Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 500


Sản nghiệp mua về cơ bản đã được kiểm tra xong, mọi người bắt đầu thu xếp quay trở về.

Vừa vào thôn, lại có động tĩnh từ Thôi gia.

Vì lý do này, mọi người đều không ai quay về nhà, mà điều đi theo nguồn phát ra âm thanh.

Hách Tri Nhiễm đoán rằng vụ án của Thôi gia có thể có một số manh mối.

Nhưng điều không ngờ tới là hôm nay Mạnh Hoài Ninh đã đích thân tới.

Mạnh Hoài Ninh liếc mắt thấy Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đang đi từ trong thôn tới, hắn ta rất tự giác tiến tới chào hỏi hai người họ.

"Mặc Cửu ca, Cửu tẩu."

Mặc Cửu Diệp tiến lên một bước: "Sao hôm nay Mạnh huynh đệ lại đích thân tới đây vậy? Chẳng lẽ là vì chuyện của Thôi gia à?"

Mạnh Hoài Ninh gật đầu: "Mấy ngày qua, chúng tôi đã ngày đêm tra xét và xử lý vụ án của Thôi gia, hiện tại mọi chuyện đã sáng tỏ rồi.

Bởi vì có quá nhiều vấn đề liên quan đến việc bồi thường, Sở quan sư gia chỉ là một người làm công kiếm sống, không thể giúp được gì nên ta đành phải tự mình đi một chuyến."

Nói xong, Mạnh Hoài Ninh quay người ra lệnh cho quan sai tập hợp tất cả người nhà Thôi gia lại một chỗ.

Hiện tại, hiệu suất làm việc của các quan sai rất hiệu quả, chưa đầy năm phút, toàn bộ người nhà Thôi gia đã được triệu tập lại và đưa đến trước mặt Mạnh Hoài Ninh.

Mạnh Hoài Ninh kiểm tra một lượt, rồi ra lệnh: "Mạnh An, người nhà Thôi gia đều đã đến đủ rồi, đọc đi!"

Mạnh An lấy từ trong n.g.ự.c ra một xấp giấy dày, đứng trước mặt người nhà Thôi gia và đọc. " Tộc trưởng Thôi gia Thôi Phú Quý, lý chính của thôn Tây Lĩnh, đã lợi dụng mối quan hệ của chất tử Thôi Văn để chiếm đoạt hai mươi lăm mẫu đất màu mỡ của hai nhà Triệu gia và Chu gia, chèn ép và bóc lột người nhà hai gia tộc phải làm lao động không công cho mình, đồng thời còn dung túng cho tộc nhân của mình sử dụng vũ lực với bọn họ.

Bây giờ, chứng cứ đã vô cùng rõ ràng. Huyện lệnh đại nhân xét thấy tuổi tác của ngươi đã cao, miễn cho ngươi hình phạt năm mươi gậy. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ bị giam vào đại lao mười năm..."

Mạnh An vừa nói xong, người nhà Thôi gia liền bắt đầu kêu khóc thảm thiết.

"Đại nhân, oan uổng quá..."

"Tất cả câm miệng." Cùng với âm thanh của tiếng roi quất vào người, tiếng kêu khóc của người nhà Thôi gia lập tức im bặt.

Thấy xung quanh đã trở nên yên tĩnh, Mạnh An tiếp tục đọc:

"Từ hôm nay, trong vòng ba ngày, Thôi Phú Quý phải bồi thường số tiền thất thoát cho Triệu gia và Chu gia là hai trăm tám mươi lượng bạc."

Còn về việc bồi thường cho những người khác, hắn ta cũng không cần phải đọc ở đây. Nói cách khác, Thôi gia không phải chỉ bồi thường những gì bọn họ vừa nghe được.

Lần này, người nhà Thôi gia đã không thể bình tĩnh được nữa.

Hai trăm tám mươi lượng, bọn họ lấy đâu ra được nhiều tiền như vậy chứ?

"Đại nhân, cầu xin hãy ngài hãy thương xót cho. Bây giờ ông nhà ta đang ở trong ngục, các nhi tử của ta cũng chưa trở về, trong nhà chỉ còn đám người già yếu và trẻ con, chúng tôi không thể nào bỏ ra được nhiều tiền như vậy..."

Mạnh An cười khẩy, liếc nhìn lão phụ ở đầu hàng đang hét lên, từ giọng điệu của bà ta, có thể chắc chắn bà ta là phu nhân của Thôi Phú Quý.

"Không cần vội, nhi tử của ngươi vẫn phải nộp tiền phạt, đợi ta nói xong các ngươi có thể cùng nhau chuẩn bị." Bà ta nghe vậy, ngay lập tức thở không ra hơi và ngất xỉu.

Mấy người con dâu thấy vậy, vội đỡ bà ta dậy và quỳ xuống trước mặt Mạnh Hoài Ninh, vừa khóc vừa cầu xin.

Tuy nhiên, Thôi gia đã phạm tội quá nặng, dù có khóc lóc thảm thương đến đâu cũng không thể tha thứ được.f
 
Chương 501


Đám quan sai không cần Mạnh Hoài Ninh ra lệnh, tự giác tiến lên duy trì trật tự. Chờ cho đến khi đám người kia không còn dám kêu khóc nữa, Mạnh An mới tiếp tục công bố những hình phạt người nhà Thôi gia phải chịu.

Các nhi tử của Thôi Phú Quý cũng đã làm nhiều điều xấu. Ngoài hình phạt lao tù ra, còn phải bồi thường cho Triệu gia và Chu gia một trăm lượng bạc.

Các tộc nhân khác trong Thôi gia, hễ là đã làm qua chuyện xấu đều sẽ không được tha thứ, bị phạt tù và còn phải chịu bồi thường.

Tin tức này là một niềm an ủi to lớn đối với người nhà Triệu gia và Chu gia.

Cuối cùng, bọn họ không còn phải chịu sự áp bức từ người nhà Thôi gia nữa và có thể nhận được khoản bồi thường tương ứng.

Mọi người đều quỳ xuống trước Mạnh Hoài Ninh, không ngừng kêu lên: "Thanh Thiên đại lão gia..."

Xét theo tư thế của bọn họ, nếu hai chữ "Vạn tuế" không phải là điều cấm ky, họ cũng sẽ hét lên vài lần.

Mạnh Hoài Ninh giơ tay về phía những người đang quỳ, ra hiệu cho họ đứng dậy.

"Đây đều là chức trách của bản quan. Các ngươi không cần phải làm như vậy."

Nói xong, hắn ta nhìn về phía người nhà Thôi gia, lớn tiếng nói: "Nếu trong vòng ba ngày không nộp phạt, tài sản và đất đai của các ngươi sẽ tính vào để thanh toán."

Người nhà Thôi gia vốn tưởng rằng dù sao bọn họ cũng không thể lấy ra được số tiền bồi thường đó, cho nên Huyện lệnh đại nhân cũng không làm gì được bọn họ.

Kết quả là Huyện lệnh đại nhân lại quyết liệt đến mức muốn dùng tài sản và đất đai của bọn họ để trả nợ.

Bây giờ Thôi gia trên dưới hoàn toàn c.h.ế.t lặng, tất cả số tiền kiếm được đều đã bị phung phí từng chút một, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để bồi thường bây giờ?

Nếu không bồi thường, bọn họ sẽ phải bán nhà và đất đai của mình, vậy thì sau này bọn họ phải sống làm sao?

Nghĩ đến đây, người nhà Thôi gia đều quỳ xuống trước mặt Mạnh Hoài Ninh.

"Huyện lệnh đại nhân, xin ngài hãy khai ân. Xin ngài hãy tha lỗi cho chúng tôi..."

Mạnh Hoài Ninh lạnh lùng nhìn bọn họ.

"Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì sao lúc trước còn làm."

Nói xong, hắn ta hất ống tay áo quan phục lên, quay người đi tìm Mặc Cửu Diệp.

"Mặc Cửu ca, Cửu tẩu, hôm nay trời còn sớm, có tiện cho ta đến nhà các ngươi quấy rầy một chút không?"

Sao Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm có thể từ chối chuyện này cơ chứ.

"Hoan nghênh.”

Mạnh Hoài Ninh phân phó những việc cần làm cho quan sai, sau đó hắn ta dẫn theo Mạnh An đến Mặc gia.

Huyện lệnh và quan sai vừa rời đi, người nhà Thôi gia đều lần lượt trở về nhà với vẻ mặt tang thương để nghĩ cách kiếm tiền. Thấy không còn gì náo nhiệt nữa, tộc nhân hai nhà Triệu, Chu cũng trở về nhà mình.

Mạnh Hoài Ninh tới nhà, Mặc gia đương nhiên phải tiếp đãi nồng hậu.

May mắn thay, Hách Tri Nhiễm đã lấy lý do mấy ngày gần đây đã nhận được rất nhiều thực phẩm tươi mới từ người nước ngoài, nên việc chuẩn bị một bàn ăn tươm tất cũng không có khó khăn.

Hách Tri Nhiễm dẫn các nữ gia nhân trong nhà đi chuẩn bị thức ăn, trong khi đó Mặc Cửu Diệp và Mặc Sở Hàn ở trong phòng trò chuyện với Mạnh Hoài Ninh.

Mạnh Hoài Ninh quan sát một chút nơi ở hiện tại của Mặc gia, mặc dù nhà cửa có chút cũ kỹ, nhưng ít nhất cũng có thể che mưa chắn gió.

"Hai vị huynh trưởng, mọi người trong nhà đã quen thuộc với cuộc sống ở đây chưa?”

"Nơi này rất tốt, trừ Thôi gia ra, còn lại tộc nhân của hai gia tộc kia đều rất dễ dàng hòa hợp, so với những rắc rối ở kinh thành, nơi này thoải mái hơn nhiều." Mạc Cửu Diệp nói.
 
Chương 502


"Cửu ca nói hoàn toàn đúng. Ta cũng khao khát một cuộc sống như vậy."

Lời nói của Mạnh Hoài Ninh đều là thật lòng, nếu không phải cả nhà đều đặt hy vọng vào hắn ta, thì hắn ta cũng lười làm việc cho một vị hoàng đế ngu xuẩn như vậy.

Hắn ta nhìn Mặc Sơ Hàn và hỏi: "Việc trong nhà của Bát ca khi nào thì giải quyết xong? Ta vừa mới đến nhận chức ở Doãn Thành, Sở quan đang rất thiếu nhân lực."

Lúc đầu, Mặc Sơ Hàn vốn dĩ muốn ở nhà để giúp đỡ cho phu thê Cửu đệ.

Nhưng hắn ta cũng nhận ra rằng cả Cửu đệ và Cửu đệ muội làm việc rất có hệ thống, căn bản không cần đến sự trợ giúp của hắn ta.

Trong trường hợp này, tốt nhất hắn nên đi làm ở nha môn càng sớm càng tốt, dù bao nhiêu cũng có thể kiếm được một ít thu nhập cho gia đình, hơn nữa, vị trí người bắt đầu được coi là ông chủ nhỏ trong nha môn. Với bản sắc như vậy, hắn luôn có thể chăm sóc gia đình.

Đã vậy thì tốt nhất hắn ta nên sớm đến Sở quan để thượng chức, ít nhất cũng có thể kiếm được ít thu nhập cho gia đình. Hơn nữa, còn là chức vụ bộ đầu trong Sở quan, cũng là một chức vụ không nhỏ. Với thân này ở Sở quan, hắn ta có thể chiếu cố được trong nhà một chút.

"Nếu Mạnh huynh đệ đã cần, ta sẽ luôn sẵn sàng thượng chức."

Mạnh Hoài Ninh nghe vậy rất vui mừng: "Đã vậy thì, Bát ca, ngày mai ngươi hãy đến Sở quan báo cáo đi. Ta sẽ bảo Mạnh An giúp ngươi thu xếp mọi việc."

"Được, sáng mai ta sẽ đến đúng giờ."

Vấn đề thượng chức của Bát ca đã được quyết định, Mặc Cửu Diệp lại đề cập đến ngọn núi kia và mảnh đất hoang ở phía bắc.

