Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
Chương 20: Giải Thích


Trong nhà Lưu thị có nuôi một con mèo màu cam, nó bắt chuột rất giỏi, mấy nhà quanh đây cứ hễ có chuột là đều đến nhà bà ấy mượn một hai ngày.

“Xong rồi, ta đi ngay đây.” Bạch Thuỷ Liễu múc nước nóng trên bếp đổ vào bên trong chậu gỗ, gọi Bạch Lập Hạ trông chừng Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu tắm rửa, còn bản thân nương nhờ ánh trăng để đi đến nhà của Lưu thị.

Đèn trong nhà Lưu thị đều tối đen, nhờ có ánh trăng nên Bạch Thuỷ Liễu mới có thể trông thấy Lưu thị đang rửa chén đũa ở cửa nhà bếp.

“Thím Lưu?” Bạch Thuỷ Liễu gọi một câu, đi vào bên trong sân.

Tiếng chà rửa tức khắc dừng lại, Lưu thị xoa xoa tay trên chiếc tạp dề rồi nhanh chân bước tới, khi nhìn thấy là Bạch Thuỷ Liễu bà ấy liền nở nụ cười: “Nghe giọng thấy giông giống, ra là Thuỷ Liễu thật. Đến đây vào giờ này, tìm thím việc gì sao?”

Vừa nói chuyện Lưu thị vừa kéo Bạch Thuỷ Liễu sang bên cạnh mình, bà ấy đè thấp giọng: “Hai ngày nay ta thấy nương của con đối đãi với các con khá hơn nhiều rồi nhỉ?”

Chuyện Tô Mộc Lam đổi tính đã lan truyền đến mức mọi người đều biết, Lưu thị cũng biết chuyện, đặc biệt là hai nhà gần kề thành ra lại càng thấy rõ hơn.

“Vâng.” Bạch Thuỷ Liễu gật đầu: “Hai ngày nay con được ăn cơm no, buổi sáng thức dậy nương còn hầm canh trứng cho con ăn. Nương còn nói sau này trứng gà trong nhà sẽ không bán nữa, phải để cho bọn con ăn, bồi dưỡng thân thể.”

Lưu thị chỉ biết đám Bạch Thuỷ Liễu có thể ăn cơm no bụng, lúc này nghe thấy chúng còn được ăn cả trứng gà, bà thật sự là vừa mừng mà vừa sợ, bàn tay vô thức xoa đi xoa lại trên chiếc tạp dề: “Đúng thật là được Bồ Tát phù hộ, ông trời mở mắt, bốn tỷ đệ bọn con chịu đựng đến cùng, giờ cũng có thể sống một cuộc sống thật tốt rồi.”

Bạch Thạch Đường ở dưới cũng có thể an tâm.

Có điều Lưu thị sợ Bạch Thuỷ Liễu sẽ thương tâm vì lời này nên đã không nói ra miệng, bà chỉ nói: “Nhưng nếu nương các con nguyện ý đối xử tốt với bọn con thì bọn con cũng nên thể hiện tâm ý của mình, làm việc gì cũng đều phải tinh ý, cũng phải nói nhiều lời tốt hơn và nghe lời hơn mới được, bằng không nàng sẽ xem là bọn con đối xử lạnh nhạt, sợ là nàng nghĩ mình đang mặt nóng dán mông lạnh, rất dễ bực mình với các con.”



“Thím yên tâm ạ, con biết rồi, con đều đã giải thích với Lập Hạ và những người khác rồi ạ.” Bạch Thuỷ Liễu đáp.

Mặc dù Bạch Thuỷ Liễu chỉ mới chín tuổi nhưng vì nhà nghèo nên phải đảm đương việc nhà từ nhỏ, đặc biệt mấy năm nay bị Tô Mộc Lam tra tấn, cô bé càng hiểu chuyện và chững chạc hơn so với mấy đứa nhỏ cùng tuổi khác. Thấy cô bé nói như vậy, Lưu thị cũng lập tức thấy yên lòng.

“Nhìn ta này, chỉ lo nói chuyện với con thôi. Giờ con tới tìm thím là có chuyện gì vậy?” Lưu thị hỏi.

“Trong nhà có phơi khô khoai lang, nương con sợ buổi tối chuột sẽ tới ăn vụng, bảo con tới hỏi mượn thím con Đại Hoàng, để trông coi ở nhà hai ngày.” Bạch Thuỷ Liễu đáp.

“Tới vừa đúng lúc, Đại Hoàng đi ra ngoài chơi mấy ngày nay, vừa mới về xong, để ta đưa nó cho con ôm đi.”

Lưu thị nói rồi đi vào cửa nhà bếp, ôm chú mèo Đại Hoàng đang liếm láp lên, đưa cho Bạch Thuỷ Liễu: “Trời nắng nóng, con nhớ dội chút nước cho nó. Buổi tối không cần phải quản nó, nó không đi tiểu ở trong phòng đâu, đến sáng sẽ chạy ra ngoài tự đào hố để đi.”

“Được rồi.” Bạch Thuỷ Liễu ôm Đại Hoàng vào trong lồng ngực: “Thím có việc thì đi làm đi ạ, con về đây.”

“Ừ.” Lưu thị nhìn Bạch Thuỷ Liễu đi vào sân nhà mình thì mới quay trở về.

Mới vừa ngồi xuống cửa nhà bếp, Hàn thị liền đi ra từ gian nhà chính, áp sát lại hỏi: “Ban nãy nha đầu Thuỷ Liễu kia tới làm gì? Có phải con lại đưa cho người ta bột bắp hay bánh bột ngô đúng không?”

“Nương, con không có đưa bánh bột ngô.” Lưu thị nhanh chóng giải thích: “Vừa nãy Thuỷ Liễu tới mượn Đại Hoàng, con liền ôm tới cho cô bé.”
 
Chương 21: Gặp Rồi


“Mượn Đại Hoàng? Nhà bọn họ nghèo nàn đến thế, đến chuột cũng có thể bị chết đói, thế vẫn còn có chuột chạy đến nhà bọn họ ăn đồ ăn?” Hàn thị hừ lạnh một tiếng, nếp nhăn trên mặt hiện rõ có chút dữ tợn dưới ánh trăng, “Con chính là muốn bịa chuyện vớ vẩn lừa bà già này.”

“Cũng không biết đứa con dâu này làm cái gì, nhà bản thân sống dư giả cũng không nói, nhưng trong nhà cũng sống rất chật vật, lại cứ nghĩ đến việc đem lương thực nhà mình cho bên ngoài, trong nhà có đứa con dâu như con, đúng là xui xẻo tám kiếp!”“Nương, người không thể nói như vậy được, ban đầu nếu không phải Bạch Thạch Đường đưa tay ra giúp, Nhị Hổ nhà chúng ta lúc đó đã chết chìm ở trên sông rồi, huynh ấy là ân nhân của nhà ta,  con cái của huynh ấy chịu đựng cực khổ như vậy, cũng nên giúp đỡ một chút mới đúng.” Lưu thị thấp giọng giải thích.

“Ân nhân làm rồi, vậy phải báo ơn ân nhân cả đời sao?” Hàn thị hừ lạnh một tiếng, “Cho bánh nướng mấy lần, vậy cũng đã cứu mạng Bạch Thủy Liễu bọn họ rồi, Bạch Thạch Đường cứu Nhị Hổ một mình, vậy nhà chúng ta đã cứu tận bốn người, nói lại thì nhà chúng ta có ơn đối với nhà bọn họ.”

“Được rồi, ta cũng không cùng con nói nhiều nữa, lần này con cũng đã cho rồi, sau này còn để ta thấy con nhét đồ cho Bạch Thủy Liễu, xem ta có đem con ném ra ngoài!”

Hàn thị uống một ngụm, tay chống vào lưng đi vào phòng, vừa đi vừa vẫn nói kháy như cũ, “Con dâu nhà người ta kế bên, đi bên ngoài nhặt củi cũng biết điều đem củi ném vào sân, con dâu của nhà ta thì hay rồi, cũng biết đem đồ nhà mình ra bên ngoài phát tình thương, ta thấy báo ơn là giả, nói không chừng ban đầu đã nhìn trúng Bạch Thạch Đường kia rồi!”

“Cái thứ chỉ nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà, cưới về đúng là một tai họa”

“Nương....” Trượng phu của Lưu thị cũng nghe không lọt lỗ tai, hét lên một tiếng, “Người là đang nói gì vậy, không sợ người bên ngoài ở sau lưng nghị luận con sao?”

Hàn thị ngừng nói, không còn nói chuyện này, nhưng lại chuyển qua nhắc tới chuyện khác, "Cây ngải cũng không cắt, suốt ngày cũng không biết bận bịu gì mà có tí chuyện cũng có thể quên mất, cơm ăn mỗi ngày đều đổ vào trong bụng chó hay sao?"

Lưu thị đem chén cầm trong tay vẫy vẫy nước, thở dài, đứng lên đi vào bên trong phòng bếp.



Trong nhà, Tô Mộc Lam đang đem cây ngải bài trí ở trong hai phòng, nhìn Bạch Thủy Liễu ôm lấy thân hình lớn của Đại Hoàng trở về, mỉm cười, "Đại Hoàng hình như lại mập rồi."

Nhà nông dân cũng không có đồ gì tốt để cho mèo ăn, mèo cả ngày thường ở trong thôn đi lang thang, bọn nhỏ thấy thích, nhà đông đút một miếng bánh nướng, nhà tây đút một miếng khoai lang hấp, còn những đứa trẻ nghịch ngợm móc ổ chim sau đó đem chim đút cho nó ăn, buổi tối lại tự mình đi bắt chuột, cũng đủ ăn đến thân thể mập mạp rồi.

Cũng vừa hay ứng với câu, mười con mèo vàng hết chín con mập, còn một con thì vô cùng mập.

"Lưu thẩm tử nói cả ngày đi lang thang bên ngoài ăn đồ ăn." Bạch Thủy Liễu xoa đầu Đại Hoàng một cái.

Đại Hoàng kêu meo lên một tiếng, có ý muốn kháng lại, giùng giằng từ trong lòng của Bạch Thủy Liễu mà nhảy ra, tiếng meo vẫn đang kêu ở đó, đi đến nhào tới trên người Tô Mộc Lam.

Gặp rồi.

Bạch Thủy Liễu trong lòng lộp bộp một chút.

Tô Mộc Lam lúc trước bởi vì Lưu thị len lén nhét thức ăn cho bọn họ mà lòng bất mãn, cả Đại Hoàng cũng đem ra ghi hận, trước đó khi nhìn thấy Đại Hoàng liền đạp một cước, vào lúc này Đại Hoàng nhìn thấy liền hướng về nàng mà nhào tới, chẳng lẽ cũng biết thù dai, cho nên muốn đi cào nàng?

Nhưng Bạch Thủy Liễu nhắc đến liền vô cùng căng thẳng, rất nhanh liền buông bỏ xuống.
 
Chương 22: 3 Hấp 3 Phơi


Đại Hoàng nhảy lên trên người Tô Mộc Lam, nằm trên người nàng liền không xuống, cứ kêu meo mao meo mao, còn lấy đầu cọ vào nàng, một bộ dạng nghiêm túc nũng nịu lấy lòng.

"Đại Hoàng này, thật dính người." Tô Mộc Lam cũng không ngờ rằng con mèo vàng này đối với nàng lại có thiện ý như vậy, đưa tay ra sờ đầu Đại Hoàng một cái, vuốt vuốt thân mèo có lớp mỡ dày bóng loáng.

Đừng nói, cảm giác cũng không tệ.

Chính là...

Mèo vàng không hổ là mèo vàng, cả người mập mạp, không có nửa phần mập giả tạo, thật nặng, ôm thậm chí có chút nặng tay.

Tô Mộc Lam vội vàng đem Đại Hoàng đặt lên trên mặt đất phòng đông.

Nhưng Đại Hoàng lại không chịu đi lại, chỉ dính lấy Tô Mộc Lam, cọ tới cọ lui bên cạnh hai chân của nàng.

      

"Mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi khai hoang." Tô Mộc Lam nói.

" Được." Bạch Thủy Liễu thu hồi ánh mắt kinh ngạc, gật đầu, "Nương cũng ngủ sớm đi."



Xoay người đi về phía phòng tây, Bạch Thủy Liễu quay đầu lại xem mấy lần, Đại Hoàng vẫn y như cũ đi loanh quanh ở bên người Tô Mộc Lam, cọ tới cọ lui.

Đại Hoàng này, cũng biết nàng biến tốt rồi, cho nên muốn gần gũi sao?

Vậy nàng, có phải thật sự hoàn toàn biến tốt hay không?

Bạch Thủy Liễu cúi đầu suy nghĩ, trở về trong phòng liền ngủ rồi.

Trong phòng đã có cây ngải rồi, muỗi so với trước kia ít hơn nhiều, cộng thêm có Đại Hoàng ở bên, Tô Mộc Lam không hiểu sao cảm thấy an lòng rất nhiều, giấc ngủ này rất thành thật thẳng đến ngày hôm sau, đến thời điểm trời tờ mờ sáng, lúc này mới mở mắt ra.

Hiển nhiên Đại Hoàng đã ở trong phòng tuần tra một đêm, lúc này ngáp một cái, ngủ bên cạnh giày của Tô Mộc Lam phát ra tiếng ngáy nhỏ nhẹ, Tô Mộc Lam đứng dậy, đưa tay xoa một cái.Đại Hoàng đang nhắm mắt kêu meo meo một tiếng, đưa đầu lưỡi ra liếm liếm ở trên mu bàn tay Tô Mộc Lam, sau đó cuộn mình thành một vòng lớn, tiếp tục ngáy ngủ.

