Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 420


Không vì điều gì khác, có thể thật sự kết giao với một người tây, là trợ lực lớn nhất đối với việc có thể đưa những vật phẩm ở trong không gian của nàng ra ngoài ánh sáng.

“Chuyện này không thành vấn đề, xin hỏi tiên sinh xưng hô như thế nào?”

Người tây thấy đối phương đồng ý, liền vui mừng khôn xiết.

“Ta tên Henry, đến từ bên kia của biển, không biết xưng hô như thế nào với vị nữ sĩ xinh đẹp này.”

Hách Tri Nhiễm lễ phép chào hỏi, và nói cho hắn ta biết tên của mình.

Sau khi đôi bên giới thiệu xong, Henry vội vàng nói ra khó khăn mà bản thân gặp phải.

"Nữ sĩ Hách Tri Nhiễm, lúc thuyền của ta vừa mới thả neo cập bến ở Doãn thành, người phiên dịch đi theo đã bệnh c.h.ế.t ở trên đường, tôi muốn tìm một thợ sửa tàu ở nơi này, nhưng không biết phải làm sao, bất đồng ngôn ngữ, nên mãi không tìm được.

Có thể nhờ cô nương hỏi dùm quan viên ở nơi này, nhờ hắn ta giúp đỡ tìm kiếm một thợ sửa tàu được không?"

Hách Tri Nhiễm chỉ có thể làm phiên dịch, còn việc tìm người sửa tàu thật sự phải nhờ Mạnh Hoài Ninh giúp đỡ.

Hách Tri Nhiễm dịch lại những lời của Henry lại cho Mạnh Hoài Ninh.

Đối với người tây, Mạnh Hoài Ninh không bài xích, dù sao lúc này người tây vẫn chưa gây tổn hại gì cho vùng đất này.

Tuy nhiên, hắn ta cũng lần đầu tới nơi này, vẫn chưa quen thuộc với mọi thứ ở Doãn thành.

Thế là, Mạnh Hoài Ninh trực tiếp kêu một nha sai tới hỏi: "Doãn thành có công nhân sửa thuyền không?"

Nha sai tỏ vẻ vô cùng cung kính: "Hồi bẩm đại nhân, phía nam Doãn thành chúng ta giáp với biển, ngư dân ở đây đa phần đều biết sửa chữa thuyền bè."

Mạnh Hoài Ninh đã hiểu, nói lại với Hách Tri Nhiễm: "Tẩu phu nhân, hãy nói lại với ông ấy thông tin này."

Hách Tri Nhiễm dịch lời nguyên văn lời của nha sai cho Henry.

Henry nghe vậy rất vui mừng: "Hách Tri Nhiễm nữ sĩ, cô nương có thể đi cùng tôi một chuyến được không?"

Hách Tri Nhiễm biết, cho dù Henry biết rõ có thể tìm được công nhân sửa thuyền ở đó, cũng không thể nào giao tiếp với người ta, nàng phải đi theo một chuyến là chuyện tất nhiên rồi.

Nhưng mà, hôm nay sợ là không được rồi.

Bây giờ đã sắp tới giờ ngọ rồi, mục đích của họ ra ngoài là để mua dược liệu.

Họ phải nhanh chóng quay về trước khi ngũ ca phát bệnh là không nói, vấn đề chỗ ở vào buổi tối e là cần phải nhờ Mạnh Hoài Ninh ra mặt giải quyết.

Chỉ có Mạnh Hoài Ninh ra mặt, chuyện này mới có thể giải quyết triệt để được.

Vì vậy, bây giờ họ buộc phải nói rõ tình hình của mình với Mạnh Hoài Ninh.

Hách Tri Nhiễm đưa tay ra về phía Henry tỏ vẻ xin lỗi: "Xin lỗi, bây giờ trong nhà ta còn có một vài chuyện cần phải xử lý, ngày mai đợi ta có thời gian sẽ đi cùng với ngài một chuyến tới ngư thôn."

Henry đã nhốt ở Doãn thành này mấy ngày rồi, không dễ gì mới tìm được một người có thể giao tiếp với hắn ta, cho dù có gấp hơn nữa thì cũng phải nhẫn nhịn.

"Được thôi, thì ngày mai."

Sau khi nói chuyện với Henry xong, Hách Tri Nhiễm kéo Mặc Cửu Diệp cùng ôn lại chuyện cũ với Mạnh Hoài Ninh.

Đúng lúc Mạnh Hoài Ninh cũng có ý này, nên mời hai người tới huyện nha nói chuyện.

Mạnh Hoài Ninh vẫn chưa quen với môi trường ở nơi này, lúc hắn ta tới huyện Đông Phong nhậm chức, do được sự chỉ dẫn của huyện thừa địa phương, giao phó công việc rất rõ ràng.

Nhưng tin tức hắn ta tới Doãn thành đã thông báo tới đây, tại sao không nhìn thấy huyện thành ở nơi này đâu?

Chuyện này, khiến Mạnh Hoài Ninh thấy rất kỳ lạ.

Hắn ta kêu một tên nha sai dẫn đường tới hỏi: "Huyện thừa của các ngươi đâu rồi?"
 
Chương 421


Nhắc đến Thôi huyện thừa, nha sai có hơi úp úp mở mở, không biết phải nói như thế nào.

Nếu như huyện lệnh đại nhân biết được chuyện Thôi huyền thừa bị thương ở của quý, lỡ như Thôi huyện thừa không bị cách chức, há chẳng phải ông ta trở thành một người đắc tội với huyện thừa sao.

Ngược lại, nếu như ông ta không nói sự thật, thì đắc tội với huyện lệnh đại nhân.

Hai người này, nha sai đều không dám đắc tội, biểu hiện vô cùng khó xử.

Mặc Cửu Nhiễm thấy vậy, liền chủ động giải thích nghi ngờ cho hắn ta:

"Mạnh huynh đệ, hôm nay khi chúng ta vào thành thì nghe người dân bách tính láo nháo truyền nhau, nói tối qua Thôi huyện thừa bị người ta làm bị thương của quý, bây giờ còn nằm dưỡng thương ở trong nhà."

Tin tức này quả thực khiến Mạnh Hoài Ninh rất ngạc nhiên.

Người động thủ chắc chắn hận huyện thừa này lắm, mới làm bị thương chỗ đó của người ta.

Thấy Mạnh Hoài Ninh còn đang suy nghĩ, Mặc Cửu Diệp cũng không định vòng vo, mục đích chính mà họ tới đây chính là muốn giải quyết mọi chuyện.

"Mạnh huynh đệ có điều không biết, hôm qua chúng ta đã tới Doãn thành, thì bị Thôi huyện thừa làm khó, cố ý phân chúng ta tới thôn của tộc người hắn ta đang ở, thời tiết như vậy, ba mươi mấy người chúng ta toàn bộ đều ở ngoài trời suốt một đêm."

"Mặc đại ca, chúng ta vào trong nói tỉ mỉ hơn đi." Vừa nói Mạnh Hoài Ninh vừa đưa hai phu thê họ đi vào thư phòng.

Sai nha rất để ý, mấy người họ vừa ngồi xuống, liền bưng trà lên, rồi lập tức ra ngoài và đóng cửa chặt lại từ bên ngoài.

Mạnh Hoài Ninh uống một ngụm trà, mới từ từ mở miệng.

"Không giấu gì Mặc đại ca và tẩu phu nhân, ta đến Doãn thành làm huyện lệnh, chính là do Phí tiên sinh sắp xếp cho ta."

Doãn thành này vừa hoang sơ, điều kiện nghèo nàn, nhất thời Mặc Cửu Diệp không thể nghĩ ra tại sao Phí Nam Vũ lại sắp xếp Mạnh Hoài Ninh tới nơi này.

"Tại sao lại làm vậy?"

Mạnh Hoài Ninh cười khổ một tiếng: "Còn không phải là vì chuyện đốt cháy t.h.i t.h.ể ở huyện Đông Phong sao."

Khựng lại, Mạnh Hoài Ninh tiếp tục nói:

"Đệ muội đề nghị đốt cháy t.h.i t.h.ể người gặp nạn, quả thực là một cách hay để diệt trừ hậu hoạn. Lúc Kì Vương điện hạ đưa người tới cứu trợ thiên tai, ta cũng đã dùng lý lẽ này nói rõ ràng với hắn ta.

Lúc đầu Kì Vương cũng tán thành, lệnh cho thủ hạ tích cực phối hợp với công việc của ta.

Chúng ta cùng phối hợp với nhau, đốt cháy t.h.i t.h.ể người gặp nạn, sau đó nghĩ trăm phương ngàn cách để tìm dược liệu điều chế thuốc trị bệnh dịch hạch, có thể nói là, khống chế thương vong của bách tính trong phạm vi nhỏ nhất.

Chính lúc công tác cứu trợ thiên tai sắp đại công cáo thành, không biết là ai ở đằng sau mê hoặc bách tính khắp nơi, nói chúng ta đốt cháy t.h.i t.h.ể là chuyện trời đất không dung,, yêu cầu triều đình buộc phải cho những gia thuộc đó một câu trả lời.

Vì vậy, Kì Vương điện hạ phái người truy bắt lực lượng mê hoặc đó, nhưng lão bách tính đã hoàn toàn tin vào lý do thoái thác của những người đó, bọn họ chỉ ôm khư khư một quan niệm, chỉ cần tiếp tục làm ầm ï, thì nhất định sẽ được triều đình bồi thường.

Kì Vương điện hạ thấy vậy, cũng thay đổi ý định ban đầu, cho rằng cho bách tính một lời giải thích là điều mà họ mong muốn, hắn ta không thể bồi thường cho bách tính bất cứ điều gì, có thể làm cho họ chính là cách chức điều tra kẻ chủ mưu gây ra vụ đốt cháy thi thể.

Nói đến "kẻ chủ mưu", không còn nghi ngờ gì nữa người đó là ta.

Ta thấy Kì Vương trở mặt không nhận người, không cần hắn ta đưa ra lệnh bãi chức quan của ta, thì ta đã tự xin từ chức rồi.
 
Chương 422


Phí tiên sinh đều nhìn thấy hết mọi chuyện, Kì Vương rất tín nhiệm hắn ta, được Phí tiên sinh khuyên ngăn, Kì Vương quyết định điều ta rời khỏi huyện Đông Phong.

Lúc đó có ba huyện thành xa xôi cho ta lựa chọn, trước khi ta đưa ra lựa chọn, Phí tiên sinh tìm tới gặp ta, kiến nghị ta tới Doãn thành.

Mục đích tới đây chính là bởi vì các huynh bị lưu đày tới đây, có quan viên quen biết cũng được chiếu cố.

Cho dù Phí tiên sinh không nói, ta cũng dự định sẽ tới đây, suy nghĩ của ta và Phí tiên sinh ăn ý với nhau.

Ba ngày sau, ta được Phí tiên sinh sắp xếp rời khỏi huyện Đông Phong đến nơi này.”

Nghe xong câu chuyện của Mạnh Hoài Ninh, Hách Tri Nhiễm thầm chửi rủa Nam Kì.

Đường đường là một vương gia, vậy mà ngay cả một chút trách nhiệm này cũng không có.

Rõ ràng có thể có cơ hội lôi kéo một thần tử tài giỏi, vậy mà cứ như vậy đẩy hắn ta cho người khác...

Mặc Cửu Diệp nghĩ nhiều hơn một chút.

"Nếu như Nam Kì không xử trí ngài, chắc là sau khi hồi kinh, công vụ cứu trợ thiên tai không những không thành công mà còn có sai sót."

Mạnh Hoài Ninh cười khổ sở: "Quả thực như vậy, gặp phải chuyện như thế này, cũng chỉ có thể tâm sự với Mặc đại ca mà thôi."

Mặc Cửu Diệp cũng thở dài như vậy, một người đến uất ức của quan viên dưới trướng cũng không hoá giải được, tương lai làm sao có thể đảm đương được việc lớn đây?

Chẳng lẽ trong sách lịch sử ghi lại, Nam Kì sẽ bị tước hoàng vị...

Đương nhiên, những bong bóng trên chân của Nam Kì đều là do hắn ta tự tạo ra, hắn ta nghĩ làm vậy không xứng đáng với những người cha huynh bán mạng cho Đại Thuận triều của hắn ta.

Sau khi Mạnh Hoài Ninh nói xong chuyện của mình, rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục hỏi chuyện người Mặc gia bị Thôi huyện thừa làm khó.

Mặc Cửu Diệp thuật lại không hề thêm bớt bất cứ chuyện gì, đem mọi chuyện xảy ra hôm qua từng câu từng chữ nói hết cho Mạnh Hoài Ninh.

Sau khi Mạnh Hoài Ninh nghe được, tức giận đến mức võ bàn.

"Một huyện thừa nhỏ nhoi, thật đúng là có gan to bằng trời."

