Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 440


Mấy quan sai từng nối giáo cho giặc nay lại dẫn đầu đi trước, giơ cây gậy trong tay giáng xuống người Thôi gia.

Thôi gia cũng không hề xa lạ với mấy quan sai này, nên bọn họ nghĩ rằng gậy đánh lên người sẽ nhẹ hơn chút.

Nhưng không, những quan sai này đã bị Thôi gia liên luỵ bây giờ hận bọn họ còn chưa xong, làm sao có thể nhẹ tay được?

Nếu mười gậy có thể đánh người c.h.ế.t thì bọn họ cũng sẽ cố hết sức.

Người Thôi gia cảm nhận sức nặng của gậy đầu tiên thì bắt đầu chửi ầm lên.

"Ngươi con bà nó Phùng Lão Ngũ, lúc trước hai chúng ta còn uống rượu cùng nhau vậy mà bây giờ ngươi lại trở mặt vô tình."

Phùng Lão Ngũ nghĩ trong lòng: ngươi, ngươi còn dám nói, lão tử đánh c.h.ế.t ngươi...

Kiều Đoạn cũng vậy, không chỉ có hai người này mà hai tên Thôi gia cũng mắng to.

Mấy gậy này suýt nữa đã đánh gãy xương của bọn họ.

Mười gậy đã đánh xong, Thôi gia bị đánh cuối cùng cũng nhận ra vấn đề, không còn dám nói một câu, một đám nhe răng trợn mắt nhìn về Mạnh Hoài Ninh xin tha.

Mạnh Hoài Ninh không thèm để ý tới bọn họ, ra lệnh cho quan sai bắt đầu từ hôm nay để ý tới người Thôi gia, trước khi Thôi Văn chưa kết án thì người Thôi gia không được rời khỏi thôn Tây Lĩnh nửa bước.

Ngay sau đó, Mạnh Hoài Ninh gọi tộc trưởng hai nhà Triệu, Chu đến.

"Thôi gia làm nhiều chuyện ác như vậy, cho dù bản quan thâu đêm suốt sáng e là cũng không thể thẩm tra xử lý xong, hai gia tộc các ngươi có người nào biết chữ không?"

Nhắc tới người biết chữ, tâm mắt mọi người đều nhìn vào Triệu Trạch Xuyên. Bởi vì áp bức của Thôi gia mà cuộc sống của họ nghèo khổ, không đói bụng cũng là hy vọng xa vời, làm sao có tiền thừa để cho hài tử đi học?

Duy chỉ có Triệu Trạch Xuyên là trường hợp đặc biệt.

Chịu đủ nhiều năm ức h.i.ế.p của Thôi gia, bọn họ nghĩ nếu muốn thoát khỏi cảnh áp bức, trừ khi trong nhà có người làm quan to hơn Thôi Văn.

Vì thế người Triệu gia ngầm quyết định chọn một nam hài thông minh cho đi học, học phí do tất cả người trong tộc góp lại.

Sự thông minh của Triệu Trạch Xuyên nhận được sự đồng ý của mọi người.

Bởi vậy Triệu Trạch Xuyên là người được đọc sách duy nhất của hai nhà Triệu, Chu.

Lúc Mạnh Hoài Ninh vừa nói xong thì Triệu Trạch Xuyên cũng đã lướt qua đám người đi tới trước mặt hắn ta.

"Đại nhân, đệ tử Triệu Trạch Xuyên bất tài nguyện viết cáo trạng."

Thấy Triệu Trạch Xuyên tự xưng là đệ tử, Mạnh Hoài Ninh nhướng mi: "Ngươi có công danh sao?”

Triệu Trạch Xuyên trả lời không ngạo mạn, không nịnh hót: "Năm trước đệ tử thi đỗ tú tài."

Mạnh Hoài Ninh không ngờ rằng gia tộc nghèo túng như này mà lại có một vị tú tài.

Vả lại nhìn tuổi tác của đối phương cùng lắm chỉ mười sáu, mười bảy tuổi.

Năm trước có thể thi đỗ tú tài đủ có thể chứng minh người này có năng lực.

Nghĩ như vậy, Mạnh Hoài Ninh cũng không vội vàng nói việc viết cáo trạng.

"Theo như lời tộc trưởng của ngươi, cuộc sống của Triệu gia và Chu gia cực kỳ khốn khó, có được một vị tú tài đúng là không dễ dàng."

Nếu Triệu Hoa nói thật thì trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng của Triệu gia và Chu gia mà có thể bồi dưỡng được một tú tài là điều không hề dễ gì.

Bản thân Mạnh Hoài Ninh cũng là người đọc sách, hắn ta biết rõ chi phí để nuôi dạy tú tài là con số không nhỏ. Nhưng Triệu Trạch Xuyên không làm rõ vấn đề này đã chứng tỏ lời của Triệu tộc trưởng cũng không hoàn toàn là sự thật.

Triệu Trạch Xuyên hiểu được nghi ngờ của huyện lệnh đại nhân, sau khi thi lễ xong hắn ta nói về chuyện người Triệu gia cung cấp cho hắn ta đi học như thế nào.
 
Chương 441


Nghe vậy Mạnh Hoài Ninh không thể không giơ lên ngón tay cái với sự đoàn kết và trí tuệ của người Triệu gia.

“Nếu đã như vậy, ta cho ngươi thời gian một ngày, ngươi viết xong cáo trạng Thôi gia rồi đưa tới huyện nha.”

Triệu Trạch Xuyên ôm quyền: “Xin đại nhân yên tâm, từ giờ đến trước khi trời sáng, đệ tử sẽ dâng cáo trạng.”

Mạnh Hoài Ninh nhìn trời, lập tức hỏi hai vị Triệu tộc trưởng, Chu tộc trưởng.

“Hôm nay bản quan sẽ bãi miễn chức lí chính của Thôi gia, không biết hai vị nghĩ người nào sẽ thích hợp làm lí chính mới?”

Vị trí lí chính thôn Tây Lĩnh, hai vị Triệu tộc trưởng, Chu tộc trưởng chưa từng dám nghĩ tới. Chỉ cần Thôi gia còn ở đây, thì chức vị này sẽ không đến lượt hai nhà bọn họ.

Nhưng giờ đã khác xưa, huyện lệnh đại nhân mới nhận chức ngày đầu đã xử lý Thôi Văn, những ngày sau Thôi Gia đã không còn Thôi Văn chống lưng nữa, bọn họ muốn gây chuyện cũng chỉ đành có lòng mà không có sức.

Nghĩ vậy, hai vị tộc trưởng đều có những suy nghĩ riêng trong lòng.

Chưa kể người đó hàng tháng có được lương bổng của quan phủ, người trong tộc cũng được hưởng ké, thơm lây.

Nhưng hai vị tộc trưởng không muốn khiến bọn họ trở nên căng thẳng chỉ bởi vì cái chức lí chính, vậy nên họ mới kiêm chế không tự đề cử mình.

Mạnh Hoài Ninh thấy hai người không nói gì thì đoán được bọn họ đang suy tính chuyện gì.

Nhưng điều đó cũng thể hiện rằng, bọn họ không bị lợi ích làm mờ mắt, có thể thấy cũng rằng bọn họ cũng là người biết suy nghĩ trước sau.

Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn một trong hai người sẽ là lí chính tương lai của thôn Tây Lĩnh. Hắn ta đánh giá hai người một phen, thấy ánh mắt bọn họ đều lương thiện.

"Nếu như vậy, lí chính tương lai của thôn Tây Lĩnh để cho Triệu tộc trưởng đảm nhận đi!"

Nguyên nhân là vì Triệu tộc trưởng trẻ tuổi hơn, trong nhà có nhi tử đỗ tú tài, lúc cần phải ghi chép, viết lách cũng tiện.

Chu tộc trưởng chỉ giật mình sửng sốt trong nháy mắt, lập tức ôm quyền với Triệu tộc trưởng.

"Chúc mừng Triệu lí chính."

Chuyện vui đến bất ngờ, Triệu Hoa còn chưa kịp phản ứng thì đã được Chu tộc trưởng chúc mừng.

Ông vội vàng đáp lễ, nói vài lời khách sáo dù sao huyện lệnh đại nhân vẫn đang ở đây, mà nơi này cũng không phải sân nhà của hắn ta, hai người hàn huyên vài câu rồi mỗi người lui về một bên.

Mạnh Hoài Ninh lại nhìn hai người họ.

"Không biết trong hai gia tộc các ngươi có gian nhà nào để không không?"

Nghe vậy, hai vị tộc trưởng đồng thời nhìn vào Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm vẫn đứng đó, chưa nói một lời.

Trong lòng bọn họ đều rõ, huyện lệnh đại nhân hỏi như vậy chắc chắn vì sắp xếp chỗ ở cho Mặc Cửu Diệp mà đến.

Hôm nay đã có người hỏi bọn họ rồi, nhưng lúc đó vì e ngại Thôi gia nên bọn họ không dám đồng ý.

Bây giờ huyện lệnh đại nhân đã tự mình mở miệng, vả lại Thôi gia đã bị trừng trị rồi, bọn họ đương nhiên sẽ không tiếp tục từ chối nữa.

Triệu tộc trưởng nói trước: "Triệu gia chúng ta có hai gian nhà không dùng, diện tích cũng khá lớn, nhiều người ở không thành vấn đề."

Chu tộc trưởng cũng nói: "Chu gia chúng ta cũng có một gian nhà để không, chính phòng và sương phòng thêm mười gian có thể cho bọn họ thuê toàn bộ." Hách Tri Nhiễm cảm thán, bọn họ thật may mắn.

Mặc gia, Tạ gia, Phương gia, người ba nhà cần ba gian nhà, vừa hay Chu gia, Triệu gia lại có ba gian nhà để không.

Lúc nàng đang suy nghĩ thì Mạnh Hoài Ninh đã quay người lại, nói.

"Mặc đại ca, tẩu tử, nếu hai vị tộc trưởng có ba gian nhà không, hay là bây giờ các ngươi đi nhìn xem, nếu phù hợp thì tối nay hãy dọn vào luôn, tránh cảnh ăn ngủ ngoài trời, không tốt cho cơ thể."
 
Chương 442


Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cũng có ý như vậy.

"Như thế rất tốt." Mặc Cửu Diệp nói rồi đi tới chỗ hai vị tộc trưởng.

"Không biết bây giờ hai vị tộc trưởng có thể đưa chúng ta đi xem mấy gian nhà kia được không?”

Hai vị tộc trưởng đồng thanh đáp: "Không thành vấn đề, công tử muốn xem lúc nào cũng được."

Như vậy, Mạnh Hoài Ninh đã giải quyết xong chuyện quan trọng nhất, mà thời gian cũng không sớm nữa nên sai người đưa Thôi lí chính cùng nhau rời khỏi thôn Tây Lĩnh.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cùng nhau tiễn hắn ta và đám quan sai đến cửa thôn, mới quay trở lại tìm hai vị tộc trưởng.

Trở lại vị trí ban đầu ngoại trừ người Thôi gia đã bị quan sai đuổi về nhà mình, những người của hai gia tộc khác đang đợi ở đó.

Thái độ hai vị tộc trưởng đối với Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm vô cùng kính cẩn.

Triệu tộc trưởng tiến lên hỏi trước: "Không biết vị công tử này xưng hô thế nào?"

Mặc Cửu Diệp khách khí trả lời: "Triệu tộc trưởng, ta họ Mặc, ở nhà đứng hàng thứ chín, ngài cứ gọi ta là Mặc Lão Cửu."

Sau đó hắn lại giới thiệu Hách Tri Nhiễm cho bọn họ, dù sao tương lai tất cả mọi người sẽ trở thành hàng xóm láng giềng, làm quen với nhau là điều cần thiết.

Hai vị tộc trưởng cũng chân chất, gọi thẳng Mặc Cửu Diệp là Mặc Lão Cửu, gọi Hách Tri Nhiễm là tức phụ của Lão Cửu!

Sau khi chính thức chào hỏi, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm mới đi theo Triệu tộc trưởng đi xem hai gian nhà trống của Triệu gia.

