyên đi."

Hứa Xương thở dài, thấy Nghiêm Dặc đã hạ quyết tâm, anh ấy chỉ có thể giúp anh lan rộng tin tức này ra ngoài.

Không bao lâu sau, anh mập đầu cơ trục lợi ở cầu Thạch Bàn nghe được tin tức này, lập tức buôn chuyện lạ này với anh gầy là anh họ mình.

Anh mập còn xúc động nói: "Ở trong sách đều nói hồng nhan là kẻ họa thủy, lúc trước em không tin, nhưng giờ em tin rồi. Anh chàng tên Nghiêm Dặc kia có gia thế tốt, điều kiện bản thân cũng tốt, đều tại đối tượng của cậu ấy ầm ï đòi mua tứ hợp viện ở Bắc Kinh, cậu ấy mới muốn bán văn vật đồ cổ ra nước ngoài, ai ngờ bị nhà trường biết được đuổi học."

"Đang có tiền đồ tươi sáng phía trước, ai ngờ tất cả đều bị phá hủy chỉ vì câu nói của một người phụ nữ."

"Thanh niên hiện giờ yêu đương, dễ mù quáng lắm."

"Nghiêm trọng đến vậy cơ à?" Anh gầy hỏi: "Vậy đống văn vật kia có đáng tiền không?"

Anh mập kể tin tức nghe được từ chỗ Hứa Xương, nói: "Chị họ cậu ấy quyên tặng hai món văn vật cho viện bảo tàng, nghe nói là đồ cổ cấp quốc bảo, anh nghĩ thứ đó có giá trị bao nhiêu tiền?"

"Giờ thằng nhóc kia đến đường cùng rồi, nói chị mình còn có mấy món văn vật cùng cấp bậc với mấy món quyên tặng kia, cậu ấy đang chạy vạy khắp nơi, muốn bán đổi lấy tiền."

Anh gầy càng nghe càng thấy thèm thuồng, cũng ghi nhớ ở trong lòng, sau khi tạm biệt anh mập, anh ta đi tìm Tào Bằng Vũ.

Lại nói tin tức bán văn vật mà mình nghe được cho ông ta: "Anh Tào, anh định đi tìm mấy món đồ cổ đáng tiền mang đi ra nước ngoài đúng không, em vừa nghe được một mối tốt."

Tào Bằng Vũ nghe đối phương kể thằng nhóc xui xẻo đó gọi là Nghiêm Dặc, bị cha ruột đánh mấy gậy đuổi đi, bị bà nội ruột đoạn tuyệt quan hệ, bị đối tượng buộc đi làm kiếm tiền, anh đúng là quá xui xẻo.

Ông ta vốn định đi đến nhà dân hỏi trước khi rời đi, nhưng nhà người dân bình thường nào có đồ cổ.

Ông ta lại không cam lòng, ông ta sống trong lo lắng phập phồng làm công tác tình báo suốt nhiều năm, không muốn đến khi trở về vẫn với hai bàn tay trắng.

Ông ta biết mấy món đồ cổ này rất có giá trị ở nước ngoài, nếu có thể kiếm được mấy món, đưa lên phòng đấu giá là có thể kiếm được ra sáu con số, huống chỉ thằng nhóc xui xẻo Nghiêm Dặc đó có hẳn mấy món trong tay.

Giờ vừa lúc có cơ hội, ông ta bảo anh gầy di liên lạc với Nghiêm Dặc.

"Cậu thử tiếp xúc với thằng nhóc đó đi, nếu phát hiện ra có điều khác thường, lập tức rút lui."

Anh gầy nhận được chỉ thị, đi đến nhà khách nơi Nghiêm Dặc đang ở tạm. Thằng nhóc kia thật sự quá nghèo, thuê ở chung phòng với nhiều người, làm hại anh ta không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với anh.

Sau khi quan sát mấy ngày, thấy Nghiêm Dặc càng ngày càng chán chường, mới đầu ăn uống mấy món ăn ngon đến mỳ thịt băm, dần chuyển thành mỳ rau, anh ta cảm thấy thằng nhóc xui xẻo này không phải giả vờ.

Ngày hôm nay anh ta đi theo anh đến tiệm cơm nhà nước, thấy Nghiêm Dặc gọi bát mỳ suông, anh ta gọi hai bát mỳ thập cẩm, cùng ngồi một bàn với Nghiêm Dặc.

"Người anh em, anh mời cậu ăn mì, nghe nói cậu có mấy món đồ cổ muốn bán đúng không, chúng ta trao đổi với nhau đi."

Nghiêm Dặc không thay đổi sắc mặt, cá cắn câu rồi...
 
Chương 224


Một bên khác, Dư Thư Phương không rõ chân tướng thấy Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc ầm ï đến mức chia tay, trong lòng cảm thấy khó chịu thay cho hai người.

Có thể là do có quen biết với Nghiêm Dặc, cô ấy cảm thấy đối tượng của Tạ Tiểu Ngọc rất tốt, nên cũng tha thứ cho lỗi lầm của anh nhanh hơn.

Cô ấy nói: "Tiểu Ngọc, tôi cũng không biết nên khuyên nhủ cô thế nào, nhưng đối tượng của cô thật sự rất đáng thương, tôi nghe Hứa Xương nói, anh ấy sắp không có cơm ăn rồi."

Tạ Tiểu Ngọc cũng rất thương anh, cũng muốn làm thịt kho cho Nghiêm Dặc ăn.

Nhưng nhiệm vụ của anh, cần anh phải đến bước đường cùng.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Tôi cũng không có cách nào cả, nếu không buộc anh ấy phải đi làm kiếm tiền, với tiền lương của một mình tôi, tôi sẽ không nuôi nổi ba đứa bé."

Dư Thư Phương hiểu rõ tình hình của nhà Tạ Tiểu Ngọc, cô ấy lại thở dài, không biết nên khuyên như thế nào.

Tống Hạnh Hoa và Mai Tử Cầm đi học bồi dưỡng ở Bắc Kinh đã trở về từ ngày hôm qua, hôm nay cô ấy và Tạ Tiểu Ngọc vừa đi làm, đã bị Tống Hạnh Hoa giao việc xuống nông thôn phỏng vấn. "Tạ Tiểu Ngọc, Dư Thư Phương, các cô đi đến thôn Đan Hà phỏng vấn chuyện con khỉ báo ân đi, nghe nói trong núi đó có nấm linh chi to bằng cối xay, các cô đi lấy tin đi, dân chúng rất thích xem những chuyện kỳ lạ như thế này."

Thôn Đan Hà cách Bình thành hơn một trăm dặm, chắc chắn sẽ không thể về kịp trong một hôm.

Dư Thư Phương phản đối: Thôn Đan Hà là quê của Mai Tử Cầm, sao anh không để cô ta đi?"

Tống Hạnh Hoa không muốn địa vị của mình lúc nào cũng bị khiêu chiến, anh ta lạnh mặt nói: "Đồng chí Tử Cầm vừa đi học bồi dưỡng trở lại, còn phải viết bài báo cáo, nếu cô có ý kiến, vậy cô xin chuyển tổ với tổng biên tập đi."

Tạ Tiểu Ngọc bảo Dư Thư Phương đừng cãi cọ nữa, đi đâu phỏng vấn cũng là công việc cả: "Tôi nghe nói phong cảnh ở Đan Hà rất đẹp, chúng ta cứ coi như đi du lịch, còn không phải mất tiền đi nữa."

Dư Thư Phương bị những lời này của Tạ Tiểu Ngọc chọc cười, dù sao chỉ cần hợp tác với Tạ Tiểu Ngọc, đi đâu phỏng vấn cũng không mệt.

Hai người bọn họ mua vé xe khách, lúc đến Đan Hà đã là buổi trưa, hiện tại đã là vào tháng năm, thời tiết đần trở nên nóng hơn. Dư Thư Phương rót một cốc nước sơn tra mật ong mình mang đi cho Tạ Tiểu Ngọc.

"Cô uống cái này đi, giải nhiệt tốt lắm."

Tạ Tiểu Ngọc cũng không thèm khách khí, nhận lấy nắp bình giữ nhiệt, uống một ngụm. Còn chưa nuốt nước sơn tra mật ong xuống bụng, Tạ Tiểu Ngọc đã phun hết ra ngoài.

Dư Thư Phương hỏi vội: "Cô uống không quen vị chua chua ngọt ngọt thế này à?"

Tạ Tiểu Ngọc lắc đầu, cứ đến mùa hè là cô lại pha nước sơn tra mật ong, vị giác của cô rất nhạy bén, cộng thêm lúc trước cô từng đi theo sư phụ học y ở thôn Thanh Sơn, thường hay nếm thử vị thảo dược.

Trong nước sơn tra này có vị thảo dược như có như không, Dư Thư Phương nếm không ra, nhưng cô có thể nếm ra.

Cô nói: "Vị nước sơn tra này không đúng, bên trong bị bỏ thêm đồ."

Dư Thư Phương nói, trên mặt của cô ấy bắt đầu có mụn từ hai năm trước, trước khi Tạ Tiểu Ngọc điều trị cho cô ấy, cô ấy đi khám trung y, uống rền thuốc bắc không ngừng ngày nào, nhưng mặt không những không khỏi mụn, người còn mập ra.

Tạ Tiểu Ngọc nói với cô ấy, một số loại thảo dược bổ máu bổ khí có thể khiến người đặc biệt tăng cân, phải căn cứ vào thể chất để điều chỉnh liều lượng.

Nhưng trong nước trà của cô ấy, rõ ràng là bị người cho thêm loại thảo dược có tác dụng hòa tỳ vị, bổ máu bổ khí. Dạ dày được tăng cường hấp thu và cảm giác thèm ăn được cải thiện là một trong những nguyên nhân khiến cô ay không thể giảm cân.

"Ở thôn chúng tôi, sư phụ tôi thấy có nhiều người dân muốn tăng cân, nên đã kê đơn thuốc giúp bọn họ bổ sung khí huyết, cuối cùng tất cả bọn họ đều tăng được hai mươi ba mươi cân."

Người lớn trong đội sản xuất phải ra ngoài đồng làm việc, nếu gầy quá sẽ không thể làm được việc, thoạt nhìn giống như bị bệnh, cũng không dễ cưới VỢ.

Sư phụ của Tạ Tiểu Ngọc nói chứng này có thể điều trị được, chỉ cần uống thuốc bắc liên tục hai ba tháng là có thể lên cân.

Sau đó, người gầy ở mấy thôn làng xung quanh cũng mộ danh tới tìm sư phụ điều chỉnh giúp. Mấy vị thuốc chỉ yếu trong đơn thuốc của sư phụ đều là thuốc bắc, có vị giống như vị trong nước sơn tra của Dư Thư Phương, ngay cả khi có sơn tra và mật ong cũng không giấu được.

Có người cố tình khiến cô ấy khôn thể gầy đi được.

Dư Thư Phương:...

Người có cơ hội động tay động chân vào trong ly nước của cô ấy một thời gian dài, cũng chỉ có đồng nghiệp trong phòng làm việc.
 
Chương 225


Tạ Tiểu Ngọc phân tích nói: "Tống Hạnh Hoa có văn phòng riêng của mình, tôi nghĩ không có khả năng là anh ta, vậy chỉ có Mai Tử Cầm và Tiền Hiểu Ngải là hiềm nghỉ lớn nhất."

Dư Thư Phương cười lạnh nói với Tạ Tiểu Ngọc nói: "Là Mai Tử Cầm."

Kiên trì suốt hai năm để Thư Phương không thể giảm cân được, tâm tư của cô ta quả là đáng sợ.

Tạ Tiểu Ngọc suy đoán: "Liệu có phải là do cô ta nhìn trúng Tống Hạnh Hoa, ghen tị với cô? Chẳng lẽ Mai Tử Cầm muốn gả cho Tống Hạnh Hoa, làm con dâu của Cung Lam?"

Căn cứ theo những gì cô quan sát được trong khoảng thời gian này, Tống Hạnh Hoa quan tâm đến Mai Tử Cầm, cũng là vì đánh giá cao những cố gắng của cô ta.

Cô không nhìn ra được tia lửa nào giữa Tống Hạnh Hoa và Mai Tử Cầm.

Dư Thư Phương cũng hoàn toàn nghĩ thông suốt, đúng vậy, Mai Tử Cầm thích Tống Hạnh Hoa, cô ta quá giỏi ngụy trang, không để bất cứ ai nhìn ra được.

Ngay cả khi Tống Hạnh Hoa và cô giải trừ hôn ước, Mai Tử Cầm vẫn chờ Tống Hạnh Hoa chủ động theo đuổi mình.

Dư Thư Phương tức giận vì bị cô ta gài bẫy suốt hai năm, làm mình không thể giảm cân được.

Cô ấy nói: "Mai Tử Cầm mất công dã tràng rồi, không vớt được thứ øì cả, tự làm giá y thay người khác. Tiểu Ngọc, cô có biết tại sao Tiền Hiểu Ngải thường xuyên đối nghịch với tôi, lại có quan hệ tốt với Mai Tử Cầm không?"

Tạ Tiểu Ngọc đột nhiên nhớ ra, còn có một người nữa thường hay ghen tị với Thư Phương, đó là Tiên Hiểu Ngải.

"Chẳng lẽ Tiền Hiểu Ngải thích Tống Hạnh Hoa?”

Dư Thư Phương bật cười ha ha: "Lại chẳng phải, tôi đã sớm muốn xem vở kịch đôi chị em tốt vung tay lẫn nhau vì cùng thích một người đàn ông của Tiên Hiểu Ngải và Mai Tử Cầm rồi."

Cô ấy hận, cần gì phải làm vậy chỉ vì một người đàn ông rác rưởi, đánh đi đánh lại, không chừng người đàn ông kia đều sẽ không chọn ai cả.

