Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
Chương 180: Trợ cấp


"Vậy làm phiền ngươi tốn thêm tâm tư rồi." Trương Môn Nghĩa cười ha ha, sau đó vỗ gáy một cái: "Đúng rồi, ngươi muốn mấy phần nội tạng của dê không? Gan dê hay máu dê gì đó?"

"Mấy ngày nay ta làm thịt một con dê đưa sang cho tỷ tỷ của ta, phần nội tạng thì còn để lại đây, cũng vứt ít xương đi rồi, nếu ngươi muốn ăn thì ta có thể cho ngươi một ít, trở về có thể hầm canh nội tạng dê để uống, một mình ta ăn cũng không hết, để lâu thì sợ sẽ hỏng mất."

Thời tiết đã chuyển lạnh, canh nội tạng dê cũng bổ dưỡng, uống một chút cũng rất tốt, thay đổi món ăn cho bọn trẻ.

"Được, nhưng ta không lấy không đồ vật, bao nhiêu tiền…" Tô Mộc Lam vừa nói vừa cầm lấy túi tiền.

"Trời, lần sau ngươi tới nữa thì lại mang cho ta thêm một chút đồ ăn là được." Trương Môn Nghĩa mở miệng từ chối: "Phần nội tạng dê này cũng không đáng bao nhiêu tiền, lại là phần dư lại ta ăn không hết sao có thể lấy tiền được, cho ta thêm một chút đồ ăn đã coi như ta chiếm thêm tiện nghi rồi."

Sau này còn phải mua sữa dê từ chỗ của Trương Môn Nghĩa, thời gian tiếp xúc còn dài, Tô Mộc Lam cũng không quá khách khí, cất túi tiền đi: "Vậy được rồi, hôm nay nhờ phúc của đại ca mà nhà ta được ăn canh nội tạng dê, lần tới ta sẽ mang thêm nhiều đồ ăn đến."

"Được." Trương Môn Nghĩa gật đầu đồng ý, đưa xương dê cùng gan dê và máu dê gì đó thu thập lại gói bằng lá cây ngô đồng lớn ở trong sân, sau đó cầm dây thừng trói chặt lại, đảm bảo người bên ngoài không nhìn rõ bên trong có gì và cũng không để máu rơi ra ngoài, rồi mới đưa cho Tô Mộc Lam.

Tô Mộc Lam cảm ơn sau đó mang theo mấy thứ này trở về nhà.

Trương Môn Nghĩa đứng ở cửa một lúc, thấy Tô Mộc Lam đã đi xa mới quay vào nhà, lùa dê sang một bên, thêm một chút cỏ vào máng ăn sau đó lại đi ra sân lật một chút đống cỏ đang phơi.

Nhân lúc trời còn đang mùa thu thì cắt thêm cỏ về phơi nắng rồi thu lại, chờ tới khi mùa đông về vẫn có cỏ để cho dê ăn.

Bên ngoài, mặt trời đã hơi ngả về phía tây, thời tiết rất mát mẻ, các nhà nông đều đã đi xuống đất làm đủ loại công việc.

Trương Cốc Lai cũng bận rộn nhổ cỏ trong ruộng ngô nhưng sau đó hắn có chút lười biếng, nên lại ngồi xổm ở dưới gốc cây cổ thụ ở đầu bờ ruộng, nhìn những người khác bận rộn.

"Tiểu tử ngươi lại ở chỗ này lười biếng, không làm việc tốt để kiếm chút tiền bạc sao, xứng đáng không cưới được vợ." Trương thị nhìn thấy bộ dạng của Trương Cốc Lai, quát vài câu.

"Tam tỷ, tỷ sao lại nói lời như vậy." Trương Cốc Lai cũng không tức giận, cợt nhả nói: "Ta cưới hay không cưới được vợ còn không phải dựa vào mấy tỷ tỷ sao?"

"Tam tỷ, cũng không phải là ta nói tỷ đâu, nhưng thời gian này, tỷ đưa đồ về nhà so với trước đây hình như ít hơn rất nhiều, không phải là tỷ phu không cho mang về đấy chứ."

"Hắn dám!" Trương thị ngước mắt: "Cũng không phải tam tỷ ta nói khoác, trong nhà ta thì ta nói mới tính, muốn lấy bao nhiêu đồ trong nhà thì tỷ phu của ngươi cũng không dám nói qua nửa chữ không."

"Gần đây chủ yếu là do tỷ phu của ngươi nhận được ít việc, kiếm tiền cũng ít đi, trong nhà còn mấy đứa nhỏ nữa, đều phải ăn cơm, cũng không thể chỉ ưu tiên bên này được, ngươi cũng đã trưởng thành rồi, cũng không thể tất cả mọi chuyện đều trông cậy vào ta và đại tỷ, nhị tỷ được?"

Trương thị nói thì nói như vậy, nhưng hai tay vẫn cắt cỏ không ngừng, còn đang tập trung muốn cắt hết cỏ trong ruộng cho xong.

Cũng là chuyện không còn cách nào khác, phụ mẫu không còn, trong nhà chỉ có một đệ đệ, nàng làm tỷ tỷ, làm sao có thể mặc kệ đệ đệ không quan tâm được?

Nhưng mà vừa nghĩ tới những lời mà Trương Cốc Lai vừa nói, trong lòng Trương thị vẫn là có chút buồn phiền.

Đoạn thời gian này trợ cấp cho Trương Cốc Lai ít đi, nguyên nhân cũng là như nàng đã nói trước đó, Bạch Nhị Ngưu bây giờ nhận được rất ít việc, kiếm được ít tiền bạc hơn.
 
Chương 181: Tai họa


Còn về nguyên nhân kiếm được ít tiền thì … Tô thị đáng chết!

Nếu không phải lần trước nàng ta làm ầm ĩ chuyện lên thì Bạch Khang Nguyên cũng không đến mức bực bội với nhà bọn họ, lại không chịu phân công một ít việc tới thì cuộc sống của nhà bọn họ cũng không đến nỗi chật vật như vậy?

Nói đi nói lại đều là do đồ tiện nhân Tô Mộc Lam kia gây ra chuyện, làm hại nhà nàng hiện tại trở thành bộ dạng này.

Đặc biệt là không biết hiện tại Tô Mộc Lam học được bản lĩnh làm nhiều thức ăn ngon như vậy ở chỗ nào, nghe nói kiếm được không ít tiền lãi lời.

Thấy gia đình mình khó khăn túng thiếu, lại thấy người mình ghét lại có cuộc sống tốt đẹp hơn nên Trương thị càng cảm thấy bực bội.

Nghĩ đến Tô Mộc Lam, cả người Trương thị tràn đầy lửa giận, trút giận xuống mặt đất, lúc nhổ cỏ đều tăng thêm một phần sức lực, rễ cỏ dính vào đất, bị kéo mạnh một cái khiến một cục đất bắn lên cao, chui vào trong mắt.

Quả nhiên Tô thị kia chính là một tai họa, mới chỉ nghĩ đến đã gặp xui xẻo, nghĩ đến tiện nhân kia, uống một ngụm nước lã cũng sẽ bị nghẹn!

Trương thị vừa tức vừa bực, đôi mắt rất đau xót, chỉ có thể đứng dậy xoa nhẹ một lúc lâu, xoa đến khi đôi mắt chảy rất nhiều nước mắt, mới có thể gắng gượng mở được đôi mắt.

Vừa mới mở được mắt ra thì lại nhìn thấy Tô Mộc Lam xách đồ vật trong tay, đang đi ngang qua trên đường ở bên cạnh.

Hừ, chẳng trách vì sao hôm nay lại xui xẻo như vậy, hóa ra là tai hoạ đang ở chỗ này.

Trong lòng Trương thị không nhịn được tức giận, nhưng nhớ tới sự lợi hại của Tô Mộc Lam lần trước nên không dám trực tiếp tiến lên tìm nàng ta gây chuyện phiền phức, chỉ nhổ hai ngụm nước miếng xuống mặt đất mắng "Tiện nhân không biết xấu hổ!"

Sau khi mắng xong, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Trương Cốc đang nhìn chằm chằm Tô Mộc Lam, còn cười hề hề.

"Cười ngây ngô cái gì thế." Trương thị kinh ngạc, chợt nghĩ tới điều gì đó, ả tát một cái vào đầu Trương Cốc nói "Nhìn cái gì mà nhìn, nhanh đi làm việc đi."

"Tam tỷ, tỷ nói xem, quả phụ trẻ này có bộ dáng thật không tệ." Trương Cốc bị đánh vào đầu mà cũng không xoa, chỉ nhìn bóng dáng Tô Mộc Lam đi xa mới thu hồi ánh mắt lại, tặc lưỡi nói.

Làn da trắng trẻo, khuôn mặt cũng rất thanh tú, chủ yếu là dáng người kia thì …

Chậc chậc, e là cô nương xinh đẹp mới lớn cũng kém xa.

"Bộ dạng như vậy mà cũng kêu đẹp? chỉ là một tiện nhân biết bày trò, trong thôn chẳng ai muốn nhìn thấy ả." Trương thị nhếch khóe miệng cười khẩy, nói, "Ta nghe đồn rằng lúc trước Tô thị này nghĩ đủ mọi cách để trèo lên giường Bạch Thạch Đường nhà người ta, Bạch Thạch Đường còn không thèm liếc ả ta một cái, căn bản cũng không ở chung phòng với ả."

"Loại đê tiện như thế, cũng không nghĩ lại bản thân mình là cái thứ gì, cho rằng chui được vào lồng ngực củba người khác là có thể ép buộc được nam nhân sao?…… Ta nhổ vào! Đúng là tiện nhân!"

Trương thị mắng một hồi, trong lòng lập tức thoải mái hơn nhiều.

Nhưng khi Trương Cốc nghe được lời này thì mở to hai mắt nhìn.

Tô Mộc Lam chưa thông phòng với Bạch Thạch Đường sao…

Thế chẳng phải Tô Mộc Lam vẫn là cô nương mới lớn còn tân hay sao?

Trương Cốc gãi gãi cái ót, cười khà khà.

"Đừng có nghĩ linh tinh." Trương thị nhìn dáng vẻ này của Trương Cốc, lập tức liền đoán được ý định của hắn, duỗi tay tát một cái "Loại tiện nhân này không xứng được vào cửa nhà chúng ta, cứ làm việc cho tốt, chờ Tam tỷ tìm kiếm một cô nương trong sạch cho đệ, sớm tổ chức hôn sự cho đệ."

Trương thị nói chuyện, thấy Trương Cốc vẫn ngây ra như phỗng, duỗi tay tát một cái nữa "Có nghe thấy không đấy!"

"Nghe, nghe…"

Lần này Trương thị giơ tay tát xuống hơi mạnh tay khiến Trương Cốc đau đến mức nhe răng trợn mắt, suýt xoa một hơi, duỗi tay xoa cái trán của chính mình.
 
Chương 182: Đào đất


"Nghe thấy rồi thì nhanh làm việc đi, lát nữa ta còn phải về sớm một chút để nấu cơm cho nhà tộc trưởng nữa." Trương thị tức giận mà hét lên một tiếng, thấy Trương Cốc thành thật đi nhổ cổ mới lại tiếp tục công việc.

Tô Mộc Lam không chú ý tới hai chị em nhà Trương thị, xách theo đám xương sống dê mà Trương Môn Nghĩa cho trở về nhà, rửa sạch, chần qua nước nóng rồi cho vào nồi hầm với lửa nhỏ.

Tiết dê và gan dê đều được chần qua rồi nấu chín, để riêng ra một chỗ để nấu sau.

Chờ đến buổi tối, canh xương dê đã thơm nức mũi, nước canh được nấu trong vắt nhưng rất đậm đà, kết hợp với gan dê đã được cắt thành miếng và tiết dê, thả thêm một ít hành thái nhỏ và rau thơm vào, lập tức có món canh dê thập cẩm thơm ngào ngạt.

Bốn đứa đầu củ cải hô to uống ngon, mỗi đứa uống khoảng hai bát mới ngừng lại.

Còn thừa một ít nước canh dê, chờ đến sáng sớm ngày hôm sau, Tô Mộc Lam nấu một ít sợi mì nhỏ làm thủ công, biến thành món mì dê tươi ngon thơm nức.

Tới buổi chiều, lò gạch ở thôn bên kia đã đưa gạch xanh cùng mái ngói đến.

Dựa theo lời dặn dò của Tô Mộc Lam, người kéo xe đưa gạch xanh vào trong góc rồi chất thành một đống lớn, sau đó lau mồ hôi trên trán nói "Trời vẫn hơi nóng, nếu phơi gạch như thế sợ sẽ bị nứt ra, buổi tối nên tưới một ít nước lên phía trên gạch xanh nhé, để đến khi xây tường cũng dễ dính với bùn hơn."

"Được rồi, ta đã nhớ kỹ."

Tô Mộc Lam gật đầu, đếm số lượng gạch xanh còn thừa kia, sau đó bỏ đi những viên gạch hỏng hoặc rơi vỡ ra ngoài, dựa theo số gạch thực tế mà tính tiền.

Ngày hôm sau số vôi mà Bạch Khang Nguyên mua cũng được giao đến, tổng cộng chi hết 350 đồng tiền.

Đồ vật đã mua khá đầy đủ, trong suốt hai ngày này Tô Mộc Lam đều vội vàng vận chuyển đất từ ruộng đến bãi đất trống trước nhà.

