Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi
Chương 180


Hồ Uyển Oánh không được coi là xinh đẹp, ngũ quan có thể coi là đoan chính nhưng da đen vàng, mặt hơi dài, không hiểu sao, nhìn từ xa, cô ta còn có phần phù hợp với hộp xi đánh giày.

Nhưng những thứ này chỉ có thể gọi là nhan sắc bình thường, đằng này cô ta lại có ước mơ làm ngôi sao, dẫn đến việc gia đình vất vả lắm mới tìm được cho cô ta một công việc người mẫu, cô ta lại tự cho mình là cao cấp mà không có trình độ đó, đi đến đâu cũng không tránh khỏi bị người ta chế giễu vài câu.

Cổ Hưng Quốc vừa phàn nàn với Diệp Thiển Hâm xong, mấy biên tập viên ngồi xa cũng đang nhìn Hồ Uyển Oánh thì thầm to nhỏ, trong ánh mắt không giấu được sự chế nhạo.

"Nếu không phải giám đốc nhà máy giày là cha cô ta thì ai dùng cô ta chứ."

"Bản thân tạp chí của chúng ta chú trọng đến phong vật nhân tình của thành phố, cho dù có đăng quảng cáo thì cũng chỉ chọn những hình ảnh và chữ viết bình thường nhất, đây không phải là đùa giốn sao."

"Đúng vậy, cô ta mà đẹp như tiên nữ thì không nói, một người mẫu còn không đẹp bằng tôi..."

Vài người nói chuyện không lớn lắm nhưng vừa đủ để những người xung quanh nghe thấy.

Cổ Hưng Quốc nhún vai, lại giải thích với Diệp Thiển Hâm: "Khụ khụ, tạp chí của chúng tôi vốn rất đoàn kết, chỉ vì chuyện này mà không biết đã cãi nhau bao nhiêu lần rồi, cuối cùng mới nghĩ ra cách không lộ mặt này để hòa giải."

Diệp Thiển Hâm nhướng mày, không phát biểu bất kỳ ý kiến nào.

Thực ra cô vẫn luôn không có ác cảm gì với Hồ Uyển Oánh, cho dù kiếp trước sau khi Mạnh Siêu mất tích, Hồ Uyển Oánh đến nhà khóc lóc om sòm, trong lòng cô cũng chỉ có chút khó chịu nhàn nhạt.

Nhưng Hồ Uyển Oánh rõ ràng lại không giống với Diệp Thiển Hâm.

Từ khi ngồi xuống, ánh mắt cô ta không nhịn được mà liếc nhìn Diệp Thiển Hâm.

Thực ra không chỉ có Hồ Uyển Oánh, hầu hết những người ngồi đây đều không nhịn được muốn nhìn Diệp Thiển Hâm thêm vài lần.

Hôm nay vì phải đi xe đạp nên Diệp Thiển Hâm đã thay quần dài áo len, chiếc áo khoác da nhỏ bên ngoài tôn lên vẻ gọn gàng sạch sẽ của cô, ngũ quan tinh xảo cho dù không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, chỉ ngồi đó cũng khiến người ta nhìn mà thích mắt.

Thật là đẹp.

Còn trắng nữa.

Nếu cô ta có được một nửa làn da trắng như người phụ nữ này thì chắc đã sớm trở thành ngôi sao điện ảnh rồi.

Hồ Uyển Oánh vô thức cảm thán trong lòng, cảm thán xong, lại nảy sinh một loại tự ti mang theo tức giận.

Hừ, cũng chỉ là trắng hơn một chút, mắt to hơn một chút thôi, những phương diện khác đều không bằng mình...

Hồ Uyển Oánh còn chưa điều chỉnh lại tâm trạng thì đã nghe thấy tiếng thì thâm to nhỏ không xa.

Cô ta ngẩng cằm, liếc nhìn: "Này, các người nói gì về tôi thế?"

Vài biên tập viên phía sau cười nói: "Chúng tôi không nói về cô Hồ đâu, chắc cô nghe nhầm rồi."

“Thật không?”

"Thật thật, chúng tôi căn bản không nhắc đến tên cô, hơn nữa chúng tôi đang nói về cô Diệp Thiển Hâm, chưa từng thấy họa sĩ nào trẻ tuổi mà trình độ năng lực lại cao siêu như vậy.

"Đúng vậy, cô Diệp còn xinh đẹp như vậy, đẹp hơn người mẫu gấp trăm lần, giống như ngôi sao điện ảnh vậy."

"Đúng thế."

Hồ Uyển Oánh: "..."

Hồ Uyển Oánh vốn đã không vui lại càng không vui hơn, cô ta không muốn người khác nói mình không tốt nhưng càng không muốn nghe người khác khen ngợi một người phụ nữ khác ngay trước mặt mình.
 
Chương 181


Diệp Thiển Hâm sửng sốt, nhận ra những người này có ý định lấy mình làm bia đỡ đạn, cô mỉm cười, đứng dậy nói: "Mọi người không cần khen tôi như vậy, cũng không cần gọi tôi là cô giáo khách sáo như vậy, cứ gọi là đồng chí là được, sắp họp rồi, mọi người hãy nghe biên tập Lâm phát biểu đi."

Trong lòng Lâm Hoa Hưng thâm nghĩ cô đồng chí này thông minh, đang định thuận theo ý cô nói thì bị Hồ Uyển Oánh không biết điều ngắt lời.

"Này, cô là họa sĩ à? Họa sĩ không phải đều lớn tuổi lắm sao, cô phụ trách trang bìa, lỡ ảnh hưởng đến doanh số thì sao, cũng ảnh hưởng đến quảng cáo của chúng tôi nữa." Giọng điệu Hồ Uyển Oánh không tốt, ánh mắt sắc bén đánh giá Diệp Thiển Hâm.

Diệp Thiển Hâm không để ý đến cô ta, cúi đầu chăm chú nhìn mẫu tạp chí mới ra tháng này trên tay.

Hồ Uyển Oánh tức giận, chỉ vào cô: "Sao cô không trả lời người khác vậy, điếc à?"

"Xin hỏi cô Hồ có phải đang nói tôi không?" Diệp Thiển Hâm nhướng mày nhìn cô ta: "Cô Hồ không gọi tên tôi, tôi tưởng nói người khác nhưng tôi chưa bao giờ không trả lời người khác, chỉ là hôm nay tình cờ gặp một con chó pug di lạc trên đường, cứ đi theo tôi sủa mãi không ngừng nên tôi thường không để ý đến những con vật nhỏ như chó pud.

"

"Chó chó gì chứ, tôi lại không hỏi chuyện trên đường của cô, cô nói với tôi làm gì." Hồ Uyển Oánh nghe mà choáng váng.

Đây là đang ám chỉ Hồ Uyển Oánh là một con chó pug hay sủa, những người bên cạnh không nhịn được mà khen ngợi lời nói này của Diệp Thiển Hâm nhưng Hồ Uyển Oánh rõ ràng không hiểu đây là đang chế giễu mình.

Diệp Thiển Hâm thở dài, tốt bụng nhắc nhở cô ta: "Tôi nói vậy tất nhiên là để nhắc nhở cô Hồ, làm người phải tử tế, cố gắng đừng giống như chó pug sủa loạn."

"Cô mới là chó!" lúc này Hồ Uyển Oánh mới hiểu ra, tức giận định cãi lại thì bị Dương Quế Hương ngắt lời.

Dương Quế Hương: "Uyển Oánh, đồng chí Diệp này phụ trách thiết kế trang phục cho tiết mục múa hạc trong đêm hội Trung thu năm nay, là một họa sĩ trẻ xuất sắc, đợi lúc về tôi sẽ cho cô xem tác phẩm của cô ấy thì cô sẽ hiểu." "Chị Dương, cô ta vừa mắng em chị không nghe thấy a2"

Dương Quế Hương đè tay cô ta xuống: "Là do cô không lễ phép chất vấn đồng chí Diệp trước, được rồi được rồi, đừng làm ầm ï nữa."

Hồ Uyển Oánh hừ một tiếng, dừng lại một chút, vẫn không phục hỏi: "Cô đã thực sự tài giỏi như vậy thì bây giờ hãy cho tôi xem trang bìa Tân niên rông mà cô vẽ trông như thế nào, tôi đã đến họp thì cũng phải chịu trách nhiệm với tạp chí, đến lúc đó cô vẽ một con chó con mèo con, cũng ảnh hưởng đến hiệu quả quảng cáo của chúng tôi.

"

Vài biên tập viên phía sau không nhìn nổi nữa, không nhịn được mà thay Diệp Thiển Hâm lên tiếng.

"Chỉ cân cái mặt đáng ghét của cô không xuất hiện trên trang bìa thì đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến doanh số."

Đúng vậy...

Cổ Hưng Quốc cũng rất không vui, nghiêm túc nói: "Cô Hồ, có phải cô hơi vô lễ không vậy, chính cô đến muộn, mọi người không so đo đã đành, chính cô còn chưa tự giới thiệu, đã dùng giọng điệu này hỏi đồng chí Diệp."

Hồ Uyển Oánh hừ một tiếng: "Tôi chỉ hỏi cô ta thôi mà, hơn nữa, tôi nói chuyện với ai cũng dùng giọng điệu này, nếu ông không hài lòng thì đừng nghe."

Cổ Hưng Quốc là người thật thà nhưng người thật thà nổi giận thì nghiêm túc hơn bất kỳ ai.
 
Chương 182


Ông ta trực tiếp đứng dậy, chỉ vào Hồ Uyển Oánh rồi nói với biên tập Lâm: "Biên tập, chúng ta vì chuyện này mà cãi nhau nội bộ lâu như vậy nhưng kết quả thì sao, cô ta là người trong cuộc lại có thái độ như vậy, lần đầu họp đã đến muộn, còn vô lễ như vậy, tôi đề nghị chúng ta vẫn nên giữ nguyên ban đầu, từ bỏ quảng cáo này đi."

Bây giờ "Phong cách thành phố." là tạp chí địa phương do chính phủ hỗ trợ, vốn dĩ đã có chính phủ chịu trách nhiệm, hơn nữa, trang bìa mỗi năm còn có cơ hội tham gia bình chọn tranh vẽ, có cơ hội đến Học viện mỹ thuật quốc gia học tập, thực ra không cân phải quảng cáo nhiều.

Chỉ là tổng biên tập cân nhắc đến việc đóng góp nhiều hơn cho đất nước, cũng giúp đỡ sự phát triển của nhà máy giày doanh nghiệp nhà nước, mới đồng ý mỗi tháng sẽ chèn một quảng cáo vào.

Nhưng gặp phải trường hợp của Hồ Uyển Oánh, trong lòng biên tập Lâm cũng không thoải mái.

Cổ Hưng Quốc vừa đề nghị như vậy, những biên tập viên khác vừa tranh luận cũng đều đứng dậy.

Hồ Uyển Oánh vừa tức giận vừa sốt ruột: "Các người đã ký hợp đồng với cha tôi rồi, chuyện này không phải một biên tập viên nhỏ có thể quyết định được, ông là ai chứ, chỉ vì một câu nói của tôi mà từ bỏ một quảng cáo."

Cổ Hưng Quốc: "Đúng vậy, nhưng chính vì tôi là biên tập viên nên lần này tôi kiên quyết không đồng ý để cô làm người mẫu quảng cáo."

Thấy Hồ Uyển Oánh sắp tiếp tục làm ầm ï, biên tập Lâm cũng có chút không vui, Dương Quế Hương ngồi bên cạnh đứng dậy.

Dương Quế Hương: "Được rồi được rồi, biên tập Cổ đừng tức giận, tôi thay Hồ Uyển Oánh xin lỗi ông, còn đồng chí Diệp, Uyển Oánh vẫn luôn nói chuyện như vậy, cô ấy đang sửa rồi, cô hãy tha thứ cho cô ấy."

