Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!

Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!
Chương 200


Lê Bách Lâm lùi lại vài bước.

 

Anh nhìn Lê Bách Bình, giọng nói mang theo sự cầu khẩn rõ ràng:

 

“Anh cả, anh đang đùa với bọn em đúng không? Những điều anh vừa nói đều không phải sự thật, đúng không?”

 

Nếu không, anh thực sự sẽ hận c.h.ế.t chính mình.

 

Lê Bách Bình biết hai người em này muốn nghe điều gì, nhưng anh không có lý do gì để chiều theo họ.

 

“Hôm nay không phải là cá tháng tư, hai đứa cũng đừng tiếp tục tự lừa dối bản thân nữa. Mở to mắt ra mà chấp nhận sự thật đi. Người mà các cậu luôn làm tổn thương chính là em gái ruột của mình, là kỷ vật duy nhất mà mẹ để lại.” 

 

Lê Bách Bình nói rõ ràng, từng chữ như nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim họ.

 

Anh muốn hai người hiểu rõ, họ đã sai lầm đến mức nào.

 

Lê Bách Thần quay sang nhìn Lê An, khuôn mặt cô lúc này chỉ còn lại sự tái nhợt, bàng hoàng.

 

Một lúc lâu sau, anh quay lại nhìn anh cả, vẫn cố giữ lấy tia hy vọng cuối cùng:

 

“Anh cả, cho dù là anh em ruột, cũng có thể không giống nhau về ngoại hình mà.”

 

“Đúng là có khả năng đó, nhưng tôi đã làm xét nghiệm ADN rồi. Cậu hiểu bốn chữ ‘xét nghiệm ADN’ nghĩa là gì không? Tôi không đang kể chuyện, cũng không đang chia sẻ suy nghĩ hay phỏng đoán của mình. Chúng ta còn phải vòng vo thêm bao lâu nữa?”

 

Lần này, cả hai người đều im lặng, không nói thêm được lời nào.

 

Đúng vậy, cho dù họ có không muốn chấp nhận, thì sự thật cũng không thay đổi theo ý muốn của họ.

 

Họ đã nuông chiều một kẻ giả mạo suốt bao nhiêu năm trời.

 

Thậm chí, họ còn vì kẻ giả mạo đó mà tổn thương chính em gái ruột của mình.

 

Lê Bách Lâm cuối cùng liếc nhìn Lê An, ánh mắt anh đầy phức tạp, nhưng không hề có chút yêu thương nào.

 

Khoảnh khắc đó, Lê An hoàn toàn hoảng loạn.

 

Từ trước đến nay, cô luôn dựa vào mối quan hệ m.á.u mủ mà ngang ngược, bởi vì cô là em gái duy nhất của họ, họ là người một nhà. Dù xảy ra chuyện gì, họ cũng sẽ chiều chuộng và yêu thương cô vô điều kiện.

 

Nhưng giờ đây mọi chuyện đã khác.

 

Cô không còn là em gái của họ nữa, cũng không còn được hưởng sự nuông chiều của họ.

 

Những gì cô từng làm với Dư Vãn sẽ bị trả lại gấp nhiều lần.

 

Chẳng những không giữ được Lục Trầm, mà ngay cả những gì cô đang có cũng sẽ mất hết.

 

“Anh, từ khi sinh ra em đã là em gái của các anh, bao nhiêu năm nay các anh vẫn thương yêu em. Máu mủ quan trọng đến vậy sao? Dù thế nào, em vẫn mãi mãi là em gái của các anh mà.” 

 

Lê An gào lên trong hoảng loạn.

 

Lê Bách Bình không nói gì, chỉ nhìn cô như đang xem một trò hề.

 

Miệng lưỡi con người đúng là điều kỳ diệu.

 

Trước đây, Lê An luôn miệng nhắc đi nhắc lại rằng cô là em gái ruột, em gái ruột chỉ có một, họ không thương cô thì còn thương ai?

 

Nhưng bây giờ, cô lại đổi giọng ngay lập tức.

 

Nếu cô là một người em hiểu chuyện, biết cách đối nhân xử thế, thì cho dù em gái ruột trở về, nhà họ Lê vẫn sẽ dành chỗ cho cô.

 

Với gia thế nhà họ Lê, đừng nói là nuôi thêm một người, dù có thêm mười người nữa cũng chẳng thành vấn đề.

 

Nhưng cô lại quá ích kỷ và ngang ngược.

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Lê An.” 

 

Lê Bách Bình nói: “Từ trước đến nay, cô luôn dựa vào mối quan hệ m.á.u mủ mà muốn làm gì thì làm. Bây giờ cô lại giở trò tình cảm à?”

 

Chưa dứt lời, Lê Bách Thần đã xông tới, tát mạnh một cái lên mặt Lê An.

 

Ánh mắt anh đầy căm phẫn, nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, thì giờ đây Lê An đã tan thành trăm mảnh.

 

“Đồ giả mạo!” 

 

Lê Bách Thần vẫn chưa nguôi giận, lại tát thêm một bên má nữa.

 

Giờ đây, hai má Lê An in hằn hai dấu tay, đối xứng hoàn hảo.

 

“Cô đã cướp lấy vinh hoa phú quý suốt bao năm của em gái tôi. Giờ còn muốn chúng tôi tổn thương cô ấy? Sao cô không c.h.ế.t đi cho rồi?”

 

Từng lời nói của Lê Bách Thần như lưỡi d.a.o cứa vào tim Lê An.

 

Anh đổ toàn bộ lỗi lầm lên đầu Lê An, chỉ có làm như vậy, anh mới không phải tự trách chính mình.

 

Nhưng Lê An là kiểu người nào chứ?

 

Cô đã được nuông chiều quá lâu, cho dù sự thật đã phơi bày, cô không phải con gái nhà họ Lê, thì tính cách của cô cũng không thể thay đổi trong thời gian ngắn.

 

Đối mặt với sự chỉ trích của Lê Bách Thần, Lê An không hề phục:

 

“Chuyện này chẳng lẽ là lỗi của tôi sao? Chính các anh đã lợi dụng việc làm tổn thương Dư Vãn để lấy lòng tôi. Bây giờ các anh dựa vào đâu mà đổ hết lỗi lầm lên đầu tôi?”

 

Đúng, cô không vừa mắt với Dư Vãn.

 

Đúng, cô ngày ngày gào thét bắt người phụ nữ đó phải trả giá.

 

Nhưng nếu không có sự giúp đỡ của các anh trai, chỉ dựa vào cô thì chẳng thể làm được gì.

 

“Là anh tự tay làm tổn thương em gái ruột của mình, những lời khó nghe đó cũng là anh nói ra. Ngay tối hôm qua, anh ngồi bên giường tôi, nắm lấy tay tôi và chính miệng anh nói muốn dàn dựng một vụ tai nạn xe hơi, đưa Dư Vãn vào phòng ICU. Chẳng lẽ anh đã quên hết rồi sao?”

 

“Chát!”

 

Âm thanh cái tát lại vang lên trong phòng bệnh.

 

Nhưng lần này không phải Lê Bách Thần tát Lê An, mà là Lê Bách Bình tát Lê Bách Thần.

 

“Tại sao?” 

 

Giọng Lê Bách Bình chất chứa sự phẫn nộ và thất vọng: 

 

“Tại sao các cậu lại trở thành thế này?”

 

“Anh cả, em thực sự không biết, nếu như em biết sớm hơn...”

 

“Cho dù cô ta không phải em gái ruột của chúng ta, cậu cũng không được làm vậy! Đó là một mạng người, không phải số liệu trong trò chơi mà các cậu có thể tùy ý thao túng. Cậu có biết một vụ tai nạn xe hơi sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không?” 

 

Lê Bách Bình chẳng buồn nghe bất kỳ lời biện minh nào.

 

Anh đã nhiều lần nhấn mạnh rằng không thể ỷ thế h.i.ế.p người. Nhưng những người này chỉ nghe được nửa sau câu nói, chỉ quan tâm đến hai chữ “hiếp người.”

 

Môi Lê Bách Thần mấp máy, nhưng cuối cùng chẳng thốt ra được lời nào.

 

Tối qua, anh còn có thể ngồi đây bàn bạc với vẻ điềm nhiên, nghĩ rằng việc để Dư Vãn còn sống đã là nhân từ.

 

Nhưng giờ đây, đối mặt với bản báo cáo xét nghiệm ADN, anh hoàn toàn câm lặng.

 

“Cậu làm tôi thất vọng quá, còn cả cậu nữa Lê Bách Lâm. Hai người thật giỏi lắm. Các cậu cùng với Lê An cứ thế mà khóa chặt mọi lỗi lầm lại với nhau đi.”

 

Nói đến đây, Lê Bách Bình lạnh lùng giơ ngón tay cái lên, như một lời châm biếm cay nghiệt.

 

Họ đã trưởng thành, không còn là trẻ con nữa.

 

Nếu không thể quản được, vậy thì anh sẽ chẳng quản nữa.

 

“Tôi sẽ nói rõ mọi chuyện với bố. Từ hôm nay, chúng ta chia nhà. Ai sống cuộc đời nấy.”

 

Bỏ lại một câu, Lê Bách Bình quay lưng bước đi.

 

Lê Bách Lâm vội vã đuổi theo, hai người đứng ở góc hành lang.

 

“Anh cả, em không cầu xin sự tha thứ của anh, em chỉ muốn hỏi, bây giờ em có thể làm gì để bù đắp cho em gái?” 

 

Giọng Lê Bách Lâm khàn đặc, đầy đau khổ.

 

Anh biết mình đã sai rất nhiều. Em gái chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh, và anh cũng không còn mặt mũi để cầu xin sự tha thứ.

 

Anh chỉ muốn làm gì đó để chuộc lỗi.

 

Lê Bách Bình lắc đầu: “Câu hỏi này cậu không nên hỏi tôi. Người cậu cần hỏi là Dư Vãn. Việc cô ấy có tha thứ hay không, tất cả phải do cô ấy quyết định.”

 

Ít nhất, người em này còn biết nhận lỗi và muốn bù đắp.

 

Còn Lê Bách Thần, anh ta vẫn ở trong phòng bệnh, cùng Lê An tiếp tục màn kịch tổn thương lẫn nhau. Trông có vẻ như anh ta đang bênh vực em gái, nhưng thực chất thì sao?

 

Anh ta chỉ đang trốn tránh hiện thực bằng cách đó mà thôi.
 
Chương 201


“Em sẽ đi tìm Dư Vãn. Anh cả, anh có thể... đừng nói đến chuyện chia nhà được không?” 