"Mạnh huynh đệ, ta còn có việc phải làm phiền đến ngươi."

Mạnh Hoài Ninh khách khí nói: "Làm phiền gì chứ, Cửu ca có việc gì cứ nói ra đi, chỉ cần có thể làm được, ta nhất định sẽ giúp ngươi." "Nói thật với Mạnh huynh đệ, ta và nội tử rất thích ngọn núi phía sau thôn và một số mảnh đất hoang nên muốn mua lại."

Mạnh Hoài Ninh biết Mặc gia đã mua rất nhiều đất đai từ những thôn dân ở đó và cũng chính hắn ta đã đích thân giúp đỡ hoàn thành các thủ tục.

Khi đó, hắn ta tự hỏi, Mặc gia nhiều nhất cũng chỉ có mười mấy người, hầu hết đều là nữ quyến, bọn họ mua nhiều đất canh tác như vậy làm gì cơ chứ?

Không chỉ vậy, Mặc gia còn mua rất nhiều viện tử bỏ hoang.

Trong lòng Mạnh Hoài Ninh nghĩ có nhiều tiền cũng không nên tiêu xài như thế chứ.

Sau đó, hắn ta lại nghĩ lại, Mặc gia mua nhiều đất canh tác như vậy, có lẽ là có ý định thuê người làm nông.

Ví dụ, trong nhà của những người giàu có, làm gì có chuyện người nhà quản lý, chẳng phải bọn họ đều thuê người làm sao?

Do đó, việc Mặc gia mua nhiều đất có thể là có ý định như vậy.

Lại nói những viện tử hoang phế đó, có thể là bọn họ đã cân nhắc tới việc trong nhà có người của chín phòng, bất kể nhân số bao nhiêu, nếu như người ta dự tính sau này ra ở riêng, có thêm nhiều phòng cũng sẽ có chỗ tốt.

Kết quả, hắn ta thật vất vả mới nghĩ thông suốt được nguyên nhân tại sao Mặc gia lại mua nhiều thổ địa cùng viện tử như vậy, Mặc cửu ca vừa mở miệng, dường như lại giáng cho hắn ta một cú sét.

"Cửu ca, ngọn núi hoang kia cũng không trồng được lương thực, ngươi mua về để làm gì?"

Mặc Cửu Diệp chỉ biết, hắn đề cập tới việc mua núi, đối phương sẽ có suy nghĩ như vậy.

Dù sao những chuyện sau này mà bọn họ cần làm cũng phải lộ ra ánh sáng, hiện tại cũng không nhất thiết phải che dấu.
 
Chương 503


“Người trong nhà lòng thỏa thuận xong với người nước ngoài kia, lần sau lúc mà người nước ngoài kia tới, sẽ mang cho bọn ta một số cây ăn quả đặc sản của quê hương bọn họ, nghe nói những cây ăn quả này đều sinh trưởng ở trên núi, ta dự tính mua một ngọn núi để trồng thử xem sao.”

Hắn không giải thích còn tốt, hiện tại chẳng những Mạnh Hoài Ninh không hiểu, ngay đến cả Mặc Sơ Hàn cũng không tán đồng nữa.

“Cửu đệ, ta biết nhà mẹ đẻ của cửu đệ muội trước khi bị lưu đày đã cho nàng không ít ngân lượng, có ngân lượng thì các ngươi nên giữ lại một ít để đề phòng trường hợp khẩn cấp.

Trước tiên không nói tới việc người nước ngoài kia thật sự có thể sự gửi tặng hạt giống của cây ăn quả tới đây hay không, cho dù có gửi tới được, chỉ sợ khí hậu của Tây Bắc cũng không nhất định có thể gieo trồng thành công.

Loại chuyện này Mặc Cửu Diệp không có cách nào giải thích quá nhiều, chỉ có hắn biết, không gian này của tức phụ nếu gieo trồng hạt giống của cây ăn quả này căn bản không cần quan tâm tới khí hậu và tính chất của đất đai.

"Bát ca, Nhiễm Nhiễm nàng ấy thích những thứ này, cứ hồ nháo cùng nàng một lần cũng được mà."

Lời này nói ra, đệ đệ sủng tức phụ, người làm ca ca như hắn ta còn có thể nói cái gì?

Mặc Sơ Hàn thức thời ngậm miệng lại.

Mạnh Hoài Ninh thấy Mặc Cửu Diệp đã nói tới mức này rồi, một người ngoài như hắn ta cũng quả thực không cần thiết phải khuyên nhủ thêm nữa.

"Quan phủ từ trước tới nay có quy định, giá bán của núi cũng giống với giá của đất hoang, đều là một lượng bạc một mẫu.

Có điều điểm này cửu ca cứ yên tâm đi, khi nào ta cử người đi đo đạc sẽ cho phóng chút nước là được rồi. Tóm lại, những gì ta có thể làm chỉ có như vậy, nhưng mong rằng hạt giống cây ăn quả của các ngươi có thể gieo trồng thành công."

"Còn có số đất hoang bên phía Bắc, lúc Mạnh huynh đệ phái người tới, cùng nhau đo đạc là được rồi." Mặc Cửu Diệp tiếp tục nói.

"Cái này không thành vấn đề, ngày mai ta liền phái người tới đo đạc."

Dừng một chút, Mạnh Hoài Ninh thật sự không nhịn nổi nữa, vẫn là hỏi thành lời.

"Cửu ca, ngươi mua nhiều đất hoang như vậy, trong vòng vài năm nữa cũng không canh tác được, sao không chờ tới lúc người Thôi gia bán ruộng đất tốt hãng xuống tay?"

Mặc Cửu Diệp biết, Mạnh Hoài Ninh nói những lời này đều là vì muốn tốt cho hắn.

Nếu đổi lại là người khác đi mua nhiều đất hoang bạc màu như vậy, hắn cũng sẽ nghi ngờ giống thế.

Nếu hôm nay đã nói tới đây rồi, Mặc Cửu Diệp cũng không tính toán giấu diếm gì nữa.

"Nương tử đã mua một số hạt giống cây trồng cho năng suất cao từ chỗ người nước ngoài kia, nghe nói những hạt giống này không kén chọn chất lượng đất đai, nàng ấy muốn thử xem, ta đương nhiên muốn thành toàn."

Lại là cửu tẩu...

Lúc mới tiếp xúc, Mạnh Hoài Ninh đã nhìn ra được Mặc cửu ca chính là một người sủng thê, bây giờ xem ra hắn nào phải là sủng thê chứ?

Quả thực chính là dung túng không có điểm dừng!

Lại nhìn thái độ Mặc cửu ca kiên quyết như vậy, suy nghĩ muốn khuyên nhủ một chút của Mạnh Hoài Ninh trong nháy mắt bị nuốt trở vào.

"Nếu cửu ca cảm thấy thích hợp, thì cứ trồng đi..."

Trong lòng Mặc Cửu Diệp rõ ràng, đừng thấy Mạnh Hoài Ninh nói như vậy, nhưng hắn ta vẫn không tán đồng như cũ. Người khác như thế nào đều không sao cả, Nhiễm Nhiễm của hắn từ trước đến nay chỉ dùng sự thật để nói chuyện.

Về phần mấy viện tử bị tổn hại ở chân núi của Thôi gia, tin chắc là không mất bao lâu nữa, tộc nhân của bọn họ sẽ chủ động tìm tới cửa cầu bọn họ mua lại.
 
Chương 504


Dù sao chuyện bọn họ mua viện tử của Triệu gia cùng Chu gia cũng không phải chuyện gì bí mật.

Viện tử bị tàn phá như vậy, nghĩ cũng chỉ có hắn mới có thể xuất ngân lượng để mua lại.

Mấy người ở trong phòng hàn huyên trong chốc lát, đại tẩu cùng nhị tẩu liền bưng trà mà Hách Tri Nhiễm vừa pha xong tiến vào.

Đây vẫn là lần đầu tiên trong nhà pha trà, lá trà được lấy ra từ không gian của Hách Tri Nhiễm, bích loa xuân mà nàng tự mình gieo trồng trên núi ở nông trường, sau đó còn được rang lại rồi gia công mới ra thành phẩm, khẩu vị ấy bích loa xuân bình thường không thể sánh được.

Nhất là ở thời đại này, kỹ thuật rang trà lại lạc hậu, cũng không xuất hiện loại trà như bích loa xuân.

Bích loa xuân của nàng vừa mới lấy ra tuyệt đối chính là cực phẩm trong số những cực phẩm.

Trong nhà vẫn chưa kịp mua đồ dùng, mấy người đều ngồi cả ở trên sập.

Đại tẩu cùng nhị tẩu trực tiếp đặt trà bên cạnh sập.

Trà cụ nhìn qua ngược lại còn khá mới, là một bộ trà cụ giả cổ giá khá rẻ được Hách Tri Nhiễm mua trên thương thành Tao Bao.

Mặc Cửu Diệp chủ động cầm lấy ấm trà châm trà.

Nước trà vừa mới được rót ra, hương thơm của trà đã tràn ngập cả căn phòng.

Mặc Sơ Hàn cùng Mạnh Hoài Ninh đều xuất thân quý tộc, việc phân biệt chất lượng trà không phải là vấn đề.

“Trà ngon..."

Thú vui lớn nhất đời này của Mạnh Hoài Ninh chính là phẩm trà, ngửi được hương trà thơm như vậy, hắn ta không nhịn được tán thưởng. "Cửu ca, trà này không phải cũng là mua từ trong tay người nước ngoài kia chứ?"

Sở dĩ hắn ta nói như vậy, là bởi vì trong triều Đại Thuận còn chưa bao giờ phát hiện loại trà ngon đến thế.

Lá trà xanh nhạt trong nước, vừa nhìn qua liền thấy chính là bộ phận non mềm nhất được lựa chọn cẩn thận.

Có thể tưởng tượng được trình độ tinh quý của loại trà này.

Mặc Sơ Hàn trực tiếp hơn, có trà ngon đương nhiên phải nếm thử trước tiên.

Đây cũng là lần đầu tiên Mặc Cửu Diệp uống loại trà được lấy ra từ không gian của thê tử, hắn thấy hai người kia đều không chờ được nữa, hắn nâng tách trà lên làm động tác mời.

"Bát ca cùng Mạnh huynh đệ nếm thử trà này xem sao."

Hắn vừa dứt lời, hai người liền nhấp một ngụm trà nhỏ.

"Mùi hương lúc vừa vào miệng tươi mát tao nhã, êm dịu mát lạnh, mùi vị thơm ngon ngọt ngào, dư vị kéo dài, hương thơm nhẹ dịu ngọt ngào." Mạnh Hoài Ninh tuôn ra một tràng đánh giá.

Mặc Sơ Hàn cũng không ngừng gật đầu: "Quả thực là trà ngon, thanh mát sảng khoái, sau khi uống lại ngọt ngào."

Đại tẩu cùng nhị tẩu đã nếm thử một lúc lúc cửu đệ muội vừa mới pha xong trà, cũng cảm thấy đây chính là loại trà ngon nhất mà bản thân được nếm thử trong đời này.

Bởi vậy sau khi hai người mang trà tới đây cũng không vội vã rời đi, chính là muốn nhìn xem những nam nhân này có phản ứng gì.

Quả nhiên giống như những gì các nàng nghĩ, trà ngon như vậy sao có thể có người không thích cho được?

Nhị tẩu cười nói: "Cửu đệ muội đúng là hào phóng, nếu đổi lại là người bình thường, có loại trà ngon như vậy nhất định sẽ không nỡ lấy ra."

Đại tẩu cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, nghe cửu đệ muội nói, loại trà này trong tay nàng ấy cũng chỉ có hai bao như vậy, uống hết rồi sẽ không còn nữa."

Mạnh Hoài Ninh vốn dĩ còn đang muốn lúc rời đi sẽ bỏ mặt mũi đi tìm Hách Tri Nhiễm xin một ít trà ngon này về uống, nghe thấy hai vị tẩu tẩu nói như vậy, nhất thời có chút nhụt chí.

Người ta chỉ có hai bao, bản thân thật đúng là không mở miệng được.
 
