Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 480


Ngay cả khi có người đi vào, mấy con thỏ rừng đó cũng không dám cử động.

Cảnh tượng này khiến mọi người đều bị chấn động.

Mặc Hàm Nguyệt che miệng cười.

"Cửu tẩu à, hình như Cơm Nắm đang giảng dạy quy tắc cho đám thỏ rừng này phải không?"

"Ồ... có vẻ đúng vậy."

Trong suy nghĩ của Hách Tri Nhiễm, gấu trúc là loài động vật ngốc nghếch và đáng yêu nên sẽ không có khả năng thực hiện những điều này.

Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt buộc nàng phải tin vào điều đó.

"Cơm Nắm, ngươi đang sắp xếp đội hình cho chúng à?"

"Bel" Cơm Nắm phát ra một tiếng gầm mạnh mẽ, đáp lại rất thẳng thắng.

Hành động một lần nữa khiến mọi người phải thốt lên kinh ngạc.

Cơm Nắm sốt ruột liếc nhìn những người đó một chút, sau đó quay người dùng bàn chân thịt với những cái móng vuốt của mình vỗ vỗ lũ thỏ rừng, rồi mới lắc lắc cái m.ô.n.g tròn đi tới ôm đùi chủ nhân.

Đồng thời, nó còn phát ra một tiếng "ô ô ô, ai tinh mắt sẽ ngay lập tức nhận ra là nó đang làm nũng.

Các nữ gia nhân hết người này đến người khác nhìn vào Hách Tri Nhiễm, hy vọng Cơm Nắm cũng sẽ đến làm nũng với bọn họ.

Đáng tiếc, Cơm Nắm chỉ thân thiết với một mình Cửu đệ muội, không hề để ý tới sự nhiệt tình của bọn họ.

Mặc Sơ Hàn lợi dụng cơ hồi này, đi vào phòng, kêu gọi các vị tẩu tẩu này giúp đỡ để đưa những con thỏ rừng kia ra hậu viện.

Chờ các tẩu tẩu trở về từ hậu viện, Hách Tri Nhiễm nghĩ đã đến lúc khoai lang và khoai tây nướng trên bếp cũng nên chín rồi. Nàng liền gọi các nữ gia nhân trong nhà đến để cùng thưởng thức.

Đêm nay, Mặc lão phu nhân đã ăn rất no rồi, nhưng không hiểu tại sao, khi nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ của các tức phụ mình, bà cũng muốn tham gia.

Nghĩ sao làm vậy.

Hách Tri Nhiễm đặt Cơm Nắm đang quấn trên người mình sang một bên, sau đó cầm móc sắt lôi mấy củ khoai lang và khoai tây ra khỏi bếp.

Lúc này, bề ngoài của khoai lang và khoai tây trong như không thể nào ăn được.

Không chỉ đen xì mà còn bám đầy tro bụi, trông rất mất thẩm mỹ và không có gì là hấp dẫn.

Mãi cho đến khi Hách Tri Nhiễm bẻ đôi củ khoai lang ra làm hai nửa, mọi người mới nhìn phần ruột màu cam nóng hổi và đang bốc khói nghi ngút. Điều này khiến cho mọi người đều không kiềm được mà nuốt nước miếng, mặc dù bọn họ hoàn toàn không đói.

Hách Tri Nhiễm biết mọi người đều không biết cách ăn khoai lang và khoai tây nướng, cho nên nàng bắt đầu từ từ bóc từng lớp vỏ đen cháy ra trước mặt họ.

Nàng đưa củ khoai lang đã được lột vỏ xong đến trước mặt Mặc lão phu nhân và nói: "Nương, người ăn thử món khoai nướng này đi, ngon lắm đấy."

Mặc lão phu nhân cũng không khách sáo, cầm lấy củ khoai lang, thổi thổi rồi cắn một miếng.

"Ừm, vừa ngọt vừa dẻo, còn ngon hơn lúc nấu lẩu.

Những người khác nhìn thấy bà bà, người thường ngày vẫn luôn có thái độ dè dặt cũng khen ngợi như vậy. Bọn họ đều tin rằng món ăn này chắc chắn rất ngon, liền lần lượt bước đến gần, học theo cách của Hách Tri Nhiễm, bắt đầu thưởng thức món ăn.

Trong chốc lát, bên trong nhà bếp không ngừng vang lên lời khen ngợi.

Khoai tây nướng cũng tương tự như vậy, có hương vị đặc biệt.

Dù nói chỉ là ăn thử, nhưng mọi người đều ăn rất nhiều, hiện tại các nữ gia nhân đều đã no đến chịu không nổi nữa...

Mặc lão phu nhân nhìn thấy vẻ mặt không mấy tiền đồ của họ, nhẹ giọng mắng: "Thật là, mấy người các ngươi đều có xuất thân từ gia đình quyền quý, nhưng sao lại thiếu tiền đồ như vậy chứ. Cũng đã muộn rồi, các ngươi hãy tự biết giữ thể diện mà trở về phòng đi."
 
Chương 481


Các tẩu tẩu và Mặc Hàm Nguyệt mỉm cười đáp lại rồi vội vã chạy về phòng.

Hách Tri Nhiễm là người cuối cùng rời khỏi nhà bếp. Khi chân nàng vừa chạm đến ngưỡng cửa, Mặc Cửu Diệp đã cùng nhóm người Lương Hạo trở về.

Thấy mọi việc trong nhà đã được thu xếp xong xuôi, họ liền trở về phòng riêng của mình.

Cơm Nắm tất nhiên vẫn muốn bám dính với chủ nhân mình. Chủ nhân ở đâu nó cũng phải ở đó.

Hách Tri Nhiễm cũng khá cưng chiều tiểu gia hỏa này, nàng mang theo nó và Mặc Cửu Diệp cùng tiến vào không gian.

Vì đã nói sẽ nuôi thỏ, nên nàng cần chuẩn bị những thứ này trước khi đến nhà kho vào ngày mai.

Hiện tại, những chú thỏ nhỏ đang được nuôi trong không gian đã lớn lên rõ rệt, đoán chừng đến sáng mai chúng sẽ lớn còn lớn hơn nữa.

Tuy nhiên, khi đưa những chú thỏ này ra bên ngoài không gian, có lẽ sẽ phải mất vài tháng để chúng trưởng thành.

Vì muốn để cho người nhà sớm thấy được khoản thu nhập từ chúng, Hách Tri Nhiễm quyết định mua thêm một trăm con thỏ trưởng thành từ Thương Thành có tích hợp sẵn trong bảng điều khiển.

Mặc dù giá cả cao hơn so với mua ở Ứng dụng mua sắm Taobao, nhưng thỏ ở đây có thể chất đặc biệt, dễ nuôi và không dễ bị mắc bệnh.

Những con thỏ này có thể sinh sản trong thời gian ngắn, đến lúc đó các tẩu tẩu và Hàm Nguyệt sẽ không còn lo đến chuyện rãnh rỗi đến nhàm chán nữa.

Ngoài ra, nàng còn mua thêm hai cặp thỏ Angora khổng lồ và hai cặp thỏ tai cụp nhỏ đã trưởng thành theo như kế hoạch.

Không thể phủ nhận rằng vẻ ngoài của những chú thỏ sủng vật này quả thực rất hấp dẫn, khiến người ta không khỏi muốn ôm khi nhìn thấy chúng.

Đặc biệt là thỏ Angora khổng lồ, trông nó dường như nặng ít nhất hai mươi cân.

Sau khi đã mua đủ số lượng, phần còn lại là chuồng.

Thật không thực tế khi có nhiều thỏ rải rác trong nhà kho như vậy và người nước ngoài cũng không thể mang chúng đến đây.

Do đó, cần phải bố trí chuồng thỏ.

Điều này cũng có thể giải quyết vấn đề vận chuyển thỏ về rồi mới suy nghĩ cách làm chuồng, tốt nhất là làm một lần cho xong hết mọi việc.

Hách Tri Nhiễm ở trên Ứng dụng mua sắm Taobao chọn lựa và mua đầy đủ số lượng chuồng nuôi chuyên nghiệp đủ để nuôi một nghìn con thỏ.

Do thỏ sinh sản nhanh, nên cần phải chuẩn bị trước.

Dù sao, những chiếc chuồng thỏ này có thể gập lại, nên cũng rất thuận tiện cất giữ.

Hơn nữa, hình dáng bên ngoài của chuồng thỏ rất đơn giản, hoàn toàn không thể nhận ra được nó không phải là sản phẩm của thời đại này. Chưa kể còn có người nước ngoài kia gánh trách nhiệm, nên họ không hề lo lắng chút nào về việc bị chỉ trích.

Sau khi mua xong chuồng, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm bắt đầu làm việc cùng nhau.

Trước tiên, hai người lắp năm chiếc lồng nhỏ, có thể chứa hai mươi con thỏ con.

Ngoài ra còn có những cái dành cho thỏ trưởng thành, tổng cộng đã lắp mười chiếc, mỗi chiếc chứa mười con.

Chuồng vẫn còn nhiều, nhưng tạm thời họ để cho những con thỏ trưởng thành chen chúc nhau một chút, để dễ dàng vận chuyển vào ngày mai.

Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa, họ sẽ phân chia lại.

Về phần những con thỏ sủng vật kia, là lễ vật Hách Tri Nhiễm dự định tặng cho Mặc Hàm Nguyệt, nên chuồng nhốt chúng tất nhiên không thể tùy tiện được.

Mỗi cặp thỏ sẽ được nhốt trong một chuồng. Hôm nay, Hách Tri Nhiễm đã trực tiếp nhìn thấy được khả năng quản lý của Cơm Nắm, nên nàng quyết định kiểm tra lại một lần nữa, xem xem tiểu gia hỏa này thực sự có năng lực như vậy không.

Lúc này, Cơm Nắm đang ngồi trước cửa kho, gặm một củ cà rốt.
 
Chương 482


Khi nghe thấy chủ nhân gọi mình, nó miễn cưỡng ném củ cà rốt sang một bên và chạy đến chỗ nàng.

Trước tiên, nó làm hàng loạt các cử chỉ đáng yêu, sau khi nhìn thấy chủ nhân mỉm cười, tiểu gia hỏa với cơ thể tròn vo mới ngồi thẳng dậy và chờ đợi chủ nhân lên tiếng:

"Cơm Nắm, ngươi có thể đưa những con thỏ này vào chuồng được không?"

"Be be be be." Sau bốn âm thanh đồng ý vang lên, tiểu gia hỏa liền nhanh chóng hành động.

Chỉ thấy nó quơ cánh tay ngắn, nhỏ, lông mềm như nhung của mình lên, sau đó hướng về phía những con thỏ đang chơi đùa trên đồng cỏ hét vài tiếng.

Một cảnh tượng đáng kinh ngạc xuất hiện.

Tất cả những con thỏ đều ngừng cử động, đầu tiên là sợ hãi nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh, sau đó chạy ùa vào chuồng như đàn ong vỡ tổ.

Tất cả thỏ đều đã vào được chuồng, nhưng nó lại không hề theo kế hoạch ban đầu của Hách Tri Nhiễm.

Những con thỏ hoàn toàn không phân biệt được kích thước, nhìn thấy chuồng là lao vào, tất cả đều trở nên hỗn loạn.

Ngay cả những con thỏ thuần chủng cũng vậy, thỏ Angora khổng lồ và một đám thỏ con chưa đầy một tháng tuổi chen chúc lẫn nhau, thậm chí chúng còn không dám cử động.

Cảnh tượng này thật sự khiến cho Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cười nghiêng ngả.

Mặc dù, Cơm Nắm làm việc không được tốt lắm nhưng ít nhất cũng chứng tỏ được tiểu gia hỏa này cũng có chút bản lĩnh.

Lúc này, Cơm Nắm đang vô cùng đắc ý chạy đến trước mặt Hách Tri Nhiễm, vùi đầu vào n.g.ự.c nàng và phát ra vài tiếng kêu "ô ô ô nho nhỏ, như thể đang muốn xin phần thưởng.

Tiểu gia hỏa dễ thương như thế này, nhất định phải được khen thưởng rồi.