 

Giọng Lê Bách Lâm đầy sự cầu xin.

 

Chia nhà, đối với họ mà nói, là một từ quá nặng nề.

 

Nhà họ Lê bao đời nay luôn lấy sự đoàn kết làm trọng. Ba anh em họ, người thì vào chính trị, người thì kinh doanh, người lại lấn sân giải trí, mỗi người đều rực rỡ trong lĩnh vực của riêng mình.

 

Nhưng dù đi đến đâu, họ vẫn luôn nhớ rằng, nhà họ Lê là một khối thống nhất. Bất kể ai gặp khó khăn, những người còn lại sẽ dốc toàn lực giúp đỡ.

 

Nếu thật sự chia nhà, từ thế hệ này, nhà họ Lê sẽ hoàn toàn tan rã.

 

Lê Bách Bình không muốn bước đến bước đường đó.

 

“Nhưng em thử nhìn lại xem, Lê Bách Thần đến giờ vẫn không chịu chấp nhận sự thật. Nó không nghĩ đến chuyện bù đắp cho Dư Vãn, mà chỉ đổ hết lỗi lầm lên đầu Lê An.”

 

“Anh thừa nhận, căn nguyên của mọi chuyện là do Lê An. Nhưng chẳng lẽ mọi lỗi lầm đều đổ hết lên đầu cô ta sao?”

 

Rõ ràng là do hai người anh đã chiều chuộng, dung túng quá mức, mới khiến cô ta trở nên hư hỏng như vậy.

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Đặc biệt là Lê Bách Thần. Anh ta một lòng muốn trở thành người anh trai tốt nhất trong mắt em gái, chỉ cần làm cô vui lòng, thì dù có tổn thương người khác, anh ta cũng không ngại.

 

Kể cả chuyện dựng lên một vụ tai nạn xe.

 

Đến giờ, Lê Bách Bình vẫn không thể hiểu được, làm sao một người bình thường có thể dễ dàng thốt ra những lời đó.

 

“Em sẽ đi khuyên nó. Dù sao nó cũng là anh của em, là em trai của anh.” 

 

Giọng Lê Bách Lâm khàn đặc, mang theo sự tự trách đang dần nhấn chìm anh.

 

Anh thực sự hối hận.

 

Nếu như ngay từ lúc vừa đón em gái về nước, anh nghe lời anh cả, không thỏa hiệp từng bước một, thì mọi chuyện đã không thành ra như bây giờ.

 

Còn về chuyện tự sát của Lê An, ba anh em họ đều biết rõ. Lê An làm sao có gan thực sự đi tìm cái chết?

 

Cô ta chỉ dọa thôi. Cô ta dùng khóc lóc, làm loạn, thậm chí uy hiếp, tất cả đều là công cụ của cô ta.

 

Chỉ là anh đã quá nuông chiều cô, không đành lòng để cô phải chịu chút tổn thương nào, dù cho tổn thương đó là do chính anh tưởng tượng ra.

 

Lê Bách Bình lắc đầu:

 

“Đừng nói những lời như vậy nữa. Cho dù có tình m.á.u mủ, thì sai vẫn là sai.”

 

Nói xong, anh quay lưng bước đi, không một chút lưu luyến.

 

Lê Bách Lâm đứng sững tại chỗ. Một mặt, anh muốn đi tìm Dư Vãn. Mặt khác, anh lại muốn khuyên nhủ Lê Bách Thần.

 

Do dự hồi lâu, cuối cùng anh quay người đi về phía phòng bệnh. Đứng ở cửa, anh nghe rõ tiếng nói vọng ra từ bên trong.

 

“Cô đã tổn thương Dư Vãn nhiều như vậy, tôi sẽ trả lại gấp trăm lần. Lê An, cô không xứng mang họ Lê! Những thứ cô cướp được, tất cả đều phải trả lại.” 

 

Lê Bách Thần nói, tay siết chặt cổ Lê An.

 

Cảm giác ngạt thở dày đặc ập đến. Lê An cố há miệng hớp lấy từng hơi, cô muốn sống, không muốn c.h.ế.t ở đây.

 

Nhưng Lê Bách Thần dồn hết sức lực, như thể muốn bẻ gãy cổ cô.

 

Chỉ đến khi Lê An bắt đầu trợn trắng mắt, anh mới chịu buông tay.

 

Anh cầm lấy khăn ướt trên tủ đầu giường, cẩn thận lau sạch tay mình, như thể vừa chạm vào thứ gì đó thật ghê tởm.

 

“Tôi sẽ không để cô c.h.ế.t dễ dàng như vậy. Như thế là quá rẻ cho cô. Cô phải sống để chuộc tội cho em gái tôi.”

 

“Em gái anh?” 

 

Lê An lúc này càng căm hận người anh mà trước đây cô từng yêu mến.

 

Đương nhiên, cô phải nói những lời sắc bén nhất để đ.â.m vào tim anh ta.

 

“Anh gọi cô ta là em gái, cô ta thèm để ý anh sao? Chính anh là kẻ định dàn dựng tai nạn xe, hủy hoại cả đời cô ta. Bây giờ anh thay đổi ý định, thì cô ta sẽ cảm kích anh, giống như tôi trước đây theo đuôi gọi anh là anh trai chắc?”

 

Đời nào có chuyện đó!

 

Tổn thương đã gây ra, không thể bù đắp.

 

Đặt mình vào vị trí của Dư Vãn, nếu là cô, cô nhất định sẽ hận c.h.ế.t Lê Bách Thần, thậm chí trút giận lên toàn bộ những ai mang họ Lê.

 

“Cô nói linh tinh.” 

 

Lê Bách Thần lại mất kiểm soát.

 

Anh ta khao khát được làm một người anh tốt, khao khát được em gái công nhận.

 

Nếu đúng như lời Lê An nói, Dư Vãn căm ghét anh ta thấu xương, vậy thì cả cuộc đời anh ta thật sự là một thất bại.

 

Điều đáng sợ nhất là, trong thâm tâm Lê Bách Thần cũng cảm thấy lời của Lê An rất có lý.

 

"Không, không thể nào! Cô đang nói dối, đồ nói dối. Cô đã phạm phải bao nhiêu sai lầm, bây giờ còn muốn lừa tôi sao? Cô đáng chết!" 

 

Lê Bách Thần tiếp tục nguyền rủa cô.

 

Bên ngoài phòng bệnh, Lê Bách Lâm thực sự không thể nghe thêm được nữa.

 

Anh lại một lần nữa nhớ đến lời của anh cả. Phải rồi, đến bây giờ, anh hai vẫn không nghĩ đến chuyện bù đắp lỗi lầm. Thậm chí còn không chịu thừa nhận bản thân sai, chỉ biết đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác.

 

Nhưng dù Lê An có c.h.ế.t đi, thì sao chứ?

 

Người c.h.ế.t là hết, điều đó chỉ đại diện cho việc giữa cô và Dư Vãn đã hai bên rõ ràng. Nhưng điều đó không có nghĩa là những lỗi lầm mà họ gây ra đã được xóa bỏ.

 

Có điều, với tình trạng hiện tại của nhị ca, e rằng dù có phân tích rõ ràng những đạo lý này, anh ta cũng sẽ không hiểu. Anh ta chỉ càng thêm kích động, càng thêm điên cuồng mà thôi.

 

Lê Bách Lâm xoay người rời đi. Trước khi đi, anh không quên gọi y tá lại.

 

"Người bệnh trong phòng này vốn có xu hướng tự làm tổn thương bản thân. Các cô tốt nhất nên trông chừng cẩn thận. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, thì ai cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu."

 

Sắc mặt y tá lập tức biến đổi.

 

Nếu thật sự có người c.h.ế.t trong bệnh viện, bất kể là bác sĩ hay y tá, tất cả đều không thể thoát tội.

 

Cô lập tức gọi bác sĩ cùng mình chạy vào phòng bệnh, mạnh mẽ tách hai người ra.

 

Đối mặt với Lê Bách Thần, y tá nghiêm túc cảnh cáo:

 

"Thưa anh, xin mời anh rời khỏi bệnh viện ngay lập tức. Nếu k

hông, chúng tôi sẽ phải gọi bảo vệ."

 

"Tôi là anh trai cô ta, toàn bộ viện phí đều là tôi trả. Chẳng lẽ tôi không thể ở đây sao?" 

 

Lê Bách Thần cất tiếng phản bác.

 

Lê An đã hưởng vinh hoa phú quý suốt bao năm nay. Bây giờ trả giá một chút, chẳng phải là điều bình thường hay sao?

 

Tất cả những điều này đều là cô ta đáng phải nhận.

 

"Không!" 

 

Lê An gào lên điên loạn: "Hắn ta sẽ g.i.ế.c tôi mất! Mau đưa hắn ta đi! Vừa rồi hắn thực sự muốn bóp c.h.ế.t tôi!"

 

Cảm giác nghẹt thở mãnh liệt ấy, cô ta chỉ trải qua một lần đã không muốn trải qua thêm lần thứ hai.

 

Cuối cùng, bác sĩ quyết định mời Lê Bách Thần ra khỏi phòng bệnh.

 

Trước khi đi, anh ta quay đầu lại, trong ánh mắt thoáng hiện lên sự độc ác:

 

"Đừng tưởng rằng tôi đi rồi thì cô sẽ bình an vô sự. Tôi đảm bảo cô sẽ không thể trả nổi tiền viện phí đâu."

 

Toàn bộ tài khoản ngân hàng của Lê An, anh ta đều có thể nhờ người phong tỏa.

 

Như vậy, trong tay cô ta sẽ không còn một xu, chỉ có thể lủi thủi rời khỏi bệnh viện.

 

Sắc mặt Lê An lập tức tái nhợt.

 

Bên phía Dư Vãn.

 

Cô thật sự không thể chờ đợi Lục Trầm về nhà, nên đã chủ động đến tập đoàn Lục Thị.

 

Trước đó, Lục Trầm đã dặn dò lễ tân, nên khi thấy Dư Vãn đến, không ai ngăn cản cô.

 

Nhân viên lễ tân còn nhiệt tình chỉ đường:

 

"Dư tiểu thư, chị có thể trực tiếp đi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc lên tầng trên cùng. À, em có một yêu cầu nhỏ... chị có thể ký tặng cho em được không ạ?"

 

Ngoài công việc lễ tân, cô ấy còn là một fan nhỏ của Dư Vãn.

 

"Tất nhiên rồi." 