Nói xong, Mạnh Hoài Ninh đứng dậy, hướng ra ngoài cửa hét lên: "Người đâu."

Rất nhanh, liền có hai tên sai nha bước vào từ ngoài cửa: "Đại nhân có gì căn dặn?"

Mạnh Hoài Ninh khất mạnh tay một cái: "Cho các ngươi nửa canh giờ, bất luận là làm cách gì, lập tức kêu Thôi huyện thừa tới gặp bổn quan."

Sau khi hai tên sai nha đưa mắt nhìn nhau, lĩnh mệnh rời khỏi.

Mạnh Hoài Ninh cũng không ngồi không, hắn ta kêu thằng nhóc mà hắn ta đem tới.

"Mạnh An, bây giờ người hãy tới cổng nha môn, truyền tin tức này đi, cứ nói hôm nay bổn qua muốn thăng đường đích thân xử án Thôi huyện thừa, để những người có chịu oan ức không thể giải quyết được đều tới hiện trường, hôm nay bổn quan sẽ làm chủ cho bọn họ."

Thân là một huyện lệnh có kinh nghiệm, Mạnh Hoài Ninh không cần nghĩ cũng có thể xác định được, Thôi huyện thừa đã làm ra mấy chuyện như thế này với Mặc gia, chứng tỏ con người của hắn ta chính là như vậy, chắc chắn bình thường cũng làm không ít chuyện ức h.i.ế.p bách tính.

Hôm nay hắn ta vừa mới tới Doãn thành nhậm chức, việc đầu tiên là đem tên tham quan Thôi huyện thừa này ra khai đao.

Mạnh An đáp một tiếng, liền chạy đi làm việc.

Mạnh Hoài Ninh nhìn phu thê Mặc Cửu Diệp. "Mặc đại ca và tẩu phu nhân, chi bằng hãy cùng ta tới công đường?"

"Được." Mặc Cửu Diệp đỡ Hách Tri Nhiễm cùng đứng dậy, đi theo sau Mạnh Hoài Ninh.

Ngồi ở công đường rất lâu, vẫn chưa thấy có bách tính đến cáo trạng hành động ác ôn của Thôi huyện thừa.
 
Chương 423


Lúc này, Mạnh An chạy vào.

“Đại nhân, vừa nãy tiểu nhân đã truyền đạt lại ý của ngài cho những bách tính đó, chỉ là...”

Mạnh Hoài Ninh nhếch mày: “Chỉ là gì hả?”

“Tiểu nhân có thể nhìn ra được, những bách tính đó sau khi nghe thấy tên của Thôi huyện thừa, đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà, dường như bọn họ không tin được là đại nhân người có thể chủ trì công đạo giúp bọn họ.”

Mạnh Hoài Ninh liền đứng dậy, đi ra bên ngoài công đường.

"Bổn quan đích thân đi nói với những người dân bách tính đó."

Đối diện với công đường chính là cổng lớn của huyện nha, Mạnh Hoài Ninh đi thằng là ra đến cổng.

Lúc này những người dân bách tính đang đứng trước cổng để nghênh đón hắn ta nhậm chức vẫn còn rất đông.

Hơn nữa có rất nhiều bách tính có vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Mạnh Hoài Ninh không định làm chậm trễ thời gian, lớn tiếng nói với những bách tính đó:

"Hôm nay bổn quan vừa mới tới Doãn thành, đã nghe được rất nhiều thông tin Thôi huyện thừa làm quan không liêm khiết, hôm nay, bổn quan sẽ công khai xét xử Thôi huyện thừa ngay trước mặt mọi người.

Trong số các ngươi phàm là người từng bị Thôi huyện thừa ức hiếp, cứ nói với bổn quan, bổn quan nhất định sẽ chủ trì công đạo cho các ngươi."

Hắn ta vừa nói xong, thì có một đôi lão phu thê đã có tuổi, đang vịn đỡ nhau bước tới trước mặt của hắn ta.

Hai ông bà già quỳ xuống trước mặt của Mạnh Hoài Ninh. "Đại nhân, ngài thật sự sẽ làm chủ cho chúng tiểu dân chứ?"

Mạnh An nhìn thấy đại nhân của mình bị chất vấn, vội vàng bước lên nói rằng: "Mạnh đại nhân là vị quan nổi tiếng thanh liêm, đương nhiên sẽ làm chủ cho bách tính rồi."

Nghe nói vậy, hai ông bà già gật đầu ba cái với Mạnh Hoài Ninh.

Mạnh Hoài Ninh chủ động bước tới đỡ họ đứng dậy.

"Lão nhân gia không cần đa lễ, có oan ức gì xin cứ nói ra hết là được."

Bà lão nghe hắn ta nói vậy, liền lớn tiếng khóc lên.

"Thanh thiên đại lão gia, xin ngài hãy làm chủ cho đứa con gái tội nghiệp của chúng ta... hu hu hưu..."

Ông lão thấy lão bà của mình khóc đến mức nói không liền mạch, sợ là huyện lệnh đại nhân sẽ không nhẫn nại, vội vàng giành nói:

"Đại nhân, ba năm trước, đứa con gái mười sáu tuổi của chúng ta ra chợ bán trứng gà, bởi vì cũng có được mấy phần xinh đẹp, đã bị Thôi huyện thừa bắt về nhà làm thiếp.

Tuy là nhà chúng ta nghèo, nhưng cũng không muốn để con gái làm thiếp cho người ta, sau khi nghe nói, liền dẫn hai đứa con trai tới Thôi trạch đòi người.

Hạ nhân Thôi gia không cho giải thích, đánh cho hai thằng con của ta một trận, bây giờ, một đứa trong số hai đứa con của ta đã bại liệt nằm một chỗ," một đứa khác thì đi lại bị khập khiễng một bên.

Đứa con gái tội nghiệp đó của ta không chịu phục tùng Thôi huyện thừa, đã treo cổ tự tại Thôi trạch ngay hôm đó.

Đại nhân, cả nhà thảo dân người c.h.ế.t nhà tan, đều là nhờ Thôi huyện thừa ban cho, không biết làm thế nào, không thể thượng cáo, chỉ đành ôm hàm oan ba năm, xin đại nhân làm chủ cho cả nhà thảo dân..."

Hai ông bà già vừa nói vừa khóc không thành tiếng.

Những bách tính có mặt ở đó cũng không ngừng lau nước mắt, đồng tình sâu sắc với chuyện mà gia đình này gặp phải.

Sau khi nghe hai ông bà già kể lại, Mạnh Hoài Ninh tức đến mức nổi cả gân xanh, nắm c.h.ặ.t t.a.y đ.ấ.m mạnh vào cột trụ của cổng nha môn.

"Thôi huyện thừa, hay cho tên Thôi huyện thừa, xem hôm nay bổn quan xử lý ngươi như thế nào?"

Bách tính nhìn biểu cảm của Mạnh Hoài Ninh, đã có thể chắc chắn, huyện lệnh đại nhân vừa mới tới này quả thực là một vị quan tốt có thể làm chủ cho dân.
 
Chương 424


Thế là, lại có người bước lên, kể lại chuyện mà nhà mình gặp phải.

Có mấy nhà đều bị Thôi huyện thừa cưỡng ép bắt con gái của họ về làm thiếp giống như vậy, còn có một vài nhà thì bị Thôi huyện thừa tham ô sản nghiệp của họ.

Nhiều hơn là bởi vì Thôi huyện thừa nhận hối lộ của người khác, dẫn đến bách tính không có chỗ kêu oan...

Một lúc sau, có đầy rãy bách tính quỳ trước cổng huyện nha cáo trạng Thôi huyện thừa.

Mạnh Hoài Ninh không thể nào ngờ tới, hắn ta chỉ mới hô hào một tiếng, đã có nhiều người như vậy kêu oan.

Đây chỉ mới hô hào nói vài câu trước cổng huyện nha thôi, nếu mà đem tin tức này tuyên truyền mọi nơi, còn không biết có bao nhiêu người tới cáo trạng Thôi huyện thừa.

Mạnh Hoài Ninh vẫy tay kêu Mạnh An.

"Mạnh An, ngươi hãy đưa mấy người này vào trước đi, ghi chép rõ ràng những oan ức và địa chỉ của họ lại hết."

Số lượng án kiện quá nhiều, cần có thu thập chứng cứ và thẩm tra vụ án, chứ không thể xử lý xong trong thời gian ngắn được.

Mạnh Hoài Ninh dự định trong mấy ngày này sẽ chú trọng việc xử lý Thôi huyện thừa, dựa theo phân loại sự việc lần lượt kêu gọi các bách tính tới hiện trường.

Đương nhiên, lúc hắn ta thẩm tra vụ án cũng sẽ dùng hình thức công khai, để bách tính Doãn thành có thể trút giận.

Lúc này, người đi "mời" Thôi huyện thừa vẫn còn chưa về, Mạnh Hoài Ninh tính sẽ đi xem chi tiết của những bảng cáo trạng của những bách tính đó.

Hắn ta vừa mới xoay người, ở bên ngoài đám đông truyền tới tiếng khóc của một nữ tử. "Huyện lệnh đại nhân, ban ngày ban mặt mà có người tới Thôi trạch của ta ăn trộm, còn đánh bị thương nữ quyến của nhà chúng ta, xin đại nhân hãy làm chủ giúp ta..."

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đứng ở một bên trong cửa lớn, nghe thấy giọng nói này, hai người nhìn nhau cười.

Người đến chính là phu nhân của Thôi huyện thừa, Lưu Thị.

Lưu Thị dẫn hai nô tỳ vòng qua bách tính, nhào quỳ xuống trước mặt Mạnh Hoài Ninh.

Còn không đợi lên tiếng, Lưu Thị nháy mắt ra hiệu với nô tỳ phía sau.

Nô tỳ đó vội vàng quỳ lên phía trước, đưa thứ được gói ở trong một chiếc khăn tay vào trong tay của Mạnh Hoài Ninh, khẽ nói rằng: "Đại nhân, đây là một chút tâm ý của phu nhân nhà chúng ta, xin đại nhân nhận cho."

Mạnh Hoài Ninh liền cười, chỉ là nụ cười không tới đáy mắt.

"Các ngươi là người nào? lại dám công khai hối lộ bổn quan?"

Âm thanh của hắn ta không nhỏ, bách tính vây quanh đều có thể nghe rõ.

Bách tính đều biết huyện lệnh đại nhân mới đến muốn trừng trị Thôi huyện thừa, vì vậy, cũng không hề kiêng dè gì Lưu Thị.

Trong đám người có người hét lớn đùa giỡn.

"Đại nhân, đây là phu nhân của Thôi huyện thừa."

Thật ra, lúc Mạnh Hoài Ninh nghe thấy tiếng kêu oan của Lưu Thị, thì đã đoán ra được thân phận của nàng ta rồi, chỉ là cố ý giả vờ mà thôi.

"Ồ? Ngươi là phu nhân của Thôi huyện thừa?"

Lưu Thị cho rằng nụ cười đó của Mạnh Hoài Ninh, là biểu hiện hữu ý với Thôi gia, nên mới mạnh miệng nói.

"Đại nhân, ta chính là phu nhân của Thôi huyện thừa."

Mạnh Hoài Ninh cười lên, nháy mắt thay đổi nét mặt.

"Người đâu, bắt người này lại cho ta." Rất nhanh, có mấy tên sai nha chạy ra từ trong nha môn, sau khi chần chừ một hồi, liền bắt Lưu Thị lại.

Hành động đột ngột này của Mạnh Hoài Ninh, khiến Lưu Thị có hơi không hiểu chuyện gì.

"Đại nhân, ta đến kêu oan mà, tại sao ngài lại đối xử với ta như vậy?"

Mạnh Hoài Ninh nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Điêu phụ to gan, lại dám công khai hối lộ bổn qua như vậy, đáng tội gì chứ?"

Lưu Thị đột nhiên nhìn ngơ ngác.
 
Chương 425


Trước đây lúc có người tới tìm Thôi huyện thừa nhà họ làm việc, đều làm như vậy hết.

Hơn nữa, chỉ cần lễ vật càng cứng, thì không có chuyện gì là không làm được.

Bây giờ đến lượt huyện lệnh mới nhậm chức nơi này, thì chiêu này tại sao không thể dùng được chứ?

Không những không dùng được, lại còn vì vậy mà định tội bản thân là công khai hối lộ nữa?

Nhà kho ở trong nhà vốn đã bị ăn trộm hết sạch rồi, trước mắt vòng ngọc dùng để tặng quà này là lấy chiếc vòng từ trên tay nàng ta ra.

Vòng ngọc này là nhiều năm trước nàng ta đã tốn rất nhiều tiền để mua nó, nếu không phải là muốn lưu lại ấn tượng tốt cho huyện lệnh đại nhân, thì sao nàng ta nỡ đành lòng tặng nó chứ.