Hách Tri Nhiễm nhìn qua khu rừng trúc mà nàng đã trồng, mặc dù chúng vẫn chưa cao lắm, những cũng không ảnh hưởng đến kích thước của măng.

Suy nghĩ một hồi, nàng liền triệu hồi ra rất nhiều măng tre tươi và ngon ngọt, số lượng nhiều đến mức gần như muốn chôn vùi cả thân hình tròn trịa của Cơm Nắm.

Quả nhiên, thứ gấu trúc yêu thích nhất chính là măng.

Cơm Nắm nhìn thấy trước mặt có nhiều măng tre tươi ngon như vậy, ngay lập tức quẳng chủ nhân của nó ra khỏi đầu.

Tiểu gia hỏa nhanh chóng chộp lấy một cây măng và bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Hách Tri Nhiễm nhân cơ hội sử dụng ý niệm của mình để sắp xếp lại nơi ở của tất cả các con thỏ.

Sau khi làm xong mọi việc, nàng và Mặc Cửu Diệp mới đi tắm rửa rồi quay trở lại chiếc giường lớn đã chờ đợi từ lâu để nghỉ ngơi.

Bận rộn cả ngày, cả hai người đều thật sự mệt mỏi. Không lâu sau, đôi phu thê trẻ đã ôm nhau ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Hách Tri Nhiễm cố ý thức dậy từ rất sớm.

Nàng dự định sẽ sử dụng những con tôm hùm lớn được cất giữ trong không gian để nấu món cháo tôm hùm cho cả nhà.

Bởi vì vấn đề thời gian, Hách Tri Nhiễm cũng không có ý định làm bất kỳ cái gì mới với tôm hùm. Nếu như ở kiếp trước, việc dậy sớm ăn một bát cháo tôm hùm nhiều thịt tôm hẳn là một điều xa xỉ.

Hơn nữa, bây giờ Mặc gia đã quen với việc tiết kiệm, nên việc nấu một ít cháo tôm hùm, rán vài chiếc bánh mỡ hành, kèm theo một món dưa cải ngon miệng. Bữa sáng này vừa tiết kiệm lại có giá cả phải chăng.

Các tẩu tẩu đã quen dậy sớm để chuẩn bị điểm tâm cho cả nhà, nhưng không ngờ hôm nay lại bị Cửu đệ muội dành trước. Mọi người lần lượt vào bếp để giúp đỡ, và chẳng mấy chốc bữa sáng đặc biệt này đã sẵn sàng.

Tất nhiên, bữa sáng đã nhận được sự khen ngợi từ tất cả mọi người.

Sau bữa sáng, Mặc Sơ Hàn lập tức sắp xếp đi theo họ đến nhà kho để vận chuyển những món đồ mua từ người nước ngoài về nhà.
 
Chương 483


Theo lý thuyết mà nói, hàng hóa trong kho có khá nhiều, nếu có thêm người giúp đỡ thì đó là chuyện tốt.

Nhưng Mặc Cửu Diệp không có ý định đưa Bát ca đi cùng. Đêm qua, Nhiễm Nhiễm đã chuẩn bị rất nhiều thỏ sống, và họ cũng không thể nuôi chúng ngoài trời được.

Nếu không có một chuồng trại hợp lý, thì ít nhất cũng cần phải xây một cái chuồng bằng rơm tạm thời để có thể che mưa chắn gió.

"Bát ca, ta sẽ dẫn bọn người Lương Hạo vào thành, làm phiền huynh hôm nay vào trong thôn thuê người dựng một cái chuồng rơm ở hậu viện nhé."

Mặc Sơ Hàn có chút bối rối: "Cửu đệ, dựng chuồng rơm làm gì?"

"Bát ca, quên rồi sao? Hôm qua chúng ta đã mua rất nhiều thỏ từ người nước ngoài, tất nhiên là phải làm chuồng rồi."

Không thể đi cùng với Cửu đệ và đệ muội để vận chuyển hàng hóa, Mặc Sơ Hàn cũng có chút thất vọng.

Từ khi đến thôn Tây Lĩnh để định cư, hắn ta chưa vào trong thành để tìm hiểu về phong tục tập quán nơi đây.

Đặc biệt là sắp tới, hắn ta sẽ phải đến sở quan để làm bộ đầu, nhưng thậm chí hắn ta vẫn còn chưa quen với tình hình cơ bản ở đây.

Tuy nhiên, việc mà Cửu đệ nói cũng rất quan trọng, Ngũ đệ hiện tại không chỉ mất đi trí nhớ mà thân thể cũng chưa được phục hồi tốt.

Hiện tại, trong nhà này, chỉ có hắn ta và Cửu đệ là nam nhân duy nhất có thể lo liệu mọi việc nên việc để hắn ta đi làm những việc này cũng không có gì sai.

Ngay khi Mặc Sơ Hàn chuẩn bị lên tiếng đồng ý thì Mặc lão phu nhân đi tới.

"Cửu Diệp, con hãy dẫn theo Bát ca vào thành đi, không phải chỉ là xây một cái chuồng rơm thôi sao? Chuyện này cứ để mẫu thân lo liệu cho."

Khả năng của bà, mọi người trong Mặc gia đều không thể phủ nhận. Phủ Hộ Quốc Công to lớn một thời, không phải cũng do một mình bà chống đỡ hay sao?

Việc xây một cái chuồng rơm, chắc chắn không phải là một chuyện gì khó khăn.

Nhưng dù sao bà cũng đã lớn tuổi, lại trải qua những năm tháng lưu đày lâu như vậy, Mặc Sơ Hàn không nỡ để bà tiếp tục làm việc vất vả.

"Mẫu thân à, con sẽ đi cùng người để nói chuyện với hai vị tộc trưởng trước. Sau khi thu xếp xong, người chỉ cần dẫn các tẩu tẩu qua xem một chút là được rồi."

Mặc lão phu nhân biết con trai bà hiếu thuận, không muốn để bà phải vất vả.

"Thân thể mẫu thân vẫn còn rất khỏe mạnh, sắp quyết những chuyện nhỏ như vậy cũng không có vấn đề gì đâu."

Thấy mẫu thân nói vậy, Mặc Sơ Hàn và Mặc Cửu Diệp đều vui vẻ chấp nhận.

Mặc Cửu Diệp dẫn Mặc lão phu nhân đến hậu viện, chọn một vị trí thích hợp và giải thích kích thước của chuồng rơm cho bà.

Hách Tri Nhiễm cũng nhân cơ hội này thả Cơm Nắm ra khỏi không gian.

Nàng phát hiện ra tiểu gia hỏa này không thích ở một mình, nếu bị bỏ lại một mình trong không gian, nó sẽ không được vui.

Nàng và Mặc Cửu Diệp sắp phải ra ngoài nên không thể đem nó theo được, chỉ có thể tạm thời giao cho Mặc Hàm Nguyệt chăm sóc.

Sau khi công việc trong nhà được thu xếp xong, phu thê hai người mới cùng Mặc Sơ Hàn ngồi xe la đến Doãn Thành.

Lương Hạo và những người khác thì sử dụng khinh công để theo sát xe la.

Khi xe la đi vào Doãn Thành, Mặc Sơ Hàn bắt đầu sắp xếp để bán những con thú mà họ đã săn được trước tiên.

Đây chính xác là điều mà Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm mong muốn.

Họ có thể tận dụng cơ hội này để đưa những con thỏ đã được chuẩn bị sẵn vào kho. Nhóm người của Lương Hạo được Mặc Cửu Diệp phái vào trong thành để thuê xe bò, càng nhiều càng tốt.
 
Chương 484


Xe la được giao cho Mặc Sơ Hàn, còn đôi phu thê thì đi bộ vê phía nhà kho.

Cả hai ăn ý cùng nhìn về phía bến cảng, con tàu chở hàng lớn của Henry đã rời bến, chắc hẳn nó đã khởi hành từ ngày hôm qua.

Việc Henry rời đi cũng giúp cho Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm thuận lợi hơn trong việc thực hiện kế hoạch của họ.

Những vật phẩm mà Hách Tri Nhiễm đã mua trên Ứng dụng mua sắm Taobao, đã hoàn toàn không còn gì để chứng minh.

Mặc Cửu Diệp bước tới mở cửa nhà kho, còn Hách Tri Nhiễm thì nhanh chóng mang mấy chú thỏ và chuồng đã được chuẩn bị sẵn từ trước Ở trong không gian ra, sau đó sắp xếp vào các vị trí trống trên sàn của nhà kho.

Ngay khi họ vừa thu xếp xong xuôi, Mặc Sơ Hàn đã đánh xe la tới.

Khoảnh khắc bước vào nhà kho, Mặc Sơ Hàn hoàn toàn choáng váng.

Trước tiên, không cần nói đến số lượng hàng hóa trong kho, mà là trong tay Cửu đệ và Cửu đệ muội của hắn ta thực sự có bao nhiêu tiền đây?

Họ thậm chí đã mua hết một kho hàng có giá trị.

E rằng tất cả đồ đạc trên con tàu chở hàng kia đều đã bị hai người họ mua hết...

Cả hai đã sớm dự đoán được phản ứng của Bát ca khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Mặc Cửu Diệp đưa nắm tay lên môi và ho nhẹ.

"Bát ca, đệ và Nhiễm Nhiễm đều thấy những thứ này rất hữu ích trong nhà, nên đã mua hết."

Tuy nhiên, do nhóm người của Lương Hạo vẫn còn chưa đến nên Mặc Cửu Diệp đã đảm nhận nhiệm vụ giới thiệu những vật phẩm này cho Mặc Sơ Hàn.

"Bát ca, cái này gọi là thủy tinh, nó có tác dụng giống như loại giấy dán cửa sổ mà chúng ta có ở đây. Hơn nữa, nó không chỉ trong suốt mà còn không cản ánh sáng như giấy dán cửa sổ.

Còn loại vải này gọi là tấm nhựa, nó cũng tương đối giống với loại vải dầu thông thường mà chúng ta đã thấy ở Vương triều Đại Thuận, sự khác biệt là nằm ở độ trong suốt của nó.

Đây là loại gạch men, được dùng để lót sàn trong phòng, rất sang trọng và đẹp mắt.

Đây là trái cây sấy khô, được chế biến từ nhiều loại trái cây khác nhau. Mặc dù đã mất đi độ ẩm nhưng chúng rất dễ bảo quản và có hương vị đặc biệt thơm ngon."

Trong khi nói chuyện, Mặc Cửu Diệp đã lấy một miếng dứa khô đưa cho Mặc Sơ Hàn.

"Bát ca, huynh nếm thử xem, chua chua ngọt ngọt, rất là ngon miệng."

Mặc Sơ Hàn đang say mê trước những điều này, chậm chạp cầm lấy miếng dứa khô và cắn một miếng.

Sau đó, trong một lúc không chú ý tới, Mặc Sơ Hàn đã ăn hết một miếng dứa khô.

"Không cần phải bàn cãi, trái cây sấy khô của người nước ngoài thực sự rất ngon, nhưng không biết chúng được làm từ loại trái cây gì."

"Nghe nói thứ này được gọi là quả dứa, Nhiễm Nhiễm thấy nó rất ngon nên đã mua một ít hạt giống từ người nước ngoài và định trồng thử."

Nghe vậy, Mặc Sơ Hàn liên tục gật đầu: "Ừ, đúng đúng. Nếu chúng ta có thể trồng ra được loại trái cây này, không chỉ người trong nhà có lộc ăn mà còn có thể bán được giá tốt."

Lúc này, Mặc Sơ Hàn đã hoàn toàn nhận thức được hiện thực, hắn ta muốn sau này sẽ trở thành một bá tánh bình thường, siêng năng kiếm tiền. Dù khó khăn đến đâu, chỉ cần người nhà được sống sung túc là được.

Mặc Cửu Diệp lại đưa thêm một ít trái cây sấy khô cho Bát ca, cả hai vừa đi vừa thưởng thức. Cuối cùng, hai huynh đệ cũng đã đi tới trước mặt những chú thỏ.

"Bát ca, huynh nhìn đi, người nước ngoài nói những con thỏ này không biết đào hang, không dễ mắc bệnh, rất thích hợp để nuôi nhốt."