 

Dư Vãn cầm lấy cây bút trong tay cô ấy, nhẹ nhàng ký hai chữ đẹp đẽ, sau đó còn chụp ảnh chung cùng cô.

 

Nhân viên lễ tân vui mừng đến phát điên, lập tức đăng bức ảnh lên vòng bạn bè.

 

Tập đoàn Lục Thị không chỉ có chế độ đãi ngộ tốt, mà còn có cơ hội chụp ảnh cùng Ảnh hậu.
 
Chương 202


Thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài di chuyển rất nhanh, chỉ trong vài phút, Dư Vãn đã đứng trước cửa văn phòng của Lục Trầm.

 

Cô nhẹ nhàng đưa tay gõ cửa.

 

“Ra ngoài!” 

 

Từ bên trong vang lên một giọng nói đầy bực bội.

 

Dư Vãn có thể nhận ra tâm trạng anh lúc này rất tệ.

 

Vì vậy, cô càng muốn báo tin tốt này cho anh hơn.

 

Cô tiếp tục gõ cửa nhẹ nhàng.

 

Cuối cùng, Lục Trầm bước nhanh ra mở cửa. Tất cả sự khó chịu trên gương mặt anh tan biến ngay khoảnh khắc anh nhìn thấy Dư Vãn.

 

Anh dang tay ôm chầm lấy cô. 

 

“Xin lỗi, anh không nghĩ người đến là em.”

 

“Không sao. Sao anh lại bực bội đến vậy? Có phải bà nội lại ép anh không?” 

 

Dư Vãn đưa tay vuốt nhẹ hàng lông mày đang nhíu chặt của anh. 

 

“Hay là chúng ta tạm thời xa nhau một thời gian đi, đừng làm bà giận đến mức xảy ra chuyện không hay.”

 

Vì sức khỏe của bà cụ, cô sẵn sàng nhượng bộ tạm thời.

 

Lục Trầm kéo cô vào văn phòng, hai người ôm chặt lấy nhau.

 

Anh vùi đầu vào cổ cô, giọng nói lộ vẻ mệt mỏi:

 

“Vãn Vãn, bây giờ anh thật sự không biết phải làm thế nào. Bà nội vừa mới nhập viện, anh định ở lại chăm sóc bà. Nhưng khi tỉnh lại, bà liền đuổi anh đi.”

 

Không chỉ vậy, bà cụ còn nói thẳng: Nếu anh không chịu chia tay với Dư Vãn và kết hôn với con gái nhà họ Lê, thì từ nay đừng gọi bà là bà nội nữa, cũng đừng quay về thăm bà. Dù bà có qua đời, cũng sẽ không báo tin cho anh.

 

Những lời này thật sự quá nặng nề.

 

Lục Trầm cảm thấy như có một ngọn núi lớn đè lên người. Anh không muốn từ bỏ Dư Vãn. Vì cô, anh sẵn sàng làm rất nhiều điều, nhưng đứng trước một người già yếu, đang lâm bệnh, anh không thể cứng rắn đến cùng.

 

“Nghe em đi, tạm thời nhượng bộ đã. Dù sao chúng ta còn trẻ, tách xa nhau vài năm cũng không sao. Có lẽ sau này, khi bà nhận ra quyết tâm của anh, bà sẽ không còn ép anh nữa.”

 

“Nhưng nếu bà vẫn tiếp tục ép anh thì sao?” 

 

Lục Trầm vừa hỏi xong, đã tự biết câu trả lời.

 

Đến lúc đó, hai người họ sẽ từ tạm thời chia xa thành chia ly mãi mãi.

 

Anh sẽ vĩnh viễn mất đi Dư Vãn, trở lại như trước đây, cô đơn đến cùng cực, tất cả mọi chuyện đều phải tự mình gánh vác.

 

Đó là điều anh tuyệt đối không thể chấp nhận được.

 

Dư Vãn hôn lên môi anh, sau đó khẽ thì thầm: 

 

“Em mang thai rồi.”

 

“Cái gì?” 

 

Lục Trầm ngẩn người trong giây lát, rồi lập tức hân hoan tột độ.

 

Điều này có nghĩa là anh sắp trở thành cha!

 

Ý tưởng ban nãy của cô vốn đã không hay, giờ đây lại càng trở nên vô lý trong mắt anh. Anh kiên định nói:

 

“Vãn Vãn, em đang trong tình trạng thế này, anh càng phải đứng vững bên em. Không ai có thể chia rẽ chúng ta.”

 

“Nhưng bà nội thì sao? Bà đã nhập viện rồi, người lớn tuổi rất sợ tức giận. Em thực sự không muốn vì em mà anh và gia đình xảy ra mâu thuẫn như vậy.” 

 

Dư Vãn cũng đang rơi vào thế khó xử.

 

Đúng lúc này, điện thoại bàn trong văn phòng vang lên. Là trợ lý gọi đến.

 

Lục Trầm bước tới nghe máy.

 

Giọng trợ lý truyền đến:

 

“Tổng giám đốc Lục, Lê Bách Bình muốn gặp anh. Xin hỏi anh bây giờ có thời gian không?”

 

Ban đầu, Lục Trầm định từ chối, nhưng sau đó lại nghĩ, gặp mặt một lần cũng tốt, nhân tiện nói rõ mọi chuyện.

 

Lê Bách Bình nhanh chóng đến văn phòng, gõ cửa rồi bước vào.

 

Trên bàn có ba ly trà đã được chuẩn bị sẵn.

 

Lục Trầm và Dư Vãn ngồi cùng nhau. Anh đưa tay chỉ chiếc ghế đối diện. 

 

“Mời ngồi, anh Lê.”

 

“Xin lỗi.” 

 

Sau khi ngồi xuống, việc đầu tiên Lê Bách Bình làm chính là xin lỗi. 

 

“Em trai và em gái tôi đã làm sai rất nhiều, gây tổn thương cho cô Dư.”

 

Lục Trầm cười nhạt: “Lời xin lỗi của anh chẳng có chút thành ý nào. Nếu anh thực sự cảm thấy áy náy, chẳng phải nên gỡ bỏ những tin tức trên mạng hay sao?”

 

Sau khi bị bà nội đuổi khỏi bệnh viện, anh đã đăng nhập vào tài khoản của studio Lục Trầm để đăng bài đính chính trên Weibo.

 

Nhưng hiệu quả lại chẳng đáng kể.

 

Mọi người vẫn cho rằng, Lục Trầm hiện tại vì Dư Vãn mà tạm thời xung đột với gia đình nhưng sớm muộn gì anh cũng sẽ nhượng bộ, quay trở về với gia tộc.

 

Đến lúc đó, người duy nhất chịu tổn thương sẽ là Dư Vãn.

 

“Đúng là tôi nên làm vậy nhưng tôi còn một cách tốt hơn.” 

 

Lê Bách Bình lấy từ trong túi ra hai bản kết quả giám định ADN.

 

Ánh mắt anh dừng trên người Dư Vãn, càng nhìn càng cảm thấy cô giống mẹ mình.

 

Anh là con trai lớn trong nhà, đã sống cùng mẹ lâu nhất, nên ký ức về mẹ trong anh cũng sâu sắc nhất.

 

“Cái cách gọi là tốt hơn mà anh nói, chẳng qua cũng chỉ là muốn tôi nhượng bộ. Một người đóng vai người tốt, một người đóng vai kẻ xấu. Màn kịch này thực sự rất nhàm chán. Còn tờ giấy này…” 

 

Dư Vãn cầm bản giám định lên một cách thờ ơ.

 

Khi nhìn rõ những dòng chữ đen trên nền giấy trắng, cả người cô sững lại.

 

Cô cảm thấy như đang cầm phải củ khoai nóng bỏng tay, lập tức ném tờ giấy đi:

 

“Anh Lê, làm giả một bản báo cáo đối với các người mà nói dễ như trở bàn tay. Đừng nói với tôi rằng, tôi mới là thiên kim thật sự của nhà họ Lê và để bù đắp cho Lê An, tôi nên nhường Lục Trầm lại cho cô ta, đúng không?”

 

Nghe thì có vẻ vô lý, nhưng nghĩ đến việc đây là điều mà nhà họ Lê làm ra, cô lại thấy rất hợp lý.

 

Dù sao thì gia đình này có chuyện gì mà không làm được cơ chứ?

 

“Em thực sự là tiểu thư nhà họ Lê, là con gái của mẹ anh, là em gái ruột của anh. Nhưng anh chưa từng nghĩ rằng em phải bù đắp cho Lê An. Người cần được bù đắp chính là em.” 

Lê Bách Bình vội vàng giải thích.

 

Anh có thể cảm nhận rõ sự định kiến mà Dư Vãn dành cho họ.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Nhưng điều này không thể trách cô được.

 

Chỉ có thể trách họ gieo gió gặt bão. Dù những chuyện đó không phải do anh làm, anh cũng không hề hay biết, nhưng là anh cả, anh có trách nhiệm phải dạy bảo em trai em gái mình. Việc để chúng gây ra lỗi lầm là do anh thất trách.

 

Dư Vãn khoát tay, cười nhạt:

 

“Thôi bỏ đi. Tôi đã quen với việc không cha không mẹ, cũng chẳng có anh chị em. Bản giám định này dù thật hay giả, tôi cũng không cần các người bù đắp. Chỉ cần các người đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi là được.”

 

Nhà họ Lê rất giàu có, nếu nhận họ, bà cụ cũng sẽ không phản đối tình cảm giữa cô và Lục Trầm nữa.

 

Nhưng từ sâu trong lòng, cô ghét cả gia đình này, huống chi phải sống dưới cùng một mái nhà, gọi họ là anh chị em.

 

Đối với cô, điều đó chẳng khác gì một sự tra tấn.

 

“Giữa hai nhà Lục và Lê chỉ nói đến chuyện liên hôn, nhưng chưa nói rõ người liên hôn cụ thể là ai. Em mới là tiểu thư thực sự của nhà họ Lê, hôn ước đó chính là của em và Lục Trầm. Không ai có thể cướp nó đi. Dư Vãn, tôi nghĩ đây là cách tốt nhất.” 

 

Lê Bách Bình thừa nhận mình có ý đồ riêng.

 

Dư Vãn đã chịu quá nhiều tổn thương, muốn cô tự nguyện quay về nhà họ Lê gần như là điều không thể.

 

Chỉ trừ phi thông qua cách này, vì nể tình Lục Trầm, có lẽ cô sẽ tha thứ cho họ, dù chỉ là trên danh nghĩa anh em. Với anh, điều đó cũng đã là một sự an ủi tinh thần to lớn.

