Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi
Chương 20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Theo em thấy thì chính là Diệp Thiển Hâm không biết xấu hổ cố ý quyến rũ anh! "
Xoạch
Ở trong tường, Diệp Thiển Hâm vừa rửa tay trong chậu nước xong, ngẩng tay hắt nước còn thừa trong gáo ra ngoài tường.

"Ui chao! "
Uông Tiểu Phượng hoàn toàn không kịp phản ứng, bị một gáo nước lạnh dội cho run rẩy, áo trên người ướt sũng.

"Tên khốn nào vậy, có ý thức không thế?!" Nghiêm Vệ Đông dừng lại một chút, rồi chửi rủa.

Diệp Thiển Hâm cười nhẹ, tiện tay ném gáo nước xuống chậu, rút khăn tay ra lau tay: "Trời khô vật nóng, tưới nước cho đất ẩm thì có gì sai? Sau lưng nói xấu người khác rồi còn đổ lỗi ngược lại, như vậy mới là không biết xấu hổ.

"
"À đúng rồi.

" Diệp Thiển Hâm tiếp tục nói nhẹ tênh: "Cũng không biết nếu như chú Vương biết cô mỗi ngày đều ở sau tường nhà ông ta dụ dỗ đàn ông thì ông ta sẽ có phản ứng gì.

"
Uông Quốc Trụ là một người phong kiến lạc hậu, nếu ông ta biết chuyện này, chắc chắn sẽ bẻ gãy chân bọn họ.

Uông Tiểu Phượng vội vàng định mở miệng nhưng đã bị Nghiêm Vệ Đông nhanh tay bịt miệng lại.

"Tiểu Phượng, xin lỗi cô ấy đi.

"
"! Anh Vệ Đông, em không muốn.

"
"Em có biết điều chút không hả? Nếu để cho chú Vương biết thì chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa.

" Nghiêm Vệ Đông liên tục ra hiệu cho Uông Tiểu Phượng.

Uông Tiểu Phượng ấm ức, nước mắt lại rơi xuống: "! Đồng chí Diệp Thiển Hâm, xin lỗi, tôi xin lỗi cô.

"
Nhưng sau khi cô ta xin lỗi một lúc lâu cũng không nghe thấy Diệp Thiển Hâm lên tiếng.

Nghiêm Vệ Đông tìm hai viên gạch để trèo lên, hướng vào trong nhìn thì Diệp Thiển Hâm sớm đã không biết rời đi từ lúc nào, chỉ còn một cái gáo vẫn còn quay tròn trong chậu nước.

Lúc này Nghiêm Vệ Đông cũng chẳng còn tâm trạng để dỗ dành Uông Tiểu Phượng: "Được rồi, anh còn có chuyện lớn phải làm, em mang giúp anh thứ anh nhờ em mang chưa?"
Uông Tiểu Phượng lấy hai tờ giấy trắng gấp vào nhau từ trong túi ra: "Mang rồi.

"
Nghiêm Vệ Đông nhận lấy, sắc mặt khá hơn một chút: "Tiểu Phượng này, em phải tin anh, người anh thích nhất mãi mãi cũng là em, anh làm những việc này cũng là vì cuộc sống tốt đẹp hơn của chúng ta sau này.

"
Uông Tiểu Phượng vui mừng: "Anh Vệ Đông, em biết mà! "
"Em về trước đi, mấy hôm nay cố gắng đừng gặp nhau, tránh bị người ta nói ra nói vào, đợi anh xử lý xong mọi chuyện, nhất định sẽ đón em về huyện.

"
"Nhưng! "
Nghiêm Vệ Đông nói xong liền quay người bỏ đi, không thèm để ý đến Uông Tiểu Phượng đang khóc nức nở sau lưng, cô ta tức tối dậm chân bỏ chạy.

Còn Diệp Thiển Hâm bên này thì tâm trạng rất tốt, lúc trước cô cũng không có ác ý gì với Uông Tiểu Phượng nhưng Uông Tiểu Phượng nhiều lần nói năng thiếu kiềm chế, cũng nên cho cô ta một bài học, nếu không cô ta thật sự sẽ nghĩ rằng cô là người dễ bắt nạt.

Diệp Thiển Hâm vừa cúi đầu nhét khăn tay vào túi, bên ngoài đột nhiên có một chàng trai mặc quân phục hấp tấp chạy đến.




 
Chương 21


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Một người vội vàng còn một người cúi đầu, chàng trai kia không kịp phanh xe, đâm vào cánh tay của Diệp Thiển Hâm.

"Xin lỗi xin lỗi!"
Chàng trai nhặt chiếc khăn tay rơi xuống, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi đồng chí, cô không sao chứ, tôi, tôi quá vội, không phải cố ý.

"
Lông mày thanh tú của Diệp Thiển Hâm nhíu lại, vừa định lên tiếng thì người ở văn phòng phòng ban thanh niên trí thức đã chen ngang:
"Tiểu Triệu, có chuyện gì thế, vẫn chưa tìm được người à?"
"Chưa, nhưng Tiền Bân đã đến nhà kỹ sư tìm người rồi, tôi sợ ông sốt ruột nên về báo một tiếng, nữ đồng chí này là do tôi vừa nãy vội vàng không cẩn thận nên đâm vào cô ấy.

"
Trên khăn tay dính đất, Tiểu Triệu nói xong, lúc quay lại đưa thì mới phát hiện, hắn nhìn thấy lòng bàn tay trắng trẻo của nữ đồng chí trước mắt, thế nào cũng không tiện đưa chiếc khăn tay bẩn này cho cô.

"Đồng chí, thật sự xin lỗi, tôi vừa nãy có chút chuyện gấp, thế này đi, tôi giặt sạch cho cô nhé.

"
Hắn xin lỗi rất chân thành, Diệp Thiển Hâm cũng không để bụng, xoa xoa cánh tay nói: "Tôi không sao.

"
Người đàn ông vừa bước ra khỏi cửa vòng qua Tiểu Triệu, ánh mắt dừng trên người Diệp Thiển Hâm đang cúi đầu chỉnh sửa lại khăn tay.

Ánh nắng buổi trưa chiếu vào hàng lông mi rậm của cô, hắt xuống một bóng hình quạt, sợi tóc mai bên tai khẽ bay lên, giống như rất lâu rất lâu về trước.

"Đồng chí Diệp Thiển Hâm.

"
Lời nói của người đàn ông không phải là câu hỏi, mà rất chắc chắn gọi tên cô.

"Ừm?" Diệp Thiển Hâm cảm thấy giọng nói có chút quen tai, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông chưa từng gặp: "Đồng chí, chào anh, anh có quen tôi không?"
Người đàn ông mặc quân phục màu lá thông, đôi mắt sáng như kiếm, trông thì trẻ tuổi nhưng khí chất toàn thân lại vô cùng vững chãi.

"Quen.

" Người đàn ông dừng lại một chút: "Tôi tên là Mạnh Ngôn.

"
Hai chữ này đột nhiên nổ tung trong đầu Diệp Thiển Hâm, cô sửng sốt.

Là Mạnh Ngôn, anh trai họ của Mạnh Siêu, người quanh năm ở ngoài, gần như không bao giờ về nhà, năm xưa ngay cả ở tiệc cưới của cô và Mạnh Siêu, anh cũng chỉ lộ diện đưa cái phong bì rồi vội vàng rời đi, cô thậm chí còn không biết anh trông như thế nào.

Tuy nhiên giọng nói của anh thì cả đời này vẫn không có gì khác biệt.

Đời trước, đêm tân hôn của Diệp Thiển Hâm, Mạnh Siêu đã lấy trộm một tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu đất và một hộp đồ trang sức mà bà nội để lại cho Diệp Thiển Hâm rồi bỏ đi, sau đó biến mất sáu năm, nghe nói là đã đi nước ngoài, mãi đến sáu năm sau, khi Diệp Thiển Hâm đến Bắc Kinh dự triển lãm hội họa quốc gia, Mạnh Siêu mới xuất hiện trở lại, dùng sự an toàn của anh trai để uy hiếp Diệp Thiển Hâm đưa tiền.

Diệp Thiển Hâm định liên lạc với Mạnh tư lệnh để nhờ giúp đỡ nhưng lúc đó Mạnh tư lệnh đột nhiên gặp tai nạn xe hơi, phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, người nghe điện thoại của Diệp Thiển Hâm chính là Mạnh Ngôn.




 
Chương 22


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Nhờ phúc của Mạnh Siêu mà ngoài Mạnh tư lệnh ra, Diệp Thiển Hâm không có thiện cảm với bất kỳ ai trong gia đình họ Mạnh, vì vậy khi gọi điện cho Mạnh Ngôn, cô rất mất kiên nhẫn.

"Nói thật, tôi không tin anh, lần này nếu các anh vẫn không bắt được Mạnh Siêu, hắn ta lại đến uy hiếp tôi, tôi nhất định sẽ kéo cả hai cùng chết.

"
Tính tình Mạnh Ngôn khá tốt, giọng nói trong điện thoại rất trầm, luôn cố gắng hết sức an ủi cô: "Những năm qua tôi ở ngoài, không biết tình hình, khiến cô Diệp ấm ức rồi.

"
"Tôi hiểu suy nghĩ của cô Diệp về tôi, sẽ có người đến chủ trì công lý về chuyện này, cô yên tâm.

"
"Anh chắc chứ? Mạnh Siêu đã nói rồi, ngoài Mạnh tư lệnh ra thì không ai trong nhà họ Mạnh quản được hắn ta, cảnh sát cũng chưa tìm được chứng cứ.

"
"Ừm.

" Lúc đó ngữ khí của Mạnh Ngôn rất chắc chắn: "Tôi sẽ giải quyết mọi chuyện.

"
Lúc đó Diệp Thiển Hâm đã không còn cách nào khác, chỉ có thể tin Mạnh Ngôn.

Một tuần sau, Diệp Thiển Hâm ngoài ý muốn đã nhận được sự công bằng đến trễ sáu năm của cái gọi là này.

Mạnh Ngôn đích thân dẫn người đến, bắt Mạnh Siêu đang tụ tập đánh bạc tại chỗ, còn mời luật sư cho Diệp Thiển Hâm, giúp cô khởi kiện ly hôn với Mạnh Siêu.

Ngay khi Diệp Thiển Hâm nghĩ rằng mình cuối cùng cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới thì cô đã gặp phải một tai nạn giao thông.

Đó là một chiếc xe tải, cô đã nhìn thấy biển số xe tải, chính là chiếc xe tải đã đâm vào Mạnh tư lệnh rồi bỏ trốn và bị đăng trên báo cách đây nửa tháng.