Từ khi Bạch Khang Nguyên nói đào đất đổ vào bên trong hố to kia, Tô Mộc Lam liền mượn cái xe ba gác tới, sau đó dẫn bốn đứa trẻ kéo về nhà.

Đào đất là chuyện tốn sức lực nhất, phải dùng một cái xẻng để đào, nhưng xẻng ở thời đại này không hè nhẹ nhàng tiện lợi như xẻng thời hiện đại, chỉ mới đào có nửa xe đất thôi mà Tô Mộc Lam không đứng thẳng lưng lên được.

"Nương, nương nghỉ một lát đi, để bọn con làm cho." Bạch Thủy Liễu đưa ống trúc đựng nước cho Tô Mộc Lam.

Người và xẻng cao bằng nhau, riêng việc cầm xẻng đã cảm thấy khá tốn sức rồi, chưa nói tới việc cầm xẻng đi đào đất rồi xúc lên xe kéo.

Sau khi xúc được vài cái, Bạch Thủy Liễu liền thở dốc.

Bạch Lập Hạ cầm xẻng đi tới, cũng nóng lòng muốn thử, có điều cũng rất nhanh ngồi thở trên mặt đất.

"Thôi để ta làm cho." Tô Mộc Lam nghỉ ngơi một lát, cảm thấy khôi phục một chút sức lực, lại tiếp tục cầm xẻng, cuốn tay áo, tiếp tục đào đất.

Nhìn thấy Tô Mộc Lam mệt nhọc, bốn đứa đầu củ cải cũng giúp đỡ dùng một cái xẻng sắt con đào ở một bên, có điều cái xẻng này không thể so với cái xẻng bình thường, mỗi một lần chỉ đào được một ít, khi xúc lên không chỉ mệt nhọc mà còn làm vương vãi rất nhiều đất.

Bốn đứa đầu củ cải thảo luận trong chốc lát, cuối cùng đi tìm một cái giỏ tre tới.

Bốn đứa trẻ đào đất cho vào giỏ tre, chờ đến khi giỏ tre đầy thì để Tô Mộc Lam xách lên xe, làm như vậy thì không cần phải liên lục xúc lên xe nữa, tiết kiệm được không ít sức lực, mà đào đất cho vào trong giỏ tre cũng đẩy nhanh được tốc độ hơn, quan trọng là không cần phải lo lắng về vấn đề bị vương vãi đất ra nữa, cũng có thể giúp đỡ được Tô Mộc Lam.

Tô Mộc Lam nhìn bốn đứa đầu củ cải bận rộn làm việc đến mức kịch liệt như vậy, nhoẻn miệng cười cười.

Năm người bận rộn đào đầy một xe đất, Tô Mộc Lam đứng ở đằng trước để kéo xe, bốn đứa đầu củ cải đẩy xe ở phía sau, đi về nhà.
 
Chương 183: Hỗ trợ


Trên đường đi về nhà, vừa hay gặp được Phùng thị từ đất trồng rau trở về, bên trong giỏ tre xách trên tay toàn là rau dưa tươi rói.

Nhìn thấy Tô Mộc Lam, Phùng thị nhanh chân bước tới đón, "Mới vừa đi ngang qua nhà ngươi không thấy ai, ta còn tưởng là ngươi đi làm gì, hóa ra là đi kéo đất à?"

"Ừ, trong nhà muốn sửa cái nóc nhà, cũng muốn xây tường ngoài sân cao lên một chút, kéo một ít đất để chuẩn bị mấy ngày nữa bắt đầu tiến hành công việc." Tô Mộc Lam cười nói, "Vừa rồi Phùng tẩu tử bảo qua nhà tìm ta là có chuyện gì thế?"

"Không phải là nghĩ đến chuyện ngươi nấu cơm ăn ngon sao, nên muốn hỏi ngươi một chút làm món cà tím chiên như thế nào cho ngon, đúng lúc thấy ngươi đang bận rộn thế này, để ta tới phụ giúp một chút."

Phùng thị nói chuyện xong, để giỏ tre trong tay dựa vào chân tường, xắn tay áo lên đẩy xe đất giúp Tô Mộc Lam.

"Chỉ có mấy xe đất, tẩu đừng chạm vào kẻo lát nữa quần áo tẩu bị bẩn hết đó." Tô Mộc Lam vội vàng khuyên nhủ.

"Haiz, quần áo bị bẩn chỉ cần giặt sạch là được mà, sao ngươi lại dong dài như thế, cứ chạy nhanh đi, nhân dịp trời còn chưa tối, có thể kéo thêm được mấy xe nữa đấy." Phùng thị căn bản không nghe theo lời Tô Mộc Lam nói, chỉ đẩy xe đi về phía trước.

Tô Mộc Lam thấy thế, cũng không khuyên nhủ nữa, nhanh chóng lôi kéo xe đi về phía nhà mình.

Sau khi đến khoảng đất trống ở trước cửa nhà thì dừng lại, dỡ đất xuống.

Tô Mộc Lam làm Bạch Thủy Liễu bưng nước cho Phùng thị rửa tay, "Được rồi, tẩu tử nhanh về nhà nấu cơm đi."

"Ta về nhà trước đây." Phùng thị gật gật đầu, sau đó lại nói tiếp "Ngươi đào đất ở phía đông của thôn à?"

"Đúng rồi, ở đó đấy, cũng không lấy nhiều lắn, chỉ cần hai đến ba xe là đủ rồi." Tô Mộc Lam đáp.

"Được, ta biết rồi." Phùng thị rửa sạch tay, vỗ vỗ đất dính ở trên người, đi tìm giỏ tre vừa rồi nàng dựa tạm vào chân tường.

Người nhà nông, giỏ tre nhà ai, đồ ăn nhà ai, dường như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra được là đồ của nhà ai, dù có đặt ở đâu, đều biết là tạm thời có việc, thuận tay đặt ở chỗ đó, tuyệt đối sẽ không có ai lấy đi.

Phùng thị để giỏ rau ở chỗ đó, lúc này vẫn ở chỗ cũ.

Tìm giỏ rau, Phùng thị nhanh chóng bước về nhà, để rổ rau vào trong bếp, liền đi tìm xẻng.

"Nàng tìm cái gì thế?" Bạch Kim Bắc thấy Phùng thị vừa bước vào nhà đã bắt đầu quay cuồng tìm đồ vật, hắn tò mò đi theo.

"Tìm xẻng đâu" Phùng thị tìm được cái xẻng đặt ở chân tường, duỗi tay cầm, thuận tay đưa cho Bạch Kim Bắc một cái xẻng khác,

"Đi, đi đào đất đi."

"Đào đất?" Bạch Kim Bắc sửng sốt một chút, "Đào đất làm gì?"

"Nương của Thủy Liễu đang ở kia đào đất, nói là để dùng khi xây tường sân, cần phải dùng vài xe đất.

Một mình muội ấy dẫn theo bốn đứa trẻ, cô nhi quả phụ, sao có thể đào đất nổi, hai ta đi phụ một chút đi."

Phùng thị vừa nói vừa túm Bạch Kim Bắc đi ra cửa.

Bạch Kim Bắc thấy bà vợ của mình quá khích như vậy cũng không ngăn cản, chỉ khiêng xẻng cùng đi theo Phùng thị, trên đường không quên dặn dò nàng, "Chờ lát nữa ta đào đất, nàng ở bên cạnh nhìn là được, dù sao chỗ đất này ta đào được, không làm chậm trễ Tô thị dùng, được không?"

Phùng thị là con gái được nuông chiều ở trong nhà, nấu cơm hay làm gì đó còn được, còn những việc như đào đất tốn sức lực này chưa bao giờ làm, nếu ở chỗ hắn mà phải làm việc này, e là hắn sẽ bị nhạc phụ cùng nhạc mẫu đâm vẹo xương sống mất.

"Biết rồi biết rồi." Phùng thị xua tay, "Vậy lát nữa chàng làm việc chăm chỉ một chút, giúp đỡ nương của Thủy Liễu chở xong đất sớm, ta sẽ hỏi người ta cách làm món cà tím chiên thế nào cho ngon, trở về sẽ làm món cà tím chiên cho chàng ăn."

"Được rồi."

Nghĩ đến việc Phùng thị tốn công suy nghĩ như vậy là vì có thể làm cà tím chiên ngon cho hắn ăn, trong lòng Bạch Kim Bắc rất thoải mái, khi đi đường cũng cảm thấy nâng nâng như lòng bàn chân có gió vậy.
 
Chương 184: Chua xót


Khi hai người cùng nhau đi tới hố đất ở phía đông thôn, Tô Mộc Lam mới vừa dừng xe ba gác lại, thấy Phùng thị cùng Bạch Kim Bắc cầm xẻng liền hỏi, "Sao hai người các ngươi lại tới đây."

"Tới giúp đỡ nhà các ngươi đào ít đất." Bạch Kim Bắc phum một ngụm nước miếng vào lòng bàn tay, sau khi xoa xong thì cầm xẻng đi đào đất, vừa làm việc vừa nói, "Vợ Thạch Đường à, ngươi dẫn bọn trẻ nghỉ ngơi ở một bên đi, để ta làm là được."

"Thế sao được……"

Tô Mộc Lam há miệng muốn từ chối.

Trong thôn, hàng xóm láng giềng giúp đỡ nhau một chút cũng là chuyện bình thường, nhưng làm gì có chuyện người phụ giúp làm việc mà chủ nhà lại nghỉ ngơi.

"Có gì không được, bảo nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi đi." Phùng thị duỗi tay túm Tô Mộc Lam tới một gốc cây, "Để Kim Bắc làm là được, muội không cần phải xen vào."

"Bốn đứa kia cũng đừng đứng ở đó vướng víu, con nít thì có thể làm được việc gì, chỉ làm phiền thêm, nhanh chạy lại đây đi."

Bốn đứa đầu củ cải liếc nhìn nhau, không biết nên tiếp tục làm việc, hay là nên dừng lại đi nghỉ ngơi theo lời của Phùng thị nói.

"Chạy nhanh đi, đừng nán lại lề mề ở chỗ này nữa." Bạch Kim Bắc lại đốc thúc một câu, "Ở chỗ này càng khiến ta phiền thêm."

"Thế thì vất vả Bắc bá bá." bốn người Bạch Thủy Liễu nhìn về phía Bạch Kim Bắc nói cảm ơn, lúc này mới đi sang chỗ Phùng thị.

Trong khoảng thời gian ngắn, hoàn toàn biến thành một nhà năm người bọn họ nghỉ ngơi mát mẻ ở chỗ này, trơ mắt mà nhìn Bạch Kim Bắc đào đất cho nhà bọn hắn.

Nhìn thế nào cũng cảm thấy không ổn, trong lòng rất áy náy.

Tô Mộc Lam nhíu chặt mày, nói thẳng với Phùng thị, "Phùng tẩu tử, ta biết là tẩu muốn hỗ trợ, nhưng thế này … không thích hợp lắm."

"Haiz, có gì mà không thích hợp." Phùng thị hoàn toàn không cho là đúng, lôi kéo Tô Mộc Lam nói, "Vừa hay lúc này muội nói cho ta biết cách làm món cà tím chiên như thế nào cho ngon, lúc nãy ở nhà ta đã thương lượng tốt với Kim Bắc, hắn giúp đỡ đào đất, muội vừa hay được rảnh rỗi, dạy ta làm cà tím chiên, hắn liền trông mong được ăn món ấy."

Tóm lại là vì nhu cầu ăn uống, cho nên tới làm cu li sao?

Tô Mộc Lam không nhịn được mà bật cười, nhưng nhìn dáng vẻ trịnh trọng nghiêm túc kia của Phùng thị, biết lời nói của nàng là cực kì nghiêm túc chứ không phải là nói giỡn.

Lại nhìn Bạch Kim Bắc đang đào đất mà mồ hôi rơi như mưa kia, trong khoảng thời gian ngắn, Tô Mộc Lam cũng không biết là nên cảm động vì tính tình lương thiện, ngây thơ đáng yêu của Phùng thị, hay là nên ngưỡng mộ sự nuông chiều vợ vô hạn của Bạch Kim Bắc đây.

"Nào nào nào, muội nhanh nói cho ta nghe, chuyện làm cà tím chiên …" Phùng thị lôi kéo Tô Mộc Lam ngồi xuống, tiếp theo hỏi dồn về cách làm chiên cà tím.

Tô Mộc Lam càng bất đắc dĩ mà cười, tỉ mỉ nói từng công đoạn của món cà tím chiên cho Phùng thị, cùng với những việc cần chú ý khi làm món này.

Phùng thị rất nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng lại ngắt lời hỏi lại hai câu.

Bên này, Bạch Kim Bắc đang đào đất, tuy hiện tại trời đã mát mẻ hơn, nhưng ngày thường hắn rất ít khi làm những việc hao tổn khí lực như thế này, cho nên toàn thân đầy mồ hôi, phía sau bị tẩm ướt một mảng lưng.

Vừa đứng thẳng dậy hít thở một hơi, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt đầy ý cười của Phụng thị đang lôi kéo Tô Mộc Lam nói chuyện.

Haiz, vợ yêu cao hứng, hắn tốn một ít công sức cũng coi là đáng giá mà.

Đừng nói là đào mấy xe đất, kể cả đào rộng cái hố này ra hai thước nữa hắn cũng vui vẻ làm.