 

“Anh Lê, ý tưởng này của anh thực sự rất tuyệt.” 

 

Lục Trầm đột nhiên cất tiếng.
 
Chương 203


Lê Bách Bình rất vui khi ý kiến của mình được công nhận. Anh gật đầu nói:

 

"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế. Như vậy sẽ không ai có thể cản trở hai người bên nhau nữa. Dư Vãn là em gái tôi, đến ngày hai người kết hôn, tôi nhất định sẽ chuẩn bị một món sính lễ thật hậu hĩnh."

 

Nhưng đúng lúc anh đang vui vẻ, Lục Trầm lại đổi giọng:

 

"Nhưng tôi sẽ không đồng ý."

 

"Tại sao?" 

 

Lê Bách Bình thực sự không hiểu.

 

Đối với hai người họ, đây rõ ràng là cách tốt nhất rồi. Anh ta yêu Dư Vãn đến mức sẵn sàng chịu đựng áp lực từ cả thế giới, vậy tại sao giờ lại từ chối?

 

"Bởi vì Vãn Vãn không muốn. 

Anh không nhìn ra cô ấy hoàn toàn không muốn nhận lại các người sao?" 

 

Lục Trầm nắm lấy tay Dư Vãn, ánh mắt trấn an cô.

 

Họ quen nhau đã lâu, thấu hiểu lẫn nhau rất rõ.

 

Anh biết rõ Dư Vãn ghét nhà họ Lê đến mức nào. Dù mang chung dòng máu, nhưng ai nói anh chị em ruột nhất định phải hòa thuận?

 

Những câu chuyện anh em ruột trở mặt còn nhiều không kể xiết.

 

Anh thà dùng thời gian dài để giành được sự công nhận từ gia đình, cũng không muốn ép buộc Vãn Vãn đưa ra lựa chọn trái với lòng mình.

 

Lê Bách Bình sững người.

 

Đúng vậy, Vãn Vãn không muốn.

 

Cô gái vốn dĩ nên được họ nâng niu trong lòng bàn tay này đã phải chịu quá nhiều đau khổ, mà một phần trong số đó đến từ chính em trai anh.

 

Anh có thể hiểu được cảm giác của cô:

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

"Chỉ cần em đồng ý quay về, em muốn gì cũng được. Anh sẽ cố gắng bù đắp cho em. Sau này chúng ta cũng không cần phải sống chung, em muốn liên lạc thì liên lạc, không muốn thì thôi. Anh chỉ muốn lấy danh nghĩa anh trai tiễn em xuất giá."

 

Những người khinh thường Dư Vãn là vì cô không có cha mẹ làm chỗ dựa, không có gia đình hậu thuẫn.

 

Nếu cô đồng ý nhận tổ quy tông, thì mọi chuyện sẽ khác. Những kẻ từng chế nhạo cô sẽ quay đầu cầu xin cô, chẳng ai dám đắc tội với nhà họ Lê.

 

"Anh không nghe rõ tôi nói gì sao? Vậy để tôi nhắc lại: Tôi không thích các người, không muốn dính dáng gì đến các người, càng không muốn mượn thế lực của nhà họ Lê." 

 

Gương mặt Dư Vãn gần như khắc rõ hai chữ "chán ghét".

 

Đôi khi cô thực sự không hiểu nổi cách suy nghĩ của nhà họ Lê.

 

Lê Bách Lâm và Lê Bách Thần như hai kẻ điên, vì em gái mà chuyện gì cũng dám làm.

 

Còn Lê Bách Bình, nhìn thì có vẻ là người chính trực, nhưng thực tế thì sao?

 

Anh ta coi cô là gì chứ.

 

Chẳng lẽ nghe đến cái tên nhà họ Lê, cô phải vui mừng nhận tổ quy tông, rồi cùng họ ngọt ngào gọi nhau là anh trai em gái?

 

Cô đã từng là nạn nhân của quyền lực nhà họ Lê. Dù có thế nào, cô cũng không thể trở thành kẻ gây hại như họ được.

 

"Không phải vậy, Dư Vãn, anh thực sự không có ý đó." 

 

Lê Bách Bình luống cuống.

 

Anh rất muốn giải thích rõ ràng, nhưng cảm giác như bây giờ nói gì cũng sai.

 

Đến khi Lục Trầm lên tiếng tiễn khách:

 

"Anh Lê, để tôi đích thân tiễn anh."

 

Lê Bách Bình đành phải rời đi. Trước khi ra khỏi phòng làm việc, anh quay đầu nhìn Dư Vãn lần cuối.

 

Giữa họ chỉ cách vài bước chân, nhưng lại như có một vực thẳm ngăn cách.

 

Khoảnh khắc ấy, trong lòng anh bất chợt nảy sinh một suy nghĩ: Có lẽ cả đời này, em gái anh sẽ không bao giờ quay về nữa.

 

Trong thang máy, Lê Bách Bình nói với Lục Trầm:

 

"Cậu là một người đàn ông tốt. Tôi tin rằng Dư Vãn ở bên cậu sẽ hạnh phúc. Nhất định phải đối xử tốt với em ấy. Nếu cậu dám ức h.i.ế.p em ấy, tôi tuyệt đối sẽ không ngồi yên."

 

Dù cả đời này Dư Vãn không chịu gọi anh một tiếng anh trai, thì anh vẫn sẽ làm chỗ dựa cho cô.

 

Lục Trầm mỉm cười.

 

Dù sao, anh ta cũng là anh trai ruột của Dư Vãn. Tuy Vãn Vãn không muốn nhận anh ta, nhưng vì có mối quan hệ m.á.u mủ này, thái độ của Lục Trầm với anh vẫn khá thân thiện.

 

"Sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra. Dư Vãn rất tốt và tôi rất yêu em ấy. Được kết hôn với em ấy là điều may mắn nhất trong cuộc đời tôi." 

 

Lục Trầm nói, giọng điệu chân thành.

 

Đó thực sự là những gì anh nghĩ trong lòng.

 

Dù tất cả mọi người đều nói Dư Vãn không xứng với anh, nói rằng hai người họ môn không đăng, hộ không đối, nhưng trong lòng Lục Trầm chưa bao giờ nghĩ như vậy.

 

Xuất thân không thể quyết định cả đời một con người.

 

Anh thích nhất chính là sự kiên cường của Vãn Vãn. Dù rơi vào nghịch cảnh, cô vẫn dũng cảm trèo lên, không ngừng vươn tới.

 

Hơn nữa, Vãn Vãn thực sự rất xuất sắc. Cô nhanh chóng đạt được giải Ảnh hậu danh giá, đồng thời còn thành lập công ty quản lý riêng, phát hiện và bồi dưỡng được vài gương mặt tiềm năng. Chỉ cần thời gian, cô nhất định sẽ trở thành một "đại thụ" vững vàng.

 

Quan hệ giữa hai người họ không phải như những gì người ngoài đồn đoán – một kẻ tham tiền, một người ham sắc. Thay vào đó, họ thực sự ngưỡng mộ và trân trọng lẫn nhau.

 

Lê Bách Bình nhìn anh một cái nói:

 

"Tôi chưa bao giờ nghe những gì người ta nói, chỉ nhìn vào việc họ làm. Tôi sẽ luôn âm thầm dõi theo hai người. Nếu có một ngày cậu thay đổi, tôi sẽ đưa Dư Vãn đi."

 

"Tuỳ anh, dù sao tôi cũng sẽ không để anh có cơ hội đó."

 

Lời vừa dứt, cửa thang máy mở ra. Lục Trầm làm động tác mời:

 

"Tôi không tiễn anh xa hơn nữa."

 

"Không cần, anh nên dành thời gian ở bên Dư Vãn nhiều hơn. Những năm qua em ấy đã tự mình vượt qua tất cả, áp lực trên vai em ấy không hề nhỏ." 

 

Nói xong, Lê Bách Bình bước ra khỏi thang máy.

 

Khi đến trước cửa tập đoàn Lục Thị, anh bất ngờ chạm mặt em trai Lê Bách Lâm.

 

"Anh? Sao anh cũng ở đây?" 

 

Lê Bách Lâm ngạc nhiên hỏi: 

 

"Anh vừa đi gặp Dư Vãn đúng không?"

 

Sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định, anh ta lập tức hỏi tiếp:

 

"Vậy em ấy nói gì? Em ấy có chịu nhận chúng ta không?"

 

Lê Bách Bình không trả lời ngay mà hỏi ngược lại:

 

"Em nghĩ thế nào?"

 

Đáp án chẳng phải đã quá rõ ràng sao!

 

Lê Bách Lâm im lặng một lúc, mang theo chút hy vọng cuối cùng hỏi:

 

"Vậy em ấy có nói muốn chúng ta bù đắp cho cô ấy bằng cách nào không?"

 

Chỉ cần Dư Vãn sẵn sàng chấp nhận thiện ý của họ, đó sẽ là một khởi đầu tốt. Theo thời gian, quan hệ giữa họ chắc chắn sẽ dần thân thiết hơn, không còn lạnh nhạt như bây giờ.

 

Thế nhưng, Lê Bách Bình vẫn lắc đầu:

 

"Điểm này cô ấy giống mẹ. Em ấy không muốn chấp nhận chúng ta, tất nhiên cũng không muốn nhận bất kỳ sự bù đắp nào. Thôi quay về đi. Anh đã tự rước lấy bẽ mặt một lần rồi, em đừng lên đó làm phiền em ấy nữa."

 

Lê Bách Lâm không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đỏ hoe mắt.

 

Anh cả lại dùng từ "làm phiền" để nói về họ.

 

Đau đớn nhất là anh ta chẳng thể phản bác, bởi sự tồn tại của họ trong mắt Dư Vãn thực sự chỉ toàn là phiền phức và khó chịu.

 

Trên đường trở về, hai người nhận được cuộc gọi từ Lê Bách Thần. Giọng anh ta đầy gấp gáp, thậm chí pha chút đắc ý:

 

"Em vừa trừng phạt Lê An một trận ra trò. Em sẽ khiến cô ta phải trả giá. Còn bên phía Vãn Vãn thế nào rồi? Nếu em ấy biết kết cục của Lê An, chắc chắn sẽ rất vui."

 

"Đủ rồi, đừng tự lừa dối bản thân nữa. Dư Vãn hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện này, cũng chẳng để ý đến chúng ta. Thế giới của em ấy đầy màu sắc, không chỉ có thù hận." 

