Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi
Chương 200


Quách Hiểu Như: "Mạnh Siêu, lần trước em hỏi anh khi nào thì gặp cha mẹ để bàn chuyện cưới xin, anh nói không vội, mấy ngày nay em cũng đã nghĩ thông suốt rồi, chúng ta thực sự tiến triển hơi nhanh, sau này nếu anh không có việc gì thì đừng đến gân nhà em nữa, cũng đừng động tay động chân, nếu không em sợ cha em nhìn thấy."

Mạnh Siêu cảm thấy Quách Hiểu Như hôm nay có chút không bình thường nhưng lại không nói rõ được là như thế nào.

Hắn ta chọn Quách Hiểu Như là vì cảm thấy tính cách Quách Hiểu Như nhu mì dễ bảo, hơn nữa gia cảnh cũng không tệ, lúc đầu thử dò hỏi vay tiền, Quách Hiểu Như cũng đồng ý.

Hắn ta đã nghĩ rồi, nếu không tìm được người nào thích hợp hơn, sẽ chọn kết hôn với Quách Hiểu Như hoặc Hồ Uyển Oánh.

"Hiểu Như, vậy chúng ta có thể đi dạo chỗ khác, vừa hay anh phải đi mua thuốc cho mẹ, em di cùng anh nhé."

"Đúng rồi!" Quách Hiểu Như đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Lần trước anh cũng nói là phải mua thuốc cho mẹ nhưng không mang tiền nên đã vay em năm đồng, nói là lân sau sẽ trả, anh trả tiền cho em trước rồi hãy nói chuyện khác."

"..." Mạnh Siêu im lặng: "Quan hệ của chúng ta, có cần phải tính toán rõ ràng như vậy không?"

"Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, ngoài tiên mua thuốc này ra, còn có lần trước giúp anh lấy sáu đồng mua quần, còn lần trước đi ăn, hai chúng ta cùng ăn, anh trả cho em một nửa đi, cộng lại là mười sáu đồng."

Mạnh Siêu ngây người, do dự một chút, đột nhiên nổi giận: "Quách Hiểu Như, em có ý gì, có phải khinh thường anh không?”

"Em không khinh thường anh, vì vậy anh mau trả tiền đi, nếu anh không mang tiền, em có thể đợi đến thứ hai tuân sau anh đi làm, đến phòng thanh niên trí thức tìm anh."

Đến phòng thanh niên trí thức sao?

Không được, như vậy sẽ phá hỏng hình tượng của hắn ta ở phòng thanh niên trí thức, đến lúc đó còn làm sao mà tiếp tục tán tỉnh những người phụ nữ khác.

Mạnh Siêu: "Không cần, anh trả cho em là được."

Nói rồi Mạnh Siêu lấy ví tiền ra khỏi túi quân nhưng hắn ta lục ví mãi mà không tìm thấy được bao nhiêu tiền.

"Được rồi, trước tiên đưa em năm đồng, số còn lại hẹn hò lần sau sẽ trả."

"Được, anh đợi em một chút, em lên viết một thứ rồi xuống ngay."

Quách Hiểu Như nói xong, chạy lên lầu, viết một tờ giấy nợ, cam xuống đưa cho Mạnh Siêu ký tên.

"Hôm nay Mạnh Siêu nợ bạn gái Quách Hiểu Như mười một đồng, sau khi trả hết, Quách Hiểu Như mới có thể tiếp tục hẹn hò với Mạnh Siêu."

Mạnh Siêu nhìn tờ giấy nợ, bật cười: "Có cần thiết như vậy không?”

Quách Hiểu Như gật đầu, nghiêm túc nói: "Tất nhiên là cần, nếu anh thực sự muốn tiếp tục hẹn hò với em thì hãy ký vào đây."

Mạnh Siêu chỉ nghĩ Quách Hiểu Như đang giận dỗi với mình, tờ giấy này cũng không có thời hạn, không chính thức, Mạnh Siêu suy nghĩ một chút, liền viết tên mình vào.

"Anh còn phải viết cho em một lời tỏ tình nữa." Quách Hiểu Như cố tình giả vờ giận dỗi, làm nũng.

"Được, được, được."

Mạnh Siêu nói xong, viết một câu nhất định yêu Quách Hiểu Như và những lời đường mật khác.

Nhận được giấy nợ, Quách Hiểu Như hài lòng: "Lần hẹn hò tiếp theo là khi nào? Vẫn là chủ nhật chứ?"

Mạnh Siêu gật đầu: "Đúng vậy, thứ bảy anh phải ở nhà với mẹ."

"Được, vậy hẹn gặp lại vào cuối tuân sau nhé, đến lúc nào anh trả hết tiền cho em, em sẽ đi dạo phố với anh."
 
Chương 201


Quách Hiểu Như nói xong liền ve nhà, đi thêm một đoạn nữa là đến nhà tập thể, nếu Mạnh Siêu dám chạy qua kéo Quách Hiểu Như, cô ấy sẽ gọi cha xuống.

Còn về cuối tuần sau, chỉ là một cái cớ.

Vừa nãy chị Thiển Hâm đã giúp cô ấy nghĩ cách, đợi đến tuần sau lấy được tiền, cô ấy sẽ đưa thư chia tay và giấy nợ cho Hồ Uyển Oánh.

Ngày đi đăng ký kết hôn đến rất nhanh, Mạnh Ngôn đến đón Diệp Thiển Hâm từ rất sớm.

Quá trình đăng ký rất nhanh, hai người đi vào rồi ra khỏi cục dân chính, tổng cộng không quá một tiếng.

Mạnh Ngôn: "Vợ ơi, khi nào chúng ta tổ chức tiệc cưới?"

Diệp Thiển Hâm đột nhiên nghe thấy cách xưng hô này nên rất ngượng ngùng: "Bà nội em nói là tùy ý chúng ta, em thấy tùy lúc nào anh rảnh là được."

Mạnh Ngôn cười: "Anh lúc nào cũng rảnh, nếu có thể, hôm nay anh muốn đưa em vê nhà luôn."

"Anh nói bậy gì thế.

” Diệp Thiển Ham ngượng ngùng đẩy Mạnh Ngôn một cái: “Nhà chia cho hai chúng ta đã xong chưa?”

Mạnh Ngôn hơi buồn bã lắc đầu: "Xong rồi, ở trong khu nhà tập thể gân quân khu, chỉ là bên trong vẫn cần sửa sang lại, phải mất nửa tháng nữa."

"Vậy thì ngày sáu tháng sau đi, ngày sáu tháng mười hai là ngày đẹp.

Vậy là phải đợi thêm gần nửa tháng nữa.

Mạnh Ngôn hơi buồn bã nhưng thấy Diệp Thiển Hâm nói vậy, anh vẫn gật đầu đồng ý: "Được, vậy trước đó anh có thể gọi em là vợ không?"

Diệp Thiển Hâm bật cười: "Vừa nãy không phải anh đã gọi rồi sao?"

"Nhưng em chưa đồng ý."

Diệp Thiển Hâm bất lực: "Tất nhiên là anh có thể gọi rồi, chúng ta có cái này."

Diệp Thiển Hâm vừa nói vừa vẫy vẫy giấy đăng ký kết hôn trên tay: "Hợp pháp." Mạnh Ngôn cười, lúc lên xe, anh suy nghĩ một chút, chủ động đưa tay nắm lấy tay Diệp Thiển Hâm.

"Vợ ơi, mấy ngày nay quân khu của bọn anh bận huấn luyện, nếu em có chuyện gì thì cứ gọi điện cho anh."

Cảm giác lòng bàn tay bị nắm lấy có chút kỳ lạ, Diệp Thiển Hâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó mặt lập tức đỏ lên.

"Được."

Trước khi tổ chức tiệc cưới, Mạnh Ngôn đột nhiên bận rộn hẳn lên.

Vì tháng ba năm sau phải đi làm nhiệm vụ nhưng giữa chừng phải ăn Tết, nghe nói quân khu quyết định tổ chức một đợt huấn luyện tăng cường trước khi nghỉ Tết, sau khi Mạnh Ngôn và Diệp Thiển Hâm đăng ký kết hôn chỉ gặp nhau một lần, sau đó chỉ có thể liên lạc bằng điện thoại.

Diệp Thiển Hâm cũng vì phải tô màu cho bìa tạp chí đã định nên cũng không đến quân khu thăm Mạnh Ngôn.

Hôm nay, cuối cùng Diệp Thiển Hâm cũng hoàn thành bản vẽ vào ngày đầu tiên của tháng mười hai, sau đó thông báo cho biên tập Cổ, bảo ông ta đến lấy.

"Lúc tan làm tôi có hẹn với người khác, nếu không thì tôi sẽ đưa đến tận tạp chí cho ông, còn nữa, tuần trước họp, tôi cũng không đến được, ngại quá."

Nói xong, Diệp Thiển Hâm đưa bản vẽ cho ông ta.

Cổ Hưng Quốc vội vàng nói: "Không sao, dạo này tôi cũng rảnh rỗi, cuộc họp tuần trước toàn là vấn đề nội bộ, cô không tham gia cũng không sao, hơn nữa... may mà cô không đi, hôm đó tạp chí bị Hồ Uyển Oánh làm loạn tùng phèo."

Diệp Thiển Hâm đã nghe Quách Hiểu Như kể chuyện gửi giấy nợ và thư chia tay cho Hồ Uyển Oánh.

Mạnh Siêu đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Quách Hiểu Như, còn Hồ Uyển Oánh thì gọi điện cho Quách Hiểu Như, vừa định mở miệng mắng thì bị Quách Hiểu Như cúp máy.
 
Chương 202


Ước chừng Hồ Uyển Oánh cũng rất tức tối.

"Có chuyện gì vậy?" Diệp Thiển Hâm giả vờ ngạc nhiên hỏi.

Cổ Hưng Quốc: "Ban đầu cần Hồ Uyển Oánh chụp thêm một bức ảnh cầm xi đánh giày nên mới gọi cô ta đến, kết quả lúc cô ta đến thì có vẻ như đang tức giận, đợi đến khi kết thúc cuộc họp, bạn trai cô ta đến tìm cô ta, lúc đó hai người nói được vài câu là cãi nhau.

"

"Nghe có vẻ như người đàn ông đó bắt cá hai tay, Hồ Uyển Oánh vốn đã nóng tính, mắng vài câu rồi bắt đầu động tay, lúc đầu người đàn ông đó còn muốn giải thích, sau đó bị chọc tức, liên đánh trả lại, may mà có người ở bên cạnh, kịp thời kéo hai người ra.

"Nhưng Hồ Uyển Oánh bị thương ở tay và mắt cá chân, không thể chụp ảnh được nữa, tổng biên quyết định đổi người khác."

Diệp Thiển Hâm nghe xong thì trong lòng cảm thấy cảm khái, Hồ Uyển Oánh và Mạnh Siêu đúng là trời sinh một cặp, đều đáng đời.

"Trời ạ." Cổ Hưng Quốc buôn chuyện xong, liền lập tức háo hức mở bản vẽ được kẹp giữa giấy tuyên chỉ ra: "Tô màu đẹp quá, vừa đúng với chủ đề Long Tang Tứ Hải."

Nét vẽ của Diệp Thiển Hâm tinh tế, từng mảnh vảy rồng trông như đang lấp lánh, rất đẹp, đặc biệt là bản đồ giản lược của Thần Châu đại địa, nếu nhìn kỹ, còn có thể nhìn ra đường nét chính của bản đồ, cũng giống như một con rồng đang nằm trên mặt đất.

"Cô Diệp, sau khi tổng biên xem bản thảo còn lo không biết tô màu có đủ tinh tế không, bây giờ xem ra, là chúng tôi đã đánh giá thấp trình độ của cô."

Diệp Thiển Hâm khiêm tốn: "Ông quá khen rồi, sau khi xác định xong, nhớ giúp tôi nộp vào cuộc thi vẽ tranh của thành phố."

"Chắc chắn rồi, cô yên tâm, còn tiền nhuận bút thì tuân sau sẽ gửi cho cô."

Tiễn Cổ Hưng Quốc đi, Diệp Thiển Hâm lên lầu dọn dẹp đồ đạc, sau đó mang theo hộp cơm đã chuẩn bị từ trước đến quân khu.

