Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi
Chương 240


"Chưa có kết quả ạ, bảo là còn phải điều tra chuyện bọn họ buôn bán trẻ em, đợi điều tra rõ ràng rồi mới tuyên án một thể, lần trước em chia tay với chị em cũng chưa gặp lại, không biết thế nào nữa."

"Em vào xem thử, chị dâu ở ngoài nghỉ ngơi đi."

Nói rồi, Diệp Thiển Hâm vào nhà.

Vừa vào cửa, quả nhiên thấy Diệp Minh Ngọc đang lau nước mắt, cô ấy thấy Diệp Thiển Hâm vào thì vội hít mũi.

"Đừng nghĩ nhiều, chị không khóc vì cái đồ súc sinh đó đâu." Diệp Minh Ngọc vội vàng giải thích.

Diệp Thiển Hâm thở phào nhẹ nhõm, sau đó trêu chọc: "Thế là sao, không phải là vừa nãy gió thổi vào mắt tới giờ mới thấy khó chịu chứ."

Tống Phượng Chi vẫy tay gọi Diệp Thiển Hâm: "Lại đây ngồi, tham mưu cho chị cháu, con bé nói tuần sau đi Bắc Kinh."

Diệp Thiển Hâm sửng sốt: "Sắp đến Tết rồi, đi Bắc Kinh vào thời gian này sao?"

"Ừ, vốn dĩ đơn vị có một cơ hội được đi theo một người thợ học tu sửa Tử Cấm Thành nhưng tuần này lại có một nhiệm vụ, bảo là bên Bắc Kinh muốn xây một bảo tàng cổ vật, sang năm, sau Tết là phải dùng đến, thời gian khá gấp."

"Vốn dĩ nhiệm vụ này không có chị nhưng vì thấy trước đây chị có học qua vẽ tranh quốc họa nên cho chị đi theo, cũng coi như là tổ chức cho chị một cơ hội."

Diệp Thiển Hâm nhìn Tống Phượng Chỉ: "Đây là chuyện tốt mà, chị khóc cái gì?"

Tống Phượng Chi nheo mắt nhìn đứa cháu gái nhỏ, cười ha ha nói: "Con gái lúc còn trẻ ra ngoài giao lưu nhiều là chuyện tốt nhưng chị cháu không nỡ xa nhà thôi."

Diệp Minh Ngọc ở bên cạnh trách móc nhìn bà nội: "Cha mẹ người ta còn không ng để con cái không ở nhà ăn Tết, bà nội sao lại rộng lượng thế"

Tống Phượng Chi: "Sự không nỡ của họ chỉ là nhất thời, muốn con cái sau này có con đường rộng mở thì phải biết cách không nỡ, bà già rồi, nhìn mấy đứa lớn lên, thương các cháu nhưng cũng không thể che chở cho các cháu cả đời được, vì vậy bà mong các cháu đều có bản lĩnh, bà mới có thể hoàn toàn yên tâm." Nói rồi, Tống Phượng Chi xoa xoa tóc Diệp Thiển Hâm: "Nhưng đứa em gái này của các cháu về quê một chuyến, ngược lại lại chín chắn hơn cả anh trai cua các cháu, sau này có thể tìm nó xin ý kiến."

Diệp Minh Ngọc gật đầu rất nghiêm túc: "Đúng là vậy, trước đây cháu còn không tin, bây giờ thấy đầu óc em gái rất thông minh."

Diệp Thiển Hâm phì cười: "Chị, trước đây vì sao chị không tin?"

"Vì sao à?" Diệp Minh Ngọc thiếu chút nữa là trợn mắt: "Vi lúc mười ba tuổi em nấu trứng gà suýt làm nổ nồi, vì lúc thi cấp ba em được điểm mười môn văn nhưng chỉ được sáu điểm môn toán... Em này."

Nói rồi, Diệp Minh Ngọc nhớ lại chuyện trước đây, không nhịn được cười ra tiếng.

Diệp Thiển Hâm thấy tâm trạng cô ấy tốt hơn một chút, cô mới lại nói: "Chị, nhiệm vụ này không thể đợi đầu xuân sang năm rồi mới đi sao, em muốn cùng chị ăn Tết "

Diệp Minh Ngọc: "Chị cũng muốn ăn Tết cùng gia đình nhưng thời gian gấp quá, sau này còn có cơ hội.

Cũng đúng.

Diệp Thiển Hâm nghĩ đến việc bây giờ chị hai đã ly hôn, sau này cuộc sống rộng mở, có nhiều cơ hội ăn Tết cùng nhau.

Nhưng dù trong lòng đã nghĩ thông suốt, Diệp Thiển Hâm vẫn có chút không ng buổi tối, dứt khoát lại theo Diệp Minh Ngọc về nhà cũ ở một đêm.

Diệp Thiển Hâm gọi điện về nhà nói không về nhà ở gấp quá, Diệp Minh Ngọc lại giục cô đi ăn cơm, tùy tiện dặn dò Mạnh Ngôn vài câu rồi cúp điện thoại.
 
Chương 241


Cuộc điện thoại này rất ngắn nhưng đồng chí Mạnh Ngôn ở đầu dây bên kia rõ ràng đã nghĩ rất nhiều.

"Lão Phùng, anh kết hôn nhiều năm như vậy, có cãi nhau với vợ không?”

Sau khi Mạnh Ngôn giải tán đội, gặp Phùng Khinh Ca ở cửa cầu thang.

Phùng Khinh Ca nghe vậy, tai lập tức dựng đứng, theo Mạnh Ngôn về văn phòng của anh, đôi mắt mang theo ý cười: "Ô, có vấn đề gia đình rồi, có chuyện gì kể tôi nghe xem nào.



Mạnh Ngôn trừng mắt nhìn hắn: "Tôi hỏi anh đấy."

Phùng Khinh Ca cười hi hi thân bí nói: "Cãi nhau thì đương nhiên là có rồi, ai mà chẳng cãi nhau nhưng chỉ số EQ của chúng tôi cao như vậy, cãi nhau một ngày là làm hòa."

"Khụ khu khu Phùng Khinh Ca nói rồi, hạ giọng: "Anh cãi nhau với Tiểu Diệp à? Vì chuyện gì?”

"Cãi nhau thì không cãi nhau." Giọng Mạnh Ngôn trâm xuống.

Mạnh Ngôn nhớ lại giọng điệu vừa vội vàng vừa có chút thất vọng của Diệp Thiển Hâm khi nói với anh qua điện thoại rằng tối nay cô vê nhà cũ ở cùng chị hai, anh chưa kịp hỏi có chuyện gì thì cô đã cúp máy.

Gần đây anh bận rộn với việc diễn tập, có khi buổi trưa không về nhà được, anh cũng đều nói với Diệp Thiển Hâm một tiếng, thời gian hai người ở bên nhau dường như chỉ còn lại buổi tối, thời gian không dài nhưng Mạnh Ngôn vẫn phát hiện ra tâm trạng dạo này của vợ rất tốt, có lẽ là vì tình hình của Diệp Minh Ngọc đã được giải quyết.

Chẳng lẽ là...

Thực ra không cần Diệp Thiển Hâm nói, bản thân Mạnh Ngôn cũng thấy dạo này mình không dành thời gian trò chuyện, đi dạo phố với vợ tử tế.

Bình thường anh thường nghe đồng chí chiến hữu bên cạnh kể chuyện cùng người yêu đi xem phim, đi dạo phố, hẹn hò ở công viên, trong lòng cũng luôn nghĩ đến lúc nào rảnh rỗi nhất định sẽ cùng Diệp Thiển Hâm đi.

Đáng tiếc là vẫn chưa có lúc nào rảnh rỗi.

"Nghĩ gì vậy?" Phùng Khinh Ca búng tay, nhìn Mạnh Ngôn hiếm khi ngẩn người: "Không cãi nhau mà anh hỏi tôi chuyện này làm gì?"

Mạnh Ngôn hoàn hồn, lại nói: "Vậy vợ anh có từng giận anh không?”

Phùng Khinh Ca chép miệng: "Chuyện này thì đương nhiên là có rồi."

"Anh xử lý thế nào?"

"Tùy tình huống." Phùng Khinh Ca kéo anh ngôi xuống bên cạnh, nói thao thao bất tuyệt: "Nếu là lỗi của tôi khiến vợ giận, vậy tôi nhất định sẽ nhận lỗi, tặng quà cho cô ấy, xin cô ấy tha thứ, tất nhiên là nếu là vấn đề của cô ấy thì... tôi chắc chắn cũng sẽ tức giận, hai người có chuyện gì vậy, lỗi của ai?"

"Lỗi của tôi.

Mạnh Ngôn không chút do dự nói: "Mặc dù tôi vẫn chưa xác định được rốt cuộc là vấn đề gì nhưng nếu cô ấy không vui thì chắc chắn là lỗi của tôi."

"... Phùng Khinh Ca thở dài nặng nề: "Lão Mạnh à, anh như vậy là không được, sau này sẽ bị vợ bắt nạt đấy, anh có nghe nói ở Tứ Xuyên, Trùng Khánh có một biệt danh là tai cày không, sợ vợ chính là tai cày.

"Sợ?”

Mạnh Ngôn không sợ cô nhưng lại sợ cô không vui, sợ cô tức giận, sợ cô buồn rơi nước mắt, càng sợ cô cảm thấy mình đã nhìn nhầm người.

Nghĩ ngợi một chút, Mạnh Ngôn cảm thấy, nói chung lại, anh vẫn sợ vợ.

"Lão Phùng, tôi đi trước đây, lát nữa anh giúp tôi thống kê bảng điểm danh rồi nộp lên, cảm ơn nhé."

Nói rồi, Mạnh Ngôn đứng dậy định đi.

Phùng Khinh Ca phản ứng lại, vội vàng kéo Mạnh Ngôn: "Anh vội vàng đi đâu vậy?”

"Đi mua quà, ngày mai nhận lỗi, muộn nữa là cửa hàng bách hóa đóng cửa."
 
Chương 242


Phùng Khinh Ca:

Nhìn Mạnh Ngôn sắp đi, Phùng Khinh Ca lại kéo anh lại: "Ê ê ê, tôi không làm đâu, lân nào cũng là tôi làm giúp anh."

Mạnh Ngôn nhìn hắn: "Anh lại không cần huấn luyện, có nhiều thời gian."

Phùng Khinh Ca: "Vậy tôi cũng không làm, vợ chồng hai người cãi nhau, sao lại liên quan đến tôi, hai người phải mời tôi ăn cơm mới được."

Mạnh Ngôn nghĩ ngợi một chút: "Nửa tháng trước, anh cố ý tìm tôi che chắn, để tôi nói với vợ anh rằng anh đang huấn luyện, để anh đi thi đấu bóng bàn với đám người Tiểu Triệu."

Phùng Khinh Ca:....

"

Được lắm, Mạnh Ngôn, anh đúng là nghĩa khí!

Phùng Khinh Ca: "Sao thế, tôi, tôi... khu khu khụ, tôi lại không làm gì xấu, anh có ý gì, không phải là muốn nói với cô ấy chứ, nói thì sao, tôi không sợ..."

"Được, vậy tôi gọi điện thoại ngay đây."

"Đừng đừng đừng!" Phùng Khinh Ca thở dài: “Anh phản bội, tôi phản đối!"

"Phản đối không có hiệu lực."

Dừng lại một chút, Mạnh Ngôn lại nói: "Tháng sau vợ tôi nghỉ việc, cô ấy có ý định đến đoàn văn công phát triển, tiện thể tham gia cuộc thi vẽ tranh của thành phố, làm rạng danh đoàn văn công, nếu cô ấy tiếp tục không vui, tôi không dám đảm bảo cô ấy còn đến đoàn văn công hay không."

"... Phùng Khinh Ca lau mồ hôi trên trán: "Được rồi được rồi, sợ hai vợ chồng các người rồi, hai người bắt nat tôi chết đi được.

"Có chỉnh sửa bảng điểm danh không?”

"Chỉnh chỉnh chỉnh! Anh mau đi đi, bây giờ nhìn thấy anh là tôi đau đầu."

Mạnh Ngôn cười cười, nói cảm ơn rồi vội vàng đến cửa hàng bách hóa.

Ngày hôm sau.

Diệp Thiển Hâm vừa về đến nhà, Mạnh Ngôn đã đến trước mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc: "Vợ a anh sai rồi."