 

Lê Bách Bình lại một lần nữa lạnh lùng vạch trần cái lớp vỏ nguỵ trang mà anh ta đang cố che đậy.
 
Chương 204


Điện thoại đầu dây bên kia đột nhiên trở nên im lặng.

 

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, ngay lúc Lê Bách Bình chuẩn bị cúp máy, Lê Bách Thần khó nhọc mở lời:

 

“Vậy... anh hai, còn Lê An thì sao?”

 

Cuộc sống của Dư Vãn phong phú đa sắc, đó là điều tốt.

 

Là anh trai, cho dù Dư Vãn cả đời này không muốn nhận anh, anh cũng chỉ mong em gái có được cuộc sống tốt đẹp.

 

Nhưng Lê An, một người đã lớn như vậy, chẳng lẽ cứ để cô ấy ăn bám mãi trong nhà sao?

 

“Hãy để nó rời khỏi nhà họ Lê. Hiện tại nó đã trưởng thành, có khả năng tự nuôi sống bản thân, nhà họ Lê sẽ không làm chỗ dựa cho nó nữa. Nếu nó dám làm tổn thương Vãn Vãn lần nữa, tôi sẽ không tha cho nó.” 

 

Lê Bách Bình nhanh chóng đưa ra quyết định.

 

Những năm qua, nhà họ Lê đã dành cho cô ta điều kiện giáo dục tốt nhất.

 

Bất kể cô ta muốn học gì, chỉ cần mở miệng, gia đình sẽ mời về những thầy cô giỏi nhất trong lĩnh vực đó. Dù cô ta ham chơi thế nào, ít nhất cũng phải học được một nghề chứ.

 

“Được, em biết rồi.” 

 

Lê Bách Thần đặt điện thoại xuống, một mình đi bộ vô định trên phố.

 

Cả đời này, liệu em gái có tha thứ cho anh không?

 

Phía Lê An

 

Vì không trả nổi viện phí, cô bị y tá mời ra khỏi bệnh viện. Đứng trước cổng bệnh viện, nhìn dòng xe cộ tấp nập, Lê An hoảng loạn hoàn toàn.

 

Bây giờ tài khoản ngân hàng của cô bị khóa, cả người chỉ còn vài nghìn trong ví điện tử.

 

Số tiền này làm được gì đây?

 

Đến một khách sạn tốt một chút còn không đủ tiền để ở!

 

Từ khi biết nhận thức, ra ngoài cô chưa bao giờ lo nghĩ về tiền bạc. Vài triệu cho một chiếc vòng cổ nói mua là mua, nhưng giờ đây, vì Dư Vãn, cô chẳng còn gì cả.

 

Không! Cô không tin cả ba người anh đều lạnh nhạt như vậy. Dù anh cả và anh hai không quan tâm đến cô, chẳng phải vẫn còn anh ba sao.

 

Lê An vội vàng gọi điện cho Lê Bách Lâm, khóc lóc cầu xin:

 

“Anh ba, anh có thể chuyển cho em một ít tiền được không? Giờ em đến ăn cơm cũng không đủ tiền nữa rồi. Dù sao chúng ta đã gọi nhau là anh em bao nhiêu năm, chẳng lẽ anh không nhớ những ngày chúng ta cùng chơi xếp hình khi còn bé sao?”

 

Khi đó, anh cả và anh hai đều đã đi học. Là người thừa kế của nhà họ Lê, ngoài việc học trên trường, họ còn phải hoàn thành bài tập mà gia sư giao cho.

 

Chỉ có Lê Bách Lâm là nhỏ tuổi, chưa đến tuổi đi học, có thể ở trong phòng chơi cùng cô.

 

Chẳng lẽ chỉ vì một tờ giấy giám định quan hệ huyết thống mà tất cả những ký ức đó đều bị xóa sạch sao?

 

“Lê An, anh vẫn nhớ những điều đó. Không chỉ nhớ việc chúng ta cùng chơi xếp hình, mà cả việc em vì Lục Trầm mà nổi giận với anh, anh đều không quên.” 

 

Lê Bách Lâm hồi tưởng lại khi mình mới đến nhà họ Lê.

 

Lúc Lê An buồn bực, anh là người dỗ dành. Nhưng những lúc anh buồn bực, Lê An lại làm gì?

 

Cô chỉ lo phát giận một cách ích kỷ.

 

Nhiều lần anh đã mệt mỏi đến mức muốn rời khỏi nơi đó, không quan tâm đến cô nữa. Nhưng nghĩ đến cô là đứa em gái duy nhất, là bảo bối mà mẹ để lại, anh không đành lòng, hết lần này đến lần khác nhượng bộ.

 

Cho đến ngày sự thật về thân thế của cô được phơi bày, anh vô cùng bàng hoàng. Nhưng sau cơn bàng hoàng là một sự thanh thản chưa từng có, anh thở phào nhẹ nhõm.

 

“Trước đây anh buộc phải nhịn em, nhưng giờ thì không còn cần thiết nữa. Với thái độ của em dành cho anh, anh không có lý do gì để tiếp tục thương xót em. Lê An, anh chỉ muốn nói với em một câu: Mọi mối quan hệ trên đời đều cần sự cho đi từ hai phía.” 

 

Lê Bách Lâm cúp máy.

 

Nghĩ một lúc, anh lại chặn hết tất cả các cách liên lạc từ cô.

 

Đường xa núi thẳm, từ nay không cần phải gặp lại nữa.

 

Lê An cầm điện thoại, khóc đến không thành tiếng.

 

Cô không khóc vì hối hận cho những gì mình đã làm, mà là vì đau lòng, tại sao cô không g.i.ế.c c.h.ế.t Dư Vãn sớm hơn!

 

Biết thế, cô đã không tự sát để gây sự chú ý đến gia đình, mà âm thầm thuê người g.i.ế.c Dư Vãn. Một khi Dư Vãn chết, bí mật đó sẽ mãi mãi bị chôn vùi.

 

Dù sau này gia đình phát hiện cô không phải con ruột, thì đã sao?

 

Tiểu thư thực sự của nhà họ Lê đã c.h.ế.t rồi, không thể quay lại được nữa. Đến lúc đó, tất cả tình yêu thương của gia đình chỉ có thể chuyển sang cô.

 

Khóc xong, Lê An ôm lấy chút hy vọng cuối cùng, gọi điện cho Lê Chấn Hoa. Chuông điện thoại vang lên vài tiếng, đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy.

 

“Ba!” 

 

Lê An vội vàng gọi, giọng nói đầy sự cầu xin. 

 

“Con biết con sai rồi, con…”

 

“Cô Lê, hãy gọi tôi là Lê tổng.” 

 

Giọng điệu của Lê Chấn Hoa hoàn toàn mang phong thái công việc, không chút cảm xúc.

 

Người ba từng thương yêu cô đã không còn nữa.

 

Giờ đây, người ở đầu dây bên kia chỉ là Lê Chấn Hoa, tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Lê.

 

Lê An hít hít mũi, cố kìm nén nước mắt: 

 

“Lê tổng, chúng ta đã sống cùng nhau bao năm, ông làm sao có thể nói bỏ là bỏ được?”

 

“Kể từ khoảnh khắc cô muốn ra tay với con gái ruột của tôi, tình nghĩa cha con giữa chúng ta đã hoàn toàn chấm dứt. Đừng bao giờ nghĩ đến việc động đến Lục Trầm hay Dư Vãn nữa.” 

 

Lê Chấn Hoa lạnh lùng cảnh cáo.

 

Hiện tại ông không làm gì Lê An, chỉ vì cô ta chưa thực sự gây tổn hại đến Dư Vãn.

 

Nếu đã có, ông tuyệt đối không nương tay.

 

Lại là Dư Vãn!

 

Giờ đây, hai chữ “Dư Vãn” là điều mà Lê An căm ghét nhất. Từng người một trong gia đình đều cảnh cáo cô, họ muốn cô ngoan ngoãn rời đi, nhường chỗ cho Dư Vãn, rồi trốn trong góc tối như con chuột cống, lén lút nhìn trộm hạnh phúc của cô ta.

 

Sao có thể như thế được?

 

Những gì cô không có được, thì cô sẽ hủy hoại chúng.

 

Nhân lúc nhà họ Lê chưa công bố chuyện thật giả của hai tiểu thư, Lê An nhanh chóng liên lạc với nhóm lính đánh thuê mà Lê Bách Thần từng giới thiệu.

 

Những người này đều là kẻ liều mạng, vì tiền mà việc gì cũng làm.

 

“Lê tiểu thư, cô muốn chúng tôi g.i.ế.c một người, chuyện này quá đơn giản. Nhưng thành ý của cô đâu?” 

 

Người đàn ông đứng đầu nhóm giơ tay ra, cười nhạt: 

 

“Chúng tôi làm nghề liều mạng, giá cả tất nhiên không thấp.”

 

“Đương nhiên, các anh muốn bao nhiêu?”

 

“Con số này.” 

 

Người đàn ông giơ năm ngón tay lên. 

 

“Tôi muốn bảy chữ số.”

 

Năm triệu đối với Lê An bây giờ chẳng khác nào con số trên trời. Dù có bán cả cô đi cũng không đủ.

 

Nhưng uy tín của danh xưng tiểu thư nhà họ Lê thì cao hơn năm triệu rất nhiều.

 

Lê An khẽ cười: “Chỉ bấy nhiêu thôi à? Các anh chẳng lẽ không biết tôi là ai sao? Đừng nói là số tiền đó, gấp năm hay mười lần tôi cũng không thèm để mắt. Nhưng các anh phải đảm bảo làm tốt chuyện này cho tôi.”

 

“Đương nhiên, chỉ là một người phụ nữ, chúng tôi chẳng để vào mắt. Nhưng mà, Lê tiểu thư, nói suông thì không ai tin, cô cũng nên đưa chút tiền đặt cọc để chúng tôi thấy thành ý chứ.” 

 

Người đàn ông vẫn cười, nhưng ánh mắt đã sâu hơn, bàn tay đưa về phía trước thêm vài phần.

 

Anh ta rõ ràng là kiểu không thấy thỏ thì không thả chim ưng.

 

Lê An không còn cách nào khác, đành tháo chiếc đồng hồ trên tay. 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

“Chiếc đồng hồ này đủ làm tiền đặt cọc chứ?”

 

Người đàn ông ngầm ước lượng giá trị chiếc đồng hồ, sau đó mỉm cười đút vào túi. 

 

“Tất nhiên là đủ. Cô muốn cô ta c.h.ế.t thế nào?”

