Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi
Chương 40


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Khụ khụ.

" Diệp Minh Ngọc vội vàng kéo tay Hồ Tuấn Khanh ra.

Hồ Tuấn Khanh cau mày, khó chịu buông đũa xuống, nói nhỏ: "Chỉ có gia đình cô là quy củ, ở nhà mẹ tôi chưa bao giờ bắt anh phải đợi bà.

"
"Bà nội đã lớn tuổi rồi, bà lớn lên trong thời đại như vậy, anh hãy nhường nhịn bà một chút.

" Diệp Minh Ngọc nhỏ giọng an ủi Hồ Tuấn Khanh.

Nhưng dù giọng nói có nhỏ đến mấy thì những người cùng ăn trên một bàn cũng đều có thể nghe thấy.

Lưu Trân cong môi cười một cách khó hiểu, Diệp Thư Quốc có chút tức giận nhưng vì nể mặt Diệp Minh Ngọc nên cũng không nói gì.

"Rầm.

" nhất thanh, chén trà trong tay Diệp Thiển Hâm đột nhiên bị hất tung ra, may mà cô kịp thời đỡ lấy nên không bị đổ hết ra ngoài.

"Sao lại bất cẩn thế.

" Lưu Trân ngồi bên cạnh vội vàng lấy giẻ lau nước.

Diệp Thiển Hâm lấy khăn tay cũng lau hai lần: "Chạy cả buổi chiều, đói đến tay run mới không cầm chắc, vốn định không đợi bà nội ăn trước nhưng em nghĩ con người không thể như con vật, thấy đồ ăn thì mặc kệ mọi thứ nhét vào bụng, chẳng có phép tắc gì cả, cho nên, nghĩ là cứ uống tạm một ngụm trà trước đã.

"
"Phụt! "
Lời này đúng là nói Hồ Tuấn Khanh giống như con vật, Lưu Trân không nhịn được bật cười: "Ha ha ha! Minh Ngọc nói đúng lắm, Hâm Hâm đúng là biết ăn nói, ví von hay thật.

"
Diệp Thư Quốc cũng bật cười, chỉ là cố nhịn để không cười thành tiếng.

Thấy sắc mặt Hồ Tuấn Khanh thay đổi, Diệp Thư Quốc vội vàng bước tới đỡ Tống Phượng Chi vừa mới bước vào cửa: "Bà nội, hôm nay cả nhà tụ họp, sao giờ này bà mới đến vậy.

"
"Bà mừng vì công việc của Hâm Hâm đã ổn định, đi chọn một bình rượu Phần của ông nội cháu mang tới.

" Tống Phượng Chi ngồi xuống, đánh giá sắc mặt của những người khác trên bàn ăn.

"Hơn nữa, Minh Ngọc đi công tác ba tháng, hai vợ chồng nó cũng đã lâu không đến đây, hiếm hoi tụ họp thì uống mừng một chút.

"
Hồ Tuấn Khanh thích uống rượu, đặc biệt là khi thấy loại rượu Phần có số năm chất lượng tốt này, hắn ta quên hết những điều không vui vừa rồi, chủ động đứng dậy rót rượu cho mọi người.

Một bữa cơm ăn rất vui vẻ, Diệp Minh Ngọc giúp dọn dẹp bàn ăn xong mới cùng Hồ Tuấn Khanh rời đi.

Cửa lớn vừa đóng lại, khóe miệng Hồ Tuấn Khanh đã cụp xuống, liếc Diệp Minh Ngọc: "Biết nhà cô trước đây rất lợi hại nhưng bây giờ là thời đại mới, sau này còn giữ nhiều phép tắc như vậy, tôi sẽ không đến nữa.

"
Hồ Tuấn Khanh là con trai một, ở nhà được hưởng đãi ngộ như thái tử, cho nên mỗi lần đi theo Diệp Minh Ngọc về nhà mẹ đẻ, hễ gặp phải chuyện gì không vừa ý là lại lầu bà lầu bàu không ngớt.

Diệp Minh Ngọc bĩu môi: "Chỉ là để cho anh lúc ăn cơm chờ bà nội một chút thôi mà? Đây có coi là phép tắc gì không, chỉ là phép lịch sự và sự tôn trọng cơ bản thôi.

"
"Nhà tôi thì đói là ăn thôi, đợi chờ cái gì, hơn nữa bình thường đều là mẹ tôi đợi tôi, còn cái rượu kia nữa, nhiều người như vậy mà chỉ lấy ra có một bình, nhà các người không phải đại gia sao, uống rượu còn keo kiệt thế.

"


 
Chương 41


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Rượu rượu rượu! Lại là rượu!" Trước đây Diệp Minh Ngọc đều giả vờ không nghe thấy nhưng lần này cũng có hơi tức giận.

"Anh còn có mặt mũi nói nữa chứ, một bình rượu đó chính anh đã uống mất một nửa rồi, anh cũng không nhìn xem bụng anh đã thành ra thế nào rồi kìa, người không biết còn tưởng là có đứa trẻ trong bụng ấy.

"
Hồ Tuấn Khanh lộ ra một tia chế giễu, dừng lại đánh giá Diệp Minh Ngọc: "Cô có bản lĩnh thì nhét vào bụng một đứa trẻ thật đi, tôi đảm bảo tuyệt đối không uống một giọt rượu nào.

"
Diệp Minh Ngọc đột nhiên im lặng.

Hồ Tuấn Khanh là con một, từ khi kết hôn năm kia, nhà chồng liên tục thúc giục sinh con nhưng mãi vẫn không có.

Diệp Minh Ngọc nuốt xuống nỗi chua xót trong lòng, nhàn nhạt nói: "Đi thôi, về nhà, sau này anh cứ uống tùy ý, tôi không quản nữa.

"
"Cô muốn quản cũng không quản được đâu, đến cả mẹ tôi cũng phải nghe lời tôi.

" Hồ Tuấn Khanh hừ lạnh một tiếng, lên xe đi trước.

Diệp Minh Ngọc thở dài, một lúc sau mới đuổi theo.

Diệp Thư Quốc cuối cùng cũng đích thân đi gửi hồ sơ cho Diệp Thiển Hâm, sau khi nộp hồ sơ, chiều nay Diệp Thiển Hâm đã có thể đến Nhà máy Dệt Len báo danh.

Đi làm phải ra dáng đi làm, Diệp Thiển Hâm cởi chiếc áo len chẽn mà mình vẫn thích mặc hàng ngày, tìm một chiếc áo khoác bò gọn gàng, màu xanh lam tôn lên làn da trắng mịn của cô, vừa bước vào xưởng đã thu hút hơn nửa ánh nhìn của mọi người.

"Cô ấy là thanh niên trí thức chuyên ngành Diệp Thiển Hâm nhỉ, trời, trông xinh thế, quần áo cô ấy mặc cả giám đốc xưởng chúng ta cũng không đủ khả năng mặc, gia đình cô ấy giàu như vậy sao còn đến làm ở đây làm gì nhỉ.

"
"Các anh biết gì chứ, người giàu đi làm chỉ để giết thời gian thôi, nếu không thì cuộc sống cũng chán lắm.

"
"Người giàu cái gì chứ, nghe nói số tiền bồi thường của gia đình cô ấy đến bây giờ vẫn chưa được giải ngân, ở trong một tứ hợp viện cũ nát, cuộc sống cũng chẳng sung sướng gì.

"
"Cuộc sống không sung sướng thì làm sao có thể mặc quần áo đẹp như vậy?"
"Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, gia đình địa chủ vẫn còn của cải, có thể là do cô ấy mua từ trước mà để lại.

"
Trong tiếng bàn tán xì xào, Diệp Thiển Hâm đã đi đến cầu thang ở tầng một của xưởng.

"Thưa đồng chí, tôi là người mới đến, tôi tên là Diệp Thiển Hâm, xin hỏi phòng nhân sự ở hướng nào.

"
Diệp Thiển Hâm nói chuyện nhẹ nhàng, còn mang theo nụ cười lịch sự, chỉ cần nhìn một cái cũng khiến người khác cảm thấy dễ chịu, vừa hỏi xong, lập tức có người đến giúp chỉ đường ngay.

"Xin chào, tôi tên là Quách Điềm Điềm, nghe nói cô được phân về khoa thiết kế của chúng tôi, phòng nhân sự ở trên tầng hai, tôi dẫn cô lên nhé.

" Một cô gái mặt tròn chừng hai mươi tuổi chen từ trong đám đông ra, chủ động nói.

"Tôi tên là Diệp Thiển Hâm, tốt quá, cảm ơn cô.

"
Vừa cảm ơn, Diệp Thiển Hâm vừa quan sát môi trường bên trong Nhà máy Dệt Len.




 
Chương 42


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Nhà máy Dệt Len trực thuộc Xưởng may quốc doanh, đây chỉ là một trong số các chi nhánh của thành phố nhưng vì hiện nay máy móc vẫn chưa phổ biến, hầu như hoàn toàn dựa vào sức người nên nơi đây rất rộng rãi, có gần một ngàn công nhân.

"Ở đây chúng ta vào cửa là đến cầu thang, vừa nãy cô không đi vào bên trong, có rất nhiều người.

" Quách Điềm Điềm giới thiệu với cô: "Đi vào bên trong tầng một là xưởng làm việc, tầng hai ngoại trừ một dãy văn phòng ở cầu thang phía đông, còn lại cũng là xưởng làm việc, văn phòng khoa thiết kế của chúng ta ở ngoài cùng, tuy rằng nhiều người ra vào nhưng không cần đi xa như vậy.

"
Diệp Thiển Hâm cúi đầu nhìn xuống xưởng dưới lầu, không thấy được tận cùng, không khỏi gật đầu: "Đúng là như vậy.

"
"Đến rồi.

"
"Ai đến?"
Vừa mới đi lên, cửa sổ văn phòng ở sát cầu thang đã bị người bên trong mở ra, một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi nghiêng người nhìn ra ngoài, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thiển Hâm, không ngại đánh giá cô từ trên xuống dưới.

"Ồ, đây là người mới đến đúng không, cô tên gì, bao nhiêu tuổi?"
Diệp Thiển Hâm không nói gì, Quách Điềm Điềm vội vàng giành nói: "Cô ấy tên là Diệp Thiển Hâm, tổ trưởng Ngô, cô quên rằng chúng ta đã xem hồ sơ của cô ấy rồi, bằng tuổi tôi, cũng là thanh niên trí thức chuyển ngành.

"
Nói xong, Quách Điềm Điềm lại giới thiệu: "Đây là trưởng phòng Ngô Thúy Bình của khoa thiết kế chúng ta, là người đã làm việc lâu năm ở nhà máy, có kinh nghiệm làm việc phong phú nhất.

"
Diệp Thiển Hâm chào hỏi nhàn nhạt: "Chào tổ trưởng Ngô.

"
"Ừm, cô đi báo danh trước đi, lát nữa đến tôi sẽ sắp xếp công việc cho cô.

" Nói xong, Ngô Thúy Bình "Bịch.

" một tiếng đóng sầm cửa sổ.

Quách Điềm Điềm thở dài, nhỏ giọng: "Cô đừng giận, năm ngoái khi tôi mới đến tổ trưởng Ngô cũng thái độ vậy, chị ta luôn cho rằng người trẻ chẳng hiểu biết gì, đến đây chỉ để chơi thôi nên không thích nói chuyện với chúng ta, cô hãy cố nhẫn nhịn, ngàn vạn lần đừng nổi giận, dù sao cũng là cấp trên của chúng ta.

