Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 460


Nhìn dê, bò và những con heo béo mập trong bãi cỏ phía xa đã lớn từ lâu, gia cầm cũng đã sinh sản rất nhiều lứa sau, thậm chí còn có lứa sau nữa.

Thấy những con vật bên trong bãi cỏ và trang trại chăn nuôi càng ngày càng nhiều, đã xuất hiện tình trạng chen chúc.

Hách Tri Nhiễm sử dụng thao tác trên bàn điều khiển, bắt đầu g.i.ế.c gà làm thịt dê, ngay cả mấy loại cá trong hồ cũng không bỏ qua.

Để sau này bớt việc, Hách Tri Nhiễm gỡ luôn xương của các loại thịt gỡ được xương, nên chia phần thì chia phần, mấy loại cá cũng được xử lý sạch sẽ.

Mặt khác, còn có trứng gà, trứng vịt, trứng ngỗng, mỗi loại chuẩn bị một trăm, nếu không phải lo lắng về lượng chứa của thùng xe, thì nàng đã có thể chuẩn bị nhiều hơn.

Tuy Tây Bắc chưa có tuyết rơi, nhưng nhiệt độ không khí bên ngoài đã rất thấp.

Tin rằng đem mấy thứ này về, bảo quản bên ngoài cũng hoàn toàn không có vấn đề.

Vì vậy, nàng không cần lo lắng nhiều quá không ăn hết.

Hách Tri Nhiễm chuẩn bị tốt tất cả đồ đạc mang về nhà, sử dụng ý niệm đưa ra khỏi không gian.

Trong lòng nàng biết rõ, số lượng đồ vật được chuẩn bị rất nhiều.

Bởi vậy, Hách Tri Nhiễm đi ra khỏi thùng xe, sau khi ngồi xuống bên cạnh Mặc Cửu Diệp, mới lấy từng phần vật tư đã chuẩn bị xong ra.

Mấy thứ Hách Tri Nhiễm chuẩn bị đã chất đầy toàn bộ thùng xe, có thể nói, trong thùng xe hầu như không còn chút khe hở nào.

Mặc dù vậy, nàng và Mặc Cửu Diệp mỗi người vẫn phải ôm một sọt trứng trong lòng...

Trong xe bỗng nhiên xuất hiện thêm nhiều đồ, còn có hai người sống lớn, hiển nhiên con la rất vất vả. May mà đã đến cửa thôn, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp quyết định nhảy xuống xe, dẫn con la đi về.

Đầu tiên là đi qua nơi ở của người Thôi gia, chỗ này hiển nhiên rất yên tĩnh, không có lời của Huyện lệnh đại nhân, bọn họ không dám ra ngoài đi lại tự do.

Ngược lại thì người Triệu gia và Chu gia, bây giờ không còn chịu sự áp chế của Thôi gia, có vẻ đã sôi nổi hơn nhiều.

Trải qua chuyện hôm qua, bọn họ đã biết Mặc Cửu Diệp, khi thấy hai vợ chồng, dù là ai cũng sẽ chào hỏi thân thiện với bọn họ.

Hai người cũng lễ phép mà đáp lại bọn họ.

Xem tình hình trước mắt, người Triệu gia và Chu gia đều rất nhiệt tình, không có một chút biểu hiện xa lánh người từ bên ngoài đến nào.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cũng càng cho rằng việc lựa chọn ở đây là chính xác.

Mới vừa đến cửa sân nhà mình, đã nghe thấy giọng nói của Mặc Hàm Nguyệt.

"Con thỏ nhỏ, ngươi đừng chạy, ta không làm ngươi đau đâu."

Mở cửa sân, đập vào mắt là Mặc Hàm Nguyệt đang đuổi theo một con thỏ chạy trốn trong sân.

Còn bát tẩu đang đứng chặn ở phía đối diện.

"Hàm Nguyệt, đuổi đến chỗ ta này, ta có thể cản nó."

Ngay sau đó, chỉ thấy một bóng đen giống như bay từ trên trời xuống, nắm lấy lỗ tai con thỏ.

Vì một con thỏ, ngay cả khinh công bát ca cũng dùng đến...

"Bát ca, bát tẩu, Hàm Nguyệt, chúng ta về rồi." Mặc Cửu Diệp hô.

Mặc Sơ Hàn thấy bọn họ trở về, giao con thỏ cho Mặc Hàm Nguyệt, sải bước đến đón, tiếp nhận dây cương trong tay hắn.

"Cửu đệ, cửu đệ muội, sao hôm nay đi lâu vậy?" Bát tẩu cũng chạy tới: "Đúng vậy, các ngươi đi ra ngoài lâu như vậy, nếu còn không trở lại, bát ca ngươi cũng muốn đi ra ngoài tìm các ngươi rồi."

Hách Tri Nhiễm cười khoác tay Bát tẩu, giải thích: "Bát tẩu, hôm nay có nhiều chuyện, lát nữa ta nói cho các tẩu tẩu nghe."

Việc cần làm thật sự hơi nhiều, nhất là chuyện sắp xếp đống hàng hóa kia, ngày mai phải thu xếp vận chuyển vào nhà.
 
Chương 461


Bát tẩu sờ sờ đôi tay nhỏ bé lạnh ngắt của Hách Tri Nhiễm: "Cửu đệ muội, vào nhà sưởi ấm trước đã."

Quy củ cổ đại là trong nhà có trưởng bối, sau khi ra ngoài về thì phải chào hỏi một tiếng trước, vì thế Hách Tri Nhiễm đến gian phòng của Mặc lão phu nhân trước.

Lúc này Mặc Hàm Nguyệt cũng chạy tới, giơ con thỏ nhỏ trong lòng ra cho nàng xem.

Thấy con thỏ nhỏ, lúc này Hách Tri Nhiễm mới nhận ra, nàng không thấy Cơm Nắm đâu.

"Hàm Nguyệt, Cơm Nắm đâu rồi?"

Nhắc tới Cơm Nắm, Mặc Hàm Nguyệt thở dài một hơi.

"Tẩu không biết đâu cửu tẩu, tên tiểu tử này thích ở cạnh tẩu, khi tẩu không có ở đây, nó sẽ chạy lên núi.

Ta vốn muốn ngăn cản, nhưng sau đó Ngũ ca nói cho ta biết, Cơm Nắm thích đi chơi trong núi, buổi tối sẽ tự trở về."

Nàng ấy vừa dứt lời, chỉ thấy một cục tròn vo đen trắng chạy vào cổng.

Cơm Nắm chạy thẳng đến chỗ Hách Tri Nhiễm, ôm lấy mắt cá chân của nàng mà làm nũng trước mặt mọi người.

Hách Tri Nhiễm cưng chiều cúi người ôm lấy.

"Cơm Nắm, hôm nay ngươi chạy đi đâu chơi vậy?"

"Gru... Gru... Cơm Nắm cọ cọ trong lòng Hách Tri Nhiễm, còn phát ra tiếng kêu thoải mái.

Hách Tri Nhiễm biết, tiểu tử này đang làm nũng với mình, ôm nó trong lòng đung đưa đung đưa.

Không biết có phải tiểu tử mệt mỏi quá không mà mới đung đưa mấy cái đã lăn ra ngủ.

Hách Tri Nhiễm quyết định ôm nó cùng đi đến phòng của Mặc lão phu nhân.

Những tẩu tẩu khác nghe thấy tiếng cũng chạy tới.

Vì tất cả mọi người đều ở đây, Hách Tri Nhiễm liền giải thích tỉ mỉ chuyện đã xảy ra hôm nay cho bọn họ nghe.

Ngoài sân, lúc Mặc Sơ Hàn ở vén rèm xe lên đã hoàn toàn bị kinh ngạc tới nỗi ngây người.

"Cửu đệ, sao bọn đệ mua nhiều đồ vậy?"

"Bát ca, rất nhiều đồ trong đây đều được mua từ chỗ người phương Tây, còn có hải sản mua từ tay ngư dân, thịt này thì mua ở trên chợ..."

Bây giờ, hai vợ chồng Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đang làm chuyện giống nhau.

Hắn cũng đang nói chuyện hôm nay cho bát ca nghe.

Hai người vừa nói vừa dọn hàng hóa trong xe xuống, trực tiếp chuyển đến phòng tạp vật ở sân sau.

Lúc này, các tẩu tẩu cũng đã nghe Hách Tri Nhiễm kể lại xong, chuẩn bị đi xem những món ăn mới mà Hách Tri Nhiễm nói.

Mặc Hàm Nguyệt ôm con thỏ nhỏ trong lòng, Hách Tri Nhiễm cũng dứt khoát giao Cơm Nắm cho nàng ấy trông, dẫn theo Mặc lão phu nhân và các tẩu tẩu đến phòng tạp vật ở sân sau.

Mùa này buổi tối lạnh hơn ban ngày rất nhiều.

Lúc này, mấy người đi ra khỏi căn phòng ấm áp, lập tức rùng mình một cái.

Nhị tẩu nhịn không được nói rằng: "Khí trời Tây Bắc này đúng là quá lạnh."

Hách Tri Nhiễm cũng cảm thấy rất lạnh.

Thời tiết lạnh ăn cái gì?

Đương nhiên là lẩu. Nàng xuyên đến đây đã được mấy tháng, vẫn chưa được ăn một bữa lẩu ngon nào.

Hôm nay bọn họ mang về thịt dê và bò tươi non, nên vừa khéo được hưởng thụ một phen.

Khi các nữ quyến đến phòng tạp vật, thấy đồ ăn chất đống nhiều như vậy, ai cũng vô cùng vui mừng.

Khi ở phủ Quốc Công, trong nhà kho cũng chưa từng sắm nhiều đồ ăn ngon như vậy.

Vừa nãy cửu đệ muội còn nói, đồ ăn bọn họ mang về hôm nay, rất nhiều đồ đều được mua từ người phương Tây, đều là đồ các nàng chưa từng được thấy.

Thấy nhiều nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy, bát tẩu ăn hàng có biểu hiện tích cực nhất.

"Cửu đệ muội, muội nói xem tối nay chúng ta ăn gì, bây giờ chúng ta liền bắt tay vào làm."

Mặc lão phu nhân cũng tán thành lời của bát tẩu: "Ừ, để cửu đệ muội của các con sắp xếp đi, các con phụ trách giúp đỡ."
 
Chương 462


Bà đã nhìn ra từ sớm, vị cửu nhi tức nhà mình này dù làm gì cũng là một người có tay nghề.

Nếu để cho các nhi tức khác làm, nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy rất có khả năng bị lãng phí.

Theo Hách Tri Nhiễm hiểu, thời đại này vẫn chưa có người nào ăn lẩu, chế biến món ăn mà mọi người chưa từng thấy, đương nhiên nàng sẽ không mượn tay người khác làm.

Đầu tiên Hách Tri Nhiễm bước vào phòng chứa đồ, chọn mấy khối thịt dê và bò, thịt heo, thịt gà thích hợp và một ít nội tạng.

Nội tạng đã được xử lý sạch sẽ trong không gian, bây giờ việc các nàng cần phải làm là xắt các nguyên liệu nấu ăn.

Mấy chuyện này, Hách Tri Nhiễm không cần tự tay làm, trực tiếp giao cho các tẩu tẩu là được.

Tuy nguyên liệu nấu ăn nhiều, nhưng cũng có rất nhiều tẩu tẩu, dưới tình huống mỗi người phụ một tay, có thể xử lý xong rất nhanh.

Trước mắt thì loại rau thích hợp nhúng lẩu chỉ có cải thảo, cũng là loại Hách Tri Nhiễm thích.

Nhất là cải thảo sau khi đun sôi sẽ hút dầu ớt, chấm thêm nước chấm thơm ngon, quả thực chính là món ngon trần đời.

Còn có khoai tây và khoai lang hôm nay mang về, đều có thể làm nguyên liệu nấu lẩu, tiện thể cho người trong nhà nếm thử hương vị của hai loại nguyên liệu nấu ăn này.

Giao việc cho các tẩu tẩu làm, Hách Tri Nhiễm thì lấy hải sản mua được từ chỗ mấy hán tử làng chài.

Tôm hùm không thích hợp nhúng lẩu, tôm tít thì hoàn toàn không thành vấn đề, không chỉ thích hợp, mà còn ăn rất ngon. Vì vậy, Hách Tri Nhiễm chia tôm tít thành hai phần, một phần dùng để nhúng lẩu, phần kia dùng để làm tôm tít cay tê.

