Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ
Chương 20


Ta tự mình kể tiếp, hứng khởi khoe khoang:

 

“Hắn từ nhỏ đã biết ta thích giấu đồ ở đâu, cho nên ta đã bày ra mười bốn chỗ nghi binh, sau đó giấu độc ở một nơi mà hắn không ngờ tới. Chàng biết đó là đâu không?”

 

“Ở đâu?”

 

“Ở bên trong áo lót của ta.” Ta càng đắc ý hơn, “Đáng tiếc là áo lót quá gần ta, không thể đặt loại độc kịch liệt, sợ chính mình bị trúng độc trước. Ta chỉ có thể dùng một loại hàn độc. Chàng có biết hàn độc là gì không?”

 

“Hàn độc là gì?”

 

“Hàn độc thật ra rất giống với bệnh của ta bây giờ. Trước đây ta từng nghe Lữ thái y nhắc qua, người trúng hàn độc sẽ ngày càng sợ lạnh, vài năm sau sẽ bị lạnh đến chết. Ban đầu ta nghĩ loại độc này quá nhẹ, nhưng giờ nghĩ lại thì thấy rất hợp lý. Để Vạn Kỳ Gia Chính nếm trải nỗi đau khổ của ta những năm qua, mỗi lần nghĩ đến ta, hắn sẽ nhớ lại những chuyện hổ thẹn của mình. Như vậy, dù ta không còn nữa, hắn cũng không thể sống yên ổn được.”

 

“Thật lợi hại.”

 

Tàng Viễn hiếm khi khen ta một câu, khiến ta vui mừng khôn xiết. Nhưng trong niềm vui bất ngờ đó, ta lại chợt nhớ ra một chuyện:

 

“Chàng  làm sao biết được bệnh của ta?”

 

“Lữ thái y nói.”

 

“À? Ta mỗi lần đều đưa cho ông ấy một thỏi vàng để giữ bí mật mà!”

 

“Ta đưa ông ấy hai thỏi.”

 

... Nếu không phải vì cơ thể yếu ớt, ta nhất định sẽ lao tới thái y viện tìm Lữ thái y tính sổ. Cứ ngỡ ông ấy là một lão nhân từ tâm, không ngờ lại là...

 

“Đúng là một lão già gian thương.” Ta nghiến răng nghiến lợi.

 

“Ừm.”

 

Ta sững sờ nhìn Tàng Viễn, gần như không nhận ra hắn nữa, bởi rất hiếm khi hắn đáp lại ta như vậy, câu nào câu nấy đều đúng ý.

 

Có lẽ vì ta nhìn hắn quá lâu, nên hắn cuối cùng cũng mở lời:

 

“Nàng không muốn hỏi ta sao?”

 

“Hỏi gì?”

 

Tàng Viễn mím môi, khẽ nói:

 

“Chuyện của Gia Trụ.”

 

Ta cười gượng:

 

“Chàng không nói thì ta cũng quên rồi.”

 

Tàng Viễn không nói thêm, nhưng ta có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ bắp hắn. Có lẽ trong lòng hắn vẫn còn lo lắng, vì vậy ta mở lời:

 

“Ta chỉ tin vào những gì chính mắt ta nhìn thấy. Ngần ấy năm qua, chàng là người thế nào, ta hiểu rất rõ.”

 

Cơ thể Tàng Viễn không còn cứng nhắc nữa. Trong vòng tay hắn, ta bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Đã cưỡi ngựa lâu như vậy mà vẫn chưa đến nơi, nhìn hướng đi thì có vẻ chúng ta đã ra khỏi thành.

 

Có lẽ vì sợ ta c.h.ế.t ở phủ tướng quân sẽ mang điềm xấu, nên hắn mới đưa ta ra khỏi thành tìm chỗ ở khác.

