Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 998: Cô lên xe trước đi


Xã giao một lát, Ôn Noãn nhìn chăm chú vào hai người đàn ông phía trước, nghiêng người nói với Đinh Tranh: "Ông Cố ở thành phố H”

Đỉnh Tranh cũng nhìn thấy.

Nhưng cô ta không ngờ Cố Vân Phàm cũng tham gia bữa tiệc này.

Bình thường cậu ta lưu manh, nhưng đêm nay lại mặc đồ rất nghiêm túc, trên mặt cũng thu liễm sự không đứng đắn, rất có phong thái tinh anh khiến Đinh Tranh không khỏi động tâm.

Quả nhiên cô ta không nhìn lầm.

Ông Cố ở thành phố H và bố của Chu Mộ Ngôn làm ăn qua lại rất nhiều.

Ôn Noãn là con gái nuôi của ông Chu, nên đương nhiên là bọn họ quen biết nhau.

Ông Cố nhìn Ôn Noãn vô cùng thân thiết: "Ôn Noãấn cũng tới đây, chú nghe lão Chu nói cháu mang thai, không ngờ còn ra ngoài tham gia hoạt động, sức khỏe thế nào rồi, lão Chu rất nhớ cô con gái này!"

Ôn Noãn cười nhạt: "Khá tốt ạ!”

Ông Cố lại nói thêm vài câu khách sáo rồi xoay người nói với Cố Vân Phàm: "Đây là con gái bác Chu của con nhận nuôi, rất biết làm ăn, hơn nữa cũng có thể làm chị của con, bình thường con đi theo học hỏi nhiều một chút, không nên suốt ngày đắm mình trong đám phụ nữ, người cũng phế đi!"

Ánh mắt Cố Vân Phàm rất sâu.

Cậu ta không thèm để ý cười cười: "Tôi có lòng muốn học, nhưng chưa chắc chị Ôn Noãn đã muốn dạy đâu!"

Lời trêu chọc như vậy, làm sao Ôn Noấn lại không nghe ra chứ?

Cô rất bình tĩnh mỉm cười, nghiêng người giới thiệu Đinh Tranh với ông Cố: "Chú Cố, đây là giám đốc Đinh, bạn học thời đại học của cháu, bây giờ đang làm trong ngành điện ảnh và truyền hình, làm rất tốt!"

Đỉnh Tranh không có tiếng tăm gì.

'Thân phận của ông Cố như vậy, vốn không muốn phản ứng lại.

Nhưng ông ta nể mặt Ôn Noãn nên vẫn bắt tay với Đinh Tranh.

Ôn Noãn nói thêm một câu: "Bây giờ cô ấy là bạn gái của Vân Phàm.”

Ông Cố kinh ngạc, bởi vì giám đốc Đinh trước mặt nhìn thế nào cũng đã ngoài ba mươi, mà Vân Phàm mới hơn hai mươi tuổi... Ông ta không thích nên cười nhạt tỏ thái độ.

Đinh Tranh không khỏi thấy hơi gấp gáp.

Ôn Noấn lại cười nhạt: "Vân Phàm tuổi còn trẻ, lòng không ổn định, có không ít bạn gái, vậy nên Đinh Tranh cũng đã chịu không ít ủy khuất!"

Ông Cố vừa nghe đã yên tâm. Một trong những bạn gái, vậy là tốt rồi!

Đinh Tranh khổ nỗi không có cơ hội biểu hiện bản thân, cũng may có Ôn Noãn ở đây.

Ôn Noãn nói chuyện với ông Gố, rất thân thiết, cô nói: “Giám đốc Đinh cố ý quay một bộ phim thương mại về chủ đề đua xe, muốn Vân Phàm làm nam chính, chú Cố... Cháu rất coi trọng thị trường này, đang định đầu tư đây.”

Ông Cố mất con, rất thích người con một này.

Vân Phàm không chịu kinh doanh.

'Tạm thời hồi tâm cũng là tốt.

Vẻ mặt ông Gố dịu dàng, vỗ vỗ vai Ôn Noãn: "Ôn Noãn, cháu chịu giúp chú Cố chăm sóc Vân Phàm, chú cảm ơn cháu.”

Ôn Noãn cười nhẹ: "Đây đều là công lao của giám đốc Đinh ạ!” Đinh Tranh được cô nâng lên, mỉm cười đúng lúc.

Ông Cố cuối cùng cũng chịu nhìn cô ta, thuận miệng hỏi: "Chuẩn bị quay khi nào thết Vậy phải chú ý an toàn đấy.”

Ôn Noãn đứng trước mặt ông Cố, chỉ dăm ba câu đã nâng Đinh Tranh lên cao. Bộ phim này không quay không được. Quay xong, cô ta sẽ có cơ hội bước vào cửa lớn nhà họ Cố. Nhưng Đỉnh Tranh không nỡ tự bỏ tiền ra, vốn khởi động ít nhất là ba trăm triệu.

Lỡ như không kiếm được tiền!

Đỉnh Tranh cảm thấy, còn phải kiếm tiền từ câu lạc bộ... Cô ta nhìn ông Cố, cười nhạt đáp: "Năm sau sẽ khởi động!” “Rất tốt!”

Ông Cố rất vui vẻ khen một câu: “Giám đốc Đinh rất có tài.”

Ôn Noấn nói theo: "Giám đốc Đinh rất có thực lực, cũng thật lòng với Vân Phàm. Chú Cố, chú không thể chia rẽ uyên ương đâu đấy.”

Họ Cố cũng là nhân tinh.

Ông ta căn bản là chướng mắt Đinh Tranh, nhưng ông ta lại muốn Đinh Tranh bỏ tiền ra sức, vì vậy liền nở nụ cười: "Làm gì có, chỉ cần Vân Phàm thích là được rồi! Ôn Noãn, cháu yên tâm, chú Cố rất cởi mở.”

Ôn Noãn mỉm cười.

Đỉnh Tranh ở bên cạnh cô, thấy rất rõ.

Trong lòng cô ta biết rõ, nếu có quan hệ với Ôn Noãn thì nhà họ Cố sẽ nhìn cô †a bằng con mắt khác.

Xem ra cô ta phải điều chỉnh chiến lược rồi!

Ôn Noãn rất có giá trị lợi dụng, sau này sẽ có rất nhiều tác dụng, cô ta không thể dễ dàng đắc tội!

Đồng thời, cô ta cũng hạ quyết tâm muốn đánh cược một phen. Muốn đóng phim điện ảnh, cần phải có tài chính! Ôn Noấn rời khỏi bữa tiệc trước.

Ông Cố bảo Cố Vân Phàm đi tiễn người, đúng lúc cậu ta đang có chuyện muốn hỏi Ôn Noãn.

Trợ lý Từ vẫn đi theo.

Đến tầng một của dinh thự, chiếc xe màu đen đã dừng ở đó, tài xế đứng bên cạnh xe.

Ôn Noấn đoán ra Cố Vân Phàm có chuyện muốn nói.

Cô nói với trợ lý Từ: “Cô lên xe trước đi.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1136: Chỉ là


Ông hỏi như vậy, Minh Châu có thể giận ông.

Chỉ là... Cô không có.

Cô nhìn ông chằm chằm, đôi mắt bất giác đỏ lên.

Lục Khiêm có chút hối hận, nhưng vẫn không thể nói ra lời an ủi cho được.

Một lúc lâu sau, Minh Châu khế lên tiếng: “Tôi không đọ nổi ông Lục, có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy.”

Lời này chính là lời nói tức giận. Có người ngoài ở đây, Lục Khiêm không tiện nói nhiều.

Cố Vân Phàm rất thức thời nói: “Tôi đợi trong xe! Hai người giải thích hiểu lầm cho rõ đi!"

Cậu ta lại cười nói: “Ông Lục, hiểu lầm này lớn rồi!”

Nói xong thì ôm Tiểu Thước Thước rời đi.

Minh Châu cũng muốn đi.

Lục Khiêm vươn tay giữ lấy cô, ông khàn giọng nói: “Minh Châu!” Minh Châu khẽ vùng khỏi tay ông, thấp giọng nói: “Tôi phải đi rồi!”

Lục Khiêm biết cô đang giận, dịu dàng xin lỗi với cô: “Là anh không đúng! Có thể tha thứ cho chú Lục của em một lần không?”

Mắt Minh Châu nóng rực. Lục Khiêm khẽ chạm mặt cô, lại hỏi cô: “Đứa nhỏ sao rồi?”

Nếu là trước kia, cô sẽ làm loạn với ông một lúc lâu, bởi vì lời ông nói khiến người khác rất tổn thương.

Nhưng ông lại bị bệnh.

Minh Châu không muốn kích thích ông, cô nghĩ cô tức giận với ông, tâm trạng ông không tốt cũng sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của ông, cô là cô gái lương thiện, cho dù đến hiện tại cô cũng không nghĩ đến tương lai sẽ ở cùng ông, nhưng cô vẫn cố nén buồn tủi mà nói: “Rất tốt.”

Nói xong cô nhìn ông.

Gương mặt Lục Khiêm tái nhợt, gầy gò.

Ông nhìn cô dịu dàng cười, chỉ là nụ cười ấy có chút thương cảm.

Cô hiểu tâm ý của ông.

Khoảnh khắc đó, Minh Châu chợt cảm thấy khó chịu kỳ lạ trong lòng.

Như thể chú Lục tự tin ung dung mà cô thích, đã biến mất rồi.

Ông biến thành một người đàn ông bình thường.

Ngay cả ghen, cũng không dám thừa nhận.

Minh Châu nghẹn giọng: “Tôi về trước! Ông giữ gìn sức khỏe.”

Lục Khiêm vội hỏi: “Lần tới kiểm tra thai sản là khi nào? Anh đi cùng em?” Minh Châu ngẩng đầu nhìn ông.

Cô nói với ông rất khẽ: “Thứ năm tuần sau nữa, chín giờ sáng.”

Lục Khiêm không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô, giống như trước kia vậy... Giống như trưởng bối lại vừa giống người yêu.

Bọn họ cũng không hứa hẹn gì.

Cô không nói, ông chữa hết bệnh thì cô sẽ ở cùng ông. Ông cũng không có ý nói kết hôn lại.