Trước mắt, chiếc vòng này nằm ở trong tay người ta, còn bản thân vì vậy mà bị định tội.

Lưu Thị đột nhiên cảm thấy rất uất ức.

"Đại nhân, ngài không thể đối xử với ta như vậy được, ta thật sự bị oan mà."

Nghe thấy Lưu Thị kêu oan, mấy tên sai nha đột nhiên thả lỏng tay ra, toàn bộ nhìn về hướng Mạnh Hoài Ninh, đợi hắn ta ra hiệu.

Mạnh Hoài Ninh ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn Lưu Thị, hất tay với mấy tên sai nha.

"Đưa người vào đi."

Tuy nói thời gian mấy tên sai nha này đi theo Thôi huyện thừa lâu hơn, cũng từng giúp hắn ta làm qua không ít chuyện cấu kết không sạch sẽ, nhưng cũng có thể nhìn thấu được cục diện trước mắt.

Bây giờ huyện lệnh đại nhân mới là quan viên lớn nhất của Doãn thành, hơn nữa thấy ý của huyện lệnh đại nhân, bãi miễn chức vụ của Thôi huyện thừa đã không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ nhất định thay đổi vị trí trong thời gian ngắn nhất.

Vì vậy, sau khi Mạnh Hoài Ninh hạ lệnh xuống, mấy tên sai nha liền đẩy Lưu Thị vào huyện nha.

Mấy người nha hoàn thấy vậy liền định bỏ chạy, nhưng bị những bách tính vây quanh chặn lại.

Hách Tri Nhiễm thấy sau lưng Mạnh Hoài Ninh không còn tên sai nha nào rảnh tay, liền chủ động tiến tới kéo cổ áo của hai người nha hoàn đó, đưa bọn họ vào trong huyện nha.

Mạnh Hoài Ninh cũng không ngồi không, hắn ta đưa chiếc vòng ngọc mà nha hoàn vừa nãy đã nhét vào tay hắn ta cho mọi người coi.

"Mọi người nhìn kỹ đi, đây là chiếc vòng ngọc mà vừa nãy Lưu Thị sai người nhét cho ta, đây chính là tội chứng nàng ta hối lộ bổn quan."

Hành động này đã nhận được rất nhiều tiếng vỗ tay nồng nhiệt của bách tính.

"Ông trời có mắt, cuối cùng đã đưa tới Doãn thành chúng ta một thanh thiên đại lão gia."

"Tương lai bách tính Doãn thành chúng ta có hạnh phúc rồi."

"Sau này chúng ta có oan ức gì, thì tới thìm thanh thiên đại lão gia làm chủ!"

Ngày đầu tiên Mạnh Hoài Ninh nhậm chức đã nhận được sự thừa nhận của bách tính, trong lòng cảm thấy rất vui mừng.

Hắn ta xua tay với những bách tính, mấy tên sai nha cũng chạy ra ra hiệu với bọn họ, trước huyện nha không được lớn tiếng hô hào.

Mạnh Hoài Ninh nhìn ngoài trời, sai nha được cử đi "mời" Thôi huyện thừa đã đi gần một canh giờ rồi, tới bây giờ vẫn chưa thấy trở về, lại mời đến phu nhân của hắn ta tới trước kêu oan.

Không thể không khiến Mạnh Hoài Ninh suy đoán, có phải Thôi huyện thừa muốn giở trò gì với hắn ta không?

Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, Thôi huyện thừa được mấy tên gia đinh khiêng tới trước cổng huyện nha.

Lúc này, Thôi huyện lệnh còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lúc hắn ta nhìn thấy Mạnh Hoài Ninh, hắn ta còn không quên chào hỏi nịnh nọt.

"Hôm nay huyện lệnh đại nhân vừa mới đến Doãn thành, hạ quan đang bị thương, không thể đích thân tiếp đón, xin đại nhân thứ tội."
 
Chương 426


Mạnh Hoài Ninh nhìn Thôi huyện thừa với ánh mắt khinh thường.

Chỉ nhìn thấy trên người hắn ta được đắp một mền bông rất kín, chỉ lộ ra cái đầu nói chuyện với hắn ta.

Tuy nói hắn ta nói chuyện với giọng điệu nịnh nọt, nhưng Mạnh Hoài Ninh lại nhìn thấy một ánh mắt coi thường.

Mạnh Hoài Ninh cười thâm: Đã sắp c.h.ế.t tới nơi rồi, còn dám ngạo mạn như vậy...

Hắn ta nghiêm mặt, dặn dò nói với mấy tên sai nha: "Đưa người vào công đường."

Thôi huyện thừa thấy gương mặt nóng rang của hắn ta dán lên trên cái m.ô.n.g lạnh, đột nhiên cảm thấy tình hình không hay rồi.

"Đại nhân, thúc trượng của hạ quan là tri phủ Thanh Châu." Bây giờ, Thôi huyện thừa không thể không giở tuyệt chiêu của mình ra được nữa, mong là Mạnh Hoài Ninh nghe xong có thể thay đổi thái độ.

Tri phủ Thanh Châu?

Mạnh Hoài Ninh không lạ gì.

Lúc hắn ta tới Doãn thành nhậm chức trùng hợp là có đi ngang Thanh Châu, những chuyện xảy ra lúc đó hắn ta không hề quên.

Lưu tri phủ không biết đắc tội với ai, chuyện ông ta nhận hối lộ đã bị tốc cáo lên Kinh thành, bây giờ đã bị bãi nhiệm chức quan.

Thấy dáng vẻ của Thôi huyện thừa, chắc là vẫn chưa nhận được tin tức này.

Với lại trong lòng Mạnh Hoài Ninh, đừng nói là Lưu tri phủ đã bị cách chức, cho dù ông ta vẫn còn đương nhiệm, nếu gặp phải quan viên giống như Thôi huyện thừa này, nhất định hắn ta cũng trừng phạt không tha.

Thân là một vị quan phụ mẫu, không thể trừ hại cho dân, thì không xứng ngồi ở vị trí này. Lúc này Mạnh Hoài Ninh đang nhìn Thôi huyện thừa, thì cảm thấy bản thân đang nhìn một tên tiểu nhân bỉ ổi tác oai tác quái.

Không nhịn được mà tiến tới, nói không nhanh cũng không chậm: "Hôm nay là ngày đầu tiên bổn quan nhậm chức, có một tin tốt này bổn quan nói cho ngươi biết."

Thôi huyện thừa cho rằng Mạnh Hoài Ninh nghe hắn ta nhắc đến thúc trượng nên sợ rồi, chắc định lấy lòng hắn ta.

"Đại nhân, tin tốt gì vậy ạ, mau nói cho hạ quan nghe đi ạ."

Đột nhiên Mạnh Hoài Ninh thay đổi nét mặt, đưa tay lên dùng hết sức hất tung cáng cứu thương của Thôi huyện thừa.

"Hay cho tên cho nhà ngươi, nhìn thấy bổn quan mà không hành lễ, còn dám nằm đó nói những lời ngông cuồng, ngươi có tin là bây giờ bổn quan trị tội ngươi coi thường cấp trên không?"

Vốn Thôi huyện thừa còn đắc ý đợi nghe tin tốt, ai ngờ, trong chớp mắt bản thân đã bị người ta hất ngã từ trên cáng cứu thương xuống.

Thật là trùng hợp nhỉ, đúng lúc hắn ta rớt xuống với tư thế mặt hướng xuống đất, chỗ bị thương một lần nữa tiếp xúc gần với mặt đất.

Thôi huyện thừa đau tới mức suýt không thở được.

Rất lâu sau đó, hắn ta mới đau tới mức hét lên.

"A... ngã c.h.ế.t bổn quan rồi..."

Mạnh Hoài Ninh tức giận xông lên đá cho hắn ta một phát: "Ai cho ngươi lá gan đó, dám tự xưng bổn quan trước mặt bổn đại nhân ta sao?"

Vừa nói, hắn ta tiến sát lại, nhỏ tiếng nói với Thôi huyện thừa: "Bổn quan nói cho ngươi biết tin tốt đó là, hôm qua lúc bổn quan đi ngang qua Thanh Châu đã tận mắt nhìn thấy, Lưu tri phủ vì nhận hối lộ, đã bị triều đình cách chức rồi."

Nghe nói vậy, đột nhiên Thôi huyện thừa sửng sốt ngay tại chỗ, hắn ta đã không còn để tâm đến nỗi đau trên người nữa rồi, biểu cảm cũng trở nên ngày càng hoảng loạn. "Ngài nói gì cơ. không thể nào, thúc trượng của ta không thể nào bị cách chức được, nhất định là ngài lừa ta."

Mạnh Hoài Ninh lười phải giải thích với hắn ta, chắp tay quay lưng bước vào trong nha môn.

"Không ai được phép giúp cho hắn ta, thời gian một nén hương, cho dù có phải bò cũng phải bò lên công đường cho bổn quan, bằng không, thì chuẩn bị gậy cho ta."
 
Chương 427


Mấy tên sai nha đều là những loại người gió chiều nào xuôi theo chiều đó, lúc này tình hình đã rõ ràng lắm rồi, còn ai giúp cho Thôi huyện thừa đây?

Sau khi Mạnh Hoài Ninh rời đi, đã có mấy tên sai nha chạy tới thị võ dương oai tiến hành thúc giục trước mặt Thôi huyện thừa.

Thậm chí còn có người đưa ra những lời uy hiếp, nếu như hắn ta còn chậm chạp, nhất định sẽ bị đánh đòn.

Tình cảnh như thế này, Thôi huyện thừa cũng đã thấy nhiều rồi, hắn ta biết bây giờ không thể tiếp tục chọc giận huyện lệnh đại nhân.

Hắn ta cố gắng nhịn đau thân dưới, không biết làm sao, chỉ đành phải bò vào công đường.

Thôi huyện thừa vừa bò vào công đường, vừa ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy hai phu thê Mặc Cửu Diệp ngồi ở bên cạnh.

Không cần suy nghĩ cũng biết, nhất định hai người này có liên quan mật thiết đến quận quan đương nhiệm, nếu không thì không phải ai cũng có đủ tư cách để ngồi trong công đường này.

Thôi huyện thừa đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, tự hắn cũng biết được hôm qua mình đã đá trúng tấm sắt rồi.

Bây giờ xem ra, lý do quận quan đại nhân đối xử với mình như vậy chính là để trút giận giúp hai người này.

Thôi huyện thừa tự cho rằng bản thân đã biết được nguyên nhân quận quan đại nhân đối xử như vậy với mình rồi.

Vậy xem ra, muốn giải quyết được vấn đề này, chỉ có thể lấy lòng của hai người này thôi.

Thôi huyện thừa chật vật bò đến trước mặt Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm, nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc. "Hai vị, hôm qua là do ta nhất thời sơ suất, phân sai thôn cho các vị, bây giờ bản quan lập tức sai người sắp xếp lại thôn tốt hơn cho hai vị ngay."

Mặc Cửu Diệp cười lạnh: "Haha... Vậy phải để xem Thôi huyện thừa có còn mạng để phân lại thôn cho chúng ta lần nữa hay không."

"Ngươi..." Thôi huyện thừa đã ương ngạnh nhiều năm, nào đã bao giờ bị người ta châm chọc mỉa mai như thế, hắn ta lập tức thay đổi sắc mặt.

Không đợi hắn ta nói tiếp, Mạnh Hoài Ninh đã cầm búa đập mạnh xuống bàn.

"Thôi Văn to gan, bản quan còn chưa có lời, ai cho phép ngươi tự ý lên tiếng trên công đường?"

Thôi Văn vẫn còn đang sợ hãi trước những lời nói vừa rồi của Mặc Cửu Diệp, lại thấy thái độ của quận quan đại nhân như vậy, hắn ta đã hoàn toàn ý thức được rằng tình hình hiện tại rất bất lợi cho hắn.

Thân dưới của hắn ta đã bị thương, chỉ cử động một chút thôi đã đau không chịu nổi, vào lúc hắn ta bò từ bên ngoài huyện nha vào, Thôi Văn đã đau đến toát mồ hôi, dù như vậy nhưng hắn vẫn cố nén cơn đau, quỳ về phía Mạnh Hoài Ninh.

"Đại nhân, mấy năm nay hạ quan vẫn luôn vì người dân Doãn Thành làm việc chăm chỉ, dù không có công lao cũng có khổ lao, mong ngài thương xót cho..."

Nói xong, Thôi Văn còn ở trước mặt bao người chảy nước mắt.

Nếu không biết chắc còn tưởng hắn ta chịu đựng bao nhiêu oan uổng.

Mạnh Hoài Ninh đã thấy cảnh tượng này rất nhiều lần rồi, hắn không có chút đồng cảm nào.

Hắn ta lại mạnh mẽ nện chiếc búa xuống mặt bàn một lần nữa.

"Thôi Văn, ngươi lợi dụng chức vụ khinh nam bá nữ làm biết bao nhiêu việc ác ở Doãn Thành này, ngươi đã biết tội của mình chưa?"

