Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi
Chương 60


Ngày thường Ngô Thúy Bình ít nói nhưng he ha nhắc đến chuyện công việc là lại thích nói về chiến công của mình năm xưa.

Diệp Thiển Hâm im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu: "Vâng, nghe Trịnh Ái Quốc kể lại, năm xưa chị chính là trụ cột của nhà máy chúng ta, bộ phận thiết kế của chúng ta chỉ có mỗi mình chị chống đỡ."

"Đúng thế chứ, vì vậy cô phải tin vào kinh nghiệm của tôi, ý tưởng thiết kế của cô không tệ nhưng về phối màu thì thật sự không được."

Diệp Thiển Hâm cười cười, không nói thêm nữa, cô nói ve năm xưa, thế nhưng năm xưa thì đã qua rồi, thời đó vẫn còn thịnh hành tám vở mẫu, hiện tại đã khác xưa rất nhiều rồi.

Hai người cứ thế đi đến dưới tòa nhà văn phòng của đoàn văn công, lính gác trực bên dưới lên lâu báo cáo chưa được bao lâu thì Diệp Thiển Hâm đã thấy một bóng người quen thuộc thẳng tắp từ bên trong đi ra.

"Đồng chí Diệp Thiển Hâm?” Mạnh Ngôn mở lời trước, có chút ngạc nhiên: "Thật khéo, lại gặp ở đây."

Diệp Thiển Hâm cũng ngạc nhiên nhưng sau đó nghĩ lại, Mạnh Ngôn vốn là quân nhân, gặp anh ở đây cũng là chuyện bình thường, vì vậy cô cười chào anh: "Liên trưởng Mạnh, đúng là khéo thật, tôi nghe nói những đồng chí ở thôn Hướng Dương đã được giải cứu bình an, mấy hôm nay anh ở đó vất vả rồi."

"Cô đã giúp đỡ rất nhiều, bên dưới cũng có đồng chí chiến hữu của tôi, mọi người biết chúng ta quen nhau nên còn nhờ tôi chuyển lời cảm ơn cô."

Mạnh Ngôn vừa nói, ánh mắt vừa dừng trên người Ngô Thúy Bình bên cạnh một lúc, sau đó mới tiếp tục nói: "Đồng chí Diệp còn việc bận trước, khi nào có thời gian thì mình lại nói chuyện Sau.

Diệp Thiển Hâm chỉ nghĩ là anh đang xã giao với mình nên tuỳ tiện đáp lại.

Mạnh Ngôn vừa đi, lính gác ở đó cũng đến thông báo các cô lên lầu.

"Tôi không ngờ là cô còn quen với sĩ quan trong quân khu nữa à?" Lên lầu, Ngô Thúy Bình không nhịn được tò mò hỏi dò.

"Chỉ là quen biết thôi mà." Diệp Thiển Hâm nhàn nhạt giải thích: "Nói là bạn bè thì... e rằng vẫn chưa tới mức." Hai người nói chuyện, không biết lúc nào đã đến cửa phòng làm việc, khi giới thiệu lẫn nhau, ánh mắt Phùng Khinh Ca dừng lại trên mặt Diệp Thiển Hâm nhiều lân, vừa đánh giá vừa tò mò.

Ngô Thúy Bình đưa cho Phùng Khinh Ca bản thiết kế của Diệp Thiển Hâm, ánh mắt Phùng Khinh Ca lập tức sáng lên, đặc biệt là sau khi nghe xong ý tưởng thiết kế của Diệp Thiển Hâm, Phùng Khinh Ca gần như không chút do dự đã chốt luôn bản thiết kế trang phục này.

"Trẻ tuổi có triển vọng, trẻ tuổi có triển vọng." Ánh mắt tán thưởng của Phùng Khinh Ca không hề che giấu: "Bản thiết kế của đồng chí Diệp hoàn toàn phù hợp với ý tưởng múa của chúng tôi, hơn nữa còn phù hợp với tư tưởng dân tộc, hình ảnh hạc tiên trong "Thanh không nhất hac bài vân thượng " thực sự trang nghiêm hùng vĩ nhưng điều tôi thích hơn nữa là sự chú trọng vào chi tiết của đồng chí Diệp, thường rất ít người nghĩ đến cổ tay áo được chu toàn như vậy, chắc hẳn đồng chí Diệp đã dày công nghiên cứu."

Diệp Thiển Hâm mỉm cười khiêm tốn đáp: "Cũng là trùng hợp mà thôi, có liên quan đôi chút tới việc tôi học quốc hoạ, đoàn trưởng Phùng quá khen rồi."

"Quốc họa sao?" Phùng Khinh Ca suy nghĩ một lúc, đột nhiên mỉm cười cầm lấy một hồ sơ bên cạnh: "Mỗi năm khi chúng tôi tuyển dụng, đều có một cô gái họ Diệp gửi tác phẩm đến, liên tiếp gửi đến hai năm rồi, cô ta cũng giống như cô, đều chuyên về quốc hoạ."
 
Chương 61


Diệp Xuân Yến, Diệp Thiển Ham lập tức nghĩ đến cái tên này.

Nữ chính trong nguyên tác, em gái cùng cha khác mẹ của cô.

Trước đây, khi Diệp Xuân Yến chưa thi đỗ đại học, cô ta từng muốn thi vào đoàn văn công, đáng tiếc là lúc đó trình độ của cô ta có hạn, nhiêu lần tham gia kỳ thi đều thất bại, sau đó cũng phải mất mấy năm rèn luyện mới thi đỗ vào Học viện mỹ thuật.

Nhưng mà...

Trình độ của Diệp Khánh An, người thầy của Diệp Xuân Yến lại rất có hạn, cũng không biết ve sau Diệp Xuân Yến gặp được cao nhân nào chỉ bảo.

Diệp Thiển Hâm: "Tuy ngành này có phần kén người học nhưng cũng là một trong những loại hình văn hoá được lưu truyền lại của tổ quốc chúng ta, vẫn có không ít người học, như vậy cũng bình thường thôi."

"Không, ý tôi là trùng hợp ở điểm họ Diệp giống với đồng chí Diệp vậy."

"Cũng trùng hợp thôi." Giọng điệu của Diệp Thiển Hâm rất bình thản.

Phùng Khinh Ca không hỏi thêm nữa, đặt xấp hồ sơ xuống, hòa nhã đáp: "Cũng đúng, chỉ cần nhìn sơ qua bản phác thảo này của đồng chí Tiểu Diệp thôi là cũng đủ vượt trội hơn cô ta rồi."

Hai người họ đang nói chuyện rất hăng say, nụ cười trên môi Ngô Thúy Bình bên cạnh cũng dần dân gượng gạo.

"Khu khụ, chúng ta vẫn tiếp tục thảo luận về bản thiết kế đi." Ngô Thúy Bình ngắt lời.

"Cứ theo bản này mà định, theo lời đồng chí Tiểu Diệp, ngày mai tôi sẽ nộp lên cho xưởng của các đồng chí, trước tiên làm mẫu ra một bộ,"

Ngô Thúy Bình nhíu mày, vội vàng hỏi: "Màu sắc thì sao?"

"Trên bản vẽ không phải ghi là xanh, trắng, đỏ tía, cứ làm theo như vậy đi, không phải đã viết rõ ràng rồi sao." Phùng Khinh Ca không hiểu tại sao Ngô Thúy Bình lại hỏi như vậy.

Ngô Thúy Bình hít một hơi: "Không dùng màu đỏ sao? Múa ngày lễ thì phải lấy sự vui tươi làm chính, tại sao lại dùng màu lạnh? Đoàn trưởng Phùng đã từng phụ trách kiểu sân khấu như vậy chưa? Có cần tham khảo ý kiến lãnh đạo không." Nghe những lời này rõ ràng là đang nghi ngờ Phùng Khinh Ca, sắc mặt hắn trâm xuống: "Không cần đâu, tôi có thể quyết định."

"Nhưng mà..." Ngô Thúy Bình nhận ra giọng điệu của mình hơi ngang ngược, lại khéo léo mở lời: "Tôi không phải nghi ngờ anh mà chỉ cảm thấy nên chịu trách nhiệm với điệu múa, tông màu này hoàn toàn không phù hợp với không khí ngày lễ, đoàn trưởng Phùng à... Có đôi khi kiến thức trong sách vở của trường học không phải lúc nào cũng đúng, vẫn nên dựa vào thực tế để thay đổi một chút, tôi có kinh nghiệm về phương diện này, dùng màu đỏ chắc chắn sẽ không sai."

Phùng Khinh Ca cười lạnh một tiếng: "Sách vở không đúng thì cái gì mới đúng, huống hồ màu đỏ tía vốn dĩ tượng trưng cho mây lành điềm lành, ở hoàng cung trước đây thường dùng để làm màu tượng trưng cho điềm lành và sử dụng vào các ngày lễ, cộng thêm điệu múa lần này của chúng ta vốn dĩ là để biểu diễn đặc sắc của điệu múa dân tộc, chứ không phải dùng làm điệu múa mở màn, không nhất thiết phải dùng tông màu ấm, tổ trưởng Ngô, kinh nghiệm của cô không bằng trong sách vở đâu."

"Nhưng màu đỏ trên sân khấu thực sự rực rỡ và đẹp mắt hơn!"

Ngô Thúy Bình đã không còn muốn nghe nữa, cô ta cố chấp giữ vững suy nghĩ của mình, giống như bị nghi ngờ chính là sự thiếu tôn trọng đối với cô ta.

"Hay là thế này, tôi có một đề nghị." Diệp Thiển Hâm đột nhiên lên tiếng: "Vì màu sắc mâu thuẫn quá lớn, hay là làm luôn hai mẫu, đến lúc đó xem mẫu nào biểu diễn tốt hơn thì dùng mẫu đó."
 
Chương 62


Phùng Khinh Ca trợn trắng mắt: "Tôi không có ý kiến gì, có thể làm như vậy."

"Tốn vai Ngô Thúy Bình do dự một chút rồi cũng gật đầu: "Nhưng nếu đoàn trưởng Phùng nhất quyết muốn thì tiền mẫu còn lại tôi sẽ trả."

Sau khi định xong, Ngô Thúy Bình liên có ý định rời đi.

Phùng Khinh Ca lấy lý do muốn nhờ Diệp Thiển Hâm tư vấn vấn đề bố cục nên giữ cô lại.

"Thật không hiểu nổi, trước đây đỏ trắng đã đủ thô rồi, lần này còn nhất quyết dùng đỏ vàng nữa, trang phục múa dân tộc Triêu Tiên trước đây hầu hết là đỏ trắng nhưng bây giờ đã từ lâu không còn là thời đại kịch mẫu nữa rồi, phải mạnh dạn đổi mới, hơn nữa màu xanh trắng cũng rất phù hợp với cảm giác phiêu dật thoát tục của chim hạc, thật không hiểu tại sao cô ta lại cố chấp như vậy."

Ngô Thúy Bình vừa đi ra, Phùng Khinh Ca liền phàn nàn với Diệp Thiển Hâm.

Diệp Thiển Hâm thấy đối phương là người thẳng thắn, cười cười an ủi: "Thực ra cũng bình thường thôi, cô ấy xuất phát từ thời đại đó, có thể cảm thấy anh còn trẻ chưa có kinh nghiệm.”

"Đừng có anh gì cả." Phùng Khinh Ca bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói: "Tôi với anh Mạnh cùng tuổi, không cần khách sáo như vậy, gọi đồng chí là được."

Diệp Thiển Hâm sửng sốt: "Mạnh... liên trưởng Mạnh sao?”

"ừ"

Phùng Khinh Ca gật đầu: "Vừa rồi gặp anh Mạnh, anh ấy nói với tôi chuyện lần này ở thôn Hướng Dương, cô đã hỗ trợ rất nhiều, giấy khen vẫn chưa có nên lúc nãy tôi cũng không nhắc đến trước mặt người ngoài, nhưng tôi giữ cô lại là muốn nói một chuyện khác."

"Chuyện gì?”