"
Diệp Thiển Hâm nhún vai: "Tôi không giận.

"
Quách Điềm Điềm sửng sốt, cười gượng gạo: "Thế thì cô tốt tính quá.

"
Tốt tính ư?
Diệp Thiển Hâm nghĩ, hình như đúng là cô không dễ nổi giận nhưng phải có điều kiện tiên quyết là người khác không chọc vào mình.

Ngô Thúy Bình đúng là kiêu ngạo và vô lễ nhưng cũng không đến mức vì chút chuyện nhỏ này mà nổi giận, hơn nữa cái cửa sổ đó nhìn cũng không được tốt lắm, có lẽ Ngô Thúy Bình không cố ý đóng lớn tiếng.

Nhưng Quách Điềm Điềm này hình như rất muốn mình đối đầu với Ngô Thúy Bình.

Quách Điềm Điềm lại nói: "Phía trước là phòng của xưởng trưởng, giám đốc phòng nhân sự cũng ở đó, cô đi báo danh đi, tôi ở ngoài đợi cô.

"
"Cảm ơn nhưng không cần đâu, cô đi làm việc trước đi, lát nữa tôi tự vào.

"
"! Ồ, được rồi.

"
Diệp Thiển Hâm lịch sự gật đầu, đợi Quách Điềm Điềm vào phòng rồi cô mới đi báo danh, sau đó tự về phòng khoa thiết kế.




 
Chương 43


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Tính cả Diệp Thiển Hâm thì phòng thiết kế chỉ có bốn người, sau khi mấy người đồng nghiệp giới thiệu sơ qua, cả buổi chiều Diệp Thiển Hâm đều dành để làm quen với quy trình công việc của mình.

Diệp Thiển Hâm chủ yếu phụ trách sắp xếp lại số liệu thống kê các mẫu thiết kế quần áo, Ngô Thúy Bình là người sáng tạo ra các mẫu thiết kế trang phục, Quách Điềm Điềm là trợ lý của cô ta, còn một đồng nghiệp nam là Trịnh Ái Quốc thì nhàn nhất, chỉ phụ trách lập danh sách đơn đặt hàng của khách hàng.

"Cô từng học vẽ chưa?" Ngô Thúy Bình đi đến bàn Diệp Thiển Hâm, đột nhiên hỏi.

Diệp Thiển Hâm gật đầu: "Tôi đã học quốc họa nhiều năm.

"
"Quốc họa là loại vẽ bằng bút lông ấy hả? Tôi không hiểu lắm.

" Ngô Thúy Bình nhíu mày, dùng những ngón tay nhuốm chì xám xoa xoa: "Thế cô có biết cách xử lý các đường nét cứng, tô bóng không?"
"Biết.

"
Diệp Thiển Hâm nhìn trái nhìn phải, rút một tờ giấy A4 trắng, cầm bút chì bên cạnh vẽ một hình tròn, sau đó xác định vị trí có ánh sáng, tiện tay tô bóng, ngay lập tức tạo nên độ nổi khối cho bức tranh vốn phẳng.

Vẻ mặt nghiêm nghị của Ngô Thúy Bình thả lỏng: "Không tệ, xem ra có nền tảng.

"
Hai người kia cũng tiến lại gần, Trịnh Ái Quốc: "Tôi chưa thấy tổ trưởng Ngô khen ai cả, đồng chí Diệp, sau này cô chắc chắn sẽ giỏi hơn cả Quách Điềm Điềm và tôi.

"
Quách Điềm Điềm cười có vẻ không tự nhiên: "Thiển Hâm, không phải quốc họa đều phải dùng mực để tô sao?"
Diệp Thiển Hâm: "Những thứ mà cô nói là tranh theo phong cách tự do nhưng với những nét vẽ phác họa đơn giản như thế này cũng được coi là công phu cơ bản, không có gì khó cả.

"
Quách Điềm Điềm cầm tờ giấy bỏ vào túi, xem đi xem lại: "Không hiểu ý của cô lắm nhưng tôi cảm thấy quốc họa đều là mấy thứ đồ cũ kỹ của người già thôi, hơn nữa cũng không liên quan đến công việc của cô, cô chỉ cần biết vẽ đường nét và biết sao chép bản vẽ là được rồi, cô yên tâm, mặc dù tổ trưởng Ngô bận rộn nhưng nếu cô có vấn đề gì thì có thể đến hỏi tôi, tôi cũng coi như có kinh nghiệm.

"
Lời cô vừa dứt, Diệp Thiển Hâm liền bật cười: "Điềm Điềm nhiệt tình thật nhưng suy nghĩ vẫn hơi cổ hủ.

"
Quách Điềm Điềm dừng lại, nụ cười trên mặt không hề giảm: "Cổ hủ? Tôi chỉ nói là tranh quốc họa của cô là thứ đồ cũ của thời đại cũ mà thôi, chứ không có nghĩa là suy nghĩ của tôi là cổ hủ.

"
Diệp Thiển Hâm: "Chủ tịch của chúng ta đã nói, những thứ thuộc về thời đại cũ, phải có thái độ kế thừa có chọn lọc, đối với nền văn hóa truyền thống như quốc họa, những điểm hay nên được kế thừa và phát huy, nếu không thì tại sao trong Cố Cung lại có nhiều bức tranh cổ như vậy, việc cô một mực phản đối mới thực sự là cổ hủ.

"
Ngô Thúy Bình gật đầu khen ngợi: "Đồng chí Diệp Thiển Hâm nói rất đúng, thiết kế trang phục vốn dĩ là một trong những loại hình mỹ học, họa cổ điển thậm chí còn có lợi hơn cho việc thiết kế, chúng ta đều phải học hỏi lẫn nhau.

"


 
Chương 44


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Trịnh Ái Quốc cũng khiêm tốn nói: "Phải, biển học vô bờ, mặc dù tôi và Quách Điềm Điềm vẫn chưa thi đậu cấp ba nhưng chúng tôi vẫn luôn học tập, bây giờ xem ra chúng tôi mới là người cần được đồng chí Diệp Thiển Hâm chỉ bảo.

"
Quay lại nhìn Quách Điềm Điềm, nụ cười trên khuôn mặt cô ta đã tắt ngúm, cô ta quay người cúi đầu, không nói thêm gì.

Ban đầu Ngô Thúy Bình nghĩ Diệp Thiển Hâm cũng như Quách Điềm Điềm, đều là những người không biết gì, được gia đình sắp xếp vào đây để làm biếng, vì vậy không có ấn tượng tốt gì với cô gái trẻ mới đến này, bây giờ thấy cô có năng lực, thái độ của cô ta đã thay đổi nhiều.

Ngô Thuý Bình: "Bây giờ nhà máy đang chịu trách nhiệm thiết kệ trang phục cho một nhóm nhảy của đoàn văn công, vì vũ đạo mới chỉ được định vào tháng trước nhưng chương trình múa Trung thu tháng tới sẽ phải dùng đến, lãnh đạo rất coi trọng buổi biểu diễn lần này, vì vậy thời gian gấp rút mà nhiệm vụ lại nặng nề, tôi không có thời gian để dẫn cô làm quen với công việc, cô cố gắng thích nghi cho nhanh nhé nhưng tôi thấy cô có năng lực, nếu cô cố gắng thì sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.

"
"Vâng, tôi sẽ cố gắng.

" Diệp Thiển Hâm dừng lại một chút, lại hỏi: "Trang phục nhóm nhảy? Trước đây tôi từng theo ông nội tham gia chương trình múa ở quận, không phải chỉ cần làm theo mẫu trang phục của dân tộc địa phương là được sao?"
Hỏi đến vấn đề này, sắc mặt Ngô Thuý Bình trở nên nặng nề, lo lắng ngồi xuống: "Ừ, vấn đề chính là chúng ta không hiểu rõ vũ điệu của Triều Tiên lắm, hơn nữa, phía trên yêu cầu phải có ý tưởng mới mẻ.

"
Mặc dù nơi đây gần Bắc Kinh nhưng dân tộc Triều Tiên vẫn nghiêng về phía Đông Bắc nhiều hơn, bình thường cũng ít ai học, nhiệm vụ đột ngột này thực sự khiến mọi người không kịp trở tay.

"Tôi đã ghi nhớ, khi về nhà sẽ nghiên cứu thêm sách xem có gì có ích không.

" Diệp Thiển Hâm nghiêm túc nói.

Ngô Thúy Bình nghe xong chỉ khẽ ừ một tiếng, không để tâm, dù sao cô ta cũng đã nghe Quách Điềm Điềm nói mấy lời xã giao này không ít lần.

Buổi chiều trôi qua rất nhanh, đến giờ tan làm, Diệp Thiển Hâm nhìn Ngô Thúy Bình đang cúi đầu bên cửa sổ để đọc sách, vừa định không kiềm được hỏi xem cô ta có ý tưởng mới nào không thì đã bị Quách Điềm Điềm kéo lại.

"Suỵt, đừng làm phiền tổ trưởng Ngô, để chị ta tĩnh tâm suy nghĩ đi, chúng ta đi trước.

" Diệp Thiển Hâm bị Quách Điềm Điềm kéo ra ngoài.

"Cô không biết đâu, bản thiết kế tổ trưởng Ngô nộp lên đã bị trả về ba lần rồi, nếu không là màu đỏ trắng phối với nhau quá lòe loẹt thì lại là kiểu thêu quá phức tạp không làm được, nói chung là phiền phức lắm, chúng ta tốt nhất nên né tránh.

"
Diệp Thiển Hâm nhíu mày: "Tại sao phải né, dù sao chúng ta cũng là một phòng ban nên cùng nhau động não.

"
“Chắc chắn cô mới đi làm phải không?" Quách Điềm Điềm nhìn Diệp Thiển Hâm bằng ánh mắt cảm thông sâu sắc, dùng giọng điệu của người đi trước để dạy dỗ: "Chuyện này mà làm tốt chính là công của lãnh đạo, làm không tốt thì là lỗi của chúng ta, có tinh thần trách nhiệm như vậy, sau này cô chỉ có thiệt thôi.

"


 
Chương 45


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Diệp Thiển Hâm cười nhẹ: "Tôi thấy tổ trưởng Ngô tuy nghiêm khắc nhưng không giống như loại người chỉ biết nhận công, nếu không thì cũng không tự mình nghiên cứu lâu như vậy.

"
"Không nghe lời người già thì sẽ phải hối hận, cô cứ tin tôi đi.

" Quách Điềm Điềm nói mãi mà vẫn không có ý định xuống lầu, chỉ chờ đến khi cửa phòng làm việc của giám đốc nhà máy bên kia mở ra, mắt cô ta mới sáng lên.

Cục trưởng phòng tổ chức vừa đi ra, Quách Điềm Điềm đã lập tức đi theo: "Cục trưởng Lưu, vất vả rồi, lát tôi định đến cửa hàng cung ứng mua đồ ăn, vừa tiện đường với anh, tôi chờ anh cùng đi.

"
Cục trưởng Lưu mới ba mươi tuổi nhưng hai bên má vẫn đầy mụn, hắn vừa xoa cằm vừa nhỏ giọng nói gì đó với Quách Điềm Điềm, Quách Điềm Điềm lập tức bật cười.

Diệp Thiển Hâm không có hứng nhìn họ tình tứ, quay người đi xuống lầu.