Tạ Tiểu Ngọc an ủi Dư Thư Phương: "Thư Phương, bây giờ chúng ta đã biết lý do rồi, cô đừng uống nước có vị nữa, mấy loại nước như trà, sơn tra, mơ chua đều đừng uống, chỉ uống nước sôi thôi, cô ta sẽ không dám thêm thứ gì vào nước sôi đâu. Chờ dừng uống loại thuốc đó, lại vận động nhiều hơn, kết hợp với đơn thuốc điều chỉnh tôi kê cho, cô sẽ sớm giảm được cân thôi."

Dư Thư Phương dần bình tĩnh lại, cô ấy dặn Tạ Tiểu Ngọc đừng để lộ ra: "Tôi sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt đâu, tôi muốn mượn tay của Tiền Hiểu Ngải để đánh lại."

Dù bây giờ cô ấy có trở về chất vấn, Mai Tử Cầm cũng sẽ không thừa nhận, có khi cô ấy còn bị trả thù lại.

Hai người đè nén lửa giận trong lòng xuống, đi tới thôn Đan Hà phỏng vấn, đội trưởng đội sản xuất thấy có phóng viên tới, nhiệt tình tiếp đón các cô, còn dẫn các cô đi xem cây nấm linh chi được đội sản xuất hái về kia, quả là to như chậu rửa mặt, hai người bọn họ lập tức chụp ảnh lấy tư liệu.

Về phần con khỉ báo ân, chuyện là có người dân trong thôn đi vào núi, tình cờ cứu một con con khỉ bị thương, sau đó có rất nhiều quả dại để cổng nhà đối phương, cũng không có ai nhìn thấy con khỉ vào thôn, chỉ nghi ngờ là khỉ tới báo ân, rồi chuyện cứ vậy truyền đi.

Báo đưa tin về mấy câu chuyện kỳ lạ này cũng không có gì, coi như là kể câu chuyện vui cho mọi người.

Trời dần tối, Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương ngủ nhờ ở nhà trưởng thôn một đêm, nào ngờ ban đêm trời đổ trận mưa to, đến ngày hôm sau vẫn không tạnh.

Trưởng thôn nói trời mưa thế này hai ba hôm nữa chưa chắc đã tạnh, Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương lại không thể ở lại đây mãi được, hai người dùng túi nilon bọc kín máy ảnh và sổ ghi chép lại, mặc áo tơi đầm mưa đi bộ lên huyện bắt xe. Bọn họ đi bộ lên đến bến xe, mặc dù đã mặc áo mưa, nhưng người vẫn bị ướt đẫm, thời tiết đầu tháng năm lại gặp phải mưa to gió lớn, bị mắc mưa thật sự rất lạnh, chờ hai người trở về có khả năng sẽ bị cảm lạnh.

Không ngờ vừa đến bến xe, Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy Hứa Xương đang chờ ở phòng bán vé, cô kinh hỷ hỏi: "Anh ơi, sao anh lại ở đây?"

Cô nhận Triệu Hương là mẹ nuôi, cũng gọi Hứa Xương là anh.

Hứa Xương nói anh ấy đã chờ ở bến xe được gần hai tiếng.

Tối hôm qua Triệu Hương đến nhà Tạ Tiểu Ngọc trông mấy đứa trẻ, bà ấy nghe chương trình dự báo thời tiết trên đài radio, biết nơi Tiểu Ngọc phải tới phỏng vấn có mưa, ngoài ra ở Bình thành cũng có mưa như thác đổ, Cá Nhỏ nói lúc đi chị ăn mặc mỏng manh, sợ chị bị cảm lạnh.

Triệu Hương gấp một bộ quần áo, bảo con trai sáng sớm nay ngồi xe đi đến thôn Đan Hà đón Tạ Tiểu Ngọc.

Hứa Xương nói: "Anh nhớ các em đi hai người, nên trước khi đi anh cũng qua nhà Thư Phương một chuyến, mẹ Thư Phương nhờ anh mang cho Thư Phương một bộ quần áo, hai em đi vào phòng vệ sinh nữ thay đồ đã."
 
Chương 226


Anh ấy vốn định đi vào thôn đón người, nhưng sợ bỏ lỡ nhau trên đường, nên quyết định ngồi chờ ở phòng bán vé.

Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương đi thay quần áo, mọi buồn bực trong lòng Dư Thư Phương từ hôm qua đến hôm nay đều đã tiêu tan, trong trạng thái lạnh đến run lẩy bẩy, được thay quần áo ấm sạch sẽ quả là thoải mái.

Cô ấy xúc động nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Mẹ nuôi của cô tốt với cô thật đấy, còn cả Hứa Xương nữa, anh ấy cũng rất tốt, nếu không nhờ có anh ấy đưa quần áo tới, hai chúng ta trở về chắc chắn sẽ bị bệnh."

Bọn họ phải mặc quần áo ướt trong tiết trời mưa to gió lớn thế này, lại ngồi xe hơn một tiếng mới về tới nhà, không bị bệnh mới là lạ.

Tạ Tiểu Ngọc đương nhiên phải khen người trong nhà, cô ấy dùng áo tơi gói bộ quần áo ướt vào, cười mà như không cười nói với Dư Thư Phương: "Hứa Xương năm nay hai mươi mốt rồi, mẹ nuôi tôi đã nhờ người tìm đối tượng cho anh ấy, chuẩn bị đi coi mắt."

Dư Thư Phương cúi thấp đầu, cũng không biết trong lòng nghĩ gì, cô ấy chợt ngẩng đầu lên, xoa xoa mặt hỏi: "Tiểu Ngọc, cô cảm thấy tôi có đẹp không?” Tạ Tiểu Ngọc nghiêm túc nói: "Cô vẫn luôn xinh đẹp, nếu thật sự thích, cô đừng ngượng ngùng nữa. Tôi biết, cô muốn chờ đến khi mình gầy đi mới tỏ tình, nhưng nếu Hứa Xương ghét bỏ cô béo quá, chờ tới khi cô gầy đi anh ấy sẽ không ngại nữa, thì nói thật, Hứa Xương như vậy không đáng để cô thích."

Dư Thư Phương không nói thêm gì nữa, sau khi về đến nhà, mẹ cô ấy mang quần áo ướt đi giặt, lại còn khen ngợi Hứa Xương.

"Cậu nhóc kia rất tốt, mẹ và cha con đều không nghĩ tới chuyện đi đón con, vậy mà cậu ay đi đón em gái, còn có thể nghĩ đến chuyện mang quần áo cho con, đúng là người tốt bụng."

Dư Thư Phương thầm rung động, cô ấy uống trà gừng cho ấm người, nói với mẹ ruột đang giặt quần áo: "Anh ấy rất tốt, con nghe Tiểu Ngọc nói, mẹ nuôi cô ấy đã nhờ người tìm đối tượng cho con trai.”

Lăng Ái Như thật sự đánh giá cao về Hứa Xương, lại nhìn Dư Thư Phương xấu hổ đỏ bừng mặt, bà ấy cũng thầm hiểu được phần nào.

Hai mẹ con cũng không nói vòng vo gì, bà ấy hỏi: "Nếu con thích chàng trai đó, mẹ sẽ buông khuôn mặt già nua này xuống, tìm người tới nhà cậu ấy nói chuyện?"

Thời đại ngày nay đã tiến bộ hơn, không chỉ có nhà trai đi tìm bà mối nhờ hỏi vợ, nếu nhìn trúng nhà nào, nhà gái cũng có thể tìm bà mối đến hỏi hộ, đôi bên bằng lòng thì cùng tiến thêm một bước, không bằng lòng thì dù sao cũng truyền lời qua người trung gian, không làm tổn thương đến mặt mũi đôi bên.

Dư Thư Phương đỏ bừng mặt lên, ấp úng nói: "Con sợ mẹ chê điều kiện gia đình nhà anh ấy không tốt, anh ấy và thím Triệu thím đều đang phải xếp hàng chờ đơn vị chia phòng, còn phải chờ mấy năm nữa."

Lăng Ái Như nghe con gái nói vậy, cũng biết là con gái bằng lòng, bà ấy nói: "Chỉ cần nhân phẩm tốt là được, còn lại điều kiện gia đình gì đó chỉ là thứ yếu. Hơn nữa, điều kiện nhà chúng ta rất tốt, nhà cửa gì chứ, mẹ cũng có thể chuẩn bị cho con."

Đều tại mẹ vị hôn phu cũ của con gái quá vô lý, Lăng Ái Như thầm nghĩ, nếu cha mẹ của Hứa Xương cũng có tư tưởng như lão Phong, cứ nghĩ ở nhà cha vợ cấp cho sẽ thành người ở rể, vậy coi như xong...

Chờ Tạ Tiểu Ngọc về đến nhà, Hứa Xương mới đón mẹ mình về nhà, Chu Cảnh Họa đi làm về cũng tới.

Tạ Tiểu Ngọc cười hỏi: "Cô lại muốn ăn bánh ngọt à? Hôm nay tôi mệt rồi, chờ mấy ngày nữa tôi sẽ làm cho cô."

Chu Cảnh Họa:...

"Nhìn tôi giống kẻ tham ăn đến vậy sao, tôi hỏi cô, rốt cuộc cô và Nghiêm Dặc đã xảy ra chuyện gì?" Cô ấy đã lo lắng muốn chết đi được, cố tình người trong cuộc lại không vội.

Chu Cảnh Họa rất lo lắng, Trần Niên từng đi tới nhà khách khuyên nhủ Nghiêm Dặc, nói hay là để anh ấy nghĩ cách nhờ người nhà tìm công việc cho anh, nhưng Nghiêm Dặc không chịu, nói mình muốn kiếm tiền nhanh nhất có thể.

Trần Niên buồn bực đi tìm Chu Cảnh Họa, muốn cô ấy tới khuyên nhủ Tạ Tiểu Ngọc, đừng ép Nghiêm Dặc quá chặt.

Tạ Tiểu Ngọc thầm thở dài trong lòng, đây đều là những người bạn tốt thật sự quan tâm đến bọn họ, nhưng cô không thể nói ra.

Cô nói: "Cô đừng quan tâm đến chuyện của chúng tôi nữa, à đúng rồi, tôi cho cô biết một tin tức tốt, có lẽ Thư Phương và Hứa Xương sắp thành đôi rồi đấy, ha ha ha may mà có trận mưa ngày hôm qua.”

Chu Cảnh Họa: "Cô đúng là thần kinh, chuyện của mình không lo, lại cứ đi lo chuyện của người khác."

Cô ấy vui mừng thay cho Thư Phương, chỉ là buồn về chuyện của Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc, hơn nữa nhìn thấy Trần Niên mượn rượu giải sầu, cô ấy lại thấy thương.

Thật là, sao cô ấy lại thấy thương loại mặt hàng như Trần Niên cơ chứ, cô ấy cũng không biết mình thế nào nữa.
 
Chương 227


Mấy ngày sau, lăng Ái Như nhờ một người bạn tốt, người bạn tốt nhờ người tìm đến vợ của hiệu trưởng trường học, làm mối cho bọn họ, nói đối phương là con gái của xưởng trưởng nhà máy cơ khí, bên trên chỉ có một người anh trai. Nhà gái làm việc ở ở tòa soạn báo, điều kiện gia đình không tệ.

Nào chỉ không tệ, điều kiện thế này là rất tốt, nghe nói đối phương là đồng nghiệp của Tiểu Ngọc, lúc trước con trai từng giúp đỡ cô gái đó, cũng vì là bạn của Tiểu Ngọc, hai người từng gặp nhau mấy lần, tuy không quen thân lắm, Triệu Hương thầm động lòng. Bà ấy chạy đến tìm Tạ Tiểu Ngọc hỏi thăm về nhân phẩm và gia cảnh của Dư Thư Phương: "Tiểu Ngọc, nhà Thư Phương có điều kiện tốt như vậy, sao bọn họ nhìn trúng Hứa Xương vậy?"

Tạ Tiểu Ngọc kể cho Triệu Hương nghe cặn kẽ về gia cảnh của Dư Thư Phương, cha mẹ anh trai chị dâu của cô ấy đều rất tốt, mẹ ruột cô ấy đối xử tốt với con dâu, chắc chắn cũng sẽ đối xử tốt với con rể.

Còn cả điều kiện bản thân và tính cách của Dư Thư Phương cũng rất tốt: "Cô ấy thích Hứa Xương, mẹ cô ấy nhìn ra, nên mới nhờ người đi làm mối. Chỉ là bây giờ cô ấy hơi mập, thật ra con thấy chuyện này không sao cả, nhưng cô ấy sợ Hứa Xương không thích cô ấy." Thực ra, ngũ quan của Dư Thư Phương rất đẹp, nhưng có một số người đàn ông chỉ thích người thon thả, chẳng như Tống Hạnh Hoa.

Nhưng hầu hết mọi người thời này đều không quan tâm đến ngoại hình, Triệu Hương cười nói: "Mập mới tốt, nhìn mập có phúc khí hơn."

Nếu Tạ Tiểu Ngọc đã khen ngợi đối phương, vậy bà ấy bắt bẻ cô gái có điệu kiện tốt như vậy thì quả là không còn gì để nói. Hơn nữa, bà ấy từng hỏi con trai, Hứa Xương nói cô gái đó là người tốt bụng, là người có thể sống được, ý là anh ấy bằng lòng.

Về phần điều kiện nhà gái đưa ra như lời vợ hiệu trưởng nói, hai người cưới nhau sẽ để đôi vợ chồng son đến ở nhà do cha vợ sắp xếp, chờ khi nào bọn họ được phân nhà sẽ lại chuyển vào đó sau.

Bên nhà gái cấp nhà cho đôi vợ chồng son ở, Triệu Hương và chồng tự nhiên không có ý kiến gì.

Nhà bà ấy hiện nay đang ở căn nhà mười mấy mét vuông, sau khi con trai kết hôn, bà ấy và bạn già vốn định đi ra ngoài thuê nhà ở, giờ thì hay rồi, vấn đề nhà ở được giải quyết, cũng không cần khiến con trai bị khó xử.