Nhân viên bảo vệ ở cổng quân khu đã sớm biết người phụ nữ xinh đẹp này là đối tượng của liên trưởng Mạnh, sau khi ghi tên thì cho cô vào.

Diệp Thiển Hâm vừa vào, đi chưa được mấy bước, đã thấy Mạnh Ngôn đang đi về phía mình.

"Sao lại đến đây?" Diệp Thiển Hâm đánh giá Mạnh Ngôn.

Mạnh Ngôn: “Anh nghĩ nếu đợi em ở phòng tiếp khách, còn phải đợi thêm năm phút nữa, anh muốn gặp em sớm hơn."

"Gần mười lăm ngày không gặp, còn thiếu năm phút này sao."

Mạnh Ngôn chớp chớp mắt: "Vợ đang trách anh dạo này ít gặp em sao, anh hiểu rồi."

Diệp Thiển Hâm bật cười: “Anh hiểu cái gì chứ, em không có ý đó, anh ở quân khu phải bận việc lớn, em làm sao có thể trách anh được."

"Vậy thì anh sẽ gọi điện cho em nhiều hơn."

Diệp Thiển Hâm nghĩ đến việc mỗi ngày mình phải đến bưu điện để nghe điện thoại mười phút, không nhịn được nói: "Người ở bưu điện sắp mất kiên nhẫn rồi, hay là chúng ta đổi tân suất đi, ba ngày gọi một lần cũng được."

Thực ra trong điện thoại, hai người nói chuyện cũng chỉ là hôm nay ăn gì, làm gì, bản vẽ của Diệp Thiển Hâm thế nào, huấn luyện của Mạnh Ngôn ra sao.

Nhưng chỉ những câu chuyện đơn giản như vậy, Mạnh Ngôn lại nói mãi không đủ.

"Không được, anh không gặp được em, ít nhất cũng phải nghe giọng em mỗi ngày.

Diệp Thien Hâm cảm thấy lời này hơi sến, mặt đỏ ửng: "Khu khụ khụ, liên trưởng Mạnh chú ý hình tượng một chút."

"Có gì đâu, cho dù người khác nghe thấy cũng không sao, anh chỉ thích nghe vợ anh nói chuyện thôi."
 
Chương 203


Diệp Thiển Hâm có chút bất lực nhưng trong lòng lại ngọt ngào.

Hai người nhanh chóng đi đến ký túc xá của Mạnh Ngôn.

Mạnh Ngôn ở tâng hai, phòng đơn, không có bếp và nhà vệ sinh riêng nhưng trong phòng ngoài giường còn có bàn và tủ sách, đều được sắp xếp gọn gàng.

Diệp Thiển Hâm đi vào, còn có thể ngửi thấy một mùi xà phòng rất nhẹ.

Cảm giác này khiến Diệp Thiển Hâm rất thích, cô còn nhớ hồi nhỏ đến phòng anh trai một lần, lập tức bị mùi tất thối trong đó xông ra.

Một người đàn ông không có mùi, Diệp Thiển Hâm rất hài lòng.

"Em ngôi trước đi, anh đi rót nước cho em."

Diệp Thiển Hâm cười ngăn Mạnh Ngôn lại: "Còn khách sáo với em làm gì, anh nếm thử xem, đây là bánh chẻo em mang từ nhà đến, vỏ bánh chẻo là em cán, nhân bánh là bà em trộn."

Hộp thức ăn được mở ra, lộ ra những chiếc bánh chẻo hình thù kỳ quái bên trong.

Mạnh Ngôn bật cười: "Ai gói thế này?"

Diệp Thiển Hâm: "Em."

Mạnh Ngôn định nói ra lời đã chuẩn bị nhưng sau khi nghe xong, anh lại nuốt ngược vào trong.

"Anh nếm thử xem."

Mạnh Ngôn cắn một miếng, bánh chẻo nhân thịt lợn hành lá, vì đựng trong hộp thức ăn nên còn hơi ấm, nước súp nổ tung trên đầu lưỡi.

"Thế nào?" Diệp Thiển Hâm hỏi.

"Ngon."

Diệp Thiển Hâm cười: "Được rồi, bình thường em không vào bếp, gói bánh chẻo cũng là hôm nay mới học, anh trai em không ăn bánh chẻo em gói nhưng em thấy, miễn là gói được nhân vào là được rồi, hơn nữa vỏ bánh chẻo em cán cũng rất mỏng, không thể nào khó ăn được."

Mạnh Ngôn nghe vậy, trong lòng ấm áp.

Vợ anh được bà nội nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, bình thường không tự nấu cơm, bây giờ vì anh mà học gói bánh chẻo, thực sự khiến anh rất cảm động.

"Vợ, sau này chúng ta kết hôn, chuyện nấu cơm để anh lo."

Diệp Thiển Hâm nhìn Mạnh Ngôn đột nhiên cảm động đến mức không nói nên lời, chớp chớp mắt: "Có phải không ổn không, bình thường anh còn phải bận huấn luyện."

Mạnh Ngôn: "Chúng ta ở không xa quân khu, anh làm bữa sáng, bữa trưa anh có thể mang cơm từ căng tin quân khu về cho em, hơn nữa tuy anh không phải đầu bếp nhưng cũng biết một chút, buổi tối anh có thể xào một món và nấu cháo."

Diệp Thiển Hâm cười khúc khích: "Như vậy thì mọi việc đều do anh làm, có vẻ không công bằng lắm."

Mạnh Ngôn lộ vẻ mặt nghi hoặc: "Với vợ mình thì có gì là công bằng hay không công bằng, anh cưới em, kết hôn với em, chứ không phải để em về nhà làm việc."

Diệp Thiển Hâm gật đầu như gà mổ thóc.

Đúng vậy, dù sao cô cũng có thể đi làm kiếm tiền, cùng lắm thì sau này giống như hôi nhỏ, thuê một người giúp việc về nhà.

Chỉ là ý nghĩ này cũng bị Mạnh Ngôn phủ định, mới kết hôn, Mạnh Ngôn không muốn có người khác làm phiên cuộc sống riêng tư của mình và vợ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Mạnh Ngôn vô thức liếc nhìn khuôn mặt Diệp Thiển Hâm.

Khuôn mặt Diệp Thiển Hâm hồng hào, như quả trứng vừa bóc vỏ, hơn nữa trên người còn thơm tho, lại còn ở gân mình như vậy...

Trong lòng anh ngứa ngáy nhưng đây là ký túc xá của anh, anh sợ mình hành động thiếu suy nghĩ sẽ khiến vợ không vui.

Đợi Mạnh Ngôn ăn hết những chiếc bánh chẻo hình thù kỳ quái, anh lập tức đứng dậy.

Mạnh Ngôn: "Anh đi rửa bát, em nghỉ ngơi ở đây một lát, anh sẽ vê ngay."

Nhưng Diệp Thiển Hâm cũng đứng dậy theo, cô nhìn ra ngoài trời.

Bây giờ là mùa đông, trời tối rất nhanh.
 
Chương 204


"Không còn sớm nữa, em thấy anh ăn xong là yên tâm rồi, em về trước đây."

Mạnh Ngôn do dự một chút: "Để lát nữa anh bảo Tiểu Triệu đưa em về, em đừng vội."

"Hơn nữa anh rửa bát rất nhanh, lập tức sẽ trở..."

Hai chữ "trở về." còn chưa nói xong, Mạnh Ngôn đột nhiên cảm thấy trên má có một chút mềm mại.

Diệp Thiển Hâm kiễng chân, hơi khó khăn ngẩng đầu chạm vào má Mạnh Ngôn.

Sự chủ động của cô khiến Mạnh Ngôn vừa bất ngờ vừa rung động, trái tim trong lông ngực như muốn nhảy ra ngoài.

Diệp Thiển Hâm cũng không khá hơn là bao, mặt cô đỏ bừng, cả người càng thêm mềm mại, khiến Mạnh Ngôn chỉ muốn ôm cô vào lòng nhưng...

Trên tay Mạnh Ngôn còn xách hộp thức ăn.

Diệp Thiển Hâm cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Mạnh Ngôn, vội vàng quay người, nhẹ nhàng đẩy anh một cái: "Anh còn không mau đi rửa bát."

Mạnh Ngôn thu hồi ánh mắt, trong lòng thâm đọc hai lần bài hát hành quân, lúc này mới đáp lại một tiếng rôi đi ra ngoài.

Đợi Mạnh Ngôn di rồi, Diệp Thiển Hâm mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc cô chủ động, trong lòng thực ra cũng rất lo lắng nhưng sau khi kết thúc, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Mạnh Ngôn, cô lại càng căng thẳng hơn.

Cô đã nghĩ đến quyết định này trước khi đến nhưng sau khi làm xong, mới nhớ ra đây là ký túc xá, may mà Mạnh Ngôn không có hành động gì tiếp theo...

Nếu không...

Nghĩ đến đây, Diệp Thiển Hâm vội vàng lắc đầu.

Cô đang nghĩ lung tung gì vậy, Mạnh Ngôn chắc chắn không phải người như vậy.

Rất nhanh, Mạnh Ngôn rửa bát xong quay lại, nhìn kỹ thì thấy anh còn rửa mặt.

Mùa đông này dùng nước lạnh rửa mặt, quả thực có thể khiến người ta bình tĩnh lại ngay lập tức.

Giọng Mạnh Ngôn trầm trâm: "Chúng ta nói chuyện không để ý thời gian, anh vừa nhìn đồng hồ đã gần tám giờ rồi, vê muộn quá bà nội sẽ lo lắng, anh đã gọi Tiểu Triệu đến, để cậu ta đưa em về."

"Ừm"

Diệp Thiển Hâm đáp lại một tiếng, vẫn có chút ngượng ngùng, đợi mở cửa, Mạnh Ngôn rất tự nhiên nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay mình.

Diệp Thiển Hâm ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Mạnh Ngôn, chỉ thấy Mạnh Ngôn rất bình thản, như đang nói, Diệp Thiển Hâm đã hôn anh rồi, mình nắm tay cô cũng không phải là chuyện bình thường sao.

"Đi thôi.

Diệp Thiển Hâm đáp lại một tiếng, cùng anh xuống lầu.

Có lẽ sợ Diệp Thiển Hâm thấy lạnh, vì quá muộn, Mạnh Ngôn đã gọi Tiểu Triệu đến.

"Chị dâu!" Tiểu Triệu vừa gặp mặt đã lập tức chào: "Ngày mai em sẽ đưa xe đạp của chị dâu qua, chị dâu đừng lo."

Diệp Thiển Hâm gật đầu, vừa ngồi lên xe, liền thấy Mạnh Ngôn cũng lên xe cùng mình.

"Anh đưa em đến tận cửa." Mạnh Ngôn nói.

"Vậy không phải anh phải tự đi bộ về sao?”

Mạnh Ngôn: "Đúng vậy, vừa khéo anh cũng muốn di dạo."

Diệp Thiển Hâm: "..."

Được rồi, anh vui là được.

Rất nhanh đã đến cổng quân khu, khi Mạnh Ngôn xuống xe mở cửa, Diệp Thiển Hâm đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Xin chào, xin hỏi có thể giúp tôi liên lạc với đoàn trưởng Phùng một lần nữa không.

Diệp Thiển Hâm nhìn lại, chỉ thấy Diệp Xuân Yến đã lâu không gặp quấn khăn choàng cũ kỹ, trong gió lạnh cầu xin người bảo vệ.

Hôm nay Diệp Xuân Yến vê muộn như vậy là vì muốn đợi đến tối, xem có thể đợi Phùng Khinh Ca ra ngoài không.

Thực ra trước đó, Diệp Xuân Yến đã gọi điện cho Phùng Khinh Ca nhiều lần, lần này là vì thực sự thiếu tiền, muốn tranh thủ trước Tết xem có thể tìm được cơ hội vào đoàn văn công không.
 
Chương 205


Tiểu Triệu nghe thấy tiếng động, tò mò nhìn Diệp Xuân Yến: "Sao cô ta vẫn còn cố chấp muốn vào đoàn văn công vậy."

Diệp Thiển Hâm quay đầu lại: "Cô ta thường đến đây sao?"