"Này..." Phùng Khinh Ca lấy tờ giấy trắng vừa nãy đè dưới túi hồ sơ ra: "Bộ phận thiết kế sáng tạo của đoàn văn công chúng tôi đang tuyển người, cô không cần tham gia vòng sơ tuyển gửi tác phẩm, chỉ cần trực tiếp đăng ký tham gia kỳ thi cuối năm là được, kỹ năng quốc họa của cô rất tốt, hơn nữa tư tưởng cũng cấp tiến và thông minh, đến đây với chúng tôi là thích hợp nhất, cô có muốn xem xét không?"

Thật ra trước đây Diệp Thiển Hâm cũng từng cân nhắc đến đoàn văn công, nhưng họ tuyển người gần đến cuối năm mới được vào làm việc, trùng với tháng 11 là thời gian bà nội cô bị bệnh, hơn nữa Diệp Thiển Hâm cần tiền nên trong ba tháng này không thể cứ chờ đợi như vậy nên cô mới chọn nhà máy dệt len.

Phùng Khinh Ca thấy cô có vẻ do dự, lại nói: "Tôi hiểu là cô mới vào làm ở nhà máy dệt len nên không tiện xin nghỉ ngay, chúng tôi thi vào tháng 12 cuối năm, đến lúc đó cô có thể đến, Tiểu Diệp, đây là tôi tạo điều kiện cho cô đấy, người khác đều phải nộp tác phẩm trước, qua vòng sơ tuyển mới có tư cách đăng ký, cô đừng phụ lòng tốt của tôi."

Nói xong, Phùng Khinh Ca lại hắng giọng: "Nhưng cô cũng thực sự có năng lực, không phải tôi đi cửa sau, chỉ có thể nói rằng người tài thì phải được đối xử đặc biệt."

Diệp Thiển Hâm bật cười, do dự một chút rồi vẫn nhận lấy: "Ừm, vậy tôi về suy nghĩ lại."

Phùng Khinh Ca đỡ trán, ra vẻ thất vọng: "Còn suy nghĩ gì nữa, bao nhiêu người muốn vào đoàn văn công mà không được, sẽ không phải là cô cũng thấy tôi không đủ tuổi, không đủ tư cách chứ nhỉ, cô cứ yên tâm, tôi chỉ là đoàn trưởng đoàn văn công, đoàn văn công của chúng ta còn có một vị lãnh đạo già hơn năm mươi tuổi."

"Không phải ý đó." Diệp Thiển Hâm bị hắn chọc cười: "Tôi chỉ thấy đoàn trưởng Phùng chưa xem tôi vẽ chính thức lần nào, hay là đợi lần sau tôi mang đến cho anh xem rồi anh hãy quyết định, như vậy cũng tránh cho người khác nói chúng ta đi cửa sau.
 
Chương 63


"Nếu cô muốn làm cho có lệ cũng được." Phùng Khinh Ca không để ý nói: "Lần sau nhớ mang đến là được, tôi cũng đã để lại lời, giờ cũng không còn sớm nữa rồi, ngoài kia còn có người đang đợi cô đấy."

"Đợi tôi á?”

Diệp Thiển Hâm tưởng hắn đang nói đến Ngô Thúy Bình nhưng nhìn vẻ mặt bí ẩn của Phùng Khinh Ca, Diệp Thiển Hâm lại phản ứng kịp là hắn chắc chắn không phải đang nói đến Ngô Thúy Bình.

"Chậc chậc chậc, người này quá nghiêm túc cũng không tốt, có chút tâm tư cũng không nói ra, người ta còn tưởng cô là người qua đường đấy."

Lời thì thâm nho nhỏ của Phùng Khinh Ca, Diệp Thiển Hâm không nghe rõ, vừa định hỏi thì đã bị hắn thúc giục đẩy ra ngoài.

"Chơi vui vẻ, hẹn gặp lại sau."

Diệp Thiển Hâm sờ chiếc cặp da mà Phùng Khinh Ca nhét vào tay mình, đột nhiên nhớ đến "anh Mạnh” mà hắn vừa nhắc đến.

Mạnh Ngôn sao?

Không thể nào...

Tâm tư của anh quá nghiêm túc chuẩn mực, sao có khả năng cố tình đợi mình được chứ, Diệp Thiển Hâm thậm chí không tưởng tượng nổi.

Diệp Thiển Hâm đi theo con đường cũ ra cổng quân khu mà vẫn không thấy người đợi mình, càng không thấy Mạnh Ngôn, ngược lại ở bên đường nhựa không xa, cô thấy Lữ Mộng Nga đang khom lưng sửa xe đạp và Diệp Xuân Yến đang khoanh tay đứng cạnh bà ta tỏ vẻ không kiên nhẫn.

Trong hai mươi mấy năm cuộc đời, Diệp Thiển Hâm tổng cộng gặp Diệp Khánh An chưa đến mười lần nhưng từ khi có trí nhớ đến giờ, lân nào gặp Diệp Khánh An cô cũng đều thấy Lữ Mộng Nga.

Hồi đó Lữ Mộng Nga cũng giống như Diệp Khánh An, đều là giáo viên ở trường trung học phổ thông số 2 thành phố, chuyện tình của hai người bị bại lộ, Lữ Mộng Nga trực tiếp xin nghỉ việc về nhà.

Theo ấn tượng của Diệp Thiển Hâm thì Lữ Mộng Nga rất yêu Diệp Khánh An, hận không thể dính lấy Diệp Khánh An 24/24 giờ, nhưng sau này Diệp Thiển Hâm mới hiểu ra, một phần nguyên nhân là vì Lữ Mộng Nga sợ Diệp Khánh An về gặp ba đứa con của vợ trước.

"Mẹ, xong chưa thế?" Diệp Xuân Yến xoa xoa chân: "Chiếc xe đạp này đã mười mấy năm rồi, cũ thế này rôi mà ngày nào cũng bị tuột xích, đi kiểu gì được, nên vứt đi từ lâu rồi."

Lữ Mộng Nga đang loay hoay với cái xích: "Có xe để đi đã là tốt rồi, vứt đi rồi bảo mẹ mua xe khác cho con à? Tình hình nhà mình thế nào con chẳng biết, nếu con có bản lĩnh thì thi vào đoàn văn công kiếm xe đạp về cho mẹ."

Diệp Xuân Yến bực bội đá đá viên đá dưới chân: "Con đang cố gắng rồi, đừng suốt ngày nói con có được không."

Cach một tiếng, xích xe được lắp rồi.

Lữ Mộng Nga hái một chiếc lá cây bên đường lau tay, vừa nói: "Ba con nuông chiều con, cho con thêm một năm nữa, con cứ cố gắng nhiều vào, mẹ nói con cũng là để thúc giục con thôi, lần trước nói cho con về quê trồng trọt chỉ là dọa con thôi, tính con lương thiện, về quê kiểu gì cũng bị bắt nạt, kiểu gì cũng phải ở lại bên chúng ta.

"Mẹ, cuộc sống ở quê thực sự vất vả thế sao? Thế không phải chị Thiển Hâm sống khổ lắm sao?”

"Con bé đó không giống con, con nhóc đó từ nhỏ đã lanh mồm lanh miệng, bị bà nội phá của của con nuôi thành tiểu thư tư bản, đầu óc toàn nghĩ cách hãm hại người khác, nó không bắt nạt người khác là tốt lắm rồi nhưng sau này vê nhà chồng thì nó sẽ phải chịu khổ, con ngoan nhất, con như vậy mới là dáng vẻ mà một cô gái nên có."
 
Chương 64


Diệp Thiển Ham lanh mồm lanh miệng mà họ nhắc đến lúc này đang đứng không xa, nghe rõ từng câu từng chữ.

Cái tội danh hại người này không thể đổ lên đầu Diệp Thiển Hâm được, kẻ thực sự hại người khác phải là vợ chồng Diệp Khánh An và Lữ Mộng Nga mới đúng.

Nhưng nói cô lanh mồm lanh miệng thì đúng, nói cô được bà nội nâng niu trong lòng bàn tay nuôi lớn cũng đúng, thêm vào đó còn được anh chị em thương chiều, tại sao cô phải làm một "cô gái nhỏ" đi nịnh nọt lấy lòng người khác.

Hơn nữa bọn họ còn quên một điều, Diệp Thiển Hâm chưa bao giờ là người dễ chọc, trước kia cô không về thành, không gặp thời cơ mà thôi.

"Chỉ vì đưa con đi lại làm mẹ đen cả một tay, tốt nhất lần này là tin tốt, nếu không lại uổng phí một năm." Bên phía Lữ Mộng Nga cuối cùng cũng sửa xong xích xe đạp, dùng lá cây thế nào cũng không lau sạch được lòng bàn tay bị nhuộm đen.

Tác phẩm Diệp Xuân Yến nộp mấy hôm trước đã được thẩm định xong, hôm nay họ đến để lấy kết quả.

"Lần này chắc chắn được, hơn nữa rõ ràng là xe đạp nhà mình quá cũ..." Diệp Xuân Yến bĩu môi, vẫn giúp mẹ dựng xe đạp lên, lúc quay người mới nhìn thấy Diệp Thiển Hâm ở không xa.

"Chị, chị Thiển Hâm?”

Trong mắt Diệp Xuân Yến tràn đầy kinh ngạc, còn có chút đánh giá.

Không phải nói Diệp Thiển Hâm ở nông thôn sống khổ sở sao? Nhưng dưới ánh nắng, làn da Diệp Thiển Hâm mịn màng, toàn thân sạch sẽ, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Hơn nữa cô vào thành như thế nào, còn... còn mặc áo khoác bò màu xanh đậm đang thịnh hành nhất mùa thu năm nay, trong trường cô ta không có ai mặc nổi loại vải này, ngay cả phiếu vải của nhà hiệu trưởng cũng rất khan hiếm.

Diệp Xuân Yến vô thức cúi đầu, đầu ngón tay xoa xoa chiếc áo khoác vải bông rẻ tiên trên người mình, đây vẫn là chiếc áo khoác cô ta may năm ngoái, giặt quá nhiều lân, phần bị phai màu trông vừa rẻ tiên vừa cũ nát.

"Diệp... Diệp Thiển Hâm phải không? Tôi nhớ là tên này." Lữ Mộng Nga dừng lại một chút, cười đẩy xe đến bên cạnh Diệp Thiển Hâm. "Lâu roi không gặp, cũng không nghe cha cô nhắc đến nên nhớ không rõ, đừng để bụng nhé."

Lời nói của Lữ Mộng Nga khiến tâm lý tự ti vừa nhen nhóm trong lòng Diệp Xuân Yến giảm đi đôi chút.

Đúng vậy, điêu kiện gia đình tuy chỉ ở mức trung bình nhưng cũng tạm ổn, ở thành phố có rất nhiều gia đình không bằng mình, huống chi cô ta còn có cha mẹ yêu thương mình, đặc biệt là bố, hôi nhỏ ngày nào cũng chơi với mình rất lâu, còn Diệp Thiển Hâm lúc đó có lẽ còn chưa được gặp mặt bố.

Diệp Xuân Yến: "Chị Thiển Hâm đừng để bụng, trí nhớ của mẹ em không tốt, năm ngoái nghe nói chị xuống nông thôn, hình như nhiệt độ ở nông thôn thấp, gần đây chuyển mùa, chị chú ý giữ ấm."

Diệp Thiển Hâm lướt mắt nhìn cổ áo đã bạc màu của Diệp Xuân Yến: "Cô nghĩ nhiều rồi, áo khoác bò chắn gió tốt, mặc vào trời này không lạnh chút nào, ngược lại cô mới nên chú ý, cổ áo đã thủng rồi, không sợ gió lùa vào trong sao?”

Diệp Xuân Yến sửng sốt, đưa tay sờ mới biết không biết từ lúc nào, cổ áo của chiếc áo này của của cô ta đã bị mài mòn một lỗ nhỏ.

Cô ta vội vàng dùng tay che lại, cười giải thích: "Deu tại thằng nhóc Thư Lương nghịch ngợm, làm rách áo của em."

Lữ Mộng Nga cũng nhìn thấy quần áo trên người Diệp Thiển Hâm, trong lòng chua xót: "Xuân Yến, chúng ta là gia đình đàng hoàng, làm sao có thể ngày nào cũng mặc quần áo mới được nhưng cha con đã tìm bạn ở cục nhân sự, đợi tiền bồi thường về, chúng ta sẽ đi mua quân áo mới."
 