Không nói đến chỉ thỏ Angora khổng lồ và thỏ tai cụp nhỏ, không chỉ có ngoại hình đặc biệt, mà và vẻ ngoài cũng rất dễ thương.
 
Chương 485


Mặc Sơ Hàn mỉm cười nói: "Tặng cho Hàm Nguyệt một con thỏ như vậy, chắc chắn nàng ấy sẽ rất thích."

Đừng nói đến Hàm Nguyệt, một người đại nam nhân như hắn, nhìn thấy cũng đã muốn ôm rồi, chúng quá đáng yêu mà...

Ngoài ra, cũng có những con thỏ được nuôi với mục đích kiếm tiền. Chúng không giống hoàn toàn với những con thỏ săn được săn núi. Tai của thỏ rừng dài hơn và không to bằng những con thỏ trưởng thành này.

Đặc biệt là lông của những con thỏ này đều có màu trắng như tuyết, khiến cho việc bắt gặp một con thỏ trắng trong rừng trở nên hiếm có và đặc biệt.

Mặc Sơ Hàn nhìn quanh và hỏi: "Cửu đệ, những con thỏ này hình như có ít nhất hai trăm con, cả lớn và nhỏ đúng không?"

"Đúng vậy, chính xác là hai trăm con." Mặc Cửu Diệp đáp.

Mặc Sơ Hàn có hơi bối rối.

"Cửu đệ, nhiều thỏ như vậy, sau này chúng ta cho chúng ăn cái gì?"

Dựa vào kiến thức của hắn ta, thức ăn chủ yếu của thỏ rừng là cỏ dại và hoa quả dại trên núi.

Nếu là các mùa khác thì vẫn còn được, chúng ta có thể đi lên núi để cắt cỏ về cho chúng ăn, nhưng vào những ngày đông giá rét thì phải làm sao đây?

"Bát ca, người nước ngoài nói, ngoài ăn cỏ, thỏ còn có thể ăn củ cải và rau củ. Ngoài ra, chúng ta cũng có thể cho chúng ăn một ít ngũ cốc nguyên hạt."

Sau khi nghe Mặc Cửu Diệp giải thích, Mặc Sơ Hàn cảm thấy nhẹ nhõm.

"Ta đúng là hiểu biết quá nông cạn mà, không ngờ thỏ cũng có thể ăn những thứ này." Nhưng khi nhìn thấy người nước ngoài nuôi thỏ đến trắng trẻo, mập mạp như thế này thì hắn ta biết cái này chắc chắn đúng.

Hai huynh đệ vừa kiểm tra đồ đạc trong kho thì nghe thấy giọng nói của Hách Tri Nhiễm ở cửa.

"Phu quân, Bát ca, đám người của Lương Hạo đã thuê xe bò tới rồi, chúng ta chuẩn bị chuyển đồ thôi."

Hai huynh đệ lên tiếng đáp lại rồi cùng nhau đi về phía cửa.

Đám người của Lương Hạo đã thuê hơn chục chiếc xe bò và chờ đợi bên ngoài nhà kho một cách có trật tự.

Mặc Cửu Diệp chỉ đạo người nhà và cả xa phu lần lượt chất hàng hóa lên xe bò.

Không thể phủ nhận, lần này Hách Tri Nhiễm đã chuẩn bị rất nhiều đồ. Hàng hóa chất đầy hơn chục chiếc xe bò cũng chỉ vỏn vẹn dọn trống được một phần tư kho hàng.

Có thể thấy, để chuyển hết tất cả những thứ này, sẽ cần ít nhất bốn chuyến đi, và có lẽ sẽ phải đến tận khi trời tối.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đều quan tâm đến việc xây dựng chuồng cỏ khô ở nhà, nên họ giao lại việc vận chuyển hàng hóa cho Bát ca và cùng theo xe bò trở về thôn Tây Lĩnh.

Ngay khi xe bò tiến vào thôn, người nhà của cả hai gia tộc Triệu gia và Chu gia đều nhìn theo họ.

Sống ở thôn Tây Lĩnh lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người mua nhiều đồ như thế cùng một lúc.

Ngay cả Thôi gia, vốn từng là gia tộc giàu có nhất vùng, cũng chưa từng hào phóng đến như vậy.

Vì vậy, tộc nhân của hai nhà đều nhất trí tin tưởng rằng, Mặc gia nhất định sẽ trở thành người giàu nhất thôn Tây Lĩnh trong tương lai...

May mắn thay trong nhà còn có hai gian phòng trống, rất thích hợp để tạm thời cất giữ vải nhung lông.

Ngoài ra còn có vải nhựa, nếu để ngoài trời quá lâu, chúng sẽ dễ bị phân hủy nên chỉ cần để chung trong một căn phòng trống là được.

Còn về phần kính và gạch men thì có thể chất tạm ở khoảng trống trong viện tử.

Sau khi cho xe bò rời đi để tiếp tục vận chuyển hàng hóa trong kho, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cùng đi ra hậu viện.

Mặc lão phu nhân quả thực là một quản gia giỏi.
 
Chương 486


Sau khi con trai và con dâu ra ngoài, bà đã đến gặp Chu tộc trưởng, với ý định thuê một số tộc nhân tới nhà phụ giúp xây dựng một chuồng cỏ khô.

Không những vậy, bà còn nghĩ ra cách hay để đảm bảo được lợi ích tốt nhất cho cả hai bên.

Cũng giống như cách thức của chủ thầu ở thời hiện đại, bà chịu trách nhiệm chi tiền và lập kế hoạch, còn bên kia chịu trách nhiệm về vật liệu và nhân lực.

Đây là những gì Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp đã nhìn thấy khi họ đến hậu viện.

Mặc lão phu nhân và các tẩu tẩu đứng cách đó không xa để quan sát, trong khi các thôn dân thì lần lượt mang cỏ khô và cọc gỗ dày từ bên ngoài tường của viện ném vào trong. Có người ở bên đầu này của hậu viện phụ trách xây dựng một nhà kho bằng gỗ.

Có thể thấy, không chỉ quyết định của Mặc lão phu nhân là sáng suốt, mà cả những thôn dân kia cũng biết cách làm có hiệu quả.

Chuồng cỏ thô được xây dựa vào tường viện, hiện tại đã có hình dáng khá lớn. Với tốc độ này, trước khi trời tối, nó sẽ được hoàn thành.

Đến lúc đó, nàng sẽ mang mấy chú thỏ con và chuồng của chúng sắp xếp gọn gàng vào bên trong chuồng cỏ khô, sau đó sử dụng màn rơm che chắn lại lối vào là mọi việc coi như đã xong.

Ngay khi Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp chuẩn bị bước tới chào Mặc lão phu nhân, thính giác nhạy bén của Mặc Cửu Diệp bỗng nhiên nghe thấy những âm thanh hỗn loạn phát ra ở phía xa.

Âm thanh này không phải báo hiệu mối nguy hiểm đang đến gần, mà dường như là tiếng kêu gào, khóc lóc inh ỏi của người nhà Thôi gia...

Cùng lúc đó, ở bên ngoài viện cũng vang lên tiếng bước chân chạy của người nhà Chu gia. "Nghe nói có một nhóm sai dịch, quan sai tới Thôi gia, chúng ta mau đi xem xem.”

"Mau lên, đến muộn sẽ không chiếm được vị trí tốt đâu."

"Tiếng khóc thảm như vậy, Thôi gia có lẽ sắp gặp rắc rối..."

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm liếc nhìn nhau và cùng lúc bước ra bên ngoài viện.

Họ không phải là những người thích hóng chuyện nhà người khác, mà chủ yếu là muốn tìm hiểu thêm vể tình hình của Thôi gia, để có thể nhanh chóng mua lại đất đai và khu vực dưới chân núi của bọn họ.

Khi cả hai đến gần Thôi gia, nơi đó đã thôn dân vây kín xung quanh để hóng chuyện.

Người nhà Thôi gia đang kêu khóc thảm thiết, cầu xin sự tha thứ.

"Quan gia, đó đều là lỗi của Thôi Văn, không liên quan tới ta, người không thể đối xử với ta như vậy được!"

“Quan gia, xin ngài hãy rũ lòng thương mà tha cho ta. Trong nhà ta còn có một lão mẫu thân tám mươi tuổi còn chờ ta báo hiếu."

"Quan gia, van xin ngài, hãy tha lỗi cho ta lần này..."

Quan sai tức giận, liên tục vung roi vào người nhà Thôi gia.

"Câm miệng hết cho ta, bây giờ biết cầu xin rồi sao? Tại sao lúc ngươi làm chuyện xấu lại không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay?"

Từng ngọn roi cứ liên tục quất vào cơ thể của hơn chục người nhà Thôi gia, khiến tiếng kêu la khóc lóc lại lần nữa nổi lên.

Cảnh tượng này quả thực là một niềm vui đối với tộc nhân của hai nhà Triệu, Chu.

Người nhà Thôi gia đã làm nhiều chuyện ác, cuối cùng cũng đã nhận được quả báo.

Vốn tưởng rằng chỉ bắt giữ vài người nhà Thôi gia mà thôi, nhưng không ngờ những quan sai đó lại quay trở lại tìm kiếm hai vị tộc trưởng của Triệu gia và Chu gia. Hai vị tộc trưởng vẻ mặt ngơ ngác, không biết tội mà Thôi gia phạm phải có liên quan gì đến bọn họ.

Trước mặt quan sai, hai người đều tỏ ra lo lắng, run rẩy.

"Thưa quan gia, ngài có nhiệm vụ gì muốn giao phó cho chúng ta à?"
 
Chương 487


Quan sai lớn tiếng nói: “Huyện lệnh đại nhân đã nói rồi, nếu người nhà Thôi gia hoặc người nhà của các ngươi không muốn tiếp tục sống chung nữa, thì nam nhân có thể trực tiếp từ thê, nữ nhân có thể yêu cầu hòa giải*.”

*ly hôn

Quan sai vừa nói xong chưa được bao lâu, có ba nữ tử chạy ra từ trong nhà Thôi gia.

Ba người quỳ xuống trước mặt quan sai: "Quan gia, chúng tôi đều mong hòa giải."

Nói xong, cả ba đều không quên trừng mắt nhìn về phía người nhà Thôi ở phía sau.

Hách Tri Nhiễm nhìn ba nữ tử đánh giá một chút. Không cần nói đến những thứ khác, chỉ cần nhìn chiếc váy đầy các mảnh chắp vá kia, cũng đủ để nói lên việc bọn họ có vẻ không phù hợp với Thôi gia.

Điều này cho thấy bọn họ đã gặp khó khăn thế nào khi gả vào Thôi gia.

Đúng như Hách Tri Nhiễm đang suy nghĩ, có mấy người cũng chạy về phía Triệu gia và Chu gia.

Nhiều người đã tìm thấy cô nương của nhà mình, ôm chặt lấy các nàng và khóc lóc thảm thiết.

"Nhị Ni à, đều là do phụ mẫu hèn nhát, khiến ngươi phải chịu ủy khuất ở Thôi gia hơn hai năm qua. Bây giờ thì tốt rồi, Huyện lệnh đại nhân cho phép các ngươi hòa giải, hôm nay chúng ta sẽ giải quyết chuyện này cho xong."

"Xảo Hạnh à, đám xúc sinh nhà Thôi gia kia muốn thao túng, sai khiến ngươi. Hôm nay chúng ta sẽ ly hôn với bọn chúng."

"Tốt rồi, khuê nữ nhà ta cuối cùng cũng không cần phải chịu khổ ở Thôi gia nữa rồi. Con yên tâm đi, chờ con trở về, phụ mẫu và huynh đệ đều sẽ chiếu cố đến con."

Trong lúc mấy người đang ôm nữ nhi mình khóc lóc thảm thiết, thì trong đám đông người nhà Triệu gia và Chu gia cũng vang lên tiếng gào thét thảm thiết và la lối om sòm của một số nữ tử. Một vài nam nhân cao lớn, cường tráng kéo theo một số nữ tử trông có vẻ vô nhân tính đến trước mặt quan sai.

Những nam nhân đó thuận tay ném những nữ nhân kia xuống mặt đất.

"Quan gia, chúng ta cũng muốn từ thê, cho dù đời này không lấy được thê tử, cũng không muốn lấy nữ tử nhà Thôi gia."

