Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi
Chương 160


Chiếc vali da cao đến đầu gối cô, rộng bằng một cánh tay, trông có vẻ phồng và nặng, cô không thể nghĩ ra được thứ gì có thể khiến liên trưởng Mạnh mang từ Bắc Kinh xa xôi đến đây, lại còn to như vậy.

“Tặng... tặng em sao?”

"Ừ.

" Mạnh Ngôn đóng cốp xe, lại mở cửa xe cho cô.

Lên xe, Diệp Thiển Hâm mới từ từ nói: "Cảm ơn liên trưởng Mạnh nhưng nó to quá, em không dám nhận...

Mạnh Ngôn đột nhiên quay đầu lại: "Không cân cảm ơn, bên trong là một khối quặng có thể chế tạo thành màu vẽ, tôi không hiểu về những thứ này nhưng người bán nói là đá lapis lazuli, màu rất đẹp, không biết em có thích không."

"Đá lapis lazuli?!" Diệp Thiển Hâm hít một hơi.

Thời xưa, đá lapis lazuli là loại quặng màu được hoàng gia sử dụng, còn được gọi là "Thiên thạch”, đã được sử dụng từ thời nhà Hạ cách đây bốn nghìn năm, màu sắc rất tươi sáng, đặc biệt, giống như bầu trời xanh thẳm nhưng bên trong có chứa khoáng chất màu vàng óng, trông rất quý giá, giống như đá sapphire vậy.

"Liên trưởng Mạnh, anh có biết một gam màu vẽ đá lapis lazuli quý giá đến mức nào không?”

Một khối lớn như vậy, không biết Mạnh Ngôn đã phải bỏ ra bao nhiêu tiền?

Diệp Thiển Hâm đột nhiên nhớ đến một câu nói vừa nãy của Lưu Trân, xem ra tiền lương của anh thực sự cao hơn rất nhiều so với người bình thường.

"Tôi biết giá một gam đá nhưng chế tạo thành màu vẽ thì không hiểu lắm, tôi chỉ muốn hỏi em có thích không thôi."

Diệp Thiển Hâm suýt chút nữa gật đầu ngay lập tức nhưng lý trí trong lòng đã khiến cô kiêm chế lại.

"Tôi... quý giá như vậy tôi không thể nhận."

Mạnh Ngôn cười cười: "Xem ra em thích, vậy không uổng công tôi mang đến."

Diệp Thiển Hâm: "...

Không phải, cô cũng không nói là thích, sao lại giống như phải đưa đến tận cửa nhà mình vậy, mặc dù thực tế đã đưa đến tận cửa nhà mình rồi.

Đá lapis lazuli ở bất kỳ thời đại nào, trong mắt những người vẽ tranh quốc họa đều là thứ vô cùng quý hiếm, Diệp Thiển Hâm nói không động lòng là giả.

"Liên trưởng Mạnh, tôi có thể nhận món quà này nhưng anh có thể nói giá cho tôi biết được không, tôi có thể trả tiền cho anh."

Mạnh Ngôn nghe xong liên không nói gì nữa, một lúc sau mới đóng cửa xe lại.

Hai người ngồi bên trái bên phải, đều có thể nghe tiếng hít thở rõ mồn mội.

Xe vẫn chưa nổ máy, Diệp Thiển Hâm liếc mắt nhìn thấy bàn tay phải anh đặt trên phanh tay, to lớn, rắn chắc nhưng lại có một vài vết xước nhỏ.

“Tặng em thì cứ nhận đi.

"

Anh bị thương à?”

Hai người mở miệng cùng lúc, Mạnh Ngôn chủ động giải thích: "Không tính là bị thương, chỉ là trây xước khi huấn luyện thôi."

Dừng lại một chút, Mạnh Ngôn lại nói: "Tặng em thì cứ nhận đi, coi như em đồng ý với tôi một chuyện.

Nói xong anh nhìn vê phía Diệp Thiển Hâm, vừa lúc Diệp Thiển Hâm cũng đang nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt Diệp Thiển Hâm gần như đã hiểu được ý của Mạnh Ngôn.

Anh thực sự có ý nghĩ đó, hơn nữa còn muốn nói thẳng ra.

"Không phải ép buộc." Mạnh Ngôn đột nhiên mở miệng bổ sung: "Nhưng cũng hy vọng em có thể cân nhắc kỹ"

Dừng lại một chút, Mạnh Ngôn rất nghiêm túc lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi: "Cái đó là tặng em chơi, đây mới là quà tặng em, hy vọng em có thể đồng ý hẹn hò với anh."

"Có thể kết hôn."

"Ùng." một tiếng, trong đầu Diệp Thiển Hâm vang lên một tiếng, sau đó câu nói này cứ văng vang bên tai cô.
 
Chương 161


Hy vọng em có thể hẹn hò với anh, có thể kết hôn.

Anh...

Mặt Diệp Thiển Hâm nóng bừng, nếu đổi một hoàn cảnh khác, bây giờ cô chắc chắn sẽ phải tìm một cái cớ để rời đi trước.

Nhưng trên xe, một lát nữa lại phải đi gặp Mạnh tư lệnh, cô thực sự không có cách nào để đi.

Diệp Thiển Hâm quay đầu không nhìn anh, một lúc lâu sau, Mạnh Ngôn cũng không nói gì.

Tiếng hít thở gần như không nghe thấy, Diệp Thiển Hâm vội vàng quay đầu lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Mạnh Ngôn đang nhìn sang.

".

Anh" Diệp Thiển Hâm tức giận quay đầu không nhìn anh: "Hóa ra liên trưởng Mạnh còn có một mặt xấu xa như vậy, cố ý nói chuyện này với tôi ở đây."

Mạnh Ngôn sửng sốt nhưng không phủ nhận: "Bởi vì tâm tư của anh rất mãnh liệt, cho nên... anh hy vọng trên đường em có thể cân nhắc kỹ"

Diệp Thiển Hâm sắp tức đến bật cười: "Vậy nếu trên đường không cân nhắc kỹ thì sao?”

Lúc này Mạnh Ngôn mới từ từ nổ máy xe, trong ánh mắt cũng có một tia căng thẳng không thể che giấu nhưng vẫn từ từ nói: "Vậy thì lúc về tiếp tục cân nhắc."

Diệp Thiển Hâm: "...

"Liên trưởng Mạnh, đây có tính là ép buộc không?”

Một lúc lâu sau, xe đi ra khỏi ngõ, Mạnh Ngôn mới nói: "Em cứ cân nhắc trước, anh có thể từ từ chờ."

Diệp Thiển Hâm thở phào nhẹ nhõm nhưng trên đường vẫn không nhịn được dùng ánh mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Ngũ quan của anh rất sắc nét, đôi mắt sáng như sao, đôi lông mày như kiếm tự mang theo uy nghiêm, không trách lúc đó Tiểu Triệu nói những người lính mới đầu không dám ngồi cạnh anh, thực sự có chút đáng sợ.

Chỉ là...

Hình như từ lần đầu tiên gặp anh ở thôn Hướng Dương, anh vẫn luôn nói chuyện với cô rất nhẹ nhàng.

Còn đối với người khác, ngay cả anh trai cô là Diệp Thư Quốc, anh cũng chỉ bình bình đạm đạm.

"Liên trưởng Mạnh." Trên đường, Diệp Thiển Hâm không nhịn được mở miệng: "Anh nghĩ đến chuyện của chúng ta... theo hướng này từ lúc nào."

"... Muốn nghe nói thật không?”

Diệp Thiển Hâm có chút buồn cười, mím môi: "Tất nhiên rồi."

"Lúc gặp em lần đầu tiên." Mạnh Ngôn nói xong, đột nhiên cảm thấy tai cũng hơi nóng.

Tim Diệp Thiển Hâm đập thinh thịch, gặp lần đầu đã có thể nghĩ đến chuyện kết hôn? Anh là quá tùy tiện hay là nhất kiến chung tình vậy.

Đang định hỏi, Mạnh Ngôn như đã đoán được cô đang nghĩ gì: "Đây là một loại cảm giác, không thể diễn tả thành lời nhưng trong lòng anh hiểu rõ là em, không phải... không phải anh quá tùy tiện."

Trên đường nhựa gần như chỉ có xe của họ chạy, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió xung quanh.

Diệp Thiển Hâm cảm thấy trái tim trong lồng ngực cũng theo tiếng gió mà đung đưa.

Quãng đường này rất ngắn, Diệp Thiển Hâm xuống xe gần như lập tức hít thở sâu mấy lần, mới từ từ để tâm trạng bình tĩnh lại một chút.

Cô vội vàng đi lấy tuyết lan và đồ bổ ở phía sau xe, còn chưa kịp cầm vào tay thì đã bị Mạnh Ngôn lấy mất.

Diệp Thiển Hâm tưởng anh muốn hỏi cô đã cân nhắc xong chưa, nhất thời kích động, suýt làm rơi chậu tuyết lan trên tay.

Mạnh Ngôn nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy chậu hoa nhỏ sắp rơi: “Anh câm, em vào xe trong sân tìm xem có đồ của em không."

Diệp Thiển Hâm gật đầu định vào cửa thì thấy Hà Lương tươi cười đi ra.

"Cô Diệp đến rồi vào nhà nghỉ một lát, buổi trưa đã ăn cơm chưa, tôi chuẩn bị một ít điểm tâm cho mọi người, không biết có hợp khẩu vị không."
 
Chương 162


Diệp Thiển Hâm vội vàng nói: "Chú Hà, chú khách sáo quá rồi, cháu đến thăm chú Mạnh, chú đừng phiền phức như vậy."

"Cô Diệp đến, tôi không thấy phiên chút nào."

Hà Lương nói thật lòng không thể thật lòng hơn, ông ta nghĩ đến Mạnh Ngôn mà mình nhìn lớn lên, ngày càng uy nghiêm, nhân duyên với phụ nữ ngày càng ít, có thể cưới được cô Diệp xinh đẹp hiểu chuyện, lễ phép như vậy về nhà, trong mơ cũng có thể cười tỉnh.

"Tư lệnh, họ đến rồi."

Hà Lương vừa mở cửa vừa gọi, Diệp Thiển Hâm thoải mái bước vào, Mạnh tư lệnh đang cười tủm tỉm chờ mình.

"Chú Mạnh ạ." Diệp Thiển Hâm lễ phép cúi chào.

Mạnh Ngôn di theo sau cũng đến, lần lượt đặt những thứ trên tay xuống, nhàn nhạt gọi một tiếng cha.

Ánh mắt của Mạnh Mục Dã chỉ dừng lại trên người con trai ruột nửa giây, sau đó lại tiếp tục hiền hòa nhìn cô con dâu trước mắt, nhìn thế nào cũng thấy ngoan ngoãn đáng yêu...

Khụ khụ, mặc dù bây giờ vẫn chưa phải.

Nghĩ đến đây, Mạnh Mục Dã lại nhìn về phía con trai ruột: "Thiển Hâm mang đồ đến, con qua đó đợi trước rồi chứ?"

"Vâng.

Mạnh Ngôn nhàn nhạt đáp.

"Ừ.

" Mạnh Mục Dã cũng nhàn nhạt đáp lại một tiếng.

Diệp Thiển Hâm: "..."

Cách chung đụng kỳ lạ của hai cha con khiến Diệp Thiển Hâm có chút bất ngờ, cô tưởng rằng một người có thể để con trai mình đang làm liên trưởng ở tăng cường liên đi vẽ báo tường, hẳn là cha con rất hòa thuận, thân thiện thậm chí là hài hước nhưng mà...

"Cô Diệp, hai chậu này là hoa lan phải không." Hà Lương phá vỡ sự im lặng, vội vàng chuyển chủ đề.

Diệp Thiển Hâm gật đầu: "Là tuyết lan cháu và bà nội trồng, hoa lan vốn là loài cây chịu lạnh có khí tiết, cháu nghĩ chú Mạnh nhất định sẽ thích."

Hà Lương vui vẻ nói: "Tư lệnh thích trông mấy thứ hoa cỏ này, đừng nhìn thấy ngoài sân toàn là đậu đũa hành lá, thực ra phía sau nhà còn trồng không ít hoa cỏ."

