Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
Chương 880: Ngoại truyện 4 - Bạch Mễ Đậu, cứu mạng


Nước trà ấm áp, mặc dù sẽ không làm bỏng người khác, nhưng chén trà bằng chất liệu sứ rơi xuống như vậy, phía dưới lại là đám người chen lần xô đẩy, chỉ sợ sẽ làm ai đó bị thương.

Công chúa Trường Nhạc thầm kêu lên một tiếng không tốt, cuống quýt ló người ra tóm lấy.

Bởi vì trong lòng nôn nóng, tầm nhìn của quán trà trống trải, cửa sổ mở cũng đủ lớn, cũng đủ thấp, công chúa Trường Nhạc sau khi ló người ra như vậy, cả người liền ngã văng ra ngoài.

"Công chúa!" Cam Thảo cả kinh, sắc mặt trắng bệch.

Công chúa Trường Nhạc cũng tay mắt lanh lẹ, duỗi tay bám chặt lấy khung cửa sổ.

Nhưng rốt cuộc sức lực không lớn, căn bản không chịu đựng nổi, cả người liền trượt xuống khỏi cửa sổ từ mái hiên của lầu hai xuống dưới.

"Cứu mạng!" công chúa Trường Nhạc sợ hãi kêu một tiếng.

Thuộc hạ cũng nhận thấy được, đều thét chói tai lên.

ba người Khương Hoán Nhuận thấy thế, cũng cả kinh hết lượt.

Lúc này Bạch Mễ Đậu đang ở khoảng cách gần nhất, cũng bất chấp tất cả, lập tức nhảy xuống khỏi lưng ngựa, chạy về phía quán trà kia.

"Bịch!"

Công chúa Trường Nhạc lập tức rơi xuống người Bạch Mễ Đậu.

"Ngài không có việc gì chứ." Cam Thảo sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng đỡ công chúa Trường Nhạc lên, "Hù chết nô tì rồi."

"Ta không có việc gì." công chúa Trường Nhạc kinh hồn chưa định, nhưng cũng vội vàng đứng lên, đi đỡ Bạch Mễ Đậu dưới thân chính mình "Ngươi thế nào rồi, có bị thương không?"

"Vừa rồi đa tạ Thám Hoa lang ra tay cứu giúp."

"Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần nói cảm ơn." Bạch Mễ Đậu bò lên khỏi mặt đất, mơ hồ hoạt động tứ chi một chút, "Chỗ ta cũng không có lo ngại gì"

"Chẳng qua là cô nương vừa mới từ lầu hai rơi xuống, e là sẽ có sơ xuất, tốt nhất vẫn nên tìm lang trung tới nhìn một chút, trong lòng mới có thể yên tâm hơn."

"Đa tạ Thám Hoa lang nhắc nhở." công chúa Trường Nhạc vén áo thi lễ, "Tốt nhất Thám Hoa lang cũng xem đại phu một chút mới ổn."

Bị một người lớn như vậy đè ép, cho dù xương cốt không có việc gì thì hẳn là sẽ bị trầy da một chút.

"Xiêm y của Thám Hoa lang cũng bẩn rồi… Thật sự là rất xin lỗi." Khuôn mặt công chúa Trường Nhạc tràn đầy áy náy.

"Lúc trước thường xuyên đi theo đại phu, cũng hiểu sơ lược một ít về thuật kì hoàng (y thuật trung y), vừa rồi chính mình đã xem xét, cũng không có lo ngại gì, cô nương không cần quan tâm, còn về phía xiêm y này, cũng không có việc gì, đều là bụi đất, phủi đi cũng được."

Khi Bạch Mễ Đậu nói chuyện đều vỗ vỗ khắp cả người.

Phố dài trong kinh thành dùng gạch đá xanh lát đường, bởi vì hôm nay muốn dạo phố nên việc quét tước rất sạch sẽ, chỗ quán trà này cũng quét tước hàng ngày, thật sự không có nhiều bụi đất, Bạch Mễ Đậu bị đè một cái như vậy, xiêm y cũng không bẩn lắm.

Người hầu trong Lễ Bộ thấy thế cũng nhẹ nhàng thở phào, "Nếu Thám Hoa lang không có vấn đề gì thì nhanh lên ngựa đi, không được trễ canh giờ."

Dạo phố phải đi đường rất xa, khi nào kết thúc cũng không thể biết trước được, nhưng không được chậm trễ.

"Ta sẽ liền ngay." Bạch Mễ Đậu nói xong, hướng về phía công chúa Trường Nhạc chắp tay, "Cáo từ."

"Thám Hoa lang đi thong thả." công chúa Trường Nhạc được Cam Thảo đỡ, đi theo hai bước để tiễn.

Bạch Mễ Đậu xoay người lên ngựa, túm chặt dây cương, kẹp vào bụng ngựa thúc giục, đuổi kịp Khương Hoán Nhuận và Bạch Vĩnh Hòa.

Mọi người tiếp tục đi về phía trước, trên phố dài cũng khôi phục sự nhộn nhịp vốn có.

"Công chúa." Cam thảo thấy bốn bề không ai chú ý, thấp giọng nói, "Chúng ta vẫn nên nhanh hồi cung, tìm thái y xem xét cho công chúa một lượt đi."

Lúc này Công chúa Trường Nhạc mới thu hồi ánh mắt, gật gật đầu, "Cũng được."

Đi một mạch về cung, cho người gọi thái y đến.

Một phen xem bệnh, thái y cũng nhẹ nhàng thở phào, "Công chúa cũng không có lo ngại gì, khuỷu tay bị trầy da một chút, sát một ít thuốc dán vào sẽ tốt hơn…"

Còn chưa dứt lời, hoàng đế đã vội vã mà tới, vẻ mặt ngưng trọng, "Trường Nhạc làm sao vậy, có trở ngại gì không? Sao trẫm lại nghe nói, muội rơi từ quán trà xuống, suýt nữa không còn mạng?"

Công chúa Trường Nhạc, "……"

"Ai nghe nhầm đồn bậy vậy, nói lung tung thế? Muội không có việc gì, vừa rồi thái y cũng xem qua rồi, chỉ hơi trầy da một chút thôi, dùng chút thuốc dán là được."