 

Tàng Viễn sẽ không nghĩ xa đến vậy, chắc hẳn chỉ lo ta c.h.ế.t ở phủ tướng quân, làm kinh động đến Nhiễm Tuyết Linh đang mang thai.

 

Khi ta còn đang mơ hồ suy nghĩ xem sẽ đi đâu, giọng nói khàn khàn của Tàng Viễn vang lên, như thể đã đấu tranh nội tâm rất lâu:

 

“Hôm trước khi ta khởi hành đi biên cương, Thái tử tìm ta uống rượu tiễn biệt, nói muốn mời cả Gia Trụ đến. “

 

“Ta bảo ta đã hẹn gặp riêng Gia Trụ vào buổi tối rồi. Thái tử nói có thể gọi Gia Trụ qua, ba người cùng uống trước, tối đến ta với Gia Trụ gặp riêng cũng được.”

 

“Ta bảo Gia Trụ có việc không thể đến. Thái tử hỏi việc gì. Ta nói Gia Trụ có hẹn dùng cơm với thủ lĩnh cấm quân trấn thủ thành.”

 

“Thái tử hỏi không thể hoãn lại sao. Ta nói Gia Trụ có kinh nghiệm dẫn binh, lần này giúp thủ lĩnh cấm quân phối hợp lực lượng tuần tra trong thành, việc trọng yếu không thể trì hoãn.”

 

“Thái tử không nói gì thêm. Sau đó, khi Gia Trụ bị bắt, Thái tử mới nói với ta rằng nhờ ta nhắc nhở, hắn mới nhận ra có điều bất ổn ở cấm quân trong thành và kịp thời chuẩn bị.”

 

Một loạt lời giải thích khiến ta nghe mà đầu óc mơ hồ, nhưng ta cũng hiểu ra ý tứ của Tàng Viễn. Chuyện này chắc chắn đã đè nặng trong lòng hắn nhiều năm, đến mức hắn có thể nhớ rõ từng lời mà kể lại.

 

Người sống luôn đau khổ hơn kẻ chết, quả nhiên là như vậy.

 

Nghĩ tới đây, ta vươn tay nắm lấy bàn tay đang cầm dây cương của Tàng Viễn:

 

“Ta đã biết chuyện này không liên quan đến chàng. Thật ra, chàng không cần phải mãi ghi nhớ trong lòng. Dù sao chàng cũng là tướng quân, phải trung với vua. Trung với vua không phải là trung với một cá nhân nào, nên dù chàng có tố cáo Gia Trụ cũng chẳng sao. Tạo phản là tội đại nghịch bất đạo, chàng chưa từng làm sai điều gì. Ta sẽ không trách chàng, ngay cả Gia Trụ dưới suối vàng chắc chắn cũng sẽ không trách chàng.”

 

Bàn tay Tàng Viễn nổi rõ gân xanh, ta cảm thấy mắt hắn dường như đỏ hoe. Theo phản xạ, ta hỏi:

 

“Chàng muốn khóc sao?”

 

“Không.”

 

“Nhưng mắt chàng đỏ rồi.”

 

Hồng Trần Vô Định

“Bị gió thổi.”

 

“Ồ.”

 

Ta không vạch trần hắn, chỉ đổi chủ đề:

 

“Tướng… không, Viễn ca ca, chúng ta hòa ly đi.”

 

Nhớ đến chuyện hắn muốn từ quan, ta cũng đổi cách xưng hô. Nhưng lần này, Tàng Viễn không trả lời ta.

 

Ta giải thích:

 

“Hòa ly nghe vẫn hay hơn góa vợ, đúng không?”

 

Tàng Viễn đột ngột giật dây cương, làm ta giật mình. Hắn nói:

 

“Đến rồi.”

 

Ta ngẩng đầu nhìn, trước mắt là một căn nhà gỗ nhỏ, phía trước là một mảnh đất hoang, trông như đã từng được khai hoang.

 

“Đây là đâu vậy?” Ta tò mò hỏi.