"Cứ bảo gọi một người mà sao mãi không thấy động tĩnh?" Giám đốc Chu Bằng mở cửa, vừa lúc nhìn thấy cục trưởng Lưu đang nói chuyện với Quách Điềm Điềm.

Cục trưởng Lưu giật mình, vội vàng xin lỗi: "Tôi vừa ra đã gặp đồng chí Tiểu Quách, cô ấy vừa nói chuyện với tôi, tôi đã lơ đễnh.

"
Trong lòng Quách Điềm Điềm tức giận vì hắn đổ lỗi cho mình nhưng trên mặt không dám phản bác, chỉ đành xin lỗi theo.

Chu Bằng lười so đo với họ: "Vậy anh còn không mau đi tìm người? Đã lâu như vậy, Tiểu Diệp chắc về gần đến nhà rồi.

"
"Tiểu Diệp?" Quách Điềm Điềm tò mò lại ghen tị nhìn qua, chỉ là không có ai giải thích với cô ta.

Giám đốc đẩy cửa về phòng làm việc, còn cục trưởng Lưu thì gật đầu vái chào rồi nhanh chóng chạy xuống lầu, cuối cùng cũng chặn được Diệp Thiển Hâm ở bên ngoài xưởng.

"Đồng chí Tiểu Diệp, vừa nãy suýt quên không nói với cô, giám đốc có việc muốn tìm cô.

" Cục trưởng Lưu thở hổn hển đến trước mặt Diệp Thiển Hâm.

Diệp Thiển Hâm: "Có việc gì, nếu là chuyện công việc thì mai nói cũng được.

"
"Không phải.

" Cục trưởng Lưu lau mồ hôi, giải thích: "Vừa rồi giám đốc nhận được một cuộc điện thoại, là từ văn phòng chính phủ gọi đến, nói là muốn khen thưởng cô.

"
Lúc này Diệp Thiển Hâm mới nhớ ra, nhất định là thôn Hướng Dương đã viết thư khen ngợi gửi lên chính quyền.

Trở lại phòng giám đốc, giám đốc Chu chiều nay còn cúi đầu không thèm nhìn Diệp Thiển Hâm lấy một cái đã thay đổi thái độ, nhiệt tình tiến lại bắt tay với Diệp Thiển Hâm.

Chu Bằng vốn cho rằng gia cảnh Diệp Thiển Hâm phức tạp, còn có chút không tình nguyện để cô đến đây, giờ chính quyền lại đích thân gọi điện khen thưởng đến tận nhà máy, khiến Chu Bằng già mồm cũng cười tít mắt.

"Diệp Thiển Hâm này, cô đúng là giấu tài thật đấy, làm chuyện tốt lớn như vậy mà không nói với nhà máy một tiếng.

"
Diệp Thiển Hâm cười nói: "Giám đốc Chu, dù sao tôi cũng mới đến nhà máy, không thể mở miệng tự khen mình, như vậy chẳng phải sẽ khiến ông chê cười sao?"
Nụ cười trên mặt Chu Bằng cứng đờ mất nửa giây, rồi lại cười nói: "Chê cười gì chứ, cô muốn học đồng chí Lôi Phong làm việc tốt không lưu lại tên tuổi à, bây giờ cô sắp nổi tiếng rồi đấy, tuần sau nhà báo đến phỏng vấn cô, chuyện cô cứu người sẽ sớm được đăng báo thôi, đến lúc đó nhà máy dệt len Thành Nam của chúng ta cũng sẽ được nhờ cô mà nổi tiếng.

"


 
Chương 46


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Chu Bằng nói rồi dừng lại một chút: "Khụ khụ, cô hiểu ý tôi không? Tuy rằng hôm nay cô mới đến báo danh nhưng dù sao cũng đã trở thành một phần tử trong nhà máy rồi, cô hoàn toàn có thể dùng tư cách là công nhân của nhà máy để nhận khen thưởng của chính quyền, cô! hiểu không?"
Vừa rồi Diệp Thiển Hâm đã đoán ra ý của Chu Bằng, giờ nói đến mức này, Diệp Thiển Hâm suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Tôi hiểu ý ông, ông yên tâm, tôi sẽ nói chuyện với các đồng chí phóng viên về tấm gương đi đầu mẫu mực của ông, tàu muốn chạy tốt phải có đầu tàu kéo, ông nói có đúng không?"
"Đúng chứ! Cuối năm nào họp các giám đốc nhà máy trong thành phố, các nhà máy khác đều có người tốt việc tốt, tôi tự thấy mình làm giám đốc cũng khá chuẩn nhưng đáng tiếc lại không được khen thưởng đến tay mình! khụ khụ khụ! "
Chu Bằng kích động nói hơi nhiều, ông ta dừng lại một chút rồi hài lòng cười toe toét: "Chuyện này, nhà máy chúng ta cũng sẽ nêu gương thưởng cho cô số tiền xứng đáng, có nhu cầu gì thì về nhà cứ suy nghĩ thật kỹ, nghĩ xong rồi nói với tôi.

"
Công nhân trong xưởng làm việc tốt, điều đó chứng tỏ tư tưởng giáo dục của giám đốc rất đúng đắn, trong xưởng vẫn luôn thiếu một vị thư ký, Chu Bằng sớm đã muốn kiêm nhiệm để được hưởng thêm một suất lương rồi, nhân cơ hội Diệp Thiển Hâm này, để mình có thể thể hiện trước mặt lãnh đạo nhiều hơn, đến cuối năm bình xét lên chức biết đâu có thể được!
Nghĩ đến đây, Chu Bằng lại nói: "Ví dụ như điều cô đến bộ phận quản lý, hoặc là thưởng tiền, chỉ cần xưởng chúng ta có thể chi trả được thì đều dựa theo ý tôi, khụ khụ! nhưng không được đưa ra yêu cầu quá đáng.

"
"Làm sao có thể chứ?"
"Cô mang về vinh dự lớn như vậy cho nhà máy, đó là cô xứng đáng được nhận, cô cứ nghĩ kỹ đi.

"
Diệp Thiển Hâm phối hợp từ chối vài câu rồi đồng ý, vì vậy Chu Bằng lại khen Diệp Thiển Hâm một hồi về sự khiêm tốn và hiểu chuyện.

-
"Cũng coi như là may mắn, tuy nhiên em cũng thực sự giúp đỡ rất nhiều, anh nghĩ em có thể xin một phiếu xe đạp, đi làm cũng tiện.

" Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của Diệp Thiển Hâm, Diệp Thư Quốc cố tình đến đón cô để hỏi thăm tình hình, nghe xong liền đưa ra chủ ý cho cô.

Diệp Thiển Hâm lại đang cân nhắc một chuyện khác: "Em còn chưa nói cụ thể là muốn cái gì nhưng có lẽ sẽ là nhận được chút tiền thưởng để động viên thôi, em cũng thấy hơi bất ngờ, còn tưởng rằng bên chính quyền nhiều nhất cũng chỉ phát cho một tấm giấy khen mà thôi.

"
Dù sao thì cô cũng chỉ cung cấp bản vẽ, giúp đỡ công tác cứu hộ nhưng cuối cùng Lưu Toàn An đã đến kịp, nhiều nhất thì cô cũng chỉ được coi là quần chúng nhiệt tình, sao tự dưng lại muốn khen thưởng cho cô, còn rầm rộ đến mức phải đăng báo.

"Kính coong.

" một tiếng, Diệp Thư Quốc đột nhiên dừng xe đạp lại ở ngoài ngõ, Lưu Trân nghe thấy tiếng động, mở cửa xách hai xô nước đi ra.




 
Chương 47


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Hâm Hâm, em về nhà trước đi, bọn anh đi lấy xô nước sạch về nấu cơm.

"
Suy nghĩcủa Diệp Thiển Hâm quay trở lại với hiện tại: "Anh, người bên văn phòng phường vẫn chưa nói khi nào thì nhà mình thông nước máy sao?"
Hai năm trước, bà nội Diệp chỉ có thể đưa mấy đứa trẻ đi ở nhà cho thuê do chính phủ phân phối, vừa chật chội ẩm thấp, vừa đông người, bây giờ nhà cũ đã được trả lại nhưng vẫn chưa có thời gian để trang bị các tiện nghi khác.

Các hộ gia đình xung quanh nhà họ đều đã được lắp đặt hệ thống nước máy, một số còn được dùng bếp gang nhưng nhà họ vẫn chưa được lắp nước máy, bình thường thì có thể dùng nước giếng ở phía sau nhà để rửa mặt nhưng cái giếng đó không đủ sâu, mấy năm nay đã chẳng còn nước sạch, thứ họ bỏ vào miệng để ăn uống thì buộc phải ra ngoài lấy nước máy.

Lưu Trân thở dài: "Vẫn chưa đâu, bên văn phòng phường cứ nói là tháng này tháng sau, thoáng cái mà sắp đến Tết, vẫn chưa được lắp.

"
Diệp Thư Quốc lại cười rồi giơ khuỷu tay lên: "Nhìn bắp tay này của anh xem nào, xách nước nhẹ như không, còn có thể tập thể dục luôn.

"
Diệp Thiển Hâm cũng cười, đẩy xe đạp của Diệp Thư Quốc: "Đi thôi, em đi cùng anh, mình để lên xe chở về nhà.

"
"Con nhóc này có sức lực gì đâu chứ, giữ sức mà đi đập mấy cục đá màu của em đi.

"
Vừa nói, Diệp Thư Quốc vừa quay đầu định đi, Diệp Thiển Hâm biết anh trai đang thương mình nên đã đẩy xe đuổi theo: "Nói là đi cùng là đi cùng, anh chỉ cần ngồi sau đỡ cho em thôi là được rồi, hơn nữa, em cảm thấy chắc chắn là chưa đến tháng 10 sẽ lắp được nước máy.

"
Diệp Thư Quốc không lay chuyển được Diệp Thiển Hâm, đành mặc cho cô theo mình.

"Tại sao?" Lưu Trân ngạc nhiên nhìn Diệp Thiển Hâm.

Diệp Thư Quốc hất cằm chỉ ý là công lao của Diệp Thiển Hâm, đắc ý giải thích với Lưu Trân: "Đợi tuần sau đưa tin khen thưởng của em gái anh lên báo thì chắc chắn chỉ một ngày sau, văn phòng phường sẽ lắp đặt cho nhà mình, một số nhân viên của họ chỉ biết nịnh nọt người khác, lần này nhất định sẽ cho chúng ta một món đồ cứng.

"
Vừa nói, Diệp Thư Quốc vừa giải thích cho cô ấy về chuyện ở nhà máy, Lưu Trân nghe xong cũng mừng lắm.

Không những giải quyết được vấn đề nước máy mà cái mũ tư sản đội trên đầu nhà họ Diệp mấy năm nay cũng chẳng còn ai dám nhắc tới nữa.

Nhìn hai người vui vẻ, Diệp Thiển Hâm lại càng muốn biết tình hình trên ngọn núi phía sau thôn Hướng Dương.

"Anh, em đến đại lý điện thoại gọi một cuộc, hai người đi trước đi.

"
Lưu Trân nhìn bóng dáng chạy xa của Diệp Thiển Hâm, nhếch miệng: "Vừa nói là giúp đỡ, lại chạy đi đâu mất rồi.

"
Diệp Thư Quốc hừ một tiếng, sắc mặt nhạt đi: "Có thể mượn mặt mũi của Hâm Hâm lắp được nước máy là tốt lắm rồi,hơn nữa con nhóc đó có bao nhiêu sức lực chứ.