Tô Mộc Lam thức dậy, chuẩn bị bữa sáng.

Bạch Thủy Liễu bốn người cũng lần lượt thức dậy, rửa mặt, giúp Tô Mộc Lam làm bữa sáng.

Sợi mì trắng trộn với sợi mì bột bắp, cho lên thêm sốt cà chua, bên trong còn có lớp trứng nổi lên, khi bắc nồi lên thì cho hành lá thái nhỏ vào.

Vì vậy bát canh cà chua này rất thơm, vị chua hòa quyện càng ăn càng thấy ngon miệng và sảng khoái, một chén xuống bụng, chỉ cảm thấy dư vị vô cùng.

 Ăn cơm xong dọn dẹp một phen, Tô Mộc Lam kêu Bạch Thủy Liễu cùng Bạch Lập Hạ cùng nhau giúp đem khoai lang sấy dẻo ở trong phòng chuyển ra ngoài.



Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu chính là thấy vậy, liền đi lấy rổ không, đem khoai lang sấy dẻo đi phơi nắng.

" Đợi một chút." Tô Mộc Lam kêu bọn họ dừng lại, "Khoai lang sấy dẻo không thể trực tiếp phơi, phải hấp qua một lần."

"Lại hấp một lần nữa?" Bạch Thủy Liễu có chút kinh ngạc, "Khoai lang sấy dẻo không phải đã chín rồi sao?"

"Đã chín rồi, nhưng lúc này đem đi hấp là vì để cho khoai lang sấy dẻo hấp thụ độ ẩm, sau đó phơi một ngày, ngày mai lại hấp, lại phơi, cứ như vậy ba hấp ba phơi, khoai lang sấy dẻo ăn vào mới có thể mềm dẻo thơm ngọt, sẽ không bị cứng nhai vào làm đau quai hàm."

Tô Mộc Lam cười nói, "Đây chính là bí quyết làm khoai lang sấy dẻo ngon, các con biết là được, đừng nói ra bên ngoài."

"Chúng con khẳng định sẽ không nói ra bên ngoài." Bạch Trúc Diệp lắc đầu như trống lắc cầm tay vậy.

Khoai lang sấy dẻo có thể bán lấy tiền, hơn nữa khoai lang sấy dẻo ngon còn có thể bán được tốt hơn, nói cách khác, bí quyết = tiền bạc, bọn họ mới không đem tiền bạc đẩy ra bên ngoài, càng sẽ không cùng người khác nói ra.

"Ngoan." Tô Mộc Lam cười xoa xoa cái đầu nhỏ của Bạch Trúc Diệp, "Một nồi sợ chứa không nổi, phân thành hai lần hấp đi, các con trước tiên giúp nhóm lửa trước."

Bạch Thủy Liễu lên tiếng đáp lại, vội vàng đi đến bên trong phòng bếp thêm củi để nhóm lửa.

      
 
Chương 23: Bọn Con Không Ăn.


Hai nồi khoai lang sấy dẻo lần lượt bắc lên bếp hấp, hấp xong sau đó lại như hôm qua, đem khoai lang sấy dẻo tách ra trải trên rổ để phơi nắng.

Như thường lệ Bạch Trúc Diệp ở nhà trông nom nhà cửa, Tô Mộc Lam dẫn theo ba đứa bé còn lại tiếp tục đi khai hoang mảnh đất ngày hôm qua.

Buổi trưa về nhà ăn bữa cơm, nghỉ ngơi một lát, buổi chuồi tiếp tục đi đến mảnh đất đó bận rộn làm việc đến tận chiều tối.

Cứ như thế liên tục bận rộn làm việc tận hai ngày.

Ây, không tồi.

Khoai lang đúng là khoai lang tốt, 3 hấp 3 phơi này đúng là vừa khéo ăn ngon, khoai lang sấy dẻo ăn vào có vị thơm ngọt vừa miệng.

“Các con đều nếm thử xem?” Tô Mộc Lam bưng khoai lang sấy dẻo lên để Bạch Thủy Liễu bốn người thử.

Bốn đứa bé mỗi người đều lấy một miếng lên, đưa thẳng vào miệng.

“Ưm, ngon quá!” Bạch Mễ Đậu ngạc nhiên hét lên một tiếng, “Mềm mềm, ngọt ngọt, một chút cũng không cứng.”

“Hơn nữa càng nhai càng thơm.”

“Ngon quá!”

“Đúng là rất ngon.” Đến Bạch Lập Hạ cũng khen ngợi một câu.

“Đúng lúc ngày mai thị trấn có phiên chợ, đi phiên chợ thử xem, xem có thể bán được hay không.” Tô Mộc Lam một bên đem khoai lang sấy dẻo cất vào, một bên thì lấy một ít ra ngoài, “Chút này đây là cho bọn con làm đồ ăn vặt.”

“Nương, bọn con không ăn.” Bạch Thủy Liễu nghĩ cũng không nghĩ đến, liền đem những miếng khoai lang sấy khô này bỏ lại, “Bình thường ăn cơm rất no, không cần đồ ăn vặt, vẫn là để lại đem đi bán lấy tiền đi.”



Mấy ngày này Bạch Thủy Liễu đều đi theo nấu nướng, bữa cơm cùng bánh nướng, mì sợi, hơn nữa còn nấu theo số lượng đủ để ăn, mì bắp cùng mì khoai lang ở trong thúng hiển nhiên đều đã giảm đi một ít rồi, nếu như không kiếm tiền, chờ đến lúc thu hoạch bắp, cuộc sống sẽ rất chật vật, nói không chừng đến lúc đó cơm còn không có để ăn.

“Đúng đó nương, giữ lại bán lấy tiền đi.” Bạch Trúc Diệp cũng nói theo.

Thấy bốn đứa trẻ đáng yêu này đều căng thẳng, Tô Mộc Lam chỉ có thể đem khoai lang sấy dẻo cất lại. “Được rồi, bán lấy tiền trước.”

Chuyện đau lòng cho mấy đứa bé, đợi sau này dư giả hãy nói.

Nhưng mấy đứa bé thật sự rất hiểu chuyện, đều nói con cái của gia đình nghèo gánh vác gia đình sớm, đúng là một chút cũng không sai.

Trong lòng Tô Mộc Lam lại thở dài, cột lại túi vải đựng khoai lang khô, dùng cái rổ đậy lên, lúc này mới kêu bốn đứa bé mau đi ngủ.

Ngày hôm sau, trời vẫn chưa sáng, một nhà gia đình đã dậy sớm ăn bữa sáng.

Hôm nay phải đi thị trấn bán khoai lang sấy dẻo, Tô Mộc Lam xách theo cái giỏ tre, đem khoai lang sấy dẻo để vào bên trong, suy nghĩ một chút, nói, “Thủy Liễu cùng ta đi thị trấn bán khoai lang sấy dẻo, Lập Hạ các con hôm nay cũng đừng đi khai hoang nữa, đem cỏ ở ruộng bắp nhổ thêm lần nữa, đem dây khoai lang xới lên một chút, buổi trưa hái chút lá khoai lang về.

Sau này việc làm ăn nhỏ này phải làm lâu dài, nàng nhất định sẽ rất bận, phải nhân lúc còn sớm bồi dưỡng người trợ thủ này, Bạch Thủy Liễu là người vừa hiểu chuyện vừa làm việc rất ổn thỏa, Tô Mộc Lam rất coi trọng.

“Vâng.” Bốn đứa bé lập tức đáp lại, mỗi người thu dọn xong đồ của bản thân, sau đó đi ra ngoài.

Lúc đi, Tô Mộc Lam cũng không quên dặn dò.

“Nương yên tâm, con biết rồi.” Bạch Lập Hạ hùng hồn đáp lại, dẫn theo Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu đi về hướng ruộng bắp.

Tô Mộc Lam thì cùng Thủy Liễu đi về phía thị trấn.
 
Chương 24: Sắc Mặt Khó Coi.


Thị trấn Thanh Thạch, cách thôn Bạch gia không tính là gần, cũng không tính là xa, nếu như đi bộ, phải cần đến nữa tiếng, nếu như ngồi xe bò, chỉ cần thời gian là mười lăm phút.

Chỉ là xe bò không rẻ, đến thị trấn mỗi người phải trả một văn tiền.

Gia đình thật sự không khá giả, Tô Mộc Lam suy nghĩ một hồi vẫn là không nỡ ngồi xe bò, chỉ dẫn theo Bạch Thủy Liễu đi vận động, vội vàng hướng về phía thị trấn mà đi.

Bạch Thủy Liễu tất nhiên biết dự định của Tô Mộc Lam, cũng không nói chuyện, xách theo giỏ tre nhỏ của bản thân, cùng Tô Mộc Lam đi bộ.

Thị trấn phùng tam, phùng lục, phùng cửu sẽ có phiên chợ, khi đến phiên chợ, người dân ở các thôn gần đó sẽ đi mua đồ hoặc lấy đồ đi bán, nếu như người bên cạnh bán đồ vừa khéo là đồ mà bản thân muốn, lấy đồ ra trao đổi, cũng có rất nhiều người làm thế.

Căn bản chỉ cần có phiên chợ, là có thể nói vô cùng nào nhiệt, cũng do như thế, thời gian này người đến thị trấn không ít, hơn nữa mỗi người đều cõng, vác, xách theo giỏ tre lớn nhỏ hoặc là các loại sọt tre.

Trên đường, Tô Mộc Lam cùng Bạch Thủy Liễu gặp vài người cùng thôn hoặc người ở thôn lận cận.

“Nương Thủy Liễu, đi thị trấn à.” Người nói chuyện là người trong thôn, Phùng thị của Bạch Thổ Đôn gia, lúc nói những lời này, con mắt liếc nhìn trên người Tô Mộc Lam, thậm chí còn ở trên người Bạch Thủy Liễu liếc nhìn một vòng.

Tô Mộc Lam thay đổi tính tình và chuyện không còn ngược đãi con cái, sớm đã giống như một cơn gió truyền đến cả cái thôn Bạch gia, Phùng thị cũng nghe nói rồi, nhưng tính tình của con người, nói chuyển tính là chuyển, nàng ta có chút không tin.

“Ừm, đi thị trấn bán khoai lang sấy dẻo.” Tô Mộc Lam mấy ngày nay sớm đã quen như vậy, phớt lờ ánh mắt soi mói đó của Phùng thị,

Sau đó nắm chặt tay xách của giỏ tre, “Đi bán đồ, phải đi sớm chút, sợ đi trễ lại không có chỗ chất đồ ở trên thị trấn, nên đi trước đây.”



Nhà Bạch Thổ Đôn gia khá giả, đất nhiều, huynh đệ cũng nhiều, ngoại trừ trồng trọt, cũng thường thường ra bên ngoài làm việc vặt, nhìn Phùng thị hai tay trống không đi về phía thị trấn, đoán chừng là đi mua đồ.

Thời gian không thể lãng phí, Tô Mộc Lam không hề muốn lãng phí thời gian thiết lập quan hệ với người không không nói chuyện chung như này

“Được, mau đi đi.” Phùng thị đáp lại một tiếng, nhìn thấy Tô Mộc Lam cùng Bạch Thủy Liễu vội vàng mà đi, đuôi mày nhếch lên, “Đi bộ như thế, thiếu chút nữa là chạy rồi.”

“Mì khoai lang sợ là còn có người mua, nhưng khoai lang sấy dẻo về nhà còn phải tốn công tốn sức thái lát, còn không dễ bán, nếu đi trễ nữa, chỉ sợ càng bán không được.” Đi cùng Phùng thị là Liễu Thị nói, “Nhưng nhà bọn họ lương thực vốn là không dư giả, lại còn bán khoai lang sấy dẻo, vậy sau này phải nhịn đói hay sao?”

“Đều nói tính tình Tô thị biến tốt rồi, không còn đánh mắng Thủy Liễu bọn nó, ta nhìn thấy cảm giác ngốc hơn một chút rồi?” Phùng thị thở dài.

“Quản nhiều như thế làm gì, đến lúc đó không có đồ ăn, đói chết chính là bọn họ.” Liễu thị dửng dưng không quan tâm.

“Sợ thì sợ đến lúc đó bụng rỗng kêu to, phải mặt dày đưa tay ra xin người cùng thôn.” Phùng thị bĩu môi.

Nhà huynh ta ở trong thôn được xem là bậc trung cấp, nếu như có sự việc này, nhà nàng nhất định không thể thoát khỏi, vừa nghĩ đến cái này, trong lòng Phùng thị có chút không vui, khuôn mặt oán hận nhìn hai người Tô Mộc Lam cùng Bạch Thủy Liễu đang đi về phía trước.

Những lời này, tuy giọng nói của Phùng thị và Liễu Thị không lớn, nhưng do khoảng cách gần, Tô Mộc Lam cùng Bạch Thủy Liễu đều nghe thấy rõ ràng từng chữ một.

Tô Mộc Lam không có biểu tình gì, vẫn bước đi gấp gáp như cũ, Bạch Thủy Liễu sắc mặt có chút khó nhìn.

Thậm chí lúc đến thị trấn, Bạch Thủy Liễu vẫn như cũ mím chặt môi, trong mắt bao phủ một tầng bóng tối.
 