Về phần tôm hùm, lấy mấy con để tối nay dùng làm món ăn khác, còn lại thì đưa hết vào không gian bảo quản tươi.

Những món ăn ăn kèm với lẩu, Hách Tri Nhiễm cảm thấy không cần làm quá cầu kỳ, bởi vậy, nàng định làm một phần tôm hùm hấp tỏi băm.

Đã chọn xong tất cả nguyên liệu nấu ăn, nàng cố ý nhân lúc tất cả mọi người có thể thấy nàng mà bước vào trong thùng xe la.

Giả bộ đang tìm kiếm trong ngăn cất trữ, thực ra ý thức đã tiến vào không gian.

Nàng mở Taobao, ở trong đó mua một thùng sốt bơ mè lớn, còn có sốt hoa hẹ và chao.

Sau đó chọn một loại nước lẩu dầu ớt cô đặc hay ăn ở kiếp trước, nhanh chóng đổi kiểu đóng gói của mấy gia vị sang kiểu của thời đại này.

Thực ra, có rất nhiều loại lẩu nhúng, ví dụ như kiếp trước nàng thường ăn nước lẩu hải sản, dầu mè, dầu hàu vân vân.

Lý do Hách Tri Nhiễm lựa chọn gia vị cay tê, chủ yếu là vì suy xét những thứ này đều có thể làm được ở nơi này.

Ví dụ như sốt bơ mè, chỉ cần có hạt mè, cộng thêm một cái cối xay nhỏ, nàng có thể giải quyết dễ dàng.

Sốt hoa hẹ giải thích cũng rất dễ, thời đại này đã có loại rau hẹ này, hơn nữa hoa hẹ cũng không xa lạ gì với người nông dân.

Sở dĩ bọn họ không chế ra sốt hoa hẹ, chắc là bởi vì giá muối quá đắt, không nỡ lãng phí như vậy mà thôi.

Còn có chao, tuy hơi phiền phức, nhưng chỉ cần có thể làm ra đậu hũ, thì khoảng cách làm ra chao cũng sẽ không quá xa.

Mặt khác, Hách Tri Nhiễm còn có một mục đích khác.

Nàng muốn xem độ hợp khẩu vị của những gia vị này đối với người ở thời đại này. Một khi được mọi người công nhận, thì hoàn toàn có thể làm cái nghề kiếm tiền cho gia đình.

Đương nhiên, đây đều là chuyện tương lai, nàng cũng chỉ chuẩn bị trước mà thôi.

Mặc Cửu Diệp và bát ca đang ôm củi từ sau viện lên, thì thấy Hách Tri Nhiễm đi ra từ thùng xe, trong tay còn ôm mấy chai chai lọ lọ lớn bé khác nhau.
 
Chương 463


Mặc Cửu Diệp vội vàng đặt củi sang một bên, nhanh chóng tiến lên đón đỡ.

Hắn biết những thứ này đều là thủ thuật che mắt của vợ.

Ngay trước mặt bát ca, hắn cố tình nói lớn: "Coi trí nhớ của ta này, vậy mà quên mất trong ngăn lưu trữ vẫn còn đồ."

Khi đang nói chuyện, hắn đã đón lấy mấy món đồ Hách Tri Nhiễm đang ôm trong lòng.

Hách Tri Nhiễm cười thầm trong lòng: Nam nhân này phản ứng nhanh thật.

Nàng cố ý phối hợp với Mặc Cửu Diệp nói rằng: "Vừa nãy ta không tìm thấy mấy món này ở phòng chứa đồ, nên đoán là chàng đã để quên trên xe."

Không thể không nói, cuộc đối thoại của hai vợ chồng đã loại bỏ hoàn toàn sự nghi ngờ của Mặc Sơ Hàn.

Lúc mới thấy cửu đệ muội ôm mấy đồ này từ trong xe ra, Mặc Sơ Hàn còn đang nghĩ, rõ ràng đồ đạc trong xe đã được dọn sạch sẽ, sao vẫn còn vậy?

Thì ra là đặt trong ngăn cất trữ gì đó.

Có lẽ vừa mua được đồ vật kỳ lạ từ chỗ người phương Tây.

Mấy tẩu tẩu cũng nghe thấy đối thoại của hai người, ý nghĩ cũng không khác Mặc Sơ Hàn, mọi người vẫn cho rằng, đây cũng đồ hai vợ chồng cửu đệ mua về từ chỗ người phương Tây.

Mặc Cửu Diệp đưa những gia vị này đến thẳng phòng bếp, Hách Tri Nhiễm tìm một cái lọ đến, pha chế nước sốt mè.

Bên các tẩu tẩu cũng đã xử lý tốt nguyên liệu nấu ăn, đại tẩu đi sang hỏi bước tiếp theo nên làm gì.

Bước tiếp theo, đương nhiên là mang lên bàn bày biện.

Kết quả, vấn đề này lại làm cho Hách Tri Nhiễm rơi vào thế bí. Nàng chỉ nghĩ nên ăn món gì, chứ không suy xét tình hình của nhà hôm nay.

Tối hôm qua bọn họ mới dọn vào viện tử mới mướn, ngoài một số đồ dùng bếp và hành lý mua được trên đường ra, ngay cả một cái ghế cho người ngồi cũng không có, chứ đừng nói gì đến bàn ăn.

Nghĩ tới những thứ này, Hách Tri Nhiễm lập tức đau đầu.

Đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, chẳng những không có bàn ăn, ngay cả lò than cũng không có.

Biểu hiện u sầu trên khuôn mặt Hách Tri Nhiễm không tránh được ánh mắt của Mặc Cửu Diệp.

Trong hiểu biết của hắn, Nhiễm Nhiễm là một cô nương thông minh, chưa từng thấy nàng quá lúng túng vì chuyện gì.

Chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn nào đó.

Mặc Cửu Diệp sát lại với vẻ mặt căng thẳng, dắt tay Hách Tri Nhiễm đi ra ngoài phòng bếp.

Đi thẳng đến một góc, hắn mới hỏi: "Nhiễm Nhiễm, xảy ra chuyện gì vậy?"

Hách Tri Nhiễm bị Mặc Cửu Diệp mang vẻ mặt nghiêm túc kéo đi, tưởng xảy ra chuyện gì, căng thẳng cả đường đi.

Vốn tưởng rằng sau khi đã đến một góc, Mặc Cửu Diệp sẽ nói gì đó.

Kết quả, người ta cũng hỏi mình xảy ra chuyện gì...

Có thể xảy ra chuyện gì chứ, không phải chỉ là nàng tính sai một lần sao?

Nhưng nghĩ ngược lại, chuyện này cũng không được coi là chuyện nhỏ.

Mọi người bận rộn lâu như vậy, chuẩn bị xong tất cả nguyên liệu nấu ăn, nàng lại nói với mọi người, bữa tối hôm nay có biến cố.

Hách Tri Nhiễm cảm thấy bản thân thật sự có chút không mở nổi cái miệng này.

Mặc Cửu Diệp thấy nàng mãi mà không trả lời mình, trạng thái căng thẳng trong lòng bộc phát mạnh mẽ hơn. "Nhiễm Nhiễm, nàng nói nhanh đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thấy bộ dạng sốt ruột của hắn, Hách Tri Nhiễm nhún nhún vai nói rằng:

"Còn không phải vì bữa cơm tối nay sao."

Mặc Cửu Diệp không hiểu: "Bữa cơm? Không phải bữa cơm chuẩn bị rất thuận lợi sao?"

"Trời ơi, chàng không biết, cái lẩu này... ít nhất... Cần có lò than, còn cần bàn ghế, nhưng chúng ta không có mấy cái này."

Chuyện này thật sự do nàng không chú ý, lúc ra ngoài quên mua thêm một ít đồ dùng trong nhà.

Tuy Mặc Cửu Diệp không hiểu vì sao Nhiễm Nhiễm nói thức ăn cần phải có bàn ghế và lò than, nhưng chút chuyện này không làm khó được hắn.
 
Chương 464


"Không sao, ta có thể đi tìm tộc trưởng giúp, nhờ ông ấy giúp mượn một ít bàn ghế trong thôn.

Lò than cũng dễ xử lý, mùa đông Tây Bắc giá rét, chắc chắn trong nhà những thôn dân kia ít nhất cũng sẽ chuẩn bị một cái."

Mặc Cửu Diệp không hề nói bừa chỉ bằng tưởng tượng.

Lúc hắn lãnh binh đánh trận, cũng được tiếp xúc nhiều với dân chúng.

Những bách tính sinh hoạt không giàu đủ ở nông thôn này, vì kiếm sống cho gia đình, rất nhiều người sẽ tự đốt than củi, sau đó bán cho những gia đình giàu có trong thành để kiếm tiền.

Hơn nữa, hôm qua khi Mặc Cửu Diệp đi theo hai vị tộc trưởng xem nhà thì có chú ý, trong sân nhiều hộ thôn dân đều có lò than giản dị.

Cái này đủ để chứng minh, ở đây chắc chắn có than củi.

Hách Tri Nhiễm nghe xong lời của hắn, khuôn mặt vốn đang mặt ủ mày chau lập tức giãn ra.

"Mặc Cửu Diệp, chàng thật thông minh, sao ta không nghĩ tới chứ?"Mặc Cửu Diệp thấy nàng nở nụ cười, xoa xoa đầu nàng cưng chiều."Được rồi, nàng ngoan ngoãn chờ ở nhà, chuyện này giao cho ta."Nói xong, Mặc Cửu Diệp ra khỏi nhà.

Vấn đề khó khăn đã được giải quyết, Hách Tri Nhiễm quay về phòng bếp tiếp tục bận việc.

Lần này sẽ là nàng ra tay nấu tôm hùm hấp tỏi băm và tôm tít cay tê. Đây là lần đầu tiên các tẩu tẩu thấy hai loại nguyên liệu nấu ăn này, mới đầu thấy hình dạng lớn của tôm hùm vẫn hơi sợ. Không hề nghĩ cửu đệ muội vậy mà c.h.é.m thành hai nửa chỉ trong một đao...

Hách Tri Nhiễm hoàn toàn không chú ý vẻ mặt kinh ngạc của các tẩu tẩu, tự cúi đầu bận việc. Hách Tri Nhiễm đã chuẩn bị xong tỏi băm nhân lúc các tẩu tẩu đang bận rộn, còn có nước sốt cho tôm tích cũng được pha chế xong từ sớm.

Nàng nhanh chóng rải đều tỏi băm lên tôm hùm, rồi lập tức cho vào nồi.

Ngay sau đó, Hách Tri Nhiễm đi đến một lò bếp khác, bắt đầu xào tôm tít ngay trước mặt mọi người.

Không lâu sau, mùi hương cay nồng tỏa ra, thậm chí còn luồn qua khe cửa bay ra xa.

Bát tẩu dùng sức hít mũi một cái.

"Tuy ta không biết cửu đệ muội làm món gì, nhưng mùi này đã dẫn dụ con sâu tham ăn của ta ra."Nhị tẩu nói đùa: "Nhìn xem, bát đệ muội của chúng ta lại tái phát bệnh cũ háu ăn."

Mọi người lập tức cười vang một trận... Ngay khi hai món hải sản vừa ra khỏi nồi, một loạt tiếng bước chân truyền đến từ cổng.

Hách Tri Nhiễm đi theo các tẩu tẩu ra ngoài kiểm tra.

Chỉ thấy Mặc Cửu Diệp đi tuốt đằng trước, phối hợp với một thôn dân, hai người khiêng cái bàn tròn lớn nhất.

Đẳng sau vẫn còn mấy thôn dân, mỗi người bê hai cái ghế.

Đi sau cùng là tộc trưởng Chu gia.

Chu tộc trưởng tuổi đã cao, nên không bê bàn ghế, mà xách theo một túi than củi trong tay.

Người còn chưa bước vào sân, Chu tộc trưởng đã không nhịn được hỏi: "Lão Cửu, nhà ngươi làm món gì ngon vậy, còn thơm hơn cả món ăn của quán ăn trong thành?"

Mặc Cửu Diệp nhiều ít gì cũng biết một chút.

"Ha ha... Chắc là nội tử làm một ít tôm to và tôm bọ ngựa.""Tôm to? Tôm bọ ngựa?" Chu tộc trưởng đương nhiên rất kinh ngạc.