Chương 505


Đại tẩu cùng nhị tẩu cũng không biết tâm tư của Mạnh Hoài Ninh, mục đích các nàng nói như vậy chỉ là nghĩ muốn lấy lòng cửu đệ muội.

Mắt thấy đã đạt được mục đích, hai người cũng không có ý định tiếp tục ở lại thêm nữa, lên tiếng chào hỏi rồi liền đi ra ngoài.

Ba người uống hết một ấm trà, thế nhưng vẫn chưa thấy thỏa mãn.

May mắn đúng lúc này bên ngoài đã chuẩn bị xong.

Đồ ăn vẫn là do Hách Tri Nhiễm làm đầu bếp chính, mấy tẩu tẩu làm trợ thủ, thêm với việc nhiều nguyên liệu nấu ăn đặc thù như vậy, nghĩ muốn nấu không ngon cũng khó.

Ngũ ca dẫn theo đám người Lượng Hạo, một lần nữa đi mượn bàn ghế của người trong thôn, tám món mặn một món canh lên bàn, khiến mọi người mở rộng tầm mắt.

Trứng bắc cà chua có màu sắc rực rỡ, lá tỏi xanh mướt xào với thịt và giá, khoai tây thái sợi xào chua cay, còn có món khoai lang kéo sợi, sườn, đậu, ngô, gạo nấu chung một nồi, đây đều là những món mà mọi người trước đây chưa từng thấy qua.

Nhìn thấy những món ăn chưa từng được nhìn thấy, không chỉ Mạnh Hoài Ninh, ngay đến cả bát ca cùng ngũ ca ở trong nhà cũng không khỏi chặc lưỡi.

Hách Tri Nhiễm cũng không dự tính giải thích quá nhiều, nhìn Mặc Cửu Diệp một cái, Mặc Cửu Diệp liền thu xếp mọi người vào bàn ăn.

Lần ăn này cũng không vội vàng, quả thực là ngon đến mức há hốc mồm...

Mạnh Hoài Ninh đã không còn quan tâm đến hình tượng của mình nữa rồi, giống như mấy huynh đệ của Mặc gia, xắn tay áo lên ăn uống no say.

Thẳng cho đến lúc cảm thấy có chút chướng bụng, Mạnh Hoài Ninh mới buông đôi đũa xuống dò hỏi: "Cửu ca, những nguyên liệu nấu ăn này ta cũng chưa từng thấy qua, cũng không phải lại là mua từ chỗ người nước ngoài kia đấy chứ?"

Bản thân hắn ta cũng hiểu rõ mình đã biết còn cố hỏi, nhưng mà vẫn không nhịn được muốn hỏi...

"Quả thực là như thế, Mạnh huynh đệ thấy ngon thì ăn nhiều một chút." Mặc Cửu Diệp hàm hồ nói.

Lúc này hắn không có lòng dạ để giải thích quá nhiều, đồ ăn tức phụ nấu ngon như thế, hắn phải ăn nhiều một chút mới được.

Một ấm trà, một bàn mỹ thực, Mạnh Hoài Ninh đã muốn ở lại Mặc gia không muốn rời đi nữa.

Thế nhưng, hắn ta vẫn phải đối diện với hiện thực.

Ăn cơm xong, Hách Tri Nhiễm lại pha một ấm trà cho bọn họ, thẳng tới lúc chạng vạng tối, Mạnh Hoài Ninh mới lưu luyến không thôi mà nói lời từ biệt.

Mặc kệ như thế nào, Mạnh Hoài Ninh đã giúp đỡ trong nhà không ít việc, Hách Tri Nhiễm hào phóng tặng cho hắn ta một bao bích loa xuân.

Phần lễ vật này đối với Mạnh Hoài Ninh mà nói, quả thực là thủ sủng nhược kinh.

Hắn ta không có cách nào kháng cự được loại trà ngon như thế, chỉ có thể mặt dày nhận lấy.

Sau này bản thân chiếu cố Mặc gia nhiều thêm một chút, cũng xem như là xứng đáng với bao trà này rồi.

Sau khi tiễn Mạnh Hoài Ninh rời đi, mọi người đều tự thu dọn một phen rồi quay trở về phòng.

Sáng sớm hôm sau, Mặc Sơ Hàn đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm, tới nha môn nhậm chức.

Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm dự tính mua một số đồ nội thất đơn giản trong nhà, liền cùng hắn ta ngồi xe la xuất môn.

Chuyện mua đồ nội thất này, Hách Tri Nhiễm thật đúng là không cách nào mượn dùng lực lượng của không gian, dù sao thì với kiểu dáng của đồ nội thất ở trong không gian mà nói dù có mua về rồi cũng không hợp với phong cách của thời đại này.

Huống hồ gì, sang đầu xuân năm sau bọn họ sẽ xây nhà ở mới, đến lúc đó Hách Tri Nhiễm dự tính tự mình thiết kế đồ nội thất. Trước mắt đồ dùng ở trong nhà có thể đơn giản đến đâu thì cứ đơn giản đến đấy, chỉ cần lúc dùng thuận tiện là được rồi.
 
Chương 506


Thế là hai người hỏi thăm về cửa hàng bán đồ nội thất ở Doãn thành một phen, trực tiếp đi tới nơi đó.

Đồ nội thất trong thời đại này có kiểu dáng khá đơn giản, ngoài trừ một số sản phẩm cao cấp được mấy nhà có tiền định chế thì những đồ được bày sẵn trong cửa hàng đều là một số kiểu vừa kinh tế lại vừa thiết thực.

Vì vậy Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm chỉ tùy ý lựa chọn vài bộ bàn ghế cùng với tủ đồ mà trong nhà đang cần gấp.

Trong nhà nhiều người, cho dù như vậy hai người cũng mua về một đống lớn.

Đã lâu chưa gặp được một khách hàng lớn như thế, chưởng quầy nhất thời cao hứng, còn tặng thêm cho bọn họ mấy băng ghế nhỏ.

Đồ nội thất sẽ được chưởng quầy phụ trách vận chuyển về nhà, bọn họ chỉ cần nói rõ địa chỉ cho cửa hàng là được.

Hai người mua đồ nội thất xong, thấy thời gian vẫn còn sớm, liền tính toán đi dạo trong thành một chút, thuận thiện nghe ngóng tung tích của Đường Minh Duệ.

Vừa đi ra ngoài không bao xa, liền nhìn thấy tất cả bách tính ở phía đối diện với bọn bọ đều đang bỏ chạy về hướng ngược lại.

Trong miệng bách tính dường như còn đang hô hoán: “Chạy mau, cách y quán này xa một chút."

Mặc Cửu Diệp không biết đã xảy ra chuyện gì, bắt lấy một nam tử đang chạy về phía mình hỏi: "Vị đại ca này, phía trước có chuyện gì xảy ra vậy?"

Người nọ liếc mắt nhìn Mặc Cửu Diệp một cái: "Y quán trước mặt có một người mắc bệnh đậu mùa, chạy mau đi!"

Sau khi nam tử kia nói xong, liền dùng sức giãy khỏi tay Mặc Cửu Diệp, tiếp tục bỏ chạy theo dòng người.

Bệnh đậu mùa ở thời cổ đại không phải là chuyện nhỏ, không những có thể truyền nhiễm, còn có thể khiến rất nhiều người thiệt mạng.

Mặc Cửu Diệp trịnh trọng nói với Hách Tri Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, nàng tiến vào không gian trước đi, lúc nhỏ ta đã từng mắc bệnh đậu mùa, sẽ không bị truyên nhiễm nữa đâu, ta đi qua đó xem thử trước."

Hách Tri Nhiễm lắc lắc đầu: "Bệnh đậu mùa lây nhiễm qua đường không khí và đường nước bọt và tiếp xúc cơ thể, ta chú ý một chút là được rồi."

Dù sao cồn ở trong không gian của nàng cần bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nàng còn có thể tiêu độc một cách triệt để nhất.

Trong lúc nói chuyện, Hách Tri Nhiễm đã kéo Mặc Cửu Diệp đi tới một nơi không người, hai người cùng nhau tiến vào không gian.

Hách Tri Nhiễm cầm ra hai cái khẩu trang, bản thân cùng Mặc Cửu Diệp mỗi người đeo một cái.

Ngoài thứ đấy ra, găng tay y tế cũng là biện pháp bảo hộ cần thiết, về phần những thứ như quần áo bảo bộ mặc ra ngoài quá mức rêu rao, nàng tạm thời từ bỏ.

Đợi tới lúc trước khi về nhà, bọn họ dùng cồn để tiêu độc triệt để một lần là tốt rồi.

Trong lòng Mặc Cửu Diệp rõ ràng, loại chuyện như thế này nếu như không cho Nhiễm Nhiễm tham dự vào, nàng nhất định sẽ không cam tâm.

Thế là cũng chỉ có thể theo ý nàng.

Hai người làm xong công tác chuẩn bị đơn giản liền lắc mình rời khỏi không gian.

Lúc này trên đường cái đã không còn nhìn thấy bất kỳ người nào, đoán chừng lúc này đều đã bỏ chạy thật xa rồi.

Hai người đi về phía y quán.

Chỉ thấy trước cửa y quán có một nam tử trẻ tuổi đang ngồi sụp ở đấy, trong lòng hắn ta đang ôm một tiểu cô nương nhìn qua không tới mười tuổi.

Nam tử trẻ tuổi kia hai người cũng không xa lạ gì, chính là Đường Minh Duệ làm bọn họ đang tính tìm kiếm. Sắc mặt Đường Minh Duệ trông có vẻ sa sút, trong mắt không còn ánh sáng như lúc trước nữa.

Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm sải từng bước lớn đi về phía đấy.

"Đường huynh đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
 
Chương 507


Ở trong mắt của Đường Minh Duệ, trên mặt người bước tới mặc dù có đồ vật kỳ quái, nhưng mà hắn ta chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra bọn họ.

“Mặc đại ca, Mặc đại tẩu.”

Giọng nói của Đường Minh Duệ mang theo chút nghẹn ngào.

“Trên người muội muội cả ta nổi mụn nước màu đỏ, ta mang nàng tới chạy chữa, không ngờ rằng nàng lại mắt bệnh đậu mùa....”

Hách Tri Nhiễm cũng không vội vàng nói chuyện, mà là cẩn thận quan sát tiểu cô nương ở đang được cậu ta ôm vào lòng.

Trên mặt của tiểu cô nương quả thực có rất nhiêu vết mẩn đỏ, nhưng vết mẩn đỏ kia cho dù có nhìn thế nào cũng không giống với bệnh đậu mùa.

Đốt phát ban của bệnh đậu mùa sẽ khá sâu, nhưng mụn nước ở trên mặt của tiểu cô nương này rõ ràng là chỉ nổi ở ngoài da.

Vì để thêm một bước xác thực phỏng đoán của bản thân, Hách Tri Nhiễm tiến lên mấy nước, ngồi xổm xuống trước mặt tiểu cô nương.

Nàng thử vươn tay đụng vào mụn nước trên mặt của tiểu cô nương.

Đường Minh Duệ cùng Mặc Cửu Diệp đồng thời có động tác.

"Nhiễm Nhiễm, nàng không thể chạm vào." Sau khi Mặc Cửu Diệp hét lớn một tiếng, liền tiến lên giữ nàng lại.

Còn Đường Minh Duệ lại ôm lấy muội muội dùng sức dịch người về phía sau: "Mặc đại tẩu, nguy hiểm."

Hách Tri Nhiễm trước tiên nói với Mặc Cửu Diệp: "Ta nghi ngờ bệnh mà nàng mắc phải không phải là bệnh đậu mùa."

Mặc Cửu Diệp kinh ngạc, hắn vừa rồi cũng đã nhìn thấy, đốt phát ban trên người của tiểu cô nương kia giống với lúc mình mắc bệnh đậu mùa, làm sao có thể không phải là bệnh đậu mùa cho được? "Nhiễm Nhiễm, nàng không mắc bệnh đậu mùa vậy thì là bệnh gì?"

"Ta hoài nghi nàng đang mắc bệnh thủy đậu."