"... Hả?"

Diệp Thiển Hâm có chút ngơ ngác nhìn Mạnh Ngôn, chớp chớp mắt: "Sai gì, anh..."

Nghĩ ngợi một chút, Diệp Thiển Hâm nhìn trái nhìn phải trong nhà: "Anh làm chuyện gì vậy?”

Mạnh Ngôn đứng nghiêm, thái độ nghiêm túc: "Gần đây anh bận rộn nên không để ý đến cảm xúc của em, càng không dành thời gian rảnh rỗi để ở bên em, vì vậy khiến em không vui."

Lúc đầu Diệp Thiển Hâm còn tưởng là anh làm gì, nghe xong lời này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đồng chí Mạnh Ngôn." Diệp Thiển Hâm cố ý hắng giọng, nghiêm túc nhìn anh.

"Ừ, em nói đi." Trong lòng Mạnh Ngôn căng thẳng, nghĩ đến món quà mình mua hôm qua không biết có thể khiến vợ vui lên không.

Diệp Thiển Hâm cố ý dừng lại hai giây, nhìn vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc của anh, lúc này mới cười ra tiếng.

Mặc dù gân đây Mạnh Ngôn rất bận nhưng hai người vẫn có thời gian gặp nhau vào buổi tối, tốt hơn nhiều so với những người chồng ở xa hàng tháng trời mới được gặp vợ một lần.

Hơn nữa Mạnh Ngôn tuy bận nhưng cũng rất quan tâm đến Diệp Thiển Hâm.

Trưa có thời gian sẽ về nấu cơm, hoặc mang cơm từ căng tin về, buổi sáng còn chuẩn bị sẵn bữa sáng cho Diệp Thiển Hâm, đưa Diệp Thiển Hâm đi làm.

"Vài ngày trước em đã nói rồi, anh bận chuyện lớn, em hoàn toàn hiểu cho anh, không hề không vui." Diệp Thiển Hâm nghiêm túc giải thích.

Nhưng Mạnh Ngôn vẫn nghiêm túc: "Tối hôm qua em gọi điện nói vê nhà cũ ở, cũng không nói lý do, vì vậy anh nghĩ rất lâu, gần đây có thể khiến em không vui, hình như chỉ có lý do anh dành quá ít thời gian cho em."

Lúc này Diệp Thiển Hâm mới nhớ ra, lúc đó mình chỉ lo nói chuyện với chị hai.

"Mấy ngày nữa chị hai sẽ đi Bắc Kinh, đến lúc đó không thể đón Tết cùng chị ấy, em muốn tranh thủ nói chuyện với chị ấy nhiều hơn trước khi chị ấy đi."
 
Chương 243


Mạnh Ngôn  sốt, trong lòng thoải mái hơn nhiều, sau đó cẩn thận ôm người vợ hai ngày một đêm không gặp vào lòng: "Đến lúc đó nếu em nhớ chị ấy, anh sẽ đưa em đến bất cứ lúc nào."

"Có thể đến bất cứ lúc nào sao?" Diệp Thiển Hâm không nhịn được cười: "Chắc là liên trưởng Mạnh không phải đang luyện tập lái máy bay trong quân đội chứ."

Nơi này của bọn họ tuy rất gân Bắc Kinh nhưng lái xe cũng phải mất ba bốn tiếng.

Gần đây Mạnh Ngôn lại bận rộn, cho dù có thời gian rảnh rỗi thì cũng không thể vừa đến Bắc Kinh là quay về ngay được.

"Máy bay thì chưa lái được nhưng chúng ta được nghỉ phép nửa tháng vào dịp Tết, đến lúc đó em muốn đi đâu anh đều có thể đi cùng em."

"Thật không?!" Diệp Thiển Hâm kinh ngạc nói.

"Ừ, ngoài Bắc Kinh ra, em còn muốn đi đâu nữa." Mạnh Ngôn thấy cô vui vẻ, tưởng là cô muốn đi chơi.

Nhưng Diệp Thiển Hâm lắc đầu: "Tạm thời không muốn đi đâu cả, chỉ là em nghĩ anh ngày nào cũng vất vả trong quân đội, được nghỉ phép thì có thể thoải mái một chút nên mới vui cho anh."

Mạnh Ngôn nghe xong thì trong lòng ấm áp, nhìn xem, vẫn là vợ mình hiểu chuyện nhất, trong lòng cô lúc nào cũng quan tâm đến mình.

"Tặng em cái này." Mạnh Ngôn lấy ra từ trong túi một chiếc hộp nhỏ mà anh đã mang theo cả ngày.

"Đây là gì?" Diệp Thiển Hâm không để ý, quay đầu lại tiện tay nhận lấy, xoay xoay trong tay.

Sau đó chiếc hộp được mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn bạc được chạm khắc hình hoa hải đường.

"Đẹp quái" Diệp Thiển Hâm nhìn thấy thì vô thức kêu lên.

Trước đây Tống Phượng Chi cũng có một chiếc nhẫn bạc nhưng chỉ là một chiếc nhẫn trơn bình thường, không có chạm khắc, sau đó vì chuyển nhà nên không tìm thấy nữa.

"Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện mua cái này?" Diệp Thiển Hâm cười ẩn ý hỏi.

Mạnh Ngôn thấy Diệp Thiển Hâm thích, trong lòng cũng vui theo: "Gần đây anh ít ở bên em, coi như là quà đền bù."

Diệp Thiển Hâm phì cười: "Em đã nói là không buồn mà."

"Em thử xem, anh mua theo kích thước của em."

"Ừm"

Diệp Thiển Hâm lấy ra đeo vào ngón trỏ tay phải, vừa vặn, cô giơ tay ra trước mặt Mạnh Ngôn so sánh: “Đẹp không?”

"Đẹp, em đeo gì cũng đẹp."

Da Diệp Thiển Hâm trắng, một đôi tay vì chưa bao giờ làm việc nặng nên đẹp và sạch sẽ như một đoạn hành lá.

"Cảm ơn anh, Mạnh Ngôn."

Diệp Thiển Hâm kiêng chân, hôn nhẹ lên má Mạnh Ngôn.

Đến khi cô muốn lùi lại thì cả người đã bị Mạnh Ngôn ôm chặt vào lòng.

"Không, không ổn đâu, còn chưa ăn cơm mà."

"Vậy thì lát nữa ăn." Giọng Mạnh Ngôn càng lúc càng trâm.

Diệp Thiển Hâm run rẩy: "Vậy chúng ta đến phòng ngủ."

Mạnh Ngôn quay đầu nhìn chiếc ghế sofa da vừa mới được người ta mang đến: "Ở đây cũng được, mềm mại."

Diệp Thiển Hâm: "Quá..."

Lời còn chưa nói hết, Mạnh Ngôn đã nuốt trọn tiếng nói của cô vào trong miệng.

Chớp mắt đã đến cuối tháng 12, đây là ngày cuối cùng Diệp Thiển Hâm đi làm ở nhà máy dệt len.

Buổi sáng dọn dẹp xong mọi thứ, nộp đơn xin nghỉ việc, buổi chiều tan tâm là có thể trực tiếp đến lấy hồ sơ.

Mấy người trong phòng thiết kế đều rất không nỡ để Diệp Thiển Hâm rời đi.

Diệp Thiển Hâm đi ra khỏi phòng làm việc của giám đốc nhà máy, thấy mọi người trong phòng đều đã đi ra, bên cạnh là đồ đạc cô đã dọn dẹp xong.

Trịnh Ái Quốc thở dài rất buồn: "Đồng chí Tiểu Diệp, tôi còn tưởng chúng ta có thể làm đồng nghiệp cả đời chứ."
 
Chương 244


"Đúng vậy đồng chí Diệp, sao nói nghỉ việc là nghỉ việc thế." Bên cạnh, Lưu Chấn Cương mới đến hơn một tháng giúp Diệp Thiển Hâm xách hành lý.

Những người này đều là vì nhà máy quốc doanh mà đến, những người đến đây đều cho rằng công việc ổn định, đến đây là để làm cả đời, vì vậy đều cho rằng có thể làm đồng nghiệp với nhau rất lâu.

Diệp Thiển Hâm thì bình tĩnh hơn nhiều: "Mặc dù không còn là đồng nghiệp nữa nhưng tôi sẽ luôn nhớ khoảng thời gian ở bên mọi người, sau này chúng ta vẫn là bạn tốt."

Quách Hiểu Như là người buồn nhất, hốc mắt đều đỏ hoe, Diệp Thiển Hâm vội vàng nói: "Hiểu Như, hai nhà chúng ta ở gần nhau, sau này muốn gặp nhau không phải lúc nào cũng có thể gặp sao, đừng buồn nữa."

Nói xong, Ngô Thúy Bình không lộ mặt đi ra từ phòng làm việc, nhét vào tay Diệp Thiển Hâm một túi hoa quả: "Tiểu Diệp, tôi đã học được rất nhiều điều từ cô, chúng ta ở bên nhau không lâu nhưng những điều học được tôi sẽ dùng cả đời, cảm ơn cô."

Trước đây hai người từng có mâu thuẫn nhưng những ngày này trôi qua, họ cũng dần không còn đối đầu gay gắt nữa, đặc biệt là Ngô Thúy Bình, cô ta đã hoàn toàn phục cô gái xinh đẹp nhưng rất thông minh trước mắt này rồi.

Diệp Thiển Hâm nhận lấy hoa quả, hai người nhìn nhau cười.

Sau đó, hai đồng chí nam giúp Diệp Thiển Hâm chuyển đồ ra ngoài, chào tạm biệt cô.

Bên ngoài nhà máy dệt len, Mạnh Ngôn đã đợi sẵn từ sớm.

Thấy Diệp Thiển Hâm xuống liền đi đón lấy đồ, đợi cô chào hỏi xong với các đồng nghiệp cũ, mới đưa Diệp Thiển Hâm lên xe.

"Sao thế, trông có vẻ hơi buồn, không phải tối hôm qua còn nói là nghỉ việc là chuyện rất bình thường, sẽ không buồn sao?"

Diệp Thiển Hâm nhẹ nhàng gật đầu: "Cũng không phải vì chia tay mà buồn, chỉ là mọi người dường như đều cho rằng phải làm cả đời trong nhà máy này."

"Vào nhà máy không phải đều như vậy sao." Mạnh Ngôn có chút tò mò: "Nhưng anh thấy em dường như luôn cảm thấy nơi này không ổn định."

"Ừm" Diệp Thiển Hâm gật đầu.

"Có lẽ là vì trước đây nhà em từng trải qua biến động, lúc đó chính sách thay đổi liên tục, nhà chúng em cũng theo đó mà liên tục lo sợ, ai biết được sang năm lại có chính sách gì, ngay cả nhà máy cũng vậy."

Diệp Thiển Hâm nói vậy, trong lòng Mạnh Ngôn cũng hiểu được phần nào.

Mạnh Ngôn an ủi: "Dù có thay đổi thế nào, anh cũng sẽ không thay đổi, sau này có anh ở bên em, hơn nữa đoàn văn công còn ổn định hơn nhà máy, em nghỉ ngơi mấy ngày, xem khi nào thì liên lạc với lão Phùng."

Diệp Thiển Hâm nhớ ra mình còn hứa với Phùng Khinh Ca là sẽ viết đơn xin việc, liền nói: "Ngày mai nộp đơn xin việc luôn đi, nghỉ Tết xong vừa kịp đi làm."

"Được, lát nữa em viết xong thì anh đưa cho anh ta."

"Ừm"

Đợi về đến nhà, Diệp Thiển Hâm liền viết xong đơn, cùng với hồ sơ của mình nộp cho Phùng Khinh Ca.

Trong thời gian một tháng còn lại, Diệp Thiển Hâm hoặc là ở nhà luyện tập, hoặc là đến nhà cũ thử chế tạo màu từ quặng.

Trước đây cô đã dùng quặng nhỏ để làm thí nghiệm rồi, lần này cô mạnh dạn làm nhiều màu mới, sau một tháng, cô đã chế tạo được hơn mười loại màu khác nhau.

Nhưng, Diệp Thiển Hâm chỉ cắt phần màu tinh khiết của viên đá thanh kim mà Mạnh Ngôn tặng, còn lại thì vẫn để nguyên chưa động đến.