Sau khi chết, Diệp Thiển Hâm mới biết được rằng vụ tai nạn giao thông của cô và Mạnh tư lệnh đều do Mạnh Siêu gây ra.

Còn Mạnh Ngôn thì đã bị thương phổi vì vết thương do súng từ những năm đầu trên chiến trường, không lâu sau vụ tai nạn, bệnh cũ tái phát, anh cũng qua đời.

Ba mạng người, trong sách lại chỉ là vài câu chuyện phiếm sau bữa ăn của nam chính Nghiêm Vệ Đông và Diệp Xuân Yến.

Diệp Xuân Yến nói rằng nhà họ Mạnh phải sụp đổ từ lâu rồi, chị gái mình là Diệp Thiển Hâm thực sự là một người đáng thương, Nghiêm Vệ Đông lại nói rằng Diệp Thiển Hâm là người khắc chồng, may mắn thay năm đó hắn ta gặp được Diệp Xuân Yến.

Nhớ lại những điều này, tâm trạng tốt hồi nãy của Diệp Thiển Hâm chỉ còn lại tiếng thở dài.

Trước mắt, người đàn ông Mạnh Ngôn này đang rất hăng hái, ai có thể ngờ rằng sau này anh lại có kết cục như vậy chứ.

Lúc này Diệp Thư Quốc nói xong chuyện với Hoàng Hữu Tài cũng đi vào: "Em gái, sao em còn đứng ngoài này làm gì, mau đi lấy hồ sơ đi, lát nữa không kịp chuyến xe buýt về huyện mất.

"
"Em đi ngay đây.

"
Diệp Thiển Hâm trả lời qua loa, quay đầu lại, khóe miệng lại cong lên, nhiệt tình đưa tay chào Mạnh Ngôn: "Anh Mạnh Ngôn, xin chào.

"
Mạnh Ngôn liếc mắt đã nhìn thấu tâm trạng của cô, có chút nghi hoặc nhưng không biểu lộ ra mặt.




 
Chương 23


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Xin chào.

"
Hai bàn tay nắm lấy nhau chưa đầy nửa giây thì Mạnh Ngôn đã lịch sự rút tay về: "Tiểu Triệu vừa làm rơi khăn tay của cô, cô có cần giặt sạch không?"
"Làm rơi ư?" Diệp Thư Quốc còn chưa hiểu rõ tình hình: "Cậu ta va vào em ở đâu? Có đau không, có sao không?"
"Em không sao đâu anh.

" Diệp Thiển Hâm giải thích xong rồi lại nói: "Chỉ là dính chút đất thôi, không cần giặt đâu, các anh! Vừa nghe anh Tiểu Triệu nói là có việc gấp, không biết có thể nói cho tôi biết không? Biết đâu tôi lại giúp được gì đó.

"
Cô nhìn Tiểu Triệu, Tiểu Triệu đang nhăn mặt, muốn đi cũng không xong mà muốn ở lại cũng không được.

Nếu Diệp Thiển Hâm không nhầm thì vào tháng Mười năm nay, ở núi sau thôn Hướng Dương đã xảy ra một vụ tai nạn sập mỏ, đúng là có bộ đội từ huyện đến giúp đỡ.

Chỉ là Diệp Thiển Hâm không ngờ người đến lại là Mạnh Ngôn.

Tiểu Triệu nhìn Mạnh Ngôn dò hỏi, Mạnh Ngôn gật đầu, lúc này hắn mới mở miệng nói: "Núi sau thôn này không phải có một mỏ đồng sao, chúng tôi đến để làm nhiệm vụ kiểm tra, mấy đồng chí xuống mỏ thì đột nhiên xảy ra sập hầm, bên dưới rất sâu mà lại mất luôn cả bản vẽ thiết kế cụ thể, không dám nổ phá bừa, mà hôm nay cũng không biết kỹ sư đi đâu mất, chúng tôi đang đi tìm người khắp nơi đây.

"
Bản vẽ thiết kế?
Trong đầu Diệp Thiển Hâm lập tức nghĩ đến Nghiêm Vệ Đông.

Để có thể vào thành, sau khi xảy ra tai nạn sập hầm, Nghiêm Vệ Đông đã cố tình đánh cắp bản vẽ, sau đó loan tin giả để dụ kỹ sư đi chỗ khác, rồi tự mình ra mặt vẽ lại bản vẽ, còn chủ động xin xuống hầm cứu người.

Sau chuyện này Nghiêm Vệ Đông lại được lên báo, được bình chọn là thanh niên trí thức tiêu biểu của năm, nhận được một khoản tiền thưởng người tốt việc tốt, cũng là vốn khởi nghiệp để hắn ta kinh doanh chợ đen sau này.

Quan trọng nhất là sau khi Diệp Thiển Hâm từ chối công việc ở nhà máy dệt len thì vị trí công nhân ở nhà máy dệt len đã thiếu một người, nhờ vậy mà hắn ta đã có cơ hội được điều đến nhà máy dệt len và trở về huyện.

Nơi xảy ra vụ sập mỏ chỉ có cửa hầm, cuối cùng không có người nào chết nhưng vì Nghiêm Vệ Đông cố tình kéo dài thời gian nên những người công nhân ở dưới đã phải chờ sống chờ chết suốt một ngày một đêm, sau khi ra ngoài thì đều bị bệnh phổi tim nghiêm trọng vì thiếu oxy.

"Chuyện lớn như vậy?!" Diệp Thư Quốc trợn mắt: "Thế mà cậu còn không đi tìm người.

"
Tiểu Triệu: "Chúng tôi đã dò bằng máy rồi, chỉ có cửa hang và đường hầm bên dưới bị chặn, không có người nào gặp nạn, giờ người chúng tôi quan tâm là không biết người phụ trách chính là kỹ sư Lưu đã đi đâu mất.

"
"Đồng chí Mạnh Ngôn.

" Diệp Thiển Hâm đột nhiên mở miệng: "Người kỹ sư mà anh tìm có phải là kỹ sư Lưu, Lưu Toàn An không ạ?"
Tiểu Triệu liên tục gật đầu: "Đúng là anh ta!"


 
Chương 24


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Diệp Thiển Hâm: "Vừa nãy trên đường đến đây tôi đã gặp kỹ sư Lưu rồi, nhà anh ta ở huyện, hôm nay nghe tin vợ anh ta nhập viện nên anh ta về vội, cũng không kịp xin phép.

"
Diệp Thư Quốc ở bên cạnh liếc nhìn Diệp Thiển Hâm đầy khó hiểu, do dự một lúc rồi không nói gì vạch trần lời nói dối của em gái.

Mạnh Ngôn nhìn Diệp Thiển Hâm, sau đó gật đầu với Tiểu Triệu: "Lái xe đi đón, trên đường chú ý an toàn.

"
"Vâng!" Tiểu Triệu nhận chìa khóa và chạy đi như một cơn gió.

Diệp Thiển Hâm suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Đến đó rồi về lại đây mất hai tiếng, tôi đã nhìn thấy bản vẽ, giờ tôi sẽ vẽ phác thảo cho các anh, đợi kỹ sư Lưu đến rồi chỉ cần sửa lại chút đỉnh là được, như vậy cũng tiết kiệm thời gian, để các đồng chí đỡ phải chịu vất vả.

"
Cô nói rất nghiêm túc, không giống như đang nói dối.

Mạnh Ngôn: "Được, cô cứ thử vẽ.

"
"Hâm Hâm.

" Diệp Thư Quốc cau mày nắm lấy cánh tay Diệp Thiển Hâm: "Đây là chuyện liên quan đến mạng người, em đừng hành động thiếu suy nghĩ thế.

"
"Tin em đi anh trai.

" Diệp Thiển Hâm chớp chớp mắt: "Em thật sự đã nhìn thấy bản vẽ rồi, hơn nữa, lát nữa kỹ sư Lưu cũng đến.

"
"Để cô ấy thử xem.

" Mạnh Ngôn đột nhiên lên tiếng.

Diệp Thư Quốc cau mày, đánh giá người đàn ông trước mặt: "Vị đồng chí này! Sao tôi lại thấy quen quen thế?"
"Anh ấy là Mạnh Ngôn.

" Diệp Thiển Hâm nhỏ giọng nói: "Anh trai của Mạnh Siêu.

"
"Mạnh! Anh trai của Mạnh Siêu?" Diệp Thư Quốc đột nhiên vỗ đùi, cười nói: "Tôi nhớ ra rồi, hồi nhỏ tôi theo ông nội đi học, chúng ta còn cùng nhau luyện chữ nữa, lần trước đi cùng bà nội đến gặp Mạnh tư lệnh, nghe nói bây giờ anh thường trú ở quân khu Bắc Bộ, không thường về quê, lần này có thể gặp anh ở đây đúng là có duyên.

"
Không giống Mạnh Siêu, Diệp Thư Quốc có biết đôi chút về Mạnh Ngôn, hồi nhỏ khi Mạnh Ngôn đi học, ông nội hắn vẫn thường khen anh phẩm hạnh ngay thẳng, kế thừa được cốt cách của Mạnh tư lệnh nên Diệp Thư Quốc không còn cảnh giác, nói nhiều hơn.

Diệp Thiển Hâm chỉ lo muốn giúp đỡ, đã quay người vào trong văn phòng, ánh mắt Mạnh Ngôn dời từ bóng lưng cô về phía Diệp Thư Quốc.

Mạnh Ngôn: "Lần này vốn là về thăm nhà nhưng Bộ tư lệnh huyện thiếu người, bị gọi đến giúp đỡ.

"
"Như vậy là anh cũng không thường trú ở đây phải không?"
"Ừ, mấy ngày nữa sẽ đi.

"
Mạnh Ngôn vừa dứt lời, đột nhiên một giọt nước nhỏ xuống viên gạch đỏ bên cạnh.

"Mưa rồi.

" Mạnh Ngôn cúi đầu nhìn, hơi nhíu mày.

Mưa mỗi lúc một lớn, Diệp Thư Quốc vội chạy ra mái hiên: "Mưa vào giờ này thì không biết mấy người trong mỏ thế nào! "
Bên dưới vốn đã lạnh, cộng thêm không khí lưu thông khó khăn, một khi mưa xuống, e rằng càng khó chịu hơn.

Diệp Thiển Hâm cũng nghe thấy tiếng mưa như trút nước bên ngoài, cô mượn giấy bút của đồng chí bên trong, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, cố gắng nhớ lại bản vẽ mà cô từng nhìn thấy trong đầu hai lần nhiều năm trước.