Hoàng đế xem xét một phen, sau đó cẩn thận mà dò hỏi thái y, thấy quả thực đúng như lời công chúa Trường Nhạc nói, đôi mày nhíu chặt lúc này mới giãn ra một chút, duỗi tay cốc nhẹ vào cái trân của công chúa Trường Nhạc, "Muội nha, thật là hù chết hoàng huynh."

"Lá gan của hoàng huynh đúng là quá nhỏ đó." công chúa Trường Nhạc thè lưỡi, tiếp đó tròng mắt xoay chuyển, "Nói đến chuyện này, hôm nay dù gì cũng nhờ Thám Hoa lang ra tay tương trợ, tuy hắn vẫn luôn nói không có lo ngại gì, nhưng muội nhìn dù gì cũng đại khái có vết thương."

"Hoàng huynh vẫn nên dặn dò thái y đi xem bệnh, thuận tiện cũng ban thưởng một phen cho ổn thỏa."

"Đây là đương nhiên rồi." Hoàng đế gật đầu, "Trẫm sẽ dặn người tiến đến thăm, lại ban thưởng một ít đồ văn phòng tứ bảo làm phần thưởng."

"Hoàng huynh thật sự keo kiệt, Bạch Thám hoa cứu tính mạng của muội, hoàng huynh chỉ muốn thưởng một ít văn phòng tứ bảo, nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ chỉ khinh thường tính mạng của

ta trong lòng hoàng huynh chỉ có trị giá như vậy thôi đó."

Công chúa Trường Nhạc chu lên miệng lên nói "Chuyện này nếu truyền ra ngoài, muội biết đật thể diện ở chỗ bài bây giờ?"

"Đúng, đúng, đúng, muội nói gì cũng đúng, là trẫm suy nghĩ không chu toàn." Hoàng đế nghĩ nghĩ, nói, "Đã thế thì ban thêm chút vàng bạc châu báu đi."

"Muội nhớ rõ hoàng huynh thời gian vừa rồi mới có được hai thanh ngọc như ý, chi bằng cùng nhau thưởng đi." công chúa Trường Nhạc chớp đôi mắt một chút "Chờ hoàng huynh sai người chuẩn bị đồ vật xong xuôi, muội sẽ dẫn người cùng nhau đi tặng, sau đó nói lời cảm tạ Bạch Thám hoa về ân cứu mạng hôm nay." "Muội tự mình đi?" Hoàng đế gương lông mày lên.

Mặc dù Bạch Mễ Đậu cứu tính mạng của công chúa Trường Nhạc, nhưng công chúa Trường Nhạc là quân, Bạch Mễ Đậu là thần tử, đây vốn là bổn phận của thần tử, thưởng vài thứ cũng được, không đáng để công chúa Trường Nhạc tự mình đi.

"Đương nhiên rồi." công chúa Trường Nhạc gật đầu, cười nói hì hì, "Có lẽ hoàng huynh cảm thấy muội ham chơi phải không?" Không phải sao?

Hoàng đế chửi thầm, rốt cuộc không hề nói ra.

"Hành động này cũng là vì suy nghĩ cho hoàng huynh.

Bạch Mễ Đậu đã cứu tánh mạng của muội, muội tự mình tới nói lời cảm tạ, thứ nhất là thể hiện phong phạm của thiên gia, thứ hai cũng làm người trong thiên hạ biết được hoàng gia chính là người tri ân báo đáp, vì để giành lấy thanh danh hiền đức cho hoàng huynh, như thế không phải càng tốt hơn hay sao?"

"Nói cũng có lý." Hoàng đế nghĩ nghĩ, chỉ gật đầu, "Như thế liền cứ theo lời muội nói đi."

"Cảm ơn hoàng huynh." công chúa Trường Nhạc hưng phấn hướng về phía hoàng đế chắp tay.

"Còn khách khí gì với đại ca chứ?" Hoàng đế vỗ vỗ cái đầu nhỏ của công chúa Trường Nhạc "Chờ những tiến sĩ đó bái Khổng miếu xong, trong cung sẽ tổ chức yến tiệc Quỳnh Lâm, lần này có rất nhiều thanh niên tài tuấn, trẫm nhìn bọn họ đều không tồi, đến lúc đó muội cũng cùng tiến đến, nhìn xem có người nào hợp ý mình hay không?"

"Loại yến hội này đều là văn nhân mặc khách, không thú vị chút nào."

Công chúa Trường Nhạc đầu tiên là nhăn mặt lại, tiếp đó lại nhíu mày nói, "Nhưng mà nếu hoàng huynh đã thích thì muội sẽ cố mà đi cũng được, có điều muội phải nói trước một câu, không cho hoàng huynh chỉ hôn lung tung làm loạn uyên ương, phải được muội gật đầu đồng ý mới được."

"Được, được, được, trẫm đồng ý với muội là được chứ gì"

Công chúa Trường Nhạc có thể đi tới yến tiệc Quỳnh Lâm đã là cực kì nể tình, những chuyện còn lại đương nhiên đều dựa vào nàng rồi.

Rốt cuộc đây là muội muội mà chính mình thương yêu nhất, thật sự như là đặt ở đầu quả tim vậy, nếu nàng không thích, đương nhiên không thể gượng ép được.
 
Chương 881: Ngoại truyện 5 - Bạch Mễ Đậu, đáp tạ


Có điều lời này nói đi cũng phải nói lại, nếu có người nàng thích, bất kể là ai cũng có thể được.

Hoàng đế nghĩ như vậy, chờ sau khi công chúa Trường Nhạc rời khỏi đây, liền dặn dò người chuẩn bị việc công chúa Trường Nhạc tới cửa đáp tạ, cũng an bài người hai ngày sau tổ chức yến tiệc Quỳnh Lâm.

Mà lúc này, dưới ánh nến leo lắt, Bạch Mễ Đậu đang nhe răng trợn mắt mà kêu đau.

"Khương đại ca, ca nhẹ tay một chút."

"Lúc này mới biết đau sao?" Khương Hoán Nhuận cầm nhúm bông trong tay, chấm chấm vào rượu thuốc trong bình, chà xát vào phía sau lưng Bạch Mễ Đậu.