Mặc dù cô đã có thể luyện chế thành thạo nhưng trong cuốn sách mà ông Hoàng tặng có ghi rõ, đá thanh kim cứng hơn các loại quặng khác, vì vậy để chắc chắn, cô vẫn muốn đợi đến khi đi thăm ông Hoàng, hỏi kỹ hơn rồi mới tính tiếp.
 
Chương 245


Hơn nữa, tháng này, tạp chí "Phong cảnh thành phố" in bìa do Diệp Thiển Hâm vẽ cuối cùng cũng xuất bản, doanh số vẫn dẫn đầu trong số các tạp chí, hơn nữa bìa tạp chí còn được đánh giá rất cao.

Bìa tạp chí của cô cũng được tòa soạn gửi đi tham gia cuộc thi vẽ tranh của thành phố, thuận lợi vượt qua vòng sơ khảo.

Sau khi kết quả sơ khảo được công bố, Phùng Khinh Ca đã không kịp chờ đợi mà chủ động đến tìm Diệp Thiển Hâm.

Vào đoàn văn công cần phải được phê duyệt, thủ tục tiến hành mất khoảng nửa tháng, Phùng Khinh Ca đã thúc giục thủ tục phê duyệt nhiều lần, kịp thời gian Diệp Thiển Hâm vượt qua vòng sơ khảo, cuối cùng cũng điều động thành công hồ sơ của Diệp Thiển Hâm đến đoàn văn công, còn trên danh sách cuộc thi vẽ tranh, sau tên Diệp Thiển Hâm, ghi chú là đại diện cho đoàn văn công tham gia cuộc thi.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ nghỉ Tết, Diệp Thiển Hâm không cần đến đoàn văn công làm việc, đợi sau Tết, đến báo cáo là được.

"Tôi lĩnh nửa tháng lương, như vậy có ổn không." Diệp Thiển Hâm nhìn Phùng Khinh Ca đến tìm mình, có chút lo lắng: "Nếu người khác biết được, còn tưởng tôi ăn không ngôi rồi, đoàn trưởng Phùng, như vậy có bị người ta nói ra nói vào không."

Phùng Khinh Ca uống một ngụm trà, thân thái nhàn nhạt: "Ai dám nói? Tác phẩm của cô đại diện cho đoàn văn công tham gia cuộc thi, sau này vinh dự cũng thuộc về đoàn văn công, mọi người trong đoàn chỉ mong có thêm vinh dự thôi."

Diệp Thiển Hâm yên tâm hơn nhiều: "Nếu vậy, tôi đợi sau Tết rôi đến báo cáo."

"Không thành vấn đề."

Nói xong, Phùng Khinh Ca ngẩng đầu nhìn Mạnh Ngôn đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh: "Lão Mạnh à, các anh cũng sắp được nghỉ rồi chứ."

"Ừ, ngày 29 là được nghỉ."

Phùng Khinh Ca đột nhiên cười bí ẩn: "Tôi có một ý tưởng, không biết anh có đồng ý không nhưng tốt nhất vẫn nên được Tiểu Diệp đồng ý."

Mạnh Ngôn nhạy bén nhận ra điều gì đó: "Anh nói xem là gì trước đã."

"Thôi, cũng không có gì." Phùng Khinh Ca cười hi hi rồi nói tiếp: "Trong quân khu chúng ta, tôi là người quen anh nhất, cũng chỉ có nhà anh có xe ô tô Hồng Kỳ dùng trong gia đình, nhà mẹ đẻ của vợ tôi không phải ở ngoại tỉnh sao, đến Tết về quê phải mang theo không ít đồ, đi tàu hỏa cũng tiện nhưng không chịu được nhiều đồ thì khó vận chuyển."

"Khụ khụ khụ, lão Mạnh à, anh đừng có mà keo kiệt, nghĩ xem tôi đã thay anh ký bao nhiêu lần bảng điểm danh, năm sau nếu anh muốn tôi tiếp tục giúp..."

Mạnh Ngôn cũng hắng giọng: "Thế năm sau nếu anh lại muốn giấu vợ chuyện gì, tôi sẽ không giúp anh đánh trống lảng đâu."

Phùng Khinh Ca mặt mày khổ sở: "Lão Mạnh, anh như vậy là không có nghĩa khí."

"Ai bảo anh đe dọa tôi."

Phùng Khinh Ca vội vàng đứng dậy: "Được được được, tôi xin lỗi, trước khi ra khỏi cửa tôi đã hứa với vợ là nhất định sẽ mượn được, anh như vậy khiến tôi về nhà không biết ăn nói thế nào."

"Mạnh Ngôn, có thể cho mượn thì cho mượn đi." Diệp Thiển Hâm cười nói giúp Phùng Khinh Ca.

Thực ra Diệp Thiển Hâm nhìn ra Mạnh Ngôn đang trêu Phùng Khinh Ca, không phải thật sự không cho mượn.

"Nhìn xem thái độ của Tiểu Diệp này, giác ngộ này, tư tưởng này! Anh xem anh kìa!" Phùng Khinh Ca tức tối không thôi.

Lúc này Mạnh Ngôn mới cười tum tỉm gật đầu: "Đùa với anh ta thôi, đương nhiên là cho mượn."

"Vậy mới đúng chứ.

Phùng Khinh Ca trừng mắt nhìn Mạnh Ngôn: "Vậy mùng 7 tôi đến nhà tư lệnh tìm anh.
 
Chương 246


Mạnh Ngôn tính toán thời gian, quay sang nhìn Diệp Thiển Hâm: "Mùng 7 có phải đã định đi thăm ông Hoàng không?

"Đúng vậy."

Mới hôm kia Diệp Thiển Hâm mới xác định lịch trình nghỉ Tết với Mạnh Ngôn.

"Lúc đó anh đến nhà trực tiếp tìm chú Hà nhé, tôi sẽ gọi điện trước cho chú ấy."

"Được!"

Phùng Khinh Ca vui vẻ rời đi, Diệp Thiển Hâm tiễn hắn ra ngoài, quay lại nhìn Mạnh Ngôn.

"Sao vậy?" Mạnh Ngôn sờ sờ khóe miệng: "Vừa nãy ăn điểm tâm dính đồ à?"

"Không có."

Diệp Thiển Hâm chớp chớp mắt: "Vừa nãy nghe Phùng Khinh Ca nói, anh còn giúp anh ta che giấu nữa cơ à?”"

Mạnh Ngôn không nghĩ nhiều, gật đầu: "Ừ, anh ta tìm anh mấy lần."

"Mấy lần à..."

Diệp Thiển Hâm kéo dài giọng: "Vậy xin hỏi liên trưởng Mạnh, đều là chuyện gì vậy, mà cần anh giúp che giấu."

"Phùng Khinh Ca thích chơi bóng bàn, chơi nhiều lại đau cánh tay, vợ anh ta không muốn anh ta chơi cùng những người lính trẻ."

"Chỉ chơi bóng bàn thôi à?" Diệp Thiển Hâm bí ẩn hạ giọng: "Nếu có chuyện gì khác, anh cũng kể cho em nghe đi, em đảm bảo không nói ra ngoài."

Đùa al

Cô thường nghe người ta nói, đàn ông đã kết hôn ra ngoài chơi thì thích tìm anh em che giấu.

Mạnh Ngôn hiểu ý cô, có chút buồn cười vỗ vỗ tay Diệp Thiển Hâm.

"Cũng không chỉ có bóng bàn."

“Còn có gì nữa, thành thật khai... khu khu khụ, nói cho em nghe xem."

Mạnh Ngôn cười nói: "Còn có một lần là thức đêm đánh bài với mấy người lính, còn có một lần đột nhiên mê câu cá... nhưng nói ra thì thực ra phần lớn thời gian đều là để chơi bóng bàn."

Diệp Thiển Hâm gật đầu, đột nhiên lại nhìn Mạnh Ngôn: "Vậy liên trưởng Mạnh có lúc nào như vậy không, có để anh em giúp anh che giấu, lén em đi chơi bóng bàn không?”

Mạnh Ngôn cười.

Trong mắt tràn đầy ấm áp.

Nụ cười này ngược lại khiến Diệp Thiển Hâm cảm thấy rất khó hiểu.

Chuyện gì thế này, rõ ràng là mình đang thẩm vấn liên trưởng Mạnh có được không, liên trưởng Mạnh anh không thành thật khai báo cũng thôi đi, còn nhìn cô như vậy?

Diệp Thiển Hâm chống nạnh, có chút không vui: "Anh có nói không, không nói thì em về phòng đọc sách đây."

"Nói."

Mạnh Ngôn vội vàng ngăn cô lại.

Anh chỉ thích nhìn cô thẩm vấn mình như vậy, cảm giác được quan tâm này rất tuyệt.

"Tôi Mạnh Ngôn thê, tôi chưa bao giờ có chuyện gì giấu vợ tôi Diệp Thiển Hâm, càng không mượn danh nghĩa anh em để đi làm những chuyện chơi bời khác."

Mạnh Ngôn nói nghiêm túc, Diệp Thiển Hâm nhìn trái nhìn phải, gật đầu hài lòng.

"Được rồi, miễn cưỡng tin anh."

Dừng lại một chút, Diệp Thiển Hâm vẫn thấy không ổn: "Anh thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện giấu em đi làm những việc mình thích à?"

Anh không thích chơi bóng bàn sao?"

Mạnh Ngôn cười: "Thích, anh còn thích chơi bóng rổ nhưng những thứ này đều là những việc có thể làm ngoài giờ huấn luyện, thời gian của anh rất thoải mái, hoàn toàn không cần lo không làm được những việc này, cho nên không cần phải giấu em, hơn nữa..."

Mạnh Ngôn đột nhiên kéo Diệp Thiển Hâm vào lòng: "Việc anh thích nhất chính là ở bên em, em ở đâu, anh thích ở đó."

Diệp Thiển Hâm: "..." Chuyện gì thế này, rõ ràng là cô đang thẩm vấn Mạnh Ngôn, ngược lại lại bị Mạnh Ngôn tỏ tình.

Mặt cô nhanh chóng đỏ lên: "Khụ khụ khụ, cái đó, em còn sách chưa đọc xong."

Mạnh Ngôn vẫn không buông tay: "Không phải em đang thẩm vấn anh sao?"

"Thẩm vấn xong rồi, liên trưởng Mạnh di tự nhiên."

"Có đi thể tự nhiên sao?" Mạnh Ngôn đột nhiên cười, lòng bàn tay xoa xoa má cô: "Vậy anh đi tự nhiên đây?”
 
Chương 247


"... Không phải đi tự nhiên này."

"Là đi tự nhiên nào?”

"Anh cố tình hỏi vậy."

Diệp Thiển Hâm vừa thẹn vừa giận, muốn đẩy anh ra nhưng bị anh xoa bóp nên không còn sức.

Ban ngày ban mặt, nhà liên trưởng Mạnh lại kéo rèm cửa.

Tết đến gân, năm nay nhà họ Lữ có chút khó khăn.

Nhà họ Lữ vốn là một gia đình đông đúc, giờ lại thêm một gia đình bốn người của Lữ Mộng Nga đã lấy chồng.

Lần trước Diệp Xuân Yến lừa nhà mình nói rằng cô ta đã tìm được một công việc tạm thời, thực ra chỉ là hôm sau đi cùng Nghiêm Vệ Đông vào thành phố một chuyến mà thôi.

Nghiêm Vệ Đông muốn đến báo xã nộp bài, điều này lại cho Diệp Xuân Yến một chút cảm hứng, cô ta dứt khoát cũng thử gửi tranh của mình đến báo xã.

Mặc dù trình độ của cô ta không cao nhưng vẽ tranh biếm họa cho báo xã vẫn đủ, một hai tháng sau, cô ta cũng nhận được hai mươi đồng.

Còn Nghiêm Vệ Đông từ khi biết Diệp Xuân Yến sau Tết có thể đi làm ở đoàn văn công thì vô cùng phấn khích, đối với Diệp Xuân Yến ngày càng quan tâm, hai người dần xác định quan hệ.

"Vệ Đông, nghe nói tiền nhuận bút của anh đã được phát rồi."

Diệp Xuân Yến có chút áy náy hẹn gặp Nghiêm Vệ Đông ở đầu làng: "Anh cũng biết tình hình gia đình em... Có thể, có thể cho em vay chút tiền không."

Từ trước đến nay Nghiêm Vệ Đông đều là người moi tiền từ phụ nữ, đây là lân đầu tiên bị vay tiền.