 

“Vườn cúc trường thọ.”

 

“Đâu có cúc trường thọ nào đâu?”

 

“Chúng ta có thể tự trồng.”

 

Tàng Viễn từ trong nhà gỗ lấy ra từng bao lớn hạt giống. Ta sững sờ nhìn tất cả, hắn ngập ngừng nói:

 

“Đây là quà sinh thần ta tặng nàng.”

 

Những ngày tiếp theo, chúng ta sống trong căn nhà gỗ nhỏ đó.

 

Nhà tuy nhỏ, nhưng đồ đạc rất đầy đủ. Có Tàng Viễn ở bên, ban đêm ta cũng không thấy lạnh.

 

Ban đầu, Tàng Viễn cuốc đất, ta rải hạt giống.

 

Sau đó, ta quấn kín nằm trên ghế, nhìn Tàng Viễn tự mình gieo trồng.

 

Rồi về sau, Tàng Viễn ôm ta ngồi trên ghế, chúng ta cùng chờ hạt giống nảy mầm.
 
Chương 21: Kết thúc - Những điều nàng không biết


Ta cuối cùng không nhịn được mà hỏi:

 

“Ta nghe nói cúc nên được trồng vào mùa xuân, nở vào mùa hè. Chúng ta trồng bây giờ liệu có mọc không?”

 

“Sẽ mọc.” Giọng Tàng Viễn rất nghiêm túc, “Chúng ta trồng bây giờ, đến mùa xuân sẽ nảy mầm.”

 

Trong lòng ta biết điều đó là không thể, nhưng ta không phản bác hắn. Dù sao ta cũng không thể nhìn thấy được nữa.

 

Trong quãng thời gian cuối cùng này, chúng ta không nhắc lại chuyện quá khứ. Ta có cảm giác như quay về mười mấy năm trước, lúc ta và hắn còn thân thiết.

 

Ta chỉ vào những bông hoa tím trên cánh đồng hỏi hắn:

 

“Viễn ca ca, những bông hoa tím này là hoa gì vậy?”

 

“Là hoa cẩm tú cầu.”

 

Ta lại thấy con trâu bên bờ sông:

 

“Viễn ca ca, đó là con trâu phải không?”

 

“Đó là con lừa.”

 

Ta đắc ý chỉ vào người đang cưỡi lừa đi ngang qua bên đường:

 

“Viễn ca ca, ngài xem, bên kia có người cưỡi lừa.”

 

“Đó là con la.”

 



 

Bây giờ giống như những ngày tháng vô ưu vô lo trước kia, không hề có chút buồn phiền.

 

Người ta thường nói trước lúc nhắm mắt sẽ nhìn thấy người mà mình luôn nhớ nhung nhất. 

 

Không biết vì sao, trước mắt ta lại đầy ắp hình bóng một người khoác áo đen, bàn tay to lớn của hắn, thân thể tựa như lò lửa của hắn, và cả dáng vẻ cầm đao c.h.é.m vào cửa nhà lao của hắn…

 

Ta chợt nhớ, khi đó sau khi ra khỏi thủy lao, ta vốn không còn ý định sống tiếp. Về sau, ta chịu uống thuốc không chỉ vì lời Gia Trụ muốn ta sống tốt, mà còn vì nghe nói Tàng Viễn đã vì ta mà quỳ trước cổng cung suốt bốn ngày. Ta nghĩ, ta không thể phụ lòng hắn.

 

Cho dù là vì tình cảm nào đi nữa, ta vẫn rất cảm ơn Tàng Viễn đã dành thời gian bên ta trong đoạn cuối đời này. Nhưng nghĩ lại, đời này ta đã nói quá nhiều lời cảm ơn với hắn, vì vậy ta không nói thêm nữa.

 

Đời này quá ngắn ngủi, có lẽ phải đợi kiếp sau ta mới trả lại được cho hắn.