Nói xong, Dương Quế Hương đứng dậy cầm bình trà, rót nước cho từng người có mặt, lại đè vai Hồ Uyển Oánh, ấn cô ta ngồi xuống, sau đó mới cười giải thích tiếp.

ebookshop.

vn - ebook truyện dịch giá rẻ

"Tính tình Uyển Oánh không tốt lắm nhưng bản chất lương thiện, lần này đến làm người mẫu quảng cáo là miễn phí, không lấy bất kỳ khoản tiền nào, tôi thay cô ấy xin lỗi mọi người một lần nữa, mong mọi người đừng tức giận nữa."

Dương Quế Hương nói xong, lại đích thân đi đến bên biên tập Lâm, lấy hợp đồng mang theo trong túi ra: "Lần trước biên tập Lâm đề nghị tăng phí quảng cáo, giám đốc nhà máy đã đồng ý rồi, chúng ta có thể sửa hợp đồng, tăng thêm năm phần trăm phí.



Dương Quế Hương vừa nói xong, biên tập Lâm liền gật đầu với cô ta.

"Khụ khu khụ, được rồi được rồi.

" Lâm Hoa Hưng đứng dậy: "Đồng chí Dương Quế Hương đã xin lỗi mọi người rồi, mọi người cũng đều là người lớn, đừng so đo những chuyện này nữa, chúng ta vẫn nên tập trung vào nội dung của Tân niên đi."

"Đồng chí Diệp." Lâm Hoa Hưng lại cố ý nhìn Diệp Thiển Hâm: "Lần đầu tiên đến tạp chí của chúng tôi đã gặp phải tình huống này, thực sự rất xin lỗi, cô Hồ không phải là người của tạp chí chúng tôi, hy vọng đừng vì cô ta mà ảnh hưởng đến hình ảnh của chúng tôi trong lòng cô."

Hồ Uyển Oánh: "..."

Diệp Thiển Hâm nhìn Dương Quế Hương đang cúi đầu với mình, không so đo nữa, nhàn nhạt nói: "Không sao, chúng ta tiếp tục đi, tôi nghe thôi."

"Được, cảm ơn sự thông cảm."

Sau khi Dương Quế Hương xin lỗi thêm một lân nữa, cuộc họp cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo.

Hồ Uyển Oánh dường như vẫn còn hơi tức giận nhưng bị Dương Quế Hương giữ lại, chỉ có thể tự mình ấm ức.
 
Chương 183


"Chủ đề số báo đầu tiên năm Rồng của chúng ta là triển vọng về sức sống mới và giới thiệu vê phong tục truyền thống, trên yêu cầu về phần truyền thống cần bỏ cái xấu lấy cái tốt, vì vậy có thể chỉ dùng một bài viết để giới thiệu sơ lược về mê tín phong kiến, quỷ quái, thân linh, kế hoạch về phong tục là để người dân tham gia, vì vậy đã chuẩn bị một hoạt động kêu gọi về câu đối, phần sức sống mới chúng ta tập trung vào những thành tựu mà thành phố đã đạt được vào năm ngoái, dựa trên quan điểm kế thừa và phát triển để triển vọng năm sau..."

Biên tập Lâm đứng trước bảng đen giảng giải nội dung cho mọi người, về mặt chữ là do biên tập viên và người sáng tác văn bản thực hiện, Diệp Thiển Hâm tuy không cần tham gia nhưng cũng ở bên cạnh nghiêm túc ghi chép.

Trong lúc Cổ Hưng Quốc thảo luận, ông ta liếc nhìn nội dung ghi chép trên sổ của Diệp Thiển Hâm: "Không sao đâu đồng chí Diệp, cô không cần mất công ghi chép những thứ này, về ý kiến trang bìa, lát nữa biên tập của chúng tôi sẽ đích thân trao đổi với cô."

Diệp Thiển Hâm: "Trang bìa đương nhiên cũng phải phù hợp với chủ đề của tạp chí, ghi chép lại cũng có thể giúp tôi tìm được điểm sáng tạo, không sao."

Nghe Diệp Thiển Hâm nói vậy, Cổ Hưng Quốc cảm thán: "Họa sĩ vẽ bìa trước đây của chúng tôi ít có người nào tỉ mỉ như cô nhưng họa sĩ Diêm Hồng Ba cũng rất ti mỉ, chỉ là lân này ông ấy chỉ muốn phụ trách nội dung minh họa trong tạp chí."

Diệp Thiển Hâm nghe vậy liên nhìn về phía Diêm Hồng Ba đang ngồi ở hàng cuối cùng, vẫn chưa nói gì.

Ông ta là một người đàn ông cực kỳ gầy gò, tóc hơi rối, nhìn kỹ thì thấy cổ áo đã giặt đến hơi bạc màu, trông có vẻ tiêu tụy, rất khó tưởng tượng bức tranh sơn thủy hùng vĩ mà Diệp Thiển Hâm từng thấy lại là do người đàn ông này vẽ.

Diệp Thiển Hâm: "Hôm qua tôi đã xem tranh của ông ấy, thực sự rất tuyệt."

Cổ Hưng Quốc gật đầu: "Trang bìa của chúng tôi những năm trước, ít nhất có một phần ba là do họa sĩ Diêm vẽ."

"Vậy sao lần này ông ấy không vẽ?"

"Kỹ thuật vẽ của ông ấy tuy không tệ nhưng phong cách vẽ lại hơi lạnh lẽo, không phù hợp với báo Xuân." Cổ Hưng Quốc vừa nói vừa thở dài: "Cha của họa sĩ Diêm mất sớm, nghe nói mẹ ông ấy bị ung thư gan, nhiều năm nay vẫn luôn cố gắng chống chọi, gia đình thiếu tiền nên họa sĩ Diêm sẽ cố gắng chọn những công việc kiếm được nhiều tiền hơn, lần này nhu cau minh họa trong tạp chí rất lớn nên ông ấy mới chủ động yêu câu vẽ minh họa."

"Hơn nữa trang bìa lần này còn phải đại diện cho thành phố tham gia bình chọn tranh vẽ, có cơ hội đến Học viện mỹ thuật quốc gia học tập, theo điều kiện của ông ấy, cho dù được chọn thì cũng không thể đến Bắc Kinh, mẹ ông ấy cần người chăm sóc, ông ấy không thể rời đi, hơn nữa tuy nói là đi học nhưng chi phí sinh hoạt hàng ngày cũng phải tự chi trả một nửa, ông ấy không lấy ra được số tiền này."

Diệp Thiển Hâm nghe xong, không nhịn được cũng thở dài thay cho Diêm Hồng Ba.

Khoảng một tiếng sau, phần chữ đã định hình xong, biên tập Lâm nhìn về phía Diệp Thiển Hâm và Diêm Hồng Ba.

Diêm Hồng Ba khá hiểu về "Phong thái thành phổ”, ông ta ghi chép đơn giản nội dung chữ trong nội san, đến lúc đó dựa theo nội dung để vẽ minh họa là được.
 
Chương 184


Diệp Thiển Hâm thì hỏi một số vấn đề về phong cách, ý của biên tập Lâm là lấy chủ đề mừng năm mới và năm Rồng làm trang bìa là tốt nhất, nếu có thể phù hợp với chủ đề của nội san lần này thì càng tốt.

Rất nhanh, Diệp Thiển Hâm đã hỏi xong phần mình muốn hiểu, trao đổi phương thức liên lạc với biên tập Lâm, cuộc họp cũng gân kết thúc.

Diệp Thiển Hâm: "Biên tập Lâm, đến lúc đó tôi có ý tưởng và bản phác thảo sẽ liên lạc lại với ông.

"

"Không vấn đề, tốt nhất là trước tháng 12 có thể đưa ra bản phác thảo, giữa tháng 12 định bản, trong thời gian đó nếu có nhu cầu có thể nêu ra bất cứ lúc nào, về tiền nhuận bút, biên tập Cổ sẽ trao đổi riêng với cô, mọi chuyện đều có thể thương lượng.

Cổ Hưng Quốc đã đưa cho Diệp Thiển Hâm một mức giá từ trước khi họp, mức giá này đã được coi là cao, Diệp Thiển Hâm cũng khá hài lòng, hiện tại cô quan tâm nhất thực ra là suất có thể đến Học viện mỹ thuật quốc gia, vì vậy cô không đưa ra thêm yêu cầu nào khác.

"Khụ khụ." Dương Quế Hương hắng giọng, lịch sự hỏi: "Chúng ta vẫn chưa nói đến phần quảng cáo, biên tập Lâm, ông xem ảnh sản phẩm của chúng tôi có cần sắp xếp thời gian chụp lại không.

ˆ

Biên tập Lâm cười nói: "Lân trước không phải đã chụp rồi sao."

Hồ Uyển Oánh bĩu môi: "Nếu ảnh lần trước dùng được thì lần này tôi còn chạy đến đây làm gì? Lần trước các ông chụp thì hoặc là không thấy mặt tôi, hoặc là góc mặt không đẹp, chúng ta định lại thời gian chụp lại đi.

"

"Là thế này." Biên tập Lâm giải thích: "Vì chụp ảnh tuy không cân rửa ra nhưng cũng phải tốn nhân lực vật lực, đều phải có chỉ phí, chúng tôi thấy đối với quảng cáo của chúng ta, ảnh lân trước đã đủ dùng rồi."

"Là dùng ảnh tôi nghiêng đầu mỉm cười đó sao?" Hồ Uyển Oánh thở dài: "Chỉ có ảnh đó là dùng được nhưng ảnh đó khiến mặt tôi trông dài quá, hơn nữa kính cũng không đủ to, thực sự không thể chụp lại sao?"

Biên tập Lâm không gật đầu thừa nhận dùng ảnh nào, chỉ nói: "Thực sự là đủ dùng rồi, lần này cô Hồ không cần phải chạy một chuyến, chỉ cân đồng chí Dương Quế Hương đến ký hợp đồng là được." "..." Hồ Uyển Oánh hơi tức giận liếc nhìn Dương Quế Hương: "Vậy sao lúc nãy cô không nói sớm, tôi còn ở đây chờ họ họp xong, chán chết đi được."

Dương Quế Hương xòe tay: "Tôi nói sớm cô cũng không tin, chắc chắn vẫn phải đích thân hỏi mới được, Uyển Oánh à, hôm nay vất vả cho cô rồi, vì không thể chụp lại, cô ve nghỉ ngơi trước đi."

Dương Quế Hương là giám đốc dự án của nhà máy giày, cô ta làm việc ở nhà máy đã mười mấy năm, đương nhiên cũng hiểu rất rõ về cô con gái của giám đốc.

Nếu không để Hồ Uyển Oánh tự hỏi cho ra nhẽ, chắc chắn cô ta sẽ không chịu.

"Thôi, dù sao cũng đợi đến giờ này rồi, tôi còn hẹn người, đợi thêm một lát nữa vậy." Hồ Uyển Oánh rất bực bội xoa xoa tóc, cúi đầu lẩm bẩm: "Biết thế thì tôi đi hẹn hò sớm hơn....

Đợi sau khi cuộc họp kết thúc, Diệp Thiển Hâm ở lại nói chuyện riêng với Cổ Hưng Quốc về vấn đề nhuận bút.

"Bình thường của chúng tôi, một trang bìa sau khi được chấp nhận sẽ có nhuận bút là 28 đồng, vì đồng chí Diệp phải vẽ cho ấn bản Tết, áp lực lớn hơn và tốn nhiều tâm sức hơn, tôi xin cho cô là 33 đồng, đồng chí Diệp thấy có được không?”

Diệp Thiển Hâm gật đầu: "Tôi không có vấn đề gì, vậy đến lúc nào thì có thể tham gia cuộc thi vẽ tranh cấp thành phố?"
 
Chương 185


"Cuối tháng 1 năm sau bắt đầu, tháng 2 công bố kết quả, nếu có thể giành được suất, giữa tháng có thể đến Học viện mỹ thuật quốc gia học, thời gian là hai tháng."

"Được.

Sau khi thương lượng xong, Diệp Thiển Hâm cùng Cổ Hưng Quốc rời khỏi tòa soạn, lúc rời đi, Hồ Uyển Oánh dường như đang đợi ai đó, ngồi trong đại sảnh không vội đi.