Chương 25: Nương Nói Rất Đúng.


“Miệng mọc ở trên người của người ta, bọn họ muốn nói gì thì bọn họ nói.” Tô Mộc Lam một bên cầm lấy cánh tay của Bạch Thủy Liễu, sợ cô bé đi lạc ở phiên chợ, một bên đảo mắt qua lại, đi tìm chỗ thích hợp để bày hàng.

 “Đừng vì chuyện này mà không vui, dù bọn họ có nói gì đi nữa, chúng ta cũng không bị mất miếng thịt nào trên người đúng không?”

“Lại nói, bọn họ đang vì chuyện này mà phiền não, bọn họ nguyện ý tự đi tìm phiền não cho bản thân thì cứ để bọn họ đi, chúng ta ở một bên xem kịch là được.”

Tô Mộc Lam xoay mặt nhìn về phía Bạch Thủy Liễu, mỉm cười một cái.

Bạch Thủy Liễu ngẩng đầu, vừa khéo bắt gặp được ánh mắt của Tô Mộc Lam.

Ánh mắt long lanh, còn rất trong sáng, đôi mắt sâu và mang theo ý cười mạnh mẽ, trong ý cười này mang một nét tinh nghịch.

Bạch Thủy Liễu trong lòng khẽ động, cũng cùng cô mỉm cười, “Nương nói rất đúng.”

Nói rồi, ngẩng đầu lên nhìn người đi người đến trên thị trấn, còn hai bên đường đã bày đồ ra liên tiếp nhau, nhón chân một nhón lại một nhón, “Nương, chúng ta đi bên kia đi, con nhìn thấy bên kia toàn bán đồ ăn.”

Tô Mộc Lam ngẩng đầu, quả nhiên phía trước đều bày bán đào, táo xanh, quả mận, thịt lợn kho, bánh nướng cùng các sạp hàng khác, sau đó liền dẫn Bạch Thủy Liễu đi về phía trước.

Tìm qua tìm lại ở trên phiên chợ, cuối cùng tìm được một chỗ thích hợp.



  

Bên trái bán đào, bên phải bán đậu phụ vào giá đỗ, môi trường tổng thể cũng tính là sạch sẽ.

Đem giỏ tre đặt xuống dưới đất, vén tấm vải rổ lên trên, lộ ra mớ khoai lang sấy dẻo màu vàng cam bên trong, sạp hàng đơn giản này coi như là được rồi.

Chỉ là bày ra ở đây lâu vậy rồi, người đến người đi, cũng không có người liếc xem bên đây một cái.

Mắt nhìn thấy sạp đậu phụ bên cạnh người tới không ngớt, sạp đào cũng đã sớm được người mở hàng, bán hết nữa rổ, chỉ duy nhất khoai lang sấy dẻo của nàng ở đây, một người đến mua cũng không có.

Bạch Thủy Liễu có chút nóng lòng, đến cả Tô Mộc Lam cũng cau mày, tỉ mỉ quan sát một lát.

Sạp nhỏ, lại trải ra dưới đất, không vừa mắt là nguyên nhân thứ nhất, cái thứ hai là vì không biết khoai lang sấy dẻo này của bọn họ mềm mại thơm ngọt, cho nên dù có liếc xem một cái cũng quay đầu bỏ đi mất.

Về cái thứ ba....

Sạp đậu phụ bên cạnh chủ sạp hét đến cổ họng có chút khàn rồi, bán đào cũng vào lúc nghỉ mệt mà uống nước, sạp của bản thân thì lại im lặng như hến, người bên cạnh có thể chú ý đến mới lạ.

Rõ ràng sống ở hai kiếp, lại quên mất tính quan trọng của quảng cáo, đúng là lần này xuyên không cũng đem đầu xuyên đến ngốc rồi.

Tô Mộc Lam bất lực vịn trán, trực tiếp hắng cổ họng lên, bắt đầu rao bán.



  

“Khoai lang sấy dẻo, khoai lang sấy dẻo mềm mại thơm ngọt, ba văn tiền một cân....”

  

Âm thanh vang dội, trong suốt, đồng thời bởi vì Tô Mộc Lam rao bán rất có tiết tấu, giọng điệu uyển chuyển, lại rất có cảm giác du dương.

Tiếng rao bán này nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.

Đem khoai lang sấy dẻo làm đồ ăn vặt mà nói, giá cả không đắt, số lượng một cân cũng không ít, nhưng khoai lang sấy dẻo này....

  

Một đại thẩm xách theo giỏ tre dừng bước, nhìn Tô Mộc Lam rồi mỉm cười, "Nàng dâu nhỏ rao rất dễ nghe, nhưng lại rao không đúng, khoai lang sấy dẻo này rất cứng, răng lợi không tốt không thể cắn nổi, không hề liên quan đến mềm mại ngon miệng kia."

Lúc nói chuyện, giỏ tre bên trong có chứa cá, cá vẫn còn đang đạp một chút, hiển nhiên là mới vừa mua về.

"Thật sự không phải nói càn với thẩm tử, khoai lang sấy dẻo nhà con mềm mại ngon miệng, cùng khoai lang sấy dẻo nhà người khác không giống nhau, thẩm tử nếu như không tin, người có thể nếm thử một chút?" Tô Mộc Lam làm ăn xưa nay không phải là một người hẹp hòi, nhặt một miếng khoai lang sấy dẻo nhét vào trong tay của đại thẩm.
 
Chương 26: Đổi Đậu Phụ.


Đưa đến tay đại thẩm cũng không từ chối, chỉ nhìn chằm chằm, “Nhìn màu sắc đúng là rất tươi, nhưng không biết ăn vào sẽ như thế nào....”

  

Trực tiếp cắn một miếng.

  

“Hửm?” Bên trong miệng còn nhai chưa hết khoai lang sấy dẻo, đại thẩm kia đôi mắt đã sáng lên, ậm ờ mà nói, “Đừng nói khoai lang sấy dẻo này thật sự vừa mềm vừa ngọt, ăn vào lại hoàn toàn không cần dùng sức.”

  

Nhanh chóng đem khoai lang sấy dẻo trong tay ăn sạch sẽ, thậm chí đại thẩm còn liếm liếm miệng, “Ăn hoài không ngán.”

  

“Ây, Khoai lang sấy dẻo này của con, tại sao so với khoai lang sấy dẻo của người khác làm lại vừa mềm vừa ngon hơn như vậy?”

Phơi phải đủ khô, nhưng ăn vào phải mềm, hơn nữa khoai lang lại rất ngọt, ăn xong cảm giác dư vị vô cùng, vẫn còn muốn ăn một chút nữa, đại thẩm nhìn chằm chằm vào khoai lang sấy dẻo ở bên trong giỏ tre của Tô Mộc Lam, dường như không chút do dự, “Nào, cân cho ta hai văn tiền đi, nhưng răng của ta không tốt, lại tham ăn, những đồ khác đều không mấy gì ăn được, khoai lang sấy dẻo này răng có thể ăn được.

“Xong rồi.” Tô Mộc Lam thuận lợi lấy ra cân đòn đã có chút cũ đem khoai lang sấy dẻo lên cân, lại ở một bên nói, “Khoai lang sấy dẻo này là bí quyết của nhà con, người khác đều làm không ra mùi vị này của nhà con, đại nương nếu như cảm thấy ngon, lần sau lại đến phiên chợ mua.”



 “Hôm nay đại thẩm mở hàng cho con, con thêm cho đại thẩm một ít.”

  

Tô Mộc Lam cho cân đòn lên cao, sau khi cân xong, lại thêm mấy miếng cho đại thẩm để vào bên trong giỏ tre.

 “Đúng là biết làm ăn.” Đại thẩm mỉm cười, đem hai văn tiền cho Tô Mộc Lam.

  

 “Đại thẩm đi thong thả.” Tô Mộc Lam đem đồng tiền nhét vào chỗ eo, tiếp tục bắt đầu rao bán.

  

“Khoai lang sấy dẻo mềm mại thơm ngọt....”

  

Một âm thanh du dương vang lên khắp khu chợ.

Có người mở hàng, cũng có người theo gió mà mua, nhưng đa số người đến mua chỉ vì tò mò không biết khoai lang sấy dẻo rốt cuộc có mềm ngọt hay không, sau khi nếm thử đa số khoảng một nửa số người đều sẽ mua một ít.



Hoặc là hai văn tiền cân nữa cân hơn, hoặc một văn tiền cân ba lạng, cũng có người tay hào phóng hơn, muốn lấy hai cân.

Cứ liên tục bán, đợi đến khi mặt trời lên cao, thời tiết biến nóng, người ở phiên chợ cũng dần dần ít đi, bên trong giỏ tre của Tô Mộc Lam và Bạch Thủy Liễu căn bản đã thấp xuống, không còn lại bao nhiêu nữa.

Tô Mộc Lam suy nghĩ một hồi, đem những miếng khoai lang sấy dẻo còn lại dồn vào, đối diện với chủ sạp đậu phụ bên cạnh nói, “Đại thúc, con ở đây còn có sáu bảy lạng khoai lang sấy dẻo, có thể đổi ba cân đậu phụ được không?”

  

Sáu bảy lạng khoai lang sấy dẻo chắc phải hai văn tiền, vừa khéo bằng tiền của ba cân đậu phụ.

  

Hai văn tiền, cũng là hơn một cây kẹo hạt mè, nếu như mua bánh quai chèo, cũng không mua được bao nhiêu, nhưng lại có thể mua được nửa cân khoai lang sấy dẻo, hơn nữa lúc nãy ông ấy cũng đã thử qua khoai lang sấy dẻo, mùi vị đúng là không tệ.

Hơn nữa cái này là dùng đậu phụ để đổi, đậu phụ nếu như bán không hết, trời nóng như thế cũng không thể để đến ngày thứ hai lại bán được, chỉ có thể tự ăn hết, nhà mở xưởng làm đậu phụ thủ công, cả ngày ăn đậu phụ đến ngán rồi, đổi chút khoai lang sấy dẻo, còn suy nghĩ làm gì nữa chứ.

Đại thúc chủ sạp đậu phụ đang cân nhắc một hồi sau đó gật đầu, “Được rồi, xem như là đem cho con cái trong nhà làm đồ ăn vặt.”

“Cảm ơn đại thúc.” Tô Mộc Lam đem những miếng khoai lang sấy khô còn lại thu dọn sạch sẽ, toàn bộ đều cho đại thúc bán đậu phụ kia.

Mà đại thúc cũng rất nhanh nhẹn cắt cho nàng một miếng đậu phụ lớn, cân lại một chút, “Ba cân hai lạng, được rồi, không bớt ra nữa, con cân cho cũng nhiều, không thể để con chịu thiệt.”
 
Chương 27: Chó Thì Vẫn Quen Ăn Cứt.


“Con người đại thúc tốt quá, thảo nào buôn bán đậu phụ lại đắt như vậy, đều nói người tốt sẽ có phúc khí, sau này công việc buôn bán của đại thúc nhất định đắt khách.

Con người đều thích nghe lời hay, chớ nói chi là những lời dễ nghe này lại nói ra từ trong miệng của nàng dâu nhỏ dáng người thanh tú đẹp mắt vậy chứ, giọng nói cũng mềm mại êm tai, đại thúc bán đậu phụ khóe miệng cũng nhếch lên cười, "Vậy thì xin nhận lời chúc của con."

Cầm đậu phụ cho chắc, thu dọn xong hai giỏ tre nhà mình, Tô Mộc Lam cùng đại thúc bán đậu phụ và đại thẩm bán đào nói hai ba câu, rồi dẫn Bạch Thủy Liễu rời đi.

 

Đến nơi không còn người, Tô Mộc Lam đem tiền ở trong túi buộc ở eo ra đếm một chút.

Đem phơi tất cả là hơn hai mươi cân khoai lang sấy dẻo, ngoại trừ cho ăn thử, lúc bán khoai lang sấy dẻo cho thêm nữa thì bán được tất cả sáu mươi hai văn tiền.

  

“Cũng được, so với dự tính cũng không có khác biệt.” Tô Mộc Lam đem túi tiền buộc chặt lại, trực tiếp buộc lên trên người.

  

Bạch Thủy Liễu biết kiếm được nhiều tiền như thế, lúc này phải nói là rất hưng phấn.

  

Hai mươi cân hơn khoai lang sấy dẻo này, dùng gần một trăm cân khoai lang, khoai lang không đáng tiền, nếu như có nhiều khoai lang để bán, một ngày cũng có thể kiếm hơn hai mươi văn tiền.



Bất quá lúc làm nông, thuận tay đem hấp, đem đi phơi, thu nhập cũng có thể tăng gấp mấy lần, như thế đã tính kiếm được rất nhiều tiền rồi.

Bạch Thủy Liễu vui mừng, miệng không ngừng cười, “Nương, lần sau con giúp người phơi thêm nhiều khoai lang sấy dẻo nữa.”

 “Được.” Tô Mộc Lam gật đầu, “Đi, chúng ta đi mua chút đồ.”

  

Kiếm được số tiền này, mấy đứa bé trong nhà giúp đỡ không ít, phải cho mấy đứa bé trong nhà bồi bổ thân thể mới được.

Tô Mộc Lam dẫn theo Bạch Thủy Liễu, đi đến cửa tiệm thịt.

Thịt ba rọi, sáu văn tiền một cân, thịt đùi rẻ hơn một chút, năm văn tiền, thịt nạc nhiều hơn một chút.