"Đúng vậy, cha anh vì chăm hoa cỏ mà làm ốm cả người." Mạnh Ngôn không chút nể tình vạch trân Mạnh tư lệnh.

Mạnh tư lệnh lộ vẻ xấu hổ, trừng mắt nhìn Mạnh Ngôn, định lên tiếng thì nghe thấy Diệp Thiển Hâm khẽ cười thành tiếng.

Diệp Thiển Hâm: "Liên trưởng Mạnh thực sự rất quan tâm đến chú Mạnh, nếu không cũng sẽ không nhắc nhở chú Mạnh như vậy, đúng rồi, bây giờ chú Mạnh cảm thấy thế nào rồi?"

Mạnh tư lệnh nhìn thêm hai lần vào chậu tuyết lan, mới nói: "Hôm đó đã hạ sốt rồi, sức khỏe của chú rất tốt."

"Vậy thì tốt rồi, bà nội cháu cũng không sao, thỉnh thoảng cũng nhắc đến hai người." Diệp Thiển Hâm nhẹ nhàng nói, trong lòng lại nghĩ có lẽ có thể mượn cơ hội này để Mạnh tư lệnh mở lòng.

"Bây giờ tuổi bà nội đã cao, thỉnh thoảng sẽ nhớ lại những ngày trước đây nhưng mọi người trong nhà đều bận, mà cháu lại không nhớ nhiều chuyện hồi nhỏ, vì vậy bà thường muốn tìm người trò chuyện về chuyện trước đây, lúc đó sẽ nhắc đến chú."

Mạnh tư lệnh im lặng một lúc, đột nhiên thở dài nhẹ nhõm, cười nói: "Đợi chú rảnh rỗi sẽ đến trò chuyện với bà ấy."

Diệp Thiển Hâm vui mừng trong lòng, vội vàng gật đầu.

Hà Lương ở bên cạnh cũng vui mừng theo, thâm giơ ngón tay cái với Diệp Thiển Hâm.

Thực ra giữa bọn họ vẫn luôn là Mạnh tư lệnh có tâm sự.

Năm đó trước khi Diệp Hiền mất đúng vào lúc đang thanh tra nghiêm ngặt, cả nhà họ sống trong nhà tập thể, Diệp Hiền tuổi đã cao, sau này tim lại không tốt, nghe nói cả nhà có thể bị đưa đi ở chuồng bò, liền quyết định liên lạc với Mạnh Mục Dã ở Bắc Kinh.
 
Chương 163


Đáng tiếc là Mạnh Mục Dã về muộn, Diệp Hiền sau khi cãi nhau với người khác thì đột ngột phát bệnh tim mà mất, thậm chí còn không gặp được Diệp Hiền lần cuối.

Nhưng sau đó khi Mạnh Mục Dã trở về, đã viết thư chứng minh cho tổ chức, chứng minh thành phần của nhà họ Diệp, có thể làm được đến bước này, thực ra đã đặt sự nghiệp quân ngũ của mình lên trên, vì vậy Tống Phượng Chi chưa bao giờ trách ông một câu, ngược lại thường nói rằng mình tích đức từ sớm, mới có thể gặp được đứa con biết báo ơn như Mạnh Mục Dã.

Nhưng Mạnh tư lệnh vẫn luôn tự trách bản thân vì đã không thể về sớm hơn, thậm chí những năm gần đây còn xấu hổ không đến gặp Tống Phượng Chi.

Tâm sự này đã gần mười năm, bên nhà họ Diệp thì Tống Phượng Chi không thể đích thân đến khuyên nhủ, Diệp Thư Quốc, Diệp Minh Ngọc cũng chưa bao giờ nghĩ đến, may nhờ Diệp Thiển Hâm thông minh nhắc đến.

Trong lòng Hà Lương thầm cảm thán Diệp Thiển Hâm thông minh.

Sau khi Mạnh tư lệnh nghĩ thông suốt, tâm trạng rõ ràng tốt hơn, nhìn Mạnh Ngôn cũng nở nụ cười: "Cha nghe Lý sư trưởng của các con nói, con mang một tảng đá từ Bắc Kinh về."

Mạnh Ngôn bất đắc dĩ gật đầu: "Vâng, là đá lưu ly mang từ xưởng Lưu Ly về."

"Đá lưu ly... Mạnh tư lệnh suy nghĩ một lúc, sau đó cười tum tỉm nhìn Diệp Thiển Hâm: "Màu sắc của loại quặng này rất đẹp, vẽ sơn thủy tuyệt đẹp, nếu có cơ hội, cháu cầm đến đây, chú dẫn cháu... khụ khụ, để Mạnh Ngôn dẫn cháu đến Bắc Đới Hà tham quan.



"Mạnh tư lệnh cũng biết về cái này sao?"

"Ừ, trước đây thường nghe Diệp Hiền tiên sinh nói đến, chú còn nói nhất định phải tặng ông ấy một khối đá khổng tước nhưng đáng tiếc là không có cơ hội, nhưng nếu sau này có thể lấy được thì có thể đưa cho cháu dùng."

Đá khổng tước cũng quý như đá lưu ly, thậm chí còn khó tìm hơn một chút.

Một khối đá lưu ly có giá cả nghìn tệ đã đủ khiến Diệp Thiển Hâm ngượng ngùng rồi, bây giờ lại đến đá khổng tước, cô liên tục xua tay, trong lòng lại một lần nữa cảm thán lời chị dâu nói là đúng, nếu thật sự kết hôn, không nói đến chuyện khác, ít nhất thì đá dùng không hất... không phải, là tiền dùng không hết.

Mạnh tu lệnh: "Lão Hà, lát nữa cậu đến nhà máy luyện thép tìm người, xem có thể xin được một máy nghiên nhỏ không."

Hà Lương: "Máy nghiên? Ngài muốn cái này để...

"Tặng cho Tiểu Diệp dùng."

Diệp Thiển Hâm lập tức phản ứng lại: "Chú Mạnh, như vậy có phải không ổn không a.

"Có gì không ổn, không thể để một cô gái như cháu ngày nào cũng dùng búa đập đá được." Mạnh tư lệnh nhíu mày, trông còn nghiêm túc hơn cả Mạnh Ngôn: "Cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó bảo lão Hà trực tiếp đưa đến nhà cháu."

Ông ta còn không cho phép phản bác hơn cả Mạnh Ngôn, căn bản không cho Diệp Thiển Hâm có cơ hội từ chối.

Diệp Thiển Hâm cười xấu hổ: "Cháu đến thăm chú, sao lúc về lại còn mang về một đống thế này."

"Đây là cái gì, đợi sau này cháu lấy..."

"Cha." Mạnh Ngôn lặng lẽ ngắt lời Mạnh tư lệnh: "Đồng chí Diệp Thiển Hâm còn phải đi tìm những cuốn tạp chí đó, hay là chúng ta ra ngoài xem trước xem có không."

Mạnh Ngôn thấy Mạnh tư lệnh lại sắp bắt đầu thái độ không cho người khác từ chối của mình, liên kịp thời ngắt lời ông ta.

Diệp Thiển Hâm cũng nghe ra được điều gì đó, tai đỏ bừng, theo vào sân.
 
Chương 164


"Cân nhắc xong chưa?" Mạnh Ngôn ra ngoài rồi nói: "Anh có thể khẳng định với em là anh đã cân nhắc xong, hơn nữa nhà anh còn cân nhắc tốt hơn cả anh."

Diệp Thiển Hâm bật cười: "Không phải anh nói có thể từ từ chờ sao, mới có một lúc mà đã không chờ được rồi."

Mạnh Ngôn bất đắc dĩ: "Được, vậy chúng ta ra xe xem trước."

Phía sau xe ô tô riêng quả nhiên có hai ba cuốn tạp chí xếp chồng lên nhau, sau khi Mạnh Ngôn giúp lấy ra, Hà Lương đi ra gọi bọn họ vào uống trà.

Sau đó Diệp Thiển Hâm trò chuyện với Mạnh tư lệnh một lúc thì đến lúc phải về, Hà Lương di theo tiễn Diệp Thiển Hâm đến cửa, tiễn bọn họ đi rồi, định quay về thì thấy có một người đi xe đạp xách đồ đến đây.

Mạnh Siêu đương nhiên nhận ra đây là xe của Mạnh Ngôn, cách không xa, liền vẫy tay cười nói: "Anh họ, hôm nay về nhà à."

Mạnh Ngôn hạ cửa sổ xe: "Có chuyện gì?"

"Em đến thăm bác cả, mấy hôm trước không phải nghe nói bác ấy không khỏe sao, cha mẹ em cũng rất lo lắng."

Mạnh Ngôn gật đầu: “Có lòng."

"Được, anh họ..." Mạnh Siêu vừa nói, lúc này mới nhìn thấy trên ghế phụ còn có một người, hắn ta cố sức cúi thấp người nghiêng đầu: "Là cô?”

Mạnh Siêu kinh ngạc mở to mắt: "Cô Diệp, sao cô lại ngồi xe của anh trai tôi, à tôi biết rồi, cô cũng đến thăm Mạnh tư lệnh đúng không, trách không được hôm nay tôi lại thấy cô ở tòa nhà Quốc Mậu."

Diệp Thiển Hâm nghiêng đầu nhìn Mạnh Ngôn: "Liên trưởng Mạnh, người này là ai vậy?

"Chắc là cô chưa biết tôi nhỉ, tôi thì biết cô, cô là Diệp Thiển Hâm đúng không." Mạnh Siêu tranh nhau nói.

Mạnh Ngôn hơi nghiêng người về phía trước, che đi ánh mắt khó chịu của Mạnh Siêu, trước tiên trả lời câu hỏi của Diệp Thiển Hâm: "Một người em họ của anh."

"Ồ," Thái độ Diệp Thiển Hâm nhàn nhạt, gật đầu.

Mạnh Siêu vội vàng bổ sung: "Một ngày gặp hai lần, chúng ta cũng có duyên lắm, có muốn làm quen không, tôi tên là Mạnh Siêu."

"Không cần." Diệp Thiển Ham thậm chí còn không nhìn hắn ta, sắc mặt nhàn nhạt nhìn thẳng về phía trước.

Khóe miệng Mạnh Ngôn nở một nụ cười, sau đó mới nhìn Mạnh Siêu ngoài cửa sổ: "Không có chuyện gì khác thì chúng tôi đi trước."

Cửa sổ xe được kéo lên, từ từ che khuất khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thiển Hâm, trong lòng Mạnh Siêu khó chịu vô cùng.

Chuyện gì thế này, hắn ta chưa từng bị từ chối thẳng thừng như vậy, hơn nữa nhìn gia thế của Diệp Thiển Hâm, cô cũng là một cô gái ngoan ngoãn, đáng lẽ phải thích kiểu người như hắn ta nhất mới đúng.

Hơn nữa tại sao trông cô và Mạnh Ngôn lại rất quen thuộc, Mạnh Ngôn là một ông già cổ hủ, bình thường thích ở trong quân khu, sao có thể được con gái thích được.

"Chú Hà, cháu vừa gặp anh họ, sao anh ấy lại ở cùng một cô gái vậy? Không phải anh ấy vẫn luôn nói không kết hôn, không yêu đương sao?"

Mạnh Siêu chào hỏi, Hà Lương cười đáp lại, Hà Lương cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, ông ta rất nhạy bén nhìn ra được trong ánh mắt của Mạnh Siêu vừa rồi có dục vọng trân trụi.

Hà Lương: "Trước đây chỉ là chưa gặp được người thích hợp thôi."

Mạnh Siêu sửng sốt: "Vậy, vậy bây giờ anh ấy đã gặp được người thích hợp rồi sao?”

Không phải là Diệp Thiển Hâm chứ.

Hà Lương liec hắn ta một cái: "Gặp rồi, chính là cô Diệp vừa nay Mạnh tư lệnh cũng đã gặp rồi, ngài ấy thấy rất tốt, hai người đúng là rất hợp."
 
Chương 165


Nghe vậy, trong lòng Mạnh Siêu dâng lên một cảm giác mất mát to lớn, sắc mặt cũng ủ rũ xuống: "... Cháu còn tưởng anh họ thật sự không định kết hôn."