Còn bên này, Diệp Thiển Hâm vừa ra khỏi cửa, còn chưa đi qua ngã tư, đã thấy Mạnh Siêu đội mũ đi tới.

"Cô Diệp?"

Mạnh Siêu nhìn thấy Diệp Thiển Hâm trước, chủ động di tới.

"Xin chào cô Diệp." Mạnh Siêu chào hỏi Diệp Thiển Hâm, sau đó còn muốn bắt tay.

"Xin chào."

Diệp Thiển Hâm nhàn nhạt đáp lại một câu nhưng không bắt tay hắn ta.

"Chúng ta thật có duyên, không ngờ trong vòng hai ngày đã gặp nhau hai lần, tôi tên là Mạnh Siêu, cô hẳn còn nhớ tôi chứ." Mạnh Siêu phấn khích nói, ánh mắt không ngừng nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thiển Hâm.

"Không nhớ lắm." Diệp Thiển Hâm không nể mặt chút nào, thẳng thắn nói.

"Vậy thì làm quen lại, tôi tên là Mạnh Siêu, là cháu trai của Mạnh tư lệnh, làm việc ở phòng thanh niên trí thức, còn đồng chí Diệp thì sao?"

Mạnh Siêu ồn ào như một con ruồi, Diệp Thiển Hâm nhíu mày: "Liên quan gì đến anh?"

Sao lại nói là không liên quan được, chúng ta trong vòng hai ngày đã gặp nhau ba lân, nếu như vậy mà không liên quan, vậy thì cái gì mới gọi là duyên phận."

"Tôi không quen anh." Diệp Thiển Hâm nhàn nhạt nói: "Chúng ta chỉ gặp nhau có hai lân, lần nào cũng là anh nói, hơn nữa tôi không muốn quen anh chút nào, làm phiền anh sau này đừng quấy ray tôi nữa."

Nụ cười trên mặt Mạnh Siêu cứng đờ, hắn ta ít khi bị phụ nữ từ chối, nhất thời cũng có chút ngẩn người.

"Cô nói vậy có hơi quá đáng rồi." Mạnh Siêu chữa cháy cho mình, sau đó lại thăm dò hỏi: "Đúng rồi, tôi nghe nói cô đang hẹn hò với anh họ Mạnh Ngôn của tôi?"

Trước khi hỏi câu này, thực ra Mạnh Siêu đã ôm rất nhiều hy vọng.

Một người đàn ông lạnh lùng u ám như Mạnh Ngôn, sao có thể có phụ nữ nào coi trọng được.

Nhưng Diệp Thiển Hâm lại gật đầu trong ánh mắt day mong đợi của hắn ta: "Đúng vậy, ôi tôi suýt quên mất, nếu tính theo thứ bậc, anh phải gọi tôi một tiếng chị dâu."

Mạnh Siêu: ”..."

Diệp Thiển Hâm nhỏ tuổi hơn Mạnh Siêu thì không nói, vấn đề là, bắt hắn ta gọi một người phụ nữ mà mình đã thầm thương trộm nhớ bấy lâu là chị dâu, đối với hắn ta mà nói đây là một đả kích lớn.

Diệp Thiển Hâm thấy hắn ta ăn phải quả đắng, tiếp tục nói: "Thế này nhé, sau này gặp tôi nhớ ngoan ngoãn gọi tôi là chị dâu, như vậy tôi có thể miễn cưỡng không nhắm vào anh nữa."

Mạnh Siêu miễn cưỡng cười: "Cái này... Cô và anh họ tôi tiến triển nhanh vậy sao, hẳn là vẫn chưa kết hôn chứ."

"Kết hôn hay không kết hôn có liên quan gì, xét về lý, anh phải gọi tôi là chị dâu, cho dù Mạnh Ngôn có ở đây, anh ấy cũng sẽ bắt anh gọi như vậy, nếu anh không tin, tôi gọi anh ấy ra đây để anh hỏi?"

"Đừng đừng đừng.

" Mạnh Siêu liên tục xua tay.

Lần gặp mặt trước, Mạnh Ngôn ở trên xe, nếu ở bên ngoài, nếu Mạnh Siêu nói gì không đúng, chỉ cần ánh mắt của Mạnh Ngôn cũng có thể giết chết hắn ta.

"... Chị dâu." Mạnh Siêu nghiến răng, gọi hai chữ.

Lúc này Diệp Thiển Hâm mới hài lòng gật đầu: "Em họ à, không biết tại sao, chị dâu nhìn thấy em là thấy đau mắt, nếu không cần thiết, sau này chúng ta cố gắng đừng gặp nhau nữa, tạm biệt.
 
Chương 186


Nói xong, Diệp Thiển Hâm định rời đi.

Lúc này Hồ Uyển Oánh cũng nhìn thấy Mạnh Siêu ở cửa sổ nhưng khi cô ta nhìn thấy Mạnh Siêu ở cùng Diệp Thiển Hâm, sắc mặt lập tức ủ rũ.

"Mạnh Siêu, hai người nói gì vậy, đến rồi cũng không vào tìm em." Hồ Uyển Oánh chạy ra, nắm lấy cánh tay của Mạnh Siêu: "Diệp Thiển Hâm, đây là người yêu của tôi, cô nói gì với anh ấy?"

Diệp Thiển Hâm liếc nhìn: "Ô, đang nói về vấn đề anh ta nên gọi tôi là chị dâu, nếu cô Hồ đồng ý, tôi cũng không ngại có thêm một em dâu họ."

Hồ Uyển Oánh: "..."

Cái gì? Em dâu họ?

Hồ Uyển Oánh rõ ràng không ngờ đến cảnh tượng này, còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn Mạnh Siêu, sao tự dưng cô ta lại thấp hơn Diệp Thiển Hâm này một bậc.

Trong lòng Mạnh Siêu cũng không thoải mái.

Người phụ nữ mình muốn trở thành chị dâu, mà người đàn ông đó lại là Mạnh Ngôn, tên sát thần đó.

Hơn nữa khi Diệp Thiển Hâm đứng cạnh Hồ Uyển Oánh, càng làm cho Hồ Uyển Oánh trở nên đen đủi và xấu xí.

"Được rồi, lát nữa gọi sau, tôi còn có việc phải đi."

Diệp Thiển Hâm nhìn thấy sắc mặt của hai người đều xám xịt, tâm trạng của cô rất tốt, quay người lên xe đạp, vui vẻ rời đi.

Hồ Uyển Oánh kéo Mạnh Siêu không buông: "Sao cô ta lại là chị dâu của anh?"

Mạnh Siêu nghiến răng: "Đồng chí Diệp đang hẹn hò với anh họ Mạnh Ngôn của tôi, tiếng chị dâu này... phải gọi."

"Mạnh Ngôn? Chính là đại đội trưởng ở Bắc Kinh, con trai của Mạnh tư lệnh?" Hồ Uyển Oánh kinh hô.

Cho dù Mạnh Siêu có một công việc ổn định nhưng so với đại đội trưởng Mạnh Ngôn này thì chẳng là gì cả.

Sự ghen tị trong lòng Hồ Uyển Oánh chỉ tồn tại trong một thoáng, cô ta dừng lại một chút, rồi lập tức hừ lạnh một tiếng: "Xì, đại đội trưởng chó má gì chứ, cho em em cũng không thèm, Mạnh Siêu, anh đưa em đi mua quần áo đi, em muốn mua một chiếc váy để mặc mùa đông."

Trong lòng Mạnh Siêu chua xót hơn Hồ Uyển Oánh nhiều.

Hắn ta trả lời với giọng không mấy vui vẻ: "Đi thôi, anh đi mua sắm với em."

"Được."

"Chết rồi!" Vừa quay người, Mạnh Siêu liên nhíu mày: "Hình như anh để quên ví ở nhà rồi, hay là... hay là em tạm ứng cho anh, vừa hay anh cũng muốn mua một chiếc áo khoác mùa đông, lần sau anh sẽ trả lại em."

Mạnh Siêu đã dùng cái cớ này không chỉ một lần, lúc đầu, Mạnh Siêu vẫn trả lại số tiên phải trả trong lần gặp mặt tiếp theo, thậm chí còn trả thêm một hoặc hai đồng, hoặc mang theo một món quà nhỏ.

Nhưng không lâu sau, Mạnh Siêu sẽ giả vờ quên mất chuyện này.

Trước đây Hồ Uyển Oánh không để ý lắm nhưng tình huống này đã xảy ra liên tiếp nhiều lần, trong lòng cô ta luôn cảm thấy không thoải mái.

Hồ Uyển Oánh có chút ấm ức: "Sao lại thế này nữa, hôm qua em mới đưa anh ít tiền, bây giờ em cũng không còn nhiều."

"Nhưng nếu anh về nhà lấy thì sẽ quá muộn, Uyển Oánh, lần cuối cùng rồi, anh đảm bảo lần sau sẽ không quên." Mạnh Siêu nhấn mạnh: "Thôi thì anh về nhà lấy vậy, em ở đây đợi anh, hoặc... hôm nay chúng ta cứ về trước, hẹn lần sau có thời gian rồi đi."

Bình thường Mạnh Siêu đi làm, không có thời gian để gặp mặt, hảo không dễ dàng đến ngày nghỉ được gặp mặt, Hồ Uyển Oánh không muốn cứ thế mà chia tay với hắn ta, nếu không thì lại phải đợi thêm một tuần nữa.

Hồ Uyển Oánh bất đắc dĩ thở dài, đồng ý.
 
Chương 187


Dù sao Mạnh Siêu cũng có công việc ổn định, cô ta cũng biết nhà hắn ta ở đâu, mượn tiền rồi cũng không thể chạy mất được.

"Đi thôi, lát nữa em giúp em anh nhưng bây giờ em cũng không có nhiều tiền tiêu vặt, chúng ta xem giá rồi mua, ôi, vốn định mua một chiếc áo khoác dài, hôm nay xem ra thôi vậy."

Trong lòng Mạnh Siêu vui như mở cờ: "Không sao, chúng ta đến quây giảm giá xem, biết đâu lại có cái nào phù hợp với em và anh..."

Trên đường về, Diệp Thiển Hâm gặp cha của Quách Hiểu Như là Quách Minh Đạt ở đầu ngõ Phúc Thuận.

"Cháu chào chú Quách." Diệp Thiển Hâm chủ động chào hỏi: "Cháu vừa bàn với anh trai cháu, chiều nay sẽ đến tìm chú để ký hợp đồng thuê nhà."

Quách Minh Đạt cười ẩn ý nói: "Không vội, tôi vẫn chưa in hợp đồng, tôi đến tìm cô là vì một chuyện khác.

"Vậy thì chú Quách đến nhà cháu uống chén trà rồi nói chuyện." Diệp Thiển Hâm lịch sự nói.

"Không cần đâu." Quách Minh Đạt vừa nói, vừa hạ giọng: "Cháu và Hiểu Như làm cùng một đơn vị, đứa trẻ này hướng nội, trong lòng có chuyện gì cũng không bao giờ nói với người nhà, vì vậy tôi muốn nhờ cô giúp một việc, thay tôi hỏi xem nó có đang lén gia đình hẹn hò không."

Diệp Thiển Hâm nhíu mày, nhớ lại hôm đó Quách Hiểu Như đi phỏng vấn, là Mạnh Siêu đưa cô ấy đi.

"Cháu cũng không hiểu lắm, là... là có vấn đề gì sao?"

Quách Minh Đạt thở dài: "Thực ra cũng không tính là vấn đề gì, con bé cũng lớn rồi, đến tuổi tìm hiểu rồi, tôi và mẹ nó đều nghĩ là mai mối được thì tốt nhất, như vậy biết gốc biết rễ, chúng tôi cũng yên tâm, con bé tự tìm cũng không sao nhưng chúng tôi vẫn muốn tìm hiểu xem đối phương là người như thế nào."