Thôi Văn ngẩng đầu ngước đôi mắt đẫm lệ lên: "Đại nhân, oan uổng cho hạ quan quá, hạ quan chưa bao giờ làm những việc như vậy, mong đại nhân minh sát."

Mạnh Hoài Ninh biết loại người như Thôi Văn, vẫn chưa cho hắn nếm trải đau khổ thì luôn cứng miệng như vậy. Hắn ta nhìn về phía quan sai hai bên công đường, hạ lệnh: "Người đâu, kéo Thôi Văn xuống đánh hai mươi roi."
 
Chương 428


"Đại Nhân, hạ quan bị oan... Đại nhân..." Nghe thấy mình sắp bị đánh hai mươi roi, Thôi Văn sợ đến mức nói năng lộn xôn, không hoàn chỉ thành câu.

Các quan sai không cho hắn cơ hội giải thích, lập tức kéo Thôi Văn ra khỏi công đường.

Thôi Văn vẫn không ngừng liều mạng xin tha: "Đại nhân, hạ quan đang bị thương, không thể phạt roi được..."

Nếu là trước đây, có phạm nhân muốn xin khoan thứ, các quan sai sẽ dừng lại một chút đợi ý kiến của quận quan đại nhân.

Nhưng hôm nay bọn chắc chắn rằng quận quan đại nhân đương nhiệm một khi đã quyết định xử trí Thôi huyện thừa, thì dù có như thế nào đi chăng nữa cũng không thể cứu vớt được.

Vì vậy, các quan sai không hề có ý định dừng lại, trực tiếp kéo người ra khỏi công đường, trước mặt rất nhiều người, bọn họ hung hăng đánh thật mạnh hai mươi roi vào Thôi Văn.

Roi rơi mạnh xuống da thịt hắn ta, tiếng kêu thảm thiết không ngừng bên tai.

Trong công đường, Mạnh Hoài Ninh không hề rảnh rỗi, lệnh cho người đi mời những người vừa kiện Thôi Văn tới.

Người dân quỳ rất đông một bên công đường.

Thôi Văn bị đánh tơi tả được các quan sai kéo vào, ném mạnh vào giữa.

Mạnh Hoài Ninh lần nữa dùng nện búa xuống bàn.

"Thôi Văn, tự ngươi nói, hay là để bản quan lệnh cho từng người dân một nói hả?"

Lúc này Thôi Văn mới để ý, hai bên công đường đã xuất hiện thêm một vài người dân.

Nhìn kỹ hơn, hắn dường như có chút ấn tượng với những người này. Có lần hắn cướp con gái nhà người ta, còn có lần hắn chiếm cửa hàng của người ta thành của mình, còn có...

Thôi Văn lập tức tròn mắt.

Trước đây những người này không dám chống lại hắn ta, bây giờ tên quận quan đương nhiệm vừa đến, bọn họ đã nóng lòng muốn cáo trạng hắn ta rồi.

Nghĩ đến đây, Thôi Văn nhìn những người đó bằng ánh mắt cực kì độc ác.

Như đang uy h.i.ế.p bọn họ, nếu bọn họ dám nói năng lung tung, coi chừng sau này bản quan sẽ tìm đến các ngươi tính sổ.

Người dân vốn đã sợ Thôi Văn sẵn, nên mặc dù hôm nay đã có huyện lệnh đại nhân làm chủ cho họ rồi nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt như vậy của hắn ta, họ không tự chủ được mà run lên.

Lúc Thôi Văn nhìn chằm chằm mấy người dân kia khi đang quay lưng về phía Mạnh Hoài Ninh, nên hắn ta đương nhiên là không phát hiện được.

Tuy nhiên, những hành động nhỏ ấy của Thôi Văn lại không thoát khỏi tầm mắt của Mặc Cửu Diệp.

"Thôi Văn, ngươi nhìn chằm chằm vào những người đó là có ý gì vậy?"

Mạnh Hoài Ninh nghe vậy, lại đập mạnh búa vào bàn.

"Thôi Văn, bản quan còn ngồi ở đây, sao ngươi còn dám uy h.i.ế.p người dân?"

Tiếng nói này khiến Thôi Văn run lên vì sợ hãi.

Hắn ta cố gắng cử động cơ thể, ý muốn quỳ lạy Mạnh Hoài Ninh, nhưng không chỉ phần thân dưới bị thương mà đến cả lưng của hắn ta cũng bị. Sau khi chịu hai mươi roi, giờ đây hắn ta không khác gì bị liệt nửa người cả.

Mặc dù vậy, Thôi Văn vẫn nằm trên mặt đất mà quỳ lạy Mạnh Hoài Ninh.

"Bẩm đại nhân, hạ quan bị oan, hạ quan không nói một lời nào cả, làm sao có thể uy h.i.ế.p những người đó được?"

"Hừ! Nhà ngươi đúng là hoa ngôn xảo ngữ, bản quan hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi muốn tự mình nói hay để những người dân đã phải chịu nhiều đau khổ kia nói?" Thôi Văn dù có vô dụng đến đâu thì vẫn là huyện thừa, đối với mấy việc thẩm án này vô cùng rõ ràng. Nếu hắn ta hé nửa lời thì chẳng khác nào nhận tội, muốn chối đi cũng khó vô cùng. Vì vậy, hắn ta nghiến răng nghiến lợi quyết định không thể nói ra. "Thưa đại nhân, hạ quan luôn tận tâm phục vụ cho người dân, không có gì để nói cả.
 
Chương 429


Mạnh Hoài Ninh trong lòng cười lạnh: Đã đến lúc này rồi, ngươi còn cứng miệng ở chỗ này nữa à, ta sẽ cho ngươi thấy rốt cuộc là miệng ngươi cứng hay là quyền của bản quan cứng hơn.

Hắn ta nhìn những người đang quỳ: "Những người dân đã từng bị Thôi Văn làm tổn thương ở đây, hãy nói ra những oan khuất của mọi người, bản quan sẽ làm chủ cho các người."

Một vài người dân nhìn nhau rồi lần lượt tiến lên kể lại những việc làm xấu xa của Thôi Văn.

Lúc đầu, Thôi Văn còn tiếp tục ngụy biện, nhưng Mạnh Hoài Ninh đã ra lệnh cho người bịt miệng của hắn ta lại.

Sau khi nhóm người đầu tiên nói xong những nỗi oan khuất của mình, nhóm người thứ hai đã bắt đầu nói tiếp.

Những người dân đang đứng xem nghe xong câu chuyện của những người đó, không khỏi bắt đầu chửi Thôi Văn phát rồ.

Một số người thậm chí còn chạy về nhà lấy một ít lá rau thối và trứng thối, chờ lát nữa lui đường thì dùng để ném lên tên điên này.

Mãi cho đến khi Mạnh An đang ghi chép ở bên cạnh đến mức những cả tay, Mạnh Hoài Ninh mới ra lệnh cho mọi người đình chỉ lại.

Cho dù vẫn còn nhiều người dân chịu oan khuất chưa được lên tiếng, nhưng chỉ như hôm nay thôi đã có thể làm Thôi Văn c.h.ế.t hàng trăm lần rồi.

Mạnh Hoài Ninh tuyên bố trước công đường, Thôi Văn - huyện thư Doãn Thành sẽ bị cách chức huyện thư, phương án xử lý cụ thể việc này ra sao sẽ được quyết định sau khi thẩm tra xong.

Tất nhiên, tất cả những người có mặt đều biết Thôi Văn đã không thể sống nổi nữa rồi, ngay cả lăng trì cũng không thể trả giá đủ cho những việc mà hắn ta đã làm.

Dân chúng nghe được tin tức đấy thì đều cảm thấy hả lòng hả dạ.

Bách tính vây xem bên ngoài huyện nha đồng thanh hô to đại nhân anh minh.

Cùng lúc đó, Mạnh Hoài Ninh còn phái người đi niêm phong Thôi trạch, Thôi Văn và phu nhân Lưu thị bị tạm giam vào đại lao huyện nha, chờ sau khi thẩm vấn xong sẽ định tội.

Buổi thẩm tra xét xử Thôi huyện thừa hôm nay tạm thời kết thúc ở đây, Mạnh Hoài Ninh lại dẫn theo Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm trở lại thư phòng.

"Mặc đại ca, tẩu tử, bây giờ ta sẽ giúp các người sắp xếp một chỗ ở phù hợp, được không?”

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm biết Mạnh Hoài Ninh muốn cho bọn họ một môi trường sống thoải mái hơn.

Nhưng mà, hai người cũng không trả lời ngay.

Nếu như Thôi gia không cố tình gây khó dễ, Hách Tri Nhiễm cảm thấy sống ở thôn Tây Lĩnh cũng tốt lắm.

Lúc mới vào thôn nàng đã phát hiện, phía bắc của thôn có một con sông rất lớn, cho thấy nguồn nước ở đây luôn đủ đầy.

Vả lại rất nhiều đất canh tác, nhưng bởi vì dân số ở thôn Tây Lĩnh không nhiều, cho nên nhiều mảnh đất đang bị bỏ hoang.

Nhiều đất chưa sử dụng như vậy, tương lai bọn họ cũng không cần lo lắng về việc không mua được đất canh tác.

Thôn Tây Lĩnh dựa lưng vào núi, trong nhà có mấy đại nam nhân võ công cao cường, tương lai muốn ăn thịt thú rừng cũng tiện.

Huống chi, nàng còn muốn sử dụng những hạt giống trong không gian, tạo ra một vườn cây hoa quả có một không hai.

Tóm lại, thôn Tây Lĩnh là một nơi vô cùng thích hợp để bọn họ sinh sống. Bây giờ Mạnh Hoài Ninh tới Doãn thành làm huyện lệnh, ngày đầu tiên đã ra tay giải quyết Thôi huyện thừa, chắc chắn khi người Thôi gia biết được chỗ dựa của mình đã rớt đài, thì bọn họ sẽ cụp đuôi làm người ngay thôi.

Mặc Cửu Diệp thích thôn Tây Lĩnh là bởi vì nơi đó hẻo lánh lại dựa núi gần sông, chỉ cần đầu mùa xuân năm sau xây một căn nhà thật tốt, người một nhà ở đó sống một cuộc sống không tranh với đời cũng rất tốt.
 
Chương 430


Hai phu thê có suy nghĩ riêng của mình, bàn bạc với nhau một lúc, Mặc Cửu Diệp mới mở miệng trả lời Mạnh Hoài Ninh.

"Mạnh lão đệ, ta và tẩu tẩu của đệ cảm thấy thôn Tây Lĩnh không tệ, không cần thu xếp lại chỗ ở đâu."

Mạnh Hoài Ninh thấy thái độ của hắn chân thành, có vẻ không phải đang khách khí với hắn ta, vì vậy Mạnh Hoài Ninh đứng lên nói:

"Đã như vậy, ta sẽ đi cùng Mặc đại ca và tẩu tử một chuyến, xem xem hoàn cảnh nơi đó như thế nào."

Kỳ thực, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cũng biết, Mạnh Hoài Ninh tự mình đi cùng bọn họ một chuyến, không đơn giản chỉ là xem xét hoàn cảnh thôn Tây Lĩnh.

Hắn ta đang muốn giúp bọn họ, để cho những dân làng kia biết, bọn họ có quan hệ với Huyện lệnh đại nhân, sau này muốn gây khó khăn hoặc là sỉ nhục bọn họ cũng phải suy nghĩ kỹ trước khi làm.

Đối với chuyện này, hai người cũng không phản đối.

Mặc dù bọn họ không sợ những dân làng kia gây chuyện, nhưng ai lại chê cuộc sống an yên chứ?

Mặc Cửu Diệp quay sang ôm quyền: "Vậy vất vả Mạnh huynh đệ rồi."

Mạnh Hoài Ninh dùng tay làm dấu mời, cùng Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm ra khỏi thư phòng.

Để gia tăng khí thế, hắn ta còn phô trương cưỡi một con ngựa thật to, dẫn mười mấy quan sai theo sau.

Đoàn người mới vừa ra tới cửa huyện nha, Henry liền chạy tới.

"Hách Tri Nhiễm nữ sĩ, chúng ta vẫn chưa chốt thời gian và địa điểm gặp mặt ngày mai." Hách Tri Nhiễm nghe vậy vỗ trán một cái.

Chuyện này đúng là lỗi của nàng, vừa rồi mải ôn chuyện cũ với Mạnh Hoài Ninh, quên mất việc này.

Nàng cười dùng tiếng Anh trả lời: "Henry tiên sinh, khoảng mười giờ sáng ngày mai, chúng ta gặp nhau ở cửa huyện nha, có được không?"

Hách Tri Nhiễm nói giờ với người phương Tây trước mặt, bởi vì nàng vừa nhìn thấy một sợi dây chuyền đồng hồ quả quýt ở trước n.g.ự.c Henry, vì vậy, nàng có thể kết luận, Henry dựa vào đồng hồ để biết giờ.