Chương 65


Nói rồi, Lữ Mộng Nga lại cố ý khiêu khích nhìn Diệp Thiển Ham: "Đúng rồi Thiển Hâm, cuộc sống ở nông thôn thế nào? Giờ này về nông thôn trời tối rôi nhỉ, đi đường đêm phải cẩn thận, trên đường toàn là chó hoang mèo hoang, biết đâu còn có thứ gì bẩn thỉu không nhìn thấy."

Diệp Thiển Hâm cười nói: "Không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ ma gõ cửa, tôi không giống bà, làm nhiều chuyện trái lương tâm nên ngày nào cũng lo lắng."

Lữ Mộng Nga tức giận, chỉ vào mũi Diệp Thiển Hâm: "Ai làm chuyện trái lương tâm? Đứa trẻ này đúng là không biết tôn trọng người lớn, quá vô lễ."

"Me đừng nóng."

Diệp Xuân Yến vội vàng kéo Lữ Mộng Nga, lại cười an ủi Diệp Thiển Hâm: "Chị Thiển Hâm, nói cho cùng chúng ta đều là người một nhà, đừng làm căng thẳng như vậy, mọi người đều giữ thể diện cho nhau, mẹ em nói thẳng nhưng dù sao cũng là người lớn tuổi, chị đừng để bụng, còn chuyện trước kia cho dù có vấn đề thì đó cũng là chuyện của người lớn, không liên quan đến chúng ta, chúng ta vẫn là chị em ruột."

Diệp Xuân Yến vẫn luôn làm ra vẻ chỉ có cô ta mới hiểu chuyện, thực ra là đang lấy lòng người khác.

"Đừng tưởng bở, từ mấy năm trước chúng ta đã phân chia rõ ràng, hai nhà không còn quan hệ gì nữa, sau này ít nói xấu người khác sau lưng, nếu không thì ngày nào cũng phải cẩn thận ma quỷ gõ cửa."

Lữ Mộng Nga càng tức giận: "Loại đàn bà ăn nói sắc sảo như cô, sau này xem nhà nào dám lấy cô."

"Lấy ư?" Diệp Thiển Hâm vuốt tóc mai: "Xin lỗi, với điều kiện của tôi, phải là xem tôi có muốn lấy đàn ông không mới đúng."

Gió thổi bay tóc mai của cô, dưới ánh nắng ấm áp, Diệp Thiển Hâm xinh đẹp như nữ chính bước ra từ phim truyền hình.

Nhìn lại Diệp Xuân Yến, mái tóc khô xơ thô ráp được buộc tùy tiện ở sau gáy, khuôn mặt không dùng kem dưỡng da bị gió thổi đỏ ửng, chỉ có đôi mắt là còn tỉnh tế, đáng tiếc khuôn mặt quá nhỏ, ngũ quan như chen chúc nhau họp hành.

"Đừng nói nhảm với cô ta nữa." Lữ Mộng Nga kéo con gái định đi, Diệp Xuân Yến đi được hai bước thì ánh mắt đột nhiên dừng lại ở chiếc túi đeo chéo của Diệp Thiển Hâm, sửng sốt, đột nhiên trợn tròn mắt.

"Chị... Chị Thiển Hâm, tại sao chị lại có đơn xin vào đoàn văn công?”

Diệp Thiển Hâm nhìn tờ đơn xin nhô ra một góc, tiện tay cam vào: "Cô nói cái này à?

"Đúng!" Diệp Xuân Yến gần như hét lên.

Diệp Xuân Yến biết tờ đơn này, chỉ những người đã qua vòng sơ tuyển mới có tư cách điền thông tin dự thi.

"Cái này quan trọng lắm sao?" Diệp Thiển Hâm nhìn chữ trên đó, lại nói: "Tôi còn chưa định điền."

Diệp Xuân Yến nuốt nước bọt: "Chị vẫn chưa nói là lấy ở đâu, tại sao lại từ quân khu phát ra, chị có nộp tác phẩm cho đoàn văn công không?”

"Không có thời gian." Diệp Thiển Hâm nhàn nhạt nói: "Còn lấy ở đâu thì tôi nghĩ tôi cũng không cần phải nói cho cô biết."

Diệp Xuân Yến trơ mắt nhìn tờ đơn xin mà cô ta mơ ước, cố gắng hai năm mới có được, bị Diệp Thiển Hâm gấp lại, tùy tiện nhét vào trong túi.

Chỉ cân có thể vào đoàn văn công, cuộc sống tương lai sẽ có bảo đảm, bố mẹ nhất định sẽ lấy cô ta làm niềm tự hào, bản thân cô ta cũng có thể ngẩng cao đầu, dù sao những năm này, cha mẹ đều dồn hết tâm sức cho em trai, không còn quan tâm đến cô ta như trước nữa...

"Chị.

Diệp Thiển Hâm vừa định đi, Diệp Xuân Yến đột nhiên đưa tay kéo tay áo cô: "Chị, nếu chị không dùng thì có thể cho em không?”
 
Chương 66


Diệp Thiển Hâm đánh giá Diệp Xuân Yến, cô không hiểu tại sao một người có thể hạ thấp lòng tự trọng của mình đến vậy, giống như trong nguyên tác, Diệp Xuân Yến có thể vì Nghiêm Vệ Đông mà từ bỏ công việc của mình, khắp nơi cầu xin ông này bà kia cho hắn ta vay tiên để khởi nghiệp, thậm chí không ngại quỳ xuống cầu xin người khác.

"Không được." Diệp Thiển Hâm giật mạnh tay áo: "Nếu cô có bản lĩnh thì hãy dựa vào năng lực của mình để có được, đừng chỉ nghĩ đến việc cầu xin người khác."

Vải vóc tinh xảo cao cấp lướt qua lòng bàn tay Diệp Xuân Yến, cô ta nắm chặt tay, cúi đầu, hốc mắt đã đỏ hoe.

Diệp Thiển Hâm liếc mắt nhìn, chỉ cười một tiếng, lạnh nhạt quay người đi.

Diệp Xuân Yến vẫn luôn cho rằng mâu thuẫn giữa người lớn không liên quan đến trẻ con, lúc nhỏ thậm chí còn kéo Diệp Thư Quốc gọi là anh trai.

Nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng, lý do cô ta có thể thoải mái chấp nhận kết quả đã định sẵn là vì cô ta là người hưởng lợi từ kết quả đó, và là kẻ gây hại trong kết quả đó.

Cho dù lúc đầu cô ta chưa ra đời, nhưng bây giờ cô ta vẫn thản nhiên chấp nhận mọi thứ mà Diệp Khánh An mang lại, thậm chí còn muốn người khác tha thứ, thông cảm cho Diệp Khánh An.

Tại sao người khác phải chiều theo lòng thánh mẫu của cô ta?

Tít-

Tiếng còi xe ô tô vang lên ngắn ngủi, một chiếc xe ô tô từ trên đường nhựa giảm tốc chạy đến trước mặt Diệp Thiển Hâm.

Cửa trước xe mở ra từ bên trong, Mạnh Ngôn mặc thường phục bước xuống.

"Liên trưởng Mạnh?" trong lòng Diệp Thiển Hâm khẽ động, nhớ đến lời Phùng Khinh Ca vừa nói: "Thì ra người mà đoàn trưởng Phùng nói đến thực sự là anh sao?"

Mạnh Ngôn nhướng mày: "Tôi không bảo anh ta nói với em, sao anh ta vẫn nói nhiều như vậy."

Diệp Thiển Hâm mím môi cười: "Cũng không nói thẳng, là tôi đoán ra." Mạnh Ngôn dịu dàng nhìn xuống: "Ừm, vừa nãy không phải đã nói là khi nào rảnh sẽ cảm ơn em sao, đi không?"

Diệp Thiển Ham liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai mẹ con Diệp Xuân Yến ở bên cạnh, đột nhiên nảy sinh ý xấu, dứt khoát gật đầu.

"ĐỊ."

Vẻ kinh ngạc trong mắt Mạnh Ngôn thoáng qua, sau đó lập tức mở cửa sau xe cho cô: "Ừm, lên xe đi."

"Đưa em đến Thương mại đại thế giới được không?”

Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác bò gọn gàng, khi cô lên xe, mái tóc xõa bên tai, vô thức được vén nhẹ nhàng ra sau tai, mắt hạnh má đào, mày cong cong nhìn Mạnh Ngon.

"Được." Mạnh Ngôn vốn có dự định riêng nhưng vẫn không chút do dự gật đầu.

Cửa xe đóng lại, nhanh chóng biến mất trước mắt hai mẹ con Diệp Xuân Yến.

Câu nói vừa rồi của Lữ Mộng Nga rằng Diệp Thiển Hâm không thể có ai muốn giờ đây giống như một trò đùa.

"Mẹ! Không phải mẹ nói là chị Thiển Hâm đang ở nông thôn sao? Tại sao chị ta lại có thể lấy được đơn xin vào đoàn văn công ở thành phố, chị ta dựa vào cái gì chứ?!" mắt Diệp Xuân Yến đỏ hoe, tuyệt vọng chất vấn Lữ Mộng Nga.

Lửa giận vừa mới bị Lữ Mộng Nga đè xuống lại bùng lên: "Về mà hỏi cha mày, tên khốn nạn đó chỉ biết lừa người, tao đã biết chắc chắn ông ta sẽ âm thâm bảo vệ đứa con của người vợ trước mà."

Lữ Mộng Nga lại nhìn mặt trời đang lơ lửng giữa trời: "Hừ, sắp đến sáu giờ rồi, nó còn ngôi xe đi với một người đàn ông, không ra gì, ai biết được có phải hay không..."
 
Chương 67


"Nhưng mà vừa nãy con nghe chị ta gọi là liên trưởng." Diệp Xuân Yến muốn nói người đàn ông đó còn rất đẹp trai nhưng lại cố nuốt lời xuống.

Hai người đứng tại chỗ một lúc lâu, trong ánh mắt rầu rĩ không giấu được đố ky.

"Đi thôi, vẫn nên đi xem kết quả trước, đợi mày vào được đoàn văn công, xem nó còn lấy gì để so với mày."

Lời của Lữ Mộng Nga khiến Diệp Xuân Yến lại nhen nhóm hy vọng nhưng hy vọng này nhanh chóng bị kết quả dội một gáo nước lạnh.

Kết quả vẫn là không được duyệt.

Trên đường về, Diệp Xuân Yến nghe Lữ Mộng Nga lải nhải suốt dọc đường, còn không ngừng trách móc cô ta không nghĩ cho gia đình, làm gì cũng không nên hồn, nói cô ta không bằng em trai...

ve đến nhà, Diệp Xuân Yến nhốt mình trong phòng nhưng rất nhanh lại chạy ra ngoài trước khi trời tối, hướng đến phòng triển lãm mỹ thuật của Nhà thiếu nhi.

Cô ta nhất định phải vào đoàn văn công này, dù sao tác phẩm dự thi cũng không cần phải vẽ trực tiếp, vậy thì tại sao cô ta không thể tìm một người vẽ thuê để vượt qua vòng sơ tuyển trước đã chứ?

Ánh nắng chiều vàng ấm áp rọi vào cửa sổ xe, phủ lên má Diệp Thiển Hâm một lớp sương mù.

"Liên trưởng Mạnh, vừa nấy..." Diệp Thiển Ham ngượng ngùng mím môi, sắp xếp lại ngôn từ, rồi nói tiếp: "Vừa nấy tôi chỉ nói bâng quơ thôi."

Mạnh Ngôn nhớ lại vẻ mặt có phần cáu kỉnh lúc nãy của cô gái nhỏ này, cũng không thấy bất ngờ: "Không sao, nhưng nếu em muốn đến Thương mại đại thế giới thì chúng ta có thể đổi ngày khác, hôm nay còn nửa giờ nữa là họ tan tâm rồi."

Diệp Thiển Hâm lắc đầu: "Không cần đâu nhưng mà liên trưởng Mạnh nói muốn..."

"Ừm, muốn cảm ơn em."

"Không cần khách sáo như vậy đâu." Diệp Thiển Hâm lập tức từ chối: "Lân này em được khen thưởng chắc chắn cũng có công của liên trưởng Mạnh nói giúp."