Đoàn người tiến vào địa bàn Triệu gia, suy nghĩ đầu tiên của Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp là quả nhiên bọn họ rất khó khăn. Gian nhà ở khu này đều là gạch nung, mặc dù đã phải tu sửa nhiều lần, nhưng trông cũng khá kiên cố.

Triệu tộc trưởng chỉ vào chỗ tường vây thấp nhất trong gian nhà: "Nơi này là nhà cũ của nhà chúng ta, sau này bởi vì mấy đứa con trai lớn muốn lấy vợ, cảm thấy nơi này hơi chật nên đổi sang chỗ khác xây thêm một gian nhà lớn hơn chút."

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm nhìn nhau, cùng đi vào trong gian nhà kia.

Gian nhà không tính là nhỏ, ở giữa là ba gian phòng chính, hai gian sương phòng bên cạnh, đằng sau gian nhà còn có một vườn rau lớn khoảng nửa mẫu đất.

Triệu tộc trưởng thấy bọn họ xem một vòng, đi tới cười hỏi: "Căn nhà này nhìn thì hơi cũ nhưng tường vây kín, ở qua mùa đông chắc chắn không thành vấn đề."

Mặc Cửu Diệp cũng không nói gì, bọn họ chỉ có mỗi ba gian nhà duy nhất cho thuê mà thôi, hắn cũng không thể bắt bẻ gì được.

"Triệu tộc trưởng, chúng ta đi chỗ khác xem đi!"

Triệu tộc trưởng biết lần này quan sai dẫn rất nhiều người lưu đày đến nhưng không biết tổng cộng có bao nhiêu hộ gia đình.

Ông ta thấy Mặc Cửu Diệp nói vậy thì đoán rằng người ta không nhìn trúng gian nhà này.

Triệu tộc trưởng cũng không tức giận, gian nhà khác cũng là của tộc bọn họ, chỉ cần có thể cho thuê một chỗ cũng coi như có khoản thu vào.

Triệu tộc trưởng gọi một người trong tộc tới.

"Triệu Phúc, đưa hai vợ chồng Lão Cửu đi xem gian nhà của ngươi."

Triệu Phúc nhanh nhẹn chạy đến phía trước dẫn đường cho mấy người, trong lòng đang cầu nguyện bọn họ sẽ thuê cho hắn ta, trong nhà có thể có thêm một khoản thu nhập.

Gian nhà của nhà Triệu Phúc không khác gì gian nhà của Triệu tộc trưởng, nhưng phòng ốc nhìn thoáng đãng hơn.

Sau khi xem xét, Mặc Cửu Diệp mới nhìn vào Triệu tộc trưởng và Triệu Phúc đang dùng ánh mắt chờ mong nhìn mình. "Không biết hai gian nhà này các ngươi định cho thuê với giá thế nào?" Triệu Phúc luôn nghe theo tộc trưởng, trực tiếp đưa quyền nói giao cho ông ta.
 
Chương 443


Tính tình Triệu tộc trưởng phúc hậu, cho dù biết Mặc Lão Cửu thuê phòng gấp nhưng cũng không dùng công phu sư tử ngoạm.

“Hai gian nhà này đã để không đã nhiều năm, mỗi tháng ngài đưa cho bọn ta hai trăm văn là được.”

Đối với Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm mà nói, giá thuê hai gian nhà này thật sự rất rẻ.

Thuê một gian khách điểm cho mười người, một đêm ít nhất là một trăm văn.

Một gian nhà lớn với vài gian phòng, mỗi tháng chỉ lấy hai trăm văn, có thể thấy vị tộc trưởng này tính tình hiền lành, chân chất.

Trong lòng Mặc Cửu Diệp cũng biết, bất kể thế nào thì cũng phải thuê gian nhà này, dù sao ba nhà bọn họ cần thuê phòng. Vả lại nơi này cũng chỉ có ba gian nhà như này là để không mà thôi.

"Triệu tộc trưởng, chúng ta sẽ thuê cả hai gian nhà này, chờ chúng ta xem qua gian nhà của Chu gia sẽ bàn bạc kỹ hơn với ngài."

Triệu tộc trưởng hết sức kinh ngạc, ông ta cứ tưởng hắn không ưng gian nhà thứ nhất thì cũng không ưng gian nhà thứ hai, vì trông chúng không khác nhau lắm.

Nhưng mà không ngờ hắn thuê cả hai.

"Được được được, ta đưa các ngài đi sang Chu gia."

Triệu tộc trưởng nói xong thì làm thế tay mời, định tự mình đưa hai phu thê Mặc Cửu Diệp đi Chu gia.

"Không cần đâu, ta có thể tự dẫn đường."

Chu tộc trưởng đi theo bọn họ đứng đằng xa xa, ông ta nghĩ rằng sau khi xem xong gian nhà Triệu gia thì sẽ không còn chuyện của Chu gia nữa, ông ta đi theo cũng chỉ là suy nghĩ muốn xem náo nhiệt.

Chưa từng nghĩ rằng người ta vậy mà đưa bọn họ đi xem gian nhà Chu gia. Chuyện tốt như vậy, Chu tộc trưởng làm sao có thể không tích cực biểu hiện một chút?

Nhìn qua tuổi của Chu tộc trưởng lớn hơn tuổi Triệu tộc trưởng rất nhiều, đi đường chậm hơn một chút.

Khoảng cách nơi ở của hai gia tộc không tính là xa, đi khoảng mười phút là đến.

Gian nhà của Chu gia đúng như lời Chu tộc trưởng nói, còn lớn hơn hai gian nhà kia của Triệu gia.

Cũng là nhà gạch sống, chính phòng có sáu gian, các loại sương phòng có hai gian, toàn gian nhà là hình chữ nhật.

Đẳng sau gian nhà cũng có cái vườn rau, diện tích có thể đến một mẫu.

Tuy đều là nhà gạch sống nhưng lớn hơn gian nhà của Triệu gia rất nhiều, hơn nữa giữa gian nhà còn có một cái giếng nước.

So sánh ba căn nhà thì Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm thích nơi này hơn.

Nhưng còn có Tạ gia và Phương gia, bọn họ cũng không tiện nhanh chân đến trước mà quyết định.

Ít nhất phải thông báo một tiếng với hai nhà khác rồi mới làm ra quyết định.

Mặc Cửu Diệp hỏi giá cả như cũ: "Chu tộc trưởng, tiền thuê gian nhà này bao nhiêu?"

Chu tộc trưởng tủm tỉm nói: "Gian nhà Triệu gia không có lớn bằng nhà của ta, tiền thuê mỗi tháng là hai trăm văn, nơi này của ta lớn hơn một chút vậy thì ba trăm văn, thấy thế nào?"

Ông ta sợ rằng giá cao hơn người ta sẽ không thuê như vậy bỗng dưng sẽ mất đi một khoản thu vào.

So sánh với nhà của Triệu gia thì giá cả này rất phải chăng.

Mặc Cửu Diệp không chút do dự gật đầu: "Được, gian nhà này chúng ta cũng thuê."

Mùa đông ở Tây Bắc rất lạnh có thể sẽ có tuyết rơi, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đã xem qua trên cơ bản trong mỗi phòng đều có cái giường đất, như vậy chẳng những có thể có tác dụng giữ ấm mà còn giảm bớt phiền não tạm thời không có giường của bọn họ.

Bởi vậy, Mặc Cửu Diệp quyết định tối nay sẽ dọn vào, tuy rằng quanh năm căn nhà không có ai ở nên hơi vắng vẻ nhưng ấm hơn so với ở trong lều trại.

Quyết định xong, Mặc Cửu Diệp mở miệng: "Hai vị tộc trưởng, chúng ta dự định dọn vào trong đêm nay, các ngài thấy thế nào?"
 
Chương 444


"Được chứ, tất nhiên là được rồi. Nếu cần giúp đỡ thì chúng ta đều có thể giúp." Triệu tộc trưởng mặt mày hớn hở nói.

"Được, ta đi thông báo người nhà chuyển chỗ."

Nói xong, Mặc Cửu Diệp kéo Hách Tri Nhiễm nhanh chóng đi về phía chân núi.

Lúc này mọi người còn chưa ngủ.

Ngũ ca cũng trở về từ căn nhà phía đông, tuy rằng nhìn cả người vẫn hơi suy yếu nhưng chỉ cần không hoạt động mạnh thì sẽ không sao.

Huống hồ, bên cạnh hắn ta còn có Ngũ tẩu dốc lòng chăm sóc, mọi người cũng không quá lo lắng.

Sau khi hai người trở về đã nói ra tin tức tốt này.

Nghe thấy đã thuê được gian nhà, tất cả mọi người đều rất vui mừng.

Ký ức đêm qua ở lều trại, cảm giác gió lạnh thấu xương vẫn còn mới mẻ, cứ nghĩ đến cảm giác rét lạnh này bọn họ lại không muốn ngủ.

Bây giờ tốt rồi, cuối cùng cũng thuê được gian nhà, tối nay rốt cuộc bọn họ không cần phải chịu gió lạnh ngoài trời nữa rồi.

Đợi mọi người vui mừng xong Mặc Cửu Diệp mới miêu tả tình huống cụ thể của ba gian nhà, rồi lại hỏi Tạ gia và Phương gia, bọn họ muốn thuê ở đâu?

Không hề nghi ngờ gì, người Phương gia và Tạ gia hoàn toàn tín nhiệm Mặc Cửu Diệp, gian nhà tốt nhất đương nhiên bọn họ muốn để lại cho Mặc gia.

Người hai nhà chủ động chia ra thuê hai gian nhà của Triệu gia, gian nhà lớn nhất của Chu gia để lại cho Mặc gia.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cũng nhìn trúng gian nhà Chu gia, thấy bọn họ chủ động nhường thì cũng không có ý kiến gì.

Bàn bạc xong, mọi người đều đứng dậy tự thu dọn lại hành trang. Bọn họ bị lưu đày tới đây, bên người ngoại trừ một ít hành lý cùng với mấy đồ dùng đơn giản hàng ngày thì cũng không còn đồ gì khác, chuyển nhà rất đơn giản, chỉ cần mỗi người mang theo một ít đồ vật là được.

Rất nhanh sau đó, bọn họ đã thu dọn đồ xong, một đám người chậm rãi xuất phát vào thôn.

Cơm Nắm thì tung ta tung tăng đi theo sau Hách Tri Nhiễm, sợ chủ nhân sẽ bỏ nó lại.

Trong thôn có đủ loại người, Hách Tri Nhiễm lo Cơm Nắm quá bắt mắt vì thế nàng đi chậm lại, sau khi đi lùi ra phía sau đoàn người, nàng vung tay lên thu Cơm Nắm vào không gian.

Lúc này tất cả mọi người đang vội vàng chuyển chỗ, chắc chắn không có người nào để ý đến Cơm Nắm.

Cho dù có phát hiện thì nàng cũng có thể nói là tiểu tử đó chạy ra ngoài chơi.

Triệu tộc trưởng và Chu tộc trưởng dẫn theo mấy người trong tộc chờ bọn họ, thấy người đi tới thì vội vàng qua tiếp đón.

Mặc Cửu Diệp dẫn đầu, đầu tiên hắn giới thiệu Phương gia và Tạ gia cho hai vị tộc trưởng.

Phương gia và Tạ gia đều biết chỗ mình thuê là gian nhà của Triệu gia.

Hai người trực tiếp đi tìm Triệu tộc trưởng đưa tiền thuê nhà.

Mặc Cửu Diệp cũng vậy, cùng Hách Tri Nhiễm đi tìm Chu tộc trưởng đưa tiền thuê nhà.

"Chu tộc trưởng, chúng ta nên giao trước tiền thuê bao lâu thì hợp lý?"

Mặc Cửu Diệp nghĩ rằng cùng lắm bọn họ sẽ thuê nhà khoảng thời gian nửa năm, đợi đến sang năm xuân về hoa nở bọn họ có thể tự mình xây nhà, xây xong nhà đương nhiên sẽ dọn đi.

Nếu đối phương mở miệng nói thuê nhà một năm, chắc chắn hắn sẽ nói thẳng luôn. Chu tộc trưởng cũng thật thà, cười nói: "Chắc hẳn các ngươi bị đuổi từ kinh thành tới nơi này, trong tay cũng không có nhiều bạc, hàng tháng giao tiền thuê nhà là được."