Con người của Mạnh Siêu...

Diệp Thiển Hâm im lặng.

Thực ra trước đó, Diệp Thiển Hâm đã nghĩ, với một cô gái có hoàn cảnh gia đình khá tốt và tính tình đơn thuần lương thiện như Quách Hiểu Như, chắc chắn sẽ bị Mạnh Siêu để mắt tới.

Sở dĩ không nhắc nhở Quách Hiểu Như ngay từ đầu là vì chưa quen Quách Hiểu Như, hơn nữa cũng không biết tình hình giữa cô ấy và Mạnh Siêu ra sao, lỡ như đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, cô bị coi là người phá hoại tình cảm của người khác thì không hay.

"Thôi được chú, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của đồng chí Hiểu Như, cháu sẽ hỏi thăm giúp." Diệp Thiển Hâm dừng lại một chút, rồi đồng ý.

Quách Minh Đạt rất vui mừng: "Vậy thì tốt quá, nếu có thể giúp đỡ, tôi sẽ giảm giá tiên nhà cho cô."

Tạm biệt Quách Minh Đạt, Diệp Thiển Hâm mới về nhà.

"Chị dâu, anh em lại đi câu cá rồi à?" Diệp Thiển Hâm nhìn trái nhìn phải không thấy bóng dáng Diệp Thư Quốc đâu.

Lưu Trân bất lực thở dài: "Đúng vậy, ngày nào cũng chạy ra bờ sông, sắp đến mùa đông rồi, cũng không biết lạnh, để câu được một hai con cá bằng ngón tay, cũng không sợ cảm phát sốt."

Diệp Thiển Hâm bật cười: "Biết đâu hôm nay câu được con to thì sao."

"Có câu được con to hay không thì kệ anh ấy." Lưu Trân không để ý mà phẩy phẩy tay, định cúi xuống vắt nước trên quần áo nhưng đột nhiên dừng lại.

Cô ta ném quân áo sang một bên: "Đợi anh trai em về thì bảo anh ấy vắt, chị lười động.

"

Biểu cảm của Lưu Trân không giống như đang giận dỗi, ngược lại còn một tay ôm eo, một tay ngồi xuống ghế bập bênh.

Diệp Thiển Hâm như nhớ ra điều gì, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Chị dâu, em nhớ chị nói với anh em là năm nay sẽ sinh con, bây giờ thế nào rôi?"
 
Chương 188


Lưu Trân đỏ mặt: "Đại khái là có rồi, theo quy củ truyền thống của nhà mình, trước đây tháng còn nhỏ không dám nói ra ngoài, sợ không giữ được, tối qua không phải Minh Ngọc sang nói chuyện này sao, chị lại sợ nói ra sẽ làm tổn thương em ấy."

"Em nói sao tối qua thấy chị có gì muốn nói." Diệp Thiển Hâm bật cười: "Vậy là em sắp được làm cô rồi."

"Vẫn là em thông minh." Trên mặt Lưu Trân nở nụ cười hạnh phúc: "Vì vậy khi em nói mùa đông sẽ chuyển đến nhà có lò sưởi, chị đồng ý ngay, chỉ có Diệp Thư Quốc là đô ngốc, căn bản không nghĩ đến chuyện này, cũng không biết là con trai hay con gái, Hâm Hâm, em muốn có cháu trai hay cháu gái?"

Trong đầu Diệp Thiển Hâm hiện lên đứa trẻ mềm mại đã kéo tay mình ở kiếp trước, vô thức nói: "Cháu gái nhỏ."

Đứa cháu gái nhỏ này của cô ngoan lắm, một tuổi đã thích ôm mình thổi bong bóng, vừa đáng yêu vừa dễ thương, chơi với cháu gái nhỏ là khoảng thời gian vui vẻ hiếm hoi của cô trong những năm đó.

"Con gái tốt, con gái ngoan ngoãn và hiểu chuyện." Lưu Trân vừa nói vừa mơ mộng: "Tốt nhất là xinh đẹp như em nhưng quan trọng nhất vẫn là mong con bé bình an cả đời."

"Chị dâu yên tâm." Diệp Thiển Hâm cười nói: "Cháu bé chắc chắn sẽ khỏe mạnh gặp chúng ta.

"

Trò chuyện một lúc, Diệp Thiển Hâm thấy thời gian không còn sớm nữa, nói với Lưu Trân là mình không ăn cơm ở nhà rồi mới ra ngoài.

Quả nhiên Mạnh Ngôn đã đợi ở đầu ngõ, thấy Diệp Thiển Hâm di tới, vẻ mặt nghiêm túc giãn ra, nở một nụ cười.

"Anh không lái xe à?" Diệp Thiển Hâm ngạc nhiên nhìn phía sau Mạnh Ngôn.

Mạnh Ngôn gật đầu, chỉ vào chiếc xe đạp 28 bên cạnh: "Chúng ta đi xe này, anh chở em qua, trên đường đi còn có thể thong thả trò chuyện."

"Được."

Diệp Thiển Hâm nói xong mới phát hiện trên yên sau xe đạp của anh có buộc một tấm đệm bằng vải bông.

"Đây là..." "Sợ em ngồi không thoải mái, anh nhét khá nhiều bông." Mạnh Ngôn dừng lại một chút, lại nói: "Nhưng là do chú Hà khâu, chú ấy nói anh khâu không tỉ mỉ như chú, nếu không đẹp thì em sẽ không thích..."

Mạnh Ngôn vừa nói vừa lắc đầu: "Đệm để ngồi, có gì đẹp hay không đẹp..."

Diệp Thiển Hâm nhìn anh mà bật cười, trong lòng lại rất vui.

Diệp Thiển Hâm: "Em không ngờ là Liên trưởng Mạnh trông dữ dăn như vậy mà lại có một mặt chu đáo như thế."

Mạnh Ngôn ngồi lên xe đạp: " Trông anh dữ lắm à?"

"Vâng, em nghe Tiểu Triệu nói... khụ khụ khụ." Diệp Thiển Hâm suýt nữa thì bán đứng Tiểu Triệu, vội vàng dừng câu chuyện lại: "Chỉ là trông vậy thôi, liên trưởng Mạnh hòa nhã thân thiện nhất, chính trực ôn hòa nhất."

"... Ôn hòa là đủ rồi, hòa nhã thân thiện nghe có vẻ hơi già." Mạnh Ngôn vừa nói vừa dựng xe đạp: "Lên xe."

"Vâng." Diệp Thiển Hâm đáp một tiếng rồi ngồi lên.

Cô ngồi ở yên sau, càng cảm thấy lưng Mạnh Ngôn vừa rộng vừa thẳng, rất có cảm giác an toàn.

"Lát nữa qua đường anh sẽ đi nhanh một chút, nếu em ngồi không vững thì có thể thử... kéo áo anh."

Giọng anh từ phía trước truyên đến, trâm thấp và có từ tính, Diệp Thiển Hâm lập tức hiểu ý anh.

Thảo nào hôm nay anh cố ý chọn xe đạp, thì ra mục đích ở đây.

Trên đường đến rạp chiếu phim, lúc đầu Diệp Thiển Hâm còn chưa quen lắm, nhưng khi đi qua một đoạn đường hơi xóc, cô theo bản năng vẫn nắm lấy áo Mạnh Ngôn, tất nhiên, như vậy không thể tránh khỏi việc chạm vào eo anh.
 
Chương 189


Mạnh Ngôn quả nhiên là xuất thân từ quân đội, hoàn toàn khác với cảm giác mem mại trên người cô, không nói đến vóc dáng đẹp, sờ vào còn thấy săn chắc và khỏe khoắn.

Tuy nhiên, khi đi qua ngã tư đông người, Diệp Thiển Hâm vội vàng rụt tay lại, may là Mạnh Ngôn vẫn không nói gì, nếu không khi xuống xe, Diệp Thiển Hâm chắc chắn sẽ đỏ mặt tía tai.

Đến rạp chiếu phim, Mạnh Ngôn đã mua vé xem phim trước, hai người ở bên ngoài chờ chiếu phim.

"Hôm nay đi họp có suôn sẻ không?" Mạnh Ngôn tìm một chủ đề để hỏi.

"Khá suôn sẻ, nếu năm sau có thể đạt giải nhất cuộc thi vẽ tranh, còn có cơ hội đến Học viện Mỹ thuật quốc gia học hai tháng."

Mạnh Ngôn tính toán thời gian: “Anh nhớ cuộc thi này tháng 2 năm sau mới có kết quả mà."

"Sao anh biết cả chuyện này." Diệp Thiển Hâm không khỏi tò mò: "Em nghe người ta nói, mấy anh bộ đội trong quân đội ít khi tiếp xúc với bên ngoài nên nhiêu thông tin thời sự cũng không mấy khi biết, nhưng nghe anh nói thì có vẻ như anh biết hết mọi thứ.



Mạnh Ngôn cười cười: "Anh hỏi lão Phùng, sau khi biên tập Cổ tìm em lần trước, anh đã hỏi anh ta một chút nhưng tháng 2 năm sau có thể anh sẽ phải chuẩn bị đến Tây Nam, nếu không thì có thể đích thân đưa em di học."

"Thời gian làm nhiệm vụ của các anh đã định rồi à?" Diệp Thiển Hâm còn nhớ lần này Mạnh Ngôn đến Tây Nam sẽ bị thương rất nặng.

Mạnh Ngôn gật đầu: "Đầu tháng 3 năm sau lên đường."

"Lần này có nguy hiểm không, anh nhất định phải cẩn thận."

"Thật ra mức độ nguy hiểm của mỗi lần làm nhiệm vụ đều như nhau." Mạnh Ngôn không để tâm: "Hơn nữa xung đột giữa chúng ta và nước láng giềng ở Tây Nam đã kéo dài nhiều năm, vẫn luôn không tránh khỏi va chạm nhưng ít khi gây thương vong, em không cần lo lắng cho anh."

"Vậy thì... Diệp Thiển Hâm có chút do dự nhưng nghĩ đến việc nếu Mạnh Ngôn bị thương, tương lai sẽ vì vết thương này mà qua đời sớm, cô đỏ mặt hỏi: "Nhiệm vụ nguy hiểm không, có thể nào, em đi cùng anh không.



Đây là cách duy nhất mà Diệp Thiển Hâm có thể nghĩ ra, nếu cô nói với Mạnh Ngôn về kiếp trước, chỉ sợ sẽ làm anh sợ, hơn nữa cô cũng không hiểu tình hình bên đó như thế nào.

"Em muốn đi cùng anh à?" Mạnh Ngôn rất kinh ngạc.

Diệp Thiển Hâm gật đầu: "Em muốn sau khi học xong ở Học viện Mỹ thuật, sẽ đăng ký tham gia cuộc thi tranh quốc họa Hưng Hoa Cup ba năm một lân của đất nước chúng ta, nhưng tình hình bên mình anh cũng biết, căn bản không có nơi nào tốt để em đi thực tế, cho dù có thì cũng không thể so sánh với cảnh đẹp núi non ở phương Nam, nhưng ý tưởng này của em có thể hơi ngớ ngẩn, nếu không được thì anh đừng để bụng."

Nói xong Diệp Thiển Hâm có chút thất vọng, bọn họ đi làm nhiệm vụ, sao có thể mang theo một người không liên quan như cô chứ.

"Thật ra có một cách có thể giải quyết." Mạnh Ngôn đột nhiên cười nói: "Vì thời gian làm nhiệm vụ lần này khá dài, cũng không phải không có tiền lệ mang theo gia quyến, nếu chúng ta có thể kết hôn vào cuối năm, anh có thể báo cáo xin phép trước một tháng."

Diệp Thiển Hâm: "..."

Mỗi lân nhắc đến chuyện đăng ký kết hôn, Diệp Thiển Hâm đều sẽ né tránh vấn đề này, Mạnh Ngôn không ngờ rằng, lân này Diệp Thiển Hâm im lặng một lúc lâu, vậy mà lại thực sự nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
 
Chương 190


Diệp Thiển Hâm: "Anh có chắc chắn được không? Mang theo gia quyến đi làm nhiệm vụ, có bị phê bình không?”