"Đúng, chúng ta có c.h.ế.t cũng không cần đến nữ tử nhà Thôi gia."

Nhìn thấy giọng điệu kiên quyết của mấy hán tử này, mấy nữ tử nhà Thôi gia cũng ngừng khóc lóc.

Một phụ nhân trẻ mập mạp đứng dậy đi tới trước mặt một hán tử nhà Triệu gia, giơ tay lên định kéo lấy cánh tay của hắn ta.

"Triệu Ngọc Sơn, ta đồng ý gả cho ngươi đã là diễm phúc của ngươi rồi, đừng có không biết vô sỉ như vậy."

Triệu Ngọc Sơn đột nhiên lùi lại, không thể nuốt trôi cơn tức giận như trước nữa.

"Loại diễm phúc này, Triệu Ngọc Sơn ta không cần, ngươi nên cút về Thôi gia của ngươi đi!"

Thôi thị không chịu khuất phục, tiếp tục tiến về phía trước, định xé xác Triệu Ngọc Sơn ra.

"Đừng quên, ta đã sinh cho ngươi hai nhi tử."

Triệu Ngọc Sơn cười lạnh: "Sinh cho ta hai nhi tử thì sao, không phải chúng điều theo họ của ngươi sao?"

Những nữ tử nhà Thôi gia bị kéo ra ngoài cũng tìm cách lôi kéo trượng phu của mình. Hành vi của bọn họ có thể cho thấy được bọn họ đã thường xuyên sử dụng chiêu trò la lối khóc lóc, ăn vạ này rồi.

Quan sai nhìn thấy hiện trường trở nên hỗn loạn, liền hét lớn, xung quanh mới trở nên yên tính hơn một chút.

Khó khăn lắm mới có người chống lưng, hai vị tộc trưởng Triệu gia và Chu gia sợ mọi chuyện sẽ thay đổi, nên lập tức ra lệnh cho người về lấy giấy bút. Đồng thời ở trước mặt tất cả mọi người, viết đơn ly hôn cho mấy thị nữ Thôi gia và còn nhanh chóng xóa tên của bọn họ ra khỏi gia phả nhà mình ngay lập tức.
 
Chương 488


Về phần việc hòa giải của một số nữ tử được gả vào Thôi gia thì lại rắc rối hơn một chút. Không chỉ cần tộc trưởng giúp viết thư hòa giải mà còn phải đến sở quan để đóng dấu mới có hiệu lực.

Vì lý do này, người nhà của các nữ tử này đã lập tức quyết định cùng quan sai đi đến sở quan. Hôm nay nhất định phải hòa giải với Thôi gia.

Các quan sai cũng rất nghiêm túc, bất kể bọn họ đã từng làm gì để giúp đỡ Thôi Văn Tố. Bây giờ, tân Huyện lệnh đã tới, bọn họ cũng phải tuân mệnh lệnh tân Huyện lệnh, chỉ bằng cách này, bọn họ mới có thể chuộc lại tội lỗi của mình.

Vì vậy, đám quan sai làm rất có hiệu quả, sau khi bắt trói những người phạm tội của Thôi gia xong, bọn họ liền vội vã trở về Sở quan.

Nhìn thấy mười mấy người trong tộc bị đưa đi, cộng thêm nhiều nữ tử và nam nhân bị trả trở về sau khi hòa giải, người nhà Thôi gia đột nhiên mất đi sự kiêu hãnh vốn có.

Ngay cả khi có một số người có thói quen muốn mắng mỏ hai nhà Triệu, Chu, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt khác biệt của họ, bọn họ cũng không còn can đảm để làm điều đó nữa.

Sau hơn mười năm sống ở thôn Tây Lĩnh này, hai nhà Triệu Chu cuối cùng cũng có cảm giác được nở mày nở mặt.

Họ không còn phải lo lắng về việc bị Thôi gia bóc lột và ức h.i.ế.p nữa. Ngày tháng sau này của họ chắc chắn sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp thấy quan sai đã áp giải người đi. Trước khi đám đông kịp giải tán, họ đã trở về và tiếp tục bận rộn với công việc trong nhà.

Đúng như họ dự đoán, gần đến chiều tối, xe bò đi tới đi lui mấy lần mới chở hết số hàng hóa trong kho về nhà.

Tộc nhân của hai nhà Triệu gia và Chu gia rất lấy làm ngạc nhiên khi có nhiều đồ được mang về trong một ngày. Họ biết Thôi gia đã từng rất giàu có nhưng chưa bao giờ họ mua sắm nhiều đồ đạc giống như người nhà Mặc gia mới đến định cư ở đây như vậy.

Hơn nữa, nhìn vào những thứ mà những người đó chuyển xuống, hầu như đều là những thứ họ chưa từng thấy trước đây.

Cũng khó trách, người từng giữ chức quan lớn ở kinh thành, ngay cả khi bị lưu đày vẫn giữ được gốc gác bên trong.

Hai gia tộc đều vui mừng vì Mặc gia không thỏa hiệp với Thôi Văn Tố, nếu không họ đã không bị đày đến thôn Tây Lĩnh, và những thôn dân quê mùa như họ cũng không thể có cơ hội được mở rộng tầm mắt ngay trong nhà mình...

Hách Tri Nhiễm cũng không biết các thôn dân kia đang có suy nghĩ gì, sau khi chuyến hàng cuối cùng trở về, nàng liền trả tiền cho các xa phu.

Nhà kho tại bến tàu đã được Bát ca trả lại cho chủ thuê theo chỉ dẫn của Mặc Cửu Diệp.

Nhiều hàng hóa như vậy, mỗi một món đều khiến người trong nhà không thể rời mắt.

Đặc biệt là những con thỏ Angora khổng lồ và những thỏ tai cụp nhỏ. Các nữ gia nhân yêu thích đến mức không thể rời tay, ngay cả Cơm Nắm mà các nàng thèm khát mấy ngày nay cũng không còn ngon như trước nữa, khi có sự xuất hiện của những chú thỏ này.

Cơm Nắm bởi vì mấy chú thỏ này mà bị thất sủng, nhưng nó vẫn không biết điều đó.

Nó còn chạy đến chuồng cỏ khô để lập ra luật lệ cho hai trăm con thỏ.

Khi mọi người định vào kiểm tra lũ thỏ, vừa bước vào trong, họ đã choáng váng trước cảnh tượng trước mắt.

Vẫn giống như đêm qua, Cơm Nắm ngồi trên mặt đất, phát ra những âm thanh không ai có thể hiểu được, thỉnh thoảng còn gõ nhẹ xuống đất bằng đôi bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của mình. Những con thỏ dường như đã nhận được mệnh lệnh nào đó, dù là con trưởng thành hay còn nhỏ, đều dựa vào thành chuồng, hai chân chạm đất, hai chân trước đặt trên ngực, mắt dán chặt vào Cơm Nắm...
 
Chương 489


Sau khi mọi người ngẩn ra được một lúc, bỗng có tiếng cười vang lên.

Nhị tẩu kéo Hách Tri Nhiễm lại và nói đùa:

"Cửu đệ muội, Cơm Nắm có khả năng đặc biệt gì không? Vậy mà nó lại có thể đặt ra quy tắc cho nhiều con thỏ như vậy."

Hách Tri Nhiễm không khỏi đổ mồ hôi vì Cơm Nắm.

Với chút ít bản lĩnh như vậy, mà vẫn muốn làm ầm ï lên để mọi người biết đến...

Đêm qua trong gian phòng trống, những con thỏ rừng đã được sắp xếp ngay ngắn dựa vào tường, nó còn có thể điều khiển những con thỏ ở trong không gian tiến vào chuồng.

Biểu hiện hôm nay càng đặc biệt hơn, tư thế của những con thỏ đều giống hệt nhau.

Tuy nhiên, xét về thực lực của Cơm Nắm, có lẽ nó chỉ có thể khiến những động vật yếu hơn mình.

Đối với năng lực đặc biệt này của Cơm Nắm, Hách Tri Nhiễm thực sự không dám coi thường. Tuy Nhị tẩu chỉ nói đùa một câu cũng đủ cho thấy sự khác thường của Cơm Nắm có thể dễ dàng bị người khác nhìn thấu.

Tuy nhiên, việc Tiểu Gia Hỏa này có bản lĩnh vượt trội so với bình thường là một điều tốt, nhưng không nên trở nên quá ngạo mạn, không ai biết tương lai sẽ ra sao hay sẽ gặp ai, năng lực của Phàm Tuyền Nhi nhất định không được nhiều người biết đến, nếu không nhất định sẽ mang đến phiền toái không đáng có cho gia đình.

Suy cho cùng, thì lòng người khó lường, cũng không ai có thể biết được tương lai sẽ ra sao và sẽ gặp những ai. Năng lực của Cơm Nắm nhất định không được để nhiều người biết đến, nếu không sẽ mang đến cho những người trong nhà nhiều rắc rối không đáng có. "Nhị Tẩu, ta nghĩ có lẽ những con thỏ này sợ những loài động vật mạnh mẽ và đáng sợ hơn mình, nên mới có phản ứng theo bản năng."

Sau khi Mặc Cửu Diệp bước vào chuồng cỏ khô, hắn ngay lập tức nhận ra rằng Cơm Nắm có gì đó khác thường."

Phu thê hắn đồng lòng rằng, cho dù Cơm Nắm có bất kỳ khả năng đặc biệt phi thường nào, cũng không nên được công khai ra bên ngoài.

Do đó, khi Hách Tri Nhiễm vừa dứt lời, hắn cũng giải thích thêm: "Cơm Nắm chỉ biết ngốc nghếch suốt ngày, cả ngày chỉ biết ăn và ngủ, sao lại có khả năng đặc biệt nào chứ."

Nhị tẩu thực sự cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, nàng ấy cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất buồn cười.

Nhìn thấy Cửu đệ và Cửu đệ muội đều phản bác lại lời nói của mình, nàng ấy đành cười nói: "Ta đã nói rồi mà, một tên ngốc nghếch ngớ ngẩn, sao có thể có loại năng lực như vậy chứ?"

Nhìn thấy Nhị tẩu đã bỏ qua chuyện này, Hách Tri Nhiễm cũng không muốn Cơm Nắm ở lại đây tiếp tục biểu diễn nữa, nên nàng liền đi qua ôm lấy tiểu gia hỏa tròn trịa mũm mĩm này vào trong lòng.

Cảm nhận được cái ôm quen thuộc, Cơm Nắm ngay lập tức biến thành một đứa bé dễ thương đáng yêu, nũng nịu trong vòng tay chủ nhân.

Những con thỏ kia cũng vô cùng ăn ý, không còn làm theo các quy tắc nào nữa, không còn cảm giác sợ hãi, đổi lại tư thế mà chúng cảm thấy thoải mái nhất.

Ngũ tẩu và Ngũ ca bước đến trước mặt Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm.

"Cửu đệ, Cửu đệ muội, Ngũ ca ngươi nói, hắn ta thường xuyên lên núi săn bắn. Có khi săn được quá con mồi, hắn ta sẽ nuôi thêm vài ngày. Đối với việc chăn nuôi những con thỏ này, cũng chẳng phải là điều quá lạ lẫm. Không bằng từ giờ trở đi, để chúng ta đến chăm sóc chúng đi, được không?"

Ngũ tẩu thực sự hy vọng có thể vì trong nhà mà đóng góp nhiều hơn. Nàng ấy đã bị lưu đày nhiều tháng rồi mà không có được xu nào. Không chỉ làm cho Cửu đệ muội phải tốn kém mà nàng còn phải lo về mọi vấn đề ở trong nhà. Điều này khiến Ngũ tẩu hết sức áy náy.
 
Chương 490


Trước mắt, cuối cùng nàng ấy cũng có thể giúp đỡ được việc gì đó, Ngũ tẩu chắc chắn sẽ làm tất cả mọi thứ.

Ngũ ca cũng thấp giọng nói: “Ta có thể chăm sóc tốt cho bọn chúng.”

Hách Tri Nhiễm nhìn Ngũ ca và Ngũ tẩu một chút, lại nhìn sang Mặc Cửu Diệp, dự định hỏi thăm ý kiến của hắn.