"Bệnh thủy đậu?" Mặc Cửu Diệp cùng Đường Minh Duệ đồng thời phát ra nghi vấn.

Hách Tri Nhiễm chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: "Triệu chứng của bệnh thủy đậu có điểm tương tự với bệnh đậu mùa, có điều lại không nghiêm trọng như bệnh đậu mùa, ta bảo đảm có thể chữa được."

Mặc Cửu Diệp hiểu rõ tức phụ nhà mình, từ trước đến nay nàng chưa từng nói lời mà nàng chưa nắm chắc.

Hách Tri Nhiễm cảm thấy lực đạo nắm tay mình đã được buông lỏng, liền lập tức giãy tay ra.

Nàng một lần nữa đi tới trước mặt của tiểu cô nương, ngón tay đeo găng tay chạm nhẹ vào mụn nước nổi lên khá rõ ở trên mặt của nàng ấy.

Trên mặt Hách Tri Nhiễm nhất thời nở nụ cười.

Từ vẻ mặt của nàng Mặc Cửu Diệp cùng Đường Minh Duệ có thể đoán ra được kết quả tốt.

Đường Minh Duệ nóng lòng hỏi: "Mặc đại tẩu, muội muội của ta không mắc bệnh đậu mùa có phải hay không?"

Hách Tri Nhiễm gật gật đầu: "Ừm, quả thực nàng ấy không mắc bệnh đậu mùa."

Dừng một chút, nàng lại tiếp tục nói: "Có điều loại bệnh này cũng sẽ truyền nhiễm đấy, nếu như được trị liệu thỏa đáng, về cơ bản sẽ không nguy hiểm đến tính mạng."

Đường Minh Duệ nghe được lời này của nàng, hắn ta liền thở phào nhẹ nhõm một hơi thật sâu.

Ngay vào lúc hắn ta đang chuẩn bị hỏi Hách Tri Nhiễm phương pháp điều trị, một vị lão đại phu từ cửa y quán đi tới.

Lão đại phu nhìn qua hẳn là có chút kiến thức, trên mặt mang một cái khăn che mặt, ông ta đứng ở chỗ cách xa bọn họ tầm năm sáu thước. "Vị tiểu nương tử này, ngươi không muốn sống nữa sao?

Lão phu xin khuyên ngươi một câu, cách bọn họ xa một chút đi, tránh làm hại chính mình."

Hách Tri Nhiễm biết, đối phương nói lời này là vì muốn tốt cho nàng.

"Ngài là đại phu ở nơi này sao?" Hách Tri Nhiễm đứng dậy, nhìn thẳng vào người ở sau.
 
Chương 508


Lão đại phu gật đầu: "Lão phu chính là đại phu ở y quán này, tiểu nương tử nghe lão phu khuyên một câu, mau chóng rời khỏi đây đi!"

Hách Tri Nhiễm đã xác định bệnh mà tiểu cô nương mắc phải không phải là bệnh đậu mùa, đương nhiên phải giải thích rõ ràng, để tránh khiến cho trong thành đại loạn.

"Đại phu, nàng ấy không phải mắc bệnh đậu mùa, không tin ngài đến xem thử xem, đốt phát ban trên mặt nàng ấy chỉ là ở ngoài da, không giống hoàn toàn với bệnh đậu mùa."

Lão đại phu căn bản không tin vào lời của Hách Tri Nhiễm, ông ta hành y hơn nửa đời người, làm sao có thể ngay cả bệnh đậu mùa còn không nhận ra?

Người phụ nhân này tuổi còn trẻ, vậy mà lại dám đứng trước mặt ông ta nói đây không phải là bệnh đậu mùa, quả thực chính là ngu muội.

Lão đại phu không định giải thích thêm nhiều, may mắn ông ta chỉ nhìn tiểu cô nương này có một chút, cũng không hề tiếp xúc quá gần với nàng ấy.

Vừa rồi ông ta đã phái đồ đệ của mình đi cửa sau để vào nội thành bẩm báo chuyện phát sinh bệnh đậu mùa cho huyện lệnh đại nhân, hôm nay ông ta chỉ cần đóng cửa tiệm lại, lại uống thêm một ít thuốc bổ vừa được sắc, nhất định có thể an toàn sống sót qua trận dịch đậu mùa lần này.

Hách Tri Nhiễm thấy lão đại phu đóng cửa y quán lại, nghĩ chắc hẳn ông ta căn bản chẳng hề tin lời mà nàng nói.

Người ta tin hay không nàng cũng chả thấy làm sao, tóm lại mạng của muội tử Đường Minh Duệ nàng nhất định phải cứu được.

"Đường công tử, trước tiên mang muội muội của ngươi về nhà, ta bảo đảm có thể trị khỏi bệnh của nàng ấy."

Đường Minh Duệ nghe thấy thế kích động xém chút bật khóc.

Phải biết rằng, trong nhà tổng cộng chỉ có vài người trốn thoát được, nếu như muội muội cũng c.h.ế.t rồi, người thân của hắn ta cũng bớt đi một người.

"Đa tạ Mặc đại tẩu, bây giờ ta liền dẫn các ngươi về nhà."

Mặc Cửu Diệp đánh xe la qua đây, đi theo Đường Minh Duệ về nhà của hắn ta ở Doãn thành.

Đường Minh Duệ cùng Hách Tri Nhiễm hợp tác làm ăn buôn bán kiếm được một chút ngân lượng, lúc đi đường lại tìm đúng cơ hội kiếm thêm được một khoản nhỏ nữa.

Lúc hắn ta tới Doãn thành, trong tay đã có hơn một ngàn lượng bạc.

Nhà ở Doãn thành không tính là đắt đỏ, hắn ta bỏ ra năm trăm lượng, tìm được một tòa viện tử rất lớn ở trong trung tâm nội thành.

Người một nhà của hắn ta bây giờ đang sinh sống ở đó.

Hắn ta đã sớm nghe ngóng được vị trí cụ thể của Mặc gia ở nha môn, vốn định dàn xếp ổn thỏa chuyện trong nhà sẽ tới thăm hỏi.

Ai mà ngờ mọi việc vừa mới được an bài thỏa đáng, muội muội thế mà lại nổi đốt phát ban.

May mắn là hôm nay hắn ta gặp được Hách Tri Nhiễm, nếu không, muội muội nếu thật sự bị lão đại phu kia chẩn đoán ra bệnh đậu mùa, chắc chắn sẽ đi lên bẩm báo với quan phủ.

Sau khi quan phủ biết được, nhất định sẽ đem muội muội cùng toàn bộ người nhà hắn ta đi cách ly.

Nếu như gặp được quan viên lương thiện một chút còn tốt, nếu như đụng phải loại quan viên không xem bách tính ra gì, thậm chí có thể trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ...

Vừa nghĩ tới đây, đáy lòng Đường Minh Duệ liền cảm thấy sợ hãi.

Xe la đi khoảng chừng nửa khắc liền tới được nhà của Đường Minh Duệ.

Hiện giờ phu thê hai người Mặc Cửu Diệp cũng không có tâm trạng đánh giá viện tử của Đường gia, lập tức đi thẳng theo Đường Minh Duệ ra hậu viện tiến vào phòng của tiểu cô nương. Nhìn thấy nhi tử bế nữ nhi trở về, Đường phu nhân mang theo toàn bộ người nhà chạy tới đón. "Minh Duệ, Minh Hân thế nào rồi?"
 
Chương 509


Đường Minh Duệ giờ phút này cũng không muốn giải thích quá nhiều cho mẫu thân.

“Nương, muội muội không sao đâu, Mặc đại tẩu có thể điều trị được.”

Trong lúc nói chuyện, Đường Minh Duệ đã bế Đường Minh Hân vào phòng.

Đường phu nhân đã từng có tiếp xúc với Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm trên đường đến Tây Bắc, cũng không xa lạ gì với bọn họ.

Bà ấy biết rằng lúc này cứu chữa cho nữ nhi là quan trọng nhất, thế nên chỉ phải phép gật đầu với hai người một cái.

Chữa trị bệnh thủy đậu cho Đường Minh Hân, biện pháp tốt nhất chính là truyền dịch kết hợp với thuốc tây y.

Ở thời đại này thì truyền dịch không cần nghĩ đến nữa, chỉ có thể chọn thuốc tây mà thôi.

Trong không gian của nàng có rất nhiều thuốc tây, cho dù không có cũng có thể mua được trên thương thành Tao Bao, điểm này ngược lại không cần lo lắng.

Hách Tri Nhiễm cẩn thận giúp Đường Minh Hân kiểm tra tình trạng cơ thể một phen, sau đó liền đứng dậy.

"Bên trong xe la có thuốc, bây giờ ta ra đấy lấy thuốc vào cho tiểu cô nương uống."

Xe la dừng ngay trước tiền viện của Đường gia, Hách Tri Nhiễm trực tiếp chui vào thùng xe.

Nàng sử dụng ý niệm tiến vào không gian, chuẩn bị tốt các loại dược liệu chữa trị bệnh đậu mùa cho Đường Minh Hân.

Thuốc mà nàng đặc biệt chuẩn bị là dạng viên nang, bóc lớp ngoài ra rồi gói vào trong giấy dầu, làm như vậy lúc lấy ra ngoài sẽ không bị người ta nghi ngờ.

Chuẩn bị xong dược liệu, Hách Tri Nhiễm một lần nữa trở lại phòng của Đường Minh Hân. Nàng lấy mấy túi giấy nhỏ giao cho Đường Minh Duệ.

"Những thuốc này đều là do ta tự mình điều chế, vừa hay thích hợp dùng để chữa trị cho bệnh của tiểu cô nương."

Đường Minh Duệ cảm kích nhận lấy thuốc mà Hách Tri Nhiễm đưa cho, dựa theo cách thức mà nàng chỉ, đút thuốc cho muội muội uống vào.

Hách Tri Nhiễm quát sát tình huống của Đường Minh Hân thêm một chút, nhìn thấy nàng ấy đã bắt đầu hạ sốt.

Nàng lại hỏi thăm một lượt, Đường Minh Hân cũng nói, ngoại trừ việc cơ thể không có sức ra thì mọi thứ đều ổn.

Từ đó có thể thấy được, bệnh tình của Đường Minh Hân đã được kiểm soát rồi, chỉ cần uống thuốc đúng giờ là sẽ ổn.

"Mấy ngày tới đây tiểu cô nương phải nằm trên giường nghỉ ngơi, hạn chế tối đa việc hoạt động, khoảng chừng mười ngày sẽ khỏi hẳn thôi."

Nghe được lời này của nàng, người Đường gia đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Để đảm bảo an toàn, Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp cũng không vội vã rời khỏi Đường gia, dự tính quan sát thêm một lúc rồi mới rời đi.

Đường phu nhân vội vàng thu xếp chuẩn bị cơm trưa.

Đúng lúc hai người cũng có chút đói bụng, liền không khách khí nữa.

Mãi cho tới lúc chạng vạng tối, tình huống của Đường Minh Hân vẫn luôn ổn định, Hách Tri Nhiễm cũng xem như yên tâm.

"Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta không quấy rầy thêm, bây giờ chúng ta đang sống ở thôn Tây Lĩnh, đợi tới lúc bệnh tình của tiểu cô nương đã khỏi hẳn rồi, hoan nghênh các ngươi tới nhà làm khách."

Đường phu nhân cùng Đường Minh Duệ tiễn bọn họ ra cửa.

Vừa mới đi tới đại môn liền nhìn thấy trên đường có một đám quan sai đeo khăn vải che miệng mũi đang đi từ nhà này sang nhà khác. Lúc này vừa hay có hai người đang đi về phía của Đường gia.

Một tên quan sai trong đó Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm cũng không hề xa lạ, chính là Mã Tuấn Sơn.

Mã Tuấn Sơn nhìn thấy hai người, thái độ càng thêm khách khí hơn lúc trước.

"Mặc cửu gia, cửu phu nhân, hai người tại sao còn ở trong thành?"
 