"Thật ra thì không có nhưng trước đây nghe nói thường gọi điện đến quân khu, muốn đoàn trưởng Phùng nể tình, cho cô ta vào đoàn văn công trước thời hạn."

"Trước thời hạn?" Diệp Thiển Hâm nghĩ đến trình độ quốc họa của Diệp Xuân Yến: "Tác phẩm của cô ta đã được thông qua rồi sao?"

Tiểu Triệu: "Cái này thì em không biết."

Nhưng Mạnh Ngôn ở bên cạnh lại nói: "Nghe lão Phùng nhắc đến, nói là tác phẩm trước đây của cô ta đều rất bình thường nhưng bức "Báo xuân đồ." mới gửi đến rất không tệ, tiến bộ rất lớn, nếu tham gia kỳ thi tuyển dụng năm sau, chắc chắn sẽ vượt qua, lão Phùng đã nói với cô ta rồi, nói là năm sau cho trực tiếp tuyển dụng nhưng hình như cô ta rất vội."

Diệp Thiển Hâm lại nhìn Diệp Xuân Yến ở không xa.

Mạnh Ngôn thấy vẻ mặt nhàn nhạt của Diệp Thiển Hâm, hỏi: "Nếu em muốn giúp, anh có thể để lão Phùng ra."

Diệp Thiển Hâm lắc đầu: "Không có ý định đó."

Kiếp trước lúc này Diệp Xuân Yến đã vào đoàn văn công, lần này không biết vì sao lại phải kéo dài đến năm sau.

Hơn nữa kỳ lạ hơn là, trình độ của Diệp Xuân Yến thực sự có thể đạt đến hiệu quả tiến bộ vượt bậc nhanh như vậy sao?

"Anh biết cô ta là ai không?" Diệp Thiển Hâm đột nhiên ngẩng đầu hỏi Mạnh Ngôn.

"Ừm"

Mạnh Ngôn gật đầu: "Tình hình nhà họ Diệp, anh cũng hiểu đôi chút."

"." Diệp Thiển Hâm dừng lại một chút, hỏi: "Vậy em không giúp, anh có thấy em rất vô tình không."

"Không."

Mạnh Ngôn lập tức đưa ra câu trả lời: "Em không giúp mới là có tình nghĩa, tình nghĩa với bà noi.

"Đúng vậy.

"

Ai bảo nhà họ làm bà nội đau lòng, nếu cô giúp, với bà nội, với chính cô, thậm chí với cả người mẹ mà cô chưa từng gặp mặt, đều quá bất công.

Tiếng động cơ ô tô bên này đã thu hút sự chú ý của Diệp Xuân Yến.

Dưới ánh đèn, Diệp Xuân Yến nhìn thấy trước tiên là một quân nhân cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt nghiêng của anh dưới ánh đèn ngược đặc biệt rõ ràng và lưu loát, đẹp trai như bước ra từ phim ảnh.

Người đẹp như vậy, chắc chắn cũng rất tốt bụng.

Hơn nữa anh lại là người từ quân khu ra, lỡ thấy mình đáng thương, biết đâu lại giúp đỡ.

Diệp Xuân Yến không còn cách nào khác, cô ta vẫn luôn giấu gia đình chuyện vay tiền nặng lãi, ở nông thôn cố gắng làm nhiều việc để kiếm công điểm, kết quả đến cuối năm, chỉ phát được hơn mười đồng.

Sau đó cô ta lại bắt đầu lén lút lấy bút vẽ và bảng vẽ trước đây của mình ra thành phố bán, gom góp đủ kiểu, cũng miễn cưỡng trả được số tiền gốc đã vay nhưng tiền lãi đã tăng lên đến một trăm đồng.

Số tiên này, Diệp Xuân Yến không thể nào trả được, vì vậy mới đặt hết hy vọng vào đoàn văn công.

Hôm nay cô ta vốn là cầm tiền vào thành phố mua thuốc hạ sốt cho em trai, nếu không thì gia đình cũng không cho cô ta vào thành phố, dù sao bây giờ quần áo và việc nhà của cả nhà đều do cô ta làm.

Đôi tay vốn dùng để vẽ tranh của cô ta, bây giờ đã thô ráp đến mức không thể nhìn nổi.

"Chào đồng chí." Diệp Xuân Yến dụi mắt đỏ hoe, vẻ như vừa khóc xong đi tới: "Đồng chí quân nhân, có thể nhờ anh giúp tôi một việc không?”

Mạnh Ngôn quay người lại, để lộ Diệp Thiển Hâm đang ngồi trong xe.
 
Chương 206


Hôm nay Diệp Thiển Hâm mặc chiếc áo khoác lông cừu mà Mạnh Ngôn mua cho cô lần trước, sạch sẽ gọn gàng, nhìn vào đã thấy ấm áp.

Đúng vậy, cô ngồi trong xe, sao có thể không ấm áp được.

Diệp Xuân Yến ngẩn người hai giây, mới nhận ra người trước mặt là Diệp Thiển Hâm.

"Diệp... Chị Thiển Hâm?"

Diệp Thiển Hâm nhìn cô ta một cái, sau đó nói với Mạnh Ngôn: "Có người tìm anh giúp đỡ, em di trước đây.

"

Mạnh Ngôn: ”...

Diệp Xuân Yến không ngờ mình lại có thể gặp Diệp Thiển Hâm ở đây, hơn nữa Diệp Thiển Hâm hình như còn có quan hệ rất đặc biệt với người quân nhân trước mặt.

Hai người...

Mạnh Ngôn bất đắc dĩ nhìn Diệp Xuân Yến: "Chào đồng chí, tình hình của cô tôi không thể giúp được, nếu không có việc gì thì xin cô tránh ra một chút, không thì chắn đường xe không ra được."

"Đợi đất"

Diệp Xuân Yến nhìn Diệp Thiển Hâm như thể không nhìn thấy mình mà định đóng cửa, vội vàng nói: "Chị Thiển Hâm, gặp được chị thật vui, chị... Đây là người yêu của chị sao?”

Diệp Thiển Hâm nhìn Mạnh Ngôn: "Là chồng của tôi."

Diệp Xuân Yến như bị sét đánh giữa trời quang.

Cái gì, cô đã kết hôn rồi? Hơn nữa đối tượng kết hôn còn là một quân nhân đẹp trai như vậy.

Mạnh Ngôn nghe bốn chữ này thì trong lòng vui như mở cờ, tuy hai người đã sớm đăng ký kết hôn nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Thiển Hâm gọi anh như vậy.

Diệp Xuân Yến cắn chặt đôi môi tái nhợt: "Chị Thiển Hâm, chị, chị đúng là tốt số."

Nhưng không phải Diệp Xuân Yến cô ta mới là người có số hưởng sao? Từ nhỏ cô ta đã được cha mẹ yêu thương, còn Diệp Thiển Ham lại bị cha mẹ bỏ rơi.

Cô ta nhất định có thể được nhận vào đoàn văn công, còn Diệp Thiển Hâm...

Hình như Diệp Thiển Hâm đã lên cả tivi, nổi tiếng rồi.

Tại sao lại như vậy?

Trong lòng Diệp Xuân Yến chua xót, hai người vốn là xuất phát điểm giống nhau nhưng bây giờ lại như cách biệt một trời một vực.

"Chị Thiển Hâm, vì chị mà bây giờ cuộc sống của bọn em rất khó khăn, chị có thể phát lòng từ bi, giúp em một việc không." Diệp Xuân Yến nghiến răng, nhục nhã nói ra lời câu xin của mình.

Nhưng nghe vậy, Diệp Thiển Hâm dứt khoát "Bup.

một tiếng, đóng sâm cửa lại.

Hạ cửa sổ xe xuống, Diệp Thiển Hâm: "Chuyện nhà các người không liên quan gì đến tôi, chỉ là nhân quả báo ứng thôi."

Nói xong, Diệp Thiển Hâm vốn đã hơi động lòng trắc ẩn liền chào tạm biệt Mạnh Ngôn, rồi bảo Tiểu Triệu lái xe đi.

Còn Mạnh Ngôn thấy vợ mình rời đi, cũng không chút lưu luyến quay về quân khu.

Trên con đường vắng vẻ, chỉ còn lại Diệp Xuân Yến đứng đó.

Mãi lâu sau Diệp Xuân Yến mới hoàn hồn, lúc hoàn hồn, trên mặt đã đây nước mắt.

Không vào được quân khu, cô ta chỉ có thể về nông thôn trước.

Nhưng nghĩ đến việc đường còn rất xa, về nhà rôi vẫn chưa mua được thuốc, Diệp Xuân Yến lại khóc òa lên.

Từ huyện về thôn Hướng Dương, mỗi ngày đều có xe khách chạy theo giờ cố định.

Nhưng bây giờ đã quá muộn, xe khách đã dừng chạy từ lâu, Diệp Xuân Yến chỉ có thể đi bộ vê.

Trời càng ngày càng tối, Diệp Xuân Yến đi ngang qua ngõ nhà tập thể giáo viên nơi mình từng ở, không nhịn được thở dài.

Trước đây còn chê nhà tập thể này nhỏ, bây giờ lại chỉ có thể ở nông thôn, vẫn phải ở nhờ nhà cậu cả.

Trong lòng cô ta buôn bã nhưng bước chân không dám dừng lại dù chỉ một lát, khu vực thành thị kết hợp với nông thôn ít người qua lại, rất dễ xảy ra cướp bóc.
 
Chương 207


Càng nghĩ càng sợ, Diệp Xuân Yến tăng tốc, đợi cuối cùng đến được đầu thôn Hướng Dương, mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta chạy đến mệt bở hơi tai, gió thổi vào mặt cũng đau rát.

Để cho mát mẻ, Diệp Xuân Yến tháo chiếc khăn quàng cổ trên cổ xuống, chiếc khăn quàng cổ này thực ra không phải của cô ta, chiếc khăn của cô ta mấy hôm trước đã bị mẹ lấy đi tặng cho con gái cậu cả, cô ta ra ngoài chỉ có thể dùng chiếc khăn còn lại của mẹ.

Nhìn vào miếng vá trên khăn quàng cổ, Diệp Xuân Yến lại nhớ đến chiếc khăn quàng cổ mới tinh mà Diệp Thiển Hâm quàng trên cổ, còn có chiếc áo khoác đẹp trên người.

Rõ ràng cô ta và Diệp Thiển Hâm là chị em ruột nhưng tại sao lại không chịu giúp đỡ cô ta một chút khi cô ta gặp khó khăn?

Nhìn tình hình kinh tế hiện tại của Diệp Thiển Hâm, cho cô ta vay một ít tiên, căn bản chỉ là chuyện nhỏ như muỗi.

Trước đây Diệp Xuân Yến luôn thương hại Diệp Thiển Hâm, thậm chí có lúc còn thấy thương cho cô là đứa trẻ không được cha mẹ yêu thương nhưng bây giờ, Diệp Xuân Yến đột nhiên nảy sinh sự oán hận xen lẫn ghen tị với Diệp Thiển Hâm.

Diệp Xuân Yến đi về phía trước, đột nhiên đường đụng phải một người ở ngã ba.

Tâm trạng người đàn ông có vẻ không tốt, trên tay còn xách đồ, hắn ta không nhường đường, thế nên mới đụng phải nhau ở ngã ba đường chật hẹp, Diệp Xuân Yến trượt chân, dẫm vào vũng bùn.

"Anh làm cái gì vậy?" Diệp Xuân Yến ấm ức trừng mắt nhìn hắn ta.

"Là cô không..." Người đàn ông nói được nửa câu thì dừng lại, sau đó đánh giá Diệp Xuân Yến, dừng lại một chút rồi nói: "Xin lỗi đồng chí, vừa nãy tôi không để ý, giày cô bẩn rồi, tôi có khăn tay đây."

Nói xong, người đàn ông đặt đồ xuống, đưa khăn tay cho cô ta.

Diệp Xuân Yến giật lấy, cúi xuống lau lau, sau đó tiện tay ném khăn tay trả lại: "Đi đường thì nhìn người đi.