Tô Mộc Lam chọn một hồi, chọn trúng một miếng thịt đùi béo thịt, toàn bộ thịt gần một cân, lại đến cửa tiệm bên cạnh, mua chút muối.

  

Đồ đạc cuối cùng cũng mua xong rồi, Tô Mộc Lam cùng Bạch Thủy Liễu cũng không ở lại lâu trên thị trấn, trực tiếp đi về nhà.

  



Mặt trời lên cao, trời đã rất nóng nực.

Bạch Lập Hạ trán đầy mồ hôi, thấy đã gần nhổ xong cỏ ở ruộng bắp rồi, gọi Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu, “Gần xong rồi, trời cũng nóng rồi, chúng ta về nhà trước đi.”

“Được.” Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu đem cỏ đã nhổ ra để ngay ngắn, xé vài lá bắp, chuẩn bị đem cỏ bó lại, mang về cắt vụn cho gà ăn.

Thu dọn xong, ba đứa bé mang theo bó cỏ lớn đi về nhà

Trên đường, đụng trúng nhiều người dân trong thôn đã làm xong việc trên đồng và đang trở về nhà.

Trương thị là một trong số đó, nhìn thấy Bạch Lập Hạ ba người toàn thân đầy mồ hôi giống như bộ dạng mới tắm mưa xong, khóe miếng nhếch lên cười, “Đã nói rồi, lời nói một chút cũng không sai, Tô thị này giả tốt ra đồng làm việc được hai ngày, một khi đã mang tiếng tốt, liền lười biếng nằm ở nhà không ra ngoài.

“Ta chính là nói a, Tô thị này lười tận xương, ở bên ngoài giả bộ thì đành, còn có người thật sự mắc câu, ta thấy nói con người nàng ta biến tốt rồi đều là mắt bị mù.

  

Trương Thị là người nhiều chuyện trong thôn, hay soi mói, rất nhiều người đều không thích, nhìn nàng ta lần này ở đây mỉa mai châm chọc, người ngoài cũng không muốn đáp lời.

Chẳng qua là nhìn thấy lưng đều ướt đẫm, ba tỷ đệ Bạch Lập Hạ còn xách theo một bó cỏ lớn như vậy, liếc nhìn xung quanh, đúng là không thấy bóng dáng Tô Mộc Lam, ai nấy đều thở dài.

Giải thích bổ sung

Ước chừng dựa theo 1 văn tiền =3 đồng tiền để định hệ thống vật giá, khoai lang sấy dẻo ở hiện đại thật ra khoảng từ 12 đến 15 một cân, thịt heo thì 10 đến 12 tệ một cân, nghĩ đến cổ đại khoai lang sấy dẻo nhiều, thịt heo không bằng sản lượng như hiện nay, cho nên thịt heo năm văn đến sáu văn một cân, khoai lang sấy dẻo thì ba văn một cân, lập ra những vật giá khác, cũng sẽ cân nhắc đến vấn đề vật phẩm khan hiếm để định giá, cho nên đừng quá so đo, tất cả là vì phục vụ cho nội dung cốt truyện ~
 
Chương 28: Ba Đứa Nhỏ Ngốc Nghếch.


Bạch Lập Hạ ba người nghe những lời nói của Trương Thị, trong lòng rất không thoải mái.

Bạch Mễ Đậu nhịn không được, hắng giọng lên trả lời, “Trương đại thẩm nói càn gì vậy, nương ta không xuống làm việc vì nương ta dẫn theo đại tỷ đi lên thị trấn bán hàng, là đi bán khoai lang sấy dẻo kiếm tiền đó, chứ không phải lười biếng đâu.”

Đúng vậy Bạch Trúc Diệp cũng ở một bên ủng hộ, “Nương còn nói nếu như bán được tiền, thì sẽ mua thịt về nhà cho bọn ta ăn.”

“Chậc, nghe đến những lời này, lần đầu nghe thấy còn có người đi mua khoai lang sấy dẻo đó, cái tiền dành để mua khoai lang sấy dẻo đó, có thể mua chút mì bột bắp, hoặc mì sợi trắng đều tốt hơn, đi bán khoai lang sấy dẻo mà mua thịt cho các ngươi ăn, đều là mấy đứa ngốc à? Cũng chính là ba người bọn ngươi ngốc, mới tin những lời lừa dối của Tô thị.”

Trương thị bĩu môi, mặt đầy chế nhiễu và mỉa mai, “Nói không chừng nương kế ác độc của bọn người căn bản không phải đi lên thị trấn bán khoai lang sấy dẻo, mà là định đem Thủy Liễu bán rồi đổi tiền.”

“Ngươi nói gì?” Bạch Lập Hạ khi nghe thấy những lời này nhất thời có chút nóng vội, “Nương ta muốn đem đại tỷ của ta bán đi sao?”

Bạch Trúc Diệp với Bạch Mễ Đậu cũng đều ngơ ra, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại biến thành hoảng sợ, nước mắt cũng nhất thời ở hốc mắt sắp trào ra.

Bó cỏ ở trong tay cũng rơi xuống dưới đất, lá bắp ở trong bó cỏ cũng rơi rớt ra, cỏ cũng rơi rải ra dưới đất.

Trương thị thấy bản thân chỉ tùy miệng nói ra những lời nóng giận, Bạch Lập Hạ ba người lại nghe theo, bản thân cũng ngơ ngác, rồi liếc nhìn lần này ba người bọn họ nóng vội thành bộ dạng này rồi, nhịn không được nhướng mày lên , khóe miệng cũng nhếch lên.

“Còn có thể lừa bọn người hay sao? Cũng không nghĩ xem, Tô thị kia bình thường đều lấy cành cây liễu đánh bọn ngươi, cơm cũng chưa bao giờ cho ăn no, lần này nói biến tốt là liền biến tốt, lại còn cho ăn no cơm, lại mua thịt cho bọn người nữa? Trên trời dưới đất sao lại có chuyện tốt như vậy chứ?”

“Lại nói khoai lang sấy dẻo này có thể bán được tiền sao, có người sẽ mua thứ đồ này sao? Ta thấy chính là Tô thị mấy ngày nay dỗ các ngươi nghe lời của ả, sau đó đều đem bọn ngươi từng người từng người một bán đi hết, đến lúc đó bản thân sẽ cầm tiền về hưởng phúc.”



“Chậc chậc, ta nói Tô thị này thủ đoạn đúng là rất cao, trước tiên đem người dỗ ngọt trước, lúc bán người xong chỉ sợ không biết ngọn ngành còn giúp đếm tiền, lòng dạ đúng là độc ác, dù không phải là con gái ruột của bản thân thì cũng không thể nói bán là bán được.”

“Nhưng mà lại nói Tôn thị vốn là lòng dạ độc ác, còn hi vọng cô ta có thể làm ra được chuyện tốt hay sao, ngược lại là mấy người tỷ đệ bọn ngươi đúng thật là ngốc quá đi thôi!”

Trương thị kia nói một loạt những câu vô cùng đau đớn, nhìn thấy Bạch Lập Hạ ba người sắc mặt càng lúc càng khó coi, trong lòng vô cùng thoải mái, giọng nói cũng cao lên hai phần, “Đấy, nói với bọn ngươi cũng vô ích, cũng không phải là chuyện của ta, ta hao tâm tốn sức làm gì, đến lúc đó lại bị nói là kẻ hai mặt, không phải người.

Nói xong câu, Trương thị đem cuốc vác lên vai, đem theo thân thể mập mạp đi rồi.

Thôn dân làm việc đồng xong về nhà cũng đều đã sải bước đi về.

Nhưng lúc đi, phần lớn đều nhìn Bạch Lập Hạ ba tỷ đệ với ánh nhìn sâu sắc, thì thầm nói khẽ.

“Tô thị này, quả thật là lòng dạ độc ác.”

“Cũng đâu phải ngày đầu quen biết Tô thị, kinh ngạc làm gì?

“Cũng đúng, mặt trời này rốt cuộc vẫn là từ phía đông mọc ra....”

Nghe những câu nói này, sắc mặt Bạch Lập Hạ ba người càng khó nhìn hơn, dường như trắng bệch như giấy, người càng đờ ra, ngây ngốc ở dưới đất, không biết phải làm sao.

“Nhị tỷ....” Bạch Mễ Đậu hoàn hồn trở lại, nắm lấy tay áo của Bạch Lập Hạ dường như khóc ra tiếng.
 
Chương 29: Đáng Thương.


“Nương thật sự bán đại tỷ rồi sao?”

“Không biết....” Bạch Lập Hạ lắc đầu, trong mắt có một tầng sương mù, khụt khịt mũi, “Nhưng lời nói của Trương thẩm tử nói cũng không phải không có khả năng.”

Trước đó Tô Mộc Lam đụng một chút là đánh mắng đột nhiên lại thay đổi tính tình, thế nào cũng cảm thấy không hợp lý.

  

“Nhị tỷ, chúng ta phải làm sao?” Bạch Trúc Diệp lau nước mắt.

  

Bạch Lập Hạ nhìn đám cỏ vương vãi trên mặt đất mà nhíu mày, một lúc sau nghiến chặt răng, nắm lấy cánh tay của Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu, "Đi , chúng ta đi tìm lý chính thúc công."

Lý chính Bạch Khang Nguyên ở thôn Bạch gia là một người công bằng, nhân hậu, hai con trai của ông đều rất có tiền đồ, con trai nhỏ là chủ bộ ở huyện kế bên, có tiếng tăm cao trong làng Bạch gia.

Chuyện lớn nhỏ ở trong thôn chỉ cần là Bạch Khang Nguyên bằng lòng chủ trì công đạo, căn bản không có chuyện gì không thể giải quyết được.

Ba người đã đưa ra quyết định, liền cầm tay nhau một mạch chạy đến nhà Bạch Khang Nguyên.

Bạch Khang Nguyên đang gấp mì lên định ăn, thì nhìn thấy mấy người Bạch Lập Hạ chạy vào trong, liền buông đôi đũa trong tay xuống, “Xảy ra chuyện gì mà chạy gấp gáp như vậy.”

 

“Lý chính thúc công xin người hãy cứu đại tỷ của bọn con.” Bạch Lập Hạ dẫn theo Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu, đầu tiên là vội vàng hét lên một câu, sau đó trực tiếp quỳ rạp xuống đất, hướng về phía Bạch Khang Nguyên mà dập đầu hai cái.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Bạch Khang Nguyên bị dọa một phen, vội vàng đưa tay ra dìu đứng lên, “Xảy ra chuyện gì rồi, Thủy Liễu bị làm sao?”



“Nương Con muốn bán đại tỷ của con” Bạch Lập Hạ lúc nói câu này, vốn dĩ đã cắn chặt răng nhưng cũng không kìm được hàng nước mắt không ngừng rơi xuống từ trong hốc mắt, nói chuyện cũng nức nở nghẹn ngào, “Lý chính thúc công xin người cứu đại tỷ của bọn con, đừng để nương bán tỷ ấy....”

Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu cũng ở một bên òa khóc lên.

Vốn dĩ làm việc trong trời nắng nóng, mặt mũi lấm lem mồ hôi bùn đất nay lại bị nước mắt cuốn trôi hết, càng giống một con mèo nhỏ với đôi vai gầy gò, trông rất đáng thương.

Thôn Bạch gia không có bí mật nào cả, lúc nãy bàn luận liên quan đến việc Tô Mộc Lam muốn bán Bạch Thủy Liễu, sớm đã truyền đến tay của Bạch Khang Nguyên

Hiện nay nhìn thấy bộ dạng Bạch Lập Hạ ba tỷ đệ như vậy càng khẳng định chuyện này là có thật.

Bạch Khang Nguyên bặm môi, trong lòng nhất thời rất phức tạp.

Theo lý mà nói Tô Mộc Lam là nương của Bạch Thủy Liễu bốn người, tuy nói rằng là nương sao, nhưng lúc đó cũng là Bạch Thạch Đường danh chính ngôn thuận mà cưới về, giờ đây Bạch Thạch Đường đã mất, Tô Mộc Lam là trưởng bối duy nhất trong nhà.

Đối với Tô Mộc Lam mà nói đánh mắng Bạch Thủy Liễu bọn họ cũng được,  bán cho người khác đổi lấy tiền cũng đành, tuy nói sẽ bị người chỉ trích, nhưng lại không vi phạm vào mục nào của quốc pháp, dù người ở khắp nơi có nhổ nước bọt đi chăng nữa, cũng không có cách nào khác.

Đừng nói đến ông chỉ là một lý chính, dù là huyện thái gia có đến khuyên giải, cũng không thể xử phạt được gì.

Loại chuyện trong nhà như này là khó giải quyết nhất, nếu giải quyết không ổn thỏa, dễ dàng dẫn đến hai bên đều cảm thấy không hài lòng, nói thật thì Bạch Nguyên Khang cũng thật lòng không muốn tham gia vào những chuyện này.

Nhưng mấy đứa bé này là con của Bạch Thạch Đường.

Lúc trước Bạch Thạch Đường ở ngoài vận chuyển hàng hóa, lúc đi qua một con sông thì gặp phải con trai nhỏ của ông ta là Bạch Tử Thực.

Bạch Tử Thực lúc đó vì muốn từ thư viện về nhà, do muốn tiết kiệm tiền xe ngựa nên đi bộ, không cẩn thận từ bên đường ngã xuống dưới sông, ngã gãy cả chân.

