Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 520


"Ngươi có thể nói cho ta biết, là vị cao nhân nào đã giải trừ được cổ trùng trên người của Mặc Sơ Hàn hay không?”

Mặc Cửu Diệp cũng không nói cho Nam Thụy biết, lúc này hắn không thể đem tức phụ bảo bối của chính mình dâng lên trước đầu sóng ngọn gió được.

Mặc dù nói những lời mà Nam Thụy nói ra cũng đủ để cân nhắc một phen, nhưng bất luận như thế nào, Nam Thụy cũng đã làm ra những việc bất lợi cho Mặc gia.

Nếu như để hắn ta biết được Nhiễm Nhiễm biết giải cổ, khó mà đảm bảo hắn ta sẽ không nổi lên tâm tư xấu xa nào khác.

"Người giải cổ giúp bát ca chính là một vị thế ngoại cao nhân, hiện giờ ta cũng không biết hành tung của người đấy."

Nam Thụy nghe thấy thế có chút sốt ruột, khó khăn lắm mới tìm được một người biết phương pháp khác để giải cổ, Mặc Cửu Diệp lại không biết được hành tung của đối phương.

"Ngươi có thể cho ta một ít manh mối được không?"

Mặc Cửu Diệp cũng không muốn chuyện này hoàn toàn bị phong ấn, nhỡ may sau khi giúp mẫu phi của Nam Thụy xong lại có lợi cho mình, hắn vẫn đang suy xét tới việc để Nhiễm Nhiễm ra tay.

"Tính cách của người giải cổ giúp bát ca của ta có chút cổ quái, không thích tiếp xúc với người lạ, hơn nữa cũng không dùng dung nhan thật để lộ diện trước người ta giống như thế, nếu như ta mạo muội đưa hành tung của người đó cho ngươi, chỉ sợ sẽ đem lại phiền toái cho Mặc gia ta."

Nam Thụy thành khẩn cam đoan: "Ta thề, chỉ cần ngươi có thể giúp ta tìm được vị đại sư biết giải cổ kia, ngươi muốn ta làm cái gì ta đều có thể đáp ứng."

Mặc Cửu Diệp cũng không vội vàng tỏ thái độ đối với chuyện này, việc lớn như vậy, hắn phải thương lượng với Nhiễm Nhiễm trước sau đó với trả lời được. "Nếu như Thụy Vương mấy ngày này không vội rời đi, ta có thể thử liên hệ với vị cao nhân kia một chút, nếu có tin tức ta sẽ thông báo cho ngươi sớm nhất."

Mặc Cửu Diệp làm như vậy cũng là có nguyên nhân.

Hắn muốn thông qua sợi dây là Nam Thụy này để tìm hiểu nguồn gốc của người tóc trắng mặt trẻ con thần bí kia, chỉ có tìm được người kia, hắn mới có thể biết được tin tức của đại ca cùng nhị ca.

Nam Thụy thấy Mặc Cửu Diệp bằng lòng nghĩ cách giúp mình, kích động đứng bật dậy, thậm chí còn quên mất chính mình mang thân phận vương gia.

Hắn cúi người thật sâu về phía Mặc Cửu Diệp.

"Chỉ cần có thể giúp mẫu phi của ta giải cổ, muốn ta làm cái gì cũng được."

Đối với lòng hiếu thuận của Nam Thuỵ, rất nhiều quý tộc ở kinh thành đều biết tới.

Mẫu tử Nam Thụy từ nhỏ ở trong cung không được sủng ái, có thể nói mẫu tử hai người phải nương tựa lẫn nhau mới có thể sống tới tận bây giờ, tình cảm của Nam Thụy đối với vị mẫu phi này không cần nghĩ cũng biết.

Mặc Cửu Diệp trực tiếp đứng lên: "Ba ngày sau, vẫn là ở chỗ này, ta sẽ đưa tin tức cho Thụy Vương điện hạ.”

Được, ta ở nơi này chờ tin tốt của ngươi."

Mặc Cửu Diệp không nhìn Nam Thụy nữa, kéo bàn tay nhỏ bé của Hách Tri Nhiễm đứng lên: "Bát ca, chúng ta về thôi."

Mấy người không lập tức trở về thôn Tây Lĩnh, mà là tới huyện nha.

Lúc này Mạnh Hoài Ninh đã xử lý thỏa đáng hậu quả của trận ô long về bệnh đậu mùa, thấy mấy người quay lại, liền thu xếp chiêu đãi một bữa cơm chiều.

Về phần Nam Thụy, người ta cũng chưa tìm tới mình, trực tiếp không nhìn là được rồi.

Mặc Cửu Diệp lại uyển chuyển cự tuyệt.

"Đa tạ ý tốt của Mạnh huynh đệ, chỉ là chúng ta đều đã ra ngoài cả một ngày rồi, lão mẫu trong nhà chắc chắn đang nóng ruột, hôm nay liền không ở lại nơi này làm phiền nữa."
 
Chương 521


Mạnh Hoài Ninh cũng không cưỡng chế giữ người lại: "Nếu đã như vậy, huynh đệ tiễn các ngươi ra ngoài."

Ba người ngồi trên xe la, Mặc Cửu Diệp cùng Mặc Sơ Hàn vô cùng cảnh giác quét mắt đánh giá chung quanh một vòng, sau khi thấy mọi thứ xung quanh không có vấn đề gì mới lên xe la trực tiếp đi về phía thôn Tây Lĩnh.

Nam Thụy đến đây, mặc dù trong lòng bọn họ hơn phân nửa đã tin tưởng lời hắn ta nói, nhưng mọi việc đều có chẳng may.

Đối với điều này, bọn họ cảm thấy vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Trở lại thôn Tây Lĩnh, người nhà quả nhiên đang vô cùng lo lắng, Mặc lão phu nhân được năm nhi tử vây quanh, lo lắng đứng ở đầu thôn nhìn về phía xa xa.

Nếu như bọn họ còn không trở về, lão nhân gia còn tính để cho Mặc Trọng Viễn tới Doãn thành tìm người.

Mặc Trọng Viễn là người luyện võ, thính lực đương nhiên tốt hơn người bình thường rất nhiều.

Lúc xe la vẫn còn cách cổng thôn một đoạn, hắn ta đã nghe thấy động tĩnh, liền dìu Mặc lão phu nhân đi qua đấy nghênh đón.

Tốc độ của xe la rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xuất hiện trong tầm mắt của Mặc lão phu nhân.

Mặc Cửu Diệp không quản nổi việc giải thích quá nhiều, trước tiếp dẫn mẫu thân vào trong khoang xe ngồi cùng Hách Tri Nhiễm, ngũ ca cùng bát ca lại cùng nhau đi bộ về nhà.

Ở trong khoang xe, Hách Tri Nhiễm đã kể chuyện hôm nay gặp được Đường Minh Duệ, còn có chuyện bệnh đậu mùa làm ra một trận ô long ở trong thành cho bà bà nghe, dù sao bọn họ trở về muộn như vậy, chắc chắn phải có nguyên nhân.

Về phần chuyện Nam Thụy tới Doãn thành, Hách Tri Nhiễm không tính nói cho Mặc lão phu nhân biết, tránh để cho lão nhân gia thêm phiền não.

Về tới nhà, mấy đồ nội thất được mua trong thành kia đã sớm được đưa tới, mọi người đã sắp xếp thỏa đáng mọi thứ rồi, mấy tẩu tẩu cũng đã làm xong đồ ăn, người một nhà đều đang chờ bọn họ về ăn cơm.

Cơm Nắm vốn đang chơi đùa với mấy con thỏ nhỏ ở trong phòng cùng Mặc Hàm Nguyệt, cảm nhận được hơi thở của chủ nhân, liền vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài.

Kết quả giây phút nhìn thấy Hách Tri Nhiễm, tiểu gia hỏa kia lại không nhào vào lòng ôm ấp giống như trước kia, mà là đi tới bên cạnh nàng, không được tự nhiên không dám nhìn nàng.

Hách Tri Nhiễm nhịn không được bật cười, một tay bế tiểu gia hỏa kia lên.

"Cơm Nắm, ngươi đang giận dỗi ta sao?"

Cơm Nắm lại ngoảnh đầu một lần nữa, kiên quyết không nhìn chủ nhân.

Hách Tri Nhiễm trực tiếp bị tiểu gia hỏa này chọc cho bật cười.

"Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa, lát nữa cho ngươi đồ ăn ngon có được không nào?”

Có đồ ăn ngon?

Cơm Nắm cuối cùng cũng không thể chống cự được sự hấp dẫn của mĩ thực, thân hình nhỏ nhắn chậm rãi xoay qua, ra sức cọ cọ vào lòng của chủ nhân.

Hách Tri Nhiễm dỗ dành nhóc dễ thương giận dỗi xong, ăn xong cơm tối mới dẫn Mặc Cửu Diệp cùng tiểu gia hỏa kia tiến vào không gian.

Nàng trực tiếp lấy cà rốt, táo và bí đỏ từ trong kho hàng ra cho Cơm Nắm ăn, sau đó dùng một ý niệm tiễn tiểu gia hỏa này vào rừng trúc của nó.

Thấy tức phụ rảnh rỗi rồi, Mặc Cửu Diệp mới dò hỏi: "Nàng có suy nghĩ như thế nào về việc giải cổ cho mẫu phi của Nam Thụy?"

Sở dĩ hắn không đáp ứng với Nam Thụy ngay lập tức là vì muốn trưng cầu ý kiến của tức phụ nhà mình một chút. Nếu như tức phụ không đồng ý, bất luận có lợi với Mặc gia như thế nào chăng nữa, hắn cũng sẽ không ép buộc. Hách Tri Nhiễm ít nhiều có thể đoán được một số suy nghĩ của Mặc Cửu Diệp.
 
Chương 522


"Chàng là muốn thuận theo tầng quan hệ này của Nam Thụy để tìm ra người kia sao?"

Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Ta quả thực có suy nghĩ như vậy."

"Chàng nghĩ như vậy quả thực không có vấn đề gì, nếu như mẫu phi của Nam Thụy thật sự có thể giải cổ, hắn liền có thể không bị người kia khống chế nữa, đến lúc đó ngược lại sẽ làm việc thuận tiện hơn một chút.

Hơn nữa, Nam Thụy đặt hi vọng giải cổ cho mẫu phi của hắn ta ở nơi này, tin chắc rằng sau này hắn ta cũng sẽ không truyền tin tức của Mặc gia ra ngoài, ngược lại có thể tạm thời chặn miệng hắn ta.

Chỉ có điều, chàng thật sự tin tưởng Nam Thụy như thế sao?" Đâu mới thật sự là vấn đề khiến cho Hách Tri Nhiễm phải suy nghĩ.

Dù sao thì nàng cùng nguyên chủ đều không đủ hiểu biết về con người của Nam Thụy, làm sao để phán đoán là địch hay là bạn còn phải cần Mặc Cửu Diệp tự mình Suy Xét.

"Ta cẩn thận cân thắc những gì mà Nam Thụy nói, trước sau những chuyện này đều không có mâu thuẫn, vì thế ta có thể kết luận rằng những lời hắn ta nói đều là sự thật.

Nhưng điều này cũng không loại trừ khả năng Nam Thụy cố ý làm như vậy để lấy lùi làm tiến, trước tiên không quan tâm tới việc lần này hắn ta tới Tây Bắc có mục đích gì, ta chỉ muốn nhân đây đạt được mục đích của ta trước.

Về phần chuyện sau này, chúng ta cũng chỉ có thể gặp chiêu nào đoán chiêu đấy."

Đối với những lời này của Mặc Cửu Diệp, Hách Tri Nhiễm hoàn toàn đồng ý.

Từ miêu tả của Nam Thụy về người thần bí kia có thể kết luận, hành động của người kia vô cùng quỷ dị, hơn nữa còn không dùng mặt thật để lộ diện, muốn tìm ra hắn ta, nhất định không dễ dàng. Bởi vậy, lần đi này của tam ca không nhất định sẽ có thu hoạch gì tốt, nếu như đã có manh mối để tìm kiếm người thần bí kia, bất luận ra sao bọn họ cũng không thể cắt đứt sợi dây này.