Chăn nuôi những con thỏ này cũng không phải là việc dễ dàng.

Hiện tại có hai trăm con thỏ, tốc độ sinh sản của thỏ rất nhanh chóng, cho nên số lượng sẽ ngày càng tăng lên.

Chỉ cần nói đến vấn đề bài tiết của chúng, cũng đã cần phải có người quản lý cẩn thận. Ngoài ra, đêm qua, khi nàng ở trong không gian, nhốt chúng vào chuồng cũng không có phân biệt đực, cái mà chỉ dựa vào số lượng để phân loại.

Đừng nói đến thỏ con, những con thỏ trưởng thành được mua về để sinh sản, cần phải đảm bảo được phân chia đều giữa đực và cái.

Ngoài ra còn có những con thỏ đực dư ra, nếu tiếp tục nuôi cũng không đem lại nhiều giá trị, nên cần phải g.i.ế.c thịt kịp thời để đổi lấy lợi nhuận.

Những việc này thực sự cần một người cẩn thận và tỉ mỉ.

Ngũ tẩu là người cẩn thận, họ đều tin rằng nàng ấy sẽ có thể quản lý tốt những con thỏ này và sau này nàng ấy cũng sẽ chiếu cố đến việc sinh sản của chúng.

Ngũ ca là một đại nam nhân, những công việc vất vả như dọn dẹp chuồng thỏ và vận chuyển thức ăn, rất thích hợp với hắn ta.

Mặc Cửu Diệp khẽ gật đầu với Hách Tri Nhiễm.

"Vậy được rồi, nơi này tạm thời giao cho Ngũ ca và Ngũ tẩu quản lý, sau này nếu như có quá nhiều thỏ, chúng ta lại bàn bạc tiếp."

Ngũ tẩu thấy yêu cầu của mình đã được chấp thuận, liền vui vẻ hỏi: "Cửu đệ, Cửu đệ muội, các ngươi nói xem, bây giờ ta nên làm thế nào mới tốt đây?" Hách Tri Nhiễm nhìn bầu trời bên ngoài, những con thỏ này từ sáng sớm đã được nhốt vào nhà kho, cả ngày chưa ăn gì, chắc chắn đã đói bụng rồi.

"Ngũ tẩu, hôm nay muộn quá rồi, hiện tại cho mấy tiểu tử này ăn no trước đã, ngày mai sẽ đem những con thỏ trưởng thành này phân loại ra. Ngoại trừ việc dọn dẹp chuồng thỏ, tẩu và Ngũ ca còn phải quan sát xem những con thỏ cái này có mang thai hay không.

Thời gian mang thai của thỏ tương đối ngắn, chỉ có một tháng thôi, nếu có thỏ sắp sinh con thì phải vào chuồng riêng ngay."

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Ngũ tẩu tiếp xúc với động vật nhỏ nên nàng ấy lắng nghe rất chăm chú.

"Yên tâm đi, Cửu đệ muội, Ngũ tẩu sẽ chăm sóc tốt cho mấy tiểu tử này. Nếu có gì không hiểu, ta sẽ hỏi lại muội."

Các tẩu tẩu khác nhìn thấy Ngũ tẩu đã tìm được việc để làm, trong lòng các nàng lại càng thêm lo lắng.

"Cửu đệ muội à, vậy chúng ta cần phải làm gì đây?" Đại tẩu hỏi hỏi.

Hách Tri Nhiễm biết các tẩu tẩu cũng muốn đóng góp gì đó cho gia đình nên mỉm cười đáp lại:

"Các tẩu tẩu không cần vội, lần này ta đã mua một lượng lớn vải lông nhung từ người nước ngoài. Làm búp bê là sở trường của các tẩu tẩu mà!"

"Cửu đệ muội, những chiếc túi đặt trong không phòng kia, ta sờ lên thấy nó rất mềm, chẳng lẽ chỉ là vải lông nhung thôi à?" Tam tẩu như chợt nhận ra điều gì đó hỏi.

"Đúng vậy, những chiếc túi đó đều chứa đầy vải lông nhung. Hơn nữa, lần này ta đã mua thêm rất nhiều màu sắc khác nhau."

Hách Tri Nhiễm chưa kịp nói xong thì đã bị các tẩu tẩu bao vây lấy, khiến Cơm Nắm trong tay nàng bị dọa sợ đến co rúm lại.

"Cửu đệ muội, mau phân chia những loại vải đó cho chúng ta đi. Đêm nay chúng ta sẽ ngay lập tức làm búp bê."
 
Chương 491


"Đúng vậy đó, Cửu đệ muội, chúng ta ở trong nhà cũng không có gì để làm, có thể giúp đỡ gia đình kiếm chút tiền thì quá tốt rồi."

Lần này, Hách Tri Nhiễm cũng không vội chế tác búp bê.

Nàng đã dành mấy ngày để quan sát Doãn Thành, người có tiền ở đây cũng không phải là không có. Nhưng cũng không nhiều như những thành trì khác.

Mặc dù giá thành của những con búp bê không cao, nhưng Đường Minh Duệ thậm chí đã bán được mười hai con với giá cao ngất trời.

Còn về vấn đề vải vóc, không phải lúc nào cũng có cơ hội tìm kiếm và sử dụng chúng. Một khi dùng hết, không biết đến khi nào mới có thể bổ sung lại được.

Ngoài ra còn có Đường Minh Duệ, kể từ khi hắn ta đi theo họ tiến vào Doãn Thành thì đã không còn bất kì liên lạc gì nữa.

Nàng định sau này sẽ liên hệ với Đường Minh Duệ, nhưng lại quyết định tính toán kỹ lại.

Do đó, về việc chế tác búp bê không phải là việc cần thiết ngay lập tức, nhưng cũng không phải là không thể làm.

Mấy ngày nay, bởi vì vấn đề trong nhà, các tẩu tẩu đều đã làm việc rất vất vả rồi, không cần phải nóng vội thức khuya làm việc chỉ để kiếm sống như vậy.

"Các tẩu tẩu, việc làm búp bê không cần phải gấp gáp thế đâu. Lần này có rất nhiều vải đẹp và nhiều màu sắc, ta muốn nghiên cứu thêm vài kiểu dáng mới trước khi bắt tay vào làm."

Các tẩu tẩu nghe Cửu đệ muội nói muốn nghiên cứu thêm về hình dáng của búp bê, các nàng biết rằng chuyện này không thể gấp được nên lập tức không nghĩ đến việc chế tạo nữa.

Mặc lão phu nhân đứng sau đám đông, thấy mọi người đã nói chuyện xong, liền thúc giục: "Đã muộn rồi, ăn tối xong các ngươi đều trở về nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai chúng ta còn có việc phải làm."

Các tẩu tẩu luôn nghe lời bà bà, rời khỏi chuồng cỏ khô để đi chuẩn bị bữa tối.

Trong nhà, vẫn còn nhiều nguyên liệu mới lạ mà họ chưa kịp nếm thử. Hôm nay đã làm việc vất vả suốt cả ngày rồi, nên Hách Tri Nhiễm đã quyết định nghỉ ngơi.

Sau khi nàng và Mặc Cửu Diệp ăn tối xong, nàng liền dẫn theo Cơm Nắm tiến vào không gian riêng tư của mình.

Mặc Cửu Diệp biết rằng tiểu thê tử của mình đã làm việc vất vả cả ngày rồi, nên sau khi rửa mặt, hắn chủ động xoa bóp cho nàng.

Đã lâu lắm rồi, Hách Tri Nhiễm không có cơ hội trải nghiệm sự chăm sóc như vậy.

Khi Mặc Cửu Diệp đặt bàn tay to lớn của mình lên đôi vai đau nhức của nàng, Hách Tri Nhiễm liền phát ra vài tiếng rên rỉ thoải mái.

"Ừm... Đúng là chỗ đó..."

Giọng nói này...

Xúc cảm mềm mại này...

Đối với Mặc Cửu Diệp mà nói, quả thực là một cực hình to lớn.

Cơ thể hắn không tự chủ được mà trở nên bồn chồn.

Tuy nhiên, tiểu cô nương đang hưởng thụ sự phục vụ siêu cấp của phu quân kia lại không hề biết rằng mình đang đùa với lửal

Thân thể Mặc Cửu Diệp nóng đến không thể chịu nổi, động tác tay của hắn cũng dần mất đi sự ổn định.

Hách Tri Nhiễm cảm thấy lực đạo có gì đó không đúng, liền quay đầu lại hỏi.

"Chàng đang có tâm sự à? Sao lại thiếu tập trung như vậy?"

Vừa dứt lời, cơ thể nàng đã bị nam nhân ôm chặt vào ngực.

Ngay sau đó là một nụ hôn đầy ngang ngược nhưng có vẻ không kiểm soát được. Hách Tri Nhiễm còn đang đắm chìm trong khoái cảm vừa rồi được xoa bóp thì bất ngờ bị Mặc Cửu Diệp tấn công, theo bản năng muốn đẩy hắn ra.

Mặc dù đã sống qua hai kiếp, nhưng đây lần đầu tiên nàng thân mật với một nam nhân như vậy.
 
Chương 492


Trong khoảnh khắc đó, Hách Tri Nhiễm nhất thời cảm thấy có chút choáng ngợp.

Nhưng khí lực của nàng không mạnh bằng Mặc Cửu Diệp, nàng cố gắng đẩy vài lần, nhưng đối phương vẫn như cũ vững vàng như núi Thái Sơn, nụ hôn bá đạo kia cũng càng ngày càng sâu.

Nụ hôn càng sâu, Hách Tri Nhiễm càng dần đánh mất đi chính mình.

Nàng làm theo trái tim mình mách bảo, duỗi tay ra vòng qua cổ Mặc Cửu Diệp, đáp lại sự nhiệt tình của hắn.

Lúc này, hai người đã hoàn toàn quên mất chính mình, bàn tay to lớn của Mặc Cửu Diệp cũng càng trở nên không được yên, không ngừng di chuyển trên lưng nàng, cảm nhận sự mềm mại khác biệt này.

Không biết đã hôn nhau bao lâu, Mặc Cửu Diệp cảm thấy cơ thể mình sắp nổ tung. Đúng lúc, hắn đang định bế Hách Tri Nhiễm lên giường thì Cơm Nắm đi đào măng ở rừng trúc đã nện những bước chân ngắn của mình chạy trở về.

Tiểu gia hỏa nhìn thấy chủ nhân của mình có vẻ bị bắt nạt, nó nhanh chóng chạy đến chỗ Mặc Cửu Diệp, ôm chặt lấy chân hắn, cắn một miếng thật lớn.

Xấu xa, ngươi dám ức h.i.ế.p chủ nhân, hãy xem ta có cắn c.h.ế.t ngươi không...

Mặc Cửu Diệp cảm thấy đùi mình đau nhức, cánh tay đang ôm Hách Tri Nhiễm theo bản năng buông lỏng.

Đồng thời, lý trí của hắn cũng trở nên tỉnh táo hơn một chút.

Hách Tri Nhiễm cảm giác được lực đạo ôm mình cũng đã nhẹ nhàng hơn một chút, nàng liền thở dốc một cái, nhìn xuống phía dưới chân mình.

Cơm Nắm vẫn đang ra sức ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Mặc Cửu Diệp, phát ra tiếng kêu giống như tiếng chó sủa, và tiếp tục ý định gặm cắn của mình.

Không để ý tới nụ hôn vừa khiến toàn thân nàng tê liệt, Hách Tri Nhiễm nhẹ giọng mắng: "Cơm nắm, không được cắn người." Cơm Nắm không hiểu, rõ ràng là nó đang giúp đỡ chủ nhân, nhưng tại sao chủ nhân lại có thái độ đối với nó như vậy?

Tiểu gia hỏa ấm ức buông bắp chân của Mặc Cửu Diệp ra, tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía Hách Tri Nhiễm.

Nàng nhân cơ hội ôm Cơm Nắm lên, lùi lại mấy bước để giấu đi vẻ xấu hổ trên mặt.

Nụ hôn đầu tiên trong hai kiếp, mà còn là nụ hôn đến quá đột ngột khiến nàng không hề có chút chuẩn bị nào.

Có vẻ như là do sự kích thích từ việc xoa bóp...