 
Chương 25


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Một lần là ở trong tay kỹ sư Lưu, một lần là sau khi Nghiêm Vệ Đông được điều đến nhà máy dệt, lúc đó Diệp Thiển Hâm không biết nên đã quay về trường trung học của thôn tìm hắn ta, nhìn thấy trên bàn làm việc của hắn ta.

Lần đầu chỉ lướt qua, lần thứ hai thì khắc cốt ghi tâm.

Lúc đó, cô không phải buồn mà càng nhiều hơn là cảm giác nhục nhã sau khi phát hiện ra mình bị lừa.

"Thế nào rồi?" Diệp Thư Quốc đi vào rồi hỏi.

Tay Diệp Thiển Hâm cứ thế mà vẽ, cô nhìn tờ giấy vẽ rồi mới phát hiện ra rằng đây là bản đồ sơ bộ của ngọn núi phía sau.

"Liệu có được không?" Diệp Thư Quốc lo lắng hỏi.

"Được.

"
Diệp Thiển Hâm vừa nói vừa vẽ xong bản đồ ngọn núi phía sau, đó chỉ là phần phác thảo, tập trung hết vào phần nửa trên của tờ giấy, sau đó Diệp Thiển Hâm cầm cây bút chì coi như thước tỉ lệ, đo đạc một lúc rồi nhíu mày tiếp tục vẽ.

Phác họa đường nét chính là kỹ thuật cơ bản, hơn nữa lại không phải dùng bút lông, cổ tay cô rất vững, rất nhanh cách bố trí tuyến đường trong mỏ đã dần dần được thể hiện ở nửa dưới của tờ giấy.

Diệp Thiển Hâm: "Tôi không biết tỉ lệ bản đồ nên chỉ có thể dùng ngọn núi phía sau làm đối chiếu để vẽ, như vậy cũng có thể đánh giá tốt hơn vị trí cụ thể của bên dưới mỏ.

"
"Ngay ở đây.

" Diệp Thiển Hâm dùng bút chì khoanh một vòng tròn ở phía dưới bên phải của tờ giấy: "Mặc dù điểm nổ khó tính toán nhưng may là chỉ có miệng hang bị chặn nên chúng ta có thể bắt đầu từ phía trên vuông góc với mỏ này, đào một lỗ thông gió nhỏ, trước tiên đảm bảo không khí bên dưới được lưu thông.

"
Lúc này, Tiền Bân đi tìm người vừa rồi cũng đã trở lại, sau khi nghe qua đại khái, hắn lo lắng hỏi: "Đồng chí Diệp, cô có thể đảm bảo độ chính xác của vị trí không?"
"Có thể.

" Diệp Thiển Hâm cẩn thận phân biệt vị trí trên bản vẽ: "Ngay phía bắc của cây đa này.

"
"Tiểu đoàn trưởng, anh thấy thế nào?"
Mạnh Ngôn vẫn luôn đứng ở bên cạnh quan sát, anh nhận lấy tờ bản vẽ, ánh mắt dừng lại trên ánh mắt kiên định của Diệp Thiển Hâm: "Đưa đến ngọn núi phía sau, yêu cầu mọi người dùng công cụ khoét rỗng ống thép.

"
"Rõ!"
"Tôi đi cùng các anh.

" Diệp Thiển Hâm đột nhiên đi tới: "Yên tâm, tôi sẽ không gây rắc rối cho các anh, hơn nữa tôi đến đó cũng có thể xác nhận lại vị trí.

"
Mạnh Ngôn dừng lại một chút rồi đồng ý: "Đi thôi.

"
Bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước, đợi khi họ đến ngọn núi phía sau, từ xa đã nhìn thấy hơn hai mươi người thôn dân vây quanh cửa mỏ than khóc.

Đây là công trình của chính phủ, những người đến đây làm việc chủ yếu đều là người dân thôn Hướng Dương, sau khi xảy ra chuyện, người nhà của họ tất nhiên không thể ngồi yên.

"Tiểu đoàn trưởng Mạnh đến rồi—"
Không biết ai hét lên một tiếng, mọi người đều nhìn về phía Mạnh Ngôn, sau đó cả nhà cùng chạy về phía này.




 
Chương 26


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Tiểu đoàn trưởng Mạnh, mọi người đều nói anh là người chịu trách nhiệm về an toàn ở đây, bây giờ chồng tôi không biết sống chết thế nào, anh nói một câu chính xác đi.

"
"Đúng vậy, đã gần ba tiếng rồi, nghe nói bên dưới không có không khí, không phải là người ta đã chết ngạt rồi sao?"
"Hu hu đứa con nhà tôi mới có ba mươi sáu tháng tuổi, mấy đứa trẻ phía dưới đều chờ anh ấy nuôi sống! "
Dưới trời mưa, cảnh tượng hỗn loạn.

Mạnh Ngôn đưa chiếc ô trong tay cho Tiền Bân, từ từ bước tới, nước mưa lập tức làm ướt tóc anh.

"Mọi người đừng lo lắng, bên dưới có không khí, chỉ là hơi loãng nhưng đủ cho hai mươi người trụ được một ngày, hơn nữa chúng tôi đã dùng máy dò để thăm dò, tạm thời bọn họ đều rất an toàn, vị trí sụp đổ chỉ có cửa hang, chúng tôi cũng đã tìm kỹ sư và cũng đã thông báo đến huyện, bên đó sẽ nhanh chóng vận chuyển các thiết bị cứu hộ chuyên dụng tới.

"
"Hơn nữa, đồng chí Diệp Thiển Hâm đã vẽ sơ đồ bố trí bên dưới, lát nữa sẽ đục một đường ống nhỏ, dùng ống rỗng để đưa ôxy và vật tư xuống dưới.

"
Lần sập mỏ này không nghiêm trọng nhưng muốn đưa người lên thì cần thời gian, vì vậy phải nhanh chóng đục xong đường ống rỗng.

"Thanh niên trí thức Diệp? Cô ta không phải là một tiểu thư thành phố sao?"
"Đúng vậy, cô ta có thể hiểu biết gì chứ?"
Lời nói của Mạnh Ngôn trước đó tạm thời ổn định mọi người nhưng không ít người không tin tưởng Diệp Thiển Hâm.

"Sơ đồ? Để tôi xem.

" Nghe nói có sơ đồ, mấy kỹ sư khác đều vội chạy tới.

Mấy người nghiên cứu sơ đồ hồi lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên kinh ngạc: "Đúng rồi, gần giống với bản gốc, chúng tôi chỉ không xác định được tỷ lệ nhưng tỷ lệ trên bản đồ này có vẻ đúng.

"
Nghe hắn nói vậy, những người dân quê đều ngẩn ra, nhìn nhau, vẫn còn hơi nghi ngờ.

Diệp Thiển Hâm đi tới, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi có thể chịu mọi trách nhiệm về bản vẽ của tôi, hơn nữa chỉ khoảng một giờ nữa là kỹ sư Lưu tới, cứ đứng chờ ở đây thì không bằng bắt tay vào làm, đợi kỹ sư Lưu đến rồi phân định sau.

"
"Tôi đồng ý với cách của đồng chí Diệp.

" Anh thợ vừa nãy nói chuyện là người đầu tiên gật đầu đồng ý: "Chỉ cần đục lỗ đường ống rỗng thôi sẽ không ảnh hưởng đến cấu trúc địa chất, thà thử còn hơn cứ chờ.

"
Mưa rả rích, Mạnh Ngôn nhìn vẻ mặt lo lắng của mọi người trong mưa, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Bắt đầu đi, nếu không ảnh hưởng đến cấu trúc địa chất thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến bên dưới.

"
Khi anh vừa dứt lời, mọi người đều lập tức hành động.

Diệp Thiển Hâm cầm ô đi tới, vô thức che ô che cho Mạnh Ngôn một ít nhưng cô không đủ cao, may lúc này Tiền Bân cũng đi tới, cô mới thở phào rồi thu ô vào.

"Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi.

" Diệp Thiển Hâm nhẹ giọng nói.

Mạnh Ngôn nhìn về phía đám đông cách đó không xa: "Sập mỏ là một vụ tai nạn rất nghiêm trọng, những lời của các kỹ sư khiến tôi an tâm hơn, hơn nữa chỉ cần đục thông gió thì không đụng tới núi nên sẽ không gặp rắc rối lớn.

"


 
Chương 27


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Dừng lại một chút, Mạnh Ngôn mới nói tiếp: "Nếu chỉ có bản vẽ của cô thì tôi tuyệt đối sẽ không để mọi người hành động.

"
Diệp Thiển Hâm sửng sốt, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

Cô đã bắt đầu tò mò từ nãy, dựa vào tính cách cẩn thận của Mạnh Ngôn, sao anh có thể đột nhiên tin tưởng Nghiêm Vệ Đông như vậy.

Dù sao kiếp này thì chỉ một giờ nữa là kỹ sư Lưu tới, thử xem cũng không sao.

Nhưng nếu kỹ sư Lưu không có tin tức, thời gian lại trôi qua rất lâu, mà bản vẽ của Nghiêm Vệ Đông lại đủ chân thật thì trong tình huống không còn cách nào khác, Mạnh Ngôn chỉ có thể chọn tin tưởng Nghiêm Vệ Đông.

Diệp Thiển Hâm vừa nghĩ xong ngẩng đầu lên thì thấy Mạnh Ngôn đang cúi đầu đánh giá mình.

Mạnh Ngôn: "Tuy nhiên cô đã có thể đứng ra thì đã rất tuyệt rồi, rất nhiều người không muốn rước họa vào thân, cho dù biết cũng sợ phải chịu trách nhiệm.

"
Tất nhiên Diệp Thiển Hâm không thể nói mình có bàn tay vàng là được tái sinh, cô chỉ có thể ngại ngùng xua tay: "Mặc dù những đồng chí ở dưới không gặp nguy hiểm nhưng nếu ở trong môi trường thiếu oxy lâu thì đúng là không tốt cho cơ thể, tôi chỉ lo lắng những điều đó thôi.

"
"Có những người sẽ không lo lắng cho những người xa lạ không liên quan đến mình đâu.

" Ánh mắt Tiền Bân đầy hướng vọng, khen ngợi: "Đồng chí, cô không chỉ có tài năng mà còn rất tốt bụng, lại đặc biệt dũng cảm, khiến người ta vô cùng khâm phục, người như cô mà lại là nữ đồng chí thì càng! "
Tiền Bân và Tiểu Triệu đều mười mấy tuổi, ở bên cạnh Mạnh Ngôn làm cảnh vệ.