Hai đứa trẻ, trở thành toàn bộ liên hệ của bọn họ.

Minh Châu rời khỏi phòng bệnh, trong lòng cô khó chịu, đi đến cuối hành lang một mình đứng đó.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 999: Ôn Noãn chậm rãi đi đến bên cạnh xe


Ôn Noãn rũ mắt cười nhạt: “Kết thúc chuyện này đi thôi!”

Khi cô rũ mắt, da thịt nơi đuôi mắt trắng đến mức gần như trong suốt, còn mang theo một chút xanh nhạt.

Vô cùng hấp dẫn. Cố Vân Phàm đã nếm qua nhiều người đẹp rồi, chưa bao giờ coi trọng ai cả.

Nhưng khuôn mặt của Ôn Noãn khiến cậu ta nhịn không được mà nhìn nhiều hơn chút...

Một lát sau, chính cậu ta cũng cảm thấy ánh mắt của mình quá đột ngột, ách giọng nói: “Tôi tin chị!”

Ôn Noãn chậm rãi đi đến bên cạnh xe.

Cố Vân Phàm đi trước cô một bước, mở cửa xe ra.

Ôn Noãn thấy hơi bất ngờ, mà cậu ta giương mắt đối diện với cô, trong mắt cậu ta ít nhiều có thể nhìn ra chút tình ý, trước khi Ôn Noãn lên xe khẽ nói: “Cố Vân Phàm, có một số chuyện không thích hợp xảy ra đâu.”

Nói xong, cô liền ngồi trên xe.

Cửa xe trượt lên, chiếc xe màu đen quý giá chậm rãi rời đi.

Cố Vân Phàm đứng hút thuốc.

Ông Cố cũng chuẩn bị rời đi, xuống tầng thù thấy thấy đứng giữa gió đêm phần phật hút thuốc, ông ta bất giác nói nhiều một câu: “Vị giám đốc Đinh kia chơi thì được, nhưng đừng đưa về nhài”

Cố Vân Phàm cười nhạo.

Cậu ta thong thả ung dung vứt tàn thuốc đi, dẫm tắt: “Yên tâm, về chuyện chơi phụ nữ này, từ trước đến nay tôi vẫn luôn trò giỏi hơn thầy.”

Sắc mặt của ông Gố trở nên khó coi.

Vừa lúc xe ông ta tới đây, Cố Vân Phàm giúp ông ta kéo cửa xe ra.

Ông Cố nhìn cậu ta, cuối cùng vẫn không nói gì thêm rồi lên xe.

Trên xe, tài xế nói với ông ta: “Cậu hai nhìn rất có tinh thần nhỉ.”

Ông Cố nhàn nhạt nói: “Trong lòng đứa nhỏ này hận tôi đấy! Nếu không cũng đã chịu về nhà kế thừa gia nghiệp rồi, tâm tư của nó không phải là tôi không biết, đơn giản là cho mẹ nó một danh phận chính thức, chỉ là lão Lý à, cái danh phận này tôi có thể dễ dàng cho được sao? Nếu cho còn không phải thừa nhận năm đó tôi ngoại tình?”

Tuy vợ ông ta đã qua đời, nhưng bố vợ thì còn sống, rất có thế lực.

Sẽ bỏ qua cho ông ta sao?

Ông Cố cũng có khó xử, cho nên mấy năm nay cứ cứng rắn với Cố Vân Phàm như vậy.

Tài xế lặng im.

Một lát, ông Cố lại thấp giọng nói: “Hiện tại nó đang giao hảo với đứa bé Ôn Noãn kia, ngược lại tôi thấy yên tâm! Thường nghe lão Chu nhắc tới Ôn Noãn... Ông nhìn xem, đứa nhỏ Mộ Ngôn kia đã có thay đổi lớn đấy!"

Tài xế phụ họa vài câu.

Tâm trạng của ông Cố tốt hơn một chút.

Ôn Noãn trở về nhà.

Cô nhận được điện thoại từ ông Cố, đơn giản là nhờ cô mang Cố Vân Phàm theo.

Ông Cố nói như thế này: “Vị giám đốc Đinh kia chú chưa từng tiếp xúc bao giờ, nhưng Ôn Noãn à, chú thật sự tin tưởng cháu, cháu giúp chú chăm sóc Vân Phàm, cả đời này chú đều biết ơn cháu.”

Ôn Noãn còn chưa thay lễ phục ra.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1000: Mệt à em?


Đang định tháo trang sức đi tắm rửa thì Hoắc Minh dỗ bọn nhỏ xong trở về phòng, vừa vặn thấy dáng vẻ này của cô.

“Mệt à em?”

Anh tới đây đỡ cô ngồi xuống, giúp cô nhẹ nhàng xoa ấn cổ.

Ôn Noấãn dựa vào ghế sô pha, hưởng thụ chồng phục vụ, hừ nhẹ: “Có hơi!” Hoắc Minh ấn cho cô một lát...

Ôn Noãn nhẹ giọng nói với anh: “Đinh Tranh cắn câu rồi, bây giờ chỉ thiếu một mồi lửa thôi.”

“Hửm?”

Hoắc Minh phát ra một chút giọng mũi, ý tứ hơi lười nhác: “Bà Hoắc thử nói xem nào.”

Ôn Noãn nhẹ nhàng năm lấy tay anh, giọng nói không có một chút ấm áp nào: “Ngày mai em sẽ bảo trợ lý Từ đặt cược, mua Cố Vân Phàm, hai trăm triệu!”

Như vậy, nghi ngờ của Đinh Tranh cơ bản đã tiêu tan, mới bằng lòng đi tới cùng.

Mặt mày Hoắc Minh nhảy dựng lên.

Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của vợ, khàn khàn hỏi: “Làm ăn lỗ vốn không giống tác phong của giám đốc Ôn lắm nhỉ!"

Ôn Noãn cười nhạt: “Trước khi thông đạo đóng lại, em sẽ đầu tư thêm cho Chu Mộ Ngôn một tỷ.”

Tiền Đinh Tranh đầu tư, toàn bộ đều phải bị cô cuốn trở về. Hoắc Minh đã sớm đoán được.

Nhưng nội tâm anh vẫn không nhịn được mà dao động một chút, một nửa là bị vẻ đẹp của vợ yêu hấp dẫn, một nửa là tâm chiết với trí tuệ của cô.

Anh nhịn không được mà ghé sát vào cô, cắn một cái sau chỗ thịt mềm trên tai cô.

“Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, lời này quả không sai một chút nào!”

“Người phụ nữ độc ác!”

Anh nói đến mức hơi nóng, bàn tay ấm áp không nghiêm túc vươn lên. Ôn Noấn đỏ mặt.

Cô mềm mại dán vào anh, trong giọng nói đều là mềm mại: “Minh, đang bàn công chuyện mài”

“Bàn chính sự xong rồi.” Anh nhẹ nhàng bế cô lên, đi về phía phòng ngủ: “Bộ đồ này khá đẹp!” Ôn Noãn hiểu anh.

Cô mang thai, anh cũng sẽ không làm xằng bậy, chỉ luôn tìm cơ hội chiếm chút tiện nghi mà thôi.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cho dù đã sớm quen thuộc với đối phương, nhưng vẫn không cầm lòng nổi mà rung động.

Hoắc Minh cúi đầu khẽ cắn cánh môi cô, hơi thở nóng như là ngậm một ngụm hạt nóng: “Không được nhìn anh như vậy, đã biết rõ anh không nhịn được mà.”

Ôn Noãn ôm lấy cổ anh, hôn môi với anh. Nụ hôn vô cùng sâu lắng.

Cuối cùng phòng tắm cũng không đi nữa, hai người cùng ngã vào đuôi giường.

Ôn Noãn và anh làm việc người lớn hồi lâu, ít nhiều cũng biết Hoắc Minh thích làm việc ở đuôi giường.

Rất thuận tiện, lại có cảm giác.

Ánh mắt cô dịu dàng, nhẹ nhàng cởi áo sơ mi màu xanh của anh ra, lẩm bẩm: “Gần đây giám đốc Hoắc vất vả, em cảm thấy hẳn là nên khen thưởng một chút.”

Ánh mắt Hoắc Minh thật sâu.

Anh nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa khuôn mặt non mịn của cô: “Bà Hoäc à, thu liễm chút đi.”

Ôn Noãn nhẹ nhàng vén mái tóc dài màu trà lên. Cô nâng gương mặt đẹp trai của chồng, hôn anh: “Đêm nay không muốn.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1137: Sao mắt đỏ vậy?


Ông nghĩ, ông muốn cùng cô khám thai sản một lần.

Minh Châu đi xuống lầu.

Cố Vân Phàm với cô không hợp nhau, nhưng thấy cô xuống thì vẫn xuống xe ngay, mở cửa xe cho cô.

“Này... Người tình cũ gặp mặt, không phải nên vui vẻ sao?”

“Sao mắt đỏ vậy?”

Minh Châu ngồi vào ghế sau: “Cần anh lo sao?”

Cố Vân Phàm thắt dây an toàn, quay đầu lại nhìn: “Cô nghĩ tôi muốn lo cho cô à! Là chị dâu cô bảo tôi trông cô, sợ cô thương tâm động đến thai khí! Này, tôi không hiểu được hai người đấy, cô và ông ấy không phải thích nhau sao, bây giờ bụng lại có thêm một đứa nhỏ, nhỡ đâu ông ấy qua đời đột ngột thì có phải tiếc không chứ!”

Minh Châu không muốn nói chuyện với cậu ta.

Cố Vân Phàm khẽ đạp chân ga: “Nếu là tôi ấy, phải để ông ấy ở bên cạnh, giày vò giày vò cho thỏa... Thực ra ông ấy trông cũng khá đẹp trai, so với anh trai thiếu đức kia của cô cũng không kém!”

Minh Châu lau nước mắt.

“Cố Vân Phàm, anh có muốn đi ăn cơm nữa không?”

Cố Vân Phàm đương nhiên là muốn, tuy Ôn Noãn không thế chấp nhận cậu ta, nhưng có thể đến nhìn cũng tốt rồi.

Kết quả đến biệt thự. Lại nhìn thấy cái túi khóc Minh Châu này! Nửa tháng sau.