Chương 510


Trong thành xảy ra chuyện lớn như vậy, bách tính ở những thôn chung quanh này đã bỏ chạy từ sớm rồi, sợ chậm một bước cổng thành bị phong tỏa sẽ bị nhốt ở nơi này.

Lúc hai người đang nhìn đám quan sai đi hết từ nhà này tới nhà kia liền đoán được mục đích của bọn họ, đơn giản là quan phủ đã biết được tin tức có người mắc bệnh đậu mùa, thế nên tìm người khắp nơi.

"Các ngươi đang tìm kiếm người bị bệnh đậu mùa kia sao?"

"Quả thực là như thế." Mã Tuấn Sơn vội vàng làm xong việc để trở về nghỉ ngơi, đáp lại một tiếng, dự định tiến vào Đường gia tra xét.

Mặc Cửu Diệp cản hắn ta lại.

"Không cần đi vào đâu, người các ngươi muốn tìm đang ở ngay trong viện tử này."

Mã Tuấn Sơn giật mình ngây ngốc trong chốc lát, lập tức có chút khó hiểu liền hỏi: "Cửu... cửu gia, đó là bệnh đậu mùa đấy..." Sao người lại có thể to gan đến thế mà dám ở lại chỗ này?

Hách Tri Nhiễm giải thích nói: "Bệnh mà tiểu cô nương kia mắc phải căn bản không phải là bệnh đậu mùa, là đại phu ở y quán đã xem nhầm rồi."

Mã Tuấn Sơn nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, há hốc mồm miệng, không biết nên nói cái gì cho phải.

Thật lâu sau đó, hắn ta mới cất tiếng hỏi: "Lời này của cửu phu nhân là thật sao?"

Hách Tri Nhiễm gật gật đầu: "Là thật."

Mã Tuấn Sơn vui mừng đến nỗi thiếu chút nữa nhảy cẵng lên.

"Bây giờ ta lập tức quay về bẩm báo tin tốt này cho đại nhân."

Vừa dứt lời, Mã Tuấn Sơn đã lôi kéo đám đồng bọn còn đang đứng sững sờ ngây ngốc ở đó chạy nhanh như chớp. Nhìn thấy Mã Tuấn Sơn, nghĩ hẳn là Mặc Sơ Hàn cũng đang vì chuyện này mà phải bôn ba.

Mặc Cửu Diệp thương lượng với Hách Tri Nhiễm một phen, bọn họ tới nha môn xem thử, thuận tiện cùng bát ca về nhà.

Hai người nhanh chóng lên xe la đi về phía nha môn.

Trên đường tới đấy, dường như không nhìn thấy bóng dáng một người nào, nhà nào nhà nấy đều đóng cửa kín mít, như thể ngày tận thế sắp giáng xuống rồi vậy.

Tốc độ của xe la nhanh hơn so với đi bộ, lúc Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp tới nha môn, Mã Tuấn Sơn còn chưa tới.

Mạnh Hoài Ninh lúc này có chút sứt đầu mẻ trán, không phải hắn ta không có tài năng xử lý, mà là gặp phải loại bệnh như ôn dịch này, thật sự không nghĩ ra được phương án giải quyết hoàn mĩ.

Vì để ngăn ngừa bệnh đậu mùa lan tràn, hắn ta cũng chỉ có thể hạ lệnh phong tỏa thành, để tránh bệnh đậu mùa phát tán tới nhiều nơi hơn nữa.

Chẳng những như vậy, thời điểm đầu tiên lúc nhận được tin tức, hắn ta đã sai người đi tới nha môn của tri phủ, xảy ra chuyện lớn như vậy, bắt buộc phải đăng cáo.

Toàn bộ quan sai bị phái ra ngoài làm việc, trong nha môn chỉ còn một mình Mạnh Hoài Ninh.

Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm đi tới đây cũng không cần thông báo, cứ thế đi thẳng vào trong.

Mạnh Hoài Ninh nhìn thấy bọn họ, vội vàng tiến lên nghênh đón.

"Mặc cửu ca, cửu tẩu, sao các ngươi vẫn còn ở trong thành?"

Lúc hắn ta nhận được tin tức liền lập tức phong thành, đó đã là chuyện của buổi sáng rồi.

Bên trong Doãn thành hiện giờ không cho phép bất kỳ kẻ nào ra vào, hay nói cách khác, hai người đã sớm vào thành rồi, mà lúc này vẫn còn chưa rời đi.

Hai người đều hiểu được tâm trạng lo lắng của Mạnh Hoài Ninh ngay lúc này, Hách Tri Nhiễm vội vàng giải thích: "Mạnh huynh đệ, trong thành có người nhiễm bệnh đậu mùa chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi."

"Lời nói vô căn cứ? Lời này của cửu tẩu là có ý gì?" Tin tức mà Mạnh Hoài Ninh nhận được là do người của y quán đưa tới, không có khả năng bị làm giả, nhưng Mặc đại tẩu vì sao lại nói như vây?
 
Chương 511


“Tiểu cô nương bị đại phu kia nói mắc bệnh đậu mùa kia ta đã xem thử rồi, bệnh mà nàng ấy mắc phải không phải là bệnh đậu mùa, mà là một loại bệnh khác, tên là bệnh thủy đậu.

Bệnh thủy đậu nhìn qua có điểm tương đồng với bệnh đậu mùa, đại phu của y quán chẩn đoán sai sót cũng không có gì kỳ lạ.”

Mạnh Hoài Ninh nghe thấy thế đã không còn quan tâm đến việc truy hỏi xem Hách Tri Nhiễm có thật sự hiểu y thuật hay không, chỉ dựa vào phương thuốc diệt chuột mà người ta đã đưa cho mình kia, cũng đủ để chứng minh tài năng của nàng rồi.

“Lời này của cửu tẩu là thật sao?”

Hách Tri Nhiễm trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên là thật, ta đã đưa dược liệu trị bệnh cho tiểu cô nương kia rồi, tin chắc rằng không mất bao lâu nữa cơ thể của nàng ấy sẽ hoàn toàn khỏi bệnh mà thôi.”

Mặc Cửu Diệp lo lắng Mạnh Hoài Ninh không tin lời của tức phụ nhà mình, cũng giải thích thêm: "Những lời mà cửu tẩu của ngươi nói là thật đấy, nàng từ nhỏ đã được học về y thuật, đối với những việc này tuyệt đối không nhìn nhầm."

Kỳ thật Mạnh Hoài Ninh căn bản không hề hoài nghi lời của Hách Tri Nhiễm, ở trong lòng hắn ta, hắn ta có một loại tin tưởng kỳ lạ đối với người của Mặc gia.

"Nếu đã như vậy, ta lập tức hạ lệnh giải trừ phong tỏa đối với Doãn thành."

Mấy người đang nói chuyện, Mã Tuấn Sơn cũng dẫn theo một tên quan sai thở hồng hộc chạy vào.

Mã Tuấn Sơn thấy phu thê hai người Mặc Cửu Diệp đều ở đây, liền biết lời muốn giải thích cũng không cần hắn ta phải nói nữa.

Mạnh Hoài Ninh thấy người trở về, liền vội vàng phân phó nói: "Mã Tuấn Sơn, ngươi lập tức ra roi thúc ngựa chạy tới phủ thành, thông báo cho tri phủ đại nhân, tin tức Doãn thành xuất hiện bệnh đậu mùa chỉ là do chẩn đoán sai lầm." Hi vọng sổ sách của tri phủ đại nhân vẫn chưa được mang đi, nếu không còn phải phái người lên đường đuổi theo để lấy về.

Lúc Mã Tuấn Sơn vừa mới lĩnh mệnh rời đi không lâu, một tên quan sai liền mang theo mấy tên đại phu mặt mày u sầu đi tới.

"Đại nhân, tri phủ đại nhân phái mấy vị đại phu tới." Quan sai bẩm báo nói.

Mạnh Hoài Ninh chỉ liếc mắt nhìn mấy tên đại phu kia một cái, liền biết bọn họ chắc chắn là bị cưỡng chế điều tới đây.

Đụng phải loại bệnh có tính truyền nhiễm mạnh lại không có cách nào chữa trị được như bệnh đậu mùa này, đi tới đây chỉ có một con đường chết.

Trên sách sử từng ghi chép lại, có một huyện thành từng bị dịch đậu mùa nghiêm trọng, cho dù là những bách tính không mắc bệnh đang còn sống sờ sờ cũng bị vây c.h.ế.t ở trong đó.

Bởi vậy, lúc nghe nói Doãn thành xuất hiện bệnh đậu mùa, trong lòng Mạnh Hoài Ninh đã tính đến trường hợp xấu nhất.

Không ngờ được rằng, đây chỉ là một trận ô long.

"Các vị đại phu vất vả rồi, sau đây bản quan sẽ phái người tiễn các ngươi trở về."

Mấy tên đại phu ngẩn ra, bọn họ đều đã làm xong công tác chuẩn bị cho cái chết, trước khi tới Doãn thành, thậm chí còn giao phó xong chuyện hậu sự.

Nhưng mà vị huyện lệnh đại nhân này đang nói gì thế?

Vậy mà lại muốn tiễn bọn họ trở về?

"Đại nhân, ngài thật sự tiễn chúng ta trở về sao?" Một vị đại phu tuổi còn trẻ không dám tin mà hỏi lại.

Mạnh Hoài Ninh gật đầu: "Hôm nay đã điều tra rõ ràng rồi, trong Doãn thành không hề xuất hiện bệnh đậu mùa."

Vừa dứt lời, hắn ta liền phân phó quan sai: "Bây giờ liền tiễn những vị đại phu này trở về đi!" Mấy tên đại phu không biết có phải bản thân đang xuất hiện ảo giác hay không, thậm chí còn có người dùng sức nhéo lỗ tai thật mạnh. Cuối cùng cũng có thể khẳng định, không phải đang nằm mơ.
 
Chương 512


Quan sai kỳ thật cũng có chút nghi hoặc, có điều lời nói của đại nhân không được nghi ngờ, tiếp đón mấy tên đại phu xuất môn.

Cùng lúc đó, trong phủ thành của tri phủ nha môn.

Một nam tử y phục hoa lệ đang chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng.

Phùng tri phủ đang tận tình khuyên nhủ hết nước hết cái: "Thụy Vương điện hạ, Doãn thành quá mức nguy hiểm, vi thần cầu xin ngài suy nghĩ lại!"

Nam Thụy xua tay: "Phùng đại nhân không cần phải nhiều lời, đây đã là giang sơn của Đại Thuận ta, cho dù giờ phút này bổn vương có ở kinh thành, nghe được tin tức này cũng sẽ xin lệnh của phụ hoàng tới đây cứu viện.

Hiện giờ bổn vương chỉ cách Doãn thành chẳng bao xa, sao có thể ngồi yên không quan tâm đến?"

Phùng tri phủ đã toát một đầu mồ hôi lạnh.

Hắn ta mới tới nơi này nhậm chức liền xảy ra chuyện lớn như vậy, còn vừa hay đụng trúng Thụy Vương vừa mới đến thì có c.h.ế.t hay không cơ chứ.

Nếu như Thụy Vương vì chuyện này mà xảy ra chuyện gì chẳng may, đừng nói đến chức quan này của hắn ta, ngay cả cái mạng nhỏ cũng sợ là giữ không nổi.

Thế nhưng, nhìn thấy thái độ của Thụy Vương kiên quyết như vậy, Phùng tri phủ muốn khuyên cũng sợ là khuyên không nổi.

"Vương gia, nếu đã như vậy, hạ quan nguyện ý đi cùng ngày tới Doãn thành."

"Không cần, một mình bổn vương đi tới đấy là được rồi."

Chuyện mà hắn ta cần làm lúc đến đây lần này căn bản không thể để lộ ra ánh sáng, ở bên cạnh càng ít người càng tốt, làm sao có thể dẫn theo Phùng tri phủ cho được?

Phùng tri phủ nghe thấy thế, nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi. Phải biết là vừa rồi hắn ta đã phải dùng dũng khí lớn tới mức nào mới dám nói ra câu nguyện ý đi cùng Thụy Vương đi đến nơi đấy, bây giờ thì tốt rồi, người ta không cần bản thân đi cùng, cái mạng này của bản thân tạm thời coi như an toàn...