  
 
Chương 30: Tạo Nghiệp Mà


Thời tiết vào đông lạnh lẽo, động đậy không được, nếu như không phải Bạch Thạch Đường ra tay cứu giúp, Bạch Tử Thực coi như may mắn từ trong mương bò ra ngoài, cũng làm chậm trễ thời gian chữa trị chân mà dẫn đến khuyết tật.

Nếu như chân bị tật thì không thể đỗ đạt công danh, đương nhiên cũng không thể làm quan chủ bộ oai phong như hiện nay.

Có thể nói Bạch Thạch Đường là đại ân nhân của nhà bọn họ.

Bạch Khang Nguyên cắn chặt răng, hạ quyết tâm, “Đi, ta dẫn bọn con đi tìm Tô thị.”

“Đa tạ Lý Chính thúc công.....”

Đám nhóc Bạch Lập Hạ khóc không ra tiếng từ dưới đất đứng dậy, theo Bạch Khang Nguyên đi ra bên ngoài.

Mấy người trước tiên đi về phía nhà Bạch Thạch Đường, đi xem Tô Mộc Lan đã về hay chưa, trên đường gặp phải vài người làm việc xong về nhà hoặc là những người đang bưng bát cơm ra dưới cái cây ngoài cửa để ăn cơm tránh nóng.

“Lý Chính gấp gáp đi làm gì vậy, còn dẫn theo ba tỷ đệ Lập Hạ?”, có người hoài nghi hỏi một câu.

“Đến cái này ngươi cũng không biết?” người bên cạnh bĩu môi, “ nghe nói Tô Thị kia muốn bán Thủy Liễu, đoán là Lập Hạ bọn nó vô cùng nóng lòng, đi tìm Lý Chính thúc giúp đỡ, nhìn tình thế này, Lý Chính thúc chắc là dẫn theo bọn nó ba người đi tìm Tô thị.”

“Chậc, Tô thị này vẫn thật là lòng dạ ác độc, nhưng nói cách khác, cho dù Tô thị là mẹ kế nhưng vẫn là làm mẹ, người lớn nhà Bạch Thạch Đường đều chết sạch rồi, Tô thị muốn bán con gái, Lý Chính cũng không quản được, lại nói lúc này đi tìm Tô thị, chắc cũng đã muộn rồi, bị bán ra ngoài còn có thể tìm về được sao?”

“Bạch Thạch Đường lúc trước cứu con trai nhỏ thứ hai của Lý Chính, lần này Thủy Liễu gặp phải chuyện này, Lý Chính thúc khẳng định không thể không quản, cho dù Thủy Liễu bị bán tìm về không được, nhưng vẫn còn ba đứa, cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu, Tô thị kia cho dù làm nương, nhưng cuối cùng vẫn là người dân nước lã, giáo huấn một chút, lần sau chắc sẽ không dám nữa.”

“Rốt cuộc là sao vậy.....chao ôi, Thủy Liễu bốn tỷ đệ thật đúng là đáng thương, vớ được người mẹ kế như vậy, Bạch Thạch Đường cũng là một người tốt, người tốt mệnh ngắn cũng đành, đến con gái cũng phải chịu khổ như vậy, thật.....là tạo nghiệp mà!”

“Đừng nói những lời này nữa, đi, chúng ta cùng đi xem một chút, có thể giúp nói vài ba câu thì nói, cũng là người thân thích trong thôn, còn là một mạng người nữa.”



Bị bán đi cũng không phải chuyện tốt lành gì, mấy người trung gian ngoài mặt toàn nói những lời dễ nghe, nói cái gì mà tìm một gia đình giàu có, thực tế thấy tiền là sáng mắt, vì tiền không biết đã bán đi đến nơi nào rồi.

Dù gì cũng là cùng một thôn, ai cũng không thể mặc kệ tương lai bốn đứa trẻ này sẽ sống cuộc sống bi thương như vậy.

Do đó, mấy người rảnh rỗi nói chuyện với nhau, dứt khoát bưng bát cơm trong tay đi theo Bạch Khang Nguyên cùng nhau đi về phía nhà Bạch Thạch Đường giúp dạy bảo Tô Thị.

Người trong thôn cùng những người khác, nhìn thấy tình thế này, cũng tham gia vào để xem náo nhiệt, cũng muốn giúp thôn làng.

Lúc một đoàn người hùng hổ đến nhà Bạch Thạch Đường, Tô Mộc Lam vẫn chưa quay về.

Bạch Khang Nguyên sau khi suy nghĩ một lúc, nói, “Đi trước cổng thôn đợi.”

Nếu như Tô Mộc Lam thật sự đem Bạch Thủy Liễu bán đi rồi, thì dứt khoát không để nàng vào thôn!

“Đi đi đi.....” Người đi cùng hiểu ý của Bạch Khang Nguyên, sải bước đi về phía cổng thôn.

Lúc đợi ở cổng thôn, từ xa liền nhìn thấy một bóng người dần dần đi về phía thôn.

  

“Ta có tuổi nên mắt không được tốt, các người nhìn xem, đó là gia đình Bạch Thạch Đường phải không?” Bạch Khang Nguyên hỏi.

Có người đặt tay lên trán như che nắng, cẩn thận ngó nhìn, “Đúng là nàng không sai.”

“Nhìn bóng dáng, hình như chỉ có nàng một mình.....”
 
Chương 31: Trẹo Chân Rồi.


Một mình?

Vậy thì Bạch Thủy Liễu đã bị bán đi rồi sao?

Sắc mặt của tất cả mọi người đều biến đổi, đám nhóc Bạch Lập Hạ trên mặt cũng không còn một giọt máu.

Bạch Trúc Diệp “oa" lên một tiếng, gào khóc thật lớn.

Lần khóc này, Bạch Lập Hạ với Bạch Mễ Đậu cũng kìm không được, khóc nấc lên, thở không ra hơi.

Vốn là đứa trẻ đáng thương, giờ lại khóc lóc thành bộ dạng như thế này, những người có mặt tại đây cũng đều không vui. Nhìn Tô Mộc Lam từ xa đi tới, trong lòng cũng tràn đầy ý hận.

Tô Mộc Lam này thật đáng căm hận.

Lúc này Tô Mộc Lam đang cắn chặt răng, chậm rãi bước đi.

Mồ hôi trên trán chảy xuống má, rồi từ cằm rơi lộp bộp xuống dưới đất, một ít mồ hôi chảy xuống mắt, đâm vào mắt có chút đau.

Những cảm giác khó chịu này khiến Tô Mộc Lam bước đi chậm hơn, thậm chí không thể không dừng lại, hai tay đem Bạch Thủy Liễu đẩy lên trên lưng.



"Nương, để con xuống đi bộ đi, không sao đâu." Bạch Thủy Liễu nhìn thấy Tô Mộc Lam rất mệt, trong lòng cảm thấy rất áy náy, "Chẳng qua không cẩn thận bị trẹo chân, cũng không có chuyện gì to tát."

Nói những lời này xong, Bạch Thủy Liễu ngọ ngoạy, muốn từ trên lưng của Tô Mộc Lam đi xuống.

Đừng nhúc nhích, cánh tay của Tô Mộc Lam siết chặt hơn, trẹo chân nhất định không thể gắng gượng, nếu không sẽ để lại di chứng, thời tiết u ám mưa xuống nói không chừng sẽ đau, đừng vì gắng gượng một lúc này, mà khó chịu cả đời.”

“Nương, con thật sự không yếu ớt đến vậy....”

“Đến ta nói còn không có tác dụng sao?” Tô Mộc Lam nhìn thấy Bạch Thủy Liễu kiên trì như vậy, biết bản thân khuyên cũng vô dụng, dứt khoát nhíu chặt mày, quát lên một câu

Trong mắt Bạch Thủy Liễu vẫn còn rất sợ Tô Mộc Lam, bị nàng quát như vậy, liền lập tức không dám cử động nữa.

Thấy vậy, Tô Mộc Lam thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhất thời cũng bất lực mỉm cười.

Đừng nói hình tượng ác độc này tuy rằng không tốt, nhưng nó vẫn có thể hữu ích vào những thời điểm quan trọng.

Nhưng bây giờ không phải lúc để xúc động, phải nhanh chóng cõng Bạch Thủy Liễu về nhà, sau đó đi tìm Bạch Tam Thành là một người am hiểu dược lý trong làng để xem xem chân, kê một số loại thuốc chống sưng để xoa bóp, đang là thời điểm thân thể phát triển, tốt nhất là không nên để lại bất kỳ di chứng nào.

Tô Mộc Lam nghỉ như vậy, hít một hơi thật sâu, dồn sức vào bàn chân, tiếp tục đi về phía trước.

Gần đến cổng thôn Tô Mộc Lam liền nhìn thấy rất nhiều người đứng ở cổng thôn, phảng phất còn nghe thấy tiếng của trẻ con khóc.



“Đây là sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Bạch Thủy Liễu cũng nhịn không được mà thăm dò.

“Không biết, đi xem xem.” Tô Mộc Lam càng bước nhanh hơn.

Còn chưa đợi nàng đi đến, một người phụ nữ đã bước lên hai ba bước, nổi giận đùng đùng xông tới trước mặt Tô Mộc Lam, chỉ vào nàng quát lớn: "Ngươi còn mặt mũi quay lại?"

“Hửm?” Tô Mộc Lam nhướng mày, ngạc nhiên nhìn Hàn thị trước mắt, “Hàn thẩm tử, những lời này có ý gì?

"Ý gì? Bản thân ngươi làm chuyện đen tối ..." Lời nói của Hàn thị vẫn chưa nói xong, liền thấy Bạch Thủy Liễu chui ra từ vai Tô Mộc Lam và nhìn bà ta với vẻ mặt khó hiểu.

“Thủy Liễu?” Hàn thị nhất thời sững sờ, “Nương ngươi không có đem ngươi bán đi sao?

Khi đám nhóc Bạch Lập Hạ cùng ngước mắt lên nhìn thấy Bạch Thủy Liễu, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng nhào đến.

"Đại tỷ không bị bán đi..."

Ba đứa trẻ vì quá bất ngờ và vui mừng, lại khóc ra nước mắt.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Mộc Lam cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đem Bạch Thủy Liễu từ trên lưng đặt xuống, cau mày liếc nhìn đám người đang quay quanh tại đây, "Chuyện này là như thế nào, ai nói ta muốn bán Thủy Liễu?"
 
Chương 32: Là Một Người Ghi Thù


“Nhà Thạch Đường à, chuyện này là do ta và tất cả mọi người đã hiểu lầm.....”

Bạch Khang Nguyên sợ Tô Mộc Lam trút giận lên đám nhóc Bạch Lập Hạ, liền vội vàng giải thích nói, “Cũng là do ta có tuổi, có chút hồ đồ rồi, thấy ngươi đi cùng Thủy Liễu đi thị trấn bán đồ, kết quả lại hiểu sai sang hướng khác, tưởng là ngươi muốn bán Thủy Liễu.”

“Lý Chính thúc.”Tô Mộc Lam nhìn thấy lúc nói dối bình tĩnh như vậy, nhưng có thể rõ ràng nhìn thấy trên mặt của Bạch Khang Nguyên có chút hoảng loạn, nói, “Ta nói chuyện cũng không vòng vo, dưới tình huống bình thường như vậy sẽ không có ai sẽ nghĩ đến chuyện đi bán trẻ em, Lý Chính thúc lại là một người chính trực, càng không thể dễ dàng nghĩ đến những chuyện ác độc không chính đáng như vậy.”

Chắc là đám nhóc Bạch Lập Hạ đi tìm người, để người làm chủ, người lúc này mới dẫn theo bọn họ gấp gáp chuẩn bị đi tìm ta tính sổ, những người khác cũng nghe được chuyện này, trong lòng không thể buông xuống được, cho nên đi theo xem một chút, thuận tiện cũng giúp nói vài câu, để ta lần sau không còn dám làm việc xấu nữa.

Trong chốc lát đã nắm được ngọn nguồn của cả câu chuyện, Bạch Khang Nguyên cũng rất ngạc nhiên, nhìn Tô Mộc Lam một cái, “Nhà Thạch Đường à chuyện này thật sự là do tất cả mọi người đã hiểu lầm, ta ở đây thay mọi người tạ lỗi với ngươi, ngươi cũng đừng để trong lòng.”

“Lý Chính thúc, chuyện này ta thật sự không thể nghe người được, chuyện này ta vẫn là phải để trong lòng mới được.....”

Không nghĩ đến Tô Mộc Lam này, là một người thù dai.

Sắc mặt của Bạch Khang Nguyên và những người khác, nhất thời có chút khó coi.

Nhưng suy nghĩ lại một chút thì bọn họ đúng thật là chưa làm rõ đã xử oan Tô Mộc Lam, người ta giận cũng là đương nhiên.

Nhưng không đợi bọn họ nghĩ quá nhiều, Tô Mộc Lam tiếp tục nói, “Con người sống trên đời, không quản chuyện của người khác, đặc biệt là không lo chuyện bao đồng, đa số nếu không có chuyện gì đều tuyệt đối sẽ không lo chuyện bao đồng, nhưng Lý Chính thúc cùng các vị không như thế, nhìn thấy đám nhóc Bạch Lập Hạ đáng thương, liền nghỉ có thể giúp được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”

“Mấy đứa trẻ này có thể gặp được mọi người những người thúc thúc bá bá thẩm tử đại nương, cũng là phúc khí của mấy đứa trẻ này, các vị nguyện ý đưa tay ra quản chuyện, cũng là vì các vị có tấm lòng lương thiện, trong lòng ta rất hiểu rõ, nhất định phải ghi nhớ trong lòng mới được.”