Mạnh Ngôn nghe Tiền Bân không ngừng khen ngợi Diệp Thiển Hâm, lúc đầu sắc mặt anh vẫn bình thường, nghe nhiều vào liền không nhịn được hắng giọng.

"Khụ khụ, tôi qua xem thử.

"
Tiền Bân thấy Mạnh Ngôn quay người đi mới ngậm miệng lại, vội vàng đuổi theo.

Lúc này Diệp Thiển Hâm mới có thể thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy cô thực sự sợ Mạnh Ngôn hỏi mình tại sao lại có thể nhớ rõ bản vẽ như vậy.

"Em từng gặp chú Lưu? Từng thấy bản vẽ? Còn nhớ rõ bản vẽ như vậy?" Mạnh Ngôn vừa đi, Diệp Thư Quốc vẫn luôn im lặng liền kéo em gái ra ngoài cẩn thận hỏi han: "Hâm Hâm, em rốt cuộc có biết mình đang làm gì không?"
Diệp Thiển Hâm xếp ô lại, nhảy vào dưới ô của anh trai: "Anh trai, đợi về nhà rồi em sẽ giải thích với anh nhé?"
Diệp Thư Quốc nghi ngờ đánh giá cô nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Không lâu sau, kỹ sư Lưu được Tiểu Triệu vừa cõng vừa khiêng đến, đang chuẩn bị xin lỗi chịu phạt thì bị Mạnh Ngôn gọi lại, bảo ông ta mau xem bản vẽ trước.

"Bản vẽ này! chính xác.

"
"Cứ theo vị trí này mà đục ống thông gió, tôi sẽ tính toán điểm nổ, có lẽ cần hai ngày mới có thể từ từ nổ ra, có thể dùng ống rỗng để vận chuyển vật tư cho các đồng chí.

"
Một câu của kỹ sư Lưu khiến hàng chục người có mặt ở đó đều thở phào nhẹ nhõm.




 
Chương 28


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Lượng oxy bên dưới không nhiều như chúng ta tưởng, đục thông đường ống càng sớm càng tốt, đây là bản vẽ do đồng chí nào vẽ vậy, thực sự là cứu mạng.

"
"Chính! chính là Diệp Thiển Hâm, nữ thanh niên trí thức.

"
"Đúng là nữ thanh niên trí thức! Tôi đã nói cô ấy chắc chắn làm được mà, từ lâu tôi đã thấy cô ấy trông giống một vị Bồ tát.

"
"Vớ vẩn, lúc nãy anh còn nói cô ấy là tiểu thư.

"
"Tiểu thư thì sao, tiểu thư thì không thể là Bồ tát đại từ bi hay sao?"
"! "
Vừa nói, Diệp Thiển Hâm đã bị mọi người vây quanh, mấy người vừa nói lời khó nghe đi tới xin lỗi cô.

"Không sao.

" Diệp Thiển Hâm nhìn những người vây quanh mình, nhàn nhạt nói: "Dù sao cũng là liên quan đến mạng người nên cẩn thận một chút là đúng rồi.

"
Nghe Diệp Thiển Hâm nói vậy, mặt những người đó càng đỏ hơn, trong số đó có người từng tiếp xúc nhiều với Diệp Thiển Hâm, ngượng ngùng cúi đầu.

"Cô thanh niên trí thức, chúng tôi không biết nói gì nữa.

"
"Tôi cũng không hiểu gì là cẩn thận hay không cẩn thận, chỉ biết rằng nói sai lời phải xin lỗi, lát nữa cô Diệp đừng đi, tôi bảo đứa con gái mang gà nhà tôi đến cho cô.

"
"! "
Diệp Thiển Hâm vừa khóc vừa cười ngăn thím lại, nhưng con gái thím đã chạy rất nhanh về nhà lấy gà mái, thấy những người khác cũng có ý như vậy, cô vội vàng ra hiệu cầu cứu với Diệp Thư Quốc.

Diệp Thư Quốc cũng ngạc nhiên khi em gái thực sự vẽ đúng bản vẽ, còn đang trong trạng thái kinh ngạc thì kĩ sư Lưu Toàn An đứng bên cạnh đẩy đẩy gọng kính, đi đến giải vây cho Diệp Thiển Hâm.

Lưu Toàn An: "Cô Diệp rộng lượng không muốn truy cứu, mọi người đã xin lỗi rồi, lần sau gặp chuyện nhớ tìm hiểu rõ ràng trước rồi hãy nói.

"
"Nhất định nhất định, nhưng người khác không có bản lĩnh như cô Diệp thanh niên trí thức.

"
"Đúng vậy, làm gì có lần sau, lần này phải cảm ơn cô Diệp thanh niên trí thức thật tử tế.

"
Lưu Toàn An gãi đầu, đi đến khuyên bảo: "Cô Diệp thanh niên trí thức, nếu họ muốn tặng thì cô nhận đi, đó cũng là cô xứng đáng nhận được.

"
Diệp Thiển Hâm tưởng tượng đến cảnh mình phải xách một con gà bên trái, một con vịt bên phải nên từ chối mấy lần.

Người thím bảo con mình đi lấy gà kia nhìn nhìn cổ tay nhỏ nhắn của Diệp Thiển Hâm, bỗng vỗ đùi một cái: "Tôi hiểu rồi, chúng ta tặng quà nhưng Diệp nữ thanh niên trí thức chắc chắn không mang được, hay là ngày mai nhà ai vào thành thì mang trực tiếp đến nhà cô Diệp thanh niên trí thức.

"
"Đúng đúng đúng, thím Ngưu nghĩ vẫn chu đáo nhất.

"
"Ngoài quà, tôi đề nghị chúng ta cùng nhau viết thư khen, đề nghị chính phủ tặng giấy khen cho cô Diệp thanh niên trí thức.

"
"Đúng vậy.

"
"Mọi người yên lặng nào.

" Lưu Toàn An vẫy tay, sau đó nhìn về phía Diệp Thiển Hâm khuyên nhủ: "Tôi thấy cô cứ nhận lời đi, ít nhất thì cô phải nhận lá thư khen này.

"
Diệp Thiển Hâm suy nghĩ một chút rồi gật đầu cảm ơn.




 
Chương 29


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Mặc dù bây giờ nhà họ Diệp đã được gỡ bỏ cái mũ tư sản nhưng không tránh khỏi bị người ta nói ra nói vào, nếu có giấy khen của chính phủ, thể diện của nhà họ Diệp cũng được cải thiện nhiều.

Lưu Toàn An: "Đồng chí Diệp, tôi nhớ chúng ta đã gặp nhau một lần ở văn phòng đại đội, cô chính là lúc đó đã xem bản vẽ phải không, lâu như vậy rồi mà cô vẫn có thể nhớ rõ ràng như vậy, trí nhớ thật đáng nể, bản vẽ của cô gần như không có sai sót nào mấy, ngay cả cảnh vật trên núi cũng vẽ rất đẹp, vừa rồi nghe nói ngay cả bản nháp cũng không cần, thật sự là quá lợi hại.

"
Diệp Thiển Hâm khiêm tốn cười cười: "Chỉ là tình cờ tôi học quốc họa từ nhỏ nên khá nhạy bén với những điều này thôi.

"
"Tuy tôi không hiểu về quốc họa nhưng có thể nhìn ra đường nét trên bản vẽ của cô là vẽ bằng tay, hơn nữa hình núi cây cỏ trông rất có căn bản.

"
"Đó là đương nhiên rồi.

" Diệp Thư Quốc ngẩng cao cằm một cách tự hào: "Chỉ cần một cây bút chì cùn mà vẽ thành ra như vậy, chắc chỉ có em gái của tôi thôi.

"
Bên phía Mạnh Ngôn đã sắp xếp xong người, nghe thấy giọng nói của Lưu Toàn An liền đi tới.

Mạnh Ngôn: "Kỹ sư Lưu, hôm nay ông đi đâu thế?"
"Ối trời!" Lưu Toàn An đột nhiên vỗ trán, vẻ mặt hối hận: "Suýt nữa thì quên xin lỗi tổ chức, hôm nay vợ tôi sắp sinh rồi, ở nhà gọi điện thúc giục tôi, tôi mới cuống cuồng chạy về nhà, sau khi xong việc tôi nhất định sẽ nhận phạt.

"
Sắc mặt của Mạnh Ngôn dịu đi một chút: "Sinh con cũng là chuyện lớn nhưng không được làm mất bản vẽ đâu.

"
Lưu Toàn An thở dài: "Lúc đầu tôi nghe Tiểu Triệu nói bản vẽ bị mất còn không tin, bản vẽ này được để ở chỗ thôn trưởng Vương, làm sao lại mất chứ, nhưng cũng là do tôi không làm tròn trách nhiệm của mình.

"
"Nói mới nhớ! thôn trưởng Vương đâu nhỉ?" Tiểu Triệu đột nhiên nhìn ra bốn phía.

"Hình như con gái ông ta nói biết bản vẽ ở đâu, ông ta về nhà tìm rồi nhưng bây giờ vẫn chưa quay lại.

" Tiền Bân bổ sung thêm.

"Kỹ sư Lưu.

" Diệp Thiển Hâm đột nhiên lên tiếng, ánh mắt lướt nhẹ nhìn con đường lên núi, cố ý nhắc nhở: "Sao kỹ sư Lưu không xin phép rồi mới đi, tuy rằng đang gấp nhưng nói một câu vẫn có đủ thời gian mà, mọi người cũng biết ông đi đâu chứ.

"
"Hả?" Lưu Toàn An trợn to mắt, vẻ mặt khó tin: "Lúc đó nghe thầy Nghiêm Vệ Đông nói tình hình khẩn cấp, tôi đã bảo thầy Nghiêm giúp tôi xin phép rồi mà, thầy ấy không nói sao?"
"Không nói.

" Giọng điệu của Mạnh Ngôn lạnh đi: "Hơn nữa tiếng sập ầm ầm khắp cả thôn, đến bây giờ thầy Nghiêm này vẫn không xuất hiện.

"
Sau khi Nghiêm Vệ Đông chia tay với Uông Tiểu Phượng liền vội vã chạy tới ký túc xá của giáo viên trường học nơi mình ở, kết quả nửa đường đột nhiên trời đổ mưa, hắn liều mạng che chặt tờ giấy trong túi, bản thân ướt sũng nhưng không dám để giấy dính một giọt nước.