Có điều, nhìn vợ yêu nhà mình khi nói chuyện cùng người khác còn vui vẻ hơn so với nói chuyện với mình, đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót là thế nào…

"Kim Bắc ca?"

Bạch Kim Bắc nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu lên, thấy Bạch Nhị Ngưu cách đó không xa.
 
Chương 185: Nịnh bợ


Mà Bạch Nhị Ngưu thấy người đang đào đất ở kia đúng là Bạch Kim Bắc, bước nhanh tới trước mặt, "Ta còn đang nghĩ là trời nắng chói làm hoa mắt, không ngờ đúng là Kim Bắc ca thật, đây là muốn đào đất sao?"

"Có chút việc này mà ca cũng không nói một tiếng, để ta tới phụ giúp ca một chút."

Bạch Nhị Ngưu nói chuyện xong, liền cầm xẻng trên tay Bạch Kim Bắc nói, "Nhìncả người Kim Bắc ca toát mồ hôi rồi, nhanh nghỉ ngơi một lát đi, ta đào là được." Bạch Kim Bắc hơi do dự.

Bạch Nhị Ngưu này là người giỏi luồn cúi, lúc này tỏ ra xum xoe như vậy, nhất định là có việc muốn xin xỏ.

Nhưng mà có việc gì muốn nhờ vả thì nhờ vả, nhiều người cũng muốn nhờ vả nhà hắn chứ không chỉ có mỗi mình Bạch Nhị Ngưu, nếu là chuyện không quan trọng, chỉ cần giơ tay nhấc chân làm là được.

Dù sao đã đồng ý với bà vợ là đào xong đám đất này, nhưng đâu có nói là bảo hắn tự tay đào đúng không.

Chung quy lại có người muốn cống hiến sức lao động, không thể không cần một cách lãng phí như vậy.

Nghĩ như vậy, Bạch Kim Bắc gật gật đầu, "Thế cũng được, vất vả ngươi bận bịu một lát, để ta thở một chút."

"Haiz, cái gì mà vất vả hay không vất vả, không phải là chuyện đương nhiên sao?" Bạch Nhị Ngưu nở một nụ cười hết sức nịnh bợ "Sau này có việc cứ nói một tiếng là được, ta không có bản lĩnh gì, nhưng dùng một chút sức lực vẫn có thể được."

"Nhưng mà Kim Bắc ca muốn đào chỗ đất này để làm gì? Nếu phải làm chuyện khác, thuận tiện ta giúp ca làm việc, ca đỡ phải nhọc lòng."

"Cũng không phải là chuyện của nhà ta, là người của nhà Bạch Thạch Đường chuẩn bị xây tường sân gì đó, tới chỗ này đào đất, tẩu tử ngươi nhìn thấy, sai ta tới đây phụ giúp một chút." Bạch Kim Bắc trả lời đúng sự thật.

Tô Mộc Lam đào đất sao?

Trong lúc Bạch Nhị Ngưu sửng sốt, động tác trong tay cũng ngừng lại.

Thế này chẳng phải có nghĩa là hắn đang tình nguyện làm việc giúp nhà Tô Mộc Lam hay sao?

Lần trước Tô Mộc Lam tới nhà hắn thể hiện một trận khí thế oai phong, không chỉ làm hại nhà hắn bị mất hết mặt mũi, mà chính vì chuyện của ngày hôm đó nên Bạch Khang Nguyên đã rất lâu rồi không giới thiệu việc cho hắn, dẫn đến việc kiếm tiền bị hao hụt đi nhiều hơn so với trước.

Tuy Bạch Nhị Ngưu hiểu việc này cũng là do sự ngu ngốc của Trương thị, nhưng nếu Tô Mộc Lam không làm ầm ĩ đến mức gay gắt như vậy thì mọi chuyện sẽ không thay đổi đến mức khó coi như thế này.

Trong lòng dù gì cũng có phần oán hận đối với Tô Mộc Lam.

Lúc này lại phát hiện chính mình nịnh bợ Bạch Kim Bắc, cuối cùng lại làm việc giúp nhà của Tô Mộc Lam, trong lòng hơi cảm thấy không thoải mái.

Bạch Kim Bắc là người thông minh, vừa dứt lời đã thấy bộ dáng chần chờ của Bạch Nhị Ngưu, đương nhiên hiểu được ý định trong lòng của hắn, Bạch Kim Bắc khinh thường loại người nịnh bợ như Bạch Nhị Ngưu lại còn điệu bộ muốn kén cá chọn canh, nhếch khóe miệng nói "Nếu ngươi có việc thì nhanh đi đi, để ta làm việc cho." Trong giọng nói ẩn chứa một chút không vui.

Bạch Nhị Ngưu lập tức hoàn hồn lại, vội vàng ngăn cản đôi tay Bạch Kim Bắc vươn tới, "Ca nói cái gì vậy, cho dù có việc, cũng không quan trọng bằng việc của Kim Bắc ca ở chỗ này, Kim Bắc ca không cần làm, cứ để một mình ta làm là được."

Đã là người muốn nịnh bợ thì đương nhiên không thể làm nửa chừng được, mặc kệ có nịnh bợ được hay không, dù sao cũng phải tỏ thái độ ra, hơn nữa lúc trước Bạch Khang Nguyên cũng là vì chuyện của nhà Tô Mộc Lam mà giận hắn, trong thôn chuyện lan truyền nhanh, chuyện hắn giúp nhà Tô Mộc Lam đào đất nhất định sáng sớm ngày mai sẽ truyền tới lỗ tai của Bạch Khang Nguyên, cũng coi như để Bạch Khang Nguyên biết, hắn cũng là người biết chừng mực.

Bạch Nhị Ngưu nghĩ đến đây, động tác đào đất càng nhanh hơn một chút.

Không bao lâu, đã tràn đầy một xe đất.

Bạch Nhị Ngưu cũng không nhiều lời, lôi kéo xe đất đi ra ngoài.
 
Chương 186: Ớt xanh nhồi thịt


Bạch Kim Bắc cũng đáp tay ở phía sau xe đẩy, hai người cùng nhau đem xe đất tới bên hông nhà của Tô Mộc Lam, đổ đất xuống hố.

Hai người cứ bận rộn làm việc như vậy.

Bên kia, Tô Mộc Lam cũng đã nói xong cách làm cà tím chiên cho Phùng thị, hiện tại cũng phát hiện ra Bạch Nhị Ngưu đang giúp đỡ kéo xe đất, không nhịn được mà chớp chớp mắt.

Không cần phải nói cũng biết, Bạch Nhị Ngưu này chắc chắn không phải là muốn giúp đỡ nàng, chắc là có việc gì muốn nhờ Bạch Kim Bắc nên mới làm ra vẻ như này.

Nhưng mà nói như vậy thì nàng vẫn có cảm giác nợ ân tình với Phùng thị và Bạch Kim Bắc lớn hơn một chút nữa.

Tô Mộc Lam không phải là người thích mắc nợ ân tình nhà người ta, theo bản năng liền nghĩ làm thế nào để hoàn trả ân tình này.

Có điều nhà Bạch Kim Bắc và Phùng thị giàu có, trên thực tế là một nhà địa chủ, phần lớn là người khác cầu xin bọn họ, chứ ít khi thấy họ cầu xin người khác, Tô Mộc Lam nghĩ lên nghĩ xuống cũng không phát hiện ra chính mình có chuyện gì có thể giúp đỡ nhà bọn họ.

Có điều …

Tô Mộc Lam nhìn Phùng thị ở trước mặt chính mình lúc này đang tính toán làm cà tím chiên như thế nào, đột nhiên vỗ vào đùi một cái.

Haiz, thế mà lại quên mất chuyện này.

Dường như Phùng thị và Bạch Kim Bắc đều là người thích ăn ngon, vậy thì nàng sẽ phát huy sở trường của chính mình, làm ra món ăn ngon để báo đáp ân tình nhà người ta.

Tô Mộc Lam nghĩ thông suốt được chuyện này, nhoẻn miệng nở nụ cười.

"Sao vậy …"

Toàn bộ tâm trí của Phùng thị đang nghĩ đến cách làm cà tím chiên, thấy Tô Mộc Lam vỗ vào đùi gây ra tiếng động liền giật mình hoảng sợ, sau đó nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng nên càng kinh ngạc hơn.

"Không, không có gì cả, vừa rồi chợt nghĩ tới một món ăn trong nhà, nghĩ Phùng tẩu tử chắc chắn sẽ thích." Tô Mộc Lam vội vàng giải thích nói.

"Món ăn gì?"

Nhìn thấy vẻ vui mừng trong mắt Phùng thị, Tô Mộc Lam biết chính mình coi như đã gãi đúng chỗ ngứa, nói, "Món ăn nayg gọi là ớt xanh nhồi thịt, cách làm không khó, ta nghĩ Phùng tẩu tử thích món cà tím chiên thì món này cũng giống món cà tím chiên, nhưng mùi vị lại khác, có lẽ cũng sẽ thích ăn.

"Đồ ăn này ta cũng đã từng ăn rồi, mùi vị không tệ, thấy ngon nhưng không làm được, vừa hay muội nói một câu cho ta, trong nhà có thịt băm, buổi tối ta thử làm một lần xem sao." Phùng thị nói.

"Trước hết tẩu băm thịt, cho thêm một ít hành, gừng, tỏi …"

Tô Mộc Lam tỉ mỉ nói cách làm món ớt xanh nhồi thịt cho Phùng thị nghe, sợ Phùng thị không nhớ được, nàng nói lại một lần nữa, lại nhấn mạnh những điểm cần chú ý, đảm bảo để nàng ấy nhớ kỹ hoàn toàn.

Phùng thị vừa nghiêm túc lắng nghe, vừa thỉnh thoảng nuốt nước miếng.

ên kia, hai người Bạch Nhị Ngưu cùng Bạch Kim Bắc rất nhanh

kéo xong ba xe đất, mệt đến mức cả đầu toát mồ hôi.

Bạch Nhị Ngưu đúng là mệt đến hoa mắt, dường như lưng không đứng thẳng lên được.

Vừa rồi đào đất tỏ ra hết sức chăm chỉ, tốc độ này còn nhanh hơn ngày thường gấp đôi, chính là vì muốn nhanh chóng đào xong đất để về nhà làm việc của mình, thêm nữa là muốn chứng tỏ cho Bạch Kim Bắc thấy hắn thật sự hết lòng hết dạ làm việc này.

Mà Bạch Kim Bắc cũng không xấu hổ đến mức để một mình Bạch Nhị Ngưu làm việc này, vừa vặn lúc Phùng thị tới cầm theo hai cái xẻng, hắn liền cầm một cái xẻng khác làm giúp, tốc độ kém xa Bạch Nhị Ngưu, nhưng lâu không làm việc tốn thể lực như vậy nên cũng khá mệt.

"Đúng là vất vả cho Kim Bắc ca và Nhị Ngưu ca, nhanh tới nhà ngồi một lát, uống chút nước." Tô Mộc Lam vội vàng tiếp đón.

"Haiz, không cần khách sáo như vậy, nhà ta chỉ cách đây có hai bước, bây giờ không còn sớm nữa, ta phải trở về ăn cơm đây." Bạch Nhị Ngưu há miệng uyển chuyển từ chối.
 
Chương 187: Tận dụng triệt để


Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhị Ngưu đã nhấc chân đi khỏi.

Phùng thị mong ngóng cách làm cà tím chiên cùng ớt xanh nhồi thịt nên cũng lôi kéo Bạch Kim Bắc rời đi.

Thấy hai người không uống lấy một ngụm nước, Tô Mộc Lam bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể tiễn người của hai nhà về, gom đất vào đống, dùng gạch xanh ở bên cạnh bao vây xung quanh lại, ngăn không cho đất rơi ra ngoài, chờ dọn dẹp xong, nàng dẫn bốn đứa đầu củ cải đi làm cơm chiều.

Vừa rồi hướng dẫn một hồi lâu cách làm cà tím chiên và ớt xanh nhồi thịt cho Phùng thị, hiện tại Tô Mộc Lam cũng thèm hai món ăn này, lại thấy trong sân có sẵn cà tím cùng ớt xanh, dứt khoát cũng làm hai món ăn này.

Cà tím chiên xốp giòn, mùi vị của món ớt xanh nhồi thịt cũng thơm nồng, sau khi nấu xong một món canh thì thả thêm một ít tỏi băm vào, mùi tỏi thơm lừng, khiến hương vị của món ớt xanh nhồi thịt càng trở nên tuyệt hảo hơn.

Bữa tối này có thể nói là ngay cả nước canh cũng không dư thừa, cuối cùng được chan vào bún ăn sạch sẽ.

Sau hai ngày bận rộn, đồ vật nên mua cơ bản đã được chọn mua đầy đủ, Tô Mộc Lam nhẹ nhàng thở phào, chuẩn bị đầy đủ những món ăn cần làm, sáng tinh mơ dẫn bọn nhỏ đi họp chợ.

Gia đình chuẩn bị bắt tay vào làm nhà thì theo phong tục phải chuẩn bị trước cho công việc, điều này cũng hơi có xu hướng tận dụng triệt để, tiện thể cũng đi chợ mua một ít thịt heo về để mấy bữa nữa nấu cơm thiết đãi những người sang nhà hỗ trợ.