"
"Anh vội gì chứ, em không có ý gì khác, một nhà với nhau em có thể tính toán chuyện này sao, chỉ là lẩm bẩm vài câu thôi.

" Lưu Trân lẩm bẩm: "Vẫn là anh vô dụng, nếu anh có bản lĩnh thì cần gì phải mượn mặt mũi của Hâm Hâm chứ? Anh kiếm nhiều tiền một chút, chúng ta đều chuyển đến nhà lầu, nhìn chị cả nhà anh kìa, chồng chị ấy chỉ là một bác sĩ nha khoa mà đã chuyển đến nhà chung cư trong thành phố rồi.

"


 
Chương 48


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Sống tốt cuộc sống của mình thôi, ngày nào cũng chỉ biết đi so sánh với người khác, nếu vui thế thì em hãy đi lấy Hồ Tuấn Khanh đi.

" Diệp Thư Quốc trừng mắt nhìn cô ấy, bắt đầu đổ nước vào thùng.

Lưu Trân trợn mắt: "Thôi vậy, bụng to như thể nhét cả Na Tra vào trong rồi, lại còn lười chết đi sống lại! "
Nghĩ đi nghĩ lại, Lưu Trân vẫn thấy chồng mình là tốt nhất, nghĩ đến việc sắp được dùng nước máy, cô ấy lại vui vẻ theo Diệp Thư Quốc chở nước về nhà.

Cơn mưa chiều hôm qua kéo dài đến nửa đêm, hôm nay trời lại hửng nắng, trong khu gia đình giáo viên của trường trung học số 2 thành phố, toàn bộ chăn màn được bày ra ngoài để phơi.

Lữ Mộng Nga cầm chổi lông gà đi ra, đập vào chăn màn nhà mình đang phơi: "Phơi cả ngày, tối đến vẫn thấy có mùi.

"
Một cậu bé gầy gò khoảng bốn năm tuổi lẽo đẽo theo sau Lữ Mộng Nga, ré lên rồi nhảy bổ lên chăn màn, cười ha ha rồi lại nhảy lên: "Ôi, vui quá, con muốn nhảy thêm lần nữa.

"
"Diệp Thư Lương!" Lữ Mộng Nga giận dữ xách cậu bé lên, hét về phía ngôi nhà sau lưng: "Diệp Khánh An, anh có thể đừng một hai tan tầm về là nghịch mấy cục đá vỡ đó không, qua đây dỗ con anh đi!"
Lữ Mộng Nga hét ầm lên, lúc này Diệp Khánh An mới thảnh thơi đi ra, ông ta ôm con trai vào lòng: "Thư Lương ngoan vào nhà tìm chị chơi, đừng phá mẹ.

"
Diệp Thư Lương lè lưỡi với Lữ Mộng Nga, lại đá chân không chịu: "Không, không, không, con muốn chơi, trong nhà bé tí, không có chỗ nhảy, a a a, con muốn chơi muốn chơi! "
Lữ Mộng Nga bị cậu ta chọc cho càng thêm bực mình: "Diệp Thư Lương! Con có thôi không! Nếu không vào nhà thì xem tôi dùng chổi lông gà đánh vào mông cháu!"
"A a a cứu mạng——Bố cứu con!"
Diệp Thư Lương vừa hét vừa trốn ra sau lưng Diệp Khánh An, đáng tiếc tay Lữ Mộng Nga nhanh hơn, đã đập vào cậu ta.

Hai người là vợ chồng nửa đường, lại sinh con muộn, làm sao có thể thật sự đánh con đau nhưng chỉ một cái vỗ nhẹ của Lữ Mộng Nga, Diệp Thư Lương đã khóc như trời sập.

"Hu hu hu, cứu mạng, cứu mạng, Quán m Bồ Tát Phật Tổ ơi cứu con, đánh đuổi kẻ xấu!"
Một lúc sau, tiếng cậu ta khóc khiến nửa khu nhà công chức đi ra.

Diệp Khánh An thấy không đành lòng, một tay bế con trai vào nhà, Lữ Mộng Nga cũng thu quần áo trong ánh mắt của mọi người, cúi đầu đi về nhà.

"Cô đánh nó làm gì, chúng ta đều là giáo viên, chẳng lẽ không hiểu rằng con cái cần phải dạy sao?" Diệp Khánh An vừa chất vấn vợ vừa nhét vào miệng con trai nửa cái kẹo lạc.

Lữ Mộng Nga khoanh tay, cười lạnh: "Vâng, giờ đổ cho tôi không biết dạy con, phải không, không phải vì sinh con cho anh, tôi đã nghỉ việc rồi sao? Hơn nữa, chúng tôi theo anh ở cái nơi xập xệ này, còn Diệp Thư Quốc với Diệp Thiển Hâm thì lại ở ngôi nhà lớn của mẹ anh, anh có còn chút lương tâm nào không?"


 
Chương 49


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Khu gia đình giáo viên trường trung học số 2 có gần bốn mươi hộ dân, trước kia nhà năm mươi sáu mươi mét vuông vẫn đủ cho hai vợ chồng ở, giờ thì nhà nào cũng có vài đứa con, những nhà có điều kiện đều đã chuyển đi rồi.

Những nhà không có điều kiện thì đành như nhà Diệp Khánh An, tiếp tục chen chúc trong căn nhà nhỏ, sử dụng bếp chung, nhà vệ sinh chung, ngày thường phơi quần áo cũng không khô được.

Diệp Khánh An thở dài, có chút bất lực: "Mấy năm trước khi họ ở nhà công cộng, cô còn bảo ở đây tốt lắm, nói với tôi rằng ở cùng tôi rất hạnh phúc, cô thay đổi nhanh quá vậy, trở mặt nhanh như trở bàn tay!"
"Tôi trở mặt nhanh như trở bàn tay hả?" Lữ Mộng Nga tức đến đỏ cả mắt.

"Bây giờ có thể so sánh với mấy năm trước được sao? Anh không thèm muốn ngôi nhà lớn của họ à? À tôi hiểu rồi, anh thiên vị mẹ anh, thiên vị con của vợ trước, năm đó tôi không tính toán chuyện anh là người đã có vợ, sau đó gả cho anh rồi lại sinh con cho anh, anh còn hơn tôi tám tuổi, bây giờ anh lại đối xử với tôi như vậy, anh có thấy mình còn ra gì không?"
Thấy vợ khóc, Diệp Khánh An có chút không đành lòng: "Được rồi được rồi, đừng để hàng xóm cười cho, cả nhà mình ở cùng nhau bình an hạnh phúc là quan trọng nhất, còn những thứ khác đều là vật ngoài thân, ngôi nhà của họ đã mấy chục năm rồi, còn không có nước máy, có gì mà thèm muốn.

"
Lữ Mộng Nga lau nước mắt, liếc nhìn ông ta: "Bây giờ tôi thấy có được vật ngoài thân mới hạnh phúc, tôi mặc kệ, anh đi tìm mẹ anh xin tiền, nếu không thì đòi lại ngôi nhà, chúng ta không ở cũng được, bán đi cũng đổi được một căn nhà tốt hơn.

"
Diệp Khánh An gãi mái tóc đã hơi bạc: "Tôi đã liên lạc trực tiếp với bên trên để xin rồi, cố gắng nhận trực tiếp nhưng mà! lần trước xin tiền bù đắp của mẹ tôi, bà ấy tức đến mức đuổi tôi ra khỏi nhà, dù sao thì bà ấy cũng là mẹ đẻ của tôi, đến lúc đó tiền bù đắp này chúng ta cũng phải đưa một ít cho bà.

"
Lữ Mộng Nga khóc dữ dội hơn: "Sao có thể cho được? Thư Lương sắp đi học rồi, Xuân Yến bên kia, anh cho nó học quốc họa, học đến cuối cùng thì không được vào đoàn văn công, nó còn muốn ôn thi để vào học viện mỹ thuật, những thứ này đều cần tiền, cho dù có là mẹ ruột thì cũng phải xét đến tình hình thực tế, chúng ta có thể cho được bao nhiêu?"
"Ai nói con không vào được!" Diệp Xuân Yến vốn đang ở trong nhà giả vờ không nghe thấy thì đẩy cửa bước ra, tức giận ôm bảng vẽ trong lòng: "Tuần trước con lại gửi bài họa đến đoàn văn công rồi, lần này nhất định có thể vào.

"
Bên cạnh, Diệp Thư Lương đang ăn kẹo đột nhiên bẻ bẻ ngón tay: "Chị, không phải chị đã gửi hai năm rồi sao, đây là lần thứ! là thứ tám rồi phải không? Oa oa, em đếm đúng rồi, em biết đếm rồi!"


 
Chương 50


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Diệp Xuân Yến: "! "
"Khụ khụ.

" Diệp Khánh An xoa đầu con trai: "Ngoan, đừng nhắc đến chuyện buồn của chị con, cầm kẹo vào nhà đi.

"
Diệp Xuân Yến suýt nữa thì nghẹn một hơi, trừng mắt nhìn Diệp Khánh An: "Bố, bố có thể có chút tự tin vào con được không, con học vẽ chính là do bố dạy.

"
Lữ Mộng Nga cười, cười nhạo nhìn Diệp Khánh An: "Trình độ của cha con đủ để làm một giáo viên mỹ thuật cấp hai, con nghĩ con có thể học được tài cán gì to tát? Theo mẹ thấy, con cũng đừng ôn thi vào học viện mỹ thuật nữa, đoàn văn công thì đừng hòng, cứ ngoan ngoãn đợi bố con tìm mối cho, đưa chút tiền, xem có thể đưa con lên một trường đại học công nông binh hay không, đợi tốt nghiệp về thì cũng đi dạy như bố.

"
"Xanh hơn lá, thắng hơn màu, tôi nghĩ đến con gái tôi.

" Diệp Khánh An đứng lên, động viên: "Diệp Thiển Hâm có thể thi đỗ đại học, chỉ cần là con gái tôi thì đều có thiên phú này, nói gì thì nói, Xuân Yến nhà ta chắc chắn giỏi hơn con bé, tôi thấy, mấy lần vừa rồi Xuân Yến không may thôi, những lần trước vào đoàn văn công đều bị người ta chiếm mất suất.

"
Trong lòng Diệp Xuân Yến mới hơi thoải mái một chút: "Đúng vậy, con vẫn luôn theo bố học vẽ từ nhỏ, chắc chắn sẽ lợi hại hơn chị ta, chị Diệp Thiển Hâm có thể nhận được giấy báo nhập học, con cũng có thể, mẹ, mẹ cho con thi lại một năm nữa.

"
"Mẹ không hiểu mấy thứ vớ vẩn này.

" Lữ Mộng Nga vỗ bàn: "Mẹ chỉ biết rằng dù con muốn vào đoàn văn công hay muốn ôn thi thì đều cần tiền, cần tiền hiểu không? Nhà này không nuôi người ăn không ngồi rồi, nếu con không thi đỗ nữa thì ngoan ngoãn kiếm một chỗ làm đi, mẹ nghe nói Diệp Thiển Hâm đã về thành rồi, công việc nó tìm được còn ở nhà máy dệt len.

"
"Nhà máy dệt len?" Diệp Xuân Yến bĩu môi, rất khinh thường nơi này.

Cô ta luôn tự nhận mình là nghệ sĩ, tương lai có thể trở thành họa sĩ nổi tiếng, bắt cô ta đến một phân xưởng toàn là mồ hôi dầu mỡ để làm dệt thì có khác gì giết cô ta không.