 

Trong cuộc đời không quá dài này của ta, có hai đoạn thời gian tươi đẹp nhất. Một là đêm Gia Trụ ôm ta nói: “Ta muốn cưới nàng.” Hai là những ngày tháng sống ở căn nhà gỗ nhỏ này.

 

Kết thúc – Những điều nàng không biết

 

Đông nhi ra đi vào ngày Đông chí.

 

Nàng rốt cuộc vẫn không chờ được đến sinh thần hai mươi bảy tuổi.

 

Tàng Viễn ôm lấy t.h.i t.h.ể Đông nhi ngồi suốt một ngày, sau đó lặng lẽ chôn nàng trước căn nhà gỗ nhỏ.

 

Tiếp đó, Tàng Viễn quay về phủ tướng quân, lục tìm từng món đồ cũ: da hổ, đầu gối lông hồ ly, găng tay lông hồ ly, khăn lông thỏ…

 

Đây đều là những món đồ hắn đã từng chút một tích góp qua từng năm. Nhưng hắn không dám đưa cho Đông nhi, bởi hắn sợ nếu đưa rồi, Đông nhi sẽ không cần đến “lò sưởi” như hắn nữa.

 

Khi quay về, hắn tình cờ gặp phó tướng Lưu Vinh Hợp đang dìu Nhiễm Tuyết Linh đi ra ngoài. Thấy hắn, Lưu Vinh Hợp theo phản xạ che con ch.ó trong lòng mình lại.

Hồng Trần Vô Định

 

Trước đó, con ch.ó vì không được gặp chủ nhân mà tuyệt thực. Lưu Vinh Hợp buộc phải đưa nó đến phủ tướng quân, khổ sở cầu xin và hứa sẽ không để con ch.ó rời khỏi viện của Nhiễm Tuyết Linh. Tướng quân cuối cùng mới đồng ý cho con ch.ó ở lại.

 

Lưu Vinh Hợp thận trọng dò hỏi:

 

“Tướng quân, ta đưa vợ mình về được không?”

 

Tàng Viễn gật đầu, bước ngang qua họ.

 

Lưu Vinh Hợp thở phào nhẹ nhõm, vội vã kéo Nhiễm Tuyết Linh ra ngoài.

 

Nhớ lại chuyện trước đây, hắn không khỏi hối hận. Ban đầu hắn thường khoe khoang trong quân doanh rằng vợ mình đã mang thai, sau đó bị tướng quân gọi vào trong trướng.

 

Tàng Viễn mở lời:

 

“Cho ta mượn ngươi một thứ.”

 

Lưu Vinh Hợp hỏi:

 

“Thứ gì?”

 

Tàng Viễn mặt không biểu cảm đáp:

 

“Vợ ngươi.”

 

Khoảnh khắc đó, Lưu Vinh Hợp cảm thấy mình đã đi theo nhầm người. Hắn cho rằng tướng quân của mình là một kẻ biến thái đại dâm tặc.

 

Mãi sau hắn mới biết, thì ra phu nhân của tướng quân thường xuyên giới thiệu tiểu thiếp cho hắn. Dù tướng quân từ chối mười mấy người, phu nhân vẫn không ngừng kiên trì.

 

Tướng quân không nỡ nổi giận với phu nhân, thậm chí không nỡ nói một câu nặng lời rằng nàng đừng tìm nữa.

 

Phu nhân không có tình cảm với Tàng Viễn, cho nên mới luôn muốn tìm một nữ nhân khác để tách ra khỏi hắn.

 

Vì vậy, tướng quân chỉ có thể ra ngoài tìm một người để chặn miệng nàng.

 

Ban đầu, Lưu Vinh Hợp không muốn đồng ý, nhưng Tàng Viễn nói đến mùa xuân sẽ để vợ hắn trở về, hơn nữa còn tặng cho hắn một căn nhà.