Minh Châu kiểm tra thai sản, là tài xế đi cùng cô đến, bởi vì Lục Khiêm từng nói đi cùng cô nên không để người nhà đi theo.

Lão Triệu đưa cô đến cửa phòng bệnh.

Cười ha ha.

Minh Châu gõ cửa đi vào, vừa vào thì thấy phòng bệnh đã dọn dẹp sạch sẽ. Ánh nắng chiếu vào.

Ra giường sạch sẽ ngăn nắp, tựa như chưa từng có ai nằm.

Mọi thứ nơi này được dọn dẹp sạch sẽ, những thứ thuộc về Lục Khiêm lại không hề để lại.

Minh Châu ngây ngốc. Lục Khiêm đâu.

Y tá kiểm phòng đi đến nhìn thấy cô, lấy ra một bức thư từ trong túi đưa cho

Là Lục Khiêm gửi cho cô. Trên bức thư trắng tinh có viết mấy chữ. Gửi Minh Châu.

Minh Châu lập tức mở ra, bên trong chỉ có một tờ giấy, lời bên trên cũng rất ngắn gọn.

“Minh Châu, đừng đợi anh nữa. Gặp được người đàn ông tốt, thì cứ nắm lấy hạnh phúc đi!” Bức thư rơi xuống từ tay cô.

Minh Châu gục đầu xuống, không nhặt lên, mà nước mắt rơi không ngừng.

Mãi đến hiện tại, cô cũng không biết có phải bản thân đang đợi Lục Khiêm hay không, đợi ông ấy khỏi bệnh, đợi ông ấy nói với cô tha thứ cho chú Lục đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, sau này mỗi ngày chú Lục sẽ rèn luyện thân thể thật tốt, sẽ khiến Minh Châu hạnh phúc.

Cô vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng.

Ông nói, đừng đợi ông nữa.

Ai đang đợi ông?

Cô căn bản không đợi ông, cô chỉ là đến, đợi ông cùng đi kiểm tra thai sản.

Cô chỉ là nghĩ, để ông đặt tên cho đứa nhỏ này.

Cô chỉ là nghĩ, bởi vì cô, ông có phải nên dũng cảm sống tiếp không.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1001: Đầu tư hai trăm triệu?


Thỉnh thoảng Ôn Noấn cũng nói anh ra ngoài giao tiếp, anh cũng không có vẻ hăng hái, vài lần tiếp theo, Ôn Noãn cũng không kêu nữa, nhưng cô phát hiện cô cũng giao tiếp ít đi.

Giám đốc Hoäc, thật ra cũng rất phúc hắc.

Mặt trời mùa đông sáng sớm chiếu lên giường, làm cho người ta thoải mái.

Ôn Noãn năm trong chốc lát rồi ôm lấy chăn đứng dậy, gọi điện thoại cho trợ lý Từ.

Đầu tư hai trăm triệu?

Miệng của trợ lý Từ cả nửa ngày cũng không khép lại được: Từ khi nào mà giám đốc Ôn lại không cẩn thận như vậy?

Ôn Noấn biết suy nghĩ của cô ấy, cười nhạt: “Cứ làm theo tôi nói đi!”

Trợ lý Từ gật đầu.

Cô ấy lập tức cắt hai trăm triệu đầu tư cho vào tài khoản mà Cố Vân Phàm mở ở câu lạc bộ, đương nhiên tin tức nội tình này người khác không biết, phần lớn đầu tư vẫn là từ Chu Mộ Ngôn.

Hai trăm triệu này của Ôn Noãn, làm cả giới chấn động.

Đặc biệt là Đinh Tranh, sau khi cô ta nghe ngóng, vậy mà lại là Ôn Noãn đầu †ư.

Vốn dĩ Đinh Tranh còn do dự.

Nhưng việc Ôn Noãn chốt hai trăm triệu giống như cho cô ta uống viên thuốc an thần, cô ta tìm Xa Tuyết để gặp mặt.

Tại quán cà phê.

Đinh Tranh đi thẳng vào vấn đề: “Cô biết chuyện Ôn Noãn đầu tư tiền sao?”

Xa Tuyết cởi găng tay làm từ da thật ra, hờn dỗi: “Mấy ngày nay tôi bận rộn ở cùng người ta, cũng không chú ý đến những chuyện này, như thế nào, giám đốc Ôn cô ta cũng muốn chia một chén ở câu lạc bộ nơi này sao?”

Đinh Tranh liếc mắt nhìn ả ta một cái.

Sau đó cô ta nhẹ nhàng khuấy cà phê, giọng nhỏ nhẹ nói: “Tiền này, so với làm việc kiếm tiền còn nhanh hơn nhiều, cô ta theo dõi cũng không kỳ quái! Tôi chỉ nghĩ, người cẩn thận như cô ta thoáng cái đã đầu tư hai trăm triệu, chứng tỏ †in tức này đáng tin cậy.”

Đỉnh Tranh không ngốc.

Tối hôm qua Ôn Noãn nổi bật trong yến hội.

Trong vòng tròn thượng lưu, địa vị của cô ta rất cao, đặc biệt là cô ta còn rất trẻ tuổi.

Đinh Tranh vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét.

Cô ta nhìn Xa Tuyết nói nhỏ: “Tối hôm qua cô và Cố Vân Phàm hàn huyền vài câu, tôi nghĩ cô cũng hỏi Cố Vân Phàm nội tình, cho nên, tôi cũng muốn đầu tư theo một chút!”

Xa Tuyết cười nhạt: “Chuyện này thì tính là cơ mật gì chứ!”

Ả lại nói cho Đinh Tranh một tin tức: “Ngày thi đấu đó, Chu Mộ Ngôn căn bản sẽ không xuất hiện, cô nói cậu ta có cơ hội thăng hay không? Mà những tuyển thủ khác lại bị Cố Vân Phàm bỏ xa mấy con phố.”

“Thật sao?”

“Lừa cô làm gì? Cô cho rằng mấy ngày nay tôi công dã tràng chắc?”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1138: Có thể sẽ chết!


Lão Triệu cảm thấy không đúng, đến nhìn thì ngây người: “Cô chủ, sao cô khóc vậy?”

Minh Châu lau nước mắt. Cô nói: “Không khóc! Gió thổi vào mắt thôi!” Lão Triệu trừng mắt, nhìn thấy bức thư kia, ông ấy chợt nhặt lên.

Minh Châu chậm rãi nhận lấy, sau đó từ từ xé nát, cô vừa khóc vừa cười: “Chú Triệu, sau này cứ xem như người này không tồn tại đi.”

Cô biết bệnh của ông. Có thể không khỏe lại được. Có thể sẽ chết!

Nhưng quyết định của ông ấy, có lẽ là, đến lần gặp mặt cuối cùng cũng không để cô thấy.

Lục Khiêm, ông đúng thực tàn nhẫn... Minh Châu nghẹn ngào: “Chú Triệu, đi khám thai sản với tôi đi!”

Lão Triệu chợt run lên, im lặng dìu cô rời đi.

Sau này, chuyện này không ai nhắc đến nữa.

Tiếp sau đó, Hoắc Minh từng đi kiểm tra, đêm đó bệnh tình Lục Khiêm chuyển biến xấu... Thư ký Liễu liên lạc với bác sĩ bên Thụy Sĩ, đưa người đi ngay trong đêm.

Chỉ để lại một bức thư cho Minh Châu.

Lúc Lục Khiêm đi, là rời đi không mang theo hy vọng gì.

Lần gặp mặt cuối cùng, ông không muốn để Minh Châu nhìn thấy.

Lục Khiêm, biến mất khỏi nhà họ Hoắc, biến mất khỏi thành phố B.

Gần như tất cả mọi người đều mau chóng quên đi, từng có một người như vậy.

Chỉ có Thước Thước nói mớ lúc ngủ, sẽ gọi bố.

Kể từ hôm đó, Minh Châu không gọi đến số của Lục Khiêm, cũng không liên lạc với thư ký Liễu, cô thực sự xem như người đó không tồn tại...

Thu đi đông đến. Đêm ba mươi, cả nhà họ Hoắc đều ở nhà lớn. Trong nhà đông con nít, ồn ào náo nhiệt.

Tuu Minh Châu khẽ cười, nhưng dù sao trông cũng cô đơn, Ôn Noãn càm thầy buồn nhất.

Hoắc Minh ôm vai cô. Im lặng an ủi.

Hoäc Chấn Đông gọi mấy đứa nhỏ đến, lần lượt cho tiền mừng tuổi, bao lì xì nào cũng phình dày.

Tiểu Sùng Quang là nhiều nhất.

Hoắc Chấn Đông xoa đầu cậu bé, yêu thương nói: “Sùng Quang biểu hiện tốt nhất, là tấm gương cho em trai em gái.”

Tiểu Hoắc Tây vểnh miệng nói: “Cháu cũng làm tốt! Cháu còn giúp Doãn Tây thay tã nữa!”

Tiểu Doãn Tư ra sức gật đầu.

Hoắc Chấn Đồng lại cho Tiểu Hoắc Tây một bao lì xì.

“Vốn dĩ là ông nội định lén cho cháu đấy.”

Tiểu Hoắc Tây vui vẻ cầm lấy.

Chỉ có Lục Thước ngồi ở hành lang, im lặng nhìn bên ngoài...



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1002: Đinh Tranh không nói gì


Đinh Tranh không nói gì.

Chờ cô ta trở về nơi ở của mình. Cô ta hút thuốc lá hơn nửa ngày, rốt cục vẫn gọi điện thoại cho nhân viên tài vụ, cô ta lấy toàn bộ bốn trăm triệu trong tài khoản của mình ra ném cho Cố Vân Phàm.

Thành công sẽ thu được gấp đôi.

Không thành công, vậy thì táng gia bại sản...

Nhưng mà Đinh Tranh nắm chắc cô ta nhất định sẽ thắng, vì cô ta nắm giữ nhiều tin tức đến vậy mài

Cô ta không thể không thắng!

Đinh Tranh đầu tư bốn trăm triệu, Ôn Noãn nhận được tin tức trước tiên, cô cầm điện thoại lặng im hồi lâu.