Hách Tri Nhiễm suy nghĩ trong chớp mắt rồi nói: "Mặc dù ta bằng lòng ra tay giúp đỡ giải cổ cho mẫu phi của Nam Thụy, cũng không thể dùng mặt thật để lộ diện."

Mặc Cửu Diệp tán đồng nói: "Quả thực là như thế."

Hách Tri Nhiễm không muốn dùng dung mạo thật để lộ diện thật ra rất đơn giản, nàng chỉ cần mua một ít đạo cụ, thêm với việc hóa trang, nhất định không một ai có thể nhận ra nàng.

"Đến lúc đó ta liền cải trang thành một vị lão giả, không nói chuyện hết mức có thể, thế nào?"

Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Ừm, cứ quyết định như vậy đi, ba ngày sau ta đi thông báo cho Nam Thụy, cứ nói đã tìm được vị cao nhân giải cổ kia rồi."

Quyết định xong chuyện này, một đôi bích nhân triền miên một phen rồi mới nặng nề ngủ thiếp đi.

Giờ thìn hôm sau, có mấy vị quan sai tới nhà.

Bởi vì một ngày trước trong Doãn thành nháo ra một trận ô long vì bệnh đậu mùa, kế hoạch vốn dĩ là mời quan sai tới đây đo đạc đất hoang không thể thực hiện được.

Hôm nay Mạnh Hoài Ninh ngược lại để tâm tới chuyện này, từ sớm đã sai người qua đây.

Mặc Cửu Diệp dẫn những quan sai kia đi đo đạc trước, số lượng đất hoang không khác là mấy so với những gì bọn họ dự đoán, tổng cộng năm mươi mốt mẫu.

Lượng nước ở trên núi thì lại lớn, quan sai chỉ đo đạc xung quanh chân núi một phen, sau cùng quyết định phần núi từ thấp đến cao này đều bán cho Mặc gia, diện tích cũng cực kỳ có lệ, chỉ nói con số một trăm mẫu.

Một ngọn núi lớn như vậy chỉ có một trăm mẫu, Mặc Cửu Diệp tính thử thì ít nhất cũng phải trên ba trăm mẫu, có thể thấy trước khi những quan sai này tới đây, Mạnh Hoài Ninh đã dặn dò bọn họ rồi.
 
Chương 523


Dù sao thì mối quan hệ giữa Mặc gia cùng Mạnh Hoài Ninh không thể nào cứ như vậy mà cắt đứt, phần ân huệ này sau này nhất định phải tìm cơ hội để trả.

Mặc Cửu Diệp ở bên này bận rộn dẫn quan sai đi đo đạc, Hách Tri Nhiễm cũng không nhàn rỗi.

Chu tộc trưởng cố ý phái người tới nói với nàng, người Thôi gia đã sắp trụ không nổi nữa, không chỉ muốn bán ruộng tốt, thậm chí ngay đến cả nhà mà bọn họ đang ở bọn họ cũng muốn bán ra.

Sau khi Hách Tri Nhiễm nói lời cảm tạ với người tới báo tin của Chu tộc trưởng, liền tính toán tới chỗ Thôi gia xem xét một phen.

Mặc lão phu nhân lo lắng người Thôi gia ghi hận bọn họ, một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt như Hách Tri Nhiễm một mình tới đó không an toàn, để Lương Hạo cùng đi với nàng.

Lúc Hách Tri Nhiễm cùng Lương Hạo đi vào địa giới của Thôi gia, nơi đó đã bị người vây kín.

Có lẽ là chuyện Thôi gia bán ruộng đất cùng nhà ở đã bị bọn họ truyền ra ngoài từ trước, quần chúng vây xem ở nơi này còn có rất nhiều gương mặt lạ lẫm.

Đoán chừng là những thôn dân ở khác này cũng dự tính mua đất cất nhà ở nơi này nên tới xem xét trước.

Còn có người của Tạ gia cùng Phương gia cũng tới, bọn họ nhìn thấy Hách Tri Nhiễm đều đi tới cạnh nàng.

Sau khi Hách Tri Nhiễm chào hỏi với bọn họ liền bảo trì trạng thái quan sát.

Nàng muốn nhìn xem đến lúc này Thôi gia còn có thể tung chiêu gì được nữa.

Đúng lúc này, một lão giả có hơi lớn tuổi của Thôi gia đứng ra lớn tiếng nói: "Ông trời bất công, không để cho người Thôi gia ta sống sót, chúng ta cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể bán đi phòng ốc cùng thổ địa đang có trong tay." Nói xong, lão giả Thôi gia liền gọi một người hậu bối đến, để hắn ta dẫn những người ở ngoài thôn kia đi xem ruộng đất mà Thôi gia muốn bán.

Hậu bối của Thôi gia tiếp đón những người ở ngoài thôn tới đi xem ruộng đất, Hách Tri Nhiễm cùng người Tạ gia và Phương gia cũng đi theo.

Hách Tri Nhiễm không tính mua số đất ruộng kia của Thôi gia, dù sao thì số đất hoang mà nàng vừa mua cũng đã đủ dùng rồi, điều duy nhất khiến nàng nhớ thương chính là khoảng sân vườn cùng với phòng ốc bị bỏ hoag dưới chân núi kia của Thôi gia.

Nàng cùng đi xem xét cũng chỉ là ôm lòng góp chút náo nhiệt mà thôi.

Quả nhiên như những gì Hách Tri Nhiễm dự liệu, người Thôi gia đang cần gom ngân lượng gấp để nộp tiền phạt, còn muốn giở công phu sư tử ngoạm.

Hậu bối của Thôi gia chỉ vào ruộng đất của tộc nhân rồi nói: "Các vị đã nhìn thấy chưa, chính là chỗ này, tất cả chỗ này đều là đất ruộng tốt của Thôi gia ta, những khoảng ruộng này đều được chúng ta chăm sóc tỉ mỉ, so với ruộng đất bình thường cho sản lượng cao hơn rất nhiều."

Nghe xong lời của hắn ta, Hách Tri Nhiễm suýt chút nữa thì bật cười.

Thật sự không biết người này đang nghĩ cái gì nữa, những người tới đây xem ruộng cơ bản đều là xuất thân nông dân, ruộng đất tốt hay xấu người ta không cần nói ra, liếc mắt một cái liền nhìn ra được đại khái rồi.

Còn sản lượng cao hơn rất nhiều, thật sự là nói khoác mà không biết ngượng.

Có người nghe hắn ta khoác lác đến độ không kiên nhẫn nổi nữa, liền thúc giục nói: "Nói nhiều như vậy cũng vô ích, ngươi nói bao nhiêu ngân lượng một mẫu đi xem nào!"

Hậu bối của Thôi gia nói như vậy cũng là do tộc nhân dạy, tự nhiên hiểu rõ phải ra giá như thế nào.

"Chỉ sợ tìm khắp cả cái Doãn thành này cũng không tìm ra ruộng đất tốt như vậy, Thôi gia chúng ta cần dùng ngân lượng gấp, thế nên chỉ lấy giá thấp là mười hai lượng bạc để bán ra thôi."
 
Chương 524


Lời của hậu bối kia vừa dứt, hiện trường liền truyền ra một trận âm thanh thổn thức.

"Ta thấy Thôi gia các ngươi không phải là cần dùng ngân lượng gấp, mà là muốn nhân cơ hội kiếm chác một khoản."

"Đúng đấy, ngươi cho rằng chúng ta đều là kẻ ngốc hay sao? Còn mười hai lượng bạc một mẫu."

"Thôi bỏ đi bỏ đi, ruộng đất đắt đỏ như thế ta mua không nổi, về thôi..."

Thấy những người tới xem ruộng đất lục tục rời đi trong từng trận âm thanh oán giận, còn người vẫn đứng ở nơi này không động ngoại trừ Hách Tri Nhiễm chỉ còn lại người Tạ gia cùng Phương gia.

Có điều bọn họ đều không nói chuyện, chỉ là muốn nhìn xem Thôi gia ra cái giá cao như vậy để bán ruộng đất, lại không gặp được người mua chịu oan ức, không có ngân lượng để nộp phạt thì phải giải quyết hậu quả như thế nào.

Hậu bối của Thôi gia thấy mấy người kia đều đi hết cả rồi, nhất thời không bình tĩnh được nữa.

Thật ra trong lòng hắn ta cũng hiểu rõ, rõ ràng đất ruộng chỉ đáng giá tám lượng bạc một mẫu, lại nhất quyết hét giá cao, mấy người kia không bỏ chạy mới lạ đấy.

Nhưng mà biết bao nhiêu người trong tộc đều cảm thấy đất ruộng nhà mình tốt, vốn dĩ bị ép bất đắc dĩ mới phải bán ra, thế nên muốn bán với giá cao.

Giờ thì hay rồi, người mua đất đều chạy hết rồi, ngày mai đã đến hạn phải nộp phạt, Thôi gia bọn họ làm sao có thể lấy ra nhiều ngân lượng như thế.

Hậu bối của Thôi gia nhìn đám người Hách Tri Nhiễm, mặt mày ủ ê đi về trước mặt tộc nhân.

Tộc nhân của Thôi gia cũng nhìn thấy mấy người mua đất kia đều chạy mất, một đám gấp đến độ xoay mòng mòng. Nhất là vị lão giả kia của Thôi gia, thấy hậu bối được phái ra trở về, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế này, tại sao những người kia đều chạy cả rồi?"

Hậu bối của Thôi gia vẻ mặt đau khổ nói: "Ta vừa ra giá, bọn họ liền quay đầu bỏ đi."

Lão giả Thôi gia dùng sức gõ vào đầu của hậu bối kia một cái: "Tiểu tử ngươi có phải ngốc hay không, ta đã nói qua rồi, mười hai lượng chỉ là giá đầu, còn có thể thương lượng được, sao ngươi lại không nói cho bọn họ cơ chứ?"

Những tộc nhân khác của Thôi gia cũng bất mãn tiến lên quở trách: "Đúng đấy, mười hai lượng không phải chỉ là chào giá thôi sao, ngươi không nói cho bọn họ ư?"

Hậu bối vẻ mặt bối rối: "Ban nãy ta khẩn trương nên quên mất..."

Người Thôi gia hận không thể đánh cho gia hỏa không có não này một trận tơi bời, thế nhưng trước mắt việc gom ngân lượng là chuyện quan trọng nhất, bọn họ không có nhiều thời gian như thế để mà động thủ.

Già trẻ Thôi gia ghé vào thương lượng với nhau một phen, cuối cùng tập trung khóa chặt mục tiêu vào đám người Hách Tri Nhiễm.

Mặc dù gần đây bọn họ chẳng xuất môn bao nhiêu, nhưng cũng nghe nói tới việc Mặc gia mua lại toàn bộ ruộng đất hoang phế ở dưới chân núi của Triệu gia và Chu gia.

Sở dĩ Mặc gia mua loại ruộng đất như vậy, còn không phải bởi vì không mua được ruộng đất tốt thích hợp ở trong thôn hay sao.

Bởi vậy giờ phút này bọn họ chỉ có thể đem hi vọng cuối cùng đặt trên người Mặc gia.

Hậu bối kia làm ăn không đáng tin, tộc nhân Thôi gia cũng không dám để cho hắn ta ra mặt lần nữa.

Lần này là vị lão giả kia của Thôi gia chủ động tiến lên.

Vì để thành công bán được ruộng đất nhà mình, lão giả kia của Thôi gia tận lực hạ thấp tư thái của bản thân. "Xin hỏi, đương gia của Mặc gia có ở đây không?"

Hách Tri Nhiễm cười như không cười, nói: "Ta ở đây."

Lão giả của Thôi gia nhìn thấy người đáp lời chính là một phụ nhân trẻ tuổi, nhất thời có một loại cảm giác bị người ta đùa giỡn.
 
Chương 525


“Ta biết ngươi là người Mặc gia, nhưng mà chuyện mua đất lớn như vậy, ngươi có thể làm chủ sao?”