 

“Bị xe tông chết. Không, vậy thì quá rẻ cho cô ta. Tôi muốn cô ta sống dở c.h.ế.t dở, tàn phế cả đời nằm trên giường, sống không bằng chết.” 

 

Lê An không hề che giấu sự ác độc trong lòng.
 
Chương 205


Lê Bách Thần trước đây từng nói trước mặt cô rằng, anh muốn Dư Vãn gặp tai nạn xe, sau đó nằm trong phòng ICU.

 

Giờ đây, anh lại nói hối hận là hối hận, còn muốn đổ hết mọi sai lầm lên đầu cô.

 

Được thôi, cô sẽ biến điều đó thành sự thật!

 

Cô muốn xem Lê Bách Thần sẽ làm gì khi chuyện này xảy ra!

 

“Lê tiểu thư, có một chuyện không cần chúng tôi nói, chắc cô cũng hiểu rõ. Tai nạn xe cộ là chuyện không thể kiểm soát, việc người ta c.h.ế.t hay tàn phế đều không thể nói chắc được.”

 

“Ý của các anh là không làm được?”

 

“Không, không, tất nhiên không phải.” 

 

Người đàn ông lắc đầu. 

 

“Chuyện này với người khác có thể hơi khó, nhưng với chúng tôi thì chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ là về giá cả, e rằng Lê tiểu thư phải thêm một chút nữa.”

 

Lê An vốn đã tính sẵn kế hoạch quỵt nợ.

 

Nhóm người này vốn không thể ra ánh sáng, bọn họ không thể vì tiền mà kiện cô ra tòa, càng không thể làm lớn chuyện với cảnh sát. Nếu báo cảnh sát, người bị bắt đầu tiên chắc chắn là bọn họ.

 

Trong tình huống này, họ muốn tiền thì cô cho, miễn là việc hoàn thành, còn lại cô sẽ tính sau. 

 

“Các anh muốn bao nhiêu cũng được, chỉ cần làm xong việc. Dù sao tiền đặt cọc cũng đã đưa, đợi khi nghe tin Dư Vãn bị tàn phế, tôi sẽ thanh toán phần còn lại.”

 

“Vậy cảm ơn Lê tiểu thư đã ủng hộ công việc làm ăn của chúng tôi.” 

 

Người đàn ông dẫn đầu cúi chào cô một cách lịch sự, tiễn cô rời đi.

 

Nhóm người này làm việc rất hiệu quả. Chỉ trong một đêm, họ đã điều tra được nơi ở của Dư Vãn và Lục Trầm, sáng hôm sau đã đến đó canh chừng.

 

Như thường lệ, Dư Vãn rời nhà đi làm.

 

“Vãn Vãn, đừng quên mang theo bữa sáng. Dạ dày em không tốt, nhất định phải ăn sáng đấy.”

 

Lục Trầm từ biệt thự bước ra, tay cầm túi giấy da, chạy theo cô.

 

Anh đặt túi vào tay cô, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.

 

Không xa đó, có hai ánh mắt đang chăm chú nhìn họ.

 

Một ánh mắt đến từ nhóm lính đánh thuê mà Lê An thuê, ánh mắt còn lại là của Lê Bách Thần.

 

Anh trai cả từng nói, Dư Vãn không muốn gặp bọn họ, đặc biệt là không muốn gặp anh.

 

Vì vậy, anh không xuất hiện trước mặt cô để làm cô khó chịu, nhưng anh không thể kiềm chế được mong muốn được nhìn thấy cô.

 

Được nhìn em gái từ xa thế này cũng đã đủ rồi.

 

Là một người đàn ông, anh có thể thấy rõ trong mắt Lục Trầm là tình yêu tràn đầy. Nghĩ lại, nếu không yêu, làm sao Lục Trầm có thể chịu được áp lực từ cả gia đình để ở bên cô chứ?

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Em gái có được một nơi nương tựa tốt, thật sự rất đáng mừng.

 

“Được rồi, em đi đây. Lát nữa anh nhớ mang Đại Đầu và Bánh Mì đến trường nhé.” 

 

Dư Vãn vừa nói, vừa nhìn thấy hai cái đầu của Đại Đầu và Bơ thò ra sau lưng Lục Trầm.

 

Sau một thời gian chung sống, Bơ đã học được thói làm nũng của Đại Đầu, thậm chí còn giỏi hơn.

 

Nó nằm trên đất, cố gắng mở to đôi mắt, phát ra tiếng kêu rên đáng thương.

 

Dư Vãn mềm lòng ngay lập tức.

 

Dù sao mục đích ban đầu cho chúng đến trường không phải để học, mà là để chúng kết bạn với những chú chó khác.

 

Dư Vãn đổi ý: “Thôi được, nếu chúng không muốn đến trường thì để chúng ở nhà cũng không sao.”

 

Cả hai chú chó vui mừng, nhảy nhót quanh cô. Đại Đầu thậm chí còn ôm lấy chân cô.

 

Nếu là trước đây, Dư Vãn rất sẵn lòng chơi đùa với chúng, nhưng bây giờ thì khác.

 

Lục Trầm bước tới bế Đại Đầu đi, xoa đầu nó. 

 

“Bây giờ không được chơi trò nhảy lên người nữa, vì mẹ con đang mang thai, trong bụng có em bé đấy.”

 

Dù Đại Đầu biết cách chơi đùa nhẹ nhàng, nhưng đây là lần mang thai đầu tiên, Lục Trầm không muốn có bất kỳ sơ suất nào.

 

Nghe tin này, Lê Bách Thần ngây người.

 

Anh không dám tin, nhìn chằm chằm vào bụng của Dư Vãn. Ở đó, thật sự có một sinh mệnh nhỏ sao?

 

Khoảnh khắc ấy, anh bất giác nhớ lại ngày mẹ anh sinh khó. Bốn anh em họ đã đứng ngoài phòng phẫu thuật, cùng chờ đón sinh mệnh mới.

 

Nhưng điều họ chờ đợi lại là tin dữ về mẹ.

 

Khi đó, anh còn rất nhỏ, chưa thể hiểu được ý nghĩa của hai chữ “tử vong.” Anh chỉ biết rằng mẹ được đẩy vào phòng phẫu thuật khi còn khỏe mạnh, nhưng lúc được đưa ra, bà đã trở nên lạnh lẽo.

 

Gương mặt của mẹ còn bị phủ lên một tấm vải trắng.

 

Việc sinh con đối với phụ nữ quả thực là bước qua cửa tử. Vậy mà trước đây, anh từng nghĩ đến việc tạo ra một vụ tai nạn xe cộ để hại em gái cùng đứa con trong bụng cô.

 

Nếu anh cả không kịp thời đưa báo cáo xét nghiệm ADN cho anh xem, có lẽ giờ đây Dư Vãn đã gặp chuyện không may, thậm chí có thể là một xác hai mạng.

 

Anh rốt cuộc đã làm gì vậy.

 

Giây phút này, Lê Bách Thần tràn ngập hối hận. Anh hận không thể quay ngược thời gian để tự tay đánh c.h.ế.t mình trong quá khứ. Không trách được em gái không muốn nhận anh, bởi một kẻ tàn nhẫn và vô đạo đức như anh vốn dĩ không xứng đáng được hưởng tình thân.

 

Anh đáng bị c.h.ế.t dần trong cô độc và hối tiếc.

 

Anh biết mình không xứng đáng tham gia vào cuộc sống của Dư Vãn, nhưng vẫn không thể kiềm lòng mà hướng ánh mắt về phía cô.

 

Dư Vãn đưa tay vuốt nhẹ bụng mình, gương mặt rạng rỡ nụ cười. Cô vẫy tay với Lục Trầm:

 

“Được rồi, em đi đây. Anh mau quay vào nhà đi.”

 

Lần trước khi đi khám, bác sĩ đã dặn rằng trong giai đoạn đầu thai kỳ, nên vận động nhẹ nhàng.

 

Vì vậy, Dư Vãn cố ý đậu xe ở cổng khu chung cư, để mỗi lần lên xuống xe đều phải đi bộ một đoạn, coi như vận động.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc cô bước ra khỏi cổng, nhóm lính đánh thuê đang ẩn nấp trong bóng tối đã bắt đầu hành động.

 

Một chiếc xe lao thẳng về phía cô với tốc độ kinh hoàng.

 

Trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc, Lê Bách Thần lao ra khỏi chỗ ẩn nấp, đẩy mạnh Dư Vãn sang một bên:

 

“Vãn Vãn, hãy sống tiếp!”

 

Dù cả đời này cô không tha thứ cho anh cũng không sao, chỉ cần cô sống tốt là đủ.

 

Dư Vãn loạng choạng, ngã xuống đất.

 

Cô không màng đến việc đứng dậy, vội vàng quay đầu nhìn lại. Lê Bách Thần đang đứng ngay tại vị trí cô vừa đứng, rồi anh như cánh diều bị đứt dây, bị chiếc xe đ.â.m bay lên không trung, lộn vài vòng trước khi rơi xuống đất.

 

“Vãn... Vãn...” 

 

Lê Bách Thần cố gắng nhìn về phía cô lần cuối trước khi bất tỉnh.

 

Anh cả đã nói đúng, anh thật sự là một kẻ nhu nhược, không dám đối diện với lỗi lầm của mình.

 

Nhưng anh thực sự muốn bù đắp cho em gái, không chỉ bằng lời nói, mà bằng tất cả những gì anh có.

 

Nhóm lính đánh thuê thấy đ.â.m nhầm người, mà tiếng động còn khiến Lục Trầm từ trong biệt thự chạy ra, họ không dám nán lại, lập tức quay xe rời đi.

 

Lục Trầm nhanh chóng chạy đến bên Dư Vãn, đỡ cô dậy, lo lắng hỏi:

 

“Vãn Vãn, em có sao không? Bụng có đau không? Chúng ta phải đến bệnh viện kiểm tra ngay.”

 

“Anh đừng lo cho em, mau xem anh ấy thế nào đi! Vừa rồi là anh ấy đã cứu em. Nếu không phải anh ấy đẩy em ra thì người nằm dưới đất bây giờ chính là em...” 

 

Giọng Dư Vãn lạc đi, cô không nói trọn vẹn được một câu.

 

Cô không ngờ rằng, Lê Bách Thần lại làm đến mức này.
 
Chương 206


Tai nạn xe không phải chuyện đùa, vừa rồi anh ấy thật sự đã liều mạng cứu cô, lấy một mạng đổi một mạng.