Kết cục của Đinh Tranh, đã quyết định rồi.

Tiền này, cô ta không lấy lại được!

Ôn Noãn nhẹ giọng nói với người ở đầu kia điện thoại: “Đã biết!” Rồi cúp điện thoại.

Cô bảo lão Triệu đưa cô đến nghĩa trang một chuyến.

Lão Triệu nghe nói nơi đến, hơi do dự nói: “Lát nữa Hoắc Minh biết sẽ không vui đâu.”

Ôn Noãn cười yếu ớt: “Lát nữa cháu lại nói với anh ấy!”

Cô bày trận lâu như vậy, rốt cuộc Đinh Tranh cũng cắn câu, trong lòng cô rất vui vẻ.

Cô muốn nói tin tức này cho Cố Trường Khanh, để hắn ta biết chuyện, cũng để hắn ta an giấc ngàn thu.

Lão Triệu còn đang tiếp tục lải nhải.

Khi ra cửa, Tiểu Hoắc Tây giống như kẹo mạch nha vậy, dính lại đây.

Ôn Noấn dứt khoát mang cả cô bé theo.

Buổi sáng, thời tiết tươi đẹp, nhưng khi tới nghĩa tranh lại tử khí trầm trầm. Ôn Noãn nắm tay Hoắc Tây.

Phía sau có mấy vệ sĩ đi theo.

Đến gần mộ của Cố Trường Khanh, mới phát hiện mẹ Cố và Cố Tinh Tinh cũng ở đó, đang hóa vàng mã cho Cố Trường Khanh.

Ôn Noãn cầm một bó hoa cúc, đi qua đó, từ từ đặt xuống. Hoắc Tây ngoan ngoãn ở bên cạnh cô. Cô bé nhận ra chú trên ảnh chụp, là người muốn cô bé gọi bố.

Hai mẹ con nhà họ Cố thấy Ôn Noãn tới đây thì đứng lên, đặc biệt là mẹ Cố vẻ mặt phức tạp: “Đang mang thai mà sao còn tới đây?”

Bà ta lại sờ đầu Hoắc Tây: “Đã lớn như vậy rồi à!” Bà ta đang cảm khái.

Nếu như năm đó Ôn Noãn và Trường Khanh ở bên nhau, thì con cái cũng lớn như vậy rồi.

Bé gái đáng yêu như vậy, nên gọi bà ta là bà nội. Chỉ là ngẫm lại thì lại càng bi thương.

Ôn Noãn cũng vuốt đầu Hoắc Tây, dịu dàng nói: “Tôi tới đây thăm anh ta. Nhân tiện nói với anh ta mấy câu.”

Cố Tinh Tinh rưng rưng: “Ôn Noãn, cũng chỉ có chị là nhớ anh cả.”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1139: Cậu ngồi đó bất động


Cũng có người nói, ông cậu không cần mẹ và em gái cậu nữa.

Lông mi của Lục Thước cũng dính tuyết.

Cậu ngồi đó bất động.

Thân thể cậu cứng đờ, nhưng trong lòng, người đàn ông kia ôm lấy cậu ngồi bên lò sửa, chơi xếp gỗ với cậu bé, kể chuyện xưa cho cậu bé.

Trong phòng khách thiếu mất một người.

Minh Châu nhìn con trai từ xa, cô biết cậu bé đang nghĩ gì. Cô muốn đi qua.

Hoắc Minh vỗ nhẹ cánh tay cô, khẽ nói: “Để anh đi!”

Minh Châu ừ một tiếng, khóe mắt phiếm hồng.

Hoắc Minh dịu dàng nói: “Sắp qua năm mới rồi, không được khóc, không may mắn, có biết không?”

Anh bảo Ôn Noãn ở cùng Minh Châu.

Hoäc Minh đi đến hành lang, Tiểu Lục Thước ôm lấy thân thể nhỏ bé, nhìn cảnh tuyết bên ngoài.

Mông lung nghĩ ngợi, cậu bé nghĩ có thể nhìn thấy ông cậu. Hoắc Minh ngồi bên cạnh cậu bé.

Anh ôm cậu bé vào lòng, dùng thân thể sưởi ấm cho cậu bé, rồi cúi đầu hỏi: “Đang nhớ bố sao?”

Lục Thước không chịu nói chuyện.

Lục Khiêm rời đi, khiến linh hồn cậu bé bị tổn thương. Cậu bé vốn dĩ là đứa nhỏ hướng nội, bây giờ lại càng không thích nói chuyện.

Một lúc lâu sau, anh mới nói một câu. “Nghe nói, ông ấy dẫn theo Manh Manh.” Hoắc Minh xoa đầu cậu nhóc.

Anh không nói với cậu bé, Manh Manh cũng chính là Lục Huân, ỏe biệt thự bị người làm ngược đãi nên Lục Khiêm mới dẫn đi.

Lục Thước nhìn chằm chằm vào đêm tuyết. Cậu khẽ hỏi: “Ông cậu vẫn còn sao?” Giọng Hoắc Minh cũng đã khàn: “Còn! Ông ấy vẫn còn!”

Lục Thước lầm bầm: “Tại sao ông ấy không về thăm cháu, không về thăm mẹ, buổi tối có khi mẹ sẽ khóc.”

Hoắc Minh hôn cậu bé.

Anh xoa đầu cậu nhóc: “Vậy Thước Thước của chúng ta phải mau mau lớn lên nhé, có thể để mẹ dựa vào.”

Lục Thước gật đầu. Hoắc Minh lại nói: “Muốn quà năm mới gì nào!”

Lục thước nghĩ một lúc lâu, khẽ nói: “Có thể gọi cháu là cậu nhóc ngốc không?

Hốc mắt Hoắc Minh nóng rực.

Tính cách anh rất mạnh mẽ, rất ít khi rơi lệ, nhưng lúc này lại không kiềm được.

“Cậu nhóc ngốc!” Lục Thước khẽ cười, nụ cười nhạt có chút bướng bỉnh...

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1003: Trợ lý Từ ngốc luôn


Chuyện này, các cô chưa bao giờ biết.

Ôn Noãn xoay người nhìn chăm chú vào ảnh chụp của Cố Trường Khanh, nói nhỏ: “Cả tôi, cả Hi Quang, đều có quan hệ với cô ta.”

Mẹ Gố lạnh giọng nói: “Không thể tha cho cô ta được! Ôn Noãn, cháu không thể tha cho cô ta!”

Bà ta kích động cực kỳ, quỳ gối với Ôn Noãn: “Bác gái cầu xin cháu, nhất định phải xử lý con yêu tinh hại người kia! Trường Khanh nó quá thảm rồi, khi mó rời đi thân thể cũng đã như vậy, hút cả một tiếng cũng không đi được... Nó quá đáng thương rồi!"

Cố Tinh Tinh đỡ mẹ mình, mặt cũng đẫm lệ.

Đinh Tranh thật sự quá ác độc!

Đây là một người phụ nữ thế nào?

Ôn Noãn đỡ mẹ Gố lên, cô cười nhạt: “Rất nhanh thôi! Mọi chuyện sẽ kết thúc!”

Mẹ Cố và Cố Tỉnh Tinh hơi sửng sốt.

Bọn họ thậm chí còn vương nước mắt, cứ như vậy ngơ ngác nhìn chăm chú vào Ôn Noãn.

Ôn Noãn và Cố Trường Khanh yêu nhau bốn năm, bọn họ đã quá quen thuộc với Ôn Noãn rồi, ngoan ngoãn mềm mại, chỉ là Ôn Noãn trước mặt lại hoàn toàn không giống trước đây... Mẹ Cố kinh ngạc nửa ngày, ngơ ngác phụ họa: “Đúng vậy, ngày lành của cô ta đã đến!”

Bà ta lại muốn cảm ơn Ôn Noãn.

Ôn Noãn lắc đầu.

Cô cũng không nói gì, bởi vì chuyện giữa cô và Cố Trường Khanh, không nói rõ ràng được.

Chuyện Ôn Noãn đi nghĩa trang cuối cùng Hoắc Minh vẫn biết, thật ra anh không trách cứ gì cô cả, chỉ là lo lắng chỗ đó quá nhiều hơi lạnh, ảnh hưởng đến bạn nhỏ Hoắc bé xinh tôn quý nhà anh thôi.

Ôn Noãn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nâng cốc sữa bò nóng lên uống.

Cô mỉm cười: “Làm gì kiều quý như vậy như vậy chứ? Hơn nữa, không phải tối hôm qua anh đã độ rất nhiều dương khí sao?”

Hoäc Minh vốn định tiếp tục lý luận cùng cô vài câu, nhưng vừa nghe câu này đã ngây ngẩn cả người.

Đây là lời Ôn Noãn sẽ nói sao?

Anh nhìn chăm chú vào cô, thấp giọng cười một chút, nhẹ vuốt mũi cô: “Không biết xấu hổ nha bà Hoắc.”

Ôn Noãn giương mắt nhìn anh.

Bình tĩnh thong dong, lại mang theo một chút nữ tính quyến rũ, cực kỳ hấp dẫn.

Hoắc Minh chỉ hận trẻ con trong nhà quá nhiều! Có một số việc, dù sao cũng không được tiện lắm.

Ôn Noãn chống người anh, nhỏ giọng hứa hẹn: “Chờ chuyện này xong xuôi lại làm, được không?”

Hoäc Minh cười xấu xa vô cùng.

Ngày hôm sau chính là trận thi đấu cuối cùng của F1 mùa đông.

Hoắc Minh đi cùng Ôn Noãn tới đây, đương nhiên là ở phòng bao tốt nhất.

Thật trùng hợp, đối diện chính là Đinh Tranh, cô ta đang ở cùng Xa Tuyết.

Đinh Tranh cực kỳ nắm chắc, tối hôm qua cô ta và Cố Vân Phàm đã gặp mặt, cậu ta vẫn không kiên nhẫn với cô ta nhưng cũng để lộ ra nội tình Chu Mộ Ngôn sẽ không xuất hiện.

Lúc này, cô ta đeo kính râm, đang chờ lấy tiền.

Vào lúc mười giờ, sàn giao dịch sẽ đóng cửa.

Ôn Noãn nói với trợ lý Từ bên cạnh: “Đầu tư cho Chu Mộ Ngôn một tỷ!”