 
Chương 30


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Thầy Nghiêm, sao trên đường không đi mượn một cái ô nhỉ?" Ông Ngưu trong phòng gác cổng của trường trung học thấy Nghiêm Vệ Đông từ xa đi tới, ông ta nhiệt tình đưa cho hắn cái ô duy trong phòng gác cổng để dùng.

Nghiêm Vệ Đông: "Không cần đâu, tôi tới ký túc xá ngay đây.

"
"Cũng còn một đoạn nữa cơ mà, đừng khách sáo, cầm lấy! Ê!"
Không biết là Nghiêm Vệ Đông vội tránh mưa hay ngại cầm ô nữa, ông Ngưu còn chưa nói hết câu thì hắn ta đã vội vã đi xa, trong màn mưa chỉ thấy hắn ta che chặt túi áo.

"Đệt.

" Nghiêm Vệ Đông vừa tới ký túc xá liền nhổ một bãi nước bọt xuống đất, hung hăng chửi rủa: "Xui xẻo thật!"
Ở hiện đại hắn ta cũng họ Nghiêm, tỉnh lại sau mấy lần xác nhận mới biết rằng mình đã xuyên vào người ông cố của mình.

Ông cố có gia cảnh không tốt, hắn ta dựa vào việc biết được một số sự phát triển của hậu thế, thêm vào đó đầu óc lại linh hoạt nên dạo này sống cũng khá, làm gì cũng thuận buồm xuôi gió, lần này vốn định nhân chính sách "Ba chọn" mà về thành phố, ai ngờ lại không vượt qua được vòng phỏng vấn của trường học.

Để có thể về thành phố, hắn ta lại để mắt đến nhà máy, vì vậy mới lên kế hoạch hành động này từ trước, định sau khi thành công thì chiếm suất vào nhà máy của Diệp Thiển Hâm, ai ngờ Diệp Thiển Hâm lại không bị lời của hắn ta lừa gạt.

Nhưng may là hắn ta có chuẩn bị sẵn hai tay.

Hắn ta nhớ là trước đây về quê, thấy trong huyện chí có ghi chép về thời gian sập mỏ lần này, vì vậy hắn ta đã tìm Uông Tiểu Phượng trước, bảo cô ta trộm bản thiết kế công trình duy nhất, sau đó lại nói dối để lừa cho kỹ sư đi mất, thời đại này lại không có điện thoại, chỉ cần hắn ta cẩn thận một chút thì nhất thời sẽ không ai tìm được kỹ sư tổng công trình, sau đó hắn ta chỉ cần sao chép lại một bản thiết kế rồi giao lại cho đội thi công là xong một việc lớn.

Có công thì chắc chắn hắn ta sẽ được về thành phố, về thành phố thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, hắn ta định khi đó sẽ kinh doanh làm ăn lớn một phen, hoàn toàn thay đổi vận mệnh gia tộc nhà họ Nghiêm.

Thế nhưng hắn ta đã lập kế hoạch ổn thỏa lại không ngờ lại có sự xuất hiện của Diệp Thiển Hâm.

Vì lời nói của Diệp Thiển Hâm, Nghiêm Vệ Đông lại phải đi dỗ dành Uông Tiểu Phượng, thời gian đã mất khá nhiều, nếu không thì cũng không gặp phải trận mưa này.

"Xong rồi!"
Nghiêm Vệ Đông trải bản thiết kế ra, sắc mặt lập tức tái đi.

Vừa nãy tuy hắn ta đã đủ cẩn thận rồi nhưng bản thiết kế vẫn bị nước mưa làm ướt một số chỗ, những đường kẻ và những con số ghi chép trên đó hắn ta đều không hiểu, sau khi bị nước làm ướt thì càng trở nên mờ nhòe khó nhìn.

Hắn ta vốn sợ mình quá lộ liễu nên muốn cố ý kéo dài thời gian, ngày mai mới đi đưa bản thiết kế nhưng bây giờ nhìn vào bản thiết kế nhòe nhoẹt, trong lòng hắn ta bắt đầu thấy lo sợ.




 
Chương 31


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Suy nghĩ mãi, Nghiêm Vệ Đông nghiến răng lau khô bản thiết kế, lại tìm một tờ giấy vẽ dán lên trên, cẩn thận vẽ lại những đường kẻ trên đó, còn về phần những con số cơ bản là không nhìn rõ được, hắn ta chọn cách bỏ qua.

Nửa giờ sau, Nghiêm Vệ Đông giấu bản thiết kế dưới gối, cầm ô vội vội vàng vàng chạy về phía sau núi.

"Ai là người phụ trách? Tôi có bản thiết kế ở đây, nhanh lại đây xem vị trí cứu người thế nào!" Vừa mới bước vào công trường, Nghiêm Vệ Đông liền giơ tờ giấy trong tay về phía chỗ đông người, kêu lớn.

Tiếng của hắn ta rất lớn, tất cả mọi người cùng lúc quay đầu nhìn lại, Nghiêm Vệ Đông vô cùng hưởng thụ khoảnh khắc mọi ánh mắt đều hướng về mình, hưởng thụ cảm giác được làm nhân vật chính.

Thấy không có ai trả lời mình, Nghiêm Vệ Đông lại nói: "Nhìn gì thế? Cứu người là chuyện quan trọng, còn không mau đến, có người phụ trách nào không?"
Một người nhà nào đó của đồng chí quen biết Nghiêm Vệ Đông hơn nên thử dò hỏi tiến đến, tò mò hỏi: "Thầy Nghiêm, vừa nãy cô Diệp thanh niên trí thức đã vẽ bản thiết kế rồi, hơn nữa kĩ sư trưởng Lưu cũng ở đây, bản thiết kế trên tay thầy có phải là bản đã mất không?"
"Cái gì?!"
Nghiêm Vệ Đông như bị sét đánh trúng, đầu óc lập tức nổ tung, đờ đẫn xoay cổ, nhìn về phía xa hơn.

"Không, không phải.

" Nghiêm Vệ Đông vội vàng cất bản thiết kế đi.

Diệp Thiển Hâm sao vẫn chưa đi? Cô dựa vào đâu mà vẽ được bản thiết kế, hơn nữa, đúng lúc này Lưu Toàn An đã quay lại, chẳng phải hắn ta sắp bại lộ rồi sao?
Tay Nghiêm Vệ Đông run lên không hề nhỏ, sau đó cười gượng hai tiếng: "Là tôi lo chuyện bao đồng, tôi, tôi về trước đây! "
"Đợi đã.

"
Mạnh Ngôn lên tiếng gọi Nghiêm Vệ Đông lại: "Thầy Nghiêm đừng vội về, tôi và kĩ sư trưởng Lưu muốn hiểu rõ thêm một chút về thầy.

"
Người Nghiêm Vệ Đông cứng đờ: "Cái, cái gì mà hiểu rõ thêm chứ?"
Lưu Toàn An vội vã bước lên, chất vấn: "Anh không biết à? Thầy Nghiêm, anh quên hay là cố tình làm hại tôi vậy, tôi nhờ anh giúp tôi xin nghỉ, thế mà anh lại không nói một lời, anh muốn làm hỏng danh tiếng tôi đúng không? Tôi có thù gì với anh?"
Lưu Toàn An đã ngoài bốn mươi, trên có già dưới có trẻ, đang là lúc khó khăn, nếu như hôm nay không phải Diệp Thiển Hâm biết mình về huyện nên kịp thời gọi mình quay lại, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì công việc của hắn coi như xong rồi.

"Sao tôi có thể muốn làm hỏng danh tiếng của anh được?" Mắt Nghiêm Vệ Đông đảo đi đảo lại, vội vàng giải thích một cách vội vã: "Còn không phải là mấy lời của cô thanh niên trí thức Diệp Thiển! Diệp đó vào buổi chiều sao, khiến tôi và Tiểu Phượng cãi nhau một trận, tôi tức giận lại sốt ruột, thêm nữa lại còn mưa nữa, cho nên mới quên xin nghỉ cho anh.

"
"Anh tưởng rằng chỉ một câu quên là xong sao?" Lưu Toàn An nắm chặt cánh tay Nghiêm Vệ Đông: "Hôm nay anh đừng hòng rời đi, đợi tôi bận xong ở đây, chúng ta đi đến cục cảnh sát, tôi sẽ báo án, tôi sẽ tố cáo anh mưu hại đồng chí cách mạng!"


 
Chương 32


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Kĩ sư trưởng Lưu, đợi đã.

" Mạnh Ngôn bước tới ngăn cản hai người xô đẩy.

Lưu Toàn An vẫn không chịu buông tay: "Tiểu đoàn trưởng Mạnh, anh còn trẻ nên không hiểu được mấy chuyện quanh co này, lòng dạ của một số người sinh ra đã đen rồi, hắn ta muốn làm hại tôi, bây giờ tôi còn nghi ngờ hắn ta thậm chí còn không nghe điện thoại của vợ tôi, cố tình lừa tôi.

"
Lòng Nghiêm Vệ Đông chùng xuống: "Tôi, sao tôi có thể nghe được giọng nói của vợ anh, cô ta nói qua điện thoại bàn thì tôi tin, hay là anh tự gọi lại mà hỏi, dù sao thì tôi không lừa anh.

"
"Anh, anh người này có nói lí lẽ được không hả, cậu! " Lưu Toàn An tức đến nỗi cả cái kính cũng lệch đi nhưng lại không biết phải phản bác lời ngụy biện này như thế nào.

Mạnh Ngôn còn khá bình tĩnh, anh đột nhiên chỉ vào túi áo Nghiêm Vệ Đông: "Lấy bản thiết kế ra cho tôi xem.

"
Nghiêm Vệ Đông vội vàng che miệng túi áo lại, cười gượng: "Không phải là đã có bản vẽ rồi sao, xem cái này làm gì nữa.

"
"Anh lấy ra cho tôi!" Lưu Toàn An giữ chặt tay Nghiêm Vệ Đông và cướp lấy bản thiết kế trong tay hắn ta.

"Tiểu đoàn trưởng Mạnh, anh cầm lấy.

"
Mặt Nghiêm Vệ Đông trong nháy mắt tái mét lại.

Mạnh Ngôn: "Cô Diệp thanh niên trí thức, phiền cô lại đây xem thử bản thiết kế này có vấn đề gì không.

"
Diệp Thiển Hâm đi tới, cầm bản thiết kế xem đi xem lại hai lần, đầu ngón tay trắng nõn của cô đặt lên mặt sau của bản thiết kế.