"Sao có thể chứ, cô Diệp là một cô gái tốt như vậy, nếu có thể định được, ý của tư lệnh là trước cuối năm nay sẽ làm đám cưới."

"... Ô, vậy thì chúc mừng anh họ."

Trên đường về, sắc mặt Diệp Thiển Hâm vẫn nhàn nhạt.

"Sao vậy?" Mạnh Ngôn hỏi.

Diệp Thiển Hâm có chút không vui: "Sáng nay tôi đến tòa nhà Quốc Mậu, người em họ của anh chặn tôi ở cửa, cứ nói là quen tôi, tôi không để ý đến hắn ta, hắn ta còn đuổi theo vào bên trong, chỉ thiếu điều kéo tay tôi nói chuyện."

Sắc mặt Mạnh Ngôn lập tức lạnh xuống.

Diệp Thiển Hâm tiếp tục nói: "Vào tâng một của tòa nhà, tôi đã chọn được bình hoa để đập hắn ta rồi, may mà có một cô gái gọi hắn ta đi."

Tâm trạng của Mạnh Ngôn vẫn luôn rất ổn định, anh từng ra chiến trường, vì vậy hiểu rõ nhất rằng chỉ có bình tĩnh mới có thể đưa ra phán đoán chính xác nhất.

Nhưng bây giờ, Mạnh Ngôn nghĩ đến cảnh Diệp Thiển Hâm bị Mạnh Siêu nhìn chằm chằm bằng ánh mắt đầy dục vọng, cơn tức giận trong lòng anh thế nào cũng không thể kìm nén được.

"Tôi còn tưởng hắn ta là kẻ xấu nào, hóa ra lại là em họ của anh, không biết anh ta quen tôi từ lúc nào."

Mạnh Ngôn nắm chặt tay lái: "Em họ xa, không thân."

Mạnh Siêu là loại người như thế nào, anh rất rõ ràng, bình thường thường xuyên lêu lổng trong giới phụ nữ, đặc biệt là những nữ đồng chí bị hắn ta để mắt tới, hắn ta nhất định sẽ tìm mọi cách để tiếp cận.

Vừa rồi ánh mắt Mạnh Siêu nhìn Diệp Thiển Hâm, anh biết hắn ta cũng coi Diệp Thiển Hâm là mục tiêu.

Loại bại hoại như Mạnh Siêu, nhìn cô một cái cũng không xứng.

"Sau này nếu gặp lại hắn ta thì cứ coi như không thấy." Mạnh Ngôn hít sâu một hơi: "Nếu hắn ta còn có hành động gì thì nói cho anh biết."

Nhìn thấy Mạnh Ngôn đột nhiên nổi giận, Diệp Thiển Hâm hơi sửng sốt, hiểu ra là anh đang tức giận thay mình.

"Được.

" Diệp Thiển Hâm không phản đối, nhẹ giọng đáp lại.

Đến ngoài ngõ Phúc Thuận, Mạnh Ngôn vẫn xuống xe trước mở cửa cho Diệp Thiển Hâm, sau đó bê vali xuống.

Điều khiến Diệp Thiển Hâm bất ngờ là không biết từ lúc nào, bên cạnh cốp xe còn để rất nhiều hoa quả và hộp quà.

Anh chuẩn bị từ lúc nào, mà mình lại không phát hiện ra chút nào.

Một tay Mạnh Ngôn xách đồ, đưa Diệp Thiển Hâm đến tận cửa nhà.

Diệp Thư Quốc vừa khéo vẫn đang ở trong sân nghịch con cá của mình, thấy Mạnh Ngôn thì vội vàng đi ra, lúc nhận đồ mới phát hiện trên tay mình vẫn còn dính nước, Lưu Trân nghe thấy tiếng động vội vàng chạy tới nhận lấy.

Anh Diệp, chị dau Mạnh Ngôn đương nhiên gọi là anh chị.

Diệp Thư Quốc ngạc nhiên nhìn Diệp Thiển Hâm, sau đó mời Mạnh Ngôn vào nhà ngồi.

Tống Phượng Chi nghe thấy tiếng động cũng di ra, thấy Mạnh Ngôn liền cười nói: "Cháu gây hơn hồi nhỏ rồi, bà vẫn luôn nhớ hồi trước cánh tay của cháu tròn vo."

Mạnh Ngôn ngượng ngùng cười cười: "Ba nội Diệp còn nhớ, lúc đó cháu mới mười mấy tuổi."

"Nhớ chứ, lúc đó đã thấy sau này cháu sẽ là đứa trẻ có tiền đồ." Tống Phượng Chi vừa nói vừa bưng cốc trà, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa Diệp Thiển Hâm và anh.

Tống Phượng Chi: "Lần trước trời tối cũng là cháu đưa Hâm Hâm ve đúng không."

Mạnh Ngôn gật đầu: "Cháu không yên tâm để cô ấy đi đêm."
 
Chương 166


Tống Phượng Chi gật đầu, Diệp Thiển Hâm ở bên cạnh thì đầy vẻ nghi hoặc.

Lúc này Mạnh Ngôn nói hay lắm nhưng ở bên cô, Mạnh Ngôn vẫn luôn nói là vừa tiện đường, tiện thể đưa về...

"Nghe nói mấy năm trước anh đi Bắc Kinh, dạo này sao lại cứ ở nhà bên này thế?” Diệp Thư Quốc ở bên cạnh cũng thăm dò hỏi.

Mạnh Ngôn: "Năm sau có nhiệm vụ, bây giờ theo sư trưởng về bên này huấn luyện, phải ở lại khoảng nửa năm."

"Bây giờ các anh thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ lắm sao?"

"Khu khụ khụ..." Diệp Thiển Hâm không nhịn được ngắt lời Diệp Thư Quốc: "Anh, có một số chuyện người ta không tiện nói ở bên ngoài."

Lưu Trân cũng vội vàng đẩy Diệp Thư Quốc: "Anh làm sao vậy, không biết không được tùy tiện hỏi thăm tình hình quân sự sao?"

Diệp Thư Quốc cười hi hì: "Anh không phải đang hỏi thay Hâm Hâm nhà mình sao.

"Em không bảo anh hỏi thay em..." mặt Diệp Thiển Hâm nóng bừng, nhỏ giọng nói.

"Không sao." Mạnh Ngôn thông cảm lên tiếng: "Ra ngoài làm nhiệm vụ cũng phải tùy tình hình, nếu đất nước cần thì phải luôn sẵn sàng."

Tống Phượng Chi ở bên cạnh gật đầu hài lòng, lại hỏi một số tình hình công việc bình thường, sau đó chuyển hướng: "Tiểu Mạnh năm nay hai mươi sáu rồi nhỉ."

"Vâng.

"Ừm, bây giờ có đối tượng chưa?"

Mạnh Ngôn thành thật trả lời: "Van đang chờ khảo hạch ạ."

Diệp Thiển Hâm: "..."

Nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thiển Hâm đỏ bừng, Tống Phượng Chi cười cười, lại hỏi: "Các cháu tự cân nhắc chuyện của mình là được, đặc biệt là Hâm Hâm, bà thấy Tiểu Mạnh cũng không tệ."

"... Cháu biết rồi bà." Diệp Thiển Hâm ngượng ngùng bưng cốc trà lên uống một ngụm lớn, che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Mạnh Ngôn cười cười, bình tĩnh tiếp tục tiếp nhận sự thẩm tra của nhà họ Diệp.

May mà sau đó Tống Phượng Chi thấy Diệp Thiển Hâm xấu hổ, chỉ hỏi một số chuyện gia đình.

Lúc sắp đi, Diệp Thư Quốc muốn đi tiễn Mạnh Ngôn cùng Diệp Thiển Hâm, đến cửa thì bị Lưu Trân kéo lại.

Hai người đi ra khỏi ngõ, ánh mắt Mạnh Ngôn tràn đầy ý cười: "Biểu hiện của anh thế nào?"

Diệp Thiển Hâm nhìn anh rất là bất lực: "Trước kia thật sự không biết Liên trưởng Mạnh còn có một mặt hoạt bát như vậy.

"

"Đương nhiên, anh cũng không phải người bảy tám mươi tu6i Mạnh Ngôn cười cười, sau đó sắc mặt nghiêm túc lại: "Chuyện của chúng ta em đã suy nghĩ thế nào rồi?"

Tim Diệp Thiển Hâm đập thình thịch: "Liên trưởng Mạnh, chúng ta mới quen nhau không lâu, có phải nên tìm hiểu thêm một chút không."

Ánh nắng chiều tà chiếu xuống vai cô, làn da trắng nõn trong suốt như tỏa sáng.

"Đương nhiên là nên." Mạnh Ngôn gật đầu đương nhiên.

Diệp Thiển Hâm ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa vặn rơi vào mắt anh.

"Vậy thì..."

Mạnh Ngôn: "Vậy thì nên đồng ý với anh, như vậy mới có thể hiểu sâu hơn về con người anh."

Diệp Thiển Hâm: "...

Diệp Thiển Hâm không nhịn được mím môi cười, lông mi cong cong, váy dài lay động.

Mạnh Ngôn lại nhìn thêm một lân, mày cũng cong theo: "Cười là đồng ý sao?”

Anh cao hơn Diệp Thiển Hâm rất nhiều, phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy hết biểu cảm của anh, lúc nào cũng nghiêm túc nhưng khi nói chuyện với cô, nhất định sẽ rất dịu dàng.

"Em đồng ý.

"

Giọng nói mam mại của cô thổi vào tai, tim Mạnh Ngôn đập thình thịch, lời nói vui mừng đến bên miệng lại có vẻ hơi nhạt nhão, nghĩ rất lâu, Mạnh Ngôn cuối cùng cũng mở miệng.

"Vậy khi nào chúng ta đăng ký kết hôn?"

Diệp Thiển Hâm: "..."

Diệp Thiển Hâm bật cười, giọng nói nhẹ nhàng rất dễ nghe nhưng lại khiến Mạnh Ngôn cười có chút khó hiểu: "Liên trưởng Mạnh, vừa rồi không phải chúng ta còn nói là phải tìm hiểu thêm sao, bây giờ lại nói đến chuyện đăng ký kết hôn rồi sao?"
 
Chương 167


Lúc này Mạnh Ngôn mới hoàn hồn, cười nói: "Anh đúng là không có kinh nghiệm tiếp xúc với con gái nhưng anh chỉ biết trong lòng mình đã nhận định em, vì vậy mới vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng.

"

Suy nghĩ trong lòng anh chính là muốn cưới cô gái trước mặt về nhà, bây giờ nghĩ lại thậm chí còn có chút hối hận vì lời nói vừa rồi.

Mạnh Ngôn: "Anh hối hận rồi."

"Hả?"

"Vừa rồi anh không nên nói là tìm hiểu trước rồi mới kết hôn, mà nên nói là kết hôn xong rồi mới tìm hiểu cũng không muộn."

Diệp Thiển Hâm mim môi cười: "Lời đã nói ra như đỉnh đóng cột, Liên trưởng Mạnh không được hối hận đâu."

Mạnh Ngôn cười cười: "Được, vậy chúng ta cứ lấy kết hôn làm mục đích để tìm hiểu trước, đợi em tìm hiểu xong, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn."

Nói đi nói lại, lại nói đến chuyện đăng ký kết hôn.

Diệp Thiển Hâm ậm ừ đáp lại một tiếng, lúc này Mạnh Ngôn lại lấy chiếc hộp nhỏ mà Diệp Thiển Hâm quên trên xe: "Em còn chưa thử cái này."

"Là gì vậy?" Diệp Thiển Hâm nhận lấy mở ra, ánh mắt lập tức bị chiếc vòng tay màu xanh lam ngọc bích bên trong thu hút.

"Anh thấy em chỉ đeo một mặt dây chuyền bằng ngọc cẩm thạch, thấy em có thể không thích đồ vàng nên đã mua cái này, em có thích không?"

"Thích." Diệp Thiển Hâm gật đầu, định cảm ơn, đột nhiên lại hỏi: "Em vẫn phải gọi anh là Liên trưởng Mạnh sao?”

"Không cần, em thích gọi thế nào thì gọi thế đó."