"Không đâu." Mạnh Ngôn nhìn Diệp Thiển Hâm thật kỹ, thấy cô rất nghiêm túc, anh cũng nghiêm túc nói: "Bên đó cũng có quân khu thường trú của chúng ta, còn có cả khu gia quyến, một số đồng chí thường trú đúng là sẽ mang theo gia quyến, chỉ là hai năm nay đồng chí làm nhiệm vụ đều luân phiên nửa năm một nên tình huống này ít hơn một chút nhưng vẫn có, không tính là phá lệ."

"Hơn nữa..." Mạnh Ngôn cười cười: "Khu gia quyến của quân khu bên đó không có nguy hiểm gì, anh cũng yên tâm cho em theo, nếu em đồng ý."

Thực ra đây chính là đang hỏi Diệp Thiển Hâm có muốn đăng ký kết hôn với anh trước cuối năm hay không.

Diệp Thiển Hâm có chút do dự.

Mạnh Ngôn nhìn biểu cảm của cô, tiếp tục nói: "Vì tình hình của anh đặc biệt, sau khi đăng ký kết hôn còn phải nộp hồ sơ để phê duyệt, thời gian thì ít nhất là một tháng, nhiều thì có thể đến ba tháng, cho nên..."

Cho nên nếu muốn đi cùng thì tháng này phải đi đăng ký kết hôn là tốt nhất.

Mặt Diệp Thiển Hâm nóng bừng: "Vậy, vậy để em suy nghĩ thêm."

Mạnh Ngôn không nói gì nữa, dù sao anh cũng đã xác định người này, tuy rằng rất sốt ruột muốn đăng ký kết hôn nhưng không muốn cho cô cảm giác bị ép buộc.

Lúc này vừa đúng lúc phim bắt đầu, hai người theo dòng người đi vào.

Bộ phim này đại khái là kể về một trận chiến nào đó trước đây, lúc đầu Diệp Thiển Hâm vẫn còn nghĩ đến những lời vừa nói nãy, có chút không xem vào nhưng rất nhanh, cô đã bị cốt truyện căng thẳng kích thích hấp dẫn.

Đợi xem xong phim, hai người lại đi dạo gần đó, không xa là tòa nhà Quốc Mậu.

"Vào xem đi, xem có thứ gì em cần không." Mạnh Ngôn nói.

Diệp Thiển Hâm gật đầu: "Vừa hay sắp đến mùa đông rồi, còn phải chuyển nhà, mua cho bà nội một chiếc khăn quàng cổ dày một chút."

Đi dạo một vòng, Diệp Thiển Hâm chọn cho bà nội một chiếc khăn quàng cổ, chọn cho mọi người trong nhà tất bông mới, còn mình thì xem đi xem lại, vẫn không thấy bộ quân áo nào ưng ý.

Diệp Thiển Hâm: "Mua những thứ này trước đi, anh ở đây đợi em, em đi thanh toán.

Bây giờ cô còn dư ba trăm đồng, những thứ này cộng lại chỉ cân khoảng mười mấy đồng.

"Đồng chí, người đàn ông bên cạnh đã thanh toán rồi."

Diệp Thiển Hâm vừa định quay người, nhân viên bán hàng bên cạnh lập tức nói.

"Hả?" Diệp Thiển Hâm chớp chớp mắt: "Mạnh Ngôn, không sao đâu, lúc đâu em đã định tự mình thanh toán.



Mạnh Ngôn lại kiên quyết nói: "Mua đồ cho đối tượng là chuyện đương nhiên, em xem thêm xem có thích bộ quân áo nào không."

"Đồng chí, vừa nãy thấy đồng chí hình như không ưng ý với những chiếc áo ở đây, ở tâng hai của chúng tôi còn có hai chiếc áo khoác mới vừa từ Liên Xô về, bên Liên Xô rất lạnh nên quần áo cũng rất ấm, đồng chí có muốn lên xem không."

"Đi thôi." Diệp Thiển Hâm còn chưa kịp nói gì, Mạnh Ngôn đã có ý định đi lên.

Diệp Thiển Hâm không tiện từ chối, nghĩ rằng đi xem cũng được, dù sao áo khoác chắc chắn rất đắt, cô cũng không định mua.

"Chiếc áo khoác này được làm từ len cừu nguyên chất, rất chống gió và giữ ấm, hơn nữa còn rất nhẹ, không giống như những chiếc khác, giữ ấm thì giữ ấm thật nhưng quá nặng, mặc vào rất nặng nề."

Nhân viên bán hàng giới thiệu, Diệp Thiển Hâm cũng liếc mắt nhìn chiếc áo khoác màu lanh treo trên giá.
 
Chương 191


Màu lanh rất hợp với mùa thu, hơn nữa còn rất hợp với chiếc khăn quàng cổ sọc đen trắng trên cổ cô, mặc vào mới phát hiện, hóa ra ở phần eo còn được thiết kế thắt eo, tôn dáng hơn.

Diệp Thiển Hâm có chút động lòng, không nhịn được liếc nhìn giá tiên——tám mươi sáu đồng.

Số tiên còn lại của Diệp Thiển Hâm đủ để mua chiếc áo khoác này nhưng cô lại không nỡ.

Bây giờ, tiên thuê nhà một tháng mới có ba mươi đồng, tám mươi sáu, đây nhưng là tám mươi sáu đồng, gần bằng một trăm rồi.

Hơn nữa ngày mai cô còn phải đến Bắc Kinh, cũng phải để dành tiền sinh hoạt đi học.

"Thôi.

Diệp Thiển Hâm cởi áo khoác ra: "Tôi đi xem áo len của các cô."

Nhân viên bán hàng do dự: "Nhưng mà nó rất hợp với cô."

Mạnh Ngôn ở bên cạnh nhìn ngó một chút, đi tới: "Đúng là rất hợp, em thích không?”

"Thích chứ.

" Diệp Thiển Hâm thẳng thắn thừa nhận: "Chỉ là em không thiếu quần áo mặc nên không cần thiết phải tốn nhiêu tiên để mua một cái mới."

"Em thích thì mua đi.

"

Mạnh Ngôn nói xong, liên nhìn nhân viên bán hàng: "Gói lại đi, anh trả tiền."

Diệp Thiển Hâm: "..."

Diệp Thiển Hâm nhìn dáng vẻ móc tiền của Mạnh Ngôn, chỉ thấy người đàn ông trước mắt là một ông già phung phí.

"Xác định chứ?" Diệp Thiển Hâm hỏi lại một lân nữa.

Mạnh Ngôn gật đầu: "Em thích thì sao không mua, hơn nữa anh cũng thích mua đồ cho em, chỉ cần em vui là được."

Có quần áo mới, hơn nữa chất lượng và kiểu dáng đều mới lạ đẹp mắt, Diệp Thiển Hâm đương nhiên vui.

Chỉ là...

Đợi ra khỏi tòa nhà Quốc Mậu, Diệp Thiển Hâm mới nhỏ giọng nói: "Lần sau nếu ra ngoài mua sắm, không được tiêu tiên như vậy nữa, anh kiếm được đồng lương cũng không dễ dàng, không cần phải tiêu tiền cho em."

Mạnh Ngôn cười cười: "Tiêu tiền cho em vốn là chuyện nên làm, đợi sau này, toàn bộ tiền lương của anh đều tiêu cho em."

Diệp Thiển Hâm nhớ đến lời chị dâu Lưu Trân nói trước đó, có chút tò mò: "Mạnh Ngôn, tiền lương của anh là bao nhiêu?"

Mạnh Ngôn thành thật nói một con số, cao đến mức khiến Diệp Thiển Hâm hít vào một hơi, hơn nữa con số này còn chưa bao gồm tiền trợ cấp ngày lễ tết và tiền thưởng cuối năm.

Bởi vậy mới nói, vừa nãy Mạnh Ngôn móc tiền ra mà mắt không chớp lấy một cái.

"Nếu em đồng ý, bây giờ đưa em quản lý cũng được." Mạnh Ngôn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, không nhịn được nói.

Diệp Thiển Hâm vội vàng xua tay: "Hay là đợi sau này nói lại đi, bây giờ chúng ta còn chưa đăng ký kết hôn, không hợp pháp đâu."

Mạnh Ngôn bật cười: "Vậy khi nào chúng ta đăng ký kết hôn?”

Một lần nữa quay trở lại chủ de lúc đâu, Mạnh Ngôn nghiêm túc nói: "Thực ra ngày mười hai tháng sau là một ngày tốt, chú Hà đã xem rồi, hơn nữa nếu em muốn theo anh đến Tây Nam, bây giờ là tháng mười một rồi, giữa tháng chúng ta đăng ký kết hôn, tháng mười hai đến tháng một bên trên sẽ xét duyệt."

"Nhưng nếu tháng hai em vượt qua cuộc thi, phải đi học thì sao?”

"Chúng ta khởi hành vào tháng ba, em đi học trước, đến lúc đó có thể đi cùng một tiểu đội khác sang sau."

Mạnh Ngôn sắp xếp tất cả các vấn đề một cách ổn thỏa, giống như đã nghĩ kỹ từ trước vậy.

Diệp Thiển Hâm nhận ra điều này: "Có phải vừa nãy anh đã nghĩ xong cách sắp xếp rồi không."

"Tất nhiên." Mạnh Ngôn nhìn Diệp Thiển Hâm, trong ánh mắt tràn đầy sự lưu luyến không giấu được, không kìm nén được: "Anh đi mất nửa năm, chúng ta mới cưới nhau, sao có thể nỡ xa em lâu như vậy được."
 
Chương 192


Diệp Thiển Hâm: "... Mạnh Ngôn, em còn chưa nói đồng ý với anh, sao lại thành mới cưới nhau rồi."

"Vậy em đồng ý đi, thế nào?”

Mặt Diệp Thiển Hâm nóng đến mức có thể nướng được cả một củ khoai lang, cuối cùng dưới ánh mắt mong chờ của Mạnh Ngôn, cô gật đầu.

"Em, em về nhà nói với bà nội một tiếng."

Mạnh Ngôn vui mừng khôn xiết, người ít khi bộc lộ cảm xúc như anh, lúc này trong đôi mắt tràn đầy ý cười: "Anh về nhà chuẩn bị đi hỏi cưới ngay!"

Diệp Thiển Hâm về nhà nói với mọi người, bà nội lập tức đồng ý ngay.

Chuyện đăng ký kết hôn cứ như vậy đã định ngày, trước đó chỉ chờ người nhà họ Mạnh đến hỏi cưới.

Bên phía Mạnh tư lệnh biết tin con trai đã xác định, vui mừng đến mức tối hôm đó ăn thêm nửa bát cháo loãng, sáng hôm sau, liền bảo Hà Lương đi mua quà.

Hà Lương cũng vui mừng hớn hở, lái xe đến tòa nhà Quốc Mậu mua một cốp xe quà, kết quả về nhà mới biết không thể đi ngay được.

"Chờ đến thứ bảy tuần sau đi, con đã bàn bạc với Hâm Hâm rồi." Mạnh Ngôn nói.

Mạnh tư lệnh nhíu mày: "Con đã nộp đơn xin kết hôn chưa?”

Mạnh Ngôn gật đầu: "Sau khi bàn bạc với Hâm Hâm thì đã nộp rồi, chỉ là có thể cần một thời gian, lần trước một tiểu đội trưởng khác trong tiểu đội của chúng con kết hôn, xét duyệt xuống cũng mất hơn một tháng, gia cảnh của Hâm Hâm còn có chút đặc biệt, có thể thời gian còn lâu hơn một chút."

"Cho dù như vậy cũng không thể để con bé chịu thiệt, nhớ báo cáo xin nhà mới, một cô gái nhỏ như vậy chắc chắn không quen sống cùng hai người già chúng ta, đồ đạc trong nhà có thể bảo Hà Lương đi sắm, cứ mua loại tốt nhất, biết chưa?”