Diệp Thiển Hâm: "Bản thiết kế này không có ghi chú tỉ lệ, cũng không có vật tham chiếu, hoàn toàn không có bất kỳ công dụng nào, hơn nữa nhìn là biết bản đồ được sao chép, thời gian sao chép cũng không lâu, có thể thấy qua nét vẽ thì người vẽ không có nền tảng, lúc xuống nét còn rất do dự, có lẽ là do bản thiết kế gốc không đủ rõ ràng dẫn đến điều này.

"
"Tốt lắm, anh còn dám đi ăn trộm bản thiết kế!"
Lưu Toàn An đang giằng co với Nghiêm Vệ Đông, một tay bóp vào cổ Nghiêm Vệ Đông, Mạnh Ngôn nhíu mày ra hiệu cho Tiểu Triệu tách hai người ra.

Nghiêm Vệ Đông thở hổn hển nói: "Trộm cái gì, đây chính là do tôi tự vẽ! Các người không thể chỉ dựa vào lời nói của riêng Diệp Thiển Hâm mà vu oan cho người khác được, chuyện gì cũng phải có bằng chứng chứ!"
"Cái này còn không đơn giản sao?" Diệp Thiển Hâm cười nói: "Mới sao chép không lâu, thế thì chỉ cần khám xét người hoặc khám xét nơi ở của anh là được.

"
"! Tôi, hãy nghe tôi giải thích.

" Mặt Nghiêm Vệ Đông biến sắc: "Tôi vô tình nhặt được bản thiết kế này trên đường, nhưng sợ các người nói tôi là ăn trộm nên tôi mới nghĩ ra cách sao chép lại để làm như tôi tự vẽ.

"
"Nói những lời này có ích gì.

" Diệp Thiển Hâm ôm tay, cười lạnh nhìn Nghiêm Vệ Đông: "Nếu anh thật sự không có gì phải lo sợ thì cứ để mọi người khám xét như những gì tôi vừa nói, anh dám chứ?"
Trán Nghiêm Vệ Đông không biết là mồ hôi hay nước mưa, không ngừng chảy dọc theo gò má: "Cô cô cô, cô nói bừa, tôi có quyền riêng tư, tôi không đồng ý!!"


 
Chương 33


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Diệp Thiển Hâm khoanh tay, nhìn mọi người: "Anh ta không dám, người bình thường thật sự không có chuyện gì sẽ sợ cái này sao?"
Vì hiểu lầm của Diệp Thiển Hâm vừa nãy nên mọi người đều cẩn thận hơn một chút.

"Thầy Nghiêm, nữ thanh niên trí thức Diệp nói đúng đấy, thầy cứ để mọi người khám một chút đi.

"
"Đúng vậy, thầy ở ký túc xá cơ mà, có thể có sự riêng tư gì chứ.

"
Người tốt tính vẫn đang khuyên bảo, những người nóng tính đã xắn tay áo đi xuống: "Tôi thấy là anh ta ăn trộm đấy! Còn khách sáo với anh ta làm gì, tôi đi đến ký túc xá của anh ta lục tung lên liền!"
Nghiêm Vệ Đông hoảng sợ, liều mạng vùng vẫy, muốn đi ngăn cản người ta nhưng Lưu Toàn An giữ chặt không buông tay.

"Diệp Thiển Hâm!" Nghiêm Vệ Đông mở to mắt: "Cô ghét tôi đến mức này sao? Lấy tình nghĩa trước đây của chúng ta, nói một lời cho tôi đi!"
Diệp Thiển Hâm chớp mắt: "Tôi ghét anh làm gì? Tôi chỉ thuật lại những gì tôi nhìn thấy thôi, hơn nữa, chúng ta cũng chẳng có tình nghĩa gì cả.

"
Lưu Toàn An ở thôn Hướng Dương, ít nhiều cũng nghe được một số tin đồn, hắn không nhịn được mà khạc một bãi nước bọt về phía Nghiêm Vệ Đông: "Anh đừng giả vờ đa tình nữa được không, đến ăn chực, nữ thanh niên trí thức Diệp ngại nên mới không từ chối anh thôi, liền tưởng mình là cái gì chứ, sao không về nhà đái vào cái chậu rồi soi gương xem mình là dạng gì.

"
Nghiêm Vệ Đông tức nghẹn ngực, sắc mặt dần đen sì, mãi vẫn không nói nên lời.

Mãi cho đến khi những người trong thôn lúc nãy xuống núi quay về, trên tay cầm bản đồ gốc đã bị làm ướt, đầu Nghiêm Vệ Đông mới cụp xuống hẳn, nhìn kỹ hơn thì thấy trong hốc mắt hắn ta như có nước mắt.

Diệp Thiển Hâm cười lạnh một tiếng: "Anh thật sự coi mọi người là kẻ ngốc sao, thế thì anh thông minh đến mức nào cơ chứ? Nếu anh thực sự thông minh, muốn vào thành thì phải đàng hoàng thi đỗ để về chứ, sao lại phải làm những trò hạ lưu thế này.

"
Hắn ta tưởng mình đến từ một thời đại tiến bộ hơn nên cho rằng trí thông minh của mình cũng cao hơn, nhưng thực ra, ở thời đại nào thì người ngu vẫn chỉ là kẻ ngu mà thôi.

"Ái chà--"
Không biết ai trong số những người thân của những đồng chí gặp nạn kia đã khởi xướng, ném thẳng một viên đá vào đầu Nghiêm Vệ Đông.

"Tôi còn coi thầy Nghiêm là trí thức, hóa ra chỉ là một tên súc sinh!"
"Hắn ta còn từng ăn dưa chuột nhà tôi, hẳn ba quả to đùng, đúng là cho trâu ăn cỏ!"
"Phịch.

" một tiếng, mấy viên đá nhỏ ném vào, chiếc ô trong tay Nghiêm Vệ Đông cũng bị đánh rơi sang một bên, hắn ta như một con gà rớt xuống nước, bị Lưu Toàn An giữ chặt.

Nghiêm Vệ Đông mới đến thôn Hướng Dương đã cứu con trai rơi xuống nước của Vương trưởng thôn, mọi người vẫn luôn có ấn tượng rất tốt về hắn ta, sau đó Nghiêm Vệ Đông không tham gia kỳ thi tuyển dụng giáo viên của trường cấp hai của thôn mà được đội phân công trực tiếp đến đó dạy học, mọi người cũng không có ý kiến gì.




 
Chương 34


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Hơn nữa, Nghiêm Vệ Đông lại rất giỏi đóng kịch, thường xuyên xây dựng hình ảnh mình là người làm vườn vì Tổ quốc, vì học sinh mà nỗ lực, người dân trong thôn cũng rất quan tâm đến hắn ta.

Nhưng giờ đây, sau khi lớp mặt nạ của Nghiêm Vệ Đông bị tháo xuống, tất cả mọi người đều có cảm giác như bị hắn ta lừa dối, thậm chí phản bội.

"Tôi thấy hắn ta không chỉ nhắm vào anh Lưu mà còn muốn hại tất cả những người thân yêu của chúng ta ở thôn Hướng Dương!"
"Lòng dạ độc ác thế này, có khi là do kẻ thù phái đến.

"
"Vài năm trước, trong thôn chúng ta đã bắt được một tên gián điệp, Nghiêm Vệ Đông có thể cũng là gián điệp, muốn phá hoại đội ngũ cách mạng vô sản của chúng ta!"
"Gián điệp như vậy thì nên xử bắn!"
Nghiêm Vệ Đông ngớ người, hắn ta vừa muốn khóc vừa muốn cười, nghe những lời chửi mắng ngày càng lố bịch, muốn chạy nhưng lại không được chạy, trong lòng thầm mắng mấy người này ngu dốt, vừa phải giải thích cho mình.

"Đây thực sự là hiểu lầm, tôi càng không thể là gián điệp được, ôi đau chết mất, đừng ném nữa đừng ném nữa! Các người đang lạm dụng tư hình, còn vương pháp không!"
Những viên đá nhỏ ngày càng nhiều, khóe miệng Nghiêm Vệ Đông bị ném rách da, ngay cả kỹ sư Lưu ở bên cạnh cũng bị ném trúng vai hai lần.

Thấy tình hình có vẻ không kiểm soát được, Mạnh Ngôn ra hiệu cho Tiểu Triệu đi ngăn mọi người: "Tiền Bân, cậu đưa hắn ta đến công an báo án trước đã.

"
"Cứ để hắn đi như vậy sao?" Lưu Toàn An vẫn không buông tay.

"Anh Lưu, trên núi này vẫn cần anh trông coi, cứ giao hắn cho tôi xử lý là được.

"
Dưới giọng nói không cho phản bác của Mạnh Ngôn, Lưu Toàn An chỉ có thể gật đầu.

Mà Nghiêm Vệ Đông thấy cuối cùng cũng được đi, ngược lại còn vội vàng núp sau lưng Tiền Bân.

Lưu Toàn An lo lắng nhìn bọn họ: "Liên trưởng Mạnh, đừng để hắn ta chạy mất đấy, tình hình này của hắn ta phải xử lý nghiêm khắc mới được.

"
Mạnh Ngôn: "Phải xử lý nghiêm khắc nhưng theo quy trình thì tôi chỉ phụ trách tình hình an toàn thi công trên núi, Tiền Bân sẽ đưa hắn ta đến công an, công an sẽ điều tra rõ ràng, anh Lưu nếu không yên tâm thì có thể đi một chuyến khi rảnh.

"
Lưu Toàn An hận Nghiêm Vệ Đông thấu xương, liền nói thẳng là mình nhất định sẽ đi.

Sau đó, trên núi sắp xếp một vụ nổ nhỏ, Mạnh Ngôn mới thông báo cho mọi người, cùng mọi người xuống núi.

Lúc xuống núi, mặt trời đã sắp lặn, xem hết cả một vở kịch, Diệp Thư Quốc mới bừng tỉnh.

"Xong rồi Hâm Hâm, chúng ta không kịp chuyến xe về thành phố rồi.

"
"Đi về nhà ông Hoàng tạm nghỉ một đêm đi.

" Diệp Thiển Hâm lên núi xuống núi có chút mệt, yếu ớt đáp.

Mạnh Ngôn giao phó xong với Tiểu Triệu, vừa vặn nhìn thấy cảnh này: "Đợi lát nữa tôi đưa hai người về.

"
Giọng Mạnh Ngôn trầm thấp nhưng lại khiến Diệp Thiển Hâm giật mình.

"Không cần đâu liên trưởng Mạnh, anh còn bận việc, không nên mất thời gian của anh.

" Diệp Thiển Hâm từ chối.