Mạnh Ngôn liếc nhìn kính chiếu hậu: “Chỉ là mời em ăn một bữa cơm, cũng là thay mặt những người đồng đội của tôi bày tỏ lòng cảm ơn, hơn nữa em cũng đã đồng ý rồi."

Một chiếc ô tô con màu đen chạy đến bên ngoài nhà hàng quốc doanh, năm nay đến cả xe đạp cũng hiếm thấy, lập tức thu hút không ít người chú ý, những người phục vụ có kinh nghiệm đã đứng sẵn ở cửa để chuẩn bị.

"Chào mừng hai đồng chí, giờ này đang là giờ ăn nên có hơi đông, hai đồng chí ngồi vào bàn trà trước đi, chúng tôi sẽ dọn chỗ trống cho hai đồng chí ngay."

Diệp Thiển Hâm không hiểu sao lại có chút chột dạ đi theo sau Mạnh Ngôn, anh trai hẳn là đang bận, chắc sẽ không nhìn thấy mình.

Ánh mắt Mạnh Ngôn dừng lại trên người Diệp Thiển Hâm: "Tìm một phòng riêng đi."

Mắt người phục vụ sáng lên: "Mời bên này."

Sau khi ngồi xuống, Mạnh Ngôn đưa thực đơn cho Diệp Thiển Hâm: "Em xem muốn ăn gì, đừng ngại, tuy rằng tôi thay mặt đồng đội cảm ơn em nhưng tôi cũng có chút chuyện muốn nhờ em giúp."

Nghe anh nói vậy, Diệp Thiển Hâm ngược lại yên tâm hơn nhiều: "Anh cứ nói."

"Em xem thực đơn trước ởi."

Từ nhỏ đến lớn Diệp Thiển Hâm chưa từng vào bếp, không biết nấu ăn nhưng về khoản ăn uống thì được bà nội dạy rất kỹ, vùng đất này gân thành phố Bắc Kinh, phía đông không xa giáp biển, cá là món ăn thường thấy nhất trong gia đình.

"Cá kim sư mùa này tươi nhất." Diệp Thiển Hâm vừa nói vừa gạch thêm món tổng đốc hầm đậu phụ: "Hai món này là đủ rồi, tôi ăn không nhiều."

"Ăn cua được không?" Mạnh Ngôn nhận lấy thực đơn: "Thêm một đĩa cua hấp nữa.
 
Chương 68


Đợi người phục vụ di khỏi, Diệp Thiển Ham lập tức hỏi anh: "Liên trưởng Mạnh, anh có chuyện gì cần giúp thì cứ nói."

Mạnh Ngôn không vội rót trà cho cô: "Không vội, ăn xong rồi nói cũng không muộn."

Anh cứ nói bây giờ đi, lỡ như tôi không giúp được chuyện này thì trong lòng càng thấy ngại."

"Chắc chắn giúp được."

Mạnh Ngôn vừa nói vừa lấy ra một tờ bìa cứng từ chiếc cặp công anh mang theo: "Tết Trung thu này, tòa nhà văn phòng của bố tôi cần làm báo tường, vốn dĩ việc này không liên quan đến tôi nhưng ông ấy lại cố nhét cho tôi, tôi đã vẽ xong rồi nhưng phần chữ đề bên cạnh thì tôi không viết được."

Nói đến đây, Mạnh Ngôn lại cười tự giễu: "Những năm trước tôi từng học hai năm ở trường tư thục của thầy Diệp Hiền nhưng đã nhiêu năm trôi qua, tôi quên hết cả cách vẽ rồi, em xem thì đừng cười nhé."

Diệp Thiển Hâm nhìn hình ảnh cây quế trăng tròn được vẽ bằng bút sắt, dưới gốc quế là một chú thỏ được vẽ bằng nét đơn giản, bức tranh hoạt hình đơn giản đến mức học sinh tiểu học cố gắng một chút cũng có thể vẽ được, rất khó tưởng tượng đây là tác phẩm của vị liên trưởng Mạnh Ngôn nghiêm túc trước mắt.

"Khá... có không khí Trung thu." Diệp Thiển Hâm do dự một lúc, miễn cưỡng đưa ra lời đánh giá: "Anh có cần tôi chỉnh sửa lại không?"

Mạnh Ngôn cũng không thấy mất mặt, ngược lại còn cười thoải mái: "Nếu không làm mất thời gian của em thì làm phiền em rồi."

"Chữ thì sao?" Diệp Thiển Hâm không quan tâm đến những lời này của anh, tiếp tục hỏi.

"Hai bài từ của chủ tịch." Mạnh Ngôn chỉ vào mặt sau tờ bìa cứng: "Hai bài "Thủy điệu ca đầu trọng thượng Cương Sơn." và "Ức Tần Nga." 9eii3

"Có thể lên chín tâng trời hái trăng, có thể xuống năm đại dương bắt rùa..." Diệp Thiển Hâm không kìm được đọc hai câu trong đó.

Mạnh Ngôn: "Chữ Liễu của em rất phù hợp với những bài thơ từ khí thế hào hùng như thế này, sau khi viết xong, quân khu sẽ có một khoản nhuận bút, em thấy thế nào?”

Diệp Thiển Hâm không do dự gật đầu, sau đó lại ngẩn ra: "Đây chỉ là chuyện tiện tay giúp đỡ thôi, không cân nhuận bút gì đâu."

"Cứ coi như là bánh trung thu ngày Tết đi, không thể để em chạy không công được.

Diệp Thiển Hâm nghĩ có lẽ quân khu của họ có quy định như vậy nên đồng ý: "Được, khi nào thì qua viết?"

"Lúc nào em rảnh cũng được."

"Thế thì tan làm chiều thứ sáu tuần này nhé, mấy ngày này tôi phải vẽ bản thiết kế trang phục cho nhà máy." Diệp Thiển Hâm vừa nói vừa cất tờ bìa cứng, lại nghiêm mặt nói: "Liên trưởng Mạnh, chúng ta qua lại như vậy có coi là bạn bè không?”

Ngón trỏ đặt trên tách trà của Mạnh Ngôn nhẹ nhàng hạ xuống: “Tất nhiên."

"Vậy thì tôi cũng có chuyện muốn thương lượng với liên trưởng Mạnh, nếu anh giúp được, lần sau đến lượt tôi mời anh ăn bữa tiệc lớn."

"Nói đi. Mạnh Ngôn hứng thú nhìn cô.

Khi cô có chuyện muốn nói, cô sẽ vô thức cắn nhẹ khóe miệng, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Là thế này, trước Tết, chính phủ đã trả lại nhà cho nhà họ Diệp chúng tôi nhưng còn một khoản tiên bồi thường của bà nội bị kẹt ở cục nhân sự, hoàn cảnh nhà tôi... Liên trưởng Mạnh cũng nên biết đôi chút, cha tôi là Diệp Khánh An đã liên lạc với bạn bè ở cục nhân sự, muốn chuyển thẳng vào tay ông ta nhưng hai nhà chúng tôi đã chia gia sản từ lâu, cho nên..."

Lúc đầu Diệp Thiển Hâm không nghĩ đến chuyện nhờ Mạnh Ngôn giúp đỡ nhưng chuyện này không thể trì hoãn thêm được nữa, hơn nữa vừa khéo Mạnh Ngôn này chủ động đụng tới, tất nhiên là không tìm thì thôi, tìm thì phải tìm cho ra, hơn nữa cô thấy Mạnh Ngôn này khá đáng tin.
 
Chương 69


"Tôi hiểu ý em." Mạnh Ngôn suy nghĩ một chút: "Khoản tiền bồi thường này đúng là nên chuyển vào tay bà nội Diệp nhưng chỉ sợ ông ta tìm được người quen ở cục nhân sự, lấy cớ chuyển lại cho bà nội Diệp, đúng không?”

"Đúng vậy."

"Ừm, tuần sau vừa hay tôi phải đến cục nhân sự để làm thủ tục chuyển công tác, chuyện này cứ giao cho tôi."

Diệp Thiển Hâm còn chưa kịp vui mừng, nghe anh nói chuyển công tác, đột nhiên nắm chặt tay, cuối năm ở Tây Nam sẽ có một cuộc xung đột nhỏ, Mạnh Ngôn chính là người tham gia trận chiến này, trên chiến trường bị trúng đạn, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại bị thương phổi, sau này cũng vì vết thương này mà qua đời.

"Nói mới nhớ, liên trưởng Mạnh vẫn luôn ở Bắc Kinh mà, sao đột nhiên lại vê đây?"

Mạnh Ngôn: "Nghỉ phép thăm người thân, ai ngờ vê đến nơi thì bị điều đi làm nhiệm vụ ở nông thôn, hôm nay mới có thời gian về nhà."

Diệp Thiển Hâm gật đầu, còn muốn hỏi thêm nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, vừa lúc đó người phục vụ gõ cửa.

"Cua hấp tới... Ham Hâm?”

Người mở cửa không phải là người phục vụ vừa nay mà là Diệp Thư Quốc ra giúp đỡ vì quá đông người bận rộn.

"Anh cả." Diệp Thiển Hâm chột dạ nhìn sang chỗ khác.

Rõ ràng Mạnh Ngôn không biết Diệp Thư Quốc làm việc ở nhà hàng quốc doanh nhưng anh bình tĩnh hơn Diệp Thiển Hâm nhiều: "Tôi thay mặt mấy người đồng chí được cứu lần trước đến cảm ơn đồng chí Diệp Thiển Hâm, không ngờ đồng chí Diệp cũng ở đây."

Nghe vậy, Diệp Thiển Hâm vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, anh cả, anh bận không, có muốn ngồi trò chuyện một lát không."

Dù sao cô cũng đang lo không biết hỏi thế nào ve chuyện Mạnh Ngôn chuyển công tác là chuyển đi đâu, biết đâu có thể mượn cớ Diệp Thư Quốc để hỏi thăm.

Diệp Thư Quốc đặt đồ ăn xuống, vỗ nhẹ vào đầu Diệp Thiển Hâm, lại cười nói với Mạnh Ngôn: "Em gái tôi giúp đỡ thì sao tôi có thể ngồi đây được, hơn nữa bên ngoài còn nhiều người lắm, hai người cứ ăn trước đi."

Diệp Thiển Hâm: "Vậy lát nữa anh tan làm, chúng ta cùng đi nhé?”

"Em về trước đi." Diệp Thư Quốc nghĩ ngợi, dù sao Mạnh Ngôn cũng là một liên trưởng, không có gì không yên tâm, người đã đi đến cửa: "Lát nữa làm phiền liên trưởng Mạnh đưa em về, anh đi giao đồ ăn trước."

mu»

Ăn xong bữa cơm, Diệp Thiển Hâm cũng không tìm được cơ hội hỏi Mạnh Ngôn chuyển công tác đến đâu, ngược lại Mạnh Ngôn mượn lúc đập cua cho cô, hỏi cô rất nhiều vấn đề về công việc.

"Sau này có định phát triển ở thành phố không?"

"Vâng, không muốn rời xa bà nội quá."

"Môi trường làm việc ở nhà máy dệt len không tốt bằng đoàn văn công, có thể cân nhắc bên lão Phùng."

"Cảm ơn liên trưởng, tạm thời không có ý định đó."

Hai người có tâm tư khác nhau, lúc rời đi Mạnh Ngôn đưa cô về nhà.

"Không phải em nói là không muốn tiếp xúc với người nhà họ Mạnh sao?" Diệp Thư Quốc vừa về đến nhà, liền bắt gặp Diệp Thiển Hâm đang lật sách trong thư phòng, liên hỏi cô.

Diệp Thiển Hâm: "Em đến quân khu vừa khéo gặp anh ấy, cũng không tiện từ chối, hơn nữa chúng em không phải đi xem mắt, tiếp xúc như bạn bè cũng không sao."

Dừng lại một chút, Diệp Thiển Hâm khép sách lại: "Mạnh Ngôn là quân nhân, cũng coi như đáng tin, anh ấy tìm em nhờ giúp đỡ, em cũng tiện nhờ anh ấy hỏi thăm tình hình cục nhân sự.”