Nhưng hắn ta nghĩ sau này có thể mượn Diệp Xuân Yến về thành nên cũng gật đầu: "Được, em muốn vay bao nhiêu?"

"Không nhiều, ba mươi là được." "Ba muoi.



Còn không nhiều sao?

Nghiêm Vệ Đông nghiến răng, lấy ra: "Anh có, chỉ là..."

Diệp Xuân Yến cảm động đến sắp khóc nhưng tiền chưa đưa vào tay, cô ta không nhận được.

Sau đó, Nghiêm Vệ Đông nghiêm túc lấy giấy bút ra, để Diệp Xuân Yến ký tên.

"Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, Xuân Yến đừng để bụng nhé."

Diệp Xuân Yến cười gượng: "Không sao, điều này rất bình thường."

Đợi ký xong giấy vay tiên, Nghiêm Vệ Đông mới nheo mắt, nắm lấy tay Diệp Xuân Yến: "Xuân Yến, đợi chúng ta vào thành làm việc ổn định, anh sẽ đến tìm cha mẹ em, chúng ta kết hôn."

Gần đây nhà Nghiêm Vệ Đông liên tục thúc giục Nghiêm Vệ Đông kết hôn nhưng bây giờ điều kiện của hắn ta không tốt lắm, còn phụ nữ ở nông thôn thì hắn ta lại không để mắt đến, vì vậy lời này nói với Diệp Xuân Yến nửa thật nửa giả.

Thật là hắn ta thực sự coi Diệp Xuân Yến là đối tượng kết hôn nhưng giả là Diệp Xuân Yến phải thực sự có khả năng vào thành, nếu không thì coi như chưa từng nói lời này.

Diệp Xuân Yến đương nhiên không biết Nghiêm Vệ Đông đang nghĩ gì, nghe xong trong lòng ấm áp, xấu hổ cúi đầu.

Cô ta chưa từng yêu đương, mặc dù gia đình đã đề cập đến chuyện mai mối vài lân nhưng đều không thành công.

Diệp Xuân Yến: "Vệ Đông, mặc dù em biết anh thương em nên mới cho em vay tiền, nhưng em vẫn phải nói rõ với anh, em thực sự vay tiền vì hoàn cảnh gia đình, đợi sau này em đi làm nhất định sẽ trả lại."

"Ừ, anh tin em."

Diệp Xuân Yến càng cảm động, nói chuyện với Nghiêm Vệ Đông một lúc, liền vội vã vào huyện trả hết số tiền cho vay nặng lãi mà cô ta còn nợ.

Rất nhanh đã đến mùng bảy.

Diệp Thiển Hâm mang quà cùng Mạnh Ngôn về thôn Hướng Dương.

Mới đi một đoạn đường, đã có không ít bà con quen biết Diệp Thiển m di tới chào hỏi họ.
 
Chương 248


Còn có người nhiệt tình, đã về nhà lấy bánh bao, sui cao gói trong dịp Tết ra cho họ.

"Thanh niên trí thức Tiểu Diệp, lần trước đội sản xuất của chúng tôi để đội trưởng Hoàng Hữu Tài đại diện chúng tôi đến nhà cô tặng đồ cho cô, cô không nhận, sau khi Hoàng Hữu Tài vê bị chúng tôi mắng mấy ngày, hôm nay thế nào cô cũng phải ở lại ăn một bữa cơm."

Diệp Thiển Hâm tìm thấy Hoàng Hữu Tài đang tỏ vẻ bất lực trong đám đông, cười nói: "Thực sự không thể nhận, bà con chúng ta bình thường để dành được chút đồ tốt cũng khó, nhưng lần này thực sự có ý định ăn một bữa cơm ở đây."

"Đội trưởng Hoàng." Diệp Thiển Hâm nhìn Hoàng Hữu Tài: "Cháu đến thăm ông Hoàng, buổi tối nhớ làm thêm hai suất cơm."

"Đến nhà tôi ăn cơm đi, nhà tôi gói sủi cảo."

"Hôm nay mùng bảy, trong thôn có hội chùa, nhà nào mà không gói sủi cảo chứ? Nhà tôi cũng gói, còn là nhân thịt nữa, đến nhà tôi ăn đi."

"Dựa vào đâu mà các người nói đến nhà ai thì đến nhà đó? Tôi nói đến nhà tôi là hợp lý nhất, nhà tôi gần."

Mọi người nói chuyện rôm rả, vây quanh Diệp Thiển Hâm.

Diệp Thiển Hâm có chút bất lực, lúc này Hoàng Hữu Tài cũng chen vào bên cạnh cô, giải thích: "Lần trước cô cứu không ít người, mọi người đêu muốn cảm ơn cô, hơn nữa sau này còn có lời đồn cô là phúc tinh chuyển thế, ai nói chuyện với cô được một câu thì sẽ lây được phúc khí, vì vậy...

Diệp Thiển Hâm bật cười, sau khi cảm ơn ý tốt của mọi người, cô được Mạnh Ngôn bảo vệ đưa về nhà Hoàng Hữu Tài.

Nhà người khác ăn bánh chẻo vào dịp lễ tết nhưng vì năm nay nhà họ Lữ gặp khó khăn nên chỉ gói vài cái bánh bao chay để ăn tết.

Mỗi người một cái, không còn nữa.

"Mẹ đưa em trai con đi dạo hội chùa, nếu con không có việc gì thì ở nhà quét dọn nhà cửa, quần áo thì thôi nhưng phải đánh giày cho cậu cả của con."

Diệp Xuân Yến nghe xong sự sắp xếp của Lữ Mộng Nga, lập tức không vui: "Mẹ, con cũng muốn đi hội chùa." Cô con gái này càng ngày càng không nghe lời.

Lữ Mộng Nga không vui nói: "Sau khi nghỉ Tết, em trai con phải có một chiếc áo khoác mới để đi học, mẹ mới đưa nó đi, con lại không đi học, con đi làm gì? Bây giờ con đã có việc làm, có tiền lương, trước đó đã nói là Tết phải nộp tiền cho gia đình, con thì hay lắm, không có tiên cũng đành, còn muốn tiêu tiên của cha mẹ."

"Con...

Nói đến chuyện này, Diệp Xuân Yến cúi đầu, sau đó lại không cam lòng ngẩng đầu lên: "Mẹ, con chỉ muốn đi dạo thôi, bình thường con tan làm là về nhà làm việc, khó khăn lắm mới có một lần hội chùa, mẹ..."

"Được rồi, đừng nói nữa, con làm xong việc của mình thì muốn làm gì thì làm, mẹ đi đây."

Lữ Mộng Nga nói xong, liền kéo đứa con trai nhỏ bên cạnh rời đi.

Diệp Xuân Yến tủi thân bĩu môi, nước mắt suýt rơi ra nhưng vẫn bị cô ta lau đi.

"Dù sao cũng chỉ còn một tháng nữa, đợi đến Tết là mình vào thành!"

Diệp Xuân Yến thở dài, bắt đầu làm việc.

Đợi mãi mới quét xong nhà lại đánh xong giày, hai bàn tay của Diệp Xuân Yến đều bị nước lạnh làm cho đỏ ửng, đợi lau sạch rồi sờ lại, đau nhức vô cùng.

Diệp Xuân Yến đang thở dài thì đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.

Cô ta dọn dẹp một chút rồi đi ra ngoài thì thấy một đám người vây quanh cái gì đó vẫn chưa giải tán.
 
Chương 249


"Này, vừa nãy làm gì thế, nhiều người thế, có phải múa lân ở hội chùa không?"

"Cô không biết sao?" Người đó nhìn Diệp Xuân Yến từ trên xuống dưới.

"Cô ta là con gái của đứa con gái lấy chồng xa nhà họ Lữ, mới đến chưa lâu, còn chưa biết đâu." Có người quen Diệp Xuân Yến, tốt bụng giải thích.

Người đó mới nói: "Hôm nay ân nhân cứu mạng, phúc tinh của thôn Hướng Dương chúng ta đã trở về, còn dẫn theo chồng nữa, ai mà lên nói chuyện với cô ấy được một câu thì chắc chắn sẽ gặp may mắn."

"Thật sao?!" Diệp Xuân Yến kinh ngạc mở to mắt: "Vậy thì tôi cũng đi nói chuyện với cô ấy."

"Đến nhà đội trưởng Hoàng rồi, thôi đừng đi làm phiền cô ấy nữa."

"Đúng vậy, người ta còn có việc chính, hơn nữa, cho dù là phúc tinh thì cũng phải nghỉ ngơi chứ."

Diệp Xuân Yến có chút tò mò: "Rốt cuộc người này là ai vậy."

"Trước đây nữ thanh niên trí thức Tiểu Diệp đến thôn, trên tường đội còn có bài báo phỏng vấn của cô ấy đấy."

Diệp Xuân Yến: “...

Người được báo phỏng vấn chỉ có một cô Tiểu Diệp, đó chính là chị gái cô ta Diệp Thiển Hâm.

Diệp Xuân Yến nghe thấy cái tên này, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, trong ánh mắt còn lộ ra vẻ ghen tị, kèm theo chút ghét bỏ.

", vậy thì tôi không đi nữa, tôi còn tưởng là ai chứ”

Diệp Xuân Yến vừa dứt lời, liền khiến những người xung quanh không vui.

"Cô nói năng thế nào vậy, cô là cái thá gì mà dám nói cô Tiểu Diệp như vậy, à tôi biết rôi, bây giờ cô đang hẹn hò với tên cặn bã Nghiêm Vệ Đông đúng không, thì ra là vậy, đúng là rùa tìm rùa.

"

Người nói chuyện là một người đàn ông to lớn, hơn nữa lúc này còn có mấy người nhìn cô ta với ánh mắt cảnh cáo.

Diệp Xuân Yến sợ rồi, rụt cổ lại, vội vàng về nhà.

Đợi đóng cửa lại, Diệp Xuân Yến nghe thấy cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, càng khó chịu hơn.

Diệp Thiển Hâm được mọi người yêu mến, còn cô ta thì giống như chuột chạy qua đường.

Deu là cùng một cha, tại sao lại khác biệt lớn như vậy.

Nghiêm Vệ Đông cũng nghe thấy tiếng động.

Tuy Nghiêm Vệ Đông đã ra khỏi tù nhưng vì vẫn chưa tìm được việc làm ở thành phố nên chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục làm thanh niên trí thức ở nông thôn.

Nhưng người dân thôn Hướng Dương đều biết hắn ta đã phạm lỗi, vì vậy thái độ đối với hắn ta đã thay đổi một trăm tám mươi độ, cộng thêm việc gia đình cựu thôn trưởng Vương vì cảm thấy mất mặt nên đã đưa con cái chuyển đến nhà mẹ đẻ ở thôn bên cạnh, không còn ai bênh vực Nghiêm Vệ Đồng nữa.

Vì vậy, cho dù hôm nay có hội chùa, Nghiêm Vệ Đông cũng bị đội sản xuất phân công nhiệm vụ, ra bờ ruộng nhổ cỏ dại.

Nghiêm Vệ Đông lau mồ hôi trên mặt, nghe thấy tiếng động không xa, liền ngẩng cổ lên, nhìn kỹ lại.

"Ê, bên kia có chuyện gì vậy, sao mà đông thế." Nghiêm Vệ Đông hỏi một thôn dân đi ngang qua.

"Liên quan gì đến anh? Tội đồ như anh, ngoan ngoãn làm việc cho xong, lát nữa còn phải đi cho lợn của đội ăn nữa, nếu không ngoan ngoãn, tôi sẽ nói với đội trưởng, để ông ấy đưa anh vào ở chuồng bò."

Nghiêm Vệ Đông cau mày nhưng không dám phản bác.

Hai ngày sau khi hắn ta được thả ra, người dân trong thôn nhìn thấy hắn ta thì đều ném đá vào hắn ta, nếu không phải cuối cùng lãnh đạo trong thôn sợ xảy ra án mạng nên ngăn cản thì hắn ta đã bị đánh không biết bao nhiêu lần rồi.
 
Chương 250


Đợi người kia đi xa, Nghiêm Vệ Đông mới quay đầu lại nhìn về phía không xa.

Nhìn có vẻ hơi quen.

Hắn ta nhìn một đôi nam nữ bị đám đông vây quanh, trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng hình.

Là Diệp Thiển Hâm.