Hơn nữa, nàng cũng muốn đi xem cửa hàng của Ngô Trác Viễn cùng Ngụy thị dọn dẹp ra sao.

Đồ ăn mà Tô Mộc Lam làm hiện tại ở trong thị trấn cũng coi như là món khoái khẩu, đồ vật mới lạ, mùi vị ngon, giá cả cũng hợp lý, quan trọng nhất là cái miệng buôn bán ngọt ngào, ngay cả khi mang theo bốn đứa trẻ ở bên cạnh đều là đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện, thật sự khiến người ta rất thư thái.

Đây không chỉ là mua sớm đơn thuần, đồ vật tốt là một chuyện, tâm trạng trong lòng thoải mái cũng rất quan trọng.

Cho nên quầy hàng của nhà Tô Mộc Lam dường như trở thành quầy hàng buôn bán tốt nhất, nhộn nhịp nhất trong toàn bộ khu chợ.

Cũng vì thế nên mấy cái giỏ tre mà Tô Mộc Lam và bốn đứa đầu củ cải mang đến chợ rất nhanh đã nhìn thấy đáy.

Nhặt đi nhặt lại những thứ còn thừa có chất lượng không tốt lắm, ngay cả những thứ mang đi giao cho người khác cũng nhanh chóng được xử lý, Tô Mộc Lam liền dẫn bốn đứa trẻ đi lên phố tìm Ngô Điền phúc bán đậu hũ, hỏi thăm ông ta xem cửa hàng mới mà Ngô Trác Viễn cùng Ngụy thị thuê ở chỗ nào.

"Đó, chính là cửa hàng kia." Ngô Điền Phúc chỉ chỉ cửa hiệu không treo biển đang khép hờ cửa ở cách đó không xa, nằm ở phía đối diện Tô Mộc Lam.

Khi Ngô Điền Phúc nói chuyện, khuôn mặt tràn đầy vẻ vui mừng, cất cao giọng điệu hơn so với ngày thường vài phần.

Ngô Điền phúc cũng biết cuộc sống hàng ngày của Ngô Trác Viễn ở Ngụy gia như thế nào.

Người làm nhị thúc như hắn cũng đau lòng, nhưng đã thành hôn, sinh con, tuyệt đối không thể hàng ngày trực diện đối đầu, cho nên chỉ có thể khuyên Ngô Trác Viễn chịu đựng, nhường nhịn, để cuộc sống hàng ngày bình an trôi qua.

Nhưng nói là như vậy, chuyện đã xảy ra, rốt cuộc Ngô Trác Viễn cũng sẽ chịu nhiều uất ức, Ngô Điền Phúc nghe nói một hồi, liền buồn bã lo lắng, chỉ ngóng trông ngày nào đó Ngô Trác Viễn có thể có cuộc sống hàng ngày tốt hơn ở Ngụy gia.

Nhưng ông cũng hiểu được, con rể tới cửa không thể thẳng lưng mà đứng, tiếng nói không có trọng lượng, chung quy lại những hi vọng của ông chỉ có thể trở nên vô ích.

Nhưng hiện tại thì khác.

Ngô Trác Viễn cùng Ngụy thị đã dọn ra khỏi Ngụy gia, chính mình đi thuê cửa hàng buôn bán, sau này kiếm được tiền, gây dựng được tên tuổi, đều là công lao của hai vợ chồng bọn họ, lời nói ra cũng có trọng lượng hơn.
 
Chương 188: Không được tốt lắm


Cuối cùng cũng thấy được một tia hi vọng trong cuộc sống này.

Nhưng mà cái hi vọng này trên thực tế lại dựa vào việc buôn bán tốt đẹp, mà ngọn nguồn của việc buôn bán này chính là Tô Mộc Lam đồng ý với Ngô Trác Viễn và Ngụy thị cùng nhau thu xếp đồ ăn cho cửa hàng này.

Có thể nói, Tô Mộc Lam màng vận may về cho nhà họ Ngô.

Khuôn mặt của Ngô Điền phúc càng cười rạng rỡ hơn, "Vợ Thạch Đường hiện tại muốn đi xem cửa hàng sao? Để ta dẫn người đi xem một chút …"

Vừa dứt lời, Ngô Điền Phúc liền chuẩn bị dặn dò người bên cạnh trông giúp quầy hàng của ông một chút, chính mình dẫn đường cho toàn bộ người nhà Tô Mộc Lam bọn họ.

"Ngô thúc đừng vội, chỗ đó cũng không xa lắm, ta có thể tìm được." Tô Mộc Lam vội vàng ngăn trở, "Ta chỉ mới nhớ ra, thuận tiện ghé vào xem một chút, sau đó bàn bạc với Ngô chưởng quầy một vài điểm liên quan đến cửa hàng."

Tô Mộc Lam đã là muốn bàn bạc chuyện cửa hàng, điều này chứng tỏ nàng cực kì coi trọng chuyện mở cửa hàng này.

Trên mặt Ngô Điền phúc càng cười vui hơn, "Được rồi, vậy ngươi đi xem trước đi, chờ lát nữa ta xong việc cũng sẽ đi sang đó nhìn một chút."

Cháu trai nhà mình phải làm chút việc, người làm nhị thúc như ông đương nhiên là phải dốc hết sức lực, có thể phụ giúp được thì thì giúp.

Tô Mộc Lam hiểu rõ suy nghĩ của Ngô Điền Phúc, sau vài câu hàn huyên, thấy có người tới mua đậu hũ và giá đỗ liền không quấy rầy Ngô Điền Phúc nữa, dẫn đám trẻ tới cửa hàng mà Ngô Điền Phúc vừa chỉ.

Cửa hàng này Tô Mộc Lam đã từng thấy trước đó, vốn là một tiệm tạp hóa, ngày thường bán sọt tre, băng ghế, giỏ tre, rổ và các thứ lặt vặt khác, Tô Mộc Lam đã tới hai lần để mua một đồ gia dụng nhỏ.

Trong tiệm tạp hóa có đầy đủ đồ dùng, nhưng việc buôn bán lại không được tốt lắm.

Chung quy lại nhà nông nào khéo tay một chút là có thể làm ra được những đồ vật như thế này.

Rất nhiều đồ vật được làm ra trong lúc nông nhàn, có thể đổi được tiền thì gật đầu bán, cho nên giá cả đương nhiên thấp hơn nhiều giá mà tiệm tạp hóa nhập hàng về bán.

Hơn nữa, những loại đồ vật như ở cửa hàng tạp hóa này đều không quá cấp thiết dùng, nói chung là tạm thời chắp vá được thì chắp vá, chờ đến khi họp chợ gặp được hàng ngon giá rẻ thì mua.

Vì lý do này nên tuy tiệm tạp hóa có đầy đủ đồ dùng, nhưng việc buôn bán cũng không được tốt, chưởng quầy tiệm tạp hóa ưu sầu, cả ngày thở ngắn than dài, thường xuyên than vãn với người khác, chính mình làm buôn bán không bằng cho thuê lấy tiền, dù gì cũng đảm bảo nguồn thu dù hạn hán hay lũ lụt, cũng sẽ không mất tiền như bây giờ.

Có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà Ngô Trác Viễn và Ngụy thị có thể nhanh chóng thuê được cửa hàng như vậy.

Tô Mộc Lam đang muốn giơ tay gõ cửa, ván cửa bất chợt bị dỡ ra, Ngô Trác Viễn ôm ván cửa, khi nhìn thấy đám người Tô Mộc Lam ở cửa, lập tức vui mừng khôn xiết, "Tô tẩu tử tới, mau mau, mau vào trong ngồi …"

Tiếp đó hắn nhìn về phía bên trong hậu viện hô "Nương tử, Tô tẩu tử tới, mau mang một ít trà nóng lên đi."

Giọng nói đáp lại của Ngụy thị truyền đến, không bao lâu, Ngụy thị đã bưng nước trà và cầm ghế tới, tiếp đón cả nhà Tô Mộc Lam ngồi xuống.

"Cửa hàng này nhìn không tồi." Tô Mộc Lam uống nửa chén trà lên nói, "Lúc trước bán tạp hoá đúng là hơi đáng tiếc."

"Còn không phải sao, vị trí của cửa hàng này không tệ, diện tích mặt tiền cửa hiệu cũng thích hợp, quan trọng nhất là khung cửa sổ làm đủ lớn, khiến bên trong cửa hàng rất sáng sủa." Ngô Trác Viễn nói tiếp "Trước đây chưởng quầy cũ của tiệm này thấy người khác buôn bán kiếm tiền thế này thế kia, thấy cửa hàng của mình tốt như vậy mà chỉ có thể cho thuê, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không có lãi, liền muốn tự mình buôn bán, còn đi nói khắp nơi rằng dù gì bán

được một chút tiền cũng còn nhiều tiền hơn là cho thuê."
 
Chương 189: Suy nghĩ chu đáo


"Nhưng chưởng quầy cũ chỉ nghĩ đến việc bản thân mình kiếm được bao nhiêu tiền từ việc bán một mặt hàng mà không tính toán nhập hàng vào phải mất bao nhiêu tiền, không bán đi được sẽ bị thiệt hại bao nhiêu tiền.

Nếu tính toán một cách tổng thể thì việc kiếm tiền cũng không nhiều như hắn nghĩ."

"Vả lại chưởng quầy cũ cũng hơi lười biếng làm việc, không muốn đi đến các nơi xung quanh để xem hàng hóa, cũng không nghĩ xem trong thị trấn này thiếu loại hàng gì, chỉ nghĩ bản thân có thể bán đủ loại hàng, có thể bớt chút tiền vốn, như vậy sẽ kiếm được nhiều tiền hơn một ít."

"Kết quả đúng là có thể tiết kiệm được một ít tiền vốn, nhưng đồ vật cũng không thể bán ra ngoài, lại không nỡ bán rẻ, cứ để trong tiệm như vậy, cuối cùng đồ vật để tồn kho một thời gian dài, không những phải bán rẻ đi, mà vì để trong thời gian dài nên có phần không tốt, cuối cùng bị người mua oán trách một hồi."

"Cuối cùng tính đi tính lại, việc tự buôn bán kiếm tiền căn bản không có lãi như thu tiền thuê cửa hàng, cho nên không có dự định bán tiếp, có điều trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm được người thuê ưng ý nên vẫn luôn trì hoãn.

Thấy phu thê chúng ta cố ý muốn thuê cũng không nói nhiều, giá thuê thì không cao, còn tặng rất nhiều đồ vật bên trong cửa hàng, ta dọn dẹp thấy rất nhiều đồ vẫn có thể dùng được."

Trong lúc Ngô Trác Viễn nói chuyện, Tô Mộc Lam đã đánh giá được sơ lược cửa hàng này.

Cửa hàng đã được dọn dẹp khá ổn, các đồ vật cũ trong cửa hàng đều đã được dọn đi, vả lại nóc nhà, vách tường, mặt đất, còn cả trên cửa sổ kia đều trở nên sạch sẽ hơn nhiều so với lúc trước bản thân mình tới mua tạp hoá.

Điều này chứng tỏ hai vợ chồng Ngô Trác Viễn và Ngụy thị là người chịu khó chăm chỉ, làm việc nhanh nhẹn, chỉ mới có mấy ngày không những thuê được một cửa hiệu ở mặt đường mà còn dọn dẹp tương đối ổn thỏa.

Tô Mộc Lam rất tán thành những việc làm của Ngô Trác Viễn và Ngụy thị, "Ừ, có thể sử dụng thì có thể tạm dùng trước, tiết kiệm một chút chi phí, cũng có thể mau chóng mở cửa hàng hơn."

Quầy hàng như thế này không cần phải làm mới, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

"Ta cũng nghĩ như vậy." Ngô Trác Viễn cười nói, "Cứ tiếp tục tăng cường dọn dẹp một chút, đặt thêm giá để bày hàng lên, ước chừng khoảng bảy tám ngày nữa cũng có thể khai trương."

Trong lòng Tô Mộc Lam tính toán ước lượng thời gian, gật gật đầu, "Ừ, cũng không khác biệt lắm, vừa vặn khớp thời gian."

Ngô Trác Viễn nghe nàng nói như vậy, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, Tô Mộc Lam thấy vậy liền cất tiếng giải thích, "Trong nhà muốn tu sửa nóc nhà và sân tường nên không có thời gian rảnh, vừa hay cửa hàng ở chỗ ngươi cũng cần thời gian tiến hành dọn dẹp, trong khoảng thời gian này ta sẽ chuyên tâm vào việc tu sửa nóc nhà và tường sân vậy."

"Hai phiên chợ tiếp theo tạm thời chúng ta không cần vội vàng, vừa vặn trong khoảng thời gian này không bán đồ ăn, chờ đến khi cửa hiệu khai trương xem có thể có khởi đầu tốt đẹp hay không."

Đồ ăn của quần hàng nhà Tô Mộc Lam luôn được khen ngợi, rất nhiều người cũng thường xuyên trông mong, nếu hai ba phiên chợ liên tiếp không bán đồ ăn, có lẽ rất nhiều người sẽ càng mong ngóng nhiều hơn.

Chờ đến khi bọn họ mong ngóng nhất, cửa hàng khai trương, việc buôn bán lúc khai trương đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều so với lúc buôn bán bình thường.

"Tô tẩu tử suy nghĩ thật là chu đáo." Ngô Trác Viễn đang cao hứng, lại có phần kích động, khi nói chuyện giọng nói cũng hơi run rẩy.