 
Chương 35


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Diệp Thư Quốc vốn cảm thấy ý kiến này không tệ nhưng vừa nghe Diệp Thiển Hâm nói vậy, hắn cũng gật đầu: "Anh tốt nhất nên lo nhiệm vụ tổ chức giao phó trước, chúng tôi có thể tự nghĩ cách.

"
"Hôm nay xảy ra chuyện, tôi cũng nên về báo cáo, chuyện này cũng tiện thể đưa hai người về, không mất thời gian.

" Mạnh Ngôn vừa nói vừa đi đến cạnh xe, tiện tay mở cửa xe phía sau, ra hiệu họ đi qua.

"Vậy vừa hay.

" Diệp Thư Quốc vừa đáp lại, vừa định đi qua thì bị Diệp Thiển Hâm kéo lại.

Diệp Thiển Hâm cười nói: "Nhưng chúng tôi chỉ là người dân bình thường, đi xe quân dụng e rằng quá mức, anh vẫn nên về trước đi, hôm nay tôi cũng khá mệt, trên đường còn phải đi bộ một đoạn nữa, vừa hay trực tiếp đến nhà ông Hoàng nghỉ ngơi.

"
Mạnh Ngôn quan sát Diệp Thiển Hâm, tay nhẹ nhàng gõ lên cửa xe: "Mệt thì có thể ngủ trên xe mà.

"
Diệp Thiển Hâm: "! "
Đây đúng là rất khó từ chối!
"Xe quân dụng vốn là phục vụ nhân dân, hơn nữa hôm nay cô đã giúp đỡ rất nhiều, không có gì không thể đi được.

" Mạnh Ngôn bổ sung thêm.

"Đúng vậy.

" Tiểu Triệu vội không nói nên lời mà gật đầu: "Đồng chí Diệp, hôm nay chúng ta cũng có duyên, lúc này tôi đều nghĩ may mà khi đó tôi đã đâm phải cô một cái, ôi không, không đúng, tôi lỡ lời rồi, tóm lại thì cô đừng để ý, tôi lái xe rất vững, cô cứ ngủ tự nhiên.

"
"Tiểu Triệu.

" Mạnh Ngôn nhướng mày: "Đi lấy hồ sơ của đồng chí Diệp.

"
"Vâng, được ạ.

"
Diệp Thiển Hâm ngạc nhiên nhìn về phía đó, cô gần như quên mất chuyện mình về lấy hồ sơ, còn Mạnh Ngôn lại có thể nhớ.

Mạnh Ngôn buông tay khỏi cửa xe, nhìn Diệp Thiển Hâm: "Chúng ta chờ anh ta qua, lên xe trước đi.

"
Diệp Thiển Hâm dừng lại một chút, cuối cùng không chịu được đôi chân mệt mỏi, gật đầu cùng Diệp Thư Quốc ngồi vào hàng ghế sau xe.

Trên đường về, Tiểu Triệu lái xe rất vững nhưng nửa đầu đường đất vẫn có chút xóc nảy.

Diệp Thiển Hâm chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, những tán cây nhấp nhô trải dài, mái tóc cô phủ trong ánh hoàng hôn như phủ một tầng sương vàng nhạt.

Mạnh Ngôn cũng nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng ánh mắt lại dừng ở kính chiếu hậu.

"Đồng chí Diệp, đầu óc tôi không tốt lắm, những lời vừa nãy nếu có gì không phải, mong cô đừng để bụng.

" Tiểu Triệu vừa lái xe vừa xin lỗi Diệp Thiển Hâm.

"Không sao.

" Diệp Thiển Hâm day day cằm: "Tôi vốn đã quên rồi, nếu không phải gặp anh, tôi cũng không nhớ nổi vẫn còn chuyện này, nếu không thì những đồng chí bên dưới còn phải chịu khổ nhiều ngày.

"
Nghĩ lại cảnh tượng những người đó lúc trước vì ở bên dưới quá lâu mà thiếu oxy dẫn đến tổn thương tim phổi, sau khi lên đến mặt đất thì sắc mặt đều tím tái, trong lòng Diệp Thiển Hâm không khỏi lại chửi thầm Nghiêm Vệ Đông hai tiếng.

Diệp Thư Quốc hừ lạnh một tiếng: "Tên Nghiêm Vệ Đông này đúng là không ra gì, vì tiền đồ của mình mà làm mấy chuyện hại người hại mình.

"


 
Chương 36


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Đúng rồi.

" Tiểu Triệu đột nhiên lại nói: "Trước khi Nghiêm Vệ Đông đến, tôi nghe kỹ sư Lưu nói anh ta không gặp được đồng chí Diệp, chắc là đồng chí Diệp nghe thấy gì đó, sợ tôi không tin nên cố ý nói vậy thôi?"
Sắc mặt Diệp Thiển Hâm cứng lại, cô không muốn ngồi xe này, chính là sợ Mạnh Ngôn nhớ ra chuyện này mà tra hỏi mình.

Cô không ngờ Mạnh Ngôn không hỏi thì anh cảnh vệ nhỏ này lại nhớ.

"Khụ khụ.

" Diệp Thư Quốc hắng giọng, chuẩn bị giúp em gái chuyển hướng câu chuyện: "Vẫn còn bao lâu nữa mới đến nơi vậy?"
Mạnh Ngôn vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Nửa giờ nữa, vừa nãy đồng chí Diệp không phải buồn ngủ sao, đường phía sau bằng phẳng, có thể nghỉ ngơi một lát trước.

"
"Đúng đúng, Hâm Hâm, em ngủ một lát đi.

"
Diệp Thư Quốc còn chưa nói xong, sao mà Mạnh Ngôn lại giống như đang giúp cô che giấu, Diệp Thiển Hâm thu tay đang chống cằm lại, ngồi thẳng người, nhàn nhạt nói: "Ngồi một lúc rồi thì không mệt nữa, thật ra là tôi không gặp được kỹ sư Lưu, chuyện này thật ra là tôi nghe trộm được.

"
Tiểu Triệu: "Trời ạ! Không ngờ đồng chí Diệp còn có tiềm năng làm đặc vụ, tôi thấy cô nên đến đơn vị của chúng tôi làm nữ đặc công đi.

"
Mạnh Ngôn thu ánh mắt từ gương chiếu hậu lại, liếc nhìn Tiểu Triệu: "Lái xe cho cẩn thận, đừng có giật mình thót tim thế.

"
"Vâng vâng vâng, tiểu đội trưởng, tôi sai rồi.

" Tiểu Triệu vội vàng gật đầu.

Diệp Thiển Hâm bật cười, tiếp tục kể: "Lúc vào viện thanh niên trí thức, tôi đến chỗ vại nước bên cạnh sân để rửa tay, vừa vặn nghe thấy Nghiêm Vệ Đông nói chuyện với Uông Tiểu Phượng, lúc đầu tôi không nghe rõ ý là gì, lại còn nghe không được rõ ràng, cũng là mãi sau nghe các người nói không tìm thấy kỹ sư Lưu, lúc đó tôi mới hiểu ra, lúc đó sợ giải thích không rõ, thời gian lại gấp, tôi mới tuỳ tiện lấy một lý do.

"
Lên xe, trong đầu Diệp Thiển Hâm vẫn luôn nghĩ cách bào chữa, dù sao lúc đó Nghiêm Vệ Đông và Uông Tiểu Phượng đúng là đang nói chuyện ở đó, nếu Nghiêm Vệ Đông không thừa nhận thì Uông Tiểu Phượng chắc chắn sẽ thừa nhận.

Còn nói có phải là chuyện của kỹ sư Lưu hay không thì đúng đúng sai sai, bọn họ cũng không thể nhận hết.

"Nói như vậy, Uông Tiểu Phượng cũng tham gia sao?" Diệp Thư Quốc suy nghĩ một chút rồi hỏi.

Diệp Thiển Hâm gật đầu: "Vừa lúc thôn trưởng Vương lên núi thì đã bị Uông Tiểu Phượng gọi về nhà, lúc chúng ta đi thì ông ta còn chưa về, trong đó chắc chắn có mờ ám, đành phải đợi cảnh sát đi điều tra rồi.

"
"Tên Nghiêm Vệ Đông này, may mà có em! " Diệp Thư Quốc nói chưa hết câu thì đột nhiên dừng lại.

Diệp Thư Quốc nhanh miệng nhưng cũng biết không thể tuỳ tiện nói chuyện riêng tư của em gái trước mặt người ngoài, huống hồ là trước mặt người nhà họ Mạnh, chẳng mấy chốc có khi em gái còn phải đi xem mắt với cái tên Mạnh Siêu gì gì đó.

Sau khi đến huyện, xe rốt cuộc cũng đi êm hơn, mọi người đều không nói gì nữa, Tiểu Triệu lại bị Mạnh Ngôn nghiêm lệnh phải lái xe cho cẩn thận, trong xe dần dần yên tĩnh lại.




 
Chương 37


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Hâm Hâm, đến nhà rồi.

"
Diệp Thiển Hâm không biết thì mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, cô bị Diệp Thư Quốc lay tỉnh, lúc mở mắt còn hơi mơ màng, đột nhiên cửa xe bị Mạnh Ngôn mở ra từ bên ngoài.

Mạnh Ngôn mở cửa, nhường đường phía trước: "Phiền đồng chí Diệp về nhà thay tôi hỏi thăm bà nội Diệp, đáng lẽ ra bà nội Diệp là bề trên, đến cửa nhà rồi thì nên vào thăm nhưng hôm nay thực sự có việc phải báo cáo cấp trên, hôm khác có thời gian tôi nhất định sẽ đến thăm, mong bà thông cảm.

"
Tình nghĩa của nhà họ Diệp và nhà họ Mạnh đã kéo dài đến bốn năm mươi năm trước, đừng nói đến Mạnh Ngôn, ngay cả Mạnh tư lệnh cũng đã từng học tư thục ở nhà họ Diệp, những năm này mặc dù không thường qua lại nhưng cứ đến Tết đến năm mới nhà họ Mạnh đều sẽ cử người đến thăm hỏi bà nội Diệp.

"Bà nội sẽ không để ý những lễ nghĩa bên ngoài này đâu.

" Diệp Thiển Hâm xuống xe, nhẹ giọng chào tạm biệt Mạnh Ngôn.

Diệp Thư Quốc cũng đi tới: "Hôm nay cảm ơn cậu Mạnh đã đưa chúng tôi về, lát nữa trời tối rồi, đi đường cẩn thận nhé.

"
"Yên tâm đi.

" Tiểu Triệu thò đầu ra khỏi cửa sổ, vẫy tay với hai người họ: "Tạm biệt các đồng chí Diệp, lúc về tôi nhất định sẽ nhớ cẩn thận nhìn đường.