Mỗi một lần chà sát, khuôn mặt Bạch Mễ Đậu đều biến thành cái mặt thống khổ.

"Lúc ấy còn phồng má giả làm người mập, làm như chính mình không có việc gì vậy, thật sự cho rằng chính mình làm bằng sắt chăng?" Khương Hoán Nhuận thấy bộ dáng này của hắn, tức giận nói.

"Chuyện này cũng không thể trách đệ ấy được, rốt cuộc lúc ấy có nhiều người nhìn như vậy, lại ngay trước mặt một vị cô nương mỹ mạo như tiên giáng trần như thế, dù gì đệ ấy cũng phải tỏ ra mạnh mẽ một chút mới được." Bạch Vĩnh Hòa ở bên cạnh bỡn cợt mà cười nói.

"Vĩnh Hòa ca nói lời này không đúng tí nào."

Bạch Mễ Đậu bĩu môi, "Hôm nay chính là ngày lành dạo phố, lúc ấy nếu đệ kêu đau đớn thì nhất định sẽ chậm trễ hành trình của mọi người, chẳng phải là sẽ làm hỏng hứng thú của các ca hay sao?"

"Đệ toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho hai ca, thế mà hai người không những không nhớ rõ đệ tốt, ngược lại nói mát đệ, chờ đệ trở về, nhất định sẽ tìm nhị tỷ tỷ cùng Vân Khê tỷ, nói đầu đuôi chuyện này, cũng để các tỷ ấy phân xử, nhìn xem ai làm đúng."

Khương Hoán Nhuận cùng Bạch Vĩnh Hòa đều giật giật khóe miệng.

Thằng nhãi khốn kiếp này, luôn biết chỗ uy hiếp của hai người bọn họ.

Hai người không hề tranh cãi nữa, chỉ chuyên tâm giúp Bạch Mễ Đậu chà sát rượu thuốc.

"Đại phu nói thương tích này của đệ không quá nặng, chỉ cần chà sát rượu thuốc ba bốn ngày là sẽ khỏi hoàn toàn, hai ngày sau là yến tiệc Quỳnh Lâm rồi, đến lúc đó có lẽ sẽ khôi phục tương đối rồi, nhưng mà đến lúc đó đệ cũng cẩn thận một chút, chớ có lại đụng vào vào rách vết thương."

Bạch Vĩnh Hòa cười nói, "Lại nói tiếp đệ cũng may mắn, không hề bị thương ở mặt, cho nên cũng không làm lỡ yến tiệc Quỳnh Lâm."

"Ừ." Khương Hoán Nhuận cũng gật gật đầu, "Lúc trước nghe cha ta nói, yến tiệc Quỳnh Lâm Yến này là thời điểm mà hoàng đế, thân vương cùng các vị đại thần chọn lựa con rể cho nhà mình đó."

"Các huynh lại còn trêu ghẹo ta……" Bạch Mễ Đậu giả vờ tức giận, bộ dáng làm như muốn giương nanh múa vuốt.

Nhưng trên người có quá nhiều chỗ bầm tím, chỉ cần hơi động đậy một chút sẽ liên lụy đến vết thương toàn thương, cơn đau làm hắn lại nhe răng trợn mắt một lần nữa.

"Vẫn nên nghỉ ngơi dưỡng thương đi." Khương Hoán Nhuận và Bạch Vĩnh Hòa thấy thế, cũng không trêu ghẹo hắn nữa, chỉ sai người chuẩn bị cơm chiều.

Vừa mới mang cơm lên, ba người còn chưa kịp cầm lấy chiếc đũa, thuộc hạ đã tới truyền lời, nói là có người trong cung tới.

ba người vội vàng sửa sang lại trang phục một chút, tiến đến nghênh đón.

Chờ đến khi nhìn thấy người đến ngoài thái giám và thị vệ trong cung, còn có cả vị cô nương mà hôm qua Bạch Mễ Đậu cứu, lập tức sửng sốt.

"Sao lại là ngươi?" Bạch Mễ Đậu cảm thấy rất ngoài ý muốn, buột miệng thốt ra.

"To gan, đây là công chúa Trường Nhạc." Thị vệ phẫn nộ quát.

Cho nên, hôm quba người mà Bạch Mễ Đậu cứu, là công chúa Trường Nhạc mà đương kim thánh thượng sủng ái nhất hay sao?

ba người Bạch Mễ Đậu sững sờ, nhưng cũng vội vàng hành lễ, "Bái kiến công chúa Trường Nhạc."

"Không cần khách sáo." công chúa Trường Nhạc nói năng tự nhiên, nâng nâng tay, sai người hầu bên người cầm đồ vật tới, "Hôm nay vinh hạnh được Bạch Thám hoa cứu giúp, bổn cung mới tránh được một hồi tai hoạ, hoàng huynh nghe nói đến việc này, khen Bạch Thám hoa anh dũng không sợ, vì để bày tỏ ngợi khen cùng lòng biết ơn, đặc biệt ban tặng mấy thứ này, mong rằng Bạch Thám hoa vui lòng nhận cho."

"Tạ ân điển của Thánh Thượng."

Đã là ban thưởng của Hoàng Thượng, Bạch Mễ Đậu tất nhiên là dập đầu tạ ơn.

"Đây là của bổn cung." người của công chúa Trường Nhạc lại cầm rất nhiều hộp gấm tới đây, "Đáp tạ ân cứu mạng của Bạch Thám hoa."

"Chuyện nhỏ không tốn sức gì, thật sự công chúa không cần khách khí như thế" Bạch Mễ Đậu luôn miệng nói lời cảm tạ, "Thật sự là chịu hổ thẹn."

"Bảo ngươi cầm thì cứ cầm là được, ngươi đã cứu tánh mạng của ta, những thứ này là đương nhiên được nhận." công chúa Trường Nhạc hất cằm lên.

"Vâng, đa tạ công chúa muốn thưởng." Bạch Mễ Đậu lại bái tạ lần nữa.

"Không cần khách sáo." công chúa Trường Nhạc nâng mắt, nhìn về phía Bạch Mễ Đậu, "Đây cũng là thứ mà Bạch Thám hoa nên được."