"Đâu phải là ta suy nghĩ chu đáo, chính là chuyện nọ tiếp nối chuyện kia, cuối cùng mới đến chỗ này." Tô Mộc Lam nhoẻn miệng cười cười, nói với Ngô Trác Viễn về giá cả mà bản thân mình suy nghĩ trong hai ngày qua.
 
Chương 190: Hỗ trợ


Lúc trước có thức ăn, ví dụ như tai mèo, thèo lèo ngọt, bỏng ngô,......bởi vì ngày thường vẫn luôn bán ở chợ, mọi người đều biết đến giá cả, cho nên không thể thay đổi được giá cả mấy món này, cũng để cho mọi người biết, mặc dù đồ ăn được đưa vào cửa hàng, nhưng ăn vẫn ngon, giá vẫn rẻ.

Nếu làm đồ ăn mới thì phải đưa ra mức giá hợp lý, để mọi người cảm thấy ăn ngon, nhưng mức giá đưa ra cũng phải được mọi người có thể chấp nhận được.

Vài người thương lượng một lúc lâu, cuối cùng quyết định, chờ Tô Mộc Lam làm xong nóc nhà cùng tường sân xong thì triển khai kế hoạch bán đồ ăn, vài người nếm thử mùi vị, sau đó mới quyết định mức giá cho đồ ăn.

Tranh thủ mấy ngày này, Ngô Trác Viễn và Ngụy thị chỉnh đốn lại cửa hàng cho ổn thỏa, sau đó nghỉ ngơi.

Lúc này tuy những đồ vật lộn xộn lung tung của tiệm tạp hóa trước đó để lại đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng mặt tiền của cửa hiệu trong thời gian dài có vẻ cũ nát, rất nhiều chỗ đã bong tróc sơn cần phải sơn lại, chỗ nào cần sửa sang thì sửa sang lại, cũng phải căn đúng thời gian để kịp thời làm ra một số giá kệ chứa hàng.

Lúc này mặt trời đã nhô lên cao, Tô Mộc Lam thấy cơ bản đã thảo luận hết mọi chuyện nên dẫn theo bọn nhỏ cáo từ.

"Đến giờ này rồi thì đừng đi nữa." Ngụy thị vội vàng nói, "Lúc sáng sớm ta có mua một miếng thịt, cắt sẵn ít hành từ trong nhà, buổi trưa ăn sủi cảo bao rau hẹ nhân thịt nhé."

Cửa hàng sát đường ở trên trấn đều có hậu viện để cho đám tiểu nhị ở hoặc là để làm nhà kho, cửa hàng này cũng như vậy, hậu viện có ba gian nhà ở, nửa gian bên trong có cái bệ bếp, có thể nấu nước, nấu cơm.

"Ta thích ăn sủi cảo nhất, ta cũng muốn ở lại ăn cơm trưa, nhưng vì trong nhà phải xây tường sân nên phải mua một đống đồ vật, ta phải nhanh chóng trở về xử lý một chút để sớm bắt tay vào công việc, nếu việc này xong sớm thì cũng có thể sớm làm thêm một chút đồ ăn mới nữa."

Tô Mộc Lam giải thích nói, "Hơn nữa, mọi người trong thôn tới giúp đỡ, phải chiêu đãi cơm canh ổn thỏa, ta phải nhanh tới cửa hàng thịt kia để mua chút thịt về, nếu đi chậm, cửa hàng thịt sẽ không còn thịt ngon nữa."

Thấy Tô Mộc Lam đang bận việc thật sự chứ không phải khách sáo, Ngụy thị cùng Ngô Trác Viễn cũng không ngăn đón nữa, tiễn Tô Mộc Lam cùng bốn đứa trẻ ra khỏi cửa.

"Chuyện ở cửa hàng thật sự không thể lách người đi được, nếu không nhất định sẽ tới nhà Tô tẩu tử giúp đỡ." Khuôn mặt Ngô Trác Viễn đầy vẻ áy náy.

"Haiz, đừng nói những lời khách sáo như thế, người hỗ trợ đều là người trong thôn, nếu người ở bên ngoài thôn mà tới, e là người khác sẽ xì xào mấy câu đó." Tô Mộc Lam cười nói, "Lúc này dọn dẹp ổn thỏa cửa hàng cũng là chuyện quan trọng mà."

Trên thực tế, dọn dẹp ổn thỏa cửa hàng, ít nữa bán đồ vật kiếm tiền, cũng có thể giúp đỡ cả nhà Tô Mộc Lam kiếm thêm chút tiền, cũng coi như giúp nàng đỡ bận rộn.

Ngô Trác Viễn nghĩ như vậy, mạnh mẽ gật gật đầu, "Tô tẩu tử nói đúng, ở chỗ cửa hàng này tẩu cứ yên tâm là được."

Tô Mộc Lam nhoẻn miệng cười cười, bảo Ngô Trác Viễn cùng Ngụy thị dừng bước, dẫn bốn đứa trẻ đi về phía hàng thịt.

Vừa mới nói chuyện mất một thời gian dài, lúc này đã sắp đến giờ nấu cơm, cửa hàng thịt cũng không còn nhiều thịt.

Tô Mộc Lam chọn một khối thịt ba chỉ trông khá đẹp mắt, bảo người bán thịt cân lên, sau đó lại vớt một quả tim heo và một bộ tràng heo ra khỏi chậu nước.

Tim heo có giá trị dinh dưỡng cao, có trợ giúp rất lớn đối với việc tăng cường sự co bóp của cơ tim, còn rất giàu nguyên tố vi lượng, rất tốt cho việc tăng thêm chiều cao thân thể của đứa trẻ.
 
Chương 191: Tình ngay lý gian


Bây giờ tim heo ăn cũng an toàn, có thể làm món tim heo xào cho bọn nhỏ ăn.

Còn về phần ruột già của heo thì Tô Mộc Lam tính về làm ruột heo xào lăn, sau đó đưa cho nhà Phùng thị ăn thử, thấy Phùng thị và Bạch Kim Bắc có vẻ như cũng là những người yêu thích ẩm thực, phải gãi đúng chỗ ngứa mới được.

Bốn củ cải nhỏ lúc trước đã ăn thử qua tim heo xào của Tô Mộc Lam làm, nên bây giờ thấy Tô Mộc Lam mua tim heo, lập tức đã biết nàng tính làm đồ ăn gì, tất cả không hẹn mà cùng liếm môi.

"Nương, chúng ta có nên mua thêm một chút nội tạng heo về không?" Bạch Thủy Liễu đề nghị: "Đợi tới lúc nấu cơm cho mọi người thì làm mấy món mới mẻ cho bọn họ ăn thử?"

Tay nghề của Tô Mộc Lam khi làm gan heo, tim heo, ruột heo đều không thể chê, ăn ngon tới mức mấy đứa trẻ hận không thể nuốt cả đầu lưỡi, còn thấy ăn ngon hơn thịt heo nhiều, đồ ăn ngon như vậy nên cũng muốn để cho người khác cũng được nếm thử.

"Chuyện này sao…." Tô Mộc Lam nói: "Món này chúng ta ăn cảm thấy ngon, cũng không quan tâm nội tạng heo vốn không tính là đồ tốt, làm cũng tốn công sức, vốn dĩ có ý tốt muốn cho người khác nếm thử đồ ăn mới lạ."

"Nhưng mấy đồ này dù hương vị làm ra có ngon cỡ nào, thì ở trong mắt của một số người, đó cũng chỉ là nội tạng heo mà thôi, là đồ ăn không thể đưa lên bàn tiệc, sẽ hiểu lầm chúng ta vì tiết kiệm tiền nên mới mua nội tạng heo để chiêu đãi bọn họ.

Họ làm việc cực khổ như vậy, giờ đến thịt heo cũng không được ăn, chỉ có thể ăn nội tạng heo, sợ là bọn họ sẽ cảm thấy ấm ức, sau đó sẽ cảm thấy nhà chúng ta coi thường người khác, bản thân mỗi ngày ăn bánh thịt, sủi cảo thịt nhưng tới lúc làm đồ ăn cho bọn họ thì lại chỉ dùng nội tạng heo."

"Nếu có người suy nghĩ như vậy, sợ là chúng ta có giải thích là món ăn làm từ nội tạng heo ăn ngon hơn nhiều so với món ăn làm từ thịt heo thì cũng sẽ không có người tin tưởng, còn sẽ nói chúng ta đang ngụy biện, làm ra chuyện này còn muốn sĩ diện, trong lòng bọn họ sẽ càng coi thường nhà chúng ta."

"Vì vậy, chúng ta cũng đừng làm những chuyện khiến người khác hiểu lầm, trực tiếp làm những món ăn mà đa số mọi người đều cảm thấy không tệ, cũng miễn cho người khác vì chuyện này mà hiểu lầm, thất vọng hay buồn phiền gì đó.

Mấy chuyện tình ngay lý gian như này, đều phải chú ý thận trọng một chút, suy nghĩ nhiều một số chi tiết có thể giúp bản thân tránh được chuyện phiền phức không cần thiết."

"Vâng." Bạch Thủy Liễu nghe xong, gật đầu: "Nương nói rất đúng, vậy bây giờ chúng ta sẽ đi mua gạo và bột mì về nhà sao?"

Đã tới giúp đỡ công việc của nhà mình, không thể làm người ta ăn mì sợi bột ngô hay gì đó được.

"Ừ, nên mua thêm một ít, gạo và mì trong nhà cũng không còn nhiều, vừa lúc đều mua thêm về nhà." Tô Mộc Lam thấy Bạch Thủy Liễu đã hiểu rõ chuyện này, cười tủm tỉm gật đầu, thanh toán tiền cho cửa hàng thịt, cầm lấy thịt và tim heo, ruột heo, sau đó dẫn nhóm củ cải nhỏ đi tới cửa hàng lương thực để mua gạo và bột mì.

Về nhà làm một bữa cơm trưa đơn giản, sau khi ăn cơm xong thì Tô Mộc Lam liền đi tìm Bạch Khang Nguyên để nói về chuyện khởi công sửa nhà.

Bạch Khang Nguyên lại đến nhà nàng xem xét thì thấy các loại vật liệu đều đã đầy đủ hết, nhân dịp buổi chiều tất cả mọi người còn chưa xuống ruộng làm việc, ông đã gõ chiêng ở cổng nhà thờ tổ của thôn.

Âm thanh của chiêng vang dội từ cửa nhà thờ tổ đến toàn bộ ngóc ngách trong thôn, ai cũng nghe thấy được, là tín hiệu thể hiện lý chính muốn thông báo một sự việc gì đó.

Nếu tiếng chiêng dồn dập thì đó chính là có chuyện khẩn cấp, ví dụ như có người đánh nhau, có hỏa hoạn cần đi dập lửa; nếu tiếng chiêng dài và thong thả, chỉ đánh ba tiếng thì là lý chính có việc muốn thông báo với mọi người, ví dụ như nhà ai cần hỗ trợ gì đó, nếu có ai đang rảnh rỗi thì trực tiếp đi tập trung ở cửa nhà thờ tổ là được; còn nếu đánh năm tiếng trở lên, thì là mỗi nhà mỗi hộ cần thiết phải có một người đi, tới nghe thông báo của nha môn hoặc bên trên.
 
Chương 192: Thu xếp


Hôm nay tiếng chiêng vang ba tiếng, những người trong nhà không có việc bận gì đều tốp năm tốp ba tập trung ở cửa nhà thờ tổ.

Thấy mọi người đã tới gần như đông đủ, Bạch Khang Nguyên liền nói chuyện nhà Tô Mộc Lam muốn xây tường quanh sân và sửa lại nóc nhà.

"Công việc cũng không nhiều lắm, vật liệu đã mua đầy đủ, chuẩn bị ngày mai ăn xong cơm sáng sẽ bắt đầu làm việc, nếu nhà ai không bận rộn thì mọi người tới giúp một tay, làm việc buổi sáng sẽ bao cơm trưa, nếu làm việc buổi chiều sẽ bao cơm tối, trà nước ta cũng đã bảo nhà Bạch Thạch Đường chuẩn bị đầy đủ."

Bạch Khang Nguyên cao giọng nói: "Nhà Bạch Thạch Đường đều là cô nhi quả phụ, không có việc gì bận thì tất cả đều cố gắng đi giúp đỡ, nhất là những nhà trước đây đã được Bạch Thạch Đường hỗ trợ, bây giờ cũng đừng có quên chuyện này."

Bạch Thạch Đường làm người lương thiện, là người có tấm lòng nhiệt tình, từng giúp đỡ rất nhiều người trong thôn, ngoài giúp đỡ mấy công việc cần thể lực thì ngày thường khi đi làm việc áp tải hàng hóa nếu nhà ai nếu muốn gửi thư cho thân thích ở xa, chỉ cần là đi ngang qua khu vực đó Bạch Thạch Đường đều sẽ không từ chối, cũng không lấy tiền bạc.

Tô Mộc Lam đã sửa lại tính tình, ấn tượng của mọi người đối với nàng cũng tốt hơn rất nhiều.

Bây giờ nghe Bạch Khang Nguyên nói như vậy, đa số mọi người đang tập trung ở đây đều lên tiếng nhất định sẽ đi giúp đỡ.