Điều này hai người cũng không nghĩ đến.

Lúc trước khi bọn họ thuê nhà ở vùng Diêm Hồ, chủ nhà thuê cứ khăng khăng muốn bọn họ đưa cho ít nhất ba tháng tiền thuê nhà.
 
Chương 445


Sau này thấy tiền thuê nhà cao, mà Bành Vượng lại biết ăn nói, nên nói giúp thì người ta mới chấp nhận tiền thuê nhà một tháng của bọn họ, chứ nếu không đã chẳng thuê được nhà trong một tháng đấy rồi.

Nhưng Chu tộc trưởng lại suy xét đến tình cảnh hiện tại của bọn họ, nên mở miệng chỉ cần tiền thuê nhà một tháng một mà thôi.

Bọn họ ấn tượng với sự tốt bụng của Chu tộc trưởng.

Nhân tình này, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm xin ghi nhận.

Hách Tri Nhiễm đang chuẩn bị lấy tiền từ không gian, thì Ngũ ca được Ngũ tẩu dìu đi tới.

"Cửu đệ muội, Ngũ ca muội nói rằng săn thú góp được ít tiền, nên tiền thuê nhà lần này để chúng ta trả."

Vừa nói xong, Ngũ ca lấy ra từ trong n.g.ự.c một cái túi đã không nhìn ra màu sắc, đưa ra trước mặt mọi người rồi đổ ra mấy khối bạc vụn, lấy ra một khối đưa cho Chu tộc trưởng.

Chu tộc trưởng cầm bạc vụn trong tay ước lượng một phen, chỉ nhiều không ít.

Lão nhân gia làm việc rất nghiêm túc.

"Bạc này chưa biết bao nhiêu lượng, đợi đến ngày mai cho người nhà mang vào thành đổi một chút, còn thừa bao nhiêu ta trả tiền cho các ngài."

Lão nhân gia chân chất như vậy, Hách Tri Nhiễm cực kỳ quý mến.

"Không cần đâu lão nhân gia, còn thừa bao nhiêu ngài giữ lại mua thịt mà ăn, nếu thiếu thì ngài cứ nói."

Cả đời làm nông nên Chu tộc trưởng cực kỳ tằn tiện.

Bọn họ lại bị người Thôi gia chèn ép nhiều năm như vậy, nên cực kỳ căm phẫn những kẻ hay chiếm lợi của người khác. "Không, không, không, tiền thuê nhà là thuê nhà, tiền thừa nhất định phải trả lại."

Thấy thái độ lão nhân gia thành khẩn, Hách Tri Nhiễm cũng không tốn lời nữa.

"Lão nhân gia, thời gian không còn sớm chúng ta trước đi tới viện thu dọn lại một phen, ngài cũng sớm về nghỉ ngơi đi."

Chu tộc trưởng cười gật đầu, cực kỳ có lòng gọi mấy người trẻ tuổi trong tộc giúp nhóm nữ quyến thu dọn đồ vật.

Tạ gia và Phương gia cũng được đối xử tương tự, Triệu tộc trưởng chỉ lấy một tháng tiền thuê nhà rồi sai người đưa bọn họ đến chỗ ở.

Người Mặc gia đến chỗ ở, Mặc lão phu nhân xem qua rồi tự mình đi phân phòng cho mọi người.

Chính phòng đương nhiên cho trưởng bối là bà ở, năm gian chính phòng hai bên chia cho phu thê Mặc Trọng Viễn, phu thê Mặc Sơ Hàn, một gian cho phu thê Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm.

Hai gian còn lại nghĩ đến Mặc Vân Phong đã qua đời cho nên chia cho Tam tẩu một mình một gian.

Còn lại một gian, nhóm tẩu tử đều cho rằng mọi người ở cùng một chỗ vừa ấm áp mà còn có người nói chuyện nên tập thể yêu cầu ở lại một gian.

Mặc lão phu nhân thấy thế chia cho các nàng một gian có giường đất lớn nhất.

Còn Mặc Hàm Nguyệt thì được chia cho đông sương phòng gần chính phòng.

Mặc lão phu nhân cũng không quên mấy người Lương Hạo, năm người bọn họ tạm thời ở lại tây sương phòng.

Ngũ ca đã có kinh nghiệm với cuộc sống trong thôn, thấy trong phòng lạnh lẽo thì thu xếp đi chặt chút củi về cho mọi người sưởi ấm.

Chặt củi là tất yếu, một nhà có nhiều nam nhân như Mặc gia sao có thể để một mình hắn ta thân thể suy yếu đi làm được.

Mặc Cửu Diệp và Mặc Sơ Hàn vừa mới ngăn cản Ngũ ca, lúc bản thân đang định đi thì nghe thế bên ngoài viện có tiếng bước chân. Hai huynh đệ đi ra cửa xem xét.

Chỉ thấy hai hán tử Chu gia gánh bốn bó củi đi tới.

Bọn họ trực tiếp đặt ở cửa Mặc gia.

"Đây là tộc trưởng bảo chúng ta đưa tới, lão nhân gia nói, ban đêm các ngươi không tiện lên núi chặt củi, bốn bó củi này cho các ngươi dùng tạm."
 
Chương 446


Nhìn thấy bốn bó củi lớn trước mặt, Hách Tri Nhiễm nhanh chóng lấy ra một xâu tiền cho bọn họ.

Hai hán tử vội vàng từ chối.

"Củi đều chặt từ trên núi về, không cần trả tiền công."

Nói xong hai người quay đầu bỏ chạy.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm nhìn nhau, hai người bất đắc dĩ cười.

Người trong cùng một thôn sao lại chênh lệch lớn như vậy.

Thôi gia thì cứ chèn ép, muốn chiếm lợi của người khác, còn Chu gia và Triệu gia lại chất phác, thành thật như vậy.

Tương lai có thể làm hàng xóm với người như vậy coi như là một chuyện may mắn.

Hai huynh đệ Mặc Cửu Diệp và Mặc Sơ Hàn mỗi người xách theo hai bó củi trở về.

Nhóm tẩu tử lấy củi nhóm lửa.

Trên đường đi các nàng đã học được những kỹ năng sống cơ bản, nhóm lửa nấu cơm cũng không còn là việc khó.

Mấy người Lương Hạo cũng không nhàn rỗi, thấy trong nhà bếp có một lu nước lớn mấy người mang ra giếng nước cọ rửa sạch sẽ rồi đổ thêm đầy nước.

Những người khác thì đều tự trở về phòng đi ngủ trước, quét dọn phòng.

Làm việc đến tận đêm khuya.

Nhóm tẩu tử dập lửa xong thì đều tự trở về nghỉ ngơi.

Phòng của Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm chỉ dùng để che mắt, hai người trực tiếp tiến vào không gian.

Ở ngoài Hách Tri Nhiễm bận việc cả ngày, trên người dính đầy tro bụi, lúc này nàng cần phải tắm nước ấm. Nàng chơi với Cơm Nắm một lúc rồi tiến vào buồng vệ sinh rửa mặt.

Mặc Cửu Diệp cũng nhân lúc nàng tắm rửa xong bản thân cũng tắm đến thơm ngào ngạt trèo lên trên chiếc giường lớn của hai người.

Hách Tri Nhiễm thật sự quá mệt mỏi rồi, vừa mới đặt đầu xuống gối không bao lâu đã đi gặp chu công.

Mặc Cửu Diệp nhẹ nhàng hôn xuống trán nàng, lập tức thỏa mãn nằm bên cạnh nàng tiến vào mộng đẹp.

Cho dù có mệt mỏi bao nhiêu, sang ngày hôm sau hai người vẫn có thể tỉnh đúng lúc, sửa sang lại một chút dẫn theo Cơm Nắm cùng nhau rời khỏi không gian.

Mấy người Lương Hạo cũng đã rời giường từ lâu, đi lên núi đốn củi, nhóm tẩu tử cũng đều ra khỏi phòng chuẩn bị làm cơm sáng.

Sau khi thu xếp xong, mọi người làm việc tích cực hơn nhiều so với lúc trước, bên trong gian nhà to như vậy, một bầu không khí hài hoà.

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp thấy vậy cũng gia nhập vào đó.

Ăn xong cơm sáng, Bát ca gọi đám người Lương Hạo chuẩn bị lên núi.

Mặc Cửu Diệp cũng muốn đi theo mọi người lên núi xem nhưng hôm nay Hách Tri nhiễm và Henry có hẹn giúp hắn ta tìm sư phụ sửa thuyền, hắn không thể nào để cho thê tử xinh đẹp như vậy đi một mình, vì vậy hắn chỉ có thể từ bỏ việc lên núi.

Nàng hẹn Henry không sớm, nên qua giờ thìn hai người mới bắt đầu lên xe la xuất phát.

Vừa đi đến giữa thôn thì nhìn thấy Triệu Trạch Xuyên đang đi về phía cửa thôn.

Ấn tượng của Mặc Cửu Diệp với Triệu Trạch Xuyên không tệ, chủ động chào hỏi.

“Triệu tú tài đang định vào thành sao?"

Triệu Trạch Xuyên nhìn thấy người nói là Mặc Cửu Diệp, vẻ mặt tươi cười.

"Hoá ra là Mặc gia Cửu ca, ngài đừng gọi ta là Triệu tú tài, nghe không tự nhiên lắm, ngài gọi tên ta giống như mọi người trong thôn là được rồi." Hôm qua lúc hắn ta đi tới lớp học, cố ý hỏi phu tử kiến thức sâu rộng một chút, hỏi rằng phu tử có biết quan viên nào họ Mặc trong triều hay không.

Ở triều Đại Thuận họ Mặc cũng không nhiều lắm, phu tử vừa nghe thấy dòng họ này đã nghĩ tới Mặc gia phủ hộ quốc công ở kinh thành.

Sau khi nói chuyện với phu tử một phen, Triệu Trạch Xuyên mới biết được Mặc gia ở kinh thành đã bị lưu đày tới Tây Bắc.
 
Chương 447


Như vậy hắn ta có thể đoán rằng, Mặc Lão Cửu này chính là từng là hộ quốc công đại nhân.

Nhưng không biết vì sao, nhân vật vang dội như vậy sao lại suy bại đến hoàn cảnh bị lưu đày?

Không thể trách Triệu Trạch Xuyên không nghĩ ra lý do, ngay cả người Mặc gia cũng không ngờ rằng, bọn họ bảo vệ giang sơn Đại Thuận, đầu rơi m.á.u chảy, nhưng chỉ đổi lại một kết quả bị lưu đày.

Cho dù Triệu Trạch Xuyên không rõ lý do Mặc gia bị lưu đày nhưng một gia tộc dùng mạng sống bảo vệ quốc thổ Đại Thuận cũng khiến người ta phải kính nể.

Bởi vậy hắn ta không nghĩ nhiều về việc Mặc Cửu Diệp đang bị lưu đày.

Hắn ta chỉ cảm thấy Mặc Cửu Diệp là người bản thân phải kính trọng.

"Mặc Cửu Ca, đêm qua ta đã viết xong cáo trạng định mang nộp cho Huyện lệnh đại nhân, nếu ngài vào thành có thể cho ta đi nhờ một đoạn đường, được không?"

Mặc Cửu Diệp dịch sang bên cạnh để ra một vị trí trống.

"Ta muốn đi gặp một người ở gần huyện nha, đúng lúc tiện đường."

Triệu Trạch Xuyên nói một tiếng tạ ơn xong rồi ngồi cạnh Mặc Cửu Diệp.

Xe la muốn vào thành ít nhất phải tốn thời gian nửa ngày, Mặc Cửu Diệp hỏi về chuyện phòng ốc ở chân núi.

"Trạch Xuyên huynh đệ, toàn bộ phòng ốc ở chân núi đều là của một nhà sở hữu sao?"

"Đây đều là nhà cũ của ba gia tộc chúng ta, mười mấy năm trước lúc Thôi Văn chưa làm huyện thừa, sau này Thôi gia mới chuyển đến chỗ này mà người trong nhà cũng không nhiều như hai nhà chúng ta. Cho nên gian nhà ở chân núi này đa số đều là của Triệu gia và Chu gia, Thôi gia chỉ có năm sáu chỗ mà thôi."