Tiếp đó đề tài xoay chuyển, cười tủm tỉm nói, "Xem Bạch Thám hoa dường như cũng không lớn tuổi, không biết năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Bẩm công chúa, tại hạ năm nay mười bảy." Bạch Mễ Đậu trả lời đúng sự thật.

"Mười bảy, thế thật sự là vừa khéo, lớn hơn ta một tuổi." nụ cười của công chúa Trường Nhạc không giảm, "Ở độ tuổi giống như Bạch Thám hoa như vậy, trong nhà hẳn là đã quyết định ra hôn sự rồi".

"Nói ra thật xấu hổ, tại hạ một lòng đọc sách, chỗ cha mẹ cũng mặc kệ tại hạ tính tình làm bậy, còn chưa quyết định ra hôn sự." Bạch Mễ Đậu nói.

"Thì ra là thế." công chúa Trường Nhạc khẽ gật đầu, "Bạch Thám hoa thanh niên tài tuấn, nghĩ đến chắc chắn sẽ nhanh có lương duyên tới cửa, cũng không cần phải sốt ruột."

"Vậy thì mượn lời hay ý đẹp của công chúa." Bạch Mễ Đậu chắp tay cười đáp.

Công chúa Trường Nhạc mím môi, giương mắt nhìn, "Hai ngày nữa là yến tiệc Quỳnh Lâm, hẳn là các ngươi đều muốn đi, đến lúc đó bổn cung cũng sẽ tiến đến, nếu có cơ hội, lại trò chuyện tiếp".

"Xem các ngươi có lẽ là chưa dùng cơm chiều, bổn cung liền không quấy rầy nhiều nữa, tạm thời cáo từ trước".

"Cung tiễn công chúa." Bạch Mễ Đậu lần thứ ba lại bái biệt lần nữa.

Chờ đến khi đám người mênh mông cuồn cuộn rời đi, ba người Bạch Mễ Đậu lúc này mới liếc nhìn lẫn nhau, sau đó mới trở lại phòng đi sửa sang lại vài thứ vừa đưa tới kia.

Vàng bạc châu báu, giấy và bút mực, còn có hai thanh ngọc như ý thoạt nhìn chất ngọc rất tốt.

Mọi thứ đều là chế tác tinh mỹ, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra đều không phải là vật phàm.

"Thực sự không thể ngờ là vị cô nương hôm nay lại là công chúa Trường Nhạc." Khương Hoán Nhuận tặc lưỡi nói.

"Vâng, rất là ngoài ý muốn." Bạch Vĩnh Hòa cũng gật đầu theo.

"Cần gì bận tâm nàng ấy là ai, công chúa cũng được, bình dân cũng thế, nên cứu vẫn phải cứu." Bạch Mễ Đậu không cho là đúng, nhưng nhìn đồ vật chứa đầy phòng kia lại cảm thấy hơi khó khăn một chút, "Chẳng qua là mấy thứ này, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên xử trí như thế nào."

"Ngoài vàng bạc ra, còn lại đều là đồ vật trong cung, cũng không thể quá tùy ý, trước cứ cho người ghi chép lại vào danh sách, thu nhận hết đi, ngày thường có lẽ cũng không cần dùng đến." Khương Hoán Nhuận nói.

"Cũng chỉ có thể như thế." Bạch Mễ Đậu gật gật đầu, sai người thu dọn đồ vật lại.

Nhiều vô số đồ vật, thuộc hạ cũng thu dọn mất một thời gian mới xong.

"Hoàng Thượng thật sự thưởng không ít đồ vật thật." Khương Hoán Nhuận như suy tư gì đó nói.

Bạch Vĩnh Hòa gật đầu, "Cũng rất là quý trọng, hơn nữa tự công chúa Trường Nhạc tới nói lời cảm tạ……"

Hai người không hẹn mà cùng đi nhìn về phía Bạch Mễ Đậu.

Lúc này Bạch Mễ Đậu đã ngồi xuống cầm chiếc đũa, liên tục thúc giục, "Khương đại ca, Vĩnh Hòa ca, hai ca mau tới ăn cơm thôi, đồ ăn đều đã nguội rồi."

Khương Hoán Nhuận cùng Bạch Vĩnh Hòa không hẹn mà cùng sờ sờ cái mũi.

Nếu đổi lại là người khác, gặp được chuyện này, chỉ sợ là sẽ phấn khởi mà đi thắp hương bái Phật.

Chỉ có một mình Bạch Mễ Đậu nhớ tới đồ ăn đầy trên bàn, thật sự không biết người này là ngốc hay là giả ngốc nữa…
 
Chương 882: Ngoại truyện 6 - Bạch Mễ Đậu, rơi xuống nước


Yến tiệc Quỳnh Lâm Yến.

Tất cả những tiến sĩ trúng tuyển đều được tới dự tiệc, nhân số đông đảo, rất nhộn nhịp.

Chung quy lại là yến hội hoàng gia, có hoàng đế đích thân chủ trì, lại có đủ loại quan lại tiếp khách, mọi người tới dự tiệc đều có bộ dáng cẩn thận, kinh sợ.

Ba người Khương Hoán Nhuận, Bạch Vĩnh Hòa và Bạch Mễ Đậu cũng không ngoại lệ.

Nhưng ba người là ba gã đứng đầu, việc Bạch Mễ Đậu cứu công chúa Trường Nhạc cũng đã truyền khắp kinh thành, lúc này ba người trở thành tiêu điểm của toàn bộ yến tiệc Quỳnh Lâm Yến, như sao vây quanh trăng, được người khác vây quanh, tán thưởng.

Đã nhiều ngày diễn ra tình trạng như thế, ba người cũng hơi quen thuộc, chỉ lễ phép mỉm cười, khách sáo đáp lại.

Hoàng đế còn chưa tới đây, yến hội chưa mở màn, mọi người thật ra đều có thể thù ý đi lại ở yến tiệc Quỳnh Lâm, lúc này tốp năm tốp ba, tụ đôi ngắm cảnh nói chuyện.