Sắc mặt Nghiêm Vệ Đông tối sâm lại, khẽ chửi một câu nhưng sau khi chửi xong, hắn ta lại nghĩ đến suy đoán trong đầu mình lúc bị bắt.

Hắn ta là người xuyên không đến từ thế hệ sau, vì vậy hắn ta mới biết được nhiều thứ.

Nhưng Diệp Thiển Hâm dựa vào đâu mà đoán được chuyện của hắn ta.

Lúc đó hắn ta đã nghi ngờ Diệp Thiển Hâm đột nhiên thay đổi thái độ, có lẽ là tình huống giống như hắn ta.

Nếu Diệp Thiển Hâm có thể hiểu được hắn ta, liên hợp chặt chẽ với hắn ta, trên thế giới này chẳng phải là muốn gì được nấy sao?

Nhưng nếu hắn ta chủ động đi hỏi Diệp Thiển Hâm, lỡ như cô không nghĩ như vậy thì sao?

Nghĩ ngợi một hồi, Nghiêm Vệ Đông quyết định, quyết định vẫn nên đi thăm dò Diệp Thiển Hâm trước.

Thăm dò một chút thì không có vấn đề gì đúng không, chỉ cần không biểu hiện quá rõ ràng, nếu thực sự là cùng một phe, sau này sẽ có nhiều cơ hội hợp tác, nếu không cùng một phe, hắn ta cũng sẽ giả vờ ngây ngốc, giả vờ không hiểu gì.

Nghĩ xong, Nghiêm Vệ Đông ném xẻng xuống rồi rời khỏi bờ ruộng.

Vừa đến nhà họ Hoàng, đã có hai đứa trẻ chạy đến chúc tết.

May mà Diệp Thiển Hâm đã chuẩn bị sẵn, phát kẹo trái cây cho chúng.

"Ông Hoàng đâu?" Diệp Thiển Hâm quay đầu nhìn quanh nhưng không thấy Hoàng Thanh Nguyên đến gặp mình như trước.

Hoàng Hữu Tài mới nói: "Sau khi hết mùa đông năm ngoái, sức khỏe của cha chú không được tốt lắm, giờ này chắc vẫn đang ngủ, chú đi gọi người cho cháu."

"Đừng."

Diệp Thiển Hâm ngăn Hoàng Hữu Tài lại: "Dù sao chúng cháu cũng không vội, để ông Hoàng tự tỉnh lại là được, hơn nữa không phải còn ở lại ăn cơm tối sao, không sao đâu.

"Được."

Hoàng Hữu Tài đáp một tiếng, mời vợ chồng Diệp Thiển Hâm vào nhà nghỉ ngơi.

Lúc này, mọi người đều đi chơi hội chùa rồi.

"Nhà chú không ngờ cháu đột nhiên đến nên đều đi chơi hội chùa rồi, Tiểu Diệp, cháu ngồi đây một lát, chú đi pha trà cho mọi người."

"Liên trưởng Mạnh." Hoàng Hữu Tài nhận ra Mạnh Ngôn đã từng đến thôn Hướng Dương trước đây, xấu hổ nói: "Nhà tôi không có gì chiêu đãi mọi người, mấy hôm trước mua được mấy cái bánh vừng, mọi người ăn tạm lót dạ, đừng chê nhé."

Mạnh Ngôn: "Không sao, chú cứ bận việc của chú, hai chúng tôi ngồi đây nói chuyện, đợi ông Hoàng ngủ dậy."

Hoàng Hữu Tài thâm cảm thán Mạnh Ngôn dễ gân hơn mình nghĩ, đồng thời cũng cảm thán đôi vợ chồng trước mặt đúng là trai tài gái sắc, may mà cô thanh niên trí thức Tiểu Diệp đã nhìn thấu bộ mặt thật của Nghiêm Vệ Đông.

Hoàng Hữu Tài đi pha nước, cửa nhà bên kia bị gõ.

"Ai đấy?"

"Là tôi."

Hoàng Hữu Tài nghe giọng nói, có chút không rõ ràng, đi đến mở cửa, thấy là Nghiêm Vệ Đông, lập tức nghiêm mặt lại.

"Sao lại là anh, anh đến đây làm gì?"

Nghiêm Vệ Đông cười khiêm tốn: "Tôi nghe nói đồng chí Diệp Thiển Hâm đã trở về nên muốn đến xin lỗi cô ấy."

Hoàng Hữu Tài lạnh mặt: “Anh đã làm xong việc mà đội phân công cho anh chưa?”

"... Sắp xong rồi, sắp xong rồi, tôi sẽ làm xong ngay thôi, tôi không biết đồng chí Diệp Thiển Hâm sẽ rời đi lúc nào, lỡ như tôi làm xong việc, không kịp đến xin lỗi cô ấy thì muộn mất, vì vậy tôi nghĩ đến đây trước, lát nữa về rồi, tôi nhất định sẽ làm xong việc, đội trưởng, anh cứ yên tâm”
 
Chương 251


Nói xong, Nghiêm Vệ Đông ngẩng đầu nhìn vào trong: "Đồng chí Diệp Thiển Hâm chắc vẫn còn ở đây chứ, tôi nghe nói cô ấy đang ở nhà anh."

Hoàng Hữu Tài hơi bất lực, quay đầu, nhìn vào trong nhà: "Anh đợi một lát, tôi di hỏi."

"Vậy thì tốt quá, tôi đi vào cùng anh, như vậy đội trưởng không phải ra vào chạy tới chạy lui.

Tuy Nghiêm Vệ Đông đã phạm lỗi nhưng cũng đã bị trừng phạt, những người khác trong thôn đều trừng mắt, chửi bới hắn ta nhưng Hoàng Hữu Tài là đội trưởng, không thể như vậy.

Hoàng Hữu Tài hơi bất lực, giọng điệu lạnh nhạt: "Được, vậy vào đi, biết xin lỗi, cũng coi như còn có chút lương tâm."

Nghiêm Vệ Đông: "Có, tất nhiên là có, mấy ngày đầu tôi mới về, không phải đã đến từng nhà tặng quà và xin lỗi các kỹ sư sao, ôi, là tôi nhất thời hồ đồ, thực sự không muốn hại người."

"Bất kể anh nghĩ thế nào nhưng hành vi thực tế đã thực sự làm tổn thương người khác."

"Đúng đúng đúng, là lỗi của tôi."

Nghiêm Vệ Đông qua loa cho xong, theo Hoàng Hữu Tài vào nhà.

Nghiêm Vệ Đông hơi bất ngờ, hóa ra ngoài Diệp Thiển Hâm ra, trong nhà còn có người khác.

“Đây là....

Nghiêm Vệ Đông nhìn thế nào cũng thấy quen mắt, ánh mắt nhìn Mạnh Ngôn mang theo vài phần dò xét.

Nhưng rất nhanh, Mạnh Ngôn ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo khiến Nghiêm Vệ Đông run ray trong nháy mắt, hắn ta không dám có ý nghĩ khác nữa.

"Đồng chí Diệp Thiển Hâm, tôi đến đây là để xin lỗi cô."

Diệp Thiển Hâm đã nhìn thấy Nghiêm Vệ Đông từ sớm, cô đặt tách trà xuống, liếc nhìn Mạnh Ngôn: "Sao lại có chó sủa thế này, anh có nghe thấy không?"

Ánh mắt Mạnh Ngôn lộ ra một tia ý cười: "Có nghe thấy." Hoàng Hữu Tài đứng bên cạnh, cũng không nói giúp Nghiêm Vệ Đông.

Nghiêm Vệ Đông đứng một lúc thấy hơi ngượng, chỉ có thể nói: "Đồng chí Diệp Thiển Hâm, tôi biết cô vẫn còn tức giận, vì vậy lần này tôi đến là để thành tâm xin lỗi cô, lúc đó tôi nhất thời hồ đồ làm ra chuyện sai trái nhưng tôi đã bị trừng phạt, cũng đã rút ra bài học, hơn nữa sau khi tôi trở vê cũng đã đến xin lỗi các kỹ sư, hy vọng cô cũng có thể tha thứ cho tôi."

"Ồ" Thái độ Diệp Thiển Hâm lạnh nhạt, cuối cùng cũng ban ơn nhìn Nghiêm Vệ Đông.

"Không được.

"

Hoàng Hữu Tài nhún vai: "Nghe thấy chưa, hài lòng chưa, mau về đi, đừng ở đây làm mất mặt thôn Hướng Dương chúng tôi."

Nghiêm Vệ Đông nghiến răng: "Chờ đã, tôi còn có lời muốn nói."

"Đồng chí Diệp Thiển Hâm, tôi muốn hỏi cô một vấn đề, trước đây chúng ta học cùng trường, tôi nhớ thành tích của cô rất tốt, vậy sau này cô có hứng thú tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học không?”

Diệp Thiển Hâm mặt không đổi sắc, trong lòng đã hiểu đại khái ý của Nghiêm Vệ Đông.

Nói trắng ra, người này thông qua chuyện lân trước phát hiện ra cô không bình thường, vì vậy muốn đến thăm dò.

Diệp Thiển Hâm nhìn Hoàng Hữu Tài: "Chú Hoàng, có phải hắn ta ở trong tù bị ngốc rồi không, bây giờ còn có kỳ thi tuyển sinh đại học nữa sao, hơn nữa, cháu cũng đã quá tuổi học đại học công nông binh rồi."

Hoàng Hữu Tài phẩy tay: "Có thể là vậy, dù sao sau khi anh ta được thả ra, trong thôn cũng chẳng có ai thèm để ý đến anh ta, ai biết anh ta ngày ngày nghĩ gì, đúng rồi, có điêu đồng chí Diệp Xuân Yến mới đến thôn lại rất thân thiết với anh ta."

Thôn Hướng Dương chỉ là một thôn xóm mà Diệp Thiển Hâm đến ở với tư cách là thanh niên trí thức, những người trong thôn dù có tám chuyện đến đâu cũng không thể biết hết mọi chuyện.
 
Chương 252


Vì vậy, không ai trong số họ biết Diệp Thiển Hâm chính là chị gái cùng cha khác mẹ của Diệp Xuân Yến.

Diệp Thiển Hâm nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên, hóa ra nhà mẹ đẻ của mẹ Diệp Xuân Yấn lại ở thôn Hướng Dương.

Hơn nữa nghe giọng điệu của Hoàng Hữu Tài thì có vẻ như Diệp Xuân Yến đã quen biết với Nghiêm Vệ Đông.

Quả nhiên, đây chính là số mệnh của nam nữ chính sao?

Việc cô được sống lại đã thay đổi rất nhiều cốt truyện nhưng bây giờ, hai người đó vẫn có thể gặp gỡ và quen biết nhau.

Bên cạnh, Nghiêm Vệ Đông sửng sốt, trong lòng vẫn còn chút nghi ngờ.

Nghĩ ngợi một lúc, Nghiêm Vệ Đông lại nói: "Tôi không bị hỏng não, chỉ là vừa nãy đột nhiên không phản ứng kịp, vậy nếu sau này có cơ hội thì đồng chí Diệp Thiển Hâm, cô thấy thi đại học hay đi kinh doanh thì phù hợp hơn?”

Diệp Thiển Hâm nhíu mày: "Đi kinh doanh? Anh muốn đi đánh cá sao? Chú Hoàng, cháu nhớ con sông trong thôn chúng ta là tài sản công mà."

Hoàng Hữu Tài cũng nghiêm túc nói: "Nghiêm Vệ Đông, rốt cuộc anh có đến xin lỗi không vậy, gì mà đi kinh doanh, gì mà thi đại học, anh rốt cuộc có ý gì, tôi cảnh cáo anh, nếu tôi phát hiện anh lén lút đi đánh cá ở sông, đừng trách tôi không khách sáo.

Nghiêm Vệ Đông hoàn toàn chán nản, chẳng lẽ Diệp Thiển Hâm thực sự tình cờ phát hiện ra?

"Đội trưởng Hoàng, tôi thực sự đến để xin lỗi, vừa nãy tôi nói toàn là lời hồ đồ, coi như tôi chưa nói gì.

Hoàng Hữu Tài khó hiểu: "Anh còn biết mình đến để xin lỗi, không biết có phải bị hỏng não không..."

Nghiêm Vệ Đông vội vàng nói thêm mấy câu xin lỗi với Diệp Thiển Hâm nhưng đều bị Diệp Thiển Hâm bỏ ngoài tai.