Diệp Thư Quốc nhíu mày: "Anh ta đồng ý rồi à?"
 
Chương 70


"Vâng, hơn nữa vừa khéo anh ấy phải đến cục nhân sự để làm thủ tục chuyển công tác, chắc thuận miệng hỏi là được."

"Em tìm thấy rồi." Vừa nói Diệp Thiển Hâm vừa rút ra một cuốn sách tranh giải thích màu sắc: "Tối nay em ngủ muộn một chút, ngày mai để xe đạp lại cho em đi nhé, như vậy còn ngủ thêm được một lúc."

Diệp Thư Quốc nhìn Diệp Thiển Hâm dở khóc dở cười: "Em muốn đi thì còn phải nói sao.

Diệp Thiển Hâm lè lưỡi: "Vẫn phải xin phép anh cả chứ nhưng em nghĩ rồi, phần thưởng nhà máy cấp phải là phiếu xe đạp."

Lưu Trân đánh răng xong đi ra vừa hay nghe thấy, đi tới cười nói: "Vậy thì vừa hay, nhà có hai chiếc xe đạp, sau này cũng tiện hơn."

Diệp Thiển Hâm nghe vậy chỉ cười cười, câm sách vê phòng.

Cửa đóng lại, Lưu Trân hạ giọng, thân bí hỏi Diệp Thư Quốc: "Vừa nãy nghe nói lần này Hâm Hâm còn được chính phủ thưởng tiên nữa?"

"Có lẽ có." Diệp Thư Quốc nhíu mày: "Em hỏi cái này làm gì?"

Lưu Trân liếc hắn một cái: "Làm gì thì làm? Sau này Hâm Hâm ở nhà lâu dài, nó lại có lương, chẳng lẽ không thể đóng góp cho gia đình sao? Ít nhất cũng phải đưa tiền sinh hoạt chứ."

"Đưa cái gì mà đưa, đều là người một nhà, một cô gái nhỏ ăn được bao nhiêu tiền, hơn nữa vừa nãy em nói vậy là có ý gì, xe đạp là của nó, đừng có lúc nào cũng để ý đến”"

Lưu Trân vỗ vào túi Diệp Thư Quốc: "Anh chỉ biết nói lời hay, nếu mỗi tháng anh đưa thêm cho em một ít tiền lương, em có cần để ý đến đồ của Hâm Hâm không, hay là anh đi thăm dò xem, ít nhất cũng phải đưa tiền ăn chứ."

"Không đi!"

Diệp Thư Quốc trừng mắt nhìn Lưu Trân: "Em đừng quên, căn nhà này vẫn là của bà nội, chúng ta chỉ ở nhờ thôi, bà nội đã nói, Ham Hâm còn nhỏ không có chỗ dựa, sau này sẽ để lại căn nhà cho con bé, bây giờ em làm loạn như vậy, sau này bà nội trăm tuổi, nếu Hâm Hâm đòi lại căn nhà, anh tuyệt đối không đồng ý."

"Anhl" Lưu Trân tức giận đến choáng váng: "Nhà anh chiêu chuộng nó, chứ không thể chiều chuộng cả đời được, em thấy sau này nó cứ ở lì trong nhà thì phải làm Saol

Thấy vợ tức giận đến rơi nước mắt, cơn tức giận trong lòng Diệp Thư Quốc cũng giảm đi đôi chút: "A Trân, từ nhỏ Hâm Hâm đã không có cha mẹ thương yêu, nhà chúng ta thương con bé cũng là lẽ thường tình, tháng này đến Tết Trung thu, nhà hàng sẽ phát tiên thưởng, lúc đó anh sẽ đưa cho em."

Lưu Trân nghe vậy trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút, cuối cùng chỉ thở dài, không hỏi đến chuyện Diệp Thiển Hâm đưa tiên sinh hoạt nữa.

Buổi tối liên hoan Tết Trung thu ngày 15 tháng 8 được tổ chức vào chủ nhật tuần sau, mẫu trang phục cần ba ngày, vì vậy phải hoàn thành bản vẽ trước thời hạn.

Sau khi ước tính thời gian may của công nhân, muộn nhất vào thứ sáu nhóm người Diệp Thiển Hâm phải đưa ra bản vẽ, thứ hai tuần sau may mẫu để xem hiệu quả, như vậy mới kịp phát sóng trực tiếp buổi liên hoan vào chủ nhật.

Diệp Thiển Hâm chịu trách nhiệm hoàn thiện các chi tiết của bức tranh hạc tiên, cuối cùng là tô màu, Ngô Thúy Bình chịu trách nhiệm chọn vải, đồng thời cũng chuẩn bị màu nền cho bộ quần áo mà cô ta nhất quyết muốn chọn.

Trịnh Ái Quốc cũng bận rộn, hắn chịu trách nhiệm liên lạc với công nhân may trang phục biểu diễn, liên hệ với công nhân thêu của xưởng may.

Phòng ban thường ngày khá nhàn rỗi bây giờ chỉ còn một mình Quách Diem Điềm là nhàn nhất.
 
Chương 71


"Bình thường Quách Điềm Điềm sợ dính vào việc nhất, bây giờ cô ta không có việc gì làm, ngược lại còn nổi cáu." Trịnh Ái Quốc đứng bên cạnh Diệp Thiển Hâm, nhìn Cô vẽ vời.

Hôm nay Quách Điềm Điêm đến, thấy mọi người đều bận rộn, liền trêu chọc vài câu, kết quả không có một ai để ý đến cô ta, đợi cô ta hiểu rõ mọi chuyện, liền tỏ vẻ không vui nói bọn họ xa lánh mình, mãi đến khi Ngô Thúy Bình nói đừng làm phiên mọi người làm việc, Quách Điềm Điềm mới dậm chân bỏ đi.

Diệp Thiển Hâm cầm bút lông vẽ nhẹ lên khóe miệng con hạc, vừa rửa bút vừa có thời gian trả lời Trịnh Ái Quốc: "Đơn giản thôi, lát nữa tôi có việc rửa hộp đựng màu, tôi không ngại để cô ta đến rửa."

Trịnh Ái Quốc: "Thôi bỏ đi, đừng nhìn cô ta đã đi làm một hai năm rồi, tay chân không nhanh nhẹn còn thích lẩm bẩm, cô muốn rửa cái gì, tôi cũng đang rảnh rỗi, tôi giúp cô rửa."

Nghe vậy, Diệp Thiển Hâm còn chưa nói gì, Ngô Thúy Bình đang cúi đầu lật sách ngẩng đầu nhìn Trịnh Ái Quốc.

Trịnh Ái Quốc khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, vì trước đây mẹ hắn là người của khoa thiết kế nên hắn mới vào làm ở nhà máy thay mẹ, nhân phẩm cũng coi như được nhưng lại lêu lổng, mãi vẫn chưa có vợ.

Diệp Thiển Hâm không nghĩ nhiều như vậy, cô kéo kéo chiếc áo len trên vai, tùy ý chỉ vào hộp đựng màu bên cạnh chậu nước sạch: "Đổi chậu nước sạch này, sau đó rửa sạch hộp đựng màu, à đúng rồi, lúc về tiện tay đóng cửa sổ, trời hơi lạnh, văn phòng cũng hơi bừa bộn, nhân tiện có nước sạch thì quét dọn một chút, làm phiền anh rồi."

Trịnh Ái Quốc cầm hộp đựng màu, tay khựng lại, sau đó cười gượng gật đầu rồi đi ra ngoài.

Đợi cửa đóng lại, Ngô Thúy Bình mới nhìn Diệp Thiển Hâm như không có cảm giác gì, lúc này cô đang cam thước để đo đạc thứ gì đó.

"Tiểu Diệp." Ngô Thúy Bình đột nhiên lên tiếng: "Tôi nhớ cô đã hai mươi hai tuổi rồi phải không, có đối tượng chưa?"

"Chưa." Diệp Thiển Hâm tùy tiện trả lời cô ta. Kể từ khi trở vê từ quân khu, Ngô Thúy Bình như đang giận dỗi với cô, ngoài công việc ra thì không nói gì cả, Diệp Thiển Hâm lười so đo với cô ta, vì vậy cũng không để ý đến cô ta.

"Gia đình cũng không nghĩ đến chuyện giới thiệu cho cô một người sao?" Ngô Thúy Bình lại lên tiếng.

Lúc này Diệp Thiển Hâm mới ngẩng đầu lên: "Nghĩ chứ."

"Vậy muốn tìm người như thế nào?"

Diệp Thiển Hâm cầm bút lông chống lên cằm: "Muốn tìm một người ngốc nghếch, ít chuyện và không ve nhà."

Ngô Thúy Bình: ”... Tôi không nói chuyện với cô nữa, cô đang so đo với tôi.

Diệp Thiển Hâm nhìn cô ta với vẻ vô tội: "Không có, đây là lời nói thật lòng của tôi."

". Tùy cô."

Nhìn Ngô Thúy Bình viết đầy vẻ bất lực trên mặt, Diệp Thiển Hâm cười cười rồi tiếp tục bận rộn với việc của mình.

Phía sau nhà máy dệt len, chủ nhiệm Lưu bị Quách Điềm Điêm kéo đi, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn Quách Điềm Điềm.

"Lần trước giám đốc nhìn thấy đã không tốt rồi, sao cô đi làm mà lại gọi tôi ra đây.

Quách Điềm Điềm dậm chân, vòng tay qua cánh tay chủ nhiệm Lưu: “Anh rể, anh không biết bọn họ quá đáng đến mức nào đâu, đều là một phòng ban, bọn họ cô lập em.

Chủ nhiệm Lưu cũng không tránh tay cô ta: "Vậy sao nhiều người như vậy lại chỉ cô lập mình cô, cô không tự kiểm điểm vấn đề của mình sao? Có thời gian thì học hỏi nhiều hơn, nếu không phải nể mặt chị họ cô, tôi đã đuổi việc cô từ lâu rồi."
 
Chương 72


"Em có vấn đề gì chứ, còn không phải là do Diệp Thiển Hâm mới đến kia gây chuyện sao, cô ta là một kẻ thích nịnh nọt, không biết đã tặng quà gì cho tổ trưởng Ngô, bây giờ nhiệm vụ của đoàn văn công quân khu đều giao cho Diệp Thiển Hâm làm, một người mới như cô ta sao có thể biết nhiều hơn em được."

"Ngô Thúy Bình?" Chủ nhiệm Lưu nhíu mày: "Người này trước giờ không ăn những thứ này mà, cô chắc chắn không?”

"Chắc chắn chứ, em có thể lừa anh rể ruột của mình sao?”

Chủ nhiệm Lưu nhìn khuôn mặt rộng của Quách Điềm Điêm, đột nhiên rút cánh tay ra khỏi tay cô ta: "Chuyện phòng ban của các cô do Ngô Thúy Bình quyết định, tôi cũng không quản được, hơn nữa tôi tin tổ trưởng Ngô sẽ không làm như vậy."

Quách Điềm Điềm biu môi: "Thế thì anh không biết chuyện người ta làm sau lưng đâu... Anh rể, anh có thể sắp xếp cho Diệp Thiển Hâm làm việc khác được không, ví dụ như đến xưởng kéo sợi, dù sao thì những gì cô ta biết thì em cũng biết, cơ hội lập công này để em làm, chắc chắn em sẽ làm tốt hơn cô ta, nghe nói lần này làm tốt còn có thể nhận được vé xem chương trình Trung thu của đài truyền hình."

"Người khác thì được, Diệp Thiển Hâm... cô vẫn nên ngoan ngoãn mấy ngày đi, bình thường cô vốn đã lười biếng, vừa hay nghỉ ngơi một chút."

"Nghỉ ngơi?" Quách Điềm Điềm ấm ức phàn nàn: "Lúc em không có việc gì làm, tổ trưởng Ngô lại bắt em quét nhà, lau nhà, lau bàn, thật là phiên chết đi được, mà tại sao Diệp Thiển Hâm lại không được, anh rể, không phải là anh thấy cô ta xinh đẹp, lại thích..."

"Đừng nói bậy!

Chủ nhiệm Lưu ngắt lời Quách Điềm Điềm: "Cái gì mà lại, ngoài chị cô ra, tôi chưa từng thích ai khác.