Nam Thụy nhìn sắc trời, rồi lại nhìn ra ngoài lớn tiếng nói: "Chuẩn bị ngựa, đi cùng bổn vương tới Doãn thành."

Lần này hắn ta tới Tây Bắc vốn không phải là hành động công khai, nếu không phải Doãn thành bị phong tỏa, không biết đã có chuyện gì xảy ra, Nam Thụy căn bản sẽ không lộ diện ở nha môn của tri phủ.

Trước khi đi, Nam Thụy thấp giọng dặn dò: "Phùng tri phủ, lần bày bổn vương xuất hành chỉ là vì du ngoạn, ngươi cứ xem như hôm nay chưa từng gặp được bổn vương."

Phùng tri phủ vội vàng đáp ứng: "Xin điện hạ yên tâm."

Nam Thụy một lần nữa liếc mắt nhìn Phùng tri phủ tỏ ý cảnh cáo, lúc này mới dẫn người của mình rời đi.

Lúc hắn ta tới Doãn thành, cổng thành đã được Mạnh Hoài Ninh hạ lệnh giải cấm, đối với chuyện này Nam Thụy còn cảm thấy có chút kỳ quái.

Tiến vào trong thành, Nam Thụy đi thẳng tới huyện nha.

Doãn thành xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù nói chỉ là một trận ô long, hắn ta thân là hoàng tử của Đại Thuận cũng phải cẩn thận tìm hiểu một phen.

"Cùng bổn vương đi tới huyện nha xem thử trước đã." Nam Thụy phân phó mấy tên thuộc hạ.

"Vâng." Thuộc hạ đáp lại một tiếng, sau đó liền tản ra tiến hành bảo bộ chung quanh Nam Thụy.

Nam Thụy cứ đi thẳng một được liền đi tới trước huyện nha.

Lúc này Mặc Sơ Hàn vừa mới dẫn theo một đám quan sai trở về, đang chuẩn bị đem tin tức không ai bị mắc bệnh đậu mùa thông cáo cho bách tính, ai ngờ được vừa mới đi tới cửa liền gặp phải Nam Thụy.

Trong lúc nhất thời hắn ta liền bắt đầu cảnh giác, cửu đệ từng phỏng đoán, hắn ta từng là một trong những sát thủ được Nam Thụy phái tới ám sát cửu đệ.
 
Chương 513


Cũng chính là nói, người hạ cổ con rối lên người mình cho dù không phải là Nam Thụy, cũng không thoát khỏi liên hệ với hắn ta.

Bởi vậy trong giây phút nhìn thấy Nam Thụy kia, chẳng những tính cảnh giác của Mặc Sơ Hàn nổi lên, lửa giận trong lòng của hắn ta cũng đồng thời nổ lên tí tách.

Nam Thụy liếc mắt một cái liền nhận ra Mặc Sơ Hàn, không ngờ được rằng chó ngáp táp phải ruồi thế mà lại gặp được hắn ta ở nơi này, có điều hắn ta không biết tình huống hiện tại của Mặc Sơ Hàn, nên cũng không tùy tiện làm ra động tác gì.

Chần chờ trong chốc lát, Mặc Sơ Hàn vẫn là hành lễ với Nam Thụy.

Dù sao thì trước khi xé rách mặt nhau, nhìn thấy Vương gia đương triều, công phu ngoài mặt vẫn cần phải làm một chút.

"Thụy Vương điện hạ sao lại tới nơi này rồi?"

Nam Thụy hơi nhíu mày, cổ mẫu ở trong tay hắn ta nếu như gặp được cổ tử nhất định sẽ có phản ứng, thế nhưng hắn ta cùng Mặc Sơ Hàn tiếp xúc gần nhau như thế vậy mà lại không hề có bất kỳ phản ứng nào.

Trong lúc hắn ta cảm thấy nghi hoặc vẫn phất tay về phía Mặc Sơ Hàn: "Mặc... miễn lễ."

Nam Thụy vốn định nói Mặc tướng quân miễn lễ, nhưng nghĩ tới những gì mà Mặc gia gặp phải, hắn ta nhất thời không biết phải xưng hô với Mặc Sơ Hàn như thế nào.

Mặc Sơ Hàn nhanh chóng đứng thẳng dậy, không mở miệng thêm nữa, dự tính đem quyền chủ động nói chuyện giao lại cho Nam Thụy.

Cùng lúc đó, một đám quan sai ở sau lưng hắn ta đã ngây ngốc ngay tại chỗ.

Vừa rồi Mặc bổ đầu vậy mà lại gọi người trước mặt này là Thụy Vương điện hạ, bọn họ đã không biết phải biểu hiện như thế nào nữa, thậm chí ngay đến cả việc quỳ lạy cũng quên mất.

Nam Thụy lại đánh giá Mặc Sơ Hàn một phen, thấy hắn ta mặc một thân quan phục của bộ đầu, xuất phát từ tò mò hỏi: "Hiện giờ ngươi làm việc trong nha môn sao?"

Mặc Sơ Hàn không dám nói thật, sợ gây phiền toái cho Mạnh Hoài Ninh.

"Huyện lệnh đại nhân cũng không biết thân phận của ta, ta chỉ muốn tìm một công việc nuôi dưỡng người nhà hàm hồ sống qua ngày mà thôi."

Mặc kệ có tin hay không, Nam Thụy ngược lại sẽ không đi truy cứu rõ chuyện này.

Trước mắt điều mà hắn ta quan tâm nhất chính là tại sao mẫu cổ của hắn ta không thể khống chế được Mặc Sơ Hàn nữa.

Lúc vừa rồi cùng người phía sau đối thoại, Nam Thụy liền thử thao túng cổ mẫu, thế nhưng Mặc Sơ Hàn thế mà lại không hề có chút phản ứng nào.

Hắn ta không hiểu được đã xảy ra vấn đề ở đâu, nếu không phải chính mình ra tay, cổ con rối của Mặc Sơ Hàn căn bản không có cách nào để giải trừ.

"Thân thể của ngươi?" Nam Thụy tính toán dò hỏi chút chuyện gì miệng của Nam Thụy.

Giờ phút này Mặc Sơ Hàn đã hoàn toàn có thể xác định, cổ con rối mà hắn ta bị hạ có quan hệ trực tiếp với Nam Thụy.

Nghĩ tới đây, hắn ta đã không muốn tiếp tục dây dưa vòng vo cùng Nam Thụy nữa, cùng lắm thì cá c.h.ế.t lưới rách, cho dù bên người Nam Thụy mang theo mười mấy tên hộ vệ, Mặc Sơ Hàn hắn căn bản cũng chẳng để vào mắt.

Nghĩ như vậy, Mặc Sơ Hàn cười lạnh một tiếng: "Nhờ Thụy Vương điện hạ ban tặng, ta còn có thể sống sót quả thật là không dễ dàng gì."

Nam Thụy nghe thấy thế nhất thời thay đổi sắc mặt.

"Ngươi đã biết được những gì?"

Mặc Sơ Hàn trước tiên nhìn về phía mấy tên quan sai ở sau lưng, hắn ta đoán, mục đích mà Nam Thụy tới đây chính là vì mình.

Mặc dù toàn bộ Mặc gia hắn ta đã bị bắt đi lưu đày, nhưng loại chuyện này cũng không tiện đem ra nói với bên ngoài, thế nhưng Nam Thụy thế mà lại cứ công khai hỏi ra.
 
Chương 514


Nếu như bản thân cũng bất cẩn mà trực tiếp nói ra những điều này trước mặt đám quan sai kia như vậy, chỉ sợ chút bí mật giữa bọn họ kia ngay lập tức sẽ bị lật tẩy rõ ràng.

"Vương gia thật sự tính nói chuyện ở nơi này sao?"

Bị nhắc nhở như vậy, Nam Thụy mới ý thức được, nơi này không chỉ có hộ vệ mà hắn ta mang đến, còn có cả đám quan sai kia nữa, quả thực là hắn ta quá bất cẩn.

Nam Thụy lập tức xoay người: "Ngươi theo bổn vương qua đây."

Sau khi Mặc Sơ Hàn đuổi mấy tên quan sai bị dọa sợ kia đi, liền nhanh chóng đuổi theo Nam Thụy rồi rời đi.

Hai người trực tiếp đi tới một tòa tửu lâu ở gần đấy, đặt một phòng đơn.

Đối mặt với Nam Thụy, Mặc Sơ Hàn có chút không khách khí, trực tiếp ngồi xuống.

Nam Thụy cũng không tức giận, tự mình ngồi xuống đối diện với hắn ta, trầm tư trong chốc lát, hắn ta chủ động mở miệng nói.

"Lần này bổn vương tới Tây Bắc, chính là muốn tìm ngươi."

Mặc Sơ Hàn nghe thấy hắn ta nói như vậy, cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn.

"Không biết Thụy Vương điện hạ tìm ta có chuyện gì?"

Nam Thụy cũng không tính vòng vo thêm nữa, trực tiếp cầm bình sứ nhỏ trong tay đặt lên trên bàn.

"Trong chiếc bình này đang chứa một con cổ mẫu của cổ con rối.

Mặc Sơ Hàn nhướng mày, biết rõ còn cố hỏi: "Cái này có quan hệ gì với ta?"

Nam Thụy bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.

"Thật ra thì cái gì ngươi cũng biết cả rồi, tại sao còn muốn bản vương phải nói rõ ràng ra cơ chứ?”

Mặc Sơ Hàn cười nhạo một tiếng, cũng không tính chơi trò thách đố nữa. "Nam nhi của Mặc gia ta vì để bảo vệ ranh giới biên cương của Đại Thuận mà tắm m.á.u nơi sa trường, hiện giờ đã lưu lạc tới độ cả nhà phải đi lưu đày, chẳng lẽ còn có thể tạo thành uy h.i.ế.p cho kẻ nào sao?"

Nam Thụy nghe thấy thế vội vàng giải thích: "Ngươi hiểu nhầm rồi, nơi này của ta không hề có ý bất lợi đối với Mặc gia."

"Một khi đã như vậy, bây giờ tại hạ liền cáo từ." Mặc Sơ Hàn đứng dậy liền tính đi ra ngoài.

Nếu đã không có ý gây bất lợi cho Mặc gia, mặc kệ Thụy Vương có mục đích gì, hắn ta cũng không có ý định tháp tùng.

Còn về chuyện bản thân được cửu đệ muội giải cổ, hắn lại càng không muốn giải thích cho Nam Thụy.

Nam Thụy thấy Mặc Sơ Hàn thật sự muốn đi, liền vội vàng đứng dậy cản người lại.

"Ta cũng là chịu sự áp chế của người khác, ngươi ngồi xuống trước đi, nghe ta nói xong đã."

Mặc Sơ Hàn liếc mắt nhìn Nam Thụy một cái, có chút không cam lòng ngồi xuống.

Nam Thụy chỉnh đốn lại một phen rồi mở miệng: "Ngươi đừng thấy hiện giờ cổ mẫu nằm trong tay của ta, cổ con rối trên người ngươi không phải là do ta hạ.

Ngươi cũng biết đấy, mẫu phi của ta không được sủng, từ nhỏ tới lớn cảm giác tồn tại ở trong cung của ta rất thấp, ta cũng hiểu rõ bản thân không có tài năng để làm bậc đế vương, bởi vậy từ đó tới nay ta vẫn luôn cố ý tránh né việc tranh đấu trên triều chính.

Cho dù có như vậy, ta vẫn bị người ta nhắm vào."

Nói xong, Nam Thụy lại giơ bình sứ trong tay lên cho Mặc Sơ Hàn xem.

"Chính là chủ nhân trước kia của cổ mẫu này, hắn ta dùng mẫu phi để áp chế ta, muốn ta làm việc thay cho hắn, những việc có liên quan đến ta mà ngươi nhìn thấy hoặc nghe thấy, đều không phải là chủ ý của ta”

Nam Thụy vừa dứt lời, cửa phòng đã bị người ta gõ vang, thị vệ tiến vào bẩm báo: "Vương gia, cửu gia của Mặc gia cùng phu nhân của hắn đã tới." Nam Thụy không ngờ được rằng, lúc này Mặc Cửu Diệp sẽ tới đây.
 