 

Ban đầu, Dư Vãn đã quyết định cả đời này sẽ không có bất kỳ liên hệ nào với nhà họ Lê.

 

Nhưng giờ đây, người cô ghét nhất lại trở thành ân nhân cứu mạng của cô.

 

Trong lòng cô trăm mối ngổn ngang, đủ loại cảm xúc đan xen không thể gọi tên.

 

"Anh gọi xe cứu thương trước đi, em đứng đây chờ, còn anh ra xem tình trạng của anh ấy thế nào." 

 

Lục Trầm nhanh chóng đi đến bên cạnh Lê Bách Thần.

 

Phần sau đầu của anh ấy bị va đập nứt toác, m.á.u không ngừng chảy, nhuộm đỏ cả nền xi măng, trên người còn nhiều vết thương khác, da thịt trầy xước be bét, trông vô cùng thảm khốc.

 

Lục Trầm không dám chạm vào người anh, sợ làm anh tổn thương thêm. Anh chỉ đứng canh chừng bên cạnh, thỉnh thoảng cúi xuống kiểm tra hơi thở của Lê Bách Thần.

 

May mắn thay, anh ấy vẫn còn sống.

 

Rất nhanh, xe cứu thương đã tới. Lục Trầm giúp nhân viên y tế đưa Lê Bách Thần lên cáng, sau đó dìu Dư Vãn lên xe.

 

Trên đường tới bệnh viện, một y tá vô tình nhìn về phía Dư Vãn, bỗng kinh ngạc thốt lên:

 

"Cô gặp tai nạn sao?"

 

"Tôi không."

 

Dư Vãn lắc đầu.

 

Y tá tiếp tục phỏng đoán:

 

"Vậy sao phía dưới của cô lại chảy m.á.u liên tục? Cô có thai đúng không?"

 

Lời này vừa dứt, sắc mặt Dư Vãn lập tức thay đổi.

 

Thai kỳ sớm mà chảy máu, liệu có phải là dấu hiệu sảy thai không?

 

Cô đã mong chờ sự ra đời của sinh linh nhỏ bé này biết bao, chẳng lẽ...

 

"Không đâu, đứa trẻ này rất kiên cường, chắc chắn sẽ không sao cả." 

 

Lục Trầm siết c.h.ặ.t t.a.y cô, ánh mắt tràn đầy sự kiên định. 

 

"Tin anh đi, con của chúng ta sẽ khỏe mạnh mà lớn lên."

 

"Em biết mà." 

 

Dư Vãn gượng cười đáp lại.

 

Cuối cùng, xe cứu thương cũng dừng lại trước cổng bệnh viện. Dư Vãn một mình đi thẳng tới khoa sản, còn Lục Trầm thì ở lại bên cạnh Lê Bách Thần.

 

Anh hiểu rằng trong lòng Dư Vãn chắc chắn đang lo lắng cho Lê Bách Thần. Dù sao đi nữa, anh ấy cũng là ân nhân cứu mạng cô. Hiện tại, cô còn đang bận kiểm tra sức khỏe nên không thể lo liệu gì thêm, vì vậy Lục Trầm thay cô gánh vác trách nhiệm này.

 

"Ai là người nhà của bệnh nhân? Tình trạng bệnh nhân rất nguy kịch, cần người nhà ký giấy cam kết mới có thể tiến hành phẫu thuật." 

 

Bác sĩ đẩy Lê Bách Thần vào phòng mổ, sau đó đưa giấy miễn trách nhiệm cho Lục Trầm. 

 

"Anh có thể ký được không?"

 

Tình trạng của Lê Bách Thần vô cùng nghiêm trọng, kéo dài thêm một giây đồng nghĩa với việc nguy hiểm gia tăng gấp bội.

 

Lục Trầm không chút do dự:

 

"Tôi có thể."

 

"Anh là gì của bệnh nhân?"

 

"Tôi là em rể của anh ấy, để tôi ký là được." 

 

Lục Trầm cầm bút, nhanh chóng ký tên mình lên tờ giấy.

 

Trong lúc chờ ca phẫu thuật kết thúc, anh gọi điện cho Lê Bách Bình để thông báo tình hình.

 

"Tôi sẽ tới ngay." 

 

Đầu dây bên kia, Lê Bách Bình gần như phát điên.

 

Mấy ngày nay, quá nhiều chuyện dồn dập xảy ra.

 

Đầu tiên là Lê An tự tử, sau đó là sự việc thật giả chị em. Bây giờ đến cả Lê Bách Thần cũng gặp tai nạn xe.

 

Dù có bất mãn với cậu em trai này thế nào đi nữa, họ vẫn là người một nhà, cùng chung dòng máu. Ngay sau cuộc gọi, anh lập tức kéo theo cha và em trai đến bệnh viện.

 

Ở phía Lê An.

 

Cô ta vẫn đang ở nhà mơ mộng, tưởng tượng cảnh Dư Vãn nằm trong phòng ICU.

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Cho đến khi đám lính đánh thuê tìm tới, mang theo một tin tức xấu:

 

"Chúng tôi đ.â.m nhầm người."

 

"Cái gì? Sao các người có thể phạm phải sai lầm cơ bản như vậy! Các người muốn chọc tức tôi c.h.ế.t hay sao!" 

 

Lê An hoàn toàn mất kiểm soát.

 

Cô ta đặt toàn bộ hy vọng vào đám người này, thế mà kết quả là gì?

 

Tại sao bọn họ lại vô dụng như thế!

 

"Nếu các người đã đ.â.m nhầm thì làm lại một lần nữa! Đâm c.h.ế.t cũng được, đ.â.m tàn phế cũng xong nhưng nhất định phải đ.â.m trúng cô ta!"

 

Người đàn ông dẫn đầu không nói gì, chỉ kiên nhẫn đứng chờ, đợi đến khi Lê An trút hết cơn giận.

 

“Người chúng tôi đ.â.m phải là Lê Bách Thần, anh hai của cô. Ban đầu mục tiêu là Dư Vãn, nhưng ngay khoảnh khắc sắp đ.â.m trúng, anh hai cô đã lao ra cứu cô ấy.”

 

Mọi chuyện đúng là hoang đường.

 

Em gái thuê người đ.â.m người, anh trai lại lao ra cứu người, cuối cùng em gái hại c.h.ế.t chính anh trai ruột của mình.

 

Làm lính đánh thuê bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên họ nghe thấy chuyện kỳ quặc như thế này.

 

"Đáng đời anh ta! Các người không cần quan tâm đến anh ta. Tóm lại, nghĩ cách đ.â.m trúng Dư Vãn lần nữa. Tôi biết các người muốn tiền, tôi sẽ trả gấp đôi." 

 

Lê An không hề hối hận, tiếp tục ra lệnh.

 

Nếu Lê Bách Thần chết, cô ta tất nhiên rất vui. Nhưng giờ đây, điều cô ta muốn hơn cả là Dư Vãn phải chết.

 

Nếu không, tại sao Dư Vãn có thể hạnh phúc bên Lục Trầm, còn cô ta lại chịu cảnh này?

 

Những điều Lê An tưởng tượng rất hoàn mỹ, nhưng đám lính đánh thuê lại không làm theo ý cô ta.

 

"Lê tiểu thư, người chúng tôi đ.â.m phải là nhị thiếu gia của nhà họ Lê. Nếu giờ không chạy, liệu chúng tôi có thể sống sót mà rời khỏi đây không?" 

 

Người đàn ông cười lạnh. 

 

"Cô đúng là phải trả tiền, nhưng không phải tiền công mà là tiền bịt miệng."

 

"Nếu chuyện này lộ ra, chúng tôi c.h.ế.t chắc, mà cô cũng đừng mong sống yên ổn!"

 

Nhà họ Lê dù có cưng chiều vị tiểu thư này đến đâu, cũng không đời nào tha thứ cho một người dám hại anh trai ruột mình.

 

Lê An tức giận đến phát điên:

 

"Các người đang uy h.i.ế.p tôi sao? Các người không làm, tự nhiên sẽ có người khác làm. Một xu tôi cũng không trả!"

 

Vừa dứt lời, cô ta quay đầu định bỏ đi, nhưng người đàn ông đã ra tay trước, đ.ấ.m mạnh vào cổ cô ta, khiến cô ta ngất xỉu tại chỗ.

 

Không trả tiền mà muốn đi ư?

 

Mơ đi!

 

Hắn lập tức liên lạc với Lê Chấn Hoa, không nói rõ mọi chuyện mà chỉ bảo rằng Lê An đang trong tay họ, nếu muốn người thì phải trả tiền chuộc.

 

"Lê An không phải con gái tôi. Năm đó hai đứa trẻ đã bị trao nhầm. Các người muốn tìm ai thì tìm, tôi không bỏ tiền ra đâu." 

 

Lê Chấn Hoa nói xong liền cúp máy.

 

Giờ ông đã lo cho con trai và con gái ruột còn không đủ, đâu có tâm trí bận lòng đến Lê An!

 

Người đàn ông ngẩn người. Thì ra đây là tiểu thư giả mạo?

 

Nếu đã bị lừa, vậy thì cô ta phải trả giá.

 

Hắn quay lại phòng, lấy nước muối tạt vào mặt Lê An để đánh thức cô ta, sau đó không chút nương tay mà dùng mọi cách tra tấn.

 

Tiếng kêu thảm thiết của cô ta vang lên không dứt trong căn phòng.

 

Tại phòng cấp cứu bệnh viện.

 

Sau khi kiểm tra thai nhi xong, Dư Vãn cầm kết quả xuống lầu, hỏi Lục Trầm:

 

"Bây giờ thế nào rồi?"

 

"Vẫn đang phẫu thuật. Tỷ lệ thành công chỉ có mười phần trăm."

 

Tim Dư Vãn trùng xuống.

 

Nếu Lê Bách Thần thực sự c.h.ế.t vì cứu cô, cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được chuyện đó.

 

"Vãn Vãn, anh có chuyện muốn nói với em." 

 

Lê Bách Bình bước đến, nhẹ giọng gọi cô.

 

Anh đưa Dư Vãn đến trước mặt Lê Chấn Hoa:

 

"Anh không mong em quay về nhà họ Lê, nhưng có những chuyện em cần phải biết."

 

Sau đó, anh kể lại chi tiết về gia đình họ Lê và tình yêu của cha đối với mẹ cô.

 

Dư Vãn trầm mặc.

 

Dù Lê Bách Thần và Lê Bách Lâm không ra gì, nhưng người cha này thực sự không có lỗi.