 

Nhiễm Tuyết Linh không đợi chồng mình trả lời, đã tự mình đập bàn đồng ý ngay. Đặc biệt, khi nghe nói phu nhân không thích Tàng Viễn, nàng càng hăng hái, tuyên bố rằng nữ nhân đều "miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo", nàng nhất định phải giúp tướng quân thử lòng phu nhân, từ đó tác hợp hai người họ.

 

Khi đó, Lưu Vinh Hợp vô cùng lo lắng, bởi vợ hắn xuất thân từ gánh hát, vốn rất thích diễn kịch, hắn sợ nàng chọc giận phu nhân.

 

Quả nhiên, Nhiễm Tuyết Linh không thể tác hợp cho hai người, giờ đây hai vợ chồng họ có thể bình an rời đi, Lưu Vinh Hợp đã nghĩ đến việc đốt nhang cảm tạ trời Phật.

 

Tàng Viễn mang những thứ từ phủ tướng quân ra, đốt trước mộ của Đông nhi. Như vậy, ngay cả dưới Hoàng Tuyền, nàng cũng sẽ không cảm thấy lạnh.

 

Nếu hỏi hắn thích Đông nhi từ khi nào, thì có lẽ là lần đầu gặp gỡ.

 

Từ nhỏ đến lớn, bàn tay to lớn của hắn luôn nhận về hai loại phản ứng: Một là sự khinh ghét và chế giễu từ những người bình thường, hai là những người như Gia Trụ, cẩn thận giả vờ không biết, không nhắc đến.

 

Chỉ có Đông nhi là khác biệt, nàng nâng niu bàn tay Tàng Viễn như một báu vật.

 

Tàng Viễn có thể phân biệt được đâu là giả vờ yêu thích, đâu là sự ngưỡng mộ thật sự. Chỉ là, ngay cả bản thân hắn cũng không dám nghĩ, có một ngày khuyết điểm của mình lại trở thành "báu vật" trong mắt người khác.

 

Có lẽ từ lúc đó, ánh mắt hắn đã không tự chủ mà luôn hướng về Đông nhi.

 

Nhưng hắn biết Đông nhi là vị hôn thê của Gia Trụ, vì vậy hắn luôn kiềm chế, không bao giờ để lộ tâm tư của mình. Hắn không ngờ rằng, Gia Trụ lại luôn biết điều đó.
 
Chương 22: Kết thúc - Những điều nàng không biết (Hoàn)


Khi Gia Trụ mưu phản, Tàng Viễn lập tức quay về hoàng thành. Hắn vào gặp Gia Trụ trong ngục, nhưng Gia Trụ không giải thích lý do mưu phản, chỉ nhờ hắn cứu Đông nhi.

 

“Ta có lỗi với nàng ấy.”

 

Tàng Viễn trong lòng đầy mâu thuẫn, hắn tất nhiên muốn cứu Đông nhi, nhưng lại không muốn thừa cơ lợi dụng khi huynh đệ gặp nạn.

 

Gia Trụ nói:

 

“Ta giao Đông nhi lại cho ngươi chăm sóc, dù sao ngươi vốn đã thích nàng ấy rồi, phải không?”

 

Khoảnh khắc đó, mọi suy nghĩ trong lòng Tàng Viễn không còn nơi nào để giấu giếm. Hắn càng thêm xấu hổ, nhưng Gia Trụ không trách hắn, chỉ nói rằng có thêm một người yêu thích Đông nhi cũng là điều tốt.

 

Tàng Viễn đi gặp Vạn Kỳ Gia Chính, lúc này đã trở thành hoàng đế. Vạn Kỳ Gia Chính nói câu đầu tiên với hắn là cảm tạ.

 

Lúc này, Tàng Viễn mới biết, chuyện hắn vô tình nhắc đến đã gián tiếp dẫn đến thất bại của Gia Trụ.