Cha mẹ đôi bên nói chuyện rất suôn sẻ, tiếp theo đó là trai gái hai bên gặp gỡ nhau. Thực ra, bọn họ không cần gặp gỡ coi mắt, vì bọn họ đã sớm biết nhau.

Nhưng Dư Thư Phương vẫn xấu hổ, khăng khăng đòi Tạ Tiểu Ngọc đi cùng mình!

Tạ Tiểu Ngọc buồn cười nói: "Hôm nay các cô gặp nhau để bàn về chỉ tiết đính hôn và ngày kết hôn, tôi đi làm gì?”

Dư Thư Phương đỏ mặt nói: "Cô là em gái của Hứa Xương, là em chồng của tôi, cô xem có nên đi không!"

Tạ Tiểu Ngọc:.. cô không có lời nào phản bác lại.

Hai nhà hẹn nói chuyện ở trong phòng bao của tiệm cơm nhà nước, Hứa Xương và Dư Thư Phương nói chuyện riêng một lúc, không bao lâu sau hai người đi vào, Dư Thư Phương xấu hổ đỏ mặt, Hứa Xương cũng cười ngây ngốc, thoạt nhìn có vẻ trò chuyện rất vui vẻ.

Lễ đính hôn được định vào cuối tháng này. Còn về ngày cưới, mới đầu bọn họ định tổ chức vào ngày mùng sáu tháng giêng, ngày mùng sáu tháng giêng là ngày tốt, nhưng Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc đã định ngày mùng sáu tháng giêng đi về Bắc Kinh tổ chức.

Hứa Xương và Dư Thư Phương đều đã nói là muốn tham dự từ trước, nên hai người lùi ngày cưới đến ngày mười hai tháng giêng.

Sau bữa cơm này, Dư Thư Phương chính là vị hôn thê của Hứa Xương, cô ấy thay đổi từ người hào sảng cởi mở, thành người nhút nhát dễ xấu hổ.

Tạ Tiểu Ngọc trêu ghẹo cô ấy: "Đừng nhút nhát nữa, cũng không phải là Hứa Xương không biết cô là người thế nào."

Dư Thư Phương nói, vừa rồi lúc nói chuyện ở bên ngoài, cô ấy hỏi Hứa Xương có chê cô ấy mập không, Hứa Xương tỏ vẻ không thể nào hiểu nổi, nói mập cũng tốt, bảo cô ấy đừng có gánh nặng tâm lý trong lòng, kỳ thật cô ấy rất đẹp, quan trọng nhất là cô ấy tốt bụng, không có ý xấu.

Dư Thư Phương nói: "Tiểu Ngọc, cô cũng biết tôi là người thế nào rồi đấy, ai đối xử tốt với tôi, tôi sẽ tốt lại với người đó, nhưng nếu ai hại tôi, tôi sẽ không tốt bụng đến vậy đâu. Hứa Xương nói tôi không có ý xấu, nhưng kỳ thực không phải, tôi kể cho tôi nghe, tôi đã nói cho Tiên Hiểu Ngải biết mình sắp đính hôn, còn mời cô ta tới dự lễ đính hôn của tôi."

Cô đại tiểu thư ngốc nghếch Tiền Hiểu Ngải kia lập tức dùng biện pháp hòa bình để giải quyết với Dư Thư Phương, chúc mừng Dư Thư Phương, còn nói tháng sau có cơ hội đi học tập, cô ta sẵn lòng nhường cho Dư Thư Phương.

Đương nhiên là Dư Thư Phương muốn suất đi học hai tháng này, cô ấy khuyến khích Tiền Hiểu Ngải tỏ tình với Tống Hạnh Hoa.
 
Chương 228


"Tôi nhìn ra được cô thích Tống Hạnh Hoa, bây giờ tôi đã tìm được đối tượng rồi, cô không cần phải quan tâm đến cảm thụ của tôi nữa, cứ theo đuổi hạnh phúc của mình đi."

A.. cô ấy tin Tiền Hiểu Ngải sẽ sớm tỏ tình với Tống Hạnh Hoa.

Một người là thiên kim nhà tổng biên tập tòa soạn báo, một người là Mai Tử Cầm cha mẹ đều đã ly dị tái hôn không ai quản, cô ấy thật sự rất muốn nhìn xem sự lựa chọn của Tống Hạnh Hoa.

"Tiểu Ngọc, cô có cảm thấy tôi rất xấu không?"

Tạ Tiểu Ngọc điểm nhẹ vào đầu cô ấy, bảo cô ấy đừng tốt bụng không đúng chỗ: "Nương tay với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình, cô cũng đừng sợ Hứa Xương nghĩ xấu, anh ấy nhất định sẽ khen cô làm rất đẹp."

Bữa tiệc đính hôn của Dư Thư Phương được tổ chức rất vui vẻ náo nhiệt, đôi bên gia đình đều vui vẻ, người thân bạn bè cũng khen đây là nhân duyên tốt, lãnh đạo của Hứa Xương lại khen ngợi năng lực làm việc của Hứa Xương đích.

Chị họ của Cung Lam là đồng nghiệp làm cùng xưởng với Hứa Xương, người đó đến uống rượu mừng, trở về kể lại cho Cung Lam nghe, nói bữa tiệc đính hôn náo nhiệt thế này, không biết hôn lễ sẽ làm to đến mức nào. Lời trong lời ngoài đều là hâm mộ: "Nghe nói trong bữa tiệc đính hôn này, nhà gái bỏ toàn bộ rượu thuốc lá và kẹo, Hứa Xương làm rể nhà người ta may mắn thật đấy, bên nhà gái chỉ có một trai một gái, sau này lấy con gái nhà người ta, chẳng phải người ta sẽ thương như con ruột hay sao."

Cung Lam thầm ghen ty muốn chết đi được, đáng lẽ con trai bà ta mới là con rể của xưởng trưởng nhà máy cơ khí.

Bà ta chỉ có thể bới lông tìm vết từ ngoại hình của Dư Thư Phương: "Nhà gái béo ú như con heo mà sao nhà họ Hứa vui vẻ thế, hay là do tham đồ của nhà gái nên mới vậy."

Chị họ của Cung Lam không thể nghe nổi nữa, bởi vì kể từ khi sinh con, vóc người của bà ta cũng bị phì ra.

Bà ta không vui nói: "Mập thì làm sao, người ta có ăn cơm nhà cô đâu, cô bận tâm cái gì."

Nói xong cũng quay đầu rời đi thẳng, làm Cung Lam tức muốn chết đi được.

Sau khi định xong ngày cưới, Hứa Xương ủng hộ đối tượng đi học nâng cao, Dư Thư Phương dành được cơ hội đi lên Bắc Kinh học lần này, hai tháng sau trở về.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Cô ấy cũng đã bàn bạc xong với Tạ Tiểu Ngọc, chờ cô ấy rời khỏi Bình thành đi Bắc Kinh, Mai Tử Cầm sẽ không còn cơ hội bỏ đồ vào trong nước của cô ấy nữa.

Dư Thư Phương quyết định mang theo toa thuốc giúp giảm câm mà Tạ Tiểu Ngọc kê cho mình, thề sẽ ăn uống điều độ và tập thể dục chăm chỉ trong khoảng thời gian đi học này, lấy lại vóc dáng như hai năm trước trong vòng hai tháng này.

Vừa nghĩ tới vẻ kinh ngạc của Hứa Xương lúc ra øa tàu đón mình, Dư Thư Phương lại không kiềm được vui vẻ.

Tiểu Ngọc nói, con người trở nên xinh đẹp là vì mình, cô ấy thấy câu này rất đúng, nhưng nếu có thể nhìn thấy người mình thích xấu hổ đỏ mặt, cô ấy cũng vui vẻ....

Mai Tử Cầm không hiểu tại sao Dư Thư Phương lại nhận được suất đi Bắc Kinh học tập này, suất đi học này là của Tiền Hiểu Ngải cơ mà, cô ta và Dư Thư Phương vẫn luôn không hợp nhau, tại sao cô ta lại nhường cho Dư Thư Phương?

Cô ta đi tìm Tiền Hiểu Ngải hỏi: "Hiểu Ngải, cô vẫn luôn mong được đi học cơ mà, sao lại nhường cơ hội tốt này cho Dư Thư Phương?"

Đương nhiên là bởi vì Dư Thư Phương đã đính hôn, lại còn cổ vũ cô ta tỏ tình với Tống Hạnh Hoa, nếu muon tỏ tình, sao cô ta có thể rời đi hai tháng ở thời điểm quan trọng này.

Tiên Hiểu Ngải ngượng ngùng chia sẻ chuyện vui với bạn tốt: "Tôi đã thổ lộ với chủ biên Tống rồi, nói tôi đã thích anh ấy từ rất lâu, bây giờ Thư Phương đã tìm được người mình thích cũng đã đính hôn, tôi mới dám bày tỏ với anh ấy."

Mai Tử Cầm cảm thấy choáng váng một lúc, cô ta phải mất hai năm mới có thể khiến Tống Hạnh Hoa dần chán ghét Dư Thư Phương, khiến hai người bọn họ hủy bỏ hôn ước, khiến Tống Hạnh Hoa thương tiếc và thưởng thức cô ta.

Cô ta vẫn luôn chờ Tống Hạnh Hoa chủ động tỏ tình với mình, nhưng không ngờ Tiền Hiểu Ngải lại giành trước.

Đều tại cô ta quá ngu xuẩn, dồn hết tất cả sự chú ý lên trên người Dư Thư Phương, lại không phát hiện ra Tiền Hiểu Ngải đã lén thích Tống Hạnh Hoa.

Cô ta biết Tiền Hiểu Ngải nhằm vào Dư Thư Phương, cũng không phải là vì cô ta lôi kéo được vị đại tiểu thư này về phe mình, mà vì vị đại tiểu thư này cũng giống như cô ta, đã sớm ghen tị với Dư Thư Phương vì cô ấy có được vị hôn phu xuất sắc.

Tiên Hiểu Ngải thấy Mai Tử Cầm đột nhiên tái nhợt mặt đi, người còn lảo đảo muốn ngã, vội vàng đỡ lấy cô ta, quan tâm nói: "Cô sao vậy Tử Cầm, cô gầy quá đấy, phải ăn nhiều vào."
 
Chương 229


Đúng là cô ta quá gây, nhưng tại sao cô ta phải nhịn ăn để giữ dáng? Lại chẳng phải là vì cô ta phát hiện ra sở thích của Tống Hạnh Hoa, anh ta chỉ thích người gầy, càng gầy anh ta sẽ càng thương tiếc.

Mai Tử Cầm cố bình tĩnh lại, nặn ra nụ cười mỉm hỏi: "Sao cô lại giấu tôi chuyện thích chủ biên Tống?"

"Tại tôi xấu hổ mà."

"Vậy chủ biên Tống có chấp nhận không?"

Tiên Hiểu Ngải ngượng ngùng gật đầu: "Anh ấy nói cứ tìm hiểu nhau một thời gian trước đã, nếu thích hợp sẽ tính đến chuyện lâu dài, bàn chuyện đính hôn với kết hôn."

Như vậy là bằng lòng rồi, còn lại chỉ là vấn đề thời gian.

Mai Tử Cầm thầm cảm thấy tay chân lạnh toát, cô ta có cố gắng hơn nữa cũng không thể sánh bằng Tiền Hiểu Ngải có một người cha tốt.

Giữa thiên kim nhà tổng biên tập, và một người không có núi dựa như cô ta, đoán chắc Tống Hạnh Hoa sẽ không do dự lựa chọn làm con rể tốt nhà tổng biên tập.....

Sau khi đính hôn xong, Hứa Xương lại càng lo lắng cho Nghiêm Dặc hơn. Trong bữa tiệc đính hôn, anh ấy cố tình kéo Nghiêm Dặc qua, nhưng Tiểu Ngọc không thèm nói chuyện với anh, làm anh ấy cũng buồn thay cho người anh em tốt.

Anh ấy đi tới nhà khách tìm người anh em tốt, quả nhiên anh lại nằm ngủ. Hứa Xương chưa từng thấy Nghiêm Dặc sa sút như thế này bao giờ.

Anh ấy kín đáo đưa tiền lương mới được nhận tháng này cho Nghiêm Dặc: "Anh cứ cầm dùng tạm đi"

Nghiêm Dặc đẩy tiền trở về không nhận: "Hiện tại đã khác với trước rồi, cậu giờ đã có đối tượng, phải tiết kiệm để cưới vợ."

"Em đã nói qua với Thư Phương rồi, anh cứ cầm đi"

Hứa Xương có thể tìm được đối tượng, đều là nhờ có Tạ Tiểu Ngọc ở giữa làm trung gian. Anh ấy lo lắng Nghiêm Dặc, hôn lễ của anh diễn ra trước anh ấy, vậy mà bây giờ hai người đang chiến tranh lạnh, đừng nói là chờ tới khi anh ấy và Thư Phương kết hôn, anh và Tiểu Ngọc vẫn còn xích mích với nhau?

Tin tức bán đồ cổ đã được tung ra ngoài, mà hai tháng nay không có động tĩnh gì, anh ấy muốn khuyên Nghiêm Dặc đi đến cầu Thạch Bàn làm đầu cơ trục lợi, anh lại nói là mình không thể buông mặt xuống.

Còn nói là nếu gặp bạn học cũ hoặc là người nhà của bạn học cũ thì sẽ rất mất thể diện.

Haizz, thể diện cũng không thể mài ra làm cơm ăn, vậy ra là Tiểu Ngọc muốn mài mòn cái tính sĩ diện hão của anh à?

Hứa Xương thở dài nói: "Mẹ em bảo anh về nhà ăn cơm, đừng suốt ngày ăn ở bên ngoài nữa, anh xem anh kìa, suốt ngày ăn mỳ, chẳng mấy nữa cơ thể anh sẽ không chịu nổi đau."