Trợ lý Từ ngốc luôn.

Giọng điệu Hoắc Minh nhàn nhạt: “Giúp tôi đầu tư một tỷ cho Chu Mộ Ngôn luôn đi, tôi cũng muốn theo Giám đốc Ôn của các cô phát tài!”

Ôn Noấn vừa bực mình vừa buồn cười. Trợ lý Từ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cuối cùng vẫn đầu tư hai tỷ...



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1004: Tôi có thể tính kế cả bản thân à?


Đỉnh Tranh ngây ngẩn cả người.

Cô ta nhìn chằm chằm vào Chu Mộ Ngôn, đôi mắt trang điểm kỹ càng tinh xảo kia tràn ngập tơ máu.

Sao có thể! Tại sao Chu Mộ Ngôn lại xuất hiện? Dựa theo kế hoạch, hẳn là cậu ta đã bị thương và rời khỏi cuộc thi rồi chứ.

Đinh Tranh gần như phát cuồng, nhìn về phía Xa Tuyết: “Sao lại thế này? Cô cho tôi hỏi một chút, tại sao lại thế này, vì sao Chu Mộ Ngôn lại tới đây thi đấu?”

Sắc mặt Xa Tuyết trắng xanh.

Ả run tay lấy điện thoại ra, gọi điện cho ông chủ câu lạc bộ: “Anh Đông, không phải anh nói với tôi là Chu Mộ Ngôn sẽ không thi đấu sao?... Đúng, người khác tới đây! Anh Đông, anh Đông... Cái tên khốn này!”

Xa Tuyết ném điện thoại đi.

Đinh Tranh giơ tay cho Xa Tuyết một bạt tai: “Tiện nhân! Mày tính kế tao!”

“Tôi có thể tính kế cả bản thân à?”

Khuôn mặt trắng nõn tinh tế của Xa Tuyết hiện lên dấu vết năm ngón tay.

Ả vuốt mặt, không cam lòng nói: “Chúng ta đều bị lừa! Chỉ là, bây giờ vẫn chưa kết thúc, còn chưa phải là kết quả tệ nhất, chỉ cần Cố Vân Phàm thắng thì chúng ta sẽ thắng! Giám đốc Đinh, không phải chị ngủ với cậu ta sao, chị mau gọi điện thoại cho cậu ta, nói cậu ta nghĩ cách ném Chu Mộ Ngôn ra sau đi, bất kể dùng biện pháp gì!”

Đinh Tranh nửa tin nửa ngờ.

Người đàn bà Xa Tuyết này, đã làm cô ta mất lòng tin rồi.

Nhưng điều không thể phủ nhận chính là, hiện tại Cố Vân Phàm là hy vọng duy nhất của cô ta.

Đỉnh Tranh cầm điện thoại, gọi cho Cố Vân Phàm.

Cố Vân Phàm nghe máy, giọng nói lười biếng: “Có chuyện gì?”

Giọng Đinh Tranh run rẩy: “Vì sao Chu Mộ Ngôn lại tới đây?”

“Cậu ta tới đây thi đấu không phải rất bình thường sao?”

Đinh Tranh cứng lại.

Cô ta không cố được chuyện khác, trực tiếp cầu xin: “Trận thi đấu này tôi đã đầu tư bốn trăm triệu vào, gần như là toàn bộ tài sản của tôi rồi, Cố Vân Phàm... Dựa vào tình cảm giữa chúng ta, bất kể như thế nào hôm nay cậu đều phải thắng được cuộc thi này.”

Cố Vân Phàm nhai kẹo cao su.

Cậu ta rất là không để ý: “Nhìn tình hình đãt” Còn phải nhìn tình huống nữa? Bốn trăm triệu đấy!

Đỉnh Tranh lại nói, Cố Vân Phàm lập tức có hơi không kiên nhẫn: “Tối hôm qua chơi phụ nữ bốn lần, chân mềm rồi, không nhất định chạy trốn động!”

Đinh Tranh tức giận đến mức kêu lên: “Cố Vân Phàm cái tên khốn nhà cậu!” “Không phải chị đã sớm biết rồi sao?” Cố Vân Phàm nói xong liền cúp điện thoại.

Đinh Tranh lại gọi qua thì cậu ta tắt máy, cô ta thất hồn lạc phách lẩm bẩm: “Xong rồi! Tất cả đều xong rồi!”

Xa Tuyết vẫn làm bộ làm tịch: “Cậu ta không chịu ư?”

Đinh Tranh đỏ cả mắt: “Cậu ta chính là một tên khốn đùa bỡn phụ nữ! Ôn Noãn đâu, tôi cần phải tìm cô ta, tôi mất tiền thì cô ta cũng phải mất tiền.”

Xa Tuyết cười lạnh.

Đinh Tranh ra phòng chờ đi tìm Ôn Noãn, nhưng ngoài cửa căn phòng kia có bốn vệ sĩ đứng đấy, căn bản không cho cô ta đi vào: “Giám đốc Hoäc đã dặn, ai cũng không được quấy rầy.”

Đinh Tranh nháo lớn vô cùng.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1140: Nửa tiếng sau


“Không ngủ được?”

Ôn Noãn trong đêm tối nhìn chăm chú chồng mình, khẽ ừ một tiếng.

Hoắc Minh im lặng một lúc.

Anh khẽ lên tiếng: “Ba có một người bạn có con trai, cũng ly hôn, có ý với Minh Châu, người cũng không tệ, suy nghĩ của bố là đợi sinh con xong lớn một chút, thì để bọn họ gặp mặt, có lẽ có thể thành công.”

Hoắc Minh nghĩ, chuyện này nên nói với Ôn Noãn.

Ôn Noãn cũng rõ ý của anh.

Cô khẽ tựa vào vai anh, khẽ nói: “Đến lúc đó xem ý của Minh Châu đi!” Hoắc Minh vuốt tóc cô.

Anh thì thầm: “Nếu không hợp thì cứ độc thân thôi, cũng không phải không nuôi được.”

Ôn Noãn nhắm mắt.

Qua một lúc cô lại mở mắt, cô nói: “Hoắc Minh... Em cứ cảm thấy bất an, như thể tối nay có chuyện gì xảy ra vậy! Anh đừng ngủ, nhỡ đâu có chuyện.”

Hoắc Minh đều nghe theo cô.

Bọn họ cứ nằm đó, cùng nhau nói mấy chuyện giữa vợ chồng.

Bên kia, Minh Châu ôm Tiểu Thước Thước.

Gần đến ngày sinh, ban đêm cô cũng không ngủ được, mất ngủ cả đêm.

Cô khẽ xoa bùng.

Nửa tháng nữa sẽ đến ngày sinh rồi, tên của đứa nhỏ này vẫn chứa đặt nữa. Ngay lúc này, Tiểu Thước Thước lại nói mớ.

Cậu bé gọi bố.

Minh Châu vuốt ve mặt cậu bé, cô rất đau lòng... Nhưng cô cũng không biết giải thích thế nào.

Bụng dưới đau quặn từng cơn. Ra giường đột nhiên ẩm ướt. Vỡ nước ối rồi.

Cô đau đớn không nói nên lời, ôm bụng cả một lúc cũng không thẳng lưng được, Tiểu Thước Thước tỉnh lại, thấy mẹ ôm bụng, trán đầy mồ hôi.

Em gái sắp sinh ra rồi.

Thước Thước vội bò xuống giường, bịch bịch chạy đến gõ cửa phòng đối diện.

“Cậu ơi, mẹ sắp sinh rồi.”

Hoắc Minh đang nói chuyện với Ôn Noãn, lập tức xốc chăn. Quần áo cũng chưa kịp mặc đã chạy qua.

Ôn Noãn đi theo phía sau. Quả nhiên là sinh trước ngày dự sinh. Hoắc Minh đã có kinh nghiệm, anh mặc áo lông cho em gái, nói với Ôn Noãn:

“Anh ôm em ấy xuống! Em gọi bố mẹ dậy, bây giờ đưa Minh Châu đi bệnh viện, để lại người lo cho đám nhỏ trong nhà.”

Ôn Noãn gật đầu.

Hai phút sau, nhà họ Hoắc sáng đèn.

Ngày đầu năm mới, nhà họ Hoäc lại sắp có thêm đứa nhỏ. Hoắc Minh lái xe, Hoắc Chấn Đông ở bên cạnh chỉ huy.

Ôn Noấn ôm Minh Châu, bên cạnh còn có Thước Thước, cậu nhóc kiên trì muốn đi theo.

Minh Châu đau đến chảy cả mồ hôi lạnh.

Cả người cô ấy đầy mồ hôi, ôm lấy Ôn Noấn, mơ màng gọi chị dâu...

Ôn Noãn khẽ xoa bụng cô, không ngừng an ủi: “Đến bệnh viện là tốt thôi.” Phía trước, Hoắc Minh tập trung lái xe.

Đêm tuyết, đường truyền, anh không dám sơ suất gì.

Anh đích thân lái xe, là vì anh không yên tâm giao mạng của em gái, và cả đứa nhỏ trong bụng em ấy cho người khác...

Nửa tiếng sau...

Chiếc Bentley đen dừng trước bệnh viện, xe cấp cứu lập tức đẩy đến, lập tức đưa đến phòng sinh.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1005: Vẻ mặt Đinh Tranh cứng đờ


Nói xong thì anh chuẩn bị đi vào.

Đinh Tranh giữ chặt ống tay áo anh lại, đau khổ cầu xin: “Tôi nghe nói Ôn Noãn cũng mua Cố Vân Phàm, nhưng hiện tại Cố Vân Phàm có khả năng sẽ không thắng được, tôi muốn thương lượng với Ôn Noấn... Rốt cuộc cô ấy cũng đầu tư hai trăm triệu mà?”

Hoắc Minh đẩy tay cô ta ra.

Anh cười nhẹ: “Hai trăm triệu, chỉ là để cô ấy giết thời gian thôi, không tính là gì cả!”

Vẻ mặt Đinh Tranh cứng đờ.

Hoắc Minh đã mở cửa ra, đi vào trong.

tay đua trên đường băng đã vào vị trí. Người hâm mộ xe của Chu Mộ Ngôn, tiếng vỗ tay như sấm dậy. Lớn giọng hô tên cậu ta.