Diệp Xuân Yến: "Mặc dù con biết chị Diệp Thiển Hâm rất khó khăn mới tìm được công việc này, chị ấy cũng rất vất vả, con hiểu cho chị ấy nhưng nếu là con thì dù không có việc làm, con cũng sẽ không đi làm ở nhà máy dệt len, nơi đó sẽ giết chết năng khiếu nghệ thuật của con, con phải về phòng tiếp tục luyện tập, mọi người đừng cãi nhau nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng tới con.

"
Diệp Khánh An liên tục gật đầu: "Đúng vậy, nghệ thuật không thể nào sinh ra ở nơi như vậy được, Yến Yến, con vào đi, bố và mẹ không làm phiền con nữa.

"
Đợi Diệp Xuân Yến vào nhà, cái tát của Lữ Mộng Nga đã lập tức giáng xuống chân Diệp Khánh An: "Anh chỉ biết chiều con gái thôi, đúng là chiều quá rồi, mau mau lấy tiền về cho nhà đi, biết chưa?"
"Biết rồi, biết rồi.

"
Diệp Khánh An trả lời qua loa, tiếp tục cúi đầu nghịch cục đá nhỏ màu tím trên bàn, còn Diệp Thiển Hâm thì có vẻ chỉ là một đứa trẻ hàng xóm được ông ta lấy ra để so sánh với Diệp Xuân Yến mà thôi.

Dù sao thì từ khi Diệp Thiển Hâm sinh ra đến giờ cũng chưa gặp Diệp Khánh An được mấy lần, trong mắt Diệp Khánh An, tình cha con chỉ tồn tại ở người con gái bảo bối Diệp Xuân Yến do chính tay ông ta chỉ bảo mà thôi.

-


 
Chương 51


"Alo, xin hỏi có phải thôn Hướng Dương không ạ? Tôi là Diệp Thiển Hâm, muốn hỏi thăm tình hình những đồng chí xuống hâm mỏ ở sau núi."

Diệp Thiển Hâm gọi điện đến, bên kia im lặng nửa giây, sau đó mới có tiếng người ồn ào, một lúc sau mới có người nghe điện.

"Diệp thanh niên trí thức đó à, tôi là thím Ngưu đây, lúc đó chồng tôi cũng ở bên dưới, cô còn nhớ tôi không?”

"Nhớ chứ, thím Ngưu, chú Ngưu thế nào rồi ạ?"

Diệp Thiển Hâm vừa dứt lời, lại có một người khác giành lấy điện thoại: "Tôi là Lưu Toàn An, đồng chí Diệp, cô đã giúp mọi người một việc lớn rồi, không những cứu mạng mọi người mà còn cứu mạng tôi nữa, nếu không cuộc đời này của tôi coi như xong.

Diệp Thiển Hâm bật cười: "Kỹ sư Lưu, anh khách sáo quá rồi, rốt cuộc là thế nào, mọi người vẫn ổn chứ?"

"Vẫn ổn vẫn ổn, hôm nay đã phá nổ thành công một nửa, mọi người đều ổn cả, hôm qua sau khi cô đi hai tiếng, đường ống rỗng đã thông, sau khi thông mới phát hiện tình hình bên dưới tệ hơn nhiều so với chúng ta dự đoán, ban đầu tưởng không khí đủ dùng một ngày, ai ngờ bên trong cũng sạt lở một phạm vi nhỏ, oxy căn bản là không đủ dùng!"

Nghe xong lời này, Diệp Thiển Hâm mới hiểu tại sao kiếp trước có rất nhiều người mắc bệnh phổi, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Thiển Hâm: "Tôi chỉ lo lắng cho mọi người nên hỏi thăm một chút, mọi người không sao là được."

Giọng điệu của Lưu Toàn An không biết từ lúc nào đã có chút nghẹn ngào: "Đứa trẻ ngoan, may mà có cô, nếu không mà kéo dài đến ngày mai thì..."

Diệp Thiển Hâm nhớ lại thảm trạng trông thấy trên báo kiếp trước, trong lòng cũng nhói lên nhưng vẫn an ủi: "Đã qua rồi, đại nạn không chết ắt có hậu phúc, sau này mọi người đều là người có phúc."

"Đúng đúng." Lưu Toàn An hít một hơi, phụ họa: "Nhưng đều là nhờ phúc của cô cả, chúng tôi đã báo cáo tường tận sự việc này lên trên rồi, đồng chí Diệp, mọi người đều đang chờ cảm ơn cô, gửi đồ cho cô đấy, đúng rồi, suýt nữa thì quên không nói với cô, hóa ra không chỉ có Nghiêm Vệ Đông có vấn đề, hôm đó tiểu đoàn trưởng Mạnh đi về kể với tôi xong, tôi lập tức đến nhà trưởng thôn Vương."

Diệp Thiển Hâm cũng phản ứng lại, bình thường cuộc điện thoại này đều do trưởng thôn Vương ở thôn đón: "Cơ quan công an nói thế nào?"

Lưu Toàn An: "Đã xác nhận Nghiêm Vệ Đông có tội danh giết người hàng loạt, nhưng hắn ta vẫn cắn chặt răng không nhận, nói không biết sao bản đồ kỹ thuật lại ở trong nhà hắn ta, nhưng không sao, bên Uông Tiểu Phượng đã thừa nhận là cô ta đã đánh cắp rồi đưa cho Nghiêm Vệ Đông, đợi điều tra xong hai người họ sẽ đều bị kết án.

"Đáng đời hắn, tự chuốc lấy họa."

"Đồ khốn, lúc đó tôi nên cho hắn một trận."

Bên kia điện thoại liên tục vang lên tiếng trách mắng, Diệp Thiển Hâm không lên tiếng nhưng trong lòng lại cảm thấy câu nào cũng mắng hay.

Lấy mạng người khác để đạt được thành công trong sự nghiệp của mình, vốn dĩ là một tên cặn bã.

Sau khi về nhà, Diệp Thiển Hâm chỉ kể chuyện của Nghiêm Vệ Đông cho Diệp Thư Quốc, còn bà nội thì sợ bà lo lắng nên chỉ kể tình hình công việc.

Ăn cơm xong, Diệp Thiển Hâm đi theo bà nội đến thư phòng của ông nội.

"Ông nội cháu thích đọc sách, hồi đó những thứ nộp lên có đến hơn một nửa là sách nhưng may mà đều là sách khoa học phổ cập, người ta không coi trọng, thấy không có tác dụng nên để lại ở nhà một nửa nhưng sau nhiều năm như vậy, ước tính bị sâu mọt gặm không ít, cháu xem có loại nào dùng được thì cứ lấy ra, để ở đây sớm muộn gì cũng hỏng cả."
 
Chương 52


Tống Phượng Chi vừa nói vừa dùng chìa khóa mở cửa căn phòng khóa ở phía tây.

"Khụ khu...

Cửa vừa mở ra, bụi bặm bên trong liền bay lên, Tống Phượng Chi bị sặc đến nỗi ho khù khụ mãi lâu mới dừng.

Diệp Thiển Hâm vội vàng giúp bà nội vỗ lưng, vừa quạt vừa phủi bụi: "Bà ơi, cháu tự tìm được mà, bà cứ về nghỉ ngơi đi ạ."

Tống Phương Chi ho xong dặn cô bật đèn trong phòng lên, vừa không yên tâm vừa dặn dò: "Những thứ của Triêu Tiên thì cháu đừng hòng tìm thấy nhưng hoa cỏ cây cối nhất định là có, giá bên phải bà để hai chum dưa muối, mấy chục cuốn sách cũ còn lại đều ở bên trái, hay là cháu cứ đợi đến sáng rồi tìm, ban đêm hại mắt lắm."

Diệp Thiển Hâm cười, giải thích: "Sáng mai chắc chắn cháu không dậy nổi, dậy rồi lại còn phải đi làm, đây là việc gấp, tìm thấy sớm cũng tốt."

Tống Phượng Chi thở dài: "Tính cố chấp của cháu y hệt ông nội cháu, nếu cha cháu mà giống ông nội cháu ba phần thì gia đình cũng không tan đàn xẻ nghé thế này, nó là đứa vô tích sự, năm xưa học vẽ với ông nội cháu thì ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, lúc đó cháu còn nhỏ nên không biết..."

"Ôi trời ơi bà ơi! Lúc đó em gái còn chưa ra đời cơ, đừng có lúc nào cũng kể chuyện của Diệp Khánh An với em ấy, em ấy biết được gì chứ, bà cứ lo mà về ngủ đi, nếu bà không yên tâm thì cháu ở cùng em gái là được mà."

Diệp Thư Quốc đang đánh răng không thể nghe nổi nữa, bưng chậu đánh răng đến cưỡng ép dìu Tống Phượng Chi về phòng.

Diệp Thiển Hâm thấy bà nội đã vào nhà, cô mới cầm đèn dầu đến giá sách cẩn thận tìm kiếm.

Những cuốn này đều là sách cũ đã lâu năm lại không được bảo quản cẩn thận vài cuốn trên cùng đã rách nát không thể đọc được nữa, Diệp Thiển Hâm tiếc rẻ nên tạm thời để sang một bên, định lát nữa sẽ mang ra ngoài để xếp lại.

Cứ lật từng cuốn một, đến khi mí mắt Diệp Thiển Hâm bắt đầu nặng trĩu thì một cuốn họa báo tên là "Đan hạc” vừa vặn rơi xuống dưới giá sách.

Họa báo thời trước không phải in màu, sau khi lật ra cũng không có màu sắc gì nhưng khó nhất là ở bên trong có phần giới thiệu rất chi tiết ve hình thái, sinh hoạt của sếu đầu đỏ, thậm chí còn có cả một đoạn chú thích do ông nội viết -

Sếu đầu đỏ: Dùng bút trúc lam chấm màu nâu điểm mắt, dùng nét giữa vẽ tinh tế hình dạng đôi cánh, cổ là quan trọng nhất, dùng phương pháp chấm phá để vẽ ra tư thế tao nhã cao quý của chúng. Hạc có hình thái tao nhã, thần thái phiêu diêu, khi vẽ nên kết hợp tâm trạng với chúng, cảm nhận được phong thái của chúng thì mới có thể đạt đến sự sinh động về mặt nghệ thuật, có thể xem điệu múa dân tộc Triều Tiên để lĩnh hội được mối liên hệ giữa sếu và văn hóa dân tộc, từ đó đưa tâm vào trong tác phẩm.

"Là nó rồi."

Diệp Thiển Hâm thì thâm, cẩn thận dùng khăn tay lau sạch bề mặt, bọc lại. Trước khi đi còn không quên ôm theo mấy cuốn sách mới lấy ra vừa nấy.

"Tìm thấy rồi sao?"

Vừa ra khỏi cửa, Diệp Thiển Hâm đã thấy Diệp Thư Quốc vẫn đang ngồi xổm đánh răng.

"Tìm thấy rồi, anh cả, anh định đánh răng đến tận sáng mai à?"

Diệp Thư Quốc súc miệng ục ục: "Còn không phải vì bà nội không yên tâm em nên bảo anh đợi em."

"Bà nội... bà..." Diệp Thiển Hâm khựng lại, nhíu mày: "Bệnh viêm phổi mãn tính của bà nội gân đây có nghiêm trọng hơn không? Hôm nay thấy bà ho nhiều như vậy, còn lừa em là mấy hôm trước cảm chưa khỏi."
 