Chương 515


Mặc Cửu Diệp từ trong miệng quan sai biết được tin bát ca đã rời đi cùng với Thụy Vương, lập tức mang Hách Tri Nhiễm đuổi theo.

Nam Thụy phân phó thị vệ, mời bọn họ tiến vào.

Ánh mắt Mặc Cửu Diệp lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Tham kiến Thụy Vương điện hạ.” Trong miệng hắn thì nói như vậy, nhưng lại chăng hề có chút ý tứ cung kính nào, thậm chí ngay cả động tác hành lễ cũng tự động lược bỏ.

Hách Tri Nhiễm vốn cho rằng lễ tiết của thời đại này không được coi trọng lắm, đứng ở bên cạnh Mặc Cửu Diệp không hề động đậy, ngay cả miệng cũng không mở dù chỉ một chút.

Nam Thụy quét mắt nhìn qua hai người một cái, làm động tác mời.

"Hai vị mời ngồi."

Mặc Cửu Diệp kéo Hách Tri Nhiễm ngồi xuống bên cạnh bát ca không hề khách khí.

Lỗ tai của hắn rất thính, mới vừa rồi lúc đứng bên ngoài chờ thị vệ bẩm báo cho Nam Thụy, hắn đã mơ hồ nghe được cuộc đối thoại bên trong phòng.

Đối mặt với một tên rất có thể là cừu nhân của mình, Mặc Cửu Diệp nói chuyện lại càng không khách khí chút nào.

"Vậy theo lời của Thụy Vương điện hạ lúc nãy, cổ con rối mà bát ca trúng phải quả thực là bút tích của ngươi?"

Đối mặt với lời chất vấn của Mặc Cửu Diệp, Nam Thụy ngược lại có vẻ vô cùng thành khẩn.

"Ta chỉ có thể nói là có quan hệ với ta."

Mặc Cửu Diệp nhướng mày: "Chẳng lẽ cổ con rối trên người bát ca không phải là do ngươi hạ sao?” Nam Thụy lắc đầu, cười khổ một tiếng.

"Quả thực không phải là ta hạ, nhưng hiện giờ cổ mẫu lại nằm trong tay ta, bất luận thế nào ta cũng khó thoát khỏi trách nhiệm này."

Mặc Cửu Diệp thấy Nam Thụy nói như vậy, ngược lại muốn nghe thử xem hắn ta sẽ giải thích như thế nào, thế là cũng không có chen lời.

Nam Thụy tiếp tục nói: "Năm năm trước, ta đi theo mấy người phụ tá tới vùng ngoại ô để chơi tiết đạp thanh, trên đường bỗng xuất hiện một người thần bí, ta tận mắt nhìn thấy hắn ta ném ra một bao phấn độc, những người đi theo ta đều lập tức lâm vào hôn mê, chỉ mỗi mình ta là không."

Mặc Cửu Diệp truy hỏi: "Vì sao?"

Nam Thụy cười khổ một tiếng: "Thể chất của ta từ nhỏ đã có tính đặc thù, cổ độc bất xâm, bởi vậy nên mới không trúng độc."

"Sau đó thì sao?" Mặc Cửu Diệp dự tính nghe xong câu chuyện xưa này rồi nói tiếp.

"Sau đó người thần bí kia lại đánh ngất ta rồi mang đi, lúc ta tỉnh lại đã ở trong một căn hầm ở dưới đất.

Nơi đó có rất nhiều cao thủ trông coi, ta không thể nào trốn thoát, mãi cho tới một ngày sau, người thần bí kia mới lại xuất hiện một lần nữa.

Người thần bí kia nói với ta, hắn ta đã hạ cổ lên người mẫu phi ta, nếu ta không làm theo những gì mà hắn ta nói, hắn ta sẽ lợi dụng cổ trùng để tra tấn mẫu phi của ta.

Hắn ta biết ta không tin lời hắn ta nói, liền trực tiếp thả ta ra, để ta tiến cung vấn an mẫu phi, ba canh giờ sau, toàn thân của mẫu phi ta đều phát sinh sự đau đớn do bị cổ trùng cắn xé, tới lúc đó nếu muốn giữ lại mạng cho mẫu phi ta thì hãy tới miếu Vọng Bà ở ngoại ô cách kinh thành hai mươi dặm về phía nam để tìm hắn ta.

Ta ra roi thúc ngựa chạy vội vàng hồi cung, phát hiện mẫu phi của ta thật sự xuất hiện tình trạng hệt như lời người thần bí nói, toàn thân đau đớn giống như bị cổ trùng cắn xé, dáng vẻ đấy thật sự là sống không bằng chết.

Vì để cứu mẫu phi, ta không dám chậm trễ dù chỉ một khắc chạy tới miếu Vọng Bà, người nọ quả nhiên đã chờ ở đó." Vừa nói, ánh mắt của Nam Thụy dần lộ ra vẻ thống khổ.
 
Chương 516


"Người nọ lấy ra một bình sứ màu trắng, nói cho ta biết, đấy chính là cổ mẫu khống chế mẫu phi của ta, mẫu phi của ta sống hay chết, quyền quyết định toàn bộ nằm trong tay ta.

Ta hỏi hắn ta muốn ta làm cái gì, người thần bí nói, phàm là chuyện gì hắn ta muốn ta làm, ta đều phải nghe theo, nếu không hắn ta sẽ bóp c.h.ế.t con cổ mẫu kia.

Vì để bảo vệ tính mạng của mẫu phi, ta chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp, sau đó lại nghĩ cách giải cổ giúp mẫu phi của ta."

Nghe đến đó, trong lòng ba người hiện lên vô số nghi vấn.

Mặc Cửu Diệp dò hỏi: "Hắn ta đã bắt ngươi làm những gì?"

Nhắc tới chuyện này, trên mặt Nam Thụy liền hiện lên vẻ áy náy.

"Hắn ta để ta lôi kéo sức mạnh của binh quyền, đối với phương diện chia bè kéo cánh ta không được giỏi lắm, nghe được phòng ngoài của Hà Chí Viễn vừa sinh cho hắn một nữ nhị, liền đánh chủ ý tới nơi đó..."

Lời này hoàn toàn chứng thật những lời mà Hà Chí Viễn đã nói lúc trước, người đứng sau màn của hết thảy những chuyện này quả nhiên là Nam Thụy

"Quả thật là ngươi để cho Hà Chí Viễn giam giữ lương thảo của tướng sĩ ở biên quan sao?"

Nam Thụy thấy hai huynh đệ Mặc gia như hổ rình mồi nhìn mình chằm chặp, nhất thời liền cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Nhưng nếu hắn ta đã lựa chọn tới nơi này, cũng đã suy xét tới hậu quả rồi, bởi vậy hắn cũng không tính toán trốn tránh trách nhiệm của bản thân.

"Là ta sai hắn ta làm như vậy."

Mặc Sơ Hàn nghe thấy thế vỗ án đứng lên. "Nam Thụy, ngươi tốt xấu gì cũng là Vương gia của triều Đại Thuận, sao ngươi lại có thể làm ra loại chuyện này?"

Vốn tưởng rằng đối diện với sự vô lễ của Mặc Sơ Hàn, Nam Thụy sẽ gọi người tiến vào, ai ngờ hắn ta lại không làm như thế, mà là giải thích nói:

"Ngoài mặt thì ta cho Hà Chí Viễn giữ lương thảo lại, nhưng sau lưng lại lặng lẽ tiết lộ tin tức cho Nam Kì, ta biết nếu Mặc gia có chuyện hắn ta nhất định sẽ không ngồi yên bỏ mặc."

Tính tình của Mặc Sơ Hàn vốn là có hơi vội vàng xúc động, cho dù Nam Thụy đã giải thích như thế, sắc mặt của hắn ta vẫn không tốt như cũ.

"Nếu đã như vậy, cũng không thể tiêu trừ đi tội của ngươi."

"Ta quả thực có tội, chờ ta tìm được người giải cổ cho mẫu phi, tâm nguyện của ta đã xong, tới thời điểm kia, ta sẽ nhận sự xử lý của huynh đệ các ngươi." Nam Thụy thành khẩn nói.

Mặc Sơ Hàn hừ lạnh một tiếng: "Hừ! Ngươi đường đường là vương gia của triều Đại Thuận, chúng thảo dân như bọn ta làm gì có tư cách xử trí ngươi cơ chứ?"

Mặc Cửu Diệp còn có rất nhiều chuyện muốn tìm hiểu, vươn tay kéo bát ca một chút, ra hiệu cho hắn ta bình tĩnh lại.

Thấy bát ca ngồi xuống không mở miệng nữa, Mặc Cửu Diệp mới dò hỏi:

"Vậy chuyện cổ con rối trên người của bát ta lại là chuyện thế nào?"

Nói tới cổ con rối trên người Mặc Sơ Hàn, Nam Thụy chủ động đưa bình sứ tới trước mặt của hai huynh đệ.

"Vì để giúp mẫu phi giải cổ, ta âm thầm tìm kiếm rất nhiều thư sách có liên quan tới việc nuôi cổ, bởi vậy đối với phương diện cổ thuật cũng có ít nhiều hiểu biết.

Có một ngày người thần bí kia phái người tới đưa tin cho ta, người tới là một hắc y che mặt, ánh mắt lại dại ra không có chút ánh sáng, ta liếc mắt liền nhận ra người kia đã trúng cổ con rối rồi.

Có lẽ vì ý chí của hắc y kia quá kiên định, sau khi giao thư cho ra rõ ràng phải lập tức rời đi, thế nhưng ai biết được hắn ta lại cứ đi đi lại lại làm phiền trước mặt ta.
 
Chương 517


Xuất phát từ tò mò, ta nhân cơ hội lột bỏ chiếc khăn che mặt của hắc y nhân kia xuống, liếc mắt một cái liền nhận ra người nọ chính là Mặc Sơ Hàn.

Giây phút nhìn thấy Mặc Sơ Hàn kia, ta hoàn toàn sợ tới điếng người, ở trong nhận thức của ta, Mặc Sơ Hàn đã tử trận nơi biên quan rồi, vì sao lại trở thành con rối của người kia cơ chứ?

Lúc đó, Mặc gia các người chỉ còn lại duy nhất một sợi huyết mạch chính là Mặc Cửu Diệp ngươi, ta kính nể Mặc gia, bởi vậy liền nổi lên tâm tư muốn cứu Mặc Sơ Hàn.

Ta thừa dịp Mặc Sơ Hàn còn chưa quay về phục mệnh, vội vàng viết xuống một dòng chữ, nội dung là người võ công cao cường trong tay ta không nhiều lắm, muốn giữ Mặc Sơ Hàn lại bên người để làm việc giúp ta.

Ta làm như vậy cũng là là ôm tâm lý muốn thử xem sao, dù sao tính mạng của mẫu phi ta vẫn còn nằm trong tay hắn ta, nếu như người ta không đồng ý thì ta cũng chẳng còn cách nào.

Ngay đúng lúc ta không còn ôm hy vọng gì đối với việc này nữa, dự tính suy nghĩ biện pháp khác, người nọ thế mà lại tự mình mang theo Mặc Sơ Hàn tới đây.

Hắn ta nói ta làm việc khiến hắn ta rất hài lòng, sau này lúc ngồi lên ngai vàng của Đại Thuận, bên người cũng cần phải có mấy tên thị vệ đắc lực, liền đáp ứng việc tặng Mặc Sơ Hàn cho ta, đồng thời giao cổ mẫu đang khống chế Mặc Sơ Hàn cho ta."

Về điểm này Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp đều không có gì nghi ngờ, lúc bọn họ đọc trong quyển sách "Cổ trùng bách khoa toàn thư” kia, bên trong từng nhắc tới việc có thể chuyển nhượng cổ mẫu cho người khác, chỉ cần người dưỡng cổ thao tác, để chủ nhân mới nhỏ một giọt m.á.u lên đó liền có thể chuyển nhượng được.