Mặc Cửu Diệp tiếp tục hỏi: "Ta thấy xung quanh gian nhà còn có rất nhiều đất bị bỏ hoang, những đất hoang đó có chủ không?"

Là con trai của tộc trưởng nên hắn ta vẫn nắm rõ tình huống trong thôn.

"Đất này đều là đất hoang mà tổ tiên ta khai hoang ra, mục đích là muốn thu hoạch, trồng trọt nhiều hơn mà thôi. Sau này Triệu gia và Chu gia bị Thôi gia ức hiếp, dùng chính đất hoang bọn chúng khai hoang ra cưỡng ép đổi lấy ruộng tốt của chúng ta, người hai nhà chúng ta dứt khoát không đi chăm sóc đất ở chân núi này. Nhiều năm cực khổ chăm bón ruộng đất, cuối cùng phải chắp tay dâng cho Thôi gia được lợi, bởi vậy hai nhà chúng ta bỏ đất nơi đó, mười mấy năm vẫn luôn bỏ hoang."

Dừng một chút, Triệu Trạch Xuyên hỏi lại: "Mặc Cửu Ca định mua đất cày ruộng sao?"

Mặc Cửu Diệp cũng không phủ nhận: "Sau này chúng ta sẽ sinh hoạt lâu dài ở nơi này đương nhiên là muốn có một vài mảnh đất."

Triệu Trạch Xuyên tiếp tục hỏi: "Mặc Cửu Ca cũng định xây nhà ở trong thôn sao?"

"Đúng là ta có ý định này nhưng mà không biết, chân núi có ai bán nhà cũ không?"

Trong lòng Mặc Cửu Diệp biết, những căn phòng xập xệ đó căn bản không thể ở lại, hắn mua cũng chỉ muốn có nền sẵn để xây nhà mà thôi.

Suy cho cùng bản thân và thê tử đều thích nơi đó.

Cứ tưởng Triệu Trạch Xuyên sẽ tiếp tục kiên nhãn trả lời những nghi hoặc của hắn, ai ngờ sau đó hắn ta lại mở miệng khuyên hắn đừng xây nhà chỗ đấy.

"Mặc Cửu Ca, chỗ đó không hợp để ở lâu dài, nhất là mùa đông."

Mặc Cửu Diệp nhướng mày: "Vì sao?"

"Mặc Cửu Ca không biết đấy chứ, mấy năm trước mùa màng không tốt người man di thường xuyên trèo đèo lội suối qua đây cướp bóc lương thực. Nếu ở chân núi chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu cướp bóc của người man di, sở dĩ mấy gia tộc chúng ta rời khỏi nơi đó rồi lại xây tường nhà cao lên chính là vì phòng ngừa bọn họ tới đây cướp bóc. Ngoài ra, người gia tộc chúng ta đoàn kết lại, một khi phát hiện người man di tới sẽ tập hợp vào một chỗ tiến hành đuổi đi. Có lẽ người man di bởi vì không chiếm được lợi ở đây nên mấy năm nay chưa từng trở lại."
 
Chương 448


Triệu Trạch Xuyên nói những lời này cũng giống những gì mấy ngày trước Mặc Cửu Diệp đã được nghe.

Đối mặt với mấy vạn nhân mã của nước địch hắn cũng không sợ hãi, làm sao hắn có thể sợ hãi người man di giống như hạng thổ phỉ?

Huống chi, hắn và Hách Tri Nhiễm đã bàn bạc rồi, xây phòng ở đó cũng có thể xây tường nhà cao lên đến lúc đó lại nuôi thêm mấy con ch.ó trong nhà, một khi có động tính bọn chúng sẽ phát hiện ra.

Bởi vậy hắn cũng không lo lắng về vấn đề người man di tới đây quấy rầy cướp bóc.

"Không sợ người man di, quay lại vấn đề cũ đi, bây giờ ta muốn biết mấy gian nhà này có thể bán cho chúng ta được không?"

Triệu Trạch Xuyên nghĩ lại cũng đúng, người ta là tướng lĩnh chỉ huy thiên quân vạn mã trên chiến trường g.i.ế.c địch, làm sao có thể bị mấy người man di dọa sợ.

Về phần nhà cửa bỏ hoang có thể bán hay không điểm này Triệu Trạch Xuyên không cần hỏi lão cha cũng có thể trả lời.

"Nhà cũ đã bị bỏ hoang nhiều năm, huống chi chúng ta cũng không ở lại nơi đó, nếu Mặc Cửu Ca muốn mua thì chắc mọi người sẽ đồng ý thôi. Nhưng mà giá cả chắc chắn không hợp lý như mua đất hoang để xây nhà."

Mặc Cửu Diệp cũng biết rõ đạo lý này, nơi đó tuy là phòng ốc cũ nát e là không thể ở lại, nhưng dù sao cũng là gian nhà, không thể mua gian nhà với giá đất trống được.

Chuyện này không gấp, hắn và người nhà sẽ cẩn thận nghiên cứu một phen rồi quyết định sau.

Ngoài ra còn có Tạ gia và Phương gia, bọn họ đi theo nhà mình tới thôn Tây Lĩnh, chuyện chọn xây phòng cũng phải hỏi thêm ý kiến của bọn họ.

Trong lúc hai người nói chuyện phiếm đã gần đến huyện nha.

Từ xa nhìn thấy trước cửa huyện nha có đầy người dân vây quanh, quan sai ở chỗ đó khoa tay múa chân không biết đang nói cái gì.

Triệu Trạch Xuyên nói cảm ơn với Mặc Cửu Diệp rồi mang theo cáo trạng đi đến đó.

Mặc Cửu Diệp nhìn sắc trời, thấy vẫy còn khá sớm mới đến giờ hẹn với Henry, nên hắn buộc xe la ở ven đường, nên đã đưa Hách Tri Nhiễm đi đến trước huyện nha để xem náo nhiệt.

Hóa ra, bá tánh đang vây quanh trước cửa huyện nha đều là vì nghe được huyện lệnh đại nhân muốn trị tội Thôi Văn nên đã đến nơi này để tố cáo chuyện ác mà hắn ta đã làm.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm liếc nhìn nhau một cái, hai người cũng chưa nghĩ đến, Thôi Văn làm huyện lệnh mười mấy năm, thế mà lại hại nhiều bá tánh như thế, đúng thật là đáng c.h.ế.t vạn lần.

Đồng thời, căn cứ vào tình huống trước mắt có thể kết luận được, hẳn là lúc này Mạnh Hoài Ninh đang vội đến bù đầu, ý định muốn đến thăm hắn ta một phen cũng đành gác qua một bên.

Ngay lúc hai người đang tận hưởng khung cảnh náo nhiệt, thì ở đằng sau đã vang lên một lời "điểu ngữ" quen thuộc.

"XIn chào, Hách Tri Nhiễm nữ sĩ, người thật sự rất đúng giờ."

Hai vợ chồng cùng xoay người.

"Xin chào Henry tiên sinh, bây giờ chúng ta có thể đi làng chài được rồi."

Henry vừa nghe nói có thể đi làng chày, lập tức quơ tay múa chân, biểu hiện niềm vui sướng của bản thân một cách vô cùng rõ ràng.

"Quá tuyệt vời, tôi sẽ trả thù lao cho người."

Hai người đưa Henry theo, cùng nhau ngồi trên xe la, vẫn là Hách Tri Nhiễm ngồi bên trong xe, còn Henry ngồi ở bên cạnh Mặc Cửu Diệp.

Mặc Cửu Diệp cũng vừa mới đến đây, không quen thuộc với hoàn cảnh của Doãn thành. Suốt chặng đường hỏi thăm vị trí của làng chài, sau hơn nửa canh giờ cuối cùng cũng đến nơi.

Phong cách của làng chài và thôn Tây Lĩnh hoàn toàn khác nhau, nơi này không cày ruộng, nhà của các thôn dân đều được xây ở bên ngoài bờ cát.
 
Chương 449


Trên tường rào của từng nhà đều treo đầy lưới đánh cá, trong sân không có vườn rau mà chất một số dụng cụ như mái chèo và một vài loại thùng gõ.

Vì thế có thể thấy được, người dân ở làng chài không trồng trọt mà dựa vào biển để kiếm cơm.

Xe la châm chậm đi vào trong thôn, gặp được một vị hán tử đang gánh hàng, Mặc Cửu Diệp khách khí hỏi: "Xin hỏi, nơi này là làng chài sao?"

Đầu tiên hán tử nhìn Mặc Cửu Diệp, sau đó lại nhìn chằm chằm đến Henry tóc vàng mắt xanh, một lát sau mới trả lời:

"Nơi này chính là làng chài, mấy người đến tìm ai?"

Mặc Cửu Diệp tiếp tục dò hỏi: "Xin cho hỏi ở đây có thợ sửa thuyền không?"

"Sửa thuyền? Người dân ở làng chài bọn ta gần như đều biết sửa thuyền."

Hán tử cảm thấy vấn đề này có hơi buồn cười, bọn họ đời đời kiếm sống bằng việc đánh cá, từ nhỏ đã đùa nghịch trong thuyền của gia đình, sao lại có thể không biết sửa được?

Mặc Cửu Diệp cũng không để ý đến thái độ của hán tử.

Hắn chỉ vào Henry ở bên cạnh, nói: "Thuyền của người nước ngoài này hỏng rồi, muốn tìm người sửa giúp, đương nhiên, hắn cũng sẽ trả thù lao tương ứng."

Hán tử nghe nói sửa thuyền có thù lao, thái độ thay đổi ngay lập tức.

Gã ta buông đòn gánh nặng ở trên vai xuống.

"Ta có thể sửa, thuyền ở đâu?"

Hách Tri Nhiễm biết, lúc này, đến lượt nàng xuất hiện.

Nàng dùng tiếng Anh dò hỏi Henry.

"Thuyền của ngài ở đâu?"

"Ở ngay bến tàu, cách chỗ này cũng không xa lắm." Hách Tri Nhiễm nói vị trí tàu của Henry cho hán tử.

Lúc hán tử nghe nói thuyền của người nước ngoài ở bến tàu thì có hơi nao núng.

Thuyền đậu ở bến tàu gã ta đều đã từng thấy qua, cơ bản đều là thuyền lớn, so với thuyên đánh cá nhà mình thì hoàn toàn khác biệt.

Gã ta sửa một con thuyền đánh cá thì còn có thể, chứ sửa cái loại thuyền chở hàng loại lớn này thì gã ta thật sự không có khả năng.

Hán tử hỏi thử: "Loại thuyền chở hàng loại lớn này là thuyền muốn tôi sửa sao?"

Hách Tri Nhiễm lại bắt đầu làm phiên dịch một lần nữa.

Henry cho biết, thuyền của mình chính là thuyền chở hàng rất lớn, so với con thuyền đánh cá vừa mới thấy thì lớn hơn vô số lần.

Hách Tri Nhiễm phiên dịch lại lời mà Henry nói cho hán tử.

Lúc này, hán tử dường như đã nhụt chí hoàn toàn.

"Ta không sửa được loại thuyền như thế"

"Vậy ngươi có biết ai có thể sửa được không?" Hách Tri Nhiễm dò hỏi.

Hán tử bĩu môi chỉ đến phía tây của thôn.

"Các người đi tiếp, đi đến cuối thôn, có một người tên là Hồ Thông, loại thuyền như thế chỉ sợ là có một mình hắn ta có thể sửa được."

Mặc Cửu Diệp cũng không thấy xa lạ gì với cái tên Hồ Thông này, vì để xác định suy đoán của mình, hắn hỏi: "Hồ Thông mà ngươi nói có phải là người mà mấy năm trước quan phủ lưu đày đến đây không?"

Hán tử gật đầu, sau đó lại hỏi ngược lại: "Ngươi biết hắn ta?"

Mặc Cửu Diệp không thừa nhận: "Không biết, chỉ là nghe người ta nhắc đến thôi."

Mặc dù hán từ không trả lời trực diện vào vấn đề, nhưng Mặc Cửu Diệp đã có thể xác định, Hồ Thông này chính là người mà hắn biết.