 

Những năm qua, ông cưng chiều Lê An, nhưng chưa bao giờ nuông chiều cô ta đến mức mất lý trí như Lê Bách Thần. Chỉ là vì công việc bận rộn, con cái lại đông nên ông không thể biết hết mọi chuyện mà thôi.
 
Chương 207: Hoàn


“Vãn Vãn, anh trai nói nhiều như vậy chỉ để em biết rằng, em chưa bao giờ bị cha mẹ bỏ rơi. Cha mãi mãi là cha của em, dù em có chấp nhận hay không.” 

 

Trong mắt Lê Chấn Hoa, nước mắt lấp lánh.

 

Chỉ cần con gái được bình an, ông đã mãn nguyện, không đòi hỏi gì thêm.

 

Dư Vãn không biết phải nói gì, đầu óc cô lúc này hỗn loạn vô cùng.

 

“Có thể cho con thêm thời gian để suy nghĩ được không?”

 

“Đương nhiên là được, Vãn Vãn. Ba hy vọng có thể tham dự đám cưới của con. Nhưng nếu con không muốn, cũng không sao. Ba sẽ công khai làm rõ hôn ước giữa hai nhà Lục và Lê, tuyệt đối không để chuyện này ràng buộc hai đứa.” 

 

Lê Chấn Hoa hoàn toàn tôn trọng quyết định của con gái.

 

Ông đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con, vậy thì ông còn tư cách gì để đòi hỏi quá nhiều?

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Không lâu sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra. Bác sĩ bước ra với gương mặt mệt mỏi.

 

“Chúc mừng mọi người, ca phẫu thuật đã thành công nhưng bệnh nhân vẫn chưa qua cơn nguy kịch.”

 

“Chúng tôi có thể vào thăm anh ấy không?” 

 

Lê Bách Bình lo lắng hỏi.

 

Nhận được sự đồng ý, mọi người cùng đến phòng bệnh của Lê Bách Thần.

 

Trên người anh ta cắm đầy ống dẫn, mũi gắn ống thở. Khi nhìn thấy Dư Vãn, ánh mắt anh lập tức sáng lên.

 

Anh yếu ớt gọi:

 

“Vãn Vãn, em có thể gọi anh một tiếng anh trai được không?”

 

Anh không chắc mình có thể vượt qua được, thậm chí có thể sẽ không sống đến ngày dự đám cưới của cô. Nhưng nếu trước khi c.h.ế.t có thể nghe cô gọi mình một tiếng “anh trai”, thì anh đã mãn nguyện rồi.

 

“Lê Bách Thần!” 

 

Lê Chấn Hoa nghiêm mặt không đồng tình.

 

Hành động này của anh chẳng khác gì lấy cái c.h.ế.t ra để ép buộc.

 

Lê Bách Thần lặng lẽ nhắm mắt lại.

 

Quả thật, anh không có tư cách để nghe tiếng gọi đó. Nhớ lại những lời mình từng nói khi cùng Lê An bàn cách hại Dư Vãn, anh không khỏi thấy bản thân thật đáng khinh.

 

“Anh trai.” 

 

Cuối cùng, Dư Vãn cũng thốt ra hai từ ấy.

 

Xét về hành động, không xét về tâm tư, anh đã cứu mạng cô. Chỉ riêng điều đó đã đủ để cô gọi một tiếng “anh trai”.

 

Nhưng điều đó không có nghĩa cô thật lòng chấp nhận họ.

 

Rời khỏi phòng bệnh, Dư Vãn nói ra quyết định của mình:

 

“Những năm qua, con đã quen với việc sống một mình. Con chưa sẵn sàng để có gia đình. Chuyện sau này thì cứ để sau này tính.”

 

Có lẽ một ngày nào đó cô sẽ chấp nhận cha và anh trai, hoặc có lẽ không. Tất cả tùy thuộc vào ý trời, mọi thứ cứ để tự nhiên mà tiến triển.

 

“Được, Vãn Vãn. Ba sẽ lập tức cho người làm rõ những tin đồn trên mạng. Chúc hai con tân hôn vui vẻ, hạnh phúc trọn đời.” 

 

Lê Chấn Hoa đích thân tiễn con gái rời bệnh viện.

 

Sau khi nhà họ Lê đứng ra làm sáng tỏ, mọi tin đồn trên mạng ngay lập tức biến mất.

 

Cùng lúc đó, bà nội của Lục Trầm cũng biết được thân thế thật sự của Dư Vãn. Bà há hốc miệng, mãi vẫn chưa lấy lại tinh thần.

 

“Nếu con nghe lời bà, chia tay với Dư Vãn để đính hôn với đại tiểu thư nhà họ Lê, thì bây giờ con có phải hủy hôn để quay lại với cô ấy không? Hôn nhân không phải trò đùa, bà nội à.” 

 

Lục Trầm lạnh nhạt hỏi.

 

Bà nội anh cứng họng, không nói được lời nào.

 

Ai mà ngờ, cuối cùng Dư Vãn mới chính là đại tiểu thư thật sự?

 

Nếu biết trước, bà đã không cản hai người ở bên nhau. Bây giờ thành ra thế này, bà thật sự mất mặt cả trong lẫn ngoài.

 

“Mẹ, khi con còn nhỏ mẹ hay khóc, nói rằng bà nội luôn làm khó mẹ. Dù lúc đó con chưa hiểu hết, nhưng những ký ức này con vẫn nhớ rõ.” 

 

Lục Trầm quay sang mẹ mình. 

 

“Giờ mẹ cũng từng làm dâu, tại sao mẹ lại làm khó Vãn Vãn như vậy?”

 

Bà Lục im lặng.

 

Thực ra, trong lòng bà có một suy nghĩ rất ích kỷ. Người ta thường nói “nhiều năm làm dâu, cuối cùng cũng đến lúc làm mẹ chồng”.

 

Bà không muốn vừa phải chiều lòng mẹ chồng khi còn trẻ, giờ làm mẹ chồng lại phải chiều con dâu. Mọi đắng cay bà đều chịu hết, vậy thì công bằng ở đâu?

 

"Tân Mai, những năm qua, mẹ thật có lỗi với con. Mẹ luôn mang thành kiến với con, nhưng đó không phải lỗi của con, mà là lỗi của mẹ. Làm dâu nhà họ Lục, con thực sự đã làm rất tốt, hơn nữa con còn nuôi dạy Lục Trầm thành người xuất sắc như vậy."

 

Cuối cùng, bà Lục là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

 

Người mẹ chồng khó tính bỗng nhiên nói lời xin lỗi khiến Lục phu nhân không dám tin vào tai mình.

 

Từ ngày bước chân vào nhà họ Lục, bà chưa từng nhận được sự hài lòng từ mẹ chồng. Bà luôn bị soi xét, chỉ trích, dường như mọi thứ bà làm đều không đúng. Nhưng hôm nay, bà Lục lại chủ động nhận lỗi.

 

Đây thực sự là kỳ tích thứ tám của thế giới.

 

“Mẹ... mẹ có phải đang sốt không?” 

 

Lục phu nhân kinh ngạc hỏi, cảm thấy hoặc là mẹ chồng mình bị sốt, hoặc chính bà bị sốt.

 

Bà Lục trừng mắt nhìn con dâu.

 

“Thôi nào, đừng có được nước làm tới. Sau này, chuyện của bọn trẻ để chúng tự lo, mẹ không can thiệp nữa. Hai mẹ con mình có thể cùng nhau đi dạo phố, massage. Mẹ biết một tiệm massage làm rất giỏi, lần sau mẹ dẫn con đi nhé.”

 

“Vâng, đúng lúc vai và lưng con đang rất mỏi. Đi massage chắc sẽ đỡ hơn nhiều.” 

 

Lục phu nhân vui vẻ đồng ý.

 

Từ trước đến giờ, bà chưa từng ra ngoài cùng mẹ chồng. Ý nghĩ này khiến bà cảm thấy mới lạ và thích thú.

 

Sau này, buổi sáng họ đi dạo phố, chiều về tập yoga. Lịch trình mỗi ngày kín mít, khiến cả hai chẳng còn thời gian nghĩ đến chuyện khác.

 

Còn về phần Lục Trầm và Dư Vãn, thái độ của họ cũng đồng nhất:

 

“Các con cứ sống vui vẻ bên nhau. Khi nào sinh cháu cần chúng ta giúp chăm sóc, cứ nói một tiếng, chúng ta sẽ hỗ trợ. Nếu không cần, chúng ta càng nhẹ nhàng. Nhưng riêng việc tổ chức đám cưới, chắc chắn chúng ta phải tham gia. Dù sao mẹ chỉ có mỗi mình con là con trai, cưới xin cả đời chỉ có một lần, mẹ nhất định sẽ giúp con tổ chức thật rình rang.”

 

Lục Trầm và Dư Vãn nhìn nhau mỉm cười.

 

Ngay sau đó, Lục Trầm thông báo tin vui:

 

“Mẹ, mẹ sắp được lên chức bà nội rồi. Lãn Lãn đã có thai rồi.”

 

Tin tức này khiến cả Lục phu nhân và bà Lục không khỏi sững sờ.

 

Với những người lớn tuổi, chẳng có gì hạnh phúc hơn việc gia đình đông con nhiều cháu. Giờ đây, cháu trai sắp kết hôn, lại thêm tin nhà sắp có thêm thành viên mới, đúng là niềm vui nhân đôi.

 

Lục phu nhân lập tức đỡ Dư Vãn ngồi xuống.

 

“Vãn Vãn, lần đầu mang thai rất quan trọng, con đừng làm việc gì nặng. Công việc cứ tạm gác lại, việc bưng trà rót nước để Lục Trầm lo hết.”

 

“Bác gái, con đâu có yếu ớt đến mức đó.” 

 

Dư Vãn cười khổ.

 

Nhưng chưa kịp dứt lời, trên tay cô đã xuất hiện một chiếc vòng ngọc, tiếp theo là một phong bao đỏ dày cộp.

 

Những ngày sau đó, cả nhà họ Lục cùng nhau chuẩn bị chu toàn từng chi tiết nhỏ nhất cho đám cưới. Vào ngày trọng đại, gia đình họ Lê cũng đến tham dự. Họ đứng từ xa trong hội trường, dõi theo đôi tân lang tân nương trên sân khấu và âm thầm chúc phúc.

 

Khi tiếng nhạc vang lên, Lục Trầm và Dư Vãn trao nhau nụ hôn.

 

Tương lai của họ sẽ là một cuộc sống dài lâu, hạnh phúc viên mãn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top