"Xì." Quách Điêm Điềm liếc hắn ta một cái, lại dựa vào cánh tay hắn ta: "Hom đó ở quê ăn tiệc, anh đối xử với em như thế nào?"

"Đó là... đó là do uống rượu." Chủ nhiệm Lưu hạ giọng, cảnh cáo: "Tôi đã nói bao nhiêu lần là không được nhắc lại nữa, Diệp Thiển Hâm không thể động vào vì giám đốc đã để mắt đến cô ta, tấm bằng khen này sau này có thể giúp nhà máy chúng ta cũng được phát giấy khen, cuối năm đánh giá ưu tiên giám đốc có thể được nhiêu phiếu hơn, hiểu chưa?” Quách Điềm Điềm: "Em không bảo anh đuổi việc cô ta, chỉ bảo anh gọi cô ta đến xưởng làm việc, để cô ta biết lỗi, sau này đừng chọc em nữa, chỉ một buổi chiều thôi, được không? Anh rể, anh mà không đồng ý, em sẽ đi cầu xin chị họ em, nói chuyện tiếp..."

"Được rồi, được rồi."

Chủ nhiệm Lưu biết Quách Điềm Điềm lại định lấy chuyện hôm đó ra uy hiếp mình, bất đắc dĩ đồng ý: "Tôi sẽ nghĩ cách, giúp cô trị cô ta, cũng để cô ta sau này biết điều."

"Cảm ơn anh rểt"

Có nên tảng của kiếp trước, mặc dù hiện tại khả năng điều khiển bút của Diệp Thiển Hâm vẫn chưa đủ nhưng vẽ bức tranh hạc tiên này vẫn đủ dùng, hơn nữa đây là bản vẽ để làm mẫu cho quần áo nên không cần quá chú trọng đến chỉ tiết nhưng Diệp Thiển Hâm lại coi đây là bài tập phục hồi chức năng, mỗi bước đều cố gắng theo đuổi sự hoàn hảo.

Hai ngày sau, bức tranh hạc tiên này đã đến giai đoạn hoàn thiện, Diệp Thiển Hâm lại lấy một tờ giấy khác, chuẩn bị tô màu cho bản thiết kế.

"Tiểu Diệp này, cô định dùng hết đống bút lông này sao, lấy một cái để tô là được rồi." Trịnh Ái Quốc nhìn bàn của Diệp Thiển Hâm rồi hỏi.
 
Chương 73


Hai ngày nay, Trịnh Ái Quốc rất tò mò về những thứ này của cô, lúc rảnh rỗi lại thích tiến lại hỏi han.

Diệp Thiển Hâm không muốn mất tập trung, hoặc là để hắn đi làm việc khác, hoặc là lười trả lời, lúc này cô đang bận vẽ đôi cánh của con hạc tiên cuối cùng nên không nói gì.

Quách Điềm Điềm bưng cốc trà, âm dương quái khí nói: "Anh Trịnh, anh không hiểu rồi, những người giàu có trước kia, uống cháo cũng mua hai bát, uống một bát đổ một bát, chúng ta không thể học theo thói hư tật xấu này."

Diệp Thiển Hâm vẽ xong nét cuối cùng, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Các bộ phận khác nhau thì phải dùng bút lông có độ dày mỏng khác nhau, bút lông vẽ hoa lan, hoa trúc thì nét vẽ mắt phải hư thực đối xứng, bút lông vẽ mây trắng thì dùng mực đậm chấm son đỏ để điểm đỉnh, vẽ tranh không giống như ăn cơm, nếu không thì đừng nói đến người, ngay cả lợn cũng có thể vẽ được."

"Phụt..." Quách Điềm Điềm vừa uống trà vào miệng thì phun hết lên đùi: "Cô, cô có ýgì?

Diệp Thiển Hâm cũng không nhìn cô ta: "Không có ý gì.

Quách Điềm Điêm: "Tôi đang tốt bụng nhắc nhở cô đừng lãng phí, cô, cô còn mắng người a2"

"Hóa ra lời cô vừa nãy là nói với tôi." Diệp Thiển Hâm nhìn sang: "Nhưng lời tôi nói cũng không phải nói với cô mà, hơn nữa, dùng tài nguyên vào đúng chỗ thì ngược lại là đang tạo ra giá trị, tôi thấy cô nên uống ít nước lại, không làm gì cả mà ngày nào cũng lãng phí tài nguyên nước."

Quách Điềm Điềm lau nước trên đùi, tức đến đỏ mặt.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ.

"Đồng chí Tiểu Diệp có ở đây không, chủ nhiệm Lưu tìm cô."

"Tới ngay."

Diệp Thiển Hâm muốn đưa bản vẽ và bức tranh hạc tiên cho Ngô Thúy Bình nhưng nghĩ lại thấy còn một số chỉ tiết chưa bổ sung, lại quay lại khóa vào ngăn kéo của mình, sau đó mới đi theo đến phòng làm việc của chủ nhiệm Lưu.

"Chiều nay có một nữ đồng chí ở xưởng xin nghỉ, mong đồng chí Tiểu Diệp có thể giúp đỡ, thời tiết sắp lạnh rồi, gân đây nhà máy đang bận rộn may quần áo mùa đông, không thể chậm trễ được, đồng chí Tiểu Diệp vất vả rồi."

Diệp Thiển Hâm nhìn chủ nhiệm Lưu đang cúi đầu giả vờ sắp xếp đồ đạc, lại nhìn sang bàn làm việc của giám đốc trống không bên cạnh, hỏi: "Nữ đồng chí đó có việc gì gấp không?"

"... Phần lớn công nhân trong nhà máy đều rất kính sợ lãnh đạo, chủ nhiệm Lưu sắp xếp công việc đều nói thẳng nên căn bản không chuẩn bị nghĩ ra lý do xin nghỉ nào.

Chủ nhiệm Lưu sửng sốt nửa giây, sau đó mới cười nói: "Con ở nhà đột nhiên sốt cao, trẻ con sức yếu, nhà máy có gấp đến mấy cũng không thể chậm trễ việc chữa bệnh cho trẻ, tôi cho cô ấy về nhà rồi."

"Ồ, đó là nữ đồng chí nào ở xưởng, xin hỏi tên là gì, số công nhân là gì?"

Diệp Thiển Hâm hỏi từng câu một, nụ cười trên khóe miệng chủ nhiệm Lưu cứng đờ.

"Tôi sắp xếp cho cô một chút công việc mà cô đã có nhiều ý kiến như vậy, có phải không muốn giúp nhà máy không?" Chủ nhiệm Lưu đột nhiên lớn tiếng, che giấu sự cứng đờ trên mặt.

"Không phải." Diệp Thiển Hâm thấy hắn ta sốt ruột, ngược lại càng bình tĩnh hơn: "Đầu tiên, anh cho cô ấy nghỉ là đúng, tôi cũng nên giúp nhà máy nhưng trước đó, tôi phải biết mình giúp ai, công việc của cô ấy như thế nào, tôi không biết vận hành máy dệt bên dưới, tôi cần xuống hỏi xem ai quen nữ đồng chí này, sau đó tìm người quen cô ấy nói cho tôi biết nên vận hành như thế nào."
 
Chương 74


Diệp Thiển Hâm dừng lại nửa giây, hít một hơi, mỉm cười: "Nếu không, tôi xuống đó cũng chỉ là mò mẫm, không giúp được gì còn có thể gây rối, những vấn đề này, chủ nhiệm Lưu là lãnh đạo, không thể không nghĩ đến chứ?”

"Tôi..." Trán chủ nhiệm Lưu đột nhiên toát mồ hôi: "Ha ha, sao có thể chứ, tôi đương nhiên nghĩ đến rồi."

"Vâng, vậy xin hãy ghi tên và số công nhân của nữ đồng chí đó cho tôi."

Nhìn bàn tay Diệp Thiển Hâm đưa ra, chủ nhiệm Lưu nhìn quanh rồi tùy tiện tìm một cây bút bi: "Được, tôi sẽ viết cho cô ngay đây."

"Chu Phương Phương..."

Ba chữ đơn giản, được chủ nhiệm Lưu viết ra một cách chậm chạp, Diệp Thiển Hâm đứng đọc lại, hỏi: "Số công nhân và vị trí công tác thì sao?"

"Cô đừng vội, cây bút bi này hơi tắc mực, tôi đổi cây khác."

Chủ nhiệm Lưu ấn lò xo trên bút bi, đột nhiên chuyển chủ đề: "Nói mới nhớ, tôi nhớ mấy hôm nay các cô đang bận may trang phục biểu diễn cho đoàn văn công phải không, lúc cô mới vào làm việc hơi gấp, cũng không kịp dặn dò cô."

"Tiểu Diệp à, trong phòng ban của các cô, cô là người mới vào, có nhiều thứ không hiểu thì nên học hỏi và trao đổi nhiều hơn với các tiên bối, tất nhiên, tôi biết cô có tài nhưng con người ta không thể kiêu ngạo tự mãn, đối với tiền bối vẫn phải tôn trọng, như tổ trưởng Ngô của các cô, đồng chí Quách Điềm Điềm, họ đều có kinh nghiệm hơn cô...

Chủ nhiệm Lưu nói mãi không dứt nhưng Diệp Thiển Hâm tóm lại thì ý của hắn ta vẫn là muốn nói đến Quách Điềm Điềm.

"Chủ nhiệm Lưu, những vấn đề mà anh nói, tôi tự nhận mình đều không có." Diệp Thiển Hâm nghe hắn ta nói xong, nhân lúc uống nước, nhàn nhạt ngắt lời hắn ta: "Anh là người quản lý, tôi cho rằng bất kể chuyện gì, trước tiên vẫn nên điều tra rồi mới phát biểu, tất nhiên, nếu anh vẫn khăng khăng với suy nghĩ của mình thì tôi đề nghị hôm nay có thể phản ánh trực tiếp với giám đốc, để giám đốc phán xét."

Chủ nhiệm Lưu càng đổ mồ hôi nhiều hơn, bây giờ giám đốc coi Diệp Thiển Hâm như bảo bối trên trời rơi xuống, sao có thể nghe hắn ta nói mấy lời không đầu không đuôi này.

"Khu khu khụ." Chủ nhiệm Lưu giả vờ tìm bút bi, vừa cười vừa nói: "Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cô coi như tôi đang nhắc nhở cô, quan tâm đến cô, chứ tuyệt đối không có ý trách móc cô."

Diệp Thiển Hâm: "Ồ, vậy lần sau anh nên nói rõ ràng hơn, tính tình tôi tốt nên mới không so đo, lỡ gặp phải người nóng tính nghe được mấy lời đơm đặt thị phi này thì nhất định sẽ lật bàn."

"Đúng, đúng, đúng...

Chủ nhiệm Lưu tìm cây bút này mất hai phút mới tìm thấy, ngay trước khi hạ bút, tiếng gõ cửa mà hắn ta chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng vang lên.

"Cốc cốc cốc."

"Vào đi." Chủ nhiệm Lưu không kịp chờ đợi mà ném bút đi.

Quách Điềm Điềm đi từ ngoài cửa vào: "Chủ nhiệm Lưu, giám đốc đến xưởng may đón thợ thêu về rồi, tìm chúng ta lấy mẫu."

Chủ nhiệm Lưu thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì, Tiểu Diệp, cô cứ vê trước đi, bên này tôi sẽ tìm người khác thay thế."

Diệp Thiển Hâm nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn nhưng tạm thời lại không nghĩ ra được, đành phải vê trước nhưng khi quay người, Diệp Thiển Hâm vô tình nhìn thấy trên mu bàn tay của Quách Điềm Điềm có thêm một mảng màu đỏ đen loang lổ.

"Đồng chí Điềm Điêm." Diệp Thiển Hâm đột nhiên lên tiếng.

Quách Điềm Điềm quay lưng về phía cô khựng lại, quay người nở nụ cười: "Sao vậy?"
 
Chương 75


Diệp Thiển Hâm: "ay là công việc của phòng ban chúng ta, đi về cùng nhau đi, biết đâu lại cân cô giúp đỡ, cô ở đây... cũng không có việc gì chứ."