"

"Đồng chí." Người đàn ông đột nhiên gọi Diệp Xuân Yến lại: "Tôi thấy cô có vẻ quen quen, là đồng chí Diệp Xuân Yến mới chuyển đến phải không." Diệp Xuân Yến mượn ánh trăng đánh giá người đàn ông: "Phải, anh từng gặp tôi sao?"

"Ừ, hôm nay cô đi huyện, tôi đã nhìn thấy từ xa, liền hỏi người khác cô là ai, tôi tên Nghiêm Vệ Đông, là thanh niên trí thức từ huyện xuống."

Nghe vậy, Diệp Xuân Yến hơi ngượng ngùng.

Từ xa đã nhìn thấy mình, còn hỏi người khác về tình hình của mình, chẳng lẽ là để ý đến mình?

Diệp Xuân Yến cười nhạt: "Chào đồng chí Nghiêm Vệ Đông, sao trước đây tôi không thấy anh nhỉ?"

Nghiêm Vệ Đông dừng lại một chút, thở dài bất lực: "Trước đây vì một chút hiểu lâm, bị người ta vu oan vào trại tạm giam, ở đó mấy ngày."

Nghe vậy, Diệp Xuân Yến cảnh giác, hóa ra là một tên cải tạo.

"Ồ, vậy tôi về trước đây, tạm biệt."

"Đợi đã." Nghiêm Vệ Đông đột nhiên gọi Diệp Xuân Yến lại: "Đồng chí Diệp Xuân Yến, cô cũng họ Diệp, vậy xin hỏi cô có quen Diệp Thiển Hâm không?"

Nghe đến cái tên này, Diệp Xuân Yến lập tức nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ: "Anh rốt cuộc là ai?"

Nghiêm Vệ Đông nói xong, thở dài, ấm ức kể lại chuyện của mình theo một cách nói khác, với một góc độ khác cho Diệp Xuân Yến nghe.

Trong lời kể của Nghiêm Vệ Đông, Diệp Thiển Hâm vì yêu sinh hận, vì thấy hắn ta thích người phụ nữ khác hơn nên cố tình vu oan hắn ta ăn cắp bản vẽ, bản thân hắn ta căn bản không giải thích rõ được, thế nên mới bị kết án.
 
Chương 208


Nhưng thực ra, cái cớ này là lời mà Nghiêm Vệ Đông đã nghĩ đi nghĩ lại trong đầu rất nhiều lần sau khi ra tù.

Diệp Xuân Yến nghe xong những lời này, cộng thêm trong lòng vốn đã có thành kiến với Diệp Thiển Hâm, lập tức cảm thấy Nghiêm Vệ Đông là một người đáng thương giống như mình.

Diệp Xuân Yến: "Anh đừng buồn nữa, chị tôi chính là người có tính cách hẹp hoi và tự luyến như vậy, anh xem tôi không phải cũng vì cô ta mà phải lưu lạc đến đây sao, nếu không phải cô ta không nể tình gì cả thì cha tôi cũng không đến nỗi mất việc, than ôi, chỉ có thể trách là số cô ta quá tốt."

Thực ra Nghiêm Vệ Đông rất nghi ngờ về thân phận của Diệp Thiển Hâm.

Lần trước hắn ta đã nghĩ, tại sao Diệp Thiển Hâm lại biết được bí mật của hắn ta, giống như được bật hack vậy, biết đâu là một kẻ giả mạo đến từ thế hệ sau giống như hắn ta.

Nhưng nếu là như vậy, Nghiêm Vệ Đông không muốn đối đầu trực diện với cô, tốt hơn hết là mỗi người một nơi, không ai làm phiền ai.

Hơn nữa, bản thân hắn ta còn có thể dựa vào việc biết trước tương lai để kiếm tiên.

Nghiêm Vệ Đông: "Đồng chí Diệp Xuân Yến, thực ra tôi thấy cô không hề kém Diệp Thiển Hâm, tôi thấy tương lai cô nhất định sẽ có thành tựu lớn hơn."

"Cảm ơn đồng chí Nghiêm Vệ Đông nhưng tôi thấy đồng chí nói đúng." Diệp Xuân Yến không giấu nổi vẻ tự hào nói: "Thực ra tôi đã trúng tuyển đợt tuyển dụng thanh niên trí thức mới của năm sau, hôm nay đến huyện là muốn hỏi xem có thể vào làm sớm không nhưng tiếc là chỉ có thể đợi đến năm sau."

Nghe vậy, mắt Nghiêm Vệ Đông sáng lên, sau đó ôn hòa nói: "Thật là chúc mừng cô, tuy bây giờ tôi vẫn là thanh niên trí thức nhưng tôi đã định sẽ gửi bài cho báo, đợi không lâu nữa, tôi nghĩ tôi cũng có thể thông qua tuyển dụng để sớm về thành phố."

Hai người trò chuyện một lúc, đột nhiên có cảm giác như cùng chung cảnh ngộ.

Diệp Xuân Yến càng cảm thấy Nghiêm Vệ Đông chính là tri kỷ của mình, giống như mình, có hiềm khích với Diệp Thiển Hâm, còn đều vì Diệp Thiển Hâm mà phải xuống nông thôn.

Nhưng không sao, tương lai của họ đều tươi sáng.

Nghĩ đến đây, Diệp Xuân Yến nhẹ giọng nói: "Tôi tin đông chí Nghiêm Vệ Đông."

"Thế này nhé." Nghiêm Vệ Đông đột nhiên lại nói: "Đồng chí Diệp Xuân Yến, cô lớn lên ở thành phố, đã rất quen thuộc với thành phố nhưng trước đây tôi chỉ ở gần phía nam thành phố, không mấy quen thuộc vị trí địa lý của tòa soạn báo, sau này có cơ hội, chúng ta cùng vào thành phố."

Mặt Diệp Xuân Yến đỏ lên: "Anh đang hẹn hò với tôi sao?”

Nghiêm Vệ Đông cười gật đầu: "Có thể coi như vậy."

Không biết tại sao, Diệp Xuân Yến lại đồng ý, đợi sau khi chia tay, trong lòng Diệp Xuân Yến vẫn đập thình thịch.

Chỉ là đợi đến nhà, Diệp Xuân Yến đã ngây người.

Lữ Mộng Nga ở nhà đợi Diệp Xuân Yến cả một ngày, trời tối cũng không thấy cô ta về, đã sớm tức giận chờ mắng rồi.

"Bây giờ mày đúng là có bản lĩnh rồi, em mày sốt cả ngày, trời tối tao cũng không thấy mày về, bất đắc dĩ tao phải dùng cách dân gian, lấy hành xát lên người nó mới đỡ, đúng là chịu tội, còn mày thì hay rồi, như không có chuyện gì xảy ra, tiền đâu, đưa đây, ngày mai tao tự đi."

Lúc này Diệp Xuân Yến mới nhớ ra tiền của mình đã sớm lấy di trả nợ, vội vàng nói: "Me, mẹ yên tâm, sáng mai con sẽ đến huyện một chuyến, mẹ đừng mắng con, hôm nay con... hôm nay con đến một tòa soạn báo hỏi thăm tình hình, họ nói đúng là thiếu một người vẽ tranh minh họa, còn bảo con ngày mai đi làm."
 
Chương 209


“Thật không?" Lữ Mộng Nga có chút không tin.

"Thật mà!" Diệp Xuân Yến cắn răng nói.

"Nếu đã như vậy..." Lữ Mộng Nga do dự một chút: "Nếu mày đi làm, việc vặt trong nhà ai làm, cậu cả và mợ mày chắc chắn sẽ có ý kiến, thế này đi, nếu mày đi làm, mỗi tháng đưa cho nhà mười đồng tiền lương."

Diệp Xuân Yến ngây người, vội vàng lại nói: "Con chỉ làm đến tháng hai năm sau, mỗi tháng họ chỉ trả tám đồng."

"Vậy thì mang một nửa ve nhà." Lữ Mộng Nga nhíu mày: "Gia đình nuôi mày bao nhiêu năm, vốn dĩ mày phải đưa tiên, huống hồ bây giờ gia đình khó khăn, mày cũng nên giúp đỡ, đừng tưởng năm sau có thể vào đoàn văn công là vênh mặt lên, cho dù có vào thì mày cũng phải đưa em mày đi cùng."

"Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau với nó nữa." Diệp Khánh An gãi gãi lòng bàn chân rồi ngồi dậy.

Bây giờ cả nhà bốn người chỉ có thể chen chúc ngủ trong một căn phòng, Diệp Khánh An ngủ ở mép tường, sau khi ngồi dậy thì dựa vào tường nói đỡ cho Diệp Xuân Yến.

"Xuân Yến ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, không cần bà nói, sau này cũng sẽ đưa tiền ve nhà, dù sao thì sau này tôi cũng trông cậy vào Xuân Yến, Xuân Yến à, con chạy cả ngày cũng mệt rồi, nhanh đi rửa mặt rồi đi ngủ đi."

Diệp Xuân Yến cảm động nhìn Diệp Khánh An, gật đầu rồi đi ra ngoài rửa mặt.

Nhưng trong lòng Diệp Xuân Yến lại rất lo lắng, cái gọi là công việc, chỉ là một cái cớ cô ta nghĩ ra để trốn việc.

Cũng không biết có thể lừa được bao lâu, đợi đến khi bại lộ thì chỉ còn cách thành thật khai báo, dù sao thì cô ta thực sự không chịu nổi cảm giác phải giặt quân áo cho một đám người vào mùa đông giá rét.

Đợi Diệp Xuân Yến đi rồi, Lữ Mộng Nga trừng mắt nhìn Diệp Khánh An: "Ông trông cậy vào con gái thì có ích gì, dù sao thì sau này tôi chỉ trông cậy vào con trai tôi, ông chiều nó quá rồi, ngày nào tôi mắng nó, ông cũng đứng ra nói đỡ."

Diệp Khánh An nằm xuống đắp chăn: "Này, không phải tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi sao, chắc chắn vẫn phải trông cậy vào con trai mình chứ, hơn nữa, bà đóng vai ác thì đương nhiên tôi phải ra mặt làm người hòa giải, dỗ dành Xuân Yến vui vẻ, sau này mới có thể đưa nhiều tiền vê nhà, bà hiểu gì chứ.



Lữ Mộng Nga biu môi: "Vậy thì bao giờ ông mới có thể đưa tiên về nhà? Đã ra ngoài bao nhiêu ngày rồi, còn chưa đi tìm việc."

"Tôi tìm rồi nhưng không ai nhận, bây giờ cứ làm ở đội sản xuất đi, cuối năm có thể chia được ít tem phiếu lương thực, ít nhất cũng đủ cho nhà mình ăn."

"Vô tích sự..."

Lữ Mộng Nga thở dài nhưng cũng rất bất lực, chỉ có thể nằm xuống nghỉ ngơi.

Rất nhanh đã đến ngày đãi tiệc, trước ngày này, Diệp Thiển Hâm đã theo Mạnh Ngôn đến xem chỗ ở của họ.

Ngôi nhà được phân cho vợ chồng Mạnh Ngôn ở ngay trong khu tập thể cách quân khu không xa, là một căn nhà ba phòng ngủ trên tâng hai.

Mạnh Ngôn cũng đã mua trước đồ nội thất và dọn dẹp sạch sẽ.

Ngày đãi tiệc, Mạnh tư lệnh, bạn bè và đồng chí của Mạnh Ngôn đến đủ cả trăm mười người, tiệc rượu cộng lại phải có đến năm mươi bàn.

Tiệc rượu quy mô như vậy, dù ở đâu cũng rất ít khi thấy, khiến Diệp Thư Quốc nhìn mà ngây người.

Nhưng điều khiến Diệp Thiển Hâm ngây người hơn là lúc tối đếm tiên mừng cưới.

"Trời ơi Mạnh Ngôn, nhiều như vậy đều cho chúng ta sao?" Diệp Thiển Hâm nhìn chiếc hộp nhỏ đựng gần năm mươi phong bì: "Cộng lại được bao nhiêu tiền đây."
 
Chương 210


Mạnh Ngôn: "Không phải cho chúng ta, là cho em."

Diệp Thiển Hâm ngẩng đầu: "Chúng ta đều là người một nhà rồi, cho em thì chẳng phải cũng là tiên của nhà mình sao nhưng anh và Mạnh tư lệnh... khụ khụ, anh đã nói với cha chúng ta chưa, chúng ta có thể lấy hết số tiền này không?”