Chương 53


Diệp Thư Quốc do dự một lát, thở dài: "Thôi được rồi, em đã nhìn ra, anh cũng không giấu em nữa, thật ra là tháng trước tên khốn kiếp Diệp Khánh An đó đến tìm bà nội xin tiên, bà nội tức quá ngất xỉu luôn, sau khi tỉnh dậy tuy đã đi khám nhưng tim phổi bị ảnh hưởng nên viêm phổi càng nặng."

"Em biết ngay là lan trước cảm cúm cũng là lừa em mà." Diệp Thiển Hâm có vẻ mặt khó coi: "Anh cả, em nói nghiêm túc với anh một chuyện, anh nhất định phải đồng ý."

Diệp Thư Quốc hiếm khi thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy trên khuôn mặt của đứa em gái: "Em nói đi, chỉ cần không trái với nguyên tắc, anh nhất định đồng ý."

Diệp Thiển Hâm hít một hơi thật sâu: "Anh cả, anh phải biết rằng em đã trưởng thành rồi, không chỉ là đứa em gái cần mọi người che chở dưới đôi cánh, em đã đến tuổi có thể giúp giải quyết vấn đề, vì vậy, em hy vọng sau này nhà có chuyện gì, đặc biệt là chuyện của bà nội thì đừng giấu em nữa."

Thực ra trong lòng Diệp Thiển Hâm vô cùng hiểu rằng mọi người đều là vì muốn tốt cho mình nhưng nếu muốn tránh kết cục bi thảm trong tương lai của gia đình thì mình phải biết rõ mọi chuyện trong nhà, đặc biệt là bà nội.

Từ trước đến giờ cô vẫn cho rằng lần này bà nội bị tái phát bệnh là do mình không về thành phố, đến nông thôn thăm mình rồi bị mưa làm cho ướt người mới dẫn đến nhưng giờ mới biết hóa ra còn có cả nguyên nhân bị Diệp Khánh An làm tức giận.

Nghĩ kỹ lại, hình như lần trước bà nội ngã bệnh cũng trùng hợp là vào những ngày tiền bôi thường được giải ngân.

"Em đã lớn anh rất an ủi." Diệp Thư Quốc im lặng hồi lâu, đột nhiên lên tiếng: "Được, sau này tình hình trong nhà anh nhất định sẽ không giấu em nữa nhưng chuyện Diệp Khánh An anh biết em vẫn luôn bài xích..."

Hồi Diệp Thiển Hâm còn rất nhỏ, thấy con nhà người khác có cha nên đã nhịn không được lén chạy ra ngoài gặp Diệp Khánh An một lần, lúc đó cô và Diệp Xuân Yến học cùng một trường tiểu học, ở ngay cổng trường Diệp Khánh An đã đẩy Diệp Thiển Hâm ra một bên, thái độ lạnh nhạt bảo cô đừng đến tìm mình nữa.

Sau chuyện này, Diệp Thiển Hâm không bao giờ nhắc đến cha nữa, lớn lên thậm chí còn không muốn nhắc đến tên Diệp Khánh An.

"Không sao." Diệp Thiển Hâm cũng nhớ lại chuyện hồi nhỏ đó nhưng giọng điệu rất bình thản: "Bây giờ với em, ông ta chỉ là một vấn đề cần xử lý thôi, anh cả, em đi nghỉ trước đây."

Trải qua sinh ly tử biệt, bây giờ trong lòng Diệp Thiển Hâm chỉ có thể chứa đựng những người mình quan tâm, Diệp Khánh An đúng là cha ruột vê mặt sinh học của mình nhưng thế thì sao chứ, ông ta đã làm tổn thương bà nội, làm tổn thương chính mình, mình cứ luôn trốn tránh thì chẳng thà phản kích.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiển Hâm rửa mặt xong, vừa ngáp vừa bước ra cửa thì thấy anh cả đang đợi mình.

"Hôm qua không ngủ ngon hả?" Diệp Thư Quốc đưa cho Diệp Thiển Hâm hai cái bánh trôi nhân đường cùng một cốc sữa đậu nành: "Sắp tám giờ rồi, trên đường vừa đi vừa ăn đi, không thì muộn mất."

Diệp Thiển Hâm treo chiếc cặp màu xanh của mình lên xe đạp của Diệp Thư Quốc, nhận lấy bánh trôi rôi ngồi ở yên sau: "Tối qua lật sách một lát, ngủ muộn hơn bình thường một chút, không phải chỉ đưa em một ngày thôi sao, anh đừng đợi em tự đi làm nhé."

"Hôm nay tan làm em tự về đi, giờ anh có chút chuyện muốn nói với em."
 
Chương 54


Ra khỏi cửa, Diệp Thư Quốc từ từ giải thích cho Diệp Thiển Hâm: "Hôm qua về nhà anh cũng suy nghĩ lại rôi, em thông minh, nói rõ tình hình trong nhà cho em sẽ có lợi cho em và cả bà, còn nhớ lần trước anh nói với em là Diệp Khánh An đã tìm bạn ở cục nhân sự giúp đỡ, muốn tiền bồi thường được chuyển thẳng vào tay ông ta không?”

Diệp Thiển Hâm uống một ngụm sữa đậu nành để làm dịu cổ: "Nhớ, nhưng ông ta chỉ là một giáo viên dạy vẽ cấp hai, bạn bè quen biết cũng chẳng lợi hại lắm đâu."

"Khó nói." Diệp Thư Quốc thở dài: "Anh không phải nhớ nhung số tiền bồi thường đó, tiên lương hiện tại của anh nuôi gia đình là đủ rồi nhưng bà nội chúng ta thì khác, giấy tờ nhà đất và tài sản bị tịch thu năm xưa đều do ông bà nội tích cóp cả đời, thời điểm khó khăn nhất của chúng ta, Diệp Khánh An còn tiếc đến nửa bát gạo cũng không muốn cho bà nội, nếu để Diệp Khánh An dành đi nuôi cả gia đình bên đó thì bà nội chắc sẽ tức đến ngã bệnh mất."

Diệp Thư Quốc do dự một chút rồi hỏi: "Hôm qua không phải em nói là tuần sau có phóng viên đến phỏng vấn sao, anh thấy chúng ta có nên đề cập đến chuyện này trên báo không?”

Diệp Thiển Hâm im lặng hồi lâu mới cau mày, từ chối: "Không được, chuyện này liên quan đến chính trị, vốn dĩ đã có chút nhạy cảm, mặc dù cách mạng đã qua nhưng tốt nhất vẫn nên hạn chế công khai nhắc đến."

Hai anh em nói chuyện một hồi vẫn không thống nhất được, Diệp Thiển Hâm nghĩ mãi, lúc bước vào văn phòng, đột nhiên nhớ ra một người.

Mạnh Siêu là phó chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức, trước kia khi Diệp Thiển Hâm bất đắc dĩ kết hôn với hắn ta, số tiền này quả thật là Mạnh Siêu nhờ người đưa thẳng đến tay bà nội họ Diệp.

Nhưng Mạnh Siêu không phải kẻ tốt lành gì, cô không thể dẫm vào vết xe đổ năm xưa lần nữa nhưng người anh họ của hắn, Mạnh Ngôn thì có vẻ đáng tin cậy hơn...

"Nghĩ gì mà xuất thần thế?”

Quách Điềm Điềm cười đi đến chào hỏi Diệp Thiển Hâm: "Chào buổi sáng, Thiển Hâm, hôm qua tan làm tôi quên hỏi cô, giám đốc Chu gọi cô đến có chuyện gì vậy?”

Nhìn Quách Điêm Điềm tự nhiên ngồi xuống bên cạnh mình, Diệp Thiển Hâm lại không thấy thân thiết là bao. "Cũng chẳng có gì quan trọng, không liên quan đến khoa chúng ta, là vấn đề cá nhân của tôi." Diệp Thiển Hâm nhàn nhạt nói.

Quách Điềm Điềm: "Ôi giời, giờ còn giữ bí mật sao? Cô cũng đã nói là chúng ta ở chung một khoa rồi, còn có gì phải giấu giếm nữa, nếu là chuyện tốt thì nói ra để mọi người cùng chúc mừng, còn nếu không tốt... chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết."

Cô ta càng muốn hỏi thì Diệp Thiển Hâm càng không muốn trả lời.

Diệp Thiển Hâm: "Dù sao cũng không liên quan đến cô, nếu cô vội thì hãy đi hỏi giám đốc Chu đi."

Quách Điềm Điềm nghẹn lời, sao giám đốc Chu phải giải thích với cô ta, có lẽ giám đốc còn chẳng biết cô ta tên là gì.

"Thôi." Quách Điềm Điêm khinh thường nhìn cô: "Không nói thì không nói, chặn họng tôi làm gì.

Diệp Thiển Hâm cười: "Tôi chỉ phát biểu sự thật thôi chứ không có ý gì với cô."

Ngô Thúy Bình vẫn luôn cúi đầu viết viết vẽ vẽ từ lúc bước vào đến giờ, cô ta xoa xoa tai, có vẻ không vui: "Hai người có chuyện gì thì ra ngoài nói, đây là nơi làm việc, đừng có suốt ngày cãi nhau làm ồn ào ảnh hưởng đến người khác."
 
Chương 55


Quách Điềm biem hu một tiếng, đứng dậy: "Vậy tôi ra ngoài đi vệ sinh, Thiển Hâm, cô làm nhẹ tay một chút, đừng làm phiền tổ trưởng Ngô làm việc."

Cô ta nói xong liền mở cửa rời đi, Trịnh Ái Quốc vẫn luôn im lặng ngồi gọt bút chì, không nhịn được lườm một cái: "Rõ ràng là cô ta nói nhiều nhất mà, Tiểu Diệp, cô có tin không, cô ta căn bản không phải đi vệ sinh mà là đi tìm..."

Trịnh Ái Quốc nói được một nửa thì nâng cằm lên ra hiệu cho văn phòng bên cạnh.

"Tìm cục trưởng Lưu?" Diệp Thiển Hâm hỏi.

"Đúng rồi, cô ta chỉ thiếu mỗi việc đeo bám người ta cả ngày."

"Khụ khu khụ!" Ngô Thúy Bình lại ngẩng đầu lên, cau mày nhìn hai người họ: "Có thôi đi không, một người hai người đều thích buôn chuyện như vậy sao, nhiệm vụ đã hoàn thành chưa? Có biết là hôm nay phải đưa bản thiết kế mới cho đội trưởng Tạ của Đoàn văn công không hả?”

Trịnh Ái Quốc vội vàng xin lỗi: "Tôi sẽ im miệng ngay đây, hehehe, tổ trưởng chị uống trà không, tôi rót cho chị."

"Không uống!"

Diệp Thiển Hâm nhớ ra điều gì đó, cô lấy từ trong túi ra cuốn "Thiên Hạc" tìm thấy tối qua, chọn một cây bút chì, yên lặng vẽ lên.

Không đến nửa tiếng, Diệp Thiển Hâm đặt bút xuống, duai lưng: "Tổ trưởng, tối hôm qua tôi về tìm tư liệu, tôi có một ý tưởng mới, chị xem có được không."

Ngô Thúy Bình sửng sốt, rõ ràng vẫn chưa phản ứng kịp: "Cô nói... cô có ý tưởng thiết kế trang phục múa dân tộc à?"