Nhà mà Hứa Xương nói tới, đương nhiên là nhà anh ấy, Tiểu Ngọc từng nói nếu Nghiêm Dặc không kiếm ra tiền, không tìm được việc làm, sẽ không để anh về nhà.

Kỳ thực tuần nào Nghiêm Dặc cũng được ăn thịt kho, Tiểu Ngọc thương anh ăn uống kham khổ, cứ đến cuối tuần là lại giả vờ tới nhà khách cãi nhau với anh, sau đó lén lút đưa thịt kho tới.

Hôm nay là cuối tuần, lát nữa Tiểu Ngọc sẽ tới, anh nói với Hứa Xương: "Hôm nay đối tượng của cậu trở về đúng không, cậu mau đi đón cô ấy đi, đừng trì hoãn thời gian ở chỗ anh."

Đừng trì hoãn thời gian anh gặp Tiểu Ngọc...

Hứa Xương nhìn xuống trên tường treo lịch, hai tháng qua thật nhanh.

Nghiêm Dặc chán nản ở nhà khách hai tháng, Thư Phương cũng học tập ở Bắc Kinh hai tháng, cô ấy gọi điện thoại thông báo hôm nay trở về, mẹ anh nói sẽ làm đồ ăn ngon, dặn anh ấy đón Thư Phương về nhà ăn cơm.

"Được, vậy em đi đây, anh cứ cầm tiền đi, đừng cảm thấy gánh nặng tâm lý." "Anh biết rồi, cậu mau đi đi, đừng để đối tượng của cậu phải chờ. "

Thực ra, Nghiêm Dặc không động vào số tiền Hứa Xương đưa cho, trên người anh vẫn còn tiền Tiểu Ngọc đưa cho, để khiến nghi phạm tin tưởng, anh từ chối nhận tiền Hứa Xương đưa cho mấy lần rồi nhận lấy.

Không bao lâu sau, Tạ Tiểu Ngọc đi tới nhà khách, lễ tân nhà khách đã qua quen mặt cô, tuần nào cũng tới đây cãi nhau với đối tượng, đúng là tạo nghiệt mà.

"Đồng chí Tạ, cô đừng tiếp tục ép đối tượng của cô nữa, anh ấy cũng rất đáng thương."

Tạ Tiểu Ngọc thầm cảm thấy bất đắc dĩ, cô biết, nên tuần nào cô cũng lén đưa thịt kho tới.

Nhưng ngoài miệng lại nói: "Người sống trên đời chẳng ai dễ dàng cả, một mình tôi đi làm nuôi ba đứa bé, tại sao không thấy ai thương tôi?"

Nói xong, cô đi lên phòng, gõ cửa phòng của Nghiêm Dặc, kể từ khi móc nối quan hệ với anh gầy, Nghiêm Dặc chuyển sang ở phòng đơn.

Nghiêm Dặc mở cửa cho Tạ Tiểu Ngọc đi vào, bình tĩnh nhìn cô cười.

Tạ Tiểu Ngọc mở hộp cơm mình mang tới ra, phía dưới là lớp cơm gạo tẻ, phía trên là lớp thịt kho tàu màu cánh gián cực kỳ bắt mắt, nước thịt thấm vào trong hạt cơm, hương thơm mê người.

Cô thở dài nói: "Anh mau ăn đi."
 
Chương 230


Nghiêm Dặc ngồi xuống, gắp một miếng thịt kho ăn, vẫn là Tiểu Ngọc nấu ăn ngon. Anh nhớ năm nay nhà nước sẽ khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học, nhắc nhở cô tranh thủ thời gian học tập.

Bọn họ nhìn thấy nhà nước sẽ khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học ở thế giới song song, Tiểu Ngọc mới mười chín tuổi, tự nhiên phải đi học đại học.

"Năm nay nhà nước sẽ khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học đấy, em cũng nghĩ cách nhắc nhở mấy người bạn tốt của em đi, để bọn họ sớm ôn tập."

Nghiêm Dặc học đại học công an, chờ nhiệm vụ này kết thúc, anh sẽ đến cục công an thực tập.

Tạ Tiểu Ngọc nói đã biết, chờ Nghiêm Dặc ăn xong, cô thu hộp cơm lại, mở cửa sổ ra, để mùi thịt kho trong phòng tản đi, đề phòng nghỉ phạm anh gầy tới.

Cô hỏi: "Anh Nghiêm Dặc, anh cũng đã thực hiện nhiệm vụ này được hai tháng rồi, sao vẫn chưa thấy ông chủ đứng phía sau anh gầy?"

"Người đó rất cảnh giác, đã treo anh hai tháng rồi."

Có thể là đối phương đang quan sát anh, nếu người đó là nhân viên tình báo đang ẩn núp, có cẩn thận cũng là chuyện bình thường. Xét cho cùng, lúc trước anh cũng học đại học công an, cha lại đang làm trong quân đội, với thân phận và bối cảnh thế này, đối phương không cẩn thận mới là kỳ lạ.

Bác Tống gọi đây là tự đưa thân vào hang ổ địch, đối phương là người tinh ranh, nhất định phải nghĩ ngợi. Nếu bên phía công an sắp xếp người nằm vùng, chắc chắn sẽ không tìm người có thân phận đặc thù như Nghiêm Dặc.

Đây gọi là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, đoán Nghiêm Dặc chắc người đó sắp xuất hiện rồi.

Tạ Tiểu Ngọc không tiện ở lại đây quá lâu, cô giả vờ cãi nhau với Nghiêm Dặc mấy câu, rồi chuẩn bị trở về.

Ngay lúc cô và Nghiêm Dặc cãi nhau, anh gầy đã dẫn Tào Bằng Vũ đi tới nhà khách, nghe thấy tiếng cãi nhau vang lên trong phòng Nghiêm Dặc, anh ta cười nói: "Anh Tào, em đã quan sát thằng nhóc kia hai tháng rồi, không phát hiện ra vấn đề gì cả. Anh xem, tuần nào đối tượng của cậu ta cũng tới thúc giục cậu ta đi làm kiếm tiền, gặp phải đối tượng dai như đỉa đói đó, cậu ta đúng là xui xẻo."

Tào Bằng Vũ nghi ngờ hỏi: "Sao lại có loại đối tượng chẳng phân biệt được gì thế này?"

Anh gầy bật cười ha ha, bởi vì người ta quá đẹp, đẹp đến mức không đành lòng chia tay: "Anh Tào, nếu anh từng gặp đối tượng của cậu ta, anh sẽ không nói những lời này nữa."

Nếu đổi lại là anh ta, anh ta cũng không đành lòng chia tay, anh gây thâm nghĩ như vậy.

Đúng lúc cửa phòng mở ra, khoảng khắc Tào Bằng Vũ nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc, hai mắt ông ta sáng lên, quả là rất đẹp. Lúc này, ông ta cũng yên tâm hơn, thanh niên muốn mua nhà vì đối tượng, bị buộc phải đầu cơ trục lợi văn vật nhà mình, là lý do rất hợp lý.

Tạ Tiểu Ngọc cũng cả kinh, Tào Bằng Vũ này giống y như người Nghiêm Dặc phác họa, là hung thủ cố tình hại chết mẹ anh.

Cô thầm cảm thấy lo lắng, không biết liệu lát nữa Nghiêm Dặc có thể khống chế được không, hay là sẽ xúc động giết chết nghi phạm?

Tạ Tiểu Ngọc trợn mắt nhìn hai người, sau đó quay sang cãi nhau với Nghiêm Dặc: "Anh không đi tìm công việc, cũng không muốn nghĩ cách kiếm tiền, suốt ngày ăn không ngồi rồi ở đây, thế anh có còn muốn kết hôn nữa không? Em chỉ cho anh thêm một tháng nữa thôi!"

Quả là Nghiêm Dặc không khống chế được, đây là hung thủ hại chết mẹ anh, anh siết chặt tay thành quả đấm, vừa rồi anh suýt nữa xông lên, muốn liều mạng trả thù thay cho mẹ.

May nhờ có Tiểu Ngọc kéo lý trí của anh trở vê.

Nghiêm Dặc nói: "Anh biết rồi, anh sẽ sớm lấy được tiền." Lời này, là nói cho nghi phạm nghe.

Tạ Tiểu Ngọc đưa lưng về phía hai người kia, lo lắng nhìn anh nói: "Anh đừng có gạt em nữa đấy nhé."

Nghiêm Dặc trịnh trọng gật đầu, bảo cô yên tâm.

Lúc Tạ Tiểu Ngọc xoay người lại, thấy hai người kia đã vào phòng, sau đó cửa phòng đóng lại ở sau lưng cô.

Cô không thể giúp được gì cho chuyện tiếp theo, nghĩ đến hôm nay Dư Thư Phương trở về, chắc lúc này đã ra khỏi ga tàu, Hứa Xương đi đón cô ấy về nhà, Tạ Tiểu Ngọc cũng đi tới nhà Triệu Hương.

Cá Lớn Cá Nhỏ và Tinh Tinh đều đang chơi ở nhà Triệu Hương, Tạ Tiểu Ngọc mua một con cá trắm đen nặng khoảng mười cân đến.

Cô gọi điện thoại hỏi Dư Thư Phương muốn ăn øì trong tiệc đón gió tẩy trần, Thư Phương nói muốn ăn cá, kinh hỷ nói ở trong điện thoại là mình đã giảm được cân rồi, giờ không dám ăn nhiều thịt kho, chỉ dám ăn ít cá cho đỡ thèm.

Tạ Tiểu Ngọc vui vẻ nghĩ, không biết Hứa Xương đi ra nhà ga đón vị hôn thê đã hai tháng không gặp có bị dọa cho giật mình hay không.

Thím Triệu Hương nhận lấy con cá, đi gọi bạn già nhà mình mổ cá: "Sao con mua con cá lớn vậy?"
 
Chương 231


"Con cá này chỉ hai đồng thôi, không đáng bao nhiêu tiền cả, trong nhà có dưa chua không ạ?" Tạ Tiểu Ngọc hỏi.

"Có, mẹ tự muối đấy."

Triệu Hương nhìn về phía cửa, vẫn chưa thấy con trai và con dâu tương lai đâu. Từ lúc con trai định ngày cưới, Thư Phương đi Bắc Kinh học tập, Hứa Xương rảnh rỗi là lại tới nhà cha mẹ vợ giúp đỡ việc nhà, đưa ít rau nhà mình trồng qua.

Cha mẹ vợ rất thích người con rể này, cứ ngày nghỉ ngày lễ đơn vị phát kẹo lạc, kẹo hạt dưa gì đấy, là lại gọi Hứa Xương đến lấy mang về một nửa.

Triệu Hương mong con trai kết hôn càng sớm càng tốt, nhưng cũng có suy nghĩ riêng của mình.

Nhìn một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng hai người đâu, Triệu Hương sốt ruột nói: "Sao đến giờ vẫn chưa trở lại?"

"Có thể là tàu hỏa bị chậm giờ?" Cha Hứa Xương nói.

Cha Hứa Xương đánh sạch vảy con cá trắm đen to, mổ ruột rửa sạch sẽ rồi mang vào bếp, ông ấy nói với Triệu Hương: "Con dâu của bà không chạy mất được đâu, mau đi nấu cơm đi."

Tạ Tiểu Ngọc chặt đầu con cá trắm đen này thành hai nửa, đầu cá kho với ớt, đuôi cá để kho, phần thân cá lạng lấy phần thịt băm nhuyễn làm cá viên.

Cô còn chiên khoai tây, lại pha chế nước sốt chua ngọt, gọi Cá Lớn Cá Nhỏ và Tỉnh Tỉnh tới ăn.

Dạo này Cá Nhỏ không được vui vẻ cho lắm, quà vặt cũng không thể khơi gợi nổi hứng thú trong lòng cậu bé, cậu bé thở phì phò nói: "Chị ơi, hôm nay anh rể cũng tới ăn cơm, chị đừng mắng anh ấy nữa nhé?"

Tạ Tiểu Ngọc cũng có muốn đâu, chỉ là nhiệm vụ cần, cô nói: "Xem tình hình thế nào đã."

Hôm nay Nghiêm Dặc đã gặp được hung thủ hại chết mẹ anh, nhưng Tào Bằng Vũ ẩn núp rất sâu, hiện tại bọn họ không có chứng cớ bắt kẻ đó, hy vọng có thể dùng án văn vật bắt ông ta lại, sau đó từ từ kéo ra mạng lưới tình báo sau lưng ông ta.

Tạ Tiểu Ngọc nấu cơm, hương thơm bay khắp sân nhà, hàng xóm xung quanh ngửi thấy mùi cũng tới hỏi, hôm nay nhà bọn họ có khách tới chơi à?

Triệu Hương vui vẻ ra mặt nói: "Con dâu tôi đi học ở Bắc Kinh trở về, học tập rất vất vả, nên tôi muốn làm mấy món ngon bồi bổ cho con bé."

Hàng xóm láng giềng trong đại viện đều hâm mộ nhà Triệu Hương mới đính hôn với cô con dâu có gia thế tốt, nhà ít con cái.

Nhà vợ thấy nhà bọn họ chặt chội, lại cho đôi vợ chồng son một căn nhà, nói là cho bọn họ mượn ở nhờ mấy năm, nhưng kỳ thực là của hồi môn cho con gái. Hàng xóm láng gieng xung quanh đều chúc mừng nhà Triệu Hương, nói hai vợ chồng già bọn họ trước khổ sau ngọt, chỉ có Tề Nhạc Bình là ghen tị cay nghiệt.

Lúc trước, Tề Nhạc Bình giúp con gái lấy được công việc của Triệu Hương, còn muốn Hứa Xương làm con rể nhà mình, từng đến nhà Triệu Hương uy hiếp cử báo, sau đó Tạ Tiểu Ngọc chạy tới giải quyết kịp thời, bà ta lại bị nhà họ Hứa kiện ngược lại, bị đưa đi cải tạo lao động, mấy ngày trước mới được thả ra.