Hồ Thông đã từng nhậm chức Công Bộ thị lang, tuy Mặc Cửu Diệp chưa tiếp xúc nhiều với hắn ta, nhưng hai người trên cơ bản thì có thể nói là biết nhau. Mấy năm trước, mừng thọ của Hoàng Hậu nương nương, yêu cầu Công Bệ chế tạo gấp một mẻ xe đẩy có bánh xe để phục vụ đồ ăn.

Lúc đó, chuyện này do Hồ Thông phụ trách.

Có lẽ là hắn ta đã đắc tội với ai, xe đẩy nhỏ được chế tác tốt lại bị người ta lén lút động tay động chân, dẫn đến lúc cung nữ thái giám phục vụ đồ ăn thì xe đẩy nhỏ bỗng nhiên rớt ra từng mảnh, đồ ăn ngon rượu ngon được chuẩn bị tốt đều rơi rớt đầy đất
 
Chương 450


Hoàng Hậu vì chuyện này mà nổi giận, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu của Hồ Thông, thế nên Hồ Thông mới phải rơi vào kết cục bị lưu đầy.

Mặc Cửu Diệp không muốn tiết lộ bản thân quá nhiều cho một người xa lạ, cho nên nếu hắn nói biết Hồ Thông, đối phương nhất định sẽ còn dò hỏi biết như thế nào, giải thích tới giải thích lui sẽ vô cùng mệt mỏi.

Hán tử thấy Mặc Cửu Diệp nói như thế, nên có hảo tâm nhắc nhở, nói: “Hồ Thông là người kỳ quái, hắn ta không giao lưu với người trong thôn, cho dù có người tìm hắn ta sửa thuyền, hắn ta đều tùy tâm trạng mà có đi hay không, bây giờ các người đi đến đó tìm hắn, cũng chỉ có thể coi vận khí.”

Trong khi hai người nói chuyện, hán tử lại quải đòn gánh lên.

Lúc này Hách Tri Nhiễm cũng đi ra từ trong xe, nàng chỉ vô tình liếc mắt đến sọt tre của hán tử, thì lập tức không tự chủ được mà nuốt vài ngụm nước bọt.

Hóa ra là một con tôm hùm lớn.

Không những chỉ có tôm hùm lớn, mà còn có tôm tích, chúng đều là món ăn mà kiếp trước nàng thích ăn nhất.

Tuy nhiên, kiếp trước cô chỉ là bác sĩ quân y nho nhỏ sống bằng tiền trợ cấp, căn bản không có cách nào có được quyền tự do về hải sản.

Sau khi xuyên đến chỗ này, quả thật tài phú của nàng tự do, nhưng lại không có cách nào tìm được xuất xứ của mấy món này, nàng lại không thể mạo muội mua chúng.

Bây giờ thì tốt rồi, đêm nay nàng phải thực sự đạt được hải sản tự do của mình.

"Vị đại ca này, ngươi định bán hết số hải sản đó à.

Hán tử không nhìn ra dáng vẻ thèm nhỏ dãi của Hách Tri Nhiễm.

"Mấy thứ này cũng không đáng tiền, ta lại thấy nếu bỏ đi thì đáng tiếc, nên định đi vào trong thành thử xem, bán rẻ lại một chút." Bán rẻ đi một chút?

Là bán rẻ cỡ nào?

"Đại ca, số hải sản đó ngươi định bán như thế nào vậy?"

Hán tử tiện tay xách lên một con tôm hùm lớn con đang động đậy: "Con tôm khôi nay cho dù là lớn hay nhỏ đều hai mươi văn một con."

Sau đó, gã ta lại chỉ vào một sọt tre tôm tích kia, nói: "Còn đám tôm bọ ngựa này, ba văn một cân."

Vì không để cho người ta biết được mình là người ngoài, nên sau khi Hách Tri Nhiễm nghe được hai thuật ngữ hoàn toàn khác với thuật ngữ ở kiếp trước của mình cũng không có biểu hiện khác thường gì.

Đặc biệt là tôm hùm lớn, chữ long là chữ cấm ky ở thời đại này, ai lại dám dùng nó để đặt tên cho một sinh vật biển cơ chứ?

Còn có tôm tích, nhìn qua thì đúng là có hơi giống với bọ ngựa, nên kêu như thế cũng không có gì sai cả.

Điều khiến nàng quan tâm nhất bây giờ chính là giá của hai loại hải sản này.

Giá trị của một đồng tiền ở đây cũng không khác lắm so với một đĩnh bạc ở kiếp trước, nói cách khác thì, một con tôm hùm lớn nhìn cỡ ít nhất cũng hai ký này, chỉ cần hai mươi đĩnh bạc, còn tôm tích còn sống mỗi cân chỉ cần có ba đĩnh bạc.

Cái này còn rẻ hơn rất rất nhiều lần so với chuyện nàng mua trên Taobao.

"Đại ca, ta muốn mua hết sọt tre này của ngươi."

Hán tử sửng sốt ngay lập tức, có hơi khó tin mà hỏi lại:

"Tiểu nương tử, ngươi có chắc là ngươi muốn mua hết không?"

Chẳng những là mua hết, mà ngay cả giá cũng không còn một ngụm.

Phải biết là, tôm khôi và tôm bọ ngựa không có giá trị bằng cá biển.

Mấy thứ này không chỉ có vỏ cứng, mà ăn vào còn gây rát miệng, có đem vào trong thành có khi cũng không thể nào bán được.
 
Chương 451


Nếu không phải hôm nay gã ta nhàn rỗi không có việc gì, muốn kiếm chút tiền, thì đã không tốn sức như thế để đem mấy thứ này đi vào trong thành thử vận may.

Hách Tri Nhiễm nhìn thấy biểu cảm của hán tử, thì biết bản thân mình không c.h.é.m giá, khiến người khác coi mình là kẻ ngốc.

Tuy trong không gian của nàng có rất nhiều bạc, nhưng cũng không muốn trở thành đại oan loại trong mắt người khác khi mua đồ.

"Khụ khụ... Đại ca, nếu ta lấy hết mấy thứ này thì giá cả có thể thương lượng không?"

Nghe được mấy chữ "lấy hết", hán tử đang tự hỏi chính mình có phải bản thân gặp ảo giác rồi hay không.

Phải biết là, mấy loại hải sản có vỏ cứng này, không có ai muốn mua chúng nó cả.

Tiểu nương tử xinh đẹp này chắc là không phải bị ngu đâu nhỉ?

Mặc kệ là như thế nào, chuyện làm ăn đi đến cửa, tuyệt đối không có đạo lý nào đẩy nó ra.

Hán tử hỏi thử:

"Tiểu nương tử, ngươi thật sự muốn mua hết đống này sao?"

Hách Tri Nhiễm không phủ nhận.

"Đúng, chỉ cần giá cả hợp lý thì ta mua hết."

Nghe thế, hán tử lại đặt đòn gánh xuống đất lần nữa.

"Hiện tại ta có mười hai con tôm khôi, nếu ngài lấy hết, ta sẽ tính ngài hai trăm văn, thế nào? Còn mấy con tôm bọ ngựa kia, ít nhất cũng cỡ ba mươi cân, tính ngài năm mươi văn, giá này cũng thật lắm rồi."

Hán tử sợ đối phương thấy giá mắc nên cuối cùng đã giải thích một chút.

Hai trăm năm mươi văn tiền? Số đẹp.

Thấy Hách Tri Nhiễm chuẩn bị trả tiền, Mặc Cửu Diệp vội vàng ngăn nàng lại.

Dù chưa từng ăn loại hải sản này, nhưng hắn cũng biết đây là đồ mà không ai muốn.

Hắn biết rõ, hán tử này cho dù có đem số hải sản này đi vào trong thành cũng không có khả năng bán được giá cao như thế.

Rõ ràng là đang bắt nạt bọn họ vì không hiểu rõ giá cả thị trường.

"Hai trăm năm mươi văn quá cao, ngươi nên vào trong thành bán đi, ta muốn nhìn xem, ở trong thành có thể bán được bao nhiêu tiền."

Ý của Mặc Cửu Diệp cũng cùng với Hách Tri Nhiễm, cũng không muốn bản thân trở thành đại oan loại.

Hán tử không nghĩ đến, ý định làm giàu của mình đã bị người ta nhìn thấu nhanh như thế.

Hơn nữa, xem thái độ của người trước mắt, hình như là không muốn mua.

Tuyệt đối không thể được, vất vả lắm mới có người muốn mua, cũng không thể để bọn họ chạy như thế được.

"Ha ha... Vậy theo ý của huynh đệ thì số hải sản này bao nhiêu tiền thì được đây?"

Thật ra Mặc Cửu Diệp cũng không hiểu được giá thị trường của hải sản, hắn chỉ biết mấy thứ này tuyệt đối không giá trị hai trăm năm mươi văn tiền.

"Tự ngươi nói ra một cái giá thật sự, thích hợp thì bọn ta mua, không thích hợp thì khỏi đi."

Hán tử thấy thái độ của đối phương rất kiên quyết, không dám tiếp tục có tâm tư nâng giá nữa.

Hắn bên ngoài thì cười nhưng bên trong không cười, nói: "Vậy đi, coi như là hai cái sọt tre đều tặng hết cho mấy người, một trăm năm mươi văn thì sao?"

Mặc Cửu Diệp cũng không định lại tiếp tục phí thời gian ở chỗ này, đơn giản là trả giá. l

"Một trăm văn, được thì bọn ta lấy hết."

Dứt lời, thấy hán tử không phản ứng gì, lập tức tính nắm xe la rời đi.

Hán tử thấy bọn họ muốn đi, vội vàng đáp ứng: "Được được được, một trăm văn."

Gã ta sợ đối phương sẽ đổi ý, vội vàng đưa hai cái sọt tre đến trên xe la.

Hách Tri Nhiễm không nghĩ đến, Mặc Cửu Diệp còn có khả năng trả giá thiên bẩm, chỉ nói có mấy câu mà thôi, thì giá của số hải sản này có thể giảm hơn nửa giá.

Hiển nhiên, hán tử này nhìn thấy bọn họ không rõ giá cả, nên gã ta muốn đôn giá lên.
 
Chương 452


Hách Tri Nhiễm cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp thanh toán tiền, vui sướng ngồi trên xe la.

Xe la lại tiếp tục xuất phát, dựa theo lời của hán tử, rất nhanh đã tìm thấy được chỗ ở của Hồ Thông.

Cái sân này không giống với sân của người bình thường, tường rào cũng không phải là tường rào làm từ gỗ mà được xây bằng đá.

Trên tường không có phơi lưới đánh cá như nhà của các ngư dân khác mà để trống không.

Cửa không đóng nên Mặc Cửu Diệp lễ phép đứng ở cửa, lớn tiếng dò hỏi: “Xin hỏi, nơi này có phải nhà của Hồ Thông không?”

Qua một lúc lâu sau, cửa ở giữa phòng mở ra, ở bên trong có một nam tử trung niên lôi thôi lếch thếch đi ra.

Hồ Thông có hơi không kiên nhẫn, hỏi: "Ai đến tìm ta?"

Hắn ta nói xong, cùng lúc đó, tâm mắt dừng ở trên người của Mặc Cửu Diệp.

"Cửu công tử?"

Khi Hồ Thông bị lưu đày, Hộ Quốc công không phải là Mặc Cửu Diệp, nên khi đó, người ở kinh thành đều gọi hắn như vậy.

Mặc Cửu Diệp cười nói: "Không nghĩ đến, thật sự là Hồ đại nhân."

Lúc này Hồ Thông đã thu hồi lại dáng vẻ lười nhác của mình, nghiêm trang nói: "Cái gì mà Hồ đại nhân, hiện tại ta chỉ là người vô dụng ăn no chờ chết."

Mặc Cửu Diệp có thể nhìn ra được, trạng thái hiện tại của Hồ Thông vô cùng sa sút.

Đối với chuyện này, hắn hoàn toàn có thể hiểu được.

Khi vừa mới đi theo đội ngũ lưu đày để rời kinh thành, hắn cũng có ý muốn tự sa ngã. May là có Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh, hắn mới bốc cháy ý chí chiến đấu với tương lai một lần nữa.