Mạnh Ngôn ở bên cạnh nhìn, sắc mặt không tốt nhưng không hỏi gì ngay.

Đợi Hoàng Hữu Tài trở lại, Diệp Thiển Hâm suy nghĩ một lúc rồi lại nói: "Chú Hoàng, vừa nãy chú nói hắn ta qua lại rất thân thiết với cái gì ma Diệp Xuân Yến?”

Hoàng Hữu Tài gật đầu: "Đúng vậy, không biết một cô gái tử tế lại bị làm sao, lại qua lại với một tên cặn bã như vậy, nhưng đồng chí Diệp Xuân Yến này có vẻ cũng có tâm sự, nói là ở thành phố tìm được việc, ngày nào cũng chạy vê thành phố nhưng cũng không thấy đưa tiền vê nhà, ôi chao, nói ra thì nhà họ Lữ này đúng là không dễ chịu gì...

Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì, Diệp Thiển Hâm nghe Hoàng Hữu Tài kể chuyện nhà mẹ đẻ của Lữ Mộng Nga.

Tóm lại, đại khái là đứa con gái lấy chồng xa đưa người đàn ông và đứa con vô dụng của mình về nhà mẹ đẻ, còn phải dựa vào nhà mẹ đẻ chu cấp để sống.

Nghe nói cuộc sống của họ không vui vẻ, trong lòng Diệp Thiển Hâm rất vui.

Nhà họ Lữ này rõ ràng biết con gái mình ở bên ngoài làm tiểu tam nhưng vì muốn có hộ khẩu thành phố nên đã dung túng cho con gái, cũng chẳng phải thứ tốt lành dì.

Rất nhanh sau đó, Hoàng Thanh Nguyên tỉnh lại.

"Để mọi người chờ lâu rồi." Hoàng Thanh Nguyên hơi áy náy bước vào nhà, nhìn hai vợ chồng Diệp Thiển Hâm, đột nhiên cười tươi nói: "Chúc mừng chúc mừng, mấy hôm trước ông không khỏe, nếu không, nhận được thiệp mời thì nhất định phải đến một chuyến."

Diệp Thiển Hâm vội vàng nói: "Không sao đâu, không phải chúng cháu đến thăm ông sao, vừa nãy nghe chú Hoàng nói dạo này sức khỏe của ông không tốt, nếu cần thì cháu có thể đưa ông đến huyện để kiểm tra."

Hoàng Thanh Nguyên cười cười, xua tay: "Kiểm tra gì chứ, chỉ là già rồi, xương cốt cũng không chịu được nữa thôi, kiểm tra thì cũng chỉ kê thuốc thôi, ông tự biết sức mình."
 
Chương 253


Hoàng Thanh Nguyên hơn bà nội Diệp tám tuổi, lại trải qua những năm tháng gian nan trước đây, sức khỏe vẫn luôn không tốt.

Hoàng Hữu Tài có chút bất lực: "Người nhà bọn chú cũng đã khuyên rồi nhưng không được, nói gì cũng không chịu đi kiểm tra."

"Nếu kiểm tra có tác dụng thì sao không chế ra được một loại thuốc trường sinh bất lão? Đã nói là vô dụng thì chính là vô dụng."

Hoàng Thanh Nguyên không muốn cãi nhau với con trai, sau đó lại nhìn Diệp Thiển Hâm với vẻ lo lắng: "Cháu gái ngoan, đừng để ý đến nó, chúng ta nói chuyện của chúng ta, cháu đã đọc xong quyển sách mà ông cho cháu mượn chưa?"

Diệp Thiển Hâm bật cười, đành phải trả lời theo lời ông cụ: "Cuốn sách ông cho cháu mượn, tôi đã đọc kỹ hai lần rồi, chỉ là có một số vấn đề, mặc dù sau khi đọc xong cũng có thể làm được nhưng lại không nắm chắc về liều lượng, cháu có một miếng đá thanh kim, hôm nay cũng mang theo một miếng nhỏ, muốn nhờ ông xem giúp.

Nói rồi, Diệp Thiển Hâm lấy miếng đá thanh kim đã chuẩn bị trước ra.

Hoàng Thanh Nguyên nhìn thấy, đôi mắt đục ngau lập tức sáng lên: "Thứ tốt như vậy, ông đã mấy chục năm không thấy rồi, trách sao cháu lại có vấn đề, đúng là nên mài thật cẩn thận."

Sau đó, Diệp Thiển Hâm nghe Hoàng Thanh Nguyên giải thích chỉ tiết vê quy trình, còn có vấn đề về liều lượng cần kiểm soát.

Bên này họ đang học, bên Mạnh Ngôn lại có vẻ hơi chán.

Đợi Diệp Thiển Hâm nhớ ra thì hai người cũng học xong gần hết.

Hoàng Thanh Nguyên giảng bài xong hơi mệt, nói một tiếng với Diệp Thiển Hâm rồi về phòng nghỉ ngơi.

Diệp Thiển Hâm tiễn ông cụ ra đến cửa, lúc này mới nhìn Mạnh Ngôn với ánh mắt xin lỗi: "Vừa nãy chỉ lo nói chuyện với ông Hoàng, quên mất anh còn ở đây, đợi lâu rồi phải không."

"Không có." Mạnh Ngôn lắc đầu.

"Sao có thể, những gì bọn em nói thực ra rất vô nghĩa, người ngoài nghề căn bản không hiểu được, ngay cả chú Hoàng vừa nãy cũng trốn ra ngoài chơi với trẻ con." Mạnh Ngôn: "Không chán, giọng nói của vợ anh rất hay, mặc dù nghe không hiểu lắm nhưng nghe giọng của em anh thấy vui, hơn nữa cũng coi như là được mở mang kiến thức."

"Suýt quên mất, trước đây anh từng học quốc họa với ông nội một thời gian."

Diệp Thiển Hâm cười cười: "Nếu anh hứng thú, lúc em làm màu, anh có thể ở bên cạnh nghiền đá giúp em."

"Không vấn đề."

Mạnh Ngôn không chút do dự đồng ý.

Buổi tối, Diệp Thiển Hâm và Mạnh Ngôn ăn tối tại nhà Hoàng Hữu Tài, Diệp Thiển Hâm lén nhét một phong bì vào phòng của ông Hoàng, sau đó kéo Mạnh Ngôn vội vã đi vê phía đầu thôn.

"Nhanh lên, lỡ bị phát hiện thì họ nhất định sẽ không chịu nhận đâu."

Mạnh Ngôn cũng mặc cho cô kéo mình đi, trong lòng bàn tay, tay cô mềm mại và mát lạnh.

Chuyển sang tháng hai.

Cỏ cây tươi tốt, vạn vật hồi sinh, quân khu bắt đầu tuyển quân, đoàn văn công bắt đầu tuyển người mới, đều mong chờ có thêm máu mới gia nhập.

Nhưng điều khiến mọi người trong đoàn văn công vui mừng hơn là, đầu năm nay, cuối cùng họa sĩ Diệp Thiển Hâm nổi tiếng vì trang bìa tạp chí cũng sắp đến.

Bìa báo Xuân năm Rồng do Diệp Thiển Hâm vẽ cho tạp chí "Phong thái đô thị" đã gây được tiếng vang không nhỏ trong huyện của họ.

Một là, vì trước đây mọi người đều thích phong cách hội họa hiện thực, cho dù thỉnh thoảng có xuất hiện tranh quốc họa thì cũng chủ yếu là tranh nhân vật, còn tranh quốc họa theo phong cách thiên về ý vị như Diệp Thiển Hâm thì lập tức khơi dậy lòng tự hào dân tộc của không ít người.
 
Chương 254


Ngay cả lãnh đạo thành phố cũng bình luận khen ngợi sự lựa chọn lân này của "Phong thái đô thị."

Ngay cả những người dân thường cũng bắt đầu bàn tán, trước đây đều cho rằng hội họa phương Tây là nghệ thuật, hợp thời hơn nhưng phong cách truyên thống của dân tộc chúng ta cũng có trình độ nghệ thuật rất cao.

Hai là, Diệp Thiển Hâm còn trẻ, nhiều người tưởng là họa sĩ có kinh nghiệm, kết quả biết được lại là nhà thiết kế thời trang trẻ Diệp Thiển Hâm từng tham gia thiết kế trang phục cho buổi dạ hội, càng khiến mọi người cảm thấy mới lạ.

"Tuổi còn trẻ đã có thể chuyên tâm trau dồi tác phẩm hội họa của mình, có thể thấy đồng chí Diệp Thiển Hâm này có tâm tính rất vững vàng." Trong đoàn văn công quân khu, nhân viên văn thư Tiểu Lưu cảm khái nói.

"Hơn nữa còn là một nữ đồng chí nữa, đồng bào nữ của chúng ta thật là tranh đấu."

"Đúng đúng đúng.

Hai người nói chuyện lần này là Phùng Khinh Ca và đội trưởng đội Mỹ Thuật của đoàn văn công Trương Anh Tử.

Trương Anh Tử cầm lấy hồ sơ của Diệp Thiển Hâm trên bàn làm việc, lại hỏi: "Đội Mỹ Thuật chúng tôi đang thiếu một nữ đồng chí có năng lực như vậy, cuối cùng cũng đợi được rồi."

Phùng Khinh Ca ngẩng đầu lên, có chút chột dạ: "Đầu năm nay đội Mỹ Thuật đúng là đã định một người mới, chính là đồng chí Diệp Xuân Yến thường xuyên gửi tác phẩm đến đây những năm trước."

"Hả?"

Trương Anh Tử nhíu mày: "Ai?"

Phùng Khinh Ca: "Cô quên rồi à, chính là người cuối cùng đã gửi một bức "Báo xuân đồ), là Diệp Xuân Yến đó, năm nào cũng gửi tác phẩm đến đây, bức "Báo xuân đồ" này có thể coi là có chút tiến bộ rồi, lúc đó cô cũng xem rồi, nói là được."

"Đừng có đánh trống lảng với tôi." Trương Anh Tử chống nạnh: "Lão Phùng, tôi nói là đông chí Diệp Thiển Hâm này, hai đồng chí họ Diệp nhưng đây là khác nhau một trời một vực, anh đừng nhét cho tôi một Diệp Xuân Yến cho xong chuyện." "Không có mà." Phùng Khinh Ca có chút đau đầu liếc nhìn Trương Anh Tử.

Trương Anh Tử vào đoàn văn công sớm hơn Phùng Khinh Ca, cũng coi như là người có thâm niên, hơn nữa tính tình mạnh mẽ, ít ai dám trêu chọc.

"Không có? Vậy tôi lấy hồ sơ này đi nhé."

"Đừng đừng đừng." Phùng Khinh Ca vội vàng đứng dậy, cười nói: "Anh Tử à, đồng chí Diệp Thiển Hâm đã được điều đến phòng chỉ đạo nghệ thuật của đoàn văn công rồi, đây là quyết định của cấp trên trong đoàn chúng ta, tôi quên báo trước với cô."

"... Đây không phải là chuyện báo trước, năm ngoái biết đồng chí Diệp Thiển Hâm sắp đến, tôi là người đầu tiên tìm anh xin người, lúc đó anh đã đồng ý đàng hoàng, bây giờ lại muốn nhét cho tôi một Diệp Xuân Yến cho xong chuyện?”

Nhân viên văn thư Tiểu Lưu cũng đến khuyên: "Đội trưởng Trương, đây thực sự là quyết định của đoàn, cô nghĩ xem, đồng chí Diệp Thiển Hâm là một họa sĩ, đã đến đây thì chắc chắn phải đến đội Mỹ Thuật của các cô, đoàn trưởng Phùng quản lý đội múa, không thể điều đến đội múa được, anh ấy không có ý riêng, cũng là đột nhiên nhận được thông báo của đoàn."

Phùng Khinh Ca là phó đoàn trưởng của đoàn văn công, có tổng cộng ba người phó đoàn trưởng nhưng dù sao cũng không phải là đoàn trưởng, càng không phải là chính ủy hay những lãnh đạo lớn như vậy, rất nhiều lúc hắn cũng phải nghe theo mệnh lệnh.