"Vậy thì gọi anh là Mạnh Ngôn nhé." Diệp Thiển Hâm lặp lại tên anh một lần: "Anh cũng có thể gọi tên của em."

Cứ gọi đồng chí này đồng chí nọ mãi, đôi khi Diệp Thiển Hâm cũng thấy quá xa lạ và rườm rà.

Chiếc vòng tay màu xanh lam ngọc bích có màu sắc ôn hòa trang nhã, giống như con người Diệp Thiển Hâm vậy, mang theo hơi thở dịu dàng.

"Vừa vặn." Diệp Thiển Ham đeo vào rồi xoay một vòng.

Mạnh Ngôn ở bên cạnh hơi thở phào nhẹ nhõm, anh sợ mình không nắm bắt được kích thước, may mà con mắt của anh cũng khá chuẩn.

"Em thích là được."

Diệp Thiển Hâm liên tục gật đầu, cô thực sự không có cảm giác gì với đồ vàng, đồ ngọc duy nhất mà cô thích những năm gần đây chỉ còn lại mặt dây chuyền mà bà nội tặng.

"Mạnh Ngôn, ngày mai anh có thời gian không?" Diệp Thiển Hâm chủ động hỏi.

"Có, ngày mai không cần đến quân khu, thứ hai mới đi."

"Vậy chúng ta đi xem phim nhé.



Trong lòng Mạnh Ngôn hơi động: "Vừa rồi anh cũng muốn hỏi chuyện này, chỉ sợ em thấy đột ngột nên mới không mở lời."

Diệp Thiển Hâm nhíu mày: "Em đã đồng ý rồi, vậy thì quan hệ của chúng ta lại gần hơn một bước, nếu anh có điều gì muốn nói, có thể nói với em bất cứ lúc nào, không cân phải cân nhắc xem có đột ngột hay không, dù sao thì bây giờ chúng ta cũng coi như là... bạn trai bạn gái rồi."

Mạnh Ngôn gật đầu: "Vậy thì còn một chuyện nữa vừa rồi anh chưa nói."

“Chuyện gì?”

"Vừa rồi anh muốn thay em đeo thử." ánh mắt Mạnh Ngôn chân thành.

Diệp Thiển Hâm sửng sốt, khuôn mặt lại nóng lên.

Cô tưởng mình đã đủ chủ động rồi, hóa ra Mạnh Ngôn lại để ý đến chuyện này.

Diệp Thiển Hâm: "Anh còn nói mình không có ý đồ gì, trước kia gặp mặt nói chuyện với anh, anh đều rất có chừng mực, hóa ra là ngày nào cũng để ý đến chuyện này.

"Là lỗi của anh." Mạnh Ngôn nhận lỗi tại chỗ: "Vậy thì lân sau để ý đến chuyện khác."

Diệp Thiển Hâm: "..."

Cô tức giận chọc vào cánh tay Mạnh Ngôn: “Chuyện khác cũng tạm thời không được để ý."
 
Chương 168


Ngón tay thon dài chọc vào, không đau không ngứa, còn tê tê, Mạnh Ngôn xoa xoa chỗ bị chọc trên cánh tay: "Được, đợi em cho anh để ý thì anh mới để ý."

"... Được." Diệp Thiển Hâm cắn răng, lại thấy hơi buồn cười, không nhịn được bật cười: "Liên trưởng Mạnh, anh như vậy có phải là không có uy nghiêm quá không, chúng ta mới vừa xác định quan hệ, cái gì anh cũng nghe theo em.



"Trước kia cũng vậy mà." Mạnh Ngôn trâm giọng nói chuyện, nếu đổi lại là nói chuyện với người khác, nghe chắc chắn sẽ rất đáng sợ nhưng khi đối mặt với Diệp Thiển Hâm, giọng nói sẽ ôn hòa hơn rất nhiều: "Hơn nữa, như vậy cũng tốt."

"Vậy thì quá không công bằng." Diệp Thiển Hâm kiếng chân, thay Mạnh Ngôn đòi lại công bằng: "Thế này nhé, anh nói một chuyện, em nhất định sẽ nghe theo anh."

Mạnh Ngôn mỉm cười nhìn cô đùa giỡn, nghĩ ngợi một lúc, mới nói: "Vậy em cân nhắc xem bao giờ thì chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé?”

Thấy vẻ mặt Diệp Thiển Hâm đờ ra, Mạnh Ngôn bổ sung: "Vừa rồi em nói nhất định sẽ nghe theo anh, anh chỉ có chuyện này thôi, chuyện khác đều nghe theo em."

"... Được!" Diệp Thiển Hâm hu một tiếng đáp lại: "Em nhất định sẽ cân nhắc."

"Có thể cân nhắc ngày mai không?"

Diệp Thiển Hâm cười gian xảo: "Ngày mai không có thời gian, ngày mai phải đi xem phim với anh."

"Được, vậy thì cân nhắc ngày kia." Mạnh Ngôn kiên trì để cô cân nhắc vấn đề này, thấy cô hơi ngượng ngùng, mới đổi chủ đề: "Ngày mai mấy giờ đi."

"Buổi sáng em phải đến tạp chí tham gia một cuộc họp, đợi đến chiều anh đến đón em.

"

Thấy thời gian không còn sớm, Diệp Thiển Hâm chào tạm biệt anh, Mạnh Ngôn đứng tại chỗ đợi cô vào nhà, mới quay người rời đi.

Diệp Thiển Hâm vừa vào cửa, đã thấy Diệp Thư Quốc đang cùng Lưu Trân giúp cô bê thùng vào nhà.

Lưu Trân dùng tay gõ vào thùng: "Bên trong là thứ gì vậy, cái đầu óc của Liên trưởng Mạnh này đúng là không giống người thường, tặng Hâm Hâm một cái thùng nặng như vậy, không phải là muốn con bé ở nhà tập cử tạ, sau này cùng anh ta tham gia nhiệm vụ nguy hiểm gì chứ." Diệp Thư Quốc trừng mắt nhìn cô ta: "Vừa rồi còn nói anh không đứng đắn, em đoán bừa gì vậy, thật sự cho rằng nhiệm vụ của Mạnh Ngôn ai cũng có thể đi sao, sau này đừng lấy chuyện này ra đùa."

Diệp Thiển Hâm đi tới, cũng giơ tay gõ vào thùng.

"Bên trong rốt cuộc là thứ gì, bọn chị cũng không dám mở ra xem." Lưu Trân tò mò hỏi.

"Một khối đá thanh kim."

Diệp Thiển Hâm nói xong, Diệp Thư Quốc sợ đến mức suýt nữa giãm chân vào chậu nước nuôi cá của mình.

Diệp Thư Quốc vội vàng chạy lại, cẩn thận quan sát chiếc vali: "Một khối lớn như vậy đều là đá thanh kim? Trời ơi, phải bao nhiêu tiền đây, hơn nữa một khối lớn như vậy cũng khó tìm, anh ta lấy thứ này ở đâu ra vậy."

"Hả?" Lưu Trân nhíu mày: "Một cục đá vỡ nát rất có giá trị sao?"

"Đá vỡ nát?"

Diệp Thư Quốc ngẩng cằm giải thích cho Lưu Trân: "Đá thanh kim có màu sắc đẹp, sản lượng không nhiều, thời xưa là đồ dùng của hoàng gia, nhớ trước kia trong nhà có nộp lên một chuỗi tràng hạt, nguyên liệu của thứ đồ chơi đó chính là đá thanh kim."

"... Mạnh Ngôn tặng Hâm Hâm một món đồ cổ để làm gì, để Hâm Hâm ở nhà mài tràng hạt sao?" Lưu Trân không hiểu những thứ này.

Diệp Thư Quốc: "Đá thanh kim còn có thể dùng làm thuốc nhuộm, thuốc nhuộm nghiền ra đều tính giá theo gam nhưng nguyên liệu đá thanh kim cũng đắt không kém”
 
Chương 169


Diệp Thiển Hâm nhìn chằm chằm vào chiếc vali một lúc: "Anh, giúp em lấy đá thanh kim bên trong ra, em muốn xem thử chất lượng thế nào."

Nói đến chất lượng, Diệp Thư Quốc đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vừa giúp lấy ra vừa lo lắng nói: "Nói đến Liên trưởng Mạnh thì anh nghĩ anh ta không hiểu rõ lắm về thứ này, đá thanh kim vốn đã quý hiếm khó tìm, một khối lớn như vậy ít nhất cũng phải hơn nghìn tệ..."

"Hơn nghìn tệ?!" Lưu Trân kinh hô, đôi tay vừa rồi còn tùy tiện gõ vào đá lập tức dừng lại, cẩn thận giúp kéo khóa xuống.

Diệp Thư Quốc gật đầu: "Nhà họ Mạnh có tiên là chắc chắn, đừng nói là mấy nghìn, cho dù là một vạn tệ, có lẽ cũng có thể lấy ra được, chỉ là... sợ là anh ta bị người ta lừa, trước kia ông nội còn sống đã nói, rất khó tìm được khối đá thanh kim lớn như vậy.

"

"Ừm, em cũng lo lắng điều này." Diệp Thiển Hâm thở dài: "Nhưng em nghĩ anh ấy là quân nhân, người bán hàng không dám lừa anh ấy đâu."

Nói xong, họ đã lấy được cục đá ra.

Đợi nhìn thấy toàn bộ cục đá, Diệp Thiển Hâm mới yên tâm.

Đây là một cục đá có chiều cao đến đầu gối, có lẽ là do người khai thác bất cẩn, trên đó còn có rất nhiều vết xước, hơn nữa cục đá được chia thành hai phần trên dưới khác nhau.

Phần trên cùng là đá thanh kim tinh khiết nhất, màu xanh lam đậm tươi tắn đều màu, không có tạp chất, thậm chí gân như không nhìn thấy quặng pirit đi kèm.

Nhưng phần trên cùng chỉ bằng một nắm tay, phần còn lại, đá thanh kim đi kèm với quặng pirit, tạp chất vàng trắng xen kẽ, độ đậm của màu xanh không đủ, hơn nữa còn có một mảng lớn màu trắng.

Diệp Thiển Hâm xem xét rất lâu, Diệp Thư Quốc cũng ở bên cạnh thử nghiên cứu một lúc, hai người đều đưa ra cùng một đáp án.

"Chắc chắn là hàng thật." Diệp Thư Quốc cẩn thận sờ vào phần tinh khiết nhất ở trên: "Phần có giá trị nằm ở phần trên, phần dưới này không làm được thuốc nhuộm nhưng nếu có thời gian, có thể mài thành một vật trang trí."

Diệp Thiển Hâm gật đầu: "Ừm nhưng mặc dù phần trên chỉ có chừng này nhưng độ tinh khiết thực sự rất cao."

"Vậy... một chút như vậy thì trị giá bao nhiêu tiền?" Lưu Trân đột nhiên lên tiếng hỏi.

Diệp Thư Quốc cười: "Chỉ có thể nói là có giá mà không có thị trường, bây giờ thứ này không có nhiều người cần nhưng vì có giá trị nên giá cũng không thấp, Liên trưởng Mạnh hẳn là đã tìm người quen để mua, có thể thấy là đã tốn không ít công sức vì Hâm Hâm."

Mặt Diệp Thiển Hâm đỏ lên: "Anh, anh có thể giúp em cắt phần trên này xuống không?”

Diệp Thư Quốc gật đầu: "Không vấn đề, vừa hay bên ngoài ngõ nhà mình đang sửa đường, mượn máy mài góc của họ là được, phần trên em giữ lại cẩn thận, phần dưới thì... để ở sân làm đá kê."

"Không được, mặc dù độ tinh khiết thấp nhưng cũng là đá thanh kim, làm đá kê thì quá lãng phí, phần còn lại em cũng giữ lại, không phải anh nói là có thể làm vật trang trí sao.

Diệp Thư Quốc nhìn Lưu Trân, cười nói: "Dua em thôi, dù sao cũng là đồ Liên trưởng Mạnh tặng, sao có thể tùy tiện vứt ở sân được."