Thu hồi lại ý nghĩ đã bay đi xa, Mặc Cửu Diệp ôm quyền với Hồ Thông.

"Một khi đã như thế, thì ta xưng hô ngươi một tiếng Hồ đại ca được không?"

Tuy rằng Hồ Thông bị lưu đày đến Tây Bắc, nhưng đối với việc Mặc gia bị lưu đày, chuyện lớn như thế cũng không phải hoàn toàn không biết gì, ánh mắt đầu tiên hắn ta nhìn đến Mặc Cửu Diệp, đã dâng lên cảm giác đồng bệnh tương liên.

Bởi vậy, thái độ hắn ta đối xử với Mặc Cửu Diệp rất thân thiện.

"Sao Cửu công tử lại tìm ta đang ở chỗ này, có chuyện gì cần nói thì cứ vào nói đi."

Thấy sân của Hồ Thông khá rộng rãi, Mặc Cửu Diệp đơn giản là dắt xe la vào.

Sau khi Mặc Cửu Diệp đậu xe la, giới thiệu Hách Tri Nhiễm cho Hồ thông, mới nói chuyện làm sao mình tìm được nơi này thế nào.

Hồ Thông nghe nói bọn họ đến tìm mình để sửa thuyền, tâm mắt lập tức dừng ở trên người của Henry.

Sau khi đánh giá từ trên xuống dưới, Hồ Thông cho rằng Henry có thể biết tiếng của hắn ta nên không khách khí nói:

"Vốn ta không muốn giao tiếp với người nước ngoài mấy người, ngươi phải cảm tạ người đưa ngươi đến, nếu không, ta sẽ không giúp ngươi sửa thuyền."

Henry biết Hồ Thông đang nói chuyện với mình, nhưng mà những gì hắn ta nói Henry không nghe hiểu một câu nào cả.

Hắn ta dò hỏi Hách Tri Nhiễm theo bản năng: "Hách Tri Nhiễm nữ sĩ, làm phiền ngươi giúp ta phiên dịch một chút, lời của hắn mới nói."

Lúc này Hách Tri Nhiễm đang tự hỏi những lời của Hồ Thông nói.

Hiển nhiên, ấn tượng của Hồ Thông đối với người nước ngoài vô cùng không tốt, thậm chí còn có hơi căm ghét.

Chuyện này là sao chứ? Trước khi không biết rõ ràng nguyên do, Hách Tri Nhiễm cũng không có ý định phiên dịch ngay lập tức.

Nàng nhìn về phía Hồ Thông, hỏi: "Trước đây Hồ đại ca từng bị người nước ngoài bắt nạt sao?"

Hồ Thông cũng đã nhìn ra được, người nước ngoài đó căn bản không nghe hiểu được lời hắn ta nói, bản thân nói xong thì người đó lại đi dò hỏi thê tử của Cửu công tử, hắn ta suy đoán đối phương chắc hẳn là hiểu được ngôn ngữ của người nước ngoài.
 
Chương 453


Vì thế, hắn ta không trả lời câu hỏi của Hách Tri Nhiễm ngay lập tức, mà hỏi lại: "Cửu phu nhân có thể nghe hiểu lời hắn ta nói?"

Hách Tri Nhiễm khiêm tốn trả lời: "Cơ duyên xảo hợp nên cũng học được chút ít, miễn cưỡng thì cũng có thể giao tiếp được."

Hồ Thông im lặng, một lúc lâu sau mới lại nói chuyện.

"Lúc ta vừa mới đến Tây Bắc, vì để sống tạm, đã đi làm cu li ở bến tàu, nương tử của ta đi đưa cơm cho ta, trùng hợp lại gặp được một người nước ngoài đi ngang qua nhìn trúng. Không biết người nước ngoài kia đã dùng thủ đoạn gì, thế mà lại khiến cho nương tử của ta can tâm tình nguyện đi theo hắn..."

Nhiều năm như thế đến nay, Hồ Thông vẫn luôn coi chuyện này trở thành nỗi nhục của mình, chưa từng nhắc đến với ai.

Có lẽ là hôm nay lại thấy người nước ngoài, dẫn đến phẫn nộ chôn giấu nhiều năm của hắn ta bùng phát, cũng có khả năng là thấy được người quen nên muốn phun ra một chút nước đắng.

Cho dù là nguyên nhân gì, chung quy hắn ta cũng không thể nhịn xuống được.

Mặc Cửu Diệp vẫn có chút hiểu biết về tình huống của Hồ Thông, hắn ta dựa vào khoa cử mà từng bước một đi đến vị trí Công Bộ thị lang kia.

Hơn nữa, Hồ Thông là người phúc hậu, cũng chỉ cưới một thê tử, chẳng những như thế, đến tuổi trung niên trong nhà vẫn không có đứa con nào.

Có người khuyên hắn ta cưới thêm mấy tiểu thiếp để sinh con đẻ cái, nhưng Hồ Thông không làm như thế.

Lúc Hồ Thông bị phán lưu đày, cũng không liên lụy đến cửu tộc, vì thế, chỉ có hắn ta và phu nhân của mình đến đây sung quân.

Thê tử sống nương tựa lẫn nhau cùng mình bị một người nước ngoài đưa đi, đừng nói là Hồ Thông, đổi lại là bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ không thể chịu nổi. Mặc Cửu Diệp vươn tay, vỗ nhẹ vào vai Hồ Thông vài cái: "Hồ đại ca, chuyện cũng đã qua rồi."

Hồ Thông gian nan gật đầu, tâm mắt lại rơi xuống trên người Henry lần nữa.

"Thuyền ở đâu, đưa ta đi xem xem."

Bởi vì Hách Tri Nhiễm không phiên dịch kịp thời giúp hắn ta phiên dịch những gì Hồ Thông nói, nên lúc này trông hắn ta đầy bối rối.

Hách Tri Nhiễm lại vội vàng làm phiên dịch.

Đầu tiên, nàng phiên dịch lại những gì mà Hồ Thông đã nói trước, ngay sau đó lại nói ra chuyện vợ của Hồ Thông bị người nước ngoài dụ dỗ.

Henry chỉ có thể cố gắng giải thích.

"Hách Tri Nhiễm nữ sĩ, mong ngươi giúp ta chuyển đạt lại rằng, đây là lần đầu tiên ta đến nơi này, người làm chuyện đó chắc chắn không phải là ta. Còn nữa, cho dù là ở nơi nào cũng đều có người tốt lẫn người xấu, ta khẳng định là ta là người tốt ở nước của ta."

Nghe được lời giải thích của Henry, Hách Tri Nhiễm cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng nói lại lời của hắn ta, phiên dịch lại từ đầu đến cuối cho Hồ Thông.

Hồ Thông thở dài.

"Ta biết, oan có đầu nợ có chủ, chuyện cũng không do hắn ta làm, đương nhiên ta sẽ không giận chó đánh mèo lên hắn."

Nói xong, Hồ Thông đã đứng lên, đi cùng với đám người Cửu Diệp để xem xét con thuyền của Henry.

Xe la ở bên ngoài chỉ có thể miễn cưỡng ngồi được hai người, lần này đổi thành Hồ Thông ngồi ở trong xe cùng Henry, Hách Tri Nhiễm ngồi ở bên ngoài đánh xe cùng với Mặc Cửu Diệp.

Đi dọc theo bờ biển, mất hơn hai mươi phút mới đi đến bến tàu.

Nói là bến tàu, nhưng độ phồn vinh hoàn toàn khác với bến tàu ở hồ nước mặn. Chỗ này thuộc về biên giới của Đại Thuận, ngoại trừ thuyền chở hàng từ các vùng duyên hải đậu ở đây, thì cũng không có gì khác.

Hôm nay, chỉ có ba con thuyền đậu ở bến tàu.

Trong đó, có một con thuyền chở hàng cách bờ khá xa, hơn nữa, vẻ ngoài của nó hoàn toàn khác với hai con thuyền chở hàng còn lại.
 
Chương 454


Con thuyền chở hàng này chẳng những thân thuyền cao lớn, mà bên trên còn có một cánh buồm.

Rõ ràng, hai con thuyền địa phương ở Đại Thuận hoàn toàn không có buồm, mà đều dựa hết vào sức người để đi về phía trước.

Không nghi ngờ gì nữa, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đã có được kết luận, con thuyền có buồm kia chính là thuyền của Henry.

Xe la dừng lại, Henry nóng vội, vén rèm lên nhìn ra ngoài.

Hắn ta chỉ vào thuyền chở hàng của mình, nói: “Cái thuyền đó chính là thuyền hàng của ta.”

Đoàn người đi theo Henry vào bờ biển, nơi có một con thuyền nhỏ đang neo đậu ở một chỗ kín đáo.

Thật hiển nhiên, thuyền chở hàng cách bờ xa như thế, Henry đã vào bờ bằng con thuyền nhỏ này.

Hắn ta nhảy lên thuyền nhỏ trước, mới xoay người tiếp đám người Hách Tri Nhiễm.

Sau khi đi đến bên dưới thuyền chở hàng, Henry hét lên trên thuyền vài câu, lập tức có người quăng dây thừng xuống.

Dẫu sao, thân thuyền cũng rất cao, Henry lo lắng bọn họ sẽ cảm thấy sợ nên đã giải thích: "Cái dây thừng này chắc chắn lắm, mấy người không cần phải lo."

Nói xong, Henry vì chứng minh bản thân không nói sai, đã đi đầu trèo lên trên dây thừng.

Mặc Cửu Diệp dò hỏi Hồ Thông: "Hồ đại ca có thể lên được không?"

Hồ Thông gật đầu: "Không thành vấn đề." Dứt lời, hắn ta cũng học theo dáng vẻ của Henry, bắt đầu leo lên.

Mặc Cửu Diệp nhìn thấy Hồ Thông bình an đứng ở trên boong tàu, ôm lấy eo của Hách Tri Nhiễm, nhảy một cái, đã khinh khinh phiêu phiêu mà đáp xuống bên cạnh Henry.

Nhìn thấy hành động này, khiến Henry và đám bạn nhìn mà choáng váng.

Trong nhận thức của hắn ta, hắn ta không biết người còn thể bay được.

Hắn ta nhìn chằm chằm Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đầy hâm mộ.

"Các ngươi quá lợi hại, còn có thể bay được."

Hách Tri Nhiễm lắc đầu bật cười, thế nhưng lại không giải thích gì.

Hồ Thông đã quen với chuyện này rồi, khi còn ở kinh thành, hắn ta cũng từng nhìn thấy mấy thị vệ vượt nóc băng tường.

Mặc Cửu Diệp thân là võ tướng, sao lại có thể không biết chút công phu này?

Sau khi những người nước ngoài đó hết kinh ngạc, Hách Tri Nhiễm mới thúc giục.

"Henry, không phải ngươi muốn sửa thuyền hay sao?"

Henry thu hồi lại suy nghĩ bay đi xa của mình, đưa mấy người bọn họ lên đỉnh tàu với bạn của mình.

Hách Tri Nhiễm không biết chuyện sửa thuyền, bây giờ chuyện có thể làm chính là giúp Henry làm phiên dịch.

Sau khi giải thích một phen, Hồ Thông cũng đã hiểu được đại khái chỗ trục trặc của thuyền, một mình đi đến đó kiểm tra.

Henry để trợ lý của mình đến phối hợp với Hồ Thông, đưa Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đi tham quan bên trong con thuyền một phen.

Hách Tri Nhiễm cũng không có hứng thú gì đối với loại thuyền chở hàng nguyên thủy.

Nàng biết, thời đại này, người nước ngoài vượt đại dương đi đến nơi này đơn giản chỉ là vì muốn kiếm tiền.

Sau khi người nước ngoài đến đây, sẽ mang theo hàng hóa của đất nước mình ở trong kho hàng của thuyền, khi đến Đại Thuận rồi, lại mang theo một chút ít đặc sản của Đại Thuận trở về. Vì thế, thứ khiến nàng cảm thấy hứng thú chính là những món hàng mà Henry đã mang đến đây.

"Henry, có thể đưa ta đi coi hàng hóa của ngươi không?"