Con trai con gái bà ta cảm thấy xấu hổ dọn đi, nhưng Tề Nhạc Bình vẫn mặt dày ở lại, lúc này bà ta âm dương quái khí châm chọc: "A lúc trước không coi trọng con gái tôi, bây giờ đúng là tự đánh vào mặt mình, tìm một đứa con gái xấu xí hơn về nhà, chỉ vì cô ta là con gái của xưởng trưởng nhà máy cơ khí mà nịnh nọt cung phụng cô ta như tổ tông, nhà bà đúng là dối trá!"

Ngày hôm nay đang vui vẻ, tự dưng lại bị người ta chọc ngoáy gây sự, làm Triệu Hương muốn cãi nhau với Tề Nhạc Bình.

Tạ Tiểu Ngọc chỉ tay về phía cổng, cười nói: "Mẹ nuôi ơi, mẹ xem ai ở cổng kìa?"

Hứa Xương đã trở về, đi bên cạnh anh ấy là cô gái có vóc dáng cao gầy, đường nét khuôn mặt nhu mỹ, nhìn như tỏa ánh hào quang.

Cô ấy trang điểm nhẹ nhàng, còn để kiểu tóc quăn đang thịnh hành hiện nay. Nhưng tại sao cô gái này nhìn giống Thư Phương vậy, Triệu Hương cẩn thận quan sát, nhận ra cô gái đó chính là Dư Thư Phương, chỉ là cô ấy đã gầy hơn.

Triệu Hương suýt nữa không nhận ra con dâu tương lai, bà ấy mừng rỡ đi tới nhìn, đau lòng nói: "Cháu đi ra ngoài hai tháng phải chịu khổ đến mức nào, mới để mình đói thành thế này?"

Người lớn tuổi ấy mà, đều không bao giờ cảm thấy con cháu mà mình mập, nhưng chỉ thấy con cháu hơi gầy đi là đã đau lòng muốn chết đi được.

Triệu Hương tiếc nuối nói: "Cháu thế này là phải ăn nhiều thịt vào để bồi bổ, bù thịt vào, sớm biết vậy trưa nay dì đã không nấu cá, nấu thịt cho cháu ăn."

Dư Thư Phương ngượng ngùng cười, cô ấy có thể cảm giác được, mẹ Hứa Xương thật lòng thương mình, vậy nên trước đó bà ấy chưa từng ghét bỏ cô ấy.

Nghĩ đến cảnh tượng lúc ở ga tàu, cô ấy phải đi tới chỗ Hứa Xương, Hứa Xương mới dám nhận, còn ngây ngốc hỏi cô: "Sao em lại gây thành thế này, bên kia ăn uống không ngon à, để mẹ anh nấu món ngon cho em ăn.”
 
Chương 232


Đúng là khờ, thật đấy, Dư Thư Phương cảm thấy Hứa Xương tốt hơn Tống Hạnh Hoa rất nhiều.

Cô ấy không cảm thấy hối tiếc vì phải chịu những lời châm chọc trong suốt hai năm qua, nếu không nhờ có vậy, cô ấy sẽ không tìm được đối tượng thật tâm thật ý với mình như Hứa Xương.

Hàng xóm láng giềng xung quanh đều cực kỳ kinh ngạc, ôi trời ơi, hóa ra con dâu của Triệu Hương xinh đẹp đến vậy, kỳ thực lúc trước con dâu của bà ấy nhìn cũng đẹp, chỉ là bây giờ gầy đi, lại thay đổi kiểu tóc trang điểm nhẹ nhàng, nhìn như đổi một cô con dâu mới.

Tề Nhạc Bình không dám tin hỏi hàng xóm cũ: "Cô gái nhìn gây đến mức gió có thể thổi đi này là con dâu của Triệu Hương?"

Ôi trời ơi, cô gái xinh đẹp thế này, gia thế tốt, của hồi môn có hẳn một căn nhà, tại sao cô gái có điều kiện tốt thế này lại tìm nhà chồng nghèo rớt mùng tơi như nhà Triệu Hương.

Bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định, nói với Dư Thư Phương: "Cô gái à, cháu đừng để nhà họ Hứa lừa, Hứa Xương từng làm đầu cơ trục lợi, cẩn thận không cậu ta liên lụy cả cháu vào đấy."

Dư Thư Phương tức giận nói: "Thím nói gì vậy, nghe nói thím vừa đi cải tạo về, mới về đã lại tung tin đồn lung tung, có phải thím muốn đi cải tạo tiếp không?”

Te Nhạc Bình lập tức ngậm miệng lại, bà ta lẩm bẩm nói: "Đắc ý cái gì, gầy thế này lại càng khó nuôi, nếu cô không thể sinh, xem nhà họ Hứa có cần cô nữa không."

Tạ Tiểu Ngọc tạt chậu nước rửa cá vừa nãy ra ngoài, cố tình tạt thẳng vào mặt Tề Nhạc Bình.

"Ai nha muốn chết à, bà dội nước không nhìn xem có ai bên ngoài không à?”

Tạ Tiểu Ngọc cười khẩy nói: "A, hóa ra thím là con người, cháu cứ tưởng là con súc sinh nào."

"Cô..."

"Cháu làm sao, cháu thấy thím đi cải tạo thế này là thất bại rồi đấy, có cần cháu viết một bài báo giúp thím tỉnh táo lại không?"

Tề Nhạc Bình chán nản rời đi, con dâu và con gái nuôi nhà Triệu Hương đều làm việc ở tòa soạn báo, bà ta thật sự không dám gây chuyện.

Lúc ăn cơm, Nghiêm Dặc cũng tới, Tạ Tiểu Ngọc không biết anh đã lấy được lòng tin của Tào Bằng Vũ hay chưa.

Nhiệm vụ của Nghiêm Dặc là dành được lòng tin của Tào Bằng Vũ, tìm hiểu đường dây phía sau ông ta trước khi ông ta lên kế hoạch bỏ trốn, và lấy được bằng chứng xác thực về chứng cứ phạm tội của ông ta.

Triệu Hương một lòng muốn giúp Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc giảng hòa, vội kéo Nghiêm Dặc ngôi vào bên cạnh Tạ Tiểu Ngọc.

Tạ Tiểu Ngọc nhéo Nghiêm Dặc ở dưới gầm bàn, ý là hỏi anh chuyện hồi sáng thế nào rồi?

Nghiêm Dặc nói nhỏ ở bên tai Tạ Tiểu Ngọc: "Hôm nay anh có thể trở về nhà ngủ."

Anh và Tào Bằng Vũ đã bàn bạc với nhau xong, ngày mai bọn họ sẽ đi đến nhà chị họ ở Tô Châu kiểm tra đồ cổ, lại thảo luận mức giá cụ thể, nếu đã tìm được "Khách hàng", anh đương nhiên có thể về nhà Ở.

Tạ Tiểu Ngọc thầm vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng không cần phải giả vờ cãi nhau nữa.

Cô vui vẻ tuyên bố với Cá Nhỏ đang đần thối mặt: "Được rồi, anh chị không cãi nhau nữa, tối nay anh rể em sẽ về nhà ở."

Cá Nhỏ còn vui vẻ hơn cả Tạ Tiểu Ngọc: "Vậy sau này anh chị cũng không được cãi nhau nữa!”

"Được"

Cá Lớn đột nhiên thút tha thút thít, còn lẩm bẩm nói: "Lần này anh chị cãi nhau lâu quá."

Chỉ có Tinh Tinh bình tĩnh ăn cá viên, cô bé biết ngay là anh và chị giả vờ cãi nhau, nhưng bây giờ không cần phải giả vờ nữa, chỉ cần nhìn cái cách chị Tiểu Ngọc gắp thức ăn cho anh trai là biết. Hồi còn ở thôn Thanh Sơn, mỗi lần không phải giả vờ nữa, chị Tiểu Ngọc đều sẽ làm rất nhiều món ngon cho bọn họ ăn. Uhml Lại có lộc ăn rồi.

Mọi người đều mừng thay cho hai người bọn họ, chỉ có Hứa Xương là vẫn còn lo lắng. Tiểu Ngọc không tức giận, còn để Nghiêm Dặc về nhà ở, vậy chứng tỏ là anh đã giải quyết xong vụ làm ăn đồ cổ kia rồi.

Anh ấy vẫn rất lo lắng, chờ cơm nước xong anh ấy tìm cơ hội nói chuyện riêng với Nghiêm Dặc, dặn anh phải chú ý, đừng để bị đi tù.

Nghiêm Dặc vỗ vỗ vào trên bả vai của anh ấy, nói: "Anh sẽ cẩn thận."

Lúc Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc dẫn ba đứa trẻ về nhà, anh gầy và Tào Bằng Vũ đứng phía xa xa nhìn.

Anh gầy nói: "Anh Tào, anh cũng cẩn thận quá rồi đấy, anh xem, thằng nhóc kia làm vậy thật sự là vì muốn dành dụm tiền cưới vợ, cô vợ nhỏ của cậu ta là kẻ tham tiền, vừa nghe thấy có mấy mươi nghìn đồng vào sổ là làm hòa với người ta liền, giờ anh đã tin chưa?”

Tào Bằng Vũ yên tâm.

Anh gầy nói: "Anh Tào, anh nói một món đồ cổ sẽ đưa cho cậu ta tám nghìn đồng, cậu ta nói mình có năm món, chúng ta đi đâu lấy bốn mươi nghìn đưa cho cậu ta bây giờ?"
 
Chương 233


Tuy mang năm món đồ cổ này ra nước ngoài sẽ bán được mấy trăm nghìn, nhưng hiện tại bọn họ không có vốn nhập hàng.

Tào Bằng Vũ từng dính máu trên tay, ông ta chưa từng nghĩ đến chuyện đưa bốn mươi nghìn cho thẳng nhóc còn chưa bước chân ra ngoài xã hội này.

Ông ta định lừa anh mang đồ cổ ra trước, sau đó bảo anh mang đồ ra bến tàu giao dịch, rồi nhân cơ hội ném anh xuống biển, như vậy thần không biết quỷ không hay, không cần vốn mua bán. Nói chung, thằng nhóc này là con cá lớn ông ta để mắt đến.

Nhưng Tào Bằng Vũ không biết, bản thân ông ta mới chính là con cá sắp mắc lưới...

Ngày hôm sau, Nghiêm Dặc đi Tô Châu tìm chị họ mình từ lúc sáng sớm, dẫn Tào Bằng Vũ đi kiểm tra đồ cổ.

Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương đến đơn vị, dẫn tới sự oanh động không nhỏ, mọi người đều nói Thư Phương xinh đẹp hơn so với hai năm trước.

Tống Hạnh Hoa liếc nhìn bóng dáng xinh đẹp của Dư Thư Phương, trở về phòng làm việc của mình.

Anh ta còn nhớ, cách đây hai ba năm mình vẫn rất thích vị hôn thê Dư Thư Phương này, sau đó cô bắt đầu uống lung tung các loại thuốc bắc vì chữa mụn, dần dần người phì ra, anh ta cũng bắt đầu chán ghét cô ấy.

Sau đó, mẹ làm ầm lên muốn hủy hôn ước với nhà họ Dư, anh ta cũng không phản đối, kỳ thực làm thầm tán đồng trong lòng.

Hai tháng trước, Tiền Hiểu Ngải bày tỏ với anh ta, anh ta đồng ý tìm hiểu trước đã, chỉ là không hiểu tại sao, mới chỉ hai tháng mà Tiền Hiểu Ngải đã mập lên rất nhiều.

Hiện tại nhìn vẫn ổn, chỉ là hơi có vẻ phúc hậu, nhưng nói chung không phải là loại hình anh ta thích, anh ta thích người có thân hình mảnh mai yểu điệu, khiến anh ta có ý muốn bảo vệ.

Tuy nhiên, anh ta không thể chia tay với Tiền Hiểu Ngải, không thể để mọi người nghi ngờ nhân phẩm của mình, nghĩ anh ta là loại người nông cạn chỉ nhìn mặt mà bắt hình dong. Nếu vậy, sau này anh ta sẽ không thể làm người nữa, chẳng những nhân phẩm bị phá hủy, tiền đồ cũng bị hủy theo.

Ngay lúc mọi người chúc mừng Dư Thư Phương, Tiên Hiểu Ngải đi vào phòng làm việc của Tống Hạnh Hoa.

Cô ta nói: "Hạnh Hoa à, em cảm thấy thân thể mình có vấn đề rồi, hai tháng nay em tự dưng bị mập lên hai mươi cân, em biết anh thích mẫu người mảnh mai, hay là chúng ta chia tay đi."

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ Tống Hạnh Hoa lắc lắc đầu, bảo Tiền Hiểu Ngải đừng nên suy nghĩ bậy bạ, anh ta nói: "Mặc kệ em biến thành hình dáng gì, anh đều thích em, anh thích con người của em, là con người bên trong em, tính cách ngây thơ hồn nhiên của em, chứ không liên quan gì đến vóc người của em cả."

"Sau khi anh và Thư Phương hủy bỏ hôn ước, bên ngoài truyền ra rất nhiều tin đồn khó nghe, nói anh là loại đàn ông chỉ nhìn bề ngoài, yêu đương với em cũng chỉ vì nhìn trúng gia thế của em."

"Nhưng Hiểu Ngải à, em đã lầm rồi, anh và Thư Phương hủy bỏ hôn ước, là vì tính cách của bọn anh không hợp nhau, hủy bỏ trong hòa bình. Nhưng anh thật lòng với em, anh sẽ không chia tay với em đâu, nếu em đồng ý, chúng ta đính hôn di

Tiên Hiểu Ngải cực kỳ cảm động, cô ta biết ngay là mình không nhìn lầm Tống Hạnh Hoa mà.

Thực ra, trong hai tháng qua cô ta có liên lạc qua điện thoại với Dư Thư Phương, Dư Thư Phương chia sẻ rất nhiều chuyện vui với cô ta, nói học tập vất vả thế nào, nhưng cô ấy đã gầy đi, còn giảm được rất nhiều cân.