Ánh mắt Lưu Trân đã không nhịn được mà liếc về phía cổ tay Diệp Thiển Hâm: "Hâm Hâm, vừa nãy nghe Liên trưởng Mạnh nói vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu, bây giờ tìm hiểu thế nào rôi?"

Diệp Thư Quốc cũng cười nói: "Đúng vậy, với anh trai này thì còn ngại gì nữa, theo anh thấy thì hẳn là tìm hiểu xong rồi chứ-"
 
Chương 170


"... ”" Diệp Thiển Ham gật đầu: "Em thấy con người anh ấy rất được, hơn nữa ngoại hình và gia thế cũng không tệ nên đã đồng ý thử tìm hiểu với anh ấy."

Lưu Trân chép miệng: "Theo chị thì hai đứa cứ trực tiếp đăng ký kết hôn là được, chị với anh trai em đã kết hôn sáu bảy năm rồi, đến cả một chiếc nhẫn tử tế cũng không có."

Diệp Thư Quốc nhíu mày: "Sao em lại lôi anh vào nữa, đừng có so sánh với người khác, anh không mua nhẫn cho em là vì lúc đó điều kiện không cho phép, sau này không phải cũng mua vòng cổ cho em rồi sao."

"Thế có giống nhau được không..."

Hai người cãi nhau, Diệp Thiển Hâm nhân lúc họ không chú ý, kéo vali vào, quay người về phòng.

Cô tạm thời chưa định dùng đá thanh kim, bây giờ cô đang học kỹ thuật chế tạo thuốc nhuộm rồi nhưng vẫn chưa thành thạo, cô không nỡ dùng đá thanh kim để luyện tập.

Sau khi Diệp Thiển Hâm về phòng, vợ chồng Diệp Thư Quốc cãi nhau thêm vài câu rồi cũng im lặng.

Thực ra nói đi nói lại, chỉ là Lưu Trân cảm thấy Diệp Thư Quốc quá tùy tiện nhưng Diệp Thư Quốc lại có một công việc ổn định ở nhà hàng quốc doanh, cho dù có tùy tiện một chút thì mỗi tháng vẫn có lương, cãi nhau mãi, Lưu Trân cũng không thực sự tức giận với hắn.

Sau khi về phòng, Diệp Thiển Hâm chuyên tâm bắt đầu lật xem những tạp chí mà biên tập viên Cổ cho cô.

Thời đại này, tạp chí không phổ biến bằng báo, như cuốn "Phong cách đô thị" này đã được coi là tạp chí được chính phủ hỗ trợ khuyến khích rồi nhưng vẫn rất ít người biết đến.

Một là tạp chí có màu giá đắt, hai là tạp chí đăng nhiều kỳ không màu, như "Phong cách đô thị" này, ghi chép phong tục tập quán, giới thiệu nhân văn địa lý, trọng tâm phỏng vấn đưa tin là tin tức địa phương, vê cơ bản chỉ có học sinh đang đi học hoặc trí thức mới đọc.

Nhưng sau khi Diệp Thiển Hâm lật xem, lập tức bị nội dung trong tạp chí thu hút.

Mỗi một câu chuyện nhân văn đều có hình ảnh minh họa tương ứng, địa hình phong cảnh cũng sẽ có ảnh, trang tạp chí nhiều màu sắc và đẹp hơn so với tạp chí thông thường.

Còn trang bìa tạp chí thì hoặc là ảnh chụp, hoặc là tranh chân dung, Diệp Thiển Hâm lật từ dưới lên mới tìm thấy một bức tranh thủy mặc, vẽ cảnh tháng chín trùng dương, mọi người leo núi ngắm cảnh.

Nét vẽ của họa sĩ rất tinh tế, mỗi nét đều vừa vặn, có thể thấy được công phu rất sâu.

"Diêm Hồng Bá, người này có vẻ học vẽ công bút... Diệp Thiển Hâm nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tranh quốc họa có nhiều hình thức thể hiện như công bút, viết ý, thiết sắc, thủy mặc, Diệp Thiển Hâm học phái Hoàng thì chủ yếu là viết ý, nghiên cứu về hoa điểu sơn thủy, so sánh ra thì tinh tế mêm mại hơn.

Diệp Thiển Hâm thấy hứng thú với người này nhưng nhìn tên thì không biết được gì, đành phải đợi đến ngày mai rồi hỏi thăm tình hình.

"Hâm Hâm, có chuyện rồi, em nghỉ ngơi chưa?”

Ăn cơm tối xong, rửa mặt xong, Diệp Thiển Hâm vừa đặt tạp chí xuống chuẩn bị nghỉ ngơi thì nghe thấy giọng nói căng thẳng của Diệp Thư Quốc, còn có tiếng nói nhỏ bên ngoài của Diệp Minh Ngọc.

"Chưa."

Diệp Thiển Hâm khoác áo choàng đi ra, thấy Diệp Minh Ngọc che mặt như vừa khóc xong.

Lưu Trân ở bên cạnh đưa nước cho cô ấy, Diệp Thư Quốc kéo Diệp Thiển Hâm sang một bên nói rõ tình hình.

"Nhà họ Hồ nói Minh Ngọc mãi không có con là vì ngày nào con bé cũng ở cục xây dựng, hít nhiều hóa chất nên cơ thể hư hỏng, hôm nay mẹ chồng Minh Ngọc trực tiếp đến cục xây dựng làm ầm lên, nhất quyết bắt Minh Ngọc nghỉ việc vê nhà sinh con."
 
Chương 171


Diệp Thiển Hâm nghe vậy nhíu mày: "Chị hai ở cục xây dựng phụ trách đo đạc, vẽ thiết kế kiến trúc, căn bản không liên quan gì đến vật liệu hóa học.

Người già không hiểu những điều này, đầu óc Hồ Tuấn Khanh có bị sao không? Sao lại không biết ngăn cản chứ."

Diệp Thư Quốc thở dài: "Em còn không biết Hồ Tuấn Khanh thế nào sao? Con một trong nhà, được cưng chiều thành bảo bối, hắn ta nghe lời cha mẹ nhất, sao có thể phản bác ngăn cản được."

Diệp Minh Ngọc lau nước mắt, nghe thấy hai người họ nói chuyện, đi tới, vừa khóc vừa trừng mắt nhìn Diệp Thư Quốc: "Anh cả, em đã nói rồi đừng gọi bà nội và Hâm Hâm, Hâm Hâm còn nhỏ, anh nói những chuyện này với em ấy chỉ khiến em ấy lo lắng thêm thôi."

Sau khi kết hôn Diệp Minh Ngọc không ở nhà họ Diệp nên không biết rằng bây giờ ngay cả khi Diệp Thư Quốc gặp vấn đề cũng sẽ tìm Diệp Thiển Hâm để xin ý kiến.

Diệp Thư Quốc mím môi, giải thích: "Em đã quên bà nội đã nói gì rồi sao, trong số mấy đứa chúng ta, Hâm Hâm là thông minh nhất, không phải anh tìm em ấy nghĩ cách sao?"

"Chuyện của em, một cô gái chưa kết hôn như em ấy có thể nghĩ ra cách gì được?"

Nói rồi, nước mắt Diệp Minh Ngọc lại rơi xuống.

Trong ấn tượng của Diệp Thiển Hâm, chị hai Diệp Minh Ngọc là một người phụ nữ bảo thủ, kiên cường và hiền huệ.

Cô ấy đã chứng kiến cảnh cha mẹ ly hôn, một lòng muốn có một gia đình trọn vẹn, vì vậy khi đó mới chọn kết hôn với Hồ Tuấn Khanh, mặc dù tính cách hắn ta ích kỷ nhưng gia đình lại rất hòa thuận.

Còn Hồ Tuấn Khanh lúc trẻ không giống như bây giờ, gây gò, nho nhã, lại rất biết cách dỗ dành chị hai vui vẻ, khi đó chị hai cảm thấy đây chính là tình yêu, ngay cả sính lễ cơ bản cũng không có, chỉ tổ chức một buổi lễ đơn giản là đã kết hôn với hắn ta.

Diệp Minh Ngọc vốn có hy vọng trở thành một kiến trúc sư giỏi nhưng sau đó vì câu nói vê nhà chuẩn bị mang thai sinh con của nhà họ Hồ mà đã từ chức ở cục xây dựng.

Đáng tiếc là sau khi Diệp Minh Ngọc từ chức vẫn không thể mang thai, cô ấy chạy khắp các bệnh viện nhưng vẫn không tìm ra cách giải quyết, sau đó thậm chí còn có lúc hơi trâm cảm.

Chuyện này thực ra trong lòng Diệp Thiển Hâm vẫn luôn là một dấu hỏi.

Mặc dù kiếp trước Diệp Thiển Hâm không có cái gọi là kinh nghiệm sinh con nhưng cô vẫn luôn cảm thấy, chuyện mang thai chắc chắn là vấn đề của cả hai người.

"Chị hai, chị đừng cãi nhau với anh cả nữa, anh ấy cũng quan tâm đến chị thôi." Diệp Thiển Hâm nói hòa giải.

Diệp Minh Ngọc thở dài: "Chị biết mà, thôi, Ham Hâm ngoan, em về nghỉ ngơi đi, chuyện này chị phải từ từ chịu đựng thôi."

"Chị chịu đựng thế nào?" Diệp Thiển Hâm nhíu mày: "Chị hai, chị sẽ không thật sự vì mẹ chồng mà từ chức chứ, em nhớ dạo trước chị còn nói với em là muốn đi công tác ở Bắc Kinh, xem thiết kế kiến trúc của Tử Cấm Thành."

Diệp Minh Ngọc im lặng.

Một lúc sau, nước mắt Diệp Minh Ngọc lại không kìm được rơi xuống: "Chị không còn cách nào khác, chị thật sự không còn cách nào khác nữa rồi, thật ra bà ấy làm âm ï với chị không chỉ một lân, Hồ Tuấn Khanh cũng không đứng về phía chị, chuyện này dù sao cũng là lỗi của chị."

"Ai nói nhất định là lỗi của chị?"

Diệp Thiển Hâm tìm đúng trọng tâm, học theo dáng vẻ hồi nhỏ chị hai nắm tay mình, nắm lấy lòng bàn tay Diệp Minh Ngọc.
 
Chương 172


"Trước hết thì dù nói thế nào đi nữa, bà ta đến đơn vị chị làm ầm ï là không đúng, một hai lần chị dung túng cho bà ta, lâu dần bà ta sẽ nghĩ chị là người dễ bắt nạt, sau này chỉ có thể biến thành những phiên bản thêm tệ."

Diệp Minh Ngọc nắm lại tay Diệp Thiển Hâm, nhẹ nhàng võ về: "Nhưng dù sao cũng đã kết hôn nhiều năm như vậy, chị không có động tĩnh gì, trong lòng chị cũng thấy có lỗi với nhà họ Hồ, vì vậy cố gắng không cãi nhau với mẹ chồng, bà ấy làm ầm ĩ như vậy, thật ra cũng là vì muốn tốt cho chị, sợ chị ở cục xây dựng sẽ tổn hại đến sức khỏe."

"Chị, suy nghĩ này của chị không đúng."

Lời nói của Diệp Thiển Hâm khiến Diệp Minh Ngọc có chút choáng váng, trong lòng cô, em gái vẫn luôn là một đứa trẻ, sao bây giờ lại có vẻ chủ kiến hơn cả mình.

Diệp Thiển Hâm nói tiếp: "Bà ta căn bản không phải sợ chị tổn hại đến sức khỏe, bà ta sợ chị tổn hại đến sức khỏe sẽ không thể sinh con cho con trai bà ta, nói cho cùng, bà ta là vì Hồ Tuấn Khanh, căn bản không hề nghĩ đến suy nghĩ và tình hình của chị."

"Đúng vậy!"

Diệp Thư Quốc gật đầu mạnh: “Anh cũng muốn nói điều này nhưng không tóm tắt hay bằng Hâm Hâm, tóm lại bà ta thật ra chỉ vì con trai mình."

Lưu Trân cũng gật đầu: "Đúng vậy Minh Ngọc, em nghĩ mà xem, nếu bà ta thật sự vì muốn tốt cho em thì nên thay em tìm một số phương thuốc bí truyền, hoặc thường xuyên giúp em bồi bổ sức khỏe, không thể không phân biệt phải trái mà đến nơi làm việc của em gây sự."