Henry gật đầu liên tục: "Được, quyết định vậy đi, mười giờ sáng mai, chúng ta không gặp không về."

Thấy Henry đi xa, Mạnh Hoài Ninh mới ra lệnh lên đường đến thôn Tây Lĩnh.

Dọc đường đi, Mạnh Hoài Ninh cưỡi ngựa đi bên cạnh xe, nói chuyện phiếm với Mặc Cửu Diệp, cẩn thận hỏi thăm tình hình thôn Tây Lĩnh.

Nhờ vậy mà hắn ta biết được, người nhà của Thôi Văn ở thôn Tây Lĩnh thực sự rất ngang ngược, cường quyền.

Đối với chuyện này, trong lòng Mạnh Hoài Ninh đã có tính toán, nếu như hôm nay đủ thời gian, hắn ta sẽ cách chức lí chính Thôi gia, sau đó lại chọn một lí chính đủ tiêu chuẩn hơn.

Lúc này đã đến giờ thân, mùa đông mặt trời lặn tương đối sớm, Mặc Cửu Diệp lo lắng bệnh của Ngũ ca tái phát, liền bảo xe la chạy với tốc độ nhanh nhất.

Tuy tốc độ xe la nhanh, nhưng Mạnh Hoài Ninh cưỡi ngựa, đương nhiên không sợ không theo kịp.

Nhưng mà, những quan sai kia phải chịu khổ rồi, vì để không lạc đoàn, các quan sai gần như phải chạy bộ cả đoạn đường, đến lúc gần tới thôn Tây Lĩnh, Mặc Cửu Diệp mới cho xe la giảm tốc độ.

Các quan sai đều mệt đến mức thở hồng hộc, nhưng không dám oán trách một câu trước mặt Mạnh Hoài Ninh. Chẳng những như vậy, bọn họ còn phải ổn định hàng ngũ, hai người đi phía trước gõ chiêng mở đường.

"Huyện lệnh đại nhân đến, người không phận sự mau tránh đường..."

Không thể không nói, Mạnh Hoài Ninh tiến vào thôn Tây Lĩnh với khí thế ngất trời.

Các thôn dân chưa từng thấy qua tình huống như vậy, sau khi nghe thấy âm thanh, liền rối rít chạy về sân nhà mình.

Trước đây quan viên lớn nhất thôn Tây Lĩnh chính là Thôi huyện thừa tới, đều người Thôi gia ra nghênh tiếp.

Vì vậy, trong lòng các thôn dân nơi này, Huyện lệnh đại nhân đến, đương nhiên cũng phải do người Thôi gia ra mặt nghênh đón.

Đúng thật là như vậy, người Thôi gia vẫn chưa biết tin Thôi huyện thừa đã bị cách chức, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, rối rít chạy ra.

Thôi lí chính đi ở chính giữa đám người, thấy Mạnh Hoài Ninh liền quỳ xuống.

"Thảo dân tham kiến đại nhân."

Mạnh Hoài Ninh cũng không lên tiếng bảo bọn họ đứng lên.

Người Thôi gia dập đầu trên đất một lúc lâu cũng không nghe được Huyện lệnh đại nhân bảo đứng dậy, lần lượt có người liếc mắt kiểm tra tình huống.

Vừa liếc mắt một cái thì thấy bên cạnh Huyện lệnh là hai người của Mặc gia.

Gặp phải tình huống như vậy, đột nhiên người Thôi gia có dự cảm xấu.

Nhất là Thôi lí chính, ông ta còn nghĩ, chờ bái kiến Huyện lệnh đại nhân xong, sẽ mời hắn ta làm chủ cho bản thân và các tộc nhân đã bị đánh hôm nay.

Nhưng ông ta vừa nhìn thấy gì?

Ông ta thấy hai người đầu sỏ đánh người lại sánh đôi đứng cùng Huyện lệnh đại nhân.

Có thể sánh đôi đứng cùng Huyện lệnh đại nhân, cũng đủ nói rõ một vấn đề.

Đó chính là Huyện lệnh đại nhân có quen biết hai người này, hơn nữa quan hệ không tệ. ¬ ¬

Nghĩ như vậy, Thôi lí chính cảm thấy lạnh gáy đồng thời, cơ thể cũng không tự chủ rùng mình một cái.

Mạnh Hoài Ninh vẫn không có ý định cho bọn họ đứng lên, bây giờ hắn ta rất nóng lòng đi xem tình huống của Mặc gia, bảo Mặc Cửu Diệp dẫn đường ở đi về phía sau thôn, không hề nhìn Thôi gia.

Mắt thấy Huyện lệnh đại nhân đi xa, người Thôi gia muốn đứng lên cũng không được, không đứng lên cũng không xong, nhất thời lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Cuối cùng vẫn là Thôi lí chính to gan đưa ra quyết định, bảo bọn họ đứng lên, đi theo Huyện lệnh đại nhân xem xem.

Ngộ nhỡ những người bị lưu đày kia cáo trạng với Huyện lệnh đại nhân ở sau lưng bọn họ, bọn họ cũng có thể tìm cơ hội phản bác một chút.

Đường xuống chân núi phải đi qua chỗ của Triệu gia và Chu gia.

Tuy rằng những người đó không dám đi ra, nhưng quan lớn tới thôn, tất nhiên bọn họ cũng muốn bò lên bờ tường nhìn một chút.
 
Chương 431


Nhìn dáng vẻ Huyện lệnh đại nhân vừa nói vừa cười với đôi nam nữ Mặc gia, dường như người Triệu gia và Chu gia cũng hiểu ra gì đó.

Hôm nay có mấy người Mặc gia tới chỗ bọn họ, muốn thuê tạm một cái sân trú đông, vì ngại sự uy h.i.ế.p từ Thôi gia, cho nên dù sân của bọn họ để trống, bọn họ cũng không dám đồng ý.

Điều này không những tổn thất một khoản thu nhập hậu hĩnh mà dường như hiện tại bọn họ đã đắc tội với những người này.

Chỉ hy vọng người Mặc gia không so đo với những bách tính nho nhỏ như bọn họ, đừng tố cáo bậy ở trước mặt Huyện lệnh đại nhân, cũng không phải bọn họ cố tình cô lập Mặc gia...

Hách Tri Nhiễm dần dần phát hiện những dân làng đang bò lên bờ tường, nhưng nàng lại không đoán được suy nghĩ trong lòng bọn họ.

Giờ phút này, nàng chỉ hy vọng sớm gặp được người nhà, điều chế thuốc giải cho Ngũ ca.

Đoàn người bao gồm cả một đám quan sai rầm rộ hướng về phía dưới chân núi.

Lúc gần đến nơi, phía trước có một cục tròn tròn vừa trắng vừa đen chạy tới.

Cơm Nắm chạy thẳng về phía Hách Tri Nhiễm, Mặc Hàm Nguyệt đuổi theo phía sau.

"Cơm Nắm, ngươi đừng chạy, Cửu tẩu sắp trở lại rồi."

Cơm Nắm lộn mấy vòng ở trên đường, sau đó nhào vào n.g.ự.c Hách Tri Nhiễm.

Lúc này, Mặc Hàm Nguyệt cũng đuổi tới.

Chỗ này đường quanh co, bởi vì Mặc Hàm Nguyệt vội vàng đuổi theo Cơm Nắm, không chú ý dưới chân, bỗng nhiên bị một tảng đá lớn vướng chân.

Nháy mắt cả người nhào về phía trước. Thời khắc này toàn bộ sự chú ý của Mặc Cửu Diệp đặt ở trên người Cơm Nắm trong n.g.ự.c Hách Tri Nhiễm, đến khi hắn phát hiện muội tử bị ngã muốn chạy qua cứu giúp đã không kịp.

Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Mạnh Hoài Ninh từ trên lưng ngựa nhảy lên, vững vàng đỡ được Mặc Hàm Nguyệt sắp ngã xuống.

"Cô nương, cẩn thận."

Từ nhỏ Mặc Hàm Nguyệt đã học lễ nghi và quy củ của quý tộc, khi nàng ấy cảm giác mình đang tiếp xúc da thịt với một nam tử xa lạ thì vội vàng lui về phía sau mấy bước.

Sau khi đứng vững, nàng ấy mới nhìn người ra tay giúp đỡ mình.

Nàng ấy thấy Mạnh Hoài Ninh khoảng hai mươi tuổi, khí chất văn nhã lịch sự, trên người mặc quan phục Huyện lệnh làm hắn ta trông rất già dặn nhưng không làm mất vẻ tuấn tú.

Lúc này, Mặc Cửu Diệp cũng chạy tới, quan tâm hỏi.

"Hàm Nguyệt, có bị thương không?”

Mặc Hàm Nguyệt lắc đầu một cái: "Cửu ca muội không sao, may mà có vị đại nhân này ra tay giúp đỡ."

Mặc Cửu Diệp cũng nhìn thấy cảnh Mạnh Hoài Ninh cứu người, vừa rồi do hắn quá lo lắng cho muội muội nhà mình, nên chưa kịp nói cảm tạ.

Nhìn thấy Mặc Hàm Nguyệt không sao, hắn liền hướng Mạnh Hoài Ninh ôm quyền: "Đa tạ Mạnh đệ ra tay tương trợ."

Mặc Hàm Nguyệt thấy vị đại nhân này là người quen của Cửu ca, lại còn xưng huynh gọi đệ, cảm xúc khẩn trương trong lòng vừa rồi nhất thời tiêu tán hơn phân nửa.

Nàng ấy lễ phép hướng Mạnh Hoài Ninh, phúc lễ: "Đa tạ đại nhân cứu giúp."

Vừa rồi Mạnh Hoài Ninh thấy Mặc Hàm Nguyệt ngã, hắn ta liền cứu người theo bản năng, cũng cho rằng nàng ấy chỉ là một dân làng thôn Tây Lĩnh.

Không ngờ rằng, chó táp phải ruồi, lại cứu được muội muội của Mặc đại ca, lúc này hắn ta mới cẩn thận quan sát tiểu nha đầu trước mắt.

Tiểu nha đầu này có một đôi mắt to tròn, vừa sạch sẽ vừa linh động, chân mày lá liễu cong cong, khi cười khiến người cảm thấy dễ gần.

Lúc nói chuyện cũng không ưỡn ẹo giả tạo, hoàn toàn không giống những nữ tử hắn ta đã từng gặp trước đây.

Ở trước mặt người Mặc gia, Mạnh Hoài Ninh chưa bao giờ coi mình là quan viên, chỉ muốn là huynh đệ, bằng hữu với nhau mà thôi.
 
Chương 432


Trầm mặc trong chớp mắt, hắn ta mới ôm quyền đáp lễ Mặc Hàm Nguyệt.

"Tại hạ chỉ tiện tay mà thôi, Mặc cô nương không cần khách khí."

Trừ phụ thân và huynh trưởng nhà mình, đây là lần đầu tiên Mặc Hàm Nguyệt tiếp xúc với nam nhân khác ở khoảng cách gần như vậy. Thấy hắn ta đường đường Huyện lệnh đại nhân lại không hề kiêu căng đáp lễ lại mình, nàng ấy hơi ngượng ngùng cúi đầu chạy đi tìm Hách Tri Nhiễm.

Hôm nay nàng ấy ở cùng Cơm Nắm cả ngày, vừa rồi trông thấy Cơm Nắm bỏ chạy, khiến nàng ấy hoảng sợ.

Trông thấy điệu bộ Cơm Nắm nằm yên trong n.g.ự.c Cửu tẩu, Mặc Hàm Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc Cửu Diệp cũng vội quay lại, gọi Mạnh Hoài Ninh tiếp tục đi về phía chân núi.

Lúc này đã gần tối, bởi vì không thể thuận lợi thuê một cái sân ở trong thôn, cho nên mọi người đã dựng một bếp lò đơn sơ ở bên ngoài, các nữ quyến cũng vội vàng chuẩn bị cơm tối.

Mạnh Hoài Ninh vừa đi tới dưới chân núi, nhất thời bị căn nhà cũ nát ở đó làm cho choáng váng.

Đồng thời, hắn ta cũng càng thấy căm giận Thôi huyện thừa lạm dụng quyền lực trả thù riêng.

"Mặc đại ca, phòng ốc như vậy làm sao ở được, không bằng huynh đưa Mặc gia theo ta trở về huyện nha nghỉ tạm một đêm, ngày mai ta sẽ thu xếp chỗ ở khác phù hợp hơn cho."

Hắn ta đã đáp ứng Mặc Cửu Diệp, để cho bọn họ tiếp tục ở thôn Tây Lĩnh, mặc dù có bị Thôi gia sỉ nhục, nhưng hắn ta tin rằng sau khi hắn ta tự mình ra mặt, mọi chuyện sẽ được giải quyết tốt đẹp.