Tiên Hiểu Ngải phàn nàn với Dư Thư Phương, nói không hiểu tại sao mà kể từ khi yêu đương, cô ta đột nhiên tăng cân rất nhiều. Mai Tử Cầm nói là bởi vì do yêu vào nên tâm trạng vui hơn, tâm trạng vui thì khẩu vị cũng tốt lên, nói chung là không có gì đáng ngại.

Dư Thư Phương ấp úng nói cho cô ta biết một bí mật động trời.

Dư Thư Phương nói sở dĩ lúc trước mình bị tăng cân, là vì có người bỏ bột thảo dược bổ khí bổ huyết vào trà của mình, nhưng cô ấy không biết là ai, thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải là Tiên Hiểu Ngải hay không.

Bây giờ bản thân Tiền Hiểu Ngải cũng tăng cân nhanh chóng, vậy khẳng định không thể là cô ta được, vì vậy Dư Thư Phương dặn cô ta chú ý.

Phản ứng đầu tiên của Tiền Hiểu Ngải là nghĩ ngay đến Tạ Tiểu Ngọc, bởi vì cô ta và Tạ Tiểu Ngọc không ưa nhau, người đáng nghi đầu tiên nhất định là người mình nhìn chướng mắt.

Nhưng ngẫm lại thấy không đúng, Tạ Tiểu Ngọc mới đến tòa soạn báo được mấy tháng, lúc đó cô còn không quen biết Thư Phương.

Cũng không thể là Tống Hạnh Hoa được, bởi vì anh ta không có lý do gì để biến đối tượng của mình trở thành dáng vẻ mình không thích.

Cô ta đột nhiên nghĩ, liệu có phải là Mai Tử Cầm hay không?

Mai Tử Cầm, người cô ta vẫn luôn coi là bạn tốt!
 
Chương 234


Sau khi cẩn thận chú ý, Tiền Hiểu Ngải thật sự phát hiện ra được manh mối, Mai Tử Cầm thường nhân lúc cô ta không có ở vị trí ngồi, động vào ly nước của cô ta, cô ta núp ở góc khuất nhìn thấy được. Hơn nữa, chính Mai Tử Cầm là người giới thiệu cô ta uống trà dưỡng nhan vào hai tháng trước!

Sau khi phát hiện ra điều bí mật này, Tiền Hiểu Ngải không vạch trần ngay lập tức, mà đi nói chuyện với cha mình.

Cha cô ta vẫn luôn phản đối chuyện cô ta và Tống Hạnh Hoa quen nhau, cô ta hỏi cha mình, nếu Tống Hạnh Hoa không chê cô ta đột nhiên mập lên, sẵn lòng đính hôn với cô ta, liệu cha cô ta có còn phản đối nữa không?

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô ta mới đi tìm Tống Hạnh Hoa, thử nói ra lời chia tay để thăm dò, nhưng Tống Hạnh Hoa đã đưa ra một câu trả lời hoàn hảo.

Tiền Hiểu Ngải bật cười vui vẻ, nói chân tướng cho Tống Hạnh Hoa biết "Là Mai Tử Cầm bỏ đồ vào trong trà của em, làm hại em mập lên hai mươi cân trong vòng hai tháng. Thư Phương có thể giảm cân được, em chắc chắn cũng sẽ giảm cân được."

Tống Hạnh Hoa vội vàng an ủi cô ta: "Ôi trời ơi, không ngờ Mai Tử Cầm lại có tâm cơ nặng đến vậy, sau này em kết bạn nhớ phải cẩn thận, đừng bị người có be ngoài đáng thương lừa dối một cách dễ dàng."

Tiền Hiểu Ngải ngắt lời của anh ta: "Chẳng phải anh cũng ngốc như vậy hay sao, thông cảm cho những gì Mai Tử Cầm từng gặp phải, còn luôn quan tâm đến cô ta, sau này anh không được làm vậy nữa, không chỉ cô ta, cô gái khác cũng không được."

Tống Hạnh Hoa bảo đảm nói: "Sau thiệt thòi lần này, về sau anh sẽ chỉ tốt với một mình em thôi. Nhưng em không có chứng cứ cô ta bỏ đồ vào trong nước trà của em, nên em đừng dùng lý do này để làm ầm lên, nếu không người khác sẽ nói em y vào thân phận con gái của tổng biên tập để bắt nạt người ta, anh sẽ tìm một lý do đuổi cô ta."

Tiên Hiểu Ngải cảm thấy Tống Hạnh Hoa suy tính rất chu đáo, cô ta phẫn hận nói: "Em có thể không nói, nhưng em nhất định phải xả được cục tức này ra, anh đừng có xía vào, em tự có cách."...

Sau khi thú nhận nỗi lòng của mình ra với Tống Hạnh Hoa, Tiền Hiểu Ngải cảm thấy tâm trạng của mình tốt hơn rất nhiều. Lúc cô ta đi ra ngoài, Mai Tử Cầm nói với cô ta: "Hiểu Ngải, cô nhìn Thư Phương kìa, giờ cô ta gầy đi nhìn còn xinh đẹp hơn so với hai năm trước, cô mau hỏi cô ta có bí quyết gì đi"

Dư Thư Phương thầm cười khẩy trong lòng, viết một tờ giấy nhỏ ném cho Tạ Tiểu Ngọc.

Tạ Tiểu Ngọc mở tờ giấy ra nhìn, Thư Phương nói lát nữa se có kịch hay để xem, cô ấy đã bắt đầu quạt gió thổi lửa, xúc tiến vở kịch này từ hồi còn đang học tập ở Bắc Kinh.

Thư Phương cũng từng tâm sự với Tạ Tiểu Ngọc và Hứa Xương, cô ấy nhất định phải trả cái thù này, chứ Dư Thư Phương cô ấy không thể nào làm được loại chuyện lấy đức báo oán.

Tạ Tiểu Ngọc vo viên tờ giấy rồi nhét vào trong túi, cùng Dư Thư Phương lui về phía sau mấy bước, sợ lát nữa bên kia đánh nhau sẽ làm ngộ thương hai người bọn họ.

Tiên Hiểu Ngải lạnh mặt đặt mạnh ly trà lên mặt bàn trước mặt Mai Tử Cầm, chất vấn cô ta: "Tử Cầm, tôi vẫn luôn coi cô là người bạn thân nhất, tại sao cô lại lén cho đồ vào trong ly trà của tôi, cô muối hại tôi à?"

Mai Tử Cầm ấm ức nói: "Hiểu Ngải, tại sao cô lại bôi nhọ danh dự của tôi, chúng ta là bạn tốt cơ mà, tôi không có lý do gì để làm vậy cả, chắc chắn là cô nghĩ sai rồi."

"Chính mắt tôi nhìn thấy cô bỏ đồ vào, nếu không phải là chính mắt nhìn thấy, tôi còn không đám tin là người bạn thân nhất của tôi sẽ làm hại tôi."

Mai Tử Cầm cố gắng biện giải cho mình, hai người lời qua tiếng lại với nhau, gây ồn ào thu hút sự chú ý của những đồng nghiệp khác trong tòa soạn báo.

Tiên Hiểu Ngải căm hận nói: "Được, nếu cô khăng khăng nói mình không bỏ đồ vào, vậy cô chứng minh cho mọi người xem đi, cô uống một ngụm trà này đi, uống đi."

Mai Tử Cầm rất tức giận, để chứng minh cho sự trong sạch của mình, cô ta đành phải cầm ly lên uống một ngụm.

Vừa uống vào miệng cô ta đã nhận ra không ổn, trong nước trà này có vị lạc, cô ta bị dị ứng lạc, Tiền Hiểu Ngải cũng bị dị ứng lạc, đây cũng là một trong những lý do khiến hai bọn họ là tri kỷ của nhau.

Cô ta lập tức muốn phun ra, Tiền Hiểu Ngải không cho cô ta cơ hội, che lấy miệng cô ta, nói: "Cô nhổ cái gì mà nhổ, nếu trong lòng không có quỷ thì cô uống đi, cô không uống là muốn thừa nhận cô hại tôi à, tại sao!”

Tiên Hiểu Ngải kích động đổ nửa ly nước trà pha bột lạc vào trong miệng của Mai Tử Cầm, trong lòng mới thấy sảng khoái.
 
Chương 235


Trưởng phòng bên cạnh là nam, không tiện đi ra can ngăn hai cô gái trẻ tuổi, vội vàng bảo Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương đứng ra can ngăn.

"Hai cô, mau tách hai người này ra."

Tạ Tiểu Ngọc lui về phía sau một bước: "Xin lỗi trưởng phòng, tay tôi bị thương, sợ đứng ra khuyên can sẽ làm vết thương nặng hơn."

Dư Thư Phương cũng bắt chước theo: "Trưởng phòng à, chân tôi bị thương, anh cũng thấy hai người bọn họ đánh nhau xong rồi đấy, còn phải can ngăn gì nữa?”

Quả là bọn họ đã đánh nhau xong rồi, bị Tiền Hiểu Ngải đổ nửa ly nước vào bụng, không bao lâu sau Mai Tử Cầm bị dị ứng, nổi đầy mẩn đỏ trên mặt.

Tiền Hiểu Ngải tiếp tục đánh cô ta: "Mai Tử Cầm, cô biết rõ tôi bị dị ứng lạc, còn đổ bột lạc vào trong nước của tôi, cô nói đi, tại sao cô lại muốn hại tôi?"

"Tôi không làm, là cô muốn hại tôi!"

Nhưng tất cả mọi người trong toàn tòa soạn báo đều biết, Tiên Hiểu Ngải thân với Mai Tử Cầm nhất, thường hay bảo vệ cô ta nhất, đang êm đang đẹp, tại sao thiên kim tiểu thư nhà tổng biên tập tòa soạn báo lại muốn hại Mai Tử Cầm?

Về phần Mai Tử Cầm, tại sao cô ta muốn hại Tiên Hiểu Ngải, có thể là vì ghen tị đi.

Mai Tử Cầm bị đưa đến bệnh viện.

Đến giờ tan tầm, Tạ Tiểu Ngọc nghe nói trong ly trà đó còn có cả thuốc tiêu chảy, trên đường đưa tới bệnh viện, Mai Tử Cầm bị đau bụng, nói chung là tình cảnh của cô ta cực kỳ chật vật.

Không bao lâu sau, tòa soạn báo đuổi Mai Tử Cầm.

Dư Thư Phương buôn chuyện với Tạ Tiểu Ngọc, cười lạnh nói: "Không ngờ thủ đoạn trả thù của Tiền Hiểu Ngải lại đáng sợ đến vậy, a, có cô vợ nhỏ lợi hại thế này... tương lai Tống Hạnh Hoa lãnh đủ rồi."

Quả là sau khi nhìn thấy thủ đoạn Tiền Hiểu Ngải trả thù Mai Tử Cầm, Tống Hạnh Hoa cảm thấy lạnh cả sống lưng.....

Bước vào tháng tám, Tạ Tiểu Ngọc mơ hồ nhắc nhở Dư Thư Phương và Chu Cảnh Họa đọc sách, dù sao hai cô gái cũng tin tưởng Tạ Tiểu Ngọc, thấy Tạ Tiểu Ngọc tìm tài liệu học tập, các cô ấy cũng cùng học tập theo.

Đến tháng mười, thông tin về kỳ thi tuyển sinh đại học được đưa ra, các tòa soạn báo lớn trên cả nước đều đưa tin về nhà nước khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, cả nước vui mừng.

Các hiệu sách ở Bình thành tấp nập người ra vào, không cần biết là sách hay tài liệu ôn tập gì, tất cả đều bị cướp mua hết. Kỳ thi tuyển sinh đại học ở Bình thành dự kiến diễn ra vào hai ngày mười một và mười hai của tháng mười hai, cả nước có tổng cộng hơn năm triệu thí sinh. Vì là năm đầu tiên được tổ chức lại, nhà nước mở rộng các điều kiện, thí sinh dự thi từ mười mấy tuổi, cho đến ba mươi bốn mươi tuổi đều có.

Nghiêm Dặc không thể đưa Tạ Tiểu Ngọc đi đến địa điểm thi, bởi vì Tào Bằng Vũ hẹn anh đi giao dịch.

Tào Bằng Vũ chuẩn bị rút lui, ông ta vẫn luôn kéo dài cho tới trước khi rời đi mới bảo Nghiêm Dặc mang đồ cổ tới cho mình, bọn họ sẽ giao dịch ở ngoài bến cảng một thành phố khác, một tay giao tiền một tay giao đồ cổ.

Còn nói có hai người cùng chung vụ làm ăn này với mình, bọn họ muốn kiểm tra hàng trực tiếp.

Từ những thông tin trên, Tống Liêm suy đoán đồng bọn của Tào Bằng Vũ phân tán ở mấy thành phố khác nhau chứ không tập trung cùng một chỗ, lần này bọn họ muốn cùng nhau chạy trốn. Vậy bọn họ sẽ mượn vụ giao dịch ở ngoài bến tàu này, bắt cả người lẫn tang vật.

Nghe thấy Nghiêm Dặc phải đi đến thành phố vùng duyên hải cách đây mấy trăm cây số, Tạ Tiểu Ngọc hỏi: "Bọn họ thật là biết chọn thời gian, chọn vào đúng lúc kỳ thi tuyển sinh đại học được tổ chức lại."

Nghiêm Dặc nói: "Đây là sự kiện vui của tất cả mọi người, nên mọi người đặt sự chú ý vào trên kỳ thi tuyển sinh đại học. bọn họ nghĩ sẽ không ai chú ý đến bọn họ, đúng là ngây thơ."

Cứ như vậy, Tạ Tiểu Ngọc tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, Nghiêm Dặc mang theo đồ cổ được chị họ cung cấp đi đến bến tàu của thành phố được Tào Bằng Vũ chỉ định.