Chu Mộ Ngôn nhàn nhã vẫy tay, sau đó tặng cho bà xã Khương Sinh đang ngồi trên khán đài một nụ hôn gió.

Khương Sinh ửng đỏ cả khuôn mặt.

Một tiếng súng vang lên, từng chiếc xe thể thao lao ra như mũi tên rời cung. Trong gió tràn ngập tiếng xe gào rú, nức nở, tràn ngập khoái cảm cực hạn.

Một vòng, hai vòng, ba vòng...

Chu Mộ Ngôn vẫn luôn dẫn đầu rất xa, Cố Vân Phàm đuổi theo ngay phía sau cậu ta, khoảng chừng một trăm mét.

Đỉnh Tranh vẫn còn ôm hy vọng.

Cô ta khát vọng, trong lòng người đàn ông Cố Vân Phàm kia ít nhiều sẽ có cô †a, sẽ nguyện ý vì cô ta buông tay đánh cược một lần.

Chỉ là theo vòng số tăng lên, Cố Vân Phàm vẫn mãi duy trì vị trí thứ hai, cũng không lao lên được...

Ở vòng cuối cùng, Chu Mộ Ngôn lao về đích trước.

Cậu ta mở cửa xe ra, cởi mũ xuống, sau đó chạy tới ôm chặt Khương Sinh.

Một nụ hôn thật sâu.

Cậu ta bám vào bên tai Khương Sinh thì thầm: “Đây là trận đấu cuối cùng trong sự nghiệp! Sau này chúng ta có thể chuyên tâm tạo em bé, em cũng không cần phải lo lắng hãi hùng nữa.”

Vành mắt Khương Sinh đỏ ửng.

Trong lòng Chu Mộ Ngông cũng cảm động, cậu ta quen biết Khương Sinh đúng vào cái tuổi còn phóng đãng, cậu ta ham thích đua xe, cũng không định từ bỏ vì người phụ nữ nào, thậm chí sau khi kết hôn cùng Khương Sinh rồi, mỗi năm cậu ta vẫn còn tham gia mấy trận thi đấu.

Khương Sinh chưa bao giờ nhắc tới con cái cả.

Cô ấy luôn nói cứ chờ mấy năm nữa.

Cậu ta biết, cô ấy đang cho cậu ta thời gian, để cậu ta phóng túng, để cậu ta được tự do.

Cậu ta thích đua xe, nhưng cậu ta còn thích Khương Sinh hơn.

Bên kia có một đôi tình nhân đang ở bên nhau, thuê phòng, Đỉnh Tranh thì nằm liệt trên ghế.

Cô ta xong rồi! Bốn trăm triệu... Bù vào cả rồi!

Trong lòng Đinh Tranh phẫn hận, chỉ là cảm xúc phẫn hận này cô ta không biết phát tiết lên người ai cả, cô ta cảm thấy tất cả mọi người đều đang hại mình!

Cô ta cứ ngơ ngác ngồi đó, không ngừng nói những lời không nghe hiểu. Xa Tuyết sợ hãi chạm vào cô ta: “Giám đốc Đinh!”

Đỉnh Tranh bỗng nhiên trừng mắt nhìn ả: “Cô nói là ai làm hại tôi? Là cô, hay là Ôn Noãn, hay là Cố Vân Phàm?”

Cô ta duỗi tay véo Xa Tuyết. Xa Tuyết liều mạng chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa kêu cứu mạng.

Mấy vệ sĩ đón được ả ta, sau đó mấy người kia nói với Đinh Tranh: “Cô Đinh, giám đốc Ôn nhà chúng tôi muốn gặp cô!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1141: Thật sự rất hận ông!


Ánh mắt Hoắc Minh nặng trĩu. Anh nắm tay em gái, lẩm bẩm: "Được! Anh không gọi điện thoại!”

Bốn phía phòng sinh đều trắng bệch, chỉ có ánh đèn trắng phía trên sáng chói mắt.

Trong cơn đau đớn không thể chịu đựng được, Minh Châu nhìn lên ánh đèn.

Nước mắt trượt xuống theo khóe mắt, ở dưới ánh đèn phản chiếu ra ánh sáng...

Lục Khiêm, Lục Khiêm. Trong lòng cô thầm niệm cái tên này, không phải cô không muốn nghe thấy giọng nói của ông, không phải cô không muốn nghe ông gọi mình một tiếng Minh

Châu vào thời điểm như vậy, nhưng cô rất sợ hãi!

Cô sợ rằng khi gọi điện thoại sẽ có người khác trả lời, hoặc là thậm chí ngay cả nói chuyện ông cũng không thể.

Cô rất nhớ ông, cũng rất hận ông...

Lục Khiêm,

Thật sự rất hận ông!

Ông có biết Thước Thước đang nghĩ đến ông không?

Ông có biết hôm đó tôi tìm ông đi khám thai, tâm trạng háo hức biết bao nhiêu không?

Ông làm sao mà biết được.

Ông chẳng biết cái gì cả...

Từng cơn đau cứ ập đến, sau đó, cô choáng váng đến mức không còn sức lực để nhớ nhung hay hận thù ông, cô chỉ cảm thấy được đứa bé bên trong đang nóng lòng được đến thế giới này.

Một tiếng khóc nỉ non.

Ngày đầu tiên của năm mới, nhà họ Hoắc nghênh đón sinh mệnh mới chào đời.

Lục U, ra đời lúc ba giờ sáng.

Cái tên là do Hoắc Minh đặt!

Thụy Sĩ.

Kiến trúc cổ kính, khung cửa sổ gỗ màu xanh nhạt.

Nơi này quanh năm tuyết đọng, cho nên được ở trong căn phòng ấm áp, uống một ly ca cao nóng và ngắm nhìn thế giới trắng xóa bên ngoài, khiến con người ta có những suy nghĩ khác.

Nhưng nếu quanh năm bị nhốt trong phòng, kể cả khung cảnh có đẹp hơn nữa cũng trở nên nhàm chán.

Lục Khiêm đứng bên cửa sổ, mặc quần áo bệnh nhân trống rỗng, khuôn mặt lạnh lùng cực kỳ gầy gò.

Bác sĩ gần như bỏ cuộc.

Nhưng ông vẫn ngoan cường sống sót, đã sống lâu hơn dự kiến hai tháng. Thư ký Liễu đứng ở phía sau, trong tay cầm một ly nước lọc và thuốc. Giọng anh ta rất nhẹ nhàng: "Đến giờ uống thuốc rồi!”

Lục Khiêm lại dường như không nghe thấy.

Ông lặng lẽ nhìn trận bão tuyết bên ngoài, thì thầm: "Hôm nay là năm mới! Trong nước chắc hẳn rất náo nhiệt!”

Mũi thư ký Liễu cay cay.

Anh ta lấy lại tinh thần, cười nói: "Đúng vậy, nếu như ngày xưa nhất định nhà họ Lục đã treo thật nhiều đèn lồng đỏ, bà cụ chắc chắn sẽ chiên thật nhiều thịt viên vàng óng ánh giòn tan, là món ngài thích ăn nhất."

Lục Khiêm khẽ lẩm bẩm: "Cũng là món cô ấy thích ăn nhất!”

Thư ký Liễu không trả lời được, sau một lúc lâu anh ta cẩn thận nói: "Nếu không thì gọi điện thoại cho cô cả xem sao, hỏi thăm một chút, tính toán ngày tháng cũng đến lúc sinh rồi phải không?”

Lục Khiêm khẽ sờ điện thoại trong túi áo.

Ông do dự cả một ngày vẫn không gọi điện thoại, ông thà như đã chết trong lòng cô còn hơn.

“Vẫn là không nên!”

Cần gì phải cho cô hy vọng cơ chứ...

Thư ký Liễu rất khổ sở, tiến lên khuyên: "Uống thuốc đi! Uống thuốc xong nên ngủ một giấc! Tôi đã đặt bánh gạo cho ông rồi, tìm suốt mấy cửa hàng mới tìm được, thức dậy thì ăn thử một miếng.”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1006: Vì sao?


“Vì sao?” Hai mắt cô ta đỏ ửng, lên tiếng chất vấn: “Tôi thật lòng đối tốt với cô, vậy mà cô lại tính kế tôi như vậy, cô làm như vậy có chỗ tốt gì chứ, không phải đến bản thân mình cũng bù hai trăm triệu vào sao?”

Ánh mắt Ôn Noãn vẫn dừng trên vòng cổ.

Cô vẫn chưa để ý tới lời chất vấn của Đinh Tranh, ngược lại nói: “Cái vòng này thật đẹp! Những món đồ đẹp đến lóa mắt, vẫn luôn khiến người ta phải tranh đoạt! Đinh Tranh, cô tranh đoạt mấy năm nay, có mệt không?”

Đinh Tranh không cam lòng mà ngẩng đầu: “Còn chưa tới cuối cùng đâu! Ôn Noãn, cô cứ chờ đói”

Ôn Noãn hơi mỉm cười.

Cô nhẹ nhàng bâng quơ: “Đinh Tranh, cô cho rằng cô còn có cơ hội sao?... Tôi nói cho cô biết, từ đầu tới đuôi đều là tôi sắp đặt, từ Xa Tuyết đến Cố Vân Phàm, thậm chí là chuyện ông Cố xuất hiện đều ở trong kế hoạch của tôi. Nếu cô không sỉ tâm vọng tưởng muốn gả đến nhà họ Cố, có lẽ sẽ không dễ dàng đi vào tròng như vậy.”

“À, tôi quên nói với côi”

“Tôi không chỉ đầu tư hai trăm triệu cho Cố Vân Phàm, tôi và Minh còn đầu tư hai tỷ mua Chu Mộ Ngôn nữa.”

Nói cách khác, cái sàn giao dịch này cơ bản đã bị bọn họ quét sạch. Đinh Tranh tức điên.

Ôn Noãn, cô ta quá đê tiện!

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Cố Vân Phàm đi đến.

Đinh Tranh nhìn chằm chằm vào gương mặt anh tuấn trẻ tuổi của cậu ta. Toàn thân cô ta đều đang run rẩy.