Bị người khác nghi ngờ, Hách Tri Nhiễm cảm thấy buồn cười, có điều nàng lại không có tâm tình đi cãi cọ với người của Thôi gia ở nơi này.

“Ta không có hứng thú với đám đất ruộng của nhà các ngươi.”

Lão giả Thôi gia thấy Hách Tri Nhiễm tuổi nhỏ nhưng khẩu khí lại không hề nhỏ, một chút tươi cười vốn còn đang vương trên mặt trong nháy mắt liền biến mất.

“Hừ, lão đầu ta thấy người cũng không giống với người có tiếng nói, ta không nói chuyện với ngươi.”

Ngay lập tức ông ta lại nhìn về phía Tạ Thiên Hải cùng Phương Truyền Châu: "Hai nhà các ngươi có phải muốn mua ruộng đất cùng phòng ốc hay không vậy."

Tạ Thiên Hải nói: "Vậy phải xem giá cả của ruộng đất nhà ngươi rồi, nếu như là mười hai lượng bạc một mẫu, chúng ta không có hứng thú đâu."

Trước đấy ông ta đã hỏi thăm qua ở đây, đất ruộng tốt nhất ở thôn Tây Lĩnh chỉ cần tám lượng bạc một mẫu.

Về phần phòng ốc ấy à, cũng không phải là điều bọn họ cần, mấy ngày trước bọn họ cũng đã mua đứt viện tử mà bọn họ đang thuê rồi.

Hiện giờ chỉ cần mua thêm một vài mẫu ruộng để cày cấy, nam đinh trong nhà lại đi ra ngoài tìm một công việc trong lúc mùa màng rảnh rỗi, muốn cả nhà ấm no hẳn là không có vấn đề gì.

Lão giả Thôi gia thấy đối phương có ý muốn mua đất ruộng, sợ bọn họ cũng bị cái giá mười hai lượng bạc này dọa chạy mất, vội vàng giải thích nói: "Giá cả thì dễ thương lượng thôi."

Vừa nấy mấy người ở ngoài thôn tới kia đã bị cái giá mười hai lượng một mẫu dọa cho bỏ chạy rồi, lão giả chẳng dễ dàng gì mới gặp được hai người có ý muốn mua đất, cũng không dám bất cẩn nữa.

"Dễ thương lượng là bao nhiêu lượng một mẫu?" Tạ Thiên Hải hỏi.

Lão giả đầu tiên là liếc mắt nhìn về phía tộc nhân một cái, sau đó lập tức nói: "Chín lượng, đã rẻ lắm rồi đấy."

Phương Truyền Châu thấy lão giả Thôi gia vẫn ở đây dây dưa xẻo thịt, có chút sốt ruột nói: "Sáu lượng một mẫu thì ta mua, nếu không thì khỏi bàn."

Lão giả tưởng là mình nghe nhầm, ông ta nhìn chằm chằm Phương Truyền Châu: "Ngươi đang nói giỡn có phải không, đất ruộng tốt như thế vậy mà chỉ có sáu lượng á?”

Phương Truyền Châu không cho là đúng nói: "Ta thấy đất ruộng của các ngươi cũng chỉ đáng giá bấy nhiêu thôi."

Lão giả Thôi gia biết tộc nhân cần dùng ngân lượng gấp, nhưng đất ruộng giá sáu lượng một mẫu thì chẳng phải bọn họ thiệt to sao.

Hơn nữa thấy thái độ đối phương còn kiên quyết như vậy, trong lúc nhất thời, lão giả cũng không biết làm sao.

"Ngươi đợi đã, ta trở về thương lượng một chút."

Phương Truyền Châu không lên tiếng, xem như yên lặng đồng ý với hành động của ông ta.

Chẳng mất bao lâu, có những mấy người Thôi gia liền đi cùng lão giả kia đến đây.

Người Thôi gia nhao nhao khuyên bảo Phương Truyền Châu có thể thêm một ít ngân lượng, nhưng mà Phương Truyền Châu nhất định không đồng ý.

Cuối cùng người Thôi gia cắn răng, quyết định lấy giá sáu lượng một mẫu để bán số đất ruộng đấy đi.

Lúc này Phương Truyền Châu cùng Tạ Thiên Hải xem như cảm thấy mỹ mãn, vốn gì đất ruộng giá tám lượng một mẫu, giờ mua được với giá sáu lượng bạc, ít nhiều gì cũng hời được đôi phần.

Ngay đến cả Hách Tri Nhiễm không có hứng thú gì với số đất ruộng này cũng phải động tâm, có điều nàng vẫn như cũ không biểu hiện ý định muốn mua ra bên ngoài. Người Phương gia cùng Tạ gia thương lượng một phen, quyết định một nhà mua mười mẫu đất. Thôi gia vốn tính bán luôn một trăm mẫu đất này, như vậy bọn họ sẽ không cần suy nghĩ tới việc bán phòng ốc nữa.
 
Chương 526


Nhưng Phương gia cùng Tạ gia chỉ mua có mười mẫu đất ruộng, chừng này so với số tiền phạt của bọn họ mà nói quả thực chính là như muối bỏ biển.

Mọi người trong Thôi gia nhất thời không biết phải làm sao, một đám người bắt đầu trở nên mặt co mày cáu.

Hách Tri Nhiễm cảm thấy đã tới lúc, mới mở miệng nói: "Số đất ruộng còn lại của các ngươi Mặc gia ta có thể mua hết."

Lời này vừa thốt ra, toàn bộ người Thôi gia đều kinh hỉ nhìn về phía Hách Tri Nhiễm.

Lão giả Thôi gia giờ phút này cũng không còn lăn tăn đến việc phụ nhân trẻ tuổi này có thể làm chủ thay Mặc gia được nữa hay không.

"Tiểu nương tử, lời này của ngươi là thật sao?"

Hách Tri Nhiễm cũng không muốn phí lời với người Thôi gia.

"Mua số đất ruộng này cũng được, nhưng ta có một điều kiện."

"Điều kiện gì?" Lão giả Thôi gia hỏi.

Hách Tri Nhiễm chỉ về phương hướng dưới chân núi: " Các ngươi phải bán kèm viện tử hoang phía ở đằng kia cùng với đất ruộng cho ta."

Bán kèm cho ngươi?

Cái này đương nhiên tốt chứ.

Số đất ruộng này cùng với viện tử kia vốn dĩ bọn họ cũng không cần, hiện giờ có người muốn mua, đây chính là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống mà.

Đây tính là điều kiện gì chứ, rõ ràng là đang giúp đỡ Thôi gia bọn họ.

Nhưng lời kế tiếp của Hách Tri Nhiễm khiến bọn họ phí công vui mừng một trận.

"Viện tử cùng với đất ruộng hoang phế này, nghĩ chắc là các ngươi cũng không cần, thế thì ta ra giá hai mươi lượng bạc, các ngươi thấy thế nào?" "Cái gì cơ? Đất ruộng cùng viện tử nhiều như thế này, ngươi ra giá hai mươi lượng, cũng quá ít rồi đấy." Nhất thời liền có người Thôi gia lên tiếng phản đối.

Hách Tri Nhiễm nhún nhún vai nói: "Nếu như các ngươi không đáp ứng được điều kiện của ta, vậy thì đất ruộng này ta cũng không mua."

Thôi gia các người đi hố người ta nhiều năm như vậy, hiện giờ Hách Tri Nhiễm cũng muốn bọn họ nếm thử cảm giác bị người ta hố.

Lúc này, người Thôi gia hoàn toàn không còn cách nào.

Số đất ruộng cùng với viện tử ở dưới chân núi, bọn họ ở nơi này cũng không có cách nào làm chủ thay bọn họ.

Nhưng trước mắt cơ hội bán toàn bộ đất ruộng này khó khăn lắm mới có được, bọn họ lại không muốn bỏ lỡ như thế.

Vài người của Thôi gia suy nghĩ một lúc, quyết định trở về thương lượng với tộc nhân một phen.

Hách Tri Nhiễm cũng không sốt ruột, liền đứng chờ ở đây.

Lần này thời gian mà người Thôi gia thương lượng với nhau có hơi lâu, mất hơn nửa tiếng mới trở lại.

Không hề nghi ngờ, trước mắt người Thôi gia không còn con đường nào khác để kiếm được ngân lượng nữa, hơn nữa thời gian quan phủ thu tiền nộp phạt càng ngày càng gần, bọn họ cũng chỉ có thể cam chịu.

Cuối cùng, Hách Tri Nhiễm bỏ ra năm trăm lượng bạc để mua tám mươi mẫu đất ruộng tốt cộng với hai mươi mấy mẫu đất ruộng bỏ hoang, còn có hơn năm căn phòng ốc hoang phế ở dưới chân núi của Thôi gia.

Vì để tránh đêm dài lắm mộng, Hách Tri Nhiễm ngay lúc ấy liền yêu cầu Thôi gia phái người đi cùng nàng tới nha môn để xử lý thủ tục.

Đúng lúc này Mặc Cửu Diệp cùng đám quan sai đã đo đạc xong đất trên núi và trở về, chuyện đi nha môn xử lý thủ tục liền giao cho hắn làm.

Hách Tri Nhiễm đưa cho Mặc Cửu Diệp mấy trăm lượng ngân phiếu, chờ tới lúc những khế đất kia được sang tên lại trả số ngân lượng kia cho Thôi gia.

Nói là trả cho Thôi gia, còn không bằng nói trực tiếp nộp cho huyện nha, chừng này ngân lượng vừa mới đủ cho người Thôi gia nộp tiền phạt.

Phương Truyên Châu cùng Tạ Thiên Hải cũng nhân cơ hội đi theo Mặc Cửu Diệp vào thành để xử lý thủ tục khế đất.
 
Chương 527


Tới lúc chạng vạng, Mặc Cửu Diệp cầm khế đất của đất hoang cùng ngọn núi đã mua hôm nay về nhà.

Vị trí hiện tại, chuyện người Mặc gia mua đất đai ở trong thôn Tây Lĩnh tạm thời xem như kết thúc.

Hách Tri Nhiễm lại cân nhắc tới những mặt khác.

Số đất ruộng tốt mua được ở chỗ Thôi gia tự nhiên không cần phải nói, thời điểm đầu xuân chỉ cần cày bừa đơn giản liền có thể gieo trồng.

Số đất ruộng bị mấy gia tộc kia bỏ hoang, trên đấy chỉ có mọc một ít cỏ dại, chỉ cần làm sạch đống cỏ dại đấy là được rồi.

Thế nhưng số đất hoang chưa từng được khai khẩn kia lại không giống như vậy, bên trong đất hoang chẳng những có cỏ dại mọc thành bụi, hơn nữa còn có rất nhiều đá sỏi lớn nhỏ.

Hách Tri Nhiễm dự định trước hết động tay xử lý sạch sẽ, để tránh thời điểm đầu xuân vào mùa sẽ không mướn được người.

Vì thế vào ngày hôm sau, nàng cùng Mặc Cửu Diệp đã mời hai vị tộc trưởng Triệu, Chu tới, mời bọn họ hỏi thăm tộc nhân một chút, xem bọn họ có bằng lòng đi hỗ trợ khai khẩn đất hoang hay không.

Giá cả đi làm đất hoang cứ tính theo giá thị trường ở đây, một lượng bạc một mẫu.

Mặc dù lúc này đang là mùa đông, thời tiết ở Tây Bắc rét lạnh, nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ lạnh giá nhất, việc khai khẩn đất hoang cũng không phải là việc gì khó.

Nghe thấy có tiền công để cầm, tộc nhân của Triệu gia cùng Chu gia chỉ cần không lười đều bằng lòng đi kiếm khoản tiền này.

Dù sao thì tiền công cũng không phải tính theo ngày, làm nhiều được nhiều, tộc nhân của hai nhà nhận được tin tức liền mang theo công cụ chạy tới chỗ đất hoang để lao động.

Chuyện khai khẩn đất hoang ở bên này đã được sắp xếp xong, vấn đề đồ ăn để nuôi dưỡng mấy con thỏ ở trong nhà cũng cần được giải quyết.

Đúng lúc tới ngày ước định gặp mặt cùng Nam Thụy, Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm phải tới Doãn thành từ sớm.