Bố cục của yến tiệc Quỳnh Lâm tinh xảo, đình đài lầu các, cây hoa sum xuê, còn có một hồ nước, hoa sen cực kì tươi tốt.

Lúc này hoa sen chưa hề nở rộ, chỉ có lá sen đầy hồ, mênh mông vô bờ.

Ba người Khương Hoán Nhuận, Bạch Vĩnh Hòa với Bạch Mễ Đậu vừa mới khách sáo đáp lại mấy người tiến đến bắt chuyện, hiếm khi được nhàn rỗi, chỉ ngồi ở trong đình bát giác ở bên hồ, nghỉ tạm một lát, uống một hớp nước trà.

Lâm viên ở hoàng gia có đông đảo người hầu ở chung quanh, ba người cũng không dám tán ngẫu quá nhiều, chỉ uống tạm hai ly trà, ăn một ngụm bánh điểm tâm, tạm thời lót dạ trước.

"Công chúa, để ý một chút." Cam thảo thấp giọng nhắc nhở, "Thuyền này không lớn, trên mặt hồ cũng hơi có gió, ngài cẩn thận kẻo trượt chân."

"Không sao, ta biết bơi, cũng không sợ cái này." công chúa Trường Nhạc đứng ở đầu thuyền, không nhịn được mà nhìn xung quanh trên bờ, vừa vui cười nói, "Hoàng huynh còn nói muốn chờ lát nữa nhìn kỹ trong yến hội, chờ lát nữa sau khi ngồi vào vị trí, đám thần tử của huynh ấy e là đều bị dọa không dám ho he gì, thật không thú vị."

"Chi bằng lúc này xem một chút, cũng có thể biết được những người đó đến tột cùng có bộ dáng ra sao."

"Nói như vậy cũng đúng…" Cam thảo gãi gãi lỗ tai, "Nhưng nếu công chúa muốn nhìn thì trực tiếp đi xem là được, không cần phải…"

Không cần phải khăng khăng cưỡi một chiếc thuyền con, lén nhìn ở chỗ này.

"Nếu lúc này ta đi qua, một đám người hô hô quát quát, những người đó sẽ lại im như ve sầu mùa đông, chẳng khác gì khi hoàng huynh tới?" công chúa Trường Nhạc không cho là đúng, "Còn phải làm như thế này mới có thể nhìn được rõ ràng."

Dứt lời, công chúa Trường Nhạc hướng về phía nội thị đang chèo thuyền vẫy vẫy tay, "Ngừng lại ở nơi này đi."

Nơi này cách bờ không xa không gần, hơn nữa bốn phía đều là lá sen rậm rạp, con thuyền ngừng ở chỗ này hết sức kín đáo không nhìn thấy được.

Chờ con thuyền vững vàng dừng lại, công chúa Trường Nhạc liền cầm chiếc "Thiên lý nhãn" (ống nhòm) đứng ở đầu thuyền hướng về phía yến tiệc Quỳnh Lâm Uyển nhìn xung quanh.

Một đám người lúc này đều tụ đôi tán gẫu, toàn bộ hành động và ngôn ngữ đều dừng ở trong mắt công chúa Trường Nhạc.

"Chà, da đen như vậy mà lại muốn mặc xiêm y tối màu, có vẻ càng đen hơn, nếu ngay cả mặc quần áo mà cũng không làm được, e là làm việc cũng không ổn thỏa."

"Người này bộ dáng thật sự hơi già dặn một chút, nhìn như là qua tuổi 30 rồi."

"Ồ, cái này không tồi, tạm được, thế nhưng trước công chúng móc cái mũi, thực sự không lịch sự."

"Cái này là… Bạch Thám hoa?"

Thấy Bạch Thám hoa ngồi ở trong đình, công chúa Trường Nhạc lập tức hứng thú, tỉ mỉ mà nhìn.

Chỉ an tĩnh ngồi đó, cử chỉ nho nhã văn nhã, ngẫu nhiên sẽ nói với người bên cạnh vài câu, khuôn mặt đều mang theo ý cười nhẹ nhàng…

Bạch Thám hoa này, thật đúng là đẹp.

Trong lòng công chúa Trường Nhạc thổn thức không thôi, ánh mắt càng không dời đi được.

Chợt, một con cá nhỏ từ trong hồ nước nhảy lên, bắn lên một tảng bọt nước lớn, bọt nước vẩy ra, dừng ở trên mặt công chúa Trường Nhạc.

Công chúa Trường Nhạc vốn đang tập trung tinh thần nhìn Bạch Mễ Đậu, lập tức bị hoảng sợ, theo bản năng trốn sang bên cạnh một chút.

Thuyền nhỏ lập tức lắc lư, từng đợt sóng nước dập dềnh vang lên.

Nghe thấy động tĩnh, bên cạnh có người nhìn về phía hồ hoa sen này, công chúa Trường Nhạc càng thêm hoảng hốt, thân thể vốn đứng không vững càng không thể đứng thẳng lên được, "Bịch" một tiếng, lọt vào trong hồ.

"Công chúa!" Cam Thảo cùng người hầu lập tức cả kinh, hai người lúc này cũng bất chấp những thứ khác, vội vàng đi tìm.

Nhưng trong hồ đều là lá sen xanh biếc, căn bản không nhìn thấy nửa bóng người công chúa Trường Nhạc.

"Mau tới cứu người!" Cam thảo la hoảng lên.

Ba người Bạch Mễ Đậu vốn còn ở trong đình hóng gió nói chuyện, chợt nghe được trong hồ có động tĩnh, liền thi nhau đứng dậy.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Hình như có người rơi xuống nước."

"Đệ xem người kia, có giống không thị nữ bên người công chúa Trường Nhạc hay không?" Bạch Vĩnh Hòa nhíu mày nói.

"Hình như là thật, nói như vậy thì…" sắc mặt Bạch Mễ Đậu lâu tức tái mét, "Rơi xuống nước chính là công chúa Trường Nhạc?"

Đúng rồi, hai ngày trước, công chúa Trường Nhạc tự mình tới cửa đáp tạ nói qua, hôm nay nàng ấy sẽ tự mình tới yến tiệc Quỳnh Lâm.