Hắn ta là một người sống ở Doãn Thành hơn nửa đời người, sao có thể không biết hải sản?Chỉ có điều, đối với bọn họ mà nói thì hai loại hải sản này không hề hấp dẫn.

Nếu không phải trong nhà thực sự không đủ ăn, thì cũng sẽ không ăn tôm to và tôm bọ ngựa.

Mặc dù vậy, lúc còn trẻ bởi vì mất mùa nên hắn ta cũng đã ăn vài lần.

Con vật đó không chỉ có vỏ cứng, ăn còn đ.â.m vào miệng, quan trọng nhất là mùi tanh rất nặng.

"Không thể nào, tôm to và tôm bọ ngựa ta từng ăn rồi, không có mùi vị như vậy."
 
Chương 465


Mặc Cửu Diệp không biết phải giải thích như thế nào, chỉ có thể cười cho qua. Mấy tộc nhân Chu gia đặt bàn ghế ở trong sân, tiếp tục quay về dọn bộ tiếp theo.

Còn Mặc Cửu Diệp thì kéo Chu tộc trưởng đi tìm Hách Tri Nhiễm. Bàn ghế đã mượn xong, còn tiền mua than củi thì hắn phải tìm Hách Tri Nhiễm lấy tiền.

"Nhiễm Nhiễm, lấy hai mươi văn đưa cho Chu tộc trưởng."Tuy Hách Tri Nhiễm vẫn chưa biết hoàn toàn giá hàng ở thời đại này, nhưng trong lòng hiểu rõ, một túi than củi to như thế mà hai mươi văn thì thực sự rất rẻ.

Gỗ tạo ra than củi thì phải vào núi chặt, cuối cùng còn phải trải qua đốt bằng sức người.

Điều này làm cho Hách Tri Nhiễm không khỏi liên tưởng tới bài thơ Ông lão bán than, đồng thời cũng có thể cảm nhận được sự vất vả của bọn họ.

Bởi vậy, nàng đưa luôn cho Chu tộc trưởng năm mươi văn. Điều đầu tiên Chu tộc trưởng cảm thấy khi lấy được tiền đồng là dường như vợ của lão cửu là một người hiểu nghề.

Một túi than củi lớn như vậy, vào thành bán không phải sẽ được năm mươi văn sao. Chu tộc trưởng đếm hai mươi đồng tiền rồi nhận lấy, còn lại thì trả hết cho Hách Tri Nhiễm.

"Vợ lão cửu, người cùng thôn chúng ta mua than củi, ta chỉ lấy giá vốn."

Hách Tri Nhiễm đau lòng những người nông dân khổ cực này, không muốn để hắn ta tốn công vô ích."

Chu tộc trưởng, các ngài chịu cực nhọc, kiếm chút tiền này là đương nhiên, ngài hãy nhận đi!"

Chu tộc trưởng thấy nàng vẫn muốn trả tiền, nên lui về sau mấy bước.

"Chúng ta là nông dân thành thật, đã nhiều năm rồi, than củi cho người trong thôn dùng đều lấy giá tiền này."

Không nghĩ rằng lão nhân gia này lại có tính tình rất bướng bỉnh.

Đã như vậy, Hách Tri Nhiễm cũng không cố ép nữa.

Nàng nhìn Mặc Cửu Diệp: "Phu quân, chúng ta đến thôn Tây Lĩnh, hai vị tộc trưởng đã hỗ trợ không ít, không bằng hôm nay mời bọn họ ở lại ăn cơm chiều?"

Mặc Cửu Diệp cũng có ý này, dù sao thời gian tới muốn sinh sống lâu dài ở đây, thì việc chung sống với hàng xóm nơi đây cũng rất quan trọng.

"Được, lát nữa ta phải đi mời Triệu tộc trưởng đến."

Chu tộc trưởng vốn muốn từ chối, đầu năm nay nhà ai cũng không được giàu có, có cái ăn đủ để người trong nhà ăn no cũng đã rất tốt rồi, nếu hắn ta ăn ở đây, người ta có thể phải ăn ít đi chút.

Thế nhưng, trong phòng bếp Mặc gia tỏa ra mùi hương quá hấp dẫn người khác, hơn nữa, hàng xóm mới tới, nhân dịp này cũng có thể quen thuộc nhau hơn chút.

Bởi vậy, Chu tộc trưởng không từ chối.

"Đã như vậy, lão già ta không khách sáo nữa."

Dứt lời, hắn ta lại lấy hai mươi đồng tiền vừa cất trong n.g.ự.c ra, nhét hết vào tay Mặc Cửu Diệp.

"Ta ăn ở đây không thành vấn đề, nhưng tiền than củi thì không thể lấy."

Chu tộc trưởng nghĩ trong lòng là, Mặc gia có thể dùng những đồng tiền này để mua một ít lương thực, hắn ta ăn ở đây một bữa, dù thế nào cũng không thể để nhà người ta thiệt thòi.

Mặc Cửu Diệp nhìn động tác của Chu tộc trưởng, hơi dở khóc dở cười.

Hắn đẩy tiền đồng trở lại: "Chu tộc trưởng, ở đâu ra đạo lý mời ăn cơm mà lấy tiền? Có phải ngài khinh thường Mặc lão cửu không?"

"Không không không, ta không có ý đó, ta chỉ..."

"Không có ý đó thì hãy nhận tiền." Mặc Cửu Diệp hoàn toàn không cho hắn cơ hội giải thích, mời người đi qua phòng chính.

Đây là căn phòng lớn nhất nhà, thích hợp để bày biện bàn ghế, bữa cơm của bọn họ cũng sẽ chọn ăn ở chỗ này.

Mặc lão phu nhân kêu các nữ quyến dọn bàn ghế vào gian nhà.
 
Chương 466


Ngay khi mọi người đang bận rộn, không biết Mặc Sơ Hàn ra ngoài từ lúc nào đã dẫn theo đám người Lương Hạo trở về.

Trong tay mấy hán tử đều cầm theo con mồi, từ bộ dạng mệt mỏi bụi bặm của bọn họ có thể kết luận, Lương Hạo bọn họ đã săn thú trên núi cả ngày.

Mà còn thu hoạch được rất nhiều.

Sáu con gà rừng, một con dê rừng, mỗi người còn ôm một con thỏ rừng còn sống trong lòng.

Chu tộc trưởng đi ra kiểm tra tình hình với Mặc Cửu Diệp, liền thấy trước mắt có nhiều con mồi như vậy.

Lão nhân gia hơi không dám tin mà ra sức xoa xoa mắt.

Hắn ta đã sống ở đây cả đời, đương nhiên biết trên núi có con mồi.

Thợ săn trong thôn này thường lập kế hoạch tụ tập lên núi cùng nhau, một lần đi là mấy ngày.

Mặc dù vậy, có vẻ thành phẩm săn về cũng không nhiều bằng người ta lấy được trong một ngày.

Chu tộc trưởng hâm mộ, hắn ta rất hâm mộ Mặc gia.

Có bản lĩnh tốt như vậy, dù có làm nông dân cả đời như bọn họ, thì sau này Mặc gia cũng chắc chắn sẽ không lo lắng về vấn đề ăn uống.

Lúc này, sự chú ý của mọi người đều đặt lên những con mồi này, nhất là mấy người ôm thỏ rừng trong lòng, càng làm người ta không dời mắt được.

Mặc Hàm Nguyệt vốn không có cách nào chống lại sự đáng yêu của loài vật này, bây giờ, tiểu cô nương đã cười cong cả mắt.

"Lương Hạo ca, các huynh lợi hại thật, vậy mà bắt được nhiều con thỏ nhỏ như vậy."

Lương Hạo cười thô lỗ: "Tiểu thư thích nên chúng ta nghĩ cách bắt về nhiều chút." Mặc Hàm Nguyệt chỉ vào một gian nhà trống phía tây, đã bị Mặc Hàm Nguyệt biến thành nơi chăn nuôi Cơm Nắm và con thỏ trắng nhỏ vừa nãy.

"Các vị đại ca đặt thỏ rừng vào đó trước đi."

Cửa phòng mở ra, Cơm Nắm liền đi về phía mấy người với bộ dạng hung dữ.

Bộ dạng đó giống như một thần giữ cửa vậy, chỉ cần các ngươi dám đến gần, ta liền dám cắn các ngươi.

Bọn người Lương Hạo biết cái cục đen trắng này là bảo bối của cửu phu nhân, đương nhiên phải nuông chiều.

Lương Hạo dẫn đầu bày ra một tư thế đầu hàng: "Tiểu tổ tông ngươi đừng cắn ta, chúng ta bảo đảm không đi vào."

Mặc Hàm Nguyệt buồn cười chạy tới, ôm Cơm Nắm vào phòng.

"Cơm Nắm, bọn họ đều là người trong nhà, đừng dữ như vậy có được không?"

Đối mặt với Mặc Hàm Nguyệt, Cơm Nắm cũng chỉ có thể cố gắng không ghét bỏ, chứ không có thái độ tốt như đối xử với Hách Tri Nhiễm.

Chỉ thấy nó chổng m.ô.n.g lên rồi tuột xuống khỏi người Mặc Hàm Nguyệt, đi nghênh ngang ra ngoài.

Vậy cũng là thầm chấp nhận lời nói của Mặc Hàm Nguyệt.

Mấy người vừa mang tâm trạng buồn cười vừa đặt mấy con thỏ vào trong phòng, rồi đóng cửa rời đi.

Mặc Cửu Diệp thấy bát ca trở về, gọi hắn ta vào phòng trò chuyện với Chu tộc trưởng, còn hắn thì đi mời Triệu tộc trưởng đến.

Mới vừa ra tới cổng, tộc nhân Chu gia đã lần nữa mang đến một cái bàn tròn lớn và mấy cái ghế, cộng thêm hai cái lò than.

Mọi việc sẵn sàng, đã đến thời gian Hách Tri Nhiễm ra sân.

Nàng chỉ dẫn cho mọi người trong nhà đang mang vẻ mặt hoang mang, hai lò than chia ra đặt giữa mỗi bàn một cái, sau đó lại xuống phòng bếp lấy hai cái chậu đồng lớn mua trên đường đi đày.

Rót đầy nước vào trong chậu đồng rồi thêm vào nước lẩu dầu ớt cô đặc nàng mua trên Taobao.

Lúc này, Mặc Cửu Diệp ra ngoài mời người cũng đã trở về.

Đi theo hắn ngoài tộc trưởng Triệu gia còn có Tạ Thiên Hải và Phương Truyền Châu.

Ngũ tẩu cũng dìu ngũ ca đến.

Mọi người thấy chậu đồng và lò than đốt đỏ rực trên bàn thì đều có phần không biết làm sao.

Nhất là mấy người từ bên ngoài đến.
 
Chương 467


Người Mặc gia lịch sự, thật sự mời bọn họ ăn cơm, nhưng dùng than lửa nấu nước ngay trên bàn là kiểu ăn gì vậy?

Nhất là hai vị tộc trưởng Triệu, Chu, bọn họ không hiểu vì sao, cũng ngại hỏi, chỉ nghĩ đây là cách ăn của gia đình giàu có ở kinh thành.

Nếu bọn họ hỏi, thì có vẻ bản thân là người nhà quê chưa từng thấy cảnh đời...

Cuối cùng vẫn là Tạ Thiên Hải lên tiếng, hỏi ra suy nghĩ của mọi người.

"Cửu Diệp, đây là cho chúng ta ăn gì vậy?"

Mặc Cửu Diệp mỉm cười.

"Tạ thúc, đây là cách ăn mới do vợ ta nghĩ ra, là lẩu."

Dứt lời, hắn liền thu xếp mời mọi người vào chỗ ngồi, nam nhân một bàn, nữ nhân một bàn, chia vị trí như vậy cũng vừa đủ.

Mọi người vừa ngồi xuống với vẻ mặt ngơ ngác, Hách Tri Nhiễm đã dẫn theo một tốp nữ quyến lần lượt bưng nguyên liệu nấu ăn lên.

Khi bọn họ thấy những nguyên liệu nấu ăn này thì càng bối rối.

Không đợi có người đặt câu hỏi, Hách Tri Nhiễm đã giới thiệu:

"Các vị, đây là cách ăn mới ta học được trong sách, thả nguyên liệu nấu ăn vào trong chậu đồng đang sôi, vừa nấu vừa ăn."

Khi đang nói chuyện, nước lẩu dầu ớt cô đặc bên trong chậu đồng đã sôi, mùi hương cay tê thơm ngon tràn ngập cả gian phòng.