Mạnh tư lệnh dặn dò, vẻ mặt Mạnh Ngôn nhàn nhạt: "Con biết rồi, con cũng không muốn sống cùng cha."

Mạnh tư lệnh: ”...

Thấy Mạnh tư lệnh sắp nổi giận, Hà Lương vội vàng lên tiếng khuyên: "Nhìn Mạnh Ngôn sắp cưới cô Diệp rồi, ngài đừng tức giận, hơn nữa, bây giờ những người trẻ tuổi đều như vậy."

Mạnh tư lệnh nghĩ đến dáng vẻ dịu dàng của Diệp Thiển Hâm, cơn tức giận trong lòng cũng tan biến đi, hừ lạnh một tiếng rồi mới rời đi.

Sắp đến Tết, nhà máy dệt len cũng bận rộn hẳn lên.

Một là nhiêu doanh nghiệp quốc doanh phải phát quân áo mùa đông cho công nhân, hai là người dân bình thường cũng cần chăn đơn để dùng trong mùa đông.

Những việc này năm nào cũng có tiền lệ, không cân đến phòng thiết kế, vì vậy mặc dù xưởng bận rộn hơn một chút nhưng phòng thiết kế vẫn khá nhàn rỗi.

Diệp Thiển Hâm cũng dành ra khá nhiều thời gian để vẽ bìa tạp chí.

Tết đến xuân vê, chủ đề này phải được đặt lên hàng đầu, sau đó là con giáp của năm sau là rồng.

Rồng vốn là một trong những linh vật may mắn truyên thống và phổ biến nhất của đất nước, thời xưa còn là biểu tượng cao quý chỉ dành riêng cho hoàng gia.

Diệp Thiển Hâm nghiên cứu hai ngày, sau đó chọn chủ đề Rồng bay bốn biển, thiết kế rong vàng trên mây lành kết hợp với bối cảnh là đất nước Thần Châu phồn hoa, nhìn vào thấy rất vui tươi và may mắn.

Sau khi hoàn thành bản thảo chủ đề, Diệp Thiển Hâm liên lạc với Cổ Hưng Quốc, Cổ Hưng Quốc đến xem bản thảo, gân như đã chốt đơn ngay lập tức.

"Đồng chí Diệp, ý tưởng của cô rất hay, bản thảo thiết kế cũng rất phù hợp với yêu cầu của chúng tôi, chỉ là quá trình rất phức tạp, vất vả cho cô rồi, nếu có khó khăn, chúng tôi có thể giúp cô tô màu.”
 
Chương 193


Diệp Thiển Hâm cười cười tỏ vẻ không sao: "Cuối tháng này tôi sẽ đưa bản gốc cho ông.

"Nhanh vậy sao?" Cổ Hưng Quốc vẫn có chút không dám tin: "Thực ra đồng chí Diệp không cân vội, chúng tôi có thể xin thêm cho cô vài ngày để xây dựng chỉ tiết."

"Không cần đâu, thời gian đủ dùng, đến lúc đó biên tập Cổ chờ đến lấy bản gốc là được."

Trong ánh mắt kinh ngạc của biên tập Cổ, Diệp Thiển Hâm vô cùng tự tin.

Rồng tuy là loài vật phương Nam nhưng thành thạo thì sẽ thành quen, dù sao kiếp trước khi cô mở phòng tranh, cô đã vẽ một bức tranh song long hí châu rất lớn trên tường phòng học của phòng tranh.

Hơn nữa vì rồng có ý nghĩa đặc biệt, không ít học sinh đã đặc biệt đến tìm cô để học vẽ.

Đừng nói là nửa tháng, mười ngày là đủ để cô vẽ xong rồi.

Gần đây nhà máy dệt len rất nhàn rỗi, cô có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, sau đó chuẩn bị... chuẩn bị những thứ cần thiết cho đám cưới.

Sáng sớm thứ bảy, nhà họ Diệp vừa ăn sáng xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Diệp Thư Quốc ra mở cửa, thấy Mạnh Ngôn và cha anh là Mạnh Mục Dã cùng đứng thẳng tắp bên ngoài, trên tay xách những túi quà lớn nhỏ, Hà Lương cũng xách không ít đồ.

Họ đến để hỏi cưới.

Diệp Thư Quốc vội vàng mời mọi người vào, Lưu Trân nhìn thấy Mạnh tư lệnh cũng giật mình, cô ta không ngờ hôm nay Mạnh tư lệnh cũng sẽ đến.

Diệp Thiển Hâm cũng không ngờ, cô ngọt ngào gọi một tiếng Mạnh tư lệnh, khuôn mặt nghiêm nghị của Mạnh tư lệnh lập tức nở nụ cười, chủ động trò chuyện với Diệp Thiển Hâm vài câu chuyện gia đình.

"Gần đây công việc có thuận lợi không?”

"Cuộc sống có cần gì không?”

"Cái máy mà lần trước hứa tìm cho cháu đã trên đường đến rồi, chắc cuối tháng là đến nơi."

"Đúng rồi, Mạnh Ngôn nhà chú đối xử với cháu thế nào? Nếu có gì không hài lòng thì cứ đến tìm chú, chú sẽ đích thân dạy dỗ nó."

Diệp Thiển Hâm đều trả lời từng câu một, đến câu cuối cùng, Diệp Thiển Hâm nhìn sắc mặt bình thường của Mạnh Ngôn, cười nói thay anh: "Mạnh Ngôn đối xử với cháu rất tốt, chú cứ yên tâm”"

"Nó dám đối xử không tốt với cháu, sau này chú sẽ đuổi nó ra khỏi nhà."

Nói đến đây, Tống Phượng Chi cũng đi từ phòng trong ra, Mạnh tư lệnh nhìn thấy Tống Phượng Chị, liền đứng dậy: "Thim Phượng Chi."

Hôm nay là một ngày tốt lành, Tống Phượng Chi và Mạnh tư lệnh ngâm hiểu mà bỏ qua chuyện cũ năm xưa.

Lần trước Tống Phượng Chi có thể chủ động nói chuyện với Mạnh tư lệnh, còn hôm nay Mạnh tư lệnh cũng đích thân đến tận cửa, cộng thêm việc con cái hai nhà lại kết duyên, bất kể khúc mắc gì, giờ cũng đã đến lúc nên giải quyết.

Tống Phượng Chi cười gật đầu: "Hai nhà chúng ta có duyên phận, Mục Dã, sau này tôi giao đứa cháu gái này của tôi cho nhà cậu, cậu phải đối xử tốt với nó đấy."

"Chắc chắn rồi."

Đúng vậy, bà cứ yên tâm."

Lưu Trân ở bên cạnh hỏi: "Vừa nãy nghe ý của Mạnh tư lệnh thì sau này hai đứa sẽ ở riêng sao?"

"Vâng." Mạnh Ngôn gật đầu: "Bên trên sẽ phân phòng cho em, chắc cuối tháng là có thể phê duyệt, đến lúc đó em sẽ đích thân đi xem đồ đạc, nhất định sẽ khiến Ham Hâm hài lòng.

"

Nhà họ Diệp dặn dò một hồi, nhà họ Mạnh liên tục đảm bảo, hai nhà ngồi nói chuyện với nhau cả buổi trời, vô cùng hòa thuận vui vẻ.

"Quan trọng nhất vẫn là thái độ của bà, hy vọng bà thực sự yên tâm giao Hâm Hâm cho cháu."
 
Chương 194


Thời gian không còn sớm nữa, trước khi đi, Mạnh Ngôn một lân nữa đảm bảo với bà nội Diệp: "Cháu sẽ khiến Hâm Hâm hạnh phúc cả đời."

Tống Phượng Chi nhìn anh một cách từ ái: "Cháu cũng coi như là đứa trẻ bà nhìn lớn lên, những năm qua cháu ở bên ngoài đã trưởng thành rất nhiều, sau này chỉ cần hai đứa sống tốt với nhau là bà vui rồi."

"Nhất định sẽ vậy."

Dặn dò xong, Mạnh tư lệnh và Hà Lương lên xe trước, Diệp Thiển Hâm tiễn Mạnh Ngôn đến đầu ngõ.

Mạnh Ngôn: "Anh đã nộp đơn đăng ký kết hôn rồi, không có gì bất ngờ thì ngày mười hai chúng ta có thể kết hôn."

"Nhanh vậy sao?" Trước đó Diệp Thiển Hâm nghe anh nói ngày mười hai đi đăng ký kết hôn, chỉ nghĩ là để dỗ mình vui: "Không phải nói là phải phê duyệt rất lâu sao?”

Mạnh Ngôn: "Phải rất lâu nên anh đã di tìm cha anh, nói với ông ấy là thời gian quá lâu, sau khi nghe xong ông ấy đã gọi điện lên trên, chắc là viết bảo đảm gì đó nhưng có thể chắc chắn là ngày mười hai chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn, sau đó em sẽ là vợ hợp pháp của anh."

Diệp Thiển Hâm: "...

"Khụ khụ, Mạnh Ngôn, như vậy không ảnh hưởng đến anh chứ."

"Có chứ." Mạnh Ngôn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Thiển Hâm, lại vội vàng cười nói: "Lãnh đạo cấp trên đã muốn giới thiệu đối tượng cho anh từ lâu rồi, bây giờ cuối cùng anh cũng có vợ, tất cả bọn họ đều vui mừng không thôi, đến lúc đãi tiệc cưới, có thể sẽ có rất nhiều người đến."

Diệp Thiển Hâm thở phào nhẹ nhõm, trách móc liếc nhìn Mạnh Ngôn: "Doa em hết hôn, người đông cũng không sao, bên em ít người, đến lúc đó cũng không cần anh tốn nhiều tiền."

Mạnh Ngôn lắc đầu: "Anh thấy người đông thì anh phải tiếp khách một lúc, không thể nhanh chóng gặp được em, không phải là vấn đề tiên bạc, đến lúc đó chúng ta sẽ đãi tiệc ở nhà hàng quốc doanh."

"Không phải thường về quê đãi tiệc sao?"

Diệp Thiển Hâm vừa nói vừa nhẹ nhàng véo cánh tay Mạnh Ngôn: "Anh nói sau này sẽ đưa lương cho em, không phải là muốn tiêu hết lương trước khi kết hôn chứ, đừng quên, nhà hàng quốc doanh rất tốn kém đấy."

Mạnh Ngôn cười nói: "Tiên lương nhiều năm nay của anh cơ bản đều không tiêu, toàn để dành, đủ dùng cho chúng ta kết hôn rồi, không về quê là vì sợ em không quen, hơn nữa cả đời này anh chỉ định kết hôn một lần, thế nào cũng phải làm cho tử tế, yên tâm đi, đến lúc đó nhất định sẽ đưa cho em một sổ tiết kiệm không nhỏ."

Diệp Thiển Hâm xấu hổ cúi đầu, sau đó nghĩ đến lúc đó họ hàng của Mạnh tư lệnh cũng sẽ đến, chắc chắn sẽ rất đông người, ở quê cũng không tiện nên không hỏi thêm gì nữa.

"Còn ba ngày nữa là đến ngày mười hai, em đã hẹn với người ở tiệm ảnh, ngày mai chúng ta có thể đi chụp ảnh."

Diệp Thiển Hâm gật đầu: "Được, vậy trưa mai chúng ta cùng đi, đến lúc đó anh đến nhà máy dệt len đón em."

"Không thành vấn đề."

Mạnh Ngôn nhìn thấy má Diệp Thiển Hâm ửng hồng, không nhịn được muốn đưa tay ra véo một cái, do dự một chút, vẫn dừng lại.

Bây giờ đang ở ngay trước cửa nhà họ Diệp, hơn nữa sắp được đăng ký kết hôn rồi, anh nhất định phải nhịn.

Mạnh Ngôn nhịn được rồi nói tiếp: "Ban đầu định hôm nay sẽ đi chụp ảnh với em nhưng hôm nay tiệm ảnh cũng nghỉ chủ nhật."