“Phải ghi nhớ trong lòng Lý Chính thúc và còn có các vị, đều là những người tâm địa lương thiện.....”

Những cái này đều là lời nói tận đáy lòng của Tô Mộc Lam.

Nàng đã quen với tình người ấm áp, cũng quen với lòng người dễ thay đổi, thậm chí đã gặp qua đủ các loại người ngờ vực và ganh ghét nhau ở nơi làm việc trong kiếp trước, hiện nay thấy người ở thôn Bạch gia có thể ở lúc mấy đứa trẻ gặp chuyện, nói chuyện giúp đỡ, đứng ra giúp đỡ, chỉ cảm thấy những người ở thôn Bạch gia thực sự rất tốt.

Tuy là có chút gây thêm phiền, nhưng những người này vẫn tốt hơn rất nhiều so với những người không quản cũng không hỏi, trong lòng thờ ơ.

 Mọi người có mặt đều sững sờ khi nghe Tô Mộc Lam nói như vậy..

Đặc biệt là  tô mộc lan Bạch Khang Nguyên, người đã nhìn Tô Mộc Lam bằng ánh mắt phức tạp, lại tăng thêm vài phần tán thành.

Vất vả đi lên trên trấn kiếm tiền, khi trở về còn đem Bạch Thủy Liễu bị trẹo chân cõng trên lưng, mệt cả một buổi sáng, quay về lại bị người trong thôn hiểu lầm là nàng muốn bán con gái, dù là ai gặp phải tình cảnh này, e rằng đều cảm thấy vô cùng oan ức.

Nhưng Tô Mộc Lam lại không hề tức giận, ngược lại hiểu được bọn họ những người này cũng là vì lương thiện và tốt bụng nên mới đưa tay ra làm chuyện này, suy nghĩ cởi mở bình tĩnh như vậy, người bình thường thật sự không thể sánh được.

“Nhà Thạch Đường à, ngươi có thể nghĩ như vậy, đó là chuyện rất tốt rồi.” Vẻ mặt của Bạch Khang Nguyên đầy vui mừng và nhẹ nhõm, “Bọn ta cũng là tội nghiệp đám nhóc Thủy Liễu, do đó trong lòng lo sợ rằng ngươi sẽ làm điều gì đó ngu ngốc, nên mới ... "

  
 
Chương 33: Có Chừng Mực.


“Nói đi nói lại thì bọn ta chưa làm rõ đã hiểu lầm ngươi, là bọn ta không....”

“Lý Chính thúc đừng nói như vậy, lỗi lầm này không phải do mọi người.” Tô Mộc Lam nói, “Lý Chính thúc cũng là vì đám nhóc Bạch Lập Hạ mà đi tìm ta, mới nghĩ đến muốn thay bọn nó ra mặt, nên chuyện này Lý Chính thúc tuyệt đối đừng nói những lời tạ tội.”

Tô Mộc Lam ánh mắt chớp cười, tiếp tục nói, “Nhưng nói lại chuyện này, đám nhóc Bạch Lập Hạ cũng là những đứa trẻ thật thà, vô duyên vô cớ cũng không thể nghĩ đến những chuyện này, nhất định có người ở trước mặt bọn nó nói gì rồi, bọn nó mới vội vàng gấp gáp đi tìm Lý Chính thúc người.”

“Ta có như thế nào cũng phải tìm người đã ở sau lưng thêu dệt câu chuyện này ra mới được, hỏi hắn vì sao phải nói xằng nói bậy trước mặt đám nhóc Bạch Lập Hạ, chia rẽ mối quan hệ của mẹ con ta, vì sao phải bịa chuyện để nhà bọn ta sống không yên ổn.

Vừa nói chuyện này, có người bởi vì cảm thấy có lỗi vì hiểu lầm Tô Mộc Lam, cho nên lúc đó bỗng nhiên mắt xằngg lên, chen lên phía trước, ý kiến mà nói, “Nhà Thạch Đường à, lúc nãy ta làm việc đồng xong lúc về nhà, thì thấy nhà Nhị Ngưu cùng đám nhóc Bạch Lập Hạ nói chuyện, sau đó ta liền thấy đám nhóc Bạch Lập Hạ đi về phía nhà Lý Chính thúc, ta đoán chắc là Trương thị kia thuê dệt lên câu chuyện.

Tô Mộc Lam cúi đầu, thay Bạch Lập Hạ lau vệt nước mắt, giọng nói dịu dàng hỏi, “Là Trương thị kia nói với các con là ta muốn bán Thủy Liễu sao?”

“Ừm.” Bạch Lập Hạ khóc thút thít, nghẹn ngào mà đáp lời, “Con dẫn theo Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu đi nhổ cỏ ở ruộng ngô, trên đường về thì đụng phải Trương bá nương, Trương bá nương mở miệng lên là nói nương lười, nhàn rỗi trốn trong nhà không đi làm đồng, bọn con tức giận nên đáp trả hai câu, nói nương đi lên thị trấn bán khoai lang sấy dẻo, bán được tiền sẽ về mua thịt cho bọn con ăn....”

“Nhưng Trương bá nương mở miệng ra là nói nương đi bán khoai lang sấy dẻo là giả, trên thực tế là muốn đi lên trấn bán đại tỷ, cho nên mới có tiền mua thịt, còn nói nương mấy ngày nay đối với bọn con tốt là giả, vì muốn lúc dẫn đại tỷ đi bán, đại tỷ sẽ không chạy, bọn con ba người nghe thấy liền bị dọa sợ, liền vội vàng đi tìm Lý Chính thúc công....”

Nghe Bạch Lập Hạ nói như vậy, không chỉ là Tô Mộc Lam, mà sắc mặt của mọi người xung quanh đều biến đổi.



Đám nhóc Bạch  Lập Hạ lúc trước thường bị Tô Mộc Lam ngược đãi, trong lòng vốn là sợ nhất chuyện này, Trương thị liền bịa chuyện này, nói y như thật liền thêu dệt ra câu chuyện này.

“Trương thị này, thật sự rất ác độc.” Bạch Khang Nguyên nhịn không được quát lên, “Một người đi kêu Trương thị về đây, nói rõ ràng chuyện này.”

“Lý Chính thúc.” Tô Mộc Lam chặn ông lại, “Trương thẩm tử làm chuyện này, hiển nhiên không muốn để nhà ta sống yên ổn, chuyện này không thể nói chuyện rõ ràng là xong được.”

“Vậy ý của ngươi là....”

“Nếu như Trương thẩm thử muốn nhắm vào nhà ta, vậy thì ta phải ở trước mặt Trương thẩm tử phân tích đàng hoàng chuyện này.” Tô Mộc Lam để Bạch Lập Hạ dìu Bạch Thủy Liễu xong, xằng tay áo của bản thân, “Chút nữa Lý Chính thúc người không cần nhúng tay vào, chỉ ở một bên xem là được, nhưng Lý Chính thúc yên tâm, ta ra tay có chừng mực.

Nhìn tư thế này của Tô Mộc Lam, Bạch Khang Nguyên đoán được nàng muốn làm gì.

Suy nghĩ một lát sau đó Bạch Khang Nguyên gật đầu, “Được, chuyện này ầm ĩ không nhỏ, cũng phải để nàng giáo huấn một phen mới được, nếu không thì sau này có người học theo, trong thôn có thêm vài chuyện gian xảo như vậy, thì cả cái thôn này sẽ không sống được ngày nào yên tĩnh.”

“Đi, ta cùng ngươi đi.”
 
Chương 34: Ngươi Dám Đánh Ta


“Đa tạ Lý Chính thúc.”

Tô Mộc Lam dặn dò Bạch Lập Hạ cùng Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu chăm sóc Bạch Thủy Liễu cho tốt, liền sải bước lớn đi về phía nhà Trương thị.

Những người vốn dĩ có ý định giúp thôn hoặc xem náo nhiệt, lần này thấy Tô Mộc Lam hung hăng, một bộ dạng nghiêm túc muốn đi đánh nhau, cũng vội vàng đi theo xem.

Lúc này, dường như nữa thôn người đều hùng hổ hướng về phía nhà Trương thị mà đi.

“Lập Hạ, muội cùng Mễ Đậu đi theo xem, nếu có chuyện gì, nhớ phải bảo vệ nương, đừng để nương chịu thiệt thòi.” Bạch Thủy Liễu vịn lấy Bạch Trúc Diệp, liền vội vàng nói, “Ta không có gì bất tiện cả, vịn Trúc Diệp một chút, là có thể di chuyển về nhà được.

Bạch Lập Hạ cùng Bạch Mễ Đậu vốn dĩ là vì Tô Mộc Lam bị oan nên trong lòng có chút áy náy, nghe thấy Bạch Thủy Liễu nói như vậy, chỉ để Bạch Trúc Diệp đỡ cô bé xong xuôi rồi, hai người liền vội vàng đi về phía nhà Trương thị.

Bên này, Tô Mộc Lam cùng Bạch Khang Nguyên hai người dẫn đầu, đến nhà Trương thị trước tiên.

Trương thị đang ở trong xằng, bưng bát cơm gọi đám nhóc nhà mình ăn cơm.

Sủi cảo tuy là chay, nhưng nhân là hẹ và trứng, nhét thêm đậu hũ vào bên trong, chỉ cần ngửi thôi đã cảm thấy rất thơm rồi.

Vẫn là cuộc sống của mình tốt, không giống như Tô Mộc Lam kia, cuộc sống đang tốt lành lại làm thành bộ dạng đó, thật là đáng đời! Còn giả làm bộ dạng đã thay đổi tính tình rồi, đúng là chó thì quen ăn phân mà, cứ đợi trong nhà nháo nhào lên đi.

Trương thị càng nghĩ, trong lòng càng vui vẻ, bưng cái bát lên đem sủi cảo thơm phức nhét vào miệng, còn chưa kịp cắn một miếng, đầu tiên đã nghe thấy âm thanh bên ngoài ồn ào náo nhiệt, khi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tô Mộc Lam cùng Bạch Khang Nguyên đã đến trước mặt.

Hai người đều là tràn đầy tức giận.

Tô Mộc Lam sao lại tức giận, Trương thị đương nhiên hiểu rõ, cũng không sợ, nhưng bên cạnh là Bạch Khang Nguyên đi theo cùng....



Công việc ở ngoài của Bạch Nhị Ngưu, một số đều do Bạch Khang Nguyên giúp đỡ, nếu đắc tội ông, nhà sẽ kiếm được ít tiền hơn, Trương thị vẫn có thể phân biệt rõ ràng được cái nào nhẹ cái nào nặng.

“Lý Chính thúc, người sao lại đến rồi.” Trương thị đem bát cơm trong tay để xuống, trên mặt nở đầy nụ cười, hơn nữa hoàn toàn phớt lờ Tô Mộc Lam ở bên cạnh.

“Ta sao lại đến đây? Bản thân ngươi còn không biết?”

Bạch Nguyên Khang chỉ vào mũi của Tô thị mà quát lên, “Người ở trước mặt Lập Hạ nói những lời bậy bạ gì, làm càn bày mưu người khác làm gì, sợ cuộc sống của người ta quá thoải mái sao?”

“Lý Chính thúc, ta đây không phải chỉ đùa thôi sao.” Trương thị híp mắt vốn dĩ mắt đã nhỏ, nhìn về phía Tô Mộc Lam, “Đây là cùng trẻ nhỏ nói đùa, không phải là chuyện bình thường hay sao? Ngươi thậm chí dẫn theo Lý Chính thúc làm ra động tịnh ầm ĩ lớn đến như vậy, có chút không thể tưởng tượng nổi....”

“Ngươi.....” Bạch Khang Nguyên nhất thời vô cùng giận dữ.

Con người Trương thị, đầu đúng thật là có vấn đề, miệng cũng vô cùng dẻo mép, đen cũng đều nói thành trắng!

Đây là chuyện nói đùa? Đây là thêu dệt chuyện, lấy mạng người ra là làm trò đùa.

Con thỏ nóng lòng còn biết cắn người, Bạch Thủy Liễu bốn tỷ đệ tình cảm tốt như vậy, lúc trước Tô Mộc Lam thường đánh mắng như thế nào chỉ cần bốn người ở cùng nhau đều sẽ không có chuyện gì, đây nếu Bạch Thủy Liễu bị bán, ai biết ba đứa còn lại sẽ làm ra chuyện gì?

“Bốp!”

Tô Mộc Lam thấy bộ dạng dửng dưng lưu manh của Trương thị, cũng lười biếng cùng nàng ta tranh luận nhiều như vậy, trực tiếp vung tay qua đó.

Ra tay có thể nói là vừa nhanh vừa chuẩn, hơn nữa đã dùng đủ sức lực, đánh đến Trương thị hoa mắt chóng mặt, người cũng dại ra rồi.

Hoàn hồn trở lại sau đó Trương thị mới sờ vào cái má vừa đỏ vừa đau, tức giận đùng đùng nhìn Tô Mộc Lam, “Ngươi dám đánh ta......”
 
Chương 35: Để Ngươi Nói Những Lời Hèn Hạ


Bạch Nhị Ngưu ở một bên, đầu tiên là đờ ra, tiếp sau đó là đi đến phía trước.