Nghe Hách Tri Nhiễm giải thích xong, phối hợp với mùi hương mê người tỏa ra từ trong nồi, đã có người không nhịn được nóng lòng muốn thử, cầm đôi đũa trước mặt lên.

Đũa thì đã cầm lên, nhưng rốt cuộc ăn nồi lẩu này như thế nào, chưa được thấy người nào làm mẫu trước nên vẫn hơi bối rối. Bởi vậy, mọi người chỉ có thể giương mắt nhìn Mặc Cửu Diệp.

Thực ra, đây cũng là lần đầu tiên Mặc Cửu Diệp nhìn thấy kiểu ăn mới này, nhưng mà, là chủ nhà, hắn chắc chắn phải làm "gương cho binh sĩ.

Vì vậy hắn gắp mỗi loại nguyên liệu nấu ăn một ít rồi cho vào chậu đồng.

Hách Tri Nhiễm cũng đúng lúc chia nước chấm cho mọi người.

Nàng thấy nước trong chậu đồng đã sôi lại, nhắc nhở: "Ăn được rồi, chấm một chút gia vị trong chén là được."

Mọi người đều dựa theo cách Hách Tri Nhiễm nói mà gắp một ít đồ ăn vào chén, chấm sốt bơ mè ăn.

Đại Thuận vẫn chưa có loại cây ớt này, vị vào miệng rồi trôi xuống cổ họng làm sặc, khiến vài người nhịn không được ho khan.

Sau khi ho xong, có một hương vị hấp dẫn thơm ngon nồng đậm ở trong miệng mãi không tản đi, khiến cho người ta có cảm giác càng chiến càng hăng.

Ngay sau đó, mọi người lại gắp đồ ăn đã chín trong nồi đồng vào trong chén lần nữa, ăn uống trở nên thoải mái hơn.

Mặc Sơ Hàn gật đầu khen ngợi mãi: "Không biết cửu đệ muội cho gia vị gì vào nước dùng mà lại ngon như vậy, thật đúng là khiến người ta muốn ngừng mà không được."

Phương Truyền Châu cũng tán thành: "Đúng vậy, ở kinh thành nhiều năm như vậy, cái gì ăn ngon đều được ăn rồi, nhưng cũng không ăn đã ghiền bằng món lẩu hôm nay.

Tạ Thiên Hải cũng cười nói: "Món ngon như vậy, nếu có rượu làm bạn thì càng tốt."

Nói đến rượu, hôm nay Hách Tri Nhiễm thật là sơ ý, nàng chuẩn bị nhiều món ăn ngon như vậy, chỉ quên mỗi nâng cốc.

Đồ vật bên trong xe la đã hoàn toàn không còn gì, nếu lúc này nàng lấy rượu ra, chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Bởi vậy, hôm nay chỉ có thể để mọi người chịu chút tiếc nuối mà thôi. Thấy mọi người đã biết ăn lẩu, Hách Tri Nhiễm lại gọi mấy tẩu tẩu cùng xuống phòng bếp bưng tôm hùm hấp tỏi băm và tôm tít cay tê lên.

Chu tộc trưởng còn đỡ, lúc đưa than củi vừa này cũng đã nghe Mặc Cửu Diệp nói về món này.

Nhưng Triệu tộc trưởng thì khác, ông ấy kinh ngạc hỏi: "Vợ lão cửu, ngươi đây là?"
 
Chương 468


Món lẩu này ngon như vậy, thấy Mặc gia các ngươi cũng không giống kiểu thiếu tiền, sao lại chuẩn bị món ăn đ.â.m miệng thế này?

Theo lễ phép, câu nói kế tiếp Triệu tộc trưởng cũng chỉ nghĩ trong lòng.

Hách Tri Nhiễm không giải thích, mà để Mặc Cửu Diệp gắp một ít cho mọi người nếm thử.

Nàng phải dùng sự thật chứng minh, những hải sản mà các người không cho là đồ tốt, khi đã vào tay nàng thì chính là món ngon khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Sự thực cũng đúng như thế, mọi người vì ngại mặt mũi, nên cố gắng ăn một miếng hải sản Mặc Cửu Diệp gắp cho bọn họ, kết quả đúng như Hách Tri Nhiễm nghĩ, thực sự khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Nhất là hai tộc trưởng họ Triệu và họ Chu, bọn họ đều không lấy làm lạ gì với những món hải sản này.

Mấy năm trước, ở Doãn thành xảy ra một đợt hạn hán khiến năng suất cây trồng bị giảm sút rất nhiều.

Lúc đó, dù có tiền cũng khó mua được đồ ăn.

Vì vậy, nhiều người không còn cách nào khác là phải đến tìm ngư dân mua những loại hải sản mà thường ngày không ai thích ăn để thỏa mãn cơn đói.

Lúc mua hải sản về, vốn đã đói lắm rồi nhưng loại đồ ăn này chọc vào miệng khiến miệng to cũng ăn không nổi, thật là khổ sở.

Hơn nữa, họ không có tay nghề như nàng dâu của Lão Cửu, hải sản họ làm đôi khi có mùi tanh, khó nuốt, thậm chí có người sau khi ăn hải sản còn bị nôn mửa và tiêu chảy...

Nhưng hôm nay thì khác, những món hải sản mà họ coi thường này lại được làm thành món ngon qua bàn tay của người khác. Nhưng nội tạng động vật kia còn có thể dùng để nấu lẩu, sao lại ngon đến vậy chứ?

Không hổ danh là người đến từ kinh thành, về phương diện ăn uống tuyệt đối không qua loa cẩu thả, không thể so sánh với những người chân dính đất như bọn họ.

Triệu tộc trưởng sau khi ăn xong thì mặt đỏ bừng, thậm chí quên mất bản thân nên dè dặt khi được người khác đãi khách.

"Lão Cửu à, nếu đồ ăn của nhà ngươi mà được bán trong thành thì nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền lắm đấy."

Cái gọi là người nói vô tình người nghe hữu ý là đây.

Âm thanh của Triệu tộc trưởng không to không nhỏ, vừa đủ để các nữ quyến nghe rõ được.

Nhị tẩu chợt thấy thích thú khi nghe mình có thể kiếm được nhiều tiền.

"Cửu đệ muội, muội nghĩ sao nếu chúng ta vào thành bán đồ ăn như thế này?"

Hách Chi Nhiễm không phản đối vấn đề này, nhưng nguyên liệu và gia vị để làm món lẩu vẫn chưa sẵn sàng để bán với số lượng lớn.

Hơn nữa, nghe nói người có tiền ở Doãn thành cũng không nhiều, chi phí chế biến và gia vị món lẩu rất cao. Nếu bán với giá thấp thì chắc chắn sẽ không kiếm được bao nhiêu tiền.

Nếu bán với giá cao thì e là không mấy người có thể ăn nổi.

Vì vậy, Hách Chi Nhiễm không vội vàng mở loại sản nghiệp kinh doanh thức ăn này.

Họ vừa mới định cư ở thôn Tây Lĩnh, việc đầu tiên họ phải làm là thu xếp, ổn định cuộc sống gia đình trước.

Mặc dù nàng không biết nhiều về kinh doanh, nhưng dù sao kiếp trước nàng đã nhìn thấy và biết được rất nhiều thứ mà thời đại này không có. Cộng thêm việc có túi không gian, sau này muốn kiếm tiền từ việc kinh doanh cũng không khó.

Hơn nữa, Đường Minh Duệ cũng đến Doãn thành định cư, chờ ổn định lại, trước tiên sẽ nghĩ đến việc hợp tác kinh doanh nhỏ với hắn ta, bắt đầu từng bước nhỏ, như vậy mới không dễ thu hút sự chú ý của người khác. Dẫu sao thân phận của bọn họ cũng đặc thù, cho dù bị lưu đày đến nơi này cũng không có gì đảm bảo rằng trong triều sẽ không có người để ý đến họ.
 
Chương 469


Đâu nói chi xa, nói đến Mạnh Hoài Ninh kìa, ngoài mặt nói hắn ta được Phí Nam Vũ đưa tới nơi này nhậm chức để chú ý chăm sóc cả nhà bọn họ.

Nàng không tin Mạnh Hoài Ninh sẽ không báo cáo cho Phí Nam Vũ biết tình hình của bọn họ.

Hiện tại Phí Nam Vũ không có uy h.i.ế.p gì đối với bọn họ, nhưng đâu ai có thể hoàn toàn đoán được tâm tư của bề trên?

Vì vậy, Hách Chi Nhiễm dự định sẽ quan sát cẩn thận trước khi thực hiện bất kỳ kế hoạch nào.

Đương nhiên, hiện tại bên dưới là một đại gia đình như vậy, cũng khó có thể không làm gì. Chờ sau khi gia đình ổn định, nàng sẽ nghĩ ra một ý tưởng có lợi cho cả hai phía.

"Nhị tẩu, ta biết tẩu rất nóng lòng muốn kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng trước hết tỷ phải xem xem những nguyên liệu mà chúng ta dùng hôm nay."

Hách Chi Nhiễm biết Nhị tẩu của mình là người thẳng thắn, nên khi nói chuyện với nàng ấy nàng không cần phải vòng vo.

Mặc lão phu nhân vốn là người hiếm khi bày tỏ quan điểm của mình trước mặt con dâu cũng lên tiếng.

"Tạ thị, nguyên liệu nấu ăn hôm nay là do Cửu đệ muội của con chuẩn bị, khoan nói đến những nguyên liệu khác, chỉ riêng gia vị cay này chúng ta còn không có được nhiều, không có nguyên liệu thì sao kiếm tiền đây?"

Sau khi nghe Mặc phu nhân nói, Hách Chi Nhiễm phải giơ ngón tay cái lên khen bà ấy.

Có thể nói, trong số tất cả nữ quyến của nhà họ Mặc, Mặc lão phu nhân là người thành công nhất trong lòng mọi người.

Bà nhìn thoáng qua một cái là biết được mấu chốt của việc không kinh doanh được.

"Mẫu thân nói rất đúng, loại ớt này là con mua được từ người nước ngoài. Tuy nhìn số lượng nhiều như thế nhưng chỉ đủ dùng trong nhà mình. Nếu dùng để kinh doanh thì e là chỉ trong vòng vài ngày sẽ dùng hết."

Nhị tẩu hiển nhiên rất thất vọng: "Đáng tiếc thật, cơ hội kiếm tiền như thế mà không làm được!"

"Không có gì đáng tiếc cả, ta đã mua rất nhiều hạt giống từ người nước ngoài, trong đó có ớt. Đầu mùa xuân năm tới, chúng ta sẽ trồng nó lên vài mẫu đất, đến lúc đó sẽ đủ ớt để dùng."

Nhị tẩu nghe được lời này thì lập tức tươi cười rạng rỡ.

"Thật không Cửu đệ muội, đến lúc đó ta nhất định sẽ không lười biếng mà trồng thật nhiều ớt."

Nói đến trồng trọt, Mặc Hàm Nguyệt cũng tỏ ra hứng thú: "Cửu tẩu, lúc ta đọc cuốn sách dược lý tẩu đưa cho ta, ta đã phát hiện ra một số dược liệu không chỉ dễ trồng mà còn rất có giá trị.

Ta tính một thời gian nữa sẽ vào trong thành xem thử, mua thêm vài hạt giống dược liệu để trồng vào mùa xuân năm sau, chắc chắn sẽ giúp gia đình mình có thêm một khoản thu nhập nhỏ."

Mấy vị tẩu tẩu khác hiển nhiên có hơi lo lắng khi thấy tiểu cô nghĩ ra cách giúp đỡ gia đình kiếm tiền.

Vì thời điểm các nàng ở kinh thành, các nàng đều được nuông chiều từ bé nên không có kỹ năng nào khác ngoài việc biết một ít nữ công gia chánh.

Đại tẩu ngập ngừng hỏi: "Cửu đệ muội, tẩu cũng không phải người có hiểu biết nhiều như muội. Sau này nếu muội có kinh doanh kiếm tiền thì chỉ cần gọi một tiếng là được, tẩu nhất định sẽ giúp sức."

Mấy vị tẩu tẩu khác thấy vậy cũng nhao nhao bày tỏ thái độ thiện chí, bọn họ cũng có ý nghĩ tương tự như Đại tẩu. Nói trắng ra là từ nay về sau bọn họ đều sẽ nghe lời Cửu đệ muội, Cửu đệ muội chỉ hướng Đông, các nàng tuyệt đối sẽ không đi hướng Tây.