Hai người đầu tiên là tới Đường gia xem thử tình huống của Đường Minh Hân, tiểu cô nương hiện giờ ngoài những đốt phát ban trên người còn chưa lặn, tình trạng bệnh ở những mặt khác đều đã chuyển biến tốt, Hách Tri Nhiễm lại để lại một chút thuốc bôi mờ sẹo cho nàng ấy rồi mới cùng Mặc Cửu Diệp rời đi.

Hai người dạo tới dạo lui ở trong thành, sau đó liền tìm được một phòng ốc bị bỏ hoang.

Hách Tri Nhiễm lấy cà rốt cùng bắp cải trắng được sản xuất ở không gian ra chất đống ở chỗ kia, Mặc Cửu Diệp lại đi mướn một chiếc xe bò vận chuyển chúng về thôn Tây Lĩnh.

Thấy thời gian cũng đã đến lúc, hai người mới đúng hẹn đi tới gặp mặt Nam Thụy.

Nam Thụy tương đối coi trọng chuyện này, ngồi đợi ở nơi này trước một canh giờ, nhìn thấy Mặc Cửu Diệp, hắn ta liền nóng lòng hỏi: "Thế nào rồi, có thể liên hệ được với vị cao nhân kia không?"

Mặc Cửu Diệp cũng không trả lời ngay lập tức, mà là lôi kéo Hách Tri Nhiễm trực tiếp đi vào phòng bao rồi ngồi xuống ổn định, sau đó mới chậm rãi mở miệng.

"Vận khí tốt, liên hệ được với cao nhân đấy rồi, nhưng gần đây cao nhân đấy phải bế quan, nghe nói khoảng chừng ba tháng, muốn mời hắn ta giúp đỡ giải cổ cũng chỉ có thể chờ tới ba tháng sau."

Đây là thời gian mà Mặc Cửu Diệp đã thương lượng với Hách Tri Nhiễm.

Nguyên nhân một mặt là vì sắp sang năm mới, đến lúc đó tam ca ra ngoài nghe ngóng tin tức sẽ trở về, còn không biết bọn họ có động tác tiếp theo hay không, bởi vậy bọn họ phải dành ra cho mình đủ thời gian để làm việc. Mặc khác chính là quãng đường từ Tây Bắc tới kinh thành cũng không phải là gần, bọn họ đi bộ lưu đày, mặc dù trên đường thuận lợi mỗi ngày đều có thể di chuyển, nhưng ít nhất cũng phải đi tận ba tháng.
 
Chương 528


Mẫu phi của Nam Thụy tới nơi này giải cổ, bản thân hắn ta nhất định phải hồi kinh để an bài hết thảy mọi thứ, mới có thể thuận lợi mang người đi ra.

Tính tới tính lui, cho dù là cưỡi ngựa hay là ngồi xe ngựa, ít nhất cũng phải mất ba tháng.

Như vậy tính ra, thời gian ba tháng mà bọn họ nói cũng hợp lý.

Nam Thụy không ngờ được, sau ba tháng liền có thể giúp mẫu phi giải cổ.

Tuy nói thời gian này có hơi vội vã, có thể liên hệ với vị cao nhân kia đã là vô cùng may mắn, hắn không thể bởi vì vấn đề thời gian mà rối rắm được.

Nam Thụy đứng lên, ôm quyền hướng về phía Mặc Cửu Diệp: "Ta lập tức khởi hành lên đường hồi kinh."

Mặc Cửu Diệp nhướng mày, cười như không cười hỏi: "Ngươi không dẫn bát ca của ta cùng trở về, không lo lắng bị cái người cao nhân gì đấy phát hiện ra manh mối sao?"

"Cái này... Nam Thụy có chút chần chờ, có điều hắn ta vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng: "Nếu như tin tức hôm nay ngươi mang đến cho ta là không thể liên hệ được với vị cao nhân kia, ta còn muốn thỉnh cầu Mặc Sơ Hàn theo ta hồi kinh.

Hiện giờ đã liên hệ được với vị cao nhân kia rồi, thời gian ba tháng, dù thế nào ta cũng có thể ứng phó được."

Chỉ cần cổ độc trong người mẫu phi của hắn ta được giải trừ, sau này hắn ta sẽ không còn bị người khác khống chế nữa, tương lai cho dù có mang theo mẫu phi mai danh ẩn tích cũng sẽ không tham dự vào đống việc ngươi lừa ta gạt ở trên triều đình nữa.

Những lời sau này, Nam Thụy cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng một chút, đây là mục tiêu lớn nhất hiện tại của hắn ta, có điều muốn thực hiện được mục tiêu này, hắn ta còn cần phải bỏ ra nỗ lực rất lớn. Nếu Nam Thụy đã giải thích hợp lý như vậy, Mặc Cửu Diệp cũng tạm thời thu hồi lòng nghi ngờ.

"Vậy thì, ba tháng sau, chúng ta ở nơi này cung kính chờ đợi Thụy Vương cùng Đức phi nương nương."

Dứt lời, Mặc Cửu Diệp liền dẫn theo Hách Tri Nhiễm rời khỏi tửu lâu.

Nói là rời khỏi tửu lâu, nhưng hai người lại chẳng hề đi xa.

Bọn họ muốn tận mắt nhìn thấy Nam Thụy cùng toàn bộ những người mà hắn ta dẫn tới rời khỏi kinh thành, mới có thể yên tâm được.

Nam Thụy cũng không làm cho bọn họ thất vọng, sau khi Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm vừa mới rời đi, hắn ta liền triệu tập tất cả thuộc hạ cùng nhau rời khỏi Doãn thành.

Mãi cho tới khi bóng dáng của đoàn người Nam Thụy biến mất khỏi tầm mắt, Mặc Cửu Diệp mới lên xe la về nhà.

Chuyện khó giải quyết cuối cùng xem như đã xong, cuộc sống của Mặc gia lại khôi phục quỹ đạo thông thường.

Bát ca mỗi ngày sáng sớm tới nha môn làm việc, ngũ ca cùng ngũ tẩu bận rộn chăn nuôi đàn thỏ.

Hiện giờ hai phu thê ngũ ca đã quen tay với việc chăn nuôi đàn thỏ, mỗi này đều bận rộn kinh khủng.

Thậm chí còn phát hiện ra mấy con thỏ mẹ đã mang thai, nên đã nhốt bọn chúng vào mấy cái lồng sắt đơn độc rồi chăn nuôi tỉ mỉ.

Cơm Nắm mỗi ngày ngoài việc quấn quít làm nũng bên cạnh chủ nhân, thỉnh thoảng cũng sẽ đi lên núi chạy nhảy, nhưng đa số thời gian vẫn là ở trong đám thỏ để lập ra quy củ cho bọn nó.

Có sự gia nhập của Cơm Nắm, mỗi lần hai phu thê ngũ ca đi quét tước chuồng thỏ đều vô cùng thuận tiện, căn bản không cần lo lắng đám thỏ này sẽ chạy ra ngoài.

Bởi vì Cơm Nắm ra lệnh một tiếng, toàn bộ thỏ con đều sẽ tựa vào vách lồng sắt đứng im không nhúc nhích._ - "¬ Đường Minh Duệ bên kia cũng gửi tới tin tức chính xác, đoán chừng trước lúc đón năm mới sẽ đi tới mấy thành trì khác để bán một lô con rối nhung.
 
Chương 529


Mấy vị tẩu tẩu ngoài việc thu xếp chuyện cơm nước một ngày ba bữa ở trong nhà, cũng bắt đầu chế tác con rối nhung.

Việc chế tác con rối nhung Hách Tri Nhiễm không bỏ rơi người của Phương gia cùng Tạ gia, dù sao trên con đường này mọi người đều giúp đỡ lẫn nhau, lúc trước nàng nghĩ tới việc chế tác con rối nhung này, cũng là vì muốn giúp hai nhà bọn họ một tay.

Người của Tạ gia cùng Phương gia vì việc này mà càng thêm cảm kích Hách Tri Nhiễm, bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến, sau khi tới Tây Bắc, Hách Tri Nhiễm vẫn bằng lòng mang theo bọn họ kiếm tiền.

May mắn thay lúc được phân thôn, bọn họ đã không chút do dự mà lựa chọn đi theo Mặc gia rời ra.

Hiện giờ ngồi ở trong nhà liền có thể kiếm được nhiều ngân lượng như thế, chuyện làm ăn như vậy nếu không phải là Hách Tri Nhiễm cho bọn họ, chỉ sợ cả đời này bọn họ cũng không tìm được.

Lần chế tác rối này, Hách Tri Nhiễm lại dựa theo thư sách mà vẽ thêm mấy kiểu dáng mới.

Kiểu dáng của con rối nhiều lên, lúc mọi người bắt tay vào chế tác cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.

Nhóm nữ quyến ở trong này bận rộn, ngũ tẩy đã chạy tới hỏi Hách Tri Nhiễm.

"Cửu đệ muội, ta phát hiện một nửa trong số những con thỏ trưởng thành đều là con đực, để duy trì nòi giống thì chỉ cần tám mười con thỏ đực là đủ rồi, những con còn lại có hơi lãng phí lương thực."

Thật đúng là đạo lý như vậy, thỏ đực dôi ra cũng không thể sinh sôi nảy nở giống như thỏ cái, hơn nữa đều đã trưởng thành rồi, cũng không có không gian để lớn thêm nữa, nếu nuôi tiếp chỉ khiến tốn thêm chi phí mà thôi. Điểm này lúc Hách Tri Nhiễm tính tới việc nuôi thỏ đã nghĩ tới, chẳng qua gần đây đang bận rộn những chuyện khác ở trong nhà, thế mà lại quên mất chuyện này.

"Ngũ tẩu, tỷ để ngũ ca g.i.ế.c thịt mười con thỏ đực trước đi, phải chú ý là phần lông thỏ phải lột được cả bộ đấy."

Ngũ tẩu không biết tại sao cửu đệ muội chỉ đồng ý g.i.ế.c mười con thỏ, có điều nàng đã tạo thành thói quen điều gì cũng nghe theo cửu đệ muội, đáp lại một tiếng liền đi ra phía hậu viện.

Hơn một canh giờ sau, ngũ tẩu lại đến nói với Hách Tri Nhiễm.

"Cửu đệ muội, ngũ ca của muội đã g.i.ế.c xong mười con thỏ đực rồi."

Hách Tri Nhiễm đang chơi đùa với Cơm Nắm, nghe thấy tiếng liền vội vàng đi ra khỏi phòng, đi theo ngũ tẩu ra hậu viện.

Trên phiến đá ở chỗ đó đã có mười con thỏ đực được lột da bày ra chỉnh tề, còn có số lông thỏ trắng muốt lại hoàn chỉnh, cũng được ngũ ca treo lên trên gậy trúc.

Bước đi này không hề sai, nàng biết được một cách để xử lý lông thỏ.

Đấy chính là phải phơi khô phần lông thỏ vừa mới được lột xuống, sau đó dùng một chiếc nạo cùn để nạo đi lớp dầu thừa cùng thịt dư đang bám ở trên da, rôi ngâm vào nước sạch trong hai ngày, làm như vậy có thể khiến cho lông thỏ khôi phục trạng thái tươi mới, cuối cùng lại phơi khô một lần nữa, lông thỏ sẽ trở nên vô cùng mềm mại.

Mắt thấy lông thỏ đã được ngũ ca treo trên gậy trúc, việc mà Hách Tri Nhiễm cần làm chính là xử lý đống thịt thỏ này.

Nuôi nhiều thỏ như vậy tất nhiên là vì muốn kiếm ngân lượng.

Nếu chỉ đơn giản đem số thỏ này bán cho mấy tửu lâu kia, cũng đã có lợi nhuận rồi, chỉ có điều sẽ ít hơn nhiều so với những gì mà Hách Tri Nhiễm dự tính.

Ngay vào lúc Hách Tri Nhiễm tính xách hai con thỏ đi vào bếp, ngũ ca mở miệng.

"Cửu đệ muội, trước đây thỏ ta săn b.ắ.n được đều đem tặng cho tửu lâu ở trong thành, lột da giống như vậy một con có thể bán một trăm ba mươi văn tiền."