 

Những năm tháng sau đó, hắn không có cách nào thổ lộ tình cảm của mình với Đông nhi, vì chuyện “phản bội” Gia Trụ như một vết thương mờ ám không thể phơi bày.

 

Nếu công khai, mọi người sẽ cho rằng:

 

“Hóa ra ngươi vì một nữ nhân mà phản bội huynh đệ của mình.”

 

Người đời vốn đáng sợ, họ thích dùng những suy nghĩ độc ác nhất để nghi ngờ người khác.

 

Chắc chắn sẽ không ai tin rằng hắn không cố ý tiết lộ, càng không tin rằng hắn chưa từng phản bội huynh đệ.

 

Trong mười năm sau khi thành thân với Đông nhi, Tàng Viễn từng d.a.o động, muốn nói ra lòng mình, đánh cược rằng Đông nhi sẽ tin hắn không phản bội.

 

Nhưng hết lần này đến lần khác, từ miệng Đông nhi, hắn luôn nghe được tình cảm nàng dành cho Gia Trụ:

 

“Trước khi Gia Trụ c.h.ế.t đã nói gì với chàng, chàng kể lại cho ta nghe một lần nữa, được không?”

 

“Ta đã nhầm hắn với Gia Trụ.”

 

“Để ta sau này có thể thanh thản xuống dưới gặp Gia Trụ.”

 



 

Tàng Viễn luôn biết rằng Gia Trụ là người không thể thay thế trong lòng Đông nhi, vì vậy hắn chỉ có thể chọn cách giữ im lặng, không bao giờ nhắc đến.

 

Hắn từ lâu đã hiểu rõ, giống như mười năm họ bên nhau, Đông nhi vẫn không biết hắn bị dị ứng với gừng, ăn vào có thể nguy hiểm đến tính mạng.

 

Cũng như trong những ngày cuối đời của Đông nhi, hắn chỉ dám lén thay hương liệu trong phòng nàng, đêm đến tiếp tục đóng vai trò làm "lò sưởi", sáng sớm lại lặng lẽ rời đi.

 

Đông nhi ngốc nghếch còn thực sự tin rằng nhờ vào lớp da hổ mà nàng không thấy lạnh vào ban đêm.

 

Vì Đông nhi từng nói nàng muốn thanh thản xuống dưới gặp Gia Trụ, nên Tàng Viễn cũng chiều theo ý nàng, chôn chặt lòng mình, không nói ra để không làm phiền đến nàng.

 

Hóa ra, có những tình cảm lại không thể nói ra.

 

Thật ra, có đôi lần Tàng Viễn cũng không thể kìm nén, đã từng ẩn ý bày tỏ. Lần đó, Đông nhi hỏi hắn thích kiểu nữ tử thế nào, hắn trả lời:

 

"Ta thích những người náo nhiệt."

 

Nhưng mười năm qua, Đông nhi sống quá khổ sở, khổ đến mức nàng quên mất rằng nàng từng là thiếu nữ rực rỡ, náo nhiệt nhất hoàng thành. Không ai trên đời có thể sánh bằng nàng dù chỉ một phần nghìn.

 

Khu vườn trồng cúc trường thọ này vốn là món quà mà Tàng Viễn chuẩn bị cho lễ cập kê của Đông nhi, nhưng khi đó Gia Trụ bị thương nặng, hắn không đành lòng trong lúc huynh đệ nằm liệt giường mà đi tặng quà cho Đông nhi.

 

Cứ như vậy, món quà bị trì hoãn cho đến tận bây giờ.

 

Thời trẻ, hắn chưa từng đáp lại những tiếng gọi của Đông nhi, vì hắn biết, chỉ cần không trả lời, nàng sẽ luôn gọi hắn.

 

Về sau, hắn đáp lại từng câu từng chữ, bởi hắn hiểu, mỗi lần đáp lại, là bớt đi một lần.