Hách Chi Nhiễm rất thích không khí như vậy, dù có chuyện gì thì cả nhà cũng có thể cùng nhau giải quyết.

"Được rồi, chờ đến khi ta nghĩ xong kế hoạch kiếm sống, ta nhất định sẽ báo trước cho mấy tẩu biết."
 
Chương 470


Nhóm nữ quyến ngồi trò chuyện mà không hề để ý đến phía sau, mấy nam nhân đương nhiên có thể nghe thấy nội dụng các nàng đang trò chuyện là gì.

Mặc dù Ngũ ca đã mất trí nhớ nhưng sau hai ngày tiếp xúc, hắn ta đã hoàn toàn chấp nhận cả đại gia đình người thân yêu quý này.

Nghe thấy mấy nữ quyến nói muốn kiếm tiền nuôi gia đình, hắn ta cũng được coi người đàn ông của gia đình thì càng phải có nghĩa vụ làm việc đó.

“Kiếm tiền là việc của nam nhân, các ngươi chỉ cần lo việc nhà là được rồi."

Bát ca cũng phụ họa: “Đúng vậy, một đám nam nhân trưởng thành như bọn ta, cho dù hàng ngày có phải vào núi săn b.ắ.n thì vẫn có thể kiếm đủ tiền để nuôi cả gia đình. Các ngươi chỉ cần ở nhà hiếu kính với mẫu thân là được rồi”.

Theo đó, hai vị huynh trưởng cũng bày tỏ quan điểm, Mặc Cửu Diệp cũng nên bày tỏ ý kiến của mình một phen.

Thế nhưng hắn không làm.

Hắn biết rõ năng lực của vợ mình, nếu nàng muốn kiếm tiền thì e là bọn họ có săn b.ắ.n cả đời cũng không đuổi kịp được.

Lương Hạo thậm chí còn vỗ n.g.ự.c hứa hẹn: "Từ nay về sau, huynh đệ chúng ta sẽ thay phiên nhau lên núi săn bắn, bảo đảm mỗi ngày nhà đều có gạo trắng và thịt để ăn.

Trong suy nghĩ của những người ở thời cổ đại này, gia đình người bình thường chỉ cần có đủ cơm ăn áo mặc thì đã được xem là gia đình khá giả rồi.

Nhất là đám người Lương Hạo, từ nhỏ đã là trẻ mồ côi vô lang bạt khắp nơi nên không có quá nhiều yêu cầu về phương diện cuộc sống.

Không thể không nói, lời nói của những người này khiến hai tộc trưởng họ Triệu và họ Chu vô cùng ghen tị.

Nhìn người ta mà xem, có bản lĩnh nên cứ nói tới nói lui mãi, chi bằng việc hôm nay bọn họ vào núi mang về nhiều chiến lợi phẩm như thế kia, mấy lời bọn họ nói ra tuyệt đối không phải phóng đại.

Đặc biệt là Chu tộc trưởng, sau khi nhìn thấy con mồi, hắn ta cũng đã đại khái tính được giá tiền.

Nếu đưa con dê núi đó đến quán ăn trong kinh thành ít nhất cũng được một hai lượng bạc.

Một ngày thu hoạch được nhiều như thế đủ cho những người này ăn uống no đủ, hơn nữa vẫn sẽ dư một ít.

Tạ Thiên Hải và Phương Truyền Châu nghe thì hâm mộ.

Hôm nay bọn họ đã hoàn toàn chấp nhận sự thật việc trở thành một thường dân, nam nhân trong Mặc gia ngày càng nhiều, hơn nữa bản lĩnh cũng cao cường. Sẽ chẳng có vấn đề gì với việc săn b.ắ.n thú rừng nuôi người trong nhà.

Nghĩ đến gia đình mình, bọn họ đều là người học văn, mặc dù nam nhân cũng nhiều nhưng không ai có thể lên núi săn bắn.

Xem ra, đợi sau khi bọn họ trở về phải họp gia đình để bàn bạc về vấn đề sinh kế trong tương lai.

Hách Chi Nhiễm nghe mấy người đàn ông trưởng thành đó nói cũng không lên tiếng phản bác, sau này nàng nên làm gì thì làm.

Thấy mọi người đã ăn thịt xong, nàng cho những lát khoai tây và khoai lang đã cắt sẵn vào nồi.

Đây là lần đầu tiên mọi người ở đây nhìn thấy hai thứ này.

Bọn họ vừa muốn hỏi đây là cái gì, nhưng đối mặt với nhiều món ngon như vậy, bọn họ lại nhịn không được mà nói không ngừng.

Nhìn thấy Hách Chi Nhiễm bỏ hai loại thức ăn này vào trong chậu đồng, lần nữa dâng lên hứng thú hỏi thăm. Hỏi về vấn đề này thì người thích ăn như Bát tẩu là giỏi nhất.

"Cửu đệ muội, vừa nãy chúng ta cắt thứ này trong bếp rất lâu mà chẳng biết đây là cái gì." Hách Chi Nhiễm cười giải thích: "Những thứ này ta mua từ người nước ngoài đấy, một loại tên là khoai tây, một loại tên là khoai lang.
 
Chương 471


Ta cũng nghe nói loại củ này không những ngon mà còn cho năng suất rất cao, ta đã để dành được một ít hạt giống, năm sau chúng ta sẽ thử trông một ít."

Nghe Hách Chi Nhiễm nói hai loại nguyên liệu này cho năng suất cao, hai vị tộc trưởng nhất thời ngồi không yên.

Họ dành cả đời kiếm ăn trên đất, không có tin tức gì so với tin tức về đề tài sản lượng cao này làm bọn họ phấn khởi hơn.

Chu tộc trưởng cười hỏi: "Lão Cửu gia, ngươi nói thứ này cho sản lượng cao, vậy rốt cuộc có thể cao đến mức nào?"

Hách Chi Nhiễm nghĩ đến khoai lang và khoai lang đỏ trồng trong không gian của nàng, nàng tự hỏi liệu đây có phải là vấn đề gian lận không, năng suất mỗi mẫu khoai lang có thể đạt tới khoảng hai nghìn cân, thậm chí năng suất mỗi mẫu khoai lang đỏ còn cao hơn năm ngàn cân.

Để thận trọng, nàng không nói ra số sản lượng lớn thế.

"Chu tộc trưởng, theo như lời người nước ngoài nói, sản lượng mỗi mẫu khoai tây có thể đạt tới khoảng một nghìn cân. Sản lượng khoai lang đỏ còn nhiều hơn, mỗi mẫu ít nhất là hai nghìn cân."

Nàng vừa dứt lời, hai vị tộc trưởng khó chịu đứng dậy.

"Lão Cửu gia, ngươi nói thật không?”

Triệu tộc trưởng phấn khởi đến nỗi khuôn mặt già nua đỏ bừng, phải biết, cả đời ông ấy trồng trọt nhưng chưa bao giờ nghe nói đến loại cây trồng nào có năng suất cao như vậy, Lão Cửu gia sẽ không bị những người ngoại quốc đó lừa chứ?

Hách Chi Nhiễm cũng không hề thổi phồng loại chuyện này quá mức.

"Ha ha... Triệu tộc trưởng, nó có thật sự đạt được năng suất cao như vậy hay không chỉ còn cách chờ sau khi thu hoạch mới biết được."

Triệu tộc trưởng gật đầu rồi lần nữa ngồi lại vào vị trí. Nhìn thái độ bình tĩnh của nàng dâu của Lão Cửu, đến nàng còn không quan tâm bản thân có bị lừa hay không thì ông ấy cuống lên làm gì chứ?

Cùng lúc đó, ý định ban đầu của hai vị tộc trưởng là xin một ít hạt giống cũng không còn nữa.

Bọn họ thật sự không dám thử cái thứ bọn họ chưa biết này, nếu không cho sản lượng cao như đã nói thì chẳng phải bọn họ sẽ tổn thất một năm uổng phí sao?

Thái độ của họ không hề ảnh hưởng đến Hách Chi Nhiễm.

Khi thấy khoai tây và khoai lang trong chậu đồng đã được nấu chín, nàng lập tức mời mọi người nếm thử.

Lần này lại có một tiếng kêu ngạc nhiên khác.

"Cửu đệ muội, khoai lang đỏ này ngọt thật đấy, ăn rất ngon." Bát tẩu vừa ăn vừa cười híp mắt khen ngợi.

Ngay cả Lục tẩu vốn luôn bình tĩnh cũng không tiếc lời khen: "Đúng thế, hai loại thức ăn tươi này hình như còn rất no bụng."

Bàn ăn của nam nhân cũng vậy, ai cũng khen ngợi hương vị độc đáo của khoai tây và khoai lang đỏ.

Mọi người có mặt đều thưởng thức món ăn ngon, họ cảm thấy đời này chưa từng ăn được món ăn nào ngon như vậy.

Khi Mặc Cửu Diệp thấy mọi người ăn gần xong hết rồi mới mở miệng hỏi hai vị tộc trưởng Chu và Triệu.

"Hai vị tộc trưởng, không biết trong tay hai ngài còn mảnh đất nào trống muốn bán không?"

Chu tộc trưởng nhướng mày: "Lão Cửu, ngươi tính mua đất à?"

Triệu tộc trưởng cũng phụ họa theo: "Quả thực, đã là người nông thôn thì làm ruộng mới là tất yếu."

Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Tương lai chúng ta sẽ sống ở nông thôn nên việc trồng trọt là điều hiển nhiên." Chu tộc trưởng suy nghĩ một lát.

"Ở thôn Tây Lĩnh của chúng ta, nếu nói là ruộng đất tốt thì đều nằm trong tay nhà họ Thôi. Nhưng mà qua mấy năm chăm sóc thì mặc dù ruộng đất trong nhà không được phì nhiêu bằng nhà họ Thôi nhưng cũng khá màu mỡ."

Mặc Cửu Diệp biết hạt giống được tạo ra trong không gian của vợ hắn không quan tâm đến đất đai hay khí hậu nên hắn cũng không quan tâm đến việc đất đai có màu mỡ hay không.
 
Chương 472


"Tình trạng đất đai không thành vấn đề. Có đất để canh tác là được rồi, chúng ta có thể từ từ phát triển."

Cùng lúc đó, Tạ Thiên Hải và Phương Truyên Châu cũng nhìn chằm chằm vào hai vị tộc trưởng.

Họ cũng có cùng quan điểm với Mặc Cửu Diệp, nếu đã sống ở nông thôn thì họ phải làm những việc người nông thôn nên làm.

Triệu tộc trưởng và Chu tộc trưởng nhìn nhau một cái, Triệu tộc trưởng nói:

"Đất canh tác của hai nhà chúng ta không nhiều, chỉ có mảnh đất gần chân núi là đất trống đã bị bỏ hoang nhiều năm, ít nhất phải ba đến năm năm bón phân mới có thể khiến mảnh đất màu mỡ hơn được."

Với loại đất này, dân bản địa của thôn Tây Lĩnh đều biết rằng dù có trồng trọt thì thu hoạch cũng không được nhiều, nếu làm không tốt thì sẽ uổng phí công sức khổ cực bỏ ra.

Triệu tộc trưởng đột nhiên nghĩ tới Thôi gia.

"Lão Cửu à, nhà họ Thôi có rất nhiều đất, nhiều đến mức người trong tộc của họ không trồng hết được.

Trước đây, bọn họ ỷ vào gia thế Thôi Văn, cưỡng ép người trong hai nhà chúng ta đến làm không công cho bọn họ.

Bây giờ thì tốt rồi, Huyện lệnh đại nhân mới tới là người anh minh, đã trừng phạt nhà họ Thôi, chắc hẳn sau này chúng ta không cần phải đến làm không công cho bọn họ nữa, đất đai của bọn họ chắc chắn sẽ bị bỏ hoang rất nhiều.

Đến lúc đó, người nhà họ Thôi nhất định sẽ nghĩ đến việc bán đất canh tác, các ngươi có thể mua được mảnh đất màu mỡ từ nhà họ Thôi."

Đây quả thực là một ý kiến hay, nhưng cái mà Mặc Cửu Diệp và Hách Chi Nhiễm muốn là sở hữu càng nhiều đất đai càng tốt, bất kể chất lượng đất như thế nào, có thể nối lại thành một dải đất là tốt nhất.