Cô ta không tin, không tin người đàn ông hoan hảo với mình này vẫn luôn tính kế mình.

Thậm chí cậu ta còn chưa bao giờ lấy lòng cô ta. Là cô ta muốn dâng tất cả đến trước mặt cậu ta.

Ôn Noấn nhẹ giọng hỏi: “Đinh Tranh, cô có cảm thấy, Cố Vân Phàm giống một người hay không?”

Toàn thân Đinh Tranh cứng đờ.

Người Ôn Noãn nói chính là... Cố Trường Khanh!

Ôn Noãn rũ mắt cười lạnh: “Càng không phản ứng lại cô thì cô càng muốn cướp tới tay! Đinh Tranh, thật ra cô bại bởi chính mình! Cô chỉ là không chấp nhận được chuyện Cố Trường Khanh chết trên tay cô mà thôi, cô không thích Cố Vân Phàm, cô chỉ là theo bản năng muốn xem cậu ta thành người thay thế Cố Trường Khanh mà thôi!”

“Tôi không phải!” Đinh Tranh không chịu nổi kích thích kêu lên.

Cô ta buột miệng thốt ra: “Tôi không hại anh ấy! Anh ấy uống thuốc kia lên rồi lại muốn đi tìm cô! Cô nói xem, tại ai chứ, có thể trách tôi sao? Anh ấy chết do tình cảm đối với cô, Ôn Noãn, người nên áy náy phải là cô mới đúng!”

Ôn Noấn cười nhạt.

Đúng lúc này, một đôi mẹ con vọt vào phòng.

Chính là mẹ và em gái của Cố Trường Khanh.

Mẹ Cố chính tai nghe thấy lời Đinh Tranh nói, gương mặt không được bảo dưỡng của bà ta tức giận đến mức tím tái, tiến lên bóp chặt cổ Đinh Tranh, muốn liều mạng với cô ta.

“Con tiện nhân này!”

“Mày cho Trường Khanh uống loại thuốc đó, nó muốn lái xe vậy mà mày không cản!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1142: Tỉnh dậy


Đó là thời điểm Ôn Noấn sinh Hoắc Tây, ông mơ thấy mình còn khỏe mạnh, mơ thấy Minh Châu vẫn còn non nớt.

Phong thái và cử chỉ của cô cực kỳ giống Hoäc Tây. Cô sẽ chăm chú nhìn ông, gọi ông là chú Lục, cẩn thận nhìn lén ông. Người trong giấc mơ thật sống động.

Cô nằm trong lòng ông, nhẹ nhàng vuốt ve mặt ông, nói: 'Lục Khiêm, em không trách anh nữa!"

Tỉnh dậy.

Vẫn là phòng bệnh trắng xóa, ngay cả bên ngoài cũng trắng xóa mênh mông. Lục Khiêm nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Ông nghĩ mình nên ngủ thêm một lát nữa...

Trong phòng bệnh ấm áp, nhưng toàn thân ông lại cảm thấy lạnh lẽo, cuộc sống không có Minh Châu liếc mắt một cái đã biết quá rõ ràng.

Thư ký Liễu chắc là đi lấy bánh gạo rồi.

Trong phòng bệnh, chỉ có nữ y tá ngoại quốc hơi béo.

Lục Khiêm rất muốn về nước.

Thật sự rất muốn...

Ông nhớ những bông hoa tử đằng trong Lục Viên, nhớ món thịt viên chiên của bà cụ, nhớ căn hộ trên đường Quảng Nguyên, đó là gia đình chân chính của ông và Minh Châu.

Nhưng ông không thể.

Chỉ cần còn một hơi thở, ông sẽ không bỏ cuộc.

Cho dù cô hận ông đến thế nào, cho dù ông có sống sót trở về, cũng sẽ không bao giờ có được người kia nữa.

Ông cũng không hối hận.

Lục Khiêm không ngủ được.

Ông đứng lên, tựa vào đầu giường dùng giấy gấp từng chiếc máy bay, đó là thứ mà Thước Thước thích. Trước kia nhóc con từng nói với ông rằng lúc lớn lên muốn phát minh ra một loại máy bay nhanh đến mức vừa mở mắt là có thể đến thành phố C ngay.

Cậu bé nói muốn gặp người chú của mình.

Ngón tay nhợt nhạt của Lục Khiêm run rẩy: Nhóc con ngốc nghếch này.

Thư ký Liễu trở về trong gió tuyết.

Trên người anh ta mang theo hơi lạnh, đứng ở cửa run rẩy nói: "Ngài tỉnh rồi! Vừa đúng lúc... Bánh gạo vẫn còn nóng.”

Tiến vào, thấy những chiếc máy bay giấy đó.

Thư ký Liễu mím môi.

Lục Khiêm sắp xếp máy bay xong, cười yếu ớt: "Được rồi! Ăn chút bánh gạo nào.”

Nói là ăn nhưng thực chất cũng chỉ là nếm thử một chút. Cộng lại đại khái được khoảng một muỗng nhỏ. Dạ dày Lục Khiêm không thoải mái, buông muỗng xuống.

Ông nheo mắt, nhìn ra bên ngoài nói: "Thật sự muốn đón năm mới đoàn viên ở trong nước mà.”

“Nhất định sẽ được." Thư ký Liễu nhìn dáng vẻ ông, biết ông không thoải mái. Anh ta đang định nói gì đó.

Di động Lục Khiêm vang lên, người gọi là Hoắc Minh.

Thời gian thành phố B, bốn giờ sáng.

Lục Khiêm nhìn điện thoại, trong lúc nhất thời có chút sợ hãi, nửa ngày vẫn không phản ứng lại.

Thư ký Liễu nhẹ giọng thúc giục: "Nghe máy đi! Có lẽ là Thước Thước nhớ ngài đấy!

Lục Khiêm mỉm cười: "Nhóc con ngốc.”

Ông nhận điện thoại, bởi vì là cuộc gọi quốc tế, trong điện thoại vang lên tiếng xào xạc.

Giọng Hoắc Minh cũng có chút mệt mỏi. Anh nói: "Minh Châu sinh con gái! Tên là Lục U.” Sinh rồi, tên là Lục U...



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1007: Cố Vân Phàm cậu không giúp tôi sao?


Cô ta thét chói tai: “Cố Vân Phàm cậu không giúp tôi sao?”

Cố Vân Phàm lại cười lạnh: “Vì sao tôi phải giúp chị nhỉ! Chị là gì của tôi chứ?”

Đinh Tranh hoàn toàn ngây người.

Cô ta nhìn mẹ Cố, nhìn Cố Tinh Tinh, rồi lại nhìn Xa Tuyết, Ôn Noãn, trợ lý Từ... Còn có Hoäắc Minh, mỗi người đều dùng ánh mắt trơ trến nhìn cô ta, giống như cô †a là vi khuẩn gây bệnh vậy.

Đúng, cô ta chính là vi khuẩn gây bệnh!

Những thứ xinh đẹp đều có độc!

Đỉnh Tranh lơ đãng nhìn thấy khuôn mặt giống như đầu heo của mình ở trong gương, cô ta hoảng hốt, giờ khắc này cô ta giống như quên hết đau đớn trên người, nhẹ vỗ về khuôn mặt và nói: “Kết thúc rồi!”

Ôn Noãn ném vòng cổ cho cô ta.

“Đinh Tranh, đây là tài sản cuối cùng của cô!”

Đinh Tranh nhặt chiếc vòng cổ kia lên, vậy mà lại vô cùng vui vẻ đeo vào, cô ta bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa, miệng thì lẩm bẩm lầu bầu: “Các người nói đúng, tất cả đều là do tao làm! Cố Trường Khanh anh ấy không yêu tao, anh ấy đáng chết! Anh ấy bị xe đâm thành thịt nát không phải là tự tìm tới sao? Mới ngủ với tao xong đã nghĩ tới Ôn Noãn mày, mày kết hôn anh ấy còn nghĩ, chẳng lẽ anh ấy không nên chết sao?”

“Còn có, vì sao Ôn Noãn mày lại tồn tại?”

“Tao mua chuộc thợ điện, tao bảo hắn động tay động chân...”

“Thật đáng tiếc! Ôn Noãn mạng lớn! Cái thứ đồ rách nát của Cố Trường Khanh đeo trên người mày giúp mày nhặt được cái mạng, còn có tên đần Cố Hi Quang kia vậy mà cũng cũng ái mộ mày, Cố Trường Khanh... Dù anh ấy đã chết còn giúp mày! Vậy thì sao tao có thể không hận chứ?”

Trong phòng, vô cùng yên tĩnh.

Đỉnh Tranh nở nụ cười quỷ dị: “Chỉ là lần này tao thật sự muốn đối tốt với mày! Ôn Noãn, vì sao lại không cho tao một cơ hội chứ!”

Ôn Noãn đặt bút ghi âm ở trên bàn trà. Trên mặt cô không có biểu tình gì. Cô nói: “Kết thúc rồi Đinh Tranh, cô không còn có cơ hội nữa!”

Đinh Tranh nhìn chằm chằm cái bút ghi âm kia nhưng lại rất bình tĩnh, sống hay chết tại khoảnh khắc này dường như cũng không quan trọng như vậy nữa.

Bởi vì cô ta thua rồi.

Cô ta không xu dính túi, cô ta phải cúi đầu trước người khác, cô ta sẽ khổ sở hơn cả đi chết.

Đỉnh Tranh cười rộ lên, cười đến mức còn khó coi hơn cả khóc. Cô ta lặp đi lặp lại một câu: “Người tôi yêu nhất chính là Cố Trường Khanh.” Ngoài cửa có mấy người đàn ông mặc đồng phục bước vào.

Bọn họ mang Đinh Tranh đi, còn có cây bút ghi âm kia nữa, Đinh Tranh sẽ bị khởi tố tội danh mưu sát, đếm tội cùng một lúc đại khái là tử hình.

Đinh Tranh lảo đảo đi ra ngoài.

Tới cửa, cô ta bỗng nhiên quay đầu lại.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1143: Xảy ra chuyện gì vậy?


Lục Khiêm là một người rất tốt, nửa đời trước ông đã phải hy sinh quá nhiều, không nên có kết cục ảm đạm như vậy.