Bạch Mễ Đậu nhíu chặt đôi mày lại, duỗi tay cởi áo ngoài của chính mình xuống "Tùm" một liền nhảy vào trong hồ, bơi về phía cái thuyền nhỏ.

Hôm nay dự tiệc, trên người mặc xiêm y cực kì trang trọng, mặc dù bỏ áo ngoài đi, nhưng ở bên trong cũng có hai ba tầng dày, ở trong nước bơi rất tốn sức.

Hơn nữa trong hồ này đều đầy cây sen, thân cây đan xen vào nhau, càng có nhiều trở ngại hơn.

Bạch Mễ Đậu biết bơi, ở trong hồ bơi trong chốc lát liền cảm thấy thở hồng hộc, sau khi tìm kiếm một phen, không nhìn thấy bóng người nào ở dưới nước, trong lòng cũng rất sốt ruột.

"Công chúa!"

Bạch Mễ Đậu gọi một tiếng, thấy không hề có ai đáp lại, liền lại lặn xuống chui vào trong nước.

Mà qua hồi lâu sau, thân thể Bạch Mễ Đậu cũng không lại xuất hiện ở mặt nước.

Những người khác cùng nhảy vào trong hồ cứu người như Bạch Mễ Đậu thấy thế, vội hô một câu, "Bạch Thám hoa chết đuối!" Cái gì?

Công chúa Vĩnh Nhạc vừa mới trồi lên mặt nước thở một hơi lập tức cả kinh.

Vừa rồi nàng rơi xuống nước, nhưng nàng biết bơi, từ nhỏ rơi từ thuyền xuống nước có thể bơi tới bờ hồ bên kia, căn bản không phải là vấn đề.

Nhưng bởi vì là nhìn lén những tiến sĩ đố, đặc biệt là nhìn lén Bạch Thám hoa mà rơi xuống nước, mặc dù ngày thường công chúa Trường Nhạc bướng bỉnh, cũng cảm thấy xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

Vì thế nàng chuẩn bị lén bơi tới bờ bên kia, lặng lẽ rời đi.

Không ngờ là Cam Thảo lại kêu gọi cứu mạng, khiến rất nhiều người tới cứu.

Đặc biệt là Bạch Thám hoa kia, giống như không muốn sống vậy… Công chúa Trường Nhạc nhíu mày, nhìn thấy trong nước hình như có một bóng người trôi nổi lững lờ, vội hít sâu một hơi, ra sức bơi qua đó.

Bạch Mễ Đậu cảm thấy, lúc này trước mắt chính mình chỉ có một mảnh trắng xoá, không nhìn thấy cái gì hết, cũng cảm thấy cả người không có chút sức lực nào, tựa như đang trôi nổi ở trên không trung vậy.

Nhưng rất nhanh trước mắt tựa hồ xuất hiện một bóng người, hắn liều mạng muốn nhìn cho rõ, nhưng căn bản lại không thấy rõ, hắn liều mạng muốn duỗi tay bắt lấy, nhưng căn bản đôi tay không hề có chút sức lực nào.

Chính mình đang làm sao vậy……

Đúng rồi, vừa rồi hắn nhìn đến công chúa Trường Nhạc rơi xuống nước, cho nên nhảy xuống hồ đi cứu người, nhưng bởi vì thể lực cạn kiệt, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, tay liền buông khỏi lá sen.

Vậy hiện tại, công chúa Trường Nhạc thế nào?

Có được người nào cứu đi lên không?

Bạch Mễ Đậu nôn nóng việc này, đột nhiên mở mắt, "Công chúa Trường Nhạc…"
 
Chương 883: Ngoại truyện 7- Bạch Mễ Đậu, rơi vào trong lòng [Hết]


Nhưng, sau một tiếng hô lên, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hoàn toàn không có ý thức.

Chờ đến khi Bạch Mễ Đậu lại mở to mắt thì nhìn thấy khuôn mặt vô cùng lo lắng của Khương Hoán Nhuận cùng Bạch Vĩnh Nhạc.

"Khương đại ca, Vĩnh Hòa ca……"

Bạch Mễ Đậu chật vật há miệng gọi, giọng điệu vô lực mệt mỏi.

"Coi như tỉnh rồi." Khương Hoán Nhuận lập tức nhẹ nhàng thở phào, "Ta đi gọi thái y."

Một lát sau, vị thái y râu dài bước nhanh tới, đặt tay lên cổ tay Bạch Mễ Đậu xem mạch, giây lát sau nâng tay lên nói, "Bạch Thám hoa chìm xuống nước, hiện giờ hơi thở yếu ớt, lại bị hoảng hốt, cần phải điều dưỡng mấy ngày, chờ một lát ta viết phương thuốc, uống thuốc theo phương thuốc là được."

"Đa tạ thái y." Bạch Vĩnh Hòa vội vàng nói cảm tạ.

"Không dám nhận, không dám nhận." Thái y rất khiêm tốn, "Có thể chẩn trị cho Bạch Thám hoa cũng là một may mắn lớn, lão phu sẽ sai người sắc thuốc, chờ một lát nữa sẽ đưa tới.

"Làm phiền." Bạch Vĩnh Hòa tiễn thái y đi ra ngoài.

Bạch Mễ Đậu thanh tỉnh một lát, cảm giác trên người lược có một chút sức lực, hỏi, "Công chúa Trường Nhạc như thế nào, có cứu được lên không?"

Khương Hoán Nhuận và Bạch Vĩnh Hòa liếc nhìn nhau, vẻ mặt trở nên quái dị.

Bạch Vĩnh Hòa lập tức sửng sốt, sau một lúc lâu mới run rẩy môi, "Chẳng lẽ là…"

Có bất trắc gì sao?

"Không phải thế" Khương Hoán Nhuận sờ sờ cái mũi, "Công chúa Trường Nhạc rất mạnh khỏe."

"Vậy thì tốt rồi." Bạch Mễ Đậu thở phào nhẹ nhõm.

"Có điều đệ là do công chúa Trường Nhạc cứu lên." Bạch Vĩnh Hòa ngừng lại một chút, mới nói, "Hơn nữa khi đệ được cứu lên đã bị hôn mê bất tỉnh, không có hơi thở, là công chúa Trường Nhạc lấy miệng áp miệng hà hơi thổi ngạt, cứu đệ trở lại."