Nhưng hắn ta không ngờ ràng, thôn Tây Lĩnh bố trí cho bọn họ loại nhà như thế này.

Xiêu vẹo thì đã đành, nhưng cái nhà này đã sụp đổ hơn phân nửa rồi...

Ý của Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đã quyết, không muốn thay đổi.

"Ta cảm thấy nơi này không tệ, đầu mùa xuân năm sau mua lại nơi này, tu sửa thật tốt, đến lúc đó Mạnh đệ tới sẽ không còn thấy cảnh tượng như vậy nữa."

Mạnh Hoài Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, hắn ta nhìn ra, Mặc đại ca kiên quyết muốn ở lại chỗ này, vì vậy hắn ta cũng không tiện khuyên nhủ nhiều.

Mặc Cửu Diệp chính thức giới thiệu Mạnh Hoài Ninh cho người nhà biết, tóm tắt sơ lược một vài tình tiết lúc bọn họ quen biết nhau.

Người Mặc gia nghe nói Mạnh Hoài Ninh cố tình để bị an bài tới Doãn thành làm Huyện lệnh, ấn tượng đối với hắn ta càng tốt hơn.

Mạnh Hoài Ninh cũng vừa mới biết được tin tức Mặc Sơ Hàn và Mặc Trọng Viễn còn sống, hắn ta thật lòng cảm thấy vui mừng thay cho Mặc gia.

Cả nhà Mặc gia bị lưu đày đã đủ oan ức, hôm nay nhận được tin hai người họ còn sống, nhất định là trời cao chiếu cố.

Từ trước đến giờ Mạnh Hoài Ninh rất bội phục sự anh dũng của nam nhi Mặc gia, vì vậy hắn ta cư xử với Mặc Sơ Hàn và Mặc Trọng Viễn hết sức cung kính, gọi hai người là Ngũ ca và Bát ca theo Mặc Cửu Diệp.

Đồng thời, xưng hô đối với Mặc Cửu Diệp cũng đổi thành Cửu ca.

Hắn ta cẩn thận quét mắt quan sát hoàn cảnh chung quanh một vòng, nếu không phải do những căn nhà cũ nát tồi tàn này làm chướng mắt thì nơi đây đúng là một vị trí tốt để định cư.

Để hiểu thêm về tình hình quanh đây, Mạnh Hoài Ninh gọi một quan sai tới.

"Tất cả những mảnh sân này thuộc về ai?"

Người tiến lên bẩm báo là Mã Tuấn Sơn, hắn ta hiểu biết tương đối về thế hệ này.

"Bẩm đại nhân, những sân này đều là nhà cũ của thôn dân thôn Tây Lĩnh, nghe nói là nơi ở của tổ tiên bọn họ. Bởi vì không biết lúc nào người Man Di sẽ đến quấy rầy, dân làng vì đảm bảo an toàn, thế hệ trước của mấy gia tộc liền quyết định chuyển nơi cư trú tới giữa thôn, dần dần, các căn nhà này cũng bỏ hoang.
 
Chương 433


Bởi vì lâu năm không sửa sang, cho nên mới trở thành dáng vẻ như hôm nay."

Nghe Mã Tuấn Sơn giải thích, Mạnh Hoài Ninh cảm thấy đau đầu.

"Các vị huynh trưởng, vị trí nơi này đúng là không tệ, nhưng ngộ nhỡ gặp phải Man Di tới quấy rầy sẽ rất phiền toái, hay là..."

Mặc Cửu Diệp biết, Mạnh Hoài Ninh định khuyên bọn họ đổii một chỗ khác, nhưng hắn lên tiếng ngắt lời:

"Mạnh huynh đệ không cần lo lắng, cho dù Man Di có tới quấy rầy, tin rằng số người cũng không quá nhiều, hơn nữa có huynh đệ chúng ta ở đây, hoàn toàn không cần lo lắng."

Huống chi, còn có đám người Lương Hạo, sức chiến đấu của bọn họ cũng không thể khinh thường.

Mạnh Hoài Ninh thấy Mặc Cửu Diệp đã quyết, bất đắc dĩ lắc đầu, không nói thêm.

Thấy mặt trời đã khuất về phía tây, Hách Tri Nhiễm vội vàng nhìn Mặc Cửu Diệp nháy mắt.

Mặc Cửu Diệp cũng sốt ruột chuyện giải độc cho Ngũ ca, hắn kéo Mặc Sơ Hàn đến bên cạnh: "Bát ca, huynh trò chuyện cùng Mạnh hiền đệ đi, đệ có việc cần tìm Ngũ ca."

Tuy rằng làm như vậy đối với Mạnh Hoài Ninh hơi không lễ phép, tuy nhiên trước mắt chuyện giải độc quan trọng hơn.

Bát ca cũng lo lắng chuyện này, biết rõ Cửu đệ và Cửu đệ muội phải giúp Ngũ ca giải độc.

"Được, Mạnh huynh đệ đã có huynh tiếp đón, đệ cứ đi đi."

Mặc Cửu Diệp gật đầu với Mạnh Hoài Ninh, lập tức kéo Ngũ ca đi.

Hách Tri Nhiễm chui vào lều trại, đưa Cơm Nắm vào không gian, bảo nó đi ăn cơm, ngay sau đó đi theo Mặc Cửu Diệp và Ngũ ca về gian nhà phía đông. Độc trên người Ngũ ca đã bắt đầu có dấu hiệu phát tác, hắn ta vẫn luôn sử dụng nội lực để áp chế độc tính.

Mấy người vào phòng, Ngũ ca theo bản năng lập tức kéo sợi dây xích sắt, định khống chế bản thân thật tốt trước khi độc phát tác.

Mặc Cửu Diệp ngăn cản nói: "Ngũ ca, lúc trong thành Nhiễm Nhiễm đã điều chế xong thuốc giải, huynh không cần giày vò bản thân nữa đâu."

Mặc dù hôm qua Ngũ ca đã nghe đệ đệ và đệ muội nói rồi, họ sẽ giúp hắn ta điều chế thuốc giải, nhưng rất nhiều đại phu đều không biết đây là loại độc gì, sao đệ muội có thể điều chế được thuốc giải trong thời gian nhanh như vậy?

Hách Tri Nhiễm sử dụng những thiết bị chữa bệnh tân tiến ở hiện đại để điều phối thuốc giải, khó trách Ngũ ca sẽ cảm thấy kỳ lạ.

Hai người cũng nhìn thấu vẻ không tưởng tượng nổi trong mắt Ngũ ca, nhưng mà, hiện tại không phải là lúc để giải thích.

Hách Tri Nhiễm dùng ống tay áo che lại, lấy ra một viên thuốc màu đen từ trong không gian.

Mặc Cửu Diệp nhận lấy viên thuốc, đưa cho Mặc Trọng Viễn.

"Ngũ ca, bây giờ huynh nhanh chóng nuốt viên thuốc giải này đi."

Mặc Trọng Viễn không chút do dự nhận lấy viên thuốc, trực tiếp đưa vào trong miệng.

Thuốc vào miệng lập tức tan ra, không cần dùng nước để nuốt xuống.

Hách Tri Nhiễm chăm chú nhìn phản ứng của Ngũ ca, một khi xuất hiện tình trạng bất thường, nàng cũng kịp thời cứu chữa.

Rất nhanh thân thể Ngũ ca đã có phản ứng, cảm giác khiến người phát điên ban đầu dần dần biến mất, hoàn toàn không cần sử dụng nội lực để áp chế nữa.

Ngay sau đó, hắn ta cũng cảm nhận được vị trí bụng dưới bắt đầu nóng lên, dần dần lan khắp toàn thân, cuối cùng luồng nhiệt kia chạy đến tứ chi, thậm chí cuối cùng... Cùng lúc đó, hai tay và hai chân đồng thời truyền tới một cảm giác sưng tấy.

Mới đầu, Mặc Trọng Viễn còn cố gắng kiềm chế, đến cuối cùng, hai chân hắn ta đã sưng vù đến mức không thể nào đứng được, hai tay cũng sưng to như hai cái bánh bao lớn.

Không những vậy, hai bàn tay lộ ra ngoài cũng có màu đỏ sậm, khiến cho người khác nhìn thấy phải kinh sợ.

Ngũ ca không đứng lên được, trực tiếp ngã xuống giường ở phía sau.
 
Chương 434


Cho dù như vậy, nhưng hắn ta vẫn không kêu rên một tiếng, cố gắng cắn răng chịu đựng.

Mặc Cửu Diệp thấy vậy hơi lo lắng.

"Nhiễm Nhiễm, Ngũ ca như thế này có được coi là bình thường không?"

Hách Tri Nhiễm gật đầu: "Ừ, độc tố đang lan ra khắp tứ chi, đến một lúc nào đó, mạch m.á.u của huynh ấy sẽ phồng lên, đến lúc đó thải m.á.u độc ra ngoài là được."

Trong lúc nói chuyện, Hách Tri Nhiễm đã thấy mạch m.á.u trên tay trái Ngũ ca phồng lên.

Nàng vội vàng lấy ngân châm từ trong không gian, rút ra một cây to nhất, cẩn thận đ.â.m chính xác vào mạch m.á.u đang phồng lên trên tay trái của Ngũ ca.

Huyết dịch màu đen nháy mắt phun ra giống như tia nước.

Hách Tri Nhiễm tránh không kịp, bị b.ắ.n tung tóe khắp người.

Nàng mặc kệ không thèm lau, tiếp tục đ.â.m ngân chân vào mạch m.á.u phồng lên trên tay phải Ngũ ca.

Tương tự, m.á.u đen phun ra theo lỗ kim.

Giờ phút này Mặc Cửu Diệp cũng học được thao tác của Hách Tri Nhiễm, ngay lúc nàng đang lấy m.á.u trên tay phải Ngũ ca, hắn đã cởi bỏ vớ của Ngũ ca.

Dù sao cũng là cổ nhân, tư tưởng nam nữ khác biệt vẫn luôn thâm căn cố đế.

Mặc dù thân thể Mặc Trọng Viễn khó chịu muốn chết, nhưng thần trí vẫn còn thanh tỉnh, hắn ta nghĩ đến việc có khả năng đệ muội sẽ thấy chân mình, thì kháng cự theo bản năng.

Mặc Cửu Diệp cũng ý thức được điều này, nhưng không dám lơ là chuyện giải độc cho Ngũ ca.

Nếu như để hắn thao tác, ngộ nhỡ châm sai chỗ, sẽ hoàn toàn phản tác dụng. Vì vậy, hắn chủ động khuyên giải Mặc Trọng Viễn.

"Ngũ ca, Nhiễm Nhiễm sẽ không đụng vào cơ thể huynh."

Lúc này có vẻ hai tay Mặc Trọng Viễn đã buông lỏng hơn rất nhiều, biết lấy m.á.u chân là chuyện phải làm, chỉ có thể quay đầu sang chỗ khác không nhìn hai người, coi như là ngầm chấp thuận lời nói của Mặc Cửu Diệp.

Động tác Hách Tri Nhiễm cực kỳ nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đ.â.m thủng mạch m.á.u phồng lên trên hai chân Mặc Trọng Viễn.

Huyết dịch màu đen không ngừng chảy ra ngoài, đến mức Hách Tri Nhiễm cũng phải lo lắng rằng Mặc Trọng Viễn sẽ mất m.á.u quá nhiều.

May mắn thay Hách Tri Nhiễm lo lắng không bao lâu, m.á.u chảy ra từ tứ chi Mặc Trọng Viễn đã dần dần biến thành màu đỏ tươi.

Mặc Cửu Diệp thấy vậy thì mừng rỡ.

"Nhiễm Nhiễm, m.á.u Ngũ ca đỏ tươi lại rồi, có phải điều này chứng minh độc trên người huynh ấy đã được giải hay không?"

Hách Tri Nhiễm thở ra một hơi như trút được gánh nặng.

"Đại công cáo thành."

Dứt lời, nàng lặng lẽ lấy một miếng bông sát trùng từ không gian, đầu tiên nàng giao cho Mặc Cửu Diệp hai cái, bảo hắn ấn vào lỗ kim trên hai chân Ngũ ca.

Còn nàng ấn vào lỗ kim trên hai tay.

Một giờ sau, hai người đồng thời gỡ miếng bông xuống.

Mặc Cửu Diệp đỡ Mặc Trọng Viễn từ từ ngồi dậy.

"Ngũ ca, bây giờ huynh cảm thấy thế nào?"

Mặc Trọng Viễn lắc lắc đầu: "Ngoại trừ hơi choáng váng, còn lại đều ổn."

Choáng váng?

Không choáng váng mới là lạ... Hách Tri Nhiễm đoán chừng vừa rồi Ngũ ca đã chảy ít nhất 600 ml m.á.u trở lên.