Mũi Lục Khiêm có chút cay cay.

Lúc ông cúp điện thoại, hèn mọn đến mức không dám yêu cầu nói với Minh Châu một câu.

Thư ký Liễu bên cạnh nghe không rõ.

Anh ta hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lục Khiêm vịn mép giường, chậm rãi ngồi ở bên giường, hơn nửa ngày ông mới ngước mắt nhẹ giọng nói: "Tôi lại làm bố rồi, Minh Châu đã sinh con... Là con gái, tên là Lục UI"

Thư ký Liễu lập tức vui vẻ hẳn lên.

Anh ta vung nắm đấm.

"Thật tốt quá! Ngày đầu tiên của năm mới chính là điềm tốt! Hơn nữa cái tên này thật sự rất hay, cậu đúng là người có văn hóa, cái tên này vừa nghe đã cảm thấy khí phách!"

Lục Khiêm cầm lấy máy bay giấy, nhẹ nhàng vuốt ve.

Ông muốn bay về thăm mấy mẹ con.

Dù là chỉ nhìn qua một cái cũng quá đủ rồi.

Thư ký Liễu ở bên nhẹ nhàng nói: "Ngài đang nhớ Minh Châu phải không!”

Lục Khiêm tựa như gật đầu.

Đã lâu lắm rồi ông không nhìn thấy cô, có khi gần nửa năm rồi, ngay cả giọng nói của cô cũng không được nghe, chắc chắn cô hận ông rất nhiều, còn có nhóc con ngốc nghếch kia nữa, nhất định cũng sẽ hận người bố như ông.

Thư ký Liễu đi tới rót một ly nước lọc.

Anh ta suy nghĩ một hồi lâu, cười nói: 'Hôm nay là ngày vui của ông Lục, thật là trùng hợp, tôi cũng có một chuyện muốn chia sẻ với ngài.”

Lục Khiêm cười nhạt: "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”

Thư ký Liễu đặt cốc nước vào tay ông, thần bí nói: "Vợ tôi vẫn luôn muốn có một đứa con gái, bây giờ Manh Manh tới đây không phải là có sẵn rồi sao, tranh thủ hai ngày lễ mừng năm mới này, tôi muốn làm cho xong mọi chuyện, vừa vặn cùng ông Lục ngài đây nhân đôi hạnh phúc!”

Hai mắt Lục Khiêm có chút ẩm ướt.

Ông biết, thư ký Liễu vì ông mới nhận nuôi Manh Manh.

Ông cảm thấy không xứng đáng với vị cấp dưới cũ này.

Nếu thư ký Liễu vẫn ở lại văn phòng, cuộc sống sẽ trôi qua rất thoải mái, nhưng anh ta đã theo ông sang nước ngoài đón năm mới ở nơi băng tuyết ngập trời này... Anh ta còn muốn nhận nuôi Manh Manh.

Thư ký Liễu thấy ông không nói gì, vội la lên: "Tại sao tôi lại không thể nuôi nó cơ chứ? Chẳng lẽ tôi không đau lòng cho con của Lục Quân được sao? Đứa nhỏ kia bị bảo mẫu véo đến mức cả người xanh tím chẳng có chỗ nào lành lặn, làm sao tôi không lo lắng được chứ?”

Lục Khiêm cười ảm đạm.

Môi ông rất khô, nhưng lúc uống nước lại rất cẩn thận, chỉ nhấp môi một chút.

Lúc lâu sau ông mới nói: "Cũng được!”

Thư ký Liễu đỡ ông nằm xuống.

“Ngài chỉ cần chăm sóc thân thể thật tốt, chờ khỏi bệnh sẽ quay về thành phố B tìm cô Minh Châu, còn có Tiểu Thước của chúng ta, cả Tiểu Lục U nữa... Những thứ khác ngài đừng nghĩ tới, cứ để tôi lo.”

Lục Khiêm nằm xuống.

Cơ thể ông cực kỳ gầy gò, nằm ở đó giống như người giấy.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1008: Ôn Noãn hơi mỉm cười


Phòng bao không có Đinh Tranh, vô cùng yên tĩnh.

Hai mẹ con nhà họ Cố nói lời cảm ơn rồi đỡ nhau rời đi.

Bọn vệ sĩ thức thời đi ra ngoài.

Tất cả mọi người đều đi ra ngoài.

Ôn Noãn lại cảm thấy quá mỏi mệt, cô dựa vào vai Hoắc Minh, thấp giọng mà nói: “Minh à, hóa ra báo thù cũng sẽ không làm em quá vui vẻ, ngược lại trong lòng lại cảm thấy trầm trọng không nói nên lời.”

Hoắc Minh để cô dựa vào.

Anh duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, vô cùng dịu dàng.

“Kể cả có trầm trọng nhưng đó cũng là chuyện mà chúng ta cần phải làm, không phải sao? Bà Hoắc à, em quá thông minh quá dũng cảm... Ông Hoắc rất thích.”

Ôn Noãn cảm thấy ấm áp.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, lẩm bẩm nói: “So ra vẫn không dũng cảm bằng Tuyết Đỉnh Hàm Thúy của anh đâu!”

Cô nói rồi dựa đầu vào trong lồng ngực anh, cọ nhẹ.

“Minh, em chưa bao giờ nói, chỉ là anh không biết em biết ơn anh đến nhường nào!”

Biết ơn anh dũng cảm.

Biết ơn anh đi trong giấc mơ tìm lại quá khứ, cũng tìm về ký ức bị mất đi. Biết ơn anh, để chúng ta còn có cơ hội yêu nhau.

Hoắc Minh hôn lên trán cô, không tiếng động trấn an cô.

Vào đúng khoảnh khắc này, cửa phòng bao bị đẩy ra, một người lỗ mãng hấp. tấp chạy từ bên ngoài vào.

Bạch Vi.

Bạch Vi nhìn bọn họ ôm nhau, sửng sốt, sau đó thì la hét: “Con tiện nhân Đinh Tranh kia thật sự bị bắt rồi ư?”

Ôn Noấãn nhẹ nhàng đẩy Hoắc Minh ra.

Cho dù là vợ chồng nhưng ít nhiều cô vẫn thấy ngượng ngùng.

Hoäc Minh liếc mắt nhìn Cảnh Sâm đi theo vào sau một cái, cầm cốc lên uống nước: “Cảnh Sâm, cậu quản lại vợ mình đi, nếu như vừa rồi tôi và Ôn Noãn đang làm chút chuyện gì đó, vậy không phải bị vợ cậu xem hết rồi sao?”

Cảnh Sâm sờ mũi.

Ở phòng khách quý của trận đấu F1, làm chút chuyện...

Khẩu vị của Hoắc Minh thật là nặng.

Bạch Vi vội muốn chết: “Mau nói đi kìa, có phải tiện nhân kia bị bắt rồi không?”

Ôn Noãn hơi mỉm cười.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1144: Vô cùng xinh đẹp


Lục Khiêm giơ tay.

Ông nhẹ nhàng ấn chuông đầu giường, gọi bác sĩ tới, bình tĩnh nói: "Hãy giúp tôi bình tĩnh lại.”

Bệnh viện tư nhân thành phố B. Lúc Minh Châu tỉnh lại đã là buổi chiều.

Tuyết đã ngừng rơi, thời tiết trong xanh, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên giường, làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Bên giường cô đặt một cái nôi trẻ em màu hồng. Em bé đang ngủ say.

Lục U cũng được kế thừa gen của nhà họ Lục, làn da trắng nõn, mái tóc màu nâu.

Vô cùng xinh đẹp.

Hoắc Chấn Đông trêu chọc đứa bé, khó chịu nói: "Trong số nhiều đứa trẻ như vậy, chỉ có Tiểu Hoắc Kiều giống nhà họ Hoắc chúng ta, những đứa trẻ khác... Mọi người đếm đi, từ Hoắc Tây đến Thước Thước rồi đến Hoắc Doãn Tư, đứa nào cũng mang gen của nhà họ Lục!"

Ông nói xong, oán hận nhìn Hoắc Minh.

Hoắc Minh khom lưng, dịu dàng nhìn đứa bé.

Đại khái là đã làm bố, vẻ mặt của anh thành thục hơn một chút, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt đứa bé, thuận miệng hỏi lại bố của mình: "Bố không thích sao?"

Hoäc Chấn Đông sờ sờ mũi.

Làm sao dám nói không thích được, tiểu Hoắc Tây sẽ là người đầu tiên không buông tha cho ông.

Minh Châu nằm, im lặng...

Cửa phòng bệnh cẩn thận mở ra, Ôn Noãn xách bình giữ nhiệt đi vào, theo sau là Thước Thước.

Mở ra, là canh cá tươi.

Rất thích hợp cho sản phụ.

Minh Châu cười yếu ớt: "Thơm quá! Em có thể uống hai bát.”

Ôn Noãn vuốt tóc cho cô ấy: "Uống chậm một chút, ngày nào cũng có mài” Minh Châu cúi đầu uống một ngụm nhỏ, rũ mi.

Cô ấy uống xong canh, Tiểu Lục U cũng đói bụng, khóc nức nở.

Chị dâu ôm đứa bé cho Minh Châu.

Người nhà họ Hoäắc lảng tránh đi ra ngoài, công ty Hoắc Chấn Đông còn có việc nên rời đi trước.

Hoắc Minh vốn định hút điếu thuốc lá.

Anh nhìn vợ rồi từ bỏ ý định trong đầu, ôm lấy cô ngồi trên ghế dài, xoa xoa tay của cô: "Mới sáng sớm đã phải vất vả nấu canh như vậy rồi! Hoắc Kiều thế nào rồi, có ngoan không?”

Ôn Noãn tựa vào vai anh.

Cô nhẹ giọng nói: "Lục U rất đáng yêu.”

Hoắc Minh biết cô nhớ Lục Khiêm, dù thế nào Lục Khiêm cũng là cậu của Ôn Noãn, cô không thể không lo lắng, anh nhẹ nhàng an ủi: "Tuần sau anh đưa em qua.”

Ôn Noãn ừ một tiếng.

Hoắc Minh lấy điện thoại di động ra, cho cô xem ảnh.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top