Dù là đất ruộng hay đất bị bỏ hoang nhiều năm, họ đều muốn có tất cả.

"Hai vị tộc trưởng, bất kể là loại đất nào chúng ta cũng đều muốn mua."

Thật ra thì hai vị tộc trưởng chẳng có mục đích tâm cơ gì khi thuyết phục Mặc Cửu Diệp mua đất canh tác của nhà họ Thôi. Bọn họ suy nghĩ đến tương lai còn ở cái thôn này nên không muốn làm cái loại chuyện bị mọi người lên án.

Điều mà hai người họ không ngờ tới là dù bọn họ có nói đến đâu thì thái độ bọn ta vẫn kiên quyết như cũ.

Nếu thế thì đừng trách bọn họ không nhắc nhở trước, tiền đến tay rồi không ai nhả ra lại đâu.

Chu tộc trưởng nói: "Nhà họ Chu chúng ta có gần hai mươi mẫu đất canh tác bị bỏ hoang dưới chân núi. Gia tộc chúng ta mua đất hoang về khai hoang, đã đăng ký với quan phủ rồi.

Giấy tờ đất đai bây giờ đều ở trong tay bọn ta, nếu ngươi muốn mua thì chúng ta sẽ bán cho ngươi với giá một lượng bạc một mẫu."

Dù sao thì những mảnh đất đó cũng đang để trống nên bọn họ có thể bán với giá thấp.

Triệu tộc trưởng thấy vậy cũng nói: "Nhà họ Triệu bọn ta bên kia cũng có hai mươi sáu mẫu đất bỏ hoang, bọn ta cũng bán một lượng bạc một mẫu giống như nhà họ Chu ˆ

Mặc Cửu Diệp nhìn Tạ Thiên Hải và Phương Truyền Châu trước.

Dù sao thì bọn họ cũng vì gia đình của mình mới đến thôn Tây Lĩnh, nếu có đất bán, đương nhiên không thể bỏ mặc người ta được.

Tạ Thiên Hải và Phương Truyền Châu nghe nói mảnh đất này đã bị bỏ hoang nhiều năm, năng suất thấp nên cả hai đều không mấy hứng thú.

Vốn dĩ họ không thành thạo phương diện canh tác, nếu trồng trọt trên đất như thế thì chắc chắn sẽ không thu được kết quả. Vậy nên, hai người đồng thời lắc đầu với Mặc Cửu Diệp, nói rằng họ không muốn mua mảnh đất như vậy. Nếu có thể thì họ muốn mua mấy mảnh đất màu mỡ của nhà họ Thôi.
 
Chương 473


Hai người họ không muốn mua những mảnh đất đã bị bỏ hoang nhiều năm này, vừa hay đúng với suy nghĩ của Mặc Cửu Diệp và Hách Chi Nhiễm.

Họ đã lên kế hoạch, nếu như có thể thì sẽ mua lại mảnh đất dưới chân núi và xây dựng ngôi nhà tương lai của mình ở đó.

Bằng cách này, nhà bọn họ mới có thể tập trung quản lý sản nghiệp. Mặc Cửu Diệp lập tức quyết định.

“Hai vị tộc trưởng, ta quyết định sẽ mua toàn bộ đất của các ngài.”

Hách Chi Nhiễm vừa dứt lời lập tức lấy ra một thỏi bạc lớn, khoảng chừng mười lượng.

"Hai vị tộc trưởng, đây là tiền đặt cọc đất. Chờ mấy ngày sau gia đình bọn ta sắp xếp ổn thỏa, chúng ta sẽ đến Nha Môn làm thủ tục chuyển nhượng đất đai."

Một thỏi bạc lớn như vậy được đặt trên bàn lập tức mang lại cho người ta cảm giác giàu có.

Chu tộc trưởng thấy thế thì hớn hở: "Vợ Lão Cửu đúng thật là khách khí, chút tiền đặt cọc này để tượng trưng là được rồi. Tương lai chúng ta là hàng xóm trong thôn, sao ta không tin các ngươi được chứ?

Hôm nay, hai vị tộc trưởng đã nhận định nhà họ Mặc là kẻ ngu nhiều tiền.

Đất mà người khác không cần, gia đình họ lại vui vẻ móc bạc ra...

Lúc này, Hách Chi Nhiễm không rảnh mà để ý đến tâm tư của bọn họ, nàng mỉm cười trả lời: "Tiền bạc sớm muộn gì cũng phải trả. Khoản tiền đặt cọc này là để thể hiện thành ý của bọn ta trong việc mua đất."

"Được rồi được rồi, nếu thế thì chúng ta không khách khí nữa."

Chu tộc trưởng rất khiêm tốn, hắn ta đẩy tiền cho Triệu tộc trưởng.

"Triệu tộc trưởng, tạm thời ông giữ số bạc này đi. Chờ đến lúc huyện nha làm thủ tục xong thì chúng ta chia sau." Triệu tộc trưởng cười đáp: "Được, cứ làm theo sự sắp xếp của Chu lão huynh đi."

Từ đó có thể thấy, hai vị tộc trưởng họ Triệu và họ Chu đều là những người tốt, khiêm tốn, biết nhường nhịn và không tham tiền.

Sau khi việc mua đất trong tay bọn họ đã được giải quyết xong, Mặc Cửu Diệp lại hỏi: "Còn nữa, ta nghe nói mấy căn nhà mà ban đầu chúng ta bố trí ở đây đều thuộc sở hữu của người trong tộc các ngài à?"

Triệu tộc trưởng một phen giải thích về quyền sở hữu những ngôi nhà đó.

Mặc Cửu Diệp lại hỏi: "Không biết mấy cái viện tử kia có bán không?"

Nghe Mặc Cửu Điệp nói như muốn mua lại những mảnh sân đã xuống cấp, hai tộc trưởng hoàn toàn không bình tĩnh được.

"Lão Cửu, mấy viện tử đó mà ngươi cũng muốn mua à?" Chu tộc trưởng có chút kinh ngạc.

Phải biết là những khoảng sân đó rất chướng mắt, không có khả năng tu sửa được và chúng luôn được quan phủ sử dụng để làm chỗ ở miễn phí cho những người bị lưu đày.

Mặc dù không ai có thể ở đây lâu nhưng những chuyện như thế này có thể khiến lòng người buồn phiền.

Mặc Cửu Diệp cười nói: "Gia đình ta thích yên tĩnh, nên ta nghĩ xây nhà ở đó sẽ thích hợp hơn. Hơn nữa, nó cũng tương đối gần với mảnh đất bọn ta mua nên cũng dễ quản lý hơn."

Cả hai tộc trưởng thấy lời hắn nói cũng có lý.

"Ừ, ý kiến này cũng hay đấy, nhưng dưới chân núi có nhiều viện tử như thế lắm, ngươi đã quyết định mua cái nào chưa?"

"Nếu có thể, ta dự định mua hết." Lời nói của Mặc Cửu Diệp không hề dông dài chút nào.

"Mua hết á?"

Hai tộc trưởng lần nữa bị lời nói của hắn làm cho chấn động. Nếu là một hai viện tử, hắn mua lại cũng được thôi, dù sao dân số nhà họ Mặc nhìn qua cũng không tính là ít. Nhưng bọn họ mua hết, bọn họ mua khoảng đất lớn như vậy để làm gì?
 
Chương 474


"Lão... Lão Cửu, ngươi phải biết, mặc dù những viện tử đó khá cũ nát, nhưng vẫn đắt hơn tiền mua đất rất nhiều. Ngươi có chắc là muốn mua hết không?

Còn nữa, sở dĩ bọn ta dời khỏi nơi đó là vì nơi đó dễ bị mấy bọn người man rợ quấy rầy, không tránh được đâu.

Ngươi cũng nhìn xem những ngôi nhà trong thôn bọn ta, dù có đổ nát đến đâu thì tường nhà cũng cỡ một người.

Cách xa chân núi ra, nếu bọn người man rợ tới, chúng ta sẽ sớm phát hiện để kịp thời đề phòng.

Nếu ngươi xây nhà dưới chân núi thì dù tường nhà có cao đến đâu, một khi bọn người man rợ ấy tràn tới, ngươi thậm chí sẽ không có thời gian chuẩn bị phòng thủ đâu."

Mặc dù Chu tộc trưởng rất muốn biến những ngôi nhà cũ nát kia của gia tộc thành tiền nhưng hắn ta cũng cảm thấy cần phải nhắc nhở bọn họ một phen.

Thu bạc là chuyện nhỏ, nếu nhà họ Mặc ở đó không an toàn thì dù có lấy tiền cũng sẽ cảm thấy cắn rứt lương tâm.

Mặc Cửu Diệp biết hai tộc trưởng đều là người có tấm lòng nhân hậu, vô cùng cảm kích sự nhắc nhở chân thành của bọn họ.

Tuy nhiên, hắn hoàn toàn không quan tâm đến sự quấy rối của mấy kẻ man rợ.

Chỉ cần trong nhà còn có một người đàn ông thì mấy kẻ man rợ đó sẽ trở về tay không.

Hắn mỉm cười nói: "Những thứ này ta sẽ tự tính toán. Nếu có thể, ta muốn mua hết bãi đất dưới chân núi”.

Bây giờ, không chỉ hai vị tộc trưởng không bình tĩnh mà ngay cả Mặc Sơ Hàn cũng có chút lo lắng.

Hôm nay trước khi lên núi, hắn ta đã đặc biệt kiểm tra dưới chân núi. Nơi đó có ít nhất hai mươi viện tử bỏ hoang với nhiều kích cỡ lớn nhỏ khác nhau.

Cửu đệ điên rồi sao, đây là định cho mỗi người một cái nhà à?

"Cửu đệ?"

Mặc Cửu Diệp biết Bát ca có nghi ngờ, nhưng lúc này, thật khó để giải thích thêm trước mặt nhiều người ngoài như vậy.

"Bát ca, lát nữa ta sẽ nói với huynh."

Nhìn thấy Cửu đệ của mình đã nói như vậy, Mặc Sơ Hàn chỉ có thể kìm chế cho dù trong lòng còn rất nhiều nghi ngờ.

Thấy Bát nhi tử có ý phản đối, Mặc lão phu nhân nhanh chóng lên tiếng giúp đỡ Mặc Cửu Diệp.

"Sơ Hàn, con nghe Cửu đệ của con đi, hiện tại nhà họ Mặc chúng ta do Hách thị lo liệu việc nhà."

Mặc Sơ Hàn biết Cửu đệ muội là người quản lý gia đình.

Cửu đệ làm như thế chắc cũng là ý của Cửu đệ muội.

Nhưng chỉ là hắn ta không nghĩ ra được, tính cả đám người Lương Hạo và cả gia đình nhà họ thì cũng chưa đến hai mươi người, hắn mua nhiều viện tử như vậy làm gì?

Nếu mẹ già đã nói thay Cửu đệ có nghĩa là mẹ cũng ủng hộ Cửu đệ và Cửu đệ muội.

Thế nên, Mặc Sơ Hàn quyết định im lặng chờ xem.

Ngũ ca biết mình đã bị mất trí nhớ nên quyết định không tham gia vào những vấn đề trong nhà cho đến khi nhớ lại.

Hai tộc trưởng cuối cùng đã phát hiện ra rằng ngoại trừ Mặc lão thì người có tiếng nói là hai vợ chồng Mặc Lão Cửu.

Nếu ba người làm chủ đều có ý nghĩ như thế thì bọn họ có khuyên thêm nữa sẽ giống như đạo đức giả.

"Lão Cửu à, nhà họ Triệu bọn ta dưới chân núi có bảy viện tử, diện tích khác nhau, chúng ta tới đó xem giá cả trước khi quyết định được không?"

Chu tộc trưởng còn nói tiếp: "Nhà họ Chu bọn ta có chín viện tử, giá cả cũng giống thế, tới đó xem xong rồi thương lượng.

Năm mẫu dư còn lại đều thuộc về nhà họ Thôi, muốn mua thì phải tìm nhà họ Thôi thương lượng."

Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Được rồi, chuyện viện tử không cần gấp, đợi sau khi vụ án nhà họ Thôi giải quyết xong chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết."
 
Chương 475


Tạ Thiên Hải và Phương Truyền Châu thấy bản lĩnh kiếm cơm của nhà họ Mặc thật lớn, thế mà lại mua nhiều đất canh tác với viện tử như thế. Hai người bọn họ thấy vậy thì nhất thời nôn nóng.