Mặc dù là lần đầu tiên Henry vào Đại Thuận, nhưng ở Doãn Thành tìm người sửa thuyền trong mấy ngày nay cũng phát hiện ra, người ở nơi này sống không giàu có lắm, từ cách bọn họ ăn mặc có thể nhìn ra được.

Hắn ta có thể xác định, Hách Tri Nhiễm và trượng phu của nàng cũng không phải kẻ có tiền.

Bởi thế, hắn ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện có thể làm buôn bán với bọn họ.
 
Chương 455


Mặc dù như vậy, Henry vẫn rất thống khoái mà đáp ứng thỉnh cầu của Hách Tri Nhiễm.

Hách Tri Nhiễm đã giúp đỡ cho mình nhiều như thế, cho bọn họ được mở rộng tầm mắt cũng tốt.

Henry đưa hai người vào kho chuyên chở hàng hóa, xốc tấm bạt đậy hàng hóa lên.

Tất cả hàng hóa mà hắn ta mang đến đều được hai người nhìn thấy hết.

Henry có hơi đắc ý chỉ vào những món hàng hóa đó, nói: "Chúng đều là đồ tốt ở quốc gia của ta, các người có thể tham quan tùy thích."

Hách Tri Nhiễm không hề xa lạ với mấy thứ này chút nào.

Ngoại trừ một số loại ngũ cốc mà Đại Thuận không có, còn có gạch men sứ không được tinh xảo cho lắm, và vải do người nước ngoài dệt, kính, và sản phẩm thủy tinh.

Nhìn thấy thủy tinh, Hách Tri Nhiễm biết sau này mình cần phải xây nhà, mấy món đồ thủy tinh này hoàn toàn có tác dụng.

Hơn nữa, được mua một cách quang minh chính đại từ trong tay người nước ngoài, căn bản không có vấn đề mờ ám gì.

Ngoại trừ thủy tinh ra, còn có một món đồ khác thu hút sự chú ý của Hách Tri Nhiễm.

Món đồ kia nhìn hơi giống với nhựa ở kiếp trước, nhưng nhìn thì có vẻ dày hơn nhựa một chút, hơn nữa, độ trong suốt cũng thua kém nhựa rất nhiều.

Hách Tri Nhiễm có thể kết luận, thứ này chính là dáng vẻ nguyên thủy nhất của nhựa.

Nghĩ đến các mùa ở Tây Bắc, tuy là nói mùa đông sẽ không rét lạnh giống như ở phương bắc, nhưng vẫn sẽ có tuyết rơi, đến khi đó, mặt đất vẫn sẽ bị đóng băng trong một khoảng thời gian, cho nên là nơi này không thể nào trồng hai vụ được.

Nói trắng ra là, khí hậu ở nơi này và vùng Hoa Bắc ở kiếp trước có hơi tương tự nhau, vô cùng thích hợp để xây dựng nhà kính mùa đông.

Có nhà kính, chẳng những có thể ăn được rau dưa xanh tươi mà mùa đông không thể có được, còn có thể lấy ra đồ ăn từ trong không gian để hỗ trợ, nếu mở rộng quy mô của nhà kính, còn có thể tạo ra được lợi nhuận cho nhà của mình.

Quả thật chính là một mũi tên trúng ba con chim.

Còn có vải dệt, nhìn thì thấy tinh xảo hơn so với vải bông của Đại Thuận, đặc biệt là màu sắc và hoa văn đều vô cùng đặc biệt.

Còn về những món ngũ cốc kia, Hách Tri Nhiễm thật sự không có hứng thú gì với chúng.

Dẫu sao không gian của nàng muốn thu hoạch hạt giống gì thì đều có cả.

Xem ra, nàng thật sự cần mua một số món đồ ở chỗ Henry, mấy món này vô cùng thích hợp để làm vỏ bọc cho những thứ nàng lấy ra từ trong không gian.

Bởi vì từng vào không gian của Hách Tri Nhiễm, nên Mặc Cửu Diệp cũng không có bao nhiêu hứng thú với mấy thứ này.

Nhìn biểu hiện bình tĩnh của hai người kia, hoàn toàn vượt xa so với tưởng tượng của Henry.

Lẽ ra mấy thứ này không có khả năng Đại Thuận có được, sao bọn họ lại không có chút hứng thú nào?

Nếu hứng thú, hắn ta hoàn toàn có thể tặng bọn họ một ít coi như là thù lao.

Đang lúc Henry ngây người, Hách Tri Nhiễm mở miệng.

"Henry, ngươi chỉ đem theo mấy thứ này đến Đại Thuận sao?"

Chuyện này khiến Henry càng chắc chắn thêm hàng hóa mình đem đến đây không hấp dẫn được hai người.

Vì thể hiện sự ưu việt của quốc gia mình, Henry đi vòng qua góc nhà kho rồi ôm đến một cái rương lớn.

"Những thứ tốt đều ở chỗ này, bây giờ ta sẽ cho các người nhìn một cái." Khi nói chuyện, Henry đã đặt cái rương lớn kia một cách cẩn thận xuống sàn, cách đặt chiếc rương một cái nhẹ nhàng như thế, hiển nhiên hắn ta rất trân trọng bảo bối trong cái rương này.

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp cùng cuối đầu nhìn đồ trong rương.
 
Chương 456


Chỉ thấy bên trong cái rương, mỗi một món hàng đều được đóng gói trong hộp tinh xảo.

Henry cầm lấy cái trên cùng, mở cái hộp ra, bên trong có một chiếc kính viễn vọng bằng đồng kiểu cổ.

Hai người đều rất quen thuộc với thứ này.

Khi Mặc Cửu Diệp ở trong không gian cảm thấy nhàm chán, cũng thường xuyên lấy cái này ra ngắm nghía.

Henry lấy cái kính viễn vọng từ trong hộp ra, trên mặt lộ vẻ tự hào, nói:

"Thứ này chính là bảo bối của quốc gia bọn ta, ta phí rất nhiều công sức mới làm được một cái."

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp cũng chỉ gật gật đầu, thật rõ ràng, bọn họ đều không có hứng thú với kính viễn vọng.

Henry thấy thế, chỉ tưởng hai người không biết nhìn hàng.

Dẫu sao ở trong đầu của hắn ta, hai người này căn bản không mua nổi món đồ cao cấp như vậy, không muốn xem thì thôi.

Hắn ta đặt kính viễn vọng vào trong hộp rồi cất đi, tiếp tục cho bọn họ xem những báu vật trong rương.

Thứ xuất hiện trước mắt hai người một lần nữa chính là một cái gương lớn cỡ lòng bàn tay.

Cái gương này không phải là loại gương đồng mà người dân ở Đại Thuận sử dụng, mà là loại gương thủy tinh ở đời sau sử dụng, có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi.

Lại nhìn xem tay nghề ở phía sau của gương, tất cả đều được làm thủ công, bên trên đều khắc hoa văn phù hợp với phương tây.

Thấy Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp cũng không làm ra bất kỳ biểu hiện kinh ngạc gì, Henry chỉ cho là bọn họ nhìn đến mức choáng váng, tiếp tục khoe khoang mấy món đồ khác..

Lần này, đồ vật mà hắn ta lấy ra cuối cùng cũng khơi gợi lên hứng thú của Hách Tri Nhiễm.

Là kim cương.

Là viên kim cương lớn hơn trứng bồ câu gấp mấy lần.

Đôi mắt Hách Tri Nhiễm sáng lên ngay tức khắc.

Viên kim cương lớn như vậy, nếu đặt ở trên bàn đấu giá ở đời sau, tuyệt đối sẽ có giá trên trời.

Chuyện khiến người ta hưng phấn chính là, bên trong cái hộp thế mà lại có mấy chục viên kim cương giống như thế.

Thật ra Hách Tri Nhiễm không biết rằng ở thời cổ đại, kim cương vốn không đáng tiền.

Bởi vì tính chất của kim cương vô cùng cứng, kỹ thuật rèn khi ấy rất khó để phân cách nó, càng đừng nói là tạo ra hình ra dạng để khảm lên trang sức.

Henry mang theo nhiều kim cương đến đây như thế, cũng chỉ là cảm thấy thứ này sáng lấp lánh, trông thật đẹp, muốn lợi dụng vẻ đẹp của nó để đổi lại chút lợi lộc.

Hắn ta thấy Hách Tri Nhiễm thích, nên hào phóng mà đặt một viên vào trong tay nàng.

"Ta thấy ngươi thực sự thích loại đá kim cương này, nên tặng cho ngươi một viên."

Hách Tri Nhiễm ít nhiều cũng biết được giá trị của kim cương ở thời cổ đại.

Nó tới từ phương tây, thứ này vô cùng cứng rắn, cũng không có giá trị gì nhiều.

Từ biểu hiện của Henry cũng có thể thấy được, nếu thứ này có giá trị liên thành, hắn ta cũng không thể nào hào phóng đưa cho mình như thế.

Nếu như vậy, Hách tri Nhiễm nhận nó mà không có chút áp lực nào.

Sau khi nói lời cảm ơn, Hách Tri Nhiễm chỉ vào hộp kim cương dò hỏi: "Henry, những viên đá kim cương đó ngươi định bán giá thế nào?" Trước khi Henry đến Đại Thuận, cũng đã hỏi tiền bối, cũng không xa lạ gì với bạc và tiền đồng ở nơi này.

Vì thế, khi Hách Tri Nhiễm hỏi giá cả, lập tức nói ra giá bán mà hắn ta đã định.

Hắn ta đưa tay về phía Hách Tri Nhiễm: "Năm mươi lượng, số kim cương này năm mươi lượng là có thể có được."

"Được rồi, số kim cương này ta lấy hết." Nghe thấy cái giá này, Hách Tri Nhiễm thậm chí còn không thèm mặc cả.

Cái giá này rẻ quá...
 
Chương 457


Henry thấy nàng nói như thế, hiển nhiên có chút kinh ngạc.

Dẫu sao trong ấn tượng của hắn ta, đối với bá tánh bình thường ở Đại Thuận mà nói, thì năm mươi lượng chắc chắn là một số tiền khổng lồ.

Hơn nữa, cho dù là nhìn thế nào, Hách Tri Nhiễm cũng không phải là dáng vẻ của người có tiền.

Thấy đối phương giúp đỡ mình như thế, Henry thật sự không muốn nàng phá sản vì số kim cương này.

"Hách Tri Nhiễm, nếu ngươi thật sự thích thứ này, ta lại đưa cho ngươi thêm một viên."

Hách Tri Nhiễm cũng không biết ý của Henry.

"Sao thế? Hàng của ngươi còn phải chọn người để bán ra hả?"

Hiển nhiên, Henry xấu hổ, liên tục xua tay, nói: "Không không không, không phải, ta nghĩ thứ này có hơi quý..."

Hách Tri Nhiễm cuối cùng cũng hiểu ý của Henry.

Nàng phụt một tiếng, bật cười.

"Henry, ngươi không cần phải lo lắng cho ta, ta không thiếu bạc."

Henry nhìn ra được, lúc Hách Tri Nhiễm nói chuyện cũng không hề giả vờ.

"Nếu đã như thế, thì số kim cương đó đều là của ngươi."

Khi nói chuyện, hắn ta đã đặt hộp kim cương trong tay của Hách Tri Nhiễm.

Hách Tri Nhiễm cũng không trả tiền ngay lập tức, nàng đoán Henry không muốn ngân phiếu, mà năm mươi lượng bạc lại là một đống lớn, trên người của nàng không hề có bất kỳ thứ gì để đựng, nếu tùy tiện lấy ra cho hắn ta, nhất định sẽ bị nghi ngờ.

"Bạc ở trên xe chúng ta, sau khi lên bờ ta sẽ đưa ngươi ngay lập tức."

Henry vui vẻ đáp lại tiếp tục khoa những bảo bối khác. Những món đồ lấy ra sau đó cũng vô cùng thu hút Hách Tri Nhiễm.

Hồng ngọc, ngọc lục bảo, ngọc bích, còn có thạch anh tím trong suốt như thủy tinh, nói tóm lại, mỗi loại đá quý đều có số lượng đáng kể.

Ở thời đại này, trong mắt người phương tây, những viên đá quý nhiều màu sắc này đáng giá hơn kim cương rất nhiều lần.