"Đúng." Diệp Thiển Hâm vừa nói vừa đưa cho đối phương xem: "Trên đây có ghi chú, có cả chú thích màu sắc, chị xem có chỗ nào không ổn không? Tôi không học thiết kế trang phục, chỉ có thể dựa vào cảm giác để thiết kế họa tiết nhưng tôi cũng khá giỏi vê phối màu."

Ngô Thúy Bình nghi ngờ tiếp nhận, đôi mày nhíu chặt từ đầu từ từ giãn ra, ánh mắt sáng lên, giống như người đang vớt được cọc bèo trôi trên mặt nước, cô ta nắm chặt lấy cổ tay Diệp Thiển Hâm.

"Tiểu Diệp, cô nói cô có ý tưởng gì xem nào." Diệp Thiển Hâm: "Trước hết, bộ trang phục này lấy cảm hứng từ điệu múa dân tộc Triều Tiên, toàn bộ thiết kế đều xoay quanh sếu đầu đỏ, hoa văn trên cổ áo được tôi thiết kế thành hình mây, mục đích là để phù hợp với ý tưởng con người hòa hợp với thiên nhiên, ngoài ra cổ áo cũng có thể mặc vừa vặn ở trên, còn nữa, tay áo sử dụng hoa văn lông vũ của chim công, mỗi bên được thiết kế một kiểu, nếu nhiều quá sẽ trở nên rườm rà."

"Hoa văn trên vạt váy là tiên hạc nhưng không phải là thiết kế đối xứng thông thường mà là chuyển dần từ trái sang phải, vì lúc đó tôi nghĩ đến câu thơ "Thanh không nhất hạc xếp thành hàng" nên tôi lại thiết kế thêm mây lành ở phía dưới, như vậy giống như một bức tranh hạc tiên dang rộng đôi cánh bay cao, cũng ăn nhập với họa tiết trên cổ áo và tay áo."

Diệp Thiển Hâm dừng lại một chút, lại nói: "Những thứ này đều được thiết kế dựa trên bố cục của tranh thủy mặc, về trang phục thì tôi không chuyên nên vẫn phải nhờ chị xem có phù hợp không."

"Tôi thấy rất phù hợp!"

Không ngờ Ngô Thúy Bình lại cười, còn nắm chặt tay Diệp Thiển Hâm khen ngợi: "Đoạn kết hợp hình ảnh hạc tiên ở vạt áo được thiết kế quá tuyệt vời, cô đúng là rất có năng lực, điệu múa lần này lấy chủ đề là sếu đầu đỏ, vì thế tôi vẫn luôn muốn tìm cách đưa sếu đầu đỏ vào trong trang phục nhưng vẫn không thể vẽ ra được cảm giác phiêu dật thoát tục của tiên hạc."
 
Chương 56


Diệp Thiển Ham xoa xoa cổ tay đang đau, thở phào nhẹ nhõm: "Tôi chỉ mới dùng bút chì phác họa ra hình dạng đại khái, muốn thể hiện được vẻ đẹp của hạc tiên thì vẫn phải dùng mực nho."

"Hả?" Trịnh Ái Quốc nghe mà mơ mơ màng màng nhưng hắn cũng có thể nhận ra thiết kế của Diệp Thiển Hâm rất đẹp: "Tiểu Diệp, mực nho làm sao mà vẽ lên áo được, họa tiết quần áo bên mình đều là in hoa mà."

Diệp Thiển Hâm suy nghĩ một chút: "Tôi thấy nên thêu hình hạc tiên tung cánh, như vậy lông vũ sẽ rõ ràng, có độ nổi hơn, in hoa có thể không đạt được hiệu quả mong muốn."

"Bỏ qua vấn đề này trước, cô có ý tưởng nào cho việc phối màu không?" Ngô Thúy Bình vội vàng hỏi.

"Toàn thân xanh lam làm nên, vân mây trắng ngà, mây lành và tay áo màu đỏ tía, màu đỏ chỉ làm điểm nhấn trên đầu tiên hạc, chỉ viền đen các họa tiết này thôi."

Nghe xong, Ngô Thúy Bình lại nhíu mày: "Ý tưởng của cô rất tốt nhưng tôi cảm thấy nên dùng màu đỏ tươi làm nền, dù sao đây cũng là một điệu múa chúc mừng, lại vào đúng dịp Trung thu, trông sẽ rộn ràng hơn."

"Nhưng hôm qua tôi xem điệu múa của họ thì chỉ có năm người, vậy nên sự đông vui không phải là chủ đề, hơn nữa màu xanh lam cũng có thể làm nổi bật hơn màu đỏ son trên đầu hạc tiên và cũng có thể thể hiện tốt hơn sự phiêu du thanh tao của điệu múa, màu đỏ thì..."

Màu đỏ thì ngược lại, sẽ làm sến.

Diệp Thiển Hâm dừng lại một chút, không nói hết câu, giữ thể diện cho Ngô Thúy Bình.

Ngô Thúy Bình nghe xong thì im lặng, Trịnh Ái Quốc mím môi thì lại gật đầu: "Có vẻ... Tiểu Diệp nói rất có lý, tôi cũng thấy nếu điệu múa lấy chủ đề là hạc tiên thì dùng màu xanh thích hợp hơn.

"Vậy nhé." Ngô Thúy Bình suy nghĩ hồi lâu rồi ra quyết định: "Chiêu nay Tiểu Diệp đi cùng tôi đến đoàn văn công quân khu, tìm đội trưởng Phùng để trao đổi xem họ nghĩ thế nào, Tiểu Diệp thiết kế mới mẻ hơn tôi nhưng về màu sắc thì tôi vẫn thấy màu truyền thống sẽ phù hợp hơn." Mặc dù vũ điệu dân tộc là múa truyền thống nhưng điệu múa này rõ ràng là sáng tạo dựa trên nền tảng cũ, Diệp Thiển Hâm dừng lại một chút, nhún vai nói: "Được thôi, đợi chiêu đến đó rồi nói sau vậy."

Lúc này Quách Diem Điềm cũng đã trở lại, vừa vào cửa đã reo lên.

"Các đồng chí, tôi có một tin tốt báo cho mọi người! Tuần sau có thể đồng chí Tiểu Diệp đáng yêu của chúng ta phải đãi cơm rồi."

Diệp Thiển Hâm nhướng mày: "Sao thế, lúc nãy cô đi vệ sinh không no bụng phải không, sao mà cứ nhớ tới chuyện ăn uống thế?"

Quách Điềm Điêm cứng mặt: "Phi phi phi, Thiển Hâm, cô nói chuyện thật khó nghe, ai đi vệ sinh lại ăn cơm chứ."

Trịnh Ái Quốc đứng bên cạnh đã cười gập cả người: "Ha ha ha, Điềm Điềm à, ai bảo lúc nãy cô đi vệ sinh về lại kêu lên đòi ăn chứ?"

"Mọi người nghiêm túc chút được không, tôi còn chưa nói lý do mà." Quách Điềm Điêm làm bộ giữ bí mật chưa đến hai giây thì nói ngay: "Tuân sau đồng chí Diệp Thiển Hâm sẽ nhận được tiên thưởng của nhà máy, cô ấy đã làm việc tốt nên được khen thưởng, có khi chính phủ còn thưởng thêm nữa, chúng ta nhất định phải bắt cô ấy đãi cơm, phải đến cả nhà hàng quốc doanh nữa."

"Tôi còn chưa biết mình được thưởng gì mà cô đã biết rồi."

Quách Điêm Điềm le lưỡi: "Ai bảo tôi là người biết tuốt chứ, tóm lại là tôi biết rồi đấy, cô không được keo kiệt đâu nhé."
 
Chương 57


Ngô Thúy Bình nhìn Diệp Thiển Ham đang thản nhiên, nghiêm mặt nói: "Nhưng tiền thưởng là của riêng Tiểu Diệp, cô không có quyền bắt cô ấy phải đãi cơm, nếu cô ấy đãi thì tôi không đi, mọi người đi thì đi.

"Tổ trưởng không đi thì thôi, chúng tôi đi..."

Quách Điềm Điềm còn chưa nói xong thì Trịnh Ái Quốc đã ngắt lời, vẻ mặt lạnh nhạt: "Tôi cũng không đi, hơn nữa, người tốt việc tốt được khen thưởng chắc chắn là rất nghiêm trọng, cô còn chưa hỏi rõ ràng, lỡ như là chuyện liên quan đến tính mạng thì tôi cũng không tiện chiếm chút lợi nhỏ này."

"Các người...

Quách Điềm Điềm vốn định dựa vào cơ hội này để lừa Diệp Thiển Hâm một khoản, kết quả lại bị tạt gáo nước lạnh, quay sang nhìn Diệp Thiển Hâm cười như không cười nhìn mình, như đang nhìn một tên hề, tức giận dậm chân bỏ ra ngoài.

Chờ cô ta đi rồi, Diệp Thiển Hâm hỏi Trịnh Ái Quốc: "Cô ta thường xuyên như vậy sao? Cũng không làm việc gì sao?”

Trịnh Ái Quốc chỉ vào Ngô Thúy Bình: "Nói là trợ lý tổ trưởng nhưng thực chất toàn dựa vào một mình tổ trưởng chống đỡ, cô ta là... khụ khụ, là người do chủ nhiệm Lưu sắp xếp vào, nghe nói là họ hàng nhưng họ hàng nhà ai lại thân mật đến mức như vậy chứ."

"Tiểu Diệp, cô vẽ tranh thì cân mực màu và bút lông đúng không." Ngô Thúy Bình như không để ý đến Quách Điềm Điềm, cô ấy lấy ví tiền của mình ra khỏi ngăn kéo: "Cô cứ mua những gì cần dùng, nhà máy sẽ thanh toán cho cô."

"Chỉ là một bức tranh nhỏ thôi, mực màu ở nhà đủ dùng rồi."

"Thế cũng không để cô tự bỏ tiền ra được, thế này nhé, cô cứ dùng trước, cuối tháng này tôi sẽ xin ứng cho cô đủ tiền lương."

Tháng này còn khoảng mười ngày nữa, Diệp Thiển Hâm đến muộn, đáng ra chỉ được lĩnh nửa tháng lương.

"Vậy thì cảm ơn tổ trưởng Ngô." Lần này Diệp Thiển Hâm không khách sáo nữa, đồng ý luôn.

Tiên lương một tháng của nhà máy dệt len chỉ có bốn mươi lăm đồng, Diệp Thiển Hâm nhiều năm không vẽ tranh, số mực màu trước đây không dùng được nữa nên vẫn luôn có ý định mua lại nhưng đáng tiếc là trong tay không có nhiều tiền.

Cô vẫn còn nợ tiền anh trai nên vẫn luôn không tiện mở lời mượn thêm tiền để mua mực màu, ngoài ra, Diệp Thiển Hâm còn muốn luyện tập thêm để tham gia cuộc thi tranh quốc họa cấp tỉnh "Đan Thanh" vào cuối năm, cô quả thực đang cần tiền gấp.

Buổi trưa, Ngô Thúy Bình chủ động rủ Diệp Thiển Hâm đi ăn cơm ở căng tin của nhà máy, sau đó cùng nhau đến Đoàn văn công quân khu sau khi báo cáo với nhà máy.

Quân khu nằm ở phía tây thành phố, đi qua một đại lộ vắng vẻ là tới.

Một chiếc xe quân sự từ từ chạy đến khoảng đất trống trước cổng quân khu, Tiểu Triệu thò đầu ra khỏi cửa sổ, chào một tiếng với người lính gác.