"Sau đó thái y lại nói, may mắn công chúa Trường Nhạc được cứu trợ kịp thời, nếu không thì e là cái mạng nhỏ này của đệ không giữ nổi nữa."

Miệng áp miệng hà hơi thổi ngạt sao?

Bạch Mễ Đậu sửng sốt, theo bản năng duỗi tay phủ lên miệng mình.

Như vậy …

Chẳng phải nghĩa là hắn cùng công chúa Trường Nhạc có thân mật da thịt hay sao?

Đầu Bạch Mễ Đậu choáng váng một chút, cảm giác như bị oanh tạc vậy.

"Thế công chúa Trường Nhạc hiện nay ở nơi nào?" Bạch Mễ Đậu hơi chật vật mà nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói nghẹn ngào.

"Biết công chúa Trường Nhạc rơi xuống nước, Hoàng Thượng vội vã chạy tới, sau đó lại nghe thấy việc công chúa Trường Nhạc cứu ngươi, lập tức vẻ mặt của Hoàng liền nhăn nhó hết cả lại, sai người đưa ngươi đến nơi này xem bệnh, còn tự mình đưa công chúa Trường Nhạc hồi cung." Khương Hoán Nhuận nói.

Bạch Mễ Đậu trầm mặc.

Thân mật da thịt, đặc biệt là chạm môi với nhau, chính là việc tối kỵ giữa nam và nữ.

Mặc dù là vì cứu người, nhưng hành động như vậy cũng sẽ đưa tới tin đồn nhảm nhí cực lớn, danh tiếng bị hao tổn.

Công chúa Trường Nhạc là công chúa cao quý vì, vì cứu người, không để ý đến danh dự của chính mình.

Đương nhiên trong lòng Hoàng Thượng không thể vui nổi.

Bạch Mễ Đậu nghĩ nghĩ, cố gắng ngồi dậy xuống khỏi giường.

"Đệ làm cái gì vậy?" Bạch Vĩnh Hòa vội vàng ngăn cản hắn.

"Đệ muốn… cầu kiến Hoàng Thượng." Bạch Mễ Đậu cầm xiêm y đặt ở bên cạnh, hiển nhiên là xiêm y chuẩn bị cho hắn, khoác lên trên người.

"Lúc này, đệ cầu kiến Hoàng Thượng làm cái gì?" Khương Hoán Nhuận cũng hơi kinh ngạc.

"Cầu Hoàng Thượng ban hôn." Bạch Mễ Đậu nói.

Ban hôn?

Bạch Vĩnh Hòa kinh ngạc một chút, "Tuy nói có thể làm phò mã cũng coi như là vinh quang vô hạn, nhưng nếu như thế, sau này coi như vô duyên với con đường làm quan, đệ chăm chỉ học hành miệt mài mấy năm, hiện tại còn trẻ tuổi như thế đã công thành danh toại, sau này tương lai cũng rộng mở, không cần nhất quyết phải đi trên con đường này."

"Lời nói của Vĩnh Hòa không tồi, đệ…"

Lời nói của Khương Hoán Nhuận dang dở, vì có bóng người đi đến.

"Ngươi thử nói xem, vì sao muốn trẫm ban hôn?" Hoàng Thượng chậm rãi đến gần, nhìn về phía Bạch Mễ Đậu, ánh mắt sáng ngời, "Đúng như lời nói vừa rồi của Trạng Nguyên lang, nếu làm phò mã, con đường làm quan về sau này coi như chấm hết, ngươi đã có xuất thân vừa làm ruộng vừa đi học, tuổi tác cũng không lớn, nghĩ đến lúc đọc sách cũng rất nhiệt huyết năng nổ, có hoài bão bao la."

Thấy Hoàng Thượng tới, Khương Hoán Nhuận, Bạch Vĩnh Hòa với Bạch Mễ Đậu đều vội vàng quỳ lạy hành lễ.

"Đứng lên đáp lời đi."

Có người cầm ghế dựa tới, Hoàng Thượng vén quần áo, ngồi xuống ngay ngắn.

"Đúng vậy." Bạch Mễ Đậu đứng dậy, rồi lại quỳ xuống một lần nữa, "Lời nói của Hoàng thượng vừa rồi không sai, người đọc sách trong thiên hạ đều muốn mưu cầu tương lai rộng mở, hy vọng kiến công lập nghiệp, có được chút thành tựu, học sinh cũng nghĩ như thế."

"Nhưng kiến công lập nghiệp không phải nhất định phải làm quan lớn, làm chuyện lớn, làm chức nhỏ việc nhỏ, làm tốt bổn phận và mọi việc bên trong cũng coi như san sẻ nỗi lo với Hoàng Thượng, làm tròn trách nhiệm với bá tánh, cũng coi như là kiến công lập nghiệp."

"Ngoài ra…"

Bạch Mễ Đậu ngừng lại một chút, "Vĩnh Nhạc công chúa có ân cứu mạng với học sinh, học sinh không có gì báo đáp, chỉ có lấy thân báo đáp, mới có thể báo đáp được."

"Đây chẳng qua là ý của ngươi mà thôi, công chúa Trường Nhạc là muội muội mà trẫm sủng ái nhất, tuy ngươi lần này thi đình xuất sắc, nhưng cũng coi như xuất thân nhà nghèo, trẫm và công chúa Trường Nhạc cũng không xem trọng."

Hoàng Thượng liếc Bạch Mễ Đậu một cái, nói, "Ngươi tùy tiện cầu xin trẫm ban hôn như vậy, trẫm đại khái sẽ không đồng ý, hơn nữa việc này truyền ra ngoài, người khác sợ là sẽ nói ngươi muốn leo lên quyền quý, lấy điều này để cuộc sống trôi qua an nhàn, sau này danh tiếng của ngươi cũng coi như tổn hại hoàn toàn."

"Việc này ngươi có thể suy nghĩ đến cả hiểu không?"

"Học sinh hiểu rõ." Bạch Mễ Đậu trầm giọng nói, "Đúng là hiểu rõ, cho nên mới cả gan xin."