"Chị dâu nói đúng." Diệp Thiển Hâm gật đầu đồng tình.

Diệp Minh Ngọc cũng choáng váng, cô ấy vẫn luôn nghe Hồ Tuấn Khanh nói, nhà họ Hồ chỉ có mình hắn ta là con một, mẹ chồng làm mọi thứ đều là vì muốn tốt cho họ, còn chưa từng suy nghĩ vấn đề theo góc độ của mình.

ebookshop.

vn - ebook truyện dịch giá rẻ

"Nhưng chuyện con cái..." Diệp Minh Ngọc dừng lại một chút, vẫn cúi đầu che mặt.

Diệp Thiển Hâm do dự một chút, rồi nói tiếp: "Em tuy chưa kết hôn nhưng em cũng biết con cái không phải chỉ một mình mình là có thể có được, chị, không phải chị đã đi bệnh viện kiểm tra toàn diện và kết quả không có vấn đề gì sao?"

"Ừ, chỉ còn thiếu nước đi Bắc Kinh kiểm tra thôi." Diệp Minh Ngọc tủi thân thở dài.

"Vậy thì đúng rồi." Diệp Thiển Hâm khẳng định nói: "Chị đã chắc chắn là không có vấn đề, vậy thì vấn đề ở ai?"

"Hồ Tuấn Khanh chứ ai Lưu Trân vô thức nói xong, liếc nhìn Diệp Thư Quốc.

Hai người họ kết hôn sáu bảy năm rồi mà vẫn chưa có con, Diệp Thư Quốc trừng mắt nhìn lại: "Nhìn anh làm gì? Tình hình của chúng ta đặc biệt, hai năm trước không phải đã hẹn trước là không sinh con sao... Em xem em lại đến rồi, chuyện gì cũng đổ lên đầu anh”"

Diệp Thiển Hâm bất lực đợi hai người họ cãi nhau xong, lúc này mới nghiêm túc nói tiếp: "Chị, tại sao chị không cân nhắc để Hồ Tuấn Khanh cũng đi kiểm tra xem, em thấy tám phần mười là do anh ta có vấn đề."

Diệp Minh Ngọc ngẩn người nghe cô nói xong, mãi một lúc sau mới phản ứng lại.

“Anh ấy?" Diệp Minh Ngọc có chút ngượng ngùng, dừng lại một chút, mới nghiến răng nói: "Anh ấy tuy có một số tật xấu nhỏ nhưng hẳn là không có vấn đề gì đâu."

Diệp Minh Ngọc có tình cảm với Hồ Tuấn Khanh, hai người quen nhau ở bệnh viện, Diệp Minh Ngọc đi khám răng, qua lại nhiều lân, Hồ Tuấn Khanh liền chủ động bắt đầu theo đuổi Diệp Minh Ngọc.
 
Chương 173


Lúc đó mặc dù Diệp Minh Ngọc đã đi làm ở cục xây dựng nhưng nhà họ Diệp vẫn ở trong nhà tập thể, cuộc sống khó khăn, cần cô ấy thường xuyên đưa tiền về nhà.

Nhưng Hồ Tuấn Khanh không hề tỏ ra chê bai, ngược lại còn chủ động đến nhà thăm bà nội mấy lần, vì vậy Diệp Minh Ngọc rất cảm động, mặc dù lúc đó đám cưới của hai người không có sính lễ và của hồi môn, thậm chí không bày tiệc, Diệp Minh Ngọc vẫn không hề oán trách.

Sau khi kết hôn, Diệp Minh Ngọc mới biết, người con trai một trong gia đình này của Hồ Tuấn Khanh còn được cưng chiều hơn cả mình tưởng, lúc đầu Hồ Tuấn Khanh còn giả vờ giúp rửa bát, sau đó chưa đây một tháng, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do Diệp Minh Ngọc lo liệu, ngay cả quân áo của cha mẹ Hồ Tuấn Khanh cũng đều do Diệp Minh Ngọc giặt.

Trước đây Diệp Thiển Hâm cũng từng nói, họ đây là coi chị hai như osin để dùng nhưng Diệp Minh Ngọc ngược lại còn an ủi Diệp Thiển Hâm, nói rằng đây là người nhà họ Hồ tin tưởng mình, hơn nữa trước đây người nhà họ Hồ chưa từng chê bai thân phận tư bản của Diệp Minh Ngọc.

Diệp Thiển Hâm vẫn luôn cảm thấy không đúng, mãi đến hôm nay, cô mới ngẫm ra được.

Hồ Tuấn Khanh là bác sĩ nha khoa, có một nghề ổn định, cha mẹ đều di làm, lại là con một trong gia đình, còn nhà họ Diệp khi đó vẫn chưa thoát khỏi thân phận tư bản, tình hình phức tạp khó khăn, tại sao Hồ Tuấn Khanh lại nhất quyết muốn kết hôn với chị hai?

Nếu thật sự là vì tình yêu nhưng sau một tháng kết hôn, hắn ta lại như biến thành một người khác, giống như... giống như muốn lừa người ta về nhà trước vậy.

Diệp Minh Ngọc nói Hồ Tuấn Khanh không có vấn đề gì xong, sau đó rất ngại ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Sức khỏe của anh ấy vẫn luôn do chị chăm sóc, ngoài việc ngày càng béo ra, chị chưa phát hiện ra vấn đề gì, vì vậy mẹ chồng chị nói đúng, nếu sức khỏe không có vấn đề thì là do số chị không tốt."

"Số gì không tốt." Diệp Thư Quốc nhíu mày, không vui: "Hồi nhỏ ngày nào ông nội cũng nói em có thể chất tốt hơn những đứa trẻ khác, mùa đông mọi người đi trượt băng đều bị ốm chỉ có em không sao, em không chỉ có thể chất tốt, mà chắc chắn số cũng tốt." Diệp Thiển Ham thật ra cũng có chút ngượng ngùng.

Kiếp trước cô đã kết hôn nhưng chuyện chăn gối giữa hai vợ chồng này thực sự không hiểu biết lắm.

Nhưng Diệp Thiển Hâm nhớ rất rõ, hai năm sau khi mở cửa, trên báo nhỏ thường đăng quảng cáo chữa bệnh vô sinh hiếm muộn, nói rằng đàn ông cũng có thể mắc một loại bệnh không thể sinh con.

"Chị hai, thật ra có thể mang thai hay không, chỉ xem xét vấn đề về cơ thể là không đủ." Diệp Thien Hâm hít một hơi thật sâu, cố gắng để giảm bớt hơi nóng trên mặt, không nghĩ ngợi gì, từ từ giải thích: "Đàn ông cũng giống như phụ nữ, cần phải kiểm tra mới có thể đánh giá được."

"Nhưng mà..." Diệp Minh Ngọc vẫn có chút do dự.

"Khu khu khụ." Lưu Trân nghe cô nói vậy, hắng giọng, đột nhiên thì thâm một cách bí ẩn: "Em gái, chị nói một câu em không thích nghe, em đừng giận."

Diệp Thư Quốc tức giận trừng mắt nhìn cô ta: "Cái tật lắm mồm của em không biết sửa, nếu không hay thì đừng nói."

Lưu Trân trợn mắt nhìn hắn, Diệp Minh Ngọc cười khổ hòa giải: "Chị dâu, dù khó nghe đến mấy thì hai năm nay em cũng đã nghe hết rồi, chị cứ nói thẳng đi."
 
Chương 174


Lưu Trân lúc này mới nói: "Trước đây ở quê, cũng có những cặp vợ chồng mãi không có con, nhà trai cho rằng là do lỗi của người phụ nữ nên đã ly hôn, kết quả cưới thêm một người vợ nữa vẫn không sinh được con, ngược lại người phụ nữ đó sau khi ly hôn tái giá thì nhanh chóng mang thai, lúc này mọi người mới biết, hóa ra là do người đàn ông không được."

"Đúng vậy." Diệp Thiển Hâm gật đầu: "Em cũng nói thẳng luôn, đôi khi cơ thể bên ngoài không nhìn ra được bệnh nhưng thực ra bên trong đã toàn là bệnh, còn có loại bệnh bẩm sinh, nếu đàn ông bẩm sinh không có một thứ gì đó thì dù thế nào cũng không thể sinh con được."

"Anh hiểu rồi." Diệp Thư Quốc ở bên cạnh suy nghĩ.

"Điều này giống như trông lúa ở nông thôn, trong trường hợp bình thường, hạt giống gieo xuống là có thể kết thành bông lúa chắc mẩy, có những hạt giống, mặc dù nhìn thì đã gieo xuống nhưng vì bản thân hạt giống quá kém chất lượng nên trực tiếp kết thành vỏ rỗng."

Diệp Thiển Hâm liên tục gật đầu, trong ánh mắt thậm chí còn mang theo sự an ủi.

Lưu Trân nghe xong suýt cười ra tiếng, thấy Diệp Minh Ngọc khó chịu, mới nhịn cười nói: "Lão Diệp, cuối cùng anh cũng thông minh được một lần."

Diệp Thư Quốc: "..."

Diệp Minh Ngọc ở bên cạnh đương nhiên cũng hiểu nhưng lại có chút lo lắng: "Trước đây em chưa từng nghĩ đến trường hợp này, cha mẹ chồng em cũng chưa bao giờ nhắc đến."

"Đây không phải là chuyện nhảm nhí sao." Diệp Thư Quốc la lên: "Họ chắc chắn bênh con trai mình, không thể nói con trai mình có vấn đề, hơn nữa, trường hợp này vốn dĩ phải kiểm tra cả hai người, họ quá vô lý rồi."

Lưu Trân hừ lạnh một tiếng: "Đúng vậy, cho dù bọn họ vốn biết là vấn de của con trai mình, cũng sẽ không thừa nhận con trai mình có vấn đề, Hồ Tuấn Khanh được cưng chiều thành ra thế nào thì mọi người cũng biết mà, thật sự coi mình là thái tử gia...

Lưu Trân vốn đã có ý kiến với Hồ Tuấn Khanh từ lâu, mỗi lần đến nhà, hắn ta đều ngồi đó như một ông hoàng, coi nhà họ Diệp như quán cơm, vừa muốn uống trà vừa muốn gọi món, muốn nói thì lại ngại vì thể diện của Diệp Minh Ngọc nên không mở lời được, không nói thì trong lòng cô ta thấy khó chịu, hôm nay vừa hay nói hết cho thoải mái.

Lời của Lưu Trân cũng nói trúng tim đen của Diệp Thiển Hâm, những người nhà họ Diệp này, kể cả bà nội, ai mà không phải nể mặt Diệp Minh Ngọc mới không so đo với hắn ta.

"Chị dâu nói đúng." Diệp Thiển Hâm nhìn Diệp Minh Ngọc đang buồn, dứt khoát nói: "Chị hai, em thấy chị cứ nói thẳng ra, bảo anh ta đi kiểm tra, xem rốt cuộc là trong hai người thì ai có vấn đề, như vậy cũng có thể chặn miệng mẹ chồng chị, tránh cho bà ta lại đến đơn vị tìm chị gây chuyện."

"Nhưng..." Diệp Minh Ngọc do dự: "Nhưng chị sợ nếu chị nói thật như vậy thì anh ấy sẽ không vui."

"Cậu ta không vui? Vậy sao cậu ta không nghĩ đến lúc cậu ta đến đơn vị chị gây chuyện, em không vui đến mức nào?" Diệp Thư Quốc nói.

"Đúng vậy." Diệp Thiển Hâm gật đầu: "Không vui thì cứ để anh ta không vui đi, anh ta không vui thì làm được gì?"

Diệp Minh Ngọc nghe vậy thì im lặng một lúc lâu, Diệp Thư Quốc ở bên cạnh đợi đến sốt ruột, hắn không kiên nhẫn nói: "Thôi được rồi, em không mở lời được thì người anh trai này sẽ nói thay em, thật là, trước đây em đã phải chịu bao nhiêu khổ để vào được cục xây dựng, không thể vì chuyện này mà mất việc được."
 