Một trăm ba mươi văn sao?
 
Chương 530


Những con thỏ xuất ra từ trong không gian của nàng không chỉ có thân hình lớn, hơn nữa thịt còn nhiều, thịt thỏ này nhìn qua một con ít nhất phải tầm sáu bảy cân hơn, vậy mà lại chỉ bán được một trăm ba mươi văn, ít tiền như vậy thật đúng là có lỗi với mấy chữ xuất phẩm từ không gian.

Có điều muốn kiếm nhiều tiền cũng phải nghĩ tới sức mua của thời đại này, cách mà nàng nghĩ ra có thể bán được một lượng bạc, thậm chí ít hơn một chút cũng được, ít nhất cũng tốt hơn một trăm ba mươi văn tiền này vài lần.

"Ngũ ca, ta muốn thử nấu chín mấy con thỏ này thành món ăn rồi đem qua cho tửu lâu, nếu như thành công thì phỏng chừng có thể kiếm thêm ngân lượng."

Nghe nói có thể kiếm thêm ngân lượng, ngũ ca liền giơ hai tay tán thành.

Nếu không phải người trong nhà nói thân thể của hắn ta vẫn còn chưa bình phục, hắn ta đã sớm vào núi săn thú kiếm bạc.

Hiện giờ lại nhận được việc nuôi dưỡng thỏ, hắn ta chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà làm việc.

"Một khi đã như vậy, cửu đệ muội cứ thử xem, có việc gì cần làm cứ việc nói với ta là được rồi."

Hách Tri Nhiễm đáp lại một tiếng, liền mang theo hai con thỏ đi vào phòng bếp.

Các tẩu tẩu cùng với Mặc lão phu nhân và Mặc Hàm Nguyệt đều đang bận rộn chế tác con rối, bây giờ cũng không phải là thời gian làm cơm chiều, bởi vậy nàng bận rộn ở trong bếp cũng không có người nào làm phiền, tiện cho nàng lấy ra một số đồ gia vị từ trong không gian.

Dựa theo phương pháp của kiếp trước, Hách Tri Nhiễm chế biến hai con thỏ này thành món thịt thỏ đông.

Hương vị tê cay chẳng mấy chốc đã bay ra từ phòng bếp, may mắn là các tẩu tẩu đều ở trong phòng, nếu không lúc này đều đang vây quanh để nhìn xem. Hách Tri Nhiễm đựng thịt thỏ đã được nấu xong vào trong hũ, đợi đến lúc nó nguội đi sẽ trở thành món thịt thỏ đông chính tông.

Lúc nãy trước khi bắt tay vào nấu nướng nàng đã lên Tao Bao mua một cái cân điện tử, cân thử một chút, hai con thỏ lột da cộng lại là mười ba cân tám lượng.

Sau khi nấu thành món thịt thỏ đông, nàng lại cân lại một lần nữa, chỉ còn chưa tới bảy cân.

Nói cách khác, nếu như bán theo cân của thịt thỏ đông, thì một câu cũng phải ba trăm văn tiền đổ lên, mới có thể đạt được mức giá lý tưởng mà nàng mong muốn.

Như vậy tính ra, giá cả khiến người ta nghe qua có hơi cao, không bằng bán ra theo phần.

Một phần dùng giấy dầu để đóng gói, chia đều thành hai mươi bao, đến lúc đó một trăm văn tiền một bao, giá cả này khiến người ta nghe qua hẳn là không quá đáng lắm.

Đương nhiên, về số đã làm ra hôm nay là để lại cho người nhà ăn, cho dù có tính đem bán cũng phải để cho người nhà đánh giá trước, mọi người nhất trí công nhận rồi tính sau.

Thịt thỏ đông phải được làm lạnh tự nhiên ở trong phòng bếp, Hách Tri Nhiễm vừa tính toán trong lòng vừa đi về phòng.

Nàng vừa mới nấu thịt thỏ đông ở trong phòng bếp, trên người toàn là mùi vị tê cay, nhân lúc này mọi người còn đang bận, nàng dự tính vào trong không gian tắm rửa một phen.

Thổi khô tóc, Hách Tri Nhiễm lại chơi đùa với Cơm Nắm ở trong không gian thêm một lát trời đã nhá nhem tối rồi.

Lúc này thời tiết lạnh, đoán chừng thịt thỏ đông của nàng đã cấp đông xong rồi.

Lúc Hách Tri Nhiễm đi vào phòng bếp xem thử, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.

Mấy tẩu tẩu mỗi người trên tay cầm một miếng thịt thỏ, cả mặt lộ ra vẻ say mê.

Bọn họ không biết ăn cay nên thỉnh thoảng lại phát ra tiếng xuýt xoa, cho dù cay tới nỗi đỏ bừng mặt, người nào người nấy vẫn ra sức ăn như cũ.
 
Chương 531


Mọi người thấy Hách Tri Nhiễm đi tới, toàn bộ đều dừng động tác lại.

Nhị tẩu cười hì hì nói: “Cửu đệ muội, món thịt ăn ngon như vậy nhất định là do muội làm đúng không?

Mấy người chúng ta xuống đây chuẩn bị cơm tối, liếc mắt một cái liền thấy được thứ này, cho nên tất cả mọi người đều nếm thử một chút.”

Nói là nếm thử, đoán chừng là mấy người các nàng ai cũng phải ăn vài miếng rồi.

May mà Hách Tri Nhiễm làm nhiều, nếu không chỉ sợ đã sớm bị mấy tẩu tẩu ăn thấy đáy luôn rồi...

Điều mà nàng quan tâm nhất bây giờ không phải là còn bao nhiêu thịt thỏ, mà là đánh giá của mọi người đối với món ăn này.

"Các tẩy tẩu cảm thấy thịt thỏ làm đông thế này ăn có ngon không?"

Mọi người đều gật đầu: "Ừm, ngon lắm, ngon vô cùng luôn."

"Vừa cay vừa đã nghiền."

"Nếm thử một miếng liền muốn ăn miếng nữa."

Nghe đánh giá của mấy vị tẩu tẩu, lại nhìn vẻ mặt của các nàng, Hách Tri Nhiễm biết, việc buôn bán thịt thỏ đông của nàng đã thành công hơn phân nửa rồi.

Để nay nàng sẽ làm nốt tám con thỏ còn lại, sáng ngày mai sẽ mang vào thành thử xem.

Thịt thỏ đông không chỉ chiếm được đánh giá tốt của mấy vị tẩu tẩu, liền ngay cả ngũ ca thường ngày ít nói nhất cũng không ngừng tán thưởng khen ngon.

Hách Tri Nhiễm lần đầu tiên nấu món thịt thỏ đông này cũng chỉ là thử làm, không ngờ được mới lần đầu đã thành công rồi.

Thịt thỏ đông nấu từ hai con thỏ, chẳng mấy chốc đã bị cả nhà ăn sạch.

Mấy tẩu tẩu biết cửu đệ muội đêm nay muốn làm lại món thịt thỏ đông một lần nữa, sau khi ăn cơm tối xong cũng không trở về phòng tiếp tục chế tác con rối, mà là theo nàng vào phòng bếp.

Hách Tri Nhiễm biết buổi tối làm thịt thỏ đông các vị tẩu tẩu sẽ qua giúp đỡ, nên sớm đã đem gia vị phối chế sẵn cả rồi, không cần lấy trong không gian ra nữa, nàng sẽ không cần phải lo lắng bị người khác phát hiện ra manh mối, dù sao cái nồi của người nước ngoài kia vẫn đang dùng tốt lắm.

May mắn là những gia vị kia không chiếm quá nhiều diện tích, lần trước để trong phòng chứa đồ bảo là gia vị này nọ đã có một bao lớn rồi.

Thỏ có thể làm thịt ở trong nhà bây giờ không nhiều lắm, nàng thỉnh thoảng lại trộm thêm một ít gia vị vào trong gói đấy, cũng đủ để ứng phó bọn họ là mấy gia vị này bản thân tự trồng ra.

Hách Tri Nhiễm không hề giữ lại cách làm thịt thỏ đông mà dạy hết cho các tẩu tẩu, dù sao thì đó chỉ là chuyện làm ăn nhỏ, sau này nàng còn phải đi phát triển ở mảng khác để kiếm tiền, không thể nào cứ làm mãi một chuyện này được.

Mấy tẩu tẩu vô cùng dụng tâm học hỏi, mỗi một bước đều nhẩm đi nhẩm lại trong lòng những mấy lần, chỉ sợ ngủ một giấc dậy là lại quên mất.

Bận rộn hơn một canh giờ, cuối cùng cũng đã biến tám con thỏ thành món thịt thỏ đông thơm ngon.

Đại tẩu nhân lúc còn nóng nếm một miếng, hương vị này giống với cái mà cửu đệ muội nấu ra.

Dựa theo yêu cầu của Hách Tri Nhiễm, toàn bộ thịt thỏ phải được đựng vào trong lọ, sáng mai lại tiến hành phân bao.

Lúc Hách Tri Nhiễm trở lại phòng, Mặc Cửu Diệp đã nhàm chán chờ ở trong đó.

Nhìn thấy tức phụ, hắn liền một tay ôm người vào lòng.

Hách Tri Nhiễm dùng sức giãy ra: "Trên người ta có mùi khói dầu rất nặng."

"Ta không chê, tức phụ có mùi gì ta cũng thích hết."

Hách Tri Nhiễm... Bây giờ mấy lời kiểu như này Mặc Cửu Diệp chỉ cần mở miệng là tuôn ra được, hoàn toàn không cần bản thảo.
 
Chương 532


Các gian phòng được sắp xếp quá gần nhau, phòng ở ở cổ đại lại không được cách âm, Hách Tri Nhiễm sợ tạo ra động tĩnh gì đến sáng mai lại bị người trong nhà cười nhạo, vội vàng lôi kéo Mặc Cửu Diệp cùng nhau tiến vào không gian.

Nghĩ tới mùi vị khói dầu trên người mình, Hách Tri Nhiễm lại chui vào phòng tắm để tắm rửa.

Mặc Cửu Diệp hôm nay đặc biệt dính người, tức phụ đi đến đâu hắn liền theo tới đấy, thậm chí còn lấy danh hôm nay tức phụ vất vả, hắn nguyện ý hầu hạ đối phương tắm rửa...

Sức lực của Hách Tri Nhiễm ở trước mặt Mặc Cửu Diệp liền giống như con thỏ nhỏ gặp phải sói xám lớn, nàng vừa mới không chú ý đã bị Mặc Cửu Diệp ôm vào trong lòng, nụ hôn bất thình lình rơi xuống khiến nàng có chút trở tay không kịp.

Cùng với tiếng nước ào ào trong phòng tắm, giữa môi răng quấn quít, trong đầu nàng nháy mắt liền trở nên trống rỗng, cả người đều hoàn toàn bị Mặc Cửu Diệp thao túng.

Chẳng mấy chốc nàng liền trở nên vô cùng phối hợp, cần cổ thon dài trắng nõn chủ động đón ý hùa vào nụ hôn mãnh liệt của hắn.

Không biết qua bao lâu, Mặc Cửu Diệp mới buông tha nàng, Hách Tri Nhiễm cảm giác chính mình suýt chút nữa thở không ra hơi.

Đúng lúc nàng đang dồn sức thở dốc, Mặc Cửu Diệp đã tiến tới bắt lấy khăn tắm đang treo một bên, bao vây cả người Hách Tri Nhiễm ở trong đó, ngay sau đó liền bế cả người đi thẳng về phía phòng ngủ.

Một đêm kiều diễm trôi qua, đổi lại chính là Hách Tri Nhiễm lại dậy muộn.

Mấy tẩu tẩu dường như đã quen với tình huống như vây, mỗi khi nàng bước ra khỏi phòng lúc mặt trời đã lên cao, tầm mắt của mọi người đều không hẹn mà cùng dừng lại trên bụng của nàng.

Hách Tri Nhiễm xấu hổ khụ khụ hai tiếng, cũng không giải thích giống như lần đầu tiên.