Khuôn mặt Mặc Cửu Diệp đỏ bừng bừng, không dám nhìn thẳng vào Hách Tri Nhiễm.

Hắn từng nghe lão binh trong quân doanh nói rằng, lần đầu tiên họ ân ái với thê tử, tay chân thường khá vụng về, đặc biệt là khi hôn môi, có thể làm tổn thương đôi môi mỏng của thê tử.

Nghĩ đến những điều này, Mặc Cửu Diệp cảm thấy có chút bối rối, tự hỏi không biết nụ hôn vụng về vừa rồi của mình có khiến tiểu thê tử của mình bị thương tổn gì hay không.

Còn có, tên gia hỏa Cơm Nắm này, chắc chắn là kẻ thù số một của hắn.

Dựa vào những lời giảng của lão binh, sau khi thê tử của mình bị tê liệt hoàn toàn, họ sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào sự kiểm soát của mình. Đến lúc đó, nếu để Cơm Nắm phá hoại thì sẽ là thảm họa.

Điều này cũng tốt, Mặc Cửu Diệp quyết định từ từ làm quen, không muốn bỏ lỡ cơ hội tạo ra một đêm động phòng hoa chúc hoàn hảo. Nếu hôm nay cứ làm qua loa như vậy, thì sẽ rất bất công với nàng.

Nghĩ đến điều này, Mặc Cửu Diệp liền lúng túng nói: " Ừm, cái đó... Ta chỉ là nhất thời không thể kiểm soát được mà thôi."

Thực tế, từ tận đáy lòng, Hách Tri Nhiễm đã chấp nhận Mặc Cửu Diệp và đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để trở thành thê tử chính thức của hắn. Để có một đêm động phòng hoa chúc hoàn hảo, chỉ cần nhận được sự âu yếm từ nam nhân mình yêu thương, thì vấn đề hình thức cũng không quá quan trọng.
 
Chương 493


Chuyện hôm nay, nếu nàng không muốn, thì cũng đã không phối hợp với hắn được như vậy.

Vốn cho rằng sự tình sẽ tiến hành suôn sẻ, nhưng lại bị Cơm Nắm phá hoại.

Nghĩ đến đây, Hách Tri Nhiễm cảm thấy có chút buồn cười.

Lại nhìn đến khuôn mặt tuấn tú, chưa thỏa mãn dục vọng của Mặc Cửu Diệp, nàng liền thả Cơm Nắm xuống và bước tới trước mặt hắn.

Hách Tri Nhiễm chủ động vòng tay qua eo Mặc Cửu Diệp, đầu áp sát vào n.g.ự.c hắn.

"Ta là thê tử của chàng, cho nên chàng cũng không cần phải kiềm chế cảm xúc."

Sự tiếp xúc gần gũi giữa hai cơ thể đã khơi dậy mạnh mẽ dục vọng vừa mới được dập tắt trong người Mặc Cửu Diệp.

Lúc này, hắn đã không chế kiểm soát được thân thể và tinh thần của mình nữa, nếu chịu đựng thêm nữa có thể hắn sẽ phát điên mất.

Hắn muốn ngay lập tức chiếm lấy nàng, để cả hai hòa thành một...

Mặc Cửu Diệp không còn quan tâm đến đêm tân hôn hoàn hảo nữa, hắn cúi người xuống hôn lên môi nàng một lần nữa.

Để tránh bị Cơm Nắm phá hoại, nụ hôn lần này của hắn còn bá đạo hơn so với trước. Cảm thấy kiều thê trong n.g.ự.c mình đã bắt đầu mềm nhũn, hắn liền nhanh chóng bế nàng vào phòng ngủ, đồng thời đem tên tiểu gia hỏa phiền toái kia chặn ở ngoài cửa.

Hách Tri Nhiễm lần đầu làm chuyện đó nên sẽ không thể tránh khỏi việc cơ thể nàng sẽ không được thoải mái, Mặc Cửu Diệp lo lắng nàng sẽ không chịu nổi nên cố gắng kiềm chế bản thân.

Tuy nhiên, đối mặt với một nam nhân sức trẻ tràn trề và đầy năng lượng, thì dù có cố gắng kiềm chế đến đâu, Hách Tri Nhiễm vẫn cảm thấy cơ thể mình cũng không thể chịu đựng được.

Đêm đó, Mặc Cửu Diệp ôm Hách Tri Nhiễm ra vào phòng tắm không dưới bảy lần.

Khi lần nữa nằm trở lại trên giường, Hách Tri Nhiễm, dùng chút sức lực còn sót lại của mình, cắn nhẹ vào bả vai Mặc Cửu Diệp.

"Mặc Cửu Diệp, chàng thật sự là một tên vô lại, không biết chừng mực và đầy dục vọng.

Không thèm để ý đến cú cắn, Mặc Cửu Diệp ôn nhu ôm nàng vào lòng.

"Xin lỗi Nhiễm Nhiễm, đều là do ta không tốt, sau này ta sẽ chú ý hơn."

Nói xong, Mặc Cửu Diệp nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng: "Ngủ đi, ngày mai, nàng không cần phải dậy sớm thế đâu, ta sẽ lo các vấn đề bên ngoài."

Hách Tri Nhiễm cảm thấy buồn ngủ, chỉ ậm ừ một chút, sau đó lại không biết gì nữa.

Đồng hồ sinh học của Mặc Cửu Diệp là chính xác nhất, khi bầu trời bên ngoài vẫn còn chưa sáng, hắn đã thức dậy.

Hắn cùng học được cách nhìn vào chiếc đồng hồ lớn treo trên tường, lúc này đã là năm giờ sáng.

Mặc Cửu Diệp lặng lẽ đứng dậy thay y phục, nếu không phải bắt buộc phải rời khỏi không gian, hắn cũng sẽ không nguyện ý đánh thức tiểu thê tử đang ngủ say của mình.

"Nhiễm Nhiễm à, nàng đưa ta ra ngoài trước đi, sau đó lại ngủ thêm một lát."

Nghe thấy giọng nói của Mặc Cửu Diệp, Hách Tri Nhiễm liếc nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường.

Ý chí mà nàng đã rèn luyện trong quân đội ở kiếp trước, lần này đã không còn tác dụng gì nữa rồi.

Tuy nhiên, để không khơi dậy sự nghi ngờ của người khác, Hách Tri Nhiễm vẫn cố gắng tập trung tinh thần trong vài giây. Hơi xoay chuyển ý nghĩ của mình một chút, Kiểm tra lại quần áo của mình, Mặc Cửu Diệp và Cơm Nắm đang ở cùng một chỗ. Sau đó liền dịch chuyển khỏi không gian và xuất hiện lại trong gian phòng ở thôn Tây Lĩnh. Hách Tri Nhiễm lại nằm ngửa trên giường sưởi để nghỉ ngơi, trong khi Mặc Cửu Diệp lại lặng lẽ rời khỏi phòng.

Cơm Nắm đã lo lắng cho chủ nhân của mình cả đêm hôm qua. Hiện tại tên vô lại dám ức h.i.ế.p chủ nhân mình cuối cùng đã rời đi.
 
Chương 494


Tiểu gia hỏa liền cố gắng hết sức trèo lên giường sưởi và bám lấy bên cạnh nàng, với ý muốn tiếp tục bảo vệ chủ nhân.

Mãi cho đến khi mặt trời đã lên cao, Hách Tri Nhiễm mới chậm rãi bò dậy.

Nàng ăn mặc chỉnh tề vào rồi mở cửa bước ra ngoài.

Tình cờ, Bát tẩu vừa từ hậu viên trở về, liếc mắt đã nhìn thấy nàng.

"Cửu đệ muội, ta nghe Cửu đệ nói đêm qua ngươi không được khỏe, bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?”

"Đã đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn Bát tẩu đã quan tâm."

Nói xong lời này, trong lòng Hách Tri Nhiễm âm thầm mắng Mặc Cửu Diệp.

Tất cả đều là lỗi của hắn, hiện tại nàng cảm thấy toàn thân rã rời, không còn chút sức lực nào.

Không những vậy, lúc đi bộ trên đường còn không dám bước đi nhanh...

"Không sao là tốt rồi, ta có chừa đồ ăn sáng cho muội rồi, để ta đi hâm nóng lại một chút." Vừa nói, Bát tẩu vừa bước vào nhà bếp.

Hách Tri Nhiễm vốn dĩ đã dậy muộn, sao còn dám nhờ vả Bát tẩu giúp mình hâm nóng đồ ăn cơ chứ?

Nàng liền vội vàng đuổi theo.

"Bát tẩu, để ta tự làm thì tốt hơn!"

Mặc dù Hách Tri Nhiễm nói như vậy, nhưng thân thể nàng lại không đủ sức lực, bước đi chậm chạp, chỉ có thể kẹp c.h.ặ.t c.h.â.n lại và đi về phía trước. Điều này khiến cho nàng cảm thấy rất tức giận.

Vừa mới bước vài bước, nàng đã bắt gặp Đại tẩu và Nhị tẩu.

Đại tẩu khá thận trọng, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết Hách Tri Nhiễm đi đứng không được đúng lắm. Nàng ấy lộ ra một nụ cười nhẹ, tạo nên một vẻ đẹp huyền bí và cuốn hút, bước tới và nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay của Hách Tri Nhiễm, nhẹ giọng nói: "Cửu đệ muội, Cửu đệ nói rằng muội không được khỏe, ta còn tưởng ngươi bị bệnh gì đó rồi chứ..."

Mặc dù Nhị tẩu bình thường rất vô tư, nhưng là người đã từng trải qua chuyện này, Đại tẩu lại nói như vậy, nàng ấy lại như không hiểu được ý tứ gì cả, liền trở nên ngơ ngác.

"Cửu đệ cũng thật là, Cửu đệ muội dáng vẻ mỏng manh yếu đuối như vậy, sao lại không biết thương hoa tiếc ngọc cơ chứ?"

Nghe hai người này nói chuyện, mặt Hách Tri Nhiễm lập tức đỏ bừng.

Cổ nhân cũng quá là lợi hại rồi?

Ngay cả chuyện này cũng có thể nhận ra được?

Nếu không phải nàng da mặt dày, có lẽ đã phải tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui xuống rồi...

"Khụ khụ... Đại tẩu, Nhị tẩu, các ngươi đang nói cái gì vậy? Không phải như các người nghĩ đâu, quả thực ta thấy không được khỏe lắm..."

"Chậc chậc... Chúng ta đều là người từng trải, sao Nhị tẩu lại không nhìn ra được cơ chứ? Cửu đệ muội đừng giả vờ nữa."

Đại tẩu thậm chí còn quá đáng hơn nữa.

"Cửu đệ muội à, không biết năm sau nhà chúng ta có thể có thêm nhiều tiểu tử mập mạp đáng yêu nữa không nhỉ?"

Hách Tri Nhiễm...

Lời giải thích vừa rồi của nàng hình như càng nói càng đen tối?

Hai vị tẩu tẩu càng nói càng hưng phấn.

Đúng lúc Hách Tri Nhiễm còn đang định giải thích thêm thì Mặc lão phu nhân đã nghe thấy tiếng động ở trong viện và bước ra.

Nhị tẩu lớn tiếng, sợ rằng trong nhà có bí mật gì đó nên chạy tới nói: "Mẫu thân à, Cửu đệ thật là giỏi, sang năm người có thể sẽ được ẫm tôn tử mập mạp rồi!"

Mặc lão phu nhân nghe vậy, liền mỉm cười quan sát Hách Tri Nhiễm.

Thỉnh thoảng bà còn liếc nhìn cái bụng dưới phẳng lì của nàng.

Giống như thật sự có cái gì đó ở trong bụng nàng vậy...

Cảnh tượng này khiến Hách Tri Nhiễm vô cùng không ngờ.

Trong lòng nàng không ngừng tự động viên chính mình:

"Hách Tri Nhiễm, ngươi là một linh hồn đến từ hiện đại, không phải ngươi vừa cùng chồng mình trải qua mấy lần làm xét nghiệm axit nucleic rồi sao?

Chuyện này có gì đáng xấu hổ?
 