Chương 175


Diệp Minh Ngọc vội vàng giữ Diệp Thư Quốc lại: "Anh trai nhỏ giọng thôi, đừng để bà nội nghe thấy, chắc chắn bà sẽ buồn lắm, hai người yên tâm, ngày mai em vê nhà sẽ nói chuyện này với anh ấy."

"Được."

"Ôi, hôm nay em vốn không muốn đến đây nhưng mà bà ấy làm quá đáng, bây giờ hai người còn phải lo lắng cho em, đặc biệt là Hâm Hâm, bây giờ đã lớn rồi, là người có chủ kiến rồi." Diệp Minh Ngọc thở dài, cảm thấy mình đã làm phiền đến sự nghỉ ngơi của mọi người trong nhà.

Diệp Thiển Hâm: "Có gì đâu, chúng ta là người thân nhất, có chuyện gì nhất định phải nói cho nhau biết."

Nói rồi, Diệp Thiển Hâm lại kéo cánh tay Diệp Minh Ngọc: "Chị hai, tối nay chị ngủ cùng em nhé, giống như hồi nhỏ vậy, hai chúng ta đắp chung một cái chăn, nói chuyện rồi ngủ."

"ừ"

Nhà họ Diệp vẫn luôn giữ đồ của Diệp Minh Ngọc, cô ấy rửa mặt xong, thay một bộ đồ mùa thu cũ rồi mới nằm xuống bên cạnh Diệp Thiển Hâm.

Diệp Minh Ngọc: "Hâm Hâm, vừa nãy anh trai nói với chị, có phải em và Mạnh Ngôn nhà họ Mạnh đang yêu nhau không?”

"Hôm nay mới xác định quan hệ." Diệp Thiển Hâm thoải mái thừa nhận.

Diệp Minh Ngọc vui mừng xoa xoa má Diệp Thiển Hâm: "Hâm Hâm của chúng ta lớn thật rồi, vậy hai đứa định khi nào kết hôn?”

Diệp Thiển Hâm: "Chuyện này vẫn chưa nghĩ đến nhưng mà Mạnh Ngôn có vẻ rất sốt ruột, em nghĩ ít nhất cũng phải đợi đến cuối năm."

Diệp Minh Ngọc gật đầu đồng tình: "Mac dù nhà chúng ta có qua lại với nhà họ Mạnh nhưng nếu có thể, tốt nhất em vẫn nên tìm hiểu về hoàn cảnh gia đình của Mạnh Ngôn, không phải nói đến tiền bạc hay quyền lực, mà là tính tình của những người trong gia đình anh ta, họ có thích em không, đừng giống như chị, đến khi kết hôn rồi mới biết mình phải đối mặt với những gì."

"Em hiểu mà chị hai, chị yên tâm, em nhất định sẽ tìm hiểu kỹ về Mạnh Ngôn."

"Em có chủ kiến hơn chị." Diệp Minh Ngọc vừa nói vừa nhớ lại thời gian trước khi kết hôn, Hồ Tuấn Khanh đối xử với cô ấy trăm sự chiều chuộng, sau đó thở dài: "Đàn ông đôi khi rất biết cách ngụy trang."

Diệp Thiển Hâm võ nhẹ tay cô ấy để an ủi, cố gắng chuyển chủ đề: "Chị, chị còn nhớ ước mơ thời thơ ấu của chị không? Lúc đó chị nói mình nhất định phải xây dựng và thiết kế ra những công trình kiến trúc tốt nhất của đất nước."

Diệp Minh Ngọc cười: "Nhớ chứ, lúc đó em còn nói sau này sẽ làm họa sĩ, kết quả sau này xuống nông thôn, đến cả bảng vẽ cũng không cần nữa."

"Bây giờ em đã hối hận vì lúc đó không mang theo màu vẽ xuống nông thôn rồi, những cánh đồng lúa, ruộng lúa mì ở nông thôn đều rất đáng để ghi lại, chị thì sao? Bây giờ công việc của chị có thuận lợi không?”

"Ừm”" Nói đến chuyện này, tâm trạng của Diệp Minh Ngọc tốt hơn một chút: "Đơn vị có một suất tham gia tu sửa bảo vệ Tử Cấm Thành, mặc dù năng lực của chị vẫn chưa đủ để tham gia tu sửa nhưng có thể đi theo giúp đỡ, học hỏi thêm."

"Vậy thì tốt quá, em cũng sắp tham gia một cuộc thi vẽ bìa tạp chí, nếu được giải nhất, em có thể đến Học viện Mỹ thuật quốc gia để học, chị đi làm quen trước đi, đến lúc đó em đến chị có thể dẫn em đi chơi."

Diệp Minh Ngọc bật cười: "Nói đi nói lại, em chỉ muốn đi chơi thôi."

Nhưng vừa dứt lời, Diệp Minh Ngọc lại buôn bã: "Nhưng mẹ chồng chị và Hồ Tuấn Khanh đều không muốn chị đi, họ nói tốt nhất là ở nhà, nếu không thì nghỉ việc luôn càng tốt..."
 
Chương 176


"Chuyện này cũng không mâu thuẫn gì." Diệp Thiển Ham biết rằng tạm thời không thể thay đổi được vị trí của nhà họ Hồ trong lòng chị hai, cô đổi cách nói: "Lân này các chị đi làm cũng không thể đi cả năm nửa năm được chứ, hoàn toàn có thể để Hồ Tuấn Khanh đi kiểm tra, chị đi làm trước, đợi về rồi hãy tính đến chuyện sinh con.

"Hơn nữa chị hai, nếu Hồ Tuấn Khanh thực sự đối xử tốt với chị thì không nên vì chuyện này mà ngăn cản chị tiến bộ, dù sao thì con cái lúc nào cũng có thể sinh nhưng cơ hội công việc thì chỉ có một lân này."

Diệp Minh Ngọc đột nhiên cười: "Cách nói của em đúng là khác với người khác, đặc biệt là mẹ chồng chị, bà ấy thường nói công việc không quan trọng."

"Đó là vì bà ấy đứng trên lập trường của mình để nói, em là vì chị mà suy nghĩ, chị hai, nếu chị đã có con thì thôi nhưng bây giờ rõ ràng là chưa có, tại sao lại biến những chuyện chưa xảy ra thành gông cùm xiềng xích, hơn nữa, công việc mới là gốc rễ của một người, chỉ có như vậy, nếu không thì sau này chị chỉ ở nhà, Hồ Tuấn Khanh và những người khác sẽ chỉ biết cau có với chị."

Diệp Thiển Hâm nói hơi nặng lời, Diệp Minh Ngọc nhất thời rất kinh ngạc.

Nhưng sau đó nghĩ lại, em gái là vì muốn tốt cho mình, Diệp Minh Ngọc cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu: "Chị hiểu ý em rồi, chuyện này chị sẽ cân nhắc kỹ hơn, hôm nay muộn rôi, nghỉ ngơi trước đã."

"Vâng."

Có lẽ đã lâu roi không được thân thiết với người thân như vậy, có lẽ là cuối cùng cô cũng nói ra được những lời giấu trong lòng, Diệp Thiển Hâm ngủ rất ngon giấc.

Sáng sớm thức dậy, Diệp Minh Ngọc vẫn ngồi trên ghế, vừa thay quần áo xong nhưng chưa đi.

"Suyt." Diệp Minh Ngọc ra hiệu: "Lat nữa nói nhỏ thôi, chị không muốn làm bà nội thức giấc."

"Được.

Nhưng hai chị em vừa mới ra khỏi cửa thì thấy Tống Phượng Chi chống gậy ngôi ở bệ cửa sổ, bây giờ trời lạnh, Tống Phượng Chi rất ít khi ngồi trước cửa sổ đón gió như vậy.

Diệp Thiển Ham va Diệp Minh Ngọc nhìn nhau, rồi nói: "Bà nội, bà quên lời bác sĩ nói rôi sao? Sáng sớm có gió, bà vào nhà nghỉ ngơi đi."

Diệp Minh Ngọc cũng gật đầu: "Đúng vậy bà nội."

Tống Phượng Chi nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Diệp Minh Ngọc: “Đừng vội đi, đợi ăn sáng xong rồi nói."

Diệp Minh Ngọc vốn tưởng bà nội sẽ trách mắng mình, nghe vậy hốc mắt đỏ hoe, gật đầu: "Vâng, bà nội, tối qua bà có nghe thấy hết không..."

Tống Phượng Chi: "Nghe được một ít nhưng cháu đã có cách giải quyết là được rồi, bà yên tâm về cháu nhưng cũng đừng quá tủi thân, nếu thực sự gặp phải vấn đề gì, nhớ về nhà."

Tống Phượng Chi thực sự đau lòng cho mấy đứa trẻ này, mặc dù Diệp Minh Ngọc không phải do bà nuôi lớn từng chút một nhưng bà rất hiểu tính tình của cô ấy, nếu không thực sự tủi thân, Diệp Minh Ngọc cũng sẽ không ve nhà vào đêm khuya.

Sáng sớm Lưu Trân rán bánh kếp, Diệp Thư Quốc đi mua sữa đậu nành về, cả nhà hiếm khi được quây quần ăn một bữa cơm.

Diệp Thiển Hâm và Diệp Minh Ngọc cùng nhau ra khỏi cửa.

"Chị hai, chị không về nhà sao?" Diệp Thiển Hâm nhìn theo hướng cô ấy rời đi, cau mày.

"Chị muốn đến nhà lãnh đạo đơn vị trước, xin lỗi vì chuyện mẹ chồng chị đến gây chuyện hôm qua.

Diệp Thiển Hâm thở phào nhẹ nhõm, một lân nữa dặn dò: "Nhưng nhất định phải hỏi chuyện mà tối qua chúng ta đã nói nhưng em đoán, với tính khí của anh ta, chắc chắn sẽ nói mình không có vấn đề gì, nếu anh ta không chịu đi, chị hai, chị hãy dọa anh ta, nếu không đi, chị sẽ nói với mọi người là anh ta không được."
 
Chương 177


Diệp Minh Ngọc bật cười: "Cái đầu óc của em ngày nào cũng nghĩ ra nhiều ý lắm, chuyện này sao có thể nói ra ngoài được, chỉ cần người nhà mình biết là được rồi."

"Chính vì không thể nói ra ngoài nên mới dùng cách này để dọa anh ta, dù sao thì người khác cũng không biết tình hình cụ thể, nếu thực sự nói ra, anh ta cũng mất mặt, phá tài sản như giết cha mẹ, bọn họ muốn hủy hoại con đường kiếm cơm của chị, chị cũng không thể nương tay."

Diệp Thiển Hâm nói rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa chút nào.

Diệp Minh Ngọc cũng dần nghiêm túc lại, cô ấy gật đầu: "Được, chị biết phải làm thế nào rồi, em yên tâm đi."

"Không phải em không yên tâm, em chỉ lo chị mềm lòng quá thôi." Giọng Diệp Thiển Hâm mềm yếu nhưng lời nói lại rất cứng rắn.

Sau khi Diệp Minh Ngọc hứa đi hứa lại, Diệp Thiển Hâm mới rời đi.

Ở ngã tư đường, Diệp Minh Ngọc nhìn theo bóng dáng em gái mình đi xa dần, cắn răng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Cho dù trước đây Hồ Tuấn Khanh không chê hoàn cảnh của mình phức tạp nhưng sau nhiêu năm kết hôn như vậy, cô ấy chăm sóc cả nhà Hồ Tuấn Khanh, cũng đã trả hết tình cảm này.

Hâm Hâm nói đúng, phá tài sản như giết cha mẹ, những năm trước khi nhà họ Diệp gặp khó khăn, cô ấy ước gì mình có thể làm việc 24 giờ một ngày, cô ấy không muốn quay lại những ngày tháng không có lương như trước nữa.

Hơn nữa, công việc này là thứ cô ấy đã mong mỏi từ lâu, tuyệt đối không thể từ bỏ.