Mạnh Ngôn gật đầu: "Đương nhiên, ý của cha là để em giữ hết, muốn mua gì thì cứ mua, xem trong nhà cần sắm sửa gì, đồ lớn thì gọi Tiểu Triệu đến giúp."

Thời đại này tiên mừng cưới không nhiều, hơn nữa còn có yếu tố gia đình khá giả hay không, vì vậy tiên mừng cũng có phong bì dày có phong bì mỏng.

Diệp Thiển Hâm cởi chiếc áo khoác cô dâu mới của mình ra, ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ chuẩn bị đếm tiền mừng.

Mạnh Ngôn nhìn Diệp Thiển Hâm cởi áo khoác, trong lòng nóng lên, khoảnh khắc sau nhìn thấy Diệp Thiển Hâm bắt đầu đếm tiền mừng, anh nghẹn một hơi trong ngực, suyt nữa thì bật cười.

"Vợ." Mạnh Ngôn đi tới: "Đếm thế này phải mất một lúc lâu đấy."

Diệp Thiển Hâm nhìn thời gian: "Mới tám giờ, không sao, em đếm từ từ, hôm nay anh cũng mệt rồi, đi tắm trước đi."

Mạnh Ngôn: "...

Anh không mệt, anh vẫn ổn, anh còn có thể làm được việc khác.

"Vợ, chúng ta để mai đếm được không?" Mạnh Ngôn thương lượng.

Diệp Thiển Ham đã quay đầu lại tìm giấy bút: "Nhiêu người như vậy đều phải ghi lại, không chỉ đếm tiền thôi đâu, đợi sau này người khác làm tiệc kết hôn, chúng ta cũng phải mừng lại cho họ."

"Vậy thì mai ghi, trời tối rồi, viết chữ dưới đèn hại mắt, mai anh ghi cùng em” Mạnh Ngôn tiếp tục thương lượng.

Diệp Thiển Hâm dừng tay, đột nhiên nghĩ cũng đúng, dù sao thì những phong bì tiên mừng này cũng không chạy đi đâu được.

"Được, vậy em đi tắm trước." Diệp Thiển Hâm vươn vai: "Hôm nay em kính rượu thấy nhiêu bàn như vậy mà giật mình, còn tưởng phải đi từng bàn kính rượu chứ, may mà cha anh chu đáo, chỉ cần cùng nhau nâng ly là được nhưng em thấy anh vẫn uống khá nhiều."

Mạnh Ngôn cười cười, lấy khăn mặt mới cho Diệp Thiển Hâm: "Anh uống rượu pha nước, pha nước rồi thì uống bao nhiêu cũng không sao."

“Thì ra là vậy.

Diệp Thiển Hâm vừa nói vừa nhận lấy khăn mặt và quần áo cần thay, đang định cởi cúc áo thì đột nhiên nhớ ra điều gì, mặt đỏ lên, quay người chạy vào nhà vệ sinh.

"Mạnh Ngôn, em thay quân áo trong này, anh ngồi nghỉ trước đi."

Mạnh Ngôn nhìn người vợ chạy vào nhà vệ sinh như chạy trốn, không nhịn được bật cười.

Nghỉ ngơi gì chứ, bây giờ anh không cần nghỉ ngơi chút nào.

Đợi Diệp Thiển Hâm vào nhà vệ sinh, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt khăn mặt và quần áo, sau đó cảm thấy mặt nóng như muốn bỏng tay.

Tiếng nước chảy rào rào vang lên bên tai Mạnh Ngôn, Mạnh Ngôn đứng dậy, nghĩ ngợi rồi đi vào phòng ngủ.

Đợi Diệp Thiển Hâm thay quần áo xong di ra, cô thấy Mạnh Ngôn chỉ mặc quần và một chiếc áo sơ mi mỏng, cổ áo sơ mi còn cởi hai cúc rất táo bạo.

Thân hình Mạnh Ngôn rất đẹp, anh luyện tập hàng ngày, vòng eo thon gọn, săn chắc và khỏe khoắn.

Đột nhiên Diệp Thiển Hâm nhớ đến cảm giác khi anh đạp xe hôm đó, vội vàng quay mặt đỏ bừng sang một bên.

Diệp Thiển Hâm: "Khụ khu khụ, anh có thể đi tắm rồi."

Nói xong, Diệp Thiển Hâm cố gắng bình tĩnh đi qua bên cạnh anh.

May là Mạnh Ngôn cũng không có hành động thừa thãi nào, quay người di vào nhà vệ sinh.

Diệp Thiển Hâm nằm trên giường, cách một cánh cửa, lắng nghe tiếng nước bên ngoài, dần dần cô không còn căng thẳng như vậy nữa.
 
Chương 211


Mạnh Ngôn ngay cả khi nói chuyện với mình cũng dịu dàng như vậy, vậy thì lát nữa chắc chắn cũng sẽ...

Càng nghĩ, mặt Diệp Thiển Hâm càng nóng, cô dứt khoát úp mặt vào chăn, giả vờ đã ngủ rồi.

Một lúc sau, cửa nhà vệ sinh mở ra, Diệp Thiển Hâm nghe thấy tiếng bước chân, cả người cứng đờ không dám cử động.

Tiếng bước chân ngày càng gần, còn có tiếng tắt đèn.

Mạnh Ngôn cẩn thận đi đến bên giường, nhìn Diệp Thiển Hâm quay lưng về phía mình, người cong lại như thể đã ngủ rồi, cảm giác mãnh liệt trong lòng anh lúc này bị anh cố đè nén xuống.

Mạnh Ngôn tưởng Diệp Thiển Hâm mệt rồi, anh vén một góc chăn lên, tự mình cởi áo ngoài ra, cố gắng động tác nhỏ nhất để chui vào bên giường.

Trong bóng tối chỉ còn lại sự yên tĩnh.

Diệp Thiển Hâm cũng không dám cử động lung tung, đợi một lúc, hơi thở của người bên cạnh đã đều đều, cô mới cẩn thận mở mắt ra, kết quả nhìn thấy Mạnh Ngôn chỉ ngủ một chút ở mép giường, đột nhiên cô thấy hơi đau lòng.

Nghĩ ngợi một lúc, Diệp Thiển Hâm nhẹ nhàng kéo cánh tay Mạnh Ngôn.

Cô vốn định để Mạnh Ngôn nằm gần vào ngủ một chút nhưng Mạnh Ngôn bị cô kéo như vậy, cả trái tim vừa mới bình tĩnh lại của anh lại nóng lên ngay lập tức.

Anh lật người đến bên tai cô.

Mặt Diệp Thiển Hâm lập tức nóng hơn: "Em... Em muốn anh nằm vào trong giường một chút, không thì sẽ ngã xuống mất."

Mạnh Ngôn không nhúc nhích: "Ừ, đã gần rồi."

Diệp Thiển Hâm: "Không phải..."

Diệp Thiển Hâm không nói hết câu, trong bóng tối, chỉ còn lại tiếng nức nở khe khẽ.

Cứ giày vò như vậy đến nửa đêm, Diệp Thiển Hâm vừa đau vừa mỏi chờ Mạnh Ngôn đi lấy khăn mặt.

Anh ân cần giặt khăn mặt bằng nước nóng, sau đó mới cầm đến lau người cho Diệp Thiển Hâm.

Sau khi ấm áp là cảm giác sảng khoái, Diệp Thiển Hâm thoải mái hừ một tiếng, sau đó vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Mạnh Ngôn hôn lên trán cô, sau đó mới đắp chăn cho cô rồi ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau thức dậy, Diệp Thiển Hâm chỉ thấy người mình mềm nhũn và đau.

May là vì kết hôn, nhà máy đã phê duyệt cho cô nghỉ phép, hôm nay không phải đi làm.

Chỗ bên cạnh cô trống không nhưng trên tủ đầu giường lại có một bát trứng luộc còn bốc hơi nóng, cùng một tờ giấy nhắn.

[Anh đi tập, trưa sẽ ve, trong tủ hấp ở bếp còn bánh đường cho em, nhớ ăn, lát vê anh dọn.]

Diệp Thiển Hâm nhìn tờ giấy nhắn trong lòng ấm áp, đang định dậy thì mới phát hiện thắt lưng đau nhức khó chịu.

Nghĩ ngợi một lúc, Diệp Thiển Hâm dứt khoát đi rửa mặt, sau đó ôm bát trứng luộc và bánh đường ăn ở bên giường.

Cô thực sự không còn sức lực gì nữa, tối qua Mạnh Ngôn còn dịu dàng hơn cô tưởng tượng nhưng vẫn giày vò đến nửa đêm mới kết thúc.

Ăn xong, Diệp Thiển Hâm ngáp một cái, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi tiếp.

Trước khi ngủ, cô còn nằm trên giường nghĩ, rốt cuộc Mạnh Ngôn làm thế nào mà sáng sớm đã tỉnh táo đi tập luyện, ôi, còn tiện tay làm cho cô một bữa sáng, mà cô ngủ say đến mức không nghe thấy gì cả.

Nghĩ không lâu, Diệp Thiển Hâm lại ngủ thiếp đi.

Đến khi tỉnh dậy, đã gần 12 giờ trưa, Diệp Thiển Hâm ngồi dậy, mới cảm thấy người mình có chút sức lực.

Cô dậy thay một bộ quần áo, vừa định xuống lầu đi dạo thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động.

"Lão Mạnh, sao hôm nay lại về vào buổi trưa thế."

"Anh ngốc al Người ta vừa mới kết hôn, chắc chắn là muốn ở nhà với vợ, chứ có như anh ngày nào cũng cắm rễ ở căng tin quân khu đâu, tôi gọi mấy ngày mới về nhà.
 
Chương 212


Còn Mạnh Ngôn dường như chỉ cười gật đầu, không nói gì liền mở cửa đi vào.

"Về rồi à"

Diệp Thiển Hâm đi ra: "Vừa nãy hình như nghe thấy có người nói chuyện với anh ở ngoài.

"Trung đội trưởng Ngưu ở tầng một." Mạnh Ngôn vừa nói, vừa bưng hộp thức ăn trong tay vào bếp.

Diệp Thiển Hâm đi tới nhìn, bụng lập tức không kìm được mà kêu lên.

Mạnh Ngôn cười nhìn cô: "Sáng nay có phải không ăn no không, ngày mai anh sẽ lấy thêm một quả trứng luộc cho em."

"Ăn no rồi." Diệp Thiển Hâm vội nói: "Chỉ là nhìn đồ anh mang về mới thấy đói thôi."

Trong hộp thức ăn có đậu phụ rán, thịt xào ớt xanh, còn có một phân xíu mại, ngửi thấy thơm vô cùng.

Mạnh Ngôn bưng thức ăn ra ngoài, sau đó đưa tay xoa bóp eo Diệp Thiển Hâm.

Diệp Thiển Hâm giật mình, sau khi phản ứng lại mới thở phào nhẹ nhõm: "Dọa em một trận."

"Hôm qua thấy em đau eo, bây giờ còn đau không?" Mạnh Ngôn quan tâm hỏi.

Diệp Thiển Hâm gật đầu, ra vẻ nghiêm túc: "Đau nhức."

Mạnh Ngôn lập tức lộ ra vẻ áy náy: "Tối nay anh nhất định sẽ nhanh chóng giải quyết."

Diệp Thiển Hâm: "..."

Hả? Cô còn tưởng anh nói tối nay sẽ nghỉ ngơi chứ.

"Hay là thế này, hôm nay anh đến phòng y tế của đơn vị hỏi xem, có cách xoa bóp nào không, anh học một chút, về xoa bóp cho em." Mạnh Ngôn chủ động nói.

Diệp Thiển Hâm phì cười: "Thực ra cũng ổn, bây giờ không đau nữa rồi, chỉ hơi nhức thôi."

Mạnh Ngôn tiếp lời: "Không được, vẫn phải học, sau này còn dùng đến."

Diệp Thiển Hâm: "..." ebookshop.

vn - ebook truyện dịch giá rẻ

"Khụ khu Mạnh Ngôn, nếu anh đến phòng y tế, mọi người sẽ biết anh muốn làm gì, có phải không tốt lắm không."