Chương 495


Nói một cách thẳng thắn, không có một nữ nhân nào ở đây lại không làm điều này với nam nhân của mình.

Sau khi nâng cao tinh thần lên một chút, Hách Tri Nhiễm cuối cùng cũng dũng cảm ngẩng đầu lên.

“Mẫu thân, tối qua con dâu có chút không được khỏe, nên đã dậy muộn.” Nàng quyết định chuyển hướng chủ đề để tránh phải suy nghĩ đến những điều này, nhưng cũng không muốn mọi người nghĩ đến ra chuyện khác.

Đồng thời, nàng lại âm thầm mắng Mặc Cửu Diệp:

“Mặc Cửu Diệp đáng chết, làm chuyện xấu xong rồi liền biến mất tâm, để lại nàng một mình đối mặt với điều này."

Lúc này, Mặc Cửu Diệp đang lái đánh xe la đi về phía Sở quan.

Sau khi ăn xong điểm tâm, hắn đã đến gặp hai vị tộc trưởng của Triệu gia và Chu gia, để thảo luận về việc mua đất và chuyển nhượng viện. Hắn muốn đảm bảo mọi thứ sớm chuyển sang tên an tâm.

Tuy nhiên, trong khi đang nói chuyện với hai vị tộc trưởng, bất ngờ, hắn bị hai cơn đau mũi "tấn công"...

Hách Tri Nhiễm trong lòng mắng Mặc Cửu Diệp một trận, nhưng cuối cùng, nàng cũng đã lấy lại bình tĩnh và tiếp tục bước đi về phía nhà bếp.

Sau bữa sáng đơn giản, nàng dự định đi thăm những con thỏ ở hậu viên.

Vừa lên tới đỉnh núi Phòng Sơn, liền đụng phải Ngũ tẩu.

"Cửu đệ muội, thật đúng lúc, ta đang muốn tìm muội đây. Những con thỏ này ăn rất nhiều, nhưng cải trắng và cà rốt còn lại ở trong nhà chúng ta e rằng chỉ có thể đủ cho chúng dùng được hai ngày, ăn hết rồi thì phải làm sao đây?"

Đối với người Ngũ tẩu này, nàng ấy vẫn luôn sống cuộc sống chờ việc gì đến thì cứ việc nhận lấy. Cho dù trên đường lưu đày, nhưng mọi việc đều do Cửu đệ muội sắp xếp, nàng ấy chỉ cần chịu trách nhiệm bỏ ra sức lực là được.

Bây giờ khi tự nguyện gánh lấy công việc nuôi thỏ, ngày đầu tiên đã làm cho nàng ấy gặp khó khăn.

Ngay khi nàng ấy vừa dứt lời, thì Ngũ ca cũng từ hậu viện đi tới.

Nhìn dáng đi vững vàng của Ngũ ca có thể thấy rõ sức khỏe hắn ta đã hồi phục được phân nửa.

"Nương tử, đừng lo lắng về thức ăn cho thỏ. Lát nữa ta sẽ vào thôn hỏi xem có ai có thừa rau xanh để mua về một ít."

Hách Tri Nhiễm nói thêm: "Ngũ ca nói đúng, nhiều gia đình trong thôn đều có cất giữ một ít củ cải và rau xanh. Lát nữa chúng ta sẽ đi hỏi thăm một vài người trong thôn xem sao."

Hách Tri Nhiễm hiện tại đang muốn đi liền, thừa dịp đi thu mua rau xanh của thôn dân, nàng ấy còn có thể lợi dụng cơ hội đó để lấy một số rau trồng trong không gian của mình để thêm vào.

Tuy nhiên, khi nàng quay người lại, cảm giác đau đớn liền nhắc nhở nàng rằng hôm nay nên ở nhà...

Ngũ tẩu hành động rất mau lẹ, nghe thấy cả hai người đều nói như vậy, nàng ấy ngay lập tức kéo lấy cánh tay của Ngũ ca.

"Tướng công, chúng ta nên lập tức vào thôn để hỏi thăm ngay bây giờ đi."

Nhìn thấy hai người chuẩn bị rời đi, Hách Tri Nhiễm vội vàng ngăn lại, nói: " Ngũ ca, Ngũ tẩu, chuyện này không cần gấp đâu, đợi phu quân ta trở về, để hắn lo cho."

Chỉ có ở cùng với Mặc Cửu Diệp, nàng mới có thể thuận tiện lừa gạt được.

Ngũ ca và Ngũ tẩu nghĩ rằng, dù sao cải trắng và cà rốt trong nhà vẫn còn tạm đủ để có thể ứng phó một thời gian nữa, nên bọn họ lập tức vui vẻ chấp nhận lời đề nghị của nàng....

Vừa qua buổi trưa, Mặc Cửu Diệp đã trở về.

Hắn ném chiếc xe la sang một bên rồi sải bước trở về phòng. Với cảm giác không thoải mái và dáng đi kỳ quái, Hách Tri Nhiễm không muốn bị các tẩu tẩu trêu đùa nữa, nên quyết định ở lại trong phòng không ra ngoài.
 
Chương 496


Nhìn thấy thê tử còn nằm trên giường đất, Mặc Cửu Diệp nghĩ rằng mình đã thực sự làm nàng bị thương.

"Nhiễm Nhiễm, nàng có thấy khó chịu ở đâu không?"

Nhìn thấy thủ phạm đã làm mình xấu hổ, Hách Tri Nhiễm hung tợn trừng mắt nhìn hắn, sau đó quay người vào trong, không thèm để ý đến hắn nữa.

Mặc Cửu Diệp cởi giày và leo lên giường, ôm tiểu thê tử vào lòng.

Cơm Nắm dường như đã quen với cách nam nữ chủ nhân tiếp xúc với nhau, nó rất biết điều, bò xuống đất và đi đến một góc khuất để tự khen ngợi chính mình.

"Nhiễm Nhiễm..." Mặc Cửu Diệp ôn nhu gọi tên nàng.

Cảm nhận được cái ôm ấm áp quen thuộc, Hách Tri Nhiễm tức giận quay người lại, dùng nắm tay nhỏ bé đánh mạnh vào n.g.ự.c hắn.

"Tất cả điều là lỗi của chàng, tại chàng mà ta đã bị các tẩu tẩu chọc ghẹo từ sáng đến giờ."

Mặc Cửu Diệp cũng không tránh khỏi cú đánh của nàng, nhưng hắn lại nhíu mày, nghiêm túc hỏi.

"Sao các tẩu tẩu lại đi trêu chọc nàng?"

Nhìn thấy tên cứng đầu này không hiểu mình nói gì, Hách Tri Nhiễm càng cảm thấy bực bội.

Chuyện như vậy, sao nàng có đủ can đảm để giải thích chứ?

Quên đi, nam nhân kém linh hoạt thế này, đúng là không có cách nào để trò chuyện được mà.

Nàng vốn dĩ không phải là người nhỏ mọn, cũng không bao giờ để bụng một chuyện gì đó.

Hách Tri Nhiễm đẩy hắn ra, ngồi thẳng dậy. "Hôm nay chàng đã đi đâu vậy?”

Nhìn thấy nàng cũng không phải đang thực sự tức giận, Mặc Cửu Diệp thở phào nhẹ nhõm, ngồi thẳng dậy.

Hắn lấy ra một xấp giấy từ mua bán đất đai từ trong n.g.ự.c áo và đặt chúng trước mặt Hách Tri Nhiễm.

"Ta đến Sở quan để chuyển nhượng đất và nhà."

Nghe hắn nói đến Sở quan làm thủ tục chuyển nhượng, Hách Tri Nhiễm nghĩ đến việc đầu tiên là phải trả bạc cho những thôn dân kia.

"Chàng lấy bạc ở đâu?"

Mặc Cửu Diệp cười nói: "Sáng nay ta đã lấy một ít từ không gian."

Hách Tri Nhiễm...

Khả năng tính toán của tên gia hỏa này cũng khá đấy chứ, đã biết cách tự mình chi tiêu, tiến bộ hơn nhiều so với người trước đây không có một xu dính túi.

Mọi việc đã được Mặc Cửu Diệp lo liệu xong xuôi, diện tích đất và nhà đều đúng như thỏa thuận với hai vị lý chính ngày hôm trước.

Nàng nhét lại tờ khế đất vào tay Mặc Cửu Diệp.

"Mẫu thân là người đứng đầu trong nhà, những thứ này nên đưa cho người xem qua trước đi. Nếu bà không muốn quản, thì chàng có thể lấy lại sau."

Thực tế, phu thê hai người đều biết, kể từ khi Mặc lão phu nhân bắt đầu bị lưu đày, bà đã ít quản lý công việc trong nhà. Về cơ bản, mọi việc lớn bé trong nhà đều được giao cho Hách Tri Nhiễm xử lý, có thể nói là bà đã hoàn toàn buông bỏ.

Hách Tri Nhiễm làm như vậy là vì muốn tỏ sự tôn trọng đối với trưởng bối.

Mặc Cửu Diệp mỉm cười và cất tờ khế đất đi, định kéo theo Hách Tri Nhiễm đến chỗ của mẫu thân hắn.

Nhưng Hách Tri Nhiễm đã từ chối, dáng đi của nàng như thế này, lúc đi ra ngoài đều sẽ bị các tẩu tẩu trêu chọc. Ngay cả khi không bị trêu chọc, nàng cũng không thể cưỡng lại được ánh mắt của bọn họ.

Mặc Cửu Diệp cũng đoán được có thể tối qua mình quá thô lỗ, đã làm thê tử bị tổn thương nên hắn cũng không ép buộc nàng nữa.

Đúng như Hách Tri Nhiễm đã dự đoán, không lâu sau khi Mặc Cửu Diệp ra ngoài, hắn đã mang tờ khế đất nguyên vẹn trở về.

Cách này cũng tốt, để nó trong một không gian sẽ an toàn hơn bất cứ điều gì.

Ngày hôm đó, Hách Tri Nhiễm đã hoàn toàn suy sụp, không những nàng không rời khỏi phòng, còn vẫn luôn nằm trên giường đất, không muốn làm gì cả.
 
Chương 497


Cuối cùng, chờ đến khi trời tối, Mặc Cửu Diệp nóng lòng hối thúc nàng cùng nhau tiến vào không gian.

Nhìn thấy ánh mắt như sói của hắn, Hách Tri Nhiễm bất giác rùng mình.

Nam nhân này quá mãnh Liệt rồi, thân hình nhỏ bé của nàng thực sự khó có thể chịu đựng được.

"Vậy... Ờ, ừm, tối nay có thể hay không làm được không?"

Đình chiến......

Câu nói sau đó, Hách Tri Nhiễm có hơi khó nói.

Mặc Cửu Diệp đương nhiên hiểu ý của nàng, lập tức đỏ mặt.

"Nhiễm Nhiễm, đêm qua là do ta không được tốt, đã khiến nàng bị tổn thương. Hôm nay, nàng không cần lo lắng, ta đảm bảo..."

"Chạm nhẹ một cái cũng không được, ta vẫn còn đau lắm!" Hách Tri Nhiễm ngắt lời hắn.

Mặc Cửu Diệp vội vã giải thích: "Ý ta là, ta đảm bảo sẽ thành thật đi ngủ."

Hách Tri Nhiễm...

Hóa ra ý của câu đó là "Ta đảm bảo sẽ thành thật đi ngủ, là do nàng đã suy nghĩ quá nhiều mà thôi.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt già nua của nàng hơi đỏ lên.

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nói phải giữ lời đó."

Mặc Cửu Diệp nhìn tiểu thê tử ngượng ngùng, liền bước tới và hôn nhẹ lên trán của nàng.

"Phu quân của nàng xưa nay đều rất quân tử đó."

Quân tử? Nếu không phải đêm qua nàng đã chứng kiến được sự hung dữ và mạnh mẽ của hắn, thì Hách Tri Nhiễm sẽ tin vào điều đó.

Nhưng bây giờ thì... thật khó nói.

Lúc này, Cơm Nắm dường như đã đói rồi, nó liên tục phát ra những âm thanh rên rĩ tai về phía chủ nhân.

Hách Tri Nhiễm cảm thấy có lỗi với tiểu gia hỏa này, bởi vì cả ngày hôm nay nó không được vui chơi trong rừng trúc, nên đã lập tức kéo theo Lão sói xám của mình tiến vào không gian.