"Không có, không có." Chủ nhiệm Lưu nhìn ánh mắt kỳ lạ của Diệp Thiển Hâm, vội vàng xua tay vạch rõ ranh giới: "Vậy thì hai người mau đi đi."

Quách Điềm Điềm có chút không tình nguyện nhưng vẫn đi theo.

"Tiểu Diệp, bức tranh hạc cô vẽ lúc nãy đâu rồi, sao tôi không tìm thấy."

Vừa vào cửa, Trịnh Ái Quốc đã đến hỏi cô, bên cạnh là giám đốc Chu vừa mới vào đang chờ và thợ thêu vừa chạy tới.

Diệp Thiển Hâm móc chìa khóa trong túi ra: "Lúc nãy cửa sổ mở có gió, tôi tiện tay khóa vào ngăn kéo...

Ngăn kéo được mở ra, Diệp Thiển Hâm còn chưa nói hết câu, nhìn vào ngăn kéo trống rỗng liền nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn Trịnh Ái Quốc: "Đồng chí Trịnh, lúc nấy anh ở trong văn phòng, có thấy ai động vào ngăn kéo của tôi không? Bức tranh của tôi mất rồi."

"Mất rồi ư?" Giám đốc Chu cũng nhíu mày đi tới.

Diệp Thiển Hâm gật đầu, nhìn Ngô Thúy Bình đang ngồi ở cửa, Ngô Thúy Bình cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

Trịnh Ái Quốc: "Không có ai động vào cả, hình như chỉ có..."

Dừng lại một chút, Trịnh Ái Quốc nhìn Quách Điềm Điềm: "Chỉ có Quách Điềm Điêm lúc nãy quét dọn có đi qua bàn cô."

Ánh mắt Diệp Thiển Hâm nhìn về phía Quách Điềm Điềm, liên tưởng đến việc chủ nhiệm Lưu gọi cô đi một cách kỳ lạ lúc nãy, cộng thêm vết mực trên mu bàn tay của Quách Diem Điềm, sự nghi ngờ trong lòng cô càng thêm chắc chắn.

"Đồng chí Quách Điềm Điềm, cô động vào ngăn kéo của tôi làm gì?"

Quách Điềm Điềm lập tức trợn tròn mắt: "Tôi không động vào, tôi quét dọn chỉ đi ngang qua ngăn kéo của cô thôi, hơn nữa, ngăn kéo của cô có khóa mà, ai mở được chứ, cô tự làm mất đồ rồi đổ lỗi cho người khác."

"Có khóa nhưng trước khi Tiểu Diệp đến, tôi nhớ là cô chiếm hai cái bàn, ngăn kéo cũng là cô dùng." Ngô Thúy Bình trông còn sốt ruột hơn cả Diệp Thiển Hâm, cô ta đã bỏ ra rất nhiều thời gian cho dự án này, bây giờ chỉ có Diệp Thiển Ham mới vẽ được tranh hạc, không thể xảy ra vấn đề.

"Nhưng tôi đã đưa hết chìa khóa cho Diệp Thiển Hâm rồi mà." Quách Điềm Điềm bày ra vẻ ấm ức, bĩu môi phàn nàn.

Nữ thợ thêu vẫn luôn đứng chờ ở bên cạnh thích náo nhiệt nhìn mọi người nhưng lúc này cũng sốt ruột: "Các cô có tìm được không, thứ hai phải hoàn thành rồi, đến lúc đó không kịp thì đừng trách xưởng may chúng tôi."

"Đồng chí đừng vội." Ngô Thúy Bình vội vàng đi tới, nhận lấy chìa khóa từ tay Diệp Thiển Hâm: "Không đúng, tôi nhớ rất rõ, chìa khóa này có ba cái, tôi có một cái dự phòng, Tiểu Diệp cũng chỉ có một cái."

Giám đốc Chu cũng gật đầu: "Lõi khóa trong xưởng chúng ta đều mua thống nhất, mỗi cái đều có ba chìa khóa dự phòng."

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Quách Điềm Điềm nhưng cô ta vẫn rất bình tĩnh: "Thế thì liên quan gì đến tôi, tôi lại không biết chìa khóa kia ở đâu."

"Ồ, tôi biết rồi." Quách Điềm Điềm đột nhiên cười: "Có phải Diệp Thiển Hâm tự mình không vẽ được, hoặc lười biếng không vẽ xong, cố tình tự biên tự diễn không."

Trịnh Ái Quốc: "Sao có thể chứ, bức tranh của Tiểu Diệp là mọi người cùng nhau nhìn cô ấy vẽ xong trong văn phòng."

Ngô Thúy Bình: "Hơn nữa, lúc nãy hai chúng tôi xuống dưới đón giám đốc thì cô chủ động nói đi tìm Tiểu Diệp về, lúc đó trong văn phòng chỉ có một mình cô."
 
Chương 76


"Nói không có là không có, các người cứ lục bàn tôi đi." Quách Điềm Điềm ngôi trở lại ghế của mình, kéo hết các ngăn kéo ra.

"Mọi người xem đi, ở đây không có bức tranh nào cả, hai mươi phút này tôi cũng không xuống dưới, cho dù tôi có lấy thì cũng không thể nuốt giấy vào bụng được chứ, tôi thấy là Diệp Thiển Hâm tự mình không vẽ xong, không dám lấy ra, anh Ái Quốc, anh lại không hiểu vẽ, làm sao có thể nhìn ra được tốt xấu."

Ngô Thúy Bình trực tiếp đi tới, lục tung các ngăn kéo trên bàn của Quách Điềm Diem một lúc lâu nhưng không tìm thấy gì.

"Đã nói là không phải tôi rồi."

Diệp Thiển Hâm vẫn luôn nhìn Quách Điềm Điềm diễn trò, lúc này mới từ từ lên tiếng: "Lúc nay cô nói cô không động vào bàn của tôi?"

Không có."

"Vậy tại sao trên mu bàn tay cô lại có màu của tôi." Diệp Thiển Hâm chất vấn.

Trong thời gian ngắn như vậy, Quách Điềm Điềm căn bản không có thời gian đi rửa tay, thậm chí cô ta còn không để ý đến vết mực ở bên cạnh ngón út.

Quách Điêm Điềm: "Cái này... là tôi không cẩn thận làm dính ở nhà, tôi cũng đang tập vẽ thủy mặc, đây là đang học hỏi tiến bộ."

Diệp Thiển Hâm: "Màu đen thì thôi đi, màu chu sa đỏ là tôi cố ý tìm ở nhà, muốn thử xem có thể dùng trực tiếp lên quần áo thành phẩm không, bên trong có thêm một chút vụn giấy bạc màu bạc, không thể có màu nào giống được, cô vẫn nên cúi đầu xem lại rồi hãy nghĩ cách nói dối."

"Màu đỏ này đúng là không giống với những màu khác." Trịnh Ái Quốc thấu lại nhìn một cái rồi lập tức nói.

Quách Điềm Điêm không hề hoảng hốt, dùng tay che vết mực lại, sau đó đứng dậy: "Màu đen là tôi tự làm dính ở nhà nhưng màu đỏ này là lúc nãy quét dọn không cẩn thận đụng phải màu của cô, tôi cũng không cố ý, có cần phải nhắm vào tôi như vậy không?”

Ngô Thúy Bình cười lạnh một tiếng: "Nhưng bây giờ cô rất đáng nghi, hơn nữa, mấy ngày nay không phải cô vẫn luôn không hài lòng vì công việc này không được giao cho cô sao?” Trịnh Ái Quốc thì uyển chuyển hơn, hắn thở dài khuyên nhủ: "Điềm Điềm, cô đừng có làm bậy nữa, mấy ngày nay chúng ta chỉ vì bận quá nên mới không để ý đến cô, cô đừng nghĩ nhiều nữa, hơn nữa, công việc vẽ tranh này chỉ có Tiểu Diệp mới có thể hoàn thành."

"Tôi không có!" Quách Điêm Điềm đột nhiên đập bàn: "Các người liên hợp lại bắt nạt người khác, có bằng chứng không? Các người có bản lĩnh thì đưa bằng chứng ra đây, một vết mực thì tính là gì?"

Diệp Thiển Hâm chờ chính là câu này của cô ta: "Giám đốc Chu, bây giờ trong xưởng mất đồ, hơn nữa còn là bản vẽ dự án quan trọng, nếu tôi tìm ra được, tôi có thể được phép đến văn phòng của ông tìm không?"

Nghe vậy, Quách Điềm Điềm luôn tỏ ra cứng rắn đột nhiên tái mặt.

Chu Băng liếc nhìn Quách Điềm Điềm đang định lên tiếng, sau đó mới nói: "Cô cho rằng ở trong văn phòng của tôi?"

"Đúng vậy." Diệp Thiển Hâm giải thích: "Vì Quách Điềm Điêm chỉ đến hai nơi, bên ngoài cửa sổ là hành lang, hành lang không có thùng rác, văn phòng này cũng đã tìm rồi, vậy nên chỉ còn một khả năng cuối cùng, có lẽ là lúc nãy cô ta đi tìm tôi, đã vứt bản vẽ sang bên đó."

Lúc này Quách Điềm Điềm rõ ràng đã sốt ruột: "Cô làm gì vậy Diệp Thien Hâm, mọi người đều là đồng nghiệp, cô nhất định phải làm lớn chuyện như vậy sao, hơn nữa, lúc nay chủ nhiệm Lưu cũng ở đây, làm sao tôi có thể giấu đồ trước mắt anh ấy được.
 
Chương 77


"Tôi đang định nói đến chuyện này." Diệp Thiển Hâm từ tốn nói tiếp: "Giám đốc Chu, xin hỏi trong xưởng của chúng ta có một nữ đồng chí tên là Chu Phương Phương không? Lúc nãy chủ nhiệm Lưu tìm tôi, nói là đồng chí Chu Phương Phương này vì con ở nhà đột nhiên ốm nên xin nghỉ, muốn gọi tôi đi thay nhưng khi tôi hỏi đến số hiệu công nhân và vị trí làm việc, chủ nhiệm Lưu vẫn không trả lời tôi."

Chu Bằng có chút không hiểu: "Xưởng đông người, tôi không nhớ nổi tên, Tiểu Trịnh, cậu xuống dưới hỏi xưởng trưởng xem tình hình thế nào."

"Vâng."

Sau khi Trịnh Ái Quốc rời đi, văn phòng trở nên yên tĩnh, Quách Điềm Điềm cúi đầu xoa xoa ngón tay, rõ ràng là căng thẳng hơn nhiều so với lúc nấy.

Rất nhanh sau đó Trịnh Ái Quốc đã quay lại: "Giám đốc, trong xưởng của chúng ta đúng là có một nữ đồng chí tên là Chu Phương Phương nhưng cô ấy không xin nghỉ, hơn nữa cô ấy còn chưa có người yêu, nói gì đến chuyện có con."

Diệp Thiển Hâm cười: "Giám đốc, tôi nghe nói chủ nhiệm Lưu và Quách Điềm Điêm là họ hàng, bình thường hai người cũng rất thân thiết, gân đây Quách Điềm Điềm cảm thấy mình không vui vì chuyện trang phục biểu diễn, ông hẳn là... hiểu được điều gì đó chứ."

Sắc mặt Chu Bằng trở nên nghiêm trọng: "Đi thôi, đến văn phòng của tôi xem chủ nhiệm Lưu đang làm gì.

"Diệp Thiển Hâm!" Quách Điềm Điềm đột nhiên đứng dậy: "Cô vô cớ vu khống tôi thì thôi, sao còn lôi cả chủ nhiệm Lưu vào, đúng là anh ấy là anh rể tôi, giám đốc cũng biết chuyện này nhưng chúng tôi chỉ là họ hàng xa bình thường, không liên quan gì đến bức tranh của cô."

Trong lúc nói chuyện, Chu Bằng đã đi trước, Diệp Thiển Hâm nhìn Quách Điềm Điềm đang đứng chắn trước mặt mình.

"Cô vội vàng làm gì, có liên quan hay không, đi xem là rõ ràng hết."

Sắc mặt Quách Điềm Điềm càng tệ hơn, Diệp Thiển Hâm bất lực nhún vai: "Cô ngăn cản tôi cũng vô dụng, mấy người họ đều đã đi rồi, có thời gian thì vẫn nên nghĩ xem lát nữa sẽ tiếp tục bia chuyện thế nào đi."