Nhiều m.á.u như vậy, nếu đổi thành một người không khỏe mạnh, e là phải đi gặp Diêm vương luôn rồi.

Cho dù bình thường cơ thể Ngũ ca cường tráng, Hách Tri Nhiễm cũng không dám lơ là.

Nàng chẩn mạch cho Ngũ ca, sau khi xác nhận hắn ta chỉ mất m.á.u quá nhiều mà thôi, không có ảnh hưởng gì khác, nàng mới lên tiếng:

"Độc của Ngũ ca đã được giải trừ hoàn toàn, hôm nay mất m.á.u quá nhiều, dưỡng thương mấy ngày cho thật tốt, rồi huynh sẽ không sao."

Biết cơ thể Ngũ ca không có gì đáng ngại, Mặc Cửu Diệp cũng thở ra một hơi thật sâu.
 
Chương 435


"Không sao thì tốt rôi, Ngũ ca, mấy ngày nay huynh nên nghe lời Nhiễm Nhiễm, không cần làm gì hết, cứ nằm nghỉ ngơi thôi."

Hách Tri Nhiễm cũng bổ sung: "Ngày mai bọn muội đi vào thành, mua chút thức ăn bồi bổ thân thể cho Ngũ ca, chắc chắn rất nhanh thôi, Ngũ ca có thể khôi phục."

Nghe hai người nói chuyện, Ngũ ca cười cực kỳ sung sướng.

"Đa tạ Cửu đệ muội, chờ thân thể Ngũ ca dưỡng tốt, huynh sẽ lập tức lên núi săn thú, nuôi một đại gia đình chúng ta cũng không thành vấn đề."

Nhớ đến Mạnh Hoài Ninh vẫn đang ở đây, Mặc Cửu Diệp cảm thấy không thể bỏ mặc hắn ta quá lâu được.

Hắn biết đám người Lương Hạo ở căn nhà cách đó không xa, liền gọi bọn họ tới, nhờ bọn họ tạm thời ở lại chỗ này chiếu cố Ngũ ca, chờ Ngũ tẩu tới, bọn họ có thể rời đi.

Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Mặc Cửu Diệp mới kéo Hách Tri Nhiễm rời đi.

Lúc này, trời bên ngoài đã tối, ý thức Hách Tri Nhiễm tiến vào không gian, thấy Cơm Nắm đã ăn no, đang chơi đùa trên cỏ.

Vì không muốn để người khác hoài nghi, nàng chỉ có thể dằn lòng để Cơm Nắm tạm thời rời khỏi không gian.

Cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, Cơm Nắm không thích ứng kịp, kêu ư ư mấy tiếng.

Nhưng mà rất nhanh, nó liền ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tên nhóc con lập tức ôm lấy chân Hách Tri Nhiễm.

Hách Tri Nhiễm cưng chiều vỗ lên đầu nó một cái: "Cơm Nắm ngoan, chúng ta trở về trước, lát nữa sẽ ôm nhé."

Dường như Cơm Nắm có thể nghe hiểu được, tuy rằng nó không nỡ, nhưng vẫn nghe lời buông chân chủ nhân ra.

Tên nhóc con đứng dậy lắc m.ô.n.g đi theo Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm trở lại nơi cắm trại.

Vừa đi Hách Tri Nhiễm vừa lấy ra mấy miếng khăn ướt từ không gian, lau chùi sơ qua vết m.á.u đen dính trên người.

Trông dáng vẻ Mạnh Hoài Ninh, hình như hắn ta không hề có ý định rời đi.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm nhìn nhau một cái, đi về phía hắn ta.

Lúc này, Mạnh Hoài Ninh đang vui vẻ trò chuyện cùng Mặc Sơ Hàn, từ xa họ cũng có thể nghe được tiếng cười của Mặc Sơ Hàn.

Mặc Cửu Diệp bước nhanh mấy bước, đi tới trước mặt hai người.

"Chuyện gì lại có thể khiến cho Bát ca vui vẻ như vậy?"

Nghe thấy giọng Mặc Cửu Diệp, điều đầu tiên Mặc Sơ Hàn nghĩ tới chính là chuyện giải độc của Ngũ ca.

Nhưng ngại Mạnh Hoài Ninh, hắn ta không tiện hỏi nhiều.

Chỉ có điều, hắn ta nghe giọng nói của Mặc Cửu Diệp cũng có thể đoán ra, Ngũ ca giải độc thành công rồi.

Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Mặc Sơ Hàn càng tươi hơn nữa.

"Cửu đệ, Mạnh đệ nói muốn mời huynh đến nha môn làm bổ đầu, huynh đã đồng ý, chờ thu xếp chuyện trong nhà ổn thỏa, huynh sẽ qua đó."

Mặc Sơ Hàn cảm thấy, hắn ta làm bổ đầu là rất thích hợp.

Đầu tiên, có thể có bổng lộc ổn định phụ giúp chi tiêu trong nhà, ngoài ra, trong nhà có một bổ đầu, ít nhất không còn ai dám tới nhà gây phiền toái.

Quan trọng nhất chính là Mặc Sơ Hàn cảm thấy bất luận đi tới nơi nào cũng cần phải có một vài mối quan hệ, hắn ta làm bổ khoái có thể làm quen thêm một vài người.

Mặc Cửu Diệp không phản đối chuyện này, hắn biết rõ Bát ca là một người không thể ở yên, từ nhỏ đã múa đao động thương, nếu ép buộc hắn ta cả ngày ở nhà làm ruộng săn thú, tin rằng đây không phải là cuộc sống mà hắn ta mong muốn.

Hơn nữa, danh sách lưu đày không có tên Bát ca, nếu không phải Thôi huyện thừa tàn nhẫn, căn bản trên hộ tịch của Bát ca không cần phải có ký hiệu lưu đày.

Vì vậy, chuyện Bát ca làm bổ khoái sẽ không tồn tại vấn đề danh không chánh ngôn không thuận.
 
Chương 436


Ngay tại lúc hắn đang suy tư, Mạnh Hoài Ninh lên tiếng.

"Ngày mai ta sẽ sửa đổi hộ tịch của Bát ca trở về trạng thái bình thường, như vậy huynh làm bổ khoái sẽ hoàn toàn danh chánh ngôn thuận rồi."

Mặc Sơ Hàn lần nữa sảng khoái cười to: "Được, làm phiền Mạnh hiền đệ."

Trò chuyện lâu như vậy rồi, nhưng đến bây giờ Mạnh Hoài Ninh mới có thời gian hỏi về nhóc con đen đen trắng trắng bên cạnh Hách Tri Nhiễm.

"Đây là sủng vật tẩu tử nuôi sao?"

Hách Tri Nhiễm thấy có người hỏi đến nhóc con của mình, vội vàng bế nó lên.

"Đây là Ngũ ca tặng cho ta, ta rất thích."

Thấy Hách Tri Nhiễm nói như vậy, biểu hiện của Mạnh Hoài Ninh cũng không mấy lạc quan.

"Tẩu phu nhân có biết đây là vật gì không?"

Hách Tri Nhiễm nhướng mày: "Là thực thiết thú!"

"Tẩu phu nhân, trong sách có ghi lại, rằng thực thiết thú vô cùng sắc nhọn, bây giờ tẩu thấy nó dễ thương, nhưng khi lớn lên nó sẽ đả thương người."

Không phải là Hách Tri Nhiễm không hề biết gì về tập tính của gấu trúc.

Động vật cũng giống như người vậy, đều có tình cảm, chỉ cần ngươi đối tốt với nó, phải dạy dỗ nó từ nhỏ cho tốt, như vậy thì không có gì là không thể thay đổi.

Hách Tri Nhiễm hiểu rất rõ, Mạnh Hoài Ninh nói như vậy cũng là vì tốt cho nàng, nàng đang suy nghĩ phải trả lời đối phương như thế nào.

Thì đúng lúc đó, Mặc Cửu Diệp lên tiếng.

"Mạnh hiền đệ yên tâm, có huynh đệ chúng ta ở đây, một con vật nhỏ như này cũng không thể nào gây ra chuyện tày đình được." Mạnh Hoài Ninh cũng là người luyện võ, tuy rằng võ công hắn ta không cao như huynh đệ Mặc gia, nhưng hắn ta nghĩ kỹ một chút, nếu là hắn ta đối đầu với một con thực thiết thú trưởng thành, cũng không phải là vấn đề gì lớn.

"Là do ta quá lo lắng rồi."

Vừa nói chuyện, hắn ta vừa đưa tay ra, định xoa đầu vật nhỏ đáng yêu.

Ai ngờ, dường như là Cơm Nắm nghe hiểu lời nói vừa rồi của Mạnh Hoài Ninh, thấy hắn ta đưa tay qua, liền há mồm cắn một cái.

Hách Tri Nhiễm thấy vậy nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, mới khiến Cơm Nắm không đạt được ý đồ.

Nàng giả vờ không vui mắng: "Cơm Nắm, nếu ngươi còn cắn người nữa, ta sẽ không cần ngươi nữa."

Cơm Nắm trợn to mắt nhìn chằm chằm chủ nhân, dáng vẻ cực kỳ tủi thân.

Thấy dáng vẻ đáng thương của Cơm Nắm, trái tim Hách Tri Nhiễm cũng mềm nhũn.

Nhưng có người ngoài ở đây, nàng không thể biểu hiện quá mức cưng chiều, chỉ có thể tiếp tục bày ra vẻ mặt hung dữ.

Cơm Nắm thấy chủ nhân không dỗ dành mình, cực kỳ tủi thân nằm trên đầu vai của nàng, không nhìn Mạnh Hoài Ninh nữa.

Hành động này khiến cho mấy đại nam nhân cười to.

Sau khi tiếng cười của mấy người dần lắng xuống, đại tẩu đi tới kêu mọi người vào ăn cơm.

Lúc này Mạnh Hoài Ninh cũng không nói cáo từ, rõ ràng cho thấy không có ý định rời đi, vì thế phải dẫn hắn ta và những quan sai khác đi ăn cơm tối cùng.

Lúc các tẩu tẩu nấu cơm cũng đã tính đến trường hợp này, vì vậy, cơm tối hôm nay phong phú hơn những ngày qua rất nhiều.

Trừ một ít nguyên liệu nấu ăn Hách Tri Nhiễm đã mua, còn có một con hươu hôm nay Ngũ ca lên núi săn được. Lúc người Mặc gia ở kinh thành, cũng đã thưởng thức qua các loại đồ ngon.

Tài nấu nướng của các nàng ấy không tốt như Hách Tri Nhiễm, nên các nàng ấy dùng thịt hươu làm sủi cảo.

Ngoài ra còn có mấy món khai vị, bữa ăn tối này hoàn toàn có thể dùng từ phong phú để hình dung.

Thức ăn đã được chuẩn bị xong, nhưng ăn ở đâu cũng là một vấn đề nan giải.

Hôm nay không mượn được sân, chẳng những ban đêm phải tiếp tục ngủ ở trong lều, mà ngay cả ăn cơm cũng phải ăn ở ngoài trời.
 
Chương 437


Không có bàn ghế, giống như lúc đi lưu đày vậy, trải một tấm vải đầu trên đất, phía trên bày các loại thức ăn ngon.

Người Phương gia và Tạ gia thấy Mặc Cửu Diệp trở lại cùng với Huyện lệnh đại nhân, đồng thời bọn họ cũng có thể xác nhận, quan hệ giữa vị Huyện lệnh đại nhân này cùng Mặc gia không tồi.

Vì thế, bọn họ cũng tự chuẩn bị một chút thức ăn ở nhà mình đưa tới, mời Huyện lệnh đại nhân thưởng thức.

Dù sao hôm nay cũng phải chiêu đãi khá nhiều người, các nữ quyến Mặc gia không cách nào chuẩn bị thức ăn đủ cho từng ấy người được, vì vậy, bọn họ chỉ có thể mời hai vị gia chủ Tạ Thiên Hải và Phương Truyền Châu đến ăn tối cùng bọn họ.

Mạnh Hoài Ninh biết có hai nhà cùng đi tới chỗ này với Mặc gia, bọn họ đều toàn tâm toàn ý thuần phục Mặc gia, vì vậy, thái độ của hắn ta đối với Tạ Thiên Hải và Phương Truyện Châu cũng hết sức hòa ái.

Đến bây giờ, các tẩu tẩu đã học được chút tay nghề nấu cơm của Hách Tri Nhiễm, thức ăn làm ra cực kỳ ngon miệng.

Mạnh Hoài Ninh ăn đồ ăn ngon, đồng thời ra quyết định trong lòng.

Nếu hắn ta đã tới đây, cho dù như thế nào thì tối nay hắn ta cũng phải giải quyết xong vấn đề chỗ ở cho bọn họ rồi mới rời đi.

Ăn uống no đủ, Mạnh Hoài Ninh đứng lên, gọi thêm mấy quan sai rồi đi vào trong thôn.