Quả thật, nam nhân đã "ăn mặn được rồi, thì rất khó để kiềm chế sự ham muốn của mình.

Nhưng Mặc Cửu Diệp nói được làm được, đối diện với kiều thê, hắn thà đi tắm nước lạnh để dập tắt sự ham muốn đang thiêu đốt bản thân, cũng quyết giữ đúng lời hứa quân tử của mình...

Sau một đêm nghỉ ngơi, thân thể Hách Tri Nhiễm đã dễ chịu hơn rất nhiều. Nàng vẫn như cũ, mang theo Mặc Cửu Diệp và Cơm Nắm rời khỏi không gian từ rất sớm.

Khế đất đã lấy được rồi nhưng toàn gia nhân trong nhà vẫn chưa được kiểm tra. Hôm nay đúng lúc cũng không có chuyện gì đặc biệt, nên họ có thể đi qua xem xét một chút.

Ăn điểm tâm xong, Sau bữa sáng, cả nhà bắt đầu đi về phía chân núi.

Hai vị tộc trưởng đích thân dẫn đường và thông báo cho họ biết vị trí đất canh tác và nhà.

Có thể nói rằng, hai người họ đã mua đất và nhà hết sức qua loa. Họ chỉ biết được vị trí đại khái, thậm chí không hề xem xét tình hình cụ thể mà đã dám thẳng tay chỉ tiền.

Trên thực tế, điều này không thể tránh khỏi có quan hệ với sự giàu có của Hách Tri Nhiễm.

Hơn nữa, hạt giống sản xuất từ không gian của nàng lại không kén đất và khí hậu. Vì vậy, họ hoàn toàn không cần quan tâm đến những thứ đó, điều đáng chú ý hơn chính là vị trí của đất đai.

Miễn là nó không rải rác khắp nơi là được.

Bốn mươi sáu mẫu đất đó chỉ có thể nói là miễn cưỡng tụ tập lại.

Nguyên nhân của sự miễn cưỡng này là vì giữa chúng có một số mảnh đất thuộc sở hữu của Thôi gia.

Trong trường hợp này, họ nhất định phải mua luôn mảnh đất của Thôi gia.

May là những mảnh đất này cũng đã bị bỏ hoang và Thôi gia cũng rất sẵn lòng bán chúng đi.

Tất nhiên, với tính cách của người nhà Thôi gia, cho dù bọn họ có chịu bán thì quá trình cũng sẽ không diễn ra suôn sẻ.

Dù sao, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp vẫn quyết tâm giành được mảnh đất này.
 
Chương 498


Sau khi dạo quanh tất cả các miếng đất, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp phát hiện ra rằng ở phía bắc của những vùng đất này, có một phần đất hoang vụ rộng lớn vô tận.

Những phần đất hoang này trông không hề thua kém gì diện tích của những mảnh đất đã khai khẩn trước đó, thậm chí còn lớn hơn.

Mặc Cửu Diệp hỏi Chu tộc trưởng: "Lão nhân gia, đây đều là đất hoang sao?"

Chu tộc trưởng biết rõ mọi chuyện ở nơi này.

"Đây quả thực là đất hoang, năm đó tộc nhân của chúng ta cũng chỉ khai khẩn được đến đây mà thôi."

Mặc Cửu Diệp tiếp tục hỏi: "Nếu ta muốn mua những mảnh đất hoang này, thì chỉ cần đến Sở quan để làm thủ tục thôi là được rồi phải không?"

"Đúng vậy, bao năm qua, Sở quan đều bán đất hoang với giá một lượng bạc một mẫu. Nếu ngươi muốn mua chỗ nào, thì cứ đến Sở quan nộp đơn. Sau đó, sẽ có quan sai đến đo đạc, sau khi giao bạc xong thì sẽ được cấp khế đất."

Hai người đã tìm hiểu về tình hình của những mảnh đất hoang này, cho nên cả hai dự định khi họ vào thành vào một ngày nào đó, họ sẽ đến Sở quan để nộp đơn.

Có Mạnh Hoài Ninh ở đó, chắc chắn mọi việc sẽ diễn ra suôn sẻ.

Sau khi xem đất xong, đoàn người tiếp tục đi qua xem xét những khu nhà bỏ hoang kia.

Những ngôi nhà này trước đây thuộc về ba gia tộc khác nhau. Giống như những mảnh đất kia, việc mua bán cũng không tập trung vào Triệu gia và Chu gia.

Chưa kể mức độ hư hại của những ngôi nhà này, chúng đều cần phải được phá đi và xây lại, vì vậy họ chỉ cần kiểm tra diện tích ở đây rồi lập kế hoạch sau.

Hiện tại, viện tử của Thôi gia vẫn chưa mua được, việc lên kế hoạch cũng chưa cần gấp.

Mặc dù đã đến thôn Tây Lĩnh được mấy ngày rồi, đây là lần đầu tiên Hách Tri Nhiễm đi lại cẩn thận như vậy.

Khi nhìn những ngôi nhà đó, nàng phát hiện rằng hậu viện của chúng cách chân núi ít nhất cả trăm mét.

Đoạn đất này cũng không bằng phẳng như vùng đất hoang ở phía bắc, mà có hơi dốc nhẹ.

Và xét về chất lượng đất, nó có vẻ sẫm màu hơn đất ở vùng đất hoang kia.

Nếu nàng đoán đúng thì đất ở đây chắc cũng giống đất trên núi.

Đằng sau những vùng đất hoang này, chính là Tây Sơn.

Lúc này đã vào mùa đông rét đậm, trên cao cây cối mọc thành từng nhóm, nhưng cũng lộ ra những cành lá trơ trụi.

Nhưng ở những khu vực thấp hơn lại hoàn toàn khác biệt, có lẽ là do thôn dân ở đây đã chặt cây làm củi để chống rét, nên hầu như không còn cây cối nào khỏe mạnh.

Dù có thì cũng chỉ là một lượng rất nhỏ.

Hách Tri Nhiễm nhịn không được hỏi.

"Hai vị tộc trưởng, cây cối ở Tây Sơn đều đã bị chúng ta chặt về làm củi đốt hết rồi sao?"

Triệu tộc trưởng đáp: "Đúng vậy, thôn Tây Lĩnh của chúng ta có mùa đông lạnh giá, cần rất nhiều củi để đốt. Cây cối gần đó cơ bản đều đã bị đốn hạ."

Quả nhiên là vậy.

Điều mà Hách Tri Nhiễm đang nghĩ lúc này là vùng núi này không có cây cối, nhưng ngược lại có thể là một nơi thuận lợi để nàng trồng một ít cây ăn quả.

Nó không chỉ có thể phòng chống bão cát mà còn có thể thu được một ít lợi nhuận.

"Triệu tộc trưởng, ngọn núi này có thể mua được không?"

Nghe nói đến việc mua núi, Triệu tộc trưởng cau mày. "Lão Cửu gia, nếu ngươi mua ngọn núi này, sẽ chặt đứt sinh kế của người dân trong thôn này."

Hách Tri Nhiễm khó hiểu: "Triệu tộc trưởng sao lại nói như vậy?"

Triệu tộc trưởng giải thích: "Đối với thôn dân ở thôn Tây Lĩnh này, tất cả củi đốt đều đến từ dãy núi Tây Sơn. Vào các mùa xuân, hạ và thu, mọi người sẽ lên núi để đi săn b.ắ.n hoặc hái một số loại rau rừng để thỏa mãn cơn đói.
 
Chương 499


Nếu ngươi mua ngọn núi này, không phải là đang làm cho những người như chúng tôi đây không còn đường sống hay sao?"

Hách Tri Nhiễm thực sự không nghĩ tới những gì Triệu tộc trưởng nói.

Cho dù có nghĩ tới, nàng cũng sẽ có cách giải quyết tốt hơn.

Nhưng để mua được ngọn núi này, nàng phải xem xét một cách cẩn thận hơn.

“Triệu tộc trưởng, nếu như ta chỉ mua một phần ngọn núi, để lại một phần cho các ngươi thì sao?

Hơn nữa, ta còn mua được từ người nước ngoài một giống lúa đặc biệt. Loại lương thực này này không chỉ cho năng suất cao, mà sau khi thu hoạch, phần còn lại cũng có thể dùng làm củi đốt."

Nhớ đến kiếp trước nàng đi theo quân đội đến nông thôn để trải nghiệm cuộc sống, bách tính ở đó đã đốt lõi ngô và thân cây ngô để chống rét.

Người dân ở đó nói rằng miễn là họ trồng đủ ngô trong nhà thì họ sẽ không phải lo đến việc không có củi đốt suốt mùa đông.

Nói cách khác, nếu những thôn dân này có thể tin tưởng nàng, nàng có thể bán cho họ những hạt giống bắp ngô được sản xuất ở trong không gian, để mọi người trong thôn đều trồng được loại lương thực có năng suất cao này.

Nàng tin rằng, chỉ cần họ trồng thử một lần, là sẽ nhận ra được giá trị thật sự của loại cây này.

Trong suy nghĩ của Hách Tri Nhiễm, mặc dù bột ngô không ngon bằng bột mì, nhưng nó vượt trội hơn vì năng suất cao, và ngon hơn gấp nhiều lần so với loại bột thô đến nghẹn họng ở thời đại này.

Trên đường đi, nàng cũng thấy rằng ở Vương triều Đại Thuận này, khoảng cách giàu nghèo có chênh lệch rất lớn. Một số ít người có thể nói là giàu đến chảy mỡ, trong khi đại đa số bách tính lại phải đối mặt với cảnh ăn không đủ no.

Cũng giống như những người ở thôn Tây Lĩnh này, trước đây, Thôi gia có thể nói là không cần lo đến cái ăn cái mặc mà giẫm đạp lên hai gia tộc còn lại.

Nhìn vào hai gia tộc Triệu, Chu này, hầu hết mọi người đều mặc y phục được chắp vá chồng chất. Hơn nữa, bất kể là ngoại hình hay tinh thần đều không thể so sánh được với người nhà Thôi gia.

Có thể tưởng tượng được cuộc sống của người nhà hai gia tộc Triệu, Chu gia khó khăn đến mức nào.

Nghe Hách Tri Nhiễm nói như vậy, hai vị tộc trưởng nhìn nhau. Bọn họ đều biết Mặc gia có nền tảng thâm sâu, bọn họ cả đời trồng trọt cũng chưa từng nghe nói qua loại lương thực cho năng suất cao này.

Triệu tộc trưởng nghi ngờ hỏi: "Lão Cửu gia, ngươi chắc chắn người nước ngoài kia không có lừa ngươi chứ?”

Người sống cả đời bằng nghề trồng trọt như ông, có nghi ngờ như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Đối với nữ nhân chưa đầy hai mươi tuổi cũng như chưa từng tiếp xúc với công việc nhà nông, dù cho có giải thích thế nào, cũng không có sức thuyết phục.

Vì vậy, loại sự tình này chắc chắn phải được dựa trên sự thật.

"Hai vị tộc trưởng, mùa xuân tới, ta sẽ trồng loại cây có năng suất cao này ở đây. Chờ đến khi thu hoạch, các ngươi có thể tự kiểm tra xem có hài lòng hay không rồi mới quyết định sau nhé."

Có thể nói, hai vị tộc trưởng hoàn toàn không để ý đến loại cây trồng năng suất cao mà Hách Tri Nhiễm đã nhắc đến.

"Được được được, trước tiên chúng ta sẽ đợi xem thành quả của ngươi đi rồi tính tiếp."

Hiển nhiên, giọng điệu của Triệu tộc tưởng chỉ là chiếu lệ. Cái gọi là không mua bán trên giấy tờ, Hách Tri Nhiễm không nợ ai. Nếu không phải vì muốn mua ngọn núi này, nàng sẽ không chủ động chia sẻ hạt giống tốt như vậy cho người khác.

Dù thế nào đi nữa, nàng vẫn quyết tâm mua ngọn núi này, dù chỉ mua một phần vì những thôn dân kia, nhưng nàng cũng nhất định sẽ mua.

Nhìn sắc trời đã gần trưa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top