“Co nói bậy, chính cô mới là người bịa chuyện, Diệp Thiển Hâm dứt khoát đi vòng qua Quách Điềm Điềm, đi theo vào văn phòng.

"Giám đốc về rồi, có chuyện gì vậy, sao mọi người lại chạy đến đây hết thế?" Chủ nhiệm Lưu vội vàng đứng dậy, cười nói.

Chu Bằng liếc nhìn bàn làm việc của chủ nhiệm Lưu, sau đó chỉ tay về phía Trịnh Ái Quốc: "Tiểu Trịnh, đi tìm xem có không."

"Hả?" Chủ nhiệm Lưu gãi đầu: "Tìm thứ gì, tôi sẽ tìm cùng, giám đốc, có chuyện gì xảy ra không?”

"Ừm"

Chu Bằng kể lại đâu đuôi sự việc cho chủ nhiệm Lưu, khi Diệp Thiển Hâm và Quách Điềm Điềm vào cửa, vừa vặn nhìn thấy sắc mặt như dưa muối của chủ nhiệm Lưu.

Chủ nhiệm Lưu: "Chuyện này tôi thực sự không biết, tôi vẫn luôn ở trong văn phòng, không ra ngoài."

"Có lẽ chủ nhiệm Lưu thực sự không biết." Diệp Thiển Hâm nhàn nhạt nói: "Lúc nấy Quách Điềm Điềm vào cửa chỉ ở lại có hai phút, sau đó còn bị tôi gọi cùng về văn phòng, căn bản không có thời gian nói chuyện riêng với chủ nhiệm Lưu."

"Đúng đúng đúng." Chủ nhiệm Lưu vội vàng phủi sạch quan hệ: "Hôm nay tôi và Quách Điềm Điềm còn chưa kịp nói chuyện, bức tranh gì đó càng chưa từng thấy."

Khi chủ nhiệm Lưu nói chuyện, Diệp Thiển Hâm vẫn luôn dùng ánh mắt liếc nhìn Quách Điềm Điềm, từ khi vào cửa cô ta đã bắt đầu đổ mồ hôi, ánh mắt không ngừng đảo quanh, vô thức nhìn ve phía bức tường.

Bên cạnh bức tường là một tủ sắt có giá sách ở trên và két sắt ở dưới, trước mặt là một đống báo cũ và một thùng rác.
 
Chương 78


"Tìm ở đây."

Ngón tay Diệp Thiển Hâm nhẹ nhàng chỉ về phía đó, giây tiếp theo, khuôn mặt to bè của Quách Điềm Điềm đột nhiên xuất hiện giữa không trung, cô ta gân như nhảy đến trước đống báo, vội vàng dùng tay lục tung đống báo cũ.

"Tôi đến tìm giúp, hừ, tôi nhất định phải rửa sạch thanh danh của mình."

Diệp Thiển Hâm nhìn mọi người, lại nhìn cảnh tượng trước mắt: "Giám đốc, tổ trưởng Ngô, cô ta như vậy mà các người còn không hiểu sao?”

Tay Quách Điêm Điềm khựng lại, vội vàng quay đầu: "Tôi như thế nào? Tôi chỉ muốn giúp đỡ thôi."

"Tìm thấy rồi.

Ngay khi Quách Điềm Điềm quay đầu nói chuyện, Trịnh Ái Quốc đi cùng đã nhìn thấy bức tranh giấy bị vo tròn trong khe hở giữa đống báo cũ và tủ sắt.

Một tờ giấy vẽ một bản thiết kế màu sắc trang phục, vo tròn lại cũng không nhỏ, trong đống báo cũ phẳng phiu, chỉ cần đứng cao cố ý nhìn, rất dễ thấy.

Ngô Thúy Bình nhanh tay cam lấy cục giấy, mở ra, bản thiết kế màu sắc quả thực là của Diệp Thiển Hâm.

"Chính là cái này." Ngô Thúy Bình đưa qua: "Xem ra Tiểu Diệp phân tích không sai, có lẽ lúc nấy Quách Điềm biem đi vội, lại sợ bị nghi ngờ nên tiện tay vứt ở bên cạnh cửa, có báo cũ che chắn, nếu không nghĩ đến đây, nhất thời cũng không nhìn thấy."

Chủ nhiệm Lưu ngây người, hắn ta lắp bắp nói: "Cái này, cái này, đây là cái gì, tôi thực sự chưa từng thấy, tôi... lúc nấy căn bản không để ý Quách Điềm Điềm có vứt thứ gì không."

Còn Quách Điềm Điềm sau khi ngẩn người vài giây, cũng biện giải: "Đúng vậy, căn bản không có ai nhìn thấy, cũng có thể là Diệp Thiển Hâm tự vứt ở đây."

Ngô Thúy Bình nhìn cô ta: "Tiểu Diệp vô cớ vứt đồ của mình làm gì?"

"Vu khống tôi!" Quách Điềm Điềm tủi thân khóc lên: "Cô ta thấy tôi không vừa mắt, muốn đuổi tôi đi, tự mình thay thế vị trí của tôi."

"Vị trí của cô cần phải thay thế?" Ngô Thúy Bình cười lạnh: "Tiểu Diệp có năng lực và trình độ cao hơn cô, hoàn toàn không cần phải đối đầu với cô, hơn nữa bây giờ chứng cứ đều có đủ."

"Chứng cứ gì, vết mực trên tay tôi sao?" Quách Điềm Điềm lau khóe mắt: "Đó chỉ là vô tình chạm phải thôi."

Quách Điêm Điêm nói xong, Ngô Thúy Bình cũng do dự, mặc dù Quách Dism Điềm có khả năng gây án lớn nhất nhưng bây giờ muốn nói là có chứng cứ xác thực thì vẫn chưa có.

"Xong rồi!"

Trịnh Ái Quốc ở bên cạnh đột nhiên hét lớn, hắn cầm một tờ giấy vẽ khác đã được mở ra, sắc mặt đại biến: "Bức tranh hạc tiên mà đồng chí Diệp vẽ sao lại thành ra thế này?"

Nghe vậy, trên khuôn mặt bị tay che của Quách Điềm Điềm lộ ra một tia chế giếu.

Có phát hiện thì thế nào, không có chứng cứ xác thực chứng minh là mình làm, hơn nữa bức tranh hạc tiên đó đã bị cô ta phá hủy rồi.

Diệp Thiển Hâm đã mất hai ngày để vẽ bức tranh này, bây giờ bắt cô vẽ lại thì chắc chắn không kịp rồi, đến lúc đó chính Diệp Thiển Hâm sẽ phải chịu trách nhiệm.

"Cái gì?" Ngô Thúy Bình phản ứng đầu tiên, cô ta cầm lấy bức tranh hạc tiên, đau lòng nhìn đi nhìn lại.

Bức tranh ban đầu đã bị một cục mực đen che phủ, trên đó còn có dấu vết bôi xóa nhưng những con hạc bên dưới thì không thấy con nào.

Mặc dù Ngô Thúy Bình có nhiều bất đồng với Diệp Thiển Hâm về cách sử dụng màu sắc nhưng đối với khả năng vẽ tranh của Diệp Thiển Hâm, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy tranh của cô, cô ta chưa bao giờ nghi ngờ.
 
Chương 79


Hôm qua bức tranh hac tiên đã hoàn thành được hơn nửa nhưng Diệp Thiển Ham nói rằng vẫn phải hoàn thiện các chi tiết lông vũ, vì vậy hôm nay mới tiếp tục bổ sung, Ngô Thúy Bình đã xem bức tranh hạc tiên này, Diệp Thiển Hâm đã nghiên cứu rất kỹ, thần thái, tư thế của từng con hạc đều khác nhau, có con dang cánh bay cao, có con uốn lượn trên mặt nước nhưng đều thể hiện một cách sống động tư thế thanh lịch của loài hạc.

Mặc dù Ngô Thúy Bình không nghiên cứu sâu về tranh quốc họa, thậm chí còn có một chút mâu thuẫn nhỏ với Diệp Thiển Hâm nhưng cô ta cũng phải thừa nhận rằng bức tranh được vẽ rất đẹp.

Nhưng bây giờ bức tranh đã thành ra như thế này, không chỉ một câu đáng tiếc là đủ.

Xét cho cùng, lần thiết kế trang phục này cũng là tâm huyết của Ngô Thúy Bình, cô ta đã chờ rất lâu nhưng bây giờ lại vì lý do cá nhân mà không thể hoàn thành.

"Quách Điềm Điềm, cô quá đáng!" Ngô Thúy Bình trừng mắt nhìn cô ta: "Đừng tưởng rằng không có chứng cứ thì chuyện này sẽ xong xuôi."

Chưa đợi Quách Điêm Điềm lên tiếng, Diệp Thiển Ham đột nhiên mở miệng: "Sao lại không có chứng cứ?”

"Cô, cô có ý gì?" Quách Điềm Điêm đã chuẩn bị đây đủ nhưng nghe xong lời Diệp Thiển Hâm, trong lòng vẫn có chút lo lắng.

Diệp Thiển Hâm: "Làm bất cứ việc gì cũng sẽ để lại dấu vết, huống chi Quách Điềm Điềm lại làm điều đê tiện như vậy, đừng quên rằng 6 khóa trên ngăn kéo của tôi không có dấu vết bị cạy, chiếc chìa khóa thứ ba chắc chắn vẫn chưa kịp bị chuyển đi, chắc chắn vẫn còn trong văn phòng, cứ từ từ tìm là được."

"Hơn nữa..." Diệp Thiển Hâm liếc nhìn chủ nhiệm Lưu đang hoảng hốt: "Còn có chủ nhiệm Lưu làm nhân chứng nữa."

Chủ nhiệm Lưu ngẩn người, Quách Điềm Điềm đã xông đến trước mặt hắn ta: "Anh rể, anh nói giúp em đi, cái chứng cứ chó má gì chứ, lúc nấy không phải anh đã nói là mình không nhìn thấy gì sao?"

“TôI....

Chủ nhiệm Lưu do dự, hắn ta sợ mình nói ra điều gì đó sẽ bị Diệp Thiển Hâm bắt thóp.

Nhưng Diệp Thiển Hâm căn bản không quan tâm đến điều này, cô chỉ vào tờ giấy mà chủ nhiệm Lưu chưa kịp xé: "Trước khi nói chuyện, chủ nhiệm Lưu nên nghĩ xem sẽ giải thích với giám đốc Chu thế nào về chuyện đồng chí Chu Phương Phương xin nghỉ."

"À đúng rồi." Diệp Thiển Hâm dùng ngón tay thon dài vỗ nhẹ vào trán: "Vừa nãy đồng chí Trịnh Ái Quốc đã xuống dưới hỏi rồi, đồng chí Chu Phương Phương căn bản không xin nghỉ, vậy thì xin hỏi chủ nhiệm Lưu, rốt cuộc là vì lý do gì mà anh không ngại nói dối để lừa tôi đến đây, chẳng lẽ là để tranh thủ mười phút quý báu cho đồng chí Quách Điềm Điềm, để cô ta có thời gian trộm đồ sao?”

"Bây giờ thì thông suốt rồi!" Trịnh Ái Quốc phản ứng lại: "Vừa nãy tôi còn thấy lạ, tại sao chủ nhiệm Lưu nói dối cũng phải gọi cô đến, chắc chắn là đã thông đồng với Quách Điềm Điềm trước rồi."

Tay chủ nhiệm Lưu không tự chủ được mà run lên, Quách Điềm Điềm vẫn liên tục lắc tay hắn ta: "Anh rể, anh nói rõ với họ đi, chúng ta căn bản không biết chuyện này, chắc chắn là Chu Phương Phương muốn lười biếng nên mới nói dối với anh."

"Não cô có vấn đề à?" Diệp Thiển Hâm bất lực thở dài: "Người ta không có đối tượng, cho dù muốn nói dối xin nghỉ cũng không đến mức lấy lý do con cái bị ốm”

Quách Điềm Điêm cứng do cả người, còn định cãi lại thì đã bị chủ nhiệm Lưu đẩy ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top