Bạch Khang Nguyên tập trung những người sẽ đi giúp đỡ lại, đếm số lượng, sau đó phân công trước ai phụ trách dọn gạch, ai phụ trách trộn bùn, ai sẽ phụ trách xây tường để mọi người tự chuẩn bị gạch bùn, túi bùn và các loại công cụ làm việc.

"Tạm thời cứ như vậy đã, bây giờ còn chưa biết được có ai sẽ không tới được nên chờ tới ngày mai tập trung lại thì ta sẽ xác nhận một chút." Bạch Khang Nguyên nói: "Bây giờ cũng không còn chuyện gì nữa, tất cả đều đi bận chuyện của mình đi, lúc về nhà gặp được những người hôm nay chưa tới được thì thông báo cho họ một tiếng."

"Tới hay không tới là chuyện của bọn họ, nhưng thông báo thì chúng ta vẫn phải nói, miễn cho lúc sau không biết chuyện gì lại oán trách chúng ta không mở lời." Các thôn dân đều đồng ý.

Tô Mộc Lam trước tiên nói lời cảm ơn với mọi người, chờ thôn dân đều đã đi hết mới dẫn đám củ cải nhỏ đi theo Bạch Khang Nguyên vào trong nhà thờ tổ để đi lấy bát đũa.

Số lượng bát đũa của mỗi nhà mỗi hộ đều có hạn, ngày thường chỉ chiêu đãi họ hàng thân thích thì cũng đủ dùng, nhưng với những việc như đám cưới, đám tang hay xây dựng nhà ở như này thì số lượng bát đũa tất nhiên là không đủ dùng.

Vì vậy, để thuận tiện cho các gia đình trong thôn xử lý việc lớn, lý chính đã làm chủ từ trong tộc cầm tiền ra, mua chén đũa bát đĩa đặt trong nhà thờ tổ để dự phòng.

Nhà ai có việc lớn đều có thể thông báo với lý chính rồi từ nhà thờ tổ lấy một ít để dùng, sử dụng xong thì rửa sạch sẽ trả lại là được, nếu không cẩn thận làm vỡ thì có thể dùng tiền của nhà mình để trả bù.

Tô Mộc Lam đếm số lượng bát bỏ vào trong sọt, sau đó cùng nhóm củ cải nhỏ thận trọng bê về nhà, sau đó cẩn thận rửa sạch sẽ.

Sau khi đã làm xong việc này, Tô Mộc Lam lấy tim heo và ruột già heo ra ngâm nước muối, sau đó lấy tro than cọ rửa sạch sẽ ruột già heo thêm một lần.

Tới chạng vạng, nàng đảo qua ruột già heo trong dầu, sau đó đổ nước vào trong nồi luộc chín, rồi cắt thành những mảnh nhỏ, xào cùng với ớt xanh và tỏi, tới khi màu sắc vàng ươm, mùi thơm nức mũi là đã ăn được.

Tô Mộc Lam cũng không bày món ruột già vừa xào chín lên mâm cơm, mà ngược lại bỏ vào một cái nồi đất, đậy nắp lại, bỏ vào sọt trúc, mang sang nhà Phùng thị.

Tới cửa nhà Phùng thị, thấy trong sân không có ai, nhưng cửa nhà lại mở rộng.

"Phùng tẩu tử ở nhà không?"

Tô Mộc Lam ở cửa hô một tiếng.
 
Chương 193: Ruột già xào lăn


Không có ai trả lời.

Nhưng Tô Mộc Lam mơ hồ nghe thấy tiếng vang lạch cạch hình như là tiếng đang băm rau.

Đoán rằng Phùng thị chắc là đang ở trong phòng bếp làm cơm chiều nên không nghe được tiếng nàng gọi, Tô Mộc Lam liền tiến vào sân: "Phùng tẩu tử có ở nhà không?"

Tiếng băm chặt dừng lại, sau đó Phùng thị liền từ nhà bếp đi ra, hít mạnh cái mũi: "Mùi gì vậy, thật là thơm quá…"

"Ôi, nương Thủy Liễu, ngươi sao lại tới đây?"

Tô Mộc Lam: "…"

Hóa ra tẩu ấy đi ra là vì ngửi được mùi thơm chứ không phải là nghe được tiếng gọi của nàng.

Khứu giác của tẩu ấy nhạy bén là không thể nghi ngờ, nhưng thính giác thì….

"Cái này, Phùng tẩu tử…" Tô Mộc Lam xoa cái mũi, mở miệng nói.

"Trước đừng nói chuyện, ngươi trước ngửi thử xem, có phải có một mùi hương rất thơm hay không?" Phùng thị ngắt lời của Tô Mộc Lam, sau đó càng thêm ra sức ngửi tới ngửi lui: "Còn càng ngày càng thơm, cảm giác đang ở rất gần đây."

Phùng thị nghiêm túc tìm kiếm nơi phát ra mùi hương, cuối cùng đã tập trung ánh mắt tại cái giỏ trúc trong tay của Tô Mộc Lam: "Hình như, hương thơm là từ nơi này truyền ra."

"Chắc là vậy." Tô Mộc Lam không nhịn được mà bật cười, đưa giỏ trúc đặt ở cái bàn trong sân, dùng vải lót tay bê cái nồi ra ngoài: "Hôm nay đi họp chợ mua được ít ruột già, làm món ruột già xào lăn, mang tới cho tẩu tử nếm thử một chút."

Vừa nói chuyện, Tô Mộc Lam đã mở cái nắp nồi lên.

Ruột già xào lăn, phải ăn nóng thì hương vị mới đậm đà, vì bảo đảm đồ ăn được nóng hổi nên Tô Mộc Lam trước khi xúc đồ ăn vào đã đặt nồi trên bếp đun một lúc cho nóng, vốn dĩ nồi đất đã giữ nhiệt rất tốt nên đến bây giờ đồ ăn vẫn còn tiếng xèo xèo của dầu sôi.

Mà sau khi mở nắp nồi thì hơi nóng cũng tỏa ra, mang theo mùi hương nồng đậm, xông thẳng vào lỗ mũi của Phùng thị.

"Thật là thơm." Phùng thị hít sâu một hơi, cả khuôn mặt đều là vẻ say mê, chép miệng mấy cái, thậm chí còn nuốt mấy ngụm nước bọt: "Không trách được ta từ xa đã ngửi được mùi thơm."

"Ta phải nếm thử trước…"

Phùng thị vừa nói chuyện vừa cuống quýt đi vào phòng bếp tìm một đôi đũa, gắp một miếng ruột già lên, cũng mặc kệ còn đang nóng lập tức bỏ vào miệng.

Ruột già còn hơi nóng, Phùng thị phải hít vài ngụm không khí, chờ tới khi không quá nóng mới nhanh chóng nhai lên.

"Ăn ngon thật."

Trong miệng đang có ruột già nên Phùng thị nói chuyện cũng mơ hồ không rõ ràng, cũng bởi vì ruột già hơi nóng nên biểu tình của tẩu ấy có chút kì lạ nhưng cũng không quên dựng thẳng ngón tay cái với Tô Mộc Lam: "Tay nghề của ngươi thật là tốt."

"Phùng tẩu tử ăn thấy ngon là tốt rồi, ta bỏ vào nồi đất mang sang cho tẩu nên ruột già vẫn còn nóng ăn được luôn, nếu sau ăn thấy đã nguội thì trực tiếp đặt nồi đất lên trên bếp đun một lúc cho nóng là được."

Tô Mộc Lam cười tủm tỉm nói: "Phùng tẩu tử bận việc đi, ta về nhà làm cơm chiều, trong nhà còn mấy đứa nhỏ đang chờ."

"Vậy được, ngày mai nhà ngươi bắt đầu công việc, bây giờ những đồ cần thu dọn cũng nhiều, ngươi nhanh đi làm việc đi." Phùng thị vừa nói chuyện vừa gắp một miếng ruột già vào miệng.

Lại bị nóng một chút nhưng Phùng thị không thèm để ý, thậm chí bởi vì ruột già thơm ngon như vậy nên hạnh phúc híp mắt lại.

Nhưng mà dù ruột già có thơm ngon như nào thì Phùng thị cũng không quên tiễn Tô Mộc Lam ra cửa, chờ nàng đi xa mới khẩn cấp quay về nhà ăn ruột già.

Trời đã ngả chiều, những người làm việc trên đồng ruộng lần lượt trở về nhà, Bạch Kim Bắc cũng đang đi về nhà mình.
 
Chương 194: Hắn hiểu!


Hắn cũng vừa từ trong ruộng trở về, nhưng mà không phải đi làm việc mà là đi nhìn một chút tình trạng trồng trọt của mấy người mà nhà hắn thuê, xem xét một chút để mùa vụ sau còn thuê người này làm tiếp hay không.

Tới cửa nhà, Bạch Kim Bắc liền thấy Phùng thị đang ngồi ở trong sân, hai tay chống mặt, khuôn mặt buồn phiền.

"Việc gì có thể khiến nàng buồn thành như vậy?" Bạch Kim Bắc thấy thế vội vàng đi rửa tay, sau đó đi tới trước mặt Phùng thị, nhìn thấy nồi gốm trên bàn còn đang bốc khói nghi ngút: "Đây là cái gì vậy?"

"Nương Thủy Liễu mang sang, là ruột già heo xào lăn, ta vừa mới nếm thử mấy miếng, ăn rất ngon." Phùng thị đáp, sau đó lại thở dài.

Bạch Kim Bắc thấy thế, có chút khó hiểu gãi cái gáy: "Ruột già heo đã ăn ngon thì không phải nàng nên vui vẻ sao?"

Hơn nữa vẫn là Tô Mộc Lam, người hợp tính với Phùng thị đưa tới.

"Có ruột già heo thơm ngon ăn thì đúng là rất vui vẻ, nhưng ta đang suy nghĩ một việc, nương Thủy Liễu có ăn ngon đều nhớ tới ta thì ta cũng phải có chuyện gì đó để nhớ tới nàng mới được."

Phùng thị nhíu mày nói: "Nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn thật sự không nghĩ được có thể giúp nương Thủy Liễu việc gì, sợ là cũng chỉ có ngày mai nhà nương Thủy Liễu phải sửa nhà thì có giúp được một chút việc." Bạch Kim Bắc: "…"

Ý của nàng, hắn hiểu!

"Giúp đỡ một chút là đúng rồi, việc lớn thì ta không dám nói chứ xây tường bao quanh sân thì ta vẫn có thể giúp được." Bạch Kim Bắc vỗ ngực nói: "Chuyện này cứ để ta làm là được."

"Tốt rồi." Sự lo lắng trên khuôn mặt của Phùng thị đã biến mất, cả người đều vui mừng nhảy nhót đứng lên: "Vậy ngày mai ta đi giúp nương Thủy Liễu nấu cơm, nhiều người tới làm việc như vậy, khẳng định phải nấu nhiều đồ ăn, nàng chỉ có một mình còn phải trông bốn đứa nhỏ sợ là không lo liệu được hết mọi việc, tay nghề của ta tuy không bằng nàng nhưng nhặt rau, rửa đồ ăn và thái đồ thì ta vẫn có thể làm được."

"Nói tới chuyện này thì không biết nhà của nương Thủy Liễu có lá trà hay không, chàng có nhiều trà như vậy ta nghĩ chàng cũng không uống hết được đâu, ngày mai ta lấy một vại mang sang nhà nàng ấy nhé."

Khóe miệng của Bạch Kim Bắc nhịn không được mà run rẩy một chút.

Những lá trà đó đâu phải là do hắn không uống hết, mà là do những lá trà đó đều là người khác tặng cho hắn, bên trong có nhiều loại trà ngon, hắn cũng không nỡ uống cho nên vẫn luôn để đó mà thôi.

Phùng thị nếu mang sang nhà Tô Mộc Lam thì khẳng định sẽ chọn loại tốt nhất trong đống đó.

Nếu là người hiểu chuyện thì sẽ nghĩ Phùng thị thiện lương thành thật, muốn giúp đỡ nhà Tô Mộc Lam, nếu là không biết, nhìn thấy cả nhà bọn họ đều sang giúp đỡ, còn lấy lá trà mang sang thì giống như đang nịnh bợ nhà Tô Mộc Lam vậy.

Chậc, sao nghĩ như thế nào cũng thấy hành động của Phùng thị đối với nhà Tô Mộc Lam cảm giác quen thuộc giống như tức phụ nhà khác đang lấy đồ trong nhà đi trợ cấp nhà mẹ đẻ vậy?

Phùng thị liếc nhìn vẻ mặt phức tạp của Bạch Kim Bắc, hơi nghiêng đầu: "Sao, tiếc không bỏ được hả?"

"Sao có thể chứ." Bạch Kim Bắc đầy mặt tươi cười: "Những lá trà này dù sao cũng uống không hết, nàng nguyện ý mang cho thì cứ lấy đi, cũng không phải đồ vật đáng giá gì, sao ta lại luyến tiếc cơ chứ? Hơn nữa, nàng vui vẻ là tốt rồi, mấy thứ này sao có thể quan trọng hơn sự vui vẻ của nàng được chứ."

"Lại nói lảm nhảm rồi." Phụng thị giận một câu, nhưng bởi vì lời nói của Bạch Kim Bắc nên đầy mặt không thể giấu được đều là nụ cười.

"Đúng rồi, lại nói tiếp chuyện này, ngày hôm qua có phải nhà Tam Lại Tử tặng cho nhà ta dầu hạt cải đúng không?"