Trên con thuyền cũ nát, Tào Bằng Vũ cứ nghĩ ba người đàn ông cao to nhất định sẽ dễ dàng giải quyết một thanh niên trông có vẻ gầy gò chán chường này. Nhưng ông ta không ngờ, công an đã sớm bày thiên la địa võng từ trước. Khoảng khắc bị bắt đó, ông ta biết ngay là mình xong rồi.

Trong phòng thẩm vấn, sau khi bị thẩm vấn liên tục suốt một tuần lễ, Tào Bằng Vũ không thể nào chịu nổi nữa, khai báo hết những gì mình biết về mạng lưới tình báo.

Nhìn người thanh niên trẻ tuổi ngồi ở đối diện mình, ông ta biết hóa ra mình mới là con cá lớn bị giăng lưới bắt.

Không ngờ công an lại dùng một thanh niên có bối cảnh gia đình quân nhân làm gián điệp, dẫn bọn họ cắn câu.

Tào Bằng Vũ nói: "Thua ở trong tay cậu... tôi phục, tôi sẽ khai hết."

Nghiêm Dặc nắm chặt hòn đá Tào Bằng Vũ đã ném hại chết mẹ anh lúc trước.
 
Chương 236


Anh nói: "Ông còn chưa khai tội cố tình giết người, năm năm trước, ông từng cố tình cầm đá ném chết một người phụ nữ vô tội ở Bắc Kinh, nói đến đây là ông nhớ ra rồi chứ?"

Tào Bằng Vũ giật nảy mình, chuyện này là bí mật, lúc đó ông ta trà trộn ở trong đám đông, làm xong chuyện cũng lặng lẽ rời đi, sao lại bị người biết được?

“Tôi không..."

Nghiêm Dặc ném thẳng hòn đá kia vào trên mặt ông ta, Tào Bằng Vũ lập tức bị rách trán chảy máu.

Khoảng khắc nhìn thấy hòn đá từng được mình mài sắc, ông ta không dám tin hỏi: "Cậu... tại sao cậu lại có hòn đá này?"

Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh mẹ nằm ở trong vũng máu, hung thủ lại đang ở trước mặt mình, là Nghiêm Dặc không thể nào bình tĩnh được.

"Người phụ nữ ông cố tình hại chết kia, bà ấy là mẹ tôi, tôi tận mắt nhìn thấy ông ném. Tôi chỉ muốn biết, tại sao ông muốn mạng của bà ấy?"

Mới đầu Tào Bằng Vũ không chịu nói, nhưng sau mấy vòng tra hỏi, ông ta khai ra: "Tôi không biết người phụ nữ đó là ai, lần đó tôi nhận được nhiệm vụ là tìm cơ hội giết chết người phụ nữ đó, thậm chí tôi cũng không biết tên người phụ nữ đó là gì."

Nghiêm Dặc hoàn toàn sụp đổ, hiện tại anh rất muốn giết chết Tào Bằng Vũ.

"Đến tên bà ấy ông cũng không biết, mà ông có thể hại chết mẹ tôi..."

Tống Liêm vội vàng kéo Nghiêm Dặc sang bên cạnh, bảo anh bình tĩnh lại, vẫn còn thông tin chưa moi hết.

Nếu Nghiêm Dặc không nhìn thấy Tào Bằng Vũ giết chết mẹ mình vào năm năm trước, Tào Bằng Vũ tuyệt đối sẽ không khai ra vụ án giết người này.

Lãnh đạo đầu tiên của bọn họ nảy ra một sáng kiến, đó là nhằm vào những gia đình có địa vị cao trong xã hội, chờ lúc con cháu bọn họ ra đời, sẽ tráo con cháu của bọn họ từ trong bệnh viện.

Trong mấy chục năm qua, bọn họ đã đánh tráo thành công con cháu của sáu gia đình, nhưng Tào Bằng Vũ không biết gì về sáu người được chọn này.

"Năm năm trước, tôi nhận được nhiệm vụ đến Bắc Kinh giết một người phụ nữ đã bị cử báo, lúc đó tôi suy đoán, chắc người phụ nữ đáng thương đó phát hiện ra manh mối về gia đình lúc trước có con cháu bị tráo đổi, nên bị giết diệt khẩu, cũng có thể là người đó không phát hiện ra manh mối gì, nhưng chúng tôi thà giết nhầm người còn hơn để lại những mối nguy hiểm tiềm ẩn này."

Nghe đến đây, tất cả mọi mệt nhọc trong mấy ngày qua của Tống Liêm đều tan biến.

Quá hiểm ác!

Tào Bằng Vũ chỉ biết là có sáu đứa trẻ được đánh tráo ở sáu gia đình rải rác trên khắp cả nước, như vậy cô của Nghiêm Dặc... có khả năng không phải là cô ruột.

Kết hợp với lúc Hà Tú Phân sinh con gái, phòng sinh của bà ta bị cháy, tiếng trẻ con khóc đã cứu nguy cho bệnh nhân trong phòng bệnh, vậy liệu lửa này có phải là do bị người cố tình tạo ra, nhằm gây ra hỗn loạn tạo cơ hội đánh tráo đứa trẻ?

Tống Liêm tiếp tục thẩm vấn: "Vậy những đứa trẻ bị các ông đánh tráo thì sao, các ông.." vứt bỏ hay tìm gia đình nhận nuôi?

Tống Liêm không dám nghĩ thêm nữa, đúng là tạo nghiệt mà, có bắn chết loại người này cũng là hời cho bọn họ.

Tào Bằng Vũ nói, những đứa trẻ đó đều được bọn họ tìm gia đình nhận nuôi.

"Đây là thủ đoạn chúng tôi dùng để khống chế những đứa trẻ được đánh tráo kia, chờ bọn họ trưởng thành, chúng tôi sẽ đi tìm bọn họ, nói cho bọn họ biết thân phận thật của mình, để bọn họ thu thập tình báo cho chúng tôi."

"Nếu bọn họ nghe lời, chúng tôi sẽ tiếp tục giữ bí mật giúp bọn họ, còn nếu không nghe lời, chúng tôi sẽ tìm người thật trở vê. "

Với những người được hưởng thụ cuộc sống thượng lưu từ khi còn nhỏ, chợt biết mình không phải là con ruột của gia đình, cũng có thể mất đi tất cả, bọn họ đều gần như không cần phải suy nghĩ mà sẽ lập tức thỏa hiệp luôn, sau này về lâu ve dài, bọn họ càng không có cách nào quay đầu lại.

"Nhưng tôi không biết địa chỉ và tên của sáu gia đình đó, quyền hạn của tôi không đủ tư cách biết những thông tin đó, về gia đình của người phụ nữ bị giết kia, cũng chỉ là suy đoán của tôi."

Đến tháng giêng, thời tiết ở Bình thành đã rất lạnh, Nghiêm Dặc được Tống Liêm đưa trở về cổng nhà, anh chỉ cảm thấy máu trong người mình đều đã đóng băng.

Bác Tống Liêm nói, bọn họ cần xác minh thêm về thông tin này, nhưng Nghiêm Dặc dám khẳng định, Nghiêm Bạch Huệ không phải là con ruột của nhà họ Nghiêm, cũng không biết cô ruột của anh đang phải chịu khổ ở xó xin nào.

Đúng là ác độc, sao bà ta có thể mất nhân tính đến vậy.

Nhà họ Nghiêm nuôi nấng bà ta suốt mấy chục năm, cho bà ta những gì tốt nhất.

Nếu Nghiêm Bạch Huệ chọn cách thú nhận với người nhà và nhờ người nhà giúp đỡ ngay từ lần đầu tiên bị tổ chức tình báo tìm tới, Nghiêm Dặc tin tưởng người nhà họ Nghiêm là sẽ không trách đứa con gái nuôi không biết chuyện như bà ta.
 
Chương 237


Nhưng bà ta không làm vậy, bà ta lựa chọn con đường bán đứng tổ quốc và nhân dân.

Về bản chất, Nghiêm Bạch Huệ là một người chỉ sống vì lợi ích cá nhân, Hà Tú Phân đã nuôi dạy bà ta thành loại người đó.

Còn nữa, có lễ mẹ anh không phát hiện ra manh mối gì cả, chỉ là Nghiêm Bạch Huệ ghen tị với mẹ anh, sau đó mượn tay của tổ chức tình báo để hại chết mẹ anh.

Mặc kệ là vì lý do gì, Nghiêm Dặc đều quyết định, anh muốn Nghiêm Bạch Huệ phải nếm thử mùi vị của mất hết tất cả, chứ giết chết bà ta ngay lập tức, là quá hời cho bà ta.

Nghe thấy tiếng còi xe ở ngoài cổng, Tạ Tiểu Ngọc vội vàng đi ra mở cổng, quả nhiên là Nghiêm Dặc.

Kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc được hơn nửa tháng, nhưng Nghiêm Dặc vẫn chưa trở về, cô cũng không nghe được tin tức gì của anh, làm cô lo lắng muốn chết đi được.

Cô vẫy tay chào Tống Liêm đang ngồi ở trong xe, Tống Liêm nhìn Tạ Tiểu Ngọc đưa Nghiêm Dặc về nhà, thở dài, rôi đạp cần ga rời đi.

Sau khi đóng cổng lại, Tạ Tiểu Ngọc sờ tay và trán của Nghiêm Dặc, thấy cả tay và trán của anh đều rất lạnh. Bây giờ cô cũng không vội hỏi thăm tình hình, cô đi vào bếp đun nước: "Anh Nghiêm Dặc, em đun nước cho anh tắm nhé."

Nghiêm Dặc đứng yên không nhúc nhích, rồi đột nhiên ôm lấy cô nói: "Tiểu Ngọc, chúng ta kết hôn đi"

Tạ Tiểu Ngọc không hỏi gì cả, cô đoán bọn họ đã moi ra được thông tin khủng khiếp gì sau khi thẩm vấn Tào Bằng Vũ, hơn nữa thông tin này phải vô cùng tàn khốc, tàn khốc đến mức Nghiêm Dặc không thể nào chịu đựng được.

Tạ Tiểu Ngọc cũng ôm đáp lại anh, nói: "Được, chúng ta vốn cũng sắp kết hôn rồi."

Tạ Tiểu Ngọc đã từng nghi ngờ cô của Nghiêm Dặc bị ôm sai, dù sao lúc ấy trong phòng sinh cũng xảy ra hỏa hoạn, có khả năng sai sót trong khoảng thời gian hỗn loạn cũng là chuyện bình thường.

Nhưng trí tưởng tượng của cô vẫn không thể theo kịp được bọn tội phạm này.

Bọn họ đã bắt đầu thực hiện kế hoạch từ mấy chục năm trước, lần lượt đánh tráo đứa trẻ của sáu gia đình, sau đó dùng thân phận thật để uy hiếp bọn họ thu thập tình báo cho tổ chức.

Vậy lần này người cô giả của Nghiêm Dặc chết chắc rồi.

Sau khi Tống Liêm báo cáo lên trên, cấp trên quyết định phải tìm cho ra sáu mối nguy hiểm tiềm ẩn này, lại thống nhất cùng hành động. "Bác Tống sắp được điều đến Cục Công an thành phố Bắc Kinh, muốn dẫn cả anh qua, để anh thực tập ở Bắc Kinh."

Nghiêm Dặc nhìn Tạ Tiểu Ngọc, không biết cô có bằng lòng đi Bắc Kinh với mình không: "Nếu em không muốn đi, anh sẽ ở lại."

"Đi chứ, em đang định đăng ký đại học Bắc Kinh"

Nếu cô đi Bắc Kinh, Cá Lớn Cá Nhỏ và Tinh Tinh cũng sẽ phải đi cùng.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Vậy có thể nhờ bác Tống hỗ trợ tìm trường học cho Cá Lớn Cá Nhỏ và Tinh Tinh ở bên đó không?"

Hộ khẩu của Tinh Tinh không có vấn đề gì, Cá Lớn Cá Nhỏ không có hộ khẩu ở Bắc Kinh, nhưng cô và Nghiêm Dặc xem như là đang thực hiện nhiệm vụ, chắc xin với tổ chức sẽ không có vấn đề gì?

Nghiêm Dặc cười nói: "Hộ khẩu của anh ở Bắc Kinh, chờ chúng ta kết hôn, em và Cá Lớn Cá Nhỏ có thể chuyển hộ khẩu vào đấy."

Tạ Tiểu Ngọc mặt bừng đỏ lên, đúng rồi, cô sắp kết hôn.

Đợt tết năm ngoái đã bàn bạc xong, hai mươi sáu tháng chạp tổ chức hôn lễ ở nhà ông ngoại, mùng sáu tháng giêng âm lịch lên Bắc Kinh tổ chức ở đó.

Bởi vì tháng ba năm sau sẽ lên trường nhập học, Tạ Tiểu Ngọc viết đơn xin từ chức gửi tòa soạn báo, Dư Thư Phương nghỉ làm giữ nguyên chức vụ, do Hứa Xương không thi đỗ, người nhà bạn bè của Dư Thư Phương đều ở Bình thành này, vì vậy cô ấy lựa chọn học đại học ở Bình thành.

Chu Cảnh Họa thi đỗ học viện Điện ảnh Bắc Kinh, đăng ký vào khoa diễn xuất.

Lần đầu tiên Trần Niên mặt dày lên tiếng nhờ bà cô, nói muốn đi Bắc Kinh thực tập, bà Trần cũng là lần đầu tiên nhờ cậy người khác. Bà ấy không tìm bạn già của mình, mà đích thân đến nhà Tống Liêm, hỏi ông ấy có thể dẫn theo cả thằng nhóc Trần Niên kia không.

Tống Liêm nói không có vấn đề gì, chờ ông ấy báo cáo lên cấp trên, nếu cấp trên đồng ý để ông ấy dẫn theo hai cảnh sát hình sự thực tập, Trần Niên có thể đi cùng.