Trương Anh Tử nhìn trái nhìn phải, cơn tức giận cũng giảm đi một chút: "Đoàn này cũng thật là, năm nào đội Mỹ Thuật của chúng tôi cũng tuyển người nhưng năm nào cũng thiếu người, thời buổi này, căn bản không có mấy người tĩnh tâm nghiên cứu hội họa, huống hồ là quốc họa, vất vả lắm mới có một đồng chí Diệp Thiển Hâm, tôi còn nghĩ đội Mỹ Thuật cuối cùng cũng ngẩng cao đầu được rồi."
 
Chương 255


Phùng Khinh Ca bật cười: "Năm nay đồng chí Diệp Xuân Yến này cũng là quốc họa mà, cô rộng lượng một chút, bồi dưỡng thêm một chút."

"Thứ này có bồi dưỡng thế nào thì cũng phải xem thiên phú."

"Tôi lại thấy nỗ lực quan trọng hơn."

"Vậy anh đi nói với đoàn, điều đồng chí Diệp Thiển Hâm về cho tôi?"

"... Không được."

Trong lúc hai người đấu khẩu, Phùng Khinh Ca lại giải thích: "Anh Tử à, đoàn đến đây giành người của cô cũng có lý do."

"Tôi biết, phòng chỉ đạo nghệ thuật vẫn luôn chỉ có anh và chị Châu Lệ, đúng là thiếu người, hơn nữa đồng chí Diệp Thiển Hâm có trình độ cao, đến phòng chỉ đạo nghệ thuật cũng phù hợp hơn."

Phùng Khinh Ca thở phào nhẹ nhõm: "Cô hiểu là tốt rồi, hơn nữa đồng chí Diệp Thiển Hâm cũng đã trao đổi với tôi, sau này cô ấy sẽ không chỉ phát triển trong đoàn văn công, tương lai còn có một bầu trời rộng lớn đang chờ cô ấy, đoàn chúng ta sớm đưa nhân tài vào, đợi tương lai đoàn chúng ta cũng được hưởng lợi, vì vậy phòng chỉ đạo nghệ thuật là phù hợp nhất với cô ấy, công việc không nhiều nhưng lại rất quan trọng.

"Thôi." Trương Anh Tử thở dài: "Được rồi, tôi cũng không làm khó anh, chỉ là chênh lệch hơi lớn."

"Được được được, tôi thay mặt đoàn bù đắp cho cô, trưa nay tôi mời, mời cô ăn cái bánh mì gì đó đang thịnh hành gần đây."

"Vậy thì tạm được."

Hôm nay là ngày Diệp Thiển Hâm đến đoàn văn công báo cáo.

Sáng sớm, Mạnh Ngôn ở bên ngoài nấu cháo, Diệp Thiển Hâm vừa mới ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy choáng váng, sau đó liền nhận ra cảm giác tức bụng đột ngột ở bụng dưới.

Cô đến tháng rồi, lại còn là ngày đầu tiên báo cáo.

Sao vậy?”

Mạnh Ngôn vừa vào cửa, liền thấy Diệp Thiển Hâm đang xoa xoa thái dương, có vẻ rất khó chịu.

"Có phải tối qua anh làm em hơi muộn không." Mạnh Ngôn đột nhiên có chút bực bội.

Mới đi làm lại được hai ngày, Mạnh Ngôn đã ở lại đơn vị hai ngày, bận đến nỗi không về nhà được.

Tối qua về đến nhà, không thể tránh khỏi thân mật với vợ thêm một lúc, làm đến rất muộn, lại còn giúp vợ tắm rửa, đến gần sáng mới ngủ.

"Tại anh, quên mất hôm nay em phải đi báo cáo." Mạnh Ngôn di tới xoa bóp vai cho Diệp Thiển Hâm: "Để anh đi tìm Phùng Khinh Ca xin phép cho em, hôm nay không đi nữa, em ngủ thêm một lát, anh xoa bóp cho em."

"Không phải." Diệp Thiển Hâm nghe anh nhắc đến tối qua, mặt hơi nóng lên: "Là em đến ngày rồi nên mới hơi mệt."

Mạnh Ngôn bừng tỉnh, sau đó nói: "Vậy thì em càng nên nghỉ ngơi."

Diệp Thiển Hâm đẩy Mạnh Ngôn ra, lấy băng vệ sinh trong ngăn kéo ra: "Dù sao cũng là ngày đầu tiên, em không nên xin nghỉ, hơn nữa em thấy cũng ổn, không đau lắm, anh yên tâm."

Bình thường Diệp Thiển Hâm cũng khá chú ý đến việc chăm sóc bản thân nên mỗi tháng vào thời điểm này, ngoài việc hơi yếu ớt lúc đầu, bụng cũng không đau, nhiều nhất là đau lưng hai ngày.

Mạnh Ngôn đợi ở phòng khách, thấy Diệp Thiển Hâm rửa mặt xong đi ra, vẫn không yên tâm: "Vậy thì thế này, lát nữa anh đưa em đến đoàn văn công, buổi sáng thì làm quen với mọi người, sau đó buổi chiều chúng ta về nhà."

"Em thực sự không sao."

Diệp Thiển Hâm ngồi xuống bắt đầu ăn cơm: "Dù sao sau này hai chúng ta đi làm gân nhau như vậy, nếu em không khỏe, em sẽ báo cho anh ngay, roi anh đến đón em, được không?”

"Hơn nữa..." Diệp Thiển Hâm cười cười: "Em cũng không muốn ảnh hưởng đến việc huấn luyện của anh."
 
Chương 256


Mạnh Ngôn sửng sốt, trong lòng mềm nhữn.

"Anh bóc trứng cho em."

"Ừm, được."

Rất nhanh hai người ăn cơm xong xuống lầu, bây giờ đã là đồng nghiệp cùng một nơi, Diệp Thiển Hâm cũng không cần phải ra ngoài sớm nữa.

Lúc xuống lầu, Diệp Thiển Hâm còn gặp Trương Phương đang ra phơi quần áo.

"Sớm đã nghe nói em đến đoàn văn công, người có bản lĩnh ở đâu cũng giỏi." Trương Phương nói, trong mắt hơi có chút ghen tị.

Cô ấy từ trong thâm tâm đã ghen tị với Diệp Thiển Hâm, bản thân có bản lĩnh, chồng lại là người Bắc Kinh trở vê, tiền đồ vô lượng.

Còn cô ấy chỉ có thể ngày qua ngày ở nhà.

Nhưng Trương Phương quay đầu lại nhìn hai đứa trẻ đi theo mình, trong lòng ấm áp.

Dù sao thì mình cũng có hai đứa con.

"Đừng nhìn chị và tiểu đoàn trưởng Ngưu kết hôn nhiêu năm như vậy, thực ra đơn vị quân đội của họ, chị chỉ đến có một lần, Tiểu Diệp à, em vê nhớ kể cho chị nghe đoàn văn công thế nào."

"Được, tối vê em sẽ đến nói chuyện với chị dâu."

"Được.

Rất nhanh đã đến quân khu, theo thường lệ Mạnh Ngôn thường sẽ đỗ xe ở bãi đỗ xe, sau đó đi bộ đến tòa nhà làm việc, nhưng hôm nay, Mạnh Ngôn lại đưa Diệp Thiển Hâm đến tận bên ngoài đoàn văn công.

Hôm nay không chỉ có một mình Diệp Thiển Hâm đến báo cáo, rất nhiêu người mới trúng tuyển trong kỳ thi năm nay cũng đến vào hôm nay, cộng tất cả đoàn văn công có khoảng mười mấy người.

Đợi đến khi Diệp Thiển Hâm đến, bên ngoài tòa nhà làm việc đang đón chào tân binh.

Phùng Khinh Ca nhìn thấy Mạnh Ngôn, đi tới kéo Mạnh Ngôn xuống: "Anh lúc nào lại thích thể hiện thế này, còn đích thân đưa người đến." "Đừng dua.

Mạnh Ngôn vừa nói vừa mở cửa cho Diệp Thiển Hâm, nhỏ giọng nói: "Lat nữa nếu không khỏe thì nhất định phải nói với anh, cứ đến tìm lão Phùng mà nói, anh ta không dám không cho em nghỉ, đúng rồi, bên nhà ăn có nước nóng, lát nữa anh bảo Tiểu Triệu mang đến cho em."

Diệp Thiển Hâm: "Ừm, anh cứ chuyên tâm huấn luyện là được."

"Đúng rồi, phòng làm việc của em hẳn là ở tận cùng bên trong tầng hai, nếu thấy xa thì lát nữa bảo lão Phùng đổi cho em, đừng để mình vất vả quá."

"Được."

Tất nhiên là dáng vẻ thân mật của hai người đã lọt vào mắt mọi người.

“Đây là ai vậy, sao lại còn có xe riêng đưa đón.

"Hình như cũng mới đến báo cáo."

"Một người mới mà lại vênh váo như vậy? Đây là đoàn văn công đấy, cô ta làm sao dám.

"Cô không thấy phù hiệu trên người người đàn ông đó sao, là một tiểu đoàn trưởng đấy, chắc là vợ của tiểu đoàn trưởng."

Cuối cùng, Phùng Khinh Ca không thể nhìn nổi nữa.

"Khụ khụ khụ, hai người ân ái thì liên quan gì đến tôi, tôi là vệ sĩ bảo vệ vợ anh sao?”

Mạnh Ngôn nhàn nhạt nhìn qua: "Tiểu Triệu nói tuần sau có giải bóng bàn...

"Được được được! Dừng lai Phùng Khinh Ca vội vàng ngăn Mạnh Ngôn lại, không tiện nói: "Tôi sợ anh rồi còn gì, tiểu đoàn trưởng Mạnh, nếu anh không có việc gì thì để người của đoàn chúng tôi ở lại đi, yên tâm, có tôi chăm sóc."

"Vậy thì tạm được."

Mạnh Ngôn lại nhìn Diệp Thiển Hâm một cái, lúc này mới rời đi.

Sau khi mọi người đi, Diệp Thiển Hâm nhìn những ánh mắt xung quanh hướng về phía mình, từng ánh mắt đều mang theo sự tò mò và đánh giá nhưng không có ai đến nói chuyện với cô.

"Thôi." Phùng Khinh Ca thở dài: "Cô xem, sau này tôi thấy vẫn đừng để Mạnh Ngôn đưa cô đến nữa.
 
Chương 257


Nhưng Diệp Thiển Hâm chỉ cười cười, không giải thích.

Vì còn ba hoặc bốn người chưa đến, Diệp Thiển Hâm cùng Phùng Khinh Ca ngồi nghỉ ở bàn làm việc được kê ở dưới lầu, chờ lễ đón tân binh bắt đầu.

"Nhìn xem, vợ của tiểu đoàn trưởng đúng là khác biệt, mọi người đều đứng, chỉ có cô ta được ngôi cùng phó đoàn trưởng."

Không biết ai nói một câu, lập tức bên phía Diệp Thiển Hâm lại trở thành tiêu điểm.

Phùng Khinh Ca ngẩng đầu nhìn, là một cô gái có ngũ quan rất sắc sảo.

"Cô tên Ngụy Hương Hương phải không, đội múa."

Phùng Khinh Ca còn kiêm luôn chức đội trưởng đội múa, sắc mặt Ngụy Hương Hương hơi tái nhợt nhưng vẫn gật đầu: "Phai thì sao, chẳng lẽ đội trưởng Phùng đã thấy tôi không vừa mắt rồi sao."

Diệp Thiển Hâm và Phùng Khinh Ca nhìn nhau, sau đó cười cười: "Chưa bao giờ nói là các người phải đứng chờ cả, trên tấm biển bên cạnh không phải đã viết là tùy ý nghỉ ngơi sao, ghế cũng đủ."

"Thật đúng là vậy, tôi còn không để ý."

"Tôi cũng vậy, vừa nãy căng thẳng quá, không phát hiện ra dòng chữ này, tôi còn tưởng chỉ là biển hiệu để đón tân binh."

Phùng Khinh Ca đứng dậy, cười nhìn mọi người: "Mọi người ngồi xuống đi, đợi hai người cuối cùng đến là chúng ta bắt đầu."

Trong lúc nói chuyện, những chiếc ghế được chuẩn bị dưới tòa nhà làm việc đều đã có người ngôi.

Ngụy Hương Hương ngồi phía trước Diệp Thiển Hâm quay đầu lại một cách khó chịu, nhưng xung quanh chỉ còn lại vị trí bên cạnh Diệp Thiển Hâm, những chiếc ghế còn lại đều hơi xa.