Bởi vì trong lòng nàng rõ ràng, nếu như giải thích loại chuyện này, chỉ có hiệu quả càng giải thích thì càng đen mà thôi.

Nàng ho nhẹ hai tiếng: "Các tẩu tẩu hỗ trợ, chúng ta gói thịt thỏ đông thành những phần nhỏ vào giấy dầu đi."

Mấy tẩu tẩu biết cửu đệ muội da mặt mỏng, ăn ý không có chọc ghẹo nàng.

Đóng gói thịt thỏ đông xong, sau khi ăn sáng Mặc Cửu Diệp liền chuẩn bị lên xe la mang Hách Tri Nhiễm vào thành, tìm một tửu lâu tiêu thụ mạnh để thử xem.

Ai ngờ được hai người vừa lên xe la đi tới trước cửa lớn liền nhìn thấy một cỗ xe ngựa đang chạy tới.

Xe ngựa chạy thẳng đến phương hướng của Mặc gia, dừng lại trước đại môn khoảng chừng mười mấy thước.

Đường Minh Duệ từ trên xe nhảy xuống.

"Mặc cửu ca cùng cửu tẩu đây là tính xuất môn sao?"

Lúc này Hách Tri Nhiễm đang ngồi trong khoang xem, nghe được giọng nói quen thuộc cũng đi ra.

"Ta làm được chút đồ ăn, tính đem vào thành bán thử xem sao."

Ở trong nhận thức của Hách Tri Nhiễm, Đường Minh Duệ bây giờ mặc dù nghèo túng, nhưng người ta là người làm ăn lớn, không có khả năng có hứng thú với món ăn vặt này.

Bởi vậy liền không nghĩ tới vấn đề cùng hợp tác.

Khiến người ta ngoài ý muốn chính là, Đường Minh Duệ thế mà lại tỏ ra dáng vẻ vô cùng hứng thú.

"Không biết cửu tẩu đã nấu ra món ăn ngon gì vậy, có thể cho huynh đệ ta xem thử được hay không."

Đừng nói là nhìn một cái, ngươi nếm thử cũng được nữa là. Hách Tri Nhiễm trực tiếp lấy một bao nhỏ từ trong khoang xe ra đưa cho Đường Minh Duệ.

"Cái này là làm từ thịt thỏ do chính nhà ta nuôi được, Đường huynh đệ nếm thử †rước xem sao."

Đường Minh Duệ mở giấy dầu ra, cầm một miếng thịt thỏ bỏ vào trong miệng.
 
Chương 533


Biểu hiện của hắn ta giống hệt với người Mặc gia tối hôm qua, miệng bị cay tới nỗi run lên, nhưng vẫn muốn ăn tiếp như cũ.

Ăn liền tù tì ba miếng, Đường Minh Duệ mới dừng động tác lại, hắn ta biết cửu tẩu Mặc gia nói là tính, liền trực tiếp xem nhẹ Mặc Cửu Diệp.

“Cửu tẩu, thịt thỏ này ăn ngon quá đi mất, chi bằng hợp tác với huynh đệ chúng ta đi?”

Hách Tri Nhiễm không ngờ là Đường Minh Duệ lại cảm thấy hứng thú với loại đồ ăn này.

Mặc kệ như thế nào, có thể hợp tác với đại hoàng thương tương lai, sẽ luôn thuận tiện hơn so với việc tự nàng chạy tới chạy lui để tiêu thụ ở trong thành.

"Đường huynh đệ mời vào, chúng ta có thể thương lượng chi tiết một chút về việc hợp tác."

Đường Minh Duệ lúc này mới ý thức được bản thân lúc nãy đã thất lễ, chặn ở trước cửa nhà người ta để nhấm nháp mỹ thực.

Mặt hắn ta có chút ửng đỏ nói: "Được."

Mặc Cửu Diệp đánh xe la quay vào sân, mang theo Đường Minh Duệ cùng nhau tiến vào phòng của mình.

Có hắn ở đây cũng không cần lo lắng vấn đề gì mà nam nhân ở ngoài hay không, nhất là mấy ngày nay, hắn đã phát hiện ra, mấy thôn dân ở thôn Tây Lĩnh rất chú ý về những việc này, hắn phải làm một người biết nhập gia tùy tục.

Mấy người lần lượt ngồi xuống, Đường Minh Duệ vội vàng hỏi: "Cửu tẩu, món ăn này có tên là gì?”

"Thịt thỏ làm theo cách này nếu như để lạnh thì sẽ ăn ngon hơn một chút, ta liền lấy tên là thịt thỏ đông." Hách Tri Nhiễm giải thích nói.

"Thịt thỏ đông... Tên rất hay, đơn giản dễ hiểu lại không mất đi sự tao nhã." Đường Minh Duệ khen cái tên này không dứt miệng.

Ngay sau đó hắn ta liền hỏi tới giá cả.

Hách Tri Nhiễm không có khả năng vì hợp tác cùng người quen mà hạ thấp giá của thịt thỏ đông, cùng lắm thì nàng bán ở nhiều nơi là được rồi.

"Toàn bộ số thịt thỏ này đều được ta đóng gói trong giấy dầu, cái vừa rồi mà Đường huynh đệ cầm được tính là một phần, một phần như vậy có giá là một trăm văn tiền."

Nếu như Đường Minh Duệ cảm thấy đắt, nàng liền tự mình vào thành kiếm người mua, tóm lại, một phần thịt thỏ đông không thể thấp hơn cái giá này.

Đường Minh Duệ theo bản năng nhìn vào bao đồ ăn trong tay kia.

Nhìn qua hẳn là đựng đầy một đĩa không thành vấn đề.

Nghĩ đến những thành trì phồn hoa mà hắn ta từng đi qua, một món ăn chiêu bài ở trong tửu lâu cũng có thể bán được vài lượng bạc.

Nếu như một đĩa thịt thỏ đông này được bày ra, chỉ sợ giá thấp nhất của một đĩa cũng phải hơn một lượng bạc rồi.

Vụ mua bán này có lời.

Gia đạo của Đường gia mặc dù sa sút, thế nhưng lại quen biết với rất nhiều thương nhân mở tửu lâu, tỉ như nơi cách Doãn thành gần nhất là Châu phủ, ông chủ của tửu lâu lớn nhất ở nơi đó có giao tình với phụ thân của hắn ta.

Mỹ thực ngon như vậy, tin chắc là loại thiên hạ độc nhất vô nhị, hắn ta mang qua cho đối phương, chỉ sợ còn cung không đủ cầu.

"Được, vậy thì cứ theo như Mặc đại tẩu nói một trăm văn tiền một phần, nơi này của ngươi có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu."

Hách Tri Nhiễm cũng không biết rõ nguồn tiêu thụ của Đường Minh Duệ, nàng cũng không quan tâm đến mấy thứ này.

Lúc trước nàng cố ý để Mặc Cửu Diệp ra tay cứu người, chính là vì chuyện hợp tác làm ăn sau này. "Hôm nay chúng ta chuẩn bị tám mươi phần thịt thỏ đông, vừa mới đưa cho Đường huynh đệ nếm thử một phần, cái này tính cho chúng ta."

Mặc dù chỉ là một trăm văn tiền, nhưng đối với người làm ăn như Hách Tri Nhiễm mà nói, cái này phải nói rõ ràng.
 
Chương 534


Đường Minh Duệ cũng không khách sáo, đối với mối làm ăn của ân nhân, hắn ta tuyệt đối không đặt lợi ích lên hàng đầu.

Đến lúc đó hắn ta thanh toán theo phần, tin chắc nhất định có thể giúp đỡ cho Mặc gia phần nào.

Bây giờ thịt thỏ đông vẫn chưa được đưa tới tửu lâu, Đường Minh Duệ cũng chưa thể xác định giá bán cuối cùng, thế là hắn cũng không giống như chuyện con rối, nói trước về chuyện chia phần cùng với cửu tẩu.

Bàn bạc xong việc tiêu thụ thịt thỏ đông, Đường Minh Duệ lại nói tới việc khác.

Hôm nay hắn ta tới đây chính là muốn xem thử việc chế tác con rối như thế nào rồi.

Mấy ngày nay Hách Tri Nhiễm không chú ý tới số lượng con rối, đều là mấy tẩu tẩu quản việc này.

Bởi vậy nàng chạy ra ngoài hỏi đại tẩu số lượng của con rối.

Đại tẩu nói cho nàng, mấy ngày nay tính cả phần của nữ quyến Tạ gia cùng Phương gia, tổng cộng làm ra một trăm năm mươi con rối.

Hách Tri Nhiễm nói số lượng vừa được biết cho Đường Minh Duệ.

Đường Minh Duệ nghe nói có nhiều con rối như vậy, lại vội vàng đi Châu phủ bán thịt thỏ đông, mang theo cả con rối đi cùng thịt thỏ, dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi thôn Tây Lĩnh.

Về mặt tiền hàng, giữa bọn họ đã hình thành một loại ăn ý, đều là sau khi bán xong mới kết toán, Hách Tri Nhiễm cũng có thói quen như vậy, không vội vàng thu ngân lượng.

Hách Tri Nhiễm tin tưởng, sau khi thịt thỏ đông tới được tửu lâu nhất định sẽ trở thành món ăn bán chạy, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì Đường Minh Duệ ngày mai sẽ tới cửa lấy hàng của nàng.

Nghĩ tới đây, Hách Tri Nhiễm vội vàng thông báo cho ngũ ca, lại g.i.ế.c thêm mười con thỏ đực.

Cũng không đợi Hách Tri Nhiễm phải phân phó, các tẩu tẩu liền tiến vào phòng bếp tiến hành chế biến.

Quả nhiên như những gì Hách Tri Nhiễm dự đoán, sáng sớm ngày hôm sau Đường Minh Duệ liền tới cửa.

Thịt thỏ đông được đưa tới Châu phủ, hắn ta ở nơi đó quan sát một phen, cảm nhận rõ ràng sự hoan nghênh của thực khách.

Chẳng những như vậy, tửu lâu còn bán một đĩa thịt thỏ đông với giá trên trời là bốn lượng bạc.

Đương nhiên, việc tửu lâu bán thịt thỏ đông với giá cao như thế có quan hệ rất lớn cùng Đường Minh Duệ.

Hắn ta bán một phần thịt thỏ với giá hai lượng bạc, tửu lâu đều là nơi thu được hơn phân nửa lợi nhuận, nếu như không bán với giá bốn lượng bạc một đĩa, dường như cũng chả kiếm được bao nhiêu.

Mặc kệ như thế nào, thịt thỏ đông được Đường Minh Duệ đẩy mạnh tiêu thụ thành công, ông chủ của tửu lâu kia của hắn ta cũng bày tỏ thái độ, loại mỹ thực như này có bao nhiêu ông ta lấy bấy nhiêu.

Bởi vậy, Đường Minh Duệ chạy về Doãn thành suốt đêm, ngay cả nhà cũng chưa về đã chạy thẳng tới Mặc gia.

Tới được Mặc gia, hắn ta liền trực tiếp đưa cho Hách Tri Nhiễm tám mươi lượng bạc, so với cái giá mà nàng dự tính đã tăng gấp mười lần.

Hách Tri Nhiễm nhìn thấy bao nhiêu là ngân lượng sáng loáng ở trước mặt, kinh ngạc hỏi: "Đường huynh đệ đây là?"

Đường Minh Duệ cười nói: "Ta bán một phần thịt thỏ đông hai lượng bạc, sau này chỉ cần là mối làm ăn với cửu tẩu, phàm là nằm trong năng lực của ta, ta đều cùng ngươi chia năm năm."

Giờ phút này Đường Minh Duệ còn không biết, một câu cảm ơn ngày hôm nay của hắn ta, sau này sẽ bớt đi bao nhiêu lợi nhuận.

Có điều những thứ này với Đường Minh Duệ mà nói, cũng không phải là chuyện lớn gì, dù sao thì tương lai việc làm ăn của hắn ta trải rộng khắp cả nước, hợp tác cùng Mặc gia chỉ là một bộ phận mà thôi.
 