Tạ Tiểu Ngọc từ chức, a Sài tạm thời gửi ở nhà Hứa Xương, chờ bọn họ đi Bắc Kinh sẽ cùng dẫn theo.

Hứa Xương nói: "Để a Sài lại cho nhà anh nuôi đi"

Cá Lớn Cá Nhỏ và Tinh Tinh đồng thanh lên tiếng từ chối: "Không được, a Sài là một phần của nhà chúng em, không thể bỏ lại a Sài được."

Chờ nhà trường cho nghỉ đông, Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc dẫn ba đứa bé đi đến nhà ông ngoại. Ông ngoại, anh họ Cảnh Niên và chị họ Nghiêm Dặc cùng đi ra bến tàu đón bọn họ.
 
Chương 238


Minh Chi Tuệ hơi xấu hổ, chuyến này cô ấy đến đây để dự đám cưới của em trai mình, sau đó cô ấy không rời đi mà ở lại theo quân.

Nhưng cô ấy phải giải thích thế nào với em trai và Tiểu Ngọc, là mình và Mạnh Cảnh Niên không ly dị chứ?

Mạnh Cảnh Niên vén tóc mai ra sau vành tai cho cô ấy, dịu dàng nói: "Nói thật đi, em sợ bọn họ phản đối à?"

Phản đối thì không đến mức, Mạnh Cảnh Niên đã sớm nhìn ra, Nghiêm Dặc và Tiểu Ngọc đều chỉ mong anh ấy và Minh Chi Tuệ giả thành thật.

Buổi tối, Mạnh Cảnh Niên và Minh Chi Tuệ gọi Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc tới thư phòng, lấy ra một quyển sổ nhà đất ở Bắc Kinh đưa cho hai người bọn họ.

Mạnh Cảnh Niên nói: "Xem xét đến tương lai các em sẽ định cư ở Bắc Kinh, dẫn theo ba đứa bé đi thuê nhà sẽ không được an toàn cho lắm, nên ông ngoại định mua một ngôi nhà ở Bắc Kinh làm của hồi môn cho Tiểu Ngọc."

Anh ấy dừng lại trong chốc lát, ánh mắt nhìn Minh Chi Tuệ đầy ánh sáng dịu dàng, nói tiếp: "Chị họ các em không đồng ý, nói thế nào cũng phải để nhà trai chuẩn bị nhà, cô ấy sẽ mua nhà. Nhưng ông ngoại lại không đồng ý, nói không thể để chị họ các em bỏ tiền ra được."

Anh ay cười nói: "Cuối cùng bọn anh đi đến kết quả cuối cùng, anh và chị họ các em bỏ ra mỗi người một nửa, mua một căn nhà ở Bắc Kinh tặng các em làm quà cưới."

Tạ Tiểu Ngọc vội vàng từ chối: "Anh ơi, sau này chúng em sẽ tự mua nhà." Qua mấy năm nữa thị trường mở cửa, cô có thể kinh doanh, cũng nhất định sẽ tự mua được nhà.

Nghiêm Dặc cũng nói: "Chị họ ơi, em không thể nhận đồ của chị được."

Mạnh Cảnh Niên và Minh Chi Tuệ liếc nhìn nhau, cũng cười mắng: "Hai em im miệng đi."

Nếu bọn họ không nhận, ông ngoại sẽ rất buồn, Minh Chỉ Tuệ lại cảm thấy bất an, cô ấy vẫn muốn bồi thường cho em họ.

Tuy lần này không biết em họ thực hiện nhiệm vụ gì, nhưng em họ đã trở về trường trước kỳ nghỉ.

Thông báo bên ngoài là anh bị đuổi học xong sau đó quay trở về trường học, nhà trường cũng đưa ra lời giải thích là đã điều tra lại trường hợp của anh, Nghiêm Dặc bị người ta hiểu lầm, anh gọi điện thoại ra nước ngoài là để giúp đỡ một đứa trẻ bị nhận nuôi mang đi, nhà trường đã liên hệ xác minh với bên đại sứ quán và người ở nước ngoài.

Hơn nữa, công an đã trả lại năm món đồ cổ được Minh Chi Tuệ cho mượn kia, Minh Chi Tuệ hỏi về sau có cần nữa không? Vị cục trưởng tên là Tổng Liêm đó nói vụ án đồ cổ tạm thời chấm dứt ở đây, Minh Chi Tuệ quyết định quyên tặng năm món đồ cổ cấp quốc bảo này cho viện bảo tàng.

Nhưng trong hòm vẫn còn có vàng thỏi, cô ấy chia làm ba phần, giữ lại một phần cho mình, chia hai phần còn lại cho Nghiêm Dặc và Tinh Tỉnh.

Cô ấy cười nói: "Cứ chia như vậy đi. Với lại, tiền tiết kiệm cưới vợ của anh họ em nhiều lắm, bản thân chị họ cũng có hai căn nhà ở Tô Châu, bọn chị không thiếu tiền tiêu."

Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc: "A..."

Minh Chi Tuệ đỏ bừng mặt lên, nhìn hai người có vẻ bình tĩnh, cô ấy nói: "Cái đó... chị và anh họ các em... bọn chị quyết định không ly dị nữa."

Tạ Tiểu Ngọc: "Tuyệt vời."

Nghiêm Dặc: "Ừ."

Mạnh Cảnh Niên bảo Minh Chi Tuệ đi xuống tầng dưới trước, anh ấy nghiêm túc hỏi Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc: "Hai em thành thật khai báo cho anh biết, ở thế giới song song gì đó kia, có phải chị cưới chị họ các em không?"

Anh ấy không phải là kẻ ngốc, hai người này quá bình tĩnh, giống như đã sớm biết trước kết quả, biết anh ấy và Minh Chi Tuệ sẽ giả mà thành thật, sẽ không ly dị.

Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Đúng vậy, nhưng nếu bọn em nói trước, anh họ sẽ thích chị họ một cách tự nhiên không, với tính cách của anh họ, chắc chuyện này sẽ rất khó khăn?"

Mạnh Cảnh Niên hỏi kỹ về một anh khác và Minh Chi Tuệ ở thế giới song song kia, anh ấy có cùng một quan điểm với Nghiêm Dặc, anh ấy và một mình khác ở thế giới song song kia có trải nghiệm khác hẳn nhau, trải nghiệm của Minh Chi Tuệ cũng khác biệt, bọn họ đều là những cá thể độc lập.

Anh ấy hỏi: "Dạo này hai em có thường xuyên mơ thấy cuộc sống bên kia không?"

Nghiêm Dặc lắc đầu, kể từ khi gặp được hung thủ hại chết mẹ anh, anh không còn nhận được gợi ý từ bên kia nữa."

Tạ Tiểu Ngọc cũng nói cô nhìn thấy Nghiêm Dặc ở bên kia đi tìm hung thủ hại chết mẹ mình, sau đó cũng không nằm mơ nữa.

Có lẽ, hai thế giới sẽ không đồng thời xuất hiện nữa.

Ngày hai mươi sáu tháng chạp, bọn họ tổ chức hôn lễ ở nhà ông ngoại, hôn lễ được tổ chức ở trong nhà và trong sân, còn dựng rạp che nắng ở bên ngoài. Bọn họ bày tổng cộng mười hai bàn, buổi tối ông ngoại đưa hết phong bì nhận được từ người thân bạn bè cho Tạ Tiểu Ngọc.
 
Chương 239


Tạ Tiểu Ngọc đếm tiền, chỉ nguyên ông ngoại, anh họ, và chị họ cho đã được hơn một nghìn đồng, cộng thêm của người thân bạn bè khác, là được hai nghìn đồng.

Đây đều là khách của ông ngoại.

Phòng cưới ở ngay tầng hai, chị họ và anh họ dẫn ba đứa trẻ ở tầng dưới, tối nay chỉ có hai người bọn họ ở tầng hai.

Tạ Tiểu Ngọc ngồi xếp bằng ở trên tấm đệm đỏ thẫm mới tỉnh đếm tiền.

Tuy hiện tại không thể nhìn thấy thế giới song song nữa, nhưng cô biết còn hai ba năm nữa nhà nước sẽ cải cách mở cửa, cô muốn đi học, cũng muốn kiếm tiền, phải cất số tiền này đi làm vốn.

Nghiêm Dặc hơi đỏ mặt, xấu hổ leo lên giường, hôm nay là đêm tân hôn của bọn họ, anh thật sự rất căng thẳng.

Đệm đỏ lún xuống, Tạ Tiểu Ngọc ngượng ngùng cúi đầu, mặt hơi nóng lên, chuyện gì nên tới rồi sẽ phải tới, Nghiêm Dặc căng thẳng, cô cũng căng thẳng nha.

Cô tắt đèn, chui vào trong chăn: "Ngủ."

Ngủ hả?

Nghiêm Dặc nằm ở trong bóng tối sờ sờ mặt, nhích người đến gần, hai người nghiên cứu đến nửa đêm, xem phải ngủ giấc ngủ này thế nào....

Tinh Tinh vốn rất vui vẻ khi anh và chị kết hôn, nhưng là đến lúc đi ngủ, cô bé lại không thể lên phòng ngủ cùng chị.

Tinh Tinh hơi ấm ức hỏi chị họ: "Vậy sau này em không thể ngủ với chị Tiểu Ngọc nữa à?"

Minh Chi Tuệ không nhịn được cười: "Sang năm là Tinh Tinh lên tám tuổi rồi, em phải học ngủ một mình đi nha."

Tinh Tinh bĩu môi nói: "Nhưng còn mấy ngày mới là tết, em không thể ngủ với chị Tiểu Ngọc ngủ mấy ngày mà?"

Minh Chi Tuệ bật cười nói không được, Tinh Tinh vẫn ghen tị, nhưng cô bé được Tiểu Ngọc tự tay nuôi lớn từ nhỏ, có tình cảm sâu đậm với cô cũng không có gì lạ.

Cô ấy nói: "Vậy mấy ngày nay em ngủ với chị họ được không?”

Tinh Tinh cố mà làm: "Cũng được ạ."

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Minh Chi Tuệ dẫn Tinh Tinh đi ngủ, nói với Mạnh Cảnh Niên: "Anh dẫn Cá Lớn Cá Nhỏ đi ngủ đi"

Mạnh Cảnh Niên:.. cũng may, còn mấy ngày nữa là sang năm mới.

Tết năm nay, nhà họ Mạnh đón tết rất náo nhiệt, năm ngoái Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc tới đính hôn, năm nay kết hôn. Chẳng những cháu ngoại kết hôn, tâm nguyện năm ngoái của ông ngoại cũng đã được thực hiện, cháu trai ông ấy kết hôn rồi.

Ông ấy thật sự không còn muốn gì hơn.

Qua năm mới, mùng sáu tết phải tổ chức hôn lễ ở Bắc Kinh, vì vậy Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc đi từ ngày mùng hai.

Minh Chi Tuệ theo quân nên ở lại trên đảo, cô ấy dặn bọn họ là căn nhà ở Bắc Kinh đã được sắm sửa đầy đủ đồ đạc, bọn họ có thể vào ở luôn.

Về danh sách khách mời và địa điểm tổ chức hôn lễ, Nghiêm Bình Châu đã sắp xếp thỏa đáng.

Ngày mùng hai tháng giêng, lúc Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc lên đường tới Bắc Kinh, Nghiêm Bình Châu cũng bắt đầu gửi thiệp mời đám cưới, thông báo con trai mình sắp kết hôn. Nhà họ Nghiêm có rất nhiều người thân và bạn bè đồng nghiệp ở Bắc Kinh, bày mười sáu bàn tiệc ở khách sạn Bắc Kinh.

Ba người anh của Nghiêm Bình Châu đều nhận được thiệp mời, Nghiêm Chính Sinh cũng nhận được, nhưng trong thiệp mời của Nghiêm Chính Sinh chỉ ghi một mình tên ông ấy, không có tên của Hà Tú Phân, chứ khỏi phải nói tới Nghiêm Bạch Huệ.

Hà Tú Phân bất mãn chất vấn bạn già nhà mình: "Bình Châu có ý gì, cháu trai kết hôn mà chỉ mời mỗi ông nội, không mời bà nội, nó muốn để mẹ nó bị người thân bạn bè chê cười à?" Nghiêm Chính Sinh nói: "Chuyện này cũng không thể trách tiểu Dặc được, lần trước thằng bé trở về nhờ tìm giúp công việc, nhưng bà lôi chuyện li dị ra để đe dọa, làm tiểu Dặc cắt đứt quan hệ với bà, giờ nó kết hôn mời bà làm gì?"

Hà Tú Phân tức giận, cả thiên hạ đều là của cha mẹ. 

Vậy mà con trai cháu trai bà ta thù dai nhớ đến tận bây giờ, tiếp tục làm bà ta khó chịu bằng cách không mời bà ta tới dự hôn lễ.

Ngay cả khi bà ta không đồng ý tìm việc cho Nghiêm Dặc ở Bắc Kinh, nhưng đấy cũng là do Nghiêm Dặc tự chuốc lấy, nó bị nhà trường đuổi học vì bán đồ cổ gì đó, giờ còn không biết xấu hổ trở về tổ chức hôn lễ.

Việc Nghiêm Dặc trở lại trường học, kể cả việc tới Bắc Kinh thực tập đều được thực hiện một cách bí mật, chỉ có rất ít người biết. Ở Bắc Kinh này, ngoài Nghiêm Bình Châu ra, những người khác cũng không biết.

Kể từ sau lần cãi nhau với vợ lúc trước, Nghiêm Chính Sinh đã trở nên chán nản.

Bạn già vẫn luôn ầm ï về chuyện phân chia tài sản, nhà họ Nghiêm không có nhiều gia sản do tổ tiên để lại, cả gia đình chỉ có tổng cộng hai căn nhà, cộng thêm tiền lương hưu của hai vợ chồng, lần trước cho Tinh Tỉnh mấy nghìn tiền sinh hoạt, bây giờ trong sổ tiết kiệm chỉ còn lại hơn một nghìn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top