"Chào liên trưởng Mạnh!"

Hai người lính gác đều là lính mới được tuyển vào năm nay, thấy trên vai đeo sao đều cảm thấy rất phấn khích, huống chi còn là một vị liên trưởng mang lon dài, đứng thẳng người chào, giọng nói cũng rất to.

Mạnh Ngôn gật đầu ra hiệu, chờ anh đi khỏi, hai người lính gác nhìn nhau, thiếu chút nữa là nhảy cẵng lên vì phấn khích.

"Đây là con trai của Mạnh tư lệnh của khu chúng ta đúng không, nghe nói hai năm trước còn từng đến chiến trường Tây Nam, là một nhân vật lợi hại, sao đột nhiên anh ay lại từ Bắc Kinh trở vê vậy?"

"Cái này thì anh không biết rồi, trước đây Mạnh liên trưởng chính là ở quân khu của chúng ta, sau này mới được điều đến Bắc Kinh, tháng này chỉ là ve phép thăm người thân, tiện thể làm nhiệm vụ thôi."
 
Chương 58


"Vậy thì chẳng mấy chốc nữa sẽ đi rồi sao?"

"Thật ra là vậy nhưng nghe nói thôn Hướng Dương xảy ra tai nạn, có thể phải mất một thời gian...

Giọng nói của họ không lớn nhưng Tiểu Triệu lại nhìn thấy rõ qua gương chiếu hậu.

Tiểu Triệu cười híp mắt nói: "Tiên Bân, tôi cá với cậu, họ nhất định đang bàn tán về anh Mạnh, họ không ngồi yên được rồi, ít nhất cũng phải đợi chúng ta đi xa hơn một chút chứ, nhưng trước đây khi tôi làm lính gác trực ban, tôi cũng rất phấn khích khi nhìn thấy anh Mạnh."

Tiền Bân hơi bất lực vỗ nhẹ vào cánh tay Tiểu Triệu: "Lái xe cẩn thận đi, quên là liên trưởng chê cậu nói nhiều rồi à?"

"Hì hì, tôi không nhịn được mà, hơn nữa đồng chí ở thôn Hướng Dương đã được cứu hết rồi, trong lòng tôi mừng lắm."

Tiên Ban hu một tiếng: "Liên trưởng còn mừng hơn cậu nhưng sao liên trưởng lại không nhiều lời như cậu, thế này gọi là vui mừng không lộ ra nét mặt, cậu vẫn phải học tập tiếp."

Hai người vừa cãi nhau vừa đến dưới tòa nhà văn phòng, Mạnh Ngôn thấy họ ồn ào, không để ý đến họ, định quay người lên lâu thì gặp Phùng Khinh Ca đi ra từ cửa câu thang.

"Lão Mạnh, anh về rồi à, thế nào rồi, mọi người đều ổn chứ."

Chuyện thôn Hướng Dương, rất nhiều người trong quân khu đều biết, mặc dù Phùng Khinh Ca ở Đoàn văn công nhưng cũng có nghe nói, hắn với Mạnh Ngôn cùng nhập ngũ một năm, giữa hai người tương đối quen thuộc nên trực tiếp kéo Mạnh Ngôn lại hỏi.

Mạnh Ngôn: "Bị mắc kẹt gân ba ngày, chắc chắn là không dễ chịu nhưng mọi người không sao."

Phùng Khinh Ca thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng không ít: "Vậy thì tốt, nếu không thì tạo nghiệp thật rồi, ôi, đào gì chứ đào mỏ, vốn dĩ non xanh nước biếc đẹp biết bao, nếu có thể đề đạt với cấp trên, tôi nhất định sẽ là người đầu tiên giơ tay, trước hết cứ bàn đến vấn đề khai thác." Mạnh Ngôn nhíu mày: "Nhà nước cũng là vì mưu cầu hạnh phúc cho nhân dân, vấn đề không nằm ở quyết sách của nhà nước mà là ở những kẻ phá hoại, anh không thể đánh đồng mọi thứ."

"Được rồi được rồi, hai chúng ta có mục tiêu khác nhau, tôi không cãi với anh."

Mạnh Ngôn nhìn hắn nhàn nhạt: "Tôi không cãi với anh, chỉ thấy góc độ nhìn vấn đề của anh có hơi phiến diện."

Phùng Khinh Ca học nghệ thuật, đầu óc toàn chủ nghĩa lãng mạn, hai người có tình bạn chiến hữu nhiều năm nhưng hễ nói đến vấn đề này là bất đồng quan điểm, thôi thì mỗi người chào tạm biệt nhau.

Bên ngoài tòa nhà, Tiểu Triệu đang khuân chăn màn mà Mạnh Ngôn để lại ở thôn Hướng Dương xuống xe, thấy Phùng Khinh Ca liên vội vàng chào: "Đoàn trưởng Phùng!"

Phùng Khinh Ca cúi đầu nhìn: "Là Tiểu Triệu nhỉ, tôi nhớ cậu, theo Mạnh Ngôn đi Bắc Kinh mấy năm rồi có cảm giác gì? Có chán đến chết không?”

Tiểu Triệu cười híp mắt, không trả lời mà chuyển sang hỏi: "Đoàn trưởng Phùng mang theo một cái túi lớn như vậy đi đâu đấy? Nếu thuận đường thì tôi có thể giúp."

"Đoàn văn công tuyển người mới, đây là tập bản thảo tranh vẽ gửi về."

"Bản thảo tranh vẽ?" Tiểu Triệu đánh giá chiếc cặp tài liệu dày cộp bên trong: "Tranh của ai mà nhiều thế này."

"Một nữ đồng chí ấy mà, năm nào cũng gửi tới mười mấy bản thảo tranh, đồng chí họ Diệp này cũng kiên trì phết, tiếc là kỹ thuật chấp bút vẫn chưa được chuẩn."

Tiểu Triệu gãi tai: "Ho Diệp ư? Nghe quen quen, còn biết vẽ nữa cơ..."

Hầu Ban di tới: "Chát." một cái vào trán Tiểu Triệu: "Nói cậu ngốc mà cậu không chịu nhận, quên mất thanh niên trí thức Diệp rồi sao?"
 
Chương 59


"Đúng đúng đúng!" Tiểu Triệu há miệng cười vui vẻ: "Đoàn trưởng Phùng, đồng chí mà người nói có phải tên là Diệp Thiển Hâm không?”

Mạnh Ngôn vừa bước lên lầu bỗng chốc khựng lại.

Phùng Khinh Ca không hiểu nhìn hai người đang vô cùng phấn khích: "Nữ đồng chí này không phải thanh niên trí thức, hình như là một học sinh lưu ban của trường trung học số 2 trong thành phố."

"Hả? Vậy thì không phải nữ thanh niên trí thức Diệp rồi." Tiểu Triệu thở dài, sau đó lại vỗ vai Tiền Bân: "Cậu mới là đồ ngốc, nữ thanh niên trí thức Diệp có trình độ hội họa cao siêu như vậy, sao có thể không đỗ kỳ thi vào đoàn văn công được...

Còn Phùng Khinh Ca thì đang suy nghĩ va cái tên vừa rồi, lẩm nhẩm hai lần: "Diệp Thiển Hâm? Sáng nay bên nhà máy dệt len có gọi điện thoại đến nói đến người này, hình như chiều nay sẽ cùng với người của nhà máy đến bàn với tôi về thiết kế trang phục biểu diễn, mọi người biết cô ấy không?"

Mạnh Ngôn nghe đến đây, bước chân vừa nãy chỉ dừng lại, giờ đã trực tiếp quay người.

Tiểu Triệu: "Biết chứ, nữ thanh niên trí thức Diệp giỏi lắm..."

Anh Phùng."

Mạnh Ngôn đi tới ngắt lời Tiểu Triệu: "Để tôi nói cho anh biết, vừa khéo là lần vê này chúng ta vẫn chưa nói chuyện tử tế, tôi sẽ đến phòng làm việc của anh ngồi một lát."

Phùng Khinh Ca trợn to mắt, thụ sủng nhược kinh nhìn Mạnh Ngôn: "Anh Mạnh, anh...

Anh bị sốt hay đột nhiên thay đổi tính tình thế, khi nào mà anh thân thiết với tôi đến vậy?

"Khụ khu khụ." Mạnh Ngôn không cho Phùng Khinh Ca có cơ hội từ chối, trực tiếp thay hắn trả lời: "Đi thôi, tôi cũng vừa muốn... muốn ngắm nghía tác phẩm nghệ thuật của anh, nghe anh nói về lý tưởng sống của anh."

Phùng Khinh Ca: ”..." Ngô Thúy Bình làm việc rất nghiêm túc, tính cách cũng cực kỳ nghiêm khắc, trên đường đi không nói nhiều lời nào với Diệp Thiển Hâm, lạnh lùng như thể người kích động vào buổi sáng không phải là cô ta vậy.

Nhưng Diệp Thiển Hâm cảm thấy mỗi người có một tính cách khác nhau, không phải cô ấy nhằm vào mình, cho nên cũng không để trong lòng, trên đường vừa nhận đường, vừa ngắm cảnh.

Trước kia cô chưa từng phát hiện ra, hóa ra ở ven thành phố nơi mình lớn lên từ nhỏ lại có một con đường nhựa rộng thênh thang và một cánh rừng bạch dương rộng lớn như vậy.

"Đến rồi."

Ở phía xa xa chính là cánh cổng uy nghiêm, sừng sững của khu quân đội, bên ngoài có lính trực, Ngô Thúy Bình nói rõ mục đích đến với lính gác, sau đó lại gọi điện thoại cho đoàn trưởng Phùng, sau đó lính gác mới mở cửa cho họ vào.

"Tổ trưởng Ngô, bây giờ đã ba giờ rồi, lát nữa làm xong có về nhà máy không?" Diệp Thiển Hâm nhìn vào chiếc đồng hồ treo trong phòng trực ban rồi hỏi.

"Tôi đã nói với giám đốc nhà máy rồi, nếu muộn thì về thẳng nhà luôn."

Ngô Thúy Bình vừa nói, vừa nhớ ra điều gì: "Lat nữa chúng ta sẽ gặp đoàn trưởng của đoàn ca múa văn công Phùng Khinh Ca, anh ta tự học lên thạc sĩ ở trong quân đội, cũng coi như trẻ tuổi có triển vọng nhưng lại quá kén chọn, quá kiêu ngạo."

"Hai lân đầu tôi đưa mẫu thiết kế sang, anh ta chê khi thì quá cổ lỗ, khi thì quá lòe loẹt, đặc biệt là màu sắc phối trên áo, đỏ trắng thì không được, đỏ vàng cũng không xong, đến cả bộ màu lam tím này của cô, tôi e rằng cũng bị trả lại mất, đến lúc đó đừng quá buồn đấy."

Ngô Thúy Bình thở dài, tiếc nuối nói: "Theo tôi thì, đoàn trưởng của đoàn ca múa văn công phải là những đồng chí già có kinh nghiệm mới được, sinh viên nghiên cứu sinh thì nghe có vẻ to tát lắm chứ nói cho cùng cũng chỉ là bọn trẻ con, chỉ hơn cô bốn năm tuổi, chẳng hiểu biết gì cả, năm xưa lãnh đạo Bắc Kinh đến thị sát, tôi còn là người chịu trách nhiệm thiết kế địa điểm đấy..."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top