Chương 535


Hách Tri Nhiễm thấy Đường Minh Duệ chủ động đưa ra phương thức chia phần như vậy, không hề có chút ý tứ cự tuyệt.

Cho dù trong không gian của nàng có vô số ngân lượng, nhưng ai lại có thể ghét bỏ ngân lượng được cơ chứ?

Nhận lấy tám mươi lượng bạc, Đường Minh Duệ lại trả một số tiền lời của việc bán con rối, số lượng con rối nhiều, hắn ta lại muốn có thêm nhiều lợi nhuận, đương nhiên sẽ không giống với tốc độ tiêu thụ thịt thỏ đông.

Bởi vậy, hôm nay giao cho Hách Tri Nhiễm chỉ là một phần lợi nhuận của con rối mà thôi.

Đường Minh Duệ vội vàng chạy tới Châu phủ để giao thịt thỏ đông, chào hỏi hai tiếng liền vội vội vàng vàng rời đi.

Tiễn Đường Minh Duệ rời đi, Hách Tri Nhiễm tiếp tục dẫn theo mấy tẩu tẩu đi chế biến thịt thỏ đông.

Mọi việc trong nhà đều là Hách Tri Nhiễm lo liệu, Mặc Cửu Diệp dẫn theo đám người Lượng Hạo đi theo các thôn dân kia cùng nhau khai khẩn số đá sỏi trong đất hoang.

Bận rộn liền năm ngày, đất hoang chẳng những được khai khẩn xong, những người thôn dân thiện lương kia còn hỗ trợ nhổ cả cỏ dại.

Đất hoang như vậy, sang đầu xuân năm sau chỉ cần cày bừa một chút là có thể gieo trồng được rồi.

Bận rộn xong chuyện đất hoang, Mặc Cửu Diệp vẫn không được nhàn rỗi.

Hắn lấy tiền công mỗi ngày hai mươi văn để thuê các thôn dân này, phá bỏ toàn bộ phòng ốc hoang phế ở dưới chân núi, còn xử lý sạch sẽ đống phế tích.

Đồng thời hắn cũng thu xếp mua các loại vật liệu để xây dựng phòng ốc. Lúc này toàn bộ thỏ đực có thể g.i.ế.c thịt ở trong nhà đều đã làm thịt cả rồi, muốn tiếp tục buôn bán thịt thỏ đông thì phải đợi ra năm, lúc đó đám thỏ con này mới trưởng thành.

Cùng lúc đó đống lông thỏ đầu tiên cũng đã được xử lý xong.

Hách Tri Nhiễm mua thuốc nhuộm ở trên thương thành Tao Bao, nhuộm lông thỏ thành những màu sắc xinh đẹp.

Da thỏ sau khi được nhuộm màu cầm lên cảm giác vô cùng mềm mại, hoàn toàn khác với cảm giác cứng rắn thô ráp trong ấn tượng của mọi người.

Trước tiên không nói tới việc những bộ lông thỏ xinh đẹp này sẽ được chế tác thành thứ gì, chỉ nhìn vào màu sắc như vậy, chắc hẳn cũng là độc nhất vô nhị ở triều Đại Thuận.

Kiếp trước rất nhiều nữ hài tử đều mua một số vật trang sức được chế tác từ lông thỏ, bộ dáng của chú thỏ tai dài dễ thương khiến cho người ta vô cùng yêu thích, hơn nữa còn có đủ loại kiểu dáng màu sắc, sự lựa chọn của người mua được tăng lên rất nhiều, đây cũng là đặc điểm lớn nhất mạnh nhất của thỏ tai dài.

Bởi vậy, nàng dự định dùng số lông thỏ này để chế thác thành một số trang sức cùng con rối hình thỏ.

Không cần lo lắng đến vấn đề lông thỏ lộ ra ánh sáng, cùng với quy mô nuôi thỏ ở trong nhà càng ngày càng được mở rộng, sau này lông thỏ có được sẽ càng ngày càng nhiều, tin chắc rằng không giống với việc làm con rối lông nói đứt là đứt.

Hách Tri Nhiễm tạo ra bản vẽ trên giấy ở trong không gian, sau đó liền mang theo lông thỏ đủ màu đi tìm mấy tẩu tẩu.

Nàng có thể nghĩ ra ý tưởng cùng với thiết kế, chỉ có điều năng lực động thủ lại hơi kém, lông thỏ chất lượng tốt như vậy, Hách Tri Nhiễm cũng không dám tùy ý xuống tay, chẳng may làm hỏng đống đồ này thì thật đáng tiếc.

Mấy chị dâu đang ở cùng một chỗ chế tác con rối, thấy cửu đệ muội ôm một đống lông lớn mềm mại màu sắc khác nhau đi vào, trong lúc nhất thời không hề nhận ra là lông thỏ. Nhị tẩu đứng dậy nghênh đón, lúc tiếp được vật phẩm trong tay nàng còn không quên hỏi: "Cửu đệ muội, đây là..." Lời của nàng ấy còn chưa dứt, rất nhanh liền phản ứng lại được: "Cửu đệ muội, đây là lông thỏ đúng chứ?”
 
Chương 536


Hách Tri Nhiễm mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, số lông thỏ này được ta dùng thuốc nhuộm mua ở chỗ người nước ngoài kia nhuộm qua rồi, màu sắc cũng khá đẹp, ta liền nghĩ ra một kiểu con rối mới, muốn để các tẩu tẩu chế tác thử xem sao."

Mấy tẩu tẩu khác nghe thấy số lông thỏ màu sắc rực rỡ này là dùng để chế tác con rối đều dồn dập vây tới, ba chân bốn cẳng cầm lên xem xét.

"Cửu đệ muội, màu sắc xinh đẹp như vậy, nếu như chế tác thành áo lông cũng đẹp lắm nha." Đại tẩu không nhịn được nói.

Trong lòng của nàng ấy thậm chí đã sắp nghĩ xong dáng vẻ của lông thỏ lúc chế tác thành áo lông rồi.

Thất tẩu cũng phụ họa theo: "Màu sắc xinh đẹp như vậy, chế tác thành cái gì cũng đẹp hết."

Hách Tri Nhiễm đương nhiên biết dùng lông thỏ để chế tác thành áo lông sẽ đẹp như thế nào, có điều cũng không phải là loại lông thỏ trước mắt này, nếu như nàng nhớ không nhầm thì loại áo lông thỏ mà kiếp trước mọi người vẫn hay mặc đều được chế tác từ lông thỏ rex.

Nếu các tẩu tẩu đều đã thích chế tác áo lông, đợi đến lúc phòng ốc được xây dựng xong xuôi, nàng có thể suy xét tới việc nuôi thêm thỏ rex.

Trước mắt trong nhà còn chưa mở rộng được điều kiện để chăn nuôi, có thể chế tác một ít con rối lông thỏ cũng đã tốt lắm rồi.

Tuy rằng trong không gian của nàng có số ngân lượng xài mấy đời cũng không hết, nhưng Hách Tri Nhiễm cảm thấy nữ quyến ở trong nhà quá nhiều.

Bất luận từ cổ chí kim, nơi nào có nhiều nữ nhân thì liền dễ dàng lục đục với nhau, ngược lại, trong tay mọi người đều có việc cần phải làm, sẽ không có thời gian để suy nghĩ mấy việc không đâu, làm như vậy có lợi cho việc hòa thuận. Huống hồ nàng cũng hi vọng các tẩu tẩu tương lai có các nghề để tự nuôi dưỡng bản thân, cho dù có làm quả phụ cũng có thể độc lập sinh tồn, có thể làm môt quả phụ biết đảm đương.

Thu hồi dòng suy nghĩ, Hách Tri Nhiễm lấy ra một bản vẽ từ trong lòng.

"Các tẩu tẩu nhìn xem, đây chính là thiết kế cho trang sức làm bằng lông thỏ của ta, chúng ta có thể thử làm trước, không cần lo lắng lãng phí tài nguyên, lông thỏ đều là của nhà trồng được."

Lục tẩu khá là cẩn thận, liếc mắt một cái liền nhận ra bản vẽ có chút không giống với người thường.

"Cửu đệ muội, thiết kế của con rối trang sức này của muội, hẳn là chỉ to bằng lòng bàn tay thôi nhỉ?"

Hách Tri Nhiễm gật đầu: "Đúng vậy, trang sức mà, chính là để treo lên y phục hoặc là túi sách, đương nhiên không thể to quá."

Nghe Hách Tri Nhiễm giải thích xong, lục tẩu cầm lấy bản vẽ cẩn thận đoan trang đứng lên.

Các tẩu tẩu khác cũng vươn cổ qua cùng quan sát.

Qua vài phút, lục tẩu buông bản vẽ xuống.

"Cửu đệ muội, ta thử chế tác một thành phẩm trước xem sao nhé."

"Được, nhiều lông thỏ như vậy, các tẩu tẩu cứ tùy tiện thử xem." Hách Tri Nhiễm hào phóng đặt toàn bộ lông thỏ trước mặt các tẩu tẩu.

Tới lúc trời chạng vạng tối, lục tẩu liền chế tác ra một chiếc trang sức hình con thỏ tai dài màu đỏ hồng.

Mắt của con thỏ tai dài là thành phẩm được Hách Tri Nhiễm mua trên thương thành Tao Bao, hơn nữa bốn đầu ngón tay của con thỏ tai dài đều là màu trắng, nhìn qua đáng yêu vô cùng.

Hách Tri Nhiễm nhận lấy cẩn thận quan sát một phen, trong miệng không ngừng khen ngợi lục tẩu khéo tay. "Lục tẩu, chính là kiểu này đấy, về sau cứ dựa theo tiêu chuẩn này để chế tác là được rồi."

Thật sự là rất hoàn mĩ, giống y hệt như sản phẩm được bán ra trong thương thành Tao Bao, thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém.
 
Chương 537


Khiếm khuyết duy nhất chính là, trang sức con thỏ tai dài được bán trên thương thành Tao Bao có thêm cái móc cài ở trên đỉnh đầu, nàng cần một vật phẩm thích hợp khác để thay thế cho cái này.

Ngay tại lúc Hách Tri Nhiễm đang suy nghĩ xem nên dùng cái gì để thay thế, đại tẩu đã lên tiếng nói.

“Cửu đệ muội, ta thấy ở trong bản vẽ thiết kế của muội, trên trang sức này hẳn là có một cái dây thừng hoặc là thứ gì đại loại thế đúng không? Trước đây ta từng học làm nút thắt ở chỗ mẫu thân, ta có thể thử xem.”

Nói xong đại tẩu liền tìm một sợi chỉ màu đỏ, chia thành mười sợi một múi để tạo độ dày, sau đó liền bắt đầu tết trước mặt mọi người.

Chẳng mấy bao lâu, một mối tết kim cương màu đỏ đã được hoàn thành.

Hách Tri Nhiễm nhìn thấy sợi chỉ tết kim cương màu đỏ trong tay đại tẩu, ánh mắt nhất thời sáng lên.

"Đại tẩu, cái này được đấy, trang sức thỏ tai dài sau khi được chế tác xong sẽ gắn thêm phần mối tết kim cương này vào."

Nhận được sự tán dương của cửu đệ muội, đại tẩu cười nói: "Được, trang sức mà chúng ta chế tác cứ dùng mối tết kim cương này đi."

Cứ như vậy, một thành phẩm của vật trang sức đã được hoàn thành, tay nghề của các tẩu tẩu Hách Tri Nhiễm cũng không cần phải lo lắng, bởi vậy, việc chế tác đồ trang sức này nàng có thể thoải mái buông tay được rồi.

Hiện giờ trong nhà không thể tiếp tục cung cấp thịt thỏ đông, lần trước Đường Minh Duệ lại lấy đi một lượng lớn con rối để đem đi bán, nghĩ hẳn là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không qua lấy thêm nữa.

Chỉ là nhờ vào sự cố gắng của các tẩu tẩu, trong thời gian ba ngày trong nhà đã chế tác ra được một trăm chiếc trang sức hình con thỏ tai dài màu sắc khác nhau. Mắt thấy thời gian đã tới gần tháng chạp, cách lễ mừng năm mới chỉ còn thời gian một tháng, Hách Tri Nhiễm liền nghĩ trước kia lễ mừng năm mới là quãng thời gian mà người ta nguyện ý vung tiền nhất, bởi vậy liền chủ động đi tìm Đường Minh Duệ.