Mạnh Ngôn cười: "Làm sao có thể nói thẳng chuyện riêng của chúng ta, chắc chắn phải tìm một cái cớ, em yên tâm đi."

Nói đi nói lại, Mạnh Ngôn vẫn muốn học xoa bóp.

Buổi chiêu Mạnh Ngôn đi tập luyện, Diệp Thiển Hâm lại ngủ trưa một giấc, khi thức dậy thì tinh thân sảng khoái.

Cô lấy một túi kẹo mừng trong ngăn kéo rồi đi ra ngoài.

Đây là một tòa nhà tập thể của quân khu, phần lớn là gia đình quân nhân, thời điểm này, có người đi làm rồi nhưng dưới lầu có một bóng người vừa khiêng chăn ra ngoài.

"Xin chào." Người phụ nữ dưới lầu đang phơi chăn, khi ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Thiển Hâm, chủ động cười tươi chào hỏi.

Diệp Thiển Hâm đáp lại một tiếng, cũng xuống lầu: "Xin chào, em tên là Diệp Thiển Hâm."

"Chị tên là Trương Phương, hôm qua chị đã nhìn thấy em rồi, vẫn chưa kịp chào hỏi, chông chị là lão Ngưu, trước đây từng là trung đội trưởng cùng với liên trưởng Mạnh, cùng một đơn vị."

Diệp Thiển Hâm cười cười, đưa kẹo mừng qua: "Em nghe Mạnh Ngôn kể rồi, chị Trương Phương, hôm qua không kịp phát kẹo mừng cho mọi người."

"Có gì đâu, sau này chúng ta đều là hàng xóm rồi, đúng rồi, chị giới thiệu cho em nhé."

Trương Phương là một người phụ nữ có tính tình cởi mở, kéo Diệp Thiển Hâm giới thiệu khắp nơi từ trên xuống dưới.

Trong nhà tập thể có tám hộ gia đình nhưng đều lớn tuổi hơn Diệp Thiển Hâm một chút, đều là những người đã kết hôn từ sớm.

Trương Phương còn có một con trai và một con gái, không ngừng chạy theo hai người.

Diệp Thiển Hâm phát hết kẹo mừng, trong túi còn sáu bảy viên, dứt khoát đưa hết cho hai đứa con của Trương Phương.

"Cảm on thím, thím đẹp quá."

Bé gái miệng ngọt, Diệp Thiển Hâm nghe xong rất vui, lại đưa cho cô bé bông hoa giấy màu đỏ còn lại trong túi.

Đến tối, khi trung đội trưởng Ngưu về, Trương Phương vẫn đang kéo Diệp Thiển Hâm trò chuyện.
 
Chương 213


"Trung đội trưởng Ngưu, chào anh."

Trung đội trưởng Ngưu chào Diệp Thiển Hâm: "Lão Mạnh đang trên đường về, tôi thấy hình như anh ấy đi ra ngoài mua thứ gì đó, chắc sắp vê đến nhà rồi."

Diệp Thiển Hâm gật đầu: "Cảm ơn trung đội trưởng Ngưu, em về đợi anh ấy."

Trương Phương đi tới: "Lien trưởng Mạnh nhỏ hơn anh sáu bảy tuổi, ngày nào anh cũng gọi lão Mạnh lão Mạnh."

"Có gì đâu, tuổi tác bọn anh khác nhau nhưng nhập ngũ cùng năm, đều là anh em, đồng chí Tiểu Diệp, em không để ý chứ-"

Diệp Thiển Hâm cười cười: "Tất nhiên là không."

Sau khi Diệp Thiển Hâm di rồi, Trương Phương lại nhìn trung đội trưởng Ngưu không vui: "Anh xem liên trưởng Mạnh kìa, buổi trưa mang cơm cho vợ, buổi tối còn đi mua đồ về cho vợ, anh xem anh, không biết học hỏi người ta à?”

"... Trung đội trưởng Ngưu mặt đắng: "Có thể so sánh sao, chúng ta đều là vợ chồng già rồi, những năm đầu mới kết hôn, anh không đối xử với em như vậy sao."

"Nói bậy." Trương Phương trợn mắt: "Anh chưa từng đối xử với em như vậy."

Dừng lại một chút, Trương Phương lại nghĩ trung đội trưởng Ngưu cũng vất vả cả ngày rồi nên không tiếp tục so đo nữa.

"Em trò chuyện với đồng chí Tiểu Diệp cả buổi chiều, phải nói là tính tình và nhân phẩm đều vô cùng tốt, hơn nữa còn có công việc."

Trung đội trưởng Ngưu cười cười: "Em không biết rồi, cô ấy còn từng lên tivi đấy."

Trương Phương hứng thú, thúc giục chồng kể những chuyện cô ấy không biết.

Đợi trung đội trưởng Ngưu kể xong, Trương Phương lập tức trợn tròn mắt: "Giỏi như vậy sao, còn phụ trách chuyện tuyển dụng của nhà máy dệt len nữa."

"Đúng vậy."

Trung đội trưởng Ngưu chỉ vô tình nói ra nhưng Trương Phương lại là người lắm mồm.

Hắn không ngờ rằng, chưa đầy hai ngày, tình hình của Diệp Thiển Hâm đã được Trương Phương truyền đi khắp nơi.

Trương Phương vốn muốn khen Diệp Thiển Hâm giỏi nhưng bị người có lòng nghe được, không khỏi có suy nghĩ khác.

Còn bên kia, Diệp Thiển Hâm về nhà đợi không lâu, Mạnh Ngôn cũng về đến nhà.

"Trung đội trưởng Ngưu nói anh đi mua đồ à?”

Diệp Thiển Hâm tiến lại gân, thấy Mạnh Ngôn xách một chiếc túi đen đi vào: "Đi mua một con cá, hôm qua thấy kem dưỡng da của em sắp hết rồi, anh lại mua cho em một lọ mới."

Diệp Thiển Hâm vui mừng đi tới, quả nhiên thấy trong túi đen có mấy con cá diếc nhỏ vẫn đang nhả bong bóng.

"Dùng cái này để hầm canh, hôm qua em vất vả rồi, bồi bổ cho em."

Diệp Thiển Hâm ngạc nhiên: "Anh còn biết hâm canh cá sao?"

"Cái này rất đơn giản, chỉ cân dùng dầu rán một chút là được."

Nói xong, Mạnh Ngôn di vào bếp, động tác của anh rất nhanh, không lâu sau đã có mùi thơm bay ra.

Diệp Thiển Hâm định vào giúp nhưng bị Mạnh Ngôn chỉ huy đi múc cháo cho hai người.

Việc này thực sự rất nhẹ nhàng, Diệp Thiển Hâm duỗi lưng: "Mạnh Ngôn, việc nhà đều do anh làm, như vậy em sẽ bị chiều hư mất."

"Không sao, anh sẽ chiêu em mãi."

Mạnh Ngôn cởi tạp dề, đưa canh cá đã nấu xong cho Diệp Thiển Hâm: "Nếm thử xem."

Canh cá rất ngon, Diệp Thiển Hâm chỉ ngửi thôi đã không nhịn được nuốt nước bọt: “Thơm quá."

Mạnh Ngôn thấy Diệp Thiển Hâm thích, tâm trạng cũng càng tốt hơn.

"Đúng rồi, hôm nay chị Trương Phương, vợ trung đội trưởng Ngưu có nói với em một chuyện."

Ăn xong, Mạnh Ngôn đi rửa bát, Diệp Thiển Hâm vừa lật xem tạp chí "Phong cách thành phổ" tháng này mới được gửi đến cho cô, vừa trò chuyện với Mạnh Ngôn.

"Không phải là chuyện trung đội trưởng Ngưu mới vào đội, bị tiếng súng dọa đến nỗi tè ra quần chứ." Mạnh Ngôn trêu chọc.
 
Chương 214


Diệp Thiển Hâm nghe xong liền bật cười, sau đó cười nói: "Ai lại đi kể chuyện xấu của chồng mình cho người ngoài, chị ấy nói với em, trước đây chị ấy cũng làm việc ở nhà máy, sau này sinh con, trung đội trưởng Ngưu mới yêu câu chị ấy ve nhà."

Diệp Thiển Hâm dừng lại một chút, do dự nói: "Sau này nếu chúng ta có con, anh cũng sẽ yêu cầu em như vậy không."

“Sẽ không."

Mạnh Ngôn không chút do dự, nghiêm túc nói: "Nếu em muốn nghỉ ngơi thì đương nhiên có thể không đi làm nhưng nếu em có sự nghiệp riêng, cũng có hướng phấn đấu riêng, anh sẽ toàn lực ủng hộ em."

"Bất kể chuyện gì sao? Ngay cả khi em đi học lại?"

Diệp Thiển Hâm cẩn thận hỏi ra suy nghĩ của mình, thực ra ngay cả khi Mạnh Ngôn phản đối, nếu Diệp Thiển Hâm muốn, cô cũng sẽ đi học nhưng dù sao anh cũng là chồng mình, cô vẫn quan tâm đến câu trả lời của anh.

Hơn nữa trong thời đại này, vẫn có một bộ phận người tin vào thuyết học hành vô dụng, huống hồ bây giờ vẫn chưa khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học.

Mạnh Ngôn gật đầu: "Bất kể chuyện gì, chỉ cân em muốn làm, anh đều sẽ ủng hộ em."

"Nhưng mà..." Mạnh Ngôn đột nhiên tiến lại một bước, ôm Diệp Thiển Hâm vào lòng: Vừa nay em nói sau này có con?"

Diệp Thiển Ham vẫn đang cảm động, nghe vậy, lại thấy anh đã tiến lại gân, mặt lập tức đỏ lên: "Em chỉ hỏi đại thôi."

"Quả nhiên là vợ anh, hỏi đại cũng hỏi đúng trọng tâm, vậy chúng ta làm một chuyện có thể sớm có con đi."

Diệp Thiển Hâm: "..."

Diệp Thiển Hâm nghỉ ngơi ở nhà ba ngày, đến ngày thứ tư kỳ nghỉ kết thúc, cô thức dậy cùng lúc với Mạnh Ngôn.

"Nếu thấy mệt thì có thể nghỉ thêm một lúc, anh đi nấu cơm cho em." Mạnh Ngôn vừa mặc quần áo vừa nói.

Diệp Thiển Hâm: "Gần đây bộ phận cũng không bận, em đến cũng chỉ để đọc tạp chí thôi."

"Vậy lát nữa anh đưa em đi."

Diệp Thiển Hâm xem giờ: "Kịp không?"

"Không thành vấn đề."

Mạnh Ngôn nhanh chóng làm trứng ốp la làm bữa sáng cho hai người, căn thời gian đưa Diệp Thiển Hâm đến nhà máy dệt len.

Đợi Mạnh Ngôn đi, những người vừa nãy vây quanh cửa sổ liền ùa đến.

Việc Diệp Thiển Hâm kết hôn, mọi người trong nhà máy đều đã nghe nói, chỉ là nghe nói cô lấy một quân nhân, bây giờ tận mắt thấy Mạnh Ngôn, ai nấy đều không khỏi cảm thán.

"Chồng của tổ trưởng Diệp còn có cả xe ô tô nữa."

"Người ta là trung đội trưởng cơ mà, ôi, đúng là xứng đôi với tổ trưởng Diệp."

"Sáng sớm còn đưa tổ trưởng Diệp đi làm, tốt quá nhỉ, không biết đến bao giờ thì chồng tôi mới đưa tôi đi làm một lần."

Đang nói thì Diệp Thiển Hâm đã di tới, cô chia kẹo mừng cho mọi người, sau đó mới vào phòng làm việc.

"Chị Thiển Hâm, cuối cùng chị cũng đi làm rồi." Quách Hiểu Như vui mừng kêu lên.

Trịnh Ái Quốc hắng giọng: "Khụ khụ khụ, Hiểu Như cô nói thế nào vậy, Tiểu Diệp xin nghỉ cưới mà, là chuyện vui."

"Tôi không có ý gì khác." Quách Hiểu Như vội vàng giải thích: "Chỉ là chị Thiển Hâm không có ở đây, tổ trưởng Ngô luôn giao cho chúng ta một đống việc phiên phức mà vô dụng."