"Ừ." Bạch Kim Bắc gật đầu: "Nói là của nhà ép được, ta để ở một bên, dầu hạt cải có mùi là lạ, không ăn ngon bằng dầu đậu nành, ta đang nghĩ xem nên cho ai đây."
 
Chương 195: Nồi hầm lớn


"Vậy được, ngày mai ta mang sang luôn cho nương Thủy Liễu vậy." Phùng thị nói: "Lần trước bàn chuyện nấu ăn với nương Thủy Liễu thì nàng ấy nói dầu hạt cải dùng để chiên đồ ăn là tốt nhất, nương Thủy Liễu nấu ăn ngon như vậy, dầu hạt cải này nhất định sẽ biết dùng."

Bạch Kim Bắc: "…"

Nương tử vui vẻ là được rồi!

Tô Mộc Lam sau khi về nhà bắt đầu xào tim heo, sau đó xào qua bí đao thái lát mỏng, nấu một nồi cháo bí ngô, rồi cùng bọn nhỏ ăn cơm chiều, dọn dẹp một chút rồi đi ngủ sớm.

Ngày hôm sau thức dậy từ sáng sớm, ăn sáng đơn giản rồi bắt đầu bận rộn làm việc.

Đầu tiên là thứ nào cần thu dọn thì đều dọn lại cho chỉnh tề một chút, đun nước để pha trà,....

, sau đó lại gánh ít nước từ giếng về để đề phòng hai bể chứa nước trong nhà không đủ nước để sử dụng.

Bạch Khang Nguyên sau khi ăn xong bữa sáng cũng tới sớm để giúp đỡ làm việc, đợi cho đến khi mọi người lần lượt tới hỗ trợ thì tập hợp lại để sắp xếp công việc cho mọi người cùng làm.

Có rất nhiều việc phải làm, sửa mái nhà, làm giường đất, sửa tường sân, nếu đồng thời làm cùng một lúc thì có vẻ hơi lộn xộn, nên Bạch Khang Nguyên chọn việc mà mọi người làm quen nhất, quyết định xây tường sân trước.

Như vậy, sẽ sử dụng gần hết số lượng gạch xanh, như thế sau khi xây tường sân thì có vẻ trong sân sẽ không còn chất nhiều vật liệu chiếm chỗ nữa, sau khi xây xong thì sẽ xây giường đất và cuối cùng là dọn dẹp mái nhà, cứ tách ra làm từng phần như vậy, vừa không hỗn loạn, mà làm việc cũng nhanh hơn.

Có hơn mười người tới giúp, chờ Bạch Khang Nguyên phân chia công việc xong thì lập tức bận rộn làm luôn.

Người nhỏ tuổi hơn thì làm những việc đơn giản như chuyển gạch, trộn bùn, xách bùn chuyển gạch cho những người lành nghề hơn giẫm lên ghế để xây tường…

Ngày thường mọi người cũng thường xuyên giúp đỡ nhà người khác sửa nhà, xây chuồng heo, nên đều là người lành nghề, phân công mỗi người một việc, làm việc có trật tự đâu ra đấy.

Bạch Khang Nguyên ở trong đám người đi qua đi lại để nhìn xem tường được xây có thẳng không, cũng xem mọi người phân công làm việc có thích hợp hay không, cho nên dù thời tiết mùa thu mát mẻ nhưng cũng bận rộn đến cả đầu đều đổ mồ hôi.

Bên này Bạch Khang Nguyên chỉ đạo mọi người làm việc, bên kia Tô Mộc Lam và bốn củ cải nhỏ cũng không nhàn rỗi.

Nấu nước, pha trà, giúp đỡ một số việc lặt vặt, quan trọng nhất là thu dọn để nấu bữa cơm trưa.

Tô Mộc Lam ở trong phòng bếp gần như là không nhàn rỗi, vội vàng nhào bột để làm mì sợi, chuẩn bị nguyên liệu nấu một nồi hầm lớn.

Những người đến làm việc, thì cơm trưa nhất định phải có thịt, nhưng nhiều người ăn thì làm mấy món xào bình thường sẽ tốn thời gian, hơn nữa còn phải quan tâm đến khẩu vị của mỗi người nên cực kì khó làm, nhưng nấu một nồi hầm lớn thì sẽ không như vậy, cho cà tím thái thành từng miếng lớn, khoai tây cắt miếng, đậu phụ đã chiên vàng, và bỏ thịt ba chỉ vào hầm thật kỹ, sau đó cho thêm mì sợi và củ cải vào, ăn nóng hổi, còn là đồ ăn có cả thịt và rau, còn có nước canh, có mì sợi được luộc nóng mềm thơm ngon, hương vị tuyệt đối ngon lành.

Cũng vì vậy, món ăn nồi hầm lớn là món ăn gần như tất cả các nhà nông khi làm tiệc cưới, đám tang hay sửa sang phòng ở đều chọn làm.

Hơn nữa, có lẽ bởi vì món nồi hầm lớn cần phải hầm từ từ, nấu chín cẩn thận, thêm cả việc tất cả mọi người đều vây quanh để ăn cùng nhau, nên sẽ cảm thấy hương vị của nồi hầm lớn ngon hơn mà ngày thường ở nhà không làm ra được hương vị như vậy, cũng khiến cho mọi người nhớ thương.

Chính vì lý do này nên Tô Mộc Lam làm một nồi hầm lớn, đun nhỏ lửa từ từ hầm.

Phùng thị ở bên cạnh giúp đỡ, bỏ cà tím đã cắt xong vào trong nồi, thêm đủ nước và đậy nắp nồi lại.

"Mì và củ cải tí nữa mới bỏ vào sao?" Phùng thị hỏi

"Đúng rồi, nếu bỏ luôn mì vào thì hầm lâu sẽ bị nát không ăn ngon."
 
Chương 196: Hợp ý


Tô Mộc Lam trả lời rằng: "Củ cải viên sẽ được đợi đến lúc lên món cuối cùng, thả vào trong bát, củ cải viên vốn xốp giòn, nếu như ngâm chúng trong bát canh này sẽ dễ bị mềm lõm không ăn được."

"Ừ." Phùng Thị gật đầu, cầm cả cái sàng củ cải viên kia đi đến đặt lên thớt.

Nhìn những viên củ cải kia, mỗi viên đều vàng rực mượt mà, lại thơm nức mũi, nàng tùy ý nhặt vài viên bỏ vào trong miệng.

Bên ngoài giòn tan bên trong mềm mịn, vừa cắn một ngụm đã tràn đầy mùi thơm của củ cải, nhưng cũng không có vị khí thanh khiến người ta không thoải mái của củ cải kia.

"Ngon." Phùng Thị ăn viên của cải, lời nói có hơi mập mờ không rõ.

Đợi đến lúc tất cả viên củ cải trong miệng đều xuống bụng, lúc này mới đưa mắt lom lom nhìn Tô Mộc Lam: "Ngươi nói xem, vì sao đến viên củ cải này mà ngươi cũng có thể chiên lên ăn ngon như vậy chứ?"

"Lúc chiên củ cải viên này, nhất định phải dùng muối với gia vị ướp một chút trước, một là để khống chế hơi nước, cũng để xua đi mùi nồng của của cải trắng này, để sợi củ cải mềm hơn một chút, vê lại thành viên, đến lúc nhào bột mì thì cho thêm một ít đậu xanh lên mặt."

Tô Mộc Lam cười nói: "Cho thêm một chút đậu xanh lên mặt sẽ có mùi thơm của đậu xanh, vỏ ngoài cũng càng xốp giòn hơn, khi ăn sẽ cảm thấy ngon hơn.

Củ cải trắng vê viên được chiên như thế này cũng sẽ không dễ nát như những thứ khác, dùng làm viên canh cũng dễ uống."

"Vậy hôm nào ta cũng phải thử một lần." Phùng Thị cười đến híp cả mắt.

Quả nhiên, mỗi lần nàng nói chuyện phiếm với Tô Mộc Lam, đều luôn có một chút thu hoạch.

Tô Mộc Lam nhìn Phùng Thị, trên vẻ mặt tràn đầy tươi cười.

Phùng Thị này đúng là một người đầy lòng nhiệt tình, hôm nay đến giúp nàng nấu cơm còn không nói, còn cầm cả lá trà và dầu hạt cải đến, không cần nghĩ cũng biết là sợ lá trà và dầu ở nhà nàng không đủ dùng, cho nên đổi cách bổ sung thêm đồ của nàng vào.

Người thẳng thắn như thế này, xác định ai sẽ đối tốt với người đó từ tận tâm can, bây giờ là như thế.

Phùng Thị như vậy, trong lòng Tô Mộc Lam Tâm chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp, càng cảm thấy dù mình không thể báo đáp lại gấp mười lần thì cũng phải trả về một phần mới thoả đáng, vậy mới không phụ lại bản tính thật thà của Phùng Thị.

Về phần cách thức báo đáp, đương nhiên là --- thích gì thì làm nấy rồi!

Tô Mộc Lam bắt đầu tính toán trong lòng xem phải làm những món gì để tặng riêng cho nhà Phùng Thị.

Nhà bếp vang lên tiếng lốp bốp, đồ ăn trong nồi sôi ùng ục, nổi lên bong bóng, mùi thơm thuận theo khí nóng mà bay ra, chui sâu vào trong mũi người ta.

Tô Mộc Lam mở nắp nồi ra, dùng cái xúc vớt đồ ăn ra, lại điều chỉnh lửa nhỏ lại một chút, để hầm từ từ.

Đồ ăn được hầm trên lò, Tô Mộc Lam cũng không hề nhàn rỗi, lại châm thêm một bên lò, lại bắc thêm một cái bếp nhỏ, dùng cái chảo đúc từ gang để tráng bánh bột ngô thật dày, chiên đến khi hai mặt vàng óng.

Tô Mộc Lam cán bột, Phùng Thị ở một bên giúp trở bánh bột ngô, kỷ thuật của hai người thông thạo, cũng phố hợp vô cùng tốt.

Trong nhà bếp bận rộn, bên ngoài cũng đã làm đến mức hăng say, khí thế bừng bừng.

Bạch Kim Bắc cũng ở trong đó, cầm viên gạch xanh kia nhắm tốt khe hở gạch, trét hồ lên rồi gõ cho viên gạch kia chắc chắn, lại dùng ngói bùn lau sạch phần hồ dư thừa, bảo đảm cho khe gạch kia được sạch sẽ vuông vức.

Xây một viên gạch trông có hơi đơn giản, chỉ là xây từng viên từng viên thế này, góp gió thành bão, càng xây thì tường càng cao, cũng không khỏi phải nâng cánh tay lên, thời gian hơi dài một chút sẽ cảm thấy cánh tay có hơi khó chịu.

ình thường, Bạch Kim Bắc ít khi làm những việc lặt vặt thế này, chỉ trong chốc lát đã cảm thấy cánh tay đau nhức, toàn bộ phần lưng đều khó chịu không thể chịu nổi.
 
Chương 197: Tỏ thái độ


"Kim bắc ca, ngươi uống một hớp nước trà rồi nghỉ một chút đi, để ta thay cho." Bạch Nhị Ngưu ở bên cạnh thấy thế, vội vàng đến gần, nhận lấy ngói bùn trong tay Bạch Kim Bắc, không nói hai lời lập tức bận rộn.

Đầu tiên, Bạch Kim Bắc sững sờ, tiếp lấy nhướng mày lên.

Đừng nói, Bạch Nhị Ngưu này đúng là biết luồn cúi.

Có điều, việc luồn cúi này cũng có chỗ tốt, có mắt đều thấy thôi, khoát tay liền biết muốn làm gì, không cần phải tốn nhiều lời.

Bạch Kim Bắc có chút hài lòng với cách xử trí của Bạch Nhị Ngưu, nghĩ đến mấy chuyện trong ngoài vài hôm nay, dường như Bạch Nhị Ngưu cũng đi theo hắn mà tốn không ít sức lực, bèn nhếch miệng nở nụ cười vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Gần đây ta chuẩn bị kinh doanh dược phẩm, nhưng bên cạnh chẳng có ai để phụ giúp một tay, ta thấy tên nhóc ngươi rất thông minh lanh lợi, bằng không cũng đi theo làm với ta đi."

Bạch Nhị Ngưu nghe xong, lập tức vui mừng nhướng mày.

Nếu không phải lúc này đang đứng trên ghế đẩu, chỉ sợ hắn đã vui đến mức nhảy cẩng lên rồi.

"Cảm ơn Kim Bắc ca." Bạch Nhị Ngưu càng cười tươi hơn.

"Đừng vội cảm ơn, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, cho ngươi công việc này đầu tiên là nể mặt chúng ta là người cùng thôn, thứ hai là vì thấy tên nhóc ngươi lanh lợi."

Bạch Kim Bắc nói: "Nhưng tên nhóc ngươi cũng phải nhớ kỹ, làm tốt thì cái gì cũng dễ nói, nhưng nếu như làm không tốt, vậy hai ta phải bàn bạc lại một phen rồi."

"Nhà bọn ta bình thường rất dễ nói chuyện, có một số việc cũng không muốn so đo với mọi người quá nhiều, nếu trong tay dư dả sẽ đối xử với mọi người hào phóng, nhưng nếu như có người cho rằng ta là kẻ đần, vậy phải xem lại xem đến cuối cùng ai mới là kẻ đần."