Tuy nói Tô thị này thật sự không được mọi người thích, nhưng dù sao cũng là vợ của hắn, Tô Mộc Lam một góa phụ, nói không nói liền ở trước mặt hắn đánh người, mặt của hắn thật không còn chút thể diện nào.

“Ngươi bên này cứ tiếp tục.” Bạch Khang Nguyên đưa tay ra ngăn hắn lại, “Người vợ như ngươi cả ngày ở ngoài nói những điều không nên nói, lần này tùy ý tung tin đồn nhảm, may là không có chuyện gì, nếu như có chuyện, đừng nói ta không thể tha thứ được, mà mọi người trong thôn cũng không thể tha thứ được bọn ngươi!”

“Để nhà Bạch Thạch Đường trút giận, chuyện này coi như qua đi, nếu không sau này Tô thị kia có làm ra chuyện gì, ta cũng không thể quản.”

Bạch Nhị Ngưu nhất thời có chút do dự.

Tô Mộc Lam tuy nói không phải là một người tốt, nhưng vài ngày nay vì chuyện thay đổi tính tình, ấn tượng của người khác đối với nàng bắt đầu biến tốt, điều quan trọng nhất đó chính là vợ của Bạch Thạch Đường, Bạch Thạch Đường này ở trong thôn danh tiếng vô cùng tốt, không ít người đều nhớ đến ân tình nhà hắn.

Bên cạnh đó, Bạch Khang Nguyên là Lý Chính, trừ việc không thể đắc tội, kế sinh nhai hằng ngày của hắn không ít đều là vì Bạch Khang Nguyên nên mới nhận được, nếu như làm Bạch Khang Nguyên tức giận...

Mà lúc đó, Bạch Khang Nguyên dẫn theo đám người ở cổng xằng, rất rõ ràng là đến ủng hộ cho Tô Mộc Lam, mà Trương thị nói năng xằng bậy kia, đúng là ngày thường gây ra không ít chuyện, và đây không phải là lần đầu tiên, nếu như không để nàng ta khắc sâu lâu dài, sau này sẽ còn gây ra chuyện rắc rối. 

Bạch Nhị Ngưu suy nghĩ xong sau đó liền lui ra phía sau hai bước, thuận tiện quát đám nhóc ở trong sân đi vào ở trong phòng.

Tô Mộc Lam thấy tình thế này, sức mạnh trong lòng lại tăng thêm vài phần.

“Bốp!”

Lại là một cái bạt tai, lần này đổi lại đánh vào má bên phải của Trương thị, đánh đến bên phải cũng sưng đỏ lên, trên má đều là dấu bàn tay, cùng bên trái có thể nói rất cân xứng.



Hai bạt tai này, làm Trương thị quay mồng mồng rồi, cũng làm cho nàng ta tức tối, Trương thị nhổ nước bọt xuống đất một cái, hướng về Tô Mộc Lam mà nhào đến, trong miệng thì mắng mỏ, “Con điếm, dám đánh lão nương!”

Trương thị vốn là mập, thân hình phải bằng Tô Mộc Lam hai người, lúc này dữ tợn, da thịt trên mặt lắc lư, hai tay càng muốn hướng về khuôn mặt Tô Mộc Lam mà chăm sóc, chỉ thấy đám người ở bên toát mồ hôi lạnh.

Bạch Khang Nguyên vô thức muốn ngăn cản, tránh để Tô Mộc Lam chịu thiệt hại lớn.

Nhưng không đợi ông ra tay, chỉ thấy Tô Mộc Lam không nhanh không chậm mà lại săn tay áo lên một tầng, không đợi Trương thị kia đụng vào nàng, liền đã ra tay trước lấy thế mạnh, hướng về tóc của Trương thị mà kéo.

Tay còn lại thành một nắm đấm mạnh mẽ mà đánh vào bụng của Trương thị, Trương thị nhất thời đau đớn, toát mồ hôi lạnh, cả người cong thành hình dáng của con tôm.

Linh hoạt mà quật chân, Trương thị đến đứng cũng không vững, như bao đấm rơi xuống đất, đứng dậy cũng đứng không nổi.

Tô Mộc Lam thuận thế cưỡi lên trên người Trương thị, tay trái mở thành hình cung, lại giáng cho Trương thị vài đòn, vừa đánh vừa mắng, "Cái miệng nói xằng bậy thêu dệt chuyện của ngươi, thường ngày vô duyên vô cớ đổ nước bẩn vào người khác, miệng đầy phân, không để ngươi ghi nhớ lâu, ngươi sẽ không biết tại sao hoa lại đỏ như vậy! "

Động tác của Tô Mộc Lam thất sự rất nhanh, đến mức người khác chỉ cảm thấy như mới chớp mắt hai lần, liền nhìn thấy Tô Mộc Lam chính là người đã thắng Trương thị.

Ôi chao, Tô Mộc Lam, nhìn mảnh khảnh, đánh nhau so với Trương thị còn lợi hại hơn nhiều

Nhìn thấy tình thế này, ra tay tuyệt đối là tàn nhẫn...

Lại nhìn Trương thị kia, lần này bị đánh, không bàn đến chuyện tay không còn chút sức lực nào, đến mặt e rằng cũng sẽ sưng lên như heo vậy.

Cho nên nói, nếu không có chuyện gì đừng ở sau lưng ăn nói lung tung thêu dệt chuyện, đặc biệt là không thể nói với dạng người như Tô Mộc Lam, nếu không bản thân cũng sẽ đau khổ.....
 
Chương 36: Mềm Nắn Rắn Buông.


Mọi người ở đó cảm khái, mà bị đánh đến hoa mắt chóng mặt, đau đến nhe răng trợn mắt, nhìn thấy ánh mắt của Tô Mộc Lam, ban đầu từ tức giận, cho đến khi Tô Mộc La nắm thành từng nấm đấm đánh mạnh xuống, dần dần biến thành hoảng sợ.

Cuối cùng, dùng tay ôm chặt lấy đầu của mình, liên tục lên tiếng xin tha, “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ta biết sai rồi....”

“Biết sai rồi sao?”

Tô Mộc Lam nhếch nhếch khóe miệng, “Vậy thì ngươi nói xem, sai ở chỗ nào?”

“Ta......”

“Ở trước mặt nhiều người như vậy bị đánh thành bộ dạng này, đã bị lăng nhục, bản thân lại còn mở miệng thừa nhận lỗi sai, sau này thật sự là không có mặt mũi sống ở trong thôn.”

“Nhìn tình thế này, vẫn còn không biết bản thân rốt cuộc đã nói ra những lời độc miệng gì, vẫn phải chăm sóc hai cái, Tô Mộc Lam hừ lạnh một tiếng, bẻ cổ tay, vẫn như cũ gom góp sức mạnh lại, bộ dạng chuẩn bị đánh ra đòn lớn.

Mặt đã bị đánh sưng thành heo rồi, nếu lại bị giáng vài đòn bạt tai, mặt e rằng sẽ hư mất.

“Đừng đừng đừng.....” Trương thị nhắm mắt lại, lòng quyết tâm, cắn chặt răng, nói, “Ta không nên ở trước đám nhóc Bạch Lập Hạ miệng độc địa nói ra những lời đó, cũng không nên ở sau lưng nói xằng bậy về ngươi, ta sau này....... sau này không còn dám nữa.....”

“Nói đến đây còn tính là lời người.”

Tô Mộc Lam hừ lạnh một tiếng, từ trên người Trương thị đứng lên, đem tay áo  thong thả ung dung mà bỏ xuống, “Hôm nay ở trước mặt Lý Chính thúc còn có nhiều bà con như vậy, miệng của Trương thị ngươi cũng không phải là phân, lời nói ra cũng không thể xem thành thả rắm, sau này đừng xem nhẹ những lời đã nói ra.”

“Nhưng ngươi xem nhẹ những lời đã nói ra cũng không sao, chẳng qua ngươi thêu dệt chuyện một lần ta liền đánh một lần, đến lúc đó xem xem là lỗ tai của ta nghe không được những lời đó, hay là miệng này của người không chịu được nắm đấm của ta.

Trong khi nói, Tô Mộc Lam đem ngón tay của mình bẻ với một âm thanh cộp cộp.



Sát khí khắp người khiến Trương thị không khỏi chật vật lùi về phía sau, không dám đến quá gần Tô Mộc Lam.

Nhìn bộ dạng này của Trương thị, Tô Mộc Lam cũng lười biếng cùng nàng ta nói nhiều, chỉ chuyển người về phía Bạch Khang Nguyên, “Lý Chính thúc, ta ở đây không có chuyện gì rồi, Thủy Liễu trẹo chân bị thương rồi, ta phải nhanh chóng đi tìm Thành bá lại xem một chút, nên xin về nhà trước.”

“Được, ngươi nhanh chóng về nhà xem mấy đứa trẻ đi.” Bạch Khang Nguyên gật đầu, nhìn Tô Mộc Lam dẫn theo Bạch Lập Hạ và Bạch Mễ Đậu đi về nhà, lúc này mới chuyển người lại xem Trương thị.

Trương thị thấy Tô Mộc Lam đi xa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cực khổ từ trên dưới đất bò dậy.

Hai má đau sưng đỏ, đụng là tuyệt đối không thể đụng vào, nhếch miệng một chút là má liền đau, thậm chí nuốt nước bọt, cũng cảm thấy vô cùng đau đớn.

“Con điếm Tô thị này....”

Tuy là bị Tô Mộc Lam đánh có chút sợ sệt, nhưng trong lòng Trương thị cuối cùng vẫn là rất tức giận, nhân lúc Tô Mộc Lam đi rồi, liền mở miệng là mắng. “Chao ôi, Tô thị, ngươi quay về đây này...” Bạch Khang Nguyên nói.

“Ta, ta ta....”

Trương thị nhất thời nói lắp, vô thức đưa tay ra bảo vệ mặt của mình, trong miệng liền liên tục xin tha, “Là do miệng độc địa này của ta, không phân rõ đúng sai phải trái, ta lần sau sẽ không mắng nữa, ngươi đừng đánh ta, đừng đánh ta....”

“Cái thứ mềm nắn rắn buông!”

Bạch Khang Nguyên không thể xem được Trương thị này ở trước mặt một bộ dạng sau lưng lại làm ra bộ dạng khác, nhổ nước bọt xuống dưới đất một cái, “Ta thấy Tô Mộc Lam này giáo huấn ngươi cũng đúng, chỉ dựa vào cái miệng đê tiện này của ngươi, ở khắp nơi ăn nói lung tung thêu dệt câu chuyện, khiến cả thôn này không thể yên ổn, đáng ăn chút khổ!”

“Bạch Nhị Ngưu! Ngươi tốt lành gì cũng là nam nhân trong nhà, vợ trong nhà cũng không chuẩn bị quản nữa sao? Cả ngày nói nhà đông lớn nhà tây nhỏ, thích ở sau lưng khua môi múa mép gây chuyện, thường ngày gây ra không ít chuyện rắc rối, ăn đòn cũng không phải là lần đầu bị đánh, đánh rồi vẫn còn không ghi nhớ?”
 
Chương 37: Không Biết Nặng Nhẹ


“Vợ nhà mình còn quản không tốt, ta thấy ngươi có phải là làm việc cũng không được, sau này có ai hỏi ta tìm người làm việc, ta thấy trong lòng ta cũng phải suy nghĩ lại mới được.”

Bạch Nhị Ngưu lần này bị Bạch Khang Nguyên mắng đến đỏ mặt tía tai, cũng không dám trả lời nữa câu, chỉ không ngớt lời đáp, “Lý Chính thúc, người yên tâm, ta khẳng định sẽ quản tốt, sau này sẽ không dám để nàng ta ở bên ngoài nói càn nữa.”

Nói xong liền chuyển người cho Trương thị một bạt tai, “Con vợ chết tiệt, chỉ biết gây sự cho người nam nhân của mình, nhìn xem ngươi làm ầm ĩ ra thành thế này, là sợ cuộc sống trong nhà sống quá thoải mái sao?”

Bạch Nhị Ngưu mắng mỏ, Trương thị bị đánh kêu loạn lên, trong sân lúc này, so với lúc nãy Tô Mộc Lam còn ở đây còn náo nhiệt hơn vài phần.

Chỉ là lúc này thấy bộ dạng của Bạch Nhị Ngưu và Trương thị, ít nhiều đều cảm thấy hai người đang có ý diễn kịch.

Bạch Khang Nguyên cũng lười cùng Bạch Nhị Ngưu và Trương thị nói nhiều, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, sải bước lớn mà đi.

Đám người đứng ở chân tường xung quanh xem náo nhiệt, lúc này tất cả người xem náo nhiệt mới xoa xoa bụng căng tròn, mỗi người hướng về nhà mình mà đi.

Chỉ là lúc về cùng đường, như cũ hóng hớt thêm, nghị luận chuyện lúc nãy.

“Đừng nói Tô thị này, cũng thật vô cùng đáo để, thân thể của Trương thị giống như một cánh cửa, nói quật xuống là quật xuống, ra tay thật sự rất tàn nhẫn, ta nhìn mặt của Trương thị, nữa tháng mười ngày e rằng vết sưng tấy này còn chưa biến mất hoàn toàn, về sau đừng đụng vào Tô thị này. "

“Đúng đó, Tô thị này đúng là thật tàn nhẫn, bởi vì một câu nói từ miệng đê tiện của Trương thị, ra tay cũng có chút không biết nặng nhẹ rồi.....”