Trịnh Ái Quốc: "Biết đủ đi, tổ trưởng Ngô bây giờ đã tốt hơn trước nhiều rồi, trước đây nói năng khó nghe, chói tai, bây giờ chỉ đưa cho chúng ta mấy cuốn sách để học, đây cũng là nhờ Tiểu Diệp."

Diệp Thiển Hâm nghe họ nói chuyện phiếm, cũng nói theo vài câu, ánh mắt dừng lại ở tờ lịch bên cạnh bàn.
 
Chương 215


Bây giờ là giữa tháng 12, đến lúc nghỉ Tết, nghỉ xong thì cuộc thi vẽ tranh của thành phố sẽ chính thức bắt đầu chấm giải.

Tranh bìa của Diệp Thiển Hâm đã được duyệt, đến lúc đó sẽ được nộp lên nhưng vòng chung kết của cuộc thi, nghe Cổ Hưng Quốc nói có thể phải vẽ tranh tại chỗ.

Vì vậy Diệp Thiển Hâm chắc chắn phải chuẩn bị trước, nếu bận rộn thì có lẽ sẽ không thể lo được nhiệm vụ ở nhà máy dệt len.

Thực ra cô vốn không định làm lâu dài ở nhà máy dệt len nhưng nếu muốn nghỉ việc, vẫn phải báo trước với giám đốc.

"Hôm nay giám đốc có ở nhà máy không?" Diệp Thiển Hâm hỏi.

Lúc này Ngô Thúy Bình cũng vừa mới vào cửa, gật đầu: "Vào phòng làm việc trước, cô tìm ông ấy à?”

"Vâng."

Diệp Thiển Hâm đáp lại một tiếng, đi ra ngoài gõ cửa phòng làm việc của giám đốc, cô trực tiếp trình bày tình hình của mình, xin nghỉ việc vào cuối tháng này.

Giám đốc Chu cau mày: "Tôi có thể chấp nhận cho cô giữ chức vụ để chuyên tâm thi đấu, với trình độ của cô, sau khi đạt giải, cũng là vinh quang của nhà máy chúng ta, Tiểu Diệp à, cô hãy cân nhắc lại đi."

"Hơn nữa lần trước cô đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ cho nhà máy chúng ta, tôi cũng không nỡ để cô đi, tôi biết cô có năng lực nhưng nhà máy chúng ta không dễ gì mới có được một nhân tài, cô cân nhắc thêm xem có thể làm thêm một năm nữa không.

Chu Bằng khuyên nhủ vài câu, Diệp Thiển Hâm suy nghĩ một lúc, lại nói: "Vậy thì thế này đi giám đốc, nếu sau này nhà máy chúng ta có nhu cầu thì có thể liên hệ với tôi nhưng bắt đầu từ tháng sau, tôi muốn chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc thi."

Chu Bằng thấy Diệp Thiển Hâm kiên quyết như vậy, cũng chỉ đành đồng ý.

Khu tập thể của quân khu ngoài những người nhà của quân nhân còn có một số người gia cảnh không tốt, đến nương nhờ người thân là quân nhân, nhờ mối quan hệ mà ở nhờ trong khu tập tập thể.

Hôm nay Diệp Thiển Ham di làm, vừa khéo bị Trương Phương đang ra phơi chăn nhìn thấy.

Đẳng sau cô ấy là hai đứa con, đứa lớn năm tuổi đang đi mẫu giáo, đứa nhỏ mới ba tuổi.

"Mẹ ơi, hôm nay thím Tiểu Diệp đi đâu vậy?”

Trương Phương cười giải thích với con gái: "Thím Tiểu Diệp có bản lĩnh, có sự nghiệp và công việc riêng, con cũng phải học hành chăm chỉ, sau này trở thành người có ích cho đất nước như thím Tiểu Diệp."

"Oa, thím Tiểu Diệp lợi hại quá."

Hai mẹ con đang nói chuyện thì người hàng xóm ở bên cạnh tâng một cũng mở cửa đi ra.

"Chị dâu, hai người đang nói đến vợ của trung đội trưởng Mạnh mới chuyển đến phải không?”

Người đến tên là Ngưu Quế Hoa, là em họ của trung đội trưởng Ngưu.

Chồng của Ngưu Quế Hoa vốn làm việc ở nhà máy thép, cả nhà đều ở nông thôn nhưng Ngưu Quế Hoa luôn than thở muốn vào thành phố ở, như vậy chồng cô ta cũng không phải chạy đi chạy lại giữa huyện và nông thôn mỗi ngày nhưng nhà máy thép không phân chia được nhà ở cho gia đình, Ngưu Quế Hoa mới nhờ anh họ là trung đội trưởng giúp đỡ, tạm thời ở nhờ trong khu gia tập tập thể của quân khu.

Nhưng dù là tạm thời thì cũng đã ở bốn năm, căn bản không có ý định chuyển đi.

Nhà phân chia của khu tập thể của nhà máy thép là hai phòng ngủ một phòng khách, tổng cộng chưa đến sáu mươi mét vuông nhưng khu tập thể của quân khu đãi ngộ tốt, lúc đó nể mặt trung đội trưởng Ngưu, căn nhà phân chia cho Ngưu Quế Hoa ở nhờ rộng khoảng chín mươi mét vuông.
 
Chương 216


Hai năm trước còn ổn, hai năm nay vì chuyện của Ngưu Quế Hoa, trung đội trưởng Ngưu không ít lần bị người ta chỉ trỏ sau lưng, nói hắn dựa vào quan hệ để mưu lợi riêng cho người thân.

Nhưng thực ra chỉ có gia đình trung đội trưởng Ngưu mới biết, mưu lợi riêng gì chứ, trung đội trưởng Ngưu giúp đỡ gia đình Ngưu Quế Hoa, gia đình Ngưu Quế Hoa cũng chỉ cảm ơn miệng, có lần tặng một ít thủy sản, ngoài ra không còn gì khác.

Hơn nữa, mỗi lần về quê ăn Tết, trung đội trưởng Ngưu không chỉ một lần ám chỉ họ nên chuyển đi, không dám dễ dàng gây ra lời ra tiếng vào.

Nhưng Ngưu Quế Hoa giả vờ như không nghe thấy, vẫn ở nhà mình như thường.

Tuy trong lòng Trương Phương có chút không vui nhưng ngoài mặt vẫn phải hòa nhã, lúc gặp mặt hàng ngày cũng không tiện xé rách mặt, chỉ có thể cười nói: "Đúng vậy, chính là đồng chí Tiểu Diệp đó, người đẹp lại có bản lĩnh, trung đội trưởng Mạnh lấy được một người vợ như vậy thật có phúc."

"Cô ấy làm việc ở đâu vậy." Ngưu Quế Hoa lại gần: "Chị dâu, chị để em giúp chị phơi quần áo."

Trương Phương thấy hôm nay cô ta hiếm khi ân cần, cũng không nhịn được nói thêm vài câu: "Ở khoa thiết kế gì đó của nhà máy dệt len, hình như còn là tổ trưởng."

"Ồ, vậy thì không tệ." Ngưu Quế Hoa nói: "Vậy thì trong tay cũng có không ít quyền lực nhỉ."

"Ai mà biết được, tôi không thể nào hỏi rõ ràng mọi chuyện, tôi đâu phải nhân viên điều tra hộ khẩu." Trương Phương có chút không vui.

Ngưu Quế Hoa vội vàng nói tiếp: "Em cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, nghe nói tổ trưởng của họ đều quản lý việc tuyển dụng."

"Có lẽ vậy, Tiểu Diệp tài giỏi như vậy, còn lên cả tivi nữa."

Trương Phương vừa nói, vừa kể lại chuyện Diệp Thiển Hâm lên tivi.

Thực ra Trương Phương không có ý gì, chỉ coi như là chuyện phiếm giữa những người hàng xóm, dù sao bây giờ mọi người đều ở trong một khu tập thể, chuyện nhà ai cũng sẽ được đem ra bàn tán.

Những người phụ nữ hàng xóm tụ tập lại với nhau, cũng chỉ nói những chuyện như vậy.

Ngưu Quế Hoa nghe xong, lại hỏi: "Chị dâu, sắp đến Tết rồi, nhà em vốn định sinh thêm một đứa nữa nhưng bụng mãi chẳng có động tĩnh gì, nghe nói sang năm chị dâu định đi làm, em dạo này cũng không có việc gì, chị dâu có cách nào không, nếu chị dâu đi làm thì tiện thể kéo em theo."

Trương Phương liếc cô ta một cái: "Đi làm mà có thể kéo theo thì kéo theo sao?"

"Em cũng nghe chồng em nói vậy, chị dâu, chị vẫn chưa nói sang năm chị đi làm ở đâu.

Cho dù bây giờ Trương Phương không nói, đến Tết khi họ hàng tụ tập lại cũng sẽ hỏi, dứt khoát nói: "Vẫn là nhà máy trước đây, trước kia tôi làm ở đó, bây giờ đột nhiên quay về, nhà máy cũng không có vị trí trống, để tôi đi quét dọn vệ sinh trước, dù sao sang năm hai đứa trẻ đều đi học, tôi ở nhà cũng rảnh rỗi, có việc làm còn hơn không làm."

"Quét dọn vệ sinh à..." Ngưu Quế Hoa vô thức nhếch mép.

Quét dọn vệ sinh trong nhà máy vất vả hơn những nơi khác, chỉ riêng mấy phân xưởng đó thôi cũng đủ khiến người ta mệt bở hơi tai.

Ngưu Quế Hoa đảo mắt: "À đúng rồi, hình như anh họ em với liên trưởng Mạnh khá thân thiết, thấy hôm đó chị dâu với đồng chí Tiểu Diệp cũng trò chuyện cả buổi chiều, sao chị dâu không nhờ đồng chí Tiểu Diệp giới thiệu cho chị dâu một công việc nhẹ nhàng trong nhà máy dệt len."
 
Chương 217


Trương Phương cười lạnh nhìn Ngưu Quế Hoa: "Lời này nói không đúng, đã đi làm thì công việc nào cũng không nhẹ nhàng, hơn nữa không có lý do gì, tôi làm sao có thể đi tìm người ta yêu câu chuyện này, lỡ người ta có ý kiến thì đến lúc đó mất cả mặt mũi."

"Sao lại không có lý do, chúng ta không phải là hàng xóm sao?" Ngưu Quế Hoa không để ý.

"Là hàng xóm, chứ không phải mẹ cô." Trương Phương không nghe nổi nữa, buông một câu, dắt tay Niễu Niễu chuẩn bị về nhà.

Mặt Ngưu Quế Hoa trắng bệch, sau đó cười theo: "Chị dâu, sao chị lại nói vậy, em chỉ đề nghị thôi mà."

"Sau này chuyện không liên quan đến cô thì ít phát biểu ý kiến!"

"Bụp!" một tiếng, Trương Phương đóng sam cửa lại.

Về đến nhà, Trương Phương còn chỉ tay ra ngoài cho hai đứa trẻ: "Nhìn thấy chưa, không học hành tử tế, sau này sẽ giống như cô ta, không tìm được việc tốt, việc vất vả thì không muốn làm, ngày nào cũng chỉ mơ mộng viển vông."

Niễu Niễu nghiêm túc gật đầu: "Mẹ, con hiểu rồi, con đi luyện viết chữ đây."

Đợi đến tối tan làm, Diệp Thiển Hâm mới về đến nhà, thấy trước cửa có một người phụ nữ trung niên quen quen đang đợi mình.

"Đồng chí Tiểu Diệp, chào em, chị đợi em một lúc rồi."

"Chị là..."

Diệp Thiển Hâm vừa nói vừa suy nghĩ, chợt nhớ ra cô ta là người mà vợ của trung đội trưởng Ngưu đã giới thiệu cho mình hôm qua, hàng xóm ở tầng dưới Ngưu Quế Hoa.

Diệp Thiển Hâm: "Chị là chị Quế Hoa đúng không, ôi chao trí nhớ em kém quá, suýt nữa thì không nhớ ra."

Ngưu Quế Hoa nghe cô nhớ ra mình, vội vàng cười giơ túi đồ trên tay lên.