Hắn ta phân phó quan sai gõ chiêng, tụ tập toàn bộ thôn dân thôn Tây Lĩnh lại một chỗ.

Các dân làng vẫn luôn quan sát tình huống bên ngoài, muốn biết Huyện lệnh đại nhân có rời đi hay không. Nghe thấy quan sai gõ chiêng gọi bọn họ đến giữa thôn tập hợp, đám người người Triệu gia và Chu gia cũng nóng lòng muốn biết chuyện gì xảy ra, đám người tựa như tổ ong chạy tới địa điểm tụ tập.

Cùng lúc đó, người Thôi gia cách đó không xa cũng lục tục chạy tới.

Thôi lí chính cứ tưởng Huyện lệnh đại nhân sẽ rời đi nhanh thôi, vậy nên ông ta ra lệnh cho người trong tộc tiếp tục quỳ, nhưng mà, mãi đến khi trời tối cũng không thấy bóng dáng Huyện lệnh đại nhân đâu.

Nếu còn tiếp tục quỳ như vậy, sợ rằng bộ xương già của ông ta sẽ không chịu nổi, vì vậy, ông ta chỉ có thể to gan bảo mọi người ai về nhà nấy.

Vào lúc này, Huyện lệnh đại nhân sai người gõ chiêng kêu mọi người tập họp, Thôi lí chính không khỏi lo lắng.

Chẳng lẽ, Huyện lệnh đại nhân định trừng trị bọn họ tội bất kính ngay trước mặt mọi người?

Thôi lí chính được hai con trai đỡ, đứng ở phía trước người trong tộc, trong lòng không ngừng cầu nguyện Huyện lệnh đại nhân bảo bọn họ tập họp không phải là vì chuyện này.

Thậm chí ông ta còn thầm mắng đứa cháu c.h.ế.t dẫm ở trong lòng, biết Huyện lệnh đại nhân tới thôn Tây Lĩnh lại không phái người thông báo trước một tiếng, để cho ông ta còn chuẩn bị sẵn sàng...

Mạnh Hoài Ninh không hề nhìn Thôi lí chính, trực tiếp quét liếc nhìn đám người một vòng, thấy người đã đến đông đủ rồi, hắn ta mới mở miệng.

"Hôm nay bổn quan vừa đến Doãn thành nhậm chức, liền nhận được một vụ án khiến người ta căm giận. Thôi huyện thừa của chúng ta, vì ham muốn cá nhân, ức h.i.ế.p bách tính, dung túng người trong tộc mình làm những chuyện mất hết tính người. Hôm nay bổn quan đã cách chức Thôi huyện thừa để điều tra..."

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt hắn ta dừng lại trên người Thôi lí chính.

Lúc Thôi lí chính nghe cháu nhà mình bị cách chức điều tra, sợ đến mức thiếu chút nữa tắt thở tại chỗ. Không nói những người khác trong gia tộc, ngay cả bản thân ông ta đã giúp Thôi Văn làm bao nhiêu việc thương thiên hại lý.
 
Chương 438


Từ trong lời nói của Huyện lệnh đại nhân, không khó để thấy rằng hắn ta hết sức coi trọng chuyện này.

Có câu nói quan mới nhậm chức có ba cây đuốc, có thể nhìn ra cây đuốc thứ nhất sẽ đốt Thôi gia của ông ta.

Xong rồi, xong rồi, lần này hoàn toàn xong rồi.

Ngay lúc Thôi lí chính đang lẩm bẩm trong lòng, Mạnh Hoài Ninh lại mở miệng.

"Người đâu, bắt Thôi lí chính lại cho bổn quan, tạm giải vào đại lao chờ thẩm tra xử lý."

Quan sai đáp một tiếng, không chút lưu tình trói Thôi lí chính ngay trước mắt mọi người.

Người Thôi gia thấy vậy, rối rít quỳ xuống, kêu oan uổng...

Mạnh Hoài Ninh nháy mắt với quan sai phía sau, quan sai lập tức tiến lên, hướng về mấy người Thôi gia kêu to nhất đá mấy đá.

"Dám lớn tiếng ồn ào trước mặt Huyện lệnh đại nhân, muốn vào nhà lao không hả..."

Người Thôi gia bị mấy đá, nhất thời im lặng, từng người quỳ tại chỗ, không dám thở mạnh một cái, rất sợ chuyện sẽ dính líu đến mình.

Thấy tình cảnh như vậy, người Triệu gia và Chu gia lập tức cảm thấy hả hê.

Bọn họ thấy được Huyện lệnh đại nhân quyết tâm muốn trừng trị Thôi gia. Sau này bọn họ không cần sống dưới sự chèn ép của người Thôi gia nữa.

Người đầu tiên thông suốt đạo lý này chính là Triệu Trạch Xuyên, hắn ta lớn tiếng hô: "Huyện lệnh đại nhân anh minh, xin người làm chủ cho bách tính thôn Tây Lĩnh."

Ngay sau đó, mấy người Triệu gia cũng phụ họa theo, tất cả đều lên án Thôi gia.

Người Chu gia thấy vậy, cũng bắt chước họ, to gan xin Huyện lệnh đại nhân làm chủ cho bách tích thôn Tây Lĩnh.

Hôm nay đã muộn, Mạnh Hoài Ninh chỉ định dùng Thôi lí chính g.i.ế.c gà dọa khỉ, mục đích chủ yếu là muốn nói cho người Thôi gia biết, Mặc gia không phải là người bọn họ có thể đụng đến.

Ai ngờ, hắn ta mới vừa sai người bắt Thôi lí chính lại thì thôn dân ở đây đã liên tục kêu than, cầu xin hắn ta đòi lại công bằng cho bọn họ.

Là quan phụ mẫu, hắn ta phải có trách nhiệm làm chủ cho những thôn dân này.

Đồng thời, Mạnh Hoài Ninh cũng muốn biết, trừ Thôi Văn ra, rốt cuộc người Thôi gia đã làm ra những chuyện gì.

"Mạnh An, bổn quan muốn lập tức thẩm tra xử lý vụ án của tộc Thôi thị, nói với những thôn dân kia, có oan khuất gì cứ việc bẩm báo."

Mạnh An nhận lệnh, nói to truyên đạt ý của Mạnh Hoài Ninh cho người Triệu gia và Chu gia.

Nghe thấy tin này, mới đầu người Triệu gia và Chu gia còn hơi m.ô.n.g lung.

Vừa rồi bọn họ dám lớn tiếng hô hoán, chủ yếu là bởi quá mức thống hận người Thôi gia.

Bọn họ không nghĩ rằng, Huyện lệnh đại nhân lại quyết định đòi lại công đạo thay bọn họ ngay lúc này.

Tin tốt đột ngột tới, khiến người hai nhà không kịp phản ứng.

Triệu Trạch Xuyên phản ứng nhanh nhất, kéo phụ thân nhà mình dẫn đầu đi ra khỏi đám người, quỳ trước mặt Mạnh Hoài Ninh.

"Xin Huyện lệnh đại nhân hãy đòi lại công bằng cho Triệu gia."

Tộc trưởng hiện tại của Triệu gia là phụ thân của Triệu Trạch Xuyên, lúc nghe được Huyện lệnh đại nhân muốn làm chủ cho bọn họ, vốn dĩ ông ta đang định quan sát một lúc, muốn nhìn xem Huyện lệnh đại nhân có phải là thanh quan hay không.

Nào ngờ, ông ta không để ý một chút đã bị đứa con trai nhỏ nhà mình kéo ra ngoài. Nếu đã quỳ ở trước mặt Huyện lệnh đại nhân, ông ta cũng không cần phải giấu diếm gì nữa.

Triệu tộc trưởng dập đầu với Mạnh Hoài Ninh.

"Huyện lệnh đại nhân, thảo dân là tộc trưởng Triệu gia tên Triệu Hoa, mấy đời sống ở thôn Tây Lĩnh. Ban đầu, ba gia tộc chúng ta sống chung, tuy có lúc lục đục nhưng cũng khá hòa thuận, cho đến khi Thôi Văn lên làm huyện thừa, ác mộng của Triệu gia và Chu gia đã bắt đầu."
 
Chương 439


“Thôi gia ỷ vào thế lực của Thôi Văn, cưỡng ép các cô nương xinh đẹp hai nhà chúng ta phải gả cho người Thôi gia bọn họ, nếu tuổi tác xấp xỉ thì chúng ta cũng đành chấp nhận, nhưng mà bọn họ lại bắt các cô nương của chúng ta phải gả cho những người vừa già, vừa nghèo, cả đời làm lụng cũng không lấy được vợ. Thậm chí còn bắt nam nhân trai tráng khỏe mạnh của hai nhà chúng ta phải lấy những nữ nhân Thôi gia có khiếm khuyết. Nếu sau khi gả, những nữ nhân này có thể yên ổn sống qua ngày thì cũng chẳng nói, ai ngờ, người người đều không giữ đúng bổn phận làm vợ, bọn họ trắng trợn mang đồ nhà chồng cho nhà mẹ đẻ, mà còn không cho phép nhà chồng phản đối. Một khi hai nhà chúng ta có người lên tiếng phản đối, Thôi Văn sẽ phái quan sai tới gây áp lực cho chúng ta. Vả lại, người Thôi gia còn cưỡng ép đổi đất hoang để lấy đồng ruộng màu mỡ của chúng ta, nếu chúng ta không nghe theo, quan sai sẽ lập tức ra mặt chèn ép. Đến lúc thu hoạch vụ thu, Thôi Văn chỉ nói một câu, toàn bộ tiền thuế lương thực của Thôi gia sẽ do hai nhà chúng ta phụ trách. Mười mấy năm qua, có thể nói cuộc sống Triệu gia chúng ta và Chu gia khổ không thể tả, có năm mùa màng không tốt, rất nhiều người bị đói mà chết. Mỗi câu thảo dân nói đều là thật, xin đại nhân đòi lại công bằng cho thảo dân..."

Dứt lời, Triệu Hoa lại dập đầu ba cái trước Mạnh Hoài Ninh.

Không chờ Triệu Hoa đứng lên, tộc trưởng Chu gia cũng quỳ ở trước mặt Mạnh Hoài Ninh.

"Thảo dân là tộc trưởng Chu gia, toàn bộ người trong tộc của thảo dân có thể làm chứng, Triệu tộc trưởng nói câu nào cũng là thật, xin đại nhân hãy trừ gian diệt ác, đòi lại công bằng cho chúng ta."

Tương tự như Triệu Hoa, tộc trưởng Chu gia cũng dập đầu ba cái thật mạnh trên mặt đất.

Đồng thời, người Triệu gia và Chu gia rối rít quỳ xuống, cùng hô to: "Xin Huyện lệnh đại nhân đòi lại công bằng cho chúng ta..."

Nghe hai vị tộc trưởng giải thích và cả những dân làng đang quỳ bên dưới, Mạnh Hoài Ninh tức nổi gân xanh trên trán.

Lần đầu tiên hắn ta thất thố như vậy.

Mạnh Hoài Ninh sải bước đi về phía đám người Thôi gia, hung hăng đá vào mấy nam nhân đang quỳ trước mặt.

Mạnh Hoài Ninh luyện võ từ nhỏ, mỗi một cước đá xuống đều dùng tất cả sức mạnh.

Mấy người bị đá liên tục kêu rên...

Mấy năm này người Thôi gia ỷ vào thế lực Thôi Văn, ngang ngược ở thôn Tây Lĩnh, đã bao giờ phải chịu cảnh như ngày hôm nay?

Bọn họ không dám làm gì Huyện lệnh đại nhân, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua cho người Triệu gia và Chu gia.

Mấy hán tử bị Mạnh Hoài Ninh đá ngã bò dậy căm tức nhìn người Triệu gia và Chu gia.

Làm vậy giống như đang nói... các ngươi chờ đó cho ta.

Nhìn thấy ánh mắt người Thôi gia, người Chu gia và Triệu gia rùng mình, trong đầu thậm chí nhớ lại những hình ảnh tồi tệ người Thôi gia từng ăn h.i.ế.p nhà mình.

Mượn ánh sáng từ mấy cây đuốc xung quanh, Mạnh Hoài Ninh liếc mắt cái đã thấy hành động của Thôi gia.

Hắn ta phân phó với quan sai phía sau.

"Nam đinh Thôi gia, mỗi người mười gậy, nếu còn không phục thì tăng gấp đôi."

Những quan sai này ngày trước nghe theo lệnh của Thôi Văn chèn ép người Triệu gia và Chu gia.

Lúc này mấy người bọn họ chột dạ muốn chết, chỉ muốn tìm một cơ hội cho huyện lệnh đại nhân mới nhận chức thấy lập trường để tránh bị Thôi gia liên luỵ.

Trong khi mấy quan sai đang cân nhắc đối sách thì huyện lệnh đại nhân ra lệnh đánh người Thôi gia. Đây chính là cơ hội của bọn họ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top