Thời gian của nàng cùng Mặc Tri Nhiễm vừa khéo, mấy ngày nay Đường Minh Duệ đi ra ngoài đẩy mạnh việc tiêu thụ con rối, tối hôm qua vừa mới trở về, nếu không phải vừa vặn thì chỉ sợ bọn họ chạy một chuyến này lại phí công.

Đường Minh Duệ nhìn thấy đồ trang sức hình con thỏ tai dài, một đại nam nhân như hắn ta cầm trong tay liền thấy yêu thích không buông.

Sự kinh hỉ lẫn vui mừng trên mặt hắn ta đều không giấu nổi nữa: "Cửu tẩu, đây là đồ trang sức sao?"

"Đúng vậy, Đường huynh đệ nhìn xem thứ này có thể buôn bán được không?" Hách Tri Nhiễm có chút rõ biết còn cố hỏi.

Đừng nói món đồ này rơi vào trong tay Đường Minh Duệ rồi, ngay đến cả một người không hiểu đường đi lối lại trong việc buôn bán như nàng cũng biết, loại trang sức như thế này một khi xuất hiện ở trên phố nhất định sẽ rất được hoan nghênh.

"Cái này là điều tất nhiên, cửu tẩu ngươi yên tâm, món đồ trang sức tốt như vậy, huynh đệ ta nhất định sẽ bán ra với giá thật tốt."

Hách Tri Nhiễm không yêu cầu gì nhiều, mặc dù trang sức này được chế tác từ lông thỏ thật, nhưng đối với nàng mà nói việc chế tác mấy món đồ này không tốn quá nhiều kinh phí, thắng ở chỗ màu sắc đặc biệt cùng với tay nghề tốt của các tẩu tẩu.

Hơn nữa những món trang sức này còn nhỏ hơn rất nhiều so với những con rối nhung kia, nếu có thể bán với giá vài lượng bạc một chiếc cũng đã cao lắm rồi.

Đường Minh Duệ lần này cũng không ước tính giá cả của món trang sức này trước, món đồ nhỏ tinh xảo như vậy, hắn ta dự tính bán giá cao thử xem.
 
Chương 538


Lúc Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp tới đây đã đem toàn bộ một trăm chiếc trang sức trong nhà chế tác được theo cùng, sau khi giao hết lại cho Đường Minh Duệ mới rời đi.

Vốn tưởng rằng Đường Minh Duệ vài ngày sau mới có thể tới cửa, ai ngờ được mới sáng sớm hôm sau người này đã tới rồi.

Hắn ta mang một trăm chiếc trang sức kia tới Châu phủ bán, không ngờ được rằng mấy tiểu tức phụ cùng đại cô nương của mấy nhà có tiền kia ở Châu phủ lại vô cùng yêu thích món trang sức nhỏ nhắn vừa tỉnh xảo lại vừa có thể treo được này.

Cứ như vậy một truyền mười mười truyền trăm, một trăm chiếc trang sức mà hắn ta mang theo căn bản không đủ bán.

Chẳng những như vậy, còn có rất nhiều người mua muốn đặt trước ở chỗ hắn ta.

Hơn nữa giá cả mà Đường Minh Duệ bán những món trang sức kia cũng đắt hơn những con rối bình thường một chút, một cái vậy mà lại bán với giá mười hai lượng, Hách Tri Nhiễm cũng bởi vậy mà thu được lợi nhuận cao hơn.

Hách Tri Nhiễm không biết, sở dĩ Đường Minh Duệ có thể bán đồ trang sức với giá cao như thể không thoát được can hệ với con mắt giống như bảo thạch được gắn trên con rối hình thỏ tai dài kia.

Mặc dù hắn ta không nhìn ra đồ vật kia là dùng chất liệu gỗ gì, nhưng mà cái nào cái nấy đều trong suốt tròn trịa, tuyệt đối không phải là vật phàm, bởi vậy sau khi Đường Minh Duệ ba hoa khoác lác về mắt của con thỏ một phen tất cả những người mua đều cảm thấy vật này có giá trị.

Vật trang sức nhận được sự hoan nghênh, vốn có thể nhân cơ hội này kiếm một khoản lớn, chỉ tiếc là lông thỏ ở trong nhà có hạn, muốn chế tác số lượng lớn vẫn phải đợi qua năm mới, vào thời điểm sau khi tiếp tục g.i.ế.c thịt một số thỏ đực dư ra mới được.

Cũng may là Đường Minh Duệ không có nhận mấy đơn đặt hàng trước kia, nếu không sẽ thất tín với khách hàng.

Đương nhiên chuyện buôn bán của Đường Minh Duệ như thế nào Hách Tri Nhiễm sẽ không tham dự, mắt thấy vải nhung ở trong nhà đều đã dùng hết rồi, việc nàng cần làm bây giờ là chuẩn bị cho cái tết đầu tiên từ khi nàng tới dị giới.

Vào ngày hai mươi ba tháng chạp là ngày mọi người cúng ông công ông táo, cũng là ngày biểu thị tết âm lịch đã bắt đầu.

Mặc lão phu nhân vô cùng chú trọng tiết khí như vậy, việc quét tước dọn dẹp cuối năm cùng với cúng ông táo đều không thể bỏ qua.

Từ sáng sớm cả nhà đã bắt đầu bận rộn, Mặc lão phu nhân tìm tới Mặc Trọng Viễn, để hắn ta thử vẽ một bức tranh ông táo.

Bà ấy tổng công nuôi dưỡng chín người nhi tử, Mặc Trọng Viễn võ công kém hơn tám nhi tử còn lại một chút, nhưng về phương diện bút mực lại thắng các huynh đệ khác một bậc.

Nếu không phải lớn lên trong nhà võ tướng, có lẽ Mặc Trọng Viễn rất có khả năng lựa chọn theo bên văn.

Nhưng mà thế sự trêu người, khiến cho nam tử trẻ trung ngời ngời như hắn ta chịu tội lớn như vậy còn không nói, cuối cùng lại rơi vào kết cục mất trí nhớ.

Kỳ thật Mặc lão phu nhân sắp xếp cho Mặc Trọng Viễn vẽ tranh ông công ông táo cũng là hi vọng có thể gợi ra chút ít trí nhớ của hắn ta.

Trước đây mỗi khi trong nhà đón năm mới, tranh ông công ông táo đều là do Mặc Trọng Viễn vẽ, hi vọng người mất trí nhớ là hắn ta vẫn có thể vẽ ra được.

Mặc Trọng Viễn bị người ta gọi từ chuồng thỏ ra vẫn còn hơi ngơ ngác.

"Nương, là người gọi con sao?”

Mặc lão phu nhân đem giấy mực ở trước mặt bày lên trên bàn.

"Trước kia tranh của ông công ông táo trong nhà chúng ta đều là do con vẽ, lần này nương hi vọng vẫn là con vẽ nó."
 
Chương 539


Nghe tới việc hắn ta vẽ tranh ông công ông táo cho nhà mình, Mặc Trọng Viễn theo thói quen mà muốn nhớ lại.

Gần đây hắn ta không biết vì sao, bất kể ai nhắc tới những chuyện đã xảy ra với hắn ta, chỉ cần hắn ta cố gắng hồi tưởng sẽ cảm giác đầu đau như muốn nứt ra.

Hơn nữa nếu hắn ta càng cố gắng suy nghĩ, loại cảm giác này sẽ càng nghiêm trọng.

Thấy tình huống như vậy, ngũ tẩu liền chạy đi tìm Hách Tri Nhiễm.

Với trạng thái thanh tỉnh hiện giờ của ngũ ca, Hách Tri Nhiễm chỉ có thể bắt mạch kiểm tra giúp hắn ta.

Sau khi kiểm tra, Hách Tri Nhiễm cũng không phát hiện ra ngũ ca có điểm gì dị thường, hơn nữa lấy kinh nghiệm hành y kiếp trước của nàng, ngũ ca xuất hiện tình huống như vậy hẳn là không phải chuyện xấu, đại khái là khối m.á.u đông ở trong đầu hắn ta đang chậm rãi bị hấp thu, có dấu hiệu khôi phục lại trí nhớ.

Cho dù như vậy, Hách Tri Nhiễm vẫn dặn dò bảo ngũ ca cứ bảo trì tâm thái thuận theo tự nhiên, chuyện gì cũng không cần cố ý cưỡng cầu, sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục được trí nhớ.

Ngũ ca quả thực cũng làm theo những gì mà nàng nói, một khi cảm giác bản thân không thoải mái sẽ tận tực khắc chế không tiếp tục hồi tưởng nữa.

Nhưng mà tình huống hôm nay lại hoàn toàn bất đồng so với lúc trước, Mặc Trọng Viễn chỉ theo bản năng hồi tưởng một chút bức tranh ông công ông táo trước đây, đầu của hắn ta liền cảm thấy đau đớn.

Lần đau đầu này không giống như những lần trước, lúc trước đau đầu đều là đau từ từ, còn sự đau đầu của hôm nay lúc nghĩ về tranh của ông công ông táo đau giống như muốn nứt ra.

Loại đau đớn này khiến cho Mặc Trọng Viễn có hơi không chịu đựng được, ngũ quan tuấn lãng đại khi gắt gao nhăn nhúm lại một chỗ. Mặc lão phu nhân nhìn thấy nhi tử như thế, liền vội vàng quan tâm hỏi: "Trọng Viễn, có phải con lại đau đầu rồi không?"

Mấy tẩu tẩu cũng hoảng sợ nhìn hắn ta, bởi vì trạng thái lúc này của hắn ta quả thực có hơi dọa người.

Gân xanh trên trán của hắn ta nổi hết lên, cho dù như vậy, vì để tránh mẫu thân cùng các nữ quyến trong nhà phải lo lắng, Mặc Trọng Viễn vẫn khó khăn lên tiếng: "Ta không sao."

Mặc Trọng Viễn đã cố gắng để không nhớ lại hình của tranh ông công ông táo nữa, nhưng đầu vẫn đau đớn như cũ khiến hắn ta có chút muốn bùng nổ.

Nhị tẩu thất kinh chạy ra ngoài: "Ta đi mời cửu đệ muội tới đây."

Hách Tri Nhiễm bị nhị tẩu kéo tới, lọt vào mắt chính là hình ảnh Mặc Trọng Viễn hai tay ôm đầu, thân mình đã đau tới nỗi co rút lại.

Không quan tâm được quá nhiều, Hách Tri Nhiễm vội vàng lấy ngân châm ở trong lòng ra, châm lên mấy huyệt vị ở trên người Mặc Trọng Viễn.

Không lâu sau, Mặc Trọng Viễn liền an tĩnh lại, đồng thời lâm vào hôn mê.

Mặc lão phu nhân vừa mới nhìn thấy tình trạng của nhi tử, trong lòng vẫn còn sợ hãi như cũ, bà lo lắng hỏi.

"Hách Thị, ngũ ca của con rốt cuộc ra làm sao?"

Trạng thái trước mắt của Trọng Viễn, chỉ dựa vào việc bắt mạch chỉ sợ không đủ để kết luận.

"Nương, tình trạng của ngũ ca con phải kiểm tra thêm một bước, con sẽ đi gọi phu quân tới đây giúp đỡ."

Đương nhiên, mục đích chủ yếu mà nàng gọi Mặc Cửu Diệp tới chính là vì đánh yểm trợ cho nàng mang Mặc Trọng Viễn vào không gian.

Mặc Cửu Diệp đang nhận vật liệu xây dựng ở dưới chân núi, thấy tức phụ đi tới, hắn buông chuyện đang làm trong tay để qua đón.

"Nhiễm Nhiễm, có việc gì sao?" Hách Tri Nhiễm kéo lấy cánh tay Mặc Cửu Diệp: "Theo ta về nhà trước đã, tình huống hiện tại của ngũ ca không được tốt cho lắm, ta tính mang huynh ấy tiến vào không gian để tiến hành kiểm tra,"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top