Dẫu sao, mấy thứ này đều có thể gia công thành các loại trang sức xinh đẹp.

Hách Tri Nhiễm sau khi cò kè mặc cả với Henry thì có được số đá quý này với giá tám trăm lượng bạc.

Henry thật sự không nghĩ đến, Hách Tri Nhiễm lại giàu có đến như thế.

Vì thế, hắn ta lại chủ động muốn bán tấm gương nhỏ và kính viễn vọng.

"Hách Tri Nhiễm, đây mới là vật mà ta cảm thấy quý nhất, ngươi không suy xét lại một chút sao?”

Hách Tri Nhiễm cự tuyệt mà không suy nghĩ nhiều: "Ta không có hứng thú với mấy món này."

Thấy đối phương thật sự cự tuyệt, Henry cũng thôi không bán nữa.

Đồng thời, hắn ta cũng nhận định Hách Tri Nhiễm thành một kẻ nhà quê không biết nhìn hàng.

Hách Tri Nhiễm mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, lập tức đưa hộp chứa mấy loại đá quý giao cho Mặc Cửu Diệp, sau đó hỏi Henry về giá của các món đồ làm từ thủy tinh.

Cuối cùng, Hách Tri Nhiễm mua một chút thủy tinh ở chỗ này, một số ít nhựa và khoai tây, khoai lang và một số loại hạt giống cây trồng, lại chỉ thêm một trăm năm mươi lượng nữa.

Dù nói là một ít, nhưng nhìn thì cũng chất thành đống lớn.

Nếu dùng xe bò để vận chuyển thì ít nhất cũng phải cần đến năm xe.

Henry vô cùng quan tâm, hỏi: "Hách Tri Nhiễm, ngươi đã nghĩ ra cách vận chuyển mấy món này thế nào chưa?"

"Nghĩ rồi, ta tính sẽ đi thuê một cái kho hàng ở gần bến tàu, sau khi thuyền của ngươi sửa xong rồi thì có thể cập bến, ta sẽ chuyển mấy món đồ này đến kho hàng."

Hách Tri Nhiễm vừa nói xong, mấy người lập tức cảm giác được hình như thuyền chở hàng đang động đậy.

Đồng thời, bạn của Henry cũng hưng phấn chạy đến: "Henry, vị sư phụ kia rất lợi hại, nhanh như thế mà đã sửa xong thuyền rồi."
 
Chương 458


“Quá tuyệt vời, mau nói với mọi người, thuyền hàng sẽ cập bến ngay lập tức.” Henry nói xong, lập tức chào Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đi lên boong tàu.

Hồ Thông đã đứng ở đó trước, đang chờ Henry trả tiền công.

Henry vô cùng kích động, nhìn thấy Hồ Thông thì muốn cho hắn ta một cái ôm thật nồng nhiệt.

Ai ngờ, hắn ta vừa mới đến gần Hồ Thông, giang hai cánh tay ra thì Hồ Thông đã né tránh.

“Thuyền đã sửa xong rồi, tiền công là mười lượng bạc.” Hồ Thông xụ mặt nói.

Henry xấu hổ quay đầu nhìn về phía Hách Tri Nhiễm, nhờ nàng hỗ trợ phiên dịch xem Hồ Thông đang nói cái gì.

Hách Tri Nhiễm nói với hắn ta, Hồ Thông muốn mười lạng bạc làm tiền công.

Chuyện này, càng khiến Henry xấu hổ hơn.

Hắn ta mới đến, hàng hóa đều chưa bán được món gì, Hách Tri Nhiễm vẫn chưa trả tiền hàng, hắn ta vốn không có tiền để trả tiền công cho Hồ Thông.

Hách Tri Nhiễm cũng nhìn ra sự xấu hổ của hắn ta, nói: "Đi xuống thuyền lấy bạc trước đi."

Nàng ta lại giải thích với Hồ Thông một phen, lúc này, thuyền hàng đã cập bến một cách chắc chắn.

Mấy người không cần phải ngồi thuyền nhỏ mà đi trực tiếp lên bờ.

Hách Tri Nhiễm đi vào trong xe, lúc xốc màn xe lên một lần nữa, một ngàn lượng bạc sáng bóng đã xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người.

Nàng cũng rất chu đáo giới thiệu cho Henry, số nén bạc đó là mười lượng một cái, trước mắt tổng cộng có một trăm.

Henry cầm lấy hai nén bạc đưa cho Hồ Thông. Hồ Thông chỉ nhận lấy một cái.

"Ta chỉ nhận thù lao xứng đáng thôi." Có thể thấy được, hắn ta làm người chắc chắn không có chút cẩu thả nào.

Lần này, không cần Hách Tri Nhiễm phiên dịch, Henry cũng hiểu được ý của Hồ Thông.

Hắn ta chỉ đặt nén bạc kia trở lại.

Hồ Thông nhận được tiền công cũng không vội rời đi.

Cuối cùng cũng có thể gặp được người quen, hôm nay hắn ta có được bạc, lập tức có ý muốn mời khách.

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp cũng không biết ý nghĩ của Hồ Thông, cho rằng hắn ta tính rời đi chung với bọn họ.

Chuyện bây giờ hai người cần phải làm chính là thuê một cái kho hàng ở bến tàu.

Đối với bến tàu này, Hồ Thông khá quen thuộc.

Với sự hỗ trợ của hắn ta, rất nhanh đã thuê được một cái với giá một lượng bạc ba ngày, bọn họ thuê một cái kho hàng cỡ trung.

Ngay sau đó, Mặc Cửu Diệp lại thuê mấy công nhân ở bến tàu, giúp Hách Tri Nhiễm khuân hàng mà nàng mua xuống.

Hồ Thông vốn định mời hai vợ chồng Mặc Cửu Diệp ăn cơm, nhưng nhìn thấy số hàng mà hai người đã mua ở chỗ của người nước ngoài, hàng nhiều như thế, không biết phải dọn đến khi nào, thật hiển nhiên, hôm nay hắn ta không thể nào mời hai người họ ăn cơm được rồi.

Nhìn công nhân chuyển hàng vào kho vài lần, Hồ Thông lập tức cáo từ.

"Cửu công tử, nếu các ngươi còn có chuyện phải làm ở đây thì ta sẽ không quấy rầy, ngày khác có thời gian rảnh, chúng ta có thể hẹn nhau uống rượu."

Mặc Cửu Diệp ôm quyền: "Ta ở Doãn Thành phía tây của thôn Tây Lĩnh, nếu Hồ đại ca có chuyện gì cần nói, có thể đến đó tìm ta." Sau khi Hồ Thông đồng ý, thì cáo từ rời đi.

Vừa hay, Hồ Thông nhìn thấy được bọn họ mua đồ ở trong tay người nước ngoài, nhưng lại không biết rõ số lượng cụ thể.

Một nhân chứng hoàn hảo...

Hách Tri Nhiễm có thể lén thêm đồ vào trong kho mà không gặp bất kỳ áp lực gì.

Vì để tiết kiệm thời gian, Mặc Cửu Diệp đã thuê hai mươi mấy công nhân.

Chưa đến nửa canh giờ, bọn họ đã khuân toàn bộ hàng hóa mà hai người đã mua ở chỗ Henry vào trong kho hàng.
 
Chương 459


Trước khi khóa cửa, Hách Tri Nhiễm đưa tất cả số gạch men, thủy tinh được mua với số lượng lớn kia, cùng với các loại lương thực, khoai tây, khoai lang đỏ, bắp tươi mà nàng đã sản xuất ở trong không gian, tất cả đều đưa đến đây.

Viêc kinh doanh búp bê thu được một khoản lợi nhuận nhỏ, cũng vì nhờ có Đường Minh Duệ gia nhập, Hách Tri Nhiễm nhân cơ hội này, lại mua sắm thêm một lượng lớn vải nhung.

Ngoài ra, nghĩ đến vấn đề về mùa, Hach Tri Nhiễm không thể lấy mấy loại trái cây tươi kia ra cho người khác thấy, nên đã gia công mấy loại trái cây đó thành đồ sấy khô rồi gửi tại đây.

Đồng thời, nàng đưa số đá quý mà Mặc Cửu Diệp ôm trong lòng, đưa tất cả số đá quý đó vào trong không gian.

Sau khi xử lý tốt, thấy không có thứ gì bị bỏ sót, Mặc Cửu Diệp mới khóa cửa kho hàng lại.

Henry biết mình phải rời đi nơi này, nên thử hỏi Hách Tri Nhiễm: "Hách Tri Nhiễm nữ sĩ, ngày mai ta sẽ dậy sớm để chuẩn bị đi đến tòa thành tiếp theo, ngươi có thể tiếp tục làm phiên dịch giúp ta được không?”

Hách Tri Nhiễm lắc đầu: "Thật xin lỗi Henry, ta không thể đi cùng với ngươi được, ta còn có rất nhiều người nhà ở đây, bọn họ cần ta."

Tuy Henry đã biết đáp án, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định.

"Chỉ là, nếu không có ngươi, ta căn bản không có cách nào giao lưu với người ở nơi này."

Hách Tri Nhiễm có thể hiểu được cảm giác bất lực này của Henry.

Nàng suy tư một lát, nói: "Ngươi chờ ta một chút."

Nói xong, nàng lập tức đi vào trong thùng xe.

Hách Tri Nhiễm đã mua một số giấy Tuyên Thành loại dày và bút mực ở trên Taobao.

Nàng cắt giấy Tuyên Thành thành ô vuông cỡ hai mươi centimet, suy nghĩ một chút rồi viết lên một số từ thường dùng hằng ngày trong tiếng Anh, rồi sau đó ghi chữ Hán ra.

Lúc Henry muốn nói cái gì, thì có thể đưa tấm card này ra cho người ta.

Henry có được mấy tấm card phiên dịch do Hách Tri Nhiễm chế tác, kích động đến suýt chút nữa đã rơi lệ.

"Hách Tri Nhiễm, vô cùng cảm ơn ngươi, có tấm card phiên dịch này của ngươi, ta cũng không cần phải lo lắng về cách nói chuyện với người Đại Thuận."

Hách Tri Nhiễm khiêm tốn nói: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."

Henry không biết phải cảm kích Hách Tri Nhiễm như thế nào, vốn dĩ muốn lấy chút bạc để báo đáp nàng.

Nhưng hắn ta nhìn ra, người ta vốn không hề thiếu mấy món này.

Hắn ta thấy Hách Tri Nhiễm không mua những loại vải dệt xinh đẹp kia, lập tức nói với mấy người bạn đưa một ít đến cho nàng.

Hách Tri Nhiễm cũng không khách khí, đem vải dệt để vào trong xe.

"Henry, rất vui được quen biết ngươi, bây giờ bọn ta phải đi về, nhà của ta ở thôn Tây Lĩnh, nếu có duyên chúng ta nhất định sẽ gặp lại."

"Được, nếu ta có hơi hội đến đây một lần nữa, ta nhất định sẽ đến thăm ngươi."

Henry theo thói quen định tiến lên ôm Hách Tri Nhiễm một cái, lại bị ánh mắt không thiện lành của Mặc Cửu Diệp ngăn lại.

Chuyện này cũng khiến cho hắn ta hiểu rõ được một chuyện, người Đại Thuận không thích ôm...

Trời không còn sớm, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp cưỡi xe la chạy về thôn Tây Lĩnh.

Dọc đường đi, Hách Tri Nhiễm không hề nhàn rỗi. Vất vả lắm mới gặp được người nước ngoài chân chính, cơ hội như vậy sao nàng có thể bỏ lỡ?

Ý thức của nàng tiến vào không gian, lại chế biến một ít trái cây khô, tất cả được gói kỹ bằng giấy dầu.

Khoai tây trồng trong không gian. Khoai lang và bắp non, mỗi loại một bao bố.

Còn có một ít rau dưa dễ bảo quản, ví dụ như cà rốt, bí đỏ vân vân, mỗi loại chuẩn bị một ít.

Đương nhiên, không thể thiếu quả ớt nàng thích nhất, vẫn còn tươi thì khó giải thích, nên lấy quả khô, nói chung, có vị cay còn tốt hơn không có.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top