 

Mùa xuân sắp đến, đáng tiếc Đông nhi không thể nhìn thấy những cây cúc mà họ trồng có nảy mầm hay không.

 

Nói về mùa xuân, ngày thành thân của họ được chọn vào tiết xuân. Đáng tiếc, Đông nhi dường như đã quên lời nàng từng nói.

 

Dù sao thì, lúc đó nàng cũng đang say.

 

Dù sao thì, đó cũng chỉ là một khoảng thời gian mà hắn lén trộm được.

 

Hôm đó là đêm trước khi hắn khởi hành ra biên cương. Gia Trụ tiễn hắn, hai người trò chuyện về quân vụ, còn Đông nhi ngồi một bên uống rượu.

Hồng Trần Vô Định

 

Đợi đến khi họ nói chuyện xong, Đông nhi đã say khướt.

 

Tàng Viễn tốt bụng đến đỡ nàng, nhưng bị nàng nôn hết lên người.

 

Gia Trụ áy náy nhìn hắn:

 

"Ta sẽ sai người mang bộ y phục của ta đến để ngươi thay, còn quần áo bẩn ngươi cứ mang đi giặt."

 

Bộ y phục của Gia Trụ là màu bạc, trên đó còn thoang thoảng mùi hương liệu quý giá. Tàng Viễn chưa từng mặc qua y phục như vậy.

 

Sau khi vượt qua cảm giác không quen, hắn bước ra thì thấy Đông nhi đã ngủ say, còn Gia Trụ nhờ hắn đưa Đông nhi về nhà, nói rằng bản thân có việc phải làm.

 

Sau này, Tàng Viễn mới biết, lúc đó Gia Trụ đang bận rộn lo việc mưu phản, nên ngay cả Đông nhi cũng không thể để tâm chăm sóc.

 

Trên xe ngựa trở về, không biết có phải do xóc nảy hay không, Đông nhi tỉnh dậy. Nàng ôm lấy Tàng Viễn, miệng liên tục gọi:

 

"Gia Trụ... Gia Trụ..."

 

Tàng Viễn nhìn xuống bộ y phục trên người mình, lập tức hiểu rằng nàng vẫn chưa tỉnh rượu.

 

Đông nhi nói:

 

"Chàng không muốn cưới ta phải không? Chàng nói đi, có phải chàng không muốn cưới ta không?"

 

Tàng Viễn vốn không muốn trả lời, nhưng dáng vẻ bướng bỉnh của Đông nhi khiến hắn không thể không thỏa hiệp. Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ đáp:

 

"Ta muốn cưới nàng."

 

Lời vừa nói ra, trái tim Tàng Viễn đập nhanh hơn bình thường. Có lẽ bởi vì đây chính là lời thật lòng mà hắn không thể thốt lên trong suốt nhiều năm qua.

 

Nghe xong câu trả lời, Đông nhi cười mãn nguyện, ôm lấy hắn, tự lẩm bẩm:

 

"Tất cả là lỗi của chàng, mãi đến bây giờ mới thừa nhận. Đông đã sắp qua rồi, chuẩn bị hôn lễ sẽ tốn nhiều thời gian lắm. Vậy chàng cứ cầu hôn trước đi, chờ đến khi xuân về, chúng ta thành thân được không?"

 

Tàng Viễn không nói gì, Đông nhi lại tiếp tục níu kéo, cuối cùng hắn chỉ có thể đáp:

 

"Được, chờ đến khi xuân về, chúng ta sẽ thành thân."

 

Đông nhi lúc này mới chịu yên lặng, nhưng không lâu sau, nàng lại nói:

 

"Ta muốn nghe thêm, chàng nói lại lần nữa là chàng muốn cưới ta."

 

"Ta muốn cưới nàng."

 

"Chàng nói lại lần nữa."

 

"Ta muốn cưới nàng."

 

"Chàng nói lại lần nữa."

 

"Ta... muốn cưới nàng."

 

Hoàn
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top