Nghĩ thông suốt, Diệp Minh Ngọc đến cửa hàng bách hóa mua một ít quà trước, rồi mang đến nhà lãnh đạo đơn vị, xin lỗi lãnh đạo đơn vị, nói rằng mình nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa tình hình gia đình, sau đó mới về nhà.

ebookshop.

vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Chủ nhật, Hồ Tuấn Khanh được nghỉ, khi Diệp Minh Ngọc vê đến nhà, Hồ Tuấn Khanh đang năm trên ghế sô pha đọc báo, nhàn nhã bóc hạt dưa, vỏ hạt dưa đầy dưới đất, trên bàn cũng lộn xôn.

"Cô còn biết về à?" Hồ Tuấn Khanh hu lạnh một tiếng, ném tờ báo sang một bên: "Mua thức ăn chưa, trưa nay tôi muốn ăn mì, à đúng rồi, chú hai tôi không khỏe, sáng sớm cha mẹ tôi đã đi thăm ông ấy rồi, trưa nay cô không cần nấu cơm cho họ."

Diệp Minh Ngọc cau mày, không nói một lời quay về phòng ngủ.

Hồ Tuấn Khanh không ngờ cô ấy sẽ không để ý đến mình, không vui đi theo: "Nói chuyện với cô đấy, không nghe thấy à."

"Anh nói chuyện không biết lịch sự một chút à? Hơn nữa, tôi không phải người giúp việc, anh dựa vào đâu mà ngày nào cũng sai khiến tôi làm cái này làm cái kia" Diệp Minh Ngọc lần đầu tiên phản kháng.

Hồ Tuấn Khanh sửng sốt, đột nhiên cười nói: "Cô vê nhà mẹ đẻ một chuyến, trong lòng có chỗ dựa rồi à, muốn làm phản à, cô tưởng tôi tại sao lại cưới cô, nếu ngay cả gia đình này cô cũng không chăm sóc tốt, tôi dựa vào đâu mà cưới cô?"

Diệp Minh Ngọc: Được thôi, vậy thì ly hôn đi.

Hồ Tuấn Khanh ngây người, nhìn Diệp Minh Ngọc quả quyết, trong lòng nổi giận.

Trước đây đều là hắn ta chỉ trích Diệp Minh Ngọc, thỉnh thoảng Diệp Minh Ngọc có ý kiến, hắn ta chỉ cần nói đến chuyện ly hôn, Diệp Minh Ngọc sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đây là lần đầu tiên cô ấy cãi lại hắn ta như vậy.

"Cô có ý gì?" Hồ Tuấn Khanh gào lên: "Bây giờ cô có bản lĩnh rồi, còn muốn ly hôn, loại như cô ngay cả con cũng không đẻ được, ai sẽ giống như tôi mà chịu đựng cô nhiêu năm như vậy."
 
Chương 178


Hai người chỉ cân cãi nhau đến cuối cùng, ngoài chuyện ly hôn, Hồ Tuấn Khanh sẽ lấy chuyện này ra để đe dọa Diệp Minh Ngọc.

Lần này Diệp Minh Ngọc không im lặng như trước, ngược lại ngẩng đầu lên một cách bình tĩnh: "Hồ Tuấn Khanh, anh có từng nghĩ, nhiều năm như vậy chúng ta đã thử mọi cách, tôi cũng đã đi khám rất nhiều, tại sao vẫn không có con?”

"Còn tại sao nữa, mẹ tôi nói, chính là do cô vô dụng, số cô khổ."

"Nói bậy." Diệp Minh Ngọc chửi một câu tục tu: "Theo tôi thấy, có lẽ chính anh có vấn đề, tôi nói này, ngày mai anh đi cùng tôi đến bệnh viện huyện kiểm tra, chúng ta xem xem rốt cuộc là vấn đề của ai."

Sắc mặt Hồ Tuấn Khanh đột nhiên thay đổi, sau đó lại gào lên: "Cô không biết tôi có vấn đề hay không à? Cô đừng có ở đây mà kiếm chuyện, tôi thấy cô chỉ muốn theo đơn vị đến Bắc Kinh, muốn leo cao thôi! Mơ đi!"

Diệp Minh Ngọc: “Anh nói linh tinh gì vậy, nếu muốn leo cao, ngay từ đầu tôi đã không để mắt đến anh, Hồ Tuấn Khanh, tôi nói thẳng với anh nhé, bây giờ tôi chỉ muốn một câu trả lời, ngày mai anh đi cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra, tôi muốn xem sự thật rốt cuộc là gì."

Thực ra Diệp Minh Ngọc đã nhìn ra sắc mặt Hồ Tuấn Khanh đột nhiên trở nên không ổn, cộng thêm những gì Diệp Thiển Hâm nói hôm qua, trong lòng cô ấy cũng nghi ngờ.

“Tôi không đi!

Hồ Tuấn Khanh đóng sầm cửa, quay về phòng khách: "Đợi mẹ tôi về, mẹ tôi biết cô muốn đưa tôi đi kiểm tra, bà ấy nhất định sẽ không tha cho cô, cô chờ đấy."

"Đã lớn thế này rôi mà ngày nào cũng trông chờ vào mẹ, Hồ Tuấn Khanh, tôi thật sự coi thường anh, trước đây tôi đúng là nhìn nhầm anh rồi."

Diệp Minh Ngọc dùng lời nói kích thích Hồ Tuấn Khanh nhưng Hồ Tuấn Khanh không mắc mưu, nằm dài trên ghế sô pha, nhất quyết không mở miệng.

Diệp Minh Ngọc suy nghĩ một chút, chế nhạo nói: "Được thôi, nếu anh không đi, bây giờ tôi sẽ đi tìm hàng xóm nói chuyện, không phải hàng xóm cũng luôn tò mò tại sao tôi khám mãi mà vẫn không có con sao, tôi sẽ nói cho họ biết, thực ra là do anh không được.

" “Cô nói bậy, ai sẽ tin cô.

"

Diệp Minh Ngọc cười: "Không ai tin nhưng nói như vậy, chắc chắn sẽ có người nghi ngờ."

Cô ấy nhìn thấy Hồ Tuấn Khanh thực sự lộ ra vẻ sợ hãi, trong khoảnh khắc đó, Diệp Minh Ngọc cảm thấy mình đã nghĩ thông suốt.

Tình cảm chân thành gì chứ, bây giờ cô ấy nghi ngờ nghiêm trọng rằng cuộc hôn nhân ban đầu chính là âm mưu của nhà họ Hồ.

Diệp Minh Ngọc cũng không khách sáo với Hồ Tuấn Khanh, thấy hắn vẫn không tỏ thái độ, dứt khoát quay đầu giả vờ đi ra ngoài.

Ai ngờ Hồ Tuấn Khanh vẫn không nhúc nhích đột nhiên trở nên lo lắng, hắn ta nghiến răng, vẻ mặt ảm đạm: "Minh Ngọc, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không, hôm nay là lỗi của anh, là thái độ của anh không tốt, chuyện gia đình đừng làm ầm ï ra ngoài.

"

"Buông ra." Diệp Minh Ngọc hat tay hắn ta ra: "Anh cũng biết chuyện gia đình  không thể nói ra ngoài à, vậy thì mấy lần trước, khi mẹ anh đến đơn vị tôi làm ầm ƒ, sao anh không nói như vậy?”

"Thật giả tạo."

Diệp Minh Ngọc hừ lạnh một tiếng: "Hôm nay cho dù bố mẹ anh có về, có làm âm ĩ đến trời long đất lở, ngày mai anh cũng phải đi cùng tôi đến bệnh viện kiểm tral

Bên phía Diệp Thiển Hâm đạp xe, rất nhanh đã đến tòa nhà văn phòng nơi tạp chí "Phong cách thành phố" đặt trụ sở.
 
Chương 179


Cổ Hưng Quốc đang ở bên ngoài tòa nhà văn phòng nói chuyện với người khác, thấy Diệp Thiển Hâm đi tới, từ xa đã vẫy tay với cô: "Đồng chí Diệp đến rồi, tôi đang nghĩ không biết khi nào cô mới đến đây."

Diệp Thiển Hâm đỗ xe xong rồi đi tới, lúc này mới thấy một người đàn ông trung niên gầy gò đang đứng bên cạnh Cổ Hưng Quốc, mặt vàng như nghệ.

"Đồng chí Diệp, đây là thây Diêm Hồng Bá, trước đây thầy ấy cũng là họa sĩ vẽ tranh bìa tạp chí của chúng tôi, chỉ là gân đây thây Diêm hơi bận nên không nhận vẽ bìa cho số báo đầu tiên của năm mới nhưng sẽ phụ trách vẽ hầu hết các bức tranh minh họa bên trong.

Mặt Diêm Hồng Bá lạnh tanh, chỉ nhìn Diệp Thiển Hâm một cái, không nói gì.

Diệp Thiển Hâm vốn định chào hỏi ông ta nhưng thấy ông ta như vậy, cô cũng không muốn làm mặt lạnh, chỉ khẽ gật đầu, quay người bước vào tòa soạn tạp chí.

Nội dung cuộc họp lần này là thảo luận về việc biên soạn nội dung số báo đầu tiên của năm mới Nhâm Thìn, ngoài tổng biên tập và một số biên tập nội dung của tạp chí, còn có hai nhà văn và hai họa sĩ là Diêm Hồng Bá, Diệp Thiển Hâm.

Đến phòng họp, Cổ Hưng Quốc giới thiệu Diệp Thiển Hâm với những người khác trong tòa soạn tạp chí.

Ngoài tổng biên tập ra, hâu như tất cả mọi người đều sáng mắt lên khi nhìn thấy Diệp Thiển Hâm, đặc biệt là một người phụ nữ hơi mập ngồi bên cạnh, Cổ Hưng Quốc giới thiệu rằng cô ta là đại diện của một nhà máy giày quốc doanh, tên là Dương Quế Hương.

Tuy Diệp Thiển Hâm không hiểu tại sao tòa soạn tạp chí họp mà lại có người của nhà máy giày đến nhưng vẫn lịch sự chào hỏi.

"Tôi đến rồi, tôi đến rồi, sao các người không họp vào buổi chiều, họp sớm thế này, tôi buôn ngủ đến nỗi không dậy nổi."

Đột nhiên cửa bị mở ra, Hồ Uyển Oánh tóc tai bù xù, vẻ mặt vừa ngủ dậy chạy vào, vừa chạy vừa không quên than thở rằng mình vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi.

"Khụ khu khu Tổng biên tập Lâm Hoa vừa gõ gõ vào bàn: "Đồng chí Hồ Uyển Oánh, mọi người đều đang đợi cô đấy, cô mau tìm chỗ ngồi đi."

"Ồ”" Hồ Uyển Oánh bĩu môi ngồi xuống bên cạnh Dương Quế Hương: "Chị Dương, chào chị."

Dương Quế Hương chỉ khẽ gật đầu, không có ý định nói chuyện nhiều với cô ta.

Cổ Hưng Quốc nhỏ giọng giới thiệu với Diệp Thiển Hâm: "Nhà máy giày hợp tác với nhà máy hóa mỹ phẩm để cho ra mắt một loại xi đánh giày mới, muốn hợp tác với chúng tôi, đăng quảng cáo trên tạp chí, Hồ Uyển Oánh này chính là người mẫu quảng cáo, tuy không nổi tiếng cũng không đủ xinh đẹp nhưng... cô ta là con gái của giám đốc nhà máy giày."

Nói đến đây, Diệp Thiển Hâm cũng hiểu ra.

Nhà Hồ Uyển Oánh muốn đưa cô ta ra làm ngôi sao, đáng tiếc không ai dùng cô ta, vì vậy giám đốc nhà máy dứt khoát tự làm một quảng cáo, để con gái mình làm người mẫu.

Chỉ là...

Diệp Thiển Hâm nhìn tuýp xi đánh giày màu đen trên bàn, trong đầu lại không thể tưởng tượng ra người mẫu nên sử dụng và trình bày như thế nào.

"Cầm trên tay để trình bày sao?" Diệp Thiển Hâm tò mò hỏi.

Nghe vậy, ngay cả một người nghiêm túc như Cổ Hưng Quốc cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ chế nhạo: "Không phải, tổng biên tập của chúng tôi thấy cô ta không ăn ảnh nên đề nghị cô ta đi giày rồi trình bày động tác cúi xuống bóp xi đánh giày, như vậy sẽ không quay được mặt cô ta.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top