Nghĩ tới thời điểm Mặc Sơ Hàn được phái đi ám sát Mặc Cửu Diệp liền mất tích, hắn ta có thể tìm tới nơi này cũng không có gì kỳ quái.

Vì để xác nhận lời nói của Nam Thụy, ý thức của Hách Tri Nhiễm liền tiến vào không gian để quan sát con cổ tử kia.

Chiếc bình thủy tinh trong suốt, tình trạng của con cổ tử ở trong bình nhìn rất rõ ràng.

Chỉ thấy con cổ tử bình thường vô cùng tĩnh lặng kia, giờ phút này vậy mà lại đang điên cuồng một cách kỳ lạ, liều mạng giãy giụa muốn thoát ly khỏi trói buộc.

Đối với điểm này, Hách Tri Nhiễm không hề lo lắng một chút nào, trước tiên không nói về mức độ an toàn của chiếc bình kia, cho dù con cổ tử kia có thật sự trốn ra ngoài được đi chăng nữa, cũng vẫn là ở trong không gian của nàng, không thể gây ra bất cứ uy h.i.ế.p nào đối với người ở bên ngoài.

Hách Tri Nhiễm vừa mới thu hồi ý thức ra khỏi không gian liền nghe thấy Mặc Cửu Diệp đang hỏi lại Nam Thụy một lần nữa: "Ngươi bảo ta làm thế nào mà tin được lời ngươi nói?"

Nam Thụy không hề nghĩ ngợi liền trả lời: "Ta không biết ở phía biên quan đã có người truyền tin cho ngươi hay chưa, mộ phần của Mặc Sơ Hàn đã bị người ta đào lên, chính là ta phái người đi làm."

"Tại sao ngươi lại làm như vậy?" Mặc Cửu Diệp hỏi.

"Bởi vì ta biết ở biên quan có rất nhiều tướng sĩ trung thành với Mặc gia, bọn họ nhìn thấy mộ phần của Mặc Sơ Hàn bị đào lên, chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp báo tin cho ngươi biết."

Đối với việc này, Mặc Cửu Diệp cũng không có gì phải nghi ngờ, dù sao người biết bát ca còn sống chỉ có Nam Thụy, hắn ta làm như vậy ngoài mục đích đổi một cách khác để truyền tin tức rằng bát ca còn sống cho mình ra, hắn cũng không nghĩ ra được lý do nào khác nữa.
 
Chương 518


Chỉ có điều, Mặc Cửu Diệp vẫn có điểm nghi hoặc với vấn đề này như cũ.

"Nếu ngươi muốn cho ta biết bát ca vẫn còn sống, ngươi chỉ cần trực tiếp phái người tới báo tin cho ta, như vậy chẳng phải sẽ thuận tiện hơn sao?"

Nam Thụy lắc đầu: "Quả thực ta đã từng nghĩ như vậy, nhưng nếu như ta truyền tin tức cho ngươi, nói cho ngươi biết Mặc Sơ Hàn đang nằm trong tay ta, dựa vào tính tình của người Mặc gia các ngươi, vì người nhà ngươi chắc chắn không hề kiêng kị gì mà g.i.ế.c trở về kinh thành để cứu Mặc Sơ Hàn ra.

Nếu thật sự như vậy, những nỗ lực mà ta đã bỏ ra trước kia há chẳng phải đều uổng phí rồi sao, thế cho nên ta mới chọn cách lặng lẽ phái người đi đào mộ phần của Mặc Sơ Hàn lên, truyền cho ngươi một chút tin tức, sau đó dùng cổ trùng để thao túng Mặc Sơ Hàn trở thành một trong số những sát thủ.

Mặc Sơ Hàn võ công cao cường, ta lo lắng ngươi không phải là đối thủ của hắn ta, thế nên mấy ngày gần đấy ta còn cố ý thao túng hắn ta để hắn ta không ăn không uống nhằm giảm bớt thể lực, chỉ hi vọng trong lúc giao chiến ngươi có thể tìm được bóng dáng quen thuộc trên người của hắn ta..."

Những lời này của Nam Thụy đã đủ để giải thích thông suốt, Mặc Cửu Diệp tiếp tục truy hỏi những thứ khác.

"Nếu như ngươi đã phái bát ca của ta vào giữa đội ngũ sát thủ kia, tại sao lại còn muốn tới đây tìm huynh ấy?"

Đây mới là điểm mấu chốt.

Đây quả thực mới là mục đích chính khiến cho Nam Thụy tới đây lần này.

"Hắc y sát thủ mà ta phái tới không một ai sống sót, đương nhiên sẽ khiến cho người nọ chú ý tới, đồng thời hắn ta cũng phát hiện ra Mặc Sơ Hàn không còn ở bên cạnh ta. Hơn nữa từ biểu hiện của cổ mẫu có thể nhìn ra được, cổ tử được hạ trên người của Mặc Sơ Hàn vẫn còn sống rất tốt, điều này cho thấy Mặc Sơ Hàn vẫn còn sống, chỉ là không còn chịu sự thao túng của ta nữa mà thôi.

Mấy lần trước ta đều lấy cớ phái Mặc Sơ Hàn ra ngoài làm việc để qua loa tắc trách, nhưng ta luôn cảm thấy làm như vậy cũng không phải là kế sách lâu dài, so với việc người nọ tự cầm cổ mẫu tìm tới tận đây, không bằng để ta chủ động tới trước sẽ tốt hơn."

"Thế nhưng ngươi tới Tây Bắc, người nọ sẽ không nghi ngờ ngươi sao?" Mặc Cửu Diệp truy vấn.

"Lúc thủ hạ của hắn ta truyền tin tức cho ta có nói, gần đây người nọ có việc quan trọng, trong vòng mấy tháng này sẽ không xuất hiện, bởi vậy ta mới nhân cơ hội này chạy tới Tây Bắc."

Nói xong, Nam Thụy lại bắt đầu đánh giá Mặc Sở Hàn, nhìn thế nào cũng không giống với dáng vẻ của người bị hạ cổ.

Nhất là lúc nãy, hắn ta đã thử thao túng cổ mẫu, ý đồ khống chế Mặc Sơ Hàn những mấy lần thế nhưng Mặc Sơ Hàn lại chẳng hề có chút phản ứng nào.

Đây cũng là điểm khiến Nam Thụy nghi ngờ nhất sau khi gặp được Mặc Sơ Hàn.

Hắn ta muốn dò hỏi Mặc Sơ Hàn, nhưng nghĩ tới việc hắn ta vẫn còn mang địch ý rất lớn đối với mình, cho dù có hỏi người ta cũng không nhất định sẽ nói cho hắn ta biết, thế nên Nam Thụy dự tính sẽ đổi một phương thức khác.

Hắn ta chỉ vào chiếc bình sứ đang đựng cổ mẫu rồi nói: "Bây giờ giải trừ cổ trùng cho Mặc Sơ Hàn, chỉ có điều, ta có một điều kiện nho nhỏ."

Mặc Sơ Hàn biết, ở phương diện đàm phán cửu đệ mạnh hơn mình, thế nên hắn ta không mở miệng.

Mặc Cửu Diệp đã nhìn ra chút tâm tư của Nam Thụy từ lâu, cổ con rối trên người của bát ca đã được giải trừ rồi, hắn cũng không có gì phải lo lắng.

"Ta nghĩ phải tìm hiểu về điều kiện của ngươi trước đã."
 
Chương 519


Nam Thụy nói: "Ta hy vọng Mặc Sơ Hàn có thể cùng ta trở lại kinh thành, tiếp tục làm bộ như thể đang bị cổ trùng thao túng, nếu không, người nọ phát hiện ra điểm không thích hợp, ta lo lắng tính mạng của mẫu phi ta khó giữ được."

"Điều này không thể được." Mặc Cửu Diệp cự tuyệt vô cùng dứt khoát.

Nam Thụy có chút nóng lòng: "Chẳng lẽ các ngươi không muốn giải cổ cho Mặc Sơ Hàn sao?"

Mặc Cửu Diệp cười lạnh một tiếng: "Ngươi thấy dáng vẻ của bát ca ta giống như người đang bị trúng cổ sao?"

Không giống, quả thực là không giống, điểm này Nam Thụy đã sớm nhìn ra.

Chẳng lẽ, cổ của Mặc Sơ Hàn đã được giải rồi sao?

Ở trong nhận thức của hắn ta, biện pháp duy nhất để giải cổ chính là tìm được người nuôi dưỡng cổ mẫu, người nuôi dưỡng g.i.ế.c c.h.ế.t cổ mẫu, cổ tử trên người của đối phương cũng theo đó mà tử vong.

Nhưng cổ tử rõ ràng đang được nuôi dưỡng rất tốt ở trong tay hắn ta, cổ của Mặc Sơ Hàn sao có thể giải trừ được?

"Các ngươi quen với người biết cách giải cổ sao?"

Mặc Cửu Diệp cũng không có trả lời, mà là hỏi ngược lại: "Người thần bí mà ngươi nói kia rốt cuộc là ai?"

Nam Thụy lắc lắc đầu: "Ta chưa từng nhìn thấy dung mạo thật của người đó, chỉ biết là hắn có một mái đầu bạc, mỗi lần xuất hiện ở trước mặt ta đều là khuôn mặt nữ tử không giống nhau."

Đầu bạc?

Khuôn mặt nữ tử? Điều này hoàn toàn ăn khớp với dáng vẻ của sư phụ Vân Ly mà nàng ta đã từng nói trước đây.

Trước mắt Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp đều có thể xác định, người khống chế sau lưng Nam Thụy chính là sư phụ tóc trắng mặt trẻ con trong miệng của Vân Ly.

"Ngươi có biết người này đang ở chốn nào hay không?" Mặc Cửu Diệp gấp rút hỏi.

Người thần bí này không biết đã hại biết bao nhiêu người của Mặc gia hắn, hiện giờ cuối cùng hắn cũng đã có được một chút tin tức, Mặc Cửu Diệp không nghĩ cứ như vậy mà buông tha.

Nam Thụy bất đắc dĩ phất phất tay: "Ta chỉ gặp người nọ tổng cộng ba lần, mỗi lần đến đi hắn ta đều không để lại một chút tung tích nào, ta thật sự không biết hắn ta ở đâu, hơn nữa đều là hắn ta chủ động phái người liên hệ với ta, ta muốn tìm hắn ta cũng chỉ có thể đợi người của hắn ta đến rồi truyền đạt lại."

Giờ phút này Mặc Cửu Diệp đã không còn chút nghi ngờ nào đối với Nam Thụy, nếu như hắn ta thật sự muốn bịa chuyện, cũng không nhất thiết phải tự mình chạy tới Tây Bắc.

Nhưng bất luận như thế nào, bát ca chắc chắn không thể đi theo hắn ta trở lại kinh thành.

Nếu như từ chỗ này của Nam Thụy không hỏi thăm được tin tức của người thần bí kia, Mặc Cửu Diệp cũng chỉ có thể tìm một phương pháp khác, hơn nữa, đợi tới lúc đón tết, xem thử xem tam ca có thể mang tin tức tốt trở về hay không.

Tung tích của người thần bí Nam Thụy không biết, thế nhưng Mặc Cửu Diệp tuyệt đối sẽ không từ bỏ cơ hội thu thập những tin tức khác của lần này.

"Ngươi có biết, ngoại trừ bát ca của ta, nam nhi của Mặc gia ta còn có người nào đang bị người kia khống chế hay không?"

Nam Thụy lắc đầu: "Quả thực là ta không biết, có điều trong lúc vô tình ta từng nghe người nọ nói, nếu như nam nhi của Mặc gia có thể trở thành con rối của hắn ta, đều là vì một ngày hắn ta có thể báo thù rửa hận cho người mà hắn ta yêu."

Nam Thụy lại thuật lại sự tình một lần, về phần Mặc Cửu Diệp nhìn nhận việc này như thế nào, cũng không có quan hệ gì với hắn ta nữa. Điều hắn ta quan tâm nhất lúc này chính là việc Mặc Sơ Hàn đã giải được cổ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top