Nhưng nghĩ đến những viện tử đổ nát dưới chân núi, bọn họ thực sự không dám vung tiền mua về xây dựng lại như nhà họ Mặc đã làm.

Dẫu sao thì số tiền trong tay họ có hạn, nếu mua một mảnh sân đổ nát về xây lại thì chẳng khác nào tiêu phí hai phần tiền.

Thay vì thế thì tốt hơn hết là nên hỏi xem bọn họ có viện tử tốt nào đang bán không, như vậy có thể tiết kiệm được một khoản tiền mua đất canh tác.

Vì Mặc Cửu Diệp đề cập đến việc mua nhà nên hai người họ cũng dứt khoát hỏi về chuyện đó.

"Triệu tộc trưởng, không biết viện tử mà chúng ta đang thuê bây giờ có thể bán không?”

Triệu tộc trưởng trả lời: "Viện tử mà nhà họ Tạ thuê là của nhà bọn ta, ta có thể làm chủ. Nếu giá phù hợp thì có thể bán. Ngoài ra, viện tử của nhà họ Phương là của người trong tộc. Ta không thể quyết định thay người khác, nếu muốn thì ta sẽ hỏi rồi cho ngươi câu trả lời."

Tạ Thiên Hải nghe nói viện tử nhà mình có thể bán thì thở phào nhẹ nhõm, đồng thời hỏi: "Không biết viện tử mà bọn ta đang ở kia có giá bao nhiêu vậy?"

Triệu gia chủ tính nhẩm một chút rồi nói: "Diện tích cái viện của ta kia hơn một mẫu, năm đó mua thêm đất xây cất nhà tổng cộng phải tốn mười hai lượng bạc. Bây giờ viện đó cũng đã cũ rồi, ta bán cho ngươi với giá mười hai lượng."

Tạ Thiên Hải suy nghĩ một chút, thấy viện tử đó của Triệu tộc trưởng hoàn toàn đủ cho gia đình ông ta ở. Tuy mười hai lượng đối với gia đình họ không phải là số tiền nhỏ, nhưng so với việc xây dựng lại toàn bộ thì vẫn rẻ hơn.

Không chỉ vậy, bọn họ còn có thể bớt đi phần nào rắc rối khi phải xây lại nhà. "Đã vậy thì nhà họ Tạ ta mua cái viện kia."

Nói xong, Tạ Thiên Hải cũng lấy từ trong n.g.ự.c ra hai miếng bạc vụn đưa cho Triệu tộc trưởng.

"Đây là tiền đặt cọc, ông cứ giữ đi."

Mặc dù Nhị tẩu không biết lý do việc Cửu đệ quyết định mua nhiều viện tử tồi tàn như vậy dưới chân núi để làm gì, nhưng trong thâm tâm nàng ấy biết rằng mọi quyết định của Cửu đệ và Cửu đệ muội vô cùng chính xác.

Nàng ấy chân thành hy vọng rằng nhà mẹ của nàng ấy cũng sẽ noi gương nhà họ Mặc, mua một căn nhà dưới chân núi.

Nhưng thấy cha nóng lòng muốn trả tiền đặt cọc, cho dù Nhị tẩu có sốt ruột cũng không thể nhắc nhở ông ta trước mặt nhiều người như thế.

Nàng ấy chỉ có thể không ngừng nháy mắt với cha mình, nhưng Tạ Thiên Hải căn bản không nhìn thấy tín hiệu của quyến nữ.

Nhị tẩu nháy mắt nửa ngày đành cô đơn bỏ cuộc...

Mặc Cửu Diệp và Hách Chi Nhiễm đều vui mừng khi thấy nhà họ Tạ và nhà họ Phương dự định mua căn nhà mà họ đang thuê.

Không phải bọn họ ích kỷ mà là bọn họ đã bước đầu hoạch định xong vị trí sử dụng của từng vùng dưới chân núi kia.

Nếu nhà họ Tạ và nhà họ Phương theo họ mua đất mua nhà dưới chân núi thì kế hoạch của họ sẽ phải điều chỉnh lại.

Như vậy cũng tốt, hai người mua nhà ở trong thôn, chẳng những tiết kiệm tiền mà còn thành toàn cho kế hoạch của bọn họ.

Khách và chủ đều vui vẻ ăn bữa cơm với nhau, không chỉ giải quyết được vấn đề mua nhà và đất canh tác mà sự đãi ngộ hào phóng của nhà họ Mặc hôm nay còn khiến hai tộc trưởng họ Triệu và họ Chu biết rõ thực lực của nhà họ Mặc.

Trong quá khứ, những người lưu đày được đưa đến thôn Tây Lĩnh vì không có tiền biếu Thôi Văn nên mới bị hắn ta có ý sắp xếp đến đây để người trong tộc hắn ta bắt nạt.
 
Chương 476


Nhà họ Mặc thì khác, không phải không có tiền biếu Thôi Văn, mà là khinh thường hắn ta.

Nhà họ Tạ và nhà họ Phương cũng vậy, bọn họ đi theo nhà họ Mặc. Nhìn bề ngoài bọn họ cũng không phải kiểu nội tình thâm hậu như nhà họ Mặc, nhưng có thể mua được nhà, tính mua đất tốt thì sao bọn họ có thể thiếu tiền để hối lộ Thôi Văn được chứ?

Lại nghĩ đến nhà họ Mặc, hôm nay mua một hơi hết hơn bốn mươi mẫu đất, nhìn dáng vẻ bọn họ hình như họ còn đang có kế hoạch tiếp tục mua đất màu mỡ.

Rõ ràng là họ đang có ý định trở thành địa chủ nhiều đất nhất ở thôn Tây Lĩnh đây mà.

Nhà họ Thôi từng là những địa chủ ở thôn Tây Lĩnh, không những trong tay có rất nhiều đất để canh tác mà bọn hắn còn muốn tìm người của hai gia tộc khác tới làm không công cho bọn hắn.

Nếu đổi lại là những địa chủ khác thì bọn họ sẽ thường nhờ dân làng tới hỗ trợ, ít nhất mỗi ngày phải trả cho họ mười văn tiền công.

Hi vọng Mặc gia có thể trở thành một địa chủ biết điều, người của hai gia tộc bọn họ có thể tới phụ giúp để kiếm thêm ít tiền cho gia đình.

Nghĩ tới đây, hai tộc trưởng cảm thấy sau này cần phải xây dựng mối quan hệ tốt với nhà họ Mặc.

Bữa ăn hôm nay là một khởi đầu tốt đẹp.

Nghĩ đến đây, hai vị tộc trưởng đồng loạt đứng dậy, nói chuyện khách khí hơn trước.

"Lão Cửu à, hôm nay cảm ơn sự chiêu đãi của ngươi, sau này có việc gì thì cứ nói, chỉ cần là việc có thể làm được thì chúng ta sẽ không tiếc sức giúp ngươi đâu. Cũng không còn sớm nữa, các ngươi cũng bận rộn cả ngày rồi, nên đi ngủ sớm đi." Triệu tộc trưởng nói xong, hai vị tộc trưởng lập tức đứng dậy rời đi.

Thấy vậy, Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải cũng đứng lên.

Sau khi bày sự cảm ơn với lòng hiếu khách của nhà họ Mặc, bọn họ cũng rời đi theo hai vị tộc trưởng.

Sau khi tiễn khách, mấy vị tẩu tẩu cùng nhau thu dọn bát đĩa.

Bát tẩu mê ăn uống bưng hai chiếc đĩa trống vào bếp và không ngừng bình luận về bữa tối hôm nay.

"Cửu đệ muội à, ta thật không biết trong đầu muội chứa gì mà có thể nghĩ ra cách ăn như vậy, trực tiếp bưng thức ăn sống lên bàn, ăn ngay tại chỗ.

Thịt bò, thịt cừu mềm ngon, lúc đầu nội tạng bốc mùi khiến ta không biết có nuốt trôi không, nhưng sau khi cắn một miếng, ta lại không thể ngừng ăn.

Khoai lang và khoai tây cũng ngon, ta thích khẩu vị như vậy nhất.

Còn nữa Cửu đệ muội, sao muội có thể làm mấy nguyên liệu cứng kia thành món ăn ngon như thế hay vậy? Khi nào rảnh muội dạy ta với, ta cũng muốn khoe chút tài năng với Bát ca của muội..."

Bát tẩu nói rất nhiều, gần như chạm đến thâm tâm của các tẩu tẩu ở đó.

Mặc dù những tẩu tẩu khác không nói ra như Bát tẩu, nhưng trong lòng họ cũng nghĩ như vậy.

Khi các tẩu tẩu đang rửa bát trong bếp, họ đã nhặt vài củ khoai tây và khoai lang để quan sát, như thể họ đã tìm thấy một kho báu lớn nào đó.

Thấy các tẩu tẩu tò mò, Hách Chi Nhiễm đùa hỏi: "Tẩu tẩu à, bụng tẩu còn chỗ chứa thức ăn hả?"

"Cửu đệ muội định nấu món gì ngon cho bọn tẩu ăn nữa à?" Nhị tẩu vỗ vỗ cái bụng căng phồng của mình, cười nói: "Nơi này của Nhị có thể để trang trí, nhưng nó cũng giới hạn với thức ăn ngon."

Câu nói này của Nhị tẩu khiến mọi người có mặt đều bật cười. Mọi người đều nói nếu có đồ ăn ngon thì có thể ăn một ít.

Hách Chi Nhiễm thấy vậy liền lấy mấy củ khoai lang và khoai tây ném vào bếp lửa còn chưa tắt.

Loại lửa bếp này thích hợp để nướng khoai lang, khoai tây nhất, lửa không mạnh, nhưng trong chốc lát vẫn cháy âm ỉ không tắt.
 
Chương 477


Nhìn thấy hành động của Hách Chi Nhiễm, các tẩu tẩu đột nhiên c.h.ế.t lặng.

"Cửu đệ muội, đồ tốt như thế sao lại ném vào bếp đốt đi vậy, chẳng phải là rất đáng tiếc sao?" Đại tẩu cầm một cái móc sắt trong tay, đau lòng đến mức bước tới định kéo khoai lang và khoai tây ra khỏi bếp lửa.

Hách Chi Nhiễm vội vàng ngăn cản nàng ấy: "Đại tẩu, muội đang làm món ngon cho mọi người đấy, sẽ không lãng phí đồ ăn đâu."

Đại tẩu vẫn hơi mơ hồ không rõ, theo hiểu biết của nàng ấy, bất cứ thứ gì ném vào bếp lửa cuối cùng sẽ bị cháy thành tro.

Cửu đệ muội lại nói là làm đồ ăn ngon cho bọn họ...

Lục tẩu bình thường ít nói nhất, bước tới và kéo Đại tẩu đang bối rối sang một bên.

"Đại tẩu à, tẩu cứ tin Cửu đệ muội đi. Nàng ấy có bao giờ làm điều gì mà bản thân không nắm chắc không?"

"Cũng đúng nhỉ, trước giờ Cửu đệ muội làm việc luôn chu toàn ổn thỏa, là ta quá lo lắng." Đại tẩu hơi ngượng ngùng ném cái móc sắt sang một bên, tiếp tục rửa bát.

Mặc Cửu Diệp cũng không nhàn rỗi, hắn dẫn theo đám người Lương Hạo khiêng bàn ghế đã mượn về trả lại trong thôn.

Mặc Sơ Hàn đến sân sau xử lý thú rừng mà bọn họ săn b.ắ.n được.

Coi như hắn ta đã nhìn thấy được rồi, gia đình Cửu đệ muội có thể quản lý việc nhà không phải là giả, tất cả số tiền đã dùng đều do Cửu đệ muội bỏ ra.

Trước mắt hắn ta vẫn chưa đến Nha Môn thượng chức, cho nên hắn ta sẽ nhân cơ hội này đi săn thật nhiều để đổi lấy tiền, sau đó giao cho Cửu đệ muội của hắn quản lý.

Là một người anh chồng lớn mà suốt ngày tiêu tiền của em dâu thì trong lòng không thoải mái, chỉ cần có thể đóng góp được chút gì đó thì hắn ta không muốn bản thân nhàn rỗi. Mặc Hàm Nguyệt nhìn thấy Bát ca đã xử lý xong dê núi và gà rừng ở sân sau, sau đó sải bước về phía căn phòng trống, nàng ấy đột nhiên lo lắng.

"Bát ca, xin huynh đừng bán mấy con thỏ nhỏ đáng yêu kia đi."