Ngưu Quế Hoa cười nói: "Tiểu Diệp à, hôm nay anh trai chị từ nông thôn đến thăm chị, mang đến cho chị ít tôm tươi mới bắt được ở sông, thứ này khó nuôi, để ở nhà cũng chỉ tốn nước, nhà chị ăn không hết nên mang đến cho em và trung đội trưởng Mạnh nếm thử."

Diệp Thiển Hâm hơi bất ngờ, sau đó vội vàng nói: "Chị khách sáo quá, nhà chị có hai đứa trẻ, đây là đồ tốt, chị cứ để cho các cháu ăn trước."

"Trẻ con còn nhỏ, ăn cũng không được bao nhiêu." Ngưu Quế Hoa đứng ngay trước cửa nhà họ, thái độ cứng rắn, nhất quyết phải đưa cho Diệp Thiển Hâm.

"Tiểu Diệp, đây cũng không phải là bao nhiêu đồ, chị đứng đợi ở đây nửa ngày rồi, nếu em không nhận thì là không nể mặt chị."

"Chị nói thế là sao."

Tuy trong lòng Diệp Thiển Hâm nghi ngờ nhưng vẫn mở cửa: "Chị Quế Hoa, chị vào ngồi trước đi, em nhận là được, vừa hay hôm qua Mạnh Ngôn mang về hai con cá diếc nấu canh, còn thừa một con, lát nữa em mượn túi của chị để mang về cho các cháu nhà chị."

Vào nhà, Ngưu Quế Hoa đích thân đặt túi tôm vào thùng nước trong bếp.

Diệp Thiển Hâm lại gần nhìn một cái, thấy trong đó có đến nửa thùng tôm, càng thêm kinh ngạc.

"Chị Quế Hoa, chị đây là..."

Diệp Thiển Hâm thấy cửa đã đóng, lúc này mới nói: "Chị cho nhiều quá, em thật sự không tiện nhận."

Thời điểm này, cá rất khó kiếm, tôm càng là thứ chỉ có thể trông chờ vào may mắn mới bắt được ở sông ở nông thôn, đặc biệt là bây giờ là mùa đông, có lẽ là phải phá băng, dùng lưới đánh bắt.

"Có gì đâu, lần sau anh trai chị đến, nếu có đồ ngon, chị lại mang đến cho em."

Diệp Thiển Hâm thấy Ngưu Quế Hoa nói chuyện không ngừng đánh giá mình, trong lòng đã hiểu.

Quả nhiên, Ngưu Quế Hoa nói xong, liền kéo Diệp Thiển Hâm ngồi xuống phòng khách: "Tiểu Diệp à, sau này chúng ta đều là hàng xóm nên thường xuyên qua lại, đừng khách sáo với chị."
 
Chương 218


Diệp Thiển Hâm tìm cốc trà rót nước cho Ngưu Quế Hoa, Ngưu Quế Hoa lập tức đứng dậy đón lấy: "Nhanh nhanh nhanh, em đi làm cả ngày vất vả rồi, chị tự rót nước là được.

"Sao được, chị là khách."

Diệp Thiển Hâm vừa nói vừa rót nước cho cô ta, sau đó cười nói: "Hôm qua chị Trương Phương đã nói với em, nhà chị với chị ấy là họ hàng, hình như là anh em họ nhỉ."

"Đúng đúng đúng, trung đội trưởng Ngưu là anh họ chị, anh họ chị và trung đội trưởng Mạnh nhà em thân thiết như anh em ruột vậy, sau này hai nhà chúng ta nhất định phải thường xuyên qua lại."

Anh em ruột?

Lời này ngay cả Trương Phương hôm qua cũng không nói ra được, không biết sao Ngưu Quế Hoa lại có thể nói ra.

Nghĩ ngợi một chút, Diệp Thiển Hâm chỉ cười nhạt.

Ngưu Quế Hương thấy Diệp Thiển Hâm không nói gì, liên tự nói tiếp: "Chị nghe chị dâu chị nói, bình thường em khá bận rộn với công việc."

Diệp Thiển Hâm: "Cũng bình thường, khi nhà máy có nhiệm vụ thì sẽ bận hơn một chút."

"Những người đi làm như em không giống chị, cả ngày ở nhà nghỉ ngơi, có hiểu biết, đúng rồi, Tiểu Diệp à, em làm ở nhà máy dệt len đúng không, còn là tổ trưởng tổ thiết kế?"

Hôm qua Diệp Thiển Hâm không nói nhiều như vậy với Trương Phương nhưng cô và Mạnh Ngôn đã tổ chức tiệc cưới, hôm đó có rất nhiều người đến, cũng có người của nhà máy dệt len, ước chừng lúc giới thiệu ai đó đã nói những điều này.

Diệp Thiển Hâm nhẹ nhàng gật đầu: “Chỉ là phó tổ trưởng thôi, thực ra giống như chị Quế Hoa ở nhà chăm sóc con cái cũng vất vả không kém, bình thường chăm sóc con cái, đóng góp cho gia đình cũng là một loại công việc."

"Không giống nhau đâu." Ngưu Quế Hoa biu môi: "Bọn chị không được trả lương, nói đến chuyện này là chị lại buồn, đàn ông nhà chị tuy có công việc nhưng bây giờ nhà có hai đứa trẻ, chỉ tiêu ngày càng nhiều, cuộc sống cũng ngày càng khó khăn." "Nếu vậy, lát nữa chị mang tôm về đi." Diệp Thiển Ham vừa nói vừa định đứng dậy.

Ngưu Quế Hoa vội vàng ngăn cô lại, sau đó cười cười, cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình.

Ngưu Quế Hoa: "Tiểu Diệp à, bây giờ là mùa đông, đợi sang xuân năm sau, nếu nhà máy của em tuyển người, em có thể cho chị thử việc không."

Diệp Thiển Hâm đã sớm nhìn ra có lẽ cô ta đến đây là để nhờ vả, nghe vậy liền giả vờ ngốc: "Chị nói gì vậy, sang năm nếu nhà máy cần người, chị cứ trực tiếp đi đăng ký là được."

"Không giống nhau đâu." Ngưu Quế Hoa nói một cách bí ẩn: "Công việc trong nhà máy này cũng chia ra nhiều loại."

Diệp Thiển Hâm giả vờ suy nghĩ một chút: "Sang xuân năm sau, có lẽ sẽ tuyển một số công nhân xưởng, chị Quế Hoa cứ thử đi, những vị trí khác thì em không rõ."

"Công nhân xưởng... Ngưu Quế Hoa cười cười: "Chị vụng về, có lẽ không làm được công việc của công nhân dệt."

"Chị chưa biết đấy, bây giờ đã có máy móc hỗ trợ rồi, không tốn nhiều sức người."

"Nhưng dưới xưởng vất vả lắm." Ngưu Quế Hoa nói ra lời trong lòng: "Hơn nữa, cho dù không tốn nhiều sức người thì không phải vẫn cần phải tỉ mỉ sao, chị lại rất hấp tấp, thực sự không làm được, hơn nữa trước đây chị cũng chưa từng làm công việc này, e rằng không làm được."

Nếu là người thông minh, nghe vậy chắc chắn sẽ nói sẽ giới thiệu cho Ngưu Quế Hoa một công việc nhẹ nhàng hơn.

Nhưng Ngưu Quế Hoa liếc nhìn Diệp Thiển Hâm, Diệp Thiển Hâm chỉ cười cười, cúi đầu uống trà, sau đó đặt tách trà xuống, không có ý định mở miệng.
 
Chương 219


Cô ta thấy Diệp Thiển Ham là người thông minh, không thể nào không hiểu ý tứ này.

Nhưng không còn cách nào khác, Diệp Thiển Hâm không nói thêm lời nào nữa.

Ngưu Quế Hoa biu môi, cười cười rồi nói tiếp: "Tiểu Diệp, chị nói thẳng với em luôn nhé, thực ra chị muốn nhờ em giúp một việc, em không phải là tổ trưởng tổ thiết kế sao, có thể giúp chị vào đó không, kiếm một công việc để làm, không cần lương cao, có một chút là được nhưng chị cũng không biết thiết kế là gì, không cần công việc quá khó là được.

"Ôi chao!"

Diệp Thiển Hâm đợi cô ta nói xong, đột nhiên vỗ đùi: "Sáng nay ra ngoài vội quá, quên mở cửa sổ thông gió rồi."

Nói xong, Diệp Thiển Hâm đi đến cửa sổ mở cửa sổ, lại mở hé cửa ra, rôi mới nói: "Chị Quế Hoa nói gì cơ? Muốn em giới thiệu chị vào tổ thiết kế?"

Ngưu Quế Hoa vội vàng đi tới: "Em gái nhỏ tiếng thôi, đừng để ảnh hưởng đến em."

Diệp Thiển Hâm cười cười nhưng giọng nói không hề nhỏ: "Chị Quế Hoa, em không sợ ảnh hưởng, vì chuyện này không dễ làm, tổ thiết kế của chúng em cần những người có năng lực thực sự, không thể vào đó để kiếm chác."

"... Em gái, em nói vậy là quá khách sáo roi chút việc nhỏ này cũng không giúp chị sao?”

Diệp Thiển Hâm nhìn sắc mặt đột nhiên thay đổi của Ngưu Quế Hoa, vội vàng giải thích: "Em không khách sáo với chị, chị muốn có công việc không vất vả lại không cân động não, đối với em mà nói thực sự rất khó, đối với nhà máy càng khó hơn."

"Em chưa thử thì sao biết được."

Giọng nói của hai người đủ để hàng xóm nghe thấy, lúc này đã có không ít người lặng lẽ mở cửa sổ, dựng tai nghe họ nói chuyện.

Ngưu Quế Hoa thấy có người đã thò đầu ra, cười cười ngượng ngùng: "Em gái, vậy thế này nhé, ngày mai em vẫn đi hỏi giúp chị, hôm nay chị về trước."

Nói xong, Ngưu Quế Hoa di ra khỏi cửa, đi đến cầu thang, còn không quên quay đầu lại: "Tôm chị cho em đừng quên ăn, đó là đồ tốt, rất bổ dưỡng, chị về đây." Diệp Thiển Ham nhìn bóng lưng Ngưu Quế Hoa không trả lời, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Chiêu tối Trương Phương đi ra ngoài mua thức ăn, lúc vê nhà, thấy hàng xóm trái phải chào mình, ánh mắt đều có chút kỳ lạ.

Đi mãi đến nhà, chị hàng xóm mới kéo Trương Phương lại, nhỏ giọng hỏi: "Cô em họ của cô đi tìm đồng chí Tiểu Diệp nhờ tìm việc giúp, tôi thấy ý tứ đó, là lão nhà cô bảo cô ta đi tìm sao? Hai nhà chúng ta ở gần nhau như vậy, nếu có cơ hội, cũng giúp tôi hỏi thăm một chút."

Trương Phương:....

222”

"Không có đâu, mấy ngày nay lão nhà tôi bận rộn về nhà là ngủ luôn, khi nào nói chuyện với Ngưu Quế Hoa vậy, cô nghe ai nói thế."

Chị hàng xóm chỉ lên tâng hai: "Vừa nấy Ngưu Quế Hoa đi tìm đồng chí Tiểu Diệp, tôi nghe hai người nói ở cửa cầu thang, đồng chí Tiểu Diệp còn nhận tôm của Ngưu Quế Hoa, đã nhận đồ rồi thì chắc là chuyện cũng có thể thành, thật sự không phải ý của hai người sao?"

Trương Phương vội vàng lắc đầu, nhíu mày: "Nếu tôi bảo Ngưu Quế Hoa di tìm Tiểu Diệp, tôi sẽ bị sét đánh, lão nhà tôi có quan hệ tốt với liên trưởng Mạnh đến mấy cũng không thể làm phiền vợ người ta như vậy, huống hồ còn là tìm việc cho Ngưu Quế Hoa, người lười biếng háo ăn này, ngoài đi ăn xin ra thì tôi thấy cô ta chẳng hợp với việc gì."

Chị hàng xóm phì cười: "Tôi tin cô nhưng nếu nói như vậy thì chính Ngưu Quế Hoa đã tự đi tìm, tôi đoán là cũng mượn danh lão nhà cô, người ta không tiện từ chối."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top