Diệp Thiển Hâm: "Cũng không vội trong một lúc."

"Hâm Hâm, chuyện kết hôn của chúng ta, nếu em còn yêu cầu gì khác thì cứ nói với anh bất cứ lúc nào, con trai của chú Hà hôm qua mới từ Thâm Quyến về, anh ta nói bây giờ phụ nữ ở bên đó kết hôn đều thích sắm bốn món đồ mới."
 
Chương 195


Bốn món đồ cũ là máy khâu, xe đạp, đồng hồ, đài phát thanh.

Tuy Diệp Thiển Hâm đã trải qua kiếp trước nhưng trước đây chưa từng tìm hiểu về cái gọi là bốn món đồ mới này.

"Em chỉ biết đồ cũ, đồ mới là gì?"

Mạnh Ngôn nhớ lại rồi nói: "Là tivi, tủ lạnh, máy giặt, máy ghi âm, tivi máy giặt hai thứ này ở chỗ chúng ta chắc là khó mua nhưng nếu em muốn, anh có thể nhờ người mua hộ."

Diệp Thiển Hâm bừng tỉnh.

Bây giờ sắp đến năm bảy sáu rồi, thời điểm này, việc quản lý chợ đen đang dần nới lỏng, hơn nữa ở vùng gần Bắc Kinh đã xuất hiện những người buôn đồ lậu.

Diệp Thiển Hâm suy nghĩ nghiêm túc: "Sau khi chúng ta kết hôn sẽ ở riêng, nếu bận rộn, thực sự cân máy giặt, hơn nữa em cũng không thích làm nhiều việc nhà, mặc dù anh đã đồng ý sẽ giúp em nhưng máy móc vẫn tiện hơn, những thứ khác có thể hoãn lại, nếu có cơ hội thì có thể nhờ người mua hộ một cái."

Sắp kết hôn là một gia đình rồi, Diệp Thiển Hâm cũng không khách sáo với Mạnh Ngôn.

Dù sao thì sau này cũng là đồ điện gia dụng hai người cùng dùng, nếu có khả năng tiết kiệm sức lực thì đương nhiên phải tiết kiệm sức lực.

Mạnh Ngôn không chút do dự đồng ý: "Những thứ khác nếu em nghĩ kỹ rồi thì nói với anh, hoặc là sau khi chúng ta kết hôn, từ từ mua sắm cho gia đình, dù sao thì sau này đều nghe em."

Diệp Thiển Hâm mím môi cười: "Thật không? Cái gì cũng nghe em?"

Mạnh Ngôn gật đầu: "Chỉ cần không vi phạm pháp luật, em nói cái gì thì là cái đó, anh tuyệt đối đều đồng ý."

Những lời thề trước hôn nhân như của Mạnh Ngôn, rất nhiều đàn ông đều đã nói.

Diệp Thiển Hâm không nhịn được trêu anh: "Lời này lúc em tham dự đám cưới đã nghe không ít, nếu đến lúc đó anh đổi ý, em cũng chẳng có chỗ nào để nói lý, em thấy anh vẫn đừng nên vội vàng đưa ra lời hứa chắc nịch như vậy."

"Không có đâu." Mạnh Ngôn không để ý: "Đã cưới vợ rôi thì đương nhiên phải nghe lời vợ.

"

Anh là người trầm ổn ít nói, hiếm khi nói những lời lộ liễu, những lời như vậy đã khiến mặt anh nóng bừng.

Nhưng Mạnh Ngôn thấy Diệp Thiển Hâm dường như thực sự không coi trọng lời mình nói, liền lập tức nói: "Thế này nhé, anh viết cho em một quân lệnh trạng, đến lúc đó trắng đen rõ ràng, nếu anh nói dối, em cứ... phạt anh."

"Phụt..."

Diệp Thiển Hâm không nhịn được bật cười, cô nhìn vẻ nghiêm túc của Mạnh Ngôn, vội vàng nói: "Không cần đâu, Mạnh Ngôn, em tin vào con người của anh."

Mạnh Ngôn vẫn nghiêm túc: "Anh nói thật, Ham Hâm, cả đời chúng ta chỉ kết hôn một lần, anh muốn em có thể yên tâm gả cho anh."

"Em cũng nói thật." Diệp Thiển Hâm cười nói: "Em hiểu được tấm lòng của anh, vì vậy em cũng sẵn sàng tin tưởng anh, tin tưởng con người của anh."

Dưới ánh mắt an ủi của Diệp Thiển Hâm, Mạnh Ngôn không còn yêu cầu viết quân lệnh trạng nữa.

Nhưng anh vẫn cảm thấy nên để vợ mình yên tâm, vì vậy quyết định đợi ngày mai chụp ảnh, dứt khoát mang sổ tiết kiệm đến cho cô.

Hâm Hâm nói đúng, lời hứa trên miệng ai cũng có thể nói, vì vậy sổ tiết kiệm vẫn khiến người ta yên tâm hơn.

Ngày Diệp Thiển Hâm và Mạnh Ngôn đi đăng ký kết hôn được định vào ba ngày sau.

Ngày hôm sau là chủ nhật, Diệp Thiển Hâm không đi làm, mang giá vẽ ra sân, mượn ánh nắng mặt trời buổi sáng để sửa chỉ tiết bản phác thảo bìa tạp chí.
 
Chương 196


Bên cạnh, Lưu Trân vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện với Diệp Thiển Hâm: "Hôm qua mọi người đã xem báo chưa, tàu vũ trụ của nước ta đã phóng lên trời rồi, lợi hại quá, cứ bay vòng vòng trên đầu chúng ta."

"Tàu vũ trụ gì chứ, đó là vệ tinhl" Diệp Thư Quốc sửa lại: "Hơn nữa cũng không phải bay vòng vòng trên đầu chúng ta, mà là bay vòng quanh toàn bộ Trái Đất."

Lưu Trân không để ý: "Không phải là như nhau sao, chúng ta ở trên Trái Đất, cũng là trên đầu chúng ta."

"Được rồi, được rồi, em nói thế nào cũng được."  Diệp Thư Quốc rất bất lực không muốn cãi nhau với vợ.

Lưu Trân hu một tiếng, quay đầu lại nói chuyện khác: "Ham Hâm, tiệc cưới của hai đứa sẽ tổ chức thế nào, nghe nói mấy năm trước không được tổ chức linh đình, cho dù có đãi tiệc thì cũng chỉ được vài bàn, chị nhớ lúc chị kết hôn có tới sáu bảy bàn đấy."

Diệp Thư Quốc đang loay hoay với hai con cá trạch nhỏ mà tối qua hắn câu được trong bóng tối, nghe vợ nói vậy liền có chút không hài lòng.

"Em xem em nói gì thế, người không biết còn tưởng em cố tình gây chuyện giữa hai đứa nhỏ, anh thấy, cho dù không được tổ chức linh đình thì cũng phải thông cảm cho Mạnh Ngôn."

Lưu Trân liếc nhìn Diệp Thư Quốc: "Trong lòng em không có ý như anh nói đâu, chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, còn không phải là thương Hâm Hâm nhà mình sao."

"Tính chị dâu em vẫn luôn như vậy, Hâm Hâm cứ coi như không nghe thấy là được." Diệp Thư Quốc không để ý đến cô ta, quay sang xin lỗi Diệp Thiển Hâm.

Diệp Thiển Hâm cười nói: "Thật ra Mạnh Ngôn cũng đã giải thích với em về tình hình tiệc cưới rôi, chúng em không về quê, cứ tổ chức ở nhà hàng quốc doanh trong huyện, hơn nữa mặc dù hai năm trước quản lý chặt chẽ nhưng bây giờ không giống như trước nữa rồi, hơn nữa còn có Mạnh tư lệnh, chắc sẽ có nhiều người đến."

"Ôi, nhìn cái đầu óc của chị này, lại quên mất Mạnh tư lệnh." Lưu Trân đột nhiên vỗ mạnh vào trán mình: "Vậy thì tốt, đến lúc đó Hâm Hâm nhà chúng ta sẽ được gả đi thật hoành tráng.

Diệp Thư Quốc hu lạnh: "Anh thấy em chỉ muốn đi ăn tiệc thôi." "Đồ khỉ." Lưu Trân cãi lại: "Anh làm việc ở nhà hàng quốc doanh, em còn thiếu miếng ăn đó sao? Nói thật, bây giờ em đã ngán đồ ăn ở nhà hàng quốc doanh rồi, đi đi lại lại cũng chỉ có mấy món đó, lân nào anh mang về cũng không thay đổi.

Diệp Thư Quốc: "Có đồ ăn là tốt rôi, nhà hàng quốc doanh của bọn anh lại không có cạnh tranh gì, vì vậy thực đơn cũng rất ít khi đổi mới, doanh nghiệp nhà nước là vậy, nhàm chán nhưng lại ổn định."

"Đúng là như vậy." Lưu Trân không nhịn được cảm thán: "Ít nhất sau này con cái chúng ta không phải lo ăn uống."

Đang nói chuyện, Diệp Thư Quốc đột nhiên nhớ ra điều gì, đứng dậy lấy giấy bút trong nhà ra.

Diệp Thư Quốc: "Lát nữa chú Quách đến ký hợp đồng thuê nhà với chúng ta, lát nữa anh ký tên là được."

Diệp Thiển Hâm dừng bút vẽ, liếc nhìn vẻ mặt của Lưu Trân, quả nhiên Lưu Trân đang cẩn thận quan sát phản ứng của Diệp Thiển Hâm.

Không lâu nữa, Diệp Thiển Hâm sẽ kết hôn, đương nhiên không thể ở cùng họ nữa.

Nhưng chuyện thuê nhà này là do Diệp Thiển Hâm đề xuất trước, hơn nữa mục đích ban đầu cũng là vì bà nội.

Vì vậy, Diệp Thiển Hâm vốn định chia đôi tiền thuê nhà này với anh trai.

Nhưng thấy ý của anh trai, Diệp Thiển Hâm suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, không chủ động đề nghị lấy tiền.
 
Chương 197


Lưu Trân ở bên cạnh thấy Diệp Thiển Hâm không nói gì khác, sắc mặt lập tức có chút thất vọng nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười, gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, cứ để anh trai em ký tên, Ham Hâm đừng quan tâm đến những chuyện này nữa."

Diệp Thiển Hâm cười nói: "Vâng, sau này em chắc chắn sẽ thường xuyên đến thăm bà nội, đến lúc đó chị dâu đừng chê em phiền."

"Sao có thể chứ, em đến hàng ngày chị cũng không để ý."

Tuy Lưu Trân nói vậy nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, nhưng vì chồng mình đã quyết định rôi, nếu cô ta còn đề nghị chia tiên thuê nhà thì không khỏi thành người hẹp hòi.

Còn Diệp Thiển Hâm đương nhiên hiểu được sự khó chịu trong lòng Lưu Trân.

Nhưng cho đến tận bây giờ, anh trai vẫn một mực cho rằng cuộc sống sau này sẽ vẫn luôn ở nhà hàng quốc doanh, cuộc sống của họ bây giờ cũng tạm ổn, nếu mình ra tay trước, luôn giúp đỡ, e rằng anh trai sẽ ngày càng không có ý thức về khủng hoảng.

Hơn nữa nói cho cùng, anh trai vẫn luôn ở cùng bà nội, lần này ra ngoài, lấy một ít tiền thuê nhà cũng là điều nên làm.

"Anh vẫn chưa báo tin em kết hôn cho Minh Ngọc." Diệp Thư Quốc lại nói: "Lần trước gọi điện cho con bé, nghe giọng điệu thì Hồ Tuấn Khanh đúng là có vấn đề, bây giờ chỉ chờ kết quả của bệnh viện thôi, đợi con bé bận xong, anh sẽ đến nhà con bé nói chuyện vui của em."

Diệp Thiển Hâm: "Hồ Tuấn Khanh chịu đến bệnh viện sao?"