Mặc Sơ Hàn đi vào căn phòng trống vì mục đích này.

Hắn ta định trói thỏ rừng bằng dây thừng rồi ngày mai đưa bọn chúng và những con mồi khác vào thành bán để đổi lấy bạc.

Nếu là trước đây, trong nhà chỉ có một người muội muội thì mấy ca ca bọn họ đều cực kỳ cưng chiều nàng ấy. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, bọn họ không còn là những người quyền quý ở kinh thành nữa, muội muội họ cũng không còn là tiểu thư nhà quyền quý nữa.

Cuộc sống tương lai cần mọi người cùng chung sức để duy trì.

"Hàm Nguyệt, muội đã là cô nương rồi, đừng làm loạn như thế nữa."

Mặc Hàm Nguyệt bĩu môi đứng chắn trước cửa, bất luận thế nào cũng không cho Mặc Sơ Hàn động vào mấy con thỏ kia.

"Bát ca, coi như lần này muội cầu xin huynh, xin huynh cũng đừng bán mấy con thỏ này đi được không?"

Nhìn thấy muội muội mình lại giở trò bướng bỉnh, Mặc Sơ Hàn không còn cách nào khác ngoài kiên nhẫn và lý lẽ với nàng ấy.

"Hàm Nguyệt, muội nghe lời đi, chúng ta căn bản không nuôi nổi những con thỏ này.

Mặc Hàm Nguyệt khó hiểu: "Rõ ràng bọn chúng đang sống tốt mà, tại sao lại không nuôi được?"

"Răng thỏ rất khỏe, cho dù bị nhốt trong lồng cũng sẽ cắn lồng chạy trốn. Thay vì để những con thỏ rừng này trốn thoát, thà đổi lấy một ít tiền còn hơn."

Những gì Mặc Sơ Hàn nói không phải chỉ là lời đồn, hắn ta đã từng săn mấy con thỏ rừng, dự định sẽ nuôi chúng trước rồi đưa về làm thêm một món ăn cho các tướng sĩ khải hoàn trở về. Không ngờ chỉ chưa đầy hai ngày, toàn bộ thỏ đều đã trốn thoát, khắp nơi đều có vết cắn.
 
Chương 478


Mặc Hàm Nguyệt vẫn muốn phản bác, nhưng trong thâm tâm nàng ấy biết rằng những gì Bát ca nói là sự thật.

Trong lúc nhất thời không nói lại được, dưới tình thế cấp bách, nàng ấy lại khóc lóc.

Nghe thấy tiếng khóc của Mặc Hàm Nguyệt, Mặc lão phu nhân và mấy vị tẩu tẩu đang bận rộn trong bếp lập tức chạy ra kiểm tra tình hình.

Đập vào mắt là Mặc Sơ Hàn đang bận an ủi Mặc Hàm Nguyệt.

"Hàm Nguyệt, muội đừng khóc nữa. Là Bát ca không tốt, nếu muội thực sự thích mấy con thỏ này thì cứ giữ lại một con đi."

Không cần phải nói, nhìn tình huống như thế mọi người đều cho rằng Mặc Sơ Hàn đã chọc Mặc Hàm Nguyệt khóc.

"Phu quân, chàng đừng bắt nạt Hàm Nguyệt chứ." Bát tẩu vừa nói vừa sải bước đi đến giữa hai người.

Nàng ấy chống tay lên hông, dáng vẻ như thể muốn đòi lại công đạo cho Mặc Hàm Nguyệt.

Nhìn thấy có người chống lưng, Mặc Hàm Nguyệt lập tức ngừng khóc, dù sao nàng ấy cũng chỉ là giả vờ thôi nên ngừng khóc rất nhanh.

"Bát tẩu, tẩu nhìn Bát ca đi, mấy con thỏ đáng yêu như thế mà huynh ấy muốn bán bọn chúng lấy tiền."

Lúc này mọi người có mặt đều đã hiểu nguyên nhân khiến hai huynh muội xào xáo.

Mặc lão phu nhân và các vị tẩu tẩu cũng từng là danh môn quý tộc, từng là những phu nhân tay không dính nước xuân và không biết nhiều về việc nuôi thỏ.

Vì vậy, mọi người đều nhất trí rằng Mặc Sơ Hàn có lỗi.

Thậm chí Tam tẩu còn khoa trương hơn, nàng ấy lấy từ trong tay ra năm lượng bạc rồi đưa trực tiếp cho Mặc Sơ Hàn. "Bát đệ, mấy con thỏ rừng này ta mua hết, đệ cầm lấy số tiền này đi."

Thật là, sao dám bắt nạt cô em chồng dễ thương nhất của bọn họ, tuyệt đối không được.

Mấy vị tẩu tẩu khác dù không hành động thẳng thắn như Tam tẩu nhưng bọn họ cũng tỏ ra bảo vệ Mặc Hàm Nguyệt.

Chỉ có Hách Chi Nhiễm là không làm theo mấy vị tẩu tẩu.

Nàng đã có kế hoạch trong đầu cho những con thỏ rừng đó.

Vì lý do này mà khi nàng nhìn thấy Mặc Hàm Nguyệt ôm một con thỏ rừng trong tay, nàng đã mua một trăm con thỏ con và nuôi chúng trong không gian của mình.

Đây là bước đầu tiên để kiếm tiền của nàng.

Không cần phải xuất đầu lộ diện, chỉ cần ở nhà là được.

Nàng từng biết đôi điều về thói quen của loài thỏ.

Thỏ rừng đúng là động vật hoang dã khó thuần hóa, nuôi cũng không dễ dàng, đặc biệt là chúng còn có khả năng trốn thoát nên có thể nói là không thể đề phòng được.

Tuy nhiên, những con thỏ sinh ra trong không gian thì khác, những con thỏ đó từ nhỏ đã được nuôi nhốt trong điều kiện nuôi nhốt, đã quen với loại cuộc sống này, có thể nói là thậm chí chúng sẽ không nghĩ đến việc trốn thoát.

Không chỉ vậy, thỏ sinh ra trong không gian của nàng không dễ bị bệnh và rất dễ nuôi.

Chỉ cần nàng thỉnh thoảng trồng một mẻ bắp cải và cà rốt, đợi đến mùa thu thu hoạch, nàng có thể thu hoạch thêm một ít bột bắp. Mùa hè thì dễ dàng hơn, nàng có thể cắt cỏ nuôi chúng.

Chẳng những thế, thỏ chỉ cần sáu tháng là trưởng thành, hơn nữa tốc độ sinh sản rất nhanh.

Đặc biệt là bây giờ đang là mùa nông nhàn rỗi, việc chăn nuôi tại nhà là một ý tưởng hay. Quan trọng nhất, giá trị của mấy con thỏ trong tay nàng hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng.

Lông thỏ có thể được sử dụng để làm con rối, điều mà Hách Chi Nhiễm đã lên kế hoạch trên đường.

Đường Minh Duệ có thể đưa việc kinh doanh con rối trở nên phát đạt, nếu không phải nàng hết hàng thì sự hợp tác của họ sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Hơn nữa, kiếp trước đã chứng minh được rằng con rối làm bằng da thỏ bán giá cao hơn mấy con rối làm bằng vải nhung bình thường, bề ngoài cũng hấp dẫn hơn nhiều.
 
Chương 479


Nàng có thể chắc chắn rằng việc sử dụng lông thỏ làm con rối sẽ kiếm được lợi nhuận chứ không lỗ vốn, càng không cần phải lo lắng về việc chất liệu bị lộ.

Nói đến thịt thỏ, cách đơn giản nhất chính là làm thành món thỏ ăn lạnh rồi đem bán, lợi nhuận sẽ tăng gấp mấy lần.

Nếu bọn họ lười thì cũng có thể bán thịt thỏ tươi, đó cũng là một khoản thu nhập lâu dài.

Vì vậy, kế hoạch của Hách Chi Nhiễm chắc chắn sẽ mang lại rất nhiều lợi nhuận cho gia đình.

Nhìn thấy Bát ca bị mấy vị tẩu tẩu nói, nhất thời không biết phản bác thế nào, cuối cùng Hách Chi Nhiễm cũng lên tiếng.

"Mấy tẩu tẩu, Hàm Nguyệt, ta cũng nghĩ không cần thiết phải nuôi những con thỏ này."

Nàng vừa nói xong thì ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía nàng.

"Cửu tẩu, vậy tẩu đồng ý để Bát ca bán mấy chú thỏ dễ thương kia đi hả?" Mặc Hàm Nguyệt có chút nghẹn ngào hỏi.

Hách Chi Nhiễm bước tới vỗ nhẹ vai Mặc Hàm Nguyệt vài cái, dịu dàng giải thích: "Hàm Nguyệt à, Cửu tẩu từng đọc trong sách rằng thỏ rừng trong tay chúng ta rất khó nuôi, thay vì làm như vậy thì tốt hơn hết là để đổi để lấy tiền."

Trước giờ các nữ gia nhân vẫn luôn tin tưởng vào lời nói của Hách Tri Nhiễm.

Nghe thấy Cửu đệ muội đã lên tiếng như vậy rồi, tất cả mọi người liền ngậm miệng, dừng buộc tội Mặc Sơ Hàn lại.

Hách Tri Nhiễm tiếp tục an ủi Mặc Hàm Nguyệt: "Ta vừa mới về đến, còn chưa kịp nói cho mọi người biết. Ngoài việc mua một số vật phẩm mới lạ từ phương Tây, ta còn mua rất nhiều thỏ sống nữa.

Những con thỏ này khác biệt so với thỏ rừng, chúng đã được nuôi nhốt từ khi còn nhỏ nên sẽ không có chuyện bỏ chạy."

Vừa nói, nàng vừa nắm lấy tay Mặc Hàm Nguyệt: "Đợi đến ngày mai, Hàm Nguyệt sẽ có rất rất nhiều thỏ. Hơn nữa, những con thỏ đó có màu trắng như tuyết, xinh đẹp hơn thỏ rừng rất nhiều."

Mặc Hàm Nguyệt là một đứa trẻ ngây thơ, khi nghe cửu tẩu nói như vậy, nét mặt liền lập tức trở nên rạng rỡ.

"Cửu tẩu, tẩu không có đang lừa gạt Hàm Nguyệt đúng không?"

"Ta có khi nào lừa muội chưa?" Hách Tri Nhiễm giả vờ tỏ ra không được vui.

Lúc này, Mặc Hàm Nguyệt đã hoàn toàn quên đi những con thỏ rừng kia.

"Cửu tẩu thực sự chưa bao giờ lừa dối ta, từ nay về sau ta sẽ phục trách việc nuôi thỏ tại nhà."

Nuôi thỏ tại nhà, sau này cũng phải mang ra ngoài để đổi tiền, thậm chí còn phải tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t chúng.

Đến lúc đó, Hách Tri Nhiễm không mong muốn Mặc Hàm Nguyệt lại ra mặt cản trở mình như ngày hôm nay.

Cho nên, nàng đã quyết định lên trang Taobao để đặt mua những con thỏ đặc biệt để tự nuôi riêng trong nhà.

Chẳng hạn như thỏ Angora khổng lồ và thỏ tai cụp nhỏ.

Kiếp trước nàng cực kỳ thích hai loại thỏ này, đó là loại mà chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta không thể rời mắt được.

Việc mua những con thỏ này, tất nhiên không phải chỉ vì Mặc Hàm Nguyệt thích, mà còn là nếu những con thỏ này có thể được nhân giống thành công, thì có thể đem bán cho các đại gia làm thú cưng. Đó cũng là một nguồn thu nhập, quả thật là một mũi tên trúng hai con nhạn mà.

Mọi kế hoạch đều đã được chuẩn bị ổn thỏa, Hách Tri Nhiễm nhìn thấy Mặc Hàm Nguyệt đã ngoan ngoãn nghe lời nhường chỗ ở cửa ra vào.

Nghĩ đến trong phòng vẫn còn có Cơm Nắm, Hách Tri Nhiễm quyết định tự mình đẩy cửa vào. Khoảnh khắc cánh cửa được đẩy ra, mọi người đều choáng váng. Chỉ nhìn thấy bảy con thỏ rừng được xếp gọn gàng dọc theo tường và đang run rẩy. Cơm Nắm đang ngồi trước mặt chúng với vẻ mặt đắc chí, giống như một trưởng khoa kỷ luật, chân trước hung hăng nhịp nhịp vài cái xuống đất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top