"
Nhìn Tiểu Triệu cố thò dài cổ nói, Diệp Thiển Hâm bật cười, Tiểu Triệu cũng ngượng ngùng xoa đầu.

Đợi đến khi Mạnh Ngôn lên xe thì mới lái xe ra khỏi ngõ, Mạnh Ngôn nhìn vào kính chiếu hậu rồi đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Triệu, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười bảy tuổi, anh Mạnh, em đi theo anh được một năm rồi, một năm nay em thực sự trưởng thành hơn nhiều.

"
"Còn nhớ lời tôi dặn lúc cậu mới đến không?"
"Nhớ chứ, anh bảo em điềm tĩnh hơn, nói ít đi! khụ khụ, liên trưởng, hôm nay em có nói nhiều quá không?"
Mạnh Ngôn thu hồi ánh mắt, nhắm mắt dưỡng thần.

"Tự cậu nghĩ đi.

"
-
Cửa lớn đóng lại, Diệp Thiển Hâm lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức ném tập hồ sơ trên tay vào tay Diệp Thư Quốc: "Anh, làm ơn giúp em một việc, anh có thể đưa giúp em tập hồ sơ này đến phòng thanh niên trí thức không?"
Diệp Thư Quốc sửng sốt: "Thôi chết rồi, phòng thanh niên trí thức cũng chẳng xa, em đạp xe mười phút là đến, anh đã xin nghỉ mấy ngày rồi, mai em tự đến đi.

"
"Anh, anh giúp em với, em thật sự không muốn đi, chỉ cần anh giúp em giao thì em có thể thay anh làm bữa sáng ba ngày.

"
"Cút đi, em nấu ăn còn suýt làm nổ bếp, anh còn tiếc gạo lắm.

" Diệp Thư Quốc dừng lại một chút, suy ngẫm rồi hiểu ra.

"Khoan đã, thà nấu ăn còn hơn đi phòng thanh niên trí thức, Hâm Hâm, em có chuyện gì giấu anh không?"
Người ngoài đều hâm mộ Diệp Thiển Hâm mệnh tốt, có gia thế sung túc, có bà nội thương yêu nâng niu, trên có anh chị che chở, cho dù xuống nông thôn thì nhà họ Diệp ba bữa nhỏ năm bữa to mang đồ ăn thức uống đến, chưa từng phải chịu khổ.




 
Chương 38


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Nhưng những người nhà họ Diệp đều thương xót cô em gái mình mệnh khổ.

Lúc mẹ Lục Nhuận Lan mang thai, cha Diệp Khánh An đã tìm được một người phụ nữ khác bên ngoài, Lục Nhuận Lan tính tình cứng cỏi, sinh Diệp Thiển Hâm được một tuần, ngay cả ở cữ cũng không ở nhà họ Diệp, kéo Diệp Khánh An đi ly hôn, rồi quay về nhà mẹ đẻ ở Bắc Kinh.

Không biết có phải vì tức giận mà giận lây hay không, trước khi đi Lục Nhuận Lan thậm chí còn không nhìn Diệp Thiển Hâm lấy một cái, đứa trẻ sơ sinh trong tã lót bị cha mẹ bỏ lại, cuối cùng là bà nội Diệp biết tin đưa Diệp Thiển Hâm về nhà, lúc đó bà nội đau lòng đến mức khóc suốt một ngày.

Từ đó trở đi, Diệp Thiển Hâm chính là viên ngọc quý trong mắt bà nội, được ăn mặc những thứ tốt nhất, những năm đầu còn thuê người giúp việc đến nhà chăm sóc riêng.

Diệp Thiển Hâm được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, ngoan ngoãn hiểu chuyện, thông minh lanh lợi, có chút kiêu căng nhưng không tùy ý làm bừa, chỉ có một điểm - cô không biết nấu ăn.

Diệp Thư Quốc: "Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì.

"
Diệp Thiển Hâm nhìn không trung, dáng vẻ không tự nhiên: "Chỉ là lười chạy thôi, hơn nữa bữa sáng cũng đâu phải nhất định phải làm, em đến phố mua đậu nành cho mọi người không được sao?"
"Vậy thì anh không giúp nữa.

" Diệp Thư Quốc ra vẻ muốn đi.

Diệp Thiển Hâm suy nghĩ một lúc, bước lên cản hắn lại: "Còn không phải do bà nội muốn mai mối cho em, lần trước vô tình nghe mọi người nhắc đến người nào tên Mạnh Siêu ở phòng thanh niên trí thức, cho nên mới không muốn đi.

"
"Em còn chưa gặp mặt người ta thì đã biết mình không thích rồi sao? Dù sao cũng là người nhà họ Mạnh, cháu trai của Mạnh tư lệnh chắc không quá tệ, hơn nữa! "
Diệp Thư Quốc dừng lại một chút, giữa hai đầu lông mày lộ ra vẻ lo lắng: "Cha chúng ta! Diệp Khánh An vẫn luôn nhắm vào tiền bồi thường, nghe nói ông ta đã liên lạc với cục nhân sự, muốn không thông qua bà nội mà trực tiếp chuyển tiền bồi thường vào tay ông ta, nếu có nhà họ Mạnh, ông ta cũng phải thể kiêng dè đôi chút.

"
"Nhưng Hâm Hâm, em đừng nghĩ nhiều, bà nội và anh không có ý định lấy em ra làm giao dịch, chỉ là nghĩ rằng sau này nếu xảy ra xung đột với Diệp Khánh An thì em là con gái, có nhà họ Mạnh thì cũng có thể che chở cho em phần nào.

"
Diệp Thiển Hâm im lặng nghe xong nhưng trong ánh mắt Diệp Thư Quốc, cô lắc đầu: "Anh ơi, chính vì anh ta là người nhà họ Mạnh nên em mới không muốn gặp, nhà mình những năm trước suýt nữa bị phán là tư bản, nhà họ Mạnh của họ thì toàn là quân nhân hoặc công chức, em gả vào đó nhất định sẽ bị người ta coi thường.

"
Diệp Thư Quốc nghe lý do này thì bật cười: "Nhà mình đã gỡ bỏ được cái mũ đó rồi, không cần lo lắng chuyện đó, hơn nữa còn có anh ở đây, sợ gì chứ.

"


 
Chương 39


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Sợ đến lúc đó anh còn lo không xuể gia đình mình.

Diệp Thiển Hâm thở dài trong lòng nhưng trên mặt lại tỏ ra khó chịu, hất tay Diệp Thư Quốc ra: "Dù sao em cũng không muốn gặp người nhà họ Mạnh, em cũng không muốn kết hôn, muốn ở cùng bà nội thêm mấy năm nữa, anh mới vừa nói ở đây có anh, vậy thì anh cả bảo vệ em là đủ rồi, không cần người ngoài.

"
"Anh cả, em đã nói lý do với anh rồi, ngày mai anh nhất định phải giúp em gửi hồ sơ, em vào nhà ăn cơm trước đây.

"
Diệp Thiển Hâm nói xong thì chuồn đi, Diệp Thư Quốc bất lực cười cười cũng đi theo, không đồng ý thì không đồng ý thôi, biết đâu em gái có duyên phận của riêng mình.

Bọn họ về đúng lúc, bữa tối mới được làm xong một nửa, Diệp Thiển Hâm vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

Trên ghế sofa trong phòng, Hồ Tuấn Khanh đang ngồi xem báo, Diệp Thiển Hâm liếc nhìn rồi quay đầu vào bếp.

"Thơm quá.

" Diệp Thiển Hâm chạy đến cửa bếp hít hà: "Hôm nay ngửi là biết ngay là đồ xào của chị dâu mới thơm như vậy, còn có món tiết canh của chị hai nữa, đứng xa xa ngửi thôi mà đã thèm chảy nước miếng rồi.

"
Lưu Trân cười cười, nhét khúc dưa chuột vừa rửa sạch trong tay vào miệng Diệp Thiển Hâm: "Có mỗi cái miệng em là ngọt thôi.

"
Diệp Minh Ngọc gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, từ nhỏ cái miệng của nó đã giỏi nhất.

"
"Em nói thật mà.

" Diệp Thiển Hâm cắn một miếng dưa chuột mà cảm thán: "Đồ xào của chị dâu chính là thơm hơn của anh cả.

"
Diệp Minh Ngọc: "Được rồi, mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi, rồi gọi anh cả ra bê đồ ăn.

"
Nghe vậy, động tác trên tay Lưu Trân khựng lại, có chút không vui mà cụp miệng xuống.

Diệp Thiển Hâm ăn xong miếng dưa chuột cuối cùng, vừa rửa tay vừa giả vờ vô tình nhìn vào gian nhà giữa: "Anh cả theo em chạy cả ngày, giờ mới đi rửa tay, anh rể chưa đến à?"
"Đến rồi.

" Lưu Trân đáp: "Đang ngồi ở ghế sofa trong phòng khách xem báo, lúc nãy chắc Hâm Hâm không để ý.

"
Diệp Thiển Hâm: "Vậy sao không gọi anh rể đến giúp, lần trước gặp anh rể, bụng anh ấy to hơn hai năm trước ba vòng, trông như sắp sinh con vậy, tập thể dục nhiều một chút cũng tốt cho sức khỏe.

"
"Suỵt! " Diệp Minh Ngọc đi đến, vỗ vỗ đầu Diệp Thiển Hâm: "Lời này nói ở đây là được rồi, đừng để Hồ Tuấn Khanh nghe thấy, anh ấy không thích người khác nói mình béo, hơn nữa anh ấy là bác sĩ nha khoa, công việc hàng ngày rất vất vả, để chị bê là được.

"
Nhìn Diệp Minh Ngọc bê từng đĩa thức ăn ra, Lưu Trân lập tức trợn mắt: "Mệt mỏi thế sao lại có thể khiến mình béo bụng như vậy chứ? Nhìn anh trai cô làm việc ở nhà hàng quốc doanh mà cũng không ăn nhiều như vậy, về nhà còn quét dọn vệ sinh, nấu cơm, anh trai cô tốt hơn.

"
Diệp Thiển Hâm bất lực nhướng mày nhưng thông minh không tiếp lời này.

Đợi đủ món ăn rồi ăn cơm, Hồ Tuấn Khanh mới buông tờ báo xuống, ngồi vào bàn ăn, hắn ta chào Diệp Thiển Hâm một tiếng đơn giản, không đợi bà nội Diệp đến, liền cầm đũa chuẩn bị gắp thức ăn.




 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top