Lời lẽ đã đủ rõ ràng, hơn nữa, lúc nói những lời này, trên mặt Bạch Kinh Bắc không hề treo lên nụ cười như ngày thường mà lại mang vẻ mặt nghiêm túc, hơi mang đến cảm giác bừng bừng uy phong.

Tuy nói, Bạch Kim Bắc này chỉ có một người anh trai ở đây, trông thì thân cô thế cô, nhưng ai cũng đều biết, bên trên nhà Phùng Thị có năm người anh em, vả lại mọi người đều có tiền đồ, nếu như có chuyện gì, người nhà Phùng Thị sẽ ra mặt thay cho Bạch Kim Bắc.

Còn nữa, dì của Bạch Kim Bắc gả đến phủ thành, ba người anh họ cũng thành công trong công việc, nghe nói có một người anh họ làm quan, là Tri Châu gì đó.

Tri Châu này đến cả Huyện thái gia trông thấy cũng phải cung kính, hành lễ đại quan, lão bách tính bình thường chẳng ai chọc vào nổi.

Tất cả đều là nguyên nhân khiến cho Bạch Kim Bắc được người trong thôn coi trọng, hơn nữa phần lớn mọi người cũng đều ngầm thừa nhận, đợi sau khi Bạch Khang Nguyên già rồi, vị trí Lý Chính trong thôn này sẽ là của Bạch Kim Bắc.

Đương nhiên, Bạch Nhị Ngưu tự biết rõ lợi và hại trong mối quan hệ này, không dám có một chút tâm tư khác, càng không ngừng liên tục gật đầu: "Kim Bắc ca yên tâm, ta nhất định sẽ đi theo siêng năng làm việc, tuyệt đối sẽ không để cho Kim Bắc ca phải bận tâm đâu."

"Công việc theo làm này đây, chính là để kiếm chút tiền bạc nuôi sống gia đình, để có thể tiếp tục duy trì cuộc sống gia đình, nếu sau đó khiến cho gia đình đều không sống nổi, vậy chút tiền này tự nhiên cũng trở nên vô dụng thôi."

Lời này là để bày tỏ với Bạch Kim Bắc.

Bạch Kim Bắc thấy thế, vẻ mặt cũng hoà hoãn lại: "Thế này là đúng, kiếm tiền cũng phải nhìn xem tiền có thể vào tay mình hay không, xem có phúc để tiêu nó không mới đúng."

"Có điều, ngươi cũng yên tâm đi, con người của ta từ trước đến nay đều không bạc đãi người một nhà, ngươi làm cho tốt, sẽ không thiếu ân huệ cho ngươi."

"Dạ, dạ..." Bây giờ, Bạch Nhị Ngưu răm rắp nghe lời Bạch Kim Bắc, hắn nói cái gì cũng đều cuống quít gật đầu, trong lòng cũng càng vui mừng hơn.
 
Chương 198: Thành thật


Việc Bạch Kim Bắc có thể kiếm tiền toàn thể thôn dân đều biết, nếu như muốn kinh doanh dược liệu lúc này, chắc chắn sẽ lại kiếm được đầy túi, hắn đi theo bên cạnh chí ít cũng có thể húp được miếng canh, dù sao, chỉ cần bỏ ra chút sức lực cũng có thể kiếm được nhiều hơn so với trước đây.

Càng nghĩ, nụ cười trên mặt Bạch Nhị Ngưu càng tươi hơn, cũng cảm thấy mình nịnh bợ Bạch Kim Bắc lúc này thật đúng đắn.

Mặt trời càng lên cao, thời tiết bấy giờ cũng có phần nóng lên.

Tuy nói đã vào thu, nhưng đến buổi trưa vẫn nắng đến mức khiến mọi người mồ hôi đầm đìa.

Bạch Khang Nguyên thấy thế liền bảo mọi người dừng việc trên tay lại, đến chỗ râm mát ngồi uống một ngụm trà, cũng bắt đầu giúp Tô Mộc Lam múc đồ ăn.

Múc cho mỗi người một bát thức ăn thật lớn, phối với một cái bánh bột lên men, nếu còn không đủ thì lại châm thêm thức ăn, đi vào trong sàng lấy thêm bánh bột ngô.

Bát thức ăn lớn được nấu rất ngon miệng, cũng được cho đầy đủ thịt ba chỉ, Tô Mộc Lam lại cho vào đó một ít tóp mỡ mà nàng làm, càng ăn càng thấy mùi thơm nức xông vào mũi.

"Món này nấu ngon đấy, mùi vị không tệ." Có người ăn thức ăn trong bát rồi cảm khái.

"Bánh bột ngô ăn cũng ngon." Lại có người nói thêm: "Ăn rất có mùi vị, không hề không có mùi vị như bánh bột ngô nhạt kia."

"Ta thấy, ăn riêng bánh bột ngô này cũng rất ngon đấy."

"Dường như bên trong được tẩm thêm ít dầu vừng và gia vị gì đấy, đừng nói, nhà Bạch Thạch Đường này đúng là có dụng tâm mà."

"Thịt trong thức ăn cũng không ít, rất thành thật..."

Đám người vây quanh lại cùng ăn cơm lại thầm bàn tán chuyện này, trên gương mặt họ đều mang đầy ý cười.

Người cùng thôn giúp nhau làm việc là chuyện nên làm, nhưng nếu như đối phương không tận tâm lo cơm nước, khó tránh khỏi việc khiến người ta cảm thấy nghẹn khuất trong lòng, lúc này Tô Mộc Lam lại bỏ nhiều thịt vào thức ăn như thế, khiến cho người ta mang tâm lý là mình cảm kích việc họ làm, vậy bản thân cũng sẽ thoải mái mà dốc sức hơn.

Nghỉ buổi trưa xong, buổi chiều lúc trời không quá nóng, Bạch Khang Nguyên lại bắt đầu thu xếp.

Đến tận lúc mặt trời ngã về tây, Tô Mộc Lam lại đặt bánh bao nóng hôi hổi mới ra lò xuống trước mặt mọi người.

Bánh bao nhân thịt rau hẹ, da mỏng nhưng nhân lớn, vừa căn một ngụm nước thịt tràn bốn phía, phối thêm một bát canh cải thìa thơm mát vô cùng tươi mới, một ngụm bánh bao một ngụm canh, một ngụm nồng đậm, một ngụm thơm tươi, thật sự là rất thư thản.

Đến mức, tất cả mọi người đã ợ một cái mà vẫn còn trông mong nhìn vào bánh bao thịt trong cái mẹt kia.

Không ăn, mùi vị của bánh bao này thật sự quá ngon, chỉ vừa nghĩ đến thôi lại muốn ăn thêm hai cái.

Nếu lại ăn thêm, bụng thật sự đã no căng, ăn nữa sẽ không chứa nổi.

Hơn nữa, mình lại đang đến nhà người ta làm việc, chủ nhà nấu cơm chiêu đãi đó là do chủ nhà hiểu chuyện, người làm việc ăn no rồi là được, nếu như cứ liều mình ăn đến mức no căng chẳng đi nổi, vậy thật sự đúng là không biết điều.

Cho nên, cho dù muốn họ cũng chỉ có thể nuốt nước miếng lại vào bụng, còn ngoài miệng thì lại cảm khái liên tục, liên tục tấm tắc khen đồ ăn nhà Tô Mộc Lam ăn ngon như thế nào.

Kết quả, vào lúc ban đêm, toàn bộ người thôn Bạch gia đều biết chuyện đồ ăn nhà Tô Mộc Lam ngon, hơn nữa còn làm việc vô cùng hào phóng.

Ngày thứ hai, lúc Bạch Khang Nguyên đang thu xếp để phân công làm việc, phát hiện ra số người đến làm việc hôm nay nhiều hơn hôm qua một nửa.

Trông thấy những người kia vừa cười hì hì, vừa mang vẻ mặt chờ đợi, nguyên nhân vì sao đến đây không cần nghĩ cũng biết.

Bạch Khang Nguyên thật sự có hơi khinh thường những người mỗi ngày đều chỉ mang tâm tư muốn ăn uống kia, nhưng nghĩ lại cũng nén giận đi.

Nhiều người một chút cũng tốt, hôm qua có không ít người, bức tường sân cũng đã xây được một nửa.
 
Chương 199: Nổi giận


Hôm nay, những người này có thể xây xong sân tường, vài ngày sau sẽ phân chia công việc để có thể hoàn thành nốt giường đất, bếp lò, còn có lò nướng mà Tô Mộc Lam yêu cầu nữa.

Dù sao, gian hàng cũng đã thành lập, nhiều người một chút cũng sớm hoàn thành việc, trái lại, so với lề mà lề mề, đối với nhà Tô Mộc Lam mà nói cũng tốt hơn một chút.

Trong đầu Bạch Khang Nguyên đã tính xong khoản sổ sách này, cũng không có nói gì, chỉ sắp xếp cho mỗi người làm một việc riêng mình, thuận tiện cũng đốc thúc mọi người đừng nên lười biếng, tránh cho những người vì muốn được lợi từ món ngon, vì để ăn nhiều hơn một đốn cơm mà muốn kéo dài việc thêm hai ngày.

Buổi trưa là mì hấp cho thêm thịt, sợi mì dai, lượng thịt cũng vừa đủ, nêm nếm vừa miệng, cho thêm tép tỏi, một người ăn được hai bát.

Đến buổi tối là canh đậu hũ rau chân vịt phối với bánh hành thái, mỗi người đều ăn đến bụng no căng tròn, lúc này mới lưu luyến không rời mà đặt bát đũa xuống.

"Đều ăn no rồi à?"

Bạch Khang Nguyên chắp tay sau lưng dạo qua một vòng, mời mọi người đến một góc: "Mọi người đều tay chân lưu loát, hai ngày đã xây xong sân tường này rồi, vất vả rồi."

"Sáng mai sẽ chuẩn bị xây giường đất, xây bếp lò gì đó, cũng không cần nhiều người như vậy, ai bận việc nhà thì cứ ở nhà mà bận rộn, những thợ giỏi sẵn lòng ở lại thì cứ ở, để lại ba người giúp đỡ là được rồi."

"Giờ giấc ngày mai vẫn như ngày hôm nay, đến lúc đó chúng ta lại nói tỉ mỉ một chút về kích thước gì đó."

Bạch Khang Nguyên dặn dò xong, đám người lên tiếng đồng ý rồi tốp năm tốp ba cùng nhau đi về nhà.

Những người thợ giỏi trên mặt đều tràn đầy ý cười, vừa nói đến chuyện cần làm ngày mai, vừa thảo luận một chút xem ngày mai nhà Tô Mộc Lam sẽ làm những món ngon gì.

Những người chỉ biết làm chút ít, ngày mai không thể tới, lúc này ít nhiều gì cũng có chút uể oải.

Ôi, chẳng còn đồ ăn ngon đúng là đáng tiếc.

Nếu lúc nào đó nhà Tô Mộc Lam còn gặp phải chuyện lớn gì nữa thì tốt rồi, như vậy hàng xóm láng giềng đều có thể đi giúp đỡ, cũng có thể ăn được thức ăn ngon như vậy.

Chỉ là đám nhỏ nhà nàng vẫn còn nhỏ chắc sẽ không có việc vui gì rồi, bên trên cũng không có người già, càng không có tang lễ, khả năng duy nhất chính là đến lúc Tô Mộc Lam sửa lại cả sân sau.

Vậy...

Cầu nguyện thay cho nhà họ, để cả nhà họ có thể kiếm nhiều tiền một chút, sau này sớm ngày sửa lại sân sau?

Hôm sau, mặt trời mọc phương đông, các thôn dân đều như thường ngày, quét sân, ăn sáng rồi làm việc.

Người nên ra đồng làm việc thì ra đồng, nên đến nhà Tô Mộc Lam giúp đỡ thì đến giúp đỡ.

Bạch Nhị Ngưu còn không kịp ăn cơm, chỉ ngậm một bánh ngô nhào bột mì, cầm lấy ngói bùn được lau sáng choang muốn đi ra ngoài.

"Hôm nay vẫn phải đến nhà Tô Thị kia làm việc à?" Trương Thị cản Bạch Nhị Ngưu lại: "Không phải đã xây xong sân tường, chỉ còn cần xây hầm đất gì đó hay sao, lý chính thúc cũng nói trong nhà có việc không cần đi cũng được, sao chàng lại còn muốn chạy đến nhà nàng ta?"

"Trong ruộng chúng ta lại mọc cỏ rồi, hoa trong ruộng cũng phải cần hái, lá hoa thì sinh sôi nảy nở làm bông vải bị che phủ đến mốc meo rồi, phải đến tuốt lá mới được, ta bận chăm con không đi được."

"Nhiều lắm cũng chỉ bận thêm hai ba ngày nữa, cỏ kia không thể mọc nhanh như vậy đâu, hoa màu cũng không ăn được, trước tiên nàng cứ đưa theo con đi tuốt lá đi." Bạch Nhị Ngưu nói: "Việc này cần phải làm trước mới được."

Vốn Trương Thị vô cùng chán ghét Tô Mộc Lam, lúc này lại thấy Bạch Nhị Ngưu để ý đến việc nhà nàng như thế, còn chẳng nghe lời khuyên của mình, thoáng cái bùng lên lửa giận.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top