"Ngồi xuống đi." Diệp Thiển Hâm cười tươi vẫy tay với Ngụy Hương Hương.

Ngụy Hương Hương hu một tiếng: "Ngồi thì ngồi."

Sau khi Ngụy Hương Hương ngồi xuống, cô ấy nghe Diệp Thiển Hâm và Phùng Khinh Ca nói chuyện.

Phùng Khinh Ca: "Tiểu Diệp này, lát nữa đội trưởng đội Mỹ Thuật Trương Anh Tử xuống lầu thì cô đừng có chọc vào cô ta."

"Sao vậy?" Diệp Thiển Hâm dừng lại một chút: "Tôi cũng không thích chủ động chọc vào người khác.

"

"Lúc đầu cô ta muốn đoàn phân cô về đội của cô ta, kết quả đoàn lại điều cô đến phòng chỉ đạo nghệ thuật, trong lòng cô ta không vui đâu."

Ngụy Hương Hương nghe xong câu này, đột nhiên mở to mắt: "Phòng chỉ đạo nghệ thuật?”

Lân này chỉ có một người được vào phòng chỉ đạo nghệ thuật, danh sách chính thức đã ghi rõ ràng.

"Ừ"" Diệp Thiển Hâm quay người nhìn Ngụy Hương Hương: "Đúng vậy."

Ngụy Hương Hương che miệng, mãi một lúc sau mới nói: "Chị là họa sĩ nổi tiếng Diệp Thiển Hâm sao?”

"Nổi tiếng?" Diệp Thiển Hâm cười khiêm tốn: "Cũng tạm thôi."

“Trời ơi!"

Ngụy Hương Hương lập tức phấn khích, vừa nãy còn mặt nặng mày nhẹ, bây giờ chỉ còn lại sự sùng bái: "Em biết chị, em còn sưu tầm tạp chí trước đây của chị nữa, còn nữa, chị thiết kế trang phục múa đẹp quá!"

Diệp Thiển Hâm bật cười: "Tôi không học thiết kế trang phục chuyên nghiệp nhưng tôi rất vui vì cô thấy đẹp."

"Không chuyên nghiệp mà còn giỏi như vậy, chị là thiên tài sao!"

Ngụy Hương Hương không giấu được sự sùng bái, dừng lại một chút, mới lại có chút ngượng ngùng gãi đầu: "Vừa nãy, vừa nãy em nói chuyện hơi quá đáng, em... em là người thích nói thẳng, xin lỗi chị nhé chị Diệp."

Diệp Thiển Hâm xua tay: "Không sao, thực ra lúc đầu tôi cũng không định ngồi xuống, chỉ là..."

Nói rồi, Diệp Thiển Hâm nhỏ giọng nói với cô ấy hai câu.

Ngụy Hương Hương lập tức hiểu ra, thì ra là vậy: "Chị không khỏe mà em còn... xin lỗi chị Diệp, em, lát nữa em sẽ đi lấy nước nóng cho chị!"
 
Chương 258


Diệp Thiển Hâm không để ý đến Nguy Hương Hương, ngược lại còn thấy cô ấy rất thẳng thắn, chỉ là chưa hiểu chuyện nên tính tình có phần nóng nảy.

"Thôi đi, người ta có người đưa tận nơi." Phùng Khinh Ca ở bên cạnh hắt nước lạnh.

Ngụy Hương Hương ngượng ngùng nắm lấy bím tóc của mình: "Ôi, em, em cũng hơi hấp tấp."

"Thật sự không sao." Diệp Thiển Hâm suy nghĩ một chút, thấy cô ta vẫn còn rất băn khoăn, đành phải nói: "Nếu cô thực sự thấy không thoải mái, lát nữa giúp đoàn trưởng Phùng khiêng ghế của tôi lên trên là được."

"Không vấn đề! Em còn có thể khiêng thêm hai cái nữa."

Trước sự thay đổi thái độ chóng mặt của Ngụy Hương Hương, nhiều người cũng nghe thấy tên của Diệp Thiển Hâm, không khỏi quay sang nhìn.

"Đến rồi đến rồi, xin lỗi, tôi không đến muộn chứ."

Lúc này, hai người cuối cùng cũng đến, một trong số đó vừa la vừa chạy đến bên này.

Diệp Xuân Yến lau mồ hôi trên trán, nghe người bên cạnh nói mình không đến muộn, mới thở phào nhẹ nhõm.

Trời mới biết cô ta đã vất vả như thế nào, mặc dù đã dậy từ sớm, dọn dẹp đồ đạc nhưng vì em trai đột nhiên khóc lóc, cô ta đành phải ở lại giúp đỡ.

Một đường chạy đến đây, cô ta chạy đến nỗi tim muốn nổ tung, toàn thân đều là mồ hôi.

"... Mùi gì mà nồng thế"

"Nữ đồng chí này có phải không tắm không vậy."

"Đoàn văn công toàn nữ, chưa thấy ai có mùi như vậy, nhìn cũng giống như chưa thay quân áo."

"Nhà tôi có mua cho tôi một chiếc áo khoác mới."

Những lời bàn tán xung quanh khiến Diệp Xuân Yến có chút tự ti, quần áo của cô ta vẫn là chiếc áo bông cũ năm ngoái, hơn nữa trên người cô ta cũng thực sự có mùi.

"Tôi... tôi chỉ là chạy vội quá." Diệp Xuân Yến cẩn thận giải thích, sợ mình không hòa nhập được với mọi người.

Cuối cùng, có một cô gái chủ động chào hỏi Diệp Xuân Yến: "Không sao, ai cũng có lúc chạy đến đổ mồ hôi, em tìm chỗ ngồi đi, mười phút nữa là bắt đầu."

"Cảm ơn chị!" Diệp Xuân Yến lập tức nhìn cô gái với ánh mắt biết ơn.

Cô gái cười nói: "Không sao, sau này đều là đồng nghiệp, đừng khách sáo như vậy, đúng rồi, nhà chị ở khu tập thể nhà máy thép phía bắc thành phố, còn em?”

Diệp Thiển Hâm sửng sốt, cứng nhắc nói: "Em, nhà em ở phía tây thành phố."

"Thật không khéo, đến lúc nghỉ lễ không về nhà cùng nhau được."

Có người nghe thấy cuộc đối thoại của họ, quay lại: "Nhà tôi ở phía tây thành phố, chúng ta có thể đi cùng nhau nhưng nhà tôi ở khu vực kết hợp thành thị nông thôn xa xôi một chút, mọi người đừng chê tôi nhé."

"Sao lại chê được, mọi người đều là giai cấp công nông như nhau, không ai đặc biệt hơn ai."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Khi các cô gái tụ tập lại, tình bạn có thể nhanh chóng được xây dựng, không lâu sau, ba hoặc bốn cô gái ở đây đã giới thiệu địa chỉ nhà của mình, nghĩ đến việc sau khi nghỉ lễ sẽ cùng nhau về nhà.

"Còn cô, cô tên gì?" Có người nhìn Diệp Xuân Yến: "Ở đâu phía tây thành phố?"

Diệp Xuân Yến nghiến răng: "Tôi tên Diệp Xuân Yến, nhà tôi ở khu tập thể giáo viên phía tây thành phố."

"Thật tuyệt." Cô gái ở khu vực kết hợp thành thị nông thôn reo lên: "Vừa tiện đường, lúc đó tôi có bạn đi cùng rồi."

Đúng vậy, đúng vậy...

Diệp Xuân Yến qua loa cho xong, trong lòng lại rất khó chịu.

Nếu như trước đây, cô ta có thể quang minh chính đại và tự hào nói ra địa chỉ nhà của mình.
 
Chương 259


Mặc dù tiền lương của Diệp Khánh An không cao nhưng ít nhất nghe cũng rất đàng hoàng.

Nhưng bây giờ, nhờ Diệp Thiển Hâm, cô ta chỉ có thể giả vờ rất tự tin, lừa dối mọi người.

Nhưng rất nhanh, chút áy náy còn sót lại trong lòng Diệp Xuân Yến đã biến mất.

Nghe nói cha của Diệp Xuân Yến là giáo viên, quả nhiên có người đến làm quen, nói rằng em trai em gái mình đang học ở trường cấp hai, có thể làm quen.

Lòng hư vinh của Diệp Xuân Yến được thỏa mãn vào lúc này, sau đó cô ta hoàn toàn không quan tâm đến cái gọi là lừa dối, lớn tiếng nói rằng cha mình được mọi người trong trường kính trọng như thế nào.

"Cha cô dạy môn gì?

Diệp Xuân Yen trả lời: "Quốc họa, tôi học quốc họa là do cha tôi dạy, hơn nữa cha tôi nói tôi đã học được tỉnh túy, vì vậy mới có thể vào đoàn văn công của chúng ta, những người có thể vào đây đều là những người xuất sắc."

"Ha ha ha, cô nói vậy cũng không sai.

Diệp Xuân Yến không hề đỏ mặt: "Đương nhiên rồi, chúng ta đều trải qua nhiều vòng tuyển chọn mới vào được, vẫn nên tự tin một chút."

"Trước đây tôi cũng học ở trường cấp hai nhưng hình như không được cha cô dạy." Đột nhiên có người hỏi.

Diệp Xuân Yến nhanh chóng nghĩ ra đối sách trong đầu: "Có thể là không khéo thôi, mỗi năm cha tôi dạy lớp nào cũng không cố định, hơn nữa có khi một học kỳ nào đó cha tôi sẽ phụ trách công việc khác, vì vậy sẽ không dạy học.

“Thì ra là vậy.

"Đương nhiên rồi, nếu mọi người được cha tôi dạy, chắc chắn sẽ có ấn tượng, ông ấy rất được học sinh yêu quý, mặc dù chỉ là môn phụ mỹ thuật nhưng có những học sinh còn đến nhà mang theo đồ đến thăm ông ấy nữa..."

Diệp Xuân Yến đang bịa chuyện rằng có học sinh sau khi tốt nghiệp còn đến nhà thăm cha cô ta thì đột nhiên nghe thấy một tràng cười.

Hơn nữa còn có chút quen tai.

Diệp Xuân Yến nhìn theo, thấy Diệp Thiển Ham đang ngồi sau bàn làm việc không xa, cười tủm tỉm nghe đoàn trưởng Phùng ở bên cạnh nói gì đó, bên cạnh còn có một cô gái nhìn Diệp Thiển Hâm với vẻ rất sùng bái.

mm.

Sắc mặt Diệp Xuân Yến lập tức thay đổi, ngón tay còn run run.

"Sao vậy đồng chí Diệp Xuân Yến?" u Dương Ngọc, tức là cô gái sống ở khu vực kết hợp thành thị nông thôn kia quan tâm hỏi.

Sắc mặt Diệp Xuân Yến có chút cứng đờ: "Cô ta, sao cô ta lại ngồi ở đó?"

"Ồ, cô nói cô giáo Diệp à." Âu Dương Ngọc cười cười, giải thích: "Cô ấy chính là cô giáo Diệp Thiển Hâm, chắc chắn quen biết với phó đoàn trưởng của chúng ta, ngồi cạnh phó đoàn trưởng cũng là chuyện bình thường."

"Hơn nữa lúc đầu chúng ta đều đứng, là cô giáo Diệp nhắc mọi người mới biết có thể ngồi."

Sắc mặt Diệp Xuân Yến lại tối sâm: "Nhưng... nhưng sao cô ta lại đến đoàn văn công?"

"Tôi đoán chắc chắn là được đoàn trưởng Phùng mời đến." Âu Dương Ngọc suy đoán nói.

Rất nhanh đã có người tiếp lời: "Chắc chắn rồi, nghe nói cô giáo Diệp tham gia cuộc thi vẽ tranh, đến đoàn văn công hay không cũng không ảnh hưởng gì đến cô ấy, vì vậy chắc chắn là được mời đến."

"Cô ấy thật xinh đẹp, đến cả giày da cũng có, thật đáng ghen tị."

Ai mà không ghen tị chứ nhưng chúng ta cũng không có thực lực như cô giáo Diệp "

"Điều này thì đúng, hơn nữa chồng của cô giáo Diệp còn là đại đội trưởng, vừa nãy tôi lén nhìn một cái, đẹp trai thật, đúng rồi, Xuân Yến, lúc nấy cô chưa đến nên không biết, là đại đội trưởng lái xe đưa cô giáo Diệp đến."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top