“Lời nói này của ngươi ta không thích nghe, cái gì gọi là bởi vì? Nói như chuyện nói năng không suy nghĩ này không phải là chuyện lớn, rất nhiều chuyện không phải do ăn nói không biết suy nghĩ mà gây ra chuyện sao? Xuân Hoa kia ở nhà Trụ Tử thúc, không phải bởi vì người khác lắm mồm ở trước mặt nói nàng ta không được người trong nhà thích là bởi vì không có đuôi nhỏ, nên mới lấy kéo đem cái đuôi nhỏ của tôn tử Trụ Tử thúc cắt đi sao? "

“Đúng vậy, Trương thị này ở trước mặt Lập Hạ nói những lời này, may là Thủy Liễu cùng Tô Mộc Lam cùng nhau trở về, nếu như Tô Mộc Lam có chuyện gì để Thủy Liêu chạy đi nơi khác một chuyến, muộn xíu mới trở về, Tô thị này không phải có miệng trên người cũng không thể nói rõ được sao? Đám nhóc Lập Hạ nếu như quyết lòng, uống thuốc diệt chuột, không phải là xảy ra chuyện lớn rồi sao, mấy mạng người đến lúc đó không phải là bởi vì những lời nói hèn hạ của Trương thị mà bị hại sao?”

“Cho nên nói phải quản tốt cái miệng, đừng làm những việc không giữ mồm giữ miệng, xử lý không tốt sẽ chuốc lấy vạ...."

Mọi người nói chuyện rôm rả, đi vào trong sân nhà của mỗi người, đi lo liệu làm cơm buổi trưa.

Bạch Nhị Ngưu thấy mọi người đi gần hết, lúc này mới dừng tay lại.

Trương thị đã bị Tô Mộc Lam đánh, nay lại bị Bạch Nhị Ngưu đánh thành bộ dạng như thế này, trong lòng càng cảm thấy ủy khuất hơn, cộng thêm những vết thương trên mặt, chỉ biết ngồi trên mặt đất khóc nức nở, nước mắt đầm đìa cùng nước muỗi.

“Khóc khóc khóc, khóc tang sao? Lão tử vẫn còn chưa chết!”

Bạch Nhị Ngưu chỉ vào Trương thị quát lớn, “Sau này an phận một chút, quản tốt cái miệng nói năng không biết suy nghĩ của bản thân, đừng cả ngày chỉ biết gây rắc rối cho nam nhân nhà mình, đến lúc đó kiếm được ít ngân lượng, ăn mì trắng cũng không được, để ngươi khóc cũng không có chỗ mà khóc.”

Bởi vì Bạch Nhị Ngưu có thể kiếm tiền, tính tình lại nóng nảy, Trương thị vốn là sợ hắn, lần này lại là bản thân không đúng, liền vội vàng nín khóc, nhưng hơi thở của cái khóc mang đến, hiện rõ nàng ta thút thít.

Bạch Nhị Ngưu trong lòng phiền toái, cũng không quan tâm nàng ta, bưng bát cơm của mình đi đến một bên dưới cây táo hồng hộc mà ăn cơm.
 
Chương 38: Đều Tại Con


Nhân sủi cảo gồm rau hẹ trứng gà và đậu phụ vốn là mùi thơm vô cùng, lần này ăn vào lại nhạt nhẽo, từng cái từng cái không ngừng nhét vào miệng.

Ba đứa bé đã sớm bị dọa cho hoảng sợ, không biết nên làm thế nào, thấy Bạch Nhị Ngưu nổi giận càng không dám cử động

Chỉ còn lại Trương Thị đang ngồi dưới đất, khuôn mặt nhuốm đầy nước mắt và nước mũi, lại đem Tô Mộc Lam ghi thù trong lòng

Đồ đĩ...

Tô Mộc Lam dẫn theo Bạch Lập Hạ và Bạch Mễ Đậu về nhà, Bạch Thủy Liễu cũng đã vịn vào quai của Bạch Trúc Diệp đi đến trong sân, ngồi trên ghế cọc nghỉ ngơi.

"Nhìn vết thương có chút nặng." Tô Mộc Lam xem một phen mắt cá chân đã sưng giống như cái bánh bao của Bạch Thủy Liễu, cau mày lên, "Lập Hạ con đi nhà Tam Thành bá của con một chuyến, phiền ông ấy đi về đây một chuyến xem xem Thủy Liễu."

"Được." Bạch Lập Hạ liền vội vàng chạy ra ngoài cửa.

Tô Mộc Lam kêu Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu giúp đi đun nước nóng một chút, bản thân thì đi vào bên trong phòng, đi tìm cây lược.

Vừa nãy xử lý Trương thị, tuy nói là rất thuận lợi, hoàn toàn chiếm thế thượng phong nhưng lúc tranh chấp với Trương Thị, cũng đã bị giật đi không ít sợi tóc của nàng, má cũng bị móng tay của Trương thị quẹt trúng một chút, lúc này đầu tóc rối ren ,giống như một bà điên vậy.

Dù cuộc sống có nghèo khó một chút, nhưng thể diện nên có cũng không thể thiếu được.

Dùng lược chải tóc xong, lại đi rửa mặt, bên đó Bạch Tam Thành đã mang theo hộp thuốc đến, Bạch Tam Thành đã qua tuổi 40, chẩn bệnh cho người già, híp mắt tỉ mỉ mà nhìn vào mắt cá chân của Bạch Thủy Liễu, lại nặn nặn một chút, chân mày nhíu chặt lúc này mới giãn ra một chút, "Vẫn còn tốt, không bị tổn thương xương cốt và gân, chỉ là trẹo chân một chút nên sưng lên.”



Bạch Tam Thành nói vậy, từ trong hộp thuốc đã rất cũ kỹ lấy ra một cái lọ trắng, đưa cho Tô Mộc Lam, “Thuốc thang không cần uống chỉ cần cầm lấy rượu thuốc này mỗi ngày cẩn thận thoa lên, xoa bóp một chút, nằm nhiều đừng đi lại, khoảng chừng 10 ngày là sẽ khỏe rồi."

“Đa tạ Thành đại ca.” Tô Mộc Lam nhận lấy lọ trắng kia, liền đi tìm túi tiền đến, “Bao nhiêu tiền?”

Nói không cần tiền, rõ ràng có chút giả tạo, chỉ là trong nhà Tô Mộc Lam thật sự...

Bạch Tam Thành nghĩ xong một lúc, nói, “Rượu thuốc này là do bản thân tự phối, chỉ cần trả tiền thảo dược là được, năm văn tiền là được.”

“Thật sự đa tạ Thành đại ca rồi.”

Tô Mộc Lam có thể nhìn ra Bạch Tam Thành có ý muốn giúp nàng tiết kiệm tiền, liền đếm năm văn tiền cho ông, lại nhiệt tình mà tiễn ông ra khỏi cửa nhà.

Đợi khi đã tiễn xong Bạch Tam Thành, Tô Mộc Lam về đến trong sân, múc nước ấm giúp đem cái chân sưng tấy của Bạch Thủy Liễu rửa sạch sẽ, tiếp theo đem chân Bạch Thủy Liễu đặt vào lòng mình, đem rượu thuốc đổ ra một ít, dựa theo lời Bạch Tam Thành nói, lòng bàn tay nóng lên rồi, xoa bóp lên mắt cá chân của Bạch Thủy Liễu.

Thấy Tô Mộc Lam một chút cũng không ghét bỏ mà giúp cô bé xoa bóp mắt cá chân, lại nhìn cái lọ rượu thuốc nhỏ như thế đã tốn hết năm văn tiền, Bạch Thủy Liễu trong lòng có chút cảm động, lại tràn đầy áy náy.

“Nương, đều tại con không tập trung, làm trẹo chân rồi....”

Năm văn tiền, cũng đủ mua ít nhiều lương thực, đến thịt cũng sắp mua được một cân, lần này lại để cô bé thoa lên mắt cá chân, Bạch Thủy Liễu càng nghĩ càng đau lòng.

“Con cũng đâu muốn trẹo chân, đây là tai nạn, đều nói là tai nạn thì khó tránh khỏi, đây cũng không phải do bản thân, theo ta nói, đây là chuyện may mắn, vui mừng vì không bị thương đến xương cốt, nếu không sẽ chính thực bị giày vò rồi.
 
Chương 39: Biết Sai Rồi


Tô Mộc Lam xoa bóp mắt cá chân cho Bạch Thủy Liễu xong, để cô bé ngồi nghỉ ngơi, tiếp theo ánh mắt hướng về Bạch Lập Hạ, Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu.

Ba củ cải nhỏ lúng ta lúng túng cúi đầu.

Chuyện hôm nay là đám nhóc bọn họ tùy tiện tin theo những lời thêu dệt của Trương thị, còn đi tìm Bạch Khang Nguyên, làm ra chuyện ầm ĩ lớn như, Tô Mộc Lam không biết giấu mặt vào đâu, nhất định rất tức giận.

Bạch Lập Hạ cắn chặt vành môi, đứng ra, “Nương, chuyện này đều tại con, là con dẫn theo Trúc Diệp và Mễ Đậu đi tìm Lý Chính thúc công, người muốn đánh thì đánh con đi.”

“Ta đánh con làm gì?”

Tô Mộc Lam nhìn thấy bộ dạng Bạch Lập Hạ rất căng thẳng, lại thở dài, nói lời thành khẩn, “Nhưng chuyện này phải nói rõ ràng cho bọn con mới được, trước tiên là từ phương diện không tốt mà nói đi......”

“Lời của người khác nói, không nhất định là thật, đặc biệt là Trương thị này, lúc trước đã nhìn ra là một người không có tâm tư chính đáng, lời nàng ta nói, các con càng phải cân nhắc, cũng không thể nói là một từ cũng không thể tin, cho dù bọn con cảm thấy khả năng là có thật, cũng phải tự bản thân đi điều tra một chút có phải là thật hay không, bên cạnh đó, không thể người khác nói cái gì là bọn con liền tin cái đó được.

“Lần này là Trương Thị nói ta đem Thủy Liễu đi bán rồi, các con liền làm ầm ĩ chuyện này thành như vậy, thì lần sau có thể lại nói ra cái khác, lúc đó càng không dám nghĩ đến, thật sự cũng không chỉ có nàng ta, người ở trong thôn này, thậm chí người càng xa cũng sẽ có chút thích thêu dệt câu chuyện, còn biết nói những cái giả tạo, không chỉ nói về ta, còn có thể ở trước mặt con nói người khác không đúng, ở trước mặt người khác lại nói con không đúng, con nếu như tin rồi, thì đã thật sự mắc câu những người đó.”

“Nương nói những lời này, là để bọn con ghi nhớ, dù người khác nói như thế nào, trong lòng bọn con phải có phán đoán của bản thân, không thể bị người khác lừa được.”

“Nương, bọn con biết sai rồi......” Bạch Lập Hạ có chút nghẹn ngào.



Bạch Mễ Đậu cùng Bạch Trúc Diệp ở một bên cũng thút thít lên.

“Sai thì nhất định là có sai, nhưng cái sai này cũng không phải là hoàn toàn sai, chuyện lần này bọn con cũng làm rất tốt ở một mặt.”

Tô Mộc Lam tiếp tục nói, “Chuyện lần này, nương có thể nhìn ra bọn con tỷ đệ bốn người tình cảm rất tốt, các con lo lắng cho Thủy Liễu, cho nên chuyện này mới dễ dàng nghĩ đến phương diện xấu, cũng dễ dàng mắc câu Trương thị, sau này huynh đệ tỷ muội phải giúp đỡ dìu dắt lẫn nhau, điểm này các con làm rất tốt.

“Thứ hai là chuyện này xảy ra cũng không nghĩ đến bản thân sẽ đi lấy đá chọi đá, mà là nghỉ đến đi tìm Lý Chính đến giúp đỡ, cũng đã nói rõ bọn con thông minh, biết người thế nào có thể ra mặt giải quyết, không lỗ mãng mà giải quyết chuyện, đó là ưu điểm.”

“Lại nói, chuyện này ta cũng có thể hiểu được bọn con, tuy nói lúc đập vào cửa đã đập đến đầu ta tỉnh táo rồi, không còn làm những chuyện hồ đồ nữa, nhưng trước đó lúc ta hồ đồ đã đối xử với bọn con không tốt, trong lòng bọn con đúng là cũng sợ hãi, gặp phải chuyện này cũng không thể không nghĩ đến hướng xấu được.”

"Đây nếu mà đem chuyện này tổng kết một chút, chính là bọn con có sai có đúng, cái sai thì chiếm năm phần, đúng thì chiếm ba phần, còn lại hai phần, ở trên người ta."

"Cho nên nói chuyện này, đúng sai cũng đều ngang nhau, hai thêm vào thành năm, chuyện này coi như cho qua đi."

Tô Mộc Lam từ trên trên tảng gỗ đứng lên, múc một gáo nước đến, đem mùi thuốc còn lưu lại trên tay rửa sạch sẽ.

Mà đám nhóc Bạch Lập Hạ, trố mắt nhìn nhau sau đó vẫn như cũ không an tâm xoa tay rồi lại xoa.

Do dự hồi lâu sau đó, Bạch Lập Hạ mới rụt rè nhìn về hướng Tô Mộc Lam, "Nương ... người không trừng phạt bọn con sao?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top