"Không chịu cũng phải chịu, lúc đầu còn cãi nhau một trận với Minh Ngọc, Minh Ngọc đã dùng cách của em, dọa sẽ làm âm lên, hắn ta mới ngoan ngoãn."

Nói chuyện một hồi, rất nhanh đã đến giờ hẹn với Quách Minh Đạt, mở cửa ra, người đến lại là Quách Hiểu Như.

Lưu Trân mời Quách Hiểu Như vào sân, giữa sân nhà họ có một chiếc bàn đá, trên đó bày sẵn giấy bút đã chuẩn bị từ trước.

Hợp đồng chỉ có một trang, Diệp Thư Quốc xem qua một lượt, ánh mắt dừng lại ở số tiền thuê nhà cuối cùng.

"Sao mỗi tháng lại ít hơn năm đồng?" Diệp Thư Quốc có chút không tin: "Đồng chí Hiểu Như, có phải chú Quách viết nhầm không?"

Thật ra mọi người đều có chút kinh ngạc, chú Quách lại để Quách Hiểu Như hướng nội đến ký hợp đồng.

Quách Hiểu Như: "Không nhầm đâu, lúc tôi ra ngoài, cha tôi bảo tôi là bấy nhiêu, là giá đã nói với chị Thiển Hâm lần trước."

Diệp Thiển Hâm di tới xem một chút, cười nói: "Đúng là như vậy, chú Quách có chút việc cân em giúp nên tiện thể giảm bớt một phần tiền thuê nhà cho em."

Vừa nãy Lưu Trân còn có chút không vui, lập tức cười tươi trở lại, khoác tay Diệp Thiển Hâm, liên tục khen Diệp Thiển Hâm có bản lĩnh.

"Hâm Hâm nhà chúng ta đúng là giỏi, xinh đẹp lại biết vẽ, còn biết thiết kế quần áo, ôi chao... Lần này tiết kiệm được năm đồng, năm tháng cộng lại bằng cả một tháng lương của anh trai em rồi, đúng là Hâm Hâm có bản lĩnh."

Diệp Thư Quốc có chút tự hào: "Đương nhiên rồi, cũng không xem là em gái ruột của ai, bây giờ thì vui rồi, vừa nãy còn..."

"Khu khu khụ!" Lưu Trân ngắt lời Diệp Thư Quốc: "Nhanh ký tên đi, đừng để Hiểu Như cho.

Thật ra Lưu Trân vẫn luôn đối xử không tệ với Diệp Thiển Hâm, năm đó sau khi kết hôn với Diệp Thư Quốc, cô ta cũng chưa từng chê bai hoàn cảnh nhà họ Diệp, trong nhà có một cô em chồng khi đó vẫn đang đi học, cũng là Diệp Thư Quốc lấy nhiều tiên hơn.
 
Chương 198


Bây giờ thấy Diệp Thiển  đã có việc làm, cô ta mới không nhịn được muốn để Diệp Thiển Hâm cũng góp sức.

Nhưng Diệp Thư Quốc luôn bảo vệ cô em gái này, cứ nói Hâm Hâm số khổ, làm anh chị cả thì nên chăm sóc nhiều hơn, Lưu Trân cũng không nói gì nữa.

Hơn nữa từ khi Diệp Thiển Hâm về thành phố, lại nhờ mặt mũi của cô mà lắp đường ống nước cho nhà, lại đến Tết Trung thu lấy không ít hộp bánh trung thu và phiếu mua dầu và lương thực, Lưu Trân càng không có lý do gì để nói.

Rất nhanh Diệp Thư Quốc đã ký xong hợp đồng.

Diệp Thiển Hâm tiễn Quách Hiểu Như ra ngoài, đến cửa, Quách Hiểu Như mới nhỏ giọng hỏi: "Chị, em nghe nói chị sắp kết hôn rồi."

"Đúng vậy."

"Thật tốt quá, là đối tượng của chị chủ động cầu hôn sao?"

Diệp Thiển Hâm cười cười: "Là anh ấy cầu hôn, sao vậy?”

"Không có gì... Quách Hiểu Như gãi đầu, đôi mắt dưới mái tóc mái dày cộm có chút tủi thân: "Tại sao khi em đề cập chuyện này với đối tượng của em, anh ấy luôn chuyển chủ đề vậy?"

Diệp Thiển Hâm sửng sốt, đây là lần đầu tiên Quách Hiểu Như nói chuyện về đối tượng với Diệp Thiển Hâm.

Trước đây Diệp Thiển Hâm cố ý thăm dò Quách Hiểu Như nhưng cô ấy hoặc là chuyển chủ đề, hoặc là dứt khoát không nói một lời, sau hai ba lần, Diệp Thiển Hâm cũng không cố ý hỏi nữa.

Diệp Thiển Hâm nhíu mày, nghiêm túc nói: "Hiểu Như, lần trước tôi đã muốn hỏi cô, trước đây cha cô đã nói chuyện với tôi một lần, nói là cô không muốn nói chuyện về đối tượng với gia đình."

Quách Hiểu Như đỏ mặt: "Là... là anh ấy nói không cho em nói với gia đình, còn nói bây giờ đều thịnh hành tự do yêu đương, nếu nói với gia đình thì chẳng khác gì mai mối."

Diệp Thiển Hâm suy nghĩ một chút, lại nói: "Nhưng người nhà chỉ quan tâm đến cô thôi, nếu hợp thì người nhà đồng ý không phải tốt hơn sao?” ebookshop.

vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Quách Hiểu Như lộ vẻ do dự: "Chị, em nói thật với chị, thực ra em luôn có một cảm giác kỳ lạ với anh ấy, trước đây em muốn vào thành phố, nhờ anh ấy giúp đỡ, trong lòng có phần biết ơn anh ấy, nhưng nói đến chuyện kết hôn, vừa nãy em nghĩ lại, luôn cảm thấy không thoải mái, hơn nữa anh ấy dường như luôn có chuyện giấu em."

"Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói chung đều khá chuẩn nhưng..."

"Nhưng dù sao cũng là chuyện của hai người, tôi cũng không tiện đánh giá nhiều."

Quách Hiểu Như nghiến răng: "Chị, lát nữa chị có rảnh không, có thể nhờ chị giúp em xem thử đối tượng của em có muốn kết hôn với em không, lát nữa anh ấy sẽ đến tìm em, chúng ta cùng di ăn cơm.

Diệp Thiển Hâm hoàn toàn không muốn tiếp xúc với Mạnh Siêu, suy nghĩ một chút, cố ý hỏi: "Hiểu Như, người đàn ông đưa cô đi phỏng vấn lần trước là đối tượng của cô đúng không?"

"Đúng vậy."

"Tôi luôn cảm thấy anh ta có chút quen mắt nhưng lần trước không nhìn rõ lắm, anh ta tên là gì?

"Anh ấy tên là Mạnh Siêu."

Quách Hiểu Như vừa dứt lời, Diệp Thiển Hâm lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin: "Mạnh Siêu? Không thể trùng tên trùng họ được chứ."

"Có ý gì?" Quách Hiểu Như có chút hoang mang.

Diệp Thiển Hâm: "Em họ của đối tượng của chị cũng tên là Mạnh Siêu, đang làm việc ở ban thanh niên trí thức nhưng..."

Quách Hiểu Như liên tục gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy đang làm việc ở ban thanh niên trí thức nhưng mà sao vậy?”

Diệp Thiển Hâm lộ vẻ do dự, nửa ngày trôi qua vẫn không mở miệng.
 
Chương 199


"Chị, rốt cuộc là sao?"

Diệp Thiển Hâm suy nghĩ một chút, nghiêm túc giải thích: "Hiểu Như, nói ra chuyện này tôi sợ cô buồn, cũng sợ cô không tin, cho rằng tôi đang phá hoại mối quan hệ giữa hai người nhưng tôi luôn cảm thấy cô nên biết sự thật."

Quách Hiểu Như sửng sốt, dường như hiểu ra điều gì đó.

Quách Hiểu Như cười khổ: "Chị, là chuyện về Mạnh Siêu đúng không, chị cứ nói thẳng đi, em chịu đựng được, dù sao... nói trắng ra thì em và anh ấy cũng không có tình cảm sâu đậm gì."

Diệp Thiển Hâm dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, mới kể lại chuyện mình gặp Mạnh Siêu và Hồ Uyển Oánh bên ngoài tòa soạn tạp chí.

Mặc dù vừa nãy Quách Hiểu Như nói không sao nhưng sau khi nghe xong những lời này, cô ấy vẫn khóc.

Diệp Thiển Hâm lấy khăn tay đưa cho cô ấy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Cô đã nghĩ ra rất nhiều cách giải quyết chuyện này nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy với tính cách của Quách Hiểu Như, nói thẳng với cô ấy sẽ tốt hơn một chút, nếu thực sự đưa cô ấy đến trước mặt Mạnh Siêu và Hồ Uyển Oánh, chắc chắn sẽ gây âm ï, còn có thể bị Hồ Uyển Oánh bắt nạt.

Trước đây vẫn chưa tìm được cơ hội, bây giờ cuối cùng cũng nói rõ sự thật với Quách Hiểu Như, cô cũng coi như có thể trả lời với Quách Minh Đạt.

"Chị, cảm ơn chị đã nói những điều này với em."

Quách Hiểu Như lau nước mắt, cố nặn ra một nụ cười: "Vừa hay, việc em ghét nhất chính là ra ngoài, mỗi lần anh ấy đến tìm em, em đều khó chịu và căng thẳng đến nửa đêm, bây giờ thì tốt rôi, em sẽ chia tay với anh ấy."

Diệp Thiển Hâm có chút kinh ngạc khi nhìn Quách Hiểu Như nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, trong lòng mừng thầm, may mà Quách Hiểu Như vẫn chưa có tình cảm quá sâu với hắn ta.

"Chị, chị nói xem em có nên trả thù không."

"Tất nhiên là phải trả thù, chỉ là phải chú ý cách thức, đừng tự làm hại mình." Diệp Thiển Hâm dặn dò.

Quách Hiểu Như đứng suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu: "Hồ Uyển Oánh đó là người mẫu à?”

"Ừm, cũng là con gái của giám đốc nhà máy giày."

Nói đến đây, Diệp Thiển Hâm hiểu ý của Quách Hiểu Như: "Cô nghĩ không sai, có thể ra tay từ Hồ Uyển Oánh, Mạnh Siêu thường xuyên hỏi vay tiên cô ta, nếu Hồ Uyển Oánh không vui mà chia tay với hắn ta thì chính là cắt đứt nguồn tiền của Mạnh Siêu, hơn nữa cũng là giúp Hồ Uyển Oánh nhận rõ bản chất của tên khốn Mạnh Siêu này."

"Nhưng lát nữa hắn ta sẽ đến tìm em, em phải làm sao?" Quách Hiểu Như có chút sợ hãi hỏi.

Diệp Thiển Hâm suy nghĩ một chút, cúi người thì thâm vào tai Quách Hiểu Như vài câu.

"Em nghĩ ra cách rồi."

Quách Hiểu Như nghe xong, buông một câu tạm biệt rồi quay người chạy ra khỏi ngõ.

Diệp Thiển Hâm tiễn Quách Hiểu Như đi, đợi cô ấy đi đến đầu ngõ, cô nhìn thấy Mạnh Siêu đội chiếc mũ quen thuộc đi tới.

Mạnh Siêu vừa định tiến lên nắm lấy cổ tay Quách Hiểu Như thì bị cô ấy tát một cái.

Thái độ dứt khoát của Quách Hiểu Như khiến Diệp Thiển Hâm rất vui mừng, cô đã không nhìn nhầm người, Quách Hiểu Như sáng suốt hơn Hồ Uyển Oánh nhiều.

Diệp Thiển Hâm nhìn Mạnh Siêu một lần nữa bị hất ra, đóng cửa về nhà.

Bên ngoài ngõ, Mạnh Siêu không chịu buông tha mà đuổi theo.

"Hiểu Như, em sao thế? Chúng ta vất vả lắm mới gặp nhau một lần, sao em lại đối xử với anh như thế này."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top