Dứt lời, Bạch Mễ Đậu lại vái lạy một lần nữa.

Hoàng Thượng thấy thế, đôi mắt cụp xuống một chút.

Bạch Mễ Đậu này, thực sự có phần thú vị.

Gặp được loại chuyện như thế này, với hắn mà nói, là việc rất xấu hổ và kinh sợ.

Có quan hệ xác thịt cùng công chúa, kì thật chẳng cần phải làm chuyện gì nữa, vì thể diện của hoàng gia, nên cuộc hôn nhân này đại khái sẽ phải ban cho.

Nhưng nếu cuộc hôn nhân này được ban cho, người ở bên ngoài nhận thấy, đó là vì hoàng gia bận tâm đến thể diện, hơn nữa công chúa Trường Nhạc làm việc cũng không đủ ổn thỏa, những chuyện phiếm này tóm lại là không ngăn được.

Nhưng lúc này Bạch Mễ Đậu chủ động xin tứ hôn, lập tức sẽ có điểm khác biệt.

Sẽ có người nói, chỉ vì hắn được công chúa Trường Nhạc cứu, liền chẳng biết xấu hổ mà bám lấy, mưu toan leo lên quyền quý, có cuộc sống an nhàn thảnh thơi, ngược lại cũng sẽ nói công chúa Trường Nhạc có lòng tốt cứu người, sẽ cảm thấy bất bình thay cho công chúa Trường Nhạc.

Hoàng đế là huynh trưởng, có suy nghĩ riêng của chính mình, hắn chỉ để ý đến danh tiếng của công chúa Trường Nhạc.

Những thứ khác đều không thèm để ý.

Hoàng Thượng nghĩ thấu chuyện này, đứng lên khỏi cái ghế, đi đến trước mặt Bạch Mễ Đậu, duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Tiếp đó, nhanh chóng rời đi.

Chờ đi đến ngoài sân, khi nhìn thấy công chúa Trường Nhạc đứng chờ ở đó liền nở nụ cười, "Ánh mắt của muội cũng không tồi."

"Đa tạ hoàng huynh khích lệ." công chúa Trường Nhạc cười đến mức mi mắt cong cong.

Xuân đi thu tới, năm này sang năm nọ.

Phủ phò mã ở kinh thành không biết bỏ trống bao nhiêu năm, ngược lại là Bạch phủ ở huyện Nhạc Ngọc trở nên nhộn nhịp nhất.

Hôm nay là ngày thê tử Lạc thị của huyện lệnh Nhạc Ngọc sinh nhật, bá tánh trong huyện biết được, thi nhau tiến đến chúc mừng.

Hoặc là một con gà nhà nuôi, hoặc là một rổ trứng gà, hoặc là một con cá vừa vớt lên từ giữa sông…… Tóm lại, chỉ cần có thể tỏ vẻ lòng biết ơn của bọn họ đối với vị huyện lệnh luôn suy nghĩ vì dân này thì cái gì cũng có thể đưa tới.

Bạch Mễ Đậu không cự tuyệt ý tốt củba người khác.

Nhưng hễ cứ có ai tới đưa hạ lễ, đều được đáp lễ trở về, hơn nữa phần đáp lễ cũng không ít hơn so với bá tánh.

"Làm đáp lễ như vậy, hai bên đều có được đồ vật, ngược lại rất phiền toái, dứt khoát không thu chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao." Gã sai vặt trẻ tuổi không hiểu, kinh ngạc hỏi.

"Đây là nỗi khổ tâm trong lòng lão gia." Quản gia cất lời nói chân thành "Nếu không thu nhận, những bá tánh đó sẽ luôn nhớ tới, nhưng nếu thu nhận, bá tánh yên tâm, khi đáp lễ lại thì lão gia cũng an tâm.

Tuy việc này hơi phiền phức một chút, nhưng mọi người ai cũng vui mừng, chẳng phải càng tốt hơn sao?"

"Thì ra là thế……" Gã sai vặt như ngẫm nghĩ ra điều gì đó mà gật đầu.

Bận rộn một hồi lâu, đến khi tới buổi tối, Bạch Mễ Đậu mới cùng công chúa Trường Nhạc ngồi cùng nhau, bình yên thong thả mà ăn bữa cơm chiều.

"Nương tử sinh nhật, vi phu chúc nương tử giữ mãi thanh xuân, ngày ngày thoải mái." Bạch Mễ Đậu cười nói.

"Đa tạ tướng công." công chúa Trường Nhạc nhoẻn miệng cười nói, cùng cụng ly với Bạch Mễ Đậu, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.

Nuốt hai ly rượu xuống bụng, gương mặt công chúa Trường Nhạc ửng đỏ, "Lại nói tiếp, có chuyện ta vẫn luôn muốn hỏi chàng, lúc trước chàng hướng về phía hoàng huynh xin được ban hôn, chỉ vì báo đáp ta có ân cứu mạng đối với chàng hay sao?"

"Đương nhiên không phải chỉ có mỗi chuyện đó."

"Vậy sao? Đó có nghĩa là bởi vì chàng thích ta sao?"

"Đương nhiên rồi."

"Vậy chàng phải nói rõ xem, lúc ấy hai chúng ta chưa từng gặp nhau mấy lần, chàng bắt đầu thích ta khi nào?"

"Nói mới nhớ, ngày ấy cưỡi ngựa dạo phố, trên đường thường thường có rất nhiều cô nương trẻ tuổi ném khăn hoặc là túi tiền xuống dưới, lúc ấy ta liền nghĩ thầm trong lòng, chỉ ném mấy thứ này xuống, cũng không viết tên họ, ai mà biết được thứ này là của ai, nếu có người bạo dạn hơn một chút, trực tiếp ném chính mình xuống, thế mới xem như làm người khác kính nể chứ, ta vừa nghĩ đến điều này, liền nhìn thấy nàng rơi từ quán trà kia xuống…"

Toàn bộ ánh mắt Bạch Mễ Đậu đều tràn đầy vẻ cưng chiều.

"Cú rơi xuống này, chẳng phải là vừa khéo rơi vào trong lòng ta hay sao…"

HẾT
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top